Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9

Chương 3: Cuộc Cách Mạng Suzutsuki

0 Bình luận - Độ dài: 7,097 từ - Cập nhật:

Nếu thích công việc của chúng tôi, xin hãy theo dõi chúng tôi trên các trang mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

À nhân tiện, căn hộ của Masamune khá xa trường. Đó là lý do cô ấy thường đi học bằng xe máy, nhưng vì không thể đèo tôi và Kureha, nên chúng tôi đành phải đi xe buýt.

Hôm nay là thứ Hai, ngày 12 tháng 11. Dù hôm qua vừa xảy ra chuyện lớn, đó là việc Konoe và Suzutsuki bất ngờ chuyển đến ở cạnh nhà, nhưng chúng tôi vẫn là học sinh trung học chính hiệu, nên dĩ nhiên phải đến trường vào ngày thường này rồi.

“Vẫn còn thấy bất ngờ quá đi~ Thật không ngờ hai người ấy lại đột ngột chuyển đến cạnh nhà mình luôn đó~” Kureha vừa nói, vừa cùng tôi bước xuống xe buýt. “Hơn nữa lại là Tiền bối Konoe ở ngay bên cạnh nữa chứ… Kyaaa, cảm giác cứ như truyện shoujo vậy!”

“Với tôi thì thành thật mà nói, nó giống truyện kinh dị hơn.”

Kureha đúng là thoải mái với mọi chuyện thật. Khi chúng tôi kể cô ấy nghe về việc Konoe và Suzutsuki chuyển đến sau khi cô ấy tập luyện về, Kureha cứ thế mà “Hoan hô! Mọi thứ sẽ thú vị hơn đây!” rồi tỏ ra vô cùng thích thú. Nếu tất cả mọi người trên thế giới này đều tích cực như cô ấy trong cách suy nghĩ, có lẽ chúng ta đã không có bất kỳ cuộc chiến tranh nào rồi.

“Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Tiền bối Usamin, anh đã chuyển chỗ ngủ của mình vào phòng hẳn hoi rồi à?”

“Ơ!? À, ừm… Trời giờ cũng lạnh rồi, để cái tên ngốc đó ngủ ngoài ban công thì có mà chết cóng.”

“À, đúng là dạo này trời lạnh thật. Chắc tôi cũng nên sắm một cái khăn quàng cổ sớm thôi.”

Masamune và Kureha vừa trò chuyện vừa bước về phía cổng trường sau khi chúng tôi xuống xe buýt. Đúng vậy, cuối cùng thì tôi cũng được giải thoát khỏi cái “ngôi nhà” bằng bìa carton trên ban công rồi. Chuyện này cũng hợp lý thôi, Konoe và Suzutsuki đã chuyển đến cạnh nhà, họ có thể dễ dàng nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra trên ban công nhà tôi.

“Thôi được, tôi cũng không vui vẻ gì khi để cái tên ngốc đó chuyển vào trong nhà đâu, nhưng… tạm tha cho anh lần này. Dù sao thì hôm qua chúng ta cũng mua được rất nhiều trứng giảm giá mà.”

“Vậy giá trị của tôi ngang với trứng à?”

“Anh nói gì thế? Đó không phải trứng bình thường đâu, đó là trứng giảm giá đấy.”

“Thì về cơ bản với tôi cũng như nhau thôi!”

“Hả!? Đừng có vớ vẩn! Anh có biết tôi đã vất vả thế nào để mua được đống trứng đó không hả!?”

“Tôi biết chứ, vì tôi cũng phải lao động cật lực mà!”

Hôm qua, Masamune và tôi đã đi siêu thị gần nhà để săn đồ giảm giá đặc biệt. Đúng như dự đoán, Kureha không về kịp, nên tôi đành phải đi giúp Masamune. Tôi cứ nghĩ đó cũng chỉ là một đợt giảm giá bình thường, nhưng tôi đã quá ngây thơ. Đó là một cuộc chiến thực sự. Tôi cứ cảm giác như mình bị lạc vào bộ phim tên là Private Ryan hay gì đó. Nói đơn giản là các bà vợ tranh giành, cướp đoạt đồ ăn và các mặt hàng giảm giá của nhau. Masamune và tôi đã đặt cược cả mạng sống để tham gia vào cuộc chiến này. Tôi đã đi theo nhiều lần rồi, nhưng hôm qua thật sự là địa ngục.

“Ư…!”

Khi nỗi ám ảnh từ ngày hôm trước vẫn còn đeo bám, một làn gió lạnh buốt lướt qua chúng tôi. Có vẻ như mùa đông năm nay sẽ khắc nghiệt hơn nhiều so với trước. Dù mới chỉ là nửa đầu tháng 11, tôi đã cảm thấy hơi lạnh rồi.

“Trời lạnh rồi nhỉ.” Masamune chắc cũng nghĩ tương tự, khi cô ấy lẩm bẩm với hơi thở trắng xóa thoát ra từ miệng. “…Ra vậy, đã là tháng 11 rồi…”

“…Ừm? Tháng 11 này cậu có kế hoạch gì à?” Tôi hỏi, vì giọng điệu của Masamune nghe có vẻ sâu xa một cách lạ lùng.

Tháng 11 có gì đặc biệt nhỉ? Tôi không nhớ có sự kiện nào ở trường trong tháng này, ngoại trừ Giáng Sinh vào tháng 12. Khi năm mới đến, chúng tôi sẽ có chuyến dã ngoại của trường.

“…K-Không có gì to tát đâu. Chỉ là…”

“Chỉ là?”

“…Không, không có gì cả.” Masamune vội vàng cắt ngang chủ đề.

Hừm, không biết có chuyện gì nữa đây? Giờ mình lại càng tò mò hơn. Còn sự kiện nào khác trong tháng Mười Một sao…

“Quan trọng hơn, cậu phải cẩn thận đấy.” Masamune bỗng nhiên nhắc nhở tôi.

“Cẩn thận… về chuyện gì cơ?”

“Hả? Còn phải nói sao. Không ai được phép biết chuyện chúng ta sống cùng một căn hộ. Đã một tháng rồi, nên việc cậu lơ là cũng không có gì lạ.”

“À à, phải rồi nhỉ.”

Mặc dù chuyện tôi và Kureha sống chung với Masamune là bất đắc dĩ, nhưng nếu để người khác biết được thì chắc chắn sẽ gây ấn tượng không tốt.

“Huống hồ, mọi chuyện sẽ rắc rối to nếu bị lộ ra ngoài.”

“Rắc rối ư?”

“Thôi nào, cái nhóm mà về cơ bản sống nhờ vào các tư liệu Đam mỹ liên quan đến cậu và Subaru-sama ấy.”

“À, cái [Ủy ban Giám sát]…”

[Ủy ban Giám sát] còn được biết đến là [Ủy ban Giám sát Subaru-sama Bằng Ánh Mắt Ấm Áp], và họ cơ bản là những kẻ cuồng tín tin rằng tôi và Konoe có mối quan hệ đồng tính nam. Đúng như Masamune nói, sẽ gây ra một cuộc náo loạn lớn nếu họ phát hiện ra Masamune và tôi sống chung. Tệ nhất là họ sẽ ép tôi phải chuyển ra ngoài.

“Sakamachi, cậu cũng biết rõ điều đó mà, phải không?”

“Vâng vâng, rõ thưa sếp! Không thành vấn đề đâu, thủ trưởng! Em chắc chắn sẽ giữ mồm giữ miệng mà!” Kureha cười một nụ cười ngây thơ.

Thật sao? Mình cứ cảm thấy cô bé này mới là nghi phạm hàng đầu sẽ buột miệng nói ra điều không cần thiết ấy chứ. Mà thôi, bản thân mình cũng phải cẩn thận.

“Haizz, bây giờ có quá nhiều chuyện để lo lắng.” Tôi lầm bầm thật khẽ để hai người kia không nghe thấy.

Đã có [Ủy ban Giám sát] đáng ngại rồi, lại không thể quên được Suzutsuki sống cạnh phòng nữa. Cô ta chắc chắn đang mưu đồ gì đó không trong sáng. Chưa kể, mình cần phải sắp xếp lại mối quan hệ với Konoe cho ra ngô ra khoai—Để có thể gọi nhau là bạn thân, mọi thứ vẫn còn quá gượng gạo. Ít nhất thì cô ấy muốn duy trì khoảng cách như vậy, nên có lẽ mình nên làm quen với việc này sớm thôi…

“…!?”

Khi chúng tôi hòa vào nhóm học sinh, vừa đi qua cổng trường, thì đột nhiên có ai đó bám chặt lấy lưng tôi. Với vóc dáng nhỏ bé ấy, cùng tính cách hung hăng thể hiện qua việc siết chặt cổ tôi, chỉ có một kết luận duy nhất.

“Chào buổi sáng, Onii-chan! Có chuyện gì thế, có chuyện gì thế, sao sáng sớm mà đã ủ dột vậy!”

“S-Schrö-senpai…”

Tôi nghe thấy một giọng nói cứ như bước ra từ anime ngay bên tai, xác nhận phán đoán của mình rằng người tôi đang đối phó chính là Narumi Schrödinger. Cô ấy là chị gái của tên cuồng kính, tức Narumi Nakuru, và được biết đến là người mạnh nhất học viện này.

“H-Khoan đã! Phó hội trưởng! Sao cô đột nhiên lại bám lấy cái tên gà mờ ngốc nghếch đó vậy!?”

Người sốc nhất về chuyện này không phải tôi, mà lại là Masamune. Trước câu hỏi đó, Schrö-senpai nghiêng đầu, rõ ràng là đang bối rối.

“Gì thế, Usamin? Ghen à?”

“Cái… Sao cô lại nghĩ ngay đến chuyện đó!?”

“Ghen quá, ghen quá chừng~”

“Đừng có bịa ra mấy cái bài hát kỳ quặc đó! Tôi không hề ghen tị tí nào đâu!”

“Nghe giọng cô thì có vẻ giận dữ đấy chứ?”

“T-Tôi không giận. Mặc xác cái tên gà mờ ngốc nghếch đó muốn làm gì với ai thì làm…”

“Hả? Thật ư? Vậy thì tôi sẽ ôm cậu ấy chặt hơn nữa đây.” Cô ấy nói, rồi ép mình vào tôi mạnh hơn.

Gaaah! Cô ấy đang siết cổ mình! Cô ấy đang chèn ép động mạch cảnh của mình, làm đầu mình quay mòng mòng! Mình có thể lên thiên đường trước cả khi chứng sợ phụ nữ phát tác mất thôi!!!

“Này, Nii-san, anh định bỏ cuộc à?”

Kureha hẳn đã cảm nhận được nguy hiểm đến tính mạng của tôi, nên cô bé lại gần nhìn tôi. Với lại, em có thể hỏi trước khi buông lời bình thản như thế được không?

“Phó đội trưởng, tôi nghĩ cô nên buông ra đi. Mặt Nii-san tái mét cả rồi kìa.”

“Ôi mẹ ơi, lỡ tay rồi!”

Ngay lập tức, Schrö-tiền bối nhảy lùi ra xa khỏi tôi. Tôi ngã phịch xuống đất, thở hổn hển… May mà thoát. Tí nữa là hồn lìa khỏi xác rồi. Đúng là cô ấy, nhỏ con vậy mà sức cánh tay thì khỏe kinh khủng.

“Á há há, xin lỗi, xin lỗi. Cuộc trò chuyện này hơi bạo lực quá ha?” Schrö-tiền bối nở nụ cười ngây thơ.

Quả nhiên là người đứng đầu câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ của Học viện Rouran có khác, cái kiểu chào hỏi này thì tôi cũng quen rồi. Mà thôi, là con trai cả nhà Sakamachi, tôi cũng chẳng lạ gì mấy chuyện như thế này.

“Phó Hội trưởng, cho em xin một lát được không ạ?”

“Hửm? Gì đấy, hả?”

Tôi vừa lấy lại hơi, đứng dậy thì Kureha và Schrö-tiền bối đã bắt đầu nói chuyện với nhau… Hả? À phải rồi, đây là lần đầu tôi thấy hai người này trò chuyện đấy. Mà thôi, nhìn hai người họ cũng hợp nhau ghê. Chắc là hợp cạ lắm đây…

“Như mọi khi, Phó Hội trưởng bé tí tẹo à!”

“Hưứưư? Cô muốn gây sự với tôi à?”

“Không không không, tất nhiên là không ạ. À mà, em định nói cái này lâu rồi, nhưng mà em không thích cái kiểu chị gọi Nii-san của em là ‘Onii-chan’ đâu nhé…”

“Này nhé, cô cũng gan gớm, dám bật lại tôi như thế đấy.”

“Em chỉ là đang nhắc nhở với tư cách em gái ruột của Nii-san thôi mà, biết chưa?”

“…Thật tình, cô lúc nào cũng láo cá như vậy. Mà thôi, tôi cũng không ghét cái tính đó đâu. Thế nào đây? Hay chúng ta kết thúc cuộc đối đầu này ngay bây giờ luôn đi?”

“Nyahaha, em không ngại đâu?”

“……”

10-maph8ru.png?w=727

Thôi được rồi, tôi rút lại lời nói ban nãy. Hai người này không hề hòa hợp chút nào hết. Mà cái gì mà đối đầu chứ? Nghe cứ như bước ra từ truyện tranh chiến đấu vậy.

“Coi chừng đấy, gà ngốc.”

Khi tôi còn đang ngơ ngác, Masamune gọi tôi.

“Hai người đó không hợp nhau lắm đâu.”

“Ý cậu là, nhìn thế này thì tôi cũng biết rồi, nhưng… Cái ý ‘đối đầu’ là sao?”

“Nói ngắn gọn thì, Sakamachi gây sự với Phó Hội trưởng ngay sau khi vào câu lạc bộ. Hồi đó, Phó Hội trưởng thắng, nhưng Sakamachi rõ ràng không cam tâm.”

“À phải rồi, Kureha ghét thua mà.”

“Thế nên, Sakamachi thường xuyên gây sự với Phó Hội trưởng. Chưa kể…”

“Chưa kể?”

“Nói sao nhỉ… hai người đó khá giống nhau đúng không? Bởi vậy nên cả hai đều không muốn thua…”

“………”

Ừm, tôi cũng thấy thế. Cả Kureha và Schrö-tiền bối đều có nhiều điểm chung. Họ nhỏ nhắn, mạnh mẽ, và toát ra vẻ gì đó giống mèo. Chưa kể cả hai đều tự nhận mình là em gái tôi. Mà thôi, Kureha thì không cần phải tự nhận, vì cô bé rõ ràng là em gái tôi rồi, nhưng Schrö-tiền bối thì gọi tôi là “Onii-chan” mà chẳng có lý do gì chính đáng.

“Thôi được rồi, vì họ thân đến mức có thể cãi nhau như thế này, nên quan hệ của họ cũng không tệ lắm đâu, và tôi thấy họ hòa thuận ra phết đấy, nhưng… những lúc như thế này, cậu cần phải cẩn thận.”

“Hửm? Về chuyện gì?”

“Cậu có thể ngăn hai người họ đánh nhau không?”

“Cái đó…”

Không thể được, đúng vậy. Hơn nữa, tôi cũng không muốn dính dáng vào chuyện này chút nào. Tôi thậm chí còn không muốn tưởng tượng cảnh Godzilla và Gamera đánh nhau ngay trước mắt mình. Trường học chắc sẽ tan nát mất.

“Phó Hội trưởng, hôm nay Nii-san ở bên em, nên hay là chúng ta cứ để anh ấy làm trọng tài nhỉ?”

Cái gì?

“Tôi không ngại đâu, nhưng để anh ấy làm trọng tài không thì hơi chán. Hay là chúng ta thử thi xem ai sẽ ‘cướp’ được Onii-chan từ người kia nhỉ?”

Trời đất ơi…

“Hừm, được thôi. Sẽ là em gái đấu với em gái.”

“Chính xác. Vậy thì, bắt đầu thôi nào. Đừng lo, em sẽ kết thúc chuyện này trước khi tiếng chuông reo.” Schrö-tiền bối nhếch mép cười.

“Nyaha, được thôi!”

Sau khi trao đổi vài lời, họ đã sẵn sàng giơ nắm đấm… Ái chà, họ nghiêm túc thật rồi đây này!?

D-Dừng lại đi hai cậu! Mà này, tiền bối Schrö, chẳng phải chị có chuyện muốn nói với em sao, sao lại gọi em ra rồi làm loạn lên thế kia!?

Cứ đà này, hai người họ thể nào cũng giật mình qua lại cho xem. Mình là trái bóng hay sao chứ? Lẽ nào họ định úp mình xuống đất để ghi bàn à? Sợ quá, tôi vội chen vào giữa hai người, may mắn thay, tiền bối Schrö lúc này mới hạ nắm đấm xuống, nói một tiếng "Ôi, đúng rồi nhỉ".

"Kureha, hôm nay không đánh đấm gì hết." Tiền bối Schrö quay sang nhìn Kureha.

"Êh, tiếc quá."

"Đừng có chán nản vậy chứ, lát nữa chị sẽ chú ý đến em sau. Còn bây giờ... chị cần nói chuyện với anh trai của em." Cô ấy tuyên bố với giọng điệu nghiêm túc đến lạ. "Này, anh trai. Cả Usamin nữa." Cô ấy nhìn tôi và Masamune với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng. "Có thật là hai đứa đang sống chung không?"

"...!?"

Vì câu hỏi bất ngờ này, cả Masamune và tôi đều đứng hình trong sốc. Tiền bối Schrö quan sát phản ứng của chúng tôi, rồi tiếp tục.

"...Ý chị là, chị chẳng quan tâm? Hai đứa có quan hệ thế nào cũng không phải chuyện của chị. Tuy vậy, với tư cách là tiền bối của hai đứa, chị chỉ muốn nói một điều... Việc học sinh cấp ba mà sống chung với nhau thì có hơi quá đáng rồi đấy, hai đứa không nghĩ vậy sao?"

"Cái... Chị nhầm rồi, phó hội trưởng. Chúng em không hề..."

"Không cần phải cố nói dối, chị đã có bằng chứng rõ ràng rồi."

"À... Nhưng mà..."

"Này, cứ thành thật với chị đi. Có lý do gì cho việc hai đứa sống chung không? Nếu có, thì nói cho chị nghe, biết đâu chị có thể giúp được."

"Ưh..." Masamune cắn chặt môi.

...Thôi rồi. Cứ đà này, tiền bối Schrö sẽ phát hiện ra chuyện ba chúng tôi đang sống chung mất. Mà cô ấy bảo có bằng chứng là sao chứ? Làm cách nào mà cô ấy...

"Tiền bối!"

Đúng lúc đó, một giọng nói đầy lo lắng và hoảng hốt lọt vào tai tôi. Khi tôi quay về phía phát ra tiếng nói, tôi thấy một cô gái đeo tai mèo và cặp kính đang đứng đó—Narumi Nakuru. Cô ấy rõ ràng đang thở hổn hển, khi chạy vội về phía chúng tôi.

"...Ôi trời, con bé đã đến rồi sao." Nhìn thấy em gái mình đến, tiền bối Schrö ngước nhìn lên trời.

...Đừng nói là, đây chính là bằng chứng mà tiền bối Schrö đã nhắc đến...

"Tiền bối, Nakuru có chuyện muốn nói với chị." Nakuru lấy điện thoại thông minh ra, và cho tôi xem màn hình. "Bức ảnh này có ý nghĩa gì ạ?"

"Ả-Ảnh ư?"

Tôi liếc nhìn màn hình. Ở đó, tôi thấy—Masamune và tôi trên đường về nhà sau buổi mua sắm. Cô bé còn chụp cả ảnh lúc chúng tôi bước vào căn hộ.

"..."

Thôi rồi. Cô bé này là paparazzi hay sao chứ? Ai ngờ cô bé lại lén lút rình mò chúng tôi thế này...!

"Chuyện là, hôm qua Nakuru đi dạo quanh thị trấn thì thấy tiền bối và tiền bối Usami đi cạnh nhau, tay xách túi mua sắm."

"H-Hả..."

"Thế là, cô bé hơi tò mò nên đã đi theo, khi hai người bước vào căn hộ..."

"..."

"Và, hai người đã không đi ra cho đến sáng hôm sau."

"Em đã theo dõi suốt thời gian đó ư!?"

Cho phép tôi rút lại lời nói của mình. Cô bé này có tiềm năng trở thành thám tử tư đấy. Nếu không, cô bé sẽ không kỹ lưỡng đến mức này.

"Nakuru định đi chung chuyến xe buýt với ba người, nhưng như thế có vẻ quá lộ liễu, nên cô bé mới đến muộn như vậy."

"H-Hừm, anh hiểu rồi..."

"Quan trọng hơn, tiền bối... Chuyện này là sao ạ? Với lại, chị đến trường cùng với Kureha-chan mà, đúng không?"

"K-Không, em nhầm rồi, chị chỉ tình cờ ở lại nhà Masamune thôi..."

"Đừng nói dối như thế. Nakuru có thêm bằng chứng nữa."

"...Bằng chứng?"

"Tối qua, Nakuru đã hỏi những cư dân khác trong căn hộ đó, và họ nói rằng chị và Masamune đang sống chung với nhau."

"Sao em lại đi xa đến mức này!?"

Cô bé này thực sự có chí hướng trở thành thám tử tư hay sao? Ai ngờ cô bé lại đi hỏi hàng xóm của chúng tôi.

"Cũng có một sự thật nữa. Tiền bối, rốt cuộc là sao ạ? Chị thật sự sống chung với tiền bối Usami, đã hẹn hò rồi sao?"

"......!"

Nakuru mắt rưng rưng hỏi. Trước cảnh đó, tôi chỉ biết câm nín… Phải làm sao đây…

Hồi tháng Chín, cô ấy đã tỏ tình với tôi. Cơ mà, lý do cô ấy tỏ tình chỉ là muốn thu thập tư liệu viết truyện đam mỹ thôi, nên thực ra chẳng có một chút tình yêu nào trong đó cả. Ấy vậy mà, cô ấy rõ ràng lại thích tôi bất chấp điều đó. Chính vì thế, việc phát hiện ra tôi và Masamune đang sống chung chắc hẳn là một cú sốc lớn đối với cô ấy.

“Ực… Anh thật tàn nhẫn.” Nakuru hẳn đã coi sự im lặng của tôi là lời khẳng định, và tiếp tục nói với giọng nghẹn ngào. “Vậy là hai người đang sống chung ư…”

“…Nakuru.”

“Tại sao không nói cho Nakuru biết chứ? Nếu Nakuru biết hai người có mối quan hệ như thế, thì… Nakuru đã…!” Cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp bằng giọng kiên quyết. “Cô ấy đã đến thu thập dữ liệu rồi!”

“……”

…Khoan đã. Lạy Chúa trên cao, liệu Người có thể quay ngược thời gian được không? Tôi cần nghe cái lời vô nghĩa đó thêm một lần nữa.

“Nakuru? Em vừa nói gì vậy?”

Masamune chắc hẳn cũng cảm thấy như tôi, nên đã hỏi trước khi tôi kịp mở lời. Trước câu hỏi đó, Nakuru nghiêng đầu vẻ bối rối “Hả?”.

“Chẳng phải quá rõ ràng sao? Nakuru muốn thu thập dữ liệu. Nếu biết thêm về mối quan hệ của hai người, Nakuru đã đến nhà anh để thu thập dữ liệu rồi.”

“T-Thu thập dữ liệu… để làm gì?”

“Để phục vụ công việc của Nakuru chứ.”

“Ý em là sao cơ!?”

“Hả? Dù anh có hỏi thế thì… Là cho cuốn tiểu thuyết ‘Ký ức thủy tinh’ của Nakuru đó, anh biết mà? Nếu thêm một tình địch xen vào giữa Subaru-sama và Tiền bối, câu chuyện chắc chắn sẽ trở nên thú vị hơn nhiều.”

“Tình địch ư?”

“Tất nhiên, tình địch đó sẽ là Usami-senpai.”

“Tại sao chứ!? Tôi thật sự chẳng thể hiểu nổi rốt cuộc cô đang nói cái quái gì!” Masamune hoảng hốt sau khi nghe lời của con nhỏ nghiện kính đó.

Trước cảnh đó, Nakuru chỉ nói –

“Nhưng mà, chị là tình nhân của Tiền bối đúng không?”

“Húi!? C-Cái đó từ đâu ra vậy!?”

“Chắc chắn là vậy rồi, đúng không? Tiền bối đã có Subaru-sama làm người yêu rồi, nên dù hai người có sống chung thì chị cũng chỉ có thể là tình nhân thôi.”

“Con gà ngốc đó với Subaru-sama thậm chí còn chưa hẹn hò mà, nhớ không!?”

“À. Nhưng mà, Nakuru cũng muốn làm tình nhân của Tiền bối, nên chị sẽ phải là số ba, chị có chấp nhận không? Đương nhiên, Subaru-sama sẽ là số một, Nakuru là số hai.”

“Làm ơn nghe tôi nói đi! Với cả, tại sao tôi lại phải là số ba!?” Masamune tức sôi máu.

Không, ừm, Masamune-san à, tôi không nghĩ đó là chỗ chị nên tức giận đâu. Với cả, đúng là con nhỏ nghiện kính có khác, nó không hề nao núng trước việc người mà nó tỏ tình đang sống chung với một cô gái khác. Chà, tôi cá là nó cũng phải sốc một chút, nhưng khao khát thu thập dữ liệu của nó rõ ràng còn lớn hơn thế nhiều. Hừm, tôi đoán là nó coi tôi là tư liệu đam mỹ nhiều hơn là có tình cảm với tôi như một người đàn ông.

“Dù sao thì, nghĩ đến việc Usami-senpai là tình nhân của Tiền bối. Nakuru bỗng cảm thấy thôi thúc muốn viết gì đó. Một nam một nữ tranh giành tình yêu của một chàng trai. Về cơ bản, đây là một mối tình tay ba giữa boy x boy x girl… Phù phù, điều này khiến máu Nakuru sôi sục.”

“Và tôi đang nói là tôi không phải tình nhân của con gà ngốc đó!”

“Nhưng mà, hai người đang sống chung đúng không? Nakuru có bằng chứng mà.”

“C-Cái đó…!” Masamune cũng nhìn màn hình điện thoại, rồi im bặt.

C-Cái tình huống gì thế này? Chuyện này đang dần chuyển sang một hướng nguy hiểm rồi đấy. Hơn nữa, vì cả Nakuru và Masamune đã la hét như điên dại một lúc rồi, ngày càng nhiều học sinh bắt đầu tụ tập xung quanh chúng tôi. Giữa đám đông đó có cả những thành viên của [S4] và [Ủy ban Giám sát].

Tôi có thể nghe thấy những lời bàn tán xì xào như “Ê? Tên bốn mắt đáng ghét kia đang sống chung với con gái à?” hay “A, vậy là Subaru-sama lại về tay chúng ta rồi!” – rõ ràng là từ nhóm [S4]. Song song đó, cũng có những tiếng reo hò như “Tình tay ba kiểu nam-nam-nữ nghe thú vị thật đấy!” hoặc “Đúng là một chiến trường!” – đây chắc chắn là của [Watch Over Committee].

Dù thế nào thì tình hình này cũng không ổn. Ngày càng có nhiều người kéo đến vây xem chúng tôi. Chắc hẳn Schrö-senpai đã cố gắng tránh né cảnh tượng này. Cứ đà này, chuyện tôi và Masamune sống chung sẽ bị lộ hết mất.

“Mọi người bình tĩnh nào, Nakuru và Usamin-senpai không phải kiểu quan hệ như thế đâu!”

Thật bất ngờ, người phá tan cục diện này lại là Kureha. Đúng thế, em nói đúng lắm, em gái của anh! Con bé sống chung với tôi và Masamune nên nó biết chuyện gì đang diễn ra. Nếu nó cứ giải thích sự thật…

“Kureha-chan, chuyện đó có thật không?”

“Vâng. Đương nhiên rồi ạ. NaruNaru, em không nói dối đâu. Dù sao thì…”

“…Dù sao thì sao?” Schrö-senpai hỏi.

“…Dù sao thì, Nii-san là…” Con bé hít một hơi thật sâu. “Nii-san là… thú cưng của Usamin-senpai mà!”

“……”

—Xong rồi. Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy sự nghiệp học sinh cấp ba của mình đang chấm dứt ngay trước mắt.

“N-Này, đó là sao chứ? Tôi không hiểu…” Schrö-senpai có vẻ hoảng hốt.

“Ể? Đúng như em nói đó, Phó hội trưởng. Nii-san là thú cưng của Usamin-senpai. Cô ấy không phải là tình nhân của anh ấy.”

“Thú cưng…? Tôi không ngờ… Onii-chan lại thích kiểu đó…!” Schrö-senpai nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

Dừng lại! Đừng nhìn tôi như vậy! Trái tim tôi tan nát mất!

“Kureha! Rút lại lời em vừa nói ngay!”

“Ể? Sao thế, Nii-san?”

“Bởi vì mọi người sẽ hiểu lầm hết mất!”

“Nhưng… trong suốt một tháng qua, em thấy anh đúng là một con thú cưng mà. Ngay cả Usamin-senpai cũng gọi anh là thú cưng…”

“Không có nghĩa là em phải nói toạc ra ở đây, được chứ!?”

Những gì em nói hoàn toàn đúng, nhưng thỉnh thoảng em cũng nên im lặng đi một lát chứ! Vì lời nói của Kureha, những người xung quanh chúng tôi càng trở nên ồn ào.

“Thú cưng… Nakuru không hề biết chuyện này. Cô ấy thực sự cần đến nhà Usami-senpai để thu thập dữ liệu…” Cô nàng bùng cháy với khao khát.

Đến mức này thì cô ta cũng hài lòng với mọi thứ rồi, đúng không?

“N-Này, Masamune, chúng ta phải làm gì đây?” Tôi thì thầm gọi Masamune.

Đám đông đã kéo đến đông hơn nữa. Cứ đà này, loạn mất thôi.

“……” Cô gái im lặng một lúc, rồi lộ ra vẻ kiên quyết. “Đừng lo, tên gà ngốc. Tớ có ý của riêng mình.”

“Ý gì cơ?”

“…Ừ.” Masamune gật đầu, rồi tiếp tục nói lớn. “Nakuru, Phó hội trưởng, và Sakamachi. Để tớ nói cho các cậu sự thật.”

“Ể?”

Ba người kia nhìn Masamune đầy sốc và mong đợi, khi cô bé tiếp tục với giọng kiên định.

“Thật ra — tên gà ngốc và tớ đang hẹn hò!”

“……”

Tế bào não tôi không thể tiếp nhận những lời vừa nghe, và ngừng hoạt động hoàn toàn… Ưm, Masamune-san? Rốt cuộc cậu vừa nói cái gì vậy?

“U-Usamin-senpai, chuyện này là sao!? Anh ấy không phải thú cưng của cậu à…”

“Tớ xin lỗi, Sakamachi. Đó là lời nói dối. Dù sao thì, sẽ rất kỳ cục nếu cậu biết chúng tớ đang hẹn hò, dù sống chung với cậu. Đó là lý do tớ quyết định giấu đi.”

“K-Không thể nào…” Kureha có vẻ khá sốc.

11-njsb6nx.png?w=727

Ý tôi là, chính tôi cũng sốc không kém. Bản thân tôi cũng nghĩ mình chỉ là thú cưng của cô bé thôi mà.

“…Thì ra là vậy. Điều đó giải thích tại sao Usamin và Onii-chan lại sống chung.”

“Chính là như thế đó, Phó hội trưởng. Chúng tớ hẹn hò, nên chuyện này khá bình thường, phải không?”

“N-Nhưng! Senpai và Subaru-sama đang hẹn hò! Tại sao lại là hai người…”

“Như tôi đã nói, Subaru-sama với cái tên gà mờ kia không hề hẹn hò đâu. Dù sao thì tôi mới là bạn gái của cậu ấy mà.” Masamune ưỡn ngực, giọng điệu đầy tự mãn.

…Thì ra là vậy. Về cơ bản, nếu cô ấy nói rằng chúng tôi đang hẹn hò thì sẽ giải thích được lý do chúng tôi sống chung. Với lời này, đa số mọi người hẳn sẽ—

“…Nakuru sẽ không chấp nhận chuyện này đâu.”

Tuy nhiên, có một người vẫn đứng chắn đường chúng tôi—Narumi Nakuru. Cô ấy là Hội trưởng của [Ủy ban Giám sát], nên đương nhiên không thể chấp nhận lời Masamune nói. Chết tiệt, tuy không muốn lừa dối cô nàng cuồng kính đó chút nào, nhưng… giờ phải làm sao đây? Nếu cô ấy không tin lời Masamune, thì cả [Ủy ban Giám sát] cũng sẽ không tin. Đến lúc đó, Masamune sẽ bị coi là tình nhân của tôi, còn tôi thì thành thú cưng của cô ấy mất. Chuyện đó thì bằng mọi giá phải tránh…

“—Ôi chao, sáng sớm mà đã ồn ào thế này.”

Đúng lúc đó, một giọng nói đầy uy nghi vang lên, xua tan sự hỗn loạn. Khi tôi quay về phía phát ra âm thanh, một bóng người xuất hiện—Kanade Suzutsuki. Cô ấy là con gái của Chủ tịch Hội đồng quản trị Học viện này, đồng thời là người thành lập hội người hâm mộ [S4]. Đương nhiên, bên cạnh cô ấy là Quản gia Konoe.

“Có vẻ náo loạn thật, Nakuru-chan nhỉ.” Cô ấy nở một nụ cười điềm tĩnh.

Chắc cô ấy đã quan sát toàn bộ tình hình từ xa nhỉ? Cô ấy hẳn đã đi chuyến xe buýt sau chúng tôi, hoặc có ai đó lái xe đưa đến đây.

“Suzutsuki-senpai! Đến đúng lúc lắm! Là Chủ nhân của Subaru-sama, xin hãy cho chúng tôi một lời tuyên bố!”

“Tuyên bố… Về chuyện gì cơ?”

“Về mối quan hệ giữa Subaru-sama và Tiền bối!” Nakuru hét lên, giọng đứt quãng vì thiếu hơi.

Khoan đã, bình tĩnh nào. Chuyện này chắc chắn không ổn rồi. Tôi cố không nghĩ đến, nhưng Suzutsuki là người sáng lập [S4] phải không? Cô ấy là người kiểm soát tất cả các fan cuồng Subaru-sama trong trường này. Cách đây không lâu, [S4] và [Ủy ban Giám sát] đã đối đầu, sau đó mới đạt được thế cân bằng hòa bình. Tuy nhiên, nếu Suzutsuki, thủ lĩnh của [S4], thừa nhận mối quan hệ của tôi với Konoe, thì mọi thứ sẽ loạn lên mất. Rốt cuộc, người ta nói rằng ít nhất 60% nữ sinh đều là thành viên của [S4]. Thế nhưng, nếu Suzutsuki xác nhận rằng Konoe và tôi có mối quan hệ như vậy, vị thế của tôi sẽ… Ừm, làm thế nào để thoát khỏi chuyện này đây.

“…Tôi xin lỗi, Nakuru-chan.” Suzutsuki lên tiếng. “Subaru và Jirou-kun… không hề có mối quan hệ như thế. Là Chủ nhân của cậu ấy, tôi có thể khẳng định điều đó.”

“K-Không thể nào…!” Nakuru khuỵu xuống đất.

Cùng lúc đó, tôi nghe thấy những tiếng thở dài thất vọng từ nhóm người xung quanh. Chắc họ là thành viên của [Ủy ban Giám sát]. Chà, tôi cũng thấy hơi tệ, nhưng đành chịu thôi, vì đó là sự thật mà. Dù vậy, chuyện này khá bất ngờ. Tôi không nghĩ Suzutsuki sẽ phủ nhận đơn giản như vậy. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ trêu đùa tôi một chút chứ. Chưa kể, cán cân quyền lực giữa [S4] và [Ủy ban Giám sát] sẽ bị phá vỡ.

“Đó là sự thật. Hơn nữa… Người mà Subaru hẹn hò không phải là Jirou-kun.” Thế nhưng, cô ấy lại tiếp tục.

“C-Cậu nói vậy là có ý gì…?” Tôi hỏi.

Không phải Jirou-kun? Nghe cái cách diễn đạt đó, gần như có vẻ như có ai đó khác đang hẹn hò với Konoe ngay lúc này.

“Đúng vậy. Rốt cuộc thì…”

Ngay lúc đó, tôi có cảm giác như một quả bom hạt nhân vừa rơi xuống Học viện Tư thục Rouran của chúng tôi. Suzutsuki Kanade tuyên bố, bằng đôi môi hồng của mình, sự thật như cô ấy nhìn thấy.

“Subaru đang hẹn hò với tôi.”

“…Cái gì?” Tôi chỉ có thể lẩm bẩm trong sự bàng hoàng không tin nổi.

Đương nhiên, những người xung quanh tôi cũng chẳng khác gì. Masamune, Nakuru, Kureha, Schrö-tiền bối, đám đông đang vây quanh chúng tôi… và ngay cả Konoe Subaru, tất cả đều đứng chết trân sau khi nghe những lời đó. Ý tôi là, Konoe vẫn luôn hành xử như một cậu con trai trước mặt mọi người, nên chuyện một nam một nữ hẹn hò cũng chẳng có gì lạ. Thế nhưng, họ lại là chủ nhân và quản gia. Đây là mối quan hệ chủ tớ cơ mà. Làm gì có ai tin nổi cái chuyện vớ vẩn ấy chứ…

“K-Không thể nào!”

Người đầu tiên hoàn hồn là Nakuru. Với tư cách là hội trưởng của [Ủy ban Giám sát], cô bé tuyên bố những lời này.

“Subaru-sama hẹn hò với Suzutsuki-senpai… Nakuru không tin đâu!”

“Ồ, tại sao lại vậy?”

“D-Dù cô có hỏi thế…”

“Mà này, Subaru chính là mối tình đầu của tôi đấy.”

“Mối tình đầu!? Vậy là, tình yêu đầu tiên ư!?” Cô nàng kính cận hoảng loạn hét lên không tin nổi.

“……”

Khoan đã, bình tĩnh nào. Suzutsuki từng nói với tôi rằng Konoe là mối tình đầu của cô ấy. Nhưng cô ấy cũng nói rằng không có gì đảm bảo mối tình đầu này sẽ kéo dài, đúng không…

“Tôi và Subaru là chủ nhân và quản gia. Chúng tôi đã ở bên nhau nhiều hơn bất cứ ai trên thế giới này. Bởi vậy, chẳng có gì lạ nếu chúng tôi cuối cùng nảy sinh tình cảm với nhau, đúng không? Chúng tôi vẫn đang học cấp ba, vẫn còn trẻ con và ngây thơ lắm mà.”

“Ưm… Đó đúng là tình tiết thường thấy trong các bộ truyện shoujo, nhưng…” Nakuru cắn chặt môi.

Và rồi, Suzutsuki tung đòn quyết định.

“Hơn nữa… điều này chẳng phải không tốt cho em, đúng không?”

“…Hả?”

“Ý tôi là, chúng tôi là chủ nhân và quản gia, chia sẻ một tình yêu cấm đoán, nói đúng hơn là vậy. Chúng tôi giống như Romeo và Juliet. Từ góc nhìn của người ngoài, tình yêu này không có nhiều cơ hội thành hiện thực. Nhưng chúng tôi vẫn yêu nhau. Em cảm thấy thế nào về tình tiết như vậy, Nakuru-chan?”

“Đau lòng quá! Nakuru thích những tình tiết kịch tính như thế… Á!? Nakuru vừa đồng ý với mối quan hệ của cô sao!?”

“Em không trách được đâu, em vẫn còn là một cô gái mà. Em sẽ muốn ủng hộ tình yêu của một cô gái khác, đúng không?”

“Vâng! À, nhưng mà, dùng cái kiểu Senpai x Usami-senpai x Suzutsuki-senpai x Subaru-sama cho series ‘Ký ức thủy tinh’ của Nakuru cũng hay phết…!” Nakuru tự mãn cười toe toét, lạc vào thế giới ảo mộng của mình.

…Chết rồi. Cô bé ấy đã bị thuyết phục rồi. Cứ tưởng cô bé sẽ là người phản đối mạnh mẽ nhất, vì cô bé tin vào mối quan hệ đam mỹ giữa tôi và Konoe. Không ngờ cô bé lại ưu tiên việc viết lách của mình hơn cả chuyện đó…! Nhìn quanh, những người đang theo dõi chúng tôi dường như cũng đang đồng tình. Họ có lẽ đã chấp nhận một sự thật rằng, cuối cùng thì người duy nhất có thể hẹn hò với Konoe chính là Suzutsuki. Rốt cuộc thì, cô ấy là chủ nhân của Konoe mà.

Đối với họ, những người nghĩ Konoe là con trai, việc cô ấy phải lòng một cô gái gần gũi như vậy là điều hợp lý. Hơn nữa… tôi không biết tại sao, nhưng Konoe lại cúi gằm mặt xuống, giữ im lặng. Theo một cách nào đó, điều này cơ bản có nghĩa là cô ấy đang khẳng định lời của Suzutsuki…

“……”

Dừng lại. Đừng để bị cuốn theo tình huống này. Hãy nhớ người phụ nữ này là ai. Cô ta là Ác Quỷ Suzutsuki, và cô ta coi trọng niềm vui của bản thân hơn bất cứ điều gì khác. Và, chiêu đặc biệt của cô ta là bịa đặt chuyện vớ vẩn. Cô ta đã lừa dối chúng ta vô số lần bằng chiêu đó. Ngay cả hình tượng học sinh ưu tú ở trường cũng là giả. Bởi vậy — cái chuyện này bây giờ cũng phải là vớ vẩn thôi. Là một nạn nhân hết lần này đến lần khác của cô ta, tôi có thể khẳng định được. Không đời nào hai người họ đang hẹn hò.

“……”

Ấy vậy mà… tại sao? Cái trò đùa quá quắt này… rõ ràng đã đi quá xa rồi. Từ trước tới nay, Suzutsuki chưa bao giờ dựng lên một lời nói dối mà lôi kéo cả trường vào như thế này. Thế nhưng, lời nói dối vừa rồi lại gây ra ảnh hưởng quá lớn đến tất cả mọi người. Nó đã vượt xa một trò đùa đơn giản. Cô ta đã vượt quá giới hạn. Tôi không hiểu nổi. Cô ta đang đi chệch hướng. Hay đúng hơn là, cô ta đã hoàn toàn mất trí rồi. Có lẽ nào cô ta có một lý do nào đó buộc phải hẹn hò với Konoe như thế này…

“Này, Jirou-kun.”

Ngay lúc tôi vẫn đang hoang mang và bối rối tột độ, tiểu thư quý tộc ấy liền mỉm cười gọi tôi, rồi tiếp tục cất giọng rõ ràng để đám đông xung quanh có thể nghe thấy.

“Cuối tuần này, chúng ta đi hẹn hò nhé.”

“…Hả?”

“Cậu nghe rõ rồi đấy, là đi hẹn hò. Hay đúng hơn, trong trường hợp này là hẹn hò đôi? Tôi và Subaru, cậu và Usami-san. Chúng ta có hai cặp đôi ở đây, vậy thì chúng ta nên cùng nhau vui vẻ chứ nhỉ?”

“……”

Không không không. Cô đang nói cái quái gì vậy? Hơn nữa, làm gì có chuyện Masamune, kẻ thù không đội trời chung của Suzutsuki, lại chấp nhận chuyện như vậy…

“Được thôi, Suzutsuki Kanade. Chúng ta sẽ đi hẹn hò đôi với cô.”

“Cái gìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!?” Tôi hét lên trong kinh ngạc tột độ.

Cái quái gì thế này!? Tôi không ngờ chuyện này lại xảy ra! Tại sao cậu lại đồng ý yêu cầu của cô ta!? Hai người chẳng phải là kẻ thù không đội trời chung sao!?

“K-Khoan đã, chuyện gì vậy?” Tôi khẽ gọi Masamune. “Tại sao cậu lại đồng ý ý tưởng của Suzutsuki dễ dàng như vậy?”

“K-Không có gì. Vì tôi đã tuyên bố chúng ta đang hẹn hò, nên tôi nghĩ làm như vậy sẽ có vẻ tự nhiên hơn một chút.”

“Nhưng mà, cậu và Suzutsuki đâu có ưa nhau, đúng không? Cậu không nghĩ có gì đó không ổn sao? Cô ta rõ ràng đang âm mưu gì đó, phải không?”

“Urgh… Cậu nói có lý, nhưng mà… Cô ấy nói cô ấy và Subaru-sama đang hẹn hò, nên…”

“…Ơ?” Tôi đứng hình.

“Cô ấy nói họ đang hẹn hò”? Ý cậu là sao? Cậu là Usami Masamune, con thỏ ranh mãnh cơ mà. Tài năng đặc biệt của cậu là có thể nhìn thấu lời nói dối của cô ta, nhớ không? Vậy mà cậu lại tin lời cô ta dễ dàng như vậy? Tôi thực sự nghi ngờ rằng cô ta đang nói sự thật đấy…

“Fufu, vậy là quyết định rồi nhé.”

Hả, thật sao? Bọn họ đang đẩy cái trò vô lý này đi quá nhanh trong khi tôi vẫn đang cố gắng theo kịp. Tôi thậm chí còn không muốn đi hẹn hò với họ nữa. Rốt cuộc, đó là hẹn hò đôi, nên… tôi sẽ bị ép phải đi cùng cô ấy – Konoe Subaru. Trái tim tan vỡ của tôi vẫn chưa lành hẳn. Vậy mà, lại phải đi hẹn hò với cô ấy…!

“Đ-Đợi đã, Suzutsuki!” Để ngăn cản buổi hẹn hò này, tôi điên cuồng gọi cô ta.

“Ôi, có chuyện gì vậy, Jirou-kun?”

“Đừng có ‘có chuyện gì vậy’ tôi! Cô sẽ dừng cái trò vô lý này lại chứ! Làm gì có chuyện Konoe và cô đang hẹn hò, đúng không!? Cô có bằng chứng gì không!?” Tôi hét lên đủ lớn để đám đông xung quanh chúng tôi có thể nghe thấy.

Đúng vậy, tôi chưa hề thấy bất kỳ bằng chứng nào cho thấy hai người họ đang hẹn hò. Nếu cô ta không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào, thì những người khác sẽ nhận ra cô ta chỉ đang bịa chuyện vớ vẩn mà thôi.

“—Cậu nói đúng. Tôi vẫn chưa có bằng chứng.”

Cô ta im bặt, khiến tôi bối rối. Tuy nhiên, ngay lập tức, một nụ cười nham hiểm hiện ra trên môi cô ta.

“Vậy thì, có lẽ tôi nên tạo ra bằng chứng ngay tại đây, ngay bây giờ.”

“Hả?”

Tôi muốn hỏi cô ta đang nói cái gì, nhưng đã quá muộn. Suzutsuki đã hành động trước tôi, cô ta tiến lại gần Konoe—rồi ấn đôi môi mình vào môi cô ấy.

“Ưmm!?”

Vì nụ hôn bất ngờ này, Konoe phát ra một tiếng kêu kinh ngạc. Mặc dù vậy, Suzutsuki vẫn không rời đi. Sự im lặng bao trùm.

“…Fufu, thế nào?”

Sau khi rời khỏi Konoe và đôi môi của cô ấy, tiểu thư quý tộc kia lộ ra một nụ cười ma quỷ. Cùng lúc đó, khán giả xung quanh chúng tôi đồng loạt hò reo phấn khích và kinh ngạc. Giữa những tiếng ồn ào ấy, tôi đứng đơ người.

“——”

Đây chính là Cuộc Cách Mạng Suzutsuki. Tôi không rõ ai là người khởi xướng, nhưng sự kiện diễn ra vào ngày 12 tháng 11 hôm nay đã được một ai đó đặt tên như vậy, và cái tên ấy cũng đã được ghi chép vào sử sách của trường chúng tôi. Đúng như tên gọi của nó, đây là một sự kiện mang tính cách mạng, thay đổi hoàn toàn những gì chúng tôi từng biết, và tất cả chỉ do một cá nhân duy nhất làm nên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận