Quyển 15
Chương 1: Bậc thầy hỗ trợ hoàn hảo! Gọi tắt là Sapoma!
0 Bình luận - Độ dài: 21,429 từ - Cập nhật:
Trường cấp ba Maegasaki tuy cái tên nghe có vẻ bình thường, nhưng đây vẫn là một trường tư thục danh giá đấy. Dù đôi khi nhiệt độ điều hòa bị giới hạn, hay khu mua sắm trong trường không được phong phú cho lắm, thì nó vẫn là một ngôi trường tư thục đàng hoàng.
Cũng chính vì vậy mà điểm đến cho chuyến đi dã ngoại cũng được đầu tư kha khá, học sinh có thể chọn giữa trong nước hoặc nước ngoài. Dĩ nhiên, việc quyết định ngay sát chuyến đi là điều không thể.
Trong nước hay nước ngoài? Việc chọn lựa đó đã được đưa ra từ hồi tháng Mười Hai năm lớp một.
◆Shuvain:
Thế nên!
◆Rushian:
Đội Alley Cats năm hai, họp bàn địa điểm du lịch dã ngoại thôi nào!
◆Ako:
Yeay!
◆Sette:
Hoan hô!
◆Aprikotto:
Ừm!
Chúng tôi tập trung tại quán quen, ai nấy đều hừng hực khí thế như thể chuyến dã ngoại sắp đến nơi rồi, rồi cùng nhau giơ cao nắm đấm.
◆Ako:
Tuy em nói đầy năng lượng như vậy, nhưng còn hơn nửa năm nữa chuyến dã ngoại mới diễn ra mà đã phải quyết định điểm đến, không phải hơi quá sức sao ạ?
◆Rushian:
Thậm chí còn chưa biết năm sau mình học lớp nào nữa chứ.
◆Sette:
Đặt phòng khách sạn hay mấy thứ khác chắc là vất vả lắm nhỉ?
◆Aprikotto:
Đúng vậy. Nghe nói không chỉ chỗ ở mà cả phương tiện di chuyển, các tour du lịch, lên kế hoạch cho hoạt động ngoại khóa... dù có hơn nửa năm cũng vẫn rất bận rộn.
◆Ako:
Òa, thầy cô đúng là vất vả ghê ha.
Đâu đó, tôi ngỡ mình nghe thấy tiếng mèo kêu: “Vất vả lắm đó nha!”.
◆Sette:
Này, dù bàn về địa điểm dã ngoại là tốt nhưng mà...
Sette-san vừa nói vừa hiển thị một dấu "mồ hôi hột" to đùng trên đầu.
◆Sette:
Tiền bối cũng tham gia cuộc họp, chẳng lẽ định đi cùng chúng em sao...?
!?
◆Rushian:
Làm gì có! Master năm nay đã đi rồi mà.
◆Shuvain:
Dù có là Master đi chăng nữa...
◆Ako:
Chắc không làm chuyện vô lý thế đâu nhỉ?
Hahahaha.
Sau khi tất cả mọi người tươi cười,
◆Rushian:
Không làm đâu nhỉ?
◆Ako:
Sẽ không làm đâu nhỉ?
◆Shuvain:
Tuyệt đối đừng có làm đấy nhé?!
◆Aprikotto:
Ta đây há nào lại làm cái chuyện trái khoáy không giống ai đó chứ.
Ôi, may quá!
Đúng là ngay cả Master cũng không đến mức chen chân vào chuyến dã ngoại của khóa dưới đâu nhỉ?
◆Aprikotto:
Ta đã liên hệ với giáo viên Saitō-sensei để hỏi xem với tư cách Hội trưởng Hội học sinh có thể đi "thị sát" được không, nhưng tiếc là đã bị từ chối rồi.
◆Rushian:
Thế mà vẫn thử à!
Quả nhiên là vẫn định đi theo mà!
Hơn nữa, còn lấy lý do "thị sát" với tư cách Hội trưởng Hội học sinh, là định tham gia đường đường chính chính luôn sao?!
◆Ako:
Có mỗi tiền bối cứ đi theo một mình công khai thế thì đáng sợ lắm đó ạ!
◆Shuvain:
Mà nói gì thì nói, mùa hè năm sau Master đâu còn là Hội trưởng Hội học sinh nữa đâu nhỉ.
◆Sette:
Chắc thầy cô nghe xong cũng phải giật mình đấy.
◆Aprikotto:
Lúc đầu họ tưởng ta nói đùa, nhưng khi nhận ra ta nghiêm túc, họ đã ngăn cản rất kiên quyết.
Đúng rồi còn gì! Đến cả cô mèo Neko Hime cũng phải bất ngờ đó!
◆Aprikotto:
Thôi gác chuyện đó sang một bên. Ta đã tham gia chuyến dã ngoại năm nay, có thể nói là người có kinh nghiệm. Ta nghĩ có thể đưa ra lời khuyên cho mọi người.
◆Shuvain:
À, cái đó có ích đó. Em học trường công lập đến hết cấp hai, đây là lần đầu tiên được chọn địa điểm dã ngoại đó.
◆Rushian:
Tôi cũng vậy, cũng vậy. Không có lựa chọn nào khác ngoài Hiroshima.
◆Shuvain:
Bên này thì cấp một là Hiroshima, cấp hai là Kyoto, đúng kiểu "kịch bản mẫu" luôn.
◆Sette:
Đúng là cảm giác thế mà.
◆Aprikotto:
Phải rồi, phải rồi. Ta am hiểu các sự kiện của trường lắm, cứ để ta lo liệu là tốt nhất.
Nói rồi, Master đứng dậy, di chuyển đến vị trí giống như chủ tọa, nơi mọi người đều có thể nhìn thấy.
◆Aprikotto:
Địa điểm mà các bạn có thể lựa chọn là trong nước và nước ngoài.
Cụ thể là hai lựa chọn: Úc và vùng Kansai.
Ồ, Úc cơ à!
Là một đất nước nằm ở phía Nam nhỉ?
◆Rushian:
Úc, đúng là nước ngoài thật đó!
◆Shuvain:
Có thể ngắm động vật nữa phải không?
◆Sette:
Mấy con gấu túi Koala với chuột túi Kangaroo nữa! Có được ôm chúng không nhỉ?
◆Ako:
Kangaroo đáng yêu lắm mà nhỉ.
Đáng yêu.
Đáng yêu.
?
Ako lơ lửng dấu hỏi trên đầu,
◆Ako:
Không hiểu sao cứ nhắc đến Kangaroo là em lại liên tưởng đến hình ảnh mấy con đang đánh nhau cấp thấp ấy ạ...
◆Shuvain:
Xung đột chỉ xảy ra giữa những kẻ cùng đẳng cấp mà thôi!
◆Rushian:
Đó là Kangaroo...
Đúng là Kangaroo thật!
Nhưng đó đâu phải là đại diện cho tất cả Kangaroo đâu!
◆Aprikotto:
Ngoài động vật ra, còn có những thành phố hiện đại tuyệt đẹp, văn hóa của thổ dân Úc, và thiên nhiên hoang dã rộng lớn nữa, rất nhiều điểm đáng để tham quan đó.
◆Rushian:
Nghe có vẻ thiên nhiên hùng vĩ thật.
◆Aprikotto:
Còn hơn cả tưởng tượng đó? Ta cũng đã chọn Úc, và ấn tượng về núi Uluru đến giờ vẫn không thể nào quên. Đúng là một khung cảnh có thể thay đổi nhân sinh quan.
Master nói như thể đang nhìn về một nơi xa xăm.
Trong tâm trí anh ấy, dường như cảnh núi Uluru ngày xưa đang hiện về.
Nghe nói có thể thay đổi nhân sinh quan thì tôi cũng tò mò đấy...
◆Rushian:
Nhưng mà, sau chuyến dã ngoại về thì cái tật nạp tiền của Master vẫn không hết nhỉ.
◆Aprikotto:
Hahaha, trước sự vĩ đại của thiên nhiên, tài sản của con người chỉ là vấn đề nhỏ nhặt mà thôi.
◆Shuvain:
Thay đổi nhân sinh quan theo hướng tiêu cực thì làm sao đây, phải đổi lại chứ.
Không biết cái quan điểm nạp tiền của người này có thay đổi được không nữa.
◆Sette:
Nhưng mà, tại sao lại chọn Úc làm điểm đến nhỉ?
◆Aprikotto:
Ở Úc có trường chị em với trường ta đó.
À, ra là vì lý do đó mà chọn Úc.
Khoan đã? Trường chị em ở đó thì có nghĩa là...
◆Rushian:
Chẳng lẽ là định đến thăm trường bên đó sao?
◆Ako:
Có cả mấy buổi học giao lưu nữa không ạ?
?
◆Aprikotto:
Đương nhiên rồi. Các bạn sẽ được trải nghiệm giao lưu văn hóa đó.
◆Ako:
Em dốt tiếng Anh lắm đóooooooooo!
◆Rushian:
Tôi cũng chỉ biết mấy câu tiếng Anh để "cà khịa" thôi.
◆Shuvain:
À, cái đó có thật đó nhỉ.
Vì bị người nước ngoài nói nên toàn học mấy từ kiểu đó thôi.
◆Shuvain:
What the f*ck!
◆Ako:
Holy sh*t!
◆Rushian:
You noob!
◆Aprikotto:
Tuyệt đối không được nói những lời đó ở bên đó đâu đấy!
Master toát mồ hôi lạnh.
“Thôi rồi, có ai dám gây sự ngoài đời đâu mà lo.”
◆Aprikotto:
“Về Úc thì đại khái là vậy. Không quá xa Nhật Bản, múi giờ chênh lệch cũng ít. An ninh tốt, danh lam thắng cảnh nhiều. Có lẽ là một lựa chọn tuyệt vời cho chuyến du lịch nước ngoài đầu tiên.”
◆Shuvain:
“Ra vậy.”
◆Sette:
“Em muốn ôm gấu Koala cơ~”
◆Rushian:
“Giao lưu văn hóa thì chưa biết, chứ riêng núi đá Ayers Rock thì em muốn đi lắm luôn.”
◆Ako:
“Nói đến tuần trăng mật thì phải là ra nước ngoài chứ ạ?”
Chỉ mỗi cô bé này là đi lạc hướng, nhưng cứ kệ cô bé ấy đã.
◆Rushian:
“Thế còn trong nước thì là vùng Kansai đúng không?”
◆Aprikotto:
“Đúng vậy. Sẽ là chuyến tham quan các địa điểm du lịch ở Kansai như Kyoto, Nara, Osaka. Với tư cách là chuyến du lịch học tập thì đây là lựa chọn kinh điển, sự hấp dẫn của nó thì không cần phải bàn cãi nữa.”
Nara với Kyoto đúng là điển hình cho chuyến du lịch học tập mà.
◆Ako:
“Kyoto ấy ạ, em có cảm giác hơi đáng sợ một chút.”
◆Rushian:
“Ý cậu là sao?”
Ơ kìa, Ako có duyên gì với Kyoto à?
◆Ako:
“Em từng nghe tin đồn là nếu được mời ăn cháo trà mà ăn thật thì sẽ bị coi thường!”
◆Rushian:
“Sợ kiểu đấy á!? Đúng là tôi cũng từng nghe chuyện đó rồi! Là cái gì ấy nhỉ, kiểu như bubuzuke ấy!”
◆Shuvain:
“À, nghe nói là người dân Kyoto coi thường hết tất cả những người không phải ở Kyoto, hoặc có sự phân biệt giàu nghèo giữa trung tâm Kyoto và các vùng ngoại ô.”
◆Sette:
“Ngay cả trong thành phố cũng có tin đồn là họ phân cấp tỉ mỉ dựa vào địa chỉ và lịch sử nữa.”
◆Aprikotto:
“Đó, đó chỉ là những lời đồn thổi, lẽ nào lại là sự thật?”
Hội trưởng vừa nói vừa khẽ đổ mồ hôi lạnh.
Phải, phải rồi, lẽ nào lại là thật chứ.
◆Aprikotto:
“Hơn nữa, những kiểu thể hiện đẳng cấp như vậy thì ở đâu cũng có thôi.”
◆Shuvain:
“Đúng là vậy.”
◆Rushian:
“À…”
Trên game online cũng có mà.
◆Ako:
“Trong game online cũng có ạ?”
Có chứ, chắc chắn là có luôn.
Nếu kể ra những kiểu thể hiện đẳng cấp điển hình thì:
◆Rushian:
“Trong game online thì là câu hỏi ‘Game online đầu tiên cậu chơi là gì?’ ấy.”
◆Ako:
“Có ạ, cái đó có luôn!”
◆Shuvain:
“Biết mà, biết mà!”
Shu liên tục hiện dấu hiệu giận dữ trên đầu,
◆Shuvain:
“Cái gì không biết nữa, cái câu hỏi để mấy đứa từng chơi Ultimate Online ra vẻ ấy! Gì cơ? Người chơi lâu đời thì giỏi lắm à!?”
◆Ako:
“Kiểu gì cũng là dân Ragnarok Online phải không? Cảm giác y hệt! Cứ bị dán cái mác khó hiểu đó lên người mãi thôi!”
◆Rushian:
“Nếu nói Argon Senki thì y như rằng sẽ bị bảo ‘À, cái game đấy vẫn còn hoạt động à?’ đấy! Sao mấy game casual lại bị coi thường thế không biết!”
◆Shuvain:
“Nói DraFan 11 thì y như rằng bị coi là kẻ a dua. Cứ thử nghĩ xem có bao nhiêu người chơi chứ!”
◆Aprikotto:
“Không, nhưng mà với những người chơi lâu đời thì có cảm giác tiếc nuối khi không được biết đến thời đại đó…”
◆Rushian:
“Bọn em vui vẻ là được rồi! Nếu thích thế thì sao không quay lại đi!”
◆Sette:
“À ừm, mình nói về địa điểm đi được không? Chuyện đó còn tiếp tục không?”
Không, không sao đâu. Thế là đủ rồi.
◆Aprikotto:
“Nếu có điểm đặc biệt cần nói về chuyến đi trong nước thì đó là thời gian tự do nhiều hơn so với nước ngoài. Dù không thể bỏ mặc học sinh ở nước ngoài, nhưng trong nước thì có vẻ như có thể cho phép một mức độ tự do nhất định.”
◆Shuvain:
“Hừm…”
◆Sette:
“Ừm, đúng là cảm giác như vậy nhỉ.”
Khi nghe đến những địa điểm quen thuộc, phản ứng của mọi người có vẻ hơi nhạt nhẽo.
Nhìn thấy chúng tôi như vậy, Hội trưởng gật gù rồi giang hai tay nói:
◆Aprikotto:
“Thế nên, coi như địa điểm đã được quyết định rồi! Chuyến du lịch học tập của mọi người, địa điểm đương nhiên là!”
◆Rushian:
“Em muốn đi trong nước hơn.”
◆Ako:
“Em không thích đi nước ngoài đâu~”
◆Shuvain:
“Nếu chọn giữa hai cái này thì em muốn đi Kansai.”
◆Sette:
“À, mọi người cũng chọn Kyoto ạ? Em cũng thế!”
Ôi, ý kiến của mọi người đã thống nhất!
Thật ra tôi đã lo lắng không biết liệu mọi người có muốn đi nước ngoài không.
Thật tốt là tất cả đều muốn đi trong nước.
◆Rushian:
“Không phải cãi nhau nữa rồi!”
◆Ako:
“Em nhẹ cả người!”
◆Shuvain:
“Tôi thì đã nghĩ là sẽ thế này mà.”
◆Sette:
“Em đã định nói là đi Úc để cho giống mọi người đấy.”
Trong khi tất cả mọi người đều vui vẻ vì nguyện vọng được như ý, chỉ có một mình Hội trưởng ôm đầu bằng hai tay.
◆Aprikotto:
“Sao lại thế! Sao lại ra nông nỗi này!? Năm nay chín mươi phần trăm học sinh đều chọn Úc mà!”
Bị hỏi tại sao thì…
◆Rushian:
“Em không muốn đến nơi nào không có mạng.”
◆Ako:
“Em sợ nước ngoài lắm.”
◆Aprikotto:
“Cái lũ đàn em yutori (sống trong thời đại áp dụng chính sách giáo dục cắt giảm chương trình để giảm áp lực học tập) không có tinh thần thử thách là thế đấy à?”
Dù có nói thế thì đến một đất nước không nói được ngôn ngữ lại còn không có mạng, chẳng phải mọi người chỉ còn cách chết thôi sao.
◆Shuvain:
“Ngay từ cái việc lên máy bay là đã không được rồi.”
◆Ako:
“Shu-chan, cậu sợ máy bay ạ?”
◆Shuvain:
“Cái phương tiện bay trên trời đó đáng sợ quá đi. Sao nó lại bay được chứ?”
Việc Shuvain không hề tỏ vẻ mạnh mẽ chút nào chứng tỏ cô ấy thực sự sợ hãi.
Nhưng tôi cũng hiểu cảm giác đó. Tôi đã từng đi máy bay khi còn bé, và dù còn nhỏ nhưng tôi đã nghĩ “Cái này mà rơi xuống là chết chắc rồi” rất nhiều.
◆Aprikotto:
“Đợi đã Shuvain. Tỷ lệ tử vong của máy bay còn thấp hơn cả ô tô đấy.”
◆Shuvain:
“Đó không phải vấn đề! Cái việc chết là chết chắc khi rơi xuống ấy, tôi không chịu nổi!”
◆Sette:
“Rơi xuống là hết rồi mà.”
◆Aprikotto:
“Ưm ưm ưm ưm ưm…”
Hội trưởng không thể can thiệp vào sở thích cá nhân, cứ ưm ưm mãi.
Cô ấy đột nhiên quay sang nhìn Sette-san và nói:
◆Aprikotto:
“Cứ cho là ba người này đi. Nhưng Sette không phải là một học sinh cấp ba bình thường, không phải là cô bé cũng mong muốn được ra nước ngoài sao? Thực ra là đang kiềm chế phải không? Cứ thành thật đi không sao đâu?”
◆Sette:
“Tuy trông thế này nhưng em rất có hứng thú với Nara hay Kyoto đấy ạ!”
◆Aprikotto:
“Đúng vậy! Đúng là như vậy!”
Sette-san nở nụ cười rạng rỡ.
Hồi đó tôi cứ nghĩ tại sao cô ấy lại có hứng thú với những nơi cổ kính như vậy, nhưng bây giờ thì tôi chỉ cảm thấy "Đúng là như vậy rồi".
◆Rushian:
“Thế thì tất cả cùng nộp đơn chọn đi trong nước nhé.”
◆Shuvain:
“Thế thì dù khác lớp cũng có thể đi cùng nhau rồi.”
◆Ako:
“Vui quá đi mất!”
◆Aprikotto:
“Kinh nghiệm của tôi…”
“Lời khuyên của tôi…”
◆Sette:
“Ơ, em sẽ mua quà về cho mọi người nhé? Nhé?”
Thế là, chúng tôi tất cả đều chọn tour đi trong nước, tức là Kyoto và Osaka. Ấy thế mà…
Kết quả là, trước chuyến du lịch học tập, mọi chuyện lại thành ra thế này:
“Hả? Nishimura, mày chọn đi trong nước á!?”
“Không phải Úc á!? Vô lý!”
“Ối giời ơi!? Akane, không phải Úc á!? Em định đi cùng nhóm với cậu mà!”
“Nanako-chan không đến à!? Thế nhóm làm sao đây!?”
“Khoan đã, chưa nghe gì hết trơn!”
Cuộc họp phân chia nhóm du lịch học tập của lớp Hai năm, kéo dài hai tiếng đồng hồ, đã bắt đầu một cách tệ hại như vậy.
Tôi thì bị kéo vào nhóm, mấy đứa con trai cố gắng sắp xếp để được chung đội với Ako, Segawa và Akiyama. Còn mấy đứa con gái, vốn định về chung nhóm với Segawa và Akiyama – những người thường đứng ra lo liệu mọi việc trong nhóm – thì giờ mọi dự định đã tan tành như tương bọt.
“Ấy, nhờ cậu mua hộ quà Úc nhé!”
“Tớ sợ đi máy bay lắm, nên chọn đi trong nước thôi.”
“Xin lỗi nha, tớ chọn từ trước khi vào lớp này rồi, nên ngại không nói được…”
“Mấy người tưởng điểm đến của chúng ta là nước ngoài từ khi nào thế… Hứ hứ hứ!”
Hứ hứ hứ cái nỗi gì!
Rời khỏi đám bạn chọn đi nước ngoài, tôi cùng Ako và mọi người tập trung ở phía trước lớp học.
“Đúng như dự đoán, ít người thật!”
“Bình thường ai chẳng chọn đi Úc. Chắc chỉ có hội mình là kéo nhau sang đây thôi.”
“Tự dưng thấy hơi có lỗi sao ấy…”
“Cứ coi như là sự hy sinh cần thiết đi.”
“Đúng là thiệt hại phụ, nhỉ!”
Rồi rồi, phụ, phụ hết.
Ngoài ra, những người khác chọn đi trong nước là, ừm…
“Nishimura cũng đi trong nước à! Xin chiếu cố nha!”
…là Takasaki, thằng này hơi bị lằng nhằng.
“Nishimura cũng sang đây hả? Thôi, tại Mattsun với tao có giải đấu nên sợ gặp sự cố ấy mà.”
…và Mattsun, thằng đầu đinh tóc húi cua, thành viên đội bóng chày.
May quá, không có mấy đứa bạn xấu tính nào ở đây cả, an toàn, an toàn.
“Kaori cũng đi Osaka luôn hả?”
“Ừm, tớ với Sakura bàn nhau chọn sang đây…”
“Kaori là vì được đi cùng Takasaki thôi chứ gì?”
Là Kaori, bạn gái của Takasaki – còn một người nữa thì xin lỗi, tôi không biết. Một cô gái nào đó.
“Vậy là nhóm đi trong nước sẽ có tám người: Akiyama, Otoda, Suzutani, Segawa, Takasaki, Tamaki, Nishimura và Matsumura nhé.”
Tám người đi trong nước, còn lại hơn hai mươi người đi Úc à. Đúng là nước ngoài vẫn hút khách hơn.
Nhưng mà, tôi nói thật, mấy chỗ không có mạng thì chịu không nổi đâu!
“Thế thì, các em sẽ chia thành nhóm bốn người, có cả nam lẫn nữ. Nhưng mà có ba bạn nam và năm bạn nữ lận…”
Cô giáo vừa nhìn vào tờ giấy trên tay vừa suy nghĩ một lúc, rồi nói:
“Vậy Nishimura cứ ở nhóm chỉ có mình em là nam, được không?”
“Không có lựa chọn nào khác sao ạ?!”
Nhóm của tôi lại chỉ có một mình con trai thôi ư!
“Biết trước rồi còn gì. Nishimura với Ako thành một cặp, còn tớ với Nanako chung nhóm.”
“Nhóm đó cho em vào với được không ạ? Em không làm phiền đâu nhỉ? Được mà phải không ạ?!”
“Rồi rồi, không sao đâu. Ako cứ ở nhóm của bọn tớ đi.”
Trước sự nài nỉ thảm thiết của Ako, Segawa có vẻ hơi mệt mỏi.
“A, được mời vào nhóm có Rushian và các bạn khác nữa! Đây là kỳ tích sao?!”
“Sao Ako lại phải lo lắng đến thế chứ…”
“Tuần trước nó hỏi tớ đến hai mươi lần ‘Chuyến đi thực tế mình cùng nhóm nhé?!’ rồi đấy… Phát mệt với nó luôn rồi…”
“Tại em lo mà! Được tự do lập nhóm với người mình thích, lại còn là chuyến đi thực tế nữa chứ! Có xác nhận bao nhiêu cũng không đủ!”
“Tớ hiểu cảm giác của cậu mà.”
Đúng là Ako, người mà luôn ghét cay ghét đắng mấy trò “tụ hai người một cặp”…
“Vậy thì nhóm đi trong nước sẽ là Nishimura và Tamaki, Akiyama và Segawa một nhóm. Còn Takasaki, Matsumura, Suzutani và Otoda một nhóm, được không?”
Cô giáo vừa nói vừa ghi tên thành viên lên bảng kẹp giấy.
À thì, nếu được chung nhóm với bốn người như mọi khi thì cũng được thôi.
Tôi liếc nhìn sang những người khác, tự hỏi liệu có ổn không thì thấy:
“Chia nhóm hợp lý mà, đúng không? Đâu thể để Kaori và Takasaki khác nhóm được.”
“Có Sakura, có Takasaki, lại cả Kaori nữa, nhóm này đỉnh nhất rồi còn gì?”
“Này, hai cậu đừng trêu nữa mà!”
“Gì, tôi là đồ thêm thắt à? Như thế là quá đáng đấy nhá?”
“Mattsun cũng quan trọng mà! Đúng không?”
“Sakura hiểu chuyện ghê!”
Nhóm bên này cũng có vẻ thân thiết, vậy là ổn rồi.
“À còn phòng ở nhà trọ thì, nam sinh lớp ba và lớp bốn sẽ ở chung. Nữ sinh thì sẽ ở chung với lớp ba.”
“Sẽ ở chung với người lạ sao…”
“Có bọn tớ ở cùng mà.”
“Đúng rồi, không sao đâu mà.”
Tôi nhìn Segawa và Akiyama đang kẹp Ako ở giữa, rồi chợt liếc sang bên cạnh.
“…………”
“……………”
Ở đó, Takasaki và Mattsun đang nhìn chằm chằm, với vẻ mặt như đang chiêm ngưỡng một thứ gì đó vô cùng đẹp đẽ.
Chắc tôi cũng đang có vẻ mặt y chang họ.
Tôi vô thức giơ ngón cái tay phải lên.
“………… (Chụp)”
“… (Chụp)”
Họ cũng giơ ngón cái lên đáp lại, với nụ cười rạng rỡ.
Ba người chúng tôi cùng chung một cảm xúc.
Du lịch nước ngoài gì chứ. Chuyện đó chẳng đáng kể gì.
Chính chúng tôi mới là người chiến thắng.
“Còn lại tất cả các em đều đi Úc, giờ thì bắt đầu chia nhóm nhé.”
“Cô ơi! Em cũng muốn đi trong nước!”
“Hủy chuyến Úc đi!”
“Giờ thì không được đâu! Nhanh lên, nếu không chia nhóm thì cô sẽ tự quyết định đấy!”
“Ê ê!” – Giọng bất mãn (chủ yếu từ các bạn nữ) vang lên, cô giáo thở dài.
“…Tôi cũng đã đoán trước sẽ thế này rồi, meow…”
†††††††††
“Không ngờ lại không ầm ĩ nhiều đến thế, meow.”
“Chia nhóm mất hai tiếng là xong mà.”
“Đáng lẽ chỉ mất chưa đến một tiếng thôi mới đúng, meow…”
“Ơ, cô giáo vất vả rồi ạ.”
Tan học.
Trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, chúng tôi cùng nhau an ủi cô giáo đang úp mặt vào bàn phím với vẻ mặt như chết rồi.
Ban đầu, khi Ako và mọi người quyết định đi trong nước thì cũng có chút xáo động, nhưng vì tôi cũng chỉ là phần thêm vào thôi, với lại Ako và các bạn vốn đã định chung nhóm ba người nên việc chia nhóm cũng kết thúc mà không quá nhiều rắc rối.
Mặc dù vậy, cũng mất đúng hai tiếng đồng hồ.
“Nhóm của các em có nhiều thời gian tự do, nên hãy lên kế hoạch thật kỹ lưỡng trước buổi sinh hoạt lớp tiếp theo nhé.”
Cô giáo ngẩng đầu nhìn chúng tôi.
Đúng rồi, mình cũng phải suy nghĩ kỹ địa điểm muốn đến.
“Đi Osaka thì nhất định phải đến USO!”
“Chỗ đó không thể bỏ qua rồi! Cả takoyaki, okonomiyaki nữa…”
“Tớ thì muốn đi viếng Fushimi Inari.”
“Mình cũng sẽ đến Nara đúng không? Nhất định phải đến Mioto Daikokusha đấy!”
“Gì vậy?! Chỗ nào thế?!”
Meoto?! Mioto Daikokusha?!
Thật sự có một nơi như vậy tồn tại, mà lại hợp ý Ako nữa sao?!
“Nhất định, nhất định phải đi!” – Ako hừng hực khí thế nói, Akiyama hơi nghiêng đầu:
“Ờm, hình như ở Kasuga Taisha thì phải?”
“Đúng vậy! Nơi đó thờ thần tình duyên, cầu được phước lành về tình cảm vợ chồng hòa thuận! Gia đình an toàn nữa!”
Không đi thì phí! – Ako phấn khích ra mặt.
Sao cô ấy lại biết những nơi như vậy chứ. Mà thật sự có tồn tại sao. Nara thật đáng sợ.
“Vậy Kasuga Taisha quyết định là sẽ đi… USO và Fushimi Inari nữa…
“Với cả ăn uống đường phố nữa!”
Những địa điểm tham quan dự kiến được ghi lên bảng trắng.
Chỉ nhìn thôi đã thấy phấn khích rồi.
“À, với lại em muốn đi Hồ Biwa nữa ạ!”
Ơ, Hồ Biwa?
Đúng là địa điểm du lịch là vùng Kansai thật, nhưng mà Hồ Biwa có trong danh sách đề cử sao?
“Hồ Biwa là ở Shiga mà? Đi được không đấy?”
“Từ ga Kyoto đi tàu điện chỉ mất khoảng mười phút thôi ạ!”
“Gần thế! Vậy thì không sao rồi…”
Ồ, hóa ra nó ở gần thế à. Tôi không biết đấy.
「Nhưng mà Ako này, sao tự nhiên lại muốn đến hồ Biwa nữa vậy?」
「Thật ra, cái cầu cảng ở hồ Powarin ấy, hình như là lấy mẫu từ một trong các cầu cảng ở hồ Biwa đó.」
「Ồ, vậy là đi 'hành hương thánh địa' à?」
「Hồ Powarin là nơi em đã cầu hôn Rushian đó!」
Ako đặt hai tay lên má, uốn éo người lên "Kyahhh!".
À, đúng là có chuyện đó thật nhỉ.
Thì ra cái cầu cảng đó lại dùng thiết kế của cầu cảng hồ Biwa.
「Cái lần Ako-chan cầu hôn ấy, không phải là ở bãi biển nơi giờ đã xây nhà rồi sao?」
「À, đó là nơi anh ấy đồng ý thôi ạ. Em cũng từng cầu hôn ở cầu cảng hồ Powarin nữa mà.」
「Cầu hôn bao nhiêu lần vậy...?」
「Bị từ chối mãi thì biết làm sao bây giờ chứ!」
「Anh xin lỗi mà!」
Lúc đó thì anh vẫn còn ám ảnh tâm lý chưa dứt ra được!
Nghĩ lại bản thân hồi đó, anh thật sự không thể tin được là mình lại có được ngày hôm nay, với một cô gái trong game – đặc biệt là cô gái đó lại thích mình. Hoàn toàn không ngờ tới.
「Vậy thì nếu có thời gian, chúng ta sẽ đi hồ Biwa. Phải nghĩ tuyến đường cái đã.」
「Đâu phải chỗ nào cũng đi được đâu, phải lên lịch trình thong thả thôi chứ hả?」
「Biết rồi mà Sensei, đừng lo lắng quá.」
Chẳng biết Segawa có thực sự hiểu không, nhưng cô nàng đã viết lên bảng trắng dòng chữ 『Kushikatsu *Thử chấm hai lần』. Cô nàng thế nào cũng bị mắng cho mà xem, đừng có thử, nhất quyết đừng thử đấy nhé.
「Mọi người vui vẻ là tốt rồi, nhưng mà... tôi cũng... đã đến nước này thì chỉ có cách lén lút đi thôi...」
「Không được đâu. Tôi không muốn nhìn thấy Master bị lôi xuống xe buýt trước mặt mọi người đâu đấy.」
Vừa ngăn cản, tôi vừa lại gần Master, thì thầm.
「Này Master.」
「? Chuyện gì?」
Hình như đoán được tâm trạng của tôi, Master cũng đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ. Tôi khẽ cúi đầu.
「Tôi có chút chuyện muốn nhờ vả... Sau buổi sinh hoạt câu lạc bộ, anh có thể dành chút thời gian cho tôi được không?」
「Nhờ vả ư!?」
Master mắt sáng lên, thì thầm với một âm lượng bất thường.
「Bất cứ chuyện gì, cứ giao cho ta!」
Sau buổi sinh hoạt câu lạc bộ, khi hầu hết mọi người đã rời đi sau khi bàn bạc về chuyến dã ngoại.
Chỉ còn tôi và Master ở lại trong phòng câu lạc bộ vắng vẻ.
「Cậu Akko không sao chứ?」
「Vâng, hôm nay tôi đã bảo cô ấy về trước rồi.」
Chuyện lần này, tuyệt đối không thể để Ako nghe thấy.
「Chuyện không thể nói với bạn gái sao... Vậy thì, cứ yên tâm mà nói với ta.」
Ngồi trên ghế, Master đổ người về phía trước, nhìn thẳng vào tôi.
「Nào, rốt cuộc là cậu muốn bàn chuyện gì với ta?」
「Thật ra thì──」
Ôi, khó nói quá! Không muốn nhờ vả chút nào hết! Nhưng một mình thì cảm thấy không thể làm được!
Tôi hít một hơi thật sâu, dồn hết sự ngượng ngùng sang sự tin tưởng dành cho Master trước mặt, rồi nói.
「Trong chuyến dã ngoại, tôi muốn hôn Ako một nụ hôn đầu tiên!」
「…………」
──Ơ?
Không thấy Master đáp lại, chỉ nghe tiếng cọt kẹt, anh ấy đã thẳng người dậy.
Sau đó, Master tựa lưng vào ghế, từ từ nhắm mắt lại.
Ơ? Không nghe rõ sao?
「Có cần tôi nói lại không? Thật ra thì tôi, trong chuyến dã ngoại...」
「Không. Không sao cả. Ta nghe rõ rồi.」
Master ngắt lời ngắn gọn, cứ như đang nhai nát thứ gì đó vậy.
「Gì vậy, tôi cứ tưởng anh không hiểu nên hơi lo đó.」
「Chỉ là quá bất ngờ nên ta mất lời thôi.」
Master khẽ lắc đầu làm mái tóc đen lay động, rồi xoa thái dương như thể đang bị đau đầu.
「Nói sao nhỉ, ta nhớ là khoảng một năm trước cũng từng nhận được lời khuyên tương tự.」
「À, tôi đã nói là muốn tỏ tình với Ako mà.」
Chuyện đó hẳn là đúng một năm trước.
Ngay sau khi được khuyên thì tôi đã tỏ tình và thất bại thảm hại... Ừm, thôi đừng nhớ lại nữa, có điềm xấu.
「Một năm sau lại nhờ vả chuyện nụ hôn đầu tiên, tôi tự thấy mình cũng chậm chạp thật đấy. Khác xa với mấy vụ 'yêu nhau là cưới liền' nhỉ.」
「Có vẻ như tuy phương hướng hơi lệch lạc, nhưng mọi chuyện đã tiến triển khá nhiều rồi đấy chứ.」
Thôi bỏ qua chuyện đó, Master quay lại vấn đề chính và nói:
「Ta là chủ nhiệm câu lạc bộ, là Guild Master, và cũng là bạn của cậu. Nếu cậu gặp khó khăn, ta muốn giúp đỡ hết sức có thể.」
「Tôi rất biết ơn.」
「Với điều kiện đó, ta phải nói rằng...」
Master cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn tôi, nói bằng một giọng không cảm xúc:
「Nếu muốn hôn thì cứ tự nhiên mà hôn chứ sao.」
「Cái kết luận đó hơi lạnh lùng không hả?!」
Tôi đã cố nén sự xấu hổ, lấy hết dũng khí để nhờ vả vậy mà!
「Thế cậu muốn ta trả lời thế nào đây?!」
「Thì kiểu như, đưa ra lời khuyên ấy!」
「Năm ngoái, cách suy nghĩ của cậu Ako hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta, nhưng lần này ta sẽ tự tin mà nói! Dù sao thì cậu ấy cũng sẽ không từ chối, nói đúng hơn là đang mong chờ đó, nên cứ làm khi nào cậu muốn đi!」
Master hướng ngón tay về phía tôi – cụ thể là hướng vào miệng tôi – và nói:
「Mà cô ấy đã hôn cậu rồi còn gì!」
「Ặc!」
Đúng là như vậy thật.
Tôi cũng nghĩ rằng mình sẽ không bị từ chối đâu.
「Nói đúng hơn, nụ hôn đầu tiên đã kết thúc rồi không phải sao?」
Nói thế thì tôi biết làm sao đây.
「Ako thì nói vậy, nhưng tôi lúc đó ngủ nên không nhớ gì cả, vả lại cũng không biết có thật hay không nữa!」
「Với tính cách của cô ấy, những chuyện như thế này sẽ không nói dối đâu.」
「Tôi cũng nghĩ vậy nhưng mà—!」
Nhưng mà, nhưng mà chứ!
Một bên không nhớ gì cả trong khi bên kia thì nhớ rõ mồn một, như thế thì không công bằng chút nào!
「Thật bất công! Tôi không chấp nhận đâu!」
Nói ra thì hơi quá, nhưng tôi có quyền nổi giận đấy!
Nếu mà đổi ngược giới tính thì đây rõ ràng là một hành vi có vấn đề đấy!
「Dù cậu không chấp nhận thì... Vậy, cậu muốn làm gì?」
Master nhìn tôi đang giận dữ, vẻ mặt có chút lo lắng, chọn lời mà hỏi.
Muốn làm gì ấy hả, tất nhiên là đã quyết định rồi.
「Tôi muốn làm lại!」
Tôi đập tay vào bảng trắng chi chít lịch trình chuyến dã ngoại, nói:
「Trong chuyến dã ngoại, ở một nơi tuyệt vời nhất, với không khí hoàn hảo nhất, tôi sẽ hôn em ấy. Và sau đó, tôi sẽ thuyết phục Ako rằng đó mới là nụ hôn đầu tiên thật sự, chứ không phải nụ hôn mà em ấy đã tùy tiện làm khi tôi đang ngủ! Đúng vậy, làm lại nụ hôn đầu tiên!」
Đó chính là tham vọng của tôi!
Tôi sẽ dùng một quy trình chính thức, đàng hoàng để ghi đè lên hành động đơn phương của Ako.
Để làm được điều đó, chuyến dã ngoại chính là địa điểm lý tưởng nhất.
Chỉ cần nói "Nụ hôn đầu tiên của tôi là trong chuyến dã ngoại" thôi, là đủ để trở thành kỷ niệm đáng nhớ cả đời rồi.
「...Làm lại nụ hôn đầu tiên, hả. Ra là chuyện như vậy.」
Từ vẻ mặt lo lắng, Master bỗng trở nên đầy hứng thú.
「Ta cứ lo là cậu sẽ chỉ trích hành vi đơn phương của cậu Ako, nhưng hóa ra lại là ý tưởng dùng những kỷ niệm lớn hơn để ghi đè lên sao. Khá thú vị đấy chứ.」
「Đúng không? Khi thuyết phục Ako, không thể dùng lý lẽ để tấn công, mà phải thỏa hiệp bằng những lợi ích lớn hơn thì mới đúng.」
「Đúng là cách công thủ của một cặp vợ chồng lão luyện.」
Chúng tôi vẫn chưa kết hôn mà.
「Tuy nhiên, Rushian à, có ổn không? Ta cứ nghĩ rằng cậu không muốn tiến xa hơn khi mối quan hệ giữa hai người chưa rõ ràng mà.」
「Không sao đâu. Bọn tôi đang hẹn hò mà.」
「Vậy sao? Cậu đã thuyết phục cậu Ako từ lúc nào vậy?」
「Ako có chấp nhận đâu?」
「...Gì cơ?」
Không, chỉ là lý lẽ đơn giản thôi mà.
「Dù Ako có phủ nhận bao nhiêu lần đi nữa, thì em ấy vẫn nói 'Chúng ta là vợ chồng', 'Là vợ của anh', 'Chúng ta đã kết hôn rồi' đúng không?」
「Đúng vậy, cô ấy có nói thế.」
「Thế thì tôi cũng có quyền tự ý nói rằng 'Ako và tôi là người yêu', 'Chúng tôi đang hẹn hò', 'Em ấy là bạn gái của tôi' đúng không!」
「Lại nói những lời vô lý rồi...」
「Biết làm sao được! Tôi cũng đã đến giới hạn chịu đựng rồi!」
Kể từ khi Ako tuyên bố "Em đã hôn rồi! Em đã hôn Rushian rồi đó!", cô ấy cứ thế mà xông tới, hệt như vừa vượt qua một rào cản nào đó vậy, chủ động và bạo dạn hơn hẳn!
Nắm tay này, ôm ấp này, thậm chí là hôn nhau nữa chứ – cái kiểu cứ phải kìm nén chỉ vì "chỉ là bạn bè" thì tôi chịu hết nổi rồi! Tôi còn muốn làm nhiều điều nữa cơ!
"Tôi chẳng muốn chịu đựng nữa, chỉ muốn thân mật với em thôi. Có sao đâu, tôi thích Ako mà. Ako cũng thích tôi. Thế thì coi như chúng ta là người yêu của nhau, ổn rồi chứ?"
"Nếu Rushian đã nói vậy thì tôi cũng không bận tâm đâu nhưng…"
"Không ổn tí nào cả."
Nếu cứ lún sâu hơn nữa vào Ako, cái "phép thuật" tên là độ thiện cảm trong game mà tan biến, lỡ cô ấy ghét mình thì chắc tôi chết mất.
"Thế nhưng, nếu cứ tiếp tục chịu đựng thì ngược lại tôi cũng sắp chết rồi. Nếu coi đây là chuyện mà các cặp đôi học sinh trung học vẫn thường làm thì chắc là ổn nhỉ?"
"Sao mà nói được nhỉ, xem ra cậu cũng đang ở giới hạn của mình rồi…"
"Tôi nghĩ mình đã nhịn giỏi lắm rồi đấy."
Ít nhất thì cũng không muốn làm mấy chuyện bị coi là "thẳng tiến" ngay được.
"Tóm lại là, Ako là bạn gái của tôi. Là người yêu. Dù bản thân cô ấy có nói gì đi nữa thì tôi vẫn kiên quyết khẳng định chúng tôi đang hẹn hò. Thế nên, tôi sẽ hôn!"
"Một bước sai lầm là thành vụ quấy rối ngay đấy…"
"Tôi tin Ako sẽ không coi tôi là kẻ quấy rối đâu."
Mà để có được cái niềm tin đó, tôi cũng mất kha khá thời gian đấy.
"À mà, đối với Ako-kun, việc gắn kết tình cảm với Rushian hẳn cũng là điều mà em ấy mong muốn. Vậy thì tôi cũng không tiếc công giúp đỡ đâu. Chúng ta hãy cùng dốc hết trí lực để Rushian và Ako-kun có được nụ hôn đầu lý tưởng nhất nhé!"
"Đúng là Master có khác! Đáng tin cậy thật!"
"Ha ha ha, cứ giao phó cho tôi."
Tiền bối Goshōin đáng tin cậy ưỡn ngực ra vẻ đắc ý, rồi nói:
"Nhưng nếu là vấn đề tình yêu đôi lứa thì Shuvain và Sette chẳng phải thích hợp hơn sao? Hơn nữa, tôi đâu có đi cùng chuyến du lịch trường đâu?"
À, chuyện đó thì đơn giản thôi.
"Ngược lại đó, ngược lại. Nếu hỏi hai người đó thì thể nào họ cũng mò đến xem cho bằng được. Tình cảnh đó thì hôn hít gì nổi. Master không đi du lịch trường nên tôi mới dám nói chuyện này đấy."
"À ra vậy, thể diện trước mặt bạn bè đúng là một thử thách khó nhằn nhỉ."
"Không phải là tuyệt đối không được, nhưng nếu có thể tránh thì vẫn muốn tránh."
Dù chuyện đó có thể thành một kỷ niệm, nhưng nỗi xấu hổ còn lớn hơn nhiều.
"Chắc là cần phải xem xét kỹ các điều kiện nhỏ nhặt rồi. Hơn nữa, lộ trình hoạt động theo nhóm cũng là một vấn đề. Hãy thu thập thông tin và chúng ta sẽ lại họp bàn vào một ngày khác nhé."
"Vâng, nhờ Master giúp đỡ ạ."
Tốt rồi, giờ thì tôi đã có thêm một đồng minh đáng tin cậy cho "Chiến dịch Hôn lại nụ hôn đầu" rồi.
Một mình cứ nghĩ mãi mà chẳng thông, nên có người giúp đỡ thế này thật là nhẹ nhõm.
"Đổi lại, tôi có một chuyện muốn nhờ cậu."
"Hửm, quà lưu niệm à? Cứ nói đi, tôi sẽ mua cho Master bất cứ thứ gì."
"Nụ hôn đầu có thật sự có vị chanh không. Cậu có thể xác nhận giúp tôi điều đó được không?"
"…………Vâng."
Nỗi băn khoăn vẫn còn đó, không biết liệu nhờ một cô gái "mong manh" như thế này có ổn không nữa.
†††††††††
Tôi chia tay Master – người ghé qua phòng Hội học sinh – và quyết định về trước một bước.
Trường trung học Maegasaki không lắp điều hòa ở hành lang. Thế nên, sau giờ học, khi hệ thống điều hòa trong các phòng học đã tắt, nhiệt độ ở hành lang và bên ngoài gần như không có sự khác biệt.
Giá mà là trường tư thục thì họ chịu khó hơn một chút khoản đó – tôi vừa nghĩ vậy vừa đi tới lối ra vào, thì mồ hôi đã túa ra khắp người.
"Nóng quá…"
Mặt trời sắp lặn rồi mà không khí bên ngoài vẫn cứ oi ả đến phát ghét.
Tôi vội lấy giày ra và vừa cúi xuống thì…
"–Á!"
Một cảm giác lạnh buốt ập đến cổ tôi á á á á á!?
"Cái gì thế á á á á!?"
Tôi quay lại, thấy một cô gái cầm chai nước suối trong tay, nhìn tôi với vẻ mặt vui sướng lạ thường.
Là Ako! Ra là em à!
"Ehehe, bất ngờ không ạ?"
"Có chứ! Chắc chắn là có rồi!"
Tôi cứ tưởng em ấy về trước rồi nên hoàn toàn mất cảnh giác.
"À, tưởng tim ngừng đập luôn chứ. Em đợi anh nãy giờ sao?"
"Vâng. Còn Shū-chan và mọi người thì em đã cho về trước rồi ạ."
"Đâu cần phải đợi đâu. Nóng lắm mà?"
"Thật sự, em chỉ mong mau có nước uống giải nhiệt thôi."
"Thôi cứ tạm bằng nước điện giải đi nhé."
"Vâng ạ."
Cứ thế, tôi và Ako cùng nhau đi về.
Kiểu gì thì cuối cùng cũng lại thành cái bầu không khí quen thuộc này thôi.
"Sao lại phải cố tình đợi anh vậy?"
"Không về cùng Rushian, em cứ thấy bồn chồn thế nào ấy."
"À… đúng là mình vẫn luôn về cùng nhau mà."
Quả thật, nếu tôi về một mình thì cũng thấy là lạ.
Nhưng mà, nghĩ đến việc mình đã quen thuộc đến mức đó thì cũng kinh thật.
Thấy thoải mái hơn khi ở cùng con gái – ngay cả bản thân tôi cũng khó mà tin nổi.
Mà lại là ở cùng một cô vợ dễ thương thế này – không, không phải vợ.
Chẳng phải vừa nãy tôi đã nói chuyện với Master rồi sao.
Là cùng với bạn gái dễ thương thế này.
"Tuy đã quen rồi, nhưng trước đây tôi chưa từng tưởng tượng ra mình sẽ về cùng bạn gái thế này đâu –"
"Hả? Không phải bạn gái đâu ạ, là vợ mà."
"Sao mà mình lại về cùng bạn gái thế này nhỉ –"
"Không phải bạn gái đâu ạ, là vợ."
"Về cùng bạn gái ấy mà –"
"Không phải bạn gái đâu ạ, là vợ đấy."
Sau ba lần sửa lại, Ako chợt cứng đờ mặt:
"Kiểu này, chẳng phải là hoán đổi vai trò giữa em và Rushian như mọi khi sao…"
"Em nhận ra rồi à?"
Fufufu, đúng vậy đó, Ako-kun.
"Anh cũng có quyền khăng khăng rằng 'chúng ta đang hẹn hò đó' giống như Ako mọi khi mà!"
"Ê ê ê ê!? Đó là chiến thuật gì vậy ạ!?"
"Khụ khụ khụ, nếu anh cứ nói với mọi người rằng chúng ta là người yêu thì dù Ako có nói là vợ chồng, cũng chẳng ai tin đâu nhỉ…"
"Hức, hèn hạ quá Rushian! Sao anh lại làm cái trò giống em thế chứ!"
"Biết mình hèn hạ thì đừng có làm nữa!"
Em có biết tuyên bố "vợ chồng" của em đã gây phiền phức cho anh đến mức nào không hả.
"Không được đâu ạ!? Tuyệt đối không được đâu nhé, cái kiểu đi rêu rao là người yêu gì đó!"
"Có sao đâu, chúng ta đang hẹn hò thật mà."
"Em hơi bị vui nên đừng có nói bằng giọng dịu dàng như vậy nữa ạ!"
Tôi cũng bị cái nỗi khổ tương tự mỗi khi Ako gọi mình là "chồng" đấy.
Ako cũng nên chịu khó khăn một chút đi chứ.
"…Nhưng mà, nói thật thì anh cũng thở phào nhẹ nhõm đấy."
"Là sao ạ?"
"Tuy em cứ nói không phải không phải, nhưng hình như em cũng không ghét."
Nếu em ấy nói "người yêu gì đó chịu không nổi đâu", "thà chết còn hơn", thì chắc tôi đã muốn chết thật rồi.
"Làm người yêu của Rushian thì chẳng có gì đáng ghét cả."
Ako nói, rằng cô ấy ghét cái việc đó không đúng sự thật.
Không, thật sự là tốt quá rồi.
Tuy tôi đã nói một cách đàng hoàng, nhưng thực ra tôi lo lắng lắm đấy.
"Bỏ qua cách gọi đi nhé, anh yêu em, Darling."
"Bỏ qua cách gọi đi nhé, anh yêu em, Honey."
"Chậc!"
Một nam sinh cùng trường Maegasaki đang đi phía trước chợt "Cốp!" một tiếng thật lớn, đá mạnh chân xuống mặt đường nhựa.
À, ừm, trông có vẻ đau đấy, sao vậy? Không sao chứ? Chẳng lẽ cậu ấy nghe thấy rồi sao?
"Honey… Honey… uê hê hê hê hê hê hê hê hê"
"Sao mặt em chảy nhão ra vậy, không sao chứ?"
Còn Ako thì hình như sắp "đứt dây thần kinh" rồi.
Cộng thêm mồ hôi đang đổ, trông cô ấy như sắp tan chảy thành một vũng vậy.
"Này, uống nước vào đi chứ."
"Vâng ạ."
Nói rồi Ako đưa chai nước lên môi.
"…………"
Tôi vô thức dõi mắt theo khóe môi đó.
Mình đang muốn hôn lên đây mà. Và chắc là Ako cũng không ghét bỏ gì đâu nhỉ.
Ai thèm chờ đến tận chuyến dã ngoại nữa, giờ mình cứ thế này luôn chẳng phải tốt hơn sao──.
「……Rushian?」
「Ớ, hả, gì thế!?」
「Dạ, em thấy mắt anh kiểu cứ lấp la lấp lánh sao ấy ạ」
「Nói rõ hơn chút coi」
「Mắt anh đang 'hư' lắm đấy」
「Nói giảm nói tránh hơn chút đi」
Nói thẳng toẹt thế làm gì.
Mà sao lại nhìn mắt mà biết được chứ. Khả năng đặc biệt gì vậy trời.
Mình có làm cái mặt nghiêm trọng đến thế không chứ, ngại chết đi được.
「Phải tập giữ vẻ mặt 'đơ' hơn chút nữa mới được…」
「Rushian cứ tự nhiên thế này là đẹp nhất rồi ạ~」
Vừa nói, Ako vừa ôm chầm lấy tay tôi.
「Thôi thôi, đừng có ôm nữa」
「Ế? Người yêu thì ôm nhau có sao đâu ạ~?」
「Đúng, đúng thế thật!」
Mục đích ban đầu là muốn ve vãn Ako, vậy mà tôi lại vô thức hất tay cô ấy ra mất rồi!
「Khụ, do chưa quen nên theo phản xạ thôi…」
「Anh mà cứ phản xạ bỏ chạy thế là em buồn lắm đấy」
Ako làm vẻ mặt hơi phức tạp một chút, sau đó ngơ ngác nghiêng đầu:
「Mà ban nãy sao anh tự dưng lại bảo là người yêu nhau chứ?」
「Vì tự nhiên thấy lười giải thích mối quan hệ với Ako quá」
「Chỉ vì cái lý do đó thôi sao!?」
「Ngay từ đầu ý kiến đã không đồng nhất rồi, thế nên giờ như vậy cũng được mà」
「Thế còn hơn là bị nói chỉ là bạn bè ạ!」
Chỉ là bạn bè thì phiền phức lắm. Bạn bè đâu có hôn nhau.
──Tuyệt đối không thể nói ra câu đó.
「Đằng nào đến chuyến dã ngoại, thể nào mà chẳng nói chuyện thích ai, yêu ai rồi? Lúc đó mà giải thích thì mệt lắm」
「À, thì ra đi dã ngoại là để nói chuyện kiểu đó ạ」
「Ako không nói chuyện đó à?」
Tôi nghĩ đó là chuyện phổ biến, nhưng liệu con gái có không nói những chuyện như vậy không nhỉ?
Nghĩ vậy rồi hỏi, Ako liền mỉm cười tươi rói:
「Em, lần đầu đi dã ngoại đấy ạ」
「Hả!?」
Lần đầu á, thế hồi tiểu học hay trung học cũng có dã ngoại mà.
Nhắc mới nhớ, khi bọn tôi nói về những nơi từng đi trong các chuyến dã ngoại trước đây, cô ấy cứ im lặng mãi.
Hơn nữa, còn nghe nói Ako đã năn nỉ Segawa không biết bao nhiêu lần là hãy chung nhóm với mình nữa…
Không, không lẽ Ako…
「Thế thì, cái đó…」
Tôi rụt rè hỏi:
「Chuyến dã ngoại hồi tiểu học thì…?」
「Ngay trước ngày đi, em bị cảm nặng nên không đi được ạ」
「Ối, thật sao」
Thế thì tội nghiệp quá.
「Em cũng không muốn đi lắm nên cũng chẳng sao đâu ạ」
「Hớ」
Tại sao lại không muốn đi dã ngoại chứ? Dù có bị cảm cũng muốn đi mà.
「Nếu không muốn trả lời thì thôi, nhưng hồi cấp hai thì…」
「Nghỉ ạ」
「Lại vì cảm hay gì à?」
「Dạ không, em vẫn khỏe mà」
Ako với nụ cười thường ngày, nói với vẻ như chuyện hiển nhiên.
「Sống chung vài đêm với người trong lớp, chắc chắn là em chết mất thôi」
「Cùng vui vẻ nào! Chuyến dã ngoại này chúng ta sẽ tận hưởng hết mình nhé, Ako!」
「Khoan, Rushian!?」
Tôi vô thức ôm chầm lấy Ako.
Thật đáng thương, sao lại đáng thương đến thế cơ chứ!
Tôi nhất định phải khiến cô bé này hạnh phúc!
「Lần này có Rushian đi cùng nên em rất mong chờ ạ」
Ôm thỏa thích rồi từ từ buông ra, Ako nở nụ cười mềm mại.
Cô ấy nghĩ vậy thì tôi vui lắm.
「À, Rushian Rushian」
「Hửm?」
「Thi xong mình đi mua đồ cho chuyến dã ngoại nhé?」
「Được đó, hay ghê. Anh cũng muốn mua cái túi du lịch lắm」
Cái túi xách du lịch cá nhân, tôi nghĩ cũng nên có một cái rồi.
Để về hỏi ý kiến bố mẹ xem sao.
「Em mong chờ lắm nhé!」
Ako nói với khuôn mặt tràn đầy hy vọng.
Nhưng trước đó đã.
「Ako, em có chắc là sẽ thi cử suôn sẻ không đấy?」
「Một năm có đến năm lần kiểm tra định kỳ lận mà, em nghĩ lỡ một lần cũng chẳng sao đâu ạ」
「Thôi được, mai mình bắt đầu học nhóm nhé!」
「Dạaa…」
Ako thõng vai, buồn bã gật đầu yếu ớt.
***
Trong một tòa nhà mát lạnh như mùa hè chẳng tồn tại nhờ điều hòa, những cửa hàng lấp lánh như thể không liên quan gì đến tôi, trải dài thành hàng.
Đó là một khu trung tâm mua sắm Outlet, nơi tập hợp các cửa hàng bán lẻ trực tiếp của nhiều thương hiệu khác nhau.
Kể từ lần đến vào dịp Giáng sinh, tôi và Ako lại đặt chân đến đây.
Bằng cách nào đó, bài kiểm tra đã kết thúc mà không quá tệ hại, và chúng tôi có thể chính thức bắt đầu chuẩn bị cho chuyến dã ngoại.
Hơn nữa, thi xong là đi du lịch ngay, nên cũng không còn nhiều thời gian. Phải đi vào lúc này thôi!
「Nào, xả hết nỗi bức bối của kỳ thi cuối kỳ nào!」
「Vâng ạ!」
Vừa nói, chúng tôi vừa đứng sững tại chỗ.
「…Xả nào…」
「…Vâng ạ…」
Trước mắt chúng tôi là một lượng khách mua sắm khổng lồ.
Và tất cả đều ăn mặc thời trang, đúng chất mùa hè.
「…Bọn mình, sẽ mua sắm giữa đám đông này sao?」
「Cảm giác như lạc loài lắm ấy ạ…」
Tôi và Ako cứ núp mình ở một góc.
「Thôi, cứ vui vẻ mà đi thôi」
「Vâng, em sẽ cố gắng ạ」
Ako "hự" một tiếng, nắm chặt tay mình, rồi từ từ đưa bàn tay kia về phía tôi.
Tôi nắm chặt tay cô ấy, rồi hai đứa cứ thế nắm tay nhau bước đi.
「Hì hì, dù bị nói là bạn gái thì ngại thật, nhưng được nắm tay thế này thì vui lắm ạ~」
「Đừng có nhắc chuyện nắm tay chứ, ngại chết đi được」
Bàn tay Ako mềm mại như lụa cao cấp, lại còn ấm áp lạ thường, khiến tôi cảm thấy rõ ràng mình đang chạm vào một cơ thể sống.
Đây không phải lần đầu tiên nắm tay, nhưng vẫn thấy ngượng ngùng quá đi mất.
「Mà này, anh chỉ muốn mua túi du lịch thôi, còn em có cần thêm gì nữa không?」
Nơi ở là một ryokan và khách sạn tử tế, trang phục cơ bản là đồng phục. Chắc sẽ không phải mang nhiều đồ đâu.
Dù nói là mua sắm, tôi nghĩ cũng không nhiều lắm.
「À thì, em có nhận được chỉ thị từ Shu-chan và Sette-san ạ」
「Ồ ồ」
Thông tin này đáng tin cậy hơn cả phán đoán của Ako đấy.
Cứ mua theo đúng lời dặn là chắc chắn sẽ chuẩn bị đầy đủ cho chuyến dã ngoại.
「Vậy trước hết cần gì nào?」
「Từ quầy mỹ phẩm ở tầng một ạ」
「Khoan đã nào」
Sao lại ra nông nỗi này?
「Đi dã ngoại có cần mỹ phẩm không? Mà khoan, Ako có trang điểm không đấy?」
「Dạ không ạ? Này, anh thử chạm xem」
Ako cầm tay tôi, nhẹ nhàng đặt lên má mình.
Nãy giờ nóng bức đến vậy, nhưng chỉ còn lại cảm giác trơn nhẵn trên tay.
Ơ, sao tôi lại một tay nắm tay Ako, tay còn lại thì vuốt má cô ấy thế này? Đây là kiểu trò chơi gì vậy?
「À, ừm, chạm vào cũng không biết đâu」
「Ơ, thế sao ạ? Em chạm vào là biết ngay mà」
「Grừ grừ grừ」
Tại những đứa bạn thân thiết đâu có đứa nào trang điểm đâu, nên kiến thức của tôi chẳng tăng lên được.
「Thế thì đi du lịch đâu cần mỹ phẩm làm gì」
「Vâng, nhưng mà hình như dù không trang điểm thật, cũng phải giả vờ trang điểm thì mới được ấy ạ」
「Lằng nhằng quá đi! Cái thủ tục thừa thãi gì vậy trời!」
「Bảo là vì chung phòng với mấy bạn lớp ba nên phải chỉnh chu…」
「À à… không phải chỉ có mỗi Segawa với tụi nó thôi nhỉ…」
「Vâng ạ…」
Thì ra là thế, vậy thì đành chịu vậy.
「Thôi được rồi, anh đi cùng, em cứ mua cái gì em thích đi」
「Em chẳng muốn tí nào đâu ạ…」
Vừa lững thững đi về phía quầy mỹ phẩm, bản thân Ako cũng tỏ vẻ uể oải.
Đi loanh quanh một lúc, Ako cứ xem đi xem lại hướng dẫn, rồi mua vài bộ quần áo, phụ kiện, giày dép, và cả mỹ phẩm nữa.
Dù đi theo Ako mua sắm, tôi lại chẳng thấy mệt mỏi chút nào. Có lẽ vì gu của em ấy dễ đoán quá chăng, cứ đơn giản, an toàn, lại rẻ tiền là được.
"Em... em mệt quá rồi..."
Chính Ako lại đang đi đứng loạng choạng.
"Sao mà mấy chị nhân viên ai cũng năng động thế không biết. Phải chi có ai chậm rãi một chút cũng được chứ."
"Đừng có gán thuộc tính quái vật vào nhân viên chứ."
Đúng là họ cứ lướt tới gần như quái vật đã khóa mục tiêu là người chơi vậy.
"Mấy bạn nữ thường không thích mua sắm lắm sao?"
"Thích hơn bình thường mà ạ? Vì em mua đồ anh Rushian thích nên không sợ hối hận gì cả."
Là đồ của em ấy mà, tôi mong em ấy chọn theo ý thích của mình hơn là của tôi chứ.
"...Ơ?"
Ako khẽ thốt lên khi nhìn sang một cửa hàng cách đó không xa.
"Em có cảm giác người ở đằng kia hình như quen quen thì phải."
Đó là một cửa hàng đồ bơi nữ với không khí sáng sủa.
Vài cô gái đang chí chóe khoe đồ bơi cho nhau, nhưng quả thật, đều là những gương mặt quen thuộc.
"Là bạn cùng lớp mình mà. Đằng nào cũng tiện, gọi thử xem sao?"
"Thôi, khỏi đi anh. Bọn em không cần đồ bơi."
Mấy đứa đi Australia thì sẽ bơi lội, còn phe mình thì không có kế hoạch đó.
"Biển ở Australia đẹp lắm hả anh?"
"Vùng Gold Coast nổi tiếng mà, chắc phải đẹp tuyệt trần chứ."
Chắc hẳn là một biển xanh ngọc bích đang chờ đón họ.
Nghĩ đến đó thì du lịch nước ngoài cũng vui thật đấy, nhưng mà...
"Chúng ta cũng vui vẻ hết mình đi!"
"Vâng ạ!"
Thay vì cứ theo người khác, thì tốt nhất là cứ đến nơi mình muốn đến thôi.
Với lại, có một điều còn tuyệt hơn hết thảy.
"Vì không cần đồ bơi, nên anh khỏi phải chọn đồ bơi cho Ako!"
"Ể?"
Cái vẻ "ể" đó là sao hả?
"Gì? Em cần đồ bơi à?"
"Đồ bơi thì không cần... nhưng mà..."
Ako vừa né tránh ánh mắt tôi vừa siết chặt tay tôi hơn.
"Thôi, thôi thì anh cứ đi cùng em cái đã."
"Cái gì mà rắc rối thế không biết."
Bị kéo tay đi một lúc.
Khoảnh khắc một cửa hàng lọt vào tầm mắt, tôi liền theo phản xạ dừng bước.
"Thôi, về đây!"
"Đợi đãaaaaa!"
Cách đó vài chục mét là một cửa hàng đồ lót nữ... đồ lót đấy!
Kiểu gì cũng là chỗ đó, kiểu gì cũng là đích đến đó mà!
"Đồ lót thì tự chọn lấy chứ!"
"Phải do anh Rushian chọn mới được chứ!"
"Tại sao anh phải nhúng tay vào chuyện đồ lót của em chứ!"
"Em đâu có nói đùa đâu."
"............"
Giọng điệu của Ako quả thật khác hẳn lúc em ấy nói bừa cho vui.
Hơn nữa, vẻ mặt đó trông còn bị dồn vào đường cùng hơn cả tôi nữa.
"...Thật đó hả?"
"Thật ạ."
"Sao lại thành ra thế được..."
Đồ lót thì tôi có liên quan gì đâu chứ.
"Shu-chan với Sette-san bảo là, trong chuyến đi dã ngoại, những người cùng phòng sẽ thay đồ với nhau mà."
"À..."
"Thế thì cả con trai lẫn con gái đều sẽ khoe đồ lót cho nhau, đúng không ạ?"
"Không có đâu!"
Tại sao lại phải làm cái chuyện kỳ cục đó chứ!
"Con trai thì không quan tâm quần lót của nhau hả anh?"
"Nếu mặc khố thì hơi giật mình, chứ bình thường thì chả ai nói gì đâu."
Đằng nào thì cũng toàn quần đùi thường thôi mà.
"Thế con gái lại làm thế thật à?"
Vẻ mặt Ako đã không còn xanh xao nữa mà trắng bệch ra, nói:
"Cứ chuẩn bị tinh thần là có chuyện đó đi... họ bảo thế..."
"Sợ quá!"
Phòng con gái đáng sợ thật!
"Quần lót của em bình thường là mẹ mua cho đó..."
"Anh cũng đoán thế mà."
Có mấy kiểu trông không giống Ako chọn chút nào.
À mà, tôi sẽ không nói tại sao mình lại biết kiểu dáng quần lót của Ako đâu nhé.
Chỉ trách Ako quá vô tư thôi.
"Đồ lót thì cứ theo sở thích thôi chứ? Ako thích cái nào thì chọn cái đó là được rồi."
"Không thể như thế được đâu ạ!"
Ako quay lại đối mặt với tôi, nói với vẻ mặt cầu khẩn.
"Sette-san bảo là, đồ lót cho chuyến dã ngoại không thể qua loa được. Phải là loại đẹp đẽ vừa phải không quá thô tục, đáng yêu vừa đủ không quá trẻ con, và quan trọng nhất là phải hợp với phong cách của bản thân!"
"Cái điều kiện rắc rối quái quỷ gì thế!"
"Nếu chọn sai là bị đối thủ đè bẹp ngay lập tức! Chắc chắn thua cuộc rồi! Em không muốn đâu!"
"Dù em nói không muốn thì..."
"Tại sao lại phải phân biệt thắng thua vì một chuyện chẳng đâu vào đâu như vậy chứ! Sette-san kì cục quá đi mất!"
"Cái đó nói với Akiyama đi."
Người ta đâu có ở đây.
Mà dù có ở đây thì chắc cũng sẽ nói "Tôi thì biết gì đâu mà nói!" thôi.
"Thế thì đúng là chỉ còn cách cố gắng chọn thôi, còn anh thì không cần thiết rồi."
"Không, chính vì thế nên em mới muốn anh Rushian chọn giúp em!"
"Tại sao chứ!"
"Tại vì dù ai có nói gì đi nữa, chỉ cần hợp với sở thích của anh Rushian là em sẽ không thua đâu!"
"Vì lý do đó ư!?"
Tôi hiểu chứ! Tôi có thể tưởng tượng rõ ràng cảnh Ako sẽ bất khả chiến bại đáp trả "Rushian thích cái này mà!" dù bị nói gì đi nữa!
Tóm lại, chỉ cần tinh thần không thua là được hả trời!
"Với lại, em cũng biết được sở thích đồ lót của anh Rushian nữa!"
"Đừng có nhân tiện moi móc sở thích biến thái của người khác!"
Thôi được rồi, đành chịu vậy.
Tôi đã quyết tâm phải để Ako tận hưởng chuyến đi dã ngoại một cách tuyệt vời nhất mà.
"Thôi được rồi, anh hiểu rồi. Đó là điều cần thiết để Ako vui vẻ đi chuyến dã ngoại, đúng không?"
"Anh giúp em được không ạ?"
"Sau khi chọn xong xuôi hết, anh chỉ cần ló mặt ra cuối cùng là được chứ gì? Anh sẽ đợi."
Đương nhiên là tôi không muốn bước vào cửa hàng đó rồi.
"Cảm ơn anh! Vậy anh đợi em một chút nhé! Em sẽ liên lạc ngay!"
"Ừ ừ."
Tiễn Ako với vẻ mặt hơi căng thẳng bước vào cửa hàng, tôi ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó.
Ồ, em ấy đang nói chuyện với nhân viên. Cố lên nhé, Ako.
Nếu bản thân em ấy đã cố gắng vậy rồi, tôi cũng không thể nhắm mắt chọn đại được...
"............"
Mà sao ở đây toàn phụ nữ đi ngang qua vậy nhỉ, nhìn xung quanh thì thấy cũng có vài người đàn ông ngồi trên ghế giống tôi.
Cảm thấy có chút đồng cảm ghê.
Tuy nhiên, con gái thật là lắm chuyện rắc rối mà. Con trai thì sẽ không tranh cãi mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu...
"...Cũng không hẳn là không có."
Ngược lại, có lẽ nhờ Ako và mọi người mà tôi mới có thể bình tĩnh thế này.
Dù có bị người lạ gọi là "otaku", hay bị nói là "ít bạn", hay là "kẻ hướng nội" đi chăng nữa, tôi cũng chẳng thấy tổn thương gì.
Có những người bạn tuyệt vời nhất rồi, mấy cái mác "hướng nội" hay "hướng ngoại" đâu có quan trọng gì.
Cứ như thể trong tâm mình, mọi người đang bảo vệ tôi vậy, tôi chẳng thấy mình sẽ thua.
Nếu Ako cũng có được cảm giác đó thì tôi rất muốn giúp. Muốn lắm chứ.
Nhưng mà, đồ lót thật sự có liên quan không, tôi vẫn nghi ngờ lắm...
"Ối!"
Điện thoại reo lên "Pi-loong".
Xong rồi à, nhanh thế.
Mở tin nhắn riêng của Ako ra,
[Ako]
Thế này được không ạ?
Sau một câu ngắn ngủi là một bức ảnh—
"~~~~~!?!?!?!?!?!?"
Tôi đưa tay lên miệng, cố nén tiếng kêu kỳ quái sắp bật ra.
Đồ lót!? Ảnh đồ lót!?
Lại còn là ảnh vừa chụp rõ ràng thế kia chứ!
Sao cái đứa này lại gửi ảnh tự sướng đồ lót vậy trời!
[Nishimura]
Không được gửi mấy thứ đó!
[Ako]
Cái này không được ạ? Em thấy ghi là hàng gợi ý mà.
[Nishimura]
Đừng có gửi tấm thứ hai từ góc độ khác nữa!
[Ako]
Đợi em chút, em mặc cái tiếp theo đây.
[Nishimura]
Ảnh đang cởi giữa chừng thì càng không được chứ!
Ai đó! Ai đó ngăn cái đứa này lại giùm tôi với!
“Mệt bã người…”
Tôi gục mặt xuống bàn, than thở trong tiệm ăn gia đình – nơi chúng tôi đến dùng bữa trưa.
Thật sự là quá mệt mỏi.
Đúng là một cái sự kiện không rõ là phần thưởng hay khổ hạnh, cứ bắt xem ảnh tự sướng đồ lót rồi chấm điểm, khiến sức chịu đựng của tôi gần như về con số không.
“Tuyệt đối không bao giờ làm lại chuyện này nữa…”
Trong khi tôi rệu rã tinh thần thì Ako, ngược lại, lại có vẻ đã hồi phục, đầy sức sống nói:
“Không được nhìn tận mắt lúc đang mặc thì chọn làm sao có ý nghĩa chứ?”
“Nhìn thiết kế thôi là đủ rồi!”
Với lại, ảnh chụp lúc đang cởi thì tuyệt đối không cần!
“Thôi được rồi, dù sao thì Ako cũng chọn được cái ưng ý rồi chứ gì?”
“Vâng! Em rất mong đến ngày được cho Rushian xem!”
Dù em có hớn hở nói vậy đi nữa…
“Ngày đó sẽ không bao giờ đến đâu.”
“Em nghĩ là sắp đến rồi đó ạ.”
“Đừng có nói mấy lời tiên tri đáng sợ đó.”
Nghe giống thật lắm.
“À phải rồi, Rushian này, chuyện của Hội trưởng đó ạ.”
Ako bất chợt đổi đề tài.
“Hội trưởng có chuyện gì sao?”
“Chuyện là chuyến đi dã ngoại ấy, chúng ta thì đi được cả, nhưng Hội trưởng có phải là sẽ bị bỏ lại không?”
“Ừ nhỉ.”
“Cả bang ai cũng có việc riêng thì không sao, nhưng chỉ một mình Hội trưởng phải hoạt động riêng thì thấy tội nghiệp quá ạ.”
“Cũng phải ha.”
Bang Alley Cats tuy khá thân thiết nhưng thời gian hoạt động riêng lẻ cũng không ít.
Thỉnh thoảng sẽ tham gia tổ đội vào dungeon muốn đi, hoặc gặp gỡ bạn bè riêng, hoặc tự mình hoạt động solo.
Ngay cả Ako, người khó chiến đấu một mình, cũng thường xuyên hoạt động riêng để nhuộm trang bị, chỉnh sửa ngoại hình, hoặc ở nhà rèn kỹ năng sản xuất.
Đặc biệt là từ khi câu lạc bộ bắt đầu, mô hình hoạt động chung ở câu lạc bộ rồi về nhà tự chơi riêng càng nhiều hơn.
Nhưng việc mọi người đều chơi chung mà chỉ một người hoạt động riêng thì hiếm khi xảy ra.
“Nhất là việc chỉ một mình Hội trưởng thì chưa từng có đâu ạ.”
“Chắc Hội trưởng sẽ buồn lắm.”
Hội trưởng, vốn là người khá dễ buồn, chắc sẽ không thích cái kiểu mọi người đều tụ tập đông đủ mà thiếu mỗi mình cô ấy đâu.
“Cho nên, em có nghĩ hay là mời Hội trưởng tham gia chung không…?”
Vừa nói, Ako vừa nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
“Mới hỏi thử một câu thôi mà cô ấy đã hăng hái đến mức không cần rủ rê nữa rồi!”
“Hăng hái, là sao?”
“Cô ấy nói bằng giọng đầy khí thế rằng ‘Hãy tạo ra một ký ức tuyệt vời nhất nhé!’. Kỳ lạ ghê, sao Hội trưởng lại có vẻ quyết tâm với chuyến đi dã ngoại đến thế nhỉ?”
“Ô, ồ…”
Chắc là do tôi đã hỏi ý kiến về việc muốn hôn Ako lần đầu tiên trong chuyến đi dã ngoại này mất!
Cô ấy cứ nghĩ mình bị cho ra rìa trong chuyến đi dã ngoại, ai dè lại được dựa dẫm vì không đi cùng, thế là lại càng hăng hái hơn!
“C-chắc là chuyện tốt thôi mà.”
“Rõ ràng là có vẻ đáng ngờ, Rushian có biết gì không?”
“Tôi xin giữ im lặng.”
Chờ chuyến đi dã ngoại kết thúc rồi tôi sẽ kể cho em nghe.
“Pí-ro-rin!” Điện thoại tôi reo.
Xem ra có tin nhắn đến.
“Phòng họp? Là Hội trưởng đó ạ.”
“Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.”
“Neko Hime-san cũng gửi nữa kìa.”
“Cả thầy Saitō nữa? Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao…?”
[Aprikotto]: Khẩn cấp!
[Yui]: Chuyện lớn rồi nya!
“…Ôi chao.”
Đúng lúc này mà lại có chuyện khẩn cấp.
Chuyến đi dã ngoại còn mấy ngày nữa thôi mà?
“Giờ phải làm sao đây?”
“Trước hết, thì…”
Tôi cạn ly cà phê và nói.
“Cứ xem tin nhắn đã rồi tính.”
“Vâng ạ.”
Thế là, việc lờ đi tin nhắn đã được quyết định.
†††††††††
◆Rushian:
Vậy, có chuyện gì xảy ra thế?
◆Aprikotto:
Trước hết, tại sao lại không vào game cho đến tận tối trong khi đang có tình huống khẩn cấp chứ?
Mặc dù đã triệu tập khẩn cấp rồi mà mọi người vẫn không thể đăng nhập cho đến tận tối.
◆Rushian:
Vì tôi có chút chuẩn bị cho chuyến đi dã ngoại
◆Shuvain:
Tôi cũng vậy!
◆Sette:
Xin lỗi, tôi đi mua sắm mất rồi.
◆Ako:
Em đi mua quần lót ạ.
◆Shuvain:
Mua hẳn hoi rồi chứ, giỏi lắm đó.
◆Sette:
Thế này thì yên tâm rồi ha.
Sao lại lo lắng về quần lót của Ako đến vậy chứ.
◆Aprikotto:
Ừm, chắc là không có cách nào khác nhỉ.
◆Neko Hime:
Chuẩn bị là điều quan trọng nya.
Neko Hime-san gật gù lia lịa.
Nhưng rồi, cô ấy siết chặt vẻ mặt, nói:
◆Neko Hime:
Nhưng vấn đề đó cũng liên quan đến chuyến đi dã ngoại đó nya.
◆Ako:
Hả?
Nghe vậy, chẳng lẽ nào…
◆Rushian:
Ako bị điểm kém nên không đi dã ngoại được hả?
◆Ako:
Em không bị điểm kém đâu ạ!
◆Shuvain:
Cứ tưởng mình giỏi, mà điểm môn Cổ Văn của cậu còn thua Ako đó!
◆Rushian:
Chỉ hai điểm thôi mà!
Chẳng khác gì sai số cả, cái điểm số đó!
◆Ako:
Yayyy! Em khoanh bừa trúng hết đó ạ!
Khốn kiếp! Từ trước đến giờ chưa có môn nào tôi thua điểm Ako cả!
◆Neko Hime:
Dù muốn Ako-chan cố gắng thêm hai chút nữa, nhưng điểm của Ako-chan đang tiến bộ đó nya.
◆Ako:
Đúng không ạ! Em đã rất cố gắng mà!
Thực tế, điểm số của Ako vẫn tiếp tục tăng.
Lần này, hình như có một vài môn vượt qua điểm trung bình. Chính xác là môn Cổ Văn chẳng hạn.
Ngay từ lúc nhập học cấp ba thành công, đã cho thấy em ấy không phải kiểu người không làm được nếu đã chịu làm.
Phần còn lại, có lẽ đã đến lúc nên nghiêm túc về việc ôn thi đại học… Thôi, tạm gác lại đã. Tôi cũng không muốn nghĩ đến nó.
◆Rushian:
Vậy thì tình huống khẩn cấp là gì?
◆Neko Hime:
Chính là chuyện đó đó nya.
Neko Hime-san giật giật đôi tai, nói:
◆Neko Hime:
Như mọi người đã biết, chuyến đi dã ngoại là từ ngày mùng 10 tháng 7 đúng không nya?
◆Ako:
V-vâng, đúng vậy ạ.
◆Aprikotto:
Từ ngày mùng 7 tháng 7 sẽ bắt đầu sự kiện [Con Đường Các Bậc Trưởng Lão ~Dấu Hiệu Phương Trời~] đó.
Hả? Sự kiện ư?
Mà lại còn từ ngày mùng 7 tháng 7 nữa á!?
◆Shuvain:
Đúng là đến đúng thời điểm luôn ha.
◆Sette:
Ưm, thông báo sát ngày quá nhỉ.
Dạo này mấy game online hay có kiểu thông báo sự kiện sát ngày như vậy, hình như thành mốt rồi.
◆Rushian:
Sự kiện ngày mùng 7 tháng 7, vậy thời gian kéo dài bao lâu?
◆Aprikotto:
Kéo dài một tuần, đến ngày 13.
◆Ako:
Nửa sau thì gần như không chơi được vì đi dã ngoại rồi!
Ừm, chuyến đi dã ngoại dự kiến là ba đêm bốn ngày, nên từ ngày mùng 10 đến 13 gần như không thể đăng nhập được.
Tham gia sự kiện được có ba ngày từ mùng 7 đến mùng 9 thôi sao.
Hơn nữa, sát ngày đi chơi lại có đủ thứ phải chuẩn bị, đâu thể cứ chơi game mãi được.
◆Ako:
Sự kiện gì thế ạ?
◆Aprikotto:
Là sự kiện dạng cày cuốc. Trong thời gian diễn ra, nếu đạt đủ số điểm nhất định, bang hội sẽ nhận được vật phẩm thưởng.
◆Rushian:
Nhiệm vụ cày cuốc sao…
Lại còn là sự kiện tính theo bang hội chứ không phải cá nhân.
Mấy kiểu này thường được thiết lập độ khó dựa trên các bang lớn, nên với bang ít người như chúng tôi thì sẽ rất vất vả đó.
◆Ako:
Em thấy có vẻ hơi khó rồi đó ạ!
◆Shuvain:
Lần này bỏ qua đi được không nhỉ?
Dù sao thì thời gian cũng chỉ có một tuần.
Đằng nào cũng chẳng phải sự kiện gì to tát, bỏ qua cũng được mà.
◆Aprikotto:
Không phải vậy đâu.
◆Rushian:
Ế, là sự kiện quan trọng đến thế cơ à?
◆Neko Hime:
Mọi người có biết rằng trong những bản cập nhật gần đây, nhiệm vụ đột kích đã được thêm vào một cách âm thầm, và cơ chế cưỡi thú cũng được bổ sung mà không ai hay biết không nya?
◆Ako:
À, là [Anguri Kyatto] đó ạ!
◆Rushian:
Là lúc phòng thủ nhà Nishimura đúng không?
◆Shuvain:
Là mấy cái chúng ta đã cưỡi đó ha.
Lúc chúng tôi đánh chặn quái vật tấn công nhà, Hội trưởng và mọi người đã cưỡi xe tăng đến giúp.
Mà nói mới nhớ, từ dạo ấy, thỉnh thoảng tôi có thấy mấy chiếc xe tăng chạy trên bản đồ.
◆Rushian:
Thật ra tôi cũng không để tâm lắm, tại đánh bộ còn mạnh hơn mà. Nhưng công nhận cái cơ chế đó cũng đỉnh phết đấy chứ.
◆Shuvain:
Đúng ra thì cái bản cập nhật này phải được thông báo rùm beng hơn mới phải chứ.
◆Aprikotto:
Phải đó! Nhiệm vụ tấn công những công trình đặc biệt. Rồi cả mấy con thú cưỡi người chơi điều khiển được nữa chứ... Tất cả những thứ đó đều là sự chuẩn bị cho điều này!
Hội trưởng kênh kiệu nói, cứ như đó là công lao của mình vậy.
◆Aprikotto:
Bản cập nhật lớn của mùa hè này – 【Vườn Thượng Uyển – Thử Thách Cửu Trùng Thiên】 – mới chính là đích đến cuối cùng!
◆Ako:
Tên sự kiện ngầu ghê ạ!
Vườn Thượng Uyển... Cửu Trùng Thiên... Thú cưỡi...?
◆Rushian:
Cửu Trùng Thiên, chẳng lẽ nào là...!
◆Aprikotto:
Đúng vậy! Chúng ta sẽ hướng tới bí cảnh Vườn Thượng Uyển ẩn mình trên bầu trời, và cất cánh bay lượn trên con thuyền khinh khí cầu do chính tay mình thiết kế!
Thật á!?
Cái kiểu như con thuyền An-guri-kyatto ấy hả, một con khinh khí cầu mà mọi người có thể cùng ngồi lên và điều khiển á!?
◆Ako:
Khinh khí cầu là mấy con thuyền bay lơ lửng như tàu định tuyến ấy đúng không? Mình tự làm được luôn ạ?
◆Neko Hime:
Đúng thế đó nha! Hơn nữa, mọi người còn có thể cùng nhau điều khiển nữa cơ nha!
◆Shuvain:
Thật á!? “Sườn trái mỏng quá! Đang làm cái gì thế hả!” Kiểu thế á!?
Bọn tớ có thể tự do bay lượn trên trời bằng cách điều khiển của chính mình sao!?
Trời đất ơi, siêu muốn chơi luôn!
◆Rushian:
Ấy khoan đã. Vậy thì cái sự kiện sắp tới là 【Con Đường Thượng Uyển – Hải Đăng Trời Cao】 ấy là sao?
Nghe tên thì có vẻ như là sự kiện có liên quan nhỉ.
◆Aprikotto:
Mọi người hãy xem trang này đi.
Hội trưởng dán một đường link vào khung chat.
Mở đường link đó ra là đến trang sự kiện Con Đường Thượng Uyển.
Nội dung sự kiện chỉ đơn giản là vượt qua các nhiệm vụ chỉ định của sự kiện để thu thập vật phẩm cần thiết, một nhiệm vụ cày cuốc vòng lặp đơn thuần. Ừm, cái đó thì tôi hiểu rồi.
Nhưng vấn đề lại nằm ở phần thưởng kia kìa...
◆Shuvain:
Phần thưởng thì... coi bộ chẳng cần đâu.
◆Sette:
Toàn mấy vật phẩm chưa nghe tên bao giờ!
◆Ako:
Là nguyên liệu chế tạo mà ạ.
Sao lại là phần thưởng sự kiện nhỉ?
◆Neko Hime:
Phần đáng chú ý nhất là phần thưởng ở mốc 3000 điểm đó nha.
3000 điểm thì phải là phần thưởng rất về sau rồi.
Nhìn vào, ô phần thưởng 3000 điểm sự kiện có ghi dòng chữ "Lõi Khinh Khí Cầu (Cao cấp)".
◆Rushian:
“Lõi Khinh Khí Cầu” ấy là...
Đây chẳng phải là thứ cần thiết để chế tạo khinh khí cầu sao?
◆Aprikotto:
Đúng vậy! Phần thưởng của sự kiện này chính là thứ sẽ cần đến trong sự kiện kế tiếp đó!
◆Neko Hime:
Là sự kiện mở đường cho Vườn Thượng Uyển đó nha!
Cái gì vậy chứ! Thế có nghĩa là nếu bỏ qua sự kiện này thì sẽ gặp rắc rối ở sự kiện chính của kỳ nghỉ hè sao!
◆Rushian:
Không thể tin được, cái kiểu thiết kế gì vậy!
◆Shuvain:
Vậy thì mình không chơi không được rồi, cái này!
◆Ako:
Cháu muốn chế tạo khinh khí cầu lắm ạ.
◆Neko Hime:
Đặc biệt là Lõi Khinh Khí Cầu nghe nói rất khó kiếm đó nha. Có thể sẽ không còn cơ hội để lấy được bản Cao cấp nữa đâu nha.
◆Sette:
Xấu tính ghê!
Là cái chiêu trò ép mình chơi nhiệm vụ tiền đề của sự kiện hè bằng phần thưởng xịn, xong rồi đã chơi tiền đề thì cũng phải chơi cả bản chính đúng không!
Trời ơi, không muốn thua cái chiêu đó chút nào cả...
◆Rushian:
Khinh khí cầu thì tôi muốn!
!
◆Ako:
Cháu muốn cùng mọi người đi du ngoạn trên trời ạ!
◆Neko Hime:
Neko Hime cũng rất có hứng thú với khinh khí cầu đó nha. Nhất định phải chế tạo được nó mới được nha!
Ơ, hiếm khi thấy cô Neko Hime lại tỏ ra có tâm huyết với game đến vậy nhỉ.
◆Shuvain:
Cô ơi, khinh khí cầu có gì đặc biệt sao?
◆Neko Hime:
Tôi muốn thử nói câu “Hạ khinh khí cầu xuống chỗ mọi người đang ở, rồi chuẩn bị trong bốn mươi giây!” đó nha!
!
Lý do là cái đó hả!
◆Neko Hime:
Hơn nữa, Vườn Thượng Uyển còn là một lục địa nổi ẩn mình trong một đám mây giông khổng lồ đó nha, trái tim cô giáo cứ rung rinh mãi thôi nha!
◆Shuvain:
Nghe thiết lập quen quen ghê ta.
◆Ako:
Ba-rư-xư!
◆Neko Hime:
Không được phá hủy ngay từ bước đầu tiên đó nha!
Dù không biết có "ba-rư-xư" được không, nhưng nếu là một sự kiện như thế thì tôi cũng muốn chơi!
◆Sette:
Nhưng mà không có thời gian đâu? Làm sao bây giờ?
◆Aprikotto:
Nhìn theo các sự kiện trước đây, 3000 điểm là một con số mà chúng ta hoàn toàn có thể đạt được. Chúng ta chỉ còn cách hoàn thành nhiệm vụ trước chuyến du lịch thôi.
◆Ako:
Vậy thì, chẳng lẽ...
◆Sette:
Khoan đã senpai, chúng ta sắp đi dã ngoại rồi mà...
Thấy hai cô gái mặt tái mét, Hội trưởng mỉm cười rất tươi và nói.
◆Aprikotto:
Chỉ tiêu là 500 điểm một người.
◆Ako:
Cháu ghét chỉ tiêu lắm ạ!
◆Sette:
Ghét chỉ tiêu!
†††††††††
W+A, Shift+3, Shift+7, W+D, Ctrl+Shift+2.
Khi các phím trên bàn phím và nút phụ của chuột được nhấn một cách nhịp nhàng, Rushian cũng đáp lại bằng cách lắc lư trái phải và vung kiếm.
"Chuyển công tắc thứ hai, sắp xếp vật phẩm trong lúc chờ cửa mở..."
Tôi vứt bỏ bừa bãi những món đồ rác nhặt được một cách vô ý, rồi xông thẳng vào cánh cửa vừa mở.
Sau đó thì hạ gục con trùm mà ngay cả Ako cũng có thể đánh bại, và chọn đối thoại với NPC theo thứ tự trên trên dưới dưới trên trên!
◆Rushian:
Tuyệt vời, xong!
À, sáu phút rưỡi!
◆Shuvain:
Hừ, tao một vòng chưa đến sáu phút đấy nhá?
◆Rushian:
Khốn nạn, bên này mặc đồ tăng tốc di chuyển toàn thân mà!
Có hai loại kỹ năng di chuyển là xông tới và dịch chuyển tức thời đúng là chơi ăn gian mà.
◆Ako:
Cháu chơi thì mất mười phút lận...
◆Shuvain:
Mày có kỹ năng dịch chuyển thì phải nhanh nhất chứ!
Cứ thế, vừa nói chuyện rôm rả vừa hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ sự kiện của Con Đường Thượng Uyển rất đơn giản, chỉ là đột phá một mê cung siêu nhỏ và mang về vật phẩm rơi ra từ trùm.
Nộp vật phẩm nhiệm vụ là được một điểm.
Dù có cả nhiệm vụ tổ đội phải tập hợp nhiều người, nhưng về cơ bản, cứ một mình cày cuốc liên tục là hiệu quả nhất.
Thế là, để hoàn thành chỉ tiêu của mỗi người, chúng tôi cứ miệt mài làm đi làm lại cùng một nhiệm vụ.
◆Shuvain:
Cánh cửa cuối cùng thì đúng lúc nhấn công tắc, theo phán định kỹ năng là nó đã biến mất rồi. Mình có thể dùng dịch chuyển tức thời để thoát ra trước khi nó mở hoàn toàn.
◆Rushian:
Thật á, chỉ thế thôi mà rút ngắn được mười giây liền!
◆Aprikotto:
Nếu sạc "Giáo Sấm Sét" trong lúc nói chuyện với NPC, thì lúc tung ra sẽ chắc chắn kết liễu được trùm!
! Lại rút ngắn thế giới rồi!
◆Ako:
Aaaaa, lại ra đồ hiếm rồi ạ! Sao lại ra 5% nhiều thế này cơ chứ!
◆Rushian: Nam mô…
◆Shuvain: Lại thêm một vòng nữa rồi, ha ha.
◆Ako: Từ ban đầu đáng lẽ ra chỉ cần thiết lập cho rớt vật phẩm nhiệm vụ thôi chứ! Đồ hiếm thì tôi đâu có cần đâu!
Hôm nay là ngày mùng 8 tháng 7. Sự kiện cũng đã bước sang ngày thứ hai.
Cả bọn cũng đã quen dần với việc cày nhiệm vụ, mỗi người đều cố gắng hết sức để rút ngắn thời gian hoàn thành mỗi vòng.
Tôi thì chạy thẳng, bỏ qua hết mấy con quái, Shuvain thì đang luyện tập canh thời điểm chuẩn để dùng kỹ năng xung phong, còn Master thì điều chỉnh để hạ gục quái chỉ bằng thời gian niệm phép ngắn nhất, riêng Ako thì cứ miệt mài cố gắng một cách bền bỉ.
Với Ako, người sở hữu kỹ năng siêu tiện lợi "Dịch chuyển tức thời đến vị trí chỉ định," đáng lẽ ra cô ấy phải nằm trong top những người có tốc độ nhanh nhất trong mọi nghề chứ.
Và còn Sette cuối cùng thì sao nhỉ…
◆Sette: Ưu… chán quá đi mất! Hay mình làm việc khác đi!
Đúng là đã chán hẳn rồi.
Mà thôi, tôi hiểu mà. Đó mới là điều bình thường.
Việc cứ cắm mặt cày đi cày lại một nhiệm vụ suốt hai ngày trời thì rõ ràng là có vấn đề rồi!
◆Sette: Làm mãi mà điểm chẳng tăng gì cả! Cứ như vòng lặp vô tận vậy!
◆Shuvain: À, cũng có người gọi cái này là "nhiệm vụ chuột đồng" đấy.
◆Sette: Chuột đồng?
◆Aprikotto: Là vì cứ làm đi làm lại một nhiệm vụ không ngừng nghỉ, trông cứ như con chuột Hamster chạy trong bánh xe ấy mà.
◆Sette: Thế thì khác gì tra tấn con người đâu!?
◆Ako: Sette-san đang nói cái gì vậy ạ?
Ako nói, giọng điệu qua khung chat cũng đủ thấy rõ sự mệt mỏi.
◆Ako: Nếu đây không phải tra tấn thì còn là gì nữa chứ?
◆Sette: Thôi tôi bỏ đây!
Ôi, Sette-san đã bỏ cuộc rồi!
◆Shuvain: Đừng có mà than vãn nữa!
◆Rushian: Tôi hiểu mà, tôi hiểu cảm giác đó, nhưng cố gắng lên nào.
◆Sette: Còn phải làm bao nhiêu lần nữa đây!?
◆Shuvain: Đến khi nào xong chỉ tiêu thì thôi.
◆Rushian: Chỉ tiêu còn bao nhiêu nữa?
◆Aprikotto: Mong mọi người cố gắng làm cho xong chỉ tiêu nhé.
◆Sette: Đến cả chữ "chỉ tiêu" tôi cũng chẳng muốn nhìn nữa!
Cứ thế này chắc tôi bị trầm cảm mất thôi!
Dù sao thì, chúng tôi vẫn đang cày nhiệm vụ như thế đấy.
Nhưng có một vấn đề không thể tránh khỏi.
◆Sette: Nhân tiện nghỉ giải lao, tôi sẽ xác nhận lại lộ trình chuyến đi thực tế nhé.
◆Rushian: Lớp trưởng, nhờ cậu vậy.
◆Sette: Hả? Tự nhiên thấy mình bị cả lớp đồng lòng chọn làm lớp trưởng ấy nhỉ?
Ngoài Sette-san ra thì đâu có ai có thể làm lớp trưởng được nữa đâu.
◆Sette: À, tiện đây tôi muốn bàn một chút. Về việc tham quan Osaka vào ngày thứ hai, có nên quyết định luôn quán ăn trưa không nhỉ?
◆Shuvain: Hả? Bữa trưa là đi ăn vặt rong ruổi mà?
Không phải. Bữa trưa là đi ăn vặt rong ruổi mà nhỉ? Hay là đi ăn thử hết mấy quán trông ngon ngon?
Shuvain vừa dứt câu, lại nhanh chóng quay trở lại với phong thái của Segawa và nói lại.
Đâu cần phải cố tình sửa lại câu nói như thế chứ.
◆Sette: Tôi tìm hiểu rồi, thì ra món bánh xèo xốp xốp mà Akane muốn ăn ấy, từ lúc gọi món đến lúc được mang ra mất khá nhiều thời gian đó.
◆Shuvain: Hả!? Nhưng mà món đó tôi nhất định phải ăn bằng được!
◆Sette: Thế nên nếu có thể thì tôi định đặt trước ấy mà.
◆Shuvain: Thật sao? Nhờ Nanako đó!
◆Rushian: Này, cứ như đang chat guild ấy, mọi người đang gọi tên thật thoải mái quá đấy.
◆Shuvain: Ấy, mọi người cẩn thận đấy Sette, không thì fan hâm mộ của tôi lại kéo đến ầm ầm bây giờ.
◆Ako: Cười bò ra quần.
◆Shuvain: Đừng có mà thả icon cười nữa. Lặp lại, đừng có mà thả icon cười nữa.
◆Ako: À, Sette-san. Về ngày đầu tiên ở Nara, dự kiến sẽ mất khoảng một tiếng ở Đền Meoto Daikoku-sha đấy ạ.
◆Sette: Một tiếng!? Đền Kasuga Taisha thì tôi đã nộp lịch trình dự kiến là ba mươi phút rồi mà?
◆Ako: Chỗ đó thì cứ… ứng biến một chút là được ạ!
◆Rushian: À mà, ngày thứ ba là USO đúng không, hay mình cứ lên lộ trình trước nhỉ?
◆Shuvain: Cái đó quan trọng đấy. Phải chơi hết các trò càng hiệu quả càng tốt!
◆Ako: Tôi thì không muốn chơi mấy trò quá mạnh đâu.
◆Shuvain: Sẽ không ép cô chơi đâu, lúc đó cô cứ đi chọn quà lưu niệm đi.
Câu chuyện càng lúc càng sôi nổi, chúng tôi tạm dừng cày nhiệm vụ và bắt đầu tập trung vào việc chat thì…
◆Aprikotto: À này, các bạn, xin lỗi vì làm gián đoạn lúc mọi người đang vui thế này nhưng…
Master nói, giọng điệu đầy vẻ áy náy.
◆Aprikotto: Dù vừa chat cũng được, nhưng…
◆Rushian: À, phải rồi!
◆Ako: Tôi quên béng mất!
◆Shuvain: Hôm nay phải cày thêm 200 vòng nữa!
◆Sette: Khoan đã, khoan đã, dù sao thì cứ quyết định bữa trưa ngày thứ hai trước đã chứ? Không thì lại phải ăn bạch tuộc viên đến no căng bụng đó?
Nếu là bạch tuộc viên chính gốc thì nghĩ lại cũng thấy được mà nhỉ.
◆Shuvain: Đúng rồi, đúng rồi, trong lịch trình ăn vặt, có thể thêm món xiên que chiên nữa không?
◆Sette: Định ăn bao nhiêu là đủ đây!?
◆Ako: À mà, về đồ ăn vặt mang theo, mọi người muốn bánh nấm hay bánh măng ạ?
◆Rushian: Tại sao lại chỉ có hai lựa chọn đó! Nói đi!
◆Sette: Sẽ đổ mồ hôi nhiều nên mọi người nhớ mang kẹo muối nhé.
◆Ako: Tôi còn muốn mang cả kẹo chua để nhét vào miệng Shuu-chan lúc cậu ấy ngủ nữa.
◆Shuvain: Hô, gan nhỉ. Thế thì nếu Ako ngủ trước, tôi sẽ chụp lại hết mấy tư thế ngủ xấu xí của cô rồi gửi cho chồng cô xem đấy.
◆Ako: K-không được! Thế là hèn hạ đó! Con gái tụi tôi có những bí mật riêng chứ!
◆Rushian: Tư thế ngủ xấu xí của Ako à, nghe hấp dẫn đấy chứ.
◆Ako: Rushian! Cậu dám nói như thế ư?!
◆Shuvain: Không thể đọc được, không thể đọc được, ha ha.
◆Sette: Không đọc được nhưng sao lại tự động phát ra trong đầu được nhỉ, ha ha.
◆Rushian: Sette-san lại bắt đầu nói đến "tự động phát ra trong đầu" rồi kìa.
!?
◆Sette: Tôi nói đấy! Đến cả tôi cũng nói thế được mà!
◆Aprikotto: Các bạn.
Cày nhiệm vụ.
Mọi người có hiểu không?
Đúng vậy, chúng tôi là những người sắp sửa đi chuyến đi thực tế.
Dù có cố gắng tập trung vào game đến mấy, câu chuyện cũng ngay lập tức chuyển sang chủ đề chuyến đi thực tế!
Cứ như vậy, không biết từ lúc nào chúng tôi bắt đầu tìm kiếm những địa điểm tham quan muốn đến hoặc những món ăn muốn thử, và cuộc trò chuyện thì không có hồi kết.
Chúng tôi cứ thế mà chẳng thể tập trung cày nhiệm vụ được.
Và khi đang trong lúc cày nhiệm vụ như vậy…
"Giờ thì chúng ta bắt đầu xác nhận lần cuối thôi."
Đó là ngày đi học chỉ để trả bài kiểm tra và sinh hoạt lớp.
Tôi và Master đã lén lút tụ tập trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ để họp "Kế hoạch tạo ra nụ hôn tuyệt vời nhất trong chuyến đi thực tế và xóa bỏ ký ức về nụ hôn đầu."
"Xin lỗi vì bắt cậu bận rộn lúc đang cày nhiệm vụ."
"Hừm, chỉ tiêu hôm nay tôi đã hoàn thành rồi. Giờ chỉ là phần thưởng thêm thôi."
Quả không hổ danh là Guild Master, tốc độ và hiệu suất cày nhiệm vụ thật sự phi thường.
"Trước tiên, mục đích lần này là…"
"Tạo ra nụ hôn đầu tuyệt vời nhất với Ako trong chuyến đi thực tế, để xóa bỏ ký ức cũ của cô ấy!"
"Ừm. Để làm được điều đó, chúng ta sẽ chuẩn bị mọi thứ và lên một kế hoạch hoàn hảo nhưng—"
Master dừng lời ở đó, rồi từ từ đứng dậy khỏi ghế.
「Chuyện đương nhiên thôi, lòng người đâu phải đơn giản. Ngoài kế hoạch đã định, đôi khi còn cần phải ứng biến linh hoạt tại chỗ nữa chứ.」
「Ừm, đúng vậy nhỉ.」
Có thể không đến được chỗ dự định, hoặc ngược lại, lại tới một nơi không hề nghĩ tới. Có khi còn mải chơi đến quên cả kế hoạch, hoặc tệ hơn là cãi nhau to một trận... À, cái này thì chắc là không rồi.
「Thế nên, ta đây! Chính là ta đây, người mà Rushian đã tin tưởng đây! Ta sẽ dốc hết lòng hết sức để hỗ trợ các ngươi!」
Không phải ai khác mà chỉ có mình Hội trưởng được chọn để nhờ vả, điều đó khiến cô ấy vui đến thế sao!?
Cô ấy khẽ nheo mắt, đôi mắt lấp lánh như sao, rồi vỗ mạnh vào ngực.
「Đúng vậy, ta ở đây chính là Hội trưởng Hỗ trợ Hoàn hảo! Gọi tắt là Hội trưởng Hỗ Trợ!」
Bỗng nhiên lại nói ra một cái tên chức danh hỗ trợ trong game vậy!
「Cảm ơn, nhưng... cái Hội trưởng Hỗ Trợ đó có kỹ năng gì vậy?」
「Nhiều lắm chứ. Đầu tiên là hiển thị Điểm Hảo Cảm của Hội trưởng Hỗ Trợ!」
「Điểm hảo cảm? Cái hệ thống gì mà cứ như trong mấy game hẹn hò vậy?」
「Cũng na ná vậy thôi. Ngươi xem cái này đi!」
Vừa nói, Hội trưởng vừa xoay bảng trắng trong phòng câu lạc bộ một vòng.
Trên đó viết:
■ Tamaki Ako Điểm hảo cảm320/100Tâm trạng25★ Đã chinh phục!
■ Goshōin KyōĐiểm hảo cảm95/100Tâm trạng30
■ Segawa AkaneĐiểm hảo cảm95/100Tâm trạng55
■ Akiyama NanakoĐiểm hảo cảm80/100Tâm trạng40
「Khoan đã. Thật sự là khoan đã!」
Cái quái gì đây. À, nội dung thì nhìn cái hiểu ngay, nhưng có quá nhiều chỗ để bắt bẻ!
「Trước tiên, trước tiên tôi hỏi cái đã! Về cơ bản thì đây là cái gì vậy?!」
「Là danh sách điểm hảo cảm của tất cả mọi người!」
Hội trưởng nói với vẻ mặt đắc thắng đến phát bực.
「Nếu muốn đạt được kết cục harem thì không biết cái này là không nói chuyện được đâu nhé! Đối với một người hỗ trợ thì đây chắc chắn là kỹ năng cần thiết!」
「Cần cái kết cục đó làm gì chứ!」
Đây là cuộc họp bàn kế hoạch để hôn Ako mà!
「Được rồi, thôi thì nếu biết được điểm hảo cảm của Ako thì coi như không vô ích đi. Nhưng như thế thì cái này cũng lạ đời quá rồi!」
Tôi đấm thùm thụp vào dòng của Ako,
「Sao tử số lại lớn hơn mẫu số thế này! Vượt giới hạn gấp ba lần rồi còn gì!」
Cái con số này có ý nghĩa gì chứ!
「Dù ngươi nói vậy thì... điểm hảo cảm này là do ta đã hỏi trực tiếp đương sự từ trước rồi.」
「Hỏi trực tiếp ư?」
「Ừm. Ta đã hỏi Ako-kun xem điểm hảo cảm dành cho Rushian là bao nhiêu trên thang điểm 100, và cô bé nói với vẻ mặt nghiêm túc rằng ‘Hơn 300 điểm ạ’.」
「Con bé đó thích tôi quá rồi thì phải!?」
Người bình thường thì dù có chuyện khiến điểm hảo cảm về 0 đi chăng nữa, thì con bé đó vẫn còn trên 200 điểm!
「Còn cái ‘Đã chinh phục’ thì... thôi, cái này bỏ qua đi.」
「Như ngươi thấy đấy.」
Nếu nghĩ rằng ít nhất cũng là người yêu thì xét theo game hẹn hò là đã xong nhiệm vụ rồi.
Và dù có bóc phốt đến thế, vẫn còn những điểm kỳ lạ khác.
「Điểm hảo cảm của Hội trưởng và Segawa rõ ràng là quá cao, cái này là sao vậy?」
Hơn 90 điểm luôn. Gần như chạm giới hạn rồi còn gì.
「Về cái này, ta cũng đã hỏi Shuvain y như hỏi Ako-kun vậy. Rằng điểm hảo cảm dành cho Rushian là bao nhiêu trên thang điểm 100.」
「Và kết quả là... cái này ư?」
「Ừm. Cậu ấy nói rất tự nhiên rằng ‘Khoảng 95 điểm ấy nhỉ?’, nên ta cứ thế mà ghi vào.」
「Thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ, con bé đó cũng thích tôi quá rồi thì phải!?」
Người bình thường lại nói cao như thế ư!? Lỡ mà tôi hiểu nhầm là có cơ hội thì sao!?
Nó còn từng tức giận với mấy đứa con gái nói xấu tôi nữa, tình bạn của nó cũng nhiệt tình quá rồi đấy!
「Ồ, ngươi thấy là cao à?」
Khi tôi đang hoảng hốt, Hội trưởng nở nụ cười ẩn ý.
Này, cái gì vậy, muốn nói gì thì nói đi chứ.
「Vậy ta hỏi ngược lại, điểm hảo cảm của Rushian dành cho Shuvain là bao nhiêu?」
「Ếch... Cái đó thì...」
Điểm hảo cảm của tôi dành cho Segawa...? Chắc chỉ có mỗi Ako là đạt 100, nhưng hầu hết mọi người tôi đều nghĩ là gần như tối đa...
「…………Khoảng 95 điểm... chăng...?」
「Các ngươi thân thiết quá mức rồi đấy.」
「Nhưng mà thực tế là đúng vậy mà!」
Đúng là như thế thật thì chịu thôi chứ biết làm sao!
「Điểm hảo cảm của tôi dành cho Hội trưởng cũng dư sức đạt 95 điểm luôn!」
「Ồ, vậy ư. Đó là một đánh giá đáng quý đấy.」
Hội trưởng nói với giọng hơi bối rối, rồi thoăn thoắt viết lên bảng trắng.
■ Goshōin KyōĐiểm hảo cảm96/100
「Đừng có mà tăng lung tung như thế!」
「Không được à?」
Hội trưởng Guild của chúng tôi dễ dụ đến đáng sợ.
Hội trưởng vừa đưa con số về 95, vừa nói:
「Mà ta cũng không nghĩ rằng mức độ thân thiết giữa ta và Rushian lại thua Shuvain. Thế nên mới có điểm số này.」
「Thôi được rồi, tạm hiểu lý do rồi.」
Cuối cùng thì tôi vẫn có cảm giác mấy con số này chẳng có ý nghĩa gì mấy.
「À, còn Sette thì nói ‘Nếu nói là 100 thì Ako-chan có vẻ sẽ giận, nên cứ giảm 20% đi’.」
「Cứ tưởng là một con số đẹp, ai dè lại...」
Cái con số đó, nếu không giảm giá thì lại là cao nhất rồi.
「Cuối cùng, con số này có ý nghĩa gì?」
Tôi chỉ vào phần "Tâm trạng" mà hỏi.
Cái mục này là con số gì vậy trời.
「Cái này đơn giản là thể hiện tâm trạng của từng người. Dù ta không có mặt ở đó, nhưng ta sẽ căn cứ vào nội dung tin nhắn gửi về và tình hình thực tế để phán đoán và cập nhật.」
「Thông tin đó có cần thiết không nhỉ? Nhất là mấy người khác ngoài Ako ấy.」
「Quan trọng đấy chứ? Để nâng cao tâm trạng của Ako-kun và Rushian, tạo ra tình huống tuyệt vời nhất để hai người có thể hôn nhau, thì bầu không khí xung quanh không thể bỏ qua được.」
「À, đúng là vậy thật.」
Chuyện tôi và Ako vui vẻ tưng bừng trong khi Segawa và Akiyama lại cực kỳ khó chịu thì hơi khó mà xảy ra.
「Thế nên, để nâng cao các mức tâm trạng này, kỹ năng thứ hai của Hội trưởng Hỗ Trợ sẽ được kích hoạt!」
「Vẫn còn nữa hả trời!」
Hội trưởng lại xoay bảng trắng một vòng nữa.
Và đây là những gì được viết lên đó bằng nét bút điêu luyện:
★ Lựa chọn
・ Chân thành cảm ơn Hội trưởng đáng tin cậy.
・ Quở trách, bảo hãy cố gắng hơn nữa.
・ Thấy phiền phức quá nên hôn cho xong ngay trong hôm nay.
Xuất hiện mấy lựa chọn khó hiểu quá vậy!
「Cái gì vậy!」
「Đây là kỹ năng Lựa chọn của Hội trưởng Hỗ Trợ!」
「Cái gì vậy!」
「Ta muốn ngươi phản ứng khác đi một chút.」
「Tôi đang ngỡ ngàng đây này!」
Đâu còn tâm trí mà nghĩ ra phản ứng nào khác!
Khi tôi đang hoang mang, Hội trưởng lại điềm tĩnh nói:
「Với tư cách là người hỗ trợ, ta sẽ liên tục gửi lời khuyên cho Rushian. Nhưng nếu không biết Rushian muốn làm gì vào lúc đó thì làm sao ta có thể đưa ra lời khuyên phù hợp được?」
「À thì đúng là muốn theo kịp cái "mood" của nhau mà.」
Hội trưởng có nhiệt tình đến mấy mà tôi không hứng thú thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
「Thế nên, ta sẽ gửi các lựa chọn để hỏi về phương hướng như thế này, từ đó ngươi có thể chọn ra cái phù hợp với suy nghĩ của Rushian, đó chính là lời khuyên.」
「À—, ra là thế.」
Với các lựa chọn này, nếu đã đồng ý với những gì đã nói đến giờ thì chọn cái đầu tiên, nếu thấy chưa đủ thì chọn cái thứ hai, nếu thấy lười thì chọn cái thứ ba, đó chính là lời khuyên sao.
「Cứ tưởng là chuyện kỳ quặc, ai dè là Hội trưởng đã suy nghĩ cho tôi. Cảm ơn Hội trưởng nhé.」
「…………」
■ Goshōin KyōĐiểm hảo cảm98/100
「Điểm hảo cảm! Đừng có tăng lên nữa!」
Mà lại còn tăng nhiều nữa chứ!
「Ta thấy bị than phiền khi điểm tăng lên thì cũng lạ nhỉ.」
Vừa nói, Hội trưởng vừa chỉnh lại con số về 95.
Sử dụng hai kỹ năng vừa rồi để khơi dậy sự phấn khích của mọi người, rồi thực hiện nụ hôn đầu trong một tình huống lý tưởng... Vậy thì, kỹ năng cuối cùng để hoàn thành việc đó, chính là đây!
Từ đâu đó, Master lôi ra một tờ giấy khổ lớn rồi dán “bộp” một tiếng lên bảng trắng. Trên đó là bản đồ tổng thể vùng Kansai, cùng với đủ thứ ký hiệu được đánh dấu rải rác. Phía dưới còn có dòng chữ to tướng:
★ĐIỂM KIỂM TRA
Đền Phu Phụ Đại Quốc (Meoto Daikokusha) – Mức độ đề xuất: C
Trong khách sạn – Mức độ đề xuất: B
Trong buổi diễu hành đêm UGP – Mức độ đề xuất: A
Bến tàu kỷ niệm – Mức độ đề xuất: S
“Cái, cái này là...”
“Điểm kiểm tra hỗ trợ! Đây là kỹ năng chỉ dẫn địa điểm và thời điểm tốt nhất, nơi Ako-kun có thể đạt được trạng thái phấn khích cao nhất và bầu không khí trở nên tuyệt vời nhất.”
Master vừa nói vừa cẩn thận vuốt phẳng tờ giấy vừa dán một cách hơi thô bạo.
“Nếu cứ lúc nào cũng căng thẳng trong suốt chuyến đi thì sẽ mệt mỏi và không thể tận hưởng được. Vì vậy, tôi khuyên cậu nên khoanh vùng thời điểm cần nhắm đến và chỉ thử thách vào những thời điểm đó thôi.”
“Quả thật, lúc nào cũng nghĩ ‘muốn hôn, muốn hôn’ thì cũng hơi đáng sợ thật.”
“...Nghe nói mấy cậu học sinh cấp ba toàn vậy mà.”
“Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng!”
Ít nhất là trong chuyến du lịch của trường thì sẽ không như vậy đâu!
“Vì thế, chúng ta cần những điểm kiểm tra này. Tại những địa điểm được ghi ở đây, cậu chỉ cần thử thách nụ hôn tương ứng với mức độ đề xuất là được.”
“À ừm, hiểu rồi.”
Nếu không xác định rõ “sẽ nhắm vào đây!” thì ngược lại sẽ khó thực hiện hơn. Bản thân tôi cũng đã tính toán thời điểm rồi, nên cái này thực sự hữu ích.
“Hãy cùng xem xét theo lịch trình nhé. Ngày đầu tiên là di chuyển và tham quan Nara.”
“Đúng vậy. Di chuyển bằng Shinkansen đến Kyoto, rồi từ đó đi tàu đến Nara để tham quan. Sau đó sẽ nghỉ một đêm tại nhà trọ ở Nara.”
“Nếu vậy thì chắc chắn phải chú ý đến Đền Phu Phụ Đại Quốc (Meoto Daikokusha).”
Trên bảng trắng cũng có ghi Đền Phu Phụ Đại Quốc (Meoto Daikokusha). Tôi cũng từng nghĩ rằng Đền Phu Phụ Đại Quốc (Meoto Daikokusha) sẽ có một bầu không khí thật đẹp.
“Sao cái này lại là C vậy?”
Dù theo Ako thì đó là một địa điểm được cô ấy rất tâm đắc, lẽ nào sự phấn khích của cô ấy không cao sao?
“Có vài lý do. Thứ nhất, đó là một ngôi đền mang lại phúc lành cho sự hòa thuận của vợ chồng và an toàn gia đình.”
“Chính vì thế mà sự phấn khích của Ako mới cao lên đúng không?”
“Đúng vậy. Nhưng—sự phấn khích đó chỉ đến từ thân phận một người vợ đã kết hôn với Rushian mà thôi.”
“Hả! Đúng thật!”
Không phải là người yêu, mà là vợ chồng muốn đi lễ bái. Vào thời điểm này, "lực lượng vợ chồng" của Ako chắc chắn sẽ lên đến mức chưa từng có.
“Vậy thì, nếu tôi lấy hết can đảm để hôn vào lúc đó...”
“Nó sẽ bị coi là một nụ hôn của vợ chồng, và hoàn toàn không thể xem là nụ hôn đầu được.”
“Grừ...”
Sao lại thế chứ. Tôi đã hơi nghĩ rằng mình có thể đạt được mục tiêu ngay ngày đầu tiên rồi mà!
“Hơn nữa, tuy đó là điểm tham quan mà Ako-kun mong muốn, nhưng xét về toàn bộ chuyến đi của trường thì đây vẫn là ngày đầu tiên. Càng nhiều ngày trôi qua, tâm trạng du lịch mới càng được nâng cao. Hành động vội vàng ngay ngày đầu tiên có lẽ là quá hấp tấp.”
“Vậy sao... Nhắm vào đây là quá vội vàng à...”
Một người đàn ông vội vã muốn hôn thì hình ảnh tệ hại nhất rồi, suýt nữa thì toi!
“Tuy nhiên, vì đang trong chuyến đi của trường, không khí cũng rất tốt và là một cơ hội tuyệt vời cho nụ hôn đầu. Việc đưa nó vào danh sách ứng cử viên cũng không tệ.”
“À, ra vậy.”
“Đây không chỉ giới hạn trong ngày đầu tiên, mà ứng cử viên tiếp theo chính là đây.”
Master chỉ vào phần ghi “Trong khách sạn – Mức độ đề xuất: B”.
“Khách sạn thì hiển nhiên là Ako và tôi ở phòng riêng rồi đúng không? Làm sao mà được?”
“Tôi không nói là trong phòng. Ý tôi là lấy khách sạn làm bối cảnh.”
Master “hừ hừ” cười bí hiểm, rồi chỉ vào một điểm trên bản đồ.
“Ngày đầu tiên chúng ta ở nhà trọ nên khó mà thực hiện, nhưng địa điểm lưu trú vào ngày thứ hai là khách sạn. Khách sạn ở trung tâm Osaka, hơn nữa, đoàn trong nước và đoàn nước ngoài đều có cùng mức ngân sách, nên đã chọn một khách sạn hạng sang.”
“À ừm, hiểu rồi.”
“Nói cách khác, chắc chắn đó là một không gian có bầu không khí tốt, có thể tạo nên sự lãng mạn. Ví dụ, nếu khách sạn có hồ bơi, thì khu vực bên hồ bơi được chiếu sáng vào đêm khuya sẽ là một không gian tuyệt vời nhất.”
“Hồ bơi đêm ư!? Chẳng phải đó là nơi mấy tay “dân chơi” hay lui tới sao!?”
“Nếu không mở cửa thì ban đêm sẽ không có người. Đảm bảo đó sẽ là thế giới của riêng hai cậu!”
“À, ra vậy...!”
Việc tận dụng không khí của khách sạn là một ý tưởng mà tôi chưa từng nghĩ đến. Đúng là Master có khác, chắc hẳn anh ấy đã quen ở những khách sạn sang trọng rồi.
“Đây có lẽ là cơ hội tuyệt vời nhất cho nụ hôn đầu trong vài ngày tới. Đánh giá B là rất đáng tin cậy.”
“Được đấy, tôi sẽ ghi nhớ!”
Quả nhiên là đáng học hỏi!
“Chỉ có rủi ro bị giáo viên phát hiện là vấn đề thôi...”
“Lúc này thì bỏ qua điều đó đi!”
Quan trọng là một tình huống tuyệt vời để lưu lại kỷ niệm!
“Về ngày thứ hai, đó là ngày tham quan Osaka đúng không?”
“Đúng vậy. Chúng tôi sẽ ăn takoyaki, okonomiyaki, và dạo chơi ẩm thực.”
Đã có kế hoạch là sẽ đi ăn vặt khắp nơi. Ngày này chủ yếu là theo nguyện vọng của Segawa. Có lẽ vì gần đây cô ấy mê nấu ăn (theo lời kể của chính cô ấy) nên muốn ăn những món ngon.
“Vậy thì đáng tiếc là cơ hội vào ban ngày có vẻ ít.”
“Tôi thì cũng không muốn hôn khi răng còn dính rau thơm đâu...”
Đang đi ăn vặt mà hôn thì không được rồi.
“Đáng tiếc là đây sẽ là vụ mùa thất bát nhất trong lịch sử nụ hôn đầu.”
Vụ mùa thất bát là sao? Định trồng cái gì vậy?
“Quan trọng là ngày thứ ba. Ngày này là USO suốt cả ngày đúng không?”
USO—Universe Studio Osaka. Đây là một công viên giải trí quy mô lớn được xây dựng với chủ đề mang lại sự giải trí của toàn vũ trụ đến Osaka. Hơn nữa, hiện tại, một khu vực mới mang tên UGP—Universe Gaming Park—đang hoạt động, tập hợp các trò chơi theo chủ đề từ Nhật Bản và khắp nơi trên thế giới. Dù sao thì, Vùng đất chuột ở phía Đông thì thôi không nói, còn nơi này ở phía Tây thì lại xa lạ. Tôi muốn nhân cơ hội này để tận hưởng hết mình.
“Chắc sẽ không có thời gian vì có quá nhiều trò muốn chơi, với lại có nhiều người nữa nên ngày này có lẽ hơi khó.”
“Không phải vậy đâu.”
“Cái... gì cơ...?”
Ngay cả ở đây Master cũng nói có cơ hội sao!
“Cần phải nhắm vào thời điểm này!”
Master vỗ “bộp” vào phần ghi “Trong buổi diễu hành đêm UGP – Mức độ đề xuất: A”.
“Trong lúc diễu hành á...!?”
Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi.
“Vì đã được ghi sẵn từ đầu nên tôi cũng hiểu rồi mà.”
“Được cậu phối hợp thì thật cảm kích.”
Không dám, chính tôi mới là người cảm kích.
“À mà, đúng là chúng tôi định xem buổi diễu hành ở UGP thật đấy.”
Thời gian tập trung vào ngày này muộn hơn một chút để mọi người có thể xem buổi diễu hành cuối cùng rồi mới về.
Thế nên tôi và mọi người cũng định xem buổi diễu hành hoành tráng có mặt đầy đủ các nhân vật, từ anh thợ sửa ống nước có râu, con chuột điện màu vàng, cho đến cái cục tròn hút mọi thứ, và cả con chim kêu “quác quác” chạy dưới đất nữa.
“Nhưng lúc đó đầy người đúng không? Liệu có thể có bầu không khí để hôn hít được không?”
“Chính vì có người, ngược lại từng cá nhân sẽ không bị chú ý. Có thể nói một cách nghịch lý, đó sẽ là không gian của riêng hai cậu.”
“Ô, vậy thật sao?”
Nụ hôn thật sâu sắc làm sao.
“Sự phấn khích của Ako-kun chắc chắn sẽ rất cao khi xem buổi diễu hành có sự góp mặt của tất cả các nhân vật quen thuộc. Hơn nữa, bóng tối và ánh sáng lung linh cũng tạo nên bầu không khí tuyệt vời. Đây hẳn là một cơ hội hôn đầu tốt hơn cả ngày thứ hai, vốn được cho là tuyệt vời nhất trong vài ngày qua.”
“Nghe có vẻ giống như một tiêu chí đánh giá mà tôi đã nghe ở đâu đó rồi ấy nhỉ.”
Chẳng phải cái này là kiểu liên tục phá vỡ kỷ lục cao nhất sao?
“Và cuối cùng. Điều tôi tâm đắc nhất chính là đây.”
Hội trưởng chỉ vào đoạn "Bến tàu Kỷ niệm, Mức độ Đề cử S".
"…À, chỗ đó sao."
"Đúng thế! Là Bến tàu Kỷ niệm, nơi gắn với duyên phận của hai đứa, nơi cảm xúc thăng hoa nhất vào ngày cuối cùng! Chắc chắn không có tình huống nào tuyệt vời hơn đâu! Có thể nói đây là cơ hội cho nụ hôn đầu đỉnh cao nhất từ trước đến nay!"
"Ưm, nếu là bãi biển nơi em đồng ý thì được, nhưng bến tàu này lại là nơi em từ chối mà."
"Đó đúng là một điều đáng ngại, nhưng cũng chính vì vậy mà tình cảm mới được truyền đạt trọn vẹn hơn, phải không?"
"…Ừm, điều đó thì em hiểu."
Nói thật, tôi đã từng nghĩ mình cần phải nói rõ ràng ra mọi chuyện.
Nếu những băn khoăn ấy được gỡ bỏ và tôi có thể có nụ hôn đầu, chắc chắn sẽ tuyệt vời lắm.
"Được rồi, tự nhiên em cũng hình dung ra rồi. Cảm ơn Hội trưởng nhé."
"Ha ha ha, được nghe cậu nói vậy, công suy nghĩ của ta cũng đáng lắm chứ!"
"Em sẽ báo cáo thường xuyên, nên mong Hội trưởng tiếp tục cho lời khuyên."
"Ừm, ta sẽ đợi đấy! Ta cũng sẽ tiếp tục thu thập thêm thông tin ở đây!"
"Đúng là có thể tin cậy vào Hội trưởng mà!"
"Cứ khen thêm nữa đi!"
Thế đấy, cứ mải mê mấy chuyện đó, nên tôi cũng chẳng còn tâm trí để cày game nữa.
──Ngày 9 tháng 7.
Ngày hôm ấy, sau giờ sinh hoạt và buổi thi thử, chúng tôi chỉ còn chờ đợi chuyến dã ngoại vào ngày hôm sau.
"Các em ngày mai sẽ lên đường cho chuyến đi của mình,"
Tại phòng sinh hoạt câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Truyền thông Hiện đại, Hội trưởng mệt mỏi nói.
"Thật đáng tiếc, điểm sự kiện hoàn toàn không đủ."
"Em thật sự xin lỗi."
"Em cũng đã cố gắng hết sức mình rồi ạ."
Chúng tôi cứ mải nghĩ đến chuyến dã ngoại mà thôi, nên chỉ kiếm được số điểm chẳng thấm vào đâu so với chỉ tiêu.
"Đúng là cứ có chuyện khác để bận tâm thì chẳng làm được việc gì nên hồn cả."
"Mải mê chơi game đến chết vào đêm trước chuyến dã ngoại mới là chuyện lạ đó!"
Dù bị nói vậy thì có cần là cứ phải cần thôi chứ, biết làm sao được!
"Rắc rối thật đấy. Cần đến tận 1000 điểm nữa lận."
Cô giáo, người trông có vẻ bình thường nhưng thực ra lại là một tay chơi khá "phế nhân", cũng ít đăng nhập hơn mọi khi vì đây là chuyến dã ngoại đầu tiên mà cô phụ trách.
Hội trưởng đã rất cố gắng, nhưng một mình thì vẫn có giới hạn. Hơn nữa cậu ấy còn là học sinh cuối cấp, lại còn có việc tôi nhờ nữa.
"Giờ thì, phải làm sao đây?"
"Không nhờ các bang hội khác giúp đỡ được sao? Người quen của Cô giáo Mèo Chúa chẳng hạn?"
Segawa giơ ngón tay, hỏi như thể đó là một ý tưởng thiên tài.
"Hay đấy ạ! Muốn lấp đầy chỉ tiêu bằng điểm của người khác quá đi mất!"
"Chuyện đó thì…"
Cô giáo từ từ nhìn hai đứa tôi, chỉ vào màn hình của mình rồi nói.
"Hai đứa xem cái này đi."
"Gì vậy, gì vậy? Có vấn đề gì—Ái chà."
Tôi nhìn qua vai Segawa, người đang nhăn nhó một cách rõ rệt, vào màn hình chat:
◆Shymon:
À, chịu, tôi chịu thôi, hết chịu nổi rồi! Tôi kết thúc cày cuốc ở đây nhé!
◆Yuyun:
Lại xuất hiện rồi đấy.
◆†Cloud†:
Hả? Shymon vẫn chưa đạt chỉ tiêu gì cả mà. Cậu định dâng thành quả ít ỏi đó cho Cô giáo Mèo Chúa sao?
◆Shymon:
Cái kiểu suốt ngày chỉ tiêu chỉ tiêu thì không được đâu. Cậu muốn nhận thưởng đến mức phải phàn nàn với người khác sao? Phần thưởng đó quan trọng hơn việc mất bạn à?
◆Yuyun:
Ban đầu đội Cận Vệ cũ cũng hăng hái nói sẽ chế tạo phi thuyền cho Cô giáo Mèo Chúa mà.
◆Shymon:
Biết rồi, nên tôi mới làm đó chứ? Nhưng đến giai đoạn mà kế hoạch ban đầu không khả thi thì phải điều chỉnh lại chứ.
◆†Cloud†:
Ở giai đoạn này mà còn khó đạt được tất cả phần thưởng, sao có thể giảm chỉ tiêu được nữa chứ! Còn có thành viên cố gắng hơn Shymon nữa đó!
◆Shymon:
Ai muốn thì cứ cố gắng đi. Tôi sẽ cảm ơn những người cày được nhiều điểm.
◆†Cloud†:
Tôi nói là cái kiểu chỉ muốn hưởng lợi thì không công bằng!
◆Shymon:
Không công bằng thì sao chứ, vấn đề là sự công bằng đó có quan trọng hơn việc mất bạn bè không?
Màn hình chat căng thẳng quá!
"Cái, cái này là sao vậy ạ?"
"Các thành viên của đội Cận Vệ đã giải tán tập hợp lại, nói muốn chế tạo phi thuyền… nhưng giữa chừng không khí lại trở nên thế này…"
Cô giáo Mèo Chúa, hay Cô giáo Saito-sensei, mệt mỏi nói rằng cô không hề nhờ vả gì cả.
"Ngoài đây ra, ở khắp nơi các bang hội cũng đang xích mích nên họ nhờ cô đến hòa giải… Thời gian cày game vốn đã ít ỏi của cô cứ thế bị rút ngắn dần."
"Lại bị dựa dẫm một cách kỳ lạ rồi nhỉ."
Cô giáo Mèo Chúa đúng là có mối quan hệ rộng khắp mà.
"Nhưng mà cái này, khá phổ biến đấy chứ. Để không ai cảm thấy bất công nên đặt ra chỉ tiêu cho tất cả mọi người, kết quả là những người chơi giải trí lại bỏ đi."
"Ngược lại, cũng có trường hợp chỉ tiêu quá lỏng lẻo khiến những người chơi chuyên nghiệp bỏ đi, chỉ còn lại những người chơi giải trí và bang hội thì tan rã, đúng không?"
"Đối với Hội trưởng bang hội thì đây đúng là nỗi khổ tâm…"
Vì phong cách chơi của mỗi người không giống nhau mà.
Như bang hội của chúng tôi, tuy có đặt ra chỉ tiêu và động viên mọi người cố gắng, nhưng nếu không đạt được thì cũng chẳng sao cả, theo kiểu mục tiêu phấn đấu thôi.
"Nhưng mà, sự kiện lần này có thiết lập khó đến mức gây căng thẳng như vậy không? Bọn em ít người nên vất vả, chứ bang hội lớn thì dư sức mà?"
Segawa gõ gõ vào màn hình.
"Chúng ta chỉ hướng đến lõi của phi thuyền thôi. Những mục tiêu điểm sau đó sẽ tăng theo cấp số nhân, và phần thưởng cuối cùng cần đến 100.000 điểm lận."
"Giai đoạn sau đúng là lạm phát kinh khủng nhỉ!"
"Vậy là bang hội nào cũng thiếu người cả sao."
"Không thể kêu gọi giúp đỡ được ạ."
Nếu vậy, làm thế nào để kiếm được điểm đây?
"Thế thì tối nay thức trắng đêm cày cuốc thì sao ạ?"
"Một vòng mất sáu phút, được một điểm đúng không? Cày khoảng mười tiếng đến sáng là được mà?"
"Ngày mai là chuyến dã ngoại rồi, cô không thể cho phép chuyện đó được!"
Cô giáo Mèo Chúa nghiêm giọng, giơ hai tay làm dấu X.
Đúng là vậy. Ngay cả tôi nói ra cũng thấy không ổn.
"Thế thì từ bỏ luôn cho rồi sao?"
"Không chịu đâu, em muốn được đi phi thuyền cơ."
Dù có nói không chịu đi nữa thì…
"Mà đáng lẽ ra, phải dư sức mới phải. Bởi vì còn đến bốn ngày nữa lận mà? Hơn một nửa thời gian sự kiện vẫn còn đấy chứ!"
"Có điều toàn bộ khoảng thời gian đó đều bị chuyến dã ngoại chiếm hết rồi."
Sự kiện game online bị công việc ngoài đời thật chiếm mất thời gian, từ trước đến nay cũng hiếm khi xảy ra.
Cùng lắm là lúc thi cử, nhưng lúc đó tôi cũng tranh thủ đăng nhập giữa những giờ học.
"Cứ vào đúng sự kiện quan trọng thế này thì… ôi trời…"
"Tôi nghĩ một mình tôi có thể đảm bảo được khoảng 500 điểm…"
Hội trưởng, người đáng tin cậy ở lại, nói với vẻ mặt khá là bị dồn vào đường cùng.
Số điểm đó, nếu không dốc hết sức thì không thể đạt được phải không? Cậu ấy ổn chứ?
"Còn 500 điểm nữa… nếu tính cả cô giáo thì mỗi người 100 điểm thôi nhỉ."
"Bốn ngày có 10 tiếng thôi mà? Chẳng có vấn đề gì cả!"
"Nếu làm được trong chuyến dã ngoại thì nói làm gì!"
Nếu tìm cách nào đó thì…
"À này, Cô giáo. Mang máy tính xách tay đi dã ngoại thì…"
Tôi hỏi thử, và cô giáo mỉm cười nói.
"Sẽ bị tịch thu đấy!"
"Te-re-te-re-teeenggg!" (Âm thanh thất vọng)
"Em biết ngay mà!"
Đúng là không được mà!
"Nhưng cô ơi, mỗi ngày chỉ hơn hai tiếng thôi mà? Chừng đó thì có sao đâu ạ?"
"KHÔNG ĐƯỢC! Nếu cho phép mang máy tính, chắc chắn mọi người sẽ đổ hết thời gian trò chuyện với bạn bè trong phòng trọ vào game online! Chuyện đó tuyệt đối không thể chấp nhận được!"
"Đang cày game vẫn có thể nói chuyện được mà!"
"Đừng có định làm việc qua loa như thế!"
"Chuyện này em nghĩ cô Yui nói đúng đấy ạ."
Akiyama cười khổ nói.
"Biết là đúng rồi, nhưng có cách nào lách luật để xoay xở không?"
"Không được lách luật chứ! Sao lại cứ nhất quyết cố chơi game trong chuyến dã ngoại vậy!"
"Đúng vậy đó! Các cậu định để sự kiện lớn nhất đời học sinh cấp ba trôi qua chỉ vì cứ cắm mặt vào máy tính ư!?"
Dù bị nói vậy thì tôi cũng chịu không cãi lại được câu nào!
Nếu nghĩ ra cách khác thì...
"Vậy đi ngang quán net nào đó ghé vào chơi nhé?"
"Tuyệt đối không được làm những việc đi lệch khỏi lịch trình đã nộp!"
Ứm ứm, thật là khó khăn.
Đúng là chuyến dã ngoại dù sao vẫn là hoạt động của trường mà.
"Nhưng nếu vậy thì..."
"Khí cầu..."
Nhìn Ako và Segawa đang thất vọng, cô giáo thoáng vẻ tiếc nuối:
"Cô hiểu mà? Thậm chí cô còn tiếc nuối hơn cả các em! Nhưng đây là lúc phải ưu tiên chuyến dã ngoại! Với tư cách là một giáo viên! Với tư cách là một người lớn!"
"Đúng vậy! Core gì đó, mọi người cùng tìm thì sẽ thấy thôi mà!"
"Ơ? Tôi e là sẽ rất khó để kiếm được Core lớn hơn sau này đó..."
"Cô Yuiiiiiiii!"
"Xin lỗi, lỡ nói ra suy nghĩ thật lòng rồi!"
Bị Akiyama lắc qua lắc lại, cô giáo chắp hai tay lại vừa nói "xin lỗi, xin lỗi".
"Nhưng cứ thế này thì chúng em cứ mãi bận tâm chuyện sự kiện mà không thể tập trung tận hưởng chuyến đi được đâu ạ!"
"Cũng có thể nói là nếu còn vướng bận trong lòng thì chuyến đi sẽ trở nên vô nghĩa."
"Thế là sau này mình sẽ chỉ còn cái kỷ niệm tệ hại là chuyến dã ngoại làm hỏng sự kiện thôi đó!"
"Ưm, chuyện đó thì không muốn chút nào."
Kỷ niệm tệ hại sao. Chuyện đó thì không được, không được rồi.
Tuy chưa nói với mọi người, nhưng mục tiêu của tôi là có một chuyến dã ngoại tuyệt vời nhất và một nụ hôn đầu đáng nhớ nhất.
Nếu cứ bận tâm chuyện không thể hoàn thành sự kiện thì không thể vui trọn vẹn được, và chuyến đi đó có thể trở thành một kỷ niệm không hề mong muốn.
"Làm sao đây..."
Vừa suy nghĩ, tôi chợt nhìn về phía Hội trưởng.
(Cứ giao cho ta đây.)
Cứ như cô ấy đang nói vậy, và gật đầu "ừm".
Không lẽ, Hội trưởng có cách gì sao!
Nhìn Hội trưởng, cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi:
"Cô Saitō, tôi có một đề xuất."
Cô ấy dùng giọng nói rõ ràng, như muốn thay đổi mạch câu chuyện.
"Ể, à, gì cơ?"
Cô giáo có vẻ hơi ngạc nhiên khi Hội trưởng, người không tham gia chuyến dã ngoại, lại đưa ra đề xuất.
Tận dụng khoảnh khắc đó, Hội trưởng bắt đầu nói bằng một giọng điệu đầy cảm xúc, cứ như đang diễn kịch.
"Là một giáo viên, cô phải đảm bảo các em học sinh tận hưởng trọn vẹn chuyến dã ngoại này. Điều đó tôi rất hiểu. Việc mang theo máy tính xách tay thì tất nhiên là không thể cho phép rồi."
"Vâng, đúng vậy đó."
"Thế nhưng – còn cái này thì sao?"
Nói rồi, Hội trưởng đưa ra chiếc điện thoại thông minh mà chúng tôi vẫn hay dùng.
Trong chuyến đi không biết có chuyện gì xảy ra, nên việc mang theo điện thoại di động không bị giới hạn. Tất nhiên là chúng tôi vẫn định mang theo.
"Điện thoại thì có gì chứ?"
Trước vẻ nghi ngờ của cô giáo, Hội trưởng nói cứ như đang thuyết trình.
"Nhiệm vụ sự kiện lần này, thực chất chỉ là một nhiệm vụ tiền đề, một màn dạo đầu. Kẻ địch yếu, cơ chế đơn giản. Đây là một nhiệm vụ vô cùng dễ. Thậm chí có thể hoàn thành chỉ với một tay."
Đúng là toàn những thao tác đơn giản mà.
Đến mức ngay cả Ako cũng có thể hoàn thành gần như không mất máu.
"Đúng là vậy... nhưng thì sao chứ?"
"Nhiệm vụ có thể hoàn thành chỉ với thao tác chuột. Nói cách khác thì bàn phím là không cần thiết. Không, chính xác hơn là, thậm chí không cần máy tính ở bên cạnh."
Hội trưởng nheo mắt cười và chạm nhẹ vào màn hình điện thoại.
Lập tức, một màn hình game Legendary Age với chất lượng hình ảnh thấp hơn hiện ra.
"Ể, cái gì thế này? Sao lại có trên điện thoại?"
"Đâu có ứng dụng di động nào cho LA đâu nhỉ?"
Trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, Hội trưởng thản nhiên nói:
"Đây không phải ứng dụng để điều khiển Legendary Age. Đây là ứng dụng để điều khiển máy tính từ xa thông qua điện thoại di động."
"Điều khiển từ xa... À, có cái đó thật!"
Đúng rồi, đúng rồi, ứng dụng điều khiển từ xa!
Tôi đã từng thấy cái loại cài cùng ứng dụng lên cả điện thoại và máy tính để có thể điều khiển máy tính từ bất cứ đâu!
"Đúng vậy! Bằng cách này, dù có điều khiển máy tính từ xa bằng điện thoại thông qua ứng dụng từ xa, chúng ta vẫn có thể cày vòng thoải mái!"
"Thì ra là vậy! Có chiêu này nữa sao!"
"Đúng rồi, nhớ là trong ứng dụng có cái này mà. Máy tính cũ của mình không chạy được nên quên mất rồi."
"Có thể làm được điều tiện lợi như vậy sao!"
"Thật là có nhiều thứ hay ho ghê."
Nghĩa là,
"Mỗi người cài phần mềm điều khiển từ xa vào máy tính ở nhà, sau đó trong chuyến đi cứ thỉnh thoảng mở điện thoại lên bấm bấm cày vòng thì..."
"Có thể tích lũy điểm được rồi! Xin hãy chỉ cho chúng em phần mềm và cách sử dụng!"
"Phải dặn bố mẹ tuyệt đối không được tắt máy tính nhé!"
Chúng tôi reo lên.
Thế nhưng cô giáo vội vã chen vào.
"Khoan đã nào! Nếu cứ tập trung chơi game như thế thì sẽ chẳng tận hưởng được chuyến dã ngoại gì cả!"
"Đ-đâu có, chúng em sẽ tận hưởng chuyến dã ngoại đàng hoàng mà. Nè Ako?"
"Đúng vậy ạ, chúng em cũng sẽ cố gắng với chuyến dã ngoại mà."
"Cố gắng với chuyến dã ngoại là sao chứ! Chuyến dã ngoại mới là chính mà!"
Bình tĩnh nào, cô giáo.
"Vâng, tôi cũng hiểu rõ những lo lắng rằng điều này có thể khiến mọi người không tập trung vào chuyến dã ngoại."
Hội trưởng lại trở về tông giọng thuyết trình.
"Vì vậy!"
Rồi cô ấy dang rộng tay về phía chúng tôi,
"Hãy để các em ấy hứa rằng sẽ tận hưởng chuyến dã ngoại một cách hết mình, trọn vẹn nhất! Cô thấy sao ạ?"
"...Hả?"
Cô giáo ngơ ngác, không hiểu ý là gì.
Tôi cũng không hiểu cô ấy đang nói gì nữa.
"Nghe đây. Các em ấy sẽ thực hiện đúng lịch trình chuyến dã ngoại. Đến Nara, đến Osaka, đến Kyoto, hoàn thành đúng lịch trình, tận hưởng một cách hết mình nhất, hơn bất kỳ ai."
Thay vào đó! Cô ấy làm một động tác khoa trương,
"Thay vào đó – cô có thể ngầm cho phép các em ấy chơi game trực tuyến từ xa, chỉ trong khoảng thời gian rảnh rỗi mà một học sinh bình thường sẽ dùng điện thoại để giết thời gian được không ạ!"
"............À, thì ra là vậy..."
"Đây tuyệt đối không phải là điều gì đặc biệt. Học sinh bình thường dùng điện thoại chơi game giải trí, còn chúng ta thì dồn thời gian đó vào Legendary Age mà thôi!"
À phải rồi, nếu vậy thì chúng tôi cũng đâu khác gì các học sinh khác!
"Chỉ tiêu điểm lần này, dù có sự giảm hiệu quả do điều khiển từ xa, vẫn có thể đạt được nếu cày vòng hai tiếng rưỡi mỗi ngày. Chẳng phải thời gian đó còn ngắn hơn thời gian một học sinh cấp ba bình thường nhìn điện thoại mỗi ngày sao?"
"Cũng đúng là vậy... "
Cô giáo ừm ừm suy nghĩ.
"Ý của Goshōin là. Không được thay đổi lịch trình chuyến dã ngoại đã định. Không được qua loa cho xong. Không được chơi sau giờ tắt đèn. Mà phải thực hiện đúng lịch trình chuyến dã ngoại, thậm chí còn tận hưởng nó một cách tuyệt vời nhất hơn bất kỳ ai. Đổi lại, chỉ chơi game trong những khoảng thời gian rảnh rỗi mà bình thường các em sẽ nghịch điện thoại thôi, đúng không?"
"Đúng vậy đó!"
"Quả nhiên là Hội trưởng, nếu vậy thì..."
"Cả hai đều có thể đạt được!"
"Thật là lý tưởng!"
Akiyama nhìn lịch trình và cười gượng:
"Ưm, theo lịch trình thì một ngày chắc cũng có khoảng hơn hai tiếng rảnh rỗi đó."
Tuyệt, vậy là được rồi!
"Cô giáo ơi, chúng em sẽ cố gắng tận hưởng chuyến dã ngoại thật vui ạ!"
"Chúng em sẽ biến nó thành chuyến dã ngoại tuyệt vời nhất! Nha!"
"Được rồi chứ, cô Neko Hime!"
Trước những lời nài nỉ của chúng tôi, cuối cùng cô giáo đành miễn cưỡng gật đầu.
「…Được rồi, nếu các em hứa là sẽ tận hưởng chuyến dã ngoại này hơn bất kỳ ai, thì thầy sẽ coi như mình chưa từng biết chuyện gì nhé!」
「Tuyệt vời! Thầy đúng là biết điều mà!」
「Rushian, chúng ta hãy có một chuyến dã ngoại thật đỉnh nhé!」
「Ừ, anh sẽ tận hưởng nó hơn bất kỳ ai khác!」
Thời gian cày game mỗi ngày chỉ vỏn vẹn hơn hai tiếng một chút. Hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Với lịch trình này thì không cần lo lắng về game nữa, lại còn có thể cùng mọi người tận hưởng chuyến dã ngoại hết mình, chắc chắn tâm trạng của Ako cũng sẽ phấn khởi lên rất nhiều.
Đúng là một diễn biến hoàn hảo!
「Nanako, chúng ta hãy có một chuyến dã ngoại thật tuyệt nhé!」
「Ưm, ừm, tớ rất vui vì sự nhiệt tình của cậu… nhưng sao cứ thấy có gì đó không ổn…」
「Câu lạc bộ Game Online, chúng ta sẵn sàng chưa!」
「Rồi!」
「Cứ tin tưởng ở thầy nhé, các em!」
Và cứ thế, chuyến dã ngoại tuyệt vời của bọn tôi đã bắt đầu.


0 Bình luận