Mặc bộ đồng phục quen thuộc, tôi cầm chiếc túi du lịch hoàn toàn mới thay vì chiếc cặp đi học thường ngày.
Chiếc túi đựng đồ cho bốn ngày mà nhẹ hơn tôi tưởng, khiến tôi không khỏi bồn chồn lo lắng, sợ mình có để quên gì không.
Nhưng mà, tối qua đã kiểm tra đến bốn lần rồi, chắc chắn không thể quên được. Mà nói thật, có khi lôi ra rồi nhét lại còn dễ quên hơn ấy chứ.
Chắc chắn sẽ ổn thôi. Tôi tự nhủ và rời khỏi phòng.
Cuối cùng, ngày của chuyến dã ngoại mong chờ bấy lâu cũng đã đến.
Mọi sự chuẩn bị đều chu đáo, sức khỏe cũng chẳng có vấn đề gì.
Bước chân xuống cầu thang cũng thấy nhẹ bẫng, cảm giác như chuyến dã ngoại này chắc chắn sẽ suôn sẻ tốt đẹp đây!
“Chào buổi sáng~”
“Chào buổi… sáng~”
Vừa bước vào phòng khách, Mizuki đã thò mặt ra từ sau lưng ghế sofa.
“Ơ, em dậy rồi à?”
Ngày đi dã ngoại hôm nay, tôi phải ra khỏi nhà khá sớm.
Mới sáu giờ sáng mà Mizuki đã dậy thì thật không ngờ.
“Thì, em nghĩ cũng nên ra tiễn anh một chút chứ.”
“Đúng là một cô em gái biết điều mà.”
Dậy sớm để tiễn anh, đúng là đáng yêu quá đi mất.
Nhưng mà em gái ơi, từ khi Mizuki sinh ra đến giờ, anh vẫn luôn là anh trai mà? Mấy cái suy nghĩ của em, anh đều nhìn thấu cả rồi.
“Thế, em muốn cái gì nào?”
“Em muốn có một cái túi vải rút dây nhuộm màu làm quà lưu niệm cơ~”
“Được thôi, anh sẽ sắp xếp.”
Để đựng hộp cơm trưa chăng?
Cũng không phải đồ đắt tiền gì, nên được thôi.
“Nhân tiện, anh có thể tự chọn theo gu của mình không?”
“Không phải em nghi ngờ gu của anh đâu, nhưng mà có lẽ anh nên nhờ tiền bối Akiyama chọn hộ thì hơn.”
“Anh đã hiểu rõ.”
Cái kiểu “không phải nghi ngờ” kia, chắc là ý nói không còn chút niềm tin nào luôn ấy nhỉ.
Hiểu mà, hiểu mà. Tôi cũng chẳng tin tưởng vào gu thẩm mỹ của mình tí nào.
“Hideki, con có quên đồ gì không?”
Mẹ vừa bày mấy lát bánh mì hơi cháy lên bàn vừa hỏi.
“Chắc là không ạ, nhưng con vẫn thấy hơi bồn chồn.”
Vừa nãy tôi cũng định kiểm tra lại lần nữa rồi mà phải kìm lại đấy chứ.
Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt thấu hiểu rồi gật đầu.
“Phải rồi, đúng là thế mà.”
Với khuôn mặt có vẻ thông thái, mẹ nói:
“Con sẽ có đồ quên đấy. Chắc chắn là có. Mẹ biết rõ mà. Dù đã lập danh sách cẩn thận rồi kiểm tra từng món một, nhưng mà nhiều khi lại quên cho vào danh sách, hoặc viết ở đầu danh sách mà lại không mang theo được ấy chứ.”
“Mẹ thì đúng là thế thật ạ!”
Đúng là mẹ tôi có "khiếu" quên đồ mà.
Không phải chỉ ở cái mức độ phổ biến như quên ví khi đi mua sắm đâu, mà còn là kiểu ra khỏi nhà để đi gửi thư nhưng lại quên béng lá thư ấy ở nhà cơ.
“Thế nên, mẹ sẽ chỉ cho con bí quyết hoàn hảo để đối phó với việc quên đồ.”
“Thật ạ? Con muốn nghe, muốn nghe!”
Ồ! Bí quyết được tích lũy từ kinh nghiệm quên đồ suốt bao năm qua, nhất định phải biết mới được. Là phương pháp gì đây nhỉ, liệu có khi nào được thấy khoảnh khắc mẹ ngầu lòi không ta?
Tôi hồi hộp nhìn, mẹ tôi thò tay vào túi tạp dề và rút ví ra.
Rồi nhẹ nhàng đặt một tờ tiền có hình ngài Yukichi lên bàn,
“Quên đồ thì cứ đến đó mà mua thôi.”
“Đấy không phải là cách đối phó với việc quên đồ đâu!”
Cái cách xử lý cẩu thả gì thế kia! Cuối cùng thì vẫn là quên đồ mà! Đúng là mẹ tôi!
“Hừm, đúng là phí công mong đợi mà.”
“…Mà nói vậy chứ, con vẫn lấy tiền đấy nhỉ.”
“Tiền thì đâu có tội gì.”
Với lại, cũng có khi thực sự phải mua đồ ở đó chứ.
Đây chắc là tiền tiêu vặt cho chuyến dã ngoại, nên tôi xin nhận ạ.
“Và số tiền này sẽ biến thành túi vải rút dây của Mizuki đấy nhé?”
“Mẹ ơi, còn tờ nữa không ạ?”
“Phải rồi, con nên nhét thêm khoảng mười nghìn yên vào trong tất nữa thì hơn.”
“Đi lại khó khăn lắm nên thôi ạ.”
Có phải đi đến khu vực nguy hiểm đâu.
Vừa nói chuyện vừa ăn xong bánh mì, tôi vắt chiếc túi lên vai là xong xuôi chuẩn bị.
“Thế con đi đây~”
“Đi cẩn thận nhé~”
Nhìn Mizuki vẫy tay phất phơ, tôi chợt nhớ ra một điều.
“À, Mizuki.”
“Vâng?”
“Chuyện chăm sóc Master khi anh vắng nhà, nhờ em nhé.”
Người đó dễ buồn lắm đấy.
Mizuki nghe xong, thoáng đưa mắt nhìn hư không một lúc rồi đáp:
“...Cả khăn tay nữa nhé.”
“Anh đã hiểu rõ.”
Nhờ em đấy.
Dù tôi đã nghĩ mình đến khá sớm, nhưng hóa ra lại hơi muộn một chút.
Ở bãi đậu xe trường Trung học Maegasaki, gần như toàn bộ học sinh năm hai đã tập trung đông đủ.
Có vẻ như họ chia thành nhóm đi Úc và nhóm đi trong nước, nên tôi đi về phía nhóm đi trong nước – ôi, ít người quá vậy! Đi nước ngoài hot ghê!
“Ôi dào, cuối cùng thì ngày này cũng đến rồi!”
“Tao hôm qua gần như chẳng ngủ tí nào.”
“Không ngủ được nên cứ nằm mãi trên nệm xem điện thoại thôi.”
“Thế thì mày càng không ngủ được chứ sao. Tao thì cứ tập gym mãi thôi.”
“Thế lại càng khó ngủ hơn à?”
“Chào buổi sáng~”
“Ôi, Nishimura Rushian! Muộn thế!”
“Tuyệt đối đừng gọi kiểu đó ở đó đấy!”
Thậm chí tôi còn chẳng muốn Ako gọi thế nữa là.
Cũng như mấy cậu con trai đang có phần hơi quá khích đó, mấy cô gái cũng rất năng động.
“Đến lúc chơi thật rồi! Đã cố gắng không cày game mà ngủ đủ giấc rồi, giờ thì phải chơi cho đã đời thôi!”
“Cố gắng quên game càng nhiều càng tốt nhé?”
Đó là Segawa đầy khí thế và Akiyama-senpai, người trông có vẻ lấp lánh hơn bình thường dù vẫn mặc đồng phục.
“Rushian~, em buồn ngủ~”
“Không phải là buồn ngủ mà là buồn ngủ luôn à.”
“Là trạng thái bất thường ạ.”
“Vậy thì cứ kệ đi rồi nó sẽ tự khỏi.”
“Khò khò~”
“Đừng có bám dính lấy mà ngủ chứ Yuni~”
“Yuni~”
Và đó là Ako như mọi khi.
“Takasaki~, mua tất cả các loại Yatsuhashi cho mọi người nhé!”
“Tao sẽ mua thịt bò khô Kangaroo cho mày đấy~”
“Không cần! Hay là hình phạt à!”
“Ơ, tôi định mua thật đấy chứ?!”
“À, ừm… xin lỗi nhé.”
Trong lúc nói chuyện to tiếng với nhóm đi nước ngoài ở xa như thế, cuối cùng thời điểm đó cũng đã đến.
“Tất cả trật tự! Lễ xuất phát bắt đầu!”
Tiếng quát lớn của thầy giám thị vang lên, mọi người dần dần trở nên yên lặng.
Cuối cùng thì chuyến dã ngoại cũng bắt đầu rồi.
A, tự nhiên thấy ngứa ngáy từ sâu bên trong cơ thể, một cảm giác kỳ lạ vượt qua cả sự háo hức! Mau cho tôi đi đi! Không cần nghe thầy Hiệu trưởng nói đâu!
“Từ giờ chúng ta sẽ lên đường cho chuyến dã ngoại. Tôi không cấm các em vui chơi. Tuy nhiên, tuyệt đối không được làm phiền người khác. Không chỉ với tư cách là học sinh trường Maegasaki, mà còn là học sinh đi dã ngoại, hay nói cách khác là đại diện cho học sinh Nhật Bản, hãy hành động sao cho không đáng hổ thẹn…”
Mặc kệ tôi đang sốt ruột, bài diễn văn vẫn kéo dài lê thê.
“Rushian, Rushian.”
Ako, người đang đứng cạnh tôi vì cùng một nhóm, khều khều tay tôi.
“Sao thế?”
“Anh nhìn đằng kia kìa.”
Ako chỉ tay về phía các giáo viên đến tiễn.
Tuy không phải giáo viên chủ nhiệm, nhưng các thầy cô dạy các môn của năm hai cũng đặc biệt đến tiễn chúng tôi.
Trong số đó, có một học sinh mặc đồng phục đang lẫn vào.
Mái tóc đen dài óng ả, cùng gương mặt đầy tự tin không hề bị lu mờ dù đứng giữa người lớn.
Đó chính là Hội trưởng câu lạc bộ của chúng ta, Goshōin Kyou.
Khoan đã, sao cô ấy lại ở đây?! Đâu có việc gì đâu nhỉ?!
(Ồ, Rushian đã nhận ra rồi sao.)
Trong lúc tôi đang ngơ ngác, Master với vẻ mặt đó đã nháy mắt với tôi.
(Master, sao lại ở đây?!)
(Đương nhiên là đến tiễn chứ còn gì nữa.)
Có vẻ như cô ấy đang nghĩ như vậy, với vẻ mặt đầy tự mãn.
(Chúng em sẽ đi chơi thật vui ạ!)
(Được thôi, cứ thỏa sức mà tận hưởng nhé.)
Ako và Master trao đổi ánh mắt như vậy.
Sau đó, Master dời ánh mắt khỏi Ako và nhìn tôi với vẻ mặt hơi nghiêm túc.
(Rushian.)
(Vâng.)
(...Cố gắng lên nhé.)
(Cảm ơn Master. Em sẽ làm được!)
Khi tôi giơ ngón cái lên, Master cũng gật đầu.
「Vậy thì, xin mời toàn thể học sinh Khối Hai trường Maegasaki chuẩn bị xuất phát cho chuyến dã ngoại của mình!」
Vừa lúc đó, buổi lễ xuất phát dường như đã kết thúc.
Trưởng ban tổ chức chuyến dã ngoại – à mà, mỗi lớp có hai người đảm nhiệm cái chức vụ này thì phải – vừa dứt lời, chuyến đi cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
「Rồi, các bạn đi chuyến nội địa thì sang xe buýt này nhé. Đừng có lên nhầm xe kia đấy, không là bị chở thẳng ra sân bay Narita đấy!」
Cô Saitō vừa nói vừa hướng chúng tôi về phía chiếc xe buýt cỡ lớn màu đỏ.
「Sân bay Narita bay đi Nara không được ạ?」
「Tiếc quá, Nara làm gì có sân bay nào chứ?」
「Thật á!? Nara đỉnh vãi!」
Vừa đặt túi vào khoang chứa đồ của xe buýt, tôi chợt nhận ra.
Khoan đã, hình như cô giáo cũng đi cùng xe này.
「Cô cũng đi chuyến này ạ?」
「Tụi em cứ tưởng cô đi Úc chứ?」
Cô Saitō nhún vai nhìn tôi và Ako.
「Giáo viên Ngữ văn hiện đại như cô thì đi nước ngoài làm gì chứ?」
「À, đúng là vậy thật ha.」
Trong khi có tận ba giáo viên tiếng Anh phụ trách Ngữ pháp, Đọc hiểu, Giao tiếp thì một giáo viên Ngữ văn lại đi nước ngoài nghe cũng hơi lạ thật.
「Với cả, vì lo cho mấy đứa nên ngay từ lúc nhận được đơn đăng ký, cô đã giơ tay xin đi chuyến nội địa rồi.」
「Tụi em làm phiền cô quá.」
「Không sao đâu. Không đáng lo bằng cái hồi này năm ngoái đâu, meo.」
Cô Saitō nói nhỏ và khẽ mỉm cười.
「Hôm nay chạy vòng ba rồi đó!」
「Em mới vòng một thôi mà!」
「Thao tác bằng chuột thì làm sao di chuyển Mū-tan được, mất thời gian lắm!」
「Mấy cái khoản này thì chẳng thay đổi gì cả nhỉ.」
「Thiệt tình làm phiền cô quá.」
Nhìn những gương mặt đang miệt mài chạy vòng trong thời gian ngắn ngủi xếp hàng lên xe buýt, cô Saitō nở một nụ cười mệt mỏi.
Sau đó, chúng tôi di chuyển bằng xe buýt rồi lên Shinkansen.
Thông thường thì chắc phải thuê cả mấy toa, nhưng chuyến Shinkansen của trường Maegasaki chỉ có vỏn vẹn một toa.
Với chỗ ngồi còn trống khá nhiều, có thể thấy số lượng học sinh đi chuyến nội địa là không đáng kể.
Nhưng mà, đối với tôi thì điều đó lại càng tốt, có thêm không gian để quậy phá mà!
「Chỗ này mình xoay đối diện nhau đi! Cái nào? Cái này? Cái nút này hả?」
「Chắc là vậy đó? Nè, quay được rồi, quay được rồi!」
Hai chiếc ghế được xoay tròn lại để mặt đối mặt.
「Oa, đúng chất đi dã ngoại luôn!」
「Phấn khích quá đi mất!」
「Em ngồi cạnh Rushian! Ghế của em đó! Không ai được giành đâu nha!」
「Đâu có ai giành đâu mà lo.」
Ako vui vẻ ngồi xuống cạnh tôi, hớn hở điều chỉnh tựa lưng lên xuống.
Tốt, tâm trạng của Ako lúc này khá cao, lại còn vui vẻ. Mọi thứ đang diễn ra thuận lợi.
Tôi liếc nhìn Ako, rồi mở ứng dụng trên điện thoại.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ: 【Điểm kiểm tra ngày đầu tiên: Mioto Taikokusha. Đánh giá C. Dự kiến 15:30.】
[Nishimura]
Tình trạng mục tiêu tốt, nhiệm vụ đang tiến triển thuận lợi.
[Aprikotto]
Nhiệm vụ mới chỉ là giai đoạn đầu, bình tĩnh thực hiện.
[Nishimura]
Rõ.
[Aprikotto]
Chúc may mắn.
Tôi có một cuộc trò chuyện ngắn với Master rồi đóng điện thoại lại.
Dù công việc chẳng thay đổi gì, nhưng có người để trao đổi như thế này cũng đủ khiến mình yên tâm hơn nhiều.
Ừm, quả nhiên là nên hỏi ý Master.
「Gì, cậu bắt đầu chạy vòng rồi hả?」
「Sao mà nhanh vậy được. Chuyến dã ngoại mới bắt đầu thôi mà.」
「Đúng đó, phải tận hưởng chứ.」
Akiyama-san vừa cười, nói rằng còn nhiều thời gian, vừa lấy kẹo bánh trong túi ra sắp xếp.
「A, em có nướng bánh quy mang theo ạ.」
Ako cũng lấy ra những chiếc bánh quy được gói ghém cẩn thận từ trong túi.
「Cậu nướng từ bao giờ vậy?」
「Tối qua em không ngủ được, nên tiện thể nướng luôn ạ.」
「Đúng là con nít trước ngày đi du lịch mà.」
「Đúng y chang luôn đó!」
「Tôi cũng chẳng ngủ được mấy.」
Vì quá mong chờ nên khó ngủ, vừa chợp mắt được chút thì đã sáng rồi.
「Ôi, bánh quy ngon quá!」
「Ngon không ạ? Em thành công mỹ mãn rồi!」
「Không biết khác gì với bánh tớ làm nhỉ…?」
「Khác biệt giữa Akane và Ako-chan chắc là ở chỗ có tuân thủ công thức không đó?」
Vừa nói, Akiyama-san vừa mở cuốn sổ tay chuyến dã ngoại ra.
「Ừm, theo kế hoạch thì bây giờ chúng ta sẽ điểm danh tổ, làm nhanh thôi nha.」
「Vâng ạ.」
「Tổ trưởng là tớ, còn tổ phó là Nishimura-kun. Nếu tớ có chuyện gì thì Nishimura-kun sẽ phụ trách cả tổ nha.」
「Mong là không có chuyện gì đâu!」
Có chuyện gì trong chuyến dã ngoại thì đáng sợ lắm.
Tóm lại, công việc của tôi là phải ngoan ngoãn để mấy cô gái vui vẻ quyết định.
「Akane là người giữ lịch trình. Cậu chịu trách nhiệm kiểm soát thời gian và quản lý lộ trình nhé.」
「Cứ giao cho Time Keeper Akane lo! Tớ cũng chẳng phải đứa hay bị lạc đâu!」
「Có vẻ không phải là không bao giờ bị lạc nhỉ.」
「Lạc đường một chút cũng là kỷ niệm đẹp mà, đúng không?」
「Kỷ niệm đó thì thà không có còn hơn!」
Thật sự là xin tha cho tôi!
「Cuối cùng là Ako-chan…」
「Đây ạ!」
Với vẻ mặt nghiêm túc, Ako lấy ra vài phong bì từ trong túi.
Đây chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng tôi trong chuyến dã ngoại.
「Nhiệm vụ Neko-hime đây mà…!」
「Vâng ạ!」
Đây là nhiệm vụ do cô giáo Neko-hime giao ra để chứng minh rằng chúng tôi đã tận hưởng chuyến dã ngoại một cách trọn vẹn.
Nó mang tên Nhiệm vụ Neko-hime.
Chỉ cần hoàn thành tất cả các nhiệm vụ này, chúng tôi sẽ được công nhận là đã tận hưởng chuyến dã ngoại một cách tuyệt vời nhất.
Đổi lại, cô ấy sẽ ngầm cho phép chúng tôi chơi game online từ xa.
Việc cô giáo đặc biệt chuẩn bị những thứ này cho thấy cô ấy là người rất chu đáo.
「Tất cả những cái này phải mở ra khi đến địa điểm đó, nên Ako-chan phụ trách việc xác nhận nhé.」
「Em sẽ cố gắng quản lý nhiệm vụ thật tốt ạ.」
「Có việc để làm rõ ràng thì tốt thật nhỉ.」
「Có thể chứng minh mình đã tận hưởng chuyến đi mà.」
Hoàn thành tất cả nhiệm vụ, đạt chỉ tiêu chạy vòng, rồi vênh váo với cô giáo – đó chính là mục tiêu của chúng tôi.
Ngay cả bây giờ, cô giáo cũng đang nhìn chúng tôi từ một hàng ghế xa xa với vẻ mặt kiểu "phải làm cho tử tế đấy nhé, meo".
「Vậy thì, chúng ta có một nhiệm vụ ngay trên chuyến tàu Shinkansen này đó!」
「Có luôn rồi à, nhanh ghê.」
「Ako, nội dung là gì?」
「Em mở ra đây ạ.」
Ako xé phong bì, lấy ra một tờ giấy bên trong.
「Ừm… đây ạ!」
● Thử thách chụp ảnh với núi Phú Sĩ làm nền 0/1
「Núi Phú Sĩ!?」
「Nhìn thấy từ Shinkansen được hả?」
「Nhìn thấy được, nhưng hình như không lâu đâu nhỉ? Có giới hạn thời gian đó.」
Ngay từ đầu đã có một nhiệm vụ khó nhằn với thời gian bị giới hạn rồi!
「Núi Phú Sĩ mấy giờ!? Vẫn chưa tới phải không!?」
「Tra thời gian đi!」
「Bên phải hay bên trái vậy!?」
Chỉ đến khi bức ảnh chụp được một góc núi Phú Sĩ được lưu vào điện thoại của tất cả mọi người, chúng tôi mới nhận ra mục đích của nhiệm vụ này là "thử thách" chứ không nhất thiết phải thành công.
Vừa náo nhiệt, vừa chạy vòng, cuối cùng chúng tôi cũng đến ga Kyoto.
Sau khi chuyển tàu, thêm vài chục phút nữa.
「Rồi, đúng lịch trình, đúng giờ, tất cả mọi người đều an toàn đến được công viên Nara rồi nhé.」
Đứng trước toàn bộ Khối Năm, cô giáo thở phào nhẹ nhõm nói.
「Cô ơi, có tám người thôi mà sao lạc được ạ?」
「Không phải vậy đâu nhé? Chính vì số lượng ít, nên chỉ cần hơi tách khỏi nhóm một chút thôi là sẽ không biết đi đâu mất đó.」
Nói xong, cô giáo nhìn khắp lượt chúng tôi, dặn dò phải cẩn thận.
「Vậy từ giờ mọi người tự do đi lại nhé. Ăn trưa xong thì đúng bốn giờ chiều, tức mười sáu giờ, chúng ta sẽ tập trung lại. Mọi người nhớ cẩn thận, tránh bị thương hay gặp tai nạn nhé. Cô sẽ ở gần đây, có chuyện gì cứ gọi điện ngay cho cô nhé!」
「Vâng ạ!」
Mọi người đồng thanh đáp lời cô giáo đang vẫy điện thoại, rồi bắt đầu tản ra khám phá Công viên Nara.
Các nhóm từ các lớp khác cũng đang rục rịch khởi hành.
「Về lộ trình thì trước hết là tham quan Công viên Nara đã nhỉ?」
「Đây là nơi nổi tiếng với số lượng nai đông như quân Nguyên đó, cẩn thận một chút.」
“Đông như quân Nguyên” gì chứ Segawa, nai đâu phải là địch đâu.
「Nhưng mà đúng là số lượng nai nhiều khủng khiếp luôn ấy ạ!」
「Nhiều hơn mình tưởng tượng nhiều đấy.」
Nai ở kia, nai ở đó, nói chung là cả con đang nằm dài dưới gốc cây trước mặt cũng là nai nốt.
Mùi hương từ tự nhiên, mùi động vật hoang dã, và chắc chắn đây là mùi phân nai. Với lượng nai đông đến thế đi lại khắp nơi thì chuyện này cũng dễ hiểu thôi.
「Thế, nhiệm vụ ở đây là gì ạ?」
「Vâng, mở ra đây ạ!」
Vừa nói "Ta-da!", Ako mở phong bì ra. Nội dung bên trong là:
●Cho nai ăn bánh gạo cho nai 0/1
「Bánh gạo cho nai! Dù gì thì đằng nào cũng định cho ăn rồi, đúng ý tôi luôn!」
「Trong này có cả tiền mua bánh gạo cho nai nữa đó.」
「Cô giáo chu đáo thật đấy.」
「Cho tớ, cho tớ! Tớ mua cho!」
Segawa vươn tay ra, nhận tiền lẻ từ Ako.
「Segawa làm à? Tớ nghe nói nai ở Công viên Nara hung dữ lắm đấy.」
「Tớ cũng nghe thế, nhưng mà sao con nào con nấy trông cũng nhàn nhã thế này nhỉ? Này này!」
Segawa nhẹ nhàng vuốt ve lưng một con nai đang đi gần đó.
Rồi cô nàng khẽ nhăn mặt một cách khó tả.
「…Cảm giác khi chạm vào không thích lắm.」
「Đương nhiên rồi, đó là động vật hoang dã mà.」
Chứ đâu phải thú cưng.
「Thôi được rồi, tớ đi mua đây!」
「Cô cẩn thận nha!」
「Ổn mà, ổn mà!」
Segawa bước đi như thể sắp nhảy chân sáo, tiến về phía chị gái bán bánh gạo cho nai.
「Trông chúng nó hiền lành thế này thì chắc không sao đâu nhỉ.」
「Chắc là… thế ạ?」
Bỗng Ako nhìn quanh, rồi rón rén đến gần tôi.
「À, Rushian?」
「Sao thế?」
「Những con nai xung quanh có vẻ đang từ từ đến gần chúng ta phải không?」
「…Đúng là thế thật.」
Nai đang từ từ nhích lại gần.
Mà không phải tiến về phía chúng tôi, mà là hướng về phía Segawa, người đang đưa tiền cho chị bán bánh.
「Này, chúng ta nên ngăn lại không?」
「Có vẻ như không kịp nữa rồi…」
Và ngay sau khi chị gái bán bánh gạo đưa bánh cho Segawa, chị ấy liền đẩy mạnh lưng Segawa một cái.
「Này cô bé, chạy đi!」
「Chạy á… Hả, ơ, khoan đã, Aaaaaaa!」
Uwaa, lũ nai đang lao về phía Segawa với tốc độ kinh hoàng!
Cái đợt nai tấn công này là sao vậy?!
「Chạy đi, Shuu-chan!」
「Thái độ thảnh thơi lúc nãy của cô đâu hết rồi hảaaaaa!」
「Nhanh lên Segawa! Về phía này!」
Segawa chạy về phía chúng tôi, nơi có ít nai hơn.
Mà nói thế chứ, chúng tôi cũng chẳng có cách nào giúp cô ấy cả!
「Nishimuraaaa!」
Segawa vừa chạy vừa vươn tay về phía tôi một cách khó hiểu.
Ơ, gì thế!? Tôi phải làm gì bây giờ!?
「Ơ, ớ!?」
Tôi cũng bất giác vươn tay ra, thì…
「Chuyền!」
「Được rồi! …Hả!?」
Ơ, gì, chuyền á!? Tôi lỡ nhận rồi, nhưng lẽ nào đây là…
「Bánh gạo cho naiiiiii!」
「Một nửa tớ gửi cậu đó!」
「Đừng gửi chứuuu!」
「Thu hút sự chú ý là việc của cậu mà!」
Uwaaa, lũ nai cũng đang bu lại chỗ tôi nữa!
「Được thôi, đã thế thì! Mỗi con một cái, mỗi con một cái thôi nhé! Đừng đánh nhau, hòa thuận mà ăn… A da da da cắn đừng cắn, đừng húc nữa!」
「Đừng dừng lại! Vừa chạy vừa đánh đi, vừa chạy vừa đánh!」
「Sao tôi phải dắt một đoàn nai thế này chứuuu!」
Tôi và Segawa liên tục lùi và chạy để đánh.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ! Chúng tôi chỉ muốn vui vẻ cho nai ăn thôi mà!
「…Sette-san, không thể để hai người chiến đấu một mình được.」
「Đúng vậy, chúng ta cũng…!」
À, hai người họ đang chạy về phía chị bán bánh gạo cho nai!
「Không lẽ, cả hai cậu cũng…」
「Dừng lại đi, chúng ta sẽ bị tiêu diệt hết mất!」
「Anh nói gì vậy, chúng ta là đồng đội mà!」
「Đúng đó, chia cho bốn người thì số lượng này chẳng nhằm nhò gì đâu!」
Đúng là nếu chỉ một hai người thì có vẻ nhiều, nhưng chia cho bốn người thì có lẽ chúng tôi có thể đối phó được với lũ nai.
「Nào, lại đây nào!」
「Sẽ được ăn ngon nha!」
Sette-san và Ako cũng bắt đầu rải bánh gạo cho nai, khiến lũ nai cũng đổ về phía họ.
Nếu vậy thì chúng tôi sẽ có lợi thế hơn… Khoan đã?
「Không giảm bớt chút nào… đúng không?」
「Ngược lại còn tăng lên thì phải?」
Sao số lượng không giảm mà cứ tăng vùn vụt thế này!?
「Kia kìa, cả những con nai ở chỗ khác cũng đang chạy đến đây kìa!」
「Aaaaa!?」
Hầu hết lũ nai trong tầm nhìn đều đang kéo đến đây!
「Ai đã dùng chiêu khiêu khích thế hả!」
「Tôi đâu có! Đừng có nhìn tôi!」
「Bản năng hoang dã của nai! Bản năng hoang dã của chúng đang được giải phóng!」
「Nhanh rải bánh gạo ra! Chết mất! Thật sự chết mất! Sẽ bị ăn thịt mất!」
「Đừng ăn tôi màaaaa!」
「Tôi không muốn chơi trò săn bắn này đâuuu!」
「Tuyệt vờiii!」
「Vui quááá!」
「Vui cái gì mà vuuuiiii!」
Bị lũ bạn nai truy đuổi không ngừng, đến lúc chụp được tấm ảnh cho ăn thì tôi đã thở hổn hển rồi.
「Không ngờ nhiệm vụ đầu tiên đã mệt thế này…」
「Khát nước quá!」
Ngày đầu tiên, lại còn là điểm tham quan đầu tiên mà lại phải chạy nhiều đến thế này, tôi thật không ngờ.
「Theo như Akane-san, người canh thời gian, thì đã đến lúc chúng ta phải di chuyển rồi.」
「Nhận ra thì cũng đã đi một vòng Công viên Nara rồi, thế này cũng được đó chứ?」
「Thậm chí, có khi vì chạy trốn tứ tung mà chúng ta lại tập hợp hết lũ nai về đây thì phải?」
Cứ như thể chúng tôi đi khắp bản đồ để nhử nai vậy.
「Vậy tiếp theo là Ngũ Trùng Tháp nhé. Đi từ đây thì gần… chắc thế.」
「Đi thôi, đi thôi!」
Đi bộ vài phút.
「Đây là Ngũ Trùng Tháp của Chùa Kofukuji ạ.」
Akiyama-san nói như thể đang làm hướng dẫn viên du lịch vậy.
「…Đỉnh thật.」
「To lớn thật đấy ạ.」
Ngũ Trùng Tháp hoành tráng đến mức khó tin là được xây dựng từ rất lâu về trước.
Ngay cả tôi, người không mấy hứng thú với lịch sử, cũng cảm thấy bị choáng ngợp bởi sự uy nghi của nó.
「Tháp này hình như từng bị cháy và xây lại khoảng năm lần gì đó, cái tháp hiện tại thì có từ khoảng sáu trăm năm trước. Không cần phải nói, nó là quốc bảo đấy.」
「Giải thích qua loa thế.」
「Ngược lại, nhớ được thế là giỏi lắm rồi đấy.」
Có thật không nhỉ, với Akiyama-san thì dù cô ấy nhớ thật tôi cũng không ngạc nhiên đâu.
「Thế, Ako. Có nhiệm vụ Neko Hime ở đây không?」
「Có ạ! Để em mở ra đây!」
Ako lục lọi trong túi, rồi lấy ra một phong bì.
Cô ấy mở tờ giấy bên trong ra, rồi…
「Ối…」
Sao lại có cái vẻ mặt như thể "Cái người đó đúng là hết nói nổi" vậy chứ!?
「Mọi người xem này…」
●Ở đây viết một câu haiku hoặc tanka nhé, meow. Haiku, tanka, senryu gì cũng được, meow 0/4
「Phiền phức quá!」
「Một câu là sao chứ!」
「Nhiệm vụ kỳ quặc ghê.」
Sao lại ra cái nhiệm vụ kiểu này chứ, cô giáo!
「Ừm, “Hồng giòn ăn…” có phải không ạ?」
「Ako-chan, đó là ở chùa khác mà! Dù cũng có Ngũ Trùng Tháp nhưng!」
「Thế nào cũng được miễn là mình làm thơ đúng không? Cứ nghĩ đại rồi ghi lại thôi.」
「Xong rồi ạ! Chùa này, ở bên Rushian, vui ơi là vui!」
Ako ơi, cậu làm đại thế thôi à! Thế mà cũng được nữa hả?
Thế thì tớ cũng làm qua loa thôi vậy—
「Thơ tanka có được không? 『Ngước nhìn, dù thời gian khác biệt, nhưng vẫn không đổi, tựa ngọn chỉ đường cao vợi, ve sầu cất cánh bay.』」
「Akiyamasan?! Sao cậu lại nghĩ nghiêm túc thế?!」
「Đừng có làm nghiêm túc thế chứuuuu!」
「Giờ nói ra thì hơi ngại nhưng mà! Nishimura, cậu làm trước đi!」
「Cái kiểu yêu sách vô lý gì thế này!」
Thôi được rồi, nghĩ cái gì đó cho giống nào… Ố, nghĩ ra rồi!
「Hơn cả tháp, vòi vọi hiện lên, là đá bào!」
「Đừng nói là cậu vừa nhìn quầy hàng rong gần đấy mà nói thế chứ, chứ không phải tháp năm tầng hả?!」
Kệ tớ đi!
Dù là tháp năm tầng oai vệ đấy, nhưng cổ họng đang khô khốc thì đá bào trông oai vệ hơn nhiều ấy chứ, cứ ghi dịch kiểu đó vào!
「Đá bào, ừm, hiểu mà. Em muốn ăn vị dâu!」
「Tớ chọn vị chanh nè!」
「Khoan đã, đợi chút! Để tớ cũng làm một câu! Đang nghĩ mà!」
Segawa đặt tay lên trán, ngừng lại vài giây rồi giật mình mở to mắt nhìn lên tháp.
「Trên đỉnh tháp, đây là boss trùm, màn đầu game!」
Dữ dằn thật! Dữ dằn đấy, nhưng mà… nói gì thì nói, tớ hiểu mà!
「Chuẩn luôn. Kiểu như có con yếu nhất trong Tứ Thiên Vương ấy.」
「Là lúc học được phép thuật trung cấp cao hơn một bậc đấy nhỉ.」
「Đừng có biến quốc bảo thành địa hình game chứ—!」
Sau khi ghi đầy đủ thơ của mọi người vào, nhiệm vụ Neko Hime Quest tại đây cũng hoàn thành.
Cầm đá bào trên tay, chúng tôi chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo.
Đi bộ khoảng hai mươi phút, chúng tôi đến một đền thờ nhỏ yên tĩnh.
「Đến rồi! Đây là Meoto Daikokusha ạ!」
Đây chính là Meoto Daikokusha mà Ako đã nằng nặc đòi đến.
「Này, chúng ta bỏ qua chánh điện của đền Kasuga Taisha để đến đây luôn có ổn không?」
「Lát nữa mình sẽ quay lại lễ sau nhé, nhất định đó!」
Cứ như kiểu bỏ qua nhiệm vụ chính để làm nhiệm vụ phụ vậy.
Meoto Daikokusha không quá lớn, là một ngôi đền nhỏ nhắn, ấm cúng và mang lại cảm giác yên bình.
Thế nhưng, trái ngược với vẻ ngoài trầm tĩnh, có một thứ nổi bật đến lạ.
「Oa, cái gì thế này, toàn là thẻ ước nguyện hình trái tim!」
Hàng đống thẻ ước nguyện hình trái tim được treo đầy ở đó!
「Mọi người đều cầu chúc vợ chồng hòa thuận, gia đình bình an đấy ạ!」
「Thế mà cũng linh nghiệm thật sao…」
Thấy nhiều thẻ được treo thế này, tự nhiên cảm giác ước nguyện thật sự sẽ thành hiện thực.
「Nào, viết thẻ ước nguyện đi! Để cầu chúc cho vợ chồng em và Rushian luôn hòa thuận!」
「Được thôi… Nhưng Ako này, cậu muốn thần linh phải đảm bảo cả chuyện đó sao…」
「Vậy thì tớ cũng viết một tấm cho Nishimura và Ako vậy.」
「Vậy em cũng thế!」
「Khoan, dừng lại đi! Đừng có chơi trò cộng dồn debuff chứ!」
「Debuff có nghĩa là gì vậy ạ?!」
「À thì, debuff là trạng thái xấu…」
「Không cần Settesan giải thích em cũng biết mà!」
Vừa nói, Ako đã nhanh nhẹn mua ngay thẻ ước nguyện.
「Rushian Rushian, em viết tên Rushian nhé, còn Rushian viết tên em đi ạ!」
「Ừ ừ. Hết bao nhiêu thế?」
Tôi đưa một nửa số tiền, Ako viết 『Rushian và』, còn tôi viết 『Ako và』.
Rồi tôi tự hỏi tiếp theo sẽ viết gì, thì…
「Cầu mong chúng ta mãi mãi hòa thuận bên nhau.」
「…Là một lời ước nghiêm túc thật đấy.」
Nội dung quá đỗi bình thường khiến tôi bối rối.
Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ viết những lời đáng sợ như 『Cầu mong thần linh công nhận chúng con là vợ chồng』 cơ.
「Vì đây là điều em muốn cầu nguyện nhất mà.」
「…Ừm. Đúng rồi.」
Đúng vậy. Tất cả những ước nguyện khác đều từ đó mà ra cả.
Thật tốt vì tôi cũng có thể cầu nguyện bằng cả tấm lòng.
Chúng tôi thành tâm dâng thẻ, cầu mong được phù hộ.
「Chúng ta sẽ mãi mãi hòa thuận nhé.」
「Vâng ạ!」
Hai đứa cùng đặt thẻ ước nguyện lên, thành tâm cầu khấn.
Cầu mong mãi mãi được hạnh phúc bên cô bé này.
「Kết thúc đẹp ghê ha.」
Vừa chụp ảnh chúng tôi, Segawa vừa nói.
「Dù là Ako đi nữa, chắc cũng không dám cầu xin thần linh điều gì kỳ quặc đâu nhỉ.」
「Không không, đây chỉ là tấm thứ nhất thôi ạ.」
—Hả?
「Tấm thứ nhất… là sao?」
「Vâng. Tấm thứ hai em định cầu con đàn cháu đống ạ.」
「Thôi rồi, việc của chúng ta đến đây là hết!」
「Để nó kết thúc ở đây đi! Nhé!」
「Dâng nhiều thẻ quá cũng tốn chỗ mà!」
「Ơ~」
Tôi nắm tay Ako đang bất mãn, vội vã kéo cô ấy rời khỏi khu vực thẻ ước nguyện.
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là bị cầu cả chuyện con đàn cháu đống rồi.
Một vị thần được nhiều người cầu nguyện như thế này, nếu lời ước thành hiện thực thì đúng là đáng sợ thật.
「Nào nào, chuyện đó gác lại đi, chúng ta phải làm Neko Hime Quest nữa chứ.」
「À, đúng rồi nhỉ. Nhiệm vụ là…」
Ako mở phong bì ra, bên trong là một mảnh giấy viết vài dòng ngắn gọn.
●Nhớ cầu duyên tốt cho Sensei giúp miêu nhé 0/1
「…………」
Chúng tôi lặng lẽ di chuyển đến trước đền, bỏ tiền lễ vào.
「Cầu mong Sensei có được duyên tốt…」
「Cầu mong Sensei cũng tìm được người như Rushian…」
「Neko Hime Sensei cố lên!」
「Cố lên, Yui-sensei!」
Chúng tôi thành tâm cầu nguyện.
Tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng kêu “Cảm ơn miêu…” vọng lại từ nơi xa xôi trên bầu trời vậy.
Thế nhưng, ngôi đền này thật yên tĩnh và trang nghiêm, nhưng cũng mang lại cảm giác gần gũi, là một nơi rất đẹp.
Một nơi đẹp là thế… nhưng mà, hoàn toàn không có chút không khí để mà hôn hít gì cả…
Làm sao đây, dù sao thì đây cũng là một điểm hẹn tiềm năng cho ngày đầu tiên mà… À, đúng rồi!
[Nishimura]
Sub Master, Sub Master
Đây chính là lúc cần đến Master đáng tin cậy!
Có cách nào tạo ra không khí lãng mạn không nhỉ!
[Nishimura]
Điểm kiểm tra đầu tiên ngày đầu tiên, có không khí thanh tịnh nhưng không có không khí lãng mạn. Xin lời khuyên.
[Aprikotto]
Yêu cầu đã được chấp thuận. Đưa ra các lựa chọn cho Sub Master.
Ồ, có trả lời ngay lập tức! Đúng là Master có khác!
[Aprikotto]
★Lựa chọn
[Aprikotto]
●Thì thầm lời yêu, mạnh dạn tạo ra không khí
[Aprikotto]
●Tình thế bất khả kháng, tin tưởng vào ngày mai
[Aprikotto]
●Mấy chuyện đó gác lại, tôi đói bụng rồi
「…………」
Nếu là những lựa chọn này… ừm. Đúng rồi.
「Này mọi người, chúng ta đi ăn trưa chứ nhỉ?」
「Vâng ạ! Em đói bụng rồi!」
「Bữa trưa là đến quán cơm niêu phải không? Qua giờ trưa rồi, chắc là vắng khách nhỉ?」
「Phải đi lễ ở đền Kasuga Taisha đã nhé!」
Nếu không có dũng khí để mạnh dạn tạo không khí bằng cách thì thầm lời yêu, thì chỉ đành bỏ cuộc thôi!
Sau bữa trưa.
[Nishimura]
Báo cáo, đã chọn lựa chọn 3
[Aprikotto]
Ừm, phán đoán hợp lý đấy.
[Nishimura]
À, tiện thể thì bữa trưa tớ đã ăn cơm niêu đó.
Tôi thử gửi ảnh cơm niêu, định thử "gây thèm ăn" một chút thì:
[Aprikotto]
Hiện đang ghé thăm câu lạc bộ nấu ăn trước kỳ nghỉ hè
Một bức ảnh của Mizuki và Master được gửi lại, kèm theo một vật thể trông giống như bánh pudding cỡ thùng đựng nước được phủ đầy kem và trái cây.
Ôi chà, ghê thật. Câu lạc bộ nấu ăn đang làm cái quái gì vậy.
「Ghê gớm thật Master… không chịu khuất phục trước trò gây thèm ăn sao…」
「Master sao thế ạ?」
「Này, nhìn cái này đi.」
「Cái bánh pudding lớn thế này là gì vậy ạ!」
Có vẻ như những người ở nhà cũng đang vui vẻ lắm.
†††††††††
「Aizà, chỉ ngồi không thôi mà sao cũng mệt thế này…」
「Em vẫn còn thấy vai hơi đau ạ.」
「Ako, bị đánh nhiều thật mà.」
Sau khi tham quan xong, chúng tôi tập hợp lại, giờ là lúc cho buổi học ngoại khóa.
Để trải nghiệm Phật giáo, chúng tôi đã ngồi thiền. Tôi và Ako đã bị đánh "bốp bốp" lia lịa.
Cha cha, đúng là không tập trung thì bị lộ ngay tắp lự. Chỉ riêng điều đó thôi đã thấy lợi hại thật rồi.
"Mà Ako-chan này, nói là bị đánh chứ cũng chỉ là gậy xốp thôi mà, phải không?"
"Tuy không đau, nhưng cứ bị đánh tới lui hoài nên..."
"Tại cậu cứ lơ nga lơ ngơ ấy chứ còn gì nữa!"
Chính vì bị đánh nhiều lần quá nên về sau Ako đã bị cho qua luôn.
"Tôi cũng bị đánh kha khá đấy chứ."
"Nishimura-kun cũng không tập trung à?"
"Chắc là có tạp niệm gì đó..."
Vì cứ nghĩ vẩn vơ xem mai mốt sẽ tìm cơ hội hôn ở đâu – kiểu vậy ấy mà.
Tạp niệm chồng tạp niệm, bảo sao không bị đánh cho te tua.
"Nhưng mà với game online thì tôi tập trung được nhé."
"Săn quái một hit thì cứ như người vô tâm mà làm được ấy nhỉ."
"Đúng là cảnh giới 'Minh Kính Chỉ Thủy' luôn."
"Không biết có dùng được cái sự tập trung đó vào việc khác không nhỉ?"
"Với bọn mình thì chắc chắn là không thể rồi."
Cứ thế vừa đi vừa trò chuyện được một lúc.
"Mọi người ơi, đến rồi nhé, vất vả rồi!"
Dưới sự dẫn đường của các thầy cô, chúng tôi đến một khu nhà trọ kiểu Nhật truyền thống rộng lớn.
Đã quá! Đúng chất một lữ quán Nhật Bản luôn!
"Đây là nơi chúng ta sẽ nghỉ tối nay. Hoành tráng phải không?"
"Phong cách Nhật Bản ghê!"
"Đây là Yukata chứ không phải đồ ngủ phải không?"
"Chắc vậy, không biết trong phòng có không nhỉ?"
"Trong lữ quán nhớ mặc đồ thể thao nhé? Tuyệt đối đấy!"
"Vâaaaâng!"
Đám con gái đáp lại một cách hời hợt, chẳng có vẻ gì là định nghe lời.
Kiểu này chắc chắn là sẽ không tuân thủ đâu.
"Vậy thì các bạn nam sẽ ở phòng Hiiragi, các bạn nữ ở phòng Fuji nhé. Có cả các bạn lớp khác nữa nên mọi người nhớ hòa đồng với nhau nha!"
"Vâng ạ!"
"Khi nào chuẩn bị xong thì đi tắm ở nhà tắm công cộng ngay. Bảy giờ tối sẽ ăn cơm ở sảnh lớn, đừng ai đến muộn nhé."
"Dạ dạ!"
"...Thôi được rồi, thấy cái vẻ 'cho vào đi thôi' của mấy đứa nên cô sẽ nói đến đây. Nhớ giữ im lặng để không làm phiền các khách khác, vui chơi vui vẻ nhé!"
"Yeaaaa!" – Cả bọn đồng thanh đáp lại, chẳng chút im lặng nào, rồi cùng nhau bước vào lữ quán.
Dù cũng từng đi du lịch với câu lạc bộ vài lần, nhưng hầu hết đều là khách sạn hoặc biệt thự kiểu Tây, lần này được ở kiểu truyền thống Nhật Bản thế này cảm thấy thật mới mẻ.
"Được rồi, đi thôi Takasaki, Matsun!"
"Ờ, nhanh nhanh vứt đồ xuống đi!"
"Má, mồ hôi nhễ nhại luôn rồi! Chắc chắn phải mặc đồ thể thao ngay!"
Vừa tháo giày bước lên, tôi bỗng thấy một bàn tay túm chặt lấy mình từ phía sau.
"Ủa, cái gì vậy!?"
"Rushiaaaaan!"
Thế nào mà Ako, với đôi mắt ngân ngấn nước, đang nắm chặt tay tôi thế này!?
"Ấy, ấy, sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Ư ư... Một chuyến đi chơi tuyệt vời thế này mà phải xa Rushian thì buồn lắm!"
"Buồn cái gì chứ... Chuyện đó thì đương nhiên rồi..."
"Rushian cũng sang phòng bên này ở cùng đi chứ!"
"Cậu này... Nếu chỉ có bọn mình thì còn nói, chứ có cả các bạn lớp khác nữa mà."
"Đúng rồi đó. Đành chịu thôi mà."
"Ư ư ư, Rushian! I'll be back!"
"Đừng có mà quay lại!"
Cậu ấy cũng nên tận hưởng chuyến đi của mình đi chứ.
Tiễn Ako đang bị kéo đi, tôi quay lại nhìn hai cậu bạn đang đợi mình.
"Xin lỗi nhé, đi thôi Takasaki, Matsun!"
"...Này, Nishimura."
"Hả?"
Matsun nói, với đôi mắt trống rỗng đến lạ thường.
"Vừa nãy Segawa có nói là 'Nếu chỉ có bọn mình thì còn nói' phải không?"
"Đúng là có nói."
"Mày có cái vị trí để ngủ chung phòng với ba người đó à?"
"...............Chỉ là nói đùa thôi mà."
Tuyệt nhiên không thể nói rằng mình đã từng ngủ chung phòng với tất cả bọn họ.
Tôi nhẹ nhàng lảng mắt đi để đánh trống lảng, nhưng mà...
"Chuyện đó có chút gì đó bí mật à? Tối nay à? Kể kỹ cho nghe đi?"
"Ngoài ra thì còn gì nữa!"
"Thôi đi mà!"
Dù sao thì, chủ đề này cũng hay đấy chứ. Mấy người bạn quen thuộc thì tốt rồi, nhưng được ở cùng với mấy đứa con trai thế này thì đúng chất chuyến đi học tập trải nghiệm, hay ho đấy chứ.
À, đúng rồi.
[Nishimura]
Vừa đến lữ quán nè.
Tôi gửi ảnh bên ngoài lữ quán cho Hội trưởng, thì...
[Apricot]
Đang sinh hoạt CLB nè.
Ngay lập tức có tin nhắn kèm ảnh trả lời.
Trong ảnh là Mizuki và Mikan đang vui vẻ sinh hoạt câu lạc bộ, ngồi đúng chỗ của bọn tôi.
Nghĩa là cái bánh pudding cỡ bự đó đã ăn hết rồi sao? Nhanh thế!?
Thôi thì, thấy chúng nó vui vẻ là tốt rồi.
"Hay là mua quà cho Mikan nhỉ?"
Nếu giống với của Mizuki thì chắc nó cũng không ghét đâu, có lẽ thế.
"Ngầu quá!"
"Ồ ho, cái gì đây, hoành tráng ghê!"
"Nếu tự bỏ tiền ra ở thì không biết tốn bao nhiêu nhỉ?"
Phòng Hiiragi là một căn phòng kiểu Nhật rất rộng, có thể nhìn ra khu vườn từ cửa sổ, một căn phòng rất đẹp.
"A, lớp Năm đến rồi kìa."
"Chào mọi người!"
Ồ, có vài cậu con trai đã đợi sẵn trong phòng rồi.
Đúng là chung phòng với các lớp khác mà.
"Ơ, Muracchi với Fujinon, Kenta chung phòng à? Gì thế này, toàn là những người bạn cũ!"
Nghe Takasaki nói, tôi chợt nhớ ra.
Ồ, đúng là Murata, Fujino và Kentaro từng học cùng lớp hồi năm nhất mà.
À thì, Murata – Muracchi thì ở câu lạc bộ Manga, vì có cùng chủ đề nên tôi nhớ rất rõ. Cậu ta hay bảo là đi 'thực tế' để chụp ảnh, hôm nay cũng mang theo máy ảnh này.
Fujino – Fujinon thì hình như là về nhà sau giờ học. Nhưng cậu ta hay đến khu game và chơi game đối kháng rất giỏi.
Kentaro... Tên họ là gì nhỉ? Thôi thì Kenta ở câu lạc bộ bơi lội, nhưng lại là kiểu người khá là otaku nên tôi nhớ có nói chuyện về game với cậu ta.
...Sao mà, gần như toàn là những người không thuộc phe 'xã giao giỏi' nhỉ.
Hay là những người chọn du lịch trong nước đều là những người cùng thể loại chăng.
"Cũng lâu rồi nhỉ, từ sau khi chia lại lớp hả?"
"Nishimura-kun thì thường xuyên nghe tin đồn nên không cảm thấy lâu lắm đâu."
"Ý cậu là sao vậy Muracchi?"
Tin đồn về tôi rốt cuộc là cái gì chứ.
"Mà Nishimura này, cái kiểu 'lâu rồi không gặp' ngay lúc này là nguy hiểm đấy, dù nãy giờ vẫn đi cùng nhau mà."
"Trên tàu Shinkansen cũng cứ kè kè bên mấy cô gái suốt mà nhỉ?"
"Bạn gái tôi cứ không có tôi là bất ổn lắm."
Quan trọng là "bất ổn" chứ không phải "lo lắng".
"Ghen tị quá đi..."
"Nói là bạn gái ư? Thì tôi đi cùng với 'vợ' mà."
"Đành chịu thôi!"
"Này, cái hiểu lầm đó đã lan đến mức nào rồi vậy?"
"Thôi được rồi, tối nay chúng ta hãy bàn kỹ xem rốt cuộc đó có phải là hiểu lầm thật không nhé."
Takasaki cười nham hiểm.
Cuối cùng thì tối nay lại là mấy chuyện đó sao.
"Này, hơi đói bụng rồi, trong phòng có gì ăn không?"
"Có bánh Manju nên tôi ăn hết rồi."
"Ơ, không có ư?"
"Thì đã bảo là ăn hết rồi mà."
"Phải chừa lại chứ! Cả phần của bọn tôi nữa!"
Chúng tôi cứ thế mà ồn ào vì những chuyện chẳng đâu vào đâu.
Cái cảm giác hào hứng kiểu du lịch khó hiểu này hay thật. Đúng là nó rồi!
"Giờ tính sao tiếp đây? Ăn cơm à?"
"Trước đó phải tắm chứ."
"À, tắm ha."
"Được dùng nhà tắm công cộng đúng không nhỉ?"
"Nghe nói thời gian này trường mình đã bao trọn nhà tắm rồi."
"Vậy thì đi thôi, tôi mồ hôi nhễ nhại cả rồi đây."
"Ừm, đúng vậy."
"Phải đi thôi..."
"Không, đi thôi chứ?"
Tôi đã nói vậy, nhưng sao chẳng ai nhúc nhích cả.
"...Sao vậy mọi người?"
"À thì, cái này..."
Muracchi khẽ nói.
"Đi tắm ấy... Không lẽ nào, không lẽ nào..."
"...!"
Không khí bỗng chùng xuống, căng thẳng hẳn.
"À, cái 'không lẽ nào' đó là gì vậy nhỉ?"
Kenta nói với giọng điệu giả lả, đều đều.
"Thì đó... Mà thôi."
Phải không? Fujinon nhìn quanh.
"Vì số lượng ít nên thời gian tắm giống nhau đúng không? Nghĩa là..."
"Đừng nói nữa. Tất cả đều hiểu rồi mà?"
Takasaki ngăn Matsun đang định nói.
"Ừ, tôi cũng đã hiểu nhưng vẫn hỏi đó."
"Đúng vậy đó."
"Dù đang nghĩ trong đầu nhưng không nói ra, thế mà Muracchi lại nói mất rồi."
Không khí bỗng chốc trở nên mờ ám.
“Hơn nữa này, đội nội địa, mặt mũi đang chuẩn bị đụng nhau đấy nhé.”
“Đặc biệt là lớp Năm mạnh ghê.”
“À, lớp mình đúng là mạnh thật.”
“…………”
Lớp mình mạnh… nghĩa là, cái chuyện mà bọn này đang âm mưu, chẳng lẽ là…
Tôi nhìn, tất cả cùng nhìn nhau, rồi gần như đồng thanh nói.
“──Đi ngó trộm thôi!”
Quả nhiên là mấy chuyện kiểu này mà, khốn kiếp!
“Trước hết là khả thi hay không đã.”
“Hãy bình tĩnh mà nghĩ xem nào.”
Takasaki mở cuốn giới thiệu nhà nghỉ đặt cạnh khay trà bánh.
Mà Takasaki này, Kaori-chan không sao thật à? Tôi không dám hỏi thẳng vì sợ lại gây chuyện, nhưng…
“Đầu tiên, điều quan trọng là, bồn tắm lộ thiên có tồn tại.”
“Tớ có mang theo máy ảnh kỹ thuật số có khả năng zoom mạnh.”
“Quả nhiên là thành viên CLB truyện tranh, giỏi lắm, Muracchi. Còn giáo viên cần cảnh giác thì sao?”
“Có ba người. Một người ở khu tắm bên này, một người ở khu tắm bên kia, còn một người thì chưa rõ.”
“Đi vào bên trong thì… đương nhiên là không thể rồi phải không?”
Mattsun vừa xoa cái đầu trọc lốc của mình vừa nói.
“Trốn dưới nước thì sao nhỉ? Với dung tích phổi của thành viên đội bơi lội ở đây thì sao, Kenta?”
“Tớ phải lặn sâu đến mức nào đây trời?”
Không được đâu, không được đâu, Kenta xua tay.
“Thế thì nếu làm thì phải từ bên ngoài rồi.”
“Ra ngoài cửa sổ tầng hai, bám vào tường rồi trèo đến đây…”
Muracchi vừa nhìn bản đồ nhà nghỉ, vừa lia lịa viết tuyến đường vào trang trống trong sổ tay du lịch. Cái tài năng vẽ vời của CLB truyện tranh lại được dùng vào việc vô bổ thế này.
“Cái này nguy hiểm quá đi mất? Từ bên ngoài nhìn vào là thấy hết sờ sờ ra đấy.”
“Miễn là không biết ai thì có vấn đề gì đâu.”
Nghe có vẻ nguy hiểm rồi đây.
Nếu chỉ là chuyện muốn ngó trộm thì kiểu gì cũng chỉ là nói đùa, không sao. Nhưng mà đi lại ngoài cửa sổ thì đúng là nguy hiểm thật đấy chứ.
“Ngã cái là bị thương đấy, bỏ đi thôi!”
Nãy giờ tôi cứ lặng lẽ quan sát trong lúc chuẩn bị đồ tắm, nhưng đến giờ thì đúng là không nhịn được mà phải ngăn lại.
Nghe vậy, tất cả những ánh mắt nãy giờ không nhìn tôi, bỗng chốc đổ dồn về phía tôi.
“…Mà sao Nishimura lại bình tĩnh thế?”
“Cứ như thể chuyện của người khác vậy.”
“Đàn ông có vợ là thế đấy.”
Ối giời, quả nhiên mũi dùi lại chĩa vào tôi!
“Mà này, vợ mày bị nhìn trộm có được không đấy?”
“Thậm chí còn là mục tiêu chính đấy nhé.”
“Này, đừng có nhắm vào cô ấy! Như thế là không được đâu!”
Mấy người định làm gì vợ tôi thế hả!
Tuyệt đối không tha thứ đâu!
“Không phải đâu, tôi bình tĩnh là có lý do cả.”
Không phải là tôi không ngại bị nhìn.
Chỉ là tôi không nghĩ là cô ấy sẽ bị nhìn thấy thôi.
“Ako nhà tôi ngay từ đầu đã không phải kiểu người chịu đi tắm chung với người lạ, người không thân thiết đâu.”
“À, đúng là có cái khí chất đấy thật.”
Takasaki, người hiện đang cùng lớp với Ako, gật đầu.
“Thấy chưa? Cái tính người lạ là ngại của con bé, dù cho chỉ có Segawa và mấy đứa kia thì còn tạm, chứ với người của lớp khác thì làm gì có chuyện chịu khoỏa thân ra mà giao tiếp chứ.”
Đặc biệt là bồn tắm lộ thiên ở nơi thoáng đãng như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ chịu vào.
“Hơn nữa còn là tắm quạ… Cô ấy tắm khá nhanh.”
Tóc cô ấy dài như vậy, nếu gội sạch thì cũng tốn thời gian. Nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ nán lại lâu trong nhà tắm công cộng có những cô gái lớp khác không quen biết.
“Thế nên dù có nhìn bồn tắm lộ thiên bao nhiêu đi nữa cũng tuyệt đối không có Ako trong đó đâu, thậm chí là khi các cậu đến nơi thì có khi cô ấy đã ra khỏi bồn rồi ấy chứ.”
Ít nhất thì Ako cũng an toàn.
“Chậc!”
“Ai vừa tặc lưỡi đấy!”
“Thì tại sao chứ! Này!?”
“Đúng không?”
Muracchi và Mattsun vừa nói vừa xoa xoa hai bàn tay vào nhau.
Bỏ cái động tác xoa bóp gì đó bằng hai bàn tay ấy đi!
“Mà này, đằng nào cũng làm thì làm ở chỗ an toàn hơn đi. Gần cái nhà nghỉ này có tòa nhà cao nào không? Từ đó mà nhìn thì ít rủi ro hơn chứ?”
“Ô, Nishimura-kun nói hay đấy chứ!”
“Mày cũng có hứng thú đấy thôi?”
“Không, không phải thế đâu!”
Không, không phải đâu! Còn có cả những người khác ngoài Ako nữa, tôi muốn ngăn lại mà?
Tôi muốn ngăn lại, nhưng chuyện này đằng nào cũng chẳng thực hiện được, nếu để lại bất hòa giữa đám con trai sau này thì cũng phiền phức lắm chứ?
──Với cả, nói thật thì, bàn chuyện xấu xa thế này cũng hơi vui một chút.
Mà chắc là, trước khi thực hiện thì cũng sẽ bị hủy giữa chừng thôi. Bọn tôi cũng đâu có ngu đến mức ấy.
Và đúng lúc đó.
“Này, bọn con trai của lớp Hiiragi!”
Tiếng gõ cửa thô bạo cùng một giọng nói trầm đục vang lên.
Cánh cửa mở toang không đợi câu trả lời.
“Tụi bay vẫn chưa đi tắm à, đang làm gì thế hả?”
Người bước vào là một ông chú to con.
Là cố vấn của CLB bóng chày, giáo viên thể dục mạnh nhất trường tôi.
Thầy Yoshida, giáo viên phụ trách kỷ luật mà không học sinh nào dám chống đối trong trường.
“…Yoshikō, thầy cũng đến à?”
“Trông mặt tao giống đang ở Úc lắm à? Hả?”
“Dạ đúng ạ.”
Mattsun nói với vẻ chán nản. Với Mattsun, thành viên đội bóng chày, đó đúng là cố vấn của cậu ấy.
Tôi có thể cảm nhận được tinh thần của tất cả đang giảm sút. Cứ như thể trạng thái cuồng loạn đã bị giải trừ, bọn họ dần dần trở nên bình tĩnh trở lại.
Dù chưa từng thấy thầy thực sự ra tay, nhưng trước mặt Yoshikō (tên viết tắt của Thầy Yoshida), người được đồn là không ngần ngại dùng nắm đấm trừng phạt học sinh hư, thì việc ngó trộm là không thể rồi.
Tuy có hơi tiếc một chút, nhưng như vậy là tốt rồi, phải không?
“Thế thì… đi thôi…”
“Ừm…”
“Sao lại mất hứng thế, đây là đi tắm suối nước nóng trong chuyến du lịch mà?”
Yoshikō hỏi với vẻ hoài nghi.
“À… nghĩ đến việc con gái cũng tắm cùng giờ thì, chênh lệch quá…”
Ồ, Takasaki viện cớ hay đấy chứ.
Ngôi nhà tắm vốn đã ngột ngạt lại càng thêm phần "nam tính" hơn vì có thầy Yoshida vạm vỡ như con khỉ đột nên lời giải thích của cậu ấy càng thêm thuyết phục.
Nhìn bọn tôi như vậy,
“Hả? Mấy đứa vẫn chưa hiểu gì cả.”
Thầy Yoshida với khuôn mặt rám nắng nở một nụ cười ranh mãnh.
“Tao biết mà, vì đây là nhà nghỉ mà đội nội địa chọn dùng mỗi lần đi mà.”
“Dạ?”
“Nhà tắm công cộng có một khe hở lớn trên trần nhà, và tiếng của khu tắm nữ có thể nghe thấy được đấy.”
Ồ… khe hở à.
…Ấy?
“Hơn nữa, còn nghe rất rõ ràng nữa. Mấy đứa hiểu ý tao chứ?”
Tôi có cảm giác tất cả đều nuốt khan.
“Nghĩa là, tiếng con gái tắm táp giúp nhau…”
“So kích cỡ ngực?”
“Không lẽ cả chuyện xoa bóp nữa!”
Trí tưởng tượng của bọn tôi bay xa.
Thế này thì dù không ngó trộm được, cũng có thu hoạch kha khá rồi!
“Khoan đã, mọi người bình tĩnh lại đi.”
Muracchi giơ lòng bàn tay ra và nói.
“Tớ từng nghe rồi. Con gái khi tắm chung cũng không nói chuyện vui vẻ như vậy đâu. Con trai chỉ là mơ mộng quá nhiều thôi.”
“Thật à?”
“Đàn ông với nhau còn so cơ bắp mà, chắc cũng không phải là không có đâu nhỉ?”
“Mattsun, cái đó chỉ giới hạn trong mấy người ở đội thể thao thôi.”
Thường thì chẳng ai làm thế đâu.
Ể, nhưng mà, hình như Ako và mấy cô bạn cũng từng tắm táp giúp nhau thì phải… Hay đó là trường hợp đặc biệt nhỉ?
Thấy bọn tôi bàn tán, Yoshikō khoanh tay lại và nói.
“Mày biết nhiều đấy, Murata, đúng là như vậy. Con gái với nhau thì làm gì có chuyện nói chuyện gợi cảm.”
“Ế, thế thì vô nghĩa!”
“Quả nhiên!”
“Yoshikō, thầy chỉ làm bọn em hi vọng thôi à?”
Bọn tôi lầm bầm phàn nàn. Nhưng Yoshikō vẫn giữ nguyên thái độ ung dung.
“Hà, thế nên mấy đứa mới là trẻ con đấy.”
Đó mới chính là chuyện chính, thầy hạ giọng.
“Con gái với nhau thì không làm đâu… nhưng với giáo viên thì khác đấy.”
“Giáo viên ạ?”
“Chuyện ngại ngùng khi đối mặt với bạn bè, nhưng với giáo viên thì không sao đúng không? Vậy mấy đứa nghĩ ai sẽ vào nhà tắm nữ để giám sát?”
“Không lẽ nào…”
“Đúng vậy, là Cô Saitō. Một cô giáo trẻ bị ném vào giữa đàn con gái – mấy đứa nghĩ sẽ thế nào?”
“──!!!”
Giờ thì không còn là ảo giác nữa, tất cả mọi người đều nuốt nước bọt ừng ực.
“Cô giáo, da trắng quá…”
“Cô giáo, ngực to quá…”
“Cô giáo, ra dáng người lớn ghê…”
Đám con trai thì thầm to nhỏ.
Trong những buổi trò chuyện về việc ai là người con gái được yêu thích nhất trong hội con gái, tên cô Saitō chẳng bao giờ được nhắc đến. Thế nhưng, cô giáo Saitō lại là một cô giáo xinh đẹp, hiểu tâm lý học sinh, lại còn biết rõ về các game di động đang thịnh hành hay những bộ manga hot.
Chắc chắn là từ tối nay, trong phòng riêng của mỗi cậu học trò, sẽ rộ lên những lời thì thầm: “Cô Saitō cũng được đấy chứ nhỉ?”, “Tao cũng nghĩ vậy từ lâu rồi!”, “Chuẩn không cần chỉnh!”. Chắc chắn là như vậy.
Và bây giờ, cô giáo ấy sẽ bị đám con gái “làm nhục” trong nhà tắm nữ…
Vừa mường tượng đến đó, Yoshikō “BỘP!” một tiếng, vỗ mạnh tay.
“Hiểu chưa! Vậy thì nhanh chóng đi tắm thôi! Một phút chuẩn bị!”
“Rõ!”
“Đừng quên đồ! Với lại, đừng có làm ồn trong nhà tắm để không bỏ lỡ cái gì, nghe chưa!”
“Rõ!”
Cả đám nhanh nhẹn chuẩn bị, rồi bước ra ngoài với tốc độ nhanh như đi bộ thể thao.
Uầy, mọi người nhanh thật.
Rõ ràng mình đã chuẩn bị trước rồi mà, thế mà không hiểu sao lại cứ ngơ ngẩn nhìn theo.
“Sao thế Nishimura! Nhanh lên!”
“À, không, em thấy cô giáo đáng thương quá… là cô Saitō ấy ạ.”
“…À, cố vấn của tụi mày ấy à.”
Chắc là Yoshikō nhận ra đối phương không phải người xa lạ nên giọng điệu có phần hạ xuống.
Cô Saitō mà biết mình bị đem ra làm mồi nhử thì có tức giận không nhỉ… Mà không, chắc cô ấy cũng không giận đến mức đó đâu… Dù sao thì, vẫn thấy cô ấy tội nghiệp.
“À mà chuyện lúc nãy thật đến đâu vậy ạ?”
Thấy mấy thằng con trai khác đi hết, tôi mới rón rén hỏi, Yoshikō gãi gãi đầu sột soạt:
“…Ngoài việc tao đã dặn trước là ‘khi tắm thì phải cẩn thận học sinh’, thì tất cả đều là sự thật.”
“Toàn là sự thật luôn sao ạ?”
“Tao không nói dối học sinh đâu.”
Mặc dù nhìn như khỉ đột nhưng đúng là một quý ông chân thành lạ lùng.
“Cô giáo không sao chứ nhỉ. Em có nên nhắn tin hỏi thăm không ạ?”
Tôi lo lắng hỏi, ông thầy thở dài đánh thượt:
“Này Nishimura, đàn ông có làm gì thì con gái muốn làm gì vẫn sẽ làm thế thôi. Đừng có tự mãn quá.”
“À… đúng là vậy thật ạ…”
Có lẽ là thế thật.
Mình có làm gì cũng không thể ngăn cản đám con gái được.
“Sâu sắc quá thầy ơi.”
“Mày mà không trở thành một người đàn ông sâu sắc và vĩ đại, thì sẽ không nuôi được vợ đâu đấy.”
“Chuyện đó cũng lan truyền trong giới giáo viên sao ạ?”
Tôi thấy hơi rắc rối rồi đây.
Và rồi, trong nhà tắm, tiếng kêu thảm thiết vang vọng:
“Này, mấy đứa, dừng… Nya, nyaaaaaa!”
*** *** ***
“Đúng là một buổi tắm đầy ý nghĩa…”
“‘Nyaa’ là cái gì nhỉ?”
“Cô giáo bị làm gì vậy? Cô giáo bị làm gì vậy?”
“Thật là kích thích trí tưởng tượng.”
Tắm xong, chúng tôi lâng lâng ăn tối, rồi thảnh thơi nằm trong căn phòng đã trải đệm.
Nguyện cầu cho linh hồn của cô giáo đã hy sinh được an nghỉ.
“Yoshikō hóa ra cũng hiểu chuyện ghê.”
“Mà thằng Yoshikō là thằng nghe chăm chú nhất đấy chứ.”
“Đúng rồi.”
“Ông ấy không kết hôn à?”
“Hơn cả chuyện đó, tối nay làm gì đây?”
“Lịch trình chỉ còn mỗi việc đi ngủ thôi.”
Muracchi vừa nói vừa nhìn tờ lịch trình.
“Vậy thì, tạm thời ném gối đi nhỉ?”
Mattsun, thằng đầu trọc, cười tủm tỉm đứng dậy.
Cái loại trò vui chỉ dành cho câu lạc bộ thể thao ấy, không cần đâu.
“Thằng bóng chày kia, nín đi.”
“Mattsun mà ném thì bay cả cửa kính mất.”
“Không biết nhóm Laria giờ đang làm gì nhỉ?”
“Chắc đang ngủ với gấu Koala ấy mà.”
“Chắc lệch múi giờ nên bên đó đang là sáng.”
“Xem lại vĩ độ đi, có mấy khi lệch múi giờ đâu.”
“Kinh độ ấy chứ?”
Chúng tôi lăn lóc trên những tấm đệm đã trải, tiếp tục những câu chuyện vớ vẩn.
Cái không khí lười nhác này, cũng không tệ.
“Có mang gì theo không?”
“Nếu là bài tây thì có.”
“Tôi mang Uno.”
“Bài mạt chược thì sao?”
“Không không, đây là lúc để nói chuyện chứ!”
“Nói gì?”
“Đương nhiên là chuyện tình yêu?”
“Theo cái đà này thì phải là chuyện đen tối chứ?”
Vừa có ai đó nói thế, cả căn phòng bỗng chốc xao động.
“Chuyện đen tối… ư…”
“Đúng là theo đà đó thật.”
“Chuẩn không cần chỉnh nyaa.”
Mấy đứa đang nằm lăn bỗng bật dậy.
Ôi, tiếng kêu của cô giáo đã tạo ra cái bầu không khí này mất rồi.
“Ê, tao chẳng hứng thú gì với mấy chuyện đen tối đâu.”
“Nói thế mà Nishimura ngồi thẳng tắp đấy thôi.”
“Không có hứng thú đâu!”
Và tôi cũng vậy – tôi đâu có ghét cái chủ đề này!
“Không phải là không có hứng thú mà là, với chủ đề này thì…”
“Đầu tiên phải là cái này chứ nhỉ?”
“Đúng rồi.”
Ơ? Rõ ràng tôi định nghe mọi người nói mà, sao tự nhiên ánh mắt lại dồn về phía này?
“Này Nishimura. Đây là câu hỏi đặc biệt trong chuyến dã ngoại ban đêm đấy nhé.”
“Vâng.”
Kenta nghiêm túc, với ánh mắt hơi lờ đờ, nói.
“Tamaki-san… thế nào?”
“Thế nào là thế nào!?”
Cùng với Kenta, những thằng con trai khác cũng ghé sát người về phía trước.
“Thì có chứ!”
“Có nhiều chuyện lắm chứ, vì đã làm rồi mà!”
“Chưa làm gì hết!”
Cái tiền đề gì vậy! Tôi trong sạch đấy nhé!
“Sao lại không?”
“Tamaki-san thì lúc nào cũng kiểu ‘Okieee♥’ mà?”
“Hay là lúc chỉ có hai người thì cô ấy phòng thủ chặt chẽ…?”
“Không thể nào!”
“Khoan đã.”
Muracchi lên tiếng với giọng trầm trọng.
“Tôi biết. Thực ra Tamaki-san là người khá phòng thủ chặt chẽ đấy.”
“Là sao?”
“…Lần này thôi, là đặc biệt đấy.”
Nói rồi, Muracchi lấy từ trong cặp ra một cuốn sổ tay.
Sau đó, “xẹt” một tiếng, xé miếng dán khóa và mở trang ra.
“Chỉ đêm nay thôi, tôi sẽ giải ấn phong ấn. Đây là bảo bối bí mật của tôi… ‘Memo ảnh nhìn trộm quần lót trường Maegasaki’.”
Cái memo quái quỷ gì vậy!?
“Này, cho xem đi, cho xem đi!”
“Thật không? Muracchi viết à?”
“Cho tao vào với!”
Nhìn vào, những dòng chữ như:
●13 tháng 5 – Cô Tanaka lớp 2, màu trắng, một khoảnh khắc khi cúi người, không thấy chi tiết.
●24 tháng 5 – Cô Kuramoto lớp 1, màu xanh, qua khe chân khi ngồi trên bục giảng.
được sắp xếp thành hàng.
“Tôi ghi lại ngày tháng và nội dung những gì đã thấy. Nếu ấn tượng thì có cả phác thảo nữa.”
“Mày bị điên à?”
“Điên đến mức chỉ có thể đánh giá cao thôi.”
Thật kinh khủng, cái này.
Hay đúng hơn, Muracchi mới là người kinh khủng.
“Ngày mai quên đi nhé. Tuyệt đối không được nói cho ai đâu.”
“Muốn nói quá. Nói ra để một năm rưỡi còn lại, Muracchi bị con gái bơ đi.”
“Đừng có làm thế!”
Tuy hoảng hốt, nhưng Muracchi vẫn lật phạch phạch các trang.
“Nhìn cái này thì sẽ thấy, theo dữ liệu năm ngoái, tỉ lệ lộ quần lót của Tamaki-san là bằng không. Người duy nhất có tỉ lệ tương tự là anh Akiyama.”
“Ooooh!”
“Dữ liệu bất ngờ thật!”
“Muracchi đang nhìn gì vợ của tao vậy. Thằng này đúng là đáng xử lý.”
“Tôi không nhìn thấy nên hãy tha thứ cho tôi đi.”
“Ngay từ cái ý định muốn nhìn đã là có tội rồi.”
Đám con trai nào dám nhìn vợ người khác bằng ánh mắt đen tối, không thể tha thứ!
Takasaki ở bên cạnh liếc xéo tôi, nói:
“Hả? Nishimura không nhìn sang đứa con gái khác sao?”
“Trong trường hợp này, tôi sẽ gác chuyện của mình sang một bên!”
“Mày gian xảo thật đấy.”
Thôi gác chuyện đó lại.
Đối với tôi, thì chuyện này tôi đã nhìn quen rồi, đến mức có thể bình luận về thiết kế quần lót của Ako. Nhưng mà, đó là khi chỉ có hai đứa hoặc ở trong phòng câu lạc bộ thôi.
Nói mới để ý, đúng là ở trường Ako không có vẻ gì là xuề xòa đến mức đó.
Có lẽ vì cô ấy không tin tưởng người khác nên rất phòng thủ chặt chẽ chăng.
「Nghĩ lại thì, con bé cứ quấn quýt lấy Nishimura suốt, mà với bọn mình thì chẳng thấy tí nào nhỉ?」
「Nhìn ngoài thì ra vẻ thanh thuần lắm cơ…」
「Chỉ là vẻ bề ngoài thôi.」
Mấy cậu làm ơn đừng có nói vợ người ta không thanh thuần nữa được không? Mà thật ra thì cũng chẳng thanh thuần thật.
「Với cả, Akiyama-san đúng là không nhìn thấy gì thật.」
「Cái này tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Cứ tưởng chỉ mỗi tôi bị cảnh giác thôi chứ.」
「Độ phòng thủ của cậu ấy chắc chắn kinh khủng luôn ấy.」
「Đúng là Nanako-sama có khác.」
「Đúng là Nữ hoàng.」
「Akiyama-san bị gọi bằng biệt danh đó á!?」
Nữ hoàng!? Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó!
「Đừng nói to thế chứ, chỉ trong hội con trai mình thôi mà.」
「Sợ chết khiếp, tuyệt đối không dám nói ra đâu.」
Mà cô ấy chắc cũng chẳng thích bị gọi như thế đâu.
「Nữ hoàng-sama ấy, không phải là đề phòng chặt chẽ, mà cứ có cảm giác như cậu ấy di chuyển một cách vô hình ấy nhỉ?」
「À, đúng rồi đấy. Cái kiểu di chuyển đấy đúng là dân chuyên nghiệp rồi còn gì?」
Dân chuyên nghiệp cái gì không biết.
Mà tôi hiểu ý cậu ấy muốn nói gì, hơi hơi hiểu đấy!
「Mà này, chỉ có Ako và Akiyama-san là không thấy gì, vậy là Segawa thỉnh thoảng có lộ hàng à?」
「Segawa-san thì độ đề phòng hơi lỏng lẻo.」
「Không phải dân chuyên nghiệp rồi.」
「…À thì, đó là nghề phụ mà.」
Đôi khi cô ấy còn chẳng biết mình đang làm nữ sinh cấp 3 kiểu gì nữa.
「Nhưng cứ những lúc như thế lại mặc quần đùi bên trong… khiến người ta kỳ vọng rồi cuối cùng lại chán chường…」
「Thôi bỏ đi!」
「Chẳng biết đọc vị không khí gì cả!」
「Thôi thôi, đừng nói quá thế chứ.」
Mà nói thật, việc cô ấy mặc quần đùi bên trong chẳng qua là do cô ấy thả lỏng thôi mà?
「…Vậy thì? Mấy lời dạo đầu bỏ qua đi, được rồi đấy.」
Takasaki nhoài người về phía tôi, nói.
「Vậy còn cái vụ kia thì sao, độ đề phòng của Tamaki-san ấy?」
「Vẫn cứng rắn lắm à?」
「Khó mà nói 'độ đề phòng' ở đây là ám chỉ điều gì.」
Ừm, nếu nói về khả năng phòng thủ của cô ấy đối với tôi thì…
「Cực kỳ lỏng lẻo, phải không?」
「Lỏng lẻo á!?」
「Không phải lỏng lẻo mà… nói thẳng ra là cô ấy chẳng phòng thủ gì cả…」
「Không phòng thủ luôn!?」
Chắc là không phòng thủ rồi.
Tôi chẳng nhớ mình đã tấn công mà bị cô ấy phòng thủ lần nào cả. Cứ như thể cô ấy chẳng hề phòng ngự vậy.
「Vậy tức là chỉ riêng Nishimura là được ‘tất cả đều ok’ hả…」
「Đáng sợ thật đấy, chuyện đó.」
「Nói thật đi, chỉ là chuyện riêng tư thôi, cậu đã làm đến đâu rồi?」
「Hôn thì có rồi đúng không? Hơn thế thì sao?」
「Ê, tự ý nói ra chuyện đó có được không vậy?」
Kể chuyện hai đứa mà không có sự cho phép của Ako thì hơi kỳ.
「Nói đi chứ! Chuyến dã ngoại của trường đấy!」
「Không nói ở đây thì nói ở đâu chứ?」
「Với lại Tamaki-san chắc chắn kể hết rồi còn gì.」
「Đúng là Ako có vẻ thích kể chuyện thoải mái thật!」
Cả chuyện hôn nhau cũng kể ngay tắp lự mà!
Đúng rồi, kệ đi. Với cái không khí của chuyến đi dã ngoại này nữa.
Với lại, tôi cũng muốn khoe một chút mà!
「Có vẻ như hầu hết mọi chuyện đều đã xảy ra rồi…」
「Ví dụ, ví dụ đi?」
「Chẳng hạn như ngủ chung giường, chuyện đó xảy ra khá thường xuyên.」
「Thật á!?」
「Thế là nhập bọn hoàn toàn rồi còn gì!」
「Thế thực chất là đã ‘làm chuyện đó’ rồi còn gì.」
Đừng có nói "thực chất là làm chuyện đó" chứ!
「Chỉ là ngủ cùng nhau trong lúc vẫn mặc quần áo thôi nhá? Đừng có hiểu lầm đấy.」
「À, ý cậu là về mặt thể xác thì vẫn chưa hả?」
「Vậy cái ‘mặt thể xác’ đó thì sao? Đã nhìn thấy gì chưa?」
「Nhìn… ý là nhìn thấy thì… hầu như là nhìn thấy hết rồi…」
「EEEEEEEEEEH!?」
「Cũng đã tắm chung rồi mà.」
「…Trong tình trạng khỏa thân?」
「Khỏa thân.」
Sau một thoáng im lặng, một tiếng thở dài lớn lấp đầy căn phòng.
「Nói luyên thuyên nãy giờ mà cuối cùng là thế này đấy!」
「Aizzz, Nishimura đúng là kẻ thù mà.」
「Tự nhiên đừng có coi tôi là kẻ thù chứ.」
Vừa nãy còn hớn hở nghe kể cơ mà!
「Hừ, lũ không còn trinh là kẻ thù!」
「Cái… cái… cái… tôi vẫn còn trinh mà!」
「Đứa nào còn trinh mà đã có người yêu rồi thì! Không được gọi là còn trinh đâu!」
Cái lý lẽ quái quỷ gì thế!
Cho tôi tham gia hội với chứ!
「Mà nói thật, đã đến mức đấy rồi mà chưa ‘làm chuyện đó’ thì đúng là thất lễ quá rồi còn gì.」
「Sao không làm luôn đi? Ngay trong phòng tắm ấy.」
「Lần đầu tiên mà lại là ở phòng tắm thì kinh khủng quá, nghĩ theo lẽ thường đi chứ!」
Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi.
「Bởi vì đó là Ako đấy! Cái khoảnh khắc đó nó quan trọng đến mức có thể quyết định cả cuộc đời tôi! Cả lớp, cả trường sẽ biết hết! Rồi từ ngày mai tôi sẽ bị nhìn bằng ánh mắt như thế nào đây chứ!」
Ngay cái khoảnh khắc tôi nói là đã hôn, chuyện đó đã lan truyền rồi! Tương tự như vậy, chuyện đó cũng sẽ lan truyền thôi! Lúc đó thì cái danh hiệu "đã làm chuyện đó" sẽ được xác nhận mất!
Mà những gì tôi nói, thật đáng tiếc là…
「Đấy là một sự hy sinh cần thiết mà.」
「Nếu có cơ hội với Tamaki-san thì chuyện đó là quá đơn giản rồi còn gì? Phải không?」
「Thôi bỏ cái chuyện học bạ đi, dù gì cũng chẳng có sẵn đâu.」
Hoàn toàn không được chấp nhận.
「Mà này, hỏi Takasaki ấy. Cậu ta với Suzutani có rồi đúng không?」
「Ô, đúng rồi đấy!」
「Mày cứ lấp liếm mãi thế làm gì?」
「À, ừm, nói toẹt ra luôn nhỉ? Hôm nay tôi sẽ nói toẹt ra luôn vậy!」
「Khoan đã, đợi tôi ghi chép cái đã.」
「Tuyệt đối đừng ghi chép gì hết!」
Khi đám con trai bắt đầu huyên thuyên, tôi hơi tách ra khỏi vòng tròn ở giữa phòng và tựa vào tường.
Nói đến đây là đủ rồi nhỉ. Phần còn lại thì cứ để tôi nghe thôi, hừ hừ hừ.
「Mà cũng may là có chuyện để nói…」
「Mấy cậu nói chuyện gì đấy?」
「Thì là về Ako với—」
Vừa buột miệng trả lời thì tôi cứng đờ người.
Vừa nãy ai vừa nói chuyện với tôi vậy?
Khẽ liếc sang bên cạnh, tôi thấy một dáng người quen thuộc đến lạ.
「…Ako?」
「Vâng, Rushian.」
Với mái tóc còn hơi ướt, Ako mặc bộ yukata được chuẩn bị sẵn trong phòng, đang ngồi bó gối bên cạnh tôi.
「Cái, cái gì! Sao cậu lại ở đây!? Cậu ở đây từ bao giờ!?」
「Em vừa mới đến thôi ạ~」
Cậu đừng có nói bình thản như thế chứ!?
「Em xem bản đồ thì thấy phòng của Rushian gần hơn em nghĩ nên…」
「Gần hơn cũng không phải lý do để đột nhập vào phòng con trai đâu nhá!?」
Nếu vị trí đảo ngược lại thì đâu có còn là chuyện nhỏ nữa đâu! Đến mức bị đuổi về nhà ấy chứ!
Khi tôi đang ầm ĩ lên như thế,
「Nishimura? Mày nói chuyện với ai thế kiaaaa!? Tamaki-san!?」
「Hả? Hở? Á? Sao cậu ấy lại ở đây!?」
À, Ako bị phát hiện rồi!
Thật ra thì việc cô ấy không bị phát hiện đến tận bây giờ mới là chuyện lạ đấy chứ! Cậu ta là ninja à!
「Nishimura gọi cậu ấy đến à?」
「Không có! Không có gọi!」
「À, à, em làm phiền ạ…」
Dưới ánh mắt đổ dồn của đám con trai, Ako đáp lại bằng một nụ cười xã giao gượng gạo.
Đúng lúc đó, điện thoại trong tay tôi kêu tin nhắn đến.
「…Segawa?」
Nhìn vào màn hình, tên của Segawa hiện lên.
[Akane]
Nishimura, Ako không qua chỗ mày đấy chứ!?
Ồ, đoán hay đấy. Đúng là Segawa có khác.
[Nishimura]
Đến rồi đến rồi. Đuổi về ngay đây.
Ngay khoảnh khắc tôi gõ tin nhắn, cửa phòng bật mở với một tiếng "rầm".
「Đúng là ở đây mà! Ra đây ngay Akoooo!」
「Oaaaaaaaa!?」
「Se, Segawa-san? Đây là phòng con trai mà?」
「Biết rồi! Nhưng con nhỏ ngốc đó ở đây đúng không!」
「Xin lỗi nha~, tụi này đến đón con bé lạc đường này về đây~」
Akiyama-san cũng bước vào theo sau Segawa.
Hai cậu vất vả quá rồi.
「Ako, về phía này này!」
「Bắt được rồi!」
「Hyaaaaaa! Em xin lỗi!」
Ako bị Segawa tóm gọn.
Xin lỗi tức là tự biết mình đã làm chuyện gì đáng sợ rồi đúng không?
「Sao mày lại trốn khỏi phòng hả con bé này?」
「Tại có người lạ mà!」
「Là bạn cùng lớp! Ở phòng bên cạnh! Chứ ai!」
「Giờ thì cả hai đứa đều sang phòng khác chơi rồi, về phòng được rồi đó.」
Akiyama Nana nở nụ cười gượng gạo nhìn Ako đang sụt sịt, rồi quay sang đám con trai đang ngớ người ra, nói:
“Xin lỗi nhé, bọn mình làm ồn quá.”
“Không không, có gì đâu ạ!”
“Đích thân Nanao-sama xuất hiện ư…”
“Đây chính là Nữ hoàng…”
“…Ưm, nghe vậy là biết ngay mấy cậu đang nói chuyện gì rồi.”
Giọng điệu không thay đổi, nhưng tôi hiểu.
Akiyama Nana với giọng nói thoang thoảng sự bực bội tiến lại gần, khẽ đặt tay lên vai tôi.
“Nishimura-kun, cậu đã nói gì thế nhỉ?”
“Tớ á!? Tớ có nói gì đâu!? Tớ vô tội mà!”
Oan ức! Oan ức quá!
Tất cả là do mấy tên kia tự ý nói thôi!
“À, còn nữa, Nishimura bảo không hài lòng khi Segawa mặc quần đùi bên trong đồng phục đúng không?”
“Hả!? Khoan đã, Nishimura!? Mày nói cái quái gì thế!?”
“Thì ra tôi đã bảo là tôi không nói mà!”
Tội trạng cứ thế bị bịa đặt chồng chất lên tôi!
“À, mà nhân tiện, dù sao thì các cậu cũng ở lại đây chơi một lát không?”
Fujinon cất giọng hơi the thé hỏi Ako và mọi người.
“Tamaki-san mà không có Nishimura thì trông lạ lắm.”
“‘Trông lạ lắm’ cái gì mà ‘trông lạ lắm’.”
Tôi nghĩ chắc Ako sẽ về phòng thôi, nhưng…
“Về phòng cũng chẳng có ai, ở lại cũng được.”
“Rushian!”
“Nếu Akane và Ako-chan ở lại thì…”
Ơ, cả ba đều đồng ý sao?
“Tuyệt vời!”
“Ế, làm gì làm gì? Có bài tú lơ khơ này!”
Đám con trai đang hưng phấn vì vận may bất ngờ được nói chuyện với con gái trong phòng của mình vào đêm đi dã ngoại.
Akiyama Nana nở nụ cười rạng rỡ nhìn bọn họ, rồi cất lời:
“Trước đó, ‘Nữ hoàng’ là gì thế?”
“…À!”
Vẻ mặt của đám con trai lập tức cứng đờ.
“Thật sự, không được… Em, em chịu hết nổi rồi… ưm, Aaa! Aaaaaa đau quá! Aaaaa!”
“Shu-chan, cậu phát ra tiếng mà con gái không nên phát ra đấy.”
“Ako thì đừng có nóiiiiiiiii!”
“Được rồi, Akane out!”
Sau một lúc, Ako và mọi người đã ổn định trong phòng.
Hiện tại, “Trò chơi ai la hét khi Akiyama Nana bấm huyệt chân sẽ thua” đang diễn ra.
Đây là một trò chơi hoàn toàn vô lý do sự hưng phấn của chuyến đi dã ngoại tạo ra, nhưng không ngờ lại vui đến thế.
Sao cái người đó lại có thể bấm đúng huyệt đạo trên chân một cách chính xác như vậy nhỉ?
“Hộc… hộc… Sao lại phải làm cái trò vô nghĩa này chứ!”
“Ai cũng nói vậy ngay sau khi bị bấm hết.”
“Tiếp theo là Ako-chan!”
“Hãy dừng cái trò vô nghĩa này lại đi!”
“Không cho cậu thoát đâu!”
“Nanao, mau đến đây!”
“Chặn đường trốn của nó lại!”
“Không chịu đâúuuuu!”
“Này Ako, đừng có lại đây! Đừng có lấy tôi làm lá chắn!”
“Ako-chan xong rồi đến lượt Nishimura-kun nhé?”
“Đùa hả, tớ ghét cái này kinh khủng luôn đó!?”
Đúng lúc tôi đang nghĩ đến việc chạy ra ngoài thì…
Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên khắp phòng.
“Này, quá giờ tắt đèn rồi đấy!”
“Giọng Yoshi-ko!?”
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
“Đi tuần tra!? Đã đến giờ đó rồi ư!?”
“Ối, đã hơn mười một giờ rồi kìa!”
Trong lúc chơi mà thời gian trôi nhanh hơn tôi tưởng! Đã quá giờ tắt đèn rồi!
“Con gái trốn đi! Con trai chui vào chăn!”
“Akane, bên này!”
“Ok!”
Akiyama Nana và Segawa trượt vào tủ quần áo, nơi có sẵn chăn.
“Ako cũng sang bên kia!”
Cùng lúc tôi bảo Ako đang bám lấy tôi, đèn vụt tắt, ngay sau đó, cánh cửa kêu “cạch” một tiếng.
“Không kịp rồi!”
“Thôi rồi!”
“Oáp!?”
Tôi đẩy Ako vào tấm chăn ở trước mặt, rồi bản thân cũng trượt vào đó.
“Ako, bám sát vào để không bị phát hiện!”
“Vâng ạ!”
Ako nằm đè lên người tôi, ôm chặt lấy.
“Này, bọn nhóc! Ngủ hết chưa đấy!?”
Thầy không vào ngay, chắc là chờ bọn tôi giả vờ ngủ. Một lát sau, thầy Yoshi-ko thò mặt vào từ bên ngoài.
“Ngủ rồi ạ.”
“Trả lời cái gì mà trả lời, ngủ cho đàng hoàng vào.”
Thầy vừa nói vừa bước vào.
“Sao Yoshi-ko lại vào trong thế?”
“Kiểm tra xem có mang thứ gì kỳ lạ vào không.”
Không mang thứ gì kỳ lạ, nhưng tôi đang che giấu một cô bé “nguy hiểm” đấy!
Tiếng chiếu kêu kẽo kẹt khi thầy bước đến gần.
“…!”
Tôi cảm nhận được Ako đang ôm chặt lấy mình run rẩy qua lớp áo yukata mỏng manh.
“Nishimura cũng thế, đừng có mở mắt, ngủ cho đàng hoàng vào.”
“Ôi!”
Bị giật mình!
Tôi cứ nghĩ thầy Yoshi-ko đưa tay về phía này, hóa ra thầy chỉ kéo tấm chăn của tôi lên tận đầu.
“………………”
“…(Suỵt.)”
Tôi và Ako trong chăn nhìn nhau.
Ako vẫn nằm trên người tôi, đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu “suỵt”.
Trong ánh sáng yếu ớt, bộ yukata xộc xệch và làn da trắng ngần thấp thoáng hiện ra.
Cảnh tượng này thật sự, rất không tốt cho tim mạch của tôi!
“…Ưm, ừm.”
Trong lúc tôi còn đang đơ người, Ako đã từ từ bò lên gần mặt tôi.
Và thì thầm vào tai:
“…Thầy đi rồi ạ?”
“Hình như vẫn còn ở đây, đừng động đậy.”
Tôi lắc đầu ra hiệu “không được không được”, sau đó Ako khẽ gật đầu rồi nói:
“…Em thấy hồi hộp quá.”
Giọng nói nhỏ bé của Ako làm màng nhĩ tôi rung lên.
Mùi hương của Ako ngọt ngào một cách kỳ lạ, mặc dù chúng tôi đã dùng cùng loại xà phòng của nhà trọ.
Trong tình huống thế này mà đầu óc tôi muốn tan chảy ra.
“Ako, gần quá rồi.”
“Nếu không dính chặt vào thì sẽ bị lộ mất đấy.”
Ako ghé sát người và mặt vào tôi, thì thầm.
Khoảng cách gần đến mức nếu tôi cử động mặt một chút là có thể hôn được.
Hôn… hôn…? Ơ, bây giờ có thể hôn được không nhỉ?
Không, nhưng mà, hôn trong chăn ở phòng con trai trong chuyến dã ngoại thì không phải là kỷ niệm đẹp nhất đâu nhỉ? Chỗ này, chỗ này không được đâu nhỉ?
Tôi cố kìm nén cảm xúc của mình, tự nhủ lòng sẽ không lại gần Ako hơn nữa.
“Rushian…”
“A, Ako? Khoan, không được, gần quá!”
Tôi đã tự nhủ lòng rồi mà Ako lại chủ động tiến lại gần!
Có cả kiểu này nữa ư!?
Khoan đã, mày chủ động định làm thế là không được đâu! Chuyện đó nằm ngoài dự kiến mà!
Không được, đừng có ghé mặt về phía này nữa…
“Akooo? Yoshi-ko về rồi… rồi…”
Tấm chăn bất ngờ bị vén lên, tầm nhìn trở nên sáng rõ.
“…………”
“…………”
Tôi ngước lên, người cứng đờ, còn Ako thì nằm đè lên tôi, định cướp lấy nụ hôn.
Sau khi nhìn chằm chằm vào bọn tôi một lúc, Segawa nhẹ nhàng buông tay ra, nói:
“Cứ từ từ mà tận hưởng nhé.”
“Tận hưởng cái gì mà tận hưởng! Này Ako, không sao rồi, mau ra đi!”
“Ếeeeeee!? Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi mà!?”
“Hay là, lúc nó ngủ, mình lôi nó ra ngoài nhỉ?”
“Tán thành.”
“Không phản đối.”
“Vừa rồi là bất đắc dĩ thôi mà! Để trốn nên mới phải làm thế!”
“Ưm…”
Akiyama Nana nhìn tôi, Ako, Segawa lần lượt, sau đó vỗ tay một cái và nói:
“—Có tội! Nishimura-kun, xử lý bằng hình phạt bấm huyệt chân!”
“Tại sao! Tôi có lỗi gì đâuuuuuuu! Đau quá!”
Trong tiếng la hét như vậy, đêm đầu tiên của chuyến dã ngoại dần buông xuống! Đau quá! Đau thật sự! Không chịu nổi, dừng lại đi màaaaaa!


0 Bình luận