Đi theo võ sĩ tanuki, Lily và các chị em ra khỏi khu doanh trại.
Xuyên qua rừng núi ở ngoại vi doanh trại, phía trước là điểm cuối của vách núi, đã không còn đường đi. Cơn gió đêm cuồng tịch từ phía dưới thổi lên, cơn gió đêm này, có thể khiến một Thần Minh bình thường tan biến trong nháy mắt.
“Mọi người cẩn thận.” Lily tiến lên mấy bước, đứng trên vách núi cheo leo, nhìn xuống dưới, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, ngay cả Lily cũng không thể nhìn thấu được, một vực sâu không biết bao nhiêu mà kể.
“Đúng là, nên cẩn thận.” Võ sĩ tanuki nói: “Đây là con hào bảo vệ thành của Bất Dạ Hải, nghe nói, sâu ba trăm chín mươi sáu triệu dặm.”
“Ba… ba trăm triệu?” Ayaka từng làm Cố Vấn Tối Cao, tính toán xem như là cực giỏi: “Tanuki đại nhân, ngài có phải là đang nói quá rồi không?”
“Ta là Genta! Gọi ta là Genta đại nhân, đồ phụ nữ ngu ngốc, nếu không ta sẽ đánh vào cái mông to của cô! Ai lại đi lấy tên của cả một tộc để gọi người khác chứ hả? Nếu ta gọi cô là phụ nữ cô nương, lẽ nào cô không thấy kỳ lạ sao?” Tanuki Genta tức giận nói.
“A, xin lỗi… Genta đại nhân.” Ayaka biết, mình không nên dùng tầm nhìn quá khứ để phán đoán cái thế giới Đại Phạn Thiên không thể tưởng tượng nổi này, lỗi là ở mình, cô vẫn khiêm tốn cúi đầu nhận lỗi.
“Cảm thấy ta nói quá, có thể nhảy xuống thử xem, nhiều Thần Minh bình thường cả đời, cũng không thể rơi xuống đáy vực được đâu, hô hô.” Genta đắc ý nói, cái đầu quỷ khổng lồ dưới chân gã chỉ ngây ngốc lè lưỡi.
“Vậy thưa Genta đại nhân, chúng ta phải qua đó như thế nào?” Lily hỏi.
Cô đã sớm cảm nhận được trọng lực đáng sợ khi đến Đại Phạn Thiên, đừng nói là dưới cấp Đạo Thần, cho dù là Chủ Thần, dưới trọng lực đáng sợ như vậy cũng không thể bay được, chỉ có thể dựa vào sức mạnh để nhảy cao. Bản thân Lily có lẽ có thể bay, nhưng cô không thể đảm bảo đưa các chị em bay qua an toàn.
“Có thể đợi người lái đò, có điều cái giá không rẻ đâu. Mấy người phụ nữ xinh đẹp như các cô đây, người lái đò sẽ không lấy tiền, nhưng sẽ yêu cầu, trên thuyền phải để cho ông ta muốn làm gì các cô thì làm.” Genta cười gian xảo.
Ayaka nghe xong mặt đỏ bừng, mày hơi nhíu lại, truyền âm cho các chị em: “Cái Đại Phạn Thiên này, rõ ràng là ở trên cao, vượt lên trên triệu triệu chư thiên, tu luyện giả ở đây cảm ngộ lại càng sâu xa vô tận, thế mà không ngờ cũng hạ lưu thô bỉ như vậy!”
“He he he, Đại Đạo chí giản, phản phác quy chân, dục vọng và sức mạnh, chẳng phải là bản chất quyết định tất cả sao?” Shimizu truyền âm cười duyên.
“Genta đại nhân, nếu chúng tôi đã đi theo sự chỉ dẫn của ngài, hẳn là ngài có cách, không để chúng tôi bị người lái đò kia làm nhục chứ?” Lily nói.
“Hô hô hô, đó là đương nhiên! Đi theo ta nào.” Genta dường như rất đắc ý khi được khoe khoang thủ đoạn của mình trước mặt Lily.
Genta tâm ý vừa động, “bụp” một tiếng, cái đầu quỷ khổng lồ hóa thành khói trắng biến mất, Genta đáp xuống đất, vậy mà lại đi thẳng đến mép vực, nhảy từng bước đi trên không trung, để lại từng dấu chân nhỏ lấp lánh giữa vực sâu thăm thẳm.
“Cứ đạp lên dấu chân của ta là có thể qua được. Nhưng phải nhanh, còn phải cẩn thận một chút, rơi xuống ta không chịu trách nhiệm đâu đấy nhá.” Genta nói rồi tiếp tục đi về phía trước.
Mà nhìn xem, những dấu chân phát sáng ở gần mép vực nhất đã sắp biến mất rồi.
Lily vội vàng bước một bước, nhẹ nhàng đạp lên dấu chân này, từng bước đạp lên dấu chân phát sáng của Genta tiến về phía trước mấy bước, quay đầu lại nói: “Không có vấn đề gì, mọi người mau qua đây đi.”
Năm chị em đều có võ nghệ tuyệt luân, thân thủ nhanh nhẹn linh hoạt, tuy gió trên vực rất lớn, lại còn vô cùng bất ổn, nhưng mọi người vẫn cố gắng giữ thăng bằng, đi theo Genta, qua được con hào.
“Xem ra vận may của các cô cũng không tệ nhỉ?” Genta nói: “Mỗi lần ta tiếp dẫn, đều có mấy người rơi xuống, có lúc, còn có bàn tay khổng lồ thò ra, tóm thẳng những kẻ cầu chân xuống dưới, nguy hiểm lắm đấy.”
Lily trong lòng dấy lên một cơn khó chịu, chuyện như thế này, lẽ nào không nên nhắc nhở trước sao?
Phía trước, từng gốc cây cổ thụ hình thù kỳ dị, gồ ghề, như những hình cắt bóng của màn đêm, mà phía sau những cây cổ thụ đó, có thể nhìn thấy từng ngôi nhà với những chiếc đèn lồng đang cháy tỏa ra ánh sáng ấm áp.
“Đi nào, nơi này, đã là rìa của Bất Dạ Hải rồi.”
Tanuki Genta lại triệu hồi ra cái đầu quỷ khổng lồ, dẫn họ đi qua những cây cổ thụ đó, đến trước những khu phố này.
“Đây… khu phố này… tại sao lại gọi là Bất Dạ Hải vậy?” Lily nhìn một con đường trong khu phố, kéo dài đến tận phương xa, hai bên hoặc là nhà cửa, hoặc là những khu rừng nhỏ xen kẽ.
“Chỉ thế này thôi sao?” Nanako dường như cũng có chút khó hiểu.
“Hừ hừ, rồi các ngươi sẽ biết.” Genta đắc ý cười.
Lúc này, trên bầu trời đêm, một lá cờ cá chép dài cả vạn mét lướt qua, to lớn như vậy, lại không một tiếng động.
“Phụ nữ, cô tên gì?” Genta hỏi Lily.
“Tôi tên Lynne.”
“Rất tốt, có muốn lên đây không, ta đưa cô lên cao xem thử?” Con tanuki cưỡi trên cái đầu khổng lồ hỏi.
Lily hơi do dự một chút, nhưng nghĩ lại, con tanuki này trông có vẻ không có ác ý, chi bằng cứ tạm thời chấp nhận ý tốt của gã.
“Vậy, làm phiền Genta đại nhân rồi.” Lily truyền âm cho các chị em chờ ở đây, cô tự mình nhảy một cái, nhẹ nhàng lên trên cái đầu khổng lồ, đứng sau lưng con tanuki.
“Lát nữa nếu không vững, có thể ôm lấy eo của bản đại nhân đây!” Con tanuki nghiêm túc cảnh cáo.
“He he he, được, biết rồi.” Lily bất đắc dĩ cười, con tanuki này mới cao đến giữa đùi của mình, ôm thế nào được?
“Thơm quá… lẹp, lẹp, thơm quá…” Cái đầu quỷ khổng lồ đột nhiên lè ra chiếc lưỡi to béo ướt át, liếm về phía chân của Lily.
“Á!” Lily giả vờ kêu khẽ, đồng thời linh hoạt né sang bên cạnh con tanuki, hai tay nắm lấy cái đuôi lớn lông xù vểnh rất cao của con tanuki làm lá chắn.
“Đồ phụ nữ lẳng lơ! Không được phép nắm cái đuôi lớn của ông đây!” Con tanuki tức giận nói, gần như muốn xù lông lên.
“Còn ngươi nữa, đồ ngu này, thu lưỡi lại cho ta!”
Cái đầu khổng lồ đó dường như hoàn toàn nghe theo lệnh của Genta, thu lưỡi lại, khuôn mặt dữ tợn xấu xí trông có vẻ ngốc nghếch.
“Đồ phụ nữ lẳng lơ, ta cảnh cáo cô, sau này cô còn dám nắm đuôi của ta nữa, ta sẽ tốc váy của cô lên đấy!” Genta tức tối nói.
“Xin lỗi, Genta đại nhân, tôi cũng là nhất thời bị dọa thôi.” Lily có chút ngại ngùng nói.
“Vậy sao?” Trong mắt Genta lóe lên một nụ cười gian xảo, đột nhiên điều khiển cái đầu khổng lồ, nhảy một cái, bay lên với tốc độ cực cao, nhảy lên không trung mấy nghìn mét, đáp thẳng xuống đỉnh đầu của lá cờ cá chép khổng lồ.
Bị “dọa”, Lily đành phải nắm chặt lấy đuôi của con tanuki.
“Cô còn dám!” Genta nổi giận, quay người lại dùng hai tay tốc mạnh một cái, tốc cao chiếc váy kimono màu đỏ của Lily lên, để lộ ra đôi chân ngọc ngà thon dài trắng như tuyết, nhưng Lily phản ứng cũng nhanh, hai tay ấn giữ phía trước, cuối cùng cũng không bị nhìn thấy.
Ngay lúc Genta còn định mắng tiếp, đôi mắt của Lily, lại ngây ra.
Hiện ra trước mắt cô, là biển cả vô tận, lấp lánh những điểm sáng.
Ngay cả với tầm nhìn của Lily, cũng hoàn toàn không thể nhìn thấy được điểm cuối của biển ánh sáng này. Trong biển ánh sáng, còn có những cụm sáng lộng lẫy, những tinh vân rực rỡ, muôn hình vạn trạng, biến hóa khôn lường, tựa như đang nhìn xuống một vũ trụ đang trong quá trình diễn biến.
“Biển ánh sáng đẹp quá…” Lily không khỏi nói ra từ tận đáy lòng.
“Biển ánh sáng? Hừ.” Genta đắc ý nói: “Lynne, cái mà cô nhìn thấy, cái đại dương ánh sáng vô tận này, toàn bộ đều là ánh đèn đến từ kinh thành.”
“Hả!?”
“Đây chính là kinh thành của Đại Phạn Thiên ta, Bất Dạ Hải.”
0 Bình luận