Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12

Chương 4: Tôi đến bằng xe đạp!

0 Bình luận - Độ dài: 9,740 từ - Cập nhật:

embed0020-HD.jpg

Sáng hôm nọ, khi Akiyama-san đã rời đi.

Giờ đây, chỉ còn lại tôi và Ako.

“Hôm nay mọi người đều bận rộn nhỉ.”

“Đúng vậy ạ, không ai đến cả.”

“…Sao mà thấy buồn thế nhỉ.”

“Ban đầu thì đúng là chỉ có hai đứa mình thôi… nhưng sao giờ lại thấy thiếu thiếu gì đó ấy ạ.”

Cứ tưởng là hai đứa sẽ được ở riêng với nhau, ai dè mọi người cứ ghé qua liên tục làm không khí lúc nào cũng rộn ràng, nên giờ chỉ còn hai đứa, căn nhà bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường.

Rồi Ako cứ nhìn chằm chằm vào tôi:

“Giờ thì chỉ còn hai đứa mình… thôi nhé…”

“Chuyện thường ngày mà.”

“Đúng là vậy ạ.”

Tuy rằng thấy thiếu khi vắng người, nhưng không có nghĩa là hai đứa tôi không hài lòng khi chỉ có hai người.

“Hôm nay chúng ta làm gì đây ạ?”

“Ngày cuối cùng có ghi là phải làm gì không?”

“Xong hết rồi ạ.”

Tấm ghi chú của Ako, tất cả các mục đều đã được gạch chéo.

Coi như nhiệm vụ trông nhà đã hoàn thành tốt đẹp.

“Thôi thì ít nhất cũng nên dọn dẹp một chút cho ngày cuối chứ nhỉ.”

“Ừ, đúng vậy.”

Là người trông nhà, tôi cũng muốn đón mọi người trở về trong căn phòng sạch sẽ tinh tươm mà.

“Với lại, còn phải làm bài tập nữa chứ.”

“…Cái đó, không làm không được sao ạ?”

“Trong bài tập làm gì có lựa chọn ‘không làm’ ngay từ đầu hả?”

Điểm kiểm tra đã tệ rồi thì ít nhất cũng phải cố gắng ở điểm chuyên cần chứ.

Nhân tiện, hôm nay tôi là người nấu bữa trưa thay Ako, và cô bé nói:

“Sao mà giống bố nấu thế, ngon quá đi mất!”

“Chưa phải chồng mà đã tự ý phong tôi làm bố rồi đấy, đừng có thế nữa chứ.”

Chuyện chỉ có thế nên tôi xin phép lược bỏ. Ai muốn biết chi tiết thì cứ gõ “waffle waffle” nhé.

À mà, làm bài tập xong, ăn bữa tối rồi thì cũng sắp đến giờ của Làn Sóng Cuối Cùng rồi.

Ngày cuối cùng, đến mức phải hủy cả làn sóng cố định buổi trưa để tấn công thì chắc chắn độ khó sẽ không còn là trò đùa nữa rồi.

Phải chuẩn bị kỹ càng nhất có thể.

“Sắp không còn đồ đạc nào để tháo dỡ được nữa rồi ạ.”

“Tuyệt đối không được bỏ lại cái gì nhỉ?”

“Các bộ phận cơ bản thì không thể tháo rời được ạ.”

Mấy cái như mái nhà, cửa sổ, cổng vào, sàn nhà… mấy phần đó thì có thể thay thế chứ không thể tháo hẳn ra được.

Ngoài những thứ tối thiểu đó ra, các bộ phận nội thất có thể tháo dỡ được là…

“Sàn gỗ cũng tháo được mà nhỉ?”

“Nếu tháo cái này ra thì em nghĩ đây không còn là nhà của chúng ta nữa đâu ạ.”

“Vậy thì kệ sách trong thư phòng của Master đi.”

“Nhưng nếu tháo cái này ra thì Master sẽ không có chỗ về mất.”

“Kiếm trong kho vũ khí thì không cần đâu nhỉ?”

“Nhưng Shuvain-chan sẽ thất vọng lắm ạ.”

“Vậy thì mấy chậu cây cảnh trong vườn đi.”

“Sette-san đã chọn mấy cây đó đấy ạ?”

Cái đó cũng không được luôn sao!

Cuối cùng thì chẳng tháo được cái gì cả!

“Cứ nói thế thì làm sao mà tăng bẫy được chứ!”

“Nhưng màaaaaa! Căn nhà bao công sức của chúng taaaa!!”

Xong rồi thì trả lại nguyên trạng là được mà!

“Tôi muốn đặt thêm bẫy bùn và hàng rào, với cả thêm mấy cái lò xo nữa.”

“Để nảy tưng tưng lên à?”

“Ừm. Thật ra tôi cũng tính toán thử rồi.”

Sau khi tính toán tổng sát thương của các bẫy kích hoạt theo đúng lộ trình, thì chỉ cần lò xo được kích hoạt ở khu vực bẫy của Shuvain ngay cổng chính, hoặc ở thế trận lưng dựa tường của Master trước cửa ra vào, thì ngay cả quỷ khổng lồ Ogre cũng có thể bị hạ gục chỉ bằng bẫy thôi đấy.

“Thế nên tôi nghĩ liệu có thể kéo dài lộ trình và dùng lò xo để đẩy chúng trở lại bên ngoài không.”

Tôi giải thích kế hoạch của mình.

“Chỗ nào cũng cố gắng tận dụng mọi người đến mức tối đa, đúng là Rushian.”

“Giờ mà định tăng bẫy sát thương thì không kịp nữa rồi.”

Cứ liệu cơm gắp mắm là phong cách của tôi mà.

“Vậy thì hãy gọi đây là ‘Khu vực kháng cự cuối cùng của Rushian’ đi ạ.”

“Nghe có vẻ vô ích lắm, không thích tí nào.”

Xin hãy giúp tôi, sức kháng cự của tôi.

Chúng tôi chỉ có thể làm đến mức này là giới hạn rồi.

“Em nghĩ có chừng này thì cái gì cũng có thể hạ gục được mà.”

“Cậu vừa nói ‘hạ gục được bất cứ thứ gì’ đấy à?”

“Không phải cái gì cũng hạ gục được đâu ạ, chỉ những thứ có thể hạ gục thôi ạ.”

Không phải lúc để đùa nữa rồi, đã đến lúc rồi.

“Được rồi, chiến thôi! Nhất định phải bảo vệ được!”

“Vâng ạ!”

Không lẽ chúng tôi không thể trông nhà được sao, không thể có chuyện đó.

“Chúng ta hãy bảo vệ ngôi nhà của mọi người, nơi mà mọi người sẽ trở về!”

“Ồ!”

Hai đứa tôi cùng nắm đấm giơ cao.

“Chúng ta không phải là hai người! Tâm ý của những người đồng đội đã giúp đỡ sẽ cùng chúng ta bảo vệ!”

“Ôi, đúng vậy!”

Nói hay quá đấy chứ!

“Và chúng ta hai người là một!”

“Tuyệt!”

“Ơ? Chỉ còn một người thôi à?”

“Bị giảm rồi!”

Không phải lúc để đùa đâu! Chúng đến rồi!

Một thông báo nhỏ bật lên ở góc dưới bên phải.

Bắt đầu làn sóng quái vật.

“Được rồi, bắt đầu phòng thủ! Tôi sẽ chiến đấu ở tiền tuyến! Cứ báo cáo tình hình cho tôi!”

“Đã rõ!”

Để Ako ở phía sau, tôi bắt đầu chiến đấu.

Số lượng kẻ địch… quá nhiều, không thể đếm xuể!

Không phải là bao nhiêu con mỗi loại nữa, mà là đồ họa chồng chất lên nhau, không thể nhìn rõ có gì ở đó!

Nhưng ít nhất thì tôi vẫn nhận ra những con Ogre cao lớn, cứ để chúng bị đẩy lùi để câu giờ.

Những kẻ địch có thể vượt qua thì dùng kỹ năng gây sát thương và làm choáng… Khốn kiếp, nhưng giờ xung quanh Rushian đã ngập tràn kẻ địch như một biển cả rồi!

“Thật sự có bao nhiêu con vậy chứ! Ako, cậu có nhìn thấy số lượng kẻ địch từ phía đó không?!”

“Không đếm xuể ạ!”

“Tôi cũng thế! Nhìn từ xa thì trông thế nào?!”

“Quái vật chiếm bảy phần, mặt đất ba phần! Quái vật bảy phần, mặt đất ba phần!”

“Đông quá đi mất thôi!”

Quái vật tràn ngập đến mức không thấy mặt đất thì làm sao mà bảo vệ được đây!

“Với lại, thời gian còn lại bắt đầu đếm ngược rồi ạ.”

Ako nói với vẻ mặt căng thẳng.

“Còn một tiếng nữa ạ.”

“Thời gian lâu thế! Cả của buổi trưa nữa là hai lần sao?!”

Phải chống cự bao lâu nữa đây!

“À, độ bền của bẫy ở phía trước đang giảm kìa!”

Ako, người đang quan sát tình hình, hốt hoảng chạy tới.

“Sửa kịp không?”

“Các cô tiên cũng đang cố gắng hết sức nên, tạm thời thì…”

Thỉnh thoảng có những kẻ địch tấn công, nên độ bền của bẫy ở khắp nơi đang bị hao mòn.

“Không được, số lượng quá đông, khu vực tiêu diệt ngay lập tức của Shuvain không thể ngăn chặn hết được!”

Nếu cứ chiến đấu ở đây thì đến lúc nguy cấp sẽ không bảo vệ được nhà. Phải lùi tiền tuyến về thôi.

“Cùng với Guardian, chúng ta sẽ dùng Sette On Stage để chặn chúng lại!”

“Ước gì mấy cái lò xo hoạt động hiệu quả…”

Tại Sette On Stage, lũ Ogre đã vượt qua và cả lũ Orc vừa tham chiến cũng đang đổ xô tới như bầy đàn.

“Bắn đi!”

“Xung phong!”

Những loạt đạn liên tục từ Bow Guardian rít lên tấn công, đồng thời Sword Guardian cũng triển khai các đòn cận chiến.

Dù chuyển động chậm lại do hiệu ứng hit-stop, và thỉnh thoảng bị đẩy lùi bởi lò xo kích hoạt, nhưng lũ địch vẫn cứ dựa vào số lượng mà tiến lên không ngừng. Đây là cái quái gì, như lũ chuột Lemming ấy!

“Em muốn dùng Meteor quá!”

“Không cần đến Dragon Soul, chỉ cần một phát Ranran thôi cũng được rồi!”

Chúng tôi không có kỹ năng sát thương cao như thế, chỉ có thể dựa vào bẫy thôi.

Thế mà vẫn bị đẩy lùi, dần dần bị dồn vào góc vườn.

“Phải bảo vệ bằng thế trận lưng dựa tường của Master!”

“Nếu vượt qua chỗ này thì là vào thẳng nhà rồi ạ!”

“Nhất định phải ngăn chặn!”

Sau khi chúng tôi rời đi, cả khu vực tiêu diệt ngay lập tức và khu vực Guardian đều đang cố gắng cầm cự, nhưng số lượng kẻ địch quá đông.

Ngay cả những kẻ địch cấp độ may mắn lắm mới vượt qua được, nhưng khi số lượng kinh khủng như thế thì chúng vẫn cứ đột phá bình thường.

“Lũ Gigacchi đến thành bầy rồi ạ!”

“Cố lên, Lightning Cloud!”

Sét liên tục giáng xuống Gigabolt, một con dẫn đầu đổ gục.

Nhưng sau đó là liên tiếp những con tiếp theo!

“Ekudame, nhờ cậu đấy!”

“Vâng ạ!”

“Oryaaaa!”

Chuyển sang khiên thuộc tính sét, tôi tung đòn Obashi và cuối cùng cũng hạ được một con.

“Ekudame, cứ tiếp tục đi, dù chỉ một chút cũng phải làm suy yếu chúng!”

「Đánh từng con một thì đến bao giờ mới hết đây!」

「Đường xa vạn dặm cũng bắt đầu từ một bước chân mà!」

「Đã thế mà cửa nhà chỉ còn cách có mười bước thôi đấy!?」

「Đúng là vậy! Nhưng mà cậu muốn bỏ cuộc sao!?」

「Không đời nào!」

「Vậy thì chiến thôi!」

「Vâng ạ!」

Tôi và Ako, nếu là từng con một thì vẫn có thể xử lý được.

Nhưng mà, bị dồn ép đến mức này rồi mà đòi đột nhiên nhẹ nhàng hơn thì đúng là chuyện không tưởng.

Từng bước một, từng bước một, phòng tuyến cứ lùi dần, và rồi cuối cùng...

「Ogre đã đến tận cửa nhà rồi!」

「Mấy con quái vật như lò xo kia đã thoát hết cả rồi sao!」

Dựa vào số lượng mà xuyên qua được cả trò may rủi như thế này, đúng là con Ogre may mắn hiếm có!

「Chắc chắn là con át chủ bài trong số tộc Ogre rồi.」

「Là đầu lĩnh hay sao, con Ogre này!」

「Hãy để lại cái đầu... cái đầu đó ở đây đi!」

Cả hai đứa tôi đều đã bắt đầu nói năng luyên thuyên rồi, nhưng giờ đâu phải lúc để như thế!

「Đúng là hết chịu nổi rồi!」

「Không kịp sửa chữa nữa! Bẫy bị phá hết rồi!」

「Orc nhiều quá! Cuối cùng lại đến nhiều thế này sao!」

Ôi, cuối cùng thì tuyến đầu của địch cũng đã đến tận cửa nhà rồi.

Tôi choáng một con, thổi bay một con khác, rồi dùng chiếc khiên khổng lồ chặn nửa số còn lại, nhưng đó cũng là giới hạn rồi.

「Hức hức, nếu mọi người, nếu mọi người ở đây thì mình đã chiến đấu được nhiều hơn rồi!」

「Có than vãn thì cũng chẳng ai đến giúp đâu!」

「Nhưng mà! Bởi vì...」

◆Ako:

Ai đó ơi! Giúp với!

Ngay khi Ako vừa gửi tin nhắn đó, một con Orc đã vung cây côn棒 khổng lồ lên.

Và rồi, ngay khoảnh khắc cây côn giáng xuống cánh cửa.

Một tiếng gầm vang dội làm rung chuyển cả mặt đất.

「...Ơ, mình không bị tấn công, không thấy hiển thị gì cả?」

「Hình như có cái gì đó nổ thì phải.」

Tôi cứ tưởng cánh cửa đã bị phá tan tành, nhưng không phải.

Con Orc kia đang đổ gục tại chỗ.

Và từ đâu đó, một loạt âm thanh "gogogogogogogo" liên tục vang lên.

「Cái gì vậy, cái gì vậy!?」

「Lucian, bên kia kìa!」

Theo hướng Ako chỉ. Phía bên kia đám quái vật khổng lồ có── một thứ gì đó cực lớn đang ở đó!

Là pháo đài!? Là nhà!? Không, là xe tăng sao!?

Một công trình nhỏ như tòa nhà đang di chuyển về phía này!

「Cái gì thế kia!?」

「Không biết nữa!」

Dù nói là nhỏ, nhưng nó cũng phải to bằng 1/3 ngôi nhà.

Nó vừa nghiền nát kẻ địch vừa băng băng tiến thẳng đến nhà Nishimura.

「Là địch sao!? Là boss sao!?」

「Nhưng nó đang nghiền nát kẻ địch kìa!」

「Vậy thì là đồng minh... Chẳng lẽ nào!?」

Đúng lúc đó.

◆Appricot:

Để mọi người đợi lâu rồi!

Và rồi, tin nhắn đó hiện lên trong kênh guild.

◆Ako:

Master!

◆Lucian:

ẾEEEEEEEEEE!?

Không phải là không đến được sao!?

◆Shuvain:

Có vẻ như đang gặp rắc rối nhỉ, để tôi giúp một tay!

◆Sette:

Sette-tan đã online rùi nè!

Phần trên của pháo đài di động mở ra, và ba người lộ mặt.

◆Lucian:

Mấy người đang làm cái quái gì vậy!? Không phải bảo bận lắm sao! Làm thế quái nào mà đến được đây!

◆Appricot:

Đương nhiên rồi!

Master thẳng lưng chỉ vào vũ khí dưới chân, và nói.

◆Appricot:

ĐẾNBẰNGXETHỜ!

◆Lucian:

Đây là một chiếc xe thờ! À nhầm, Chariot! Á há há há há há!

Rõ ràng đây là xe tăng mà!

◆Appricot:

Chariot là nhất!

◆Shuvain:

Nhất!

◆Lucian:

Nhất cái nỗi gì! Mấy người làm cái này kiểu gì vậy!

◆Sette:

Thì là, bánh xe hay động cơ gì đó chế tạo được mà đúng không? Đó chính là vật liệu cho chiếc xe tăng này đó.

◆Shuvain:

Cái "Phần A vũ khí bí mật của nền văn minh cổ đại" được dùng cho cái này đó.

◆Appricot:

Dù không thể đăng nhập vào những đợt cố định, nhưng vẫn có chút thời gian rảnh rỗi. Chúng ta đã cùng nhau hợp tác lắp ráp nó trong khoảng thời gian đó!

◆Shuvain:

Tên của nó là Pháo đài cơ động, Angry Cat!

Ngay khi tin nhắn hiện lên, khẩu pháo chính của chiếc xe tăng—của Angry Cat—đã phun lửa ầm ầm.

◆Ako:

Có thời gian làm cái đó sao không tăng bẫy lên cho bọn em!?

◆Lucian:

Mà nói đến xe tăng là sao!? Tower Defense đâu rồi!?

embed0021-HD.jpg

◆Appricot:

Cái gì mà Tower Defense! Đây là MMORPG đó!

◆Lucian:

Đúng là vậy! Đúng là vậy nhưng!!

Bọn tôi đã cố gắng phòng thủ đến thế này rồi mà!

Trong lúc chúng tôi còn đang ngỡ ngàng, chiếc xe tăng đã vượt qua hàng rào ngôi nhà và án ngữ ngay giữa sân.

◆Appricot:

Diệt trừ ô uế, kích hoạt!

◆Sette:

Rõ!

Angry Cat bùng lên ngọn lửa dữ dội xung quanh.

Kẻ địch cứ thế bốc cháy, nhưng chúng vẫn tiếp tục tiến lên.

◆Appricot:

Ưm, Ogre đang vượt qua. Tên lửa phía sau, nạp Tomahawk! Tự động ngắm bắn, bắn toàn bộ!

◆Sette:

Cái này tự động không bắn trúng được đâu! À, con Ogre kia đúng không?

Tên lửa phóng ra từ phía sau xe tăng, trực tiếp bắn trúng con Ogre dẫn đầu.

Vừa nãy cái gì trúng mình là cái này sao!?

◆Ako:

Tên lửa!? Sao lại có tên lửa!?

◆Lucian:

Thế giới quan đâu!? Legendary Age là game có xe tăng tên lửa sao!?

◆Appricot:

Không sao cả, đây là việc tái sử dụng hiệu ứng tấn công thông thường của Missile Impact xuất hiện bên ngoài thành phố cơ khí August.

◆Lucian:

Không phải chúng nó là vũ khí của nền văn minh máy móc cổ đại đã mất sao!?

◆Shuvain:

Chi tiết quá chi tiết quá!

Không chi tiết đâu! Đây là chuyện quan trọng mà!

◆Sette:

Từ trên trời cũng đang đến kìa!

◆Appricot:

Chuẩn bị chiến đấu phòng không! CIWS số một đến số ba khai hỏa!

Tiếng "đồ rù rù rù" vang lên khi súng máy đặt trên nóc phun lửa, và lũ Cave Bat cứ thế rơi xuống hàng loạt.

◆Lucian:

Đấy không phải vũ khí để gắn lên xe tăng đâu!

◆Appricot:

Tôi đã nói đây là pháo đài cơ động mà!

◆Ako:

Thôi được rồi, cái gì cũng có thể có!

◆Shuvain:

Hô hô hô!

Vô lý hết sức!

「Nhưng với cái này thì có giữ được không nhỉ?」

「Ai mà biết được...」

Nhờ có viện quân mà cuộc chiến trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng mà, số lượng kẻ địch quá nhiều ngay từ đầu.

Và còn một vấn đề nữa.

◆Appricot:

Kỳ lạ thật, đòn tấn công của Angry Cat không làm giảm số lượng kẻ địch!

◆Shuvain:

Thôi thì cũng là hàng làm gấp, độ hoàn thiện không cao lắm mà.

◆Sette:

Trang bị cũng không có gì đặc biệt, nó đâu có mạnh đâu.

Đòn tấn công của Angry Cat, chẳng hiệu quả chút nào!

◆Lucian:

Thế thì làm làm cái quái gì!

◆Shuvain:

Bảo là không đến được, không đến được, rồi sát nút lại đến bằng xe tăng thì đúng là quá ngầu rồi.

◆Sette:

Có vẻ mọi người tập trung vào cái này hơn là bẫy thì phải.

◆Appricot:

Vì dù sao thì nó cũng vừa mới hoàn thành xong thôi mà.

Bên đó cũng đang vui vẻ lắm đúng không!? Đúng không hả!?

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, kẻ địch cứ thế lướt qua bên cạnh pháo đài cơ động Angry Cat, thứ trông có vẻ oai nhưng chẳng đáng tin chút nào.

◆Lucian:

Xuống đi! Mấy người xuống xe tăng đi! Chiến đấu bình thường đi!

◆Ako:

Meteor nhanh lên!

◆Shuvain:

Tiếc công chế tạo quá.

◆Appricot:

Chắc không còn cách nào khác.

Hai người lề mề bước xuống khỏi xe tăng.

Rõ ràng là hai người mạnh hơn nếu chiến đấu bình thường mà.

◆Sette:

Vậy thì Lucian-kun và Ako-chan lên đi, cùng điều khiển nó nhé?

◆Ako:

Em không biết thao tác đâu!

Mà hơn nữa, nó hoạt động theo nguyên lý nào vậy!?

Lái cái này đi dungeon được không!?

◆Appricot:

Giải phóng!

◆Shuvain:

Ran ran!

Segawa lao lên vung kiếm, Meteor càn quét đám đông kẻ địch.

Tôi cũng không thể đứng nhìn, phải tham gia chiến đấu thôi.

Tôi dùng đòn đẩy lùi của Over Shield để thổi bay một con Orc định vượt qua vùng bẫy lò xo.

Ngay lúc đó, thanh đại kiếm của Shuvain vút qua trong không khí.

◆Shuvain:

"Này, làm gì mà cứ dùng chiêu hất văng quái lung tung thế hả, làm mất lượt tấn công của tôi rồi!"

◆Rushian:

Xin lỗi! Tôi cứ dùng chiêu hất văng liên tục để câu giờ ấy mà.

◆Aprikotto:

Chà, nó có hiệu ứng bật nảy nhỉ. Kích hoạt lên là né được cả thiên thạch luôn.

Thế thì, bố trí đội hình sao đây?

◆Rushian:

Vậy thì phân công nhé. Khu vực "Shuvain rớt đài" thì Shuvain lo, "Master đường cùng" thì Master lo, còn "Sette lên sàn" thì Sette-san phụ trách nhé.

◆Shuvain:

Cái tên gì thế kia!? Nghe như thể tôi là đứa rớt đài ngay lập tức vậy!

◆Aprikotto:

Tôi chẳng phải đang ở đường cùng đó sao!?

◆Sette:

Mấy cái tên đó được thông qua chính thức rồi à!?

◆Ako:

Mọi người ơi, lo đánh quái đi đã kìa!

Tiêu rồi, bình thường mấy sự kiện quan trọng thế này chúng tôi toàn tập hợp ngoài đời rồi chơi chung nên không có sự phối hợp bằng lời nói là không thể xoay sở nổi!

◆Ako:

Quái Ogre bị lọt rồi kìa!

◆Aprikotto:

Đã rõ!

◆Shuvain:

Tôi tới ngay đây!

Cả hai người cùng đi thì không đủ sát thương mất!

Chết rồi, số lượng quái lại tăng lên nữa!

"Rushian, máy tính của tôi bị lag quá!"

"Số lượng địch quá đông!"

◆Sette:

Phóng tên lửa đây!

"Hiệu ứng tên lửa nặng máy quá!"

Mấy cái hiệu ứng hào nhoáng của Angry Cat đúng là phiền phức chết đi được!

◆Rushian:

Chết rồi, cứ thế này sẽ bị đánh bại mất.

◆Shuvain:

Ấy, chẳng lẽ lại thua khi tôi đã vất vả chế cả xe tăng ra để trợ giúp ư!?

◆Rushian:

Với cái thời gian đó thì cô cứ đặt bẫy bình thường là được rồi!

◆Aprikotto:

Vô lý quá đi mất!

Giữa cái mớ hỗn độn khủng khiếp này, lại có thêm một người nữa.

Thành viên cuối cùng, người đã không xuất hiện suốt từ nãy đến giờ, đã gõ lên khung chat.

◆Neko Hime:

Mọi người đã rất cố gắng đó nha!

Ngay khi những lời đó lọt vào mắt, một âm thanh sắc nhọn vang lên.

Và xung quanh lối vào được bao bọc bởi một bức tường xanh biếc rực rỡ.

◆Rushian:

Neko Hime-san!

◆Ako:

Cô đến rồi sao ạ?

◆Neko Hime:

Cuối cùng thì công việc cũng xong rồi nha.

Ơn trời, ơn trời. Giờ có thêm một người là khác hẳn luôn.

◆Aprikotto:

Vậy còn chuyện ở lâu đài thì sao ạ?

◆Neko Hime:

Chỗ đó mọi người muốn làm gì thì làm nha.

Hừm, được đấy. Đúng là chủ nghĩa tự do.

Trong lúc cuộc nói chuyện này diễn ra, lũ quái vật thì sao? Chúng bị bức tường xanh kỳ lạ chặn lại, cứ chạy loanh quanh vô định rồi lần lượt bị gục ngã dưới đống bẫy.

Bức tường xanh này rốt cuộc là cái gì vậy?

◆Rushian:

Cái gì thế này ạ?

◆Neko Hime:

Không biết sao nha? Đó là kỹ năng bậc bốn, Relic Sanctuary đó nha!

Thầy ấy ưỡn ngực, "e hèm" một tiếng, rồi nói:

◆Neko Hime:

Đây là kỹ năng tạo ra một không gian kết giới mà quái vật không thể đi vào được nha. Khi đi săn thì nó chỉ hữu ích để tạo ra một vùng an toàn thôi, nhưng trong tình huống như thế này thì lại cực kỳ hữu ích đó nha!

◆Rushian:

Cái này không tính là rào chắn à?

Nếu là rào chắn thì hệ thống sẽ nhận định là không có đường đi mà sẽ tự động tấn công tường nhà, nhưng cái này thì lại không bị gì cả.

◆Neko Hime:

Kỹ năng này tạo ra một không gian an toàn bằng hiệu ứng đặc biệt, chứ không phải giới hạn di chuyển của kẻ địch đâu nha.

◆Sette:

Tiện lợi ghê.

◆Ako:

Giá như em học được kỹ năng này.

◆Neko Hime:

Có nhiều kỹ năng tiên quyết lắm nên bây giờ học thì hơi khó đó nha.

◆Ako:

Ôi, bao giờ thì có thể reset kỹ năng đây?

Dù cùng là nghề bậc bốn nhưng cách chọn kỹ năng sẽ tạo ra cấu hình hoàn toàn khác nhau, nên không thể học cùng một kỹ năng được.

Trong lúc quái vật đang lúng túng với Vùng Thánh Địa, các đòn tấn công từ bẫy liên tục dội xuống, khiến số lượng của chúng giảm đi nhanh chóng.

Nếu thế này thì ít nhất cũng... – nhưng rồi bức tường biến mất. Quả nhiên đây không phải kỹ năng kéo dài mãi mãi.

Nhưng trong khoảng thời gian đó, chúng tôi đã đẩy lùi được đáng kể, vậy nên có lẽ tiền tuyến sẽ được giữ vững thêm một chút nữa.

◆Neko Hime:

Trong buổi họp, hai đứa bảo sẽ cố gắng một mình, nhưng cuối cùng mọi người cũng tụ tập đông đủ rồi nha.

◆Aprikotto:

Bởi vì không thể làm ngơ được ạ.

◆Shuvain:

Mà tôi chỉ đi học thêm thôi, nên tối về là ở nhà rồi mà.

◆Sette:

Tôi cũng chẳng có việc gì vào buổi tối muộn cả.

Mấy đứa dùng cái thời gian đó để chế tạo Angry Cat phải không?

Đúng là tôi cũng từng nghĩ, "Sao chúng nó cứ đăng nhập mãi thế nhỉ!".

◆Shuvain:

Cứ để thầy ấy liên tục dùng Sanctuary thì có lẽ sẽ thắng được.

◆Neko Hime:

Thời gian hồi chiêu là ba phút lận nha, không thể dùng liên tục được đâu nha.

Vừa nói, thầy ấy vừa đặt lại bức tường xanh.

Hiệu ứng một phút, thời gian hồi chiêu ba phút... có lẽ là loại kỹ năng như vậy.

◆Neko Hime:

Với lại, sắp tới lúc phải out rồi nha.

Neko Hime-san lắc lắc đuôi vẻ khó xử.

◆Neko Hime:

Vừa nãy thầy có buổi tập huấn, nên thực ra là thầy đang đăng nhập từ phòng câu lạc bộ ở trường đó nha.

◆Rushian:

Vẫn chưa về nhà sao ạ?

◆Neko Hime:

Đúng vậy nha. Nên là giải quyết xong đoạn này thì thầy định về đó nha.

Mà "đoạn này" ổn định thì cũng phải sau khi đợt quái kết thúc rồi còn gì.

Bây giờ Sanctuary đang có tác dụng nên còn thời gian trò chuyện, chứ nếu nó hết tác dụng thì trận chiến phòng thủ địa ngục lại bắt đầu ngay.

◆Sette:

Nhưng Yui-sensei, sao cô lại ở phòng câu lạc bộ ạ?

◆Neko Hime:

Thầy đến để kiểm tra xem mọi người có lén lút đến phòng câu lạc bộ dù đang là ngày nghỉ không đó nha.

◆Aprikotto:

Cô đã nghi ngờ bọn em sao!

◆Neko Hime:

Trực giác của Neko Hime-san mách bảo là sắp tới mọi người sẽ có hành động như thế đó nha.

◆Shuvain:

Tôi không phủ nhận là chúng tôi có thể làm vậy.

◆Ako:

Đúng vậy ạ.

Bởi vì bọn tôi lúc nào cũng có chuyện gì đó để làm.

Thậm chí, một kỳ nghỉ dài mà không có gì xảy ra mới là chuyện lạ.

◆Ako:

Sensei, không sao đâu ạ.

Ako đứng cạnh tôi, thản nhiên nói.

◆Ako:

Em và Rushian đang ở nhà cùng nhau chơi game nên không cần đến phòng câu lạc bộ cũng không sao ạ.

◆Neko Hime:

Vậy sao nha? Rushian, cậu thân với bố mẹ của Ako-chan sao nha?

◆Ako:

Bố mẹ em đang đi du lịch ạ.

◆Aprikotto:

Hừm.

◆Shuvain:

Á.

◆Sette:

À...

Hả, mọi người sao thế nhỉ?

Ako nói gì lạ sao? Chỉ là tôi ở nhà Ako...

À.

◆Neko Hime:

Có ý gì khi nói là lôi bạn trai về nhà khi bố mẹ đang đi du lịch hảaaaaaaaaaaaaaa!

"Khoan đã!"

"Á!"

Tôi nghĩ "chết rồi", nhưng tin nhắn đã gửi thì không thể xóa được.

Mặc dù tôi có nói "đó là nói dối đó", chắc mọi người cũng không tin đâu nhỉ?

◆Neko Hime:

Hơn nữa, đáng lẽ mọi người đều đang bận rộn nha. Vậy mà bố mẹ lại không có ở nhà, rồi Ako-chan với Rushian lại ở riêng với nhau vào giờ này...

Không lẽ... ở lại qua đêm sao nha?

?

Chết rồi, chết rồi, chết rồi, thầy ấy đoán trúng phóc rồi!

"Em lỡ buột miệng nói ra mất rồi!"

"Chết rồi nhỉ!"

"Tại em nghĩ là mọi người biết hết rồi nên nói ra cũng chẳng sao, thế là em cứ nói thẳng ra thôi!"

"Tôi hiểu mà. Cứ nghĩ là chẳng còn ai để mà giấu nữa."

"Nhưng Sensei là người không được để lộ ra nhất mà!?"

Tình thế đang rất nguy hiểm.

◆Rushian:

Không phải vậy đâu ạ, cô hiểu lầm rồi!

◆Neko Hime:

Sensei nghĩ rằng việc giao du không trong sáng với người khác giới là không được đâu nha.

◆Ako:

Anh ấy không làm mấy chuyện đó đâu ạ.

◆Rushian:

Đây là lúc để nói "không làm mấy chuyện đó" sao!?

◆Neko Hime:

Không được đâu nhaaaaaaaaaa!

◆Rushian:

Sensei đừng lo lắng ạ! Không có gì đâu ạ!

Trước những tin nhắn gấp gáp của tôi, thầy ấy khẽ nghiêng đầu.

◆Neko Hime:

Thật không nha?

◆Rushian:

Thật mà ạ!

◆Neko Hime:

Vậy bây giờ thầy sẽ đến nhà Ako-chan nha!

Đó là kết luận tồi tệ nhất!

◆Ako:

Không được ạ, sẽ làm phiền cô mất!

◆Rushian:

Đúng vậy, đúng vậy, cũng muộn rồi mà!

◆Neko Hime:

Đằng nào thì cũng về bằng xe rồi, tiện thể ghé thăm nhà luôn nha!

Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi!

◆Aprikotto:

Neko Hime-san, việc đó không quan trọng bằng Sanctu đâu ạ…

◆Neko Hime:

Không gì quan trọng hơn cuộc sống lành mạnh của học sinh đâu nha! Đi ngay đây!

Cô ấy nói thật kìa! Aaaaa, Neko Hime-san đã đăng xuất rồi!

Cùng lúc đó, kết giới Sanctu cũng biến mất, lũ địch ồ ạt tràn vào từ cánh cổng không còn bức tường che chắn.

“Uwaaaaaaa, xong đời rồi!”

“Giờ phải làm sao đây?!”

Thôi được, đến nước này thì chỉ còn một cách!

“Tớ về đây!”

“Không được đâuuuuu!”

“Biết làm sao được! Cô giáo sắp đến rồi kìa!”

“Nhưng nếu Rushian đi mất thì ngôi nhà này, ngôi nhà của mọi người sẽ…!”

“Nhưng giờ về thì còn kịp mà!”

Trong lúc hai đứa tôi còn đang cãi nhau, lũ quái vật cứ thế chồng chất lên, cuối cùng thì cánh cổng cũng bị tấn công!

“Xong rồi… Cả nhà ngoài đời lẫn nhà trong game, đều không giữ được…”

“Đừng bỏ cuộc chứ!”

Và từ ngoài cửa sổ, tôi nghe thấy tiếng xe ô tô đỗ xịch trước nhà Tamaki.

Cánh cửa bật mở, ai đó bước xuống…

†††††††††

Tiếng chuông cửa “ping-pong” vang lên, tôi mở toang cánh cổng.

Trước mặt tôi là cô giáo Saitō, với nụ cười hiền hậu nhưng lại tỏa ra chút sát khí đáng sợ.

“Chà, chào cô ạ.”

“Chào buổi tối, Nishimura-kun. Em ngoan ngoãn mở cửa là tốt rồi… nhưng sao giờ này em lại ở nhà Tamaki-san vậy?”

“Dạ, cái đó thì…”

Trong lúc tôi còn đang vắt óc suy nghĩ nên nói gì, cô giáo Saitō cứ thế từ từ tiến sát lại.

“Là sao vậy ta?”

“Thật ra là…”

“Thật ra là gì nào?”

“Cái đó thì…”

Không nói ra không được rồi.

Thật ra, trong ngôi nhà này, có tôi và Ako──

embed0023-HD.jpg

“Aish, hết giờ rồi, cô giáo mau vào đây đi ạ!”

Từ phía sau tôi, Segawa ló mặt ra nói.

“…Hả? Hả hả hả?”

“Đừng có hoang mang nữa, nhanh lên!”

Bị Segawa đẩy, cô giáo Saitō bước vào phòng khách.

Và những gì cô thấy là…

“Cô giáo Saitō, nếu cô đã ở đây thì mau dùng Sanctu đi ạ! Máy tính ở đây này!”

Master đang điên cuồng liên tục dùng Meteor.

“Đồ bẩn thỉu phải diệt khuẩn hết!”

Sette-san đang phun lửa bằng Angry Cat, và…

“Trà có rồi đây ạ.”

Ako đang thư thái mời nước mọi người.

“Có thời gian rảnh thì sửa cái Angry Cat đi chứ!”

“Cái này phá luôn có được không ạ?”

“Mất công làm mà!”

“Ừm, địch trên không tăng lên rồi kìa! Chiến đấu trên không!”

“Để tôi vào ghế súng, đợi chút!”

Tôi cũng phải mau về vị trí mới được!

“Chỉ có Nishimura-kun và Tamaki-san ở đây thôi mà…?”

Ơ, cô giáo vẫn còn đang hoang mang.

“Cô giáo ơi, nhanh lên ạ!”

“Dùng Sanctu đi cô! Nhà bị đánh tả tơi rồi kìa!”

“Có con Powarin siêu to khổng lồ tới rồi kìa?!”

“Bẫy! Bẫy ở khu vực ra đòn bất ngờ của Shu-chan bị phá rồi!”

“Quái vật phá bẫy cũng có thật sao?! Mà nói thật đi, cái cách gọi khu vực ra đòn bất ngờ đó phiền quá đi!”

“Phòng ngự! Cho con King Powarin đó ra đòn bất ngờ luôn đi!”

“Đừng nói là ra đòn bất ngờ nữa mà!”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy trời!”

Vừa nói, tôi vừa yêu thích cách cô giáo thoăn thoắt ngồi vào chỗ và khởi động LA (Legendary Age).

Kết quả trận chiến.

14 chướng ngại vật.

Tổng cộng 28 Guardian.

Và 43 cái bẫy tấn công các loại.

Đánh đổi bằng tất cả những thứ đó, chúng tôi cuối cùng cũng giữ được ngôi nhà.

Không thể nói là đại thắng, nhưng chắc chắn là đã trông nhà thành công.

“Mệt chết đi được… không ngờ lại là một trận chiến khốc liệt đến vậy…”

“Nhà cỡ S mà thế này thì mấy cái thành cỡ lớn sẽ đánh nhau kiểu gì đây không biết?”

“May mà mình không đến giúp…”

Bên đó đông người hơn nên chắc sẽ dễ thở hơn đấy nhỉ.

“À, thế mấy đứa là sao đây?”

Cuối cùng thì cô giáo cũng có chút rảnh rỗi, nhìn quanh chúng tôi.

“Bố mẹ Ako-kun đi du lịch nên bọn em kết hợp trông nhà và cắm trại ạ.”

“Đúng vậy đó. Ngủ chung nữa nha.”

“Tắm chung nữa nha.”

Segawa và Akiyama khoác vai Ako nói.

Ako chỉ biết cười gượng gạo méo xệch cả mặt.

“Ra là vậy… Đừng có nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như thế chứ, hết hồn à.”

Cô giáo Saitō nở một nụ cười phức tạp, vừa thất vọng vừa nhẹ nhõm.

“Tóm lại là mấy đứa chỉ ở lại nhà Tamaki-san thôi đúng không? Bố mẹ em ấy đã cho phép chưa?”

“Tất nhiên rồi ạ. Tiện thể bọn em còn được dặn phải nhổ cỏ nữa.”

“Vậy thì coi như đó là tiền ở trọ mà làm đi.”

Cô giáo Saitō thở dài thườn thượt rồi đứng dậy,

“Thế thì ngược lại, cô mới là người có vấn đề khi vào nhà mà không được sự cho phép của bố mẹ em ấy. Cô sẽ xem đây là chuyến tụ tập của bạn bè chứ không phải hoạt động câu lạc bộ, nên các em nhớ đừng gây phiền phức nhé.”

“Vâng ạ!”

“Và nếu có làm gì thì nhớ báo trước cho cô nhé.”

Rồi cô giáo Saitō khẽ giãn cơ mặt và nói.

“Chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ nhé.”

†††††††††

Dù nghe thấy tiếng xe ô tô chạy đi từ bên ngoài, mọi người vẫn im lặng.

“…………”

“………………”

Cứ thế một phút, hai phút trôi qua. Sau khi xác nhận cô giáo không quay lại,

“An toàn rồi!”

“Suýt nữa thì toi!”

Tất cả đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

“Từ lúc bọn mình đến cho đến khi cô giáo tới, chưa đầy năm phút đúng không?”

“Suýt soát luôn!”

Segawa và Akiyama cũng đổ rạp xuống bàn tại chỗ.

Đúng vậy, đó là chỉ năm phút trước khi Neko Hime thực hiện cuộc thăm nhà cưỡng chế.

Tôi sợ rằng lần này chắc chắn sẽ bị cô giáo mắng một trận nên rón rén bước ra ngoài, và những gì tôi thấy là…

“Đã để mọi người đợi rồi!”

“Yahho!”

“Xin lỗi vì đến muộn nhé.”

“Mọi, mọi người!”

Đó chính là toàn thể hội Alley Cats, tập trung tại đây vào giờ này bằng xe của Master.

“Khi tham gia phòng thủ ở đoạn giữa, tôi đã đoán được rằng vào ngày cuối cùng thì hai người sẽ không thể tự mình phòng thủ được.”

“Thế nên tôi mới làm mấy cái xe tăng đó…”

“Khi vận hành thử thì thấy khó phối hợp, lại không mạnh lắm, nên mọi người bảo là không tập hợp đầy đủ thì không được, rồi nhờ tiền bối Kyou đến đón.”

Và thế là, tất cả mọi người vừa tiếp tục chơi game bằng Wi-Fi và laptop, vừa đến đây giúp chúng tôi.

Việc phòng thủ ngôi nhà trong game thì đương nhiên rồi, nhưng việc Neko Hime thật sự "tấn công" ngoài đời vào phút chót thì quả thực nằm ngoài mọi dự đoán.

Nếu không có mọi người đến, cả hai thế giới đều đã Game Over rồi.

“May mà phòng thủ thành công, nhưng lại bị giành mất phần hay rồi.”

“Bọn em cũng đã rất cố gắng, nhưng sao cứ cảm thấy là nhờ công của mọi người hết ấy.”

“Bọn mình ngầu nhất đúng không?”

Ngầu đến mức không cãi được luôn, mẹ kiếp.

“Thế, sau chuyện này mọi người định làm gì ạ?”

Với ánh mắt đầy mong đợi, Ako nhìn ba người kia.

“Mọi người ở lại đây luôn chứ ạ?”

“…Cái đó, giờ này rồi thì sao?”

Segawa liếc nhìn Akiyama.

“Giờ về thì cũng chỉ có nước đi ngủ thôi đúng không?”

Akiyama nhìn Master,

“Và trước mặt chúng ta là máy tính của tất cả mọi người.”

Master “ừm” một tiếng rồi gật đầu thật mạnh.

Điều đó có nghĩa là…

“…Chiến thôi!”

“Chiến thôi ạ!”

“Tất nhiên là chiến rồi! Cứ thế này chơi game online đến sáng luôn! Mà nói thật, đang đợt nghỉ lễ mà không vào game đầy đủ thì nghĩ kỹ lại đúng là bất thường mà!”

“Nè nè, xem chiêu mới của tớ này! Tớ sẽ tung ra đòn tấn công cực mạnh cùng với Mư-tan!”

“Angry Cat của chúng ta phải chiến đấu được nhiều hơn nữa! Phải chứng minh điều đó!”

Aaa, cơn sốt game online của mấy thành viên bận rộn và chưa chơi đã đời đã vượt quá giới hạn rồi!

“Thế, làm gì đây? Sửa nhà à?”

「Nó tơi tả thế này, chắc phải sửa lại thôi Master ơi.」

「Cái đó cũng tốt, nhưng có một tin tức thú vị lắm đây.」

Master nheo mắt cười, chỉ tay vào màn hình.

「Tất nhiên rồi, độ khó của sự kiện này thay đổi tùy theo kích thước nhà. Nhà chúng ta cỡ S nên kết thúc nhanh chóng, nhưng nếu là cỡ L, LL, hay thậm chí là cỡ lâu đài, thì quy mô và thời gian tấn công sẽ khác một trời một vực đấy. Nghe nói giờ vẫn còn đang giao chiến.」

「Ồ, vậy mà đây là đã là phần dễ rồi sao.」

「Mà nhà cỡ lâu đài thì tụi mình liên quan gì…」

Segawa đang nói dở thì bỗng nhận ra điều gì đó, ngừng bặt.

Nhà cỡ lâu đài… Chẳng lẽ nào!

「Đúng vậy! Lâu đài Neko Hime hiện vẫn đang chiến đấu! Họ đang kiên cường chống trả những đợt tấn công dữ dội! Vậy nên chúng ta sẽ dùng chiếc Angry Cat này để đi chi viện!」

「Không cần Angry Cat đó đâu!」

「Có sao đâu, đi thôi mà.」

「Tớ đã lên xe rồi đây!」

「Cái này bấm nút nào để bắn tên lửa vậy?」

Mọi người đều đã lên xe tăng hết rồi!

「Được rồi, biết rồi, lên thì lên chứ gì! Mà điều khiển thế nào đây?」

「Tiếc rằng, chúng ta chỉ có thể triệu hồi nó gần nhà của những người tham gia sự kiện này thôi. Đến gần lâu đài thì phải đi bộ đấy.」

「Thôi được rồi, tất cả xuống xe ngay!」

Và thế là.

◆Aprikotto:

Hahaha! Alley Cats tham chiến!

◆Shuvain:

Đi thôi Angry Cat! Panzer Vor!

◆Sette:

Phóng tên lửa! Bắn cả pháo chính nữa! Còn nữa, rác rưởi thì phải diệt trùng!

◆Lu-shi-an:

Xe ngựa cũng tốt lắm!

◆A-ko:

Tốt mà anh!

◆†Cloud†:

Mấy người đến đây làm cái quái gì hảaaaaa!

Cứ thế ồn ào inh ỏi suốt mấy tiếng đồng hồ.

Phòng khách vừa náo nhiệt cách đây ít phút, giờ lại chìm trong tĩnh lặng.

「Mọi người ngủ hết rồi nhỉ.」

「Vâng ạ.」

Segawa cuộn tròn ngủ gục trên sàn.

Akiyama thì ôm Segawa đang cuộn tròn mà ngủ.

Master nằm ngủ say sưa với tư thế ngồi đẹp đến vô dụng.

Đúng là tan tác cả lũ. Chỉ còn lại tôi và A-ko là thức.

Phải rồi nhỉ. Khác với chúng tôi được tận hưởng ngày nghỉ thư thả, mọi người đã vất vả nhiều rồi.

Vậy mà vẫn cố công đến tận đây, chơi đến kiệt sức…

「Thật sự, đúng là những người bạn tuyệt vời nhất.」

「Vâng ạ.」

A-ko vừa đắp chiếc khăn mỏng lên người Segawa đang ngủ vặn vẹo khó chịu, vừa nói:

「Mọi người nói bận, không thể chơi game được, em đã hơi lo lắng, nhưng… đúng là như vậy.」

Nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Segawa, A-ko mỉm cười.

「Chúng ta, mãi mãi là bạn.」

「Ừ, nhất định rồi.」

Chỉ cần mọi người đồng lòng, thì lúc nào, ở đâu chúng ta cũng có thể chơi cùng nhau.

Đây chính là thế giới như vậy.

†††††††††

Nếu kết thúc ở đây thì mọi thứ đã êm đẹp rồi, nhưng đời đâu như mơ.

「…Vậy thì, tôi ngủ ở đâu đây nhỉ.」

Ngủ cùng mọi người ở phòng khách thì không ổn rồi.

Mình đã ao ước được ngủ ở phòng khách đến thế, vậy mà đến ngày cuối cùng lại bị đuổi ra khỏi phòng khách sao.

「Vậy thì ở phòng em chẳng phải tốt sao?」

「Đã bảo là không được mà.」

「Nhưng mọi người đang ở nhà anh mà.」

「À, đúng là… vậy thì chắc không sao đâu.」

Dù sao thì tôi cũng không muốn ngủ ngoài hành lang. Thế là hai đứa cùng đi về phòng A-ko.

Vào phòng, A-ko lên giường, khuôn mặt hớn hở vỗ vỗ tấm ga trải giường.

「Nào, mời anh!」

「Không vào đâu.」

Mọi người đang ở dưới nhà mà, đâu có chuyện đó đâu.

「Nhưng đây là ngày cuối cùng rồi mà? Ngủ cùng nhau đi mà anh.」

「Đã bảo là không hay mà.」

「Ể! Có sao đâu chứ! Em đã kiên nhẫn bấy lâu nay rồi mà!」

「…Thôi được rồi.」

A-ko đã rất hào hứng rằng sẽ có thời gian riêng tư với tôi, nhưng cuối cùng, trừ ngày đầu tiên ra thì lúc nào cũng có người đến chơi.

Nhưng A-ko vẫn vui vẻ đón tiếp Segawa đến ở, cũng chấp nhận Akiyama một cách đàng hoàng, không hề coi họ là kẻ phá đám.

Không phải là tôi ghét bỏ gì, nhưng cứ cố chấp đến cùng cũng không hay.

「Nếu đã vậy, thì hôm nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé…」

「Thật hả anh?!」

「Không làm gì đâu đấy?」

Thật sự là sẽ không làm gì đâu đấy?

「Làm cũng được mà.」

「Không làm đâu.」

Chỉ ngủ cùng thôi thì hồi cắm trại mùa đông cũng đã làm rồi, chắc không sao đâu.

Với suy nghĩ ngây thơ đó, tôi nằm xuống cạnh A-ko── nhưng.

「Ấy, chật quá.」

Giường đơn mà hai người nằm thì đúng là chật chội.

「Với tụi Shu-chan thì không sao, nhưng Lu-shi-an đúng là to thật đấy.」

「Đừng vừa nói vừa rúc lại gần như thế chứ.」

「Có sao đâu, ôm nhau ngủ đi mà.」

A-ko nhe răng cười, cứ rúc rích lại gần tôi.

Dừng lại đi, sợ lắm!

「Thôi được rồi, biết rồi biết rồi!」

「Phù!」

Thà làm một lèo cho xong còn hơn là cứ lằng nhằng nửa vời!

Tôi vòng hai tay ôm chặt A-ko đang ở ngay trước mặt, kéo cô bé vào lòng.

Oa, A-ko, nhiệt độ cơ thể cao thật đấy!

Hơn nữa còn mềm mại nữa. Không phải một chỗ nào cả, mà toàn thân cô bé chỗ nào cũng mềm mại. Ngay cả lưng cũng bồng bềnh nữa.

「Ôm chặt lại đi.」

「Khoan đã, đừng có dí ngực vào tôi chứ.」

「Thấy thoải mái mà.」

「Cái ngực dày của tôi có yếu tố gì khiến cô thoải mái vậy hả?」

Tôi không hiểu nổi.

Chỉ biết là ôm A-ko thì thấy thoải mái.

「Ưm, phư phư phư phư phư phư.」

「Đừng cười cái kiểu đáng ngờ thế chứ.」

「Mặt Lu-shi-an cũng đang cười toe toét kìa.」

Trong tình cảnh này mà còn trưng ra vẻ mặt khó chịu thì tôi tự hỏi người đó sống có vui không nữa.

Cứ thế, hai đứa chỉ trao nhau những tiếng cười kỳ lạ, chỉ còn tiếng thở của cả hai lấp đầy căn phòng.

Nhìn nhau, cười với nhau, nhưng không làm gì cả, cứ thế một lúc.

「…Lu-shi-an.」

Rồi, với nụ cười hơi buồn, A-ko lên tiếng.

「Em, rốt cuộc có đáng yêu không ạ?」

「Sao tự nhiên lại hỏi thế?」

「Tại vì, dù mọi người có ở đây đi nữa, mà trong tình huống này thật sự không làm gì cả thì…」

À, ra là vậy.

Xin lỗi vì tôi là thằng đàn ông chẳng tinh ý gì cả.

「Không không, đáng yêu mà. Vì đáng yêu nên tôi mới phải cố gắng kiềm chế lắm đấy.」

A-ko không hề khó chịu, nên người phải kiềm chế cũng rất vất vả.

「Anh không cần phải kiềm chế đâu mà?」

「Đừng có thì thầm dụ dỗ tôi chứ.」

「Ể~. Vì chúng ta là vợ chồng mà.」

Cô bé tinh nghịch nói.

「…………」

Vợ chồng, vợ chồng sao.

A-ko lúc nào cũng nói thế nhỉ.

「Này A-ko. Tôi hỏi cái này được không?」

「Vâng?」

「Cái chuyện vợ chồng đó, cô không có ý định từ bỏ sao?」

「…Ể?」

A-ko đang ngước nhìn tôi trong vòng tay, bỗng cứng đờ người.

「Đó là ý anh muốn ly hôn sao?!」

「Không phải! Ý tôi không phải là câu nói cửa miệng thường ngày của chúng ta đâu!」

Đừng có vợ chồng mà! Không phải vợ chồng! Không phải cái kiểu đó.

「Đúng là chúng ta quen nhau trong game, thậm chí còn muốn kết hôn, tôi cũng thích A-ko, A-ko cũng thích tôi…」

Thấy tôi hơi mất tự tin lúc đó,

「Em yêu anh rất nhiều ạ.」

Đến đoạn khẳng định là đúng phong cách của cô bé.

「Nhưng mà, dù thế nào thì tôi vẫn chưa đến tuổi kết hôn. Kết hôn đâu phải chuyện muốn là được ngay. A-ko nói ngoài đời cũng là vợ chồng, nhưng thực tế thì không phải vậy đúng không?」

「…………」

A-ko không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

「Vậy nên, trong game là vợ chồng, ngoài đời là người yêu── nếu cứ như thế mà chúng ta có thể tiến triển tốt đẹp, thì rồi sau này ngoài đời cũng sẽ thành vợ chồng thôi. Cái kiểu quan hệ bình thường đó, có được không?」

Bàn tay đặt trên lưng A-ko siết nhẹ lại.

「Không phải là cái gì đó như vợ chồng mà tôi không hiểu được, mà là từ một mối quan hệ bình thường, chúng ta có thể cùng nhau tiến lên từng chút một… Nếu vậy thì tôi cũng sẽ…」

Cũng sẽ có gì đó hơn nữa, tôi không biết là gì, nhưng tôi cảm thấy sẽ có gì đó hơn nữa.

「Cái đó…」

「Không được sao?」

A-ko áp trán vào ngực tôi, liên tục lắc đầu.

「Nhưng mà, nhưng mà chứ!」

Ako thốt lên, giọng nghẹn lại, đầy cố gắng.

「Chính Rushian mới phải nói chúng ta là vợ chồng chứ ạ?」

Nắm chặt vạt áo anh, Ako nói tiếp:

「Chúng ta đã là vợ chồng rồi còn gì ạ? Luôn ở bên nhau, yêu thương nhau, rồi ngày càng gắn bó hơn nữa… Chẳng có vấn đề gì hết!」

「…………」

「Đến khi Rushian đủ 18 tuổi thì có thể chưa chính thức là vợ chồng, nhưng mà có kết hôn trên thực tế hay nội duyên các kiểu mà…」

「Toàn mấy từ phức tạp ghê」

Nhưng tôi nghĩ cô ấy cũng đang nói điều giống mình.

Đúng là nếu tôi chịu từ bỏ thì câu chuyện có lẽ sẽ êm đẹp.

Chẳng cần phải chịu đựng gì cả.

Nhưng mà làm thế thì không được.

「…Bình thường thì tôi sẽ không nói đâu」

Tôi khẽ lảng tránh ánh mắt Ako, nhìn thẳng vào bức tường phía sau.

「Ako này, em hay nói là ‘Rushian của tôi’ đúng không?」

「Dạ?」

「Lúc nào tôi cũng phủ nhận, nhưng nói thật thì trong lòng tôi có lẽ một phần ba đã bị em chiếm trọn rồi」

「Cứ để là một nửa đi ạ! Em còn hơn một nửa là Rushian đó」

Cái đó thì làm ơn giảm bớt lại chút đi.

「Nhưng mà… ừm. Nếu buông lỏng ra, tôi sợ thật sự tôi sẽ trở thành một nửa của em mất」

Nếu đã quyết định là vợ chồng rồi, chắc chắn sẽ thành như vậy.

「Tôi sẽ chiều theo em, ngoài đời cũng coi như vợ chồng, chẳng còn phải nhẫn nhịn gì nữa—và nếu Ako trở thành một nửa của tôi thì cũng không sao cả. Tôi không ghét điều đó. Nhưng mà…」

Hiện tại thì em ấy đang ở bên cạnh, nhưng nếu không còn nữa thì sao?

Nếu một nửa của tôi không còn ở bên nữa, lúc đó tôi sẽ ra sao đây?

「Lỡ sau này tôi bị Ako đá, rồi em rời xa tôi… mất đi một nửa của mình, chắc tôi sẽ chẳng còn ra gì nữa đâu」

Tôi sợ điều đó.

Giờ mà chia tay Ako, chắc tôi sẽ chết mất.

「Em sẽ không rời xa anh đâu mà!」

「Nói thế ai mà biết được」

「Em biết mà! Tuyệt đối luôn đó! Tin em đi mà!」

「Tôi tin em. Nhưng mà—tôi không tin được chính mình」

Dù Ako nói vậy, tôi cũng không tự tin rằng mình có thể đáp lại tình cảm của cô ấy.

Tôi không tin rằng vận may lớn đến thế, quá sức mình như vậy lại có thể kéo dài mãi mãi.

「Ở cùng nhau mấy hôm, tôi thấy Ako đúng là như em nói, đúng là có thể làm một người vợ tốt」

Cứ nói là không biết sống thế nào, vậy mà Ako lại dậy trước tôi, nấu cơm, giặt giũ, cả dọn dẹp nữa.

Những việc mình không giỏi thì cần người giúp, nhưng em ấy cũng cố gắng để quen với chúng.

Còn tôi thì chỉ là một học sinh, chẳng có chút tự tin nào để thực hiện nghĩa vụ của một người chồng cả.

「Ako ngoài đời thì có vẻ không ổn nhiều chỗ, khiến tôi nghĩ mình có thể làm chỗ dựa cho em. Nhưng mà Ako ơi, với tư cách là vợ thì em chẳng có gì để chê cả」

Cứ nghĩ đến bạn đời thì em đúng là quá hoàn hảo rồi.

「Tôi ngoài đời khác hẳn tôi trong game. Chẳng đáng để dựa dẫm, cũng không dám nói là sẽ bảo vệ được em. Tôi không có tự tin rằng mình sẽ không bị Ako bỏ rơi!」

「Anh nói cái câu thảm hại đó với vẻ tự tin như vậy là sao chứ!」

「Thì đành chịu thôi」

Tôi là một người như vậy đó.

「Thế nên, ít nhất là cho đến khi tôi có được sự tự tin, chúng ta thử làm người yêu và cùng nhau tiến về phía trước thì sao?」

「Nhưng mà… vậy thì em cũng nói nhé!」

Ako cũng mở miệng, như đã hạ quyết tâm.

「Rushian khen em như vậy, nhưng em là một đứa chẳng ra gì cả」

「Chẳng ra gì, hả?」

「Vâng. Học hành thì dở, thể thao cũng không được, lại chậm chạp, lơ đãng, không tinh ý, khó nắm bắt, có thói quen lười biếng, và tầm nhìn thì kém cỏi nữa」

「Đến mức đó thì đúng là…」

「Đúng vậy đó ạ」

Dù em ấy nói những điều thảm hại với vẻ tự tin thế kia…

「Một người như em đã gặp được Rushian như một phép màu vậy」

Vừa gọi tên tôi, Ako vừa lảng mắt đi.

「Bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau như thế này, em nghĩ đó là vì chúng ta đã kết hôn. Nếu không có cái ràng buộc hôn nhân rõ ràng này, mà chỉ là người yêu bình thường thì—em không nghĩ Rushian sẽ vẫn yêu em cho đến khi chúng ta chính thức kết hôn đâu」

Ako cuối cùng cũng nhìn tôi, khẽ nói.

「Chắc chắn anh sẽ ghét em thôi」

「Không đâu」

Tôi đáp lại ngay lập tức.

「Anh nói thế ai mà biết được chứ!」

「Tin tôi đi mà」

「Người không tin được không phải là Rushian đâu! Là chính em đó!」

Cái đó là tôi vừa nói mà!

「Thế thì tin tôi đi! Đừng tin cái em tin về mình, hãy tin tôi, người tin em ấy!」

「Dù tin Rushian, em vẫn không tin được chính mình đâu ạ」

「Đúng rồi ha」

Tôi cũng vậy mà.

「Em vẫn sợ. Nếu không còn là vợ chồng, nếu không còn sợi dây xích buộc chặt hai đứa mình, em sợ Rushian sẽ không còn ở bên em nữa」

Vì thế, Ako nắm chặt cánh tay tôi, như đang níu kéo.

「Anh không thể làm chồng em được sao?」

「…………」

「………………」

「Này Ako」

「Dạ?」

「Cố gắng lắm mới nói ra được hết lòng mình, mà sao tụi mình… lại cứ đi song song thế này nhỉ?」

「Đúng vậy ha」

Cứ ngỡ là đang làm rất tốt, vậy mà sao lại ra nông nỗi này chứ.

Cả hai cùng cười khổ, rồi khẽ thở dài.

「Mà sao em cứ thấy, dù là chuyện khác nhau, nhưng mình lại đang nói cùng một điều thì phải」

「Ừ, đúng thế」

Đúng là một cặp vợ chồng có nhiều điểm tương đồng.

Tôi thì không tự tin vào bản thân ngoài đời để làm một người chồng, nên không thể nói là vợ chồng.

Ako thì không tự tin vào bản thân ngoài đời rằng sẽ được yêu dù không phải là vợ, nên không thể nói không phải là vợ chồng.

Hai đứa này đều có vấn đề theo những hướng khác nhau.

「Nhưng mà em đừng lo. Dù Ako có bỏ tôi, thì tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ Ako đâu」

「Không đâu ạ. Dù Rushian có ghét em, thì em cũng sẽ không bao giờ ghét Rushian đâu」

「Ừm…」

「Ưm…」

Lần này thì hai đứa nhìn nhau trừng trừng, nhưng chỉ vài giây sau,

「Cái kiểu cãi nhau gì vậy trời」

「Là gì vậy nhỉ?」

Nghe Ako khúc khích cười, tôi cũng chỉ còn cách cười theo.

「Thôi được rồi, đành chịu vậy. Là tại tôi tệ, không thể khiến em tin là tôi thật lòng yêu em」

「Đúng vậy đó ạ, tình yêu của em vẫn chưa chạm đến Rushian, nên mới khiến anh nói không có tự tin làm vợ chồng」

「Vậy thì xem ai sẽ là người khiến đối phương tin trước, cá cược đi」

「Được ạ!」

Liệu tình cảm của tôi có đến được với Ako, để em ấy đồng ý bắt đầu từ mối quan hệ người yêu?

Hay tôi sẽ thua trước tình cảm của Ako, mà nói rằng chúng ta hãy bắt đầu với tư cách vợ chồng?

Ừm, đúng là một cuộc cá cược kỳ lạ.

「Nhưng mà Rushian」

Ako, người vừa nói không có tự tin, bỗng nói với vẻ đầy chắc chắn.

「Ván cược này, chắc chắn em sẽ thắng đó!」

「…Tôi sẽ chờ đợi đấy」

Đó chắc chắn sẽ là chiến thắng của Ako, nhưng không phải là thất bại của tôi.

Nếu tôi có thắng, tôi cũng sẽ không coi đó là thất bại của Ako.

Vậy nên nếu Ako nói sẽ thắng, tôi thật lòng chờ đợi điều đó.

「Nói chuyện một hồi tự nhiên thấy yên tâm, buồn ngủ quá」

「Đúng vậy đó ạ, sự căng thẳng tan biến nên em cũng thấy buồn ngủ…」

Ôm nhau, cả hai nhắm mắt lại.

Vẫn giữ nguyên tư thế đó, nhưng tôi cảm thấy Ako gần gũi hơn rất nhiều so với trước khi nói chuyện.

「Ngủ ngon」

「Ngủ ngon ạ」

Hôm nay cứ ngủ đã, mai phải cố gắng thôi.

Phải trở thành một người khiến Ako có thể tự hào.

Có lẽ nên bắt đầu từ việc ôn thi đại học trước… Vừa nghĩ vậy, ý thức của tôi dần chìm vào giấc ngủ.

Ở bên cạnh Ako khiến tôi hồi hộp, nhưng cũng bình yên hơn bất cứ đâu.

Giá mà em ấy cứ mãi ở bên cạnh thế này thì—

…………

………………

「…Rushian?」

…………Ừm.

「Anh ngủ rồi ạ?」

Ưm…

「Ngủ rồi ha」

Tôi dậy rồi mà…

「Rushian, anh biết mà đúng không?」

Hình như Ako vừa động đậy người, sát vào tôi.

Cái cảm giác nhột nhột như tóc cô ấy đang lướt qua gáy tôi…

「Tôi đâu phải đứa ngoan ngoãn gì đâu."

Chẳng hiểu sao, có hơi thở phả rất gần.

"Hơn nữa, tôi cũng đâu kiên nhẫn lắm đâu nhé?"

Rồi bỗng nhiên, một thứ gì đó mềm mại che phủ trước mặt.

Và, ơ kìa, hình như có gì đó chạm vào môi mình thì phải.

"Ehehe… ngủ ngon nhé."

Ừm, ngủ ngon…

embed0024-HD.jpg

†††††††††

Có lẽ rèm cửa lay động nên ánh sáng chiếu vào mắt tôi.

Và còn có cảm giác ai đó không phải mình đang ở đây.

"Ưm..."

Mở mắt ra, tôi thấy khuôn mặt của Ako ở ngay trước mắt.

Hình như có chuyện gì đó xảy ra sau khi ngủ thì phải... chuyện gì nhỉ?

Không nhớ được chắc cũng chẳng có gì to tát đâu.

Tôi vô thức dùng mu bàn tay lau môi, rồi ngồi dậy trên giường.

"Chào buổi sáng Rushian, đúng là một buổi sáng đẹp trời!"

"............"

Master đang đứng hiên ngang giữa phòng.

"Bữa sáng xong rồi đó."

Rồi Segawa thản nhiên buông lời "tuyên án tử hình",

"Sette đã thấy! Thấy rồi!"

Còn Akiyama-san thì đang hớn hở cầm điện thoại làm gì đó.

Sao sáng sớm mà mọi người đã tụ tập đông đủ thế này, sung sức quá vậy.

"...Chào buổi sáng. Mọi người dậy sớm ghê."

"Chắc là tư thế ngủ không được tốt nên ta mới tỉnh giấc sớm vậy."

"Cậu ngủ ngon lành lắm mà."

"Nhưng mà dậy sớm cũng tốt nhỉ."

Akiyama-san nở nụ cười gian xảo, chìa điện thoại ra cho tôi xem.

"Tớ chụp được khoảnh khắc tuyệt vời lắm nha!"

Trên đó là hình tôi và Ako đang ngủ say sưa, mặt kề mặt trên cùng một cái đệm với cùng một cái gối AAAAAAAAAAAH!?

"Uwaaaaaaaaaaaah!?"

"Cậu phải chịu trách nhiệm đó nha?"

"Ưm, chào buổi sáng ạ."

"Ako! Giật lấy điện thoại của Akiyama-san mau!"

"Ế...? À, chụp đẹp ghê ạ!"

"Lát nữa tớ gửi cho cậu nhé!"

"Gửi cho tôi nữa!"

"Em cũng muốn nữa!"

"Mấy người kiaaaaaaaa!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận