Maou na Ore to Fushihime...
Yusura Kankitsu Shugasuku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3

Chương 5: Hoàn cảnh của Iris

0 Bình luận - Độ dài: 4,413 từ - Cập nhật:

Hôm nay là ngày thứ hai tôi đặt chân đến Ma giới.

Dù buổi sáng vẫn y như hôm qua, chúng tôi thỏa sức vui đùa tại bãi biển riêng dành cho quỷ, nhưng từ buổi chiều, cả bọn bắt đầu đi tham quan, đồng thời mua sắm nguyên liệu cho bữa tối.

Mọi chuyện bắt nguồn từ bữa tối hôm qua. Vì không hợp khẩu vị các món ăn đặc trưng Ma giới do khách sạn phục vụ, cô em gái tôi đã lập tức khiếu nại. Thế là, các đầu bếp chuyên nghiệp của khách sạn, vốn chẳng rành rẽ món ăn của nhân giới, hoàn toàn bó tay không biết phải chế biến món gì.

Sau đó, theo gợi ý của Lilith-san rằng "tại sao các bạn không thử tự chọn đồ ăn mình muốn nhỉ?", chúng tôi đã lặn lội đến tận khu mua sắm của Ma giới.

Hình như trên đảo này chỉ có hai siêu thị chuyên bán thực phẩm từ nhân giới, nên chúng tôi đành phải chia thành hai đội để mua đủ nguyên liệu cần thiết. Vì không có thời gian bàn bạc cách chia đội, chúng tôi quyết định bốc thăm do Lilith-san chuẩn bị [59].

Kết quả bốc thăm:

Tôi & Iris.

Zonmi & Kyouko & Manami.

Chúng tôi được chia thành hai đội như vậy.

Tôi cá chắc Lilith-san đã gian lận kết quả. Nếu không, sao có thể trùng khớp với chuyện xảy ra hôm qua đến vậy… Hoàn toàn không thể có kết quả này.

Thôi thì, cứ tận dụng sự "trợ giúp" của Lilith-san với lòng biết ơn vậy.

Vậy là cơ hội để tôi rút ngắn khoảng cách với Iris đã đến, nhưng...

"..."

"..."

Chết thật. Cuộc trò chuyện chẳng sôi nổi chút nào.

Nghĩ lại thì, (kể từ khi tôi vào cấp ba) đây có lẽ là lần đầu tiên. Hai đứa tôi đi mua sắm riêng với nhau thế này…

"Này… Iris."

"... Ngươi muốn gì?"

"Hôm nay trời đẹp nhỉ [60]…"

"Có vẻ vậy."

"Haha… Haha."

"..."

"..."

Và cuộc trò chuyện lại đi vào ngõ cụt.

Tôi cứ tưởng khả năng kháng cự với con gái của mình đã tăng lên đôi chút kể từ khi Zonmi đến ở nhờ chỗ tôi… Có vẻ tôi đã lầm.

"Khoan? À đúng rồi, hôm nay cô không mặc áo choàng thường ngày sao?"

Trong lúc mò mẫm tìm cách kéo dài cuộc trò chuyện, tôi buột miệng hỏi câu đó. Trang phục của Iris hôm nay là sự kết hợp thời thượng kiểu nữ sinh hiện đại, gồm áo khoác caro cùng váy ngắn và quần legging.

"... Lúc này ở nơi này, ta không thể khoác thứ đó được. Đó là trang phục được truyền lại từ dòng máu rồng đỏ."

"? Không phải bình thường thì ngược lại sao?"

Mặc dù Ma giới đã bị ảnh hưởng bởi văn hóa nhân giới… Đây quả thực là một thế giới khác biệt.

Nhìn quanh khu vực, tôi có thể thấy một con quái vật nửa người nửa ngựa đang kéo một cỗ xe lớn và thứ gì đó giống như thằn lằn bay [61] đang lượn lờ trên bầu trời.

Chiếc áo choàng đỏ mà Iris thường mặc (dù lạc lõng ở nhân giới), thì ở Ma giới này lại hoàn toàn có thể mặc mà không gây chú ý.

"..."

"..."

Không ổn rồi.

Iris cúi đầu im lặng, không chịu ngẩng mặt lên. Lẽ nào tôi lại… giẫm phải quả mìn ghê gớm nào nữa sao?

Nhận thấy điều gì đó bất thường, tôi bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

"... À."

Không phải.

Không phải Iris đang cúi gằm mặt với vẻ đau khổ. Đây là… phản ứng tương tự mà cô ấy đã thể hiện vào ngày đầu tiên, khi bị đội ngũ hầu gái vây quanh.

Gương mặt tái nhợt của Iris, dáng đi loạng choạng… Cứ như thể cô ấy đang sợ hãi điều gì đó.

Nhưng, tại sao?

Rốt cuộc thì Iris đang sợ cái gì?

… Tôi dần hiểu ra lý do khi lắng nghe những âm thanh xung quanh.

"Này. Không phải cô bé kia, có khi nào… là rồng đỏ không?" "Làm gì có! Chẳng phải rồng đỏ đã bị tiêu diệt hết rồi sao?" "Nghe nói có một đứa trẻ sống sót… Có lẽ chính là cô bé đó."

"Dòng máu rồng đỏ chẳng phải rất quý giá sao? Nếu bắt cóc cô bé đó tôi có thể trở nên giàu sụ." "Đồ ngốc… Dừng lại đi…"

Đó là những ánh mắt đầy tò mò đổ dồn về phía Iris.

Mấy người… đang đùa tôi đấy à…?

Chẳng lẽ chỉ vì sinh ra đã mang dòng máu Hồng Long... mà Iris phải chịu đựng những ánh nhìn soi mói, dòm ngó như thế này, cứ như thể đó là lẽ thường tình?

Thật ra... ngay từ khi được đưa đến hang ổ của Iris, tôi đã ấp ủ một mối nghi hoặc.

Cái túp lều trên đỉnh núi nơi Iris sinh sống, nhìn có vẻ đã có người ở từ lâu, không giống một chỗ tạm bợ chốc lát. Chắc chắn Iris... có lẽ đã sống ở nhân giới từ trước khi tôi được bổ nhiệm làm người thuần thú.

Nếu đúng là vậy... Tại sao Iris lại tự nguyện chọn sống ở nhân giới?

Giờ đây, tôi nghĩ mình đã hiểu lý do.

Iris, chỉ cần nàng bước đi trong Âm giới thế này thôi... bị bao vây bởi những ánh mắt thương hại một chiều... đôi khi còn phải chịu đựng những cái nhìn đầy ham muốn... Chắc chắn nàng đã phải chịu đựng rất nhiều.

Chính vì thế... Dù phải chịu cảnh cô độc... nàng hẳn đã chọn sống ở nhân giới.

"... Iris?"

Liếc nhìn khuôn mặt Iris đang đi cạnh tôi... Nước mắt đã ngấn đầy trong đôi mắt to tròn của nàng.

Ài.

Nếu có thể, tôi muốn cho tất cả những kẻ đang lấy Iris ra làm trò bàn tán một trận.

Thế nhưng.

Làm vậy cũng chẳng giải quyết được gì. Ngược lại, gây chuyện lớn—chỉ khiến vết thương thêm rách toạc.

... Khụt khịt.

Maou_na_Ore_to_Fushihime_no_Yubiwa_3_p149.png

Khụt khịt. Khụt khịt. Khụt khịt. Khụt khịt. Khụt khịt!

Tôi bực mình đến mức, dù cô gái trước mặt đang tổn thương, tôi lại chỉ có thể đứng nhìn như một khán giả.

Không lẽ, tôi chẳng thể làm gì sao?

Để giúp cô gái này, một cách giải quyết thỏa đáng—

...

......

Tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi.

Cái bộ óc vô dụng này của tôi chẳng đưa ra được câu trả lời rõ ràng nào.

Trong lúc không biết nên làm gì tốt nhất—

Không biết tự lúc nào, tôi đã cởi phăng quần áo.

"Này, nhìn kìa... Cái gã đó."

"Ua... Thật là tệ hại."

"Không lẽ... Là một kẻ biến thái phơi bày cơ thể sao?"

Tôi cảm nhận rõ, ngay lập tức, mọi ánh mắt tò mò hướng về Iris đều chuyển sang tôi.

... Tôi hiểu mà.

Dù tôi có làm thế này, vấn đề cơ bản vẫn không được giải quyết.

Tuy nhiên, nếu hành động của tôi giúp giảm bớt gánh nặng cho Iris... tôi sẵn lòng làm bất cứ điều gì có thể vì nàng.

"Chà, chà chà. Ngươi... Ngươi đang làm cái quái gì vậy!?"

Cuối cùng, nhận thấy điều gì đó bất thường xung quanh, Iris hoảng hốt lên tiếng, khuôn mặt lộ rõ vẻ bàng hoàng.

"Hehe! Nàng không biết sao? Ở nhân giới, những khu vực gần bờ biển... việc đi lại bên ngoài chỉ với đồ bơi cũng đâu có gì lạ?"

"... K-kể cả có là vậy, tại sao ngươi lại phải cởi đồ ngay lúc này!?"

"Xin lỗi nàng. Có vẻ mặt trời Âm giới quá nóng với ta..."

"Ngươi đang nói cái gì vậy!? Về mặt trời Âm giới... Ánh sáng của nó yếu đến mức quỷ sai còn có thể đi lại khô..."

Nàng ngừng nói giữa chừng, có vẻ Iris đã nhận ra ý đồ của tôi.

Iris, với hai má đỏ bừng một cách bất thường, lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng.

"Dù tấm lòng của ngươi khiến ta cảm kích... nhưng mau chóng mặc quần áo vào đi. Với ta, việc đi cạnh một nam nhân để trần nửa trên... thật là đáng xấu hổ."

"... Được thôi."

Vì nàng có vẻ thực sự không thích, tôi vội vàng mặc quần áo vào trong chớp mắt.

Thì ra là vậy.

Tuy điều này hiển nhiên, nhưng... quả nhiên, việc đi cạnh một nam nhân bán khỏa thân là điều đáng xấu hổ đối với Iris.

"... Về chuyện đó. Cảm ơn ngươi."

"Ừm? Nàng nói gì cơ?"

"K-không, ta không nói gì cả. Người thuần thú... mối thù ngươi làm nhục một Hồng Long cao quý như ta... ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt."

Dù chiêu trò này đã kết thúc trong một màn thất bại lẫy lừng... nhưng xét về kết quả, có vẻ hành động của tôi không hoàn toàn vô ích.

Hành động lần này có lẽ còn nổi bật hơn bao giờ hết.

Và mọi chuyện kết thúc tại đây... Tôi có thể tự tin nói vậy, và hoàn toàn đồng tình. Kể từ đó, Iris đã lấy lại tâm trạng thường ngày, không còn để ý đến những ánh nhìn xung quanh nữa.

Sau khi mua sắm đâu vào đó, bữa tối hôm nay diễn ra hết sức bình thường, hoàn toàn không giống bữa tối hôm trước.

Ngần ấy thời gian rồi mới được một bữa ăn tươm tất thế này!

Nghĩ vậy, tinh thần của Kyouko và Manami phấn chấn hẳn lên.

Mà này, số lương thực này chẳng phải đủ dùng đến tận tối ngày kia sao?

Vì đã mua nhiều nguyên liệu thế này, chắc phải một thời gian dài nữa mới có dịp nếm thử đồ ăn của Âm Giới.

Tuy nghĩ thế cũng hơi buồn một chút, nhưng nếu ngày nào cũng ăn món Âm Giới, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đánh mất đi cảm giác bình thường của thế giới loài người, cảm giác như mình sẽ bị kéo hẳn sang bên này vậy.

“Chiharu, em đã nghĩ ra kế hoạch cho ngày mai chưa?”

Zonmi vừa nói vừa nhồm nhoàm nhai món gà rán (karaage) khoái khẩu, hai má phúng phính.

“À phải rồi. Đã mất công đến Âm Phủ, mai em định đi dạo một vòng, thăm thú đó đây.”

“Vậy à. Tham quan sao?”

“Tiện thể, Zonmi, quê hương chị có xa đây không?”

“Phải không? Thật ra không xa lắm đâu. Lên thuyền ở cảng, chắc mất nửa ngày là đến.”

“Ra vậy. Thế thì hơi xa một chút nhỉ?”

“… Dù rất vui vì Chiharu tỏ ra hứng thú với bọn quỷ… nhưng nói thẳng ra, chị nghĩ em nên bỏ ý định đó đi.”

“Tại sao ạ?”

“Vì Chiharu à, dù sao thì em gái của em cũng đi cùng chúng ta, quá nguy hiểm.

Khu vực này là vùng trung lập dành cho du khách nên an toàn, nhưng ở Âm Giới có rất nhiều kẻ không có thiện cảm với con người.”

“… Vậy sao ạ?”

“Phải. Chính xác thì, trật tự công cộng của Âm Giới hiện tại có thể nói là tệ nhất trong một thời gian dài rồi. Dù sao thì, cũng chẳng có Ma Vương nào cai trị Âm Giới cả.”

“Đúng vậy thưa Chiharu-sama.”

Lilith-san, người nãy giờ đang nhìn chúng tôi dùng bữa, cũng xen vào.

“Tôi đã giải thích sơ qua cho cô trước đây rồi, nhưng hiện tại chúng tôi đang ở trong tình trạng chia rẽ nghiêm trọng giữa phe bảo thủ, những người muốn duy trì hiện trạng ở Âm Giới, và phe cải cách, những người muốn Âm Giới xâm lược và kiểm soát thế giới loài người.

Vì lẽ đó, tôi cầu xin cô đừng rời khỏi hòn đảo này trong suốt chuyến đi.”

“… Đã rõ.”

Cũng không phải tôi muốn rời khỏi hòn đảo này đến thế.

Cứ ngoan ngoãn chấp nhận lời cảnh báo của hai người họ vậy.

Sau đó,

Những ý tưởng chúng tôi bàn bạc cho kế hoạch ngày mai vẫn chẳng đâu vào đâu—.

Cuối cùng, với kế hoạch ngày mai vẫn còn bỏ ngỏ, bữa tối hôm đó đã kết thúc.

“Em biết rồi! Chúng ta cùng xem phim đi!”

Ăn tối xong, chẳng biết làm gì với thời gian rảnh rỗi, nghe lời đề nghị đó của em gái, tất cả chúng tôi liền kéo nhau đến phòng chiếu phim của khách sạn.

Thấy Manami có được cơ hội mong chờ bấy lâu như vậy, chúng tôi chỉ biết cười gượng.

Tôi đoán là do nó ghét Zonmi mà ra.

Cái vỏ DVD mà em gái tôi mang từ thế giới loài người sang, với cái tựa đề “Dokidoki☆Zombie panic” in trên một cái logo trông rẻ tiền, thoạt nhìn đã thấy mùi phim hạng B.

Nội dung phim chỉ đơn giản là nhân vật nữ chính cấp hai—Airi (Có phải tôi tưởng tượng không? Tôi đã từng nghe cái tên này ở đâu đó rồi thì phải) đi khắp nơi đập tan lũ zombie bằng vũ khí hạng nặng.

Nói thẳng ra, cốt truyện chẳng giống bất kỳ bộ phim nào tôi từng xem, nhưng… lạ thay, việc thiếu những nút thắt bất ngờ có lẽ lại là một điều tốt.

Bằng cách lược bỏ cốt truyện, những cảnh hành động của nữ chính cấp hai — điểm nhấn bán chạy nhất của tác phẩm — trở nên nổi bật hơn và bản thân bộ phim cũng được nâng tầm chất lượng.

… Sai lầm lớn nhất chỉ là, mỗi khi lũ zombie bị đánh tan, em gái tôi lại cười nghiêng ngả, vừa cười vừa chỉ tay về phía Zonmi, khiến chúng tôi không thể tập trung xem phim được.

Vì là nơi công cộng nên Zonmi đành nén giận, nhưng… sẽ thật kinh khủng nếu một cuộc đại loạn zombie xảy ra ở thế giới thực.

“Ơ? Giờ mới nghĩ lại, Iris đi đâu rồi nhỉ?”

Đó là khi bộ phim đang ở đoạn cao trào, xung quanh cảnh tượng gây kinh ngạc khi nhân vật chính Airi vừa điều khiển xe tải ben vừa hét lên những tiếng kỳ quái, cán qua vô số bầy xác sống đang ào ạt xuất hiện, tôi mới nhận ra Iris đã biến mất tự lúc nào.

“… Giờ cậu nói mới thấy, tớ cũng không tìm thấy cô ấy.”

“Nếu ý cậu là Iris-chan, hình như cô ấy đã ra ngoài một lúc rồi.”

“Thật sao!?”

“Ừm. Nhưng trông cô ấy có vẻ không khỏe, không biết có phải bị đau bụng không…”

“Xin lỗi. Tớ phải… đi vệ sinh một lát.”

“Ế!? Không phải đang lúc hay nhất sao!?”

“À… Hình như tớ hơi quá chén và ăn hơi nhiều cho bữa tối thì phải.”

“Haru… Cậu không sao chứ? Từ hôm qua đến giờ cậu toàn ăn mấy thứ lạ hoắc…”

“À. Cảm ơn cậu đã quan tâm. Tớ không sao.”

Nói rồi, tôi rời khỏi phòng.

Dù tò mò không biết bộ phim tiếp diễn thế nào, nhưng điều tôi phải làm lúc này là một chuyện khác.

Nhưng, là vậy sao?

Mục tiêu của chuyến đi này là “tìm hiểu Iris”.

Để hiểu được cô ấy… tôi không thể bỏ lỡ bất cứ điều gì khiến cô ấy băn khoăn hay cảm thấy có điều gì không ổn.

Thật lòng mà nói, tôi chẳng hề có manh mối nào về việc Iris đã đi đâu, nhưng… chắc chắn cô ấy không đi quá xa.

Nếu tìm kỹ, có thể tôi sẽ tìm thấy cô ấy.

Quyết tâm như vậy, tôi bắt đầu chạy một cách vô định dọc theo hành lang dài.

Tôi đã nhanh chóng xác định được vị trí của Iris.

Chỉ sau một hồi tìm kiếm, tôi có thể thấy tấm màn ở cuối hành lang đang phấp phới trong gió.

Khi tôi bước qua cửa sổ, Iris đang tựa người vào lan can ban công.

Iris, với mái tóc xõa thẳng, ngắm nhìn cảnh vật trong khi đắm chìm vào suy nghĩ.

Được bao quanh bởi một vầng hào quang kỳ ảo dưới ánh trăng, Iris trông trưởng thành hơn thường lệ.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, trông như một phân cảnh bước ra từ phim điện ảnh hay kịch truyền hình, trái tim tôi vô thức đập nhanh hơn.

“Iris!”

Như thể đã nhận ra sự hiện diện của tôi từ trước, Iris lặng lẽ quay lại mà không hề tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào.

“… Sao ngươi lại ở đây?”

“Đó mới là câu tôi muốn hỏi! Sao cô lại đi một mình…?”

“Không lý do. Nếu phải nói, ta chỉ muốn cảm nhận làn gió đêm.”

“… Đó là lời nói dối, phải không?”

“…”

“Tôi… muốn biết cảm xúc thật của cô. Này… tôi là một kẻ ngốc. Nếu cô không nói thành lời, tôi sẽ không biết đâu.”

“Ngươi muốn biết cảm xúc thật của ta… Ngươi nói thế sao?”

Đôi mắt của Iris trở nên sắc bén.

Từ đôi mắt ấy, luân phiên hiện lên sự giận dữ dữ dội và một chút u buồn… Một lần nữa, điều đó khiến tôi hiểu rằng cuộc đời cô ấy hoàn toàn khác với cuộc đời của chúng tôi.

“Và ngươi định làm gì với ta?

Như ta đã cảnh báo ngươi trước đây, ta không coi các ngươi là ‘đồng đội’ hay ‘bạn bè’. Ngay từ đầu, ta đã không cần những thứ như vậy.”

“…”

Iris không coi chúng tôi là “đồng đội” hay “bạn bè”.

Những lời đó thành thật mà nói là một cú sốc đối với tôi, nhưng… tôi lại nghĩ khác.

Nếu cô ấy không coi chúng tôi là “đồng đội”… từ giờ tôi sẽ khiến cô ấy phải coi chúng tôi như vậy.

“Nếu đã thế… để tôi nói cho cô biết điều này. Tại sao cô, với sự cố chấp như vậy… lại từ chối chúng tôi?”

“… Điều đó.”

“Ít nhất thì tôi… luôn coi cô là một đồng đội đáng quý.

Đó là lý do tại sao những gì tôi nói có thể hơi đường đột, nhưng… tôi không thể, ít nhất là làm rõ điều đó với cô sao?”

Khi tôi hỏi với giọng điệu nghiêm túc, ngay sau đó Iris chậm rãi mở miệng.

“Được gì đó và mất gì đó, điều đó cũng như nhau thôi.”

“… Điều đó có nghĩa là gì?”

Khi tôi hỏi, Iris, ngước mắt lên bầu trời đầy sao của Âm Giới, bắt đầu kể cho tôi nghe bằng một giọng điềm tĩnh.

“Ở Âm Giới không tồn tại khái niệm vĩnh cửu.”

Vậy nên, được thứ này thì ắt phải mất thứ khác.

Có lẽ ngươi vẫn chưa hay biết, nhưng với ta, có những thứ không thể thay thế—những thứ mà ta từng tin rằng sẽ mãi mãi tồn tại, lại bỗng chốc hóa thành hư không.

Nếu cái thứ rực rỡ ấy đã định phải mất đi—thì ngay từ đầu, ta đã chẳng cần nó nữa rồi.”

“Nhưng, cuộc đời không phải là…”

“Cuộc đời chẳng vui vẻ gì… Ngươi định nói như vậy ư?”

“…Ta sai ư?”

“Ngay từ đầu, mục đích sống của ta… Khao khát của ta chỉ là báo thù cho đồng loại—chỉ vậy thôi. Bất cứ điều gì ngoài cái đó đều vô nghĩa, chỉ là rác rưởi. Vì thế… Ta không cần những thứ như đồng đội… Đó là câu trả lời cho câu hỏi trước của ngươi. Ngươi hài lòng chứ?”

“…”

Tôi dám chắc đó là những suy nghĩ thật lòng của cô ấy. Từng lời cô ấy nói đều nhấn mạnh một điều gì đó khiến tôi phải tin như vậy.

“À tiện thể, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Iris quay người lại,

“Lý do ta lẻn ra khỏi căn phòng đó là vì… Nhìn thấy cái thứ như vậy, ta cảm thấy ghê tởm.”

“…? Thứ như vậy?”

“Sự tàn bạo của một cuộc hủy diệt chủng tộc một cách đơn phương.

Dĩ nhiên, ta đã cố gắng lý giải nó. Rằng đó chỉ là một câu chuyện hư cấu…

Thế nhưng, cuối cùng ta lại nhớ về những điều tồi tệ. Về cái ngày mà đồng loại của ta bị những Kẻ Huấn Luyện Hắc Ám tiêu diệt—”

Chỉ cần nhắc đến tên kẻ thù của bộ tộc mình, những Kẻ Huấn Luyện Hắc Ám, cảm xúc của Iris dần trở nên căng thẳng tột độ.

“Về cái ngày đó… Ngay cả bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ mồn một.

Mùi máu tanh nồng nặc. Những tiếng kêu cứu của đồng bào ta. Và, hơn hết thảy… Là một kẻ yếu ớt chẳng thể làm gì như ta.”

À. Giờ thì tôi hiểu rồi.

Iris, vì cuộc tàn sát vô nghĩa ấy, đã mất đi gia đình, bạn bè… Tất cả, vô số những thứ quý giá, cô ấy mất hết trong khoảnh khắc.

Đó là lý do tại sao, cô ấy trở nên thực sự sợ hãi việc mất đi một thứ gì đó.

Vì sợ sẽ mất đi một thứ quý giá… Nên ngay từ đầu, cô ấy sẽ không nắm giữ bất cứ thứ gì như vậy.

Sau đó, vì điều đó, cô ấy đã dựng lên một bức tường ngăn cách giữa chúng tôi.

“Giờ thì, ngươi đã hiểu chưa?

Điều ta muốn là có được sức mạnh để báo thù cho đồng loại—nếu ta có thể ký hợp đồng với ngươi và có được ma lực của ngươi… Thì ta sẽ không còn liên quan gì đến ngươi nữa. Ta chỉ tin vào một điều—là sức mạnh của chính ta.”

“À. Tôi hiểu rõ suy nghĩ của cô.”

“…Vậy sao? Nếu ngươi đã hiểu, từ nay về sau hãy tránh những cuộc tiếp xúc vô ích—”

“Nói cách khác… Nếu tôi tiếp tục sống mà không chết, tôi có thể trở thành bạn của cô, Iris?”

“…Cái gì?!”

Trước câu hỏi của tôi, Iris hét lên một tiếng đầy hỗn loạn.

“Ngươi, chẳng lẽ ngươi không hiểu một lời nào của ta sao?!”

“…Tôi sai sao? Chẳng phải đó là ý tưởng đằng sau câu ‘được cái này thì mất cái kia, cũng vậy thôi’ mà cô nói sao?”

“…Ta hiểu rồi. Lời của ngươi có lý.

Tuy nhiên, Kẻ Huấn Luyện Quái Vật. Ý tưởng của ngươi có một thiếu sót lớn trong giả thuyết.

Đó là, ai sẽ đảm bảo rằng ngươi sẽ không chết?”

“Hahaha. Không sao đâu. Vì tôi sẽ không chết mà.”

“Chính vì thế… Hãy cho ta thấy cái cơ sở cho lời nói đó của ngươi…!”

Trước sự bực tức rõ ràng của Iris, tôi chỉ nói.

“Bởi vì cô sẽ bảo vệ tôi!”

“…Hả!?”

Một dấu chấm hỏi siêu to khổng lồ bay lơ lửng trên đầu Iris.

“Chẳng phải cô tự nói sao, Iris? Cô chỉ tin vào sức mạnh của mình. Vì thế, khi tôi gặp nguy, cô sẽ cứu tôi. Chẳng phải rồng đỏ là quái vật mạnh nhất sao? Sức mạnh của cô thật ghê gớm. Có cô ở bên cạnh, làm sao tôi có thể chết được?”

“…Này! Ngươi, nói những lời vô nghĩa đó mà không biết xấu hổ sao? Bình thường thì không phải vị trí của chúng ta nên bị đảo ngược ư?

Một người đàn ông như ngươi… Chẳng phải nên bảo vệ ta, một người phụ nữ sao!? Ngươi không thấy xấu hổ ư?”

“…Không. Tôi không thấy xấu hổ chút nào. Bởi vì đổi lại, tôi… Khi cô gặp nguy, tôi sẽ chạy đến bên cạnh cô và bảo vệ cô!”

“…”

“Ít nhất tôi… Tôi coi cô là một người quý giá… Đáng trân trọng như mạng sống của chính mình vậy.”

Anh hứa với em. Có thể lúc này anh chưa làm được, nhưng rồi một ngày… anh sẽ trở thành người có thể bảo vệ em bằng chính mạng sống này. Vậy nên, vì ta không được phép thất bại… chẳng lẽ em sẽ không nghĩ lại về việc không cần bạn bè nữa sao?”

“… Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”

Iris nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ dò hỏi.

“Tất nhiên rồi. Vậy nên… Iris, hãy ở bên anh mãi mãi.”

Tôi vừa nói vừa chìa tay về phía Iris, như muốn bắt tay cô ấy.

… Cứ vậy đi. Có rất nhiều điều tôi muốn nói với em.

Dù vậy, liệu những lời tôi nói có chạm đến trái tim Iris không… Chuyện đó lại là một vấn đề khác.

Vậy thì, tôi đã làm được ư?

Tôi nghĩ không khó để thay đổi quan niệm của người khác chỉ bằng lời nói của mình.

Thế nên, chỉ trong vài phút… trong vài chục phút thôi, người đó lẽ ra phải thay đổi những cảm xúc họ đã ấp ủ suốt cả đời.

Không cần phải nói, như Iris… Chấn thương tâm lý từ thời thơ ấu đã bóp méo niềm tin của cô ấy không phải là chuyện hời hợt.

“Để ta nghĩ một lát đã.”

Đã bao lâu rồi nhỉ?

Iris, người vẫn im lặng cúi đầu, thở dài và khẽ thì thầm.

“… Được rồi.”

Tôi nghĩ rằng việc tôi chất vấn bấy lâu nay đã phản tác dụng.

Đúng như dự đoán, việc khiến Iris mở lòng thực sự là một điều phi thường.

Hãy để cô ấy suy nghĩ một lát… Chẳng phải sao?

Tuy nhiên, nếu nghĩ về Iris khi tôi mới gặp cô ấy… đây chẳng phải là một chút tiến bộ sao?

“… Hình như chúng ta đã đứng nói chuyện hơi lâu rồi.”

Ngay khi vừa dứt lời, Iris liền rời khỏi ban công, như thể đang chạy trốn khỏi tôi.

Mặc dù tôi tò mò muốn biết khuôn mặt Iris sẽ như thế nào sau lời thổ lộ “để đời” của mình…

Tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của Iris khi cô ấy chạy đi với đôi chân nhanh thoăn thoắt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận