Anata wo Akiramekirenai M...
Sakurame Zento Karutamo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 5: Tấn công

0 Bình luận - Độ dài: 10,933 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng mình, đừng quên theo dõi các trang mạng xã hội, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ chúng mình trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

—Tsubasa—

Thức dậy là tôi lại lôi album ảnh ra xem đầu tiên. Đó đã trở thành một thói quen khó bỏ kể từ khi tôi và Nanato-kun phải xa nhau. Ngắm nhìn những bức ảnh ấy, trong lòng tôi lại trào dâng một cảm giác ấm áp, hạnh phúc khó tả. Ngay cả sau khi chúng tôi được đoàn tụ, thói quen này vẫn không hề thay đổi. Trong ảnh là những kỷ niệm vô giá của chúng tôi: có lúc là cảnh đi biển, khi lại là khoảnh khắc cầm que pháo hoa trong bộ yukata. Cả những ký ức mùa đông cũng có, như cảnh ném tuyết hay ngủ dưới kotatsu. Cứ mỗi lần hồi tưởng lại những kỷ niệm ấy là tôi lại tủm tỉm cười một mình. Và mỗi lần như vậy, tôi lại nhận ra tình cảm của mình dành cho cậu ấy. Nanato-kun thực sự là một người rất tốt bụng.

[IMAGE: ../Images/00001.jpg]

Khi tôi bị vấp ngã, đau chân, cậu ấy đã cõng tôi về nhà. Lúc tôi bị lạc ở lễ hội, cậu ấy đã đến tìm tôi. Dù chẳng có người bạn nào khác, tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn vì cậu ấy luôn chơi cùng tôi. Thậm chí có lần chúng tôi gặp một con gấu hoang dã, và cậu ấy đã dùng hết kẹo mình có để ném ra xung quanh đánh lạc hướng con gấu, giúp chúng tôi có thể bỏ chạy. Thuở ấy, Nanato-kun là tất cả đối với tôi. Tôi chỉ có những kỷ niệm gắn liền với cậu ấy. Nhưng, tôi không thể cứ mãi bám víu vào quá khứ được. Tôi muốn những kỷ niệm này sẽ mãi tiếp diễn—

[IMAGE: ../Images/00002.jpg]

Khi tôi bước ra khỏi nhà, tôi đã nhìn thấy bóng lưng Nanato-kun từ đằng xa. Chắc là cậu ấy đang trên đường đến gặp Chiba-san. Có lẽ gọi cậu ấy lúc này sẽ hơi kỳ cục, nhưng khao khát được đi cùng cậu ấy còn lớn hơn cả nỗi sợ đó.

“Nanato-kun!”

Tôi gọi tên cậu ấy và bắt đầu chạy. Tôi run quá nên giọng tôi cuối cùng lại the thé cao hơn bình thường.

“Ồ, Tsubasa hả? Chào buổi sáng.”

“…Á!”

Tôi cố đáp lại lời chào, nhưng vì mắt tôi chỉ dán chặt vào cậu ấy, tôi lại vấp chân mình. Khoan đã, dừng lại đi, tôi ơi! Nhưng tất nhiên, một vật thể đang chuyển động thì không thể dừng lại được. Không giữ được thăng bằng, tôi ngã ngửa ra sau.

“Cậu có sao không, Tsubasa?”

Không thể tin được mình lại hành xử thảm hại đến vậy trước mặt Nanato-kun vào ngay buổi sáng… Nhưng khi đầu óc bình tĩnh lại, tôi nhận ra rằng cú ngã của mình đã khiến quần lót của tôi lộ rõ mồn một trước mặt cậu ấy.

“Oái, đừng nhìn!”

Tôi vội vàng sửa lại váy và giấu quần lót đi. Chắc cậu ấy nghĩ tôi bẩn thỉu lắm rồi…

“C-cậu có nhìn thấy không?” Tôi đứng dậy và hỏi Nanato-kun.

“Xin lỗi, tớ không cố ý đâu.”

“Không không không! Tớ mới là người phải xin lỗi! Chắc cậu khó chịu lắm đúng không?”

“Không hề… Trái lại, tim tớ còn đập thình thịch cơ.”

“Hả…”

Câu trả lời bất ngờ của Nanato-kun cũng khiến tim tôi đập nhanh hơn. Mặt cậu ấy đỏ như gấc, nên tôi đoán chắc là có chút thật lòng trong đó.

“À thì, ừm… tớ là con trai mà, nên đừng giận tớ nhé…”

Những lời nói và phản ứng của Nanato-kun khiến tôi vui sướng khôn tả. Điều này có nghĩa là cậu ấy xem tôi là một cô gái, phải không? Nghĩ đến đó, toàn thân tôi bỗng nóng bừng. Cảm giác này… là gì đây?

“Chúng ta đi cùng nhau nhé?”

“Ư-Ừ! Nhưng, cậu chắc không?”

“Ý tớ là, đằng nào thì chúng ta cũng ở đây rồi. Nếu vẫn đi học riêng thì lạ lắm, đúng không?”

“Cũng đúng… Nhưng dù sao, cảm ơn cậu.”

Được Nanato-kun rủ đi cùng là một bất ngờ đáng mừng. Tôi không biết hôm nay mình may mắn hay xui xẻo nữa…

“Chúng ta có hơi gần quá không?”

Mãi đến khi cậu ấy nhắc, tôi mới nhận ra chúng tôi đang đi sát vai nhau. Không hiểu sao, tôi cứ vô thức làm theo thói quen từ khi còn bé. Hồi đó chúng tôi còn nắm tay nhau nữa cơ.

“Cậu không thích hả?”

“Không hề. Chỉ là… hơi ngại thôi.”

Việc cậu ấy cảm thấy ngại… cho thấy tôi là một sự tồn tại đặc biệt đối với cậu ấy, phải không? Vui quá đi mất…

“Cậu chuyển đến Tokyo cũng được khoảng một tháng rồi nhỉ? Sống ở thành phố lớn thế nào?”

[IMAGE: ../Images/00003.jpg]

“Vui thật đấy! Ban đầu tôi còn lo lắng, vậy mà giờ tôi đã có thật nhiều bạn bè rồi. Mọi thứ ở đây cũng tiện lợi vô cùng. Tôi có thể đi trung tâm thương mại mà không cần ô tô nữa.”

“Ồ? Thế thì tốt quá.”

“Hơn nữa… cuối cùng tôi cũng được ở bên anh lần nữa, Nanato-kun.”

Thật lòng mà nói, tất cả những tiện nghi kia chỉ là phần thêm thắt cho có thôi. Chỉ cần được ở cạnh Nanato-kun, đó mới chính là điều tuyệt vời nhất.

“Tôi vẫn luôn hối hận vì chúng ta đã phải xa cách hồi đó. Tôi muốn được nói chuyện với anh nhiều hơn, cùng anh làm mọi thứ. Thế nên bây giờ, tôi muốn lại gần anh thêm nữa để không còn phải hối tiếc bất cứ điều gì.”

“Tsubasa…”

Thật sự rất ngượng, nhưng tôi vẫn cố gắng nói ra hết những cảm xúc của mình. Bấy lâu nay, tôi đã phải vật lộn để thành thật về điều này.

“Anh cũng hối hận. Chúng ta đã cách xa nhau đến thế, và anh thậm chí không thể nói lời nào trước khi đi. Anh luôn cảm thấy có lỗi vì đã rời đi mà không một lời từ biệt. Anh xin lỗi, anh đã thật thảm hại.”

Vậy là Nanato-kun cũng cảm thấy như vậy… Dù xa cách, chúng tôi vẫn luôn ở trong trái tim và tâm trí của nhau. Nhưng giờ đây, chúng tôi có thể bù đắp lại tất cả.

“Tôi không bận tâm chút nào đâu. Bởi vì đó không phải là lần cuối cùng. Chúng ta vẫn còn cả một tương lai phía trước mà.”

“…Đúng vậy.”

“Mong chờ được ở bên anh nhiều hơn, Nanato-kun.”

Tôi vẫn yêu anh ấy. Ngay cả sau năm năm, tình cảm của tôi không hề suy yếu chút nào. Thực ra, chúng còn cháy bỏng hơn bao giờ hết. Và sẽ không nguội lạnh trong một sớm một chiều.

“Nanato, chào buổi sáng… À, Shiroki cũng ở đây nữa.”

Đến công viên, chúng tôi gặp Chiba-san.

“Tình cờ gặp cô ấy trên đường, nên tôi nghĩ chúng tôi có thể đi cùng nhau luôn.”

“Thật sao…”

Chiba-san có vẻ không mấy hài lòng với lời giải thích này. Cô ấy chắc hẳn đang coi tôi như một kẻ phiền phức. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể lùi bước. Hôm nọ, chúng tôi đã giao hẹn rằng cả hai sẽ không ai tỏ tình với Nanato-kun. Thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên khi nghe Chiba-san nói vậy. Cô ấy chắc chắn có cơ hội cao hơn để đến với Nanato-kun, vậy tại sao cô ấy lại tự giới hạn mình như thế này?

…Có lẽ cô ấy không quá thiết tha để đến với Nanato-kun? Có thể đó là sự khác biệt giữa thích và yêu? Nhưng, tại sao cô ấy lại muốn ở bên cạnh anh ấy nếu cô ấy không thích anh ấy? Đối với tôi và Nanato-kun, điều đó sẽ rất ích kỷ. Tình cảm của tôi là thật lòng. Chúng không hời hợt như của Chiba-san. Chính vì vậy… tôi muốn Nanato-kun cũng thích tôi. Tôi muốn anh ấy phải mê mẩn tôi, để chúng tôi có chung cảm xúc, rồi sau đó anh ấy sẽ giữ khoảng cách với Chiba-san.

Và để chính thức hẹn hò với Nanato-kun mà không phá vỡ quy tắc, lựa chọn duy nhất là phải khiến anh ấy tỏ tình với tôi. Vì điều đó, tôi cần phải chủ động tấn công. Không chỉ một hay hai lần, mà là liên tục. Tôi phải khiến anh ấy nghĩ rằng tôi tốt hơn Chiba-san.

“Reina, cậu không quên áo tập của tôi chứ?”

“Đừng coi tôi như trẻ con. Tôi mang đây này.” Chiba-san vỗ vào lưng Nanato-kun.

Tôi ghen tị quá, cô ấy có thể tự nhiên đụng chạm thân mật như thế.

“Cậu có mang khăn tay không? Không quên chìa khóa chứ?”

“Giờ thì cậu đi quá xa rồi đấy!” Chiba-san chọc ngón tay vào mạn sườn Nanato-kun.

Cô ấy thật sự không hề kiềm chế, gần như thể đang cố gắng thắng tôi và cố tình rút ngắn khoảng cách giữa họ.

“Có mặc tã không? Đã uống sữa chưa?”

“Cậu không phải mẹ tôi! Đừng đối xử với tôi như em bé! Cái kiểu đối xử như em bé này… Đối xử như em bé? Tôi thậm chí còn chưa bao giờ dùng từ đó!” Chiba-san bắt đầu vặn da Nanato-kun.

Tôi thực sự không thể chịu nổi cảnh bạo lực này với Nanato-kun.

“Anh sai rồi, anh sai rồi, bỏ qua đi mà.”

“Được thôi… Xin lỗi.”

Nanato-kun nắm lấy tay Chiba-san, khiến cô ấy chợt im bặt, mặt đỏ bừng. Đến lượt Nanato-kun cũng bối rối vì phản ứng đó. Gì đây… cái không khí trong sáng này là sao? Rõ ràng tôi nghe nói Chiba-san khá… phóng khoáng cơ mà, cứ ngỡ họ sẽ có những cử chỉ táo bạo, nhưng có lẽ tôi đã nhầm rồi.

“…Chiba-san, cô dễ bối rối thế sao?”

“Hả? Sao cậu lại nói thế?”

“Thì lúc Nanato-kun chạm vào cô, mặt cô đỏ gay ra đấy, nên tôi mới nghĩ cô thuần khiết một cách đáng ngạc nhiên.” Tôi tò mò, hỏi thẳng không vòng vo.

“Hả? Đâu có, đừng có đánh giá thấp tôi nha!”

“Tôi nói sai sao?”

Chiba-san thì thầm vào tai tôi, với âm lượng mà Nanato-kun không thể nghe thấy.

“Tớ đã mơ thấy Nanato làm chuyện XXX với tớ đấy.”

…Thôi được rồi, tôi rút lại lời nói của mình! Cô ta nguy hiểm quá! Cô ta đang mơ những giấc mơ bệnh hoạn tột độ! Có lẽ cô ta chỉ giả vờ ngây thơ trước mặt Nanato-kun thôi, chứ bên trong là một con quỷ chính hiệu. Nanato-kun đang bị lừa rồi!

“Sao nào?” Cô ta trưng ra vẻ mặt đắc ý, nhìn xuống tôi.

Tôi thậm chí còn không thể thốt ra những lời đó. Tôi từng thấy chúng trên mạng nên ít nhất cũng biết nghĩa là gì, nhưng… Ôi không, đầu óc tôi bắt đầu nghĩ linh tinh rồi. Tôi không thể để Nanato-kun làm những chuyện như thế được.

“Haha, giờ thì mặt cậu đỏ như trái cà chua rồi kìa!”

Ở bên cô ta lâu sẽ đầu độc tâm trí tôi mất. Tôi phải giải thoát Nanato-kun khỏi nanh vuốt của cô ta.

“Vẫn tốt hơn là có những giấc mơ như thế.”

“Thật ra, đàn ông thích những cô gái có chút kinh nghiệm hơn là những cô gái quá ngây thơ đấy.”

Tôi biết ngay mà… Cô ta đã có rất nhiều kinh nghiệm với những người đàn ông khác. Cô ta biết cách làm đàn ông vui vẻ. Trong khi đó, tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát chỉ vì bị nhìn thấy quần lót. Cứ thế này, Nanato-kun sẽ chỉ coi tôi là một đứa trẻ thôi… Cậu ấy sẽ bị thu hút bởi một người trưởng thành như Chiba-san mất.

“Nanato-kun, lần tới tớ sẽ mặc quần lót gợi cảm hơn hôm nay nữa!”

“Huuuuh?!”

À, tôi lỡ mồm nói ra trong lúc nóng giận rồi. Ngay cả Nanato-kun cũng bối rối.

“Nghĩa là sao vậy, Nanato?”

“Được rồi, tạm dừng đã. Tôi vừa mới tình cờ trải qua một khoảnh khắc biến thái may mắn thôi.”

Chiba-san không chút nương tay áp sát Nanato-kun. Có lẽ tôi đã bị cô ta đầu độc thật rồi. Giờ tôi cũng chạy lung tung nói mấy lời biến thái như cô ta. Chắc tôi không nên cố ép mình làm những việc không quen…

—Nanato—

Khi đi qua cổng trường, chúng tôi thấy Itsuki và Shibayu đang đi về phía mình.

“Hai cậu bắt đầu đi học cùng nhau à?”

“Chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.”

Shibayu gật đầu một cách lúng túng. Có vẻ như đây cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, giống như tôi và Tsubasa gặp nhau. Sau đó, chúng tôi đến tủ giày, thay dép đi trong nhà, rồi đi về lớp. Tuy nhiên, vẻ mặt u ám của Tsubasa ngay từ khi chúng tôi đến trường vẫn khiến tôi bận tâm. Có lẽ cô ấy không khỏe?

“Tsubasa, cậu ổn chứ?”

“À… Ừ, tớ ổn…” Tsubasa trả lời với vẻ lo lắng trong mắt.

Cô ấy chắc chắn không ổn chút nào.

“Thật ra, tớ có thể hỏi cậu xin lời khuyên được không…?”

“Ừ, có chuyện gì vậy?”

“Đi với tớ ra hành lang.”

Có lẽ đó là chuyện cô ấy không thể nói khi có quá nhiều người xung quanh.

“Chuyện là…” Cô ấy bắt đầu nói khi rút ra một lá thư từ túi. “Tớ vừa tìm thấy lá thư tình này trong tủ giày của mình…”

“Cậu nói thật sao?!”

Không lường trước được diễn biến này, tôi không thể giấu nổi sự kinh ngạc. Gần đây, việc tỏ tình qua điện thoại hoặc tin nhắn phổ biến hơn, nên thư tình là điều cuối cùng tôi nghĩ đến…

“Đây là lần đầu tiên tớ nhận được thứ như thế này, nên tớ không biết phải làm gì…”

“Vậy là anh ta đã trúng tiếng sét ái tình với cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên sau khi cậu cắt tóc, hả?”

“Tớ sẽ đọc thư nhé?”

Vì nghĩ bức thư có lẽ có nhiều chuyện riêng tư, Tsubasa liền đi vào nhà vệ sinh đọc một mình. Thế nhưng, cảm giác gì đang giày vò mình lúc này đây chứ… Mình thấy đứng ngồi không yên. Dù mình vẫn thường thấy bồn chồn khi Tsubasa nói chuyện với một cậu bạn khác, nhưng cảm giác lần này mãnh liệt hơn nhiều… Có lẽ phải đợi Tsubasa phản hồi, cảm giác này mới dịu xuống được.

“Na-na-tooo!” Reina tiến lại phía mình.

“Chuyện gì thế?”

“Không có gì. Chỉ muốn ở cạnh cậu thôi.” Reina dựa vào bức tường cạnh mình.

Chỉ vì có cô ấy ở đây, cảm giác bồn chồn trong lòng mình đã dịu đi phần nào.

“Cậu với Shiroki nói chuyện gì vậy?”

“À thì, không có gì nhiều…”

Mình nghĩ giữ bí mật sẽ công bằng hơn cho Tsubasa, nên mình ấp úng mãi, khiến Reina bĩu môi.

“Hừm. Không chịu nổi,” cô ấy làu bàu rồi quay mặt đi.

Mình không muốn giấu diếm bạn bè, nhưng chuyện này đúng là nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.

“Xin lỗi, hình như lần này quan trọng thật.”

“Tớ đâu có trách cậu đâu.” Reina tựa vào vai mình, vẫn không nhìn mình.

“Này, Reina… Từ khi lên cấp ba, cậu đã được ai tỏ tình chưa?”

“Chưa hề một lần. Còn cậu thì sao?”

“Mình cũng vậy.”

“À, cũng có mấy người xin số điện thoại, nhưng tớ từ chối hết rồi.”

“Vậy thì đỡ quá.”

Thật lòng mà nói, mình chưa bao giờ thấy Reina nói chuyện với một cậu bạn nào khác, điều này cũng dễ hiểu vì cô ấy không đặc biệt thích con trai cho lắm.

“Cậu sẽ còn đỡ hơn nữa nếu tớ làm thế này chứ?”

“N-Này, Reina?!”

Bất thình lình, Reina vòng cả hai tay ôm chặt lấy cánh tay phải của mình, khiến mình hoảng hồn. Mình cố gắng thoát ra, nhưng cô ấy nắm chặt đến mức không thể nào chạy được. Thật ra, cứ như thể cô ấy cố tình làm cho hai đứa trông tình tứ vậy. Những ánh mắt từ các bạn học đi ngang qua mình và cô ấy thật sự khiến mình thấy nhột nhạt, nhưng đồng thời cũng thấy thỏa mãn. Thế nhưng… Vì cô ấy đang áp sát vào mình, mình có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại ngọt ngào từ phần ngực cô ấy.

“Cậu đang làm gì thế…?”

“Cứ thế này, mọi người sẽ nghĩ cậu là bạn trai tớ, và sẽ không ai dám tiếp cận tớ nữa, đúng không?”

“Dù vậy, chuyện này hơi quá đáng rồi.”

“Im đi, đồ trai tân. Cậu thật thảm hại.”

Chắc hẳn Reina đã khó chịu với thái độ của mình, nên miễn cưỡng buông tay mình ra rồi quay về lớp.

“Reina-chan, chuyện gì thế? Mặt cậu đỏ bừng kìa. Cứ như vừa chạy xuyên qua ngã tư Shibuya trong tình trạng khỏa thân ấy.”

“Đừng nói thêm lời nào nữa nếu không muốn bị ăn đòn.”

“Oa…” Shibayu bị Reina khóa đầu.

Có vẻ như cô ấy cũng ngượng không kém gì mình. Dạo này mình không biết thế nào, nhưng ngay cả sáng nay, cô ấy cũng chủ động tiếp xúc thân thể khá nhiều. Mình muốn xem cô ấy chỉ là một người bạn, nhưng tất cả những kích thích này cứ khiến mình đứng ngồi không yên.

“Na-na-to-kun, cậu vừa làm gì với Chiba-san thế?”

“Hả…?”

Tsubasa lẳng lặng lẻn đến gần mình mà mình không hề hay biết, giờ thì cô ấy đang nhìn thẳng vào mắt mình.

“Không… không có gì cả? Bọn mình chỉ nói chuyện thôi…”

“Vậy sao.” Cô ấy bĩu môi và quay mặt đi.

Cảm giác này sao mà quen thuộc quá.

“Thế, bức thư nói gì vậy?”

“Đúng là thư tình thật. Bảo mình đến phía sau dãy nhà trường sau giờ học.”

“Lỗi thời ghê. Cậu đi không?”

“Ừm…” Tsubasa lộ vẻ mặt ngượng nghịu, điều này khiến mình lo lắng không kém.

“Cậu đi cùng mình được không?”

“Nhưng… như vậy thì hơi bất lịch sự với người ta.”

“Mình hiểu rồi…”

Chắc hẳn cô ấy lo lắng khi phải ở đó một mình.

“Nhưng mình sẽ ở gần đó để anh ta không phát hiện ra đâu.”

“Được thôi! Cảm ơn cậu!”

Tôi cũng khá tò mò không biết rốt cuộc chuyện này sẽ thế nào, với lại tôi cũng không muốn mạo hiểm lỡ đâu đối phương lại là một kẻ quái gở. Chắc hẳn tôi cứ đứng ngồi không yên là bởi vì tôi lo cho Tsubasa, đứa em gái nhỏ này của tôi, sẽ lỡ bước đi sai đường. Bố mẹ em ấy vẫn còn sống ở Fukuoka, vậy nên việc bảo vệ em ấy là trách nhiệm của tôi.

“Nếu em đồng ý với lời tỏ tình của cậu ta thì sao?”

“…Anh sẽ không đời nào giao em cho một người đàn ông lạ hoắc mà anh còn không biết là ai đâu.”

Nghe tôi đáp lời, mặt Tsubasa đỏ bừng lên một cách lộ liễu. Tôi chỉ định đóng vai một người cha thôi mà, thế mà mọi chuyện đột nhiên trở nên ngượng nghịu quá đỗi.

“Nhưng mà… Thôi được rồi, dù sao thì đó cũng là cuộc sống của em, nên em cứ tự mình quyết định đi.” Tôi vội vàng bổ sung thêm.

“Vâng… Em biết rồi. Nhưng mà, em đã có câu trả lời rồi.”

Vì sắp đến giờ vào lớp nên chúng tôi đành phải quay lại phòng học. Không biết cả buổi còn lại tôi có thể tập trung vào bài học được không đây…

—Tsubasa—

Giờ thì rắc rối rồi đây… Tôi kiểm tra lại bức thư tình một lần nữa khi vào nhà vệ sinh, nhưng nó chắc chắn là gửi cho tôi, có cả tên tôi đàng hoàng, yêu cầu tôi đến phía sau dãy nhà học sau giờ học. Từ trước đến giờ tôi chưa từng được tỏ tình bao giờ, nên một phần nào đó trong tôi còn nghĩ đây là trò đùa. Chính vì thế, để cảm thấy an toàn hơn, tôi mới muốn Nanato-kun đi cùng. Chắc là chuyện này xảy ra là do tôi đã thay đổi hoàn toàn diện mạo để trông dễ thương hơn trước. Và theo một cách nào đó, điều này cũng khiến tôi tự tin hơn khi ở cạnh Nanato-kun, nhưng mà…

“Cái con nhỏ đó bị làm sao thế nhỉ? Shiroki, hay tên gì đó.”

Ngay khi tôi định bước ra khỏi buồng vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng các bạn học sinh đang nói chuyện gần bồn rửa tay, và thậm chí cả tên tôi cũng xuất hiện.

“Cái đứa thay đổi hẳn thành một người khác đúng không? Nó có bao giờ nổi bật đâu, giờ thì tất cả các bạn trai đều gọi nó là dễ thương. Cuối cùng thì con trai cũng chỉ quan tâm đến khuôn mặt thôi.”

“Tôi cá là nó đang nghĩ mình là hot girl lắm. Kiểu như là hoa khôi của trường, dễ thương hơn bất kỳ ai ấy.”

“Tôi thật sự ghét những người như vậy. Chắc nó vẫn đang cố tình dùng giọng địa phương để gây chú ý hơn ấy mà.”

Rõ ràng là họ đang nói xấu tôi. Con gái từ thành phố lớn thật đáng sợ… Và xét theo giọng nói của họ, chắc chắn là Yaginuma-san và bạn bè cùng lớp của cô ấy. Họ cũng đã nói xấu Chiba-san cách đây không lâu.

“Và nó còn cứ bám lấy con nhỏ đó nữa, đúng không? Kiểu gì chẳng sớm khoe khoang cho mà xem.”

“Tiếp theo là gì? Thành lập câu lạc bộ thần tượng để cứu trường khỏi đóng cửa à?”

“Nó chắc chắn là đang giả vờ thôi. Tôi cá là dưới chăn của nó toàn là đất bẩn ấy.”

Tôi không biết họ đang trang điểm hay làm gì, nhưng chừng nào họ còn tiếp tục nói chuyện ở đây, tôi không thể ra ngoài được. Mà cái con nhỏ thứ ba kia còn nói lời lẽ tệ hại hơn nữa! Không có đất bẩn nào ở đây cả! Tôi còn chẳng làm gì họ, vậy tại sao họ lại oán giận tôi nhiều đến thế? Mà không chỉ tôi, họ còn làm thế với cả Chiba-san nữa.

“Mấy người đang cản đường đấy.”

Từ đâu đó, tôi nghe thấy giọng Chiba-san trong phòng vệ sinh.

“Tôi vẫn đang dùng chỗ này mà…”

“Yaginuma, chúng ta đi thôi.”

“T-tôi không nói gì cả. Tôi chỉ đi cùng họ thôi.”

Ba người đó có vẻ bối rối khi Chiba-san xuất hiện. Giọng họ run rẩy, và họ nói nhỏ hơn. Mà cái người thứ ba kia rõ ràng là nói xấu tôi nhiều nhất!

“Đằng nào thì mấy người cũng chẳng xứng,” Chiba-san lại bắn thêm một phát đạn nữa, và tôi có thể nhận ra ba cặp bước chân đã rời khỏi nhà vệ sinh.

Một trong số họ có vẻ chần chừ nhưng cuối cùng cũng nhập hội với hai người kia.

“Vô nghĩa thật…” Chiba-san thở dài, và tôi vội vàng chạy ra khỏi buồng vệ sinh.

“Chiba-san!”

“Ồ, cậu ở đây à?”

“Em sợ quá! Cảm ơn chị ạ!” Tôi cảm ơn Chiba-san vì đã cứu tôi.

Tôi đã rất sợ hãi và bồn chồn khi nghe những lời đó, nhưng giờ thì tôi cảm thấy đỡ hơn một chút nhờ cô ấy.

“Đừng bận tâm.”

"Cậu đỉnh thật đấy... đối đáp thẳng thừng với mấy người đó như thế."

"Với những kẻ chỉ biết nói suông, chẳng cần phải cảm thấy áy náy làm gì," cô ấy đáp, đoạn bắt đầu soi gương chỉnh trang.

Tôi biết cô ấy không làm tất cả những điều đó vì tôi, nhưng dù sao thì cô ấy cũng đã giúp tôi một tay.

"Dù vậy đi nữa... tôi vẫn sợ đến mức không dám bước ra khỏi buồng vệ sinh."

"Với vẻ ngoài và tính cách của tôi, người ta luôn bàn tán sau lưng nên tôi chẳng bận tâm. Tôi không thấy phiền chút nào cả."

Điều đó cho thấy sự mạnh mẽ của Chiba-san. Tôi không tự tin như cô ấy, nên tôi thực sự ngưỡng mộ điều đó.

"Tôi có thể... gọi cậu là Reina-san được không?"

Tôi thực sự nghĩ mình đã hiểu sai về Chiba-san. Có lẽ đây mới là lý do Nanato-kun bị cô ấy thu hút, chứ không phải vì cô ấy chỉ là một kẻ biến thái.

"Tùy cậu thôi."

"Được thôi... Vậy tôi cũng mong cậu gọi tôi là Tsubasa..."

"Không được đâu. Tôi coi chúng ta là bạn, nhưng tôi không thích kiểu thân thiết đến vậy."

Bị từ chối thẳng thừng như thế khiến tôi hơi chạnh lòng. Tôi đoán chúng tôi thực sự không thể hòa hợp khi cả hai cùng có tình cảm với Nanato-kun.

"Tôi hiểu rồi... Dù sao thì cũng cảm ơn cậu. Nếu cậu cần giúp đỡ, đừng ngần ngại tìm tôi nhé."

"Đã rõ, tôi sẽ ghi nhớ."

Nếu Reina-san có tình cảm với Hirose-kun hay bất kỳ chàng trai nào khác, tôi dám chắc chúng tôi sẽ hợp nhau thôi. Nhưng cuối cùng, chúng tôi lại yêu cùng một người. Vậy thì, một trong hai chúng tôi sẽ phải chịu bi kịch vào phút cuối. Và nếu nghĩ đến điều đó, tôi nghi ngờ rằng chúng tôi có thể thực sự trở nên thân thiết...

[IMAGE: ../Images/../img_00001.png]

—Nanato—

Tan học, chúng tôi tập hợp lại thành một nhóm, nhưng vẫn chưa thể rời đi ngay.

"Xin lỗi, Tsubasa và tôi có chút chuyện phải đi. Chờ chúng tôi một lát nhé." Tôi nói với mọi người, và Tsubasa gật đầu bên cạnh tôi.

"Được rồi. Chúng tớ sẽ đợi ở cổng trường," Itsuki đáp, rồi cùng hai người kia rời đi.

"Trời ạ, hồi hộp quá..."

Tsubasa rõ ràng đang cảm thấy lo lắng vì đây là lần đầu cô ấy trải qua chuyện này. Mặc dù thực tế, chàng trai sắp tỏ tình với cô ấy hẳn còn lo lắng hơn nhiều. Và tôi cảm thấy bồn chồn khi thấy vẻ mặt bối rối của cô ấy. Tôi nghĩ cô ấy sẽ từ chối anh ta, nhưng cũng có khả năng cô ấy không thể chống lại áp lực từ chàng trai kia và đồng ý trong lúc bối rối.

"Và nếu cậu bắt đầu hẹn hò với anh ta, anh ta có lẽ sẽ bảo cậu tránh xa những chàng trai khác, vậy thì chúng ta sẽ không thể đi chơi cùng nhau nữa."

"Đ-Đúng là như vậy..."

Mình đang nói cái gì vậy chứ? Mình đang cố tình làm cô ấy cảm thấy tội lỗi để từ chối chàng trai kia sao? Đó là cuộc sống của cô ấy, nên nếu cô ấy bắt đầu hẹn hò với ai đó, mình phải ủng hộ cô ấy. Đó là vị trí của mình với tư cách là bạn thuở nhỏ của cô ấy. Mình thật thảm hại...

"Thôi, dù sao thì mình cũng đi trốn trước đây."

Tôi cảm thấy mình sẽ nói ra những điều kỳ lạ hơn nữa nếu cứ ở lại với cô ấy lâu hơn, nên tôi đi trước và bắt đầu nấp vào.

"Thậm chí có chỗ để trốn không vậy?"

"Nếu không có thì mình sẽ trà trộn vào."

[IMAGE: ../Images/../img_00002.png]

Vì có những hàng cây cao mọc ở phía sau tòa nhà trường học, tôi có thể dễ dàng tìm một chỗ để nghe lén cuộc trò chuyện. Khoảng hai phút sau khi tôi đến đó, một chàng trai khác xuất hiện. Anh ta có lẽ là người đã viết lá thư. Anh ta khá cao ráo với khuôn mặt điển trai. Sự xuất hiện của một chàng trai "hàng tuyển" khiến tôi khá bồn chồn. Tôi nghĩ... Anh ta là Shigeno của câu lạc bộ bóng chày. Có thể thấy anh ta rất chăm chút vẻ ngoài vì đã vuốt tóc bằng một chút sáp. Và khí chất của anh ta cho tôi biết rằng anh ta có thể ném ra những cú bóng cực kỳ điên rồ trong trận đấu của mình. Khi Tsubasa đến địa điểm, anh ta chạy về phía cô ấy.

"Xin hãy hẹn hò với tôi!"

Câu đầu tiên Shigeno nói là một lời tỏ tình thẳng thừng. Chính cái khí thế này đã khiến Tsubasa lảo đảo lùi lại.

"Ư-Ừm..."

"Tuần trước, khi cậu nhặt quả bóng tôi làm rơi, tôi cảm thấy đó là định mệnh!"

"T-Thật sao?"

"Đó là lý do... Hẹn hò với tôi nhé!" Anh ta vươn tay ra để tỏ tình một lần nữa.

Chẳng hiểu sao hắn ta lại nói cứ như thể Tsubasa được hắn để mắt tới đã là vinh dự lắm rồi ấy. Bộ đây là tập 10 huyền thoại của "Angel Beats" hả trời?

"T-Tôi xin lỗi..."

Thế nhưng Tsubasa không hề nắm lấy tay hắn. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến tôi nhẹ nhõm cả người.

"T-Tại sao?!"

"Em có người mình thích rồi ạ..."

"Cô nói thật không đấy?! Không, mặc kệ đi! Tôi cứ tưởng cô đang tìm bạn trai kể từ khi tới đây từ vùng quê cơ mà?! Một người có thể lo lắng cho cô trong lúc cô vẫn còn đang bỡ ngỡ ở đây?! Thằng ngốc nào nói vụ này có tới 95% cơ hội thành công vậy hả?!"

Shigeno bỗng nổi điên, trút giận lên Tsubasa. Hắn ta cứ nghĩ cô nàng này chắc là 'cá dễ cắn câu', nhưng hóa ra mọi chuyện lại chẳng hề đơn giản chút nào. Cứ cái đà này thì hình như với hắn, ai cũng được, không nhất thiết cứ phải là Tsubasa. Mà khoan... Tsubasa có người thầm thương trộm nhớ sao? Không, có khi cô ấy chỉ nói dối để thoát khỏi tình huống này thôi.

"Vậy thì ít nhất cũng cho tôi số điện thoại của cô đi!" Shigeno bỗng dưng lại bình tĩnh lạ thường, cố gắng bắt đầu mọi chuyện bằng cách làm bạn.

"Em xin lỗi, như vậy không được. Em nghĩ nếu chúng ta cứ tiếp tục, chỉ khiến em thêm tổn thương thôi."

Vào những lúc cần thiết, Tsubasa lại có thể bày tỏ cảm xúc của mình một cách rõ ràng. Nhìn cái cách cô ấy giữ vững lập trường, tôi thầm reo lên một chiến thắng trong đầu.

"Sao tôi cứ phải trải qua cái thứ nhảm nhí này chứ?! Không ai hiểu tôi sao?! Tôi mới là người cố gắng nhất!"

Tsubasa bắt đầu sợ hãi tên con trai đó, vậy nên tôi quyết định lộ diện.

"Hai cậu đang làm cái quái gì ở đây thế?"

"Tsk."

Thấy tôi, Shigeno tặc lưỡi.

"Tôi cũng muốn hỏi lại cậu đấy. Cậu đến đây làm gì?"

"...Để tỏ tình với cô ấy."

Tôi không nghĩ hắn sẽ hỏi lý do của tôi, nên trong lúc cuống cuồng, tôi đã bịa ra một lời nói dối.

"Thật sao? Mong cậu cũng bị từ chối luôn." Shigeno lẩm bẩm, đá một viên sỏi rồi dậm chân bỏ đi.

Tôi hiểu cảm giác bị từ chối có thể là một cú sốc lớn, đến nỗi tôi gần như có thể cảm nhận được sự buồn bã đang toát ra từ lưng hắn.

"Cậu sẽ tỏ tình với tớ, Nanato-kun?"

"Tớ vừa bịa ra thôi mà."

"À ra thế... Tớ cứ tưởng thật chứ. Tim tớ vẫn còn đập thình thịch đây này."

Mặt cô ấy đỏ ửng như quả cà chua. Nó hoàn toàn khác biệt so với lúc Shigeno tỏ tình. Đánh giá từ phản ứng đó, có khi nếu tôi tỏ tình ngay bây giờ, Tsubasa còn đồng ý nữa là... Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi thực sự làm vậy nhỉ?

"Cảm ơn cậu đã giúp tớ, Nanato-kun. Tớ lo lắng lắm."

"Ừm... Thôi, chúng ta quay lại với mấy người kia đi."

Mọi thứ trở nên hơi ngượng ngùng, nên tôi muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

"Ư... Ưm..."

"Sao thế, Tsubasa? Cậu sợ đến vậy sao?"

Tsubasa bắt đầu rơm rớm nước mắt, và dù không phải lỗi của tôi, cảm giác này vẫn không dễ chịu chút nào.

"...Khi tớ nghĩ đến việc mình cũng bị từ chối, tớ bắt đầu cảm thấy có lỗi."

"À, chắc hẳn đối với hắn ta cũng không dễ dàng gì đâu."

Hắn ta có thể là một kẻ đáng ghét, nhưng ít nhất hắn cũng có đủ can đảm để tỏ tình.

"Xin lỗi, đợi tớ một chút nhé."

Cô ấy có lẽ muốn đi cùng với những người khác sau khi đã bình tĩnh lại một chút. Nhưng tôi không biết phải làm gì, nên chỉ biết hoảng loạn nhìn quanh.

"Nanato-kun... Tớ đau quá..." Cô ấy nói bằng giọng run rẩy khi nước mắt chảy dài trên má.

Có lẽ... nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy sẽ là điều tốt nhất nên làm?

"Tsubasa..."

Tôi cẩn thận đặt tay lên người cô ấy, kéo cô ấy lại gần. Cô ấy tựa đầu vào ngực tôi và ngừng khóc, giờ đây khuôn mặt hiện lên vẻ gì đó nhẹ nhõm. Điều đó cho tôi biết mình đã làm đúng. Và khi biết cô ấy đã tìm thấy sự bình yên trong vòng tay tôi, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm—

—Reina—

Nanato bảo cậu ấy và Shiroki có việc cần giải quyết, nên chúng tôi rời khỏi lớp trước họ. Tôi giả vờ như đã quên đồ và quay lại đó, nhưng rồi tôi thấy Shiroki một mình đi về phía sau trường.

"...Đáng nghi thật."

Ngay cả sáng nay, Shiroki và Nanato vẫn cứ lén lút gì đó. Tôi không muốn có một Nanato nào đó mà tôi lại không hề hay biết. Thế là tôi bám theo Shiroki, định bụng đi thẳng ra sau trường thì khựng lại. Có lẽ nào… con bé đang được tỏ tình? Phía sau trường học thì còn gì chuẩn hơn một địa điểm lãng mạn như thế, hẳn đó là lý do con bé hỏi Nanato để xin lời khuyên. Hay là… bọn họ đang lên kế hoạch cho một bất ngờ nào đó, mà tôi cứ thế xông vào sẽ làm hỏng chuyện…? Dù sao đi nữa, tôi không thể kìm nén nổi sự tò mò của mình, đành đi thẳng ra sau trường.

“...Cái gì cơ?”

[IMAGE: ../Images/../img/novel/Sokushi Cheat ga Saikyou Sugite, Isekai no Yatsura ga Marude Aite ni Naranai n desu ga. Novel/Volume 2/013-01.jpg]

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ. Nanato đang ôm chặt Shiroki—tôi không hiểu. Tôi hoàn toàn không hiểu. Đầu óc tôi quay mòng mòng, cảm thấy buồn nôn. Tại sao lại thế này? Tại sao bọn họ lại cứ lén lút ve vãn nhau như vậy? Giữa lúc đó, ánh mắt tôi chạm phải Shiroki, con bé mỉm cười với tôi. Hả? Con bé bị làm sao vậy? Nó… nó khiến tôi tức điên lên được! Nó nghĩ nó đã thắng rồi ư? Nó đang coi thường tôi đấy à?

Nanato dường như không nhận ra tôi đang theo dõi, nhưng cậu ta cũng đỏ mặt, trông có vẻ hạnh phúc. Đừng có đùa với tôi. Shiroki từng nói con bé sẽ làm mọi thứ cho người mình thích, nhưng đây là ý mà con bé muốn nói ư? Con bé đã mời cậu ta ra sau trường để quyến rũ cậu ta à? Nanato đôi khi hơi nhát gan một chút, nên không thể nào cậu ta lại tự ý ôm con bé được. Chắc chắn con bé đã sắp đặt chuyện này bằng cách nào đó. Không thể tha thứ được… Tôi hiểu rằng con bé yêu Nanato, nhưng mọi thứ đều ổn miễn là con bé khiến cậu ta phải lòng mình. Đúng là một… con phù thủy. Con bé đã cảm ơn tôi vì chuyện ở nhà vệ sinh nữ, thậm chí còn giả vờ thân thiết bằng cách gọi tên tôi, vậy mà giờ lại định vượt mặt tôi sao?

Tôi đã đánh giá sai cô rồi, Shiroki Tsubasa. Nếu cô đã tuyệt vọng đến thế, vậy thì tôi sẽ không nhượng bộ nữa. Khi nhìn thấy hai người họ ôm nhau, tôi chợt thấy một tương lai nơi Nanato bỏ lại tôi phía sau. Chết tiệt… Chết tiệt thật! Tôi sẽ không giao cậu ta cho cô đâu, nghe rõ không?!

—Tsubasa—

Sau khi từ chối thành công chàng trai kia, toàn thân tôi như trút được gánh nặng, nước mắt cứ thế tuôn trào. Chắc Nanato-kun đã nhìn thấy cảnh đó nên cậu ấy nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Và khi ở trong vòng tay của cậu ấy, mọi lo lắng, bồn chồn trong tôi bỗng chốc biến thành cảm giác hạnh phúc. Lồng ngực cậu ấy thật ấm áp, nó lập tức ngăn tôi khóc. Tôi ước gì chúng tôi có thể ở mãi như thế này, nhưng thời gian thì vẫn cứ trôi đi không ngừng nghỉ.

“Cậu ổn chứ? Chúng ta nên đi thôi.”

“Ừm. Tớ ổn. Cảm ơn cậu.”

[IMAGE: ../Images/../img/novel/Sokushi Cheat ga Saikyou Sugite, Isekai no Yatsura ga Marude Aite ni Naranai n desu ga. Novel/Volume 2/014-01.jpg]

Vừa rời khỏi Nanato-kun, tôi đã ngay lập tức nhớ nhung hơi ấm của cậu ấy. Tôi không hề biết rằng chỉ cần được ai đó ôm thôi cũng có thể khiến mình hạnh phúc đến vậy. Chúng tôi bước ra khỏi sau trường và đi về phía mọi người đang chờ. Nếu có một điều gì đó đang khiến tôi bận tâm lúc này, thì đó là việc có ai đó đã nhìn thấy chúng tôi. Vì kính áp tròng của tôi bị xê dịch khi tôi cố gắng lau nước mắt, nên tôi không thể nhận ra ai đang theo dõi chúng tôi từ xa. Tôi không muốn mọi người hiểu lầm, nên tôi cố gắng mỉm cười bất chấp nước mắt và thể hiện rằng không có gì lãng mạn đang xảy ra, nhưng tôi tự hỏi liệu điều đó có được truyền tải đến họ không…

“Xin lỗi vì đã để mọi người chờ.”

“Ờ,” Hirose-kun đáp lời.

Đến chỗ những người còn lại, Nanato-kun lên tiếng xin lỗi.

“Xin lỗi vì đã để Reina-san chờ lâu,” tôi gọi Reina-san, người nãy giờ không thèm nhìn chúng tôi lấy một cái.

Tôi thực sự cảm thấy có lỗi vì đã để cô ấy phải chờ đợi chỉ vì vấn đề của riêng mình.

“Tôi đã đánh giá thấp cô rồi, đồ lẳng lơ.”

Hả? Tại sao cô ấy đột nhiên lại lăng mạ và lườm tôi như vậy? Và cái giả định đó là sao? Tôi chưa từng hẹn hò với ai khác ngoài Nanato-kun, và tôi gần như không có kinh nghiệm gì cả….

“Hừm… Với vẻ ngoài của cô, Reina-san trông còn giống một kẻ lẳng lơ hơn nhiều. Cô còn hành xử cứ như một nữ sinh cá tính vậy.”

Tôi không chịu ngồi yên chịu trận, nên đã bật lại. Sáng nay, vừa thấy cô ta bám riết lấy tay Nanato-kun là tôi đã thấy bực mình lắm rồi. Làm được mấy trò đó, rõ ràng cô ta mới là đứa lẳng lơ hơn.

“Mấy loại làm bộ làm tịch mới là đáng ghét nhất. Đeo cái mặt nạ đó lừa được bao nhiêu thằng rồi hả?”

“…Nói gì thì tùy cô.”

“Hừ.”

Tôi không biết vì sao cô ta lại giận dữ đến vậy, nhưng thật sự mong cô ta đừng trút giận lên người tôi. Tôi cứ tưởng chúng tôi đã thân thiết hơn một chút, nhưng xem ra vẫn còn nhiều điều bất đồng.

“Vậy, chúng ta đi đâu đây?”

Tôi quay lại chỗ Nanato-kun, cậu ấy đang bàn bạc kế hoạch tiếp theo với Hirose-kun.

“Shibayu muốn đi DonQui.”

“Nghe hay đấy, lâu rồi chưa đến đó.”

Donkey ư? Giống như nhân vật mà Nanato-kun hay dùng khi chúng tôi chơi game à?

“Yuzuyu-chan, cái chỗ Donkey này là gì vậy?”

“À, chắc cậu không biết rồi… Nó là một dạng cửa hàng giảm giá ấy. Học sinh cấp ba bọn tớ hay ghé qua lắm.”

“Vậy à…”

“Đừng nói đồ ăn hay nhu yếu phẩm, họ còn bán cả đồ tiệc tùng với mấy thứ kỳ lạ khác nữa.”

Càng nghe, tôi càng thấy thú vị. Chắc là nó giống một siêu thị kết hợp với cửa hàng đồ cũ khổng lồ chăng?

“Ngay cả DonQui mà cũng không biết sao? Thật là hết nói nổi.” Reina-san nhìn tôi với ánh mắt chế giễu.

“Tôi sẽ hỏi thêm Nanato-kun vậy.”

Tôi quyết định bỏ mặc cô ta mà đi thẳng đến chỗ Nanato-kun, rồi tôi nghe thấy cô ta làu bàu phía sau.

—Nanato—

Cả bọn đi đến DonQui gần ga tàu. Bên trong cửa hàng chất đầy hàng hóa nên cảm giác khá chật chội. Nhưng bài hát chủ đề vẫn như mọi khi, khiến người ta muốn ngân nga theo khi bước vào.

“Nhiều đồ thật đấy… Choáng ngợp quá.” Tsubasa vừa đi cạnh tôi vừa thốt lên.

Cô ấy trông như một du khách đang dạo quanh một thị trấn xa lạ vậy.

“Ừ, đúng là vậy.” Reina mạnh bạo chen vào giữa chúng tôi, đẩy người cô ấy sát vào tôi.

“Reina, cậu đừng có coi đây là cuộc đua chứ.”

“Tớ chỉ thấy mấy đứa khó ưa đang đi loanh quanh thôi mà.”

“Phải. Thôi, đành chịu vậy.”

“Đúng rồi, vậy thì đóng vai bạn trai tớ đi.” Reina vòng tay ôm lấy cánh tay tôi, khiến Tsubasa lộ ra vẻ mặt khó xử.

“Cậu không thấy ngượng sao…?”

“Cậu là bạn trai tớ mà, nói một hai lời yêu đương thì có sao đâu, đúng không?” Reina nói với giọng lạnh lùng một cách lạ thường.

“…Đêm nay trăng thật đẹp.”

“Chà, nếu tớ không phải bạn gái cậu, chắc cậu vẫn độc thân đến giờ đấy.”

“Ồ, im đi.”

Tuy tôi đã quen với chuyện này rồi, nhưng Reina vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Nếu Reina và tôi thật sự hẹn hò, có lẽ chúng tôi sẽ vui vẻ như thế này cả ngày…

“Hai người đang ve vãn cái quái gì vậy? Muốn gây sự hả, hử?”

Shibayu đi về phía chúng tôi như một kẻ côn đồ. Cô ấy thậm chí còn đeo kính râm để làm nổi bật vẻ ngoài bất cần của mình.

“À phải rồi, Shibayu? Cậu có nhắc đến việc dạy tớ cách gắn lông mi giả, đúng không?”

“Đúng vậy, Reinan. Nhờ cậu đấy.”

“Vậy thì đi xem thôi.”

“Woooo, cảm ơn cậu nhiềuuu!”

Hai cô gái đi lên tầng hai, đến khu vực mỹ phẩm.

“Cậu và Reina dạo này hợp nhau thật đấy nhỉ?” Itsuki vừa gọi tôi vừa lắc vai tôi.

“Gần đây cô ấy quả thật rất mạnh bạo. Có lẽ vì giờ chúng tôi đã học cấp ba rồi chăng.”

“Không, rõ ràng là vì BEEP đã xảy ra và cô ấy phải BEEP để rồi BEEP.”

Nghe thì có vẻ Itsuki biết lý do cho hành vi gần đây của Reina, nhưng cậu ấy lại không chịu nói cho tôi biết.

“Chuyện này là sao?”

“Hãy giả sử… Một anh chàng nóng bỏng khác gia nhập nhóm bạn của chúng ta, được chứ?”

“Ừ?”

“Cậu sẽ làm gì nếu thấy anh ta thân thiết với Chiba?”

Giờ thì một câu hỏi khó nhằn được ném thẳng vào tôi. Cậu ấy đang nghĩ gì vậy?

“…Có lẽ tôi sẽ cố gắng thân thiết hơn với Reina?”

“Chính xác. Vậy, cậu đã tìm ra câu trả lời chưa?”

À ừm... Tại tôi với Shibayu thỉnh thoảng hay bày trò nghịch ngợm, nên Reina chắc cũng muốn góp vui cho khỏi bị lạc lõng ấy mà.

“Biến đi rồi lạc sang thế giới khác luôn đi!” Itsuki vung cặp phang vào người tôi.

Câu trả lời của tôi xem ra sai bét. Tôi liếc nhìn mấy đứa con gái đang săm soi khu vực lông mi giả. Có vẻ Reina đang làm tốt nhiệm vụ "chỉ giáo" cho Shibayu đôi ba điều.

“Năm bộ mà một nghìn yên á? Đắt phết nhỉ.”

“Mà lông mi giả thì cũng cần cả mascara nữa đấy Shibayu.”

“V-Vâng…”

“Cả kẹp mi nữa. Để kẻ đường thì phải dùng bút kẻ mắt nước.”

Họ cứ thế mà nói chuyện trang điểm nọ kia, còn Tsubasa thì lắng tai nghe.

“…Trang điểm đúng là đáng sợ. Lẽ ra mình không nên đổ hết tiền vào game.”

“Tất nhiên là đắt rồi. Cậu còn cần kem chống nắng với dao cạo mặt nữa.”

“Không đời nào, không đời nào. Mình phải tìm việc làm thôi.”

Thật tình, với một đứa con trai như tôi thì hơi khó mà hiểu nổi. Chắc là tôi thiếu sự thông cảm và tôn trọng đối với cái nghệ thuật này rồi.

“Các cậu làm thế này hằng ngày á? Tiền đâu mà sắm? Có ông đại gia nào nuôi à?”

“Không đời nào. Tớ có thể xin mẹ một ít, mà tớ cũng chẳng có sở thích nào khác nên tiền tiêu vặt dồn hết vào đồ trang điểm. Mấy đứa mà có đại gia thật thì vali túi xách hiệu các thứ cơ.”

“À, kiểu Yaginuma-san ngồi cạnh Hirose-kun ấy hả?”

“Ừ, đúng rồi đấy. Mà mi giả của cô ta nhìn lôi thôi kinh khủng, rõ ràng là chỉ đang cố khoe khoang thôi.”

Tôi nghe được một cuộc trò chuyện đáng sợ không dành cho tai con trai nên vội bịt tai lại. Tôi bỏ đi khỏi đó, Itsuki cũng đi theo.

“À phải rồi, tuần trước Ootsuka liên lạc với tớ đấy.”

“Thật à?”

Ootsuka là bạn cùng lớp từ hồi cấp hai. Cô ấy từng chung nhóm bạn với Itsuki, Susuki và tôi.

“Hỏi thăm bọn mình dạo này thế nào.”

“Thật á? Có hẹn gặp không?”

“Đâu mà. Bọn tớ nói chuyện được hai ba câu rồi lại im bặt.”

Tôi vẫn còn số cả hai đứa, nhưng hơn một năm nay rồi không hề liên lạc.

“Susuki có liên lạc với cậu không?”

“Im thin thít luôn. Thật ra thì có khi nó chặn số mình rồi cũng nên.”

Được thể nhớ lại quá khứ như thế cũng làm tôi thấy là lạ. Cả Itsuki và tôi hồi đó vẫn còn ngây thơ và non nớt lắm. Tôi quay đi và dán mắt vào thứ trông giống như một khẩu súng nước. Cái khẩu bazooka này, ít nhất một lần trong đời tôi cũng muốn được thử xem sao.

“Ố hố!”

Một cơn rợn người chạy dọc sống lưng khiến tôi bật ra một tiếng kêu kỳ quặc.

“Làm cái quái gì đấy?”

Itsuki tấn công tôi bằng một cái máy mát xa điện tử trông rất lạ. Nó cứ rung bần bật như điên.

“Tôi thấy cái này trong mấy video không đứng đắn trên mạng rồi đấy.”

“Cậu đúng là một tên biến thái hạng nặng. Nó chỉ là máy mát xa bình thường thôi mà. Mà thấy sướng không?”

“Sao không thử xem?” Tôi cướp lấy cái máy và dí vào nhũ hoa của Itsuki.

“Ouch!”

“Cho chết đi.”

Itsuki cũng có phản ứng tương tự như tôi. Gần đây, hình như bọn tôi chẳng còn nhiều thời gian để nghịch ngợm thế này nữa.

“Đúng là đồ ngốc.”

“Thì đúng thế mà.”

Cả hai đứa cùng cười. Con trai vẫn cứ là con trai mà thôi.

“Ahn!”

Cái máy mà bọn tôi đang nghịch ngợm vô tình đụng phải Reina, trúng vào ngực cô bé, khiến cô ấy phát ra một tiếng rên tục tĩu.

“X-Xin lỗi, không biết cậu ở đấy.” Reina đỏ mặt lườm tôi.

“Hai cái tên ngốc này đang làm cái gì thế hả? Thật là ghê tởm!”

Reina mắng cả Itsuki và tôi cùng lúc. Vì không có lý do gì để bào chữa, bọn tôi đành cúi gằm mặt xuống.

“Phần còn lại giao cho cậu đấy,” Itsuki nói rồi bỏ mặc tôi lại.

Mẹ kiếp thằng cha đó, biến mình thành vật tế thần.

“Thảo nào con trai cứ…”, Reina lầm bầm rồi giật lấy cái máy từ tay tôi.

“Ừm… Reina-san?”

“Tớ sẽ không để yên vụ này mà không trả đũa đâu. Cậu đừng có mà chạy nhé?” Reina chầm chậm bước về phía tôi, cái máy rung lên ở mức tối đa.

“K-Khoan đã! Khoan đã!”

“Cậu là đồ biến thái khổ dâm mà, chắc chắn sẽ vui vẻ với chuyện này thôi phải không?”

“Á á á!”

“Đây này, đây này, đây này!”

Reina thử chọc chọc cái thiết bị vào người tôi. Tôi vội vàng bịt miệng lại, sợ phát ra tiếng động gì kỳ quặc.

“À ừm… Quý khách đừng đùa giỡn với hàng hóa của chúng tôi ạ.”

Bị nhân viên nhắc nhở, chúng tôi đành ngượng ngùng đặt trả lại cái thiết bị.

“Thế nào?”

Sau khi dùng thử vài món trang điểm mẫu, Shibayu đứng trước mặt chúng tôi với đôi mắt trông to hơn và lấp lánh lạ thường.

“Dễ thương đấy chứ!”

Nghe tôi khen, Shibayu liền xoay một vòng tại chỗ.

“Cậu thấy sao?”

Tôi thử làm “quân sư quạt mo”, ném trách nhiệm sang Itsuki. Dù sao thì Shibayu cũng có vẻ hơi để ý Itsuki.

“Mình thấy đẹp lắm. Mà thật ra thì mặt mộc của cậu cũng đáng yêu rồi.”

Lời nhận xét của Itsuki khiến Shibayu đỏ bừng mặt. Lời khen từ người đẹp đúng là có sức công phá khác hẳn mà.

“À phải rồi, chúng ta đi xem đồ tiệc tùng nữa đi. Dù sao thì mai cũng quyết định đi karaoke rồi mà, mang theo dùng luôn thể.”

Vào giờ ăn trưa hôm nay, Shibayu đã đưa ra đề nghị này. Cô ấy phớt lờ cả tôi và Itsuki, và vì các cô gái đều đồng ý nên mọi chuyện được chốt hạ. Chúng tôi đi lên tầng ba, nơi bán đủ thứ đồ dùng cho tiệc tùng, rồi bắt đầu tìm kiếm trong vô số mặt hàng.

“Nanato, có bộ cosplay nào cậu muốn mình mặc không?” Reina hỏi ý kiến tôi khi lướt mắt qua hàng loạt trang phục hóa trang đủ kiểu.

“Ừm…”

Y tá, hầu gái, cảnh sát… Thứ gì cũng có, đúng như tôi dự đoán. Tôi cá là cô ấy mặc cái gì cũng đẹp, nhưng với Reina thì chắc sẽ là y tá gợi cảm, hầu gái gợi cảm, hay cảnh sát gợi cảm mà thôi.

“Cậu chắc thích mấy thứ này lắm nhỉ.”

Reina nghiêng người về phía trước và cầm lấy một gói nhựa đựng bộ đồ cosplay thỏ. Mặc bộ đó vào thì gần như lộ hết cả ngực lẫn chân, đúng là hại mắt. À tiện thể nhắc tới, có lần hồi nhỏ tôi bị lạc ở một triển lãm ô tô, và một cô gái xinh đẹp trưởng thành mặc đồ thỏ đã giúp tôi. Kể từ đó, tôi luôn có một điểm yếu với mấy bộ đồ kiểu này.

“Thích là một chuyện… Nó phải gọi là tuyệt đỉnh.”

“Phản ứng dữ dội thế cơ à? Cậu đúng là đồ quái đản, Nanato.” Reina nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Nhưng mà nói thật, nếu ai đó mặc bộ này cho tôi thì tôi sẽ yêu ngay lập tức. Nó ở một đẳng cấp khác hẳn so với phần còn lại.

“…Nếu là bạn gái cậu, mình cũng sẽ mặc cái đó cho cậu thôi.” Cô ấy cười mỉa một cách trêu chọc nhưng đồng thời cũng ánh lên chút hy vọng. “Và vào Giáng sinh, mình sẽ mặc bộ Santa Claus váy ngắn hở vai.”

Vừa tưởng tượng ra Reina trong bộ đồ cosplay, tôi suýt thì thăng hoa.

“Mình là kiểu người sẽ dâng hiến bản thân cho người mình thích, và sẽ làm bất cứ điều gì họ yêu cầu.”

Reina bắt đầu đỏ mặt dữ dội hơn. Cứ như thể cô ấy đang tự ép buộc bản thân phải nói ra những lời này vậy.

“Bạn trai tương lai của cậu chắc là người may mắn lắm… Thôi, chúng ta quay lại với những người khác đi.”

Tôi muốn thoát khỏi tình huống xấu hổ này, nên đành cắt ngang cuộc trò chuyện và vội vàng chạy về phía mọi người.

“Đồ ngốc to xác.” Reina lầm bầm phía sau tôi.

Tôi chỉ cố tỏ ra tử tế thôi mà, nhưng chắc cô ấy vẫn còn giận tôi. Chúng tôi gặp lại Shibayu và Itsuki. Vì lý do nào đó, Itsuki lấy cái búa đồ chơi bóp ra tiếng kêu rồi đập vào đầu mình, trông cô ấy có vẻ rất vui vì điều đó.

“Tsubasa đâu rồi?”

Nhận ra Tsubasa biến mất, tôi hỏi Shibayu xem cô ấy có biết gì không.

“Ồ? Mình tưởng cậu ấy đi cùng Nanato.”

“Cậu ấy chạy đi đâu thế nhỉ?”

“Đi toilet chăng?”

“Không biết nữa… Mình sẽ đi tìm cậu ấy.”

Tôi quyết định đi tìm. Với tính cách của Tsubasa, chắc chắn cô ấy sẽ nói với ai đó nếu đi lang thang. Cảm thấy lo lắng cho cô ấy, tôi lấy điện thoại thông minh ra khỏi túi và gọi. Tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại đổ gần đó, nên khi di chuyển sang kệ bên cạnh, tôi đã nhìn thấy cô ấy.

“Tsubasa!”

“Nanato-kun!”

Cô bé đang định nghe điện thoại thì thấy tôi, liền chạy ào đến. Rồi không chút do dự, Tsubasa ôm chầm lấy tôi. Bị sự việc bất ngờ này làm cho lúng túng, tôi chẳng biết phải đặt tay vào đâu.

“May quá đi mất!” Tsubasa thở phào nhẹ nhõm.

Vì cô bé đang ôm chặt lấy người tôi, tôi có thể cảm nhận được lồng ngực mềm mại của cô bé đang áp sát vào mình.

“Gì-gì vậy?”

“Ngại quá, nhưng em bị lạc.”

Đúng vậy, tôi đoán ngay mà. Bên trong chỗ này có thể hơi giống mê cung, đặc biệt là nếu bạn chưa quen với thành phố lớn.

“Quan trọng hơn, thế này hơi ngại đấy…”

“À, em xin lỗi!” Tsubasa hoảng hốt và buông tôi ra.

Chắc là việc bị lạc đã khiến cô bé lo lắng hơn tôi nghĩ.

“Em đi khắp nơi mà không tìm thấy mọi người, cứ tưởng mình bị bỏ lại… Thấy anh ở đây, em nhẹ cả người, nên không kìm được.”

“Anh hiểu rồi. Mà, anh cũng không phàn nàn gì đâu, không sao cả.”

“Thật ạ?”

“Ừ-ừm… Ý anh là, em dễ thương mà, ai mà chẳng vui chứ. Nhất là khi đó là bạn thanh mai trúc mã của mình.”

Thực ra, tim tôi chắc chắn đang đập nhanh hơn, và một niềm hạnh phúc tràn ngập khắp cơ thể. Hồi bé, Tsubasa cũng thường hay bổ nhào vào tôi thế này, nhưng tôi chưa bao giờ có cảm giác như bây giờ…

“À đúng rồi, hồi nhỏ mình cũng từng gặp chuyện tương tự nhỉ.”

“Hả?”

“Em bị lạc ở lễ hội, thế là anh chạy khắp nơi đến nỗi chân gần như muốn khuỵu xuống… Em nhớ không?”

Đó là khi chúng tôi học lớp hai hoặc ba. Khu lễ hội đó lớn hơn nhiều so với tưởng tượng ở một vùng nông thôn như vậy, nên người đi lại đông đúc lắm.

“…Vậy là anh nhớ ra rồi.”

“Ừ. Em cũng nhảy bổ vào anh như vừa nãy vậy. Mặc dù lúc đó em còn khóc bù lu bù loa nữa.”

Nghe tôi nói, Tsubasa mỉm cười với vẻ nhẹ nhõm và hạnh phúc. Tôi chỉ kể một câu chuyện về việc cô bé bị lạc thôi mà, sao lại…

“Nhưng mà hồi đó, anh bảo là anh tình cờ thấy em khi đi ngang qua mấy quầy hàng mà phải không? Vậy ra anh đã chạy khắp nơi để tìm em thật sao.”

“Ơ… A-anh có thế à?!”

Hồi đó, tôi muốn tỏ vẻ ngầu và chơi trội trước mặt cô bé. Nghĩ lại thì, đúng là xấu hổ thật.

“Vâng. Anh đúng là người tốt bụng mà.”

Cảm thấy ngượng khi Tsubasa cứ nhìn chằm chằm, tôi liền quay mặt đi. Cô bé dễ thương quá, tôi có thể cảm thấy tim mình đập loạn xạ nếu nhìn cô bé quá lâu… Bình tĩnh nào, trái tim đang đập thình thịch của tôi…!

“Mình quay lại với mọi người thôi.”

“Ừ.”

Tôi bắt đầu bước đi, rồi lại dừng lại và chìa một tay ra cho Tsubasa.

“Nanato-kun?”

“Không muốn em bị lạc lần nữa chứ gì?”

Tsubasa lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

“Cảm ơn anh… Nhưng anh chắc chứ?”

“Mình có thể buông tay khi đã quay lại với mọi người rồi. Chuyện này là bí mật nhé?”

“Được ạ… Bí mật giữa hai chúng ta,” Tsubasa nói và nắm lấy tay tôi.

Thật lòng mà nói, làm một việc mà tôi không quen thế này thì đúng là ngượng thật. Chắc bây giờ mặt tôi đỏ gay rồi. Nhưng dù vậy, tôi vẫn đưa tay ra cho cô bé. Có lẽ sự hối tiếc vì hồi nhỏ đã không thể làm gì đó cho cô bé đang thôi thúc tôi hành động như vậy chăng?

“Tay anh ấm quá… Cứ thấy yên lòng sao ấy.”

Nói đoạn, khi tôi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô bé, mọi sự hối tiếc trong tôi đều tan biến.

[IMAGE: ../Images/..]

—Reina—

Nanato đã đi tìm Shiroki. Hirose, Shibayu và tôi vẫn đang xem quanh quẩn trong cửa hàng, nhưng ngay cả sau ba phút trôi qua, họ vẫn không quay lại.

“Tớ đi tìm cô ấy đây.”

“Được thôi.”

Báo cho Hirose xong, tôi lên đường. Tôi có linh cảm chẳng lành. Một dự cảm kỳ lạ khiến tim tôi run rẩy. Chắc đây là cái mà người ta gọi là trực giác của phụ nữ. Và sau khi đi chưa đầy một phút, tôi đã tìm thấy Nanato và Shiroki.

“May quá đi mất!” Shiroki thở phào nhẹ nhõm khi cô bé ôm chầm lấy Nanato.

Vội vã, tôi nấp vào bóng tối của một giá sách và quan sát họ từ xa.

“…Haha.”

Một tiếng cười khan bật ra từ cổ họng tôi. Dù là hôm nay sau giờ học, hay ngay lúc này, mỗi khi hai người họ ở riêng với nhau, tôi lại thấy họ trao nhau những cái ôm nồng cháy. Tôi không ngờ cô ta lại chủ động đến vậy trong việc quyến rũ Nanato… Ý tôi là, học sinh cấp ba thì làm sao mà lạc đường được chứ? Rõ ràng là cô ta cố tình tìm cớ để được ở riêng với Nanato. Mà Nanato thì lúc nào cũng khó từ chối, nếu cứ bám riết lấy cậu ấy như vậy, cậu ấy sẽ bắt đầu coi cô ta như một người con gái, thậm chí có thể phải lòng cô ta. Cô ta hoàn toàn ý thức được vũ khí mình đang nắm giữ. Cô ta đến đây là để hạ gục đối thủ ngay lập tức.

“Không thể lùi bước được.”

Vì tôi luôn cảm thấy hơi ngại ngùng dù luôn tỏ vẻ cao ngạo, nên tôi chưa bao giờ có thể quá mạnh mẽ trong những lần tiếp cận. Nhờ sự xuất hiện của Shiroki, tôi cảm thấy mình buộc phải vượt qua giới hạn, nhưng có lẽ như vậy vẫn chưa đủ. Tôi muốn công khai và đường đường chính chính tấn công, và vì tôi nghĩ Shiroki giống một người bạn cùng nhóm hơn là tình địch.

“Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi.”

Tuy nhiên, Shiroki sẵn sàng dùng bất cứ phương pháp nào cần thiết để có được Nanato. Bất kể điều đó có làm tôi tổn thương, hay về lâu dài có gây phiền phức cho cậu ấy đi chăng nữa.

“…Tùy cô thôi.”

Nếu cô đã nghĩ như vậy, thì tôi cũng sẽ không nương tay đâu. Tôi sẽ làm mọi cách để Nanato phải lòng tôi. Giờ hối hận thì đã quá muộn rồi.

“À, tìm thấy Reinan rồi.” Shibayu tiến đến gần tôi với vẻ mặt thản nhiên.

Cách cô bé lạch bạch bước đi làm tôi liên tưởng đến một chú chim cánh cụt.

“Bọn mình sắp đi mua đồ cho cái vụ ngày mai rồi, cậu có muốn mua gì không?”

Đồ dùng cho bữa tiệc à… À đúng rồi, ngày mai bọn tôi sẽ đi hát karaoke. Giờ thì tôi biết phải làm gì rồi! Tôi đã nghĩ ra một ý tưởng.

“Hee hee hee…”

“Sao cậu cười như thể một ác nữ vậy, Reinan?!”

“Tôi sẽ mua bánh que Tocky và một bộ bài,” tôi nói và nhặt mấy món đồ trước mặt lên.

“Tocky? Cậu đói à?”

Bánh que Tocky là loại bánh được phủ sô cô la, và nếu kết hợp với trò chơi phù hợp, nó sẽ tạo ra cơ hội hoàn hảo để gần gũi hơn với người đặc biệt đó.

“Hoàn toàn không. Tôi sẽ dùng mấy thứ này vào ngày mai… Bởi vì nếu cô ta muốn một trận chiến, cô ta sẽ có được một trận chiến.”

Cứ đợi đấy, Shiroki… Nếu tôi nghiêm túc, cô sẽ chẳng còn vai trò gì nữa đâu. Sau đó, chúng tôi mua xong mọi thứ và rời khỏi cửa hàng.

—Nanato—

Tiễn Itsuki và Shibayu, Tsubasa, Reina và tôi cùng nhau đi về nhà. Trong lúc trò chuyện về chương trình hài kịch chúng tôi đã xem trên TV hôm qua, tôi trông thấy một em học sinh tiểu học đang loay hoay với chiếc xe đạp của mình tại bãi đậu xe của một cửa hàng tiện lợi, vẻ mặt em ấy rất phức tạp. Tôi lại gần hỏi có chuyện gì không, em ấy kể là xích xe bị kẹt và không đi được, thế là tôi bắt tay vào sửa chữa.

[IMAGE: ../Images/..]

Trong khi đó, Tsubasa và Reina đứng phía sau quan sát tôi. Vì đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng số liệu, nên họ đứng yên đó để tôi làm việc với chiếc xe đạp. Năm phút sau, sợi xích đã được gỡ rối, và chiếc xe có thể di chuyển trở lại. Cậu bé cảm ơn tôi rồi đạp xe đi.

[IMAGE: ../Images/..]

“Xin lỗi đã để hai cậu đợi.”

Tôi quay về phía hai người họ, những người đang nhìn tôi với ánh mắt ấm áp.

[IMAGE: ../Images/..]

“Không cần xin lỗi đâu. Tớ thích cách cậu không thể bỏ qua những người gặp khó khăn, Nanato.”

Reina không phàn nàn một lời nào, chỉ nhẹ nhàng xoa lưng tôi.

“Nanato-kun, tay cậu bị bẩn rồi, dùng cái này đi.” Tsubasa lấy một chiếc khăn ướt từ trong túi ra.

Ngay cả một chút quan tâm nhỏ nhặt này cũng khiến tôi cảm thấy ấm lòng.

“Sao cậu lại tốt bụng với người khác đến vậy, Nanato? Tớ chẳng thấy có lợi ích gì khi giúp đỡ một đứa trẻ cả. Bây giờ tớ không thấy nhiều người như cậu đâu,” Reina ném câu hỏi này về phía tôi.

Tôi thật sự không coi lối suy nghĩ này là điều gì đặc biệt, nhưng dường như Reina lại không nghĩ vậy.

“Hồi còn học tiểu học, tôi cũng từng trải qua chuyện tương tự, khi một chú đi đường tốt bụng đã giúp tôi sửa nó.”

Ký ức đã quá mờ nhạt, đến nỗi tôi không còn nhớ nổi mặt chú ấy nữa.

“Tôi đã kịp cảm ơn chú ấy, nhưng chú ấy rời đi nhanh quá, tôi chẳng thể làm gì hơn. Thế nên, thay vào đó, tôi muốn giúp đỡ những người khác đang gặp khó khăn, như một cách để đền đáp lại ơn nghĩa của chú ấy.”

Đúng như Reina nói, việc giúp đỡ người khác không mang lại nhiều lợi lộc gì cho bản thân. Nhưng, khi biết rằng mình đã giúp được ai đó, tôi lại cảm thấy thật sự thuộc về nơi này. Cảm thấy việc mình có mặt ở đây là đúng đắn.

“Em thật sự rất thích cách sống đó, Nanato.”

“Tớ nghĩ cậu thật tuyệt vời đó, Nanato-kun.”

Cả hai đồng thanh khen ngợi tôi. Tôi thấy lúng túng, vội vàng cắt ngang câu chuyện và chuyển sang chủ đề khác. Được khen đương nhiên là tôi thấy vui rồi. Và nhận ra điều đó, tôi muốn sống sao cho sau này mình sẽ nhận được nhiều lời khen hơn nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận