Quyển 3

Chương 2: Sức Mạnh Đồng Đội

Chương 2: Sức Mạnh Đồng Đội

Nếu các bạn thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

—Nanato—

Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc tốt đẹp, kỳ nghỉ hè đầy háo hức đang ở ngay trước mắt chúng tôi.

“Giờ thầy/cô sẽ trả bài kiểm tra cho các em đây!”

Môn cuối cùng tôi nhận lại có vẻ là toán. Từ trước đến nay, tôi vẫn chưa phải học thêm bất kỳ môn nào. Với sự giúp đỡ của Tsubasa và Reina trong việc ôn thi môn toán, tôi đã tự tin làm bài và cũng khá chắc chắn về kết quả.

“Amami Nanato!”

“Dạ có.”

Tôi nhận bài kiểm tra từ thầy/cô và thấy mình được 70 điểm. Quá đỗi ngạc nhiên vì kết quả khả quan này, tôi không kìm được mà giơ tay ăn mừng.

“Bài làm sao rồi?”

“Tớ làm tốt lắm. Cảm ơn Reina nhé.”

Cô ấy lo lắng bước đến, nên tôi đưa bài cho cô ấy xem. Trên bài của Reina, tôi thấy số điểm ấn tượng 87. Bài của tôi đã trên mức trung bình của lớp, nhưng cô ấy còn làm tốt hơn thế nhiều.

“Vậy là ổn rồi nhé.”

“Ừ. Tớ nóng lòng đợi đến kỳ nghỉ hè quá. Đúng không, Tsubasa?”

“Đúng vậy. Nghĩ đến việc lại được trải qua một kỳ nghỉ hè nữa cùng cậu… Tớ vui quá chừng.”

Sau khi Reina và Tsubasa bắt đầu hòa hợp, tôi và Tsubasa có thể trò chuyện tự nhiên hơn trong lớp mà không bị bạn bè nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ nữa. Nhưng dù sao đi nữa, về mặt lý thuyết, tôi và Reina vẫn đang hẹn hò mà.

Giờ ăn trưa đến, và như thường lệ, chúng tôi cùng nhau ăn. Vì kỳ nghỉ hè đang đến gần, không khí trong lớp rộn ràng hơn hẳn. Vài bạn học còn đang bàn tán về kế hoạch của mình nữa.

“Nanato-kun, tớ làm món này đấy, cậu cứ tự nhiên ăn nhé.”

“Ôi, hôm nay lại có à? Cảm ơn cậu như mọi khi nhé.”

Tsubasa đưa cho tôi món cải bắp cuộn thịt xông khói từ hộp cơm của cô ấy. Dạo này, cô ấy hay làm thêm phần cho tôi, cứ như đang “nuôi” tôi vậy.

“Ngon lắm.”

“C-Cảm ơn.”

“Người phải cảm ơn là tớ mới đúng.”

Chắc chắn ngày nào cô ấy cũng đặt rất nhiều tâm huyết vào việc nấu nướng. Nhờ vậy mà ngày nào tôi cũng được ăn đồ ngon, tôi thực sự rất biết ơn.

“Chiba, cậu không tự làm cơm hộp à?”

“Buổi sáng tớ bận trang điểm mà. Nhưng nếu tớ muốn thì làm dễ ợt ấy mà. Không vấn đề gì.”

Itsuki bắt chuyện với Reina, nhưng cô ấy có vẻ không mấy hứng thú với việc tự làm cơm hộp. Reina luôn chú ý đến lượng calo nạp vào, nên có lẽ cô ấy không bận tâm lắm đến việc mình ăn gì.

“À này, tớ cũng làm bánh galette, cậu muốn thử không?” Tôi đưa cho Tsubasa một ít đồ ngọt, nhưng cô ấy nhìn tôi với vẻ bối rối.

“Hả? Galette là bánh gì thế?”

“Là một loại bánh ngọt của Pháp.”

“Ô-Ôi, tuyệt quá. Cậu giỏi thật đấy, Nanato-kun.”

Tôi cảm thấy cô ấy hơi bất ngờ, nhưng tôi đoán đó là vì tôi đã quá mê mẩn việc làm bánh ngọt.

“Cậu cuồng đồ ngọt đến mức nào vậy?”

“Chỉ là một sở thích mới của tớ thôi. Cứ gọi tớ là Thợ làm bánh Nanato đi.”

“Không đời nào, nhưng tớ thích cái sở thích đó của cậu.”

Itsuki lần này lại ủng hộ sở thích của tôi một cách kỳ lạ. Cá nhân tôi thấy đây là một điều đáng khen mà.

“Itsuki-kun, cảm ơn cậu về vụ này nhé. Vui thật đấy.”

Shibayu đưa Itsuki một chiếc túi nhựa đầy truyện tranh. Gần đây, cô ấy cũng gọi cậu ấy bằng tên riêng, nên hai người họ cũng trở nên thân thiết hơn nhiều.

“Truyện tranh gì thế?”

“Một bộ manga lãng mạn về tình yêu giữa một cậu bé và một cô nhân viên văn phòng.”

“…Đúng là Itsuki rồi.”

Tôi không ngạc nhiên khi sở thích của cậu ấy lại thể hiện rõ qua lựa chọn manga hay tiểu thuyết ngắn.

“Dạo này hai người nói chuyện nhiều ghê nha,” Tsubasa nói với Shibayu.

“Cậu với Reinan cũng vậy mà?”

“À, ừ, tớ đoán thế…”

Cuộc trò chuyện bỗng chốc đảo chiều. Thường ngày, Shibayu vẫn luôn quấn quýt bên Tsubasa, nhưng chắc hẳn dạo này ít dịp đi chơi cùng nhau nên cô bé cảm thấy tủi thân.

“Hai đứa không phải đang lén lút tò te với nhau đấy chứ?”

“Làm gì có chuyện đó!”

Tôi tưởng Shibayu chỉ nói đùa vậy thôi, ai ngờ Reina lại kịch liệt phủ nhận.

“Nhưng mới hôm nọ hai đứa mình còn ngủ chung giường mà, Reina-chan?”

“Đ-Đồ ngốc này…!”

Reina vội vàng bịt miệng Tsubasa lại. À phải rồi, tôi nhớ mang máng chuyện này. Ủa? Sao Shibayu lại đơ ra thế kia?

“K-Không sao chứ?” Itsuki lắc đầu, như thể vừa hồn siêu phách lạc.

“S-Sao lại…” Shibayu có vẻ thực sự sốc.

Chắc cô bé không vui khi thấy Tsubasa thân thiết với Reina hơn mình.

“Sao thế, Yuzuyu-chan?”

“Chắc Yuzuyu-chan cũng muốn ngủ chung với Tsubasa đấy mà. Đi chơi với bạn bè, ngủ lại nhà nghỉ… Nghe như một giấc mơ nhỉ?” Reina chen vào, tôi đoán là để “hỗ trợ” Shibayu, nhưng giọng cô nàng cũng có chút vẻ chột dạ.

“Đúng thế thật. Mình cũng muốn đi chơi với Yuzuyu-chan như vậy. Cứ thế mà nói chuyện thâu đêm suốt sáng…”

Nghe những lời đó, gương mặt Shibayu bỗng có lại sức sống, cô bé vội vàng nhoài người tới.

“Cậu nói rồi nhé! Tsubasa-chan chắc chắn đã nói thế!”

“Đ-Đúng thế…” Tsubasa không biết phải phản ứng thế nào với màn “đổi gió” bất ngờ này.

Trong khi đó, Reina ôm mặt bất lực.

“Vậy thì kỳ nghỉ hè này chúng ta đi du lịch đi! Ngủ lại ở một nhà trọ nào đó. Tiền làm thêm của chúng ta cũng tiết kiệm được kha khá rồi, đúng không?”

Trước lời đề nghị của Shibayu, cả bọn nhìn nhau, có lẽ muốn xác nhận xem ý nghĩ của người kia là gì. Tôi thì thấy đây là một ý hay, nhưng mà—

“Tôi đồng ý.”

Thật bất ngờ, Itsuki lại là người đầu tiên lên tiếng.

“Mình cũng vậy. Đi chơi với mọi người nghe tuyệt vời quá.”

Nghe Tsubasa nói, Shibayu hớn hở giơ nắm đấm lên không trung.

“Nếu Nanato đi thì tôi cũng tham gia,” Reina nhìn thẳng vào mặt tôi, đáp lại một cách mập mờ.

“Khoảnh khắc này, tôi đã chờ đợi cả đời rồi.”

“Vậy thì tôi sẽ theo cậu, dù có xuống tận địa ngục!” Reina vui vẻ giơ ngón cái lên với tôi.

Tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

“Vậy thì quyết định vậy nhé. Bàn bạc hay lắm mọi người.” Shibayu gật đầu và bắt đầu lên kế hoạch. “Vấn đề là… chúng ta sẽ đi đâu?”

“Cắm trại trên núi thì sao? Gần đây tôi có xem một YouTuber làm video cắm trại nên muốn thử lắm,” tôi nói.

“Không đời nào. Cậu tự đi một mình đi.”

“Tại sao?!”

Đề nghị của tôi bị từ chối thẳng thừng. Chắc Shibayu không thích cắm trại trên núi cho lắm.

“Đi biển có lẽ sẽ vui hơn.”

“Đúng thế, Tsubasa-chan! Chuẩn không cần chỉnh! Chỉ có thể là như thế thôi! Ai là đồ ngốc mà lại đề nghị đi núi chứ, thật đấy.”

Nhưng mà đi biển… nguy hiểm lắm. Nếu có thể thì tôi không muốn chút nào.

“Biển đầy sứa mà, nghe có vẻ không ổn chút nào.”

“Còn cậu không lo gặp gấu hoang trên núi à? Cứ nói mấy chuyện ngớ ngẩn đó nữa là Yuzu sẽ nổi điên thật đấy.”

“Rõ ràng cậu đã điên lên rồi mà?!”

Shibayu có vẻ quyết tâm đi biển lắm. Tôi nghĩ mình không cản được cô bé rồi.

“Nếu muốn ở gần đây thì sao không đi Atami ở Shizuoka nhỉ?”

“Hay đấy. Như thế sẽ không tốn quá nhiều tiền.”

“Đúng rồi, Itsuki-kun. Cậu đúng là biết điều, không như một người nào đó.”

Cái con nhỏ này… Cô ta khinh thường tôi đấy à. Tôi sẽ đưa ra một ý hay hơn để cho cô ta thấy.

“Sao chúng ta không dừng chân ở một nhà trọ suối nước nóng gần biển nhỉ?”

“Hay đấy! Ý kiến tuyệt vời, Amamicchi! Cậu cũng được phết đấy chứ!”

“Đúng không?”

Shibayu lập tức đổi hẳn thái độ, quay ngoắt sang ca ngợi tôi. Có vẻ cô nàng cực kỳ hứng thú với ý tưởng đi suối nước nóng.

“Nếu đã đi biển thì em phải mua bộ đồ bơi mới thôi!”

Cả bọn đồng thanh phản ứng trước lời Tsubasa. Đúng rồi, đó chính là lý do tôi muốn tránh đi biển. Chỉ với bộ đồ bơi mỏng manh, thân hình thon thả của các cô nàng sẽ lộ rõ mồn một. Và dù là một gã đàn ông, tôi chết mê chết mệt muốn được chiêm ngưỡng họ trong bộ đồ bơi, nhưng tôi lại cảm thấy kích thích đó có thể hơi quá sức chịu đựng. Đặc biệt là Reina với thân hình nóng bỏng và vòng một đẫy đà… chắc tôi sẽ ngất mất thôi.

“Tsubasa-chan mặc đồ bơi… Ôi trời đất ơi!” Shibayu mặt đỏ bừng, đắm chìm trong mộng tưởng.

Tôi đoán đây mới là lý do thật sự khiến cô nàng nằng nặc đòi đi biển.

“Chắc mình phải quay lại tập luyện thôi.”

Tôi cũng sẽ mặc đồ bơi mà, nên phải cố gắng trông thật bảnh.

“Em nghĩ anh đã rất cân đối rồi, chẳng cần phải hoảng hốt thế đâu.”

“Nhưng Itsuki lại khá cơ bắp, đứng cạnh cậu ấy trông mình thảm hại lắm.”

“Vậy thì anh mặc đồ bơi thi đấu đi?”

“Thế thì mọi người cười cho thối mũi!”

Tôi không muốn trông thảm hại trước mặt hai cô gái và có vẻ thiếu tin cậy, nên chắc chắn phải tập luyện nhiều hơn.

“Vậy thì chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết vào giờ nghỉ trưa ngày mai nhé.”

“Đồng ý!”

Tôi kết thúc cuộc trò chuyện và mọi người đều gật đầu. Đi biển và suối nước nóng cùng mọi người… Nghe thì vui đấy, nhưng tôi cũng lo sợ điều gì đó có thể xảy ra. Ít nhất thì đó cũng sẽ là một kỷ niệm đẹp. Chắc đây chính là hương vị của tuổi trẻ.

Học xong, tôi như mọi khi đến chỗ làm thêm. Sắp đến kỳ nghỉ hè, nghĩa là các buổi học sẽ tạm nghỉ một thời gian, nhưng tôi vẫn còn phải lo lắng về công việc của mình. Và có lẽ chúng tôi sẽ có thêm khách hàng trong thời gian đó nữa. Trước khi bước vào phòng thay đồ, tôi gõ cửa lớn tiếng. Ai mà biết được, biết đâu Susuki đang thay đồ bên trong thì sao.

“Mời vào.”

Tôi được sự cho phép từ bên trong nên liền mở cửa.

“Chào.”

“Chào. Em đang thay đồ, anh nhắm mắt lại được không?”

“Ơ… Ờ, được thôi.”

Không hiểu sao cô ấy lại để tôi vào phòng khi chưa thay đồ xong. Tôi chỉ làm theo lời và nhắm mắt lại. Cô ấy quay lưng lại với tôi và bắt đầu cởi quần áo. Có lẽ cô ấy còn chẳng nhận ra nếu tôi mở mắt ra nữa là. Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại giữ tôi ở trong tình huống này nhỉ. Cô ấy tin tưởng tôi đến mức đó sao?

“Em vừa cởi áo ra, nên anh không được mở mắt đâu nhé,” cô ấy còn báo cáo cả tình trạng hiện tại.

Tôi không biết cô ấy có đang thúc giục tôi nhìn lén hay không, nhưng tôi kiên quyết nhắm chặt mắt.

“Nếu cô không muốn tôi nhìn đến vậy, thì sao lại để tôi vào phòng làm gì?”

“Câu hỏi hay đấy. Ấy vậy mà em vẫn làm thế… Anh có đoán được tại sao không?”

“B-Bởi vì cô sẽ ổn nếu đó là tôi… Không, không thể nào.”

Tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác, nên tôi cứ thế nói ra điều đầu tiên hiện lên trong đầu. Thật là xấu hổ quá đi…

“Đúng rồi.”

“C-Cái gì… Thật á?!”

Mắt tôi vẫn tối đen, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của Susuki đang tiến đến gần. Tôi thật sự đoán đúng sao…? Susuki đang nghĩ gì vậy?

“Để thưởng cho anh, anh có thể mở mắt ra rồi.”

“N-Nói cái gì thế?”

Tôi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Susuki đang đứng trước mặt tôi. Tuy nhiên, cô ấy đã mặc xong đồng phục làm việc rồi.

“Ối… Khoan, cô thay đồ xong rồi mà.”

“Dĩ nhiên rồi, đồ biến thái.” Susuki nở nụ cười tự mãn.

Có vẻ như cô ấy đang trêu chọc tôi.

“Tôi… tôi không hề hưng phấn hay gì đâu nhé.”

“Thế mà trông anh thất vọng ra mặt đấy.”

“Tôi chỉ đang nghĩ cuộc sống thật vô vị thôi.”

“Thất vọng đến mức muốn từ bỏ thế giới luôn cơ à, ra là vậy.”

À, phải rồi, tôi nhớ cô ấy cực kỳ thích trêu chọc người khác. Trong tâm trí cô ấy, chúng tôi có lẽ đã trở lại như hồi còn học cấp hai. Điều này khiến tôi hơi bất ngờ.

“Nhưng cậu đã nhắm mắt rất ngoan đúng không? Ngoan lắm.” Cô ấy vừa nói vừa xoa đầu tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi có cảm giác mình đã biến thành chú cún con của cô ấy mất rồi.

“Cậu chỉ đang trêu tôi thôi.”

“Đâu có. Chỉ là cậu khiến tôi nhớ đến một chú cún con đang mòn mỏi chờ chủ về nhà.”

“Đó, cái đó chính là trêu người khác đấy.”

321.png?w=589

Có vẻ tôi đoán không sai là mấy.

“Tôi là học sinh cấp ba rồi, đừng có đối xử với tôi như trẻ con nữa.”

“Thật á? Vậy thì tôi mong đợi cậu sẽ hành xử như một người lớn từ giờ đấy.”

“…Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Nhưng vô ích. Rõ ràng cô ấy đang tỏ vẻ bề trên với tôi. Chuyện này xảy ra thế nào vậy? Cô ấy đang nắm quyền chủ động trong mọi chuyện.

“Ôi, sắp đến giờ rồi. Chúng ta nên đi thôi.”

“Gâu.”

Cả hai chúng tôi cùng đi về phía trước cửa hàng. Trong lúc vội vàng, tôi thực sự đã đáp lại như một chú cún con. Có vẻ như thuật thôi miên của cô ấy vẫn đang phát huy tác dụng rất tốt.

“Hôm nay trung tâm thương mại có sự kiện nên theo lời chủ tiệm, chúng ta sẽ có nhiều khách hơn đấy. Cậu làm tốt phần việc của mình nhé?”

“Tất nhiên là được rồi.”

“Ôi, đáng tin cậy ghê.”

Đúng như lời cô ấy nói, chúng tôi đã làm việc gần như không ngừng nghỉ ngay từ khi ca làm bắt đầu. Thế là, chúng tôi cứ thế tiếp tục trong im lặng, chuẩn bị những chiếc bánh crepe theo yêu cầu của khách hàng. Nhìn sang Susuki, cô ấy vừa lấy xong những nguyên liệu cần thiết từ tủ lạnh. Nhờ vậy, tôi có thể tập trung vào nhiệm vụ của mình. Cô ấy thực sự là một đồng nghiệp đáng tin cậy. Tôi cảm thấy mình có thể làm việc ngay cả khi nhắm mắt. Không, nói thế thì hơi quá rồi.

“Làm tốt lắm. Chắc chúng ta đã vượt qua được đợt cao điểm rồi.”

“Tôi… tôi không thể dừng lại được. Tay tôi cứ tự động làm việc. Món tiếp theo trong thực đơn là gì?”

“Cái kiểu ‘thức tỉnh’ gì thế này?! Bình tĩnh nào, chúng ta hết đơn rồi.” Susuki nhìn tôi với vẻ không tin nổi, dùng cả hai tay khua khoắng như thể tôi là một con khủng long trong phim, hối thúc tôi bình tĩnh lại.

“Cậu làm việc ngoài đó giỏi thật đấy. May mà cậu cuồng bánh crepe.”

“Còn tôi thì mừng vì cậu là bậc thầy quầy thu ngân.”

Vì lý do nào đó, Susuki dang rộng vòng tay như một thây ma, tiến lại gần tôi.

“Ch-Cậu đang làm gì vậy…?” Tôi sợ hãi lùi lại một bước, khiến Susuki bĩu môi.

“Không có gì đặc biệt cả.”

“Cậu vừa hành động như một con zombie đấy.”

“…Ôi tôi xin lỗi nhé, chắc vậy?” Susuki có vẻ giận dỗi, quay mặt đi.

Cô ấy định làm gì thế nhỉ…? Sau đó, cô ấy cứ khó chịu cho đến khi ca làm của chúng tôi kết thúc và chúng tôi trở về phòng thay đồ.

“Amami-kun, có chuyện này tôi cần nói với cậu.”

Tôi đang chuẩn bị về nhà thì Tanaka-san, chủ cửa hàng, gọi tôi lại. Tôi đã hy vọng sẽ về cùng Susuki để cổ vũ cô ấy, nhưng cô ấy đã rời đi trước tôi rồi.

“Amami-kun, cậu có hứng thú với cái này không?” Cô ấy đưa cho tôi một tờ rơi.

Trên đó, dòng chữ “Đào tạo đầu bếp bánh ngọt” được in đậm. Và ghi rõ là khóa học này diễn ra trong kỳ nghỉ hè.

“Công ty quản lý cửa hàng crepe này đang tổ chức miễn phí khóa học này cho những nhân viên có hứng thú.”

“Miễn phí…? Nhưng liệu một học sinh cấp ba như tôi có nên tham gia không ạ?”

“Tôi nghĩ một người có động lực và sự tận tâm như cậu xứng đáng hơn bất cứ ai khác. Cách đây không lâu, cậu từng nói muốn trở thành đầu bếp bánh ngọt đúng không? Tôi nghĩ đây sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời đấy.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nhận tờ rơi và suy nghĩ về nó ạ.”

“Tuyệt vời. Dù vậy, tôi sẽ cần câu trả lời của cậu vào tuần tới nhé.”

Tôi nên giữ lại câu trả lời này và nói chuyện với bạn bè trước đã. Chà, nhưng Nanato đầu bếp bánh ngọt trong tôi thì đã quyết tâm tham gia rồi.

—Tsubasa—

Ca làm ở tiệm nước ép vừa kết thúc, tôi liền tức tốc ghé qua cửa hàng bánh crepe nơi Nanato đang làm thêm. Thực ra, tôi và Reina đã hẹn cùng đến thăm cậu ấy, nhưng xem chừng công việc của cô ấy còn kéo dài một lúc nữa, nên tôi nghĩ sẽ đợi cô ấy xong việc rồi hai đứa cùng gặp nhau. Chờ được một lát, tôi lại bắt gặp cô gái lần trước Nanato ở cùng. Hirose nói cô ta là bạn gái cũ của Nanato. Nghe đâu họ hẹn hò hồi cấp hai nhưng rồi chia tay không lâu sau đó.

Cá nhân tôi thấy chuyện đó khó tin vô cùng. Và thật bực mình làm sao, bởi vì cô ta từng ở vị trí mà tôi khao khát đến phát điên. Ngay cả việc cô ta từ chối Nanato cũng khiến cậu ấy tổn thương. Tôi không tài nào tha thứ cho điều đó, và mọi suy nghĩ trong đầu tôi cứ rối tung cả lên thành một mớ cảm xúc giống như giận dữ. Tôi không muốn cô ta lại gần Nanato nữa, vậy mà hai người họ lại tình cờ làm cùng một chỗ. Cô ta có thể dễ dàng tạo ra mối liên hệ với Nanato, còn tôi thì phải lặn lội từ vùng quê lên đây, vậy mà cô ta lại được trao tất cả trên khay vàng…

“Cô bị làm sao vậy? Sao lại nhìn chằm chằm tôi như thế?”

“À, ừm, tôi xin lỗi…”

Khi cô ta lướt qua, cô bạn gái cũ này đột nhiên dừng bước để nhìn tôi. Chắc là vẻ khinh miệt của tôi đã lộ rõ mồn một.

“Cô có chuyện gì với tôi à?”

“Vâng, có.”

“Cô nói gì?”

“Không, không có gì ạ. Tôi xin lỗi.”

Tôi đang nói cái quái gì vậy? Nói như thế thì tôi chẳng khác nào một kẻ hư hỏng. Mình phải kiềm chế cảm xúc lại.

“Cô là… Shiroki Tsubasa?”

Chúng tôi còn chưa từng gặp mặt, vậy mà cô ta lại biết cả tên tôi. Ootsuka đã nói cho cô ta biết ư? Hay là Nanato…

“V-Vâng. Cô là ai?”

“Susuki,” cô ta lạnh lùng nói, chỉ giới hạn trong họ của mình. “Cô đang đợi Nanato à?”

Tôi gật đầu trả lời câu hỏi đó, nhưng tôi có chút lo lắng khi cô ta gọi Nanato bằng tên riêng. Tôi không thích điều đó chút nào. Cô ta tự tin đối mặt với tôi bằng một vẻ mặt đáng sợ. Tôi có điều muốn nói với cô ta, nhưng đây không phải là lúc thích hợp.

“Cậu ấy có biết cô sẽ đến gặp không?”

“Không. Tôi chỉ tự ý đến thôi.”

Cô ta đang cố giành quyền kiểm soát cuộc trò chuyện. Cô ta không có ý định để tôi dễ dàng rời đi.

“Và rồi sao?”

“…Hả? Ý tôi là, nói chuyện với cậu ấy?”

“Cô có thể làm thế vào ngày mai ở trường mà, phải không?”

“À. Ừm.”

Tôi không thể nói lại được lời nào. Tôi muốn đợi Nanato, nhưng đôi chân tôi lại cứ giục tôi phải rời khỏi đây.

“Ở trường thì đi cùng nhau, bây giờ lại còn đến tận chỗ làm của cậu ấy nữa? Cô đúng là một kẻ bám đuôi.”

“K-Không, tôi không phải như thế…”

“Có thể cô không thấy mình như thế, nhưng từ góc độ khách quan thì tôi thấy đúng là như vậy. Có thể không đến mức bám đuôi, nhưng rõ ràng là cô rất đeo bám.”

Tôi muốn chứng minh là cô ta sai, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng.

“Hôm nay chúng tôi rất bận, và cậu ấy chắc chắn đã mệt rồi. Tôi nghĩ cậu ấy cũng không còn sức để đối phó với cô đâu.”

“…Tôi xin lỗi.”

“Tôi không cần lời xin lỗi của cô. Nhưng nếu cô thấy áy náy, vậy thì có lẽ hôm nay cô nên về nhà thì hơn?”

Chỉ ở đây thôi cũng đã khiến tôi đau lòng rồi. Tôi muốn bỏ chạy. Nhưng, tôi đã lặn lội đến đây chỉ để được gặp lại cậu ấy. Tôi không muốn phải rời xa. Chạy trốn chẳng khác nào thừa nhận thất bại.

“Cô vẫn sẽ đợi à?”

“Nếu cậu ấy mệt đến vậy, thì tôi muốn ở lại cổ vũ cậu ấy.”

“Vậy là cô đặt bản thân mình lên trên cậu ấy sao?” Cô ta lại trừng mắt nhìn tôi, khiến tôi không nói nên lời.

Tôi chỉ có thể cúi đầu để tránh ánh mắt của cô ta. Vì những lời cô ta nói, tôi bắt đầu cảm thấy mình thật sự là một người tồi tệ. Tôi định quay người bỏ chạy, thì có ai đó nắm lấy vai tôi. Họ không cho phép tôi quay người, đối mặt trực diện với Susuki-san.

“Cô đang làm gì Tsubasa vậy hả?” Reina ôm lấy vai tôi, trừng mắt nhìn Susuki-san.

Cô ấy hẳn đã vội vã chạy đến đây để gặp Nanato-kun nên trông hơi thở dốc.

"Chuyện này không liên quan gì đến cậu."

"Tôi là bạn của cô ấy, nên đương nhiên là có chứ."

Hai người nhìn nhau tóe lửa. Thật nhẹ nhõm khi biết Reina-chan luôn ủng hộ tôi. Tôi cảm thấy hơi ấm trở lại trong cơ thể mình.

"À mà, hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi thì phải..."

Tôi đã cố gắng giữ lời hứa với Hirose-kun, giấu kín chuyện cô ta là người yêu cũ của Nanato-kun với Reina-chan. Tuy nhiên, việc Reina-chan sớm muộn gì cũng nhận ra thì không có gì lạ.

"Á! Tôi nhớ ra rồi! Cô chính là cái con đàn bà tệ hại từng hẹn hò với Nanato trước đây! Lúc nãy cô mặc đồng phục làm việc nên tôi không nhận ra, nhưng bộ đồng phục học sinh này làm tôi nhớ rồi!"

"Tôi không muốn nghe điều đó từ con nhỏ lẳng lơ ghê tởm hồi cấp hai đâu."

Vậy ra Reina-chan cũng biết cô ta. Nhưng giống như tôi, Susuki-san cũng lập tức phản công dữ dội ngay khi Reina-chan mở lời.

"Hả? Cô đang làm việc cùng với Nanato à?"

"Đúng vậy. Chúng tôi là đồng nghiệp, luôn hỗ trợ lẫn nhau," Susuki-san nói, giọng điệu như thể muốn tự nâng mình lên.

Cứ như cô ta nghĩ mình quan trọng với Nanato-kun hơn bất cứ ai vậy.

"Cô có thể để cậu ấy yên được không?" Reina-chan nói ra điều mà tôi đã cố gắng làm bấy lâu nay.

Chúng tôi vẫn luôn là đối thủ, vậy mà có cô ấy ở bên cạnh lúc này lại khiến tôi an tâm lạ lùng.

"Câu đó tôi nói lại với cô thì hơn."

"Không cần đâu, cứ chấp nhận đi. Cô chỉ là quá khứ mà thôi."

"...Đừng có ra vẻ như cô biết hết mọi chuyện."

Lời của Reina-chan lạnh như băng khi cô ấy trừng mắt nhìn Susuki-san, người trông như sẵn sàng lao vào cô. Reina-chan có lẽ đã cố tình dùng thái độ đó, biết rằng Susuki-san là người yêu cũ của Nanato-kun. Nhưng chắc chắn có chuyện gì đó ẩn khuất, nếu không thì Susuki-san đã không tự tin đến thế.

"Vậy cô có quyền gì mà bảo chúng tôi tránh xa Nanato khi cô không hề biết mối quan hệ của chúng tôi với cậu ấy?"

"...Đúng vậy. Xin lỗi."

Susuki-san đột ngột hạ giọng, xin lỗi vì thái độ gay gắt lúc trước.

"Tôi không biết cô đã nói gì với Tsubasa lúc nãy, nhưng đừng cố can thiệp vào cuộc sống của chúng tôi hơn nữa." Tuy nhiên, Reina-chan vẫn giữ thế tấn công. "Cứ thử nghĩ mà xem. Người yêu cũ của bạn trai tôi đang nói cho tôi biết tôi nên làm gì và không nên làm gì. Cô không thấy tức điên lên sao?"

Susuki-san cúi đầu nhìn xuống. Tôi không biết cô ta đang nghĩ gì, nhưng từ góc độ của tôi, cứ như thể Reina-chan đang trách mắng, và cô ta đang buồn vì điều đó.

"Nếu đã hiểu rồi thì sao cô không đi đi? Cút đi!"

"N-Này! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"

Reina-chan vẫy tay ra hiệu cho Susuki-san rời đi, đúng lúc Nanato-kun xuất hiện từ phía sau chúng tôi.

"Cô không thấy sao? Hai người này cứ quấy rối tôi suốt. Cậu nên chọn bạn bè cẩn thận hơn một chút."

Đúng như dự đoán, Susuki-san đang đóng vai nạn nhân, cố gắng cầu xin Nanato-kun.

"Cái quái gì? Chính cô mới là người gây sự trước mà!"

Vậy ra cô ta hẳn đã thấy Nanato-kun đi ra từ cửa hàng, nên mới đóng vai nạn nhân và cố ý khiêu khích Reina-chan. Bằng cách này, chúng tôi sẽ trở thành kẻ xấu, và Nanato-kun có thể sẽ đứng về phía cô ta.

"Tôi đã đủ tổn thương rồi. Tôi đi đây." Susuki-san nói rồi quay lưng bước đi, đầu cô ta cúi gằm.

"Cô ta bị làm sao vậy chứ?! Trời ơi, tức chết mất!"

"Đ-Đừng có nặng lời với cô ấy quá chứ?" Nanato-kun cố gắng ngăn Reina-chan lại.

Có lẽ trong mắt cậu ấy, Reina-chan thật sự đang giống kẻ xấu.

"...Sao cậu lại đứng về phía cô ta?"

"...Hả?"

Nanato-kun bối rối trước lời của Reina-chan. Tôi không cảm thấy dễ chịu khi trách cậu ấy dù cậu ấy không hiểu tình hình.

"Chúng ta đi thôi, Tsubasa."

"Reina-chan..."

Ban đầu, tôi và Reina-chan định cùng Nanato-kun về, nhưng cô ấy đã vội nắm tay tôi kéo tuột đi mất rồi. Mà thôi, cô ấy đã giúp tôi lúc tranh cãi với Susuki-san, giờ bỏ mặc thì cũng chẳng đành. Nhưng tôi cũng bận lòng cho Nanato-kun. Tình cảnh này chắc hẳn đã khiến cậu ấy đủ đau đầu rồi, giờ tôi thế này thì càng làm khó cậu ấy thôi.

“Trời ơi, tức quá đi mất!” Reina-chan bực bội lẩm bẩm.

“Lời nói của cậu ấy làm cậu khó chịu đến thế ư?”

“Thay vì lo lắng cho chúng ta, cậu ấy lại đi bảo vệ cái người phụ nữ đó. Cậu ấy ưu tiên cô ta. Tớ không thể tin được.” Reina-chan siết chặt tay thành nắm đấm vì bực bội.

Tôi nhẹ nhõm vì Reina-chan không giận Nanato-kun.

“Cậu không thấy khó chịu sao, Tsubasa?”

“Có chứ. Tớ giận kinh khủng luôn.”

“Thấy chưa?” Reina-chan ôm lấy tôi và xoa đầu.

Đối mặt với sự dịu dàng đó, tôi không thể kìm được mà than thở:

“Cô ta thật không công bằng. Được hẹn hò với Nanato-kun trước đây, giờ lại còn được tái hợp với cậu ấy… Cô ta có tất cả những thứ mà tớ sẵn sàng bán cả linh hồn để có được.”

“Tớ hiểu mà. Cô ta thậm chí còn chẳng biết chúng ta đã phải trải qua những gì…”

“Đúng vậy. Nhưng thế giới này, những người chơi không công bằng lúc nào cũng là người thắng cuộc.”

Đúng, có lẽ cô ta cũng có vấn đề của riêng mình. Nhưng, những gì cô ta có thì chúng ta lại không thể có được.

“Tuy nhiên, nếu cậu cứ trút giận lên những người đó, cậu cũng chẳng được lợi lộc gì đâu.”

“Ừm…”

“Người không công bằng luôn đi đường tắt nhanh nhất, còn người siêng năng thì phải đi đường vòng. Nhưng, nếu người siêng năng dốc sức mà chạy, họ hoàn toàn có thể vượt qua những người chơi không công bằng đó.” Tôi dùng những lời lẽ tích cực để động viên Reina-chan, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.

“Thế nên… chúng ta phải không ngừng tiến về phía trước với tốc độ tối đa mà không bỏ cuộc, đúng không?”

Quả thật, Reina-chan rất mạnh mẽ. Đó là lý do vì sao mối duyên địch thủ của chúng tôi vẫn bền chặt suốt bấy lâu.

“Đúng vậy. Và nếu không thể từ bỏ, chúng ta chỉ còn cách tiếp tục tiến lên.”

“Chính xác. Mặc dù chúng ta sẽ cần rất nhiều sự chuẩn bị để vượt qua chuyện này.”

“Ví dụ như?”

“Cứ đà này, cô ta sẽ có lợi thế trong kỳ nghỉ hè. Cô ta sẽ có nhiều thời gian hơn để ở bên Nanato-kun, và cậu ấy đã giữ khoảng cách với chúng ta. Cô ta sẽ xem đây là cơ hội để cố gắng tiếp cận cậu ấy lần nữa. Chúng ta đang trong tình thế nguy cấp.”

Đúng như lời Reina-chan nói, đây chính là lúc "lượt của Susuki-san" bắt đầu.

“Ừm, đúng là vậy…”

“Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tận dụng chuyến đi đó và thể hiện tình yêu của mình dành cho cậu ấy. Chúng ta không thể để cậu ấy nghĩ đến bất kỳ ai khác.”

“Được! Hãy nghĩ ra mọi cách để làm cậu ấy vui vẻ.”

Nếu chúng tôi vẫn còn đấu đá như trước, có lẽ chúng tôi sẽ cố gắng nghĩ cách để vượt mặt nhau, nhưng giờ đây chúng tôi đang cùng nhau lên kế hoạch. Chúng tôi có thể cùng nhau suy nghĩ về điều này. Chúng tôi có thể biến điều đó thành hiện thực, để Nanato-kun có thể thu thập đủ mọi kỷ niệm.

“Vậy thì quyết định rồi, chúng ta hãy tổ chức một cuộc họp chiến lược ngay lập tức. Tớ nghĩ một quán cà phê sẽ là tốt nhất.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Chúng ta nên chuẩn bị càng nhanh càng tốt.”

Reina-chan và tôi đi đến một quán cà phê gần đó, cùng nhau nghĩ ra đủ loại ý tưởng thú vị. Chúng tôi có thể nói bất cứ điều gì mình muốn, lên kế hoạch bao nhiêu tùy thích. Cho đến nay, tôi chưa bao giờ có thể chia sẻ cảm xúc của mình dành cho Nanato-kun với bất cứ ai, nhưng giờ tôi đã có một người hiểu mình. Có vẻ như Susuki-san là một mối đe dọa lớn hơn chúng tôi nghĩ. Cô ta không hề kiềm chế một chút nào mặc dù đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt. Nhưng chắc chắn, chúng tôi sẽ ổn thôi…

—Susuki—

Cuối cùng tôi cũng gặp được Shiroki Tsubasa, người mà Minami đã cảnh báo. Cô ta đúng là dễ thương thật, nhưng tôi không thấy cô ta đáng ngại đến vậy.

Tôi giả vờ về nhà, rồi sau đó lẳng lặng theo dõi Nanato từ trong bóng tối. Cô ả kia đưa Shiroki Tsubasa đi rồi. Tôi thực sự không thể chịu nổi cô ta, và hình như cô ta cũng chẳng ưa gì tôi. Tôi đã giữ im lặng khi thấy Nanato bước ra từ tiệm bánh crepe, nhưng tôi không thể nuốt trôi cái thái độ của cô ta. Tôi còn muốn một ngày nào đó khiến cô ta phải khóc cơ. Chính cô ta đã chiếm lấy vị trí của tôi trong nhóm, khiến Nanato và Hirose quên bẵng tôi đi. Cô ta đã chặn đứng mọi con đường trở lại của tôi. Đó là lý do tại sao cô ta khiến tôi tức điên hơn bất kỳ ai khác.

Trong khi đó, Nanato lúng túng đi đi lại lại trên quảng trường, chẳng biết phải làm gì. Cậu ta trông như một chú cún con bị gia đình bỏ rơi vậy. Chắc chắn cậu ta đang đợi một bàn tay giúp đỡ. Và vì chẳng có ai đến gần cậu ta, tôi đành phải can thiệp. Có lẽ ngay từ đầu chính tôi đã phá hỏng mọi thứ, nhưng ít ra nữ thần cũng sẽ cho phép tôi làm điều này, phải không?

“Cậu ổn chứ?”

“Oa!”

Tôi gọi sát bên tai cậu ta. Có vẻ cậu ta bị giật mình, vội vàng quay phắt sang nhìn tôi.

“Tôi tưởng cậu về rồi chứ?”

“Tôi tò mò về cậu nên quay lại xem sao. Thấy cậu một mình nên tôi nghĩ mình nên ra tay giúp đỡ.”

“À-À vậy sao. Vậy ra cậu đã lo lắng cho tôi.”

Tôi cẩn thận bước về phía cậu ta, cố gắng không gây ra tiếng động.

“…Có phải lỗi tại tôi không?”

“Không, là lỗi của tôi. Tất cả là tại tôi.”

“Không đời nào.”

Cậu ta dần chìm sâu vào những suy nghĩ tiêu cực. Chắc cậu ta có nhiều điều phải suy nghĩ lắm, nên tôi đoán chuyện này đang đè nặng lên cậu ta rất nhiều. Và với bản tính hiền lành của cậu ta, cậu ta sẽ tự lo lắng đến mức bế tắc cho mà xem.

“Cái tờ giấy này là gì vậy?”

“Tanaka-san bảo tôi tham gia cái này.”

Tờ quảng cáo trong tay cậu ta nói về một khóa Đào tạo Patissier. Và tôi đoán đó là lý do tại sao chủ cửa hàng đã gọi cậu ta lại trước đó.

“Tôi thật sự nghĩ cậu nên đi học.”

“Nhưng… một người như tôi có thật sự được phép tham gia không?”

“Tôi đã chứng kiến nỗ lực của cậu bấy lâu nay. Hãy tin tôi đi.”

Tôi biết câu trả lời của cậu ta đã được định sẵn, nhưng tôi vẫn tiếp tục thúc giục cậu ta. Theo đuổi ước mơ có thể là một điều đáng sợ. Đặc biệt là bởi vì cuộc sống luôn diễn ra theo những con đường bất ngờ. Nhưng đó là lý do tại sao tôi sẽ cùng cậu ta gánh vác ước mơ của mình. Và tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm nếu cậu ta thất bại.

“Chúng ta hãy thay đổi không khí một chút. Đi với tôi.”

“Tôi muốn về nhà mà?”

“Đây là mệnh lệnh. Tuân theo đi.”

“Được thôi… Khoan đã, sao tôi lại bị ra lệnh vậy?”

Cuối cùng thì có hơi mạnh bạo hơn tôi mong muốn một chút, nhưng sau khi đối phó với cô ả kia và Shiroki Tsubasa, tôi cần phải xả hơi. Và tôi phải tự kiểm điểm vì chắc chắn mình đã đi hơi xa. Hôm nay trong lúc làm việc, mọi thứ giữa chúng tôi khá ngượng ngùng. Khi có một chút thời gian nghỉ ngơi giữa lúc khách đông, tôi đã định massage cho cậu ta, nhưng cuối cùng lại chần chừ. Đó là lý do cậu ta bắt đầu gọi tôi là zombie, nên tôi đã nổi giận với cậu ta.

Nếu cứ thế này mà về nhà, có lẽ cậu ta sẽ mang theo những lo lắng của mình trong vài ngày tới. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, tốt nhất là nên giải quyết dứt điểm ngay lập tức. Nếu tôi không giúp cậu ta, cậu ta sẽ không bao giờ có thể thật sự mở lòng với tôi nữa. Tôi đưa Nanato ra khỏi trung tâm mua sắm, hướng đến một công viên gần đó. Tôi ghé qua nhà trên đường đi, lấy một quả bóng rổ.

“Khoan đã, cậu bảo tôi chơi bóng rổ với cậu à?”

“Chính xác.”

“Thật sao…”

Trông cậu ta có vẻ không thích ý tưởng đó cho lắm.

“Thật ra, khi tôi cãi nhau với bố già, tôi bị thương và không thể cử động vai phải thoải mái như trước nữa, nên tôi đã bỏ bóng rổ.”

“Cậu đang bịa ra một quá khứ giả dối đấy. Với lại, bố cậu có ở đây đâu.”

“Ừm, tôi chỉ đùa thôi mà. Đó là bối cảnh của một nhân vật chính trong bộ anime tôi thích.”

Cứ mỗi bận cậu ấy đùa giỡn kiểu này, mặt lại ửng đỏ đôi chút. Đó là một trong những nét đáng yêu rất riêng của cậu ấy. Trông cứ như cậu ấy đang ngượng vì đã lỡ nói ra lời đùa cợt ấy vậy. Tôi thích mọi thứ ở cậu ấy, vậy mà sao tôi lại bỏ chạy chứ?

“Tới rồi. Sao không đấu một trận nhỉ?”

Chúng tôi đến công viên khi trời đã tối, tôi đưa trái bóng cho Nanato. Tôi chỉ hy vọng điều này giúp cậu ấy thay đổi tâm trạng một chút.

“Vào ba điểm nhé!”

Nanato bật nhảy, tung bóng về phía rổ. Trái bóng vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, rồi gọn ghẽ đi vào lưới.

“Ồ, vào rồi này.”

“Không tệ chút nào.”

Ngay cả Nanato cũng có vẻ ngạc nhiên trước kết quả này.

“Thì ra cậu cũng có năng khiếu đấy chứ. Tất cả những lần tớ nhớ cậu ném bóng đều trật cả.”

“Cậu có thể coi thường tớ hơn nữa không hả? Tớ đã luyện tập rất nhiều đó.” Nanato nhặt bóng lên và đưa cho tôi.

Chắc tôi cũng nên ném ba điểm nhỉ. Tôi chỉ chơi bóng rổ nửa năm, nhưng đã được chọn làm thành viên chính thức trước cả các đàn anh khác. Tôi phải có kỹ năng đủ để thể hiện chứ.

“Á.”

Thế nhưng, trái bóng của tôi đập vào vành rổ, rồi bật ra.

“Hú yeah, tớ thắng!”

Nanato nhảy điệu samba khi tuyên bố chiến thắng của mình. Lạ lùng thay, cảm giác bực bội trong tôi nhanh chóng tan biến, thay vào đó tôi bật cười.

“Đừng có tự mãn chỉ vì thắng tớ một lần thôi nhé.”

“Đó là sự tập trung của tớ ngày hôm nay đấy. Mấy quả việt quất tớ ăn hôm nay có tác dụng thật.”

“Đừng có tự mở cuộc phỏng vấn một mình thế chứ.”

Lần cuối chúng tôi chơi, cậu ấy luôn bị tôi hoặc Hirose đánh bại, vậy nên giờ cậu ấy có được một chiến thắng, chắc là cậu ấy vui mừng khôn xiết rồi.

“Kết thúc bằng ném phạt đi.”

“Nghe hay đấy.”

Cậu ấy có vẻ tự tin hơn rồi, sau khi đánh bại tôi một lần.

“Ai ghi được nhiều điểm hơn trong năm lần ném, đúng không?” Tôi nói.

“Nếu tớ ghi được hết thì sao?”

“Ai đó tự tin ghê nhỉ. Tớ sẽ đảm bảo đưa cậu về đúng vị trí của mình.”

Đây là cơ hội của tôi… Có lẽ tôi phải đặt cược một chút.

“Nếu tớ thắng, cậu phải hứa dành cho tớ một ngày trong kỳ nghỉ hè của cậu.”

“C-cái đó nghĩa là sao?”

Tôi muốn đi chơi với cậu ấy, nhưng tôi không thể mời thẳng. Trong tình huống hiện tại, tôi không nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý đâu, mà có khi còn khiến cậu ấy lo lắng hơn. Hơn nữa, bị từ chối sẽ rất đau lòng, và khiến tôi không bao giờ có thể mời cậu ấy nữa. Điều duy nhất tôi có thể làm là tạo ra một lý do cho cậu ấy. Ép buộc cậu ấy, vì đó sẽ là động lực lớn nhất.

“Sao cậu không đi chơi với bạn bè ở trường?”

“Tớ không có ai cả. Tớ luôn một mình ở trường.”

“Vậy sao cậu lại tự hào về điều đó chứ?”

Sau khi cắt đứt quan hệ với Minami, tôi không còn bạn bè nào nữa. Không phải tôi buồn vì điều đó, cũng không thấy cô đơn. Tôi đã cố kết bạn khi mới nhập học, nhưng không thành công. Điều đó chỉ cho tôi thấy rằng tôi hạnh phúc hơn khi ở một mình.

“À này, Ootsuka thì sao?”

“Cắt đứt rồi.”

“Này giờ…”

Chúng tôi đã là bạn bấy lâu, nhưng tôi phát hiện ra chính lời nói dối của cô ấy đã đẩy tôi xuống vực sâu này. Cô ấy có lẽ cảm thấy tội lỗi vì điều đó, vì đã giúp tôi hết lần này đến lần khác suốt những năm qua. Nhưng dù vậy, tôi không thể nào bù đắp được những gì cô ấy đã làm với mình.

“Vậy sao? Cậu có chấp nhận điều kiện của tớ không?”

“Ưm…”

“Cứ đừng thua là được. Sự tự tin của cậu đâu hết rồi?”

“T-tớ nghĩ, ừm, được.”

“Tớ sẽ làm bất cứ điều gì với cậu. Cậu chỉ cần đi theo thôi.”

Tôi không đòi hỏi mọi thứ. Tôi chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn với cậu ấy.

“Và nếu tớ thắng thì sao?”

“Thì tớ sẽ nghỉ việc.”

“C-cái đó…”

Ban đầu cậu ấy bảo tôi nghỉ việc, nhưng giờ lại do dự. Nhận ra rằng cậu ấy có cần tôi dù chỉ một chút thôi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

“Một kèo cược liều lĩnh như vậy sẽ thú vị hơn mà, đúng không?”

“Ừ. Dạo này tớ cũng ít mạo hiểm, nên cảm giác mạnh một chút cũng không sao.”

Cùng nhau vượt qua cầu hiểm nguy sẽ khiến tình cảm thêm gắn bó. Vượt qua nỗi sợ chia lìa có lẽ sẽ giúp ta thêm trân trọng những khoảnh khắc bên nhau.

“Vậy thì tôi bắt đầu đây.”

Tôi đứng vào vạch ném phạt, và cú ném đầu tiên đã vào rổ. Tôi luôn là kiểu người càng vào trận thật thì càng bùng nổ. Có thể lúc tập thì còn vấp váp, nhưng khi đã chính thức thì lại đâu ra đấy.

“Đến lượt cậu đó.”

“K-Không tệ chút nào.”

Tôi trao bóng cho Nanato, và có thể thấy cậu ấy đang chịu áp lực lớn. Khác với tôi, cậu ấy thuộc tuýp người dễ mất bình tĩnh khi vào việc thật. Dù tập luyện rất chăm chỉ, nhưng tâm lý cậu ấy lại không theo kịp trong trận đấu.

“Mình cũng làm được!”

Cú ném mà Nanato thể hiện bay vút đi, chỉ trúng vào cột sắt đỡ vành rổ.

“Bình tĩnh lại đi. Cứ thế này thì không vào đâu. Với lại, nếu cậu cứ yếu đuối thế này thì sau này, đến khi có việc quan trọng thật sự, cậu cũng sẽ thất bại thôi.”

“C-Câm miệng! Tại lâu rồi tôi không chơi nên phải lấy lại phong độ đã!”

Tôi nhặt bóng lên và thực hiện cú ném thứ hai, dễ dàng ghi điểm. Nếu cứ thế này, tôi sẽ có được một tấm vé miễn phí để dành thời gian cùng cậu ấy.

“Cậu liệu mà ném vào cú tiếp theo đi. Nếu đến cả một cú cũng không vào được thì chúng ta chẳng phải đối thủ gì cả.”

Tôi lại trao bóng cho Nanato. Nếu cậu ấy không ném được, đây sẽ chẳng phải một cuộc thi đấu nữa.

“À, mình làm được rồi.”

Tuy nhiên, cậu ấy đã ném trúng ở lần thử thứ hai, gương mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.

“Thấy chưa, tôi biết ngay là cậu làm được nếu chịu cố gắng mà.”

Chỉ vì vài lời trao đổi ấy, cả người tôi nóng bừng lên. Có lẽ tôi không thể giữ mình trong sạch được nữa rồi. Cuộc thi của chúng tôi tiếp tục sau đó, nhưng trong khi tôi ghi cả 5 điểm thì Nanato chỉ ghi được 2. Kết quả đã định ngay từ cú ném thứ 4 của tôi, nhưng chúng tôi vẫn chơi cho đến tận cùng.

“Mình thua rồi! Sao cậu có thể ném trúng cả năm cú như vậy chứ…”

“Đó chính là sự khác biệt về kỹ năng giữa chúng ta.”

Thật lòng mà nói, tôi cũng ngạc nhiên khi mình ném trúng cả năm cú. Tôi biết mình đã cố gắng hết sức, nhưng có lẽ tôi đã quá khao khát được hẹn hò với Nanato. Hơi xấu hổ một chút.

“Khi nào có kế hoạch cho kỳ nghỉ hè, tôi muốn cậu báo lại cho tôi biết.”

“Ừm, chắc vậy. Kỳ nghỉ này tôi sẽ đi du lịch cùng mọi người, nên cũng cần biết sớm.”

Đi du lịch cùng mọi người… Những lời cậu ấy nói bâng quơ đã làm niềm tin trong tôi tan vỡ. Thời điểm tôi buông tay, cô nàng đó và Shiroki Tsubasa sẽ tận hưởng sự hiện diện của cậu ấy. Người ta nói rằng bạn chỉ nhận ra điều gì quan trọng với mình sau khi đánh mất nó, nhưng đến lúc đó thì đã quá muộn rồi. Tôi chỉ có thể nhặt nhạnh những mảnh vỡ từ thứ mình đã hủy hoại, nhìn ngắm dáng vẻ tan nát của nó. Nhưng dù vậy… vẫn tốt hơn là chẳng có gì cả.

“Susuki? Sao cậu trông buồn vậy? Cậu thắng mà?”

“Vì tôi đang buồn.”

“Hả?”

“Dành thời gian cùng cậu như thế này đã đong đầy những kỷ niệm trong tôi.”

Và một khi đã có được thứ gì đó, bạn sẽ muốn nhiều hơn. Nó khiến tôi tìm cách sửa chữa kho báu của mình bằng cách ghép nối những mảnh vỡ lại. Dù biết điều đó không bao giờ có thể thành hiện thực…

“Thôi bỏ đi những gì tôi vừa nói. Về lâu dài, nó có thể chỉ làm cả hai chúng ta thêm đau khổ mà thôi.”

“Đ-Đúng vậy… Dù sao thì, chúng ta cũng xong chuyện rồi mà.”

“Chính xác. Chúng ta kết thúc rồi.”

Việc được Nanato nói thẳng ra khiến hy vọng mong manh của tôi hóa thành tro bụi.

“Thôi, tôi đi đây. Cảm ơn vì đã chịu đi chơi cùng nhé.”

“K-Khoan đã, Ikumi…!”

“Hả?”

Nanato gọi tên tôi. Có lẽ việc dành thời gian thế này đã gợi cho cậu ấy nhớ về quá khứ. Nhưng chính vì cậu ấy làm thế… sẽ khiến tôi khó lòng từ bỏ cậu ấy hơn… Bởi vì điều này cho thấy tôi vẫn còn sống trong tâm trí cậu ấy. Tôi đang ngủ sâu trong tâm hồn cậu ấy. Tôi muốn đánh thức những cảm xúc đó và mang chúng trở lại cho cậu ấy.

“Xin lỗi, ý tôi là Susuki.”

“Không sao đâu. Cậu không cần phải sửa lại đâu.”

“Đ-Đúng vậy. À, với lại, cậu muốn đi chơi để thấy khá hơn thôi chứ không phải vì tôi sao?” Nanato đỏ mặt và cố gắng bỏ chạy.

“Cậu đừng có làm ra vẻ tự kỷ như thế được không? Tại sao tôi phải lẽo đẽo theo cậu chỉ để làm cậu thấy khá hơn chứ?”

“Ôi cái đồ…!”

“Không phải vì cậu. Là vì cả hai chúng ta. Gần đây cậu cứ suy nghĩ vẩn vơ cái gì đó, làm tôi cũng bị kéo theo luôn.”

Anh ấy có vẻ ngạc nhiên trước lời tôi nói, vì anh ấy đang cố nuốt xuống những lời định thốt ra.

“Thôi, gặp lại sau nhé.”

“N-Này.”

Khi tôi bắt đầu bước đi, Nanato nhìn tôi với ánh mắt cô độc. Nhưng, chúng tôi không thể ở bên nhau lâu hơn nữa. Cơ thể tôi đã bắt đầu khao khát anh ấy. Hôm nay là một thất bại. Tôi đã làm điều không nên làm. Tôi muốn Nanato. Tôi muốn anh ấy trở lại. Nhưng nếu tôi kéo anh ấy về dù chỉ một chút thôi, thì tất cả những ham muốn đang ngủ yên trong tôi sẽ lại trỗi dậy. Tôi đã sai khi vượt qua giới hạn này. Tim tôi đập không ngừng. Và tôi nghi ngờ điều này sẽ không dừng lại cho đến khi tôi có thể đưa anh ấy trở về.

“Không sao đâu, Nanato. Chúng ta có thể gặp nhau ở chỗ làm mà.”

“Cậu đừng bỏ rơi tôi đấy nhé?”

“…Tôi sẽ không bao giờ hành động nông nổi nữa đâu, đừng lo.”

Lý do anh ấy giờ đây trở nên lo lắng là vì tôi đã làm tổn thương anh ấy trong quá khứ. Và người chữa lành vết thương đó sẽ là cô gái kia hoặc Shiroki Tsubasa—Hoặc thậm chí có thể là…

—Yuzu—

Kỳ nghỉ hè sẽ bắt đầu chỉ trong ba ngày nữa. Hôm nay, trong bữa trưa, chúng tôi đã thống nhất được khách sạn sẽ ở, và lên kế hoạch cho ngày đi chơi.

“Mình nóng lòng quá, Reina-chan.”

“Ừ. Không biết mình nên mang túi xách nào theo đây…”

Reinan và Tsubasa-chan đang hào hứng nói về chuyến đi của chúng tôi. Yuzu cũng nên chuẩn bị thôi. Ở chung với Tsubasa-chan chắc chắn sẽ rất vui. Ngủ chung, đi suối nước nóng chung… Đúng là thiên đường mà, phải không? Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến Yuzu cười tủm tỉm. Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất vẫn là việc Tsubasa-chan và Reinan đã hẹn hò. Không hiểu sao lại xảy ra chuyện đó, nhưng có lẽ là vì cả hai đều bị tổn thương khi bị Amamicchi từ chối, giờ thì họ đang hỗ trợ lẫn nhau.

Cứ thế này, Yuzu sẽ bị đẩy ra xa, Tsubasa-chan sẽ bị chiếm đoạt, và trở thành Chiba Tsubasa mất. Và cách duy nhất để tránh điều đó xảy ra, là tôi phải giúp Reinan và Amamicchi đến với nhau. Tôi nghĩ mình cần phải thay đổi hoàn toàn cách tiếp cận. Bởi vì nếu Tsubasa-chan và Amamicchi mà hẹn hò, thì coi như tôi thua cuộc rồi.

“Gần đây, hầu hết các nhà trọ đều có suối nước nóng riêng cho từng phòng, đúng không?”

“Chỉ những chỗ đắt tiền thôi, đúng vậy. Và với chúng ta thì đó là tốt nhất, thật sự đấy.”

“Nhà trọ Reina-chan gợi ý thật sự tuyệt vời mà. Mình nóng lòng quá đi mất.”

“Đừng có đánh giá thấp gu của mình nhé, nghe chưa?”

Cho đến giờ, Reinan có vẻ không mấy quan tâm đến Tsubasa-chan, nhưng chắc chắn, giờ đây cô ấy đã "đổ gục" trước sự đáng yêu của Tsubasa-chan rồi. Thêm vào đó, Tsubasa-chan còn nói cô ấy đã ngủ chung giường với Reinan, nên rất có thể họ đã qua đêm cùng nhau… Hoặc nói công bằng thì, đó cũng có thể chỉ là do Tsubasa-chan vô tư quá lời mà thôi. Reinan nói giữa họ chẳng có gì cả, nhưng nhìn khoảng cách và không khí xung quanh họ, thì họ đang tin tưởng nhau ở mức độ của một cặp đôi, không nghi ngờ gì nữa.

“Chúng ta hãy cùng nhau nghĩ ra kế hoạch riêng của từng người và thống nhất lại với những người khác trước khi lên đường nhé?”

“Ý hay đấy. Thay vì cãi nhau khi đến nơi, thì cứ hiệu quả ngay từ đầu là tốt nhất.”

Thành thật mà nói, Yuzu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Điều rõ ràng hơn bất cứ thứ gì là Yuzu… đã trở thành “số hai” của Tsubasa-chan. Nhưng, cô ấy không thể chịu đựng được điều đó. Cô ấy muốn trở nên quan trọng hơn nữa đối với Tsubasa-chan.

“Reina-chan, cái kế hoạch chúng ta đã nói trước đó, phải không? Nó hơi ngại một chút, nên mình sẽ thì thầm vào tai cậu nhé.”

“Ưm… Không tồi, không tồi. Chắc chắn sẽ náo nhiệt lắm đây.”

Không, không phải thế. Yuzu thấy cô đơn khi bị bỏ rơi một mình thế này, trong khi bọn họ cứ tình tứ với nhau! Bọn họ cứ thế bàn bạc chuyện gì đó mà chẳng đả động gì đến Yuzu cả! Trời ạ… Có lẽ Yuzu cũng sẽ được nhập hội nếu cô ấy cũng yêu Amamicchi chăng.

“Amamicchi, chú ý đến Yuzu đi!”

Thấy mấy cậu con trai đang vui vẻ trò chuyện với nhau, Yuzu liền kéo tay Amamicchi. Yuzu thì chẳng thể nào yêu Amamicchi được, nhưng cứ bám dính lấy cậu ấy thế này chắc chắn sẽ gây ra hiểu lầm giữa Reinan và Tsubasa-chan.

“Cậu làm sao vậy?”

“Chơi với Yuzu đi! Chú ý đến Yuzu đi!”

Cậu ấy sẵn lòng rời khỏi đám con trai để nói chuyện với mình. Điều đó chứng tỏ Amamicchi đúng là một chàng trai tốt bụng.

“Thế, kế hoạch của cậu bây giờ là gì?”

“Đấu vật?”

“Cậu nói thật đấy à?”

“Đấu! Đấu đi!”

Yuzu ôm chặt eo cậu ấy, đẩy cậu ấy dính vào tường. Amamicchi cũng ghì lại để đẩy Yuzu ra. Trông có vẻ như hai đứa đang tán tỉnh nhau, và đúng như dự đoán, Tsubasa-chan và Reinan đã đi tới.

“Shibayu, cậu đang làm gì đấy?”

“Cậu đang gây rắc rối cho Nanato-kun đấy.”

K-Kinh khủng quá?! Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc Yuzu đã thành thịt xiên mất rồi. Chết tiệt… Dù Yuzu làm gì thì mọi chuyện cũng chỉ càng tệ hơn mà thôi.

Tan học mà Yuzu vẫn thấy không khỏe trong người, rồi cô ấy đi đến ca làm ở tiệm nước trái cây. Hôm nay, Yuzu làm cùng ca với Ootsuka Minami-chan, một người bạn từ trường cấp ba khác.

“Yuzuyu-chan! Chào cậu! Cậu lúc nào cũng đáng yêu hết đó.”

“À, chào Minami-tan.”

Minami-chan ngay lập tức khen ngợi Yuzu ngay khi cô ấy nhảy bổ vào cánh tay Yuzu.

“Hôm trước, bà chủ thấy tớ nghịch điện thoại trong giờ làm nên đã mắng tớ một trận. Khó chịu ghê không? Tớ đã cố gắng lắm mới không bật cười trong lúc bị mắng đấy.”

“K-Khó khăn thật…”

Rõ ràng là cô ấy tự chuốc lấy thôi. Ít nhất thì bây giờ Minami-chan cũng đã cất điện thoại vào tủ khóa, chứng tỏ cô ấy cũng biết tự kiểm điểm rồi.

“Tớ còn bị dọa sẽ bị đuổi việc nữa cơ.”

“Nhưng… cậu không bị đuổi sao?”

“Tớ bảo là tớ muốn làm việc cùng bà chủ đáng yêu của tớ nhiều hơn nữa, thế là bà ấy cổ vũ tớ cố gắng. Cuộc đời đúng là dễ như chơi khi mình dễ thương, tớ thề luôn.”

Chứng kiến sự điên rồ của Minami-chan, Yuzu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Biết rằng có những người như cô ấy tồn tại khiến Yuzu cảm thấy mình cũng không tệ đến thế.

“Hả? Sao vậy? Dạo này cậu trông ủ rũ thế.”

Những nỗi lo của Yuzu chắc hẳn đã hiện rõ trên khuôn mặt cô. Một hỗn hợp của hạnh phúc và tiếc nuối đang lấp đầy trái tim Yuzu. Bởi vì nếu Tsubasa-chan chọn Reinan, thì cũng có khả năng cô ấy sẽ chọn Yuzu vào một lúc nào đó trong tương lai.

“Nhiều chuyện xảy ra lắm… Mà cậu cũng đâu khá hơn Yuzu là bao đâu, đúng không?”

“Đúng vậy, tớ cũng đã trải qua nhiều chuyện. Cắt đứt quan hệ với một người mà tớ thực sự quan tâm.”

“Thật á? Cậu còn tệ hơn Yuzu nhiều đấy. Cứ nói cho cô ấy biết là cậu muốn nói chuyện đi.”

Yuzu nhẹ nhàng ôm Minami-chan. Những người như cô ấy thực sự rất khó để thể hiện khi họ cần giúp đỡ, nên Yuzu hơi lo lắng.

“Còn cậu thì sao?”

“Yuzu bị cắm sừng rồi.”

“Thật sao? Thế thì giống như tận thế luôn ấy chứ,” Minami-chan nói và ôm lại Yuzu.

Nhưng vì cơ thể Minami-chan lạnh lẽo đến lạ thường, điều đó chẳng làm Yuzu ấm lên chút nào.

“Khi cả hai chúng ta đều bị tổn thương, chúng ta nên cố gắng chữa lành vết thương cho nhau.”

Có phải đây là cách mà Tsubasa-chan và Reinan đột nhiên trở nên thân thiết đến vậy không?

322.png?w=588

“Này, Yuzuyu-chan? Hay là chúng ta cứ xả hết ra đi?” Minami-chan thì thầm vào tai Yuzu.

Nghe như tiếng thì thầm của quỷ dữ, nhưng Yuzu chỉ gật đầu. Cô ấy muốn cảm thấy tốt hơn.

“Vậy thì lát tan làm đi cùng tớ nhé?”

Minami-chan mỉm cười rồi bắt đầu làm việc. Không biết cô ấy đang có kế hoạch gì nữa…

Ca làm của chúng tôi kết thúc, Yuzu đi theo Minami-chan ra khỏi trung tâm thương mại, hướng về phía nhà ga xe lửa. Chúng tôi đi qua khu phố giải trí, nơi đầy rẫy quán bar và hộp đêm. Yuzu hiếm khi đi qua đây vì nó hơi đáng sợ. Cặp đôi phía trước chúng tôi khoác tay nhau bước vào một khách sạn tình yêu gần đó.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Bí mật. Cứ tới đó rồi sẽ biết.”

“Đ-Đừng đưa Yuzu đến cái động quái gở nào đó nha…”

“Vui lắm đó, mà còn sướng nữa.”

Gì cơ?! Chẳng lẽ hôm nay Yuzu-san phải bước lên nấc thang trưởng thành sao? Nhưng mà… Yuzu đã có Tsubasa-chan rồi mà! Ôi không!

“Nhưng… mà vẫn mặc đồng phục sao ạ?”

“Có gì to tát đâu?” Minami-chan có vẻ đã quen lắm rồi, vẫn bình thản đáp. “Đó, tới rồi.”

Em ấy chợt dừng phắt lại trước một tiệm karaoke.

“Ể? Karaoke?”

“Đúng vậy.”

“Ô-Ôi, ra là vậy…”

Yuzu đã hiểu lầm hoàn toàn rồi. Chắc Yuzu đúng là đồ ngốc bẩm sinh mà.

“Thật ra, Yuzu không phải là kiểu người thích hát karaoke cho lắm.”

“Mình cũng không có hứng hát.”

“Vậy… chúng ta đến đây làm gì?”

…Chẳng lẽ em ấy định làm gì kì cục với Yuzu ư? Em ấy không định bắt Yuzu phải nói mấy lời xấu hổ qua mic chứ?

“Chúng ta sẽ la hét.”

“…Hả?”

Không thể chống lại luồng ý kiến hiện tại, Yuzu đành lẽo đẽo theo Minami-chan vào trong tiệm karaoke.

“Cái thằng đầu nấm lớp tôi ấy hả?! Lúc nào cũng nói chuyện như thể nó biết tỏng hết về tôi ấy! Mày đếch biết cái quái gì sất đâu, để yên cho tao nhờ!”

“Tập truyện tranh tiếp theo bao giờ mới ra hả?! Đã ba năm rồi đấy, khốn kiếp!”

“Màn hình điện thoại dễ vỡ đến thế ư?! Thằng nào làm ra nó vậy?!”

“Đù mẹeee!!”

Minami-chan và tôi cứ thế la hét bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu.

“Thấy chưa? Dễ chịu hơn nhiều rồi phải không?”

“Ừ, Yuzu cảm thấy thật… sảng khoái.”

Tất cả những căng thẳng tích tụ bên trong tôi như được xả hết ra ngoài, khiến lòng tôi nhẹ bẫng.

“Mình cũng có người mình thích, nhưng chắc chắn là chẳng thành đâu.”

“Ồ, thật ư?”

Vậy ra em ấy cũng có tình cảm với ai đó. Có lẽ là người mà em ấy đã cắt đứt liên lạc chăng?

“Cậu cũng vậy mà, Yuzuyu-chan?”

“À thì…”

“Thế nên, khi nào cắt đứt rồi thì tìm mình nhé.”

Chắc chắn em ấy cũng giống như Yuzu, nên em ấy hiểu rõ hoàn cảnh của tôi.

“Vì khi đó, mình dám chắc là mình sẽ buông bỏ được.”

“Minami-tan…”

Không hiểu sao, lần này lại khá thú vị. Có lẽ vì Yuzu biết rằng mình có thể yên tâm khi có Minami-chan bên cạnh nếu mọi chuyện thất bại. Sự tồn tại của em ấy có thể thúc đẩy Yuzu tiến về phía trước. Hiện tại, tạo ra vài kỉ niệm đáng nhớ trong kì nghỉ hè là quan trọng nhất… Nhưng có lẽ mình nên lấy hết dũng khí một khi mùa hè này kết thúc thì hơn…?

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!