Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 23

Chương 2: Hãy Xem Kết Cục của Kỷ Nguyên Huyền Thoại!

0 Bình luận - Độ dài: 15,476 từ - Cập nhật:

embed0008-HD.jpg

Buổi sáng của Ako không sớm mà cũng chẳng muộn. Cứ đến đúng cái thời điểm người ta áng chừng “tối qua cô ấy ngủ giờ này thì chắc dậy tầm này là vừa” là y như rằng cô ấy sẽ thức giấc một cách bình thường, chẳng có gì để mà bình luận cả.

“Chào buổi sáaaang ạ~”

“Chào em.”

Cô nàng vừa ngủ dậy, tóc tai bù xù, mặt mày ngơ ngẩn, bước chân loạng choạng đi vào phòng vệ sinh trông thật sự yếu ớt.

Thật tình mà nói, như vậy lại rất đỡ cho tôi.

Nếu vừa ngủ dậy mà cô ấy đã chỉnh tề, gọn gàng, tôi lại cảm thấy mình cũng phải tươm tất theo, thật mệt mỏi.

Bản thân tôi cũng là kiểu người muốn mặc đồ ngủ lêu lổng một lát chứ không thay đồ ngay vào buổi sáng, nên có một Ako lơ ngơ, vô tư như vậy khi sống cùng lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Tiếng nước vọng ra từ phòng vệ sinh một lát.

“Chào buổi sáng ạ~”

“Anh vừa nói rồi mà.”

Ako trở ra, hoàn toàn không còn chút ký ức nào về việc đã chào hỏi khi vừa ngủ dậy.

Với gương mặt đã tỉnh táo hơn đôi chút, Ako ngồi xuống chiếc sofa thấp trong phòng khách, ngay cạnh chỗ tôi, rồi:

“Phù~”

Cô nàng lăn người, đổ hẳn vào lòng tôi như thể đang gối đầu lên đùi mà nằm ngửa.

Cả người hoàn toàn phó thác, gương mặt thả lỏng hết mức khiến tim tôi đập rộn ràng.

Nhưng cái cảm giác đó đã bị chặn lại bởi cái chốt an toàn mang tên “đây là nhà của Master”.

Đúng là Master có khác, không có cái chốt an toàn này chắc tôi đã không biết mình sẽ ra sao rồi.

“Sao thế, sáng sớm đã nhõng nhẽo vậy?”

Tôi vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô ấy, Ako nheo mắt lại vì dễ chịu.

“Rushian dậy sớm ghê nhỉ~”

“Nửa đêm anh đi vệ sinh xong tự dưng ngủ không sâu giấc nữa. Thế là dậy sớm hơn một chút.”

“Ôi, sớm thế. Em mà như vậy là lại ngủ nướng thêm một giấc nữa cho đã luôn ấy chứ.”

“Thật ư? Anh thấy Ako tuy vẫn còn ngái ngủ nhưng lúc nào cũng dậy đúng giờ mà.”

“Tại bình thường em ngủ bù cho những lúc cần dậy sớm ấy mà.”

Vừa nói, cô ấy vừa mấp máy môi, rồi bắt đầu thở ra những hơi thở đều đều như tiếng ngủ say.

Cái cô nàng này, tính ngủ thêm giấc nữa ngay trên đùi tôi đấy à?

“Nếu buồn ngủ thì bữa sáng để anh làm nhé?”

Hôm nay là lượt Ako nấu cơm.

Cũng không phải luật bất di bất dịch gì, nếu cô ấy còn muốn ngủ thêm thì tôi cũng định tự động vào bếp luôn rồi.

“Á! Không, em sẽ làm ạ!”

Cô nàng mở to mắt mà đáp lời.

Ngay lập tức, cô ấy “ừm-shọt” một tiếng, lấy hết sức bình sinh để ngồi dậy. Mái tóc dài lướt qua trước mặt tôi, thoảng mùi hương ngọt ngào.

Dù sống chung nhưng mùi hương của chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Tôi dùng loại dầu gội đầu rẻ tiền mua ở siêu thị thuốc, còn Ako thì dùng loại dầu gội sành điệu, toàn chữ tiếng Anh.

Chắc là do ai đó chọn hộ chứ không phải Ako tự chọn, nhưng lạ thay, mùi hương đó lại rất hợp với cô ấy, và thường xuyên khiến lòng tôi xao động.

“Nấu cơm sáaang~, ăn cùuung Rushian~”

Ako vừa hát một bài hát tự chế khó hiểu vừa đứng vào bếp.

Căn bếp đảo rộng rãi còn dễ dùng hơn cả nhà tôi, Ako cũng vui vẻ chuẩn bị dụng cụ nấu nướng.

“Master nói sẽ sắm bất cứ đồ nội thất nào để tiện cho việc sinh hoạt, nhưng không biết việc yêu cầu một cái chảo hình chữ nhật chuyên để chiên trứng cuộn thì có ổn không nhỉ?”

“À, đúng là muốn thật nhưng mà nó là trang bị đặc chủng đấy.”

Một món đồ chuyên dụng chỉ dùng ở những “địa điểm săn bắn” nhất định như bữa sáng hay làm cơm hộp. Tuy vậy, muốn thì vẫn muốn lắm.

“Nếu được thì dùng chảo gang vẫn tốt hơn nhỉ~. Cứ như là hai đứa mình sẽ cùng nhau chăm sóc nó ấy!”

“Thế nếu Segawa mang xà phòng vào rửa thì em làm gì?”

“Pien ấy ạ.”

Dù là “pien” hay “pao” thì cũng được thôi, nhưng đúng là chuyện dễ xảy ra mà.

“Thôi thì nếu có mua thì cứ mua chảo chống dính đi.”

“Vâng ạ~”

Ako ngân nga “hừm hừm hừm hừm hừm hừm” một giai điệu lạ lùng, rồi lục lọi tủ lạnh.

“Có vẻ em đang có hứng với món ăn kiểu Nhật, làm theo hướng đó có được không ạ?”

“Tùy em quyết định.”

“Vậy thì,” Ako vừa nói vừa lấy một túi cá cơm shirasu từ tủ lạnh ra rồi cho vào bát,

“Cá con♡ cá con♡ cá bé xíu yếu ớt♡”

“Sao lại trêu cá shirasu như kiểu mấy đứa nhóc con vậy…?”

“Đây là cá cơm chiên ạ. Em sẽ cho vào món salad kiểu Nhật.”

“Cá con là ý đấy ư!?”

“Em cảm thấy có khả năng áp dụng cho cả cá mòi nữa đấy ạ!”

“Đừng có khám phá tương lai của cái kiểu nói chuyện nhóc con đấy chứ.”

Tiếng “cạch cạch” vang lên khi Ako bật bếp từ rồi đặt nồi lên.

“Món súp miso dùng rong biển và hành lá có được không ạ? Em lười thái đậu phụ quá.”

“Cái đó cũng tùy em luôn.”

“Vậy thì bù lại, em sẽ tạo sự khác biệt ở phần nước dùng!”

Nói rồi, Ako lấy ra ba gói từ trên kệ.

“Tee-tee-tee-ten! Bột nêm gia vị!”

“Cái giọng ồm ồm đấy là sao. Doraemon phiên bản cũ à?”

Mà thật sự nó là vật phẩm vạn năng đẳng cấp bảo bối của Doraemon đấy chứ!

“Mà em đã từng xem Doraemon phiên bản của bà Nobuyo chưa?”

“Dạ chưa, nhưng em có nghe giọng rồi. Với lại, khi nhái giọng thì chẳng phải mình hay nhái theo kiểu này sao ạ?”

“Cũng hiểu mà.”

“Vì vậy, lần này em đã chuẩn bị ba loại bột nêm gia vị này!”

“Sao lại phải ba loại…”

“Hương vị của món ăn gia đình được quyết định bởi tỷ lệ pha trộn bột nêm gia vị đấy ạ! Ở đây không thể lơ là được!”

“À, vậy sao.”

Tôi thì thuộc loại không hề nghĩ rằng bột nêm gia vị là sự lơ là gì cả, nên cũng chẳng bận tâm.

Ako cẩn thận trộn đều ba loại bột trong gói, rồi khẽ lau mồ hôi trên trán.

“Tỷ lệ 2:2:1… Đây chính là tỷ lệ vàng mạnh nhất!”

“Mai anh sẽ cho phần còn lại vào, vậy là sẽ đối đầu với tỷ lệ 1:1:2 đấy.”

“Đó cũng là một ứng cử viên nặng ký đấy… Thực chất là trận chung kết rồi…!”

“Không biết đâu, không phân biệt được mùi vị khác nhau đâu.”

“Ngạc nhiên là có thể nhận ra đấy ạ~”

Tiếng thái hành lá “ton ton” vang lên.

Tôi đã nói dùng hành đông lạnh cũng được, nhưng Ako lại chọn hành tươi vì đằng nào cũng dùng hết, đúng là vợ hiền đảm đang mà.

“Lịch trình hôm nay là gì vậy ạ?”

“Mở hết đống thùng các tông đựng bát đĩa còn lại ra để sắp xếp, xong xuôi là hết thùng, rồi gom lại buộc gọn… Đại khái là thế thôi.”

Mấy ngày sống ở đây, công việc dọn dẹp, sắp xếp đồ vật được giao đã tiến triển khá tốt.

Đồ dùng nhà bếp, dụng cụ nấu ăn, bát đĩa, gối kê trong phòng, máy lọc không khí, máy tạo độ ẩm, vân vân và mây mây. Những món đồ Master gửi đến để chúng tôi thoải mái hơn đều đã được chúng tôi sắp xếp tùy ý theo gu của mình.

“Sau đó là đồ dùng phòng tắm nữa. Khăn cũng phải giặt lại rồi phơi khô, rồi bàn bạc xem nên để vào ngăn tủ nào.”

“Vậy là gần xong hết rồi à?”

“Nếu xong thì mình sẽ thành kẻ vô công rồi nghề mất.”

Ako vừa khẽ lắc chảo vừa cười khổ.

Trên màn hình ở phòng khách, Ako và Rushian đang ngồi cạnh nhau một cách thân mật.

Màn hình lớn được kết nối với máy tính ở phòng máy, hoạt động như một màn hình kép hiển thị song song, giúp tinh thần của Ako đang ở phòng khách hay nhà bếp được ổn định một cách vững vàng.

Trên màn hình, một âm thanh đăng nhập vang lên.

“Ồ, Sette-san kìa.”

◆ Sette: Chào buổi sáng~

“Rushian, thay em chào buổi sáng với ạ~”

“Aye, aye.”

Tôi gõ chữ trên bàn phím không dây đặt dưới màn hình.

◆ Ako: Ako đang chào buổi sáng từ trong bếp đấy~

◆ Sette: Giờ mới ăn sáng à~?

◆ Ako: Mùi thơm phức luôn.

◆ Sette: Ê, thích thế~. Tớ hôm nay ăn bánh mì ngọt làm bữa sáng đấy~?

Tự làm mà ăn chứ.

“Đồ kho còn lại lấy ra luôn được không ạ? Anh ăn được không?”

“Ăn chứ, ăn chứ~”

◆ Ako: Món kho hôm qua cũng lấy ra đấy. Chắc là đã ngấm vị rất ngon rồi.

◆ Sette: …Giờ tớ đến ăn cùng được không?

◆ Ako: Được thôi, nhưng đến nơi là ăn xong rồi đấy.

◆ Sette: Sao không chừa lại cho tớ một ít chứ~

Tiếng Mūtan văng vẳng sủa theo từng lời của Sette.

◆Sette: Vậy lát nữa ăn xong tớ sang chơi nhé.

◆Ako: Tuân lệnh!

Vừa dứt tay khỏi bàn phím, đúng lúc Ako mang bữa sáng tới.

“Cơm sáng đây! Cất game đi ăn thôi nào!”

“Rồi rồi. Ngạc nhiên thật đấy, nhanh hơn tớ nghĩ nhiều.”

“Nhanh tay lẹ mắt là yếu tố sống còn mà!”

Ako ưỡn ngực ra vẻ đắc ý, chiếc tạp dề phồng lên.

“Có súp miso, salad kiểu Nhật rong biển trộn cá cơm khô, món hầm hôm qua và trứng ốp la ạ!”

“…Sao mỗi món ốp la lại lạc quẻ so với chủ đề món Nhật thế kia?”

“Mấy món kia đều có vị nước dùng rồi nên em muốn ăn chút gì đó có vị sốt cà chua ạ.”

“Nếu đã muốn ăn thì chịu thôi vậy!”

Hai đứa đồng thanh nói “Itadakimasu”.

Khi xúc một thìa vào chiếc trứng ốp la nhỏ xinh hình trái tim, một cảm giác hạnh phúc dâng tràn như đang tan chảy.

Thường ngày bọn tớ sống kiểu thế đấy.

“Mà này, Rushian.”

“Hở?”

Trong lúc tớ đang xì xụp bát súp miso, Ako vừa cầm đũa vừa nghiêng đầu hỏi.

“Có lẽ là em nghĩ quá lên thôi, nhưng mà…”

“Ừm?”

“Không phải chứng nghiện LA của em đang đỡ đi rất nhanh sao?”

“…Cái đó thì tớ cũng đang nghĩ đấy.”

Trong lúc Ako làm bữa sáng, hầu như cô ấy chẳng nhìn màn hình chút nào, ngay cả khi ăn, mặt cô ấy vẫn luôn hướng về phía tớ. Dù vẫn ở chỗ có thể nhìn thấy màn hình game bất cứ lúc nào, nhưng tớ cảm thấy cô ấy chẳng nhìn chút nào cả.

“Lúc còn ở nhà, cậu còn mang laptop vào cả nhà vệ sinh nữa cơ mà.”

“Đúng vậy đó ạ. Lúc đó, tay chân em cứ run rẩy, khó chịu vô cùng nên phải mang theo.”

“Nghe ghê thật chứ.”

Không biết cậu ấy đã phải chịu đựng những khổ sở gì nữa. Vậy mà lại có thể nói “Không sao đâu”.

“Thế mà sáng nay, em vẫn đánh răng như bình thường mà chẳng lo nghĩ gì hết.”

“Đến mức đó là đã cải thiện đáng kể rồi còn gì.”

“Đúng vậy đó ạ! Từ khi sống chung với Rushian, em thấy bên ngoài vui vẻ hơn hẳn nên đã quên khuấy mất chuyện nghiện LA rồi!”

“Tốt lắm, tốt lắm.”

Quên bẵng đi vì quá thoải mái, đến khi nhận ra thì đã khỏi hẳn, đó mới là lý tưởng.

“Hay là mình thử xem em có thể chịu đựng được đến mức nào…”

“Không cần, không cần đâu!”

Cái thí nghiệm lạnh sống lưng đó, đừng bao giờ làm lại nữa!

“…Nói ra có khi lại thành áp lực, nhưng mà… thật sự tốt quá rồi.”

Cái chuyện bỏ trốn này đúng là một canh bạc lớn.

Tớ đã quyết tâm rằng sẽ biến cuộc sống này thành một điều dễ chịu cho Ako, nhưng tớ vẫn luôn lo lắng, không biết nếu mọi thứ tồi tệ hơn thì sẽ ra sao.

“Nhưng mà Rushian cũng quên béng mất đúng không?”

“Chỉ là vì vui vẻ quá nên chẳng nghĩ được gì khác thôi mà.”

Kỳ nghỉ dài, sống chung với người mình thích, Ako thì đáng yêu và dịu dàng…

Không thể phủ nhận rằng có lẽ tớ chỉ đơn thuần là hạnh phúc thôi.

“A, vừa để ý cái là người em hơi run run rồi nè! Nè, nhìn nè!”

“Không cần cho xem! Không cần cho xem đâu! Mau nhìn vào màn hình đi!”

“Nếu khỏi nhanh quá thì cuộc bỏ trốn của chúng ta sẽ kết thúc sớm mất thôi.”

“Kết thúc sớm mới là tốt nhất chứ!”

Bởi vì mục đích của cuộc bỏ trốn là để chữa bệnh mà!

Đừng có mà làm cho bệnh nặng hơn chỉ để kéo dài cuộc sống bỏ trốn chứ!

“Nhưng mà nếu em khỏi nhanh rồi đi ra ngoài, chắc Hội trưởng sẽ buồn lắm đấy.”

“Chắc là cảm xúc sẽ lẫn lộn giữa vui và buồn đến mức phát điên mất thôi!”

Thật sự, thật sự tốt quá rồi – nhưng mà, liệu hai đứa có còn được nghe tiếng “Về nhà rồi à” nữa không nhỉ?

Hình ảnh Hội trưởng cười mà như khóc cứ hiện rõ mồn một trong đầu tớ.

Nhưng mà thật sự tốt quá rồi. Dù chưa khỏi hoàn toàn nhưng cũng đã có cải thiện.

Hướng đi này chắc chắn là đúng đắn rồi.

Không cần phải cố gắng, cứ nhẹ nhàng thôi, để được bao bọc bởi hạnh phúc ngoài đời, và từ từ trái tim sẽ được chữa lành.

—Thật lòng thì tớ muốn nghĩ như vậy. Cứ từ từ thôi, không cần phải vội vàng.

Nhưng thực tế, cuộc sống này cũng có thời hạn.

Cuối tháng Ba. Dịch vụ LA sẽ kết thúc.

Nếu đến ngày đó mà triệu chứng của Ako vẫn chưa khỏi – không, chỉ vậy thôi thì chưa đủ.

Dù đã khỏi, cô ấy vẫn phải có đủ sức chịu đựng cú sốc khi dịch vụ game thật sự kết thúc. Nếu lại suy sụp, lần này sẽ không còn LA để nâng đỡ trái tim cô ấy nữa.

Đằng sau cuộc sống bình yên và hạnh phúc ấy, tiếng bước chân hủy diệt đang từng chút, từng chút một tiến gần.

***

◆Shuvain: Cứ thế cứ thế! Đừng hạ gục vội, tớ muốn chụp khoảnh khắc cậu đỡ đòn bằng khiên!

◆Rushian: Vâng ạ!

◆Ako: Để em buff nhé? Dùng Thánh Vực dưới chân hoặc Thánh Lễ sẽ có hiệu ứng sáng đẹp lắm đó.

◆Shuvain: Chỗ này là cảnh chiến đấu thực tế nên cứ để tự nhiên nhé.

◆Ako: Vâng ạ.

Chúng tớ đang đồng hành cùng chuyến chụp ảnh của Shu, có thể coi là những việc cuối cùng còn dang dở.

Những bức ảnh bình thường, kiểu như chụp ở những bản đồ ít dùng hay chụp với nhiều thành viên khác nhau, đều đã xong hết rồi. Bây giờ là lúc chụp những bức ảnh có chủ đề và độ phức tạp cao, như cảnh tớ và Shu chiến đấu sát cánh.

Sau hơn mười lần đỡ đòn tấn công của con Grizzly, cuối cùng Shu cũng chụp được khoảnh khắc ưng ý, cô ấy gật đầu lia lịa:

◆Shuvain: Ừm, tạm ổn rồi. Cậu xong bên đó chưa?

Đạo diễn đã thông báo OK rồi. Phù, cuối cùng cũng xong.

◆Rushian: À, thực ra tớ có chụp gì đâu.

◆Ako: Em có quay video hậu trường đó ạ!

◆Shuvain: Hậu trường… không tồi đâu. Có khi còn có cả khái niệm ảnh chụp phòng chờ nữa ấy nhỉ.

◆Rushian: Chủ đề lại tăng không giới hạn rồi!

Trong khi tớ còn đang rùng mình, Shu cười khúc khích, nói đùa:

◆Shuvain: Tớ tạm ổn rồi, cậu tính sao? Đi đâu đó không?

◆Rushian: Vậy thì vừa hay, tớ cũng định đi mua đồ ăn tối đây.

◆Shuvain: Vậy thì giải tán nhỉ.

◆Ako: Tạm biệt ạ.

Thế là chúng tôi giải tán tại chỗ, Shu dùng vật phẩm trở về để biến mất.

Còn tớ thì cùng Ako dùng Cổng Dịch Chuyển để về khu vực tụ tập.

Dời mắt khỏi màn hình, tớ thở hắt một hơi dài, rồi nắn bóp vai một chút để thả lỏng.

Những động tác và vị trí đứng để ảnh chụp đẹp thật sự khó. Khác với việc chỉ đơn thuần hạ gục quái vật, tớ chẳng biết cách di chuyển nào là đúng cả.

Thôi nào, phải làm việc cần làm đã.

“Được rồi, vậy tớ đi mua đồ đây. Nếu không có yêu cầu gì đặc biệt, tớ sẽ mua đại khái thôi nhé.”

“Trước khi trả lại, em muốn dùng nồi áp suất nên muốn mua thịt ba chỉ tảng ạ… nhưng mà…”

Vừa nói, Ako hơi nhíu mày:

“Nhưng Rushian, lần nào anh cũng đi mua sắm cho em, đến lúc em thay phiên rồi đấy.”

“Không không, làm sao tớ để Ako ra ngoài được chứ.”

“Dạo này em không bị tình trạng hiệu ứng xấu nào cả, không sao đâu mà.”

“Tớ ở đây là để Ako không phải lo lắng mấy chuyện đó mà.”

Nếu Ako còn phải bận tâm tới tớ thì việc rời nhà chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

“Nhưng Rushian, anh hơi mệt rồi đúng không?”

“Nói gì thế. Nghỉ xuân dài thườn thượt thế này thì có yếu tố gì mà mệt được chứ.”

Vừa cười vừa đứng dậy khỏi bàn máy tính, đầu tớ bỗng hơi choáng váng.

Theo bản năng tớ cố gắng giữ thăng bằng để Ako không nhận ra, nhưng mà…

“Đấy thấy chưa, anh đang loạng choạng kia kìa!”

“Cậu nhanh nhạy thật đấy, Ako.”

Chỉ cần tớ lơ là một giây thôi là đáng lẽ cậu ấy đã không phát hiện ra, nhưng cậu ấy lúc nào cũng để mắt tới tớ mà.

“Những lúc Rushian không khỏe, em cũng có thể cố gắng mà! Anh cũng hãy dựa dẫm vào em đi!”

“Không, tớ đâu có không khỏe đâu. Ngày nào cũng thong thả mà.”

“Thật không ạ…?”

Thật mà. Hoàn toàn không cố gắng quá sức đâu. Dọn dẹp phòng đã xong từ lâu rồi, còn việc nhà hằng ngày thì Ako cũng giúp tớ làm nên chẳng có gì mệt mỏi cả.

Nguyên nhân có lẽ chỉ là thiếu ngủ thôi.

Mỗi đêm, vì cứ phải lơ mơ kiểm tra xem Ako thức dậy sờ LA với tần suất thế nào, nên tôi chẳng được ngủ là bao.

Nhưng tôi không muốn cô ấy phải lo lắng. Làm vậy thì lại thành ra chuyện ngược đời.

Có lẽ nên nghỉ ngơi một chút thì hơn.

“Vậy thì, cho tôi chợp mắt một lát nhé? Sau đó chúng ta sẽ đi mua sắm.”

“Tất nhiên rồi ạ, anh ngủ đi, ngủ đi. Trong game nào cũng thế, cứ ngủ là hồi phục mà!”

“Trong game sinh tồn thì ngủ dậy lại đói meo, có khi còn bị thiệt hơn ấy chứ…”

“Đừng nói linh tinh nữa, không mau nghỉ ngơi là tôi vào ngủ chung đấy nhé! Nào nào!”

“Đó là đe dọa, hay là phần thưởng, hay là mong muốn cá nhân vậy hả?”

“Cả ba luôn ạ!” Vừa nói Ako vừa đẩy lưng tôi.

Không biết ngủ chung có bị tính là "sai trái" không, hay là "trong sáng" nhỉ, tôi cứ nghĩ ngợi miên man trong lúc bị đẩy vào chiếc giường trong căn phòng trước đây là nhà kho, giờ đang dần trở thành phòng khách.

Thôi thì, nghỉ ngơi mà, chắc ngủ một tiếng là khỏe lại thôi. Đặt báo thức một giờ là được──.

Nghĩ vậy rồi nhắm mắt, chỉ vài giây sau, ý thức tôi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

“Ưm… òa?”

Tôi tỉnh dậy với giọng nói lẩm bẩm của chính mình.

Chết tiệt, mình ngủ mà không đặt báo thức. Đó là một giấc ngủ say đến mức không mơ mộng gì, cứ như trí nhớ bị cắt cụt vậy.

Lạ thật, mình tưởng không đến mức mệt mỏi như vậy chứ.

Cuộc sống hiện tại rất vui, và tôi cũng cảm thấy sức khỏe của Ako đang tốt hơn, nên đáng lẽ không có quá nhiều áp lực nặng nề đến thế.

Chỉ là, có lẽ tôi vẫn đang suy nghĩ khá nhiều chuyện.

Phải đảm bảo Ako được vui vẻ.

Tình trạng của cô ấy ra sao, phải quan sát lúc Ako không để ý.

Đặc biệt là vào ban đêm khi chỉ có một mình, nếu nhân vật game của Ako bắt đầu di chuyển nghĩa là cô ấy đang thức, nên phải đặc biệt chú ý. Không thể ngủ say hoàn toàn mà phải kiểm tra định kỳ.

Có lẽ chính vì những lo toan đó mà tôi dần dần cảm thấy mệt mỏi về tinh thần.

Như mọi khi, Ako vẫn luôn là người nhận ra tình trạng của tôi rõ nhất.

“Ờm… ôi, mình ngủ thẳng cẳng ba tiếng đồng hồ…”

Nếu ngủ thêm chút nữa thì không phải là chợp mắt mà là ngủ gục luôn rồi.

Vẫn còn kịp giờ đi mua đồ, coi như an toàn vậy.

Tôi vuốt lại tóc bằng tay, với cái đầu vẫn còn mơ màng, bước ra khỏi phòng.

“Xin lỗi Ako, anh ngủ say quá! Giờ anh đi mua đồ đây, tối nay mình ăn gì?”

Đồ trong tủ lạnh thì cũng đủ cho bữa tối rồi, nhưng tiện thể mua cơm hộp ăn luôn cũng được. Dù nồi áp suất có thể rút ngắn thời gian, nhưng chắc vẫn cần một khoảng thời gian nhất định──.

Nghĩ vậy, tôi ngó vào phòng khách nhưng không thấy Ako đâu.

Cô ấy không làm gì trong bếp cả, phòng máy tính cũng yên lặng.

Ako cũng đang ngủ à? Hay là đang tắm nhỉ?

Những lúc thế này thì đúng là vợ chồng thật tiện lợi. Có thể vào phòng khi người kia đang ngủ mà không sao, hay lúc thay đồ cũng không thấy ngại. À, tất nhiên là tôi không tự tiện xông vào mà không chút kiêng dè đâu nhé.

“Ako, em thức chưa? …Ako? Ako?”

Không có trong phòng.

Không có trong nhà tắm.

Không có trong nhà vệ sinh.

Còn phòng Guild Master? Không không. Chẳng có lý do gì để tự tiện vào đó cả, mà nếu tôi gọi lớn thế này thì cô ấy phải ra rồi chứ.

Không còn chỗ nào để nghĩ đến nữa. Không thấy Ako đâu cả.

Vậy thì, Ako bây giờ đang ở đâu…?

“────!”

Tôi rợn tóc gáy.

Chẳng lẽ cô ấy ra ngoài!? Không biết lúc nào chứng nghiện LA sẽ tái phát khiến cô ấy không đi lại được, hay đổ gục, vậy mà lại tự mình đi ra ngoài một mình ư!? Thật không thể tin được!?

Nếu cô ấy đang gặp khó khăn ở đâu đó, nếu lại đổ gục một lần nữa──phải nhanh chóng đi tìm thôi!

Bực bội với cơ thể còn chậm chạp sau giấc ngủ, tôi cầm điện thoại lên và rời khỏi phòng khách.

Mở màn hình tin nhắn cho Ako, tôi tiến về phía cửa ra vào.

Vừa bước ra hành lang, tôi nghe thấy tiếng gì đó rơi đánh "độp".

“Hả…”

Tôi ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, thì thấy Ako đang ngồi bệt xuống ở cuối hành lang, ngay cửa ra vào, với đống đồ đạc rơi vãi.

“À… em về rồi đây ạ~”

Đồ đạc vương vãi từ chiếc túi thân thiện với môi trường.

Ako thở dốc, cơ thể loạng choạng, nhưng vẫn mỉm cười yếu ớt.

C-cô ấy ở đây! Hay nói đúng hơn là đã về rồi!

“Cái đồ cô vợ ngốc nghếch kiaaaaaaa! Em đang làm cái gì vậy hả!?”

“Đ-Đánh đập chồng ạ!? Bắt nạt vợ ạ!? Cứ xông vào đây đi!”

“Giờ này mà còn đùa được à!?”

“Phù ê ê ê”

“Cũng tại anh lơ là, nhưng tạm thời thì em bị cấm ra ngoài đó.”

“Khoan đã, khoan đã, chuyện này không phải như vậy đâu ạ.”

Đã ngã vật ra ở cửa mà còn bảo không phải như vậy là sao chứ.

Tôi nói nghiêm túc với Ako đang ngồi co rúm lại trên ghế sofa.

May mắn là triệu chứng của Ako đã nhanh chóng thuyên giảm, nhưng không phải vì thế mà có thể bỏ qua được.

Việc tôi dễ dàng chợp mắt là một sai lầm. Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến tính cách của Ako, hoạt bát một cách bất thường ở những điểm không ngờ tới.

“Hay là mình cứ giam Ako lại, nhốt trong nhà luôn cho rồi nhỉ.”

“Ngược rồi, ngược rồi!”

“Không, cũng chẳng ngược đâu.”

Đừng có suy nghĩ rằng việc mình là người giam giữ là điều bình thường chứ.

Tôi cũng không có ý định để Ako giam giữ mình đâu nhé?

“Nghe em nói đã, thật sự là em không sao mà. Em đã định về đến nhà trước khi hiệu ứng Debuff xuất hiện rồi ạ.”

“Nhưng thực tế là em đã đổ gục rồi còn gì. Em vẫn chưa được phép gắng sức đâu.”

“Em không hề gắng sức đâu ạ! Trong lúc đi mua sắm, em vẫn rất khỏe, đến mức em cứ nghĩ là mình đã khỏi rồi ấy chứ!”

Cô ấy né tránh ánh mắt của tôi, ánh mắt như muốn nói rằng "thế nên mới chưa khỏi đấy thôi", rồi tiếp tục:

“Vì cảm thấy rất khỏe nên em nghĩ mình có thể đi xa hơn một chút. Trên bản đồ có một tiệm thịt được đánh giá là bán thịt ngon bổ rẻ nên em…”

“Em đi xa đến thế luôn à…”

Vì muốn mua đồ tốt nên đã cố tình đi bộ đến tận đó, rồi hết thời gian chứ gì.

“Anh biết tấm lòng của em, nhưng em đang không có đủ sức khỏe để đi xa đến vậy đâu.”

“Không, gần lắm ạ. Nếu ghé qua rồi về thì Debuff còn chưa xuất hiện nữa là.”

“…? Vậy thì đã có chuyện gì?”

“Thật ra, đó là một cửa hàng mà em phải gọi nhân viên và nói ‘cho cháu/em mấy lạng’ thì mới mua được, nên em đã đứng trước cửa hàng phân vân khoảng 20 phút không biết phải làm sao, thế là tay em bắt đầu run lên…”

“Sao em lại cố gắng làm những chuyện như thế trong tình trạng sức khỏe như vậy chứ!”

“Vì em đã chính thức trở thành vợ rồi, nên em nghĩ lần này mình có thể làm được!”

“Cái sự tự tin đó từ đâu ra vậy hả!?”

Chẳng liên quan đến chứng nghiện LA, cô ấy thuộc kiểu người run tay khi phải gọi nhân viên để mua đồ ở cửa hàng mà.

Nhưng mà, tôi cũng vậy thôi, hay làm những chuyện mà không hiểu sao lại làm vào thời điểm đó. Trách Ako cũng là một việc không công bằng.

“Chuyện cấm ra ngoài chỉ là đùa thôi, nhưng đừng đi một mình nữa nhé. Anh hoặc ai đó sẽ đi cùng em.”

“Vâng ạ.”

“Thật sự đấy, em làm tim anh suýt ngừng đập đấy.”

“Vẫn còn thời gian trước khi em không thể di chuyển được, nên cá nhân em nghĩ là mình đã hành động sau khi đảm bảo an toàn rồi mà…”

“Cô Ako ơi?”

“Em biết rồi, em biết rồi, em sẽ không cố sức nữa đâu ạ!”

Ako cười “ehehe” như để lấp liếm.

Chúng tôi đã sống chung được một tuần.

Thời gian còn lại cho đến khi LA kết thúc cũng còn khoảng một tuần nữa.

Tình trạng của Ako đang tốt lên. Cô ấy có cải thiện, nhưng dường như vẫn chưa giải quyết được tận gốc vấn đề.

†††††††††

Dù đang trong kỳ nghỉ xuân nhưng vẫn có vài ngày phải đến trường.

Hôm nay là buổi kiểm tra năng lực toàn trường cho năm học tới. Tôi thật sự không muốn đi chút nào.

Nhưng quy tắc mà tôi đã hứa với bố mẹ và giáo viên khi sống cùng Ako là phải hoàn thành tốt những việc cần làm.

Nếu được thì tôi chỉ muốn về nhà ngó chừng Ako, nhưng mà bỏ bê bài kiểm tra thì dù có bị lôi cổ về cũng chẳng dám ca thán gì. Em ấy vừa mới ngất xỉu hôm qua, tôi chỉ mong em ấy sẽ không lảo đảo đi đâu ra ngoài… Ôi chao, lo lắng thế này thì sao mà tập trung làm bài kiểm tra cho nổi!

Nói dối đấy, tôi nghĩ là dù có tập trung thật thì điểm số cũng chẳng khác là bao đâu.

“Ê này Nishimura Rushian, bài kiểm tra thế nào rồi?”

“Câu 3 thì tôi đánh bừa hết cả. Nếu đúng hết thì chắc là điểm cao nhất từ trước đến nay đấy.”

“Hả, tôi thì cả câu 3, 4, 5 đều đánh bừa luôn. Chắc chắn là điểm chuẩn của trường sẽ phá kỷ lục cho mà xem.”

“Thế thì khác gì đánh bạc đâu chứ.”

Giữa các giờ kiểm tra, tôi luyên thuyên trò chuyện với Takasaki và mấy đứa bạn cùng lớp khác. Cứ ngồi than vãn là không làm được, không làm được thế này, nhưng mà trong số đó có đứa thì không làm được thật, còn có đứa chỉ nói thế thôi chứ thực ra làm được hết. Mà tôi thì thuộc phe không làm được thật.

“À này, sao Ako không đến vậy? Bị sao thế? Ốm à?”

Chợt một thằng con trai hỏi.

“À, ừm…”

Sao lại hỏi tôi chuyện của Ako? Tôi cũng không định giả vờ không biết đâu. Chỉ là không nên nói ra chuyện em ấy ngất xỉu ở câu lạc bộ, hay là chuyện chúng tôi đang sống chung. Cũng không có nhiều thằng con trai không chơi game chút nào, nên giải thích đơn giản là được rồi.

“Thật ra thì cái game online tôi với Ako chơi cùng vừa mới thông báo ngừng dịch vụ. Em ấy sốc quá nên bị ốm đấy.”

“Đóng cửa à? Hừm, thế thì sốc thật.”

“Ác thật. Tôi mà cái game chính đang chơi mà đóng cửa thì chắc cũng phải nghỉ học luôn cho xem.”

Thật bất ngờ, bọn nó lại hiểu chuyện nhanh đến vậy. Tôi nghĩ bụng, “Thế mà cứ tưởng không ai hiểu,” nhưng chỉ là thoáng qua thôi.

“Nhưng mà game di động thì thể nào chả đóng cửa chứ. Cậu nạp nhiều không?”

À, thôi rồi, chúng nó vẫn chưa hiểu gì cả.

“Tôi cũng nạp kha khá thôi… mà đây không phải game di động, là game online cơ.”

“Nghe cậu nói từ năm nhất rồi nhưng mà tôi vẫn không hiểu khác gì nhau. Game online khác game di động chỗ nào?”

Takasaki, đứa bạn cùng lớp năm ngoái, hỏi.

Đúng rồi, dù tôi có nói rằng “Tôi là otaku chính hiệu đây,” nhưng tôi cũng chưa bao giờ giải thích rõ nội dung là gì cả.

“Giải thích thế nào cho dễ hiểu nhỉ…”

Nếu giải thích đơn giản cho người không chơi game online thì… ừm.

“Cứ tưởng tượng như đang chơi một game thế giới mở cùng lúc với rất nhiều người ấy, đấy là game online.”

“Ơ, cái gì thế? Nghe hay ho đấy!”

“Hay ho thật đấy!”

Bởi vậy nên mới sốc đến thế chứ.

“Hừm, game online giống kiểu game thế giới mở à? Giờ thì tôi hơi hiểu rồi đấy.”

“Dạo này game thế giới mở nhiều nhỉ. Kiểu game tự do cao ấy.”

“Bản thân game thế giới mở có chỗ giống như được tạo ra để chơi game online một mình ấy chứ.”

Cần dẫn chứng à? Mô tả không chính xác ư?

Im đi, đây là quan điểm chủ quan của tôi, có thể sai nhưng xin hãy tha thứ.

“Tưởng tượng kiểu như một game thế giới mở co-op đã chơi mấy năm nay mà tuần sau không chơi được nữa ấy, Ako giờ đang buồn thiu buồn thiu rồi. Mà tôi cũng vậy.”

“Thế thì khó chịu thật.”

“Thật sự là chia buồn nhé.”

“Mừng quá vì mọi người đã hiểu.”

Tôi thấy mình cũng đáng khen lắm rồi khi vẫn đến trường và làm bài kiểm tra thế này. Thật lòng đấy.

“Game đấy không ra bản 2 à? Hay bản làm lại?”

“Không thấy động tĩnh gì cả… Kế hoạch thì có thể có, nhưng có vẻ còn chưa bắt đầu phát triển nữa.”

“Mệt nhỉ. Không nổi tiếng à?”

“Cũng không phải là không nổi tiếng, nhưng công ty thì nhỏ thôi.”

“À, thế thì chịu rồi.”

Bọn nó gật gù đồng tình rằng thế thì đành chịu thôi.

Giữa lúc trò chuyện lảm nhảm như vậy, Takasaki chợt nói.

“Cái đó vẫn chưa phá đảo à? Đã xem kết thúc chưa?”

“—Phá đảo? Kết thúc?”

Đó là những từ ngữ rất bình thường khi nói về game, vậy mà không hiểu sao tôi lại không thể hiểu kịp.

“Game thế giới mở thì dung lượng lớn thật, nhưng ít nhiều gì cũng có đoạn kết mà? Cậu chưa xem đoạn kết à?”

“Đoạn kết… thì, tôi chưa xem…”

Phá đảo. Phá đảo game. Và đoạn kết.

Vì game online là thứ không có hồi kết nên tôi cũng chưa từng nghĩ đến, nhưng quả thật chúng tôi chưa bao giờ đạt tới điểm đó. Nếu có thể, tôi muốn phá đảo và cũng muốn xem đoạn kết nữa. Nhưng nó đã kết thúc trước khi họ kịp thực hiện, nên đành chịu thôi.

“Thế thì không chấp nhận được rồi. Nếu vẫn còn chơi được đến tuần sau thì cứ phá đảo đi chứ? Không xem đoạn kết thì làm sao mà kết thúc một cách trọn vẹn được?”

“Không, làm gì có đoạn kết đâu. Dù khác game di động, nhưng về khoản này thì cũng có vài điểm tương đồng…”

“Thế à?”

Tôi ấp úng nói, trong đầu chợt có điều gì đó vướng mắc.

Đoạn kết. Phá đảo game.

Nghĩ một cách bình thường thì đó chính là điểm kết thúc của một trò chơi. Game online là một câu chuyện không có hồi kết, nên việc không có đoạn kết hay phá đảo là điều hiển nhiên, tôi đã nghĩ vậy… nhưng chính Legendary Age đã phá vỡ lời hứa đó và kết thúc.

Vậy chẳng phải chúng tôi nên phá đảo và xem đoạn kết sao?

Có phải vì chưa phá đảo, chưa đạt đến đoạn kết, nên chúng tôi, nên Ako không thể chấp nhận sự kết thúc của LA không?

Nếu phá đảo đàng hoàng, chẳng phải chúng tôi có thể ngẩng cao đầu kết thúc nó sao?

“Đúng rồi… Là game thì phải phá đảo chứ.”

“Ô? Ồ. Thế thì đã mất công mua rồi thì phá đảo đi chứ.”

“Đúng là thế thật. Ra vậy, đúng như cậu nói thật đấy. Hay thật, người không chơi game thực ra lại hiểu đạo lý hơn.”

“Ơ, gì thế, đang khen tôi à?”

“Khen đấy, khen đấy. Ka-chan cũng có mắt nhìn đấy chứ.”

“Hả? Cậu nói gì à?”

Ka-chan, người đang nói chuyện với Segawa và mấy người khác đằng kia, quay mặt về phía chúng tôi.

Không không, chỉ là bạn trai của bạn cũng hiểu chuyện ra phết đấy thôi.

“Không rõ lắm nhưng mà cậu có đỡ hơn chút nào không? Thế thì tốt rồi.”

“Có chứ, có chứ. Cảm ơn cậu nhiều nhé.”

Takasaki nói với vẻ mặt thật sự nhẹ nhõm, không phải đùa.

Không, không chỉ Takasaki. Những thằng con trai đang nói chuyện cùng đều có vẻ hơi lo lắng cho chúng tôi. Có không ít bạn cùng lớp đã chứng kiến cảnh tôi với Ako, Segawa và Akiyama cứ thế mà gây náo loạn suốt hai năm qua. Ngược lại với người bình thường, tôi là một thằng lập dị khi bạn bè trong game còn thân thiết hơn bạn bè ngoài đời. Nhưng ngoài đời thật cũng có rất nhiều người lo lắng và muốn giúp đỡ chúng tôi. Chắc chắn Ako cũng có những người như thế.

“Đầu học kỳ mới tôi nhất định sẽ dắt một Ako khỏe khoắn trở lại!”

“Thật ra thì tôi cũng không muốn lại phải nhìn cái không gian ngọt ngào đến phát bực đấy đâu.”

“Mà có khi lại chẳng cùng lớp thì sao.”

“Kệ đi, dù khác lớp thì thỉnh thoảng vẫn đi ăn trưa cùng nhau nhé.”

“Nishimura đừng có dắt Ako đến nhé? Tuyệt đối đấy!”

“Thế thì tôi không tham gia đâu.”

“Cậu đúng là cái đồ!”

Trong lúc chờ chuông reng, chúng tôi tận hưởng cuộc trò chuyện vô nghĩa. Một người bạn hoàn toàn không hiểu gì về Legendary Age hay game online, vậy mà vẫn quan tâm và nghĩ cho chúng tôi, một câu trả lời.

Lời nói đó dường như rất đáng để thử.

Đúng vậy, dù là game online thì cũng là game thôi mà.

Phá đảo và xem đoạn kết chẳng phải tốt hơn sao?

“Hãy đi xem đoạn kết của Legendary Age nào!”

Nghe tôi nói ngay khi vừa về đến nhà, Ako ngây ra, khựng lại.

“Đoạn kết… ư?”

Dù sao thì Ako vẫn cố gắng hiểu. Một trong những điểm tốt của em ấy là không bao giờ làm cái mặt “thằng này nói cái quái gì thế” khi tôi có vài hành động kỳ quặc.

À mà, cũng có giới hạn đấy.

“Gì vậy Ako, em có thắc mắc gì à?”

“Em toàn thắc mắc thôi, nhưng mà, nói tóm lại.”

Em ấy giơ một ngón tay lên.

“Game online có đoạn kết không ạ?”

“Cũng không phải là không có. Kiểu như đoạn kết của chương một, hay đoạn kết của bản cập nhật này ấy.”

Dù là game MMORPG không có hồi kết, nhưng không ít game vẫn có cốt truyện chính với đoạn kết. Thậm chí còn có cả phần hiển thị tên đội ngũ phát triển nữa.

“Tất nhiên, không phải cái kiểu ‘đại đoàn viên mãn’ mà là ‘còn tiếp!’ mới đúng.”

“Ồ, ra là vậy ạ.”

Ako cười tủm tỉm, đặt chiếc điện thoại đang cầm trên tay xuống bàn.

“Hình như cốt truyện chính của LA sắp kết thúc rồi đúng không anh?”

“Đúng là nó đã dừng lại ở đoạn chọn Thần hay Ma Vương.”

Trong bang hội, mọi người đã tranh cãi nảy lửa về việc chọn hướng nào, thế mà cuối cùng lại thành “hãy chờ kỳ sau!” Thật là hết nói nổi.

“Phần tiếp theo có thể ra mắt trong tháng này không ạ?”

“Không có kế hoạch cập nhật.”

Xin lỗi nhé!

Thực ra, nhìn vào những giải thích trước đây, việc triển khai cốt truyện mới có vẻ khá khó khăn.

Nếu chờ đến ngày cuối cùng mà game đóng cửa trước khi có thể nhìn thấy kết cục, đó sẽ là điều phiền toái nhất.

Chắc họ đã dốc hết sức để duy trì máy chủ cho đến khi dịch vụ kết thúc.

“Vậy là cuối cùng, em cũng không được xem hết câu chuyện sao…”

Ako thở dài thườn thượt, mặt lộ rõ vẻ buồn bã, nhưng không, không phải vậy. Đợi đã, đợi đã.

“Chính vì thế, không phải sao?”

“Hả?”

Tôi lặp lại với Ako đang ủ rũ.

“Chúng ta hãy cùng tạo ra cái kết của Legendary Age nào!”

“…? Nhưng em tưởng là không thể xem được cái kết đó chứ?”

Cô nàng vừa nói được nửa câu thì bỗng “À! Rushian, anh đang toan tính gì đúng không!”

“Thông minh đấy chứ.”

Đúng là vợ của tôi. Cái này gọi là tâm đầu ý hợp đây mà.

“Anh định nhờ siêu hacker ăn trộm đoạn kết về hay sao?”

“Anh chưa từng nghĩ đến ý tưởng đó.”

Hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nếu có thể thì tôi cũng muốn xem lắm, nhưng không phải vậy. Hơn nữa, cốt truyện chính trong trường hợp này không quan trọng.

Đây không phải là chuyện tìm cách xem cái kết gốc.

Cái kết mà nhà phát hành chuẩn bị chỉ là cái kết của một game online, nên nó sẽ là “còn tiếp!” chứ không phải “kết thúc!”. Nói thật thì nó chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Dù có xem cái kết kiểu ‘Từ giờ mới là cuộc phiêu lưu thực sự!’ mà nhà phát hành chuẩn bị thì chúng ta cũng khó mà chấp nhận được, đúng không?”

“Đúng vậy ạ! Đã nói là ‘từ giờ’ thì phải tiếp tục chứ!”

Đúng rồi. Nếu nói “còn tiếp!” mà sau này thực sự có phần tiếp theo thì không sao, nhưng Legendary Age chắc chắn sẽ không có phần tiếp theo nữa.

“Vậy chúng ta sẽ làm gì? Không có kết thúc nhưng lại xem kết thúc…?”

“Chúng ta sẽ xem. Chúng ta phải xem.”

Chuyện này rất đơn giản, nhưng chính vì thế mà những kẻ đã quá quen với game online như chúng tôi lại không nghĩ ra.

“Game phải được chơi đến cuối cùng, có cái kết thì mới thực sự ‘kết thúc’ được.”

Đây là điều quan trọng.

Cuộc phiêu lưu rồi sẽ có hồi kết. Dù chúng ta không thể quyết định được khi nào nó kết thúc, nhưng nó chắc chắn sẽ kết thúc.

“Vì vậy, chúng ta hãy tự quyết định xem nó sẽ kết thúc như thế nào. Hãy tạo ra một cái kết mà chúng ta cảm thấy thỏa mãn.”

Tôi không quan tâm đến sự kiện cuối cùng do nhà phát hành tạo ra, như sự kiện trùm tấn công chẳng hạn.

Cũng không còn mong đợi vào cái kết của cốt truyện mà giờ đây không thể nhìn thấy được nữa.

“Chúng ta sẽ tạo ra nó. Cái kết của Legendary Age.”

“Chúng ta…?”

Ako nhìn tôi với vẻ mặt chưa hiểu rõ.

Thực ra, bản thân tôi cũng chưa quyết định được điều gì cụ thể.

“Anh chưa nghĩ chi tiết. Nhưng anh nghĩ chắc chắn chúng ta có thể làm được nhiều điều.”

Nếu là chúng ta, những người đã yêu mến Legendary Age bấy lâu nay, chắc chắn chúng ta có thể tự mình tạo ra một cái kết cho trò chơi này.

“Chúng ta có thể tạo ra một sự kiện phức tạp, rồi đi khắp thế giới để hoàn thành nó. Cũng có thể thu thập thật nhiều đồng đội và vật phẩm. Chuẩn bị một con trùm cuối mạnh nhất và thách đấu nó. Hoặc là quyết định một con trùm ẩn, rồi để nó đánh bại trùm cuối cũng được. Cuối cùng, chơi một game âm nhạc chẳng liên quan gì và để đó làm cái kết cũng không sao. Hay thậm chí để sự dễ thương của trang phục là thứ cứu thế giới.”

Điều cần thiết không phải là sự chấp thuận của người khác.

“Không phải bất kỳ ai khác. Chúng ta hãy xem cái kết mà chính chúng ta muốn thấy, rồi kết thúc trò chơi này.”

Hãy xem cái kết, chấp nhận và thỏa mãn với nó, rồi khép lại trò chơi này.

“Anh nghĩ rằng sau đó chúng ta sẽ có thể đi tiếp.”

Vượt qua cả phần hiển thị tên đội ngũ phát triển.

Để làm được điều đó, trước tiên, chúng ta phải tự mình tạo ra cái kết.

“Cái kết của chúng ta…”

Ako thì thầm sau một lúc, rồi nắm chặt hai tay, gật đầu.

“Vâng, em muốn xem. Cái kết của Legendary Age… cái kết của chúng ta!”

“Tuyệt! Vậy thì hãy cùng tạo ra nó! Trước hết là họp bàn tác chiến!”

“Vâng! …Nhưng mà, nếu làm thì chúng ta có nên bàn bạc trong bang hội không ạ?”

“Tất nhiên rồi.”

Ako này, em nghĩ anh vừa từ đâu về chứ?

Đúng lúc đó, tiếng thang máy “cạch” một tiếng rồi mở ra.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa phòng khách cũng bật mở.

“Về rồi đây, tớ đã chuẩn bị tài liệu rồi!”

“Tôi cũng đã chuẩn bị sách chuyên ngành. Xét về tương lai, có nhiều dữ liệu thì vẫn tốt hơn.”

“Kyou-senpai, em nghĩ sách lập trình chắc không cần đâu ạ…?”

Các thành viên trong bang hội ồn ào kéo vào.

À không, có lẽ là “về nhà” mới đúng.

“Mọi người về rồi à. Anh vừa giải thích cho Ako xong đó.”

“OK, bắt tay vào việc ngay thôi!”

“Fufufu, tay nghề ngứa ngáy quá rồi đây. Trông vậy chứ tôi khá hứng thú với việc làm game đó nha.”

“Lần này chỉ là tạo nhiệm vụ thôi mà.”

Ako nhìn mọi người đầy nhiệt huyết, vẻ mặt như đã chấp nhận.

“Quả nhiên mọi người sẽ cùng làm với em.”

“Đương nhiên rồi chứ còn gì nữa.”

Với vẻ mặt ngán ngẩm như thể “cái quái gì đang nói vậy”, Segawa xoa xoa đầu Ako.

Đây là sự kiện cuối cùng, nhiệm vụ cuối cùng thực sự của Alley Cats.

Hãy cùng tạo ra cái kết của Legendary Age!

†††††††††

“Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp kế hoạch cho dự án có tên gọi tạm thời ‘Đại Hồi Kết’ nhằm tạo ra cái kết lý tưởng mà chúng ta hình dung!”

Master cất tiếng nói đầy dứt khoát, đứng trước bảng trắng dán trên tường phòng máy tính ở nhà.

“Vậy, chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?”

“Cái kết, dù nói chung chung vậy thôi chứ cũng khó mà.”

“Kết thúc game thì thường là như thế nào nhỉ? Em cũng không mấy khi chơi game đến cuối cùng nên không biết.”

Akiyama-san tay cầm cuốn sách hướng dẫn cách viết kịch bản game, nghiêng đầu thắc mắc.

“Thực ra em cũng không chơi nhiều game đến thế.”

“À, Ako gần như chỉ chơi LA là game đầu tiên đúng không.”

Đúng là một cô gái mê văn học chính hiệu, còn từng cầu xin tinh linh dạy cách dùng phép thuật nữa chứ.

“Nhưng sau khi chơi game, em đã xem rất nhiều cái kết rồi! Qua các video play game ấy!”

“Nếu có game nào em thích, hãy tự mình chơi nó đi.”

Cảm xúc sẽ khác hẳn đấy, Master nói, rồi quay lại phía bảng trắng.

“Vậy thì trước hết, hãy bắt đầu từ định nghĩa về cái kết.”

Rồi cô ấy viết lên bảng: “Cái kết của Legendary Age là gì?”

“Có những cái kết nào, cái đó tùy thuộc vào từng game thôi nhỉ.”

“Có happy end, bad end và nhiều loại khác đúng không ạ?”

“Cũng có multi-end chia thành good end, true end nữa.”

“Tớ thì khá thích kiểu merit bad end đó nha.”

“Cái đó không được.”

“Happy với bad thì em hiểu rồi, còn mấy cái khác thì sao ạ?”

「Cái kết đẹp thì dù không giải mã được bí ẩn hay cứu vớt được thế giới, các nhân vật vẫn hạnh phúc. Còn cái kết thật sự thì dù có hy sinh hay mất mát, bí ẩn vẫn được sáng tỏ, thế giới được cứu rỗi, đại khái là vậy nhỉ?」

「Thế cái 'Meriba' là gì ạ? Kiểu như Giáng Sinh à?」

Nếu mà vui vẻ như Giáng Sinh thì tốt quá, nhưng không phải cái kiểu hạnh phúc đó.

「Là một thứ gì đó đáng sợ ạ.」

「Nghe có vẻ ghê gớm đấy.」

「Mấy người nói chung chung quá đi!」

「Kiểu như đằng sau hạnh phúc là sự diệt vong đang đến gần, hoặc thực tại mà mình nghĩ là hạnh phúc lại chỉ là dối trá, chăng?」

Chẳng hiểu sao Segawa lại hào hứng kể chuyện đáng sợ.

Sợ quá. Sợ thật đấy.

「Tôi thì thiên về cái kết chân thực hơn.」

「Hội trưởng cũng đúng kiểu đó mà.」

「Em thì thích cái kết đẹp hơn là cái kết chân thực.」

「Hiểu mà, anh cũng vậy.」

「Mấy đứa đúng là vậy ha.」

Không biết đó là lời khen hay gì nữa.

「Game online là câu chuyện không có cốt truyện. Tôi nghĩ việc có nhiều kết cục cũng không sao.」

「Mình sẽ làm đa kết cục luôn chứ?」

「Làm sao mà phân chia các tuyến truyện được, phức tạp lắm chứ?」

「Đơn giản mà.」

Thấy Segawa nhăn mặt, Mikan tràn đầy tự tin lên tiếng.

「Thắng hay thua thôi.」

「Ừm ừm, ra là vậy à?」

Rõ ràng và dễ hiểu.

Thắng thì kết đẹp, thua thì kết tệ, phải không?

Cũng có vài game bị ngược lại, nhưng mình tạm bỏ qua những trường hợp đặc biệt đó đi.

「Phân nhánh theo kết quả trận chiến với trùm cuối à. Nếu là RPG thì đây là kiểu tiêu chuẩn rồi.」

「À thì, đánh bại trùm rồi đến cái kết.」

Vừa lật trang sách xột xoạt, Akiyama-san vừa nói về nội dung.

「Đánh bại kẻ thù hùng mạnh để đạt được mục tiêu, đó là mẫu hình kinh điển của RPG! Tuy dễ hiểu và phù hợp cho người mới chơi, nhưng cần chú ý là dễ bị đoán trước, họ bảo thế!」

「Đánh bại trùm cuối là thắng, dù dễ hiểu nhưng... nếu bị đoán trước cũng không sao.」

「Ừm, nhiệm vụ do chính mình tạo ra thì làm gì có chuyện bị đoán trước. Cứ coi đây là một ý tưởng đi.」

– Đánh bại trùm cuối: Kết cục phân nhánh theo thắng bại – được viết lên bảng trắng.

「Nhưng game online làm gì có trùm cuối hả? Làm sao bây giờ?」

「Mình cứ lấy một con trùm chưa đánh làm trùm cuối là được mà?」

「Êeee, cuối cùng vẫn phải đánh quái trùm sao?」

Thấy Segawa nói đại, Ako lộ rõ vẻ khó chịu ra mặt.

Vốn dĩ Ako đâu phải kiểu thích đánh trùm, mà lại còn là trùm đầu tiên cần người chữa thương phải gánh vác nặng nề thì chắc chắn sẽ không thích rồi.

「Với tôi, tôi muốn được chiến đấu với tất cả những con trùm mà chúng ta chưa từng đánh.」

Nhưng Hội trưởng lại lắc đầu, nói:

「Nếu được hỏi rằng chúng ta có điều gì còn dang dở trong Legendary Age không, chúng ta thậm chí còn không nhớ đến chuyện quái trùm đúng không?」

「Đúng là không có gì thật.」

「Thế nên là tôi chẳng nghĩ đến chuyện phải đánh bại hết tất cả Raid Boss đâu...」

Cũng muốn thử đấy, nhưng chẳng hề nghĩ đến chuyện phải đánh bại mới chịu thôi!

Theo nghĩa đó, chắc là chúng ta không có thiên phú để săn trùm rồi.

Chính vì là những người chơi thích vui vẻ cùng nhau nên mới có thể đăng nhập đều đặn mỗi ngày.

「Thôi, chuyện trùm cứ để sau đi, đằng nào cũng không có đối thủ đặc biệt mà.」

Hơn nữa, Segawa giơ ngón tay lên nói:

「Đánh bại con trùm trước mặt rồi xong là hết thì không được rồi. Làm cái phần giữa có phải khó hơn không?」

「Đúng vậy. Không có cốt truyện, không có cao trào, đột nhiên xuất hiện con trùm rồi đánh bại là hết thì chán ngắt.」

「Thế thì không thể thành Grand Ending được rồi.」

「Đã là nhiệm vụ cuối cùng thì phải có nhiều sự kiện chứ ạ!」

Thực ra quyết định đánh bại con này là thắng thì được, nhưng nghĩ lý do vì sao con đó lại là trùm cuối mới khó hơn.

「Vậy thì mọi người đều thống nhất là thích tận hưởng con đường dẫn đến cái kết, phải không?」

– Nhiệm vụ đầy thử thách – được viết lên bảng trắng.

「Nhưng mà, mình tự làm nhiệm vụ không có sẵn trong game đúng không? Cụ thể thì sẽ như thế nào ạ?」

「Sẽ ở dạng cái gọi là sự kiện người chơi, nhiệm vụ người chơi.」

「Nhiệm vụ người chơi à, đúng kiểu chơi đóng vai đó.」

Thỉnh thoảng vẫn có những sự kiện mà người chơi đóng vai GM hay hệ thống để giả lập nhiệm vụ.

「Ngoài đời thì là gì nhỉ? Game thoát hiểm ngoài đời thực chẳng hạn?」

「TRPG cũng khá giống đó.」

「Chưa chơi bao giờ nên chắc không biết được.」

「Em cũng vậy ạ!」

「Bọn mình cũng ít tham gia các sự kiện người chơi mà.」

Nói thế thôi chứ tôi cũng chưa có kinh nghiệm. Thật lòng là không hiểu rõ lắm.

「Hừm, đúng là vậy thật...」

Cười đầy bí ẩn, Hội trưởng đặt tay lên bàn phím.

「Vậy thì thử một lần xem sao.」

◆Apricot: Chào mừng các người đã đến... hỡi những Dũng sĩ...

◆Rushian: Gì bắt đầu rồi kìa.

◆Shuvain: Tự dưng bọn mình bị biến thành Dũng sĩ luôn.

◆Apricot: Hừm, hay là Mạo hiểm giả thì tốt hơn nhỉ?

◆Sette: Nếu nói vậy thì có lẽ là đúng.

Bọn mình không phải là Dũng sĩ hay chính nghĩa gì đó, tuyệt đối không thuộc phe đó.

「Vậy xin phép, khụ khụ.」

Hội trưởng ngoài đời hắng giọng, rồi.

◆Apricot: Chào mừng các người đã đến... hỡi những Mạo hiểm giả muốn cứu rỗi thế giới...

◆Ako: Đến rồi đây!

◆Sette: Cứu thế giới luôn nào!

◆Mikan: Cứu thế giới, dễ ợt!

◆Shuvain: Không khí có vẻ hơi thoải mái quá rồi.

◆Rushian: Có sao đâu, tớ thích cái kiểu RPG cứu thế giới nhẹ nhàng như này mà.

Nhân tiện, tôi đang gõ chat để dự phòng trường hợp chơi trong game, nhưng cái cảm giác vừa ở cùng nhau vừa trò chuyện qua chat này, tôi khá thích.

◆Apricot: Các ngươi là những cường giả hiếm có... chắc chắn có tư cách chiến đấu vì thế giới...

◆Apricot: Nhưng kẻ thù rất mạnh... thân phận con người khó mà kháng cự...

◆Apricot: Hãy đoạt lấy nguồn sức mạnh của hắn... khi đó, mới có thể đánh bại hắn...

Ối, một cốt truyện kinh điển bắt đầu rồi đây.

◆Rushian: Đúng kiểu bối cảnh quen thuộc!

◆Shuvain: Nhiệm vụ này nhìn còn nhiều hơn cả mặt bố mẹ mình nữa.

◆Sette: Sao không nhìn mặt bố mẹ nhiều hơn đi?

「Đây không phải là mẫu hình rập khuôn mà là kinh điển, mong mọi người nói vậy.」

Hội trưởng than thở với vẻ mặt cau có trước lời nhận xét của chúng tôi.

◆Ako: Làm sao đây, làm sao để đoạt lấy sức mạnh của kẻ thù ạ!?

◆Sette: Có đứa đang nhập vai hăng say kìa!

◆Shuvain: Đúng là dự án hợp với Ako mà.

Về mặt nhập vai, tôi nghĩ Shuu cũng không tệ đâu.

Hội trưởng tiếp tục chat theo kiểu NPC, không bận tâm đến cuộc trò chuyện của chúng tôi.

◆Apricot: Từ đây về phía Bắc xa xôi... có một hang động luôn bị bao phủ bởi chướng khí...

◆Sette: Ừm, từ đây về phía Bắc thì...

◆Ako: Là khu vực Cylene đúng không, một hầm ngục à?

◆Shuvain: Chướng khí là gây sát thương liên tục đúng không? Chắc là Hố Sâu.

◆Rushian: À, Vực Sâu Thẳm của Abyss à.

Hầm ngục Vực Sâu Thẳm của Abyss, nơi được cho là kết nối với bóng tối của thế giới này.

Với bối cảnh bóng tối tràn ra, người chơi phải chiến đấu trong khi liên tục chịu sát thương.

Đi theo nhóm thì gánh nặng cho người chữa thương rất lớn, đi một mình thì tốn kém kinh khủng. Và hoàn toàn không phù hợp với người chữa thương solo, nên đây là một hầm ngục ít người lui tới, trừ khi đi làm nhiệm vụ hoặc lấy một số vật phẩm.

Về mặt cơ chế thì tôi khá thích, vì Ako được phát huy tác dụng.

◆Apricot: Ở đó, một kết tinh ma lực, nguồn sức mạnh... là Bảo châu Bóng tối, đang ngủ yên...

◆Rushian: Hú hú.

◆Ako: Bảo châu Bóng tối! Nghe thôi đã thấy đồ vật này thật tà ác rồi!

◆Shuvian: OK, chuyện là tôi đã nắm rõ tình hình rồi.

Đúng là kiểu nhiệm vụ kinh điển nên nội dung cũng đơn giản thôi.

Chỉ cần lặn xuống Tầng Sâu Hỗn Mang của Abyss, tìm viên bảo châu ở một vị trí cụ thể rồi quay về là được. Đúng là một nhiệm vụ chạy vặt điển hình.

◆Apricot: Tuy nhiên, các nhà thám hiểm ơi… hãy cẩn thận đó…

Ôi, lại có thêm thông tin à?

Cứ tưởng được gợi ý gì đó nữa chứ.

◆Apricot: Hang động bị ảnh hưởng bởi Bảo châu bóng tối… nên sức mạnh phép thuật sẽ không hoạt động bình thường…

Cái gì cơ? Phép thuật không hoạt động bình thường ư?

◆Apricot: Trong hang động, các ngươi sẽ không thể dựa vào phép thuật được đâu… Hãy hết sức cẩn thận khi tiến vào…

◆Shuvian: Hả, có cái thiết lập đó nữa sao?

◆Rusian: Không có đâu. Làm gì có cái dungeon nào mà không dùng được phép thuật, mấy người chơi hệ phép thuật sẽ nổi điên lên cho mà xem.

Tất nhiên, vẫn có những dungeon dành cho người chơi hệ vật lý, nơi kẻ địch có kháng phép cao, hoặc ngược lại, có những khu vực chỉ phù hợp với người chơi hệ phép thuật vì quái vật ở đó có kháng vật lý mạnh.

Nhưng mà một dungeon bị hạn chế gay gắt đến mức không dùng được phép thuật thì chưa từng có bao giờ.

◆Shuvian: Vậy thì ý của Master là…

◆Rusian: Không phải là thiết lập chính thức của game đâu, mà là trong nhiệm vụ này nó mới có thiết lập như vậy đó.

◆Sette: À, cái đó gọi là flavor text đúng không! Vậy thì mình cứ mặc kệ nó được không nhỉ?

◆Apricot: Không được bỏ qua thiết lập đâu… Flavor text rất quan trọng đó…

Tiếng Trời vừa lên tiếng phản đối!

◆Rusian: Vậy là ý của Master là chúng ta phải vượt qua Tầng Sâu Hỗn Mang của Abyss mà không dùng phép thuật ư?!

"Hiểu nhanh đấy, đúng là không hổ danh."

Master cười ha hả. Không, không cười nổi đâu.

Ý của Master là chúng ta phải vượt qua Tầng Sâu Hỗn Mang của Abyss – cái dungeon không được ưa chuộng vì liên tục dính sát thương theo thời gian – mà lại còn bị cấm dùng phép thuật nữa chứ. Đúng là một yêu cầu quá đáng.

◆Rusian: Abyss mà không có phép thuật thì nguy hiểm lắm, liên tục dính DOT mà.

◆Ako: Vậy hồi máu sao đây ạ!? Không có Heal sao!?

◆Shuvian: Chắc là phải mang thật nhiều vật phẩm hỗ trợ rồi xoay sở thôi?

◆Mikan: Chỉ dựa vào vật phẩm thôi sao?

Tuy là gần đến lúc đóng cửa dịch vụ nên vật phẩm hồi máu cũng rẻ, nhưng mà có giới hạn trọng lượng nên số lượng mang theo cũng bị hạn chế mà.

"Vâng! Vâng! Em có ý kiến muốn thương lượng với GM ạ!"

"Hử? Sao thế, Ako?"

Ako giơ tay lên, trông đầy quyết tâm.

"Cái cách nói 'sức mạnh phép thuật không hoạt động bình thường' thì em thấy vẫn có thể dùng được, dù phải cố gắng một chút ạ!"

"Cố gắng… sao?"

"Vâng! Ngay cả hang động bị ảnh hưởng bởi bóng tối, em cũng không nghĩ nó có thể hoàn toàn phong ấn được ma lực của những nhà thám hiểm dày dạn kinh nghiệm đâu ạ!"

Ako bắt đầu "đấu tranh" với flavor text!

"Dù không thể dùng được sức mạnh như bình thường, nhưng em nghĩ nếu là Heal giảm sức mạnh xuống cấp 1 thì vẫn có thể dùng được trong gang tấc!"

"Hừm hừm hừm… Cấp 1 sao…"

Master khoanh tay lẩm bẩm. Ôi trời, thương lượng thành công rồi!

"GM đang lung lay rồi kìa."

"A, TRPG là kiểu này hả ta? Tuy chưa chơi bao giờ."

"TRPG đâu phải là đấu với GM đâu…?"

Master suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu vẻ bất đắc dĩ.

"Lời lẽ của ngươi có lý. Vậy ta sẽ điều chỉnh đôi chút."

◆Apricot: Tuy nhiên, nếu là một ma pháp sư đã tu luyện đủ sâu…

◆Apricot: Có lẽ vẫn có thể sử dụng những phép thuật quy mô nhỏ…

◆Ako: Hoan hô! Vậy là mình vẫn dùng được chút phép thuật rồi!

Ôi trời, điều kiện đã được nới lỏng rồi!

Thật ra, với điều kiện ban đầu, Ako hoàn toàn vô dụng, nên tôi nghĩ nó đúng là quá đáng thật!

◆Apricot: Tuy nhiên, chỉ có thể sử dụng sức mạnh của bản thân…

◆Apricot: Những trang bị khuếch đại ma lực sẽ là nguyên nhân gây ra sự mất kiểm soát…

◆Ako: Ờm, vậy là không dùng trang bị tăng ma lực mà dùng phép cấp 1 thì được… đúng không ạ?

Không nói thành lời, Master ngoài đời chỉ gật đầu liên tục.

◆Shuvian: Ui chà, điều kiện khắc nghiệt quá đi mất.

◆Rusian: Nhưng mà với cấp độ như chúng ta thì không có giới hạn như vậy lại thành quá dễ mất.

◆Apricot: Các nhà thám hiểm ơi… hãy giao phó thế giới này cho các ngươi đó…

Master vui vẻ gõ chat, và cuộc chiến của các nhà thám hiểm bắt đầu.

†††††††††

◆Shuvian: Bình đen còn 50 cái, mệt quá rồi.

◆Rusian: Mang theo mấy cái nhẹ hơn đi chứ!

◆Shuvian: Tôi có trọng tải cao hơn cậu nên nghĩ cứ mang mấy cái rẻ thôi là được rồi.

◆Ako: Cứ liên tục Heal thế này ngón tay em sắp co quắp lại rồi!

Tầng Sâu Hỗn Mang của Abyss, Tầng thứ năm.

Là tầng đã vượt qua Tầng một tương đối dễ dàng cho người chơi cấp thấp, Tầng hai với độ khó vừa phải, Tầng ba với thử thách rõ ràng, và Tầng bốn đã bước vào lãnh địa của sự phiền phức.

Đến tầng này thì đã bắt đầu trở nên khá khó khăn rồi.

◆Ako: DOT! DOT đau quá ạ! Cứ phải Heal cho tất cả mọi người thì em không làm được gì khác nữa!

◆Rusian: Đằng nào cũng không dùng được Ex-Dame hay buff, nên cứ Heal riêng cho DOT của những người khác thôi, trừ tôi ra là được rồi.

◆Shuvian: Mà phải ưu tiên hồi máu cho cậu chứ. Tank hết vật tư thì coi như xong đời rồi.

◆Sette: Tôi có nên ra tiền tuyến chiến đấu không?

◆Shuvian: Cô ra tiền tuyến làm gì khi mà không có chút kháng bóng tối nào?

◆Sette: Xin lỗi nha vì không có đồ!

Cô Sette tuy có cấp độ và kỹ năng người chơi tốt, nhưng lại không trang bị đủ những món đồ ít khi dùng đến. Cũng giống như Ako, cô ấy thuộc tuýp người chi tiền cho trang phục, nên đành chịu thôi.

◆Sette: Ít nhất cũng muốn dùng Howling Rush!

◆Shuvian: Không được sao? Đó là sự kết hợp giữa kỹ năng tấn công và buff mà.

◆Rusian: Howling Moon là kỹ năng dùng sức mạnh của mặt trăng để cường hóa thú triệu hồi phải không?

◆Sette: Đại khái là vậy! Tốn nhiều MP lắm!

◆Ako: Chắc chắn là phép thuật rồi!

Ako giơ dấu X, ý là "loại".

Chắc là bị hao tổn trong lúc chiến đấu, Moontan kêu "Kyiiiiin" một tiếng thảm thiết rồi biến mất.

◆Sette: Moontan hạ gục! Đợi chút để triệu hồi lại nha!

Kiểu gì thì hồi máu cũng bị xếp sau, với lại thú triệu hồi không dùng được vật phẩm thì chết là chuyện bình thường. Ưu điểm của chúng là có thể trở lại ngay cả khi chết mà.

Tuy nhiên, việc một tiền vệ biến mất khá là phiền phức. Chắc nên nghỉ ngơi một chút, đợi nó trở lại rồi hãy tiếp tục.

◆Apricot: Ôi, Sette… Nhà thám hiểm Sette ơi…

Một tiếng nói từ Thiên Đàng vang lên trong guild chat.

◆Shuvian: Ơ, tự nhiên sao thế?

◆Ako: Hả, là Master gọi thẳng vào tâm trí mình sao!?

◆Sette: Có thiết lập đó luôn hả!?

Nếu Ako nói vậy thì chắc là đúng rồi!

◆Apricot: Việc mang theo Fenrir đã được triệu hồi có lẽ không gọi là phép thuật… Nhưng việc triệu hồi lại thì sao nhỉ…

◆Sette: Hả!

◆Rusian: Chẳng lẽ nào…

◆Apricot: Triệu hồi Fenrir từ dị giới, rồi sai khiến nó… Hành động triệu hồi đó là ma thuật… Lực lượng của Bảo châu bóng tối tràn ngập trong dungeon này sẽ không cho phép điều đó chăng…

◆Sette: Xin lỗi Moontan không hồi sinh được!

Giới hạn quá khắc nghiệt! Cái kiểu cấm phép thuật này đúng là khó nhằn mà!

Con Golem bóng tối lao tới tấn công. Con quái vật chỉ có mỗi con mắt tên Floating Eye từ xa bắn ra ma lực đen tối. Mấy cục lông lá từ xa tung đòn debuff. Ôi trời, toàn là những kẻ địch phiền phức không à!

◆Rusian: Xử lý cục lông trước đi. Debuff của nó khó chịu lắm.

◆Mikan: Vâng ạ!

Mũi tên liên tiếp găm vào cục lông to đùng.

Thế nhưng, do bị dính debuff nên sát thương giảm đi, quái vật không chết nhanh được, trong khi đó HP lại cứ tụt dần tụt dần vì bị mắt quái tấn công.

◆Shuvian: Lần tới khi chạm trán, tôi sẽ xông lên và hạ gục riêng cục lông đáng ghét đó là được đúng không?

◆Rusian: Xông lên nguy hiểm không đó? Tới nước này mà còn uống bình đen nữa thì không còn gì để dùng nữa đâu.

◆Shuvain: Dùng Charge xông lên rồi dùng Blink quay về là được mà!

Nói xong, Shuvain chợt khựng lại, như thể vừa có linh cảm chẳng lành.

◆Shuvain: Blink thì sao? Dùng được chứ nhỉ?

Đây là kỹ năng dịch chuyển tức thời cự ly ngắn, từ nãy đến giờ vẫn chưa dùng vì chưa gặp nguy hiểm. Để hạ kẻ địch ở phía trong rồi quay lại, đây là kỹ năng phù hợp nhất.

◆Ako: Tên chính thức của nó là Flash Blink đúng không? Nghe cứ như phép thuật ấy nhỉ?

◆Shuvain: Là Thuật Rút Đất ấy! Kỹ thuật chứ không phải phép thuật!

◆Ako: Vậy MP thì sao?

◆Shuvain: Chỉ, chỉ tốn một chút thôi!

◆Ako: Không được!

Ako giơ biểu tượng chữ X lên đầu, ý nói "thua rồi".

◆Shuvain: Cô rốt cuộc là phe nào vậy!

“Vâng, tôi chỉ nói là phép thuật thì không được thôi, chứ tôi đâu có bảo kỹ năng dùng MP là không được đâu…”

Giọng nói từ "Trời" không hề xuất hiện trên kênh chat, vậy mà những người tham gia lại tự ý thêm vào quy tắc ràng buộc!

◆Shuvain: Golem chân chậm chạp, mà chỉ cần hạ Moblin là được rồi đúng không! Cứ dùng Charge hạ gục xong thì đi bộ về là được!

◆Rushian: Bị bắt được thì không bị đánh túi bụi à? Liệu Taunt có kịp không?

◆Shuvain: Xui lắm thì cũng chỉ một chiêu thôi, còn chiêu Breath nữa mà.

◆Ako: Biến thành rồng không phải cũng thuộc loại phép thuật sao…?

◆Shuvain: Á á á á thôi điiiiiiii!

◆Rushian: Cuối cùng cũng vào được tầng sáu…

◆Ako: Mọi người cố lên!

◆Shuvain: Ồn ào quá, làm việc đi!

Đây là bản đồ cuối cùng của Abys. Theo nhiệm vụ mà Master giao thì phải có một viên bảo châu ở đâu đó.

Thế nhưng, sát thương DOT (sát thương theo thời gian) càng lúc càng tăng khi tiến sâu hơn thực sự rất khó chịu. Thuốc hồi phục cứ vơi dần, thời gian khám phá có vẻ sẽ bị giới hạn.

Hơn nữa, kẻ địch cũng không phải yếu, nếu tính cả sát thương trong trận chiến thì không biết chừng nào sẽ “đi đời” mất──.

◆Rushian: Ồ? Hình như có gì đó đang phát sáng đằng kia?

◆Sette: Lấp la lấp lánh này! Có phải là viên bảo châu đó không?

◆Ako: Chắc chắn rồi! Đi thôi!

◆Shuvain: Ơ, nhưng đây chỉ là nhiệm vụ tùy tiện Master nghĩ ra mà? Có chuyện phát sáng như thế thật à?

Chúng tôi dẫn Shuvain đang dấu chấm hỏi trên đầu đi về phía ánh sáng.

Sau khi di chuyển một đoạn, không phải viên bảo châu phát sáng nào đó mà là một con quái vật giống hề, khoác trên mình chiếc áo choàng đen.

À vâng, tên ngài là Emperor of Death phải không ạ?

À vâng, tôi biết, tôi biết mà.

◆Rushian: Field Boss kìaaaaaaaaa!

◆Ako: Là Field Boss (trong hầm ngục) ạ!

◆Shuvain: Không phải EoD đang phát sáng đó thôi!

◆Sette: Khoan đã khoan đã, nó đến đây rồi kìa!

Con boss bay về phía chúng tôi với tốc độ kinh hoàng!

Tiêu rồi tiêu rồi, bằng mọi giá phải chạy thôi!

◆Rushian: Dù là boss thì cũng không đuổi theo mãi đâu! Cố gắng chạy thoát là được!

◆Shuvain: Khoan đã, ở gần con này thì…

◆Ako:

Em

bị

sát thương khủng khiếp quá! Chưa làm gì mà sắp chết rồi!

◆Rushian: Đây là hiệu ứng đặc biệt của boss Abys làm tăng sát thương DOT, đau quá!

Ôi không, HP tụt như điên!

Thế này thì không có Healer sao mà làm Tank được!

◆Rushian: Không thể! Chết mất! Không chịu nổi!

◆Sette: Không có Mutan thì không đánh được!

◆Shuvain: À, hình như bị hóa đá rồi. Ako giải trừ được không?

◆Ako: Là phép thuật nên không thểeeee!

◆Aprikotto: Ôi những nhà thám hiểm dũng cảm, thật đáng tiếc khi các ngươi đã bỏ mạng.

Game Master Aprikotto gửi một tin nhắn khuôn mẫu đến chúng tôi sau khi tất cả bị xóa sổ và quay về thành.

◆Mikan: Bất công, của, chết.

◆Sette: Em yêu cầu thay đổi điều kiện ạ!

◆Shuvain: Mà thật ra, bảo châu bóng tối được đặt ở đâu cơ chứ. Nếu chỉ chạy một mạch đến đó thì có khi được đấy.

◆Rushian: Có lý đó. Nếu tôi ôm lấy nó rồi chạy thục mạng, mọi người đuổi theo sau thì…

Liệu có cơ hội chiến thắng không nhỉ? Khi chúng tôi đang suy nghĩ theo kiểu game thủ như vậy, Master thản nhiên nói một câu.

◆Aprikotto: Bảo châu làm gì có mà tồn tại.

◆Ako: Hả?

Cái gì… cơ chứ…!?

◆Aprikotto: Lần này chỉ là mô phỏng thôi mà, tôi định sẽ coi như các cậu đã nhặt được vật phẩm ở một chỗ nào đó tùy tiện.

◆Shuvain: Kiểu bịa đặt gì vậy trời!

◆Aprikotto: Nhiệm vụ, bối cảnh, hay cả các quy tắc ràng buộc đều do tôi nghĩ ra hết, tất nhiên là bịa đặt rồi.

Master vẫn không hề tỏ vẻ áy náy, bình thản gửi tin nhắn.

◆Aprikotto: Lần này tôi tự mình đóng vai điều hành nên những chi tiết đó hơi tùy tiện, nhưng nếu có thêm người thì có lẽ có thể xử lý theo cách sôi nổi hơn.

À, đúng rồi. Một mình làm thì mấy chi tiết nhỏ nhặt cũng đành tùy tiện thôi.

◆Rushian: Nếu rảnh thì cứ đặt vật phẩm trước là được phải không?

◆Aprikotto: Cũng được, nhưng có nguy cơ bị biến mất hoặc bị nhặt mất. Nếu vứt xuống chân ở trạng thái ẩn mình thì sẽ trông như vật phẩm xuất hiện ngay tại chỗ vậy.

◆Shuvain: Ra là vậy. Thế là sẽ trông giống nhiệm vụ thật rồi.

◆Sette: Hay đấy! Em có vẻ đã hiểu được cách tạo không khí rồi!

Tự tạo nhiệm vụ, có vẻ là một việc khá ổn.

Tự do thiết lập độ khó để tạo ra những nhiệm vụ đầy thử thách, rồi vượt qua chúng để tiến gần hơn đến mục tiêu.

◆Ako: Đoạn giữa thì em hiểu rồi, nhưng cuối cùng vẫn là vấn đề đó ạ.

Ako lơ lửng một đám mây đen trên đầu, vừa viết vừa thể hiện sự khó khăn.

◆Ako: Boss cuối không di chuyển theo cách mình muốn như một con quái vật thông thường, mà độ khó cũng không thay đổi được.

◆Shuvain: Thế thay đổi đối thủ tùy thuộc vào việc hoàn thành nhiệm vụ ở giữa thì sao?

◆Sette: Boss cuối cứ thay đổi xoành xoạch thì nghe hơi lạ lạ.

◆Rushian: Cùng lắm cũng chỉ có boss cuối và boss ẩn thôi mà.

Vậy thì vấn đề là mục tiêu cuối cùng.

Nếu rõ ràng là phải hạ gục boss cuối, thì cần phải tìm cách chuẩn bị một boss cuối phù hợp.

◆Rushian: Mọi người, nếu được hỏi ai là boss cuối của LA, các cậu sẽ trả lời thế nào?

◆Ako: Cái đó thì…

◆Shuvain: Thì…

◆Sette: Phải không?

◆Aprikotto: Ừm…

Chúng tôi nhìn nhau với một cảm xúc khó tả.

Và Mikan thản nhiên nói.

◆Mikan: Gọi Sư Phụ.

À, đúng là phải thế thôi! Chẳng nghĩ ra ai khác ngoài boss cuối cả!

†††††††††

◆Aprikotto: Xin lỗi vì đã phải mời ngài đến đây.

◆Battsu: Không sao đâu.

Sau khi liên hệ với người phù hợp nhất cho vị trí boss cuối, anh ấy đã nhanh chóng đến ngay.

Dù chúng tôi đã nói sẽ đến chỗ anh ấy, nhưng anh ấy lại đích thân đến tụ điểm của chúng tôi, tôi thậm chí còn thấy hơi lo lắng, không biết có âm mưu gì không nữa.

◆Rushian: Black Wizard-san cũng đến rồi ạ.

◆†Black Wizard†: Tôi được mời đến vì muốn làm một số việc trước khi game này kết thúc mà.

Black Wizard-san ngồi trên ghế ở tụ điểm, nhún vai một cái và nói.

◆†Black Wizard†: Trước khi máy chủ đóng cửa, tôi cũng có nhiều kế hoạch. Rất hoan nghênh mọi người cùng bàn bạc.

Thật là đáng quý, đáng quý quá.

Với Battsu và Black Wizard-san, dù ai làm boss cuối cũng đều hợp lý cả.

Thậm chí nếu cả hai cùng trở thành kẻ địch thì tôi còn hài lòng hơn nữa.

◆Battsu: Dù sao thì, tôi cũng đoán được nội dung rồi. Chắc cũng giống tôi thôi.

◆Rushian: Thật sao!?

Quả nhiên là Valenstyne, Guild đã để lại tai tiếng trong lịch sử LA. Đúng là không có ý định kết thúc trò chơi này một cách đơn giản.

Thế nhưng, ngay cả khi họ định làm gì đó vào cuối cùng, tôi cũng không nghĩ là họ lại có cùng ý tưởng với chúng tôi đâu──.

◆Battsu: Trong trận công thành cuối cùng, chúng ta sẽ chiếm hết mọi cứ điểm, để chứng minh cả cái game này chỉ là bàn đạp cho bọn mình rồi kết thúc game, đúng không? Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đây!

◆Rushian: Hoàn toàn không phải vậy!

◆Ako: Cái kế hoạch kinh khủng gì thế kia!?

◆Battsu: Hả? Không phải ư?

Battsu hiện dấu hỏi chấm to tướng trên đầu.

Người này nói ra mấy lời đáng sợ một cách bình thản ghê!

◆Battsu: Nhưng mà cũng tương tự thôi đúng không? Trước khi game kết thúc, chuyện cần làm chỉ là phân định thắng bại thôi mà.

◆Aprikotto: Xin lỗi, bọn tôi không có kế hoạch điên rồ đến mức đó.

Ngay cả Hội trưởng của chúng ta cũng phải toát mồ hôi lạnh.

May thật, nếu phe mình không có kế hoạch gì thì có khi đã bị cuốn vào kế hoạch bá chủ mọi cứ điểm của anh ta rồi.

◆Kuro no Majutsushi: Haizzz, Valenstein đúng là từ đầu đến cuối lúc nào cũng loạn cả lên.

◆Battsu: Gì mà loạn? Kiểu gì thì Kuro cũng đang nghĩ mấy chuyện tào lao thôi chứ gì.

◆Kuro no Majutsushi: Kế hoạch của bên tôi thì hòa bình hơn nhiều.

Đúng là thủ lĩnh của Guild TMW lớn nhất có khác.

Thậm chí có khả năng anh ta còn nghĩ ra cách kết thúc game vui hơn cả bọn tôi nữa.

Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng hy vọng của tôi đã…

◆Kuro no Majutsushi: Trong trận công thành cuối cùng, một số thành viên chủ lực, khoảng một nhóm nhỏ thôi, sẽ rời khỏi guild.

◆Kuro no Majutsushi: Và tấn công những cứ điểm mà các thành viên guild còn lại đang trấn giữ.

◆Rushian: Thế thì tệ hại nhất rồi còn gì!

Hy vọng của tôi tan vỡ chỉ trong vài giây.

Ôi ghê quá! Người này lại nghĩ ra chuyện kinh khủng gì nữa vậy!

◆Kuro no Majutsushi: Nó giống như một cuộc nội chiến guild thôi mà, chuyện bình thường ấy mà.

◆Rushian: Đến phút cuối cùng, để chứng minh rằng chỉ một nhóm chủ lực cũng có thể đánh bại toàn bộ thành viên còn lại của guild, kết thúc như vậy có khi còn tệ hơn bị guild khác tiêu diệt không nhỉ?

◆Ako: Cứ như kiểu Hội trưởng và Neko Hime-san sẽ đánh bại tất cả chúng ta rồi kết thúc ấy nhỉ.

◆Shuvain: Đến cả ta đây cũng không làm tới mức đó đâu.

◆Battsu: Chẳng khác gì lời mỉa mai cả, haha.

Mấy người này không có ý tưởng kết thúc game một cách vui vẻ và hòa thuận chút nào à.

Tôi định nói là "Vì là chuyện của bên tôi nên nếu từ chối thì cũng chẳng sao đâu", nhưng giờ thì thấy không cần khách sáo nữa rồi.

◆Aprikotto: Ta có một chuyện muốn nhờ hai người, những kẻ đang nghĩ đến mấy chuyện như Ma Vương vậy.

◆Battsu: Ồ, chuyện gì thế?

◆Kuro no Majutsushi: Đằng nào game cũng kết thúc rồi, đa phần mọi chuyện tôi đều có thể hợp tác.

Khi hai người họ quay sang nhìn, Ako đại diện hỏi:

◆Ako: Hai anh có thể trở thành Boss cuối của game này không ạ?

◆Kuro no Majutsushi: Ra vậy. Nghĩa là muốn tổ chức một sự kiện người chơi, tự mình tạo ra một cái kết cho game này à.

◆Battsu: Nếu nói về ai là Boss cuối của server này thì chỉ có tao hoặc tên này thôi chứ gì.

Cái kiểu chấp nhận một cách đơn giản như vậy mới đúng là Boss cuối chứ.

◆Rushian: Kế hoạch là mọi người sẽ cùng nhau thử thách những nhiệm vụ đã chuẩn bị sẵn, và cuối cùng thì hai anh sẽ xuất hiện với vai trò Boss cuối.

◆Ako: Nếu rảnh thì hai anh có thể tham gia ngay từ những nhiệm vụ giữa chừng luôn ạ!

◆Sette: Đồng đội của mình lại là Boss cuối, nghe có vẻ vui nhỉ?

Chúng tôi hỏi "Sao? Sao? Không tham gia ư?", thì Battsu đáp:

◆Battsu: Ừm… sao nhỉ.

Ôi, có vẻ phản hồi không tốt lắm.

Có chỗ nào không đồng ý sao?

◆Battsu: Vì các người muốn vui nên bắt tôi đóng vai kẻ thua cuộc à? Nghe có vẻ không đúng lắm.

◆Rushian: À, chuyện đó thì không sao đâu.

◆Aprikotto: Ừm, hai người có thể thắng đấy.

◆Battsu: Ồ?

Đó đương nhiên là điều chúng tôi đã tính đến.

Không thể nói "hãy thua vì bọn tôi" được mà.

◆Aprikotto: Chúng tôi sẽ điều chỉnh sao cho tỉ lệ thắng bại là năm mươi năm mươi, dựa trên khả năng cá nhân, cấp độ và trang bị của đôi bên. Dù không thể nói là cứ dốc toàn lực đi, nhưng cũng không nói là phải thua đâu.

◆Battsu: Boss cuối thắng thì là Bad Ending chứ gì. Thế có ổn không?

◆Aprikotto: Chuyện đó thì cứ xem như là "chuyện đó". Nếu là kết quả của việc dốc toàn lực chiến đấu thì không sao đâu.

Tuy nhiên, dù sao cũng là xử lý với vai trò Boss cuối của game, nên là:

◆Rushian: Sẽ có giới hạn thời gian, nhưng nếu có thể cho chúng tôi thử thách nhiều lần dù có thua thì sẽ rất tuyệt.

◆Kuro no Majutsushi: Ra vậy. Thế thì tôi chỉ cần nói là "Lần này ta sẽ nuốt chửng các ngươi cho bằng hết" thôi đúng không.

◆Battsu: Chết đi sống lại như phe nhân vật chính đúng là phiền phức nhất luôn.

Đó chính là lý do tôi muốn nhờ hai người đấy.

◆Rushian: Đúng vậy, đúng vậy. Hai người, đặc biệt là Battsu, cứ như kiểu nếu đánh với đối thủ yếu hơn thì toàn thắng là chuyện đương nhiên, chỉ cần thua một trận dù là bất cẩn cũng coi như thất bại ấy nhỉ?

◆Battsu: Đám tép riu mà có thể gây khó dễ thì chứng tỏ bản thân nó cũng là tép riu thôi.

Lời lẽ nghiêm khắc ghê.

Thành thật mà nói, bọn tôi không thể khắc kỷ đến mức đó.

◆Rushian: Phe bọn tôi thì ngược lại, dù thua bao nhiêu lần đi nữa, chỉ cần thắng được một lần cuối cùng là "Yeah!" rồi vui sướng reo hò được rồi.

◆Aprikotto: Vì thế, chúng tôi dự định cấu trúc sự kiện theo kiểu chúng tôi sẽ thất bại rất nhiều lần trong các nhiệm vụ, nhưng cuối cùng sẽ giành được chiến thắng duy nhất một lần.

◆Battsu: Toàn thắng thì tao thắng, thua một lần là tao thua à, haha.

◆Shuvain: Ngoài hai người ra thì còn nhờ được ai nữa chứ?

◆Battsu: Tao hiểu chuyện rồi nhưng mà…

◆Ako: Sao, sao ạ?

Ako hỏi với biểu cảm hồi hộp, Battsu lại hiện ra dấu X lớn trên đầu.

◆Battsu: Không hứng thú lắm. Bỏ qua.

◆Rushian: Thôi rồi.

Mà đây cũng là lời nhờ vả khó mà. Đành chịu vậy.

◆Battsu: Với lại, tao không thích mấy sự kiện người chơi nội bộ. Nếu là bên phá thì được.

◆Kuro no Majutsushi: Ha ha ha, anh chỉ có thể nói như vậy lúc này thôi.

Kuro no Majutsushi-san cười và nói.

◆Battsu: Hả? Sao tự nhiên mày gây sự thế?

◆Kuro no Majutsushi: Cứ chờ xem. Ngay sau đây, chắc chắn cậu cũng sẽ nói là mình tham gia thôi.

Ơ, là sao? Sao Kuro no Majutsushi-san lại có thể nói vậy được?

Trong khi tôi còn đang nghĩ như vậy, thì…

◆Kuro no Majutsushi: Tôi hiểu chuyện rồi. Nhất định tôi sẽ hợp tác.

◆Ako: Thật sao ạ!?

◆Aprikotto: Thật đáng mừng. Chỉ cần một người tham gia là đủ để tổ chức sự kiện rồi.

May quá, Kuro no Majutsushi-san sẽ làm Boss cuối.

Nếu vậy thì không cần cố gắng mời Battsu nữa…

◆Kuro no Majutsushi: Nhưng tôi có một điều kiện. Có thể kết hợp nó với kế hoạch nội chiến guild mà tôi đã ấp ủ không?

◆Aprikotto: Kết hợp à. Gộp hai sự kiện làm một sao?

◆Kuro no Majutsushi: Đúng vậy.

Kuro no Majutsushi-san hiện ra biểu tượng bóng đèn "ting!" trên đầu.

◆Kuro no Majutsushi: Tôi đã nghĩ đến việc một số ít thành viên chủ lực rời đi để gây ra nội chiến, nhưng các thành viên còn lại sẽ không có người chỉ huy và tinh thần cũng không cao.

◆Kuro no Majutsushi: Thành thật mà nói, tôi nghĩ nó sẽ trở thành một cuộc thảm sát chẳng vui vẻ gì.

Dù vậy mà anh vẫn định làm sao, anh kia.

◆Kuro no Majutsushi: Thế nên tôi nghĩ thế này. Một phần nhỏ thành viên chủ lực của TMW, tối đa khoảng một nhóm thôi, sẽ rời đi và trở thành kẻ địch trong sự kiện này, còn các thành viên còn lại thì sẽ tham gia vào phe người chơi thì sao?

◆Aprikotto: Ồ ồ.

◆Rushian: Kuro no Majutsushi-san không làm Boss cuối một mình mà sẽ làm Boss cùng cả đội à.

◆Sette: Vậy là những thành viên bình thường của TMW sẽ tham gia vào phe người chơi sao?

◆Kuro no Majutsushi: Nếu Alley Cats, vốn có mối liên hệ với TMW, đứng ra thống nhất chỉ huy, thì các thành viên còn lại cũng có thể phát huy được sức mạnh thường ngày.

◆Aprikotto: À… bởi vì những thành viên cũ của Alley Cats cũng đang được bên đó chăm sóc mà.

Nhân tiện, tôi xin lỗi vì đã gây phiền phức khi ấy.

Tôi vẫn giữ liên lạc thông qua Dii-san và những người khác. Cảm giác vừa vui, vừa phức tạp khi thấy họ có vẻ vui vẻ hơn cả lúc còn ở Alley Cats.

◆Shuvain: Nhưng mà này, phe mình có cửa thắng thật không đấy? Ban đầu chẳng phải mấy người cứ nhất quyết không chịu thua nên mới khơi mào nội chiến à?

◆Sette: Dù bảo là sẽ chỉ huy, nhưng nhỡ mọi người lại mỗi người một ý thì sao?

◆†Pháp sư Hắc ám†: Đội chủ lực có sự phối hợp ăn ý thì mạnh là điều đương nhiên thôi.

◆†Pháp sư Hắc ám†: Vậy thì phía bên các cậu hẳn là muốn thắng bằng số lượng đúng không? Cứ gọi bạn bè của Neko Hime như mọi khi, hoặc rủ thêm các Guild khác là được mà.

À, nếu các thành viên TMW tham gia thì quy mô cũng sẽ lớn hơn.

Vậy là có thể tăng thêm người tham gia nữa nhỉ.

◆Ako: Hội Vệ binh Hoàng gia chắc gọi là họ sẽ đến giúp đấy ạ.

◆Rushian: Ừm, đúng là có vẻ sắp thành một sự kiện khá lớn, nên mình cũng nên gọi thêm bạn bè thì hơn.

Nếu không gọi thì ngược lại lại thành ra mình tự gạt họ ra ngoài.

Ban đầu, nguyện vọng của bọn mình là được làm một nhiệm vụ cuối cùng thực sự xứng đáng là "hồi kết". Dù quy mô lớn sẽ hơi vất vả, nhưng xét một khía cạnh nào đó thì lại đúng với mục tiêu ban đầu.

◆†Pháp sư Hắc ám†: Tức là, phía bên này với lực lượng mạnh nhất là đội hình Ace của TMW, đối đầu với...

◆Aprikotto: ...liên quân gồm các thế lực còn lại của TMW, chúng tôi – Alley Cats, Hội Vệ binh Hoàng gia của Neko Hime và bạn bè cá nhân của từng người, phải không?

◆†Pháp sư Hắc ám†: Số lượng chênh lệch áp đảo. Nếu thắng trận này, các cậu sẽ danh chính ngôn thuận trở thành kẻ mạnh nhất.

◆Rushian: Người này đúng là chỉ có ý định chiến thắng thôi mà!

Dù số lượng chênh lệch khá lớn mà tự tin ghê gớm thật. Ngay cả trước khi sự kiện bắt đầu mà đã nói năng cứ như trùm cuối rồi.

◆†Pháp sư Hắc ám†: Tôi thấy khá thú vị đấy, các cậu nghĩ sao về hướng này?

◆Battsu: Này, chờ đã!

Battsu đột ngột xen vào cuộc nói chuyện.

◆Battsu: Hướng đi thay đổi rồi đấy! Được càn quét đám lính quèn đông đảo thì vui chết đi được chứ còn gì nữa!

◆†Pháp sư Hắc ám†: Tôi đã nói rồi mà, cậu sẽ tham gia thôi.

Battsu đứng bật dậy, tức giận đến mức hiện cả icon giận dữ, còn Pháp sư Hắc ám thì chỉ cười tủm tỉm.

Hoá ra người này đã đọc trước đến đây rồi sao...!

◆Aprikotto: Cứ có hứng thú là được rồi. Thế nào Battsu, cậu có hợp tác không?

Trước khi hai người họ kịp cãi cọ, Master đã giành lấy lời. Battsu ra vẻ nhún vai một cách giả tạo rồi nói:

◆Battsu: Bị chủ xị quen biết nhờ vả thì mấy đứa tốt bụng như tụi này chỉ có nước tham gia thôi chứ biết làm sao giờ? Haiz, thật là bó tay mà.

◆Rushian: Vâng vâng.

◆Ako: Người của Guild cậu cũng sẽ đến sao ạ?

◆Battsu: Có đến đủ không thì tôi không biết, nhưng tôi sẽ gọi.

Warenstein bản thân cũng sẽ tham gia phe trùm cuối sao.

À, vậy thì…

◆Rushian: Tóm lại, điểm nhấn của sự kiện cuối cùng này sẽ là trận quyết chiến giữa đội Trùm cuối do Pháp sư Hắc ám và Battsu tuyển chọn đấu với Liên quân Người chơi... đúng không?

◆†Pháp sư Hắc ám†: Đúng vậy đấy.

◆Shuvain: Không thể thắng nổi đâu!

◆Ako: Đây không phải là trùm cuối thật sao! Không đời nào!

Sức mạnh của đối thủ đã phình to hơn dự kiến rất nhiều!

Nếu không có giới hạn, ngay cả toàn bộ bọn mình đấu với một mình Battsu còn khó mà thắng nữa là!

◆Battsu: Sẽ có những giới hạn đặt ra trên đường đi chứ? Ban tổ chức tự lo liệu đi.

◆Rushian: Bọn mình đã bị biến thành ban tổ chức rồi! Bọn mình đáng lẽ chỉ cần chơi vui vẻ thôi mà!

◆†Pháp sư Hắc ám†: Các cậu cũng cứ vui vẻ đi. Phía tôi cũng sẽ tận hưởng đủ rồi.

Chắc hẳn là họ đang mường tượng cảnh hạ gục bọn mình. Cả hai người đều kêu lên một tiếng đầy khoái chí!

Ưm, dù được họ hợp tác thì rất mừng, nhưng có vẻ quy mô sẽ lớn hơn dự kiến rất nhiều.

"Sao đây, ổn không nhỉ?"

"Dường như mọi thứ đã không còn theo kế hoạch ban đầu nữa."

"Việc chuẩn bị có vẻ sẽ vất vả lắm đây."

Bọn mình vốn định tổ chức sự kiện này một cách âm thầm thôi, nhưng thế này thì việc chuẩn bị chắc chắn sẽ rất cực nhọc.

"Nhưng mà đông người thì vui hơn chứ!"

"Đúng vậy, không sai chút nào."

"Nghe thú vị thật đấy nhỉ..."

Một quân đoàn toàn những người chơi top đầu, rõ ràng không khác gì trùm cuối, đối đầu với chúng ta, những người chơi bình thường.

Nếu nghĩ đây là nhiệm vụ cuối cùng, thì mình cũng muốn có một không khí lễ hội như thế này.

"Đây là lần cuối cùng rồi. Một lễ hội như thế này thì rất đáng hoan nghênh."

"Bọn mình có thể làm tròn vai trò chủ trì được không đây?"

"Đây là sự kiện của chúng ta mà, chắc sẽ không có quá nhiều người đến nỗi không kiểm soát được đâu."

"Nghe cứ như điềm báo vậy!"

Thôi đi Ako, cảm giác cứ như vừa chỉ ra điềm báo là nó sẽ thành sự thật vậy!

Dù sao thì, nếu có thể, mọi người dường như đều rất hào hứng.

"Vậy thì làm thôi nào, nhiệm vụ cuối cùng của Legendary Age, do Alley Cats chủ trì!"

"Hãy cố gắng lên!"

"Sẽ bận rộn lắm đây, phải sắp xếp lại sự kiện thôi."

"Tuyệt vời! Nếu cứ như cũ thì tôi còn thấy chưa đủ đâu."

"Mình cũng sẽ gọi bạn bè!"

"À..."

Mikan khẽ giơ tay lên và nói:

"Con có thể đi tìm Sư phụ được không ạ?"

"Được!"

"Hoan hô!"

Mọi ý kiến đều thống nhất.

Nhiệm vụ cuối cùng này, hãy làm thật hoành tráng để đón cái kết nào!

◆Aprikotto: Mọi chuyện đã được thống nhất. Phía chúng tôi cũng rất muốn được tham gia!

◆†Pháp sư Hắc ám†: OK, bên tôi cũng sẽ cử người đến để trao đổi. Đầu tiên là về lịch trình đã.

Có thể sẽ có lúc ban tổ chức còn non nớt làm phiền người tham gia. Cũng có thể không sôi động như mong đợi, hoặc cái kết không được như ý.

Nhưng mà không sao cả, đây là lần cuối cùng rồi mà.

Dù thành công hay thất bại, chỉ cần kết thúc với cảm giác "Mình đã làm được!" thì đó chính là đích đến.

Hướng tới cái kết mà bọn mình mong muốn, sự kiện cuối cùng đã bắt đầu chuyển động.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận