Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng mình, hãy theo dõi chúng mình trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng mình trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
“Con đi đây ạ.”
Tôi rời khỏi căn hộ của mình và thẳng tiến đến công viên, nơi hẹn quen thuộc của chúng tôi. Hôm nay là lễ khai giảng của trường cấp Ba Komaba, đánh dấu sự khởi đầu của cuộc đời học sinh cấp ba. Những ký ức về thời cấp hai của tôi chủ yếu xoay quanh những căng thẳng từ việc ôn luyện cho câu lạc bộ hay thi cử. Thế nên, giờ đây khi đã lên cấp ba, tôi muốn được tận hưởng những tháng ngày êm đềm và thanh bình của tuổi trẻ. Ví dụ như… ngắm hoa anh đào nở, xem pháo hoa hay đi biển vào mùa hè, đến suối nước nóng vào mùa thu, trượt tuyết vào mùa đông, và vô vàn điều khác nữa. Để làm được điều đó, tôi cần có đồng minh – những người bạn. May mắn thay, tôi đã có hai người bạn tốt. Cả hai đều là bạn từ thời cấp hai của tôi. Một người là Hirose Itsuki, từng cùng câu lạc bộ bóng rổ với tôi, còn người kia đang đợi tôi ở công viên, ngồi trên ghế đá nghịch điện thoại thông minh của mình – đó là Chiba Reina.
“Chào buổi sáng, Nanato!”
Vừa trông thấy tôi, vẻ mặt Reina lập tức bừng sáng. Vào năm lớp chín cấp hai, chúng tôi học cùng lớp và rồi cùng nhau ôn thi vào cấp ba, đó là lý do chúng tôi có mặt ở đây hôm nay. Ban đầu, chúng tôi có chút xa cách, nhưng giờ đây đã thân thiết đến mức có thể gọi tên nhau. Ở một khía cạnh nào đó, cô ấy còn hơn cả một người bạn, theo nghĩa là bạn thân nhất. Mặc dù đôi lúc, mọi người vẫn nhầm chúng tôi là một cặp.
“Chào buổi sáng, Reina.”
Cô ấy có mái tóc dài màu nâu sáng, diện chiếc váy ngắn và áo sơ mi chỉ cài một cúc để lộ xương quai xanh. Thoáng nhìn qua, cô ấy đúng là một cô nàng sành điệu theo phong cách "gal". Với lớp trang điểm kỹ càng, cô ấy toát lên vẻ nổi bật hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài “hai lúa” của tôi. Đến bất cứ đâu, cô ấy cũng gây ấn tượng mạnh. Cô ấy bước đi bên cạnh tôi và cả hai cùng hướng về phía trước. Vì khá lo lắng về ngày đầu tiên ở trường cấp ba, cô ấy muốn chúng tôi cùng nhau đến trường.
“Chỉ mong là chúng ta sẽ cùng lớp.”
“Ừ. Thật lòng mà nói, nếu không cùng lớp, tớ có khi khóc thật đấy,” Reina đáp lời.
“Nghe nói khối lớp mười chỉ có tám lớp thôi, vậy thì khả năng cùng lớp chỉ khoảng 12% thôi đấy. Khó khăn lắm đây.”
“Đừng có nói con số ra chứ! Nhưng dù có khác lớp đi nữa, cậu vẫn phải sang tìm tớ trong lớp đấy!”
“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi. Dù có bị tách ra, chúng ta vẫn là bạn và vẫn sẽ dành thời gian cùng nhau hết cả ngày mà, cứ thư giãn đi.”
Nghe tôi nói vậy, Reina chọc ngón tay vào hông tôi. Tôi không hiểu chính xác cô ấy làm thế để làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt thì tôi biết cô ấy đang vui.
“Công nhận cậu điệu đà thật đấy, ngay cả ngày đầu tiên cũng đã thế rồi à? Nhỡ đâu mấy tiền bối đáng sợ lại để ý cậu thì sao?” Tôi bình luận về phong cách "gal" của Reina.
Không nghi ngờ gì nữa, cô ấy rất dễ thương nhưng cũng nổi bật không kém. Và nhờ đó, tôi cũng trở thành tâm điểm chú ý.
“Cậu đúng là không hiểu gì cả, Nanato à. Xã hội con gái là một cuộc cạnh tranh khốc liệt, nên nếu tớ không ‘bung lụa’ hết mình ngay ngày đầu tiên, họ sẽ coi thường tớ ngay. Mà làm nửa vời thì còn tệ hơn, vì họ sẽ trêu chọc tớ nếu tớ thực sự nghiêm túc. Đó là lý do tại sao tớ cứ hết mình và cứ là chính mình như vậy đấy.”
Ngay cả hồi cấp hai, cô ấy cũng đã thể hiện rõ phong cách "gal" của mình ngay từ đầu. Nhờ đó, các bạn nữ có phần e ngại cô ấy, còn các bạn nam thì luôn giữ khoảng cách an toàn.
“Việc nổi bật một cách rực rỡ sẽ biến tớ thành biểu tượng của lớp. Nhờ vậy, tớ có thể hòa nhập vào mọi nhóm và không ai dám coi thường tớ cả.”
Tôi chẳng hiểu nổi thế giới của con gái chút nào, nhưng có lẽ đó là một thế giới khắc nghiệt nếu cuộc chiến đã bắt đầu ngay từ ngày đầu tiên đến trường. Dù Trường Komaba dường như chẳng có quy định nào khác ngoài việc nhuộm tóc, nên chắc cũng không cần phải lo lắng quá.
“Ơ? Chẳng phải đường này sao?”
Chúng tôi đến một ngã tư, và tôi với Reina ngờ ngợ rẽ về hai hướng khác nhau, thế là cô ấy liền hỏi về con đường tôi định đi.
“Tôi tưởng đây là đường tắt mà?”
“Đúng vậy, nhưng… hôm nay mình đi đường vòng một chút thôi được không?”
“Sao lại vậy?”
“Sao lại vậy là sao? Như thế mình mới được ở riêng với nhau lâu hơn chút nữa chứ!”
“Hả?”
“Không, ừm, tôi nghĩ mình không cần phải vội đến đó hay gì đâu! Cứ đi đường ngắm cảnh cho rồi!” Reina đỏ bừng mặt, vỗ mạnh vào lưng tôi.
Cuối cùng, chúng tôi đành đi đường vòng trên đường đến trường.
Đến Trường Komaba, một đám đông học sinh đã tụ tập trước bảng thông báo phân lớp. Khác với hồi cấp hai, có rất nhiều lớp với vô số học sinh tôi không quen biết. Đa số không quá vui hay buồn, chỉ chấp nhận lớp mà mình được phân vào. Tuy nhiên, Reina lại là một ngoại lệ. Cả người cô ấy rõ ràng đang căng thẳng. Cô ấy chắp tay trước ngực, cầu nguyện cho chúng tôi được cùng lớp.
“Ch-chúng mình mà không cùng lớp thì sao bây giờ…? Chán chết mất thôi. Trời ơi, tôi không thể nào chịu nổi,” cô ấy cứ lẩm bẩm không ngừng với vẻ mặt tái mét.
“Reina, bình tĩnh nào.”
“Tôi bình tĩnh rồi mà.”
Khi tôi đặt hai tay lên vai cô ấy, Reina lập tức đứng hình, cứng đờ như một con robot hết pin. Cứ mỗi lần tôi chạm vào vai hay bất cứ bộ phận nào trên người cô ấy như thế này, cô ấy lại đỏ mặt không hiểu vì lý do gì. Nhờ đó, tôi đã tìm ra bí kíp để dỗ dành cô ấy mỗi khi cô ấy hoảng loạn vì chuyện gì đó.
“Này Nanato, Reina, tôi vừa xem bảng phân lớp rồi và—”
“Waaaaaaah!”
Đúng lúc đó, Hirose Itsuki, người bạn thân khác của tôi, xuất hiện định thông báo kết quả mà chúng tôi đang chờ đợi, nhưng Reina đã hét lên át cả lời cậu ta.
“Cậu không được nói! Tôi muốn tự mình xem! Cậu xem chừng không khí đi chứ!”
“Ơ-ờ…”
Itsuki đang cười, nên tôi thừa biết cậu ta đến với tin vui, nhưng tôi quyết định giữ im lặng cho đến khi Reina tự mình xem được kết quả. Tôi và Reina chen qua đám đông, tiến gần hơn đến bức tường dán bảng điểm. Itsuki đi ngay sau chúng tôi, hai tay che miệng.
“Nanatooo…”
Reina nhìn tôi, trông như sắp khóc. Có vẻ cô ấy đã tìm thấy tên của chúng tôi rồi, nhưng tôi thật sự ước cô ấy thể hiện sự vui mừng hơn là nước mắt.
“Tôi vui quá… vui lắm luôn…”
“Khoan đã! Chờ một chút, tôi còn chưa tìm thấy tên chúng ta mà!”
“Chúng ta đều ở lớp 1-8.”
Và cuối cùng, chính Reina là người không chờ nổi mà buột miệng nói ra kết quả. Thôi thì, quan trọng là chúng tôi vẫn được cùng lớp… Nhìn vào danh sách lớp 8, tôi thấy tất cả tên của chúng tôi. Tôi coi đó là một phép màu khi tất cả chúng tôi đều được cùng lớp. Đến mức tôi cũng rưng rưng nước mắt.
“Đây… đây nhất định là định mệnh rồi, đúng không?” Reina liên tục vỗ vào lưng tôi.
Tôi thì thấy nó giống phép màu hơn, nhưng có lẽ cô ấy có cách nhìn khác.
“Chúng ta còn có cả Aida và Komiya từ cấp hai cùng lớp nữa, nên chắc là họ xếp hầu hết bọn mình từ Trường cấp hai Shibasaka vào cùng một lớp. Quên phép màu hay định mệnh đi, đó mới là nguyên tắc đứng đằng sau chuyện này đấy.”
“Thôi đi Hirose. Tôi đang coi đây là định mệnh đấy, đừng có phá hỏng không khí chứ.” Reina lườm Itsuki, người cố tìm kiếm lời giải thích khoa học.
Tôi đoán việc phân lớp kiểu này đã được định trước từ đầu rồi.
“Thôi thì, đây là kết quả tốt nhất mà chúng ta có thể mong muốn, nên tôi sẽ không than phiền gì cả.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Nanato.”
Thật nhẹ nhõm khi được bắt đầu cuộc sống cấp ba cùng những người bạn quen biết. Kể cả giọng nói hơi run run của Reina nữa.
“…Hả?”
Nhưng đột nhiên, tôi nhìn thấy một cái tên quen thuộc trên bảng phân lớp: Shiroki Tsubasa. Đó là tên của cô bạn thanh mai trúc mã của tôi, cứ như một sự trùng hợp đến khó tin vậy. Lẽ nào là cùng một người…? Không, cô ấy phải đang sống ở Fukuoka chứ, khả năng đó cực kỳ mong manh.
“Mày ngẩn người ra đấy làm gì, bạn êi?”
Itsuki bất ngờ dùng một giọng Hakata địa phương nghe rất kỳ quặc, khiến tôi hoàn toàn thoát khỏi dòng suy nghĩ.
“Mày sao thế Itsuki? Trêu tao đấy à?”
“Tao vừa thấy một cô gái nói chuyện bằng giọng đó, nên tự nhiên nhớ đến hồi mày còn học cấp hai. Lúc ấy mày cũng nói thế mà, đúng không?”
Tôi và Itsuki quen nhau từ năm nhất cấp hai, ở câu lạc bộ bóng rổ. Hồi đó, tôi vẫn chưa bỏ hẳn được giọng địa phương, đôi khi vẫn không kiềm chế được mà buột miệng. Phải mất đến hai năm sau khi chuyển trường tôi mới bỏ hẳn được giọng đó. Và giờ thì tôi đã quen với giọng phổ thông rồi, không còn nói giọng cũ nữa… Nhưng nếu có cô gái nào cũng nói giọng đó giống tôi thì…
“Cứ đứng đây thì vướng đường lắm!” Reina đẩy lưng tôi, lách qua đám đông và đi về phía lớp học.
Chúng tôi leo lên tầng bốn của khu nhà học, rẽ vào cuối hành lang và tìm thấy lớp mình. Là ngày đầu tiên đi học, không khí trong lớp học có một vẻ gì đó rất đặc trưng. Cả nam lẫn nữ sinh đều có chút căng thẳng, nhiều bạn đang nghịch điện thoại để giải tỏa bớt.
Là một cô nàng chuẩn ‘gal’, Reina thu hút rất nhiều sự chú ý ngay khi bước vào lớp. Vì trường Komaba là một ngôi trường danh tiếng, nên đa số học sinh đều trông chăm chỉ hơn là hào nhoáng, khiến Reina nổi bật hơn bình thường. Itsuki, anh chàng cao kều nóng bỏng kia cũng không ngoại lệ. Cậu ta vốn đã rất nổi tiếng ở cấp hai nhờ chiều cao và kỹ năng thể thao, nhưng tôi đoán điều đó sẽ không thay đổi nhiều ở đây. Và nhờ có hai người đó, tôi cũng luôn nhận được một chút sự quan tâm. Chắc là nhờ ‘hiệu ứng hào quang’ từ họ. Hay có khi ngay cả tôi cũng trông khá bảnh bây giờ thì sao? Tôi biết cách dễ nhất để được các cô gái yêu thích là chăm chút ngoại hình. Tất nhiên, với con trai thì ngoài kiểu tóc ra cũng chẳng có gì nhiều để làm, nên tôi không làm gì đặc biệt, nhưng cũng cố gắng không quá luộm thuộm.
“Ghế của chúng ta bị tách ra hết vì tên rồi, ha?”
Đúng như Reina nói, chúng tôi sẽ bị tách khá xa nhau vì họ của tôi là Amami, còn của cô ấy là Chiba. Itsuki với họ Hirose thì còn bị xếp xa hơn nữa. Tôi ngồi hàng đầu, Reina hàng tư, còn Itsuki hàng bảy. Nhờ cái tên của mình, tôi thường xuyên được xếp vào ghế gần cửa ra vào và gần lối đi nhất, nhưng may mắn thay, lần này Akabane-kun đã cứu tôi khỏi số phận đó. Thế nhưng, không hiểu sao Reina lại ngồi vào chỗ của tôi, trừng mắt nhìn những người xung quanh. Tôi không rõ cô ấy đang muốn nhấn mạnh điều gì, nhưng có vẻ cô ấy đang cảnh giác với những người gần tôi.
“Mới ngày đầu tiên mà mày đừng có hành động kỳ quặc thế chứ? Người ta sẽ nghĩ tao là đại ca xã hội đen nên chẳng dám đến gần đâu.”
“Ôi, im đi. Tao đang cẩn thận xem có ai liếc mắt nhìn mày một cách kỳ lạ không đấy. Nhìn cái cô gái đằng sau kìa, cô ấy cứ nhìn mày mãi đấy.”
Nghe Reina nói, tôi liếc nhìn cô gái được nhắc đến… người trông hệt như cô bạn thời thơ ấu của tôi, Tsubasa. Mắt chúng tôi chạm nhau, và cô ấy vội vàng ngoảnh mặt đi. Khoan đã… đó thực sự là Tsubasa sao? Nhưng… liệu điều đó có thể xảy ra thật không? Cô bạn thuở nhỏ của mình lại chuyển đến cùng một nơi, học cùng trường với mình ư? Trùng hợp đến vậy sao?
“…Tsubasa?”
Hoàn toàn bối rối, tôi thốt lên tên cô ấy. Não tôi cố gắng chấp nhận thực tại này, dù những gì đang bày ra trước mắt lại nói lên một sự thật hoàn toàn khác.
“…Nanato-kun.”
Cô gái sau đó lại ngước lên và đáp lời một cách ngượng ngùng… Không thể nào là thật được, đúng không?
—Tsubasa—
Có một người tôi luôn yêu mến – Amami Nanato, người bạn thanh mai trúc mã tôi đã quen từ khi còn bé thơ, ngay từ lúc tôi bắt đầu nhận thức được mọi thứ. Anh ấy luôn năng động, lúc nào cũng nói chuyện với tôi bất cứ khi nào anh ấy muốn, và anh ấy thậm chí còn kiên trì chơi những trò mình ghét cho đến khi giành chiến thắng…
Nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể thấy Nanato-kun hiện rõ trước mắt. Nụ cười của anh ấy luôn tiếp thêm năng lượng cho tôi, gương mặt lo lắng của anh ấy khiến người ta muốn che chở, còn vẻ mặt nghiêm túc thì lại thôi thúc bạn muốn ở bên ủng hộ. Với tôi, anh ấy là người quan trọng nhất trên thế giới này, và tôi luôn muốn được ở cạnh anh ấy. Vì vậy, vào đêm hôm tôi kể với bố mẹ về tình cảm của mình, bố tôi đã biến tôi thành hôn thê của Nanato-kun. Đó chỉ là một lời hứa nhất thời trong lúc cao hứng, nhưng nó khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi sợ phải xa anh ấy, nên tôi muốn có một sợi dây liên kết nào đó để giữ chúng tôi lại với nhau.
Tuy nhiên, sau khi chúng tôi trở thành vị hôn phu, hôn thê, tôi lại quá ngại ngùng đến mức không thể nói chuyện bình thường với anh ấy. Và suốt mười năm, tôi càng ngày càng ý thức hơn về anh ấy với tư cách là một chàng trai, điều này chỉ khiến tôi cảm thấy lo lắng hơn khi ở bên anh ấy. Tôi nghĩ anh ấy cũng vậy, vì anh ấy cũng không còn dành thời gian cho tôi nhiều nữa. Thật trớ trêu khi việc trở thành hôn thê lại khiến chúng tôi ngày càng xa cách hơn. Nhưng, tôi tin rằng thời gian này sẽ qua đi và chúng tôi sẽ có thể nhìn thẳng vào nhau một lần nữa.
Thế nhưng, niềm tin này đã bị dập tắt nhanh hơn tôi có thể tưởng tượng. Khi tôi học lớp 5, Nanato-kun chuyển đến Tokyo, và chúng tôi đành phải xa nhau. Tương lai mà tôi sợ hãi nhất giờ đây đã đến mà không chút nhân nhượng. Từ đó, tôi cảm thấy như mình bị bỏ lại một mình trên thế giới này. Vào cấp hai, tôi cũng kết bạn được và tham gia câu lạc bộ, nhưng trái tim tôi lúc nào cũng trống rỗng. Tôi cố gắng quên anh ấy, nhưng không thể. Tôi đã hy vọng rằng những cảm xúc này cuối cùng sẽ yếu dần theo thời gian… nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra. Vì vậy, tôi đã bỏ cuộc. Tôi ngừng cố gắng từ bỏ anh ấy.
Ngay cả khi tôi học năm ba cấp hai, tất cả những gì tôi nghĩ đến là việc được gặp anh ấy. Và may mắn thay, một cơ hội đã đến, mang lại cho tôi động lực cuối cùng mà tôi cần. Chị gái tôi chuyển đến Tokyo để học đại học, vì vậy tôi đã hỏi chị liệu tôi có thể chuyển đến sống cùng chị và học một trường ở Tokyo không. Với môi trường thay đổi chóng mặt như vậy, tôi đã rất sợ hãi. Nhưng ngay cả những nỗi sợ hãi này cũng hoàn toàn bị đánh bại bởi khao khát được gặp lại Nanato-kun. Và ngay bây giờ—anh ấy đang ở ngay trước mắt tôi. Thật ngạc nhiên, ngay khoảnh khắc mọi mong ước của tôi đều thành hiện thực, tôi lại bình tĩnh hơn nhiều so với những gì tôi tưởng.
“Cậu quen cô ấy à?”
Bạn của Nanato-kun hỏi, và anh ấy gật đầu. Anh ấy có vẻ đã rất lo lắng, đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Không hiểu sao, điều đó thực sự làm tôi tổn thương.
“Cái người mà cậu luôn ở cùng hồi tiểu học ấy hả?”
“Bạn thanh mai trúc mã của tớ.”
“Hả?! Ý cậu là cái cô hôn thê thanh mai trúc mã mà cậu từng kể ấy hả?! Cậu không phải bịa chuyện đấy chứ?!”
“Cái… Im đi, đồ ngốc!”
Thân thể Nanato-kun bị bạn bè lay tới lay lui. Điều đó khiến tôi hạnh phúc vì anh ấy đã kể cho bạn bè về tôi. Vậy là anh ấy không quên tôi, hay giả vờ như tôi không tồn tại…
“…Nanato, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Thế nhưng, có một cô gái đang giận đùng đùng với Nanato-kun. Có vẻ cô ấy cũng là bạn của cậu ấy, nhưng cô ta giận đến mức đá vào bàn học của Nanato-kun, khiến những học sinh xung quanh giật mình. Cô ấy mang hình ảnh chuẩn mực của một tiểu thư thành thị, nổi bật với vẻ ngoài hào nhoáng. Trông cô ta hoàn toàn trái ngược với một cô gái quê mùa như tôi, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy lo lắng. Cô ấy là ai vậy nhỉ? Lại còn gọi thẳng tên Nanato-kun nữa chứ…
“À thì… cậu biết đấy… mọi chuyện chỉ là… ừm…”
“Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái quái gì cả.”
Bị cô gái ấy lườm, Nanato-kun bắt đầu ấp úng. Biểu cảm và cử chỉ của cậu ấy không hề thay đổi chút nào qua nhiều năm. Nhận ra cậu ấy vẫn là chàng trai tôi từng biết khiến tôi càng vui hơn.
“Về cơ bản thì, chuyện này chỉ là… Ừm, đúng là như vậy đấy.”
“Nghe đây, Nanato… Mỗi khi cậu cảm thấy hối hận về điều gì đó, cậu đều cố giấu giếm thế này. Nếu cậu không nói thẳng ra, tôi sẽ không bao giờ hiểu được đâu.”
Bị dồn vào đường cùng, mặt Nanato-kun dần tái nhợt. Tôi thấy thương cậu ấy quá nên không thể đứng nhìn nữa. Tôi không muốn cậu ấy phải lộ ra vẻ mặt như vậy.
“À… tôi không nghĩ là cậu nên ép buộc cậu ấy nhiều đến thế…”
“Cô nói gì cơ?”
Tôi lấy hết can đảm bước vào giữa Nanato-kun và cô gái ấy, nhưng giờ thì cô ta lại trừng mắt nhìn tôi. Sợ thật… Nhưng Nanato-kun quan trọng hơn!
“Tsubasa, để tớ giới thiệu nhé. Đây là bạn của tớ, Chiba Reina.”
“V-Vâng ạ…”
Nanato-kun bước lên phía trước cô gái và giải thích mối quan hệ của họ. Có vẻ như họ không hẹn hò, vậy thì làm bạn cũng hợp lý. Và tôi mừng vì mọi chuyện là như vậy, nếu cậu ấy có bạn gái thì có lẽ tôi đã sốc đến chết mất.
“…Tránh xa Nanato ra.” Cô gái thì thầm với giọng đủ nhỏ để Nanato-kun không thể nghe thấy.
Những lời lẽ lạnh lùng đó khiến tôi rợn xương sống. Hơn cả một câu đùa, nó nghe như một lời cảnh báo thực sự. Nhưng đó mới đúng ra là câu tôi phải nói. Tôi không muốn bất cứ ai gây phiền phức cho Nanato-kun lại cứ lảng vảng gần cậu ấy…
—Nanato—
Cảm giác như thời gian đã quay trở lại khi chúng tôi còn nhỏ, tất cả chỉ vì Tsubasa giờ đang đứng cạnh tôi. Mái tóc đen của cô ấy đẹp như tôi vẫn nhớ, cùng với cặp kính. Nhìn toàn thân cô ấy, rõ ràng là cô ấy đã lớn thành một thiếu nữ, nhưng cô ấy vẫn giống như Tsubasa ngây thơ và ngoan ngoãn mà tôi từng biết.
“Tsubasa, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ mới chuyển từ Fukuoka đến đây một thời gian rồi. Mẹ cậu nói cho tớ biết trường cậu nhắm đến, nên tớ cũng đã thi vào đây luôn.”
Sao tôi lại không được báo tin gì về chuyện này cơ chứ?! Chắc phải hỏi mẹ khi về nhà thôi.
“Vậy là… cậu còn nhớ tớ… Vui thật đấy.”
Giọng điệu với những từ ngữ địa phương thỉnh thoảng xuất hiện càng làm rõ hơn rằng tôi đang nói chuyện với Tsubasa. Cô ấy thực sự đã chuyển đến đây… Và có lẽ đây không phải là một giấc mơ.
“Tsk.”
Bên cạnh tôi, Reina dứt khoát tặc lưỡi. Tôi biết cô ấy đang giận tôi, nhưng tôi lo Tsubasa có thể nghĩ cô ấy đang bị nhắm đến, nên tôi ước cô ấy đừng làm thế nữa.
“Cô ta là ai? Giải thích cho tôi nghe xem nào.” Reina kéo tay áo tôi, áp sát lại.
“Tớ từ Fukuoka đến mà, phải không? Cô ấy là bạn thời thơ ấu của tớ, sống ngay cạnh nhà tớ hồi đó. Tên là Shiroki Tsubasa.”
“Hừm… Thật sao.” Reina nghe câu chuyện của tôi với vẻ mặt phức tạp rồi trừng mắt nhìn Tsubasa ngay phía sau tôi.
Tôi không ngờ lại có một cuộc hội ngộ cảm động (?) như vậy ngay ngày đầu tiên vào cấp ba, nên đầu ó óc tôi vẫn đang cố gắng xử lý. Những học sinh khác xung quanh chúng tôi thậm chí còn đứng nhìn từ xa như thể đây là một cảnh quay phim vậy.
“Có lẽ chúng ta lại có thể ở bên nhau rồi nhỉ… Nanato-kun?”
Giọng nói êm ái của Tsubasa khiến tai tôi dịu lại. Thế nhưng, Reina lại ầm ĩ sửa lại cái bàn vừa bị cô nàng đá, rồi dậm chân thùm thụp về chỗ, khiến tôi đứng ngồi không yên vì cuộc nói chuyện còn dang dở. Cả lớp im phăng phắc, không khí trở nên ngượng ngập lạ thường, làm tôi thấy có lỗi.
“Từ giờ chắc mọi chuyện sẽ thú vị lắm đây ha?” Itsuki ghé tai tôi, nở một nụ cười toe toét.
Nó có vẻ đang tìm cách thoát thân bằng việc giả vờ như không liên quan gì, nhưng tôi thì hoàn toàn chẳng biết phải làm gì với mớ hỗn độn này.
“Về chỗ!”
May mắn thay, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, phá tan bầu không khí ngượng nghịu này. Nghe theo lời thầy/cô, lũ học sinh nhanh chóng về chỗ và ngồi xuống. Trong lúc các bạn cùng lớp tự giới thiệu, tôi liếc nhìn về phía sau và vô tình chạm mắt với Tsubasa. Ngay sau đó, tôi cũng bắt gặp ánh mắt Reina đang nhìn chằm chằm mình. Thảo nào nãy giờ tôi cứ bồn chồn không yên. Chắc vô thức tôi đã cảm nhận được ánh mắt cô ấy nhìn mình. Sau bài phát biểu và những lời dặn dò của giáo viên, tất cả học sinh di chuyển đến nhà thi đấu để dự lễ khai giảng. Itsuki và Reina đi đến chỗ tôi, ngồi cạnh lối đi. Tôi định liếc nhìn Tsubasa, người cũng đang nhìn mình, rồi sẽ tự mình đi qua đó, nhưng Reina đã nắm lấy cánh tay tôi và nói cô ấy có chuyện muốn nói. Trong lúc đó, một cô gái vui vẻ ngồi phía trước Tsubasa gọi cô ấy, nên cô ấy đã rời mắt khỏi tôi.
“Đi thôi.” Reina khẽ đá vào chân tôi rồi bắt đầu bước ra khỏi lớp.
“Cậu đang giận chuyện gì vậy, Reina?”
Ngay cả bây giờ, Reina vẫn lạnh nhạt nghịch tóc, không hề giấu giếm vẻ không vui của mình. Cộng thêm vẻ ngoài gal của cô ấy, mọi thứ về Reina lúc này đều khiến tôi sợ hãi.
“Tớ có giận gì đâu.”
Cô ấy nói vậy, nhưng đã dành gần như trọn năm ba cấp hai bên cô ấy, tôi có thể cảm nhận được có gì đó không ổn ở đây.
“Itsuki, Reina đang giận đúng không?”
“Sao tớ biết được? Cô ấy đối với ai cũng như vậy, trừ cậu ra thôi.”
Nghe lời Itsuki nói, tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi và Reina gặp nhau. Tôi nhớ cô ấy khá thẳng thắn và thờ ơ ngay cả với tôi, và lúc nào cũng nổi bật trong lớp. Tôi được nhờ giúp cô ấy học vào tháng Chín năm ngoái, rồi chúng tôi cùng nhau ôn thi, và cứ thế mà thành bạn bè. Dù vậy, có vẻ như cô ấy vẫn lạnh lùng với những người khác xung quanh.
“Người phụ nữ đó là ai? Tớ chưa từng nghe về chuyện đó.” Reina đột ngột quay người lại, bước đến chỗ tôi với vẻ nghiêm nghị.
“Cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của tớ.”
“Chuyện đó thì tớ nghe rồi. Nhưng Hirose còn nói đến hôn thê nữa. Tớ chẳng hiểu chút nào. Thời đại này còn cái kiểu hôn ước cổ hủ đó ư?”
“Chuyện đó là hồi bọn tớ còn học tiểu học. Bố của bọn tớ chỉ tùy hứng và đùa giỡn mà quyết định vậy thôi. Hơn nữa, sau khi bố mẹ tớ ly hôn, bố tớ cũng bỏ đi đâu mất, nên mấy chuyện đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Đúng là chúng tôi chưa từng nghe thấy câu “Lời hứa đã bị hủy bỏ” hay gì đó, nhưng tôi chắc chắn rằng nó không còn quan trọng nữa… đúng không?
“Ái chà, bực mình quá!” Reina nhìn xuống đất rồi lại tiếp tục bước đi.
“Chẳng phải chuyện này từng xảy ra rồi sao? Khi Nakahara đột nhiên nói về bạn gái cũ Susuki của cậu ngay trước mặt cô ấy.”
“…À, phải, tớ nghĩ là vậy.”
Hồi cấp hai, cụ thể là năm lớp tám, tôi có hẹn hò với một cô bạn tên là Susuki-san khoảng ba ngày. Thế rồi bị từ chối nhanh như chớp, coi như một vết đen trong lịch sử tình trường của tôi vậy. Thôi đừng để ý làm gì. Hồi Reina nghe chuyện đó, cô ấy cũng phản ứng y hệt lúc này. Miệng thì bảo không giận, nhưng hành động lại tố cáo điều ngược lại. Thì ra… tôi đã gần như nói dối cô ấy. Tôi đã nói rằng Susuki là người duy nhất tôi từng hẹn hò, nhưng giờ lại đột nhiên xuất hiện một vị hôn thê. Với lại, tôi và Tsubasa chưa từng hẹn hò, tôi luôn coi cô ấy là bạn thanh mai trúc mã hơn là gì khác, thế nên tôi cũng không nghĩ nhiều đến vậy. Hơn nữa, Tsubasa giống em gái tôi hơn. Cảm giác chúng tôi như anh em ruột vậy.
"Xin lỗi, Reina. Anh chỉ là không còn coi lời hứa đó nữa, nên mới không nhắc đến."
"Thôi được, tôi tha thứ cho anh… có lẽ vậy."
Xem ra cô ấy giận vì tôi nói dối thật. Thật tình, đáng lẽ cô ấy cứ nói thẳng lý do mình giận thì hơn, nhưng Reina luôn khó nói ra cảm xúc thật của mình.
"Lần tới anh phải mời tôi một bữa ra trò đấy nhé."
"Chiều nay chúng ta không có tiết, vậy sao không phải là chiều nay?"
"Tuyệt! Waaah, vui quá đi mất. Tôi thật sự rấ—ý tôi là, anh đúng là một người tuyệt vời!"
Để bày tỏ sự thành tâm của mình, tôi nhấn mạnh rằng lúc nào cũng sẵn sàng. Reina dường như rất thích điều đó, cô ấy vui vẻ tiến lại gần tôi hơn.
"Hmm, lạ thật đấy… Hồi nãy tôi giúp cậu tìm điện thoại, cũng nói y hệt thế, mà có thấy gì đâu…?"
"Ách."
Itsuki bắt chước Conan-kun khi nhắc lại chuyện cũ. Tôi thực sự mong cậu ấy đã quên béng nó đi rồi.
"Vậy thì tất cả chúng ta cùng đi đi. Đông người sẽ vui hơn mà." Reina quay người lại, mỉm cười đưa ra đề nghị đó khi nhìn tôi và Itsuki.
Nụ cười ấy như có thể chữa lành mọi bệnh tật, và cái ý nghĩ "càng đông càng vui" này thật sự khiến tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được sống ngay tại giây phút này.
"Ah, Reina! Đằng sau em kìa!"
Lời cảnh báo của tôi đã quá muộn, Reina cứ thế lùi lại cho đến khi va vào một học sinh khác.
"Á!"
Mất thăng bằng, cô ấy ngã vào vòng tay tôi, thế là tôi ôm lấy cô ấy. Trong khoảnh khắc ấy, thân hình đầy đặn của cô ấy áp sát vào tôi một cách nhẹ nhàng. Đó là một cảm giác mềm mại mà không thể trải nghiệm theo cách nào khác, khiến tim tôi đập nhanh hơn.
"C-Cảm ơn."
Reina nhanh chóng tách ra khỏi tôi với đôi má ửng hồng. Có lẽ cô ấy xấu hổ vì suýt ngã trước mặt chúng tôi. Với tôi, Reina là một người bạn tốt mà tôi có thể đặt niềm tin tuyệt đối. Nếu có một vấn đề, thì đó là việc cô ấy quá sức quyến rũ và lôi cuốn với tư cách một người phụ nữ. Tôi muốn xem cô ấy chỉ là một người bạn, nhưng vẻ ngoài của cô ấy khiến tôi không thể không thỉnh thoảng có những suy nghĩ bậy bạ. Tôi không thể không coi cô ấy là một người phụ nữ. Hồi năm ngoái khi chúng tôi cùng ôn thi đại học, tôi đã cố dựng lên một bức tường để ngăn chặn những cảm xúc này, nhưng giờ đây khi cả hai đã vào cấp ba, bức tường đó đã biến mất. Bằng chứng là nhận thức của tôi về cô ấy đã dần bị bóp méo. Có lẽ tình bạn khác giới là không thể… hay có lẽ tôi chỉ là không có sức đề kháng với phụ nữ? Reina là bạn thân nhất của tôi, điều này khiến tôi tự hỏi nếu chúng tôi tiến xa hơn mối quan hệ này thì điều gì sẽ chờ đợi—
—Tsubasa—
Cuối cùng tôi cũng đã gặp lại được Nanato-kun. Cảm giác cứ như tôi vẫn đang nằm mơ vậy. Mọi thứ thật bồng bềnh và ngọt ngào, tựa như đang bay lượn giữa bầu trời kẹo bông gòn. Gặp lại sau ít nhất năm năm, Nanato-kun đã lớn hơn rất nhiều, giọng nói cũng đã thay đổi. Cậu ấy trở thành một Nanato-kun mà tôi chưa từng biết đến. Thế nhưng tôi thì chẳng thay đổi chút nào. Tim tôi vẫn đập loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy cậu ấy. Dù cho… tôi không muốn chúng tôi lại xa cách nữa chỉ vì mình cứ lúng túng. Lần này, tôi muốn đối mặt với cậu ấy thật đàng hoàng và trân trọng từng khoảnh khắc chúng tôi ở bên nhau.
“Nè nè, mình cùng đến nhà thi đấu nha!”
Đúng lúc tôi định đi đến chỗ ngồi của Nanato-kun thì cô bạn đang ngồi phía trước là Shibata Yuzuyu-san gọi với lại.
“Ừm, được thôi.”
Tôi quyết định chấp nhận lời rủ rê của cô ấy. Tôi không muốn cứ kè kè bên cạnh làm phiền Nanato-kun, thế nên cứ từ từ thôi và giữ một chút khoảng cách. Với lại, tôi vẫn còn hơi ngại khi nói chuyện với Nanato-kun. Bấy lâu nay tôi vẫn luôn nghĩ về cậu ấy, chỉ cần nghĩ thôi là lồng ngực đã nóng bừng rồi.
“Nhìn này!” Shibata-san bất ngờ thể hiện những động tác nhảy múa như đang ở Awaodori, trông như đang chờ phản ứng hay lời đáp trả của tôi… Tôi đoán vậy?
“Cậu đang làm cái gì đó?”
“Oa! Giọng Hakata! Vậy cậu đến từ Kyushu đúng không?” Shibata-san tỏ ra cực kỳ phấn khích khi nghe giọng địa phương của tôi, nhưng ít ra cô ấy có vẻ không phải người xấu.
“Ừ, mình đến từ Fukuoka.”
“Oa, hiếm thấy ghê. Yuzu tên là Shibata Yuzuyu! Rất vui được gặp cậu!”
“Rất vui được gặp cậu.”
Chắc giọng địa phương như của tôi ở Tokyo này quả thật nổi bật. Tôi phải tập nói giọng chuẩn thôi, nếu không người ta sẽ nghĩ tôi là gái nhà quê mất…
“Cậu có biết ba người đó không? Yuzu thấy cậu nói chuyện với họ sáng sớm nay.”
“Cậu bạn ngồi chéo phía trước tôi là bạn thanh mai trúc mã của tôi, Amami Nanato. Hồi nhỏ chúng tôi sống cạnh nhà nhau. Nhưng hai người bạn của cậu ấy thì tôi không biết.”
“À, ra vậy. Cậu trai cao ráo đó đẹp trai và ngầu ghê ha? Tuyệt vời luôn ấy!”
“Ừ-Ừm…”
Hình như Shibata-san đã để mắt đến bạn của Nanato-kun rồi. Cậu ấy cũng cao ráo, ngoại hình ưa nhìn thật, nhưng tôi vẫn thấy Nanato-kun là ngầu nhất. Và điều đó không chỉ vì vẻ ngoài của cậu ấy. Tôi biết tính cách, suy nghĩ và thái độ của cậu ấy. Ngay cả khi nãy họ bước ra hành lang, cậu ấy đã kịp thời kéo bạn mình lại trước khi họ va vào một cô gái. Tôi đều thấy hết.
“Khoan đã… bạn thanh mai trúc mã từ Fukuoka, giờ lại đoàn tụ ở Tokyo ư? Tuyệt vời quá vậy! Cậu đến đây là để theo đuổi người bạn thanh mai trúc mã mà cậu chia cách à? Một mối tình đầu không thể quên được sao?”
“À… Không, tôi luôn muốn học ở Tokyo. Đây chỉ là một sự trùng hợp vui vẻ thôi.”
Shibata-san tình cờ nói đúng tim đen, nhưng tôi ngại quá không dám thừa nhận. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, không thể tin được chúng tôi lại học cùng lớp… Đây chắc chắn là định mệnh rồi, phải không? Chắc chắn là vậy. Tôi và Nanato-kun được kết nối bởi sợi chỉ đỏ định mệnh. Nhiều sợi ấy chứ!
“À phải, phải rồi… Nhưng mà, Yuzu cũng đỡ lo một chút. Amami-kun trông có vẻ thân thiết với cô gái trông đáng sợ kia nhỉ? Chắc họ đang hẹn hò rồi, không quá hai tuần là sẽ hôn nhau công khai cho mà xem.”
“Hả?! Vậy ra họ đang hẹn hò thật sao?!”
“Ai mà biết? Yuzu thấy cũng có khả năng… Với lại, nhìn cậu kìa, hoảng loạn cả lên rồi!”
Shibata-san thấy phản ứng của tôi, nhưng mỗi khi nhắc đến Nanato-kun, tôi không thể nào giữ bình tĩnh nổi cho dù có cố gắng đến mấy. Người phụ nữ đó lúc nào cũng dính lấy Nanato-kun… Chiba-san thì phải? Cậu ấy bảo họ là bạn, nhưng cô ta cứ như vệ tinh lúc nào cũng quay quanh cậu ấy vậy.
Hồi lớp bốn, tôi từng thấy Nanato-kun nói chuyện với một nữ sinh cấp ba ăn mặc kiểu gyaru, và cậu ấy còn đưa tiền cho cô ta nữa. Tôi mách bố mẹ cậu ấy chuyện đó, thế là Nanato-kun bị mắng một trận. Tiếc là tôi chẳng bao giờ biết được rõ ngọn ngành câu chuyện, nhưng mẹ cậu ấy bảo cô gái đó mới là người gây ra mọi chuyện, còn Nanato-kun thì vô tội. Thế mà từ dạo ấy, hễ cứ chạm mặt nữ sinh cấp ba hay gái gyaru nào là Nanato-kun lại vội vàng nấp sau lưng tôi. Vậy mà giờ đây, cậu ấy lại có một cô bạn gái gyaru… Lẽ nào cô ta đang tống tiền cậu ấy? Chắc là cô ta lại lấy tiền của cậu ấy như cô gái lần trước rồi. Nếu đúng là vậy, tôi nhất định phải cứu cậu ấy. Cứ đà này, Nanato-kun có khi sẽ bị áp lực đến suy sụp mất. Rồi có khi lại tham gia mấy băng đảng mà tôi thấy trên TV hôm trước cũng nên…
“Mà này, đã là bạn thuở nhỏ thì cứ hỏi thẳng cậu ấy đi chứ? Sao lại không biết gì về chuyện đó ngay từ đầu thế?”
“…Hồi cậu ấy chuyển đi, tôi chưa có điện thoại thông minh nên không thể liên lạc được. Bởi vậy tôi hầu như chẳng biết gì về cuộc sống hiện tại của cậu ấy cả.”
Hồi lớp năm, tôi tự tin rằng mình biết tất tần tật mọi thứ về Nanato-kun, nhưng những gì xảy ra sau đó thì tôi vẫn còn mù tịt. Mà tôi cũng hơi sợ không dám hỏi thẳng cậu ấy. Nếu tôi hỏi cậu ấy có bạn gái hay không, Nanato-kun có thể sẽ nghĩ tôi thật kỳ cục… và nếu cậu ấy trả lời là có thì tôi thật sự có khi sẽ phải hôn mê bảy năm mất.
“Được rồi… Chắc cậu vất vả lắm. Nhưng tình yêu thì phải có trở ngại chứ, Yuzu sẽ ủng hộ cậu, Tsubasa-chan. Cố lên, cố lên, Tsubasa! Cứ xông pha đi, Tsubasa! Cậu làm được mà, Tsubasa!” Shibata-san bất chợt nhảy cẫng lên như một cô hoạt náo viên ở sự kiện thể thao vậy.
Tôi mừng vì cô ấy nhiệt tình như vậy, nhưng hành động đó lại đang thu hút rất nhiều sự chú ý xung quanh.
“Cảm ơn cậu, Shibata-san… À, đợi đã, tôi không nói về chuyện yêu đương gì đâu!”
“Xin lỗi chứ cậu lộ liễu quá đó. Yuzu chỉ cần ba giây là biết cậu mê cậu ấy đứ đừ rồi.”
“Trời đất… Thật là xấu hổ quá đi mà…”
Chắc là cảm xúc của tôi quá rõ ràng nên cô ấy mới nhìn thấu nhanh đến vậy.
“Mà này! Bọn mình là bạn rồi nên đừng có gọi ‘Shibata’ gì nữa nhé!”
“V-Vậy thì… Yuzuyu-chan?”
“Đúng rồi đó! Chính là thế đó! Cố lên, cố lên, cố lên!” Cô ấy giơ ngón cái lên với nụ cười rạng rỡ.
Cuối cùng, tôi cũng đã có người bạn đầu tiên ở Tokyo. Tôi luôn ngưỡng mộ những người có tính cách năng động và vui vẻ như cô ấy. Bản thân tôi thì lúc nào cũng phải vật lộn với những suy nghĩ tiêu cực, và tôi cũng chẳng tự tin là bao… Vừa đến nhà thi đấu, chúng tôi phải thay dép đi trong nhà bằng giày thể thao.
“À.”
Tôi đang giữa chừng thay giày thì mất thăng bằng, lảo đảo lùi lại phía sau, may mà có một cô gái đứng phía sau đỡ tôi đứng thẳng lại.
“Cảm ơn cậu rất nhiều,” tôi nói lời cảm ơn và cô gái đó mỉm cười với tôi.
“Cậu hậu đậu thật đấy nhỉ, Tsubasa-chan.”
“Ách…”
Tôi không thể tin được là mình suýt ngã chỉ vì thay dép… Tôi chẳng có cách nào phản bác lại lời trêu chọc của cô ấy cả. Tôi vốn dĩ đã hơi vụng về ở khoản đó rồi, và điều đó đã trở thành một nỗi tự ti của tôi.
“Nhưng cái vẻ ngơ ngơ của cậu cũng dễ thương lắm đó.”
“Đâu có… Hồi cấp hai mọi người nhanh chóng thấy khó chịu với tôi lắm, mà tôi nghĩ điều đó thật đáng buồn.”
“Thật ư? Nhưng tôi cứ nghĩ con trai thích kiểu con gái đó chứ?”
“Chỉ khi họ dễ thương thôi.”
Cô gái vừa dễ thương vừa hậu đậu trong lớp thì được tất cả con trai nhìn bằng ánh mắt ấm áp, còn tôi thì chẳng ai thèm bận tâm cả. Tôi vẫn nhớ rõ điều này.
“Thôi mà, Yuzu cũng hơi hậu đậu nên cậu đừng lo. Có lần Yuzu muốn rắc chanh lên gà rán, nhưng lại dùng nước sốt thịt gà rưới lên quả chanh thay vì rắc lên gà đó!” Yuzuyu-chan kể lại một trong những lần hậu đậu của mình.
“…Tôi nghĩ cái này vượt qua ngưỡng hậu đậu mà chạm đến trình độ ngốc nghếch rồi đấy.”
“Trời ơi! Anh nói quá rồi!”
“Ấy, xin lỗi, xin lỗi nhé, anh hơi lóng ngóng trong việc chọn lời một chút.”
“Anh không thể đổ hết lỗi cho cái tính lóng ngóng của mình được đâu!” Yuzuyu-chan vỗ mấy cái vào lưng tôi.
Chắc cô bé là kiểu người chẳng ngại ngần gì chuyện tiếp xúc thân thể một chút.
“Nè, tan học mình đi uống trà nhé?”
“Em chắc chứ?”
“Chắc chắn rồi! Nói chuyện với anh vui lắm, mà Yuzu còn nhiều chuyện muốn hỏi nữa!”
Chúng tôi nhanh chóng hẹn sẽ đi đâu đó sau giờ học. Có nhiều điều tôi muốn nói chuyện với Nanato-kun lắm, nhưng tôi không muốn anh ấy nghĩ mình là một người quá vồ vập, nên hôm nay tôi sẽ dành thời gian cho Yuzuyu-chan. Chẳng cần phải vội vàng gì cả, Nanato-kun sẽ không bỏ đi và rời xa mình như hồi trước đâu…
—Reina—
Cuối cùng thì cuộc sống cấp ba của tôi cũng bắt đầu. Có một bài diễn văn gì đó trong buổi lễ khai giảng, nhưng tôi chẳng buồn quan tâm nên chỉ lo sửa lại móng tay. Thầy hiệu trưởng cứ thao thao bất tuyệt về những ước mơ, mục tiêu hay đại loại thế, cố gắng gieo vào đầu lũ học sinh cấp ba chúng tôi một chút tham vọng. Nhưng nói thật, tôi chẳng có thứ gì như thế cả, cũng chẳng có ý định cống hiến hết mình cho bất cứ điều gì ở ngôi trường này. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống cấp ba bình yên rồi cùng Nanato đậu vào cùng một trường đại học. Trường hợp xấu nhất thì chỉ cần ở bên Nanato là được. Đó là khao khát duy nhất mà tôi có. Chúng tôi luôn là bạn tốt của nhau… nhưng nếu Nanato muốn chúng tôi vượt qua ranh giới đó và bắt đầu hẹn hò, thì tôi chắc chắn sẽ đồng ý ngay lập tức.
Hồi cấp hai, anh ấy từng nói không có hứng thú với việc hẹn hò, nhưng khi lên cấp ba, có lẽ anh ấy sẽ muốn có bạn gái… Hoặc thực ra, tôi nghĩ đó sẽ là chuyện bình thường thôi. Vì vậy, tất nhiên, khi tôi là người thân thiết nhất với anh ấy, tôi sẽ tự nhiên trở thành lựa chọn đầu tiên của anh ấy, đúng không? Giữ vững vị trí này là mong ước duy nhất của tôi, nhưng giờ đây ngay cả điều đó cũng đang bị đe dọa – Tất cả chỉ vì con nhỏ bạn thanh mai trúc mã Shiroki Tsubasa đó. Chưa kể, chúng nó còn được cho là đã đính hôn từ nhiều năm trước nữa chứ.
Cái đó nghĩa là sao cơ chứ? Đính hôn ư? Thề là lỗi thời kinh khủng. Tôi còn hiểu được nếu Nanato là con trai của một gia đình giàu có hay đại loại thế, chứ các gia đình bình thường thì chẳng làm cái trò đính ước này đâu. Nhưng chẳng mất nhiều thời gian để tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra… Ánh mắt của con nhỏ đó, khi nhìn Nanato, đầy ắp tình cảm. Anh ấy có thể nói rằng họ chỉ là bạn bè và mọi chuyện đã là quá khứ, nhưng con nhỏ đó có vẻ háo hức muốn tái khởi động cái vụ đính hôn đó một lần nữa. Tất nhiên, tôi không thể khẳng định chắc chắn trừ khi tôi có thể đọc được suy nghĩ của nó, nhưng khả năng nó thích Nanato là cực kỳ cao.
Chắc chắn rồi, nó sẽ cố gắng đến gần anh ấy hơn trong suốt ba năm tới… Và chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi bồn chồn không yên. Chà, tôi may mắn là nó lại là một con nhỏ quê mùa đeo kính. Nhưng, tôi cảm thấy như Nanato sẽ dần rời xa mình, và điều đó khiến tôi kinh hãi. Tôi không thể mất cảnh giác được… Có lẽ tôi không nên chỉ đứng nhìn xung quanh anh ấy nữa mà phải chủ động hơn một chút. Bởi vì nếu không, kế hoạch của tôi sẽ thất bại. Tôi sẽ không để bất cứ ai khác có được Nanato… Tôi mới là người sẽ ở bên anh ấy mãi mãi.
Tôi vẫn còn món nợ phải trả cho anh ấy. Nếu ngày đó tôi không gặp anh ấy, tôi đã mãi mục ruỗng. Tôi có lẽ đã trở thành một người phụ nữ đầy sẹo khắp người rồi. Anh ấy là người đã cho tôi một cuộc sống vui vẻ, và nhờ anh ấy giúp tôi học hành, tôi mới có thể vào được một trường cấp ba tử tế. Vì anh ấy đã cứu tôi thoát khỏi số phận đó, tôi sẵn lòng dâng hiến tất cả cho anh ấy.
Lễ khai giảng đã xong xuôi, tôi cùng Nanato và Hirose trở về lớp học. Ấy thế mà người tôi vẫn còn nóng ran… Trên đường đến hội trường tập thể dục, tôi vô tình va phải người phía sau, rồi ngã nhào vào vòng tay Nanato. Thật lòng mà nói, dù không có cậu ấy đỡ thì tôi vẫn có thể giữ thăng bằng được, nhưng vì muốn được cậu ấy chạm vào, tôi đã cố tình ngã dúi dụi. Dù sao thì tôi cũng đâu phải là đứa nhóc tiểu học giữ thăng bằng còn chật vật đâu chứ. Nhưng nhờ màn giả vờ vụng về ấy, tôi được tận hưởng vòng tay Nanato siết lấy, khiến tim tôi đập thình thịch. Tôi không phải là một cô gái ngây thơ dễ bối rối khi nghe đến những chuyện như hôn hít hay làm tình, nhưng chỉ cần Nanato chạm vào thôi là nhịp tim tôi đã đảo lộn hoàn toàn rồi.
“Reina, lớp học ở đằng kia kìa.”
“À-À, ừm!”
Vì Nanato tự dưng gọi, tôi đáp lại bằng một giọng lạ hoắc.
“Sao cậu cứ căng thẳng thế?”
“Xin lỗi, tôi chỉ đang nghĩ linh tinh thôi.”
Giọng cậu ấy như xoa dịu đôi tai tôi. Tôi thật sự thích mọi thứ ở cậu ấy… Từ tính cách, vẻ ngoài, và đặc biệt là giọng nói.
“À.”
Ánh mắt Nanato dạt đi nơi khác, và khi tôi lần theo ánh nhìn ấy, tôi bắt gặp cô gái nhà quê mà tôi cứ canh cánh trong lòng suốt nãy giờ. Thấy cậu ấy đã cất bước định đến chỗ cô ta, tôi vội vàng ngăn lại.
“Cậu đi đâu đấy?”
“Ưm… À thì…”
Nếu cậu ấy không chịu nói thẳng ra, vậy chắc chắn phải có chuyện gì đó khuất tất mà cậu ấy không muốn nhắc đến…
“Cậu muốn nói chuyện với cô bạn thanh mai trúc mã của mình à?”
“Ừm… Vì chúng tớ mới gặp lại, có nhiều chuyện muốn nói lắm.”
Hirose đưa tay giúp Nanato đang lúng túng tìm lời. Tiếc thay, bàn tay giúp đỡ ấy đối với tôi lại chẳng khác gì một cái tát.
“Sao cậu phải vội vã thế? Hai người học chung lớp mà, thiếu gì cơ hội để nói chuyện.”
“À thì… Chắc vậy nhỉ…”
Tôi không thích chơi không đẹp như thế này, nhưng nhìn cậu ấy quan tâm đến một cô gái khác, tôi thật sự không thể chịu đựng được.
“Nhưng tôi vẫn tò mò.”
“Không đâu.”
Nanato khăng khăng, nên tôi kéo cánh tay cậu ấy lại. Tôi biết mình là người gây chuyện, nhưng chạm vào cậu ấy vẫn khiến tôi bồn chồn không yên. Khi tôi nghĩ về tất cả những nơi mà cánh tay này sẽ chạm vào cơ thể mình…
“S-Sao thế?”
“Bởi vì… Ý tôi là, cậu đang đi cùng chúng tôi mà.”
“Nhưng cậu cũng có thể nói y chang lý lẽ đó với đằng kia mà.”
Lần nữa, Hirose lại đứng về phía Nanato. Và lần này, cậu ta đấm thẳng vào bụng tôi, hoàn toàn phá hủy mọi lập luận của tôi. Cuối cùng, tôi buộc phải buông Nanato ra khi cậu ấy đi về phía cô gái nhà quê.
“…Cậu có thể đừng thế được không?”
Tôi lườm Hirose. Tôi biết mình đang ích kỷ, nhưng cậu ta bênh vực cô gái nhà quê cũng khiến tôi tức điên lên. Grừừừ!
“Cậu cứ hung hăng thế là cậu ấy sẽ ghét cậu đấy.”
“Tôi biết mà… Nhưng tôi vẫn không thích.”
“Cậu quá sợ cô bạn thanh mai trúc mã đó rồi. Nanato sẽ không chạy theo cô ta chỉ vì một ngày cô ta quay lại đâu.”
Hirose không sai. Tôi không nghĩ sẽ có bất kỳ thay đổi lớn nào ngay cả khi tôi không cố tình tách họ ra. Mặc dù vậy, Hirose và tôi vẫn lén lút xích lại gần hơn để có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ.
“Này, Tsubasa. Thời tiết hôm nay đẹp thật nhỉ?”
“V-Vâng, đúng là vậy.”
Cả hai người họ đều hơi đỏ mặt, ngượng ngùng bắt đầu một cuộc trò chuyện. Cái không khí trong sáng bao trùm khiến mũi tôi cay cay. Tôi không muốn cậu ấy thể hiện một vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy, dành cho một cô gái khác.
“Cậu khỏe không?”
“Cũng khá tốt ạ.”
Nghe cuộc trò chuyện trống rỗng này, tôi không thể ngừng tặc lưỡi. Cô bạn cùng lớp bên cạnh cô gái nhà quê liếc nhìn tôi rồi làm vài động tác đấm bốc, nên tôi lại phải tặc lưỡi thêm lần nữa.
“Nhìn xem, có gì đặc biệt đâu, đúng không?”
“Nhưng mà, tôi thật sự ghét chuyện này.”
“Cậu đúng là tham lam quá đi… Dù gì cũng chưa phải là người yêu của người ta đâu.”
Lời Hirose nói như nhát dao cứa vào chỗ hiểm của tôi. Vì chúng tôi chưa là gì của nhau cả, nên tôi chẳng có quyền gì mà than vãn hay bày tỏ sự khó chịu. Đây đơn thuần chỉ là sự ghen tuông. Từ bên ngoài nhìn vào, có lẽ tôi sẽ giống như một cô bạn gái bám víu… Nhưng mà, kế hoạch của tôi là một ngày nào đó chúng tôi sẽ bắt đầu hẹn hò mà.
“Mà nhắc mới nhớ, hồi cậu nói chuyện với một cậu bạn lạ mặt vào ngày lễ tốt nghiệp, Nanato cũng khó chịu y hệt như cậu bây giờ đó.”
“Không thể nào?!”
Thế ra cậu ấy ghen vì tôi sao…? Thật không thể tin nổi! Tôi yêu cậu ấy điên cuồng mất thôi!
“Ôi trời, Nanato… Cậu ấy chẳng bao giờ để lộ ra mặt đó cả…”
“Cậu ấy chỉ đang cố giấu thôi. Tôi vốn không muốn kể cho cậu nghe chuyện này đâu, nhưng vì thái độ của cậu có vẻ hơi khó chịu nên tôi mới phá lệ nói ra đó.”
Bấy giờ tôi mới hiểu Hirose đang nói gì. Tôi biết chuyện Nanato từng có một cô bạn gái giống như tôi, nhưng khi họ bắt đầu hẹn hò thì lại chia tay chỉ sau ba ngày. Chuyện đó dường như đã trở thành một nỗi ám ảnh, nên cậu ấy cố gắng giữ khoảng cách an toàn giữa hai chúng tôi. Và tôi cũng đang làm điều tương tự. Tôi đã rất hạnh phúc khi chỉ cần có cậu ấy bên cạnh với tư cách là một người bạn. Nhưng giờ đây, vì cô gái nhà quê kia, tôi cảm thấy bị buộc phải vượt qua giới hạn đó.
“Có thể nói chuyện lại với cậu thế này… Mình vui lắm, Nanato-kun.”
“Thật sao? Mình cũng vậy.”
Nanato và cô gái nhà quê bước đi song song trên hành lang. Trông cô ta thật sự hạnh phúc, điều đó làm tôi sôi máu.
“Nhìn thêm nữa chỉ tổ làm cậu tức điên thôi. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu, cứ bình tĩnh đi.”
“Đúng vậy. Tôi dễ thương hơn cô ta nhiều, làm gì có chuyện cậu ấy lại bị một con nhỏ nhà quê như cô ta thu hút chứ.”
“Đúng rồi. Miễn là cô ta không chủ động tấn công hay cố gắng quyến rũ Nanato thì cậu ấy sẽ không lung lay đâu.”
Hai người họ bắt đầu xuống cầu thang, tôi và Hirose lén lút đi theo sau. Vì chúng tôi đi thong thả, hầu hết học sinh đã trở lại lớp, khiến hành lang khá vắng vẻ.
“Á!”
Đột nhiên, cô gái nhà quê mất thăng bằng khi bước xuống cầu thang, bám chặt lấy tay Nanato, nhưng vẫn ngã nhào xuống đất. Nanato cũng bị kéo theo, ngã đúng vào giữa ngực cô ta. Khoan đã, dừng lại. Chuyện này vô lý. Làm sao một học sinh trung học lại vấp ngã như vậy được? Cô ta chắc chắn là cố ý! Cô ta đang dùng thân thể để quyến rũ Nanato! Tôi có thể cũng đã từng làm những chuyện tương tự… Nhưng tôi chỉ tiếp cận cậu ấy thôi! Tôi không có chà ngực vào người cậu ấy!
“Cô ta đang dùng thân thể để chủ động quyến rũ!” Tôi gầm lên với Hirose.
Tôi biết cậu ấy không có lỗi, nhưng tôi cần trút cơn giận lên ai đó ngay lúc này.
“…Đó là tai nạn thôi.”
“Không đời nào có ai lại ngã một cách ‘tai nạn’ kiểu trong mấy bộ truyện tranh ‘ếch’ đó được!”
Và cậu ấy nói đó là tai nạn, nhưng lại còn lắc đầu nữa chứ!
“X-Xin lỗi Nanato-kun!”
“Anh không sao. Em không bị thương chứ?”
“Em không sao ạ.”
Hai người họ đứng dậy, nhưng Nanato vẫn còn bối rối, mặt vẫn đỏ bừng. Tôi muốn đá cậu ấy một cái.
“Thật sự xin lỗi… Em chỉ vụng về quá thôi.”
“Có những thứ chẳng bao giờ thay đổi nhỉ? Em lúc nào cũng hơi ngốc nghếch.”
“Oaah, cậu làm mình xấu hổ quá…”
Giờ thì tôi thật sự tức điên rồi. Cô ta chỉ đang dùng tất cả những thứ đó làm cái cớ thôi. Và tôi ghét những cô gái nghĩ mình dễ thương khi vấp ngã như vậy. Họ say mê sự kém cỏi của mình. Nhìn họ thật sự khiến tôi sôi máu. Cô ta đang dùng cái vẻ vụng về giả tạo này để tiếp xúc thân thể với Nanato. Chắc cô ta là một nhà chiến lược giỏi hơn tôi nghĩ nhiều. Có lẽ cô ta thực sự đang cố cướp Nanato ngay từ đầu rồi. Không thể chịu nổi.
“Cái kiểu hết viện cớ này đến bịa chuyện kia, lại còn giả vờ ngốc nghếch, vụng về ra vẻ ngây thơ vô số tội… Con nhỏ đó đúng là nguy hiểm. Chẳng qua là muốn tỏ vẻ đáng yêu mà thôi.”
Chỉ nghĩ đến thôi là máu tôi đã sôi lên ầm ầm. Nhớ lại hồi còn học tiết Nữ công gia chánh, có con nhỏ kia trong giờ thực hành nấu ăn, nó cố tình nhầm muối với đường, xong giả vờ kiểu “Ối giời ơi, tôi vụng về quá đi mất!” rồi mấy thằng con trai xung quanh cứ cười phá lên. Mấy người đừng có nghĩ là làm gì cũng được tha thứ chỉ vì mình hơi hậu đậu một tí nhé.
“Chiba, mặt cậu trông đáng sợ quá.”
“Mấy đứa con gái hay viện cớ kiểu đó là tệ nhất. Chúng nó chẳng nghĩ ngợi gì cả, chỉ toàn giả ngu thôi.”
“…Có phải gia đình cậu bị tên Sát nhân Ngây ngô nào đó giết rồi không?”
Nhìn Hirose tỏ ra lo lắng thật lòng cho tôi, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại một chút.
“Có vấn đề gì à?”
“Cậu cục cằn ghê, Chiba. Cậu chỉ toàn làm nũng trước mặt Nanato thôi.”
Tôi có làm thế đâu chứ… Meo meo. Tôi chỉ là không quan tâm ai khác ngoài Nanato, nên người ngoài nhìn vào sẽ thấy tôi lạnh lùng, xa cách thôi.
“Nếu tôi mà có tính cách dịu dàng thì đã chẳng phải là một gyaru rồi.”
Tôi sẽ nói là chúng tôi cần đi đâu đó và kéo Nanato ra khỏi con nhỏ nhà quê đó. Tôi không thể nhìn cảnh này thêm nữa.
“Này, cậu đi đâu đấy?” Hirose hỏi.
“Đi đón Nanato.”
“Làm ơn đừng làm ồn quá nhé…”
“Cái đó còn tùy thuộc vào con nhỏ nhà quê kia nữa, phải không?”
Tôi là kiểu phụ nữ khá ích kỷ đấy. Thôi thì, người khác có thể gọi đó là tính cách tệ hại. Nhưng dù sao thì đây là cuộc đời của tôi, nên tôi sẽ ưu tiên bản thân mình trước…
— Nanato —
Tsubasa tình cờ vấp ngã và suýt chút nữa là lăn lông lốc xuống cầu thang. Tôi cố vươn tay ra đỡ em ấy thoát khỏi số phận đó, nhưng cuối cùng lại cùng em ấy ngã nhào. Hồi còn nhỏ, Tsubasa cũng hay bị vấp ngã vì cứ cố chạy nhanh hơn. Và có vẻ như cái tật đó vẫn chưa thay đổi chút nào. Tuy nhiên, có một phần trên người em ấy chắc chắn đã phát triển theo năm tháng—Đó chính là vòng một. Khi cả hai chúng tôi ngã xuống, tôi vô tình đè hẳn lên Tsubasa, đầu tôi vùi sâu vào ngực em ấy, và đây đúng là một Tsubasa mà tôi chưa từng biết đến. Nó mềm… và ấm… chỉ nghĩ đến thôi mà đầu tôi đã nóng bừng lên.
“Dù sao thì, tại sao em lại chuyển đến đây ngay từ khi bắt đầu cấp ba vậy? Em có điều gì muốn làm ở thành phố lớn này sao?” Tôi hỏi Tsubasa đang đi cạnh mình.
Tôi có hơi lo lắng khi nói chuyện với em ấy, nhưng khi nhận ra Tsubasa không thay đổi nhiều so với lần cuối chúng tôi nói chuyện, sự căng thẳng trong cơ thể tôi dần tan biến. Vì em ấy cũng giống như em gái tôi vậy, nên tôi không cần phải lo lắng khi ở bên em ấy. Thực tế, giờ đây khi em ấy vừa mới đến Tokyo, ham muốn nguyên thủy của tôi là muốn bảo vệ và chăm sóc em ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn, điều này cũng giúp tôi giữ được sự bình tĩnh.
“Cái đó… là bởi vì…”
Tuy nhiên, không giống tôi, Tsubasa vẫn còn hơi lo lắng, khuôn mặt em ấy đỏ bừng và không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
“…Thôi bỏ đi, đó là bí mật. Nhưng, vì em luôn muốn học ở Tokyo, nên em chỉ đến đây sớm hơn dự định thôi.”
“À, ra vậy… Dù sao thì, anh đã bất ngờ biết bao khi thấy chúng ta học cùng lớp.”
Tôi không biết đó là phép màu hay định mệnh hay bất cứ thứ gì khác, nhưng Tsubasa lại xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa. Liệu… sự tái ngộ này có ý nghĩa gì không, tôi tự hỏi—
“Nanato!”
Đột nhiên, Reina xuất hiện phía sau chúng tôi và nhìn tôi với vẻ mặt hờn dỗi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có việc khẩn cấp. Đi với tớ.”
“Được rồi.”
Reina vẫn có vẻ hơi giận dữ. Tôi hơi bối rối không biết có việc khẩn cấp gì có thể xảy ra khi chúng tôi chỉ cần quay về lớp, nhưng tôi quá sợ phản ứng của cô ấy nếu tôi từ chối. Chắc là tôi phải tạm chia tay Tsubasa vậy…
“Đợi đã, Nanato-kun.”
Ngay khi tôi bước về phía Reina, Tsubasa đã nắm lấy tay tôi. Ngay cả khuôn mặt em ấy cũng khiến tôi hơi sợ.
“…Cậu muốn gì?” Reina gằn giọng.
“…Chuyện cậu nói gấp gáp là chuyện gì vậy?”
“Chẳng liên quan gì đến cậu, nên tôi thấy không có lý do gì để nói cho cậu biết cả.”
“Nhưng nếu Nanato-kun có dính dáng, thì tôi cũng có.”
Tsubasa liếc xéo Reina, ánh mắt hai người chạm nhau. Trong khoảnh khắc, tôi có cảm giác như tia lửa đang bắn ra giữa họ vậy. Sao hai người họ lại đối địch nhau dữ vậy nhỉ…? Tôi hiểu là có người này hợp người kia, nhưng có lẽ họ đơn giản là không hợp nhau? Giống như thuộc tính lửa và nước trong trò chơi ấy. Sợ rằng một cuộc cãi vã thật sự có thể bùng nổ, tôi quyết định đứng ra ngăn cản hai người họ.
“Xin lỗi Tsubasa, tớ sẽ đi cùng Reina, cậu cứ về lớp trước đi.”
“Được thôi… Tớ hiểu rồi. Nhưng nếu có gì phiền muộn, tớ luôn sẵn lòng lắng nghe.”
“Ừ-Ừm…”
Tôi không hiểu sao cô ấy lại có vẻ mặt nghiêm nghị như vậy… Có lẽ cô ấy lo rằng tôi đang bị Reina đối xử tệ bạc, vì Reina trông đúng kiểu gal mà…
“Xin lỗi vì đã để cậu đợi, Reina.”
Tôi quay lại, thì thấy Reina đang mỉm cười mãn nguyện và thoải mái vô cùng. Nếu không biết chuyện, chắc tôi sẽ nghĩ cô ấy vừa trúng số hay gì đó. Cái vẻ mặt đáng sợ của cô ấy đã biến đi đâu mất rồi?
“Nanatooo! Lại đâyyy!”
Cô ấy vẫy tay gọi tôi với những cử chỉ kỳ lạ, thành thật mà nói còn đáng sợ hơn cả vẻ mặt quỷ mị ban nãy.
“Vậy, cậu muốn gì?”
“Làm sao để tắt cái điện thoại này? Tớ sợ nó sẽ reng lên trong lớp.”
“Chẳng phải tớ đã nói cậu rồi sao? Cứ ấn giữ ở đây vài giây là được.” Tôi cầm lấy điện thoại của Reina và tắt nguồn.
“Cảm ơn cậu. May mà cậu đáng tin cậy khoản công nghệ này đấy.”
“…Chỉ vậy thôi hả?”
“Thì, ừm… đúng vậy?” Reina gật đầu lúng túng.
Tôi nghĩ chuyện đó có thể xử lý ngay cả khi chúng tôi đã về lớp rồi, nên tôi không biết làm sao mà nó lại được xếp vào hạng khẩn cấp được.
“Nhìn cậu nghiêm trọng thế, tớ cứ tưởng có chuyện gì kinh khủng xảy ra chứ.”
“Cậu đang giận sao…?”
“Không hề. Cứ hỏi tớ nếu cậu cần giúp đỡ bất cứ điều gì.”
“Được thôi!”
Nụ cười hạnh phúc của Reina thật sự rất đáng yêu. Cô ấy luôn lạnh lùng và thờ ơ với người khác, nên việc biết rằng tôi là người duy nhất được thấy nụ cười đó thật sự khiến tim tôi rung động…
*
Buổi học kết thúc, Itsuki, Reina và tôi cùng nhau đến cửa hàng StaBa gần nhất. Tôi cũng muốn nói chuyện thêm với Tsubasa, nhưng tôi đã hứa sẽ chiêu đãi Reina gì đó, nên ưu tiên đó phải đặt lên hàng đầu lúc này. Tôi thấy Tsubasa đang về nhà cùng một cô gái tên Shibata-san, nên chắc cô ấy cũng bận việc riêng rồi.
“Nanato, cậu vẫn sẽ chơi bóng rổ chứ?” Reina hỏi khi đi bên cạnh tôi, nhưng cô ấy lại cảm thấy gần gũi hơn bình thường rất nhiều.
“Không. Tớ không nghĩ mình sẽ tham gia câu lạc bộ nào đâu. Thầy cố vấn hồi cấp hai đã tước đi mọi hứng thú tham gia câu lạc bộ của tớ rồi.”
“T-Tớ hiểu…”
Tôi không nhất thiết phải ghét thể thao hay bất cứ thứ gì tương tự, nhưng với một thầy cố vấn và huấn luyện viên nghiêm khắc, mọi thứ bắt đầu cảm thấy như bị ép buộc. Điều này cũng giống với việc bơi lội và các lớp học bơi vậy. Tôi thích đi bơi lúc rảnh rỗi, nhưng bị ép buộc lại là một chuyện hoàn toàn khác.
“Tiếc thật, không bao giờ còn được nghe tiếng cổ vũ của cậu nữa rồi…”
“Này, Itsuki…! Cậu không cần phải nhắc tớ cái sự thật là tớ hầu như chẳng tham gia trận đấu nào đâu…!”
Mà đó cũng là chuyện khá bình thường với câu lạc bộ bóng rổ. Đó là một trong những câu lạc bộ lớn hơn mà một ngôi trường có thể có.
“Nanato trông như có thể là át chủ bài của một câu lạc bộ thể thao, nhưng khi cậu ấy thực sự chơi, thì lại hoàn toàn ngược lại. Rất buồn cười khi xem cậu ấy chơi. Ngay cả trong lễ hội thể thao năm ngoái, cậu cũng chẳng đóng góp được mấy.”
“Hai cậu không thể biến đây thành buổi nói xấu tớ được sao?”
Giờ đến cả Reina cũng quay ra trêu chọc tôi. Nghĩa là, khả năng vận động có hay không thì đã nằm trong ADN rồi, sao không than vãn về chuyện đó đi chứ? Thế nhưng, tất nhiên, tôi chỉ là đang than vãn như một kẻ thất bại mà thôi.
“Cậu định tham gia câu lạc bộ bóng rổ hả, Itsuki? Tớ cá cậu sẽ dễ dàng trở thành thành viên chính thức ngay thôi.”
“Không như cậu đâu, bạn tôi, tớ thực ra đã được mời nhưng tớ từ chối rồi. Nếu tớ tham gia câu lạc bộ trong khi vẫn phải học hành, tớ sẽ chẳng còn thời gian rảnh rỗi cho riêng mình nữa. Tớ chỉ muốn kiếm chút tiền từ công việc làm thêm, không để việc học bị chểnh mảng, rồi sau đó tập trung tận hưởng quãng thời gian cấp ba một cách thoải mái nhất.”
“Wooo, hè này chúng ta sẽ đi biển nhé.”
Itsuki và tôi khoác vai nhau, bắt đầu bước đi. Rốt cuộc, điều quan trọng nhất ở cấp ba chính là tận hưởng tuổi trẻ mà. Tôi muốn có một tuổi trẻ đúng kiểu như trong mấy bộ anime hay phim truyền hình ấy.
“Hai cậu đúng là không rời nhau nửa bước.”
Reina nhìn chúng tôi, mỉm cười. Mà nếu đi biển, biết đâu tôi sẽ được nhìn thấy Reina mặc đồ bơi… Ôi trời, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích muốn nhún nhẩy rồi.
“Cậu cũng không định tham gia câu lạc bộ nào đúng không, Reina?”
“Tớ… Tớ đã nghĩ đến việc tham gia câu lạc bộ bóng rổ nam với vai trò quản lý.”
“Thật á?!”
Thấy Itsuki và tôi cùng nhìn cô ấy với vẻ mặt sốc nặng, Reina bật cười phá lên. Vì trước giờ cô ấy chẳng có vẻ gì là hứng thú với mấy câu lạc bộ, nên câu nói đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.
“Chỉ đùa thôi! Tớ chẳng có hứng thú tham gia câu lạc bộ nào hết. Nhưng tớ có lẽ cũng sẽ tìm một công việc làm thêm đấy.”
Chắc là cô ấy không nói thật… Sao tôi lại thấy nhẹ nhõm thế nhỉ? Có phải vì tôi không muốn Reina dành thời gian xa rời chúng tôi không?
“Đừng dọa tớ thế chứ… Cậu mà làm quản lý câu lạc bộ bóng chuyền nam nghe cũng có vẻ thật phết đấy.”
Nếu cô ấy mà làm thật, kiểu gì cũng nổi tiếng điên đảo với mấy thành viên trong câu lạc bộ… rồi họ chắc chắn sẽ giở trò như trong mấy cuốn doujinshi R18 cho mà xem.
—Reina—
Chúng tôi đến quán StaBa gần ga tàu, Nanato mua một ly frappuccino cho tôi. Và anh ấy mua một ly trà sữa hoa anh đào phiên bản giới hạn cho Hirose.
“Nếu chúng ta đều làm thêm thì nên tìm cùng một chỗ nhỉ. Như vậy thì đi làm cũng vui hơn,” tôi gợi ý khi chúng tôi ngồi vào bàn.
“Nghe hay đấy. Reina có muốn làm ở đâu không?”
“Ư… Có lẽ là một cửa hàng quần áo kiểu Tây? Còn hai cậu thì sao?”
“Tớ muốn làm ở tiệm bánh crepe.”
“Sao gợi ý của cậu lại nữ tính hơn cả của tớ thế?!”
Tôi biết Nanato thích đồ ngọt, nhưng ý tưởng đó của anh ấy thực sự khiến tôi bất ngờ. Hơn nữa, tiệm bánh crepe có lẽ sẽ có rất nhiều khách nữ, nên tôi không muốn họ ve vãn chàng trai của mình. Nếu anh ấy thực sự làm ở tiệm bánh crepe, có lẽ tôi sẽ phải đến trông chừng anh ấy mỗi ngày… và rồi vòng hông của tôi sẽ bị ảnh hưởng mất. Tôi không nghĩ anh ấy sẽ nổi tiếng đến vậy, nhưng anh ấy có vẻ khá hay tiếp xúc với nhiều cô gái. Trước khi chúng tôi gặp nhau ở cấp hai, anh ấy thậm chí còn có bạn gái trong một thời gian ngắn, và giờ lại tái ngộ với Shiroki Tsubasa. Tôi có tìm tên anh ấy trên mạng ở một trang xem bói vận đào hoa, và nó nói rằng vận đào hoa của anh ấy khá cao, nên tôi không thể lơ là được. À mà, nó cũng nói rằng chúng tôi sẽ là một cặp đôi hoàn hảo nữa, hí hí…
“Còn cậu thì sao, Hirose?”
“Chắc là tiệm thú cưng. Vừa kiếm tiền vừa được ngắm và chơi với mấy con vật dễ thương thì đúng là một công đôi việc.”
“Sao cả hai cậu lại chọn những chỗ nữ tính hơn tớ thế?!”
Tôi đã nghĩ họ sẽ chọn nhà hàng gia đình hoặc cửa hàng tiện lợi, vậy mà cả hai đều đã có ý tưởng rõ ràng rồi.
“À thì, khả năng chúng ta làm cùng một chỗ có lẽ không cao, nhưng ít nhất chúng ta có thể sắp xếp ca làm khớp nhau hết mức có thể, đúng không?”
“Đúng vậy,” Hirose đồng tình với gợi ý của Nanato.
Đúng là có thể khó đấy, nhưng tôi vẫn muốn được ở bên cạnh họ nhiều nhất có thể.
“Khi nào tiết kiệm được kha khá, chúng ta cùng đi biển, đi suối nước nóng, hay tới công viên giải trí USJ nhé.”
“Nghe tuyệt đó. Biết đâu chúng ta còn đủ tiền đi nước ngoài luôn thì sao.”
“Thế thì còn gì bằng, Itsuki. Tớ cũng muốn tới Châu Âu một lần.”
“Tớ muốn ngắm hồ nước tuyệt đẹp đó. Cái hồ mà trông cứ như đang lơ lửng giữa bầu trời vậy.”
“À, Salar de Uyuni sao? Cái hồ mà chắc chắn sẽ xuất hiện trong mấy đoạn OP của anime ấy hả?”
Trong lúc hai người họ đang bàn bạc rôm rả, tôi hình dung ra cảnh chúng tôi cùng nhau đi du lịch. Chắc chắn sẽ vui lắm, và tôi sẽ ghi nhớ mãi những khoảnh khắc đó cho đến cuối đời. Tôi muốn cùng họ ngắm sao.
“Reina có gợi ý nào muốn đi không?”
“…Nếu là đi cùng hai cậu, tớ nghĩ đi đâu cũng được cả.”
“Đúng quá rồi còn gì.”
Nụ cười ngây thơ của Nanato thật sự có thể xoa dịu mọi vết thương. Mối quan hệ này đối với tôi còn quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Tôi không muốn đánh mất nó dù chỉ một giây phút nào. Hồi cấp hai, tôi luôn cô độc. Dĩ nhiên là do thái độ của tôi mà ra, nhưng được nói chuyện và vui vẻ với người khác thì đúng là tuyệt vời nhất. Vào năm ba cấp hai, tôi gặp hai người họ và cuối cùng cũng tìm thấy một nơi mình thuộc về. Chắc chắn, tôi muốn hẹn hò với Nanato sau này, nhưng hơn cả điều đó, mong muốn duy trì mối quan hệ hiện tại của chúng tôi còn mạnh mẽ hơn nhiều.
“Tớ đi vệ sinh chút đây.” Nanato đứng dậy, để lại Hirose và tôi.
Nhờ có Nanato, tôi không cảm thấy phiền khi Hirose ở cạnh, nhưng khi chỉ có hai người chúng tôi thì vẫn hơi gượng gạo một chút.
“Tôi không làm phiền hai cậu đấy chứ?”
“Hoàn toàn không. Sao cậu lại hỏi thế?”
“Tôi nghĩ cậu sẽ vui hơn nếu chỉ có hai người với Nanato thôi.”
Đôi khi, Hirose thật sự không biết đọc không khí, nhưng tận sâu trong thâm tâm cậu ấy vẫn là một người tốt bụng. Ngay cả bây giờ, cậu ấy còn ngỏ ý muốn cho tôi không gian riêng với Nanato.
“Thật sự không cần thiết đâu. Cậu mà cố tình giữ khoảng cách gượng gạo thì còn tệ hơn ấy chứ.”
“Vậy thì tốt rồi. Nhưng đừng ngại nói với tôi nếu cậu muốn ở riêng với Nanato nhé.”
“Cảm ơn cậu.”
Cảm thấy ngượng nghịu, tôi bắt đầu uống ừng ực ly cà phê đá của mình. Có lẽ tôi đang cảm thấy tội lỗi vì sự ủng hộ chân thành của cậu ấy trong khi mình lại hành động kiểu này sau lưng.
“Không có Nanato thì cậu lạnh lùng như mọi khi nhỉ? Cậu nghĩ sao về tôi?”
“Cậu là bạn quý giá của Nanato, nên cậu cũng quan trọng đối với tôi.”
“Ồ, vậy sao… Thế còn bạn thanh mai trúc mã của Nanato thì sao?”
“Chậc.”
Tôi không thể ngăn mình tặc lưỡi.
“Đây chính là điều tôi ghét nhất ở cậu, Hirose.”
“Tôi chỉ nghĩ tốt nhất là nên nhìn về phía trước và suy nghĩ lập trường của cậu đi. Tôi dám chắc cô ta sẽ tìm cách tiếp cận Nanato từ bây giờ, và điều đó cũng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta.”
Hirose chỉ ra vấn đề mà tôi đã cố gắng lảng tránh. Có vẻ như Hirose nhận ra rằng vấn đề này sẽ nhanh chóng ập đến với chúng tôi. Dĩ nhiên, cậu ấy nói điều này vì lợi ích của chúng tôi, nên tôi đã thầm cảm ơn cậu ấy.
“…Ừm, tôi nên làm gì đây?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để mối quan hệ của chúng ta không tan vỡ, nhưng nếu cứ để mặc thì có lẽ sẽ không ổn đâu. Nhìn cách mọi chuyện diễn ra, Nanato vẫn khá gắn bó với cô gái đó.”
“Tôi chỉ muốn vui vẻ với hai cậu thôi…”
“Mối quan hệ nào rồi cũng sẽ thay đổi. Và tôi nghĩ tốt nhất là mọi chuyện nên được giải quyết ổn thỏa.”
Có vẻ như Hirose muốn đưa cô gái nhà quê đó vào nhóm bạn của chúng tôi. Tôi chắc chắn không thể chấp nhận mất Nanato với tư cách là một người bạn, nên tôi hiểu ý cậu ấy, nhưng…
“Và điều đó đơn giản thôi. Cậu chỉ cần cẩn thận đừng để thua cô gái đó là được.”
“Gì cơ? Rõ ràng tôi dễ thương hơn con nhỏ đó gấp vạn lần! Nó vừa tầm thường, nhạt nhẽo, lại còn nhà quê, hôi hám mùi khoai tây, là con bé khoai tây vô hình, là sinh viên khoai tây, là bà cô khoai tây, là mụ phù thủy thối mùi khoai tây!”
Cứ mỗi lần ghen tị là y như rằng tôi lại lải nhải như trẻ con. May mà Nanato không ở đây lúc đó.
“Cậu đừng có tự tin thái quá. Dù sao thì con bé đó cũng có ngoại hình ưa nhìn, chỉ cần chịu khó ăn diện một chút là dư sức đối đầu với cậu đấy.”
“Grừừừ! Không muốn nghe đâu!”
Tôi lo lắng đến phát điên khi Nanato lại tiếp tục câu chuyện của chúng tôi. Chẳng hề hay biết sự bồn chồn của tôi, trông cậu ấy vẫn thảnh thơi, nhẹ nhõm. Tôi chỉ muốn véo mấy cái má dễ thương này. Định uống thêm chút frappuccino để bình tĩnh lại, nhưng cốc đã cạn từ đời nào rồi.
“À, Nanato-kun.”
Tôi nghe thấy một giọng nói ngọt ngào gọi tên Nanato. Giọng nói này nghe quen quen đến lạ, nên tôi ngần ngại mãi mới chịu quay đầu lại… Hảảả!? Sao con nhỏ nhà quê đó lại ở đây?! Nó đang làm gì… Không đời nào, nó là kẻ đeo bám hay gì vậy?!
“Tsubasa? Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ đến đây cùng với bạn của tớ, Yuzuyu-chan.”
“Chào mọi người, chào mọi người! Tớ là Shibata Yuzuyu đây!”
Vừa nhìn thấy Nanato, cô bé nhà quê liền cười tủm tỉm, bởi bên cạnh cô ta còn có bạn cùng lớp Shibata của chúng tôi. Nanato ngơ ngác trước sự xuất hiện bất ngờ này, còn Hirose thì vội vàng úp mặt vào tay. Nếu phải đoán, thì chắc chắn hắn ta đang khoái chí lắm.
“Chúng tớ ngồi chung được không?”
“Tớ thì được, nhưng… còn hai cậu thì sao?”
Nghe Shibata hỏi, Nanato liền nhìn sang Hirose và tôi. Chết tiệt con nhỏ đó, nó không biết ngượng là gì sao?
“Tôi thì ổn. Còn Chiba?”
“…Tùy thôi.”
Nếu giờ mà tôi từ chối, Nanato có thể sẽ bắt đầu khó chịu với tôi thật. Dù phải chấp nhận tình huống này, tôi vẫn sẽ không rời mắt khỏi con nhỏ nhà quê đó.
“Vậy thì chúng ta chuyển sang bàn lớn hơn nhé.”
Chúng tôi đứng dậy, di chuyển sang một dãy ghế riêng biệt. Tôi đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra, nên tôi kéo Nanato ngồi xuống ghế sofa, còn mình thì ngồi ngay sát bên cậu ấy. Tôi sẽ không để con nhỏ đó ngồi cạnh Nanato đâu. Cuối cùng, Nanato và tôi ngồi trên ghế sofa, đối diện là cô bé nhà quê, bên cạnh cô ta là Shibata và Hirose. Hirose… Đây là lúc mày phải ngồi đối diện Nanato chứ. Đọc vị tình hình hộ cái coi.
“Vui ghê. Cứ như chúng ta đang đi xem mắt ấy nhỉ.”
Chẳng có gì vui cả, Shibata hay cái tên gì của cô. Tôi sẽ không để cô đến gần Nanato đâu.
“À mà nhân tiện, chúng ta trao đổi số điện thoại luôn đi.”
Chết tiệt con nhỏ Shibata hay cái tên gì của cô. Nó đang cố gắng nắm vai trò dẫn dắt cuộc nói chuyện, và nó đang thành công đấy.
“Nanato-kun! Cuối cùng tớ cũng có điện thoại thông minh rồi, giờ tớ đã lên cấp ba, nên cậu cho tớ số nhé!”
Và dĩ nhiên, con nhỏ nhà quê đang tận dụng cơ hội này để lấy thông tin liên lạc của Nanato. Trong khi đó, Shibata còn giơ ngón cái lên ra hiệu, vậy là tôi đoán đây là một màn kịch được sắp đặt để con nhỏ nhà quê có thể chủ động. Có vẻ như con nhỏ Shibata hay cô nàng nào đó sẽ là kẻ thù lớn nhất của tôi nếu nó định tác hợp Nanato với con nhỏ nhà quê.
“Được thôi, để tớ cho cậu mã.”
Nghe Nanato trả lời, cô bé nhà quê vội vàng lôi điện thoại ra. Có lẽ vì chưa quen với mấy thứ này, cô ta cứ loay hoay mãi mới thiết lập xong. Trời ạ, nó làm tôi phát cáu.
“Đây, xong rồi.”
“T-Tớ có thể nhắn tin cho cậu thỉnh thoảng được không?”
“Được chứ. Tớ cũng vậy.”
“Cảm ơn cậu… Tớ vui lắm.”
A… Chết tiệt, tôi không thể nhìn cảnh này thêm nữa. Nanato đang bày ra một vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy trước mặt con nhỏ nhà quê đó. Nó khiến tôi muốn đá tung cả cái bàn lên. Hirose hẳn đã nhận ra tôi đang dần bốc hỏa, nên hắn ta ra hiệu cho tôi bình tĩnh lại.
“Yuzu cũng muốn biết thông tin liên lạc của mọi người!”
Theo gợi ý của Shibata, mọi người đã trao đổi số liên lạc cho nhau. Dù Shibata không có vẻ gì là nhắm vào Nanato, nhưng cách cô ta tự xưng tên mình đã đủ cho thấy đây là một đối tượng không hề đơn giản.
“Vậy, ba người các cậu quen nhau thế nào?”
Shibata có vẻ khá bận tâm đến mối quan hệ của bọn tôi. Mà cũng phải thôi, hai chàng trai đi cùng một cô gái thì chẳng ai thấy là chuyện bình thường cả.
“Itsuki với tôi từng cùng câu lạc bộ hồi cấp hai. Rồi đến kỳ thi tuyển sinh, tôi có giúp Reina học bài. Từ đó bọn tôi mới thành bạn bè,” Nanato giải thích vắn tắt về lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Ừm, tuy bọn tôi mới quen nhau được một năm, nhưng tình cảm gắn bó thì sâu sắc hơn nhiều so với thời gian ấy.
“Ồ, vậy ra là quen nhau từ cấp hai à?” Shibata gần như lặp lại lời giải thích của Nanato.
Cô ta liếc nhìn cô gái thôn quê, người có vẻ thở phào nhẹ nhõm vì chuyện gì đó.
“Yuzuyu-chan à, Nanato-kun với tôi đã ở bên nhau ngót nghét cả chục năm rồi cơ.”
“Có người bạn thời thơ ấu như thế thì thích thật! Yuzu chẳng có ai như thế cả nên ghen tị lắm luôn đó.”
Sao cô ta lại tự nhiên tuyên bố vậy chứ? Có phải đang cố tỏ vẻ hơn tôi chỉ vì tôi mới quen Nanato được hơn một năm chút đỉnh không?
“Vậy ra hai người quen nhau lâu đến thế cơ à? Tôi ngạc nhiên thật đấy. Nanato chưa bao giờ kể với bọn tôi về cậu… hay là có gì đáng nói đâu nhỉ?”
Tôi phản công, lái cuộc trò chuyện về phía Nanato. Ít nhất thì đòn tấn công của tôi cũng có hiệu quả, bởi cô gái thôn quê đã cúi gằm mặt xuống đất.
“Không hề đâu. Tôi có rất nhiều kỷ niệm với Tsubasa mà.”
“Thế sao cậu chưa bao giờ kể với bọn tôi?”
“Vì cậu có hỏi đâu?”
Tôi cứ coi như tất cả những kỷ niệm đó đều là kỷ niệm không vui đi, như vậy thì cuộc đời tôi sẽ dễ thở hơn. Tuy nhiên, tôi không muốn làm phiền Nanato yêu quý của mình, nên tôi đã đổi chủ đề.
“Hai cô có bạn trai chưa?”
Tôi chắc chắn là họ chưa có, nhưng nếu có thì tôi sẽ đỡ phiền phức hơn nhiều, nên cứ hỏi thử xem sao.
“Tôi chưa có. Tôi còn chưa từng hẹn hò với ai bao giờ nữa là,” cô gái thôn quê nói, không hiểu sao lại liếc nhìn Nanato.
Cô ta đang cố nói với Nanato rằng mình đang độc thân và sẵn sàng đón nhận tình cảm ư? Rồi cô ta nhìn tôi và khẽ cúi đầu. Tôi làm vậy đâu phải vì cô đâu, đừng có cảm ơn!
“Yuzu cũng không có đâu. Mà thật ra… cô ấy thích xem hơn là tự trải nghiệm!”
Đúng là phiền phức. Đấy chỉ là lời biện minh của những người chẳng được ai yêu thích thôi. Nhưng ít nhất, điều này cũng có nghĩa là cô ta có lẽ sẽ không đến quá gần Nanato, vậy nên cũng có lợi có hại.
“Tôi hiểu mà. Tôi cũng thích xem hơn là tham gia.” Hirose đồng tình với lời của Shibata.
Nhưng vì tôi biết cậu ta đang nói về tôi, nên tôi chẳng thể nào thông cảm nổi một chút nào cả. Sau đó, bọn tôi nói chuyện linh tinh một hồi rồi cuối cùng cũng giải tán. Cô gái thôn quê nói cô ấy phải đi mua sắm cho gia đình, nên không đi về cùng bọn tôi. Dù sao thì, đúng là một ngày mệt mỏi… Ngay trong ngày đầu tiên của đời học sinh cấp ba, một mối đe dọa đến sự bình yên của tôi đã xuất hiện… Nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Dù là bạn thanh mai trúc mã hay vợ chưa cưới cũ, tôi cũng sẽ không để bất cứ ai cướp Nanato đi. Chắc là… tôi phải tự mình ra tay thôi.
1Công viên giải trí Universal Studios Nhật Bản


0 Bình luận