Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 3.5 : Ngoại truyện

Chương 05

0 Bình luận - Độ dài: 1,344 từ - Cập nhật:

Khi Simon trở lại hầm, trời đã gần nửa đêm.

Tuyết phủ đầy vai áo, một lớp mỏng bám trên vành mũ len, khiến tóc mai dính lạnh vào gáy. Cô không phủi đi, chỉ tháo găng tay, đẩy cửa hầm gỗ nặng trịch bằng vai, bước vào trong.

Không gian lập tức đổi khác: ánh lửa le lói từ lò sưởi đá phản chiếu lên gương mặt những người đang ngồi quanh; mùi thuốc súng nhạt dần, thay vào đó là mùi khói, len lỏi giữa mùi len cháy khét của chiếc tất ai đó vắt quá gần bếp.

Petteri ngẩng lên, ra hiệu bằng mắt. Simon gật nhẹ, đáp lại.

Einari đang ngồi dựa lưng vào tường đất, vai băng bó gọn gàng. Anh ta nhe răng cười khi thấy cô, đưa ngón tay cái lên. Simon không cười, nhưng cũng không gắt gỏng. Cô đặt súng xuống góc hầm, gần cửa, rồi bước thẳng đến bàn gỗ.

“Gặp hắn không?” Petteri hỏi nhỏ.

“Không còn ở đó.” Simon rút mảnh vải từ túi ngực ra, đặt lên bàn. “Hắn bắn một phát rồi rút lui. Không phải để tiêu diệt. Mục tiêu là đội hình trung tâm. Có thể là cảnh cáo. Có thể là kiểm tra phản ứng.”

Petteri nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ lên chuôi dao găm bên hông. Cậu lính liên lạc trẻ  Veikko  lắng nghe trong im lặng, mắt tròn lên như hiểu chuyện gì đó to tát đang diễn ra, nhưng không dám chen vào.

Alato bước từ góc tối lại, không mang áo khoác, chỉ mặc áo len dày, tay cầm bản đồ cuộn.

“Đưa tôi mảnh vải,” anh nói ngắn gọn. Simon đưa ngay.

Alato chà nhẹ lớp tuyết đóng lại, rồi cúi đầu ngửi. “Lông ngỗng. Lớp lót dày hơn chuẩn quân trang thông thường. Có thể là lính kỳ cựu… hoặc tình báo.”

Simon không trả lời. Ánh mắt cô chỉ lướt về phía khung cửa, nơi từng cơn gió rít qua những khe ván.

“Hắn muốn ta biết hắn đang ở đó,” cô nói khẽ.

Alato gật, rồi trải bản đồ ra bàn, đặt một hòn đá lên giữ mép.

“Khu vực này...”  anh chỉ lên khu rìa đông bắc  “...từng là chốt của tiểu đội 6. Mất liên lạc hai tuần trước. Giả định bị bao vây. Không ai đi xác minh, vì pháo liên tục dội vào sườn phía nam.”

Petteri khẽ chửi thề.

“Có thể hắn là người duy nhất còn lại,” Simon nói. “Hoặc đã dựng lưới ngụy trang từ đó.”

Alato nhìn cô. “Chúng ta không còn nhiều thời gian để đoán. Nếu có lính bắn tỉa địch cắm chốt gần đây, hắn sẽ không đi một mình.”

Một nhịp im lặng dài. Chỉ còn tiếng củi nổ lách tách và tiếng Einari thở khò khè.

Simon ngồi xuống, tựa lưng vào vách đất lạnh, tay lặng lẽ tháo đôi ủng nặng nề đã đóng băng gần hết cổ. Cô rút một mảnh vải khô, lau qua lòng bàn chân. Động tác không vội, không chậm  như mọi lần trước.

Petteri đưa cho cô một ly thiếc nhỏ, trong đó là ít nước sôi pha lá thông.

“Đừng mong là trà,” anh nói.

Nửa đêm.

Simon mở mắt. Không phải vì tiếng động  mà vì một khoảng trống nào đó trong dòng suy nghĩ vừa thình lình hụt nhịp. Một thói quen đã hằn sâu sau quá nhiều đêm sống giữa biên giới của sự sống và cái chết: khi mọi thứ trở nên quá yên tĩnh, chính sự yên tĩnh ấy sẽ đánh thức cô.

Cô không nhìn đồng hồ. Không cần.

Chỉ với một lần hít vào, cô biết: gió đã đổi hướng lần nữa. Tuyết đang dày lên, và nhiệt độ tụt xuống đủ để khiến những bản lề cửa gỗ đóng băng.

Simon đứng dậy, khoác áo ngoài, với lấy súng.

Không ai trong hầm cựa quậy. Petteri đã ngủ, tay vẫn đặt trên chuôi dao. Alato ngồi gục đầu bên cạnh bản đồ, ngón tay còn giữ thẳng tại vị trí chốt rừng phía đông bắc  nơi phát hiện tay bắn tỉa lúc chập tối.

Simon không đánh thức ai. Cô ra ngoài một mình.

Cửa hầm mở ra chỉ bằng một khe hẹp  cô đẩy bằng vai, như một chiếc bóng trượt ra khỏi khung hình. Gió lạnh táp vào mặt, nhưng cô chẳng mấy bận tâm. Đêm Phần Lan, tháng Một, là một khối tĩnh lặng đặc sệt: tuyết dày như nỉ, gió kêu như gỗ rạn, còn không gian thì đặc quánh mùi kim tùng, mùi tro lạnh và mùi máu cũ chưa kịp đông.

Simon bước qua hàng rào bẫy cảnh giới  dây thép căng, lon thiếc, mảnh thủy tinh vụn  rồi men theo triền đồi về phía đông.

Từng bước một.

Không vội. Không dừng.

Cô không có mục tiêu cụ thể, nhưng cơ thể cô thì biết mình cần đi đâu.

Đến đúng rìa rừng  nơi sáng nay từng thấy vệt lốp lướt qua.

Gió đã xóa mọi dấu chân, mọi vết xe. Nhưng không thể xóa được cảm giác.

Cô khụy gối xuống cạnh một gốc tùng to, móc ống nhòm từ túi ngực ra, lau nhẹ ống kính.

Ống nhòm quân đội  đời 1938  không có gì đặc biệt ngoài lớp phủ đen và vài vết trầy, nhưng đã theo cô qua cả chục chốt rừng, từ Kiviniemi tới Summa. Và cũng từng nhìn thấy nhiều hơn bất kỳ sĩ quan nào từng ra lệnh cho cô.

Cô đưa mắt quét qua rừng phía trước.

Lần này  vẫn không có gì.

Nhưng vẫn có cái gì đó thiếu.

Một khoảng trống.

Một sự ngắt quãng kỳ lạ giữa hai thân cây, nơi tuyết nên phủ dày nhưng lại như bị xới lên rồi nén chặt. Không đủ rõ để gọi là dấu chân. Nhưng đủ khiến Simon dừng lại lâu hơn.

Cô đưa tay trái ra sau lưng, rút dao găm, găm thẳng vào gốc cây bên cạnh  một dấu hiệu im lặng, nếu ai từ đội cô ra sau, họ sẽ biết cô đang ở đâu. Xong xuôi, cô trườn người lên dốc.

Tới gần hơn.

Không ồn.

Không ánh sáng.

Không hơi thở nào khác ngoài chính cô.

Rồi…

Một vết cào.

Trên thân cây phía trước  dài khoảng hai đốt ngón tay, sâu, sắc, như lưỡi dao nhỏ trượt xuống lớp vỏ thông. Không phải tự nhiên. Càng không phải động vật.

Simon chạm nhẹ ngón tay lên vết cào.

Mới.

Có thể vài giờ.

Có thể... đúng lúc cô bắn viên đạn đầu tiên đêm nay.

Đột nhiên, một tiếng động cực khẽ  như vải cọ vào tuyết  vang lên phía sau lưng.

Simon xoay người, nửa trượt nửa ngả vào gốc cây, đưa súng lên.

Không có ai.

Chỉ là rừng.

Chỉ là tuyết.

Hoặc không chỉ là thế.

Cô không bóp cò.

Nhưng cũng không rút lui.

Cô nằm yên, súng hướng về phía gió vừa lay động. Rừng như nghẹt thở. Tim cô đập đều, máu chạy chậm  mọi giác quan căng ra, như dây thép trước khi đứt.

Nếu tay bắn tỉa vẫn còn...

Hắn cũng đang nhìn cô.

Simon cầm lấy, không trả lời.

Simon không di chuyển. Cô giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, thân người ép sát vào tuyết lạnh, ống súng chĩa về nơi âm thanh phát ra. Gió lặng, tuyết rơi dày, không còn bất kỳ tiếng động nào  như thể rừng vừa nuốt mất chính hơi thở của mình.

Một phút trôi qua.

Rồi hai phút.

Không có phát súng nào vang lên. Không có bóng người.

Nhưng Simon biết  có kẻ đang ở đó. Một người, có thể hai. Tay bắn tỉa không bao giờ đi một mình khi di chuyển sâu vào hậu tuyến như vậy. Dù chỉ là trinh sát hay điểm hoả, luôn có kẻ thứ hai theo sau để thu thập thông tin, hoặc xử lý thi thể nếu mọi việc trục trặc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận