Quyển 19
Chương 3: Shubababababa (Âm thanh Chúa Schwein chạy đến)
0 Bình luận - Độ dài: 13,031 từ - Cập nhật:
Dù bên trong không phải quái vật, cũng chẳng phải tay sai Ma Vương, nhưng cha mẹ của người yêu thì đúng là một mục tiêu khó nhằn. Ít nhất thì tôi và Ako đang vò đầu bứt tóc thế này đây.
"Kh, không biết phải làm sao đây ạ..."
"Nếu cứ lo lắng đến mức này thì từ chối luôn cũng được mà!"
"Không đời nào ạ! Con đã được gặp phụ huynh của con rồi, sao có thể không gặp cha của Rushian được chứ!"
"Đâu cần phải khách sáo thế đâu?"
"Mà thực ra con cũng muốn gặp lắm ạ! Không sao đâu ạ!"
"Th, thật không đấy? Nếu vậy sao mặt lại tái mét thế kia?"
"Đây là nhiệm vụ chính tuyến trong cuộc đời con, chương cuối cùng mà! Con chỉ hơi căng thẳng thôi ạ!"
"Có thật vậy không..."
Ngày hôm sau khi cha tôi ngỏ ý muốn gặp Ako.
Để bàn bạc chuyện của cha, chúng tôi đã cùng nhau đến một quán ăn nhanh.
Đây là chuyện quan trọng đến mức không thể giải quyết trong game, nên chúng tôi quyết định gặp mặt ngoài đời để nói chuyện.
"Thật ra nếu có thể bàn bạc với mọi người như trước thì tốt biết mấy nhỉ."
"Ừ đúng rồi... nhưng mà..."
Hai đứa tôi cùng nhau vò đầu bứt tóc.
Bình thường chúng tôi chẳng giấu giếm chuyện gì, cứ thế mà hỏi ý kiến mọi người, nhưng lần này thì phải cân nhắc một chút.
"Trước kia cũng có chút ý kiến bất đồng mà nhỉ."
"Là Giáng Sinh ấy ạ."
Lúc đó, Segawa khăng khăng "đừng có chào hỏi gia đình gì hết!", còn Hội trưởng thì kiên quyết "phải chào hỏi chứ, đồ ngốc!". Thế là ý kiến chia rẽ ra.
Tôi cũng chẳng rõ tại sao lại bất đồng vì chuyện đó, nhưng dù sao thì cũng không cần thiết phải khơi mào tranh cãi làm gì.
"Mà lôi kéo mọi người vào rắc rối cũng không hay... Thật sự xin lỗi nhé. Dù sao thì cha tôi chắc cũng chỉ muốn gặp mặt vì tò mò thôi."
"Không phải vậy đâu ạ! Cha anh cũng giống như vị hoàng đế kia, rất yêu thương con cái mình mà!"
"Đừng có bị sự kiện trong game làm cho cảm động vậy chứ!"
Cha tôi chẳng phải kiểu người có những sự kiện quan trọng như thế đâu, chỉ là một ông chú bình thường thôi!
Nếu có nói gì thì có thể bên trong ông ấy là một con quái vật, ý tôi là ở cái tính phiền phức ấy!
"Thôi được rồi, để tôi cung cấp thông tin "công lược" về cha tôi cho. Tôi đã hỏi Mizuki cẩn thận rồi đấy."
"Hồi hộp quá."
"À, Nishimura Eiichi, bốn mươi mốt tuổi. Nhóm máu A. Không biết là làm việc quần quật hay là nô lệ công sở nữa, nhưng ông ấy là một nhân viên công ty luôn về nhà rất muộn."
"Chắc công việc của bác ấy vất vả lắm ạ."
"Sở thích là thể thao và tất cả các hoạt động ngoài trời. Trong nhà thì ông ấy là người hướng ngoại nhất, quan hệ bạn bè cũng rất rộng. Số lượng thiệp chúc Tết thì luôn đứng đầu, chẳng phải nghĩ ngợi gì."
"A, bác ấy là người cởi mở à?"
"Ừm. Theo lời Mizuki thì ông ấy là 'kẻ tích cực ngốc nghếch vô tư' của gia đình chúng tôi."
"Bị nói quá đáng vậy sao!?"
"Ông ấy là người như thế đấy."
Về cái biệt danh "kẻ tích cực ngốc nghếch vô tư" thì tôi cũng đồng ý.
"À mà vì ông ấy là người như vậy, nên tôi nghĩ không cần phải chuẩn bị gì đâu. Dù có chuyện gì xảy ra thì ông ấy cũng sẽ không phản đối đâu."
"Không được qua loa như thế ạ! Phải lên kế hoạch đàng hoàng chứ!"
Ako vừa nói, vừa “bộp bộp” gõ chiếc cốc nước trái cây xuống bàn.
Việc em ấy nhiệt tình như vậy thì tôi rất cảm ơn, nhưng thật sự thì cứ tự nhiên là được rồi đấy?
"Hình như ông ấy chỉ muốn nói chuyện thoáng qua thôi, nên không sao đâu."
"Không thể đơn giản như thế được. Phải chào hỏi đàng hoàng chuyện kết hôn chứ!"
"Đâu có kết hôn đâu. Đừng có chào hỏi linh tinh vậy chứ. Tuyệt đối đấy!"
"Con đâu có ý gì linh tinh đâu ạ."
Ako ngậm khoai tây vào miệng, “ưm” một tiếng rồi nghiêng đầu.
"Có phải con nên giả vờ hiền lành như trước không ạ nyann?"
"Giống như lúc chào mẹ tôi ấy hả?"
"Đúng thế nyann."
Lúc đó, em ấy gọi tôi là Hideki-san, không tùy tiện thân mật, và cũng không nói đến chuyện kết hôn hay đại loại thế.
"...Thôi, không cần bận tâm đâu."
"Ơ, thật sao ạ? Như vậy có ổn không ạ?"
Tất nhiên, tôi thích được gọi tên hơn, việc thân mật thì... thôi bỏ đi, còn chuyện vợ chồng thì tuyệt đối không được rồi... nhưng tôi nghĩ cũng không có vấn đề gì lớn đâu.
Giải thích lý do thì hơi khó một chút.
"Mẹ tôi tuy hơi kỳ lạ nhưng là người biết điều, nên tôi mới phải cẩn thận. Còn cha tôi thì vốn dĩ là người bình thường."
"Con nói thì hơi kỳ, nhưng bình thường thì càng nên cẩn thận chứ ạ!?"
"Không, thật sự là không sao đâu. Dù em có nói chuyện kết hôn hay gì đi nữa thì ông ấy cũng sẽ không coi là thật đâu."
"Không được tin tưởng sao ạ!?"
Bởi vì thực tế thì đâu có kết hôn đâu, cũng chẳng thể nào.
Tuổi tác thì không thể rồi, đến cả việc xem xét cũng không đáng. Thôi được rồi, được rồi, hai đứa thân thiết thật đó, ha ha ha, thế là xong.
Cha tôi là người như vậy, nên về khoản đó thì cứ thoải mái là được.
Được gọi là Rushian thì cũng hơi ngại thật, nhưng con cái đang tuổi học sinh cấp ba có gọi nhau bằng biệt danh kỳ cục hay có hơi quấn quýt nhau một chút thì ông ấy cũng chẳng bận tâm đâu.
"Ngược lại thì tôi lo là ông ấy quá thoải mái đến mức có khi lại nói gì thất lễ với Ako thì sao chứ."
"Chuyện đó thì không sao, nhưng không được tin tưởng con thì con lại thấy khó xử. Chắc con phải cố gắng thuyết phục thôi sao ạ..."
"Hay là cố gắng giả vờ hiền lành thì hơn?"
"Con sẽ cố gắng hết sức nyann!"
"Thật không đáng tin chút nào..."
†††††††††
Nói là sẽ đi chào hỏi, nhưng không phải là làm ngay lập tức.
Cứ thế, phớt lờ những vấn đề trước mắt và tập trung vào game, đó là phong cách của chúng tôi.
Hôm nay là lần thứ hai có lựa chọn. Đội Ma Vương hay đội Sát Thần, một trong hai sẽ giành được quyền chọn.
◆Shuvain: Mà nói đi thì nói lại, thị trấn này cũng thay đổi không khí nhiều ghê.
◆Mikan: Cảm giác trang trọng thật.
Đúng như tên gọi, Đế Thành Loadstone, đây chính là thủ đô của Đế Quốc. Binh lính đang hành quân khắp thị trấn, số lượng NPC đi lại trên đường cũng giảm hẳn.
Theo lời các NPC trong thị trấn thì việc này là do chuẩn bị chiến tranh giữa Đế Quốc và Giáo Hội. Last Episode, quy mô thật lớn quá. Chẳng biết sẽ có bao nhiêu là văn bản đây.
◆Sette: Hóa ra Loadstone và Sailen là hai quốc gia riêng biệt nhỉ.
◆Aprikotto: Đúng hơn là nên hình dung chúng là các thành bang.
◆Rushian: Một thành phố một quốc gia, à. Có vẻ là thế thật.
Thế giới này, mỗi thành phố lại có một cấu trúc chính trị riêng.
Vì vậy, dù có chiếm được Loadstone trong trận công thành, cũng không ảnh hưởng đến các thành phố khác.
◆Shuvain: Vậy thì tại sao Loadstone lại là thủ đô vậy?
◆Aprikotto: Ngoại lệ là Loadstone là nơi duy nhất có lãnh thổ rộng lớn. Đó là lý do nó trở thành Đế Quốc.
Mọi người không quá bận tâm, nhưng hình như là vậy.
◆Rushian: Vậy, tiếp theo đến lượt đội Ma Vương hay đội Sát Thần chọn nhỉ.
◆Ako: Có đội nào muốn chọn không ạ?
◆Shuvain: Có ạ!
◆Aprikotto: Có!
Khi Ako hỏi, cả hai người lập tức giơ tay.
Ơ, cả hai đều muốn chọn sao? Bị trùng rồi à!?
◆Shuvain: Về phía tụi em, một khi đã xuất hiện quyến thuộc của Ma Vương, thì em nghĩ tiếp theo phải đi gặp Ma Vương mới là lộ trình chính thức.
◆Aprikotto: Ta hiểu ý nghĩ của ngươi, nhưng chính vì vậy mà chúng ta cần điều chỉnh quỹ đạo ở đây. Nhiệm vụ này hãy để ta chọn.
Gờ gờ gờ gờ gờ, tôi có cảm giác như tia lửa đang bắn ra giữa hai người họ.
◆Ako: Ừm, trong trường hợp này thì phải làm sao ạ?
◆Aprikotto: Chúng ta chưa quyết định rõ ràng. Thảo luận, hoặc là—
◆Shuvain: Dùng vũ lực, phải không?
Shuvain vừa nói vừa tung biểu cảm nắm đấm.
Dùng vũ lực, nghĩa là sao nhỉ?
◆Rushian: Quyết định bằng PvP sao?
◆Shuvain: Mà nghĩ kỹ lại thì lâu lắm rồi mình chưa đấu với người nhà nhỉ? Thỉnh thoảng một trận cũng được mà.
◆Rushian: Nội chiến à... À đúng rồi, từ sau trận đấu Hồng-Bạch ngày xưa rồi nhỉ.
◆Sette: Dạo này chưa đấu đối kháng bao giờ nhỉ.
Ally Cats không phải là đội chuyên PvP. Chúng tôi chẳng bao giờ luyện PvP, và gần như không bao giờ đấu với người trong bang.
Đây là dịp hiếm hoi để anh em trong nhà thử tài nhau, thỉnh thoảng so tài một phen cho ra trò, có lẽ là vậy.
◆Aprikotto: Ta chẳng ngại gì đâu… nhưng làm vậy ổn thật không? Nói thẳng ra, đội Ma Vương có Mikan cấp thấp e rằng sẽ thiệt thòi lắm đấy.
◆Shuvain: Trong chiến đấu, cái quan trọng không phải là cấp độ hay kỹ năng xoàng xĩnh, mà là sát ý rõ ràng. Xét về điểm này, Mikan vượt xa mấy người đấy.
◆Mikan: Nhất định sẽ thắng!
Mikan tràn đầy khí thế.
Nhìn dáng vẻ này, có vẻ như hai người họ đã tính đến chuyện so tài ngay từ đầu rồi.
◆Aprikotto: Dùng sức mạnh để đoạt lấy quyền lựa chọn… à. Sao hả Sette, tham gia không?
◆Sette: Ưm, dù sao mình cũng thắng về cấp độ, nói không muốn thì cũng kỳ nhỉ. Thôi, chiến thôi!
Ôi chao, đấu thật ư.
Trận đấu đội giữa Shuvain & Mikan VS Aprikotto & Sette.
Đây chắc chắn là một cặp đấu mà bình thường không bao giờ có thể thấy được.
◆Shuvain: Vậy Rushian, Ako, hai người quyết định luật đi.
◆Rushian: Rõ.
◆Ako: Vâng ạ!
Phải tạo ra luật chơi công bằng, vì chúng tôi ở vị trí trung lập.
Tuy nhiên, đến nước này thì trong lòng tôi thực sự nghĩ rằng…
◆Rushian: May mà ban đầu đã chọn không tham gia…
◆Ako: Đúng là vậy thật ạ.
Suýt nữa là bị cuốn vào rồi.
Chẳng thà không phải đánh nhau với người nhà, thoát được là may mắn lắm rồi.
Tại quảng trường trung tâm Loadstone, Hội trưởng Guild, Sette, Shuvain và Mikan đối mặt với nhau.
Tôi và Ako đứng cạnh nhau, ở vị trí có thể bao quát được hai đội.
◆Ako: Vậy thì, tôi xin giải thích luật thi đấu lần này ạ!
◆Rushian: Sân đấu là ở đây, bản đồ PvP: Loadstone (Một nửa).
Có vài loại sân đấu PvP, trong đó có cả những sân đấu sao chép nguyên trạng các thị trấn trong game.
Lần này, chúng tôi chọn Loadstone, một thị trấn mà ai cũng quen thuộc cấu trúc.
Quyết định này là vì nếu dùng đấu trường thông thường thì yếu tố chiến thuật sẽ quá ít.
◆Rushian: Như tên bản đồ đã nói, sát thương được cài đặt ở mức một nửa. Điều này là bắt buộc để không bị chết ngay lập tức bởi đại ma pháp Release, nên mong mọi người thông cảm.
◆Aprikotto: Chẳng còn cách nào khác.
Bình thường, Release là kỹ năng có thể lập tức tung ra đại ma pháp tầm xa, phạm vi rộng, vốn cần thời gian niệm chú dài.
Riêng chiêu này thì không thể né được bằng bất cứ cách nào, nên nếu cài đặt sát thương 100% thì sẽ thành một trò chơi siêu dở tệ, khi Mikan chắc chắn tử vong ngay khi lọt vào tầm mắt.
Để đảm bảo tối thiểu tính cân bằng của game, đây cũng là một lựa chọn bắt buộc.
◆Rushian: Ngoài ra, cấm sử dụng vật phẩm nạp tiền, và các vật phẩm hồi phục có giá trị cao. Không được phép ăn “Umai-bō” hay uống cạn “Giọt Sương Yggdrasil” đâu đấy.
Cái này cũng đành chịu. Sức mạnh tài chính cũng là một loại sức mạnh, nhưng ở đây thì phải tranh tài bằng sức mạnh chiến đấu.
◆Aprikotto: Ưm, nếu là cuộc đấu tiền thì ta đã chắc thắng rồi, được thôi.
◆Shuvain: Cứ thế mà dễ dàng chấp nhận ư, cái sự lơ là đó chính là điểm chí mạng đấy nhé?
◆Aprikotto: Lơ là? Gì cơ, đây là sự tự tin đó chứ.
Sự tự tin của Hội trưởng Guild trông cứ như một lá cờ báo hiệu sắp có biến vậy!
◆Rushian: Nếu người chơi khác tiến vào, trận đấu sẽ tạm dừng… nhưng mà khả năng này gần như không có nên không cần lo. Còn lại thì tự do. Dùng tất cả kỹ năng mình có để hạ gục đối thủ. Đội cuối cùng còn sống sót sẽ thắng. Hết!
◆Ako: Vậy thì, năm phút nữa sẽ bắt đầu ạ. Mời mọi người di chuyển đến vị trí mong muốn ạ!
◆Aprikotto: Rõ rồi. Để ta cho các ngươi thấy sức mạnh của Hội trưởng Guild.
◆Mikan: Sẽ không thua.
◆Sette: Thật ra là tớ có luyện tập đấu người với người một chút đó nha!
◆Shuvain: Thanh kiếm yêu quý của ta đang khao khát máu đây.
Dù cho năm phút để ẩn nấp, nhưng không ai di chuyển.
Tất cả vẫn ngang nhiên xuất hiện ở quảng trường, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Có vẻ đây sẽ là một trận chiến chóng vánh đây…
◆Ako: Cái này, sẽ ra sao đây nhỉ? Anh nghĩ ai sẽ thắng?
◆Rushian: Chịu.
◆Ako: Anh nói bừa quá!
Ako phát ra biểu cảm sốc “ga-n”.
Nói thế thì biết làm sao được.
◆Rushian: Em thật sự không biết đâu. Cả hai bên đều có chiêu cuối mà.
◆Ako: Chiêu cuối… chiêu tất sát ạ?
◆Rushian: Đúng vậy đấy.
Với cài đặt sát thương một nửa, thì nếu dùng bình thuốc, ít nhiều cũng có thể sống sót.
Tuy nhiên, vẫn có vài chiêu thức có thể quyết định thắng thua mà không cần bàn cãi.
◆Rushian: Đầu tiên là đại ma pháp của Hội trưởng Guild, nếu trúng thì có sức mạnh chết người ngay lập tức.
◆Ako: Mạnh thật đấy ạ, phép thuật của Hội trưởng.
Nếu đánh trúng hoàn hảo và thuộc tính tương khắc không quá tệ, thì bất cứ ai cũng có thể bị hạ gục chỉ bằng một đòn. Hội trưởng đã rèn luyện trang bị kỹ lưỡng đến mức đó. Tôi không muốn hỏi tốn bao nhiêu tiền thật để làm được vậy.
◆Ako: Nếu là Release thì uy lực sẽ giảm đúng không ạ?
◆Rushian:
Các yếu tố bổ trợ sẽ không được tính nữa. Nên nếu không phải niệm chú thông thường thì khó mà chết ngay lập tức.
Nhưng có vài cách để đánh trúng.
Có thể nhờ Muu-tan gầm lên, hoặc tấn công để gây hiệu ứng khựng lại. Tự mình dùng phép làm chậm cũng được. Tất cả tùy thuộc vào chiến thuật.
◆Rushian: Và một cái nữa. Dragon Soul của Shu nữa.
◆Ako: À, chiêu Shu-chan phun lửa ấy ạ, có cái đó nữa nhỉ.
◆Rushian: Cái đó sát thương kinh khủng lắm. Nếu trúng mà không có biện pháp đối phó thì chịu.
Gì chứ, tỉ lệ sát thương là 2000%. Nếu dính đòn trực diện thì có làm cách nào cũng khó mà chịu nổi.
◆Ako: Không có biện pháp đối phó nghĩa là, nếu có thì sẽ ổn ạ?
◆Rushian: Dragon Soul là thuộc tính lửa cố định, nên nếu toàn thân được tăng kháng lửa thì cũng khá ổn.
Nếu giảm sát thương tốt thì có thể chịu đựng được. Quả thật, một chiêu tất sát mà trúng là chết ngay thì chỉ có chiêu kết thúc của võ sĩ Monk sau khi tích đủ combo thôi.
◆Ako: Vậy thì bình thường sẽ ổn thôi đúng không ạ? Mặc áo choàng lửa, hay nhiều đồ thuộc tính lửa…
◆Rushian: Nếu cố gắng kháng lửa, thì Shu cầm thanh đại kiếm băng tuyết sẽ rất hớn hở đó.
◆Ako: À… hớn hở…
Rampage, với sát thương tăng mạnh nhờ khắc hệ, còn đau hơn cả Dragon Soul. Vẫn là chết ngay lập tức.
◆Rushian: Và để tung ra những đòn đại chiêu đó, sự hỗ trợ của Mikan rất mạnh. Bé sẽ dùng phép làm chậm hay khóa vũ khí từ xa mà.
Dù có vẻ chênh lệch cấp độ làm Mikan bất lợi, nhưng lợi thế của việc tấn công từ xa trong đấu người chơi với người chơi không hề nhỏ đâu.
◆Ako: À, nhưng Sette có Muu-tan, vậy thực chất là ba đấu hai chứ ạ?
◆Rushian: Triệu hồi sư… Muu-tan là Faust, nhưng vấn đề là ở chỗ đó.
Đúng là nhìn về số lượng, Hội trưởng, Sette và Muu-tan có vẻ có ba đòn tấn công.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
◆Rushian: Đương nhiên là, quái vật triệu hồi không mạnh bằng người chơi. Bản thân người chơi cũng có thể chiến đấu, cân bằng với các nghề khác, nên tổng sức mạnh của bản thân và quái vật triệu hồi mới bằng sức mạnh của một nghề thông thường.
Cộng dồn Muu-tan và Sette, thì mới đạt được sức mạnh tương đương một nghề thông thường.
Nếu chỉ hạ gục bản thân Sette thì không quá khó khăn.
◆Rushian: Có Howling Rush, nhưng đó là combo, nên liệu có thể sử dụng thành thạo trong đấu người với người hay không thì hơi khó.
◆Ako: Đó là kỹ năng khó điều khiển đúng không ạ? Nếu bị né sang ngang thì có vẻ sẽ thất bại.
Combo chỉ có thể dùng để đối phó với quái vật xông thẳng tới, trong đấu người với người thì không thể dùng hiệu quả. Về điểm đó, đội Aprikotto và Sette cũng không hề có lợi thế.
◆Rushian: Trận này, khó đoán quá.
◆Ako: Vui thật đấy ạ.
Cả hai chúng tôi nói chuyện hoàn toàn với tư cách là người quan sát.
Nói chuyện oang oang như vậy, năm phút trôi qua thật nhanh.
Trận đấu sắp bắt đầu rồi.
Dưới đây là bản dịch đoạn văn sang tiếng Việt, giữ nguyên tinh thần và sắc thái của nguyên tác:
◆Ako: Sắp đến giờ rồi, mọi người chuẩn bị xong chưa?
◆Shuvain: OK
◆Aprikotto: Lúc nào cũng được!
◆Sette: Hồi hộp quá! Sẵn sàng rồi!
◆Mikan: Đánh bại
Mặc dù có một người hơi đáng sợ, nhưng đếm ngược đã bắt đầu.
◆Ako: Ba!
◆Ako: Hai!
◆Ako: Một!
◆Ako: Bắt đầu!
◆Shuvain: Sồ raaaaa!
◆Aprikotto: Hừ!
Vừa dứt lời bắt đầu, Shuvain đã vọt đi bằng kỹ năng xung phong. Nhanh chóng áp sát Hội trưởng ở ngay trước mắt, vung kiếm…
◆Shuvain: Nói đùa thôi nhé!
Nói thế nhưng lại nhanh chóng dịch chuyển tức thời về phía sau, khiến ma thuật của Hội trưởng trượt mục tiêu.
◆Mikan: Bắn tỉa, bắn tỉa!
Trong lúc đó, Mikan đã áp sát và bắn hàng loạt mũi tên về phía hai người. Một vài mũi tên bị kháng tính chặn lại, nhưng có một mũi trúng thẳng vào chân Hội trưởng. Đó là cú "Bắn Tỉa Trúng Chân", kỹ năng gây hiệu ứng chậm chạp.
◆Mikan: Hãy... lãnh một mũi tên vào đầu gối!
◆Aprikotto: Khụ, vượt qua cả kháng tính của ta sao!
◆Sette: Thật là, Mikan-chan!
Mư-tan lao tới nhắm vào Mikan đang áp sát. Mikan hứng chịu đòn tấn công đó nhưng lại có một hành động bất ngờ.
◆Mikan: Lời dạy của Sư phụ. Ngay đây, tiến lên!
Vừa chịu đòn cắn của mư-tan, Mikan đã tiến lên!
◆Sette: Hả!? Vậy thì, hạ gục!
◆Aprikotto: Đó là nước cờ sai lầm đó, Mikan!
Một trong hai chiến binh duy nhất còn sót lại đã tiến vào tầm có thể bị hạ gục, đương nhiên là phải tấn công rồi. Ma thuật và kỹ năng của hai người dồn dập lao về phía Mikan, nhưng…
◆Rushian: Chắc là các Hội trưởng mới là người mắc sai lầm.
◆Ako: Không ổn sao?
Trong đòn nghi binh ban đầu, Shuvain đã dùng hết hai kỹ năng di chuyển tốc độ cao: xung phong và dịch chuyển tức thời. Vì vậy, cứ tưởng lơ là một chút cũng không sao… nhưng mà, thời gian hồi chiêu của kỹ năng không phải là quá dài đâu.
◆Mikan: Đã... đến giới hạn.
Mikan ngã xuống dưới đòn tấn công của hai người, đúng khoảnh khắc đó.
◆Shuvain: Tốt lắm Mikan! Của ta đây!
Shuvain nhanh chóng áp sát từ tầm trung bằng cách liên tục sử dụng xung phong và dịch chuyển tức thời. Hội trưởng đã nằm gọn trong tầm tấn công, Shuvain giương cao đại kiếm hệ băng. Thấy vậy, Hội trưởng liền chuyển đổi áo choàng sang thuộc tính băng và…
◆Shuvain: Của ta rồi! Đây là ngọn lửa tình yêu bùng cháy mãnh liệt! DRAGON SOUL!!!!
◆Aprikotto: Gyaaaaaa!
◆Rushian: Ôi chao!
◆Ako: Chúng ta thua rồi!
Sự hy sinh của Mikan hẳn chỉ nhằm mục đích đánh lạc hướng Hội trưởng đúng lúc. Bị nhắm thẳng vũ khí hệ băng trong cuộc đột kích bất ngờ, Hội trưởng đã vô thức đổi thuộc tính để đối phó. Ngay lập tức, Shuvain tung chiêu Dragon Soul vào đó. Đương nhiên là bốc hơi chỉ trong một đòn. Có thể nói là thắng bằng chiến thuật, hay đúng hơn là hai người đã đặt cược tất cả vào một cơ hội và đã thành công một cách xuất sắc.
◆Sette: Cái gì!? Tiền bối!?
Và cô Sette bị bỏ lại một mình. Giờ chỉ còn lại một đối một. Shuvain đối đầu Sette.
◆Sette: A, a ha ha ha…
◆Shuvain: Nào, cuộc đối đầu giữa những người bạn thân. Hãy kết thúc nó đi thôi!
Shuvain đầy khí thế chiến đấu. Đối mặt với kiếm sĩ vĩ đại đó, cô Sette liền giơ tay lên.
◆Sette: Tr-trọng tài!
◆Ako: Vâng?
◆Rushian: Có chuyện gì vậy?
◆Sette: Có cách nào để em thắng không ạ? Em phải làm sao đây ạ?
Bị áp sát ở khoảng cách gần như thế, lại phải đối đầu với một Dragon Knight chuyên về sát thương bằng Faust… Liệu có cách nào để thắng không?
◆Rushian: Từ bỏ thì sao?
◆Ako: Tôi nghĩ là nên cười tươi thôi.
◆Sette: Khôngggggg!
◆Shuvain: Shubababababa (Tiếng Shuvain-sama lao tới)
†††††††††
◆Shuvain: Giờ thì, chúng ta đi theo con đường Ma Vương thôi nào.
◆Mikan: Đại thắng lợi!
◆Aprikotto: Thật không ngờ lại thua dễ dàng đến thế…
◆Sette: Chưa đánh được năm phút mà!
Dù có chiêu tấn công tức tử, nhưng đây vẫn là chiến thắng khi có Mikan cấp thấp đi cùng. Đội Ma Vương đã có một chiến công hiển hách. Xin chúc mừng.
◆Aprikotto: Đã thua thì ta sẽ tuân theo một cách sòng phẳng. Lựa chọn của đội Ma Vương là gì?
◆Shuvain: Là cô bé này. Ngay từ khi nhìn thấy tên NPC mục tiêu, tôi đã nghĩ chỉ có cô bé này thôi.
Tên của NPC là Scarlet, Kẻ Tín Ngưỡng Ma Vương. Cô ấy là một cô hầu gái ở con hẻm phía sau, gần lâu đài.
◆Scarlet, Kẻ Tín Ngưỡng Ma Vương: Hoan nghênh các đồng chí đã trở về. Các đồng chí đã làm rất tốt.
◆Shuvain: Nếu bắt tôi làm thêm việc vặt nữa, tôi sẽ tống cô bé này đến chỗ Ma Vương đầu tiên đó…
◆Ako: Ô, bình tĩnh nào! Đó là nhiệm vụ mà!
◆Rushian:
Đúng là
đã đến giới hạn rồi, ừm! Làm đến mức này rồi thì nhiệm vụ phải tiến triển chứ, đủ rồi đó!
◆Scarlet, Kẻ Tín Ngưỡng Ma Vương: Tiếp theo, các đồng chí sẽ giúp tôi tiến hành hoạt động ngầm chống lại đất nước này.
◆Mikan: Đúng kiểu Ma Vương!
◆Shuvain: Chúng ta sẽ làm gì đây? Chăm sóc quái vật à?
Nhiệm vụ mà cô ấy giao cho chúng tôi không phải là những việc nhẹ nhàng như thế.
◆Scarlet, Kẻ Tín Ngưỡng Ma Vương: Để chuẩn bị cho chiến tranh, việc phân phát lương thực đã bắt đầu. Hãy tấn công tất cả các kho tập kết và cướp lấy lương thực.
◆Shuvain: Cô bé này nói thật sao?
◆Rushian: Việc này rõ ràng là rất xấu xa mà!
◆Ako: Karma chắc sẽ tăng cao lắm đây!
Cứ tưởng chỉ là kẻ tín ngưỡng Ma Vương trên danh nghĩa thôi, ai dè việc cô ta làm lại tàn nhẫn đến thế. Dù nghĩ thế nào thì đây cũng không phải là việc mà một mạo hiểm giả cứu thế giới nên làm.
◆Rushian: Cậu có làm không, Shu?
◆Shuvain: Giờ nói không làm thì sao được. Phải tiếp cận Ma Vương để biết được sự thật chứ!
◆Aprikotto: Khụ khụ… Ta không muốn nhúng tay vào những việc xấu xa như thế này…
Khó khăn của nhiệm vụ là một khi đã nhận thì không thể trốn tránh được. Dù không muốn, chúng tôi vẫn đến kho tập kết, nơi có vài binh lính đang canh gác.
◆Ako: Chúng ta sẽ tấn công chỗ này thật sao? Thật sự luôn?
◆Shuvain: Đã quyết làm thì sẽ làm! Đừng có yếu đuối!
◆Mikan: Thiệt hại phụ, đó.
Bất đắc dĩ, chúng tôi tiến đến nói chuyện với những binh lính đang canh gác.
◆Binh lính Đế quốc Bax: Đòi tất cả sao!? Là tay sai của Cyrain à!? Vậy thì ta sẽ là đối thủ của ngươi!
◆Binh lính Đế quốc Edge: Khoan đã, bình tĩnh! Tên này có nghề đó! Ngươi có người vợ mới cưới mà! Để ta ra trước chiến đấu!
◆Binh lính Đế quốc Bax: Ngươi thì sao!? Con trai ngươi vừa mới chào đời mà! Cứ để đó cho ta!
◆Binh lính Đế quốc Edge: Khụ, đành vậy… Chúng ta hai người cùng tiến lên!
◆Binh lính Đế quốc Bax: Được!
Sau những lời thoại khó chịu đó, trận chiến bắt đầu! Hơn nữa, chúng rất yếu! Chẳng gây ra chút sát thương nào!
◆Rushian: Phải hạ gục những người này sao!? Hả, sau cuộc đối thoại này sao!?
◆Ako: Người mới cưới… Tôi không thể tấn công họ được…!
◆Aprikotto: Ta cũng không thể! Không thể tung ma thuật vào những kẻ này được!
◆Sette: Thật là, trái tim tôi đau nhói quá!
Có cần thiết phải hạ gục cặp binh lính mới cưới và binh lính đã làm cha này để tiếp cận Ma Vương không!?
Trong khi chúng tôi đang lớn tiếng phản đối, thì trước mặt…
◆Shuvain: Ranran!
!
◆Mikan: Mưa tên!
◆Rushian: Shuvainnnn!
◆Ako: Mikan-channnn!
Hai người này đã làm thật! Thực sự đã dùng kỹ năng! Và hạ gục chỉ trong một đòn!
◆Ako: Tại sao, tại sao lại như vậy!? Tại sao lại tấn công những binh lính vô tội!?
◆Shuvain: Để tiếp cận Ma Vương-sama! Đành phải thế thôi!
◆Mikan: Tất cả, vì Ma Vương-sama.
◆Rushian: Kiểu này thì thành ra tín đồ của Ma Vương thật rồi còn gì!
Chúng ta không phải đang đi diệt Ma Vương sao?!
◆Lính Đế Quốc Battsu: Số lương thực này là dành cho dân làng… Ôi… Elena…
◆Lính Đế Quốc Edge: Đây đâu phải lương thực dành cho chiến tranh… Kevin, hãy sống mạnh mẽ nhé…
Đã nhận được [Lương thực dự trữ]!
──── Cay đắng, quá sức!
Đây là cái kết khi chọn con đường ủng hộ Ma Vương đây mà!
◆Rushian: Mà này, còn bao nhiêu điểm tập kết nữa vậy…?
◆Shuvain: Còn ba chỗ nữa thôi.
◆Ako: Con không chịu nổi nữa đâuuuuu!
Dù tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng nhưng cuối cùng chúng tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Chúng tôi giờ đây đã trở thành những kẻ ác nhân không thể quay đầu… Hahaha…
◆Tín Đồ Ma Vương Scarlet: Các ngươi đã làm rất tốt. Xứng đáng là tín đồ của Ma Vương đại nhân.
◆Sette: Từ góc nhìn của ai cũng chỉ thấy toàn là sự xấu hổ thôi…
◆Appricot: Ta đã bị vấy bẩn rồi… Xin lỗi, Seijūrō…
◆Ako: Lòng con… Lòng con đau quá…
◆Shuvain: Mà này, số lương thực này bán được giá cao không nhỉ?
◆Mikan: Đúng là tiền bối Heo, người cũng gian xảo ghê nha.
◆Rushian: Đừng có định bán đồ nhiệm vụ chứ!
Các người là quỷ à!
◆Tín Đồ Ma Vương Scarlet: Nhờ sự nỗ lực của chúng ta, cuộc xâm lược sớm vào Silane đã được quyết định. Ngài Marcocias, một trong những thủ lĩnh Ma Vương quân, cũng rất chú ý đến tài năng của các ngươi đấy.
◆Shuvain: Ôi, có vẻ như chúng ta sắp được thăng cấp rồi nhỉ?
◆Rushian: Làm đến mức này mà không được thăng cấp thì ta phát điên lên mất.
◆Tín Đồ Ma Vương Scarlet: Xin hãy đến Ma Vương Thành để nói chuyện trực tiếp với ngài Marcocias. Mật khẩu là [Hoa Cúc Vàng].
◆Ako: [Hoa Cúc Vàng] ạ.
◆Rushian: Muốn dùng ngay lắm rồi, nhưng thôi, đi nhanh lên nào.
Bắt chúng ta làm đủ chuyện tồi tệ. Ma Vương hay thủ lĩnh gì đó, không biết là ai nhưng kiểu gì ta cũng sẽ hạ gục ngươi.
Điểm đến tiếp theo là Ma Vương Thành!
Trước khi lên đường, Sette đã lên tiếng:
◆Sette: Nè, trước đó… số lương thực này có trả lại được không?
◆Rushian: Cái đó… có thể được đó.
◆Ako: Đúng rồi ha, sau khi đánh bại thì xác của bọn lính vẫn còn đó mà.
◆Shuvain: Thử quay lại xem sao.
Chúng tôi quay lại điểm tập kết nơi những người lính vẫn còn nằm gục.
Click vào nơi đã nhặt lương thực──
▼ Bạn có muốn trả lại [Lương thực dự trữ] không? ▲
◆Rushian: Trả lại được rồi!
◆Ako: Chúng ta làm được rồi!
◆Lính Đế Quốc Battsu: Đến… trả lại sao…? Ngươi rốt cuộc là ai…
Hơn nữa, người lính cũng sống lại!
May quá, không phải là chuyện ác không thể cứu vãn!
◆Shuvain: Tôi đương nhiên là biết sẽ thế này nên mới hoàn thành nhiệm vụ đó. Ài, đúng là lựa chọn quá đúng đắn!
◆Mikan: Tôi chưa bán tim cho Ma Vương đâu nha.
◆Appricot: Được đà là giả vờ làm người tốt ngay…
Mấy người này, rõ ràng đã nghĩ "chơi game online mà, kệ đi" vậy mà giờ lại nói hay như vậy.
Thực ra, việc chọn các lựa chọn chỉ vì là game cũng chẳng phải là điều xấu.
◆Rushian: Nhưng mà suýt nữa thì toi, suýt nữa là đi thẳng vào Karma Route rồi.
◆Sette: Karma Route là gì vậy?
◆Rushian: Đại khái là có những game mà nếu mình cứ làm chuyện xấu hoài thì sẽ rơi vào một con đường kiểu người xấu.
"Karma" có nghĩa là "nghiệp chướng" hoặc đại loại vậy, trong game thường được dùng làm chỉ số thiện ác. Con đường mà người chơi sẽ đi vào khi nghiêng về phía ác thường được gọi là Karma Route.
Nếu mà cướp hết lương thực của dân làng rồi bỏ mặc thì chắc khó mà có True End (Kết Thúc Thật Sự) cho được, nên trả lại là đúng rồi.
◆Shuvain: Rồi, đi Ma Vương Thành thôi!
◆Mikan: Mối hận của những người lính đã ngã xuống, lẽ nào chúng ta lại không báo thù sao?!
Với tín đồ Ma Vương chuyên gây chuyện dẫn đường, chúng tôi hướng về Ma Vương Thành.
Ma Vương Thành mà chúng tôi đến vẫn ngập tràn quái vật như thường.
Đương nhiên rồi, đây là bản đồ mà người chơi vẫn thường đến để săn quái mà.
◆Shuvain: Bọn tôi là tín đồ Ma Vương mà! Sao các người lại tấn công chứ!
Nói thế nào thì nói, bọn này là quái vật chủ động tấn công mà.
Việc mình tin tưởng Ma Vương đâu có nghĩa là bọn chúng sẽ coi mình là đồng minh đâu.
Tiến về phía mục tiêu trong khi tiêu diệt lũ kẻ thù đông như kiến, đó là một góc của tòa thành. Nơi đó thường chẳng có gì, chỉ là một hành lang bị phong tỏa.
Khi đến gần đó, một thông báo hiện lên:
▼ Mật khẩu là gì? ▲
◆Ako: Mật khẩu là [Khỏe mạnh]!
◆Rushian: Cái đó sai rồi!
◆Ako: Ơ, không phải cái này sao ạ?
◆Shuvain: Là [Hoa Cúc Vàng] đó, [Hoa Cúc Vàng].
Có lẽ là phản ứng với tin nhắn của Shuvain, một điểm dịch chuyển đã hiện ra.
Có thể đi vào một góc của Ma Vương Thành mà trước giờ chưa từng đến sao. Hơi phấn khích một chút.
◆Shuvain: Xem nào, sắp đánh boss rồi sao?
◆Ako: Ngài Marcocias gọi chúng ta đến mà, chắc không phải đánh nhau ngay đâu nhỉ…?
◆Rushian: Cứ buff trước đã.
Sau khi buff lại, tôi dẫn đầu tiến vào trong phòng.
Sau một thoáng tải game, căn phòng hiện ra là một căn phòng đẹp đẽ như trong một biệt thự kiểu Tây nào đó.
Ở trung tâm, một con quỷ rõ ràng trông rất mạnh đang đứng đó.
◆Thủ Lĩnh Marcocias: Ngươi là Rushian sao?
Tên tôi được gọi, nhưng chắc là trên màn hình của mỗi người thì tên của họ sẽ được gọi.
Tôi nhìn xem hắn định nói gì.
◆Thủ Lĩnh Marcocias: Nghe nói có kẻ làm việc rất hiệu quả nên ta mới triệu ngươi đến… không ngờ lại là ngươi.
◆Thủ Lĩnh Marcocias: Ngươi, tên mạo hiểm giả đã từng đối đầu với Ma Vương đại nhân, đã loại bỏ con quái vật trở thành Hoàng Đế, tại sao lại tiếp cận phe ta?
◆Ako: Này, tại sao… bảo bọn con tại sao thì…
Không có lựa chọn nào hiện ra, cũng không thể di chuyển.
Cứ thế mà diễn biến tiếp sao?
◆Thủ Lĩnh Marcocias: Chẳng cần nghĩ ngợi làm gì. Ngươi đến đây chắc chắn là để mưu hại tính mạng Ma Vương đại nhân rồi!
Marcocias vỗ mạnh đôi cánh ác quỷ, bay vút lên.
◆Thủ Lĩnh Marcocias: Vậy thì, ta sẽ tự tay chôn vùi ngươi!
Ôi chao, tự kết luận luôn rồi!
◆Shuvain: Vì chúng ta không nói được nên hắn ta muốn nói gì thì nói, đúng là đồ quỷ quái.
◆Ako: Ít nhất cũng phải nghe bọn con nói chứ!
Ở những chỗ không có lựa chọn, đối phương cứ tự ý nói chuyện, đó là điểm đáng sợ của nhiệm vụ.
Nhưng mà, nếu vậy thì đúng là đánh boss rồi.
◆Shuvain: Tôi đã nghĩ sẽ thế này mà. Đồ diệt quỷ của tôi đã sẵn sàng!
◆Mikan: Mũi tên thần thánh, đã lên nòng!
Trong khi nhóm "não cơ bắp" đang hừng hực khí thế, Marcocias bắt đầu hành động.
◆Thủ Lĩnh Marcocias: Nào, hãy biến mất đi!
Một luồng sáng đen bao trùm màn hình.
Nào, trận chiến bắt đầu── tưởng thế, nhưng ánh sáng đó mờ dần rồi biến mất.
◆Rushian: …Ơ?
◆Mikan: Không di chuyển được sao?
Vẫn đang trong sự kiện à? Không vào trận chiến sao?
◆Ma Vương Goarboros: Dừng tay, Marcocias.
Và rồi, với hiệu ứng bóng tối phía sau, một bóng người đen kịt xuất hiện.
Goarboros… À, là Ma Vương. Vậy là nhiệm vụ sẽ tiếp diễn.
Hả? Ma Vương? Thật sao!?
◆Ako: Ma Vương sao!? Sao lại!? Ma Vương sao lại ở đây!?
◆Mikan: Đúng như mong đợi!
◆Shuvain: Tốt thôi. Tôi sẽ cắt nát tất cả các ngươi!
◆Rushian: Chúng ta sẽ chết đấy!
Ma Vương đó, ở nhiệm vụ chính ban nãy, dù bị phong ấn nhưng vẫn mạnh khủng khiếp đó!
Chắc chắn là không thể nào thắng được!
◆Appricot: Nếu không phải là một sự kiện thua bắt buộc, tôi nghĩ hẳn phải có lý do gì đó…
Đúng như thủ lĩnh nói, cảnh đối thoại tiếp diễn.
◆Thủ Lĩnh Marcocias: Ma Vương đại nhân! Tại sao ngài lại ngăn cản con?!
◆Ma Vương Goarboros: Bọn chúng đến đây là để gặp ta, Goarboros này. Ngươi lùi lại đi.
◆Thủ Lĩnh Marcocias: Vâng!
Ngài Marcocias dần mờ đi rồi biến mất.
Ơ, vai của ngươi chỉ có vậy thôi sao!?
◆Shuvain: Đúng là một thủ lĩnh đáng thương.
◆Mikan: Lát nữa tôi sẽ tiêu diệt hắn đàng hoàng.
Tôi nghĩ không cần cái "tình cảm" đó đâu!
◆Ma Vương Goaborosu: Hỡi mạo hiểm giả, ngươi đã vượt ngàn dặm đến tận thành trì của ta chỉ để biết sự thật đó ư?
Ma vương ung dung tiến lên một bước, cất tiếng.
◆Ma Vương Goaborosu: Kích động yêu ma nổi dậy, gây chiến tranh, giảm bớt số lượng nhân loại. Chắc chắn đó là toan tính của ta, Goaborosu đây.
◆Ma Vương Goaborosu: Nhưng đó cũng là con đường duy nhất để ngăn chặn sự diệt vong của thế giới. Là lựa chọn cần thiết để lật đổ cái thế giới tận cùng mà các ngươi biết!
Ơ, tình hình có vẻ thay đổi rồi đây.
Cảm giác như Ma vương vốn là kẻ phản diện nay lại hóa ra là người tốt ấy chứ!
◆Shuvain: Thật sự có khi Ma vương này là tuyến nhân vật chính diện ấy chứ? Mà như vậy thì vẫn là tuyến Ma vương thôi mà!
◆Aprikotto: Không được rồi, cứ đà này thì tuyến Ma vương sẽ thành định mệnh mất!
◆Shuvain: Thì ra lựa chọn này mới là mấu chốt! Cú Phun Lửa Rồng của tôi đã thổi bay hắn, đó chính là yếu tố chiến thắng!
◆Mikan: Lại thắng rồi.
Khi đội Ma vương đang hân hoan chiến thắng, còn đội Diệt Thần đang chìm trong tuyệt vọng, dòng chữ này bất chợt hiện lên màn hình:
◆Ma Vương Goaborosu: Không phải ta. Chính vị thần mà các ngươi tin thờ mới là kẻ chủ mưu dẫn thế giới đến diệt vong!
Trời ơi, cờ phản diện lại cắm lên đầu thần linh rồi!
◆Shuvain: Tại sao chứ!
◆Aprikotto: Tuyệt vời! Cứ thế mà tiến lên!
◆Sette: Đội Diệt Thần đại thắng!
◆Mikan: Vô lý…
◆Rushian: Khoan đã, thế này vẫn chưa chắc chắn tuyến đường nào đâu!
Cũng có thể đây là một phần trong mưu kế của Ma vương, hoàn toàn không thể đoán trước được gì cả.
◆Rushian: Xem ra không biết nên tin lời Ma vương đến đâu nữa đây…
◆Ako: Dù sao thì, chẳng phải cuối cùng vẫn là lỗi của con người sao?
◆Aprikotto: Các cậu đúng là không hề lay chuyển, theo một nghĩa nào đó.
Bởi vì lúc nào cũng có thể rẽ nhánh sang tuyến đường cuối cùng đổ lỗi cho con người mà!
◆Ma Vương Goaborosu: Nếu không tin, vậy thì hãy đến gặp vị thần đó mà tìm hiểu đi.
Ma vương xoay người, rồi từ từ bước đi.
◆Ma Vương Goaborosu: Dù cho các ngươi có thể vượt qua sự phòng thủ của Silein nơi mà ngay cả chúng ta cũng phải chật vật đi nữa.
Nói đoạn, hắn biến mất.
Rồi màn hình chuyển cảnh, chúng tôi tự động bị đẩy ra khỏi căn phòng, quay về trong lòng thành Ma vương.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ "Nhiệm vụ hoàn thành". Nhiệm vụ lần này chỉ đến đây thôi sao.
◆Aprikotto: Rõ ràng là thần linh mới là kẻ xấu!
◆Shuvain: Nhưng nếu Ma vương là chính nghĩa, chẳng phải theo một nghĩa nào đó đây chính là tuyến Ma vương ư?
◆Mikan: Vẫn chưa thể biết được…
Thực tế thì câu chuyện cứ thay đổi liên tục, nên vẫn còn quá sớm để kết luận.
Khả năng rẽ sang tuyến đường con người vẫn có, tất cả còn tùy thuộc vào câu chuyện của vị thần kia.
◆Rushian: Chà, nhiệm vụ tiếp theo đáng mong chờ đây!
◆Aprikotto: Bắt đầu cái tiếp theo bây giờ thì sẽ bị dở dang mất. Chúng ta hãy để dành cho ngày mai. Nhiệm vụ sắp đến hồi cao trào rồi, nhất định sẽ rất bùng nổ!
◆Rushian: Ờ!
◆Ako: Vâng ạ!
Cuối cùng sẽ đón nhận kết thúc thế nào đây, câu chuyện chính của nhiệm vụ vẫn chưa thấy bóng dáng kết thúc đâu cả.
◆Shuvain: Vậy thì, trưa mai được chứ?
──Khoan đã, trưa mai ư?
Xin lỗi, cái đó thì hơi khó cho mình.
◆Rushian: Xin lỗi, trưa mai mình có chút việc bận.
◆Ako: Tối mai được không ạ?
◆Aprikotto: Hừm, vậy sao. Thế thì sau bữa tối chúng ta tập hợp nhé.
◆Shuvain: Vừa hay, cũng nên dành chút thời gian ôn thi vào đại học chứ.
◆Sette: Nhất là tiền bối ấy!
◆Aprikotto: Nói gì vậy chứ, chắc chắn tôi thừa sức mà! Ngay cả trong lúc này tôi cũng đang lật từ điển đây này!
◆Mikan: Người chăm chỉ…!
◆Rushian: Đú-đúng là cậu!
◆Ako: À ha ha ha ha!
Trong cuộc trò chuyện ồn ào, Ako và tôi run rẩy khi nghĩ về ngày mai.
Đúng vậy, ngày mai, Ako sẽ đến nhà tôi. Để gặp mặt bố tôi.
Nhiệm vụ chính của cuộc đời Ako. Chương cuối cùng đó, cũng sắp bắt đầu rồi.
──Tại sao nhiệm vụ chính của cuộc đời Ako, lại có cả gia đình tôi làm trùm cuối thế này?
††† ††† †††
Sáng hôm sau.
Hôm nay là ngày tôi đối mặt với bố mình, chứ không phải Ma vương hay ác quỷ nào cả.
"Hít sâu, thở sâu."
Dù là ngôi nhà đã quá quen thuộc, nhưng Ako có vẻ rất căng thẳng.
Tôi cũng có cảm giác như vậy mỗi khi gặp bố của Ako.
"Thật sự không cần phải quá khách sáo đâu, chỉ cần chạm mặt một lát rồi chuồn là được."
"Dạ, dạ!"
"...Thật sự thì bây giờ quay về cũng được mà."
"Đừng nói thế ạ, không là em lại muốn về thật đấy!"
Không cần phải cố gắng quá sức đâu mà.
Nhưng nếu em ấy vẫn muốn đến, thì cứ gặp mặt một chút vậy.
Trước tiên, tôi bấm chuông rồi bước vào hiên nhà.
"Con về rồi đây!"
"Cháu, cháu xin phép!"
Ako cẩn thận cởi giày, rồi nhẹ nhàng đặt chúng ngay ngắn.
Cái dáng vẻ run rẩy đáng yêu của em ấy làm tôi thấy như một con vật nhỏ vậy.
Đột nhiên, một bóng người nhỏ bé ló ra từ phòng khách.
"Chào con, Ako-chan."
"À, chào dì. Hôm nay xin dì chiếu cố ạ!"
Ako thở phào nhẹ nhõm.
"Hôm nay là ngày lành tháng tốt, thật may mắn khi có được cơ hội này..."
"Với dì thì không cần khách sáo vậy đâu, đây này."
Nói đoạn, mẹ tôi mỉm cười và lấy ra một cuốn sổ tay.
"Cái này, tuy hơi vội vàng nhưng mẹ đã làm cho con rồi."
"Đây, đây là...!"
Trên bìa có dòng chữ: "Tamaki Ako - Nishimura Eiichi - Quy trình lễ ra mắt".
Đạo, đạo diễn kịch bản ư! Mẹ đã chuẩn bị cái này sao?!
"Sao mẹ lại chuẩn bị cái đó? Ako không cần đâu mẹ!"
"Cảm ơn dì nhiều ạ! Thật sự giúp con rất nhiều!"
"Em nhận thật sao?! Cần cái đó ư?!"
"Không sao đâu con, cố gắng lên nhé."
"Vâng ạ!"
"Muốn làm gì thì làm đi..."
Thôi rồi... Tôi thật sự không hiểu nổi hai người này...
"Thôi được rồi, vào trong đi. Chắc em cũng biết rồi, lối này nè."
"Vâng, cháu xin phép!"
Tôi cùng Ako, người vừa lặp lại lời "cháu xin phép" vài lần, bước vào phòng khách.
Trên bàn phòng khách, bố và Mizuki đã ngồi chờ sẵn.
"Con dẫn em ấy đến rồi đây!"
"Ồ, chào mừng con!"
Cái nụ cười tươi rói kia, đáng ghét thật!
"Cháu, cháu chào chú ạ... Cháu là Tamaki Ako... Hôm trước cháu đã thất lễ..."
Sau khi lướt nhìn kịch bản một cái, Ako cúi đầu thật sâu.
Rồi khi em ấy từ từ ngẩng mặt lên, bố tôi nói:
"Lần này là lần thứ hai nhỉ. Chào cháu, chào cháu, chú là bố của Hideki... Là bố đây..."
Bố tôi nhìn Ako chằm chằm, rồi khuôn mặt ông lộ ra vẻ vô cùng phức tạp:
"...Hideki, con, chẳng lẽ con đã nắm được điểm yếu của cô bé này..."
"Không có!"
"...Vậy sao."
Tôi hiểu tại sao bố lại nghĩ như vậy, nhưng xin đừng nói ra thành lời!
"Ako-san, lại đây, ngồi đi!"
"Dạ vâng!"
Ako loạng choạng bước về phía Mizuki khi được gọi.
Tôi ngồi cạnh Ako, giữ một khoảng cách nhỏ để không bị dính sát vào em ấy.
Đối diện là bố và mẹ, còn Mizuki ngồi ở vị trí ghế dự phòng.
Cái không khí phỏng vấn này là sao vậy? Ngay cả tôi cũng thấy căng thẳng.
"Ơ, ừm... cái đó... cái đó..."
"Ako-chan! Trước hết là mục một, điều một, chuyện về thứ tự."
Mẹ tôi thì thầm.
Mục một, điều một? Cái đó trong kịch bản ư?!
"À, đúng rồi ạ! Bố mẹ của con và Hideki-san đã gặp mặt rồi... Chỉ còn chú là người cuối cùng, thật sự rất xin lỗi vì sự thất lễ này ạ!"
"Cái, đó là kịch bản sao? Của mẹ con à? Cả cháu nữa sao? ...Không cần phải khách sáo như vậy đâu cháu! Hơn nữa, các cháu vẫn còn là học sinh mà, không cần phải chào hỏi hình thức như thế đâu?"
"Không, nhưng mà ạ!"
Tôi thì thầm với Ako đang bối rối.
"Mặc dù mình nói cũng chẳng hay ho gì, nhưng cậu không cần phải bận tâm đâu, thật đấy."
"Nhưng, nhưng mà ạ!"
Lúc đó, mẹ tôi chỉ vào một góc của kịch bản, nói với Ako:
"Ako-chan, đây là mục hai, điều ba, chỗ về việc 'tìm hiểu nghiêm túc với Hideki-san' đó con."
“À, chú à… Phải rồi! Cháu và anh Hideki đang hẹn hò nghiêm túc, nên cháu muốn đến chào hỏi tử tế ạ!”
“À, ừm, thế à?”
Thấy Ako vui vẻ trả lời như đọc kịch bản, tâm trạng bố tôi càng chùng xuống.
“Cái này chỉ là tò mò thôi, hai đứa hẹn hò được bao lâu rồi?”
“Dạ, về thời gian thì…”
“Đoạn ‘hai, bốn, từ năm nhất’ ấy.”
“Vâng, từ năm nhất ạ!”
“À, ừm, thế à…”
Bố tôi nở một nụ cười gượng gạo đến méo mó, rồi ghé tai tôi thì thầm:
“Hideki, sao mẹ con lại biến thành hai người rồi?”
“Đừng, đừng lo ạ! Tình trạng này chỉ xảy ra khi mẹ đang căng thẳng thôi.”
“À, ừm, vậy sao… Nhưng mà mẹ mà tăng gấp đôi thế này, bố cũng thấy mệt tim quá…”
“Ông? Ông vừa nói gì về việc ‘tôi tăng gấp đôi’ vậy?”
“Không có gì hết!”
Bố tôi vội vàng lắc đầu lia lịa. Vẫn yếu bóng vía như ngày nào.
“Thôi được rồi, thấy con bé hợp với mẹ và Mizuki như vậy thì người làm bố như tôi cũng chẳng có gì để nói. Hideki, con hãy chăm sóc con bé cho tốt nhé.”
“Dạ, vâng!”
Ồ, xong rồi ư? Có vẻ ổn rồi nhỉ?
May quá, đối tượng là bố nên mọi chuyện được giải quyết dễ dàng, mừng thật.
“Thế thì buổi gặp mặt xin được kết thúc tại đây, giờ mình về nhé!”
“Gì thế, gì thế, đã về rồi sao?”
Đúng lúc tôi nghĩ mình có thể về, tiếng của Mizuki, đứa đang ngồi cạnh bên, vang lên.
“Bố ơi, giải quyết qua loa thế này ngược lại lại thành bất lịch sự đấy! Bố không có gì muốn hỏi chị Ako sao?”
“Ừm, con nói cũng phải. Bố cũng muốn nói chuyện thêm chút nữa!”
Mizuki ơi, đúng là pha "hỗ trợ" không mong muốn mà!
“Vậy thì để bố hỏi Ako-chan nhé, mẹ cứ im lặng giùm bố.”
“Ồ, giúp con gái đáng yêu của mình thì không được sao?”
“Ơ, khoan đã?!”
“Con gái gì chứ… Chúng cháu là vợ chồng mà, chuyện thật lòng đó ạ!”
“Hai đứa kia thôi ngay!”
Hai người họ đang nói những chuyện trời ơi đất hỡi gì thế này!
Vợ chồng rồi con gái này nọ, ngay cả mẹ cũng nói ra mấy lời đó thì ngay cả bố cũng…
“Này này, đừng có nói mấy chuyện lạ lùng đó chứ. Nóng vội quá đó, thật tình.”
“…Ơ?”
Ako ngớ người ra, dường như những lời đó chỉ lướt qua tai cô bé.
À, đúng rồi. Thì ra bố vẫn không coi mấy chuyện đó là thật.
Ừm, mấy phản ứng này của bố mới là bình thường, hôm nay may nhờ có vậy mà tôi mới được cứu.
“Vậy Ako-chan, chuyện học hành ở trường thế nào rồi? Có vui không?”
Câu hỏi đầu tiên bay tới, lại là một câu hỏi bình thường, dễ hiểu.
Tôi nghĩ Ako sẽ ổn thôi, nhưng…
“À, dạ… Thời gian đầu cháu không đi học đều đặn… Thành tích thì thuộc top dưới của lớp ạ…”
“Ối, bố hỏi linh tinh rồi sao? Xin lỗi, xin lỗi nhé!”
Không được rồi! Cái này không ổn chút nào!
“Khoan đã, khoan đã! Không sao đâu bố! Dạo này Ako đi học đầy đủ mỗi ngày và thành tích cũng đang tăng lên rồi!”
“Cái gì? Thế thì có gì mà phải bận tâm chứ. Hồi trẻ chú cũng học hành bết bát lắm đó?”
Với nụ cười rạng rỡ, bố tôi tiếp lời.
“Bạn bè của con bé thế nào? Các nữ sinh cấp ba dạo này thường chơi gì?”
“Cháu chỉ có vài người bạn chung với anh Hideki thôi ạ… Lúc nào cháu cũng chỉ chơi game online thôi…”
Ako vừa rướn ghế lại gần tôi, vừa túm lấy vạt áo tôi và trả lời.
“À, không có bạn bè sao? Ơ, ơ? Chuyện này là thật ư?”
“Không phải đâu ạ! Ako có bạn bè bình thường mà!”
Đó là do Ako tự ý đánh giá người khác không phải bạn bè thôi! Cứ coi bạn học là bạn bè đi chứ! Mà nếu không thì ngay cả tôi cũng chẳng có bạn bè mất!
“À, vậy sở thích hay năng khiếu thì sao?”
“…Năng khiếu lớn nhất của cháu… có lẽ là không có năng khiếu gì cả ạ…”
“À, ừm, vậy sao…”
“Con bé này giỏi việc nhà lắm! Nấu ăn siêu ngon luôn đó! Còn biết cả đan len nữa!”
“Cái gì, đa tài thế kia! Đúng là người khiêm tốn mà, ha ha ha!”
“Nhưng chị Mizuki làm giỏi hơn ạ…”
“Không cần phải so sánh đâu!”
Cái luồng đối thoại mệt mỏi này là sao vậy?!
Chỉ trả lời những câu hỏi bình thường thôi mà sao cứ bị dồn vào đường cùng thế này!?
Thậm chí, có khi màn chào hỏi với mẹ – cái màn mà cả hai người đọc kịch bản – còn đỡ hơn ấy chứ!?
“Chắc một người đầy khuyết điểm như cháu, không nên xuất hiện trước mặt mọi người đâu ạ…”
“Khuyết điểm của con bé ngược lại là tự đánh giá bản thân quá thấp đó!”
Mặc dù tôi có cảm giác là nếu Ako trở thành một người tự tin và dám thử sức với mọi thứ, thì chắc chắn sẽ gặp phải những thất bại lớn lắm đấy!
Nhưng mà gay go rồi, ngay cả bố – một người lạc quan và vô tư – có lẽ cũng sẽ phản đối mất.
“Không phải vậy đâu bố, Ako không phải là đứa như lời con bé nói đâu!”
“À, không sao đâu. À, thì ra là vậy, bố hiểu rồi.”
“Hiểu cái gì ạ…?”
Bố gật đầu ra chiều hiểu lắm, nhưng rốt cuộc là hiểu cái gì chứ?
Rồi bố nở một nụ cười nhẹ nhàng về phía tôi,
“Thôi thì chuyện hẹn hò của học sinh cấp ba mà, vậy là được rồi. Cứ hòa thuận mà yêu nhau nhé!”
“…? À, vâng.”
“Dạ, vâng ạ! Cháu xin phép được hòa thuận ạ!”
Được bố đồng ý một cách vui vẻ, Ako thở phào nhẹ nhõm và nở nụ cười.
Tôi thấy biết ơn thật đấy… nhưng sao cách nói của bố lại lạ thế nhỉ. Kiểu như có ẩn ý, hay là sự thỏa hiệp ấy.
“Nếu có gì không vừa ý về thằng này, con cứ đá nó bất cứ lúc nào cũng được đấy!”
“Hả!? Khoan đã, bố ơi, đừng có nói mấy lời thừa thãi đó chứ!”
“Tuyệt đối không có chuyện đó ạ! Ngược lại, cháu còn lo lắng không biết có bị ghét bỏ không nữa!”
“À ra vậy, ha ha ha.”
Sau một tiếng cười nhẹ,
“Ôi dào, nhưng mà sao tự nhiên thấy tiếc nuối thế nhỉ!”
Bố tôi vui vẻ nói, như muốn thay đổi chủ đề.
“Bố cứ nghĩ sẽ không thua kém thằng con trai đâu chứ… Thế này chắc bố phải về hưu thôi! Ha ha ha!”
“Hả? Thua kém cái gì ạ?!”
“Thì thằng con trai mình dẫn về một cô gái xinh đẹp như tiên giáng trần, rồi nói đây là bạn gái của mình. Không biết sao, đàn ông con trai mà, cảm giác thất bại nó cứ… là lạ sao ấy…”
“Ông!”
“Không, bà cũng hiểu mà phải không? Lúc đầu chỉ nhìn thoáng qua nên không biết, nhưng mà quả thật vượt xa tưởng tượng của tôi cả trăm lần, một người cực kỳ…”
“Ông?!”
“…Dạ.”
Giọng mẹ tôi lạnh lùng đến rợn người vang vọng khắp phòng khách.
À, đây là lúc mẹ giận thật sự rồi.
“Không chỉ vì lời nói thô tục mà còn là những lời lẽ không nên nói với đối tác của con trai mình. Vô cùng bất lịch sự.”
“Nhưng mà, cái này ngoài xã hội cũng bình thường mà…!”
“Đó là do kiến thức của ông sai rồi.”
“Dạ, vâng.”
Bị khẳng định dứt khoát, bố tôi ủ rũ cúi đầu.
“Ông hãy xin lỗi Ako-chan và Hideki, và hứa sẽ không lặp lại lần nữa.”
“À… ừm… Tôi xin lỗi vì đã có những lời nói tục tĩu thiếu suy nghĩ. Tôi sẽ không bao giờ lặp lại những lời tương tự, xin hãy bỏ qua cho tôi…”
Bố xin lỗi thật rồi! Không muốn nhìn chút nào!
Không muốn nhìn thật đấy, nhưng mà xin lỗi nhé, tôi nhìn quen rồi!
“Dạ, vâng ạ! Cháu, cháu biết chú đã khen cháu bằng sự quan tâm chân thành ạ!”
“Không phải khách sáo đâu, với dung mạo này của cháu, thằng Hideki nhà chú đúng là không xứng với cháu chút nào.”
“Ông?!”
“Xin hãy hòa thuận với Hideki giúp tôi.”
“Dạ, vâng.”
Yếu. Không thắng nổi.
Người bố lề mề, còn người mẹ lại quá cứng rắn.
Kết quả là, tôi và Mizuki lớn lên như thế này, đúng là chỉ có tấm gương phản diện để học hỏi.
“Mẹ chồng tương lai, lúc giận dữ đáng sợ thật ạ.”
Ako khe khẽ nói bên cạnh tôi.
“Không, đúng là mẹ đang giận, nhưng đó mới là giai đoạn đầu thôi.”
“Hả?!”
“Khi mẹ thật sự tức giận, thì cơn giận đó sẽ được phân tích tỉ mỉ để đối phó.”
Vì không thể xử lý khi cảm xúc còn mơ hồ, nên mẹ sẽ tạm thời tách riêng nỗi lo lắng "liệu điều tương tự có xảy ra lần nữa không" ra, và nói ra điều đó trước.
Thế nên, khi tôi hay Mizuki bị mắng, việc hứa "sẽ không làm thế lần nữa" chính là điểm khởi đầu. Sau đó, mẹ mới tiếp tục bài giảng về những điều sai trái.
Thế là…
“Sau đó thì bố lại chuẩn bị lãnh một trận đòn roi… à không, một trận giáo huấn còn kinh khủng hơn cả roi vọt nữa.”
“Trời ơi, chuyện kinh khủng vậy sao…!”
“Ài, nhưng mà cái đó thì đáng bị mắng rồi.”
Bởi vì bố đã thất lễ với tớ, với Ako, và hơn hết là với mẹ nữa chứ.
Đúng là Ako dễ thương đến mức không hợp với tớ thật.
Nhưng mà giả sử tớ có ở vào vị trí đó, mà Ako ở bên cạnh thì tớ cũng sẽ không nói vậy đâu. Tại vì làm thế là thất lễ với Ako mà. Nếu Ako chịu ở bên cạnh tớ thì có bạn gái thế nào tớ cũng không ghen tị đâu──chắc thế. Có lẽ là vậy.
“Thiệt tình, đến bao giờ thì con mới hết cần mẹ ‘giáo dục’ đây hả…”
“... Hình như bố Nishimura, có vẻ… có vẻ đang lo lắng mình bị nghi ngờ ngoại tình thì phải…”
Bà mẹ Nishimura mặt mày rõ là bất lực, còn Mizuki thì nói với vẻ cực kỳ khó chịu.
“Mizuki?! Bố là người chỉ một lòng một dạ với mẹ thôi, ngoại tình gì mà kinh khủng vậy!”
“Con thấy có vẻ không phải thế đâu.”
“Thôi mà, đó là vì bố coi cô bé là bạn gái của con trai mình nên mới thoải mái thế chứ…”
Bố Nishimura bị cả hai mẹ con “đánh hội đồng” nên phải chống chế lấy được.
Vì đã nhìn thấy cảnh tượng này nhiều lần rồi, nên lẽ ra tớ chỉ nên cảm thấy ‘đúng là thảm hại’ thôi… nhưng không hiểu sao. Lúc này, tớ lại có một cảm giác lo lắng khó hiểu rằng mình cũng phải cẩn thận.
Đáng lẽ ra buổi gặp mặt phải kéo dài thêm một chút, thậm chí là cùng ăn bữa tối nữa, nhưng mẹ Nishimura quyết định giải tán vì cho rằng việc “giáo dục” để bố không làm điều thất lễ nữa mới là ưu tiên hàng đầu.
Bản thân tớ cũng đồng ý, nên hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
“Ô, bọn con xin phép về ạ!”
“Con có ổn không đó, Ako? Trông con hơi choáng váng.”
Nói chuyện với một người đàn ông lạ khiến Ako có vẻ cũng đã đến giới hạn rồi.
“Vậy thì, con cũng đưa Ako về đây.”
“Đi cẩn thận nhé, Hideki. Mẹ xin lỗi về đủ thứ chuyện nhé, Ako-chan.”
Mẹ cúi đầu trước cửa nhà.
Tiếp theo là bố cũng nói:
“Lúc nào rảnh thì cứ ghé chơi nhé. À, mà không có bố mẹ ở nhà cũng không sao đâu đấy.”
“… Ông xã?”
“Mẹ?! Lời nói vừa rồi của con đâu có gì lạ đâu ạ?!”
“Mong… mong được làm phiền lần nữa ạ!”
Ako vội vàng cứu vãn tình hình.
Đến mức Ako phải đứng ra cứu vãn…
Bố già ngốc nghếch của nhà tớ thật sự… thật sự xin lỗi…
“Phù… cuối cùng cũng xong rồi! Vậy là nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành một cách tốt đẹp!”
Trên đường về, Ako thở phào nhẹ nhõm đến tận đáy lòng, còn tớ thì chỉ biết xin lỗi.
“Tớ thật sự xin lỗi cậu…”
“Không sao đâu ạ! May mà có bố Nishimura nói chuyện không ngừng nghỉ đó ạ!”
“Đó là điểm tốt duy nhất của bố tớ đấy!”
Bởi vì bố hiếm khi khiến mọi người lâm vào tình huống im lặng khó xử.
Nói ngược lại thì, bố ồn ào lắm.
“Chỉ là… tớ thấy bố Nishimura không giống với Rushian lắm thì phải.”
“Đúng đó, bản thân tớ cũng thấy vậy.”
Ngay cả trong game, khi phối giống thì đôi khi cũng ra con cái, mà đa số là thừa hưởng năng lực của bố mẹ cả.
“Không biết cái ‘yếu tố hòa đồng’ của bố tớ thì nằm ở đâu trong người tớ nhỉ…”
“Nếu nói thế thì tôi, Ako đây, chỉ có trình độ bằng tổng cả bố và mẹ Nishimura chia năm thôi đó ạ?”
“Chưa đủ bằng một người bình thường nữa là.”
Đủ lắm rồi. Đừng lo mà.
Thật ra bố và tớ không giống nhau lắm, bề ngoài thì nếu nhìn kỹ mới thấy giống một chút thôi──
“À, nhưng mà Mizuki đôi khi cũng nói là: ‘Nếu không cẩn thận thì anh Hideki sẽ giống bố đó!’”
“Sẽ giống sao?”
“Tớ nghĩ là không đâu.”
Tớ nghĩ mình không thể nào trở thành cái kiểu người vô tư, ngốc nghếch, lấp đầy cả cái “suất” người vui vẻ của gia đình tớ như bố được.
“Nhưng mà, tớ thấy bố có khả năng giao tiếp tốt một cách đáng kinh ngạc, và rất nhanh nhẹn. Ước gì mình cũng giống bố ở điểm đó thêm chút nữa.”
“Đúng vậy ạ, dù là lần đầu gặp mặt, nhưng bố mẹ Nishimura đã đối xử rất thân thiết, rất hòa nhã với con…”
Nói đến đó, Ako khẽ nói với đôi mắt hơi mất đi ánh sáng.
“Con… hơi mệt rồi ạ…”
“Đúng vậy đó! Tớ thật sự xin lỗi!”
Theo cảm nhận của Ako thì rõ ràng mẹ Nishimura hợp với cậu ấy hơn bố nhiều.
“Nhưng mà, Rushian lại rất hợp với bố mẹ tôi, còn tôi thì lại thế này…”
“Nói ra thì hơi tệ, nhưng mà so với bố mẹ tớ ‘tấu hài’ thì bố mẹ cậu dễ chịu hơn nhiều đó!”
Mẹ của Ako thì hoàn toàn xem tớ như con trai, còn bố vợ (tương lai) thì rất lịch lãm và tử tế, chẳng giống một “con sâu” bám víu con gái chút nào.
Bố vợ (tương lai) của Ako đôi khi còn dạy tớ mấy chiêu để đối phó với người vợ “nặng tình” nữa chứ.
“Thậm chí tớ còn lo lắng liệu bố mẹ bên Ako có từ chối vì ‘cái thằng này hơi có vấn đề’ không cơ.”
“Không không không, bố mẹ tôi đã đồng ý rồi mà!”
Ako lắc đầu, ý rằng không có chuyện đó đâu.
Nhưng sau đó, với vẻ mặt như đang hồi tưởng lại ký ức, Ako nói:
“Chỉ là, cái đó… như Rushian nói, bố mẹ Nishimura xem con như trẻ con ấy, con không cảm thấy họ thật sự coi đó là buổi chào hỏi nghiêm túc…”
“Cái đó thì… tớ đã nói rồi mà. Bố tớ là kiểu người không nghĩ rằng con trai học cấp ba dẫn bạn gái về thì sẽ cưới đâu.”
Bản thân tớ cũng nghĩ rằng những trường hợp như vậy không nhiều.
Bố tớ cũng chẳng cần phải đối mặt với Ako một cách nghiêm túc đâu, mà một ông bố quá nghiêm túc như vậy thì thường gây phiền phức thôi.
“Thì ra là phải dành thời gian, giải thích thật kỹ lưỡng mới đúng…”
“Thôi đi thôi đi.”
Cậu có nói bao nhiêu đi nữa thì họ cũng chỉ cười thôi.
Thật ra, thành thật mà nói, tớ cũng có chút suy nghĩ.
“Nhưng mà, nói ra thì hơi ngại, tớ cũng muốn thật sự nghiêm túc hẹn hò với Ako mà. Tớ không tự tin nói về tương lai sẽ ra sao, nhưng tớ thật sự muốn ở bên cậu thật lâu.”
“Vâng, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi nhé!”
Tớ thì chưa có được sự chuẩn bị để nói “mãi mãi” đâu nhé?!
Mà tớ cũng có ý nghĩ đó, nhưng mà chuyện hẹn hò của học sinh cấp ba thì cứ bị cho qua loa đại khái, thì…
“Sao cứ cảm thấy bố không nghiêm túc chút nào, khó chịu ghê.”
“Vậy thì chúng ta cùng nhau để được bố công nhận nhé!”
“Cậu bắt đầu lôi tớ vào ‘nhiệm vụ chính tuyến’ rồi đấy à?!”
Nhiệm vụ chính tuyến của cuộc đời tớ và Ako. Bước tiếp theo là để bố tớ công nhận──nghĩ đến đó thì thấy hơi khó nhằn đấy.
Thậm chí tớ còn thấy bố rắc rối hơn cả mẹ nữa. Mẹ thì nghiêm túc nên phản đối, còn bố thì không coi trọng nên lại đồng ý.
“Nhưng mà, con… con cũng thấy yên tâm hơn một chút.”
Đột nhiên, Ako thở nhẹ ra và nói.
“Con cứ nghĩ liệu mình nghĩ thế này về Rushian có thất lễ không nữa…”
“Ơ, giờ này còn có chuyện gì mà cậu phải ngại vậy?”
Ako nhìn vào ngực tớ, rồi hỏi với giọng xác nhận.
“Cái đó… con lo lắng liệu Rushian có nghĩ giống bố của con không nữa.”
“Giống… là sao?”
“Vì vẫn còn là học sinh nên không nghiêm túc, lúc nào chia tay cũng được… nghĩ như vậy──”
“Hoàn toàn không nghĩ vậy. Không thể nào. Tuyệt đối không.”
Khoảnh khắc tớ hiểu được lời nói của Ako, tớ đã thốt ra những lời đó.
Làm gì có chuyện đó. Không thể nào. Bố già đáng ghét, dám nói những lời thừa thãi khiến Ako lo lắng, không thể tha thứ được!
Có lẽ vì tớ trả lời ngay lập tức nên Ako thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rạng rỡ trở lại.
“Đúng vậy nhỉ, con xin lỗi. Chính vì vậy mà Rushian tức giận, con lại thấy hơi vui.”
“Không sao đâu, tớ sẽ ở bên cậu mãi cho đến khi cậu bỏ rơi tớ thì thôi.”
“Con cũng sẽ ở bên Rushian mãi cho đến khi Rushian ghét con thì thôi!”
Ako mỉm cười như phát sáng nhè nhẹ trong ánh nắng chiều tà.
“Vậy là chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi rồi.”
“Đúng vậy… mà Ako, sao cậu có thể nói những lời đó một cách nghiêm túc như vậy được nhỉ.”
“Con nói được mà! Con sẽ nói bao nhiêu lần cũng được! Chúng ta sẽ ở bên nhau!”
“Đừng có dính lấy tớ thế chứ!”
Trong khi đi bộ cùng Ako, tớ có cảm giác ngứa ngáy trong lồng ngực.
Tớ không hề nói dối. Tớ không hề có ý định chơi bời hay chia tay gì cả.
Thế mà, tôi cứ thấy là lạ, như thể mình đã lỡ lời mà chẳng hay biết. Giống cái cảm giác đang trên đường vào hầm ngục thì chợt nhận ra mình quên mất một hai món trang bị vậy. Cứ thế, tôi tiễn Ako ra ga, lòng vẫn vương vấn chút gì đó khó tả, rồi lững thững quay về nhà.
“Mừng con về nhà. Đã tạm biệt nhau bằng một nụ hôn chưa?”
Về đến nơi, bố tôi đã đợi sẵn, vẫn cái vẻ tưng tửng thường ngày. Ông ta cứ y như rằng không có gì xảy ra vậy.
“Đâu có, ở ga tàu mà. Mà bố ơi, lời giáo huấn của mẹ đâu rồi? Sao không lĩnh giáo sớm đi?”
“Mẹ con bảo để tối sẽ nói chuyện hẳn hoi. Đừng có nhắc lại làm gì!”
“Mẹ con nghiêm túc thật…”
Chắc chắn trong đầu mẹ tôi đã có sẵn một kịch bản giáo huấn tỉ mỉ rồi. Thôi thì nếu tối nay bố tôi "hy sinh" thì tạm thời cứ tha cho ông vậy.
“Mà này Hideki?”
“Gì vậy, bố vẫn định chọc ghẹo con nữa à?”
“Không phải vậy.”
Bố tôi ngồi trên ghế sofa, ngoắc ngoắc tay ra hiệu gọi tôi lại.
Gì đây, lẽ nào bố cũng định giáo huấn tôi à?
“Tự nhiên mặt bố nghiêm túc thế?”
“Này Hideki. Con không thấy hơi vô lý sao?”
“Hả?”
Vô lý? Tự dưng nói gì thế?
“Con trai ta đây mà lại dắt về một cô bé đáng yêu đến thế, thế giới này có phải sai rồi không?”
“Bố nói lung tung gì vậy hả?!”
“Hideki, có lẽ vì đây là cô gái đầu tiên của con nên con không hiểu đâu. Chỉ riêng vẻ ngoài thôi đã hiếm thấy ai đáng yêu như thế rồi, lại còn dáng người đó nữa chứ? Cái loại người như thế, vạn người may ra mới có một người xứng đáng để hẹn hò đấy.”
“Bố nói thế lại bị mẹ mắng bây giờ.”
“Thế nên bố mới nói nhỏ chứ! Hahah!”
“Nói nhỏ là xong chuyện à?!”
Đúng là chẳng biết hối lỗi gì cả!
Chỉ là… dù vậy, tôi vẫn hiểu được lòng bố.
“Con cũng hiểu mà. Về ngoại hình thì con chẳng xứng với cô ấy tẹo nào.”
Mặc dù tính cách cô ấy thì vô vàn vấn đề!
Thấy vậy, bố tôi có vẻ áy náy nói:
“Đừng hiểu lầm, con là niềm tự hào của bố. Con chăm sóc em gái rất tốt, cũng không hề than phiền khi bố mẹ vắng nhà. Không làm chuyện xấu, cũng không gây phiền phức cho ai. Con là một người anh cả rất ngoan.”
“Tự nhiên khen con thế…”
“Thôi nghe đã. Con đúng là niềm tự hào, nhưng mà cái cô bé kia thì…”
Bố tôi cười gượng, có vẻ hơi bất lợi, rồi nói:
“Hideki, đây là lời khuyên của một người đi trước trong đời,” bố tôi nói bằng một giọng bất thường, như thể cố che giấu sự nghiêm túc bằng vẻ tươi tỉnh. “Dù có bị đá cũng đừng quá bận tâm. Được hẹn hò với một cô bé như thế đã là một trải nghiệm đủ tốt rồi.”
“…”
“Cô bé đó chắc là kiểu người có chút vướng bận nhỉ? Bây giờ có vẻ tầm nhìn còn hơi hạn hẹp, nhưng khi mọi chuyện ổn thỏa thì sẽ có nhiều thứ thay đổi thôi. Lớn lên thì sở thích cũng sẽ khác, rồi học lên cao nữa thì biết đâu chừng.”
“Chuyện đó… ừm…”
Ông bố vô tư lự ấy của tôi vậy mà lại đang lo lắng cho tôi nếu tôi bị Ako đá. Đối xử với con trai như thể chắc chắn sẽ bị đá thì đúng là tệ thật, mà chưa biết gì về Ako lại dám kết luận chỉ qua ấn tượng hôm nay thì cũng lạ. Mối quan hệ của chúng tôi chưa hề nghiêm túc gì, thế mà bố lại lo lắng chuyện chia tay. Thật xui xẻo, thật bất lịch sự, đáng lẽ tôi phải giận mới phải. Đáng lẽ là thế.
“Đừng quá lún sâu vào. Cuộc đời còn dài lắm. Đó là lời vàng ý ngọc của bố đấy.”
“...Con hiểu rồi.”
Lời nói chân thành, hiếm hoi đó cho thấy bố tôi đang thực lòng lo lắng cho tôi, nên tôi không thể nào giận được.
Đừng vì Ako mà lún sâu vào, rồi sai lầm cả đời.
Dù tôi không xứng và một ngày nào đó bị bỏ rơi, thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, bố tôi muốn nói vậy. …Ra là vậy, bố tôi cũng nghĩ thế sao.
“…Con và bố chẳng giống nhau mấy nhỉ.”
“Gì vậy tự nhiên? Giọng nói, hình dạng ngón chân đều giống y hệt còn gì. Hồi bé khuôn mặt cũng rất giống đấy chứ?”
“Không, ý con là những phần đó thì giống thật. Nhưng mà tổng thể thì khác… Con cứ nghĩ là khác cơ.”
Tôi thở dài, rồi nhìn thẳng vào mắt bố.
“Cuối cùng thì chúng ta cũng nghĩ cùng một kiểu nhỉ. Quả nhiên là cha con.”
“À, ừm… Nếu đã xác định mà yêu đương thì được thôi.”
Bố tôi có vẻ áy náy nói:
“Nếu có máu của một người đàn ông tốt hơn thì đã chẳng phải khổ thế này, xin lỗi nhé.”
“Con có mong chờ điều đó bao giờ đâu.”
Ngay cả tôi cũng đã luôn run sợ trong lòng.
Sợ Ako một ngày nào đó sẽ rời xa tôi. Sợ rằng một ai đó tuyệt vời hơn tôi sẽ cướp mất cô ấy.
Mới lần trước, Ako đã nói rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau cho đến khi cô ấy bỏ tôi.
Lúc đó thì tôi tin là vậy – nhưng giờ thì không phải thế rồi.
Đúng như cảm giác là lạ lúc nãy, tôi lại sai thật rồi.
“Nhưng mà bố ơi. Dù cho có không xứng đến mấy đi nữa, con cũng không có ý định bị đá đâu. Sống cùng Ako chính là nhiệm vụ chính trong cuộc đời con đấy.”
Tôi biết mình không xứng.
Nhưng dù biết thế, tôi cũng không thể nhường được. Vậy nên, chẳng còn cách nào khác.
“Con sẽ liều chết để giữ Ako lại. Con sẽ khiến cô ấy hạnh phúc hơn bất cứ ai. Rồi con sẽ bắt bố phải xin lỗi vì những gì bố vừa nói!”
Tôi giơ nắm đấm ra, như thể muốn nói “Bố cứ nhớ đấy!”
Từ trước đến nay, Ako cứ khăng khăng chúng tôi đã kết hôn, là vợ chồng. Mọi người lại tin vào cái chuyện vô lý đó, nên tôi phải ra sức phủ nhận.
Thế nhưng, chẳng ai coi đó là chuyện nghiêm túc, mà cứ nói rằng tình yêu tuổi học trò thì sớm muộn gì cũng chia tay – thì điều đó lại khiến tôi không cam lòng.
Ngược lại, cái cảm giác nhất định phải chứng minh cho họ thấy lại dâng trào.
“…Ra vậy.”
Bố tôi nhếch mép cười, rồi vỗ bốp một cái vào lưng tôi:
“Đúng rồi, đúng rồi! Một cô bé đáng yêu như thế thì làm sao mà quên được ngay chứ! Hahah!”
“Đừng có cười chứ đồ khốn! Mà còn đau nữa!”
“Thôi, để bố xem con duy trì được bao lâu. Nếu bị đá thì bố sẽ đi uống rượu ăn mừng đấy! Hahah!”
“Con vẫn chưa uống được rượu đâu! Hơn nữa, bố phải giúp con để con không bị đá chứ!”
“Ồ, con muốn bố giúp gì nào? Nếu là chuyện tình cảm, thì cứ giao cho bố đây, người được mệnh danh là Cupid Eichan!”
Ông bố Cupid Eichan đó lại vừa nói tôi sẽ bị đá, thế mà dám nói thế ư?
Mà cái tôi cần nhờ không phải chuyện đó.
“Chỉ cần cho con tiền tiêu vặt thôi. Để hẹn hò chẳng hạn.”
“Chuyện đó thì con phải hỏi mẹ ấy. Tiền tiêu vặt của bố thì không đủ đâu.”
“Chẳng đáng tin gì cả!”
Thôi, tôi bỏ ngang câu chuyện rồi quay về phòng.
Muốn giữ mối quan hệ tốt với Ako thì tập trung vào game là tốt nhất, giờ phải tiếp tục theo lựa chọn của đội Thần Sát thôi.
Vừa mở máy tính đăng nhập vào game thì:
◆Ako: À, Lucien! Anh đến đúng lúc quá!
Vừa vào game, Ako đã lập tức gọi tôi.
◆Lucien: Gì vậy? Đi đâu à?
◆Ako: Không phải, không phải đâu, mẹ em vừa mới…
Nghe đến “mẹ em” là tôi có linh cảm chẳng lành.
◆Ako: Mẹ em nói muốn mời anh đến nhà vào dịp Tết, cùng nhau mở tiệc mừng năm mới ạ!
◆Lucien: Hảáááá?!
Cái sự kiện đáng sợ gì thế kia!
Mời tôi đến nhà Tamaki để cùng đón Tết à?! Thế này thì đúng là coi tôi như người nhà rồi còn gì!
◆Ako: Mẹ với bố em đều rất hào hứng, anh đến chứ?
◆Lucien: Em nói dễ dàng quá đấy, Ako…
◆Ako: Tại có anh ở đó thì em sẽ vui lắm mà!
Ôi dào, Ako lại vô tư mời mọc thế này.
Mở lời thăm hỏi ngay từ đầu năm mới, thế này thì đúng là cảm giác như một thành viên trong gia đình rồi.
Làm thế thì mọi chuyện sẽ thành chuyện đã rồi mất…
◆Rushian: ...Này Ako, anh chợt nghĩ ra chuyện này.
◆Ako: Dạ?
◆Rushian: Chuyện đó, không chỉ mình anh mà cả bố mẹ với Mizuki nhà anh cùng đi có được không?
◆Ako: Cả gia đình Rushian sao...?
Sau một thoáng suy nghĩ, Ako chợt sáng mắt, đầu như hiện lên chiếc bóng đèn “ting!” một tiếng.
◆Ako: À há! Phải rồi! Nếu cả gia đình cùng đến chào hỏi thì bố chồng tương lai cũng sẽ đón nhận con thật lòng, phải không ạ!
◆Rushian: Đúng là như vậy! Một lời chào qua loa như hôm nay thì không ổn chút nào. Anh phải bắt bố ăn mặc thật lịch sự, nghiêm túc đến chào hỏi Ako và cả bố mẹ em nữa!
◆Ako: Làm đi ạ! Nhất định phải làm ạ!
Ako vui vẻ đến mức đầu như hiện lên biểu tượng trái tim, reo lên.
◆Ako: Hai bên gia đình chính thức gặp mặt thế này, không khác gì lễ ăn hỏi cả! Vui quá đi ạ, vì ở LA bọn mình đã không làm được!
◆Rushian: Không phải làm theo ý đó đâu nhé!?
Chỉ là gặp mặt chào hỏi đàng hoàng thôi, chứ không phải đính hôn gì cả!
Hơn nữa, anh còn chẳng rõ lễ ăn hỏi là cái gì nữa!
◆Rushian: Đượ-Được rồi. Dù sao thì, nhiệm vụ chính của đôi mình, “Chiến dịch hạ gục bố”, bắt đầu!
◆Ako: Ồ!
Đằng sau một nhiệm vụ hoành tráng đầy hào hứng, nhiệm vụ chính của cuộc đời bọn anh đã bắt đầu.


0 Bình luận