Chẳng biết từ bao giờ mà Giáng Sinh lại biến thành một sự kiện ảm đạm đến vậy.
Thông thường thì đây là một trong những lễ hội được yêu thích nhất năm, thế mà trên mạng, người ta lại bàn tán nào là hủy bỏ, nào là cấm đoán, nào là nổ tung, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Bản thân tôi cũng là một thành viên của hội "hủy bỏ Giáng Sinh" đây. Nghe mấy bài hát Giáng Sinh lặp đi lặp lại đến phát chán, nhìn những màn trang trí đèn đóm quá đà cũng thấy ngán ngẩm. Thật tình, tôi không thể theo kịp cái không khí đó.
Mặc dù bây giờ là vậy, nhưng ít nhất hồi nhỏ, tôi từng là một cậu bé cực kỳ yêu Giáng Sinh. Tôi cùng em gái háo hức chờ ông già Noel, thậm chí chờ đến mệt lử rồi ngủ thiếp đi, một đứa trẻ ngây thơ đến thế đấy.
Ấy vậy mà không biết tự lúc nào, tôi đã biến thành một game thủ tệ hại, xem ông già Noel như một loại quái vật vậy.
Rốt cuộc là vì sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?
Chắc là không liên quan gì đến việc bố mẹ bận rộn đã bỏ cuộc không đặt quà vào sáng Giáng Sinh, rồi tự mình tiết lộ thân phận của ông già Noel đâu nhỉ.
Chắc cũng không liên quan gì đến việc tôi đã "triệu hồi đặc biệt" một chiếc máy tính riêng sau khi gộp quà sinh nhật và Giáng Sinh của vài năm tới lại đâu.
Không. Tuyệt đối không. Tôi cũng chẳng nghĩ Giáng Sinh mà không có quà thì chẳng khác gì một sự kiện vô nghĩa, không có phần thưởng gì cả.
Không, thực sự là vì sao vậy nhỉ? Hoàn toàn không hiểu.
"Em nghĩ vì sao vậy, Ako?"
"Đó là một câu hỏi khó đấy ạ!"
Cô gái đang đứng trong bếp gõ lộc cộc chiếc vá nhựa vào thành nồi.
"Giờ anh nhắc em mới nhớ, em cũng thấy hình như hồi xưa em cũng thích Giáng Sinh lắm."
"Ồ, Ako cũng từng mong đợi ông già Noel hả?"
"Có chứ, có chứ ạ. Em còn viết thư cho ông già Noel nữa cơ."
Ako ngượng ngùng nói tiếp, rằng cô đã nhận được một lá thư trả lời rất lịch sự.
Với mái tóc đen dài và chiếc tạp dề màu hồng, trông Ako bây giờ vẫn như một cô gái ngây thơ đến nỗi dù có thấy cô ấy vẫn gửi thư cho ông già Noel thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên.
Nhưng thực tế thì…
"Vậy, Giáng Sinh mà em từng thích hồi xưa… bây giờ thì sao?"
"Đương nhiên, là phe kiên quyết hủy bỏ rồi ạ!"
Cô ấy nói chắc nịch với vẻ mặt nghiêm túc, đủ để thấy cô ấy đã "biến chất" đến mức nào rồi.
Cũng chính vì Ako là người như vậy nên chúng tôi mới có thể hòa hợp với nhau đến giờ.
"Giáng Sinh phải diệt vong, không có sự thương xót!"
"Chính xác! Em hiểu tôi quá đấy, Ako!"
"Đương nhiên rồi, chúng ta là vợ chồng mà!"
"Không phải vợ chồng đâu."
Đúng là đã kết hôn trong game, nhưng ngoài đời thì chưa.
—Đứng trước Ako đang mặc tạp dề trong căn bếp thực tế, tôi tự hỏi giờ này mình còn nói mấy lời đó để làm gì.
Nhưng mà đúng là chúng tôi chưa kết hôn thật, nên tôi chẳng nói sai điều gì cả.
"Thế nhưng, tại sao Giáng Sinh mà hồi xưa mình thích lại trở nên đáng ghét nhỉ?"
"Chẳng phải là vì chúng ta đã biết đến thực tế rồi sao ạ?"
Vừa từ từ rót sữa vào nồi, Ako vừa khẽ đung đưa người.
"Em nghĩ tuổi thơ chúng ta giống như khi mới bắt đầu chơi game vậy. Chúng ta từng có hy vọng rằng một ngày nào đó mình sẽ đạt cấp độ tối đa, trở thành một nhân vật cực kỳ mạnh mẽ, đúng không anh?"
"Nghe phần mở đầu có vẻ không ổn lắm, nhưng cứ nói tiếp xem nào."
"Rồi dần dần chúng ta nhận ra thực tế, biết được chỉ số và giới hạn tăng trưởng của bản thân, có rất nhiều nghề không thể theo được, rất nhiều bản đồ không thể đến, và vô số nhiệm vụ không thể tham gia."
"Ưm, thật vậy sao?"
Tôi cứ có cảm giác Ako đang đánh giá quá thấp giới hạn tăng trưởng của bản thân mình thì phải.
"Rồi khi nhận ra mình không đủ điều kiện tham gia sự kiện Giáng Sinh nữa, thì sau đó nó sẽ trở thành một sự kiện chẳng liên quan gì đến mình nữa, em nghĩ vậy."
"Cái đó thì hơi sai… nhưng cũng không sai hoàn toàn…"
Nếu nói là do chỉ số thực tế của mình không đủ thì có lẽ đúng thật.
Nếu tôi có thể nâng cấp hiệu quả và phân bổ điểm tiềm năng lý tưởng để trở thành một người như mình mong muốn, thì chắc tôi cũng đã có thể tận hưởng Giáng Sinh rồi.
"Vậy thì chúng ta sẽ không bao giờ có quyền tham gia sự kiện Giáng Sinh nữa sao…"
"Thôi thì kiếp sau mình cùng cố gắng vậy."
"Khổ quá đi mất."
Hai chúng tôi, tôi và Ako đang nhẹ nhàng khuấy nồi, đều cùng lúc buông thõng vai.
Mặc dù nói là ghét hay không thích, nhưng đến khi cảm thấy tiếc nuối như thế này, thì thực ra trong lòng tôi vẫn tràn ngập mong muốn được tận hưởng Giáng Sinh đấy chứ.
"Anh hai, cả chị Ako nữa, nãy giờ hai người nói chuyện gì vậy?"
Mizuki đang bày món khai vị bánh quy giòn và phô mai trên bàn ăn, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
"Nói chuyện gì ư, à thì, vấn đề tại sao chúng ta lại ghét Giáng Sinh ấy mà."
"Kết luận là chúng ta đã xác định rằng sẽ không bao giờ đủ điều kiện tham gia sự kiện Giáng Sinh trong đời này nữa."
"…Hai người… có biết mình đang làm gì không vậy?"
"Làm gì ư…"
"Cái đó thì…"
Tôi và Ako nhìn nhau, rồi quay sang phòng khách.
Ở đó,
"Fufufufu! Ta lại một lần nữa cán đích tại điểm kiểm tra! Khó mà lung lay chiến thắng của ta được rồi!"
"Chị Kyou-senpai lại về đích nữa à!? Kỳ lạ quá!"
"Nghẹn họng rồi!"
"Hả!? Thần nghèo lại đến chỗ mình!? Tính toán có sai không vậy!?"
Mấy người bạn đang vui vẻ chơi trò board game trên máy.
Tuy bây giờ đang giết thời gian bằng game, nhưng nãy giờ cả bốn người họ đều đã rất cố gắng trang trí cây thông Noel. Nhờ đó mà căn phòng đã mang đậm không khí Giáng Sinh rồi.
Trên bàn ăn, ngoài món khai vị mà Mizuki chuẩn bị, còn có bò nướng Ako làm, hay chiếc bánh ngọt trông đắt tiền mà Hội trưởng Guild mang đến, tất cả đều được bày la liệt.
Chỉ cần hoàn thành một vài món ăn nữa là bữa tiệc có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Nói cách khác, chúng tôi đang làm gì ư?
"Đương nhiên là chuẩn bị tiệc Giáng Sinh rồi."
"Shushu-chan, em hỏi mấy chuyện lạ vậy? Nãy giờ chúng ta vẫn đang cùng làm đồ ăn cho tiệc mà."
"Hai người mới là người nói chuyện lạ đó anh hai với chị Ako!"
Ơ, vậy sao ạ?
Chúng tôi nói chuyện lạ đến mức khiến em ấy nổi giận ư?
"Đêm Giáng Sinh! Vừa chuẩn bị tiệc! Vừa hào hứng nói chuyện ghét Giáng Sinh, rõ ràng là rất kỳ cục mà!"
"Cái đó gọi là chuyện này ra chuyện này, chuyện kia ra chuyện kia thôi."
"Giáng Sinh thì đáng ghét, nhưng tiệc tùng cùng mọi người thì vui mà."
"Sao hai người lại có thể hiểu nhau đến thế chứ!?"
Việc tôi có thể tận hưởng một Giáng Sinh theo cách mình thấy hài lòng, không có nghĩa là tôi không phải thành viên của hội "hủy bỏ Giáng Sinh" đâu nhé.
Con người phức tạp lắm đó Mizuki, đó là lời dạy của anh hai đấy.
"Hừm… Thôi không thèm nữa… Hai người cứ vui vẻ với nhau đi…"
À, chết rồi, Mizuki dỗi rồi. Tôi không cố ý gạt con bé ra ngoài đâu, nhưng có lẽ đây là một chủ đề khó mà Mizuki có thể hòa nhập được.
"Xin lỗi mà. Anh chỉ nói chuyện tào lao trong lúc làm việc thôi."
"Đúng rồi đó, tụi em nói chuyện mà không hề dùng não một chút nào đâu ạ!"
"Cái đó… cái đó cũng không biết nên nói sao nữa…"
Hơi sững sờ, Mizuki sau khi bày xong món khai vị thì quay trở lại bếp.
"Thế salad của anh hai đâu?"
"Theo yêu cầu, anh đã chuẩn bị nhiều đến mức quá đà luôn rồi."
Món salad tôi vừa làm trong lúc nói chuyện vớ vẩn, theo cảm giác của tôi thì rõ ràng là quá nhiều.
Nhưng Mizuki gật đầu, tỏ vẻ hài lòng,
"Chị hai, lò nướng sao rồi ạ?"
"Chị vừa kiểm tra rồi, có vẻ được rồi đấy. Chị cho thêm một chút để vỏ bánh giòn hơn ấy mà."
Được rồi, vậy giờ mình lấy bột làm đế pizza ra luôn nhé!
Sốt kem cũng xong rồi, lát làm xong pizza thì mình nướng gà luôn nha!
Như mọi người đã thấy, năm nay bọn tôi quyết định tổ chức tiệc Giáng sinh tại nhà mình.
Cuối năm bận rộn, bố mẹ tôi thường về nhà khi trời đã sang ngày mới. Thế nên, đây chính là cơ hội tuyệt vời để tổ chức tiệc tùng.
Thú thật, khi nhìn mọi người tụ tập vui vẻ thế này, tôi lại nghĩ: Giáng sinh đúng là thứ gì đó thật tuyệt vời. Con người quả là một sinh vật thực tế mà.
Trong lúc tôi còn đang suy tư mông lung, Ako đã trải bột pizza ra bàn bếp và nói:
"Vậy thì Shushu-chan, tụi mình cùng chị hai làm pizza nhé!"
"Không phải chị em."
Mizuki lạnh lùng đáp, nhưng Ako chỉ đáp lại bằng nụ cười không chút gợn mây.
"Lúc nãy Mizuki còn gọi là chị hai mà."
"Làm gì có chuyện đó..."
Mizuki định nói gì đó, rồi chợt khựng lại một lát, "Mình đâu có nói... đúng không? Ủa, mình có nói sao?"
"Rõ ràng là có đó nha. Đúng không, Rushian?"
Gì chứ? Còn lôi tôi vào nữa hả?! Mặc dù tôi có nghe thấy thật!
"Ừm... chắc là... Mizuki thuận miệng gọi chị hai theo kiểu gọi anh hai ấy mà..."
Chắc là do gọi "anh hai" rồi thuận mồm gọi "chị hai" luôn. Có lẽ vậy.
Nghe hai người nói, Mizuki lộ rõ vẻ lảng tránh ánh mắt, vừa mở tủ lạnh vừa lẩm bẩm:
"...Em đâu có nói."
"Không cần phải ngại đâu nhé!"
"Đừng có chọc em nữa."
Mizuki vừa tỏ vẻ khó chịu với Ako cứ chọc ghẹo, nhưng lại chẳng hề né tránh.
Nghĩ đến lần đầu gặp mặt, đúng là họ đã thân nhau hơn nhiều.
Nghe nói hai người họ còn trò chuyện và chơi game cùng nhau trong game nữa, nhưng dù vậy, phải mất khá nhiều thời gian để họ có thể thoải mái tiếp xúc ngoài đời thực.
Thật sự phải mất đến khoảng một năm, điều này khá lạ đối với một Mizuki có kỹ năng giao tiếp tốt.
Nhưng thành thật mà nói, như vậy tôi lại cảm thấy yên tâm hơn.
Chỉ vì tôi và Ako thân thiết mà Mizuki phải cố gắng thân thiết theo thì tôi thấy rất áy náy. Mà Ako cũng là người rất nhanh nhận ra những mối quan hệ xã giao như vậy.
Nếu Mizuki đã có thể tự mình chấp nhận và đón nhận Ako, thì không còn gì tốt hơn thế.
──Chỉ là, việc Mizuki đã thực sự coi Ako như chị gái khiến tôi cảm thấy hơi sợ, cứ như thể vòng ngoài đã bị lấp kín hoàn toàn rồi vậy.
"Anh hai, giờ không cần anh giúp nữa đâu, anh cứ nghỉ ngơi đi."
"Anh cứ chơi game với mọi người đi ạ!"
Thế là tôi bị loại khỏi vòng chiến.
Dù sao thì tôi cũng chẳng biết nướng pizza kiểu gì, chỉ tổ làm vướng tay hai người.
"Vậy à. Ừm, nhưng mà..."
Nghe nói vậy, tôi nhìn bốn người trong phòng khách.
"Bây giờ mà chen vào cái bầu không khí đó thì hơi..."
"À... chắc là vậy rồi ạ..."
Bốn người họ đang chơi một trò board game tên là Kintarō Dentetsu.
Hiện tại, Segawa, Akiyama và Mikan đang tụ tập ở một vị trí xa Master để bàn bạc gì đó... và giọng nói của họ thì đang cực kỳ sôi nổi.
"Cứ thế này thì Master thắng chắc rồi. Mấy người chấp nhận sao?"
"Cùng hợp tác chống lại thôi! Ba người thì có thể thắng!"
"Tuyệt vời!"
Ba người gật đầu lia lịa, còn Master thì vẫn đường hoàng giữ vững vị thế cô độc của mình.
"Hừ, làm gì cũng vô ích thôi! Làm sao mà các ngươi có thể ngăn chặn số vật phẩm và tiền bạc tràn trề của ta đây?"
Hahaha! Master ưỡn ngực cười lớn.
Nhìn cô ấy lúc đó, tôi chỉ thấy y như là đang cắm cờ tự mãn vậy.
Và, lượt tiếp theo bắt đầu.
"Đến lượt tôi! Lá bài "Đẩy bay"! Chọn ngươi đó!"
"Khôngggggg!?"
Không cần nói nhiều. Master đang ở điểm kiểm tra đã bị thổi bay xa tít tắp.
Điểm kiểm tra tiếp theo thì ở tận đẩu tận đâu.
"Dù vậy! Ta có rất nhiều lá bài di chuyển! Chỉ cần có chúng, ta sẽ đến điểm kiểm tra ngay lập tức! Đừng tưởng chỉ cần đẩy bay là có thể thắng!"
Trong lúc Master còn đang nói, đến lượt của Mikan.
Mikan ra bài mà không để Master nói hết câu.
"Lá bài "Cái chum sắt"."
"Cái gìiiii!?"
Ồ ồ, cô bé cũng có lá đó sao.
Ngay khi hiệu ứng kích hoạt, avatar của Master lọt gọn vào một cái chum sắt lớn.
Không hiểu sao, chỉ có nửa thân trên của Master cầm cái cuốc ló ra khỏi chum, nhìn về phía này với vẻ mặt buồn thảm.
"Đây là lá bài gì mà ta chưa từng biết! Rốt cuộc nó là cái gì đây!?"
"Bị kẹt trong chum. Dù làm gì, cũng chỉ có thể di chuyển từng ô một. Chỉ vậy thôi."
"Lá bài di chuyển của ta trở nên vô dụngggg!"
Sử dụng cái này là biến game thành game củ chuối liền đó.
Ngay cả Master cũng phải gầm gừ nhưng... đôi mắt ấy vẫn chưa chết.
"Chưa xong đâu, mấy đứa! Thần Nghèo vẫn chưa đến chỗ ta! Cứ thế này một mình ta thong dong du lịch cũng chẳng sao cả!"
"Đến lượt mình! Lá bài "Chuyển giao" mà mình đã giữ!"
◆ Thần Nghèo: Chán ở chỗ Sếp Akane rồi, giờ mình qua chỗ Sếp Kyou chơi thôi!
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!"
Ôi mẹ ơi.
Bị đẩy xa tít tắp khỏi điểm kiểm tra, trong tình trạng chỉ di chuyển được từng ô một và còn phải đồng hành cùng Thần Nghèo.
Nếu cứ phải ôm Thần Nghèo, kẻ chuyên mua bài giá cao, tự ý bán tài sản giá rẻ, và làm đủ mọi chuyện trời ơi đất hỡi, thì không biết sẽ thiệt hại đến mức nào.
Nói theo kiểu board game, thì đây là thế bí rồi.
"Tại sao. Tại sao lại dồn ta vào thế khó thế này chứ?"
Đến lượt Master. Avatar của cô ấy cắm chiếc cuốc xuống đất, di chuyển một ô đầy thảm não.
"Khổ quá."
Master nói với vẻ mặt đúng là khổ thật.
Nhưng mà này, trong board game, nếu bạn độc chiếm vị trí dẫn đầu, thì đó là số phận phải chịu thôi.
"Sau đó, cứ để Master ôm Thần Nghèo đến sát vạch đích là được rồi nhỉ."
"Đáng đời."
"Chết sớm một chút nhé!"
"Thật là khốn khổ."
Mặc dù Master rất am hiểu về chiến lược và chiến thuật, nhưng cô ấy lại ít kinh nghiệm đối đầu thực tế với bạn bè.
Chắc cô ấy không biết rằng, nếu quá nổi bật ngay từ đầu, thì chuyện bắt tay nhau chống lại là điều hiển nhiên.
"Dù vậy, liệu Shuvain có độc chiếm vị trí dẫn đầu không!?"
"Hừ, ngươi đã nhận ra rồi sao. Đúng vậy đó."
Segawa, người hiện đang đứng thứ hai, cười khẩy và nói.
"Nhưng vô ích thôi! Khác với các ngươi, ta còn giữ một đống tiền mặt! Nếu dùng bài cờ bạc mà nhân đôi số tiền này lên thì gần như chắc thắng! Với vận may của ta thì dễ như ăn kẹo!"
Segawa ưỡn mặt nói ra những lời nghe chẳng khác gì cờ tự mãn.
Ngồi cạnh cô ấy, Akiyama lách tách bấm tay cầm điều khiển.
"Đến lượt tớ! Dùng lá bài "Bạn bè" lên Akane đây!"
"Hả? Bạn bè? Giờ mới làm bạn à?"
"Đúng vậy, bạn bè! Bạn thân!"
Akiyama mỉm cười hồn nhiên,
"Thế là hiệu ứng của lá bài "Bạn bè" kích hoạt! Tiền của Akane và tớ sẽ cộng lại rồi chia đôi! Bạn bè thì phải chia sẻ, đúng không nhỉ?"
"Thật quá đáng."
"Cái gì!? Chiến lược của mình bị phá tan chỉ bằng một lá bài!?"
Đúng là hỗn loạn một cách tệ hại!
"Hơn nữa, Nanako đâu có tiền nhiều đâu! Số tiền của mình bị giảm đi gần một nửa rồi còn gì!?"
"Cảm ơn nhé, đúng là bạn bè!"
"Cậu không phải bạn bè gì của tớ cả!"
"Tệ quá."
Akiyama nói một cách đều đều, không chút cảm xúc.
Akiyama, người đang vui vẻ kiểm tra số tiền mặt của mình, mặc dù hành động thì vậy, nhưng nhìn cô ấy lại rất dễ thương, nhưng tôi thấy rất đáng sợ.
「Thế này thì Akiyama Nanako là người dẫn đầu rồi... Cô ấy vừa ôm khư khư mấy món đồ, lại còn lấy hết tiền mặt của tôi nữa... Cứ thế này thì...」
「Bây giờ không phải lúc để cản trở ta đâu, fufufu.」
「Có lẽ chúng ta nên cân nhắc việc hợp tác với Master thì hơn...」
「Ơ? Vẫn chưa đâu! Tiền bối vẫn đang đứng đầu mà!?」
Master lập tức bắt đầu sử dụng chiến lược mới vừa bị thất bại.
Và trong khi ba người họ đang cãi nhau ỏm tỏi.
「Một, hai, ba, bốn... tới đích!」
「...Hả?」
「Ế?」
「Cái, gì cơ?」
Futaba Mikan đã xuất sắc tới được điểm kiểm tra. Cô bé nhận được phần thưởng, và điểm kiểm tra tiếp theo được thiết lập trên bản đồ.
Điểm kiểm tra mới nằm ngay gần nơi Master bị phong ấn trong chiếc bình──.
「Cái, cái này! Đến rồi! Tôi sẽ là người đầu tiên về đích!」
「Khoan đã, chúng ta đã nói là không về đích để đối phó với Master rồi mà!」
「Tôi có nghe nói vậy.」
Futaba Mikan khẽ nở một nụ cười mờ nhạt, siết chặt tay cầm điều khiển.
「Nhưng tôi không đồng ý.」
「Cái con hậu bối trời đánh nàyyyyyyy!」
「Mikan-chan đúng là gan lỳ thật đấy... Fufufu...」
「Mikan, con bé này hiểu được chiến trận là gì đấy! Goshōin Kyō này là người có ơn ắt trả đó!」
Ai nấy đều đang cực kỳ hưng phấn.
Đây vốn dĩ là một trò chơi bốn người, giờ có chen vào cũng vô ích mà thôi.
「Vậy thì, có gì để tôi làm không?」
「Vậy anh hai, giúp em bê cái này đi.」
Thứ được chỉ vào trên chiếc đĩa lớn là một con gà nướng vàng rụm nguyên con.
「Ồ, chín rồi à?」
「Vâng, mình bắt đầu bữa tiệc thôi!」
Món chính cũng đã hoàn thành.
Cuối cùng thì thời khắc ấy cũng đã tới.
「Nào, mấy thanh niên nghiện board game kia, gà nướng chín rồi đây!」
「Xin hãy tạm dừng trò chơi ạ, ăn thôi kẻo nguội mất!」
「Ôi, nặng hơn mình nghĩ!」
Bốn người nhìn chúng tôi, những người đang hì hụi bê đĩa gà ra, với ánh mắt lấp lánh.
「Oa, giống Giáng Sinh ghê! Tuyệt quá!」
「Chưa hết đâu nhé! Ăn xong là phải đấu tiếp đấy!」
「Cứ thế mà làm!」
「Giáng Sinh đúng là một ngày vui vẻ mà! Hahahaha!」
Tất cả mọi người đều tập trung tại chiếc bàn đầy ắp đồ ăn.
Món gà rán bị "thất bại" lần trước thì có ít đi, thay vào đó là rất nhiều món ăn tự làm.
Đúng rồi. Phải chuẩn bị đồ uống nữa chứ.
「Đồ uống là trà được không? Hay là uống nước ngọt trước nhỉ?」
「A, em có mua đồ ngon này!」
Akiyama-san vừa nói "tara-daaa" như một hiệu ứng âm thanh, vừa lấy ra một cái chai từ tủ lạnh.
「Champagne!」
Dù cô ấy nói với vẻ mặt đắc thắng, tôi cũng chẳng hiểu đó là cái gì.
Trông nó cứ như một cái chai rượu vang vậy.
「Đó là cái gì vậy, một vật phẩm có cái tên như phép thuật tấn công à?」
「Kiểu như gây sát thương thánh thuộc tính từ 30-40 cho nhóm địch ấy hả?」
「Cũng có thể đấy chứ!」
「Không, không phải. Này, nhìn đây này!」
Akiyama-san vặn nắp chai, một tiếng "pop!" vang lên và bọt trào ra.
「Yay! Đây là loại đồ uống không cồn giống Champagne đó!」
「Trông cũng giống thật.」
「Đúng không?」
Futaba Mikan vỗ tay lách cách, Akiyama-san vừa lau chai vừa đáp lại. Một loại đồ uống trông giống như thế thì thật tuyệt vời, nhưng mà.
「Không có cồn đâu, đúng không...?」
「Không không. Yên tâm đi.」
「Phù, may quá. Thật sự may quá.」
Với những người này mà say xỉn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Thật sự là cầu xin các vị đấy.
「Được rồi, ly đã đủ hết rồi nhé.」
Kiểm tra thấy tất cả mọi người đều đã có ly Champagne trên tay, Master nhìn sang Segawa Akane.
「Vậy Shuvain, hãy nâng ly chúc mừng đi.」
「Là tôi á?」
「Đây là sự kiện Giáng Sinh của câu lạc bộ lần này. Cô phải hoàn thành nghĩa vụ của một Chủ nhiệm câu lạc bộ chứ!」
「Ơ... Thôi được rồi.」
Hơi ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, Segawa Akane nhìn quanh chúng tôi.
「Ừm, thì... Dù có nhiều chuyện xảy ra, nhưng năm nay chúng ta vẫn có thể cùng nhau đón Giáng Sinh thế này... À, còn có thêm những người mới không có mặt năm ngoái nữa, nhưng nói chung là, tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp... Thôi, phiền phức quá!」
Cô ấy giơ cao ly lên, mạnh đến mức chất lỏng bên trong suýt tràn ra ngoài,
「Hôm nay chúng ta sẽ quẩy hết mình! Merry Christmas!」
Merry Christmas!
Tiếng nói của tất cả mọi người hòa cùng tiếng ly chạm vào nhau.
†††††††††
「Ngon quá điiiiiii!」
「Thịt gà nhảy múa giòn tan trong miệng mình luôn đó!」
「Cái đó chắc chắn là dùng từ tượng thanh sai rồi đó!?」
Ôi, ngon quá... Cảm giác như axit amin và những thứ tương tự đang thấm đẫm vào cơ thể...
Vì tốn thời gian chuẩn bị nên ai nấy đều đói meo. Chúng tôi cắm cúi tập trung hết sức vào việc ăn uống.
Tiếng nhạc Giáng Sinh vang lên từ điện thoại của ai đó vẫn giữ lại chút không khí cho bữa tiệc.
「Xin lỗi nhé, đã để mọi người lo phần chuẩn bị này.」
「Không sao đâu ạ! Hai chị em tụi em làm vui lắm!」
「Không phải chị em.」
「Shushu-chan!」
Vừa cười gượng nhìn cô em gái lạnh lùng và cô chị gái nửa khóc nửa mếu, Akiyama-san vừa chỉ tay lên bàn.
「Nhưng không ngờ mọi người lại làm nhiều món thế này.」
Thực ra, ban đầu mọi người đã thống nhất là chỉ cần mua vài món khai vị là được.
Hoàn toàn không có kế hoạch nghiêm túc nấu nướng gì cả. Đây hoàn toàn là ý muốn riêng của Ako và Mizuki.
「Em biết chứ, nhưng mà khi bàn bạc với Shushu-chan thì...」
「Em và Ako-san chia nhau làm thì tự dưng cảm thấy có thể làm được rất nhiều thứ...」
「Thế là hai đứa cứ thế mà hăng hái lên nhỉ.」
Ako thì khá là hăng hái trước mặt người thân, còn Mizuki thì bản chất là người thích chăm sóc người khác. Hai người họ lại có hành động khá giống nhau một cách bất ngờ.
「Nhưng mà Rushian. Chúng tôi đến làm phiền thế này, bố mẹ cậu có thực sự ổn không? Gia đình cậu có kế hoạch đón Giáng Sinh cùng nhau không?」
「Không có đâu. Mà nói thật, có mẹ tôi ở nhà còn rắc rối hơn ấy chứ.」
「Kiểu Giáng Sinh mà có bạn bè của con đến chơi, chắc bà ấy phải chuẩn bị từ cả tháng trước mất...」
Bản thân mẹ tôi nói rằng, cuối năm vốn đã bận rộn rồi, nên con cái cứ vui vẻ với nhau là bà ấy thấy nhẹ nhõm lắm rồi── đó là lời bà ấy nói đấy. Chẳng có vấn đề gì đâu.
「À mà, con đã chào bác gái rồi, nhưng vẫn chưa gặp bác trai.」
「Không cần gặp đâu, không cần gặp đâu.」
「Ưm, Rushian lại nói mấy lời đó rồi!」
「Lần này không phải ý xấu đâu. Thật sự là không cần bận tâm đâu.」
Tôi ngăn Ako, người lại định ra vẻ "vợ" như mọi khi.
Trong cuộc trò chuyện quen thuộc đó, Segawa Akane đột nhiên xen vào.
「Có cần đâu, mấy cái chuyện chào hỏi gia đình ấy.」
Cô ấy vừa nói, vừa đâm dĩa vào miếng thịt gà với vẻ khó chịu.
「Gia đình là gia đình, người ngoài là người ngoài chứ. Mấy chuyện như đang hẹn hò hay tính chuyện kết hôn, cứ để hai người tự biết là đủ rồi. Đừng có kéo người khác vào mấy cái thỏa mãn bản thân đó.」
「Ơ, nhưng chúng tôi đã kết hôn rồi nên không phải người ngoài đâ──」
「Được rồi, thôi đi.」
「Shuu-chan không lạnh lùng quá sao!?」
Dường như có một biểu tượng "sốc" hiện lên trên đầu Ako.
「Nói gì thế. Nên giữ mối quan hệ tốt với người thân chứ!」
「Gia đình của Master và người bình thường khác nhau mà!」
「Ơ, nhà tôi cũng bình thường mà!?」
Tôi nghĩ rằng, ý kiến đó của cô thì chẳng ai đồng ý được đâu.
「Nhưng mà lạ thật đấy Akane. Cậu chưa bao giờ quan tâm đến chuyện gia đình người khác mà.」
「Không phải, cũng có những ngày như thế chứ.」
Nói như lảng chuyện, Segawa mạnh tay cắn xé miếng gà rán. Ôi chao, đúng là phong thái "bụi bặm" có khác.
"Nhắc mới nhớ,"
Có lẽ đã nhạy bén nhận ra không khí có vẻ không muốn nói chuyện của Segawa, Akihama khéo léo đổi chủ đề:
"Akane cũng nói rồi đó, Giáng Sinh mà lại tụ họp đầy đủ hết thế này cơ chứ."
Giọng điệu của cô ấy có vẻ hơi tiếc nuối.
Chẳng phải thế là tốt sao? Có vấn đề gì đâu chứ?
"Có sao đâu? Có thật là có sao đâu không? Mọi người đến là tốt rồi mà."
"Đúng vậy đó. Thậm chí còn chẳng biết làm gì khác ngoài việc này nữa."
Tôi và Ako đồng thanh nói.
"Ngoài ra thì, tôi chỉ nghĩ ra được mỗi việc đăng nhập vào game rồi chửi mấy đứa 'có bồ' thôi."
"Chẳng phải đó là chuyện thường ngày của bọn mình sao?"
"Nếu dùng nhân vật chính thì dễ bị lộ là 'lẻ bóng dịp Giáng Sinh' lắm, nên tốt nhất là âm thầm đăng nhập bằng nhân vật phụ thôi!"
"DỪNG LẠI NGAY!"
Sao mà nghe quen tai đến thế không biết!
Nhìn cảnh đó, Akihama khẽ cười khổ một tiếng.
"Không phải vậy đâu, Giáng Sinh của học sinh cấp Ba, nếu đã có dịp thì đi chơi với người yêu cũng tốt mà, chẳng phải vậy sao?"
Akihama nhìn quanh lượt chúng tôi, rồi thở dài một tiếng.
"Ở đây đông con gái thế này, vậy mà chẳng có nổi một đứa nào có bạn trai cả!"
Nói gì kỳ vậy!
Tôi thì không phải con gái, nhưng tôi có đối tượng rồi nhé!
"Thô lỗ quá!"
"Đúng vậy đó!"
Tôi và Ako gật đầu lia lịa, rồi đồng thanh đáp.
"Tôi có bạn gái rồi!"
"Tôi có chồng rồi!"
────Không hề đồng thanh chút nào. Hoàn toàn không đồng thanh.
Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau. Lại cả ở đây nữa sao, Ako, cả ở đây mà cậu cũng không chịu nhường sao?
"Đêm thánh của những cặp tình nhân, đến Giáng Sinh mà ý kiến cũng không hợp nhau là sao..."
"Giáng Sinh là để dành cho gia đình! Hôm nay tôi đúng hoàn toàn đó!"
"Năm ngoái cậu cũng nói y chang vậy rồi. Năm nay đổi sang kiểu dành cho người yêu cũng được mà!"
"Năm sau tôi cũng sẽ nói là dành cho gia đình thôi!"
"Không chịu nhượng bộ chút nào hết..."
Cô vợ của tôi chẳng chịu hiểu cho tôi gì cả.
Giáng Sinh mà có được cái cảm giác của một cặp đôi thì có sao đâu chứ...!
"Thôi được rồi, hai bạn cứ thống nhất ý kiến trước rồi tôi sẽ nghe sau nhé."
Akihama khẽ liếc nhìn hai người đang ngồi ở rìa bàn.
"Còn hai em năm nhất thì sao? Mấy chuyện như vậy, không có à?"
"Nhắc mới nhớ, Mikan và em gái của anh Nishimura mà có bạn trai thì cũng không có gì lạ đâu nhỉ?"
"Cái... cái gì cơ...?"
Mizuki có bạn trai... á!?
Sao lại có thể nói là có 'sâu bọ' bám vào cô em gái đáng yêu của tôi được chứ!
"Mikan thì được rồi, nhưng Mizuki mà có bạn trai thì tuyệt đối không được!"
"Cái gì mà 'được rồi' là sao ạ?"
"Anh hai không cho phép đâu!"
"Senpai? Anh không nghe gì sao?"
"Em làm gì có... mà dù có thì cũng chẳng liên quan gì đến anh hai."
Mizuki nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh tanh, rồi thản nhiên nói.
Tại sao chứ! Bố mẹ thì không nói, chứ tôi thì em có thể nói cho tôi biết mà!
"Chẳng phải chúng ta là anh em ruột sao! Có gì thì cứ nói cho anh biết đi chứ!"
Tôi nói chẳng liên quan gì là không đúng, Mizuki lại càng làm ánh mắt mình thêm lạnh.
"Anh hai giấu chuyện chị Ako suốt thì không có tư cách gì mà nói em cả."
"Gầm ào ào ào..."
Đúng như em nói mà huhu!
Đúng rồi, mình đã giấu chuyện của Ako suốt. Mizuki cũng có quyền giấu mình mà.
Trước lý lẽ chính đáng không thể chối cãi được, tôi đành sụp đổ.
"Đúng là anh hai tệ hại."
"Thật yếu đuối."
Tại vì em ấy xấu hổ mà. Không phải vì Ako, mà vì cái cảm giác gì đó khó diễn tả thành lời rằng mình "có" nhưng lại không thể nói toạc ra là "bạn gái".
"Đúng vậy, mình không có quyền phàn nàn... thôi được rồi... thôi rồi..."
"Ấy chết, chồng mình bị cuồng em gái, cách đối phó, tìm kiếm..."
"Không phải thế nên đừng có lên mạng tìm kiếm, Ako!"
Kiểu gì cũng ra mấy kết quả đáng sợ như "chia tay đi" cho xem.
Mizuki rời mắt khỏi tôi, rồi nhìn về phía Mikan.
"Mikan-chan có cậu bạn nào thân thiết không...?"
"Hả?"
Mikan đang ngậm chiếc pháo mừng trong miệng, nghiêng đầu một cách khó hiểu.
"Bạn nam? Sao lại cần ạ? Có cần không ạ?"
"...Không cần đâu."
Thật là một kết luận buồn thảm!
Tôi xin tự ý đại diện cho tất cả các chàng trai mà nói, xin hãy yêu quý các chàng trai hơn một chút đi!
"Ngay từ đầu, cái xu hướng Giáng Sinh là ngày của các cặp đôi đã là một điều tồi tệ rồi!"
Ako đặt mạnh tay xuống bàn, rồi nói.
"Một sự kiện dành cho những người hạnh phúc sẽ chỉ khiến những người bất hạnh càng thêm bất hạnh mà thôi! Nếu Giáng Sinh đúng nghĩa là để dành cho bạn bè và gia đình được lan tỏa, thì số người đau khổ chắc chắn đã giảm đi rất nhiều rồi!"
"Ờm... tuy tôi nghĩ đó là một lời nói quá đáng... nhưng..."
Akihama lộ ra vẻ mặt phức tạp, như muốn chấp nhận nhưng lại không muốn.
"Ngay từ đầu Ako, cậu là người chẳng cần bận tâm nhất mà. Có bạn trai hay có chồng thì có khác gì nhau đâu chứ?"
"Nói gì vậy chứ! Bây giờ thì có Rushian và mọi người ở đây, tôi có thể đón một Giáng Sinh vui vẻ, nhưng... ai biết được khi nào những điều này sẽ biến mất chứ! Cô đơn Giáng Sinh không phải là chuyện của người khác đâu! Chỉ cần một bước sai lầm là có thể cô đơn ngay lập tức!"
"Không sai! Ai cũng có thể trở nên cô đơn. Chúng ta nên chuẩn bị phòng bị từ bây giờ, đề phòng trường hợp Ako và mọi người rời đi. Đúng vậy, chỉ cần một bước sai lầm là cô đơn ngay!"
"Cặp vợ chồng ngốc nghếch này..."
Segawa ôm đầu, như muốn xoa dịu cơn đau.
Không không, nếu không sống với ý thức khủng hoảng thường xuyên, thì cái cảnh cô đơn Giáng Sinh sẽ đến với bất kỳ ai đó. Cụ thể là ba năm trước tôi cũng hoàn toàn cô đơn mà.
"Thôi nào, vậy thì chẳng phải là mối quan hệ tin tưởng giữa hai người không đủ sao? Từ lúc yêu nhau đã tưởng tượng đến lúc chia tay rồi thì thật là..."
"Đó là tính cách của tôi rồi."
"Vì cuộc đời tôi từ trước đến nay toàn chơi solo mà..."
Vì sức khỏe tinh thần của bản thân, tôi đã quen với việc luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng.
"Đời người, chỉ cần lơ là một chút là sẽ phải chơi solo ngay. Tôi đồng ý với điều đó, nhưng mà..."
Master dùng giọng trầm lắng nói về cuộc trò chuyện của chúng tôi.
"Hơn nữa, ở tuổi của chúng ta, dù có trải qua Giáng Sinh với người khác giới đi chăng nữa, thì cũng có nhiều ràng buộc mà chẳng thể vui vẻ được là bao. Ở bên bạn bè và gia đình thì đúng hơn."
"Cái đó thì, có lẽ đúng là vậy."
Akihama cũng gật đầu, đồng ý rằng có lý.
"Đi nhà hàng sang trọng, uống rượu, ở bên nhau đến khuya... thì chỉ có cô Saitō thôi chứ nhỉ?"
"...Hả?"
Nghe thấy giọng nói đó, Mizuki chợt kéo ống tay áo của tôi.
"Anh hai, cô giáo hay nói 'nya-nya' đâu rồi?"
"À, cô giáo á? Lần này anh không gọi cô ấy."
"Sao vậy? Có phải là bắt nạt không? Làm vậy là không tốt đâu đó."
"Sao phải bắt nạt cô giáo đã giúp đỡ chúng ta chứ?"
Làm gì có chuyện đó. Thậm chí tôi còn muốn cô ấy đến nữa kìa.
"Có lẽ cô giáo cũng có người yêu rồi, nên tôi thấy ngại không mời cô ấy."
"Năm nào cũng bắt cô giáo trông nom học sinh vào Giáng Sinh thì..."
"Đúng vậy, gọi cô ấy đến còn có lỗi ấy chứ."
Cô giáo là người lớn rồi mà. Chắc chắn sẽ có người khác giới cùng đón Giáng Sinh... có thật không nhỉ...? Không biết nữa, nhưng cứ giả định là có đi.
Chính vì vậy mà tôi đã cố tình không mời cô ấy.
Nếu chỉ nhờ một ngày trong kỳ nghỉ dài thì còn được, chứ năm nào cũng gọi đến vào Giáng Sinh thì thật là phiền phức.
"Giờ này chắc cô ấy đang ở nhà hàng sang trọng uống Champagne rồi ấy nhỉ?"
"Cô Saitō, người lớn quá!"
"...Nhưng mà, cái đó là gì vậy?"
Mizuki chỉ vào một góc phòng.
Ngay phía trước là một chiếc laptop đặt khiêm tốn ở góc phòng khách, như thể chỉ để cho có.
Nó được để ở đó để đề phòng có ai đó liên lạc, và Rushian – nhân vật của tôi – vẫn ngồi im lìm ở chỗ quen thuộc, thay mặt cả nhóm.
Bên cạnh nhân vật đang hiện trạng thái "Đang dự tiệc Giáng sinh" ấy là...
◆Neko Hime: Hu hu hu hu… Meo meo meo meo…
“Có ai đóooooo!”
Ối Neko Hime-san, rõ ràng cô ấy đang ở đây mà!
Ngồi ngay cạnh Rushian một cách bình thường!
“Sao Neko Hime-san lại ở đây ạ!?”
“Người này đang làm gì ở chỗ này thế!? Giáng sinh rồi mà!?”
Cả bọn vội vàng đứng dậy, xúm lại quanh chiếc laptop.
Nhìn gần vẫn không khác biệt. Một cô gái mặc váy dạ hội vẫn đang không ngừng thể hiện biểu cảm mặt mếu máo.
“Làm sao bây giờ, có nên lên tiếng hỏi không nhỉ?”
“Thật ra thì cứ để mặc cô ấy cũng tội nghiệp quá…”
“…Được rồi!”
Tôi tắt trạng thái "Đang dự tiệc Giáng sinh" đi, rồi quay mặt về phía cô Neko Hime.
◆Rushian: Neko Hime-san, cô đang làm gì ở đây vậy?
◆Neko Hime: Meo!
Tai và đuôi phản ứng "pikkon", cô Neko Hime lập tức bật dậy.
Người này nãy giờ vẫn dán mắt vào màn hình à!
◆Neko Hime: Rushian… Neko Hime có một câu chuyện mà nghe cũng nhỏ lệ, kể cũng tuôn trào nước mắt meo…
◆Rushian: Vâng, vâng. Tôi xin nghe ạ.
◆Neko Hime: Đó là vào đầu tháng Mười Hai. Khi Neko Hime đang nghĩ năm nay Giáng sinh này sẽ làm gì, thì câu chuyện này đã lọt vào tai meo…
◆Neko Hime: Năm ngoái là ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ, nhưng năm nay thì sẽ ở nhà Rushian, mọi người cùng nhau vui vẻ tổ chức tiệc… là vậy đó meo.
◆Rushian: Vâng, lúc bọn tôi bàn bạc, Neko Hime-san cũng có mặt mà.
Lúc bọn tôi bàn chuyện trong phòng sinh hoạt, cô giáo cũng đang làm việc ở bàn cuối.
Chắc chắn cô ấy đã nghe thấy cuộc nói chuyện.
◆Neko Hime: Mọi người cùng vui vẻ… nghĩa là Neko Hime cũng sẽ được mời, lịch trình năm nay thế là đã định rồi meo. Neko Hime đã nghĩ như vậy đó meo.
◆Rushian:
Ối…
◆Neko Hime: Nhưng đợi mãi, đợi hoài không thấy liên lạc… chớp mắt một cái đã đến ngày rồi meo. Dù biết địa điểm, biết thời gian, nhưng lại ngại xông vào… Neko Hime chỉ biết chờ đợi ở đây… Ôi, sao mà một câu chuyện buồn vậy chứ meo…
Thì ra là chờ được mời!
Cứ nói ra là được mà, bảo là sẽ đi ấy! Chắc chắn bọn tôi đâu có từ chối!
“Cái này… là bọn mình lo lắng thừa rồi sao…”
“Cô ấy đã dành thời gian rảnh cho mình. Tiêu rồi!”
“Ái chà,” Segawa đưa tay lên trán.
Thật là đã làm một chuyện xin lỗi quá đi mất.
◆Rushian: Cái đó… không phải là bọn tôi cố tình bỏ rơi cô đâu. Chỉ là tôi nghĩ cứ năm nào cũng mời cô đến dự tiệc Giáng sinh thì ngại quá, với lại người lớn thì chắc có việc của người lớn, nên bọn tôi mới có suy nghĩ như vậy thôi ạ…
◆Neko Hime: Học sinh mời thì đành chịu meo, ài khó xử quá meo, với cái giọng điệu của một giáo viên nổi tiếng được yêu mến, tôi đã xây dựng một kế hoạch hoàn hảo để né tránh việc bị bố mẹ và bạn bè tra hỏi mà meo! Không hề có bất kỳ kế hoạch nào khác cả meo!
◆Rushian: Năm ngoái cô cũng nói vậy mà!
Hai năm liền viện cớ giống nhau à!
Nếu vậy thì cô đến có khi còn đáng mừng hơn ấy chứ…
“Đáng lẽ phải gọi cô ấy tới.”
“Đúng vậy ạ.”
“Này, nếu giờ gọi, cô ấy có đến ngay không nhỉ?”
Akiyama-san nói, vì vẫn còn thức ăn mà!
Tính đến việc di chuyển ngay bây giờ thì không còn nhiều thời gian lắm đâu…
◆Rushian: Bọn tôi đã bắt đầu rồi nên xin lỗi, nhưng cô cứ đến bất cứ lúc nào ạ.
Vừa nghĩ chắc không thể nào, tôi vẫn gõ tin nhắn ra.
Ngay lập tức, đôi mắt của cô Neko Hime sáng lấp lánh.
◆Neko Hime: Được thật sao meo? Tôi đã nắm được bằng chứng rồi đó meo!
◆Rushian: Không sao đâu ạ, bao giờ cô đến nơi?
Ngay khoảnh khắc tôi nhắn tin đó.
Tiếng “cạch” một cái, cánh cửa phía hành lang đã mở ra.
“Hả?”
“Có tiếng gì đó đúng không?”
Rồi lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng “pata pata”, và rồi…
“Tôi đến rồiiiiiiiiii!”
“Ối giời ơiiiiiii!”
Cô giáo, ôm chiếc laptop trên tay, bước vào!
“Đến nhanh thật!”
“Khoan đã, cô giáo ở đâu vậy!?”
“Ở trong xe ngoài kia meo! Tôi đã chờ đợi từng giây từng phút được gọi đấy meo!”
“Cái kiểu chờ được mời gì mà kinh khủng thế!”
Cô ấy đã đến tận trước cửa nhà rồi sao!?
Cả cuộc trò chuyện này cũng diễn ra trong xe ư!?
“Neko Hime-san, cô đã đăng nhập bằng cách nào vậy?”
“Tethering meo.”
“Vì cái đó mà cô tốn bao nhiêu gigabyte vậy trời!”
Làm đến mức đó ư.
Thật ra, nếu đã muốn đến như vậy, thì cứ tự vào luôn cho rồi!
Như thể đang tận hưởng ánh mắt ngỡ ngàng của cả bọn, cô giáo giơ nắm đấm lên và hô to,
“Nào Giáng sinh meo! Cùng quẩy lên nào meo!”
“Ô ô ô ô!”
Trước lời của cô giáo, như muốn bù đắp cho sự chậm trễ, cả bọn cũng cùng đồng thanh cất tiếng.
††† ††† †††
“Hahaha, quả nhiên là ta thắng rồi! Đoạn cuối ta đã hơi lo rằng có lẽ sẽ gay go, nhưng thắng là vua mà!”
“Guild Master và Sub Master đại thắng rồi!”
Khoảng ba giờ sau.
Tôi đang khoác vai Master, “ư-eiiii” để chọc tức đội thua cuộc.
“Không đúng mà! Cái gì mà ‘thẻ Rushian’ chứ! Làm gì có cái thẻ nào như vậy mà còn bịa ra để điều động Nishimura là ăn gian rồi!”
“Kintarou Dentetsu là phần mềm có sẵn ở nhà tớ mà? Bố và Mizuki thường xuyên chơi nên tớ chơi giỏi là đương nhiên rồi.”
Trong nhà, người có tỷ lệ thắng Kintetsu cao nhất là bố, nhưng người thứ hai là tôi. Về thông tin chiến lược thì cứ giao cho tôi đi.
“Thế mà thẻ Ako bên này chỉ đơn giản là mang đồ ăn đến thôi…”
“Các bạn đã ăn ngon lành mà!”
Hiệu quả của thẻ Ako nhạt nhẽo quá đi mất!
“Cuối cùng chỉ còn một chút nữa là về đích được rồi… Xin lỗi Mikan-chan.”
“Không sao đâu, lần tới sẽ thắng. Kẻ địch vẫn là tiền bối.”
“Game party chẳng phải nên chơi thư giãn hơn sao?”
“Chơi hết mình mới thấy hay mà meo.”
Dù sao thì cũng đã mời thêm người ngoài tham gia để tất cả cùng chơi, trận chung kết Kintarou Dentetsu diễn ra với luật mở rộng.
Tôi và Master đã giành chiến thắng sát nút, trở thành đội thắng cuộc. Dù không có phần thưởng gì, nhưng cả hai đều rất mãn nguyện.
“…Ôi, đã giờ này rồi sao.”
Sau một hồi sôi nổi, Segawa nhìn đồng hồ và nói.
Đã hơn chín rưỡi một chút. Bọn tôi đã xin phép gia đình rồi, và cô giáo cũng có mặt, nhưng nếu không về ngay thì cũng đến giờ đáng lo ngại rồi.
“Hay là cứ ở lại đây luôn được không ạ?”
“Vậy thì chỗ nào đủ không gian cho tất cả cùng ngủ?”
Chắc rồi bố mẹ cũng về, không được không được đâu.
“Đúng vậy. Dù không nói là phải về nhà lúc 7 giờ tối theo quy định của trường, nhưng nhất định phải về đến nhà trước 11 giờ đêm nhé. Cô giáo sẽ đưa các em đến ga Maegasaki, sau đó thì đến các ga riêng, các em tự gọi người nhà đón, hoặc tự cẩn thận về nhà nhé.”
Cô giáo nói vậy, rồi giục mọi người “Được rồi, chuẩn bị thôi nào.”
“Hmm? Vậy là sau khi đưa chúng tôi đến ga, giáo viên sẽ quay lại lấy xe sao?”
“Không thể bỏ xe mà về được nhỉ.”
“…À, hiểu rồi! Vậy thì được đó, Sette?”
“À, đúng vậy nhỉ!”
Đèn bóng điện “pikkon” sáng lên trên đầu của Master và Akiyama-san.
Cái gì vậy, sao tự nhiên thế?
“Được đó, Shuvain?”
“À—, được rồi được rồi.”
Segawa, có vẻ bất đắc dĩ, gật đầu với một cử chỉ tùy tiện.
“Trên đường về từ ga, để Saitō-kyōyu đi một mình cũng không đành. Chúng tôi cũng muốn nhờ người nhà Nishimura đi cùng.”
“À, ra là chuyện đó? Vậy thì để tôi đi cho.”
Đại lộ sáng choang, lại còn là một giáo viên với “sức chiến đấu” cao ngất, việc lo lắng cho cô ấy có vẻ hơi thừa thãi. Thế nhưng, dù sao cũng là phận nam nhi, tôi vẫn nên đưa tiễn cô ấy một chuyến chứ nhỉ?
Vừa dứt lời, vai tôi đã bị Akiyama-san siết chặt lấy.
Ấy, ây, đau quá! Không có vẻ gì là dùng nhiều lực mà sao đau điếng thế này!
Gì, gì vậy chứ!? Tôi lỡ lời gì sao!?
“Nishimura-kun cứ ở nhà mà dọn dẹp đi. Phải xong xuôi trước khi bố mẹ cậu về đó. Thay vào đó, Mizuki-chan, em đi cùng cô được không?”
“Ơ, em… ạ?”
“Đúng rồi đó. Nè, để Mikan-chan một mình với toàn các anh chị thì đáng thương lắm đúng không?”
Bị nhắc đến tên, Futaba Mikan chỉ…
“…? …À, toàn các tiền bối, em không quen…”
“Em lúc nào chẳng bình thản ở giữa bọn anh!?”
“Đúng là nói nhát gừng, chắc chắn là nói dối rồi… Nhưng em sẽ đi…”
“Thật ngại quá…”
Tôi chắp tay nói với Mizuki đang mệt mỏi trả lời.
Không rõ tình hình là sao, nhưng nếu đi cùng giáo viên thì chắc chắn là ổn, vậy nên cứ đưa Futaba Mikan đi giúp tôi với.
“Thế thì tôi ở lại đây…”
“Một mình thì kém hiệu quả lắm. Ako cũng nên ở lại giúp dọn dẹp thì hơn đó.”
“Vâng?”
Bị gọi tên đột ngột, Ako lên tiếng, giọng ngạc nhiên rõ rệt.
“Thế thì bao giờ em về ạ… Mà ở lại cũng được ạ!”
“Nhà gần mà, cứ bảo Saitō-sensei đưa về bằng xe hơi là được rồi.”
Akiyama-san nói, rồi đặt tay lên vai giáo viên.
“Ừm… Thôi được rồi. Cũng là Giáng Sinh mà.”
Giáo viên hơi cười khổ rồi gật đầu.
À ừm, chuyện này, nói tóm lại là…
“Vậy nên, tất cả những người không thuộc đội dọn dẹp thì về nhà đi! Về ngay nhé! Chúng tôi làm phiền rồi ạ!”
“Được rồi mọi người, bên ngoài trời lạnh lắm, nhớ mặc ấm vào rồi hãy ra nhé.”
“Ơ, ơ, anh trai ơi!?”
“Hai em, chúc một đêm Thánh An lành.”
“Vậy nha, tí nữa lại ‘in’ nhé!”
“…(Tuyệt vời)”
Cuối cùng là Futaba Mikan giơ ngón cái lên một cách bí ẩn, rồi năm người vội vã rời khỏi phòng.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác, chỉ còn Ako và tôi ở lại đó.
“Hay là…”
“Chắc là mọi người muốn tạo không gian riêng cho hai đứa mình đây mà.”
“Rõ, rõ rệt quá đi mất thôi!”
Dù đã hiểu ra tình huống, Ako vẫn có vẻ mặt hơi bối rối.
Bình thường cô ấy rất chủ động, nhưng khi bị đặt vào một tình huống rõ ràng như thế này thì lại có chút ngại ngùng.
“Thôi được rồi, dù sao thì cứ dọn dẹp đã.”
“Đúng rồi, chúng ta làm luôn thôi.”
Hai đứa cùng nhau thu dọn đồ ăn còn sót lại trên bàn, cất trang trí trong phòng, rồi phân loại rác.
Vì đã dọn dẹp đôi chút ngay từ đầu nên cũng không tốn quá nhiều thời gian để căn phòng trở lại trạng thái ban đầu.
“Phù, có Ako ở đây thật là tốt quá.”
“Đương nhiên rồi, việc nhà là việc của em mà.”
“Đâu cần phải làm một người vợ cổ hủ như thế đâu!”
“À, em đi pha trà nhé.”
“Có nghe lời tôi nói đâu… Nhưng mà, làm phiền em nhé.”
Ako quen thuộc với căn bếp xa lạ như chính nhà mình, rồi chuẩn bị trà.
“Đã muộn rồi nên chúng ta uống trà Rooibos không có caffeine nhé.”
“Nhà mình có loại đó à?”
Chắc cô ấy còn rành hơn cả tôi mất.
Đặt ấm trà lên bàn, trong lúc chờ trà ra.
“…………”
“………………”
Hai đứa tôi ngồi đối diện, không nói gì mà chỉ nhìn nhau.
Ako khẽ đung đưa người sang hai bên, mỉm cười vui vẻ.
Không cần phải nói ra thành lời, tôi vẫn cảm nhận được không khí hạnh phúc đang lan tỏa.
“Cũng có lúc tôi nghĩ Giáng Sinh thật là đáng ghét… nhưng được ở bên em thế này thì vẫn thấy vui quá.”
“Đúng vậy. Được ở cùng bạn bè thì cũng vui, nhưng em vẫn thích ở cùng Rushian hơn.”
Ako cười tủm tỉm nói.
Đó là một biểu cảm rất tự nhiên, thoải mái, khác hẳn với vẻ mặt cô ấy thường dành cho người khác giới. Nhưng chính điều đó lại khiến tôi cảm thấy khoảng cách giữa hai đứa dường như đã rút ngắn hơn nhiều so với trước đây, và tôi vui lắm.
“À, đúng rồi!”
Ako đứng dậy.
“May quá là vừa kịp lúc. Em có thứ này muốn tặng anh!”
Ako quay lại với một chiếc túi màu hồng.
Cái, cái này chẳng lẽ là…
“Quà Giáng Sinh ạ! Mời anh!”
“Ồ, em đã chuẩn bị cho anh à?”
“Đương nhiên ạ! Lần này em đã chuẩn bị từ rất sớm!”
“Năm ngoái em thức khuya để làm mà.”
Năm nay thấy cô ấy không có vẻ gì là thức khuya cả, nên tôi cứ nghĩ là không có gì chứ.
“Anh mở ra được không?”
“Anh cứ mở đi ạ. Em cũng không tự tin lắm đâu…”
Tháo lớp giấy gói Giáng Sinh có vẻ là đồ tự làm, bên trong là một món đồ đan bằng len trông rất ấm áp.
Khi mở ra, nó khá lớn.
“Ồ, len… len… ừm, là cái gì nhỉ? Không phải áo len… cũng không phải khăn quàng cổ…”
Cái gì đây chứ. Một vật thể trông như một tấm vải hình chữ nhật lớn được đan bằng len.
Thậm chí còn có cả họa tiết Powarin lớn được đan rất tỉ mỉ, nhưng không biết dùng kiểu gì nhỉ?
“Đây là… chiếc khăn choàng chống cảm lạnh tuyệt đối của Rushian, ạ!”
“…Chiếc khăn choàng chống cảm lạnh tuyệt đối của tôi?”
“Đúng vậy! Tuyệt đối không để anh bị cảm lạnh!”
“Tuyệt đối sao, nghe to tát thật. Dùng như thế nào vậy?”
“Anh có thể khoác lên vai để che chắn, dùng như một loại áo chống lạnh trong nhà thì tốt nhất ạ…”
“Thế này này,” cô ấy nói, rồi nhẹ nhàng khoác lên vai tôi.
Khoác vào, đúng lúc họa tiết Powarin nằm ngay trên ngực.
“Ồ, ra vậy, ấm thật đó.”
“Hơn nữa, để anh không bị vướng víu khi chơi game, nó còn có một khe hở để thò tay ra đó ạ.”
“Thật này, làm khéo thật đó!”
Một khe hở khá lớn được tạo ra để không làm vướng tay. Từ đây có thể thò tay ra để dùng khi chơi game sao.
“Với cái này mà chơi game trực tuyến thì đúng là không lo bị cảm lạnh thật.”
“Đúng không ạ!?”
Sau khi nói như khoe khoang, Ako chạm vào vai tôi qua lớp khăn choàng.
“Thật ra em muốn lúc nào cũng ở bên cạnh để chăm sóc sức khỏe cho anh… nhưng bây giờ thì chưa thể làm được. Vậy nên, hãy dùng cái này thay em nhé.”
“Cảm ơn em. Anh sẽ giữ gìn cẩn thận.”
Suốt mùa đông này, khi chơi game, tôi sẽ mặc nó liên tục.
Nếu nóng quá thì bật điều hòa lên rồi vẫn mặc, ừm.
Mà, chỉ nhận thôi thì không được.
“Thật ra anh cũng có quà cho em.”
“Thật ạ!?”
May quá là có đúng thời điểm để tặng.
Tôi thì không có tài năng đặc biệt gì như Ako, kiểu đan len hay nấu ăn.
Tôi đã đắn đo rất nhiều không biết nên tặng gì…
“Đây, tặng em. Chúc mừng Giáng Sinh, Ako.”
“Em cảm ơn ạ!”
Tôi nhẹ nhàng trao cho Ako chiếc hộp đã lén đặt ở một góc phòng.
Ako mở nắp, bên trong là một cuốn sách trông rất cổ kính.
“…Sách ma thuật chăng?”
“Tiếc là không dùng phép thuật được đâu.”
“Nếu mà dùng được thì không biết sẽ thế nào đây!”
Bề ngoài cuốn sách trông giống như một cuốn ma đạo thư nào đó, nhưng nội dung thì khác.
“Nè, đây là một cuốn album đó.”
“À, có cả ảnh của mọi người trong đây nữa!”
Đó là một cuốn album chứa đầy những bức ảnh của tôi, Ako và tất cả mọi người.
Vì chúng tôi gặp nhau trong một trò chơi giả tưởng, nên tôi đã cố tình làm vẻ ngoài của nó phù hợp với bối cảnh đó.
“Bình thường chụp bằng điện thoại thì dữ liệu vẫn còn đó, nhưng anh thấy nó thiếu đi chút gì đó thi vị. Thế nên, anh đã sưu tầm những tấm đẹp nhất từ mọi người để làm thành album này.”
“Không chỉ vậy, cái này, còn có rất nhiều ảnh chụp màn hình game nữa!”
“Một nửa ký ức của bọn mình là từ game trực tuyến mà.”
Những bức ảnh chụp màn hình trong game cũng được lưu giữ cẩn thận như những bức ảnh kỷ niệm.
Không chỉ những bức ảnh do chính tay mình chụp, mà cả những tấm đẹp nhất được Segawa – người có thói quen chụp màn hình mỗi khi có chuyện – gửi cho, đã tạo nên một bộ sưu tập thực sự phong phú.
“Đẹp tuyệt vời ạ! Em cảm ơn anh nhiều lắm!”
“Em vui là anh mừng rồi. Thật lòng đấy.”
Anh đã dùng loại giấy in ảnh chất lượng cao, và cũng tốn không ít công sức lẫn thời gian để chuẩn bị album này. Thấy cô bé thực sự thích thú, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ấy, nhưng mà anh ơi, sao album này mới chỉ điền được một nửa thôi ạ?”
“Đúng vậy đó em.”
Ảnh mới chỉ dán được đến nửa cuốn album. Dù không đủ ảnh để lấp đầy cả cuốn, nhưng tính cả những ảnh chụp màn hình trong game, nếu không chọn lọc kỹ thì thừa sức nhét kín. Chỉ là, anh nghĩ nếu lấp đầy hết thì lại không đúng lắm.
“Lúc nãy anh có nói là không biết khi nào mới kết thúc, nhưng mà… Anh vẫn hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau lấp đầy nốt nửa còn lại, thậm chí là làm thêm cả những cuốn album mới nữa, nếu được ở bên nhau mãi…”
“…Rushian…”
“Nghĩa là anh muốn cùng em tạo thêm nhiều kỷ niệm đẹp hơn nữa, nên anh mới để trống một nửa… Ôi, nói ra thấy ngại quá đi. May mà mọi người về hết rồi, chứ không anh chịu không nói được đâu!”
“Mọi người ở đó thì anh cũng phải nói chứ ạ!”
“Muốn anh chết à!?”
Sau tiếng cười khúc khích, Ako ôm chặt cuốn album vào lòng:
“Hôm nay thật sự là một kỷ niệm vô cùng đẹp. Em cảm ơn anh rất nhiều.”
“Ừm, vậy thì tốt rồi.”
“Nhưng mà… em muốn có thêm nhiều kỷ niệm hơn nữa ạ.”
Từng bước, từng bước, Ako chầm chậm tiến về phía anh.
“Gì thế, tham lam vậy?”
“Không được sao ạ?”
“…Cũng không phải là không được…”
Cô bé muốn gì, dù không nói ra, anh cũng hiểu.
Anh rút ngắn khoảng cách với Ako, áp sát vào cô bé đến mức cảm nhận được hơi ấm từ đối phương. Ngạc nhiên một chút vì bản thân đang dần quen với những hành động như thế này, anh cúi mặt lại gần cô bé đang ngước nhìn mình.
“Rushian…”
“Ako, những lúc như thế này thì gọi tên anh là…”
“Xoạt xoạt”, một tiếng động khẽ vang lên.
“…Hửm?”
“? Anh sao thế?”
“Vừa có tiếng động…”
Chưa kịp nói dứt câu “nghe thấy hình như”, thì tiếng cửa chính “cạch” một cái mở ra.
“Ơ, cô giáo ạ?”
“Kìa, đã đến giờ đó rồi sao.”
Thế mà chẳng nghe thấy tiếng nói chuyện gì. Cô giáo về rồi thì Mizuki cũng ở nhà chứ nhỉ?
Cảm thấy hơi là lạ, anh định kéo Ako ra xa một chút thì cánh cửa phòng khách mở tung.
“Ôi, bố về rồi đây!”
Một giọng trầm vang lên, và một người đàn ông đường hoàng bước vào.
“…………”
“………………”.
“…Ồ? Gì thế, Hideki’s…”
Như bị chặn lời, Ako đang trong vòng tay anh bỗng chốc giật mình vùng ra.
“Ôi ôi ôi ôi, cháu xin phép ạ!”
“Ako!?”
Cô bé vội vã túm lấy túi xách, ôm thêm chiếc áo khoác, rồi phóng đi như chạy trốn. Chắc còn nhanh hơn cả lúc cô bé chạy thể dục ấy chứ. Cô bé vọt ra khỏi phòng khách với tốc độ cứ như có tiếng “vù” bên tai vậy.
“Ôi, Tamaki-san? Sao cháu vội thế…?”
“Thầy ơi cho cháu ra xe! Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!!!”
“Ngao ngao ngao!?”
Vừa nghe thấy tiếng động cơ xe nổ, thì âm thanh đó đã nhanh chóng vút đi xa.
Hóa ra cô giáo cũng đã về.
Thôi rồi, nhưng mà… cô bé chạy trốn ghê thật. Lâu lắm rồi anh mới thấy Ako chạy hết tốc lực như thế. Có khi còn nhanh bằng lúc cô bé chạy trốn khỏi Akiyama-san ấy chứ.
“À… Ra vậy, Hideki. Bố làm phiền lúc con đang có không khí tốt đẹp à?”
“À ừm…”
Không thể nói là không phiền. Mà đúng hơn là muốn nói “phiền kinh khủng”.
Nhưng mà, thôi.
“Con không thiếu không khí tốt đẹp đâu, nên tạm thời không sao cả. Bố về rồi ạ.”
“Ừ, bố về rồi đây. Vất vả lắm mới về được đúng dịp hiếm có trong những năm gần đây đấy!”
Chắc bố đã cố gắng hoàn thành công việc để về nhà đón Giáng Sinh cùng gia đình. Đối với người bố như vậy, anh không nỡ nói “Sao bố lại về, phiền quá” đến mức vứt bỏ nhân tính của mình.
Thế nhưng…
“Tuy nhiên, tuy nhiên này Hideki? Dám đường đường chính chính đưa con gái về nhà vào đêm Giáng Sinh, mới không gặp mà con đã ra dáng đàn ông ghê rồi đấy. Quả không hổ là quý tử của bố!”
“Vừa nãy bạn bè con cũng có ở đây, với cả Mizuki nữa mà.”
“Không sao không sao, đừng ngại đừng ngại! Hahaha!”
“Phiền phức…”
Bị bố cười toe toét ghê gớm lại gần, anh lại cảm thấy đúng là nên nói thẳng “phiền” thì hơn.
Trong gia đình anh, mẹ thì siêu nghiêm túc tuân thủ quy tắc, Mizuki thì chăm sóc chu đáo hết mực, còn anh thì luôn đặt sự ổn định lên hàng đầu. Người duy nhất vô tư lự, thoải mái nhất chính là bố.
Hoàn toàn không cần phải giữ kẽ gì cả. Dù có nói “phiền” thì bố cũng chỉ hơi buồn mười giây rồi lại đâu vào đấy.
“Thôi, bố sẽ giữ bí mật với mẹ con! Lần sau nhớ cẩn thận hơn khi đưa bạn gái về nhé! Nhá!”
“Không phải bí mật hay không bí mật gì…”
“Anh hai ơi? Chị Ako về với tốc độ ghê quá, có chuyện gì thế ạ?”
Đang nói chuyện, Mizuki tót vào phòng khách và hỏi.
Đúng rồi. Cô giáo về rồi thì Mizuki đương nhiên cũng về nhà rồi chứ.
“…Hả? Bố? Bố về rồi ạ?”
“Ừ, bố về rồi đây. Giáng Sinh mà, bố mua bánh kem về đây.”
Bố vẫy vẫy cái túi trong tay. Mizuki liếc nhìn sang đó một cái rồi nói:
“Ê, bánh kem ở tiệm bánh trước ga chứ gì? Con ăn bánh ngon hơn nhiều rồi, hôm nay không cần đâu.”
“…Thật à?”
“Thật mà.”
Mizuki đi thẳng qua mặt bố, nhìn thấy trà Rooibos trên bàn, liền tự tay pha một cốc cho mình. Thái độ của bố thường ngày vẫn là như thế này đó.
“Chỗ đó cũng là tiệm bánh khá ngon đấy chứ? ‘Ngon hơn nhiều’ là thế nào…?”
“Xin lỗi, tiền bối nhà giàu khủng khiếp của con mua cho con bánh ngon cực luôn.”
“…Con phải trở thành người đàn ông kiếm tiền giỏi vào, Hideki… Cuộc đời này rốt cuộc vẫn là tiền thôi…”
Dù là sự thật thì cũng đừng dùng nó làm bài học cho con trai chứ, bố ơi.
“À, với lại, mẹ cũng về rồi đấy ạ. Con gặp mẹ trên đường.”
“Cái gì cơ!?”
“Mẹ về rồi đây~”
Ồ, nói Tào Tháo Tào Tháo đến. Mẹ bé nhỏ của anh tót vào phòng. Ừm, đúng là mẹ vẫn không hợp với bộ đồ công sở tẹo nào.
“Mẹ về rồi. Mizuki về trước mà mẹ lại về sau, mẹ làm gì thế?”
“Rửa tay và súc miệng chứ sao? Hideki con cũng phải làm cẩn thận đấy nhé?”
Đúng là mẹ, về nhà là phải tuân thủ nghiêm ngặt việc rửa tay súc miệng.
“Thế, bạn bè của con… ừm, không còn ai nữa rồi. Tốt!”
Không phải “tốt”. Không phải “tốt” đâu mẹ. Đừng có cái vẻ mặt kiểu đông người quá thì phiền phức phải tuân thủ quy tắc này nọ.
Người mẹ như thế lại nhìn quanh phòng và ngạc nhiên nói:
“…Ơ? Ako-chan cũng về rồi sao? Mẹ tưởng con bé sẽ ở lại chứ…”
“Thật không ngờ,” mẹ thì thầm. Điều đáng sợ là mẹ nói không sai chút nào.
“Mẹ có vẻ không để ý đến con thì phải… Mẹ về rồi ạ. Này, Giáng Sinh mà, bố mua bánh kem về đây!”
Bố không nao núng nói. Chính cái sự kiên trì không bỏ cuộc này của bố đã phần nào chống đỡ cho gia đình anh.
“Ôi, anh về rồi à. Ako-chan không ở đây mà anh lại có mặt… Khổ thân tôi quá, kế hoạch lộn xộn hết cả rồi…”
Mẹ vừa lẩm bẩm “Biết làm sao bây giờ”, vừa ngồi xuống, và Mizuki đã đặt mấy cốc trà lên bàn.
Với vẻ mặt khó tả, bố đưa tay với lấy cốc rồi rên rỉ:
“…Bố có nên xin lỗi không, Hideki?”
“Bố có gì mà phải xin lỗi chứ, ừm.”
Mẹ chỉ yếu với những chuyện ngoài dự kiến thôi chứ không phải không vui đâu.
“Mà hai đứa vừa nói đến ‘Ako-chan’ là ai vậy… Chẳng lẽ là…”
“Bạn gái của anh hai đó!”
“Đó là bạn gái của Hideki đấy.”
Hai người thản nhiên nói.
Nghe họ nói như thể chuyện hiển nhiên ấy, tự dưng tôi lại thấy hơi ngượng.
“Hả? Không biết gì sao, chỉ mỗi bố thôi ư? Láo thật!”
“Con xin lỗi ạ.”
Không có cơ hội nói.
Mà nói gì thì nói, lâu nay tôi có gặp bố mấy đâu. Bố lúc nào cũng vắng nhà, đến mức mục “Lịch trình hôm nay” trên bảng trắng ngày nào cũng ghi “Bố sắp chết rồi” vì công việc bận rộn đến thế.
“Bố cũng muốn gặp bạn gái Hideki quá đi! Muốn ghê!”
“Bố vừa thấy rồi còn gì.”
“Thoáng qua một cái thế thì chỉ biết con bé tóc dài thôi. Ít nhất cũng phải nhìn mặt với dáng người chứ…”
“Anh?”
“Bố đúng là tệ nhất.”
“Con sẽ nghiền nát bố già khốn kiếp này!”
“Xin lỗi. Bố thực sự xin lỗi.”
Việc ông ấy có thể nói những lời như vậy một cách bình thản trước mặt mẹ tôi – người nắm toàn quyền trong nhà – và Mizuki – đứa em út được cưng chiều nhất, thì đủ biết vị trí của ông trong gia đình thế nào rồi đấy.
Có điều, lý do tôi không nói chuyện Ako cho bố nghe, không phải vì chuyện đó.
“À này, thưa đức ông bố khốn kiếp, bố có phản đối chuyện con trai bố có bạn gái không hay gì đó không ạ?”
“Việc gì bố mẹ phải can thiệp vào chuyện tình cảm của con trai cấp ba?”
“Đúng là bố nhỉ.”
Mặc dù không muốn nói, nhưng bố tôi, người bình thường nhất trong nhà, lại không hề có ý kiến gì về các mối quan hệ của tôi.
“Tuy nhiên, nhất định phải tránh thai đấy nhé. Nếu lỡ có chuyện gì cũng phải nói ngay. Nhất định đấy!”
“Anh?”
“Khoan, khoan đã mẹ ơi! Chuyện này không sai mà! Đây là điều quan trọng mà cha mẹ nên nói chứ?!”
“Hãy tinh tế một chút mà nói lúc chỉ có hai người ấy!”
“Ưm, ngon như mọi khi ấy!”
Mizuki cắn một miếng bánh kem, mỉm cười hài lòng như thể “thế này cũng được”. Dường như nó chẳng buồn để tâm đến lời bố nói.
À thì, gia đình tôi đại khái là như vậy đấy.
Thế nhưng, việc cả bốn người trong gia đình cùng có mặt thế này lại là chuyện cực kỳ hiếm có.
Đêm Giáng sinh vẫn còn dài, không biết đã lâu lắm rồi cả nhà mới được đón Giáng sinh cùng nhau thế này.
— Ngay lúc tôi nghĩ vậy, tôi dường như cảm thấy hình ảnh Ako đang hét lên “Em cũng là gia đình màaaaa!” hiện lên trong tâm trí mình.


0 Bình luận