Chuông tan học keng coong vang lên, thầy giáo/cô giáo cũng bước ra khỏi lớp.
Ngay sau đó, tôi gục mặt xuống bàn như thể muốn đập đầu vào đó.
“Nishimura ơi, hôm nay lại không ăn cơm à?”
“Quan trọng gì đâu, buồn ngủ chết đi được đây này…”
“Cậu nói cái ngôn ngữ gì thế?”
Hình như chỉ cần được ăn sáng tử tế là cơn buồn ngủ có thể thắng cả cơn đói.
Giờ tôi chỉ muốn quên hết mọi thứ mà ngủ một giấc thật đã. Được ngủ là sướng rồi.
“Thế thì bọn tớ tự ăn đây nhé!”
“Mặt cậu trông buồn ngủ thế kia, tớ đây cũng có buổi tập sáng nên thực ra cũng chỉ ngủ được ba tiếng thôi đấy.”
“Khổ thân ghê!”
Ấy dà, cậu cũng nói ra được câu đó cơ đấy.
Tôi đây chẳng phải "thực ra" mà là *thật sự* chỉ ngủ có ba tiếng thôi đó, *đôm đốp*— nhưng không có hơi sức mà vênh mặt lên như thế, chỉ đành gật đầu lia lịa thay cho lời đáp.
“Sao cậu lại thiếu ngủ đến thế?”
“Do câu lạc bộ…”
“Nishimura có tham gia câu lạc bộ nào à?”
“Cái đó đó, câu lạc bộ game ấy!”
Là câu lạc bộ game online. Chính xác thì là "Câu lạc bộ Trò chơi Điện tử Giao tiếp Hiện đại".
“À… Vậy là cậu thức đêm chơi game chứ gì.”
“Đúng là thành phần nghiêm túc với câu lạc bộ, đến về nhà rồi cũng tự tập luyện các thứ, đúng là Rushian-kun mà.”
Phiền phức ghê, kệ tôi đi chứ.
Trước đây dù tôi có vẻ buồn ngủ thế nào thì bọn họ cũng mặc kệ, nhưng từ sau lễ hội văn hóa thì sự tồn tại của câu lạc bộ game online đã được biết đến một cách âm thầm, nên thỉnh thoảng tôi lại phải chịu những lời châm chọc vô bổ như thế này.
Và vì lẽ đó, cũng có người đã phải chịu đựng để không bị liên lụy.
“Akane, trông cậu cứ như đang ăn kiêng ấy, hay đúng hơn là đang hốc hác đi thì phải.”
“Ăn kiêng thì phải chịu khổ một chút chứ.”
“Nhưng quầng thâm mắt khủng khiếp quá…”
Segawa, người chuyên đi săn boss đêm hôm, xem ra cơ thể cũng đã chạm đến giới hạn rồi.
Có lẽ vì không muốn bị coi là giống tôi với vẻ mặt buồn ngủ hàng ngày, nên cô ấy cứ khăng khăng là do ăn kiêng.
Tôi ngại ngẩng mặt lên nên không nhìn, nhưng đại khái thì cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt cô ấy bây giờ thế nào.
Nói chung là buồn ngủ. Buồn ngủ thì đành chịu, cứ thế này ngủ cho đến tiết sau vậy—
“Rushian!”
Không được rồi.
“…………”
“Rushian Rushian, đến giờ ăn trưa rồi Rushian, chúng ta nói chuyện đi Rushian!”
“À, ừ…”
Nếu lờ đi thì trò “nhấn nút Rushian liên tục” sẽ bắt đầu mất, nên tôi đành ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào cô ấy.
“Ako… có chuyện gì thế…”
“Đã đến giờ ăn trưa. Chúng ta ăn cùng nhau nhé.”
Cô ấy vừa nói thế vừa giơ lên mỗi cốc trà… Đúng là cặp vợ chồng nghèo khó mà.
Vì tôi nằm ngủ một mình mà không xê dịch bàn, nên chiếc ghế phía trước đang trống.
Ako thấy vậy liền ngồi xuống đó, cứ như đó là điều hiển nhiên.
À, khung cảnh này đúng là có chút gì đó giống như giấc mơ trở thành hiện thực vậy.
Bạn gái đến vào giờ nghỉ trưa, ngồi xuống ghế trước mặt rồi đưa hộp cơm cho mình… Đại loại thế. Mặc dù không có hộp cơm. Và đó không phải bạn gái mà là vợ mình.
“Em thấy cảnh thế này cũng hay hay đấy ạ.”
Có vẻ Ako cũng nghĩ giống tôi, cô ấy mỉm cười dịu dàng nói.
“Ừm, đúng thế, cảm giác như những cặp đôi hạnh phúc ấy nhỉ…”
Nhìn Ako vui vẻ cười tủm tỉm, tôi bỗng tỉnh ngủ được một chút.
Nếu ghi ra dòng chữ "người chồng bỏ mặc vợ vì buồn ngủ" thì đúng là một kẻ tệ bạc. Phải nói chuyện đàng hoàng chứ— Không, khoan đã. Có gì đó là lạ. Cười tủm tỉm á…?
Cảm giác có gì đó không ổn. Một sự không ổn rất lớn.
Tôi chậm rãi ngồi thẳng dậy, nghiêm túc đối mặt với Ako.
Ako đang rót trà vào cốc giấy cho tôi, như thể ít nhất cũng phải có đồ uống.
Cô ấy vui vẻ như đang ngân nga một điệu nhạc, khẽ vuốt lại mái tóc đen vốn đã hơi rối bù.
Tóc cô ấy hôm nay còn bù xù hơn mọi khi… và trông cũng tràn đầy năng lượng… À, đúng rồi!
“Có chuyện gì thế ạ?”
Trước cô nàng Ako đang ngây thơ nghiêng đầu hỏi, tôi giơ ngón tay chỉ thẳng vào cô ấy.
“Cậu, tiết học buổi sáng, rõ ràng là không học đàng hoàng phải không?!”
Ako đang cười bỗng cứng đờ người, như thể bị dính phải trạng thái bất động vậy.
Cô ấy chậm chạp, nặng nề đến mức dường như phát ra tiếng kẽo kẹt, quay mặt đi khỏi tôi,
“Sao anh lại nói những điều như vậy ạ, có bằng chứng gì mà lại…”
Cái câu nói nghe cứ như đã thừa nhận rồi ấy mà còn cố gắng chối quanh.
Nhưng tiếc cho cậu rồi, Ako, tôi có bằng chứng đây!
“Đừng có xem thường tôi, Ako. Kiểu tóc của cậu tuy khó nói là lúc nào cũng gọn gàng nhưng… hôm nay thì nó lại đặc biệt bù xù. Tôi nhìn quen lắm, đây chính là Ako lúc mới ngủ dậy!”
“Ư ư…”
Một con dao đâm thẳng vào tim, Ako lùi lại.
Cô ấy vội vàng đưa tay chỉnh tóc, nhưng đã quá muộn rồi.
“…Sao cái thằng Nishimura đó lại biết được kiểu tóc lúc mới ngủ dậy của con bé Tamaki thế nhỉ?”
“Đừng có nói ra, xấu hổ lắm!”
“Một trải nghiệm mùa hè đã biến Nishimura thành đàn ông rồi đấy.”
“Mấy cái kiểu này thà để cho người ta ngửi thấy qua vài lời nói thì hơn, chứ nói thẳng toẹt ra thì…”
“À, nghe có vẻ biến thái nhỉ.”
Mấy cậu bạn cùng lớp đang hiểu lầm to rồi!
Không phải, không phải thế!
Là đợt cắm trại! Tôi chỉ thấy Ako ngủ gật ở đó thôi mà!
“Khụ, khụ. Và nữa!”
Tôi hắng giọng rồi tiếp tục.
“Thêm nữa, Ako vốn rất dễ bị buồn ngủ, vậy mà dù tối qua chúng ta đã ở cùng nhau đến tận khuya, cậu lại tràn đầy năng lượng một cách đáng ngạc nhiên trong khi tôi thì buồn ngủ rũ rượi thế này. Từ đây cũng có thể đoán được là cậu đã ngủ!”
“Đến tận khuya…”
“Ở cùng nhau…?”
Akiyama và Segawa nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn đồ dơ!
Gì vậy chứ, ít nhất thì hai cậu cũng phải biết là chúng tôi chỉ thức khuya để cày tiền thôi chứ!
Im lặng một chút được không hả?!
“Tức là! Kết luận được rút ra là, cậu đã ngủ ở phòng y tế suốt các tiết học buổi sáng!”
“E, em phản đối! Em đã có mặt đầy đủ trong các tiết học rồi ngủ gật trong giờ thôi ạ, việc điểm danh không có vấn đề gì!”
Ako phản đối. Nhưng mà, non lắm!
“Bác bỏ! Một đứa ghét bị chú ý như cậu mà lại dám ngủ gật công khai trong giờ học đến mức thành tật ngủ à!? Cậu có làm cái trò thu hút sự chú ý và ánh mắt của mọi người như thế không hả?!”
“Ư ư ư ư ư”
Đòn chí mạng vào Ako.
Tôi đã đánh bại cô ấy một cách ngoạn mục!
“Em xin lỗi… Là em đã làm…”
“Cậu chịu nhận tội sao…”
“Em có thể làm lại được không?”
“Tất nhiên rồi, chắc chắn là có thể, bao nhiêu lần cũng được…”
Tôi vỗ nhẹ vai Ako và nói với nụ cười.
“Dù sao thì tiết chiều phải đi học đầy đủ đấy nhé, không thì tôi giận thật đấy!”
“Vâng ạ…”
Ako khẽ gật đầu, mắt rơm rớm.
Vai tôi bỗng bị vỗ mạnh từ phía sau.
“Gì vậy nhỉ?”, tôi quay lại, thấy Segawa với ánh mắt như muốn giết người, không, như muốn giết cả boss vậy.
“Hai đứa, ra ngoài mà làm mấy chuyện đó đi!”
“…Vâng.”
“Vâng ạ…”
Với một kẻ không có cả thuộc tính boss như tôi thì không thể chống cự nổi.
Cả tôi và Ako đều gật đầu lia lịa.
“Chúng ta bị đuổi rồi nhỉ…”
“Ừm… Hay là đến phòng Hội học sinh nhỉ?”
“Vâng ạ.”
Giờ nghỉ trưa tôi thường ghé qua phòng Hội học sinh.
Luôn luôn có mỗi Master ở đó nên rất thoải mái. Mà nói đúng hơn là Master cô đơn một mình nên đáng thương lắm.
Có ai kết bạn với người đó đi được không? Khi thử tìm hiểu thì thấy cô ấy cũng là người khá tốt đấy.
Nghĩ vậy, tôi gõ nhẹ lên cánh cửa.
“…Không có tiếng trả lời.”
“Không có ai ở trong sao ạ?”
“Chắc thế. Nếu đúng vậy thì cũng tốt…”
Dù sao cũng chẳng mất gì, tôi đưa tay chạm vào cửa. Vừa dùng lực một chút, cánh cửa đã dễ dàng mở ra.
Gì đây, mở sẵn rồi à.
“Á á á?!”
Ako, người đang ngó vào phòng Hội học sinh, bỗng giật nảy mình lùi lại.
“Sao thế… Á á á!”
Tôi nhìn vào trong chậm hơn một nhịp, cũng ngay lập tức nghẹn lời.
“Cái quái gì thế kia?”
Có một con quái vật trông như trong phim kinh dị ở đó.
Cái đó đó, cái con từ tivi chui ra ấy. *Lướt qua~ nhất định sẽ lướt qua~*, cái con đó.
“Sao lại có Sadako ở đây thế này…”
Dù tôi đã cố nói giảm nói tránh rồi mà Ako vẫn buột miệng.
“Bảy điều kỳ bí ở trường cấp ba Maegasaki, Sadako trong phòng hội học sinh, hả?”
“Thôi đi mà, nhắc đến là nó hiện ra đó, mấy cái thứ đó!”
“Nghe quen quen ở đâu rồi ấy nhỉ.”
Tôi phải nói trước nhé, mấy vụ nữ sinh trung học định đâm giáo viên ngay trước ga tàu đã đủ kinh dị rồi.
Nói trắng ra thì tình cảnh bây giờ còn chẳng đáng sợ bằng.
“Thế còn cái này… là Hội trưởng đúng không?”
“Chắc thế rồi.”
Một cái đầu đen đang lên xuống theo nhịp thở đều đều.
Hình như cô ấy gục xuống bàn ngủ nên mặt bị che khuất, y như Sadako vậy.
“Chúng ta làm sao đây, đánh thức cô ấy dậy nhé?”
“Ưm…”
Nếu Hội trưởng ngủ ngon thì tôi cũng muốn để yên cho cô ấy ngủ.
“Ưm… ưm… Đừng có bán rẻ hơn 1k thế chứ… Ta không tha cho ngươi đâu…”
“Hội trưởng đang gặp ác mộng kìa.”
“Trong mơ mà cô ấy vẫn thao túng thị trường cơ à.”
Thôi, cứ để yên vậy đi.
Quyết định vậy, tôi đóng cửa lại.
Cứ thế, trận chiến kiếm tiền của chúng tôi vẫn tiếp diễn, mang đến không ít “tác động xấu” ngoài đời thực.
Thời gian hoạt động câu lạc bộ cũng chẳng khác biệt gì mấy.
“Hừm, giá không tồi. Nếu bán được thì lời 200k… tất nhiên là nếu bán được trong hai tuần…”
“…Thời gian Baron, 1630, hồi sinh sau ba tiếng… ghi lại…”
“Ako, buff lại đi.”
“Vâng, đợi em xử lý xong ba con này đã.”
Cứ như vậy, hiếm lắm chúng tôi mới nói chuyện với nhau.
Cụ thể thì là thế này:
“Rushian, cậu biết giá Áo Choàng Giày Thể Thao không?”
“Tuần trước tôi thấy nó bán khoảng 35M.”
“Hừm, có thể đẩy giá lên chút nữa.”
“Hội trưởng, thuộc tính phụ của Tiểu Long là gì nhỉ?”
“Độc, cấp 2 độc.”
“Okay, cảm ơn.”
“Rushian, bên phải còn sót lại năm con.”
“Tôi bỏ sót à. Xin lỗi, quay lại.”
Đại loại là thế thôi.
Cực kỳ máy móc.
Trước không khí quá đỗi nghiêm trọng này, Neko Hime đang làm công việc giấy tờ cũng hơi rụt rè.
“Mọi người, mọi người không sao chứ? Có bị ám ảnh quá không? Thỉnh thoảng sao không rủ nhau đi săn quái gì đó đi?”
Cô giáo khẽ lên tiếng, nhưng mọi người chỉ đáp lại mà chẳng buồn liếc nhìn.
“Trong lúc đó mà thị trường biến động thì cô có chịu trách nhiệm không?”
“Xin lỗi nhưng tôi bận hẹn săn boss rồi.”
“Thế cô kiếm được bao nhiêu từ mấy con Thầy Dép?”
“Ơ, ừm, cái đó… Nya, nya nya… Không, không có gì đâu ạ…”
Cô giáo đã cố gắng quan tâm, cuối cùng lại bị áp lực ngược lại.
“R-Rushian thì bình thường đúng không?”
Bình thường ư?
Cô hỏi tôi có bình thường không á, cô giáo?
“À, tôi cũng buồn ngủ và mệt mỏi đến cực hạn rồi ấy chứ, nhưng mà trong lúc săn quái thì cơ thể tự động di chuyển nên cứ thế mà làm thôi chứ đâu có gì đâu…”
“Phong cách của Rushian thay đổi rồi nyaa!”
Thật là thất lễ mà, ha ha ha.
“Mỗi lần máy tính của hai người kia vang lên tiếng báo cáo bán hàng, mỗi lần có âm thanh hiệu ứng MVP khi diệt boss là tôi với Ako lại bị dồn vào đường cùng đấy ạ, cô có hiểu không, có thấu được không, cô giáo ơi?”
“V-Vậy thì xin lỗi vì đã quấy rầy nya!”
“Cô hiểu là được rồi.”
“Bọn em không thể thua được, bọn em cũng có những thứ không thể nhượng bộ.”
“Sao không hòa thuận với nhau nyaa…”
Làm thế thì chán chết. Với những người trong nhóm thì cạnh tranh nhau cũng là một niềm vui mà.
Và cứ thế, dù ai nấy đều bị dồn ép, chúng tôi vẫn thuận lợi tích lũy được tiền.
Trận đấu vẫn chưa ngã ngũ, nhất định không được thua. Cả hai đều nghĩ vậy.
Cho đến ngày hôm nay.
Dù câu lạc bộ kết thúc, dù đã về đến nhà, công việc kiếm tiền vẫn tiếp diễn.
Đó là một đêm nọ, sau khi về nhà, tôi vẫn miệt mài săn quái.
◆Ako: Chúng ta nghỉ một lát đi.
Ako nói vậy sau khoảng hai tiếng chúng tôi bắt đầu săn.
Nghe cô ấy nói tôi cũng thấy mệt. Ako đã cố gắng rất nhiều.
◆Rushian: Thế thì nghỉ một chút vậy.
Tôi đập vỡ Viên Pha Lê Dịch Chuyển để về thị trấn, rồi uể oải vươn vai.
À, tôi day day thái dương, nhớ lại chỉ tiêu hôm nay, tự dưng có cảm giác mình là một nhân viên văn phòng nào đó vậy.
Đến trường, rồi về nhà lại tiếp tục “đi làm”.
Quán cà phê quen thuộc mà lâu rồi mới ghé lại. Dù không gian vắng lặng chẳng có ai, nhưng nghĩ đến thời gian ở đây không còn nhiều nữa, tôi lại thấy hơi bùi ngùi.
◆Ako: Chúng ta vẫn theo đúng kế hoạch phải không? Cứ thế này thì thắng được chứ?
◆Rushian: Cuối tuần có cố gắng được bao nhiêu mới quan trọng, nhưng tốc độ thì không tệ. Tôi cũng săn solo khá nhiều.
◆Ako: Em cũng cố gắng một mình khi có thời gian đó. Em đã vứt bỏ sĩ diện, mặc áo khoác Earth Coat và cầm búa Lưỡi Đao Lửa để khiêu chiến Thầy Dép đó.
◆Rushian: Ngoan lắm nhưng… trang bị của em bình thường mà.
◆Ako: Không bình thường đâu! Trông nó không dễ thương gì cả!
◆Rushian: Trong lúc chiến đấu thì quên chuyện đó đi nhé? Mặc đồ phù hợp với hoàn cảnh mới là tuyệt vời nhất đó.
◆Ako: K-Không phải em sẽ mắc lừa mấy lời ngon ngọt đó đâu… Không phải em đâu nhưng mà… Ôi, khát khao được Rushian khen là “tuyệt vời” dâng trào quá!
Cô vợ của tôi quá dễ dãi đến nỗi đôi khi tôi thấy lo.
Chỉ nhìn lúc cô ấy nói vậy thì thấy dễ dãi thật, nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn không thay đổi việc chọn trang phục dễ thương tùy theo tâm trạng ngày hôm đó, nên thực ra cô ấy khá bướng bỉnh. Phải dỗ ngọt ngay tại chỗ mới được. Nếu muốn vừa đáng yêu vừa mạnh mẽ, tôi mong Neko Hime sẽ cải thiện PS (kỹ năng) của mình một chút.
◆Aprikotto: Ugh, bị làm thịt rồi.
◆Rushian: Sao thế?
◆Aprikotto: Ta vừa tìm thấy một món hời, nhưng chỉ trong hai giây kiểm tra chỉ số đã bị người khác hốt mất rồi.
Dân phe vé cũng nhiều đối thủ ghê, hàng tốt vào giờ cao điểm là phải tranh giành nhau à.
◆Rushian: Tiếc thật. Thế nói chung vẫn thuận lợi chứ?
◆Aprikotto: Mọi thứ đều đang diễn ra đúng như dự kiến. Số tiền lãi từ việc bán cánh đã giúp ta nhắm đến món hàng tiếp theo rồi.
◆Ako: Cô ấy vẫn tiếp tục à. Có tiền lời từ 400M là được rồi mà…
Chắc người đó còn thấy thích thú với việc thao túng thị trường hơn ấy chứ.
Quả nhiên đối thủ lớn nhất chính là Hội trưởng. Nếu không đánh bại người đó thì tôi và Ako sẽ không có tương lai.
◆Ako: À mà, tình hình của Shu-chan thế nào rồi ạ?
◆Shuvain: Hả? Không tốt gì hết. Nếu tốt thì đã xong từ lâu rồi.
Phải rồi, săn boss là thế mà.
Nếu ba lần liên tiếp ra siêu phẩm hiếm thì trận đấu sẽ kết thúc.
Nhưng xem ra Shuvain cũng không có vẻ gì là khó chịu lắm, có lẽ mọi việc khá thuận lợi.
◆Shuvain: Ừm, cũng ra được kha khá hàng hiếm bán được, còn lại thì dựa vào vận may của ta thôi.
Đến đó, cuộc trò chuyện dừng lại.
“Hả?” – Tôi thắc mắc, thì màn hình hiện lên thông báo.
▼Shuvain đã đăng xuất▲
◆Aprikotto: Bị mất kết nối rồi sao?
◆Rushian: Hy vọng không phải đang săn boss nhé haha.
◆Ako: Em không muốn despawn đâu.
Chắc Shuvain sẽ quay lại ngay thôi… tôi nghĩ vậy, nhưng sao lại lâu thế nhỉ?
Đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy quay lại. Biểu tượng của Shuvain vẫn ngoại tuyến.
◆Rushian: Bị sao thế nhỉ, bị gia đình gọi à?
◆Ako: Lo quá.
Chắc không phải tai nạn lớn gì đâu, trước khi mất kết nối vẫn bình thường mà.
Đang nói thế thì điện thoại tôi reo lên b-u-u-u-u-n, b-u-u-u-u-n, b-u-u-u-u-n.
Có tin nhắn đến. Nhìn thì thấy là cuộc gọi từ “Đại Nhân Shuvain”.
◆Rushian: Ủa, Shu gọi điện đến kìa.
◆Ako: Gọi điện ạ?
Lạ thật.
Giữa chúng tôi, chuyện liên lạc ngoài đời thực khi đang chơi game là cực kỳ hiếm.
Đặc biệt là Segawa, tên đăng ký trong điện thoại của tôi là “Đại Nhân Shuvain” chứ không phải “Segawa Akane” nữa mà.
“Alo?”
“Alo, Nishimura à?”
“Ừ, có chuyện gì thế?”
Segawa bên đầu dây nghe chừng hơi luống cuống. Giọng cô ấy vẫn đầy sức sống, nhưng rõ ràng là có chuyện gì đó rồi.
◆ Ako: Shu-chan không sao chứ ạ?
『À thì... có chút chuyện rắc rối rồi.』
“Rắc rối? Có chuyện gì à?”
Vừa nói chuyện vừa xem tin nhắn, Hideki lắng nghe Segawa kể.
◆ Rushian: Có vẻ không phải bản thân cô ấy bị bệnh đột xuất, nhưng hình như đang gặp rắc rối.
◆ Ako: Rắc rối ạ, là chuyện gì thế?
『Xin lỗi Nishimura, cậu đến nhà tớ ngay bây giờ đi!』
◆ Rushian: Đến nhà ngay bây giờ ư ô ô ô ô ô ô
◆ Ako: Ô ô ô?
◆ Rushian: Xin lỗi, quên đi nhé, không có gì đâu.
Nguy hiểm thật, suýt nữa thì đánh ra rồi!
“Khoan đã, cậu vừa nói cái gì cơ?”
『Đến nhà tớ ngay bây giờ đi!』
Con ngốc này, nói mấy lời tào lao một cách thản nhiên như vậy chứ.
“Cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi hả, đâu phải giờ đi chơi!”
Đã gần đến giờ chuyến tàu cuối cùng rồi, nửa đêm nửa hôm thế này sao mà đến nhà bạn gái được.
『Không sao đâu, hôm nay không có ai ở nhà cả!』
“Thế lại càng không ổn ấy!”
Lời nói của cậu toàn là vấn đề thôi đấy!
Tớ biết mà, tớ hiểu mà?
Cậu muốn nói là không sao đâu vì gia đình sẽ không hiểu lầm gì đúng không?
Tớ đâu phải loại người chỉ vì câu nói đó mà tự đắc đâu?
Tớ đã tưởng tượng đủ thứ trong khoảnh khắc đó và hoảng hốt, nhưng ngay lập tức đã nhận ra mà?
Nhưng không phải là chuyện giữa tớ và Segawa đâu, mà là nếu Ako nghe thấy thì sẽ chuyển sang chế độ "không ổn" ngay. Chỗ đó mới là nguy hiểm nhất.
“Sao tự nhiên lại bảo đến nhà cậu, có chuyện gì vậy?”
『Nó không chịu nhúc nhích!』
“...Cái gì cơ?”
『Con Salamander của tớ, nó không nhúc nhích!』
Salamander ư?
Một dự cảm chẳng lành ập đến, nhưng Hideki vẫn hỏi lại cho chắc.
“…………Salamander là thú cưng của cậu à?”
Nếu là chuyện con thằn lằn cưng của cậu ấy đang ngủ đông thì còn có thể bật cười được.
『Làm gì có chuyện đó! Từ nãy đến giờ nó vẫn ở bên tớ, là bạn đồng hành của tớ! Là máy tính của tớ, máy tính đó!』
Đúng là như vậy. Cái gu này giống hệt cái "War Machine" trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
“Không nhúc nhích ư? Dù đã làm gì rồi?”
『Nó kêu "rụp" một cái rồi tắt ngúm, sau đó thì chẳng có gì... Cắm lại nguồn mấy lần cũng không có phản ứng gì hết, mà lại còn có mùi khét nữa chứ! Con Salamander của tớ bị làm sao vậy!?』
“Đúng là Salamander có khác, chắc bị cháy rồi...”
Vậy ra nó đã thực sự trở thành Salamander, bị bao phủ bởi lửa à.
Hideki biết máy tính của Segawa đã cũ lắm rồi.
Chắc là do hoạt động hết công suất cả ngày lẫn đêm vừa rồi nên cuối cùng nó cũng "ra đi" rồi đây.
『Tóm lại là khẩn cấp lắm! Đến ngay bây giờ và sửa nó đi!』
Nghe giọng Segawa đang cố gắng nói qua điện thoại, Hideki cũng muốn đến ngay lập tức.
“Bình tĩnh đã. Nếu cứ đến mà không biết gì thì cũng chẳng giúp được gì đâu. Trước tiên phải nắm rõ tình hình đã.”
『Nắm rõ tình hình thì làm thế nào!?』
“Ít nhất thì cũng phải xác nhận xem nó hỏng vì cái gì đã.”
『Nó hỏng dù tớ chẳng làm gì cả! Làm sao mà biết nguyên nhân được!?』
“Chẳng làm gì cả cơ à...”
Câu nói khó chịu số một trong bảng xếp hạng khi máy tính hỏng đã xuất hiện.
Hideki cố kìm lại câu "Thế thì tự mà làm cho nó chạy đi chứ" đang chực thốt ra.
“Dù cậu không làm gì sai thì cũng phải có nguyên nhân gì đó. Chúng ta sẽ tìm hiểu chỗ đó.”
『...Phải làm sao đây?』
Có vẻ cô ấy đã bình tĩnh hơn một chút. Cuối cùng cũng chịu lắng nghe rồi.
Nếu vậy thì trước tiên –.
“Vậy đầu tiên, dây nguồn đã cắm vào ổ điện chưa?”
『Cậu đang gây sự với tớ đấy à!?』
“Không gây sự, không gây sự! Chỉ là đây là nguyên nhân phổ biến nhất khiến máy tính không hoạt động thôi!”
Chuyện dây nguồn vô tình bị rút ra là rất phổ biến! Dây điện cũng hay bị rối mà!
『Cắm chặt rồi! Cắm vào cả thân máy rồi! Vả lại tớ đã bảo là có mùi khét rồi mà!』
À, đúng rồi, hình như vậy thật.
Nếu mùi khét đủ để nhận ra thì chắc không phải là do lỗi nhỏ đâu.
“Bấm nút nguồn cũng không có phản ứng gì đúng không? Chờ một chút.”
Lúc gặp rắc rối thì nhờ cậy bạn bè, Hideki hỏi qua nhóm chat.
◆ Rushian: Có vẻ con Salamander... cái máy tính của cô ấy đã "ra đi" rồi.
◆ Ako: Hư... hư thật rồi ạ!
◆ Aprikotto: Dù vốn đã là đời cũ rồi, nhưng có lẽ do gần đây phải chạy quá sức.
◆ Rushian: Vậy thì, bấm nguồn mà không phản ứng gì, có ai biết nguyên nhân không?
◆ Aprikotto: Không phản ứng à. Nếu không thể vào được cả BIOS, đèn cũng không sáng, không có âm thanh gì cả, thì có lẽ nguyên nhân là do bộ nguồn.
Hmm, ra vậy, hiểu rồi.
“Máy tính hoàn toàn không có phản ứng gì, không sáng đèn, cũng không có bất kỳ âm thanh nào sao?”
『Đúng vậy, đúng vậy, bật công tắc cũng chẳng có gì xảy ra hết!』
◆ Rushian: Có vẻ đúng như vậy rồi. Giờ phải làm sao đây?
◆ Aprikotto: Tôi đã chuẩn bị sẵn bộ nguồn dự phòng, đề phòng trường hợp này xảy ra. Nếu cần thì ngày mai có thể thay được.
◆ Rushian: ...Sao lại chuẩn bị cái đó?
◆ Aprikotto: Vốn là để dùng cho câu lạc bộ. Bộ nguồn rất dễ hỏng mà.
Master chuẩn bị quá kỹ khiến Hideki thấy hơi hoảng.
Nhưng có phụ tùng sẵn thì thật là may mắn. Nghe giọng Segawa sắp khóc thì lại càng biết ơn hơn.
“Có vẻ nguyên nhân là do bộ nguồn, nhưng Master có bộ nguồn dự phòng nên có thể thay thế vào ngày mai đấy.”
『Thật á!? Hoan hô, mai tan học xong đến ngay nhé!』
“Aye aye, tớ sẽ báo lại.”
Sao mình lại thành người phiên dịch thế này nhỉ. Cứ trực tiếp nói với Master đi chứ, Hideki nghĩ thầm.
◆ Rushian: Cô ấy bảo ngày mai đến thay giúp.
◆ Aprikotto: Đã rõ. Vậy ngày mai tất cả chúng ta sẽ đến nhà Shuvain.
◆ Ako: Đến nhà bạn chơi... hồi... hồi hộp quá đi mất!
Thì ra điểm hồi hộp của Ako lại là ở chỗ đó.
◆ Aprikotto: Tiện thể nói luôn, đó chỉ là phỏng đoán nguyên nhân là bộ nguồn thôi, thực tế thì không biết được. Dù sao thì nó cũng là một chiếc máy cũ rồi, hãy nói với cô ấy đừng hy vọng quá nhiều.
“Mai tớ sẽ đến, nhưng không có gì đảm bảo là sửa được đâu, đừng hy vọng quá nhé.”
『Hừm... Thôi được, đành chịu vậy, nó cũng cũ rồi mà.』
Bộ nguồn đời mới nhất... Liệu có tương thích không nhỉ?
『Vậy thì cứ thế nhé, nhờ cậu đó. Tớ sẽ thử xem nó có hoạt động không một chút nữa.』
Nói xong câu đó thì cuộc gọi bỗng "tách" một tiếng rồi ngắt.
Hideki nghĩ cô ấy đúng là người tùy hứng, nhưng trong tình huống này thì cũng hiểu được cảm xúc đó.
Máy tính mà hỏng thì Hideki cũng sẽ hoảng loạn, ai cũng sẽ hoảng loạn thôi.
◆ Rushian: Nhưng mà... nghĩ đến độ cũ của cái máy tính đó, thật lòng tớ có dự cảm chẳng lành.
◆ Aprikotto: Nếu không sửa được, liệu Shuvain có ổn không nhỉ?
◆ Ako: Shu-chan có thể để dành tiền được không ạ?
Này Ako. Dù là đối thủ đi nữa, đừng có nói một cách hơi có vẻ vui sướng như vậy chứ.
“Hồi sinh đi! Kế hoạch Salamander sẽ được khởi động! Được chứ!”
“Tuyệt vời!”
“Không phải là Phượng Hoàng đâu mà đòi hồi sinh chứ.”
“Nếu hồi sinh thì đổi tên thành Phượng Hoàng cũng được mà.”
Không cần đổi tên đâu.
Ngày hôm sau, sau giờ học, Câu lạc bộ Game Online lên đường thực hiện thử thách sửa chữa Salamander.
Đi hai ga tàu từ Maegasaki. Căn chung cư nhỏ nhắn, xinh xắn đó nằm trên sườn một ngọn đồi nhỏ.
“Có khóa tự động cơ ạ!”
Ako nhìn Segawa đang mở cửa sảnh chung cư bằng ánh mắt lấp lánh kỳ lạ.
“Đương nhiên rồi... Mà sao cậu lại thế chứ, cậu sống trong chung cư kiểu bình thường à?”
“Nhà con bé này to lắm đấy.”
“Đáng ghét!”
“Ể, ể ể ể”
Nhà riêng hay chung cư gì cũng được.
Vừa đi song song trong sảnh, Hideki chợt tò mò hỏi.
“Mà này... nhà của Master là kiểu gì?”
Tôi thì cũng chỉ tò mò chút thôi, mà Hội trưởng Kyou đã nhăn mặt suy tư.
“Khó mà nói hết chỉ trong vài lời…”
“Nhà gì mà khó giải thích vậy trời?”
Thiệt tình, không biết cái nhà đó như thế nào nữa.
Chắc chắn không phải là cả một tòa nhà đồ sộ đâu nhỉ?
Không phải đâu? Đúng không? Mà nghĩ lại thì cũng không thể nói chắc là không phải.
“À thì…”
Vừa nói, Hội trưởng Kyou vừa nhìn chiếc thang máy đang từ từ hạ xuống trước mặt.
“Ít nhất thì có thang máy đó.”
“Sao nhà riêng lại có thang máy vậy trời?”
“Cô là cái quái gì vậy…?”
“Sinh ra đã phải sống trong xã hội phân hóa giàu nghèo! Chơi ăn gian cấp 1 khi chuyển sinh là quá đáng mà!”
“Đến mức phải nói vậy luôn sao?!”
Chúng tôi bước vào thang máy, đi lên đến tầng tám.
Vừa ra khỏi thang máy, trước mắt tôi là một căn hộ có đề bảng tên “Segawa”.
“Con về rồi đây!”
“Mừng con về!”
Segawa vừa mở cửa vừa nói, bên trong có tiếng đáp lại.
Ồ, mẹ Segawa đang ở nhà à.
Mẹ của Ako thì tôi đã quen kha khá rồi, nhưng nghĩ đến mẹ của Segawa thì tự nhiên thấy hơi run.
“Ôi, bạn bè con à? Con dẫn bạn về nhà là chuyện hiếm có đó nha.”
“Mẹ đừng có nói những lời khó nghe như vậy!”
Không hề khó nghe chút nào đâu, tất cả tụi tôi mà dẫn bạn về nhà là kiểu gì cũng bị nói như vậy hết.
Mẹ của Segawa bước ra hành lang… ôi, nhỏ nhắn ghê… nhỏ hơn Ako một chút xíu thôi. Và khuôn mặt có vẻ mạnh mẽ của bà y chang Segawa. Đúng là di truyền mà.
“Chào cô ạ, cháu là Goshōin. Cháu học cùng câu lạc bộ với Akane và thường xuyên được bạn ấy giúp đỡ ạ.”
“Cháu, cháu là Tamaki ạ! Rất mong được cô giúp đỡ ạ!”
“Không cần phải khách sáo vậy đâu! Cứ nói ‘chào cô’ là được rồi!”
Cả hai đứa đều cuống quýt cả lên!
Không chỉ Ako mà Hội trưởng Kyou cũng là người ít bạn bè nhỉ!
“Mấy đứa nhỏ này ngộ nghĩnh ghê ha.”
Thấy hai đứa bối rối, mẹ của Segawa khúc khích cười.
“A, mèo! Có mèo kìa!”
“Đó là Popory. Nó thân thiện lắm nên nhớ đừng để lông dính vào quần áo nhé.”
Segawa vừa nói bâng quơ, vừa nhanh chóng đi vào căn phòng phía trong. Chắc đó là phòng của cô nàng.
Mà Popory à. Cái tên nghe có vẻ ham ăn dữ dằn ta.
“Chá, chào cậu Popory.”
Con mèo đen với đôi mắt tròn xoe, lặng lẽ bước đến gần, Ako liền ngồi xổm xuống nhìn vào mắt nó.
Đen và đen, có vẻ hợp nhau đấy chứ, tôi thoáng nghĩ.
Ơ, mà hình như chỉ có tôi là chưa chào hỏi gì hết.
“Chào cô, cháu xin phép làm phiền ạ.”
Khi tôi cúi đầu nói vậy, mẹ của Segawa liền nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, chăm chú.
“Ôi, Akane lại dẫn con trai về à.”
“Ế?!”
Con trai trong mắt cô là cái loại đó sao ạ?
Mà xét về tổng thể, phe nữ chiếm ưu thế hơn nhiều mà?
“Cậu, là bạn trai của Akane hả?”
“Cô đừng có nói những điều đáng sợ như vậy ạ!”
Tôi không khỏi đáp lại ngay lập tức. Không phải vì Segawa thế nào, mà đáng sợ là Ako kia kìa.
Ơ, mà mình lại nói điều thất lễ với người mới gặp lần đầu rồi.
“Xin lỗi ạ. À, không phải như vậy ạ. Người cháu thích là bên này ạ.”
Tôi chỉ vào Ako, người đang chăm chú nhìn mèo.
“Ồ, con bé này hả?”
“Chính là con bé này ạ.”
Cái cô bé nổi tiếng kia, rụt rè đưa ngón tay về phía con mèo, và bị con mèo “đấm” cho một phát.
Ôi, Ako giật mình đến dựng cả tóc gáy lên. Tóc gáy của Ako ấy nhé, không phải mèo đâu.
Popory thì ung dung vươn vai. Đúng là giống chủ, có khí chất đại ca.
“Rushian, em bị đánh rồi! Em bị đánh rồi nè!”
“Rồi rồi, sợ quá ha.”
Tôi vuốt ve Ako, người đang nhảy tưng tưng lại gần, cứ như thể cô ấy là một con mèo vậy.
“Vì vậy, cô cứ yên tâm ạ.”
Mẹ của Segawa cũng “ừm” một tiếng, vẻ mặt hiểu ra vấn đề.
May quá, không có sự hiểu lầm nào đáng sợ xảy ra.
“Thế mấy đứa con trai khác thì sao? Con bé có bạn trai ở trường không?”
“Bạn ấy có vẻ khá được yêu thích, nhưng cháu chưa nghe nói chuyện đó ạ.”
“Ừm… nhà cô ít ai nhút nhát vậy lắm, không biết nó giống ai nữa đây.”
Chuyện đó cô nói với tôi thì cũng đâu có ích gì.
“Mấy đứa kia, đừng có chơi nữa mà mau vào đây!”
Segawa thò mặt ra khỏi phòng trong, quát lớn.
“Rồi đây! Cháu xin phép làm phiền!”
“Rồi rồi, cứ tự nhiên nhé!”
Mẹ của Segawa thản nhiên nói một cách bâng quơ.
Nhà người khác, đúng là không thoải mái chút nào.
Bất ngờ không, hay cũng bình thường thôi nhỉ.
Vào phòng Segawa, tôi thấy nó khá ngăn nắp. Cứ tưởng sẽ bừa bộn hơn nhiều chứ.
Nhưng có vẻ như cô ấy đã kịp giấu đi một vài thứ trong lúc chúng tôi nói chuyện ở ngoài hành lang.
Có những thứ không nên thấy thì tôi càng thấy mừng, vì nếu lỡ thấy mà bị cô ấy dằn mặt thì khốn khổ lắm.
“…Có mùi khét.”
“Đây là ngọn lửa cuối cùng của Salmander ư.”
“Đừng nói là ‘cuối cùng’ chứ!”
Hương thơm của con gái đáng lẽ phải có thì không thấy đâu, thay vào đó là mùi khét nồng nặc.
Cái mùi khét này, có lẽ là không ổn chút nào…
“À, mà con Salmander đó chính là cái này nè.”
“Cổ lỗ sĩ quá!”
Xưa ơi là xưa! Cũ rích! Thật sự là quá cũ!
Tôi không kiềm được mà hét lên khi nhìn thấy chiếc màn hình hình hộp – không phải máy tính hình hộp, mà là màn hình hình hộp – đập vào mắt. Cái này còn hoạt động sao, Segawa vẫn dùng nó à!
“Sao mà LA còn chạy được vậy!”
“Im đi, cài đặt thấp nhất thì vẫn chơi được mà.”
“Hệ điều hành là gì?”
“Me.”
“Cậu cố tình hả?”
Tôi thậm chí còn có cảm giác cô ấy cố tình chọn một cái tệ hại như vậy.
Segawa nhăn nhó, vội vàng xua tay lia lịa khi tôi nhìn chằm chằm vào.
“Thì tại đồ cũ mà, có muốn cũng làm sao được! Có gì thì đi mà càu nhàu với anh trai tớ ấy!”
“Anh trai?”
Ako liền phản ứng.
À, thì ra Segawa có anh trai.
“À, à à là của anh trai tớ đó, ban đầu là vậy! Tớ được cho mà!”
“Bạn có anh trai sao?”
Là con một nên Ako thong thả nói rằng cô ấy rất ghen tị.
“Không hẳn đâu”, Segawa đáp lại, nhưng mặt cô ấy lại co giật.
Tôi chẳng nói gì cả. Tôi cũng sẽ buồn nếu em gái tôi không gọi tôi là anh trai nữa.
“Akane ơi, mẹ mang trà đến nè!”
Tiếng nói vừa dứt, thì có tiếng gõ cửa cốc cốc. Cái kiểu tự do tự tại này, đúng là mẹ của Segawa.
“Để trước cửa cho con đi!”
“Mở cửa đừng để đổ đó nha – hồi trước con làm đổ ra hành lang ướt nhẹp hết…”
“Con không làm đâu! Thôi đi! Cám ơn mẹ!”
Vừa vội vàng nhưng cũng rất nhẹ nhàng mở cửa kéo cái khay vào, Segawa liền thở hổn hển rồi đổ vật xuống.
“Chính vì có những chuyện như thế này nên dẫn bạn bè về nhà rất nguy hiểm… Cái hình tượng lạnh lùng của mình tiêu tan hết…”
“Cái hình tượng đó đã sụp đổ từ bao giờ rồi hả trời. Chỉ đến mùa xuân thôi mà.”
Đừng có giữ cái thứ đó như báu vật vậy chứ.
“Chuyện tính cách của Shuvain thì để sau hãy bàn.”
Hội trưởng Kyou, nãy giờ vẫn chăm chú nhìn chiếc máy tính, giơ hai tay cầm hai cái tuốc nơ vít.
“Chúng ta cứ tháo ra, được chứ?”
“Vâng ạ.”
“Nhờ cô ạ.”
Segawa cúi đầu thật thấp.
“Vậy thì, bắt đầu thuật thức thôi.”
Đúng như lời nói, tay của Hội trưởng Kyou rất khéo léo. Tuyệt thật. Chúng tôi chẳng có việc gì để làm.
Cứ thế, Hội trưởng Kyou nhanh nhẹn mở vỏ máy tính, rồi kiểm tra bên trong.
“Hừm…”
Tôi cũng tò mò ghé mắt vào xem.
“Sao rồi, có vẻ ổn không?”
“Có vẻ không ổn.”
“Đừng có bỏ cuộc sớm vậy chứ!”
“Nhưng mà Segawa ơi…”
Tôi hít hít mũi, ngửi thử.
“Có vẻ như có mùi khét từ một bộ phận khác chứ không phải nguồn điện…”
“Ư, ừm…”
“Im đi! Thay nguồn điện đi! Nhanh lên!”
“Nếu chỉ thay nguồn điện mà các bộ phận khác vẫn có vấn đề, thì vấn đề có thể lan sang cả bên này đấy.”
“Cứ làm đi màaaaaa!”
Không thể cười được cái kiểu “nỗ lực hết mình” này.
Bởi vì nếu nó không sửa được ở đây, thì tối nay chúng tôi sẽ không thể chơi game online được. Đó là vấn đề sống còn đối với Segawa mà.
「Cứ thử xem sao đã.」
「Rồi đó. Để xem nào, ổ cắm phù hợp với sợi cáp này là cái này, còn ổ điện của card đồ họa... ơ, máy này đâu có card đồ họa rời đâu... là loại tích hợp rồi...」
Đúng là không phải máy tính chuyên để chơi game mà.
「Được không? Được không vậy?」
Không biết nên chờ chút đi.
「Popoly ơi, Popoly, lại đây!」
Ako đừng chơi với mèo nữa... Thôi, cứ chơi cũng được.
「Ba, hai, một...」
「Bật nguồn!」
Xoẹt xoẹt... Tắt ngóm.
「Thử lại!」
「Cắm lại nguồn rồi đó. Ba, hai, một...」
「Bật nguồn!」
Xoẹt xoẹt... Tắt ngóm.
「Lại, lại một lần nữa đi!」
「Bỏ cuộc đi...」
「Gì mà bỏ cuộc! Nó vẫn phản ứng khi tôi ấn nút mà!」
Đúng là nó có phản ứng thật.
Phản ứng kiểu vừa có tiếng động cái là tắt ngúm luôn ấy.
「Ngay cả vào BIOS còn không được thì làm sao mà sửa...」
「Vậy thì cái gì hỏng chứ! Chỗ nào hỏng vậy, cái máy này!? Master!?」
Bị hỏi, Master (Hội trưởng) chậm rãi lắc đầu, như một vị bác sĩ báo tin dữ.
「Có vài trường hợp lắm – nhưng để xác định chính xác thì cần có thiết bị chuyên dụng, cái này nằm ngoài khả năng của chúng ta rồi.」
「Không thể nào... Vậy thì làm sao đây? Thay từng bộ phận có vẻ hỏng à?」
「Cái này rõ ràng là mua ở tiệm điện, hơn nữa còn là đồ cũ. Khả năng tương thích của các cổng kết nối khắt khe kinh khủng...」
Toàn là linh kiện từ thời xa xưa. Việc dùng linh kiện mới để chắp vá mà nó có chạy nổi không thì...
「Vậy, vậy thì đem đi sửa đi!」
「Một chiếc PC cũ như vậy, liệu có sửa được bằng linh kiện gốc không nhỉ?」
「Có khi tốn rất nhiều tiền không ạ?」
「E rằng mua máy mới sẽ rẻ hơn đó.」
Bảo hành kéo dài thế nào đi nữa thì chắc cũng hết hạn rồi.
Cuối cùng thì phương án đó cũng là hợp lý nhất.
「Dù sao cũng đã có sẵn máy tính ở nhà rồi, lắp đặt thêm cũng đâu có bị mắng, vậy thì mua một cái mới cho nhanh nhỉ.」
「Ực... ực... ực...」
「Segawa, ngân sách của cậu là bao nhiêu?」
「Khoảng năm trăm yên...」
Ha ha ha, cái đồ ngốc này, nói chuyện quá sức viển vông.
「Sao cậu lại nghèo đến mức đó chứ?」
「Đi săn boss thấy KPI gắt quá nên... chơi gacha một chút...」
Bảo rồi, gacha thì bỏ đi mà.
Tiền nạp vào game ảnh hưởng đến cuộc sống là sẽ ra nông nỗi này.
「Để tớ thử hỏi mẹ xem sao...」
Segawa buồn bã ngồi thụp xuống, Popoly nhẹ nhàng liếm ngón tay cậu ấy.
Tiếc là chủ nhân đã hóa thành tro bụi thì không thể sống lại chỉ vì thế được.
††† ††† †††
Ngày hôm sau, khi tôi đang thay giày ở lối vào, tôi gặp Segawa đang đi học với vẻ mặt phờ phạc.
「Này. Vụ nói chuyện với phụ huynh sao rồi? Ngân sách có tăng lên không?」
「Ngân sách, ba trăm bảy mươi yên.」
「Cậu uống nước ép gì mà ngu thế thằng hói!」
Thế là còn giảm đi chứ!
Trái ngược với sự ngỡ ngàng của tôi, Segawa có vẻ đang thực sự rất tuyệt vọng. Mặt mày tái mét, cậu ấy túm lấy cánh tay tôi.
「Làm sao bây giờ, này, làm sao bây giờ Rushian—!」
「Bình tĩnh! Đây là trường học đó, bình thường cậu đâu có gọi tôi là Rushian, hay là vừa khóc vừa níu lấy tôi thế này đâu!」
「A, Akane, cậu sao thế!?」
Đúng lúc đó, Akiyama xuất hiện và bước đến gần.
Segawa lập tức buông tôi ra và bám lấy Akiyama. Ôi, may quá, may quá.
「Làm sao bây giờ Nanako—!」
「Có chuyện gì vậy? Nishimura-kun đã làm gì cậu à?」
Tôi tự hỏi ý tưởng kiểu như cứ đổ vạ cho tôi là thủ phạm trước đã thì thế nào nhỉ?
「Chuyện là, tớ, tớ cần tiền!」
「...À, ừm, chuyện đó thì tớ biết rồi.」
Akiyama làm vẻ mặt như kiểu "Lại chuyện đó à?".
Không phải đâu, cái "cần tiền" lần này không phải ở cái cấp độ đó đâu.
「Không phải thế. Máy tính nhà cậu ấy... ơ, bị hỏng mất rồi.」
Nửa sau câu nói tôi hạ giọng một chút.
Sợ người khác nghe thấy thì không hay.
「Ôi, ra vậy. Khổ thân cậu quá.」
「Làm sao bây giờ Nanako—!」
「Dù cậu có hỏi 'làm sao bây giờ' thì...」
Sau khi nhìn vào khoảng không một lúc, Akiyama bỗng mở to mắt.
「À phải rồi, mang cái máy ở phòng câu lạc bộ về nhà đi?」
「Hay đấy!」
「Khoan khoan, đừng có làm thế.」
Làm gì có chuyện đó được phép. Đằng nào thì cũng bị mắng thôi.
「Cái đó ít nhiều cũng là tài sản chung của nhà trường đấy. Hơn nữa, đây cũng là một câu lạc bộ chính thức mà.」
「Chán quá... Cứ tưởng là một ý tưởng hay ho lắm chứ.」
「Đúng là trộm cắp hoàn toàn rồi.」
Dù có cần máy tính đến mức nào đi nữa, gây rắc rối ở trường học thì quả thật không hay chút nào.
「Vậy là được phép mua máy mới rồi chứ?」
「Ừ, họ bảo là được. Nhưng không cho tiền, bảo là muốn mua thì tự đi làm thêm mà mua.」
Hmm. Cũng hợp lý thôi, nhưng hơi thất vọng một chút.
Rốt cuộc thì cũng không dễ dàng đến mức được cho tiền mua đâu nhỉ.
「Mua máy mới à? Sướng thật đó~」
Akiyama cứ nghĩ theo kiểu chắc chắn sẽ mua được, nhưng tiền ở đâu ra chứ?
「Muốn mua lắm nhưng tớ không có tiền...」
「Mượn Hội trưởng đi?」
「Không được đâu. Nếu mà bắt đầu kiểu đó thì không còn là bạn bè, là đồng đội nữa đâu.」
「Đúng vậy.」
Chuyện đó không được.
Ngay cả chuột chơi game trong phòng câu lạc bộ, dù có bỏ đi không dùng nữa cũng không ai mang về.
Guild (Hội) này cứ sao sao ấy, rất là nghiêm túc trong những chuyện như vậy.
「...Ra vậy. Vậy thì làm thế nào đây?」
「Chắc là chỉ có cách đi làm thêm thôi. Này Nanako, cậu có biết công việc nào dễ dàng, làm trong thời gian ngắn, được nhận tiền ngay tại chỗ, hơn nữa lại còn rất hời không?」
「Ơ, ơ!?」
Segawa hỏi với vẻ cầu xin, Akiyama nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Sao lại nhìn tôi? Tôi đâu có liên quan gì đâu?
「À thì, cái công việc đó... tóm lại là giới thiệu đàn ông cho cậu... không phải thế chứ?」
「Sao lại ra chuyện đó!? Tại sao!?」
Nói ra chuyện khủng khiếp gì thế!
「Tại vì! Akane nói là! Công việc dễ dàng, kết thúc trong thời gian ngắn! Được nhận tiền ngay tại chỗ! Hơn nữa lại còn rất hời!」
「K, không phải mà! Vừa nãy tớ hỏi cũng dở thật, nhưng làm gì có chuyện tớ tìm việc kiểu đó chứ!」
「Đ, đúng vậy ha... May quá.」
Sao cả hai đứa lại nhìn tôi vậy chứ, tôi đã bảo là tôi không liên quan gì mà.
Nhưng mà cũng hơi xấu hổ một chút nên tôi đành ngoảnh mặt đi. Tôi chẳng nghe thấy gì hết.
「Vậy thì, vậy thì làm thêm bình thường có được không?」
「Đúng vậy, đúng vậy. Việc gì mà trường không mắng ấy.」
「Ừm, để tớ hỏi bạn bè xem sao nhé.」
「Làm phiền cậu rồi, nhờ cậu nhé.」
Đó là chuyện sáng hôm đó.
Và rồi sau giờ học, Akiyama bất ngờ ghé vào phòng câu lạc bộ,
「Chừng này thì có vẻ tìm được đấy.」
Và đặt một xấp giấy ghi chú lên bàn.
「Cái gì đây?」
「Việc làm thêm đó?」
「Tất cả sao ạ?」
「Ừ, tất cả, tất cả.」
Akiyama khẽ đặt tay lên vai Ako đang sững sờ, mỉm cười rạng rỡ.
Và rồi Ako vội vàng tránh đi. Cô ấy trông có vẻ hơi cô đơn và đáng thương.
「Mấy cái này cậu tìm ở đâu ra vậy?」
Không nói là ôm không xuể, nhưng cũng có một đống.
Loại hình thì đủ cả, từ những mảnh cắt ra từ tạp chí việc làm thêm cho đến những ghi chú viết tay cá nhân.
「Chọn từ đây sao...」
「Tha hồ mà chọn nhỉ~」
「Có phải chỉ có mỗi mình tớ tìm đâu, có phải các cậu chọn đâu mà.」
Sao lại nói cứ như chuyện của người khác vậy, buồn quá đi mất.
「Cậu không cần phải một mình gánh vác đâu.」
「Đúng vậy đó, chúng ta là thành viên cùng Guild mà!」
「Cậu không muốn chúng tôi tự chơi trong khi cậu vắng mặt đâu nhỉ?」
「Mọi người... sẽ cùng cố gắng với tớ sao?」
Đương nhiên rồi. Trong khi các thành viên Guild đang cố gắng làm việc vất vả, thì làm gì có chuyện chúng tôi thản nhiên chơi game online vui vẻ. Chúng tôi không làm cái chuyện lạnh lùng đó đâu.
「Đúng là đồng đội mà, mọi người.」
Akiyama gật đầu lia lịa, hùa theo cảnh cảm động.
Phải rồi, phải rồi, anh em mình là một, chung một ruột mà!
“Nếu gom hết tiền làm thêm của mọi người thì chắc mua được ngay đó, Akane. May quá ha!”
“Hả?”
Cô ấy đang nói cái gì vậy? Tiền của mọi người?
“Tiền lương là của mỗi người tự giữ chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Phải không?”
Ako với Hội trưởng cũng gật đầu lia lịa.
“Ơ, ơ!? Là tiền máy tính của Akane mà!? Không phải đưa cho Akane sao!?”
Sao cô ấy lại nghĩ tiền làm thêm của bọn tôi sẽ chui vào túi Segawa vậy nhỉ?
“Cô Akiyama này, nói những chuyện kỳ lạ quá đi à.”
“Nếu là gom nguyên vật liệu thì có thể cho được, chứ tiền mặt thì…”
“Tôi cũng không có tiền đâu nhé!”
“Vậy thì mọi người cùng làm có ý nghĩa gì chứ…?”
“Ý nghĩa gì à… Nè, để một mình làm cái nhiệm vụ phiền phức đó thì tội nghiệp lắm chứ!”
Những chuỗi nhiệm vụ dài dòng, một mình làm thì chán ngắt, nhưng làm chung với mọi người thì lại vui. Thế nên bọn tôi đi cùng để giúp, nhưng đương nhiên là phần thưởng nhiệm vụ ai nấy giữ. Kiểu vậy đó.
“Thế à…”
Tiếc thật. Hình như cổ không hiểu rồi.
“Với lại, tôi cũng muốn đi làm thêm từ lâu rồi, nhưng mà một mình tìm thì sợ nên nhân cơ hội này…”
“Cái đó có chứ!”
“À, ừm. Cái đó thì còn hiểu được… Ừm…”
Khi bắt đầu chơi game online mới cũng vậy, chơi chung với mọi người thì mới vui.
Segawa – người gây ra vấn đề – lật từng trang danh sách việc làm thêm lia lịa, rồi rút ra những công việc mà cô ấy quan tâm.
Có nhiều thế này thì chắc cũng có chỗ ngon.
“Tuyệt thật, sao cậu gom được nhiều thế này vậy?”
“À, ừm. Có đứa bảo chỗ nó thiếu người làm thêm nên tớ gom được nhiều lắm. Chỗ nào cũng thiếu người hay sao ấy.”
“Thế thì tốt đấy. Có người giới thiệu thì khỏe hơn.”
“Ơ, ơ thế á?”
Tôi vừa nói rằng có người quen giới thiệu sẽ dễ dàng hơn là tự mình nộp đơn vào một công việc xa lạ thì Ako liền lập tức phản đối.
Ơ, lạ à? Không phải bình thường sao?
“Vì có người quen giới thiệu thì phỏng vấn cũng dễ hơn mà.”
“Nhưng nếu gặp chuyện không hài lòng thì không thể than phiền hay bỏ việc được đâu!”
“Đừng có suy nghĩ theo kiểu sẽ bỏ việc chứ?”
Akiyama – người giới thiệu – đã tỏ vẻ khó xử, nên tốt nhất là không nên làm những chuyện như vậy.
“Ưm, nhưng mà tớ thấy tự xem tạp chí việc làm rồi gọi điện thì dễ hơn.”
“Thật á? Tớ cứ nghĩ Segawa sẽ chọn cách được giới thiệu chứ.”
“Gọi điện cũng sợ! Nộp đơn qua trang web thì hơn…”
Cái này tùy người lắm nhỉ.
Chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng đối với tôi thì phỏng vấn là đáng sợ nhất.
Bị người ta săm soi kiểu “Thằng này làm được việc ở chỗ mình không nhỉ?” thì khó chịu khủng khiếp luôn.
Thế nên có người quen giới thiệu mà được cộng điểm thì đỡ biết bao nhiêu.
Lúc định gia nhập Guild của Kuro no Majutsushi-san, tôi đã sợ hãi lắm khi phỏng vấn, nhưng nếu là bây giờ, chắc chỉ cần nói “Em muốn vào ạ!” là được cho vào ngay thôi.
Chẳng phải đây là một sự khác biệt lớn sao?
“Cách chọn những thứ này cũng tùy người thôi. Giống như tìm Guild để gia nhập vậy, là nhờ người quen giới thiệu, tự bắt chuyện với những người đang tuyển trong game, hay là lục lọi diễn đàn chính thức.”
Chắc là vậy. Tôi thì sợ phỏng vấn, còn Segawa thì hòa đồng nên thích bắt đầu bằng trò chuyện, còn Ako thì đơn giản là thích càng ít tiếp xúc càng tốt nhỉ.
“Vậy, muốn làm công việc gì? Có mong muốn gì không?”
Tôi vừa hỏi Segawa thì Ako lập tức giơ tay.
“Muốn một công việc mà không cần làm gì cũng có tiền chất đống!”
“Làm gì có công việc nào như vậy. Mà này Ako, lỡ mà có thật thì giới thiệu cho tôi với!”
“Làm gì có! Anh ngốc à?”
Có quyền được nói lên mong muốn của mình mà.
Bị nói với vẻ chán nản như vậy, tôi hơi buồn.
“…Nói thêm một chút, có công việc mà chỉ cần ngủ thôi cũng kiếm được tiền đấy?”
“Ể!? Công việc gì vậy ạ!?”
“Ừm, là công việc thử nghiệm lâm sàng, xác nhận độ an toàn của thuốc mới trên người. Chỉ cần được tiêm thuốc, còn lại cứ ngủ tẹt ga.”
Cái đó là thử nghiệm lâm sàng thuốc mà!
“Hội trưởng! Đừng có dạy Ako về thử nghiệm lâm sàng nữa!”
Con bé sẽ không ra khỏi bệnh viện mất! Khổ sở lắm đấy!
“Thế, cái đó có được dùng máy tính không ạ?”
“Nếu mang theo thì có thể dùng được… nhưng chắc không thể chơi game online thoải mái đâu.”
“…Vậy thì thôi ạ.”
Ako thất vọng vô cùng mà từ bỏ.
Nguy hiểm, công việc đó quá hợp với Ako nên nguy hiểm thật.
“Mà dù sao người chưa thành niên cũng không làm được đâu.”
“Sao anh biết chuyện đó?”
“Hôm qua tôi tìm trên điện thoại rồi.”
Cả con bé này cũng cùng hội cùng thuyền à.
Đừng có hễ nhắc đến làm thêm là nghĩ ngay đến thử nghiệm lâm sàng nữa.
“Tìm việc gì đó lành mạnh hơn đi. Không có việc cày level game online giùm à?”
“Lành mạnh chỗ nào!”
Cầu với cung khớp nhau thì lành mạnh mà nhỉ?
Kỳ lạ sao?
“Rushian, chia sẻ tài khoản là vi phạm quy định đó.”
“À, cái đó à. Tôi quên mất.”
“Chỗ đó không phải là chỗ để anh chen vào đâu!”
“Nếu cày level cho người khác thì cày cho tôi đi chứ.”
Cày level cho Ako thà tôi đi chăm sóc Sette-san còn hơn.
“Nếu là công việc hợp với Akane thì… Nè, có việc làm thêm ở quán cà phê hầu gái đó.”
Và thế là Sette-san đưa ra một ý kiến khá tử tế, nhưng…
“Đừng có làm! Tuyệt đối đừng có làm!”
“Ơ, sao Ako-chan từng làm rồi lại cản chứ?”
“Vì tôi từng làm rồi đó! Đó là một ký ức đau buồn!”
“Chuyện cô Ako hậu đậu làm hầu gái đã truyền đến tận phòng Hội học sinh đó.”
“Em đã nói không thích mà!”
Tội nghiệp thật. Không phải Ako, mà là những vị khách đã phải chịu thiệt hại đến mức tiếng la vang khắp trường.
“Ưm… Trông có vẻ dễ… hầu gái… lương cao… À, cái này có vẻ được!”
Thế là Segawa xòe một tờ thông báo tuyển dụng.
Cô ấy tự tin khoe ra như thế, chắc hẳn là một công việc tốt lắm nhỉ.
“Cái này! Việc làm thêm ở Akiba, hình như là quán cà phê hầu gái nhưng nội dung công việc có vẻ dễ!”
“Nội dung công việc dễ là sao, cụ thể làm gì?”
Segawa nói với đôi mắt lấp lánh.
“Là mặc đồ hầu gái rồi tát khách, hoặc giẫm lên họ, hoặc dùng các đòn vật lộn!”
“…Hả?”
Con bé này đang nói cái gì vậy?
Khi bọn tôi cứng đờ cả người, Segawa vẫn hớn hở tiếp tục.
“Với lại, chỉ có thế thôi mà lương theo giờ cao kinh khủng! Tuyệt vời không!?”
Segawa không thể nói đùa những chuyện thế này được, vậy là thật hả?
Cái đó chẳng phải là mấy cái quán kinh dị thỉnh thoảng lên báo sao?
“Khụ!”
À, Hội trưởng sặc rồi.
“Akane này, cái đó… tôi nghĩ là không nên làm thì hơn đấy?”
Akiyama cũng lắc đầu trong khi cố nén cười.
“Thôi đi, đừng có làm Segawa-san. Rushian tôi không khuyến khích việc làm thêm đó đâu.”
“Sao vậy, trông dễ mà lại kiếm được nhiều tiền, tốt quá còn gì. Nè Ako?”
“Ồ, lương theo giờ gấp ba lần công việc này đấy.”
“Hơn nữa còn được thêm hoa hồng. Lại còn ghi rõ là chào đón học sinh cấp ba nữa chứ.”
Không không không không, không được đâu.
Là bạn, là đồng đội, tuyệt đối không thể giới thiệu được.
“Cái này thật sự là đừng có làm mà.”
“Sao lại không được chứ?”
“…Sao mà lại không được ấy à.”
Khó mà nói ra rằng có một cửa hàng tương tự đã bị cảnh sát khám xét. Nếu bị hỏi tại sao lại bị bắt thì lại khó xử.
À thôi, chịu khó xem tin tức một chút đi.
Vì có những thứ như vậy nên địa vị của dân Otaku mới ngày càng xuống thấp đấy.
“Nói sao nhỉ, nè, những công việc lương cao thì thường có gì đó khuất tất mà.”
“Mấy chuyện đó tớ biết rồi!”
Tôi cố gắng phản bác bằng một lời biện hộ gượng gạo, nhưng…
「Cái đó thì có lẽ cũng sẽ có vài chuyện khó khăn đấy. Nhưng mà là công việc mà, là làm việc để kiếm tiền đấy. Dù có vất vả đôi chút thì cũng phải nghiến răng mà chịu đựng thôi chứ. Đã bảo là sẽ kiếm đủ tiền mua máy tính trong thời gian ngắn thì phải chấp nhận vất vả rồi!」
Cái tên đó lại nói với vẻ mặt hăng hái như mấy sinh viên có chí tiến thủ ấy!
Cái lời lẽ đầy khí phách đàn ông đó, thật tình tôi không muốn nghe vào lúc này chút nào!
Tôi nghĩ đây không phải là kiểu công việc mà sự quyết tâm theo nghĩa đó có thể phát huy tác dụng đâu!
Ôi trời đất ơi, làm sao với cái tên ngốc này đây chứ!?
「Vậy thì, thử làm xem sao nhé!」
Ako vung hai tay lên, nói như thể đó là một ý hay ho lắm.
「Thử á? Thử là sao?」
「Rushian đã nói đến mức đó rồi thì chắc chắn là có lý do không hay mà. Vậy thì cứ thực hành nội dung công việc là sẽ biết ngay thôi!」
「A, ý đó hay đó ha!」
Akiyama khúc khích cười rồi đồng ý.
Ối, cái đà này không ổn rồi. Khoan đã, khoan đã, tôi sẽ thành vật thí nghiệm sao? Thật á?
「Hừm...」
Segawa suy nghĩ một lát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
「Phải rồi, nếu làm rồi mà thấy không thích nữa thì phiền lắm.」
「Nghe có vẻ thú vị đấy chứ. Ta cũng muốn thử.」
Đến cả Hội trưởng đang cười cũng hùa theo. Này, cô biết rõ công việc bán thời gian này không ổn mà.
Nhưng mà... thôi, làm rồi sẽ hiểu thôi.
Không, biết trước khi làm rồi, mình sẽ bị đá văng ra ngoài rồi xong đời chứ.
Nếu chịu vậy cũng được thì cứ làm vậy đi.
***
「Nội dung công việc thứ nhất, nhẹ nhàng tát khách hàng.」
Akiyama vừa nhìn nội dung công việc bán thời gian vừa nói.
Mới vào đã khó vậy rồi à, nè.
「Tóm lại là cứ tát là được chứ gì. Vậy thì... Ako, thử làm xem.」
「Ế!?」
Bị gọi đích danh, Ako giật mình lùi lại.
「Làm sao mà em có thể tát Rushian được chứ!」
「Cứ coi như là diễn tập trước đi. Vừa tát vừa gào lên: Đồ lăng nhăng!」
「Ra vậy!」
「Ra vậy cái gì mà ra vậy, đừng có mà đồng ý dễ dàng thế chứ!」
Mà nói chung là đừng có mà diễn tập cái kiểu vô lý đó chứ!
Đừng có mà luyện tập cái kiểu đó, không cần đâu!
「V-vậy thì em làm đây, Rushian!」
「Làm thật sao...?」
Ako vừa sợ sệt vừa giơ lòng bàn tay lên.
Không ngờ có ngày mình lại bị Ako tát thế này.
「Kiểu gì thì cũng nương tay thôi đó nha~!」
「Vâng!」
Tôi nhắm mắt chờ đợi.
Tim đập thình thịch, cảm giác như nhịp đập ấy đang ngày càng nhanh hơn.
「Rushian, đồ lăng nhăngggg!」
Cùng với tiếng hét, tay Ako vung vút lên, và cú sốc ở má tôi──── không đến.
Chờ mãi, chờ mãi mà không thấy gì. Ngược lại còn thấy bất an hơn.
「...Này, Ako?」
Hơi mở mắt ra nhìn, tôi thấy Ako đã đổ sụp xuống ngay tại chỗ.
「Dù sao cũng không được... Em không thể làm cái chuyện như tát Rushian được...」
「À, hóa ra là vậy.」
「Hơn nữa, nếu cứ diễn tập thế này, em cảm thấy như nó sẽ trở thành một điềm báo cho những chuyện sắp xảy ra trong tương lai vậy, nên em thật sự không muốn làm chút nào.」
Đúng là vậy. Mấy cái kiểu đó thường hay xảy ra lắm.
Mấy cái nhiệm vụ mà cứ nói: Lỡ có quân tiếp viện đến thì hãy tiêu diệt hết chúng! Kiểu gì cũng có quân tiếp viện đến hết.
「Haizzz, đúng là vô dụng mà. Để chị làm mẫu cho mà xem.」
「Ế, cậu làm thật à?」
Tôi đâu có lý do gì để bị Segawa tát chứ.
Còn Ako thì... vẫn còn nhiều lý do để kiên nhẫn hơn.
「Không sao đâu, không làm đau nhiều đâu.」
「Cậu vừa vung tay như tát thật vừa nói thế thì chẳng có chút sức thuyết phục nào đâu đấy!」
「STR của tôi thấp nhưng DEX cao nên nếu ra đòn chí mạng thì sẽ đau đấy nhé.」
「Đừng có mà nhắm vào đòn chí mạng chứ!」
Đã sợ rồi mà!
Mặc dù mục đích ban đầu là để Segawa từ bỏ ý định──nhưng tát thì hơi khác một chút, dù sao tôi cũng đành phải chịu.
「Vậy thì tôi làm đây! Nghiến răng vào!」
「Khỉ thật, biết rồi!」
Tôi nghiến chặt răng hàm.
Segawa xòe rộng bàn tay phải ra, rồi...
「Cái đồ... vô dụng này!」
*Chát!* Một tiếng động nhẹ vang lên, cô ấy tát vào má tôi.
Đau! Không phải là quá đau, nhưng mà trong khoảnh khắc đó thì thấy khá đau!
「Ôi, đau... ư...!?」
「Đồ nghiện game!」
Không ngờ lại tát đi tát lại!?
Cái mu bàn tay khi trở về lại tát vào má phải của tôi!
Cái đó tôi chưa nghe nói là sẽ làm vậy đâu đấy!
「Này, cậu...」
「Đồ phế nhân game mạng!」
*BỐP!* Một tiếng động chói tai vang lên, tôi lại bị tát thêm một lần nữa.
Đau quá đi mất! Cái cú cuối cùng này đau thật đấy!
「A, anh Rushian, anh có sao không!?」
「K-không sao, nhưng mà... Này, Segawa...」
Chắc là cô ấy không thật sự dùng sức tát, nên sau một lúc thì cũng không còn đau lắm, chỉ còn lại cảm giác từ bàn tay nhỏ nhắn của Segawa mà thôi.
Nhưng mà, dù sao thì ba cú liên tiếp thế này cũng quá đáng rồi đấy, tên khốn này.
Segawa, người mà tôi đang nhìn chằm chằm với ánh mắt đầy oán hận, thì lại...
「À, chết thật, cái này, sảng khoái cực kỳ luôn!」
「Sảng khoái cái gì mà sảng khoái!」
Tại sao cậu lại ra vẻ mê mẩn thế hả!?
「Sướng muốn ngất rồi!」
Đừng có nói mấy lời đó dù chỉ là đùa thôi, làm ơn đi mà.
「Mà nói thật chứ, cái lời lẽ lúc tát là cái gì vậy! Tôi có vợ trong game rồi đấy, bị gọi là đồ vô dụng thì cũng gây tổn thương tinh thần chứ!」
Với tình hình ăn trưa gần đây thì tôi cũng tự thấy mình hơi có lỗi thật!
「À thì, tôi nghĩ là nên vừa mắng chửi vừa làm ấy.」
「Ừ, trên giấy có ghi là vừa mắng chửi vừa làm đó?」
Khách hàng kiểu gì mà lại là một tên M (tự ngược đãi) nặng đến vậy!?
Trong giới của chúng ta, cái này cũng đâu phải là phần thưởng đâu!
「Tôi nói trước là tôi không phải là đồ nghiện game đâu nha! Mà nói gì chứ, phế nhân game mạng thì cậu cũng là mà! Thôi chết tiệt, đủ thứ chuyện không vừa ý chút nào!」
「Anh Rushian...」
Ako, người đang vuốt ve má tôi, buột miệng nói với đôi mắt đen láy một cách khó hiểu.
「Em cảm thấy thay vì diễn tập tát Rushian, thì luyện tập tát mấy cô gái khác và gào lên: Đồ mèo cái trộm cắp! có lẽ sẽ tốt hơn đấy.」
「Trông hợp với cậu lắm đấy nên đừng có mà luyện tập làm gì!」
Đừng có mà cắm cờ báo hiệu kỳ lạ nữa!
「Nội dung công việc thứ hai, nhẹ nhàng giẫm lên khách hàng.」
「Cái kiểu công việc gì thế này?」
Ngay từ lúc này đã thấy nó sai sai rồi đấy.
「Giẫm à. Nói đến giẫm thì phải là tôi rồi!」
Vâng vâng, Hội trưởng vui vẻ giơ tay lên. Trông cô ấy có vẻ hơi đáng yêu.
「Ế, thật ư?」
「Tại sao lại là Hội trưởng chứ?」
Tuy nhiên, Segawa và Ako lại nhìn nhau đầy thắc mắc.
「Tại sao chứ!? Trong câu lạc bộ của chúng ta, nói đến nhân vật S (bạo dâm) thì phải là tôi chứ! Tôi là Guild Master, là chủ nhiệm câu lạc bộ, là hội trưởng hội học sinh, hơn nữa còn là tiền bối nữa đó! Chắc chắn không còn lựa chọn nào khác đâu!」
Hội trưởng tỏ vẻ sốc, nhưng hai người kia dường như không thể chấp nhận được,
「Nhưng mà, Hội trưởng đâu có hình tượng kiểu sadist đâu ạ?」
「Hội trưởng thì... nói sao nhỉ... kiểu như một người ngốc nghếch tốt bụng ấy.」
Hình tượng của cô ấy hoàn toàn trái ngược với sadist.
À, ừm, nói thật thì tôi cũng có thể hiểu được.
「Ngốc nghếch... Hình tượng ngốc nghếch sao... Tôi là một trong những học sinh có thành tích đứng đầu khối đấy chứ...」
「Không phải là thành tích gì cả. Đúng là INT cao thật nhưng... đúng vậy, hình tượng là ngốc nghếch! Kiểu vậy.」
「Hình tượng ngốc nghếch sao!?」
*Rắc!* Một âm thanh nặng nề vang lên──tôi có cảm giác như vậy.
Hội trưởng cứng đờ người như thể vừa trúng một đòn chí mạng.
Ô, ôi, trông đau quá, có vẻ đau lắm. Tôi cứ như thấy bảng hiển thị sát thương màu đỏ hiện lên ấy.
「Trong tất cả những lời từng nghe, đây là lời gây sốc lớn nhất...」
「Ế, x-xin lỗi! Nhưng mà nhìn đi, Rushian với Ako cũng ngốc mà, ở câu lạc bộ mình thì chuyện đó là bình thường mà!」
「Đúng là Ako với Segawa cũng ngốc thật.」
「Toàn là đồ ngốc cả!」
Đừng có mà vui vẻ nói vậy chứ, đồ ngốc.
「Có vẻ vui nhỉ~」
Cuộc trò chuyện bí ẩn khiến Akiyama, người không ngốc, bỗng cảm thấy bị bỏ rơi, đang diễn ra.
"Hừm... vậy thì đã đến lúc ta phải ra tay rồi. Rushian, hãy chiêm ngưỡng sức mạnh thật sự của ta đây! Xin lỗi nhé, ngươi nằm xuống đó đi."
S* chính hiệu thì làm gì nói ba cái câu "xin lỗi" đó chứ.
Thôi thì tôi cũng ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
"Thế này được chưa?"
"Được rồi. À Rushian, đừng lo, ta đã cởi giày ra rồi."
"Vâng, cứ tự nhiên đi ạ."
Nói thật, S* chính hiệu chẳng bao giờ cởi giày làm gì. Nếu là Segawa thì cô ta sẽ hớn hở giẫm thẳng bằng giày xuống ấy chứ.
À, phải rồi. Nhân vật S* của chúng ta là con bé đó mà. Lúc trước nó đánh người ta mà mặt hớn hở ra mặt.
"Vậy thì... xin phép."
*Khựng!* Có thứ gì đó nhỏ nhắn, mảnh khảnh chạm vào thắt lưng tôi. Rồi một áp lực nhẹ nhàng, day day lên người tôi.
Ố, một lực đè nhẹ nhàng vừa đủ để tôi nhận ra là đang bị dẫm. Thay vì đau đớn, cảm giác này lại khá là dễ chịu.
"Cứ như đang được mát-xa ấy nhỉ?"
"Nghe nói đúng là vậy đó!"
Chị Akiyama, người đóng vai trò giám sát, đã "Ok" nên có vẻ như vậy là đúng rồi.
Ơ, bất ngờ thật, cảm giác cũng không tệ lắm. Được người thân thiết nhẹ nhàng giẫm lên, tôi cũng chẳng thấy khó chịu gì.
"Đây là cảm giác của việc lấy người khác làm bàn đạp ư..."
"Này, cái cảm giác biến thái đó Master không cần phải trải nghiệm đâu ạ."
"Còn Rushian, ngươi thấy sao? Ngươi có đang nhận nhiệm vụ mới nào không?"
"Đừng có cố gắng bắt đầu cái nhiệm vụ kỳ quái đó!"
Nếu hoàn thành thì tôi sẽ thức tỉnh sang một thế giới mới mất thôi.
"Không sao đâu ạ! Nếu Rushian muốn thì em sẽ dẫm bất cứ lúc nào!"
"Cái lòng tốt đó của cô tôi không cần đâu, làm ơn quên nó đi giùm!"
Tôi làu nhàu trả lời Ako.
Cơ bản là, việc bị Hội trưởng giẫm đạp trong khi tôi đang làm cái việc này vì Segawa, ngay từ đầu đã là điều phi lý rồi. Nghĩ đến đây, tôi thấy bực mình thật.
"Khừ khừ... nếu cô còn vênh váo nữa thì lát nữa tôi sẽ giẫm lại Hội trưởng đấy!"
"Ồ?"
"Mà tôi sẽ không thèm cởi giày ra đâu. Sẽ để lại đầy dấu chân lên bộ đồng phục của cô luôn."
"Ồ... Ồ... Vậy là bộ đồng phục trắng của ta sẽ bị vấy bẩn bởi dấu chân của Rushian sao..."
"...Ơ?"
Này, Hội trưởng? Không giận à?
Tôi đang nằm sấp nên không thấy mặt Hội trưởng ra sao, nhưng phản ứng này có vẻ không giống như tôi dự đoán. Tôi cứ nghĩ sẽ có một câu trả lời gì đó thách thức hơn cơ.
"Điều đó có vẻ sẽ mang lại một khoái cảm thác loạn đấy nhỉ, ta rất mong chờ."
"Đừng có mong chờ!"
Người này tuyệt đối là một thứ gì đó khác hẳn S*! Đúng hơn là một Hội trưởng đang bắt đầu thức tỉnh sang thế giới mới rồi!
"Ưm, tôi thấy chỉ giẫm lên người Rushian đang nằm sấp thế này thì vẫn còn xa mới đạt tới trình độ S* đích thực đâu nhỉ? Ít nhất cũng phải giẫm mạnh vào bụng một chút mới đúng!"
Chị Akiyama đột nhiên nói vậy.
Thì bụng hay đầu gì cũng được, miễn là giẫm thì thôi.
"Hừm, phải rồi. Rushian, quay mặt sang đây."
"Vâng vâng, muốn làm gì thì làm đi."
Với tâm trạng buông xuôi, tôi xoay người, nằm ngửa trên sàn phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy mọi người đang nhìn xuống mình.
Ngay sát bên là Ako đang nhìn tôi đầy lo lắng, còn Segawa thì mắt sáng rỡ dù chẳng giẫm đạp gì tôi cả, và Hội trưởng đang cúi xuống định giẫm tôi với vẻ mặt hơi đỏ. Tất cả đều hiện ra trong tầm mắt tôi khi nhìn từ dưới lên.
"Nào, muốn giẫm đâu cũng được... Khoan, từ từ..."
Ối, không được rồi. Tuyệt đối không được.
Lẽ ra tôi không nên nằm ngửa mà không suy nghĩ gì mới phải.
Đương nhiên rồi! Mọi người đều mặc đồng phục, đều mặc váy mà! Nằm lăn ra đất rồi nhìn lên trên thế này thì không được rồi! Đúng là phải thế này!
Tất cả, tất cả, tất cả những thứ tuyệt vời đều lồ lộ ra hết rồi!
"Khoan đã, cái này không được, không thể, không nên!"
"Có gì mà không được chứ?"
Chỉ có mỗi chị Akiyama là đang cười tủm tỉm nhìn từ xa! Đừng có cái vẻ mặt "Đúng như dự đoán!" đó chứ!
"Hết giờ, dừng lại, hủy bỏ... Á!"
Khi tôi định đứng dậy, chân Segawa lại ấn phần thân trên của tôi xuống.
"Không hủy được đâu. Đằng nào thì tớ cũng thử giẫm luôn. Cậu cũng làm cho Ako đi!"
"Thôi, thôi được, một chút thôi ạ."
"He he he, chuẩn bị nhé Rushian."
"Khoan! Dừng lại! Đừng có nhấc chân lên nữa mấy người!"
Thấy rồi! Thấy hết rồi! Nếu nhấc chân lên nữa thì aaaaaaaaaa!
"Hô hô, khi bị người khác ghét bỏ thế này... lại có một khoái cảm khó tả."
Hội trưởng, tôi thấy cái đồ màu đen, màu đen to tổ chảng và siêu táo bạo của cô rồi đấy! Cô mặc cái gì đến trường vậy hả?!
"Nào nào, cảm giác bị giẫm đạp thế nào? Có thức tỉnh không?"
Không, cái thứ sắp thức tỉnh vì cái quần lót kẻ sọc của cô là một thứ khác đấy!
"Chỗ này có dễ chịu không ạ? Rushian?"
Cái đồ màu trắng trông bình thường nên tôi cũng yên tâm, nhưng đừng có cái kiểu cố ý cho nhìn thấy như thế nữa Ako!
"Dừng lại, khoan, thật sự là..."
Cái trắng, cái sọc, cái đen cứ thấp thoáng mãi, máu dồn hết lên mặt tôi rồi.
Hơn nữa, máu còn dồn về một chỗ khác nữa!
Nếu cái này bị lộ thì tôi chết mất thôi!
"Á Á Á Á Á!"
Tôi bật chân lên, vùng dậy một cách mạnh bạo. Tôi cố làm như không nhận ra cái váy bị tốc lên một cách rõ ràng hơn trong lúc vùng dậy, rồi thu người lại, ôm chặt đầu gối.
Nguy hiểm thật, suýt nữa thì chết không có cửa sống lại rồi.
"Á... Ối, nguy hiểm quá đi!"
"Xin lỗi, ta làm hơi quá chăng?"
"...Không có gì phải xin lỗi cả."
Chỉ cần mọi người tránh xa và để tôi yên một lúc là được.
"Thế nào rồi, Rushian?"
Chị Akiyama vẫn giữ nguyên nụ cười tủm tỉm, tiến lại gần. Có một điều duy nhất tôi muốn nói với chị.
"Cảm ơn chị rất nhiều."
"Không có gì."
Đúng là một công việc hoàn hảo.
Tôi muốn dùng lời nói để bày tỏ lòng biết ơn của mình một cách chân thành.
"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn. Nếu thích bị giẫm đến thế thì tôi sẽ giẫm bằng giày đinh cho cậu nhé?"
"Đồ ồn ào. Quần sọc thì cứ để trong game thôi."
"Hả?! Khoan đã, nhìn cái gì vậy hả?!"
Segawa vội vàng túm lấy váy và lùi lại. Nhưng giờ có làm thế cũng muộn rồi.
"Á, vừa nãy! Lúc giẫm là cậu đã nhìn rồi hả?!"
"Nhận ra muộn thế... Lẽ ra nên biết xấu hổ hơn chút đi chứ."
"Bình thường tôi vẫn để ý mà! Tại lúc giẫm cậu, tôi hưng phấn quá!"
Đúng là đồ S* chính hiệu mà.
"À còn Hội trưởng nữa. Tôi không rõ lắm, nhưng cái nội y đó có vẻ vi phạm nội quy trường học thì phải."
"À, ừm... phải rồi, ta sẽ để ý hơn."
Một người tự xưng là S* mà lại vui vẻ đỏ mặt khi bị chê bai nội y thì tôi cũng không biết nên nói sao nữa.
"Rushian, anh còn nhìn cả của hai người bọn em nữa hả?!"
"Đó là chỗ mà Ako giận à? Mà cô đã biết rồi thì phải giấu đi chứ."
Bạn bè thân thiết thì cũng nên có giới hạn chứ.
"Vậy tóm lại là,"
Tôi nghiêm chỉnh ngồi quỳ xuống, rồi cúi rạp đầu.
"Tôi thật sự xin lỗi vì đã lỡ nhìn thấy ạ!"
*Bịch, bịch, bịch.* Những bàn chân đặt lên đầu tôi đang cúi rạp.
Bị giẫm thế này, đúng là vẫn đau thật.
"Nội dung công việc thứ ba: sử dụng đòn đấu vật với khách hàng."
"Này, thế này là đủ rồi chứ? Mọi người cũng đã biết đủ độ nguy hiểm rồi còn gì?"
"Ban đầu đáng lẽ là đồng phục hầu gái mà. Như thế thì sẽ không nhìn thấy gì rồi."
Có thể là thế! Nhưng không nhìn thấy thì không có nghĩa là tốt! Hãy nhận ra những vấn đề cơ bản hơn đi chứ!
"Vậy thì, cái đòn đấu vật này hình như là được yêu thích nhất đấy?"
"Thấy chưa. Khách hàng đâu phải ai cũng biến thái như cậu."
"Chắc chắn những khách hàng yêu cầu đòn đấu vật mới là mấy kẻ đáng sợ ấy chứ..."
Tại sao ý kiến của tôi lại không được chấp nhận nhỉ?
Trong game tôi còn thấy mình có chút tiếng nói hơn cơ mà. Là cấp độ sao? Tôi thiếu cấp độ à?
「Vậy thì tôi đã đấm, còn hội trưởng thì giẫm rồi, giờ đến lượt Ako nhé!」
「Em á?」
「Ồ, vợ chồng nhà này bày trò đấu vật chuyên nghiệp à.」
「Nói thế thì nghe thành ra ý khác rồi!」
Nói với cái vẻ ‘À, thì ra là thế’ làm gì!
「Haizzz… Thôi được rồi, dù sao Ako cũng chẳng làm đau được đâu, nên được thôi. Nhưng mà, mấy cái đòn đấu vật đó cụ thể là làm cái gì vậy?」
Bị một người nghiệp dư thực hiện cú backdrop trên sàn cứng chắc chắn sẽ chết mất.
Nếu được thì nhẹ nhàng và dễ thực hiện thôi.
「Đòn phổ biến nhất là Khóa Đầu Bằng Chân, thứ hai là Khóa Khớp Tay Chữ Thập, còn thứ ba là Khóa Tam Giác.」
「Cái gì mà rắc rối thế, em chẳng hiểu gì cả.」
Những dấu chấm hỏi bay vòng vòng trên đầu Ako.
Chắc là trên đầu bọn tôi cũng có mấy cái dấu y hệt vậy đang bay lượn.
Nghe tên mấy chiêu đấu vật thì có mà hiểu được.
「Đâu cần phải là mấy cái đó. Chỉ cần cái nào đơn giản, dễ hiểu là được mà.」
「Ví dụ như?」
「Ừm… Headlock thì sao?」
「À, đó là tên công ty của Gundam Online mà.」
「Ako, dừng lại, dừng lại!」
Không phải cái đó, không phải cái đó đâu!
「Cách làm thì dễ thôi. Đại loại là ôm đầu đối phương thế này này–」
「Á, này!」
Segawa, người đã lén lút tiếp cận từ phía sau, vòng tay trái qua đầu tôi. Rồi cô ấy dùng tay và ngực siết chặt lại.
「Thấy chưa, làm thế này đó.」
「Aaaaaa đau quáaaaaa!」
Nghe cái rắc! Đau quá đi mà!
Vì nghĩ vậy nên tôi theo phản xạ nói ra, và Segawa, người đang ôm đầu tôi, liền dừng lại đột ngột.
「…Hả? Đau á?」
「Đương nhiên rồi, chiêu đó đang khóa vào người mà!」
Đối với tôi thì đó là một sự phản bác đương nhiên, nhưng lực trên cánh tay Segawa ngày càng mạnh thêm, đau đau đau đau quá!
「Tư thế này mà chưa dùng nhiều sức đã đau rồi sao? Em nói là đau à?」
「Nhưng mà… ơ… không…」
À, phải rồi. Giờ mới để ý, hóa ra phần mặt bên phải của tôi đang áp vào người Segawa.
Bình thường thì người ta sẽ phản ứng kiểu "mềm mại quá" hay gì đó, phải không nhỉ?
「Không, nhưng mà, thật sự thì, ngay từ lúc bị khóa vào đã thấy cứng và đau rồi.」
「Tôi đâu có tăng giáp cho mình nhiều đến thế đâu ta? Lạ thật đó nha.」
「Không được, thật sự đau quá! Đầu hàng, đầu hàng, đầu hàng!」
Tôi cố gắng vỗ tay liên tục vào cánh tay Segawa, cô ấy thở dài một hơi rồi buông tay.
「Ưu, đầu tôi cứ ong ong.」
「Thật tình… làm kiểu này là được rồi đó.」
「Vậy nghĩa là chỉ cần ôm chặt đầu Rushian là được phải không ạ?」
「Đúng đúng.」
Cái cách hiểu đó có thật sự ổn không đây. Vì sự an toàn của bản thân, tôi cố tình không nói gì.
「Ako-chan, làm từ phía trước cũng được đó. Gọi là Front Headlock.」
「Từ phía trước! Vâng!」
Tràn đầy khí thế!
Thôi được, mình cũng phải chuẩn bị tinh thần thôi. Cứ đến đi!
「Em đến đây Rushian!」
「Tuyệt!」
「E, êi!」
Ako tiến đến từ phía trước và vòng tay qua đầu tôi.
Cô ấy kéo chặt tôi vào ngực, và khi cô ấy dùng lực— thì mọi thứ lại mềm nhũn ra.
「…Sao em không nói đau đi?」
「Cái đó thì phải nói sao đây…」
Vì có đau đâu. Chỉ mềm mại thôi mà.
「Rushian ơi~」
Người đang thực hiện cũng chỉ đang ôm chặt lấy tôi thôi, cái này chẳng có ý nghĩa gì cả nhỉ?
「Này, cái này đâu có phải đòn đấu vật đâu, hay là mình đổi sang cái khác…」
「Em sẽ tiếp tục cho đến khi anh bỏ cuộc đó~」
「Cái trạng thái này thì bỏ cuộc kiểu gì đây.」
Chẳng bị tí sát thương nào, ngược lại còn hồi phục máu cực nhanh nữa chứ.
Mà, ôi, tự nhiên thấy dễ chịu quá.
「Ôm~ ôm~」
Dễ chịu ghê. Mọi chuyện khác đều chẳng còn quan trọng nữa.
Ấm áp, mềm mại, thơm tho… Cứ thế này cũng được…
「Rushian gục rồi…」
「Thật yếu ớt mà.」
「Không giống gục vì đòn đấu vật gì hết nhỉ?」
Im đi.
「Này, Segawa… cái chuyện này… cô không muốn làm đâu nhỉ…」
「Anh đang nói cái gì vậy hả…」
「Cái việc làm thêm của cô… à… cái này nguy rồi…」
Tiếng nói của mọi người dần trở nên xa xăm. Lực rời khỏi cơ thể, chỉ còn cảm nhận được Ako.
Thiên đường, hóa ra là ở đây…
Cạch, một tiếng động nhỏ vang lên.
「Mọi người ơi, có đang sinh hoạt câu lạc bộ đàng hoàng không đó?」
Tôi cứ ngỡ mình nghe thấy tiếng của cô Neko Hime.
「À… không, không có rồi.」
Một giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ vang lên.
「Cô ơi, chào cô~」
「Chào cái gì mà chào. Này, tránh ra, tránh ra mau.」
「Oái!」
Ako, người đang tươi rói chào hỏi, bị kéo rời khỏi tôi, và cái cảm giác mềm nhũn ấy cũng rời xa cơ thể.
Ồ, khi rời ra thì sự tỉnh táo dần trở lại.
「Ô, ồ… Suýt nữa thì… suýt nữa thì gục luôn rồi…」
「Anh gục hoàn toàn rồi còn gì.」
「Đòn khóa đẹp ghê.」
Không dùng sức mạnh mà lại dùng cơ thể để thi đấu sao.
Thật bẩn thỉu, đúng là vợ của tôi thật bẩn thỉu mà.
「Mọi người đang làm cái gì vậy…」
Bị cô Neko Hime với vẻ mặt khó hiểu lườm một cái, tất cả mọi người đều hơi co rúm lại.
Nếu là đang chơi game thì không sao, nhưng đằng này lại làm chuyện chẳng liên quan gì, nên cũng thấy hơi ngại.
「Dạ, bọn em đang thử vài chiêu đấu vật ạ.」
「Hả? Vừa nãy là đấu vật sao?」
Khi tôi thành thật trả lời, cô giáo trợn tròn mắt.
「Rốt cuộc thì chỗ nào là đấu vật vậy?」
Ako ưỡn ngực trả lời khi được hỏi.
「Dạ, Front Headlock ạ!」
「…Chỗ nào hả?」
「Ơ, ừm…」
Ako bị lườm một cái sắc lạnh nên giật mình. Cô giáo sao thế, tự nhiên lại vậy.
…Khoan đã. Hình như cô ấy từng nói là tham gia câu lạc bộ Đấu vật thì phải. Chẳng phải cô ấy có thể dùng chiêu Lariat hay sao.
「Thật ra em muốn dùng Khóa Khớp Tay Chữ Thập. Nhưng không biết cách làm nên thôi dùng Headlock cho xong.」
「Cái đó chỗ nào là Headlock hả. Thật tình… Headlock ấy à…」
Sát khí từ cô Neko Hime!
Hai cánh tay lao tới với tốc độ nhanh hơn cả phản xạ muốn bỏ chạy của tôi!
「Là phải làm thế này này!」
「Ngu oa oa oa!?」
Cô giáo lao đến từ phía trước với tốc độ kinh hoàng, túm lấy đầu tôi, rồi siết chặt lại— nói chung là đau quá đau quá! Gì thế này!? Cô ấy khóa đòn lúc nào vậy!?
「Cô Neko Hime! Đau, đau quá ạ!」
「Rồi, đây là!」
「U oa a a!」
Bị gạt chân ngã vật xuống sàn, cô giáo túm lấy tay tôi!
Nguy rồi, cô ấy chẳng nghe tôi nói gì cả!
Khoan đã, tôi là người nghiệp dư, nếu bị khóa thật thì cơ thể không chịu nổi mất!
「Khóa khớp tay! Chữ thập đây!」
「Nuu oa oa oa oa!」
Cơ thể tôi đang trong tình trạng gì thế này!?
Đau không thể tả được, cứ như thể có ai đó đã yêu cầu một chiêu đau đến mức này vậy!
「Đầu hàng đầu hàng đầu hàng! Chịu hết nổi rồi!」
「Đừng có mà khinh thường đấu vật chuyên nghiệp nha—!」
Với một tiếng hô đầy khí thế, ngay khoảnh khắc cô Neko Hime dùng sức siết chặt.
Cái rắc, một tiếng động như có gì đó bị lệch vang lên từ cánh tay tôi.
「Á!」
「…Ơ kìa.」
「Rushian, Rushian ơi!」
Trong tầm mắt dần mờ đi, tôi như thấy lựa chọn "quay trở lại điểm lưu?" hiện lên.
「Bạo lực học đường rồi cô ơi—」
「Cố vấn câu lạc bộ của chúng ta lại là giáo viên bạo lực sao.」
「Cái này phải kiến nghị lên hội đồng quản trị…」
「Em xin lỗi, thật sự xin lỗi.」
Trước ánh mắt lạnh lùng của các thành viên câu lạc bộ, cô giáo đang ngồi quỳ gối trên sàn, liên tục cúi đầu.
「Mà cô ơi, cô chơi đấu vật thì đâu liên quan gì đến mấy chiêu đấu vật chuyên nghiệp đâu ạ?」
「Đó là sở thích của cô mà…」
Mấy người chơi vật kiểu gì chả thích đấu vật chuyên nghiệp, nhỉ? Ừm.
“Thôi nào, mấy đứa. Đừng trêu chọc cô Neko Hime nữa đi.”
“Nhưng mà! Tay của Rushian, tay của cậu ấy!”
Ako nói với vẻ mặt như sắp khóc, nhưng mà… thôi đừng có phản ứng kiểu đó nữa đi.
“Nghe cứ như tay tôi bị tổn thương vĩnh viễn không thể hồi phục được ấy…”
Có gãy đâu, khớp cũng không trật. Chỉ hơi đau một chút thôi mà.
“Đau thế này mà sao vẫn có khách muốn làm? Thích đấu vật chuyên nghiệp à?”
“…Đang nói chuyện gì vậy? Mà ban nãy các cậu đang làm gì thế?”
Cô giáo Saitō hỏi Segawa đang trưng vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tụi em đang tìm việc làm thêm ạ. Thế rồi có quán cà phê hầu gái tuyển người để ra chiêu đấu vật chuyên nghiệp với khách hàng nên…”
“…Và các cậu định đến đó?”
“Lương theo giờ cũng cao, mà có vẻ nhàn nữa chứ.”
“À, cái này thì…”
Cô giáo Saitō ôm trán rên rỉ.
“Bọn tôi đã cố hết sức để ngăn cản, nên mới ra nông nỗi này đây.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi…”
Thấy cô giáo thở dài rũ vai, Segawa bĩu môi hờn dỗi.
“Ê, cô giáo cũng nói kiểu đó sao ạ?”
“Phải nói thế chứ… Nghe này, ừm… Cái này, nhìn cái này xem.”
Cô giáo Saitō gõ gõ vào một trong những chiếc máy tính đang bật, rồi mở một trang tin tức. Ở đó, một mẩu tin đáng xấu hổ được in to đùng: cửa hàng cho nữ sinh trung học ra chiêu đấu vật chuyên nghiệp đã bị cảnh sát trấn áp.
“…Nói dối, cái này là thật sao?”
“Chắc chắn không phải là hư cấu đâu.”
Cứ như một câu chuyện kinh dị có thật vậy.
“…Quả thật nhìn thế này thì mấy chiêu đấu vật chuyên nghiệp nguy hiểm thật, gần như là ôm chầm lấy người ta rồi còn gì.”
Segawa tái mặt khi nhìn ảnh minh họa. Vừa nãy cô ấy cũng làm với tôi đấy chứ, nhưng tôi sẽ không nói ra. Không muốn đạp phải mấy cái mìn không cần thiết.
“Cậu không xem tin tức trên mạng à?”
“Báo tôi còn chả đọc, hơi đâu mà lên mạng xem tin tức!”
Dù cậu nói đầy tự tin thì tôi cũng chỉ có thể bảo cậu đi xem thôi chứ sao?
“Có nhiều cửa hàng tương tự lắm, nhưng các cậu nên từ bỏ đi. Các cậu không rẻ mạt đến mức phải đem bản thân ra bán mua bằng tiền đâu đấy?”
“Khoan đã, dừng ngay bài thuyết giáo về việc đi vào con đường nguy hiểm đi! Em hoàn toàn không có ý đó!”
“Thực tế là vậy mà. May mà vật thử là Nishimura, chứ cậu có thể làm thế với một ông chú không quen biết không?”
“…Mà, nghĩ kỹ lại thì, cái việc làm với Nishimura cũng là một thất bại lớn rồi. Giờ tôi vẫn muốn đòi tiền bù lại ấy chứ.”
“Làm đủ trò xong còn đòi trả tiền nữa chứ?”
Đúng là nữ hoàng mà.
“Dù sao thì các cậu đã hiểu ra là tốt rồi. Tôi khó nói vì biết các cậu không có ác ý.”
“Akane, cậu ấy nói thật lòng mà…”
“Nghĩ đến chuyện đồi bại khi nghe đến đấu vật chuyên nghiệp mới là chuyện bất thường đấy!”
Cái đó thì tôi hoàn toàn đồng ý, vâng.
“Rushian, Rushian, theo tin tức này thì những người kiếm được tiền ấy, mỗi tháng họ kiếm được mấy chục vạn yên lận đó!”
“Đừng làm, tuyệt đối đừng làm, hứa với tôi đi Ako.”
“Ngoài Rushian ra thì em sẽ không làm cái trò này với ai đâu ạ!”
Cô ấy nói cứ như thể đương nhiên vậy, “Không đâu ạ!”
Rõ ràng là cậu đã gợi ý làm thử trước mà.
Tôi có cảm giác Ako – người đã biết hết mọi chuyện mà vẫn hăm hở làm theo – mới là người xấu xa nhất. Chắc cô ta chỉ muốn đụng chạm thôi.
“Trường Maegasaki không cấm làm thêm, nếu muốn thì làm cũng được… nhưng hãy tìm việc bình thường thôi. Trường không thể cấp phép cho những công việc lạ lùng được đâu.”
“Việc làm thêm bình thường thì em cũng chịu thôi.”
“Mà nói thẳng ra là không ai muốn làm việc cả, đúng không?”
“Shuvain chắc cũng thấy khó chịu khi phải làm việc dưới quyền ai đó mà.”
“Các cậu thì đúng là…”
Cô giáo Saitō ôm trán như bị đau đầu, rồi cầm lấy một tập giấy ghi chú việc làm thêm.
“Xét theo năng lực của mỗi người thì… cái này, cái này, và cái này nhé.”
Cô ấy rút ra vài tờ ghi chú rồi dúi vào tay mỗi người.
“Tamaki thì muốn làm nội trợ đúng không? Đây là việc nhẹ nhàng, chỉ làm một ngày, dành cho mấy bà nội trợ làm thêm thôi.”
“Việc mà các bà nội trợ làm ạ! Nghe được đó ạ!”
À, người này xử lý Ako khéo thật. Cô ấy dễ dàng bị thuyết phục.
“Còn Goshōin, cô cũng hãy tận mắt xem cuộc sống thường ngày của mình được ai hỗ trợ nhé.”
“…Cô đã nói thế thì khó từ chối quá.”
Master cũng miễn cưỡng nhận lấy. Người này cũng có lúc lo lắng về sự thiếu hiểu biết thông thường của mình mà.
“Segawa thì dễ gần nên làm công việc này có lẽ được đấy?”
“Vâng, miễn an toàn thì cái gì cũng được ạ.”
Dường như lo lắng về khả năng chọn việc của mình, Segawa cũng ngoan ngoãn xem ghi chú.
Tuyệt vời thật, mọi chuyện vừa nãy còn ầm ĩ thế mà chỉ trong nháy mắt đã đâu vào đấy.
Cô Neko Hime này đúng là không phải dạng vừa đâu.
“Còn Nishimura thì cái này nhé.”
“Là việc làm theo ngày sao…”
Là một học sinh trung học không có tiền thì được trả lương ngay trong ngày thì tốt quá rồi. Nhưng mà… làm thêm, làm thêm à… Việc đầu tiên, đúng là hơi lo lắng thật.
†††††††††
“Đã quyết định đi làm thêm rồi thì chúng ta cùng cố gắng nhé.”
Tôi vừa đi bộ về nhà vừa nói, Ako hơi nhăn mặt, đưa tay lên che miệng.
“Nghĩ kỹ lại thì, đi làm có vẻ kinh khủng quá.”
“Chỉ một ngày thôi mà, chắc chịu được ấy mà.”
Dù sao thì cũng chỉ là đi làm ké Segawa thôi, giờ từ chối chắc cũng được.
“Hay là thôi đi? Vẫn còn kịp mà đúng không?”
“Ư… Nhưng mà để một mình Shu-chan cố gắng thì cũng thấy sao sao ấy.”
“Đó là vấn đề của cậu ta, nên Ako đâu cần phải miễn cưỡng làm gì.”
Nhưng tôi muốn trân trọng tình cảm bạn bè của Ako.
Chúng tôi, những người chẳng bao giờ cố gắng vì bản thân, nhưng nếu có thể cố gắng vì bạn bè thì như vậy cũng tốt mà.
“Là việc nhẹ nhàng, không phải tiếp xúc nhiều với người khác đúng không? Có lẽ hợp với Ako đấy chứ?”
Tôi thử giải thích, nhưng Ako lại tỏa ra một luồng khí u ám nặng nề.
“Không tiếp xúc với người khác thôi thì chưa đủ. Em muốn làm một công việc mà không ai thấy mặt… kiểu như nhân vật linh vật bí ẩn ‘Akosshi’ mặc đồ thú ấy ạ.”
“Nhân vật linh vật của vùng nào thế? Linh vật trong game online à?”
“Akosshi!”
Đừng có kêu mấy tiếng lạ thế nữa. Lỡ tôi thấy đáng yêu thì sao.
“Đầu óc cậu là nhân vật linh vật thì kệ cậu đi.”
“Đầu óc là nhân vật linh vật có nghĩa là sao ạ?!”
“Kệ cậu đi, tôi bảo rồi.”
Tôi kiên quyết tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Mà thôi, làm thêm thì có trách nhiệm gì đâu, chỉ là việc làm một ngày thôi mà. Nếu lo lắng thì cứ thử xem sao. Đặc biệt là bây giờ cũng cần tiền nữa.”
“Đúng rồi ha, cần tiền mà.”
Ako gật đầu lia lịa.
Ban đầu thì tài chính đã eo hẹp đến mức phải bỏ cả bữa trưa rồi. Đúng là tình thế cấp bách mà.
“Với lại này, thỉnh thoảng cũng có chuyện game thủ nghiện game bỗng dưng thành người nghiện làm thêm đấy.”
“Ơ, có chuyện đó thật ạ?”
Có đấy. Ngạc nhiên chưa?
“Lý do là, có sự chênh lệch giá trị tiền tệ giữa tiền thật và tiền trong game.”
“Tiền thật với tiền trong game không đổi được cho nhau đúng không ạ?”
Ako quay hẳn người về phía tôi hỏi. Quay về phía trước mà đi chứ, coi chừng vấp té đấy?
“Về cơ bản là thế. Nhưng cũng có khá nhiều game mà tiền trong game thực chất có thể mua được bằng tiền thật, như LA có hệ thống RMT chính thức chẳng hạn.”
Ngay cả khi không có RMT chính thức, vẫn có những kẻ buôn bán RMT phi chính thức. Mặc dù tạm thời không tính đến những trường hợp đó.
Thế thì, cái vấn đề nảy sinh ở đây chính là tiền lương tính theo giờ. Nếu Ako săn "Thầy giáo Dép lê" thì… à, nếu chơi một mình thì kiếm được chừng bao nhiêu tiền mỗi giờ nhỉ?
“Một mình thì mất nhiều thời gian lắm ạ, nhưng tạm tính cũng được khoảng 3M.”
“Ồ, cũng khá đấy chứ.”
Nhưng mà, liệu cái mức lương ấy có thực sự cao không, nếu thử nghĩ kỹ lại thì…
“Khi Ako đi làm thêm bên ngoài game… à, cứ cho là Ako cực kỳ cố gắng, kiếm được 1.000 yên một giờ đi.”
“Mấy công việc làm thêm bình thường kiếm được nhiều vậy sao ạ?”
“Nếu Ako cố gắng thì có thể kiếm được mà. Thôi, cứ tính 1.000 yên cho dễ tính.”
Nếu Ako mà năng nổ, dễ thương như vậy thì chắc sẽ được trọng dụng làm "con át chủ bài" của quán cho xem. Mặc dù Ako như thế thì không còn là Ako mà mình biết nữa rồi.
“Thế thì, 1.000 yên một giờ, nếu làm năm tiếng sau khi tan học thì được 5.000 yên. Số tiền đó đủ để mua một gói game chính thức của LA đấy.”
“Đúng vậy ạ.”
“Mà nếu bán món đồ thưởng trong game thì sẽ được khoảng 100M.”
“...Nghĩa là…”
Dường như Ako cũng đã nhận ra. Cái mánh khóe trong việc tính toán tiền lương này.
“Đúng rồi! Cứ thế mà tính ra thì, đổi sang tiền trong game, lương giờ có thể đạt tới 20M đấy. Đến cả những người "dân cày" chuyên nghiệp cũng chưa chắc kiếm được số tiền dễ dàng như vậy đâu nhỉ? Thật là… kinh khủng quá đi!”
“Cái đó… nói thế nào nhỉ, đúng là một phép tính gây… choáng váng đó ạ.”
“Bảy tiếng đồng hồ miệt mài chiến đấu trong game, liên tục nhìn thấy ác mộng về "Thầy giáo Dép lê", lại chỉ ngang giá với một tiếng làm thêm thôi đấy.”
Nghe nói một tiếng đồng hồ cố gắng vất vả trong game chỉ có giá trị ngang với mười phút làm thêm, thật đúng là khiến người ta phải nao núng, đó là lẽ thường tình mà.
“Ư… sao em thấy không phục chút nào hết ạ. Đến trong mơ em cũng bị hành hạ nữa mà.”
“Anh hiểu cảm giác của em mà, nhưng mà hiện thực thì vẫn phũ phàng lắm. Thế nên những tay chơi chuyên nghiệp hạng trung, khi đã lên cấp tới mức không còn thấy giá trị của kinh nghiệm nữa, có khi lại nghĩ "hay là đi làm thêm cho nhanh nhỉ" đấy.”
“Và rồi trở thành "tay làm thêm chuyên nghiệp" sao ạ?”
“Ra là vậy,” Ako gật đầu lia lịa.
“Có cả đống người cho rằng sử dụng giao dịch tiền tệ chính thức (RMT) là một cách chơi "tà đạo", cũng có rất nhiều người cho rằng không nạp tiền mới là thú vị. Nhưng mà, những người chơi đã đi làm thì cũng có người sẵn sàng dùng tiền mua thời gian đấy.”
Chẳng có bên nào là "chính nghĩa" tuyệt đối cả. Cày kéo đến mức ghét game thì cũng là chuyện “cầm đèn chạy trước ô tô” thôi.
“Anh cũng từng có thời gian quyết tâm sẽ đi làm thêm khi vào cấp ba đấy…”
“Sao anh lại không làm ạ?”
“Đi làm thêm thì thời gian chơi game sẽ giảm đi chứ sao!”
“Đây chẳng phải là một mâu thuẫn to lớn hay sao!?”
Đâu phải lúc nào mình cũng chơi game chỉ để kiếm tiền trong game đâu.
Quan trọng nhất là vui vẻ, những thứ khác chỉ là phần thêm vào thôi.
“Giờ thì dù sao cũng đang cần tiền, nên anh nghĩ giờ có thể sẽ ổn hơn đấy.”
“Ừm ừm… Em hiểu rồi.”
Ako mạnh mẽ gật đầu, rồi thoăn thoắt xoay người vòng ra trước mặt tôi.
“Em sẽ là vợ của Rushian, và em sẽ tự kiếm tiền trả tiền đặt cọc nhà một cách đàng hoàng!”
Ako khí thế nói vậy.
Trong lòng thì, vui đấy, nhưng mà…
“Anh không thích thế đâu…”
“Tại sao ạ!?”
Thế thì khác gì bị Ako coi như “đồ ăn bám” chứ.
Được Ako nuôi thì thảm hại lắm, tôi không muốn thế đâu.
Thôi, ngày mai đi làm thêm, mình cũng phải cố gắng thôi.
***
“Ui, mệt quá…”
Cứ ngỡ một ngày làm việc chiếm trọn cả ngày nghỉ sẽ không mệt đến thế này…
Cảm giác như mình đã trưởng thành hơn một chút, hehe… vừa nghĩ vậy tôi vừa khởi động LA.
◆Ako: Rushian ơi!
◆Rushian: Ồ, em về rồi à?
Ako cũng vừa đăng nhập xong.
Tôi cứ lo không biết em ấy có bỏ cuộc giữa chừng không, nhưng Ako cũng đã hoàn thành công việc, vậy thì tốt quá rồi.
Tôi đến cửa hàng quen thuộc, Ako đang đợi ở đó liền nhảy bổ vào tôi.
◆Ako: Em cố gắng lắm đóoooo, em đã rất cố gắng đóoooo!
◆Rushian: Ừ, em đã làm việc chăm chỉ nhỉ. Anh cũng mệt rồi đây.
Tôi xoa xoa đầu Ako đang bám chặt lấy mình.
Tuy chỉ là một thao tác cảm xúc trong game, nhưng vì thường xuyên làm vậy ngoài đời nên tôi có thể phần nào hình dung được cảm giác, có vẻ như tôi đã bị Ako ảnh hưởng khá nhiều rồi.
◆Rushian: Công việc bên đó thế nào? Có bị ai bắt nạt không?
◆Ako: Em hầu như không nói chuyện với ai nên cái đó thì ổn ạ, nhưng mà…
Nếu xét về mặt đó thì đáng lẽ phải rất lý tưởng, vậy mà không hiểu sao Ako lại nói với vẻ mặt vô cùng khó chịu.
◆Ako: Nội dung công việc quá sức chịu đựng, quá sức chịu đựng ạ…
◆Rushian: Khó khăn đến thế sao? Rốt cuộc là em bị bắt làm gì vậy?
◆Ako: Đó là… công việc đặt hoa bồ công anh lên trên miếng sashimi…
◆Rushian: …Hả?
Đặt hoa bồ công anh lên miếng sashimi… hả?
◆Ako: Chính là vậy đó ạ, công việc đặt những bông hoa bồ công anh giả lên trên miếng sashimi.
◆Rushian: Có thật sao…
Mà khoan, đó không phải là hoa cúc sao, chứ không phải bồ công anh à?
Nói gì thì nói, tôi cứ tưởng công việc đó chỉ là tin đồn đô thị thôi.
Sao không dùng máy móc làm việc đó cho tiện nhỉ? Sao lại là người làm?
…À không, phải rồi. Nếu phải lắp đặt chức năng đặt hoa giả riêng, hay mua máy móc, thì thuê người làm có lẽ rẻ hơn.
◆Rushian: Nhưng mà, khó khăn ở chỗ nào chứ? Dễ mà nhỉ?
◆Ako: Khó khăn lắm chứ! Sao có thể không khó khăn được ạ!
Ako liên tục có động tác đập bàn, cố gắng truyền đạt điều gì đó một cách kịch liệt.
◆Ako: Cứ thế mà đặt hoa bồ công anh lên những miếng sashimi đang trôi trên băng chuyền thôi.
◆Ako: Ban đầu em nghĩ cứ làm mà không cần suy nghĩ gì cũng được, nhưng nếu không tập trung thì sẽ quên đặt hoa và bị mắng, nên cuối cùng em cứ phải đếm từng miếng một mà làm.
◆Ako: Cứ đếm một miếng sashimi, hai miếng sashimi, ba miếng sashimi… mà cứ thế đặt hoa bồ công anh không ngừng, dần dần những hộp sashimi đó cứ biến thành "Thầy giáo Dép lê" ấy ạ.
◆Ako: Rồi thì cứ cảm thấy như có ai đó đang điều khiển mình ở phía bên kia màn hình để làm việc vậy.
◆Ako: Lại còn có lúc cố gắng mở hòm đồ để kiểm tra xem trong hộp hoa bồ công anh còn bao nhiêu bông nữa chứ.
◆Ako: Cứ đặt xong một bông là lại muốn mở cửa sổ nhiệm vụ ra để xem nhiệm vụ có tiến triển không nữa.
◆Ako: Cuối cùng thì em cứ cố mở cài đặt để đăng xuất mà không thấy hiện lên, thế là em tự nhủ “chẳng lẽ đây là một trò chơi tử thần ư?!” và cứ thế tái xanh mặt mũi một mình luôn!
◆Rushian: Được rồi, anh biết là em vất vả rồi, cứ bình tĩnh lại đã.
Hàng loạt tin nhắn liên tục của Ako đã khiến nhật ký trò chuyện trông thật khủng khiếp.
Trước đây Ako đã bao giờ nhắn tin điên cuồng như thế này chưa nhỉ?
Công việc đặt hoa giả lên sashimi lại khó khăn đến vậy sao?
◆Rushian: Dân chơi game online thì thường quen với những công việc lặp đi lặp lại rồi mà.
◆Ako: Có sự khác biệt giữa việc điều khiển máy BOT trong game và biến cơ thể mình thành máy BOT thật sự đó ạ…
À, ra là vậy. Hóa ra lại khác biệt đến thế.
◆Ako: May mà chỉ làm có một ngày thôi. Nếu làm thêm vài ngày nữa thì tâm hồn em chắc đã biến thành máy móc rồi.
◆Rushian: Làm thêm ghê thật đấy.
Dù chỉ là công việc làm thêm, nhưng quả thật là khó khăn không thể xem thường được.
Đúng lúc đó, một nhân vật đăng nhập với hiệu ứng "shuwaaan".
◆Aprikotto: Tôi về rồi đây. Giờ thì, kiểm tra giá thị trường thôi.
◆Rushian: Mừng anh về.
◆Ako: Mừng anh về ạ!
Người thứ hai trở về, đó là Hội trưởng Guild. Anh ấy lập tức bắt tay vào kiểm tra giá thị trường ngay.
◆Rushian: Thế nào rồi? Công việc có vất vả không?
◆Aprikotto: Cũng khá có ý nghĩa đấy.
Tin nhắn từ Hội trưởng, người mà qua dòng chữ không thể thấy biểu cảm gì, bay đến.
◆Aprikotto: Là công việc đặt củ cải trắng thái sợi – nói trắng ra là đặt đồ trang trí lên sashimi. Cứ thế nhón củ cải thái sợi, rồi đặt liên tục lên khay sashimi đang trôi trên băng chuyền thôi.
◆ Ako: Chắc là công việc tôi làm hồi trước đây mà! Nghe nói cũng làm cùng một công đoạn với nhau. Vậy mà cứ tưởng máy móc làm hết, hóa ra vẫn phải cậy đến sức người.
◆ Rushian: Nói thật chứ, làm cái đó có gì hay ho, có ý nghĩa gì đâu?
◆ Aprikotto: Nghe nói thì có vẻ đơn giản, nhưng thực ra không phải vậy đâu nhé.
◆ Aprikotto: Lượng hành lá quy định là mỗi phần hai gam, nhưng ban đầu dù có cố đến mấy thì nó vẫn lệch từ 1.5 đến 2.5 gam.
◆ Aprikotto: Cứ tiếp tục đặt hành lá lên khay sashimi như thế nhiều lần, kỹ năng sẽ dần được cải thiện, đến mức có thể đặt đúng hai gam mà không cần nhìn.
◆ Aprikotto: Cậu có thể cảm nhận rõ ràng kỹ năng của mình đang tăng vùn vụt ngoài đời thực, vậy thì đương nhiên là thú vị rồi, phải không?
◆ Rushian: À, à…
Thế là ngón tay cậu giờ có thể cân được hai gam rồi sao. Đương nhiên tôi thấy điều đó rất siêu, nhưng mà nói nó là kỹ năng hữu ích trong cuộc sống thường ngày thì có vẻ hơi… hơi khó nói.
Kỹ năng cân hành lá cấp 10… Vô nghĩa quá đi mất.
◆ Ako: Rushian cũng từng làm công việc tương tự như vậy, phải không? Thế nào ạ?
◆ Rushian: Hỏi ư… Cậu dám hỏi điều đó ư…
Cậu lại đi hỏi về nội dung công việc của tôi, Ako à…
◆ Aprikotto: Khổ sở đến vậy sao?
◆ Rushian: Chẳng có gì khổ sở cả… Vì công việc rất đơn giản.
Công việc tôi làm, thì ra, là cái này.
◆ Rushian: Giám sát chai nhựa.
Trong chốc lát, cuộc trò chuyện trên kênh chung bị ngắt quãng.
Rồi Hội trưởng cẩn trọng hỏi.
◆ Aprikotto: Chai nhựa, nếu cứ để yên thì chúng sẽ tự chạy đi sao?
◆ Ako: Kiểu như “Cuộc nổi dậy của chai nhựa” ấy ạ…
Nhiệm vụ phụ vớ vẩn nào đây?
Thật sự chỉ là nhìn mấy chai nhựa trôi qua thôi mà.
◆ Rushian: Mấy chai nhựa cứ trôi trên băng chuyền, nhưng thỉnh thoảng có chai bị đổ, nên phải dựng thẳng lại trước khi chúng đi vào máy tiếp theo. Công việc chỉ có thế thôi.
Sau khi được giải thích nội dung, tôi cứ bị bỏ mặc cho đến tận giờ giải lao. Tôi cũng có thể làm được việc đó, nên về điểm này thì khá ổn. Không phải làm những việc máy móc không thể làm, mà là hỗ trợ những lỗi của máy móc – hóa ra đi làm mới thấy công việc có chiều sâu thật.
◆ Ako: Nghe có vẻ dễ mà, chỉ cần nhìn thôi đúng không ạ?
◆ Rushian: Nội dung thì đúng là vậy.
Nhưng chai nhựa trôi qua với số lượng và tốc độ gấp ba lần những gì Ako tưởng tượng đấy. Mà thôi, vì chỉ nhìn thôi nên người khác chắc thấy nhàn lắm.
◆ Aprikotto: Ngược lại, máy móc mà cũng có thứ đổ được sao?
◆ Rushian: Đổ nhiều chứ. Cứ khoảng 350 đến 680 chai thì có một chai bị đổ.
◆ Ako: C-cậu đếm luôn cả à?
Một cảm giác rợn người như truyền đến qua từng dòng chữ.
◆ Rushian: Rảnh quá nên chẳng còn gì để làm cả. Ban đầu thì thấy một vài chai bị lệch và tôi tự cá cược trong lòng xem chai này có đổ không, thế là thành thú vui luôn đấy.
◆ Aprikotto: Nếu thấy sắp đổ thì dựng lại trước có phải tốt hơn không?
◆ Rushian: Ngốc quá, Hội trưởng. Dựng lại trước thì người đợi ở công đoạn tiếp theo sẽ mất việc sao?
◆ Aprikotto: …Rushian cũng khổ thật đấy.
Đúng vậy, tôi khổ lắm.
Mắt cứ lóa lên vì mấy chai nhựa trôi qua, rồi không hiểu sao nước mắt cứ trào ra không ngừng.
◆ Aprikotto: Tóm lại là, tôi sẽ không đi lần thứ hai đâu. Thật may vì đó là việc làm theo ngày.
◆ Ako: Đúng thế ạ, kiểu gì cũng không đi làm thêm lần nào nữa đâu ạ.
◆ Rushian: Đúng vậy!
Dù nhân vật đang cười tươi, tôi cứ như nhìn thấy hai con người với đôi mắt vô hồn đang gõ bàn phím ở đằng sau. Đáng tiếc là chúng tôi đã bỏ cuộc giữa chừng.
◆ Ako: Em sẽ không làm việc đâu! Tuyệt đối không làm việc đâu!
◆ Rushian: Dù tôi cũng là kẻ bỏ cuộc cùng cậu, nhưng mà… rồi sẽ có lúc chúng ta phải đi làm thôi.
◆ Ako: Không chịu đâu! Cứ tiếp tục thế này là em chết vì căng thẳng mất thôi!
◆ Rushian: Cậu nói linh tinh gì thế.
Thôi nào, hôm nay không được thì mai cố gắng.
Quái vật hôm nay không đánh được, biết đâu ngày mai lên cấp rồi sẽ thắng được.
Mặc dù cũng có những kẻ địch tuyệt đối không muốn đối đầu.
◆ Rushian: À mà Shuvain đâu rồi?
◆ Ako: Shu-chan cũng đi làm thêm ở đâu đó mà đúng không? Nhưng mà, chắc giờ đã về rồi chứ ạ?
Cậu ta thuộc tuýp người kiểu gì thì gì cũng phải đăng nhập trước bữa ăn, trước khi tắm! Dù hiển thị AFK nhưng biết thế nào cũng sẽ quay lại nên dễ tính toán lắm.
◆ Aprikotto: Này các cậu, các cậu có nhớ chúng ta đã làm việc vì cái gì không?
◆ Rushian: …À, máy tính của cậu ấy bị hỏng mà.
Đúng rồi, đúng rồi.
Máy tính của cậu ấy bị hỏng nên buổi tối hay ngày nghỉ, có chờ cũng chẳng thấy cậu ấy online.
◆ Ako: Shu-chan ở đó đã là chuyện thường ngày nên em quên khuấy mất.
◆ Rushian: Đương nhiên là cậu ấy luôn ở đó mà.
◆ Aprikotto: Vì cậu ta là người luôn đến bãi săn sớm nhất và quát lên “Mấy người đến trễ quá!” mà.
◆ Rushian: Miệng thì nói thế nhưng thực ra cậu ấy đã dọn dẹp kẻ địch trên đường và đảm bảo an toàn trước rồi.
◆ Ako: Khi cảm thấy mệt mỏi, Shu-chan là người sẽ nói thay chúng ta rằng “Cho nghỉ ngơi một chút đi!”
Một lúc sau, chúng tôi chìm vào ký ức.
Rồi cứ thế, tôi viết ra những gì mình nghĩ.
◆ Rushian: …Thật ra, tôi thấy nhớ cậu ấy.
◆ Ako: Em cũng muốn cậu ấy quay lại.
◆ Aprikotto: Ừ, đúng vậy.
◆ Ako: …Nhưng mà làm thêm thì em vẫn ghét ạ.
◆ Aprikotto: Cái đó cũng đúng.
◆ Rushian: Tính sao đây nhỉ…
Thật là một câu chuyện khó xử.
Không biết hôm nay cậu ta làm việc gì.
Chỉ riêng việc không thể thoải mái hỏi chuyện đó thôi cũng đủ khiến tôi thấy rất buồn rồi.
“Làm ở quán net ấy.”
Chiều thứ Hai sau giờ học. Khi tôi hỏi “Cậu làm việc gì thế?”, Segawa trả lời mà không hề rời mắt khỏi màn hình máy tính – cỗ máy chiến tranh của câu lạc bộ.
“Thứ Bảy tôi phỏng vấn, Chủ Nhật đã đi làm rồi. Đúng là chuyên môn của tôi mà. Chắc chắn dễ làm việc lắm.”
À há, quán Internet café sao.
Làm thêm ở đó chắc cũng không sợ bị lộ là dân ‘otaku’ đâu, có vẻ khá ổn đấy chứ.
“Ra vậy, đúng chuyên môn của Shuvain.”
“Nhưng mà khổ lắm. Máy tính ngay trước mặt mà không chơi LA được. Có người đang chơi LA mà tôi lại không chơi được. Rồi về nhà máy tính lại hỏng nữa chứ… Tôi sắp phát điên rồi đây.”
Nhìn Segawa vừa nói chuyện vừa không rời mắt khỏi màn hình, tôi cứ lo không biết cô ấy có đang phát điên dần không nữa, chắc không sao đâu nhỉ.
“Hôm nay được nghỉ nên phải tranh thủ săn cho đã. Lâu lắm rồi mới nhắm đến boss thế này, kế hoạch cứ loạn cả lên… Á! Tuyệt vời, MVP cho Cecil!”
“Ồ, rơi đồ gì không?”
“À ừ… Rơi ra rồi, có một thanh kiếm một tay này! Nếu là Moonlight thì tôi đạt chỉ tiêu luôn! Để tôi giám định xem sao!”
“Biến thành dao găm chiến đấu đi!”
“Biến thành móng vuốt quỷ đi!”
“Mấy cậu dừng lại đi! Đây nhất định là Moonlight! Với cái này là tôi sẽ đứng đầu… Không thể nào! Đúng là dao găm chiến đấu mà! Ôi khônggggg, tại saoooooo!”
“Đáng đời! …À không phải, vậy à. Cậu cũng nghiêm túc đi làm thêm nhỉ.”
Chắc là bất đắc dĩ để mua máy tính thôi, nhưng mà tôi vẫn thấy tiếc.
Buổi tối đăng nhập mà Shuvain không có mặt. Hôm qua tôi cũng nghĩ thế, thấy thật cô đơn.
“Tôi cũng không muốn đi làm đâu, nhưng chẳng thể làm khác được. Cuộc chiến ở Guild House sẽ rất khốc liệt, nhưng mà… còn có những việc quan trọng hơn.”
Nhìn gương mặt thoáng vẻ cam chịu của Segawa khi nói câu ấy, tôi chợt nghĩ không biết cô nàng có đang cảm thấy trống vắng y như tôi không.
“Thế nhưng… ghê gớm thật đấy. Không phải làm việc theo ngày mà mới phỏng vấn hôm trước, hôm sau đã có việc rồi à?”
“Chẳng phải bình thường sao?”
Segawa thản nhiên nói vậy, nhưng theo tôi thấy thì chuyện này khá là sốc đấy nhé.
“Theo như tôi nghe ngóng thì nếu là con trai thì gần như không có chuyện ấy đâu. Cậu có ngoại hình tốt nên được nhận vào làm ngay trong ngày à.”
“Chỉ áp dụng cho trai đẹp thôi ấy mà. Nếu thấy ấm ức thì anh sinh lại cho đẹp đi nhé!”
“Đồ khó ưa!”
Đồ điên, tôi cũng muốn được sinh ra với cái mặt đẹp trai đây!
Nhưng thấy má Segawa ửng đỏ khi cãi lại, tôi nghĩ chắc cô nàng đang ngượng nên đành bỏ qua.
À, mình cũng phải cố mà kiếm tiền không kém cạnh cô ta mới được, nghĩ rồi tôi quay về chỗ ngồi thì thấy.
“Đồ mèo hoang, đồ mèo hoang…”
“Này Ako, cậu đang làm trò gì thế?”
Ako đang vung tay lia lịa, làm mấy động tác trông rất kỳ quái.
†††††††††
Đúng như lời Segawa nói hôm trước sẽ đi làm thêm, hôm sau cô nàng không đến câu lạc bộ.
Đến phòng câu lạc bộ thì không thể chơi game online với Shuvain.
Về nhà thì cũng không thể chơi game online với Shuvain.
Không có Shuvain nên Sette-san cũng không đến.
◆Ako: Buồn không tả xiết!
◆Rushian: Buồn không tả xiết!
◆Appricot: Chẳng có tý động lực nào
Chỉ trong vài ngày, tất cả chúng tôi đều mất hết hứng thú.
Bởi vì khi chúng tôi đang cày kéo, thì cậu ta đang đi làm thêm.
Dù có tan ca thì cậu ta cũng không thể đăng nhập.
Nếu chỉ có chúng tôi cố gắng kiếm tiền thì thật sự quá bất công.
Chính vì là đối thủ, nên chuyện này chẳng vui vẻ gì cả.
◆Ako: Nhưng giờ Shuu-chan không có mặt là cơ hội vàng, phải cố mà kiếm tiền thôi!
◆Rushian: Cậu là ác quỷ à?
Cô nàng này có thể hy sinh tất cả vì căn nhà mơ ước của tôi, nên tạm thời không tính.
◆Appricot: Hai cậu còn chung năm học nên không sao. Còn tôi thì ngay cả ở trường cũng chẳng có cơ hội gặp. Nếu có thể gặp mặt dù là ngoài đời hay trong game thì còn đỡ.
◆Rushian: Muốn gặp gỡ
◆Ako: Muốn gặp gỡ
◆Appricot: …Run rẩy
Một lúc sau, Master nói.
◆Appricot: Vì vậy, đây mới là vấn đề. Nếu không có Shuvain, tôi sẽ phải tham gia mọi cuộc nói chuyện như thế này. Như vậy thật phiền phức.
◆Rushian: Ý Master là đối phó với bọn em khó khăn lắm sao?
◆Ako: Đâu có phải thế đúng không ạ?
◆Rushian: Đúng không?
◆Appricot: Nếu hai cậu nghĩ vậy thì chắc là thế thật… trong suy nghĩ của hai cậu thôi.
Dù Master cũng hùa theo, nhưng trông vẫn có vẻ cô đơn.
Hôm nay Shuvain không đăng nhập lấy một lần.
Chắc mai cũng vậy.
Và có lẽ cả ngày kia nữa.
Thế thì… đúng là sẽ thành ra thế này rồi.
“Kính chào quý kh— chậc… —ch hàng!”
Khoảnh khắc tôi bước chân vào quán net gần ga Maegasaki, một nhân viên đang đeo bảng "Thực tập" liền lườm tôi.
Cái quán này kiểu gì vậy, nhân viên được đào tạo kiểu gì thế hả?
“Cái cô nhân viên tóc hai bím kia, đang nói ‘kính chào quý khách’ mà còn chậc lưỡi cái gì!”
“Bị lườm rồi!”
“Thôi thì coi như cô ấy vẫn đang thư giãn đi. Như thế chẳng phải tốt sao?”
Có lẽ vẫn tốt hơn hai người đã bị ám ảnh bởi những công việc đơn giản.
“Vậy cho ba người, ba máy PC chơi game, ngồi cạnh nhau.”
“…Đừng có mà đặt mấy yêu cầu phiền phức thế chứ.”
Lại còn lầm bầm cái gì nữa! Cô nhân viên này, thái độ thực sự quá tệ!
“Ít nhất cũng phải dùng kính ngữ chứ.”
“…Quý khách có thẻ thành viên không ạ? Nếu không có thì mời quý khách về.”
Tại sao lại bắt về? Có thể làm thẻ ngay tại chỗ mà.
Mà tôi có thẻ rồi chứ bộ.
“Đây này.”
Chúng tôi đồng loạt đưa thẻ ra, Segawa liền lộ rõ vẻ khó chịu ra mặt khi nhận lấy.
“Sao các người lại có thẻ?”
“Sao cậu lại nghĩ là chúng tôi không phải là thành viên của quán net gần nhất chứ?”
Vào những dịp có sự kiện buff kinh nghiệm, hoặc kết hợp với bonus của quán net là có thể tăng cấp vèo vèo đấy. Suy nghĩ nông cạn quá đi!
“Hừm… Quý khách muốn thuê trong bao lâu ạ?”
“Gói ba tiếng.”
“Vâng, đã rõ. Vậy mời quý khách đến ba ghế từ số 38 đến 40.”
Có lẽ đã buông bỏ rồi, Segawa quay về với thái độ phục vụ bình thường và dẫn chúng tôi đi.
Đúng là Segawa tháo vát, bất ngờ thay lại làm việc khá chuyên nghiệp.
“Chỗ này đây ạ.”
“Ừm.”
“Vâng ạ!”
Master ngồi ghế bên phải, Ako ngồi ghế bên trái.
Ơ, sao tôi lại ngồi giữa? Thôi cũng được, nhưng không kỳ lạ sao?
“…Mà mấy người, sao lại đến đây?”
Có lẽ vì không có ai ở gần nên Segawa bộc lộ rõ bản chất.
Tại sao lại đến ư, tất nhiên là vì cậu rồi.
“Đương nhiên là bọn tôi đến để cổ vũ cho Shuvain đang cô đơn rồi!”
“Bọn em đến cổ vũ đấy ạ!”
“Phiền phức! Phiền phức!”
Phiền phức thật đấy nhỉ?
Tôi cũng đã nghĩ là sẽ như thế.
Bạn bè đến nơi làm thêm thì quả là khó xử.
Hơn nữa, chúng tôi là những người đã từ bỏ việc làm thêm chỉ trong một ngày, nên trong mắt Segawa, người đang tiếp tục, chắc chắn rất phiền phức.
Tôi đã biết điều đó. Nhưng mà.
“Dù sao thì không có Segawa cũng thấy buồn lắm.”
“…………Mấy người này!”
Segawa nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó xử, rồi khẽ mỉm cười như bất lực.
“Thôi được rồi, đừng có gây thêm việc cho tôi mà ngoan ngoãn ngồi yên đấy nhé.”
Nói rồi, cô nàng lướt đi, vạt áo đồng phục có viền đăng-ten bay phấp phới, rồi nhanh chóng quay trở lại làm việc.
“Thấy cũng bình thường nhỉ?”
“Có lẽ cũng chẳng cần phải lo lắng quá nhiều cho Shuvain đâu nhỉ.”
“Shuu-chan lúc nào cũng làm việc chỉn chu mà!”
Đến lúc này thì mục đích đã đạt được, nên cũng chẳng có gì để làm.
Chúng tôi đã bỏ giờ câu lạc bộ để đến quán net, nên đáng lẽ giờ này phải đang chơi game online rồi – nghĩ đến đó thì.
“Được rồi, chơi game rồi về thôi!”
“Đúng vậy ạ!”
Có cả bonus kinh nghiệm nữa, thỉnh thoảng đi săn cùng nhau vui vẻ cũng tốt chứ sao.
“Master cũng cho hôm nay nghỉ điều khiển thị trường đi. Ba người mình đi đâu đó đi!”
“Một hỏa lực, một đỡ đòn, một hồi máu, cân bằng tốt đấy.”
“À, cái đó, em muốn có món đồ để đối phó với Thầy Dép, cái mà giúp cường hóa thuộc tính đất cho giáp ấy ạ.”
“À, Earth Enhancement cường hóa thuộc tính đất à. Chỗ nào nhỉ?”
“Sa mạc Mogurat đấy ạ. Độ khó cũng kha khá đấy. Cũng nhận được kinh nghiệm nữa, được đấy.”
Mục tiêu đã được xác định. Đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng săn boss với nhau sau một thời gian dài, phải cố gắng hết sức thôi!
“Tuyệt vời. Ako, chuẩn bị trang bị tử tế vào nhé!”
“Vâng, em sẽ ăn diện thật đẹp ạ!”
“Chuẩn bị tử tế không có nghĩa là như thế đâu! Cậu chẳng phải đã nhận ra giá trị của trang bị thực chiến nhờ Thầy Dép rồi sao?!”
“Ư ư ư, nhưng quyền trượng hồi máu nhìn xấu xí lắm…”
“Cậu đã biết là trang bị mạnh sẽ giúp chơi dễ dàng hơn thế nào rồi mà, đúng không?”
“Nhưng trước mặt Rushian thì em muốn mặc trang bị dễ thương nhất của em cơ!”
“Anh thích Ako mặc trang bị mạnh nhất và nhìn cậu thật tuyệt vời hơn!”
“Rushian có phải nghĩ rằng cứ nói thích hay tuyệt vời là mọi chuyện sẽ được giải quyết không hả?!”
Tôi yêu Ako, người vừa nói vậy vừa cười toe toét và lôi ra những trang bị đàng hoàng.
“Master thì vẫn dùng trang bị thực chiến như thường à?”
“À, đối thủ là thuộc tính đất mà, Thiên Thạch của tôi sẽ gầm lên đấy.”
Ai cũng hào hứng vì đã lâu lắm rồi mới được đi săn chung với nhau như thế này.
Tôi cũng tràn đầy động lực và mang theo cả những bình thuốc hiếm khi dùng nữa chứ.
“…Xin lỗi quý khách.”
Từ phía sau lưng chúng tôi, Segawa với chiếc ly rỗng trên tay lướt qua.
Hình như lúc đi qua cô nàng đã nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng thôi, cứ coi như chưa thấy gì đi.
Vậy thì đi thôi. Đằng nào Ako cũng lạc đường thôi, cứ đi cùng tôi.
Giờ này làm gì còn lạc đường trong hang chuột chũi nữa chứ!
Nói thế thôi chứ lần trước chẳng phải cũng lạc à?
Sa mạc Mole-rat, nơi được thiết lập là do chuột chũi đào hầm, nếu chọn nhầm đường vào sẽ lạc mãi không ra. Bởi vậy, để Ako tự ý đi một mình là cực kỳ nguy hiểm.
Ưm… Màn hình ở đây còn bé hơn cả ở phòng câu lạc bộ. Ngay cả khi hoạt động câu lạc bộ, tôi cũng đã chật vật với màn hình đơn rồi.
Màn hình chuyên game ở quán net mà cũng kêu bé, đúng là mấy tay "tư sản" có khác!
Nghe nói mấy tay "tư sản" thứ thiệt là phải tự xây hẳn một phòng riêng trong quán net rồi ẩn mình trong đó cơ.
Thôi nào, đâu phải "tư sản", phải gọi là đồ điên thì đúng hơn chứ? Cứ như dân "net-cafe tị nạn" ấy.
Từ trước đến giờ em vẫn nghĩ, dân "net-cafe tị nạn" đâu còn là tị nạn nữa mà phải là quý tộc rồi ấy chứ? Luôn luôn được ở trong quán net thì chẳng phải thiên đường sao?
Mấy người đó chỉ ngủ ở quán net thôi, ban ngày họ còn đi làm mà! Khác với cô đó! Mà khoan, Ako, lạc đường rồi, lạc đường rồi kìa!
Ơ? Nhưng Master đang ở bên này mà?
Đây là tuyến đường gần hầm ngục hơn nhưng lại có nhiều quái vật chủ động đó. Ako-kun đi theo có ổn không vậy?
Không được đâuuuuuu!
Tôi cũng qua đó đây, vừa di chuyển vừa luyện cấp luôn.
Thôi kệ vậy. Cũng chẳng tốn công mấy.
…Xin lỗi, tôi đi qua phía sau một chút.
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện như thế, Segawa lại một lần nữa lướt qua phía sau.
Chắc là cô ấy đang mang đồ ăn ra phòng riêng. Cố lên nhé.
Tập trung quái đây, chuẩn bị niệm chú sẵn sàng chưa?
Lâu rồi mới đi luyện cấp, tôi sẽ điều chỉnh thời gian hơi chậm một chút.
Được rồi, "Tấn Công Tối Thượng" có thời gian hồi chiêu khá lâu, Ako cứ tập trung hồi máu là chính nhé.
Nói tiếng Việt cũng được mà.
Tôi có nói gì mà cô không hiểu đâu chứ!
…La la la… Xin lỗi, tôi đi qua phía sau một chút.
Segawa, có vẻ như vừa mang đồ ăn về, lần thứ ba đi ngang qua phía sau chúng tôi.
Nghe loáng thoáng tiếng "la la la" nho nhỏ… Chắc cô ấy muốn "la la la" lắm rồi đây.
Tôi đã gom quái lại rồi đây— nào, Meteor xuống đi, Meteor!
Ưm, niệm chú chậm hơn tôi tưởng. Có ổn không vậy?
Chắc là chưa có hiệu ứng hỗ trợ. Ako, giữ vững trạng thái hỗ trợ cho đồng đội đi chứ.
Khoan đã, đoạn truyện tranh này đang hay mà.
Đọc truyện tranh cái gì! Nhìn màn hình đi, nhìn màn hình này! Đừng có bật chế độ tự động đi theo rồi thư giãn như thế chứ!
Cô là Healer đó! Phải nhìn màn hình thì mới được chứ!
Hồi máu đi, hồi máu nhanh nhanh lên!
Đợi đã, chỉ nốt tập này thôi mà…
Ít nhất cũng phải chịu khó đợi đến khi hết câu chuyện này chứ!
Đây là truyện tranh bốn khung thể loại đời thường, làm gì có chuyện một tập là kết thúc được đâu.
Thế thì đọc hết bốn khung đó đi rồi tính!
Thuốc hồi máu cạn sạch rồi kìa! Hồi máu, hồi máu nhanh lên!
…Có rác gì không ạ?
Ố!
Từ phía sau, Segawa đột nhiên thò mặt ra và nói như vậy.
Ôi giật cả mình, là thu gom rác à. Không sao đâu, tôi chẳng có rác gì cả.
Không sao đâu, cố gắng làm việc nhé.
…Vâng, xin lỗi đã làm phiền.
Segawa cầm dụng cụ dọn dẹp, buồn bã bỏ đi. Công việc vất vả thật.
…He he.
Này Ako, đừng có cười khúc khích vì truyện tranh nữa, mau hồi máu đi!
Đề nghị thảo luận. Tạm thời cứ cho Ako-kun bị hạ gục và bỏ lại tại chỗ đi.
Chậc, chỉ có ba người trong nhóm, nếu tôi tán thành đề nghị của Master thì sẽ được thông qua à.
Tôi thực hiện quyền phủ quyết!
Ít nhất cũng phải rời mắt khỏi truyện tranh rồi hẵng nói chứ!
Vậy thì không cần nữa! "Meteor" tự thân thi triển!
Khoan đã, Master? Ý Master là bọn em phải lao vào phạm vi đó sao? Em nghĩ quái sẽ dồn sát thương lên Ako, người đang đứng giữa Master và em đó, Master muốn vậy sao?
Hự, sát khí! Phải chạy thôi!
Đến khi sắp bị dính án tử thì mới chịu động đậy à cô!
ÁAAAAAAAAA KHÔNGGGGGGGGGGG NỮAAAAAAA!
Ối, chuyện gì thế này!?
Nghe thấy tiếng Segawa từ phía sau, lần này là tiếng khóc nức nở thảm thiết, tôi giật mình quay lại.
Trước mặt là Shu-chan với đôi mắt ngấn lệ.
Thậm chí còn xé toạc cả thẻ nhân viên thực tập nữa chứ!
Không được, tôi chịu hết nổi rồi!
Chuyện gì!? Đâu phải không được, cô đang làm rất tốt mà!
Không phải thế! Dạo này cứ phải kiếm tiền hoài chán ngán lắm rồi, vậy mà mọi người cứ chơi vui vẻ quá trời! Đồ đáng ghét, tôi cũng chơi nữa!
Shu-chan, công việc…
Làm thêm có ổn không vậy?
Không ổn chút nào nhưng mà kệ đi! Tôi chán rồi! Chán lắm rồi! Đáng lẽ giờ này tôi cũng đang "L.A" ở phòng câu lạc bộ rồi vậy mà phải đi làm thêm nên không chơi được! Hơn nữa, về nhà cũng chẳng chơi máy tính được nữa!
Có vẻ như sự khao khát được chơi game online của Shu-chan đã vượt quá giới hạn vì chúng tôi đến đây.
Trời ơi. Chúng tôi đến đây chỉ vì nhớ Shu-chan và muốn xem cô ấy thế nào, vậy mà lại ra nông nỗi này.
Cái, cái này phải làm sao đây?
Chúng ta nên làm gì đây?
Làm gì à, dĩ nhiên rồi còn gì nữa.
Segawa nói dứt khoát với ánh mắt kiên định.
Chơi game online thôi!
††† ††† †††
Trường cấp ba Maegasaki thường có sáu tiết học, và sau ba giờ chiều sẽ có tiết sinh hoạt lớp rồi giải tán.
Hoạt động câu lạc bộ thường kéo dài khoảng ba tiếng sau đó, và theo quy định của trường, tất cả học sinh phải về nhà trước bảy giờ tối.
Một số câu lạc bộ có thể cố gắng ở lại cho đến khi bị giáo viên la mắng, đặc biệt là trước các cuộc thi đấu, nhưng đa số các câu lạc bộ sẽ kết thúc hoạt động vào lúc sáu giờ rưỡi khi chuông báo. Sau đó, họ sẽ dọn dẹp và nhanh chóng ra về.
Câu lạc bộ Trò Chơi Điện Tử Hiện Đại của chúng tôi cũng không ngoại lệ, đáng lẽ phải bắt đầu dọn dẹp khi chuông sáu giờ rưỡi báo hiệu.
Này Segawa, tắt máy rồi ngắt nguồn đi chứ.
Về nhà thôi mà!
Khônggggggg, chưa về đââââââââââu!
Vì một thành viên câu lạc bộ khóc lóc phản đối kịch liệt như vậy, hôm nay chúng tôi mãi không thể dọn dẹp xong.
…Chuyện gì thế này?
Tình hình tệ đến mức Akiyama, người đã lâu không tham gia, phải nhìn với vẻ mặt kinh ngạc.
Như tôi đã nói trước đó, máy tính của Segawa bị hỏng nên mới vậy đó.
Nhưng cô ấy đi làm thêm để mua cái mới mà? Với tiền lương hàng ngày thì chắc cũng sắp đủ rồi chứ?
À… Akiyama-san, cô có biết cuộc sống hiện tại của cậu ta không?
Hả? Akane sống kiểu kỳ lạ lắm sao?
Tan học xong thì đi làm thêm bình thường thôi mà? – Cô ấy hỏi một cách bình thản, Segawa thì thầm trả lời.
Tan học xong thì… thẳng tiến quán net.
Làm thêm ở quán net à?
Chơi game online ở quán net.
Mặc dù cuối cùng cô ấy đã bỏ cái quán đó vì chịu hết nổi, nhưng không hiểu sao lại làm thân được với ông chủ quán, và nghe nói cô ấy vẫn đến đó rất nhiệt tình.
Sau đó thì cứ bám trụ đến bữa tối rồi về nhà, ăn cơm xong là ngủ ngay, rồi đi chuyến tàu đầu tiên đến Maegasaki để đến quán net.
…………
Sette-san im lặng luôn rồi.
Sau đó thì rời quán để kịp giờ học, rồi đến câu lạc bộ… xong lại thẳng tiến quán net.
Này, Akane, thế có đủ tiền không vậy?
Vì tôi còn tiền lương từ lúc chưa nghỉ việc nên…
Thế đó chẳng phải gọi là "vòng lặp vô hạn" sao!?
Ồ, học được từ hay đấy, đúng là như vậy đó!
Không thể lặp lại vô hạn được đâu! Sẽ đến lúc hết tiền thôi! Chẳng mấy chốc là không thể chơi game vào buổi tối được nữa đâu! Mà hơn nữa, đi săn Boss lại chẳng thuận lợi chút nào cả!
Vì bị nhiều người để ý rồi mà.
Đúng là vậy đó!
Segawa "bang" một tiếng đập bàn.
「Tôi cứ đuổi theo cái lũ guild chuyên đi săn boss, nhưng cứ thấy tôi là y như rằng chúng nó cố tình lảng sang hướng không có boss... Thế là tôi chẳng biết boss chết lúc nào, cũng không thể chạy đến ngay khi nó xuất hiện được, thành ra chẳng săn được con nào ra hồn cả!」
「Chắc Segawa bị mấy người ở cái guild săn boss kia nhớ mặt rồi nhỉ.」
「Ngày nào cũng ra làm vướng chân vướng tay người ta thế thì chả thế.」
「Huhu, tiền nong chẳng tích góp được đồng nào cả!」
Có vẻ Segawa đã đạt đến giới hạn chịu đựng ở mọi nghĩa rồi.
「Tớ hiểu cậu đang nghĩ gì, nhưng nếu cứ cố nán lại mà bị các thầy cô chú ý thì cũng phiền. Ngày mai mà không được sinh hoạt câu lạc bộ thì Shuvain còn khổ hơn nữa đấy, phải không?」
「Thì đúng là thế, nhưng mà... tắt đèn rồi lén ở lại có khi lại ổn đấy chứ?」
「Ngược lại là cậu sẽ không về nhà được đấy.」
「Cũng được thôi, tôi ở luôn đây mà.」
「Á, Akane ơi, mặt cậu đáng sợ quá đó!」
Cô ấy bắt đầu nói những câu chẳng khác gì người vô gia cư câu lạc bộ.
「Tiếc là, tôi không thể cho phép chuyện đó trong phạm vi quyền hạn của mình. Nếu cậu còn tiếp tục chống đối, tôi sẽ không ngại dùng biện pháp cưỡng chế kết thúc đâu.」
「Không thể phí hoài cả tuổi thọ của bộ máy chiến tranh được nhỉ... Thôi đành vậy.」
Segawa cuối cùng cũng chịu rời tay khỏi bàn phím.
「Tiếc thật, chắc tôi phải rút lui khỏi cuộc chiến này thôi...」
Cô ấy thở dài, gục vai rồi tắt máy tính.
「Cứ đi bộ cùng nhau thế này, trông chúng ta giống bạn bè lắm nhỉ!」
Trên đường về, Ako tươi cười nói những điều đáng sợ.
「Đừng nói chuyện với cái giả định là tôi không có bạn bè như thế chứ.」
「Không sao đâu, thế giới của tôi chỉ cần có Rushian là đủ rồi.」
「Đừng nói mấy lời như yandere nữa đi.」
Cậu nói ra thì lại chẳng giống đùa chút nào.
Thậm chí còn cảm giác như đó là thật lòng.
「Nhưng mà, ít người thì săn bắn hay làm nhiệm vụ cũng dễ hơn mà. Đâu cần phải xếp hàng chờ đợi trước quái mục tiêu đâu?」
「Đổi lại thì phải đợi cả tiếng mới tìm được PT (tổ đội), nên chuyện đó cũng có mặt lợi mặt hại.」
「Vậy ít nhất ở đây mà có thể đổi kênh được thì hay quá.」
「Đừng cố đi đến mấy cái thế giới hoang tàn, ít người như thế chứ.」
「Em sẽ tạo nhân vật ở server hoang vắng rồi cùng Rushian tạo nên thế giới của riêng hai chúng ta...」
「Rồi kiểu gì cũng bị gộp server với mấy cái server lớn thôi.」
「Không chịu đâuuu! Trả lại server làng của chúng em đi!」
Không biết có nỗi ám ảnh nào mà Ako lại bám chặt lấy tôi mà kêu gào.
Mà nói thật, game với đời thực khác nhau mà, đừng có gộp chung lại chứ.
「Huhu... ít nhất mà thay đổi được cài đặt môi trường thì tốt quá... Em cứ thấy chuột của mình nhạy hơn so với người khác ấy.」
「Cài đặt môi trường cuộc sống à, lần đầu tiên tôi nghe đấy. Tắt hiệu ứng đi thì sẽ nhẹ hơn à?」
「Nếu có thể, em muốn giảm độ khó xuống.」
「Thôi thì cứ kiên nhẫn tăng chất lượng hình ảnh lên đi.」
Không thể phủ nhận rằng cuộc sống của Ako hơi có vẻ là "hard mode" (chế độ khó).
「Đại khái mà nói, cho dù có giảm độ khó đi chăng nữa, nếu bản thân không làm gì thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu, phải không? Cứ đứng yên một chỗ thì làm gì có sự kiện nào xảy ra.」
「Không phải đâu, em đang chờ mà. Chiến thuật của em là chờ đợi. Em là Ako chờ đợi mãi mãi mà.」
「Giống như Guile chờ đợi vậy.」
「Kẻ địch bay tới là em sẽ dùng đòn đá cao để phản công ngay.」
「Thế mà lại trượt cú Summer Salt rồi.」
Nhập lệnh cho tử tế vào chứ, có cơ hội mà còn thất bại thì cuối cùng chờ đợi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
「...Này, này.」
Segawa dè dặt lên tiếng.
Gì vậy, cuối cùng cũng chịu nói rồi à. Cứ tưởng cậu bị sao chứ.
「Mấy đứa, lúc nào cũng nói chuyện kiểu này à?」
「À, đại khái là thế đấy.」
「Hầu hết là như thế này mà.」
「Nghe có vẻ vui thật đấy.」
Đúng không, Akiyama-san.
Đã đến mức mà nói rằng việc này vui nên tôi mới làm vợ chồng với Ako cũng chẳng quá lời.
「Tôi cứ tưởng phải là chuyện gì đó lãng mạn hơn chứ... mà không phải là không lãng mạn đâu... nghe từ bên ngoài thì đúng là một cặp đôi ngốc nghếch, nhưng mà có gì đó sai sai...」
「Có gì đó bất thường sao ạ?」
「Chẳng có gì bất thường cả.」
Bình thường mà. Đúng là vận hành theo chế độ bình thường luôn.
「Cũng muộn rồi nên mọi người rủ nhau về chung, nhưng mà... sao tôi thấy đã hối hận rồi.」
「Sao thế, kỳ cục vậy, nói chuyện vui vẻ lên chứ.」
「Guild nào mà chat rôm rả thì là guild tốt mà.」
「Chúng ta có thể thành lập guild bắt buộc chào hỏi đấy.」
「À, kiểu như 'Ako-san không trả lời tin nhắn nhưng mà vẫn đăng nhập kìa', là bị nói thế đúng không.」
「Em không chịu đâuuu!」
Guild bắt buộc phải nói chuyện đáng sợ quá, siêu đáng sợ.
Nhưng Akiyama-san lại nghiêng đầu khó hiểu.
「Với tư cách là hội trưởng của Hội không chấp nhận "đã đọc mà không trả lời tin nhắn" ở trường Trung học Maegasaki, tôi nghĩ rằng việc chào hỏi phải thật chỉnh chu.」
「Akiyama-san tham gia hội như thế sao!?」
「Mà Nishimura-kun có dùng LINE không? Cho tôi biết đi.」
「Tuyệt đối không bao giờ cho cậu biết đâu!」
Đã đọc mà không trả lời thì không biết sẽ bị nói gì đây.
Thà bị nói trực tiếp còn hơn, chứ tin đồn âm thầm lan rộng còn đáng sợ hơn nhiều.
「Cậu không cần phải cho Nishimura tài khoản đâu. Tin nhắn sẽ tới tới tấp như kẻ bám đuôi đấy.」
「Làm ơn nhẹ nhàng với tôi chút đi mà.」
「Làm ơn à? Đã nhờ vả thì quỳ lạy là lẽ thường tình mà?」
「Ngay từ cái điểm đó là đã chẳng hề nhẹ nhàng rồi, đồ khốn!」
「Quỳ lạy thì sẽ quen biết thêm nhiều người sao ạ!?」
「Akooo! Đừng có thấy hấp dẫn ở cái điểm đó chứ!」
Đúng là loạn hết cả rồi.
Thu đã về sâu, thời gian mặt trời lên cao cũng ngắn đi đáng kể.
Con đường đi học bị bao trùm bởi bóng đêm nhập nhoạng, nhưng khi về nhà mà cười đùa rôm rả thế này thì lại thấy sáng sủa hơn hẳn.
Khi Segawa bắt đầu bận rộn với công việc làm thêm, thời gian vui đùa như thế này cũng sẽ giảm đi nhiều.
Điều đó thực sự buồn. Dù biết là không thể tránh khỏi.
「À mà Segawa này, cậu bảo là sẽ rút lui khỏi cuộc đối đầu mà...」
「Vừa nãy tôi cũng nói rồi đó... Xin lỗi, chắc không được đâu.」
「Không được sao...」
「Nếu đó là Moonlight thì đã là ván thắng rồi...」
Segawa vẻ mặt tiếc nuối. Ôi, còn nói nữa à.
Đồ hiếm đâu phải dễ ra đâu. Đánh giá ra toàn rác là chuyện thường tình mà.
「Bây giờ tôi cũng chẳng nắm được thời gian boss xuất hiện nữa, mà chỉ với thời gian câu lạc bộ thì tôi nghĩ cũng không thể tích góp được tử tế. Thẳng thắn mà nói, có khi còn bị lỗ vốn ấy.」
「Săn boss thì đúng là một canh bạc mà.」
Vậy tức là kẻ thù tiếp theo chỉ còn Guild Master.
Nếu tôi kiếm được nhiều tiền hơn Master, thì căn nhà guild sẽ trở thành tổ ấm của tôi và Ako.
「Thế nhưng, tôi chẳng thấy viễn cảnh nào để thắng được Master cả...」
「À đúng rồi, Master có nói là cậu ấy kiếm được nhiều tiền mà.」
「Nghe nói là cậu ta thao túng thị trường khá thành công mà.」
Ban đầu cậu ta có tầm 400 triệu rồi còn nói là tăng lên nữa mà.
「Vậy nếu thuận lợi thì sẽ là Lâu đài Maegasaki rồi.」
「Lại nguy cơ lộ thân phận nữa à.」
Mà nói đúng hơn, Neko Hime-san sẽ không chịu nổi đâu.
「Này này, nhưng mà...」
Akiyama-san giơ ngón trỏ lên.
「Trong những trường hợp như thế này, người đáng tin cậy nhất lại hay mắc sai lầm lớn nhất, đó là chuyện thường tình phải không?」
「Với Master thì chắc không thể mong đợi điều đó đâu nhỉ.」
「Đúng vậy đó, Master lúc nào cũng làm mọi chuyện trôi chảy mà.」
「Master là một người khá giỏi giang mà.」
「Thật sao nhỉ...」
Chúng tôi cùng cười vang khoái trá, Akiyama-san vẫy vẫy ngón tay.
「Cậu ta bảo mình là nhân vật ngốc nghếch mà...」
Xin hãy quên chuyện đó đi. Làm ơn đấy.
Cuộc trò chuyện như thế có phải là một điềm báo không.
Hay là vì Akiyama-san đã nói ra nên mọi chuyện mới thành ra vậy.
Sáng hôm sau, tại phòng câu lạc bộ, tất cả mọi người đều nghe thấy câu nói khẽ khàng mà Hội trưởng buột miệng:
"…………Thôi rồi, tiêu rồi."
Tiếng nhỏ thôi, nhưng cứ như thể chất chứa đầy cảm xúc, chẳng giống một câu đùa chút nào.
Chắc chắn là có chuyện gì đó rồi. Mà lại là chuyện chẳng hay ho gì.
"…………"
"…………"
Tôi liếc nhìn Ako bên cạnh, và cô bé cũng nhìn lại tôi.
『Này Ako, cậu hỏi xem có chuyện gì đi!』
『Em không làm được đâu! Chuyện như thế phải là việc của Rushian chứ!』
Chắc là Ako đang nói vậy. Tôi nghĩ thế.
Tự dưng lại bị coi là người đứng ra giải quyết, phiền thật. Tôi cũng có những việc không làm được chứ.
Tôi hơi liếc nhìn Segawa đang ở phía bên kia màn hình.
『Nhanh lên hỏi đi!』
Tôi bị lườm.
Sao con bé đó lại nghiêm khắc với tôi thế nhỉ? Tôi còn chưa kiếm được nhiều tiền bằng nó mà, ít ra cũng phải làm mấy việc như thế chứ.
Nhưng mà không hỏi thì cũng không được. Thôi vậy, tôi đành dè dặt mở lời:
"À ừm, Hội trưởng? Có chuyện gì thế ạ?"
"Nói thế nào nhỉ. Nếu diễn tả bằng một từ thì là──xong rồi, chăng."
"Việc kiếm tiền ạ?"
"Ừm."
Nếu chỉ xét mặt chữ thì có vẻ là ý tốt.
Nghe như kiểu đã thu đủ số tiền dự kiến, và việc kiếm tiền đã kết thúc.
Nhưng tôi lại thấy không phải. Chắc chắn là không phải.
Bởi vì mặt Hội trưởng trông cứ như thể vừa nướng hết sạch tiền vào chứng khoán FX vậy.
"Hay là… bị lỗ rồi ạ?"
"Đúng thế, lỗ rồi. Lỗ nặng. Nếu quy ra số liệu thì tổn thất vào khoảng 600M."
"Hảáả!?"
Segawa đang im lặng lắng nghe bỗng lên tiếng.
"Sao lại lỗ nặng đến thế!? Bị lừa đảo hả!?"
"Không, không phải. Là do thua lỗ trong một giao dịch thị trường bình thường."
Lời nói nghe có vẻ tiếc nuối, nhưng biểu cảm lại ngơ ngẩn, chẳng có chút căng thẳng nào.
Chỉ là, Hội trưởng thường ngày vốn điềm đạm lại để lộ ra vẻ mặt ấy, nên tôi hiểu rõ tình hình đang rất tệ. Thật sự nướng hết 600M rồi sao.
"Trước đây ta đã từng nói với Rushian và Ako rồi đó. Là mua gom nguyên liệu, đẩy giá thị trường lên cao, rồi bán ra khi giá tăng. Với lông quạ đen thì ta đã kiếm được rất nhiều, nên ta định làm điều tương tự với một món đồ khác."
"…Thế rồi sao nữa ạ?"
"Vật phẩm ta mua là gỗ nguyên liệu cây Sequoia. Một loại nguyên liệu chất lượng cao, dùng để nâng cấp kỹ năng chế tác──Ta đã nghĩ vậy và quyết định thao túng thị trường. Ta cũng đã kiểm tra lịch sử giao dịch, và thị trường có vẻ ổn định một thời gian."
Nếu mọi việc diễn ra đúng như dự kiến, thì ở đây cũng có thể kiếm lời lớn, tạo ra khối tài sản gần 1G.
Lý do cô ấy dám thử sức vào việc đó, chắc chắn một phần là tham vọng của chính Hội trưởng, nhưng cũng có thể là do việc cô ấy đã lơ là tiền tiết kiệm của mình vì mải đi làm thêm này nọ.
"Ta đã mua gỗ nguyên liệu cây Sequoia tại nhà đấu giá. Cứ mua, mua và gom sạch. Mua đến mức chẳng còn ai bán nữa. Nhưng… cứ hết là lại có cái khác xuất hiện."
Dù có rất nhiều nguyên liệu, nhưng nếu bán ra ồ ạt một lúc thì giá sẽ giảm ngay lập tức.
Vì thế, những người bán thông minh sẽ bán ra từng chút một. Việc hết hàng rồi lại xuất hiện món khác không phải là điều lạ.
Và đó chính là một cái bẫy.
"Cứ mua bao nhiêu thì lại xuất hiện bấy nhiêu với cùng một mức giá. Sẽ có lúc hết thôi, khi đó ta sẽ thắng. Ta đã nghĩ vậy và cứ mua. Mua liên tục. Nhưng… hết trước lại là tiền của ta."
"Mua tới 600M gỗ nguyên liệu ạ…?"
"À, đúng thế. Cứ mua cho đến khi tiền của ta cạn kiệt. Kể cả khi tiền hết, ta vẫn còn giữ lại được những vật phẩm có giá trị tương đương. Xấu nhất thì cứ bán lại với giá cũ là được. Ta đã nghĩ vậy."
Nhưng rồi, Hội trưởng rũ vai nói.
"Không bán được. Không thể bán được. Khi ta mua, gỗ nguyên liệu cây Sequoia được giao dịch với giá 10k một cái. Có vẻ như đang được giao dịch. Có lưu lại nhật ký, nhật ký giao dịch mua bán nhiều lần. Nhưng chính điều đó lại là giả. Ta đã bị gài bẫy."
Hội trưởng khẽ cười tự giễu, rồi ngả lưng tựa vào ghế, ưỡn người ra sau.
"Rốt cuộc là sao ạ?"
"Có kẻ đã nhắm vào những người muốn mua gom để thao túng thị trường, gom mua những vật phẩm rác rưởi rồi bán lại với giá cao. Chúng tự tạo nhật ký giao dịch để làm giả, giả vờ như vật phẩm đó có giá trị. Ta đã hoàn toàn sập bẫy."
Nói tóm lại, chúng bày bán một lượng lớn những món đồ rác rưởi trên nhà đấu giá, rồi làm giả nhật ký giao dịch để ghi nhận giá cao, sau đó đợi những người không biết gì đến mua.
"Gỗ nguyên liệu cây Sequoia từng được dùng để nâng cấp chế tác là chuyện của ngày xưa rồi. Giờ thì hoàn toàn không còn được dùng nữa. Thông tin của ta đã lỗi thời."
Hóa ra lại trở thành món đồ mà chẳng ai muốn dùng.
Thế thì dù có mua gom bao nhiêu cũng không có cách nào bán được.
"Ngay cả khi giảm xuống còn 1/100 so với giá ta mua cũng không bán được chút nào. Đúng là tình thế bế tắc rồi, ha ha ha ha ha ha ha."
Hội trưởng cười lạnh lẽo.
Trên màn hình, Aprikotto đang vứt bỏ những thanh gỗ Sequoia một cách tùy tiện. Chắc là đã tuyệt vọng rồi.
"Không quen làm việc gì đó là ra nông nỗi này sao…"
"Những người chuyên về thị trường đáng sợ thật đấy…"
Họ đã giăng bẫy khi thấy người mới thao túng thị trường một cách thô bạo sao.
Game online thật đáng sợ, ở bất kỳ thể loại nào cũng có những cao thủ khủng khiếp.
"Còn việc bán lại thì sao? Lợi nhuận bên đó?"
"Cũng thất bại nặng nề. Kể từ khi có thông báo về việc triển khai hệ thống nhà cửa, hầu hết tất cả người chơi đều cần tiền mặt để mua đất. Nghĩa là giá trị tiền mặt tăng lên, còn giá trị trang bị, vật phẩm lại giảm xuống. Những trang bị ta mua tưởng chừng rẻ lại hoàn toàn không bán được."
Có vẻ như theo đúng ý đồ của nhà phát triển, tình trạng lạm phát đang được cải thiện.
Điều đó cũng là một điểm trừ đối với những người chơi kiếm lời từ giao dịch giữa người chơi với nhau.
"Thế nên… rất tiếc, nhưng các cậu hãy coi như hiện tại ta không có thu nhập gì cả. Hahaha."
Nụ cười của Hội trưởng, khi đã buông bỏ tất cả, vừa đẹp một cách lạ thường, lại vừa buồn đến tột cùng.
"Sao cô không dừng lại khi đã kiếm được kha khá tiền đi chứ…!"
"Thành trì, ta muốn thành trì! Cảm giác khoan khoái khi ngồi trên ghế lãnh chúa ngày hôm đó ta không thể nào quên được…"
"Là do công thành chiến sao!?"
Chiến thắng ngày hôm đó thật vui, nhưng dù có giành được ngai vàng thì cũng chẳng ích gì.
"Đúng rồi Rushian. Các cậu có thể tài trợ tiền cho ta được không? Nếu có thêm chút vốn ban đầu, lần này ta nhất định sẽ thắng. Ta phải quay trở lại làm Nữ hoàng thị trường!"
"Đừng có nói mấy lời của mấy người lớn hư hỏng nghiện FX chứ. Không cho vay đâu."
Tốt nhất là nên rút lui trong yên lặng trước khi vết thương thêm sâu.
Dù sao thì Hội trưởng cũng đã bại trận rồi.
Dù hơi bất ngờ, nhưng những kẻ định kiếm lời bằng cờ bạc thì cuối cùng cũng có số phận như vậy.
"Vậy thì──ơ?"
Tôi chợt nhận ra một sự thật đáng kinh ngạc.
"Hay đây sẽ là nhà của tôi và Ako đây?"
"Đúng rồi ạ! Chúng ta làm được rồi, chúng ta thắng rồi!"
"Nhân tiện, hai người đã tiết kiệm được bao nhiêu rồi?"
"Ako, tổng cộng được bao nhiêu rồi?"
"Hai đứa tổng cộng tiết kiệm được 500M rồi."
"Thật á!? Giỏi quá!"
Mỗi ngày bốn tiếng, mỗi tiếng 10M. Cộng thêm thời gian rảnh cá nhân cũng cố gắng, cuối cùng mới tiết kiệm được chừng này. Đó là kết tinh máu và nước mắt của cả hai.
"Ôi chao, cứ thua một cách bình thường thế này thôi à."
"Chẳng có gì có thể thắng được sự nỗ lực bền bỉ."
Hai người họ cười khổ.
Đúng vậy mà. Họ chắc không ngờ lại thua chúng tôi đâu nhỉ. Đáng đời.
「Mà này, có một vấn đề nhỏ xíu thôi.」
「Gì vậy? Tên nhà à?」
「Chuyện đó để Ako tự quyết đi. Miễn là ra cái tên đàng hoàng chút.」
Không phải vấn đề giữa tôi với Ako đâu.
「Ban đầu thì định xây nhà guild, nhưng giờ có mỗi tôi với Ako bỏ tiền ra thôi, thế này thì đâu phải nhà guild nữa, thành nhà riêng của bọn tôi rồi còn gì.」
「…………À… phải rồi nhỉ.」
「Đúng là, tiền trong túi mình một xu cũng không có…」
Ako thốt lên, vẻ mặt như thể bây giờ mới chợt nhận ra.
Chính vì vậy nên những kiểu săn đồ ăn may kiểu một-ăn-cả-ngã-về-không là không được đâu.
Kết quả là chẳng kiếm chác được gì cả.
「Dù sao thì, tương lai mình cũng phải suy nghĩ nghiêm túc mới được nhỉ.」
「Cái tương lai nghiêm túc mà cậu nghĩ thì tôi cũng hơi lo đó… thôi kệ, lần này coi như ổn đi.」
Dù sao thì, số tiền dự kiến cũng đã gom đủ rồi. Giờ chỉ còn chờ game cập nhật nữa thôi.
「Chắc là tôi sẽ đến ở ké nhà Ako với Rushian quá.」
「Nếu được cho một chỗ ngủ thì sàn nhà tôi cũng chấp nhận.」
「Lo gì, bọn này sẽ xây cả phòng riêng cho mấy đứa mà.」
「Tầng hai là không gian riêng của vợ chồng tôi rồi, cấm vào nhé!」
Đừng có nói kiểu nhà hai thế hệ như thế chứ.
「…Hử. Vừa đúng lúc ghê, trang chủ đã cập nhật rồi kìa.」
Ủa, trang chủ cập nhật rồi hả?
Chết thật, mình chưa xem. Nhanh chóng mở trang ra kiểm tra.
「『Thông tin trước thềm cập nhật. Hệ thống nhà ở, công bố giá mua quyền sử dụng đất!』」
「Giá đất đã ra rồi sao… Mong là rẻ hơn dự tính.」
「Ừm… cái khu mà bọn mình nhắm đến là trong thành, khu đất hạng tư, cỡ M… giá vào khoảng――」
Nói đến đó, Segawa bỗng ngừng lời.
Tò mò không biết có chuyện gì, tôi cũng xem bảng giá và không khỏi nín thở.
Cái này… thật không vậy…?
「Khu đất hạng tư ở Lodestone, cỡ M là…」
「Giá, 1G…」
Cái số tiền đó.
Gấp đôi so với dự tính.
「…Không mua nổi rồi.」
Xem ra, nhà phát hành game online lúc nào cũng nghĩ ra những thứ vượt xa tưởng tượng của bọn tôi.
「Chúng ta phải làm sao đây…?」
「Cái này… gay go thật rồi.」
Đến đây, kế hoạch xây nhà của bọn tôi đã vướng vào một tảng đá ngầm khổng lồ.


0 Bình luận