May mắn thay, cô y tá học đường vẫn còn mở cửa phòng y tế.
Tôi, cô Neko Hime và Master ba người chúng tôi cùng đưa Ako vào, còn Segawa, cô Sette và Futaba thì đang chờ bên ngoài.
“Hô hấp ổn định, mạch đập và nồng độ oxy trong máu đều không vấn đề. Chắc lát nữa là tỉnh thôi.”
Kiểm tra xong tình trạng của Ako, cô y tá nói.
“Thật không ạ? Có cần gọi xe cấp cứu thật không?”
“Tất nhiên khi tỉnh dậy tôi vẫn khuyên nên đến bệnh viện. Nhưng nếu không bị đập đầu thì chưa đến mức phải gọi xe cấp cứu đâu.”
“Cô nói thế lỡ Ako có mệnh hệ gì thì cô có chịu trách nhiệm không?!”
“À, cái đó thì…”
Cô y tá cứng họng. Y như rằng không tự tin mà!
Tự nhiên ngất xỉu thế này, tôi còn chẳng biết Ako bị làm sao nữa!
“Bình tĩnh đi. Cô giáo Yamamoto không có lỗi.”
“Tôi biết nhưng mà!”
“Cô giáo Yamamoto, sau đó tôi sẽ…”
“À, vâng. Vậy cô giáo Saitō, nhờ cô vậy.”
Với những bước chân thoăn thoắt, phải nói là đúng kiểu “vội vã”, cô y tá rời xa chiếc giường Ako đang nằm. Rồi cứ thế đi thẳng ra khỏi phòng y tế.
“Sao lại vô trách nhiệm thế…!”
“Tôi đã bảo cậu bình tĩnh lại rồi mà. Y tá học đường không phải là bác sĩ, làm sao có thể chịu trách nhiệm về kết quả được.”
Ơ, cô y tá học đường không phải bác sĩ à? Thế thì càng chẳng hiểu gì sất!
“Nếu thế thì gọi xe cấp cứu cho người có chuyên môn… Nghĩ vậy là sai à…?”
Nghe nói “bình tĩnh đi” mãi, tôi cũng đã trấn tĩnh lại một chút.
Đúng là nhìn Ako như đang ngủ thôi, không có vẻ gì là yếu lắm.
Nhưng trước khi ngã thì rõ ràng là không bình thường chút nào mà.
“Cô giáo đã thấy nhiều trường hợp học sinh ngất xỉu vì tập luyện thể thao quá sức rồi. Chắc chắn trường hợp của em Tamaki là kiểu ngất không đáng lo đâu.”
Ngất mà không đáng lo cũng có sao!? Chuyện này đâu phải thường ngày đâu!?
“Môn thể thao của cô giáo, ừm…”
“Cô học đấu vật ở đại học à?”
“Ừm, thảm tập của đội cứng lắm, đúng không? Ngất vì bị khóa chân, ngất vì bị tấn công. Cô không dám nói là quen thuộc, nhưng thỉnh thoảng cũng có.”
Cô giáo gật đầu đầy tự tin.
“Dù là điều được dạy trong các khóa sư phạm, nhưng hội chứng tăng thông khí ở tuổi dậy thì không phải là chuyện hiếm. Bình thường là gọi xe cấp cứu đến nơi thì đã tự hết rồi.”
“Vậy… vậy sao ạ?”
Thấy hai người bình tĩnh, tôi cũng thấy nhẹ nhõm đi một chút.
“Từ việc tăng thông khí lại xem phải cái hình ảnh gây sốc nữa, có vẻ như em ấy bị ‘quá tải’ về tinh thần. Ít nhất là cơ thể không sao cả nên Nishimura cũng yên tâm đi.”
“Vâng, vâng ạ…”
“Tất nhiên khi tỉnh lại cô sẽ chịu trách nhiệm đưa em ấy về nhà.”
“Cảm ơn cô.”
Tôi cứ làm phiền cô giáo đến phút cuối cùng.
Không, không chỉ cô giáo. Vừa nãy tôi còn lỡ lời với cô y tá nữa chứ.
“Phải xin lỗi cô y tá mới được… Mình lỡ trút giận lên cô ấy rồi…”
“Do cậu hoảng loạn vì tình huống bất ngờ thôi, cô giáo Yamamoto cũng sẽ không để ý đâu.”
Nhưng cô giáo đâu có lỗi gì.
Tất nhiên, Ako ngất cũng không phải lỗi của em ấy. Cả Master và cô Neko Hime đã ở bên cũng vậy.
“Tất cả là do tôi. Tôi đã biết rồi mà. Biết rõ Ako có điều bất thường ngay từ đầu rồi.”
Đáng lẽ phải dừng chuyện chuyển sinh hay gì đó ngay từ sớm thì đã không xảy ra chuyện này.
“Hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn, mọi người vui mừng khôn xiết, Ako đã chấp nhận rồi. Rằng LA sẽ kết thúc. Rồi em ấy bị sốc, thế mà tôi lại vô tư nghĩ đến chuyển sinh, chuyển sinh…”
Với Ako, người cho rằng thế giới LA là thế giới thật, hệ thống chuyển sinh không phải là chuyện đơn giản.
Nếu bị nói rằng cấp độ của bản thân, thứ đã sống bấy lâu nay, sẽ trở về 1 và phải làm lại từ đầu, thì không thể dễ dàng đưa ra quyết định được.
“Đã làm ầm ĩ chuyện ‘vợ’ này nọ rồi lại thế này… Phải xin lỗi Ako thế nào đây…”
Chính tôi là người đã đề nghị chuyện chuyển sinh. Chính tôi là người đã dồn Ako vào thế khó, với suy nghĩ rằng nếu cùng nhau hoàn thành những điều còn dang dở, em ấy sẽ dần chấp nhận việc game đóng cửa.
Có rất nhiều điều tôi hối hận khi ở bên Ako, nhưng đây là lần đầu tiên tôi mắc phải sai lầm lớn đến vậy.
Không, không phải. Trước giờ tôi đã quá may mắn rồi.
Tôi đã từng làm tổn thương Ako rất nhiều lần. Việc những chuyện đó không trở nên nghiêm trọng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
“Đúng là tôi ở ngoài đời thật sự là thằng vô dụng, đồ bỏ đi… Có tư cách gì mà lớn tiếng với Ako chứ…”
“Thôi đi Rushian. Đừng quá gánh trách nhiệm. Ngược lại, lần này tội lỗi của tôi mới nặng.”
Master đặt tay lên vai tôi,
“Ban đầu, chính tôi là người đã nói hãy ‘dọn dẹp’ mọi thứ, hãy để LA không còn hối tiếc. Và việc sắp xếp tâm lý đó lại chính là điều đã dồn Ako vào bước đường này.”
“Tôi là người đã nói chuyện chuyển sinh mà, nếu không có chuyện đó thì đã không tệ đến mức này.”
“Mục tiêu cuối cùng là do tôi đặt ra. Ngay tại thời điểm đó, chuyện này đã được định đoạt rồi.”
“Làm gì có chuyện đó, tôi nói là để hoàn thiện nhân vật, rồi rủ Ako cùng làm…”
“…Này, hai em.”
Cô giáo ngồi trên ghế cạnh Ako đang ngủ, cất tiếng dịu dàng.
“Khi một trò chơi online kết thúc ấy. Các game thủ đã gắn bó lâu năm, theo hai em thì họ sẽ chấp nhận ‘À, trò chơi này sắp kết thúc rồi’ vào thời điểm nào?”
“Khi nào, thì… ơ…?”
Tôi chợt nghĩ sao tự nhiên lại nói chuyện này, nhưng lại không thể nghĩ là chuyện không liên quan.
Nếu phải nói ra một thời điểm cụ thể.
“…Là khi dịch vụ ngừng hoạt động được công bố, phải không ạ?”
“Còn em Goshōin thì sao?”
“Chắc là khi máy chủ thực sự đóng cửa… Chẳng thể không chấp nhận được ạ.”
“Ừm, cả hai em đều đúng. Cũng có rất nhiều người như vậy.”
Nhưng, cô giáo cười khổ và nhìn chúng tôi với ánh mắt dịu dàng.
“Điều đáng ngạc nhiên là, có rất nhiều người dù dịch vụ đã kết thúc nhưng vẫn không cảm thấy thực tế, vẫn chưa chấp nhận được dù máy chủ đã đóng cửa.”
“Kết thúc rồi mà vẫn chưa chấp nhận được ạ?”
“Ừm.”
Cô giáo mỉm cười, như thể đang nhớ lại điều gì đó.
“Máy chủ đóng, không thể đăng nhập được nữa, thế mà vẫn không chấp nhận được. Ngày hôm sau, họ nghĩ ‘À, trò chơi này không thể chơi được nữa rồi’… Rồi ngày tiếp theo cũng lại nghĩ vậy… Dù một tuần, một tháng trôi qua… Cứ thế một thời gian dài trôi đi, họ mới dần chấp nhận được một chút. Cũng có rất nhiều người như vậy đấy.”
“Cần một thời gian dài, mới có thể…”
Có lẽ tôi cũng chẳng khác gì những người đó.
Tôi đã đặt ra mục tiêu là tận dụng khoảng thời gian cuối cùng này một cách ý nghĩa, vì LA sẽ kết thúc.
Nhưng nếu hỏi liệu tôi có chấp nhận được khi nó thực sự kết thúc hay không, thì tôi hoàn toàn không tự tin chút nào.
Và, không chỉ riêng tôi.
“Chắc chắn Ako là kiểu người như vậy…”
“Hẳn là thế rồi.”
“Cô giáo cũng nghĩ vậy.”
Cô giáo nhẹ nhàng vuốt ve má Ako đang ngủ với vẻ mặt bình yên, rồi nói.
“Nhưng em Tamaki lại nghiêm túc một cách kỳ lạ, nên em ấy đã cố gắng chấp nhận một cách đàng hoàng.”
“Em ấy nghĩ rằng mình phải chấp nhận nó sao?”
“Việc chuyển sinh, trở về con số 0 một lần nữa, đối với em ấy có lẽ đã giống như khoảnh khắc mình được tái sinh. Kiểu như phải sống lại, phải bắt đầu lại từ con số 0 vậy.”
Chuyển sinh trong LA, chỉ đơn giản là bắt đầu lại từ con số 0 trong LA.
Nhưng tại thời điểm này, có lẽ Ako không nhìn thấy điều đó theo cách đó.
Cảm giác như chết trong LA, rồi phải được tái sinh ở ngoài đời thật vậy.
“Đáng lẽ chỉ cần từ từ chấp nhận nó một cách thoải mái theo thời gian là được, nhưng em ấy lại nghĩ phải làm ngay lập tức. Đáng lẽ không cần phải cố gắng đến vậy.”
"Rõ ràng là mình đã ép Ako quá rồi... Mình cứ nói mãi LA sẽ kết thúc, nên cuối cùng Ako cũng cố gắng chấp nhận cùng mình..."
Vậy mà Ako cứ khăng khăng game này sẽ không kết thúc.
"Mình cứ nghĩ phải cùng mọi người trải qua những giây phút cuối cùng, rồi tự làm tự chịu, để rồi đẩy Ako vào đường cùng."
"...Em nghĩ quá rồi đấy."
Thầy Saito khẽ vỗ vỗ vào hông tôi, rồi thúc giục tôi nhìn về phía Ako đang ngủ say.
"Chẳng phải em Tamaki là người sợ bị bỏ rơi hơn ai hết sao? Nếu nói em ấy cứ làm gì mình thích một mình thì em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Chuyện đó thì... có lẽ còn đẩy cô ấy vào đường cùng hơn nữa."
Có thể Ako đã một mình lao vào các hoạt động biểu tình quá khích chống lại việc đóng cửa game, rồi gây ra rắc rối ở đâu đó. Hoặc có thể cô ấy đã bị phản bội và tổn thương hơn nữa.
"Nhưng mà... vậy thì em phải làm gì đây chứ..."
Tôi chẳng hiểu gì cả. Chẳng thấy được đáp án đúng. Cái "bí kíp" đúng đắn là gì cơ chứ?
Trước câu hỏi chất vấn ấy của tôi, thầy Saito nhẹ nhàng đáp,
"Nishimura-kun, trong đời có rất nhiều chuyện mình không thể làm gì được đâu."
Giọng thầy dịu dàng đến lạ, nhưng lại nói ra một sự thật phũ phàng.
"Cho dù cố gắng đến mấy, cũng có vô vàn chuyện kết thúc trong thất bại mà không liên quan gì đến năng lực của mình. Việc nỗ lực mà không đạt được kết quả cũng chẳng phải chuyện hiếm. Ở trường, em có thể học được điều đó qua các kỳ thi, hoạt động câu lạc bộ hay chuyện tình cảm... Có lẽ *Legendary Age* đã dạy em một bài học quý giá vào phút cuối rồi nhỉ."
Tuyệt vọng không thể tránh khỏi. Đó là kinh nghiệm mà LA đã ban cho tôi sao?
Tôi không cần loại "lòng tốt" thừa thãi đó. Cứ cho tôi một thế giới vui vẻ mãi mãi là đủ rồi.
"Có rất nhiều chuyện em không biết phải làm sao. Những lúc như thế, đừng cố gắng giải quyết một cách gượng ép. Chỉ cần ở bên cạnh và cùng nhau vượt qua là được rồi."
"...Vâng."
Tôi không thể nói "đã hiểu".
Tôi không thể nghĩ rằng mình không có trách nhiệm. Càng lúc tôi càng mất đi sự tự tin để ở bên Ako.
Dù vậy, tôi vẫn phải tiếp nhận lời thầy nói. Tôi nghĩ thế.
***
◆ Ako: Bị ngất xỉu ấy à, đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm trong đời đấy!
Ako vừa chat vừa gửi biểu tượng cảm xúc mặt cười rạng rỡ.
◆ Shuvain: Sao bà nói bằng mặt cười thế hả trời!?
◆ Rushian: Con bé này (run rẩy)
◆ Ako: Thật ra cũng không phải là không có chút ý muốn được ngất xỉu một lần trong đời đâu
Con bé này, lại còn coi việc ngất xỉu là kỷ niệm đẹp nữa...!?
Trong khi tôi đã lo lắng muốn chết, còn tự trách mình nữa chứ!
Không, có lẽ con bé đang cố tỏ ra vui vẻ để chúng tôi không cảm thấy có lỗi chăng...?
◆ Aprikotto: Tôi nghĩ việc ngất vì không thở được hẳn là rất đau khổ chứ...
◆ Ako: Thấy cũng nhẹ nhàng trôi qua lắm đó
◆ Rushian:
Trôi
Qua
Đừng có trôi qua!
À, ít nhất là con bé này chẳng bận tâm gì đến chuyện ngất xỉu cả.
◆ Sette: Con người mà bị chèn ép một cái là ngất ngay lập tức nhỉ
◆ Shuvain: Đừng nói như thể cô có kinh nghiệm rồi đáng sợ lắm!
Sette-san nói một cách thản nhiên như vậy cũng đáng sợ không kém.
◆ Rushian: Vậy là không có chuyện gì nghiêm trọng đâu đúng không?
◆ Ako: Vâng. Tôi vẫn ăn ngon, nhiệt độ cơ thể bình thường, nhờ có Rushian mà đầu cũng không bị đập, nên không cần kiểm tra kỹ đâu ạ
◆ Shuvain: Cô cũng có ích đấy chứ
◆ Sette: Giỏi lắm!
◆ Rushian: Đừng có khen tôi giỏi đến mức chỉ vì thở được chứ!
◆ Ako: Người ta nói là chuyện bình thường ở tuổi dậy thì nên không cần lo lắng đâu ạ
◆ Aprikotto:
Đúng
Là
Lời cô giáo Saitō nói
◆ Rushian: Ừm, đúng là thầy giáo có khác nhỉ
Dù sao thì việc Ako vẫn khỏe mạnh là điều quan trọng nhất.
May quá, thật sự may quá.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi hết trách nhiệm hay không cần bận tâm nữa.
Điều tôi mừng là Ako vẫn bình an vô sự, bất kể những chuyện đó.
◆ Ako: Vậy nên, xin lỗi mọi người nhé, đã làm phiền rồi
◆ Rushian: Người phải xin lỗi là tôi mới đúng. Thật sự xin lỗi
◆ Aprikotto: Chúng tôi đã bắt Ako phải chịu đựng rồi
◆ Ako: Không không không!
Cô ấy lắc đầu lia lịa,
◆ Ako: Thật sự là lỗi của tôi mà. À, khi tôi nhận ra là LA sắp kết thúc, tôi cứ không muốn rời xa mọi người, nhưng rồi mọi người lại chuyển sinh hết, thế là tôi lo lắng đến mức tim đập không ngừng...
Sette-san ôm chầm lấy Ako khi cô ấy đang làm động tác ngượng nghịu,
◆ Sette: Không sao đâu! Dù có chuyển sinh hay không, dù game có kết thúc hay không, chúng ta vẫn sẽ mãi bên nhau mà!
◆ Ako: Sette-san... !
◆ Sette: Ako-chan... !
Sau một hồi ôm nhau, Ako từ từ buông ra và nói.
◆ Ako: Nhưng mà với Sette-san thì giữ một khoảng cách vừa phải thôi...
◆ Sette: Hừm, bây giờ mà cô còn nói vậy thì tôi không tin đâu!
◆ Ako: Aaaaaa, không còn tác dụng nữa rồi!
À, một cuộc đối thoại thật bình yên làm sao. Đến mức không ai nghĩ đây là sau khi Ako bị ngất.
◆ Rushian: Trường cũng chẳng còn bao lâu nữa, thôi thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã nhé
◆ Shuvain: Mấy việc cần làm trong LA cũng đã xong gần hết rồi
◆ Ako: Vâng. Nghỉ ngơi là tốt nhất rồi ạ
À, nhưng ngày mai cô ấy vẫn có lịch trình mà nhỉ.
◆ Rushian: Mai có buổi học thử, nhưng cậu nghỉ đi nhé
Chủ Nhật, đáng lẽ là ngày Ako cũng phải đi học thêm.
◆ Ako: À...
Ako ngập ngừng một chút sau tin nhắn của tôi,
◆ Ako: Đúng vậy, xin lỗi mọi người nhưng chắc tôi không đi được rồi
◆ Rushian: Không sao không sao
◆ Shuvain: Khi nào về tớ sẽ kể lại mọi thứ cho cậu nghe nhé
Dù cô ấy có cố gắng đến thì tôi cũng sẽ ngăn lại thôi.
Việc cô ấy tự biết sức mình mà nói sẽ nghỉ khiến tôi yên tâm hơn.
◆ Rushian: Hay là tôi cũng nghỉ rồi sang nhà Ako nhé. Dù chẳng làm được gì nhiều đâu
◆ Ako: Không không! Tôi ổn mà, anh cứ đi học thử đi ạ!
◆ Rushian: Bị từ chối thẳng thừng như vậy cũng buồn ghê
◆ Ako: Tốn tiền nữa chứ, nếu tôi mà nghỉ vì anh thì lại càng thấy có lỗi hơn!
Bị nói vậy thì tôi chịu. Không thể nào bắt Ako, người vừa mới ngất, phải chịu thêm gánh nặng được.
◆ Rushian: Ừm, hiểu rồi. Vậy tôi sẽ đi học đầy đủ rồi lấy tài liệu về cho cậu nhé
◆ Ako: Vâng, tôi mong... thì không phải, nhưng tôi đợi... cũng không phải luôn
◆ Rushian: Cậu không muốn đi và cũng không hứng thú gì đúng không? Là vậy đúng không?
◆ Shuvain: Cứ yên tâm đi Ako, dù cậu có nghỉ thì vẫn có thể xem lại bài giảng online bao nhiêu lần cũng được mà
◆ Ako: Tôi không thoát được rồi! Aaaaaa!
Dù chỉ là học thử, nhưng đã đăng ký rồi thì tôi mong cô ấy đừng cố trốn.
◆ Aprikotto: Dù sao thì, dù tốt hay xấu, tất cả chúng ta đều đã chuyển sinh. Hãy cùng nhau nâng cấp level thôi nào
◆ Sette: Đúng rồi đó. Giờ thì level sẽ tăng vù vù luôn!
Dù sao thì, tất cả đều là người mới. Level 1.
Đây là thời điểm vàng để level tăng vù vù dù đánh bại bất kỳ kẻ địch nào.
◆ Ako: Cuối cùng rồi, hay là tôi thử đổi chỉ số và kỹ năng sang một Healer đúng nghĩa xem sao?
◆ Rushian: Một Ako đúng nghĩa nghe cứ lạ lạ sao ấy
◆ Ako: Tôi cũng thấy vậy!
Không hề có vẻ giả tạo, Ako thật sự vui vẻ.
Chỉ là, thái độ của cô ấy vẫn có gì đó hơi lạ.
Một Ako thường ngày có lẽ sẽ nói, "Tuy không có gì đáng lo, nhưng nếu anh đến nhà thì rất hoan nghênh ạ!"
Nhưng việc cô ấy nói "không cần đến" vì cảm thấy có lỗi cũng không phải là điều gì đó quá kỳ lạ...
Với một chút băn khoăn ấy, chúng tôi chơi game một lúc rồi giải tán vào đêm đó.
Ngay cả khi tôi đăng xuất, Ako vẫn là người cuối cùng còn đăng nhập.
***
"Ưm, một buổi học thật bổ ích nhỉ. Giá mà Ako cũng đến được thì tốt biết mấy."
「Đổ bệnh bất ngờ như vậy, học thêm ở lò luyện thi đúng là đáng lo, nhưng thôi cũng đành chịu thôi.」
「Bản thân cậu ta thì mừng húm vì được nghỉ mà. Nhưng mà, mấy cái bài giảng trực tuyến thì chạy đằng trời!」
Vừa nói, Segawa vừa đung đưa chiếc túi nhỏ đựng sách luyện thi, tập tài liệu, giấy rời và hộp bút.
Tôi và Segawa đang trên đường về sau buổi học thử dành cho học sinh chuẩn bị lên lớp 12, một hoạt động trong kỳ nghỉ xuân.
Lò luyện thi chúng tôi ghé qua là một ngôi trường lớn, chiếm trọn cả một tòa nhà đồ sộ, nhưng hầu hết các phòng đều gần như kín chỗ.
Nghĩ đến việc có bao nhiêu người đang miệt mài ôn luyện cho kỳ thi mà tôi không khỏi sốt ruột. Chắc chắn sẽ có sự khác biệt lớn về mặt tinh thần giữa những người đi học thêm và những người không.
「Nhưng mà, đúng là ngày đầu tiên nên mệt thật đấy. Dài lê thê, một tiết 90 phút…」
「Bình thường tiết học 50 phút đã thấy mệt rồi, đằng này lại gấp đôi một lúc cơ mà.」
Thời gian học ở lò luyện thi gần gấp đôi so với các tiết học thông thường. Thật tình, tôi không thể nào tập trung nổi.
Dù giữa giờ có chút thời gian nghỉ giải lao, nhưng tôi thực sự chỉ biết lả người nhắm mắt.
「Thế nào, Nishimura? Lần đầu tiên đến lò luyện thi, cảm giác của cậu ra sao?」
Segawa, người đã rủ tôi đi, dùng chiếc túi xách một tay gõ nhẹ vào tay tôi rồi hỏi.
「Khó diễn tả thành lời lắm, đại loại là…」
Tôi không tìm được từ ngữ thích hợp. Nếu cố gắng ghép vào thì có lẽ là:
「Thật sự, cảm giác cứ như đang tìm 'thông tin phá đảo' vậy.」
「Đúng rồi nhỉ! Biết mà!」
Segawa phấn khích reo lên: "Đúng là hiểu nhau quá mà!"
Quả nhiên là vậy mà.
「Cảm giác như họ chỉ nhồi nhét những thông tin cần thiết để vượt qua bài kiểm tra ấy nhỉ.」
「Mấy cái mục tiêu cao cả như 'tận hưởng việc học!' hay 'đào sâu tư duy!' đều bị ngó lơ hết, họ chỉ dạy quy trình để đánh bại con boss mang tên 'bài kiểm tra' thôi.」
「Có khi nó còn giống mấy video hướng dẫn phá đảo game trên mạng nữa ấy chứ.」
「Kiểu như 'để phá đảo môn Lịch sử Nhật Bản thì mấy cái văn hóa từng thời kỳ cứ cho nó nát bét đi, còn việc có học Lịch sử Hiện đại hay không thì sẽ ảnh hưởng đến tổng DPS, nhưng cứ bỏ qua cũng vẫn vượt qua được nếu chỉ muốn phá đảo' ấy mà.」
「Chính nó! Bài giảng ở trường thì dạy kiểu 'kỹ năng nào cũng quan trọng' như mấy buổi phát sóng chính thức, còn ở lò luyện thi thì họ nói thẳng 'kỹ năng rác là kỹ năng rác' nhỉ.」
「Nishimura thấy những bài học kiểu này thế nào?」
「…Nói ra thì hơi tệ với cô Neko Hime, nhưng mà…」
Dù các thầy cô giáo ở trường đã cố gắng để mang lại những bài giảng thú vị, dễ hiểu và có ích cho tương lai – tôi thực sự cảm thấy có lỗi khi nghĩ vậy, nhưng vẫn không thể không nghĩ rằng:
「Tôi thích học ở lò luyện thi hơn là ở trường…」
「Thấy chưa? Biết ngay mà!」
Đó là lý do tớ rủ cậu đấy, Segawa tự mãn gật đầu.
「Vì họ chỉ dạy những gì cần thiết để giải quyết vấn đề, nên rất hợp với dân game thủ chúng mình.」
「Họ dạy kiểu 'đừng có lý sự nữa, học thuộc cách phá đảo đi, tìm ra quy luật rồi thực hiện những thao tác tối thiểu để vượt qua', đúng không nào?」
Tôi biết điều đó không tốt mà, thật sự đấy.
Tôi biết mình nên thực sự hiểu môn học như một kiến thức hàn lâm, và việc học chỉ để thi cử thì về sau sẽ ít có ích. Tôi hiểu mà.
Tôi hiểu hết, nhưng mà…
「Cái kiểu 'chỉ cần học thuộc cách phá đảo, làm theo y hệt, và nếu kết quả là dễ dàng hạ gục thì tốt rồi' lại hợp với bản tính của dân chơi game online…」
「Đúng thế chứ. Bị bảo là 'tự mình suy nghĩ đi vì tôi sẽ dạy công thức tính sát thương' thì phiền phức hơn nhiều đúng không?」
「Ôi, nghĩ đến thôi đã thấy mệt rồi. Tôi tự nghĩ ra vũ khí lý tưởng thôi cũng đủ ói rồi.」
Ví dụ, nếu trong LA, bạn tự mình suy nghĩ thay vì dùng thông tin từ trang web hướng dẫn phá đảo.
Giả sử bài toán đặt ra là: vũ khí lý tưởng khi chiến đấu với quái vật cấp trung, thuộc tộc Thiên Thần, hệ Ánh Sáng là gì?
Phù phép tấn công đặc biệt tộc Thiên Thần tăng 50% sát thương, phù phép tấn công đặc biệt hệ Ánh Sáng tăng 40%, phù phép tấn công đặc biệt cấp trung tăng 30%.
Vậy liệu việc gắn nhiều phù phép tấn công đặc biệt Thiên Thần có mạnh hơn không? Không phải thế. Công thức tính toán sẽ thay đổi tùy thuộc vào việc là phù phép cùng loại hay khác loại. Phù phép ba lần "chống Thiên Thần" (thiên thần, thiên thần, thiên thần) còn không bằng phù phép "chống Thiên Thần, ánh sáng, trung bình" (Anti-Angelic Void Middle Killer) – Trời ơi, ai mà biết được! Không chơi được!
Thật sự, tự mình tính toán và suy nghĩ mọi thứ thì mệt lắm.
Nên tôi thấy mừng hơn nếu họ viết sẵn ra là: "Vũ khí chống Thiên Thần lý tưởng cho Royal Guard là một thanh kiếm một tay hệ Bóng Tối được phù phép gấp đôi hiệu ứng Thiên Thần và hiệu ứng Trung Bình!"
Các giáo viên ở lò luyện thi thì dạy kiểu "đề thi này phải phá đảo như thế này này!", nên cái khái niệm đó tôi đã quen và dễ hiểu hơn nhiều.
Đó là lý do tôi có thể chịu đựng được những tiết học dài lê thê.
「Về cơ bản, thi cử cũng là một kiểu chơi lặp lại (re-run) thôi mà: học, thi thử, học, thi thử, học, thi thật! Nên tôi nghĩ việc cứ mỗi lần lại phải nghĩ ra cơ chế mới là lãng phí thôi.」
「Cái này mình đã làm rồi ở con boss trước! Ngay cả lần đầu thấy cũng có thể tự động né tránh! Đó mới là lý tưởng nhỉ!」
「Không lẽ chúng ta muốn giải quyết các bài kiểm tra bằng cách bỏ qua tư duy sao?」
「'Hoàn thành vô thức' là mạnh nhất mà, cứ thế là được rồi.」
Trong không gian này, những ý tưởng "đồ bỏ" như vậy lại được đóng dấu chứng nhận "Nếu trả lời đúng nhanh chóng thì tốt rồi!". Thật sự có động lực.
「Nếu cứ coi thi cử như phá đảo nhiệm vụ thì có lẽ mình cũng vượt qua được… Hơi có động lực rồi đấy.」
「Giờ thì cậu nghĩ vậy thôi chứ về nhà là vứt sách sang một bên ngay ấy mà. Tớ hiểu rõ cậu lắm.」
「Tôi cũng có cảm giác vậy mà, đừng nói ra chứ.」
Mặc dù nói năng hùng hồn như vậy, tôi có cảm giác mình sẽ khởi động LA ngay khi về nhà.
Vì sắp đến lúc đóng cửa game rồi, biết làm sao được.
「Thôi được rồi, hôm nay cố gắng rồi thì tính sau. Thế nào? Về thẳng không?」
「Ừm, hay là sao đây nhỉ?」
Dù Segawa không nói ra lời, tôi cũng hiểu là cô ấy đang nói "Nếu cậu muốn đi đâu đó thì tớ đi cùng".
Buổi học kết thúc vào khoảng giữa trưa, là thời điểm lý tưởng để đi chơi rồi về nhà.
「Đã đi xa đến đây rồi, tôi cũng muốn rẽ ngang rẽ dọc một chút…」
Chỉ cần đi dạo loanh quanh với Segawa thôi cũng đủ vui rồi.
Dù là ghé vào mấy cửa hàng đồ otaku mà ở nhà không có, hay hào hứng với mấy trò gắp thú không cần thiết ở khu game, hay lục lọi mấy game cũ ở cửa hàng game đã qua sử dụng, tôi nghĩ làm gì cũng sẽ vui.
Nhưng dù biết vậy,
「Hôm nay chắc thôi. Tôi đã hẹn sẽ đi chơi với Ako sau buổi học thêm rồi.」
「Sao không nói sớm đi chứ! Tớ suýt nữa thì dẫm phải mìn rồi.」
「Dù có rẽ ngang rẽ dọc một chút rồi về thì Ako cũng sẽ không giận đâu mà.」
Nói vậy chứ, nếu Ako mà đi chơi với một người con trai khác rồi về, dù là bạn thân đến mấy thì chắc tôi cũng sẽ có chút cảm giác khó chịu. Nghĩ đến đó thì về thẳng nhà là thượng sách.
「Chắc giờ Ako cũng đã ổn định rồi, hay là về ghé thăm nhà Ako nhỉ. Mà tự nhiên đến có phiền không nhỉ?」
「Có nhiều đứa con gái khi bị bệnh thì mặt mũi trông tệ lắm nên không muốn gặp ai cả, nhưng nếu là Ako thì chắc không sao đâu.」
「Mặt mũi tệ thì chúng tôi nhìn nhau mãi rồi mà.」
Vậy thì mua chút quà rồi liên lạc với Ako xem giờ đi được không nhỉ – vừa chạm vào màn hình điện thoại, tôi chợt nhận ra.
Có vài tin nhắn từ một tài khoản lạ.
「Ơ, cái này… là của mẹ Ako.」
「Cậu trao đổi thông tin liên lạc với mẹ Ako từ khi nào thế?」
「Thì cũng có một lần. Nhưng chưa bao giờ có tin nhắn gì cả.」
Mẹ của Ako hiểu rất rõ cảm xúc của con gái mình, rằng dù là mẹ đi nữa, nếu lén lút liên lạc với chồng Ako thì cũng không thể chấp nhận được, nên hầu hết khi có việc, bà đều nói chuyện thông qua Ako.
Với một dự cảm khó chịu mơ hồ, tôi rụt rè mở tin nhắn.
「…………」
「Sao thế? Ako có chuyện gì à?」
Nếu sau này mà triệu chứng vẫn còn thì sao đây?
“Khổ thân quá đi mất, thế này thì chỉ còn nước LA một cách hợp pháp cả đời thôi!”
Ako cười ha ha.
Tôi cứ nghĩ từ giờ mình sẽ phải bảo vệ Ako, không thể để em ấy tổn thương thêm nữa. Nhưng hóa ra tôi đã quá ngây thơ.
Cái ngày Ako gục ngã vì không chịu nổi thực tế, em ấy đã gần như suy sụp rồi.
Sáng nay, mẹ đã nói chuyện qua điện thoại với một bác sĩ tâm thần quen.
Tôi bảo Ako cứ nghỉ ngơi, còn mình thì ngồi ở phòng khách nghe mẹ kể chuyện.
Bà Tamaki, người mà lúc nào cũng trông vui vẻ, giờ lại nói với vẻ mặt trầm buồn.
“Bác sĩ chẩn đoán là con bé chỉ cần nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng một chút là sẽ khỏe lại thôi, không cần phải uống thuốc hay nhập viện gì phức tạp đâu.”
“Bệnh danh thì…?”
Tôi hỏi, mẹ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Bác sĩ nói là nếu đặt một cái tên bệnh to tát cho những biến động tâm lý nhỏ của tuổi dậy thì thì chỉ khiến tình hình tệ hơn thôi. Bà ấy bảo trong vòng nửa năm mọi chuyện sẽ trở thành trò đùa, nên không sao đâu…”
“À… vậy ạ…”
Đúng là nếu bị nói mắc chứng ám ảnh cưỡng chế hay PTSD gì đó thì mình cũng dễ tin là mình bị thật.
Có lẽ đối với bác sĩ, đó chỉ là một học sinh tuổi dậy thì đang gặp vấn đề vì những suy nghĩ ám ảnh quá mức, và nó sẽ sớm khỏi thôi.
Nếu cuối cùng sẽ khỏi thì tốt quá rồi. Trở thành chuyện để cười là điều đáng mừng.
“Nhưng chúng cháu không còn nửa năm nữa… Chỉ hai tuần nữa thôi là…”
Trời ơi, không thể tin được.
“Tất cả là do lỗi của cháu… Cháu thực sự xin lỗi…”
“Không phải đâu con. Là do mẹ con ta chưa đủ thấu hiểu mới đúng.”
Mẹ đặt tay lên má.
“Mẹ cũng không rõ lắm, nhưng cái việc ‘dịch vụ kết thúc’ ấy, có phải giống như một bộ truyện tranh ngừng phát hành hay một ca sĩ mình yêu thích giải nghệ không?”
“À, đúng rồi ạ. Đối với những người không hiểu thì cứ nghĩ như thế là được ạ.”
Có những trường hợp, chuyện này thực sự có thể để lại vết thương lòng không hề nhỏ với một số người.
“Vậy là không làm được gì nữa rồi… Không thể dễ dàng quên đi, cũng không thể van xin nó đừng dừng lại…”
Có những cuộc chia ly không thể tránh khỏi. LA đã dạy chúng tôi bài học cuối cùng đó.
Cô Neko Hime từng nói vậy, nhưng cũng có những người không thể chịu đựng nổi sự chia ly.
“Phải làm sao đây…”
“Khổ thật đấy con ạ…”
“Ưừm…”
Một tiếng rên khe khẽ vang lên.
Tôi đưa mắt nhìn thì thấy Ako đang lườm chúng tôi qua khe cửa.
Sao em ấy lại xuống phòng khách? Không nhìn màn hình LA có ổn không vậy?!
“Rushian, anh đang nói chuyện gì với mẹ đấy ạ…?”
“Chuyện của Ako chứ gì! Còn chủ đề nào khác nữa à!”
“Anh không nói gì kỳ quặc đấy chứ…?”
Tôi đang nói chuyện về việc tâm hồn và thể xác của Ako đang thay đổi một cách bất thường đấy!
“Làm gì có chuyện đó? Hideki cũng sắp về rồi, Ako về phòng đi.”
“Nếu anh ấy về thì ít nhất cũng phải ra tiễn chứ ạ.”
“Đừng làm Hideki lo lắng nữa.”
“Vâng ạ…”
Ako nói “Tí nữa gặp nhau trong LA nhé!” rồi quay trở lại phòng.
Ôi thôi, tôi cứ thấp thỏm không yên.
“Bản thân em ấy không nhận ra mới là đáng sợ nhất… Thật sự phải làm sao đây…”
“Ưm, dù sao thì cũng may là Hideki đã đến.”
“Hả? Cháu có làm được gì đâu ạ?”
Mẹ buồn bã lắc đầu.
“Con bé đó, từ hôm qua cứ đi đâu cũng mang theo máy tính… Ăn cơm, tắm rửa, thậm chí vào toilet cũng không chịu rời tay. Vậy mà bây giờ lại tự nhiên xuống đây nói chuyện… Đúng là có Hideki ở đây thì khác hẳn. Cảm ơn con.”
“…Con có làm gì đâu ạ.”
Tôi ở đây thì em ấy sẽ vui vẻ hơn một chút sao?
Cái sự vui vẻ hời hợt ấy thì có tác dụng cứu vãn gì chứ.
Tôi phải làm sao đây, mình có thể làm được gì chứ.
Khi LA không còn nữa, tôi và Ako thậm chí còn chẳng thể là vợ chồng trong game, tôi cũng không biết mình còn lại gì nữa.
Thế nhưng, cảm giác thôi thúc muốn làm gì đó, muốn cứu vãn mọi chuyện cứ cuộn trào khắp cơ thể tôi.
Đây là chuyện riêng tư của Ako, nhưng không phải là chuyện có thể giấu được.
Về đến nhà, tôi lập tức liên lạc với mọi người.
◆ Shuvain: Ý là nghiện LA hả? Chẳng thấy vui vẻ gì hết, khó chịu quá đi.
◆ Sette: Trời ơi, Ako-chan… Làm sao bây giờ…
◆ Aprikotto: Tình hình nghiêm trọng thật đấy.
◆ Mikan: Lo lắng.
Ngay cả Mikan cũng lo lắng đến mức này thì đúng là một vấn đề nghiêm trọng.
◆ Neko Hime: Bác sĩ chẩn đoán là cứ sống bình thường thôi, đúng không?
◆ Rushian: Vâng. Sắp đến kỳ nghỉ xuân rồi, cứ nghỉ ngơi như thế, chắc chắn sẽ ổn trước khi năm học mới bắt đầu mà không cần lo lắng gì đâu ạ.
◆ Shuvain: Không cần nhập viện thì tốt rồi…
◆ Aprikotto: Nếu không có chuyện dịch vụ kết thúc trước kỳ học mới thì có thể thong thả chờ đợi rồi.
◆ Rushian: Vấn đề là ở chỗ đó.
Nếu không khỏi mà cứ thế phải đối mặt với ngày LA thật sự kết thúc thì em ấy sẽ ra sao đây?
Tôi nhắm mắt lại, cảm giác Ako mất hết sức lực trong vòng tay mình lại ùa về.
Tôi không muốn nếm trải nỗi sợ hãi đó lần thứ hai.
◆ Sette: Sao chúng ta không rủ Ako đi chơi để em ấy vui lên?
◆ Shuvain: Ako lại sẽ để ý ngược lại đấy. Kiểu như phải làm gì đó để khỏi bệnh.
◆ Neko Hime:
Hãy tạo cho Tamaki-san một môi trường mà em ấy có thể sống một cách bình yên?
◆ Rushian: Môi trường mà Ako thoải mái nhất… Đúng vậy nhỉ…
Không hiểu sao, Ako lúc nào cũng trông vui vẻ khi ở bên tôi, nên tôi không nghĩ ra được ngay.
Trước câu nói của tôi, mọi người đồng loạt đưa ra ý kiến:
◆ Aprikotto: Ở một mình trong không gian không có ai có lẽ là thoải mái nhất.
◆ Shuvain: Ở trong phòng riêng ấy. Kiểu như sóc làm tổ, tích trữ đồ ăn rồi không chịu ra ngoài là nhất.
◆ Neko Hime: Muốn chữa trị một cách lành mạnh hơn chút cơ.
Rồi, Sette-san di chuyển đến gần tôi.
◆ Sette: Chắc chắn lúc Ako-chan thoải mái nhất là khi ở riêng với Nishimura-kun đó.
Cô ấy nói vậy rồi giơ ký hiệu bông hoa lên đầu.
◆ Shuvain: À… đúng rồi, em ấy lúc nào cũng mềm nhũn ra khi ở bên cậu mà.
◆ Aprikotto: Chỉ Rushian thôi thì có thể đến nhà Ako-kun ở lại không?
◆ Rushian: Tôi cũng đã nghĩ đến rồi…
Dù sao thì cứ ở bên cạnh em ấy thì sao nhỉ.
Cô Neko Hime cũng đã nói thế, và tôi cũng nghĩ mình chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.
◆ Rushian: Nhưng nếu tôi ở lại nhà Ako, cố gắng ở bên em ấy dù em ấy cảm thấy không thoải mái
◆ Rushian: Vậy thì liệu Ako có vui lên được không chứ…
◆ Shuvain: Chắc chắn em ấy sẽ hơi để ý đấy nhỉ.
◆ Ako:
Em thì thấy vui đấy nhưng lại có cảm giác tội lỗi.
◆ Sette: Đúng là Ako-chan mà.
Phải làm sao đây. Dù mọi người cùng bàn bạc cũng không tìm ra được câu trả lời tốt.
Đây cũng là một vấn đề không có lời giải sao? Là một thực tế đáng buồn, khi không thể làm được gì ư?
Mà khoan, nhân vật chính đang tham gia vào cuộc trò chuyện rồi kìa! À, thì ra đang nói chuyện trong guild chat nên đương nhiên là thế rồi!
◆ Ako: Mọi người sắp đến giờ đi tăng cấp chưa? Đảo Powarin hôm nay là chúng ta tốt nghiệp rồi đó!
◆ Shuvain: Im đi! Đang bàn chuyện của cậu đấy nên im lặng đi!
◆ Aprikotto: Đừng làm ồn nữa, hãy sống một cách bình yên đi!
◆ Sette: Đúng đó Ako-chan! Đừng cảm thấy áp lực, cứ thoải mái đi! Thoải mái lên nhé!
◆ Ako: Áp lực từ đoạn chat đáng sợ quá vậy?!
◆ Mikan: Cỏ (cười khô)
◆ Rushian: Ôi thôi, nghiêm túc không nổi nữa rồi…
Lẽ ra không phải lúc để cười, vậy mà tôi lại bật cười.
Có những người đồng đội như thế này ở bên, không thể bỏ cuộc mà phải suy nghĩ tiếp.
Tôi có thể làm gì? Tôi nên làm gì? Cái gì, làm như thế nào đây──.
Ako nói là đi tăng cấp, nhưng không khí lúc đó không phải vậy.
Mọi người cứ thế tụ tập lại ở chỗ quen thuộc mà nói chuyện rôm rả, còn tôi thì lặng lẽ rời đi một mình.
Đầu óc tôi rối bời, chẳng thể sắp xếp nổi một suy nghĩ rành mạch.
Là lỗi của tôi.
Nhưng lại chẳng làm được gì cả.
Nếu hành động nông nổi mà làm Ako tổn thương thêm nữa thì thật chẳng thể nào bù đắp được.
Tôi còn không biết sau khi sự kiện LA kết thúc, quan hệ giữa chúng tôi sẽ thế nào, nên ngay cả cái quyền được làm gì đó tôi cũng không dám chắc mình có hay không nữa.
Những suy nghĩ đứt đoạn như vậy cứ xoay vòng lộn xộn, thành thật mà nói, tôi nghĩ mình đã nảy ra những ý tưởng khá là kỳ quặc.
Cuối cùng, tôi đã đi đến một suy nghĩ hết sức đơn giản.
Nếu có chuyện gì không biết phải làm sao, thì cứ hỏi cái hộp trước mặt là được thôi – tôi đã nghĩ vậy đấy.
**◆ Rushian:** Vậy nên là, tôi cần mọi người giúp một tay.
**◆ Yuyun:** Tự nhiên sao thế?
**◆ Egas:** Có chuyện gì khó xử à?
**◆ Dii:** Muốn nghe lời khuyên từ người giỏi nhất thiên hạ như Dii đây sao? LOL
Tôi đã phải tìm đến những người có kinh nghiệm sống hơn mình để xin lời khuyên – chắc là nếu nhìn thấy cảnh này, tôi lúc bình thường sẽ bật cười ra tiếng mất.
**◆ Rushian:** Chuyện này là của một người bạn tôi…
**◆ Yuyun:** Chuyện của Rushian chứ gì.
**◆ Rushian:** Của MỘT! NGƯỜI BẠN! TÔI! ĐÓ!
Đầu óc đang quay cuồng nên tôi ước gì mình đã dừng lại ngay từ câu đầu tiên.
Mấy tên này đúng là chẳng bao giờ thay đổi. Ước gì chúng nó cảm nhận được một chút thôi cái không khí nghiêm trọng này.
**◆ Rushian:** Người bạn thân của tôi, cả trong game lẫn ngoài đời, hình như sốc nặng khi LA kết thúc…
**◆ Dii:** Ừm ừm.
**◆ Rushian:** Cậu ấy bị sốc tinh thần, có vẻ như không muốn ra khỏi nhà nữa.
**◆ Egas:** À, thế thì khổ thật đấy.
**◆ Yuyun:** Bị suy sụp tinh thần rồi.
**◆ Rushian:** Tôi muốn làm gì đó để giúp cậu ấy nhưng mà… tôi không biết phải làm sao nữa…
Mấy thành viên này rõ ràng là chẳng đáng tin cậy gì, nhưng kinh nghiệm của họ chắc chắn nhiều hơn tôi rất nhiều.
Nếu có thể nghe được một lời khuyên dù chỉ nhỏ bé thôi cũng được…
**◆ Egas:** À, tôi hiểu câu chuyện rồi.
Và rồi, Egas nói tiếp:
**◆ Egas:** Tóm lại là Ako bị sốc và suy sụp nên cậu muốn tìm cách giúp cô ấy đúng không?
**◆ Rushian:** Sao mà biết được?
**◆ Yuyun:** Đương nhiên là phải biết rồi LOL
**◆ Dii:** Ngoài cái đó ra còn gì nữa không LOL
Thôi được rồi, kệ đi.
Dù sao thì cái màn mở đầu “chuyện của bạn tôi” cũng lộ liễu từ đầu rồi.
**◆ Egas:** Với những trường hợp như vậy, tôi nghĩ tốt nhất là nên bình tĩnh theo dõi thay vì hấp tấp hành động.
**◆ Rushian:** Chắc là vậy thật…
**◆ Egas:** Rushian phải thật bình tĩnh mà theo dõi. Nếu cậu quá nhập tâm, cậu cũng sẽ bị cuốn theo đấy.
**◆ Rushian:** Ra là thế, nếu tôi cũng bị cuốn vào thì chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi…
Tôi đã quá lo lắng, đúng là không giữ được bình tĩnh.
Thậm chí có lẽ tôi còn căng thẳng hơn cả Ako. Trong khi trông cô ấy bề ngoài vẫn bình thường.
**◆ Rushian:** Đúng là lời khuyên của người lớn có khác… Cảm ơn nhiều.
Tôi gần như đã bị thuyết phục rằng đúng là nên hỏi ý kiến người khác, nhưng rồi…
**◆ Dii:** Ngây thơ quá, như thế thì phí lắm chứ!
Dii ưỡn vai, ra vẻ ta đây mà nói.
"Phí lắm" nghĩa là sao nhỉ?
**◆ Rushian:** Kiểu như phí thời gian hay gì đó à?
**◆ Dii:** Không không, nghĩ kỹ lại xem nào.
Dii lắc ngón tay, "chậc chậc chậc", rồi nói:
**◆ Dii:** Cứ tưởng tượng đi. Giờ cô bé đó đang mang trong mình nỗi đau, đang một mình chịu đựng đúng không?
**◆ Rushian:** Đúng vậy, nên tôi mới muốn giúp cậu ấy.
Ako đang đau khổ. Một phần nguyên nhân là do tôi.
Thế mà tôi chẳng thể làm gì cả. Kể cả có làm được gì, tôi cũng không dám chắc mình có nên làm hay không.
Trước một tôi đang rối bời như vậy, Dii hiển thị biểu tượng trái tim trên đầu và nói:
**◆ Dii:** Cơ hội ngàn vàng đấy chứ, không nắm lấy lúc này thì phí phạm lắm!
**◆ Rushian:** Hả?
N-hả, hả?
Tên này đang nói cái quái gì vậy?
**◆ Dii:** Khi con gái yếu lòng, cứ rót vào tai những lời đường mật mà bình thường không bao giờ nghĩ tới, là "một phát ăn ngay" thôi.
**◆ Rushian:** Tôi đúng là đồ ngốc khi đã kỳ vọng vào Dii…
**◆ Dii:** Chứ còn sao nữa? Rushian muốn "một phát ăn ngay" với con bé "khùng khùng" đó đúng không?
**◆ Rushian:** Làm ơn, tháo cái phần thân dưới của cậu ra rồi hãy chat được không?
Làm ơn hãy dùng não mà nói chuyện được không?
**◆ Dii:** Nếu làm được thì tôi cũng muốn đổi mỗi khuôn mặt với người nổi tiếng thôi.
**◆ Egas:** Phải thay đổi cả phần thân trên thì mới có ý nghĩa chứ.
**◆ Yuyun:** Thay luôn cả thân dưới đi, chân ngắn tũn có gì mà giữ.
**◆ Dii:** Thay cả trên cả dưới thì còn gì là tôi nữa.
**◆ Yuyun:** (Có) cần quái gì đâu.
Vâng, cảm ơn vì những lời khuyên quý báu.
**◆ Rushian:** Xin lỗi đã làm phiền thời gian của mọi người. Lần tới tôi sẽ hậu tạ.
**◆ Dii:** Đây là nói khéo bảo mình cút đi à?
**◆ Yuyun:** Là nói thẳng toẹt luôn chứ gì nữa?
**◆ Rushian:** Này, tôi đang nghiêm túc đó.
Tôi không muốn nghe những câu chuyện thô tục như vậy.
**◆ Egas:** Nhưng Rushian này, không phải là tất cả đều tệ đâu.
**◆ Yuyun:** Đúng vậy, đúng vậy. Dù có yêu đương hay không thì cậu ấy chắc chắn cũng muốn điều đó mà.
**◆ Dii:** Đúng! Là vậy đó! Vấn đề chính vẫn là xoa dịu nỗi đau của cô bé! Còn cái "một phát ăn ngay" là hệ quả kèm theo thôi.
**◆ Rushian:**
Nghe
Thì
Hay ho đấy nhưng mà…
**◆ Yuyun:** Thì đúng là bên kia muốn quá trình, còn bọn mình muốn kết quả mà.
**◆ Rushian:** Nên mới bảo là đồ khốn nạn đấy!
Sao người này lại có thể tự tin phát biểu những ý kiến như vậy chứ?
**◆ Dii:** Ê? Tôi thấy đó là lời khuyên tốt nhất đấy chứ?
**◆ Yuyun:** Cuối cùng thì cũng là cái gọi là sự gắn kết đó. Được trân trọng, được yêu thương thì hầu hết mọi chuyện đều ổn cả mà.
**◆ Rushian:** Chuyện đâu có đơn giản như vậy…
**◆ Dii:** Đơn giản thôi mà. Khi con người ta cứ "nhưng mà, nhưng mà" thì họ muốn được đối xử dịu dàng. Họ muốn nghe những lời nhất định. Vậy thì cứ nói những lời dịu dàng đó đi là chiến thắng rồi.
**◆ Yuyun:** Chuẩn đấy. Có lần có đứa bé bỏ nhà đi vì bố mẹ tệ bạc, mình tử tế bao bọc nó thì nó hoàn toàn dựa dẫm vào mình, mãi mới thoát ra được.
**◆ Rushian:** Mấy tên này…
Đúng ra tôi nên chọn người khác để hỏi mới phải.
Mặc dù bọn họ không biết chuyện của tôi và Ako trong thực tế nên cũng không trách được.
Người hiểu rõ tình hình là tôi, vậy nên tôi phải làm những gì tôi có thể.
Nhưng mà, liệu Ako đang nghĩ gì?
Liệu cô ấy có muốn tôi ở bên cạnh và ủng hộ? Có muốn một sự gắn kết? Có muốn tôi chia sẻ nỗi đau mà gia đình không thể hiểu không?
Nếu vậy thì… ủa, khoan đã? Dii nói đúng à?
**◆ Rushian:** Không đời nào, nói dối chứ?
Không phải là vì lòng trắc ẩn muốn giúp Ako.
Mà chỉ vì ý muốn ích kỷ của tôi, muốn được ở bên cạnh Ako – liệu điều đó có thể trở thành sức mạnh cho cô ấy không?
**◆ Yuyun:** Hửm? Rushian, màn "nhưng mà, nhưng mà" của cậu kết thúc rồi à?
**◆ Rushian:** Dừng ngay cái từ đó đi, nó chạm đến tim tôi nhất đấy.
Tôi biết là mình đang nghĩ "nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà…" chứ! Con người mà, có những lúc biết vậy mà vẫn không thể hành động được đấy chứ!
**◆ Rushian:** Nhưng mà, ừm… tôi có lẽ đã hiểu ra một chút.
**◆ Dii:** Thấy chưa, rõ ràng là có "một phát ăn ngay" mà.
**◆ Yuyun:** Thật thà là tốt nhất.
**◆ Egas:** Chắc chắn đây không phải là chuyện kiểu đó đâu.
Tôi hoàn toàn không muốn nói lời cảm ơn, nhưng không thể phủ nhận rằng đó là những lời rất quý giá.
Những lời lẽ ích kỷ mà chắc chắn những người tôi quen biết ngoài đời sẽ không bao giờ thốt ra, lại đẩy tôi tiến lên một chút.
Tóm lại là.
Không phải chuyện làm gì, nên làm gì, hay trách nhiệm ra sao.
Mà là, tôi muốn được ở bên cạnh Ako.
**◆ Rushian:** Xin lỗi, đã gọi mọi người ra mà giờ tôi phải đi đây!
**◆ Yuyun:** Ôi, tuổi trẻ nông nổi ghê!
**◆ Egas:** Tuổi trẻ thật tuyệt vời.
**◆ Dii:** Xong vụ "một phát ăn ngay" thì nhớ báo cáo nha.
Grừ, lũ này phiền phức chết đi được, ước gì chúng nó ***** chết hết đi!
Bỏ Rushian lại đó, tôi chẳng kịp mang theo gì, cứ thế lao ra khỏi phòng.
Nhà Ako không quá xa, đủ để đi xe đạp. Hơn nữa, đi xe đạp còn nhanh hơn đi tàu điện.
Tôi nhảy phắt lên xe đạp, vừa đạp được mấy vòng đã suýt ngã chới với.
“Ối… không thể nào, đúng lúc này chứ!”
Bánh xe trước xẹp lép, lép kẹp, phát ra tiếng kêu cọt kẹt thảm hại.
Suốt một thời gian dài tôi toàn đi học về cùng Ako nên chẳng mấy khi dùng đến xe đạp. Hoàn toàn quên kiểm tra.
Thôi được rồi. Đi bộ cũng đến được mà.
Đường thì nhớ rồi. Tôi sải bước về phía nhà Ako.
Hít thở bầu không khí lạnh giá của tháng ba, tôi cứ thế bước đi mà không nghĩ ngợi gì.
Tôi đi ngang qua con đường đã cùng Ako đi bộ không biết bao lần.
Đi qua cửa hàng tiện lợi nơi từng mua đồ ăn vặt.
Băng qua ngã tư từng mong đèn đỏ cứ kéo dài mãi.
Vừa định đi xuyên qua công viên nơi từng tỏ tình với Ako thì cơ thể vốn chẳng mấy khi vận động đã đến giới hạn.
“Hộc, hộc, hộc…”
Nghĩ đến việc Ako đã khổ sở thế nào vào ngày hôm ấy, tôi không thể than mệt mỏi chỉ vì đến mức này được.
Không phải lúc để nghỉ ngơi. Tôi phải đến chỗ Ako.
Đến rồi, sau đó… làm gì đây?
Nói gì đây?
Nói là tôi chẳng có giải pháp gì nhưng hãy cứ để tôi cùng lo lắng với em, để bản thân tôi được nhẹ nhõm hơn sao?
Trong khi rõ ràng tôi chính là nguyên nhân, mà chỉ vì mong muốn của bản thân thôi à?
“Haizzz… Chết tiệt, không đủ rồi, tất cả mọi thứ đều không đủ…”
Tôi loạng choạng ngồi phụp xuống ghế đá công viên.
Thật tệ khi phải nói ra điều này, nhưng tôi đã được mọi người tiếp thêm động lực, được vực dậy tinh thần và đã nghĩ mình phải hành động.
Nhưng bản thân tôi lại không đủ mạnh mẽ để tiếp tục bước đi chỉ với ngần ấy sự thúc đẩy.
Dù được nhận bao nhiêu hiệu ứng buff đi nữa, nếu bản thân quá yếu thì mọi thứ cũng chẳng thay đổi.
Thực tế rằng tôi đã làm tổn thương Ako sâu sắc quá nặng nề.
Tôi cứ tưởng tượng bố mẹ Ako, những người vốn rất quý mến tôi, sẽ nghĩ: ‘Thằng này đã làm tổn thương con gái mình đấy’.
Tôi cứ nghĩ Ako sẽ cho rằng mình ra nông nỗi này là do tôi.
Trách nhiệm không nghi ngờ gì nữa thuộc về tôi. Một kẻ như thế mà lại tự cho mình cái quyền ở bên cạnh, không biết hối lỗi, muốn xông đến bên cạnh người ta, chẳng phải sẽ bị thất vọng mà coi là một kẻ mặt dày vô sỉ sao?
Tôi cứ nghĩ Ako sẽ nói rằng chẳng mấy chốc mối quan hệ trong game sẽ không còn nữa, chúng tôi sẽ trở thành người xa lạ.
Dẹp bỏ những lo lắng ấy đi, tôi chỉ muốn đến chỗ Ako mà không cần suy nghĩ gì thêm.
Nếu không, tôi sẽ hối hận. Dù biết vậy, nhưng cái cảm giác muốn buông bỏ tất cả để được nhẹ nhõm vẫn không biến mất.
Ngay cả tôi cũng đang đau khổ vì LA sắp kết thúc, thế mà tôi lại phải gánh vác tất cả mọi thứ ở đây và chăm sóc Ako ư?
Tại sao lúc như thế này Ako không thể cứu vớt tôi một chút chứ…
“Dừng lại đi, đừng nghĩ nữa… Chết tiệt…”
Cảm giác mục nát như sắp trào ra từ tận đáy lòng tôi, một kẻ thật đáng thương, thì:
“Anh đang làm gì ở đây thế?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Lời gọi ấy hướng về phía tôi.
Một tông giọng chất chứa sự dịu dàng, quan tâm và một chút lo lắng.
Chúng tôi đã ở bên nhau đủ lâu để chỉ cần nghe một lời là tôi đã có thể hiểu được.
“…Segawa, sao cô lại…”
“Ít nhất thì anh vẫn chưa chết nhỉ.”
Cô ấy chậm rãi bước đến, nhìn tôi với vẻ mặt vừa khó hiểu, vừa lo lắng, nhưng cũng hơi nhẹ nhõm.
“…Segawa, đôi khi cô xuất hiện đúng lúc như một người hùng vậy.”
“Thất lễ quá. Đại nhân Shuvain luôn là một anh hùng mà.”
Segawa nói với giọng đầy tự tin mà tôi không có, rồi đứng trước mặt tôi.
“Đại nhân Shuvain là anh hùng, là nhân vật chính, và ngài ấy sẽ luôn đến giúp anh.”
“…………Nghe không giống nói đùa chút nào.”
Đứng dưới ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, cô ấy trông chẳng khác gì một người hùng.
“…Mà, tôi ghé qua đây là tình cờ thôi.”
Segawa nói với giọng nửa đùa nửa thật, rồi xoay người một vòng và ngồi xuống cạnh tôi.
“Tôi thấy anh không hoạt động bên LA. Nghĩ rằng anh đã chuẩn bị và đến nhà Ako rồi, tôi cũng thử ghé qua xem sao thì thấy Ako nói anh chưa đến.”
Thấy lạ, cô ấy quay về hướng nhà tôi và cuối cùng tìm thấy tôi ở công viên này.
Chung cư của Segawa gần nhà Ako hơn nhiều. Chắc là trùng hợp nên họ gặp nhau ở đây.
“Vậy nên là tình cờ thôi. Tôi không đến để giúp anh đâu nhé.”
“Như thế thì không gọi là tình cờ được đâu.”
Kể cả khi tôi cứ mãi ủ dột ở nhà thì Segawa chắc chắn vẫn sẽ đến.
Thế thì hoàn toàn là một người hùng rồi còn gì. Cô ấy khác hẳn tôi.
“Vậy, tại sao anh lại ngồi thẫn thờ ở đây thế?”
“…Trên chiếc ghế đá đằng kia, tôi từng bị Ako từ chối.”
“Gì thế, tự nhiên nhắc chuyện đó?”
Sau khi ngạc nhiên hỏi ‘Không phải đây mà là đằng kia á?’, cô ấy hỏi tiếp:
“Năm ngoái à? Hay năm kia?”
“Chắc là năm kia. Vì là mùa hè năm lớp 10 mà.”
“Lâu thật nhỉ. Anh và Ako cũng quen nhau lâu rồi còn gì.”
Segawa dùng khuỷu tay thúc vào sườn tôi, vừa cười vừa nói.
“Hay là cả mối quan hệ của chúng ta cũng vậy nhỉ?”
“Nếu tính cả thời gian chỉ chơi LA thì cũng được bốn năm rồi nhỉ…”
“Đúng là một khoảng thời gian dài thật đấy.”
Segawa bập bẻ đếm ngón tay 1, 2, 3.
“Tôi nhớ ký ức từ khoảng bốn tuổi, nếu nghĩ vậy thì sau khi nhận thức được mọi thứ, hơn một phần ba cuộc đời tôi đã dành để ở bên các anh rồi.”
Giờ có muốn cắt đứt duyên cũng không thể cắt được.
Chúng tôi đã dành ngần ấy thời gian bên nhau, có những điều đã thay đổi, và có những điều vẫn không đổi.
“Thời gian đã trôi qua, nhưng cảm giác tỏ tình với Ako ở đây vẫn không thay đổi.”
Tôi nói yêu em, muốn em làm người yêu tôi, rồi bị từ chối thẳng thừng.
Cú sốc năm đó tôi vẫn nhớ rõ mồn một.
“Giờ thì tôi không còn muốn bận tâm đến chuyện gặp nhau trong game, hay tôi và Rushian là hai người khác nhau nữa.”
“…Ừm.”
“Việc quen nhau qua game chẳng liên quan gì cả. Tôi muốn đến chỗ Ako.”
Tôi trút hết những cảm xúc hỗn độn, đến nỗi bản thân cũng không thể đặt tên, cho Segawa.
Cô ấy lặng lẽ dõi theo tôi.
“Chỉ là… tôi cứ nghĩ mãi. Chẳng lẽ không phải tôi thì tốt hơn sao?”
“…Ý anh là sao?”
“Trước đây tôi cứ nghĩ mình phải làm gì đó cho Ako. Bởi vì dù sao thì Ako cũng có những lúc phiền phức.”
“Đúng thế rồi còn gì. Ako dù đáng yêu và là một cô bé tốt, nhưng hiếm có ai có tính cách mạnh như thế đâu.”
Segawa nói xong, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng:
“Mà, anh cũng là một tên khá kỳ quặc đấy.”
“Tôi không có ý định phủ nhận đâu.”
Đáng lẽ tôi không cần phải suy nghĩ nghiêm túc đến thế.
Chỉ cần nghĩ rằng thật may mắn khi quen được một cô bé đáng yêu, thật may mắn khi có được một bầu không khí tốt đẹp.
Thế mà tôi lại không thể nghĩ đơn giản như vậy.
“Tôi nghĩ mình đã ỷ lại vào việc Ako không hoàn hảo, có những khuyết điểm, nên tôi mới nghĩ mình có thể ở bên cạnh em ấy.”
“Đó chẳng phải là ‘nồi thủng có vung lành’ sao? Hợp nhau thế là tốt rồi còn gì.”
“Có lẽ chúng tôi không hợp nhau.”
Đó là điều khiến tôi vướng bận nhất trong lòng.
“Ako đã bị tổn thương trong lòng vì tôi, đúng không?”
“Đâu phải lỗi của mình anh. Tất cả chúng tôi đều có phần trong chuyện này.”
“Có thể. Việc cứ đổ hết lỗi cho mình tôi nghe có vẻ quá đà, nhưng…”
Nhưng tôi vẫn cứ nghĩ.
Chẳng lẽ chỉ mình tôi không nên ở bên cạnh Ako sao?
“Nếu tôi nói với Ako rằng ‘LA sẽ không kết thúc đâu!’ thì Ako đã không phải đau khổ trong tình cảnh đó, đúng không?”
“Đó chỉ là kéo dài thời gian thôi. Đến ngày LA chính thức đóng cửa, em ấy sẽ còn sốc hơn nữa.”
“Dù là thế thì em ấy cũng đã có thời gian chuẩn bị tâm lý rồi.”
Thật ra, vấn đề không phải nằm ở chỗ đó.
“Không phải chỉ là chuyện lần này đâu. Từ trước đến giờ, liệu tớ có thật sự là người bạn, là chỗ dựa cho Ako không?”
“Cậu mà lại nói thế à?”
Với giọng điệu có phần bực dọc, Segawa dồn dập chất vấn.
“Chỉ có cậu là lúc nào cũng luôn đứng về phía Ako đấy thôi. Dù con bé có thất bại, có bỏ cuộc giữa chừng, cậu cũng chưa bao giờ từ bỏ nó. Ako thích cậu cũng chính vì những điều đó. Chẳng lẽ cậu định phủ nhận sao?”
Là một người bạn, một chỗ dựa, tớ muốn tin là như vậy. Tự bản thân tớ cũng đã nghĩ thế.
Nhưng liệu có thật sự có thể khẳng định chắc nịch như thế không?
“Ako đã dần thay đổi. Con bé cũng đã biết cách dung hòa với thực tế, số bạn bè trò chuyện trong lớp cũng tăng lên.”
“Đó chẳng phải là chuyện tốt sao? Là nhờ bọn tớ đấy chứ?”
“Thế nhưng, nếu là một người khác rộng lượng hơn, bao dung hơn, thì có lẽ Ako đã có thể hạnh phúc mà vẫn giữ được con người thật của mình, đúng không?”
Chứ không phải cứ ép Ako phải trở thành một Ako tiện lợi như tớ mong muốn. Có lẽ tớ đã có thể để Ako được là Ako mà con bé mong muốn.
Ít nhất thì bố mẹ Ako cũng đã chờ đợi con bé tự mình quyết định và trưởng thành cơ mà.
“Với tớ, Ako là số một. Ako cũng thích tớ. Vì vậy, tớ đã rất vui khi con bé thay đổi. Nhưng liệu điều đó có thực sự tốt không?”
Nhưng bây giờ, vì tớ đã khiến Ako thay đổi, nên con bé mới phải khổ sở.
Tớ không nghĩ tất cả mọi chuyện trước đây đều là như vậy.
Nhưng có một vài chuyện, lẽ ra tớ không nên làm gì thêm thì sẽ tốt hơn cho Ako.
“Khi LA kết thúc, sợi dây ràng buộc sâu sắc nhất giữa tớ và Ako cũng biến mất. Vậy mà tớ vẫn có thể cứ mãi trói buộc Ako sao? Cái suy nghĩ rằng có lẽ ở đâu đó có một người xứng đáng với Ako hơn, một người thật sự có thể mang lại hạnh phúc cho con bé, cứ mãi không tan biến.”
Lúc nào tớ cũng chẳng có chút tự tin nào. Tớ không tự tin rằng Ako sẽ thích tớ ở ngoài đời. Không tự tin rằng Ako sẽ mãi thích tớ.
Dù vậy, tớ vẫn vượt qua được. Tớ không hề nghi ngờ việc Ako thích tớ, việc con bé đã thích tớ.
Nhưng tớ đã làm tổn thương Ako. Thực ra, có lẽ tớ đã luôn tự thỏa mãn bản thân và làm tổn thương con bé.
“Tớ, người đã làm tổn thương Ako, lại không có tự tin nói rằng mình có thể làm con bé hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác. Tớ ở bên Ako có ổn không? Chẳng lẽ Ako không nên có nhiều lựa chọn hơn sao?”
Và trong số đó, tớ muốn con bé chọn mình.
Tớ có một cảm giác thảm hại như vậy.
Ôi, chết tiệt, tớ kể cho Segawa nghe những chuyện tệ hại thế này để làm gì chứ.
Sau khi trút hết nỗi lòng, Nishimura có vẻ đã bình tĩnh lại đôi chút, rồi bỗng cảm thấy xấu hổ.
Segawa không phải loại người sẽ khó chịu khi nghe người khác than vãn, nhưng đối với Segawa, Ako cũng là bạn thân nhất.
Thân thiết với Ako như vậy, bây giờ lại nói ra những lời này.
Chắc cô ấy sẽ tức giận vì sự thảm hại của mình lắm đây.
“Không, tớ xin lỗi. Chắc là vì LA kết thúc, rồi Ako ngã bệnh, đủ thứ chuyện xảy ra khiến tâm trạng tớ yếu đi thôi…”
Nishimura vừa nói lời biện hộ vừa ngẩng mặt lên.
Đôi mắt nhỏ bé đang chăm chú nhìn Nishimura bên cạnh anh.
Cô ấy không giận dữ, cũng không buồn bã.
“...Này, Nishimura.”
Chỉ có một cảm xúc dồn nén, bức bối tràn ngập trong đôi mắt ấy.
“Có một điều tớ muốn hỏi cậu.”
Giọng điệu khác hẳn lúc nãy, có chút thiếu tự tin. Nghe như thể Segawa muốn hỏi, nhưng đồng thời lại muốn Nishimura ngăn cô ấy lại.
“À, ừm, cậu cứ hỏi gì cũng được.”
“...Cậu và Ako, và tất nhiên cả các thành viên của Alley Cats nữa. Chúng ta sẽ là những người bạn thân thiết cả đời… tớ định là thế. Nhưng chuyện này, tớ sẽ chỉ nói một lần thôi.”
“À, ừ.”
Không thể nói là quá khoa trương.
Trong lời nói của cô ấy chứa đựng một sự nghiêm túc đến thế.
“Lý do Ako cứ bám lấy Nishimura, vì hai người là vợ chồng trong LA, điều đó sẽ biến mất khi game kết thúc, đúng không?”
“Sẽ là như vậy, nhưng…”
“Và cậu đã nghĩ rằng nhân cơ hội này, việc rời xa Ako có thể sẽ giúp con bé hạnh phúc hơn, đúng không?”
“Thảm hại thật, nhưng đúng là vậy.”
Ngay cả khi yêu nhau, nếu chỉ toàn làm tổn thương nhau thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vì vậy, Nishimura đã chững lại. Anh không thể làm được những việc đơn giản nữa.
Cứ tưởng Segawa sẽ động viên mình, nhưng cô ấy lại nói một điều hoàn toàn khác.
“Cậu không nghĩ ngược lại là một cơ hội sao?”
“...Cơ hội? Để Ako được tự do?”
“Tớ đã nói là ngược lại rồi mà.”
Segawa khẽ quay mặt đi, nhưng liếc mắt nhìn Nishimura,
“Nhân cơ hội này để chia tay với đứa rắc rối đó, và cậu được tự do… Cậu không hề nghĩ đến lựa chọn đó dù chỉ một chút sao?”
“...Tớ, được tự do sao?”
LA kết thúc, và nền tảng mối quan hệ của anh với Ako cũng không còn.
Vì vậy, nhân cơ hội đó để chia tay Ako.
Tách Ako ra, người đã luôn ở bên anh và khẳng định rằng vì họ là vợ chồng trong game nên cũng là vợ chồng ngoài đời, với lý do game kết thúc.
Điều đó, nếu nói về khả năng, có vẻ không phải là không thể.
Chính vì Ako đã coi trọng mối quan hệ vợ chồng trong LA một cách tuyệt đối, nên đó lại trở thành điểm yếu của cô bé.
Nishimura đã hiểu lời Segawa. Và khi hiểu rồi, anh nghĩ.
“Tớ hoàn toàn không nghĩ đến việc mình sẽ được tự do. Điều đó có lợi lộc gì sao?”
LA kết thúc, Ako cũng mất, chẳng còn lại gì cả.
Nishimura thành thật hỏi, Segawa xoay xoay ngón tay phải và nói một cách vòng vo.
“Đương nhiên là có lợi chứ. Ví dụ như… hẹn hò với một cô gái bình thường hơn, không rắc rối như thế chẳng hạn?”
“Ngoài Ako ra thì còn ai trên đời này chịu hẹn hò với tớ nữa?”
“Có thể cậu chỉ nhìn thấy Ako thôi, nhưng khác với hồi năm nhất, xung quanh cậu cũng có nhiều cô gái hơn rồi đó chứ.”
“Bạn bè thì có tăng lên thật, nhưng mà…”
Chắc chắn đó không phải là những người có thể trở thành bạn gái đâu nhỉ.
Đúng lúc Nishimura nghĩ vậy, Segawa nói tiếp,
“Thử nghĩ xem, ví dụ như Nanako chẳng hạn…”
Segawa vừa nói dứt câu đã lắc đầu ngay.
“...thì có lẽ không được đâu.”
“Thấy chưa.”
Không cần nói cũng biết, dù nghĩ thế nào thì cũng chẳng có chút ‘tín hiệu tình yêu’ nào với Akiyama-san cả.
“Với tớ, ngoài Ako ra thì chẳng có lựa chọn nào khác cho một cô gái cả. Hoặc là số 0, hoặc là Ako thôi.”
“Khoan đã, ví dụ vừa rồi không hay lắm. Một ví dụ khả thi hơn, này, như Neko Hime-sensei chẳng hạn?”
“Tớ từng cầu hôn rồi bị từ chối rồi mà.”
Hơn nữa, là giáo viên và học sinh thì sao mà được?
Segawa “ừm… ừm…” miệng lẩm bẩm,
“Mikan thì sao? Dù là hậu bối nhưng hai người khá thân mà, có khi có ‘tín hiệu’ gì đó đấy.”
“Không có đâu. Cái cách con bé thân thiết với tớ giống như với anh trai của bạn, hoặc tiền bối trong trường thôi.”
“Chuyện đó làm sao mà biết được chứ?”
“Biết chứ.”
Trước giờ Nishimura chưa từng nghĩ đến mấy cái ‘tín hiệu’ đó, nhưng gần đây nhìn từ góc độ của người khác, anh mới hiểu rõ hơn.
“Cái cách Mikan đối xử với tớ giống hệt cách con bé đối xử với Battsu vậy.”
“...Vậy thì chắc chắn không phải tình yêu rồi…”
“Thấy chưa.”
Nishimura chẳng có cái ‘tín hiệu’ nào cả.
À, tự dưng thấy buồn quá.
“Vậy thì tớ nói nghiêm túc đây.”
Rồi, từ giọng điệu có chút thiếu tự tin lúc nãy, Segawa bỗng nhiên mạnh mẽ hơn hẳn.
“Master thì sao? Với tư cách là người yêu, chẳng phải rất lý tưởng sao?”
“Master đâu có tình cảm nam nữ với tớ.”
Có lẽ vì bình thường Master sống khá giả tạo, nhưng cô ấy lại là người cố gắng bộc lộ bản thân với bọn Nishimura.
Dù hai người có tình cảm tốt với nhau, nhưng Nishimura không nghĩ đó là tình yêu.
“Nhưng chắc chắn là có tình yêu chứ? Nếu cậu thật sự muốn, chẳng phải cô ấy sẽ bảo vệ cậu để cậu không gặp bất cứ khó khăn gì cả đời sao?”
“Dừng cái lối điên cuồng đó lại đi.”
Một yandere mà lại còn lắm tiền thì tôi cũng chẳng biết làm sao mà ngăn cản được. Với lại, cái lựa chọn "Master" ngay từ đầu đã chẳng ổn thỏa gì rồi.
“Giả sử có là như vậy đi nữa, Master sẽ mãi bị chuyện của Ako ám ảnh đấy.”
“Điều đó… đúng vậy, có lẽ thế thật.”
Segawa miễn cưỡng gật đầu.
Master có lẽ là người đứng về phía Ako nhiều hơn cả tôi. Dù có bất kỳ lý do gì đi nữa, nếu để Master cướp Ako khỏi tay tôi thì cô ấy sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho bản thân mình đâu. Hơn nữa, cô ấy cũng có yêu tôi đâu.
Hai đứa cứ cãi qua cãi lại thế này, nhưng tôi đâu cần phải tranh thắng với Segawa làm gì.
“Thế nên, tôi thì cái kiểu lựa chọn thế này…”
“──Vậy, còn tôi thì sao?”
Một câu nói của Segawa đã đánh sập mọi lời hùng biện của tôi. Khác hẳn với những lời vô trách nhiệm khi nãy cô ấy dùng để đẩy tôi cho người khác.
“Chia tay Ako rồi hẹn hò với tôi thì sao?”
Lời nói ngắn gọn, súc tích. Nhưng mang theo một nhiệt lượng bỏng cháy ập đến qua giọng nói.
“À, không, ơ?”
Tôi không ngờ cô ấy lại lấy bản thân ra làm ví dụ nên suy nghĩ không theo kịp.
Trong lúc tôi còn đang bối rối, Segawa nói tiếp:
“Ngay cả sau khi cướp Nishimura về tay mình, tôi vẫn tự tin sẽ tiếp tục làm bạn với con bé đó.”
“Điều đó… tôi không rõ lắm.”
Nhưng không cần phải phân tích logic, tôi chợt nghĩ, quả thật Segawa có lẽ sẽ làm được. Tôi đã nghĩ vậy mất rồi.
“Nếu cậu buông tay, Master và cả Nanako, chẳng phải họ sẽ càng có thể quan tâm đến Ako hơn sao?”
“…Có lẽ.”
Cả hai người họ đều là những người trưởng thành hơn tôi rất nhiều. Tôi tin rằng họ sẽ giúp Ako bình tĩnh lại, ở bên cạnh không để cô bé cô đơn, và chắc chắn sẽ giúp Ako đứng dậy tốt hơn nhiều so với tôi.
“Sau này, nếu chỉ có hai người Ako và cậu thì sẽ gặp nhiều khó khăn lắm đấy? Thi cử, xin việc, chẳng dễ dàng gì đâu – dù sao thì cũng sẽ không tiến triển như người bình thường đâu nhỉ?”
“Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi.”
Nhưng những khó khăn thì vẫn có thể đoán trước được. Trong một sự kiện quan trọng của đời người mà bản thân đã gặp nhiều vất vả, việc đẩy Ako tiến lên cũng không hề dễ dàng.
“Nếu là với tôi thì chúng ta có thể cùng nhau ôn thi, cùng vào một trường đại học, cùng chơi game… Chẳng phải cậu sẽ không phải bận tâm về những chuyện vớ vẩn, mà có thể có một mối tình bình thường sao?”
“Có lẽ vậy, nhưng…”
Đó là một viễn cảnh vô cùng hấp dẫn.
Cảnh tôi và Segawa, hai đứa hễ hơi mệt là muốn trốn vào game, vậy mà giờ lại giám sát lẫn nhau, ép buộc ngồi cạnh nhau trên bàn học, trừng mắt nhìn sách tham khảo.
Ở cùng một trường đại học, cùng nhau trăn trở chọn môn nào, tham gia câu lạc bộ nào, giống như cách chúng tôi tính toán build đồ trong game online.
Cảnh chúng tôi đôi khi cãi vã, nhưng rồi nhanh chóng làm lành, và tình cảm ngày càng sâu đậm hơn… Tôi có thể tưởng tượng rõ ràng đến mức bản thân cũng phải ngạc nhiên.
Nhưng tất cả những điều này chỉ là giả định mà thôi. Nếu Segawa không có ý định hẹn hò với tôi, thì đó chỉ là một ảo tưởng vô ích.
Vì vậy, nó vô nghĩa, là một suy nghĩ lãng phí – tôi định nói vậy nhưng lại không thể thốt ra thành lời. Tôi không phải là người vô tư đến mức nghe những lời như vậy mà dễ dàng phủ nhận. Tôi hiểu cô ấy, cô ấy sẽ không nói những lời như vậy một cách bâng quơ.
“…………Segawa, hình như cô khá thích tôi nhỉ.”
Dù vậy, tôi vẫn không hề chắc chắn. Làm sao có thể là Segawa được chứ. Cô ấy vẫn luôn miệng nói tôi gớm ghiếc, gớm ghiếc kia mà. Cô ấy đáng lẽ phải hiểu rõ chuyện giữa Ako và tôi chứ. Cái cảm giác đó như một cái phanh, khiến tôi chỉ có thể nói một cách mơ hồ.
“…Ừm.”
Đáp lại lời tôi, Segawa, người nãy giờ vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, hơi né tránh ánh nhìn. Ánh mắt của Segawa liên tục dao động, và mỗi khi chúng tôi nhìn nhau, cô ấy lại tránh đi.
“Nếu cậu yêu tôi đến mức có thể chia tay Ako…”
Dù vậy, cô ấy vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi,
“Nếu cậu có thể nói rằng cậu yêu tôi hơn cả Ako, người mà cậu đã yêu sâu đậm như thế…”
Ngược lại với những lời mạnh mẽ là một giọng nói run rẩy, nhưng lại chứa đựng một nhiệt lượng nóng bỏng như muốn bỏng cháy.
“Tôi thích cậu – đến mức có thể chấp nhận ở bên cậu cả đời đấy.”
Người đồng đội luôn ở bên tôi, cùng tôi chiến đấu, giờ đây lại nguyện ý thề nguyện cả đời với tôi.
Dưới ánh nắng hoàng hôn đỏ rực, cô gái thì thầm một tình yêu chân thành. Cô ấy trông thật rạng rỡ, đến mức tôi muốn chụp lại khoảnh khắc ấy thay cô ấy.
“……Segawa, điều đó…”
Hơi thở tôi trở nên gấp gáp trước những lời khó tin. Segawa có thể giấu giếm đồng đội, nhưng cô ấy sẽ không nói dối để làm tổn thương người khác.
Ngay khoảnh khắc này, nếu tôi hét lên "Anh yêu em, hẹn hò với anh nhé!", tôi tin rằng cô ấy sẽ thực sự trở thành người bạn đời của tôi. Và cô ấy cũng sẽ cố gắng cùng tôi để không làm mọi người trong Alley Cats cảm thấy khó xử.
Chẳng có gì thay đổi cả, tôi sẽ mất đi cuộc đời với Ako và có được cuộc đời với Segawa. Mọi thứ khác vẫn như cũ.
Một lựa chọn mà tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ đến đã được cô ấy tạo ra.
“……Em thích anh, nên…”
“────!”
Những lời nói thẳng thắn, không chút rào đón đâm thẳng vào tôi. Người bạn đồng hành đáng tin cậy đã giúp đỡ tôi biết bao lần, giờ đây đang nhìn tôi đầy lo lắng với cơ thể nhỏ bé của mình.
Giờ có nói lại cũng chẳng cần thiết, nhưng cô ấy là một cô gái xinh đẹp đến ngỡ ngàng. Cô ấy có cả những sở thích giống tôi và những sở thích hoàn toàn khác biệt, nên nói chuyện với cô ấy không bao giờ chán. Cô ấy có sự khéo léo trong giao tiếp xã hội mà tôi còn thiếu, và luôn giúp đỡ tôi cả trong đời thực lẫn trong game.
Ngay cả bây giờ, cô ấy cũng chạy đến đây vì tôi. Cô ấy là một người quá tốt đối với tôi.
Tôi không tự tin rằng mình có thể làm ai đó hạnh phúc. Tôi không có niềm tin chắc chắn. Vậy thì việc chọn Segawa, người nói rằng sẽ cùng tôi cố gắng, cũng không có gì là lạ cả.
Nhưng nó lại lạ lùng.
Thế nhưng, tôi không thể chọn. Nút bấm không thể nhấn được.
Tôi không thể tin rằng lựa chọn đó thực sự tồn tại. Giống như một lộ trình được ghi trong trang hướng dẫn nhưng lại không hiện ra trong game vậy. Giống như một lệnh được hiển thị nhưng lại bị đổi màu tối và không thể chọn được.
Hiện tại, tôi không thể nảy ra ý nghĩ rời xa Ako và yêu cô gái đang ở trước mặt mình. Bởi vì, đúng không?
Nếu tôi rời xa Ako, chắc chắn Ako có thể sẽ hạnh phúc. Master sẽ ủng hộ, Segawa sẽ đẩy Ako tiến lên, Akiyama-san sẽ dẫn lối, Futaba có thể sẽ thúc đẩy, và cả Saitō-sensei cũng sẽ là kim chỉ nam. Chắc chắn sẽ có kết quả tốt hơn nhiều so với việc chỉ một mình tôi chạy ngược chạy xuôi.
Nhưng, nếu vậy thì…
Nếu sau này Ako gặp chuyện buồn, khi cô bé đau khổ đến mức muốn dựa dẫm vào ai đó, thì nơi cô bé tìm đến sẽ không phải là tôi. Đó không phải là một viễn cảnh mơ hồ về một ai đó hư cấu mà Ako sẽ gặp trong tương lai có thể làm cô bé hạnh phúc – mà là về những người bạn thực sự, nên tôi có thể hình dung rõ ràng.
Người Ako tin tưởng nhất, dựa dẫm nhất, và gửi gắm trái tim mình sẽ không còn là tôi nữa. Dù người đó là Master, là Akiyama-san, là những người bạn đáng tin cậy, nhưng cảnh tượng tôi tưởng tượng ra lại khiến tôi tức giận đến mức bản thân cũng phải ngạc nhiên.
Thật ấm ức. Không thể chấp nhận được. Không thể tha thứ.
Người đứng đầu Ako phải là tôi. Nếu không thì tôi không chấp nhận. Không có lý lẽ gì cả, chỉ có cảm xúc đang gào thét.
Người làm Ako hạnh phúc phải là tôi. Cho dù là guildmate đi nữa cũng đừng hòng giành lấy! Đùa cợt cái gì!
“…Thì ra là vậy.”
Sự bực bội, khó chịu đó chợt lắng đọng trong lòng tôi. Khi lần đầu tiên tôi cầu hôn Neko Hime một cách liều lĩnh. Lúc đó tôi vẫn còn là một đứa nhóc, chỉ nghĩ một cách ích kỷ rằng nếu kết hôn với người đã đối xử tốt với mình thì sẽ vui vẻ. Tôi đã không nghĩ đến cảm xúc của đối phương mà chỉ áp đặt ý muốn của mình, và đã mắc một sai lầm khủng khiếp.
Từ bấy lâu nay, tôi vẫn luôn nghĩ rằng hôn nhân là chuyện trọng đại, cần đặt cảm xúc của đối phương lên hàng đầu, phải đi kèm với trách nhiệm, và phải cùng nhau suy nghĩ cho tương lai. Tôi tin rằng đó là con đường để hai người cùng đạt được hạnh phúc.
Tôi từng cho rằng hôn nhân là một điều gì đó thiêng liêng và đẹp đẽ.
Nhưng hóa ra không chỉ có vậy. Chắc chắn nó còn có những phần ích kỷ và vị kỷ hơn nhiều.
Cái cảm giác muốn chiếm hữu người con gái ấy, cái cảm giác mà tôi đã ấp ủ vào ngày hôm đó, nếu cứ phủ nhận nó thì tôi chẳng thể nào cảm thấy thấu đáo được.
Có lẽ, việc tôi không thể hoàn toàn coi Ako là vợ, là bạn đời của mình, là vì tôi vẫn chưa chấp nhận được cái cảm xúc "xấu xí" trong lòng.
Nhưng mà, như thế cũng được.
Cái ham muốn nguyên thủy nhất, có phần xấu xí và khó coi của bản thân mình, hoàn toàn có quyền tồn tại.
Nếu không phải vậy, thì làm sao tôi có thể gánh vác bao nhiêu vất vả, làm phiền đến đối phương, mà vẫn muốn được ở bên cạnh người ấy cơ chứ.
"…Cảm ơn cậu."
Tôi nghĩ rằng, nói lời cảm ơn sẽ tốt hơn là xin lỗi.
Tôi vừa nói ra lời ấy, Segawa khẽ lắc đầu, rồi hỏi:
"Cậu đã hiểu ra điều gì à?"
Giọng nói của cô ấy dịu dàng đến bất ngờ.
Như được dẫn dắt, tôi cũng bình tĩnh mở lời:
"Khó diễn tả lắm, nhưng mà, kiểu như…"
Không phải là chuyện "đúng đắn", hay "trách nhiệm", hay là "phải làm thế nào cho đúng".
"Tôi nghĩ mình có thể sống ích kỷ một chút cũng được."
"Có nghĩa là cậu đã tự tin hơn một chút rồi sao?"
"Không, tôi chẳng có chút tự tin nào cả."
Trên thế giới này có vô số người. Chắc chắn sẽ có người có thể làm cho Ako hạnh phúc hơn tôi. Đó là điều hiển nhiên.
Thế nhưng, tôi sẽ không nhượng bộ.
Chính tôi, phải là tôi. Không ai khác ngoài tôi mới có thể khiến Ako hạnh phúc, nếu không tôi sẽ không cam lòng.
Hôn nhân chính là một lời hứa mà hai người cùng trao nhau sự thỏa mãn cá nhân, và thậm chí cả sự thỏa mãn ấy cũng được xem là hạnh phúc.
Không chỉ đẹp đẽ, nhưng cũng không hoàn toàn xấu xí.
Đó là sự hòa quyện toàn bộ con người mình với toàn bộ con người đối phương, chấp nhận cả những điều tốt lẫn điều chưa tốt.
Hôn nhân là như vậy đấy.
"Dù không tự tin, dù có bao nhiêu lựa chọn khác đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ luôn ở bên Ako. Chừng nào Ako chưa nói ghét bỏ, tôi sẽ không nhường cô ấy cho bất kỳ ai."
Dù Segawa có thể mang lại hạnh phúc cho tôi, tôi vẫn chọn con đường cùng Ako chịu đựng vất vả.
Dù có con đường khác có thể khiến Ako hạnh phúc hơn nữa, tôi vẫn muốn cô ấy cùng tôi theo đuổi những hạnh phúc nhỏ bé. Tôi tin rằng cô ấy sẽ làm thế.
"Ako là – vợ của tôi."
Không cần thêm những từ như "trong game" hay "ngoài đời", tôi cảm thấy cuối cùng mình đã có thể nói ra câu ấy bằng cả tấm lòng.
"…Tốt quá rồi."
Segawa thở phào một hơi rồi quay mặt đi.
Bàn tay phải của cô ấy khẽ động đậy ở chỗ tôi không nhìn thấy, hình như đã nhẹ nhàng lau đi khóe mắt.
"Cậu thích Ako, đúng không?"
"Thích."
"Tớ cũng vậy, tớ cũng thích cậu ấy."
Từ từ quay mặt lại, Segawa mỉm cười, nhìn không chỉ tôi mà còn cả người nào đó đang đứng cạnh tôi.
"Tớ thích cái cảnh cậu với Ako quấn quýt nhau đến phát ngấy, rồi nhìn thấy thế mà bật cười. Cho nên, tốt quá rồi, thật sự đấy."
"…Thật à."
Cho nên, đừng xin lỗi tôi, cái nhìn kiên định ấy như tiếp thêm sức mạnh cho tôi đến giây phút cuối cùng.
Không biết liệu cô ấy có thật lòng không, hay chỉ nói dối một chút để giúp tôi đứng dậy.
Dù thế nào đi nữa, một điều chắc chắn là:
"Chuyện này… chỉ nói một lần thôi, đúng không?"
"Đương nhiên rồi!"
Không thể "tải lại" và chọn lại quyết định được.
Segawa nói bằng giọng dịu dàng nhưng đầy thách thức:
"Tớ ấy à, khác với Nishimura hay Ako, tớ không có bỏ đi lòng tự trọng đến mức bị từ chối hết lần này đến lần khác đâu nhé."
"Nói thế thật quá đáng."
"Cậu hãy hối hận suốt đời vì đã để lỡ cơ hội này đi. Đừng bao giờ nghĩ là có thể sửa chữa được."
"Chuyện đó thật sự… đáng tiếc thật."
Tôi nói thật lòng. Thật tiếc nuối, thật đáng tiếc, và ngay cả bây giờ tôi vẫn tự hỏi liệu mình có quyết định đúng đắn thật không.
Thế nhưng, tôi không hối hận. Cũng không nuối tiếc gì cả.
Tôi sẽ không ân hận sau này. Tôi phải đền đáp người bạn đồng hành tuyệt vời này.
"À, tôi quyết định rồi. Sẽ làm. Bất cứ điều gì có thể, tất cả, ngay lập tức!"
"Đúng tinh thần đó. Vốn dĩ cậu đâu phải loại người chọn lựa phương tiện để đạt mục đích đâu nhỉ?"
"Nghe như Ako vậy."
"Cái khoản không tự giác được thì cậu còn tệ hơn cả Ako đấy…"
Đúng lúc đó, điện thoại của Segawa kêu "pip".
"Ừm. Vừa đúng lúc rồi đấy."
"Nhìn đằng kia kìa," Segawa chỉ tay về phía cổng công viên.
Tôi đưa mắt nhìn theo, thấy hai bóng người đang chạy đến, thở hổn hển.
"Có vấn đề gì à Lucian! Cứ nói đi! Ta sẽ tìm cách giải quyết!"
"Nishimura-kun! Cậu với Ako-chan có chuyện gì sao?! Có sao không?!"
"Master, Akiyama-san."
"Tại sao?" Tôi lẩm bẩm.
"Tớ vừa tìm thấy cậu là gọi ngay cho họ đấy. Khi tớ một mình không xoay sở được thì sẽ rắc rối lắm, đúng không?"
"Nhưng nhìn mặt cậu xem, có vẻ như Akane đã giải quyết được rồi nhỉ?"
"Tôi đâu phải loại người bó tay trước Nishimura-kun đâu."
Cô ấy "hừm" một tiếng, khẽ ưỡn ngực ra vẻ tự hào.
"Segawa… Thật sự là đỉnh của đỉnh."
Đến cả việc hậu mãi cũng hoàn hảo thế này ư.
Đừng có khiến tôi hối hận chỉ sau một phút quyết định chứ.
"Dù vai trò đẩy cậu tiến lên là của Shuvain, nhưng chắc chắn chúng ta cũng có thể làm được gì đó."
Master giậm chân xuống đất công viên một tiếng "xạt" rồi siết chặt nắm đấm đầy mạnh mẽ.
"Ngươi đang gặp khó khăn gì? Ngươi mong muốn điều gì? Nếu ta có thể, ta sẽ giúp đỡ."
"Master…"
Giúp đỡ. Master luôn nói vậy.
Tất nhiên tôi cũng đã từng nhờ cậy, nhưng không phải vì thế mà có thể ỷ lại. Tôi nghĩ mình phải giữ chừng mực. Không, ngay cả bây giờ tôi vẫn nghĩ vậy. Nếu không thì không thể mãi là bạn bè được.
Dù đã hiểu rõ điều đó, nhưng chỉ lần này thôi.
"Vậy thì… tôi có một chuyện muốn nhờ."
Nghe thấy lời cầu xin "có chuyện muốn nhờ", Master mừng rỡ đáp lại:
"—! Ừm, cứ giao cho ta! Ngươi cứ nói ra đi!"
"…Vừa nãy, cô nói 'bất cứ điều gì' đúng không?"
Thông thường thì sẽ đáp lại là "bất cứ điều gì (nhưng tôi không nói là bất cứ điều gì)", nhưng cô ấy đã nói dứt khoát mà không chút do dự.
"Ừm! Bất cứ điều gì cũng làm thôi nào!"


0 Bình luận