Bãi cát trắng trải dài bất tận, hòa cùng đại dương mênh mông.
Hoàng hôn rực đỏ từ từ chìm xuống nơi chân trời.
Một bản nhạc nền du dương, êm ái thoảng đưa.
Tiếng sóng vỗ rì rào phía sau cũng góp phần tạo nên bầu không khí lãng mạn.
Đó là một nơi khiến người ta dễ dàng say đắm khi chỉ cần ở cạnh người khác giới.
“Anh còn nhớ nơi này không, Rushian?”
“Nhớ chứ.”
Tôi cười khổ đáp lời Ako đang thì thầm như thủ thỉ.
“Đây là nơi em cầu hôn anh mà.”
“Đúng vậy, là nơi kỷ niệm những lần cầu hôn của em bị từ chối đó.”
“Là bãi biển kỷ niệm nơi anh từ chối mà vẫn bị em ép buộc ấy chứ.”
Cả hai khẽ đối đáp, lời lẽ mang chút ý dò xét nhau, như muốn nói "em mới là người sai".
Thực ra, nếu phải nói ai là nạn nhân, thì Ako có lẽ nhỉnh hơn một chút.
“Đó là ước mơ của em. Tạo ra một thế giới chỉ dành cho đôi ta ngay tại nơi em đã thổ lộ lòng mình với Rushian, và cứ thế sống bên nhau mãi mãi.”
“Thế giới thì không làm được đâu… nhưng mà, đúng rồi, có lẽ chúng ta có thể tạo ra một không gian của riêng mình.”
Tôi nhẹ nhàng chạm tay xuống đất, đó là một khu đất có thể mua được. Ở đây có thể xây nhà.
“Nơi này xa thị trấn, không tiện lợi lắm, lại ít người qua lại nữa. Em vẫn ổn chứ?”
“Chính vì thế đó ạ. Một nơi chỉ có em và Rushian, một ngôi nhà chỉ có em và Rushian. Thế là đủ rồi.”
“…Anh hiểu rồi.”
Trước nụ cười như tan chảy của cô ấy, tôi chỉ có thể gật đầu.
Thế là, chuyện là như vậy đó.
“Vậy nhà của chúng ta sẽ ở đây nhé.”
“Im đi! Tớ đang bị kẹt ở server đăng nhập nên có nhìn thấy gì đâu!”
“Dù là ngày đầu tiên hệ thống nhà cửa ra mắt, nhưng việc bị kẹt game từ chiều tối ngày thường thế này đúng là không thể chấp nhận được!”
Trong khi chúng tôi nói chuyện, Master và Shuvain đang bị chặn chân ở server đăng nhập, nghe cuộc đối thoại của chúng tôi.
Cuộc chiến đăng nhập đã lâu mới lại diễn ra.
Cứ lơ là việc bấm đăng nhập liên tục vì không mua được nhà của mình, thì kết quả sẽ như thế đấy.
“Này này, đợi một lúc là có thể đăng nhập bình thường mà, đúng không? Sao mọi người phải vội vàng thế?”
Akihama-san dường như không thể hiểu nổi cảm giác của hai người đang điên cuồng bấm ID và mật khẩu.
Thì đấy, cái cuộc chiến đăng nhập nó là như thế đấy.
Cứ kệ bọn họ, họ đang vui mà, không sao đâu.
“Thế cái bãi biển đó cụ thể ở đâu vậy?”
“Bãi biển Renterai! Nhạc hay lắm, mà cảnh thì đẹp tuyệt vời luôn! Đặc biệt là hoàng hôn trên biển lãng mạn lắm, nói chung là tuyệt nhất luôn!”
“Từ thủ đô mất nửa tiếng đó… Nhà của các cậu mà, muốn làm gì thì tùy thôi.”
“Vâng, em sẽ làm theo ý mình ạ!”
Đất ở thủ đô Lodestone quá đắt, số tiền của hai chúng tôi không thể nào đủ được.
Thế nên đành mua một miếng đất rẻ hơn ở xa thị trấn, nhưng Ako lại có vẻ vui hơn là xây nhà ngay giữa trung tâm thị trấn nữa. Thế này cũng tốt nhỉ.
“Ako và Rushian kiếm được 500M rồi, nếu tôi và Master cũng tiết kiệm tiền tử tế thì đáng lẽ cả hội phải có khoảng 1G chứ…”
“Đáng tiếc biết bao…”
Không cần phải chán nản thế đâu, nhà hội thì sau này chúng ta mua lại sau.
“Vậy Ako, đi mua đất thôi nào.”
“Vâng ạ!”
Khu vực trước NPC quản lý đất đai mới xuất hiện ở thủ đô chật kín người.
Chỉ trong chốc lát, những game thủ "tinh hoa" đã thoát khỏi cuộc chiến đăng nhập, và số lượng người đổ về càng lúc càng tăng.
“Được rồi, Ako. Anh đưa tiền cho em mua đi.”
“…Có được không ạ?”
“Được chứ. Em luôn ở đó chờ anh mà, phải không?”
Vậy thì quyền sở hữu nên thuộc về Ako. Vì đó là nơi Ako sẽ sử dụng nhiều nhất.
“Vậy thì… em mua đây ạ!”
Ako nhấn nút "mua" một cái tách.
Sau một thoáng chần chừ, quyền sở hữu đất đai đã được xác nhận.
“Tốt rồi, mua được rồi nhỉ.”
“Đây là bước đầu tiên của tổ ấm tình yêu đó!”
“Về cái tên thì cần phải bàn bạc lại nhé.”
Kiểu gì cũng phải gắn cái bảng tên đàng hoàng hơn.
“Á à, tớ cũng muốn xem hệ thống đó quá đi mất! Không tài nào đăng nhập được gì cả!”
“Kẻ vô dụng thì việc đăng nhập cũng bị xếp sau mà… hừ hừ…”
Đó là tình cờ thôi! Không cần phải nói thế đâu!
“À, tớ cũng đăng nhập được rồi này! Miếng đất gần cửa hàng hình như vẫn chưa ai mua thì phải.”
“Ưm, tiếc thật nhỉ.”
“Dù sao thì cũng không có tiền, nên cũng chẳng sao.”
Đợi một lúc thì server cũng đã ổn định.
Cuối cùng khi tất cả đã có mặt đầy đủ, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho việc xây dựng.
“Nó ghi là mua vật liệu xây dựng, vận chuyển đến nơi, rồi bắt đầu thi công ở đó nhỉ.”
“Thế vật liệu xây dựng đó giá cả thế nào?”
Hình như có thể mua ở NPC chuyên dụng cho nhà cửa, tôi thử xem qua danh mục vật liệu xây dựng.
À ừm… Ôi trời, cái gì thế này.
“Cái gì thế này, không chỉ cần tiền mà còn cần cả vật phẩm nữa sao?”
“Hơn nữa, đây là những vật phẩm chỉ để bán đi thôi sao? Mấy thứ rác rưởi mà!”
“Chắc là sự quan tâm thừa thãi từ nhà phát triển đây mà…”
Trời ơi, nhà phát triển lại bày trò độc đáo rồi.
Một thay đổi mà chẳng ai yêu cầu: "Chúng tôi sẽ trao mục đích sử dụng cho những vật phẩm vốn là rác rưởi bấy lâu nay nhé!".
Nếu là vật phẩm hiếm thì tôi còn giữ, chứ đồ rác thì tôi vứt hết rồi!
Đặt ra cái kiểu này thì mọi người chỉ thêm phiền phức thôi!
Ít nhất thì cũng nên ra mắt vật phẩm mới chứ!
“Nhà gỗ là dễ nhất, nhưng cũng cần tới 3000 cành cây Willow Woods, 2000 giọt nhựa cây Elder… Vô lý hết sức!”
“Thế này thì làm sao mà xây nhà được chứ.”
“Nhưng vẫn cần mà, đúng không? Vậy bây giờ chúng ta đi thu thập không?”
Sette-san rất tích cực. Đó là một ý kiến hay, nhưng tôi đã nắm được thông tin là có một vấn đề lớn hơn đã phát sinh rồi.
“Trên diễn đàn chính có ghi đấy. Vật phẩm cần thiết để xây nhà đang tăng giá phi mã, nên bản đồ có quái vật rớt đồ đang chật kín người, chẳng săn được gì cả.”
“Thế thì đúng rồi nhỉ…”
Trong khi chúng tôi nói chuyện, thành phố đang dần biến thành một mớ hỗn độn, nơi những vật phẩm vốn là rác rưởi giờ đây lại được bày bán tràn lan với giá cắt cổ ở các quầy hàng người chơi.
Tôi thích cái kiểu không khí lễ hội sau mỗi lần cập nhật, nhưng giờ thì cái tình trạng này đúng là gây khó chịu thật.
“Giống như những lần sự kiện cần vật phẩm bí ẩn vậy á.”
“Kênh chat mua hàng cũng tràn ngập luôn rồi.”
Thị trường loạn hết cả rồi. Giá mua còn cao hơn cả giá bán nữa chứ.
“Làm sao bây giờ, thế này thì đến cả xây nhà cũng không được.”
“Thế thì làm sao mà tham gia cuộc thi được!”
Nếu cứ thế này, chúng tôi sẽ chẳng biết mua đất để làm gì nữa.
Khi tôi đang vò đầu bứt tóc vì gặp rắc rối,
“À, cái này ạ, cái này…”
Ako, người đang chăm chú nhìn các nguyên liệu cần thiết, bỗng lên tiếng.
“Nếu là nhà bằng đá cẩm thạch ở cuối cùng này, thì có lẽ xây được đó ạ.”
“…Tại sao?”
“Ơ, xây được á? Đùa đúng không?”
Sao mà xây được? Cái đó đắt lắm mà?
Dù Ako đã tiết kiệm được nhiều tiền, nhưng vật liệu cũng tăng giá đến mức khó mua được rồi chứ.
“Vì đây này, vật liệu cần thiết là ‘Kết tinh của Đất’ và ‘Nguyên tố Đất’ đó ạ.”
“Ô, thật này.”
Hầu hết các vật liệu cần thiết đều rơi ra từ Thầy dép.
Cái bản đồ của Thầy dép chắc chắn đang đông chưa từng thấy.
“Dù vậy thì cũng cần một số lượng lớn mà. Em vẫn còn giữ nhiều thế sao?”
“Em không bán cái nào cả, nên đủ dùng rồi ạ?”
“Em giữ lại mấy cái vật phẩm chỉ có tác dụng rác rưởi đó sao!?”
“Về cơ bản thì em không bán cái gì cả, cứ giữ lại hết thôi ạ?”
Tôi đã nói là không cần nhặt cũng được, đúng là lãng phí kinh khủng.
Lãng phí thật, nhưng mà, giỏi lắm!
“Ako-chan siêu quá!”
“S-siêu ạ? Em đã cố gắng lắm sao?”
“Tình cờ cũng là một phần lớn, nhưng việc em giữ lại nguyên liệu đúng là rất đáng khen!”
Một pha xử lý bất ngờ đầy ngoạn mục của Ako đã giúp chúng tôi gom đủ gần hết nguyên liệu.
Ngoài những vật liệu cơ bản thì cần thêm một vài món đồ quý hiếm nữa, nhưng nói thật thì đồ hiếm lại dễ kiếm hơn. Vì những món đó tôi chẳng bao giờ bán mà cứ giữ khư khư ấy mà.
“Thế thì chúng ta xây luôn ngôi nhà đá cẩm thạch này nhé!”
“Khoan đã, khoan đã.”
Nghe tôi nói, Ako dừng tay lại.
“Vừa nãy tôi có kiểm tra rồi, giá của vật liệu xây dựng đã tăng vọt hết cả lên đấy.”
“Nhưng chúng ta có đủ hết rồi mà?”
Đúng vậy, chúng tôi có đủ hết rồi. Có rất nhiều là đằng khác. Ako giỏi thật, công lao không thể phủ nhận.
Chính vì thế nên chúng tôi mới có thêm lựa chọn khác.
“Nếu bán hết số nguyên liệu đó đi, chúng ta có thể mua đất ở một vị trí đẹp hơn nhiều. Thậm chí có thể xây một ngôi nhà tiện nghi ở thủ đô luôn đấy.”
“Cái đó thì…”
Ako nhìn chằm chằm vào màn hình, ậm ừ nghiêng đầu.
“Nhưng mà, nếu bán hết nguyên liệu để mua đất thì đâu thể xây nhà của Rushian và tôi được nữa?”
“Đúng là như vậy thật.”
Chúng tôi sẽ dùng hết số vật liệu đã vất vả thu thập ròng rã suốt hai tuần.
Nếu bây giờ lại đi gom nữa, trong cái tình cảnh Slipper-sensei đông nghịt người này, chắc phải mất gấp đôi thời gian, tức là cả tháng trời ấy chứ.
“Không được đâu. Tôi vẫn muốn xây nhà của hai chúng ta cơ.”
“...Mọi người thấy sao?”
Tôi hỏi ý kiến những người còn lại.
“Tiền của hai người chứ gì, thích làm gì thì làm đi.”
“Kẻ thua cuộc thì không có quyền lên tiếng.”
“Nếu xây thì phải xây nhà đẹp chứ!”
Cô nàng Hội trưởng bang bị hố quá rồi.
Nhưng nếu đã vậy thì.
“Thôi được rồi, xây thôi!”
“Vâng, tôi mua đây!”
Vật liệu xây dựng được mua thành công.
Một lượng lớn vật liệu hiện ra, chất trên lưng một con lừa to lớn, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Chẳng mấy ai mua vật liệu đá cẩm thạch nên việc này nổi bật cũng phải thôi.
“Bây giờ chúng ta phải vận chuyển số vật liệu này đi rất xa đấy.”
“Chúng ta cùng nhau từ từ vận chuyển nhé.”
Khi kéo theo con lừa như một NPC dẫn đường, chúng tôi không thể dùng cổng dịch chuyển mà vẫn thường dùng được.
Hơn nữa, con lừa lại đi chậm rì. Cứ thế này thì phải mất cả tiếng đồng hồ mới đến được địa điểm xây dựng mất.
Chúng tôi từ tốn bước đi với tốc độ di chuyển bị giảm xuống do vác vật liệu nặng nề, thẳng tiến về bờ biển Renterai.
“Đôi khi có những sự kiện như thế này cũng không tệ nhỉ.”
“Chơi game này từ trước đến nay, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi tự mình đi bộ đến một nơi xa như vậy đó.”
“Nanako cần đi phiêu lưu nhiều hơn bình thường đấy. Mấy chuyện như thế này mới vui chứ.”
Ba người còn lại đi theo sau chúng tôi, hai đứa tôi đang kéo lừa.
Trái ngược hoàn toàn với những ngày tháng như tra tấn gần đây, thời gian cứ trôi đi thật chậm rãi.
Chúng tôi cùng nhau chống lại lũ quái vật thỉnh thoảng ập tới và cuối cùng cũng đến nơi an toàn.
“Xây ở đây là được đúng không ạ?”
“Đừng nhầm hướng và cấu trúc đấy nhé!”
“Vâng, tôi đã kiểm tra nhiều lần rồi! Vậy thì… bắt đầu nhé!”
Ako nhấn nút lách cách, vật liệu xây dựng lơ lửng rồi tự động lắp ráp vào nhau.
Phần còn lại sẽ tự động xây dựng để hoàn thiện ngôi nhà đá cẩm thạch trắng.
“Cậu đã chọn kiểu nhà thế nào? Có nhiều loại đúng không?”
“Cái đó thì… à này, cậu nói đi chứ.”
Tôi liếc mắt ra hiệu cho Ako.
“Hơi nhỏ một chút nhưng tôi đã chọn ngôi nhà có bốn phòng ạ.”
“Bốn phòng có cần thiết không nhỉ?”
Trước ánh mắt ngờ vực của Hội trưởng bang, Ako hơi ưỡn ngực, tự hào nói.
“Phòng của tôi và Rushian, phòng của Hội trưởng, phòng của Shuu-chan, và phòng của Sette-san, vậy chẳng phải cần bốn phòng sao?”
Cô vợ của tôi nở một nụ cười rạng rỡ đầy đắc thắng.
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt mãn nguyện đó thôi, bao nhiêu công sức tôi bỏ ra cho đến hôm nay đều đáng giá cả.
Việc xây nhà mất gần trọn một ngày.
Xét theo tiêu chuẩn của game online thì là một khoảng thời gian khá dài, nhưng nếu nghĩ đến việc xây một ngôi nhà thì lại cực kỳ nhanh.
Hơn nữa, việc vật liệu xây dựng tự động di chuyển và ngôi nhà dần dần thành hình trông khá thú vị, nên hoạt động câu lạc bộ cứ thế mà kết thúc.
Sau khi về nhà, tôi vội vã đăng nhập vào LA ngay sau bữa tối.
Tôi muốn xem ngôi nhà đang xây dở, nhưng còn có thứ tôi muốn xem hơn thế nữa.
◆Rushian: Này Ako, lại đây lại đây.
◆Ako: Có gì ở trong thị trấn này ạ?
Tôi dẫn Ako đang còn ngờ vực đến một khu đất ở trong thủ đô.
Tôi nghĩ rằng nơi trước đây chỉ là một bãi đất trống giờ đã hoàn toàn khác. Và kết quả đúng như tôi dự đoán.
◆Ako: Tuyệt vời, nhiều thế này…
◆Rushian: Tráng lệ thật đó.
Ở đây có rất nhiều ngôi nhà đang được xây dựng cùng lúc, những cột nhà và sàn nhà to lớn bay lượn trên không, tạo nên một khung cảnh như bước ra từ một bộ truyện giả tưởng vậy. Mà thực ra thì nó đúng là giả tưởng thật.
Trước mỗi ngôi nhà, chủ nhà và đồng đội tập trung chụp ảnh, quay video; các quầy bán vật liệu xây dựng xếp thành hàng dài; pháo hoa chúc mừng bắn lên khắp nơi. Cứ như một lễ hội vậy.
Ngày mai hầu hết các ngôi nhà sẽ được xây xong. Đây là một sự kiện chỉ có bây giờ thôi.
◆Ako: ...Dù mọi người cùng nhau vui vẻ thế này cũng tốt thật đấy…
Ako nhìn ngơ ngẩn một lúc rồi nói với tôi.
◆Ako: Nhưng mà một nơi bí mật chỉ dành cho những người quan trọng mới thật sự tuyệt vời, phải không ạ?
◆Rushian: Đúng vậy. Chẳng có hàng xóm láng giềng gì cả.
◆Ako: Dễ hòa nhập với hàng xóm thì tốt rồi.
Chẳng cần phải phát huy cái chứng sợ giao tiếp ở chỗ đó đâu.
◆Rushian: Tôi muốn cho Shuvain và Hội trưởng bang xem cảnh này nữa.
◆Ako: Hai người họ đều không có ở đây mà…
Segawa thì đương nhiên là máy tính đang hỏng.
Còn Hội trưởng bang thì lại bị giảm tinh thần vì thiếu mất một người.
Chỉ vì thiếu cậu ta mà mọi thứ dường như đều trở nên lạc nhịp. Chắc là do lúc nào cũng có bốn người vậy mà.
◆Ako: Mong Segawa sớm mua được máy tính mới nhé.
◆Rushian: Nhưng nếu làm thêm để mua máy tính thì lại không đến câu lạc bộ được.
◆Ako: Cái đó thì… không được rồi.
Thật rắc rối. Tôi nên làm gì đây?
Ước gì máy tính cũng có thể tự động lắp ráp và hoàn thành như thế này.
Khi tôi đang mơ màng ngắm nhìn những ngôi nhà đang được xây dựng,
◆Neko Hime: Khoan đã, thế này là quá đáng rồi đó!
Dòng tin nhắn ấy hiện lên.
◆Rushian: …
◆Ako: …………
◆Neko Hime: Theo kế hoạch thì chỉ là nhà cỡ M ở khu vực hạng ba thôi mà! Cái này là nhà cỡ L ở khu vực hạng hai! Hơn nữa, nhìn thế nào thì cũng đang xây một tòa lâu đài!
Vừa nói vậy, một bóng người quen thuộc được đặt trên một chiếc kiệu lớn và đang được khiêng về phía tòa lâu đài đang xây dựng.
Tôi và Ako lặng lẽ tiễn cô ấy đi.
◆Rushian: ...Chắc là ngồi lên ngai vàng rồi.
◆Ako: Chắc chắn là sẽ ngồi rồi…
Thánh Thiên Sứ Neko Hime Giáo Chủ Nữ Vương Bệ Hạ sẽ ra sao trong tương lai đây?
Ừm, thôi kệ đi, chúc cô ấy may mắn vậy.
†††††††††
Thật đúng là cái kiểu “cứ vào đúng ngày này thì lại…” ấy mà.
Gọi là gì nhỉ? Định luật Murphy à?
Ngôi nhà của chúng tôi sẽ hoàn thành trong lúc chúng tôi đang học. Vì thế, khi câu lạc bộ bắt đầu, chúng tôi sẽ trang trí nội thất! Vậy mà, đúng cái ngày quan trọng này, tại sao lại đúng vào ca trực nhật của mình chứ?
“Này, cái hót rác nhanh lên! Xong cái đó là hết rồi!”
“Sao cậu lại hăng hái thế, Nishimura?”
Ồn ào quá, nhanh lên đi.
Dù tôi rất muốn lười biếng, nhưng với tư cách là người luôn lớn tiếng với Ako, tôi không thể tự cho phép mình bỏ bê được. Tôi làm qua loa cho xong nhanh chóng rồi vội vã chạy đến phòng câu lạc bộ.
Tôi luồn lách qua các học sinh đang đi trên hành lang, chạy đến tòa nhà câu lạc bộ, rồi không kịp chỉnh lại hơi thở đã đặt tay lên nắm cửa.
“Xin lỗi, tôi đến muộn!”
Cánh cửa mở ra, và phía bên trong là,
“Mừng anh về, Rushian!”
Ako đang đứng cười tươi, mặc tạp dề và cầm chiếc vá.
“…………Tôi nhầm phòng rồi.”
Tôi khép sập cánh cửa lại.
Thế là cảnh tượng kỳ quái kia cũng biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Trước đây, tôi từng nghĩ rằng việc không hoảng sợ trước những chuyện như thế này là một sự trưởng thành lớn, nhưng có vẻ như, trưởng thành chẳng cần thiết chút nào.
Không muốn nhìn thì cứ vờ như không thấy. Đấy là thượng sách, chắc chắn rồi.
Thôi thì hôm nay cứ về đã. Vừa nghĩ vậy, định quay gót ra về thì đúng lúc đó, cánh cửa lại từ từ hé mở từ phía trong.
“Chào mừng anh về, Rushian!”
“Hảảảảảảả!?”
Mình vừa đóng cửa rồi mà, sao cậu lại chui ra từ bên trong!? Lại còn tiếp tục diễn nữa chứ!?
“Anh về muộn nên em lo lắm đó. Nhanh lên, mau vào trong đi anh.”
“Khoan đã, lạ quá, đừng có dùng cái giọng điệu như thể chuyện hiển nhiên rồi xáp lại gần đây! Vẫn còn người ở hành lang mà! Đừng có tự nhiên như thế mà cầm cặp của tôi! Quay lại, mau quay về phòng đi—!”
Tôi đẩy lưng Ako, lao vào phòng câu lạc bộ rồi lập tức đóng sập cửa lại.
Họ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ vô cùng. Tuy đã quen với việc bị nhìn chằm chằm khi ở bên Ako, nhưng cái kiểu ánh mắt như đang nhìn thứ gì đó không thể hiểu nổi thế kia thì đúng là đau thấu tim gan.
“Ôi, Rushian đúng là bạo lực mà. Không sao đâu, em lúc nào cũng…”
“Thôi mấy cái đó đi! Đây là phòng câu lạc bộ đấy!”
Ít nhất thì cũng đợi khi nào chỉ có hai đứa mình chứ!
Xin lỗi, nói dối đấy, thôi đừng làm thế kể cả khi chỉ có hai đứa! Nguy hiểm lắm!
Không phải thế, mà là phòng câu lạc bộ, đây là phòng câu lạc bộ đấy!
Tôi nhìn quanh phòng, nghĩ bụng không biết có phải vì mình về muộn nên mọi người đã đến đông đủ rồi không, thì quả nhiên tất cả đều đã có mặt. Cả Segawa, cả Hội trưởng, cả Akiyama-san cũng có mặt ở đó.
Nhưng tất cả bọn họ, không hiểu sao, lại đang nép vào một góc phòng, nhìn tôi đầy sợ hãi.
“…Ấy, mọi người? Sao lại ở chỗ đó làm gì thế?”
“…Cái đó…”
“Biết nói sao đây nhỉ…”
Akiyama-san và Hội trưởng ấp úng không thành lời.
Thay mặt hai người, Segawa với vẻ mặt khó coi lên tiếng.
“Vì cậu về muộn, bọn này đến trước, thì lúc đó Ako đã ở đây rồi.”
“À… lẽ nào, bị dính chưởng rồi sao, cái đó ấy.”
Cái cảnh Ako mặc tạp dề, tay cầm muôi, bước ra chào “Chào mừng anh về” ấy hả.
“Không chỉ có thế đâu. Khoảnh khắc nó nhận ra người đến không phải là cậu, con bé ấy tặc lưỡi một cái với vẻ mặt đáng sợ lắm.”
“Chào mừng anh về, Rusian… Chậc, kiểu thế đấy… Sợ quá đi mất…”
“Cái kiểu chủ nhiệm câu lạc bộ bị tặc lưỡi khi đến phòng câu lạc bộ là cái quái gì vậy nhỉ…”
“Cậu làm cái quái gì thế hả Ako—!?”
Mọi người là bạn bè, là những người bạn quan trọng của chúng ta mà! Đừng có tặc lưỡi như thế!
“Tại, tại vì không phải Rushian…”
“Dù không phải tôi cũng không được tặc lưỡi. Hơn nữa, ngay từ đầu, đừng có mặc tạp dề ở trường chứ. Chúng ta đâu phải câu lạc bộ nấu ăn.”
“…Không được sao ạ?”
Ako mặc tạp dề, nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
Đương nhiên là không được rồi. Ako mặc tạp dề trên bộ đồng phục học sinh, tuy chỉ hơi khác biệt so với đồng phục bình thường một chút, nhưng lại càng thu hút ánh nhìn hơn. Nó làm ngực cậu ấy trông nổi bật hơn, tạo cảm giác của một người phụ nữ nội trợ đảm đang, và tôi cũng biết Ako là một người có kỹ năng nấu ăn tuyệt vời. Tóm lại, cực kỳ đáng yêu.
“…Đáng yêu nên tha thứ cho cậu.”
“Rushian—!”
“Bọn này bị tặc lưỡi chẳng phải quá thiệt thòi sao…”
Về chuyện đó, tôi thực sự xin lỗi.
Không có ác ý đâu, nên xin hãy tha thứ cho Ako nhé.
“Thôi được rồi, chắc nhà cũng xây xong rồi nhỉ.”
“Vâng, chắc chắn là đã hoàn thành rồi ạ.”
Sau khi đăng nhập và đi đến ngôi nhà của mình, tôi thấy Hội trưởng và những người khác đang đợi gần đó.
“Bọn ta nghĩ rằng tốt nhất là nên vào sau Rushian và mọi người, nên cứ đợi ở gần đây thôi.”
“Khi nào thấy ưng ý rồi thì cho bọn tớ vào nhé. Tớ cũng muốn xem bên trong thế nào.”
“Có thể làm chuồng cho Moo-tan ở sân không?”
“Được chứ, cảm ơn nhé.”
Chuồng của Moo-tan để sau vậy.
Ngôi nhà bằng đá cẩm thạch đã hoàn thành có vẻ ngoài sang trọng, được làm từ những phiến đá trắng trơn láng. Chợt nghĩ không biết nếu làm ngoài đời thật thì sẽ tốn bao nhiêu tiền, chắc tôi cũng hơi bị bệnh nhà nghèo rồi.
“Vậy Ako, chúng ta vào nhà thôi.”
“Khoan đã, Rushian.”
Ako chắn trước mặt tôi rồi nói.
“Đằng nào cũng mất công rồi, chúng ta hãy tập dượt trước cho tương lai đi! Cảnh Rushian về nhà, và em ra đón đó!”
Vừa nãy đã làm rồi còn gì.
Lẽ nào cảnh vừa rồi cũng là một phần của buổi tập dượt sao?
“Cũng được thôi, nhưng tôi cứ đi vào bình thường là được à?”
“Vâng. Anh hãy vào sau khi em đã vào.”
Ngôi nhà lộng lẫy thế này là nhờ công của Ako, nên tôi cũng không có gì phải khó chịu cả. Tôi tiễn Ako vào nhà rồi đợi một lát.
“Mời anh, hãy về nhà đi ạ.”
“Vậy thì…”
Tôi tiến đến gần cửa ra vào thì thấy biển tên ghi chữ “NISHIMURA”.
Tên nhà là nhà Nishimura sao… Cái kiểu lộ cả tên thật thế này là không có ý định giấu giếm gì rồi…
◆Rushian: Thôi thì, cứ tạm gọi là, mình về rồi—
Tôi mở cửa cho Rushian bước vào.
Cánh cửa chính đúng là không làm bằng đá cẩm thạch mà bằng gỗ. Mặc dù vậy, nó vẫn toát lên vẻ sang trọng.
“Chào mừng anh về, Rushian!”
◆Ako: Chào mừng anh về, Rushian!
Tôi nghe thấy tiếng Ako nói bên cạnh, đồng thời dòng chat cũng hiện lên, Ako chạy đến tận cửa.
Đó là cảnh trong game. Là cảnh trong game, nhưng mà—không hiểu sao tôi lại có thể tưởng tượng rõ ràng một cách kỳ lạ. Chắc chắn ngoài đời thật cũng sẽ như thế này thôi.
Nếu tôi về nhà, chắc chắn Ako sẽ ra tận cửa đón. Rồi nhìn mặt tôi, nếu tôi có vẻ khỏe mạnh thì sẽ vui mừng, nếu tôi mệt mỏi thì sẽ lo lắng, tôi nghĩ vậy đấy.
Việc lẫn lộn giữa đời thực và game là điều tuyệt đối không được phép. Nhưng chắc chắn Ako sẽ làm như vậy thôi.
◆Ako: Vậy Rushian, anh muốn ăn cơm không? Hay tắm trước? Hay là… em?
◆Rushian: …………
Cái này cũng chắc chắn sẽ nói thôi, tôi có một sự xác tín đáng tiếc.
Nhưng, đã nói thì nghĩa là đã chuẩn bị xong rồi ư?
◆Rushian: Vậy thì ăn cơm.
◆Ako: Xin lỗi ạ, vẫn chưa làm xong…
◆Rushian: Vậy thì tôi đợi đến khi xong vậy.
◆Ako: Không phải là cơm chưa xong đâu ạ, mà là bếp chưa có…
◆Rushian: …À thì ra là thế.
Mới xây xong thôi mà, bên trong chưa chỉnh sửa gì cả. Không thể nấu ăn được rồi.
◆Rushian: Vậy thì tắm thì sao…
◆Ako: Cái đó cũng chưa xong ạ. Phòng tắm ấy.
Đúng thế nhỉ.
Họ cũng ghi là phòng tắm có thể xây đủ loại, như bồn tắm Hinoki các thứ.
Ô, khoan đã? Vậy thì, phòng ngủ cũng chưa có sao? Giường cũng chưa chuẩn bị xong sao?
Vậy thì nói cái này chắc không sao đâu nhỉ?
◆Rushian: Nếu vậy thì… chọn Ako.
Tôi thử chọn phần “em”.
Chắc Ako sẽ tức giận, nói rằng vẫn chưa có giường—nhưng không ngờ.
◆Ako: Hiểu rồi ạ, là em.
Ako khẽ đỏ mặt, rồi rời cả hai tay khỏi chuột và bàn phím.
Hả, sao lại rời tay? Sẽ không chat được nữa đấy?
Trước mắt tôi đang hoang mang, Ako hoàn toàn bỏ mặc game, đưa tay giấu vào bên dưới chiếc tạp dề. Rồi tôi nghe thấy tiếng sột soạt của vải từ dưới tạp dề, và cả tiếng cởi nút áo từ phía trên nữa—dừng lại ngay con ngốc này—!
“Cậu làm cái quái gì thế hả—!!”
“Hyaou!?”
Tôi dùng tay hình dao chặt vào đầu Ako, khiến cậu ấy ngả về phía trước một cách mềm nhũn.
Tôi thấy một nửa chiếc đồng phục đã mở từ khe hở của tạp dề, nhưng tôi cố gắng hết sức giả vờ như không nhìn thấy.
Ako, không biết là xấu hổ, ngượng ngùng hay giận dữ, tóm lại là mặt đỏ bừng nói.
“Ư ư ư, Rushian, đây là bạo hành gia đình đó!”
“Dù là để chặn cậu, tôi cũng không muốn đánh vào đầu cậu chút nào đâu.”
Dù vậy, đôi khi vẫn phải dừng lại.
Đúng vậy, đặc biệt là khi Akiyama-san đang nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng háo hức thế kia.
「Thôi được rồi, cứ nói tiếp đi, cứ nói tiếp đi. Từ trò 'tạp dề đồng phục' mà dẫn đến cảnh 'tạp dề trần trụi' luôn cơ đấy! Đúng là mấy cặp 'otaku' có khác, chuyện gì cũng làm ra trò hết!"
「Không thể nào! Tụi tớ không làm đâu!」
Lời nói đó, đối với tôi mà nói, chẳng khác nào một đòn chí mạng.
Thật sự, làm ơn tha cho tôi đi.
「Thôi được rồi Nanako, con cứ tập trung hạ con rái cá biển kia đi. Nó cho kinh nghiệm nhiều phết đấy.」
「Dạ vâng ạ.」
Sette-san đã thôi nhìn bọn tôi, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
「Kể cả là đùa thì cũng quá đáng đấy, Ako. Mọi người đều ở đây mà.」
「Em nghĩ nếu cứ đều đặn gây sát thương thì khả năng phòng thủ của Rushian sẽ yếu đi mất thôi…」
Cái dự đoán đó, không sai lệch mấy đâu nên thôi đi.
Dù sao thì cũng phải vào trong xem sao, thế là tôi cùng Ako bước vào nhà.
Bên trong cũng được xây bằng đá rất đẹp, dù không quen thuộc với người Nhật, nhưng vẻ ngoài sang trọng thì không thể chối cãi.
Nhà hai tầng, khá rộng rãi, được xây dựng rất tốt. Một căn nhà hoàn hảo không chê vào đâu được.
◆Rushian: Nhưng mà… sao mà cô đơn thế này.
◆Ako: Vâng, đúng vậy ạ.
Sao mà lạnh lẽo thế. Tôi đã nghĩ như vậy.
Chắc là vì chưa có đồ đạc nên mới thấy rộng thế chăng.
Nhưng dù tôi và Ako có ngồi trong phòng khách, cũng chỉ cảm thấy bất an.
◆Ako: Hay là chúng ta thử đặt đồ đạc vào đi ạ. Có một căn phòng nhìn ra biển, em muốn biến nó thành phòng ngủ.
◆Rushian: Ừm, cũng được thôi nhưng…
Liệu cái không khí trống rỗng này có biến mất không nhỉ?
Chỉ cần trang trí bề ngoài thôi là có thể giải quyết được ư?
Cứ như đang ở một nơi tụ tập mà chẳng có ai, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cửa sổ chat không nhúc nhích vậy.
Tôi có cảm giác như thế.
◆Ako: …………
Có lẽ cũng cảm thấy giống tôi, Ako cũng im lặng nhìn màn hình.
「Này Nishimura, Ako. Bọn tôi vào được chưa? Có mỗi người một phòng đúng không?」
Từ bên cạnh, Segawa đã nói thế.
「Tôi muốn làm một kho vũ khí, kho vũ khí ấy. Một cái kho mà vừa bước vào là tim đã đập thình thịch rồi.」
「Tôi cũng có một phòng đúng không nhỉ. Nếu được thì tôi muốn biến nó thành thư phòng.」
「Mu-tan ơi, mình muốn xây nhà cho cậu!」
Trong lúc tôi hơi phản ứng chậm, cuộc trò chuyện đã lan rộng ra giữa ba người họ.
◆Rushian: …Ừm, chắc là được nhỉ?
◆Ako: Vâng. Ngay từ đầu đã định vậy rồi mà.
Vậy thì, để họ đợi cũng không hay.
「Rồi rồi, được rồi, mau vào đi.」
「Tuyệt vời! Chúng tôi xin làm phiền nha!」
「Nhà Mu-tan ở đâu vậy?」
「Nếu tích đủ tiền, lẽ ra ta đã có thể nói 'Ta về rồi' ở đây rồi chứ.」
「Anh cứ nói cũng được mà?」
「Nhưng mà Ako chỉ nói 'Anh về rồi' với Rushian thôi đúng không?」
Vừa cằn nhằn vừa nói, ba người họ bước vào.
Tự ý mở cửa, rồi bắt đầu đặt đồ lung tung.
「À, phòng này gần lối vào, được đấy nhỉ. Tôi dùng phòng này được không?」
「Thư phòng thì vẫn nên ở tận cùng tầng hai mới phải. Tôi sẽ dùng phòng này.」
「Này này, tôi dùng phòng khách được không? Nếu đặt nhà Mu-tan ở vườn thì từ đây có thể nhìn thấy được.」
◆Rushian: …Ừm, được thôi.
◆Ako: Tùy ý mọi người ạ…
Phòng dự định làm phòng ngủ thì bọn tôi đang ở, còn lại thì cứ dùng tùy thích.
Trang trí nhiều phòng cũng vất vả mà, tôi cũng định mỗi người một phòng rồi.
Hơn nữa, dù ồn ào và không khách sáo gì – cái cảm giác cô đơn ban nãy đã biến mất hoàn toàn.
◆Ako: Quả nhiên, thế này mới đúng ạ.
◆Rushian: Chắc là vậy rồi.
Chúng tôi chỉ giao tiếp qua khung chat, và trao nhau nụ cười.
「Thế thì đã mất công thì phải trang trí cho thật hoành tráng vào. Một căn phòng mà có thể tham gia cả cuộc thi trang trí nhà cửa ấy.」
「Ồ, thú vị đấy nhỉ. Nhà bằng đá cẩm thạch khá hiếm, chắc sẽ nổi bật đấy.」
「Thế thì cố gắng giành chiến thắng, rinh về 100.000 yên tiền thưởng nhé.」
「Này, đây là nhà của bọn tôi đấy. Mấy người đang tự tiện làm cái quái gì—」
Và tôi đã dừng lời giữa chừng.
Ngay sau đó, tôi quay phắt sang phía Sette-san, bốn người kia cũng đồng thời nhìn về phía cô ấy.
「Ơ, sao thế?」
「Sao mà sao… Tiền thưởng? Cái gì thế?」
「Không phải mọi người đều bảo xem trang chủ à? Mấy người không xem sao?」
Trước lời nói đầy vẻ hoài nghi của Akiyama-san, Segawa gãi má một cách ngượng nghịu.
「Tại tớ chẳng hứng thú gì với mấy cuộc thi đó cả…」
「Trời ơi! Cuộc thi trang trí nhà cửa là kết quả sẽ được quyết định bởi các nhà tài trợ, ban quản lý và phiếu bầu của người chơi, giải đặc biệt có tiền thưởng 100.000 yên đó!」
「…Thật hả?」
Nói dối làm gì chứ, Sette-san nói với vẻ không hài lòng.
100.000 yên, 100.000 yên ư. Ngạc nhiên chưa, đây là một số tiền thưởng thật sự lớn đấy.
「…Có 100.000 yên, là có thể mua được một chiếc máy tính rồi.」
Segawa nói với giọng trầm thấp đến lạnh sống lưng.
「Hơn nữa, Master cũng nói là với căn nhà này, chúng ta có cơ hội thắng đúng không?」
「T-tôi đã nói vậy thật.」
「Nanako, cậu giỏi mấy cái này đúng không? Trang trí nhà cửa cho thật đẹp, cậu sẽ làm được một cách vui vẻ đúng không?」
「Tớ thích thật… nhưng Akane?」
Segawa ngẩng phắt mặt lên, và quyết định mọi thứ chỉ bằng một câu.
「Cuộc thi trang trí nhà cửa! Tham gia và nhất định phải thắng!」
「À, à ừm, Shuu-chan? Đây là nhà của bọn tớ mà?」
Ako ngập ngừng cố gắng phản kháng lại Segawa, người đã tự ý quyết định tham gia.
「Cậu nói cái gì thế. Đây là cơ hội để tổ ấm tình yêu của mấy cậu được toàn bộ người chơi chiêm ngưỡng đấy? Chẳng lẽ mấy cậu không muốn khoe căn nhà mơ ước của mình sao?」
「Hiểu rồi ạ, chúng ta hãy làm thôi!」
Trả lời ngay lập tức.
「Ako… em…」
「Cùng cố gắng nào, Rushian! Nhà của chúng ta sẽ ra mắt thế giới đấy!」
Sao vợ tôi lại dễ dụ thế này chứ.
Tôi chưa đủ thấu đáo để có thể khẳng định rằng chính vì thế mà cô ấy đáng yêu.
「À thì, Segawa. Mày định kiếm tiền từ nhà người khác à?」
「Tôi đâu có nói sẽ lấy hết. Chia năm người thì mỗi người cũng được 20.000 yên mà. Cũng là một khoản kha khá đấy.」
「À, vậy sao?」
Khi cô ấy nói một cách bình thản như thế, tự nhiên tôi thấy mình là người xấu hổ khi đã xen vào.
「Nói chung là, nếu thắng, phần của tôi tôi sẽ cho.」
「Phần của tôi cũng không thành vấn đề.」
「Thật á? Có 60.000 yên là chắc chắn mua được rồi đúng không? Tuyệt vời! Có động lực rồi!」
Đôi mắt của Segawa lấp lánh.
Thật ra, tôi cũng không có lý do gì đặc biệt để ngăn cản cô ấy.
「Dù sao thì tham gia cũng chẳng mất mát gì.」
「Ngay từ đầu đã định trang trí rồi. Nếu mọi việc suôn sẻ thì còn gì bằng, cứ thử làm xem sao.」
「Akane trở lại game thì vui mà.」
Đúng vậy.
Cô ấy không có ở đây, dù sao cũng thấy cô đơn.
Dù sao thì đây cũng là một sự kiện thôi. Cứ làm tất cả những gì có thể đi.
「Vậy thì, để biến ước mơ thành hiện thực tại ngôi nhà này! Kế hoạch cải tạo, bắt đầu!」
Tuy nói vậy, nhưng lũ otaku như bọn tôi chẳng có chút khiếu thẩm mỹ nào đáng kể.
Đặc biệt là phần bên ngoài, về diện mạo ngôi nhà thì chẳng có ý tưởng nào nảy ra cả.
「Giờ thì nó vẫn là căn nhà mặc định khi mới xây dựng nhỉ.」
「Từ đây, chúng ta sẽ chỉnh sửa cả bên ngoài lẫn bên trong để biến nó thành căn nhà mà ai cũng muốn sống ấy nhỉ.」
Vào những lúc như thế này, người có thể tin cậy chính là cô ấy.
Người tự tin vào gu thẩm mỹ của mình, Sette-san.
「Sette-san, nhờ cô cả.」
「Mấy cái này tôi khá giỏi đấy. Nếu mọi người tin tưởng thì tôi sẽ cố gắng hết sức.」
「Đang chờ câu đó của cô đấy!」
Trước tiên, chúng tôi kiểm tra các công thức đồ đạc, nội thất.
Có vẻ như chỉ cần mua nguyên liệu cơ bản, rồi kết hợp chúng thì sẽ có nhiều sự tự do.
Trang bị và vật phẩm cũng có thể treo trên tường nữa. Ồ, thú vị đấy.
Cũng có những món đồ thủ công đắt tiền, nhưng những món đó lại cực lớn. Như đàn piano lớn, hay đèn chùm. Không thể đặt vào nhà của bọn tôi được.
「Dù vậy, đồ đạc cũng lắm loại. Quan trọng là chúng ta sẽ làm gì, trang trí bằng thứ gì.”
Hội trưởng Master khoanh tay nói.
Giọng Sette cũng vừa lúc hòa vào.
“Là muốn đồng bộ hay muốn độc đáo đây?”
“Là sao ạ?”
“Là muốn cả ngôi nhà khiến người ta muốn vào ở, hay chỉ riêng căn phòng này khiến người ta muốn ở.”
“À, ra là vậy.”
Nếu muốn giống như một căn phòng mẫu thì cần sự đồng bộ.
Nếu muốn mỗi căn phòng đều có nét riêng, thu hút thì cần sự độc đáo.
Chắc hẳn ý cô ấy là thế.
“Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy mấy căn phòng của dân chơi chứng khoán chuyên nghiệp, ước gì được như thế…”
“Là loại có đến mười cái màn hình đúng không? Muốn được ở thử quá đi mất!”
“Căn phòng có thể dùng máy tính ngay cả khi nằm cũng hay ho ghê!”
“Ừm… có vẻ mọi người thích những căn phòng độc đáo, vậy thì để mỗi người tự trang trí phòng mình nhé.”
“Để vậy cũng được ạ.”
Vậy là những căn phòng ban đầu đã được định sẵn cho ai thì người đó tự trang trí.
Căn phòng gần lối vào được giao cho Shuvain làm kho vũ khí, một phòng trên lầu hai giao cho Hội trưởng Master làm thư phòng, còn vẻ ngoài và phòng khách thì giao cho Sette.
Ai nấy đều đi về phòng mình, bắt tay vào việc ngay lập tức.
Sette đi ra ngoài sân ngay, bắt đầu chỉnh sửa. Cô ấy rải hết thứ này đến thứ kia.
“Phía ngoài định làm thế nào ạ? Kiểu như bồn hoa chẳng hạn?”
“Ưm, trang trí đơn giản thì chán lắm. Với lại, ngôi nhà là đá cẩm thạch trắng tinh, nên không thể chơi kiểu trang trí thô to, mà phải tập trung vào số lượng vật nhỏ. Nói chung là tôi sẽ thử hết tất cả những gì dùng được.”
“…Vậy thì nhờ cô.”
Đây không phải là lĩnh vực mà tôi có thể can thiệp được.
Hội trưởng Master và Segawa cũng đang loay hoay với phòng mình.
Tôi cũng phải bắt tay vào làm thôi.
“Phòng của chúng ta cũng cố gắng lên nào.”
“Phòng của chúng ta sẽ trang trí kiểu gì đây nhỉ?”
“Phòng của chúng ta” – nghĩa là tôi và Ako sẽ cùng phụ trách một phòng.
Không có tiền, đất cũng hẹp. Vì không thể có một ngôi nhà rộng rãi, nên khi nhường một phòng cho Sette, tôi và Ako tự động phải ở chung một phòng.
Tôi nghĩ đó cũng là một trong những lý do khiến Sette có động lực.
Dù gì thì hai vợ chồng tôi, những người đã bỏ ra phần lớn tiền và vật liệu, lại phải chịu khó ở trong một căn phòng khuất nhất.
Thật ra không phải chịu khó, mà là theo yêu cầu của Ako.
“Trước hết, chúng ta hãy đặt một cái giường thật lớn.”
“Cậu lại bắt đầu từ đấy à? Đúng là cái kiểu của cậu.”
“Anh không thích sao? À, hay là chúng ta cùng nằm chung một chiếc giường nhỏ hơn nhé?”
Điều tôi muốn phản bác không phải là chỗ đó.
“Cứ gì phải đặt giường làm gì?”
“Ngủ sẽ hồi đầy HP và MP đó.”
“Đồ dùng thực tế à?!”
“Hơn nữa, nếu là giường cao cấp, khi mở ngăn chứa đồ dưới chân, kho chứa đồ sẽ mở ra.”
“Khốn nạn! Ban quản lý lại giở trò thừa thãi rồi.”
Nếu vậy thì đành phải đặt thôi chứ sao.
Thật quá tiện lợi khi có thể mở kho đồ mà không cần đi thẳng đến đó.
“Vậy thì chủ đề phòng sẽ là phòng ngủ vậy.”
“Phòng ngủ của vợ chồng chúng ta!”
Đúng là như vậy, nhưng bị Ako nói ra thì tôi lại thấy rợn sống lưng.
Chẳng để ý đến vẻ mặt của tôi, Ako hớn hở nhìn danh sách đồ đạc.
“A, trong danh sách đồ đạc có Gối Có-Không này.”
Gối Có-Không, là loại gối có chữ “Có” ở một mặt và “Không” ở mặt kia phải không?
Lại thêm một thứ lỗi thời được thêm vào nữa.
“Cái đồ đạc này có mục đích gì vậy…”
“Nói chung là hôm nay có muốn làm chuyện ấy không, thì sẽ thể hiện bằng Có hay Không.”
“Xin lỗi, tôi nói hơi tệ, không cần giải thích mục đích đâu.”
Tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ nghe thấy từ đó lần thứ hai, vậy mà cuối cùng lại nghe thấy nó thoát ra từ miệng chứ không phải từ tin nhắn. Ôi trời, cứ thế này tôi lại thấy mình thật ngốc nghếch khi cứ giật mình vì những chuyện như vậy, làm ơn dừng lại đi mà.
“Vậy thì vật liệu là 3 len và 2 đá phát sáng màu đỏ, em sẽ làm nhé.”
“Khoan đã, đừng làm!”
Căn nhà này sẽ tham gia cuộc thi trang trí nhà cửa mà.
Toàn bộ nội thất bên trong đều sẽ được công khai.
“Nếu là gối Toàn-Không thì tôi còn chấp nhận được.”
“Anh nói vậy là sao hả Rushian! Chẳng phải cũng có những ngày Rushian giật mình vì em và muốn nói Có đấy sao?”
“Cũng có thể là vậy thật nhưng mà…”
“Ơ, Rushian công nhận luôn ư?”
Sao lại tỏ vẻ ngạc nhiên thế chứ.
Dù gì thì chúng ta cũng là vợ chồng trong game mà.
“Có thể cậu quên rồi, nhưng tôi thích cậu đấy nhé?”
“Đúng, đúng thế ạ! Đúng thế mà!”
Thỉnh thoảng không nói ra thì cô ấy cứ làm mặt như đang yêu đơn phương vậy.
“Vậy thì đặt gối đi anh!”
“Tôi đã nói là Không cần vì tôi dựa trên tiền đề đó rồi.”
Nếu không phải là vợ chồng trong game thì giờ phút này tôi cũng có thể dễ dàng nói Có đấy.
“Mà còn có thành viên guild đang ở chung một mái nhà đó.”
“À, đúng là như vậy thật.”
Có vẻ Ako cũng thấy như vậy là không ổn, nên cô ấy cũng ngoan ngoãn chấp nhận.
“Vậy thì gối để khi nào chúng ta mua nhà riêng của mình nhé.”
“Đành vậy đi.”
Việc trang trí nội thất phòng ngủ ban đầu tưởng chừng đầy gian nan, vậy mà giờ lại tiến triển bất ngờ thuận lợi.
Tại sao ư? Là vì…
“Cái rèm cửa này hình như không cần thanh treo rèm, chỉ cần có trần nhà là đặt được, vậy thì chúng ta đặt rèm ngắn sát tường, rồi đặt đèn phía sau. Ánh sáng gián tiếp sẽ tạo ra không khí đúng chất phòng ngủ. Chúng ta sẽ dùng đèn độ sáng trung bình làm bằng 3 viên đá ma lực nhé.”
“Được, được thôi.”
“Giường thì tạm thời làm cỡ King size đi. Mọi người hay có thói quen đặt giường sát tường, nhưng nếu xét về mặt thẩm mỹ thì nếu không có một khoảng trống nhất định ở hai bên, căn phòng sẽ trông chật chội hơn đó.”
“Thế sao ạ…”
“Nhưng vấn đề cuối cùng vẫn là làm thế nào với rèm cửa sổ. Rèm cửa là thứ điều hòa toàn bộ đồ đạc trong phòng, nên mọi định hướng đều được quyết định ở đây, nhưng mà…”
“Này, Ako?”
“Dạ?”
Ako đang học các công thức với tốc độ mà ngay cả cô Ako chậm hiểu ngày nào cũng không thể ngờ tới.
Tôi chẳng còn việc gì để làm nữa rồi.
Chẳng biết vui vì cái gì, Ako tràn đầy năng lượng.
“Ờ thì… sao cậu lại nhiệt tình với phòng ngủ đến vậy?”
“Vì đây là buổi diễn tập để làm tốt hơn cho ngôi nhà của em và Rushian trong tương lai mà!”
Ngôi nhà đó là ngoài đời thật sao? Hay trong game?
Trong game thôi đúng không? Là khi chúng ta xây một ngôi nhà riêng trong game đúng không?
“Thấy cậu vui vẻ thì cũng được thôi, nhưng tôi vẫn muốn xác nhận lại một chút.”
“Có chuyện gì ạ?”
“Tôi cũng không có nhiều mong muốn gì đặc biệt, nên nếu Ako có hứng thú thì tôi cũng có thể giao phó cho cậu.”
Nếu Ako định đặt một chiếc giường hình trái tim thì tôi chắc chắn sẽ ngăn lại, nhưng về cơ bản thì tôi không có ý kiến gì về việc giao phó cho Ako. Chỉ có một điều duy nhất khiến tôi băn khoăn.
“Trong phạm vi có thể, nếu tôi cũng đưa ra ý kiến của mình thì – Ako, cậu có vui không?”
“Cùng nhau suy nghĩ sẽ vui hơn chứ ạ!”
“Vậy à.”
Vậy thì cố gắng suy nghĩ vậy.
“Tôi thì vẫn thích kiểu phong cách châu Âu trang nhã hơn.”
“Em muốn đặt mấy con thú nhồi bông thì có bị lệch tông không ạ?”
“Vậy thì đặt thêm màn trướng có được không? Kiểu rèm ren trắng rủ xuống ấy.”
“Nếu có thì em muốn làm lắm! Đó là ước mơ của mọi cô gái!”
Cứ thế, cả hai vừa trò chuyện rôm rả vừa trang trí.
Khác hẳn với những cuộc trò chuyện khô khan như công việc ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ trước đây, giờ đây tiếng cười nói vui vẻ của mọi người vang vọng khắp nơi.
“Ối trời ơi! Nhìn này nhìn này, Song kiếm hắc viêm trang trí lên trông thế này đây! Đặt thêm khẩu súng hỏa mai bên cạnh nữa thì đúng là sự kết hợp giữa kỳ ảo và hiện thực, siêu đỉnh!”
“Cái bàn này, cứ tưởng là thiết kế quen thuộc, hóa ra là sao chép y nguyên từ một nhà sản xuất nội thất nổi tiếng à – nhưng tinh thần đó thật đáng khen! Đúng gu của tôi!”
“Ô, mảnh gỗ này trong công thức… A, đúng là đặt được thật! Khà khà? Chỉ cần có vật gì đó ở dưới thì định luật vật lý cũng chẳng liên quan sao? Vậy thì lấy cái hàng rào này làm bệ, kéo dài ra giữa không trung…”
Cứ như Minecraft ấy nhỉ.
“Mọi người ai nấy đều vui vẻ quá chừng.”
Segawa đang trang hoàng kho vũ khí, Hội trưởng thì ở thư phòng, còn Sette-san thì lo liệu phòng khách và vườn tược.
Trước giờ, bọn tôi phải chạy ngược chạy xuôi để tích lũy tiền bạc, không chỉ tiền mà cả một đống căng thẳng cũng chất chồng theo. Thế nên, giờ đây khi mọi thứ được giải tỏa, ai nấy đều hăng hái tận hưởng trò chơi Last Ascension (LA).
Nhưng cuộc vui nào rồi cũng đến hồi kết. Bảy giờ là hết giờ câu lạc bộ rồi.
“Chưa, chưa xong đâu! Vẫn chưa trang trí xong chút nào cả! Thêm chút nữa thôi! Một chút nữa thôi mà!”
Tụi tôi thì có về nhà vẫn chơi tiếp được, nhưng Segawa lại không được như vậy, thế là cô ấy bắt đầu mè nheo.
“Đã bảo là không được mà.”
“Bọn tớ cũng sẽ không động vào nữa mà chờ đến giờ câu lạc bộ luôn.”
“Ư ư ư ư ư, nhất định sẽ thắng! Phải thắng để mua cái máy tính mười vạn yên mới được!”
“Phải rồi, vậy thì để chuẩn bị cho ngày mai, mình cùng nghĩ ý tưởng trước đi.”
Máy chủ đã bảo trì xong lúc năm giờ chiều.
Và thời hạn nộp bài của Cuộc thi Trang trí Nhà cửa là đúng ba ngày sau khi tính năng được triển khai, cũng vào lúc năm giờ chiều cùng ngày.
Cố lên nào! Mình sẽ xây một căn nhà thật đẹp, không thua kém bất cứ ai!
†††††††††
“Nào, đã hoàn tất việc đăng ký. Lúc năm giờ chiều, tình trạng căn nhà sẽ được lưu vào máy chủ và sẽ được dùng để dự thi với thiết kế đó. Vậy nên, trước giờ đó phải hoàn thành tất cả. Tình hình tiến độ của mỗi người thế nào rồi?”
“Phòng ngủ thì gần như xong hết rồi.”
“Phần màn treo giường tôi muốn dùng ren, nên đã nhờ người làm thủ công giúp. Lắp xong cái đó là coi như hoàn thành rồi.”
“Kho vũ khí cũng ngon lành rồi đó. Nghe nói có thể trang trí thêm khẩu đại pháo cỡ lớn dùng trong công thành chiến, đó mới là điểm nhấn chính!”
“Nguy hiểm nhỉ.”
“Càng hoành tráng càng tốt chứ sao?”
Có lẽ với cậu là vậy, trong suy nghĩ của cậu thôi.
“Thư phòng thì mình đã tiến hành đến mức chỉ cần mua thêm vài cuốn sách ma thuật nữa là đầy đủ giá sách rồi. Sette thì sao?”
“Có lẽ không được ổn cho lắm…”
Ối, Sette-san lại nói ra lời yếu lòng.
Thật hiếm thấy nhưng lại vô cùng khó xử. Trong những trường hợp thế này, tôi rất tin tưởng vào cô ấy mà.
“Sao vậy? Không nghĩ ra được ý tưởng sao?”
“Ưm, không phải, tôi có ý tưởng rồi. Có rồi nhưng mà thiếu nguyên liệu.”
“Nguyên liệu làm đồ nội thất thì hầu hết đều có bán trong tiệm mà?”
Đúng vậy, nguyên liệu có bán.
Mặc dù nguyên liệu làm đồ nội thất cỡ lớn dùng cho những công trình hoành tráng có thể cần đến vật phẩm hiếm, nhưng những món đồ nội thất nhỏ mà bọn tôi dùng thì được cân bằng để có thể chế tạo bằng nguyên liệu bán trong tiệm.
“Thì đó, ừm… Bình thường cái nhà này không dùng đến đâu, nhưng có một cái công thức chế tạo đồ nội thất siêu lớn cần đến ‘gỗ vụn Sequoia’. Tôi muốn cái đó cơ.”
“Cái đó dùng làm gì vậy?”
“Đồ nội thất siêu lớn làm sao mà nhét vào nhà chúng ta được chứ?”
“Thì đây này, mọi người nhìn xem.”
Sette-san dẫn vào trong nhà, đến phòng khách.
Ở đó là một kiểu nội thất lạ lẫm – không, phải nói là quen thuộc mới đúng.
“Cái gì thế này, sàn gỗ à? Không phải, sàn gỗ công nghiệp ư?!”
“Kiểu nội thất này có sẵn à?”
“Không có đâu, tôi xem hết rồi mà!”
“Cái này này, chính là từ gỗ vụn Sequoia đó. Tôi nghĩ là có thể đặt tạm nguyên liệu đang làm dở của công thức vào được không, ai ngờ nó lại hợp một cách đáng kinh ngạc.”
Đặt cả nguyên liệu đang làm dở của công thức vào ư?
Nói cách khác là có thể đặt được ư? Phần mô tả đâu có ghi là có thể đặt được đâu nhỉ?
“Kinh thật, đến diễn đàn chính cũng chẳng ai nhắc đến cách dùng này.”
“Sao cậu biết là có thể đặt được? Công thức ghi là nguyên liệu chế tác chứ đâu phải đồ nội thất đâu?”
“Vì nhìn nó cứ giống mấy tấm gỗ dùng để lát sàn gỗ công nghiệp ấy mà.”
Sao lại có thể dựa vào cảm tính mà biết được chứ?
Đúng là cao thủ tự tin có khác. Không thể xem thường được.
“Thế nên nếu đã vậy thì tôi muốn lát sàn gỗ công nghiệp cho tất cả các phòng luôn, nhưng mà dùng khoảng 100 khúc gỗ tròn mới lát được một ô sàn thôi. Hơn nữa, hình như những người làm đồ nội thất lớn đang gom hết, nên gỗ tròn Sequoia không có bán nữa…”
Thì ra là vậy, các bang hội lớn chắc chắn đang xây những tòa dinh thự lộng lẫy bằng đồ nội thất siêu lớn.
Chắc chắn họ sẽ cần số lượng khổng lồ.
Những thứ từng là đồ bỏ đi, giờ lại biến thành nguyên liệu mà bọn tôi khó lòng kiếm được.
Nhưng mà, tôi nhớ mang máng rồi, nguyên liệu gỗ tròn Sequoia này…
“…Hội trưởng.”
“…Có chuyện gì vậy?”
Tôi vừa cất lời, Hội trưởng đã đáp lại với vẻ ngượng nghịu lạ thường.
“Có chuyện gì vậy?” cái gì mà có chuyện gì. Anh nhớ mà phải không?
“Chẳng phải đó là đồ bỏ đi mà anh ôm vào vì thất bại trong việc thao túng thị trường sao, gỗ tròn Sequoia ấy? Hội trưởng có cả núi đó mà.”
“Ể, thật sao?!”
Trước Akiyama-san đang bừng sáng nét mặt, Hội trưởng hiếm hoi lí nhí nói.
“…Xin lỗi, tôi đã vứt hết rồi.”
“Ế?”
Vứt, vứt rồi ư? Đồ đó vứt rồi ư?
Khoan đã, đúng rồi, tôi đã thấy mà, Hội trưởng vứt gỗ tròn Sequoia đầy rẫy trong cửa hàng!
Lúc đó đã vứt hết rồi ư?!
“Nói dối! Một thứ quan trọng như vậy mà lại vứt đi sao!”
“Lúc đó nó chỉ là một vật phẩm vô dụng thôi… Thật là sai lầm… Khốn nạn, sao lại thành ra thế này…”
Hội trưởng ôm đầu, đổ gục xuống bàn phím.
Cũng đành chịu thôi, lúc đó nó chỉ là đồ bỏ đi thật mà.
Chỉ vì ban quản lý game gây rắc rối thêm nên mới thành ra thế này, Hội trưởng không có lỗi đâu.
“Dù sao thì không có thì cũng đành chịu. Chúng ta hãy tìm cách sử dụng trong phạm vi hiện có vậy.”
“Rushian, nếu vậy thì có nhiều lắm đó?”
“Phải, có nhiều lắm… có? Có sao?”
“Vâng.”
Vừa nói dứt lời, từ túi đồ của Ako, hàng đống gỗ tròn Sequoia trào ra.
Gỗ tròn, gỗ tròn, gỗ tròn cứ tuôn ra không ngừng!
“Sao cậu lại có hả?!”
“Tại thấy Hội trưởng vứt đi nên em nghĩ phí của giời ấy mà.”
“Ako, cậu đã nhặt lại hết sao?!”
Giống như việc cậu ấy nhặt hết những vật phẩm tôi vứt bỏ, giờ cậu ấy còn nhặt cả những vật phẩm mà Hội trưởng đã vứt đi nữa ư?!
Thường ngày thì rõ ràng là một hành động vô ích, nhưng lúc này thì tuyệt vời! Làm tốt lắm!
“Giỏi lắm Ako, ta khen thưởng cho!”
“Em cảm ơn ạ!”
Tôi xoa đầu Ako, người đang rên hừ hừ và lại gần.
Xoa đầu Ako trong bộ dạng tạp dề làm tôi có cảm giác gì đó lạ lẫm, nhưng tôi cố gắng kìm nén cảm xúc đó lại.
“Hơn nữa, nếu chỉ có bọn mình thì đã không dùng được. Đây đúng là pha xử lý tuyệt vời của Sette-san!”
“Đúng không? Em cũng xứng đáng được khen chứ?”
“Giỏi, giỏi lắm.”
Ako thì được xoa đầu, nhưng đối với Akiyama-san thì chỉ là lời khen suông.
“Mừ…” Cũng được thôi.
Sao trông cô ấy có vẻ hơi thất vọng nhỉ? Hay là tôi tưởng tượng ra?
“Vậy thì nhanh chóng gia công và lát lại sàn gỗ công nghiệp cho tất cả các phòng thôi!”
“Tôi sẽ dùng số gỗ này làm thử cái ban công nhé. Kiểu như sàn gỗ ngoài trời ấy.”
“Trong nhà thì phải dỡ đồ nội thất ra rồi lát lại… Không còn nhiều thời gian nữa rồi.”
“Bắt đầu ngay thôi!”
“Được rồi, bắt đầu công việc!”
Trong khi các nhà khác lát sàn đá, cùng lắm là trải thảm, thì nhà bọn tôi lại có sàn gỗ công nghiệp giống như một ngôi nhà bình thường.
Trong vườn còn có vườn rau gia đình, bồn hoa và cả chuồng cho thú cưng Mūtan nữa.
Giờ đây, nó trông chẳng khác gì một ngôi nhà bình thường ấm cúng, đầy tính thẩm mỹ.
“Phòng ngủ đã hoàn thành!”
“Hành lang cũng lát xong rồi đó!”
“Phòng khách xong! Nội thất tiền sảnh cũng đẹp ghê!”
“Hừm hừm hừm, chỉ cần sàn nhà được lát gỗ thôi, chất lượng của thư phòng đã tăng gấp ba rồi!”
“Kho vũ khí cũng xong rồi, chỉ cần đặt lại khẩu đại pháo thôi. Chà chà, cuối cùng thì cũng kịp lúc.”
Còn năm phút nữa là hết giờ, tác phẩm dự thi đã hoàn thành.
Trông nó y hệt một căn biệt thự sang trọng ngoài đời thực, thực sự rất đẹp.
Chất lượng này không thể tin được đối với một mảnh đất hạng S, cấp năm. Ngay cả tôi cũng thực sự muốn sống ở đây.
“Nhưng mà nói chung cũng bình thường thôi nhỉ.”
“Chuyện sàn gỗ công nghiệp thì vẫn chưa bị lộ, nên điểm đó chắc sẽ được đánh giá cao.”
Nhưng vì ngoại hình tổng thể bình thường nên không biết có ai đến xem không nữa.
Giữa lúc nhà cửa bề thế như lâu đài đã mọc lên khắp nơi, liệu tổ ấm của bọn mình có thể “lên sàn” tranh tài nổi không nhỉ?
“Ổn rồi, đại bác cũng lắp xong xuôi. Nhưng mà... ừm, hình như hơi thiếu ánh sáng thì phải.”
“À, vậy thì cái này thế nào ạ? Với không khí thế này thì phải có giá đỡ đuốc mới hợp chứ!”
“Trông cứ như kho vũ khí ấy nhỉ, cứ đặt thử xem.”
“Hết giờ rồi đấy, nhanh lên đi!”
“Vâng ạ!”
Ako lon ton tay cầm ngọn đuốc, bước vào kho vũ khí.
…Chẳng hiểu sao tôi lại có linh cảm không lành.
“Này, này, hai cậu ơi, khoan đã!”
“Vậy thì Ako, cậu gắn đuốc quanh đây đi.”
“Vâng. Ừm, để gắn thì phải tháo trang bị ra đã… á!”
Ako đang thao tác ngay cạnh tôi. Màn hình của cô ấy lọt vào tầm mắt tôi.
Tôi thấy Ako mở túi đồ để tháo trang bị, nhưng lại nhấp nhầm vào khẩu đại bác ngay trước mặt.
Tôi còn chưa kịp “Khoan đã!” thì…
Bàn tay Ako đang cầm ngọn đuốc.
Thế rồi, giáng xuống khẩu Đại Bác Lớn Chuyên Dụng Đánh Thành.
“Này, nguy rồi!”
“Á!”
“Hả?”
Màn hình của tất cả mọi người cùng lúc phát sáng.
Ánh sáng chói lòa, tiếng thuốc súng nổ đùng đoàng. Và rồi – tiếng đổ vỡ của thứ gì đó.
Khi mọi thứ lắng xuống, thứ còn lại ở đó là…
“Ố, một cái hố, một cái hố!”
“Nhà của chúng ta… có một cái hố khổng lồ…”
“Ôi trời ơi…”
“Hỏng bét rồi!”
“Xem ra là đã phá toang bức tường rồi…”
Viên đạn đại bác bắn ra có vẻ bay chéo lên trên, gây sát thương lớn cho bức tường ngăn cách kho vũ khí với bên ngoài, và cả trần nhà nữa. Phần lớn độ bền của tường kho vũ khí và sàn phòng ngủ ở tầng 2 đã bị xóa sổ, biến thành một cái hố to tướng.
“Thế này thì sửa được không?”
“Được. Chỉ cần trả tiền tương ứng với mức độ hư hại bằng lệnh sửa chữa trong phòng quản lý.”
Đúng lúc đó, máy chủ bị lag một thoáng.
Mọi chuyển động khựng lại cái “cắc”, rồi ngay lập tức một thông báo hiện lên:
▼Lưu giữ thông tin cuộc thi Thiết Kế Nhà đã hoàn tất▲
▼Xin mời quý vị tham gia điền điểm nhấn của ngôi nhà đã được cập nhật▲
▼vào trang đăng ký▲
▼Bình chọn sẽ mở trong vòng 24 giờ kể từ 0 giờ sáng▲
▼Mời quý vị người chơi nhiệt tình tham gia bình chọn▲
“Lưu mất rồi.”
“…Chúng ta phải làm gì đây?”
“Cái này thì, thật sự là…”
Đáng lẽ nó là một nơi tuyệt đẹp, một căn nhà lộng lẫy, một không gian trong mơ.
Giờ đây, thứ còn lại chỉ là một căn nhà hoang tàn với cái lỗ to tướng trên tường, chẳng biết làm sao.
“Không thể nào… Ngôi nhà mơ ước của Ako và Rushian…”
“Thật là hết nói nổi.”
Chúng tôi chỉ còn biết ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Tớ xin lỗi, tại tớ nhỡ tay bấm nhầm nút…”
“Không, không phải lỗi cậu. Đáng lẽ tớ phải tháo đạn ra. Với lại, nếu không cao hứng đặt đại bác thì đã chẳng có vấn đề gì rồi…”
Shuvain nén lời, rồi cúi đầu xin lỗi chúng tôi.
“…Xin lỗi.”
Giọng Segawa nghẹn ngào thốt ra.
“Đây là nhà của các cậu mà, lại vì tớ mà tham gia cuộc thi… Đổ hết tiền của mọi người vào, dùng bao nhiêu là vật phẩm… Vậy mà, giờ thì hỏng bét cả rồi.”
“Đồ ngốc, đừng bận tâm mấy chuyện đó.”
“Xin lỗi, thật sự… xin lỗi…”
Không cần phải xin lỗi đâu.
Nó thuộc tính lửa, chỉ cần bấm nút là bắn, đáng lẽ chúng tôi phải nhận ra việc “cấm lửa nghiêm ngặt” mới phải.
“Không sao, không sao mà, chỉ là một trò chơi thôi mà, phải không?”
Akiyamaàng vòng tay ôm lấy bờ vai run rẩy của Segawa đang cúi gằm mặt.
Tôi cũng chất chứa bao hối hận. Đáng lẽ mình phải cẩn thận hơn. Đến phút cuối cùng lại mắc phải sai lầm thế này.
Thật sự, đúng là một ngôi nhà như mơ, vậy mà khi mọi thứ kết thúc thì lại tan tành hết.
Tan tành hết – khoan đã.
Ngôi nhà mơ ước… Dream House… Trước và sau vụ nổ… Kết thúc thì tan tành hết…?
Đúng lúc đó, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.
“Phải rồi. Đúng vậy, chính là nó! Shuvain đúng là tài tình, tầm nhìn thật tốt!”
“Hả? Ơ, cái gì cơ?”
Cái gì mà cái gì. Chính là cái này, thế này là được rồi.
“Vấn đề nan giải nhất đã được giải quyết. Cứ thử xem. Điền điểm nhấn vào thôi!”
†††††††††
Một ngôi nhà được xây dựng trên bờ biển Rentei, gia đình Nishimura.
Đó là một ngôi nhà đẹp mà ai cũng yêu thích.
Một ngôi nhà biệt lập tọa lạc trên ngọn đồi phong cảnh hữu tình.
Ngoại thất bằng đá cẩm thạch thể hiện gu thẩm mỹ của kiến trúc sư.
Sân vườn rộng rãi nơi những thú cưng đáng yêu nô đùa.
Sân gỗ cũng được trang bị đầy đủ không gian để tổ chức tiệc nướng BBQ.
Phòng khách nơi cả gia đình tụ họp lát sàn gỗ toàn bộ.
Nhà bếp tiện nghi mà ngay cả mẹ cũng hài lòng.
Một kho vũ khí tiện dụng được chuẩn bị cho người cha ra trận.
Phòng đọc sách sang trọng với bàn gỗ gụ tràn đầy đẳng cấp, nơi thư giãn sau những mệt mỏi.
Phòng ngủ yên bình hứa hẹn một giấc ngủ ngon, chỉ cần mở cửa sổ là ngắm trọn đại dương.
Vị trí hoàn hảo để chiêm ngưỡng hoàng hôn trên biển ngay tại nhà.
Ngôi nhà mơ ước mà ai cũng ghen tị – ít nhất là trông có vẻ như vậy.
Vậy, vấn đề mà ngôi nhà này gặp phải là gì?
“Đâu có vấn đề gì đâu, phải không?”
“Ừm, hoàn hảo mà.”
Đúng vậy, ngôi nhà này – chẳng có gì thú vị, chỉ là một ngôi nhà vô cùng bình thường mà thôi.
Một ngôi nhà bình thường có ở khắp mọi nơi. Thế thì có sức hấp dẫn gì chứ?
Mỗi thành viên trong gia đình đều mang trong mình suy nghĩ đó.
“Không hề có!”
“Bọn tớ thích giữ nguyên như thế hơn!”
Và rồi, công cuộc cải tạo bắt đầu.
Kết quả là –
– Ôi chao!
Dưới bàn tay của vị "Thợ Cả", một cái hố khổng lồ đã xuất hiện trong căn nhà chúng ta!
“Thợ Cả thì cũng là Thợ Cả, nhưng đó là vị Thợ Cả khác đúng không ạ!?”
“Cái con quái vật màu xanh lục ấy, nó xì xì! Cái con xì xì ấy!”
Ồn ào quá đấy.
Ngoại thất của ngôi nhà vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt.
Giờ đây được điểm tô bằng vết tích của một vụ nổ lớn, với thiết kế mới lạ cho phép nhìn xuyên thấu mọi thứ bên trong.
Một ngôi nhà hoàn toàn lột xác với phong cách độc đáo, tràn đầy sự phá cách của vị "Thợ Cả".
Tuy đã trở nên thông thoáng hơn, nhưng ngôi nhà vẫn bao trùm bởi mùi thuốc súng khó phai.
Đó là một ý tưởng tinh tế từ vị "Thợ Cả", để mọi người không bao giờ quên chiến trường dù ở bất cứ đâu.
“Con muốn quên đi mà!”
“Sao lại là một không gian chẳng yên bình chút nào thế này…”
Sử dụng thật nhiều vật liệu xa xỉ mà ai cũng ao ước, rồi lại có một ý tưởng đáng kinh ngạc biến tất cả thành hư vô.
Đây là một ngôi nhà tràn ngập tiếng cười như vậy, vậy mà lại cố gắng nằm trong ngân sách.
“Đáng lẽ không tốn nhiều tiền như vậy đâu chứ…”
Xin mời ngắm khuôn mặt của gia chủ Ako.
Nụ cười gượng gạo ấy dường như tràn đầy nỗi tiếc nuối về cuộc sống yên bình đã mất.
“Huhuuhu…”
“Đừng khóc, đừng khóc Ako.”
Vị "Thợ Cả" đã kiến tạo nên công trình tuyệt vời này.
Các bạn cũng muốn kiến tạo ngôi nhà mơ ước của mình ư? Vậy thì tại sao không thử nhờ vị "Thợ Cả" ấy giúp sức?
Mọi tư vấn đều có sẵn tại Guild Alley Cats!
“Creeper! Có Creeper ở đây!”
“Không muốn nổ thêm nữa đâu!”
Đó là những gì đã xảy ra.
†††††††††
Và rồi, thời khắc công bố đã đến.
Chúng tôi mở trang chính thức của Legendary Age và chờ đợi, tay lăm lăm nút F5.
“Cuối cùng cũng đến lúc công bố rồi.”
“Chiếc máy tính của tớ, mười vạn của tớ!”
“Bình tĩnh nào, không phải của cậu, là của chúng ta.”
“Hãy mua máy tính cho Shuu-chan, rồi lấy số tiền còn lại để ăn mừng nữa nhé!”
“Tớ đã lên cấu hình tối đa có thể mua được với số tiền mười vạn rồi đấy.”
“Này này, tham lam quá đấy.”
“Đùa thôi mà. Thừa cả phần của cậu nữa là đằng khác.”
Không cần phải kìm nén đến thế đâu, cứ mua cái tốt hơn đi.
「Này này Akane, nếu có mười vạn yên thì mua được cái túi kia nhỉ?」
「Tớ sẽ không phung phí như thế đâu.」
「Ơ ơ ơ!? Túi xịn thì dùng được cả đời đấy nhá? Máy tính thì vài năm là phải đổi rồi đúng không? Tuyệt đối dùng túi sẽ không lãng phí hơn sao?」
Vừa nói chuyện rôm rả, bọn tôi vừa chờ đợi trang kết quả cuộc thi Xây dựng Nhà cửa được cập nhật.
Cảm giác lần này khá tốt. Thật sự là đang rất mong chờ.
「Nhưng cái đó ổn không? Đại bùng nổ mà?」
「Ấy, cái này xem này.」
Chắc vì tác phẩm tâm đắc đã bị "nổ banh xác" nên tôi mở trang bình luận cho Akiyama trông có vẻ lo lắng xem.
「Theo bình luận thì…」
『Làm sàn gỗ kiểu gì thế? Khủng thật.』
『Ban công đẹp tuyệt vời.』
『Đầu tư nhiều tiền thế rồi kết cục lại là nổ à www』
『Đã làm ra cái gì thế này.』
『Đúng là tác phẩm của người thợ tài ba www』
Không ngờ lại nhận được phản hồi tốt đến vậy.
Các Guild lớn thì tuyệt đối sẽ không bao giờ làm mấy trò này.
Cũng chính vì đã làm điều đó trong một ngôi nhà trông bình thường nên nó mới tạo ra cái bầu không khí "độc lạ" và ăn khớp đến thế.
Tôi tin rằng với ngôi nhà này, chúng tôi có thể thắng. Chắc chắn là được. Bởi vì mọi người đã cố gắng hết sức mà.
Giờ công bố dự kiến là sáu giờ rưỡi chiều. Bình thường thì đó cũng là lúc câu lạc bộ kết thúc.
Trong khi tất cả mọi người đều dán mắt vào đồng hồ, chuông báo vang lên: Kính coong, kính coong, kíng coong.
「Đến rồi!」
「Đi thôi!」
Với tinh thần như đang đăng nhập vào game, tất cả cùng lúc nhấn F5.
Lag quá, trang web nặng quá!
Nhưng mà nó đang cập nhật đấy!
「Tuyệt, vào được rồi! Đến trang kết quả rồi!」
「Master đỉnh quá! Này, sao rồi? Thế nào rồi?」
Master, người đã vượt qua được trang chủ nặng nề, nói:
「Giải thưởng lớn là… Khụ…」
A…
Chỉ với tiếng thở hắt nhẹ ấy, tôi đã hiểu ra câu trả lời.
「Ứng cử viên, Guild Three-Star Restaurantners, nhà hàng Ristorante Mokomoko…」
「Ôi khôngggg, thua rồiii!」
「Đúng là không được mà.」
「Là nhà kiểu gì thế?」
「Nhà hàng cao cấp được tái hiện hoàn hảo. Cái này thú vị thật.」
Grừ grừ. Nếu Guild lớn mà xây biệt thự độc đáo thì làm sao mà bọn tôi thắng nổi chứ.
Tôi cũng nghĩ bọn tôi đã làm rất tốt rồi mà.
Ngôi nhà sàn gỗ mà Akiyama đã tìm thấy, bọn tôi làm xong là thành trào lưu đấy nhé!
「Ôi… Cuối cùng vẫn phải đi làm thêm…」
「Cố gắng lên nhé.」
「Chúng tôi sẽ luôn chờ cậu quay lại đấy.」
「Hu hu, không muốn đi làm đâuuuu!」
Tạm biệt Shuvain, chúng tôi sẽ không quên cậu đâu.
Dù bọn tôi đã chấp nhận số phận, nhưng có vẻ Master vẫn không bỏ cuộc, vừa cuộn trang liên tục vừa la lên.
「Khoan đã, có tên rồi kìa!」
「Thật hả? Đâu đâu?」
「Ứng cử viên Ako, nhà Nishimura…」
Cái tên ngôi nhà này thật sự không thể nào khá hơn được sao?
Dù nó đã phát huy tác dụng tốt cho chiến dịch "Thợ tài ba" nhưng mà vẫn thấy xấu hổ quá đi!
Và, giải thưởng mà ngôi nhà Nishimura đó đạt được là…
「Một trong các Giải thưởng Đặc biệt từ nhà tài trợ… Giải Doskomu Kobo.」
「Phần thưởng là gì!? Phần thưởng là gì!?」
「Quyền xây ngôi nhà này làm nhà mẫu trên một mảnh đất đắc địa ở Lodestone… Nghe nói vậy.」
「Vô-nghĩ-a-quá-đi-mất!」
Tiếng khóc than vang lên. Xin lỗi, sức bọn tôi có hạn.
Mục tiêu ban đầu là kiếm một nơi tụ tập mới thì đã đạt được rồi, nhưng mục tiêu mới là "Come back Shuvain" thì lại không thành công sao.
「Khoan đã, phần thưởng có thể lựa chọn mà? Nhà mẫu, hoặc là… ừm, cái này là…」
「Ối! …À, không, ừm…」
「Nhà mẫu, hoặc là… trao tặng máy tính hợp tác Legend Age… được viết thế này.」
「Máy tính!? Được tặng máy tính hả!?」
Segawa, người đang chết lặng, bật dậy ngay lập tức.
「Thật hả!? Không đùa chứ!? Nếu mà mừng hụt thì tớ giết cậu đấy nhá!?」
「Thật nhưng mà… cậu nhìn cái này đi.」
Segawa nhìn qua vai tôi, chậm rãi đọc thông số kỹ thuật.
「Hệ điều hành Windows Vista, Core 2 Duo, bộ nhớ 1GB…」
Cái hiệu năng này khiến tôi bất ngờ ngược lại vì nó được chuẩn bị mới tinh.
「Chắc là PC hợp tác được chuẩn bị từ hồi LA mới ra mắt.」
「Kiểu như muốn thanh lý đống hàng bị phủ bụi trong kho ấy mà.」
「Máy tính cũ mà vứt đi cũng tốn tiền nữa chứ.」
Giờ mà chỉ lấy linh kiện thì cũng chẳng ích gì.
「Nói thật chứ cái này mà lấy về thì cũng chẳng để làm gì đâu. Hai ba vạn yên là mua được cái tốt hơn rồi.」
Tôi nói vậy, nhưng mắt Segawa mở to hết cỡ.
「Cái này, cái này của tớ, cái của tớ…」
Hít một hơi thật sâu,
「—nhanh hơn con Salamander của tớ rất nhiều!!」
「Cái này mà còn nhanh hơn cái máy tính cũ của cậu á!?」
Cậu dùng cái máy tính kiểu gì vậy!
À không, tôi đã thấy rồi, đã thấy rồi đấy, cái máy tính mà khói phun ra mù mịt ấy! Dù nó rất cũ rồi!
「Có vẻ còn yếu hơn máy tính của tôi nữa cơ…」
「Không hiểu nổi.」
Ako cười khổ còn Akiyama thì ngơ ngác.
「Cái này muốn, muốn… muốn lắm… ư ư…」
Chỉ nói được thế rồi lại rũ vai xuống thất vọng.
「Cái này đúng là không được nhỉ.」
「Không phải muốn máy tính à?」
「Nhưng mà… nhìn này.」
Segawa chỉ vào trang giới thiệu nhà mẫu kỷ niệm.
「Trên mảnh đất L size đắc địa, ngôi nhà bằng đá cẩm thạch này sẽ được xây y nguyên cho mình. Kể cả nội thất bên trong nữa thì chắc cũng phải tầm 20G nhỉ.」
Rồi cô ấy thở dài,
「Bình thường thì làm việc ngoài đời sẽ hiệu quả hơn là cố gắng trong game… nhưng nếu được tặng ngôi nhà trị giá 20G thì dù nghĩ kiểu gì, tớ tự đi làm kiếm tiền mua máy tính sẽ rẻ hơn nhiều.」
「Cái đó thì đúng là…」
Tôi nhớ là đã từng nói chuyện về việc làm thêm được 20M yên mỗi giờ.
Nếu muốn tiết kiệm 20G với mức lương đó, thì phải mất cả nghìn giờ đồng hồ.
Làm nhiều đến thế thì mua được máy tính tốt hơn nhiều rồi.
「Có ngôi nhà ở một nơi tốt như vậy, mọi người sẽ tận hưởng game vui hơn đúng không?」
「Địa điểm thì, ừm, tiện lợi lắm.」
Akiyama vừa nhìn bản đồ vừa nói.
Đúng là nó nằm ở vị trí đẹp ngay trong thủ đô.
Có nhà ở đây thì đi săn, làm nhiệm vụ, tham gia sự kiện hay mua sắm gì cũng gần hết.
「Xung quanh toàn là nhà của các Guild bỏ hoang nên nếu giao thiệp tốt thì sau này cũng đỡ vất vả hơn.」
「Nhà của Rushian và tôi sẽ là niềm tự hào của mọi người đúng không?」
Nghe nói vậy thì toàn là điều tốt đẹp.
Những thứ mà không có cách nào khác để có được như thế này, chừng nào còn chơi game, nó sẽ luôn là một tài sản lớn.
「Máy tính thì tớ sẽ tự lo. Chúng ta hãy nhận ngôi nhà đi.」
Shuvain nói vậy, dù cậu ấy tự ý quyết định.
Việc bọn tôi có chấp nhận hay không lại là chuyện khác.
「…Này.」
「Đúng vậy.」
「…Ừ nhỉ.」
「Ừm.」
Bốn người chúng tôi nhìn nhau.
Không cần phải nói chuyện bằng mắt, ý chí đã đồng nhất.
「Vậy thì kết luận là…」
Với tư cách là Guild Master, Master đã đưa ra quyết định cuối cùng.
「Phần thưởng này—chúng ta sẽ lấy cái máy tính với thông số đáng thất vọng đó, được chứ?」
「Okie.」
「Vâng ạ.」
「Không biết có phải nhận ở địa chỉ của Akane không nhỉ?」
「À, đúng rồi.」
「…Hả?」
Segawa nhìn bọn tôi với ánh mắt như đang nhìn lũ ngốc.
Cái vẻ mặt gì thế kia. Đúng là câu lạc bộ này toàn lũ ngốc thật.
「Sao lại thế, tớ đã nói là không cần mà.」
「Nếu định đổi máy thì cái này cũng được mà, dùng tạm trong lúc tiết kiệm tiền cũng tốt.」
「Dùng tạm ư… nhưng mà…」
「Không phải lo đâu. Mấy cái quà tặng từ doanh nghiệp tài trợ thế này thì không phải do nhà phát hành gửi mà là từ công ty, nên sẽ đến nhanh như mua máy tính bình thường thôi.」
「Tớ đâu có lo chuyện đó!」
Akane này, có sao đâu. Không phải nó mạnh hơn cái 'Salamander' trước đó sao?"
"Mạnh… đúng là nhanh thật! Thế nhưng, cái nhà xinh xắn của tớ giờ lại ở chỗ mà thi thoảng lắm mới dùng được. Nếu mà dựng ở thủ đô thì lúc nào chẳng dùng được! Hơn nữa, đó là khu đất vàng được vận hành đặc biệt đó! Vẫn chưa mở cửa cho dân thường đâu! Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì bọn tớ chẳng bao giờ mua được nữa đâu!"
"Shuu-chan."
Ako nắm chặt hai tay Segawa.
"Hơn cả đống tiền, hơn cả mảnh đất quý giá chẳng bao giờ tìm lại được, hơn cả cái nhà ở vị trí tiện lợi vô cùng kia… ngày mai được chơi cùng Shuu-chan mới là điều quan trọng hơn nhiều chứ!"
"Ako… cả các cậu nữa…"
Tôi gật đầu lia lịa nhìn Shuvain.
"Đây đâu phải chuyện tiền nong. Quan trọng là kỷ niệm hơn vật chất mà."
"Thế giới có Akane, vô giá!"
Akiyama-san vui vẻ nói.
"Có những giá trị không thể mua được bằng tiền."
Master tiếp lời,
"Còn cái gì mua được thì dùng tiền trong game!"
Ako chốt lại.
Cái cách chốt hạ đấy có ổn không nhỉ?
Mà thôi, chắc tôi là người mở lời nên tôi cũng có lỗi. Tốt nhất là đừng có mà xoáy vào đấy.
"Ừm… ừm."
Segawa bẽn lẽn, trông chẳng giống cô ấy chút nào, rồi ngượng nghịu nói,
"Cảm ơn nhé."
Nói xong, cô ấy cười như mếu.
"Tớ sẽ không dùng nó để thay thế đâu! Con bé mới này, tớ sẽ trân trọng nó! Tên nó là… ừm, à… được rồi! Tớ sẽ đặt là 'Bahamut'!"
"…………"
"…………"
"Ơ, ơ? Không được sao?"
Trước ánh mắt ấm ấm không nói nên lời đổ dồn vào mình, Segawa đỏ bừng mặt.
"Kỳ cục hả? Không sao chứ? Bình thường mà đúng không?!"
"Không không, được đấy chứ."
Đúng là phong cách của cậu mà.
Ba ngày sau đó, 'Bahamut', hậu duệ của 'Salamander', đã có mặt tại nhà Segawa.
À, tiện đây nói thêm một chút.
Vài ngày sau khi chiếc máy tính đó về đến, tôi chợt nhận ra một điều vô cùng bất ngờ.
"Này Segawa. Có chuyện này hỏi hơi muộn, nhưng mà…"
"Ừm, gì cơ?"
Tôi rụt rè nói với Segawa đang chỉnh sửa 'War Machine' trong phòng câu lạc bộ.
"Tớ có một chiếc PC phụ."
"…………"
Không nói một lời nào, tay Segawa ngừng hẳn.
Chậm rãi, chậm rãi quay lại, mái tóc đuôi sam ấy nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt kinh hãi.
Ô, ôi, sợ quá, sợ thật đấy.
"Cậu vừa nói gì cơ?"
"Không phải đâu, đừng hiểu lầm! Đó không phải máy tính của tớ!"
Vì tớ chỉ dùng nó làm máy phụ thôi chứ đâu phải đồ của tớ!
"Thật ra, trước đây tớ có mượn cái laptop gaming của Master, và cậu ấy bảo cứ dùng đi nên tớ vẫn mượn mãi."
Là cái đó đó. Cái mà tớ mượn hồi Ako tự nhốt mình.
Nó vẫn còn nguyên đó.
"Nó ở nhà tôi đấy, để phòng khi Rushian đến."
"Ấy, chủ nhật tuần trước đúng là bất ngờ thật. Đang chơi game cùng Ako ở nhà cô ấy, tự nhiên tớ mới nhận ra."
"Kiểu như 'À, hình như có cái laptop ở đây thì phải?' ấy mà."
"Cái đó cũng đâu phải của bọn mình đâu."
"He he he he."
Chúng tôi vừa cười ha ha ha vừa nghe thấy tiếng ghế đổ cái rầm.
"Cái lũ các cậuuuuuu!"
"Oa oa oa, khoan đã, đừng có khóa cổ! Đau lắm!"
"Nếu kiếm chuyện thì tao mua giá nào cũng được đấy!"
"Đừng mà Akane, tớ làm gì có tiền!"
Tôi cố hết sức vung tay, chạy trốn khỏi Segawa đang lao tới.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào!
Bọn tớ cũng quên mất mà, đâu phải cố ý đâu!
"Với lại, nhìn xem, cuối cùng thì vấn đề cũng không được giải quyết mà! Vẫn cần có máy tính chính mà!"
Vì đâu thể tùy tiện cài đặt đủ thứ phần mềm vào máy tính của người khác được!
Tôi vẫn muốn có một chiếc máy tính của riêng mình để dùng thoải mái chứ!
"Tớ thì chỉ dùng nó để chơi LAN thôi nên chẳng động gì đến bên trong cả, nhưng nếu dùng ở nhà thì đâu thể thế được. Vẫn cần máy của mình chứ!"
"…Ừ thì. Dùng máy tính đi mượn để lướt mạng cũng hơi ngại thật. Nếu bị cài phần mềm lạ thì có xin lỗi cũng chẳng hết lỗi được."
Thế rồi, cô ấy khẽ thở dài.
"…Giá mà cậu nói sớm hơn một chút thì tốt."
"Chúng tớ thật sự xin lỗi!"
Khi nó đã trở thành chuyện thường ngày, đôi khi người ta khó mà nhận ra những điều quan trọng.
Thế nên, đôi khi cũng khó tránh khỏi những sai lầm.
Dù sao thì, dù sao thì.
Cuối cùng thì hậu duệ cũng đã được quyết định, và cuộc sống game trước đây đã quay trở lại.
Chuyển động của Shuvain ở nhà đã tốt hơn một chút, và việc săn bắn cũng dễ dàng hơn một chút.


0 Bình luận