• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 4 (Đã hoàn thành)

Chương 2: Khủng hoảng bài tập hè

0 Bình luận - Độ dài: 10,115 từ - Cập nhật:

Vài ngày sau lễ hội mùa hè đầy biến động. Kỳ nghỉ dài vui vẻ chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là kết thúc. Giờ này năm sau chắc đang phải cắm đầu ôn thi đại học, chẳng còn tâm trí đâu mà chơi bời, nên trên thực tế, hai tuần ít ỏi này có lẽ là kỳ nghỉ hè cuối cùng mà chúng tôi có thể tận hưởng trọn vẹn khi còn là học sinh cao trung. Thế nhưng, trong nhóm chat sáu người quen thuộc của chúng tôi lại xuất hiện một tin nhắn với nội dung như thế này.

『L-l-làm sao đây Kaede-chan! Tớ! Bài tập về nhà! Vẫn chưa xong tí nào!』『Tớ cũng vậy, chị Kaede! Chưa làm một tí nào nên nguy to rồi!』

Người viết tin nhắn không ai khác chính là Ootsuki-san và Yui-chan. Hai người họ đã gần như không hề đụng đến〝bài tập về nhà mùa hè〟, một nét đặc trưng của mùa hè và cũng là kẻ thù lớn nhất của mọi học sinh trên đời. Thấy vậy, Kaede-san đề nghị mọi người tập trung lại học bài và quyết định được đưa ra ngay lập tức. Shinji và Nikaidou cũng tuyên bố tham gia, địa điểm không phải là thư viện hay nhà hàng gia đình, mà là một quán cà phê gần trường, bắt đầu từ sáng sớm.

Và bây giờ đã sắp đến giờ ăn vặt. Chúng tôi đã chiếm một chiếc bàn từ sáng, trải đầy sách giáo khoa và vở, tay lia lịa viết bài, đúng là những vị khách phiền phức, nhưng được tha thứ là vì quán này là quán quen của Kaede-san và Ootsuki-san.

「Mà nói chứ… không ngờ Ootsuki-san và Yui-chan lại đúng là chưa đụng đến bài tập về nhà thật. Trong từ điển của hai người không có từ〝kế hoạch〟à?」

Tôi vừa nói vừa nhìn Yui-chan và Ootsuki-san đang ngồi đối diện với vẻ chán nản. Hiện tại hai người đang giải lao với ly nước cam và cacao đá. Tôi nghĩ không có thời gian để ung dung như vậy đâu, nhưng có ổn không nhỉ?

「Yoshii ác quá! Nhưng biết sao được! Năm sau không được chơi nữa nên năm nay phải chơi cho đã chứ, không thì lỗ à!?」

「Đúng vậy đó, tiền bối Yoshizumi! Mùa hè năm nhất chỉ có một lần trong đời thôi! Phải sống sao cho không hối tiếc chứ!」

Hai chú cún con đang gầm gừ. Tôi cũng hiểu cảm giác đó, nhưng kết quả là bây giờ hai người đang phải khổ sở thế này đây. Cái kiểu vô kế hoạch đó nên tốt nghiệp từ hồi tiểu học đi.

「Nói mới nhớ, giờ này năm ngoái Yoshizumi cũng cuống cuồng lắm mà? Thậm chí còn khóc lóc cầu xin tôi sau kỳ nghỉ nữa, tôi vẫn chưa quên đâu nhé?」

Nikaidou, ngồi cạnh Yui-chan, vừa khơi lại quá khứ tôi không muốn nhớ đến, vừa liếc tôi bằng ánh mắt sắc lẹm. Ngay cả một cử chỉ bình thường như tao nhã đưa tách cà phê lên miệng cũng toát lên vẻ sang trọng, khiến tôi bất giác nhầm tưởng đây không phải là một quán cà phê gần trường mà là một cung điện nào đó.

Sau lời tỏ tình ở lễ hội mùa hè, dù cả hai đã nói sẽ tiếp tục làm bạn, nhưng thực tế tôi vẫn có một chút lo lắng không biết sẽ ra sao, nhưng mối quan hệ của tôi và Nikaidou không hề tan vỡ mà vẫn tiếp tục. Thậm chí tôi còn có cảm giác chúng tôi còn thân thiết hơn trước.

「……Nikaidou. Chuyện đó chúng ta đã hứa không nói ra mà?」

「Ngạc nhiên thật. Em cứ nghĩ một người như Yuuya-kun thì sẽ chăm chỉ làm bài mỗi ngày chứ. Thực tế năm nay anh đã gần xong hết rồi đúng không ạ.」

Kaede-san ngồi cạnh tôi vừa nói với vẻ mặt ngạc nhiên vừa nhấp một ngụm cà phê đá.

Một năm trước, tôi vừa đi học vừa đi làm thêm nên mệt rã rời, chẳng còn tâm trí đâu mà làm bài tập, lại còn không biết bắt đầu từ đâu nên rất lóng ngóng.

Rút kinh nghiệm từ đó, năm nay tôi đã lên kế hoạch một cách có hệ thống. Vừa cân bằng giữa việc làm thêm và hoạt động câu lạc bộ, vừa dành nhiều thời gian chơi với Kaede-san. Vì đã quyết định đi du lịch Okinawa nên tôi đã hơi cố sức một chút, khiến Kaede-san lo lắng, nhưng tôi vẫn quyết làm.

Nhưng nhờ vậy mà bây giờ tôi có thể thảnh thơi ngồi uống cà phê latte thế này.

「Đúng vậy đó, Hitoha-san. Cậu ta tỏ ra thong thả vậy thôi chứ năm ngoái còn vừa khóc vừa làm bài tập ở trường đấy. Higure cũng biết mà, đúng không?」

「Ừ. Cho nên tớ cũng ngạc nhiên lắm. Còn gần hai tuần nữa mà đã làm xong hết rồi. Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại.」

Ha ha ha, vừa cười vừa nói nhưng Shinji vẫn không ngừng tay làm bài tập. Thật bí ẩn làm sao có thể vừa nói chuyện vừa giải bài được, mà này, phép tính đó sai rồi kìa. Chẳng lẽ đang giải bừa đấy à?

「Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại, nói cũng hay thật. Chị Kaede từ xưa đã siêu dễ thương rồi, nhưng bây giờ thì không thể so sánh được nữa.」

Yui-chan vừa khoanh tay vừa gật đầu lia lịa. Ootsuki-san cũng đồng tình,

「Từ khi thích Yoshii, vẻ đáng yêu của Kaede-chan càng được mài giũa là sự thật. Kaede-chan trước khi có mối tình đầu giống như một kiếm sĩ chỉ chiến đấu bằng tài năng. Dù vậy đã mạnh hơn người khác rất nhiều rồi, nhưng từ khi yêu Yoshii, cô bé đã bắt đầu nỗ lực để phát triển tài năng và trở thành một dũng sĩ mạnh nhất.」

Kết quả là Kaede-san đã được chọn là nữ sinh cao trung dễ thương nhất Nhật Bản. Khoan đã, vậy có nghĩa là việc dùng thiết bị làm đẹp để chăm sóc da mỗi tối sau khi tắm là cô ấy bắt đầu từ khoảng một năm trước à?

「Thật ra là vậy ạ. Em bắt đầu từ mùa hè năm ngoái, khi em bắt đầu thích Yuuya-kun. Em đã cố gắng với ước mơ một ngày nào đó sẽ được Yuuya-kun khen là dễ thương! E he he.」

Kaede-san vừa nói vừa ngượng ngùng mỉm cười. Cái gì thế này, sinh vật đáng yêu này là gì vậy. Tôi muốn ôm chầm lấy và xoa đầu ngay lập tức. Cái bàn này thật vướng víu. Hay là trèo qua nhỉ.

「Rồi, cấm tình tứ ở đây! Tôi đã nói là mấy chuyện đó về nhà hẵng làm mà đúng không! Motoko-san! Cho em gọi món được không ạ?」

Quên chưa nói, hiện tại chúng tôi đang ở một quán cà phê lâu đời tên là【Héritage】gần trường, đã mở được hơn hai mươi năm.

Đây là một nơi quen thuộc và là chốn nghỉ ngơi của mọi học sinh trường trung học Meiwa-dai. Thực đơn có cả những món cổ điển như spaghetti napolitan hay pizza toast, cũng như những món đầy đặn như cà ri cốt lết hay hamburger, rất phù hợp với những học sinh đang đói bụng. Hơn nữa, giá cả lại phải chăng nên rất vừa túi tiền.

「Đúng là còn mặn nồng hơn cả lời đồn nhỉ, Yuuya-kun và Kaede-chan. Nhìn mà chị đây cũng thấy nóng cả mặt.」

Người đến nhận đơn đặt hàng sau khi được Yui-chan gọi là bà Ooyama Motoko, vợ của chủ quán và là cô gái phục vụ vĩnh cửu của quán cà phê này. Tuổi tác có lẽ khoảng 50, nhưng bà trẻ trung đến mức không đoán được tuổi thật.

Nghe nói bà Ooyama là cựu học sinh của trường Meiwa-dai và từng là đội trưởng đội bóng rổ. Thế hệ của bà được cho là thế hệ mạnh nhất trong lịch sử đội bóng rổ Meiwa-dai, và là thế hệ duy nhất từng tham dự giải toàn quốc, nên đã trở thành một giai thoại. Thực tế, ngay khi bà Ooyama đến, Nikaidou đã ngồi thẳng lưng với vẻ mặt căng thẳng. Yui-chan thì không biết.

「Motoko-san, cho cháu một ly Jumbo Parfait đặc sản được không ạ?」

Món Yui-chan gọi là Jumbo Parfait đặc sản của【Héritage】. Giá hơi cao một chút nhưng bù lại vẻ ngoài rất ấn tượng. Tất nhiên, hương vị cũng được đảm bảo.

Tầng trên là những loại trái cây quen thuộc như dâu và chuối, cùng với mousse sô cô la và bánh waffle được chất cao đến mức như sắp đổ, tầng giữa là ngũ cốc và kem vani. Tầng dưới cùng là một lượng lớn trái cây và sốt sô cô la, một món ăn xa hoa không thua kém gì các quán parfait chuyên nghiệp.

「Ly Jumbo Parfait mà em đã muốn ăn từ lâu nhưng chưa có dịp! Fufufu… Là tiền bối Yoshizumi khao nên em sẽ không khách sáo đâu nhé!」

「Anh nói anh khao lúc nào nhỉ?」

「Ể! Chúng ta đã hứa ngay khi vào quán rồi mà! Rằng nếu anh tình tứ trong lúc làm bài tập thì sẽ khao em món em thích! Anh quên rồi à?」

「Đừng có bịa ra một lời hứa nghe có vẻ hợp lý như vậy. Thiệt tình… Kaede-san cũng nói gì đi chứ?」

Tôi quay sang Kaede-san để nhờ cô ấy mắng cho cô em gái quá quắt này một trận, nhưng thật không may, Kaede-san lại đang mải mê nói chuyện với bà Ooyama.

「Ooyama-san, bác đã được cầu hôn bằng những lời gì ạ? Bác có thể kể cho cháu nghe để tham khảo được không!」

「A, cháu cũng tò mò chuyện đó. Bác có thể cho cháu biết chủ quán kiệm lời đã cầu hôn Ooyama-san như thế nào không ạ.」

「Cháu nữa, cháu nữa! Kể cho cháu đi, Motoko-san!」

Không chỉ Kaede-san mà cả Nikaidou và Ootsuki-san cũng tham gia, vây quanh bà Ooyama. Lại đi hỏi về lời cầu hôn mới ghê chứ.

「Tr-chuyện đó đã mấy chục năm rồi nên bác cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ đó là một câu nói rất sến thôi?」

「Kể cho bọn cháu đi, Ooyama-san! Để bọn cháu tham khảo cho tương lai nữa ạ!」

Kaede-san hoàn toàn không tin lời bà Ooyama, cô ấy nhoài người về phía trước để truy hỏi. Nikaidou, Ootsuki-san và cả Yui-chan cũng mắt sáng rỡ đầy mong đợi. Bị áp lực từ phía các cô gái, bà Ooyama chống cằm rên rỉ một lúc rồi cuối cùng cũng chịu thua và mở miệng.

「H-hình như là〝A-anh yêu em hơn bất cứ ai trên thế giới này. Cưới anh nhé!〟thì phải? A, nóng quá! Hôm nay trời oi bức thật.」

Sau khi nói xong với khuôn mặt đỏ bừng, bà Ooyama cười ha hả để che đi sự ngượng ngùng. Nghe những lời đó, các cô gái đều thở dài một hơi đầy ngưỡng mộ. Tôi nghĩ đó là một lời cầu hôn tuyệt vời, không hoa mỹ mà chỉ đơn thuần là truyền tải tình cảm một cách thẳng thắn.

「Thật là một lời cầu hôn tuyệt vời… Cháu cảm động quá.」

「Cháu cũng vậy… Cảm nhận được tình cảm chân thành của chủ quán mà tim cháu đập thình thịch. Một ngày nào đó cũng muốn được ai đó nói như vậy…」

Tôi có cảm giác như ánh mắt của Nikaidou chỉ hướng về phía tôi trong một thoáng khi cậu ấy thì thầm, nhưng chắc là do tôi tưởng tượng thôi.

「Đúng vậy nhỉ. Nhưng Yoshii cũng tương tự mà. Cậu ấy thường xuyên nói những câu ngọt ngào đến mức người nghe muốn nôn ra đường vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ.」

Sao tự dưng lại nhắc đến tôi ở đây vậy, Ootsuki-san. Tôi đâu có thường xuyên nói những câu ngọt ngào đâu nhỉ?

「Fufu. Akiho-chan nói đúng đấy ạ. Yuuya-kun, anh có nhớ những lời anh đã nói khi tỏ tình với em không?」

Kaede-san hỏi với đôi má ửng hồng. Tất nhiên tôi nhớ từng chữ từng câu đã nói với Kaede-san dưới bầu trời đầy sao đó. Nhưng chờ một chút đã, Kaede-san. Em có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu em nói ra chuyện đó ở đây bây giờ không?

「Hể… Tò mò thật đấy, không biết Yoshizumi đã tỏ tình với Hitoha-san như thế nào. Rất muốn được nghe.」

「Em đồng ý với Nikaidou-senpai! Chị Kaede, kể cho bọn em đi! Tiền bối Yoshizumi đã tỏ tình với chị như thế nào ạ!?」

「E he he. Chuyện đó là───」

「───Yoshizumi Yuuya yêu Hitoha Kaede. Hơn bất cứ ai trên thế giới này. Là vậy đó. Đừng bắt anh phải nói trước mặt mọi người.」

Tôi không để Kaede-san nói ra mà tự mình nói ra những lời đó vì không muốn Kaede-san phải nói. Đối với tôi, lời tỏ tình với Kaede-san là một thử thách mà tôi đã đánh cược cả mạng sống. Tôi không muốn nó bị biến thành trò đùa. Nhưng tôi xấu hổ đến mức mặt như muốn bốc hỏa.

「Đây là… hình như vừa nghe được một chuyện kinh khủng. Thà không nghe còn hơn.」

「Vâng… không ngờ lại đến mức này.」

「Yoshii… đó không chỉ là tỏ tình mà còn là cầu hôn nữa đấy.」

「Tớ ngưỡng mộ cậu, Yuuya. Nếu tớ gặp khó khăn, cậu có thể cho tớ lời khuyên không?」

「Yuuya-kun… Cậu thực sự là học sinh cao trung à?」

Nhận được năm phản ứng khác nhau, đồng hồ đo sự xấu hổ trong tôi đã vượt quá giới hạn và tôi úp mặt xuống bàn. Gì thế này, màn tra tấn công khai này là gì vậy.

「Đ-được rồi! Chuyện này đến đây là hết, chúng ta tiếp tục làm bài tập thôi, Yui-chan!」

Vừa nói Ootsuki-san vừa vỗ tay bôm bốp để xốc lại không khí đang chùng xuống. Không biết cô ấy có quên rằng nguyên nhân dẫn đến câu chuyện này chính là mình không nhỉ?

「Ể!? Ly Jumbo Parfait của em thì sao!? Ít nhất cũng phải để em ăn xong rồi hẵng tiếp tục chứ!」

「Không được đâu, Yui-chan! Chúng ta không có thời gian rảnh rỗi như vậy! Hay đúng hơn là phải nhanh chóng làm xong rồi thoát khỏi thế giới dâu tây này!」

Ootsuki-san vừa khích lệ Yui-chan đang mếu máo, vừa chuyển ánh mắt xuống quyển vở và bắt đầu lia bút với tốc độ không thể nhìn thấy.

「Nếu em làm bài tập chăm chỉ thì chị sẽ khao em một ly Jumbo Parfait, nên Yui-chan cũng cố lên nhé. Nếu không muốn ăn thì không cần cố gắng cũng được───」

「Vâng! Miyamoto Yui, xin cống hiến hết mình để tiêu diệt bài tập về nhà!」

Yui-chan, người đã dễ dàng mắc câu mồi ngọt của Kaede-san, đứng thẳng lưng chào một cách dứt khoát, rồi thay đổi ánh mắt và bắt đầu cuộc chiến với kẻ thù không đội trời chung. Nếu có thể tập trung được thì đã làm từ đầu rồi.

「Mà này, mọi người đã nghĩ gì về tương lai chưa?」

Khoảng hai giờ sau đó, khi mặt trời bắt đầu lặn. Khi não bộ đã gần đến giới hạn mệt mỏi và chúng tôi đang chuẩn bị về nhà thì Ootsuki-san đột nhiên cất tiếng với giọng điệu nghiêm túc.

「Tương lai là chuyện đại học sao? Hay là xa hơn nữa?」

Nikaidou cũng hỏi lại với vẻ mặt nghiêm túc.

Chúng tôi mới là học sinh năm hai, nhưng chắc chắn đã đến lúc phải bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về con đường tương lai.

「Để xem nào… Vậy thì mở rộng phạm vi ra thành ước mơ tương lai đi? Ai-chan đã có suy nghĩ gì chưa?」

「Cũng có, nhưng mà… tự dưng sao vậy, Akiho? Chị cứ nghĩ em không phải là người hay để ý đến những chuyện như vậy chứ?」

「Thất lễ quá! Chị cũng suy nghĩ nhiều lắm đấy nhé? Mà thôi, kể cho chị nghe ước mơ của Ai-chan đi! Tương lai em muốn làm gì?」

Bị Ootsuki-san chọc vào sườn, Nikaidou nhún người vì nhột. Đôi má ửng hồng, toát lên một vẻ quyến rũ. Mấy chuyện đó để lúc chỉ có con gái với nhau hẵng làm.

「Ưm, chị sẽ nói… á, ưm… chị sẽ nói đàng hoàng nên đừng chọc sườn chị nữa, Akiho.」

「Ai-chan yếu điểm ở sườn à. Biết được một chuyện hay rồi đây…」

「Thôi, đủ rồi!」

Nikaidou dùng cạnh tay đánh một cú không thương tiếc vào đầu Ootsuki-san, người đang định tóm lấy sườn để chọc lét một cách本格的に, làm cô ấy im bặt. Sau một tiếng thở dài,

「Ước mơ của chị là trở thành một huấn luyện viên thể thao. Chị muốn được tham gia vào thể thao với tư cách là người hỗ trợ các vận động viên.」

「Vậy à. Chị cứ nghĩ Ai-chan sẽ tiếp tục chơi bóng rổ và ước mơ trở thành tuyển thủ quốc gia chứ… Em định bỏ bóng rổ à?」

「Không biết nữa. Chị cũng chưa biết có tiếp tục thi đấu chuyên nghiệp không. Nhưng giống như ai đó, chị là người hiểu rõ nhất thực lực của mình.」

Nói rồi Nikaidou quay sang nhìn tôi và mỉm cười mong manh. Nhớ lại thì vào đầu xuân, ba chúng tôi, bao gồm cả Shinji, đã từng nói chuyện. Lúc đó là chuyện tôi có đi chuyên nghiệp hay không, nhưng không ngờ Nikaidou cũng có suy nghĩ tương tự.

「Nhưng vì vẫn thích bóng rổ, nên chị nghĩ nếu có thể làm một công việc liên quan đến thể thao thì tốt.」

「Em thấy rất hợp với Nikaidou-senpai! Thậm chí nếu Nikaidou-senpai trở thành huấn luyện viên thì tinh thần của các vận động viên sẽ tăng vùn vụt, huy chương vàng cũng không còn là giấc mơ đâu ạ!」

Yui-chan vừa ăn ly Jumbo Parfait mà Kaede-san đã gọi cho như một phần thưởng vì đã cố gắng làm bài tập, vừa nói.

「Yui-chan nói cũng đúng. Ai-chan khi lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nhân đẹp trai. Được một người như vậy huấn luyện thì ai cũng sẽ cố gắng thôi.」

「Vâng ạ! Ít nhất thì em tự tin sẽ phát huy được 120% sức lực của mình!」

Yui-chan vừa ăn ngấu nghiến quả chuối vừa hùng hồn nói. Mà thôi, Nikaidou bây giờ đã thu hút cả nam lẫn nữ rồi, nên khi lớn lên chắc cũng không thay đổi đâu. Được một người như vậy chỉ dạy, có khi lại phát huy được sức mạnh vượt qua cả thực lực của mình.

「Vậy thì tiếp theo là Yoshii! Ước mơ của Yoshii là gì nhỉ? Mà chắc không cần hỏi cũng biết?」

「Không cần hỏi là sao? Chẳng lẽ cậu nghĩ tớ sẽ nói〝Ước mơ tương lai của tớ là cưới Kaede-san〟à?」

「Ể? Không phải à?」

Khi tôi hỏi lại, Ootsuki-san há miệng làm một vẻ mặt ngây thơ. Tôi liếc mắt sang Kaede-san bên cạnh thì thấy đôi mắt cô ấy đã rưng rưng.

「Không, bây giờ chúng ta không nói chuyện đó, đúng không? Tất nhiên là tớ muốn ở bên Kaede-san mãi mãi, và hơn nữa, chuyện họ của tớ sẽ đổi thành Hitoha đã được quyết định rồi còn gì.」

Một trong những điều kiện để được trả nợ thay cho ông bố khốn kiếp của tôi là tôi phải ở rể, và tôi cũng đã thể hiện quyết tâm của mình với bố mẹ Kaede-san. Cho nên khác với những giấc mơ không biết có thành hiện thực hay không, việc cưới Kaede-san là một việc đã được xác định.

「E he he… Đúng vậy nhỉ. Tốt nghiệp cao trung là chúng ta sẽ đăng ký kết hôn, đúng không ạ.」

Kaede-san vừa ôm chặt lấy cánh tay tôi vừa buông một quả bom tấn bằng giọng ngọt ngào. Tất nhiên, mọi người lần đầu tiên nghe thấy đều ngạc nhiên đến mức không biết phải nói gì, mắt tròn mắt dẹt. Chỉ có Yui-chan, có lẽ đã đoán được tình hình, là vẫn thản nhiên chán nản tiếp tục ăn parfait.

「Ừm… chuyện này để sau hẵng nghe. Quay lại chủ đề chính đi. Yoshii, xin mời.」

「Ừ. Khác với ước mơ cụ thể của Nikaidou, tớ muốn học về kinh doanh và quản lý công ty ở đại học. Vì gần như chắc chắn tớ sẽ làm công việc đó. Cho nên tớ muốn học hỏi mọi thứ có thể.」

Bố của Kaede-san───Kazuhiro-san───đã nói〝Chuyện của Kaede, nhờ cả vào con nhé〟nên tôi không thể phụ lòng và kỳ vọng của ông ấy được. Để có thể tự mình mang lại hạnh phúc cho Kaede-san, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.

「Yuuya-kun… Cảm ơn anh. Em vui lắm.」

「Muốn tự mình mang lại hạnh phúc cho người quan trọng là chuyện đương nhiên mà. Vì Kaede-san, anh có thể cố gắng bao nhiêu cũng được.」

Tôi vỗ nhẹ đầu, Kaede-san dụi má vào cánh tay tôi và mỉm cười hạnh phúc. Gương mặt đó đáng yêu đến mức tôi không thể ngừng ngắm nhìn.

「Khụ khụ! Cấm thế giới dâu tây! Thiệt tình, không thể lơ là một chút nào mà…」

Vâng, tôi đã bị Ootsuki-san mắng. Nhưng Kaede-san vẫn ôm chặt lấy cánh tay tôi. Cánh tay tôi được kẹp giữa hai quả ngọt mềm mại, thật hạnh phúc nhưng em có thể tạm thời buông ra được không?

「Ưm… Cho em nạp thêm một chút thành phần Yuuya-kun nữa đi ạ. Phần thưởng cho em vì đã cố gắng cả ngày hôm nay!」

Kaede-san ôm chặt lấy cánh tay tôi hơn nữa như muốn nói không muốn buông ra. Có vẻ như vì mệt mỏi nên dù mới là chiều tối mà cô ấy đã sớm bước vào chế độ làm nũng rồi.

「Này, Hitoha-san. Chị hiểu em muốn làm nũng với Yoshizumi, nhưng đây là quán cà phê đấy? Dù có làm nũng thì cũng nên chọn thời gian và địa điểm chứ?」

Nikaidou nói với giọng điệu mạnh mẽ, cố tình thở dài một cách giả tạo. Đúng là không còn lời nào để nói, Kaede-san lủi thủi buông ra với vẻ mặt áy náy.

(Về nhà rồi anh sẽ cho em làm nũng thật nhiều nên bây giờ ráng nhịn nhé.) Tôi vừa thầm nghĩ trong lòng vừa xoa đầu Kaede-san.

「Này, Akiho. Tiếp theo đến lượt tớ được không? Ước mơ của tớ cũng gần giống với của Nikaidou-san, nhưng tớ muốn trở thành một nhà báo thể thao. Không chỉ bóng đá mà cả bóng chày, bóng rổ, tớ muốn được tham gia vào nhiều môn thể thao khác nhau.」

「Ừ, rất hay đấy chứ. Tớ nghĩ rất hợp với Shinji.」

「Cảm ơn cậu, Yuuya.」

Nói rồi Shinji ngượng ngùng mỉm cười hạnh phúc.

「Rồi, vậy thì tiếp theo là tớ nhé! Ước mơ của tớ là… giáo viên! Tớ thích trẻ con lắm. Nên tớ đã luôn nghĩ tương lai muốn trở thành giáo viên. Mà cũng có một phần là vì ngưỡng mộ một thầy giáo đã giúp đỡ tớ, thầy ấy rất ngầu.」

Giọng nói của Ootsuki-san, người đang gãi má với vẻ e thẹn, lại vô cùng nghiêm túc. Có một người để ngưỡng mộ, và đuổi theo bóng lưng người đó để trở nên giống họ. Nghe nói nghề giáo viên rất vất vả, nhưng chắc chắn Ootsuki-san sẽ ổn thôi. Với sự vui vẻ vốn có, cô ấy sẽ vượt qua khó khăn và trở thành một giáo viên rất tốt, luôn ở bên cạnh học sinh.

「Akiho làm giáo viên à… Nói là bất ngờ thì cũng bất ngờ thật… nhưng có lẽ rất hợp. Nếu Akiho là giáo viên chủ nhiệm thì mỗi ngày chắc sẽ vui lắm.」

「Cảm ơn cậu, Ai-chan. Tớ sẽ cố gắng để được như vậy! Thôi, chuyện của tớ đến đây là hết. Đợi lâu rồi, Kaede-chan!」

Người kết thúc màn trình diễn là nữ sinh cao trung dễ thương nhất Nhật Bản, Kaede-san. Nghĩ lại thì dù ở bên nhau mỗi ngày nhưng tôi chưa bao giờ nghe về ước mơ của Kaede-san. Học hành, thể thao, mọi thứ đều ở mức độ cao, một tài năng toàn diện nhưng không hề tự mãn mà luôn nỗ lực không ngừng, đó chính là cô gái mang tên Hitoha Kaede. Ước mơ của cô ấy rốt cuộc là gì.

Hình như trong cuộc phỏng vấn khi giành giải Grand Prix, lúc được hỏi về ước mơ tương lai, cô ấy đã trả lời là〝trở thành một người vợ bình thường〟, nhưng không lẽ đó là thật?

「? Ước mơ của em tất nhiên là trở thành vợ của Yuuya-kun rồi. Ngoài ra không có gì khác đâu ạ?」

「「「「……Ể?」」」」

Giọng của bốn chúng tôi, trừ Yui-chan vẫn đang thản nhiên ăn parfait như không có chuyện gì, đã đồng thanh một cách hoàn hảo.

「Ừm… là nói dối đúng không, Kaede-chan? Câu trả lời trong cuộc phỏng vấn chỉ là một cái cớ để từ chối gia nhập làng giải trí thôi, ước mơ của cậu không phải là trở thành vợ của Yoshii, đúng không?」

Ootsuki-san hỏi với giọng run rẩy. Shinji cũng có vẻ mặt không thể tin được, còn Nikaidou thì nhíu mày.

「Không phải nói dối đâu ạ? Em muốn trở thành vợ và sống hạnh phúc với Yuuya-kun, và ước mơ của em là được hỗ trợ Yuuya-kun cả ở nhà lẫn trong công việc.」

「Oa… quả là Kaede-chan. Tình yêu dành cho Yoshii không hề lay chuyển nhỉ…」

Nhìn Kaede-san khẳng định chắc nịch, Ootsuki-san cười khổ. Tôi thì nghĩ cô ấy đang nói những điều rất vui, nhưng một người được trời ban cho không chỉ hai mà là mọi thứ như Kaede-san mà lại có ước mơ trở thành vợ ngay từ khi còn là học sinh cao trung thì cũng có chút lãng phí.

「Này, Hitoha-san. Hitoha-san không có việc gì muốn làm à?」

「Việc em muốn làm ạ? Để xem nào… Ví dụ như mỗi ngày nấu những bữa ăn ngon cho Yuuya-kun?」

「Bỏ Yoshizumi ra một bên đi, là việc mà chính Hitoha-san muốn làm. Hay là không có gì cả?」

Nikaidou truy hỏi với giọng điệu có chút pha lẫn sự tức giận. Tuy nhiên, câu hỏi tự nó lại rất bình thường. Giống như Ootsuki-san muốn trở thành giáo viên vì ngưỡng mộ một người, hay như Nikaidou và Shinji muốn tham gia vào thể thao, cô ấy chỉ đơn thuần hỏi Kaede-san muốn làm gì.

Nhưng Kaede-san, một điều thực sự hiếm thấy, có vẻ đang bối rối, ánh mắt cô ấy lơ lửng trong không trung. Lúc nào cũng tràn đầy tự tin, tại sao lại như vậy.

「E-em thì không có… không có việc gì đặc biệt muốn làm cả… chỉ cần được ở bên Yuuya-kun là được rồi…」

Kaede-san cố gắng nặn ra từng chữ, nhưng giọng nói lại yếu ớt, mỏng manh như sắp khóc. Đối với cô ấy, Nikaidou đột nhiên dịu lại và nói một điều như thế này.

「Chị thấy rất lãng phí. Nếu em nói muốn hỗ trợ Yoshizumi cả trong lẫn ngoài nhà, thì em có thể thử nghĩ xem cụ thể sẽ hỗ trợ như thế nào?」

Tôi bây giờ cũng không khác gì Kaede-san. Nếu có khác, thì là tôi có thể sẽ được giao quản lý một công ty lớn là Hitoha Electric trong tương lai, nên tôi muốn học về kinh doanh và quản lý. Tôi tin rằng sau những nỗ lực tích lũy đó, ước mơ mang lại hạnh phúc cho Kaede-san sẽ thành hiện thực.

「Đúng vậy đó, Kaede-chan! Vẫn còn thời gian mà, một người như Kaede-chan chắc chắn sẽ tìm thấy việc mình muốn làm! Đừng chỉ chăm chăm vào Yoshii, hãy thử nghĩ xem mình thích làm gì đi! Làm nội trợ toàn thời gian thì lãng phí lắm!」

「Điều em thích là… mỗi ngày được cười nói cùng Yuuya-kun, và việc em muốn làm là… hức, làm sao đây, Yuuya-kun. Em không biết mình muốn làm gì cả!」

Kaede-san hoảng loạn nắm lấy vai tôi và lắc mạnh. Cảm giác não bộ bị rung chuyển thế này cũng đã lâu rồi nhỉ. Tôi vỗ nhẹ lưng để trấn an Kaede-san đang dần rơi vào trạng thái hoảng loạn.

「Mọi người nói chuyện xong chưa ạ? Em cũng vừa ăn xong parfait nên chúng ta giải tán thôi được không? Sắp đến giờ ăn tối rồi đấy ạ?」

Như thể không quan tâm đến những nỗ lực của tôi, Yui-chan, người đã im lặng từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng mở miệng. Cô bé đã một mình ăn hết ly Jumbo Parfait to bằng cả khuôn mặt mình sao? Nó được hấp thụ vào đâu trong cơ thể nhỏ bé đó vậy nhỉ. Thật kỳ lạ.

「Mà này, Yui-chan có ước mơ tương lai gì không?」

「Em ạ? Ước mơ của em tất nhiên là trở thành một mỹ nhân ngực khủng nóng bỏng như mẹ em rồi, có vấn đề gì không ạ?」

Tôi hỏi để đổi chủ đề, nhưng Yui-chan lại trả lời một cách đường hoàng với vẻ mặt như muốn nói〝Đừng hỏi những chuyện hiển nhiên như vậy chứ〟khiến tất cả chúng tôi đều cười khổ. Mà thôi. Đây là một chủ đề rất nhạy cảm nên đừng động vào.

「Ấy ấy mọi người. Gì vậy, phản ứng đó là sao? Vừa rồi chỉ là đùa thôi mà. Đừng có tin thật chứ.」

「Ể, không phải à? Lần trước tớ cũng nghe cậu nói〝Tớ sẽ trở thành giống như mẹ!〟mà… thật sự không phải à?」

「Nikaidou-senpai, nói vậy thì thất lễ quá rồi đấy ạ!? Ước mơ của em là trở thành một người phụ nữ sự nghiệp, bay khắp thế giới để làm việc như mẹ em! Em không chỉ ngưỡng mộ vòng một của mẹ thôi đâu!」

Nikaidou xin lỗi Yui-chan đang gầm gừ. Dù nói là đùa nhưng lại thừa nhận là ngưỡng mộ à. Mà thôi, Mary-san có vóc dáng rất đẹp mà. Mà này, các bà mẹ của những cô gái xung quanh tôi ai cũng đẹp quá thì phải?

「Mà này, mẹ của Yui-chan làm nghề gì vậy?」

「Mẹ em là một nhà tư vấn tự do. Mẹ làm việc cùng với các giám đốc của mọi công ty trên thế giới. Mỗi ngày đều rất bận rộn, nhưng cũng rất ngầu. Mẹ là niềm tự hào và là người em ngưỡng mộ.」

Miệng Yui-chan nở một nụ cười khi nói những lời đó, nhưng đôi mắt lại vô cùng nghiêm túc, có thể thấy được quyết tâm vững chắc rằng mình cũng sẽ trở thành như vậy.

Tôi đã từng nghe rằng công việc chính của một nhà tư vấn là hỗ trợ giải quyết các vấn đề mà công ty đang gặp phải. Đó là một công việc cực kỳ khó khăn, đòi hỏi một lượng kiến thức khổng lồ, phải nắm bắt chính xác vấn đề và đưa ra những đề xuất trực tiếp giải quyết vấn đề.

Nhưng lạ thay, tôi không hề cảm thấy có gì không ổn khi Mary-san làm công việc đó. Thậm chí sau khi nghe xong, tôi còn cảm thấy không có công việc nào khác hợp với bà hơn. Là người Anh, và đã sống ở Nhật Bản một thời gian dài nên chắc chắn bà có nhiều kiến thức.

Nếu đã học cùng trường đại học với bố mẹ của Kaede-san là Sakurako-san và Kazuhiro-san, thì chắc chắn bà cũng đã rất chăm chỉ học hành. Dựa vào không khí khi nói chuyện vài lần ở Okinawa, tôi có thể tưởng tượng rằng bà rất giỏi trong việc cân bằng giữa việc đưa ra những nhận xét sắc bén và việc khuyến khích đối phương tự suy nghĩ và tìm ra câu trả lời.

「Thực tế, mẹ em và ba của chị Kaede có mối quan hệ đối tác kinh doanh. Em không biết liệu em và tiền bối Yoshizumi có trở thành như vậy không, nhưng ít nhất em muốn trở thành một người phụ nữ sự nghiệp như mẹ em.」

「……Không ngờ cậu lại suy nghĩ cẩn thận nhiều chuyện như vậy, Yui-chan. Tớ ngưỡng mộ cậu đấy. Có muốn tớ xoa đầu không?」

「Oa! Vui quá! Anh nghĩ em sẽ nói vậy thì nhầm to rồi nhé!? Nếu làm vậy thì chị Kaede sẽ có vẻ mặt gì đây… A.」

Có vẻ như Yui-chan đã nhận ra rồi. Bình thường nếu tôi định xoa đầu một cô gái khác ngoài cô ấy, Kaede-san chắc chắn sẽ rưng rưng nước mắt và nổi giận, nhưng bây giờ cô ấy lại im lặng, cúi gằm mặt. Sao lại có thể suy sụp đến mức này chứ?

「K-Kaede-chan… cậu không sao chứ?」

「Ưm… việc muốn làm… việc tôi muốn làm…」

Ootsuki-san lo lắng gọi, nhưng có vẻ như Kaede-san không nghe thấy. Không ngờ chỉ vì một câu chuyện không đâu về ước mơ mà lại phiền muộn đến thế. Thấy rằng cứ thế này cũng không giải quyết được gì, tôi ra hiệu cho Ootsuki-san. Cô ấy cũng đồng ý với tôi, khẽ gật đầu,

「Rồi, Yui-chan cũng đã ăn xong parfait, dọn dẹp cũng xong rồi, hôm nay chúng ta giải tán ở đây thôi!」

và tuyên bố kết thúc buổi học nhóm tại【Héritage】. Mọi người lục tục đứng dậy, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay Kaede-san, người vẫn đang chìm trong suy nghĩ.

「Kaede-san, về nhà thôi. Ăn cơm, đi tắm để thay đổi không khí, rồi sau đó chúng ta từ từ suy nghĩ?」

「Yuuya-kun… em…」

Tôi nắm chặt lấy bàn tay Kaede-san đang trả lời yếu ớt. Có lẽ đây là nỗi khổ của những người có tài năng hiếm có, có thể làm được mọi việc và có sự kiên trì để đạt được mục tiêu đã đề ra. Nỗi đau này chỉ có mình Kaede-san mới hiểu. Một người tầm thường như tôi không thể thực sự hiểu được. Nhưng, tôi có thể cùng cô ấy suy nghĩ.

「Không sao đâu. Kaede-san không một mình. Anh cũng sẽ cùng em trăn trở. Một người không bằng hai người, hai người không bằng ba người. Anh nghĩ hỏi chuyện Sakurako-san và Kazuhiro-san cũng là một ý hay đấy.」

「? Hỏi mẹ và ba ạ?」

「Dù sao thì hai người họ cũng là những bậc tiền bối trong cuộc đời mà. Hồi còn là học sinh cao trung, họ có ước mơ gì không. Tại sao họ lại làm công việc hiện tại, anh nghĩ hỏi thử cũng được.」

「Thì ra là vậy… Đúng là như vậy thật. Anh Yuuya-kun nói đúng. Bỏ qua ba, em chưa bao giờ hỏi mẹ tại sao lại trở thành luật sư! Đã quyết định vậy thì phải nhanh chóng về nhà gọi điện thôi!」

Có lẽ đã lấy lại được tinh thần, Kaede-san ngẩng phắt mặt lên một cách mạnh mẽ. Rồi cô ấy siết chặt tay tôi lại và ngược lại, kéo tôi đi.

「Ồ, chị Kaede khỏe lại rồi! Quả là tiền bối Yoshizumi!」

Yui-chan lon ton lại gần và ôm lấy Kaede-san. Kaede-san vừa xoa đầu cô em gái đáng yêu bằng một nụ cười dịu dàng, vừa nói với giọng lạnh đến rợn người,

「Yui-chan, cảm ơn em đã lo lắng. Nhưng mà, về chuyện em định để Yuuya-kun xoa đầu, sau này chúng ta sẽ từ từ nói chuyện nhé?」

「A, cái đó không phải là em bảo anh ấy xoa đâu!? Mà là tiền bối Yoshizumi định xoa em nên… này, siết chặt quá! Siết chặt quá rồi chị Kaede!?」

Bị đau bất ngờ, Yui-chan liền đập tay xin thua nhưng Kaede-san chỉ hiện lên một con quỷ Hannya sau lưng và cười toe toét. Thật sự đáng sợ.

「Này, tiền bối Yoshizumi giúp em với! Suy cho cùng thì cũng là lỗi của tiền bối mà!?」

「Đổ lỗi cho người khác là không tốt đâu, Yui-chan. Yuuya-kun chỉ nói đùa thôi mà người tin thật lại là Yui-chan chứ ai…」

「Em cũng định nói đùa thôi mà!?」

Dưới bầu trời hoàng hôn, tiếng kêu của Yui-chan vang lên đầy bi thương. Thấy Kaede-san đã lấy lại được tinh thần, Nikaidou và Ootsuki-san cũng thở phào nhẹ nhõm.

「Ai đó! Ai đó cứu tôi với! Cứ thế này tôi sẽ bị bẻ cong thành con tôm mất!」

Giọng Yui-chan có vẻ vui mừng là do tôi tưởng tượng thôi nhỉ. Má ửng hồng cũng là do ánh chiều tà. Vì danh dự của cô hậu bối đáng yêu, cứ cho là vậy đi.

Vừa về đến nhà, Kaede-san đã định gọi ngay cho Sakurako-san, nhưng trước đó chúng tôi quyết định cùng nhau chuẩn bị bữa tối.

Vốn dĩ Sakurako-san cũng không rảnh. Nếu là Kaede-san bình thường, cô ấy sẽ gửi tin nhắn giải thích sơ qua tình hình trong lúc trên tàu về và hỏi giờ nào có thể nói chuyện, nhưng có lẽ vì đang vội nên không để ý đến đó, tôi đã liên lạc thay.

Vì tình trạng như vậy, tôi đã nói với Kaede-san rằng hôm nay cứ để tôi lo hết, nhưng cô ấy lại nài nỉ với giọng buồn bã là muốn tôi ở bên cạnh lúc gọi điện, nên đành chịu. Nhân tiện, thời gian Sakurako-san chỉ định là sau 20 giờ, và hiện tại là hơn 19 giờ một chút.

Kiểm tra tủ lạnh thì thấy vừa có thịt gà, hành tây, khoai tây, cà rốt, và nước sốt cà ri cũng còn thừa nên bữa tối hôm nay quyết định là cà ri. Tôi có cảm giác thời gian hầm hơi thiếu một chút, nhưng tối nay đành nhắm mắt cho qua và hy vọng vào ngày mai.

Hai chúng tôi nhanh chóng làm việc. Tôi không muốn để Kaede-san, người đang trong tình trạng tinh thần không ổn định, cầm dao nên tôi đã cắt nguyên liệu, còn việc xào thì giao cho Kaede-san. Khoai tây và cà rốt mất nhiều thời gian để mềm nên tôi đã cho vào lò vi sóng hâm nóng rồi mới cho vào nồi. Sau đó chỉ cần cho nước vào hầm nên tôi đã đặt hẹn giờ và để đó là được. Vừa xong xuôi thì cũng vừa đến giờ hẹn.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên sofa, Kaede-san siết chặt tay tôi, hít một hơi thật sâu hai, ba lần rồi mới gọi cho Sakurako-san.

『Alô? À, Kaede. Một ngày làm việc vất vả nhé.』

「Vâng. Mẹ cũng vất vả ạ. Cảm ơn mẹ dù đang mệt vì công việc.」

『Không cần lo đâu. Hôm nay cũng không bận lắm, mà giả sử có mệt đi nữa, nếu con đang phiền muộn thì mẹ sẽ nghe con nói bao nhiêu cũng được. Đó là bổn phận của cha mẹ mà.』

Giọng của Sakurako-san qua điện thoại thật ấm áp và dịu dàng. Tốt quá rồi, Kaede-san.

『Mẹ đã nghe chuyện từ Yuuya-kun rồi. Con muốn hỏi mẹ hồi còn là học sinh cao trung có ước mơ hay việc gì muốn làm không, đúng không?』

「Vâng. Bạn con hỏi mà chỉ có mình con là không trả lời được ngay… Yui-chan cũng nói muốn trở thành một nhà tư vấn như Mary-san, vậy mà con lại chẳng có gì cả…」

Kaede-san nói với giọng yếu ớt, vai rũ xuống. Có lẽ cảm nhận được điều đó từ giọng nói của cô ấy, Sakurako-san đã đột ngột hỏi một câu đi thẳng vào vấn đề.

『Ước mơ của Kaede có phải là trở thành vợ của Yuuya-kun không?』

「……Vâng. Vì được hỏi nên con đã trả lời như vậy… Mẹ ơi, chuyện này có kỳ lạ không ạ?」

『Để xem nào… Ước mơ trở thành vợ không phải là chuyện kỳ lạ. Nhưng đó là điều Kaede muốn trở thành trong tương lai, chứ ý nghĩa của nó khác với việc muốn làm, đúng không?』

Đúng là như vậy. Lời nói chính xác của Sakurako-san khiến Kaede-san sốc đến mức suýt làm rơi điện thoại, mặt cô ấy như sắp có hồn bay ra khỏi miệng.

『Tất nhiên, mẹ cũng hiểu rõ nỗi băn khoăn〝không biết mình muốn làm gì〟của Kaede. Thậm chí, việc Yui-chan và các bạn của con đã quyết định〝tương lai muốn trở thành như thế này!〟mới là điều đặc biệt.』

Theo lời Sakurako-san, tình trạng hiện tại của Kaede-san trong tâm lý học được gọi là thời kỳ moratorium, thời gian tạm hoãn để trở thành người lớn.

Mình là ai, tương lai muốn làm gì. Đây là một giai đoạn quan trọng để tự hỏi và suy nghĩ sâu sắc về những điều đó, và qua quá trình tự vấn này, con người sẽ xác lập được bản sắc của mình, Sakurako-san nói.

『Trong tâm lý học, người ta nói rằng con người sẽ trưởng thành trong suốt cuộc đời. Việc muốn làm bây giờ không nhất thiết sẽ giống hệt sau năm năm, mười năm. Bởi vì trong khoảng thời gian đó, con sẽ tiếp xúc với nhiều thứ khác nhau.』

Những cuộc gặp gỡ và trải nghiệm sẽ làm thay đổi những suy nghĩ và giá trị đã có từ trước. Đặc biệt là trường hợp của tôi, cuộc gặp gỡ với Kaede-san đã làm thay đổi cuộc đời tôi rất nhiều, và tôi đã bắt đầu chăm chỉ học hành, điều mà trước đây tôi chỉ làm cho có lệ. Sakurako-san gọi đó là một bước ngoặt.

『Việc Kaede thích Yuuya-kun cũng có thể coi là một bước ngoặt. Từ khi thích Yuuya-kun, con đã bắt đầu chú ý đến việc chăm sóc da, bắt đầu tập thể dục, và tham gia cuộc thi Hoa khôi Nữ sinh Toàn quốc và giành chiến thắng. Nhưng nếu con không thích Yuuya-kun thì sao nhỉ?』

「……Có lẽ, con sẽ còn trống rỗng hơn bây giờ rất nhiều…」

Kaede-san thì thầm. (Không phải vậy đâu) tôi định buột miệng phủ nhận nhưng đã kìm lại. Bây giờ là thời gian để Kaede-san suy nghĩ.

「Bây giờ nghĩ lại, trước khi gặp Yuuya-kun, con thật trống rỗng. Chỉ đơn giản là đi học, nói chuyện với Akiho-chan, rồi về nhà mà không la cà đâu cả và học bài. Cứ lặp đi lặp lại như vậy.」

『Kaede từ nhỏ đã là một cô bé rất ngoan và vâng lời, không hề đòi hỏi gì. Nhưng mặt khác, chúng ta lại lo lắng không biết con có đang kìm nén bản thân không.』

Nỗi lo lắng của Sakurako-san và Kazuhiro-san với tư cách là cha mẹ. Lần đầu tiên nghe thấy điều đó, Kaede-san cụp mắt xuống với vẻ áy náy.

『Nhưng rồi Kaede lần đầu tiên yêu, lần đầu tiên đòi hỏi một điều vô cùng ích kỷ, và từ đó trở đi con… Fufu. Con đã trở nên nũng nịu và rất ích kỷ, đúng không?』

「Này mẹ!? Con miễn cưỡng thừa nhận là con đang làm nũng với Yuuya-kun, nhưng con không có ích kỷ đâu nhé!?」

『Ồ, thật sao? Mẹ nghe Mary kể là ở Okinawa con bám dính lấy Yuuya-kun không rời mà? Nghe nói ở biển con còn đòi cậu ấy bôi kem chống nắng cho nữa… chuyện đó không phải là ích kỷ à?』

「C-chuyện đó… Yuuya-kun, chuyện đó có phải là ích kỷ không ạ? Không phải đúng không? Anh nói không phải đi!」

Bị hỏi đột ngột, tôi bối rối. Từ đầu dây bên kia, Sakurako-san cũng đang chờ câu trả lời〝Sao hả, Yuuya-kun?〟.

「À… ừm. Có lẽ là một sự ích kỷ đáng yêu và làm anh vui?」

Tôi vừa cười ha hả vừa trả lời như vậy. Dù cô ấy có nói những điều ích kỷ như muốn tắm chung, hay muốn ôm tôi ngủ cùng, dù tôi có xấu hổ, ngượng ngùng và lý trí như sắp bay đi, nhưng đối với tôi đó đều là những điều hạnh phúc. Dù có nhiều lúc bối rối, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ là mình ghét cả.

『Yuuya-kun đúng là một thiên tài trong việc chiều chuộng Kaede. Cứ phát huy như vậy nhé? Bù lại cho những gì chúng ta đã không thể chiều chuộng con bé, thật nhiều vào nhé.』

「E he he. Đã được mẹ cho phép rồi nên sau này em sẽ làm nũng thật nhiều nhé, Yuuya-kun!」

Với một nụ cười rạng rỡ, Kaede-san ôm chầm lấy eo tôi như một chú mèo con nũng nịu với chủ. Tôi đã ôm chặt lấy cô ấy, nhưng vì hơi bất ngờ nên suýt nữa đã ngã khỏi sofa.

『Mấy chuyện đó để sau khi cúp máy rồi hẵng làm nhé. Quay lại chủ đề chính nào?』

Sakurako-san nói với giọng điệu có chút chán nản. Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh bà ấy đang nhún vai và thở dài ngao ngán.

『Việc sống cùng Yuuya-kun đã tạo ra trong con, người từng trống rỗng, một ước mơ〝muốn được ở bên người này trọn đời〟. Nếu con không biết mình muốn làm gì, mẹ nghĩ con nên thử trải nghiệm một điều gì đó.』

「Hửm? Trải nghiệm gì ạ?」

『Nói tóm lại, tinh thần〝cứ làm thử đi!〟là rất quan trọng. Điều này được gọi là trải nghiệm khai sáng, nhưng mà thôi, chuyện đó để sau. Cho nên Kaede. Con, trong những ngày nghỉ hè còn lại, hãy thử đi làm thêm đi.』

Trước đề nghị bất ngờ từ Sakurako-san, không cần phải nói, cả tôi và Kaede-san đều có vô số dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu.

「Mẹ, tại sao lại là làm thêm ạ? Làm vậy có thay đổi được gì không?」

『Đây không phải là chuyện chỉ riêng với Kaede, nhưng điều con thiếu là sự tiếp xúc với xã hội. Khi bước ra khỏi vòng tay bao bọc của nhà trường để bước vào xã hội, ở đó là một thế giới xa lạ. Ở nơi làm việc không có người quen, cũng không có cha mẹ để dựa dẫm. Khi đó, con sẽ phải tiếp xúc với những người lớn xa lạ một cách tất yếu.』

「…………」

『Mẹ nghĩ chắc chắn sẽ có sự lo lắng. Nói điều này với hai đứa đang chăm chỉ học hành ở trường cao trung cũng thật đáng tiếc, nhưng những gì học được ở trường không phải lúc nào cũng có ích khi ra ngoài xã hội. Chính vì vậy mà con người có thể trưởng thành. Khi tiếp xúc với những điều và những người xa lạ, sẽ có những khám phá và học hỏi mới. Từ những điều học được đó, con chắc chắn sẽ có thể tìm ra được mình muốn làm gì.』

Kaede-san lắng nghe từng lời của Sakurako-san một cách nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu như thể đang nghiền ngẫm.

『Cứ tiếp tục suy nghĩ về việc muốn làm gì cũng sẽ không dễ dàng tìm ra câu trả lời đâu. Tất nhiên Kaede vẫn còn là học sinh cao trung nên không cần phải quá nghiêm trọng, nhưng nếu vẫn muốn tìm được một gợi ý nào đó thì hãy hành động.』

「Hành động để thay đổi bản thân… và làm thêm vì điều đó à. Con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, mẹ ạ.」

『Bình thường là vậy. Mà thôi, cũng có những đứa trẻ như Yuuya-kun, sớm đã tiếp xúc với nhiều người lớn và xã hội, và đã trải nghiệm sự cay đắng của nó, nhưng rất hiếm. Cho nên có thể nói rằng cậu ấy có một tinh thần trưởng thành không giống như một học sinh cao trung.』

Bị Sakurako-san khen đột ngột, tôi thấy ngứa lưng. Trường hợp của tôi là do có một ông bố khốn kiếp chỉ biết gây nợ và một bà mẹ không những không ngăn cản mà còn cổ vũ, nên tôi có những tấm gương xấu ở ngay gần. Nhờ đó mà tôi đã có thể gặp được Taka-san và các thuộc hạ của ông ấy, và hồi nhỏ tôi thường được họ chơi cùng. Ở đó tôi đã được nghe nhiều câu chuyện khổ cực, và họ đã luôn miệng nói với tôi rằng〝Yuuya không được trở thành giống như bọn chú đâu đấy〟.

Nghĩ lại thì ngày xưa, người đã yêu thương tôi như em trai cũng là do mối quan hệ của bố tôi và Taka-san mà tôi quen biết. Lần cuối cùng có liên lạc là đã gần bốn năm trước, hình như anh ấy đang du học ở một trường đại học nước ngoài. Không biết anh ấy có khỏe không.

『Dù sao thì kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc rồi nhỉ. Vậy thì chắc cũng không có nhiều nơi chịu thuê đâu… à, có lẽ có một chỗ.』

Đúng là muốn đi làm thêm nhưng kỳ nghỉ hè đã sắp hết. Nếu muốn làm việc chỉ trong kỳ nghỉ dài như tôi thì phải nộp đơn trước.

Nhân tiện, nơi làm thêm của tôi mùa hè này là một tiệm tạp hóa quen thuộc của Harumi-san, vợ của Taka-san. Chủ tiệm này là bạn cùng lớp cấp hai của Harumi-san và đang cần người nên đã giới thiệu tôi. Chuyện tôi đang bối rối vì được nhờ không chỉ làm việc trong kỳ nghỉ hè mà còn cả thứ bảy và chủ nhật sau này là một bí mật.

Ngoài lề một chút. Bây giờ quan trọng hơn là chuyện nơi làm thêm của Kaede-san. Sakurako-san có vẻ đã nghĩ ra một nơi, nhưng không biết là ở đâu?

『Không cần lo đâu. Mẹ sẽ giới thiệu một quán cà phê mà cả Kaede và Yuuya-kun đều biết rõ,【Héritage】. Tuy có mâu thuẫn với những gì vừa nói, nhưng nếu có nơi nào chịu thuê dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thì chắc chỉ có ở đây thôi.』

Trước nơi làm thêm bất ngờ được Sakurako-san thông báo, cả tôi và Kaede-san đều đồng loạt kinh ngạc. Không chỉ biết mà【Héritage】còn là quán cà phê quen thuộc của Kaede-san, nơi chúng tôi đã ngồi cả ngày hôm nay.

「Chờ một chút, mẹ. Tại sao mẹ lại biết về【Héritage】? Mẹ có quen biết với chủ quán không ạ?」

『Bà Ooyama Motoko, vợ của chủ quán, là tiền bối của mẹ thời đại học đấy. Một người rất tài năng, lại còn xinh đẹp nữa. Bà ấy còn được chọn là hoa khôi của trường cơ mà?』

Câu trả lời cho câu hỏi chính đáng của Kaede-san khiến chúng tôi càng thêm sốc. Không ngờ bà Ooyama lại là tiền bối đại học của Sakurako-san.

『Mẹ sẽ liên lạc với Ooyama-san. Chắc chắn bà ấy sẽ cho con làm việc dù chỉ là một tuần.』

「Vâng! Cảm ơn mẹ. Lần đầu tiên nên con cũng lo lắng, nhưng nếu là【Héritage】của Motoko-san thì có lẽ con sẽ yên tâm hơn một chút.」

『Dù có quen biết cũng không được lơ là đâu nhé? Dù trước đây có thân thiết với tư cách là khách hàng, nhưng khi làm việc sẽ là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới, nên phải nghiêm túc. Rõ chưa?』

「Vâng. Con sẽ ghi nhớ và cố gắng ạ!」

『Đừng quá căng thẳng. Thả lỏng vai, và đừng quên rằng mục đích không phải là đi làm thêm. Đây chỉ là một phương tiện thôi.』

Làm thêm như một phương tiện để tìm ra mình muốn làm gì. Nếu đó trở thành mục đích thì sẽ là làm việc vô ích. Sakurako-san cuối cùng đã nhắc nhở một cách dứt khoát.

『Cuối cùng, mẹ chỉ muốn nói điều này. Sau này, cuộc đời của Kaede và Yuuya-kun sẽ rất dài. Trong quá trình trải nghiệm nhiều thứ, sẽ có những lúc phiền muộn, cũng sẽ có những lúc thất bại. Nhưng như vậy là được rồi. Phiền muộn. Thất bại. Thành công. Cứ lặp đi lặp lại như vậy con người sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Cho nên Kaede, cố lên nhé. Cùng với Yuuya-kun, hai đứa nhé.』

「……Vâng. Con hiểu rồi, mẹ. Con sẽ cùng Yuuya-kun cố gắng.」

「Vâng. Sau này cháu cũng sẽ cùng Kaede-san cố gắng ạ.」

Sakurako-san cười mãn nguyện trước câu trả lời của chúng tôi. Sao tôi lại nhớ đến cuộc trò chuyện ở suối nước nóng thế nhỉ.

『Hai đứa thì không sao đâu. Nếu có chuyện gì thì cứ như hôm nay, lúc nào mẹ cũng sẽ lắng nghe nên đừng ngại. Rõ chưa?』

「Thật sự cảm ơn mẹ. Con yêu mẹ.」

『Này này, Kaede. Câu đó phải nói với Yuuya-kun mới đúng chứ? Thôi, chuyện đã nói xong rồi. Khi nào nói chuyện với Ooyama-san xong mẹ sẽ liên lạc lại. Vậy nhé, chúc ngủ ngon.』

「Vâng, chúc mẹ ngủ ngon.」

Cuộc điện thoại dài mà như ngắn với Sakurako-san đã kết thúc. Việc Kaede-san sẽ đi làm thêm là một diễn biến bất ngờ, nhưng thay vì phiền muộn và thu mình lại, lựa chọn mạnh dạn ra ngoài thế giới để xem xét là không sai.

「Hơi sợ một chút, nhưng đây cũng là vì bản thân mình đúng không ạ. Em sẽ cố gắng để tìm ra được mình muốn làm gì.」

「Sakurako-san cũng đã nói rồi, cứ thả lỏng vai và đừng vội vàng nhé. Anh cũng sẽ cùng em suy nghĩ mà.」

Vừa nói, tôi vừa nhẹ nhàng ôm lấy Kaede-san và dịu dàng xoa đầu cô ấy. Giống như lúc cuộc đời tôi sắp kết thúc, Kaede-san đã cứu tôi. Lần này, tôi muốn trở thành sức mạnh cho Kaede-san, người đang phiền muộn về tương lai.

「Cảm ơn anh, Yuuya-kun. E he he… Hôm nay em đã buồn rất nhiều, và cũng lo lắng về việc đi làm thêm, nhưng được Yuuya-kun ôm chặt thế này em lại thấy tràn đầy năng lượng.」

「Vậy thì tốt rồi. Nếu Kaede-san vui thì anh sẽ sẵn lòng ôm em. Lúc mệt mỏi cứ làm nũng thật nhiều nhé.」

「E he he. Vậy thì tối nay em sẽ làm nũng thật nhiều nhé! Cùng nhau đi tắm, được anh sấy tóc cho, rồi sau đó trong chăn… anh sẽ ôm em cho đến khi em ngủ, và xoa đầu em thật nhiều được không ạ?」

Kaede-san thì thầm những lời nũng nịu ngọt ngào bên tai tôi cùng với hơi thở nóng hổi. Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Bị nhờ vả như vậy thì làm sao có thể từ chối được.

「Anh hiểu rồi, Kaede-san. Hay là thỉnh thoảng anh kỳ lưng cho em nhé? Cả mát xa nữa. Lúc nào cũng được em làm cho nên anh thấy ngại.」

「Ể!? S-s-sao vậy ạ, Yuuya-kun!? Bình thường chỗ này anh sẽ hoảng hốt chứ!?」

「Đừng ngại ngùng làm gì? Anh muốn chữa lành cả thể xác lẫn tinh thần cho Kaede-san, người đã cố gắng cả ngày hôm nay. Hay là em không thích được anh làm cho?」

「K-không ghét đâu ạ. Thậm chí còn muốn nhờ anh… ạ.」

Có lẽ không muốn bị nhìn thấy vẻ ngượng ngùng, Kaede-san úp mặt vào ngực tôi và trả lời với giọng như sắp khóc. Nhưng thật không may, tôi vẫn thấy được cổ cô ấy đã đỏ bừng lên.

「Rồi. Quyết định vậy nhé. Lâu rồi không làm nên tay nghề cũng ngứa ngáy quá. À, nhưng trước đó chúng ta ăn tối đã nhỉ. Em đói rồi đúng không?」

「V-vâng… em đói meo rồi ạ.」

「Vậy thì anh đi chuẩn bị đây, em ngồi trước chờ nhé?」

「A, vậy thì em sẽ đi chuẩn bị đồ tắm. Lâu lắm rồi mới được Yuuya-kun mát xa… làm sao đây, tim em đập thình thịch không ngừng!」

Kaede-san vừa kêu lên một tiếng đáng yêu vừa chạy lon ton ra khỏi phòng khách. Tôi tự nhận là mình đã nói một điều khá bạo dạn, nhưng thỉnh thoảng có một ngày như vậy cũng được. Dù sao thì hôm nay cũng đã có nhiều chuyện xảy ra và mệt mỏi rồi. Cùng nhau làm nũng, cùng nhau chữa lành, không ai có thể phàn nàn gì cả.

「Nhưng ít nhất cũng phải bảo em ấy mặc đồ bơi mới được. Hay là lại được xem bộ bikini trắng mà em ấy đã mặc ở Okinawa thì tốt quá…」

Tôi vừa cho một nửa gói sốt cà ri cay và một nửa gói ngọt vào nồi đang sôi liu riu, vừa khuấy đều vừa thì thầm. Mùa hè năm sau có thể khó, nhưng tôi vẫn muốn lại được đi biển cùng Kaede-san.

「Nếu Yuuya-kun muốn, em sẽ mặc bộ đồ bơi đó cho anh xem nhé?」

「Ừ. Rất mong được xem───khoan đã Kaede-san, không lẽ em nghe thấy rồi?」

Không biết từ lúc nào Kaede-san, người đã thay đồ ở nhà, đã đứng cạnh tôi. Khóe môi cô ấy nở một nụ cười tinh nghịch như thể vừa bắt được thóp của quỷ.

「Fufu. Chuyện đó thì em đã nghe rõ mồn một rồi. Em đã tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Yuuya-kun vừa tưởng tượng ra dáng vẻ mặc đồ bơi của em vừa ngẩn ngơ thì thầm. Thôi nào, nếu anh đã muốn xem đến vậy thì cứ nói ngay đi chứ. Vì Yuuya-kun, em sẽ cởi một lớp áo hay hai lớp áo cũng được!」

Nói rồi Kaede-san ưỡn ngực ra vẻ tự hào. Ngay lúc đó, hai quả ngọt căng tròn rung lên, kích thích những ham muốn trong tôi. Thì ra là vậy, vì đã thay đồ ở nhà nên cũng không mặc đồ lót. Cho nên mới rung lắc như vậy. Khoan đã, sao mình lại suy nghĩ một cách bình tĩnh như vậy!

「N-nếu cởi nhiều như vậy, Kaede-san sẽ không còn gì để mặc đâu?」

「Nếu Yuuya-kun muốn thì lúc nào em cũng… được mà nhé?」

Vừa thì thầm những lời ngọt ngào bên tai, Kaede-san vừa hôn lên má tôi. Cảm giác đôi môi mềm mại và hương thơm cam quýt thoang thoảng lan tỏa trong mũi, tim tôi tự dưng đập nhanh hơn. Đừng làm tôi giật mình bằng những hành động bất ngờ như vậy chứ.

「Vậy thì em đi chuẩn bị đĩa các thứ nhé. Cơm cũng múc luôn được không ạ?」

「À, ừm. Cảm ơn em. Nhờ em nhé? À, với lại, anh hỏi được không?」

「Vâng, có chuyện gì ạ?」

「……Được, là được cái gì?」

Tôi vừa lo lắng không biết tiếng tim đập thình thịch của mình có bị Kaede-san nghe thấy không, vừa hỏi. Tôi có thể cảm nhận được má mình đang nóng lên. Nhìn thấy tôi như vậy, Kaede-san mỉm cười, nhưng đôi mắt lại sắc bén như một kẻ săn mồi đã tìm thấy con mồi.

Kaede-san vòng tay qua cổ tôi, lại ghé sát tai tôi và thì thầm.

「Còn phải hỏi sao. Là thứ quý giá nhất của em đấy. Hơn thế nữa thì… Fufu. Là điều cấm kỵ.」

Không cần phải nói, não tôi đã ngừng hoạt động và lý trí như sắp bay đi mất.

Sau đó, chúng tôi ăn cà ri và cùng nhau đi tắm, và Kaede-san đã mặc bộ đồ bơi trắng như đã hứa (?). Bị phô bày đôi gò bồng đảo như kẹo dẻo suýt tràn ra khỏi bikini ở cự ly gần, tôi suýt nữa đã chảy máu mũi.

Kaede-san cũng nói là ngại, nhưng vết cháy nắng theo đường viền đồ bơi lại toát lên một vẻ quyến rũ không thể tả. Sự cân bằng giữa làn da trắng như sứ và làn da rám nắng màu lúa mì tuyệt đẹp đúng là tỷ lệ vàng.

「Vậy thì Yuuya-kun. Hãy làm em thật nhiều… thật thoải mái nhé?」

Sau đó, lý trí của tôi, người đã kỳ lưng và mát xa cho Kaede-san như vậy, đã ra sao thì tự hiểu.

Chỉ một lời thôi. Tôi chỉ muốn nói rằng cơ thể của Kaede-san rất mềm mại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận