Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 3.5 : Ngoại truyện

Chương 14

0 Bình luận - Độ dài: 1,716 từ - Cập nhật:

Âm thanh cuối cùng của loạt súng im bặt. Cô ngẩng đầu khỏi báng súng, khẩu súng lục vẫn còn khói đen lượn lờ quanh nòng. Ba mươi chín giây. Từng đó là đủ để hạ gục nốt ba tên còn lại.

Vai trái nóng rát, máu vẫn rỉ ra từ chỗ đạn sượt qua. Khẩu súng lục không còn đạn. Tay phải siết lại, theo bản năng vẫn chưa buông cò.

Simon liếc qua lùm cây nơi người đàn ông  nấp. Hắn ta thận trọng bước ra, vẻ mặt xen lẫn kinh ngạc và dè chừng. Trên tay hắn ta không có súng.

Trông hắn chẳng giống ai, chắc chưa giết người bao giờ.

Cô định quay lưng bỏ đi, nhưng ánh mắt lại dừng ở vết máu loang trên cánh tay mình. Cô biết rõ vết thương không quá sâu, nhưng cũng không thể chủ quan. Trong chiến tranh, nhiễm trùng giết người nhanh hơn đạn.

Simon không lên tiếng. Cô ngồi xuống, rút dao ra rạch lớp áo, tự sơ cứu. Mắt vẫn không rời người kia.

Hắn ta nhặt lại cái thứ kim loại phát ra tiếng chói tai ban nãy  một thiết bị kỳ quái, sáng loáng, với màn hình và nút bấm. Cô không biết đó là gì. Có thể là loại bẫy hiện đại của Liên Xô? Một máy phát tín hiệu? Dù gì, nó đã khiến đối phương phân tâm. Và cô đã tận dụng được.

Hắn ta không giống địch. Nhưng Simon vẫn không buông lỏng cảnh giác.

Khi hắn lục qua mấy xác lính và kéo ba lô lại, ánh mắt hắn ta lướt về phía cô  rồi dừng lại ở một cái thắt lưng.

Cô khẽ gật đầu. Hai hộp đạn. Hắn ta hiểu ngay, gỡ ra và ném cho cô.

Simon nạp đạn. Động tác thuần thục, không phát ra tiếng động dư thừa. Đến lúc đó, vai cô bắt đầu mỏi rã rời, bàn tay có dấu hiệu run nhẹ.

Thời gian không còn nhiều. Tiếng súng chắc chắn đã thu hút kẻ khác.

Cô cố đứng lên. Không dễ. Hai trận phục kích liên tiếp khiến đầu gối gần như mất cảm giác. Nhưng cô không muốn để người kia đỡ. Dù hắn có vẻ thành ý, Simon vẫn chưa đủ tin tưởng.

Thế nên khi bàn tay người đó chạm vào vai cô, phản xạ lập tức đẩy ra. Hắn ta nhíu mày, nói gì đó  tiếng kỳ lạ? Giọng thấp, có vẻ không giận.

Cô không đáp. Chỉ đứng yên một lát rồi gật đầu, để hắn ta vòng tay qua vai mình. Cơ thể hắn ấm. Cô không quen với việc dựa vào người khác, nhưng hiện tại, không còn lựa chọn nào khác.

Cô chỉ tay về phía bắc. Phải rời khỏi đây, về phía căn cứ phụ. Nơi đó có trạm y tế. Có Maggie.

Cả hai đi xuyên qua xác chết và tro bụi. Lính Liên Xô nằm rải rác khắp nơi  xác người, xe tăng, vũ khí cháy dở. Trong số đó, Simon nhận ra hai thi thể quen thuộc. Du kích của Arki. Họ từng ăn cùng cô một bữa trong lán cách đây hai tuần.

Cô không dừng lại. Không có thì giờ để thương tiếc. Chết là số phận của nhiều người trong cuộc chiến này.

Người kia đi bên cạnh không nói gì, nhưng ánh mắt thì thay đổi. Rung động. Choáng váng. Không lạ. Người ta luôn tin mình chuẩn bị tinh thần sẵn, cho đến khi chứng kiến thực tế.

Simon từng thấy cảnh này nhiều lần rồi. Từ khi ông mất, cô không còn thấy sợ nữa. Chỉ còn sự lặng lẽ  và nghĩa vụ.

Trên đường, cô phát hiện hai toán lính Liên Xô nhỏ. May mà phát hiện từ sớm nên cả hai kịp vòng tránh. Ngoài ra, họ còn bắt gặp một lính Liên Xô đi lạc gã rõ ràng là kẻ sống sót duy nhất sau cuộc tập kích, thần kinh hoàn toàn sụp đổ. Balo vũ khí vứt hết, thậm chí còn chạy trốn với một chân trần. Trong cái lạnh thấu xương thế này, nếu không tìm được quân mình, chắc chắn hắn sẽ chết mà không cần ai phải ra tay.

Người kia định để mặc. Còn cô  không.

Simon thả tay khỏi hông, nhấc súng lên. Ngón trỏ lạnh như thép. Một phát. Viên đạn ghim vào gáy tên lính.

Gã đổ xuống như khúc gỗ giữa lối mòn.

Không thể để bất kỳ ai còn sống báo tin.

Cô quay lại. Ánh mắt người kia đang dán vào cô  hoảng hốt, rồi dần bình tĩnh lại. Hắn ta không lên tiếng. Chỉ lặng lẽ kéo một thứ trượt tuyết ra từ sau lưng cô.

Cô gật đầu. Tốt. Có thứ đó, họ sẽ di chuyển nhanh hơn.

Năm phút sau, toàn bộ hành lý của hai người được buộc chắc lên ván trượt, người kia kéo dây lên tay, rồi cúi người xuống trước mặt cô.

Cô hiểu được hắn định làm gì, lần này cũng không phản kháng, ngoan ngoãn trèo lên lưng người kia.

Chừng mười phút sau, cô ngồi trên lưng hắn. Bị thương nên không giúp gì được. Dù vậy, cô cố không để mình là gánh nặng. Trọng lượng của cô nhẹ, cô biết thế  lần cuối Maggie kiểm tra là bốn mươi sáu cân rưỡi.

Tuyết vẫn rơi. Không nhiều, nhưng đủ để xóa dấu vết.

Simon nhắm mắt lại, tay đặt lên súng, lặng lẽ lắng nghe gió rít giữa tán thông. Phía sau, xa xa, có tiếng động cơ. Có thể là xe trinh sát. Có thể là chó.

Cô siết chặt khẩu súng.

Chặng đường này… vẫn còn dài.

Cơn đau âm ỉ từ bên hông lan ra từng thớ cơ. Mỗi bước đi là một vết xé, vừa nhói, vừa nặng nề. Nhưng cô không lên tiếng. Không phải vì kiêu hãnh, mà vì trong khu rừng trắng xóa này, cả một tiếng rên cũng có thể dẫn đến cái chết.

Trên lưng một gã đàn ông, lưng gầy, nhịp thở vẫn đều nhưng cơ bắp đang dần căng cứng cô nằm im, hai tay bấu nhẹ vào áo khoác hắn. Dù ban đầu khinh thường cái dáng đi lúng túng giữa chiến trường của hắn, cô buộc phải thừa nhận: chính hắn đã cứu cô thoát khỏi cái chết ban nãy.

Hắn không nói gì. Cũng chẳng hỏi. Chỉ cắm đầu đi, tuyết văng lên từng vệt dưới mỗi bước chân. Một nhịp, rồi một nhịp nữa, kéo dài vô tận trong cơn rét cắt da.

Cuối cùng, hắn dừng lại. Vai run lên một cái. Đặt cô xuống phiến đá phủ rêu, rồi cởi áo khoác của mình, lót bên dưới để cách lớp băng lạnh. Ánh mắt hắn nhanh chóng quét qua khu rừng, rồi lặng lẽ nhóm lửa, dè chừng không tạo ra khói.

Cô thở nhẹ, cảm thấy một phần cơ thể đã mất hoàn toàn cảm giác. Máu vẫn thấm qua lớp vải bông ép chặt bên vết thương. Cô không chắc mình có thể qua khỏi đêm nay.

Gã quay lại, đưa cho cô một ít nước đun từ tuyết. Cô lặng lẽ nhận lấy, không nói lời nào. Bàn tay hắn khi chạm vào cô có chút do dự, nhưng không run.

Đến lúc này, cô biết mình không thể tiếp tục giấu mặt. Cô gỡ tấm khăn trùm, hé lộ gương mặt thật.

Gã lính kia khựng lại.

Trong mắt hắn, cô thấy ánh ngỡ ngàng pha lẫn thứ gì đó như... bối rối. Có lẽ hắn nghĩ một tay bắn tỉa như cô sẽ là một gã râu ria, mặt xăm trổ, ánh nhìn lạnh lẽo. Không phải một cô gái tóc vàng, gò má tái xanh vì mất máu, vẫn còn nét thanh xuân.

Nhưng hắn không nói gì.

Cô cũng không.

Chỉ có ánh lửa lách tách giữa hai người, soi rõ mùi thuốc súng lẫn trong từng nếp áo.

Một lúc sau, hắn đưa xúc xích nướng đến. Cô lắc đầu. Cơ thể cô không cần thức ăn, nó cần máu, cần thuốc giảm đau, cần cứu trợ những thứ mà hắn không thể có. Hắn có vẻ hiểu. Gấp gọn gói thịt, rồi siết lại cổ áo khoác cho cô như thể muốn giữ lại chút hơi ấm cuối cùng đang rời khỏi cơ thể.

Vài phút trôi qua.

Rồi vài chục phút.

Cô bắt đầu run.

Không phải vì sợ, mà vì cơ thể cô đang mất nhiệt nghiêm trọng. Bàn tay tê dại. Mí mắt nặng trĩu. Nếu ngủ, có thể sẽ không tỉnh lại.

Hắn nhìn cô, nhận ra điều đó.

Không nói một lời, hắn kéo áo khoác của mình đắp lên cả hai, rồi dịch sát lại. Không quá gần để khiến cô phản kháng, nhưng đủ gần để cơ thể hắn truyền hơi ấm sang.

Hành động đó không có gì lãng mạn. Chỉ là bản năng sinh tồn. Cô không đẩy ra. Không vì tin tưởng, mà vì rõ ràng nếu không làm thế, cô sẽ chết.

Giữa màn đêm, bên ánh lửa yếu ớt, hai kẻ không biết tên nhau nằm bên nhau như những người sống sót cuối cùng của chiến tuyến. Tuyết rơi chậm. Rừng im lặng đến nghẹt thở. Cô nhắm mắt lại.

Không biết bao lâu, một tiếng động nhỏ làm cô mở mắt.

Gã lính cũng bật dậy, nhanh nhẹn, tay đã đặt lên súng. Không hề bối rối. Ánh mắt hắn bình tĩnh đến lạ. Lúc này, cô bắt đầu thấy hắn không hoàn toàn vô dụng như cô tưởng.

Và rồi, một người xuất hiện.

Một người Phần Lan, mặc quân phục du kích, tay cầm tiểu liên, đang nửa ngồi nửa quỳ bên ánh lửa. Ánh mắt gã nhìn người đang ôm cô như thể đang cân nhắc xem có nên bóp cò hay không.

Cô nghiêng đầu, môi mấp máy một cái tên quen thuộc.

Gã du kích giật mình.

Rồi lập tức tiến lại gần, kiểm tra tình trạng cô.

Lúc này, cô biết mình còn sống.

Có lẽ... sẽ còn sống được thêm một đêm nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận