Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9

Chương 1: Những ngày ăn bám

0 Bình luận - Độ dài: 10,711 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những gì chúng tôi làm, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Tháng Mười Một đã về. Cái nóng mùa hè làm nhựa đường chảy cả ra đã biến mất từ lâu, thay vào đó là không khí se lạnh đầu đông lan tỏa khắp nơi, báo hiệu một mùa mới đang đến. Tuy nhiên, đó chỉ là cái ơn của mùa thu mà thôi. Hạt dẻ, hồng, cá thu đao… đây là mùa của những món ăn đậm đà hương vị đặc trưng như vậy, và những ngày tháng cũng trôi qua thật yên bình một cách kỳ lạ. Dĩ nhiên, tôi cũng không ngoại lệ.

“Đây, xong rồi đó, tên gà mờ ngốc nghếch kia.”

“Ối giời, cảm ơn Masamune nhiều nha.”

Sau khi bày tỏ lòng biết ơn một cách tử tế, tôi đón lấy bữa sáng và cả bát súp miso nóng hổi. Có gì mà phải giấu giếm chứ? Tôi đang ở trong phòng của Usami Masamune. Cô ấy là bạn cùng khối năm hai của tôi tại Học viện Rouran, và cũng là thành viên của câu lạc bộ thủ công.

Hôm nay là Chủ Nhật, ngày 14 tháng 11. Trải qua bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười, tôi và em gái Kureha cuối cùng cũng quyết định chuyển đến sống trong căn hộ cao cấp của cô ấy. Tính đến nay, chúng tôi đã dọn vào được tròn một tháng rồi.

“Kureha đâu rồi?”

“Chắc còn ngủ ấy mà? Con bé có tật ngủ nướng mà, đúng không?”

Chúng tôi ngồi vào chiếc bàn ăn sang trọng, rộng rãi trong bếp. Vẫn còn đeo tạp dề, Masamune ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi.

“Vậy thì vẫn như mọi khi rồi. Hay là mình cứ ăn trước nó nhỉ?”

“Ừ, cứ thế đi. Tớ thấy ngại khi phải đánh thức con bé dậy.”

“Chắc vậy. Mà này, Masamune.”

“Hửm? Có chuyện gì thế?”

“Cái bộ đồ cậu đang mặc là sao vậy?” Tôi hỏi Masamune.

Cô ấy đang mặc một bộ đồ bơi kết hợp với tạp dề. Nói cách khác, trên người cô ấy gần như chẳng có gì. Đừng hỏi tôi tại sao, nhưng Masamune lại mặc chiếc tạp dề bên ngoài bộ đồ bơi màu cam, rồi ngồi xuống ghế như thể chuyện đó hoàn toàn bình thường.

“Cậu đang nói cái gì vậy? Tớ mặc bộ này là để chữa cái chứng sợ phụ nữ của cậu đó chứ.”

“Đúng là một liệu pháp điều trị khá là… tích cực đấy.”

“Sống chung với cậu một tháng nay, tớ đã nhận ra rồi. Với mấy phương pháp nửa vời thì có mà mơ mới chữa được chứng sợ phụ nữ của cậu. Thế nên, cậu cũng cần phải làm quen với việc nhìn phụ nữ như thế này đi.”

“Tớ nghiêm túc nghi ngờ liệu có tác dụng tiềm thức nào như vậy không…”

Ý tôi là, vì Masamune trông như thế này, tôi không thể không ý thức được cô ấy là con gái, nhưng mà…

“Sao cậu lại trưng ra cái vẻ mặt ủ rũ thế? Trông tớ mặc bộ này không đẹp hay sao?” Masamune đứng dậy, xoay một vòng tại chỗ.

……Thôi rồi. Cái này có khi còn phá hoại hơn tôi tưởng tượng ban đầu nhiều. Bộ đồ bơi với tạp dề này không phải chuyện đùa. Không ngờ cô ấy lại tung ra chiêu lớn đến mức này. Thế giới này đúng là điên rồ mà.

“Nhưng mà, tại sao cậu lại chọn một bộ đồ điên rồ như vậy chứ?”

“Ơ? Cậu thích kiểu này mà, đúng không?”

“Tớ chắc chắn là không.”

“…Tên gà mờ ngốc nghếch, sao cậu lại phải để ý đến cảm xúc của tớ làm gì? Mình đã sống chung được cả tháng rồi, có cần gì phải giấu giếm nữa đâu.”

“Nếu có gì thì chính cậu mới nên ngừng tỏ ra tốt bụng đi!”

Chẳng lẽ tôi là kiểu nhân vật có sở thích quái đản như vậy sao!? Ý tôi là, nếu bây giờ cô ấy mà mặc thêm dây nịt tất thì có lẽ sẽ là sự kết hợp hoàn hảo nhất rồi, nhưng dù sao đi nữa.

“Trước hết, cậu không thấy ngại khi trông như thế đó sao?”

“Không hẳn? Để tớ nói cho mà biết, vì chúng ta sống chung rồi, nên như thế này là bình thường thôi.”

“Thật ư…”

“Quan trọng hơn, cậu chưa quên cái gì à, tên gà mờ ngốc nghếch kia?”

“Rồi rồi.” Tôi thở dài, rồi quay mặt vào đĩa thức ăn, nói “Cảm ơn vì bữa ăn.”

Thực đơn hôm nay là cơm nóng hổi, cùng với cá thu nướng thơm lừng, kèm theo súp miso ngao và natto. Bất cứ ai là người Nhật chắc chắn sẽ cười toe toét sung sướng với bữa ăn này. À, thật may mắn vì mình được sinh ra ở đất nước này. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa nhồm nhoàm nhét đồ ăn vào miệng.

"…Thế nào rồi?" Giọng nói đầy lo lắng ấy cất lên.

Tôi quay đầu về phía tiếng nói, bắt gặp ánh mắt đầy lo âu của Masamune. Sống chung với cô ấy cả tháng trời, tôi hiểu rõ cô ấy đang mong đợi điều gì.

"Ừ, ngon thật đấy. Cảm ơn Masamune nhé."

"Không… không phải là tôi muốn cậu cảm ơn đâu. Tôi chỉ muốn nghe nhận xét của cậu, với tư cách là người được nếm thử thôi…!" Chắc Masamune ngại khi được khen như vậy, cô bé vội húp một ngụm canh miso.

Sống cùng cô ấy lâu đến thế này, tôi thấy rõ một điều. Thực ra Masamune có chút gì đó rất trẻ con. Có thể là do hoàn cảnh của cô bé, nhưng Masamune cứ như chú thỏ con lúc nào cũng muốn được chủ nhân chú ý, muốn được khen khi làm tốt vậy. Nhìn theo hướng đó, cô bé thật sự rất đáng yêu.

"Dù sao đi nữa, may mà chúng ta được ở đây, cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều." Tôi vừa gỡ xương cá vừa nói.

Cho đến tháng trước, tôi và Kureha vẫn còn ở tại tư dinh của Suzutuski Kanade. Lúc đó tôi bị đối xử chẳng khác gì chó giữ nhà, hoặc tệ hơn là đồ chơi, cứ như làm việc cho một công ty bóc lột sức lao động vậy, nên cuộc sống hiện tại đối với tôi chẳng khác nào một phước lành.

‘—Tôi sẽ biến cậu thành người nhà của tôi!’

Tất cả là nhờ câu nói ấy của Masamune. Căn hộ của cô bé vốn dĩ quá rộng đối với một nữ sinh cao trung ở một mình, tôi và Kureha cũng có thể dễ dàng ở các phòng khác, nên thật sự tôi rất biết ơn.

"…Ừ. Nhưng tôi cũng vui."

Tôi không ngờ những lời này lại thoát ra từ miệng cô ấy. Tôi thậm chí còn "Ơ?" một tiếng kinh ngạc, rồi trân trân nhìn cô bé.

"Tôi đã ở một mình suốt, nên có hai người ở cùng tốt hơn nhiều. Chắc chắn là có phần hỗn loạn hơn, nhưng cũng không hẳn là tệ."

"Masamune…"

"G-Gì vậy!? Đừng nhìn tôi như thế! Tôi đủ ngượng rồi đó!"

"Có gì mà phải ngượng. Nếu có thì, chuyện hôm qua lúc tôi đi siêu thị mới đáng xấu hổ hơn nhiều."

"Hả? Chuyện gì cơ?"

"Cậu không nhớ sao? Hôm qua chúng ta đi mua đồ ăn tối, bà nhân viên ở đó đã trêu chúng ta 'Ôi chao, cô chú mới cưới sao?', đúng không…"

"Uwaaaaaaaaaaaaah dừng lại đi, đồ gà ngốc!"

Masamune cuối cùng cũng nhớ ra cảnh tượng tôi đang nói, khuôn mặt cô bé đỏ bừng lên, tay chân vung loạn xạ. Chà, chúng tôi sống chung mà, nên việc bị hiểu lầm như vậy cũng là điều dễ hiểu.

"……"

Tuy nhiên, đúng như Masamune nói, những chuyện như thế này thỉnh thoảng cũng không tệ. Phải nói sao đây nhỉ, bầu không khí này thật ấm áp và dễ chịu. Nhìn lại sự kiện tồi tệ xảy ra vào tháng Mười, cuộc sống hiện tại thật sự có tác dụng thần kỳ. Dù sao đó cũng là trải nghiệm đầu tiên của tôi. Giờ đây tôi cảm thấy tốt hơn nhiều, và tất cả là nhờ Masamune.

"À, đồ gà ngốc. Cậu dính cơm trên má kìa."

"Hả? Thật sao? Ở đâu cơ?"

"À, ngốc, không phải chỗ đó. Chà, cậu bất lực thật đấy, tôi gỡ cho."

"Ơ… Không, không cần đâu. Ý tôi là…"

"Ý cậu là?"

"Thì… ngại."

"…Cậu nói gì vậy? Hôm qua chúng ta… còn ngủ chung phòng mà…"

"……!"

Tôi nhớ lại cảnh tượng đêm hôm trước và bắt đầu đỏ mặt. Nói tóm lại, đó là lỗi của Kureha. Con bé đi thuê một đĩa DVD đang giảm giá, và hóa ra đó là một bộ phim kinh dị. Chưa kể nó còn khá sốc và bệnh hoạn, nên cả ba chúng tôi đều run cầm cập khi xem.

Vấn đề là những gì xảy ra sau đó. Vì lý do nào đó, Masamune đã sang phòng tôi khi chúng tôi quyết định đi ngủ. Bản thân cô bé nói là "K-Không phải đâu! Phong thủy mách bảo tôi rằng ngủ ở phòng này hôm nay sẽ mang lại may mắn hơn!" hay gì đó tương tự, nhưng rõ ràng cô bé chỉ quá sợ hãi để ngủ một mình. Hơn nữa, tôi cá là cô bé thậm chí còn chẳng tin vào phong thủy.

Dù sao thì, trong lúc tôi vẫn đang loay hoay với sự ngượng ngùng của mình, Masamune đã ngủ chung phòng với tôi… Đương nhiên, tôi xin lấy danh dự đàn ông ra mà thề, tuyệt đối không có chuyện gì như các bạn nghĩ đâu. Bởi lẽ, tôi mắc chứng sợ phụ nữ mà.

“……”

Nhưng mà, nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ ngủ chung phòng như vậy rốt cuộc vẫn là quá đà. Thật sự cứ như vợ chồng son vậy…

“Thôi nào, để tôi nhặt cho.”

“À.”

Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ, Masamune đã nhanh tay nhặt hạt cơm dính trên má tôi. Cô ấy cho hạt cơm bé tí đó vào miệng mình, và… Khoan đã, sao cô ấy lại ăn luôn như vậy?

“G-Gì vậy? Bỏ đi thì phí chứ sao?”

“Thì… nhưng cũng đâu có nghĩa là cậu cứ thế mà ăn luôn!”

Trời đất ơi, ngại chết đi được! Nhờ thế mà tôi cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng bừng.

“Này, cái tên gà ngốc.” Tôi đang cố hạ nhiệt một chút thì Masamune khẽ khàng lẩm bẩm. “…Hôm nay tôi ngủ phòng cậu nữa được không?”

“Hả? Tôi không phiền, nhưng cậu vẫn còn sợ hay sao?”

“C-Câm đi, được chưa! Bộ phim đó thật sự… quá đáng sợ. Người ta cứ rụng như sung.”

“Thì đúng rồi, nó là phim kinh dị mà.”

“Chưa kể… ngủ cạnh cậu làm tôi cảm thấy bình tâm hơn.”

“……….”

Ưm, Masamune-san này, cậu đừng có tự nhiên buột miệng mấy lời đáng xấu hổ như thế chứ? Thay vì hạ nhiệt một chút, người tôi lại càng nóng hơn, chắc sắp gây ra hiện tượng nóng lên toàn cầu luôn rồi.

“……”

Nghĩ lại thì, đúng như cô ấy nói, thỉnh thoảng có chuyện như thế này cũng không tệ. Một cuộc sống ngọt ngào và thoải mái, hoàn toàn trái ngược với cuộc sống hỗn loạn và địa ngục ở nhà Suzutsuki. Nghĩ đến đây, vì tôi lớn lên trong một gia đình toàn những kẻ cuồng vật lộn, nên có lẽ tôi luôn mong muốn một cuộc sống thường ngày thư thái như thế này. Đúng là giấc mơ đã trở thành sự thật, tôi vui quá chừng.

Chẳng mấy chốc mùa đông sẽ đến, không khí sẽ trở lạnh, nhưng tôi chắc chắn sẽ sống sót nhờ hơi ấm đang tràn ngập trong căn hộ này. Và trong lúc đó, tôi sẽ tiếp tục sống trong giấc mơ về một cuộc sống hạnh phúc bên Usami Masamune—

“Dậy ngay đi, cái tên gà ngốc!” Một giọng nói lạnh lùng và chói tai kéo tôi ra khỏi giấc ngủ.

Cùng lúc đó, một cơn đau nhói tấn công dạ dày, khiến tôi hét lên như một con mèo bị dẫm đuôi, cơ thể gập lại thành hình chữ V hoàn mỹ. Quả nhiên, tôi đã bị đánh thức bằng một cú đá rìu đầy uy lực. Xét về mức độ sát thương, Masamune có vẻ đã giữ sức rất nhiều, nhưng nhiêu đó cũng đủ để đánh thức tôi hoàn toàn. Đúng là một cách đánh thức khá mới mẻ, dù vẫn còn nhân từ hơn nhiều so với cách Kureha đánh thức tôi.

“…Ư-Ưm. Chào buổi sáng, Masamune.” Tôi hít một hơi thật sâu, rồi chào lại.

Kiểm tra giờ, hiện tại là 7 giờ rưỡi sáng. Tiếp đó, tôi thấy chiếc chân dài của Masamune, được bọc trong chiếc tất đen đến đầu gối, đang đạp lên người tôi. Đương nhiên, cô ấy không mặc bộ tạp dề áo tắm hung hãn nào mà là quần áo thường ngày.

6-8ptdoej.png?w=727

“Đừng có ‘Chào buổi sáng’ với tôi, được chứ. Cậu thật sự kinh khủng khiếp khoản dậy sớm đấy. Tôi không trách em gái cậu phải dùng chiêu vật lộn để đánh thức đâu.”

“Nhưng cậu cũng đâu cần phải đá tôi đúng không?”

“Tôi không đá cậu, tôi đạp cậu thôi.”

“Khác nhau chỗ nào!?”

“Thì, dù tôi có nói gì cậu cũng không chịu dậy. Với lại, có phải cậu vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ nào không?”

“Ơ…”

Hả? Tôi tự hỏi tại sao, mình không thể nhớ bất cứ điều gì về cái giấc mơ được cho là đó. Tôi cảm thấy đó là một giấc mơ khá mãn nguyện, nhưng…

“Thôi, tôi có thể thấy nó chẳng có gì đáng giá đâu. Cậu cứ toe toét cười suốt trong lúc ngủ đấy.”

“Nhìn chằm chằm mặt người khác lúc ngủ là thiếu tế nhị đấy.”

“Tôi… tôi đâu có nhìn chằm chằm gì đâu! Tôi chỉ nói những gì mình thấy thôi mà!”

“Thật sao. Quan trọng hơn, Masamune này.”

“Cậu muốn gì?”

“Cậu có thể bỏ chân ra khỏi người tôi được không? Từ góc này, tôi có thể nhìn thấy bên trong váy cậu, điều đó không tốt cho sức khỏ—Guh!?”

Dù tôi có nói thẳng, nói thật cỡ nào đi nữa, Masamune lại đạp thêm cú nữa vào bụng tôi, lần này còn mạnh tay hơn.

“Đồ ngốc! Đồ gà đần!” Masamune tức điên lên, quay phắt vào bếp.

“…Trời đất quỷ thần ơi.” Tôi khẽ thở dài, lách người ra khỏi chỗ nằm và vươn vai mấy cái.

Tôi là con trai trưởng nhà Sakamachi, nào có thể gục ngã vì mấy chuyện vặt vãnh này. Tôi đã trải qua bao nhiêu thứ tồi tệ hơn nhiều rồi.

“À, mà này…”

Tôi tự hỏi tại sao… cái lối sống này, cái không khí này, tôi đã hoàn toàn quen với nó rồi. Đã tròn một tháng kể từ khi tôi và Kureha dọn đến ở chung với Masamune. Nghĩ lại mà thấy lạ lùng, thời gian trôi nhanh thật.

‘—Tôi sẽ khiến anh trở thành một thành viên trong gia đình tôi!’

Với những lời đó, Masamune đã dùng tấm vé ưu tiên mà cô ấy có được từ Derechuki-san, giải thoát tôi và Kureha khỏi cái nơi địa ngục ấy. Thế nhưng, đây chẳng qua cũng chỉ là một gia đình giả tạo. Bởi vì…

“Tôi vẫn bị đối xử y hệt như ở bên đó thôi.”

Tôi nhìn vào chỗ nằm vừa nãy, lại thở dài một hơi. Cái này còn tệ hơn cả những gì tôi nhận được ở Dinh thự Suzutsuki ấy chứ—cụ thể là một cái túi ngủ. Đúng vậy, tôi đang dùng ban công căn hộ cao cấp của Masamune làm chỗ ngủ, rúc mình trong túi ngủ mỗi đêm. Thật sự chẳng ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong đời. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình lại phải ngủ ngoài ban công của một căn hộ cả. Chưa kể…

“Đây là phòng của mình đấy hả…”

Tôi buông lời tương tự như cái lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó một tháng trước—một cái hộp giấy. Nó được đặt ở góc ban công, một “cơ ngơi” nhỏ bé chủ yếu được làm từ bìa carton. Chưa kể trên lối vào còn ghi chữ ‘Gà Đần’, với nét chữ dễ thương đến không phù hợp. Thật vậy, cái nhà carton này chính là “tổ ấm” của tôi, và bên trong nó là cái túi ngủ. Nói thật thì nó chẳng khác gì—

“—Một cái chuồng chó con.” Tôi lại thở dài lần nữa, và hồi tưởng về giấc mơ hạnh phúc mình vừa có, nỗi buồn và đau đớn như đâm thẳng vào tim khi tôi làm vậy. Đây mới chính là hiện thực.

Ngay cả khi nơi ở hiện tại của tôi đã thay đổi, cách tôi bị đối xử vẫn y nguyên—một con chó.

“Chuyện đó có gì mà không được chứ? Dù sao thì tôi cũng đã quyết định “nuôi” hai người mà.”

Bên trong căn hộ của Masamune, chính xác hơn là phòng khách, Masamune vừa nhồm nhoàm miếng bánh mì nướng vừa giải thích.

“Cô có thể đừng nói cái từ ‘nuôi’ được không? Tôi thật sự cảm thấy mình như một con vật vậy.”

“Sao cơ?”

“Sao ư, cô hỏi sao ư…”

“Ý tôi là, đây là nhà của tôi. Vì hai người không biết nấu ăn, nên tôi phải lo việc đó cho hai người. Chưa kể tôi còn làm mấy việc nhà khác và giặt giũ nữa chứ…”

“…Tôi vô cùng xin lỗi. Như vậy tôi sẽ cảm thấy tệ hơn nữa, nên làm ơn đừng nói nữa.”

“Chưa kể hai người còn bắt tôi giặt cả đồ lót của mình nữa chứ…”

“Cô không thể khiến nó nghe như tôi là một kẻ biến thái được không!?”

Tôi tự giặt đồ lót của mình đàng hoàng mà. Bằng tay đấy, không đùa đâu. Trong một tháng qua, tôi bắt đầu cảm thấy mình giống như một người sống sót trong tự nhiên vậy.

“Tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn giặt đồ lót của hai người chung với quần áo của tôi.”

“Cô là con gái tuổi teen hay gì thế?”

“Đúng vậy, thì sao nào?”

“…Ế, cô là vậy à?”

“Cái đó là ý gì hả!?”

“Ý tôi là, cô giống một người mẹ hơn là—Guho!?”

Gót chân của Masamune đâm thẳng vào ống chân tôi dưới gầm bàn.

“Anh vừa nói gì?”

“T-Tôi rất xin lỗi…”

“Đây không phải là chuyện anh nói rồi xin lỗi sau được đâu. Lần nữa là tôi sẽ vứt cái nhà hộp carton của anh đi đấy.”

“…Vâng, tôi hiểu rồi, Masamune-san.” Tôi chỉ có thể cúi đầu chịu trận.

Ngủ trong túi ngủ trên ban công quả là một thử thách khó nhằn. Lão già đó chắc chắn đã tự mình trải qua chuyện này, nhưng tôi thì không "cứng cựa" được như ông ta. Thật ra, tôi biết lúc nãy mình đã hơi thất lễ. Dù sao thì Masamune cũng đã tốt bụng cưu mang chúng tôi. Tôi chỉ là đang ăn bám cô ấy thôi. Ít ra, việc tôi đưa khoản sinh hoạt phí hàng tháng nhận từ mẹ cho Masamune cũng giúp tôi giữ được chút sĩ diện đàn ông.

“Mà sao tôi cứ phải ở trong thùng giấy thế này?”

“Anh hỏi tôi câu đó từ một tháng trước rồi còn gì?”

“Đúng vậy, và tôi đã hỏi đi hỏi lại câu đó mỗi ngày đấy.”

“Vậy thì anh phải biết câu trả lời rồi chứ? Chỗ đó thừa sức làm phòng cho anh rồi còn gì.”

“…Không phải cô nói chúng ta sẽ trở thành ‘gia đình’ của cô sao? Gia đình đối xử với nhau như thế này à?”

“Anh nói gì thế? Thú cưng cũng là gia đình mà, phải không?”

“……”

Vì lý do nào đó, gương mặt Masamune trông không giống như đang nói đùa chút nào. Tại sao các nhà hoạt động nhân quyền lại không nhắm vào cô ta chứ? Có ai đó nhận nuôi tôi không? Tôi chẳng cảm thấy được chào đón chút nào ở đây.

“Ổn mà đúng không? Nhà thùng giấy đang là xu hướng gần đây đấy.”

“Tôi cảm thấy học sinh tiểu học còn có thể thiết kế tốt hơn cho bài tập hè của mình nữa là.”

“C-Câm miệng! Tôi có phải kiến trúc sư đâu! Tôi đã làm cho anh một cái rồi, nên phải biết ơn đi chứ!”

“Thế vẫn không giải thích được sao cô lại phải đối xử với tôi như thú cưng…”

“Không sao đâu, căn hộ này cho phép nuôi thú cưng mà.”

“Vấn đề không phải ở chỗ đó, rõ ràng là vậy!”

“Vậy thì vấn đề là gì? Anh đã từng mặc đồ chó ở chỗ của Suzutsuki Kanade rồi còn gì? Tôi nghĩ cái này tốt hơn nhiều cho anh đấy.”

“Ư…!”

Tôi không thể cãi lại. Đúng là ở đây có lẽ tốt hơn hồi tôi sống ở chỗ Suzutsuki. Ngủ trên ban công khiến tôi cảm thấy mình giống một cái cây hơn là thú cưng hay con người, nhưng ít nhất tôi không bị bóc lột sức lao động đến chết. Dù vậy…

“Này, dù cô và Kureha đang dùng một phòng, thì vẫn còn một phòng trống cho tôi mà, phải không? Cô không thể để tôi ở trong nhà được sao—”

“Không thích.” Cô ấy nói, rõ ràng là dập tắt mọi hy vọng và mơ ước của tôi. “Đồ ngốc gà mờ, không phải là tôi không tin tưởng anh. Tuy nhiên, anh là một thằng con trai đang tuổi dậy thì, nên nếu tôi lơ là cảnh giác một lần, anh có thể sẽ bị cám dỗ làm điều gì đó đáng lên án.”

“Đáng lên án…”

“Ví dụ như, lén lút giặt đồ lót của tôi…”

“Vậy là tôi trở thành một người chồng tử tế và chu đáo thì không tốt sao?”

“A-A-Anh không phải chồng tôi!”

“Sao cô lại phủ nhận một cách tuyệt vọng thế?”

“Đ-Đó là… Dù sao thì! Anh sẽ ở đó. Tôi có thể yên tâm vì buổi tối tôi cũng khóa cửa rồi.”

“Chỉ mình cô yên tâm thôi.”

Hiện tại thì vẫn ổn vì đang là tháng Mười Một, nhưng một khi tháng Mười Hai đến, tôi có thể sẽ chết cóng mất đấy, cô biết không? Tôi đã sống trong một căn hộ cao tầng rồi, cái chết kiểu đó thì thảm hại quá.

“Gì cơ? Nếu có bất kỳ lời phàn nàn nào, sao anh không quay về căn nhà đó đi?”

“……”

…Tôi không thể. Đó là điều duy nhất tôi không thể làm. Bởi vì cô ấy—Konoe Subaru—đang ở đó. Cô ấy là cô gái tôi thích. Tháng trước, tôi cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của mình, và dốc toàn lực để tỏ tình, nhưng tôi đã bị từ chối không thương tiếc. Tôi bị từ chối một cách dứt khoát. Về cơ bản, tôi đang ngồi đây với một trái tim tan nát.

‘Mạnh mẽ lên đi, đồ nhút nhát’, tôi có thể nghe rất nhiều người nói, nhưng họ chỉ không nhận ra cảm giác này thế nào thôi. Hãy nghĩ đến cảm xúc của tôi đi chứ. Đã một tháng rồi, và tôi vẫn chưa vượt qua được cô ấy. Có ai có thể thôi miên tôi không?

“Chưa kể, một tháng trước, tôi đã hỏi anh có thực sự ổn khi đến chỗ tôi không, phải không?”

“Đúng vậy, và tôi đã đồng ý lúc đó.”

Cuối tháng Chín vừa rồi, người ta bảo tôi việc xây lại nhà sẽ mất chừng hai tháng, nên tôi cứ nghĩ mình có thể dọn khỏi chỗ Masamune ngay lập tức. Nhưng đời đâu có dễ dàng vậy. Tháng Mười mưa tầm tã, tiến độ sửa chữa gần như bị đình trệ hoàn toàn, giờ thì phải đợi tới cuối năm rồi. Bởi thế mà tôi và Kureha vẫn cứ ở lại đây.

“...Kureha? Lấy giúp anh chai sữa cái.”

“Ư-Ừm. Đây, Nii-san.” Kureha đáp lại, giọng có vẻ khó xử, rồi đưa sữa cho tôi.

Con bé im lặng lạ thường. Suốt một tháng nay, “con quái vật” của gia đình tôi vẫn cứ thế này. Lý do là vì vụ “vật lộn” vào ngày cuối cùng chúng tôi ở dinh thự Suzutsuki. Tôi đã bảo con bé cứ hành hạ tôi nhiều hơn vì tôi vừa bị từ chối tình cảm, nhưng hóa ra điều đó lại trở thành nỗi ám ảnh của con bé. Chắc Kureha nghĩ tôi đã hóa điên rồi.

Mà thật ra thì tôi cũng không thể trách con bé được. Nếu thấy ai đó trong gia đình mình trở thành kẻ tâm thần, tôi sẽ lập tức đưa họ vào bệnh viện, hoặc thẳng tay gọi cảnh sát. Dù sao thì, dạo này Kureha trở nên ngoan ngoãn lạ thường. Kể từ đó, con bé cũng không bao giờ dùng chiêu vật lộn để đánh thức tôi nữa. Nhờ vậy, trách nhiệm đánh thức tôi giờ đây thuộc về Masamune. Tôi vui vì được giải thoát khỏi màn vật lộn mỗi sáng, nhưng vì điều này lại trở thành một phần khác trong cuộc sống gia đình tôi theo một cách khác, nên tôi không thể nói là mình đặc biệt hạnh phúc.

“Dù sao thì, vẫn còn lâu nhà cậu mới xây xong đúng không? Tôi cho cậu ở nhờ đây. Cậu nên biết ơn vì được ở trong một căn hộ cao cấp thế này chứ.” Cô chủ nhà đáng yêu ưỡn ngực ra.

…À phải rồi, nói về căn hộ này.

“Này Masamune, gần đây mọi chuyện… không phải hơi kỳ quái sao?”

“Hả? Ý cậu là sao?”

“Thì… Từ khi tôi với Kureha chuyển đến đây, chẳng phải đã xảy ra những chuyện kỳ lạ sao?”

“Hmm… Cậu nói không sai, nhưng có vẻ cũng đâu phải chuyện gì to tát lắm đúng không?”

“……”

Không không không, sức chịu đựng của cậu đơn giản là vượt xa chúng tôi thôi, nhưng đây chắc chắn là chuyện to tát đấy, cậu nghe rõ không? Một tháng trước, khi chúng tôi đến đây, điều đầu tiên khiến chúng tôi ngạc nhiên… là một hiện tượng siêu nhiên. Nói trắng ra thì, ở đây có ma ám. Cậu có thể tự hỏi tại sao một cô gái nghèo như Masamune lại có thể sống trong một căn hộ cao cấp như vậy, nhưng lý do là vì đây là một căn hộ bị ma ám thực sự, nên giá thuê mới giảm mạnh.

Ngay từ ngày đầu tiên, tôi đã hiểu rõ tại sao lại như vậy. Mỗi đêm tôi đều bị bóng đè, tôi nghe thấy những tiếng gõ kỳ lạ, đồ dùng đặt ở những nơi không ai trong chúng tôi nhớ, TV tự động bật rồi tắt, và những sự cố, hiện tượng khác thật sự đáng sợ đối với trái tim tôi. Không nghi ngờ gì nữa, nơi này bị nguyền rủa rồi.

Tuy nhiên, tất cả những chuyện đó đã dừng lại cách đây không lâu. Cá nhân tôi thì rất vui vì điều đó, chắc chắn rồi, nhưng vì nó dừng lại quá đột ngột, tôi thực sự không biết phải cảm thấy thế nào, và nó khiến tôi rùng mình hơn bất cứ điều gì khác. Rốt cuộc thì…

“…Nii-san nghe này.” Lúc đó, Kureha mới lên tiếng.

Trước đây, con bé đã rất sợ hãi khi ở lại nơi này. Lúc đầu, Kureha gần như ngủ trong phòng của Masamune vì quá sợ. Đúng vậy, con bé cực kỳ kém với những thứ tâm linh. Rốt cuộc, Kureha không thể thắng được thứ gì đó không có hình thể. Nhưng, điều này hiếm thấy thật. Tôi không ngờ con bé lại cắn câu vào chủ đề mình tệ nhất này.

“Nii-san, em có thể nói cho anh biết không?”

“Ư-Ừm, có chuyện gì vậy?”

“Chuyện là… em đã cố gắng nói điều này từ lâu rồi, nhưng… khoảng ba tuần trước, vào một đêm nọ… em đã gặp họ.”

“……”

Ngay khi con bé dứt lời, tôi cảm thấy nổi da gà khắp người. Con bé đang nói về ai vậy? Tôi muốn hỏi, nhưng miệng tôi không thể cử động. Cứ như thể tôi bị nguyền rủa vậy.

“Chắc tầm ba giờ sáng gì đó? Tôi ra khỏi phòng để đi vệ sinh… rồi đụng phải họ.”

“Đụng phải… cái gì cơ?”

“Đã nói rồi mà… là họ đó.”

“……”

K-Không lẽ nào… cô ấy đang nói về mấy cái thứ “Gờ” ám căn nhà này sao? Và không, tôi không có ý nói đến mấy con G*ndam hay thứ gì tương tự đâu. Ý tôi là mấy con MA thực sự kia kìa.

“Lúc đó tôi hết hồn luôn đó nha…”

“À-À, thì… chắc chắn là hết hồn rồi.”

Nếu tôi rơi vào tình huống đó, có khi sợ chết khiếp luôn. Đương nhiên, ngoài ba người chúng tôi ra, đáng lẽ không có ai khác sống ở đây cả.

“Bà ấy trông như một phụ nữ trẻ, mặc váy liền màu trắng, tóc dài thượt, rồi đột nhiên bảo ‘Này, chúng ta chơi chung đi?’ rồi sau đó…”

“……”

“Tôi… tôi sợ lắm, nên…”

“N-Nên sao…?”

Chưa kịp nhận ra thì giọng tôi cũng bắt đầu run rẩy rồi. Nếu Kureha kể chuyện này thì chắc chắn không phải chuyện đùa rồi.

“Tôi… tôi…” Kureha nuốt nước bọt, rồi nói tiếp. “Tôi… ném bà ấy đi.”

“……”

Được rồi, dừng lại ngay, em gái. Em vừa nói cái quái gì vậy?

“Như đã nói, tôi theo phản xạ ném bà ấy đi.”

“N-Ném đi…”

“Không những thế còn là một cú German suplex nữa chứ.”

“Em đang nói cái quái gì vậy!?”

“Thật tình, lúc đó chỉ là do phản ứng tức thời thôi. Nếu là hai đấu một thì chắc tôi đã bó tay rồi.”

“……”

…Đáng sợ thật. So với mấy con ma vớ vẩn, tôi còn sợ đứa em gái của mình hơn nhiều, con bé vừa dùng German suplex với một con ma kìa.

“Thế nên, đây mới là điều quan trọng nè.” Kureha tiếp tục.

Ơ? Vẫn chưa xong à? Hay sau đó cô ta bị ma nhập rồi? Thế thì phiền phức lắm, phải gọi thầy pháp đến ngay mới được…

“Sau khi tôi quật bà ấy, bà ấy từ từ đứng dậy…”

“Ư-Ừm…”

“Rồi bà ấy nhìn tôi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nói mấy lời này nè—” Cô ấy mở to mắt nhìn tôi. “‘Cảm ơn cháu rất nhiều, giờ thì ta cuối cùng cũng có thể siêu thoát rồi’.”

“Đồ điên rồ!” Tôi hét lên không chút kiềm chế.

Nếu đây là một bộ truyện tranh bóng chày nổi tiếng nào đó, chắc tôi đã lật tung cái bàn lên rồi.

“E-Em không nói dối! Tất cả đều là sự thật!”

“Bình tĩnh lại đi Kureha. Em mệt rồi đó.”

“Em cũng không mệt!”

“Không, em có lẽ bị ma nhập rồi.”

“Ma nhập!?”

“Ài, con xin lỗi mẹ, con không bảo vệ được con gái của mẹ…”

“Đừng có đối xử với em như thể em đã chết rồi chứ!?” Kureha giận đến tím mặt.

Ý tôi là, cái diễn biến kiểu gì vậy trời? Bà ta siêu thoát vì em dùng German suplex với bà ta? Nghe như từ trong manga bước ra vậy, chứ không phải đời thực.

“Ý em là, em nghĩ đối xử như vậy ngay sau khi gặp mặt thì hơi thô lỗ.”

“Thô lỗ gì mà thô lỗ, nếu em làm vậy giữa phố thì sẽ bị bắt đó!”

“Đó là lý do em quyết định nghe lời Sakamoto-san.”

“Sakamoto nào cơ!?”

“Hả? Em đang nói về người phụ nữ đó mà. Chúng em đã giới thiệu tên cho nhau, và bà ấy nói tên mình là vậy đó.”

“Thôi được rồi, tôi không biết phải phản ứng sao nữa, nên em dừng cái vụ này lại đi!”

Con bé thực sự bị ma nhập rồi sao? Nói chuyện với ma thì chắc chắn không bình thường rồi.

“Thế nên, theo lời bà ấy thì bà ấy khá là kiệt sức. Anh biết đấy, với cái đợt suy thoái kinh tế gần đây đó.”

“Tôi không nghĩ ma quỷ lại bận tâm mấy chuyện đó đâu.”

“Bà ấy nói xem TV cả ngày chỉ làm bà ấy thấy chán nản thôi.”

“Bà ta ngây thơ ghê ha…”

“Đó là lý do bà ấy quyết định siêu thoát. Nói thật thì, bà ấy đã chán chơi với anh rồi đó, anh trai.”

“Vậy là tất cả những hiện tượng siêu nhiên xung quanh tôi đều chỉ là do bà ta chơi đùa thôi sao!?”

Tôi sẽ giết bà, Sakamoto! Khoan đã, không đúng. Sakamoto-san đã chết rồi. Nghề chính của bà ta dù sao cũng là ma mà.

“Thế nên, khi em quật bà ấy bằng cú German suplex, bà ấy dường như đã cảm thấy hài lòng.”

“Tại sao một con ma lại cảm thấy hài lòng sau khi bị German suplex chứ?”

“Theo lời bà ấy, bà ấy từng là một đô vật chuyên nghiệp. Đó là lý do bà ấy muốn được quật một lần nữa như vậy.”

“Đúng là một nỗi tiếc nuối dai dẳng khủng khiếp.”

“Sau khi em làm xong chuyện đó, cô ấy nói ‘Giờ em có thể siêu thoát rồi đúng không?’, anh biết không.”

“Cô ấy đã siêu thoát rồi mà!”

Chết rồi! Đã cán đích rồi, băng rôn còn quấn ngang eo kìa! Cô chỉ ở lại thế giới này vì muốn có một động lực để siêu thoát thôi đúng không!?

“Cô ấy còn nói ‘Em xin lỗi vì đã khiến anh phải chơi đùa theo những trò quỷ của em để giết thời gian’.”

“Khoan đã, vậy là tất cả những hiện tượng siêu nhiên xảy ra ở đây… đều là do cô ấy làm sao? Tất cả chỉ để giết thời gian ư?”

“Sakamoto-san nói rằng cô ấy luôn thích dọa người khác. Đó là lý do tại sao khi trở thành ma, cô ấy đã cố gắng hết sức mình.”

“Có ai yêu cầu cô ấy làm thế đâu, trời ạ.”

Cô ta là ai vậy, một diễn viên hài mới vào nghề à? Cô ta làm việc hăng say hết mình nhưng lại vì những lý do hoàn toàn sai trái. Xin hãy nghĩ đến cảm xúc của tôi một chút đi.

“Những lời cuối cùng của cô ấy là ‘Cảm ơn và tạm biệt’, rồi biến mất.”

“Cô ấy rời đi khá dễ dàng nhỉ…”

“À, thật ra, em vừa nhớ ra. Cô ấy nói ‘Cảm ơn, và tạm biệt… Hẹn gặp lại anh ở địa ngục, tên bốn mắt đáng ghét’.”

“Cái lời cuối cùng đó thật sự cần thiết hả, đồ đàn bà đáng ghét kia!?”

“Nyahaha. Không sao đâu Nii-san, chắc cô ấy chỉ đùa thôi mà. Em thấy cô ấy có khiếu hài hước lắm.”

“Nhưng đâu có nghĩa là cô ấy nên nguyền rủa tôi xuống địa ngục…”

Sakamoto-san, xin hãy lên thiên đường nhé, để tôi có thể gặp lại cô một khi tôi siêu thoát lúc về già. Tôi sẽ mang cho cô một món quà lưu niệm thật đẹp.

“À thì, chuyện này xảy ra khoảng ba tuần trước. Em có thói quen nửa tỉnh nửa mơ nếu tỉnh dậy giữa đêm, nên em không biết chuyện này có thật sự xảy ra hay chỉ là mơ. Đó là lý do em chưa bao giờ kể cho anh nghe, nhưng giờ nói ra rồi, em thấy sảng khoái ghê~” Kureha nở một nụ cười rạng rỡ.

…Làm ơn đó là một giấc mơ đi. Tôi ước điều đó từ tận đáy lòng. Cái câu chuyện vừa rồi không thể là sự thật được. Chắc cô bé không kể cho chúng tôi nghe cho đến bây giờ vì không muốn bị coi là điên rồ và hoang tưởng. Dù vậy, có thể chỉ là trùng hợp thuần túy, nhưng nếu tất cả những hiện tượng siêu nhiên bây giờ dừng lại, tôi sẽ không phàn nàn gì cả, và tôi chắc là Masamune cũng nên…

“Uuuu… Tạm biệt, Sakamoto-san…”

“Sao cậu lại khóc!?” Tôi cằn nhằn.

Nước mắt lã chã tuôn rơi trên má, Masamune lầm bầm một mình. Tại sao cô ấy lại buồn đến thế khi Sakamoto-san siêu thoát?

“C-Câm đi, tôi không kìm được.”

“Tại sao… bây giờ cậu lại chán nản vậy?”

“Ý tôi là, tôi luôn ở đây một mình, nên việc có người khác ở cùng vì lý do nào đó lại khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng…”

“……………”

Ý tôi là, cái ‘người khác’ này là một con ma. Hơn nữa, cô ấy cũng dễ cô đơn nhỉ? Mặc dù là một con thỏ xấu tính.

“……………”

Thôi thì, xét về môi trường cô ấy được nuôi dưỡng, tôi không thể trách cô ấy được. Trước khi chúng tôi đến đây, cô ấy đã sống một mình trong căn hộ cao cấp này. Dĩ nhiên, hoàn cảnh gia đình của cô ấy là một lý do dễ dàng để khép lại cuộc thảo luận này, nhưng hiện tại cô ấy đang trong tình cảnh buộc phải sống xa bố mẹ. Đó là lý do tại sao cô ấy có lẽ luôn cảm thấy cô đơn. Cô ấy vẫn chỉ là một học sinh trung học như chúng tôi. Đó là lý do… việc chúng tôi đến đây có thể là điều thuận tiện nhất cho cô ấy.

“Mnn, cảm ơn vì bữa ăn. Nii-san, em sẽ đi tập luyện cho câu lạc bộ.” Kureha ăn xong miếng bánh mì nướng mứt dâu, rồi vỗ hai tay vào nhau.

“Hả? Masamune, cậu không đi cùng cô bé sao?”

“Tôi đang nghỉ giải lao. Đó là buổi tập cá nhân của cô bé mà, đúng không? Ai lại muốn tập luyện vào Chủ Nhật chứ?”

“Ehh? Vui mà, cứ đi cùng đi!”

“Người duy nhất thích kiểu tập luyện đó là phó hội trưởng thôi. À, Sakamichi, cậu có về trước 3 giờ chiều không?”

“Ơmm… Tôi không biết nữa? Còn tùy thuộc vào buổi tập…”

“Tôi hiểu rồi. Hôm nay siêu thị có đợt giảm giá đặc biệt, nên nếu cậu không thể về nhà trước 3 giờ chiều, tôi sẽ mang con gà ngốc nghếch này đi cùng.”

“Được thôi, tiền bối Usamin.”

“…Tôi đã bảo bao nhiêu lần là đừng gọi tôi như thế rồi mà…”

“Hi hi, có sao đâu chứ? Đằng nào chúng ta cũng như người nhà rồi mà. Thôi, gặp lại sau nha!” Cô bé nói rồi chạy vụt ra khỏi phòng khách.

Đúng là cô em này chẳng bao giờ chịu ngồi yên. Mà không biết câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ họ tập luyện cá nhân thì làm những gì nhỉ?

“Em gái cậu đúng là biết cách gây ồn ào đấy.” Masamune vừa cất bát đĩa vừa nói.

À phải rồi, trông Kureha giờ đã vui vẻ hơn một chút rồi. Có lẽ việc trút bầu tâm sự về Sakamoto-san đã thực sự giúp cô bé cảm thấy khá hơn chăng? Tôi không phản đối việc cô bé lấy lại tinh thần, nhưng tôi chỉ hy vọng em ấy sẽ không lôi tôi ra làm bao cát tập vật lộn nữa thôi.

“Nhưng mà, thỉnh thoảng ở cùng một người như vậy cũng đâu có tệ.”

“Ể?”

Khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Masamune bỗng nhiên buột miệng nói ra câu đó.

“Thật ra thì… vì tôi là con một, nên tôi lúc nào cũng muốn có anh chị em.”

“H-Hả…”

“Gì… gì thế!? Sao cậu lại nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp như vậy!”

“Ý tôi là… cậu muốn có anh chị em, nhưng cậu biết rõ cô ấy như thế nào mà, đúng không?”

Sakamachi Kureha quá nguy hiểm. Thật sự, sẽ tốt hơn nếu coi cô bé là một loài động vật quý hiếm được bảo vệ theo Hiệp ước Washington và đưa vào Vườn thú Ueno. Vì tôi đã sống cùng cô bé mười năm nay, tôi có thể tự tin khẳng định rằng cô bé giống như một con sư tử hay hổ Siberia vậy. Chẳng biết lúc nào em ấy sẽ lại lao vào cắn tôi.

“Nhưng mà, quen rồi thì cũng ổn thôi, phải không?”

“Cậu nói vậy là vì cậu chưa bao giờ bị lôi ra làm bao cát tập mấy đòn vật lộn cả.”

“Tôi cá là cậu có thể thuần hóa được cô bé nếu cậu chịu khó chuẩn bị đồ ăn cho cô bé đấy.”

“Thấy chưa, cậu lại coi cô ấy là thú cưng rồi!”

Cô ấy định tước đoạt nhân quyền của Kureha đến mức nào nữa đây? Hay tôi là chó cưng còn Kureha là mèo cưng ở đây? Đổi lại một chỗ ngủ, chúng tôi lại bị cô ấy huấn luyện.

“Tôi không hề có ý định biến cô bé thành thú cưng hay gì cả.”

“Thế sao cậu lại nói nghe như vậy?”

“Là bởi vì… Gọi thẳng mặt cậu là người nhà thì tôi ngượng lắm…” Cô ấy thì thầm những lời cuối, hai má ửng hồng.

Người nhà ư… Đúng là hơi ngượng thật, nhưng nhìn vào mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, có lẽ đó là từ ngữ phù hợp nhất… Kureha, Masamune và tôi đang sống chung dưới một mái nhà. Ban đầu, tôi cần một chút thời gian để quen, nhưng giờ đã là một tháng rồi. Con người ta thật sự có thể thích nghi với mọi thứ, và tôi chắc chắn Masamune cũng vậy. Cô ấy đã quen với Kureha rất nhiều. Tôi thậm chí còn có thể coi họ như chị em. Nói thật, đó là điều mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng được ở cô ấy.

—Dù sao đi nữa, cô ấy đã không thể tin tưởng bất cứ ai. Lớn lên trong một gia đình phức tạp, cô ấy đã mất đi niềm tin vào con người. Ngay cả bây giờ, cô ấy vẫn đang dần mở lòng với Kureha. Chà, tôi dám chắc tính cách của Kureha đã góp phần không nhỏ vào việc đó. Cô bé cởi mở với bất kỳ ai, và rất tệ trong việc nói dối. Đó là lý do tại sao mối quan hệ hiện tại này không tệ chút nào. Dù sao thì cô ấy cũng luôn khao khát có một gia đình. Đồng thời, Kureha và tôi cũng đang tìm kiếm một nơi để sống.

Việc chúng tôi sống chung có lẽ là cách giải quyết suôn sẻ nhất cho tất cả những vấn đề này. Cứ như thể chúng tôi đang thực hiện mong muốn của nhau vậy. Lý do Masamune dùng từ ‘thú cưng’ là vì cô ấy ngượng, tôi đoán thế.

“……”

Và có lẽ, tôi đã dùng lối sống mới này để quên đi sự cố với Konoe—trái tim tan vỡ của mình. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn có thể nhớ rõ mồn một khung cảnh hồi đó. Trong đêm lễ hội, khi nghe lời tỏ tình của tôi, Konoe đã thẳng thừng từ chối…

“……”

À phải rồi, từ sau lần đó chúng tôi chẳng nói chuyện gì nhiều. Chúng tôi đã nói sẽ giữ mối quan hệ bạn bè thân thiết, nhưng từ đó đến nay cứ gượng gạo thế nào ấy. Vì vậy tôi chẳng biết phải làm gì. Vì tôi đã không nói chuyện với cô ấy như một người bạn trong một thời gian dài, nên tôi vẫn chưa thể quên được cô ấy.

—!

Không, có lẽ nào… mình vẫn chưa muốn quên cô ấy? Dù đã một tháng trôi qua kể từ ngày mình bị từ chối, vậy mà…

“Bữa sáng xong rồi, hay là chúng ta bắt đầu luôn nhé?”

Một giọng nói kéo mình về thực tại. Trước mặt mình là Masamune, cô nàng đã dọn dẹp xong xuôi cả bát đĩa của mình. Cô mặc một chiếc áo phông hồng nhỏ bên trong, khoác ngoài là áo sơ mi trắng cùng đôi tất đen cao đến đầu gối. Có vẻ như dù ở nhà, cô nàng vẫn khá chú trọng đến vẻ ngoài của mình. Ngược lại, Kureha lại ăn mặc khá xuề xòa. Lúc nào cũng chỉ thấy quần áo thể thao hoặc đồ ngủ.

“Mà, bắt đầu cái gì cơ?” Mình bối rối hỏi lại.

Hôm nay là Chủ Nhật. Với những học sinh trung học bọn mình, đây lẽ ra phải là một ngày để nghỉ ngơi. Vậy mà tại sao cô nàng lại nói cứ như thể hôm nay chúng mình có kế hoạch quan trọng nào đó…

“…Anh vẫn còn nửa mê nửa tỉnh à?” Masamune càu nhàu. “Dĩ nhiên là chúng ta sẽ chữa chứng sợ phụ nữ của anh chứ còn gì nữa.”

“……”

…Đúng rồi nhỉ. Mình hoàn toàn quên béng mất chuyện đó. Có lẽ mình vẫn còn ngái ngủ thật. Suốt một tháng qua, từ khi mình sống ở nhà Masamune, cô ấy đã thực hiện một loạt các “biện pháp khắc nghiệt” để chữa bệnh sợ phụ nữ cho mình. Vì những ngày đó quá… kích thích và ám ảnh đối với mình, nên mình xin phép không đi sâu vào chi tiết ở đây, nhưng có lẽ số lần mình chảy máu cam rồi ngất xỉu đã nhiều như sao trên trời rồi. Thật sự là mình kiệt sức lắm rồi, nếu mọi người hiểu ý mình.

“Thôi nào, đừng có làm vẻ mặt khó chịu chỉ vì nghĩ đến chuyện đó chứ. Anh muốn thoát khỏi chứng sợ phụ nữ mà, đúng không?”

“Ư… Tôi muốn, nhưng mà…”

“Vậy thì anh phải biết ơn tôi đấy, tôi sẽ dùng chính cơ thể mình để giúp anh.”

“Ờ thì, tôi đoán vậy… Nhưng cô không thấy mình có hơi quá nhập tâm rồi sao?”

Mình thắc mắc, cô nàng có vẻ quyết tâm cực độ trong việc chữa chứng sợ phụ nữ cho mình. Liệu có lý do nào khiến cô ấy lại liều mạng đến thế không?

“T-Tôi đâu có nhập tâm gì đâu… Chỉ là…”

“Chỉ là gì?”

“T-Theo kiểu bạn bè… tôi nghĩ sẽ tốt cho anh nếu anh thoát khỏi chứng sợ phụ nữ, để anh có thể trải nghiệm tình yêu với một cô gái…”

Không hiểu sao, cuối câu cô nàng lại bắt đầu nói lắp bắp. Chà, mình có thể thấy cô ấy thật lòng muốn giúp mình, dù phương pháp của cô ấy hơi cực đoan một chút. Nhưng mà, cũng không sao. Từ khi mình rời khỏi nhà Suzutsuki, mình cũng chưa gặp Suzutsuki lần nào. Bọn mình có chạm mặt ở trường, nhưng chẳng nói chuyện nhiều. Gần như là cô ấy đang tránh mặt mình vậy. Hơn nữa, mối quan hệ giữa Konoe và Suzutsuki gần đây cũng trông hơi kỳ quặc.

“Vậy thì, bắt đầu thôi. Đừng lo, hôm nay tôi đã nghĩ ra một phương pháp hợp lý rồi.”

“Ư…”

Nghe những lời này từ Masamune cứ như một bản án tử hình đối với mình vậy. Làm ơn đi mà, đừng mà. Mọi phương pháp mà cô ấy nghĩ ra đều là cực hình đối với mình. Cứ như là liệu pháp sốc điện vậy.

“Hehe, không sao đâu.”

Tuy nhiên, thật bất ngờ, Masamune lại nói tiếp:

“Phương pháp hôm nay sẽ… nhẹ nhàng hơn một chút.”

“Hả?”

“Tôi nhận ra rồi đấy. Có một câu chuyện ngụ ngôn tên là ‘Gió Bấc và Mặt Trời’, đúng không?”

“Gió Bấc và Mặt Trời?”

Có phải là câu chuyện về Gió Bấc và Mặt Trời xem ai có thể làm người lữ hành cởi áo nhanh hơn không? Gió Bấc lập tức tấn công dồn dập, cố gắng thổi bay quần áo của người lữ hành một cách thô bạo, nhưng không thành công. Người chiến thắng là Mặt Trời, đã từ từ sưởi ấm người lữ hành đến mức anh ta phải tự cởi bỏ quần áo.

“Về cơ bản, nó cũng giống như vậy đó.”

“Cô sẽ cố gắng làm tôi cởi quần áo ra à?”

“K-K-K-K-Không phải đâu!”

“Vậy thì cô định làm gì nữa?”

“Anh vẫn chưa hiểu sao? Về cơ bản, từ trước đến nay tôi đã hành động như Gió Bấc vậy. Tôi đã quá thô bạo trong việc cố gắng làm anh thoát khỏi chứng sợ phụ nữ. Tuy nhiên, bây giờ tôi sẽ thay đổi cách tiếp cận, và từ từ thôi.”

“Từ từ…”

Mình chẳng hiểu cô ấy đang nói gì cả. Mình chỉ mong đó là một phương pháp ấm áp và dễ chịu như Mặt Trời mà thôi.

“À mà này, nếu cách này mà không hiệu quả, thì tôi sẽ trở lại kiểu cứng rắn đấy.”

“Hả!?”

“Còn phải hỏi nữa sao? Tôi không thích nuông chiều người khác, nên hãy coi hôm nay là một đặc ân đi. Nếu chuyện này không có kết quả gì, tôi sẽ quay về cái kiểu huấn luyện khắc nghiệt đó.”

“……” Lưng tôi toát mồ hôi lạnh.

Trời ơi, cô ấy gây áp lực ghê gớm thật. Bây giờ cô ấy đúng là ánh mặt trời chói chang luôn. Hơn nữa, một con thỏ khó ưa như cô ấy mà cũng biết làm mấy cái trò ấm áp dễ thương à?

“Được rồi, đứng dậy đi.”

Tôi cảm thấy bất an, nhưng vẫn đứng lên khỏi chỗ ngồi. Đây là nhà cô ấy mà, tôi có quyền gì mà phản đối chứ.

“Đừng có nhúc nhích nhé?”

Cô ấy nói, rồi đứng thẳng hàng bên cạnh tôi. Cơ bản là vai kề vai.

“Rồi, chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”

“? Chuẩn bị gì cơ?”

“Ờ… ừm… cái đó thì…”

“Với lại, cô không thể nói thẳng luôn cái cách cô nghĩ ra là gì được sao?”

Ít nhất thì tôi cũng muốn chuẩn bị tinh thần một chút chứ. Hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra cả.

“Ư… Đ-Được rồi…” Chẳng hiểu sao, Masamune bắt đầu đỏ mặt. “Hai chúng ta… sẽ nắm tay nhau!”

“…Cái gì?”

Trong một giây, đầu óc tôi trống rỗng. Ý tôi là, so với tất cả những phương pháp mà Masamune từng nghĩ ra, nắm tay thì quá là bình thường. Nhưng… không hiểu sao. Chính vì nó đơn giản và trực tiếp như vậy, tôi lại cảm thấy xấu hổ hơn nhiều.

“….!”

Thình thịch! Tim tôi bỗng đập loạn nhịp, vì tôi đột nhiên ý thức rõ hơn về Masamune. Đúng rồi, suốt tháng vừa qua tôi đã khá quen với việc này, nhưng… tôi vẫn đang sống trong phòng của một cô gái. Tôi đang sống cùng cô ấy. Dĩ nhiên, Kureha cũng sống chung nữa, và phòng tôi chỉ là một cái hộp các-tông trên ban công, nên chẳng có chuyện gì mờ ám có thể xảy ra được, nhưng ban đầu tôi cũng khá căng thẳng. Gần đây thì tôi đã quen hơn nhiều. Điều đó có nghĩa là chúng tôi đã trở nên giống một gia đình hơn. Tuy nhiên, Kureha không có ở đây lúc này. Nói cách khác, chỉ có hai chúng tôi…

“Đ-Đi thôi!”

Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ, Masamune đã nắm chặt lấy tay tôi, khiến tôi cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại và nữ tính của cô ấy. Cái cảm giác mềm mại đó, hơi ấm tỏa ra từ đó, và cả nhịp đập yếu ớt từ trái tim cô ấy… Khốn thật, cái này còn ngượng hơn tôi nghĩ. Vì tất cả những lần trị liệu trước đều quá lố bịch, tôi bằng cách nào đó đã cố giấu đi sự bẽn lẽn của mình, nhưng vì đây là một điều đơn giản như vậy, tôi không thể không ý thức về cô ấy như một cô gái—cô gái mà tôi đã sống chung cả tháng nay…

7-bkroqos.png?w=727

“—!?”

“Gà ngốc, cậu có sao không?”

“Ư-Ừ, tạm ổn…”

Suýt nữa thì xong rồi, tôi quá để tâm đến cô ấy, chứng sợ phụ nữ của tôi bùng nổ, và tôi suýt nữa thì ngất xỉu với một dòng máu mũi nữa rồi. Chuyện này khó hơn tôi nghĩ…

“Chúng ta có thể dừng lại nếu nó quá sức cậu mà?”

“K-Không cần phải lo.”

Mà nói thật, nếu tôi bỏ cuộc ở đây, thì tôi đúng là một tên gà đớn hèn. Cố lên nào, mình ơi. Đúng rồi, tôi đã tiếp xúc với nhiều cô gái hơn kể từ đầu năm hai, nên chứng sợ phụ nữ của tôi chắc hẳn đã bắt đầu yếu đi so với trước đây.

—Không sao đâu. Nếu mình giữ bình tĩnh, mình có thể kiểm soát các triệu chứng.

“……”

Sự im lặng bao trùm phòng khách. Tôi thậm chí không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua. Tất cả những gì tôi biết là tim tôi cứ đập loạn xạ vì bàn tay của Masamune đang nắm lấy tay tôi, nhưng tôi không có nhiều chỗ để nghĩ về điều đó, vì tôi chỉ đơn thuần tập trung vào việc kìm nén chứng sợ phụ nữ của mình… Khặc, nhưng tôi cũng sắp đến giới hạn rồi…!

“—Không sao đâu.”

Ngay khi tôi bắt đầu suy sụp, tôi nghe thấy một giọng nói dịu dàng từ Masamune, một giọng nói mà tôi sẽ không bao giờ ngờ tới từ cô ấy.

“Có tôi ở đây với cậu.”

“…Ừ, cảm ơn.” Tôi đáp lại lời động viên của cô ấy, và bày tỏ lòng biết ơn.

…Mình không thể cứ thua cuộc mãi thế này được. Thật đáng thương hại làm sao khi lại để một cô gái phải lo lắng cho mình. Mình nên ổn thêm một chút nữa thôi…!

“……”

Và rồi, một khoảng im lặng dài nữa nối tiếp. Lần im lặng này cảm thấy dài hơn nhiều.

“…Thế này là đủ rồi chứ?” Masamune nói, và đột nhiên rụt tay lại.

Cùng lúc đó, tôi khuỵu người xuống sàn.

“Ối, có chuyện gì vậy?! Anh có sao không?!”

“À-à, anh không sao đâu, đừng lo. Chỉ cần nghỉ một lát là ổn ngay.”

“…Thật không? Nếu anh đã nói vậy…”

Dù vậy, Masamune nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng. Mà nói đi thì cũng phải nói lại… tôi thấy “liệu pháp” vừa rồi có vẻ hiệu nghiệm lắm. Dù sao thì, tôi cũng được chạm vào con gái lâu hơn hẳn bình thường. Lần cuối cùng tôi chạm vào con gái lâu đến thế có lẽ là khi tôi ôm Konoe trước mộ mẹ cô ấy—

—!

Dừng lại. Đừng nhớ đến chuyện đó nữa. Cô ấy đã từ chối mình rồi còn gì? Vậy mà, sao tim mình vẫn đập thình thịch mỗi khi nghĩ đến cô ấy chứ?

“Hehe, xem ra có vẻ hiệu quả tốt rồi đấy. Anh đã nắm tay em lâu phết đấy nhé.”

Masamune có vẻ cảm thấy liệu pháp này thành công mỹ mãn, cô bé ưỡn ngực, mỉm cười đầy tự hào. Tôi đoán đây là bước đầu tốt đẹp. Chứng sợ phụ nữ của tôi chắc chắn đang tiến triển tốt hơn. Thế nên, hôm nay dừng lại ở đây là đủ rồi—

“Vậy thì, chúng ta chuyển sang giai đoạn thứ hai nhé.”

“Ưm.”

“…Này, sao mặt anh lại thế? Chúng ta cuối cùng cũng thấy kết quả rồi, nên phải tiếp tục điều trị theo đà này chứ, đúng không?” Masamune nói với giọng hiển nhiên.

Này cô bé, sao em cứ như mặt trời nóng bỏng vậy? Cứ thế này chắc tôi cháy thành than mất.

“Em định làm gì?”

“Đừng lo, em đã có kế hoạch rồi.” Masamune ưỡn ngực đầy tự tin. “Hai chúng ta sẽ cùng đi mua sắm bây giờ.”

“Mua sắm?”

“Đúng vậy. Em muốn mua ít quần áo cho mùa đông, nên anh sẽ đi cùng. Đương nhiên là phải nắm tay nhau đấy nhé.”

“Hảảảả?!”

“Hừm, sao anh lại sốc thế? Chúng ta chỉ đi mua sắm thôi mà.”

“N-Nhưng…”

Ý tôi là, ra ngoài mà nắm tay nhau thì ngại chết đi được ấy chứ. Hai đứa tôi vẫn thường ra ngoài mua đồ, nhưng đa số trường hợp đều có Kureha đi cùng. Bây giờ thì chỉ có hai đứa thôi. Vậy… chẳng phải cái này cơ bản là một buổi hẹn hò sao?

“Đ-Đừng có nhìn em kiểu đó. Cái này tất cả là vì để chữa bệnh sợ phụ nữ của anh thôi. Em cũng ngại muốn chết đây, nhưng nó là một phần của chương trình điều trị mà.” Cô bé nói, hai má đỏ bừng.

…Thôi được, sao cũng được. Kureha và tôi đã sống ở đây được một tháng rồi, nên chúng tôi cũng khá giống một gia đình rồi. Ra ngoài mua đồ ăn mà nắm tay thì cũng không…

“Vậy thì, em đi thay đồ đây. Anh cũng thay đồ đi nhé, ba mươi phút nữa chúng ta sẽ đi.”

“Đợi lâu ghê.”

“Đừng có cằn nhằn, con gái phải chuẩn bị cho mấy chuyện thế này chứ.”

“Rồi rồi, anh biết rồi.”

Tôi chẳng thấy có lý do gì để cô bé phải bỏ nhiều công sức vào quần áo đến vậy. Chúng tôi đâu phải là một mối quan hệ mà cô ấy phải lo lắng về kiểu tóc hay nước hoa. À mà, chắc lo lắng về mấy chuyện đó cũng chỉ khiến cô ấy trông nữ tính hơn thôi.

“Anh thật sự nghe không? Ba mươi phút nữa, chúng ta sẽ—”

Đúng lúc đó, một tiếng động lớn cắt ngang lời Masamune, ngay khi cô bé sắp rời khỏi phòng khách.

*Ding dong~!*

“Trời đất, ai mà đến đúng lúc này chứ…” Masamune nghe có vẻ hơi bực bội, cô bé rời phòng khách đi ra cửa ra vào để kiểm tra xem ai là khách qua màn hình nhỏ cạnh cửa.

…Ai vậy nhỉ? Masamune không có bạn bè, và cô bé cũng không hề nhắc đến việc có ai đó sẽ đến. Có lẽ lại là một nhân viên bán hàng khác? Hay Kureha để quên thứ gì đó? Nhưng mà, con bé có chìa khóa dự phòng mà… Hmm, tôi cũng chịu.

“Gà ngốc, lại đây một lát.”

Cuộc trao đổi với khách hẳn đã xong, Masamune thò đầu vào phòng khách. Gì vậy, là khách đến tìm tôi à?

“Cái này hơi đột ngột, nhưng chúng ta có khách đến chơi ngay bây giờ đấy.”

“Khách ư?”

“Đúng vậy. Hôm qua, cô Sasaki-san hàng xóm của em đã chuyển đi, và có người khác chuyển đến.”

“À phải rồi, hôm qua tôi cũng nghe thấy tiếng động bên đó.”

Tôi không biết tại sao họ đột ngột chuyển đi, nhưng chắc là khá bất ngờ.

Người đang đứng ở cửa là nhân viên quản lý. Họ báo là hàng xóm mới của tôi sẽ ghé qua thăm lát nữa.”

“Ồ, lịch sự ghê nhỉ.”

Thời buổi này hiếm thấy cảnh đó. Nhưng mà, chuyển được vào căn hộ cao cấp này thì hẳn họ phải giàu có lắm.

“À, hình như họ đến rồi.”

Có tiếng gõ cửa căn hộ của Masamune. Có vẻ là hàng xóm mới mà cô ấy vừa nhắc tới.

“Đồ ngốc, cậu không cần phải ra gặp họ đâu.”

“Tôi biết mà.”

Không ai ngoài những người sống trong Dinh thự Suzutsuki biết chúng tôi đang sống chung. Đương nhiên, mấy đứa ở trường cũng không biết. Một nam sinh và một nữ sinh cấp ba sống chung mà không phải người thân trong gia đình thì ấn tượng sẽ không tốt chút nào. Ít nhất thì nhân viên quản lý hẳn là biết, tôi nghĩ vậy, nhưng có lẽ cô ấy khá dễ dãi trong mấy chuyện này nên mới để chúng tôi làm vậy. Xét tất cả những điều đó, có lẽ Masamune tự mình ra gặp khách sẽ là tốt nhất.

“Tôi đi một lát rồi về ngay, cậu cứ đợi ở đây nhé.” Masamune nói, rồi khép cửa lại.

Thôi được, ở đây đợi cũng dễ dàng mà…

“……”

Tôi chợt có ý định ló đầu ra khỏi phòng khách. Thật ra, làm sao tôi không tò mò cho được? Mấy người xung quanh tôi đều khá kỳ lạ, nên dù là ai đi nữa thì chắc tôi cũng không ngạc nhiên mấy đâu. Hành lang bên ngoài phòng khách dẫn thẳng ra cửa chính. Khi tôi ló đầu ra ngoài, tôi thấy Masamune vừa mở cửa. Đứng sau cánh cửa kim loại đó là—

“!?” Tôi đứng hình vì sốc.

“…C-Chào buổi sáng.”

Một giọng nữ trầm quen thuộc lọt vào tai tôi. Đứng ngoài cửa là một chàng trai khôi ngô với thân hình mảnh khảnh, đang mặc bộ đồng phục quản gia. Gương mặt của người quản gia ấy quá đỗi quen thuộc với tôi.

“…Konoe?” Tôi lẩm bẩm tên cô ấy.

Đúng vậy, đây chính là Konoe Subaru, người đang làm quản gia cho Gia đình Suzutsuki.

“S-Subaru-sama?” Masamune cũng sốc không kém, khi cô ấy mở toang cửa.

…Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Konoe lại đến phòng của Masamune? Với lại, người đến thăm lúc này phải là hàng xóm mới của Masamune chứ…

“Chào Usami-san.”

Tiếp theo, một giọng nói trang nghiêm cất lên. Đương nhiên, giọng nói ấy cũng quá đỗi quen thuộc với tôi. Đứng phía sau Konoe là Suzutsuki Kanade. Cô ấy là chủ nhân cũ của tôi, và cô ấy chào Masamune với vẻ mặt như thể mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.

“Tại sao hai người lại ở đây!?” Masamune hét lên.

Dù sao thì Masamune vẫn luôn không ưa Suzutsuki, một tiểu thư nhà giàu và một người dân thường. Bởi vì sự khác biệt về địa vị, Masamune dường như có thể nhìn thấu mọi lời nói dối của Suzutsuki, nên họ cứ như kẻ thù không đội trời chung vậy. Nhưng tại sao? Tại sao họ lại ở đây?

“Fufu, đừng giận vậy chứ, Usami-san.”

Trong khi Masamune và tôi hoảng loạn tột độ, Suzutsuki lại thư thái hơn bao giờ hết.

“Chúng tôi chỉ đến đây để tự giới thiệu thôi.”

“Ế…”

Masamune chắc hẳn đã cảm nhận được điều gì đó từ nụ cười của Suzutsuki, nên cô ấy đứng hình. Đương nhiên, tôi cũng vậy. Các tế bào não của tôi cứng đờ lại, rồi bắt đầu hoạt động trở lại, như thể chúng vừa khởi động lại…Tôi có một linh cảm rất xấu về chuyện này. Chắc chắn có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

“Đúng vậy, chúng tôi đến để tự giới thiệu mình là hàng xóm mới của cô.” Suzutsuki nắm vạt váy, cúi chào một cách lịch sự.

Và rồi, cô ấy tuyên bố không chút do dự, trong khi chúng tôi vẫn còn đang sững sờ.

“Chúng tôi là Suzutsuki Kanade và Konoe Subaru, những người sẽ là hàng xóm mới của cô bắt đầu từ hôm nay. Rất vui được gặp Usami-san và—Jirou-kun.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận