Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12

Chương 2: Ba chấm ba chấm, tôi về rồi.

0 Bình luận - Độ dài: 22,398 từ - Cập nhật:

embed0010-HD.jpg

“Mời anh, mời anh cứ thong thả nghỉ ngơi nhé!”

“Có mệt mỏi gì đâu chứ.”

Tôi được Ako, người đang mặc tạp dề bên ngoài bộ đồng phục, dẫn vào phòng khách.

Thật sự là cả bố lẫn mẹ cậu ấy đều không có ở nhà, tôi ở đây có ổn không nhỉ? Thật sự là sẽ ở lại qua đêm sao?

“Rushian!”

Ako với nụ cười tươi rói quay người lại,

“Anh muốn ăn cơm trước, tắm trước, hay là…”

Ako ngập ngừng, nắm chặt gấu tạp dề, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ ngượng nghịu nói:

“Em?”

“…………Anh có chuyện muốn hỏi chút.”

Cô nàng vừa đưa ra ba lựa chọn gì đó ấy nhỉ.

“Cậu vừa bắt đầu nấu lúc nãy mà, cơm đã xong chưa?”

“Chưa ạ.”

“Thế còn tắm rửa?”

“Chưa có nước.”

“…………”

“Riêng em thì sẵn sàng rồi nhé!”

“Thế thì cứ chuẩn bị đồ ăn cho anh đi.”

“Vâng ạ!”

Quả nhiên là Ako chỉ đùa thôi, cậu ấy ngoan ngoãn quay lại bếp.

Ngay lập tức, tôi nghe thấy tiếng xèo xèo xào nấu, rõ ràng là đang làm dở món gì đó.

Thiệt tình, cái trò “em” gì chứ!

Nhưng Ako đã cố gắng như vậy rồi, mình đứng nhìn cũng kỳ, hay là dọn dẹp nhà tắm vậy.

“Thế thì để anh dọn dẹp nhà tắm nhé.”

“Vâng ạ, dụng cụ ở trong nhà tắm, anh giúp em nhé!”

Tôi rời phòng khách, đi về phía nhà tắm.

Mà nói đi cũng phải nói lại, sao mình lại biết rõ vị trí nhà tắm nhà người khác thế nhỉ? Dù chưa vào bao giờ.

Thôi, bắt tay vào làm thôi. Chắc là rộng hơn nhà mình một chút nhỉ? Tôi bắt đầu dọn dẹp nhà tắm.

Mà nói là dọn dẹp chứ, từ đầu đã sạch bong rồi, chẳng có gì để làm mấy, xem ra mẹ của Ako đã rất chăm chỉ nội trợ.

Hay là Ako tự làm cũng nên.

“Xong rồi!”

Khi tôi quay lại, một mùi hương quen thuộc đang lan tỏa khắp phòng khách. Ôi, thơm thật!

“Được rồi đây ạ!”

Đúng lúc Ako đang bày cà ri ra bàn.

“Ra là hôm nay ăn cà ri… khoan đã?”

Không không không!

“Cậu vừa nói là sẽ nấu món hầm mà!”

“Em thấy ăn cà ri cũng được nên đổi ý ạ.”

“Thế thì cứ nói là sẽ nấu cà ri đi chứ! Sao lại phải đánh lừa anh một chút vậy hả!?”

Đang trên đường đến đây, tôi đã nghĩ bụng là sẽ được ăn món hầm rồi!

Cảm giác thèm cà ri và cảm giác thèm món hầm là khác nhau mà!

“Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà.”

“Đúng là anh cũng bất ngờ thật!”

“Thành công rực rỡ!”

Để làm tôi giật mình thì cậu được lợi lộc gì chứ!

“Cậu dễ dàng đổi món vậy à?”

“Tổ đội bốn thành viên gồm thịt, hành tây, khoai tây, cà rốt là một tổ đội đa năng có thể làm cả cà ri, món hầm, cơm sốt thịt băm hay thịt hầm khoai tây đấy ạ.”

“Thay vì là một tay toàn diện thì chắc không thắng được những loại chuyên biệt nhỉ.”

“Chứ làm sao biến thành cà ri kiểu keema được ạ.”

Hai người bọn tôi nói chuyện mà hiểu ý nhau thế này, cuộc đối thoại này có ổn không đây?

“Thôi, mình ăn thôi.”

“Ừ, đúng rồi, mời cả nhà.”

“Mời cả nhà ạ!”

Tôi cắn một miếng cà ri nóng hổi, nhai ngấu nghiến.

“Ồ, ngon quá!”

“Thật không ạ?”

Đúng là xứng đáng với danh hiệu “cô vợ” mà, ngon một cách hoàn hảo.

“Ừ, như vầy thì STR chắc tăng vù vù.”

“Là STR gì ạ?”

“Thì là cà ri mà.”

Cứ nghĩ Ako sẽ làm món ngọt để dụ dỗ, ai dè lại cay đậm đà.

Vị cay này như giúp tăng thêm sức mạnh vậy.

“Ngon, ngon thật đấy.”

“Ngon như thế nào ạ?”

“Ồ, cậu hỏi kỹ ghê nha.”

“Thỉnh thoảng em cũng muốn hỏi thử xem sao.”

Cậu cứ nhìn tôi với vẻ háo hức như vậy, tôi cũng chẳng nghĩ ra câu trả lời thú vị nào đâu?

Để xem nào, ngon như thế nào ấy nhỉ.

“Chắc Mizuki cũng kể cho cậu nghe rồi, anh cũng không phải là không biết nấu ăn đâu.”

“Vâng, mỗi lần nghe nói anh trai nấu cơm cho em lại thấy ghen tị không chịu được.”

“Ư, ừm, trong kỳ nghỉ này anh sẽ nấu cho em.”

Thôi bỏ qua chuyện đó đã.

“Cho nên, ngay cả anh cũng có thể nấu cà ri. Nhưng mà anh ấy, là kiểu đàn ông nấu ăn qua loa đại khái thôi, làm qua loa lắm.”

Miễn sao kết quả là cà ri là được, kiểu như nướng thịt, cho rau củ vào, rồi đổ cái ào!

“So với thế, thì món này ấy, cực kỳ tinh tế và được làm rất cẩn thận, vị ngon cũng khác hẳn. Anh biết là cậu đã cố gắng nấu vì anh mà.”

Hoàn toàn khác với kiểu nấu chỉ cần cuối cùng có vị cà ri là được.

“Vì thế mà ngon, và anh cũng rất vui. Cảm ơn cậu nhé.”

“…………”

Ako im lặng.

“Nói gì đi chứ, anh vừa cố gắng nhận xét đấy.”

Tôi liếc nhìn khuôn mặt cô ấy,

“~~~~”

Mặt, đỏ lựng!

“Hỏi xong rồi lại ngại là sao!”

“Tại vì, tại vì em không nghĩ anh sẽ trả lời tử tế như vậy chứ!”

“Sao lại thế, ngon thì đương nhiên anh phải trả lời tử tế rồi.”

“...E he he~”

Chắc là đã bình tĩnh lại một chút, Ako nhìn chằm chằm vào tôi đang ăn cà ri.

“Ngại lắm, đừng nhìn anh với ánh mắt âu yếm thế chứ.”

“Anh đang ăn mà~”

“Thường ngày anh vẫn nhận cơm hộp mà.”

“Bữa tối vừa nấu xong, đương nhiên là khác rồi, đúng không ạ?”

Tôi là người được ăn món ngon, vậy mà Ako lại có vẻ mặt hạnh phúc hơn. Vui đến thế sao, khi được cho tôi ăn?

“Hôm nay cũng ngon, cơm hộp thường ngày cũng ngon, cảm ơn cậu nhé.”

“Với một người vợ thì đó là điều đương nhiên mà!”

“Đừng nói những câu khiến anh không tiện phủ nhận như thế được không?”

Lúc này mà nói "Bọn mình đâu phải vợ chồng" thì sẽ cảm thấy có lỗi lắm.

Hơi ngượng ngùng, nhưng với tâm trạng bình yên, hai chúng tôi đưa từng miếng cà ri lên miệng.

Tôi cảm thấy như có một không khí của một đôi vợ chồng thực sự đang bao trùm.

“À, đúng rồi! Vâng, mình làm ‘a~n’ đi!”

“…………”

Cô nàng này lại bắt đầu nói gì đó rồi.

“...Phá hỏng hết cả rồi.”

“Ế!?”

“Đang yên đang lành có không khí tốt đẹp thế mà!”

“Chính vì vậy nên mới phải làm chứ ạ!”

Ako thẳng thắn đưa thìa ra và nói.

“Bây giờ chính là lúc mình làm điều gì đó như vợ chồng!”

“Anh nghĩ không cần phải dựa vào những hành động bề ngoài như thế đâu.”

“Vâng! Vâng ạ!”

“Được rồi, được rồi.”

Cậu ấy đã nấu cho mình, lại không có ai nhìn thấy.

Tuy ngại nhưng tôi vẫn rướn người tới.

“A~n!”

“A~n…”

Tôi há miệng ngậm lấy miếng cà ri bốc khói.

“Ưm, ngon… thật đấy?”

“Sao thế ạ?”

“Không….”

Tuy ngon thật, nhưng có vẻ vị hơi khác so với phần của tôi. Hơi ngọt hơn hay dịu hơn thì phải.

Ako đã làm phần cà ri của mình ngọt hơn một chút sao?

“Ako không giỏi ăn cay à?”

“Đâu có đâu ạ.”

“Hả?”

Vậy thì tại sao lại có sự khác biệt nhỏ này nhỉ?

Hmm, có yếu tố nào khiến hương vị thay đổi không ta…?

“...?”

Nhìn tôi đang suy nghĩ, Ako dùng thìa múc cà ri, định đưa vào miệng.

“À!”

Đúng rồi. Thì ra là vậy.

Nếu là đũa hay dùng tay đút cho thì còn được, chứ thìa thì là thứ cho thẳng vào miệng mà—.

“…………”

“Sao anh lại cúi mặt xuống vậy?”

“Đừng hỏi.”

“?”

Ako há miệng ngậm lấy thìa,

“À… có vị của Rushian!”

“Dừng lại ngayyy!”

“Chúng con đã dùng bữa xong ạ!”

“Xong rồi!”

Hai người chúng tôi vỗ tay vào nhau.

Tuy ngon thật, nhưng tinh thần thì bị tổn hại đủ đường… Lần nào cũng thế này sao…

“Để em rửa bát, anh cứ đi tắm trước đi ạ.”

“Chuyện đó cứ để anh làm cho.”

Được nấu cho ăn rồi lại còn bắt dọn dẹp thì sao được.

“Nhưng anh có biết để bát đĩa ở đâu không ạ?”

“Không biết, cậu chỉ anh đi.”

“Em làm được nên không sao đâu ạ!”

Tôi định nói “Để anh làm cho mà!” nhưng rồi Ako lại nói:

“Em phải cho Rushian thấy em có thể làm một người vợ mẫu mực mà!”

“Một người vợ mẫu mực thì sẽ không ở lì trong nhà khi có một mình đâu.”

「Cứ nghĩ đến cảnh Rushian về là tôi lại làm được ngay mà.」

Thế là ngày nào cũng phải về à? Không ở riêng được sao?

「Thế nhưng ít nhất là... để tôi giúp một tay...」

「Không sao đâu ạ.」

Ô, ồ. Dù em ấy đang cười, nhưng sao tôi lại thấy một ý chí kiên định đến lạ.

「Vậy thì hôm nay anh chịu thua vậy, nhưng ngày mai anh sẽ làm cho mà xem?」

「Nếu anh làm được thì cứ thử đi!」

Cái mặt đắc ý gì thế kia. Đây là kiểu chiến đấu gì vậy trời?

「Thôi vậy anh vào tắm trước nhé.」

「Vâng ạ.」

Tôi rời phòng khách, được Ako tiễn ra tận cửa.

Nhưng mà, được tắm bồn đầu tiên ở nhà người khác thì lại thấy ngại hơn ấy chứ.

Chẳng biết chuẩn bị từ lúc nào mà khăn tắm cũng đã được đặt sẵn rồi... Được đối xử tử tế quá mức lại thành ra hơi bồn chồn.

Thôi, tắm nhanh rồi ra nhanh thôi.

Tôi vội vàng bước vào phòng tắm, vừa ngâm mình vào bồn nước nóng thì...

Cạch một tiếng, cánh cửa lùa của phòng rửa mặt bên ngoài phòng tắm mở ra.

「Rushian ơi, nước có vừa không ạ~?」

「Vừa lắm rồi~... À mà, người đun nước là anh mà!」

「À phải rồi nhỉ!」

Có vẻ Ako đang đứng bên ngoài. Tôi nghe thấy tiếng cô bé hơi nghèn nghẹt.

Tôi đang tự hỏi có chuyện gì, nhìn về phía tấm kính mờ thì bắt đầu nghe thấy tiếng sột soạt rất khẽ của quần áo.

Và rồi cái bóng di chuyển như thể đang cởi đồ... Con bé đang làm cái quái gì vậy!?

「Ako!? Em đang làm gì thế!?」

「Em cũng vào tắm đây ạ~.」

「Tại sao!?」

「Chẳng phải anh bảo em vào trước đi còn gì.」

「Đó là nói về thứ tự cơ mà!?」

Ý em là em sẽ vào sau à!? Chuyện đó anh đâu có nghĩ đến!

「Con đã hứa với mẹ Ako rồi, chuyện này không được! Em đợi trong phòng đi!」

「Không thể nào, thật là đáng ghét!」

Phía bên kia tấm kính mờ, Ako đang sốc nặng.

Dù không nhìn thấy vị trí, nhưng cô bé vẫn cố ý di chuyển để diễn, đúng là lắm trò thật.

「Anh nói thế nhưng mà, thật ra em cũng được phép vào đúng không ạ?」

「Không được!」

「Không thể nào, thật là đáng ghét!」

Lại một lần nữa, Ako bị sốc nặng.

「...Em cũng được phép vào đúng không ạ?」

「Anh bảo là không được mà!」

「Không thể nào, thật là đáng ghét!」

「Dừng ngay cái vòng lặp vô hạn ác ý đó lại!」

Cái suy nghĩ game trong đầu tôi tự động muốn chọn phương án "có" rồi đây!

「Ưm, vậy thì Rushian, chúng ta hãy thương lượng để quyết định đi.」

「Thương lượng cái gì?」

「Ví dụ nhé, nếu anh bịt mắt lại rồi vào, vì không nhìn thấy gì nên sẽ không sao đâu đúng không ạ?」

「Nghe ghê quá.」

Bịt mắt lại, rồi để Ako muốn làm gì thì làm... Tôi sẽ thành ra thế nào đây?

「Vậy thì ngược lại, nếu em bịt mắt lại thì sao?」

「Cái đó anh chịu.」

Tôi vẫn chưa vứt bỏ hết nhân tính đến mức có thể giữ được bình tĩnh trước một Ako khỏa thân bị bịt mắt.

「Thế thì đành chịu, ít nhất là kỳ lưng cho Rushian thì sao ạ?」

「...Nếu Ako vẫn mặc quần áo thì được.」

「Yes!」

Phía bên kia tấm kính mờ, Ako đang giơ nắm đấm ăn mừng.

Vui đến thế sao, chuyện đó?

「...Vâng, em mặc đồ đàng hoàng rồi, em vào được chưa ạ?」

Khoan đã.

Thắt khăn tắm ngang hông... Chắc chắn là không sao đâu nhỉ, không nhìn thấy gì đâu nhỉ.

「Mời vào~.」

「Em xin phép ạ~.」

Cánh cửa phòng tắm mở ra, Ako bước vào trong, vẫn mặc nguyên đồng phục và đeo tạp dề.

Không khí nóng thoát ra, một luồng khí lạnh phả vào người tôi.

「A, đúng là Rushian đang ở trong bồn tắm nhà mình thật!」

「Với tình hình đó mà không có anh ở đây thì đúng là phim kinh dị rồi.」

「Ưm ưm ưm ưm~, phì hì hì hì~.」

「Cả cái kiểu cười kinh dị của em nữa, bỏ đi nhé.」

Đó là kiểu cười mà trùm hầm ngục hay dùng trước khi tung chiêu kết liễu gây chết người tức thì.

「Vậy em kỳ lưng cho anh nhé~.」

「...Nhờ em nhé.」

Ngược lại với sự căng thẳng của tôi, Ako, với tâm trạng cực kỳ vui vẻ, cầm lấy miếng bọt biển.

「Em dùng cái đó à?」

「Rushian dùng cái này ạ?」

「Đúng rồi, cái khăn bông thô hơn một chút.」

「Em nghĩ ở nhà mình chỉ có bố em dùng cái đó thôi đấy.」

「Ngày thường em toàn dùng bọt biển để tắm à?」

「Nếu không thì dùng tay ạ.」

「Thôi tay thì anh xin kiếu.」

Được người khác dùng tay kỳ cọ người thì đúng là một kiểu "play" cực kỳ đặc biệt rồi. Ai mà làm thế chứ.

「Rushian dùng cái này thì cũng tốt cho da hơn đó ạ?」

「Thật ra thì anh không cần phải chăm sóc cơ thể đặc biệt gì đâu... Thôi tùy em đấy.」

Cứ làm gì em thích đi.

「Vậy thì dùng cái này!」

Ako nhoài người từ phía sau, dội nước lên miếng bọt biển.

Mái tóc dài của cô bé khẽ lướt qua lưng tôi, khiến cơ thể tôi giật mình. Cảm giác vừa nhột nhạt vừa dễ chịu.

「Vậy em xin phép nhé~.」

「Ừ.」

Miếng bọt biển trong tay Ako nhẹ nhàng chạm vào lưng tôi.

Cứ thế từ từ, từ từ di chuyển, rồi...

「Nhột quá!」

「Để em dùng lực mạnh hơn một chút nhé?」

Lần này, cô bé kỳ cọ theo kiểu "cọ cọ".

Ừm, cái này thì dễ chịu hơn.

Lâu lắm rồi mới được người khác tắm cho, cảm thấy thật thư thái.

「A, có vẻ dễ chịu quá!」

「Đừng có nhìn nghiêng sang như thế chứ.」

Xấu hổ lắm.

「Mà Ako, em làm mấy chuyện này có vui không thế?」

Cùng tắm hay kỳ lưng cho nhau, ngay cả vợ chồng cũng đâu có thường xuyên làm thế đâu nhỉ?

「Nhưng mà, vợ chồng thì thường tắm chung mà đúng không ạ?」

Hả? Thật sao?

「Những cặp vợ chồng anh biết thì không tắm chung đâu.」

「Bố mẹ em thì hễ có thời gian là lại tắm chung đấy ạ.」

「Hả~.」

「Hoee~.」

Cả hai chúng tôi đều sốc văn hóa. Hóa ra cũng có những gia đình như vậy.

「Đúng là sự khác biệt về môi trường gia đình mà.」

「Nhưng mà không biết bên nào mới là đặc biệt hơn đây.」

Tuy nhiên, nhà của gia đình Tamaki này, bố mẹ có vẻ thân thiết quá mức thì phải?

「Dù có những sự lệch lạc về nhận thức như thế này, nhưng chính vì thế mà em lại thấy vui đó ạ.」

Ako vừa nói vừa kỳ lưng cho tôi theo hình tròn.

「Vui cái gì cơ?」

「Chúng ta luôn có nhiều điểm khác biệt trong cách chơi hay cách chiến đấu phải không ạ? Nhưng chúng ta vẫn luôn nói chuyện đàng hoàng và hòa thuận mà.」

「Đúng là khá cân bằng đấy nhỉ.」

「Vâng.」

Ako dừng tay đang di chuyển miếng bọt biển ở vùng vai tôi.

「Ngay cả khi bắt đầu cuộc sống vợ chồng ở ngoài đời thực như thế này, chúng ta vẫn sẽ có những suy nghĩ khác nhau. Nhưng dù vậy, chúng ta vẫn có thể nói chuyện đàng hoàng và sống sao cho cả hai đều cảm thấy vui vẻ.」

「Đó là điều em thấy vui sao?」

「Vâng.」

Quả thật, chúng tôi đã luôn chơi game bằng cách tìm kiếm điểm thỏa hiệp như vậy.

Không thể tắm chung trong bồn, nhưng kỳ lưng thì không sao—kiểu như thế, chúng tôi đã nói chuyện để cả hai cùng đồng ý.

Đúng vậy, nếu thật sự kết hôn, tôi mong chúng tôi có thể sống chung bằng cách chấp nhận những điểm khác biệt của nhau như thế.

Nếu kết hôn, nhưng mà...

「Mà nếu thật sự kết hôn thì việc tắm chung cũng không thành vấn đề đâu nhỉ.」

「Vậy thì chúng ta vào đi!」

「Chưa kết hôn mà.」

「Kết hôn rồi mà.」

Có lẽ điều duy nhất mà cả hai không thể thỏa hiệp được chính là: ngoài đời thực thì chưa phải vợ chồng, còn Ako thì cứ khăng khăng là đã là vợ chồng ngoài đời thực rồi.

「Mà này Ako?」

「Vâng ạ?」

Ako vẫn tiếp tục cọ cọ lưng tôi, nhưng mà...

「Kỳ lưng vậy đủ rồi chứ?」

「Ơ~, em muốn làm thêm chút nữa cơ~.」

「Chỉ có mỗi lưng bị cọ quá nhiều nên anh thấy khó chịu quá!」

「Vậy thì toàn thân! Em sẽ kỳ toàn thân cho anh!」

Kết quả thương lượng đâu rồi!?

「Đừng vội thế chứ, kỳ nghỉ dài vẫn còn mà, chúng ta vẫn còn thời gian chơi cùng nhau. Sau chuyện này, chúng ta còn phải bảo vệ nhà cửa nữa chứ...」

Ơ?

Vừa nói đến đó tôi chợt nhận ra.

「Khoan đã, sự kiện phòng thủ nhà người dùng bắt đầu từ mấy giờ ấy nhỉ?」

「Tối nay chín giờ ạ?」

À ừm, khoảng bảy giờ bắt đầu ăn tối thong thả, rồi nói chuyện linh tinh khoảng một tiếng... Vậy là khoảng tám giờ bắt đầu tắm, rồi cứ thế này làm ồn ào đến giờ này...

「…Hết cả giờ rồi còn gì!」

「Á!」

「Không phải lúc chơi bời nữa! Nhanh ra ngoài đi, Ako vào thay anh mau!」

「Vâng ạ!」

Ako nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

Suýt nữa thì quên mất mục đích chính. May quá.

Nhanh chóng tắm rửa toàn thân rồi bước ra ngoài thì…

「Tôi ra đây!」

「Ôi giời ơi!」

Ako quấn khăn tắm kín mít trên người!

「Em làm cái trò gì thế hả?!」

「Vì hết thời gian rồi nên em đành đợi sẵn thôi ạ!」

「Ít nhất thì cũng phải đợi bên ngoài chứ! Thôi được rồi, mau vào đi!」

「Vâng ạ~」

Tôi đẩy lưng Ako mềm mại dù cách lớp khăn tắm, ném cô nàng vào buồng tắm.

Haiz, sự kiện còn chưa bắt đầu mà đã thấy mệt rồi!

Tôi chuẩn bị máy tính xách tay trong phòng Ako, cắm chuột và bàn phím đã mang theo vào, cuối cùng khi đăng nhập được thì Shuvain đã đợi sẵn từ đời nào.

◆Shuvain:

Lâu quá đó!

Đúng là Shuvain ở trạng thái Segawa ngay từ đầu mà.

Chắc là do bọn tôi mãi không vào nên cậu ấy mới sốt ruột vậy, tôi xin lỗi nhé.

◆Rushian:

Xin lỗi xin lỗi, tớ chuẩn bị xong ngay đây

◆Shuvain:

Ako đâu rồi?

◆Rushian:

Chắc lát nữa sẽ vào thôi

Ngay sau khi tôi vừa gõ xong dòng chữ đó,

「Em chờ mọi người ạ!」

「Nhanh thế!?」

Ako mặc đồ ngủ bay thẳng vào phòng.

Tóc cô nàng quấn khăn, đúng kiểu vừa tắm xong, nhưng mà nhanh quá thể đáng!

Thật sự là đã tắm chưa thế!? Có rửa người không vậy!?

「Tóc vẫn còn ướt nhẹp kìa, không sợ cảm lạnh à?」

「Sấy khô ngay thì bất tiện lắm nên em cứ để khăn thấm bớt nước một lúc đã ạ.」

「Thế à?」

「Nếu không thì không biết bao giờ mới khô xong đâu ạ.」

「Tóc dài cũng phiền phức thật.」

「Rushian thích tóc dài hay tóc ngắn ạ?」

「Anh cũng muốn thử xem Ako tóc ngắn thế nào, nhưng mà để dài lại thì mất thời gian lắm.」

「Hay là lần tới mình thử tìm tóc giả xem sao nhỉ?」

Tóc giả là kiểu tóc độn như tóc giả thật hả. Thế thì muốn xem thật.

Trong lúc trò chuyện, Ako đã đăng nhập và xuất hiện trước cửa nhà.

◆Shuvain:

Chủ nhà đến sát giờ ghê ha.

◆Ako:

Em xin lỗi~

「Hôm nay chỉ có thế này thôi à?」

「Vâng, hình như ngày đầu tiên ngoài Shu-chan ra thì mọi người đều bận rộn cả ạ.」

Chắc ngày mai phải dậy sớm nên vất vả lắm đây.

Không biết ba đứa bọn tôi có thể phòng thủ thành công không nhỉ.

◆Shuvain:

Thật ra tớ cũng không hiểu rõ lắm, nhưng mà cái này thì phải làm sao đây?

◆Rushian:

Làm sao bây giờ nhỉ?

Tôi cũng không hiểu rõ nữa.

Mấy nhiệm vụ kiểu địch tấn công thì đã có từ trước rồi, nhưng mà kiểu bảo vệ nhà hay đặt bẫy thì tôi chưa từng trải nghiệm bao giờ.

◆Shuvain:

Trước khi hai người đến tớ đã thử làm vài cái bẫy rồi.

◆Rushian:

Kiểu gì thế?

◆Shuvain:

Hình như tớ có thể tạo ra mấy cái bẫy tấn công thông thường, như là cái gai nhọn từ dưới đất chui lên này.

Shu bước đến một góc sân.

Đó là một không gian kỳ lạ với nhiều lỗ hổng trên mặt đất.

◆Ako:

Chắc là từ đây sẽ có gai nhọn chui ra hả?

◆Rushian:

Nghĩ đơn giản thôi, trúng phải cái bẫy ghê rợn đó thì chết chắc.

◆Ako:

Em cũng nghĩ vậy ạ.

Nếu có nhiều bẫy giăng sẵn kiểu giẫm vào là chết thì dù bao nhiêu kẻ địch đến cũng yên tâm thôi.

◆Rushian:

Vậy thì đặt đầy cái đó xem sao.

◆Shuvain:

Nguyên liệu không có nhiều nên tạm thời cỡ năm cái hả?

Tôi đã nhờ cô ấy đặt năm cái bẫy gai nhọn lổm ngổm trong sân.

Nào, chắc cũng sắp đến giờ rồi nhỉ?

▼Sự kiện Đột kích nhà – Ngày nghỉ vàng – sẽ bắt đầu!▲

Thông báo đã hiện lên!

◆Shuvain:

Bắt đầu rồi đó!

◆Rushian:

Sự kiện bắt đầu!

Ngay khi có tín hiệu bắt đầu, xung quanh ngôi nhà bỗng bừng sáng rực rỡ.

Và rồi, một tiếng "Jakin!" thật lớn vang lên.

◆Ako:

Cái gì vậy ạ?!

◆Shuvain:

Hàng rào chăng?

◆Rushian:

Đúng là hàng rào.

Cứ tưởng gì, hóa ra một hàng rào đã xuất hiện bao quanh ngôi nhà.

Kích thước vừa vặn bao trọn cả khu vườn ban đầu.

◆Rushian:

Có thể dùng để phòng thủ không nhỉ?

◆Shuvain:

Cũng có thể.

embed0011-HD.jpg

"Đợt quái vật đầu tiên bắt đầu!" Một pop-up hiện ra ở góc dưới bên phải màn hình.

Cuối cùng thì kẻ địch cũng đến rồi!

◆Rushian:

Nào, thứ gì sẽ đến đây!

◆Shuvain:

Cứ giao cho Shuvain-sama hóa thân thành Dragon Knight này đi!

◆Ako:

Hồi hộp quá đi mất!

Con quái vật tiến đến trước mặt bọn tôi đang chờ đợi, đó là…

*Bùm*

*Bùm bùm*

*Bùm…?*

◆Shuvain:

Là Powarin.

◆Rushian:

À thì, đợt đầu mà.

Không đời nào ngay từ đầu đã có toàn quái vật mạnh, tôi cũng đã nghĩ vậy rồi.

Nếu bỗng nhiên cả một bầy Kỵ sĩ Hủy diệt xông đến thì sự kiện thất bại dễ như ăn cháo.

◆Ako:

Nhưng mà số lượng thì đông thật đấy.

◆Shuvain:

Đúng vậy.

Chỉ riêng trên màn hình đã có khoảng 30 con Powarin đang nhắm thẳng đến nhà Nishimura.

Bình thường thì khó mà thấy số lượng này ngoài Đảo Powarin.

「Trông đáng yêu quá ha.」

「Đánh bại hết chúng nó đi!」

Nếu cứ để yên thì chúng sẽ phá nhà đấy.

◆Rushian:

Thôi thì cứ thử kéo aggro xem sao.

Tôi di chuyển vào giữa đám Powarin và hét lên "Uooo!".

Nhưng…

◆Rushian:

Ơ, "Không có hiệu ứng" á.

◆Ako:

Không có tác dụng sao ạ?

Bỏ qua Rushian đang gào thét, lũ quái vật cứ thế tiến thẳng về phía ngôi nhà.

◆Shuvain:

Hình như aggro không tồn tại ở đây.

◆Rushian:

Vậy là không phải cứ kéo được mục tiêu là có thể bảo vệ được rồi.

◆Shuvain:

Chuyện không đơn giản thế, phiền phức ghê.

Trái ngược với lời nói, Shu lại tỏ vẻ rất vui sướng vì được chém giết thỏa thích.

◆Shuvain:

Nhưng mà chừng này thì mình tớ cũng đủ sức rồi, tớ đi xé xác chúng nó đây.

◆Rushian:

Được thôi.

◆Ako:

À, khoan đã.

Ako giơ tay lên, "Vâng ạ".

◆Ako:

Với lũ Powarin yếu ớt này, chẳng phải chúng ta nên xác nhận xem quái vật sẽ tấn công theo tuyến đường nào thì tốt hơn sao ạ?

◆Rushian:

Đúng là vậy thật.

◆Shuvain:

Nói hay lắm.

Đúng như Ako nói. Không phải cứ đánh bại hết là xong đâu.

Hai đứa tôi gật gù đồng ý.

◆Shuvain:

Vậy thì chúng ta cùng quan sát một chút xem sao.

◆Rushian:

Thế thì tớ đi làm rào chắn nhé.

Tôi chọn rào chắn từ màn hình chế tạo.

Ưm, tốn khá nhiều gỗ đây.

Trong lúc tôi đang làm rào chắn cộc cộc cạch cạch thì lũ Powarin cứ nảy tưng tưng.

Hình như chúng không thể vượt qua hàng rào bao quanh ngôi nhà, mà thay vào đó là cứ đi vòng quanh hàng rào rồi từ cổng chính tiến vào sân vườn.

◆Shuvain:

Không biết liệu chúng có nhất thiết phải vào từ chỗ đó không nhỉ.

◆Rushian:

Không phải là chúng sẽ đến từ tứ phía à? Nếu thế thì độ khó cao quá, có lẽ vì vậy nên họ mới cố tình tạo ra hàng rào xung quanh.

◆Ako:

Bởi vì những ngôi nhà bình thường hẳn là có hàng xóm, nên để dễ nhận biết quái vật mục tiêu ấy ạ.

◆Rushian:

À ra thế.

Chuyện này chẳng liên quan gì đến bọn tôi ở vùng nông thôn cả.

Dưới đây là bản dịch đoạn văn sang tiếng Việt, giữ nguyên tinh thần và sắc thái của nguyên tác:

◆Shuvain:

Vậy là chúng sẽ đi từ cổng vào, đúng không? Nếu thế thì Rushian cứ đặt rào chắn choán hết lối vào sân là xong chứ gì?

◆Rushian:

Để tôi thử xem sao.

Tôi hạ gục những con Powarin vừa tiến vào, rồi lập tức đặt rào chắn chắn ngang cổng. Chọn ‘rào chắn’ từ danh mục ‘đồ đạc, công sự’ rồi xác nhận.

Một bức tường lớn sừng sững hiện ra trước cổng, chặn đứng đường đi của lũ Powarin.

“Poà?”

“Powàáá!?”

Lũ Powarin có vẻ hơi bối rối một chút.

“Poààà!”

“Powàááá!”

◆Ako:

Á á á á, chúng đang đập hàng rào nhà mình kìa! Điểm bền đang…!

◆Rushian:

Chết rồi! Hóa ra không có đường đi là chúng sẽ phá nhà à!

◆Shuvain:

Dẹp cái rào chắn đi! Nhanh lên!

Vội vàng tháo dỡ, lũ Powarin lại tiếp tục “powan powan” nhảy vào sân.

Thì ra là vậy, nếu có đường thì chúng sẽ tiến thẳng vào nhà, còn không đi được thì sẽ bắt đầu phá hủy những bức tường gần nhất. Nguy hiểm thật.

◆Ako:

Em sửa ngay đây ạ.

◆Shuvain:

Có cần vật liệu gì không?

◆Ako:

Có thể chế tạo một thiết bị để sửa chữa đó ạ!

Ako "póc" một cái vào nút bàn phím.

Ngay lập tức, một vật thể trông như tổ chim xuất hiện dưới mái hiên nhà.

Từ đó, một cô tiên nhỏ bay ra, bắt đầu "tong keng" sửa chữa hàng rào. Dễ thương ghê!

"Healer còn có thể tạo ra mấy thứ này sao?"

"Vâng ạ. Nó tên là Build Fairy đó."

Thì ra Ako là Healer nên có thể triệu hồi cô tiên sửa chữa điểm bền của nhà.

Đúng là mỗi nghề một khác nhỉ.

◆Ako:

Còn có một cái khác có thể liên tục hồi phục điểm bền cho các công trình gần đó nữa ạ.

◆Rushian:

Vậy mình đặt nó ở chỗ nào định đặt nhiều bẫy ấy.

◆Shuvain:

Có thể cũng có những kẻ địch có thể phá hủy bẫy nữa đấy.

Thế nhưng hiện tại, lũ Powarin chẳng thèm để ý gì cả, cứ thế tiến thẳng.

◆Shuvain:

Bây giờ cứ quan sát đã.

◆Ako:

Chúng dễ thương quá à.

Cô nương ơi, đây là kẻ địch đó.

Lũ Powarin cứ "powan powan" nhảy nhót trong sân. Chúng đều đi qua cổng chính, nhưng từ đó thì mỗi con lại chọn một lộ trình khác nhau để hướng về phía cửa ra vào.

"Ồ, con dẫn đầu đã đến chỗ cái bẫy chông rồi."

"Sẽ thế nào đây ạ?"

Con Powarin nhảy "powan" lên trên cái bẫy, rồi…

"Chát!"

"Poàáááááá!"

◆Rushian:

Ồ, ồ…

Chết rồi.

◆Ako:

Tội nghiệp quá.

Chết tươi một cách đáng thương.

Tuy là quái tép riu, nhưng bẫy vẫn có tác dụng bình thường nhỉ.

◆Shuvain:

Khoan đã, con tiếp theo đi qua bẫy một cách bình thản kìa.

◆Rushian:

Không kích hoạt liên tục à?

Bẫy cũng có thời gian hồi chiêu nữa.

◆Shuvain:

Khá lâu đó chứ, lũ Powarin đang cứ thế đi qua bẫy ầm ầm kìa.

Chỉ hạ gục được con dẫn đầu thôi, còn lại hầu hết lũ Powarin đều lướt qua ngon lành.

"Nhưng còn cái chông tiếp theo mà."

"Đúng là cái chông tiếp theo sẽ kích hoạt thật, nhưng mà…"

Cái đó chắc cũng y như vậy thôi—

"Chát!"

"Poàáááááá!"

À, quả nhiên. Chỉ hạ gục được con dẫn đầu, rồi cái bẫy chông lại vào thời gian hồi chiêu.

Lũ Powarin lại cứ thế lướt qua bẫy, tiến vào sân.

Tất cả đều đi qua dễ dàng, trừ hai con bị hạ gục.

◆Shuvain:

Thế này thì không ổn rồi.

◆Rushian:

Khó khăn thật.

◆Ako:

Vô dụng quá nhỉ.

Nếu chỉ hạ được số lượng địch bằng số bẫy thì khác gì dùng một lần rồi bỏ đâu.

"Ồ, nhưng cái chông lại hiện ra rồi."

Hết thời gian hồi chiêu rồi hay sao mà cái bẫy đầu tiên lại "chát!" một tiếng, thò chông ra.

Lần này, một vài con Powarin đang ở trên bẫy đồng loạt kêu lên những tiếng thét cuối cùng "poàááá".

◆Ako:

Một lúc sau là dùng được lại ạ.

◆Shuvain:

Thì ra nó cũng là dạng tấn công diện rộng nhỉ.

◆Rushian:

Nếu chúng nó tập trung đông ở trên đó đúng lúc bẫy kích hoạt thì hiệu quả thật.

◆Shuvain:

Nhưng lần nào cũng kích hoạt vào con dẫn đầu mất rồi.

◆Ako:

Thế thì làm sao ạ? Đặt thêm nhiều bẫy nữa không?

◆Shuvain:

Làm gì có đủ vật liệu mà đặt.

Bẫy đúng là cần rất nhiều vật liệu thật.

Ngay cả cái rào chắn thôi cũng đã tốn kém lắm rồi. Với số vật liệu đang có, tôi không thể làm thêm cái nữa.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, đoàn quân Powarin đã tiến qua sân và đến trước cửa ra vào. Chúng bắt đầu "powan powan" tấn công cánh cửa.

◆Shuvain:

Lại nữa rồi~

Thế là Shu vung Rampage tiêu diệt sạch.

Quái vật yếu ớt sao có thể là đối thủ của một Dragon Knight chứ.

◆Shuvain:

Xem ra mục tiêu của chúng là bên trong nhà.

◆Rushian:

Nếu cửa chính bị phá thì coi như thua cuộc à?

◆Shuvain:

Có thể là Pha Lê Quản Lý đấy.

◆Rushian:

Cái đó hả?

Cái Pha Lê Quản Lý được đặt ở trung tâm tầng một.

Nó chưa từng bị phá hủy, nhưng tôi nghĩ nếu nó không dùng được nữa thì hầu hết các thao tác liên quan đến ngôi nhà sẽ bị vô hiệu hóa. Chắc cũng không đặt được bẫy nữa, và lúc đó thì game over rồi.

◆Ako:

Vậy làm sao để bảo vệ nó đây ạ? Dùng bẫy khó lắm sao?

◆Rushian:

Có thể chỉ riêng cái bẫy chông là hơi chán thôi. Vẫn còn nhiều loại bẫy khác mà.

◆Shuvain:

Đúng là có đủ thứ thật. Còn có cả "Phụ kiện Vũ khí Bí mật Cổ đại loại A" nữa chứ.

Không biết nhà phát hành muốn mình chế tạo cái gì nữa.

◆Shuvain:

Cái bẫy Lưỡi Dao Quay này làm tôi tò mò lắm.

◆Ako:

Chế tạo được không ạ?

◆Shuvain:

Chừng 2, 3 cái thì được.

"Tong teng keng" một hồi, cái bẫy Lưỡi Dao Quay được đặt xuống "pặc" một tiếng.

Nó trông giống như cánh quạt điện bị biến thành lưỡi dao, quay song song với mặt đất. Một cái bẫy khá là kinh dị.

◆Ako:

Ối giời…

◆Shuvain:

Trông đáng sợ thật.

◆Rushian:

Ồ, một con Powarin kiểu mới vừa đến gần kìa.

"Zắc zắc zắc zắc!"

"Powàááááá!"

◆Rushian:

Bị xé nát luôn kìa.

◆Ako:

Tội nghiệp quá.

◆Shuvain:

Chúng là kẻ địch mà, có sao đâu.

Đúng là chí lý.

"Vậy thì tôi cũng thử đặt gì đó xem sao."

"Ngoài rào chắn ra thì còn những loại nào nữa ạ?"

"Để xem nào, trong số những cái có thể chế tạo thì có cái này trông hay ho đây…"

Cái bẫy đầm lầy không đáy, trông có vẻ hấp dẫn đấy chứ.

Để tôi thử chế tạo xem sao. "Tong teng keng! Nhớt nhớt nhớt nhớt!"

"Cái hiệu ứng âm thanh gì thế này!"

"Thì ra là đầm lầy thật ạ."

Đến cả hiệu ứng âm thanh cũng phải nhớp nháp đến thế cơ à.

◆Rushian:

Tôi cũng vừa chế tạo bẫy đầm lầy không đáy, để tôi đặt thử xem sao.

◆Shuvain:

Trông nó thế nào nhỉ?

◆Ako:

Là đầm lầy thật sao ạ?

Tôi đặt nó "pặc" một cái trên đường đi của lũ Powarin.

Một vũng lầy lội, nhầy nhụa hiện ra.

"Poà!?"

"Poàáá!"

Bị vũng lầy đột ngột xuất hiện làm vướng chân, con Powarin vật vờ lê bước.

Hừm hừm, có vẻ như nó có hiệu ứng làm chậm.

◆Shuvain:

Để tôi thử đặt chồng lên xem sao.

Shu tiến lại gần và đặt một thứ gì đó.

Ngay lập tức, một quả cầu sắt "hiu" một tiếng rơi từ trên trời xuống vũng lầy.

"Rầm!" "Powàáááááá!"

"Ối giời!"

"Trông đau đớn quá."

"Nhớt nhớt, rầm, poàáá!"

"Nhớt nhớt, rầm, powàáááá!"

"Cái này là cỗ máy chỉ để giết Powarin thôi sao!"

"Thật là tàn bạo quá."

Thông thường, chúng sẽ thoát qua bẫy trong thời gian hồi chiêu, nhưng bị vũng lầy làm chậm lại, khiến chúng chết dưới bẫy được tái kích hoạt. Lũ Powarin thế này thì không thoát được rồi.

◆Shuvain:

Thì ra là vậy, bẫy không nên dùng riêng lẻ mà phải kết hợp lại mới hiệu quả.

◆Rushian:

Làm chậm chân chúng thì dễ dính bẫy hơn.

Có vẻ hiệu ứng tạm dừng này có tác dụng đấy, bức tường bão tuyết cũng không tệ.

◆Shuvain:

Vậy là mình không thể cứ thế tùy tiện ném bẫy mà không suy nghĩ combo đúng không?

◆Rushian:

Hình như bọn chúng không đi theo một lộ trình cố định trong sân mà cứ nhắm thẳng cửa chính mà tiến tới, nên mình phải tính toán cả vị trí đặt bẫy nữa.

◆Shuvain:

Trọng điểm là cổng chính. Cổng chính nằm giữa sân và bên ngoài, tất cả kẻ địch đều phải đi qua đó, nên chúng ta hãy tập trung hỏa lực vào đây.

◆Rushian:

Cái kiểu tập trung hỏa lực này nghe đúng là ý tưởng của Segawa rồi.

Cô ấy chắc thích kiểu hạ gục đối thủ ngay từ đầu mà.

Khi chúng tôi đang vui vẻ bẫy những con "Powa-rin" như thế thì màn hình hiện lên dòng chữ: "Hoàn thành đợt địch!"

◆Ako:

Đợt đầu tiên xong rồi đấy ạ!

◆Rushian:

Nhanh thật!

◆Shuvain:

Dễ ợt!

"Cũng mới là lần đầu mà."

"Chắc từ giờ độ khó mới tăng lên đây."

Đầu tiên là cho thử nghiệm để trải nghiệm hệ thống, rồi sau đó mới là màn thật sự.

◆Shuvain:

Chắc một lúc nữa địch mới tới, mình cùng nghĩ thêm cách phòng thủ đi.

◆Rushian:

Phải rồi. Tạm thời cứ áp dụng ý kiến của Shu đã.

embed0012-HD.jpg

◆Shuvain:

Phương án phòng thủ là thế này.

◆Rushian:

Hình dung sơ bộ đã có rồi.

Chúng tôi lập kế hoạch dựa trên phương án phòng thủ của Segawa.

Ở lối vào chính, nơi kẻ địch chắc chắn sẽ đi qua, chúng tôi đặt nhiều bẫy đầm lầy không đáy và bão tuyết để làm chậm chân chúng.

Sau đó, chồng lên đó là bẫy lưỡi dao xoay, bẫy chông, và bẫy bi sắt được bố trí dày đặc, nhằm chặn đứng kẻ địch một cách triệt để tại đó.

Tạm gọi là "Vùng hạ gục tức thì Shuvain".

◆Ako:

Vậy là "lẹt đẹt", "vù vù", "xẹt xẹt", "leng keng", "rầm rầm" rồi đúng không ạ?

◆Rushian:

Diễn tả bằng tiếng động nghe ghê quá.

◆Shuvain:

Phòng thủ thì phải thế chứ.

Mình phải chặn đứng đám kẻ địch đang lao tới mà.

◆Shuvain:

Cứ thế này mà làm thì hóa ra phần lớn là kiểu phòng thủ tháp rồi.

◆Rushian:

Đúng là phòng thủ tháp hoàn toàn luôn.

"Thế là cái gì ạ?"

"Là game mà mình dùng các công trình phòng thủ để chống lại số lượng lớn kẻ địch ào ạt tấn công."

Trò chơi phòng thủ bằng tháp, nên gọi là phòng thủ tháp.

Nghe đơn giản vậy mà lại bất ngờ thú vị. Không ngờ lại phải chơi nó trong một game online.

Vậy là kế hoạch đã được định ra, nhưng...

◆Ako:

Mình có đủ nguyên liệu không ạ?

◆Rushian:

Tớ thì không có.

◆Shuvain:

Hoàn toàn không đủ.

◆Ako:

Vậy mình đi kiếm thôi ạ?

Nếu là game phòng thủ tháp thông thường thì không cần đi kiếm nguyên liệu, nhưng thật đáng tiếc, đây lại là một MMORPG. Muốn chế tạo bất cứ thứ gì cũng cần nguyên liệu và tiền bạc.

Chúng tôi quyết định đi tới Lâu đài đổ nát, pháo đài Lineguard cũ để kiếm những lưỡi kiếm gỉ sét cần thiết cho bẫy lưỡi dao xoay.

Những bộ giáp di động, Living Armor, sẽ làm rơi ra lưỡi kiếm gỉ sét. Phải thu thập thật nhiều để tăng số lượng bẫy lên.

◆Rushian:

Đây!

◆Ako:

Vâng!

◆Shuvain:

Uầy!

Tôi dùng hiệu ứng choáng, Ako gây sát thương chí mạng, và Shu tung đòn kết liễu.

Cứ thế chúng tôi hạ gục từng con một rồi di chuyển. Với đội hình Tank, Sát thương chủ lực và Hồi máu, việc săn quái diễn ra khá ổn định.

◆Shuvain:

Có vẻ đông người ghê.

◆Ako:

Đông hơn mọi khi ạ.

◆Rushian:

Chắc họ cũng đến đây kiếm nguyên liệu.

Đúng lúc đó, một người chơi solo đi tới từ phía trước.

Vừa định di chuyển sang một bên cho phải phép, thì...

◆†Cloud†:

Hả?

◆Rushian:

Ơ?

Tôi có nhớ tên này.

Chẳng phải là Cloud-san của Cựu Đội Vệ Binh Neko Hime sao.

◆†Cloud†:

Alley Cats à?

◆Ako:

Chỉ có ba người thôi ạ.

Các thành viên khác đều bận cả.

◆†Cloud†:

Bên các cậu cũng đi thu thập nguyên liệu à?

◆Shuvain:

Ừ, bọn tớ cần lưỡi kiếm gỉ sét.

"Khụ!"

"Cậu sao thế?"

"Không, tự nhiên Shuvain chuyển sang 'chế độ Shuvain' nên tớ buồn cười."

"Không được cười đâu đấy!"

"Nói thế mà cậu cũng đang cười đấy thôi."

Trong lúc chúng tôi đang cười, câu chuyện vẫn tiếp diễn:

◆†Cloud†:

Bên tớ cũng đang chia nhau ra đi thu thập nguyên liệu để bảo vệ Thành Neko Hime đấy.

◆Shuvain:

Bên đó cũng đang phòng thủ à?

◆†Cloud†:

Ừ. Trao đổi thông tin chứ?

◆Rushian:

Thế thì hay quá!

Sự kiện mới bắt đầu thôi, nên chưa có cách giải quyết rõ ràng.

Thà thảo luận với người chơi còn hơn xem mấy bài viết trên diễn đàn, vì có thể thu được nhiều thông tin hữu ích hơn.

Đặc biệt, khác với Guild nhỏ của bọn tôi, "Cựu Đội Vệ Binh Neko Hime" sau khi giải tán đã phân thành nhiều Guild nhỏ hơn, và các thành viên này sẽ tập hợp lại khi cần thiết, trở thành một tổ chức bí ẩn vượt ra ngoài khuôn khổ Guild. Lượng thông tin của họ vượt xa chúng tôi rất nhiều.

◆†Cloud†:

Sau khi thu thập thông tin, bên tớ biết được là các đợt địch cố định thì nhà nào cũng đến vào cùng một thời điểm, còn đợt địch ngẫu nhiên thì đúng là ngẫu nhiên thật.

◆Shuvain:

Ngẫu nhiên là hoàn toàn ngẫu nhiên luôn à?

◆†Cloud†:

Có nhà thì đợt ngẫu nhiên đến ngay sau khi đợt cố định kết thúc.

◆Rushian:

Ngẫu nhiên quá vậy?

Nếu nó đến vào nửa đêm thì sao?

Chắc chắn không thể nào luôn có người ở đó để bảo vệ được.

◆†Cloud†:

Nhưng so với đợt cố định thì số lượng địch của đợt ngẫu nhiên ít hơn nhiều. Dự đoán của bọn tớ là đợt ngẫu nhiên được thiết kế để mình chỉ cần đặt bẫy rồi bỏ mặc vẫn qua được.

◆Ako:

Ra là vậy ạ!

Nhìn hiệu quả của bẫy đầm lầy thì có vẻ việc vượt qua mà không cần can thiệp cũng không phải là không thể.

Cứ cố gắng đặt bẫy cho đợt ngẫu nhiên, rồi dùng nó để vượt qua cả đợt cố định luôn.

◆†Cloud†:

À, còn một điều nữa, kinh nghiệm của những người chơi TD là hàng rào chắn là quan trọng nhất. Thành Neko Hime có sân rộng nên không thể bảo vệ nếu cứ để nguyên. Bọn tớ đang cố gắng tạo đường bằng hàng rào chắn để dẫn dụ kẻ địch, rồi đặt bẫy hoặc tấn công chúng để phòng thủ.

◆Rushian:

À, hạn chế lối đi bằng hàng rào chắn à?

Nếu đường không bị chặn hoàn toàn thì chúng sẽ không tấn công tường, vậy thì chỉ cần tạo đường là có thể bắt chúng đi vòng.

◆†Cloud†:

Nhưng số lượng đồ nội thất có giới hạn. Việc điều chỉnh bẫy tấn công, bẫy phòng thủ, và đồ nội thất muốn giữ lại trong nhà hơi rắc rối một chút.

◆Rushian:

Đúng vậy.

Nếu muốn đặt nhiều bẫy thì phải xóa bớt đồ nội thất.

Bẫy cũng là một phần trang bị của ngôi nhà, nên không thể đặt quá số lượng tối đa.

Ban đầu giới hạn khá lỏng lẻo nên vẫn có thể đặt thêm nhiều, nhưng cuối cùng có lẽ sẽ phải đánh đổi giữa bẫy và đồ nội thất.

◆†Cloud†:

Bên tớ chỉ biết được chừng đó thôi.

◆Rushian:

Cảm ơn cậu nhiều. Bên tớ chỉ biết được là kẻ địch sẽ đi qua cổng chính thôi.

◆Ako:

Cảm ơn anh nhiều ạ!

◆†Cloud†:

Ồ, gửi lời hỏi thăm Neko Hime-san nhé!

Vẫy tay nhẹ rồi chúng tôi chia tay Cloud-san. Ừm, đúng là thông tin hữu ích.

◆Shuvain:

Tầm quan trọng của hàng rào chắn... Đúng là ý nghĩ chỉ dựa vào hỏa lực của tôi có lẽ còn quá non nớt.

◆Rushian:

Chỉ là, đó là loại nhà có sân vườn rộng thôi mà? Vấn đề của chúng ta ở đây, đáng lẽ phải là cách để vượt qua các đợt tấn công ngẫu nhiên mà không cần canh giữ chứ.

◆ Shuvain:

Cái đó cũng đúng.

Shuvain lần lượt chỉ vào tôi và Ako rồi nói.

◆ Shuvain:

Ngày cuối cùng của sự kiện chỉ có cậu và Ako thôi, nên hai đứa phải chuẩn bị trước để có thể vượt qua đợt tấn công cố định cuối cùng.

◆ Rushian:

Cái gì cơ?

Ngày cuối cùng chỉ có mỗi tụi mình thôi sao?

Mấy cậu bận nhưng vẫn có thời gian rảnh rỗi chút ít mà!?

Riêng ngày hôm đó thì tất cả mọi người đều bận ư!?

◆ Shuvain:

À, cậu không có mặt trong buổi họp nhỉ. Chỉ có hai đứa cậu là rảnh vào ngày cuối thôi.

“Em chưa nói, em xin lỗi.”

Ako quay người về phía tôi, chắp hai tay lại làm động tác xin lỗi.

“Cái này là thật hả?”

“Mọi người chỉ có thể đến một ngày thôi, nên ngày cuối cùng chỉ còn mỗi em và Rushian ạ.”

“Nói xạo đi cưng.”

“Vì đây là nhà của chúng ta mà, chúng ta phải cùng nhau bảo vệ nó chứ!”

“Không chỉ nhà ngoài đời, mà ngay cả nhà trong game này cũng là do tụi mình trông giữ sao…”

Đây có vẻ sẽ là một trận chiến cam go đây.

◆ Rushian:

Được rồi, đặt xong xuôi hết rồi.

◆ Shuvain:

Tạm thời với số nguyên liệu thu thập được thì chỉ có chừng này thôi.

Hệ thống "tiêu diệt tức thì" theo đề xuất của Kyō đã bắt đầu vận hành.

Chúng tôi đã tạo ra một con đường bằng rào chắn để dễ dàng tiêu diệt kẻ địch hơn.

◆ Rushian:

Đợt tấn công cố định tiếp theo là khi nào?

◆ Shuvain:

Trưa mai, mười hai giờ. Tớ vẫn ở nhà nên sẽ giúp cậu.

◆ Rushian:

Cảm ơn cậu nhiều.

Đang nói chuyện thì tôi nghe thấy tiếng “pikon” quen thuộc.

“Có gì đó tới rồi kìa.”

“Hả?”

Một cửa sổ pop-up hiện lên ở góc dưới bên phải màn hình. Dòng chữ hiện ra là:

▼ Đợt tấn công ngẫu nhiên bắt đầu! ▲

◆ Shuvain:

Đợt tấn công ngẫu nhiên đến rồi.

◆ Rushian:

May quá mình vẫn còn thức. Để xem có thể canh giữ mà không cần động tay không nào.

Kẻ địch từ xung quanh liên tục xuất hiện, lũ lượt kéo về phía căn nhà.

“Không chỉ có Pwarin, mà còn có cả Goblin nữa.”

“Có vẻ cấp độ đã tăng lên rồi.”

Những con Goblin phóng nhanh như chớp, lao tới và cố gắng vượt qua cái bẫy dù chân chúng bị mắc kẹt trong đầm lầy.

“Nhanh thật đấy!”

“Nhanh hơn Pwarin nhiều luôn.”

Có lẽ chúng sẽ xuyên qua được lối vào mất, phải cẩn thận.

◆ Shuvain:

Rushian, có thể tăng thêm bẫy đầm lầy vô tận không?

◆ Ako:

Dùng rào chắn để tạo mê cung thì sao ạ?

◆ Shuvain:

À, ý đó cũng hay đó.

◆ Rushian:

Nếu chúng lạc đường thì vui thật, nhưng chúng chỉ đi theo đúng đường thôi chứ lol.

Đây là game mà chỉ cần click vào đích đến là tự động di chuyển, nên mê cung cũng chẳng làm chúng lạc được đâu.

◆ Shuvain:

À, một con lọt qua rồi kìa. Đúng là như vậy vẫn không đủ. Không thể nào tạo ra cấu trúc mà dùng rào chắn dẫn đường kẻ địch đi ngược lại hướng cổng chính một lần rồi mới quay lại được sao?

◆ Rushian:

Ờ thì, dùng rào chắn để điều hướng kẻ địch về phía này…

“Chúng ta cần thêm rào chắn nữa.”

“Em muốn đi thu thập gỗ quá.”

“Ơ, con Goblin đang vừa đánh rào chắn vừa tiến lên kìa? Có thể tăng thêm bẫy hồi máu ở chỗ đó không?”

“Ờm, mình đặt nó sao cho lối vào nằm trong phạm vi tác dụng phải không ạ?”

Ping-pong.

“…Có nghe thấy gì không?”

“Nghe thấy ạ.”

Ping-pong.

“Có tiếng chuông cửa kêu ping-pong kìa.”

“…À!”

Nhắc mới nhớ, Ako đã nói với tôi điều này trước khi tôi đến đây.

“Chẳng phải có dịch vụ chuyển phát nhanh tới sao?”

“Aaaaaaa!”

Ako hoảng loạn vỗ tay bành bạch rồi nói.

◆ Ako:

Làm sao bây giờ, dịch vụ chuyển phát nhanh đến rồi!

“Sao lại báo cáo bằng chat thế!”

“Cứ như cảm giác động đất là phải tweet ngay vậy đó.”

Dù làm gì có follower nào đâu!

◆ Shuvain:

Nhanh lên đi mà nhận đi chứ.

◆ Ako:

Em mặc đồ ngủ rồi!

“Đúng rồi, Ako đang mặc đồ ngủ mà!”

Thôi kệ vậy. Dù mình không phải người của gia đình này.

“Để anh đi cho.”

“Em nhờ anh ạ. Con dấu ở chỗ móc khóa đó.”

“OK.”

Tôi định mặc đồ thể thao đi ngủ nên không có vấn đề gì.

Phải đi trước khi họ về mất. Tôi đứng dậy.

◆ Ako:

Rushian đã đi rồi.

◆ Shuvain:

Hả? Sao lại là cậu ta đi?

Tôi liếc nhìn khung chat, rời khỏi phòng và chạy nhanh xuống cầu thang.

Ping-pong.

May quá, họ vẫn đang đợi.

Tôi sẽ ra ngay đây.

“Có ạ!”

“Chuyển phát nhanh đây ạ!”

“Vâng ạ!”

“Là cô Tamaki phải không ạ? Xin mời ký vào đây.”

“…À, vâng ạ.”

Ừm, không phải đâu nhỉ? Nhưng người nhà đang ở nhà nên chắc không sao đâu… nhỉ…?

“Là hàng đông lạnh nên xin hãy bỏ vào tủ lạnh sớm giúp ạ.”

“Vâng ạ!”

Hàng tươi sống đông lạnh à. Hèn gì Ako nhờ tôi nhận giúp.

Mở ra cũng ngại, cứ để nguyên vậy bỏ vào tủ lạnh thôi.

“…Tự tiện mở tủ lạnh cũng không hay lắm.”

Để cả hộp vào chỗ trống trong tủ lạnh. May mà đã được sắp xếp gọn gàng.

Được rồi, phải nhanh chóng quay lại thôi.

Tôi đi nhanh lên cầu thang, bước vào căn phòng treo biển AKO.

“Anh về rồi đây!”

“Anh về rồi ạ. Cảm ơn anh nhiều.”

“Được thôi.”

“Quả nhiên có Rushian ở đây thì giúp được nhiều quá.”

“Có gì to tát đâu. Ở nhà anh cũng hay thế mà.”

“Thật ạ?”

“Anh ra nhận thì nhanh hơn.”

Mẹ và Mizuki cũng không thích xuất hiện trước mặt người khác trong bộ dạng thoải mái, nên ban đêm có ai đến thì thường là tôi hoặc bố ra nhận.

“Nhà Ako thì khác à?”

“Bố em về muộn lắm ạ.”

“Hiểu rồi.”

Họ nói cả bố và mẹ đều không ở nhà nhiều lắm.

À, giờ thì tôi hiểu rồi. Mẹ của Ako ở nhà cũng được thôi. Chỉ là bố của Ako về muộn nên bà ấy rảnh rỗi và đi làm thêm thôi.

…Nghĩ vậy thì, Ako, cô bé không hư hỏng là may lắm rồi.

“Hơn cả chuyện đó, tình hình chiến sự thế nào rồi?”

“Mọi thứ ổn ạ!”

Nhìn vào màn hình, Kyō vừa thiêu rụi con Goblin cuối cùng sau khi biến hình bằng Dragon Soul.

Màn hình hiển thị cửa sổ pop-up: Đợt tấn công ngẫu nhiên đã hoàn thành.

◆ Rushian:

Mấy cậu vất vả rồi, cảm ơn nhiều nhé.

◆ Ako:

Cảm ơn anh ạ.

◆ Shuvain:

Cái đó không phải vấn đề.

Kyō thả ra một biểu cảm mờ ảo, nhìn chằm chằm vào tôi và Ako.

◆ Shuvain:

Giờ này rồi mà hai người còn ở chung với nhau ư?

“Ể?”

“Á, em lỡ nói ra rồi!”

Thật rồi! Trong nhật ký chat, rõ ràng có ghi: “Rushian đã đi rồi!”

“Bại lộ hết rồi!”

“Em lỡ miệng thôi mà.”

“Lỡ cái gì mà lỡ.”

Hàng được giao chuyến cuối nên giờ đã hơn mười giờ tối rồi.

Ở nhà vào giờ này thì dù sao cũng quá bất thường!

“Phải lấp liếm thôi… nói gì bây giờ đây?”

“Nói thẳng ra luôn không phải tốt hơn sao ạ?”

“Nếu Segawa nghe được chuyện hai đứa mình ở chung vào ngày nghỉ thì cũng khó xử lắm chứ.”

Sau ngày nghỉ thì hai đứa mình đối mặt với nhau kiểu gì đây chứ.

◆ Rushian:

Anh chỉ giả vờ là mình đi ra để đánh lạc hướng thôi nên không sao đâu, không sao đâu.

◆ Ako:

Đúng, đúng vậy đó ạ!

“Cắn lưỡi khi chat thì lạ quá đấy.”

“Cứ thế cảm xúc nó tự hiện lên chữ luôn đó mà.”

◆ Shuvain:

Nhưng nãy giờ cậu không có ở đây một lúc mà.

“Đúng là con bé này có linh tính tốt thật.”

“Chắc là cô ấy đã nhận ra rồi.”

“Có thể lắm, nhưng dù sao thì cứ giả vờ không biết đi chứ.”

Thôi được rồi, đành chịu vậy.

◆ Rushian:

Nhân tiện anh đi vệ sinh thôi mà.

◆ Shuvain:

Nghi ngờ thật.

◆ Rushian:

Nói hiện tượng sinh lý của người khác là đáng ngờ thì thật là bất lịch sự.

◆ Shuvain:

Hừm.

Chắc chắn là lộ tẩy rồi, trông gian xảo ghê.

◆Rusian:

Thôi, lo chuẩn bị cho ngày mai đã.

◆Shuvain:

Ừm, vừa nãy còn thoát được mà.

◆Rusian:

Thoát được cái lối vào toàn bẫy đó luôn á?

◆Shuvain:

Goblin chạy nhanh hơn Purorin mà? Bọn nó thoát được lúc bẫy đang trong thời gian hồi chiêu đấy.

À, phải rồi, bẫy không phải lúc nào cũng hoạt động liên tục.

Nếu thời gian hồi chiêu ăn khớp một cách không may thì đúng là có thể lọt qua dễ dàng.

◆Shuvain:

Gai nhọn mười giây mới nhô ra một lần, lưỡi dao thì hình như hai lần xoay chỉ gây sát thương có một lần thôi. Còn bẫy bi sắt rơi xuống thì mười lăm giây mới có một phát lận đó.

◆Rusian:

Dài ghê vậy. Cứ thế này thì khó ăn quá.

◆Shuvain:

Sao đây? Hay mình tăng thêm bẫy tấn công nhỉ?

◆Rusian:

Biến cả khu vườn thành bãi lầy không đáy thì sao?

◆Ako:

Nhà cửa sẽ tan hoang mất!

◆Shuvain:

Ako có cái bẫy nào dùng được không?

◆Ako:

Ơ...

À, em có thể chế tạo cái làm tăng tốc độ hồi chiêu của bẫy gần đó!

◆Shuvain:

Đúng rồi! Cứ đặt nó ở lối vào đi!

◆Ako:

Nguyên liệu cần Mắt Quỷ Sức Sống của Harpy! Em không có nhiều thế này đâuuuu!

Lại dùng mấy thứ vật liệu lằng nhằng nữa chứ.

Đúng là sự "quan tâm" không tốt chút nào từ phía nhà phát triển khi bắt người chơi dùng mấy món vật liệu vô dụng.

◆Shuvain:

Vậy thì đi kiếm ngay đi, phải làm xong trước đợt tấn công tiếp theo đó!

◆Ako:

Vâng ạ!

◆Rusian:

Được rồi, cố gắng thôi!

Thế rồi, suốt ba tiếng sau đó, bọn tôi đi gom nguyên liệu, chế thêm bẫy, và đặt vô số bẫy xung quanh cổng chính.

Những kẻ địch xông đến, chúng bị mắc kẹt trong đầm lầy, chậm chạp vì gió đóng băng, bị lưỡi dao quay chém nát, bị bi sắt từ trên trời rơi xuống đè bẹp, gai nhọn chọc từ dưới đất lên, và khi cố gắng lắm mới vượt qua được cổng để tiến vào tiền sảnh, thì lại bị một cái bẫy khúc gỗ bay tới đẩy ngược trở ra. Đúng là một thiết kế "ác quỷ".

Ừm ừm, làm tốt lắm.

◆Shuvain:

Làm đến mức này rồi thì thậm chí còn muốn kẻ địch kéo đến cho bõ ghét ấy chứ.

◆Rusian:

Làm gì có đứa nào thoát nổi chứ, cái thứ này mà.

◆Ako:

Nếu Boss đến thì chúng ta gay to đấy ạ.

◆Rusian:

Chẳng lẽ nó miễn nhiễm bẫy ư?

◆Shuvain:

Chắc không có chuyện quá đáng thế đâu.

Đến cả tôi cũng không dám tưởng tượng ra một con quái vật miễn nhiễm bẫy đâu.

"Phù..."

Ố, Ako ngáp kìa.

"Ngủ chưa?"

"Vâng ạ, em bắt đầu buồn ngủ rồi."

"Thoáng cái đã sang ngày mới rồi."

Đã trễ thế này rồi sao. Chơi game cứ thấy thời gian trôi nhanh ghê.

Mà cái ngày đầu tiên của chuyến ngủ lại nhà Ako, hầu như chẳng làm gì cả mà đã hết rồi, liệu có ổn không nhỉ?

"Hay là mình đi ngủ đi?"

"Anh ngủ ở đâu bây giờ?"

Nghe tôi hỏi, Ako chỉ tay vào một góc phòng,

"Ở đó chứ đâu."

"Nếu anh không nhầm, cái 'ở đó' mà Ako đang chỉ ấy, hình như là giường của em thì phải."

"Đúng rồi mà ạ?"

Ako nói với vẻ mặt như thể tôi đang hỏi điều hiển nhiên vậy.

"Vậy thì Ako ngủ ở đâu?"

"Ở đó chứ đâu."

"Nếu đây cũng không phải là anh nhầm, thì cái 'ở đó' mà Ako đang chỉ là giường của em, và hình như anh sẽ ngủ ở đó thì phải."

"Tất cả đều đúng mà ạ?"

"À, rồi, anh hiểu ý em rồi."

Không muốn hiểu mà lại hiểu mất rồi.

"Này Ako..."

"Chúng ta ngủ cùng nhau đi."

"Không cần phải nói toạc ra thế đâu!"

Anh hiểu quá rõ rồi ấy chứ!

"Nói chung là, anh không chịu đâu."

"Tại sao chứ!? Chúng ta là vợ chồng mà!?"

Ako rõ ràng lộ vẻ sốc, nắm chặt hai tay lại.

Đúng là thoạt nhìn thì có vẻ buồn thật.

"Phản ứng của em hơi giả trân đó nha."

"À, anh nhận ra ạ?"

"Nhận ra chứ!"

Cô ấy biết thừa là tôi sẽ từ chối mà, làm gì có chuyện bất ngờ.

"Nếu ngủ chung chăn gối thì anh không biết phải giải thích với mẹ em thế nào đâu, nên chuyện đó là không được."

"Em nghĩ cũng không ít cặp vợ chồng không ngủ cùng giường đâu ạ, nên cũng đành chịu thôi nhỉ?"

"Với lại, chật chội thế thì khó mà yên giấc được."

Cái giường Ako đang dùng cũng không phải loại lớn gì.

Nếu hai đứa tôi cùng ngủ thì chắc chắn sẽ phải nằm sát rạt vào nhau.

"Sau này mình mua giường đôi nha!"

Không phải vấn đề đó đâu.

"Vậy anh ra phòng khách ngủ."

"Không được đâu ạ, không thể để khách quý Rusian ngủ ở phòng khách được."

"Thế thì Ako ra phòng khách ngủ."

"Rusian lại để vợ mình ngủ ở phòng khách sao!?"

"Lúc nãy em chẳng vừa gọi anh là khách quý đó sao?"

Đúng là mâu thuẫn khủng khiếp.

Với đà này, có vẻ như cô ấy sẽ không nhượng bộ trong chuyện này đâu.

Vậy thì, ít nhất mình có thể thỏa hiệp ở điểm nào đây?

"Vậy thì, nhượng bộ một trăm bước, anh ngủ dưới sàn thì sao?"

"Anh sẽ kể chuyện cho em nghe đến khi em ngủ thiếp đi nhé?"

"Anh sẽ cố gắng hết sức trong giới hạn mình không ngủ gục."

"Yay! Mình sẽ nói chuyện thật nhiều nhé!"

Cứ thấy cô ấy vui vẻ thế này, lại chẳng đành lòng từ chối.

"Đợi em một lát nhé, em đi lấy đệm cho khách."

"Nó ở đâu thế? Anh cũng bê giúp..." Ơ, phải nói với Shuu là mình offline đã chứ.

"À, đúng rồi ạ."

Tôi quay lại bàn phím, gõ vào kênh chat Guild.

◆Rusian:

Bọn tao sắp offline đây, giờ này chắc không có đợt tấn công lớn nào đâu, nhưng nếu có mà rảnh thì trông hộ nha.

◆Ako:

Ngủ ngon ạ!

Được rồi, chuẩn bị đi ngủ thôi.

Nhưng rồi...

◆Shuvain:

Khoan đã.

◆Ako:

Vâng ạ?

◆Rusian:

Ơ?

Bị chặn lại rồi.

◆Shuvain:

Mấy đứa tính đi ngủ sớm thế làm gì?

◆Rusian:

Dù em có hỏi tại sao thì...

Thì cũng tại buồn ngủ chứ sao.

◆Shuvain:

Kỳ nghỉ Tuần Lễ Vàng của tớ chỉ có hai ngày thôi đó!? Không thể nào chấp nhận được chuyện dễ dàng đi ngủ phí phạm một ngày như thế đâu!

◆Ako:

Ê ê...

◆Rusian:

Dù cậu có nói thế nào thì bọn tớ cũng buồn ngủ rồi.

Sao mà Segawa lại hăng hái thế nhỉ?

Mai còn nữa mà, hôm nay nghỉ sớm cũng được mà.

◆Rusian:

Chẳng còn việc gì để làm nữa đâu đúng không?

◆Shuvain:

Tớ có cái bẫy muốn chế tạo. Một phiên bản nâng cấp của bẫy gai nhọn, có cái kéo khổng lồ kẹp "chạch" một phát từ dưới đất nhảy lên ấy.

◆Ako:

Vậy thì mình làm xong cái đó rồi đi ngủ nhé?

◆Rusian:

Cũng được thôi.

"Nếu nguyên liệu dễ kiếm thì tốt."

"Nhiều quá thì vất vả lắm ạ."

◆Shuvain:

Nguyên liệu tệ lắm. Cần 150 vây cá mập kéo, 50 cái kéo của goblin tay kéo, với 10 cái lưỡi dao màu xanh rơi ra từ rương kho báu trong hầm ngục nữa.

À, cái này thì chịu.

◆Rusian:

Ngủ ngon nha!

◆Ako:

Ngủ ngon ạ!

◆Shuvain:

À, nói thế luôn hả? Cậu nói thế với tớ, người đang bận rộn nhưng vẫn muốn chơi game cùng các cậu dù chỉ một chút thôi sao?

◆Rusian:

Đúng là cách làm phiền khó chịu mà!

Bị nói thế thì ai mà từ chối được chứ!

"Ako, cố thêm chút nữa được không?"

"Em cũng thấy có lỗi với Shuu-chan, với lại nếu chỉ một món thì chắc là được ạ..."

"Tuyệt. Cố gắng đừng ngủ gục nhé."

◆Rusian:

Thôi vậy, làm thử một cái thôi nhé.

◆Ako:

Hừm,

◆ Shuvain:

Hay lắm!

Shuvain vung thanh đại kiếm một cách thích thú.

Vậy thì đi săn Cá Mập Kéo số lượng lớn thôi.

"Ừm, hình như là tầng ba của Thủy Cung, đúng không nhỉ?"

"Chưa đăng ký điểm dịch chuyển đâu ạ."

"Nơi đó bình thường có ai thèm tới đâu."

Hay là cứ nhảy từ phi thuyền xuống nhỉ.

Có vẻ nhiều người cũng tập trung ở khu hầm ngục đó để kiếm nguyên liệu giống mình.

◆ Rushian:

Ưm, lười di chuyển quá…

◆ Ako:

Hay là mình săn tại chỗ cố định thôi ạ?

◆ Shuvain:

Săn tại chỗ làm sao mà đủ số lượng được, lại đây mau!

◆ Rushian:

Đành vậy thôi!

Anh bèn nheo nheo đôi mắt, gầm gừ những con quái vật gần đó để dụ chúng lại.

Hồi xưa thì khó khăn lắm, chứ giờ thì chịu đòn cũng tốt phết.

"…………"

"Ako, hồi máu, hồi máu!"

"Meow!"

Cái gì mà "meow" chứ?

◆ Shuvain:

Ăn đòn của ta đây, Nộ Long của ta!

◆ Rushian:

Đây là sát thương cố định mà!

Và thế là cả một bầy quái vật bị thổi bay không còn dấu vết bởi chiêu Hồn Rồng.

Một lần này chắc thu được bao nhiêu cái nhỉ… Haizzz, buồn ngủ quá.

◆ Ako:

Trong nước mà cũng phun lửa được ạ?

◆ Rushian:

Anh nghĩ là nó không cháy được chứ.

◆ Shuvain:

Theo khoa học thì trong nước vẫn có thứ cháy được đấy. Cái này chắc cũng là lửa ma thuật thôi.

◆ Ako:

Shu-chan là người học khối tự nhiên nhỉ.

◆ Shuvain:

Mấy đứa cũng học chung môn mà?

◆ Rushian:

Thôi bỏ đi, còn bao nhiêu nguyên liệu nữa?

◆ Shuvain:

Còn 135 cái vây nữa.

Trời ơi, còn thiếu nhiều quá!

◆ Ako:

À, sự kiện vừa cập nhật đó ạ!

◆ Rushian:

Giờ này mà còn có đợt sóng ngẫu nhiên nữa sao?! Về nhà thôi!

◆ Shuvain:

Được thôi, cứ để đó cho tôi!

Cứ thế mà chơi, chơi, chơi không ngừng nghỉ.

Thế rồi ý thức của tôi dần dần mơ hồ…

Hết chịu nổi rồi…

*Rầm*, *xoẹt xoẹt*, *bẹp*, tôi nghe thấy tiếng thứ gì đó bị thảm hại.

"Ưm…"

Tôi ngồi dậy, trên màn hình trước mặt, con goblin đang chuẩn bị bỏ mạng.

Có vẻ như mấy cái bẫy tự động đã xử lý xong đợt sóng ngẫu nhiên.

"Sáng rồi à…"

À, hóa ra mình ngủ gục mất.

Hay đúng hơn là bị “ép” ngủ gục thì đúng hơn.

Shuvain hình như đã đăng xuất rồi. Đâu cần phải cố gắng đến thế chứ.

Cứ như thể cậu ta muốn chúng tôi ngủ gục vậy.

"… Còn Ako thì sao?"

Tôi tìm kiếm bóng dáng của người còn lại, cũng là "vợ" của tôi.

Không thấy em ấy trên giường, nhưng tôi tìm thấy ngay. Ako đang úp mặt ngủ say trên bàn máy tính, tóc em ấy xõa ra khắp mặt bàn, trông cứ như một sinh vật khác vậy.

"Trông có vẻ khó thở nhỉ."

Tôi khẽ lại gần, vén tóc em ấy sang một bên, để lộ khuôn mặt nghiêng.

Bình thường, Ako luôn thay đổi biểu cảm liên tục, nhưng bây giờ có lẽ em ấy đang ngủ rất say, chẳng thấy chút cảm xúc nào. Cứ như một người khác vậy, nhưng nhìn thế này, tôi lại thấy em ấy thật thuần khiết và xinh đẹp.

Ấy, không phải lúc để ngắm nhìn.

Mình đã bảo em ấy đừng sống bê tha mà, thế mà lại ngủ cùng đến tận trưa mất rồi.

"Ako ơi, Ako!"

"… Phù."

Khi tôi gọi, miệng và mắt em ấy khẽ động đậy.

Có lẽ vì tính cảnh giác cao từ nhỏ, Ako thường dậy khá nhanh.

"Sáng rồi đó Ako, dậy đi."

Tôi cũng lay vai em ấy.

Dậy đi, ngủ say trước mặt con trai thế này thì vô tư quá rồi.

"… Ưm, Rushian…"

Ako khẽ mở mắt, mơ màng nhìn thẳng vào tôi.

"Chào em."

"………… Rushian!"

Khuôn mặt đang mơ màng của em ấy bỗng bừng sáng thành nụ cười.

Tôi không thể nói trực tiếp với em ấy, nhưng thực sự, việc em ấy nở nụ cười như thế này với tôi khiến tôi rất vui.

"Rushian ở đây rồi! Chúc buổi sáng tốt lành ạ!"

"Ối!"

"Waf?!"

Tuy vui, nhưng cái ôm lao tới của em ấy thì tôi lại gạt sang một bên.

Ako bị ném "bốp" một cái xuống giường mình, rồi em ấy ngước lên nhìn tôi với ánh mắt đầy hờn dỗi.

"Ưm, ác thật đấy."

"Chẳng phải tôi đã nhẹ nhàng ném em xuống giường chứ không phải xuống sàn rồi sao?"

"Ôm em một cái dịu dàng không được sao? Chỉ cần thế thôi là em đã có một buổi sáng tuyệt vời rồi!"

"Xin lỗi, anh hơi ngại."

"Vậy thì cố gắng vào những ngày sau nhé!"

Đừng có tự đặt ra mấy cái mục tiêu kỳ lạ vậy chứ.

Ako ngồi dậy trên giường, vươn vai một cái thật dài,

"Em chưa ngủ đủ…"

"Anh cũng đồng ý."

Ngủ gục vào đêm khuya nên vừa thiếu ngủ, vừa ngủ không thoải mái. Chẳng trách em ấy không hài lòng.

Nhưng mà còn việc phải làm nữa chứ.

"Hôm nay phải đi nhổ cỏ rồi."

Đó là việc ghi trong danh sách cần làm.

"Ơ, mai làm cũng được mà?"

"Mai trời mưa."

"Vậy thì làm ngày kia đi ạ. Vừa đẹp luôn, đất sẽ mềm hơn."

"Định đợi đến bao giờ mới làm hả?"

Làm xong hôm nay cho đỡ phải nghĩ.

Ý kiến "Hay là để anh nấu bữa sáng nhé?" đã bị từ chối thẳng thừng.

Tôi khác với Segawa, tôi không phải là không làm được gì. Chỉ là tôi không làm thôi.

"Anh thích trứng ốp la lòng đào hay chín hẳn ạ?"

"Anh không kén chọn, sao cũng được miễn là giống của Ako."

"Vậy thì làm món trứng cuộn nhé."

"Ơ, sao lại đi một đằng khác với câu hỏi của anh vậy!"

Mặc dù tôi có nói thế, nhưng Ako vẫn chuẩn bị đầy đủ cho tôi.

Canh miso đậu phụ và đậu phụ chiên, trứng cuộn, cá hồi nướng muối và rong biển.

Trông ngon thật, nhưng thực ra món trứng ốp la sẽ chẳng hợp với cái thực đơn này đâu. Toàn là món Nhật mà.

"Kiểu như em tổng hợp bữa sáng kiểu Nhật theo mẫu ấy nhỉ."

"Vì còn ở giai đoạn đầu nên em định làm mấy món an toàn thôi."

"Thế đến giai đoạn sau anh sẽ phải ăn cái gì đây?"

Đằng nào chắc cũng ngon thôi, có khi lại có chút mong đợi ấy chứ.

"Ừm ừm, ngon lắm, ngon lắm. Cảm ơn em nhé, Ako."

"Không có gì đâu ạ!"

Dù không nói "Vì em là vợ mà!" nhưng cái vẻ mặt đắc thắng đó thì tôi nghe thấy rõ mồn một.

Sau khi nghe nhận xét của tôi, Ako mới bắt đầu dùng đũa của mình.

"Ưm, hôm nay món trứng cuộn ngon thật đấy."

"Ako thích trứng cuộn dashi à?"

"Rushian thích trứng cuộn ngọt ạ?"

"Không, nhà anh thì vị xì dầu."

"Hiếm thấy ghê!"

"Nói điêu à, bình thường mà?!"

Vừa nói chuyện vừa nhồm nhoàm ăn.

Có lẽ điểm chung giữa nhà Nishimura và nhà Tamaki là đều thích nói chuyện trong bữa ăn.

"Mà Ako này, em nấu bữa sáng tươm tất thế… Bình thường sáng nào em cũng ăn đầy đủ à?"

"Vâng, nếu có thời gian ạ."

"Ồ, bất ngờ ghê, em sống lành mạnh phết nhỉ."

"Rushian thường bỏ bữa sáng ạ?"

"Nhà anh thì thường ăn bánh mì là chính."

Sáng nào mọi người cũng bận rộn mà.

Khi tôi nói không cần cơm hộp vì có Ako nấu cho rồi, em ấy đã vui lắm.

Giờ thì Mizuki cũng tự nấu hoặc mua ở căng tin, nên buổi sáng nhiều khi bếp chẳng cần nhóm lửa.

"… Ít khi nào mình nói chuyện về cuộc sống hàng ngày thế này nhỉ."

"Đúng thế ạ."

Ako nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.

"Được sống chung và nhìn thấy Rushian trong cuộc sống thường ngày thật tuyệt vời!"

"Nghe cứ như sống thử ấy nhỉ…"

Hai đứa ở lại nhà nhau qua đêm cũng giống như sống thử có thời hạn vậy mà.

"Không phải đâu ạ, là cuộc sống tân hôn đó!"

"Đâu có phải vợ chồng, mà giả sử có là vợ chồng thì quen nhau lâu thế này cũng đâu còn gọi là tân hôn nữa."

"Tâm trạng của em thì lúc nào cũng là tân hôn!"

Thật ra tôi muốn nói "Hãy giữ mãi tâm trạng tân hôn cho đến khi chúng ta kết hôn thật nhé," nhưng ngại quá nên không nói ra được.

"Rushian, hôm nay em đã quyết định sẽ nấu gì rồi, nhưng ngày mai có lẽ tủ lạnh sẽ hết đồ mất."

"À, đúng rồi, trống trơn cả mà."

"Mẹ đi du lịch đã dùng hết đồ trước khi đi. Mặc dù cũng đưa tiền cho em rồi."

"Vậy thì mai phải đi mua đồ thôi."

"Hôm nay thì phải nhổ cỏ rồi… Có nhiều việc quá đi mất…"

"Mỗi ngày cũng chỉ có một việc thôi mà."

Có gì mà vất vả đâu?

“Cảm ơn vì bữa ăn nhé. Thôi, nào, ra nhổ cỏ thôi, thay đồ đi!”

“Dạ vâng!”

Đừng có mà lột đồ ở đây!

Vào phòng mà thay đồ chứ.

Chuẩn bị xong xuôi, hai đứa tôi ra vườn.

Khu vườn này, dĩ nhiên là chẳng có bẫy gì sất.

“…Hây dô!”

“Ưm, cứng quá ạ!”

“Cố mà nhổ tận gốc đấy!”

Nếu không thì nó sẽ lại mọc ngay ra thôi.

Vườn nhà Ako cũng khá rộng, nên việc nhổ cỏ không hề đơn giản chút nào.

Tuy có rất nhiều cây cảnh được trồng, nhưng chúng đều được cắt tỉa gọn gàng, trông rất sạch sẽ.

“Chắc quản lý vườn tược vất vả lắm nhỉ?”

“Cứ thế này thì thấy chẳng cần vườn tược gì cả, anh nhỉ?”

“Ako không có ước mơ về một khu vườn rộng sao?”

“Em có rồi đây này.”

À phải rồi, đúng là vậy thật.

“Thế thì sống ở chung cư nhé?”

“Em nghe nói sống chung cư thì quan hệ hàng xóm láng giềng phức tạp lắm.”

“Chuyện đó ở nhà nào cũng như nhau thôi mà.”

Ako vừa phụt một cây cỏ dại ra, vừa buồn thiu nói:

“Thế gian này sống sao mà khó khăn quá.”

“Đúng vậy thật.”

Trời không nóng không lạnh, nhiệt độ vừa phải, vẫn có thể làm việc thư thái, vậy mà mãi chẳng xong.

“Hai người đúng là vất vả quá.”

“Nếu có thêm người giúp thì tốt biết mấy ạ.”

“Này này, anh đang ở đây mà bị lộ ra thì không được đâu đấy nhé!”

Nói rồi, tôi khẽ đứng dậy vươn vai.

Ưm, ngồi xổm lâu đau cả người.

“Aaa!”

“…Hả?”

Có tiếng vọng lại từ bên ngoài lùm cây.

Dù đột ngột nhưng tôi chẳng hề giật mình chút nào. Nghe còn quen thuộc hơn cả tiếng của Ako ấy chứ.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi ngó ra ngoài thì…

“Anh hai, quả nhiên là anh ở đây!”

Nishimura Mizuki đang đứng đó.

“Ơ, Mizuki? Sao lại ở đây…”

Trùng hợp vậy sao… Không phải!

Hả? Mizuki?

Em gái tôi sao?

Không không, em gái tôi làm gì có chuyện ở đây.

“…………”

“Anh có trốn cũng vô ích thôi!”

“Chậc!”

Tôi đã nghĩ nếu khẽ ngồi xổm xuống trốn vào lùm cây thì có thể đánh lừa được, nhưng cuối cùng vẫn không được.

Tôi đành đứng thẳng dậy, quay người ra vỉa hè.

Ở đó không chỉ có Mizuki mà còn có…

“Chào tiền bối ạ.”

“Cả Futaba nữa sao?”

Hậu bối từ câu lạc bộ Thư viện cũng đi cùng.

“Có chuyện gì thế Futaba, hai đứa đi chơi cùng Mizuki à?”

“Đi chơi… thám tử?”

embed0013-HD.jpg

“Thám tử gì cơ?”

“Điều tra… ngoại tình ấy ạ.”

“Nói gì mà thô lỗ vậy!”

Tôi chỉ một lòng với Ako thôi đấy.

“Hơn nữa anh hai này, anh bảo là đi tập huấn mà!?”

“Anh có nói thế.”

“Vậy sao anh lại ở nhà Ako-san, còn đang nhổ cỏ nữa chứ!?”

“…………Sao lại thế nhỉ?”

À, đúng rồi. Tôi đã nói với Mizuki là đi tập huấn mà.

Thực ra thì, tôi đã bị lộ là nói dối rồi.

Vì vậy nó mới cố tình đến đây xem xét, rồi xui xẻo làm sao lại đụng phải tôi lúc đang nhổ cỏ.

“Trước hết Mizuki, sao em biết được nhà Ako?”

“Trước đây em từng lén theo dõi một lần rồi mà.”

“Đúng là vậy thật!”

Mizuki từng là người theo dõi Ako mà!

“Thế rốt cuộc anh hai đang làm gì ở đây?”

“À thì, cái này cũng là một phần của buổi tập huấn ấy mà…”

“Không phải thế đâu!”

“Thật đấy!”

“Thế còn những người khác đâu?”

“…………”

“Chỉ có mình em thôi ạ!”

Khoan đã Ako, đừng có nói ra chứ!

Ôi, làm sao đây, làm sao để đánh trống lảng đây.

Việc ở lại nhà bạn gái (giả) qua đêm thế này, chắc chắn không chỉ bị mắng thôi đâu.

Không, tôi cũng đã được sự cho phép của bản thân Ako và cả gia đình cô ấy nên dù bị lộ cũng có thể giải thích được, nhưng dù sao thì chuyện này vẫn rất tệ.

“Chẳng lẽ anh hai nói dối mọi người để đến nhà Ako-san…!?”

Tình hình càng lúc càng tệ rồi!

Nhìn Ako thì thấy cô ấy đang cười toe toét với vẻ mặt “á chà chà”.

Futaba thì không có bình luận gì, nhưng trông lại có vẻ đang rất vui.

Chẳng có ai đáng tin cậy cả!

“Không, không phải thế đâu mà?”

“Là một người em gái, em không cho phép anh làm những chuyện bất chính đó!”

“Anh không cần sự cho phép đó của em đâu!”

Hay là tôi cứ nói thật ra luôn nhỉ… Nhưng trong tình thế này, nếu tôi nói thật và bị kéo về nhà, Ako thất vọng chắc chắn sẽ trải qua một kỳ nghỉ đầy rầu rĩ mất!

Tôi phải làm sao đây!

Cứu, ai đó cứu tôi với!

“…Mấy đứa đang làm gì thế?”

Và, một giọng nói nữa vang lên.

Cũng là một giọng nói quen thuộc đến lạ, hơn nữa còn rất đáng tin cậy.

“Senpai Segawa?”

“Chào tiền bối ạ.”

Vị khách thứ ba đột nhiên xuất hiện.

Đồng đội của tôi, Segawa Akane, đang ở đó.

“…………”

Segawa nhìn lướt qua mặt tôi, mặt Ako, rồi nhìn hai đứa ngoài kia, sau đó cô ấy khẽ cười và giơ một tay lên.

“Ưm… Em về rồi.”

†††††††††

“Lần này là tập huấn ở nhà Ako-san ạ?”

Mizuki vừa nhổ một cây cỏ dại vừa nghiêng đầu hỏi.

“Làm gì có chuyện cứ lần nào cũng chạy chỗ này chỗ kia được.”

Segawa kéo một cây cỏ dại, nhăn mặt vì cái gốc rễ sâu của nó rồi nói:

“Chỉ là đang có sự kiện nên tập hợp lại thôi, không có gì to tát cả.”

“Ồ?”

“Master và Nanako cũng sẽ đến sau.”

“Thật sao ạ?”

Biết ơn thật, mà Segawa nói cứ như chẳng có gì vậy. Con gái thật là tuyệt vời.

“Anh hai, lẽ ra anh nên nói ngay từ đầu như thế chứ.”

“À, ừm…”

Mizuki thì vẻ mặt đã tin rồi, nhưng không hiểu sao, khi chỉ có tôi và Ako thì không được tin, còn Segawa xuất hiện thì lại đáng tin cậy đến thế.

“Tiền bối Tamaki, đây là cỏ dại ạ?”

“Dù không phải cỏ dại thì cứ nhổ đi cũng được.”

“Được thôi ạ.”

“Được thôi” cái gì chứ, Ako Futaba!

Việc nhổ cỏ vốn rất vất vả với hai người, nhưng với năm cặp tay thì nhanh chóng hoàn thành.

“Xin lỗi Mizuki, Futaba. Đang ngày nghỉ mà lại phải giúp đỡ.”

“Không sao đâu ạ. Tụi em mới phải xin lỗi vì đã nghĩ những chuyện linh tinh.”

“…Không, không sao cả.”

Lời nói của Mizuki hoàn toàn đúng, nên chính tôi mới là người phải xin lỗi.

“Vậy em xin phép đi trước đây.”

“Cảm ơn nhé, em gái.”

“Bọn em đã được giúp đỡ rất nhiều ạ.”

Tôi vẫy tay tiễn hai đứa đi.

“Vậy đi thôi nào. Cứ đi thẳng ra ga được không?”

“Ừm.”

Mizuki và Futaba hình như đi chơi tiếp.

Ừ thì, chúc hai đứa có một ngày nghỉ vui vẻ.

“…………”

Ô, Futaba đang đi phía sau Mizuki thì đột nhiên quay lại.

“…………!”

Và, giơ ngón cái lên.

Nó ra vẻ “đánh lừa tài tình lắm đó tiền bối.”

Con bé này, đúng là biết chuyện mà. May mắn có đứa em gái thật thà và đứa hậu bối tinh ý.

Ako, Segawa và tôi đợi cho đến khi hai đứa kia khuất hẳn.

Phù, may quá là may.

“Nào nào…”

Segawa phủi đất trên đầu gối, rồi cười nhếch mép.

“Giờ thì cho tôi nghe lời giải thích xem nào?”

“Vâng ạ.”

Tôi sẽ kể lại toàn bộ.

†††††††††

“Hả, giám sát để Ako không trở thành người vô dụng trong kỳ nghỉ á?”

“Đúng vậy ạ.”

Tôi cúi đầu trước Segawa đang ngồi trên ghế sofa, giải thích rằng đó không phải nói dối, mong cô ấy hiểu cho.

Segawa xoa trán với vẻ mặt khó xử:

“Nói gì ngốc nghếch thế… mà cũng không thể phủ nhận là Ako đúng thật là như thế.”

“Bọn em chỉ đang sống cuộc sống vợ chồng thôi mà.”

“Xin lỗi Ako, giờ cậu làm ơn im lặng một chút đi.”

“Nhưng đây là nhà tớ mà.”

Có vẻ có những gia đình mà con gái chủ nhà bị gạt khỏi cuộc trò chuyện.

“Mẹ của Ako đã nhờ anh, với lại anh cũng lo lắng nên không thể từ chối được.”

“Dù vậy thì việc ở lại qua đêm thì có vẻ hơi quá đáng đấy chứ?”

“Tôi cũng nghĩ không ổn lắm, nhưng mà nếu cứ để cậu ấy tự do thì thật sự sẽ có một cuộc sống bê tha, mục ruỗng mất.”

“Ừ thì...”

“Chẳng lẽ tôi không đáng tin đến vậy sao?”

Ako khẽ bĩu môi, có vẻ bất mãn nói.

“Tại vì Ako á, hễ lơ là một cái là y như nhân vật sự kiện chết queo trong game vậy đó.”

“Chuẩn luôn.”

“Chẳng phải đúng kiểu mục tiêu hộ tống phiền phức sao?”

Loại mà lần đầu chơi phải thử lại hai ba lần đó.

“Nhưng mà thật ra không đùa đâu, cậu sẽ sống một cách bê tha, lôi thôi đúng không?”

Tôi hỏi, Ako liền bĩu môi hờn dỗi.

“Tại vì là ngày nghỉ mà? Ai mà chẳng nghĩ là có khi mặc đồ ngủ cả ngày cũng được, hay là không tắm mà ngủ luôn cũng được chứ!”

“Tôi mà làm vậy là em gái tôi la cho đấy.”

“Tớ thuộc tuýp thay đổi tâm trạng theo trang phục, nên cứ dậy là thay đồ liền à.”

“Hai người đúng là người tử tế!”

“Tại sao tôi lại bị mắng chứ?”

“Hoàn toàn đúng vậy.”

Không phải là muốn nói lối sống đó là sai, nhưng nếu có điều kiện thì sống một cách lành mạnh hơn một chút có phải tốt hơn không?

“Thôi thì, cũng đâu có làm gì xấu đâu, cứ làm những gì mấy đứa thích đi.”

Segawa nhìn tôi và Ako với vẻ mặt nhăn nhó khó tả, như nhìn vào kết quả bài kiểm tra không mấy tự tin của mình.

Rồi cô ấy nói như muốn xác nhận.

“Chắc là không làm cái chuyện ‘ấy’ đâu nhỉ?”

“Không hề không hề. Tớ đã hứa với mẹ của Ako rồi.”

“Mẹ tôi đâu có yêu cầu lời hứa đó.”

“Bà ấy khuyến khích mà!”

Chuyện đó tôi nghĩ tuyệt đối là sai lầm!

“Mẹ của cậu, đúng là mẹ của cậu ghê ha.”

“Mẹ của Ako, đúng là mẹ của Ako mà.”

“Hai người đừng có lấy tôi làm cớ mà nói xấu mẹ tôi nữa được không hả?!”

“Đâu phải nói xấu đâu chứ?”

Chỉ là đúng kiểu mẹ của Ako thôi mà.

“Nhưng mà thôi, chắc là ổn thôi nhỉ.”

Segawa hắng giọng, rồi có vẻ đắc ý nói.

“Vì đêm qua cả hai đều ngủ gục rồi mà.”

Đúng là ngủ gục thật nhưng... không lẽ nào!

“Này, mày biết tình hình bên này mà lại để bọn tao ngủ gục sao?!”

“Với danh thám tử Segawa Akane thì nhiêu đây nhằm nhò gì!”

Cô ấy cười khà khà một cách tự mãn.

Mày nói vậy nhưng mà!

“Tại chuyện đó mà tôi và Ako buồn ngủ nè!”

“Khổ thân quá đi mà.”

“Tớ cũng vậy đây này.”

Đúng là tự làm tự chịu mà!

Trước những lời than vãn của chúng tôi, Segawa gật gật đầu rồi nói.

“Nhưng hôm nay thì ổn rồi, tớ cũng sẽ ở lại.”

“Ể, mày cũng ở lại sao?”

“Không biết thì thôi, chứ biết rồi thì làm sao mà bỏ mặc được chứ.”

Cái đó thì đúng thật.

Mấy đứa thành viên hội (guild) của nhà tôi dù không phải là có đạo đức nghiêm chỉnh gì... nhưng mà ít nhất cũng có giới hạn cơ bản.

Mà, đúng là sẽ không bỏ mặc thật.

“Shu-chan cũng ở lại ạ...”

Ako suy nghĩ một chút, rồi nói.

“...Chấp nhận được ạ!”

Lại chấp nhận được.

“Tớ cứ tưởng Ako sẽ giận chứ.”

“Lần đầu tiên có bạn bè đến ngủ lại nhà đấy ạ.”

“Đêm qua Nishimura cũng ngủ lại mà.”

“Rushian thì vui mừng theo một ý nghĩa khác, nhưng không giống bạn bè đâu ạ.”

“Khác giới tính thì cảm nhận cũng khác nhau mà.”

Tôi cũng hơi hồi hộp lúc Ako lần đầu đến.

“Vậy là hôm nay Segawa ở lại đúng không?”

“Đúng rồi, tớ làm phiền nhé.”

“Mời chị cứ tự nhiên ạ.”

À ra thế, vậy thì tốt rồi.

“Thôi vậy tôi về đây.”

“Tại sao ạ?!”

“Tại sao lại vậy chứ?”

“Sao lại ngăn cản tôi chứ?”

Đúng là Bộ Ba Sao Hỏa (WHY) mà.

Lý do đơn giản thôi mà.

“Ako mà sống đàng hoàng lại là được rồi, một mình Segawa là đủ rồi còn gì.”

“Không được đâu! Cứ như bạn bè đến chơi nhà vợ chồng vậy mà đột nhiên chồng biến mất thì làm sao được!”

“Cậu thật sự im lặng đi.”

“Tôi mới là trung tâm của cuộc trò chuyện mà?!”

“Đúng vậy nhưng mà làm ơn im lặng đi.”

Ako bị cắt ngang đột ngột, liền phát ra tiếng “nya-uu” kỳ lạ rồi im bặt.

“Nishimura có rất nhiều lý do để phải đi khỏi đây, nhưng trước hết, ban nãy cậu đã lấy cớ là đi tập huấn với em gái cậu đúng không?”

“Đúng rồi!”

Tôi đã không thể về nhà cho đến khi kết thúc thời gian tập huấn theo cái "kịch bản" đó!

“Hơn nữa, nếu chỉ có mình tớ, thì con bé này cũng có vẻ sẽ rất là lười biếng đấy.”

“Chỉ có con gái thì sẽ mất cảnh giác sao?”

“Vả lại, tớ có kế hoạch từ ngày mai rồi, nên chỉ ở lại được đêm nay thôi.”

“Về rồi lại phải đến lại vào ngày mai sao...”

Segawa cũng bận rộn mà.

“Vậy thì, Rushian cũng ở lại đi ạ!”

“Cứ làm thế đi.”

“Cũng được thôi... nhưng Segawa có thấy ổn không khi ở cùng tôi?”

“Lần nào đi tập huấn chả ở cùng nhau.”

“Thì đúng là vậy nhưng mà...”

Cái đó là sự kiện, hay nói đúng hơn là đặc biệt mà.

Tôi nghĩ vậy, Segawa liền lộ rõ vẻ chán nản.

“Nói gì chứ quen biết nhau bao nhiêu năm rồi. Giờ này còn khách sáo gì nữa?”

“Tính cả trong game thì cũng đã vào năm thứ ba quen biết nhau rồi mà ha.”

“Đúng vậy. Dù chỉ có hai đứa tớ với cậu cũng không sao đâu.”

Ngay khoảnh khắc Segawa nói vậy, Ako đứng phắt dậy.

“Không được đâu!”

Cô ấy siết chặt hai nắm đấm như chuẩn bị chiến đấu mà nói.

“Có chuyện cho phép được và không cho phép được đấy nhé! Tôi mà giận thì tôi cũng giận lắm đấy!”

“Không làm gì đâu mà, không sao đâu.”

“Ako mà giận thì cũng chỉ lúc Nishimura lăng nhăng thôi chứ gì.”

Segawa cười khổ rồi lấy đà đứng dậy khỏi ghế sofa.

“Vậy thì, hôm nay nhờ cậu nhé. Cái kỳ nghỉ Golden Week nhàm chán tự nhiên vui vẻ hẳn ra.”

“Vâng ạ.”

“Ừ.”

Đúng lúc đó, đồng hồ trong phòng khách kêu “pong”.

“Ồ, đúng mười hai giờ rồi sao.”

“Buổi trưa rồi ạ, mình nấu cơm nhé?”

“Sáng ăn muộn nên giờ vẫn chưa đói.”

“...Hay là, đợt tấn công cố định không phải là mười hai giờ sao?”

Đợt tấn công?

Đợt tấn công, đợt tấn công...

“Đợt tấn công cố định... ừm, a, a, aaaaaaa!”

Đúng rồi!

Chúng ta còn phải bảo vệ ngôi nhà Nishimura trong game nữa mà!

“Quên mất rồi!”

“Mau đi phòng thủ thôi!”

“Hai người vẫn chưa chuẩn bị xong sao?!”

“Dự định là sẽ quay về và chờ sau khi nhổ cỏ xong mà!”

Có đủ thứ chuyện xảy ra nên mọi việc kết thúc, thế là lùi việc chuẩn bị lại rồi!

Ba người vội vàng chạy vào phòng của Ako.

Tôi cũng chạy đến chỗ ngồi cố định của mình ở bàn, sau lưng Ako đang chạy đến bàn máy tính.

Nào, bật nguồn laptop lên... A, nhanh lên đi mà!

“Này, không còn dư cái máy tính nào sao?”

Segawa đang đứng cạnh Ako, nhởn nhơ nói.

“Đâu có nhiều máy như vậy đâu ạ!”

“Thôi được rồi, dùng Shuvain-sama của tớ đi.”

“Em mượn ạ!”

Segawa từ bên cạnh nhập mật khẩu rồi đăng nhập vào máy tính của Ako.

Ối, không phải lúc để nhìn. Tôi cũng đăng nhập vào laptop của mình.

Vừa vào game thì trận chiến đã bắt đầu, bẫy đang hoạt động hết công suất.

Xem ra cùng với Goblin, Orc cũng đang xuất hiện với số lượng cực lớn.

Số lượng khủng khiếp thật. Nếu chỉ tiêu diệt bình thường thì phiền phức lắm, trừ khi có đòn tấn công diện rộng.

“Dù mấy cái bẫy ở lối vào đang cố gắng ngăn cản, nhưng cũng khá là gay go đấy.”

“Uầy, mấy cái bẫy đang bị tấn công kìa!”

“Orc tấn công bẫy dữ dội thật đấy nhỉ.”

Có lẽ vì không phải người điều khiển, Segawa hôm nay cứ thản nhiên lạ thường.

Đây đâu phải lúc để ngơ ngác như thế!

“Này Ako, đang dùng Shuvain mà, tấn công đi tấn công đi!”

“Ừm, kỹ năng tấn công là cái nào nhỉ?”

“Kỹ năng nào cũng là kỹ năng tấn công hết, cứ bấm bừa liên tục đi!”

“Vậy thì... Aích!”

Ako vừa chọn một kỹ năng, lập tức Shuvain hóa thành rồng giữa luồng ánh sáng chói lòa. Nó phun lửa thiêu rụi cả một vùng không gian trống rỗng. Uầy, phí của giời!

“Sao vừa vào đã dùng Long Hồn làm gì cho phí mana chứ!”

“Tại icon trông mạnh nhất mà!”

“Trong khi hai người đang giỡn nhây thì lũ Goblin đã vượt qua rồi kìa! Đuổi theo mau!”

Bỏ qua hai đứa đang chơi đùa, tôi vung khiên và kiếm tới tấp. Vượt qua lối vào là hết đất trống, suýt chút nữa thì tôi đã đập vào cổng chính. May mắn là tuy đông nhưng kẻ địch lại yếu, nên ngay cả tôi với lượng sát thương ít ỏi cũng có thể hạ gục chúng.

Cơ mà không thể xử lý hết được… nếu có bẫy thì may ra…

“Chúng ta phải làm sao đây ạ? Cả Orc lẫn Goblin đều tấn công bẫy, có lẽ cô tiên nhỏ sẽ không kịp sửa chữa mất.”

“A, bên đó cũng căng thẳng ghê ta.”

Vừa xử lý lũ Goblin đã vượt qua, tôi vừa nhìn sang thì thấy một cái bẫy cầu sắt chuẩn bị bị phá hủy. Chết tiệt, tạo ra cái đó cũng tốn nguyên liệu lắm chứ bộ!

“Hay là đặt hàng rào làm mồi nhử rồi để tụi nó đánh nhỉ? Chỉ có độ bền là cao thôi.”

“Hay đó, vậy mình sẽ dựng hàng rào trước cổng chính, không chặn đường quá nhé?”

“Thế thì đặt suối hồi phục để hàng rào tự hồi… ôi, quên mất, mình không phải là người hồi máu!”

“Mình đặt bẫy tấn công xung quanh hàng rào đi. Hôm qua mình vừa làm thêm mấy cái.”

“Chỗ này được không?”

“Sao lại đặt vào góc rìa phạm vi tấn công chứ! Phải nghĩ xem đặt thế nào để có thể tấn công với phạm vi tối đa chứ –”

Nhờ có những “bài giảng” của cô Segawa, cuối cùng chúng tôi cũng phòng thủ thành công đợt quái cố định. Nguy hiểm thật, nếu đăng nhập muộn hơn một chút thì gay rồi.

“Tạm thời thì phản công thành công rồi nhỉ.”

“Cũng xoay sở được, nhưng mà căng thật đó.”

“Đợt quái cố định tiếp theo là chín giờ tối đúng không?”

Trong mục nhiệm vụ có hiển thị như vậy. Liệu lần tới có phòng thủ được không nhỉ? Hơi mất tự tin rồi đó.

“Càng lúc càng khó hơn thì phải.”

“Mới ngày thứ hai đã thế này, ổn không vậy trời.”

“Không được thì thôi chứ sao.”

“Không, tôi phải bảo vệ ngôi nhà tử tế chứ!”

“Sự kiện thế này mà làm gì mà nghiêm túc thế.”

Segawa lười nhác nói rồi lăn kềnh ra giường. À, tôi cứ tưởng cô ấy đang lơ là, hóa ra Segawa không quá để tâm đến việc bảo vệ nhà cửa.

“Được rồi, đến tối thì làm gì bây giờ?”

“Muốn chơi game online cũng không đủ máy tính nhỉ.”

“Không có game nào khác à? Nhà Nishimura có máy chơi game mà.”

“Chỉ có máy tính thôi à.”

Nhà Ako chẳng có máy chơi game gì cả. Mà thôi, nhà chỉ có một mình con gái, không có cũng là chuyện thường.

“Ừm, vậy thì tôi đọc truyện tranh vậy… Ơ?”

Segawa nói rồi rút một cuốn sách dày cộp từ tủ sách ra. Bìa sách đề: Album…?

“Đây là album mà?”

“Ư! Không được đâu ạ!”

Ako phát hiện ra, hoảng hốt đứng bật dậy khỏi ghế. Thế là album của Ako thật rồi!

“Album của Ako à? Tôi cũng muốn xem, muốn xem!”

“Chờ đã, chờ đã, cái đó thực sự không được đâu ạ!”

“Ako hồi nhỏ đáng yêu quá!”

“Ối, tí hon thế!”

Cái Ako phiên bản mini này là sao vậy! Đáng yêu chết đi được! Hơn nữa lại còn là tóc ngắn nữa chứ!

“Không hề tóc dài!”

“Lúc đó tôi chưa nuôi tóc mà!”

“Cười tươi roi rói kìa.”

Nụ cười không chút dấu vết của ám ảnh nào cả… Hóa ra Ako cũng có thời như vậy.

“Nhưng mà lật từng trang, theo tóc dài ra, biểu cảm cũng dần có vẻ u buồn…”

“Đúng là vậy nhỉ, sau đó đã xảy ra chuyện gì không biết.”

“Không được xem nữa đâu ạ!”

†††††††††

“Một, hai, ba!”

“Vâng!”

Theo tiếng đếm, tôi nhanh chóng đặt một quân bài lên trán mình. Ako và Segawa cũng giơ bài lên tương tự. Tôi không thể nhìn thấy số của mình, nhưng tôi có thể thấy số của hai người họ. Quân bài trên trán Ako là số 4. Segawa là J… 11 à. Vẫn may mắn như thường.

“Hừm… đúng là cuộc đối đầu giữa tôi và cậu rồi.”

Segawa nhìn quân bài trên trán tôi và quân bài của Ako, rồi nhếch mép cười. Vậy nghĩa là quân bài của tôi mạnh hơn quân bài của Ako sao.

“Đúng là như vậy.”

Tôi đáp lời, rồi nhìn biểu cảm của Segawa khi cô ấy nhìn quân bài của tôi. Một vẻ mặt rất nghiêm nghị. Chắc chắn là quân bài mạnh rồi!

“Được, đánh thôi!”

“Tôi cũng chơi!”

“Tôi bỏ cuộc.”

Tuyệt, giờ chỉ còn tôi và Segawa thi đấu xem ai có số lớn hơn!

“Lên nào!”

“Quyết định!”

Cả hai cùng đập mạnh quân bài xuống bàn. Segawa là 11, còn tôi… 2?! Sao lại là 2 chứ?!

“Sao lại thế nàyyyyyyyyyy!”

“Hoh hoh hoh hoh.”

“Nãy rõ ràng bảo là trận đấu giữa tôi và cô mà!”

“Nishimura đã gật đầu lúc nãy, nên tôi biết quân bài của mình lớn hơn của Ako rồi. Thế thì làm sao mà thua được chứ?”

“Cái con nhỏ diễn sâu này!”

“Hôm nay nhờ vậy mới cứu được đó, không phải tốt sao?”

Đúng là thế thật, nhưng thua vẫn thấy ấm ức chứ!

“Đáng lẽ tôi phải làm mặt bảo là không được rồi chứ.”

Ako bực bội nói với tôi khi tôi thua cuộc. Không không, tôi cố tình không nhìn mặt Ako đó chứ.

“Nếu nhìn mặt Ako là biết hết nên tôi cố tình không nhìn đó.”

“Tôi cũng vậy.”

“Sao mọi người lại chơi bài tây kiểu bị giới hạn vậy chứ?!”

Tại vì chơi như thế mới vui chứ.

“…Ơ? Tự dưng lại vui vẻ với bài tây thế này à?”

“Chơi Indian Poker mà giết thời gian mấy tiếng đồng hồ rồi… Đã tối rồi này…”

“Ngay cả bữa trưa cũng chưa ăn nữa.”

Chúng tôi chơi game online xong rồi chơi tiếp, quên béng cả thời gian.

“Tôi đói bụng rồi ạ, tôi đi nấu cơm nhé.”

Nhìn Ako vươn vai đứng dậy, Segawa chợt sáng bừng cả mắt.

“Tôi cũng giúp một tay!”

“Ơ, cô cũng nấu luôn à?”

“Sao lại làm cái mặt khó chịu thế?”

“…Chịu đựng được thật sao?”

“Cả Ako nữa à?!”

Ako cũng làm cái mặt không thể tin được!

“Đừng làm cái mặt như thể nghi ngờ thần trí của tôi vậy chứ, tôi cũng có tập nấu ăn ở nhà mà.”

“Khoảng mấy lần một tuần ạ?”

“Khoảng hai lần một tháng?”

Ako làm cái mặt “Ôi trời ơi”.

“Ôi trời ơi.”

Này, cô phát ra tiếng rồi đó.

“Đằng nào cũng mất công rồi thì dạy tôi đi, tôi cũng muốn học cách nấu món gì đó mà. Cùng nhau nấu ăn có vẻ vui đó chứ.”

Bị nói là “cùng nhau”, Ako yếu lòng hẳn. Miễn cưỡng, nhưng cũng có chút vui vẻ,

“Hôm nay là món ăn Nhật, có được không ạ?”

“Tôi từng nấu với Nanako rồi nên không sao đâu!”

“Hả, đã nấu món gì vậy?”

“Sushi rắc và chawanmushi.”

“Lại làm món khó và phức tạp thế à?!”

“Tôi chỉ quạt thôi mà.”

“Nếu chỉ làm thế thì…”

Tôi tiễn hai người vừa nói chuyện rôm rả vừa đi vào bếp. Cái cảm giác này là sao nhỉ? Dù chưa kết hôn, nhưng tôi lại có cảm giác như một người bố không có chỗ đứng trong gia đình vậy.

“…………Tôi cũng phải làm gì đó thôi.”

Có lẽ hôm nay tôi lại chỉ có thể đun nước tắm mà thôi.

Khoảng một tiếng sau đó.

“Xong rồi!”

“Xong… xong rồi…”

Segawa với vẻ mặt đắc thắng và Ako mệt nhoài quay trở lại.

“Máu của Ako gần như về không rồi, cô đã làm gì vậy?”

“Tôi chỉ giúp một tay thôi mà.”

Ồ, vậy sao. Không phải phá hoại là tốt rồi.

“So với một thời gian trước thì cô ấy tiến bộ hơn rồi, nhưng chính vì thế mà chỉ cần lơ là một chút là nguy hiểm ngay.”

“Cô định làm gì vậy hả?”

“Tôi định thử sáng tạo một chút.”

“Lần đầu nấu ăn thì đừng có sáng tạo gì hết…”

Ako gục xuống. Thực sự là vất vả cho cô ấy rồi.

Tuy nhiên, trên bàn ăn là món thịt lợn kho, cơm trộn, rau chân vịt trộn mè và súp miso thịt lợn, trông thực sự rất ngon.

「Hà, lợn với lợn chạm mặt nhau rồi này!」

「Bác sĩ ẩm thực nào đây?」

Chuyện nhỏ thôi mà.

「Thôi được rồi… Xin mời cả nhà!」

Vừa cho miếng cơm thập cẩm trông ngon lành vào miệng, ngay lập tức:

「Cơm thập cẩm là do tôi nấu đấy nhá!」

「Ơ hụ hụ khụ!」

「Gì mà sặc sụa thế!」

「À, à xin lỗi, tôi giật mình quá.」

Phản xạ tự nhiên thôi.

Mà không, vị ngon không chê vào đâu được, đúng hơn là…

「Ngon bá cháy!」

「Thật á? Ngon thật không?」

Nghe Segawa nói, tôi cũng để ý thấy có vẻ nguyên liệu cắt hơi to nhỏ không đều, nhưng phải công nhận là món này ngon thật sự.

「À, món này ngon thật đó chị!」

「Thấy chưa, tôi muốn là làm được mà!」

Segawa giơ hai ngón tay hình chữ V, đầy tự hào.

Ghê thật, tôi phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác rồi.

「Thế là cái mác "không biết nấu ăn" bị trả lại rồi nhỉ?」

「Cái thời "món ăn dở tệ" như thế giờ hết mốt rồi!」

Tôi thì lại nghĩ đây không phải chuyện hợp mốt hay không đâu.

「Thấy chưa Shoo-chan, may mà không làm mấy trò quái gở đó nhé!」

Và rồi Ako lại buông ra một câu nói mơ hồ đáng ngờ.

Trò quái gở là trò gì chứ, trò quái gở là trò gì?!

「Suýt nữa thì làm chuyện quái gở thật à?」

「Đâu có, tôi có làm gì quái gở đâu.」

Segawa lảng mắt đi, lẩm bẩm.

「Tại trong bếp còn thừa ít cà ri mà.」

「Cái đó thì không được ĐÂU ĐÂU ĐÂU ĐÂU!」

Cà ri hôm qua bị phát hiện rồi sao?!

「Định cho vào cơm thập cẩm á?!」

「Tại cà ri thì hợp với cơm mà!」

Đến giờ tôi cũng không biết đây là cà ri hay cơm hay sushi hay cơm thập cẩm nữa.

「Cơm thập cẩm vị cà ri à… Hừm, đúng là nghe có vẻ ngon thật…」

「Nếu định nấu cơm cà ri ngay từ đầu thì còn nói, chứ tự dưng nghĩ ra rồi cho vào lúc cuối thì không được đâu đấy!」

「Biết rồi mà. Tôi chỉ nghĩ vu vơ thôi.」

Vừa chắp tay xin lỗi, Segawa lại vừa lộ vẻ mặt tiếc nuối khó tả.

「…Segawa, cậu đang nghĩ là biết đâu lại ngon ấy hả?」

「Về nhà tôi sẽ thử ngay!」

Cô ta nói thật đấy. Cô ta thật sự định nấu cơm thập cẩm vị cà ri!

「Nếu muốn nấu cơm cà ri thì phải nấu ngay từ đầu nhé? Chứ không phải cuối cùng mới cho cà ri hay sốt cà ri vào là xong đâu đấy!」

「Biết rồi, biết rồi mà!」

Ako lo lắng đến tận phút cuối.

Còn các món khác, hình như đều do Ako nấu chính, nên ngon bình thường.

Tôi lại thấy vui vì cái vị ngon an toàn, không đi chệch hướng này rất hợp với phong cách của Ako.

「Cảm ơn vì bữa ăn ngon miệng ạ.」

Tôi chắp tay.

「Này, tắm xong chưa? Nước nóng chưa?」

「Xong rồi!」

「Tuyệt vời Nishimura!」

Segawa vừa chỉ vào tôi, vừa kéo mạnh vai Ako:

「Nào Ako, đi tắm cùng đi!」

「Tôi muốn tắm với Rushian cơ…」

「Rồi rồi.」

「Đừng có mà lờ tôi đi chứ!」

Vừa nói vậy nhưng Ako vẫn ngoan ngoãn đi theo, xem ra cô ấy cũng hứng thú lắm.

Trông Ako có vẻ mệt mỏi, nhưng chắc cô ấy đã rất vui khi cùng bạn bè làm bếp ồn ào thế này.

Đối với Ako, việc người khác tham gia vào lĩnh vực sở trường của mình là điều hiếm hoi mà.

「…Nhân cơ hội này, hôm nay mình phải dọn dẹp cho xong mới được.」

Quyết tâm dọn dẹp mớ hỗn độn hôm qua không làm được!

Tôi tràn đầy khí thế bước vào bếp thì…

「…………Cái gì thế này?」

Đây đúng là một cái *ma giới*.

Hàng tá nồi niêu, bát đĩa, và cả những dụng cụ nấu ăn rõ ràng là chẳng dùng tới được nhét đầy bồn rửa, đến mức không đủ chỗ mà tràn cả ra bàn bếp.

Nếu chỉ có Ako một mình thì tuyệt đối sẽ không ra nông nỗi này.

Và có lẽ, ngay cả Segawa một mình cũng không thể làm ra thế này được…

「Ako, cậu ấy hào hứng quá nên đã dạy đủ thứ rồi đây…」

Thảo nào mà tốn thời gian đến thế.

Giờ mình phải dọn chỗ này sao…

「Á á á á!」

「Nguy hiểm đấy, đừng có quậy phá!」

「Chỗ đó, chỗ đó không được đâu!」

「Có mỗi cái lưng thôi mà!」

Từ xa vọng lại tiếng hai cô gái hò reo. Nghe có vẻ vui vẻ quá.

「…Trước hết là cái nồi áp suất đã.」

Cố gắng trước khi hai cô ấy ra khỏi phòng tắm vậy.

†††††††††

「Nào, phòng thủ thôi!」

「Ô!」

Mặc đồ ngủ đôi, Ako và Segawa giơ nắm đấm lên.

Đã gần đến giờ đợt quái cố định ban đêm rồi.

「Hơi bị mất máu rồi nhỉ.」

「Chắc là vẫn chưa an toàn để mặc kệ hoàn toàn đâu.」

Chắc là do vừa có đợt quái ngẫu nhiên, nên bẫy bị hao mòn nhiều.

「Đợt cố định thì tất nhiên rồi, nhưng về sau có lẽ cả đợt ngẫu nhiên cũng phải tự mình phòng thủ thì mới trụ nổi.」

「Rắc rối thật.」

Mà nói gì thì nói, trước hết cứ phải giải quyết đám địch trước mắt đã.

Thời gian bắt đầu, thông báo "Wave Start" hiện ra ở góc dưới bên phải.

Cảnh tượng quen thuộc lại bắt đầu: lũ quái vật xuất hiện quanh nhà và từ từ tiến lại gần.

「Hmm, số Pwarin giảm, mà Goblin tăng lên rồi này.」

「Kia là Desert Wolf hả?」

「Có cả Gigatchi nữa.」

Ngoài việc cấp độ trung bình của quái tăng lên, còn có thêm quái vật sói là Desert Wolf và quái vật máy móc Gigabolt.

Wolf thì nhanh chân, còn Gigabolt thì kháng vật lý. Đụng phải những con quái có đặc tính như vậy thì phiền phức lắm!

「Ối, Gigatchi cứng thế! Bẫy không giết được nó đâu!」

「Wolf xuyên thủng rồi kìa!」

Đấy, lại gặp rắc rối rồi!

「Tôi với Ako sẽ tiêu diệt Wolf, Shoo lo đám Gigatchi!」

「Tôi có vào game đâu!」

「ĐÚNG RỒI Á Á Á Á!」

Con bé này không có máy tính nên chỉ có thể đứng nhìn thôi!

「Ako, nếu nguy hiểm thì đổi chỗ với Shoo nhé! Cứ sửa bẫy cho đến lúc không thể nữa!」

「Vâng ạ!」

「Đến lượt em chưa ta?」

Thong thả nói thế là sao hả!

「Chết tiệt, sát thương không đủ! Cứ cản chân địch để bẫy làm suy yếu chúng càng nhiều càng tốt!」

「Hay là rải bừa mấy cái hố đen xung quanh nhà đi?」

「Không đặt được xa thế đâu!」

Dù sao thì đây cũng là công trình của nhà mình, nên không thể đặt ra ngoài khuôn viên được!

Tôi dùng đủ các kỹ năng khống chế, đẩy lùi để cố gắng phòng thủ trong gang tấc.

Nhưng thật sự là quá khó để tiêu diệt tất cả.

「Bị xổng rồi!」

「A, đến tận cổng rồi kìa!」

「Chặn lại!」

▼Tòa nhà đang bị tấn công▲

Wolf đang gặm nhấm cửa chính! Có tin nhắn cảnh báo hiện lên, chắc chắn là nguy hiểm rồi!

「Đúng là chúng không phá tường mà chỉ đi vào từ lối vào. Không biết có đặt bẫy trong nhà được không nhỉ?」

「Nhà sẽ bị bẩn mất!」

「Giờ là lúc nói mấy lời đó hả! Không bảo vệ là nó phá sập nhà đấy!」

Tôi vội vàng chạy ra sân để chặn Wolf lại.

Đúng lúc đó, một âm thanh nặng nề "Rầm" vang lên. Đồng thời, một hiệu ứng lớn cũng hiện ra, kèm theo tiếng hô: *Ashura Houou Kyaku!*

◆Shushu:

Ơ, đây chỉ là Desert Wolf thôi à?

◆Mikan:

Trông giống boss hả?

◆Shushu:

Em thấy có vẻ khó nên cứ nghĩ là nó mạnh lắm chứ.

◆Rushian:

Mizuki—!

Em chịu khó đến tận căn nhà hẻo lánh này sao!

◆Shushu:

Anh trai, tên thật kìa.

Ối, tôi quên mất.

◆Rushian:

Em gái ta, ngươi đến thật đúng lúc!

◆Shushu:

Đúng là anh đang phòng thủ nhà cửa nhỉ. Em cứ nghĩ anh và mọi người vất vả lắm vì nhà ở chỗ quái dị mà.

Mizuki cười tủm tỉm, nhẹ nhàng đấm bay năm con Wolf mới xuất hiện.

Không hiểu sao, dù biết đây là game, nhưng tôi thấy em gái mình hơi đáng sợ.

◆Mikan:

Em đến chơi đây ạ!

◆Ako:

Mời vào ạ!

Mikan còn cấp độ thấp, nên cô bé chỉ đến xem thôi.

Dù xác quái vật tràn lan khắp nơi hơi bừa bộn một chút, nhưng cứ tự nhiên nhé.

◆Rushian:

Khá chật vật đấy, em giúp một tay được không?

◆Shushu:

Em chỉ cần hạ hết mấy con này là được à?

◆Rushian:

Đúng rồi, đúng rồi!

◆Shushu:

Vậy thì, vèo!

Mizuki bắt đầu đấm liên tục vào đám địch gần đó.

Đỡ đòn kiểu Monk đa năng quả là đáng tin cậy. Dù đã dễ thở hơn đôi chút, nhưng kẻ địch vẫn cứ ồ ạt kéo đến không ngừng.

Càng lúc càng khó khăn hơn vì giờ Shuvain không thể trụ ở khu vực cửa ra vào để tiêu diệt địch ngay từ đầu nữa. Đằng nào trước cổng cũng chẳng còn gì để nương tựa, bọn tôi chỉ còn cách tự mình đánh bại chúng mà thôi.

“Ư ư, tôi hết chịu nổi rồi!”

“Ê này, Segawa, đổi chỗ!”

“Đổi hả, tôi hiểu rồi!”

Ako chạm tay vào Segawa, rồi Segawa ngồi xuống trước màn hình.

Hình bóng Ako biến mất khỏi ngôi nhà trên màn hình, thay vào đó là giao diện đăng nhập.

“Cố gắng lên cho đến khi tôi vào được game!”

“Mau lên!”

Dù chỉ cần vài đòn là hạ gục được lũ quái vật, nhưng số lượng của chúng quá đông khiến bọn tôi không thể tiêu diệt kịp! Lũ sói cứ thế kéo đến ngày càng nhiều! Không thể ngăn cản nổi nữa rồi!

“Cửa bị phá rồi!”

◆Shuvain:

Để mọi người đợi lâu rồi! Hãy nếm thử Đại Kiếm Phẫn Nộ đây!

Shuvain-sama đã tới rồi!

Shu vung đại kiếm đầy uy lực, quét sạch kẻ địch xung quanh chỉ trong nháy mắt.

“Cứ thế này chúng ta sẽ đẩy được tiền tuyến lên! Đây chính là toàn lực của tôi!”

◆Shuvain:

Linh Hồn Rồng!

Shu biến hình thành rồng, phun lửa dữ dội, khiến kẻ địch đang tiến vào sân vườn như tan chảy và biến mất.

◆Ako:

Sửa xong rồi!

◆Rushian:

Mệt rồi à. Bên này tôi cũng đã thay đổi vị trí của bẫy đầm lầy và bão tuyết rồi đấy.

◆Shuvain:

Chúng ta muốn tiêu diệt hiệu quả nhất với số lượng ít nhất có thể.

◆Shushu:

Nghe có vẻ vất vả ghê.

◆Ako:

Làm vợ phải bảo vệ nhà cửa đúng là không dễ dàng gì đâu!

Ako ưỡn ngực đầy tự hào.

◆Mikan:

Senpai, lúc nãy không bảo vệ được mà.

◆Ako:

Hự!

Một câu nói lạnh lùng của hậu bối! Hiệu quả xuất sắc!

◆Shushu:

Vậy bọn tớ không cần giúp nữa chứ?

◆Rushian:

À, cảm ơn nhé.

◆Shushu:

Mikan-chan, ăn kem đi!

◆Mikan:

Ưm.

Ồ? Kem ư?

◆Rushian:

Khoan, hai đứa đang ở cùng nhau à?

◆Shushu:

Anh trai không có nhà nên em ngủ lại đây mà.

◆Rushian:

Ồ!

Tốt quá nhỉ, có vẻ vui đấy.

Khoan đã, hình như nhà mình đâu có nhiều máy tính như vậy nhỉ?

◆Rushian:

Hai đứa đang dùng máy tính của bố để chơi game online à?

◆Shushu:

Không, của anh trai chứ.

◆Rushian:

Ấy đợi đã!

Đúng rồi, mình chưa khóa máy!

Vậy là Mizuki đang mang laptop vào phòng mình sao!

Tự tiện vào phòng anh trai, đúng là chỉ có em gái mới thế này.

◆Rushian:

Mà nói thật là, ai đang dùng máy tính của anh vậy?

◆Mikan:

Em ạ.

◆Rushian:

Tốt lắm Futaba, tuyệt đối không được kiểm tra nội dung trong ổ cứng đâu đấy!

◆Mikan:

Em xin lỗi…

Muộn rồi sao?!

“Gì vậy, gì vậy?! Anh lưu cái gì trong đó thế?!”

“Rushian, nói cho em biết đi!”

“Không có gì đâu! Hoàn toàn không có gì hết!”

◆Mikan:

Nhưng mà không có gì thú vị như em nghĩ cả.

◆Shushu:

Anh trai lúc nào cũng nhàm chán ở những chỗ như thế đấy!

Là do các em tự tiện xông vào phòng anh chứ sao!

Vì sẽ bị phát hiện nên anh mới không dám cất mấy cái file linh tinh đấy chứ!

◆Rushian:

Thôi ngay mấy cái đứa dở hơi này, mau đi ngủ đi!

◆Shushu:

Tạm biệt nha!

◆Mikan:

Em muốn tìm thêm chút nữa.

◆Rushian:

Đã bảo dừng lại rồi mà!

Hai đứa vui vẻ trở về.

“Bên đó cũng có vẻ vui nhỉ.”

“Nếu ngủ lại, chắc là không có tôi thì họ sẽ thoải mái hơn.”

Dù bố tôi thì chắc sẽ không thoải mái tí nào đâu.

“Nhưng mà, nếu cô em gái không tình cờ đến thì nguy to rồi.”

“Thêm bẫy tấn công nữa không?”

“Ừm, dù tôi có thêm bẫy, tôi vẫn thấy Giga-chan có giáp vật lý cao và lũ sói nhanh nhẹn vẫn sẽ lọt qua thôi.”

Đúng là nhiều bẫy mà Shu đặt có thời gian hồi chiêu dài thật.

“Đến cả Goblin cũng lọt qua được mà.”

“Trưa mai Guild Master sẽ có mặt đúng không? Tìm xem có bẫy nào tốt ở bên đó không.”

“Ừm, được, cảm ơn nhé.”

À, hóa ra mai Guild Master có mặt, giờ tôi mới biết đấy.

“A, mệt quá đi mất!”

“Mệt thật rồi!”

Segawa rướn người, vươn vai thật dài. Thấy vậy, Ako cũng bắt chước vươn vai theo. Trông họ cứ như hai con mèo đang nằm cạnh nhau và duỗi người vậy.

“Hôm qua không ngủ được bao nhiêu, giờ buồn ngủ quá đi mất.”

“Là lỗi của ai đây?”

“Của bọn cô và cả cô nữa.”

Đúng là không cãi vào đâu được.

“Chắc chúng ta đi ngủ thôi nhỉ. Cứ AFK là được đúng không, để nếu có sóng ngẫu nhiên thì sẽ biết.”

“Tốn điện lắm nhỉ.”

“Nhà cửa quan trọng hơn mà.”

Nếu cô đã nói thế thì đành vậy.

Vậy là tôi chuẩn bị đi ngủ.

Không hiểu sao, khi nhận ra thì tôi đã ngồi trên tấm futon trải trong phòng Ako.

“Cô dùng nệm mềm ghê nhỉ.”

“Nệm cứng thì khó ngủ lắm chứ?”

“Tôi thì thích loại nệm có độ đàn hồi cao hơn.”

Và ngay cạnh đó, Ako và Segawa đang ngủ ngon lành trên giường.

“…Sao lại thành ra thế này?”

“Thành ra thế nào ạ?”

“Tất cả mọi thứ luôn!”

Sao tôi lại phải ngủ cùng phòng chứ?!

“Biết làm sao được, chỉ thừa có mỗi một bộ futon thôi mà.”

“Đấy không phải vấn đề.”

Đây đâu phải nhà trọ mà có cả đống futon thừa chứ.

“Tôi ngủ ở sofa phòng khách cũng được mà.”

Nghĩ đến việc dùng giường của bố Ako thì thà ngủ sofa còn thoải mái hơn.

Tôi có thể ngủ trên bàn nếu ngủ gục, nên ngay cả nằm sàn cũng ngủ được thôi. Đôi khi tôi còn ngủ ở quán net để kiếm kinh nghiệm nữa. Game thủ online có khả năng thích nghi tốt với mọi môi trường ngủ nghỉ mà.

“Không được đâu ạ!”

“Đúng đó, ngủ sofa sẽ không hết mệt đâu. Đây đâu phải trong game, đâu phải cứ ngủ là hồi phục được đâu.”

“Cứ như hệ thống quán trọ mà lượng hồi phục thay đổi theo giá tiền ấy nhỉ.”

Tình hình hiện tại hoàn toàn không ổn chút nào, nên tôi nghi ngờ liệu có hồi phục được toàn bộ không nữa.

“Dù sao thì nam nữ chung một phòng cũng không hay đâu.”

“Bên này có hai người lận mà, có nguy hiểm gì đâu.”

“Từ đầu đã chẳng có nguy hiểm gì rồi!”

Bắt bẻ một người an toàn như tôi thế này thật là thất lễ mà!

“Thậm chí Ako còn là vật nguy hiểm ấy chứ.”

“Đúng vậy!”

“Đừng có gật đầu chứ!”

“Vấn đề là ở chỗ đó đó.”

Trên giường, Segawa gật đầu.

“Thà là tôi chịu đựng chung phòng còn hơn là để cô trốn sang chỗ Nishimura khi tôi đang ngủ!”

“Lẽ ra phải là một đêm hạnh phúc chỉ có Rushian và mình thôi chứ…!”

Ako bực bội nói xong,

“Nhưng mà, mọi người cùng ngủ cũng vui mà nhỉ.”

“Khi nghe đó là kết quả của sự thỏa hiệp thì đúng là bực mình thật.”

“Em đùa thôi mà!”

“Xạo vừa thôi, rõ ràng là nói thật mà!”

“Kyaaa!”

Segawa đẩy Ako ngã ra, rồi cả hai quấn quýt nhau chơi đùa ồn ào.

Hai cô gái mặc đồ ngủ đùa giỡn trông thật đáng yêu. Đáng ghen tị. Đáng đố kỵ.

“Cậu có muốn tham gia không?”

“Nếu tôi nói có tham gia thì cô sẽ nói tôi là biến thái đúng không! Tôi biết thừa mà!”

“Đâu cần phải căng thẳng thế, tôi xin lỗi mà.”

Segawa vừa cười vừa buông Ako ra.

Ako lúc này đã mềm oặt,

“Buồn ngủ quá!”

“Vậy thì ngủ đi.”

“Hãy nói chuyện cho đến khi ngủ chứ!”

“Rồi rồi.”

“Vậy tôi tắt đèn đây!”

Tôi tắt đèn, rồi cũng nằm xuống futon.

Trong bóng tối nhập nhoạng, chiếc máy tính chỉ tắt màn hình vẫn phát ra ánh sáng mờ ảo và tiếng động cơ khe khẽ.

Mùi futon đi mượn không quen thuộc trộn lẫn với mùi con gái bao trùm căn phòng, khiến tôi vẫn không thể nào yên tâm được.

“Thế chúng ta nói chuyện gì đây? Chuyện tình yêu sao?”

Ako hớn hở nói.

Cô định tận hưởng triệt để tình huống này đây mà.

“Cái hội này mà nói chuyện tình yêu thì tôi chỉ có thiệt đơn thiệt kép thôi chứ sao!”

“Tại sao ạ?”

“Các cô thử đặt mình vào vị trí của tôi mà xem, vừa phải nghe các cô khoe tình yêu, lại còn bị ép kể chuyện thâm cung bí sử của bản thân nữa!”

“Ơ kìa, không phải Shu-chan rất được lòng người sao? Chắc hẳn phải có nhiều chuyện lắm chứ?”

Cái đà này, không khí rõ ràng là muốn biến Segawa thành vật tế thần rồi!

“À mà phải rồi, cậu ấy cũng từng được tỏ tình này nọ mà.”

“Đến cả cậu cũng…”

Segawa liếc nhìn tôi một cái rồi khẽ thở dài.

“Trước đây thì có, nhưng dạo này thì không còn mấy nữa.”

“Thật sao? Nhưng mà tôi từng được mấy thằng con trai nhờ giới thiệu Segawa đấy.”

“Hả? Từ bao giờ thế?”

“Từ khi lên năm hai.”

“Cũng mới đây thôi mà!”

“Thế mà cậu không nói gì với tớ cả.”

“Thì tôi từ chối rồi mà.”

Tôi đã khuyên họ nên trực tiếp ngỏ lời với cậu ấy chứ đừng qua tôi làm gì.

“Ồ, cũng biết điều ra phết nhỉ. Cũng biết cách đấy chứ.”

Có vẻ như quyết tâm từ chối đã lên đến đỉnh điểm, Segawa gật đầu lia lịa trông rất vui vẻ.

Tôi từ chối là vì Segawa không thích những người đi “truyền tin” hộ thế này, nên mới nói họ đừng làm thế đó chứ!

“Trước đây Shu-chan từng có người yêu chưa?”

“Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, tuổi đời cũng chính là tuổi độc thân đấy.”

“Đau… khổ… quá…”

“Tớ chưa có người yêu đâu nhé.”

“Thôi đi cô nương.”

Thật là biết cách phá hoại không khí mà.

“Vậy thì, tôi muốn nghe về mối tình đầu của Shu-chan.”

Ako hỏi với giọng mơ màng, như sắp chìm vào giấc ngủ đến nơi.

Đối với một Ako như vậy, Segawa vẫn nghiêm túc trả lời.

“Thật ra là tớ còn chẳng nhớ mình có mối tình đầu bao giờ nữa.”

“Mối tình đầu cũng chưa có sao?”

“Có thể là hồi mẫu giáo, nhưng tớ không nhớ.”

“Chưa bao giờ có cảm giác ‘hình như mình thích người này’ sao?”

“Với tớ thì, việc có thể tự tin nói ‘tôi thích’ là một điều tớ không hiểu nổi chút nào.”

Trong bóng tối, đôi mắt đã quen dần, tôi thấy Segawa đưa một tay lên trần nhà.

“Thật ra thì cảm giác đó như thế nào? Cái cảm giác thích ai đó ấy?”

Trước câu hỏi đó, Ako…

“... Khò… ”

“...”

Ngủ rồi! Cô bé ngủ thật rồi! Ngủ say tít khi câu chuyện đang đến hồi gay cấn!

“…Này, Nishimura.”

Segawa cựa quậy rồi ngồi dậy trên giường.

Cô ấy quay về phía tôi, khuôn mặt nhăn nhó đến mức có thể nhìn rõ dù trong bóng tối.

“Con bé này, ngủ gật đúng lúc thế chứ!”

“Đúng là Ako có khác.”

“Cái kiểu gì mà tớ đã nghiêm túc trả lời rồi mà!”

Segawa xoay người lại, nằm sấp ở mép giường.

Rồi cô ấy chỉ quay mặt về phía dưới giường, về phía tôi.

“Thế còn cậu thì sao?”

“Tôi cũng đi ngủ đây.”

“Không phải thế. Chuyện tình cảm của cậu ấy.”

“Cậu định hỏi chuyện tình yêu của tôi á!?”

Chuyện này chưa kết thúc sao!?

“Có phải chỉ mình tớ kể thì thiệt thòi quá không!”

Đây là vấn đề được mất sao!?

Cũng hiểu mà, nhưng sao cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó!

“Cậu muốn nghe gì? Chuyện tình đầu sao?”

“Chắc chắn là nhân vật hai chiều rồi.”

“Cậu đoán giỏi thật đấy.”

Hồi bé, nữ chính trong game RPG tôi chơi cực kỳ đáng yêu. Cơ mà mối tình đầu ngây thơ ấy đã tan nát không thương tiếc khi tôi biết người lồng tiếng cho nhân vật đó hơn tôi đến bốn lần tuổi – giờ nghĩ lại thì, hồi bé mình còn ngây thơ quá! Thậm chí đó phải là một phần thưởng chứ!

“Hình như cậu đang nghĩ mấy chuyện ngớ ngẩn thì phải?”

“Chỉ một chút thôi.”

Trời tối thế này mà cũng đoán được nữa.

“Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó đi, cái tớ muốn nghe có lẽ là chuyện của Ako đấy.”

Tôi biết Segawa đang nhìn tôi, nhưng không thể thấy được biểu cảm của cô ấy.

Nhưng mà chuyện của tôi và Ako thì có gì mà cô ấy muốn nghe bây giờ chứ?

“Này, cậu, tại sao cậu lại thích Ako thế?”

“Phụt!”

Sao lại hỏi câu đó chứ!?

“Đừng có hỏi mấy chuyện động trời thế chứ, cô nương!”

“Không phải lúc không thấy mặt thế này thì khó hỏi hơn à?”

Segawa cười gượng, nói rằng nếu hỏi bằng chữ thì cũng kỳ cục.

Thì phải, nếu hỏi qua chat thì tôi cũng sẽ lấp liếm cho qua chuyện thôi.

Trong tình huống này, Segawa đã trả lời nghiêm túc, nên chắc tôi cũng phải trả lời đàng hoàng…

“Tại sao lại là Ako à… Ừm, phải nói sao đây ta.”

Thật khó để nói thành lời.

Thấy tôi đang phân vân, Segawa nói:

“Gì, chẳng lẽ là vì có cô bé đáng yêu tự động quấn quýt nên thích thôi à?”

“…Tôi nghĩ là không hẳn không có mặt đó đâu.”

Tôi thấy Ako đáng yêu đến mức không xứng với tôi, và đó là điều không thể phủ nhận.

“Nhưng mà, cậu thấy đó, một con mèo đáng yêu hay quấn quýt và một con mèo mặt xấu hay quấn quýt, đâu có nghĩa là mình thích con nào hơn đâu, đúng không?”

“Đó là vì nó là mèo mà.”

“Ako cũng gần giống thế thôi.”

Việc có ngoại hình ưa nhìn hay không, không mấy liên quan đến lý do tôi thích cô ấy.

Đó không phải lời nói dối mà là sự thật.

“Vậy thì tại sao chứ? Không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?”

“…Tuyệt đối đừng nói với Ako đấy nhé?”

“Không nói, không nói đâu.”

“Chắc chắn đấy nhé?”

“Chắc chắn tuyệt đối luôn!”

Chuyện quan trọng nên tôi phải xác nhận hai lần.

“Thường thì tôi hay nói game và đời thực là hai chuyện khác nhau, nhưng… nói gì thì nói, điểm khởi đầu của tôi và Ako là từ game online mà, phải không?”

“Đúng vậy.”

Trong giọng Segawa ẩn chứa một sự háo hức không thể che giấu.

Cô ấy đang vui vẻ đấy à, đồ khốn.

“Tôi và Ako đã mất hơn một năm trong game online để trở nên thân thiết.”

Không phải ngay từ đầu đã thân như bây giờ.

Từ những ngày dò dẫm nói chuyện, chúng tôi dần dần hiểu nhau hơn, rồi chẳng biết từ khi nào đã thành ra thế này.

“Vì vậy, không có chuyện gì đặc biệt hay ấn tượng để tôi có thể hùng hồn nói rằng ‘Đây là lý do tôi thích cô ấy!’ hay một sự kiện gây sốc, một cuộc gặp gỡ định mệnh nào đó – những thứ đó, tôi và Ako đều không có.”

“…Ừm.”

“Ako thì phiền phức nhưng thú vị, vô tư nhưng lại tinh tế, hậu đậu nhưng không biết ngượng, chắc hẳn cũng đã biết bao nhiêu điểm xấu của tôi rồi, vậy mà vẫn luôn ở bên tôi…”

Tôi không phải là thích cô ấy rồi mới ở bên.

Mà là ở bên rồi mới dần thích cô ấy, cảm giác là như vậy.

“Tôi nghĩ rằng mình thích cô ấy vì tôi đã luôn ở bên cô ấy, và muốn tiếp tục cùng cô ấy đi tiếp con đường này.”

“…Có vẻ như Ako cũng đã nói điều tương tự rồi thì phải.”

“Thật sao.”

Ako đã thích tôi từ khi nào nhỉ… Tôi cũng tò mò về chuyện đó, nhưng cứ để qua một bên đã.

“Cho nên, đành chịu thôi. Lần đầu gặp mặt, nếu người ở đó là Ako mà tôi đã biết, thì tôi chắc chắn sẽ thích cô ấy thôi. Vì tôi đã từng thích cô ấy rồi mà.”

Giống như một tựa game đã phá đảo, chắc chắn sẽ bị chinh phục theo con đường ngắn nhất.

Nếu Ako mà tôi đã thích đang ở ngay trước mắt, thì không có lý do gì để không thích cô ấy cả.

“Đó là lý do, chắc vậy.”

Tự nhiên trong không khí thế này lại nói ra điều đáng xấu hổ.

Ít nhất thì Segawa cũng nên cười một cái đi chứ, đằng này chẳng thấy cô ấy phản ứng gì cả.

“…Nói gì đi chứ.”

“...”

“Ể, Segawa? Ngủ rồi sao?”

“Ư… ọc… ư ư…”

“Sao lại sắp nôn ra thế kia!?”

“Miệng tớ sắp phun ra đường rồi đây này.”

“Chuyện tôi nói sến sẩm đến thế cơ á!?”

Hơn nữa, đừng có nôn từ vị trí đó chứ!? Tôi là mục tiêu trực diện đấy biết không!?

“Ako thì không nói làm gì, nhưng tớ không ngờ lại bị Nishimura tấn công bất ngờ thế này đấy.”

“Cậu là người hỏi mà!”

“Đúng là thế, nhưng tớ cứ nghĩ cậu sẽ trả lời mấy câu ngớ ngẩn như ‘Tại Ako đáng yêu nên tớ thích’ chứ.”

“Cậu nghĩ tôi là người thế nào vậy?”

“Là Nishimura đấy.”

“Trong màn hình của cậu thì chỉ số của tôi hiện lên thế nào hả?”

Quá là thất lễ rồi đấy! Tôi cũng phải suy nghĩ đủ thứ khi sống chứ!

Cô ấy khúc khích cười nhìn tôi trừng mắt, rồi nói:

“Nhưng mà, đúng vậy. So với người mà cậu gặp gỡ định mệnh qua một sự kiện chấn động, có lẽ người từ từ bước vào trái tim cậu theo thời gian sẽ hợp với cậu hơn.”

“Vì tôi là người thích sự ổn định mà.”

“Đó là vì cậu nhát gan thôi.”

Nói xong, Segawa ngửa người ra nằm.

Trong bóng đêm, chỉ lờ mờ thấy được khuôn mặt nghiêng của Segawa, khoảng cách giữa hai người gần đến vậy.

“Nhưng mà, Hideki này…”

Segawa nói, giọng điệu bình thản, chẳng chút cảm xúc.

“Ako trong game thì vẫn là Ako, đứa con gái rất yêu mến cậu. Thế nhưng, nếu Ako ngoài đời thật không hề thích cậu… thì liệu cậu có còn thích con bé ấy không?”

“…Chắc là không nhỉ.”

Nếu Ako là Ako ngoài đời thật, nhưng lại không hề thích mình.

Liệu mình có còn yêu thích Ako ấy nữa không nhỉ?

Muốn nói là “Tôi không thể trả lời những câu hỏi giả định” nhưng mà…

“Không biết nữa.”

“Không biết thật sao?”

“Không biết thật mà.”

Dù mình đã từ chối lời cầu hôn, Ako vẫn nói yêu mình rất nhiều lần.

Một người dễ dàng bỏ cuộc như mình, sau khi bị từ chối lời tỏ tình, liệu có thể tiếp tục yêu một người nói rằng không yêu mình không? Thật lòng mà nói, mình cũng chẳng biết nữa.

“Phải rồi. Vì cậu còn chẳng biết được chuyện đó, nên mình mới…”

“…Ưm?”

“!?”

“!”

Hảá!?

Đột nhiên Ako đang ngủ cử động!

Không lẽ con bé nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi sao!?

“…………”

“……”

Cứng đờ người, cả hai chúng tôi rụt rè nhìn về phía Ako,

“…Ưề hề hề hề…”

Là một tiếng nói mớ kỳ lạ.

Ngủ thật à… Làm mình hết hồn…

“Haiz…”

“Hết cả hồn nhỉ!”

Đấy là tại cậu nói mấy chuyện linh tinh đấy, thật tình.

“Thôi ngủ đây! Chúc ngủ ngon!”

“Ừ ừ, chúc ngủ ngon. Nghe được chuyện hay ho thật đó!”

“Tuyệt đối không được kể cho ai nghe đâu đó? Tuyệt đối đấy!”

“Ưm, hừm, hừm!”

Đúng là không nên kể mà!

Cuộc trò chuyện dừng lại như vậy được vài phút.

Không lâu sau, tiếng Segawa thở đều cũng vang lên.

Mình đáng lẽ cũng buồn ngủ lắm rồi, nhưng trong tình cảnh này thì không tài nào ngủ được ngay.

Hay là mình cứ xuống phòng khách một mình nhỉ?

Ngẩng người dậy, mình nhìn về phía hai đứa đang ngủ.

“…Ưề hề hề…”

“Ưng… ưm ưm ưm…”

Có lẽ hơi se lạnh, Segawa cuộn tròn trong vòng tay Ako, cả hai nép vào nhau ngủ say.

Nhìn dáng ngủ hạnh phúc đến lạ ấy, mình cũng thấy buồn ngủ lây.

“…Ngủ thôi.”

Mình lại nằm xuống chỗ cũ.

Đâu phải có ý nghĩa gì sâu xa đâu.

Chỉ là, đằng nào cũng ngủ thì nằm gần hai đứa vậy.

embed0014-HD.jpg

††† ††† †††

“Đi nhé? Sẵn sàng chưa?”

“Đợi đã, cháu mới lần đầu, chưa chuẩn bị tâm lý…”

“Cứ nghiến chặt răng vào đi.”

Đang mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong đó Ako và Segawa hợp thể thành siêu chiến binh Ako-Segawa và chúng tôi phải chiến đấu, thì những câu nói đó lọt vào tai tôi.

“Ưm…”

À, quên mất, cái gì ấy nhỉ, tuyệt chiêu Rồng Hồi Phục của Ako-Segawa chỉ khiến xung quanh hồi phục một cách phô trương vô ích…

À, không phải. Mình đang ở nhà Ako, ngủ chung với Ako và Segawa…

“Sáng rồi ư…?”

Khoảnh khắc hé mắt.

Cang cang cang cang cang cang!

Gong gong gong gong gong gong!

“Dậy đi con!”

“Dậy đi con ơi!”

“Áaaaaaaaaa!?”

Tiếng gì vậy trời!?

Giật mình bật dậy vì tiếng động chói tai vang vọng, tôi thấy hai người cầm chảo và vá đứng đó.

“…Hai cậu làm gì vậy?”

“Chào buổi sáng!”

Cang!

“Chào buổi sáng, Lucian!”

Gong!

Cùng với lời chào, hai người họ lại tạo ra những âm thanh ồn ào.

Sao lại dùng cách đánh thức rắc rối thế này chứ?

“…Mình không phải là người khó tính lúc mới dậy đâu, các cậu đánh thức bình thường thôi được không?”

Vừa mới dậy đã đau đầu rồi.

“Tại tụi này dậy rồi mà cậu còn chưa tỉnh đấy chứ!”

“Mình mơ thấy giấc mơ kỳ lạ mà.”

Giờ cũng không nhớ rõ lắm, nhưng hình như mình đã chiến đấu với một sinh vật kỳ dị có tóc hai bím màu đen.

“Ngủ muộn đến thế sao? Không lẽ cậu nhìn trộm lúc Ako ngủ đấy chứ?”

“Kyaaa, ngại quá đi mất!”

“Hừm, với cái loại đó thì phải thế này!”

Tối qua, mình đã lén chụp được bức ảnh hai đứa chúng nó đang ôm nhau ngủ đấy!

Đưa điện thoại cho hai người xem,

“Cái gì thế này!? Chụp lúc nào vậy!?”

“Mấy đứa hủ nữ hẳn là mừng rớt nước mắt rồi!”

“Cái này đúng là ra dáng đó nha!”

“Không ra dáng gì hết, xóa đi! À, trước khi xóa thì gửi cho mình một bản nhé!”

“Gửi cho cháu nữa!”

Cả hai đều muốn mà!

Sau một buổi sáng ồn ào và gửi ảnh vào điện thoại của hai người.

“Rồi, vậy thì mình về đây!”

Segawa nói vậy rồi đưa cái chảo cho Ako.

“Cậu còn chưa ăn sáng mà.”

“Mình có buổi học thêm từ sáng, không còn thời gian nữa.”

“Thật sao, vất vả thật đấy. Mấy giờ thì xong?”

“Chiều thì xong, nhưng tối cũng phải học bài mới và ôn lại bài cũ nữa.”

“Cậu bận rộn cả ngày thật đấy.”

Thật ra, việc Segawa ở lại với chúng tôi đến phút chót đã khiến tôi ngạc nhiên rồi.

Cảm ơn cậu nhé, Segawa.

“Cố gắng học hành nha!”

“Hai cậu cũng phải chịu khó học một chút đi chứ!”

“Bài tập về nhà thì mình vẫn làm mà.”

“Thế thì không đủ đâu.”

Haiz, Segawa thở dài rồi ra khỏi phòng.

Đuổi theo sau, Ako vẫn im lặng bỗng rụt rè mở lời.

“À, Shu-chan.”

“Ừm?”

Ako tiếp tục với giọng đầy rụt rè.

“Có thể chơi thêm một chút nữa không ạ?”

“Mình đã bảo là phải đi học thêm mà. Là khóa học đặc biệt mùa xuân đấy!”

“Thì đúng là vậy ạ, nhưng mà liệu có thể trốn học một cách tùy tiện không nhỉ?”

“Bố mẹ đã bỏ tiền ra cho cậu học, sao lại trốn chứ?”

“…Đúng là vậy ạ.”

Có vẻ như Ako biết mình đang đòi hỏi vô lý, nên con bé buồn bã gật đầu.

“Mà Ako này, cậu ở cùng Hideki thì không cảm thấy mình đang làm phiền sao?”

“Đúng là được ở riêng với Lucian rất tuyệt vời ạ!”

Chắc vì bản thân cũng chưa hiểu rõ cảm xúc của mình, nên mặt Ako cũng trở nên phức tạp.

“Nhưng mà, Shu-chan đi rồi thì cháu cứ thấy trống vắng thế nào ấy ạ.”

“Ako hôm nay không đáng yêu sao?”

“Đáng yêu mà.”

“Ếeee!? Chờ đã, phì phì!?”

Cả hai đứa tôi cùng xoa xoa Ako.

Ngoan nào, có mình ở đây mà, không cô đơn đâu.

“Vậy hai cậu cùng đi nhé?”

“Đã bảo là không đi mà!”

“Phải rồi.”

Segawa khẽ cười, khẽ giơ một tay rồi bước ra khỏi cửa.

“Vậy thì, hết kỳ nghỉ lại gặp nhé!”

“Ừ!”

“Tạm biệt ạ!”

Cả hai chúng tôi tiễn Segawa.

Trời còn sớm lắm, nhưng chắc về đến nhà là Segawa sẽ phải chuẩn bị ngay thôi.

“Segawa đã ở lại với bọn mình đến tận phút chót đấy nhỉ.”

“Vâng ạ.”

Đúng là một người bạn quý giá.

“Nhưng mà, cháu chợt nghĩ không biết từ giờ về sau, cơ hội được ở cùng nhau có giảm đi không.”

“…Có thể lắm.”

Trước đây, cứ mỗi dịp nghỉ là chúng tôi lại tụ tập, nhưng có lẽ từ giờ sẽ không phải lúc nào cũng được như vậy nữa.

Nhưng ngược lại, có lẽ chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm từ lần này.

“Tuần lễ Vàng vừa rồi mọi người không trùng lịch nghỉ, nên lần tới có lẽ nên sắp xếp trước thì hơn.”

“À, đúng rồi ạ! Lần tới chúng ta sẽ hỏi lịch của mọi người và lên kế hoạch trước!”

Ako nói với vẻ vui mừng.

Không hiểu sao Ako cứ trưng cái vẻ mặt như thể mình lúc nào cũng rảnh rỗi ấy nhỉ.

“Tiện thể nói luôn, bọn mình cũng phải ôn thi đại học đấy nhé!”

“…………”

Ako khựng lại một lúc, rồi không nói gì, khóa cửa ra vào.

Này, thi đại học là không trốn được đâu nhé!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận