Không lâu sau đó, chúng tôi đã được nhân viên khách sạn giải cứu an toàn. Điều may mắn là thiết bị liên lạc của Lilith không hề hấn gì sau cú va chạm vừa rồi.
Chậm hơn Zonmi và nhóm bạn khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng được đưa về phòng. Trước mắt tôi lúc này là một căn phòng suite siêu sang trọng, đến mức vô lý. Trần nhà cao đến độ có thể chơi bóng chuyền, chiếc giường thì trông hệt như dành cho công chúa, lại còn có thêm rèm che. Điều khiến tôi ưng ý nhất chính là hệ thống an ninh gần như hoàn hảo. Khóa cửa trông rất chắc chắn, Manami chắc khó lòng mà lẻn sang "thăm" tôi ban đêm được [40]. Đúng là biện pháp "chống em gái" tuyệt vời!
Trong lúc tìm đồ để thay, tôi phát hiện một bộ yukata [41] được gấp gọn gàng trong tủ. Thôi thì cứ mặc thử xem sao.
"Thật bất ngờ. Không ngờ có ngày mình lại được mặc yukata ở Âm giới này..."
Dám chắc đây cũng là một trong những "thành tựu" mà cố Ma Vương đã để lại.
Nằm dài trên giường như thế, tôi chờ có người đến báo đã đến giờ ăn tối. Mở điện thoại kiểm tra giờ, đã 8 giờ tối. Không rõ Âm giới có khác múi giờ so với nhân giới hay không, nhưng theo đồng hồ sinh học chuẩn xác như đồng hồ nguyên tử Thụy Sĩ của tôi thì chắc chắn đã đến giờ ăn rồi.
Được hướng dẫn đến phòng ăn của khách sạn, chúng tôi chọn một chỗ ngồi ở khu zashiki [42] và chờ món ăn.
"Ưhehe. Không biết họ sẽ mang món gì ra nhỉ, anh trai?"
"Anh cũng không biết, nhưng... Nhìn độ xa hoa của căn phòng thì... Chẳng phải sẽ có đồ ăn thuộc hàng 'giới thượng lưu' sao?"
"Cụ thể là loại đồ ăn 'giới thượng lưu' nào ạ?"
"Ừm... Là cái gì nhỉ..."
Vì bình thường tôi chẳng mấy khi tự cho phép mình hưởng thụ xa xỉ, nên câu hỏi này thật sự khó trả lời quá.
"Loại đồ ăn 'giới thượng lưu' nào... Kyouko."
"... Hả? S-s-s-sao lại đá cho em!?"
"Anh xin em! Anh chỉ có thể tin tưởng mỗi em thôi."
Zonmi và Iris đã sống ở Âm giới lâu ngày nên có chút lệch lạc về quan niệm giá trị.
"... Em hiểu rồi. Nếu phải trả lời thì em sẽ trả lời."
Dù miệng nói thế, Kyouko thực ra không khó chịu như cô ấy muốn chúng tôi tin, trái lại còn có vẻ vui vì được tin tưởng.
"Đúng vậy. Phiền em nhé."
"Ưừừừừm……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………… Trứng cá hồi muối?"
"..."
"..."
"Khoan đã! Sao hai người lại nhìn em bằng ánh mắt đầy thương hại thế!?"
"Kyouko... Con bé tội nghiệp..."
"Chị gái à... Nếu đã là trứng cá thì ít nhất cũng phải là trứng cá tầm chứ."
"Uuu... Bị hai chị em này trêu chọc thật bực mình quá đi mất..."
Trong khi Kyouko vẫn còn đang ấm ức, thời gian cứ thế trôi đi. Chắc đã khoảng 10 phút kể từ khi chúng tôi ngồi vào chỗ? Những người hầu gái xuất hiện, bắt đầu bày biện các món ăn lên bàn lần lượt.
Thế nhưng.
"Anh trai... Cái này hình như..."
"... Anh hiểu rồi. Đây là một trò đùa phải không?"
Bữa ăn được dọn ra thật sự đáng để gọi là "kinh khủng". Nếu phải tóm tắt từng món một cách đơn giản thì—
Thứ gì đó trông như con ếch với rất nhiều mắt. Thứ gì đó trông như một con người tí hon với cỏ mọc trên đầu. Thứ gì đó trông như đầu dê. Một món súp với thứ gì đó trông như con cà cuống [43] đang bơi lội trong đó. Thịt sống (còn là thịt của con gì thì tôi chịu).
... Vì chúng có tác dụng làm mất cảm giác thèm ăn ngay lập tức, nên có lẽ sẽ tốt cho việc ăn kiêng.
Nếu nói về thứ duy nhất trông có vẻ ăn được trong số đó, thì đó là một lượng bánh mì cuộn ít ỏi được đặt trong giỏ.
Mỗi món ăn được mang ra đều khiến cơ thể của Kyouko, Manami và cả tôi (đội đến từ nhân giới) run rẩy.
Trái ngược với vẻ mặt của chúng tôi, Zonmi và Iris (đội Địa phủ) vẫn bình chân như vại.
“Oa! Món ếch trăm mắt xào… Không phải họ đã mang đến thứ gì đó xa xỉ lắm sao?”
“Đây là món ăn truyền thống địa phương, thấm đượm văn hóa Địa phủ lâu đời. Nó kích thích vị giác của cô đó.”
“…T-thật hả trời?”
Vì mọi thứ từ nãy đến giờ không khác gì nhiều so với thế giới loài người nên tôi đã lơ là cảnh giác.
Tôi cứ đinh ninh rằng, theo cái đà này, họ sẽ mang đến đồ ăn kiểu Nhật…
“Vậy thì, không chần chừ nữa— mời khai vị nhé.[44].”
Zonmi giữ ý tứ, bắt đầu nhai miếng thịt sống trước mặt.
Cái quái gì thế này. Mặc dù đã quá muộn, nhưng… Tôi cảm thấy đây là lần đầu tiên tôi thực sự hiểu được Zonmi là một quái vật nghĩa là gì.
Ý tôi là… Thịt sống ư? Không lẽ cô không biết dùng lửa sao?
Dù vẻ ngoài có xinh đẹp đến mấy, một cô gái đáng yêu vui vẻ nhai thịt sống là cảnh tượng mà tôi muốn quay mặt đi.
“Kẻ thuần hóa quái vật… Cơ thể ngươi ổn chứ?”
“… À. Ừ. Không sao cả. Cứ ăn đi.[45].”
Vì hy vọng vào bữa tối đã tan biến, nên chẳng còn cách nào khác.
Hãy cứ để những món kỳ lạ ấy cho đội Địa phủ, còn chúng ta, đội người thường, sẽ chọn thứ an toàn và chỉ ăn bánh mì thôi.
Khi tôi trấn tĩnh lại, vươn tay vào trong giỏ—tôi nhận thấy có điều gì đó bất thường.
“…K-không có bánh mì.”
Lạ lùng thay, không hề có bánh mì.
Tôi ngơ ngác nhìn quanh, thấy Kyouko và Manami đang gặm bánh mì một cách áy náy.
“… À! Vì có ít quá, nên trước khi kịp nhận ra… Xin lỗi… Cái này là ai nhanh tay thì được…”
“Em nói này, Manami là người mà! Em không muốn ăn cái món làm giảm đi sự nữ tính như vậy đâu!”
“…”
Có vẻ như trong lúc tôi lơ đãng kiểm tra đồ ăn họ mang đến, bốn cô gái đã ăn hết sạch bánh mì trong giỏ, và nói về phần của tôi thì chẳng còn lại chút nào.
“Anh Hai. Không sao đâu. Đừng lo lắng nhé. ♪”
Manami nháy mắt với tôi, người đang rũ vai thất vọng.
“Manami… Chẳng lẽ… Phần của em…”
Em sẽ chia cho anh một phần trong số ít ỏi của em sao…?
M-một nữ thần!
Một nữ thần đã giáng trần!
“Nếu không có bánh mì, thì ăn ếch đi![46]”
“Chết tiệt!”
Tôi thật là ngốc khi lại mong đợi điều gì đó từ con bé!
“… Khụ.”
Đã đến nước này thì… Tôi không thể không chấp nhận số phận.
Suy nghĩ bình thường thì việc bỏ bữa tối có vẻ không phải là vấn đề gì lớn, nhưng bạn không thể coi thường cái bao tử của một nam sinh cấp ba đâu.
Tôi thực sự đói meo sau khi chơi đùa ở bãi biển cả ngày.
“T-tôi xin hàng làm người!”
Bị em gái khích bác, tôi đưa ra quyết định; tôi cắt một miếng từ con ếch gần nhất có rất nhiều mắt (Iris gọi chúng là ếch trăm mắt) và bỏ vào miệng.
Chuyện gì sẽ xảy ra đây?
“… Ngon!”
Nó ngon một cách bất ngờ.
Những con mắt giống như collagen trôi tuột xuống cổ họng tôi có hương vị đậm đà hơn tôi nghĩ và giống như sữa tươi vắt ra vậy.
Chắc chắn, chúng trông có vẻ hơi như thế, nhưng… Ở thế giới loài người cũng có những món ăn kỳ lạ được coi là đặc sản mà.
Nói thẳng ra là, sau đó, tôi đã thử thách từng món ăn Địa phủ một.
Vì tất cả đều ngon, nên trước khi kịp nhận ra tôi đã ăn chúng một cách ngon lành.
““Ưm—””
Với tôi, người ngày càng xa rời nhân tính, Manami gửi những ánh nhìn khinh bỉ ra mặt.
“… Có gì đó là lạ.”
Tôi nhận ra điều đó lần đầu tiên sau khi từ nhà vệ sinh trở về.
Có gì đó là lạ… Với tinh thần của họ.
Đặc biệt rõ ràng ở Zonmi và Kyouko.
Bộ yukata của Zonmi hơi xộc xệch, và cô ấy trông quyến rũ khi dây áo ngực lộ ra.
Kyouko, cũng trong tình trạng tương tự, thậm chí còn ngâm nga nữa.
“Ừm… Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Tôi cố hỏi một cô hầu gái tình cờ đi ngang qua.
Cô hầu gái cười gượng,
“Tôi đoán là họ đã trúng phải một món đặc biệt của Âm giới: Nước Thanh Thủy Tengu[47].”
“... Nước Thanh Thủy Tengu sao?”
Sao họ lại uống thứ đáng ngờ như vậy chứ… À!
“Không lẽ là nước trong mấy cái ly vừa rồi sao?”
“Đúng vậy. Dù có vị gần giống nước bình thường, nhưng Nước Thanh Thủy Tengu sở hữu sức mạnh phục hồi ma lực cực kỳ mạnh mẽ. Ngoài ra, nó còn là một món vật phẩm cao cấp, tốt cho sức khỏe, có tác dụng thư giãn và còn giúp tăng cường ham muốn tình dục nữa.
… Tuy nhiên, nếu người nào chưa quen mà uống phải, thì do não bộ tiết ra quá nhiều dopamine và serotonin, ý thức của họ sẽ…”
“Vậy nói tóm lại… Mấy người này say bét nhè rồi sao?”
“Đúng là như vậy.”
“… Thì ra là thế. Cảm ơn vì đã giải thích.”
Thôi nào. Giờ tôi phải làm gì đây?
Vì mọi thứ đã gần như chén sạch rồi, tôi cũng muốn kết thúc bữa tối ngay lúc này, nhưng…
Vấn đề ở đây là, mấy tay bợm rượu này sẽ về phòng kiểu gì đây?
Dù đã quen biết nhau, nhưng để một gã đàn ông như tôi chăm sóc… Không biết sau này có bị mắng cho một trận không nữa.
Tốt hơn hết là nên làm theo cách an toàn và bàn bạc với Lilith-san.
Quyết định như vậy, khi tôi quay người lại.
“… Chiharu… Anh đi đâu vậy?”
Tôi bị Zonmi đang say túy lúy (với ánh mắt đờ đẫn) ngăn lại.
“Đi đâu… Anh đi tìm Lilith-san…”
“Anh lại đi tìm người phụ nữ khác sao?… Vậy là… Anh thích mấy cô ngực bự hơn à?…”
Ánh mắt của Zonmi càng lúc càng lạnh lẽo.
“… Em đâu cần nói bằng cái giọng đầy ác ý đó đâu.”
“Không. Anh lúc nào cũng có lý do, Chiharu… Anh cứ lang thang chỗ này. Lang thang chỗ kia. Chẳng phải là anh không chung thủy sao?… *NẤC CỤC*”
“…”
Vì say mềm, cô nàng kéo chặt lấy cánh tay tôi.
“Chiharu… Anh phải chung thủy hơn chứ. Một lần nữa, quay lại từ đầu, anh phải đền đáp em vì đã là khế ước đầu tiên của anh.”
“Đền đáp… Cụ thể thì anh nên làm gì?”
Khi tôi hỏi, Zonmi nhìn tôi với ánh mắt ngước lên,
“… Xin anh đừng bao giờ rời xa em… Đừng làm em cảm thấy lo lắng.”
Cô nàng bám chặt lấy cánh tay tôi.
“~~~~~~!!”
Tôi thua rồi.
Nếu em nói những lời đó, ngay cả tôi cũng có thể hiểu lầm đó…
“Hay là… Em không đủ sao? Chiharu, anh không hài lòng chỉ với mình em sao?”
“Không phải vậy. Zonmi luôn ở đó, luôn giúp đỡ anh mà.”
“Ehehe.”
Zonmi, vừa dụi má vào cánh tay tôi với tâm trạng vui vẻ, vừa nói.
“Chiharu… Em thích anh.”
“…”
Bình… bình tĩnh nào.
Hãy suy nghĩ thật kỹ. Trong trường hợp này, "thích"… có nghĩa là kiểu "tôi thích anh như một người bạn" hay "tôi thích anh như một đối tác khế ước". Ngay cả khi nó có nghĩa là "tôi thích anh như một người đàn ông", thì như mọi người thấy đó, Zonmi đang hoàn toàn say xỉn, không phải là cô ấy đang nói ra những gì cô ấy thực sự cảm nhận[48].
Dù sao thì… đây có lẽ là lần đầu tiên một cô gái nhìn thẳng vào mắt tôi và nói "tôi thích anh". Ngạc nhiên là tôi cảm thấy ngay cả Manami cũng chưa từng thẳng thắn thổ lộ với tôi bằng câu "tôi thích anh".
“Em cũng… thích Haru[49]?”
Tôi nhìn về phía phát ra giọng nói, và ở đó là một chiếc quần lót.
“K-Kyouko, có chuyện gì vậy!?”
Vì lý do nào đó, Kyouko đã cởi toàn bộ bộ yukata—chỉ còn nội y, có vẻ như cô nàng đang thở hổn hển một chút.
“… Sao mà cơ thể em nóng quá… Em đã uống rất nhiều nước, nhưng… Em hoàn toàn không thể hạ nhiệt. Uhehe.”
“…”
Tôi hiểu rồi.
Không biết rằng nước trong ly chính là nguyên nhân khiến cơ thể nóng ran, để hạ nhiệt, cô nàng lại uống nước thêm lần nữa sao?
Kết quả là… Cô nàng đã say xỉn đến mức không biết trời đất là gì.
“Haru… Sao nào? Đồ lót của em thế nào?”
“… Không. Không có gì đặc biệt.”
Có phải tôi đang tưởng tượng không?
Tình huống này trông có vẻ giống như điều tôi đã từng trải qua trước đây…
“Phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra trong chuyến đi này… Chờ đã, em đã cố gắng chọn một bộ thật sexy đó?”
“V-vậy sao…”
Chắc chắn rồi, với một Kyouko người Nhật, bộ quần lót với hai tông màu hồng và đen kia khiến cô trông "người lớn" hơn mọi khi rất nhiều.
Tôi thực sự không thể nào nhận ra cô ấy.
Bộ quần lót của Kyouko, so với những bộ thường ngày cô ấy mặc trước đây...
Đã trải qua... một cuộc lột xác thần tốc...
“… Khụ! Đồ khó bảo, quần lót với chả quần lót... Bộ cô vừa vớ được món hời lớn nào về đồ lót à?!”
“Ư ư ư. Hời ư... Thật ra trước đây tôi từng mua đồ lót loại 3 cái 1000 yên [50] ở cửa hàng bách hóa địa phương, nhưng... bây giờ tôi đã chịu khó đầu tư vào đồ lót của mình rồi đó!?”
“…”
Tôi hoàn toàn mù tịt.
Hai người này đang nói cái quái gì vậy?
“… Dù sao thì, mau mặc đồ vào ngay đi. Không thì, tôi sẽ không cho cô lại gần Chiharu đâu!”
“Im đi! Câm miệng đi, con quỷ kia! Bây giờ là lượt của tôi! Vừa nãy không phải cô đã thu hút anh ấy chán rồi sao?!”
“… Khụ!”
“…”
Lượt ư, cô ta nói vậy.
Từ khi nào mà tôi phải chọn lượt để nói chuyện với cô chứ?
Thế nào mà Zonmi lại tỏ vẻ “cô nói đúng” trước lời tuyên bố của Kyouko.
“Này… Haru…”
Nghe giọng nói nũng nịu một cách kỳ lạ của cô bạn thanh mai trúc mã, tôi vô thức trở nên căng thẳng.
“G-gì vậy?”
“Anh thấy em không có sức quyến rũ sao?”
“Không. Tôi nghĩ là cô rất quyến rũ mà, nhưng…”
“Nói dối.”
“Không phải như vậy…”
“Vậy thì, tại sao anh chưa bao giờ động vào em?”
“C-cái đó…”
Có lẽ, tôi cũng say rồi.
Dù đó là những lời lẽ khó nghe ngay cả với tôi, nhưng tôi đã trút hết những suy nghĩ thật lòng mà tôi đã cố gắng kìm nén bấy lâu nay.
“Cô là quái vật và tôi là con người… nên…”
“…”
Khoảnh khắc Kyouko nghe tôi nói, gương mặt cô chợt tối sầm lại, rồi cuối cùng cô nở một nụ cười như thể “quả nhiên là vậy”.
“Tôi hiểu rồi. Haru đã luôn kìm nén vì anh nghĩ rằng việc con người và quái vật kết hôn là phi đạo đức, phải không?”
“… T-thẳng thắn mà nói, là vậy đó.”
“Nhưng, nếu đó là vấn đề, thì chẳng phải nó đã được giải quyết rồi sao? Bởi vì, nhìn xem, Haru ngay đây là con lai giữa quỷ và người… Quái vật, tôi nghĩ vậy.”
“… A!”
Sao tôi lại không nhận ra một điều hiển nhiên như vậy chứ?
Cho đến tận bây giờ, tôi đã tự động cố gắng giữ lý trí của mình, dù cho những cô gái này có quyến rũ đến mức nào đi chăng nữa, bằng cách lấy bức tường chủng tộc giữa quái vật và con người ra làm lý do.
Tuy nhiên, bây giờ thì khác rồi.
Đúng như Kyouko đã nói, vì tôi giờ đã biết rằng trong mình chảy một nửa dòng máu quái vật, nên chẳng cần phải cảm thấy bối rối trước chuyện tình cảm nữa.
Nghĩ vậy, tôi đột nhiên ý thức được sự hiện diện của những cô gái trước mặt và nhận thấy mặt mình đang nóng bừng lên.
“Fufu. Có tác dụng, có tác dụng. Lại thêm một lần nữa…”
“…”
C-có lẽ nào tôi… Đang nhảy múa trên lòng bàn tay của Kyouko sao!?
Sao lại thế này?
Đây là cảm giác mà tôi chưa từng trải qua với bất kỳ cô gái nào khác… Tôi có một cảm giác lạ lùng như thể mình vừa bị Kyouko chơi khăm.
“D-dừng lại [51]!”
Ngay sau khi tôi vừa nghĩ như vậy.
Với dáng đi loạng choạng, Zonmi chen vào giữa Kyouko và tôi.
“Gì vậy, tôi đã bảo cô đừng cản trở tôi trong lượt của tôi mà!”
“Không được, không được! Dù sao thì cũng không được! Tôi không quan tâm đến lượt hay gì cả, nhưng đi xa hơn nữa thì… Đừng lại gần Chiharu và tôi!”
“Và tại sao?”
“Đó là… Bởi vì tôi là đối tác hợp đồng đầu tiên của anh ấy! Và vì tôi là đối tác hợp đồng đầu tiên của anh ấy… Chiharu phải coi tôi là quan trọng nhất! Những người đến sau xin hãy tránh ra!”
“… Cái gì!”
Có vẻ như Kyouko có điều muốn nói về chuyện đó.
“Ai là người đến sau?! Cô… Cô chẳng biết gì về Haru cả!”
“Thời gian cô quen biết anh ấy và chiều sâu lòng tin không liên quan đến nhau. Là đối tác ban đầu của Chiharu… Tôi mới là người có thể hiểu Chiharu nhất.”
“Hừm! Chắc chắn là như cô nói, điều quan trọng nhất không phải là đã quen biết anh ấy bao lâu… Nhưng! Nếu đó là điều cô muốn nói, thì thứ tự hợp đồng cũng chẳng quan trọng!”
“C-cái đó…”
Lời nhận xét của Kyouko khiến Zonmi không nói nên lời.
Cuối cùng, Zonmi đành chấp nhận với vẻ mặt cam chịu.
…Được thôi! Nephilim. Đã sẵn lòng tới mức này, vậy chúng ta hãy quyết định ngay tại đây xem cô có xứng đáng làm bạn đồng hành của Chiharu hay không!
“Gì cơ?”
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này!?
“Theo ý cô!”
“…”
Vẫn còn đang cao hứng, Kyouko đã đồng ý với lời đề nghị của Zonmi.
…Sao mình lại cứ nhìn hai người họ mà không nói lời nào vậy?
Đáng lẽ, nếu hai người sở hữu sức mạnh quái vật kia chiến đấu nghiêm túc, mọi thứ xung quanh có thể bị phá hủy đến mức không thể phục hồi, nhưng… Lần này thì khác rồi.
“Tah! Tah!”
“Ei! Ei!”
Zonmi và Kyouko đang trao đổi những đòn đánh kèm theo những lời lảm nhảm khó hiểu.
Có lẽ do hơi ngà ngà say, sức mạnh của họ chỉ dừng lại ở mức… đáng yêu.
…Về sự thay đổi tính cách khi say, xem ra con người và quái vật đều giống nhau.
Đây có phải là cái gọi là "sự đáng yêu đối lập" [52] không nhỉ?
Thật cảm động khi thấy hai người họ hành động ngây ngô một cách bất ngờ như vậy.
“…Giờ mới để ý, Manami im lặng một cách lạ thường.”
Nhìn quanh, tôi thấy em gái mình đang cúi gằm mặt ở một góc bàn.
Không lẽ, sau Zonmi và Kyouko, đến cả em gái mình cũng thể hiện "sự đáng yêu đối lập" khác thường sao?
Đó là Manami – người vốn dĩ quá mức táo bạo và năng động.
Cá nhân tôi thấy hơi sáo rỗng, nhưng những cô gái bướng bỉnh thường thấy, khi say, lại biến thành kiểu người hiền lành đến mức khiến người ta muốn che chở… Chỉ nghĩ đến việc được chứng kiến cảnh đó thôi cũng khiến tim tôi đập rộn ràng, nhưng… Quả nhiên, đó không phải là mơ ước viển vông sao?
“Ưfufu. Anh trai… Đợi chút. Em sẽ chuẩn bị rượu wakame [53] ngay.”
“…”
À, thì ra là vậy.
Nếu tôi nghĩ đến việc cúi xuống nhìn, không biết tôi sẽ nhìn thấy gì đây.
Không phải em nên thay đổi tính cách một chút nữa sao?
Mặc dù tôi lo lắng cho các cô gái đang say, nhưng riêng rượu wakame của em gái tôi thì không bao gồm trong danh sách đó.
Cuối cùng, tôi đành giao lại nơi đó cho các cô hầu gái và tự mình rời đi.
Nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?
Rời khỏi phòng ăn một mình, tôi đang tìm nhà vệ sinh.
Đầu óc tôi hơi mơ hồ và cơ thể thì nóng ran.
Có vẻ như nước của Thiên Cẩu đã ngấm cả vào tôi, và tôi cảm thấy suy nghĩ của mình không còn hoạt động bình thường nữa.
“…Vậy thì, sao chúng ta không hợp tác?”
Một giọng nói khàn khàn quen thuộc.
Nhẹ nhàng mở cánh cửa căn phòng phát ra giọng nói, tôi thấy một sự kết hợp bất ngờ: Bộ đôi RisLith – Lilith-san và Iris [54].
“Ta từ chối. Ta không thể đặt niềm tin vào lũ quỷ.”
“Tại sao cô không suy nghĩ lại? Cuộc nói chuyện này có lợi cho cả hai chúng ta.”
“…”
Hai người đó đang nói chuyện gì vậy?
Nhìn vẻ mặt thì có vẻ là một cuộc nói chuyện nghiêm túc, nếu tôi không nhầm.
“Tôi xin nhắc lại.
Xin hãy dùng chiếc nhẫn khế ước mà chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị để lập khế ước với Chiharu-sama.
Nếu có một người mạnh mẽ như cô, một con rồng đỏ, ở bên cạnh, tự nhiên sự an toàn của Chiharu-sama sẽ được đảm bảo.”
“!?”
Vật Lilith-san đang cầm trên tay không nghi ngờ gì chính là một chiếc nhẫn khế ước lấp lánh màu bạc.
Thật bất ngờ.
Không lẽ, cơ hội để mình lập khế ước lại đến như thế này sao?
“Dù thế nào, ta cũng không thể hiểu nổi. Tại sao ngươi lại ám ảnh đến mức đó với thằng nhóc đó chứ?
Nếu nó chỉ là một quái vật lai giữa người và quỷ… Nhưng ta không nghĩ đó là lý do đủ để nhận được sự tiếp đón nồng hậu đến vậy.”
“…Tôi cũng không thể hiểu nổi. Không phải cô là người muốn lập khế ước với Chiharu-sama hơn bất kỳ ai sao? Tại sao… Cô không đồng ý điều gì?”
“Thật khó chịu. Thứ ngươi đang nhìn không phải là ta—”
Ngay khi Iris sắp nói điều gì đó.
Ánh mắt của tôi, khi đang lén lút nhìn trộm từ sau cánh cửa, và ánh mắt của Iris đã chạm nhau.
“…”
Iris, cúi đầu đi đến đây, mạnh bạo mở cửa,
“…Hãy quên những gì ngươi vừa nghe đi.”
Nàng lầm bầm câu đó rồi bỏ đi.
…Tại sao Iris lại từ chối lập khế ước với mình nhỉ?
Hơn nữa, những lời Iris suýt nữa đã thốt ra… Dù chỉ là linh cảm, nhưng dường như nó có liên quan đến chính bản thân cô bé… Tôi không khỏi có cảm giác ẩn chứa sau đó là những điều sâu xa.
“Chiharu-sama… Anh đã ở đó ư?”
“Xin lỗi. Tôi không cố ý nghe lén, nhưng…”
“Không sao đâu. Chuyện này không thành vấn đề.”
Lilith-san “phù…” một tiếng rồi thở phào, ngồi xuống ghế sofa.
Thấy vậy, tôi cũng làm theo, ngồi đối diện cô ấy và cất tiếng hỏi:
“À… Theo như cuộc nói chuyện vừa rồi… Tại sao Lilith-san lại có ý định tán thành khế ước của chúng tôi?”
“Đơn giản thôi. Sự tồn tại của cậu có giá trị hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Sau này, khả năng cao là sẽ có những kẻ xấu nhắm vào thân thể của cậu. Vì vậy, nếu cậu lập khế ước với một sinh vật sở hữu sức chiến đấu vượt trội—một Hồng Long, điều đó hoàn toàn có nghĩa là rủi ro có thể được giảm thiểu.”
“…”
Đúng là từ khi đến đây, tôi đã được biết về sự quý hiếm trong sự tồn tại của mình.
“…Vậy tại sao Iris lại từ chối điều đó?”
“Thật tình, điều đó nằm ngoài dự kiến của tôi.
Dù đây chỉ là phỏng đoán cá nhân… Nhưng là người sống sót cuối cùng của tộc Hồng Long, cô bé phải gánh chịu sự kỳ thị chủng tộc không thể so sánh với những gì chúng tôi, tộc Succubus, phải trải qua… Có lẽ cô bé đang che giấu một nỗi niềm u tối trong lòng.”
“…”
Cho đến khi đến đây, tôi dường như không thể hiểu được cảm xúc của Iris—khi mà tất cả đồng loại của cô bé đều bị tàn sát, chỉ còn lại mình cô bé.
Tuy nhiên.
Giờ đây, tôi cảm thấy mình có thể hiểu được đôi chút.
Vì tôi cũng… Vừa phát hiện ra mình là một quái vật hoàn toàn đơn độc, không có bất kỳ ai khác trên thế giới này.
“Chiharu-sama… Tôi có thể nhờ anh một việc được không?”
“…Chuyện gì vậy?”
“Xin hãy nhận… những chiếc nhẫn khế ước này.”
“…”
Những gì Lilith-san đưa cho tôi khi nói vậy, không khác gì những chiếc tôi đang đeo… Đó là một cặp nhẫn khế ước.
“Trong chuyến đi này, tôi muốn anh hãy mở lòng Iris-sama… Và lập khế ước với cô bé bằng những chiếc nhẫn này. Tôi dám chắc, anh là người duy nhất có thể xóa tan bóng tối trong trái tim của đứa trẻ ấy.”
“Thật trùng hợp. Nếu Lilith-san không nói ra, tôi cũng sẽ tự mình đề nghị việc này. Yêu cầu đó… Tôi sẽ vui vẻ thực hiện.”
Để rút ngắn khoảng cách giữa Iris và tôi.
Đó—chính là mục đích của chuyến đi đến Âm giới này.
Nghĩ lại thì, khi tôi nhận được lá thư từ mẹ… Khi chọn thành viên cho chuyến đi, chuyện đó đã xảy ra.
Tôi vô thức loại Iris ra khỏi danh sách… Nghĩ lại, điều đó thật đáng ghét.
Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy có một khoảng cách rõ rệt giữa Iris và tôi.
Zonmi, Kyouko và Iris, tất cả họ… Khi là những đồng đội gặp gỡ trong hoàn cảnh tương tự, điều này thật kỳ lạ.
Với quyết tâm mới, tôi – đặt những chiếc nhẫn khế ước nhận được từ Lilith-san vào túi.
Cùng lúc đó, tại một nơi khác.
Đây là ranh giới giữa nhân giới và Âm giới.
Bên trong một tòa tháp cổ kính sừng sững giữa vùng đất hoang vu, là nơi ẩn náu của Hội Thuần Thú Sư Hắc Ám.
“…Vậy là ngay cả tên Noelle đó cũng phải chạy trối chết, thảm bại sau khi bị Kusumi Chiharu đánh cho tơi tả… Hơn nữa, cô ta còn tự ý giải trừ giới hạn[55] mà không được phép…”
Người đàn ông mang theo một chút nghi ngờ về các quy trình của tổ chức—Clarie Shernfelt, đối mặt với cấp trên của mình.
“…Báo cáo ghi nhận như vậy.”
“Thưa Sếp… Tôi không thể tin được.”
Người đàn ông lắc đầu lẩm bẩm:
“Chẳng phải những kẻ Hạng nhất[56] như Noelle đều sở hữu sức mạnh ngang ngửa với một thuần thú sư cấp cao sao? Điều này đã vượt quá mức độ của một thiên tài bình thường rồi.
Kusumi Chiharu… Rốt cuộc hắn là ai?
Tại sao, chỉ là một tân binh, mà hắn lại sở hữu khả năng chiến đấu ngang tầm một thuần thú sư cấp cao!?”
“Trước khi tôi trả lời câu hỏi của cậu, có điều tôi muốn xác nhận. Clarie… Cậu có thể nhắc lại cho tôi lý do chúng ta, Hội Thuần Thú Sư Hắc Ám, tồn tại là vì điều gì không?”
“… Phải. Để loài người hoàn toàn kiểm soát đám quái vật… Việc kiến tạo ra một ‘Arcadia’ như thế chính là mục tiêu cao cả của chúng ta.”
“… Bằng cách nào?”
“Bằng cách tạo ra những con người sở hữu năng lực chiến đấu vượt xa đám quái vật… Tức là, tạo ra những siêu nhân. Để cấy tế bào quái vật vào cơ thể người, chúng ta cần tính toán tỷ lệ tương thích với cơ thể con người. Vì lẽ đó, chúng ta đã dùng vũ lực để thu thập vô số mẫu vật quái vật.”
“… Phải rồi. Nhờ vậy, chúng ta đã khám phá ra một quy luật về tỷ lệ tương thích của tế bào quái vật với cơ thể người và đạt được sức mạnh vượt xa giới hạn nhân loại.”
“Đúng vậy. Dù số lượng của chúng ta ít hơn cái lũ IMA đó, nhưng năng lực chiến đấu cá nhân của mỗi người đã vượt trội hơn hẳn. Việc thế giới loài người rơi vào tay chúng ta chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi…”
“… Ta tự hỏi liệu đã đến lúc nói cho cậu biết chưa nhỉ… Thôi, ta đã gọi cậu đến đây chính là để nói điều này.”
Sau lời mở đầu đó, người phụ nữ đeo mặt nạ thốt ra một loạt những lời lẽ gây sốc:
“Mọi thứ chúng ta đã làm cho đến giờ, sự tồn tại của Kusumi Chiharu đã khiến tất cả trở thành vô nghĩa.”
“… Sao… Sao lại thế!?”
“Ta sẽ trả lời câu hỏi ban đầu của cậu. Thân phận thật sự của Kusumi Chiharu chính là một sinh vật lai (chimera) được sinh ra từ ác ma và con người.”
“!?”
Clarie không thể che giấu sự bàng hoàng trước lời của người phụ nữ đeo mặt nạ.
Một sinh vật lai giữa quái vật và con người.
Kể từ thuở bình minh của lịch sử, điều đó vẫn luôn được coi là bất khả thi về mặt di truyền.
Việc một đứa trẻ được sinh ra giữa con người và quái vật không phải là chuyện lạ.
Tuy nhiên, Clarie không thể chấp nhận sự thật trước mắt.
“… Tôi không thể tin ngay được. Gen của quái vật thường mạnh hơn rất nhiều so với gen người, nên con cái sinh ra từ con người và quái vật một trăm phần trăm sẽ là quái vật… Đó chẳng phải là điều được công nhận rộng rãi sao!?”
“Phần lớn là như cậu nói.”
Người phụ nữ đeo mặt nạ xác nhận điều đó, rồi nói tiếp:
“Tuy nhiên, ta rất tiếc phải nói rằng mẹ ruột của cậu ta không phải là một con người bình thường.
Người Thuần Hóa Bất Tử.
Đó — là biệt danh mà Hiệp Hội đặt cho mẹ cậu ta.”
“!? Không thể nào… Kẻ thuần hóa quái vật cấp cao được coi là huyền thoại sống đó ư…!?”
“Phải. Ta không rõ chi tiết, đó là điều duy nhất ta có thể khẳng định chắc chắn.
Ma lực khác thường của bà ta đã cho phép bà ta sinh ra một sinh vật lai giữa quái vật và con người… Nó đã tạo nên một dị thường chưa từng có tiền lệ…”
“…!”
Clarie hoàn toàn dập tắt những suy nghĩ nông cạn của mình.
“Chỉ mười năm… Nếu cậu ta được sinh ra sớm hơn mười năm… Có lẽ chuyện đó đã không xảy ra…”
“… Hối hận cũng vô ích. Dù sao thì, sự tồn tại của cậu ta chẳng phải là một con đường tắt đáng kể cho dự án Arcadia của chúng ta sao? Những gì chúng ta sẽ làm từ giờ trở đi, cậu có biết mà không cần ta giải thích chi tiết không?”
“… Vâng, thưa Ngài! Tôi nhất định sẽ đưa Kusumi Chiharu đến trước Ngài mà không chậm trễ!”
Người phụ nữ đeo mặt nạ khúc khích cười:
“Ta e rằng điều đó không thể.
Thật không đúng lúc chút nào, nhưng… Đám đó hiện đang ở hòn đảo du lịch chính của Âm Giới, Grandeel, và đang trọ tại một khách sạn do ác quỷ quản lý.”
“Ngài muốn nói… Có ai đó trong số họ đã dự đoán được hành động của chúng ta sao?”
“Phải. Hãy hết sức cẩn thận, đừng để chúng gài bẫy.
Clarie. Lần này, ta cho phép cậu mang theo năm thành viên của Đội Một, những người chiếm 30% sức mạnh chiến đấu của Black Tamer, trừ Soul Tamer.
Cậu hiểu chứ? Cuộc chiến lần này không chỉ là để bắt giữ Kusumi Chiharu… Mà còn là một buổi diễn tập cho cuộc tổng chiến sắp xảy ra với IMA.
Cậu được phép giải phóng bộ giới hạn, và thậm chí cả bộ vượt giới hạn cấp độ (Level Overlimiter).”
“Vâng, thưa Ngài! Tất cả là vì sự ra đời của Arcadia của chúng ta.”
“…”
Cuộc xung đột sắp sửa diễn ra không giống bất cứ điều gì từ trước đến nay.
Người phụ nữ che mặt, một mặt tin tưởng vào sự thành công của kế sách mình, nhưng mặt khác lại không mong mọi chuyện cứ thế diễn ra suôn sẻ… Nàng mang trong lòng những cảm xúc mâu thuẫn đến lạ.
(… Kẻ nắm giữ hạt giống khai sinh Arcadia của chúng ta, nếu cứ thế dễ dàng bị tóm gọn, thì còn gì thú vị nữa chứ.)
Từ trên ngai vàng, người phụ nữ che mặt khẽ nở một nụ cười đầy thách thức.
(Thật… Hấp dẫn vô cùng. Lần này, e là ta phải đích thân ra trận rồi…)
Nàng lặng lẽ đưa ra quyết định đó.


0 Bình luận