Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 15

Chương kết: Chuyến đi học vui chứ?

0 Bình luận - Độ dài: 2,431 từ - Cập nhật:

embed0023-HD.jpg

“Ấy, chuyến đi lần này em thấy vui cực kỳ luôn rồi, vậy mà!”

Ako hổn hển, nói đứt quãng.

“Sao tự dưng đến phút cuối lại ra nông nỗi này chứuuuu!”

“La hét thế thì hụt hơi đấy, im lặng mà chạy đi!”

Đoạn tôi và cả bọn đang cuống cuồng chạy đến ga Kyoto, ngay trước khi chuyến tàu Shinkansen đi Tokyo sắp khởi hành.

Thật tình, tôi cũng đã nghĩ chuyến đi lần này sẽ có một cái kết viên mãn rồi cơ. Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì đâu phải!

Vì chỉ có tôi và Ako tự thấy thỏa mãn thôi, chứ mục tiêu ban đầu còn chưa đạt được mà!

“Cả bọn cứ bám trụ đến phút cuối cùng!”

“Tại cái quán Net cà phê có hiệu suất chơi quá tốt ấy!”

“Cũng lâu lắm rồi mới được đăng nhập đàng hoàng mà!”

“Suýt nữa là không đạt đủ chỉ tiêu rồi ấy!”

“Giới hạn chỉ đến 450 thôi!”

Sau khi cả bọn thỏa sức vui chơi ngắm cảnh hồ Biwa.

Vẫn còn chút thời gian, nhưng nghĩ đi nghĩ lại – cuối cùng chúng tôi lại tìm đến một quán Net cà phê.

Tại đó, chúng tôi đã cố gắng cày cuốc hết sức để kiếm điểm, nhưng đến sát nút thời gian tàu chạy thì lại thiếu chút xíu, không đủ, thế là giờ mới ra nông nỗi này đây!

“Còn hai mươi phút nữa là Shinkansen chạy! Ga Kyoto ngay trước mắt rồi! Kịp mà, kịp mà!”

“Chuyến đi này toàn là chạy bộ thôi ààààà!”

“Thế cũng là một kỷ niệm mà!”

“Em không cần cái kỷ niệm đó đâuuu! Hết chịu nổi rồi!”

“Nào, để tôi kéo tay! Cố thêm chút nữa thôi!”

“Đưa tay bên kia đây! Tớ kéo cậu lên!”

“Vậy tớ sẽ nắm tay Akane!”

Bốn đứa chúng tôi nắm tay nhau, phóng qua con phố đông đúc trước ga Kyoto.

Xin lỗi, xin lỗi mọi người, bọn em không còn thời gian nữa!

“Điểm tập trung là ở phía trên kia mà! An toàn, an toàn!”

Khi chúng tôi đang phóng lên những bậc thang lớn của ga Kyoto, từ phía trên vọng xuống tiếng nói:

“Không an toàn chút nào đâu! Cả bốn đứa nhanh lên!”

“Uôôôôô!”

“Chạy nước rút thôi!”

“Mọi người cố lên!”

“Cuối, cuối cùng… cũng tới nơi rồi!”

Tuyệt vời, cuối cùng cũng kịp!

Chúng ta về nhà an toàn rồi, cả bọn!

“Ồ… ồ…”

Cả bọn chúng tôi nắm tay nhau chạy về đích, những người bạn cùng lớp đã đến trước đó vỗ tay lưa thưa.

À, xin lỗi đã để mọi người chờ. Thật lòng mà nói.

“Này, đâu phải đã về đích đâu? Trễ mười phút so với giờ tập trung rồi đó?”

“Cứ coi như là đã kịp Shinkansen thì bỏ qua cho bọn em đi ạ.”

“Em không chạy nổi nữa đâu.”

“Hôm nay đúng là chạy liên tục, lâu lắm rồi ấy nhỉ.”

“Cũng tại mấy đứa sắp xếp lịch trình bất chấp mà. Thật tình.”

Cô Saitō-sensei tiến lại gần chúng tôi, những đứa đang ngồi phệt xuống, thở hồng hộc.

“Theo vai trò của cô thì cô không nên nói điều này đâu.”

Cô mỉm cười, khẽ nói.

“Thấy mấy đứa trễ giờ thế này mà vẫn vui vẻ hết mình thì tốt rồi. Mọi người, vất vả rồi.”

“Bọn em cũng… ực… ”

“Cô Saitō đã chuẩn bị rất nhiều thứ, tụi em cũng vui lắm ạ…”

“Thế là tốt rồi.”

Cat Princess Quest đã đóng góp rất nhiều vào việc tạo kỷ niệm cho chúng tôi, và chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức để có thể khoe với cô Saitō-sensei. Cảm ơn cô, sensei.

“Vậy thì nhanh lên tàu Shinkansen thôi.”

“Chúng ta về thôi!”

“À, đợi chút.”

Cô Saitō-sensei liếc nhanh đồng hồ, chỉ vào Yoshiko đang cau mày nhìn bản đồ và điện thoại với vẻ sốt ruột.

“Ngoài các em ra, vẫn còn ba nhóm chưa tới.”

“Thật á?!”

“Có kịp không ạ…?”

“…Chuyến du lịch trường, giáo viên cũng vất vả lắm đó…”

Thật sự, mọi người vất vả rồi.

“Nhân tiện, một trong số đó là nhóm còn lại của lớp 5 đấy.”

“Takasaki sao?! Matsuun sao?!”

“Cả Kaori nữa?!”

“Sakura nữa?! Sao vậy?!”

“Chúng ta đã mất đi những người đáng tiếc…”

Nhóm cuối cùng đã nhảy lên tàu Shinkansen đúng một phút trước khi tàu khởi hành, nhưng dù sao đi nữa, cuối cùng chúng tôi cũng an toàn rời Kyoto.

Đi ngược lại con đường lúc đi, chúng tôi đến trường Maegasaki sớm hơn dự kiến một chút, nhưng cũng đã là lúc trời tối đen.

“Cuối cùng có một số lúc hơi nguy hiểm, nhưng tất cả mọi người đều trở về an toàn là tốt nhất! Nhưng từ đây, từ đây cho đến khi về nhà vẫn có trường hợp xảy ra tai nạn đấy! Đừng lơ là cho đến cuối cùng, hãy về nhà cẩn thận! Nghe rõ chưa! Hết, giải tán!”

Lễ bế mạc kết thúc bằng tiếng gầm của Yoshiko.

Chuyến du lịch trường của chúng tôi đã kết thúc tại đây.

“Được rồi, mọi người vất vả rồi!”

“Ôi, đúng là một chuyến du lịch trường đầy ắp kỷ niệm!”

“Ehehehehe.”

“Ako-chan, tớ biết cậu đang nghĩ gì đó, nhưng chảy nước dãi rồi kìa.”

Đồng thời với việc Shinkansen khởi hành, LA cũng bước vào giai đoạn bảo trì, nên không thể chơi tiếp trên đường về.

Chúng tôi đáng lẽ phải kiếm được 500 điểm, nhưng dù đã dùng đến boost cuối cùng ở quán Net cà phê thì cũng chỉ được 450 điểm.

“Cuối cùng vẫn không đủ điểm.”

“Thật có lỗi với Master đã cố gắng, và với cô Saitō-sensei đã hoàn thành chỉ tiêu ngay cả trong chuyến du lịch trường.”

“Chúng ta cứ báo cáo đi. Đã về an toàn rồi, thế thôi.”

[Akane]

Đã về an toàn rồi. Xin lỗi, không đạt chỉ tiêu được!

Lời của Segawa hiển thị trong phòng hội nghị.

Thường thì Master phản hồi rất nhanh, nhưng không hiểu sao lần này lại không có bất kỳ phản hồi nào.

“Chắc là bận rồi nhỉ?”

“Có lẽ là đang ăn hoặc đi tắm rồi ạ?”

“…Này, này.”

Akiyama chỉ vào một góc của tòa nhà trường.

“Đó chẳng phải là phòng sinh hoạt câu lạc bộ của chúng ta sao?”

Tòa nhà trường nhìn từ bãi đậu xe của trường Maegasaki chủ yếu là khu nhà của các câu lạc bộ.

Trong một góc của nó, ánh đèn le lói từ căn phòng đóng kín rèm cửa.

Quả thật căn phòng đó là phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Game Online Hiện đại mà, đúng không?

“Không lẽ nào, Kyou-senpai, ở đó…”

“Không, không thể nào đâuuu?”

“Nhưng, nhưng dù sao cũng thử đi xem sao?”

“Vâng ạ!”

Chúng tôi ôm chặt lại hành lý và quà lưu niệm, tách khỏi những người bạn cùng lớp đang trên đường về nhà, và bước về phía khu nhà của các câu lạc bộ.

Mở cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ nằm ở nơi hẻo lánh của khu nhà vắng tanh –

“…………”

Master đang úp mặt xuống bàn phím, khẽ thở đều ngủ say.

Ôi, thật sự là ở đó. Hơn nữa còn ngủ quên nữa chứ.

“Master đã cố gắng đến mức nào vậy trời?”

“Ngay cả khi chúng ta ở quán Net cà phê, Master cũng im lặng cày liên tục mà.”

“Master, tại sao lại ra nông nỗi này…”

“Này, này, Master vẫn còn sống đấy chứ?”

Tuy nhiên, chúng tôi không thể bỏ Master ở lại phòng sinh hoạt câu lạc bộ đến sáng được, có lẽ nên đánh thức Master dậy thì hơn.

Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần, định chạm vào vai Master thì nhận ra.

“…Ơ?”

Trên màn hình máy tính đang mở cửa sổ của Legendary Age.

Đó là màn hình ngay sau khi bị đăng xuất bắt buộc do bảo trì.

Chắc là Master đã kiệt sức ngay tại đây.

Nhưng, số điểm sự kiện đang hiển thị trên đó lại là –

“Điểm sự kiện là 3001…?”

“Ế?!”

“Ý là sao?”

Dù nhìn lại bao nhiêu lần cũng không thay đổi.

Guild Alley Cats, số điểm đạt được trong sự kiện 【Elder's Road ~Con đường dẫn đến bầu trời~】 là 3001.

“Điểm đủ rồi!”

“Cái gì vậy?! Không phải là đã thất bại sao?!”

“Cuối cùng thiếu 50 điểm mà, đúng không?!”

“Đủ là được rồi mà! Tuyệt vời, senpai! Đạt được rồi đó!”

“Fuo?!”

Akiyama ôm chầm lấy, khiến Master giật bắn mình.

Rồi Master lảo đảo đứng dậy, nhìn quanh chúng tôi và mỉm cười.

“Ồ, đã về an toàn sao, thế thì tốt rồi.”

“Master, cái mắt Master kìa!”

Ôi, quầng thâm dưới mắt kinh khủng quá!

Trời ơi, mất ngủ tới mức nào mà mặt mũi lại ra nông nỗi này chứ!?

"Master đã cày cuốc bao nhiêu vòng thế hả?!"

"Đúng chỉ tiêu thôi, có gì mà nói!"

"Đúng chỉ tiêu thì sao mà đủ điểm được chứ!"

"Chứ hình như tụi mình thiếu tới 50 điểm lận mà...?"

Tụi tôi phóng ra khỏi quán net khi sự kiện sắp kết thúc, và lúc đó còn thiếu đúng 50 điểm.

Đó là toàn bộ số điểm chỉ tiêu của tụi tôi, nên cứ tưởng đã thất bại rồi chứ.

──À, đúng rồi. Hiểu ra rồi!

"Master, người đã tích trữ thừa thãi vật phẩm nhiệm vụ phải không!"

"Ực!"

Master giật mình, vẻ mặt cứng lại.

"Thừa thãi là sao ạ?"

Cô Akimaya ngơ ngác hỏi, tôi liền chỉ vào bảng kiểm kê hiển thị trên màn hình đang đứng hình:

"Cái sự kiện này ấy, mình phải nộp vật phẩm nhận được từ nhiệm vụ cho NPC thì điểm mới tăng lên. Nên là mình có thể tích trữ vật phẩm nhiệm vụ rồi nộp một thể cũng được."

"À, ra là vậy!"

Cô ấy vỗ tay cái bốp:

"Vậy là Kyō-senpai đã điều chỉnh điểm để chúng ta có thể hoàn thành khi đạt chỉ tiêu!"

"Vậy nên, khi tụi tôi thất bại sát nút──"

"Thì người liền đưa số điểm đã tích trữ vào, giúp chúng ta vượt qua sát sao, phải không ạ?"

"Đã bị phát hiện thì đành chịu thôi."

Master thở ra một hơi dài, nói:

"Tôi mong mọi người đều hoàn thành chỉ tiêu và vượt qua suôn sẻ. Nên sau khi nộp phần của mình, tôi đã giữ lại mà không báo cáo."

"Thế sao không nói sớm, cuối cùng tụi em đâu cần phải chạy đua như thế!"

"Không không, ngay cả khi tôi dùng số điểm dự trữ thì cũng chỉ vừa đủ thôi. Tất cả là nhờ nỗ lực của mọi người đấy."

Master mỉm cười với vẻ mặt mệt mỏi.

Aizz, may quá là may.

"À, khoan đã ạ."

Ako nãy giờ cứ dán mắt vào điện thoại, bỗng nói với vẻ mặt cứng đờ.

"Master, bốn ngày qua, người đã kiếm được 550 điểm một mình, phải không ạ?"

"Tụi em thiếu 50 điểm, vậy thì phải là như thế rồi."

"Kinh thật đấy, không phải ai cũng làm được đâu."

"Bốn ngày mà cày cuốc tận 55 tiếng đồng hồ ạ…?"

"…………"

Nghe cô ấy nói mới để ý.

Một giờ chỉ kiếm được 10 điểm, vậy thì đúng là phải mất ngần ấy thời gian.

"Mà người còn đi tham quan câu lạc bộ Nấu ăn như bình thường, rồi còn tham gia hoạt động câu lạc bộ ở đây nữa chứ."

"Còn tư vấn cho tôi nữa chứ."

"Là học sinh cuối cấp, người còn phải học bài nữa mà…?"

Người này, ngủ lúc nào vậy chứ…?

Khi tụi tôi ngẩn ngơ nhìn chằm chằm, Master chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại:

"Phì, vì các trò yêu quý của ta, thức trắng hai ba đêm thì có đáng là gì đâu."

"Ngay lập tức! Về nhà! Mà ngủ đi!"

"Vô lý quá rồi đó!"

"Tự mình về được không? Để tôi đưa về tận nhà nha!?"

"Có cần gọi người nhà đến không!?"

"Đã bảo là không sao, đừng có lo lắng thái quá như vậy chứ."

Vừa nãy còn ngủ gục ở đó mà nói cái gì vậy chứ!

Không cần phải vì tụi tôi mà làm chuyện quá sức như thế đâu!

"Hơn nữa, tôi có chuyện muốn hỏi mọi người."

"Gì vậy ạ? Tụi em có mua quà về rồi đấy ạ?"

"Ồ, cảm ơn mấy đứa."

Vừa nhận lấy chú gấu bông Powarin (cỡ trung) mua ở USO, Master vừa nhìn quanh tụi tôi.

"Chỉ có một điều tôi muốn mọi người trả lời thôi. Điều đó sẽ quyết định liệu nỗ lực của tôi có phí hoài hay không."

Với ý chí mạnh mẽ ẩn chứa trong vẻ mặt mệt mỏi, Master nói:

"Các trò… chuyến đi học tập lần này, có vui không?"

"…………Cái đó thì…"

Nếu hỏi có vui không thì…

Rất nhiều chuyện bất ngờ đã xảy ra. Rất nhiều chuyện không theo ý muốn.

Đến phút cuối còn đến muộn, còn khiến Master phải vất vả.

Nhưng dù vậy.

"Vâng, đúng vậy ạ."

"Đúng rồi."

"Ừm."

"Đúng thế."

Bốn người chúng tôi cùng gật đầu ngắn gọn, rồi cùng thốt ra một câu trả lời.

Dù có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng chuyến đi học tập này, chắc chắn là…

"Cực kỳ, rất vui!"

Đó chính là câu trả lời.

"Vậy à, nếu thế thì…"

Nghe câu trả lời của chúng tôi, Master hài lòng mỉm cười, rồi:

"Ta, không có gì… hối tiếc…!"

Cứ thế đổ sụp xuống bàn!

"Khoan đã, Master!?"

"Không thể nào, Master! Nếu người chết ở đây thì ai sẽ trả tiền làm khí cầu đây!"

"Sống mà!"

"Với lại tiền là tất cả mọi người cùng đóng đó!"

"Xin lỗi, chỉ cần khoảng mười hai tiếng thôi, cho tôi ngủ đi…"

"Dài quá vậy!? Định ngủ say sưa đến mức nào ở cái chỗ này chứ!"

"Về nhà, về nhà ngủ nha? Senpai, về nhà nha?"

"Ssszzzz…"

"Đừng có mà nói 'ssszzzz' bằng miệng thế chứ! Đừng có làm mấy chuyện không giống mình, dậy đi!"

Đến phút cuối cùng vẫn ồn ào như thế, chuyến đi học tập của chúng tôi đã kết thúc.

Nhưng chắc chắn có thể tự tin nói rằng:

Đây là chuyến đi học tập tuyệt vời nhất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận