Quyển 19
Chương 2: Câu chuyện về Kỷ Nguyên Huyền Thoại, đây là câu chuyện cuối cùng!
0 Bình luận - Độ dài: 12,199 từ - Cập nhật:
◆Ako: Ơ... ơ, đó là bố chồng thật sao ạ!?
◆Rushian: Đâu cần phải gọi là "bố chồng" chi cho khách sáo vậy! Đó là bố tớ đấy.
Giờ đây, sau khi cả nhà vừa tận hưởng Giáng Sinh xong, tớ đang giải thích mọi chuyện vừa xảy ra trong game cho Ako hiểu.
◆Rushian: Mà cậu tưởng là ai cơ chứ?
◆Ako: Một người quen nào đó thì sao ạ!?
◆Rushian: Người quen mà đêm Giáng Sinh tự dưng xông vào nhà thì đáng sợ lắm đấy. May mà không phải nhân vật đáng sợ như thế nên cậu cứ yên tâm đi.
◆Ako: ...Nói thật thì, em cũng đoán có lẽ là bố anh, nhưng mà... em giật mình quá nên lỡ chạy mất tiêu rồi...
◆Rushian: Anh cũng đoán thế mà.
Anh hiểu cảm giác của em lắm. Lần đầu gặp bố mẹ Ako, anh cũng suýt chút nữa phản xạ mà bỏ chạy. Với lại, Ako đâu phải kiểu người có thể nói chuyện thân thiện với người lạ ngay được.
◆Ako: Nhưng mà, lẽ ra em nên chào hỏi cho tử tế mới phải... Chúng ta sẽ gắn bó lâu dài mà, có một buổi gặp mặt đầu tiên tệ thế này, biết làm sao bây giờ...
Vừa nói, Ako vừa tung chiêu hồi máu cho tôi. Ánh sáng xanh lục bao trùm cơ thể, thanh máu hồi đầy. Lượng hồi thế này không phải từ Gậy Lấp Lánh, thế là yên tâm rồi.
◆Rushian: Không sao đâu mà. Bố anh không phải kiểu người hay để ý tiểu tiết đâu.
◆Ako: Dù vậy, vẫn là... Vả lại, vả lại!
Vừa tung đòn sát thương phụ trợ đúng lúc đồng đội hoàn thành niệm chú, Ako vừa mạnh mẽ nói.
◆Ako: Nếu có thể chào hỏi bố anh cho đàng hoàng, nhiệm vụ chính tuyến của cuộc đời em sẽ tiến triển vù vù luôn! Chỉ còn chờ một cái kết có hậu nữa thôi!
◆Rushian: Nhiệm vụ chính tuyến của Ako có nội dung như thế à!?
Bố anh là boss trùm hay sao!?
◆Ako: Dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ chào hỏi tử tế cho bằng được!
◆Rushian: Ừm, ừm.
Một mũi tên vút qua bên cạnh Rushian. Bóng hình đen tối sừng sững trước mặt tôi khựng lại do "hit stop". Tôi phán đoán rằng đòn tấn công tiếp theo sẽ bị chậm trễ một chút. Vì vậy, tôi kéo dài thời gian phòng thủ thêm một tích tắc.
◆Ako: À mà, Rushian này...
Vừa dùng Healing Circle cho thành viên vừa dính đòn tấn công toàn cục không thể né tránh, Ako nói.
◆Ako: Nhiệm vụ chính tuyến đúng là vui thật đấy nhỉ!
◆Rushian: Chuyện đã đổi hướng rồi ư...?
Ako chĩa cây trượng về phía kẻ địch, tạo một dáng vẻ đầy khí thế khác hẳn mọi khi.
Đúng vậy, chúng tôi đang ở giữa một trận chiến ác liệt.
◆Ma Vương Goaroboros: Lũ người các ngươi! Các ngươi đã làm gì ta, Goaroboros đây!?
◆Sette: Ý chí của mọi người sẽ đánh bại ngươi!
◆Shuvain: Đây là dấu chấm hết của ngươi! Ngươi sẽ không khát, không đói! Trở về hư vô đi!
◆Mikan: Chết đi!
◆Ma Vương Goaroboros: Grừoooooo!
◆Aprikotto: Việc NPC đáp lời khiến bầu không khí trận đấu trở nên hưng phấn một cách bí ẩn nhỉ...
Đó là một trận chiến Boss đầy kịch tính.
Đây là trận chiến cao trào trong chuỗi nhiệm vụ chính tuyến của Legendary Age, trận quyết đấu với Ma Vương Goaroboros.
Đây không phải là lúc để nói chuyện phiếm, nên Ako và tôi đã lén lút trò chuyện với nhau.
Mặc dù là cao trào, nhưng đây là một trận đấu sự kiện và là một nhiệm vụ đã được triển khai từ rất lâu rồi. Với tôi bây giờ, đủ sức vừa nói chuyện phiếm vừa làm tank.
◆Mikan: Sắp xong rồi!
◆Sette: Dồn hắn vào đường cùng rồi! Kết thúc tại đây thôi!
Mũi tên của Mikan và cặp nanh của Muutan đâm xuyên Goaroboros.
Thanh HP của kẻ địch chỉ còn 1%. Ma Vương sắp gục ngã.
Đúng lúc đó, một đoạn chat xuất hiện.
◆Ma Vương Goaroboros:
Hỡi nhà thám hiểm trở về từ tận cùng cõi hoang tàn! Ngươi không hề biết sự thật đâu!
Ma Vương dang đôi cánh ác quỷ và bay vút lên trời.
◆Ma Vương Goaroboros: Ngươi hãy truy cầu sự thật. Ở cuối con đường đó, sẽ có lựa chọn của ngươi.
Nói xong những lời đó, hắn bay đi mất.
Nhân vật tự động cất vũ khí, trận chiến kết thúc.
Dòng chữ "Nhiệm vụ hoàn thành" hiện lên trên màn hình của tất cả mọi người.
◆Sette: ...Ơ? Hết rồi ư? Hắn trốn thoát là hết à!?
◆Mikan: Từ nãy đến giờ đã cố gắng lắm rồi mà...
Đúng vậy, kết thúc rồi. Dù đã cố gắng rất lâu để hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, nhưng cuối cùng chúng tôi lại không thể đánh bại đại boss và kết thúc ở đó.
Thật ra thì, chuyện này cũng thường thấy trong nhiệm vụ chính tuyến mà!
◆Aprikotto: Đáng tiếc nhưng chỉ đến đây thôi.
◆Ako: Chờ tập tiếp theo! Thật là một cốt truyện hay nhỉ!
◆Sette: Hú hú hú hú! Chán quá đi mất!
Từ trước đến nay, cốt truyện chính tuyến đã kết thúc tại đây.
Đúng vậy, "cho đến nay" mà thôi.
Đó là bản cập nhật giữa tháng 12.
Cuối năm đầy ắp các sự kiện như Giáng Sinh, Năm Mới, nên nhà phát hành đã giảm bớt các sự kiện khác để ra mắt điểm nhấn cuối cùng của năm:
Nhiệm vụ chính tuyến của Legendary Age đã được cập nhật.
◆Shuvain: Lâu rồi mới thấy cập nhật nhiệm vụ chính tuyến nhỉ. Ngay cả ta cũng thấy lòng rộn ràng!
◆Rushian: Hơn nữa, đây còn là "Grand Quest" - nhiệm vụ cuối cùng trong cốt truyện chính của Legendary Age. Thật khiến người ta phấn khích không ngừng!
◆Aprikotto: Lần này lại càng đặc biệt, khác hẳn mọi lần! Nhiệm vụ lớn nhất từ trước đến nay này được khuyến nghị thực hiện theo đơn vị guild vì độ khó của nó. Hơn nữa, còn có đa kết cục tùy theo lựa chọn trên đường đi! Đúng là xứng đáng với cái tên "Grand Quest"!
◆Sette: Thiệt hả ta? Đầu tư ghê vậy luôn á?
◆Aprikotto: ...Nếu tin nhà phát hành thì là thế.
Guild Master nói với giọng hơi thiếu tự tin.
Thôi thì lời của nhà phát hành mà, biết làm sao được.
Mặc dù không biết có thật đến mức nào.
Nhân dịp này, chúng tôi quyết định cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, và đã giúp đỡ hai người chưa xong nhiệm vụ chính tuyến, thế là bị kéo dài đến tận sau Giáng Sinh.
◆Ako: Háo hức quá đi mất! Có thể chơi lại cốt truyện cũ để ôn tập, nên thật tốt là Sette và mọi người chưa hoàn thành nhiệm vụ trước!
Ako, một người chơi "hardcore" theo nghĩa tận hưởng trò chơi, đang rất hào hứng với cốt truyện.
◆Rushian: Là phần tiếp theo của cốt truyện đó mà, không biết sẽ có diễn biến gì nhỉ.
◆Sette: Lần đầu tiên tớ chơi RPG nghiêm túc đấy! Mong chờ cái kết ghê!
◆Shuvain: Chơi MMO gần hai năm mà hầu như không có kinh nghiệm RPG nào thì cũng siêu thật đấy, này!
◆Mikan: Khủng hoảng thế giới, phải giải quyết thôi.
Những sự kiện vui như thế này thì cứ nhiều người cùng làm là vui nhất.
Tuy có chờ đợi một chút, nhưng thật may là mọi người đã có thể bắt đầu cùng nhau.
—À, chị Neko Hime ư? Chị ấy đã tự bắt đầu một mình ngay từ ngày đầu tiên, và khi nghe chúng tôi mời thì chị ấy đã kêu la oai oái đấy. Thôi cứ coi như chưa biết gì đi.
◆Aprikotto: Được rồi, về nhiệm vụ thì...
◆Rushian: Nhận nhiệm vụ lúc nào cũng được mà nhỉ.
◆Aprikotto: Ừm. Cứ lập tổ đội rồi đến địa điểm nhận nhiệm vụ thôi.
Nhiệm vụ có thể được nhận theo tổ đội. Nếu một người nhận, nhiệm vụ sẽ được chia sẻ cho tất cả mọi người.
Chức năng này thường chỉ dùng khi chia sẻ số quái vật cần tiêu diệt để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng với nhiệm vụ chính tuyến khuyến nghị nhiều người như lần này, nhất định phải nhận theo tổ đội.
◆Sette: Địa điểm nhận nhiệm vụ là ở đâu?
◆Aprikotto: Khởi đầu của kết thúc, nằm ở nơi bắt đầu. Là nơi mà ai cũng biết.
Một nơi mà ai cũng từng thấy qua.
Điểm khởi đầu của game chính là điểm bắt đầu của nhiệm vụ.
Khi đến bản đồ quen thuộc, tiếng nhận nhiệm vụ "pikon" vang lên.
◆Ako: Vậy là nhận được nhiệm vụ rồi ạ.
Nhiệm vụ hiện ra là "Tập Cuối: Lựa Chọn Định Mệnh".
◆Rushian: "Cuối" sao...
◆Ako: Chỉ cần nhìn chữ thôi cũng thấy hồi hộp rồi.
Với nhiệm vụ này, cốt truyện chính của LA sẽ kết thúc.
Có thể nó sẽ bảo "còn tiếp phần hai!" gì đó, nhưng dù sao thì hiện tại cũng là kết thúc rồi.
Một điểm kết, theo một nghĩa nào đó, của tựa game trực tuyến tưởng chừng không bao giờ có hồi kết. Cái kết của mạch truyện chính, tất cả sẽ bắt đầu từ đây.
◆Shuvain: Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu đây? Nhanh nhanh tiến lên nào!
◆Rushian: …Đi đâu bây giờ nhỉ?
◆Shuvain: Hả?
Nếu là các nhiệm vụ thông thường, chỉ cần xem chi tiết là biết phải đi đâu.
Mục tiêu, những việc cần làm, tất cả đều được ghi rõ ràng.
Thế nhưng, nhiệm vụ lần này, tập cuối cùng, lại có cách viết khác.
◆Aprikotto: Ra vậy, thế này thì chúng ta phải chọn rồi.
◆Sette: Là sao cơ?!
Mục tiêu nhiệm vụ là tìm ra sự thật đằng sau sự sụp đổ của thế giới.
Hướng đi cũng được ghi rõ ràng. Đến đó, đến chỗ kia.
Tuy nhiên, cách ghi lại là vấn đề.
◆Shuvain: Có ba địa điểm cần đến à. Nhưng…
◆Aprikotto: Nếu tiến hành nhiệm vụ ở một địa điểm, những lựa chọn còn lại sẽ biến mất.
Đúng vậy, phần mô tả nhiệm vụ đã ghi rõ như thế.
Thì ra là multi-ending (đa kết cục), mình phải tự suy nghĩ xem sẽ đi theo lộ trình nào.
◆Mikan: Vậy cái nào mới là đúng đây?
◆Aprikotto: Cũng đã một thời gian kể từ khi nhiệm vụ này ra mắt. Chắc hẳn đã có đủ hướng dẫn cho giai đoạn đầu rồi.
◆Rushian: Đúng vậy, chúng ta thử tìm kiếm xem sao.
Dù đây là nhiệm vụ không thể làm lại, nhưng chúng tôi có sức mạnh của mạng Internet!
Cứ mượn chút trí tuệ của các tiền bối vĩ đại vậy.
◆Shuvain: Chúng ta còn phải quyết định đi đến kết cục nào nữa, nên có nhiều thông tin thì tốt hơn.
◆Sette: Có khi nào, cách đi True End (kết thúc thật sự) cũng đã được tiết lộ hết rồi không?
Thứ đáng tin cậy cuối cùng chính là Wiki hướng dẫn. Mong mọi người cập nhật nhé.
Đúng lúc chúng tôi định hành động…
◆Ako: À…
Thì Ako đứng chắn trước mặt chúng tôi.
◆Rushian: Sao thế Ako, em không nhận được nhiệm vụ à?
◆Ako: Không phải ạ. Cái đó… như thế này có được không ạ?
Giọng cô ấy nghe có vẻ không hài lòng.
Chuyện Ako tỏ vẻ bất mãn thì không có gì lạ.
Thế nhưng, qua từng cử chỉ, tôi cảm nhận được sự bất lực, hay nói đúng hơn là nỗi buồn. Có lẽ đây là lần đầu tôi thấy Ako như thế này.
◆Ako: Xem hướng dẫn hay thông tin về kết cục, như thế có thật sự ổn không ạ? Đây là câu chuyện của Legendary Age, là câu chuyện cuối cùng đấy!
Trái với mọi khi, cô ấy đứng chắn trước mặt mọi người, tay vung vẩy.
◆Ako: Đây là lúc quyết định vận mệnh của thế giới mà chúng ta đã sống bao nhiêu năm. Vậy mà, chúng ta lại khởi đầu một cách thờ ơ, xem hướng dẫn, cứ thế hoàn thành nhiệm vụ cho xong… Như vậy có được không ạ?!
Nói xong, cô ấy cụp tay xuống, cúi đầu và lẩm bẩm.
◆Ako: Nếu mọi người thấy ổn, em sẽ đi cùng. Nhưng em… em cảm thấy hơi buồn.
◆Rushian: …
◆Aprikotto: …………
◆Shuvain: …
◆Ako: À, em không có ý nói là xấu đâu ạ, cái đó, ừm, cái đó…
Ako bối rối trước sự im lặng (triết lý) của chúng tôi.
Không, không phải thế đâu Ako.
◆Rushian: Tôi vừa bị Ako dạy cho một bài học đúng đắn…
◆Aprikotto: Không ngờ lại bị Ako-kun giảng đạo lý… Tôi vẫn còn kém cỏi lắm…
◆Shuvain: Ako, em nói hay thật đấy…
◆Ako: Ơ…ơ…?!
Biểu tượng cảm xúc `!` và `?` hiện lên trên đầu Ako.
Đúng là Ako nói đúng thật.
Chúng tôi cứ miệng nói “nhiệm vụ cuối cùng rồi, vui quá, làm thôi!”, nhưng lại rất tự nhiên định xem hướng dẫn. Trong các tựa RPG thông thường, người ta thường tránh xa spoil (tiết lộ nội dung), vậy mà chúng tôi lại tự mình tìm kiếm.
◆Sette: Đúng vậy… Chúng em cứ định tiến lên như mọi khi, nhưng đây là nhiệm vụ lớn mà mọi người chưa từng làm, nên em muốn thử từ đầu.
◆Mikan: Xem hướng dẫn thật sự là một cách trốn tránh.
Cả hai người cũng cúi gằm mặt xuống trước những lời của Ako.
◆Aprikotto: Dù thời gian có khác nhau tùy người, nhưng đây là nhiệm vụ cuối cùng của một tựa game mà chúng ta đã cống hiến bao năm, vậy mà lại định tiến hành một cách cẩu thả như thế này…
Hội trưởng dùng gậy đập xuống đất đầy hối hận.
◆Aprikotto: Xin lỗi, với tư cách là Guild Master, tôi đã quá lơ là.
◆Rushian: Không, người chơi lâu nhất như tôi mới là người đáng lẽ phải nhận ra. Ako nói đúng. Quả nhiên là “dân chuyên” theo một nghĩa khác.
◆Ako: Em cảm thấy như mình không được khen vậy!
◆Shuvain: Không phải đâu, em đang được khen hết lời đấy!
Đúng vậy, phải rồi.
Cứ tiến hành một cách tùy tiện như nhiệm vụ bình thường thì thật lãng phí.
Không, lẽ ra bất cứ nhiệm vụ nào cũng nên làm một cách nghiêm túc, không cần xem hướng dẫn.
Mặc dù, làm như vậy mỗi lần thì hơi vất vả – nhưng ít nhất với nhiệm vụ cuối cùng của cốt truyện như lần này, chúng tôi đáng lẽ phải đối mặt trực diện.
◆Aprikotto: May mà Ako đã sửa sai cho chúng ta trước khi chúng ta đi sai đường. Nhiệm vụ chính lần này, chúng ta sẽ thực hiện theo phương pháp “chuyên nghiệp” nhất!
◆Rushian: Ồ!
◆Shuvain: Ồ!
◆Ako: Ồ, ồ…?
Sau khi trở về quán quen và tổ chức một cuộc họp sôi nổi, kết quả là…
◆Aprikotto: Vậy thì chúng ta hãy tổng kết các quy tắc lần này nhé.
Một cửa sổ chat khổng lồ bất ngờ hiện ra phía trên Hội trưởng.
Hình như cái đó cũng là vật phẩm cần nạp tiền thì phải. Thôi, giờ không nên nhắc đến chuyện đó.
◆Aprikotto: Đầu tiên! Nghiêm cấm xem các trang web hướng dẫn!
Chữ “Cấm xem trang hướng dẫn” hiện rõ trong cửa sổ chat lớn.
◆Rushian: Cái này, vậy còn SNS như bảng tin hay những bài viết ngắn thì sao?
◆Aprikotto: Đương nhiên là cấm rồi.
Quả nhiên là thế.
Xem rồi thì sẽ bị spoil và mất đi sự thú vị. Hơn hết, đây là điều cấm đầu tiên.
◆Aprikotto: Tiếp theo, tất cả mọi người cùng tiến hành.
Nhiệm vụ lần này được khuyến nghị tiến hành theo tổ đội (PT) hoặc theo Guild.
Có vẻ như độ khó của nó rất cao… Lần này, chúng tôi quyết định tất cả sẽ luôn lập nhóm và cùng tiến theo một lộ trình.
Vì là multi-ending nên không biết sẽ đi theo lộ trình nào, nhưng chúng tôi đã thống nhất sẽ cùng nhau lựa chọn, kể cả điều đó.
◆Aprikotto: Cuối cùng, hãy tận hưởng hết mình!
Chữ “Tận hưởng” hiện lên.
◆Rushian: Nhiệm vụ chính của LA mà mình đã gắn bó bao năm, đây là cái kết của nó mà.
◆Shuvain: Có thể nó sẽ thú vị, hoặc ngược lại, nó sẽ thật tệ.
◆Ako: Hãy cùng làm đến cùng thật nghiêm túc nhé!
Chúng tôi quyết định cái kết của nhiệm vụ cốt truyện cuối cùng sẽ do chính chúng tôi lựa chọn.
Mọi chuyện là như vậy.
◆Aprikotto: Đây là một thử thách xứng đáng để khép lại một năm!
◆Shuvain: Đúng vậy, trước mắt thì tôi thấy phương hướng này là ổn.
Nhưng mà… cô ấy vặn vẹo bộ giáp kêu lạch cạch rồi nhún vai,
◆Shuvain: Thật sự thì tôi không biết làm thế nào để quyết định nhiệm vụ từ đây nữa.
◆Mikan: Em nghĩ là không có thông tin gì thì thật là bất hợp lý.
Chỉ cho biết đích đến rồi bảo: “Hãy chọn đi!”. Bị nói như vậy thì đúng là khó xử.
Không biết nên tiến hành cái nào đây.
◆Aprikotto: Đã kiểm tra cửa hàng nạp tiền nhưng có vẻ như vật phẩm để quay lại lựa chọn vẫn chưa được bán… Quả là một nhà phát hành kém kinh doanh.
◆Rushian: Dù có đi chăng nữa thì đừng có mua đấy nhé?
Cái đó hoàn toàn trái ngược với việc làm nghiêm túc đấy.
◆Shuvain: Nếu suy nghĩ một cách an toàn, thì cứ đi xem tất cả các địa điểm cần đến, trò chuyện rồi tiến hành theo cái có vẻ ổn hơn?
◆Rushian: Như thế cũng được, nhưng nếu đã quyết định làm theo kiểu hướng dẫn “nghiêm túc” thì tôi muốn xác định rõ mục tiêu rồi mới đi xem.
◆Aprikotto: Ừm.
Suy nghĩ kỹ lưỡng, dự đoán, và rồi tiến hành theo lộ trình đó là tốt nhất.
Cứ thử từng cái một thì cảm giác không giống một cuộc “công phá” nghiêm túc cho lắm.
◆Sette: Vậy thì em có đề xuất này!
Sette giơ tay lên và nói “Vâng vâng”.
◆Sette: Thay vì suy nghĩ đơn giản về hướng đi của nhiệm vụ, chúng ta có nên suy nghĩ trong một khuôn khổ lớn hơn rất nhiều không ạ?!
◆Rushian: Ý em là sao?
◆Sette: Mà rốt cuộc thì sự thật đằng sau vụ thế giới sụp đổ là gì cơ chứ? Chuyện là thế đó!
◆Rushian: …Ra vậy.
Quả thật đó là câu hỏi lớn nhất.
Đương nhiên, có lẽ game được thiết kế để dần hé lộ bí ẩn khi mình hoàn thành nhiệm vụ –.
◆Shuvain: Tiến hành là khắc biết thôi chứ… Ý là không được bỏ cuộc mà phải suy nghĩ đúng không?
◆Sette: Ừm. Mấy nhiệm vụ trước mình hay làm qua loa, nhưng lần này phải làm tử tế đàng hoàng!
◆Aprikotto: Sự thật… ư.
Sự thật về việc thế giới đã sụp đổ ấy à.
Trong truyện viễn tưởng, thế giới thường diệt vong vì đủ thứ lý do. Có thể do thiên thạch va chạm, ô nhiễm môi trường, người ngoài hành tinh đổ bộ, hay sứ đồ của thần linh giáng trần.
◆Rushian: Phần tóm tắt và đoạn phim cắt cảnh nói là thế giới đã hết tuổi thọ rồi mà.
◆Sette: Hết tuổi thọ thì nghe như là lý do bất khả kháng ấy nhỉ? Nhưng mà, có lẽ Ma Vương đã nói là không phải vậy, nên mới có sự thật tồn tại chứ.
◆Aprikotto: Hừm.
Mỗi người đều chìm vào suy nghĩ riêng, một khoảng lặng trôi qua.
Mình cũng thử nghĩ xem sao. Với game này thì nguyên nhân diệt vong là gì nhỉ.
Game online cũng có chuyện thế giới diệt vong, nhưng những lý do mà mình từng nghe nói đến là: Ma Vương được hồi sinh, thế giới bị hủy diệt bởi một vị thần sinh ra từ những ước muốn vặn vẹo của con người, hoặc là sau vài nghìn năm kể từ thời chiến tranh thì chẳng hiểu sao thế giới tự diệt vong… đại loại vậy.
Điểm chung của chúng là –.
◆Shuvain: Tôi đoán được nguyên nhân rồi.
Shuvain là người đầu tiên lên tiếng.
Với tư thế oai vệ giơ kiếm, cô ấy nói như một Dũng sĩ trong RPG thứ thiệt.
◆Shuvain: Nguyên nhân gây ra nguy cơ cho thế giới ấy à, đa phần đều là Ma đó.
◆Ako: Ma?
◆Rushian: Chữ Ma đó hả?
◆Shuvain: Không phải Ma trong “ma quỷ” mà là Ma trong “Ma Vương” ấy. Ma Vương đó.
Ồ ồ, kịch bản Ma Vương sao.
◆Aprikotto: Quả nhiên là Shuvain, cách suy nghĩ thẳng tuột không vòng vo gì cả.
◆Shuvain: Bởi vì cuối cùng thì không đánh bại trùm cuối thì RPG đâu có kết thúc chứ? Kiểu gì thì Ma Vương cũng là kẻ ác và là trùm cuối, đó là quy luật rồi.
Cô ấy khẳng định chắc nịch.
◆Mikan: Đúng quá đi mất.
Mikan gật đầu lia lịa trước dòng chat đó, đồng tình.
◆Mikan: Vẫn là đánh bại Ma Vương để giải quyết. Diệt ác hành thiện!
◆Shuvain: Dễ hiểu mà phải không.
Mặc dù hai “bộ não cơ bắp” kia đồng ý, nhưng các thành viên khác dường như có ý kiến khác.
◆Sette: Nhưng Ma Vương đã nói là có sự thật mà.
◆Shuvain: Có lẽ chỉ là kiểu Ma Vương cũng có chính nghĩa của Ma Vương, chuyện đơn giản vậy thôi. Kẻ xấu thì vẫn là kẻ xấu chứ.
◆Mikan: Có khi Ma Vương là chính nghĩa, còn con người phải diệt vong thì sao?
◆Shuvain: Cũng có khả năng lắm chứ. Dù sao thì đối đầu với Ma Vương vẫn là tốt nhất.
Hai người này kỳ vọng vào Ma Vương quá rồi thì phải.
Mà cũng đúng, có rất nhiều game RPG nổi tiếng mà đánh bại Ma Vương là thắng rồi, nên cũng dễ hiểu thôi.
◆Sette: Dễ hiểu thật, cũng là lối mòn kinh điển… nhưng tôi không thích lắm.
◆Shuvain: Gì chứ, cô muốn đi theo con đường khác à?
◆Ako: Sette-san nghĩ nguyên nhân là gì ạ?
Sette-san, đúng như một người sử dụng ác quỷ, vung roi và nói với ánh mắt nhìn thẳng lên trời.
◆Sette: Tôi nghĩ, nguyên nhân là do thần linh ấy.
◆Ako: À, là hướng đó sao ạ.
◆Shuvain: Đó cũng là một kiểu kịch bản thường gặp mà.
Shuvain gật đầu đồng ý một cách miễn cưỡng, dù hiểu ý.
Quả thật cũng phổ biến. Kiểu như, thực ra thần linh mới là kẻ chủ mưu, phải đánh bại họ thôi.
◆Ako: Nhưng chính thần linh đã đưa chúng ta đến thời đại này mà? Ngài ấy là người tốt mà.
◆Aprikotto: Không, đó có thể là một âm mưu. Xóa sổ những con người cuối cùng, để rồi thao túng thế giới từ đó trở đi theo ý muốn của thần linh…
Một biểu tượng giận dữ hiện lên trên đầu Guild Master.
◆Aprikotto: Hừm, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đứng về phe diệt thần. Dù sao thì con người một ngày nào đó cũng phải tốt nghiệp khỏi sự phụ thuộc vào thần linh thôi. Thời thơ ấu sẽ kết thúc.
◆Sette: Đúng vậy đó! Yeahhh!
◆Shuvain: “Sự kết thúc của thời thơ ấu” đâu phải nói về chuyện diệt thần đâu trời.
Dù sao thì ý kiến của mọi người đã chia ra rồi.
◆Shuvain: Vậy là phe Ma Vương có tôi và Mikan.
◆Aprikotto: Phe diệt thần có tôi và Sette.
◆Rushian: Hiện tại, hai ý kiến, mỗi phe hai người, à.
◆Ako: Một trận chiến nảy lửa ghê!
Shuvain lắc đầu nguầy nguậy với tôi và Ako, những người nói như thể chuyện của người khác.
◆Shuvain: Từ đây sẽ quyết định theo ý kiến của hai người đó? Hai người sẽ theo phe nào?
◆Sette: Đằng nào thì thần linh cũng là kẻ xấu mà phải không?
◆Mikan: Trùm cuối là Ma Vương, phải không?
Bị dồn ép như vậy thì…
Tôi đã suy nghĩ đủ kiểu nhưng mà, kiểu gì cũng thấy không hợp lý lắm.
◆Rushian: Không…
◆Ako: Cả hai đều hơi… khó chịu nhỉ.
◆Sette: Hả, hai người đang nghĩ đến nguyên nhân khác sao?
◆Rushian: À, về phần tôi thì muốn đề xuất một nguyên nhân khác.
◆Ako: Chắc là tôi cũng nghĩ giống Rushian thôi.
Ako ngồi cạnh tôi, nhìn quanh mọi người với vẻ hơi tự giễu, rồi nói.
◆Ako: Không phải Ma Vương hay thần linh gì cả, mà rốt cuộc thì con người mới là kẻ xấu thì phải…
◆Rushian: Đúng vậy đó. Chắc chắn là do con người rồi.
Đúng đó. Lúc nãy tôi cũng thử nghĩ đến lý do thế giới diệt vong trong một game khác, nhưng cuối cùng thì kiểu gì cũng dính dáng đến con người thôi.
Chắc chắn là do con người xấu xa mà thế giới diệt vong ấy nhỉ.
◆Ako: Hầu hết mọi rắc rối đều do một kẻ xấu nào đó gây ra. Vì có người đó mà mọi người phải chịu khổ.
◆Rushian: Đúng vậy đúng vậy. Sự kết hợp giữa ác ý chung và cá nhân xấu xa sẽ khiến thế giới của tôi bị bao trùm bởi bóng tối tà ác.
◆Sette: Chắc không phải vấn đề về mối quan hệ con người đâu…
Sette-san vẻ mặt bối rối.
Không phải đâu. Khi số người đau khổ tăng lên, thì kiểu gì đó, như ý chí tà ác hay gì đó, sẽ khiến thế giới diệt vong thôi.
◆Shuvain: Cái kiểu “đằng nào cũng là lỗi của con người” đúng là kinh điển trong RPG thật, nhưng thế thì trùm cuối sẽ là gì chứ?
◆Rushian: Thì cứ để kiểu như bóng tối hay hư vô gì đó đột nhiên xuất hiện và làm mặt trùm cuối là được mà. Đừng bận tâm, đừng bận tâm.
◆Shuvain: Hư vô là cái gì chứ… Ưgggggg!!
◆Aprikotto: Trong game online thì điều đó liệu có ổn không nhỉ?
Đừng bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt, cái hay của "con đường con người" là có thể "đẩy" chuyện ác ý của con người là đủ rồi. Chỗ đó cứ tùy tiện bỏ qua là được.
◆Shuvain: Ê, vẫn là đi theo lối mòn chứ. Ma Vương đó. Đánh bại Ma Vương để cứu thế giới đi.
◆Mikan: Lỗi của Ma Vương! Lỗi của Ma Vương!
◆Sette: Thần linh mới là kẻ xấu! Chắc chắn là ngài ấy đang âm mưu gì đó! Đánh bại thần linh thì thế giới sẽ được bảo vệ!
◆Aprikotto: Vốn dĩ làm gì có vị thần nào tồn tại thực sự để ra tay chứ. Thần linh chỉ nên ở trong đức tin mà thôi.
◆Ako: Kẻ giết người thì lúc nào cũng là con người thôi!
◆Rushian: Bóng tối trong lòng con người mới là cái xấu xa ấy chứ!
Ý kiến đã hoàn toàn chia rẽ.
Phe Ma Vương có Shuvain, Mikan. Phe diệt thần có Master, Sette-san. Phe con người có tôi và Ako.
Tất cả đều là những kịch bản đã từng thấy, và không có gì lạ nếu bất kỳ cái nào trong số đó là đúng.
Mà nói đi nói lại thì, có tranh luận cũng chẳng biết đâu là câu trả lời đúng.
◆Ako: …Ơ? Nhiệm vụ lần này là đa kết cục phải không ạ? Vậy thì, có phải chọn nhiệm vụ sẽ quyết định con đường mình đi không ạ?
Ako nói, một bóng đèn ý tưởng bật sáng trên đầu.
◆Shuvain: Chắc vậy rồi. Vậy thì có khi, tùy thuộc vào nhiệm vụ đã chọn mà có thể có cả con đường Ma Vương lẫn con đường diệt thần.
◆Sette: Con đường Ma Vương, con đường thần linh, con đường con người đều do chúng ta quyết định sao!?
Mức độ tự do có lớn đến vậy không thì còn là một dấu hỏi lớn, nhưng một khi đã quyết định chơi thật, thì cứ giả định là có rồi chơi thôi.
Thực ra làm vậy sẽ vui hơn mà.
◆Aprikotto: Kết cục của câu chuyện này sẽ đi theo cái kết mà đội nào đã hình dung ra, phụ thuộc vào những lựa chọn, phải không?
◆Shuvain: Đây là cuộc đối đầu giữa các đội, một trận chiến cược cả danh dự!
◆Rushian: Chuyện hóa ra lớn rồi đấy nhỉ.
Chẳng ngờ lại phải tranh giành để xem câu chuyện của Legendary Age sẽ đi đến cái kết mà ai đã hình dung ra. Tuy thấy đây là một câu chuyện đáng để thử sức, nhưng…
◆Aprikotto: Vậy thì để dễ hình dung, chúng ta sẽ chọn theo thứ tự, mỗi đội được một lượt. Chắc chắn sẽ có ít nhất ba lần lựa chọn.
◆Shuvain: Nếu có nhiều hơn ba lần thì sao?
◆Aprikotto: Đến lúc đó hẳn là đã nhìn ra được mạch truyện rồi. Cứ để đến lúc đó rồi tính.
Vậy thì, việc chọn được lựa chọn mình muốn vào thời điểm nào mới là quan trọng. Đây đúng là một trò chơi đáng sợ, kiểu RPG mà lại không được chọn lựa chọn mình muốn.
◆Sette: Vậy thì, thời gian hội ý của mỗi đội, bắt đầu!
Câu chuyện của Legendary Age sẽ đi đến cái kết mà ai đã hình dung ra đây?
Trận chiến cuối cùng của năm để tranh giành điều đó đã bắt đầu.
◆Rushian: Nào, nhiệm vụ chính của chúng ta bắt đầu rồi đây. Mình nên chọn lựa chọn ở đâu nhỉ?
Tôi phấn khích nói, còn Ako thì hơi cười khổ.
◆Ako: Mọi người hào hứng ghê nhỉ.
◆Rushian: Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn muốn cùng mọi người làm nhiệm vụ cốt truyện mà.
Nhưng những nhiệm vụ có cốt truyện thường tốn thời gian mà phần thưởng lại ít, nên mọi người ai có thời gian thì làm, thành ra chưa có dịp. Vì vậy, nhờ Ako nói ra mà mọi người mới hào hứng đến thế, kiểu “À, lần này đây rồi!”.
◆Rushian: Vậy thì về phần lựa chọn, xét về mặt game, lựa chọn đầu tiên cũng khá quan trọng đấy nhỉ.
◆Ako: Nhưng những lựa chọn quyết định ấy, không phải thường có một cái khí chất kiểu “Đây chính là lúc then chốt!” sao?
◆Rushian: Quả thật, có thể họ sẽ ra dấu rõ ràng rằng đó là một lựa chọn quan trọng.
Nhiệm vụ này vẫn còn là hướng dẫn cho kịch bản đa tuyến thôi mà. Nếu vậy, có lẽ lần đầu tiên này không quan trọng lắm.
◆Ako: Nếu có thể, em muốn chọn vào thời điểm cuối cùng, khi mọi thứ được định đoạt!
◆Rushian: Anh không biết lúc đó là lúc nào cả.
Thế nên mới khó khăn đấy.
◆Ako: Dù sao đi nữa, em muốn đề xuất là chúng ta hãy cố tình chọn ngay từ đầu!
◆Rushian: Ồ? Ý em là sao?
◆Ako: Em nghĩ đội của Hội trưởng và Shuu-chan nhất định sẽ đối đầu nhau.
◆Ako: Cho nên, đội Người là chúng ta sẽ chọn trước, rồi để họ tự tranh giành nhau…
A, ra là vậy. Hiểu rồi.
Giả sử có ba lựa chọn: Tuyến Ma Vương, Tuyến Sát Thần, và Tuyến Con Người, thì Tuyến Con Người có lẽ sẽ là lựa chọn trung gian.
◆Rushian: Hai đội kia tranh giành, tự nhiên sẽ nghiêng về phía trung lập. Như vậy sẽ dẫn đến tuyến Con Người. Có lý đấy chứ!
◆Ako: Anh hiểu được thì còn gì bằng ạ!
Đó là một ý kiến dễ hiểu đến bất ngờ, không giống Ako chút nào.
Tuy nhiên, Ako lại nói thêm:
◆Ako: Em muốn dùng quyền ở ngay đầu tiên, sau đó thì chỉ việc đứng nhìn họ tranh giành mà thôi…
◆Rushian: Anh hiểu mà.
Không cần phải chiến đấu một cách không cần thiết, chỉ muốn đứng ngoài ngắm nhìn trận chiến giữa đội Thần và đội Ma Vương. Ai cũng có tâm trạng đó cả. Mà đó cũng là một kiểu "bệnh chung" của con người mà nhỉ.
◆Ako: Vậy thì, chọn ngay từ đầu nhé!
◆Rushian: Đồng ý!
Phương án đã được quyết định.
Không biết tình hình hội ý của các đội khác thế nào, nhưng cứ tuyên bố trước đã.
◆Rushian: Sau khi hội ý, đội Con Người chúng tôi cho rằng lựa chọn này không thể nhường được!
◆Aprikotto: Ồ? Chọn ngay từ đầu sao?
◆Shuvain: Ồ, một lựa chọn bất ngờ đấy chứ.
Nhìn phản ứng của họ, có vẻ đội bên kia không định chọn ngay từ đầu.
◆Rushian: Bên các cậu không định chọn ngay từ đầu sao?
◆Shuvain: Với tư cách là đội Ma Vương, bọn tớ muốn nhấn mạnh rằng Ma Vương là chìa khóa. Nếu đi thẳng đến chỗ Ma Vương quá sớm, ngược lại sẽ bị gắn cờ "không quan trọng" mất.
◆Ako: Chọn đến gặp trùm ngay từ đầu cũng có thể dẫn đến kết cục tệ hại nhỉ!
Nếu cứ xông vào một cách liều lĩnh thì tuyệt đối không thể thắng Goreborough được.
◆Sette: Mà có khi lại dẫn đến tuyến đường mà Ma Vương thành đồng minh ấy chứ.
◆Shuvain: Tớ cũng thích kiểu đó!
◆Mikan: Có sao đâu chứ.
…Hay là mấy tên này chỉ là phường đầu óc cơ bắp thôi nhỉ?
◆Aprikotto: Với cùng lý do đó, đội Sát Thần chúng tôi cũng muốn nhường lựa chọn đầu tiên.
◆Sette: Muốn dùng vào thời điểm quan trọng hơn cơ!
Như vậy, chỉ có đội chúng ta là muốn chọn lựa chọn đầu tiên thôi sao.
◆Rushian: Vậy thì nhiệm vụ đầu tiên, đội Con Người chúng tôi xin được chọn!
◆Ako: Giành được quyền chọn rồi!
◆Shuvain: Thế các cậu định đi đường nào?
Về chuyện đó, chúng tôi cũng đã quyết định rồi.
Nếu thế giới bị diệt vong vì con người, lý do có khả năng nhất sẽ là…
◆Rushian: Tạm thời thì, Đế quốc là lũ xấu xa!
Nhiệm vụ tiêu diệt đây rồi!
Mình biết ngay mà! Đúng là kiểu nhiệm vụ thường gặp theo hướng "hãy thể hiện thực lực đi"!
◆Rushian: Quả nhiên là cái này sao! Ngay cả nhiệm vụ chính cũng không thoát khỏi kiểu "sai vặt" và "tiêu diệt" à!
◆Ako: Thôi, nhiệm vụ tiêu diệt đủ rồi mà…
Dù có khóc lóc hay gào thét thì nội dung nhiệm vụ cũng không thay đổi.
Màn hình đã hiện ra dòng chữ "Red Baron Found 0/30".
◆Rushian: Thôi thì đành chịu khó đánh vậy…
◆Ako: Nhưng Red Baron không phải là kẻ mạnh sao?
◆Rushian: Nếu xét về cấp độ khuyến nghị thì phải trên 100. Đúng là trùm cuối của nhiệm vụ chính có khác.
◆Shuvain: Kẻ thù của nhiệm vụ chính ư? Hâm à?
Shuvain càu nhàu tỏ vẻ phiền phức.
Cứ như thể NPC đó nhìn thấy đoạn chat, tên đội trưởng Salbaan lên tiếng.
◆Đội trưởng Salbaan: Red Baron Found là một kẻ thù mạnh cư ngụ trong Vực Thẳm Luyện Ngục đáng sợ. Với các mạo hiểm giả, hắn sẽ là một đối thủ khó nhằn. Hahaha, sợ chưa? Nếu sợ thì từ bỏ cũng được đó!
◆Shuvain: Hả? Mày vừa nói cái gì cơ?
◆Đội trưởng Salbaan: Hãy quên đi cái giấc mơ hão huyền muốn trở thành binh sĩ, và ngoan ngoãn về nhà đi! Hahahahahahaha!
◆Shuvain: Ngon đấy chứ! Để tao xử lý! Tao sẽ đánh gục tất cả bọn chúng!
Sao Shuu lại cãi nhau với cả NPC thế kia!
◆Rushian: Cực đoan với NPC thì tấu hài lắm nên thôi đi w
◆Mikan: Buồn cười ghê.
◆Aprikotto: Dù sao thì, đó là một đối thủ khó nhằn là sự thật.
Hội trưởng nói với một biểu cảm khó xử.
Thực tế đúng là vậy, có vài bản đồ thuộc series Vực Thẳm, nhưng trong số đó, Vực Thẳm Luyện Ngục có độ khó khá cao.
Nếu cứ xông vào với trang bị tùy tiện, có khi chính chúng ta lại bị tiêu diệt ấy chứ.
◆Rushian: Anh đi chỉnh sửa trang bị một chút. Anh không mang theo khiên kháng thú vật.
◆Ako: Đi với đồ thường thì sợ lắm, em đi thay đồ chút.
◆Aprikotto: Red Baron hình như kháng cả lửa lẫn sét thì phải. Tôi cũng phải thay trang bị thôi.
◆Sette: Bản đồ đó tôi không rõ, chỉ cho tôi trang bị cần thiết với!
Trong khi chúng tôi bắt đầu chuẩn bị,
◆Mikan: Tôi có Mũi Tên Băng.
◆Shuvain: Tao với Mikan đi trước đây!
Shuu và Mikan định đi trước, và bắt đầu đi về phía tinh thể dịch chuyển.
Khoan đã, khoan đã nào.
◆Rushian: Đằng nào cũng đợi đến khi tất cả xong xuôi mới tiếp tục nhiệm vụ, sao không đi cùng nhau luôn?
◆Shuvain: Chỉ là muốn kiếm thêm chút kinh nghiệm thôi. Với cả, phải đánh gục thật nhiều để cho cái tên đội trưởng kia biết tay!
◆Mikan: Bị coi thường thế này, không thể bỏ qua được!
Hai cái tên não cơ bắp của đội Ma Vương này!
◆Shuvain: Này Mikan, cậu chưa từng tới Khe Nứt Luyện Ngục đúng không? Lộ trình dễ nhất là Rừng Rậm Gamov, rẽ lên trên rồi sang trái đó.
◆Mikan: Rõ!
Ấy, đi rồi.
Mà thôi, tầm đó quái chắc không đủ sức hạ gục họ đâu… Cơ mà cẩn thận nhé!
Mình cũng phải nhanh tay sắm sửa trang bị thôi. À, đúng rồi, chủng tộc ác quỷ và động vật, thuộc tính hỏa. Phải xem xét thêm mấy con quái khác xuất hiện cùng bản đồ để có đối sách nữa.
◆Ako: Vậy tôi chỉ cần mặc Áo choàng Lửa là được phải không?
◆Rushian: Bản thân Red Baron không có kĩ năng diện rộng đâu, nên có khi kháng Ám mới tốt hơn để đối phó với Dark Rondogaze xuất hiện cùng ấy chứ.
◆Aprikotto: …Hừm. Giờ mới nhớ ra…
Trong lúc đang loay hoay chọn đồ, Master đột nhiên nhắn tin trên kênh chat.
◆Aprikotto:
Cấu trúc Khe Nứt Luyện Ngục khiến quái dễ bị dồn ứ ở lối vào. Khi tiến vào hãy cẩn thận.
◆Sette: Ồ, có cả bản đồ kiểu đó nữa sao?
◆Rushian: Giờ Master nói mới thấy, đúng là khu đó lối vào hay hỗn loạn thật.
Một cặp tấn công khủng là Cung và Đại kiếm, không biết Shuu và Mikan có ổn không đây.
Vừa nghĩ thế thì đã muộn rồi.
◆Shuvain: Cái quái gì thế nàyyyyyyy!
◆Mikan: Toang!
◆Shuvain: Ta đây, ta đây đủ sức cân số lượng này! Có Dragon Soul rồi, có thể dùng được!
◆Shuvain: Đối thủ hệ Hỏaaaaaa!
◆Shuvain: Á!
Sau khi tin nhắn vùn vụt lướt qua, chỉ còn lại sự im lặng bao trùm.
Vĩnh biệt Shuvain, Mikan. Chúng tôi sẽ không quên hai cậu đâu.
◆Rushian: …Chết rồi à?
◆Ako: Chúng ta đã mất đi hai người chơi đáng tiếc. Nam mô…
◆Mikan: Xin lỗi nhé. Tôi vẫn còn sống đây.
Đúng lúc đang cầu nguyện cho họ, tin nhắn của Mikan gửi lại.
Hả, chưa chết à? Chắc là khéo léo trốn thoát được rồi.
◆Rushian: Ủa, hạ được quái rồi sao? Hay là dịch chuyển bản đồ?
◆Mikan: Kĩ năng mới học gần đây, Ẩn Thân.
◆Rushian: Thế ra chỉ là trốn thôi à!
Chưa chết thì cũng có nghĩa là chưa hạ được quái đâu!
Mà khoan, nếu Mikan trốn rồi thì Shuu đâu?
◆Shuvain: Này Mikan, biến đi đâu rồi đổ hết cho ta thế hả!
◆Mikan: Tanker trâu bò cận chiến như heo con senpai phải gánh chứ!
◆Shuvain: Số lượng này đến cả ta cũng chịu thua chứ nói gì! Ít nhất thì cũng phải chết cùng chứ!
Ôi, thảm khốc quá!
Đông đến thế cơ à… Không biết có bao nhiêu con nữa. Mình có chịu nổi không đây?
◆Rushian: Không muốn đi đâu…
◆Ako: Cố… cố lên thôi ạ!
Dùng pha lê dịch chuyển đến thị trấn gần nhất, rồi lộc cộc đi bộ đến bản đồ.
Vượt qua rừng rậm, rồi xuyên qua những ngọn núi phía trước, một bầu trời âm u như thể hòa trộn giữa trời và đất rồi nứt toác ra hiện ra trước mắt.
Phía trước chính là Khe Nứt Luyện Ngục.
◆Rushian: Được rồi, vào thôi!
◆Mikan: Sắp hết Ẩn Thân rồi. Nhanh lên!
◆Shuvain: Đông lắm đấy, cẩn thận vào.
Tôi đi đầu, dẫn theo Ako, Master và Sette-san tiến vào bản đồ.
Vừa bước vào, chúng tôi đã thấy mình đứng giữa một bầy sói khổng lồ bốc cháy rừng rực.
…Thật sự là đông thế sao? Nhiều đến mức không thể đếm xuể luôn ấy à?
◆Rushian: Ôi trời ơi!
Tất cả chúng cùng lúc lao về phía tôi!
Phòng thủ! Phải kích hoạt các buff phòng thủ!
Reflect Guard! Will! Không kịp rồi, bật cả Sentinel nữa! Đổi khiên thành Large Kite loại hai tay luôn!
◆Rushian: Kích hoạt SoS, còn 15 giây.
Cùng với tin nhắn macro chat, chiếc khiên của Rushian khổng lồ hóa, tự động đỡ đòn và giảm đi phần lớn sát thương từ các đòn tấn công bay tới. Đây là kĩ năng bá đạo mà Imperial Guard tự hào, nhưng ngay cả khi sử dụng nó, HP của tôi vẫn tụt dốc không phanh.
◆Rushian: Nặng quá, không chịu nổi! Giảm bớt quái trước khi hết hiệu lực đi!
◆Aprikotto: Perfect Blizzard! Kích hoạt, Perfect Blizzard!
◆Mikan: Dạo này chỉ dùng mỗi Arrow Rain.
◆Ako: Hồi máu đây hồi máu hồi máu đây hồi máu!
◆Sette: Tôi sẽ hạ nốt mấy con còn lại, Muu-tan.
Dạo gần đây Master thường dùng Starlight Lightning, nhưng vốn dĩ Hỏa và Băng mới là thuộc tính chính của anh ấy. Phép thuật Băng của anh đã tạo ra sát thương không thể tin nổi.
Arrow Rain của Mikan sau khi kết thúc Ẩn Thân cũng gây ra sát thương khá lớn, và Sette-san tỉ mỉ xử lý những kẻ địch ở ngoài tầm hoặc bị đẩy lùi khiến chúng chịu ít sát thương hơn.
Mười lăm giây sau, khi chiếc khiên trở lại kích thước ban đầu, chỉ còn lại vài kẻ địch.
Suýt chết. Mình còn sống, mình còn sống!
Cảm nhận được giá trị của sự sống. Đúng vậy, chỉ trong game online thôi mà!
◆Rushian: An, an toàn rồi. May quá.
◆Ako: Tôi hồi máu nhiều thế mà chả con nào nhắm vào tôi cả.
◆Aprikotto: Mà tôi thì lại bị nhắm một chút đấy. Có phải kĩ năng câu kéo mục tiêu của cậu còn yếu không?
◆Rushian: Dù nói điều này khi vừa được cứu nhưng, cậu nghĩ một lần Taunt có thể giữ được mục tiêu khi liên tục tung phép thuật tăng cường sát thương sao!
Dù chỉ giữ được mục tiêu ở một mức độ nhất định nhờ sát thương phản hồi cũng đã đáng được khen ngợi lắm rồi.
Quả nhiên, mấy con quái còn lại dễ dàng bị đánh bại. Tạm thời, lối vào đã được đảm bảo an toàn.
◆Shuvain: Vậy thì Ako, hồi sinh ta đi!
◆Ako: Revive!
Shuvain lơ lửng được hồi sinh.
Tự mình xông pha trước thì mới ra nông nỗi ấy chứ, dù tôi nghĩ vậy, nhưng lí do cậu ấy không thoát ra ngay có lẽ là do Mikan cũng vào bản đồ cùng. Với tính cách đàn anh của Shuu, chắc cậu ấy định câu giờ cho đến khi Mikan thoát ra được.
Nếu chỉ có một mình, cậu ấy có thể dùng Blink để chạy thoát, nhưng nghĩ đến việc cậu ấy cố chấp bám trụ vì hậu bối, tôi không nỡ trách cứ gì nhiều.
Dù sao thì, tôi vẫn muốn nói là phải đi cùng mọi người chứ!
◆Shuvain: Thôi được rồi, khởi đầu không mấy suôn sẻ, nhưng nhiệm vụ chính thức bắt đầu từ bây giờ. Hạ gục 30 con Red Baron Found, nhanh nhanh giải quyết nào!
◆Aprikotto: Về cái nhiệm vụ đó thì…
Master có vẻ khó xử nói với Shuu đang lấy lại tinh thần.
◆Aprikotto: Chúng ta đã hoàn thành rồi…
◆Shuvain: Hả?
◆Ako: À, đúng thật này.
Ối, thật kìa.
Hóa ra, phần lớn lũ quái vật đông nghịt ở lối vào đều là Red Baron Found, nên nhiệm vụ hạ gục 30 con đã hoàn thành xong xuôi rồi.
Vậy là nhiệm vụ hoàn thành.
◆Rushian: Thế thì về thôi.
◆Ako: Vâng ạ.
◆Shuvain: Khoan đã! Dừng lại! Thôi được rồi, lỗi của ta! Chỗ này solo thực sự quá khó, quay lại đây đi!
◆Shuvain: Xin lỗi mà! Đợi ta với, cứu ta với, làm ơn!
Biết rồi biết rồi, đùa thôi đùa thôi.
◆Đội trưởng Salvarn: Không ngờ các ngươi lại thực sự hạ gục được…
Khi chúng tôi báo cáo, NPC thốt ra một câu thoại sửng sốt.
Gã này chắc ra lệnh mà nghĩ là không thể hoàn thành sao?
◆Rushian: Sao lại có câu thoại ngoài dự kiến thế nhỉ?
◆Ako: Chắc ông ta nghĩ chúng ta sẽ thất bại?
◆Mikan: Định giết người hả?
◆Shuvain: Chẳng lẽ gã này là NPC phản diện sao?
Có khi nào gã ta cố tình đẩy chúng tôi vào nhiệm vụ khó nhằn để loại bỏ không nhỉ?
◆Sette: Thấy có vẻ như ông ta muốn chúng ta bỏ chạy thì đúng hơn?
◆Aprikotto: Ừm, ngay từ đầu đã có dấu hiệu khuyến khích trốn thoát rồi.
À, cũng có cách nhìn đó nữa.
Nếu vậy thì có lẽ là người tốt, nhưng… tại sao lại muốn chúng tôi bỏ chạy nhỉ?
◆Ako: Người ta gọi là "có mùi" đấy ạ.
◆Rushian: Tôi có dự cảm chẳng lành rồi đây.
Dù sắp xảy ra chiến tranh, đội trưởng lại không muốn có thêm binh lính.
Có lẽ nào quân đội Đế quốc cũng không phải là một khối thống nhất?
Mấy rắc rối kiểu này, người chơi thường bị cuốn vào rất nhanh ấy chứ.
◆Đội trưởng Salvahn: Vậy thì đành vậy. Ngươi đã đạt yêu cầu. Ta sẽ giao cho ngươi công việc của một binh sĩ thực thụ.
Ngươi hãy mang tài liệu này đến trình diện Hoàng đế trong thành.
Thế nhưng, nhiệm vụ được giao lại diễn ra theo một mô típ rất đỗi quen thuộc.
◆Ako: Đã xong xuôi chuyện tiêu diệt quái vật rồi, tiếp theo đương nhiên sẽ là nhiệm vụ chạy vặt rồi phải không ạ?
◆Rushian: Chuẩn bài!
Nhưng mà được gặp trực tiếp Hoàng đế thì hơi nặng đô đấy nhé. Bình thường công việc này đâu giao cho lính mới đâu.
◆Đội trưởng Salvahn: Đây là tài liệu quan trọng. Nhất định phải giao tận tay Bệ hạ đó.
◆Rushian: Tài liệu quan trọng đến thế thì giao cho binh sĩ đáng tin cậy đi chứ…
◆Ako: Nghĩ đến cảnh lỡ làm rơi thôi là đã thấy sợ rồi…
◆Sette: Nhưng chúng ta giỏi giang không phải dạng vừa đâu nha!
◆Shuvain: Ngược lại thì đúng hơn, bắt được một đám mạo hiểm giả mạnh như vậy mà lại coi là tân binh là sao chứ?
◆Aprikotto: Thần có thể dùng phép thuật mạnh đến mức thiêu rụi cả tòa thành đó.
Cũng hiểu cho mấy cậu ấy, nhưng mà game thì nó phải thế thôi. Việc tân binh dù đẳng cấp cao hay được coi là cường giả dù cấp độ thấp là chuyện thường như cơm bữa vậy.
◆Sette: Nè, sao chúng ta không tự mình vào thành mà hỏi luôn, thay vì cứ phải nghe theo từng chỉ thị nhỏ nhặt vậy chứ?
Đang đi bộ về phía thành, Sette liền nói vậy.
◆Rushian: Dù ở trạng thái bình thường cũng vào được thành Loadstone, nhưng không thể đi sâu vào bên trong đâu.
◆Sette: Thì đó, chúng ta có thể thuyết phục mấy người quyền thế chẳng hạn.
◆Ako: Chơi RPG mà nói mấy chuyện vô lý vậy là không được đâu ạ!
Cái gì không thể làm được thì là không thể làm được, đó mới là RPG. Dù không phải là tuyến tính hoàn toàn, nhưng cốt truyện thì vẫn là cốt truyện thôi.
◆Sette: Ê, không có game nào tự do như vậy sao?
◆Rushian: Mấy game thế giới mở thì khá nhiều đó.
◆Ako: Nhưng nếu làm liều thì tiền thưởng sẽ bị giảm, hoặc nguy hiểm sẽ tăng lên đó.
Đâu có chuyện cày cuốc mà tiền thưởng lại tăng lên đâu.
Nếu là game offline thì có thể lưu rồi chơi lại, nhưng online thì là lưu liên tục. Vậy nên cứ tiến hành cẩn thận, đừng làm liều.
Và rồi, chúng tôi cứ thế đi vào trong thành theo lời chỉ dẫn.
◆Tể tướng: Bệ hạ đang bận. Không có thời gian xem mấy tài liệu mà tân binh mang tới đâu.
◆Rushian: Quả nhiên là vậy.
◆Ako: Em cũng cảm thấy vậy…
Chúng tôi không được phép vào sâu bên trong, và đã bị đuổi ra. Ước gì mấy cái nhiệm vụ chạy vặt này cứ cho qua nhanh gọn là tốt rồi!
◆Shuvain: Đúng là, tại sao lại không có lựa chọn xông thẳng vào đây nhỉ?
◆Sette: T-Tớ đâu có nói vậy đâu!
◆Ako: Không được tấn công thường dân đâu ạ!
◆Shuvain: Cái luật "không được hạ gục vì là thường dân" mới là cái luật kỳ quái đó chứ!
◆Rushian: Mày bỏ ngay cái suy nghĩ muốn hạ gục binh lính trước kho báu để cướp đồ đi!
◆Shuvain: Hả? Ta đây là nhân vật chính thiên hạ đó nhé!
Thật là một con đường nghiệp chướng.
À, đang trong nhiệm vụ nên chúng tôi không thể di chuyển mà cứ đứng nguyên, vậy giờ phải làm gì đây?
◆Công chúa Tiaralouge: Ngài đang làm gì vậy, Thưa Đại thần?
Ồ, một NPC từ phía hành lang bước ra.
Đó là một cô gái mặc bộ váy lộng lẫy chưa từng thấy.
◆Ako:
Bộ đồ dễ thương quá ạ, em chưa từng thấy bộ này bao giờ!
◆Rushian: Nếu Ako mà không biết thì đây chắc là trang phục chưa được cập nhật rồi.
Một NPC mặc trang phục chưa được cập nhật.
Đây rõ ràng là một nhân vật quan trọng rồi, phải nhớ kỹ.
◆Công chúa Tiaralouge: Đó là tài liệu gửi cho Phụ Hoàng sao? Cứ để người ấy mang vào là được rồi mà.
◆Tể tướng: Không được, Công chúa. Bệ hạ đang rất bận rộn. Không có thời gian để nghe mấy lời truyền đạt từ một binh sĩ bình thường không có thông báo trước đâu!
Đúng như tên gọi có chữ "Công chúa", người này đúng là một công chúa thật. Vậy cũng có NPC như vậy sao?
Công chúa bị phủ nhận mạnh mẽ, liền lộ ra biểu cảm ủ rũ,
◆Công chúa Tiaralouge: Thần xin lỗi, đã xem thường người bảo vệ đất nước này…
◆Ako: Không sao đâu ạ.
◆Rushian: Đừng bận tâm.
Trả lời cũng vô nghĩa, nhưng không hiểu sao vẫn muốn trả lời.
Chúng tôi tiễn Công chúa từ từ rời đi. Nhiệm vụ có vẻ đã tiến triển, chúng tôi có thể di chuyển bình thường trở lại.
◆Shuvain:
Công chúa dễ thương ghê ha.
◆Sette: Ừa. Cô ấy dùng các bộ phận khuôn mặt mà chúng ta chưa từng thấy đó, thích quá à!
Có lẽ là nhân vật nữ chính chăng?
Có nhân vật như vậy là tự nhiên có động lực hơn hẳn.
◆Rushian: Giờ thì, làm gì đây? Mục tiêu gửi tài liệu vẫn không thay đổi nhưng…
◆Ako: Magistalk của Chronogear hình như đang ở viện nghiên cứu bên cạnh đó.
◆Rushian: Cậu nhớ kỹ thật đấy.
Ako thường quên béng những nhiệm vụ không quan trọng, nhưng lại bất ngờ biết rõ vị trí của các NPC quan trọng.
◆Rushian: Từ nhiệm vụ trước đến giờ vẫn chưa nói chuyện với ông ấy, hay là đi thử xem sao?
◆Ako: Không biết Chronogear có được cải tiến không nhỉ?
◆Rushian: Biết đâu đó lại là thứ hủy diệt thế giới.
◆Ako: Đúng là siêu vũ khí ma thuật điều khiển thời không mà, có khả năng lắm.
Khả năng con người hủy diệt thế giới, có vẻ ở đâu cũng có thể xảy ra!
Chúng tôi đến Viện nghiên cứu Ma thuật.
May mắn thay, trên đầu Magistalk có đánh dấu nhiệm vụ.
◆Magistalk: Hả? Ngươi là binh sĩ sao? Một mạo hiểm giả lão luyện đã trải qua bao trận chiến mà giờ lại là tân binh ư?
◆Ako: Cuối cùng cũng có người nói điều bình thường rồi ạ!
◆Rushian:
Chúng ta đã làm mấy nhiệm vụ cứu thế giới rồi mà…
Tôi mừng vì NPC đã phản ứng.
Tôi nghĩ chúng ta nên được đánh giá cao hơn. Chúng tôi cấp 100 đó nhé?
◆Magistalk: Điều đó cho thấy tình hình đất nước này đã đến bước đường cùng rồi sao…
Ồ, ông ấy bắt đầu nói những điều có vẻ hợp lý rồi đấy.
◆Magistalk: Hoàng đế rõ ràng có biểu hiện bất thường. Chiến tranh vào thời điểm lũ quái vật đang hoạt động mạnh thế này… Lại còn với Giáo quốc Cyrein nữa chứ?
◆Ako: À, chúng ta sẽ chiến tranh với Giáo quốc ạ?
◆Rushian: Trận chiến trùm trước chúng ta còn hợp tác với NPC của Giáo hội mà.
◆Magistalk: Trong trận chiến trước, việc Caprai cố ý làm suy yếu kết giới ma thuật đã dẫn đến thất bại của kế hoạch. Dù đã phải hy sinh rất nhiều để đến được chỗ Ma vương Goaboros, nhưng lại bỏ lỡ cơ hội phong ấn. Quả thật có lý do chính đáng, nhưng…
Ồ, nhiệm vụ chính lần trước thật sự có ảnh hưởng sao.
Đúng là kết thúc kiểu như không phong ấn được vì người của Giáo hội thất bại mà.
◆Aprikotto: Hô hô, quả nhiên là lỗi của Giáo hội, hay nói rộng ra là của Thần sao.
◆Sette: Tôi nghĩ có cả tuyến đường "giết Thần" đó!
◆Ako: Ơ, có vậy ạ? Vậy Đế quốc là chính nghĩa sao?
◆Rushian: Một Hoàng đế có biểu hiện bất thường rồi phát động chiến tranh đó sao? Rõ ràng là kẻ thù mà.
Trong khi chúng tôi nói chuyện, lời của NPC vẫn tiếp tục.
◆Magistalk: Tài liệu này đây ư. Ra là vậy.
◆Magistalk: Hình thức thì chỉnh chu, nhưng thực chất lại gần giống một bản kiến nghị. Nội dung là phản đối việc khai chiến trong tình hình huấn luyện tân binh còn chưa đâu vào đâu.
Ế, chúng tôi đáng lẽ ra phải mang cái thứ đó đi giao sao?
Thế thì Hoàng đế Bệ hạ sẽ giận lắm đây!
◆Rushian: Đây là kiểu từ chối mệnh lệnh một cách vòng vo sao? Giao thứ đó cho tân binh làm gì chứ?
◆Ako: Hay là họ muốn nhẹ nhàng đuổi việc chúng ta ạ?
◆Rushian: Hóa ra là vậy, đúng là có cảm giác đó mà.
Chắc đó cũng là lý do vì sao nhiệm vụ tiêu diệt lại khó đến vậy, vì họ không muốn chúng ta trở thành binh sĩ chăng.
Nếu vậy thì, vị đội trưởng kia có lẽ không phải người xấu.
Kiểu đó thì nói thẳng ra đi chứ!
◆Magistalk: Thôi được rồi. Nếu có lý do chính đáng là kiến nghị trực tiếp từ đội trưởng, ta sẽ tận dụng. Ta sẽ dẫn các ngươi đến chỗ Hoàng đế.
Ồ, đã tiến triển rồi. Có vẻ Magistalk sẽ dẫn đường cho chúng tôi.
◆Rushian: Mấy NPC của các nhiệm vụ trước mà giúp đỡ thế này thì tôi hơi bị mừng đó.
◆Ako: Mọi cố gắng của chúng ta đã có kết quả rồi ạ!
Được Magistoke dẫn vào thành.
Vừa nãy còn bị tể tướng chặn lối, giờ đây chúng tôi lại phải vất vả lắm mới chen qua được ông ta mà tiến sâu vào trong cung điện.
◆Magistoke: Đi tiếp phía trước là tới sảnh yết kiến rồi... nhưng mà lạ thật.
◆Ako: Cả tòa thành không một bóng người luôn nhỉ?
◆Rushian: Không phải bản đồ thành bình thường rồi. Đây là bản đồ phụ bản riêng cho đội đấy.
Nói tóm lại, chỗ này đã là một hầm ngục rồi.
Có nghĩa là, đang chờ đợi chúng tôi là một trận chiến, hay là…
◆Magistoke: Ơ! Cái gì thế này!
Sau câu thoại, tiếng "Rầm!" vang lên.
Nhìn lại thì cánh cổng đằng sau tự động đóng sập.
Vâng, là bẫy phải không ạ! Biết ngay mà!
◆Magistoke: Giải bẫy để tiến lên trước đi! Ta cũng sẽ cố gắng đuổi theo!
◆Rushian: Vâng vâng. Biết là bẫy mà vẫn phải tiến lên mới là cái khó của game chứ.
◆Ako: Mình sẽ tiến lên bằng cách nào đây? Đánh bại quái vật xuất hiện hay sao?
Nào, xem có câu đố gì không đây.
Giữa phòng chễm chệ một tấm phù điêu trông rõ ràng là đáng ngờ.
◆Shuvain: Rõ ràng là cái này rồi.
◆Rushian: Phải rồi nhỉ… Một cái huy hiệu lộn xộn à.
◆Sette: Trong bốn góc phòng cũng có cái gì đó giống công tắc kìa?
◆Aprikotto: Hừm, thử nhấn xem.
Khi Master nhấn “cạch” một cái, tấm phù điêu ở góc trên bên trái dịch chuyển, hoán đổi vị trí với tấm phù điêu bên phải.
À, ra là giải đố!
◆Rushian: Kiểu này phiền phức đây!
◆Ako: Tôi ghét giải đố lắm á á á á á!
◆Aprikotto: Kế tiếp Shuvain, nhấn hai lần.
◆Shuvain: Ờ được thôi.
◆Aprikotto: Mikan ba lần, sau đó Ako hai lần. Với cách này chắc chắn sẽ ra hình đúng.
◆Rushian: Ơn giời, ơn giời...
Có đồng đội thông minh thật tốt… Thực sự là quá tốt!
Nếu chỉ có mình tôi, chắc chắn sẽ loạn lên mà chịu khổ.
Tệ nhất là không giải được, đành chịu thua mà hủy nhiệm vụ mất.
◆Aprikotto: Nếu hình dung trong đầu rồi tạo ra hình dạng hoàn chỉnh thì tôi nghĩ là dễ mà.
◆Ako: Làm thế chắc tôi sốt đến ngã vật ra mất thôi.
Nhấn theo lời hướng dẫn, cánh cửa bên trong đã mở ra một cách suôn sẻ.
Được rồi, thế là có thể tiến lên rồi.
◆Rushian: Nào, Hoàng đế đang ở phía trước phải không!
◆Ako: Đợi đó nha Hoàng đế! Bọn tôi sẽ đến xem cái xấu xa của loài người!
Cả bọn cùng rảo bước tiến vào căn phòng kế tiếp.
Và thứ đang chờ đợi chúng tôi là— một tấm phù điêu trải dài khắp sàn nhà.
◆Rushian: Cái đố nó to vật vã ra kìa!
◆Ako: Cứu tôi với Master!
◆Aprikotto: Ban điều hành làm quá rồi đấy!
(Chủ yếu là Master) vất vả lắm mới vượt qua được câu đố, thì một NPC từ đằng sau đi tới.
◆Magistoke: Xin lỗi vì đến muộn, ta đã đuổi kịp rồi. Nào, mau đi thẳng vào tấu trình thôi.
◆Ako: Ông ấy đến bình thường nhỉ, chẳng lẽ ông ấy cũng giải đố sao...?
◆Sette: Tuyệt đối là lạ mà, cái thành này! Mỗi lần vào lại làm mấy trò này à?
◆Mikan: Chắc có tay chơi giải đố chuyên nghiệp nào đó rồi.
Mấy người trong thành thì hầu như chẳng gặp ai.
Cả chuyện đó nữa, cái thành này đáng ngờ ghê.
Dù sao thì NPC cũng dẫn đầu, đi qua sảnh yết kiến tráng lệ.
◆Magistoke: Bệ hạ! Thuật sư Hoàng gia, Magistoke đây ạ! Tôi có chuyện muốn tấu trình!
◆Hoàng đế Zolark: Ồ… Cứ nói đi.
Người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng lững thững đứng dậy.
Đúng là Hoàng đế có khác, thiết kế nhân vật nam tính thật.
Chỉ là, tên này được tạo ra từ những bộ phận đã từng thấy. Không phải nhân vật đặc biệt.
◆Magistoke: Các đội trưởng cấp cao cũng như lính tráng cấp thấp đều phản đối ạ. Cuộc xâm lược lần này chẳng phải quá hấp tấp sao?
◆Hoàng đế Zolark: …Ngươi phản đối ư. Ngươi muốn cản trở mục đích của Đế quốc sao?
Một luồng hào quang đen kịt cuồn cuộn bốc lên.
◆Hoàng đế Zolark: Tức là muốn cản trở Đức ngài Goarboros vĩ đại! Các ngươi, đã sẵn sàng biến mất ở đây chưa!
Vừa hiện ra câu thoại đó, hình dạng của Hoàng đế biến thành quái vật.
À, đây là quái vật rồi. Một bản sao khác màu của Archdemon.
Hơn nữa, tên này còn nói "Đức ngài Goarboros" nữa chứ.
◆Shuvain: Hắn bị bóng tối kiểm soát rồi! Chắc chắn là tay sai của Ma Vương!
◆Rushian: Chết tiệt, nếu Hoàng đế tự nguyện làm thì đúng là con người tồi tệ rồi...
◆Ako: Vẫn chưa hết đâu. Cũng có khả năng Ma Vương và con người hợp tác mà.
Trong lúc nói chuyện, Magistoke lùi lại, cảnh sự kiện kết thúc và chúng tôi có thể di chuyển được.
Nói tóm lại, trận chiến bắt đầu.
◆Hoàng đế Zolark: Ta sẽ dùng tay này để xóa sổ các ngươi!
Những dấu hiệu tấn công xuất hiện xung quanh quái vật với tiếng "Gầm!"
Là kiểu tấn công diện rộng à, phiền phức thật!
◆Rushian: Thôi nào, làm thôi! Nhận sát thương nào!
Về động tác thì là sự pha trộn giữa Archdemon và Berserker à? Canh thời gian kỹ năng khó quá!
◆Shuvain: Cứ thế xông lên với đặc kỹ chống ác quỷ thôi! Đừng để lọt quái đấy!
◆Aprikotto: Thử tuần tự từng thuộc tính xem! Cho tôi chút thời gian!
◆Mikan: Biết thuộc tính rồi thì tôi sẽ bắn tên hỗ trợ.
◆Sette: Mūtan Bự! Á á á!
Đồng đội xông lên bao vây Hoàng đế đang bị giữ chân.
Độ mạnh của quái trong nhiệm vụ thì đủ kiểu. Nhưng đúng là "tập cuối" có khác, sát thương thường lẫn sát thương kỹ năng đều rất cao.
Hơn nữa, tôi có cảm giác HP của địch giảm chậm. Hay nói đúng hơn là, không giảm luôn?
◆Ako: Mọi người đánh không thấm gì cả!
◆Shuvain: Cái quái gì đây, cứng đến mức nào vậy!?
◆Mikan: Tiền bối, cái này...
◆Rushian: Này, Mikan, sao thế!
Vừa bắn tên từ góc phòng, Mikan vừa khó chịu nói.
◆Mikan: Có vẻ có công tắc trên sàn nhà.
◆Rushian: Boss cũng có đố nữa hả trời ơi á á á á á!
Phiền phức quá đi mất!
◆Rushian: Diện rộng tới rồi, mọi người tránh mau!
◆Shuvain: Không được! Cứ thế chịu đòn thôi!
◆Ako: MP Potion, sau này tính vào chi phí nha!
◆Mikan: Cái này mà trượt là chết ngay lập tức đó.
◆Aprikotto: Mikan cũng dễ gục khi bị đánh diện rộng. Phải tránh tất cả bằng mọi giá!
◆Mikan: Mấy kiểu đó, hồi hộp, nên tôi thích lắm.
Bị dồn ép từng chút một, MP của Ako cũng đã ở mức nguy hiểm.
Nhưng HP còn lại của địch cũng chẳng còn bao nhiêu, chỉ một chút nữa thôi.
◆Aprikotto: Sette, bật công tắc đi!
◆Sette: Bật!
◆Shuvain: Thuộc tính đã đổi thành gì? Lại là bóng tối à?
◆Aprikotto: Đây là... thuộc tính lửa có hiệu quả!
◆Shuvain: Cuối cùng cũng tới rồi!
Nghe lời Master, Shuvain hùng dũng đứng chắn trước mặt kẻ địch.
◆Shuvain: Áo Nghĩa Tất Sát của ta! Sẽ tỏa sáng ở đây! Dragon Soul!
◆Ako: Yay!
Ngọn lửa hung tợn ập tới Hoàng đế, gây sát thương lớn chỉ trong chớp mắt.
Hate! Hate nguy hiểm quá! Quái sẽ chuyển mục tiêu!
◆Shuvain: Được rồi, ta thắng rồi! Còn 1% HP nữa! Đây là chiến thắng vĩ đại của ta!
◆Aprikotto: Đợi đã, HP đã ngừng giảm rồi kìa.
◆Ako: HP không giảm nữa rồi.
Sát thương vẫn gây ra, nhưng HP còn lại của địch không giảm. Có vẻ như không thể giảm dưới 1%.
◆Rushian: Vậy là có cơ chế đặc biệt gì đó nữa rồi.
◆Ako: Vẫn còn nữa sao? Tôi nghĩ là chẳng còn gì nữa đâu.
Đang nhìn quanh phòng xem có công tắc nào chưa tìm thấy không, thì kẻ địch bắt đầu có những cử động kỳ lạ.
◆Hoàng đế Zolark: Grừ, ư ư ư ư ư!
◆Rushian: Ồ, trở lại trạng thái cũ rồi.
◆Ako: Đã tiêu diệt xong rồi ư?
◆Sette: Vẫn thấy HP kìa? Có đánh bại được không?
Đúng là vẫn còn hiển thị 1% HP. Nghĩa là vẫn còn là kẻ địch nhưng—
◆Công chúa Tiararouge: Nà, các người đang làm gì thế!
Câu thoại của NPC vang lên, một cô gái mặc váy chạy đến từ phía sau.
Đó là công chúa NPC mà chúng tôi đã gặp trong thành.
Khoan đã, cái này không ổn rồi!
◆Công chúa Tierarouge: Ồ, ngài là binh sĩ lúc nãy ư!? Ngài đang làm gì với phụ hoàng vậy ạ!
◆Rushian: Sai thời điểm quá! Thế này thể nào cũng bị hiểu lầm cho xem!
◆Ako: Con bé này đã giải được câu đố kia rồi sao?
Đúng là có chút thắc mắc thật!
Trong lúc đang nói chuyện, sự kiện vẫn tự động tiếp diễn.
◆Hoàng đế Zolark: Phụ hoàng… xin lỗi con… vì đã gục ngã khi chí lớn chưa thành…
◆Công chúa Tierarouge: Phụ hoàng? Phụ hoàng!?
◆Hoàng đế Zolark: Phụ hoàng… luôn cầu chúc… con hạnh phúc…
◆Công chúa Tierarouge: PHỤ HOÀNGGGG!
Hoàng đế Zolark đổ gục xuống và tan biến. Không kinh nghiệm, không vật phẩm rơi ra. Thật đáng buồn.
Mà nếu nội dung nhiệm vụ thay đổi theo lựa chọn, thì vật phẩm rơi ra cũng không thể có sự khác biệt được… Thôi đành chấp nhận vậy.
◆Shuvain: Dù bản chất là quái vật mà lại chết một cách cảm động ghê, tên này!
◆Rushian: Nhạc nền cũng buồn thảm, tự nhiên lại biến thành một cảnh tượng ấn tượng.
Rõ ràng là chúng ta đã đánh bại hắn một cách vất vả, vậy mà sao lại cảm thấy như mình đã làm điều gì đó sai trái vậy chứ? Khoan, lẽ nào chúng ta là kẻ xấu!?
Chẳng phải hắn ta không phải người thật sao!? Rõ ràng là bị quái vật chiếm đoạt mà!
◆Công chúa Tierarouge: Các ngươi dám… với phụ hoàng ta…! Các ngươi là người của Giáo hội sao!?
◆Ako: Dạ không phải ạ.
◆Sette: Có nói cũng đâu có nghe đâu. Đây đúng là cái khổ của RPG ha~
Chuyện đã vậy rồi thì đành chịu thôi.
◆Công chúa Tierarouge: Vệ binh! Vệ binh!
Cùng với tiếng kêu của công chúa, một đám vệ binh ào ra.
Ủa đông vậy sao! Trong lâu đài chẳng thấy bóng dáng ai mà!
◆Shuvain: Chừng này thì có gì mà không đánh bại được chứ?
◆Mikan: Arrow Rain, xử được ạ.
◆Aprikotto: Một đòn phạm vi là xong.
◆Rushian: Đừng có định đánh thường dân chứ!
Không được đâu! Kể cả có làm được thì cũng sẽ dính vào con đường karma đấy!
◆Magistoque: Chạy ngay bây giờ! Lối này!
Ồ, Magistoque-san đáng tin cậy đã ra tay giúp đỡ.
Một lối đi bí mật bất ngờ xuất hiện phía sau ngai vàng. Chúng tôi được dẫn vào đó.
◆Magistoque: Không ngờ Hoàng đế đã rơi vào tay Ma Vương… Ta muốn công bố sự thật, nhưng hiện tại rất khó khăn. Chạy ngay đi!
Làm theo lời hắn, chúng tôi thoát khỏi lâu đài và hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ.
Tập cuối: Âm mưu của Đế quốc đã hoàn thành.
◆Rushian: Nhiệm vụ này khá thú vị nhỉ. Dù cơ chế và đoạn cuối có chút khó khăn, nhưng rất đáng công sức.
◆Ako: Ơ, ơ? Nhưng cuối cùng, chẳng phải người lính đã bị cách chức sao?
◆Rushian: …Giờ cậu nói mới để ý.
Đáng lẽ phải đi vào con đường là con người xấu xa mới đúng, vậy mà lại thành ra do Ma Vương gây ra!
Lựa chọn của chúng ta, liệu có phải đã thất bại rồi không nhỉ?
◆Shuvain: Hahahaha! Đội Ma Vương đại thắng rồi!
◆Aprikotto: Hừ, còn non lắm. Lựa chọn tiếp theo đã xuất hiện rồi kìa. Sự thật vẫn còn ở phía trước.
À, đúng là vậy thật. Nhiệm vụ đã tự động nhận.
Tập cuối: Lựa chọn tiếp theo. Lần này cũng có ba địa điểm được hiển thị.
Lại có lựa chọn nữa sao. Vậy thì vẫn còn cơ hội lớn để tiến vào tuyến đường của con người.
◆Mikan: Muốn chơi tiếp quá.
◆Sette: Phải hoàn thành nhanh thôi!
◆Aprikotto: Quả nhiên, phải hoàn thành trong năm nay.
Nhiệm vụ của năm nay, giải quyết ngay trong năm nay.
Đằng nào cũng là kỳ nghỉ đông mà, từ hôm nay hãy tập trung mà làm thôi.
◆Shuvain: Vậy thì, dù sao cũng nên xác nhận lịch trình trong năm nay chứ nhỉ?
◆Ako: Em nghĩ là không có gì đâu, nhưng để em hỏi mẹ xem sao.
"AFK một lát", tất cả mọi người lục tục rời khỏi chỗ ngồi.
Đúng rồi, mình cũng nên hỏi thử xem sao.
Biết đâu cuối năm gia đình lại có kế hoạch đi đâu đó thì sao.
Mặc dù chuyện đó chưa bao giờ xảy ra trong quá khứ cả!
“Mẹ ơi, mẹ rảnh không ạ?”
Tôi xuống dưới tầng, gọi vọng vào phòng khách.
Và người đang ở đó là…
“Gì vậy?”
“Sao bố lại có ở đây?”
“Có ở đây thì sao!? Bộ không được à!?”
Không phải là không được, chỉ là tôi thấy bất ngờ thôi.
Đêm ngày thường, lại còn là giờ sớm như vậy mà bố có ở nhà thì đúng là hiếm có khó tìm.
“Cuối năm bố chả về nhà luôn sao!”
“Vậy sao…?”
Thật tình mà nói, bố làm việc như nô lệ công sở, đến mức tôi còn thấy nghi ngờ luôn ấy chứ.
“Thôi được rồi, bố cũng được. Cuối năm có kế hoạch gì không bố?”
“…Bố muốn đi trượt tuyết quá… cả nhà mình cùng đi…”
“Năm nào bố chả nói câu đó.”
Chỉ nói thôi chứ có bao giờ đi đâu. Trong khi đó, tôi thì đã đi một lần rồi.
“Thế nên, đáng buồn là không có kế hoạch gì cả đâu nhé? À mà, đúng rồi.”
Bố đứng dậy loay hoay, nở một nụ cười đáng ngờ.
“Bạn gái con, người đã đến đây lần trước ấy, có định đến nữa không?”
“Ơ, gì, sao lại hỏi thế? Có liên quan gì đến bố đâu?”
“Không nói là bắt buộc đâu nhé. Nhưng nếu có dịp đến thì bố cũng muốn gặp mặt tí ấy mà.”
“Ôi trời ơi!?”
Giới thiệu với bố ư!?
Ako thì bảo muốn gặp mặt, nhưng tôi thực sự không có kế hoạch để họ gặp nhau mà!?
“Sao lại phải giới thiệu với bố làm gì chứ!”
“Mẹ và Mizuki đều biết mặt rồi mà, mỗi bố không biết thì buồn chứ sao.”
“…Bố đã nói vậy rồi thì con cũng khó từ chối.”
Huống hồ Mizuki vừa mới trách tôi là “giấu suốt một năm trời rồi còn gì!”.
“Vậy thì, tự ý từ chối cũng không hay, nên con sẽ hỏi thử xem sao… nhưng nếu bị từ chối thì bố đành chấp nhận nhé.”
“Được thôi. Thật sự chỉ cần chào hỏi một chút thôi là được rồi.”
Nói là một chút, nhưng mà giới thiệu với cái ông bố này đấy!
Không biết bố có nói gì kỳ cục với Ako không nữa… Lo quá đi mất…
“Con nói trước nhé, con đang hẹn hò nghiêm túc với Ako đấy, đừng có nói gì linh tinh đấy nhé?”
“Biết rồi, biết rồi. Con nít con nôi lo mấy chuyện đó làm gì.”
“Đấy, cái kiểu nói đó… Ôi dào!”
Dù bố có vẻ không hiểu, nhưng Ako cũng lo lắng về chuyện này, thôi thì cứ hỏi thử xem sao.
[Nishimura] Ako ơi, có rảnh không?
[Ako] Dạ sao ạ? Anh có kế hoạch gì rồi ạ?
[Nishimura] Kế hoạch thì không có, nhưng có chút chuyện phiền phức.
[Ako] Anh cứ nói đi ạ!
Cái gì cũng nói ư. Vừa nãy cậu ấy vừa nói “cái gì cũng nói” đúng không?
[Nishimura] Vậy thì tớ hỏi nhé… Thật ra bố tớ muốn gặp cậu.
[Ako]
NYAAA AAAA AHHH!?


0 Bình luận