Quyển 12
Chương 3: Các bạn, các bạn có thích chiến tranh không!?
0 Bình luận - Độ dài: 12,529 từ - Cập nhật:
Ngày thứ ba.
Sáng ra, khi ăn nốt chỗ cơm trộn từ hôm qua, tự dưng tôi thấy như vẫn còn vương vấn mùi hương của Segawa.
“Hôm nay mình làm gì đây nhỉ?”
“Trước tiên, nếu không đi mua sắm thì bữa ăn của chúng ta sẽ toàn đồ đóng gói mất.”
“Có cần phải cố gắng vậy đâu, ăn đồ đóng gói cũng được mà.”
“Anh nói vậy em vui lắm, nhưng mà mới cưới nhau được ba ngày mà đã ăn đồ đóng gói thì hơi kì cục!”
Dường như với tư cách là một người vợ, Ako không cho phép lòng tự trọng của mình như thế.
“Thế thì, trước làn sóng quái vật buổi trưa, mình cùng đi mua sắm nhé?”
“Hai chúng ta cùng đi mua sắm!”
“Trước đây cũng từng đi rồi mà.”
“Mua sắm bình thường khác với mua sắm đồ dùng cho cuộc sống thường ngày đấy chứ!”
Thật vậy sao?
“Vậy em đi thay đồ nhé!”
Ako dọn dẹp bát đĩa rồi lạch bạch rời khỏi phòng khách.
Nghe nói đi thay đồ rồi về phòng, tự dưng tôi thấy hơi giật mình.
Thường thì tôi cũng hay thấy em gái làm vậy, nhưng chính vì thế mà tôi mới có cảm giác như đang sống cùng cô ấy thật.
“…Không, không, bình tĩnh lại nào.”
Tôi cũng phải thay đồ thôi.
Lôi quần áo từ trong túi ra, nhanh chóng thay đồ thôi.
“À, khi nào anh ra ngoài, em cũng sẽ giặt đồ cho Rushian luôn nhé.”
“Thay đồ xong rồi hãy ra đây!”
Đừng có cởi hết ra rồi mới đến chứ!
“Đi mua sắmmm, đi mua sắmmm.”
Ako đi phía trước tôi, vẻ mặt rạng rỡ. Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy ai đó vừa đi vừa nhảy chân sáo như thế.
“Vui ghê ha.”
Thật ra thì chỉ là đi đến một nơi rất gần thôi mà.
“Chỉ là đi siêu thị mua thức ăn thôi đấy nhé?”
“Chính vì thế nên mới vui chứ ạ!”
À ra vậy.
Hai chúng tôi sóng bước, đi qua cửa tự động của siêu thị.
Đúng là ngày nghỉ có khác, dù mới buổi sáng mà đã đông người rồi.
Ako đặt cái giỏ lên xe đẩy với tiếng “yoisho”, rồi liếc nhìn mặt tôi.
Được rồi, được rồi.
Tôi đẩy xe, bước theo sau Ako.
Tuy không nói gì cả, nhưng cái cảm giác ăn ý này, thật thích.
“Rushian, anh muốn ăn gì ạ?”
Ako vừa thong thả đi dọc khu rau củ vừa hỏi.
“Nếu nói ‘gì cũng được’ thì sẽ làm em khó xử à?”
“Khó xử lắm chứ ạ!”
“Vậy thì, hôm qua ăn cá rồi, hôm nay ăn thịt nhé!”
“Thịt gì ạ?”
“Ừm… theo cảm giác thì là thịt heo chăng?”
“Vậy thì mình làm thịt heo xào chua ngọt nhé. Thịt heo sẽ phải chiên qua một lần, nên hơi mất thời gian một chút.”
“Đồ chiên xào có làm được không đó?”
“Anh tin tưởng em hơn chút đi chứ.”
“Tin thì tin chứ…”
Nhưng mà cái hình ảnh Ako hậu đậu thường ngày nó cứ hiện lên trong đầu tôi ấy chứ.
“À, bắp cải rẻ nè.”
“Em nhớ giá luôn hả?”
“Không phải là nhớ chính xác, nhưng mà thấy rẻ hơn giá quen thuộc là em nhận ra ngay mà.”
“Giống hệt một bà nội trợ.”
“Em là nội trợ mà.”
“Đâu phải nội trợ!”
Cái cuộc đối thoại gì đây không biết.
Ako vừa nói chuyện, vừa chọn ba củ khoai tây từ đống khoai tây chất cao như núi, rồi đặt đánh bịch vào chiếc xe đẩy tôi đang đẩy.
Tôi không hiểu, nhưng hình như cô ấy có tiêu chuẩn chọn lựa riêng thì phải.
Chắc là mấy người không rành game mà xem người khác chơi game cũng có cảm giác giống vậy đó.
“Có Rushian ở đây nên em mua gạo và bột giặt luôn được không ạ?”
“Cứ giao việc khuân vác cho anh.”
“May quá ạ.”
Ako mỉm cười dịu dàng rồi đi về phía khu gạo.
“Bình thường em làm sao?”
“Nếu bố em nghỉ thì bố chở bằng xe hơi… nhưng mà bố bận lắm.”
“Bác ấy có vẻ vất vả thật.”
“Em nghĩ Rushian nên chọn công việc nào có nhiều ngày nghỉ hơn thì tốt hơn ạ.”
“Không hứa trước được đâu.”
Vì tôi còn chưa hình dung ra được mà.
“À này, ngày mai mình ăn gì ạ?”
“Anh còn chẳng hứa được là ngày mai mình muốn ăn gì nữa là.”
“Vậy thì ngày mai mình cùng đi tiếp nhé?”
Thật là một cuộc đối thoại y hệt vợ chồng thật.
Nghĩ vậy, tôi chợt đưa mắt nhìn xung quanh.
Dường như các cặp vợ chồng thật sự xung quanh đang nhìn chúng tôi với ánh mắt mỉm cười đầy ý vị…
*Ting ting.*
“…Hả?”
[Aprikotto]
Vẫn còn ngủ à!
“Master đã giục kìa.”
“Em cũng bị giục ạ.”
Ako cười khổ rồi cất điện thoại đi.
“À, ra vậy, Master nói chiều nay anh ấy rảnh mà.”
“Vâng.”
Phải nhanh chóng về thôi.
◆Aprikotto:
Hai người chậm chạp quá!
Master chào đón chúng tôi khi chúng tôi trở về và đăng nhập.
◆Rushian:
Xin lỗi, xin lỗi, tôi vừa mới đi mua sắm một chút.
◆Ako:
Chúng em đến muộn ạ.
◆Aprikotto:
Thật là, tôi chỉ rảnh vào buổi chiều hôm nay thôi đấy nhé.
◆Rushian:
Thật sao? Vậy tối thì sao?
◆Aprikotto:
Tối thì có Sette.
À, ra là thay ca.
Nhưng liệu Sette và chúng tôi có trụ nổi không nhỉ? Phải chuẩn bị đủ thứ ngay bây giờ thôi.
◆Rushian:
Vậy hôm qua thế nào rồi?
◆Ako:
Chúng em đã cố gắng phòng thủ rồi ạ.
Tôi giải thích về kế hoạch phòng thủ hiện tại, về khu vực "Schwein bị hạ gục ngay khi xuất hiện".
Tuy khá vất vả, nhưng cũng khá vui.
◆Aprikotto:
Thì ra là vậy. Tôi đã tìm hiểu sơ qua, đúng là một kế hoạch như thế.
Master vừa gật gù vừa xem xét cách bố trí bẫy.
◆Aprikotto:
Cái hình dáng này…
…thì sẽ thế nào nhỉ?
◆Ako:
Anh không thích sao?
◆Aprikotto:
Không phải là tệ…
Khi chúng tôi đang nói chuyện, một cửa sổ bật lên xuất hiện ở góc dưới bên phải màn hình.
Ôi không, đúng lúc này lại xuất hiện làn sóng ngẫu nhiên sao.
◆Aprikotto:
Vừa hay, bắt đầu phòng thủ thôi. Chúng ta sẽ kiểm tra các điểm cần cải thiện trong lúc đó.
Đúng chất Guild Master, Master nói dứt khoát.
Được thôi, làm thôi nào!
◆Aprikotto:
Phe ta đã sẵn sàng nghênh chiến!
◆Ako:
Đã chuẩn bị sẵn sàng!
◆Rushian:
Quái vật đang đến kìa!
Đừng có tạo dáng nữa, làm thôi!
Nào nào, về phía kẻ địch thì…
◆Rushian:
Nhiều quá!
◆Ako:
Ôi, đông thật đó ạ…
Đúng là một đợt sóng ngẫu nhiên, nhưng số lượng còn nhiều hơn cả hôm qua.
Khoảng ba mươi con Goblin, hai mươi con Wolf, còn Powa-rin… thì không đếm xuể nữa rồi.
Những con Powa-rin từng bị tiêu diệt đã quay trở lại với số lượng gấp đôi.
◆Aprikotto:
Hừm, vậy ra hôm qua vẫn còn ít hơn sao.
◆Rushian:
Thế mà cũng đã đủ đông rồi mà.
◆Aprikotto:
Vậy thì đã đến lúc ta phải cho các ngươi thấy sức mạnh của ta sau bao ngày vắng bóng!
Master vừa cười khúc khích vừa đứng trước cổng chính.
◆Aprikotto:
Hãy nếm thử đi!
◆Rushian:
Đừng có dùng buff nạp tiền chứ!?
◆Aprikotto:
Đừng lo, WebMoney ta vẫn còn chuẩn bị rất nhiều.
Tôi đâu có lo cái đó!
Một lần nữa tôi được chứng kiến chiêu Meteor của Master. Những tảng thiên thạch đổ xuống từ trên trời.
Một đàn quái vật đang tụ tập ở cổng đã biến mất ngay lập tức.
◆Rushian:
Đúng là đáng tin cậy thật.
◆Ako:
Chúng ta đã vất vả như vậy mà chúng cứ biến mất không ngừng nghỉ.
Vừa hết thời gian niệm chú trước khi đợt quái tiếp theo kéo đến, một tảng thiên thạch nữa lại giáng xuống.
◆Rushian:
Chà, đợt đầu tiên đã gần như biến mất hết rồi.
◆Aprikotto:
Vẫn chưa hết đâu!
Master lại bắt đầu niệm chú.
Bẫy được kích hoạt để ngăn cản kẻ địch, và đúng lúc chúng sắp thoát ra, một tảng thiên thạch nữa lại rơi xuống.
Cứ thế này thì thành một vòng lặp mất thôi?
◆Rushian:
Kẻ địch yếu ớt như rác vậy.
◆Ako:
À, nhưng mà đàn Goblin…
Những con Goblin có tốc độ di chuyển nhanh đang chạy xuyên qua khu vực bẫy.
Chết rồi, chúng thoát ra dễ dàng quá!
◆Aprikotto:
Giải phóng!
Ồ, Master đã giải phóng phép thuật đang tích tụ.
Những tảng thiên thạch đổ xuống không chút chậm trễ, tiêu diệt những con Goblin đang cố gắng thoát khỏi bẫy.
◆Rushian:
Kiểu này thì chúng ta chẳng cần thiết nữa rồi.
◆Ako:
Có vẻ chỉ cần đứng nhìn thôi cũng được rồi ạ.
◆Aprikotto:
Không ổn rồi!
Ơ, đúng thật.
Ngay trước mặt Hội trưởng Guild, người vừa dứt lời niệm chú, một con Sói nữa lại lọt qua.
◆Aprikotto:
Kẻ địch chậm chạp thì không sao, nhưng đối phó với mấy đứa nhanh chân thì khó thật.
◆Rushian:
Bị Sói lọt lưới rồi kìa!
◆Ako:
Chờ em với!
Tôi cùng Ako đuổi theo con Sói. Vừa vặn tóm được nó ngay trước cửa chính. Phải hạ nó trước khi nó kịp ra đòn!
“Đánh thẳng luôn!”
“Vâng ạ!”
Nghe lời tôi nói, Ako hiểu ý và buff chiêu “Ex-Damage” cho tôi.
Tôi tung ngay chiêu “Over Shield” với uy lực được nhân đôi, con Sói tan biến như thể bị “Overkill”.
◆Ako:
Vẫn còn kìa!
◆Rushian:
Mỗi con một phát thôi!
Kẻ địch yếu thôi nên cứ bình tĩnh mà xử lý là được.
Chúng tôi rời khỏi khu vực cửa chính, chủ động tiến lên tiêu diệt lũ Sói.
Và rồi…
▼Tòa nhà đang bị tấn công▲
Một pop-up hiện ra như vậy.
◆Ako:
Ủa?
◆Aprikotto:
Hử?
Tấn công ư!? Sao lại thế!?
◆Rushian:
Hội trưởng, không có gì lọt lưới đúng không?
◆Aprikotto:
Ừm, cổng chính đã chặn sạch rồi.
Bên này cũng không có con Sói nào lọt qua.
Thế thì là do cái gì!?
◆Aprikotto:
Đường xâm nhập ở đâu? Có phải chúng vào từ chỗ nào khác ngoài cổng chính không?
◆Rushian:
Cũng có lý.
Không biết chúng vào từ đâu nhỉ?
◆Ako:
Vâng, những chỗ có thể vào thì…
Nhưng sân vườn đều có hàng rào bao quanh, vậy rốt cuộc là từ đâu──.
Cục… Cục…
Cục ư?
“Ê, có tiếng gì không?”
“Có mà. Chờ chút.”
Tiếng giao tranh che lấp nên tôi không nghe rõ.
Tôi giảm âm lượng một chút và lắng tai nghe.
Cục… cục… lạch bạch…
“Nghe rõ rồi này.”
“Phải không ạ? Ở dưới nhà ạ? Hay trong nhà?”
“Chắc là…”
Lòng tôi dấy lên một dự cảm chẳng lành, cố gắng tập trung tinh thần xuống tầng dưới.
Chờ một lúc, từ khu vực phòng khách vang lên,
Rầm!
“Hình như có tiếng ghế bị xê dịch!”
“Rõ ràng là có ai đó trong nhà!”
Thật hả trời? Lúc mình đang trông nhà mà lại xảy ra chuyện này.
“Là trộm chăng?”
“Nhưng mình đã đóng cửa khóa chốt hết rồi mà.”
“Nhà mình thường hay để hé cửa sổ phòng khách một chút.”
“Bảo vệ an ninh đâu!”
Bị giao phó trông nhà mà giờ phải làm sao đây!
“Hay gọi cảnh sát? Không, lỡ nhầm lẫn thì sao…”
Có thể là đồ đạc bị gió thổi đổ, hay đại loại thế.
“…Chúng ta xuống xem sao.”
“Nếu có kẻ địch thì sao ạ?”
“Tôi không muốn chiến đấu đâu.”
Bản thân chúng tôi ngoài đời thật đều không phải là người chuyên về chiến đấu.
Mặc dù tôi đang cố không nghĩ một cách nghiêm trọng, nhưng thật sự là đang rất sợ.
Nếu không có Ako ở đây, có khi tôi đã khóa trái cửa phòng và cố thủ rồi.
◆Aprikotto:
Hai đứa sao vậy?
◆Ako:
Có gì đó trong nhà!
◆Rushian:
Cháu xuống kiểm tra chút ạ.
◆Aprikotto:
Trong nhà ư? Nếu là quái vật thì ta đã tiêu diệt rồi mà?
◆Aprikotto:
Hai đứa? Sao thế?
“Ako, có vũ khí không?”
“Làm gì có ạ!”
Chết tiệt, chỉ có tay không thôi sao.
Tôi nhẹ nhàng ra khỏi phòng, rón rén từng bước xuống cầu thang. Thỉnh thoảng tiếng cọt kẹt của bậc thang vang lên khiến tôi sợ đến phát khiếp.
Đến trước cửa phòng khách, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
(…Nếu có kẻ trộm thì…)
Tôi liếc nhìn Ako,
(Có phải trong phòng khách không ạ?)
Cô bé dùng ánh mắt và ngón tay ra hiệu trả lời.
Lúc thế này thì tiện thật đấy, cái này.
Được rồi, xuống thôi. Không có tiếng động gì cả, chắc không còn ai ở đó nữa.
Cánh cửa phòng khách mở ra, một tiếng kẽo kẹt khẽ khàng vang vọng.
Tôi tưởng sẽ có gì đó phản ứng lại, nhưng chẳng có dấu hiệu nào.
“…Không có ai cả.”
“Vâng.”
Chúng tôi rón rén từng bước tiến sâu vào bên trong.
Nhưng vẫn không có ai, cũng chẳng có cảm giác có ai đó ở đây.
Haizzz, bực mình thật! Ngược lại, tôi còn muốn hét lên để lôi kéo sự chú ý nữa cơ.
“Chắc mình nhầm rồi?”
“Nhưng rõ ràng có tiếng…”
Đang nói dở thì, tách tách tách! Một tiếng động vang lên.
“Ôi, cái gì thế!?”
Đồng thời, một cái bóng nhỏ xíu, nhanh nhẹn, lông lá nào đó vụt ra từ dưới bàn bếp.
“À, Pon-chan!”
“Pon-chan!?”
Hoá ra là một con mèo!
Một con mèo tam thể trông hơi xấu xí mà lại đáng yêu, đang nhìn chúng tôi từ phía sau ghế sofa.
Trời ơi, làm hết hồn!
“Meow.”
Pon-chan (tạm gọi thế) từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng cọ cọ người vào chân tôi.
Chà, hóa ra là một con mèo thân thiện.
“Mèo hoang à?”
“Không, là mèo nhà hàng xóm ạ.”
Ako ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nó.
“Thỉnh thoảng nó lại sang chơi, ăn xong rồi về ấy ạ.”
“Nuôi thả ngoài trời à?”
“Không đâu, nó chỉ đi vệ sinh trong nhà thôi, ngoan lắm ạ.”
Ồ, hóa ra được huấn luyện đàng hoàng vậy.
“Dù nó rất thích xin ăn.”
Vậy là không được huấn luyện à? Rốt cuộc là thế nào đây?
“Nhìn này, trong ghi chú cũng có ghi đấy.”
“Đâu đâu.”
Cho Pon-chan ăn── có ghi thật.
“Cái này tôi cứ thấy khó hiểu hóa ra là có ý nghĩa đó hả!”
Là con mèo hả! Không ghi rõ thì làm sao mà biết được chứ!
“Pon-chan ơi, ăn… Á á!”
Và rồi Ako bị Pon-chan chạy mất.
“…Tại sao nó lại chạy khỏi người quen như cô mà lại trốn ra sau lưng tôi thế?”
“Em hình như không được động vật yêu quý cho lắm.”
“Ako không được động vật quý mến nhỉ.”
“Sao thế nhỉ?”
Có lẽ là vì cô bé cứ rụt rè đưa tay ra chăng.
Mèo thì nhạy cảm với mấy chuyện đó mà.
“Liệu nó có chịu ăn không nhỉ?”
“Nó trốn rồi mà.”
Ối, không phải lúc để ngắm mèo.
Giờ chúng tôi đang làm nhiệm vụ mà, Hội trưởng đang cố gắng hết sức đó!
“Nếu là mèo thì mình quay lại phòng thủ thôi.”
“Đúng rồi ạ!”
Đợi tớ nhé, Pon-chan! Ako vẫy tay, rồi cả hai chúng tôi quay về phòng.
◆Rushian:
Hội trưởng, có sao không ạ?
◆Aprikotto:
Ừm, không vấn đề gì.
Quả nhiên là Hội trưởng, solo cũng không sao.
◆Aprikotto:
Ta cũng đã biết được danh tính kẻ xâm nhập rồi. Là quái vật bay đã xuất hiện.
◆Rushian:
Từ trên trời xuống à!
Quái vật bay cũng được tính sao!
◆Ako:
À, đúng thật này, có gì đó đang bay kìa.
◆Rushian:
Chết, nó vượt qua hàng rào luôn.
Trên màn hình Ako chỉ có một con quái vật dơi.
“Danger Cave Bat” à. Không mạnh nhưng cứ bay lượn thôi cũng đủ khó chịu rồi.
Bị xâm nhập từ chỗ không có bẫy thì đúng là phiền phức.
◆Aprikotto:
Cuối cùng thì chúng cũng sẽ hướng về cửa chính. Chỉ cần biết được mục tiêu thì không vấn đề gì.
◆Rushian:
Ra vậy.
Con dơi bay tới bị “Lightning Cloud” thiêu cháy, và rồi thông báo “Wave Clear” hiện ra. Tốt quá rồi.
◆Aprikotto:
Vậy thì, kẻ xâm nhập bên đó là gì thế?
◆Rushian:
Là một con mèo ạ.
◆Ako:
Là Pon-chan ạ.
◆Aprikotto:
Thế à, không có chuyện gì lớn là tốt rồi.
Đúng vậy, thật sự là không có chuyện gì xảy ra thì tốt quá.
Hội trưởng ừ ừ gật đầu cùng chúng tôi, sau đó,
◆Aprikotto:
Thế thì…
Hai đứa đang ở cùng nhau à?
◆Rushian:
Hả!
◆Ako:
Á haha!
Chết tiệt, bị phát hiện rồi.
Mà Ako này, cái "haha" là sao? Chắc cô bé nghĩ bị phát hiện cũng chẳng sao đâu.
◆Rushian:
Không phải vậy đâu.
◆Aprikotto:
Không phải à?
◆Rushian:
Đúng, không phải vậy đâu!
◆Aprikotto:
Ra vậy. Khác nhau ở chỗ nào thì sau này ta sẽ nghe các ngươi kể.
Ngay sau tin nhắn đó, tiếng chuông cửa “ding-dong” vang lên.
“Ủa, cái gì thế nhỉ?”
“Lại chuyển phát nhanh nữa à?”
◆Rushian:
Xin lỗi Hội trưởng, đợi cháu chút ạ.
◆Aprikotto:
Ừm, ta đợi.
Tôi xuống nhà, kiểm tra màn hình chuông cửa.
Người hiện lên trên đó là…
Đúng như đã hẹn, ta đợi ngươi đấy, Rushian."
"Hội trưởng?!"
Sao mà lại có mặt ở đây vậy trời?!
"Phì phì phì, ngay khi nắm được tình hình, ta đã lập tức chuyển sang dùng Wi-Fi và máy tính xách tay rồi nhảy lên xe đây!"
Hội trưởng vênh mặt tự đắc nói.
"Sao Hội trưởng phải làm mấy cái chuyện thừa thãi đó làm gì?"
"Không phải rất cô đơn sao!"
"Thế ra là Hội trưởng sợ cô đơn à!"
Trời ơi là trời, vì cái chuyện này mà lại làm phiền người nhà nữa chứ.
"Vậy xin anh chờ ở gần đây thôi ạ."
"Vâng, đã rõ."
Người lái xe cúi gập đầu chào, tôi cũng cúi chào đáp lại.
"Thế là ngươi đến nhà Ako chơi à?"
"Không, thực ra là..."
"Hà ha ha ha ha ha."
Hội trưởng ngồi trên giường của Ako, cười phá lên một cách đầy thích thú.
"Bảo là giám sát vì sợ nếu cứ để mặc thì sẽ trở nên bê tha, nghe cũng thú vị đấy chứ."
"Có cần phải cười đến mức đó không ạ?"
Ako bĩu môi, phụng phịu.
"Có sao đâu chứ. Trông như thể nó đang thể hiện cuộc sống sau này của hai đứa vậy."
"Ý Hội trưởng là sao? Là sau này con cũng phải giám sát Ako sao?"
"Hãy giám sát con mãi mãi nhé."
Không đời nào.
"Không chỉ có Ako thôi đâu, mà Rushian ngươi cũng thế."
Hội trưởng khẽ cười một tiếng, lần lượt chỉ tay vào tôi và Ako.
"Ngươi cũng là kiểu người cần được nâng đỡ... phải có cô ấy thì ngươi mới có thể sống nghiêm túc được, đúng không?"
"Ư... cái đó thì... đúng là..."
Bị nói như thế thì tôi đâu có thể phủ nhận được.
Nếu chỉ có một mình, mấy chuyện như nhổ cỏ hay đi mua sắm vào ngày nghỉ là tôi không bao giờ làm.
Chuyện làm bài tập hay cố gắng học hành một chút cũng hiếm khi tôi nghĩ đến.
"Chỉ khi nương tựa vào nhau thì cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Chẳng phải đó là điều tuyệt vời sao?"
"Đúng là có lẽ sống tốt hơn khi có người khác bên cạnh."
"Như vậy mới là vợ chồng chứ!"
Đúng là ý kiến không giống Segawa chút nào.
Nói rồi, trên đùi Hội trưởng, bé Pon-chan đang cuộn tròn nằm đó, trông có vẻ rất mãn nguyện sau khi được cho ăn cá khô.
"Sao bé Pon-chan lại quấn quýt Hội trưởng vậy nhỉ?"
"Chắc là do khí chất lãnh đạo đó mà."
Có lẽ theo bản năng nó yếu lòng trước những kẻ mạnh mẽ.
"Mà thôi, nếu Rushian cũng ở đây, ta cũng sẽ chơi thêm một lúc nữa."
"Có gì để làm ạ?"
"Ta muốn giải thích về chiến thuật."
Hội trưởng mở máy tính xách tay và hiển thị bản đồ.
Có lẽ vì mọi người xúm lại gần, bé Pon-chan khẽ cựa quậy người, có vẻ hơi khó chịu.
"Đợt quái ngẫu nhiên vừa nãy, các ngươi có gặp khó khăn không?"
"Đúng là khắc nghiệt đến mức không nghĩ là ngẫu nhiên nữa."
Có Hội trưởng, người có thể gây sát thương diện rộng kinh khủng, mà vẫn gặp khó khăn như thế thì đúng là vấn đề rồi.
"Hay là vị trí đặt bẫy bị sai ạ?"
"Ta không nghĩ là sai. Nhưng mà..."
Hội trưởng điều khiển nhân vật đi đi lại lại trong sân vườn rồi nói:
"Tập trung bẫy ở những nơi mà quái chắc chắn sẽ đi qua, như cổng chẳng hạn, đó là một chiến thuật tốt. Nhưng có một vấn đề rất đơn giản là, nếu chúng thoát được khỏi đây, chúng ta sẽ trở nên vô phương kháng cự."
"Đúng thế ạ."
"Do đó, nếu chúng thoát được, chúng ta phải truy đuổi."
"Vâng."
Vừa nãy vì chuyện đó mà tôi đã rất vất vả.
Đuổi theo con sói chạy vào nhà, tiêu diệt nó xong lại cố gắng quay lại, cứ lặp đi lặp lại như thế.
"Nếu chỉ là một game phòng thủ tháp đơn thuần thì không sao, nhưng đây là MMORPG. Chúng ta có sức chiến đấu lớn hơn nhiều so với bẫy. Việc chúng ta phải chạy ngược chạy xuôi đuổi theo kẻ địch thì không hợp lý chút nào."
"Đúng là sát thương của tôi vẫn cao hơn mấy cái bẫy đó... đặc biệt là Hội trưởng thì phải nói rồi."
Hội trưởng chắc nên đứng yên một chỗ và tung ra những phép thuật diện rộng thay vì đuổi theo lũ quái vật nhỏ thì sẽ hiệu quả hơn.
"Chúng ta cũng sẽ bố trí trên bản đồ phải không ạ?"
"Ừm, cứ coi như là tháp tấn công vậy."
Tức là, coi mình cũng là một phần của cơ chế trò chơi, cố định vị trí và duy trì sát thương ổn định nhất có thể, đúng không.
"Nếu được thì con muốn ở một nơi có thể chiến đấu liên tục."
"Chúng ta nên làm thế nào ạ?"
"Vậy thì kế hoạch phòng thủ của ta là – hay là xây dựng một điểm phòng thủ ngay trước cửa chính ngôi nhà thì sao?"
Hội trưởng hiển thị kế hoạch phòng thủ của mình lên màn hình.
À, hiểu rồi, kẻ địch kiểu gì cũng sẽ đến cửa chính, nên là phòng thủ ngay tại đó luôn.
"Nếu thua ở đó thì chẳng phải là hết rồi sao?"
"Đúng là tuyến cuối cùng ngay từ đầu luôn."
"Đây là thế trận 'tựa lưng vào tường' mà."
Hội trưởng gật đầu "Ừm," nhưng vẫn tự tin tiếp lời.
"Tuy nhiên, chúng ta có thể hạ gục kẻ địch ngay tại chỗ mà không cần truy đuổi chúng. Đây là một cách bố trí tốt để phát huy tối đa hỏa lực của người chơi."
"Vì là game online nên đây là cách bố trí có thể tận dụng hiệu quả hơn cả bình thường, đúng không?"
"Hãy thử xem sao ạ!"
Được rồi, thế là quyết định thiết lập thế trận 'tựa lưng vào tường' của Hội trưởng.
"Có vấn đề nào khác không? Kẻ địch nào khó nhằn?"
"Con sói với goblin chạy nhanh quá làm con khó chịu."
"Ừm, vậy thì cần bẫy có tốc độ tấn công cao hơn là uy lực nhỉ. Thử dùng bẫy duy trì sát thương Flame Scorcher xem sao."
Một cái bẫy được đặt xuống, lửa phun ra từ mặt đất. Ôi, cái này cũng ghê gớm đấy.
Nó cứ phun lửa liên tục nên chắc chắn có thể gây sát thương.
"Với lại Giga nữa. Lần này Hội trưởng đã dùng phép thuật để hạ gục nó, nhưng chỉ dùng bẫy thì sát thương vật lý không đủ để ngăn cản nó."
"Gigabolt... thuộc tính Lôi có hiệu quả, nhưng phép thuật Lôi mà ta có thể dùng chỉ ở mức trung cấp. Ta không thể tạo ra những thứ mạnh hơn Lightning Cloud được."
"Còn có bẫy mạnh hơn nữa ạ?"
"Có thể tạo ra một cái bẫy gọi là cột chống sét, nó sẽ gọi sét đánh xuống một điểm cố định theo chu kỳ."
"Cột chống sét không phải là thứ gọi sét đến sao...?"
Đừng để ý đến mấy chuyện đó.
"Còn nữa... ừm, động cơ ma thuật cao cấp...?"
"Cái đó dùng để làm gì ạ?"
Lại có thể chế tạo ra mấy thứ khó hiểu nữa rồi.
"Về cơ bản, chúng ta sẽ tạo ra các bẫy tấn công thuộc tính để bao quát tất cả các thuộc tính."
Những cái gai từ đất, bẫy nước chảy, Lightning Cloud vừa dùng và lửa phun ra từ mặt đất.
Các bẫy cứ thế được đặt liên tục theo hàng rào của tôi.
Ồ, thế trận "tựa lưng vào tường" trông có vẻ ổn rồi đấy.
"Chắc là thế này được rồi nhỉ?"
"Đồ đạc trong nhà giảm đi đáng kể..."
"Số lượng đồ đạc có thể đặt bị giới hạn thì phải chịu thôi."
Thay vì đặt bẫy, ghế sofa hay thảm trong nhà cứ thế biến mất.
Tuy chưa động đến các phòng riêng, nhưng có lẽ cũng sắp đến giới hạn rồi.
Đặc biệt là nhà chúng tôi có cái sàn gỗ được ghép từ vật liệu trung gian nên chiếm khá nhiều ô đồ nội thất. Sắp khó khăn rồi đây.
"Hướng dẫn chiến lược hiện tại có ghi là hãy tháo bỏ hết đồ đạc ra trước tiên mà."
"Thế thì đâu còn là nhà nữa ạ!"
"Trong trường hợp xấu nhất, ta sẽ tháo bỏ hết tất cả đồ đạc bên trong nhé?"
"Ít nhất, ít nhất thì cũng xin giữ lại gối và giường thôi ạ!"
"Xin cậu đừng có khư khư bảo vệ mấy thứ đó nữa được không?!"
Pháo đài cuối cùng là nhà của Mu-tan. Nếu phá bỏ nó thì đúng là tận thế rồi.
Đang nói chuyện thì một cửa sổ pop-up hiện ra ở góc dưới bên phải.
"Mười hai giờ rồi... mà còn chưa ăn trưa nữa."
"Hay là đợi xong đợt quái cố định rồi ăn ạ?"
"Vậy thì để ta thử nghiệm khu vực bẫy mới ở đây vậy."
"Nếu không hạ gục được một mức nào đó ngay cả khi để mặc, thì nhà sẽ bị phá hủy trong đợt quái ngẫu nhiên mất..."
"Mấy cái bẫy ơi cố lên!"
Trước mặt chúng tôi, kẻ địch đổ xô về cổng chính.
Ở tuyến cổng chính, kẻ địch bị mắc kẹt trong đầm lầy, bị làm chậm thêm bởi bão tuyết, rồi bị những lưỡi dao quay tròn, những chiếc kéo từ dưới chân, những cái gai, và những quả cầu sắt rơi xuống nghiền nát.
"Bên này ổn rồi."
"Chúng bị tiêu diệt ngay từ đầu rồi."
"Kẻ địch từ trên không đã bị cửa chính đánh chặn rồi."
Thế trận 'tựa lưng vào tường' của Hội trưởng đã phát huy tác dụng hoàn hảo, ngay cả quái vật bay cũng bị hạ gục.
Thỉnh thoảng có vài con Sói hay Goblin lọt vào lối đi, nhưng cứ kệ chúng thì mấy cái bẫy trước cửa nhà cũng tự động xử lý gọn ghẽ.
"Khu vực bẫy mà có hai chỗ thì đúng là ổn định hẳn nhỉ."
"Không phải động tay động chân gì cũng khỏe re."
"Giả sử nhà có bị tấn công, thì trước khi bị phá hủy hoàn toàn, mấy cái bẫy cũng đã xử lý xong rồi."
Chắc thế này là cứ mặc kệ cũng được thôi – có lẽ ý nghĩ đó chính là điềm báo chăng.
"Ố ồ, hình như có một con quái vật to đùng đang tới kìa!"
"Uầy, thật luôn!"
Tiếng bước chân "ầm ầm, ầm ầm" vang dội, một con quái vật khổng lồ đang tiến tới.
Ôi giời, là Orc à.
Orc là loại quái vật tự hào về sức chịu đựng hơn là lực tấn công. Điểm đặc trưng của nó là đồ họa lớn hơn Ogre khoảng hai vòng.
"Chẳng phải là Ogre sao. Con này bình thường đã khó đánh rồi."
"Đến cả loại khổng lồ này cũng xuất hiện rồi sao..."
"Làm sao đây, không biết bẫy có hạ được nó không nhỉ?"
Để xem sao.
Ogre nghiến ngấu tất cả các bẫy quanh cổng chính trong khi vẫn tiếp tục tiến lên, chậm rãi băng qua khu vườn.
Nó chịu đựng tất cả các đòn lửa, sét, và lũ dữ từ khu vực bẫy gần lối vào, cuối cùng cũng đến được cửa chính.
Gào lên một tiếng "Grừ!", nó vung nắm đấm vào cánh cửa.
▼ Tòa nhà đang bị tấn công ▲
"Đừng để nó vào!"
"Rắc rối thật đó."
"Phải làm sao đây?"
Vừa nói, tôi vừa tung chiêu choáng, Ako dùng "Extinct Damage", Master tung "Meteor", thế là Ogre cuốn theo các kẻ địch xung quanh mà biến mất.
"Hừm, nếu là Ogre đã bị tiêu hao năng lượng bởi các bẫy thế này thì có vẻ dễ hạ đấy."
"Cái đó còn tùy vào vận may nữa chứ, mà tôi với Ako thì sát thương hơi yếu."
Chỉ với "Overdrive Shield" thì chắc sẽ mất khá nhiều thời gian để hạ nó.
Có vẻ con Ogre đó chính là Boss của đợt này, vì ngay sau đó màn hình hiện lên thông báo "Hoàn thành đợt công kích."
"Mọi thứ đã ổn định hơn, nhưng giờ thử thách không phải là đám quái vật nhỏ nữa mà là những kẻ địch mạnh đơn lẻ rồi."
"Có cách giải quyết nào không nhỉ..."
"Muốn nghĩ lắm nhưng tôi phải về rồi."
Master tiếc nuối nói rồi đứng dậy.
"Gì cơ!? Đã vậy rồi sao, ở lại chơi thêm chút nữa chứ."
"Đó là điều tôi vô cùng muốn, nhưng đành chịu thôi."
Thật tiếc, cả về mặt sát thương lẫn việc chưa chơi đã đời.
Đáng lẽ sau này chơi game với Segawa, tôi định thử xem Master có mạnh về bài lá không nữa chứ.
"Lần sau lại đến chơi nữa nhé!"
"Bọn em đợi đấy!"
"Ừm... nhưng Rushian này."
Master nhìn tôi rồi bật cười,
"Cứ thoải mái ở lại, bọn tôi đợi nhé... Nghe như thể cậu đã là người trong nhà này rồi ấy nhỉ."
".............."
Tiêu rồi, có khi mình đã quá quen thuộc mất rồi.
††† ††† †††
Tiễn Master xong, hai đứa tôi nghỉ ngơi trong phòng khách.
"Chiều nay có lịch gì không nhỉ?"
"...Không có gì cả."
"Thật sao?"
Tôi nhớ hình như trong ghi chú có gì đó mà.
Định kiểm tra xem sao, vừa định nhìn vào tờ ghi chú thì Ako nhanh tay giấu nó đi.
"Sao lại giấu?"
"Có gì đâu ạ!"
Ako huýt sáo rất dở, "Piu piu."
Cậu nghĩ thế là qua mặt được tôi sao?
"Đưa ra đây!"
"...Vâng."
Nhìn vào tờ ghi chú, tôi thấy buổi chiều nay có ghi: "Tham dự buổi họp hội tự quản khu phố."
"...Có cái gì đó phiền phức ghê gớm hiện ra rồi kìa."
"Đó là lý do em không muốn nói mà."
Cô bé ôm đầu than thở "Ôi trời ơi..."
"Tuyệt đối không muốn đi!"
"Nói thế cũng chịu thôi."
"Ngay cả sau khi kết hôn, những buổi như này cũng phiền phức lắm."
"Kiểu như hội phụ huynh chắc chắn không hợp với Ako rồi."
"Nhưng nếu là vì con của Rushian và em thì em nghĩ em sẽ cố gắng được."
"Ra là lại sâu nặng tình cảm gia đình."
Tôi thấy điểm đó của cô bé thật đáng khen.
"Hội họp anh cũng đi cùng mà, cố gắng lên."
"Anh sẽ đến với tư cách là vợ chồng Tamaki sao!?"
Ít nhất cũng phải là vợ chồng Nishimura chứ. À không, thế thì không thể tham gia được.
"Anh sẽ đi với tư cách người đi kèm thôi!"
"Vâng ạ!"
"Vậy thì đi họp, trên đường về thì mua sắm, tối thì phòng thủ. Chắc là thế thôi nhỉ."
"Vâng ạ. Nhưng mà..."
Ako nhìn vào khoảng trống không có ai ngồi trên sofa,
"Đến tối chúng ta mới gặp Sette-san trong game, nên chắc cô ấy sẽ không đến chơi đâu nhỉ."
"Ai cũng đến chơi cả rồi, nhưng lần này có lẽ đúng là thế thật."
Tối có gặp trong game thì cũng không có thời gian để đến đây được.
"Thấy tiếc à?"
"Không ạ! Cho Sette-san vào nhà có Rushian ở đây thì đáng sợ lắm, nên tốt nhất là đừng để cô ấy phát hiện ra!"
"Cho dù đã làm bạn rồi mà vẫn không bỏ được cảnh giác nhỉ..."
Vừa xem tình hình đợt công kích ngẫu nhiên, vừa thong thả hai người một lúc là hết giờ ngay.
Sắp đến giờ đi họp rồi. Địa điểm là trung tâm sinh hoạt cộng đồng à. Chỗ nào nhỉ.
"Vậy thì đi thôi."
"Em không muốn đi đâuuu!"
"Anh hiểu mà."
Bản thân tôi cũng chẳng muốn xuất hiện trong một cuộc họp toàn người lớn tuổi.
"Đang trong chuyến du lịch nên không thể xin nghỉ được sao?"
"Nghe nói sẽ có Chủ tịch Hiệp hội tự quản khu phố, người có chức vụ cao hơn Hội tự quản của chúng ta đến... nên họ bảo nếu có ở nhà thì nên đến dự."
"Giao thiệp với hàng xóm cũng vất vả thật đấy."
"Dù gì sau này em cũng phải làm những việc như vậy, nên em nghĩ mẹ đang cho em luyện tập trước."
"Định giao thiệp với hàng xóm ở nhà ai vậy hả?"
Chuyện đó còn sớm quá mà.
"Thôi, vừa đi vừa nghĩ xem tối nay ăn gì đi. Tối nay tính sao?"
"Em muốn làm món Trung Quốc ạ."
"Cơm trộn hấp dẫn thế nên em lại muốn ăn món Nhật."
Ừm, ý kiến không hợp nhau rồi.
"Vậy thì làm cả hai món luôn nhé?"
"Là đồ ăn ở nhà nên có thể trộn lẫn các thể loại vào nhau mà."
"Nghe vui ghê!"
Vừa trò chuyện vui vẻ, chúng tôi vừa đi bộ qua khu dân cư, không lâu sau đã đến trung tâm sinh hoạt cộng đồng.
Bên trong đã có đầy những ông chú, bà cô lạ mặt. Ôi, khó vào ghê.
"Xin phép ạ."
"Xin phép đây ạ!"
Hai người chúng tôi khẽ khàng bước vào hội trường.
Vừa ngồi vào một chỗ ở góc,
"Ôi, chẳng phải Ako-chan đó sao."
Bà hàng xóm cạnh bên cất tiếng gọi!
Ako giật mình run rẩy, sau đó,
"Chà chà, chào buổi chiều ạ."
"Chào buổi chiều."
Người quen sao?
"Là ai vậy nhỉ?"
"Là bà hàng xóm ở phía sau nhà mình ạ."
Ako thì thầm trả lời.
Đúng là hàng xóm với khoảng cách "tinh tế" thật.
"Hôm nay Ako-chan đến à? Mẹ cháu đâu rồi?"
"Mẹ cháu đi du lịch với bố ạ..."
"Ôi, vẫn thân thiết như ngày nào nhỉ!"
Tình cảm tốt đẹp của hai người đó mà cả xóm cũng biết sao?
"Vậy, cậu con trai kia là ai vậy?"
"À, cháu là người đi cùng ạ. Vì sẽ về muộn nên cháu lo Ako-san về một mình không an toàn."
Những gì tôi nói không sai.
"Ôi, Ako-chan cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ!"
"E, ê hề hề..."
"Hôm nay cũng không có nhiều việc phải quyết định đâu, cứ thoải mái tham gia nhé."
Bà lão cười tươi roi rói rồi đi bắt chuyện với một nhóm khác.
Ít nhất là nhờ nói chuyện với bà lão có vẻ quen biết rộng này mà tôi được coi là người nhà, những ánh mắt dò xét cũng dịu đi rất nhiều.
Đúng là một bà lão tốt bụng.
"Hôm nay Chủ tịch cũng đến dự à? Chúc bà mạnh khỏe nhé."
"Bà ấy vẫn hơi đau lưng nên cháu gái sẽ thay mặt đến dự đấy."
"Ôi, Nanana-chan sao? Thế thì yên tâm rồi, còn trẻ mà chững chạc ghê."
"Còn chững chạc hơn cả con nhà tôi ấy chứ!"
Vừa lơ đãng lắng nghe cuộc trò chuyện bên cạnh, chúng tôi vừa đợi, rồi cánh cửa lối vào mở ra, một người phụ nữ trông khá giàu có bước vào.
"Đại diện của Chủ tịch đã đến rồi, chúng ta sắp bắt đầu."
À, bắt đầu rồi. Tôi khẽ chỉnh lại tư thế trên ghế.
Và rồi, theo sau người phụ nữ đó, bước vào từ cánh cửa là,
"Tôi là Akiyama, Quyền Chủ tịch Hiệp hội Tự quản Khu vực Maegasaki. Hôm nay xin được nhờ vả mọi người."
Đó chính là Akiyama Nanako-san, trong bộ kimono trang nhã và nụ cười dịu dàng.
"..............(Ako, em biết trước rồi sao?)"
「……………… (Không biết, không biết đâu!)」
Người đó đang làm gì vậy!? Chuyện gì thế này!?
Tôi lén nhìn Akiyama-san, và rồi… à, cô ấy bắt gặp ánh mắt tôi.
「…………」
Vừa nhận ra tôi, cô ấy thoáng ngạc nhiên rồi khúc khích cười, vẫy tay chào.
Hai tiếng sau.
「Mệt… quá đi mất…」
「Thật sự là không chịu nổi nữa rồi.」
Tôi và Ako lê bước mệt mỏi ra khỏi nhà văn hóa.
Và ngay bên cạnh chúng tôi là Akiyama-san, cô ấy bước đi với tiếng dép cồm cộp.
「Hôm nay coi như là kết thúc êm đẹp đó.」
「Mấy cuộc họp chọn hội trưởng khu phố hay gì đó, toàn là đùn đẩy trách nhiệm, tranh giành cả nửa ngày trời cũng chưa xong đâu.」
「So với mấy cái đó thì hôm nay chỉ tập trung báo cáo là còn đỡ rồi…」
Tôi nghĩ sở dĩ mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như vậy là nhờ công sức âm thầm của Akiyama-san, cô ấy đã khéo léo chuyển sang chủ đề khác mỗi khi có dấu hiệu tranh cãi.
Mà thôi.
「À, hỏi ngoài lề một chút, sao Akiyama-san lại đến đây vậy?」
「Đi thay cho bà ngoại. Bà bị đau lưng nên không đi được.」
「À, hàng xóm cũng có nói vậy.」
「Bà khổ ghê ha.」
「Vẫn còn đỡ chán. Cả hôm qua lẫn ngày mai, em đều có bài kiểm tra môn năng khiếu… chẳng được chơi gì cả…」
Thật đúng là bận rộn trong kỳ nghỉ mà.
Hơn nữa, là bài kiểm tra ư, cứ thong dong như thế có được không vậy?
「Vậy là chị phải luyện tập vất vả lắm nhỉ?」
Ako vừa nói xong, Akiyama-san liền nghiêng đầu khó hiểu.
「Ơ, sao lại vậy?」
「Vì là bài kiểm tra năng khiếu mà?」
「Đúng rồi.」
「Không luyện tập mà trượt thì gay lắm chứ?」
「Dù tôi có luyện tập thì cũng…」
Nói đến đây,
「…Aaa!」
Akiyama-san vỗ tay một cái, dáng vẻ như thể trong game sẽ có một bóng đèn bật sáng trên đầu vậy.
「Tôi không phải là người đi thi, mà là người chấm thi!」
「Chị là giám khảo sao!?」
「Đúng vậy. Tôi có bằng cấp đàng hoàng mà.」
「Chị rốt cuộc là ai vậy!?」
「Chị có thật là người không vậy!?」
「Sao lại nói kiểu đó chứ!?」
Thật sự là quá bí ẩn mà!
「Mấy người nghĩ tôi đã làm việc này bao nhiêu năm rồi hả?」
「Em không biết đâu ạ!」
Haizz, thật sự là tôi đã gặp người này hơn một năm rồi mà những điều bí ẩn về cô ấy vẫn chưa tan biến đi chút nào.
「Mà Akiyama-san bí ẩn thì cũng là chuyện thường rồi, nên thôi vậy.」
「Tôi đâu có giấu giếm gì đâu, mấy cậu cứ hỏi là được mà.」
「À vâng, thôi cứ cho là được đi.」
「Mấy cậu phải hỏi chứ! Hỏi tôi là người như thế nào đi chứ!」
Cứ coi như thế đi.
Cô ấy cứ đi theo mãi, không lẽ Akiyama-san cũng cùng đường sao?
「Nhà Akiyama-san ở hướng này hả?」
「Ưm, không phải.」
「Vậy sao chị lại đi cùng tụi em?」
「Vì hai người sẽ ngủ lại nhà nhau đêm nay đúng không?」
Cả hai giật thót.
「Sette-san, chị… chị lấy cái gì làm căn cứ mà nói vậy ạ?」
Ako nói với nụ cười gượng gạo, còn Akiyama-san thì đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.
「Cảm nhận!」
「Đừng có mà bỏ qua lý lẽ để tìm ra câu trả lời được không!?」
「Làm thế thì thua chắc rồi còn gì!」
「À, đúng là sẽ ngủ lại thật hả?」
Tưởng là gài bẫy chứ!
「Mấy trò đó làm sao dụ được chúng tôi…」
「Bị lừa rồi, gấu ơi!」
「Hai người bị tôi lừa một cách ngoạn mục rồi nhé.」
Akiyama-san mỉm cười, thao tác điện thoại.
「Tôi đã nói với gia đình là hôm nay sẽ ngủ lại nhà Ako-chan rồi!」
「…Thôi bỏ đi vậy…」
「Chúng ta không thoát khỏi Boss cuối được rồi…」
「Mấy cậu cũng nên giải thích cho tôi nghe tại sao tôi lại là Boss cuối đi chứ.」
Với vẻ mặt vừa bối rối vừa thích thú, cô ấy bước đi giữa chúng tôi.
Sau khi mua sắm xong và trở về nhà, trời đã khá muộn.
「Ư ư, đói quá. Cứ đồ ăn liền cũng được, muốn ăn ngay thôi!」
「Không được đâu, em sẽ nấu cơm tử tế cho anh mà.」
「Để tôi giúp cho.」
Akiyama-san cởi kimono ra, mượn quần áo của Ako mặc vào, rồi lơ đãng nói.
À mà, cái vẻ mặt khó xử của cô ấy khi thấy phần ngực bị rộng thì tôi xin phép coi như không biết.
「…Tôi ít khi nghe nói, Sette-san có biết nấu ăn không vậy?」
「Trông tôi giống như không biết nấu sao?」
「Không hề giống chút nào.」
Tôi thỉnh thoảng có nghe Segawa kể về việc cô ấy nấu ăn rất giỏi.
「Cái bánh Ohagi hồi Valentine là do chị tự làm đúng không?」
「Ừm, nhân đậu đỏ cũng tự làm luôn đó.」
Nếu làm được cái đó thì không lý nào không nấu được cơm. Món đó ngon cực kỳ luôn mà.
「Trước giờ toàn là nhờ Ako-chan nấu nên hôm nay chúng ta cùng làm nhé.」
「Vâng, vâng…」
Sao Ako lại sợ sệt vậy nhỉ?
「Em không thích những người làm việc nhanh nhẹn.」
「Thế thì chúng ta cứ từ từ mà làm nhé.」
Rồi khi hai người biến vào bếp, tôi lại chẳng còn việc gì để làm.
「Hay là đi cọ bồn tắm nhỉ…」
Giờ thì mỗi tối cọ bồn tắm, rồi dọn dẹp chút ít phòng ốc đã thành công việc của tôi mất rồi.
「Xong rồi đó!」
Akiyama-san nói sau gần một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng cũng xong! Đói bụng quá rồi!
「Tốn thời gian thật đấy, em cứ tưởng mình sắp chết đói rồi.」
「Bắt tay vào món hầm vào giờ này đúng là sai lầm mà. Vẫn chưa đủ mềm.」
「Chị nấu ăn nghiêm túc đến mức nào vậy?」
Cứ chín là được rồi.
「Xong rồi ạ…」
Và đằng sau, Ako lủi thủi đi theo, mặt mũi gần như muốn khóc.
「Sao chị nấu ăn mà lại khiến Ako khóc được vậy?」
「Tôi có làm gì đâu!? Tôi với Ako cùng làm rất vui vẻ mà!」
「Sette-san nấu ăn giỏi hơn em…」
「Anh thích đồ ăn Ako nấu hơn!」
「Rushian!」
「Cậu nói cái đó trước khi ăn sao!? Ít nhất cũng phải ăn xong rồi mới nói chứ!」
Dù về mặt hương vị có thể thua, nhưng về tình cảm thì Ako thắng tuyệt đối.
Nhân tiện, cả hai món đều ngon tuyệt vời theo những cách khác nhau, nhưng hễ khen một bên thì bên kia lại dỗi, nên bữa ăn trở nên cực kỳ khó khăn.
「Bụng no rồi, giờ thì phòng thủ thôi!」
「Oa!」
「Vâng ạ.」
Đây mới là nhiệm vụ chính mà, phải bảo vệ cho cẩn thận.
「À, nhưng mà máy tính của em ở nhà rồi… làm sao đây?」
「À, giống Segawa à… Vậy thì Ako với cậu đổi ca cho nhau vậy.」
「Có một cái máy khác nữa mà.」
「Sao lại có!?」
「Master để lại đó.」
「Anh ấy đúng là một người phi thường mà!」
Anh ấy không phải kiểu người hay quên đồ, chắc chắn là đã đoán trước và để lại rồi.
Thật đáng quý, đáng quý.
「Phải trả lại cho anh ấy tử tế mới được.」
「Vậy là ba người chúng ta có thể phòng thủ được rồi!」
Ba người cùng đăng nhập trong phòng Ako.
「Ồ, đợt quái ngẫu nhiên đến rồi này.」
「Nhưng mà hình như sắp kết thúc rồi.」
Quái vật hình như đã xuất hiện hết, số còn lại đang bị tiêu diệt bởi các bẫy.
「Tuyệt thật đấy, phòng thủ kiểu này à.」
「Là do mọi người cùng cố gắng làm ra mà.」
Nhìn những cái bẫy tự động tiêu diệt quái vật ngay cả khi không có người, Sette-san tỏ ra thán phục.
Tuyệt vời đúng không, khu vực tiêu diệt quái vật ngay từ đầu của Shuvain và đội hình chặn đường của Master!
Đúng lúc đó, một con Ogre lạch bạch đi tới.
「Chết tiệt, cả Ogre cũng xuất hiện nữa sao.」
「Vì là giai đoạn cuối mà.」
Nếu mặc kệ, cổng vào có vẻ sẽ bị tấn công.
Chúng tôi dùng hiệu ứng choáng liên tục để giữ chân nó trong bẫy, câu giờ.
Thế nhưng nó vẫn không chết ngay, thoát khỏi sân vườn và cuối cùng bị hạ gục ngay trước cổng.
「Khó thật đấy.」
「Mấy con to thế này phiền thật.」
「Có nhiều bẫy như vậy mà vẫn không ngăn được sao.」
「Vì đây là kẻ địch có lượng HP cao mà.」
Ogre là loại quái vật nổi bật về HP hơn là sức tấn công. Khi chúng là kẻ thù, chúng chỉ tốn thời gian để đánh bại chứ khá yếu, nhưng khi nhiệm vụ là phòng thủ, chúng lại trở nên rất phiền phức.
「Gay go thật.」
「Nếu ngẫu nhiên mà đã thế này, thì đợt cố định e rằng không trụ nổi…」
「Ưm…」
Akiyama-san cũng đang suy nghĩ gì đó khi nhìn vào cách bố trí bẫy.
「Cái này, là đặt thật nhiều bẫy ở đầu và cuối, rồi chỉ tiêu diệt quái vật ở đó thôi sao?」
「Chúng tôi đang lên chiến thuật theo hướng đó.」
「Hừm...」
Akiyama khẽ cau mày nhìn chăm chú vào màn hình.
Gì vậy nhỉ, tự nhiên thấy cứ như bị giáo viên chấm điểm ấy.
「Có vấn đề gì sao ạ?」
「Ừm, cái cách bố trí này là Akane với Kyō-senpai nghĩ ra phải không?」
「Sao chị biết hay vậy?」
「Đơn giản vì đây là kiểu bố trí "cứ đâm thẳng tới tấp, không thèm nghĩ đến chuyện không hạ gục được địch" mà!」
「Chị hiểu rõ tụi em quá rồi đó!」
Đúng là tụi tôi đã đề xuất như vậy!
「Thế nên là lỡ đâu bẫy có trúng hết mà gặp phải kẻ địch không thể hạ gục được thì phiền lắm đó」
「Tập trung hết vào một chỗ thì có vẻ hiệu quả thật đấy, nhưng tùy thời điểm, chẳng phải cũng có lúc địch đi qua mà không hề hấn gì sao?」
「Bẫy có thời gian hồi chiêu mà, nên nếu xui xẻo thì cũng có những con địch hoàn toàn không dính đòn nào cả」
「Nếu mà đó là một con quái lớn thì phiền phức lắm đấy nhỉ...」
Vừa lẩm nhẩm xem xét cách bố trí bẫy, và những loại bẫy mà mình có thể tạo ra, Sette quay lại nhìn chúng tôi.
「Này, mọi người nghe đây!」
Cô ấy chỉ thẳng vào chúng tôi, giọng quả quyết:
「Cách suy nghĩ của mọi người bị thiên lệch quá rồi đó!」
Bị la rồi! Rớt, rớt môn rồi sao!
「Bọn em cũng đã cố gắng hết sức để suy nghĩ và tạo ra nó mà」
「Cái đó thì chị cảm nhận rõ ràng rồi, nhưng mà sao nhóm này của mọi người lại thích làm những thứ thiên lệch như vậy nhỉ?」
Akiyama vừa đi vòng quanh sân vườn rộng lớn, vừa lộ vẻ mặt khó xử.
「Sân vườn đã rộng đến thế này rồi, tại sao không tận dụng tất cả các vị trí để phòng thủ cho tốt chứ?」
「Nói thì vậy chứ khó lắm ạ」
「Bọn em đã thử rồi, đặt bẫy khắp cái sân rộng lớn này này」
Nhưng nó chỉ kích hoạt với một con rồi vào thời gian hồi chiêu luôn, chẳng có tác dụng gì mấy.
「Bẫy là tấn công diện rộng mà, không dính được nhiều địch thì hiệu quả kém lắm」
「Vậy nếu nghĩ ngược lại thì sao?」
「Hả?」
「Nếu ngay từ đầu đã là loại chỉ tấn công được một mục tiêu thì nó sẽ hoạt động với hiệu suất tối đa phải không?」
「...Bẫy tấn công đơn mục tiêu ư」
Cái đó thì tôi chưa từng nghĩ tới.
Cứ tưởng những cái bẫy này toàn là loại tấn công diện rộng cả, nên chẳng hề nghĩ tới bẫy chuyên gây sát thương đơn mục tiêu.
「Có bẫy tấn công đơn mục tiêu sao ạ?」
「Có chứ!」
Sette bấm phím, một con quái vật trông như bộ giáp tự di chuyển bỗng nhiên xuất hiện tại chỗ.
「Đây là Guardian!」
「Cứ như Living Armor đổi màu cầm kiếm vậy nhỉ」
「Xài lại hình ảnh đó mà」
「Suỵt!」
Nhà phát hành cũng không còn dư sức, đành chịu thôi.
「Đứa nhỏ này là Sword Guardian, sẽ tấn công kẻ địch nào đến gần nó đó. Hình như có thể chế tạo bằng kỹ năng của Summoner. Nó vốn chỉ tấn công được một mục tiêu thôi, nên dù đặt ở sân vườn cũng hoạt động hiệu quả lắm」
「Ra vậy, tận dụng được mấy khoảng trống vô dụng sao」
「Đúng vậy! Đặt thật nhiều cái này ở sân vườn để đối phó với kẻ địch lớn! Chiến tranh là cuộc chiến về số lượng đó Ako-chan!」
「Người nói câu đó chết rồi đấy ạ」
「Tôi sẽ không chết đâu!」
Kẻ địch không tấn công lại chúng tôi, nên về mặt sự kiện thì không có yếu tố nào gây chết người cả.
「Có thể tạo ra những Guardian nào nữa vậy ạ?」
「Ừm, hình như loại có vẻ gây sát thương lớn là Bow Guardian đó?」
「Có làm được không ạ?」
「Mọi người có thể cho chút nguyên liệu thừa không?」
Sau khi thu thập vật liệu, chúng tôi cũng xoay sở để triển khai mười con Bow Guardian trong sân vườn.
Với vật liệu mang từ kho ra, chúng tôi còn triển khai năm con Sword Guardian, và năm con Wolf Guardian – hình như có thể sản xuất nếu thỏa mãn điều kiện Summoning Wolf.
Bow Guardian có thể tấn công cả địch trên không nên tôi thấy cảm giác ổn định hơn hẳn.
「Cái sân vườn chẳng có tác dụng gì giờ đây lại tràn đầy sức sống thế này!」
「Khu vực này chúng ta hãy đặt tên là 'Sette On Stage' đi」
「Tê... Tên gì mà phiền phức thế!」
Tên của người tạo ra nó sẽ được đặt, xin hãy chấp nhận đi.
「Có thêm đồng đội nhìn cũng đáng tin cậy hơn hẳn nhỉ」
「Có Akiyama-san ở đây đúng là tốt quá」
「Phải không nè?」
Nhưng mà khó xử thật, số lượng đã đến giới hạn rồi. Muốn tăng thêm nữa thì phải xóa bỏ thêm nội thất.
「Nhà cửa dần trở nên tồi tàn quá...」
「Nếu chúng ta phòng thủ thành công thì có thể khôi phục lại thôi」
Hơn nữa, sau khi phòng thủ thành công thì chẳng cần bất kỳ cái bẫy nào nữa cả.
「Đằng nào sau này cũng thành vô dụng, nên nếu có thể thì em muốn vượt qua với số lượng ít thôi...」
「Này, Nishimura-kun, nếu cậu chọn kỹ năng 'Cưỡng chế triệu hồi' trong kỹ năng hôn nhân, hình như có thể tạo ra cái lò xo đẩy bay kẻ địch với một xác suất nhất định đó」
「Ako lấy cái đó rồi mà nhỉ?」
「À, em làm được đó. Nhưng vì thấy nó có vẻ hơi vô dụng nên em không chuẩn bị thôi」
20% xác suất đẩy bay kẻ địch, ư.
「Đẩy quái vật ra ngoài, hoãn lại vấn đề... Đúng là cái bẫy kiểu Ako mà!」
「Ế!」
Cứ đặt nó xuống thử xem sao!
Và cứ thế, đợt sóng địch cố định đã cận kề.
Đợt sóng cuối cùng là vào tối mai, nên đây là giai đoạn khá muộn trong nhiệm vụ rồi.
Chắc chắn độ khó sẽ cao lắm, phải dồn hết tinh thần mà chiến đấu thôi.
◆Ako:
Chư vị, có thích chiến tranh không!?
Gì thế này, tự nhiên có màn diễn thuyết trước đám Guardian vậy?
◆Ako:
Kreeeek! Kreeeek!
À, bỏ qua hết phần giữa rồi.
Trong lúc mải chơi, một pop-up hiện lên ở góc dưới bên phải. Monster Wave, Start.
「Đến rồi kìa!」
「Đi thôi!」
「Muu-tan, Go!」
Kẻ địch là Powarin, Goblin, Bat, Ogre... Toàn bộ quái vật từng xuất hiện trước đây hợp thành một dàn sao vậy!
「Hơn nữa, số lượng còn tăng lên nữa chứ!」
「Đâu thể nào ít hơn đợt trước được, đương nhiên là phải tăng lên rồi!」
「Thế này thì đỡ nổi không? Ổn không vậy?」
「Kỳ vọng vào Sette-san thôi!」
Hai đứa tôi thì chắc chắn không thể nào làm được rồi!
Kẻ địch với số lượng chưa từng có, khu vực chặn đầu liên tục bị xuyên thủng.
「Ogre đang đến kìa, khoảng mười con! Lại còn có cả con to hơn nữa chứ!」
「Không phải là quá khó sao!?」
「Ba con sẽ bị Over Shield làm ngã ngựa ngay từ đầu!」
Chúng tôi lần lượt dùng Over Shield để đẩy lùi chúng. Khoảng ba con thì có thể chặn được chân, nhưng tôi thì chỉ đến thế thôi là hết sức rồi!
「Muu-tan, woof woof!」
Đòn đánh diện rộng của Muu-tan làm chân địch bị khựng lại.
Nhân lúc đó, bẫy trúng và tôi cũng gây thêm hiệu ứng đẩy lùi. Tốt, cái vòng lặp này khá ổn.
「Mấy cái lò xo hoạt động không?」
「Hình như có hiệu quả bất ngờ đó」
Cái bẫy gây cản trở duy nhất mà Ako đặt, cái lò xo chỉ có tác dụng hoãn lại vấn đề, lại đang làm việc khá tốt.
Chỉ cần nó kích hoạt là sẽ đẩy tất cả kẻ địch ở trên ra ngoài, nên khi có nhiều địch đi qua thì tỉ lệ kích hoạt sẽ tăng lên.
「Địch đến tận bên trong rồi kìa!」
「Mọi người cố lên!」
Khu vực Sette On Stage cũng bắt đầu chiến đấu.
Sói cắn vào chân Ogre, Guardian chém tới tấp. Guardian có khả năng gây sát thương sao, Ogre bắt đầu vung gậy loạn xạ.
「Sửa chữa! Em sửa chữa đây ạ!」
Ako đang cố gắng hết sức để sửa chữa Guardian.
Trong khi đó, Bow Guardian vẫn liên tục bắn những mũi tên lửa vào Ogre, khiến HP của nó giảm nhanh chóng.
「Guardian mạnh thật!」
「Gặp kẻ địch mạnh thì phải dùng tấn công đơn mục tiêu rồi!」
「Được chưa!」
Sette đang khoe khoang, nhưng trong lúc đó thì địch cứ tăng lên, tăng lên!
「Dần dần bị đẩy lùi rồi đó!」
「Guardian có lẽ không đủ nhỉ」
「Số lượng thì em nghĩ là đủ rồi, nhưng địch thì lại...」
Vấn đề là bản thân số lượng kẻ địch quá nhiều.
Khu vực Sette On Stage với tấn công đơn mục tiêu tuy có sát thương nhưng lại yếu khi đối mặt với số đông.
Khi Goblin hay Wolf nhảy ra trước Ogre, Guardian sẽ tấn công chúng trước nên Ogre không bị giảm máu.
「Guardian có lẽ chặn được bốn con Orc đó」
「Còn lại Master có thể chặn ba con với thế 'tựa lưng vào vách' không!?」
「Đến giờ thì cũng giảm bớt rồi, nhưng chỉ bẫy thôi thì con cuối cùng có vẻ không xong đâu!」
「Là con còn to hơn nữa kia sao!」
Trớ trêu thay, lại là Greater Ogre còn sót lại!
Đây là biến thể hiếm của lũ Ogre thường thấy, HP và phòng thủ của chúng đều tăng vượt trội. Đến cả những người chơi kỳ cựu như Shuu hay Master cũng phải tốn không ít thời gian để hạ gục chúng.
“Akiyama-san, tớ sẽ sang đó ngay khi hạ xong con này, cậu cố gắng câu kéo thêm chút thời gian nhé!”
“Tớ sẽ đi sửa chữa ngay đây ạ!”
“Ừm, tớ sẽ câu giờ~”
Sette-san nói với giọng thản nhiên rồi đột nhiên nhìn sang bọn tôi:
“Này, này, nhưng mà…”
Cô ấy cười tinh nghịch:
“Đánh hạ luôn cũng được phải không?”
“Hả?”
“Hả?”
Akiyama-san gõ phím, Mūtan đang vẫy đuôi bỗng chốc đổ người về phía trước. Đó là dấu hiệu cho thấy nó đã chuyển từ chế độ di chuyển tự động sang chế độ người chơi điều khiển.
◆Sette:
Đi thôi, Mūtan!
Cùng với tin nhắn chat, một sợi chỉ đỏ như định mệnh đã nối Sette-san và Mūtan lại với nhau.
Ngay sau đó, một tiếng gầm vang vọng khắp không gian, kèm theo hiệu ứng trăng tròn xuất hiện giữa không trung.
“Grừ!”
Mūtan lao thẳng vào mặt Ogre, dùng răng nanh sắc nhọn cào cấu vào chân nó rồi lập tức lùi lại.
Sette-san thế chỗ, tiến lên phía trước và quật liên tiếp hai roi sáng loáng. Kỹ năng Song Long Tiên giáng thẳng vào mặt Ogre.
“Hả?”
“Khoan đã, Akiyama-san, cái này…”
Mūtan lại lao tới trước Sette-san, người vừa lui về một cách mượt mà, xuyên thủng cơ thể Ogre như thể xuyên qua không khí. Trong lúc hiệu ứng đó diễn ra, bản thân Sette-san cũng di chuyển, chiếc roi xoáy tròn liên tục gây sát thương.
Cùng với chuyển động của Mūtan và Sette-san trên màn hình, những ngón tay của Akiyama-san gõ phím với tốc độ mà mắt tôi không thể theo kịp.
“Kh-kinh khủng quá đi mất!?”
Đòn tấn công không ngừng nghỉ, tổng cộng 14 kỹ năng liên tiếp giáng thẳng vào Ogre.
Trong lúc chuỗi kỹ năng tiếp diễn, vầng trăng tròn trên không bắt đầu nhấp nháy yếu ớt.
Đúng lúc đó, Mūtan gầm lên một tiếng mạnh mẽ, khiến Ogre giật mình và đứng im.
“Với cái này thì—”
Mūtan và Sette-san xoay một vòng tại chỗ, uyển chuyển như đang nhảy múa.
Sau đó, họ tách ra hai bên của Ogre, đồng thời tung ra hiệu ứng kỹ năng.
“Kết liễu!”
Như thể bị xé toạc từ hai phía, HP của con Ogre khổng lồ tụt thẳng về số 0.
Ôi trời, vậy mà cô ấy thực sự đã hạ gục nó rồi.
“Một con Greater Ogre gần như đầy máu mà lại bị tiêu diệt trong 7.5 giây sao…”
“Ơ kìa, con Ogre to lớn đó dễ chết đến vậy sao ạ?”
Làm gì có chuyện đó!
Trong khi tất cả lũ Ogre bị hạ gục, những con quái nhỏ cũng bị bẫy xử lý, và thông báo hoàn thành màn chơi đã hiện lên an toàn.
Ồ, vậy là chúng tôi đã vượt qua được một cách bình thường.
“Yayyy, thoát được cờ tử thần rồi!”
Akiyama-san high-five với Ako, hô “Yeahhh!”
Ừm, tuyệt thật đấy, tuyệt thật đấy, nhưng mà…
“Này cô, cô đang làm gì thế…?”
“Ể, ừm, cái đó gọi là Howling Rush mà.”
“Cái đó thì tôi biết rồi!”
Tôi không muốn hỏi cái đó!
“Cái đó là gì thế ạ? Em còn không biết Howling Rush là kỹ năng gì nữa.”
Bắt đầu từ đó sao!
Thôi được rồi, để tôi giải thích.
“Howling Rush không phải là kỹ năng, mà là một chuỗi đòn hoặc kỹ thuật do người chơi thực hiện. Nó tương tự như Circle Train hay Pre-recovery.”
“Cái đó thì em có nghe nói rồi.”
Đó là một kỹ thuật phụ thuộc vào người chơi, giống như Circle Train kéo quái vật theo một vòng tròn, hay Pre-recovery dự đoán hành động của kẻ địch để sử dụng phép hồi phục trạng thái bất lợi.
“Để giải thích cụ thể hơn, đó là sự kết hợp giữa kỹ năng Rush Effect và Howling Moon.”
Chỉ vào Mūtan trên màn hình:
“Rush Effect là kỹ năng buff mà khi dùng cho pet triệu hồi, người triệu hồi cũng được hưởng. Còn Howling Moon là một buff mà nếu đứng thẳng trước mục tiêu chính, ở vị trí gần nhất so với bất kỳ ai khác, thì kỹ năng tấn công tiếp theo sẽ có sức mạnh tăng 1.5 lần và thời gian hồi chiêu giảm một nửa, chỉ áp dụng cho một đòn.”
“À, ừm…”
Ako dường như vẫn theo kịp lời giải thích của tôi.
“Vậy nếu dùng liên tục, Howling Moon sẽ tác dụng lên cả bản thân và Mūtan, rồi cứ thế tấn công phải không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng chỉ tăng 1.5 lần và đánh hai lần thì có vẻ không mạnh lắm.”
“Không phải thế đâu!”
Akiyama-san tự mãn nói:
“Cậu vừa nhìn thấy rồi đấy, Howling Moon có thời gian hiệu lực khá dài đó.”
“Nhưng lúc nãy anh nói là chỉ một đòn thôi mà.”
“Điều kiện là phải đứng thẳng trước kẻ địch, ở vị trí gần nhất cơ mà? Nếu cho một nhân vật khác đứng vào vị trí đó rồi đổi chỗ, hiệu ứng sẽ lại kích hoạt đấy.”
“…Ừm, cái đó, vậy là…”
Mặt Ako tái xanh. Ồ, cô ấy hiểu ra rồi.
“Hiệu ứng của Howling Moon, nhờ Rush Effect, tác động lên cả Mūtan và Sette-san. Vậy nếu trong trạng thái đó, luân phiên đứng trước kẻ địch và liên tục tung kỹ năng thì sao?”
“Thật sự rất mạnh, phải không ạ?”
Mạnh một cách kinh khủng luôn ấy.
“Nhưng khoan đã, có gì đó sai sai. Làm sao mà điều khiển được như vậy?”
“Chỉ cần điều khiển Mūtan thủ công, di chuyển đồng thời hai nhân vật – bản thân và Mūtan – riêng biệt, luân phiên đứng trước kẻ địch, rồi tung 14 đòn kỹ năng liên tiếp theo một trình tự và thời điểm cụ thể, cuối cùng, lợi dụng lúc kẻ địch bị khống chế bởi tiếng gầm để điều khiển đồng thời cả hai nhân vật tách ra hai bên, tung đòn kết liễu có bonus tấn công từ hai phía là ổn.”
“Cái đó có khả thi về mặt vật lý không ạ?”
Cô ấy vừa làm trước mắt chúng ta đấy thôi.
Đây là một kỹ năng nổi tiếng, được ghi trên Wiki, và tất nhiên ai cũng có thể sử dụng. Có thể sử dụng, nhưng mà…
“Tôi nghĩ đó là một trong những kỹ thuật khó nhất trong Legendary Age.”
Ngay cả tôi cũng không làm được nếu không luyện tập.
“Sette-san, sao cô lại làm được vậy?”
“Tớ đang luyện tập đó.”
Akiyama-san mỉm cười vuốt ve con chuột.
“Trên thực chiến tớ vẫn chưa dùng thành thạo lắm, nhưng có mọi người ở đây, tớ cảm thấy yên tâm hơn nên đã thành công đó.”
“Người này đáng sợ thật.”
“Lâu rồi tôi mới thấy thế.”
Sette-san đã chơi game được một năm rồi, nên việc cô ấy học được một kỹ năng đỉnh cao như vậy là điều bình thường thôi.
Nhưng việc một người mà mình vẫn xem là hậu bối lại tiến sát đến ngang tầm, vừa vui vừa đáng sợ.
“Hình như em bị Sette-san bỏ lại phía sau rồi…”
“Ako cũng cố gắng lên. Healer cũng có kỹ năng đỉnh cao đấy?”
“Kỹ năng gì ạ?”
“Là kỹ thuật Just Heal, căn thời gian hồi máu chính xác đến từng khung hình để né tránh đòn tấn công gây chết tức thì. Neko Hime-san còn làm được chuyện đó trong khi ngân nga hát.”
“Cô ấy là cái quái gì vậy!?”
Đó là Healer top server đấy.
Không hiểu sao lại ở trong guild của chúng ta nhỉ.
“Vậy là Fixed Wave cũng đã xong, chỉ còn lại ngày cuối cùng thôi nhỉ.”
Với đội hình này, ngay cả khi bỏ mặc, chúng tôi cũng sẽ không thua Random Wave đâu.
Vấn đề còn lại là Fixed Wave của ngày cuối cùng.
“Chỉ còn lại tôi và Ako thôi à…”
“Trên màn hình nhiệm vụ ghi còn một Wave nữa, lần tới là 20 giờ tối mai ạ.”
“20 giờ… Vậy là ngày mai sẽ không có Wave ban ngày, mà Wave cuối cùng sẽ đến sớm hơn.”
Khu vực mở màn do Segawa tạo ra. Trận chiến một mất một còn do Guild Master tạo ra. Và khu vườn chiến thuật biển người do Sette-san tạo ra. Cộng thêm hàng rào phòng thủ tôi đã chuẩn bị, đội sửa chữa Tiên Tộc của Ako, và lò xo hoãn lại.
Liệu với đội hình này, chúng tôi có thể vượt qua Wave cuối cùng không? Chỉ có thử mới biết được.
Trong lúc tôi và Ako đang căng thẳng, Akiyama-san liếc nhìn đồng hồ rồi nói:
“Mà này, … vẫn còn ở đây vào giờ này, có nghĩa là Nishimura-kun sẽ thực sự ngủ lại đây đúng không?”
「Em đã nói thế rồi mà!」
「Nghe thì có nghe rồi, nhưng vẫn bất ngờ thật đấy.」
「Mà khoan, chị Sette, chị thật sự ở lại đêm nay luôn hả?」
「Dù có thể hơi làm phiền, nhưng mà cứ để hai đứa ở lại với nhau thì... chị cũng hơi khó xử.」
「Ngược lại, tụi em đỡ phiền hơn nhiều!」
「Tại sao chứ!?」
Thật sự đấy. Ở riêng với Ako thì đáng sợ lắm.
「Thế tối qua hai đứa ngủ kiểu gì?」
「Tối qua tụi em ngủ chung trong căn phòng này ạ.」
「Vậy thì tôi ra phòng khách ngủ đây.」
「Rushian cũng ở cùng mà!」
Này, đừng có nói ra chứ!
「Hả hả hả...?」
Thấy chưa, mọi người sẽ phản ứng như thế đấy!
「Tụi em bảo là nói chuyện đủ thứ cho đến khi ngủ, rồi cứ thế mà trò chuyện thôi.」
「Thế thì hay đấy! Mà này… hai đứa không thấy ngại chút nào à?」
「Tại đi dã ngoại nhiều lần rồi, tụi em ngủ chung cũng quen rồi ạ.」
Cũng có khi thức trắng đêm, có khi ngủ gục luôn.
Nhưng mà nghĩ đến việc ngủ chung phòng với Akiyama-san thì thật sự ngại quá.
「Thôi được rồi, tôi sẽ ngủ trên sofa, còn lại hai người cứ tự nhiên nhé.」
「Đừng bỏ em một mình mà.」
「Có tôi ở đây thì đâu phải một mình chứ?」
「Vì có chị Sette ở đây nên nếu chị bỏ em lại một mình thì em sẽ gặp rắc rối đấy!」
「Không phải hơi quá đáng à!?」
Hình như Ako đang cảm thấy nguy hiểm đến thân mình.
「Thôi được rồi. Nishimura-kun ngủ ở đây nhé.」
Akiyama-san trải tấm nệm futon trong góc phòng ra sàn, vừa vỗ vỗ vừa nói.
「Ể, thế có ổn không ạ?」
「Nishimura-kun đâu có làm gì bậy bạ đâu chứ?」
「Cái sự tin tưởng đấy là từ đâu ra vậy ạ!?」
「Cùng lắm thì nếu cậu có làm gì quá đáng một chút, tôi cũng sẽ tóm chặt cậu lại.」
「Chị biết cách tóm người à?」
Hay là tự vệ gì đó?
「Đó là kiến thức phổ thông của phụ nữ đấy.」
Phụ nữ ở thế giới nào vậy nhỉ?
Khác hẳn với những người phụ nữ mà tôi biết.
「Rồi tôi với Ako-chan ngủ chung nhé!」
Akiyama-san ôm lấy Ako rồi lăn thẳng xuống giường.
「Mofuu~」
「Ưm, nóng quá.」
「Kệ đi mà.」
Chẳng hiểu sao, bầu không khí lúc này cứ nữ tính hơn cả lúc Segawa hay Hội trưởng có mặt.
Hóa ra tùy người mà cảm giác lại khác nhau nhỉ.
「Này, nói gì đi, nói gì đi? Cứ như đêm cuối của chuyến dã ngoại, hồi hộp ghê ha.」
「Vì trước giờ em toàn nghỉ học mỗi khi có dã ngoại nên em cũng không rõ nữa.」
「Năm nay cùng nhau tận hưởng nhé!」
「Cùng nhau tạo kỷ niệm nhé Ako!」
「Vâng, vâng ạ.」
Sẽ không để cậu phải trải qua những ký ức buồn như thế nữa đâu!
「Thế nhưng, nói là chuyến dã ngoại nhưng mà tôi cũng ở đây mà.」
「Con trai sang chơi thì lại càng phấn khích hơn chứ?」
「Con trai sang phòng con gái chơi trong chuyến dã ngoại thì chắc là truyền thuyết đô thị thôi.」
「Thế à? Nghe có vẻ vui mà.」
Akiyama-san hơi quay sang nhìn tôi, rồi nói:
「Thế thì trong chuyến dã ngoại cậu cứ sang nhé.」
「Kể cả là cô giáo Neko Hime đi chăng nữa, tôi cũng nghĩ là cô ấy sẽ bắt thật đấy.」
「Tôi, Akane, và phòng của Ako-chan thì chắc sẽ không bị bắt đâu.」
「Nếu ba người đó chung một phòng thì tôi sẽ nghĩ lại.」
Nhưng mà như thế dễ bị con trai phát hiện ra hơn.
「Nhưng mà còn lâu lắm mới đến mà.」
「Chuyến dã ngoại là vào mùa thu mà.」
Học kỳ một kết thúc, nghỉ hè xong, rồi học kỳ hai bắt đầu, rồi còn phải sau đó nữa.
「…À, chị Sette.」
Ako khẽ nói với giọng nhỏ xíu.
「Sau này… chị nghĩ chúng ta có thể cứ như thế này mãi không?」
「Tự nhiên nói chuyện nghiêm túc thế là sao?」
「Dạ không ạ.」
Với giọng ngượng ngùng, cô bé nói tiếp:
「Đây là lần đầu tiên có một sự kiện vui vẻ như thế mà mọi người không đến được.」
「À ra vậy.」
Akiyama-san khẽ mỉm cười, dịu dàng chạm vào má Ako.
「Cậu buồn hả?」
「Có lẽ là em thấy hơi lo lắng.」
「Ra thế.」
Vừa nói, cô ấy vừa xoa xoa má Ako.
Ako cứ để mặc cô ấy xoa, rồi nói:
「Giống như Senpai đã nói trước đây, chúng ta sẽ không phân tán.」
Vì bị xoa nên nói không rõ ràng gì cả.
「Ưm, làm sao nhỉ. Đúng là khi mọi người bận rộn với những việc khác, nhóm có thể bị phân tán…」
Akiyama-san bỏ tay khỏi má Ako.
Rồi cô ấy đặt tay lên bàn tay đang nắm chặt một cách lo lắng của Ako, nói:
「Nhưng miễn là chúng ta vẫn nghĩ đến việc dành chút thời gian để gặp gỡ, thì mọi người vẫn luôn ở bên nhau.」
「Có thật không ạ?」
「Ừm.」
Và, với nụ cười bí ẩn, cô ấy nói thêm:
「Và khi thật sự gặp khó khăn, họ chắc chắn sẽ đến giúp thôi. Hãy tin tưởng họ.」
「…Vâng.」
「Chị cũng sẽ đến giúp em đàng hoàng mà!」
Nói rồi, cô ấy ôm chầm lấy Ako.
「Grừ grừ grừ grừ!」
「Sao Ako lại phát ra tiếng như điện thoại rung thế?」
「Ôi, xin lỗi em nhé.」
「Em giật mình đấy.」
Tuy nhiên, có lẽ vì đã nhẹ nhõm phần nào, Ako ngáp một cái thật lớn.
「Thấy yên tâm nên em buồn ngủ rồi.」
「Ừm, anh cũng mệt rồi.」
「Vậy thì, chúc ngủ ngon nhé!」
Tắt đèn, nhắm mắt lại.
Ngủ ngon… nhé…
Khò khò.
…
…………
………………
Một khoảng thời gian trôi qua, vừa dài như mơ vừa ngắn ngủi.
「…Nishimura-kun, cậu tỉnh chưa?」
「…Dạ?」
Bị gọi, tôi mơ màng trả lời.
Mở hé mắt, tôi thấy bóng Akiyama-san lờ mờ đứng dậy trong bóng tối.
「Tôi vừa tỉnh dậy nhưng mà… chuyện gì vậy…?」
「Cậu ngủ say thật đấy.」
「Tôi ngủ rồi nhưng mà…」
「Trong tình huống này mà cậu ngủ say được như thế, Nishimura-kun đúng là thần kinh thép nhỉ.」
Vô lễ quá, lại nói thế với trái tim thủy tinh này.
「Akiyama-san ngược lại cũng nhạy cảm bất ngờ nhỉ.」
「Bất ngờ là sao?」
「Vì chị cứ làm mặt như không gì có thể đánh bại được ấy mà.」
「Tôi lúc nào cũng làm mặt như thế à?」
Akiyama-san vẫn bình thản như thường lệ.
Ưm, đúng là chị ấy làm mặt như thế thật… Không, có lẽ không phải.
「Đúng vậy… Chị chỉ cố làm mặt bất bại thôi… Nên không bất ngờ lắm đâu…」
「…………Hả?」
Akiyama-san ngơ ngác.
Ôi thôi, buồn ngủ quá nên tôi cũng chẳng hiểu gì nữa rồi.
「Với lại, Akiyama-san lúc mà trông bối rối không hiểu gì còn dễ thương hơn lúc chị làm mặt người nổi tiếng bất bại cơ… Tôi thích vẻ đấy hơn…」
Phù… xin lỗi, tôi ngủ đây…
「…Này, Nishimura-kun.」
「Ưm?」
「Bình thường cũng dùng cái giọng điệu đấy được mà?」
「Chị nói gì tôi chẳng hiểu gì cả…」
「Sao lại không hiểu chứ!?」
Ngủ ngon…
「Ưm…」
Hôm nay tôi không mơ gì cả. Thức dậy một cách khá sảng khoái, như thể tôi tỉnh dậy theo ý muốn của mình. Những ngày như thế này thường có điều tốt đẹp xảy ra.
Liếc nhìn về phía giường, vẫn có người đang ngủ.
Tốt, hôm nay mình không phải người cuối cùng.
「Ưm!」
Tôi ngồi dậy, rồi trên giường cũng có người ngồi dậy.
「Chào buổi sáng…」
Akiyama-san. Quầng thâm dưới mắt chị ấy kìa.
「Chào buổi sáng ạ… Chị không ngủ sao?」
「Cứ thấy không yên.」
「Vì có tôi ở đây sao? Nếu chị nói thì tôi đã ra phòng khách rồi.」
「Đúng là vậy, nhưng cũng không hẳn là thế.」
Ưm, chị ấy nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.
Tôi đã làm gì sai sao? Hay là tôi ngáy to quá?
「…Nishimura-kun.」
「Dạ?」
「Dù sao thì, cứ dùng cái giọng điệu như hôm qua là được mà?」
「Cái gì cơ?」
「Đấy, chẳng phải tối qua cậu nói chuyện như nói với bạn bè bình thường sao?」
「Khi nào ạ?」
「À, cái đó, vào lúc nửa đêm ấy.」
「Nửa đêm…?」
「Cậu không nhớ sao!?」
Ể, nửa đêm có chuyện gì sao…?
Đúng là tôi có nhớ là đã nói chuyện một chút, nhưng chắc không phải chuyện gì to tát đâu nhỉ? Chỉ là bị nói "trong tình huống này mà cậu ngủ say được như thế" thôi mà.
「Chị Sette ơi!」
Có lẽ vì nghe thấy tiếng nói chuyện mà Ako cũng tỉnh giấc, nói với giọng mơ màng.
「Rushian là người khi buồn ngủ rất sâu thì sẽ không nhớ mình đã làm gì đâu ạ.」
「Tôi có nói gì sao?」
「Phải nhớ lấy nha!」
「X-xin lỗi ạ!」


0 Bình luận