Netoge no Yome wa Onnanok...
Kineko Shibai Hisasi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5

Lời mở đầu: Kinh nghiệm đã mất

0 Bình luận - Độ dài: 1,697 từ - Cập nhật:

t011.jpg

Có vẻ như đôi khi vẫn tồn tại những người mà tính cách của họ sẽ thay đổi hẳn giữa đời thực và thế giới game. Nó cũng giống như việc ở nhà thì tính cách khác, còn khi xa bạn bè thì lại trở nên im lặng vậy. Người ta nói có những người ở ngoài đời thì hiền lành nhưng vào game lại hung hăng, thích tấn công. Bản thân tôi thì không thấy mình như vậy, mà đám bạn ở Alley Cats cũng thế thôi. Shuvain thì lúc nào cũng y chang, chẳng khác chút nào.

Nhưng ngày xưa, tôi cũng từng có duy nhất một điểm khác biệt giữa tôi ngoài đời và tôi trong game đấy. Đó là tôi của đời thực thì thích sự ổn định, an toàn, nhưng Rushian trong game lại rất thích mạo hiểm, thích thử vận may. Đặc biệt là khi cấp độ còn thấp, xu hướng này càng rõ rệt, và đã từng có chuyện như thế này:

◆ Rushian: Tôi này, vừa tìm ra cách cày cấp ngon lắm. Có muốn đi Thần Điện Thor không?

◆ Eegus: Ơ, cấp độ này mà đi được ạ?

◆ Rushian: Được chứ được chứ, dù có chết thì lợi nhuận vẫn hơn bị phạt.

Người mà tôi mời lúc đó là một thành viên trong Guild (thời còn chung Guild với Neko Hime-san) – một người chơi Healer có cấp độ thấp hơn tôi một chút.

◆ Eegus: Với tôi thì chắc là khó lắm, xin lỗi nhưng tôi xin phép từ chối.

◆ Rushian: Thật hả? Thôi được, nhưng nếu thế thì khoảng cách cấp độ giữa hai ta sẽ càng xa đấy?

◆ Eegus: Tôi cứ từ từ cày là được rồi ạ.

Thế là bị từ chối thẳng thừng luôn.

Lúc đó thì tôi cỡ cấp 70, còn Eegus-san chắc tầm 65 thì phải.

…À, ừm, đúng rồi. Cấp 70 mà Thần Điện Thor thì quả thật là cực kỳ khó nhằn. Hồi đó tôi vẫn còn là Shield Knight, lại thêm kỹ năng chơi game cũng làng nhàng, nên đó đúng là một pha cày cấp liều lĩnh đến cùng cực.

Thế mà bị từ chối nên tôi đâm ra cay cú. Tôi mua hết sạch bình hồi phục rồi lao vào Thần Điện Thor.

Bắt đầu cày. Mấy con quái vật đó thì mạnh thật đấy, với một Rushian cấp 70 thì đúng là đối thủ đáng gờm, nhưng mà hiệu suất cao cực, cứ mười con thì kinh nghiệm nhận được đủ 1% cho một lần lên cấp.

◆ Rushian: Oa, ngon quá trời! Cày ở đây bá đạo thật. Để quen quen tý nữa tôi dắt cậu đi nhé!

◆ Eegus: Nghe hấp dẫn ghê, cố lên nhé!

Khoe khoang thì hay vậy chứ nói thật là vất vả kinh khủng.

Dù cố gắng thế nào thì thỉnh thoảng vẫn cứ lăn ra chết. Mà chết thì lại bị phạt.

Ako chắc cũng biết rồi đấy, cái game này bị phạt nặng lắm. Chết một lần là bị trừ 1% kinh nghiệm cần để lên cấp.

Nếu cứ mười con quái mà chết một lần thì coi như kinh nghiệm bị âm.

Thế rồi – à thì, chuyện đương nhiên sẽ xảy ra thôi.

◆ Rushian: Á á á á, lại chết rồi! Lần thứ mấy rồi đây, giỡn mặt hả, tôi đã dùng kỹ năng rồi mà!

◆ Eegus: A Di Đà Phật ạ~

Lúc đầu thì còn tập trung nên vẫn thắng được, nhưng mà đánh nhau kiểu thập tử nhất sinh nó mệt kinh khủng. Mệt rồi thì mất tập trung, chơi game qua loa đại khái, rồi lại chết.

Khi tôi mệt mỏi rã rời trở về, kinh nghiệm đã bị sụt giảm so với lúc bắt đầu. Tiền cũng hết, thời gian cũng mất. Thế mà, tôi vẫn cứ cố gắng thử vận may! Và cứ thế, mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại một cách tương tự.

Cứ như là tôi đang đánh bạc vậy, nhưng tôi cứ nghĩ đó là cách nhanh nhất.

Thế mà chẳng kiếm được gì, lại còn mệt mỏi nữa chứ.

Ngày nào cũng cày như vậy nên tôi bắt đầu thấy ngán.

Mấy ngày sau, tôi nghĩ bụng hay là kiếm cái gì giải trí chút, thế là rủ Eegus-san.

◆ Rushian: Eegus-san có đấy không? Tôi rảnh rỗi nên rủ đi cày cấp nè.

◆ Eegus: Á, anh giúp được không? Tôi vừa lên cấp 72 nè.

◆ Rushian: …Hả?

Bị đuổi kịp rồi. Nói đúng hơn là bị vượt mặt rồi.

Tôi nghĩ bụng, không thể nào. Một thằng Healer mà lại cày nhanh hơn cả mình là sao chứ?

Thế là tôi xanh mặt hỏi:

◆ Rushian: Này, nhanh thế? Cày kiểu gì vậy?

◆ Eegus: Thì cứ cày những chỗ hiệu suất cao và an toàn một cách đều đặn thôi ạ.

◆ Rushian: …Thế mà lên nhanh vậy à?

◆ Eegus: Mà tiền cũng kiếm được nên trang bị của tôi cũng ngon hơn rồi.

Phải rồi.

Trong khi tôi cứ dậm chân tại chỗ thì cậu ấy vẫn liên tục kiếm tiền.

Khoảng cách cấp độ thì ngày càng rút ngắn, còn khoảng cách tiền bạc thì ngày càng xa.

Tuy thấy tủi thân lắm vì đã từng vỗ ngực tự xưng này nọ, nhưng tôi vẫn đành nuốt nhục mà hỏi xin chỉ giáo:

◆ Rushian: Này… một Shield Knight cấp 70 thì cày ở đâu hiệu quả nhất?

◆ Eegus: Thầy Slippers thì được đó anh. Vừa kiếm được tiền nữa.

◆ Rushian: …Vâng, tôi đi đây.

◆ Eegus: Đi cùng không ạ?

◆ Rushian: Nhờ cậu vậy…

Những cách cày an toàn hóa ra lại giúp kinh nghiệm tăng đều đặn, tiền cũng kiếm được, đúng là đủ mọi điều tốt đẹp.

Hiệu suất còn cao hơn cả mấy lần tôi cày theo kiểu liều mạng thử vận may.

Ôi, tôi đã hối hận lắm, hối hận vô cùng.

Kể từ đó, tôi không còn dám kiêu căng trước Eegus-san nữa. Tôi quyết định sẽ cố gắng cần mẫn mỗi ngày như cậu ấy, để nâng cao kinh nghiệm, tiền bạc, vật phẩm và cả kỹ năng chơi game nữa.

Có lẽ đó là thất bại thời tuổi trẻ của tôi chăng, ừm.

◆ Ako: Tức là do Eegus-san đó mà em không được anh giúp cày cấp dễ dàng phải không?

◆ Rushian: Nguyên nhân là sao chứ, phải nói là nhờ ơn cậu ấy chứ.

◆ Ako: Em là kiểu người thích được lên cấp trước rồi mới lo đến kỹ năng chơi game!

◆ Rushian: Anh là kiểu người không cho phép điều đó!

Chỉ là tôi nói rằng cô ấy nên rèn luyện kỹ năng chơi game tương xứng với cấp độ, vì nếu không sẽ gây phiền phức cho bao nhiêu người khác.

Mà không, ý tôi muốn nói không phải chuyện đó.

◆ Rushian: Quan trọng là sự cần thiết của việc nỗ lực một cách cần mẫn. Kiểu như "một lần may mắn cho cả đời" hay "một lần may mắn cho kiếp sau" thì dù xét theo khía cạnh game online cũng chẳng phải thượng sách. Cô hiểu chứ?

◆ Ako: Tương lai ổn định nhất của đời em là làm nội trợ toàn thời gian, nên dù vậy em cũng vẫn đang cố gắng mỗi ngày đấy thôi.

◆ Rushian: Nâng cấp độ hảo cảm của anh thì không tính là cố gắng!

Thậm chí, nếu em sống đàng hoàng nghiêm túc mỗi ngày thì độ hảo cảm còn cao hơn nhiều.

◆ Ako: Nhưng mà, nhưng mà, em sẽ không nói là "Rushian cố gắng lên để có thu nhập cao" hay gì đâu nhé? Kể cả khi sống trong cảnh chật vật giữa sự sống và cái chết, nếu vợ chồng mình ở bên nhau thì em vẫn cố gắng được mà.

◆ Rushian: Dù em có giao phó tất cả như thế thì anh cũng không đủ độ lượng để gánh vác đâu!

Dù đã chiến đấu hết mình qua Lễ hội Văn hóa, dù đã vượt qua Lễ hội Thể thao đầy mệt mỏi, trận chiến của tôi vẫn chưa kết thúc. Tôi phải tìm mọi cách để đưa cô vợ của mình trở lại thành người bình thường.

Và trong bối cảnh đó, Ako lại chuẩn bị quay trở lại thế giới của LA.

◆ Rushian: Đầu tiên là ngày mai. Ngày mai nhất định phải đến trường. Lễ hội Thể thao xong rồi, là thứ Hai đầu tuần đó. Nếu em nghỉ học thì cứ thế sẽ nghỉ miết cho xem?

◆ Ako: Nên em mới không thích chứuuu! Hơn nữa Rushian, giờ đâu phải lúc đi học chứ! Còn nhiều chuyện quan trọng hơn mà!

◆ Rushian: Anh hiểu. Anh hiểu mà, nhưng ngày mai có buổi họp chiến lược đó. Vậy mà em vẫn nghỉ sao?

◆ Ako: Họp chiến lược ạ!

Vẫn là lời mời đến trường y chang như vừa nãy, nhưng Ako khựng lại, không nói nên lời.

◆ Ako: Ưm… nếu nói thế thì hết cách rồi. Được rồi, em sẽ cố gắng.

◆ Rushian: Tốt lắm, anh chờ em.

Thấy Ako miễn cưỡng gật đầu, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm mà gật đáp lại.

Có lý do để Ako, người vốn đã đến trường vì câu lạc bộ, lại định trốn học lần nữa.

Đó là Lễ hội Thể thao cuối tuần vừa rồi, cái thứ địa ngục đối với chúng tôi.

Và cả sự phiền toái khi phải đến trường sau kỳ nghỉ nữa.

Nhưng trên hết.

Mùa này là mùa thu. Mà nói đến mùa thu thì là mùa của gì?

Mùa thu là mùa của hội chợ văn hóa hay hội thao ư? Đâu có phải vậy.

Trong thế giới game trực tuyến, mùa thu chính là mùa của những bản cập nhật lớn – chiêu bài quen thuộc để giữ chân người chơi sau kỳ nghỉ hè dài, khi mà ai nấy đều có xu hướng... bốc hơi biến mất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận