Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 15

Chương 4: Tôi nghĩ đây là cách nhanh nhất!

0 Bình luận - Độ dài: 9,404 từ - Cập nhật:

embed0020-HD.jpg

「Chỉ còn 165 điểm thôi sao...」

「Gay go thật đấy...」

「Kiểu này e là hơi khó đấy nhỉ?」

「Nhưng mà em vẫn muốn có cái lõi đó chứ!」

Ngày cuối cùng của chuyến dã ngoại.

—Tuy nói vậy, nhưng thực ra vẫn còn hơn 0 giờ đêm, đúng vào thời điểm vừa sang ngày mới.

Bọn tôi tập trung bên ngoài khách sạn, mở cuộc họp khẩn cấp.

『Ngày đầu tiên hình như mọi việc vẫn đúng chỉ tiêu, nên dù ngày thứ hai có chậm trễ chút ít tôi cũng không nhắc đến... Nhưng đến ngày thứ ba, khi thấy điểm sự kiện gần như không tăng, đúng là tôi nghĩ mình nên xác nhận lại.』

Giọng của Master qua điện thoại đầy vẻ áy náy.

「Đáng lẽ ra anh phải nhắc sớm hơn một chút mới phải chứ.」

「Đâu phải lỗi của Master đâu ạ?」

「Biết rồi. Mà nói trắng ra thì là lỗi của tụi mình chứ còn ai nữa.」

「Tiêu rồi... Số điểm này có kiếm được trong một ngày không đây?」

165. Đó là số điểm sự kiện mà bốn người bọn tôi phải kiếm được trước khi lên chuyến shinkansen lúc 6 giờ chiều nay.

Ban đầu, chúng tôi dự định kiếm 400 điểm trong bốn ngày, nhưng hiện tại mới chỉ được một nửa.

「Ba ngày qua, bọn mình đã lãng phí thời gian biết bao nhiêu...!」

「Bọn mình đã tận hưởng chuyến dã ngoại hết mình rồi mà!? Đâu có lãng phí đâu!?」

Thì đúng là vậy thật!

「Chuyến dã ngoại vui thật, nhưng sự thật là cũng nên chăm chỉ cày cuốc chứ.」

「Từ giờ đến sáng... không được sao ạ?」

「Không được đâu! Mình đã hứa với cô Saitō là không chơi game trong khách sạn mà!」

「Ừm, đúng là vậy thật.」

「Mà bị phát hiện ngay ấy chứ.」

Cô Saitō, cũng là thành viên trong cùng Guild với chúng tôi, có thể nắm được thông tin đăng nhập và vị trí đại khái của bọn tôi.

Hơn nữa, cô Saitō dường như còn kiếm được nhiều điểm hơn cả chỉ tiêu của mình, có lẽ là đang làm nhiệm vụ trong phòng khách sạn. Nếu phá vỡ lời hứa thì sẽ bị phát hiện ngay.

「Ừm, hiệu suất cày cuốc kém như vậy, tớ nghĩ một phần là do bọn mình chơi từ xa đấy.」

「Đúng vậy, chắc chắn không thể hoàn thành trong thời gian ngắn nhất được.」

「Em tốn thời gian gấp đôi lận đó.」

Với cách chơi không quen và cả độ trễ của hệ thống nữa. Dù là nhiệm vụ cấp độ thấp không thể chết được, nhưng thời gian hoàn thành vẫn bị chậm lại.

「Hay là mai mình đi quán net đi?」

Segawa chỉ vào một góc cuốn sổ tay, nơi có dòng chữ "Hoạt động tự do", rồi nói.

「Ngày mai đằng nào cũng là ngày tự do cả ngày mà? Đã tự do rồi thì đi quán net cũng được chứ.」

「Không được đâu!」

Akiyama vội vã nói,

「Mình đã hứa với cô Yui là sẽ tận hưởng chuyến dã ngoại mà không thay đổi kế hoạch đúng không!?」

「Em cũng đang giữ nhiệm vụ Mèo Công Chúa của ngày mai đây này?」

Ako cũng rút một phong bì ra nói.

「Đúng rồi, mình đã hứa mà.」

「Với cả, Nanako đã vất vả nghĩ ra lộ trình tham quan rồi mà.」

Kyoto là nơi Akiyama mong chờ nhất. Kết thúc chuyến dã ngoại mà không được đi thì thật là tệ quá.

「Ừm. Đúng vậy. Đúng là vậy, nhưng mà...」

Akiyama lộ vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

「Hôm nay được đi khí cầu ở khu giải trí, tớ cũng hơi muốn tự mình chế tạo một cái khí cầu rồi...!」

Ôi, bị lây nhiễm mất rồi!

「Nếu đi quán net thì có khi sẽ nhận được lõi khí cầu...」

「Sáng mai giải tán, đến chiều tối mới hết thời gian tự do đúng không? Với cả dùng máy tính điều khiển thì hiệu quả hơn nhiều.」

「Thời gian di chuyển cũng có thể cày cuốc được, có khoảng năm tiếng là đủ sức đạt được thôi...」

「Năm tiếng thì dư sức rồi nhỉ...」

Nếu quyết tâm vùi mình vào quán net thì chắc chắn sẽ hoàn thành chỉ tiêu.

Mục tiêu của bọn tôi, lõi khí cầu, hẳn sẽ nằm trong tầm tay.

「Nhưng mà làm thế thì mình sẽ phản bội lòng tin của cô giáo mà...」

「Cô ấy đã tận tình chuẩn bị nhiệm vụ để bọn mình có thể vui chơi thỏa thích mà.」

『Cả gia đình đã tiễn các cậu đi cũng mong các cậu tận hưởng chuyến dã ngoại mà.』

Nghe Master nói, khuôn mặt của em gái và mẹ đã tiễn tôi chợt hiện lên trong tâm trí.

Và khuôn mặt đó, nhìn tôi một cách lạ lùng, nói:

『Anh hai thì cứ là anh hai thôi, em nghĩ không cần phải cố gắng ra vẻ đi dã ngoại làm gì đâu?』

『Chừng nào không làm phiền người khác thì con muốn làm gì cũng được mà~?』

—Thôi quên chuyện gia đình mình đi. Mấy người đó là trường hợp đặc biệt.

「Cuối cùng, là hai lựa chọn...」

「Hy sinh chuyến dã ngoại vì game, hay từ bỏ game vì chuyến dã ngoại đây?」

Phải chọn giữa game ảo hay đời thực, ư.

Lý trí mách bảo nên chọn đời thực.

Nhưng tôi lại muốn có lõi khí cầu, và hơn nữa, nghĩ rằng kết thúc chuyến dã ngoại với kỷ niệm chỉ toàn chơi game cũng đúng kiểu bọn tôi mà.

Hơn nữa—nếu chuyến dã ngoại kết thúc ở đây, mục đích của tôi sẽ không đạt được.

「Ừm, Ako nghĩ sao?」

Segawa với vẻ mặt khó quyết định, hỏi Ako đang ngơ ngác nhìn bọn tôi.

Nói mới nhớ, Ako nãy giờ khá là bình tĩnh nhỉ. Bình thường em ấy sẽ hùng hồn hơn về game nhiều.

「Em nghĩ một chút rồi.」

Ako vừa lay lay nhiệm vụ Mèo Công Chúa trong tay vừa nói.

「Game hay đời thực, nhất thiết phải chọn một trong hai sao ạ?」

Lại quay về vấn đề cốt lõi rồi!

「Thì đương nhiên rồi.」

「Đúng vậy, về mặt thời gian thì đâu có được.」

Nếu đi tham quan Kyoto thì làm gì có thời gian đi quán net, mà nếu đi quán net thì đành phải từ bỏ việc tham quan thôi.

Nhưng Ako nhìn vào bản đồ trên điện thoại,

「Nếu làm thật nhanh thì không được sao ạ?」

「...Thật nhanh?」

「Vâng ạ!」

Vừa đưa bản đồ Kyoto cho tôi xem, Ako vừa hỏi.

「Nếu mình tham quan những ngôi chùa đã định đi, một cách hiệu quả và thật nhanh, thì có còn lại chút thời gian để đăng nhập không ạ?」

「...Ý em là, làm theo kế hoạch nhưng nhanh nhất có thể, rồi sau đó hoàn thành chỉ tiêu ư?」

「Vâng. Kế hoạch ngày cuối cùng không ghi rõ là sẽ đến chùa nào vào lúc mấy giờ mà.」

『Nếu hoàn thành kế hoạch đúng giờ nhưng nhanh nhất, thì có nghĩa là đúng lời hứa rồi nhỉ...』

「Thế thì vừa được tận hưởng chuyến dã ngoại hết mình, lại vừa hoàn thành chỉ tiêu game được rồi!」

「Dù có vội thì vẫn có thể vui vẻ mà!」

「Lộ trình tham quan hiệu quả nhất, đi thật nhanh chóng... Ừm, nghe có vẻ thú vị đấy!」

Akiyama cũng rất hứng thú.

Được rồi, vậy thì quyết định thế nhé.

「Vậy thì kế hoạch ngày mai là, tham quan Kyoto theo kiểu "real-time attack" vậy!」

「Em nghĩ cách này là nhanh nhất ạ!」

Thôi tha cho cô ấy đi!

Trên đường lén lút về phòng để không bị cô giáo phát hiện.

『Rushian, như vậy có ổn không?』

「Ổn cái gì mà ổn?」

Giọng Master vang lên từ cuộc gọi vẫn còn kết nối.

『Hoàn thành chuyến tham quan Kyoto đã dự định một cách nhanh nhất, rồi dành thời gian còn lại để chơi game online. Điều đó có nghĩa là, hồ Biwa và cầu tàu kỷ niệm – những nơi ban đầu được dự định đến nếu có dư thời gian – sẽ không đi được đúng không?』

「Đúng vậy.」

Hồ Biwa vốn dĩ chỉ là nơi sẽ ghé thăm nếu có thời gian rảnh.

Giờ đây, khi phải thực hiện kiểu "time attack" thì đương nhiên không thể có thời gian rảnh như vậy được.

「Đành phải từ bỏ việc đi đó thôi.」

Hơn nữa, nếu phải tham quan các điểm du lịch một cách vội vã, chắc chắn sẽ trở nên cập rập.

「Thế này thì chắc chắn không thể nói những lời như "hôn nhau trong không khí lãng mạn" được rồi.」

『Nếu đã hiểu như vậy, đáng lẽ cậu nên phản đối chứ.』

Master nói với giọng hơi hối tiếc.

『Tôi cứ tưởng Ако-kun sẽ nói rằng nên chơi game thay vì tham quan chứ.』

「Tôi cũng hơi bất ngờ.」

Cái kiểu tham lam muốn cả hai thứ cùng lúc.

Nhưng tôi nghĩ đó là một ý tưởng cực kỳ hay.

Hơn hết, ý nghĩ không muốn bỏ cuộc cả trò chơi lẫn đời thực của tôi cũng giống hệt cô ấy. Vậy nên, thế là đủ rồi.

“Mục tiêu của tôi không quan trọng đến thế đâu. Nó đâu phải là chuyện mà tôi muốn theo đuổi đến mức làm hỏng chuyến dã ngoại vui vẻ của mọi người.”

“Nhưng cậu đã cố gắng đến vậy vì nó mà?”

“Mà nói đúng ra thì tôi còn có vô vàn cơ hội nữa là đằng khác ấy chứ.”

Đó chỉ là cái giá phải trả cho việc tôi đã tìm đủ mọi lý do để trốn tránh cho đến tận bây giờ.

“Với lại, thế này cũng đã vui rồi mà.”

Một kỷ niệm vui vẻ trong chuyến dã ngoại.

Kể cả có thất bại cũng đâu sao đâu, bởi vì đó là tôi mà.

“Tôi đã hợp tác với Master và cố gắng hết sức, dù không thành công nhưng cũng rất vui… Thấy không, đây chẳng phải là chuyến dã ngoại tuyệt vời nhất sao?”

“Rushian…”

“Cảm ơn Master… à không, Support Master. Sự hỗ trợ của cô đến đây là hết rồi.”

Hãy quên hết những chuyện không cần thiết đi, ngày mai chúng ta sẽ tận hưởng chuyến dã ngoại thật trọn vẹn!

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vầng trăng sáng ngời lấp lánh.

Ngày mai chắc cũng sẽ là một ngày nóng bức đây.

“Điểm tập trung là ga Kyōto. Không phải ga Shin-Ōsaka đâu nhé. Những ai đã lên kế hoạch tham quan Ōsaka thì cũng phải đến ga Kyōto đấy. Rồi, giải tán!”

“Sẵn sàng, bắt đầu!”

“Chạy thôi!”

Khoảnh khắc thầy giáo tuyên bố giải tán, chúng tôi liền lao thẳng về phía nhà ga.

“Mệt từ sáng sớm rồi đó ạ!”

“Ako-chan bảo là muốn thử thách thời gian mà!”

“Em đâu có nghĩ là phải chạy đâu ạ!”

“Lên tàu là được nghỉ rồi, cố lên nào!”

“Rushian không sao chứ? Anh còn phải xách đồ giúp em nữa.”

“Thật sự là rất mệt!”

“Em xin lỗi ạ!”

Đồ của Ako nặng hơn của tôi rất nhiều!

Nhưng vì chuyến dã ngoại tuyệt vời nhất của mọi người, và cả của tôi nữa, nhất định phải chạy!

Đi một vòng quanh tàu, chúng tôi mất khoảng ba mươi phút để đến Kyōto.

Tại ga Kyōto đông nghịt khách du lịch, tôi dán mắt vào bản đồ trên điện thoại.

“Điểm đến đầu tiên là đâu nhỉ!?”

“Hãy giao phó cho Segawa Akane, người canh giờ của chúng ta! Đầu tiên là nơi xa nhất, chùa Kinkaku-ji!”

“Kinkaku-ji! Nghe là thấy địa điểm du lịch rồi ạ!”

“Ngay từ đầu đã đến chỗ chính, cảm giác hơi phí hoài đường đi đó.”

“Đó là con đường nhanh nhất thì phải chịu thôi chứ!”

Đúng rồi, điều quan trọng nhất là thời gian! Vì đây là cuộc đua tốc độ mà!

“Lộ trình thế nào?”

“Đi tàu đến ga gần nhất, rồi từ đó đi xe buýt! Đường phố sẽ đông nên hạn chế tối đa việc sử dụng xe buýt!”

“Rõ rồi!”

“Tuyệt vời, tiến lên thôi!”

Một công trình kiến trúc vàng son lấp lánh, đứng sừng sững như thể nổi trên mặt hồ.

Theo chỉ dẫn của người canh giờ Akane, chúng tôi đã đến được điểm đến bằng con đường nhanh nhất.

“Là Kinkaku-ji thật kìa!”

“Kinkaku-ji đúng là màu vàng thật đó nha.”

“Không biết phải tốn bao nhiêu tiền để xây được cái này nhỉ?”

“Người xưa thật tài giỏi!”

“Cái này được xây khoảng năm mươi năm trước thôi đó.”

Thật sao!? Không phải từ cả nghìn năm trước à!?

“Mới gần đây thôi sao!? Tại sao chứ!?”

“Vì nó đã bị cháy rồi.”

Nghe nhắc mới nhớ, hình như tôi cũng từng nghe qua chuyện này trong tiết lịch sử cận đại thì phải.

“Tiếc quá, cũng muốn xem cái trước khi bị cháy nữa.”

“Nhưng mà, nếu đẹp đến mức này thì đâu có gì để phàn nàn nữa đâu nhỉ?”

“Đúng vậy đó, thật là tuyệt vời.”

Phải rồi. Đối với chúng tôi, đây chính là Kinkaku-ji. Chúng ta không nên trở thành những người cũ kỹ không thể quên được Ultimate Online.

Ơ mà, không có thời gian để nói chuyện đâu!

“Được rồi, chụp ảnh xong, làm nhiệm vụ thôi!”

“Đúng rồi! Nhiệm vụ Neko Hime ở đây là…”

Ako mở phong bì ra, và dòng chữ bên trong là:

●Hãy suy nghĩ xem làm thế nào để xây chùa Kinkaku-ji trong game nha 0/1

“Trong game sao!?”

“Ý là tạo Kinkaku-ji thành nhà người chơi hả? Có làm được không vậy?”

Ưm, làm sao đây? Tôi không biết!

“Akiyama-san, người phụ trách kiến trúc, xin hãy cho lời giải đáp!”

“Ể!? Tôi nghĩ là có những bộ phận tương tự, nhưng không biết có làm được không nữa.”

“Vâng, vâng! Tôi nghĩ có thể làm được nếu sử dụng hết chi phí cho phần ngoại thất và để trống bên trong!”

“Đúng đó, nếu chỉ chú trọng vẻ ngoài thì có lẽ làm được!”

Hai chuyên gia kiến trúc của Alley Cats đã đồng lòng!

“Được rồi, Segawa!”

“Okê, nếu chỉ có bên ngoài thì có một cơ hội, tôi sẽ ghi lại!”

“Tuyệt vời, đến chỗ tiếp theo thôi!”

“Ế, Kinkaku-ji xong rồi sao!? Muốn xem thêm chút nữa!”

Đẩy lưng Akiyama-san vẫn còn lưu luyến Kinkaku-ji, tôi nói:

“Lần sau mình đến đây từ từ nhé!”

“Tiếp theo là Ginkaku-ji đấy! Cậu cũng muốn xem chỗ đó mà phải không!”

Chúng tôi vội vã di chuyển.

Ginkaku-ji nằm ở phía đông, cách Kinkaku-ji một đoạn.

Có lẽ vị trí của nó đối xứng qua trung tâm Kyōto.

“Cùng với Kinkaku-ji, đây là vị trí như thể bảo vệ Kyōto từ hai phía vậy.”

“Có thể trở thành điểm khởi đầu của kết giới đó nhỉ.”

“Không công phá đồng thời thì không thể tiến vào hầm ngục Kyōto được!”

“Chắc chắn quái vật xuất hiện sẽ là yêu quái nhỉ.”

Akiyama-san lại pha trò nhưng không ai đáp lời cả!

Chùa Ginkaku-ji đó, trông đơn giản hơn so với Kinkaku-ji vừa rồi, nhưng lại mang một vẻ đẹp cổ kính đầy ý vị lịch sử, và tôi thích nơi này hơn.

Mặc dù nó không có màu bạc.

“Chỗ này không có màu bạc nhỉ.”

“Kinkaku-ji thì lại có màu vàng.”

“Ngôi chùa này trông có vẻ cổ kính hơn, không biết có phải bạc đã bị bong tróc hết rồi không?”

“Ể, không có cục bạc nào rơi rớt ở đâu đó à?”

“Nó không được gọi là Ginkaku-ji vì ý nghĩa đó đâu!”

Ơ? Khác à? Tôi cứ nghĩ ngày xưa nó có màu bạc nên mới gọi là Ginkaku-ji chứ.

“Thôi không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó nữa, làm nhiệm vụ đi, nhiệm vụ đi.”

“Ê, nghe tớ nói đã chứ!”

Ngắt lời Akiyama-san, người vẫn còn muốn nói chuyện thêm, tôi mở nhiệm vụ Neko Hime ra.

“Nhiệm vụ Neko Hime ở đây là… Đây!”

Thứ nằm trong phong bì mà Ako lấy ra là:

●Phải nghe thật kỹ lời giải thích của Sette-chan nha 0/3

“Cô ấy là nhà ngoại cảm hay gì vậy!?”

“Bị đọc vị rồi nhỉ.”

“Đến giờ giải thích rồi!”

Akiyama-san trông vui sướng quá chừng!

“À thì, thực ra Ginkaku-ji không phải tên chính thức đâu. Tên chính thức là Jishō-ji, hay Higashiyama Jishō-ji đó.”

“Khoan đã Akiyama-san, nói ngắn gọn thôi, ngắn gọn thôi.”

“À, nhắc đến Ginkaku-ji thì bãi cát trắng ở đây đẹp tuyệt vời, có người còn nói đây mới là điểm chính nữa đó. Cái này tuyệt đối không được bỏ qua đâu nha!”

“Nanako!? Chúng ta đang trong cuộc đua tốc độ đấy!”

Trời, hết giờ rồi!

Điểm đến tiếp theo là một ngôi chùa nguy nga tráng lệ được xây dựng giữa sườn núi, có thể nhìn bao quát toàn thành phố.

Cái này tôi đã thấy nhiều lần trên TV rồi!

“Là chùa Kiyomizu-dera!”

À, đó là tiếng hét lớn của Akiyama-san đấy.

“Từ nãy đến giờ Akiyama-san hưng phấn quá trời luôn.”

“Thật ra đây là lần đầu tiên tôi đến đó!”

“Thật sao!?”

Thật bất ngờ!

Mà nói đúng ra, cô ấy cũng nói nhanh hơn khi hưng phấn, điều này khiến tôi cảm thấy ấm lòng.

“Ê, không phải Nanako đang quyết định đường đi thay vì tớ, người canh giờ sao!?”

“Tại Segawa đi sai đường chứ còn gì nữa.”

“Đường ở Kyōto phức tạp mà!”

Akiyama-san đã hoàn toàn trở thành người hướng dẫn rồi.

“Mệt quá…”

Đường lên chùa khá vất vả, Ako, người vốn ít vận động, đã lảo đảo.

“Tham quan cũng tốn thể lực phết nhỉ.”

“Người không tăng điểm VIT thì không có nhân quyền sao!?”

Chết tức tưởi thì mệt lắm, làm ơn đầu tư thêm chút chỉ số đi chứ.

"Hơn nữa này Ako-chan, nhìn xem, Sân khấu Kiyomizu ở đằng này cơ!"

"Đừng có kéo em mà!"

Đến nơi theo hướng Akiyama kéo tay, địa điểm đó đã hiện ra.

Nhỏ hơn tôi tưởng tượng, nhưng cảnh sắc lại vượt xa những gì tôi hình dung.

"Đẹp quá đi!"

"Đúng là tuyệt cảnh!"

"Nếu vào mùa lá đỏ, em nghĩ nó không hề kém cạnh Ayers Rock đâu nhé?"

Cái đó thì tôi không biết. Mà nói thật, cô cũng mới đến lần đầu thôi mà nhỉ.

"Nhưng mà bảo là nhảy từ Sân khấu Kiyomizu xuống thì… nhảy từ đây xuống thật sự là quá đáng sợ luôn ấy chứ."

"Đúng là phải 'trân trọng mạng sống' rồi."

Đúng là vậy thật. Sợ muốn chết đi được.

"Thế nhiệm vụ của Neko Hime ở đây là gì?"

"À ừm…"

Trên tờ giấy ghi thế này.

●Dự đoán sát thương khi rơi từ Sân khấu Kiyomizu: 0/1

Sát thương rơi!? Sao lại có nhiệm vụ quái đản thế này!?

"Tiêu chuẩn LA là được à!? Công thức tính sát thương rơi là gì nhỉ!"

"Hình như cứ rơi từ 5 mét trở lên là có sát thương, và cứ mỗi mét cao hơn thì thêm 500 + 5% HP tối đa thì phải?"

"Sette-san, sân khấu này cao bao nhiêu mét vậy ạ?"

"Trong phần chú thích có ghi đấy. 12 mét."

À ừm, 12 mét nghĩa là…

"Vậy là 6000 + 60% HP tối đa? Chết mất thôi, kiểu đấy thì chịu!"

"Nếu là tớ thì có lẽ vẫn sống sót, nhưng Ako thì chắc chớt lắm."

"Tự nhiên em thấy sợ ghê!"

"Nghe bảo tám phần là sống sót… nhưng tuyệt đối không được nhảy đâu đấy."

Mặt mọi người có chút co rúm lại.

Nếu trong LA mà bị nói "kiểu này chết chắc" thì ngoài đời chẳng ai muốn nhảy cả.

"Đến nơi rồi! Chỗ này, là một trong những nơi tôi tâm đắc nhất! Sảnh Sanjūsangen-dō của Chùa Rengeō-in!"

Địa điểm tiếp theo cách Chùa Kiyomizu không xa, chính là Sanjūsangen-dō.

Bên trong một ngôi sảnh dài đến kinh ngạc, vô số pho tượng Phật an tọa, tỏa ra một sức ép kinh hồn.

Cái quái gì thế này, lại có cả nơi như vậy nữa à!

"Dài thế! Rộng thế! Tuyệt quá!"

"Phản ứng của mọi người đều như thế nhỉ? Vẻ ngoài ấn tượng nên ngay cả những người không hứng thú cũng phải thốt lên 'Tuyệt vời' đúng không?"

"Đông kinh khủng! Mấy pho tượng Phật này có bao nhiêu pho vậy?"

"Có một nghìn lẻ một tượng Phật Quan Âm nghìn tay ạ!"

"Oa!"

…………

Một lúc sau, quên cả chuyện đang chạy Time Attack, tôi lặng người như bị nuốt chửng bởi khung cảnh quá đỗi hoành tráng.

"…Có lẽ không nên nói ra nhưng…"

Giữa lúc đó, Segawa lên tiếng.

"Cái này mà dùng chiêu AOE thì chắc là hiệu quả lắm nhỉ."

"Akaneee!?"

Trời ơi, cô ấy nói ra mất rồi! Đáng lẽ tôi đã cố gắng nhịn không nói mà!

"Xin lỗi, tôi cũng đã nghĩ muốn dùng khiêu khích ở giữa."

"Nếu hồi máu quá nhiều có khi lại kéo quái ở mấy góc về."

"Mấy người đúng là thiếu nghiêm túc quá đi!"

Sau khi giận dỗi một trận, Ako lại nói:

"…Summoner thì có ít chiêu AOE nhỉ."

"Sette-san cũng đang nghĩ thế đúng không!"

"Tại, tại tôi lỡ nghĩ thôi mà!"

Người này cũng đã thành con nghiện game online chính hiệu rồi.

"Hơn nữa này, đang TA đúng không? Nhanh làm nhiệm vụ đi chứ."

"À đúng rồi. À ừm, nhiệm vụ này là…"

●Cầu nguyện cho pho tượng Quan Âm nghìn tay mà mình yêu thích: 0/4

"Yêu thích!? Quan Âm yêu thích!? Pho nào chẳng giống nhau!"

"Ưm ừm, nhìn kỹ thì mỗi pho một vẻ đấy."

"Thật á!?"

Đúng là thật! Mỗi pho Quan Âm đều có hình dáng khác nhau!

Bảo tôi chọn pho yêu thích trong số này ư!?

"Giống như chọn thần tượng trong SKN1001 vậy… đông quá nên độ khó lại tăng lên rồi…"

Senju Kan Non 1001!?

"À thì, tôi thì ai cũng yêu quý hết!"

"Giờ mà đòi 'yêu tất cả' ở đây thì có ích gì đâu!"

"Pho nào tốt nhỉ… hay là pho có gương mặt hiền từ này đi…"

"À, người này giống Rushian đấy."

"Không phải người đâu mà!"

"Không được chụp ảnh nên mọi người tự chọn rồi cầu nguyện nhé."

Tôi đã cầu nguyện cho pho tượng mình chọn.

"Có vẻ như khi tìm được pho mình thích thì lại muốn đến đây lần nữa."

"Nhất định phải đến lần nữa! Không phải vào lúc gấp gáp thế này mà là phải thong thả mà ngắm nghía!"

"Vâng, vâng đúng thế ạ."

Tôi gật đầu đáp lại Akiyama đang nghiêm túc.

Từ nãy đến giờ chúng tôi chỉ nhìn lướt qua những điểm đẹp rồi di chuyển ngay, nên tôi hiểu cảm giác muốn ngắm kỹ hơn. Nhưng mà, xin lỗi nhé, đây là chạy Time Attack mà.

"Đi tiếp thôi!"

"Muốn nhìn thêm chút nữa! Cho em ngắm mặt tất cả mọi người đi mà!"

Tôi kéo Akiyama đến địa điểm du lịch tiếp theo.

Và đây là điểm dừng chân cuối cùng trong lịch trình.

"Đây là Đền Fushimi Inari-taisha!"

"Ngôi đền đẹp quá!"

"Lớn thật đấy nhỉ."

Một chính điện lớn sừng sững ở phía trước con đường dẫn vào đền rộng rãi và đẹp đẽ.

Nhìn là thấy rõ đây là một ngôi đền.

"Ừm, chắc là những gì mọi người thích thì ở sâu bên trong hơn nhỉ?"

"Đâu cơ đâu cơ?"

Chúng tôi đi dọc con đường với rất nhiều cổng torii, rồi tiếp tục tiến sâu vào.

Ở đó, vô số cổng torii đang chờ đợi.

"Này, cảnh này tuyệt vời đúng không? Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy như được ban phước rồi nhỉ?"

Ừm, cái này thì tuyệt thật. Số lượng cổng torii khiến người ta choáng ngợp.

Chính điện cũng đẹp đấy, nhưng tôi nhận ra rằng số lượng và sự đồng bộ cũng tạo nên sức mạnh.

Hơn nữa, cái này hình như tôi từng thấy trong anime rồi.

"Cái này là sao vậy?"

"Gọi là Senbon Torii đó!"

"Lại ‘nghìn’ series nữa à!?"

"Lúc nãy là một nghìn lẻ một pho, nhưng không biết mấy cái cổng torii này có bao nhiêu cái nhỉ."

"Hình như là khoảng 800 cái? Số lượng thay đổi tùy thời điểm. Nghe nói chỉ cần trả tiền là có thể hiến dâng một cổng torii cho riêng mình."

"Chỉ cần trả tiền là được sao?"

…………

Sau một thoáng im lặng, suy nghĩ của tất cả mọi người đều đồng nhất.

"May quá Master không có ở đây nhỉ."

"Đúng là vậy thật."

"Chắc chắn sẽ đòi một cái cổng torii với lý do 'làm kỷ niệm' cho mà xem."

"Ngay cả có một cái cổng torii ghi 'Alley Cats' ở đây cũng chẳng bất ngờ đâu nhỉ."

Không đời nào. Dù có là Master thì… cũng không đến mức đó đâu nhỉ?

"Thế nhiệm vụ Neko Hime ở đây là gì?"

"À ừm…"

●Đi qua hơn một trăm cổng torii: 0/100

Nhiệm vụ là phải đi qua nhiều cổng torii à.

Đến giờ cũng đã đi qua khá nhiều cổng torii lớn rồi, nhưng chắc chưa đến một trăm cái đâu.

"Nghĩa là… phải đi vào sâu hơn nữa sao…"

"Phía cuối con đường toàn torii này sao…?"

Sau khi nhìn chằm chằm vào cuối con đường, Ako liếc mắt nhìn quanh rồi nói.

"À, hình như gần đây có điểm lưu game không ạ?"

"Lưu game!?"

"Đúng thế, cảnh này rõ ràng là chỗ boss rồi, muốn lưu game quá đi."

"Tuy đang chạy Time Attack, nhưng tôi muốn chọn cách lưu game chủ động."

"Cái sức ảnh hưởng này chắc chắn là boss cuối rồi."

Thật là một bản đồ đáng sợ nếu xông vào mà không lưu game.

"Thực tế làm gì có điểm lưu game! Thôi thôi, đi tiếp thôi!"

"Chắc chắn sẽ có địch xuất hiện! Quay lại thôi mà!"

"Ở phía trong cũng có thể tham bái! Cùng chơi 'đá Omokaru' đi!"

"Omokaru? Sabukaru?"

"Kệ đi, đi thôi!"

"Kết thúc tham quan!"

"Điểm đích!"

Chúng tôi đã về đến Ga Kyoto an toàn!

"Phù, mệt quá!"

"Chạy vội vàng thế mà cũng xem được kha khá nhỉ."

"Nanako thấy hài lòng không?"

"Vâng. Vì đi nhanh nên mọi người chuyển sang điểm tiếp theo trước khi kịp chán, em cảm thấy mọi người đã được vui vẻ suốt chuyến đi!"

Akiyama, người mong chờ nhất, đã vui vẻ là tôi mừng rồi.

"Nhưng mà em muốn có thêm thời gian để chọn chiếc túi nhỏ nữa…"

"Quà lưu niệm cho em gái thì cần gì phải tốn thời gian đến thế chứ!"

Đó là việc tiện thể nhất mà!

"Theo đề xuất của Ako, chúng ta đã chạy Time Attack, vậy cảm nhận sau khi hoàn thành là gì?"

"Ban đầu tôi cứ nghĩ đi lại chủ yếu bằng tàu điện và xe buýt chứ, ai dè lại phải đi bộ nhiều hơn tưởng tượng, mệt kinh khủng!"

Cảm ơn cậu vì lời nhận xét chẳng khác gì học sinh tiểu học.

"Vẫn còn nhiều chỗ muốn đi mà~"

"Dù thế nào thì cũng hoàn thành kế hoạch rồi, không sao đâu."

"Thầy cô còn bảo thế này là nhiều lắm rồi ấy chứ."

Với mục tiêu đề ra thì thế là quá đủ rồi.

"Giờ này là..."

"Một giờ chiều rồi! Nếu giờ đi quán net thì vẫn kịp!"

"Chúng ta làm được rồi!"

"Mọi người đều đã cố gắng hết sức mà."

Để vừa cân bằng chuyện chơi game vừa hoàn thành chuyến đi thực tế, cả lũ đã chạy ngược chạy xuôi khắp Kyoto, còn dốc toàn lực làm nhiệm vụ của Neko Hime, cuối cùng cũng hoàn thành.

Có những lúc cứ ngỡ không thể làm được nên giờ phút này lại càng xúc động hơn bội phần.

"Giờ thì có thể chế tạo phi thuyền rồi!"

"Chúng ta cũng có thể bay lượn trên bầu trời rồi!"

Có thể đến những bản đồ mới, và chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều nơi ở các bản đồ cũ mà chỉ có thể đi bằng đường không.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ thấy phấn khích rồi.

"Nếu làm được phi thuyền, tôi muốn làm người lái tàu."

"Hay đấy. Còn tôi sẽ lo việc chiến đấu với quái vật trên boong tàu và làm đội trưởng tiên phong!"

"Tôi sẽ lo nấu cơm! Chắc chắn sẽ có cả nhà bếp nữa chứ!"

"Chuyến bay trên phi thuyền hôm qua vui quá, tôi muốn làm pháo thủ cơ~"

Nếu Akiyama phụ trách pháo kích, vậy thì chỉ còn lại vị trí thuyền trưởng thôi.

"Thuyền trưởng là—"

"Đương nhiên là hội trưởng rồi!"

Dưới sự chỉ huy của hội trưởng, tất cả sẽ cùng nhau chinh phục bầu trời.

Chuyến đi dã ngoại kết thúc rồi mà vẫn còn nhiều thứ để mong chờ, thật là vui quá đi!

"Mà nghĩ toàn chuyện chơi bời thôi đấy, nhưng nghỉ hè cũng phải học hành tử tế đấy nhé? Kì thi đại học không còn xa nữa đâu?"

"Dù có nói không muốn thì tôi cũng sẽ lôi cậu đi học các khóa hè ở trường luyện thi đấy."

"KHÔNGGGGGGGG MUỐN ĐÂUUUUU!"

"Tôi cũng vậy!"

"Có nói thế cũng không được đâu!"

Chẳng muốn nghĩ đến chuyện thi cử tí nào! Tôi chỉ muốn nghĩ đến một mùa hè vui vẻ thôi!

"Nói thế chứ, nhiệm vụ vẫn chưa xong đâu nhỉ?"

"Đúng rồi, phải đi thôi."

"Rõ rồi, rõ rồi."

"Vâng ạ."

Chúng tôi lên đường đến điểm cuối cùng của chuyến dã ngoại.

†††††††††

"Hồ nước kìa!"

Segawa giơ hai tay lên cao đầy phấn khích.

"Không ngửi thấy mùi biển nhỉ?"

"Vì nó không có vị mặn mà."

Ako khịt khịt mũi, còn Akiyama thì thoải mái vươn vai.

Dưới bầu trời trong xanh, một hồ nước rộng lớn, xanh biếc trải dài trước mắt.

"Khoan đã, có sóng kìa, đây thật sự không phải biển sao?"

"Đây là hồ Biwa mà, là hồ đó."

"Lớn thế này thì có sóng cũng phải thôi! Oa, không nhìn thấy bờ bên kia đâu luôn này!"

Nơi chúng tôi đến không phải là một quán net—mà là.

Cách ga Kyoto một đoạn tàu điện ngắn. Một công viên rộng lớn nằm bên bờ hồ Biwa, tỉnh Shiga, nơi có thể ngắm toàn cảnh hồ.

Nơi đây có cây cầu tàu được dùng làm hình mẫu cho hồ Poyarin trong game.

Có thì có thật đó. Chuyện đó thì không sao.

Ơ kìa? Lạ thật? Chúng ta không phải đang định đến quán net để hoàn thành nhiệm vụ sao?

"Sao chúng ta lại đến đây?"

"Nishimura cũng đồng ý mà."

"Đúng là vậy nhưng..."

Tôi cũng không nhớ rõ ai là người đã đề xuất.

Chỉ biết rằng Ako đã nói "Tôi vẫn muốn nhìn thấy cầu tàu của hồ Poyarin!", và Segawa thì khẳng định "Ít nhất cũng phải ngắm hồ Biwa rồi mới về!", còn Akiyama thì khăng khăng "Kết thúc thế này thì chán lắm!".

Thậm chí ngay cả tôi cũng đã nói "Đang đà này mà đi quán net thì phí quá!".

Ai cũng nói những điều tương tự, chẳng ai phản đối, và chúng tôi cứ thế tự nhiên mà đến đây.

"...Thế thì cái công chạy đua thời gian vừa rồi là để làm gì nhỉ?"

"Chuyện đó là chuyện đó mà."

Trong khi tôi vẫn còn đang băn khoăn, Akiyama, người mà đáng lẽ phải vui nhất với chuyến đi Kyoto bị rút ngắn, lại lên tiếng với vẻ mặt còn vui vẻ hơn.

"Quan trọng là chúng ta không phải vì không thể làm được mà từ bỏ game, mà là có thể làm được nhưng lại cố ý chọn chuyến dã ngoại!"

"Là vậy sao?"

"Mấy chuyện nhỏ nhặt thì kệ đi! Này, bọn trẻ ở Úc đang bơi ở Gold Coast kìa, chúng ta cũng phải tận hưởng hồ Biwa chứ!"

"Akane~, đằng kia có bãi cát kìa~?"

"Đi thôi!"

Cả hai tràn đầy năng lượng chạy về phía bờ hồ.

"Ako thì sao?"

"Đương nhiên là đến cây cầu tàu kia rồi!"

Nói rồi, Ako chỉ tay về phía trước.

Nơi đó có một cây cầu tàu quen thuộc như trong game.

Một cây cầu tàu mang thiết kế cổ điển, vươn dài ra mặt hồ.

Chắc vì là khoảng thời gian hơi lưng chừng vào buổi chiều nên ngoài chúng tôi ra, không có ai khác đến đó cả.

"Trông quen ghê."

"Đến đây nhiều lần rồi mà."

Hồ Poyarin hẳn là một bản đồ khá nổi tiếng với những người chơi Legendary Age.

Nó nổi tiếng là một địa điểm du lịch có cảnh đẹp, và cũng là một bãi săn quái quen thuộc khi còn ở cấp độ thấp.

"Nếu có kính AR, liệu có nhìn thấy Poyarin ở đây không nhỉ?"

"Đây không phải game USO đâu nhé?"

Kính AR đã trả lại rồi, mà dù có thì cũng chẳng có gì ở đây cả.

Ako tựa người vào lan can cầu tàu, mũi giày gõ nhẹ lên mặt cầu.

"Ngày xưa mình thường gõ Poyarin ở đây nhỉ~"

"Hồi Ako mới chơi, cứ thế mà gõ liên tục series Poyarin ấy nhỉ."

Poyarin, Popoyarin, Popopoyarin... có rất nhiều quái vật với cấp độ khác nhau xuất hiện, nên đây là bản đồ phù hợp để người mới chơi luyện tập.

"Mệt thì hai đứa mình lại ngồi ngây ra nhìn hồ nhỉ~"

"Ngồi một lúc là Poyarin lại từ từ kéo đến ấy nhỉ."

"Không biết AI của chúng được lập trình thế nào nhỉ?"

Cứ lơ đãng một lúc là Poyarin lại kéo đến, thành ra tự dưng lại thấy mến chúng, chẳng nỡ đánh.

"Nhưng mà chẳng ra đồ xịn gì cả, nên Shu-chan và hội trưởng cũng chẳng bao giờ đến... Lúc ở đây thì luôn chỉ có hai đứa mình thôi."

"Kiểu săn quái nhàn nhã như thế, nếu không phải với Ako thì tôi cũng không làm đâu."

Thời gian ngồi nghỉ còn nhiều hơn cả thời gian chiến đấu là chuyện thường xuyên xảy ra.

"Em rất thích khoảng thời gian được thong thả bên Rushian. Rushian không giống những người khác, không hối thúc em phải lên cấp nhanh, phải mạnh hơn."

"Tôi cũng chỉ là không phải dân chơi chuyên nghiệp thôi mà."

"Hồi đó vui thật nhỉ~"

"Vui hơn bây giờ sao?"

"Không phải vậy đâu ạ!"

Cô ấy lắc đầu lia lịa rồi nói,

"Chỉ là, em cảm thấy đây là một trong những điểm khởi đầu của em và Rushian... Nên em đã định cầu hôn ở đây."

Mái tóc của Ako khẽ bay phấp phới.

"Em chỉ mong được ở bên nhau mãi mãi, thong thả và bình yên như thế này."

Tôi nhẹ nhàng giữ lấy mái tóc ấy rồi quay lại,

"Nhưng lại bị từ chối thẳng thừng luôn!"

Đúng là vậy! Đúng là như thế!

"Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi mà!"

"Nếu em không phải kiểu người dám cầu hôn dù biết sẽ bị từ chối, thì lúc đó em đã giải nghệ rồi đấy!"

"Không, thật sự tôi xin lỗi."

Tôi đã xin lỗi rất nhiều lần rồi, nhưng thực sự là tôi rất lấy làm tiếc.

Tôi cúi đầu lia lịa, Ako mỉm cười buồn bã một chút,

"Không phải lỗi của Rushian nên không cần phải xin lỗi đâu ạ."

"Không, là lỗi của tôi mà."

"Không phải vậy đâu ạ. Rushian đã suy nghĩ nghiêm túc, và rồi mới thấy không thể kết hôn với em."

"À, ừ, đúng là vậy nhưng mà..."

"Và việc em không bỏ cuộc, cố gắng rồi được đồng ý, đã trở thành một trong số ít niềm tin của em rằng cố gắng rồi sẽ được đền đáp!"

"............"

Việc tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về lời cầu hôn của Ako và định từ chối là sự thật.

Nhưng có một điều tôi chưa nói.

Nếu đến cây cầu tàu này, tôi đã muốn nói điều đó.

"Thôi thì, anh không xin lỗi... nhưng đổi lại, anh có điều này muốn nói với em."

"Dạ?"

Ako xoay hẳn người về phía tôi.

Tôi nhìn thẳng vào cô bé mà nói.

"Cảm ơn em."

Và rồi, thêm một điều nữa.

"Anh thấy vui lắm."

"...Vui ạ?"

"Vui."

Tôi lặp lại lời Ako vừa nói y như vẹt, rồi tiếp lời:

"Trong game ấy, lúc Ako nói thích anh, lúc em cầu hôn anh, anh đã vui lắm, vui cực kỳ luôn. Vì anh cũng thích Ako mà."

"Ơ, hở!? Rushian, anh thích em thật ạ!?"

"Không thích thì đã chẳng lấy em chỉ vì bị nói lì lợm như thế!"

Thật ra thì trong lòng tôi vẫn thích cô bé, và khi được một cô bé mà mình đã thấy 'có cảm tình' cầu hôn, tôi vui phải biết chứ!

"Hôm qua, Ako đã nói rồi đấy thôi. Em nói chẳng có ai nhìn về phía mình cả. Nhưng không phải vậy đâu. Anh vẫn luôn dõi theo Ako mà."

"À, em... em cảm ơn."

Nói xong, Ako chợt sực tỉnh:

"Vậy thì sao lúc đó anh lại từ chối ạ!?"

"Anh sợ lắm."

"Sợ ạ... À, có phải vì em không phải con gái không ạ?"

Đúng là một suy luận hay.

Nhưng không chỉ có thế.

"Anh sợ mình sẽ không còn thích Ako nữa, có lẽ vậy."

"Không còn thích nữa...?"

"Nếu cứ giữ mối quan hệ như trước thì anh tự tin rằng mình sẽ luôn thân thiết được với em. Nhưng nếu kết hôn, tình cảm sâu sắc hơn, anh sẽ biết đủ thứ chuyện..."

Thật ra, việc cô bé có thể là con trai cũng có. Nhưng ngoài ra còn nhiều điều khác nữa.

"Dù là con gái thật đi chăng nữa, thì cũng có thể lớn hơn mình rất nhiều tuổi, hoặc bé hơn mình rất nhiều tuổi, hoặc đã kết hôn ngoài đời, thậm chí đã có con rồi thì sao?"

"Đúng là có đủ kiểu người mà nhỉ."

Có rất nhiều phụ nữ nội trợ chơi game online, nên đây là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

"Khi những chuyện đó vỡ lở, anh không tự tin rằng mình vẫn sẽ thích Ako. Nếu mình và người mình thích được là một cặp, mà rồi lại – thì anh sẽ..."

Đến mức đó thì có khi tôi sẽ nghĩ đến việc giải nghệ mất.

"Vì vậy anh mới từ chối lời cầu hôn của Ako. Nhưng anh thật sự rất vui, và anh cũng thích em mà."

Những lời tôi chưa bao giờ nói, cuối cùng cũng nói ra được.

Cùng với cảm giác tội lỗi, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.

"............Thật ạ? Anh đã thích em từ lúc đó rồi ạ?"

Ako nhìn tôi với vẻ mặt dò xét, đầy e dè.

"Thật mà, anh đã thích Ako rất nhiều từ lúc đó rồi."

"............"

"À, Ako ơi?"

Ako run rẩy.

Ơ, em có sao không? Giận rồi à?

"Rushiaaaannnn!"

"Ưaa...áaa...aaa!?"

Tự dưng cô bé lao vào ôm chầm lấy tôi, nước mắt cứ thế tuôn trào!

"K-k-khoan đã, Ako!? Có chuyện gì thế!?"

"Rushiaaan! Em đã!"

Ako dụi dụi vào ngực tôi, cứ thế khóc òa lên:

"Em đã lo lắng suốt đấy chứ! Cứ nghĩ là anh không thích em!"

"Anh đã nói thích em từ trước rồi mà!"

"Anh đâu có nói là thích từ bao giờ đâu cơ chứ!"

"Ưm..."

Cái đó thì, ừm, đúng là vậy thật.

"Nên lúc đầu em cứ nghĩ là anh không thích em... Sao anh không nói sớm hơn cơ chứ!"

"Tại vì đó, em biết mà, chuyện đó..."

"Chuyện gì ạ?"

"Thế này nhé, ví dụ như xét về độ thiện cảm, độ thiện cảm của Ako dành cho anh là trên thang điểm một trăm thì..."

"Khoảng ba trăm điểm ạ."

"Giờ anh cũng vậy, không, hơn thế nữa kia!"

Đại loại là thế đấy.

"Nhưng khi Ako cầu hôn anh, độ thiện cảm của em là bao nhiêu?"

"Khoảng hai trăm điểm ạ. Dù biết có thể bị từ chối, nhưng tình cảm cứ thế trào ra không kìm được nữa nên..."

Khụ, đúng là vậy thật.

Trong khi tôi cứ sợ phải làm sao nếu mình ghét cô bé rồi không dám tiến tới, thì Ako lại cứ mạnh dạn xông pha.

"Với một Ako như thế, tôi của lúc đó đã sợ hãi, độ thiện cảm chỉ ở mức một trăm điểm thôi. Nói cách khác, lúc đó tôi đã thua Ako rồi! Bị lộ ra chuyện đó, tôi không muốn đâu!"

"Chỉ vì lý do đó thôi sao!?"

Thì đấy chứ!

"Giờ thì tôi không thua đâu, nhưng hồi đó thua thì đúng là tức mà!"

"Giờ em vẫn thích Rushian hơn!"

"Không, anh thích Ako hơn!"

Chuyện này thì cả tôi và Ako đều không nhường nhau chút nào!

"Mà nói đi thì cũng phải nói lại, cái kiểu ai thích trước là người thua thì là chuyện bình thường mà!?"

"Không, người có tình yêu mãnh liệt hơn mới là người thắng chứ."

"Em cũng nghĩ vậy!"

Đúng không nào? Vậy thì giữa chúng ta cứ thế là được rồi.

"Chuyện là vậy đó."

"Hừm, em muốn anh nói sớm hơn cơ."

"Chuyện đó, anh cũng xin lỗi."

Tôi thật sự thấy có lỗi, và hơn hết là rất biết ơn.

"Thế nên, xin lỗi em. Và cả, cảm ơn em nữa. Chúng ta được như thế này là nhờ Ako đã cố gắng rất nhiều."

Vì Ako cứ làm mấy chuyện kinh khủng nên tôi đã phải chịu đựng đủ thứ vất vả.

Nhưng trên tất cả, mỗi ngày đều vui vẻ và hạnh phúc là nhờ Ako đã nỗ lực.

Nói ra thế này thì kiểu gì tôi cũng không ngẩng đầu lên nổi trước Ako mất, nên mãi tôi mới dám nói ra.

"E, ê hề hề."

Ako cười khúc khích, rồi hạnh phúc nói với tôi:

"Rushian cũng, cảm ơn anh vì đã thích em."

"Không không, tôi cũng phải nói thế chứ."

Hai đứa cùng cúi chào nhau. Gì thế này.

Sau khi ngẩng đầu lên, Ako hơi nghiêng đầu hỏi:

"À, Rushian. Anh sợ đến thế, vậy sao anh vẫn cưới em ạ?"

Cái đó thì...

"Cái cảm giác 'mình thích Ako quá' đã mạnh hơn cái cảm giác 'đằng nào cũng không phải con gái đâu!' nên anh không kìm được nữa."

"Là anh thích em đến mức không thể nhịn được nữa đúng không ạ!"

Thôi đi cái nụ cười nham nhở đó đi, tôi yếu ý chí thì sao nào!

"Em còn yếu ý chí hơn đấy chứ. Em thích Rushian đến mức không thể kìm được, thậm chí còn muốn hôn luôn ấy chứ."

Ako mỉm cười nhìn tôi.

Hôn... hôn sao.

"............"

"Rushian?"

Tôi khẽ lấy điện thoại ra xem.

Tin nhắn tôi gửi trước khi đến đây đã có trả lời.

[Nishimura]

Báo cáo: Đã hoàn thành thử thách tốc độ nhưng cố tình đến hồ Biwa

[Aprikotto]

Vậy à, thế thì tốt rồi

[Aprikotto]

Tôi tôn trọng sự lựa chọn của hai cậu!

Thật đáng mừng khi cậu ấy nói vậy.

Master đã cố gắng giành điểm hơn bất kỳ ai khác mà.

[Aprikotto]

Và đây là thông tin hiện tại!

[Aprikotto]

■Tamaki Ako

Độ thiện cảm: 371/100

Tinh thần: 100

★Đã chinh phục!

[Aprikotto]

■Goshōin Kyō

Độ thiện cảm: 97/100

Tinh thần: 100

[Aprikotto]

■Segawa Akane

Độ thiện cảm: 97/100

Tinh thần: 100

[Aprikotto]

■Akiyama Nanako

Độ thiện cảm: 80/100

Tinh thần: 100

Tinh thần của mọi người đều đang đạt đỉnh.

Hoàn thành thử thách tốc độ, nhưng vẫn chọn tận hưởng trọn vẹn chuyến đi thực tập, đúng là trạng thái lý tưởng. Không thể mong gì hơn nữa.

[Aprikotto]

Và đây là công việc cuối cùng của một sub master!

[Aprikotto]

★Lựa chọn

[Aprikotto]

[Aprikotto]

[Aprikotto]

Những lựa chọn trống rỗng, trong khoảnh khắc tôi cứ ngỡ cậu ấy gửi nhầm.

Không, không phải vậy.

Đến đây rồi mà không có lựa chọn nào cả, cậu ấy đang nói vậy.

[Aprikotto]

Cái cậu cần chỉ là cái này thôi

[Aprikotto]

Chúc may mắn

Tôi không gửi lại tin nhắn mà tắt màn hình điện thoại.

Tôi đã nói ra những điều mình không thể nói suốt bấy lâu. Đã xin lỗi được rồi, và cả cảm ơn nữa.

Ako cũng vui hơn bình thường, trông cô bé thật hạnh phúc.

Một khoảnh khắc tuyệt vời hơn thế này, dù không cần phải giới hạn trong chuyến dã ngoại, e rằng sẽ chẳng bao giờ đến lần nữa.

“Này, Ako.”

“Dạ, dạ?”

Tôi bước tới một, hai bước, lại gần Ako đang ngơ ngác nhìn tôi – kẻ đang cứng đờ người vì chăm chú nhìn điện thoại.

“Anh với em… đã hôn nhau rồi, phải không?”

“Dạ, sau khi Rushian ngủ say, em lén lút làm ạ.”

“Không được.”

“...Hả?”

“Cái đó không được. Hủy. Không công nhận.”

“Không công nhận là sao ạ! Rõ ràng là đã làm rồi mà!?”

“Nụ hôn lúc anh còn chưa tỉnh táo như thế không gọi là hôn! Không tính!”

“Vậy nụ hôn đầu của em thì sao chứ!”

Chuyện đó thì quá rõ rồi còn gì.

“Nụ hôn đầu ấy, chính là nụ hôn sắp diễn ra đây.”

“────

Mặt Ako chợt đỏ bừng.

Vừa mới đơn phương hôn người ta, hay định hôn người ta, vậy mà đến lúc thế này lại ngượng ngùng sao? Chà, đáng yêu thật chứ!

“Dạ, sắp, sắp… nghĩa là, em sẽ được hôn thật đàng hoàng đúng không ạ?”

“Ako.”

“Đừng có làm em hy vọng rồi lại bỏ dở, hoặc chỉ hôn má rồi bảo ‘Xong, hôn rồi đấy!’ là không được đâu nha!?”

“Ako.”

“...Dạ, dạ?”

“Nhắm mắt lại đi.”

“~~~~ứ!”

Tôi hiểu rõ cảm giác của Ako lúc này, sợ hy vọng rồi bị phản bội nên cố ý nói mấy lời phá hỏng bầu không khí.

Vì vậy, tôi sẽ không nói thêm bất cứ điều gì thừa thãi.

“...Vâng, mời, mời anh ạ!”

Ako nhắm chặt mắt, khẽ ngẩng mặt lên.

Tôi đặt tay lên má em, từ từ ghé sát lại.

Nào, hôn đi… hôn đi…

“…………”

Khoan đã. Xin lỗi nhưng đợi đã.

Sẽ hôn, sẽ hôn, nhất định sẽ hôn.

Nhưng, từ đây trở đi phải làm sao đây?

Hôn là môi chạm môi thôi đúng không? Hơi thở của mình, mùi có ổn không nhỉ? Có hôi không? Bữa trưa mình ăn gì nhỉ? À, mình mải chạy đua thời gian nên chưa ăn gì. Vậy thì chắc không sao đâu? Hay là ngược lại, vì chưa ăn gì nên lại bị hôi? Không, Ako cũng vậy nên chắc không sao đâu. Thế, mình cũng phải nhắm mắt à? Nhưng nhắm mắt thì sao mà biết khoảng cách được? Vậy thì mình cứ mở mắt, rồi cái này… cái này…

“…………”

Mình sẽ hôn cô gái đáng yêu hết sức này, người đang dồn hết tâm tư chờ đợi nụ hôn của mình ư?

Khoan, đợi một chút. Biết là đã bắt em đợi nhiều lần rồi nhưng cho anh thêm chút thời gian đi.

Không phải đâu, anh biết mà. Anh biết không thể nào bảo "Nhắm mắt lại đi!" rồi lại bắt đầu lại từ đầu được.

Nhưng em nhìn xem! Cô bé này! Quá đáng yêu rồi!

Mình sẽ hôn cô bé này ư? Mình được phép hôn ư? Thật sao!?

“À, Ni… Nishimura, c…”

“Khoan Akane! Suỵt!”

“Gì… á, kho…!”

“Không được, đừng quấy rầy!”

Hơn nữa, đằng sau còn có giọng nói quen thuộc!

Segawa và Akiyama-san, sao lại đến đây rồi chứ! Hôn đầu mà bị bạn thân nhìn thấy thì làm sao được! Đã cố giấu giếm để không thành ra thế này mà!

Ôi, mình không biết phải làm sao nữa rồi.

Mình phải làm gì bây giờ? Hay là cứ coi như chưa có chuyện gì đi?

Quay phắt lại, hét lên “Đừng có phá đám!” là có thể lấp liếm và kết thúc chuyện này.

Ừ, làm vậy đi.

Lý trí đang gào thét rằng mình nên làm như vậy.

Thế nên.

Tôi cúi sát mặt về phía Ako trước mặt.

“…………!”

Chắc là cảm nhận được hơi thở của tôi, Ako khẽ run lên, cơ thể càng thêm cứng đờ.

Tôi đặt tay lên vai em, như muốn xoa dịu.

Mặt em ở gần tôi đến mức chưa từng có trong đời. Mùi mồ hôi thoang thoảng và mùi hương ngọt ngào của Ako bao trùm lấy tôi.

Lý trí đang gào lên bảo tôi dừng lại. Sĩ diện khiến tôi muốn chạy trốn.

Nhưng, tôi cảm thấy những điều đó chẳng đáng bận tâm.

Bởi vì tôi yêu Ako, yêu Ako, yêu Ako đến mức không thể kiềm chế.

Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không để em thoát khỏi tay mình.

Trong cơn cuồng nhiệt bùng cháy và sự căng thẳng đến đông cứng, khoảng cách giữa tôi và Ako vượt qua giới hạn.

Môi tôi,

Chạm vào,

Môi Ako.

“...Ưm.”

“…………À.”

Hai bên khẽ bật ra tiếng kêu khe khẽ.

Một cảm giác mềm mại đến bất ngờ, không giống như của tôi.

Đôi môi nhỏ bé hơn tôi rất nhiều, đôi môi của một cô gái.

Thì ra, đây chính là Ako.

embed0022-HD.jpg

“…………”

“…………”

Khi tôi nhẹ nhàng rời mặt ra, Ako với khuôn mặt đỏ bừng từ từ mở mắt.

Trên đôi mắt long lanh ngấn nước, một biểu cảm pha lẫn ngạc nhiên và vui sướng hiện rõ,

“A, anh, anh vừa thật sự hôn em đúng không?”

“Đúng vậy. Hôn rồi… Em không ghét, đúng không?”

“Dạ! Em cảm thấy hạnh phúc lắm, hạnh phúc vô cùng!”

Thế thì còn gì bằng.

Nhưng Ako à, anh dám chắc là anh còn hạnh phúc hơn em nhiều đấy.

Hơn cả sự thỏa mãn vì cuối cùng đã hôn được, hơn cả cảm giác hoàn thành một việc gì đó, cảm giác hạnh phúc lại càng lớn hơn.

Hôn, thì ra là như thế này.

──À, còn bên này nữa, phải xử lý thôi.

“Trời ơi, như phim truyền hình vậy! Ghen tị quá! Tuyệt vời quá ha, Akane!”

“Hai đứa này làm thật luôn rồi…”

Akiyama-san vui vẻ bước tới, còn Segawa thì mặt nhăn nhó.

Quả nhiên là hai người họ đã nhìn thấy rồi.

“Chúng ta bị nhìn thấy nụ hôn đầu rồi.”

“...?”

Segawa nghi ngờ nói, rồi chỉ tay vào Ako đang dính chặt lấy tôi.

“Nụ hôn đầu của hai người, không phải là Ako tự ý làm sao?”

“Cái đó khác. Không tính. Nụ hôn đầu là vừa mới diễn ra đây.”

“Anh nói thế thì nói làm gì, thật ra thì…”

“Này Ako-san?”

“Dạ?”

Tôi quay mặt về phía Ako vẫn còn đang mơ màng,

“Nụ hôn được cho là em tự ý làm khi anh đang ngủ, và nụ hôn chúng ta trao nhau trong ngày cuối cùng của chuyến dã ngoại, tại cây cầu kỷ niệm, cùng nhau thổ lộ tình yêu, lại còn được bạn thân chứng kiến… Cái nào mới là nụ hôn đầu của chúng ta đây?”

“A, a a a a a a…!”

Cuối cùng thì em ấy cũng đã hiểu ý đồ của tôi.

Ako lùi lại, nhìn tôi như thể nhìn thấy một thứ gì đó kinh khủng lắm.

“Em cứ tưởng sao trong bầu không khí tuyệt vời thế này, anh lại hôn em một nụ hôn đẹp đến thế, không giống phong cách của chúng ta chút nào… Không lẽ Rushian, anh đã nhắm vào chuyện này!?”

“Khặc khặc khặc, sao hả Ako? Nụ hôn đầu là khi nào đây?”

“Chuyện đó, chuyện đó…!”

Ako quằn quại đau khổ một lúc, cuối cùng đành chịu thua.

“Nụ hôn vừa rồi──── Nụ hôn vừa rồi chính là nụ hôn đầu của chúng ta!”

“Tuyệt vời! Thắng rồi aaaaaa!”

Mình làm được rồi! Mình làm được rồi Master!

Mình đã đánh bại Ako ương bướng, ghi đè lên ký ức về nụ hôn đầu rồi!

“Làm lại nụ hôn đầu, có được phép không vậy!?”

“Đúng là một màn thuyết phục giống như đe dọa vậy.”

“Miễn là chúng ta đều hiểu rõ là được!”

Không có vấn đề gì cả!

Nụ hôn đầu của chúng ta đã diễn ra vào thời điểm tuyệt vời nhất!

Đây là sự thật!

“Thế có được không, Ako-chan?”

“Nếu sau này kể cho con cái nghe, em không thể nói là mẹ đã tấn công bố khi bố đang ngủ đâu ạ…”

“Mấy cái tưởng tượng của em đi xa quá rồi đó.”

Segawa nhăn nhó nhìn chúng tôi, rồi nhún vai.

“Mà nói thật, ở cái chỗ đông người thế này thì lãng mạn cái gì chứ. Tao ghét cái kiểu cặp đôi ngớ ngẩn như thế lắm.”

Ể, Segawa, hình như Akane đang giận thì phải?

Tôi vừa định nhìn Ako xem có nên xin lỗi không thì,

“A-ka-ne, đừng có trút giận lên Ako-chan chứ.”

Akiyama-san ôm lấy Segawa từ phía sau.

“Trút giận cái gì chứ!?”

“Vừa nãy còn đang vui vẻ mà, thôi mà…”

「Thôi ngay cái kiểu cứ làm như tôi đang ghen tỵ với Ako đi chứ!? Không phải đâu! Chẳng qua thấy cái cảnh mấy đứa bạn thân như thế thì thấy... ngượng ngượng sao ấy chứ!?」

「Ơ, tớ thấy cực kỳ hưng phấn luôn mà?」

「Tớ đang nói chuyện về sở thích biến thái của Nanako đâu!」

「Thế thì đừng có biến tớ thành người biến thái chứ!」

Nhờ có Akiyama-san mà hình như Segawa đã vui vẻ trở lại.

Suýt nữa thì hỏng bét, phải rút kinh nghiệm mới được.

「Segawa nói đúng đó. Từ giờ trở đi chúng ta đừng có tíu tít ở những chỗ khiến người khác chướng mắt nữa. Giao tiếp đúng mực vẫn là quan trọng nhất!」

「ỂỂỂỂỂỂỂ!? Tớ còn đang hào hứng là từ giờ có thể làm đủ thứ cơ màaa!」

「Không có chuyện làm đủ thứ đâu!」

Thật sự là sẽ không phanh được mất!

Tôi và Ako đều là những người không có khả năng tự chủ, nên nếu không kiềm chế tử tế thì nguy hiểm lắm!

「Ối, đúng rồi. Phải báo cáo đã chứ.」

[Nishimura]

Hoàn thành nhiệm vụ

Tôi gửi báo cáo hoàn thành nhiệm vụ cho Guild Master.

Có lẽ vì lo lắng, Guild Master liền hồi đáp ngay.

[Aprikotto]

Chúc mừng

!

[Nishimura]

Cảm ơn, cảm ơn Phó Guild Master!

[Aprikotto]

Không sao đâu. Tất cả là nhờ nỗ lực của cậu

[Nishimura]

Là nhờ sự hỗ trợ của Phó Guild Master cả, tôi rất biết ơn

Đúng rồi, tôi còn một chuyện nữa phải nói.

[Nishimura]

Không hề có vị chanh đâu

[Aprikotto]

Ưm

Vậy, có vị gì thế?

Nói là vị gì thì…

「Anh đang làm gì thế ạ?」

「À, chỉ là một chút thôi mà.」

Tôi vỗ vỗ đầu Ako đang ôm chặt mình từ phía sau, rồi nói:

「Anh đang nghĩ, không biết vị hạnh phúc thì có vị gì nhỉ?」

「Không phải vị của Rushian sao ạ?」

Cái cô nàng này, vừa nãy còn đỏ mặt tía tai thế kia, vậy mà đến lúc này lại cười tươi rói nói ra những lời như vậy.

Nhưng mà, đúng thế thật. Có lẽ là như vậy.

Nụ hôn đầu không có vị chanh. Cả hai đều đổ mồ hôi, thậm chí còn có chút vị mặn của muối nữa.

Nhưng những sự thật đó chẳng quan trọng.

[Nishimura]

Nếu phải nói ra, thì — có vị của Ako

Tôi báo cáo rằng, nụ hôn đầu chính là vị của hạnh phúc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận