Volume 2 (Light Novel)
Cuộc phiêu lưu oái oăm của Millicia
2 Bình luận - Độ dài: 2,014 từ - Cập nhật:
Sau sự kiện ở đế quốc, thân phận của Millicia là con gái hoàng đế được tiết lộ, nhưng việc là công chúa hoàng tộc không có nghĩa là cô luôn sống trong hoàng cung.
Thực tế, khi mới mười hai tuổi, cô đã được gửi đến thánh đường để trở thành một nữ tu phụng sự Thần.
“Điện hạ Millicia, giờ chúng ta sẽ bắt đầu lễ rửa tội. Con đã sẵn sàng chứ?” Một nữ tu hiền từ nói với Millicia, lúc này đang quỳ trên nền điện thờ trong kinh đô. Người đó là Mẹ Ariessa, trụ trì ngôi thánh đường này và cũng là nữ tư tế cấp cao nhất trong toàn đế quốc.
“Con đã chuẩn bị rồi, thưa Mẹ Ariessa.” Millicia đáp, đầu vẫn cúi thấp. Bình thường thì việc một công chúa quỳ gối trước người khác là chuyện không thể tưởng tượng, nhưng đây là thánh đường, ngôi nhà của Thần. Trước mặt Thần, Millicia chỉ là một cô gái bình thường, và vì vậy cô phải bày tỏ sự kính trọng tuyệt đối.
“Vậy thì tốt.” Ariessa khẽ ngừng lại. “Ta thật không ngờ sẽ được đón con gái của người bạn thân vào thánh đường này. Con giống mẹ mình lắm...Nhìn con, ta không khỏi nhớ lại bà ấy.” Nụ cười bà thoáng hiện lên, không phải của một nữ tư tế, mà là của một người phụ nữ lo lắng cho số phận Millicia.
Hoàng đế của Đế quốc Garnet có nhiều thê thiếp, và mẹ Millicia là người có địa vị thấp nhất, con gái của một nam tước nhỏ. Bà từng là một nữ tu trong thánh đường, cùng hầu việc với Ariessa, cho đến ngày hoàng đế gặp bà trong một nghi lễ và đem lòng yêu. Ông cưới bà làm hoàng hậu, nhưng tiếc thay, nay bà đã qua đời. Ariessa vẫn tin rằng bạn mình chưa từng sống một cuộc đời hạnh phúc trong hoàng cung, bà đã nghe đủ lời đồn về việc mẹ Millicia bị ghen ghét và hãm hại chỉ vì là một nữ tu tầm thường lại chiếm được trái tim của hoàng đế.
“Miễn là con ở trong thánh đường này, con sẽ an toàn. Ta sẽ bảo vệ con thay cho mẹ con.”
“Con biết ơn ngài, thưa Mẹ Ariessa.” Millicia run run đáp, vẫn giữ tư thế cúi đầu. Vì không có nhiều chỗ dựa, cuộc sống công chúa của cô luôn là chuỗi ngày chịu khổ. Ngoại trừ một vài gia nhân trung thành, hầu như ai trong cung cũng coi thường và khinh miệt cô. Họ không ra mặt làm hại, nhưng sự so sánh với các hoàng tử đã khiến địa vị của cô trở nên quá rõ ràng. Đến mức trong cung điện, cô có ít đồng minh hơn cả số ngón tay trên một bàn tay.
Ariessa nhìn Millicia đầy thương cảm rồi bắt đầu nghi thức. “Vậy thì, lễ rửa tội để con chính thức trở thành nữ tu phụng sự Thần sẽ bắt đầu.”
Millicia im lặng.
“Trong lễ rửa tội, đôi khi có người nhìn thấy một ảo cảnh kỳ lạ. Đó có thể là lời dạy, cũng có thể là điềm báo từ Thần, một dạng sấm truyền. Đừng sợ hãi, hãy đón nhận tất cả.”
“Con hiểu. Con đã chuẩn bị rồi.” Millicia đáp. Cô từng nghe kể về những ảo ảnh kỳ bí xuất hiện trong lễ rửa tội, có người thấy điềm báo tương lai, có người nhìn thấy tội lỗi quá khứ. Thậm chí, mẹ cô cũng từng thấy một ảo ảnh: hình bóng một con rồng xuất hiện khi đang cầu nguyện.
“Giờ, hãy cầu nguyện. Nhân danh Thánh Linh đang du hành khắp thế gian, mong ân điển của Thần phủ xuống con.” Ariessa nhúng lá nguyệt quế vào nước thanh tẩy, rồi rưới lên đầu Millicia trong lúc cầu nguyện. Đây là nghi thức rửa tội của Thánh Linh giáo, nghi thức quan trọng nhất để trở thành người phụng sự Thần.
Millicia khẽ rùng mình khi dòng nước lạnh chảy từ đỉnh đầu xuống gáy, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất. Dù đang nhắm mắt, tầm nhìn của cô bỗng tràn ngập ánh sáng trắng.
***
“Đây...đây là đâu?”
Millicia nhận ra mình đang đứng giữa một con đường lát đá trắng, kéo dài vô tận. Hai bên là đồng bằng bao la trải dài.
“Đáng lẽ mình đang ở trong thánh đường...Sao lại ở đây?”
Cô nhìn xuống, trên người vẫn là lễ phục trắng của buổi rửa tội. Đó là bộ áo mỏng dễ lộ đường nét cơ thể, nhưng khi ấy Millicia vẫn chỉ là một thiếu nữ nhỏ bé, thân hình gầy gò, còn chưa kịp trưởng thành.
Việc vẫn mặc bộ áo trắng tinh khiết đồng nghĩa với việc lễ rửa tội vẫn đang diễn ra. Và cô, trong giấc mộng này, vẫn chỉ là một người bình thường, chưa có gì cả.
“Có lẽ đây chính là lời sấm mà Mẹ Ariessa đã nhắc đến...” Millicia bối rối nhìn con đường. Nó kéo dài vô tận về phía trước lẫn phía sau, nhưng lạ thay, cô lại không hề muốn quay lại. Như thể có điều khủng khiếp nào đó đang chờ ở phía sau lưng.
“Mình phải đi tiếp thôi...Chỉ có tiến về phía trước.” Một thôi thúc kỳ lạ dâng lên trong lòng, buộc Millicia phải bước tới. Ban đầu còn chậm chạp, nhưng rồi từng bước, từng bước, nhịp chân cô dần nhanh hơn.
Không rõ đã đi bao lâu, một phút hay một giờ, thì cảnh vật bỗng thay đổi. Những cái bóng đen xuất hiện, bao quanh con đường. Millicia hoảng sợ hét lên. Đó là những bóng người không mặt, không lời, nhưng cô cảm nhận rõ ràng cảm xúc từ chúng: sự khinh miệt, dục vọng, chế giễu, oán ghét...Chúng nhìn cô như con mồi yếu ớt.
“Đừng...đừng lại gần!” Millicia run rẩy ôm chặt lấy bản thân, nhưng tiếng kêu sợ hãi chỉ khiến lũ bóng đen càng tiến đến.
Ngay khi những bàn tay đen kịt sắp chạm vào cô.
Một ánh sáng tím bùng lên.
“Ơ?!”
Một bóng hình màu tím đứng chắn trước mặt Millicia. Từ cơ thể nó tỏa ra những sợi dây, chém nát các bóng đen trong chớp mắt.
“Ngươi...đã bảo vệ ta sao? Ngươi là ai?”
Bóng tím đó xa lạ nhưng không khiến cô sợ hãi. Trái ngược với bóng đen, từ nó không tỏa ra chút ác ý nào.
Millicia bị thu hút, khẽ đưa tay chạm vào. Ngay khi đầu ngón tay chạm tới, bóng tím biến đổi, hình người tan biến, trở thành một khối chất lỏng mờ ảo như một làn sương hoặc một linh thể. Nó quấn quanh cơ thể Millicia.
“Gì thế này...?!”
Cơ thể cô bỗng thay đổi. Thân hình nhỏ bé dần trưởng thành, tay chân dài ra, mái tóc óng vàng xõa xuống, vóc dáng trở thành một thiếu nữ độ tuổi đôi mươi.
Cùng với sự biến đổi ấy, Millicia cảm nhận được từng nhịp đập, từng luồng sức mạnh trào dâng trong cơ thể. Không còn là cô gái nhỏ bé run rẩy nữa, mà là một bản thân khác, trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.
Khối sáng tím tiếp tục quấn lấy cô, như muốn khắc ghi sự tồn tại của nó lên người Millicia. Cô ngã xuống con đường trắng, ngập tràn trong cảm giác hỗn loạn giữa sợ hãi và một sự thức tỉnh khó tả.
“Đây...là thử thách sao? Hay là...lời nhắn của Thần?”
“Á...Dừng...!” Millicia định lên tiếng cầu xin nó dừng lại, nhưng rồi thoáng chốc trong tâm trí cô dấy lên một câu hỏi, cô có thật sự muốn nó dừng lại không? Hay là...trong sâu thẳm, cô mong nó tiếp diễn?
Không thể nào...Tại sao mình lại...Điều đó là không thể!
“Á!” Dù lý trí phủ nhận, nhưng mỗi khi ánh sáng tím đó chạm tới cơ thể, đôi môi Millicia vẫn bật ra âm thanh ngọt ngào. Cơ thể cô đang run rẩy trong một cảm giác lạ lẫm, không chỉ có sợ hãi, mà còn có thứ gì đó ấm áp, dễ chịu xen lẫn.
Tại sao...? Cơ thể mình đang xảy ra chuyện gì...?
Trong vòng tay ánh sáng tím, Millicia cảm nhận rõ rệt sự biến đổi. Ban đầu nó như xé rách cô trong đau đớn, nhưng ngay sau đó, cảm giác ấy lại chuyển thành một luồng hạnh phúc kỳ lạ, khiến tiếng thét của cô hóa thành tiếng gọi da diết.
Millicia ôm chặt lấy ánh sáng ấy, hoàn toàn chấp nhận sự hiện diện và sức mạnh mà nó mang lại.
“Millicia...Nữ tu Millicia! Hãy tỉnh lại!”
“Ơ...?”
Bỗng nhiên, Millicia mở mắt và thấy mình đã trở lại thánh đường. Trước mặt cô là Ariessa, đang lo lắng nhìn chằm chằm. Thân thể Millicia đã trở về dáng vẻ thiếu nữ mười hai tuổi, và bóng tím kia đã biến mất như chưa từng tồn tại.
“Đây...là đâu...? Sao lại...?” Millicia ngơ ngác thốt lên.
“Bình tĩnh nào, Nữ tu Millicia.” Ariessa niệm chú: “Tinh Thần An Tĩnh.” Làn ma pháp màu xanh ngọc bao bọc lấy Millicia, thấm vào làn da, khiến tâm trí cô dần yên ổn trở lại.
“Cảm ơn Mẹ Ariessa. Nhưng...con vừa gặp phải chuyện gì vậy?”
“Trong lễ rửa tội, ánh mắt con bỗng trở nên vô hồn. Ta gọi thế nào con cũng không đáp. Con đã nhìn thấy gì?”
“Con...không nhớ.” Millicia đáp thành thật. Cô không hề giấu giếm, ký ức của cô thực sự mờ nhạt, như thể tất cả chỉ là một giấc mơ. “Lúc mới tỉnh dậy, con vẫn nhớ được đôi chút, nhưng càng cố gắng nghĩ lại, ký ức ấy càng phai mờ...giống như sương tan trong nắng.”
“Vậy ra...” Ariessa gật đầu. “Chắc hẳn đó là một khải thị do Thánh Linh ban tặng. Nếu trí nhớ con bị phong ấn, thì chứng tỏ lúc này con chưa cần đến nó. Hãy tin rằng dù nội dung ra sao, khải thị ấy cũng sẽ nâng đỡ con.”
“Vâng...”
“Ít nhất, con có nhớ đó là giấc mơ tốt đẹp hay kinh hoàng không?”
Millicia trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Con nghĩ...đó là một giấc mơ đẹp. Con cảm giác như mình vừa trải qua một điều kỳ diệu.” Bàn tay cô vô thức đặt lên ngực. Trái tim đập thình thịch, cơ thể nóng ấm, như thể có một ngọn lửa mới vừa được thắp lên bên trong.
Millicia vừa bước những bước đầu tiên trong hành trình trưởng thành, nhưng cô vẫn còn quá non trẻ để hiểu được sự biến đổi ấy có ý nghĩa gì.
“Vậy thì tốt. Ta tin rằng tương lai con sẽ rạng rỡ.” Ariessa mỉm cười, không hề hay biết rằng Millicia vừa trải qua sự “thức tỉnh” của một thiếu nữ. Trong lòng Ariessa, chỉ có nỗi lo về địa vị công chúa của Millicia, và giờ đây bà thật sự nhẹ nhõm khi nghi thức đã hoàn tất suôn sẻ.
“Lễ rửa tội kết thúc. Từ giây phút này, con đã là một nữ tu của Thần. Hãy luôn khiêm nhường và tận tụy, Nữ tu Millicia.”
“Vâng, con sẽ cố gắng hết sức.” Millicia cúi đầu, đón nhận phúc lành từ Ariessa.
Nhưng...dù đã khoác lên mình áo choàng của một người phụng sự Thần, hạt mầm của sự khát khao và thay đổi đã được gieo vào tận sâu trong trái tim cô. Điều đó, ngay cả Millicia cũng chưa thể nhận ra.
Và đúng như ảo ảnh đã báo trước, vài năm sau, Millicia sẽ gặp một biến cố thay đổi toàn bộ cuộc đời. Nếu Ariessa, người yêu thương cô như con gái, có thể nhìn thấy trước được điều đó, hẳn bà sẽ không tránh khỏi bàng hoàng đến mức ngất lịm.


2 Bình luận
Không sao, vẫn có mấy cảnh đánh đấm chứ không phải seg :>