Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5

Chương 1: Quê hương của tôi

0 Bình luận - Độ dài: 17,640 từ - Cập nhật:

t019.jpg

Rõ ràng là, chỉ cần thiếu vắng một điều gì đó trong cuộc sống thường ngày, thế giới này cũng đã trở nên ảm đạm đi nhiều rồi.

Cứ như việc quên mang một loại vật phẩm quen thuộc thôi là đã khổ sở đủ đường khi đi săn, hay như chuyện món đồ cứ ngỡ không cần thiết nên cho mượn rồi lại cần đến ngay sau đó. Những thứ càng gần gũi, càng thân quen, người ta lại càng không nhận ra giá trị của chúng. Phải đến khi thế giới sụp đổ rồi, người ta mới giật mình nhận ra mình đã mất đi những gì. Con người ta thật đúng là lũ ngốc mà.

Cứ bám víu vào những từ ngữ như "đời thường", "tất yếu", "bình thường" mà dừng hết mọi suy nghĩ. Tôi cuối cùng cũng đã nhận ra điều đó.

Thế nhưng, khi tôi nhận ra thì đã quá muộn rồi. Bởi lẽ, mọi thứ đã mất đi hết rồi.

"À, cơm cơm, cơm trưa thôi!"

"Hôm nay thê thảm thật. Đói lả người luôn."

"Môn thể dục buổi sáng ấy hả, nó cứ như một cú đấm vào bụng ấy, thấm từ từ."

Giờ nghỉ trưa, mấy đứa con trai chúng tôi túm tụm lại, kê bàn san sát rồi bày bữa cơm trưa. Trong cái khoảnh khắc chẳng có gì khác biệt ấy, tôi lại bỗng giác ngộ một chân lý mới mẻ.

Đảo mắt nhìn sang bàn mình, khác với những đứa khác, chẳng có gì được bày biện cả. Một sự thật đau lòng đến mức tôi không biết nên yêu quý hay căm ghét nó nữa. Ừm, thôi, đúng là chẳng thể yêu quý nổi.

"Ôi, thế giới này sao mà tươi đẹp đến thế!"

"Mày nói cái quái gì thế?"

"Cuối cùng thì Nishimura cũng hóa điên rồi sao?"

"Bình thường nó vẫn thế mà."

"Tụi bay không thấy mình quá đáng à?"

Vì đã giác ngộ chân lý nên ánh mắt lạnh nhạt của lũ bạn cùng lớp cũng chẳng còn làm tôi bận tâm nữa. Không bận tâm là không bận tâm.

"...Thế Nishimura, cơm trưa đâu?"

Takasaki vừa nhìn cái bàn trống trơn vừa hỏi, tôi dứt khoát trả lời.

"Không có."

"...Không có sao?"

"Không có gì cả."

"...À, v-vậy hả."

Cơm trưa của tôi không có gì cả. Trống trơn. Tuy vẻ mặt vẫn bình thản nhưng thực lòng tôi sắp khóc đến nơi rồi. Không ngờ việc không có cơm trưa lại khổ sở đến thế này. Tôi đã quá quen với cái sự thật rằng có cơm trưa là chuyện hiển nhiên mỗi ngày. Cái suy nghĩ rằng "Dù độ no bằng không thì cũng chẳng sao cho đến khi HP bằng không" có lẽ là quá ngây thơ rồi.

"Nhưng mà Nishimura này, gần đây mày hay mua đồ ăn ở căng-tin mà. Sao lại không có cơm trưa?"

"Nếu quên tiền thì giáo viên sẽ cho vay đấy."

"Không phải chuyện đó..."

Vì Ako cứ ba bữa thì may mắn mang theo một hộp cơm bento nên hiện tại tôi thuộc "hội căng-tin". Tôi chỉ giữ lại phần tối thiểu từ số tiền ăn trưa được phát thêm một chút, còn lại thì đưa hết cho Ako làm quỹ tiền cơm hộp.

...Tuy hơi khó chịu khi Ako nhận tiền với vẻ mặt cứ như một bà vợ đang giữ tiền lương hộ chồng vậy.

Mà thôi, dù sao thì lẽ ra tôi cũng không đến mức phải chết đói vì thiếu cơm trưa.

"Chẳng lẽ mày cãi nhau với cô vợ mang cơm hộp cho à? Cãi nhau hả?"

"Sao mày lại hỏi với vẻ mặt sung sướng thế. Không phải mà."

Cãi nhau với Ako là chuyện đáng sợ, tôi sao dám làm chứ. Không phải sợ bị ghét bỏ mà là sợ Ako cầm dao đứng đợi trước cửa nhà. Thật sự, tôi chẳng muốn gây gổ thật sự tí nào đâu.

"Rushiaaaan!"

Đúng là "vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến". Cửa phòng học bật mở, một giọng nói quen thuộc vang lên. Từ sau cánh cửa, mái tóc đen dài ló ra, rồi từ khe hở đó, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm về phía tôi. Dù là nhìn qua mái tóc dài lòa xòa, tôi vẫn thấy cô ấy đáng yêu đến bất ngờ – nhưng có lẽ đó là vì tôi có chút thiên vị, dù sao cô ấy cũng là "vợ" tôi mà.

"À, Ako à..."

"...Em mang cơm hộp đến rồi đây."

Không phải cái giọng điệu hồ hởi vô nghĩa của "vợ" mọi khi, Ako nói với vẻ mặt ủ rũ. Trên tay cô ấy là một chiếc hộp cơm bento nhôm lớn.

"Gì chứ, vợ mày đến rồi mà."

"Nào là 'không có cơm trưa' cơ đấy!"

"...Mấy người nói được thế cũng chỉ là bây giờ thôi đấy?"

"......?"

Tôi lờ đi mấy đứa bạn cùng lớp đang ngơ ngác, nhận hộp cơm từ Ako. Nó nhẹ một cách bất ngờ so với kích thước. Haiz, đúng như dự đoán mà.

"Mở ra nhé?"

"...Vâng."

Hai chúng tôi trao đổi ánh mắt buồn bã rồi mở hộp cơm. Bên trong chiếc hộp cơm lớn là một chiếc hộp cơm cỡ trung.

"...Ố, ồ?"

"Cái gì thế kia?"

Mấy đứa con trai đứng nhìn ngơ ngác. Tôi không nói gì, tiếp tục mở chiếc hộp cơm bên trong. Và bên trong đó lại là một chiếc hộp cơm nhỏ hơn nữa.

"Matryoshka à?"

"Cái gì thế?"

"Có cái trò gì đó ở Nga ấy mà."

Hộp cơm trong hộp cơm. Tôi cứ thế mở từng hộp như một ảo thuật gia. Rồi khi mở chiếc hộp cơm nhỏ nhất, bên trong chỉ có vỏn vẹn một nắm cơm nhỏ xíu.

p025.jpg

"Em xin lỗi, chỉ còn lại cơm nguội trong nồi cơm điện, em chỉ làm được một nắm cơm này thôi... ngoài ra thì chẳng còn gì cả..."

"Được rồi. Được rồi mà Ako. Cảm ơn em."

Tôi nắm lấy tay Ako đang rưng rưng nước mắt.

"Hai đứa mình chia đôi nắm cơm này ăn nhé."

"Ư... Nắm cơm này, nếu mình cứ hủy rồi nhận nhiệm vụ liên tục thì có thể tăng vô hạn không ạ?"

"Đừng có làm thế, sẽ bị BAN đấy."

Chuyện đó dù làm bằng tay cũng dễ dàng bị BAN nên đừng có mà nghĩ đến.

"Đúng rồi nhỉ... Em xin lỗi Rushian, em còn không chuẩn bị được bữa trưa nữa..."

"Anh mới là người xin lỗi. Vì anh bất tài vô dụng nên..."

"Không phải đâu ạ! 'Dù ốm đau hay khỏe mạnh, dù giàu sang hay nghèo khó', chúng ta đã thề ước vợ chồng như thế mà."

"Đâu có làm thế."

"Ế ế ế!?"

Cái đó chỉ là trong game thôi. Ngoài đời thật thì chưa có mà.

"...Tụi bây là cái gì thế?"

"Đang chơi trò vợ chồng cực nghèo à?"

"Chơi trò gì mà nói nghe ghê thế!"

Chúng tôi, không ai khác, chính là cặp vợ chồng cực nghèo thật sự đấy. Tuy ngoài đời không phải vợ chồng thật.

"Thôi, chúng tôi cũng có nhiều chuyện mà."

Tôi ấp úng lảng tránh, quay mặt đi. Bỗng nhiên, bên phía nhóm con gái cũng đang bàn tán chuyện tương tự.

"Akane à, cơm trưa đâu?"

"Đây này."

"C-cái này thì..."

Segawa nghiêm mặt, đẩy chai nước lọc ra trước mặt rồi nói thẳng thừng. Mấy đứa con gái xung quanh nhìn cô ấy với ánh mắt vô cùng khó tả.

Cô nàng Shuvain của chúng ta thì lúc này vẫn dũng cảm như thường lệ.

"Sao thế Akane, không ăn trưa à?"

"Đúng rồi. Đang ăn kiêng mà."

"Ăn kiêng... định giảm chỗ nào thế?"

Akiyama-san nhìn Segawa, người đã đủ mảnh mai – mà nói đúng hơn là nhỏ nhắn – với vẻ mặt hơi khó xử. Thế nhưng Segawa vẫn nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Nhìn thế thôi chứ bụng tôi tròn ủm à. Phải giảm thêm chút nữa."

"...Akane là kiểu người quan tâm đến mấy chuyện đó sao?"

Này này, cô ấy còn khoe cánh tay gầy guộc của mình, nhưng nếu thế mà vẫn gọi là "tròn ủm" thì mấy đứa con gái khác sẽ thế nào đây, tôi nghĩ là kích thước đấy đã quá chuẩn rồi. Hơn nữa, Segawa vốn không mấy quan tâm đến chuyện được yêu thích hay không, cũng chẳng phải kiểu người thích khoe vẻ đáng yêu. Đương nhiên, ánh mắt nghi hoặc đổ dồn vào cô ấy, nhưng Segawa chỉ nói:

"Tôi cũng có nhiều chuyện mà."

Cô ấy tổng kết một cách khá qua loa, y hệt tôi. Đúng là đồng loại.

"...Ừm hứm."

Akiyama-san gật gù như đã hiểu ra điều gì đó, rồi không hiểu sao lại nhìn sang tôi. Gì vậy, đáng sợ quá, đừng nhìn tôi mà. Huống hồ còn cười tủm tỉm nữa chứ.

Dù sao thì Segawa cũng đang cố gắng. Tôi cũng phải cố gắng thôi. Buổi sinh hoạt câu lạc bộ hôm nay là một buổi họp chiến lược quan trọng mà. Tôi muốn giữ sức cho đến lúc đó. Nhìn lên đồng hồ treo tường, thời gian chỉ mới là giữa trưa.

Cho đến khi tan học, còn lâu quá.

††† ††† †††

Khi cơn đói đến mức tôi bắt đầu cảm thấy no ngược lại, cuối cùng thì tiết học cũng kết thúc. Vượt qua cái khoảng thời gian bực bội của buổi sinh hoạt lớp là đến lúc vào câu lạc bộ rồi. Nói rằng tôi đến trường vì cái này cũng chẳng quá lời. Riêng hôm nay thì tôi cũng chẳng thể cười Ako được.

"Ồ, Segawa và Ako đã đến rồi à."

"Đương nhiên rồi, lần này không thể bỏ lỡ được."

"Vì là họp chiến lược mà!"

Khi tôi đến phòng câu lạc bộ, Segawa và Ako đã ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình rồi.

Và rồi, trên cái ghế đáng lẽ trống không đó,

“Ya-hoo! Nanako đây nè!”

“Phiền quá…”

“Ako, bình tĩnh nào, bình tĩnh nào.”

Cô nàng Akiyama đang hưng phấn tột độ lại cứ tự nhiên như ruồi mà ngồi chễm chệ.

Ako vốn dĩ đã “đen” rồi, giờ lại càng “đen” hơn về mặt tinh thần, nên làm ơn kiềm chế chút đi ạ.

“Với lại Nanako, sao cậu lại ở đây? Tớ có gọi cậu đâu.”

“Không thể coi thường Sette-chan được đâu nhé! Tớ thấy dáng vẻ mọi người lạ lắm, nên nhìn một cái là biết ngay có chuyện gì rồi!”

Cũng có giấu giếm gì đâu. Mà con người này thì có khi nào không nhận ra cơ chứ.

“…Cậu biết ở chỗ nào vậy?”

“Ngươi tưởng là giấu được à, Segawa…”

Đúng là đồ ngây ngô ở mấy cái chỗ lạ lùng.

Cả ba đứa cùng nhịn bữa trưa đến đói meo thế kia, nhìn một cái là biết ngay chứ gì.

“Phải giấu chứ! Nguy hiểm lắm đấy! Từ khi chúng ta trưng bày LA ở lễ hội văn hóa, trong một thời gian phải cẩn thận. Dù ở trong hay ngoài trường, lúc nào cũng có nguy cơ bị lộ thân phận hết!”

“Cái huy hiệu đó cũng chỉ đổi thành huy hiệu trường trong mấy tiếng ở lễ hội văn hóa thôi mà. Với lại chỉ là cái pháo đài nhỏ xíu nhất, có ai thèm để ý đâu.”

Xong là đổi lại huy hiệu mèo ngay nên có sao đâu.

Ở lễ hội văn hóa cũng chẳng có mấy người đến xem.

Cái Câu lạc bộ Game Điện tử Thời đại Mới này, người ta cứ nghĩ là chỗ mà Ako biến thành công chúa của lũ otaku, toàn là nam không thôi ấy.

Chắc là thế, chắc là thế thôi. Tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.

Đúng lúc đó.

“Hơn cả lễ hội văn hóa, tuần trước còn có lễ hội thể thao đúng không? Nên đây là buổi sinh hoạt câu lạc bộ sau một thời gian dài nhỉ?”

Akiyama mỉm cười toe toét, vô tư nói ra câu đó.

Chắc cô ấy chỉ nghĩ là một câu chuyện phiếm bình thường thôi.

Nhưng mà, trời ơi! Đối với bọn tôi, đó chẳng khác nào bị đào lại nỗi đau ám ảnh.

Lễ hội thể thao, lễ hội thể thao á? Cô vừa nhắc đến lễ hội thể thao đấy hả?

“Akiyama, cô vừa nói một lời rất thiếu suy nghĩ đấy!”

“Kh-không muốn nghe, không muốn nghe đâu ạ!”

“Quên đi thôi, cái sự việc đau lòng đó!”

Tôi, Ako và Segawa đều quay mặt đi, nhìn xa xăm, trốn tránh thực tại.

“Ơ, sao thế? Lễ hội thể thao vui mà? Xong xuôi còn được thầy giáo bao nước ép nữa chứ.”

Không phải cái chỗ đó!

Chẳng lẽ cô nghĩ bọn tôi tham gia lễ hội thể thao mà không tự tạo ra thêm lịch sử đen tối nào à?

“Vậy thì hãy để tôi kể. Những bi kịch đã xảy ra trong cái ngày lễ hội thể thao định mệnh đó. Để không có thêm bất cứ nạn nhân nào nữa…”

“Ơ, có sự kiện nào như thế xảy ra sao?”

“Có chứ. Nanako có thể không để ý thôi.”

“Nếu không phải có hai ngày cuối tuần chen vào, chắc chắn tôi đã nghỉ học rồi…”

Một trong những lý do lớn khiến Ako muốn trốn học lại chính là cái lễ hội thể thao hôm trước đó.

Đã có những chuyện kinh khủng đến mức đó đấy.

“Đầu tiên, để tôi kể về sự việc đau lòng đã xảy ra với tôi trước.”

Với cái giọng như đang kể chuyện ma, tôi hạ giọng và bắt đầu.

“Akiyama là cùng lớp nên chắc biết, tôi đã nhắm trước trò kéo co và cả trò kéo cột nữa. Cả hai đều là những môn thi đấu mà nỗ lực cá nhân không ảnh hưởng nhiều ấy mà.”

“Ừm, cậu có tham gia mà. Nhưng chẳng phải cậu đã cố gắng bình thường sao?”

Akiyama có vẻ khó hiểu. Trong mắt cô ấy, bi kịch của tôi đã không hiện hữu.

“Kéo co thì không sao. Vấn đề là kéo cột. Kéo cột là môn thi đấu mà hai bên sẽ cố gắng lật đổ cột cờ dựng trong lãnh địa của đối phương, đó là môn đấu giữa những người đàn ông, là cuộc đụng độ giữa sức mạnh và sức mạnh. Vì vậy, một kẻ như tôi sẽ tự nhiên phải ở phía sau để bảo vệ cột.”

“Đúng rồi ha.”

Bị đồng ý dễ dàng như thế cũng hơi khó chịu, nhưng dù sao thì tôi cũng đang bảo vệ cột.

“Thế là mãi chẳng đến lượt mình. Kẻ địch bị chặn trước khi đến được cột, còn chúng tôi cũng không thể đến được cột của địch, việc của tôi chỉ là đứng đờ đẫn nhìn thôi.”

“Ư, ừm.”

Tôi có cảm giác như Sette-chan đã nuốt xuống lời muốn nói rằng ‘đứng đờ đẫn là không được rồi’, nên tôi và Sette cũng khá hiểu nhau rồi đó.

Dù sao thì.

“Thế rồi, khi tôi đang đờ đẫn nhìn diễn biến trận đấu thì, kẻ địch tập trung lại và ào ạt xông tới.”

“Cái đó, không phải là nguy hiểm sao?”

“Đúng, nguy hiểm chứ. Kẻ địch đông quá, tôi nghĩ là ‘cứ thế này thì đồng đội sẽ bị hạ gục, nguy hiểm rồi’. Tôi đã nghĩ thế trong lúc đang đờ đẫn ấy mà.”

Tôi kìm nước mắt, run rẩy nói:

“Tôi nghĩ phải làm nhiệm vụ của một chiếc khiên, nên theo phản xạ tôi xông lên trước, và thu hút toàn bộ ‘sát khí’ của kẻ địch.”

“Êêêêê!? Kéo cột mà!? Đâu phải game!?”

Chứ sao! Chứ sao giờ! Đang đứng đờ đẫn mà thấy một đống kẻ địch xông tới, thì ai chả cố gắng thu hút ‘sát khí’ trước chứ! Bệnh nghề nghiệp của tank chính mà!

“Rồi tôi bị một đống kẻ địch bao vây, bị đánh tơi bời, và chết ngay lập tức…”

“Kéo cột đâu phải là môn đấu mà có thể chết được đâu nhỉ.”

“Nhưng sau khi trận đấu kết thúc, cậu ấy thực sự đã bị đánh tơi bời đó.”

“Tôi đã đưa cậu ấy đến phòng y tế…”

Thật không ngờ có ngày mình lại phải dựa vai Ako.

“Nishimura, cậu đã bị làm sao vậy…?”

“Chuyện khiến tôi bị ám ảnh đến tận bây giờ đó.”

Đó là một trải nghiệm khiến tôi phải ngần ngại khi xông Rushian vào giữa vòng vây kẻ địch.

Thằng nhóc đó lại chịu đựng được tình huống kinh khủng như vậy sao. Tuyệt vời thật, bản sao của tôi.

“Rồi, cái người đã giáng đòn kết liễu Nishimura te tua đó, chính là tớ đây.”

“Đấy cũng là một sự việc kinh khủng nhỉ…”

“Akane cũng có à…?”

Có chứ. Đương nhiên là có rồi.

Segawa cũng cùng một giuộc với bọn tôi mà.

“À, như Nanako cũng biết đó, tớ tham gia cuộc thi tìm đồ vật.”

Có lẽ cho rằng đến lượt mình, Segawa cũng bắt đầu kể từng chút một.

“Lúc Akane chạy là khi tớ đang trở về từ môn thi trước đó. Nên tớ không xem được kỹ…”

“Không xem thì tốt hơn đó.”

Segawa vừa nói vừa cười tự giễu.

“Cũng là lễ hội thể thao mà, tớ cũng cố gắng hết sức đó. Chỉ cần may mắn thì có thể thắng. Cuộc thi tìm đồ vật chẳng khác nào một loại nhiệm vụ đưa tin, tớ cứ nghĩ đó là sở trường của mình chứ.”

“Trong game online có rất nhiều nhiệm vụ là phải mang đồ vật được chỉ định đến nhỉ.”

“Đúng vậy, rất nhiều là đằng khác. Đó chính là vấn đề đó.”

Segawa từ từ đứng dậy, quay lưng lại phía bọn tôi và tiếp tục câu chuyện.

“Bắt đầu chạy, tớ là người thứ ba rút thăm từ hộp. Chỉ cần mang vật ghi trên lá thăm đến đích là được, nhưng cái thứ được viết trên đó là — mũ của nam sinh năm nhất, một vật phẩm như thế.”

“…Dễ mà? Mũ của Nishimura là được mà nhỉ.”

“Đúng vậy, tớ cũng nghĩ thế đó.”

Giọng Segawa méo mó vì hối hận.

“Chiếc mũ mà Nishimura đang đội chính là vật phẩm mục tiêu của nhiệm vụ, chỉ cần mang nó đến đích là hoàn thành. Tớ đang căng thẳng, chỉ nghĩ đến thế thôi nên chạy vội đến khu vực chỗ lớp mình. Và khi tìm thấy Nishimura, nhìn thấy chiếc mũ của cậu ấy ngay lập tức thì —”

Segawa quay phắt lại, đấm thùm thụp vào người tôi.

“Tớ đã dốc toàn lực đá bay con quái nhiệm vụ.”

“…Quái nhiệm vụ?”

Tôi bổ sung lời giải thích, vì chắc là sẽ không hiểu.

“Quái vật nhiệm vụ. Nói tóm lại, tôi đã bị Segawa đạp một cú bay người.”

“…Sao cậu lại làm thế?”

“Thì tại Nishimura đang giữ vật phẩm nhiệm vụ chứ! Chẳng phải ai cũng nghĩ là hạ gục thì nó sẽ rơi ra sao!?”

“H-hạ gục á!?”

Akiyama tròn mắt nhìn qua lại giữa tôi và Segawa.

“Cậu muốn hạ gục Nishimura để lấy mũ á!? Game và đời thực khác nhau mà!?”

p057.jpg

“Đừng có nói mấy câu y chang tôi thế chứ!”

Biết là biết thế, nhưng thỉnh thoảng tụi này cũng lỡ mồm thế đấy!

“Vì Nishimura bị thổi bay đã đánh rơi chiếc mũ, nên coi như là ‘rớt đồ’ hẳn hoi rồi còn gì.”

“Không biết có gọi là ‘rớt đồ’ được không nhỉ…?”

Chỉ có duy nhất một chiếc thôi đấy, đúng là hàng siêu hiếm có một không hai mà.

“May mà lúc đó không khí lễ hội đang vui nên chỉ coi như chuyện cười là xong, chứ ngày thường thì nguy to rồi.”

“Dù không phải đối thủ là anh thì cũng thành chuyện lớn rồi. Tôi đang hối lỗi đây.”

Sau trận đấu, Segawa mang trà đến tiếp tế với vẻ mặt cực kỳ hối lỗi, nên tôi quyết định tha thứ cho cú đá bay người kia. Cô ấy nhẹ hều nên cũng không đau như tôi nghĩ.

“Vâng, và ngay sau đó, cuộc thi của tôi bắt đầu ạ.”

“À, cuộc thi của Ako-chan thì anh có xem, là chạy 1500 mét đúng không?”

Vai Ako khẽ run lên.

Không ngờ cô nàng này lại tham gia vào cuộc chạy 1500 mét địa ngục đó.

“Đúng vậy, chính là thế đó ạ. Vì đã chơi một ván game ‘khốn nạn’ mà cứ đến lúc quan trọng như oẳn tù tì là y như rằng tôi thua, thành ra tôi mới phải chạy những 1500 mét!”

Nghe đâu cô ấy thua oẳn tù tì đến năm ván liên tiếp.

Kiểu vận đen như thế này ở những lúc quan trọng đúng là rất hợp với Ako.

“Cuộc chạy 1500 mét thì tất cả đều xuất phát cùng lúc, nên mọi người xếp hàng chung với nhau… Lúc đó, một người bạn cùng lớp đã nói: ‘Tamaki-san, chúng ta cùng về đích nhé’…”

“Thế, thế rồi sao?”

Akiyama-san e dè hỏi Ako, người đang tỏa ra luồng hắc khí cuồn cuộn.

Ako trợn tròn mắt, cơn giận bùng lên khắp người.

“Chỉ mười giây sau khi bắt đầu chạy, người đó đã bỏ xa tôi rồi! Không chỉ một người đâu, tất cả mọi người đều bỏ lại tôi và cứ thế chạy đi!”

Ako vốn đã lười vận động hơn học sinh cấp ba bình thường rất nhiều.

Chạy cự ly ngắn đã không được rồi, nói gì đến chạy đường dài.

Tôi cũng có xem, và chỉ trong chớp mắt cô ấy đã bị tách khỏi đám đông, nhìn mà tôi còn thấy đau lòng.

“Dù chỉ còn một mình, tôi vẫn chạy. Chạy một cách tuyệt vọng. Đằng nào cũng không ai nhìn, cả lớp cũng biết tôi về cuối rồi, tôi nghĩ dù có chậm đến mấy thì về đích là không ai phàn nàn. Nhưng không phải thế. Vì tôi quá chậm, sân vận động không thể sử dụng được, cuộc thi phải dừng lại – mọi người, tất cả mọi người đều nhìn tôi. Nhìn tôi chạy một mình!”

“Trời ơi, kinh khủng thật. Nói đúng hơn là tra tấn thì có.”

“Tất cả học sinh toàn trường cứ dán mắt vào Ako đang loạng choạng chạy một mình, bộ phận truyền thanh thì cứ liên tục nói qua mic: ‘Tamaki-san cố lên, Tamaki-san cố lên’…”

“Ừm, nên tôi cũng xem đó chứ…”

Và địa ngục không chỉ dừng lại ở đó. Một cơn ác mộng đang chờ đợi ở khoảnh khắc cuối cùng.

“Và đó là khoảnh khắc về đích. Tôi đã cầu xin đừng ai nhìn, mong là sau khi kết thúc thì mọi chuyện sẽ diễn ra như chưa có gì – nhưng với tôi lúc đó…”

Ako ôm đầu bằng cả hai tay, rồi đập mạnh đầu xuống bàn phím mà nói:

“—Tiếng vỗ tay từ toàn thể học sinh toàn trường đã vang lên!”

Không hiểu sao, Ako về đích lại được toàn thể học sinh toàn trường vỗ tay chúc mừng.

“Được chào đón nồng nhiệt ghê ha.”

“Vì tất cả mọi người đều cổ vũ mà.”

“Đối với tôi, nói giảm nhẹ thì đó chính là bắt nạt đó!”

Lý do tôi không thể dứt khoát nói “nhất định phải đến trường” chính là vì cái cảnh tượng đó.

Thật mừng là cô ấy đã đến. Dù có quay lại cảnh bỏ học thì tôi cũng không ngạc nhiên đâu.

“Người trong lớp chào đón tôi rất tử tế, nên tạm thời vẫn ổn ạ…”

“Nhìn cái cảnh tượng đó thì cũng phải thế thôi.”

“Tất cả học sinh kém vận động chiếm nửa trường đều đứng về phía cậu đó.”

Nếu tôi ở vào hoàn cảnh đó, tôi tuyệt đối không thể cười Ako được.

Chỉ thấy lòng đau nhói mà thôi.

“Tôi cứ nghĩ hội thao vui lắm chứ, không ngờ lại vất vả thế này.”

“Nanako nhảy nhót giữa cuộc thi cổ vũ thì làm sao mà hiểu được…”

“Cái đó cũng đủ xấu hổ lắm rồi đấy chứ?”

Vị trí của Akiyama-san đối với tụi này cũng đủ là địa ngục rồi.

“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi.”

Đúng lúc đó, Hội trưởng mở cửa bước vào.

“…Kẻ phản bội vì bảo bận việc hội học sinh nên không tham gia thi đấu đã đến rồi.”

“Đồ gian xảo, ghen tị quá đi mất.”

“Vậy mà chỉ ngồi trong lều giáo viên thôi đó…”

“Gì vậy, mấy đứa làm sao thế?”

Tuy có chút hoảng loạn trước ánh mắt thù địch bất ngờ, nhưng Hội trưởng vẫn vỗ tay “pằng pằng” để thay đổi không khí.

“Ta không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng hôm nay là một ngày quan trọng đó. Đừng có chơi nữa, ngồi vào chỗ đi.”

Chúng tôi miễn cưỡng quay về chỗ trước máy tính của mình.

Trán Ako hơi đỏ lên nhìn mà thấy đau lòng. Khi nhớ lại lịch sử đen tối và vật vã vì nó, đôi khi cũng bị thương nhỉ.

“Hừm, Sette cũng đến rồi à.”

“Quả nhiên hôm nay là cuộc họp quan trọng mà! Vậy thì tôi cũng tham gia!”

“Nhưng mà này, lần này cậu không nên tham gia đâu, Nanako.”

“Không được loại trừ tôi!”

“Tớ cũng đâu có cố ý nói vậy đâu chứ?”

Segawa nhìn chúng tôi với vẻ mặt kiểu “đành chịu thôi”.

Ừm, nhưng mà bị nói là “loại trừ” thì bên này cũng yếu thế. Tối qua cô ấy không đăng nhập nên chúng tôi không gọi thôi, chứ cô ấy cũng là một thành viên đáng nể mà.

“Không vấn đề gì đâu, Sette cũng tham gia đi.”

Cô ấy là Chủ nhiệm câu lạc bộ kiêm Hội trưởng Guild nói ra thì là quyết định rồi. Dù sao thì cũng là người có chức sắc mà.

“Đúng là Chủ tịch có khác, hiểu chuyện ghê!”

“Phải không, phải không.”

Akiyama-san gật đầu “ừm ừm” với Hội trưởng, rồi Hội trưởng bước đến trước bảng trắng.

Một bầu không khí căng thẳng khác thường dần lan tỏa.

“Như Sette đã nói, hôm nay sẽ là cuộc họp chiến lược. Có thể nói đây là một cuộc họp quan trọng quyết định vận mệnh của Alley Cats trong tương lai.”

“Nghe cứ phấn khích thế nào ấy nhỉ.”

Akiyama-san vô tư lự.

Cậu còn cười được là lúc này thôi đấy.

“Về chủ đề đó thì, không cần nói cũng biết, chính là cái này!”

『Hệ thống Xây dựng Nhà ở, Triển khai』

Hội trưởng vội vàng viết chữ lên, rồi vỗ “bành” một cái. Vai Ako khẽ run lên.

“Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến. Tôi nghĩ mọi người đã biết rồi, nhưng hệ thống xây dựng nhà ở mà tất cả người chơi LA hằng mong đợi đã chính thức được công bố triển khai!”

“Đợi lâu ghê ha.”

“Kế hoạch triển khai thì đã có từ rất lâu rồi mà.”

“Tổ ấm tình yêu của tôi và Rushian, cuối cùng cũng…!”

Đừng có chảy nước dãi mà nhìn sang đây. Sợ lắm.

“Triển khai sau hai tuần nữa. Sau khi bảo trì kết thúc vào 5 giờ chiều, NPC quản lý đất đai và NPC xây dựng nhà ở sẽ được thêm vào. Ngoài ra, các sự kiện như Cuộc thi thiết kế nhà ở hay Hội thảo tư vấn nhà ở cũng dự kiến được tổ chức, đúng là một bản cập nhật cực kỳ phong phú.”

Quả nhiên là bản cập nhật mùa thu, nhà điều hành cũng rất nghiêm túc.

Chắc họ không thể lơ là để giữ chân được dù chỉ một chút số lượng người chơi đã tăng lên trong mùa hè.

“Ơ… cái ‘xây dựng nhà ở’ đó là gì thế?”

Akiyama-san hỏi ngơ ngác, không theo kịp dòng chảy của chúng tôi.

“Cậu phải kiểm tra thông báo chính thức chứ.”

“Ai mà ngày nào cũng xem chứ!”

“Vậy thì xem Wiki hoặc diễn đàn chính đi.”

“Diễn đàn chính là cái gì tôi cũng không hiểu nữa?”

Đừng có dạy cô ấy, xem diễn đàn chính cũng chỉ tổ rắc rối thêm thôi.

Vậy còn nội dung của hệ thống xây dựng nhà ở đó thì sao.

“Hệ thống xây dựng nhà ở, đúng như tên gọi, là hệ thống cho phép xây nhà.”

“Trong thành phố hoặc gần đó, ở những nơi có cảnh đẹp… tóm lại là mua những mảnh đất còn trống và người chơi có thể sở hữu nhà ở đó.”

“Sẽ được tặng một căn nhà riêng sao?”

Được tặng hay là được mua thì đúng hơn nhỉ.

Dù sao thì, hiểu như vậy cũng không sai.

Tóm lại là có thể sở hữu nhà trong game.

Dựa trên hệ thống Nhà ở (Housing System), người chơi có thể tự do thiết kế ngoại thất, trang hoàng nội thất và xây dựng nên một ngôi nhà mang đậm dấu ấn cá nhân.

"Tuyệt vời quá! Là nhà riêng có sân vườn sao? Mình có thể nuôi thú cưng được không ạ?"

"Nếu nhà đắt tiền thì có cả vườn đó. Còn thú cưng thì… hình như là không có đâu nhỉ?"

"Vậy thì cứ để Mu-tan là được rồi."

Ước gì cô ấy đừng thả Mu-tan đi lung tung như vậy, sẽ làm phiền người qua đường mất.

"Vậy nên, cuộc họp lần này, chủ đề chính sẽ là việc xây dựng Guild House cho hội Alley Cats chúng ta."

"Cuối cùng cũng đến lúc thoát khỏi cái quán cà phê làm nơi tụ họp bấy lâu nay rồi sao…"

"Đúng là lâu thật…"

"Chúng ta sẽ có một nơi chốn riêng của mình!"

Mọi người bùi ngùi hoài niệm về những kỷ niệm đã qua.

Trước giờ, nơi chúng tôi vẫn thường tụ tập trong game là một quán cà phê nằm ở một góc của Đế đô Roadstone. Đó chỉ là một cửa hàng NPC bình thường, bất cứ lúc nào cũng có người lạ đi vào.

"Điều đó có nghĩa là sẽ không còn cái cảnh đang trò chuyện sôi nổi thì có người lạ bước vào, cả lũ bỗng dưng im bặt, rồi cuộc trò chuyện cứ thế mà kết thúc một cách gượng gạo nữa."

"Khi đăng nhập vào, sẽ không còn phải lo lắng nhìn trước nhìn sau xem người lạ kia có phải là acc phụ của ai đó trong hội không nữa."

"Và cũng sẽ không còn phải chịu đựng cái khổ sở vì có người lạ cứ ngồi lì AFK mãi, không thể ở riêng một mình với Rushian nữa."

"Khi làm rơi đồ vật xuống đất để trao đổi, cũng không còn phải lo lắng liệu có ai đó nhặt mất không nữa."

Nhớ lại những ký ức khó khăn trước đây, tôi suýt rơi nước mắt.

Có một nơi chốn, một không gian riêng tư dành cho nội bộ, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Game sẽ thú vị hơn hẳn.

Có làm ồn cũng không sao, có quậy phá cũng chẳng vấn đề, có gây tiếng động cũng được, và những cuộc trò chuyện mở cũng không bị nghe lén. Nó giống như việc có một không gian tự do hơn cả phòng câu lạc bộ này vậy.

Nếu đây không phải là điều đáng mong đợi, thì còn là gì nữa?

Tôi sẽ dốc toàn lực, làm mọi cách để có được nó.

Đây chính là lý do cho cuộc họp này.

"Nếu xây nhà, mình cũng có thể mở kho đồ từ nhà đúng không?"

"Nếu xây dựng các thiết bị sản xuất, mình cũng có thể chế đồ ngay tại nhà."

"Nếu đăng ký bộ trang bị vào tủ quần áo, mình có thể thay đồ chỉ bằng một nút bấm!"

"Tuyệt vời quá!"

Ánh mắt của tất cả mọi người đều lấp lánh rạng rỡ trước viễn cảnh về ngôi nhà mơ ước.

Không, đây không chỉ là mơ ước. Chúng tôi sẽ xây dựng ngôi nhà đó trong tương lai không xa.

"Nghe thú vị quá! Chúng ta sẽ cùng nhau xây nhà, rồi chia sẻ kiểu như 'đây là phòng của mình' ấy hả?"

Akiyama, người vốn khá thích các hoạt động chiến đấu, xem ra cũng rất hứng thú với mấy vụ sản xuất thế này. Cô ấy vui vẻ nắm chặt hai tay và vỗ vỗ liên hồi.

"Đúng vậy. Về phần mình, với tư cách là Guild Master, tôi muốn sử dụng căn phòng cuối cùng ở tầng cao nhất."

"Em thì thích chỗ nào gần lối ra ở tầng một. Tiện dụng vẫn là ưu tiên hàng đầu mà."

"Tôi thì chỗ nào cũng được nhưng mà…"

"Em muốn ở cùng phòng với Rushian!"

"Không đời nào!"

Sao cứ mỗi chúng tôi là phải ở phòng vợ chồng thế này? Những người xung quanh còn thấy ngượng hơn ấy chứ.

"Tôi muốn một căn phòng có thể nhìn ra vườn."

Người này rõ ràng là đang muốn nuôi Mu-tan rồi.

"À mà nhắc mới nhớ, Neko Hime-sensei không sao chứ?"

Segawa nhắc đến một người không có mặt ở đây. Đúng thật, cô ấy không đến.

"Chắc không sao đâu nhỉ? Dù sao thì cô ấy cũng không phải là thành viên Guild mà."

"Nhưng cô ấy là thành viên của Đội Hộ Vệ Neko Hime-sensei mà!"

"…Hình như cô ấy có vẻ không vui vẻ gì với chuyện đó thì phải?"

Đó chỉ là kiểu tsundere của cô ấy thôi. Không sao đâu.

"Trận Công Thành chiến trước là nhiệm vụ của Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Hiện đại, nhưng lần này là giấc mơ của Alley Cats. Sette, thành viên của Guild, chắc chắn có liên quan mật thiết, nhưng cô giáo Saitō thì có lẽ không cần lôi kéo vào cũng được."

"Đồng đội!"

Sette không hiểu sao lại làm điệu chữ V hai ngón tay. Cô ấy được mời vào Guild từ sau trận Công Thành chiến và chưa từng rời đi, nên đương nhiên là thành viên Guild rồi.

"Nào, vậy thì, hỡi các thành viên Alley Cats. Từ đây trở đi mới là vấn đề lớn."

"Vấn đề? Vấn đề gì ạ?"

Master nhìn Akiyama vẫn còn đang mơ màng với ánh mắt nghiêm nghị.

"Hệ thống Nhà ở, do bản chất là cho phép cá nhân sở hữu đất đai trong game, nên chắc chắn sẽ có giới hạn về số lượng. Những mảnh đất đắc địa sẽ phải tranh giành theo thứ tự ưu tiên, và quan trọng hơn cả là cần một số tiền game cực lớn."

"À… cần tiền à. Game mà sao cứ như ngoài đời vậy ta…"

"Mấy khoản đó thì y chang ngoài đời thôi. Game online đâu có dễ kiếm tiền đâu."

Segawa chọc chọc vào màn hình và cười gượng.

So với việc mua nhà ngoài đời thật thì đây vẫn dễ hơn nhiều, tôi nghĩ vậy.

"Không chỉ có thế. Sau khi mua đất và xây nhà, còn phải đặt đồ nội thất, trang trí, tăng tiện ích… và hình như còn cần thêm tiền nữa."

"Có bao nhiêu cũng không đủ mất…"

"Mấy Guild lớn hình như đã lập quỹ riêng cho chuyện này rồi đó."

"Guild quy mô lớn chắc phải cần những căn nhà như lâu đài luôn ấy nhỉ."

Vừa nhắc đến Guild lớn, trong thoáng chốc tôi lại nghĩ đến một Đội Hộ Vệ nào đó trong đầu mình – nhưng vì sự ổn định tâm lý của Neko Hime-san, tôi sẽ cầu nguyện rằng không có chuyện gì liên quan.

"Chúng ta không định xây một Guild House khổng lồ như các Guild lớn. Vị trí cũng sẽ nhắm đến một mảnh đất gần quán cà phê ở rìa thị trấn. Một khu đất loại bốn, cỡ M. Tuy không chắc chắn, nhưng tôi dự đoán số tiền vẫn nằm trong mức hợp lý."

"Vẫn chưa biết số tiền cần là bao nhiêu sao?"

"Vì nó vẫn chưa được triển khai chính thức mà."

Nếu xét đến ảnh hưởng trong game, chắc họ sẽ công bố số tiền sớm thôi, nhưng hiện tại mới chỉ có thông báo cập nhật. Cần phải tính toán kỹ lưỡng mọi yếu tố.

"Căn cứ vào giá cả của hệ thống Nhà ở đã được triển khai trong các game khác, cùng với tình trạng dư thừa tiền trong game hiện tại, tôi dự kiến ngân sách sẽ là 500 triệu."

"Chà, cũng khá hợp lý đấy chứ."

"Liệu số tiền đó có đủ không…"

"Em chưa bao giờ tiết kiệm được 100 triệu luôn ấy."

Ako à, cậu tiêu xài phung phí quá rồi đó.

"Và bây giờ, chúng ta sẽ đi vào trọng tâm của cuộc họp này."

"Ơ, nãy giờ không phải là trọng tâm sao?"

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về Akiyama đang ngơ ngác nói. Bị nhìn chăm chú, cô ấy có vẻ hơi vui, nghiêng đầu nhỏ xinh xắn trông thật đáng yêu.

Những người quen được chú ý thật đáng nể, nếu là chúng tôi thì sẽ bối rối, cúi mặt xuống hoặc khóc mất.

"Chỉ nói những điều vui vẻ rồi kết thúc, làm gì có cuộc họp nào dễ dàng như vậy chứ."

"Điều quan trọng là từ bây giờ đó!"

Master "ừm" một tiếng tán đồng, rồi cầm lấy bút dạ bảng trắng.

"Vấn đề chính là 500 triệu tiền cần thiết này. Nếu có thể lấy từ tài sản của Guild thì tốt rồi, nhưng thật không may, chúng ta đã dùng hết sạch trong trận Công Thành chiến lần trước. Vì vậy, chúng ta cần phải thu thập lại tiền. Tuy nhiên…"

"Chúng ta cũng đâu có tiền đâu."

Tất cả chúng tôi đều đã dùng hết tiền để mua trang bị đối kháng cho lễ hội văn hóa mà.

Tài sản của Master thì biến mất vào những giọt Yggdrasil, còn Segawa chắc chắn cũng đang trong tình hình tài chính khó khăn do uống White Elixir như nước lã.

"Em chẳng tiết kiệm được đồng nào cả!"

"Tôi cũng chưa sắm đủ trang bị nữa."

Thời điểm này chẳng khác gì kiểu "đừng mua máy tính bây giờ, thời điểm không tốt" vậy.

À mà thôi, nói thật thì mua lúc nào cũng bị bảo là "thời điểm không tốt" ấy mà.

"Thế thì Hội trưởng cứ dùng tiền mặt mà mua đi?"

"Dùng tiền mặt à, nói dễ dàng quá…"

"Nếu muốn tích cóp 500 triệu bằng RMT chính thức thì phải nạp tiền kinh khủng lắm đó, có biết không hả?"

Akiyama tiếp lời khi thấy chúng tôi đều nhìn cô ấy với vẻ mặt ngán ngẩm, như thể "đúng là như vậy."

"Nếu so với số tiền đã nạp từ trước đến giờ thì có đáng là bao đâu?"

“Hội trưởng đã nạp vào tổng cộng bao nhiêu tiền rồi ạ?”

“Chuyện đó, có những thứ không nói ra sẽ đẹp hơn.”

Hội trưởng cười cười lảng tránh, nhưng nhìn khuôn mặt hơi cứng đờ của cô ấy thì chắc chắn đó là một con số khổng lồ, đủ để bọn tôi phải giật mình khi nghe thấy.

Xét theo một khía cạnh nào đó, những gì Akiyama-san nói là sự thật, nên hơi khó để phản bác.

“...Quả thật, lần này, vì liên quan đến giấc mơ của chúng ta là Guild House, nên tôi không định giới hạn mức nạp.”

Hội trưởng đưa tay lên trán, rên rỉ: “Thất bại rồi, thất bại rồi, thất bại rồi.”

“Lần công thành chiến trước tôi đã tiêu quá đà. Dù sao thì tôi vẫn là vị thành niên. Tiền nạp mỗi tháng có giới hạn. Tháng này tôi không thể nạp thêm được nữa…”

“Hội trưởng, một tháng cô bỏ vào bao nhiêu vậy?”

“Nếu muốn biết thì mọi người cứ xem trang nạp tiền chính thức của LA là rõ ngay thôi ạ.”

Ít nhất cũng phải hàng chục triệu.

Mà số tiền cần để mua không chỉ riêng xu gacha mà còn cả gói vật phẩm còn kinh khủng hơn nữa, nên tôi nghĩ cô ấy đã đổ vào đó một khoản tiền đáng sợ.

“Dù sao thì, lần này chúng ta không thể trông cậy vào Hội trưởng được. Đành chịu thôi, bọn mình cũng phải bỏ tiền túi ra vậy.”

“Cả tiền ăn trưa của bọn tớ cũng dồn vào đó đấy.”

“Đói quá đi mất…”

“Thế nên là cậu nhịn ăn trưa hả!? Nhịn ăn vì game à!?”

Đúng vậy, còn gì nữa đâu!

Mà nói thật, tụi này chịu đựng như vậy thì ngoài game online ra còn vì cái gì nữa cơ chứ!

“Có 500 yên tiền ăn trưa một bữa thôi mà, đủ để quay gacha một lần rồi!”

“Nếu mà trúng được là phất lên ngay lập tức đấy!”

Tiền bạc quan trọng lắm, cực kỳ quan trọng đối với game online!

Bình thường thì chắc chắn sẽ không bao giờ làm thế, nhưng lần này thì khác! Vì đó là NHÀ của chúng ta mà, chúng ta sắp mua được nhà rồi đấy!

Có vất vả một chút thì nhằm nhò gì!

“Thế nhưng, gacha của LA khá là khốc liệt. Có lẽ nhà điều hành cũng tính đến tình hình hiện tại, nên không có kế hoạch tổ chức sự kiện đặc biệt nào cả. Quay gacha thường cũng không thu được lợi lớn đâu.”

Về gacha thì Hội trưởng là dân chuyên nói nên chắc chắn không sai.

Tôi cũng đã nghĩ rằng kiếm tiền bằng tiền thật sẽ khó khăn, nên về khoản này thì cũng có thể thỏa hiệp được.

“Đã như vậy thì đành chịu. Mỗi người tự mình tích lũy tiền trong game. Tôi không muốn dùng những từ này, nhưng… chúng ta sẽ đặt ra chỉ tiêu.”

Cả bọn giật mình run lên.

Trong phòng câu lạc bộ căng thẳng tột độ, chỉ có Akiyama-san ngó nghiêng một cách khó hiểu.

“Số tiền cần là – khoảng 500M. Những người có mặt ở đây là tôi, Rushian, Shuvain, Ako và Sette. Mỗi người phải thu thập được 100M trước khi cập nhật. Đây sẽ là chỉ tiêu tối thiểu.”

“Đành chịu vậy.”

“100M à… cũng là một số tiền không nhỏ nhỉ.”

“Vì tổ ấm tình yêu của Rushian và em, em sẽ cố gắng hết sức!”

Cô đúng là không có ý định nhường giấc mơ đó một chút nào nhỉ.

“Khoan đã, khoan đã!”

Trong khi bọn tôi dễ dàng chấp nhận, Sette-san cuống quýt đứng bật dậy.

“Ơ, có cả tôi trong danh sách luôn sao!?”

Đương nhiên rồi, cậu là đồng đội đã chăm chỉ tham gia các buổi họp mà.

Trước ánh mắt khó hiểu của bọn tôi, cô ấy liên tục lắc đầu.

“Đột nhiên phải kiếm 500 Mega? Không biết là bao nhiêu, nhưng nói cần nhiều thế thì… mà nói thật, nếu đổi sang tiền Nhật thì là bao nhiêu vậy?”

Các đơn vị tiền tệ Kilo, Mega, Giga, Tera thì cứ ba chữ số là chuyển sang đơn vị cao hơn nhỉ.

Trong game online thì đây là cách đếm rất phổ biến, nhưng hơi khác so với cách tính của Nhật, nên có lẽ những ai không quen sẽ khó hiểu.

“Nanako, 500M đó, tính theo giá trị tiền tệ hiện tại là…”

Segawa vừa nói thế thì,

“Khoảng năm trăm triệu.”

Tôi tiếp lời.

“Không được không được không được! Không thể nào gom đủ số tiền đó đâu!”

“Không sao đâu ạ, chỉ tiêu của mỗi người là khoảng một trăm triệu thôi mà.”

Ako thở dài thườn thượt, mặt hơi tái mét nói.

Thật ra thì đối với Ako, đây cũng là một số tiền khá khó nhằn.

Không cần nói cũng biết, đối với tôi thì cũng cực kỳ vất vả.

“Một trăm triệu yên thì không thể nào đâu!”

Sette-san liên tục lắc đầu.

“Nhưng đó là chỉ tiêu đấy.”

“Đúng rồi, là chỉ tiêu mà.”

“Đã là chỉ tiêu rồi thì phải làm thôi ạ.”

“Các cậu không nghĩ là từ ‘chỉ tiêu’ có thể biện minh cho tất cả mọi thứ sao!? Thế là sao chứ!?”

Nói cái gì vậy, trong game online, từ ‘chỉ tiêu’ nặng lắm đấy nhé!

Trong xã hội game online có sự giám sát lẫn nhau qua việc đăng nhập, khi guild đặt ra chỉ tiêu lên cấp hoặc chỉ tiêu cống nạp, đó sẽ trở thành một vấn đề rất nghiêm trọng.

Vì ai chăm chỉ, ai không chăm chỉ, chỉ cần nhìn một cái là biết ngay.

Khi Hội trưởng bắt đầu nói đến ‘chỉ tiêu’, game online đột nhiên trở nên khắc nghiệt vô cùng.

“Dù sao thì,”

Hội trưởng khoanh tay, gật đầu vẻ đắc thắng và tiếp lời.

“Việc level của Sette còn thấp là sự thật. Vấn đề thực tế là bắt cô ấy đạt chỉ tiêu tương đương với chúng ta thì có thể nói là không hợp lý.”

“Rõ ràng là về mặt thể chất thì không thể nào rồi.”

“Chúng tôi sẽ không bắt nạt đâu, bắt nạt đáng sợ lắm mà.”

“...Nghe cậu nói vậy sao mà thấy đáng sợ ghê.”

Bắt nạt là xấu xí.

Đương nhiên là bọn tôi sẽ không bắt cô ấy kiếm tiền ngang bằng mình đâu.

“Ôi thôi, đừng làm tớ giật mình nữa chứ.”

Akiyama-san thở dài thườn thượt rồi ngồi thẳng lại.

Hội trưởng nhìn cô ấy với vẻ mặt tự tin quen thuộc.

“Vậy nên, Sette chỉ cần cố gắng hết sức trong khả năng của mình thôi, chúng tôi sẽ không phàn nàn gì cả. Cứ làm những gì cô có thể.”

“…Cụ thể là sao?”

Akiyama-san lộ vẻ mặt như thể, ủa, không phải được trắng án rồi sao?

Bọn tôi nhìn nhau và suy nghĩ một lát.

“Trước mắt thì thời gian đăng nhập ở level hiện tại của cậu thì không ăn thua rồi.”

“Ưm, mỗi ngày ít nhất phải cày năm tiếng mới được.”

“Năm!?”

Akiyama-san chết lặng.

Có gì lạ đâu mà ngạc nhiên chứ.

“Sao lại ngạc nhiên thế. Bọn tớ thì ở câu lạc bộ hai tiếng, về nhà năm tiếng là chuyện thường ấy mà.”

“Từ hôm nay có cả chỉ tiêu nữa, chắc chắn sẽ tăng lên nữa đấy ạ.”

Ako cũng cười tươi đồng tình.

“Khoan đã, khoan đã, như thế thì không thể nào làm được đâu!”

Hiếm khi thấy cô ấy lộ vẻ mặt hốt hoảng như vậy.

Sao mà nhìn cô ấy như thế này lại thấy thân thiện hơn nhỉ?

“Thì đấy, máy tính nhà tớ đặt ở phòng khách ấy. Nếu tớ cứ ngồi máy tính năm tiếng đồng hồ thì mọi người sẽ lo lắng không biết tớ bị làm sao đấy chứ.”

À, ra là dân dùng máy tính ở phòng khách à. Thế thì khổ rồi.

“À, tớ cũng từng như vậy cho đến khi được dùng máy tính cũ của người lớn ấy nhỉ.”

“Tớ cũng từng phải cày game dưới ánh mắt dò xét của cả nhà ở phòng khách cho đến khi mua được máy tính riêng…”

Kỷ niệm xưa.

Thường xuyên bị mắng vì cứ mãi ngồi máy tính.

“Đúng không? Thế nên, không thể được đâu!”

“Ừ, làm vào giờ bình thường thì không được rồi.”

“Vừa về đến nhà thì không ổn đâu.”

Bọn tôi đồng ý.

Nhưng cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.

“Thế nên tớ thường dậy sớm làm thôi.”

“Ể!?”

“Đúng rồi đúng rồi, tớ cũng từng làm vậy mà, khoảng bốn giờ sáng lén lút dậy ấy.”

“Đúng rồi nhỉ! Cứ thấy người nhà dậy là lại giả bộ như vừa mới ngủ dậy, rồi đánh lạc hướng đi thôi ạ!”

“Ơ, các cậu nói thật đấy à?”

Akiyama-san nhìn bọn tôi như thể không thể tin nổi.

Không không, chuyện này bình thường lắm mà.

Mấy đứa chỉ có máy tính dùng chung với gia đình thì việc lén lút dùng vào đêm khuya rạng sáng là chuyện thường tình.

“Thế nên là…”

“Chỉ tiêu, phải nghiêm túc đấy nhé.”

“Sette, bọn tớ đặt nhiều kỳ vọng vào cậu đấy.”

“Cùng nhau cố gắng nha!”

Bọn tôi công nhận Akiyama-san là đồng đội và nhìn cô ấy với ánh mắt ấm áp.

Một cảnh tượng lẽ ra phải tràn ngập tiếng cười, nhưng – Akiyama-san với vẻ mặt cứng đờ nhìn khắp lượt mọi người rồi đứng bật dậy.

“Xin lỗi, tớ… tớ không làm được đâu!”

“Này, Nanako!”

Akiyama bỏ chạy!

Akiyama biến mất hút.

Cứ thế, Akiyama lao ra khỏi phòng với tốc độ kinh hồn.

“Đã bảo đừng đến thì hơn mà…”

“Tự dưng thấy mình thắng ấy nhỉ.”

“Làm động tác ăn mừng chiến thắng chỗ đó thì kỳ cục lắm, Ako à.”

Rõ ràng là chẳng thắng gì cả.

Nếu nói đúng hơn, tôi thấy mình mới là phe thua ấy chứ.

“Đúng là Nanako không phải là dân chơi game online mà.”

“Nếu Sette có chút nhiệt huyết, ta còn nghĩ con bé sẽ gia nhập câu lạc bộ chứ.”

Segawa và Hội trưởng Kyō tỏ vẻ hơi tiếc nuối.

Tôi cũng tiếc thật đấy, nhưng vì Ako đáng sợ quá nên chẳng dám nói ra.

“Mà ngày nào cũng bị ép chơi game online thì chắc sẽ nhanh ghét ngay thôi.”

“…Chắc vậy nhỉ.”

Sette thuộc tuýp người mà sau giai đoạn đầu hưng phấn ban đầu, thì chỉ chơi lặt vặt khi nào muốn.

Nếu cứ tiếp tục tạo áp lực với mong muốn duy trì sự hăng hái ban đầu, cô ấy sẽ nhanh chóng chán ghét ngay. Đó là kiểu người thường thấy ở mấy game thủ "đời thực" (chơi cho vui, không quá đam mê).

Kiểu như ban đầu cùng chơi game nhưng rồi khoảng cách chênh lệch trình độ cứ thế giãn ra ghê gớm, khiến mình cứ thấy áy náy như thể mình có lỗi ấy.

Giống như cái cách tôi không thể gia nhập hội của †Hắc Ma Thuật Sư†.

Cô ấy cũng không thể gia nhập Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Hiện đại. Thật chẳng còn cách nào khác.

Nhưng giống như những người đó xem chúng tôi là bạn đồng hành, chúng tôi cũng xem Akiyama là bạn của mình.

“Cứ để trống căn phòng nhìn ra vườn nhé.”

Tôi vừa nói, mọi người liền gật đầu đồng tình.

“Đúng vậy, phòng của Nanako đấy.”

“Ừm, khi nào con bé về thì ta sẽ chào đón thật nồng nhiệt.”

“Còn phải làm cả chuồng cho Mū-tan nữa chứ.”

Người đã đi thì chẳng cần níu kéo. Không thể giữ chân những game thủ đã giải nghệ.

À, mà Sette cũng chẳng phải là giải nghệ gì cả.

Dù sao đi nữa, nhiệm vụ đã được định rõ một cách suôn sẻ.

Mục tiêu đã rõ ràng, giờ chỉ còn cách bắt tay vào hành động thôi.

“Giờ chỉ còn kiếm tiền nữa thôi, nhưng… vẫn còn một vấn đề nữa.”

Hội trưởng Kyō gõ gõ cây bút lên khoảng trống trên bảng trắng.

Hiện lên là dòng chữ: Tên: Chưa quyết định, Cấu trúc: Chưa quyết định.

“Đúng vậy, tên và thiết kế của Guild House đấy.”

“Quan trọng mà!”

“…Thế à? Nhà bình thường thì thế là đủ rồi còn gì.”

Tôi không nghĩ đó là vấn đề lớn gì, nhưng ba người còn lại lạnh lùng lườm tôi.

“Anh chẳng hiểu gì cả!”

“Đúng thế đấy, Rushian! Đây là vấn đề lớn nhất luôn!”

“Thế sao nhỉ?”

Tên hay hình dáng gì cũng được hết mà.

Chỉ cần là một ngôi nhà dễ sống, tiện nghi là được rồi.

“Rushian đang tưởng tượng ra ngôi nhà như thế nào?”

“Thì là Alley Cats mà. Kiểu có sân vườn rộng rãi một chút, rồi thành chỗ tụ tập của mèo hoang gì đó…”

“Không được.”

Shuvain cắt phăng bằng một lời.

Ối trời, bị cái người đặt tên máy tính là ‘War Machine’ phủ nhận khiếu đặt tên của mình, sốc không tả nổi.

“Không không, bình thường mà. Thế này là được rồi chứ.”

“Bình thường quá nên chán.”

Cả Hội trưởng Kyō cũng thế ư!?

Tôi quay sang nhìn Ako, em ấy nói:

“Không đủ tình yêu!”

“Ếeeeeeee!?”

Tôi mới là người kỳ quái ư!?

Tôi thấy đó là một cái tên tràn đầy tình yêu mà?

“Vậy, vậy mấy người thì sẽ đặt tên là gì hả!?”

Tôi chỉ thẳng vào Shuvain mà hỏi.

“Ưm… Nhà Nụ Cười, chẳng hạn.”

“Dẹp đi đồ ngốc.”

Mấy ông chú hói đầu sẽ kéo đến thì có mà ở nổi.

“Đùa thôi, đùa thôi. Ừm… kiểu như Nhà của Hiệp sĩ Anh hùng Shuvain và các thuộc hạ.”

“Dẹp đi đồ ngốc.”

“Phản ứng y hệt lúc nãy luôn.”

Cái nhà kiểu đấy thì ở sao được, tất nhiên là phản ứng phải giống nhau rồi.

“Hội trưởng Kyō chắc sẽ đặt tên bình thường đúng không?”

Tôi rụt rè hỏi, Hội trưởng Kyō mạnh mẽ mở lời:

“Sẽ đặt là Thành Maegasaki và muốn nó trông như một tòa thành.”

“Khiếu thẩm mỹ điên rồ quá!”

Hội trưởng Kyō yêu thị trấn mình quá rồi! Hội trưởng hội học sinh thì có trách nhiệm gì đâu chứ!

“…Thế, tiện thể hỏi luôn, Ako thì sao?”

Tôi hỏi Ako đang đứng bên cạnh, cô vợ của tôi nhìn thẳng vào tôi và nói:

“Nishimura, ạ.”

“Không, không phải tên của tôi.”

Bị Ako gọi bằng họ cực kỳ hiếm hoi nên tôi hơi rạo rực một chút, nhưng không phải thế.

“Không, ý em là muốn viết chữ ‘Nishimura’ lên bảng tên nhà.”

“…………”

“Rồi bên dưới là Ako, nữa.”

“Đây rõ ràng là nhà của một gia đình bình thường mà!”

Cái bảng tên nhà bình thường! Chẳng có chút gì gọi là giả tưởng hết!

“Mà nói thật thì đấy chẳng phải nhà của mỗi hai người sao?”

“Thế thì sẽ thành Guild House mà chúng ta khó mà ở được mất…”

“Hơn hết, xin tha cho tôi việc lộ tên thật đi.”

Chẳng có chút kiến thức nào về an toàn mạng cả.

Tại sao lại phải có một ngôi nhà mang tên thật y nguyên trong game online chứ?

“Vậy thì ít nhất hãy làm một ngôi nhà biệt lập bình thường thôi, rồi để bảng tên em và Rushian cạnh nhau!”

“Không không, từ chối thẳng thừng.”

“Tại sao Ako lại từ chối việc chúng tôi sống cùng chứ?”

“Em không có từ chối! Nhưng ít nhất cũng phải có ngoại hình giống một Guild House chứ!”

Ngay cả Ako cũng không chịu nhượng bộ, khiến tình hình trở nên hỗn loạn.

“Thôi thì cứ làm Hội Quán Mèo Hoang cho rồi được không?”

“Không đời nào.”

“Xạo đấy, là cái tốt nhất mà.”

“Shu-chan còn nói ý kiến của tôi là dở tệ, nhưng bản thân cũng nghĩ ra cái tên có chữ ‘Shuvain’ trong đó đấy thôi!”

“Tôi thì rõ ràng có chữ ‘thuộc hạ’ mà. Phòng của cô cũng có luôn.”

“Tôi nghĩ chọn Thành Maegasaki để dung hòa là tốt nhất.”

“Có đủ tiền mua đất rộng đến mức xây được thành không vậy?”

“Với lại đừng có cái kiểu nhà lộ thông tin cá nhân như thế chứ.”

Ai nấy đều tranh cãi kịch liệt.

Khiếu thẩm mỹ của tất cả mọi người chẳng có điểm chung nào cả nên câu chuyện cứ thế bế tắc.

“Không ngờ lại cãi nhau nhiều đến thế vì Guild House…”

“Đã bảo là vấn đề lớn mà.”

Đúng là thành vấn đề thật rồi.

Tôi thì tên nào bình thường thì nhường ai cũng được, nhưng ai cũng chẳng bình thường chút nào.

“Làm sao mà giải quyết đây?”

“Ưm, để xem nào…”

Hội trưởng Kyō nhìn quanh khuôn mặt chúng tôi, rồi vỗ tay cái bốp.

“Ngân sách dự kiến cho việc xây dựng lần này là 500M. Nhưng tất nhiên, đây chỉ là dự đoán. Khi triển khai thật, có khi số tiền gấp trăm lần cũng chẳng có gì lạ.”

“Số tiền đó thì làm sao mà đủ ạ.”

“Nếu nghĩ theo hướng để kiểm soát lạm phát thì hoàn toàn có thể xảy ra đấy.”

Đúng là có lẽ không thể phủ nhận được.

Trong các game online, nơi có thể kiếm tiền bằng cách săn quái vật và bán vật phẩm rơi ra, hiện tượng lạm phát khiến giá trị tiền tệ trong game giảm dần là điều không thể tránh khỏi.

Đúng vậy, tổng số tiền trong game đang tăng lên với tốc độ kinh hoàng mỗi ngày.

Việc nhà phát hành bán đất cũng có một khía cạnh là thu hồi lượng lớn tiền tệ trong game để bình ổn thị trường. Dù là bao nhiêu tiền cũng chẳng có gì lạ.

“Vì vậy, cần phải có tiền. Dù giá đất, giá nhà, giá nội thất có đắt đến đâu đi nữa, cũng phải có đủ tiền để mua! Mức tối thiểu như mục tiêu đặt ra là không đủ!”

“Ừm,” chúng tôi đồng loạt gật đầu.

“Vậy thì, đề xuất là trao quyền đặt tên cho người đóng góp lớn nhất thì sao?”

Hội trưởng Kyō viết ‘Người đóng góp lớn nhất’ lên bảng với tiếng bút “két két”.

“Ai trong chúng ta gom được nhiều tiền nhất và đóng góp vào việc xây dựng Guild House, người đó sẽ giành được quyền sở hữu Guild House.”

“À, hiểu rồi, rõ ràng ghê.”

Nếu vậy thì chắc mọi người sẽ đồng ý thôi, tôi cũng định gật đầu thì…

“Khoan đã!”

Lần này, tiếng kêu dừng lại từ Ako vang lên.

“Không hài lòng sao?”

“Nói đúng hơn là cực lực phản đối.”

Lại nói mấy chuyện không hiểu gì nữa rồi.

「Tôi thấy điều này thật bất công. Tôi là healer, làm gì có sát thương, vậy thì làm sao mà thắng được đây chứ? Đề nghị xem xét lại luật chơi cho công bằng!」

「Ừm, đúng là vậy.」

「Chắc chắn là hơi bất lợi rồi.」

Không phải cứ là healer thì không kiếm tiền được. Có vô vàn cách, như tham gia tổ đội, làm nhiệm vụ, vân vân.

Nhưng mà nếu xét đến những khoảng thời gian vắng người như sáng sớm thì rõ ràng vẫn có thiệt thòi.

Đang suy nghĩ xem phải làm sao thì Hội trưởng chỉ tay về phía tôi và nói:

「Vậy thì… được rồi, ta sẽ ghép Rushian với Ako.」

「…Hả? Tôi á?」

「Rushian là của em mà?」

Tôi là của tôi chứ. Đừng có tự ý biến tôi thành của em.

Tiện thể, Ako cứ tự tiện định nhảy vào ô hành lý của tôi thì tôi cũng xin kiếu nhé.

「Không phải vậy. Bản thân Rushian vốn là tank, cũng gặp bất lợi. Đây là ý tưởng ghép Ako và Rushian thành một đội, bù trừ cho những điểm yếu của nhau.」

「Ồ, ra là thế! Ako và Rushian sẽ cùng nhau song kiếm hợp bích à. Vậy thì công bằng quá rồi!」

「Vì đó là nhà của hai người nên hai người cùng chiến đấu là lẽ tự nhiên mà!」

Segawa là người đầu tiên hưởng ứng. Ako thì ngược lại, còn vui ra mặt nữa.

Ơ, khoan đã, thế này là quyết định luôn rồi sao?

「À thì, nếu bọn tôi thắng thì có nghĩa là được dùng làm câu lạc bộ cho lũ mèo hoang đúng không?」

「Nếu cậu thuyết phục được Ako thì được.」

Điều kiện vô lý gì thế này.

Trong quá khứ tôi có mấy khi thành công đâu chứ.

「Rushian, anh không thích ngôi nhà có em ở cùng sao?」

「Khụ…」

Ako cố tình ngước nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh đầy vẻ tủi thân.

Lúc nãy em mới ngáp đấy thôi, đừng hòng lừa được tôi.

Không lừa được nhưng mà, thôi… đến nước này thì đành vậy!

「Được rồi! Tôi sẽ cùng Ako, xây dựng tổ ấm tình yêu của hai ta!」

「Rushian!」

「Ồ, cậu ta chịu nhường rồi đấy. Thú vị thật chứ.」

「Vậy là quyết định rồi nhé.」

Hội trưởng tự tin nở nụ cười, tuyên bố.

「Vậy thời hạn là hai tuần, cho đến ngày trước khi cập nhật! Ai kiếm được nhiều vàng nhất sẽ là người thắng cuộc!」

Vì đồng đội, đồng đội trở thành đối thủ.

Cuộc chiến mới của chúng tôi đã bắt đầu từ đó.

†††††††††

Sau tất cả, cuộc họp cũng kết thúc.

Mặc dù vẫn có thể chơi game online tại phòng câu lạc bộ, nhưng do cuộc họp kéo dài nên thời gian hơi dở dang. Từ giờ, mọi người sẽ tự về nhà để nghiên cứu cách kiếm tiền.

「Chúng ta không thể thua được đâu, Rushian.」

Trên đường về, Ako đi song song với tôi, ngước nhìn tôi và nói.

Khi em ấy ngẩng mặt lên, mái tóc mái hơi rẽ sang một bên nên tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt em, khiến tim tôi bất giác đập nhanh.

Tôi vỗ vỗ lên mái đầu đen của em để che đi sự bối rối.

「Đúng vậy. Đến nước này thì chịu thôi. Nếu phải theo ý mấy đứa đó, thà rằng chúng ta tự xây một căn nhà đúng ý mình còn hơn!」

「Hãy cùng nhau xây tổ ấm tình yêu của hai ta nhé!」

「Lần này tôi sẽ chiều em, tổ ấm tình yêu hay cái gì đó thì cứ đến đây!」

「Rushian thật tuyệt vời!」

「Bên này có hai người lận mà, không thể thua được. Cố gắng tích lũy thôi!」

「Vâng! Đây là lần đầu tiên trong đời em muốn cố gắng hết sức mình!」

Em đã cố gắng mấy lần rồi đấy chứ? Anh đã chứng kiến tất cả rồi đấy nhé?

「…Mà, em hơi bất ngờ một chút. Em cứ nghĩ Rushian sẽ nói “game với đời khác nhau mà” rồi từ chối ngôi nhà của chúng ta chứ.」

Tuy nói bất ngờ nhưng Ako trông có vẻ vui lắm.

「Đời thực và game là khác nhau. Nhưng mà, cũng chính vì thế, nếu em muốn làm những chuyện như vợ chồng trong game thì chẳng có vấn đề gì cả. Anh cũng mong điều đó mà.」

「Thì ra là vậy!」

Bình thường thì tôi sẽ cố gắng ngăn cản bằng mọi giá, nhưng lần này là mua nhà trong game online.

Trong game online mà bị người bạn đời trong game nói muốn mua nhà, rồi mình lại phũ phàng từ chối thì đúng là quá đáng. Dù là nhà của Guild, nhưng đây sẽ là ngôi nhà chính mà chúng tôi sẽ sử dụng từ nay về sau. Nếu Hội trưởng và Shuvain muốn làm theo ý họ, thì chúng tôi cũng phải được làm theo ý mình chứ.

「…Hơn nữa, làm vậy cũng tiện lợi hơn.」

Dù Ako có lẫn lộn giữa đời thực và game đến mấy, nhưng nếu tôi đối xử dịu dàng trong game và giữ khoảng cách vừa phải ngoài đời thực, thì Ako cũng sẽ nhận ra sự khác biệt thôi.

Đây cũng là một chiến thuật đấy. Quyết không phải vì tôi bị hấp dẫn bởi ý nghĩ đó là nhà của Ako và tôi đâu.

Chẳng hề hay biết nội tâm của tôi,

Ako nở nụ cười mềm mại, rồi ngước nhìn bầu trời như đang mơ mộng.

「…Ngôi nhà của em và Rushian… ưm, hi hi hi…」

Dù sao thì đó cũng là nhà của Guild mà? Em có hiểu không đấy?

Tôi bắt đầu thấy hơi bất an rồi.

「Không khác gì chị Sette, em muốn một căn nhà có vườn và nuôi một chú chó trắng nữa.」

「Có sân vườn thì tuyệt vời rồi. Tôi cũng muốn có phòng riêng nữa.」

Đây là một gia đình lớn với ít nhất năm người. Phải có một diện tích nhất định mới được.

「Em và Rushian cùng một phòng cũng được mà, phòng ngủ vợ chồng đó.」

「Ừm, khoản đó thì cũng không phải là không thể nhượng bộ được.」

Nếu nhất định phải cắt giảm phòng của ai đó thì chỉ có chỗ này thôi.

「Dù ban đầu ít người thôi, nhưng dần dần sẽ có thêm thành viên nữa mà.」

「Thêm người á?」

Guild chúng tôi là một Guild thân thiết, ít khi tuyển thêm người mà.

「Ơ, Rushian không thích trẻ con sao?」

「…………」

「…………?」

Hả? Chúng tôi nhìn nhau.

À, hình như con bé này nói cái gì đó sai sai rồi.

「Ako này, em đang nói chuyện gì vậy…?」

「Chuyện phòng trẻ con ấy ạ.」

「…Là chuyện trong game đúng không?」

「Là chuyện nhà của em và Rushian ấy ạ.」

…Ơ, là ngoài đời thực á? Về chuyện đó ư?

「Đương nhiên là tùy Rushian rồi, nếu anh muốn sống ở chung cư thì em cũng chẳng phiền hà gì đâu ạ!」

Tôi đâu có định phản đối chuyện đó.

Tôi chỉ muốn chen vào lời của cô nữ sinh trung học nguy hiểm đang tự ý lên kế hoạch tương lai này thôi.

「Khi Rushian đi làm về, em sẽ đeo tạp dề, loẹt quẹt dép ra tận cửa đón anh, đúng kiểu một người vợ nội trợ đảm đang luôn!」

「Xem ra là chỉ muốn làm vợ nội trợ toàn thời gian thôi nhỉ.」

「Ban ngày em sẽ chơi game online chờ anh mà.」

Làm việc nhà đi chứ. Dù chỉ một chút thôi cũng được.

「Rồi em sẽ hỏi Rushian: Ăn cơm trước? Hay tắm trước? Hay là… e-m?」

「Yêu cầu là ngoài đời thực đấy nhé.」

「Ngoài đời thực thì không được!」

「Hơn nữa, trường hợp của em là cơm chưa có, nước tắm cũng chưa có – là kiểu đó đúng không?」

「Thêm nữa, em sẽ là… c-h-ơ-i-g-a-m-e! Đúng không ạ!」

「Bây giờ thì ngay cả công việc nội trợ cũng bỏ bê luôn rồi!」

Tóm lại là chỉ có chơi game online thôi chứ gì!

「Mà này Ako, em có mong muốn nhà riêng không? Tôi cứ nghĩ em chỉ cần có không gian chơi game online là đủ rồi chứ.」

「Nếu đó là mong muốn của Rushian, thì em cũng thích những căn phòng nhỏ thôi ạ? Chúng ta hãy cùng nhau sống bằng cách chỉ chơi game online thôi!」

Vậy là cái nào cũng được à.

Với lại, tôi cứ tưởng em không muốn có con vì không muốn ảnh hưởng đến việc chơi game online.

「Tôi cứ nghĩ em sẽ nói là có con thì không chơi game online được nên không cần chứ.」

「Anh đang nói gì vậy!」

Hiếm khi thấy Ako mở to mắt và quát tôi.

「Em sẽ không nói vậy đâu! Đó là con của Rushian mà! Dù có phải hy sinh bản thân em cũng sẽ nuôi nấng chúng!」

「À, à ra vậy.」

Bị mắng thật rồi.

Hơi bất ngờ đấy.

「Ừm, đó là lời nói hớ của tôi. Thật xin lỗi em.」

Tôi thành thật cúi đầu.

Tôi quên mất Ako rất nghiêm túc ở những chuyện như thế này.

Liệu cô bé này có đang quá nghiêm túc về chuyện kết hôn với tôi không nhỉ?

「Để sau này không gặp khó khăn, chúng ta nên nghĩ về hình ảnh cuộc sống của em và Rushian qua việc thiết kế nhà lần này đúng không. Phải làm mấy chuyện này cho đàng hoàng chứ.」

「…Ơ, có cần thế không nhỉ. Ako cũng có thể có lựa chọn khác ngoài tôi mà.」

「Làm gì có chuyện đó. Chỉ có một lựa chọn duy nhất là Join Join Rushian thôi ạ.」

Join Join Toki à. Độc nhất vô nhị quá rồi đấy.

「Nhưng cái đoạn 'join join' nghe cứ như còn hai người nữa để chọn ấy nhỉ?」

「Đó là Master và Shu-chan đấy.」

「Hai người đó thì coi như không có à.」

À mà, cũng chẳng có ai khác mà mình có thể nói mấy chuyện tào lao thế này.

Ước gì em ấy bình thường hơn chút nữa, dù chỉ là một chút thôi cũng được…

Để đạt được điều đó, lần này mình không thể thua được.

Hà, tôi khẽ thở hắt ra một hơi mà không để ai nghe thấy, rồi xốc lại cái ba lô trên vai.

Thế nên, mặc dù bình thường chúng tôi – những thành viên bang hội – vẫn hay cùng nhau đi săn, tham gia sự kiện hay làm nhiệm vụ, nhưng lần này lại hoàn toàn tách ra hành động riêng.

Vì là đối thủ, nên cũng chẳng có mấy lời qua tiếng lại, cứ như một bang hội im lặng vậy.

◆Rushian: Giờ thì, nên làm gì đây?

◆Ako: Em sẽ theo Rushian mà?

Cái kiểu phó thác hết như vậy thì cũng khó xử lắm đấy, Ako à.

Chỉ còn lại chúng tôi trong quán cà phê, hai đứa ngồi cạnh nhau vò đầu bứt tai.

LA là một tựa game MMO tầm trung đã ra mắt được vài năm. Nó cũng đã trải qua kha khá lạm phát, và vô số cách kiếm tiền hiệu quả cũng đã ra đời.

100 triệu trong hai tuần – hay nói cách khác, 200 triệu cho hai người – có vẻ là một con số khó nhằn, nhưng nếu nghĩ rằng mỗi ngày không cần đến 10 triệu thì cũng không phải là không thể xoay sở được.

Nói trắng ra, nếu mỗi ngày nhặt được hai giọt Nước Mắt Yggdrasil mà Master đã dùng trong trận công thành, vậy là đủ để thu hồi vốn.

Mặc dù thực tế thì không thể may mắn như vậy được.

◆Rushian: Nếu Ako có nguyện vọng gì thì anh sẽ xem xét, còn nếu không, anh muốn chăm chỉ săn những con quái vật kiếm tiền tốt để tích lũy.

◆Ako: Vậy là mỗi ngày mình sẽ đi săn quái vật để kiếm tiền sao?

◆Rushian: Đúng vậy, không gì thắng được sự nỗ lực hàng ngày đâu.

À tiện thể nói luôn, nó cũng có một mặt là để tăng cấp cho Ako, người vẫn đang có vẻ chậm hơn chúng tôi.

Nếu mục đích là tiền bạc mà lại vừa có thêm kinh nghiệm, thì đúng là nhất cử lưỡng tiện.

◆Ako: Cảm giác hai vợ chồng cùng nhau làm việc để mua nhà thật là tuyệt vời. Quyết định vậy đi!

◆Rushian: Okay. Vậy thì bãi săn hiệu quả nhất mà hai đứa mình có thể đi là…

◆Ako: Nếu được thì chỗ nào mà em có thể đi một mình cũng tốt ạ. Vì nếu có thời gian rảnh rỗi, em cũng muốn tự mình cố gắng.

◆Rushian: Này, em có vẻ có động lực hơn bao giờ hết đấy. Nếu vậy thì, có lẽ là con đó rồi.

Con quái vật thân quen ngày xưa. Nhắc đến kiếm tiền thì phải nói đến nó, loại kinh điển trong số những loại kinh điển.

Đúng vậy, đã đến lúc "Thầy Dép" xuất hiện rồi.

Chúng tôi đã đến bản đồ June Field.

Đây là một bản đồ phổ biến, trông như một vùng đất hoang mạc khô cằn, nhưng vì đã đến đây nhiều lần nên tôi nhớ rõ cấu trúc của nó.

Có thể nói, đây đã là sân nhà của tôi rồi.

◆Rushian: Rồi, giờ thì mình sẽ đánh bại con quái vật trông như cục cát này, Thầy Dép.

Tôi vừa đâm thanh kiếm vào con quái vật hình chiếc dép đang lao tới, vừa nói.

◆Ako: Mình sẽ đánh bại Thầy Dép sao?

◆Rushian: Ừ. Con này vừa yếu vừa nhiều, mà lại rơi khá nhiều tiền. Kiếm tiền thì nó là nhất đấy.

◆Ako: Thế còn vật phẩm rơi ra thì sao ạ? Có đồ hiếm không?

◆Rushian: Không có. Hoàn toàn không có gì.

◆Ako: Không có gì luôn sao!?

Thật sự là không có bất cứ vật phẩm hiếm nào cả.

À, dù sao thì cũng có vật phẩm rơi ra.

Khi đánh bại Thầy Dép, nó sẽ rơi ra "Tinh thể Đại địa", một vật phẩm có thể bán ở cửa hàng NPC.

Thêm nữa, nó còn rơi ra vật phẩm "Nguyên tố Đất" cũng bán được ở cửa hàng NPC.

Và, cực kỳ hiếm hoi, cụ thể là khoảng 0.02% tỷ lệ, nó sẽ rơi ra một vật phẩm siêu hiếm gọi là "Trái tim Thầy Dép".

Nhưng tất cả đều vô dụng, không có ý nghĩa gì cả. Chỉ có thể bán đi thôi.

Bù lại, nó rơi ra rất nhiều tiền. Đó là loại quái vật như vậy.

◆Ako: Thế là thật sự kiếm được tiền sao?

◆Rushian: Không được coi thường Thầy Dép đâu. Nó là loại quái vật thông thường mang lại hiệu quả cao nhất đấy.

◆Ako: Nó ghê gớm đến thế cơ ạ!

Hơn nữa, kinh nghiệm cũng tích lũy được kha khá. Toàn là lợi ích thôi.

◆Rushian: Nhưng anh không dám chắc là làm thế này có thể thắng được Master với Shu đâu. Dù sao thì hai đứa mình cũng là cặp đôi có sát thương thấp. Dù cố gắng chăm chỉ mỗi ngày, vẫn có khả năng thua cuộc…

◆Ako: Không sao đâu ạ. Dù kết quả có không như ý, chỉ cần ở bên Rushian là được rồi.

◆Rushian: À, ừm, vậy à.

Này, tại sao cái suy nghĩ tích cực đó của em lại không thể phát huy ở ngoài đời chứ?

◆Rushian: Thế thì, làm thôi. Vòng chiến sẽ là anh vào trước bằng Stun, em dùng Ex-Damage ngay lập tức. Sau đó anh sẽ dùng Over-Shield để kết liễu. Vì Ex-Damage + Over-Shield là một chiêu chết ngay, nên sau khi em tung chiêu, anh sẽ đi tiếp luôn. Ako nhặt tiền rồi đi theo anh sau nhé.

◆Ako: Xin lỗi, anh giải thích lại giúp em một lần nữa được không ạ?

◆Rushian: Anh không nói gì khó hiểu đâu, đọc lại log đi.

Thế là, công cuộc "song kiếm hợp bích" của đôi vợ chồng đã bắt đầu.

◆Rushian: Thấy chưa, vì Ex-Damage của em chậm nên anh phải dùng Over-Shield hai lần đó. Cứ thế này thì không đủ MP đâu, phải tung chiêu đúng lúc chứ.

◆Ako: Vâng, vâng ạ!

◆Rushian: Với lại mấy cái vật phẩm kia là rác thôi, không cần nhặt đâu. Chỉ cần nhặt tiền thôi.

◆Ako: Lãng phí lắm chứ ạ!

◆Rushian: Anh bảo là rác mà…

◆Ako: Với lại Rushian, anh đi nhanh quá! Anh đi đâu rồi ạ, em lạc mất anh rồi!

◆Rushian: Bảo bao nhiêu lần rồi, học cách xem bản đồ nhỏ đi chứ.

◆Ako: 『Rushian, em yêu anh!』

◆Rushian: Đừng có dùng kỹ năng kết hôn mà triệu hồi cưỡng bức chứ! Đang trong trận chiến, đang trong trận chiến mà!

Mặc dù khá hỗn loạn, nhưng Thầy Dép là loại kẻ địch yếu và số lượng lớn.

Dần dần, chúng tôi cũng quen với sự phối hợp, và có thể săn một cách khá máy móc.

◆Ako: Dù bận rộn nên không nói chuyện được thì buồn thật, nhưng sự phối hợp không lời cũng hay mà anh nhỉ.

◆Rushian: Tình huống có thể tin tưởng và giao phó cho Ako thì hiếm lắm, nên anh cũng hơi vui.

◆Ako: Em cũng có thể làm được chừng này mà!

À thì, chỉ là dùng một kỹ năng và nhặt tiền thôi mà, ai cũng làm được cả.

◆Ako: Nhưng mà, đúng là cứ liên tục đánh rồi nhặt thôi nhỉ… Em thấy hơi chán…

◆Rushian: Dù có chán thì cũng phải làm đấy. Hãy coi như mục tiêu là bốn tiếng mỗi ngày thường, và mười tiếng cuối tuần.

◆Ako: Không được đâu Rushian, làm thế thì em hỏng mất!

◆Rushian: Đừng có chọn từ ngữ kỳ cục để nói thế chứ.

Mình bắt đầu có cảm giác là con bé này có khi phải hỏng một lần mới bình thường ra được.

◆Ako: Nhạc cũng nghe chán rồi, Thầy Dép cũng nhìn phát ngán rồi… Em cứ thấy mấy vật thể trên bản đồ trông như kẻ địch và phản xạ muốn tung Ex-Damage vậy…

◆Rushian: Đó là giai đoạn đầu tiên đấy. Anh mong chờ sự tiến bộ từ đây.

◆Ako: Vẫn còn giai đoạn trên nữa sao!?

Mà nói chung, khi cảm xúc vẫn còn tồn tại thì vẫn còn lâu mới đạt đến trình độ BOT nhân lực.

Cuối cùng thì sẽ đạt đến trạng thái gần như không nhìn màn hình game nữa.

◆Shuvain: Khốn kiếp, cái tên hiệp sĩ rác rưởi này… Con mồi của ta…

Đúng lúc đó, một tin nhắn bang hội kiểu vậy xuất hiện.

◆Rushian: Sao thế?

◆Shuvain: Im đi, phiền phức.

Tôi quan tâm hỏi han mà lại bị mắng té tát.

Cái kiểu này hóa ra lại làm mình tổn thương hơn mình tưởng đấy.

Tôi đưa ra biểu tượng cảm xúc toát mồ hôi lạnh, nghĩ "Thằng cha đó đáng sợ thật", còn Ako thì đáp lại bằng hình trái tim.

Một câu trả lời vừa hiểu vừa không hiểu.

◆Ako: Shu-chan đang làm gì vậy nhỉ?

Ako hình như thật sự đã chán Thầy Dép rồi. Cô ấy sốt ruột nói.

Thôi được rồi, cũng là ngày đầu tiên, bắt ép quá cũng không hay.

◆Rushian: Ừm, do thám tình hình đối thủ cũng quan trọng đấy nhỉ. Mình đi xem thử một chút xem sao?

◆Ako: Vâng! Có khi còn kiếm được nhiều tiền hơn Thầy Dép ấy chứ!

◆Rushian: Điều đó thì đúng là…

Vấn đề là liệu chúng tôi có thể kiếm tiền theo cách của Shuvain hay không.

Nhìn thông tin của Shuvain trong hội, thấy ghi cậu ấy đang ở bản đồ Altya.

◆Lucian: Thế thì đi xem thử một chút vậy.

Bản đồ Altya.

Đây cũng là một bản đồ tuyết và băng giá thường thấy trong nhiều tựa game. Nơi này bọn tôi thường ít khi đặt chân đến, nhưng thỉnh thoảng vẫn ghé qua, kiểu vậy.

◆Ako: Hình như đã đến đây rồi thì phải, mà cũng hình như chưa đến.

◆Lucian: Đến vài lần rồi ấy chứ. Lần gần đây nhất là, ừm… cái lúc bất ngờ nhặt được Giáp Valentine ấy.

◆Ako: Mấy người đáng sợ à?

Không phải, không phải. Đó là người của Wallenstein.

◆Lucian: Không phải, là cái giáp mà Shuvain đang mặc ấy.

◆Ako: À, là boss rơi ra nhỉ.

◆Lucian: Cái vụ oẳn tù tì ấy mà.

Tôi thắng nên về cơ bản thì nó thuộc về tôi.

Nhưng vì Shu yếu nhớt như chiến binh giấy nên tôi mới cho mượn tạm.

◆Lucian: Dù bản cập nhật mới có làm giảm giá chút đỉnh, nhưng nếu bán cái đó đi thì cũng phải hàng trăm triệu vàng, đủ để giải quyết hết vấn đề của tôi ngay lập tức rồi.

◆Ako: Giờ bán luôn không?

◆Lucian: Thấy cậu ta dùng vui vẻ thế kia mà…

Những món trang bị dù có sản xuất ra nhiều nhưng giá vẫn không giảm, thì rõ ràng là chúng có chỉ số đáng đồng tiền bát gạo.

Shuvain thỉnh thoảng cũng tỏ vẻ áy náy khi cứ mượn dùng mãi. Tôi không muốn nói thẳng là “Bán đi nên trả đây”.

◆Lucian: Ai cũng chăm chỉ tích lũy, nên tôi cũng sẽ tích lũy thôi. Cứ coi như tôi cho cậu ta một món quà, một sự nhường nhịn đi.

◆Ako: Giá mà anh cũng dịu dàng với em một chút thì…

◆Lucian: Anh nghĩ anh siêu siêu dịu dàng với Ako rồi chứ.

◆Ako: Anh có thể dịu dàng hơn nữa mà.

Vợ tôi đúng là không biết điểm dừng khi làm nũng.

◆Lucian: Em nói thế chứ, nếu không phải là anh thì Ako đã gặp phải những chuyện kinh khủng như trong mấy bộ truyện tranh thiếu nữ “hardcore” rồi đấy.

◆Ako: Em cũng muốn được trải nghiệm chút chuyện như thế mà.

◆Lucian: Đừng có coi thường mấy bộ shojo manga gần đây!

◆Ako: Sao tự nhiên anh lại nổi giận ở chỗ này vậy?!

Vì nó thực sự "hard" đấy. "Very hard" luôn ấy chứ.

Em sẽ rơi vào trạng thái kiểu "Tôi đã chết rồi, đồ bánh ngọt (cười khẩy)".

◆Ako: Vậy Shuchan đang làm gì ở đó nhỉ? Giáp rơi ra từ boss ở đây, liệu cậu ấy có đang muốn tìm lại nó không?

◆Lucian: Cậu ta ở khu săn bắn này vì cần tiền, nên chắc là vậy rồi.

Có được một món đồ hiếm giá trị lớn, "một lần hái ra vàng" – đúng là kiểu mà cậu ta thích.

Chúng tôi cũng lững thững bước đi trên một con đường khá đáng sợ, nơi có nhiều người chơi cứ lảng vảng trên bản đồ mà không hề săn quái hay làm bất cứ điều gì.

◆Ako: A, Shuchan!

◆Lucian: Cậu ta đang làm cái quái gì vậy?

Shuvain đang ở đó.

Đang ở đó thật, nhưng rõ ràng là có gì đó đáng ngờ.

Cậu ta cứ đi một đoạn lại nấp sau núi tuyết, chạy một chút lại trốn sau cây, lặp đi lặp lại những hành động mờ ám.

◆Lucian: Này, Shuvain à?

◆Shuvain: Gì thế, Lucian và Ako à. Hai người đến đây làm gì?

◆Lucian: Đến xem thử cậu thế nào. Cậu mới là người đang làm gì đấy, rõ ràng là đáng ngờ mà.

◆Ako: Cậu đang tìm boss à?

Shuvain nhanh chóng nấp vào một chỗ khuất khác, vừa nhìn ngó xung quanh vừa trả lời.

◆Shuvain: Ừm, đúng vậy. Tiện thể hỏi luôn, hai người không định kiếm tiền bằng cách săn boss đấy chứ?

◆Lucian: Kiểu kiếm tiền này không hợp với bọn tôi.

◆Ako: Bọn em đâu có thắng được đâu.

◆Shuvain: …Cũng phải. Vậy thì để tôi nói cho mà nghe!

◆Shuvain: Ối!

Dù đang nói chuyện dở dang, Shuvain vẫn tiếp tục ẩn nấp sau vật cản, rồi nói tiếp.

◆Shuvain: Săn boss có vài giai đoạn.

◆Shuvain: Giai đoạn đầu là xác nhận boss có ở đó không, sau đó là giai đoạn tìm boss, và cuối cùng, mới đến giai đoạn thực sự tấn công boss.

◆Ako: À…

Cố gắng không trả lời kiểu "chẳng hiểu gì cả".

Không có gì khó hiểu cả. Boss không phải lúc nào cũng có mặt trên bản đồ, mà là những quái vật hiếm, chỉ xuất hiện lại (POP) vài giờ sau khi bị hạ gục, hoặc thậm chí vài ngày sau tùy loại.

Ngoài ra còn có những con quái chỉ xuất hiện sau khi một loại quái vật cụ thể bị đánh bại, nói chung điều kiện rất phức tạp.

Cứ tìm mãi một mục tiêu không chắc có ở đó hay không thì hiệu quả rất thấp.

◆Shuvain: Nếu có kênh thông tin đáng tin cậy hoặc đồng đội mạnh, thì có thể tự tìm tất cả, nhưng với tôi cũng hơi khó. Thế nên… là cậu ta.

Nói rồi, cậu ta chỉ tay về phía trước.

Đó là một người chơi cũng là Kiếm Vũ Sư giống Shuvain.

Đây là một class tấn công cận chiến có sát thương cao, nếu là người chơi thành thạo thì có thể duy trì lượng sát thương lớn trong khi vẫn giữ aggro, rất phù hợp để săn boss.

◆Shuvain: Cậu ta từng rao bán Mũ Valentine trên sàn đấu giá. Tức là một người chơi săn boss chuyên nghiệp. Vậy thì nếu theo dõi cậu ta…

◆Lucian: Thì cậu ta sẽ dẫn đến chỗ boss phải không?

◆Ako: Cậu ấy đang nghĩ ra chiến thuật kìa.

◆Shuvain: Đương nhiên rồi, kẻ ra trận mà không có tính toán thắng thua thì chỉ là một tên ngốc thôi.

Dù không phải là điều gì quá ngầu để mà vênh váo đến thế, nhưng chúng tôi vẫn âm thầm theo sau.

Lang thang trên bản đồ vài phút, người Kiếm Vũ Sư đi phía trước đột nhiên đổi hướng và chạy vọt đi.

◆Shuvain: Ra rồi! Đi thôi!

Dừng việc ẩn nấp lại, Shuvain cũng lao theo.

◆Lucian: Bọn tôi cũng đuổi theo nào!

◆Ako: Vâng ạ!

Tốc độ chạy của bọn tôi khác với Kiếm Vũ Sư có kỹ năng đột kích.

Khi bọn tôi thong thả đuổi theo, vài người chơi đang kịch chiến với một con quái vật râu ria rậm rạp, trông rất “dandy”. Trong đó có cả Shuvain.

◆Ako: Shuchan có thắng được không nhỉ?

◆Lucian: Không có Master ở đây, e là cơ hội nhặt được đồ rất thấp.

Đối với boss, không áp dụng khái niệm "KS" (kill steal) hay "giành bãi" như bình thường.

Thông thường, người chơi gây ra FA – First Attack (đòn đánh đầu tiên) sẽ có quyền sở hữu vật phẩm rơi ra, nhưng đối với boss, mọi thứ được quyết định bởi mức độ đóng góp sát thương.

Quyền sở hữu sẽ thuộc về người chơi gây ra nhiều sát thương nhất.

Lúc nhặt được cái giáp đó, việc nó rơi ra đã kinh ngạc rồi, mà nhặt được nó còn kinh ngạc hơn. Nói tóm lại, vì sát thương của Master vượt trội, nên bọn tôi mới có quyền ưu tiên hơn những người chơi khác xung quanh.

◆Ako: A, yếu đi nhiều rồi kìa.

◆Lucian: Sắp đổ rồi.

Khi bộ râu xẹp xuống, đó là dấu hiệu cho thấy Valentine-sama đang yếu dần.

Nhiều người chơi khác cũng dồn sát thương tới tấp, và tiếng kèn chiến thắng vang lên.

Cùng với dòng chữ lớn "M.V.P!", các vật phẩm rơi ra vương vãi khắp nơi.

◆Shuvain: Áaaaaa, không nhặt được! Không nhặt được!

◆Lucian: Bị người ta nhặt hết rồi.

◆Ako: Thất bại rồi nhỉ.

Mấy người khác mà lập tổ đội thì khó lắm.

Chơi solo thì phải tìm được điều kiện rất tốt mới có thể săn được boss.

◆Lucian: Tiếc quá nhỉ, cậu có sao không?

Tôi hỏi Shuvain.

Tôi nghĩ cậu ta hẳn đang rất tiếc nuối, nhưng…

◆Shuvain: Không vấn đề gì. Giờ thì tôi đã biết thời gian tiêu diệt rồi. Valentine bị hạ gục lúc 9 giờ 16 phút tối… có nghĩa là lần xuất hiện tiếp theo sẽ là 6 tiếng sau, lúc 3 giờ 16 phút sáng.

Cậu ta nhếch mép cười và nói vậy.

◆Lucian: …Cậu định thức dậy để đi săn thật à?

Đêm khuya rồi đấy? Mai còn đi học nữa mà?

◆Shuvain: Đồ ngốc, boss vào đêm khuya rạng sáng mới là mục tiêu chính chứ. Chẳng hiểu gì cả, Lucian. Thôi được rồi, cứ để đó cho tôi, tôi sẽ mua cho ông một căn nhà thật to!

Thế rồi, Shuvain nói “Tôi đi xem boss tiếp đây” và quay về thị trấn.

◆Lucian: Thật là kiên cường.

◆Ako: Bọn em mà làm thì có khi cũng chẳng tích được xu nào đâu…

◆Rushian: Nói gì thì nói, đi săn boss đêm hôm hay sáng sớm thì thể nào cũng bỏ học cho coi. Cô nàng từng có tiền sử biến mất tăm sau khi than "buồn ngủ quá" rồi còn gì. Mà không ít lần tổ đội tan tành mây khói cũng chỉ vì Ako ngủ gật đấy.

◆Ako: Ư ư, cái đó thì, em cũng không dám chắc lắm…

◆Rushian: Thà rằng nói là tự tin vào khoản bỏ học thì có lý hơn ấy.

◆Ako: Cái đó thì em tự tin ạ!

Chắc chắn không thể để cô nàng này đi săn boss được. Cứ cho ngủ sớm rồi sáng ra lôi đi đánh quái nhỏ kiếm tiền thì hơn.

◆Rushian: Thế thì bọn mình về thị trấn thôi. Tiện thể ghé qua xem Master thế nào.

◆Ako: Master đang ở thị trấn sao? Vậy chắc là đang nghỉ ngơi rồi.

◆Rushian: Không, chắc là… đang kiếm tiền đấy.

Hệ thống hiển thị Master đang ở Đế đô Loadstone. Dù là thủ đô nên bản đồ rộng kinh khủng, nhưng những nơi có người thường tụ tập thì đều dễ đoán. Người muốn bán đồ thì ở phía Nam, tìm tổ đội thì ở phía Đông. Chế tạo thì ở phía Tây, còn phía Bắc là khu vực sự kiện. Đây là quy tắc bất thành văn của mỗi server. Đôi khi sang server khác lại thấy lạ lẫm phết.

Dù sao thì, dựa vào đó mà Master đã được tìm thấy một cách dễ dàng. Ở phía Nam, một góc phố chính tràn ngập các sạp hàng của người chơi, ngay trước quầy giao dịch Nhà đấu giá.

◆Rushian: Đúng như dự đoán, Master… ông ấy ở một nơi quá dễ đoán!

◆Ako: Dễ tìm thật ạ.

Tôi đã nghĩ chắc chắn là ở đây. Thậm chí còn có một sự tin chắc không hề nhỏ.

◆Aprikotto: Ồ, Ako, Rushian. Có chuyện gì vậy?

Hẳn là bên kia cũng đã nhận ra, Master chỉ cất tiếng gọi mà không hề nhúc nhích. Nhìn thái độ chẳng chịu động đậy tí nào là đủ biết ông ấy đang làm gì rồi.

◆Rushian: Có chuyện gì là sao chứ… Master đang làm gì vậy?

◆Aprikotto: Kiếm tiền đấy.

Đứng bất động, Master dứt khoát đáp lời mà không chút do dự. Đúng vậy, chắc là thế rồi.

◆Ako: …Ông ấy kiếm tiền bằng cách nào vậy ạ?

◆Rushian: Tôi nghĩ đó là một cách mà chúng ta không muốn nghe đâu.

◆Aprikotto: Thất lễ quá, Rushian.

Lúc này, Master mới chịu quay mặt về phía chúng tôi, lộ vẻ khó chịu.

◆Aprikotto: Cậu nghĩ tôi đang gom tiền bằng mấy trò lừa đảo sao? Hoàn toàn không có chuyện đó đâu. Những gì tôi đang làm ở đây là một giao dịch tuyệt vời mà ai cũng có lợi!

◆Rushian: …Cụ thể hơn là sao?

◆Aprikotto: Được thôi, vậy thì mở Nhà đấu giá lên đi.

Nghe lời, tôi mở Nhà đấu giá. Đây là hệ thống đấu giá do game LA vận hành. Đồ đưa lên bán sẽ tốn phí, bù lại mọi giao dịch đều tự động. Bán được thì tiền về tài khoản, không bán được thì trả lại đồ. Nó cũng khá hiệu quả, có thể xem lại lịch sử giá, và đa số nguyên liệu sản xuất hay vật phẩm tiêu hao đều có thể tìm thấy ở đây. Tất nhiên, muốn tìm đồ hời thì vẫn phải lùng sục ở các sạp hàng tự mở của người chơi rồi.

◆Rushian: Thế xem cái gì?

◆Aprikotto: Vật phẩm sản xuất, tìm "Lông Quạ Đen" đi.

◆Ako: Ừm… cái này phải không ạ?

Tôi mở đúng thứ được bảo. Có năm mặt hàng được rao bán với cùng một mức giá. Năm bộ 100 cái, giá 1M. Vì tôi không thường xuyên tham gia sản xuất nên chỉ nghĩ giá đó cũng tàm tạm thôi.

◆Ako: …Ủa, ít vậy ạ?

◆Rushian: Ako, cậu mua mấy cái này à?

◆Ako: Em nghĩ là một ngày nào đó mình sẽ tự làm quần áo.

Không ngờ Ako lại âm thầm chăm chỉ nâng cấp kỹ năng sản xuất hơn cả tôi.

◆Ako: Bình thường thì bán nhiều hơn thế này mà… Với lại, giá có cao đến vậy không ạ?

◆Aprikotto: Phư phư phư, tinh ý đấy.

Thấy Ako nghi hoặc hỏi, Master nhếch mép cười.

◆Aprikotto: Tất cả số Lông Quạ Đen đang được rao bán ở đây đều do nhân vật phụ của ta bán ra!

◆Ako: Vậy còn số đã có từ trước thì sao ạ?

◆Aprikotto: Ta đã mua hết rồi.

Khung chat của Ako ngưng bặt trong giây lát. Tôi có thể hình dung khuôn mặt Ako đang đờ ra vì ngạc nhiên.

◆Ako: N-nhưng mà, chẳng phải những người khác đã bán ra sau đó sao?

◆Aprikotto: Ta cũng đã mua hết rồi.

◆Rushian: …………Tức là, ông đã thâu tóm hết, nên bây giờ muốn mua thì phải trả đúng cái giá này à?

◆Aprikotto: Đúng vậy. Từ giờ trở đi, hãy mua với "Giá Aprikotto" đi!

Cái quái gì vậy, thao túng thị trường bằng cách gom hàng à! Thật là phiền phức chết đi được! Vật phẩm bỗng nhiên tăng giá gấp đôi thế này thì tệ hại quá đi mất!

◆Ako: À, ra là thế! Nếu là vật phẩm mà cả thế giới chỉ có mình em sở hữu thì muốn ra giá bao nhiêu cũng được phải không ạ!

◆Rushian: Đừng có bị lôi kéo. Không dễ ăn thế đâu.

Nguyên liệu sản xuất thì đủ loại người sở hữu, đủ loại nơi sản xuất ra. Ngay cả Master sau khi vung tiền mạnh tay như thế cũng đâu có đủ tiền để mua vét tất cả.

◆Rushian: Kiểu này sớm muộn gì cũng vỡ nợ cho coi!

Tôi nhìn ông ấy đầy nghi ngờ, nhưng Master thì chẳng mảy may xao động.

◆Aprikotto: Đương nhiên rồi. Nếu cứ mua vét tất cả những kẻ bán rẻ hơn mình thì sớm muộn cũng phá sản thôi. …Nhưng mà.

Ông ấy cười khẩy rồi nói tiếp.

◆Aprikotto: Ngay từ đầu, ta đâu có ý định cố định giá thị trường ở mức này. Giá mục tiêu, đã được xác định từ trước rồi.

◆Rushian: …Là sao?

◆Aprikotto: Ai cũng có lòng tham thôi. Khi nguyên liệu cứ giữ giá cao một thời gian như thế này, những người bán sau tự nhiên sẽ ra giá cao hơn bình thường. Từ chỗ Lông Quạ Đen vốn là 1k một cái, họ sẽ bán thành 1.5k.

◆Ako: Đúng rồi ạ, rẻ hơn của người khác mà, dù đắt hơn một chút thì vẫn có người mua phải không ạ?

Cái đó thì tôi hiểu. Tôi cũng sẽ làm thế thôi. Nếu bán được giá cao hơn bình thường thì còn gì bằng.

◆Aprikotto: Đúng thế. Từ đó, ta đặt ra một ranh giới mới. Cho phép bán 1.5k, nhưng hễ ai bán 1.3k là ta mua vét. Thế là ngay lập tức giá thị trường sẽ ổn định quanh mức 1.5k và số lượng mặt hàng cũng tăng lên. Lúc đó thì ai còn nghĩ đây là thao túng thị trường bằng cách gom hàng nữa?

◆Rushian: Nhưng nếu Master không mua nữa thì giá sẽ dần dần giảm xuống, cuối cùng lại quay về 1k thôi chứ?

◆Aprikotto: Ta sẽ hành động trong khoảng thời gian đó! Khi thị trường đã ổn định ở mức 1.5k, ta sẽ bán ra toàn bộ số Lông Quạ Đen khổng lồ đã mua vét với giá 1k ban đầu! Chắc chắn sẽ bán được tất cả với giá trên 1k! Bán bao nhiêu lời bấy nhiêu!

◆Ako: Ra vậy!

Đừng có phản ứng như thể cảm động lắm thế, Ako!

◆Rushian: Xã hội đen quá mức rồi!

◆Aprikotto: Hãy gọi ta là nhà chiến lược gia!

◆Ako: Rushian, em cũng muốn kiếm tiền bằng cách này!

Mắt sáng long lanh mà nói thế thì không được đâu, Ako.

◆Rushian: Anh chỉ thấy một tương lai thất bại thảm hại thôi, làm ơn đừng làm thế.

Sẽ thành y hệt mấy người đổ hết tiền vào FX rồi trắng tay thôi đấy.

◆Rushian: Ngay từ đầu, thao túng thị trường cần phải có kiến thức chọn lựa vật phẩm, khả năng phán đoán thị trường, thậm chí là cả khối lượng thao tác nữa. Ako có làm được không?

◆Ako: Tất cả đều không được nhưng em muốn có tiền ạ!

◆Rushian: Tham tiền thôi thì không được! Những người như thế phải chăm chỉ làm ăn một cách cẩn thận chứ!

◆Ako: Cuộc đời cũng phải mơ mộng một chút về chuyện một phát đổi đời chứ ạ!

Ako có vẻ bị cuốn hút bởi cái cách kiếm tiền dễ dàng của Master – thứ chỉ trông có vẻ dễ dàng thôi, chứ thực ra có dễ ăn như thế đâu?

◆Rushian: À… vậy Master, ở giai đoạn mới bắt đầu này thì thu chi thế nào rồi?

◆Aprikotto: Hiện tại đang lỗ 400M đấy.

◆Ako: Hả!?

アko như chết đứng.

Mà nói ra thì hơi thừa, nhưng tôi cũng đứng hình luôn.

Trời ơi, cái này mà tốn kém đến mức nào, lỡ thất bại thì coi như xong đời!

Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu anh ta đã có sẵn từng ấy vốn liếng rồi thì đâu cần Guild Master phải đặt ra chỉ tiêu làm gì… Thôi, chuyện này thì không nên nói nữa.

◆Apricot: Sau khi vung tiền thì vốn liếng còn lại ít ỏi quá. Phải mất tầm ba ngày mới bắt đầu kiếm lời được, nên trước mắt cứ buôn đi bán lại mấy món đồ nhặt được để kiếm chác đã.

Cái kiểu buôn lậu này ấy hả? Trong game online thì người ta hay gọi là dân buôn "phe phẩy" ấy.

Dù gì thì đây cũng là cách kiếm tiền chẳng mấy được ưa chuộng cho lắm.

◆Rushian: Thế nào, Ako, em có muốn làm không?

◆Ako: Khôôông thêểêêêêê!

Quả thật, nếu không có đủ tự tin để dốc hết phần lớn số tiền mình đang có vào những món đồ không biết có bán được hay không thì chẳng thể làm nổi đâu.

Cái này thì Ako và tôi chịu rồi.

◆Rushian: Vậy thì Guild Master à, săn đấu giá thì vừa phải thôi nhé!

◆Apricot: Săn đấu giá mới là niềm vui lớn nhất chứ, cứ để tôi lo!

Cái người này, lúc nào nghĩ ra được chiêu trò gì lạ lạ là lại trông vui vẻ nhất ấy.

Thế mà dù vậy, anh ta lại ngốc nghếch đến không ngờ… Mong là không sao.

◆Rushian: Rốt cuộc thì mấy cái chiêu trò của hai người đó chúng tôi không làm nổi rồi.

◆Ako: Chẳng lẽ lại chỉ còn cách theo thầy Dép thôi sao…?

Đang thẫn thờ bước trên phố lớn thì bỗng có đôi tai mèo nhấp nhổm lướt qua bên cạnh.

◆Neko Hime: Meow?

◆Rushian: Chẳng phải là Neko Hime-san sao?

◆Ako: Chào buổi tối ạ.

◆Neko Hime: Meow. Hai người đang làm gì vậy meow?

◆Ako: Hai đứa đang cùng nhau tích góp tiền để xây nhà ạ!

Ako vừa nói vừa nép sát vào tôi, còn Neko Hime-san thì nhìn chúng tôi bằng một vẻ mặt khó tả.

◆Neko Hime: Hóa ra hai người cũng đang xây nhà hả meow…

◆Rushian: Neko Hime-san cũng đang kiếm tiền sao ạ?

◆Neko Hime: Mấy người trong Guild đều đang hăng hái bảo sẽ mua lâu đài cả meow. Đương nhiên là Neko Hime không thể làm ngơ được meow.

Quả nhiên là bên đó sẽ mua một cái cực lớn… Không xây Đền thờ Thánh Thiên Thần Neko Hime là may lắm rồi.

◆Ako: Nhưng mà thầy ơi, một mình Healer có phải là vất vả lắm không ạ? Thầy làm cách nào vậy ạ?

Ako hỏi với tư cách là đồng nghiệp Healer, nhưng Neko Hime-san lại lộ vẻ mặt ừm… khó xử.

◆Neko Hime: Hôm nay Neko Hime kiếm được khoảng 25M rồi meow.

◆Ako: Saoo lạii thếêêêêê!

“Bàng hoàng” – Ako lấy biểu cảm đó ra, rồi hét lên.

◆Ako: Gian lận quá! Thầy làm bằng cách nào vậy ạ? Nếu một ngày mà kiếm được nhiều như thế thì em cũng muốn làm!

◆Neko Hime: Neko Hime chẳng làm gì biến thái cả meow.

Đôi tai mèo khẽ rung rung.

Cái đuôi dài được dựng lên đầy kiêu hãnh trông thật đáng yêu. Mà cũng thảo mai nữa.

◆Neko Hime: Neko Hime chỉ đi hỗ trợ các nhiệm vụ Đại Thảo Phạt thôi meow. Làm liên tục thì chia thưởng cũng kiếm được khá khá đó meow.

Rồi cô ấy thản nhiên nói điều đó như một lẽ hiển nhiên.

Ôi, người này kiếm tiền bằng cách làm Healer trong Đại Thảo Phạt ư…

◆Ako: Nhiệm vụ Đại Thảo Phạt ấy hả, chẳng phải toàn là mấy nhiệm vụ mà Healer chỉ cần sai một ly là diệt cả đội sao?

◆Rushian: Vì đó là nội dung cuối game mà… Chúng ta cũng chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Nó cùng loại với cái mà chúng tôi đã livestream trên Niconico Video trước đây. Ở thời điểm hiện tại, đây là một trong những mục tiêu cuối cùng, với kẻ địch cực kỳ mạnh mẽ và phần thưởng là vật phẩm cực kỳ quý hiếm.

◆Ako: Thầy làm liên tục ạ?

Ako hỏi một cách dè dặt, Neko Hime-san vui vẻ ve vẩy tai.

◆Neko Hime: Đồ hiếm đâu có dễ ra như vậy meow. Luật là cứ phải nhặt được hai, ba món đồ mới được rút ra, nên hôm nay Neko Hime đã làm đến mười lần rồi meow.

◆Ako: Toàn bộ đều thành công sao ạ?

◆Neko Hime: Neko Hime không chiêu mộ những thành viên dễ thất bại đâu meow.

◆Ako: S-Sao có thể…

Với Ako, người thuộc tuýp hay là nguyên nhân thất bại, đây có vẻ là một thế giới không thể tin nổi.

Còn chúng tôi thì thường là gom đội “lông gà lông vịt” rồi cứ thế đi thử mấy nhiệm vụ khó như thế mà. Phải đấy.

Healer thì trang bị rất quan trọng, nhưng trên hết là cách di chuyển và Kỹ năng người chơi (PS). Tôi chưa từng thấy Healer giỏi, có mối quan hệ với các Guild top, mà lại túng thiếu tiền bạc bao giờ.

Vì họ luôn được yêu cầu đến làm nhiệm vụ mà. Ngay cả khi không rảnh thì vẫn được gọi đến. Vậy nên tiền cứ tự động tích lại thôi.

◆Neko Hime: Vì còn có công việc nên không thể tốn quá nhiều thời gian được meow. Cứ nhanh nhanh tập hợp đội rồi giao phó cho người khác thôi meow.

◆Rushian: Giáo chủ vất vả quá nhỉ.

◆Neko Hime: Mọi người chỉ đang đùa dai thôi mà meow…

Nhìn huy hiệu Đội hộ vệ Neko Hime sáng chói, cô giáo thẫn thờ cụp đôi tai mèo xuống.

Đó cũng là nguyện vọng của các thành viên Đội hộ vệ mà, nên mong cô thần tượng cố gắng hoàn thành công việc của một nữ thần nhé.

Tôi không nói trước mặt Ako, nhưng thật sự tôi đã từng rất muốn cô ấy gia nhập Alley Cats.

◆Neko Hime: Cứ muốn làm gì thì làm đi meow… Neko Hime sẽ ngồi trên ngai vàng meow…

◆Rushian: Thầy đã vất vả rồi ạ.

Thật sự, cô đã vất vả rồi.

Tôi tiễn Neko Hime-san với vẻ mặt mệt mỏi rời đi.

◆Ako: Nhiệm vụ Đại Thảo Phạt thì em chịu rồi, em phải làm sao đây…

Ako, người có mối quan hệ với các Guild top nhưng lại không có trang bị lẫn kỹ năng, càng thêm thẫn thờ ngồi thụp xuống.

◆Rushian: À… Ako-san à.

◆Ako: Vâng ạ!

◆Rushian: Cứ từ từ mà cố gắng thôi, từ từ thôi. Anh cũng sẽ cố gắng cùng em mà.

◆Ako: Hức hức, em hiểu rồi! Em sẽ không thua thầy Dép đâu ạ!

◆Ako: Quả nhiên là không thắng nổi thầy Dép rồi…

◆Rushian: Sao lại bỏ cuộc nhanh thế hả trời!

Đây là cái kiểu câu chuyện hai dòng là bỏ cuộc hay sao?

Mới chưa đầy hai tiếng đồng hồ trôi qua mà Ako đã có vẻ như đạt đến giới hạn rồi.

◆Rushian: Vẫn còn được mà, cố gắng thêm chút nữa đi!

◆Ako: Em nhìn vết bẩn trên màn hình còn nhầm ra thầy Dép đây này…

Thật không may, điều đó là chuyện thường tình.

Nhớ lau màn hình cho sạch sẽ vào nhé.

◆Rushian: Vậy thì sắp ngủ chưa?

◆Ako: A, em vừa nghĩ không biết giờ mà đánh Rushian thì tiền có rơi ra không…

◆Rushian: Muốn đánh thì cứ đánh đi, nhưng mà không có rơi đồ đâu đấy.

Triệu chứng bệnh tình đang ngày càng nghiêm trọng. Mới có ngày đầu tiên thôi mà.

◆Ako: Hức hức, hôm nay em đi ngủ đây…

◆Rushian: Okie, hẹn mai gặp lại nhé!

Ako thoát game. Với một ngày đầu tiên thì cô ấy cũng đã cố gắng khá nhiều rồi.

Sắp đến giờ chuyển ngày rồi, giờ thì làm gì đây nhỉ.

Tôi cũng buồn ngủ lắm rồi, nhưng vẫn cảm thấy có thể cố gắng thêm hai, ba tiếng nữa.

Thôi, cứ solo thêm chút nữa vậy.

Nói trước, tôi cũng muốn thắng lắm chứ.

Một phần là muốn có nhà cho tôi và Ako, nhưng hơn thế nữa.

Tôi đang mong chờ cái khoảnh khắc được xây một ngôi nhà Ako thích, trang trí nội thất theo ý Ako, rồi đón mọi người vào nhà. Khi ấy, Ako sẽ cười với vẻ mặt như thế nào nhỉ?

“Được rồi… Bắt đầu thôi!”

Rushian trong tay tôi không hề tỏ ra mệt mỏi, cậu ấy vung kiếm chém tới tấp vào Thầy Dép.

Cuộc săn một mình dự kiến chỉ kéo dài vài tiếng đồng hồ ấy, đã diễn ra cho đến khi mặt trời mọc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận