Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12

Chương 1: Xin hãy giao con gái của ngài cho tôi.

0 Bình luận - Độ dài: 11,819 từ - Cập nhật:

embed0007-HD.jpg

Nếu đã chơi game online một cách nghiêm túc, ắt phải nắm rõ toàn bộ kỹ năng của mọi nghề. Mấy bậc tiền bối thường nói vậy, nhưng thật lòng mà nói, thông thạo hết thảy thì khó mà làm được. Tuy nhiên, nếu đã là một Tank thì ít nhất cũng nên nhớ sơ qua kỹ năng của những người bạn thường đi cùng, phải không? Mọi thứ thay đổi liên tục sau mỗi bản cập nhật lớn nên cũng khá vất vả, nhưng một Tank có biết hết kỹ năng của đồng đội hay không sẽ ảnh hưởng cực lớn đến cách di chuyển và phối hợp đấy. Ví dụ như những thay đổi từ bản cập nhật lần trước thì… Reng reng! Tiếng chuông báo thức từ điện thoại vang lên.

“Ối, một tiếng rồi à!”

Tôi lẩm bẩm một mình, thay vì đi vào căn phòng nhỏ như định liệu, tôi chuyển hướng thẳng tới gian đại sảnh nằm sâu bên trong. Nơi này ít người lui tới nên quái vật thường xuyên ngẫu nhiên xuất hiện và tụ tập thành bầy lớn.

◆Rushian:

Ồ, tập trung đông đảo rồi này!

Quả nhiên, lũ quái vật chen chúc nhau như núi. Hừm, thông thường tôi sẽ câu kéo từng con một để tiêu diệt, nhưng…

◆Rushian:

Chơi lớn ôm hết luôn nhé, Shuvain, Ako, nhờ cả hai!

◆Shuvain:

Được thôi, cứ giao cho tao!

Vừa nói Shuvain vừa giương kiếm sẵn sàng.

◆Ako:

Phì!

“Phì” là cái quái gì vậy Ako? Mặc dù cô nàng chẳng giúp được gì nhiều, nhưng thôi kệ, cứ lao lên đã! Chẳng suy nghĩ gì nhiều, tôi cứ thế xông thẳng vào giữa tâm điểm của bầy địch!

Dấu hiệu chiến đấu “!!” hiện lên trên đầu tất cả quái vật. Uwaa, đáng sợ thật!

Sau khi xác nhận kẻ địch đã lọt vào tầm ảnh hưởng, tôi tung ra một cú Shout, kéo hết thù hận về phía mình.

◆Rushian:

Dùng SoS đây, còn 15 giây nữa.

Vừa nhập lệnh tắt, chat macro liên kết cũng lập tức kích hoạt. Chiếc khiên vốn đã to lớn của Rushian bỗng phồng to lên một cách đáng kinh ngạc.

Shield of Sentinel (Tấm Khiên Người Bảo Vệ). Một kỹ năng siêu hạng của Imperial Guard, giúp tự động áp dụng khiên chắn với xác suất cực cao cho mọi đòn tấn công từ mọi phía – trước, sau, trái, phải. Nếu thông thường, Shield Guard cần phải canh thời gian chính xác để nhấn nút khi bị tấn công trực diện, thì giờ đây nó tự động kích hoạt liên tục, tạo ra tiếng “Gak gak gak gak” kéo dài.

◆Rushian:

Ồ, trụ được, trụ được! Chứ trước khi chuyển chức là toi ngay rồi!

Kỹ năng này sẽ biến mất nếu tôi tấn công, nên vẫn còn thời gian để trò chuyện.

◆Sette:

Moo-tan, TIẾN LÊN!

Cơ thể của Moo-tan, đang nằm dưới chân Sette, bỗng phình to ra một cách đáng kinh ngạc. Linh thú triệu hồi lấy lại hình dáng Fenrir nguyên bản trong một thời gian ngắn, cất tiếng gầm vang khiến lũ địch xung quanh bất chợt đứng im thin thít.

Level đã tăng lên, và kỹ năng của Sette cũng phát huy hiệu quả tối đa. Thật là nhàn nhã!

◆Shuvain:

Uầy, tới công chuyện luôn! Linh hồn ta hãy bùng cháy!

Và Shuvain hét lên từ một vị trí xa đến nỗi ngay cả thanh đại kiếm của hắn cũng chẳng thể với tới. Ngay khi cơ thể hắn bừng sáng, Shuvain biến thành một con rồng khổng lồ.

◆Shuvain:

Hóa thành tro bụi! Hyper Stream Hủy Diệt!

Shuvain trong hình dạng rồng phun ra một luồng lửa cực mạnh về phía trước, những con quái vật xung quanh tôi liên tục hiện lên hàng loạt dòng chữ sát thương như thác đổ.

Chỉ trong tích tắc phun lửa, cả căn phòng đầy quái vật đã bị quét sạch.

Uầy, bá đạo thật, bá đạo thật đấy. Bá đạo thật, nhưng mà…

◆Rushian:

Cái gì mà “Hyper Stream Hủy Diệt” vậy trời?

◆Shuvain:

Ý tưởng dần cạn rồi chứ sao.

◆Rushian:

Không cần phải nói gì mỗi lần dùng chiêu đâu.

◆Shuvain:

Đó là nơi tao muốn thể hiện phong cách của mình mà!

Lần trước là “Ăn đi, ngọn lửa bỏng rát của ta!”, đúng không nhỉ?

Shuvain, người luôn thể hiện sự tỉ mỉ ngay cả với những điều không cần thiết, dường như cũng rất coi trọng lời thoại khi kích hoạt kỹ năng.

◆Shuvain:

Mà quái vật ở Khe Nứt mà bị diệt trong một hit với kỹ năng diện rộng không niệm chú thế này thì ta đúng là bá đạo thật mà!

◆Sette:

Đúng là mạnh thật đấy!

◆Aprikotto:

Sát thương cũng tăng lên đáng kể rồi đấy chứ.

Master, người đã kiên nhẫn không dùng phép thuật diện rộng, gật gù tán thành.

◆Shuvain:

Tao đã dùng nó từ khi nó được triển khai, nên kinh nghiệm đã tích lũy kha khá rồi!

Hắn ưỡn ngực tự mãn,

◆Shuvain:

Không ai có thể phủ nhận rằng ta là người gây sát thương mạnh nhất nữa rồi, haha!

◆Rushian:

Một tiếng một lần thôi nhé.

Vừa nói chuyện, tôi vừa nhanh chóng đặt hẹn giờ trên điện thoại.

Dragon Soul của Dragon Knight, không nghi ngờ gì nữa, là kỹ năng mạnh nhất trong Legend Age. Tuy mạnh đến kinh hồn bạt vía là thật, nhưng nó chỉ có thể sử dụng mỗi giờ một lần, nên thành thật mà nói, nó chỉ là một kỹ năng sở thích, không ảnh hưởng nhiều đến chỉ số DPS tổng thể.

Mà, đây là kỹ năng Shuvain thích nhất mà, loại kiểu này.

◆Rushian:

Vậy chúng ta quay lại tuyến đường cũ nhé.

◆Shuvain:

À, xin lỗi.

Shuvain, biết tôi đang tìm kiếm đàn quái vật cứ mỗi giờ một lần, khẽ nói lời cảm ơn. Hình như hắn muốn sử dụng ngay khi thời gian hồi chiêu kết thúc để kiếm kinh nghiệm, và muốn trúng càng nhiều kẻ địch càng tốt.

Nhưng mà, cảm ơn gì mà khách sáo thế không biết.

◆Rushian:

Không có gì đâu.

Chính vì muốn phát huy tối đa những kỹ năng mang tính cá nhân như vậy, nên tôi mới ghi nhớ thời gian hồi chiêu và cố gắng tạo điều kiện tốt nhất để hắn có thể sử dụng. Rồng Soul của hắn tiêu diệt càng nhiều kẻ địch thì tôi càng cảm thấy sảng khoái.

Lần sử dụng tiếp theo sẽ là một giờ nữa. Tiếp tục thôi, tiếp tục thôi.

◆Rushian:

Đã xử lý quái vật ở căn phòng lớn nên quái ở phòng nhỏ đã tăng lên, cẩn thận một chút nhé!

◆Shuvain:

Ok ok!

◆Sette:

Moo-tan, khoảng năm phút nữa là không thể gào nữa đâu~

◆Shuvain:

Vậy thì cứ cắn, cứ cắn đi!

Chúng tôi quay lại tuyến đường ban đầu và tuần tra các căn phòng nhỏ.

Mê cung Khe Nứt – không nên nói về việc hai từ “mê cung” và “dungeon” trùng nghĩa nhau – là một chiến trường hình thành từ một căn phòng lớn ở góc bản đồ và rất nhiều căn phòng nhỏ ở trung tâm, về cơ bản là nơi người chơi tuần tra các căn phòng nhỏ để tiêu diệt kẻ địch.

Căn phòng lớn có quá nhiều kẻ địch không thể xử lý hết được, nên rất đáng sợ khi đi vào đó. Lúc không có Rồng Soul thì cứ để các đội đông người lo liệu thôi.

Sau khi xử lý vài con quái vật trong các căn phòng nhỏ và tiến vào căn phòng tiếp theo,

◆Rushian:

Ối!

◆Aprikotto:

Khá đông đấy chứ.

Một đám đông kẻ địch bỗng xuất hiện dày đặc trong căn phòng nhỏ. Tôi lao vào mà không cảnh giác nên bị bao vây ngay lập tức, hỏng bét rồi.

Hơn nữa, chúng còn liên tục xuất hiện thêm. Chắc chắn có đội khác đang dọn dẹp các căn phòng khác.

◆Rushian:

Nguy rồi, căng quá!

◆Shuvain:

Chết tiệt, không dùng Rồng Soul được. Đây đúng là lúc cần đến kỹ năng đó mà.

◆Rushian:

Không, mày cứ dùng liên tục mỗi khi có thời gian hồi chiêu thì đương nhiên là vậy rồi.

◆Shuvain:

Tao muốn kiếm kinh nghiệm mà!

Tao biết mà, sẽ không nói mày phải để dành quý báu đâu.

◆Aprikotto:

Đến lúc ta ra tay rồi!

Master nói vậy, trong khi đã hoàn thành niệm chú cho Meteor.

Ako im lặng tung ra Ex-Damage, và Meteor với sức mạnh được nhân đôi rơi xuống như thác lũ.

Nhưng ở đây, nơi có độ khó cao hơn hẳn các dungeon trước, ngay cả Master cũng không thể nói rằng một cú Ex-Damage có thể tiêu diệt tất cả. Tôi nghĩ tất cả quái vật sẽ trụ được.

◆Aprikotto:

Thêm một phát nữa! Release!

Nhưng Master hiện tại không chỉ dừng lại ở đó.

Trên viên thiên thạch đầu tiên, một viên thiên thạch nữa lại xuất hiện. Hai cú Meteor liên tiếp rơi xuống, vẫn hiển thị những con số sát thương như thác đổ.

Sau khi tiếng gầm và hiệu ứng biến mất, chỉ còn lại những vật phẩm rơi ra từ lũ quái vật đã bị tiêu diệt. Cái này quá mạnh rồi!

◆Aprikotto:

Ha ha ha, về mặt sát thương tức thời thì ta cũng không hề thua kém đâu nhé.

◆Shuvain:

Release đúng là quá gian lận mà.

Release Spell là kỹ năng cho phép kích hoạt phép thuật đã nạp từ trước mà không cần niệm chú. Một kỹ năng siêu hạng giúp sử dụng ngay lập tức những phép thuật có sức mạnh lớn và thời gian niệm chú dài.

Nãy giờ cứ nói đi nói lại cái "kỹ năng bá đạo" nhưng mà mấy kỹ năng của chức nghiệp cấp bốn toàn là loại như thế này đấy. Mọi người ai cũng chuyển chức cấp bốn rồi học được mấy kỹ năng quái gở nên cách "đi săn" cũng thay đổi hẳn.

◆Sette:

Em cũng muốn có mấy cái kỹ năng đó ghê.

Cô bé Sette vẫn là người duy nhất ở chức nghiệp cấp ba. Cũng sắp lên rồi thôi.

◆Shuvain:

Lên LegenSummon là con Mū-tan sẽ to đùng rồi quậy tưng bừng lên phải không?

◆Sette:

To lên thì nhìn bớt dễ thương đi, nên chắc em không học đâu.

◆Shuvain:

Học đi chứ, đấy là kỹ năng chính của dạng Fenrir mà!

Cái tên này đúng là cũng có mấy kiểu "khó ở" khó hiểu riêng.

◆Aprikotto:

Để các cậu chờ rồi, đã tích đủ năng lượng cho Release!

◆Rushian:

Được rồi, đi tiếp thôi!

Định bước đi thì tôi chợt nhận ra.

◆Rushian:

Ủa, Ako đâu rồi, sao không thấy theo sau?

◆Shuvain:

Ối?

Cứ tưởng thanh máu còn ít, hóa ra Ako đang đứng bất động ở hành lang ngoài căn phòng. Lúc nãy cô bé vẫn bình thường khi tung Extra Damage mà.

◆Rushian:

Sao thế Ako-chan?

◆Sette:

Chuyện này lẽ nào...

"Phụp" một tiếng, một con quái vật hiện ra ngay cạnh Ako.

Bình thường thì cô bé sẽ vội vàng chạy lại chỗ tôi, vừa chạy vừa làm động tác hoảng sợ, đằng này... Ôi, cô bé cứ đứng đực ra để bị đánh kìa!

◆Shuvain:

Con bé ngủ gật rồi!

◆Rushian:

Bảo sao nãy giờ không thấy nói gì!

Tôi vội vàng hút quái, nhưng không biết có phải do thời điểm quái ra liên tục không, mà "phụp phụp" những con khác lại xuất hiện!

◆Shuvain:

Này, Ako bị mất máu rồi kìa!

◆Rushian:

Mấy con quái ở đây toàn đánh ngẫu nhiên thôi!

◆Aprikotto:

Không xong rồi, cứ thế này Ako sẽ...! Release!

Dù tôi đã hút quái chặt chẽ, nhưng trí tuệ nhân tạo của game lại cho phép quái vật tấn công ngẫu nhiên vào các thành viên, khiến máu của Ako cứ thế giảm dần.

Mấy vết thương bình thường chỉ cần hồi máu một chút là xong, nhưng chồng chất lại thì cũng đau lắm chứ. Dù cả đội đã cố gắng hỗ trợ, nhưng máu của Ako vẫn rơi về không.

◆Rushian:

Akooo!

◆Aprikotto:

Mất đi một người đáng tiếc quá.

Ako "ầm" một tiếng ngã lăn ra.

Nhưng rồi, một luồng sáng dịu dàng bao phủ cơ thể cô bé, và cô bé nhẹ nhàng bay bổng lên. Thanh máu tưởng chừng đã về 0 lại hồi phục một nửa... À, cái này không ổn rồi!

◆Rushian:

Con bé dùng "Lòng Từ Bi" kìa!

◆Shuvain:

Bảo là đừng dùng rồi mà, cái tên khốn đó!

"Lòng Từ Bi của Nữ Thần" là một kỹ năng siêu phàm cho phép tự động hồi sinh khi máu về 0. Nó là kỹ năng cứu tinh có thể giải cứu cả đội trong tình huống nguy kịch, nhưng nếu người dùng đang ngủ gật thì thảm họa rồi.

◆Rushian:

Chết mất! Ako lại chết nữa rồi!

◆Shuvain:

Không phải là sẽ bị phạt gấp đôi sao!

◆Aprikotto:

Ai đó gọi điện thoại cho Ako-kun đi! Nhanh lên!

embed0008-HD.jpg

◆Sette:

Em đang gọi đây! Ako-chan, nghe máy nhanh đi!

Ai cũng đã mạnh lên sau khi chuyển chức, nhưng điều đó đâu có nghĩa là bản chất bên trong thay đổi.

Bọn tôi vẫn vui vẻ như mọi khi.

††† ††† †††

◆Ako:

Em chỉ nhớ là Shi-chan phun ra lửa đỏ lè thôi ạ.

Ako vừa nói vậy, vừa làm mặt tỉnh bơ, kèm theo ký hiệu nốt nhạc vui tươi.

Rõ ràng là cô bé đang định chối tội, nhưng dĩ nhiên bọn tôi không thể tha thứ được.

◆Shuvain:

"Kẻ tình nghi đã đưa ra lời khai vô nghĩa như vậy..."

◆Aprikotto:

"...Cảnh sát đang tiếp tục điều tra vì nghi ngờ còn có nhiều tội danh khác."

◆Rushian:

Tiếp theo là tin thể thao. Sette-san ở hiện trường ạ?

◆Sette:

Vâng, Sette tại hiện trường đây ạ!

◆Ako:

Đừng có hùa vào trêu chọc em nữa chứ!

Tại cô bé ngủ gật đó thôi.

◆Shuvain:

Nói chung là, từ lúc đó đến năm phút sau vẫn còn di chuyển mà.

◆Rushian:

Cũng theo được bọn này dọn dẹp mấy căn phòng nhỏ mà.

◆Ako:

Em không nhớ gì cả.

◆Aprikotto:

Vô thức à.

Không biết là ghê gớm hay không ghê gớm nữa.

◆Shuvain:

Khi nào ngủ mà vẫn tự hồi máu được thì lúc đó cứ ngủ cũng được.

◆Ako:

Cái đó thì phải bàn bạc với cái tôi đang ngủ của em đã.

◆Sette:

Ako-chan toàn nói mấy chuyện không tưởng một cách rất bình thản thôi.

Bọn tôi kéo Ako – người đã tỉnh dậy nhờ điện thoại – đến căn nhà của Nishimura, nơi bọn tôi dùng làm điểm tụ tập phụ, một căn nhà ảo được tạo ra bằng kỹ năng xây dựng trong game. Một khi đã ngủ gật rồi thì tiếp tục đi săn cũng nguy hiểm lắm.

Vốn dĩ tôi chỉ đánh thức Ako vì ngủ gật trên ghế là không tốt, nên muốn cô bé mau chóng di chuyển ra giường ngủ đàng hoàng – nhưng không biết có phải vì vừa chợp mắt một chút không mà Ako lại tràn đầy năng lượng hơn.

◆Shuvain:

Ồ, sắp đến thời gian hồi chiêu rồi.

◆Ako:

Dorasou thì làm ơn ra ngoài mà dùng nhé!

◆Shuvain:

Có biến thân ở đây thì nhà cũng đâu có hỏng đâu.

◆Ako:

Có con rồng xuất hiện trong nhà rồi phun lửa thì chẳng phải rất khó chịu sao!

◆Rushian:

Cũng hiểu cảm giác của cậu mà, haha.

◆Ako:

Căn nhà này là do em bảo vệ!

Ako giơ cao hai tay, kiên quyết nói.

Nhìn Ako như vậy, Hội trưởng Aprikotto buồn bã nói:

◆Aprikotto:

Tôi chỉ muốn được bảo vệ đội hình hơn là căn nhà này thôi.

◆Ako:

Em xin lỗi, em chán quá nên buồn ngủ mất.

◆Rushian:

Đang chiến đấu mà lại nói chán là sao?

◆Ako:

Tại gần đây chỉ toàn đi cày cấp thôi chứ gì.

Ako hơi bất mãn nói.

◆Ako:

Chúng ta hãy làm mấy hoạt động không liên quan đến chiến đấu nữa đi!

◆Rushian:

Ừm, đúng là vậy.

Gần đây có vẻ đi săn hơi nhiều.

Vì mới chuyển chức xong nên tôi đã tập trung vào chiến đấu một thời gian.

◆Shuvain:

Tại vì mất thời gian để chuyển chức mà.

◆Sette:

Mọi người ai cũng khó chuyển chức thật đó.

Chính vì thế mà sau khi chuyển chức, bọn tôi cứ tập trung vào chiến đấu mãi.

◆Ako:

Nhưng mà cứ đánh nhau hoài thì cũng chán lắm ạ.

◆Rushian:

Sai rồi, sai rồi.

Thế nên bọn tôi mới đến nhà ảo này, rồi cùng nhau "keng keng", "tách tách", "xèo xèo" nâng cấp kỹ năng sản xuất đó chứ.

◆Shuvain:

Nói đến chuyện chán thì...

Có vẻ mệt mỏi vì làm việc, Shuvain ngồi phịch xuống ghế sofa nói:

◆Shuvain:

Căn nhà này chán rồi.

◆Ako:

Đồ đáng ghét! Đây là căn nhà thân yêu của chúng ta mà!?

◆Shuvain:

Thì là...

Shuvain khẽ dang tay ra:

◆Shuvain:

Có gì để làm ở đây đâu.

◆Ako:

Cái đó thì...

Đúng là sự thật.

Dù căn nhà ảo được tích hợp vào game cũng tốt đấy, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

Mặc dù có thể đặt các thiết bị hỗ trợ kỹ năng sản xuất, nhưng lại có nhiều vấn đề như khoảng cách đến kho đồ, nên làm đồ ở thị trấn còn hiệu quả hơn.

Ngoài ra, nếu hỏi có việc gì khác để làm trong nhà không thì chỉ có nước tập trung ở đây thôi.

◆Rushian:

Nói thẳng ra là ai cũng nói "căn nhà này chả có ý nghĩa gì" cả.

◆Aprikotto:

Nó không có giá trị tồn tại đặc biệt nào cả.

◆Ako:

Em nghĩ yêu cầu căn nhà phải có công dụng gì khác ngoài việc là một căn nhà thì thật kỳ lạ.

◆Rushian:

Thì đúng là vậy rồi nhưng...

Với Ako – người mà cuộc sống gắn liền với bốn bức tường, ngôi nhà quan trọng nhất là phải ở được. Thế nhưng, đối với những game thủ như tôi thì công dụng của nó mới là điều đáng nói.

◆Shuvain:

Thật ra mà nói, cứ ở nhà mãi thế này cũng chán nhỉ?

◆Ako:

Bình thường thì anh cứ bảo ghét ra khỏi nhà, vậy mà bây giờ lại nói căn nhà trong game chán là sao ạ!

◆Rushian:

Thì nếu mà trong nhà game mà cũng chơi game online được thì đâu có chán đâu…

◆Shuvain:

Vòng lặp vô tận nghe rợn người không?

Rợn phết đấy chứ!

◆Sette:

Vậy thì mình trang trí lại nhà cửa đi!

◆Ako:

Hay đó ạ! Trước hết, chúng ta phải bỏ cái ghế sofa kia đi!

◆Shuvain:

Cái ghế sofa kia á, là cái sofa mà tôi đang nằm đây hả? Hửm?

◆Rushian:

Không biết xóa nó ngay lúc đang nằm thì sẽ thế nào nhỉ?

◆Ako:

Rớt xuống đất đấy ạ.

Mấy người muốn tôi rớt xuống hả.

◆Ako:

Em vẫn chưa xem kỹ, nhưng hình như bản cập nhật chức nghiệp cấp 4 đã thêm rất nhiều đồ nội thất mới rồi thì phải.

Ako dừng mọi động tác, dường như đang xem danh sách đồ vật có thể chế tạo.

◆Ako:

?

Rồi, Ako cố tình gõ một tin nhắn thể hiện sự thắc mắc, rồi nghiêng đầu.

Gì đây, sao tự dưng lại trưng ra vẻ mặt hoài nghi đó?

◆Rushian:

Sao thế?

◆Ako:

Tự nhiên có mấy món đồ nội thất thuộc thể loại em chưa từng thấy bao giờ.

◆Sette:

Ừ nhỉ, có đó.

Sette cũng có thấy sao.

Thể loại mới ư, nghĩa là những món đồ khác hẳn, kiểu như sàn nhà, tường, trần nhà ấy hả?

◆Rushian:

Không biết giờ chế tạo được cái gì nữa nhỉ?

◆Sette:

Có một mục tên là Bẫy đó!

◆Shuvain:

Bẫy á?

◆Aprikotto:

Hừm.

Đến cả Master, người vẫn luôn miệt mài mài giũa cây trượng để luyện kỹ năng sửa chữa, cũng phải ngừng tay.

Anh ấy chạm vào viên pha lê quản lý đang tỏa sáng ở một góc nhà,

◆Aprikotto:

Danh mục đồ vật có thể đặt trong nhà cũng tăng lên. Bẫy, Tháp, Người Bảo Vệ.

◆Rushian:

Định làm gì với cái nhà đây?

Biến nó thành pháo đài hay gì à.

◆Sette:

Ngoài mục bẫy ra, còn có mục Động cơ và Bánh xe nữa, không biết họ định làm gì nhỉ?

◆Shuvain:

Tôi chịu không hiểu nổi luôn đó.

Mình cũng thử xem sao.

Kỹ năng sản xuất, danh sách đồ nội thất... uây, đúng là tăng thật. Mà còn là mấy thứ chẳng hiểu để làm gì nữa chứ.

◆Rushian:

Hình như còn chế tạo được cả rào chắn nữa.

◆Shuvain:

Màn hình của tôi chỉ toàn thấy mấy thứ nguy hiểm thôi. Bẫy gai? Tức là sẽ có gai nhọn trồi ra sao?

◆Aprikotto:

Tôi vừa tra thử, về cách sử dụng thì ngày mai sẽ có thông báo chính thức.

◆Shuvain:

À, ngày mai.

Ngày mai à.

◆Ako:

Em thấy hình như có lý do rồi đó.

◆Sette:

Đúng vậy.

Ai nấy đều cười gượng gạo. Phải rồi, bảo là ngày mai sẽ có thông báo thì dễ hiểu là khi nào chúng ta sẽ sử dụng mấy thứ này thôi.

Ngày mai là ngày học cuối cùng trước kỳ nghỉ Golden Week.

Chẳng mấy chốc nữa là đến kỳ nghỉ dài đầu tiên của năm học này rồi.

†††††††††

Thông báo sự kiện Golden Week

Chúng tôi là đội ngũ vận hành Legendary Age.

Tổng hợp các ý kiến từ người chơi, chúng tôi nhận thấy nhiều yêu cầu về việc khu vực nhà riêng quá nhỏ và ít công dụng.

Đội ngũ vận hành đã nhận thức được vấn đề này và để cải thiện, chúng tôi sẽ tổ chức sự kiện "Quái vật tấn công nhà người chơi" giới hạn trong Golden Week.

Để biết chi tiết về nội dung và cách tham gia sự kiện, vui lòng truy cập trang sự kiện.

※Các nhà riêng của người chơi chưa đăng ký tham gia sự kiện sẽ không bị tấn công.

Chiều hôm sau, tại phòng câu lạc bộ, chúng tôi mở trang web chính thức và đây là những gì hiện ra.

“À, ra là vậy.”

Segawa ngồi phịch xuống ghế, nhún vai.

“Ý là nếu không có việc gì làm thì cứ để mấy vụ phòng thủ sự kiện này cho người chơi vậy.”

“Thôi thì thà để họ chiến đấu còn hơn là thêm mấy cái chức năng đặc biệt rắc rối. An tâm hơn nhiều.”

Chứ cứ kiểu ở nhà một tiếng là kinh nghiệm được nhân đôi các thứ, thì ai mà thèm ra ngoài nữa, thị trấn lại thành nơi hoang vắng mất thôi.

“Theo trang sự kiện, phần thưởng sẽ là tăng cấp nhà và mở rộng không gian bên trong.”

“Đã có cả cấp độ nhà rồi sao?”

“Có ghi là có thể đặt được những món đồ nội thất cấp cao hơn đó, Ako-chan.”

“Làm thôi ạ!”

Ồ, đúng là chuyện về nhà cửa nên Ako rất hăng hái.

“Vậy thì Golden Week này cứ lấy cái này làm chính thôi.”

Nghỉ lễ thì bãi farm cũng đông, nên có việc gì làm ở nhà thì hay hơn.

Đằng nào thì mọi người cũng rảnh rang chơi game online thôi mà──tôi nói vậy, nhưng Segawa lại ái ngại đáp:

“Không phản đối đâu, nhưng mà có lẽ có chút vấn đề.”

Ể, vấn đề gì cơ? Có gì sao?

“Tôi có kế hoạch vào kỳ nghỉ rồi.”

“Em cũng vậy ạ!”

“Xin lỗi, tôi cũng thế.”

Segawa, Akiyama và Master đồng loạt chắp hai tay lại.

Có kế hoạch rồi á, ơ, là sao? Bận nên không chơi game online được hả?

“...Thật hả?!”

“Sao anh ngạc nhiên thế, tôi cũng phải có kế hoạch riêng chứ!”

“Đúng vậy đó, không thể sống mà chỉ có game được đâu!”

“Thật lòng thì tôi muốn sống chỉ với game thôi, nhưng công việc thì vẫn là công việc.”

“Thật hả trời!”

Mấy thành viên mà tôi cứ nghĩ cứ nghỉ là chơi game online, giờ lại bận rộn vì những chuyện khác ngoài game.

“Ngạc nhiên thật đó.”

“Ngạc nhiên thật ạ.”

“Mà ngược lại, sao mấy người rảnh rỗi thế?”

Segawa còn làm mặt ngán ngẩm nữa chứ.

“Bị nói thế thì cũng chịu thôi chứ biết làm gì giờ. Mà Segawa có việc gì thế?”

“Vì có khóa học cấp tốc dành cho kỳ nghỉ dài ở trường luyện thi.”

Trường luyện thi?! Khóa học cấp tốc?!

Toàn là những từ tôi không muốn nghe chút nào!

“Mày định bắt đầu ôn thi đại học từ bây giờ luôn hả?!”

“Bắt đầu cái gì, tôi đã bắt đầu rồi chứ.”

“Shu-chan ghét ghê, lại đùa nữa rồi.”

“Nói đùa kiểu này thì có ý nghĩa gì chứ.”

“...Thật hả đó.”

“Uwaaa... ôn thi đại học à...”

Dù biết kiểu gì mình cũng phải cố gắng cho kỳ thi đại học, nhưng thấy bạn bè thân thiết bắt đầu hành động thì tự dưng thấy sốt ruột ghê.

“Ư ư ư, Shu-chan, nhắc đến từ ‘ôn thi đại học’ là không tốt đâu đó. Không khí tự dưng căng thẳng cả lên rồi nè.”

“Trốn tránh thực tế cũng chẳng được gì đâu.”

Segawa nói với vẻ ngán ngẩm, nhưng vẫn có chút lo lắng cho chúng tôi.

“Trước ngày thi vẫn nhận đăng ký đó, mấy người có muốn đi cùng không?”

“...Không, chắc đến hè rồi mình mới cố gắng hết sức là được rồi...”

“Nghĩ là năm ba rồi mới bắt đầu thì tốt hơn...”

“Kiểu gì cũng là mấy đứa chẳng bao giờ cố gắng hết sức ấy mà.”

“À há há...”

Akiyama nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó xử.

Cô bạn này tuy chẳng nói gì nhưng chắc chắn là kiểu người học hành rất chăm chỉ.

“Nanako có việc gì thế?”

“Tôi thì có mấy kỳ thi của lớp học thêm bị trùng lịch.”

“Hể, Sette cũng có lớp học thêm sao?”

“Đúng vậy đó, vất vả lắm.”

Cô bạn gật đầu, nhưng vẻ mặt lại trái ngược hoàn toàn với lời nói.

“Ngoài ra còn có mấy việc phải đi thay bà ngoại nữa, nhiều thứ lắm.”

“Vất vả thật đó.”

Cảm thấy kiểu như đây là chuyện riêng của gia đình người ta, khó mà xen vào được.

"À mà này Akiyama-san, cậu học thêm những gì thế?"

Nghe cô ấy kể thì,

"Nói chung thì... là mấy khóa rèn luyện nàng dâu á?"

"Cậu làm cái chuyện đó thật hả?!"

"Bị bắt đi học chứ bộ!"

Akiyama-san khúc khích cười, có vẻ hơi đắc ý.

"À, Nishimura-kun này, cậu muốn thử 'thi tuyển' làm vợ không?"

"Nói với người đã có vợ rồi thì được gì chứ!"

"Đâu có vợ đâu mà thi cử gì!"

Dù có bảo đạt hay không đạt thì cũng đều khó xử cả!

"Thế còn Hội trưởng thì sao? Bình thường thế này là phải kêu 'Đi cắm trại thôi!' rồi chứ nhỉ?"

"Ta có nhiều việc phải ra ngoài làm, đi theo hộ tống người nhà. Hầu như là kín mít cả ngày."

"Phiền phức ghê ta!"

Kiểu như đi theo việc của bố mẹ à? Nghe có vẻ mệt mỏi đấy.

"Thế nghĩa là mọi người sẽ không có mặt suốt kỳ nghỉ Tuần Lễ Vàng sao?"

"Cũng không phải là không thể đăng nhập chút nào, nhưng chỉ được vài ngày thôi."

"Tớ cũng thế, nếu có thời gian thì vào chút thôi."

"Ừm, ta sẽ cố gắng đăng nhập trong khả năng có thể."

"Thật không thể tin nổi!"

Cả ba người đều bận rộn như vậy, đây là lần đầu tiên đấy.

Bình thường Hội Alley Cats dù sao cũng đăng nhập liên tục trong những kỳ nghỉ dài, vậy mà giờ lại ít người hơn bình thường.

Nếu cả Ako cũng có việc nữa thì... mình tôi à?

Đến cấp độ này mà lại phải độc hành sao? Phải chơi một mình sao?

"...À mà, còn Ako thì sao?"

Tôi rụt rè hỏi.

"Em không có việc gì đâu ạ!"

Ako nói nhẹ nhàng rồi,

"À, chẳng lẽ Rushian cũng có kế hoạch gì rồi sao...?"

"Anh cũng không có kế hoạch gì hết."

"May quá ạ!"

Ako nhảy cẫng lên, nắm tay đấm vào không khí như ăn mừng. Sao cô ấy lại thở phào nhẹ nhõm đến thế chứ.

Đúng là một mình thì chắc chắn không thể bảo vệ được rồi, nhưng dù sao thì phản ứng cũng hơi quá lố.

"Thế thì hai chúng ta cùng bảo vệ vậy... Có vẻ sẽ là một sự kiện nhàn nhã đây."

"Đây là nhà của chúng ta mà, chúng ta phải cùng nhau bảo vệ chứ!"

Chúng tôi cùng hạ quyết tâm.

Đúng lúc đó, cửa phòng câu lạc bộ mở ra,

"Này mọi người, cuộc họp trước kỳ nghỉ Tuần Lễ Vàng có vẻ hơi buồn tẻ, tình hình thế nào rồi?"

Cô Saitō-sensei bước vào. "Buồn tẻ" là sao hả cô?

"Trước kỳ nghỉ thì có gì đáng ghét sao ạ?"

"Chẳng phải mọi người lại tính kêu đi cắm trại nữa sao?"

À, hóa ra cô giáo cũng nghĩ vậy.

"Lần này chúng em không làm gì cả đâu ạ."

"Ế?! Chẳng phải còn có sự kiện tấn công nhà người chơi sao? Không làm à?"

"Sự kiện đó thì có làm... nhưng mà..."

Tôi đưa mắt nhìn ba người sẽ vắng mặt trong kỳ nghỉ.

"Chúng tôi cũng bận mà."

"Tôi, Akane và tiền bối Kyō đều có nhiều việc phải làm."

"Thế nên là không cắm trại đâu ạ, thật xin lỗi."

Trước lời xin lỗi của Hội trưởng, Neko Hime-san reo lên,

"Thật sao?!"

"Sao cô lại vui mừng vậy ạ!"

"Tuần Lễ Vàng là kỳ nghỉ dài đầu tiên sau khi năm học mới bắt đầu mà? Nào là tập huấn, hội thảo, chia sẻ thông tin tân sinh viên, rồi hướng dẫn tân binh nữa chứ."

"Dạ em hiểu rồi ạ, em xin lỗi, thật sự xin lỗi."

Cô giáo cũng vất vả thật.

"Thế thì... Neko Hime-san cũng không giúp được sao?"

"Xin lỗi nhưng mà không được đâu nya."

"Thế nghĩa là chỉ có hai người thật à..."

"Chúng ta phải cố gắng thôi!"

Tuần Lễ Vàng có vẻ sẽ rất gian nan đây.

"Hai chúng ta có thể bảo vệ được không nhỉ?"

"Ai biết được..."

Trên đường về, chỉ có Ako và tôi. Chủ đề tất nhiên là sự kiện tấn công nhà người chơi rồi.

"Ngay cả sự kiện này diễn ra thế nào chúng ta còn chẳng biết, nên cũng chẳng nói trước được gì."

"Phần giải thích qua loa quá nhỉ."

Dù xem trang sự kiện, cũng chỉ có đoạn giải thích kiểu "Kẻ địch sẽ tấn công, hãy bảo vệ nhà nhé!" nên tôi chẳng nắm rõ chi tiết được.

Thực tế thì phải chơi thử mới biết được.

"Chỉ là, chúng ta không có người tấn công."

"Là em và Rushian mà nhỉ."

Hai người chúng tôi chỉ lo phòng thủ và hồi máu.

Nếu kẻ địch cứ ồ ạt kéo đến, chắc chắn chúng tôi sẽ bị áp đảo vì không thể tiêu diệt kịp.

Thế thì sẽ phụ thuộc vào mấy thiết bị phòng thủ bí ẩn vừa xuất hiện thêm trong số đồ nội thất mà thôi...

"Mấy cái bẫy và tháp phòng thủ đó, chúng ta cũng chưa kiểm tra được là có loại nào cả."

"Không hiểu sao, nhưng em không làm được bất cứ thứ gì có tính tấn công cả."

"Anh cũng vậy."

Toàn là những thứ mang tính phòng thủ như chướng ngại vật thôi.

Tôi tuy không nâng cao bằng Ako, nhưng cũng đã bắt đầu mày mò các kỹ năng sản xuất rồi, nên việc hoàn toàn không làm được gì là lạ. Có lẽ có điều kiện nào đó khác.

"Chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng cho mấy thứ đó. Không trông cậy được vào mọi người rồi."

"Hiếm khi có sự kiện thế này mà mọi người lại không có mặt nhỉ."

"Đúng thế đấy."

Thậm chí có lẽ là lần đầu tiên.

Thường thì nếu có việc ngoài đời và sự kiện trong game, chúng tôi sẽ ưu tiên sự kiện hơn mà.

"Có lẽ từ giờ những chuyện thế này sẽ càng nhiều hơn đây."

Nghĩ đến việc có lẽ đây là thời điểm không thể chỉ biết chơi bời mãi, tôi thấy hơi buồn.

"Thế rồi, chúng ta sẽ dần dần không còn là bạn bè nữa sao?!"

"Không có chuyện đó đâu!"

Cậu đang lo lắng cái gì vậy chứ.

"Không phải sẽ thành kiểu 'người lạ' trong danh sách bạn bè mà chẳng nhớ đã quen ở đâu sao?"

"Không đời nào!"

Mấy cái kiểu bạn bè bí ẩn mà chẳng nhớ quen ở đâu nên gặp ở thành phố còn thấy khó xử thì đúng là có thật đấy!

"Ngược lại, lúc nào cũng phải có mặt chẳng phải cũng là áp lực sao? Cái hay của game online là mọi người có thể thoải mái với nhau mà."

"Em hiểu ạ. Nếu thành nghĩa vụ thì sẽ mệt mỏi lắm."

Nó là sở thích chứ không phải nghĩa vụ. Muốn chơi thì chơi, không muốn thì nghỉ. Chơi được lúc nào thì chơi, không chơi được thì thôi. Cái sự thoải mái đó cũng là điểm hay của game online.

Game online chỉ nên là nghĩa vụ đối với một số ít game thủ top đầu là đủ rồi.

"Em nghĩ sẽ rất vất vả, nhưng hai người cùng bảo vệ nhà thì thật tuyệt vời ạ!"

Ako lấy lại tinh thần, nhún chân tiến lên một bước rồi nói.

"Cậu vui vẻ quá rồi đấy."

"Rushian không thích sao?"

"Cũng không phải là không thích, nhưng cũng chẳng thấy vui vẻ gì mấy."

Thật ra tôi cũng không quá coi trọng việc bảo vệ nhà cửa.

"Vậy ạ."

Cô ấy nghiêng đầu "ừm ừm", mái tóc dài mềm mượt lướt qua vai.

"Nói ra thì, bảo vệ nhà cửa cứ như là công việc của người vợ ấy nhỉ."

"Nói mấy lời đó sẽ bị mấy người đề cao bình đẳng giới giận đấy."

"Gạch đầu dòng, đây là ý kiến cá nhân của em thôi ạ!"

"Được, ổn rồi."

Vậy là không có vấn đề gì.

Không? Không có vấn đề gì thật chứ?

"Nếu nghĩ theo hình ảnh thì, vợ chồng có kỳ nghỉ dài không phải là thường đi đâu đó chơi sao?"

"Ưm, mọi người cũng bận rộn, nên kỳ nghỉ dài chắc là phải đi chơi thật."

Tôi không thể phủ nhận điều đó, nhưng đó không phải là sở thích của tôi.

"Thật ra thì tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi..."

"Là những ngày có thể ở nhà thư giãn thoải mái đúng không ạ?"

Ako cũng gật đầu. Đúng là vợ chồng tâm đầu ý hợp.

"Chắc đi đâu cũng đông người lắm."

"Em không thích nơi đông người."

"Tôi cũng không thích."

Kỳ nghỉ dài nghĩa là có thể chơi game online thỏa thích ở nhà.

Bỏ đi cái quyền lợi đó mà cố tình đi ra ngoài... Không, tôi cũng có nghĩ đến chứ.

Nếu một mình thì tôi sẽ nghĩ cứ chơi game online đi, nhưng nếu không phải một mình thì...

"Nếu là đi cùng Ako thì cũng được."

"Nếu là đi cùng Rushian thì em cũng sẽ ra ngoài."

Câu nói buột miệng của chúng tôi đã hoàn toàn trùng khớp!

Chậc, ngại quá. Đáng lẽ không nên nói mà không suy nghĩ.

Không biết Ako đang có vẻ mặt thế nào, tôi rón rén liếc sang bên cạnh thì thấy,

"...Ehehehe."

"Ê này, cậu vui vẻ quá rồi đấy!"

"Nyao ư ư ư ư ư."

Tôi xoa xoa đầu cô ấy để đánh lạc hướng. Tóc cô ấy vẫn bù xù như mọi khi nhưng lại mềm mại lạ lùng.

"Đừng có xoa đầu em để che giấu sự ngượng ngùng chứ!"

「Anh xin lỗi, xin lỗi mà."

"Dù vậy cũng đừng có bỏ em giữa chừng thế chứ!"

"Thế em muốn anh phải làm sao đây hả?"

"Meowww..."

Tôi xoa xoa đầu cô bé, tiếng rừ rừ trong cổ họng cô bé lại vang lên khe khẽ.

Cứ làm mấy trò này trên đường về thế này, bảo sao cái tin đồn vợ chồng ở trường cứ ngày càng lan rộng. Nhưng khổ nỗi, tôi lại chẳng thể bỏ được cái thói này.

"Vậy hai đứa mình đi đâu đó chơi không?"

"Cũng được ạ..."

Ako ngập ngừng ngước nhìn tôi.

"Nhưng em có chút chuyện muốn hỏi ý kiến... Giờ anh sang nhà em được không ạ?"

Một lời đề nghị thoang thoảng mùi rắc rối không nhỏ.

†††††††††

Tuy trong lòng muốn buột miệng hỏi "Giờ này sao!", nhưng việc Ako ngỏ ý muốn hỏi ý kiến là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Mà dù không phải thế, tôi cũng chẳng có ý định vô cớ từ chối lời đề nghị của Ako.

Bước vào nhà Tamaki, tôi vẫn được chào đón như mọi khi.

"Con về rồi đây!"

"Cháu xin phép!"

Tôi chào hỏi qua loa rồi bước vào thềm nhà.

Ơ, sao nhiều giày hơn mọi khi nhỉ... Có ai ở nhà à?

"Rushian cũng cứ nói 'Con về rồi đây' được mà?"

"Đâu có được!"

Vừa nói, tôi vừa bước vào phòng khách, và...

"Mừng con về, Ako, Hideki!"

Mẹ của Ako đang ngồi đó, mỉm cười tươi tắn.

"Con về rồi ạ!"

"Cháu xin phép ạ!"

"Hideki cũng cứ nói 'Con về rồi' được mà?"

"Hai mẹ con đúng là y hệt nhau!"

Đúng là chính sách giáo dục kiểu đó à.

Nhưng mà lạ thật. Mấy khi tôi sang chơi vào ngày thường, đa số là bà ấy đều đi làm vắng nhà.

Chắc chỉ khi nào có chuyện gì đó chẳng ra đâu vào đâu, kiểu như Valentine, bà ấy mới ở nhà...

"Con đã dẫn nó về rồi đấy à, Ako."

"Vâng ạ."

Nghe mẹ nói, Ako khẽ khàng gật đầu.

Ể, người gọi tôi không phải Ako sao?

"...Mẹ gọi cháu sao ạ?"

"Đúng rồi, mẹ gọi con đấy chứ."

Sao tự nhiên cảm giác có gì đó sai sai trong câu nói vừa rồi nhỉ?

"Nói chính xác thì, là cả nhà ta có chuyện muốn hỏi ý kiến con đấy."

Cả nhà Tamaki có chuyện muốn hỏi ý kiến... Sao cơ chứ!?

Chẳng lẽ chỉ có linh cảm xấu là chính xác thôi sao!

"...Cháu cứ có cảm giác mình sắp bị nhờ vả một chuyện cực kỳ phiền phức..."

"Nghe thì có vẻ rắc rối, nhưng là chuyện của Ako đó con."

"Mẹ nói thế thì làm sao cháu từ chối được ạ."

"Ố là la, chuyện của Ako thì dù rắc rối con cũng chịu nghe sao?"

"Cháu ngại cũng phiền rồi, nên thôi, cháu lờ đi vậy."

"Tiếc quá đi mất~"

Ôi, người này đúng là khiến người ta mất hết bình tĩnh mà.

Kiểu tự tin thái quá hệt như Ako vậy, khiến tôi chẳng thể nào yên lòng nổi.

Không biết sau này, Ako khi thật sự kết hôn với tôi rồi, có thành ra thế này không nữa.

"Mẹ ơi, mẹ đừng thân thiết với Rushian quá chứ!"

"Rồi rồi, mẹ xin lỗi mà."

Mẹ Ako vỗ vỗ đầu cô bé rồi nói:

"Thôi được rồi Ako, con đi pha trà mời Hideki đi."

"Ơ, mẹ pha đi chứ!"

"Ủa? Mẹ pha cho con uống đồ của mẹ làm hả?"

"Con tự pha ạ!"

Chà, ngoan thế!

Đúng là đã nhìn Ako từ khi mới lọt lòng có khác.

"Mẹ dùng cô ấy thành thục ghê nhỉ?"

"Nó là con gái mà. Lần tới mẹ sẽ chỉ cho Hideki bí quyết nhé."

Bà ấy vừa cười tươi vừa nói chuyện đó sao?

"Vậy thì, về nội dung cần hỏi ý kiến..."

Chắc là mẹ Ako đã nhắm đúng lúc Ako vắng mặt để bắt đầu nói.

"Mai là đến Tuần lễ Vàng rồi nhỉ?"

"Vâng ạ."

"Trong khoảng thời gian đó, mẹ định đi du lịch một chuyến."

"Ơ, thật ạ?"

Ako nói là cô bé rảnh rỗi mà, hóa ra vẫn có việc à.

Mà du lịch thì làm sao đăng nhập game được chứ. Lại mỗi mình tôi sao...

"Thế nên trong thời gian đó, mẹ muốn nhờ con trông chừng Ako hộ mẹ."

............?

"Xin lỗi ạ, cháu thấy câu chuyện có vẻ không ăn khớp cho lắm."

"Ồ, có gì lạ à con?"

"Ừm, là mẹ sẽ đi du lịch vào Tuần lễ Vàng đúng không ạ?"

"Đúng rồi."

"Thế mà mẹ lại bảo nhờ cháu trông Ako thì cháu không thể đi du lịch cùng mẹ được đâu ạ?"

"À, ra là vậy."

Mẹ Ako vỗ tay bộp một cái:

"Ako sẽ ở nhà trông nhà đấy con."

"Hả?"

"Vợ chồng mẹ sẽ đi du lịch."

Vợ chồng đi du lịch... tức là...

"Mẹ định để Ako ở nhà sao!?"

Không phải là chuyến du lịch gia đình sao!? Thế còn Ako thì sao!?

"Làm biếng quá nên con pha trà lúa mạch đây ạ!"

"Ôi, thế thì có khác gì chỉ đổ ra cốc đâu."

Ako quay lại rồi, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện trà nước!

"Ako! Hình như cậu bị bỏ lại ở nhà khi bố mẹ đi du lịch đúng không!?"

"Vâng, tớ không đi mà."

À, ừ? Cô bé nói một cách bình thản ghê.

"Chẳng lẽ Ako cũng đồng ý chuyện đó sao?"

"Thì là chuyến du lịch của bố mẹ mà? Tớ đi theo thì chỉ thêm vướng chân thôi chứ."

"Đi cùng bố mẹ mà cũng vướng chân được sao?"

"Đúng rồi đó, có vướng chân gì đâu. Ako cũng đi cùng đi chứ?"

Mẹ Ako cũng nói vậy, nhưng Ako lại lắc đầu với vẻ mặt cực kỳ miễn cưỡng:

"Con không đi đâuuu. Người lạ đông nghịt, không chơi net được, lại còn không có Rushian nữa chứ!"

"Cái con bé này đúng là..."

"Haizzz..."

Nói đúng kiểu Ako thì đúng là Ako thật, nhưng mà lại tự nguyện ở nhà trong chuyến du lịch gia đình thì...

Hơn nữa, tôi biết mà, Ako với bố mẹ cô bé vẫn hòa thuận bình thường mà? Đâu phải vì bất hòa mà cô bé đòi ở nhà đâu?

"Thế nên, mẹ mới muốn nhờ con trông chừng Ako trong chuyến du lịch đó."

"Cháu hiểu rồi ạ."

Tôi đã hiểu tình hình, nhưng vẫn còn một thắc mắc.

"Dù sao thì Ako một mình vẫn ổn mà ạ?"

Nếu không tính đến tốc độ làm việc thì Ako đúng là hoàn hảo trong việc nhà, lại không phải kiểu người ghét ở một mình. Chẳng lẽ ở nhà một mình lại có gì đáng lo sao.

Nhưng mẹ Ako lại thở dài thườn thượt.

"Cái đó mới là không được đó con. Con bé này thật sự là vô dụng hết chỗ nói."

"Con đâu có vô dụng đến thế!"

"Vô dụng chứ còn gì nữa?"

Mẹ Ako chọt chọt má cô bé:

"Con bé Ako ấy mà, có người ở cùng thì nó còn làm việc đàng hoàng tử tế, nhưng một khi ở một mình thì nó sẽ thành đứa trẻ hư ngay lập tức."

À, cái đó thì có thể lắm.

"Kiểu như 'đứa hư làm bộ làm tịch' ấy hả?"

"Con thấy con bé cũng chẳng làm bộ làm tịch gì đâu."

"Vậy thì 'đứa hư không làm bộ làm tịch' à?"

Thế thì chỉ là đứa hư thôi rồi. Ako đâu có hư đến mức đó?

"Mà nếu ở một mình thì Ako sẽ thành ra sao ạ?"

"Cụ thể thì là thế này. Cho đến khi vợ chồng mẹ về, nó sẽ không ăn uống đàng hoàng, không tắm rửa, không thay bộ đồ ngủ, giờ giấc ngủ nghỉ cũng loạn xạ hết cả lên, hầu như không ra khỏi phòng mà sống buông thả, đến ngày cuối cùng mới chịu dọn dẹp rồi giả vờ như không có chuyện gì."

"Dễ xảy ra lắm!"

Nếu là Ako "đứa hư không làm bộ làm tịch" thì có khi làm thật!

Cô bé bị nói vậy sẽ sao nhỉ, tôi nhìn Ako thì thấy...

"Có gì sai đâu chứ! Ngày nghỉ mà được nghỉ ngơi là chuyện đương nhiên mà! Con sẽ cứ lười nhác mà sống thôi!"

"Cậu đúng là tội phạm có chủ đích mà!"

Lại còn là cái kiểu "tội phạm có chủ đích" hiếm hoi không bị dùng sai nghĩa nữa chứ!

"Thấy chưa, chính là thế đó!"

Mẹ Ako hai tay bắt chéo tạo thành hình chữ X, biểu thị "Không được!".

"Với lại, mẹ còn có rất nhiều chuyện muốn nhờ Ako làm, nhưng con bé ở một mình thì chắc chắn sẽ không chịu làm đâu."

Mẹ Ako thu tay về, rồi lấy ra một tờ giấy ghi chú.

Trên đó liệt kê đủ thứ việc nhà thông thường như mua sắm, đổ rác, nhổ cỏ.

Chắc là những việc vặt muốn làm trong chuyến đi du lịch.

"............"

Ako nhìn tờ giấy, rồi cũng bắt chéo tay thành hình chữ X.

"Đến đoạn nhổ cỏ là con chịu rồi."

"Tớ hiểu cảm giác của cậu."

Phiền phức mà.

"Nhưng mà, thế thì có làm chủ nhà được không đây?"

"Nếu có Rushian ở cùng thì con sẽ làm ạ."

Là vậy sao.

Nếu cùng tôi đổ mồ hôi nhổ cỏ thì cô bé sẽ làm à.

"Thấy chưa? Con bé ở một mình thì sẽ thành ra sao, con hiểu rồi chứ?"

"Ưm...".

Tôi thử hình dung Ako một mình trải qua Tuần lễ Vàng.

Chưa nói gì đến chuyện ở một mình đã đủ khiến cô ấy thành kẻ ru rú xó nhà rồi, huống chi lại còn có sự kiện quái vật tấn công nữa chứ.

Tôi gần như có thể mường tượng rõ mồn một cảnh tượng Ako sẽ cứ thế dán mắt vào màn hình trong phòng, đầu tóc bù xù, mắt thâm quầng, chẳng thèm ăn uống tử tế, cũng không tắm rửa hay ngủ nghê đàng hoàng.

Ừm, thôi vậy, đành chịu thôi.

“Cháu hiểu rồi ạ, cứ giao chuyện của con gái bác cho cháu.”

“Bác biết ngay là cháu sẽ nói thế mà.”

Thật lòng mà nói, tôi chẳng muốn thấy Ako ra nông nỗi đó chút nào.

“Thật sao, Rushian!”

“Thì đành chịu thôi chứ sao!”

Mà thôi, cũng chẳng tốn công sức gì mấy. Chỉ cần mỗi ngày ghé qua thăm nom một chút thì nhà cửa cũng không đến nỗi tan hoang, cô ấy cũng không thể ăn mặc luộm thuộm đến mức không dám cho ai thấy. Nếu được, ăn cùng nhau một bữa cũng có dinh dưỡng, rồi cùng nhau làm mấy việc vặt vãnh luôn thể. Tôi cũng muốn gặp Ako mà, nên cũng chẳng có vấn đề gì đáng kể.

“Vậy thì trong mấy ngày nghỉ lễ này—”

Tôi định nói là sẽ thỉnh thoảng ghé chơi, thì mẹ của Ako xen vào:

“Cháu sẽ ở lại nhà bác luôn nhé!”

“Hả?”

Bác vừa nói gì cơ ạ?

“Cuối cùng thì cuộc sống hôn nhân của hai vợ chồng mình cũng bắt đầu rồi!”

“Bác nói cái gì vậy hả?!”

“Tốt quá rồi, cảm ơn Hideki nhé.”

Không không không! Cảm ơn cái gì cơ chứ!

“Cháu không ở lại nhà đâu ạ! Cháu sẽ đến thăm mỗi ngày là được rồi chứ ạ?!”

“Thế thì Ako sẽ không ngủ tử tế đâu.”

“Đúng vậy!”

Không phải chứ.

“Con bé cũng không ăn bữa tối đâu.”

“Không ăn đâu ạ!”

Không phải chứ không phải chứ.

“Với lại, buổi tối bác còn có chuyện muốn nhờ nữa.”

“Một mình con sẽ không làm đâu ạ!”

Không phải chứ không phải chứ không phải chứ.

“Thế thì ở lại cũng không ổn đâu chứ?!”

“Cháu đã nói cứ giao con gái bác cho cháu rồi mà, là nói dối sao?”

“Cháu có nói vậy nhưng mà—”

“Này, rõ ràng thế này cơ mà.”

Mẹ của Ako bấm điện thoại, và một đoạn ghi âm vang lên.

“Cứ giao chuyện của con gái bác cho cháu.”

“Bác ghi âm từ lúc nào vậy?!”

Người này còn xảo quyệt hơn cả Ako nữa!

“Mẹ ơi, lát nữa cho con cái đó nha.”

“Được thôi, mẹ sẽ chuyển sang máy tính cho con.”

“Dừng lại ngay!”

Nếu cái đó mà lọt vào tay Ako thì toi đời!

“Vậy thì nếu cháu không muốn như vậy cũng được, nhưng chuyện của Ako thì nhờ cháu nhé.”

“...À ừm, chờ cháu một chút, cháu cần bình tĩnh lại đã.”

Bình tĩnh nào, thật ngầu nào, Nishimura, phải thật ngầu!

Tôi hít sâu thở đều để trấn tĩnh bản thân.

“Thế này nhé. Thật sự mà nói, bình tĩnh mà nghĩ thì chuyện ở lại không tốt chút nào đúng không ạ?”

“Ồ, tại sao lại không tốt?”

“Cháu và Ako hoàn toàn đang có một mối quan hệ trong sáng. Chính vì thế mà cháu mới có thể đường hoàng đối mặt với bác và cả bố của Ako nữa. Vậy mà, việc nam nữ vị thành niên lại ở cùng một nhà—”

embed0009-HD.jpg

“À, bao cao su thì bác đã đưa cho Ako đầy đủ rồi, nhớ phải dùng cẩn thận đấy.”

“Con đã nhận được ba tá rồi ạ.”

“Bác thật sự là mẹ ruột sao?!”

“Trông kiểu gì cũng là mẹ của con còn gì.”

“Đúng vậy chứuuuuuuuuuuuuuuuu!”

Nếu bảo đây là mẹ của Ako thì đúng chuẩn rồi! Mới bình tĩnh được có năm giây đã lại loạn xạ cả lên, chết tiệt!

“Này nhé, là một người mẹ, khi nghĩ đến sự an toàn của con gái mình, thì những thứ cần đưa vẫn phải đưa chứ.”

“Chuyện đó không cần nói tiếp đâu ạ!”

Chẳng có cơ hội dùng đến đâu!

Ế, ừm, còn phản bác nào khác không nhỉ?!

“Đúng rồi, cháu ở lại thế này, bố của Ako có đồng ý không ạ? Bác trai chắc chắn sẽ không cho phép đâu.”

“Bố con nói là đừng để làm phiền đến Hideki-kun.”

“Hiện tại cháu đang rất bị làm phiền đây này!”

“Trông cháu có vẻ vui mà?”

“Rushian là đồ ngoài lạnh trong nóng đó mà.”

“Hai mẹ con này đến bao giờ mới hết đâyyyyyyyyyyyyyyyy!”

Một mình Ako thôi đã năm ăn năm thua rồi, giờ lại còn có thêm người giống Ako phiên bản mạnh mẽ nữa thì tôi làm sao mà thắng nổi?!

Đợi đã, chưa được, phải nghĩ thêm nữa, Nishimura!

Thôi kệ đi! Tôi có thể thẳng thừng nói là không đến nữa rồi về luôn, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể bỏ mặc Ako được, nên chỉ còn cách đến thăm nom thôi. Mà một khi bố mẹ của Ako đã đồng ý, thì Ako chắc chắn sẽ dốc toàn lực kéo tôi lại. Thành thật mà nói, việc mỗi ngày phải giằng co với Ako đang bám riết lấy mình rồi về nhà thì quá sức chịu đựng...

“…………”

“Đang băn khoăn ghê ha.”

“Đây là cờ hiệu cho thấy anh ấy sẽ đồng ý rồi.”

“Ồ, vậy sao?”

Ôi trời, hai mẹ con này phiền phức thật!

“Được rồi, cháu hiểu rồi! Cháu sẽ ở lại, ở lại thì được chứ gì!”

“Cháu hiểu ra rồi ha.”

Mẹ của Ako vui vẻ nghiêng người về phía tôi.

Tôi liền dang rộng hai tay, chắn trước mặt bà.

“Thế nhưng!”

Tôi nhìn Ako và mẹ của cô ấy luân phiên, rồi nói:

“Cháu tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì không trong sáng, xin hãy tin tưởng cháu! Nếu được như vậy thì cháu sẽ ở cùng để đảm bảo Ako không sống buông thả!”

“Sao lại không được chứ?!”

“Sao lại không được là sao?!”

Nghĩ xem giới tính đi, ngược lại rồi, ngược lại rồi!

*********

“Vậy thì, lát nữa cháu sẽ quay lại…”

“Nhờ cháu nhé.”

“Con sẽ nấu bữa tối và đợi anh!”

Được hai mẹ con nhà Tamaki tươi cười tiễn ra cửa, tôi rời khỏi nhà họ.

Mẹ của Ako nói là sẽ lập tức lên đường để đến thẳng nơi công tác của bố Ako và hội ngộ với ông. Ra là vậy, nên bác ấy mới muốn bàn bạc ngay lập tức. Cái vẻ mặt muốn đến gặp chồng mình dù chỉ sớm hơn một giây của bác ấy, đúng là mẹ của Ako mà.

Chắc bố của Ako cũng khổ sở lắm đây.

Có lẽ vì thế mà bác ấy mới đối xử dịu dàng với tôi…

“Thế mà lại từ hôm nay luôn à…”

Tôi cũng muốn xin dời sang ngày mai, nhưng nếu không đi thì có khi Ako sẽ bỏ qua cả bữa tối, tắm rửa lẫn ngủ nghỉ mất.

Với tâm trạng hơi mệt mỏi, tôi lên tàu điện và trở về nhà.

Chắc vẫn chưa phải lúc bố mẹ tôi về.

“Em về rồi đây!”

“Anh đây!”

Nhưng Mizuki thì có ở nhà. Tôi nhẹ nhàng giơ tay chào cô em gái vừa vặn bước ra từ phòng khách.

Ngay khoảnh khắc Mizuki nhìn thấy mặt tôi, con bé đã hỏi:

“Anh trai, anh không mệt à?”

“À không, ừm…”

Mày hiểu anh thật đấy.

“Từ hôm nay là nghỉ lễ rồi, phải thong thả mới được đó!”

Tôi cảm thấy được an ủi đôi chút khi nhìn khuôn mặt thảnh thơi của cô em gái. Gia đình là như thế này đây. Ừ ừ.

“Này anh trai. Kì nghỉ lễ Vàng anh sẽ không đi đâu đúng không? Chúng ta đi chơi một ngày đi?”

“Ể?”

Con bé nói điều đó với gương mặt vẫn thảnh thơi như cũ.

Thật sự xin lỗi Mizuki, người hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối, nhưng mà, xin lỗi nhé, anh trai bận lắm.

“Xin lỗi, anh có trại huấn luyện của câu lạc bộ…”

“Êeee!”

Ôi, cảm giác tội lỗi quá đi mất!

Với em gái, hay đúng hơn là chính vì đối tượng là em gái, mà việc nói dối thật khó khăn.

“Em không nghe nói gì cả?”

“Anh cũng không nghe nói.”

Cái này là sự thật.

“Anh sẽ không về cho đến ngày cuối cùng của kì nghỉ lễ Vàng, em nói với mẹ hộ anh nhé.”

“Ừm…”

Mizuki cứ thế nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

“Là trại huấn luyện thật sao?”

“Nghỉ dài ngày thì lúc nào cũng có mà?”

“Thì đúng là vậy nhưng mà…”

Nguy rồi, con bé đang có vẻ mặt “nghi ngờ lắm” rồi!

“Thôi, thôi thì anh đi thu dọn đồ đạc đây!”

“À… ừm…”

Trốn thôi, trốn thôi.

Tôi nhanh chóng quay về phòng.

Mà, mình cần những gì nhỉ?

Ở lại những bốn đêm cơ mà. Lâu nhất từ trước đến nay đấy.

Phải mang bao nhiêu quần áo đây?

Đùng! Điện thoại tôi rung lên.

[Ako]

Em sẽ giặt đồ nên anh chỉ cần mang ít quần áo thôi là được

[Nishimura]

Em là thần giao cách cảm à?

[Ako]

Là vợ anh mà

[Nishimura]

À, vợ mình à

Không phải vợ đâu!

Vậy thì chỉ mang những thứ tối thiểu nhất… Đang lục lọi tủ quần áo thì điện thoại lại reo.

[Aprikotto]

Chúng ta sẽ họp một chút về sự kiện. Không cần bận tâm lắm đâu nên nếu vào được thì cứ vào nhé

[Nishimura]

OK

Trong lúc chuẩn bị thì cứ bật máy tính lên đã.

À, nếu ở lâu thế thì mình mang chuột với bàn phím của riêng mình đi luôn nhỉ.

Vừa bổ sung vào danh sách đồ cần gói ghém trong đầu, tôi vừa bật máy tính. Như mọi khi, vừa đăng nhập vào LA thì:

◆Shuvain:

Lâu la quá đi!

◆Sette:

Hehe!

◆Ako:

Mừng anh về!

Ố, mọi người có đủ mặt rồi.

◆Rushian:

Tớ hơi bận, xin phép đọc lướt thôi nhé.

◆Shuvain:

À, vậy hả? Tiếc quá nhỉ.

Cô nàng này đúng là vẫn cái kiểu tsundere ấy, nhưng một khi thấy có lỗi là lập tức xin lỗi rành mạch ngay.

◆Aprikotto:

Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi. Đầu tiên là về nội dung sự kiện mà chúng ta đang nắm được.

Thôi, cứ lôi cái vali du lịch ra rồi nhét mấy thứ cần thiết vào đã. Liếc mắt lên màn hình, tôi thấy Master đang nói chuyện trong phòng khách nhà Nishimura (là nhà trong game ấy).

◆Aprikotto:

Theo kết quả điều tra của các nhóm phân tích, hệ thống phòng thủ nhà người chơi đã phần nào được làm rõ.

◆Aprikotto:

Sự kiện lần này là quái vật tấn công nhà người chơi, nhưng thời điểm tấn công có hai loại: cố định và ngẫu nhiên.

◆Shuvain:

Ưm, ý là sao?

◆Aprikotto:

Ngoài những đợt quái vật lớn xuất hiện cố định vào 12 giờ trưa và 9 giờ tối, có vẻ như sẽ có những đợt quái vật nhỏ hơn xuất hiện ngẫu nhiên và tấn công.

◆Sette:

Vậy là mình phải bảo vệ nhà liên tục hả?

◆Ako:

Giống bảo vệ gia đình tại gia ấy nhỉ?

◆Shuvain:

Đúng là bảo vệ gia đình tại gia chính hiệu luôn!

Hừm, vậy là có hai loại tấn công: tấn công nhỏ lẻ ngẫu nhiên và tấn công lớn cố định. Khó nhằn đây, không biết có qua nổi không nữa.

◆Aprikotto:

Và đây là lúc cần đến các trang bị bổ sung. Có lẽ chúng ta sẽ phải đặt bẫy, tháp phòng thủ, hoặc lính canh để bảo vệ nhà khỏi những đợt quái vật nhỏ xuất hiện ngẫu nhiên.

◆Shuvain:

Ra là vậy.

◆Aprikotto:

Và để chế tạo chúng thì cần nguyên liệu và tiền bạc.

À, ra là biện pháp chống lạm phát. Nếu quái vật cứ rơi tiền vô hạn thì hệ thống cần có cách thu hồi để tránh lạm phát mất kiểm soát, nên thế cũng đành chịu thôi.

◆Aprikotto:

Tuy nhiên, sự kiện này ban đầu có lẽ được thiết kế để người chơi hợp tác với các nhà hàng xóm để vượt qua. Nếu là tấn công diện rộng, nó sẽ cuốn theo cả quái vật đang tấn công nhà khác. Quái vật bị tấn công không rơi vật phẩm hay kinh nghiệm, nên việc hợp tác là điều tự nhiên.

Nếu có dư dả, mình còn có thể tham gia phòng thủ nhà hàng xóm, và nếu là sóng ngẫu nhiên thì có thể bảo vệ hộ họ. Ít giao lưu với hàng xóm trong game nên đây cũng là một cách để khuyến khích điều đó à.

◆Rushian:

Nhưng mà nhà chúng ta thì...

◆Ako:

Làm gì có hàng xóm nào đâu ạ?

Căn nhà này được xây ở một vùng siêu hẻo lánh, gần đó chẳng có lấy một căn nhà nào cả.

Tức là...

◆Shuvain:

Chỉ có tự mình bảo vệ thôi chứ sao!

◆Rushian:

Thật là hết nói nổi!

◆Sette:

Rushian-kun, anh không bận sao?

◆Rushian:

Ối, suýt quên!

Mải buôn chuyện quá. Phải chuẩn bị đồ đạc thôi.

◆Aprikotto:

Vì vậy, những công trình bẫy trở nên cực kỳ quan trọng đối với chúng ta. Về các loại bẫy này thì...

Vừa nói, Aprikotto vừa thao tác gì đó, một đám mây bỗng xuất hiện trên không trung, kèm theo tiếng "phộp". Đó là một đám mây quen thuộc, bay lơ lửng nhưng vẫn tỏa ra những tia sét lách tách xung quanh.

◆Aprikotto:

Đây là Electric Cloud mà tôi có thể chế tạo. Nó là một thiết bị phòng thủ tự động phóng sét vào kẻ địch xung quanh.

◆Shuvain:

Muốn dùng nó để đi săn quá đi!

◆Aprikotto:

Tiếc là chỉ có thể đặt trong nhà thôi. Nếu mang theo được thì tiện lợi lắm.

◆Ako:

Cái đồ họa này, chẳng phải là Dark Cloud đổi màu sao?

◆Shuvain:

Sự kiện như thế này làm gì có tiền mà dùng đồ họa mới tinh đâu.

◆Ako:

Đúng là vậy nhỉ.

Thôi, thay đồ thế này là được rồi. Hình như còn chút bài tập về nhà nữa, phải cho vào túi để làm cùng Ako mới được.

◆Aprikotto:

Đám mây này, hẳn là không hiển thị trên màn hình chế tạo của mọi người đâu.

◆Sette:

Ừm, đúng là không có ạ.

◆Ako:

Không có.

◆Aprikotto:

Phải rồi. Đương nhiên là vậy, việc sản xuất các công trình phòng thủ này không cần kỹ năng sản xuất, mà cần kỹ năng của từng nghề. Điều kiện là Lightning Spear.

◆Shuvain:

Kỹ năng nghề á?

Tức là không dùng kỹ năng sản xuất để chế tạo ư?

◆Aprikotto:

Đúng vậy.

◆Ako:

Em vẫn chưa hiểu lắm.

◆Sette:

À, em hiểu rồi!

Một bóng đèn "piko" sáng trên đầu Sette-san.

◆Sette:

Em có thể tạo ra thứ gọi là Wolf Guardian, đó là vì Mutan có thể triệu hồi được phải không?

◆Aprikotto:

Chính xác!

◆Ako:

Vậy còn Suối Chữa Lành mà em có thể tạo ra là do...

◆Aprikotto:

Chắc là điều kiện liên quan đến Heal rồi.

Vậy mình có thể tạo ra cái gì nhỉ? Tôi vừa đứng vừa thao tác chuột để kiểm tra.

◆Rushian:

Ồ, Barricade thì biết rồi, nhưng mình còn tạo được Ice Wind, Bottomless Swamp nữa.

◆Ako:

Rushian có thể tạo ra các loại bẫy phòng thủ nhỉ.

◆Rushian:

Tại mình là Tank mà.

◆Shuvain:

Thế không phải là cậu bảo bận nên chỉ đọc lướt thôi sao?

◆Rushian:

À đúng rồi, đúng rồi!

Phải chuẩn bị đồ thôi.

À, khăn tắm có cần không nhỉ? Có nhà còn có khăn riêng của mỗi người nữa chứ? Nhà mình thì cả nhà cứ dùng chung lung tung thôi. Chắc trường hợp đó thì dùng chung của Ako cũng được nhỉ?

À đúng rồi, không được quên sạc điện thoại.

Còn gì nữa không... Thôi, dù sao thì mình cũng hay đến nhà Ako rồi, chẳng nghĩ ra cái gì mà tuyệt đối không có thì sẽ gặp rắc rối cả.

◆Aprikotto:

May mắn thay, nghề của chúng ta khác nhau. Các loại bẫy, tháp, và lính canh có thể chế tạo cũng khác nhau. Nếu tận dụng tốt các công trình phòng thủ, dù ít thành viên cũng có thể phòng thủ được.

◆Shuvain:

Nhưng mà bọn em mai có nhiều việc lắm mà? Có đủ thời gian chuẩn bị không?

◆Aprikotto:

Trong những nhiệm vụ như thế này, giai đoạn đầu thường có độ khó thấp, và giai đoạn sau độ khó cao hơn. Sẽ ổn thôi nếu chúng ta chế tạo và đặt xong các bẫy và tháp phòng thủ trước khi độ khó tăng lên.

◆Ako:

Mong mọi người giúp đỡ ạ!

◆Sette:

Vậy thì mỗi người hãy kiểm tra lịch trình trống của mình và lên kế hoạch thật cẩn thận nha!

Xong, chắc thế là đủ rồi. Sẽ không về nhà trong một thời gian nên phải tắt máy tính cẩn thận.

◆Rushian:

Xin lỗi, đang nói chuyện dở nhưng tớ phải off đây.

◆Shuvain:

Okela.

◆Aprikotto:

Mọi chuyện chi tiết hơn về Rushian chúng ta sẽ bàn sau nhé.

◆Ako:

Hẹn gặp lại sau nha!

Đúng là hẹn gặp lại sau thật! Giờ tôi sẽ sang chỗ cô ấy đây!

◆Rushian:

Tạm biệt nha!

Gửi tin nhắn rồi thoát game. Tắt nguồn máy tính, cẩn thận nhét chuột và bàn phím vào túi xách.

Được rồi, xong xuôi! Hơi run một chút nhưng, đi thôi!

Đúng khoảnh khắc tôi mở cửa định bước ra ngoài thì:

"Oa!"

"Ồ?"

Cứ tưởng là cái gì, hóa ra là Mizuki đang đứng trước cửa phòng.

"Sao thế? Có chuyện gì à?"

"Ể... ừm, em đang không biết bữa tối phải làm sao..."

"À, phải rồi, phải rồi."

Đúng là vậy, còn vấn đề bữa tối nữa. Nhà tôi bố mẹ thường về muộn, nên hồi Mizuki còn bé thì tôi, giờ thì Mizuki thường xuyên nấu bữa tối. Đặc biệt là trước những ngày nghỉ như thế này, chúng tôi thường tự nấu.

Nhưng hôm nay Ako đã bảo sẽ nấu rồi, nên tôi không ăn được.

"Xin lỗi, anh phải đi ngay đây. Hay là em đã nấu cơm rồi à?"

「Ơ không, em không sao đâu。」

Mizuki vội vàng lắc đầu, nói:

「Ban nãy em định nhờ mẹ mua gì đó về, nhưng nếu anh đói bụng thì em sẽ nấu gì đó cho anh ăn.」

「À không, anh thì không lo gì đâu... Nhưng nếu em đã chuẩn bị rồi thì...」

「Em có chuẩn bị gì đâu mà lo.」

「…………Vậy à?」

Hmm, cái này thì cái "máy dò dối trá" của ông anh trai lại kêu ầm lên rồi.

Kiểu không phải là đã nấu rồi nhưng ngại nên giấu đâu.

Chắc là ban đầu em ấy nghĩ cứ nhờ mẹ mua cơm hộp về là được rồi.

Nhưng nghe tin anh không về nhà dịp Tuần lễ Vàng này, nên em ấy mới hỏi xem anh muốn ăn gì để tối nay hai anh em cùng ăn bữa cơm... Có lẽ là vậy rồi.

「Anh xin lỗi nhé, thật đấy.」

「Em có làm gì đâu mà anh xin lỗi? Làm em khó xử quá.」

「Thì đúng là vậy nhưng...」

Ư ư, đúng là em gái mình, mình nghĩ gì cũng đoán được hết, nên lại càng thấy tội lỗi hơn.

Về rồi mình chơi với Mizuki nhé.

「...Mà anh ơi, giờ này anh mới đi à?」

「Ế?」

Mizuki nói bằng vẻ mặt nghi ngờ.

「Không phải thường thì sáng mai mới tập trung sao?」

「À cái đó thì...」

Tiêu rồi, đúng vậy, việc có thể biết được lời nói dối mà không cần lí do là giống nhau ở cả anh em mà!

「À thì, cũng có lúc tối mới bắt đầu ấy mà.」

「Thật á?」

Con bé cứ nhìn chằm chằm.

Cái cách nói này, đại khái là khi nó biết mình đang nói dối rồi!

「Thôi anh đi đây! Anh đi nhé!」

「Ừm, anh đi nha~」

Nó tiễn mình với vẻ mặt khó tả.

Nguy hiểm thật nguy hiểm. Chắc là nó đã nhận ra mình nói dối rồi, nhưng cụ thể là chuyện gì thì nó không biết đâu.

Mizuki chủ yếu liên lạc với Ako nên cứ nói với Ako để che đậy vậy.

Nếu có ai khác hỏi lại thì... đến lúc đó tính sau!

Dù sao thì chỉ là đến nhà Ako để cắm trại, cũng có gì sai đâu, ừ.

***

Nhà Ako ở khoảng cách mà mình có thể đi xe đạp đến được, nhưng mà đi xe đạp đến chỗ cắm trại thì kì cục lắm, nên đành phải đi tàu điện vậy. Mình vác hành lý nặng trĩu hướng về phía ga.

À đúng rồi, nhắn cho Ako một tiếng đã. Giờ mình đi đây.

[Nishimura]

Giờ tôi đi đây

[Ako]

Anh phải nói "Giờ tôi về" chứ!

[Nishimura]

Tôi sắp làm phiền cô rồi đây

[Ako]

Khách sáo quá đi thôi!

[Ako]

Trong thời gian nghỉ lễ, nói "Tôi về rồi" thì có sao đâu chứ!

[Nishimura]

Vậy thì đến nơi tôi sẽ nói vậy

Bó tay với cô nàng này luôn.

[Nishimura]

À, tiện thể thì coi như là cắm trại nhé, cảm ơn trước

[Ako]

Vâng ạ

Vừa đi bộ lạch bạch vừa nghịch điện thoại.

Những lúc như thế này mà có thể nhắn tin qua lại thì thật tuyệt.

[Ako]

À, Rushian, tối nay tôi có chuyện muốn nhờ anh một chút

[Nishimura]

Chuyện gì vậy?

[Ako]

Có một chuyến chuyển phát nhanh hẹn giao tối nay, anh có thể nhận hộ tôi được không?

[Nishimura]

Tự nhận đi chứ!

[Ako]

Có người lạ đến nhà một mình tôi thấy sợ lắm

Anh shipper không đáng sợ đâu!

[Nishimura]

Mà nói thật là cô cứ nói "Không được đâu", "Không được đâu" nhưng cuối cùng vẫn nhận như bình thường mà

[Ako]

Đâu có đâu

[Nishimura]

Thế à? Có phải nhiều lúc cô cứ nói "Không được", "Không thể" nhưng thực ra lại ổn không?

[Ako]

Ví dụ như chuyện gì ạ?

[Nishimura]

À thì...

Vừa bắt đầu nói vừa nghĩ, cứ nói "Không thể đâu! Không thể đâu!" nhưng thực ra lại ổn mà, có phải không,

[Nishimura]

Kiểu như vậy ấy, trong game online, nhiều khi người ta cứ nói "Không thể", "Không đến được" nhưng thực ra lại đến được ấy mà, đúng không?

[Ako]

Đúng là thường xuyên xảy ra thật

[Nishimura]

Đúng không?

Đúng mà, quả nhiên là vậy. Vui vì cô hiểu.

[Nishimura]

Vậy thì, Ako cũng vậy, cứ nói "Không được đâu, không được đâu" nhưng đó chỉ là phòng thủ thôi, thực ra là có thể làm được

[Ako]

Không được đâu mà

[Nishimura]

Không được sao...

Tưởng là đã hiểu rồi, vậy mà lại phủ nhận thẳng thừng đến thế.

Trong lúc tôi đang gõ chữ thì tàu đã đến ga.

Tôi thao tác trên màn hình điện thoại,

[Nishimura]

Tôi đến ga rồi~

[Ako]

Vậy thì tôi bắt đầu nấu bữa tối đây~

[Nishimura]

Nhờ cô nhé

[Ako]

Tôi sẽ nhờ anh

[Ako]

Tiện thể thì với nguyên liệu có sẵn, tôi có thể làm cà ri, cơm bò hầm Hayashi hoặc món hầm, anh thích món nào?

[Nishimura]

Cà ri truyền thống?

[Ako]

Hôm nay tôi muốn ăn món hầm nên tôi sẽ làm món hầm

[Nishimura]

Cũng được thôi, nhưng tại sao lại phải hỏi làm gì chứ!

[Ako]

E he he~, tôi chờ anh nhé~

Trời đất, con bé đó vẫn tự do tự tại như mọi khi.

Ra khỏi ga, tôi đi trên con đường về nhà chưa quen lắm, xuyên qua khu dân cư và cuối cùng cũng đến được một ngôi nhà.

Cầm chiếc chìa khóa mới toanh chưa quen tay, tôi lạch cạch mở khóa.

Mở cửa chính, tôi nghe thấy tiếng dép loẹt quẹt.

「Anh về sớm thế~」

Ako đang đeo tạp dề từ phòng khách đi ra.

Ako nhìn tôi, nở nụ cười hạnh phúc rạng rỡ và nói:

「Anh về rồi đấy à, chồng yêu.」

「...Anh về rồi đây.」

À, chuyện lại quay về điểm xuất phát rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận