Shimoneta to Iu Gainen ga...
Akagi Hirotaka Shimotsuki Eito
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 5: Bắt đầu cuộc tấn công!

0 Bình luận - Độ dài: 9,922 từ - Cập nhật:

"Lúc này, phong trào ký tên đang đồng loạt diễn ra trên khắp cả nước. Tại các địa điểm là những trường học trên toàn quốc, mặc dù là ngày nghỉ dưới bầu trời xanh ngát chan hòa ánh xuân, vẫn chật ních học sinh, xếp thành những hàng dài dằng dặc."

Trong chiếc xe đưa đón riêng, Sofia vừa xem tin tức trên màn hình P.M. vừa mỉm cười đắc ý.

"Kế hoạch mà ta đã dày công chuẩn bị, không thể nào thất bại được."

Thông qua những bậc phụ huynh và giáo viên nhiệt tình với công tác giáo dục đạo đức của một trăm trường hàng đầu cả nước về phong trào xây dựng nếp sống văn minh, các em học sinh đang bị "khuyến khích" tham gia phong trào ký tên ngày hôm nay.

Nếu không ký tên ở đây, các em sẽ bị cha mẹ và thầy cô quở trách thậm tệ, bị coi là những đứa trẻ hư hỏng, và bị bạn bè nhìn bằng ánh mắt kỳ thị...

Thông qua các buổi diễn thuyết và hội thảo trong vài năm gần đây, đồng thời sử dụng các mối quan hệ cá nhân, Sofia đã tạo dựng được một bầu không khí như vậy trong các trường có nề nếp tốt trên toàn quốc.

Việc xúi giục quần chúng làm một việc gì đó rất khó. Nhưng việc trói buộc trái tim mỗi người bằng cách đe dọa rằng nếu không làm thì sẽ bị đối xử như thế này lại dễ dàng đến thế. Huống chi việc ký tên chỉ đơn giản là viết tên lên giấy. Chỉ cần viết tên lên giấy là có thể trải qua những ngày tháng yên ổn ở trường, và bảo vệ được "thương hiệu" trường danh giá cho tương lai, Sofia tin chắc rằng hầu hết học sinh sẽ ký tên.

Hơn nữa, họ còn cố gắng cho con em mình theo học những trường có nề nếp tốt. Không đời nào có phụ huynh nào lại cho phép con mình ở nhà chơi bời vào ngày hôm nay. Giả sử có em nào đó không muốn tham gia ký tên, thì chắc chắn sẽ bị lôi đến địa điểm ký tên bằng vũ lực.

Nhưng vì đây không phải là việc mà chính phủ ép buộc, nên nó vẫn được coi là một phong trào ký tên "tự nguyện" của người dân.

Tổng số học sinh của một trăm trường hàng đầu trong các bảng xếp hạng về nề nếp tốt là khoảng ba mươi hai vạn. Thêm vào đó, còn có rất nhiều trường ngoài bảng xếp hạng muốn thể hiện sự lành mạnh của trường mình nên cũng "khuyên" học sinh ký tên. Chỉ tính riêng số lượng học sinh thôi thì con số này đã vượt quá bốn mươi vạn. Sofia tin rằng chỉ cần số lượng người có nguy cơ phải đeo "vòng kim cô" ký tên nhiều như vậy, thì đám ngốc nghếch dám cãi chồng bà ở quốc hội kia cũng sẽ mất hết khí thế.

Ngoài ra, việc phụ huynh ký tên trong các hoạt động ký tên dành cho cử tri sẽ được tổ chức sau này cũng gần như là điều chắc chắn, với số lượng gấp đôi con số trên.

Hơn nữa, công tác bảo vệ an ninh tại các địa điểm cũng được đảm bảo tuyệt đối.

Từ ba ngày trước, mười nhân viên Thiện Đạo Khoa và một vài xe chuyên dụng đã được triển khai đến tất cả các trường đại học, cao đẳng, trung học cơ sở và tiểu học để bảo vệ, đồng thời tiến hành tìm kiếm những kẻ khả nghi và vật phẩm đáng ngờ. Hôm nay, một số lượng lớn nhân viên Thiện Đạo Khoa cũng được bố trí tại các địa điểm với danh nghĩa phân luồng giao thông, và trụ sở chính của Thiện Đạo Khoa ở các khu vực cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nhân lực và xe cộ để sẵn sàng ứng cứu bất cứ lúc nào.

Vụ "Yatsu ga Tani" - một quả bom bất ngờ xuất hiện trong thành phố kiểu mẫu Seirei số 1 này khoảng hai tuần trước - cũng không gây ra bất kỳ sự cố nào nhờ việc huy động gần ba trăm nhân viên Thiện Đạo Khoa để bảo vệ. Cuộc truy quét trên quy mô ba trăm người có lẽ đã bắt đầu rồi, và việc những cuốn sách bẩn thỉu kia bị đốt sạch cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Bọn khủng bố cảm thấy bị đe dọa nhất chính là hoạt động ký tên này. Kể từ khi không có động tĩnh gì ở khu rừng Yatsu ga Tani trong hai tuần qua, Sofia không còn lo lắng về Yatsu ga Tani nữa.

Hoạt động ký tên thu hút sự chú ý nhất của bọn khủng bố này cũng đã vượt ra khỏi quy mô mà những hành vi khủng bố nhỏ nhặt của một nhóm thiểu số ngoài vòng pháp luật có thể gây ảnh hưởng được. Đến giờ thì kết quả đã không thể thay đổi.

Mọi thứ đều đang diễn ra tốt đẹp.

Nhờ đó, thế giới sẽ trở nên tươi đẹp và dễ sống hơn. Chúng ta không hề sai. Loại bỏ những thứ bẩn thỉu, chỉ dạy những điều đúng đắn, và cô con gái duy nhất của bà, người đã trưởng thành đến mức có thể gọi là "lý tưởng", đã chứng minh điều đó.

Sofia khoanh chân lại, chống tay lên cằm, tổng kết tình hình và đắm chìm trong bối cảnh hoàn hảo mà bà đã dày công xây dựng.

Trong lúc đó, chiếc xe đưa đón dừng lại không một tiếng động trước cổng học viện Tokioka.

Sofia sẽ được phỏng vấn bởi đài truyền hình trước sự chứng kiến của các học sinh học viện Tokioka đang ký tên.

Mường tượng đến hình ảnh bà xuất hiện trên sóng truyền hình toàn quốc qua P.M. với lòng tự tôn cao hơn bao giờ hết, Sofia bước xuống xe với thái độ kiêu hãnh.

Kéo theo trưởng chi cục thành phố Seirei số 1 của Thiện Đạo Khoa và ủy viên hội đồng giáo dục, Sofia tiến về phía sân trường, nơi diễn ra hoạt động ký tên.

"......Sao mà yên tĩnh thế này?"

Cuối cùng thì Sofia cũng cảm nhận được một sự bất thường mạnh mẽ.

Trong khuôn viên học viện Tokioka, một sự tĩnh lặng đến kỳ lạ bao trùm.

Cứ như là một ngày nghỉ bình thường vậy......Không, ngay cả một ngày nghỉ bình thường thì vẫn còn ồn ào vì các hoạt động của câu lạc bộ. Hôm nay, học viện Tokioka hoàn toàn tĩnh lặng.

Nghĩ lại thì, ngay cả trên đường đến đây, số lượng người đi đường cũng ít một cách kỳ lạ......

Một dự cảm chẳng lành ập đến, Sofia vội vã bước nhanh về phía sân trường, đến nỗi hai người đi cùng phải chạy theo.

"......!"

Sofia nhìn quanh sân trường và chết lặng.

Trên sân trường, có hàng chục chiếc bàn dài kê đầy giấy tờ và bút viết để ký tên, các thành viên hội phụ huynh đang chờ sẵn ở đó. Ngoài ra còn có các giáo viên học viện Tokioka đang hốt hoảng gọi điện thoại cho ai đó, và các thành viên hội học sinh đang ngơ ngác, không biết làm gì.

......Chỉ có vậy thôi.

Ngoài ra, không còn một bóng người.

Từ góc khuất, nhân viên của đài truyền hình đang lúng túng cầm máy quay tiến đến hỏi Sofia với giọng hốt hoảng.

"À, cô Sofia. Chuyện này là sao vậy ạ?"

"......! Tôi sẽ xác nhận tình hình ngay bây giờ!"

"Nhưng mà, thời gian phát sóng......"

"Tôi sẽ bồi thường bao nhiêu cũng được! Hãy nói với cấp trên của anh kéo dài thời gian phát sóng ra!"

Sau khi đẩy nhân viên truyền hình ra, Sofia dồn dập bước nhanh đến chỗ cô con gái duy nhất đang đứng ngây người.

"Anna, chuyện này là sao hả con?"

"À, dạ, thưa mẹ......"

Anna run rẩy giơ mặt lên. Anna lắp bắp không nên lời, giọng nói ngày càng nhỏ dần.

"Được rồi, đủ rồi. Hiệu trưởng!"

Bỏ mặc Anna đang có vẻ mặt như một chú chó bị bỏ rơi, Sofia gạt bỏ luôn cả chàng trai tầm thường đeo kính và bím tóc, cả gã đàn ông to lớn như gorilla, những kẻ có khả năng là thành phần nguy hiểm nhưng lại trà trộn vào hội học sinh, và trút cơn giận lên người đàn ông trung niên đang co ro ở góc sân trường.

"Hãy giải thích tình hình cho tôi! Chuyện này là sao hả!?"

"Dạ, ban đầu thì có khoảng ba trăm học sinh cấp hai và lác đác vài học sinh cấp ba ký tên......Nhưng vì số lượng bàn chuẩn bị quá nhiều, nên mọi người đã nhanh chóng ký xong và rời đi......"

"Ba trăm người, và một chút xíu......!? Thế còn tám trăm người kia đâu hết rồi!?"

"Hiện tại các nhân viên đang liên lạc với từng gia đình, nhưng tất cả phụ huynh đều nói rằng "sáng nay tôi đã đưa con đến trường đàng hoàng, và chúng cũng nói là sẽ đi ký tên"......"

"......? Vậy, cái cảnh tượng thảm hại này là sao đây!?"

Tám trăm người kia đã biến đi đâu rồi?

Sofia rên rỉ và kéo theo trưởng chi cục Thiện Đạo Khoa đang đứng sau lưng, ra lệnh bằng giọng không ai nghe thấy.

"Tìm ra vị trí của các học sinh học viện Tokioka qua P.M., ngay lập tức!"

"Cô Sofia, như vậy là hơi quá đáng......"

"Nhanh lên! Chồng tôi sẽ giải quyết mọi chuyện sau!"

Vốn dĩ, việc theo dõi hành vi của người đeo P.M. chỉ được phép khi có đơn trình báo mất tích hoặc lệnh bắt giữ, và phải trải qua các thủ tục phức tạp.

Nhưng giờ đây, đây là một tình huống bất thường. Nếu coi đây là một biện pháp khẩn cấp do phán đoán có sự mất tích tập thể, thì bà có thể sử dụng quyền lực của chồng để biện minh sau này —— Sofia đã quả quyết như vậy.

Trong khi trưởng chi cục miễn cưỡng ra lệnh cho cấp dưới, Sofia chợt nhớ đến một vấn đề mà bà đã lo lắng về học viện Tokioka.

Trong khoảng hai tuần trở lại đây, bà đã nhận được báo cáo rằng chất lượng của những bức tranh khiêu dâm mà "Ao tuyết nguyên" đáng ghét kia rải rác đã đột ngột thay đổi. Dường như những bức tranh vẽ các bộ phận sinh dục có kèm theo những dòng chữ nhằm mục đích truyền bá kiến thức về giới tính, một thứ vô cùng đồi trụy.

Cũng có thông tin cho rằng bầu không khí của học sinh cũng đã thay đổi, trở nên căng thẳng hoặc bồn chồn hơn. Nhưng chỉ có vậy thôi.

......Giả sử, chỉ là giả sử thôi. Giả sử học sinh của học viện Tokioka nhận ra điều gì thực sự bị cấm theo "Luật Cấm H", thì sao chứ? Dù vậy, các em cũng phải biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu không tham gia ký tên ngày hôm nay. Không đời nào tám trăm người, hơn nữa lại bị lung lay bởi những lời lẽ xúi giục của một tên khủng bố như "Ao tuyết nguyên", mà lại chọn con đường vứt bỏ tương lai của mình xuống cống.

Đánh đổi một rủi ro lớn như vậy, thì các em sẽ được lợi gì chứ?

Trong khi Sofia đang ôm đầu suy nghĩ, trưởng chi cục với mồ hôi nhễ nhại trên trán thì thầm báo cáo với Sofia.

"Đã tìm thấy vị trí của các học sinh."

"Ở đâu!?"

"Chuyện này, có hơi khó nói......"

Trưởng chi cục mở màn hình P.M. và chiếu lên không trung một đoạn video mà cấp dưới vừa gửi đến.

Vô số chấm đỏ đại diện cho các học sinh đang tập trung tại một địa điểm và di chuyển trên bản đồ như thể đang hướng đến một nơi nào đó. Tốc độ của họ là 15km/h. Dường như tất cả đều đang di chuyển bằng xe đạp.

"......?"

Sofia ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình trong vài giây. Bà đã cho rằng các em đang tản ra các công viên trong thành phố Seirei để giết thời gian......Nhưng số lượng lớn như vậy tập trung lại và hướng đến đâu chứ?

"Không lẽ......"

Hướng mà các học sinh đang nhắm đến.

Một địa danh quen thuộc.

"Đang nhắm đến khu rừng Yatsu ga Tani......?"

Để làm gì!? ......Trong một khoảnh khắc, đầu óc Sofia trở nên trống rỗng. Nhưng ngay lập tức, bà nhận ra rằng những người đến khu rừng Yatsu ga Tani vào ngày hôm nay chỉ có một mục đích duy nhất.

Tám trăm học sinh học viện Tokioka! Bất kể trai gái! Đang tẩy chay việc ký tên để cướp tạp chí đồi trụy từ Thiện Đạo Khoa!

Không, nhưng mà, thật ngớ ngẩn. Không thể nào. Các em nghĩ rằng làm như vậy sẽ thoát tội sao?

Đối mặt với một thực tế lố bịch, Sofia vừa hoang mang vừa cố gắng suy nghĩ.

Và bộ não ưu tú của bà nhanh chóng đi đến kết quả tồi tệ nhất.

Việc có được hoặc sở hữu những ấn phẩm khiêu dâm không phải là một tội ác. Ngoài ra, chủ sở hữu hiện tại của khu rừng Yatsu ga Tani là Onigashira, mặc dù không bao giờ để lộ ra, nhưng chắc chắn là một kẻ mang tư tưởng nguy hiểm thông đồng với bọn khủng bố. Nếu bị Thiện Đạo Khoa cướp tạp chí đồi trụy, thì có lẽ hắn sẽ không trách móc việc học sinh xâm nhập vào đất của mình.

Và nhà trường cũng không thể đuổi học các em này vì lý do hạnh kiểm. Số lượng quá đông.

Các em không gặp rủi ro gì cả.

Nếu có thì, chỉ có việc danh tiếng của trường bị giảm sút, dẫn đến tỷ lệ nhập học giảm mà thôi, nhưng chúng tôi, những bậc phụ huynh, sẽ sử dụng mọi biện pháp và mối quan hệ để ngăn chặn điều đó, nên cuối cùng các em cũng không bị tổn hại gì lớn.

Các học sinh học viện Tokioka đang ở trong một tình huống có thể chuyên tâm vào việc có được tạp chí đồi trụy mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.

Đối với Sofia, đây là một diễn biến hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Không phải khủng bố, mà là những người dân bình thường không có tiền án tiền sự, hơn nữa lại là học sinh đến để cướp tạp chí đồi trụy.

Bối cảnh hoàn hảo đáng lẽ phải như vậy đã bị phá hủy một cách tàn nhẫn, một cơn giận khó tả trào dâng trong lòng Sofia.

Rốt cuộc ai đã nghĩ ra kế hoạch này?

Ai đã lợi dụng ngược lại kế hoạch của ta để phân tán lực lượng của bọn khủng bố, làm suy yếu chúng, và tiến hành cả việc ký tên lẫn tiêu hủy tạp chí đồi trụy một cách hiệu quả!

"......"Ao tuyết nguyên"......"

Vẻ căm ghét rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt Sofia.

Tên khủng bố đáng nguyền rủa kia đã rải rác những bức tranh khiêu dâm trong học viện Tokioka, gieo rắc sự thèm muốn đối với tạp chí đồi trụy, và giờ đây đang dẫn dắt đám đông học sinh!

Đừng có đùa!

Thật là nhục nhã! Bao công sức, kế hoạch đổ sông đổ biển, lại còn để bọn khủng bố có được thứ vũ khí lợi hại là mấy quyển tạp chí đồi trụy kia, tuyệt đối không thể chấp nhận!

"Chi cục trưởng, lập tức điều toàn bộ nhân viên Thiện Đạo Khoa đang chờ lệnh đến khu rừng Yatsugamori ngay! Trên đường đi, hễ thấy học sinh nào thì bắt hết cho tôi! Lấy cớ gì cũng được!"

Có vẻ như đã phần nào hiểu ra tình hình, chi cục trưởng dùng bộ đàm P.M ra lệnh.

Nhưng...

"Sofia-san! Không được! Nhân viên Thiện Đạo Khoa của chúng ta không thể xuất quân!"

"Sao lại thế!? Tôi đã dặn đi dặn lại là phải luôn trong tư thế sẵn sàng hỗ trợ cơ mà!"

"Dạ, dạ là... hầu hết xe đã được đưa ra khỏi gara để sẵn sàng xuất phát, nhưng mà... bị dán đầy hình minh họa tục tĩu lên..."

"…Hả?"

Chi cục trưởng gửi file ảnh qua P.M. Nhìn vào thì thấy, thân xe và kính chắn gió của những chiếc xe trắng toát thuộc sở hữu của Thiện Đạo Khoa xuất hiện đầy những hình vẽ khó hiểu.

Khuôn mặt đàn ông thì bị thay thế bằng một dương vật khổng lồ, còn khuôn mặt phụ nữ thì là âm hộ tương tự, phía trên cổ thì hai người đang giao cấu. Từ giữa háng hai người mọc ra hai cái đầu, môi chạm môi.

Những hình minh họa không chỉ tục tĩu mà còn gợi cảm giác điên cuồng, khiến Sofia hoa mắt chóng mặt.

"Hình như đây là loại keo dán đặc biệt, không có dung dịch chuyên dụng thì không bóc ra được... mà sơn thì không đủ để che hết. Với bộ dạng này thì không thể chạy ngoài đường được..."

Đây quả là một đòn đánh úp bất ngờ. Trước giờ chưa từng có chuyện nhân viên Thiện Đạo Khoa bị cản trở xuất quân, nên không ai lường trước được tình huống này.

Mọi thứ thật là chưa từng có tiền lệ.

"Vậy thì... gọi hỗ trợ từ chi nhánh lân cận!"

"Việc đó cũng khó ạ... Dù sao thì cũng chưa xảy ra khủng bố thật sự, mà hôm nay chi nhánh nào cũng bận rộn với việc bảo vệ các hoạt động ký tên diễn ra tại địa phương rồi."

Vậy thì chỉ còn cách giao phó cho ba trăm nhân viên Thiện Đạo Khoa đã chờ sẵn ở khu rừng Yatsugamori thôi sao?

Để ba trăm người ngăn chặn tám trăm học sinh vô tội, lại còn phải đoạt lại mấy quyển tạp chí đồi trụy kia?

Sofia biết rõ điều đó là không thể, đành buông xuôi trong đầu.

"Chúng ta sẽ đến ngăn chặn."

Khi Sofia đang bế tắc thì một nữ sinh cất tiếng.

Nhìn lại thì thấy hội phó hội học sinh, Kajou Ayame, với mái tóc bím và cặp kính, đang đứng đó với vẻ mặt cau có.

"Tôi đã nghe qua mọi chuyện rồi. Tôi và Okuma-kun ở đây sẽ đến thuyết phục các học sinh. Tình huống ngớ ngẩn này phải được ngăn chặn càng sớm càng tốt."

Lúc này rồi, hai đứa nhóc hội học sinh có thể làm được gì chứ?

"...Tùy các con."

Sofia phẩy tay một cách bất cần. Tình thế này không thể cứu vãn được nữa rồi. Bà chỉ cần nghĩ đến bước tiếp theo thôi. Chuyện gì xảy ra ở hiện trường bà không quan tâm nữa.

Sau khi được Sofia cho phép, hai người vội vã chạy đi đâu đó. Giờ mà đuổi theo bằng xe đạp hay gì đó cũng không kịp nữa rồi.

Sofia nhìn theo hai người hội học sinh với ánh mắt chế giễu, thì vạt áo bà bị kéo nhẹ. Quay lại thì thấy Anna đang ủ rũ đứng đó, có lẽ cảm thấy có trách nhiệm về chuyện này.

"M, mẫu thân, con cũng muốn đi cùng hai người kia, ngăn mọi người lại..."

"Không được!"

Sofia hét lên với Anna, người đang rụt rè lên tiếng.

"Ít nhất con, biểu tượng của kỷ luật học đường, phải ở lại đây thì mới có thể giữ vững được cái tối thiểu."

"Con biết, Ayame-san và Okuma-kun cũng nói vậy... nhưng nếu mọi người đang đi sai đường, thì con phải ngăn lại..."

"Nghe đây Anna. Nếu con đến đó, con cũng sẽ bị coi là kẻ phá hoại kỷ luật. Tình hình bây giờ không thể thay đổi được nữa rồi, con hãy ở đây, im lặng thôi."

"…!"

Bị cấm thực hiện công lý, Anna không biết phải làm gì, chỉ đứng chôn chân tại chỗ.

Sofia nhanh chóng quên Anna và nhìn về "tương lai".

"...Dù sao thì chuyện này cũng phải giải quyết... Mục tiêu tối thiểu, ta vẫn phải đạt được."

Sofia cắn chặt móng tay vào lòng bàn tay, triệu tập những giáo viên vẫn còn đang gọi điện thoại vô ích ngoài sân.

"Á ha ha ha ha ha! Lần đầu tiên thấy bà già đó cuống cuồng lên như vậy! Đáng đời!"

Trong chiếc xe mà chủ quán cà phê cho mượn, Kajou-senpai với quầng thâm mắt dày đặc đang cười lăn lộn. Kết quả của việc dẫn dắt những người lớn ủng hộ SOX ở thành phố Seirei và tôi, hoàn thành việc dán những hình minh họa tục tĩu điên cuồng do Saotome-senpai vẽ lên xe của Thiện Đạo Khoa.

Nhân tiện, những hình minh họa tục tĩu đó là do Saotome-senpai, người chưa có nhiều kiến thức về tình dục, vẽ dựa trên cảm tính của mình, dành cho những người "siêu trình", nên Kajou-senpai đã quyết định không dùng để tuyên truyền kiến thức về tình dục, mà dùng làm nhãn dán gây rối loạn cho nhân viên Thiện Đạo Khoa.

Saotome-senpai, người đã chuyển đổi từ họa sĩ thanh xuân sang họa sĩ xuân tình, hiện không có ở đây, mà đã về nhà sau khi ký tên. Saotome-senpai vừa nổi tiếng với tư cách là họa sĩ, vừa có vóc dáng dễ bị nhận ra dù có hóa trang, nên cô ấy sẽ hành động riêng với chúng tôi, những người sắp đột kích khu rừng Yatsugamori với tư cách là SOX.

Thực ra thì, Saotome-senpai đã vẽ hình minh họa tục tĩu gần như không ngủ không nghỉ trong hai tuần qua, nên thể lực đã đến giới hạn, chúng tôi gần như ép cô ấy phải nghỉ ngơi.

"Nói thật thì, em cũng muốn về nhà nghỉ ngơi ghê..."

Trong hai tuần qua, em vừa phải cảnh giác và né tránh những biểu hiện tình cảm của Anna-senpai, vừa phải lén giấu những hình minh họa tục tĩu có quảng cáo về Yatsugamori ở trường. Đúng là khổ hạnh mà.

Không, thật sự là vất vả lắm luôn á.

Phải tránh những món ăn kỳ lạ, nguy hiểm đến tính mạng của Anna-senpai, để cô ấy không bị tổn thương, hoặc đôi khi, ha ha, phải ăn hết...

Phải lợi dụng sơ hở của Anna-senpai, người định kéo em vào chỗ tối bằng những động tác có độ hoàn thiện cao một cách vô nghĩa, để thao tác P.M cầu cứu.

Có lần em về nhà thì thấy Anna-senpai gần như khỏa thân đang ngủ ngon lành trong chăn, em phải trốn đến quán cà phê ngủ nhờ... Lúc đó em thật sự muốn gục ngã luôn á. Cũng may là em đã thuyết phục được cô ấy rằng xâm nhập gia cư bất hợp pháp là không được... Cái từ "thuyết phục được" này cho thấy sự đáng sợ của Anna-senpai hiện tại.

"À, ừm, anh hiểu mà"

Kajou-senpai vừa tháo cặp kính và bím tóc vừa trả lời một cách lúng túng. Kajou-senpai cũng bị những hành vi kỳ lạ của Anna-senpai trong hai tuần qua làm cho xoay như chong chóng. Hầu hết thời gian cô ấy chỉ đỏ mặt, bối rối và luống cuống trước những hành vi dâm dật vô thức của Anna-senpai thôi, cái người này. Về cơ bản thì người cứu em khỏi tình thế khó khăn là Goriki-senpai. Chỉ cần Goriki-senpai phát ra cái khí chất nóng nực gần đó là Anna-senpai sẽ tự động tắt chế độ thú tính. Chắc là thú vật và thú vật triệt tiêu hào quang của nhau.

Còn Saotome-senpai á? Cậu ta biến thành con rùa nhìn trộm, quan sát em và Anna-senpai dây dưa rồi cặm cụi phác thảo nên chẳng giúp được gì. Gần đây cậu ta còn học được kỹ năng thần xuất quỷ một, xuất hiện ở khắp mọi nơi. Chuyện đó cũng hơi đáng sợ.

"Tóm lại là! Chúng ta phải đoạt được càng nhiều sách khiêu dâm càng tốt! Phải tập trung cao độ vào!"

"Cứ giao cho mọi người là được mà..."

Em thật sự không còn chút động lực nào nữa.

"Chị đã giải thích rồi mà! Dù học sinh có đông đến đâu thì Thiện Đạo Khoa vẫn có kinh nghiệm hơn trong việc tìm kiếm đồ tục tĩu. Sau khi bọn họ đi qua thì đến cọng lông mu cũng không còn!"

"Oa, ngầu quá"

"Nhận xét hời hợt quá vậy! Rồi, tiếp tục nhé... Giả sử mọi người giải phóng dục vọng và nâng cao khả năng dò tìm đi. Vậy thì người gặp rắc rối lại là chúng ta. Những kẻ đoạt được sách khiêu dâm sẽ chỉ giữ nó cho riêng mình thôi. Hay nói đúng hơn là buộc phải vậy. Vì việc sở hữu thì được, nhưng phân phát là bị cấm theo luật mà. Một khi nó lọt vào tay ai đó thì chúng ta không thể can thiệp được nữa, không thể dùng nó để khủng bố bằng nội dung khiêu dâm được. Và chị cũng sẽ không đọc được quyển sách khiêu dâm đó nữa!"

"Ngay từ đầu chị nên nói thế đi"

"Vậy nên mọi người chỉ là mồi nhử thôi. Nếu may mắn thì mọi người sẽ chia nhau một hai quyển gì đó. Nói chung, chỉ có hai chúng ta, nhưng nhân viên Thiện Đạo Khoa chắc đang hoảng loạn, mà học sinh thì chưa quen với việc tìm sách khiêu dâm. Chúng ta nhất định sẽ đoạt được thôi."

"À, thì trước em cũng nói rồi, hay là mình kết nạp Fuwa-san rồi chỉ thị cho cô ấy chỉ đạo để sau này hiến sách khiêu dâm cho SOX thì sao?"

"Không được đâu, tuyệt đối không được"

Kajou-senpai bỗng trở nên nghiêm túc.

Có lẽ vì gần khu rừng Yatsugamori nên cô ấy đội quần lót lên đầu che mặt, trông y hệt Tuyết Nguyên Chi Thanh.

"Điều quan trọng là học sinh tự nguyện đoạt sách khiêu dâm và từ chối ký tên. SOX chúng ta chỉ nên giữ vai trò đưa ra lựa chọn thôi. Dù có tuyên truyền kiến thức về tình dục và Yatsugamori, hay có nghịch ngợm tục tĩu với xe của Thiện Đạo Khoa, chúng ta cũng không được dẫn dắt cuộc bạo loạn này."

Chết rồi, tính tự chủ của em tắt ngúm rồi!

"Vậy nên, đó. Rõ ràng là không kết nạp con bé đó là đúng đắn mà phải không? Bởi vì có đến tám trăm thanh niên đang ráo riết tìm kiếm sách khiêu dâm, chắc chắn phải có ai đó dẫn dắt họ mà. Một người nào đó không phải SOX."

Nói rồi Kajou-senpai cười vui vẻ.

"Thấy rồi, đuổi kịp rồi kìa"

Chiếc xe do chủ quán cà phê lái giảm tốc độ.

Phía trước là khu rừng Yatsugamori, và hàng trăm mét trước lối vào, nơi nhân viên Thiện Đạo Khoa đang tạo thành bức tường trắng, tám trăm tên ngốc vui vẻ đang bắt đầu vứt xe đạp.

Bước xuống khỏi chiếc xe trượt tuyết (có bánh xe) được buộc bằng dây thừng vào giá chở hàng của xe đạp, Fuwa Hyouka nhìn thẳng vào khu rừng Yatsugamori trải rộng phía trước.

Đoàn xe đạp gồm tám trăm người lao qua con đường không mấy rộng rãi nối liền thành phố Seirei Đệ Nhất với khu rừng Yatsugamori, ngay cả Fuwa Hyouka cũng không khỏi choáng ngợp. Tiếng lộc cộc của xe đạp mẹ và tiếng gầm rú như động đất của các học sinh làm rung chuyển bầu không khí xung quanh.

Nhiệt huyết của những thanh thiếu niên đang dần được giải phóng khỏi sự kìm nén lâu năm... Nói trắng ra thì chỉ là sự dâm đãng, nhưng cộng thêm sự phản kháng lại việc kiểm soát vô lý do hội trưởng hội học sinh chủ trì và Đạo luật Cấm H, sức mạnh của nó đã đạt đến mức độ không thể đùa được, ngược lại khiến cô buồn cười. Tuy nhiên, khóe miệng của Hyouka không hề động đậy.

Dù sao thì, hai tuần qua là một giai đoạn đầy biến động, Fuwa Hyouka hồi tưởng lại.

Vô số "tài liệu" được phát tán liên tục, có mức độ khiêu dâm và lượng thông tin khác biệt hoàn toàn so với trước đây. Thông tin từ Tuyết Nguyên Chi Thanh, người đã giành được sự tin tưởng tuyệt đối từ các học sinh nhờ những hoạt động trước đây. Tất cả học sinh của học viện Tokioka đều có được kiến thức cơ bản về mang thai, và hiểu được Đạo luật Cấm H là một dự luật điên rồ như thế nào.

Có lẽ giờ đây không ai ở đây ủng hộ Đạo luật Cấm H nữa.

Nhưng nếu chỉ có thế, thì chỉ cần không đến trường mà lang thang đâu đó là được rồi. Động cơ lớn nhất khiến mọi người cố tình nhắm đến khu rừng Yatsugamori là...

"Những quyển tạp chí chứa đầy nội dung khiêu dâm ở cấp độ đó... mà còn có nhiều quyển nữa sao!?"

"Hình minh họa này, còn có phiên bản bà cô U50 nữa á!?"

"Thậm chí còn có phiên bản bé gái dưới 5 tuổi!"

"Thật sao...?Có cả phiên bản các bé trai dưới 10 tuổi nữa... g, gì thế này, trái tim mình, rung động (ực)"

"Không còn cách nào khác, phải đi thôi!"

Toàn là những thứ vô nghĩa như vậy.

Vốn dĩ Hyouka đây cũng thế, lý do tập hợp được khí thế hừng hực muốn xông thẳng vào Yatsugamori, rồi bây giờ ngồi chễm chệ trên xe trượt tuyết với tư cách chỉ huy, thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là muốn hiểu sâu hơn về chuyện mang thai, một mục đích cá nhân đến thế thôi.

Chẳng như hội trưởng hội phụ huynh hay hội trưởng hội học sinh gì đó, cô ta chẳng hề có những lý tưởng hay chính nghĩa đẹp đẽ cao thượng. Chỉ đơn giản là, một cách thuần phác, muốn tìm kiếm kho báu đang ngủ yên trong Yatsugamori. Chỉ có thế mà thôi.

Xét theo ý nghĩa đó, những người có mặt ở đây đều đồng lòng nhất trí.

"Chờ... Hyouka-chan, nguy hiểm lắm!"

Bất chấp lời can ngăn của bạn học đang kéo xe trượt tuyết, Fuwa Hyouka vẫn đứng thẳng người, đôi mắt viền gấu trúc khẽ nheo lại.

"Ừm, quả nhiên là vậy rồi."

Trước lối vào Yatsugamori là bức tường người của nhân viên Thiện Đạo Khoa.

Chắc hẳn Sofia đã nhận ra việc họ tẩy chay ký tên, nên đã chỉ thị cho Thiện Đạo Khoa điều động nhân viên từ việc tìm kiếm trong rừng sang tăng cường bảo vệ khu vực xung quanh.

May mắn là nhân viên Thiện Đạo Khoa đóng quân ở thành phố đệ nhất thanh lệ chỉ định không đuổi theo, nên tám trăm người của họ vẫn còn nguyên vẹn. Với lực lượng này, họ hoàn toàn có thể đột phá.

Hyouka thao tác PM (Personal Messenger - Thiết bị liên lạc cá nhân) của mình, phát mệnh lệnh đến PM của cả tám trăm người có mặt ở đây.

"Chào mọi người, tôi là Fuwa Hyouka, người sẽ dẫn dắt cuộc cướp đoạt tạp chí đồi trụy bất chính ngày hôm nay. Các bạn nữ thân mến, như đã thống nhất từ trước, chúng ta sẽ bắt đầu chiến dịch để đột phá cục diện này một cách hiệu quả nhất. Chiến dịch mang tên "Di chí của D được kế thừa" xin phép bắt đầu."

Cô ta bình tĩnh, không một chút cảm xúc, ra lệnh xong xuôi theo phong cách thường ngày, rồi tắt chức năng phát thanh toàn thể của PM.

Từ phía khoảng bốn trăm nam sinh đang hăng hái dẫn đầu đội xe đạp, dựa vào sức lực của mình, vang lên những tiếng bối rối: "Hả? Cái gì vậy?", "Có nghe gì đâu!".

Các nữ sinh, khoảng bốn trăm người, ở phía sau đội xe đạp, chậm rãi giảm tốc độ, như thể muốn tạo khoảng cách với đám con trai.

Đám con trai không hiểu chuyện gì, nhưng giờ cũng chẳng làm gì được nữa, bèn vứt xe đạp gần lối vào Yatsugamori. Che mặt một cách tượng trưng bằng mảnh vải đen như đã bàn trước, đám con trai xông về phía Yatsugamori.

"Dừng lại ngay! Các người kia! Muốn bị bổ đạo toàn bộ hả!"

Một gã đàn ông trung niên, có vẻ là chỉ huy của Thiện Đạo Khoa, gầm lên bằng giọng khuếch đại qua PM.

Nhưng không ai thèm nghe lời cảnh cáo đó. Họ biết, qua việc thu thập thông tin trước đó, rằng họ không làm gì đáng bị trừng phạt cả.

Bốn trăm nam sinh không hề nao núng, xông thẳng vào bức tường thịt trắng bệ vệ mà nhân viên Thiện Đạo Khoa tạo thành.

Orah! Cho mấy em gái thấy bản lĩnh của bọn anh nào! Họ vắt kiệt sức trẻ, mở đường tiến vào Yatsugamori.

Nhưng chỉ vài giây sau, họ sẽ phải tuyệt vọng trước những tiếng thét the thé vang lên từ phía sau.

"Này mấy cậu con trai kia! Vừa vừa phải phải thôi chứ!"

"Cảnh sát ơi! Bọn tôi đến ngăn lũ ngốc kia đi lấy sách bậy bạ đấy ạ!"

"Hôm nay là ngày ký tên quan trọng mà, con trai thật là hết nói nổi mà!"

"Danh tiếng trường mà xấu đi thì chúng tôi cũng bị vạ lây đấy ạ?"

"Phần mấy anh cảnh sát không bắt được thì để chúng tôi bắt cho!"

"Cứ giao cho chúng tôi ạ!"

Vân vân, vân vân, một tràng hợp xướng giọng vàng, được khuếch đại cố ý qua PM.

Bốn trăm nữ sinh, xuống xe một cách thanh lịch, luồn lách qua đám nhân viên Thiện Đạo Khoa đang bối rối không biết phải làm gì, thậm chí còn nhân cơ hội bất ngờ trói vài nam sinh rồi dâng nộp cho nhân viên Thiện Đạo Khoa, sau đó lấy danh nghĩa đuổi theo đám con trai đã xông vào rừng để lần lượt xâm nhập sâu hơn vào khu rừng.

Đám con trai vừa giằng co với đám nhân viên Thiện Đạo Khoa đang hỗn loạn không biết phải làm gì, vừa gào lên.

" " " " "Đồ đàn bà chết tiệttttttttttttttttttttt!" " " " "

Trên PM của đám con trai vang lên tiếng bíp bíp.

Giống như vừa nãy, giọng của Fuwa Hyouka vang lên qua chức năng phát thanh toàn thể PM, phát đồng loạt đến PM của đám con trai.

"Đừng trách bọn tôi nhé các DANSHI. Qua những nghiên cứu trước đây và tài liệu được phát tán trong hai tuần qua, có vẻ như trong những vụ náo loạn thế này, đám con trai thường là những kẻ mất kiểm soát. Chúng tôi đã lợi dụng định kiến của những người bên Thiện Đạo Khoa, và hiến tế các cậu. Xin hãy cản chân những nhân viên Thiện Đạo Khoa. Di chí của các cậu, chúng tôi sẽ kế thừa."

" " " " "Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Đợi đã đồ con gái rong biểểểểểểểểểểển!" " " " " "

Fuwa Hyouka, giống như những nữ sinh khác, cũng đội một mảnh vải trắng lên đầu rồi bước vào rừng. Đó là kế sách mà Hyouka đã đề xuất sau khi việc thương lượng trực tiếp với hội trưởng hội học sinh thất bại.

Chắc là vì cô ấy tôn trọng ý chí của chúng ta. "Tuyết Nguyên Thanh" có thể kích động chúng ta, nhưng không dẫn dắt chúng ta. Nhưng người đó nhất định sẽ đến đây. Vì vậy, chúng ta có nghĩa vụ phải chuẩn bị hiện trường để cô ấy dễ dàng hành động hơn, để cô ấy không bị bắt bởi cô hội trưởng học sinh điên khùng đó.

"Tài liệu nhất định sẽ thuộc về chúng ta."

Cô ta nhếch mép cười đểu.

Hyouka giật giật má, rồi tiến vào khu rừng âm u.

Ra là vậy, thì ra bây giờ mình đang vui vẻ, Hyouka nhận ra.

Rốt cuộc mình muốn gì chứ?

"Sei!"

Cỏ dại mọc um tùm hơn mình tưởng, chỉ đi bộ thôi cũng tốn khá nhiều sức, bên trong khu rừng.

Hội trưởng Kajou che mặt bằng quần lót, trở thành "Tuyết Nguyên Thanh", ném một nhân viên Thiện Đạo Khoa đang hành động theo nhóm hai người bay đi.

Tôi, che mặt bằng khăn tay, phản xạ có điều kiện xông vào một nhân viên khác đang định tấn công từ phía sau.

Nhưng đối phương là cảnh sát đang tại ngũ. Chỉ có tác dụng làm mất thăng bằng một chút. Ngay khoảnh khắc đó, hội trưởng Kajou đã đá thẳng vào cằm của nhân viên Thiện Đạo Khoa.

"Cậu cũng lanh lợi hơn đấy."

"Nếu tiền bối bị bắt, tôi cũng gặp rắc rối mà."

Vì vậy, tôi đang hợp tác với hội trưởng Kajou.

Chỉ có thế thôi.

Tuyệt đối không phải vì cảm thấy thoải mái khi tham gia vào việc tường thuật trực tiếp cảnh giao phối của ruồi, hay vì cảm thấy sảng khoái khi nhìn những người bạn học nhất trí đồng lòng lao vào cướp đoạt sách khiêu dâm!

...Tôi bị đe dọa nên buộc phải gánh tội phạm. Tôi tự nhủ với bản thân như vậy.

Điều tôi thực sự muốn là trở thành sức mạnh của tiền bối Anna, và có mục tiêu trở thành một người khỏe mạnh và xinh đẹp như tiền bối Anna.

Ngay cả bây giờ, khi người lẽ ra phải là mục tiêu đó lại trở nên như vậy, tiêu chuẩn hành động đó vẫn không biến mất trong tôi. Nó vẫn cứ lơ lửng, vướng víu trong lòng.

Mọi thứ trong tôi đều không xác định, cứ lộn xộn, rối tinh rối mù và lơ lửng.

Chân tay lung lay, mỗi bước đi, mỗi cử động ngón tay đều vụng về.

Hội trưởng Kajou, sao tiền bối có thể thẳng thắn đến thế?

Bỏ mặc những lo lắng vớ vẩn của tôi, hội trưởng Kajou cười khanh khách qua lớp quần lót.

"Về khoản lanh lợi thì con mụ rong biển điên khùng kia cũng khá đấy. Có vẻ như hầu hết học sinh đều che mặt giống như chúng ta. Nhân viên Thiện Đạo Khoa không phân biệt được ai là tôi thật, nên có vẻ như họ không dồn người đuổi theo tôi. Phư phư phư, cũng có gan đấy chứ."

Nào, sách khiêu dâm ở đâu nhỉ, hội trưởng Kajou vừa hát vu vơ vừa tung tăng tiến vào rừng.

Ở một nơi có quá nhiều chướng ngại vật, chân không vững, không biết nên nhắm đến đâu, sao tiền bối có thể tiến bước nhẹ nhàng đến thế?

"Hội trưởng Kajou."

Tôi vô thức gọi tiền bối.

"Ừm, à, xin lỗi Tanukichi. Có phải tôi đi hơi nhanh không? Sao cậu lại có vẻ mặt mệt mỏi thế kia. À, chẳng lẽ cậu đã vận động tương đương với chạy hết tốc lực 100 mét rồi...!"

"Tiền bối, sao tiền bối có thể thẳng thắn đến thế?"

Bỏ qua những lời lẽ tục tĩu như thở của tiền bối, tôi buột miệng hỏi thẳng câu hỏi chợt nảy ra.

"Hả? Sao thế, đột nhiên thế là sao. Không sao đâu Tanukichi, dù cậu có lệch trái hay lệch phải, hay thậm chí là một đứa trẻ rụt rè, mọi người đều sẽ chấp nhận cậu thôi."

Khốn kiếp, đúng là không hề lay chuyển mà, cái người này. Đến phát cáu.

Nhìn tôi cười gượng gạo, hội trưởng Kajou nhún vai nói: "Cậu vẫn còn thế đấy à."

"Này? Tôi nói trước nhé, tôi không phải là một người vĩ đại gì đâu đấy? Ít nhất tôi không phải là một người đáng để cậu ngưỡng mộ đâu. Làm ơn đừng có như thế, ghê chết đi được. Tôi chỉ là một con cá không thể sống nếu không có biển, nên tôi chỉ biết luyện tập bơi lội thôi. Cậu là một con báo gê-pa nhưng lại không luyện tập chạy mà lại cố bay lên trời hay bơi xuống biển, nên đến một con mồi cũng không bắt được đâu!"

Tôi nghẹn họng, có lẽ vì tôi thấy những điều trừu tượng đó có điểm tương đồng với mình.

"À mà thôi, cái người đang đe dọa người khác thì nói gì chứ. Đúng rồi, cũng sắp phải làm rõ chuyện đó rồi. Sau khi lễ hội này kết thúc, tôi sẽ xem xét lại ý chí của cậu...!"

Đúng lúc hội trưởng Kajou định nói tiếp điều gì đó.

Hội trưởng Kajou nhìn chằm chằm vào phía sau tôi, hướng lối vào Yatsugamori rồi đờ người ra.

Vừa định quay người lại xem có chuyện gì thì tôi đã bị hội trưởng Kajou nắm tay kéo chạy.

"Chờ... chuyện gì vậy hội trưởng Kajou!?"

"Sao lại, sao con bé đó lại ở đây...!"

Vừa bị vướng víu bởi cành cây vào quần áo và má, vừa bị vướng chân vào cỏ dại và bùn lầy, tôi liếc nhìn lại phía sau.

-- Ở đó,

"Phư phư phư phư phư, tôi tìm thấy rồi. Với cái dáng vẻ đó, chắc chắn là "Tuyết Nguyên Thanh" rồi."

Không thèm để ý đến những nữ sinh trường Tokioka đang đội khăn và tìm sách khiêu dâm khác, tiền bối Anna lao vào khu rừng với sự nhẹ nhàng hơn cả hội trưởng Kajou.

"Không thể tin được... Anna mà lại phá vỡ lời dặn của mụ già Sofia sao!"

Hội trưởng Kajou, xanh mặt đến mức có thể nhìn thấy qua lớp quần lót, quả quyết bằng giọng run rẩy. Có vẻ như việc tiền bối Anna xuất hiện ở đây hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.

Đột nhiên, tôi nhớ lại câu thoại mà hội trưởng Kajou đã từng nói khi dây dưa với tiền bối Anna.

"Đối đầu trực diện với một siêu nhân hoàn hảo không có sơ hở thì làm sao mà thắng được chứ."

Và cả cái đôi chân mà tiền bối Anna đã phô diễn rõ ràng trong màn tường thuật trực tiếp cảnh giao phối của ruồi, cái dáng vẻ hoàn thiện đã dễ dàng ném hội trưởng Kajou ở căn hộ của tôi -- Những thông số kỹ thuật mà tiền bối Anna sở hữu, những thứ nên được đánh giá là cheat, lướt qua như đèn lồng trên ngựa chạy.

Nói vậy thì đúng là vậy thật.

Từ trước đến nay, hội trưởng Kajou có thể qua mặt tiền bối Anna là vì bản thân đã trở thành gián điệp và chiếm ưu thế trong cuộc chiến thông tin, và vì hội trưởng Kajou chưa từng đối đầu trực diện với tiền bối Anna.

Hơn nữa, mượn lời của tiền bối Otome Saotome, có vẻ như tiền bối Anna đã thích thú với hành vi trấn áp hành vi khủng bố của thủ lĩnh SOX, "Tuyết Nguyên Thanh".

Nói cách khác, từ trước đến nay mọi chuyện chỉ là trò chơi mà thôi.

"..."

Nhưng tiền bối Anna bây giờ thì khác. Tiền bối đang nghiêm túc. Trong hai con mắt ánh lên trên nụ cười đó, ánh lên ánh sáng điên cuồng của một con thú tham lam đi săn mồi.

Liệu có phải do tôi đeo kính màu không mà tôi thấy có cả sự tha thiết lẫn trong sự điên cuồng đó.

Tiền bối Anna đang rút ngắn khoảng cách nhanh chóng.

"...Tanukichi. Tôi có một đề nghị."

Hội trưởng Kajou nắm lấy tay tôi, cười nham hiểm và dịu dàng. Qua lớp quần lót.

"Chúng ta chia đôi ngả đi. Mục tiêu của Anna chỉ là tôi thôi. Nếu cứ thế này thì cả hai chúng ta đều sẽ bị bắt, nhưng nếu chúng ta chia tay bây giờ, cậu có thể trà trộn vào những học sinh khác."

"...Hả?"

Nếu tôi rời đi, tốc độ tẩu thoát của hội trưởng Kajou sẽ tăng lên. Nhưng bản thân đôi mắt của hội trưởng Kajou đã nói lên rằng điều đó là vô nghĩa. Ngay cả khi một mình, hội trưởng Kajou cũng không thể trốn thoát khỏi tiền bối Anna.

"Không sao, cứ yên tâm đi. Cho dù tôi có bị bắt, tôi cũng sẽ giữ im lặng về tội vu oan cưỡng dâm của cậu. Chỉ là, cậu có thể làm cho tôi một việc cuối cùng được không? Cậu có thể dọn dẹp những cứ điểm của những người đã hợp tác với tôi được không?"

"T... tại sao... đột nhiên lại nói những điều đó!?"

"Không phải đột ngột đâu. Chính tôi đã lôi cậu vào những vụ khủng bố tục tĩu mà chẳng thèm hỏi ý kiến cậu. Vậy nên, việc khi nào tôi rửa chân cho cậu cũng là quyền của tôi. …Nhanh lên đi! Muốn vào nhà chứa lợn nái à!?"

"Hoa Thành tiền bối… á!?"

Tôi còn chưa kịp định thần thì đã bị Hoa Thành tiền bối ném đi. Bị hất vào một con dốc đột ngột ẩn dưới đám cỏ dại, tôi lăn lông lốc rồi "bịch!" một tiếng, đập vào một thứ gì đó cứng như đá mà dừng lại.

"Ư, ư…"

Tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau nhức khắp người, ngẩng đầu lên.

Phía trên tôi mấy mét, Hoa Thành tiền bối đang cố gắng nghênh chiến Anna tiền bối.

Nhưng…

"Á á á!?"

Cuộc chiến diễn ra còn chưa thành trận.

Gần như không kịp phản kháng, Hoa Thành tiền bối đã bị đè xuống đất, hoàn toàn bị khống chế. Có vẻ như các khớp đã bị khóa chặt, mỗi lần nhúc nhích lại phát ra tiếng rên rỉ.

"Hứ, hứ hứ hứ hứ hứ hứ… Bắt được rồi, cuối cùng cũng bắt được 《Tuyết Nguyên Thanh》! Có như vậy, mẹ tôi và cả Okuma-kun nữa, chắc chắn sẽ yêu quý tôi hơn!"

Sao tự nhiên lại lôi tên tôi vào đấy!

"A, bắt được thì bắt được rồi, nhưng lại quên mang theo dụng cụ trói người… Xung quanh đây cũng không có ai thuộc Thiện Đạo Khoa… phải làm sao đây?"

Đúng lúc đó…

Két.

Bên tai tôi vang lên tiếng gì đó mở ra.

Theo phản xạ, tôi nhìn sang thì thấy một cánh cửa gỗ đang lung lay.

Hóa ra chỗ tôi đập vào là một cái miếu nhỏ được bao quanh bởi đá.

Nghĩ đến khả năng đó, tôi vội vàng nhìn vào bên trong.

"Ô ô ô ô…!"

Ở đó, một lượng lớn sách khiêu dâm được bảo quản nghiêm ngặt đang yên giấc.

Số lượng gần hai mươi cuốn. Hơn nữa, không hề có sự "thiên vị theo sở thích" thường thấy khi cá nhân sưu tầm, mà đúng như thông tin Hoa Thành tiền bối đã thu thập được từ trước, đủ mọi thể loại sách khiêu dâm đều có mặt.

Và cuốn nào cũng có đầy ắp những cảnh "đụng chạm" thỏa mãn.

Kẻ nào an vị chúng ở đây, quả là hiểu chuyện! Chất lượng, số lượng đến mức tôi quên cả thời gian, địa điểm mà chắp tay vái trước miếu.

Và tôi, ngoài sách khiêu dâm ra, còn nhận ra sự tồn tại của một thứ khác được đặt trong miếu.

C, cái này là…

"A, đúng rồi. Không cần phải cố trói người, tranh thủ lúc này lột nó ra, chụp ảnh lại là xong chứ gì!"

Trong lúc tôi còn đang cảm động bất chấp hoàn cảnh, trên đầu tôi đang diễn ra một tình huống vô cùng tồi tệ.

Anna tiền bối đã nghĩ ra cách vô hiệu hóa 《Tuyết Nguyên Thanh》. Để đề phòng trường hợp bị trốn thoát, cô ấy quyết định xác nhận khuôn mặt thật.

Để các khớp đã khóa không bị tuột ra, Anna tiền bối thận trọng thay đổi cách cầm nắm từng chút một, chuẩn bị lột chiếc quần trên của Hoa Thành tiền bối.

"…!"

Tôi đứng đó, ôm hai mươi cuốn sách khiêu dâm, chợt nhận ra. Nhận ra rồi.

Giờ đây, tôi đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng nhất trong cuộc đời.

Trước mắt tôi, có hai lựa chọn.

Ví dụ như ngay lúc này, nếu tôi làm ngơ trước cảnh Hoa Thành tiền bối bị lột quần, tôi sẽ hoàn toàn được giải thoát khỏi sự trói buộc của Hoa Thành tiền bối. Nếu hiến dâng núi sách khiêu dâm này, dù có bị lộ chuyện bị vu oan tội quấy rối hay việc tiếp tay cho khủng bố tục tĩu, tôi cũng có thể hòa giải được. Không, không chỉ là hòa giải, mà thậm chí còn có khả năng được ngồi vào chiếc ghế phó hội trưởng gần Anna tiền bối nhất – hậu vị của Hoa Thành tiền bối bị bắt giữ – với tư cách là một nhân tài đã loại bỏ triệt để sự đồi trụy, và đi trên con đường trở thành một người lành mạnh mà tôi hằng mơ ước. Cũng có thể nhờ công dẹp bỏ sách khiêu dâm mà kiềm chế được sự bạo tẩu của Anna tiền bối, và thông qua việc chống đối mệnh lệnh "cấm mang kiến thức về tình dục vào trường học" của các lý sự trưởng, mà kiên quyết dạy dỗ và kiềm chế cái ác = đồi trụy.

Tôi sẽ có thể sống một cuộc sống học đường lý tưởng mà tôi đã hình dung khi mới nhập học. Chỉ cần tôi bỏ mặc Hoa Thành tiền bối, phong sát cái cảm xúc yêu thích tục tĩu trào dâng từ tận đáy lòng này.

Cuộc sống lý tưởng mà tôi đã hình dung…?

Thật sự có thứ đó sao? Thật sự sao? Liệu thứ có được bằng cách lừa dối bản thân, bỏ mặc Hoa Thành tiền bối, lừa gạt Anna tiền bối, có thật sự là một tương lai tươi đẹp và lành mạnh?

Bám víu vào sự giả dối, đó có thật sự là một cuộc đời hạnh phúc và thỏa mãn?

"…"

Tôi nắm chặt vật phẩm làm nền tảng cho lựa chọn còn lại. Thứ được cất giữ cẩn thận trong miếu đã phong hóa, xuống cấp, tồi tàn. Nhưng tại sao nhỉ? Không thể buông tay được.

Chắc chắn là vì những suy nghĩ, linh hồn mà chủ nhân trước đây đã gửi gắm vào đó đang truyền đến. Cảm xúc mãnh liệt trào dâng từ di vật mà người đó đã bảo vệ đến cùng, dù bị pháp luật cấm đoán và bị mọi người xung quanh khinh miệt, cũng không thể nhượng bộ.

Nó giống như một thông điệp từ những người đi trước, bảo tôi hãy nhìn thẳng vào cảm xúc của mình và lựa chọn ngay lúc này.

Một giọng nói từ đâu đó vang lên, bảo tôi hãy thành thật với bản thân.

"Vậy là xong rồi. Hứ hứ, hãy chuẩn bị tinh thần đi, 《Tuyết Nguyên Thanh》!"

Có vẻ như không còn thời gian để lo lắng, do dự về lựa chọn vừa được đưa ra đột ngột nữa.

"Chết tiệt… Á A A A A A A A A A!"

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã cởi bỏ cả áo và quần thể thao. Khéo léo kết hợp hai thứ lại thành một cái bọc, nhét đầy sách khiêu dâm vào trong, còn khăn tay và quần lót để che mặt thì vứt xó.

Tôi, trong trạng thái trần truồng, trang bị món đồ được cất giữ trong miếu.

Trên đầu là chiếc quần lót trắng tinh giống hệt Hoa Thành tiền bối, nửa thân dưới là đai yếm và đồ lót gợi cảm. Chỗ nhạy cảm nhô lên một cách chân thực.

Ôm chiếc áo thể thao nhét đầy sách khiêu dâm, tôi vừa bò vừa hét "U Ô Ô Ô Ô Ô!" lên con dốc vừa lăn xuống.

Một nguồn sức mạnh, cảm giác hưng phấn trào dâng từ tận sâu trong cơ thể, như thể có thứ gì đó đã nhập vào tôi!

"…Hả? Hiiiiiii!?"

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng tôi, Anna tiền bối đã hét lên một tiếng kinh hoàng.

"U Ô RAAAAAAA!"

Tôi cứ thế lao thẳng vào Anna tiền bối. Tất nhiên, tôi không có ý định tấn công.

"Kyaaaaa!? Ng, ngươi là ai!? Ngươi là ai!?"

Đúng như dự đoán, Anna tiền bối nhảy phắt khỏi người Hoa Thành tiền bối, giữ khoảng cách với tôi.

Tôi, đầu óc quay cuồng vì chất ma túy nội sinh tiết ra quá nhiều, thành thật trả lời câu hỏi của Anna tiền bối.

"Fufufufufufufu! T, ta… ta là kẻ đã cùng 《Tuyết Nguyên Thanh》 thành lập tổ chức khủng bố SOX! Tên, vẫn chưa có!"

"C, có đồng bọn của 《Tuyết Nguyên Thanh》…!? Bắt cả hai, ta sẽ bắt cả hai!"

Anna tiền bối liếc xéo, lao tới.

Với thực lực của Anna tiền bối, việc đánh bại cả hai chúng tôi cũng chẳng khó khăn gì. Nhưng vì không có dụng cụ trói người, nên không thể cùng lúc khống chế được. Nếu bị khóa khớp như lúc nãy, người còn lại sẽ tấn công để giải trừ trói buộc. Nếu cứ lẩn trốn trong rừng để không bị nhân viên Thiện Đạo Khoa phát hiện, lặp đi lặp lại việc đó, thì rồi cũng sẽ thua thôi.

Dù biết là mười phần thì hết tám chín là không thể, nhưng để thoát khỏi tình huống này thì chỉ còn cách đó.

Tôi vừa vạch ra một kế hoạch gần như là đánh bạc trong đầu, vừa kéo tay Hoa Thành tiền bối đang ngơ ngác, định quay lưng lại với Anna tiền bối thì…

"Ư, ư ư ư? C, cái này là sao vậy…!"

0269-01.png

Anna tiền bối vừa định túm lấy tay tôi để ném đi, bỗng ôm lấy cơ thể mình rồi lùi lại.

"C, cơ thể, nóng quá!? K, kỳ lạ quá… Ngoài Okuma-kun ra, sao cơ thể tôi lại rạo rực thế này… Người mà tôi yêu, chỉ có Okuma-kun thôi mà!"

Anna tiền bối hoang mang tột độ, tiếp tục lùi lại.

"N, nhìn kỹ thì, cái mùi hương đó, dáng người đó, hình dáng của vật nhô ra ở bụng dưới… tất cả đều giống hệt Okuma-kun…!"

Cuối cùng, Anna tiền bối với khuôn mặt như sắp khóc,

"T, tôi chỉ một lòng với Okuma-kun thôi! Dù có giống đến đâu đi nữa, việc cơ thể phản ứng như thế này, là nói dối…!"

Vừa hét lên vừa bỏ chạy mất.

"…"

Tôi và Hoa Thành tiền bối nhìn nhau.

…Ờm, là được cứu rồi sao?

"Ồ, tôi còn đang thắc mắc chuyện gì mà hội trưởng hội học sinh lại mếu máo chạy đi như vậy."

Xô những cành cây ra, Fuwa-san xuất hiện. Cô ấy nhìn tôi và Hoa Thành tiền bối bằng đôi mắt lạnh lùng thường thấy rồi,

"…Gặp hai kẻ dở hơi như thế này trong rừng, ai mà chẳng mếu."

Tôi bị Fuwa-san bảo là dở hơi! Nhưng không thể phản bác được!

"Toàn bộ tạp chí không lành mạnh đều bị cô phát hiện hết rồi sao, 《Tuyết Nguyên Thanh》?"

Trước câu hỏi có vẻ tiếc nuối của Fuwa-san, Hoa Thành tiền bối từ nãy đến giờ còn đang ngơ ngác, đã đứng vững trên đôi chân của mình, ưỡn thẳng lưng trả lời.

"Không, không phải vậy. Đống sách khiêu dâm này, là do SOX chúng tôi phát hiện ra."

Bàn tay của Hoa Thành tiền bối đặt nhẹ lên bờ vai trần của tôi.

Từ lòng bàn tay đó truyền đến hơi ấm nhè nhẹ, khiến tôi cảm thấy dễ chịu lạ thường.

"Haa, thành tổ chức rồi cơ à. Chúc mừng nhé. Vậy thì, tôi thông báo rút quân đây. Tuy không kiếm được tạp chí không lành mạnh, nhưng tôi đã thu thập được rất nhiều côn trùng theo mùa thay cho Haechans."

Fuwa-san vừa lắc chiếc hộp nhựa, vừa thao tác P M.

"Nhân tiện, lần đó cảm ơn cô đã giúp đỡ. Cô vẫn tiếp tục quan sát giao phối của côn trùng chứ?"

"Đôi bên cùng có lợi thôi mà. Tôi cũng rất vui vì trong hai tuần qua, giả thuyết của mình đã được chứng minh là đúng. Việc hợp thể của côn trùng, ừm… Đến mức này thì nó giống như một sở thích hay một công việc thường ngày rồi, nên tôi định sẽ tiếp tục."

"Ra vậy."

Cái quái gì vậy, cái màn nói chuyện biến thái này. Mà, tôi bây giờ không có quyền nói gì cả.

"Vậy thì, hai người bên SOX. Cảm ơn hai người rất nhiều. Tôi vẫn mong chờ nội dung bên trong đống tạp chí không lành mạnh đó đấy."

Fuwa-san nói rồi, vừa mở chức năng định vị của P M, vừa xộc xệch biến mất vào trong rừng.

"Giờ thì, chúng ta đi thôi Okuma-kun. Trước mắt, phải ra khỏi rừng để không bị nhân viên Thiện Đạo Khoa bắt gặp đã."

"Đúng vậy. …Dù là chuyện đột ngột, nhưng tôi lại trong bộ dạng này nữa chứ."

Hoa Thành tiền bối vừa nói vừa quay sang nhìn tôi, cười phá lên đầy thích thú.

"Tanukichi, cậu đúng là dở hơi nhất đấy."

"…Có phải tôi muốn thế đâu."

Tôi quay mặt đi khỏi Hoa Thành tiền bối, cố hết sức lẩm bẩm như đang hờn dỗi.

Cứ như vậy, đại sự kiện chưa từng có tiền lệ do học sinh trường Tokioka, trường đứng thứ ba toàn quốc về chỉ số phong kỷ ưu tú, gây ra, đã khép lại trên sân khấu là thành phố kiểu mẫu số một.

Tám trăm học sinh tuy tiếc nuối vì không tự mình phát hiện ra sách khiêu dâm, nhưng khi nghe nói tổ chức khủng bố tục tĩu SOX thuộc 《Tuyết Nguyên Thanh》 đã thu hồi tất cả, thì có vẻ như họ đã đi đến kết luận rằng thế là tốt nhất rồi.

Tẩy chay phong trào ký tên ủng hộ luật cấm H, đoạt lại sách khiêu dâm giấu trong rừng Yatsuga.

Hai vụ náo động đã kết thúc bằng thắng lợi lớn của học sinh trường Tokioka, đứng đầu là tổ chức khủng bố tục tĩu SOX.

──Tuy nhiên.

Cuộc đời, không phải lúc nào cũng ngọt ngào như vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận