Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9

Chương 2: Sự tiến hóa của người hàng xóm

0 Bình luận - Độ dài: 5,397 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích các tác phẩm của chúng tôi, xin hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Chuyện này có lẽ hơi đột ngột, nhưng khi sống ở một căn hộ hay chung cư đi thuê, điều quan trọng nhất chính là mối quan hệ với hàng xóm láng giềng. Nếu bạn hòa hợp được với họ thì mọi chuyện đều êm đẹp, suôn sẻ, nhưng nếu lỡ gặp phải một người thích bật nhạc heavy metal ầm ĩ đến tận khuya, hay cứ liên tục giáo huấn về việc bạn nên phân loại rác thế nào cho đúng, thì bạn sẽ rất nhanh chóng kiệt sức mà thôi. Suy cho cùng, có rất nhiều điều cần phải cân nhắc khi chung sống với người khác.

Thế nhưng, việc hai cô nàng kia lại trở thành hàng xóm của chúng tôi thì quả là chuyện không thể chấp nhận được.

“Nè, uống trà đi.”

“Fufu, đa tạ Usami-san rất nhiều. Nhưng, chỉ trà thôi sao? Tôi thực sự mong cô sẽ chuẩn bị thêm vài món ăn vặt cho chúng tôi chứ.”

“Đúng là tham lam mà. Còn cô thì sao, chưa từng nghe nói phải biếu mì soba cho hàng xóm mới chuyển đến à?”

“Ôi chao, tôi xin lỗi. Nhưng xin cứ yên tâm, tôi có vài món quà để chúc mừng mối quan hệ mới của chúng ta đấy.”

“Quà ư?”

“Món khoái khẩu nhất của cô đây này—một củ cà rốt.”

“Cô đang trêu tức tôi đấy hả!?”

“Ồ, một củ vẫn chưa đủ sao?”

“Một hay hai củ thì cũng có khác gì đâu!”

“Vậy thì, mười củ thì sao?”

“Ể? Chắc cũng giúp ích được cho tài chính một chút…”

“Fufu, cô đúng là giống một bà mẹ rất thích lo toan việc nhà ấy nhỉ.”

“Ai là bà mẹ hả!?”

“…Này, hai người định dừng lại chưa vậy?”

Chúng tôi đều ngồi trong phòng khách của Masamune. Masamune miễn cưỡng mời Konoe và Suzutsuki vào nhà, rồi pha trà để chúng tôi có thể nói chuyện cho rõ ràng. Dù vậy, tình hình này đúng là tệ nhất. Vì Suzutsuki và Masamune là hai kẻ thù không đội trời chung, bầu không khí không thể căng thẳng hơn được nữa. Tôi nghi ngờ cả Hội nghị Yalta ngày xưa cũng chưa chắc đã căng thẳng đến mức này. Mà, đó cũng không phải là lý do duy nhất khiến bầu không khí lại ngột ngạt đến thế.

“K-Konoe, cậu cũng nói gì đó đi chứ.”

“Ể… À, ừm.”

Konoe và tôi lúng túng trao đổi vài lời đó. Đương nhiên mọi thứ đều trở nên gượng gạo, vì chúng tôi chưa từng thực sự nói chuyện sau khi cô ấy từ chối tôi. Chúng tôi đã hứa sẽ vẫn là bạn bè dù có chuyện gì đi nữa, nhưng mọi thứ chắc chắn đã trở nên khó xử rồi.

“Tiểu thư, chúng ta thực sự nên chào hỏi đàng hoàng ở đây chứ.”

“Fufu, Subaru nói đúng. Chúng tôi thực ra đã chuyển đến căn phòng ngay bên cạnh đây rồi.”

“…Khoan đã, cô nói thật đấy à?” Masamune hỏi, rõ ràng rất cảnh giác.

Đúng vậy, tôi hiểu cảm giác của cô ấy. Họ đột nhiên đến đây và tự giới thiệu là hàng xóm của chúng tôi mà. Chưa kể đó lại là Konoe và Suzutsuki. Rõ ràng có gì đó không ổn ở đây. Ý tôi là, họ thực sự có một nơi đàng hoàng để ngủ, không như tôi và Kureha. Vậy tại sao họ lại đột nhiên chuyển đến đây chứ…”

“Được thôi, tôi sẽ giải thích.” Suzutsuki lên tiếng, trả lời câu hỏi của Masamune. “Về cơ bản, chúng tôi quyết định nghiên cứu xã hội.”

“Nghiên cứu xã hội?”

“Đúng vậy. Tôi là người sẽ kế thừa gia tộc Suzutsuki, vì vậy tôi nghĩ mình ít nhất cũng nên sống xa bố mẹ một lần, tự lập hoàn toàn.”

“Tự lập hoàn toàn… Nhưng, cô có Subaru-sama bên cạnh mà.”

“Subaru là sự bảo vệ tối thiểu mà tôi luôn mang theo bên mình, Quản gia của tôi. Điều quan trọng là tôi sống xa bố mẹ.”

“…Được rồi. Đây là một lời giải thích khá khiên cưỡng, nhưng tôi sẽ chấp nhận điều đó tạm thời.”

“Fufu, cảm ơn Usami-san.”

“Nhưng, có một điều tôi sẽ không bỏ qua đâu.” Masamune lườm Suzutsuki. “Tại sao cô lại phải chuyển đến căn hộ ngay cạnh tôi chứ?”

“Ể? Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Cô tình cờ sống ở căn hộ bên cạnh, và—”

“Xạo! Làm gì có chuyện trùng hợp như thế được!”

“Đúng vậy, tôi đã nói dối.”

“Cô thừa nhận ngay lập tức à!?”

“Thật ra, tớ chỉ nghĩ sẽ thú vị thôi mà. Cậu nhớ không, hồi cậu sống ở nhà tớ vui vẻ đến nhường nào? Thế nên, tớ nghĩ chuyển đến cạnh cậu thì đảm bảo là vui nhất rồi.”

“Đ-Đồ nghiện vui chơi!” Masamune cắn môi.

À ừ, đúng là phong cách của nhỏ rồi. Phải rồi, chúng ta đang nói đến Ma Quỷ Suzutsuki cơ mà! Cô ta ghét sự nhàm chán, và đặt việc vui vẻ lên trên hết thảy mọi thứ. Bản thân cô ta cũng đã vui vẻ hành hạ tôi suốt một tháng tôi sống ở nhà cô ta. Chắc chắn là cô ta đã chạy theo tôi đến đây cũng vì lý do đó…

“Hửm?”

Không đợi đã, người phụ nữ này, lẽ nào cô ta thật sự…

“Thật ra chúng tôi đã định chuyển đến đây sớm hơn, nhưng mà việc đàm phán mất khá nhiều thời gian.” Suzutsuki thở dài, trông như thể cô ta thật sự đang gặp rắc rối vậy.

…Tôi biết ngay mà. Cô ta chắc chắn đã trải qua vài cuộc đàm phán kỳ quặc nào đó để lấy được căn phòng này từ cô Sasaki hay bất cứ cái tên gì của cô ấy. Thật sự, Ma Quỷ Suzutsuki quá đáng sợ. Tôi không nghĩ cô ta sẽ dùng bất cứ phương pháp bạo lực nào, nhưng… chắc chắn là cô ta đã trả cho cô ấy một khoản tiền lớn. Cô ta đúng là chẳng bao giờ tiếc tiền mà.

“Chính vì thế, chúng tôi đã chuyển đến ngay cạnh cậu rồi đấy. Xin hãy chiếu cố chúng tôi từ bây giờ nhé, người hàng xóm thân mến.”

“K-Không đời nào! Tại sao tôi lại phải làm hàng xóm với loại người như cô chứ!”

“Lẽ nào cậu không muốn chúng tôi cản trở việc cậu và Jirou-kun sống chung à?”

“N-Nói cái gì thế!? Cái tên gà ngốc đó và tôi đâu có cái kiểu quan hệ đó! Hơn nữa Sakamachi cũng đang ở đây nữa chứ…”

“Đúng vậy. Vì có ba người các cậu sống ở đây, nên sẽ không có chuyện kỳ lạ nào xảy ra cả.”

“…Kỳ lạ?”

“Cậu không hiểu à, Usami-san? Đó là một nam một nữ sống chung trong một căn hộ. Khi tớ nói kỳ lạ, chỉ có thể là chuyện đen tối—”

“Im đi! Đừng nói thêm gì nữa! Không đời nào tôi và tên gà ngốc đó lại làm cái chuyện đó!”

“Thật sao?”

“Thật!”

“…Hừm hừm.”

Vì lý do nào đó, Suzutsuki liếc mắt sang tôi, và Konoe cũng vậy. Ưgh, rõ ràng là họ chẳng tin Masamune một chút nào. Tôi biết là cái chuyện tôi và Masamune sống chung thế này rất dễ gây hiểu lầm, nhưng…

“Usami-san.” Suzutsuki cất giọng với một tông điệu lạnh lùng đáng sợ. “Tớ có thể xem xét một vòng chỗ này một lát được không?”

“Hả? Xem xét một vòng… Tại sao?”

“Không phải quá rõ ràng sao? Tớ cần phải xác nhận xem cậu và Jirou-kun có làm chuyện gì kỳ lạ không.”

“Cái… Như tôi đã nói, tôi và cái tên gà ngốc đó chẳng có gì cả…”

“Sau cùng thì làm gì có bằng chứng nào chứng minh những gì cậu nói là sự thật đâu?”

“Ư… H-Hơn nữa, tại sao cô lại cần phải xem xét cái chuyện đó chứ!?”

“Ối chà, tớ là con gái của Hội trưởng hội đồng quản trị ngôi trường mà hai cậu đang theo học đó. Tớ sẽ không cho phép bất cứ học sinh nào dính líu vào những mối quan hệ không đứng đắn trong một căn hộ như thế này đâu.”

“Lại nói nhảm để đạt được mục đích của mình…!”

“Thế nên, cậu có thể cho tớ xem xung quanh không? Cậu đồng ý đúng không, Subaru?”

“Vâng, nếu tiểu thư đã nói vậy ạ.”

“Ngay cả Subaru-sama cũng thế sao!?”

“Vậy thì, đi thôi.”

“…A, này, đừng có tự tiện lục lọi nhà người khác như thế!”

Khi Suzutsuki và Konoe đứng dậy khỏi ghế, Masamune cũng đi theo sau. Mà, xem xét một vòng… Họ là thám tử đang tìm kiếm ma túy sao? Với Suzutsuki, cô ta có lẽ chỉ muốn tìm niềm vui khi lục lọi chỗ Masamune, nhưng tôi không nghĩ cô ta sẽ dẫn theo Konoe. Hừm… Khó tin tôi đến thế sao? Ý tôi là, khi một cậu con trai và một cô con gái còn trẻ sống chung thế này, sẽ không phải là không thể nghĩ đến chuyện như thế có thể xảy ra. Tuy nhiên, trong trường hợp của tôi thì điều đó chắc chắn là không thể. Bởi vì…

“Đầu tiên, chúng ta hãy đến phòng của Jirou-kun. Jirou-kun, phòng cậu ở đâu?”

“À, ở ngay đằng kia.”

“Đằng kia sao?”

Tôi vừa chỉ tay về phía ban công, Suzutsuki đã lộ vẻ mặt nghi hoặc. Rồi khi tôi khoe căn nhà bìa các-tông mình đang ở, biểu cảm của cô ấy lập tức chuyển sang vẻ mệt mỏi và không thể tin nổi.

“…Này, Jirou-kun.”

“Chuyện gì vậy?”

“Tôi bảo cậu dẫn tôi xem phòng của cậu, đúng không? Tôi không nhớ là đã yêu cầu xem một căn nhà bìa do học sinh tiểu học dựng lên đâu đấy.”

Ồ, kinh ngạc thật! Ngay cả Suzutsuki cũng sốc khi thấy cảnh này. Mà cũng không trách cô ấy được, bị ép nhìn đống lộn xộn này thì ai mà chịu nổi.

“…Jirou, đây chắc chắn là một trò đùa tệ hại, đúng không?”

Ngay cả Konoe cũng nhìn căn nhà bìa với vẻ không tin vào mắt mình. Cả tiểu thư và quản gia đều ngỡ ngàng. Tôi chỉ là đang cố gắng nói thật thôi mà…

“M-Mày đang làm gì thế hả, đồ gà ngốc! Cái hộp giấy đó là thứ tao làm ra để đùa thôi mà!”

Tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau lưng mình. Đó không ai khác chính là Usami Masamune. Không nghi ngờ gì nữa, cô ta chính là tác giả của căn nhà bìa này.

“Suzutsuki Kanade! Phòng của đồ gà ngốc ở bên này này!”

“Usami-san, có thật không?”

“Tất nhiên rồi! Cô nghĩ tôi sẽ nói dối chuyện đó sao!?”

“Ý tôi là, Jirou-kun đã mang cái vẻ mặt ‘Ê ê, thỏ quỷ nói cái gì vậy, suốt một tháng qua tớ sống trong cái hộp giấy này mà cậu không biết sao?’ suốt nãy giờ đấy.”

“L-Làm gì có chuyện đó! Đúng không, đồ gà ngốc!?”

“…Đ-Đúng vậy.”

Tôi không thể chống lại áp lực từ Masamune, đành miễn cưỡng đồng ý với cô ta. Nói thật lòng, đúng như Suzutsuki đã suy luận. Với lại, tại sao cô ta lại cố giấu giếm chuyện tôi đã sống trong căn nhà bìa này chứ?

“…Ê, chuyện này là sao vậy?”

Tôi gọi Masamune hỏi rõ, tất nhiên là dùng giọng đủ nhỏ để Konoe và Suzutsuki không nghe thấy.

“T-Tao không thể để lộ được! Sẽ tệ lắm nếu Suzutsuki Kanade biết được mày đã sống một cuộc sống như thế nào ở đây!”

“Cuộc sống như thế nào… Sáng nay cậu còn nói gì đó về lối sống xanh hay gì gì đó mà?”

“Ưm…”

“Chưa kể cậu còn bảo phòng tôi hiện tại đã quá đủ rồi.”

“Ugh… Xin lỗi, tao xin lỗi. Tao sẽ suy nghĩ lại. Chắc chắn lần này tao đã đi quá xa rồi…”

“Cậu đâu cần phải xin lỗi tệ đến thế…”

Chắc là cô ta ngại khi chúng tôi sống chung, nên đã đẩy không gian sống của tôi ra ngoài ban công. Hơn nữa, Masamune và tôi là bạn bè. Tuy không đời nào xảy ra chuyện gì, nhưng nhỡ một phần triệu khả năng có điều gì đó, thì sẽ rất tệ. Chắc vì thế mà cô ta mới bày ra cái trò nhà bìa này.

“Nhưng mà, tại sao cậu lại phải nói dối chuyện đó bây giờ?”

“Đ-Đó là…” Masamune im lặng một lúc, rồi tiếp tục. “Nếu Suzutsuki Kanade thấy mày sống ở một nơi như vậy, cô ấy có thể sẽ đưa ra một lời đề nghị khác.”

“Đề nghị gì?”

“Ví dụ như, ‘Nếu cậu bị ép sống ở một nơi như thế này, sao không quay về dinh thự của chúng tôi?’, cậu biết đấy…”

“…À à, tôi hiểu rồi.”

Đúng vậy, Suzutsuki có thể sẽ nói những lời như thế. Hơn nữa, cô ấy rất thích trêu chọc và đùa giỡn với tôi. Có lẽ vì thế mà cô ấy muốn giữ tôi ở gần mình. So với tình cảnh sống ở đây, sống ở chỗ cô ấy dù sao cũng tốt hơn nhiều.

“Và rồi, mày có thể sẽ bỏ đi… rồi Sakamachi sẽ theo mày về chỗ Suzutsuki Kanade, nên là…” Masamune khẽ lẩm bẩm những lời đó, gương mặt lộ vẻ hơi buồn.

…Gì chứ, không giống cậu chút nào. Về cơ bản, cô ta sẽ cô đơn khi tôi và Kureha đều đi. Cô ta không cần phải lo lắng đến thế đâu, thật đấy.

“Không cần phải căng thẳng thế đâu. Tôi không biết về Kureha, nhưng cho đến khi nhà tôi được xây lại, tôi sẽ không rời khỏi đây đâu.”

“…Thật ư?”

“Ừ, thật đấy.”

Với tôi, chuyện ở lại Nhà Suzutsuki là điều không thể. Bởi lẽ, còn có Konoe Subaru ở đó. Nói thật lòng, tôi vẫn chưa biết cách đối mặt với cô ấy thế nào cho phải. Tôi nghĩ mình vẫn chưa hoàn toàn dứt khỏi cảm giác đó. Vậy nên, nếu ở lại đây thêm một thời gian nữa, chắc cũng chẳng có vấn đề gì…

“À… vậy à… May quá…” Masamune nghe tôi nói vậy hẳn đã thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười.

Tim tôi bỗng thịch một cái khi thấy cô ấy cười. Quả nhiên mà, lúc nào cô ấy cười trông cũng dễ thương hết sức.

“Hai đứa đang thì thầm gì thế?” Suzutsuki lên tiếng gọi, có vẻ đã sinh nghi. “À mà Usami-san này, phòng của Jirou-kun ở đâu vậy?”

“À, phòng của cái tên gà ngốc đó ở đằng kia! Đó là một căn phòng trống, nên…”

“Phòng trống?”

“…!? Q-Quên chuyện đó đi! Chắc chắn căn phòng chúng ta đến không phải là phòng trống đâu! Dù sao đó cũng là nơi tên gà ngốc đó đang sống mà!”

“Hừm… hiểu rồi. Tôi có thể vào xem được không?”

“Đương nhiên rồi!”

“Cảm ơn Usami-san. Vậy thì nhanh lên, chúng ta đi thôi.”

“Ơ, khoan đã!”

Suzutsuki kéo tay Masamune đi thẳng vào căn hộ. Nếu tôi đoán không lầm, cô ấy chắc đang cố gắng bán căn phòng trống đó như thể là phòng của tôi vậy. Theo trí nhớ của tôi thì trong căn phòng đó có vài đồ dùng cá nhân, nên việc rao bán nó như một căn phòng đang có người ở chắc sẽ ổn thôi. Vấn đề hiện tại đúng hơn là…

“…J-Jirou…” Tôi nghe thấy một giọng nói trầm thấp bên cạnh.

Đúng vậy, kể từ khi Masamune và Suzutsuki rời đi, chỉ còn lại tôi và anh quản gia giả gái này thôi.

“Ừ-ừ, Konoe. Lâu rồi chúng ta mới nói chuyện nhỉ?”

“…Ừ-ừm, đúng vậy.”

Chúng tôi trao đổi vài câu cộc lốc đầy ngượng ngùng. Chuyện này cũng không thể trách được. Dù sao thì, kể từ lần tôi bị từ chối ở công viên giải trí đó, chúng tôi chưa từng thực sự nói chuyện với nhau. Tuy nhiên, chúng tôi là bạn thân mà, nên chắc chắn có thể hòa hợp được thôi.

“À-à mà nhắc mới nhớ!” Konoe hẳn cũng cảm thấy khó xử như tôi nên đã lên tiếng. “Tháng vừa rồi, cậu sống những ngày tháng thế nào?”

“Thế nào ư… Thì, bình thường thôi, tôi đoán vậy?”

“Thật không?”

“Cậu… đang nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi với Masamune à?”

“Ư… Bởi vì, hai người đang sống ở đây mà…”

“Đừng nói vớ vẩn. Kureha cũng ở đây nữa. Với lại, tôi và Masamune cũng đâu có hẹn hò.” Tôi thẳng thắn giải thích với Konoe.

Trước câu trả lời đó, Konoe khẽ “À-à ra vậy…” với vẻ lạ lùng, như thể cô ấy vừa được thỏa mãn. Có lẽ cô ấy tò mò về những mối quan hệ lãng mạn tiềm năng của tôi, vì cô ấy là bạn thân của tôi chăng? Chuyện đó thường xảy ra mà, đúng không? Nếu tôi có người yêu, thời gian chúng tôi dành cho nhau sẽ ít đi. Tôi chắc chắn cô ấy sẽ ủng hộ tình yêu của tôi, nhưng ai mà biết được, có khi cô ấy vẫn sẽ buồn.

“Masamune chỉ là một người bạn thôi. Cô ấy đôi khi giúp tôi trị chứng sợ phụ nữ, ngoài ra thì không có gì cả.”

“Điều trị?”

“Đúng vậy. Nhờ đó, chứng sợ phụ nữ của tôi đã có rất nhiều tiến triển tích cực. Đương nhiên, đó cũng là nhờ có cậu và Suzutsuki giúp đỡ nữa.”

“……”

Vì lý do nào đó, Konoe bỗng nhiên im lặng… Hửm? Tôi tự hỏi, tôi có nói gì sai à? Cô ấy không thích đoạn Masamune giúp tôi trị chứng sợ phụ nữ ư? Nhưng, cũng đâu có nhiều cơ hội để cô ấy và Suzutsuki giúp tôi đâu—

“……”

8-xrvdcry.png?w=727

Đúng lúc đó, một câu hỏi bất chợt hiện lên trong đầu tôi. Tại sao mọi chuyện giữa Konoe và Suzutsuki lại trở nên khó xử đến vậy? Có lẽ điều đó liên quan đến lý do tại sao cô ấy bỗng nhiên lại im lặng đến thế.

“…Jirou.” Khi tôi cũng đã im lặng, Konoe ngẩng đầu nhìn tôi. “Cậu vừa nói chứng sợ phụ nữ của cậu đã cải thiện, đúng không?”

“Ư-ừm, đó là một chương trình huấn luyện khá khắc nghiệt, nhưng tôi chắc chắn nhờ đó mà nó đã tốt hơn nhiều rồi.”

“…Ra vậy. Vậy thì… tôi có thể thử xem không?”

“Hả?”

Tôi định hỏi “Ý cậu là sao?” thì ngay sau đó mọi chuyện xảy ra.

“…!? K-Konoe!?”

Cô ấy bất ngờ rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng tôi. Ngay sau đó, cô ấy gần như dính chặt lấy tôi, vùi mặt vào ngực, như thể không muốn ai nhìn thấy mặt mình.

“N-Này, Konoe?”

Trước sự việc đột ngột ấy, tôi nhất thời ngẩn người, nhưng vẫn cố gắng hỏi lại Konoe cho chắc chắn. Đúng là có một cô gái kề sát thế này sẽ kích hoạt chứng sợ nữ giới của tôi, nhưng…

“…Jirou.” Một giọng trầm khẽ khàng kéo tôi chìm sâu hơn.

Dù vẫn vùi mặt vào ngực tôi, Konoe bắt đầu cất tiếng. Giọng nói nghe như sắp bật khóc.

“Tôi… có thể hỏi anh một chuyện không?”

“Hỏi gì?”

“À, đúng rồi.” Konoe lẩm bẩm, rồi im lặng một lúc. “—Chúng ta… là bạn thân, đúng không?” Cô ấy hỏi, giọng đầy lo lắng.

Nghe những lời đó, tim tôi hẫng đi một nhịp. Bạn thân. Đúng vậy, chúng tôi là bạn thân. Lẽ ra tôi phải hiểu rõ điều đó, vậy mà khi nghe chính cô ấy nói ra, tôi lại thấy run động tận đáy lòng. Sau lời tỏ tình, tôi đã bị từ chối. Đó là lý do chúng tôi sẽ mãi là bạn thân…

“…Jirou.” Khi tôi im lặng, Konoe tiếp lời với giọng gần như tan biến. “Tôi muốn chúng ta mãi mãi là bạn thân.”

“……”

“Khi anh tỏ tình với tôi ở công viên giải trí… tôi đã thực sự rất hạnh phúc. Nhưng… chúng ta không thể hẹn hò…”

“……”

“Vì vậy, ít nhất tôi cũng muốn chúng ta làm bạn thân… Nếu là bạn tốt, chúng ta có thể luôn ở bên nhau… dù không phải là một đôi…!” Nghe như thể cô ấy đang kìm nén điều gì đó.

Mặc dù vậy, cô ấy vẫn ép sát người vào tôi hơn nữa.

“……”

Có lẽ… suốt tháng qua cô ấy đã cô đơn? Lo lắng rằng vì lời tỏ tình của tôi mà mọi chuyện trở nên gượng gạo. Dù sao thì, suốt một tháng qua chúng tôi cũng không nói chuyện nhiều. Vì thế, hẳn là cô ấy đã cảm thấy cô đơn.

“……”

Theo phản xạ, tôi vòng tay qua lưng Konoe, sẵn sàng ôm lấy cô ấy. Đầu óc tôi đã quay cuồng vì chứng sợ nữ giới, nhưng điều đó không còn quan trọng. Tôi… muốn bảo vệ cô ấy. Đó là những cảm xúc chân thật nhất của tôi. Tôi muốn bảo vệ Konoe Subaru. Tôi muốn ôm cô ấy ngay lúc này, để cô ấy cảm thấy yên lòng. Tôi muốn bỏ lại phía sau khoảng lặng dài đằng đẵng vừa rồi. Tôi muốn Konoe mỉm cười, chứ không phải sắp khóc như thế này. Bởi vì—

“……!”

Cuối cùng thì, tôi vẫn yêu Konoe—

“Hai người đang làm gì vậy…?”

Một giọng nói bất chợt vang lên, khiến cả hai chúng tôi giật nảy mình vì sốc. Quay lại nhìn, Masamune đang đứng ngay lối vào ban công. Chắc cô ấy vừa trở về từ căn phòng mà cô ấy muốn cho Suzutsuki xem.

“C-Con gà ngốc kia, hai người rõ ràng là con trai, vậy mà lại thân mật đến vậy với Subaru-sama… Bộ hai người… thích con trai thật sao…?”

“Không! Có lý do cả đấy!”

“L-Lý do?”

“Đ-Đúng vậy! Konoe chỉ hơi chóng mặt một chút, nên tôi đỡ cậu ấy thôi!”

“…Subaru-sama, điều đó có thật không?”

“!? Đ-Đúng vậy! Thật mà! Tôi vừa thấy hơi khó chịu một chút…” Konoe hoảng hốt, vội vàng rời xa tôi.

Thấy vậy, Masamune khẽ thốt lên một tiếng ‘…Hừm?’ đầy hoài nghi, trông có vẻ không hài lòng cho lắm. Thôi chết, không ổn rồi. Đến đoạn này thể nào cô ấy cũng hiểu lầm tôi và Konoe có quan hệ đồng tính mất…!

“Hai người đang làm gì đó?”

Lúc đó, Suzutsuki xuất hiện ngay sau lưng Masamune. Đây là cơ hội của tôi. Tôi cần chuyển chủ đề, nên tôi quay sang Suzutsuki.

“Yo, cô đã xem phòng chưa?”

“Đúng vậy, tôi đã nhìn rõ mọi chuyện đang diễn ra rồi.” Cô ấy nở một nụ cười ranh mãnh.

…Chắc hẳn cô ấy đã nhìn thấu lời nói dối của Masamune, phải không? Chứ không thì làm sao cô ấy lại vui vẻ đến vậy.

“Này, Subaru.” Sau đó, cô ấy gọi người quản gia của mình. “Sao cậu không đi xem phòng của Usami-san bây giờ nhỉ?”

“Ể? Tại sao ạ?”

“Không phải hiển nhiên sao? Có lẽ có điều gì đó kỳ lạ đang diễn ra trong phòng cô ấy thì sao?”

“Điều gì kỳ lạ ạ?”

“Ví dụ như… nến nhiệt độ thấp¹?”

Nghe lời Suzutsuki nói, không chỉ Konoe mà cả Masamune cũng đồng loạt thốt lên một tiếng ‘Hảààà!?’ đầy bối rối, cả người cứng đờ.

Cái… cái gì cơ, Suzutsuki Kanade!? Làm gì có chuyện trong phòng tôi lại có mấy cái đồ SM kiểu đó chứ!

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi!”

“Dù cậu thích mấy thứ đó mà?”

“Cậu có thể đừng tự tiện gán cho tôi mấy cái sở thích kỳ cục đó được không? Với lại, nghe kiểu đó thì đúng là thứ hợp với cậu hơn đấy.”

“Cậu nghĩ vậy sao? Tôi lại thấy tên cậu và Jirou-kun hợp với nó hơn nhiều.”

“…Cậu nói vậy là có ý gì?”

“SAKAMACHI và MASAMUNE, chẳng phải là S&M sao?”

“Đừng có tự tạo ra cái thực tế giả dối chỉ vì mấy chữ cái đầu của tên tụi tôi chứ!”

“Ôi chao, tôi xin lỗi. Nhưng, Subaru vẫn có thể vào phòng cậu kiểm tra được không?”

“H-Hừm, được thôi, tùy ý. Nào, chúng ta đi thôi, Subaru-sama. Hoàn toàn không sao hết, trong đó chẳng có gì kỳ cục đâu!”

“À, khoan đã, Usami!”

Masamune có vẻ đã hoàn toàn tuyệt vọng, cô kéo Konoe đi xa khỏi ban công.

“Fufu, cuối cùng thì chỉ còn lại hai chúng ta.” Cô tiểu thư nhà giàu mỉm cười.

…Cô ta đã sắp đặt mọi chuyện. Cô ta đã tống cổ hai người kia đi để chỉ còn lại hai chúng tôi. Giờ thì là Suzutsuki và tôi – Chủ nhân và cựu quản gia.

“…Cô muốn gì ở tôi?”

“Đừng hung hăng thế chứ. Tôi chỉ đang nghĩ, cậu đang sống một lối sống khá kỳ lạ đấy. Ai mà ngờ cậu lại ngủ ngoài ban công.”

“Vậy ra cô đã nhận ra rồi à?”

“Đương nhiên. Subaru tin cậu, nhưng thái độ của Usami-san lại quá đỗi kỳ cục. Chà, tôi không biết tại sao cô ấy lại tuyệt vọng che giấu sự thật đó đến vậy.”

“Cô ấy cũng có nỗi lo riêng của mình, nên đừng tìm hiểu quá nhiều, được chứ?”

Đúng vậy, Masamune chỉ sợ hãi thôi mà. Cô ấy sợ rằng Kureha và tôi có thể sẽ rời đi một khi Suzutsuki phát hiện ra. Nhưng mà, làm gì có chuyện tôi lại rời khỏi đây để quay về sống cùng Suzutsuki và Konoe chứ.

“…Hửm, xem ra trong tháng vừa rồi các cậu đã thân thiết hơn nhiều rồi nhỉ.”

“Thật sự không phải như vậy đâu.”

“Vì chúng ta đã chuyển đến ở ngay cạnh nhà, nên tôi muốn chúng ta hòa thuận với nhau hơn, cậu thấy đấy.”

“…Cô đã dùng những phương pháp ép buộc để mọi người làm theo ý mình, đúng không?”

“Chà, tôi tự hỏi cậu đang nói gì vậy nhỉ.”

“Cô thực sự có thể để trống cái biệt thự kia sao?”

“Không sao cả. Mẹ và cha tôi sẽ không về nhà trong một thời gian dài, nên tôi để người hầu chăm sóc biệt thự. Mặc dù Ichigo đã phản đối.”

“Đương nhiên rồi, cô ấy chắc là khóc ra máu luôn ấy chứ.”

Dù sao thì, cô ấy thật lòng YÊU quý cô tiểu thư nhà mình mà. Thật sự đáng ngạc nhiên là cô ấy đã không cưỡng chế đi theo. Chắc hẳn cô ấy đã nhận được một mệnh lệnh rất nghiêm khắc. Tuy nhiên, tôi không nghĩ họ lại đột ngột chuyển đến như vậy. Vì cô ta đặt niềm vui và sự hưởng thụ lên trên hết mọi thứ, nên cô ta chắc chắn sẽ làm những điều điên rồ như vậy. Tôi chẳng thể nghĩ ra lý do nào khác.

“Nhưng, tôi nhẹ nhõm rồi. Có vẻ như không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra giữa hai người dù đã sống chung.”

“Làm gì có chuyện gì như vậy xảy ra. Masamune và tôi là bạn bè.”

“……”

Suzutsuki im lặng một lát, rồi phát ra một tiếng ‘Hừm’ đầy nghi ngờ. Này, cô ấy có vẻ không tin tôi chút nào. Kureha cũng ở cùng chúng tôi mà, làm gì có chuyện như vậy xảy ra được. Hiện tại, chúng tôi giống một gia đình hơn bất cứ thứ gì khác.

“Với lại, tại sao cô lại muốn chúng ta ở riêng với nhau thế này?”

“À, phải rồi, tôi hoàn toàn quên mất. Có điều tôi muốn hỏi.”

—Có điều muốn hỏi?

Tôi định hỏi lại, thì chuyện đó xảy ra.

“—!?”

Suzutsuki bất ngờ tiến lại gần tôi, đến mức chúng tôi có thể hôn nhau bất cứ lúc nào.

“…Nói tôi nghe đi?” Chỉ còn cách tôi vỏn vẹn một centimet, cô ấy dùng đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của mình thốt ra những lời này. “—Có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Subaru không?”

“Cái… Tại sao cô lại hỏi thế…”

“Đừng hòng giấu giếm. Từ cái hôm đi công viên giải trí về, tôi thấy giữa hai cậu có gì đó là lạ. Suốt cả tháng nay, hai cậu gần như chẳng nói chuyện gì với nhau, phải không?”

“Cái này… t-thì…”

9-ho8drrl.png

Ở công viên giải trí, tôi đã bị từ chối. Tôi tỏ tình với Konoe, và cô ấy bảo chúng tôi nên làm bạn thân. Thế nên, từ đó đến giờ, mọi chuyện cứ gượng gạo làm sao.

“…Sao cô lại hỏi tôi chuyện đó? Konoe không nói gì với cô à?”

“……” Suzutsuki cắn môi.

Cô ấy tiếp tục bằng một giọng yếu ớt mà người ta không bao giờ ngờ sẽ nghe được từ cô.

“Cô ấy không nói với tôi bất cứ điều gì cả…”

“Ể?”

“Nghe đây, Jirou-kun. Suốt một tháng qua, tôi đã hỏi đi hỏi lại cô ấy. Hỏi xem giữa hai cậu có chuyện gì không. Nhưng cô ấy cứ im lặng mãi thôi.”

“……”

“Nói thật, đây là lần đầu tiên chuyện như vậy xảy ra. Chưa bao giờ cô ấy làm trái lệnh của tôi cả. Thế này thì chúng tôi còn không thể làm việc theo đúng sổ tay hướng dẫn…”

“Sổ tay hướng dẫn?”

“…Không, chuyện đó giờ không quan trọng. Xin cậu, hãy nói cho tôi biết. Giữa hai cậu đã xảy ra chuyện gì?” Cô ấy nói một cách nghiêm túc đến lạ.

Từ trước đến nay, cô ấy luôn giấu kín cảm xúc sau vẻ mặt lạnh như tiền, nhưng bị chính quản gia của mình từ chối, có lẽ cô ấy đang bối rối. Dù vậy…

“…Xin lỗi, tôi không thể nói cho cô biết.”

Đó là câu trả lời tôi đưa ra. Tôi chỉ cảm thấy tự mình nói ra chuyện đó thật không đúng. Ý tôi là, điều đó sẽ buộc tôi phải chấp nhận sự thật – rằng tôi đã bị Konoe từ chối.

“…Thế à, vậy là cậu cũng sẽ giữ bí mật với tôi.” Suzutsuki lẩm bẩm với giọng buồn bã.

Bình thường, cô ấy sẽ ép buộc tôi nói ra, nhưng… cô ấy chỉ đơn giản là rời xa tôi. Rồi, một khoảng im lặng trôi qua.

“…Thôi được, sao cũng được.” Cô ấy thở dài, rồi tuyên bố. “Dù sao thì, việc chuyển đến sống cạnh cậu cũng là để tôi có thể điều tra chuyện này mà.”

Cái gì…

“Tốt nhất là cậu nên chuẩn bị tinh thần đi nhé? Từ giờ trở đi, tôi sẽ không nương tay đâu.”

Ướt…

“Tuy nhiên, tạm thời tôi sẽ tha cho cậu. Chúng ta cần ổn định trước đã. Cậu tốt nhất nên làm việc chăm chỉ bắt đầu từ ngày mai, Jirou-kun. Tôi không… có ý định bỏ cuộc đâu.” Cô ấy nói với giọng quỷ quái thường thấy, và nở một nụ cười hoàn hảo.

“……”

…Cái quái gì thế này. Tôi đã lo rằng cô ấy có thể sẽ hơi thất vọng và buồn bã vì chuyện này. Vậy mà, chúng tôi lại quay trở lại với Suzutsuki Quỷ sứ rồi. Ít nhất cô không thể để tôi bình yên vượt qua nỗi đau tan vỡ này sao?

“…Đúng rồi, chuyện này cũng là vì Subaru, nên tôi sẽ không bỏ cuộc.”

“…Ể?”

Vì Konoe sao? Chuyện này là sao đây? Tuy nhiên, tôi không có thời gian để hỏi, vì Suzutsuki đã rời khỏi ban công. Chỉ… trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, và có lẽ là do tôi hiểu lầm, nhưng tôi có thể thấy một sự quyết tâm yếu ớt nhuốm màu đau buồn trên nét mặt cô ấy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận