Sau một đêm cuồng nhiệt đến mức gần như xé xác nhau, cuối cùng trời cũng sáng.
“Em nghĩ chúng ta nên đến kinh đô nằm ở trung tâm đế quốc. Anh thấy sao, Caim?” Millicia lên tiếng.
“...Không ý kiến. Cứ làm theo ý em đi.” Caim đáp lại một cách dửng dưng. Cơ thể anh như rã rời, mệt mỏi và chóng mặt và chắc chắn, không phải vì ngủ ngoài trời.
Mình gần như không ngủ tí nào cả...Mấy người đó đúng là không chịu buông tha. Dù là cao thủ của Toukishin, Caim cũng chỉ là một người đàn ông. Mà nếu ba cô gái cứ thay phiên "vây đánh" cho đến tận bình minh, mất ngủ là điều tất nhiên. Ước gì có thể ngủ đến trưa, nhưng đây đâu phải lúc để than thở. Mình phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Rất có thể lãnh chúa vùng Faure đã cử người truy đuổi họ, dù kẻ đuổi vẫn còn cách xa vị trí hiện tại trong rừng. Dù sao, hành động trước vẫn tốt hơn là bị dồn vào thế bí, nên cả nhóm quyết định lên đường từ lúc rạng sáng. Trong đế quốc rộng lớn này, chẳng ai biết được kẻ địch đang ẩn nấp ở đâu. Họ chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Khi Millicia và Caim đang ngồi trên một khúc gỗ mục để bàn chuyện, hai cô hầu Tea và Lenka, lặng lẽ dọn dẹp trại, chuẩn bị lên đường.
“Hai anh trai của em, Arthur và Lance, đang ở kinh đô. Em muốn thử thuyết phục họ ngừng cuộc tranh giành!” Millicia vừa nói vừa khoác tay Caim và tựa vào vai anh. Cô mỉm cười rạng rỡ, làn da mịn màng đến mức gần như phát sáng. Thật khó tin là cô vừa trải qua một đêm giữa rừng như vậy.
“Đến kinh đô thì dễ, nhưng liệu có thể ngăn họ khỏi tranh giành ngôi báu không?” Tea hỏi trong lúc gấp lều. Cô vẫn mặc bộ đồng phục hầu gái thường ngày, tay vừa gấp vừa gặm miếng thịt khô. Người thú vốn mê thịt, và Tea cũng không ngoại lệ.
“Tôi muốn gặp Lance trước. Arthur thì hiếu chiến, tôi lo nếu ảnh lên ngôi thì sẽ gây chiến với các nước khác. Còn Lance thì không như vậy. Tôi muốn ngăn hai người họ đối đầu, và nếu có thể giúp Lance trở thành hoàng đế.”
“Chuyện đó chắc chắn không đơn giản đâu. Họ đánh nhau vì không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng ngay từ đầu mà.” Tea phản bác.
“Ừ...Tea nói đúng đấy. Thành thật mà nói, việc này khó mà tránh khỏi đổ máu...” Caim xen vào, nhớ lại cha và em gái mình. Đối với anh, tình thân và máu mủ chẳng là gì ngoài ảo tưởng ngây thơ. Anh là người hiểu rõ điều đó nhất. “Ngay từ đầu, mỗi người đều có mẹ khác nhau, nên quan hệ vốn đã phức tạp. Thêm chuyện ngai vàng nữa thì chẳng ai chịu nhường ai đâu. Trường hợp tốt nhất là giải quyết trong bóng tối, còn tệ nhất thì...sẽ là nội chiến.”
“Em biết chuyện này khó. Nhưng với tư cách là công chúa của đế quốc, em không thể làm ngơ,” Millicia đáp, ánh mắt đầy quyết tâm “Nếu xảy ra nội chiến, người dân mới là người chịu khổ. Họ vô tội, không nên phải giết chóc lẫn nhau chỉ vì tranh quyền đoạt vị. Đó là điều nhất định không được phép xảy ra.”
“Thưa công chúa...” Lenka khựng lại giữa chừng, xúc động khi thấy quyết tâm của chủ nhân “Người đã trưởng thành thật nhiều trong chuyến hành trình này. Nếu người đã sẵn sàng, thì thần, Lenka. Nguyện theo người đến cùng!”
“Cảm ơn, Lenka.” Cả hai nhìn nhau đầy tin tưởng, một lần nữa thắt chặt mối gắn kết giữa chủ và tì.
Caim liếc sang họ, đưa tay che miệng để không lộ vẻ mặt khó chịu. Họ đang có một khoảnh khắc đầy cảm động đấy, nhưng họ có quên mất chuyện đêm qua không? Nhất là Lenka. Millicia có rên rỉ cũng khá to, nhưng Lenka mới là người cuồng nhiệt nhất trong mấy "trò chơi trói buộc" hôm qua. Mới tối hôm trước còn như vậy, mà sáng ra đã làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Không biết mình có quá đen tối khi thấy mấy cảnh này trông giả tạo đến khó chịu không nữa...Caim nghĩ thầm, cố gắng nuốt xuống cảm giác bực bội.
“Hay Millicia tự lên ngôi luôn đi. Như vậy là giải quyết xong hết mọi chuyện rồi.” Tea vừa xếp gọn đồ xong vừa lên tiếng, như thể đó là ý tưởng tuyệt vời nhất thế giới. “Anh em đánh nhau thì cả hai đều có lỗi, cô cứ nhân cơ hội mà giành ngôi, rồi dạy cho họ một bài học. Vậy là khỏi có nội chiến.”
“Đừng đùa nữa. Tôi không thể làm hoàng đế đâu.” Millicia cười tự giễu “Đế quốc này đề cao năng lực. Không phải chưa từng có nữ hoàng giành ngôi từ tay anh em, nhưng mẹ tôi là người xuất thân khiêm tốn, tôi cũng không có nhiều thế lực ủng hộ. Nhờ thời gian làm việc ở đền thờ, tôi có được ít nhiều sự ủng hộ, nhưng chừng đó không đủ để đánh bại hai người họ.”
“Tiếc thật...Nếu cô làm hoàng đế, thì ngài Caim sẽ là người trị vì đế quốc.” Tea nháy mắt đầy ẩn ý.
“Thì ra mục đích là vậy...” Caim thở dài. Chuyện chưa ngã ngũ, nhưng anh và Millicia đã nhiều lần thân mật, nên trong mắt người khác, họ đã là vợ chồng. Và nếu Millicia lên ngôi, thì anh hiển nhiên trở thành người đứng đầu đế quốc với tư cách là phu quân của nữ hoàng. “Anh không hứng thú với quyền lực kiểu đó đâu.”
“Nhưng ngài Caim không thể mãi chỉ là khách lữ hành được. Ít nhất cũng phải có chức tước cao hơn cái tên Bá tước Halsberg kia thì em mới yên lòng!” Tea bĩu môi.
“Ờ...” Caim cau mày khi nghe nhắc đến cha mình. Dù không còn căm ghét ông ta sau lần đối đầu trước đó, nhưng anh phải thừa nhận: nếu có dịp vượt mặt người cha kiêu ngạo ấy, thì đúng là hả hê thật. “Nghĩ lại thì...cũng hay. Chỉ cần có chức vụ cao hơn ông ta, thậm chí là một chức quan bình thường thôi, là anh có thể giương mặt ra trước ông ta mà không thấy lép vế. Nhìn cái mặt thất vọng của ông ta chắc vui lắm.”
“Đúng vậy! Trước kia ngài còn được chọn làm người thừa kế nhà Halsberg, nên em sẽ không cam lòng nếu ngài không có địa vị ngang hàng hoặc hơn thế!”
“Sao chuyện này lại quan trọng với em vậy?” Caim thắc mắc “Mà thôi, chắc là vì lo cho anh.”
Tea đặc biệt coi trọng vị trí của Caim vì cách gia tộc Halsberg từng đối xử với anh. Cô muốn anh giành lại vị trí xứng đáng với mình. Với tư cách là người hầu, cô cũng mong chủ nhân mình có địa vị cao quý.
“Ở đế quốc, nếu lập công lớn thì có thể được phong quý tộc. Trước đây, từng có vài nhà mạo hiểm xuất sắc được phong đến tước hầu đó,” Millicia nói thêm.
“Ừm...Anh chẳng có ước mơ hay mục tiêu gì cụ thể, nên nếu cần một cái để giết thời gian thì có khi cứ nhắm vị trí cao cũng không tệ.” Caim nhún vai cười nhẹ khi Lenka hoàn thành việc dọn trại.
“Xong rồi.” Lenka quay lại nhìn Millicia “Chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào, công chúa.”
“Vậy thì lên đường thôi, Caim.” Millicia đứng dậy khỏi khúc gỗ.
“Ừ, đi nào. Đến kinh đô!” Gắng gượng đứng dậy với cơ thể thiếu ngủ, Caim tuyên bố bắt đầu cuộc hành trình mới.
***
Caim và các cô gái rời khỏi khu rừng, hướng về kinh đô nằm giữa trung tâm Đế quốc Garnet. Ban đầu, họ định đi theo đại lộ phía Đông, con đường ngắn và nhanh nhất dẫn thẳng đến thành phố. Nhưng Lenka, người am hiểu địa hình nơi này, đã phản đối. Cô cho rằng tuyến đường ấy quá lộ liễu, khiến bọn truy binh dễ dàng tìm ra họ. Cuối cùng, cả nhóm quyết định đi đường vòng, rẽ lên phía Bắc thay vì mạo hiểm tiến theo lộ trình quá rõ ràng.
May mắn thay, vừa đến đại lộ phía Bắc, họ đã tìm thấy một chiếc xe ngựa. Đó là loại xe mui lớn phổ biến trong đế quốc, chuyên chở khách giữa các thị trấn theo lịch trình cố định. Bên trong xe đã có sẵn vài hành khách: khách lữ hành, thương nhân, mạo hiểm giả, và một người phụ nữ trùm mũ trông có vẻ bí ẩn.
Caim cùng các cô gái ngồi xuống chỗ trống còn lại, và chiếc xe bắt đầu lăn bánh, rung lắc nhẹ khi đi qua các ổ gà.
Thật sự...cuộc đời này kỳ quặc đến mức khó tin. Mình chỉ vô tình cứu một cô gái, hóa ra lại là công chúa của một quốc gia, rồi giờ thì dính vào cuộc chiến giành ngôi báu của hoàng tộc người ta...
Không có gì làm trong lúc xe chạy, Caim lặng lẽ nhớ lại chặng đường vừa qua. Mới đây thôi, anh còn sống một cuộc đời thảm hại vì lời nguyền bám lấy mình. Vậy mà giờ...tất cả đã thay đổi. Mình như nhân vật chính trong một câu chuyện cổ tích vậy, giống mấy cuốn truyện tranh hồi bé từng đọc.
Caim không hề hối hận khi đã cứu Millicia và Lenka khỏi bọn cướp. Nhưng khi nghĩ rằng chính hành động nghĩa hiệp ấy lại dẫn anh vào một cuộc đấu tranh sống còn quyết định vận mệnh cả một đất nước, anh không khỏi cảm thấy...vận may thật đúng là một mụ đàn bà khó chiều. Sinh ra đã bị nguyền rủa, nay lại vướng vào chuyện như thế này, Caim có cảm giác như muốn chửi thẳng mặt thần linh vì cái số khốn nạn của mình.
Dù vậy...chắc người ngoài nhìn vào chẳng ai nghĩ mình là kẻ bất hạnh. Xung quanh toàn là gái xinh, lại còn thân mật...Ai mà chẳng nghĩ mình là người đàn ông may mắn nhất trần đời.
“Có chuyện gì sao, thưa ngài Caim?” Tea nhìn chủ nhân mình với ánh mắt đỏ rực phản chiếu gương mặt mỏi mệt, đăm chiêu của anh “Ngài mệt à? Nếu muốn nghỉ, có thể gối đầu lên đùi em cũng được.”
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đùi mình, ra hiệu mời gọi.
“Ờ...” Không phải Caim đang trầm ngâm vì buồn ngủ, nhưng đúng là anh thiếu ngủ trầm trọng từ đêm trước, nên lời đề nghị của Tea nghe thật hấp dẫn.
“Ừ, để anh dựa đầu nghỉ một chút.”
Chiếc xe khá rộng, đủ cho người nằm duỗi thoải mái. Caim không ngần ngại tựa đầu vào đùi Tea, chiếc gối mềm mại được bọc trong lớp váy hầu gái. Đùi cô rắn chắc, săn chắc, nhưng vẫn mang lại cảm giác êm dịu kỳ lạ. Cơ thể phụ nữ...thật đúng là điều huyền bí.
“Chậc...Thân mật ngay trước mắt tụi này luôn à...”
“Bao quanh bởi gái đẹp...mà ai cũng mê mệt cậu ta...”
Mấy gã đàn ông trong xe gầm gừ khó chịu, cũng dễ hiểu thôi. Caim đi cùng ba cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lại còn tựa đầu vào đùi một người, cảnh đó chắc khiến mấy tay độc thân muốn phát điên.
Quả đúng là...với người khác, mình chẳng có vẻ gì là bất hạnh cả. Với những gì mình đã chịu đựng nửa đời đầu, thì hưởng tí đặc ân thế này chắc cũng không quá đáng.
“Không công bằng chút nào! Em cũng muốn làm gối cho Caim nữa!” Millicia phụng phịu, ánh mắt ghen tỵ nhìn Tea và Caim “Tea đúng là chơi không đẹp. Lenka, chị thấy có đúng không?”
“Ừm...Không hẳn là không công bằng. Nhưng nếu được chọn, thần thích làm ghế ngồi hay chỗ gác chân hơn là cái gối.” Lenka trả lời, thản nhiên đến mức rợn người. Cộng với những hành vi tối qua, Caim không khỏi nhận ra rằng mức độ lệch lạc của cô càng lúc càng trầm trọng. Nếu chính chất độc của anh là thứ đã đánh thức sở thích kỳ quặc ấy trong cô, thì...đúng là khó mà không thấy tội lỗi.
Tốt nhất là...ngủ một chút cho khỏi nghĩ mấy chuyện vớ vẩn. Caim nhắm mắt, mặc kệ câu nói dị hợm vừa rồi.
Không ai nói gì thêm. Trong xe chỉ còn tiếng lộc cộc lắc lư đều đều của bánh xe. Tới lúc hoàng hôn bắt đầu buông xuống, hành khách ai nấy đều mỏi mệt. Có người dựa lưng ngủ gật, có người nằm luôn như Caim. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, họ sẽ đến trạm dừng chân trước khi trời tối hẳn.
Nhưng đời đâu có dễ dàng vậy.
“Ê! Xe kia, dừng lại!” Một giọng quát sắc lẻm vang lên bên ngoài.
Caim bật dậy ngay lập tức, mắt nhìn thẳng về phía cửa xe. “Chuyện gì vậy? Có tình huống khẩn cấp sao?” Dù chỉ mới tỉnh dậy, bộ não anh đã hoàn toàn tỉnh táo. Bản năng chiến đấu của anh cảm nhận được sự hiện diện của nhiều người bên ngoài.
“Ờ...các vị khách, là dân quân...” Người đánh xe nói vọng vào, giọng hoang mang thấy rõ.
Tiếng vó ngựa nện dồn dập bên ngoài. Caim khẽ lẩm bẩm với đồng đội: “Không ổn...Họ tới vì chúng ta sao?” Có thể là lãnh chúa vùng Faure đã phái quân truy lùng họ. Lần trước hắn thuê đám tay chân trong thế giới ngầm bắt cóc Millicia, nhưng sau khi Caim tấn công vào dinh thự của hắn, có thể hắn đã liệt anh vào danh sách tội phạm công khai, và giờ có cớ điều quân truy bắt.
“Chúng tôi nhận được tin có tội phạm lẩn trốn trong xe. Yêu cầu được kiểm tra!” Một tên lính lên tiếng, như thể xác nhận luôn giả thuyết của Caim. Ngay sau đó, cửa xe bị mở toang, hai binh sĩ mặc giáp xông vào.
Chết tiệt...Đến nước này thì đánh luôn à? Caim thoáng do dự. Dù mở giao tranh sẽ làm liên lụy các hành khách khác, nhưng anh cũng không định để bị bắt dễ dàng. Nếu bọn lính thật sự đến vì nhóm anh, thì anh bắt buộc phải chống lại.
Anh siết chặt nắm tay, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào, trong lúc bọn lính lần lượt kiểm tra từng hành khách. Caim cảm nhận được sự căng thẳng tỏa ra từ Tea, Millicia và Lenka khi hai binh sĩ tiến gần về phía họ.
“Không phải người này...người kia cũng không...Tiếp theo, ngươi.” Một lính chỉ vào cô gái trùm mũ ngồi ngay cạnh nhóm Caim.
Caim chuẩn bị tung sát khí, sẵn sàng ra tay, nhưng trước khi kịp hành động...
“Có vẻ...tôi chỉ đến được đây thôi.” Người phụ nữ khẽ thở dài.
“Gì cơ?!”
“Vận xui thôi...mà cậu cũng chẳng khá hơn đâu.”
Một âm thanh ướt át vang lên, máu đỏ tươi bắn tung tóe khắp xe. Lưỡi dao ngắn đã cắm thẳng vào cổ họng của tên lính.
“Đáng tiếc thật. Nếu các người không nhận ra tôi, thì đã không phải chết ở đây.” Cô ta rút con dao ra, máu phun ra như suối, nhuộm đỏ sàn và cả tấm bạt xe.
Hành khách la hét kinh hoàng. Cô gái trùm mũ đứng dậy, lắc nhẹ con dao như để rũ máu.
“Ngươi! Làm gì vậy?!” Tên lính thứ hai hét lên.
“Ồn ào quá. Câm miệng đi.” Cô vung dao lần nữa, lưỡi dao sáng loáng chém trúng động mạch cổ của hắn. Gã lính gục xuống trong chớp mắt.
Chiếc xe vốn yên bình phút trước, giờ đây đã hóa thành lò mổ nhuộm máu. Vài hành khách còn ngất đi vì quá sốc.
“Hmm...Hai tên này chỉ đáng mười lăm điểm. Cũng được điểm vì tìm ra tôi nhanh, ba ngày từ lúc tôi vào đế quốc nhưng quá sơ hở. Đáng lẽ nên biết rằng không thể rút kiếm trong xe thế này.” Cô gái nói, giọng bình thản như chẳng có gì vừa xảy ra. Rồi cô quay về phía mọi người, cúi đầu: “Xin lỗi vì làm phiền. Tôi không có ý hại ai khác, nên mọi người cứ yên tâm chờ ở đây.”
Chiếc mũ rơi xuống khi cô ngẩng đầu, lộ ra một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc xanh thẫm tết gọn. Trông cô chỉ tầm đôi mươi, dáng người gầy gò đến mức gần như giống con trai. Gương mặt mang vẻ đẹp trung tính, nhưng ánh mắt lại băng giá, như thể giết người chỉ là chuyện vặt.
“Caim, cô ta là...” Millicia định nói.
“Anh không biết cô ta là ai, nhưng tốt nhất đừng dây vào.” Caim đáp. Dù cô ta vừa giết hai tên lính, anh không cảm nhận được ác ý gì hướng đến nhóm mình. “Miễn là cô ta không phải kẻ địch, thì không cần phải chiến đấu. Cứ đợi xem đã.”
“...Rõ rồi.” Millicia gật đầu.
“...Hiểu.” Lần này, Tea và Lenka cũng đồng tình.
Người phụ nữ bước qua vũng máu, tiến đến cửa xe. Trước khi ra khỏi, cô bất ngờ quay lại, ánh mắt cô chạm với ánh mắt Caim. Họ nhìn nhau không nói gì trong khoảnh khắc, rồi cô quay đi, rời khỏi xe ngựa.
"Cô ta...mạnh thật." Caim thầm thở dài. Không chỉ vì kỹ năng giết người quá thuần thục, mà còn vì cô ta có thể cảm nhận được sát khí mơ hồ từ anh, dù anh chưa hề có ý định thật sự tấn công. Chỉ một thoáng suy nghĩ muốn đánh úp khi cô quay lưng...đã đủ để khiến cô chú ý.
Không thể nào làm được như vậy nếu cô ta không sở hữu trực giác siêu phàm. Cô ta ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với đám mặc đồ đen mà lãnh chúa Faure từng thuê. Caim lại thở dài, đưa mắt nhìn ra ngoài xe.
“Cô ta ra ngoài rồi! Cô ta giết mấy tên kia rồi!”
“Không còn nghi ngờ gì nữa...Chính là tội phạm truy nã mà ta đang tìm!”
“Bao vây cô ta! Bắt sống bằng được!”
Đám lính nhanh chóng bao vây người phụ nữ tóc xanh đậm, đồng loạt chĩa kiếm và giáo về phía cô. Tỷ lệ là sáu đánh một, áp đảo hoàn toàn về quân số.
“Sát thủ Rozbeth, kẻ săn đầu người! Bỏ vũ khí xuống và đầu hàng ngay!”
“Ồn ào quá...Tôi nghe thấy rồi, không cần phải gào lên như thế.” Người phụ nữ Rozbeth, kẻ săn đầu người, khẽ lắc đầu vẻ chán nản rồi vào tư thế chiến đấu, tay cầm hai con dao sắc lẹm. Dù bị bao vây, cô không hề có ý định khuất phục.
“Bắt cô ta lại!”
Lũ lính đồng loạt lao vào. Động tác của chúng khá nhịp nhàng, chứng tỏ đã được huấn luyện bài bản.
“Lũ ngu...Chênh lệch sức mạnh thế kia mà không nhận ra à?” Caim lắc đầu, thở ra một hơi như không thể tin nổi. “Nếu không có ý giết cô ta ngay từ đầu thì tất cả sẽ chết sạch.”
Rozbeth vung dao, hai lưỡi thép xé gió như ánh chớp bạc, hai tên lính bị chém bay đầu ngay khi vừa áp sát.
“Cái quái gì vậy?!”
“Sao cô ta lại nhanh như vậy được?!”
Đám lính hoảng loạn khi chứng kiến đồng đội hóa thành đài phun máu trong chớp mắt. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, hai mạng người đã ra đi. Tốc độ ra tay của Rozbeth khiến người ta không kịp thở.
“Đứng đó mà nhìn làm gì? Người tiếp theo là các ngươi đấy.”
Rozbeth lao vút đi trong màn mưa máu, thân người thấp sát mặt đất như trượt đi. Một lính khác cố gắng đỡ đòn, nhưng cô ta đã ở ngay trước mặt.
“Khự!” Con dao đâm xuyên qua ngực hắn, lưỡi thép luồn giữa xương sườn, xuyên trúng tim.
“Mày...!”
“Đừng bắt sống nữa! Phải hạ cô ta bằng mọi giá, giết cũng được!”
Khi đã mất năm người, ba tên còn lại mới tỉnh ra, Rozbeth mạnh hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng. Dốc hết sát khí, cả ba liều chết xông lên.
“Chậm quá. Hai mươi điểm.” Rozbeth buông một câu đánh giá lạnh lùng.
Nhưng đã quá muộn. Nếu số lượng đông hơn thì có thể còn cơ hội, chứ ba người thì chẳng đủ làm gì cô ta.
Rozbeth vung dao đỡ đòn, rồi phản công chớp nhoáng. Chỉ trong vòng ba mươi giây, toàn bộ lính gác đã nằm gục trong vũng máu. Cảnh vật xung quanh biến thành địa ngục đỏ lòm.
“Kết thúc rồi, đúng như tôi nghĩ. Thật đáng thương.” Caim lẩm bẩm, đứng quan sát từ cửa xe. Không nằm ngoài dự đoán, người phụ nữ tóc xanh đậm, Rozbeth. Đã thắng tuyệt đối, biến cả khu vực thành bãi xác.
“Rozbeth, sát thủ săn đầu...Em có nghe qua cái tên này.” Lenka nói nhỏ sau lưng Caim.
“Ồ, em biết cô ta à?”
“Một chút. Nghe nói cô ta từng hoạt động chủ yếu ở phía Nam đại lục. Nhưng em không ngờ cô ta trẻ vậy...”
“Một sát thủ, hử...” Caim trầm ngâm. Cô ta đâu có đến đế quốc này để du lịch. Rõ ràng là có mục tiêu, khả năng cao là giết ai đó.
“Tổng cộng hai mươi lăm điểm. Chán thật. Vậy thì...giờ làm gì tiếp đây?” Rozbeth xoay người, ánh mắt gặp thẳng Caim. “Dựa theo sát khí tôi cảm nhận được...anh phải tầm chín mươi lăm điểm. Không ngờ lại có một kẻ mạnh như vậy cùng đi chung xe.”
Caim im lặng.
“Tôi không giết người nếu không có tiền công,” Rozbeth nói tiếp “Nhưng anh mạnh quá...bỏ qua bây giờ thì sau này có khi lại rắc rối. Có lẽ nên giải quyết luôn cho nhẹ đầu.”
“Cô mời đánh nhau kiểu này làm tôi xấu hổ đấy. Một mỹ nhân như cô mà ‘tỏ tình’ bất ngờ thế, tôi không đỡ kịp đâu.” Caim nhếch môi cười, vào tư thế chiến đấu. Anh bao phủ nắm đấm bằng ma lực cô đặc, chuẩn bị sẵn sàng. Dù mới gặp, anh chẳng có lý do gì để giao chiến với cô ta cả. Nhưng nếu cô ta muốn lấy mạng anh...thì anh cũng sẽ không nương tay. Như mọi khi, ai cản đường thì anh sẽ nghiền nát.
Nhận thấy sát khí dâng cao từ Caim, Rozbeth nhẹ nhàng xoay dao, thủ thế.
Cả hai cùng hít sâu, sẵn sàng cho một trận tử chiến...
Nhưng...
“CHẠY MAU!”
“Gì cơ?!”
...trận đấu chưa bao giờ diễn ra.
Người đánh xe bất ngờ giật cương, khiến ngựa phi nước đại. Xe lắc dữ dội vì tốc độ đột ngột tăng vọt, suýt làm Caim cắn trúng lưỡi.
“Này! Đừng làm thế mà không báo trước! Nguy hiểm đấy!” Caim hét lên.
“Chuyện đó không quan trọng! Chúng ta phải chạy!” Ông bác đánh xe la lớn, liên tục quất roi thúc ngựa. “Cô ta giết hết lính rồi! Nếu ở lại, chúng ta cũng chết!”
“Áaaa!”
“Tiểu thư!” Lenka phản ứng ngay khi nghe tiếng hét của chủ nhân, đỡ lấy Millicia đang lảo đảo bám vào khung xe.
Các hành khách khác cũng hét ầm lên, co rút lại vào giữa thùng xe như sợ bị kéo ra ngoài.
“Có vẻ cô ta không đuổi theo...” Caim ló đầu ra nhìn, tay vẫn nắm chặt khung cửa. Rozbeth vẫn đứng yên chỗ cũ, nơi xác lính nằm la liệt. Hình bóng cô ta ngày càng mờ dần theo khoảng cách.
“Thưa ngài Caim!”
“Không sao đâu, qua rồi.” Caim khẽ gật đầu, tay đỡ lấy Tea đang ôm chặt lấy anh.
Rozbeth, kẻ săn đầu người, hử...Không biết mục đích thật sự của cô ta là gì, nhưng tốt nhất là phải ghi nhớ cái tên này. Caim thầm khắc ghi hình ảnh người phụ nữ tóc xanh vào trí nhớ, khi chiếc xe tiếp tục lắc lư lao đi giữa đêm tối.
***
“Có vẻ từ giờ mình phải đi bộ rồi...mà kinh đô thì còn xa lắm. Đúng là xui xẻo mà.” Rozbeth thở dài, vẻ mặt đầy phiền muộn.
Vì sự xuất hiện đột ngột của đám dân quân, cô buộc phải rời khỏi cỗ xe ngựa mà mình đang đi nhờ. Chiếc xe thì đã phóng mất dạng từ lâu, chẳng còn thấy đâu nữa. Dù có thể lực vượt trội, Rozbeth cũng không thể nào đuổi kịp một chiếc xe đang chạy hết tốc lực.
“Không biết mình đang ở đâu nữa...chỉ thấy đại lộ vắng hoe...Giờ phải làm gì đây? Đúng là nhẫn tâm khi bỏ mặc mình thế này.” Cô lầm bầm, chu môi, hoàn toàn thờ ơ với cảnh tượng đẫm máu do chính mình vừa gây ra.
Rozbeth, kẻ săn đầu người, là sát thủ sống bằng nghề giết người. Miễn là được trả tiền, cô có thể ra tay với bất kỳ ai. Trong giới hắc đạo, cô nổi tiếng là sát thủ máu lạnh, chưa từng từ chối một hợp đồng nào. Nhiều người ví cô như chó hoang, không thuộc về phe phái hay thế lực nào, nhưng bản thân cô chẳng hề để tâm. Trói buộc dưới quyền một tổ chức hay cá nhân chẳng hợp với cô. Sống và giết theo ý mình, đó mới là cách sống lý tưởng.
“Giờ phải làm gì đây? Mình đã chọn đi đường vòng lên phía Bắc để tránh gây chú ý, thế mà rốt cuộc lại thành rắc rối.”
Rozbeth đang trên đường đến kinh đô với một mục đích cụ thể. Cô đã chọn tuyến đường vòng thay vì tiến thẳng vào thành phố. Trùng hợp thay, cũng là lựa chọn của Caim và các cô gái, nhưng chẳng may bị dân quân phát hiện nên buộc phải bỏ xe. Lũ ngựa của đám lính cũng đã bỏ chạy vì sợ hãi. Nếu xui xẻo hơn, cô hoàn toàn có thể bị lạc và chết dọc đường.
Không ngờ mới vào đế quốc mà đã bị phát hiện. Dựa theo lời đám lính, bọn họ biết mình sẽ tới. Chẳng lẽ có kẻ rò rỉ thông tin? Phản ứng của dân quân quá nhanh, như thể đã chờ sẵn. Nghĩ vậy, Rozbeth nghi ngờ người trung gian đã bán đứng cô. Nhưng không thể nào...Giới trung gian trong nghề này đều là dân chuyên nghiệp, họ hiểu rõ hậu quả nếu phản bội sát thủ là gì.
Rozbeth bắt đầu suy luận. Người biết cô đến đế quốc chỉ có người thuê cô và người trung gian. Trong thế giới ngầm, trung gian còn đối mặt với rủi ro cao hơn cả sát thủ. Nếu mắc sai lầm, họ sẽ chết không kịp ngáp và xác bị vứt xuống rãnh nước. Họ không dại gì mà phản bội.
Hơn nữa, Rozbeth còn chẳng biết kẻ thuê mình là ai. Có thể trung gian biết, nhưng không nói. Khách giấu thân phận là chuyện thường, và phần lớn đều làm thế. Vấn đề là, nhiệm vụ lần này cực kỳ khó.
“Giết hai người con của hoàng đế. Cách làm và thời điểm tùy ý, càng nhanh thì thưởng càng lớn.”
Rozbeth nhớ rõ từng lời lúc nhận nhiệm vụ. Mục tiêu là hai thành viên hoàng tộc của quốc gia lớn nhất lục địa. Không nghi ngờ gì, đây là hợp đồng lớn nhất đời cô.
Thông tin duy nhất là khách hàng đến từ Đế quốc, và tiền thưởng cực cao. Tiền đặt cọc thôi đã đủ mua một biệt phủ. Nếu nhận đủ phần còn lại, cô thậm chí có thể mua luôn tước vị và đất phong ở bất kỳ nước nào.
Bình thường mình chẳng mấy tò mò về thân phận khách hàng. Nhưng lần này thì khác. Nếu động cơ chỉ là thù hận với hoàng gia Garnet, vậy tại sao chỉ nhắm vào hai người? Tại sao không giết hết? Rõ ràng, động cơ không đơn thuần là trả thù, có khả năng là âm mưu chính trị. Dù vậy, Rozbeth chỉ là sát thủ, cô không chuyên đoán ý đồ.
Thật ra, một phần lý do khiến cô nhận hợp đồng nhanh như vậy là vì...muốn biết rốt cuộc mục tiêu thật sự của kẻ thuê cô là gì.
Theo điều tra trước đó, trong ba người con hoàng đế thì công chúa Millicia đã mất tích. Chỉ còn biết rõ tung tích hai hoàng tử, Arthur và Lance. Nếu giết họ, nghĩa là hoàn thành hợp đồng. Và biết đâu, khi làm xong, cô sẽ hiểu được lý do thật sự phía sau.
Nhưng trước hết, cô phải đến được kinh đô. Giờ bị buộc đi bộ thay vì ngồi xe, hành trình này sẽ không dễ dàng gì.
“Ê, nhìn kìa! Có phụ nữ ở đằng kia!”
Rozbeth nghe thấy giọng khàn khàn và quay đầu lại, một gã đàn ông to con, ăn mặc tả tơi đang nhìn chằm chằm cô.
“Heh heh...May ghê. Bán ả này chắc đủ sống qua mùa đông!”
“Xinh như vậy thì chắc giá cũng cao lắm!”
“Nhưng trước khi bán, tụi mình phải ‘thử hàng’ đã chứ. Biết bao giờ mới có dịp nữa!”
Vài gã đàn ông khác bước ra từ rìa rừng gần đại lộ, vây lấy Rozbeth. Đứa nào cũng quần áo rách rưới, vũ khí chỉ là mấy cây chùy, rìu, gậy gộc, toàn thứ lượm nhặt được.
“Tất cả chưa tới năm điểm...Chỉ là đám rác rưởi.” Rozbeth cười nhẹ. “Mấy người chắc là nông dân thất nghiệp rồi hóa cướp? Nghe nói đế quốc khá yên bình, mà ra là vẫn còn kiểu này tồn tại.”
Nhưng cô không hề lo lắng. Trái lại, còn thấy may mắn. Gặp lúc cô đang cần phương tiện di chuyển, mà bọn này là nông dân thì chắc chắn có ngựa.
Rozbeth rút dao ra, thầm cảm ơn Thần vì món quà bất ngờ. “Chắc mình chỉ cần giữ lại một đứa sống thôi. Còn lại thì...dọn hết.”
“Cô ta có dao!” Một tên la lên. Đám còn lại chùn bước thấy rõ.
Chỉ nhìn phản ứng đó là Rozbeth biết ngay tay mơ. Nông dân thật sự chẳng hề có kinh nghiệm chiến đấu.
“Được rồi...đến lúc đi săn đầu.”
Lũ cướp sắp sửa phát hiện ra rằng người phụ nữ họ định vây bắt, hóa ra là ác mộng lớn nhất mà chúng từng gặp trong đời.
Sau cuộc “xử lý nhanh gọn”, Rozbeth rời khỏi đại lộ và chọn một tuyến đường mòn khác, chỉ người bản địa mới biết. Cô học được từ tên cướp cuối cùng còn sống, cũng là người may mắn sống sót, để chỉ đường cho cô đến kinh đô.
Một trong các mục tiêu của Rozbeth...chính là người tình của Caim, Millicia. Trong lần chạm mặt trước đó, Rozbeth không nhận ra cô công chúa đang đi cùng Caim. Nhưng nếu họ gặp lại...
Liệu Rozbeth sẽ trở thành kẻ thù của Caim? Hay là một đồng minh bất ngờ?
Không ai, ngay cả thần thánh có thể trả lời điều đó.


2 Bình luận