Quyển 1
Chương 3: Cách yêu một người - Trong một thế giới không có khái niệm tục tĩu.
0 Bình luận - Độ dài: 12,569 từ - Cập nhật:
Vài ngày sau màn tường thuật trực tiếp cảnh giao phối của ruồi, hầu hết học sinh đều xôn xao, bồn chồn, khó chịu, còn đám cán bộ hội học sinh và thầy cô thì chạy đôn chạy đáo giải quyết hậu quả, đúng là một mớ hỗn loạn. Nhưng quả nhiên, sau mười ngày thì mọi thứ cũng tạm lắng xuống, và hôm nay, thứ Ba, các tiết học lại bắt đầu một cách bình thường.
Vừa về chỗ ngồi chờ giờ sinh hoạt, tôi thấy một cọng rong biển trườn lên từ dưới bàn. Là Fuwa Hyouka. Hôm nay cô nàng cũng đeo quầng thâm mắt rõ rệt.
"Chào buổi sáng, Okuma-san. Một buổi sáng tốt lành nhỉ, chúng ta cùng bàn luận về việc giao phối của ruồi đi?"
Người đâu mà trước kia còn hiền lành lắm cơ, lạ thật.
"Này, dù gì thì tớ cũng là người bị lừa trong vụ khủng bố vừa rồi đấy? Với lại bây giờ, Anna-senpai đang suy sụp tinh thần lắm, khổ sở lắm."
Từ sau khi màn tường thuật trực tiếp cảnh giao phối của ruồi thành công vang dội, Anna-senpai ngày càng mất đi sinh khí.
Ban đầu ai cũng nghĩ, chắc là do chị tự trách vì không ngăn chặn được vụ khủng bố tục tĩu quy mô lớn. Riêng tôi thì thấy tội lỗi lẫn cảm giác vô đạo đức cắn rứt đến mức tinh thần tan nát thành từng mảnh vụn. Nhưng có gì đó không ổn. Chị cứ giật mình mỗi khi có tiếng động nhỏ, hoặc bất chợt cúi gằm mặt như đang suy nghĩ điều gì đó nặng nề...
Ngay cả một đứa mới nhập học chưa được bao lâu như tôi còn nhận ra điều đó. Kajou-senpai và Gori-senpai, những người sớm nhận ra sự tiều tụy của Anna-senpai không phải là bình thường, đã bắt đầu điều tra từ sớm, và có vẻ như hai ngày trước họ đã nắm được điều gì đó. Nhưng họ biết chuyện gì, tôi hỏi thế nào cũng không chịu nói. Tôi cứ lo nơm nớp rằng mình đã làm điều gì đó khiến Anna-senpai thêm gánh nặng, ngoài vụ khủng bố tục tĩu ra. Gori-senpai thì càng thêm thái độ thù địch với tôi... Thêm cả những lời chỉ trích từ bên ngoài và sự tự ghét bản thân, tôi thực sự muốn chết luôn cho rồi.
Vì những điều đó cứ quanh quẩn trong đầu, tôi không muốn ai nhắc lại chuyện tường thuật trực tiếp cảnh giao phối của ruồi càng tốt.
"Tôi biết chứ, nhưng với tư cách là một kẻ nghiên cứu, tôi vẫn rất vui khi giả thuyết của mình được chứng minh là đúng. Hơn nữa, thật không ngờ 'Ao' lại sử dụng lũ ruồi của tôi..."
Dù nói là vui, nhưng Fuwa-san vẫn nói với vẻ mặt vô cảm. Cơ mặt tê liệt hết rồi à?
"Không có bằng chứng nào cho thấy ruồi của Fuwa-san đã được sử dụng mà."
Thực ra thì, vào thời điểm này không có con côn trùng nào giao phối ngoài trời cả, nên tôi đã lén chụp ảnh mấy con ruồi của Fuwa-san. Fuwa-san không thể nào biết được chuyện đó.
"Không, đó là con số 43 và 52 trong số những con ruồi tôi nuôi. Cái cách chân co giật khi con đực được chấp nhận là của con số 43, còn cái vẻ thuần thục khi cho nấm matsutake vào con cái là đặc trưng của con số 53. Chắc chắn không sai."
Này, con bé này là ai vậy? Đáng sợ thật đấy. Trong cái phòng thí nghiệm hóa học đó có tổng cộng khoảng một trăm con ruồi đấy.
"Vậy, cậu nghĩ sao Okuma-san? Cái cách tường thuật cứ như thể con người cũng giao phối vậy. Tôi có cảm giác những gì 'Ao' muốn truyền tải đều được cô đọng trong vụ khủng bố đó, cậu có ý kiến gì không?"
"Miễn bình luận!"
Tôi nhận ra ánh mắt thèm thuồng, nhớp nháp như ngày nhập học đang đổ dồn vào mình từ các bạn cùng lớp, liền lớn tiếng nói.
Tụi này không thèm nói chuyện tục tĩu trước mặt tôi, mà lại muốn moi thông tin từ tôi một cách đơn phương, ngọt nước thế à! Muốn xem chim người ta thì lôi m● của mình ra đây mà khoe đi! Từ cuối tuần trước, mạch suy nghĩ của tôi không còn phanh nữa, đạo đức trong đầu nguy hiểm quá. Chắc chắn là bị ảnh hưởng xấu từ Kajou-senpai rồi.
"À, đúng rồi."
Đột nhiên tôi nảy ra một ý. Phải rồi, thứ có thể giữ cho tâm hồn tôi trong sáng đang ở ngay gần đây mà. Bức tranh gột rửa tâm hồn mà vị senpai nhỏ bé kia đã vẽ.
Dạo gần đây tôi bận quá, lại chỉ lo lắng cho sự suy sụp của Anna-senpai nên hoàn toàn quên mất. Ở đây chỉ bị Fuwa-san đeo bám thôi, hay là mình đi một chuyến để thanh lọc tâm hồn nhỉ.
"Ôi chà, cậu định trốn à? Cuộc thẩm vấn chỉ mới bắt đầu thôi đấy."
Quên mất rồi là không thẩm vấn nữa à. Thiêu rụi cái phòng thí nghiệm hóa học đó giờ.
Trước mắt tôi dùng chưởng trán để bịt miệng Fuwa-san lại (vừa giơ tay lên trán cô nàng đã nhắm tịt mắt lại không nhúc nhích), rồi đứng dậy khỏi chỗ. Đúng lúc đó.
"Okuma Tanukichi có ở đây không?"
Một nữ sinh mở cửa, gọi tên tôi.
Không khí trong lớp xao động, mọi ánh mắt đổ dồn về phía vị khách không mời mà đến bé nhỏ.
Một nữ sinh có dáng vẻ như là một con zashikiwarashi, chỉ khoảng mười tuổi đứng đó.
"Ơ, Saotome Otome... senpai?"
"Ừm, có ở đây rồi. Đi với ta một lát."
Có lẽ vì cánh tay nhỏ nhắn và thân hình mỏng manh của cô, mà cô ấy trông còn nhỏ bé hơn khi nhìn từ xa. Ồ, đỉnh đầu của cô ấy chỉ cao đến ức của tôi thôi đấy.
Nhưng đôi mắt tròn xoe ấy lại đầy vẻ hiếu thắng, tràn đầy sức mạnh khiến người ta phải né tránh. Chẳng lẽ vì dù gì cô ấy cũng là người lớn hơn sao?
"À, tôi có chuyện gì sao ạ?"
Tôi căng thẳng quỳ xuống để ngang tầm mắt với Saotome-senpai. Rồi,
––Rầm.
"…Ơ?"
"Kể từ hôm nay ngươi là thú cưng của ta. Ngươi phải tuyệt đối nghe theo lệnh ta. Nào, đi thôi. Đi dạo nào."
Saotome-senpai kéo tay tôi đi. Một tiếng leng keng vang lên, và một gánh nặng đè lên cổ tôi.
Ơ? Lạ nhỉ, cái này, tôi bị đeo vòng cổ rồi à?
"Này Okuma. Đừng có lề mề, đi nhanh lên."
"Này, cô kia."
Bị kéo vòng cổ đi xồng xộc, dù tôi có hiền lành đến đâu cũng phải có giới hạn chứ.
Tôi véo mũi Saotome-senpai, kéo lên.
"Cô định làm gì đấy, tháo cái này ra ngay."
"Phựt, phựt phựt, huầy, huầy…"
Saotome-senpai vung vẩy cả hai tay hai chân, đánh vào tay tôi. Tôi mặc kệ thì cô nàng thả thõng tay chân ra, rơm rớm nước mắt, nên tôi đành phải thả ra.
"Hờ, hờnhờ gà, hền nờ khờ gì…"
Saotome-senpai dùng cả hai tay ôm mũi, trừng mắt nhìn tôi đầy trách móc. Tôi không thấy cô nàng có vẻ gì là hối hận cả, nên tôi định véo mũi cô nàng thêm lần nữa.
"Đờ, đừng mà thằng nhãi ranh! Nếu ta mà kể hết những gì ngươi đã làm ở đại hội toàn trường ra thì đừng trách ta à nhen!"
"Hả!?"
Trước lời đe dọa đột ngột, toàn thân tôi cứng đờ lại.
"Khục khục khục."
Saotome-senpai nhếch mép cười như một đứa trẻ tinh nghịch, leo lên người tôi đang đứng chôn chân và thì thầm vào tai tôi.
"Ngươi có thể lừa được người khác, nhưng đừng hòng coi thường khả năng quan sát của một nghệ sĩ. Chỉ nhìn thoáng qua dáng vẻ ngươi chạy trên hành lang thôi, ta đã biết ngay đó là ngươi rồi."
"Vậy, cô muốn gì?"
"Không có gì, chỉ là ta có chuyện muốn ngươi giúp để thoát khỏi bế tắc thôi. Trước mắt thì, ừm. Ta cũng đói rồi, vừa ăn vừa nói chuyện nhé. Ngươi có biết quán nào thích hợp để mật đàm không?"
Nói rồi Saotome-senpai cười khúc khích, vẻ mặt hoàn toàn ngây thơ.
"Tôi còn tiết học mà."
"Có trễ một chút cũng có sao đâu. Nào, đi thôi."
Bị kéo vòng cổ, tôi bị lôi đi trên hành lang với dáng vẻ của một con chó cảnh.
Những ánh mắt thuần khiết của các bạn cùng lớp đang đâm xuyên qua tôi, "Kia là cái gì vậy––".
Lạch cạch lạch cạch. Xuống cầu thang, tôi đến tầng hai, nơi có các lớp học của năm hai. Lúc đó,
Bịch.
Có tiếng gì đó rơi xuống. Quay lại thì thấy, Kajou-senpai đang đỏ mặt tía tai, co rúm người lại nói "Đồ, đồ biến thái..." Chị còn cẩn thận vô hiệu hóa chức năng P**M trong điện thoại di động rồi mới nói "Đồ, đồ biến thái..." Có vẻ như tôi "Đồ, đồ biến thái..." đến mức không thể tìm được một từ nào khác thích hợp hơn để thay thế.
"À, cho, Kajou-senpai, cái này, cái đó..."
Vô vàn những lời giải thích lướt qua trong đầu tôi, từ báo cáo quan trọng về việc tôi đã tham gia vào vụ khủng bố, đến biện minh cho cái trạng thái SM này, nhưng trước hết cứ nói đơn giản thôi,
"Cứu với––!"
Ơ? Kajou-senpai đâu rồi?
Trong lúc tôi còn đang lựa lời, Kajou-senpai đã nhặt chiếc cặp bị rơi và biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi ngơ ngác quay đầu nhìn xung quanh. À, kia rồi.
Kajou-senpai đang trốn sau một cái cột cách đó khoảng mười mét, với khuôn mặt đỏ bừng, "ngó nghiêng, ngó nghiêng" nhìn về phía tôi. Cái người này đang làm cái gì vậy trời.
"Cái con nhỏ đó, lúc nào cũng đáng ghét."
Saotome-senpai buông lời khinh miệt mà không thèm che giấu. Hai người có quen biết nhau sao?
Hay nói đúng hơn là, Kajou-senpai bị ghét bỏ bởi quá nhiều nữ sinh, trừ Anna-senpai ra.
"Kajou-senpai, có chuyện gì sao ạ?"
Tôi rụt rè hỏi.
"À––, ừm, thì, cái đó, có liên quan đến cái việc 'muốn ngươi hợp tác' đó mà..."
Saotome-senpai đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lại leo lên người tôi và thì thầm vào tai tôi.
"Ta muốn ngươi hỗ trợ con đường tình ái của ta. Cái con nhỏ đó là kẻ thù tình của ta."
"Ách?"
Một âm thanh kỳ lạ bật ra trước câu chuyện vượt quá sức tưởng tượng của tôi.
"Cờ, cái gì? Ta, ta, ta yêu, có gì lạ sao––!"
Saotome-senpai đỏ mặt đến tận cổ, kéo vòng cổ mạnh hơn bao giờ hết. Tôi bị bắt phải quỳ xuống. Sau đó cô nàng tiếp tục đá tôi với giọng điệu rất quen thuộc, "Với tư cách là thú cưng––" nên tôi liền nhặt chiếc giày của cô nàng lên cù lét chân cô nàng, cô nàng liền cười như tận thế "ỉ hỉa hỉa hỉa hỉa hỉa ha ha ha ha ha!" rồi ngã ngửa ra.
Cái senpai này là sao vậy trời. Có lẽ vì vẻ ngoài và hành động của cô ấy chỉ như một học sinh tiểu học. Rõ ràng là mình đang bị nắm thóp điểm yếu chí mạng và bị đe dọa, nhưng lại rất muốn phản kháng.
––Tách.
"Ơ?"
Từ đằng xa, có tiếng màn trập máy ảnh của P**M vang lên.
"Rờ, Real SM, Real SM... Học sinh cấp ba bị trẻ vị thành niên dẫm đạp lên người rồi hưng phấn. Đồ, đồ biến thái..."
Kajou-senpai lẩm bẩm trong miệng, xấu hổ vặn vẹo người rồi chụp ảnh tôi.
Tôi đã nói là cứu tôi rồi mà cái con nhỏ tục tĩu kia đang làm cái gì vậy!
Đúng lúc đó, sự cứu rỗi bất ngờ xuất hiện.
"Này Saotome. Cô đang làm gì vậy, ở cái chỗ này. Lại còn với cái tên này nữa."
Gori-senpai, người luôn hướng sự thù địch về phía tôi, nhấc bổng Saotome-senpai lên.
"Bỏ ta ra cái con khỉ đột chết tiệt này! Ứ ớ––!"
nắm cổ Saotome-senpai đang vùng vẫy giữa không trung, nắm đấm không khoan nhượng của Gori-senpai giáng xuống.
Từ trong túi áo của senpai đang kêu gào thảm thiết, lơ lửng giữa không trung, một vật gì đó giống chìa khóa vòng cổ rơi ra.
"Cô, dạo gần đây cô bị mắng vì thái độ học tập không tốt rồi đúng không. Lượn lờ ở đây rồi đi học muộn là không xong đâu. Dù cô có là học sinh đặc cách cũng phải có giới hạn chứ."
Gori-senpai nghiêm nghị, lại một lần nữa nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch, rồi vác Saotome-senpai đang mếu máo lên vai và bước đi nặng nề.
"Chờ đó! Ta sẽ tính sổ sau giờ học! Ngươi nhớ lấy cho ta Okuma!" Tiếng khóc nức nở của senpai vang vọng khắp hành lang.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
"Ara, nhìn kỹ thì ra không phải da thật mà chỉ là đồ chơi thôi. Tiếc thật."
Tôi mặc kệ Kajou-senpai vừa mới mò mặt ra khỏi chỗ nấp, tháo chiếc vòng cổ ra và quay trở lại lớp học.
Tôi chợt nhớ ra mình vẫn chưa báo cáo chuyện bị lộ chuyện tham gia vào vụ khủng bố tục tĩu, khi tiết học bắt đầu.
Tôi gửi cho Kajou-senpai một tin nhắn ngắn gọn trong giờ học "Tôi bị Saotome-senpai phát hiện rồi" và ngay lập tức nhận được phản hồi "Sau giờ học, phòng thực hành gia chính của khối trên. Tập trung mặc tạp dề không." Cái người này, nếu bị lục lọi lịch sử tin nhắn thì sẽ bị lộ thân phận ngay lập tức đấy?
Và sau giờ học. Tôi và Kajou-senpai đối mặt nhau, chỉ có hai người, với tư cách là tổ chức khủng bố tục tĩu SOX. Cửa đã khóa chặt, Kajou-senpai cũng đã tháo kính và bím tóc, sẵn sàng cho chế độ tục tĩu.
Có vẻ như cuộc họp hội học sinh hôm nay sẽ bắt đầu muộn hơn thường lệ khoảng ba mươi phút vì có việc bận của Anna-senpai, nên hai người đã tận dụng khoảng thời gian trống một cách hiệu quả để bàn bạc.
Tôi cứ tưởng, cuộc họp sẽ vô cùng nặng nề để bàn về cách đối phó với đàn chị Saotome, người đã nắm thóp điểm yếu của tôi, nhưng hóa ra tôi đã lo hão. Đàn chị Kajou chỉ phán một câu "Thôi kệ đi" là xong chuyện.
"Thì ra là vì thế mà em bị đối xử kỳ lạ như vậy. Nhưng mà, nhờ đó em cũng nhận ra rồi chứ? Con bé đó chỉ quan tâm đến ham muốn của bản thân thôi, nên dù có bị lộ thì nó cũng chẳng thèm mách lẻo đâu. Trừ phi việc mách lẻo đó mang lại lợi ích gì cho nó."
"Sao nghe chị nói cứ như thể đã quan sát con bé đó từ lâu lắm rồi ấy."
"Ừ, chị để ý nó từ trước rồi. Nhớ hồi trước chị kể không? Con bé họa sĩ nhìn như học sinh tiểu học mà có tài năng ấy. Chị vẫn luôn tìm cơ hội để lôi kéo nó về phe mình, nhưng không hiểu sao con bé đó ghét chị kinh khủng. Nói chuyện tục tĩu thì khỏi nói, đến cả mấy câu chuyện đời thường cũng không xong nữa."
Mình là tình địch của người ta mà, tất nhiên là thế rồi, chuyện này thì cứ giữ kín đã.
À mà, chợt nhận ra, đàn chị Kajou là tình địch của ai đó, vậy nghĩa là đâu đó có một gã nào đó đang thầm thương trộm nhớ chị ấy à? Đúng là không có mắt nhìn mà.
"Nhưng mà, dù sao thì trong cái rủi có cái may, con bé đó lại quý em đến thế. Với chị thì ngược lại, chuyện này có lợi quá đi chứ. Cứ thế mà thỉnh thoảng 'dạy' cho nó ít kiến thức về giới tính, kéo nó về phe mình nhé? Chắc chắn là cái đồ "..." như em sẽ hưng phấn lắm khi gieo rắc kiến thức về giới tính cho trẻ con nhỉ?"
"Em không có!" ... Tôi tự nhủ với lòng.
"Muốn đi 'chuồng heo' à?"
"Khụ, khốn kiếp."
Cứ bị chị ấy lấy cái đó ra làm lá chắn thì tôi chịu chết.
... À, đúng rồi, nếu nhớ không nhầm.
Tôi đâu chỉ nghe theo đàn chị Kajou vì cái roi thôi đâu. Dạo gần đây tôi bận túi bụi, lại còn phải kìm nén cái cảm xúc sảng... à nhầm, kỳ quái nảy sinh khi tham gia vào mấy vụ khủng bố tục tĩu, nên tôi quên béng mất, nhưng nhờ "lời thỉnh cầu" của đàn chị Saotome mà tôi nhớ ra.
Tôi còn có con át chủ bài là "kẹo ngọt" nữa chứ.
"Đàn chị Kajou, chuyện chị nói sẽ làm mối cho em và đàn chị Anna thì sao rồi ạ?"
Tôi theo đuổi đàn chị Anna đến tận trường này. Dù bị khuất phục mà tham gia vào mấy vụ khủng bố tục tĩu, nhưng đó vẫn là giới hạn mà tôi không thể nhượng bộ.
Tôi biết là mình quá đáng khi đường đột đưa ra yêu cầu này, trong khi chính bản thân lại là một trong những nguyên nhân gây ra căng thẳng cho đàn chị Anna, nhưng tôi có lý do riêng để nói ra điều này. Dạo gần đây, đàn anh Gori và đàn chị Kajou phối hợp với nhau để chia cắt tôi và đàn chị Anna, khiến tôi không có cơ hội nào để nói chuyện với chị ấy cả.
Tôi biết là mình không có quyền đưa ra yêu cầu vô lý, nhưng ít nhất tôi cũng có quyền đòi hỏi đừng tước đi cơ hội để tôi ra tay giúp đỡ người mình yêu chứ. Hơn nữa, nếu tôi gây ra phiền toái cho đàn chị Anna không phải vì mấy trò khủng bố tục tĩu, thì tôi cũng có thể chọn cách rời xa chị ấy. Dù phải dùng đến con át chủ bài quý giá này, tôi cũng muốn biết rõ mọi chuyện càng sớm càng tốt.
Đàn chị Kajou thở dài thườn thượt, rồi lôi chiếc điện thoại giấu trong túi ra nghịch.
"Em nói cái gì vậy hả, Anna sẽ không đời nào thuộc về cái loại biến thái thích chơi SM với trẻ con như em đâu!"
"Chuyện đó chẳng phải chị đã bỏ qua cho em rồi sao!?"
"Thật là, đúng là lũ đàn ông dâm dật lúc nào cũng hừng hực khí thế, dựng lều đốt lửa trại núi lửa phun trào ở giữa háng mà... đừng có village village nữa đi!"
"Em có nói gì quá đáng đến mức bị chửi thậm tệ như vậy đâu!?"
"Rồi rồi chị biết rồi, chị biết rồi. Tanukichi muốn chị giúp để dùng cái xúc xích cá trứ danh của em mà khuấy đảo khu vườn hải sản của Anna đúng không? Chị xin được chấp nhận cái yêu cầu đầy thú tính đó nhé. Rồi, chị phải làm gì nào? Đi kiếm bao cao su à? Ồ, chị xin lỗi, những thứ tinh vi như dụng cụ tránh thai thì không cần thiết cho lũ súc sinh rồi. Xin lỗi nhé, chị vừa lãng phí vài giây tuổi xuân quý báu của mình rồi."
Tôi có nói gì quá đáng đến thế đâu chứ? Hay là thật ra, đàn chị Anna không khỏe là do tôi gây ra, và đàn chị Kajou cũng âm thầm trách móc tôi?
Không ổn rồi, tôi sắp khóc đến nơi rồi.
"À, đàn chị Kajou. Để em nói trước, em không có ý muốn làm 'chuyện đó' với đàn chị Anna đâu..."
"...Ế? Chẳng lẽ em nhắm vào cái lỗ hậu môn của Anna à..."
"Không phải theo nghĩa đó! Đàn chị Anna là một đại 和撫子 (Yamato Nadeshiko - người phụ nữ Nhật Bản lý tưởng), là đỉnh cao của đỉnh cao ở Nhật Bản đấy! Đúng là nếu được hẹn hò với chị ấy thì tốt quá, em không phủ nhận điều đó... Nhưng trước hết, đàn chị Anna là người em ngưỡng mộ, là người quan trọng của em! Chỉ là dạo này chị ấy có vẻ không khỏe, em chỉ muốn giúp đỡ chị ấy một cách bình thường thôi."
"Ế... Thật sự là kinh tởm quá đi mất..."
Đàn chị Kajou đang lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.
Cái quái gì thế này. Phải làm thế nào mới đúng đây?
"Tanukichi này, em biết không? Tình yêu nam nữ thì không thể thiếu 'cái đó' được. Nắm tay hay hôn môi cũng giống như 'chuyện ấy' thôi. Sao em lại quá洁癖 (kekkheki - ám chỉ sự sạch sẽ thái quá) thế không biết... Yamato Nadeshiko chỉ là ảo tưởng thôi. Thứ có thật chỉ là マタノナデシコ (Matano Nadeshiko) hoặc ヤマトナデナデシコシコ (Yamato Nadenade Shikoshiko) thôi."
Sao chị ấy lại có thể nói ra những lời như vậy chứ!
"Sex không phải là chuyện gì dơ bẩn hay đáng xấu hổ cả. Ban đầu cứ từ từ nắm tay hay hôn môi, dần dần hé lộ những điều đáng xấu hổ của nhau, rồi chạm vào những phần nhạy cảm nhất của nhau, và vẫn chấp nhận nhau thì mới có thể vun đắp tình cảm chứ? Không chỉ là thể xác mà cả trái tim cũng vậy. Vì thế, thấy không? Những chuyện tục tĩu thật tuyệt vời."
"Hả!?"
"Thôi được rồi, đùa đến đây thôi nhé."
"Trò đùa này... quá độc địa..."
Thậm chí còn cay nghiệt nữa.
"Bây giờ không phải lúc để nói chuyện đó đâu. Em hiểu mà đúng không?... Dù tôi là một trong những nguyên nhân, nhưng Anna thật sự đang rất mệt mỏi. Tạm thời cứ để tôi, người quen biết Anna lâu nhất, chăm sóc cho Anna đã, còn Tanukichi thì cứ nhanh chóng hạ gục đàn chị Saotome đi. Chúng ta hãy phát huy sở trường của mình nhé."
Thái độ của đàn chị Kajou rõ ràng là đang muốn đánh trống lảng.
Có vẻ như đàn chị Kajou cũng có điều gì đó khuất tất, vì thế mà tôi mới có thể mạnh dạn hơn một chút.
"...Chị có thể nói cho em biết rồi mà, đúng không? Vì sao đàn chị Anna lại tiều tụy đến vậy? Vụ tường thuật trực tiếp cảnh giao phối của ruồi đã thành công tốt đẹp rồi mà. Cũng đến lúc em được nhận 'kẹo' rồi chứ."
Tôi đã nghe từ chính đàn chị Anna và đàn chị Kajou rằng đàn chị Anna đã nhiều lần suy sụp vì thất bại trong việc ngăn chặn khủng bố tục tĩu. Nhưng lần này, sự suy sụp của chị ấy khác hẳn so với những lần trước, cả về loại hình lẫn tính liên tục. Và từ hành động của đàn anh Gori và sự kín tiếng của đàn chị Kajou, tôi có thể chắc chắn rằng nguyên nhân của sự suy sụp này có liên quan đến tôi.
Đến nước này, các điều kiện đã đầy đủ, tôi cũng có bằng chứng để mặc cả. Không có lý do gì để tôi phải lùi bước cả.
"...Thật ra, tôi muốn giải quyết vụ này trước khi Tanukichi biết chuyện. Bởi vì tôi biết chắc chắn em sẽ nổi điên lên thôi. Và tôi thấy trước được rằng tình hình sẽ trở nên phức tạp hơn."
Đàn chị Kajou mỉm cười như thể bất lực.
"Chờ thêm chút nữa đi. Đằng nào nếu đến lúc bắt đầu cuộc họp hôm nay mà vẫn chưa giải quyết được, thì đàn anh Goriki cũng sẽ không nhịn được mà tuôn hết mọi chuyện cho em nghe thôi. Kể cả cái 'vật trắng' nữa đấy."
Sao chị ấy lại thêm cái trò tục tĩu vào cuối câu vậy chứ?
Đúng lúc đó thì cũng vừa đẹp giờ, tôi vẫn còn nhiều điều chưa hiểu rõ, nhưng vẫn theo chân đàn chị Kajou đến phòng hội học sinh.
"Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu bàn về cuộc vận động ký tên sẽ diễn ra sau khoảng một tháng rưỡi nữa!"
Ngay sau khi đàn chị Anna, với khuôn mặt phờ phạc và đôi má tái mét, vừa bắt đầu cuộc họp hội học sinh, thì...
"Tôi không thể chịu đựng được nữa! Chắc chắn thủ phạm là thằng này!"
Một nắm đấm to tướng giáng xuống bàn trong phòng hội học sinh một tiếng "đoàng".
Có lẽ vì tức giận, mặt của đàn anh Gori đỏ bừng như sắp sôi lên đến nơi.
Cánh tay không đập xuống bàn của anh ấy chỉ thẳng về phía tôi, tôi nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay đó trong vài giây, cuối cùng cũng nhận ra mình đang bị lên án.
"Đàn anh Goriki, cậu Okuma không phải là loại người sẽ làm những chuyện như vậy đâu. Hơn nữa, anh cũng không có bằng chứng gì cả. Mà dù sao thì, chiều nay cậu Okuma đã ở cùng với Ayame suốt mà, đúng không?"
"Anh vẫn còn nói được những lời đó nữa à...!"
Đàn anh Gori bực bội lấy một chiếc phong bì từ trong cặp ra. Dù đang run lên vì giận dữ, anh ấy vẫn cẩn thận đặt chúng lên bàn.
"Đây là..."
Vừa liếc nhìn qua, da gà tôi đã nổi lên rần rần.
Đó rõ ràng là những tấm ảnh chụp lén đàn chị Anna, và những lá thư với những dòng chữ cắt dán từ báo với nội dung như "Em yêu chị", "Em luôn dõi theo chị".
Tất cả những thứ lấp đầy mặt bàn đều có dán những mẩu giấy ghi ngày tháng và địa điểm phát hiện. Lúc thì ở hộp đựng giày buổi sáng, lúc thì ở hòm thư trước nhà vào nửa đêm, thời gian và địa điểm vô cùng đa dạng.
Trong số đó có một lá thư có ghi thời gian mà tôi và đàn chị Kajou đang nói chuyện. "Hôm nay đã có thêm đồng đội. Chúng tôi sẽ bảo vệ đàn chị Anna một cách vững chắc hơn nữa", dòng chữ méo mó được ghép từ những mẩu báo.
Đến cả thằng ngốc cũng hiểu được tình hình.
Đàn chị Anna đang bị quấy rối bởi kẻ theo dõi.
"Chính mày đã làm đúng không! Chính mày đã gây ra những chuyện này!"
Đàn anh Gori túm lấy cổ áo tôi.
"Dừng lại đi Goriki!"
Người ngăn cản anh ấy bằng một tiếng quát sắc bén chính là đàn chị Anna.
"Tôi xin nhắc lại lần nữa. Cậu Okuma không phải là loại người sẽ làm những chuyện như vậy, và những gì anh nói không có căn cứ. Cất chúng đi. Nhìn khó chịu lắm."
Mặc kệ đàn anh Gori đang cất vội những bằng chứng về kẻ theo dõi với vẻ mặt hối lỗi, đàn chị Anna quay sang tôi mỉm cười,
"Xin lỗi vì đã giấu em chuyện này. Đàn anh Goriki và Ayame nhất quyết không cho chị nói cho em biết. Đừng lo lắng, chắc chắn mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết thôi, đừng lo lắng đến thế."
Nói rồi, chị ấy lại tiếp tục cuộc họp như không có chuyện gì xảy ra.
Liệu đàn chị Anna có nhận ra rằng cảm xúc mà tôi đang ôm ấp không phải là lo lắng mà là quan tâm không?
"Goriki thích Anna đấy. Dù có nhận ra hay không thì cũng vậy thôi."
Sau khi xác nhận đàn chị Anna đã lên xe đón an toàn, tôi và đàn chị Kajou ngồi vào chiếc ghế quen thuộc trong phòng riêng của quán cà phê, mỗi người nhâm nhi một tách cà phê và trà houjicha.
"Vì thế, anh ấy đã cảnh giác với em ngay từ đầu, vì em có khả năng là một nhân tố nguy hiểm. Và trong vụ này, cảm xúc mộc mạc 'phải bảo vệ Anna' của anh ấy đã đi trước một bước. Bởi vì việc em xung đột với Goriki sẽ khiến tình hình trở nên phức tạp hơn, nên tôi đã giả vờ đồng ý với kế hoạch để em tự do hành động. Xin lỗi nhé, tôi chỉ muốn giải quyết tình hình càng sớm càng tốt thôi. Có vẻ như thủ phạm là học sinh của học viện Tokioka, lại còn lanh chanh và giỏi giang nữa, nên cuối cùng chúng tôi đã không thể giải quyết sớm được..."
Trước một đàn chị Kajou hiếm khi tỏ ra hối lỗi như vậy, tôi cũng chỉ có thể khiêm tốn đáp lời "Dạ không có gì ạ".
"À mà, đàn anh Goriki vẫn còn là may mắn chán đấy. Kể từ khi 《Đạo Luật Tăng Cường Sự Bồi Dưỡng Lành Mạnh Của Công Lý Và Luân Thường Đạo Lý》 được thông qua và kiến thức về giới tính bắt đầu bị truy quét, đã mười sáu năm rồi. Việc kiến thức về giới tính bị truy quét đồng nghĩa với việc những biểu hiện về tình yêu cũng sẽ tự nhiên bị kiểm duyệt thôi. Mặc dù trên toàn quốc thì chưa đến nỗi nào, nhưng đặc biệt ở những thành phố được chỉ định Thanh Lệ, nơi việc bài trừ kiến thức về giới tính diễn ra gay gắt, thì ngày càng có nhiều người không biết cách yêu thương người khác, và thậm chí còn không nhận ra điều đó, những người có quan điểm lệch lạc về tình yêu như em đấy. Dù quan điểm về tình yêu chẳng có gì là đúng hay sai cả, nhưng vẫn phải có giới hạn chứ."
Thời đại thật đáng ghét, đàn chị Kajou kết thúc lời nói của mình.
"Nếu có chuyện gì em có thể làm để giúp đàn chị Anna, em muốn được hợp tác ạ."
Tôi bày tỏ ý định của mình. Nhưng đáp lại tôi lại là giọng nói đầy vẻ hối lỗi của đàn chị Kajou.
"Tôi sẽ xoay xở bằng ba người của hội học sinh. Nếu bất hòa giữa cậu và tiền bối Goriki làm rối loạn sự phối hợp thì công toi. Đừng lo, bên này có tôi, Anna, và cả tiền bối Goriki, toàn là những người có sức mạnh cả. Thay vào đó, cậu cố gắng giúp vụ của Saotome Otome được không? Như vậy tôi sẽ tập trung bảo vệ Anna được."
"…Có cảm giác tiền bối Kajou..."
Tôi cố nén cảm giác bị bỏ rơi mà hỏi.
"Có vẻ như là bạn thân của tiền bối Anna nhỉ. Lo lắng thật lòng luôn."
"Có vẻ như là cái gì chứ!?"
*Bốp!* Tôi bị đánh mạnh vào đầu.
Giật cả mình. Bị mắng rồi à?
"Không, thì là, tiền bối thâm nhập vào hội học sinh để quấy rối công tác cảnh bị, rồi dùng việc cậu làm mối cho tiền bối Anna làm điều kiện thương lượng nữa, nên em cứ tưởng tiền bối chỉ giả vờ làm bạn thân thôi chứ..."
Tôi lắp bắp giải thích (?), tiền bối nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói "hết thuốc chữa".
"Đúng là có thể trông như vậy, nhưng sự thật là tôi coi Anna là bạn thân và rất trân trọng em ấy. …Anna đã chơi thân với tôi từ mười năm trước, khi tôi không thể thoải mái nói chuyện tục tĩu và trở nên chán đời. Tôi có thể hòa nhập với xã hội một cách khó khăn như bây giờ là nhờ Anna cả đấy."
"Vậy thì em không ngóc đầu lên được rồi."
Nói đúng hơn, được tiền bối Anna uốn nắn mà vẫn ra thế này hả tiền bối?
"Vậy nên cứ giao bên này cho tôi. Tôi đã nghe theo lời đề nghị của Anna, người luôn lo lắng về danh tiếng của trường hay tâm trạng của kẻ bám đuôi, nhưng đến giới hạn rồi. Ngay trong ngày mai, tôi sẽ lôi cổ hung thủ ra và cho hắn một trận. Vì vậy, cậu lo cho tiền bối Saotome nhé."
Tiền bối Kajou cầm hóa đơn rồi đứng dậy.
Chỉ khoảng mười phút nữa tiền bối Saotome sẽ đến, và tôi sẽ phải nói chuyện yêu đương với cô ấy.
"À, thanh toán..."
"Không cần đâu. Coi như là xin lỗi, thỉnh thoảng cứ để tôi làm điều gì đó ra dáng tiền bối. Dù sao thì tôi cũng kiếm được kha khá đấy, người bảo trợ của tôi."
Chẳng lẽ không phải là chị sao? Mà khoan, người bảo trợ? Đúng là tôi hầu như không biết gì về cuộc sống riêng của tiền bối Kajou, nhưng có vẻ phức tạp nhỉ? Dù có hỏi thêm thì cũng chỉ toàn chuyện tục tĩu vớ vẩn thôi nên tôi cũng không hỏi làm gì.
Nhưng mà, tiền bối Kajou vẫn còn nhiều chỗ không chỉnh chu nhỉ. Dù là với chủ quán quen thuộc đi chăng nữa, sau khi rời đi một cách ngầu lòi như thế, ít nhất cũng nên nhỏ tiếng lại khi mặc cả chứ.
"Ừm, quán này cũng được đấy chứ. Đặc biệt là cái ông chủ có vẻ không biết ý tứ kia rất được."
Người bước vào thay tiền bối Kajou là tiền bối Saotome Otome, mặc bộ đồ samue màu xanh đậm mà cô ấy bảo là đồ mặc thường ngày. Cô ấy vừa nhâm nhi nước cam, vừa ngó nghiêng xung quanh, nóng lòng chờ đợi phần hamburger cỡ lớn (800 gram) mà cô ấy đã gọi. Đây rõ ràng là một quán cà phê bình thường mà?
"Ừm, thử vẽ một chút xem sao."
Tiền bối Saotome trải giấy lên bàn, cầm bút chì lên.
Khoảnh khắc đó, không khí thay đổi hoàn toàn.
*Rào rào rào rào rào!*
Bầu không khí trẻ con, thiếu điềm tĩnh của tiền bối tan biến, và cô ấy dường như chỉ còn để ý đến giấy và bút chì, vùi đầu vào vẽ với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Sau khi dùng hết khoảng mười cây bút chì lấy ra từ trong bộ samue, cuối cùng tay của tiền bối Saotome cũng ngừng hoạt động, và tiếng cọ xát giữa bút chì và giấy biến mất.
"Oooo!"
Tôi rụt rè tiến sát lại cái bàn, sợ rằng mình sẽ làm bẩn bức tranh vừa vẽ xong.
Tuy còn lâu mới hoàn thiện như những bức tranh được treo trong trường, nhưng bức vẽ chì này vẫn tồn tại với một sự tươi mát đủ để gột rửa tâm hồn tôi.
Bức tranh có bối cảnh là quán cà phê này. Một nam sinh và một nữ sinh ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đôi, trò chuyện vui vẻ. Chỉ vậy thôi, nhưng lại toát lên một vẻ đẹp và sự thanh khiết rực rỡ.
"Cái này, em có thể xin được không ạ?" Tôi định hỏi như vậy, thì ngay giây phút đó.
"Áaaaa! Đồ khốn!"
*Xoẹt xoẹt xoẹt!*
"Áaaaa!?"
Tiền bối Saotome xé tan bức vẽ vừa hoàn thành.
"Tiền bối làm gì thế phí quá đi!"
"Cái thứ tranh bẩn thỉu đó! Chỉ tồn tại vài giây trên đời thôi cũng đã là tội lỗi rồi! Lửa đâu, mang lửa đến đây!"
Tiền bối Saotome chất đống những mảnh giấy vào gạt tàn và liên tục bấm chuông gọi nhân viên. À mà cái chuông này là chuông leng keng chứ không phải cái kia đâu nhé.
Áaaaa! Rõ ràng là tôi vừa được gột rửa tâm hồn xong mà, vì quá sốc nên tôi lại nghĩ bậy rồi!
"Xin, xin tiền bối dừng tay! Có chỗ nào xấu đâu ạ, đẹp cực kỳ luôn, em thật sự bị thu hút đấy ạ! Em muốn treo trong phòng, để làm bùa hộ mệnh giữ cho tâm hồn trong sáng ấy ạ!"
"Cái thứ sâu bọ mặc váy nữ sinh đội quần lót chạy điên cuồng trong khu nhà trường vắng người như mày đang lảm nhảm cái gì đấy!"
Chết rồi, không cãi được!
"Nhưng mà, nhìn kìa, cái đôi nam nữ này trông thân thiết và tuyệt vời lắm mà!"
Vì không có kiến thức uyên bác nên tôi không biết phải khen như thế nào. Tạm thời tôi cứ thu nhặt những mảnh giấy và nói ra những cảm xúc chân thật của mình, nhưng
"Vậy nên mày mới vô dụng đấy, sâu bọ!"
Tất cả đều bị phủ nhận.
"Thật ra thì, ta đang trong giai đoạn bế tắc. Một bức tường lớn chưa từng thấy đang chắn ngang đường ta."
Tiền bối Saotome đột nhiên ỉu xìu và bắt đầu lẩm bẩm.
Đúng rồi. Tôi đã quá choáng ngợp trước bức vẽ ở một chiều không gian khác vừa được vẽ ra trước mắt mình nên quên mất, đây là buổi hợp tác để giúp tiền bối Saotome vượt qua giai đoạn bế tắc.
Vẽ được một bức tranh như vậy trong nháy mắt mà còn bảo là bế tắc, đúng là tôi không thể hiểu nổi cái giống loài nghệ sĩ. …À, không đúng. Đầy những kẻ mà dù không phải nghệ sĩ tôi cũng không thể hiểu nổi ở ngay xung quanh mình ấy chứ.
"Nếu em hỗ trợ con đường tình yêu của tiền bối thì giai đoạn bế tắc này sẽ được chữa khỏi ạ?"
"Ừm, chắc vậy. Hầu như là trực giác thôi."
"Em hiểu rồi. Vậy thì em sẽ hỗ trợ hết mình, khi nào khỏi bệnh thì tiền bối cho em xin một bức tranh nhé."
"…Mày sao mà hợp tác thế hả? Rõ ràng là đang bị ta đe dọa mà."
"Em quen bị đe dọa rồi ạ. Với lại, em là fan tranh của tiền bối mà."
Nghe thấy những lời pha chút ý đồ đen tối của tôi, tiền bối Saotome cười toe toét một cách ngây thơ.
"Mày đúng là một thằng nhóc thú vị đấy. Có lẽ ta đã may mắn khi đe dọa được mày."
Vừa lúc đó, phần hamburger cỡ lớn (800 gram) được mang ra.
Nó có kích thước ngang với khuôn mặt của tiền bối Saotome, một khối lượng không nên có ở một quán cà phê.
Này ông chủ, đừng có vênh mặt lên thế chứ. Ông nghĩ quán cà phê là cái gì vậy hả? Sự kết hợp không ăn nhập giữa nội thất sành điệu và miếng thịt đang tạo ra một phản ứng hóa học kỳ lạ đấy.
"Vậy thì, con xin mời."
*Ực!*
Hả? Ảo thuật à?
Chỉ trong vài phút, phần hamburger cỡ lớn đã biến mất trong dạ dày của tiền bối Saotome. Trong khi đó tôi còn chưa xử lý xong một nửa phần mì Ý đi kèm nữa.
"Vẽ tranh tốn calo lắm đó. Phải ăn bù thôi."
Tiền bối Saotome vừa lau miệng dính đầy đồ ăn, vừa cười mãn nguyện.
Này này, cái gọi là định luật vật lý đã tồn tại trên đời từ rất lâu rồi đấy, tiền bối không biết à?
"…Vậy, thì."
Sau khi uống nước và thở một hơi, tiền bối Saotome ngập ngừng lên tiếng.
"Cái đó, thật ra thì, cái người mà ta đang để ý ấy. Cái đó, à. Ta tiếp cận không thành công, cứ loay hoay mãi. Kết quả là, ta lo rằng mình đang làm người ta khó chịu, hoặc chỉ bị ghét thêm thôi, nghĩ đến đó là ta lại không ngủ được. …Này nhóc kia, mày đang tủm tỉm cái gì đấy! Sao hả, lẽ nào mày thấy ta đi yêu đương là buồn cười lắm à!"
"À, à không không, không phải vậy, chỉ là em thấy ngây ngô quá thôi ấy mà."
Tôi hơi buồn cười vì cái cảm giác đáng yêu này, khác hẳn với cái kiểu không biết cách yêu người khác mà tiền bối Kajou đã nói. Chỉ vậy thôi.
"Hừ!"
Nhưng tiền bối Saotome có vẻ đã hoàn toàn hờn dỗi, mặt đỏ bừng quay đi.
Cứ thế này thì ép hay nhường cũng không ăn thua. Đến nước này thì tôi cũng phải thành thật thôi.
"Không có gì đáng xấu hổ cả đâu ạ. À, thì là, em cũng có người mình thích mà."
"…Ồ?"
"Em rất hiểu cảm giác của tiền bối. Tuy em vẫn chưa hành động gì nhiều lắm, nhưng em hiểu rất rõ cái cảm giác đó."
"Vậy à."
Tiền bối Saotome vừa quay mặt đi vừa lẩm bẩm.
"Vậy thì, hay là, chúng ta cùng nói ra người mình thích cùng một lúc thì sao? Như vậy ta sẽ tha thứ cho sự vô lễ của mày vừa rồi."
"À, vâng ạ!"
Sao mà câu chuyện lại kết thúc một cách khó hiểu thế này?
"Vậy bắt đầu nhé, một hai ba."
Tôi hít một hơi theo khẩu hiệu của tiền bối Saotome.
*Tít tít tít.*
"Anna Nishikinomiya!"
──Tôi nghĩ "hả?".
Rõ ràng tôi vẫn chưa nói ra tên người mình thích, nhưng tên tiền bối Anna đã được thốt ra rồi?
Ngay khi tên của tiền bối Anna vừa trào lên đến cổ họng thì P.M báo tin nhắn đến, nên thời điểm bị lệch mất.
"À, à, mày…!"
Tiền bối Saotome mở to mắt, toàn thân run rẩy nhìn chằm chằm vào tôi.
"Chẳng phải đã hứa là sẽ nói tên cùng lúc sao! Lẽ nào mày đã lừa ta!?"
Tôi hoảng loạn vì sự bất lực trước uy lực của tiền bối Saotome đang gào thét và dậm chân lên bàn, và cả sự thật khó hiểu nữa.
Hả? Người tiền bối Saotome thích là, tiền bối Anna? Đối thủ trong tình yêu là tiền bối Kajou, chẳng lẽ, là như vậy!?
Hay là, chẳng lẽ, cái vụ tiếp cận loay hoay đó! Tiền bối Saotome là kẻ bám đuôi!?
"À, em xin lỗi tại P.M kêu nên bị lỡ nhịp thôi ạ ha ha em xin lỗi em cũng sẽ nói tên người mình thích ngay nên xin tiền bối tha thứ cho em xin em xin lỗi."
"Vậy thì nói đi! Nói ngay đi! Nào ba, hai, một!"
Vì bị thúc ép gấp gáp trong khi suy nghĩ còn hỗn loạn, suy nghĩ của tôi càng trở nên trống rỗng.
Ừm, người mình thích, người mình thích!
Người quan trọng của tôi là──
"Tiền bối Kajou Ayame!"
…Này, khoan, này, không phải thế chứ?
Lúc đó tôi nghĩ rằng nếu nói tên của tiền bối Anna ra thì sẽ nguy, nên đã cố gắng tìm kiếm một cái tên khác. Nhưng tại sao đúng lúc này tiền bối Kajou lại hiện ra chứ.
Nếu phải nói thì có đầy những cái tên ngẫu nhiên mà tiền bối Saotome không biết chứ.
Dù có hoảng loạn đến đâu đi chăng nữa……thật là một sai lầm đau đớn.
"Ồ, vậy à vậy à."
Khuôn mặt của tiền bối Saotome bắt đầu bừng sáng một cách nhanh chóng.
"Ra là mày đã si mê cái con nhỏ đó. Cái con nhỏ ngày nào cũng thân thiết với Anna mà ta ghét cay ghét đắng. Tốt tốt, ừ ừ, quả nhiên là ta đã may mắn khi đe dọa được mày."
Tiền bối Saotome tự ý đồng ý rồi,
"Vậy thì, làm như thế này thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ta sẽ giúp con đường tình yêu của mày, chia rẽ Anna và Ayame, và bằng sự giúp đỡ của mày, ta sẽ chen chân vào bên cạnh Anna. Như vậy thì mọi người đều hạnh phúc."
Nếu như những điều kiện tiên quyết là không sai……
Đến đây tôi mới nhận ra một điều quan trọng. Cuộc đàm phán này, tiền đề cơ bản là sai bét rồi.
"Xin chờ một chút tiền bối Saotome."
"Sao nào?"
"Em là, đang lừa dối tiền bối Anna, là kẻ địch đấy ạ?"
Tiền bối Saotome đe dọa tôi là vì đã nắm được điểm yếu của tôi, người đang ở một khoảng cách vừa phải với tiền bối Anna, vào đúng thời điểm…… Nhưng trước đó thì tôi là một thành viên của SOX đang làm khổ tiền bối Anna mà.
"Hợp tác với một người như vậy, tiền bối không thấy khó chịu sao?"
"Mày đang nói cái gì vậy? Mày là..."
Tiền bối Saotome tròn xoe mắt ngạc nhiên. Sau khi hút cạn phần nước cam còn lại bằng ống hút,
"Không phải Anna trông rất hạnh phúc khi đuổi theo bọn khủng bố hay sao? Với ta thì chỉ thấy mấy đứa đang chơi đùa với nhau thôi. Không phải vậy à?"
Cô ấy đã đưa ra một quan điểm lật ngược hoàn toàn những gì tôi đang trăn trở.
Cái gì vậy? Thế giới trong mắt tiền bối Saotome là như vậy sao?
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì Saotome-senpai đã cười hề hề, xua tay:
"Thôi thôi, không sao đâu. Ta chỉ muốn hợp tác với nhóc thôi mà. Giờ vậy là được rồi, nhỉ!"
Như muốn bảo tôi đừng để ý tiểu tiết, senpai cứ cười khúc khích. Sau khi tiễn Saotome-senpai với vẻ mặt thỏa mãn đến ga tàu, tôi vẫn không ngừng suy ngẫm về cái "nhận định" kỳ quái mà senpai vừa đưa ra.
Nhưng chẳng có lời giải thích nào hợp lý lóe lên trong đầu cả. Nói đơn giản thì, có lẽ Saotome-senpai chỉ đang có một cái nhìn méo mó kiểu stalker thôi sao? Ừm... khó hiểu thật.
Trên đường về nhà, tôi mở màn hình máy tính P.M lên. Dù nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi quan điểm của Saotome-senpai, thôi thì cứ quên nó đi đã. Giờ phải xem cái đứa nào dám gửi email vào cái thời điểm oái oăm đó, và nội dung của nó là gì.
From: Kajou Ayame
Tiêu đề: Chán quá điiii
Nội dung: Pêrô pêrô ☆
Cái con nhỏ đáng ghét này, lần sau gặp tao cho mày khóc ròng.
Mà khoan, cái email này suýt soát vi phạm "Luật Bồi Dưỡng Thiếu Niên Nhi Đồng Lành Mạnh và Trật Tự Công Cộng" rồi đấy.
"Chim chim chim chim chim chim chim chim chim..."
Đêm định mệnh đánh dấu sự hình thành liên minh tuyệt vọng với Saotome-senpai trôi qua, ngày hôm sau.
Tôi đến trường từ sáng sớm, chiếm một phòng học bỏ trống, kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra với Saotome-senpai. Nghe xong, Kajou-senpai gục mặt xuống bàn, mân mê điện thoại và lẩm bẩm những câu chú kỳ quái.
Nghe đâu, mỗi khi cảm thấy chán nản hay rơi vào tình huống bế tắc, senpai lại không thể kiềm chế được việc buông ra những câu tục tĩu để ổn định tinh thần.
Không lẽ senpai này bị bệnh rồi à?
"Aaaaa! Nghe mày kể thì rõ ràng Saotome-senpai là stalker của Anna rồi còn gì! Bảo sao cái con nhỏ đó cứ liếc tao bằng ánh mắt của mấy bà gạo cội ở quán bar nhìn mấy em gái còn trinh trắng! Hứ, tình bạn giữa tao và Anna là số một thiên hạ đấy nhé! Đố ai mà qua mặt được! Ai thèm giao Anna cho cái con biến thái les chuyên gửi ảnh và thư bệnh hoạn như mày chứ! Nhưng mà, khốn khiếp, nếu mình cản trở hành vi stalker của nó, thì mình sẽ mất đi nguồn cung cấp tranh erotic mất... grừ grừ grừ..."
Kajou-senpai lăn lộn trên bàn như phát cuồng. Bùng nổ quá rồi đấy. Bình tĩnh lại đi.
"Mà khoan, người đó có thực sự có tố chất vẽ tranh khiêu dâm không vậy? Em là fan tranh của người đó mà, nhưng phong cách hoàn toàn khác mà?"
Tôi vừa hỏi một câu hỏi hiển nhiên thì Kajou-senpai liền ngừng lăn lộn.
"Mắt nhìn người của tao chuẩn lắm. Con bé đó chắc chắn có tố chất. Mà khoan, Tanukichi, mày thực sự là fan của tranh *bây giờ* của con bé đó á? Mày thấy cái tranh đó có gì hay?"
"Chắc chắn là những người tâm hồn thối rữa như Kajou-senpai sẽ không hiểu được vẻ đẹp quyến rũ mà bức tranh đó lan tỏa đâu!"
Tôi hùng hồn giải thích, nhưng đáp lại chỉ là một tiếng thở dài thương hại.
"Mày vẫn còn tôn thờ Anna như vậy thì cũng đúng thôi. Tao nói thật lòng nhé, tao ghét cái tranh đó. Đẹp quá mức, khiến người ta thấy ghê rợn."
Đó mới chính là điểm hấp dẫn của bức tranh đó chứ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên giá trị quan của tôi và Kajou-senpai không thể hòa hợp được.
"Mấy cái con người trong tranh đó, đặc biệt là đáng sợ. Cứ như là bị ép phải xem bên trong đầu của Sofia Nishikinomiya vậy."
Sofia Nishikinomiya... Tên của mẹ Anna-senpai đột ngột bị lôi ra.
À phải, còn khoảng một tháng nữa là đến ngày diễn ra buổi ký tên lố bịch mà Sofia đứng ra tổ chức.
Một người phụ nữ mang vẻ đẹp sắc sảo đúng chất mẹ của Anna-senpai, nhưng lại thiếu đi sự ôn hòa, toát ra vẻ uy áp.
Tôi chỉ mới gặp bà ấy một lần trước khi nhập học, nhưng tôi cũng không có cảm tình với bà ấy. Sao nhỉ? Có lẽ vì cái hoạt động ký tên mà bà ấy khởi xướng quá nực cười chăng?
"Thôi, cứ bỏ qua cái con người đáng ghét đó đi đã. Vấn đề chúng ta cần thảo luận bây giờ là, làm thế nào để Saotome-senpai ngừng cái trò stalker đó một cách êm thấm, nhỉ?"
Hội học sinh đã hết chịu đựng nổi, kế hoạch đối phó với stalker mà họ nghĩ ra là: Ai đó sẽ đóng giả làm người yêu của Anna-senpai, hẹn hò lặp đi lặp lại, rồi bắt quả tang tên tội phạm đang nổi điên và trở nên hung hăng. Kajou-senpai cho rằng, nếu áp dụng cách này, dù có thể ngăn chặn được Saotome-senpai, nhưng sẽ không thể kết nạp cô ấy vào nhóm được.
"À, chuyện đó... Kajou-senpai."
"Hửm?"
"Em xin báo cáo trước, nhưng em không nghĩ Saotome-senpai là stalker đâu."
Sau một đêm suy nghĩ, tôi đã đi đến kết luận đó.
Đúng là Saotome-senpai rất đáng ngờ.
Khi tôi hỏi "Senpai đang tiếp cận Anna-senpai như thế nào ạ?" vì nghe nói senpai đang lạc lối trong việc tiếp cận, senpai đã trả lời một cách đáng ngờ đến mức "Ngại lắm, bí mật nha. Ta chỉ có thể nói là ta lượn lờ xung quanh để được ngắm nhìn hình bóng của nàng mỗi ngày, và dồn hết tình yêu vào việc chế tạo đủ thứ thôi". Không, senpai đen vãi ra rồi còn đâu.
"Tao đã nói rồi mà, đừng có tin vào vẻ bề ngoài của người khác. Từ khi "Luật Bồi Dưỡng Thiếu Niên Nhi Đồng Lành Mạnh và Trật Tự Công Cộng" được ban hành, chúng ta đã mất đi cơ hội tiếp xúc với quan điểm về tình yêu mà người đời trước đã dày công vun đắp. Mày không nghĩ rằng Saotome-senpai đang tin rằng cách tiếp cận mà cô ấy nghĩ ra là đúng đắn và đang nhúng tay vào hành vi phạm tội sao? Mày có cơ sở gì để tin tưởng Saotome-senpai không?"
Tôi nghẹn lời trước ánh mắt mạnh mẽ đang nhìn chằm chằm vào mình. Bởi vì cơ sở mà tôi có chỉ là:
"Em cảm thấy vậy."
"...Cảm thấy vậy à."
Ban đầu Kajou-senpai nhếch mép cười. Rồi ngay giây phút sau, senpai há hốc miệng và cười lăn lộn.
"Hay đấy! Trực giác. Cái cách mày tin vào cảm giác của mình và bác bỏ lý lẽ đó, tuyệt vời đấy. Quyết định vậy đi, cứ tin vào lời của Tanukichi. Bên này sẽ cứ làm theo kế hoạch, cứ coi như là không biết ai là thủ phạm và tiến hành đối phó với stalker. Đổi lại, mày phải báo cáo mọi động thái của bên mày đấy nhé. Nếu mày có hành động kỳ lạ nào, Goriki-senpai sẽ tóm cổ bọn mày và mọi chuyện sẽ rối tung lên đấy."
"À, đúng là có chuyện đó nhỉ..."
"Phải cẩn thận thôi. Vậy thì, dựa trên trực giác của mày, chúng ta sẽ đồng thời tiến hành chiến dịch đánh bại stalker & hạ gục Saotome-senpai, bắt đầu từ hôm nay nhé!"
Kajou-senpai đứng dậy với nụ cười rạng rỡ nhất trong vài ngày qua, nhanh chóng cài lại kính và thắt bím tóc.
Tôi tắt điện phòng học rồi đi theo Kajou-senpai ra hành lang, thì bất ngờ Kajou-senpai quay lại. Đôi mắt sau cặp kính nhếch lên một cách tinh quái.
"Mà Tanukichi này, mày đã nói gì với Saotome-senpai về tên của người mày thích vậy? Chẳng lẽ mày lại tiện mồm khai ra tên Anna đấy chứ?"
"...!"
Câu hỏi khủng khiếp nhất đang chờ đợi tôi ở cuối câu chuyện. Tôi đã cố tình nói lảng đi phần đó, nhưng có vẻ như không qua mắt được senpai.
"À, ừm, thì, em đã nói tên của Fuwa-san..."
Tôi vội vàng trả lời, và Kajou-senpai lộ rõ vẻ mặt khó chịu.
".... Dù chỉ là một lời nói dối bột phát, nhưng gu mày tệ thật đấy."
Senpai ghét Fuwa-san đến mức nào vậy?
Vài ngày sau, một ngày chủ nhật nắng đẹp.
Tôi, trong bộ dạng của một cô gái, đang nắm tay Saotome-senpai đi dạo trong một công viên tự nhiên yên tĩnh.
Ai đó... cứu tôi với...
"Này, tỉnh táo lại đi nhóc! Với cái kiểu này thì nhóc sẽ lạc mất Anna đó!"
Saotome-senpai vỗ bốp vào má tôi khi tôi cố gắng trốn tránh thực tại bằng cách bất tỉnh nhân sự.
Saotome-senpai mặc một bộ đồ thể thao ngắn tay và quần short mà senpai đã mua riêng cho ngày hôm nay, và đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đậm che khuất đôi mắt, trông rất tomboy. Nhìn thì hoàn toàn là một cậu nhóc học sinh tiểu học thích hoạt động ngoài trời.
Mặt khác, tôi thì...
"Tại sao lại thành ra thế này..."
Tôi mặc một chiếc váy liền thân bồng bềnh rộng rãi, cố gắng che đi đường cong cơ thể, và đội một bộ tóc giả dài che trán. À, tôi cũng đang trong tình trạng tuân theo chỉ thị của senpai là "Phải hóa trang từ đồ lót!", mặc dù tôi không nói rõ ra. Tôi muốn chết.
Những bộ quần áo này là do Saotome-senpai đặc biệt mua cho tôi để hóa trang, và đây thực sự là một ví dụ điển hình cho việc giao tiền cho một kẻ ngốc sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Trên đường đến công viên này, tôi đã bị nhân viên bán hàng ở một tiệm crepe mà Saotome-senpai đòi ghé vào vì quá ương bướng hỏi "Ồ, hai chị em đi chơi à?", vì vậy có vẻ như mục tiêu của Saotome-senpai là hóa trang thành "hai chị em thân thiết đi chơi vào ngày nghỉ" đã thành công, và chất lượng hóa trang đủ tốt để không dễ bị phát hiện, đó là niềm an ủi duy nhất của tôi.
Ở phía trước tôi và Saotome-senpai, có một cặp đôi đang nắm tay nhau đi dạo trong công viên một cách thân mật.
"Bạn gái" của cặp đôi đó là Anna-senpai, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi. Senpai tỏa ra một ánh sáng chói lóa đến mức có thể khiến mắt tôi bị mù nếu nhìn trực diện.
Và "bạn trai" đáng ghét đang đan tay vào tay Anna-senpai là Kajou-senpai, người đã ngụy trang độ dài tóc bằng một chiếc áo hoodie. Senpai đã tranh cãi kịch liệt với Goriki-senpai và giành được vị trí đó. Goriki-senpai, người đã thất bại, đang túc trực gần đó và cảnh giác xung quanh để đề phòng hai người bị tấn công từ bất cứ đâu.
Chắc hẳn mọi người đã hiểu rồi. Tôi và Saotome-senpai hiện đang theo dõi các thành viên hội học sinh đang tiến hành một chiến dịch đối phó với stalker cực đoan.
Việc cố tình hoán đổi giới tính khi hóa trang cũng là một mưu kế của Saotome-senpai, cho rằng nếu đối phương là người quen thì sẽ càng khó bị lộ hơn. Xin hãy tha cho tôi.
Ủa? Chẳng phải bây giờ chúng ta đang là stalker sao? Thôi, tôi sẽ không nghĩ về chuyện đó.
Tôi đã rơi vào tình trạng này, tất cả đều là lỗi của tôi.
Từ ngày tôi biết được người Saotome-senpai thầm thương trộm nhớ là Anna-senpai cho đến hôm nay, tôi và Saotome-senpai đã thường xuyên la cà ở các quán cà phê, lặp đi lặp lại việc bàn bạc về cách tiếp cận Anna-senpai trong tương lai.
Đó là vào lần thảo luận thứ ba.
Vì tôi cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương gì, nên tất cả các ý tưởng đều đã cạn kiệt, tôi lỡ miệng nói ra một điều gì đó như "Hay là cứu Anna-senpai khỏi nguy hiểm thì sao ạ?". Khi tôi nhận ra có gì đó không ổn thì đã quá muộn, Saotome-senpai đã nhận ra điều gì đó không nên và tra tấn tôi ("Chuyện tôi tham gia vào vụ khủng bố tục tĩu mà bị lôi ra thì chẳng biết phải làm sao"), tôi đã bị ép phải khai ra toàn bộ thông tin về hội học sinh và chiến dịch đối phó với stalker.
Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để che giấu phần Anna-senpai đang bị quấy rối cụ thể như thế nào, nhưng tôi không thể ngăn cản Saotome-senpai, người đã quyết tâm bảo vệ Anna-senpai, dẫn đến cái tình cảnh hỗn loạn này.
Dù sao thì, tôi cũng đã bí mật báo cho Kajou-senpai về việc tôi hóa trang và theo dõi, nên chắc sẽ không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra đâu. Mặc dù, cái bộ dạng của tôi đã kỳ lạ lắm rồi, xin đừng ai nói ra.
"Ưm, hai người họ ngồi xuống ghế băng rồi."
Saotome-senpai nắm lấy tay tôi, người đang cố gắng quên đi thực tế rằng mình đang hóa trang thành phụ nữ, và xông xáo rẽ cây cỏ. Nhìn từ bên ngoài, trông giống như một người chị đang bị cậu em nghịch ngợm làm phiền, ước gì nó là như vậy...
"Grừ grừ, Kajou Ayame... dám thân thiết với Anna như vậy..."
Saotome-senpai nghiến răng nghiến lợi thể hiện sự tức giận. Tôi vẫn không thể tin rằng cô ấy là một stalker, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, cô ấy sẽ xông vào tấn công thật mất, nên tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy để cô ấy không thể tự do di chuyển.
Anna-senpai và Kajou-senpai giả trai trông như một cặp đôi có bầu không khí tuyệt vời đến mức tôi cũng sắp phát điên vì ghen tị rồi. Ơ? Không lẽ đây thực sự là stalker à?
Dù sao thì, tôi đã lâu lắm rồi mới thấy Anna-senpai có biểu cảm vui vẻ như vậy.
Dù đang ở trong một tình trạng không hề an toàn, nhưng có lẽ nhờ có người bạn thân đáng tin cậy bên cạnh, senpai đang ở trong trạng thái thư giãn như đang tận hưởng một ngày nghỉ một cách thuần khiết.
"..."
Bỗng dưng liếc sang bên cạnh, tôi thấy Saotome-senpai cũng đang đắm chìm trong biểu cảm ấy, sát khí ngùn ngụt vừa nãy đã tan biến hết, tâm hồn treo ngược cành cây.
Tôi lấy cành cây nhặt được chọc chọc vào đôi má mềm mại kia, nhưng chẳng thấy phản ứng gì.
Thử nhổ một sợi tóc xem sao. Vẫn không nhúc nhích.
Tiện tay với được cây bút lông kim rơi đâu đó, tôi nguệch ngoạc lên trán cô dòng chữ "Đồ nhóc con", mà cũng chẳng ăn thua.
"Úi da!?"
Đột nhiên, Saotome-senpai lôi từ trong ngực ra một cây bút chì nhọn hoắt.
Chết cha, mình lố quá rồi!? Tôi vội rụt người lại.
"…!"
Nhưng trong mắt Saotome-senpai, chẳng còn chỗ cho bóng dáng tôi nữa.
Đôi mắt mở to hết cỡ, cô ta dán chặt vào Anna-senpai, và bàn tay phải đang cầm bút chì đã nhảy nhót trên cuốn sổ phác thảo xuất hiện từ lúc nào không hay.
Rắc!
Có lẽ vì nắm quá chặt.
Cây bút chì gãy làm đôi, nhưng Saotome-senpai không hề rời mắt khỏi Anna-senpai, chỉ có bàn tay phải là cứ như một sinh vật sống riêng biệt, loay hoay moi từ trong ngực ra một cây bút chì khác. Và cô ta lại bắt đầu vẽ.
"Hộc! Hộc! Hộc!"
Saotome-senpai thở dốc dữ dội như một con mèo đang xù lông đe dọa.
Khí thế khác thường này, so với lúc tôi thấy cô ta ở quán cà phê, quả là một trời một vực, khiến tôi cảm thấy nghẹt thở.
──Cuối cùng.
Tôi ngỡ như đã trải qua hàng giờ đồng hồ, nhưng thực tế quá trình vẽ của Saotome-senpai chỉ kéo dài vài phút, và tác phẩm hoàn thành đã bị ném lên đùi cô ta, lúc này vẫn còn đang trong trạng thái xuất thần.
"Đây là…"
Tôi kéo cuốn sổ phác thảo về phía mình, và chết lặng.
Những tác phẩm khác của Saotome-senpai được trưng bày ở trường, không thể sánh bằng.
Anna-senpai, được vẽ chỉ bằng bút chì, đã xuất hiện trên trang giấy với vẻ rạng rỡ thậm chí còn hơn cả người thật.
Cuốn sổ phác thảo bị giật phăng khỏi tay tôi, người đang hoàn toàn bị mê hoặc.
"…Ngươi, đã thấy rồi sao…ngươi…"
Saotome-senpai đỏ bừng cả cổ, đôi mắt tròn xoe ngấn lệ.
"Tôi, tôi thấy rồi, nhưng có sao đâu ạ, senpai. Đừng ngại như thế chứ, ai mà tin được đây là lúc senpai đang gặp bế tắc chứ! Tuyệt vời quá đi, bức tranh này thật sự quá tuyệt vời!"
Tôi vừa phấn khích vừa cố gắng đè thấp giọng, dùng những từ ngữ nghèo nàn để ca ngợi. Nhưng Saotome-senpai vẫn giấu cuốn sổ phác thảo sau lưng, bắt đầu dùng trán đập vào đầu gối mình, miệng lẩm bẩm "Ôi xấu hổ quá đi, xấu hổ quá đi."
"Chờ, có chuyện gì vậy ạ?"
Tôi đặt tay lên trán cô, ép cô chấm dứt tình trạng rối loạn này.
Saotome-senpai lảng tránh ánh mắt tôi, nói với giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu "Thật ra thì…"
"Phương pháp tiếp cận của ta, là như thế này đấy…"
"……………………………Hả?"
Tôi thật lòng không hiểu gì cả, buột miệng thốt ra.
Nghe vậy, Saotome-senpai có lẽ cảm thấy bị coi thường, trừng mắt nhìn tôi rồi tuôn một tràng.
"Thì là, vẽ Anna chính là cách ta tiếp cận đấy! Ta trước giờ chưa từng vẽ ai làm mẫu cả. Mấy thứ được trưng bày ở trường đều là những bức tranh ta dựng nên trong đầu, không có mẫu thật. Anna là người đầu tiên trên đời khiến ta muốn vẽ. Vẻ đẹp của con người ấy, có lẽ không ai sánh bằng. Nhưng có lẽ vì trước giờ ta chưa từng vẽ ai cụ thể làm mẫu, nên không được suôn sẻ. Kể từ khi gặp Anna, ta đã nghĩ về Anna mọi lúc mọi nơi, cầm bút vẽ để vẽ Anna đẹp hơn. Nếu đây không phải là yêu thì là cái gì chứ! Nhưng dù có vẽ hàng trăm, hàng nghìn bức, Anna mà ta vẽ vẫn không phải là "Anna mà ta nhìn thấy"! Rõ ràng có điểm nào đó khác biệt, nhưng ta lại hoàn toàn không tài nào biết được đó là điểm nào! Nếu có thể trở thành người yêu của cô ấy, có lẽ ta sẽ nắm bắt được điều gì đó, nhưng ta lại chẳng biết cách thể hiện tình cảm nào khác ngoài vẽ… Đúng là tiến thoái lưỡng nan. Đó chính là nguyên nhân gây ra bế tắc… A, ta thật vô dụng, chỉ biết vẽ mà lại vẽ Anna ra cái dạng thế này, thật đáng hổ thẹn. Chắc chắn Anna sẽ cảm thấy khó chịu lắm."
Cuối cùng, xấu hổ đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Saotome-senpai, cô ta bắt đầu rơi những giọt nước mắt to tướng.
"…À, Saotome-senpai."
"Sao hả!"
"Vậy, những bức tranh đã vẽ trước giờ, senpai có gửi cho Anna-senpai không?"
"Chuyện đó có mà mơ! Ta đã đốt hết, không cho ai thấy một tấm nào!"
Vậy thì Anna-senpai làm sao mà khó chịu được chứ, nói chuyện lằng nhằng! Tôi cố nén cơn giận, nhắm mắt lại hít thở sâu vài lần.
Ít nhất thì cũng xác định được Saotome-senpai không phải là kẻ bám đuôi, còn việc chỉnh đốn cái quan điểm tình yêu lệch lạc kia thì để sau.
Vậy thì vấn đề còn lại là kẻ bám đuôi Anna-senpai. Tạm thời cứ tiếp tục tự mình bảo vệ Anna-senpai đến khi Saotome-senpai chịu thôi vậy.
"Hả?"
Bỗng ngẩng đầu lên, tôi thấy cặp đôi Anna-senpai và Kajou-senpai đã rời khỏi ghế đá và đang di chuyển sang khu vực khác. Để không mất dấu hai người, tôi vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn theo, vội vàng sờ soạng xung quanh để đứng dậy, tay vẫn nắm lấy tay Saotome-senpai. Ô, cái này à?
"Ủa? Saotome-senpai, tay senpai khi nào mà thành tay khỉ đột thế này? …!?"
Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả người. Không thể diễn tả bằng những âm thanh như "rịn" hay "tí tách" được, nó phải là "phun trào" từ mọi lỗ chân lông trên cơ thể. Đạo đức biến mất không còn dấu vết, những suy nghĩ tục tĩu không ngừng trào ra trong đầu. Thật nguy hiểm.
Tôi chợt thấy Saotome-senpai đang ôm cuốn sổ phác thảo, cố gắng chạy trốn khỏi tôi.
Vậy thì, cái tay mà tôi đang nắm đây là…
"Quả nhiên, không nên nói ra thì hơn."
"Á á á á á á á á!? "
Gori-senpai, người đang lừng lững đứng giữa những hàng cây, vặn tay tôi với vẻ giận dữ.
"Ngươi nghĩ rằng với cái kiểu hóa trang rẻ tiền đó, ngươi có thể qua mắt được ta sao? Cắn răng chịu đựng đi tên tội phạm!"
"Tôi phải hóa trang thế nào nữa chứ! A, k-không phải đâu, không phải đâu ạ, cái này là, là tự mình bảo vệ!"
"Cái đó gọi là quấy rối đấy thằng ngốc!"
Nắm đấm của Gori-senpai vung lên, nhắm thẳng vào mặt tôi.
"Á á á á á á á á! Tránh xa Anna-san ra!"
Từ hướng Anna-senpai và Kajou-senpai, có tiếng hét the thé của một người đàn ông vang lên.
Một người đàn ông đang cầm một hòn đá to bằng nắm đấm nhặt được ở đâu đó, lao về phía Anna-senpai và Kajou-senpai!
Mặc kệ cánh tay đang kêu răng rắc, tôi vùng khỏi sự trói buộc của Gori-senpai và lao đi. Gori-senpai cũng đuổi theo phía sau, nhưng chậm hơn. Tôi nhanh chóng bỏ xa anh ta, không nghĩ gì cả mà chỉ chạy thật nhanh.
"Suỵt!"
Kajou-senpai chắn trước mặt Anna-senpai, tung một cú đá vòng cầu vào mặt gã đàn ông cầm đá. Tận dụng sơ hở của hắn, cô ta tung cú đá gót vào đỉnh đầu. Rồi bồi thêm một cú đá gối vào bụng hắn.
Chết luôn rồi chứ?
"A, ờm, hai người không sao chứ ạ? Vị này…"
"Anna, cứ yên tâm đi. Tớ đã tránh những điểm chí mạng rồi, hắn sẽ chỉ đau khổ thôi."
"Có lẽ hơi quá tay rồi thì phải…?"
"Phù, đúng là Kajou-senpai. Tiêu diệt nhanh gọn luôn."
Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm vì vụ việc đã được giải quyết. Tôi và Gori-senpai phía sau cũng đã thừa nhận sự an toàn của Anna-senpai, người đang ngây thơ lo lắng cho sự an toàn của tên tội phạm, và giảm tốc độ.
──Xào xạc.
Từ xa vọng lại một tiếng động nhỏ của cỏ bị xé toạc. Bỗng dưng, tôi cảm thấy có gì đó mình đã quên mất, trong đầu nảy sinh một sự vướng mắc. Ngay lúc đó,
"Vẫn chưa hết đâu, hai người làm gì mà đứng ngây ra đó, Okuma Tanukichi!"
Saotome-senpai lao ra từ bụi cây gần Anna-senpai và Kajou-senpai.
Người phản ứng nhanh nhất với lời cảnh báo của Saotome-senpai, người đã đột ngột xuất hiện, là tôi. Tôi lại phản xạ có điều kiện chạy về phía Anna-senpai và Kajou-senpai.
Đúng rồi, mình đã quên mất! Kẻ bám đuôi đã tự mình tuyên bố rằng hắn có thêm đồng bọn mà!
Đúng như lời cảnh báo của Saotome-senpai, thêm ba người đàn ông xuất hiện từ xung quanh và tấn công Kajou-senpai và Anna-senpai.
Kajou-senpai và Anna-senpai hoàn toàn mất cảnh giác và bị tấn công bất ngờ, chưa kịp ổn định tư thế. Một gã đàn ông nhanh chân đang vung chai rỗng ngay bên cạnh hai người!
Chết tiệt! Chỉ còn vài mét nữa thôi!
"Meowwwww!"
Saotome-senpai lao vào quấn lấy chân tên đàn ông tấn công Kajou-senpai và Anna-senpai đầu tiên. Nhưng với thân hình nhỏ bé như học sinh tiểu học, Saotome-senpai đã bị hất văng ra ngay lập tức và bị ném về phía tôi.
Nhưng khoảnh khắc đó, là quá đủ.
"Giỏi lắm Saotome-senpai!"
Tôi bắt lấy Saotome-senpai trên không trung, và chuyền bóng ra phía sau.
"Nhờ anh cả đấy Gori-senpai!"
"Á á á á á á á á!? "
"Ai là Gori chứ!? Saotome!?"
Sau khi chứng kiến Gori-senpai bắt trọn mặt Saotome-senpai, tôi tiếp tục chạy.
Anna-senpai và Kajou-senpai, cả hai đều chưa kịp ổn định tư thế, đang bị những tên đàn ông tấn công.
Kịp không!
"Uraaaaaaa!"
Vừa kịp lúc, tôi trượt chân đến đó và đấm bay hai gã đàn ông.
Liếc mắt thấy Anna-senpai và Kajou-senpai vẫn an toàn, giờ chỉ còn việc hạ gục tên cuối cùng.
…Hả? Trong khoảnh khắc đó, một suy nghĩ thừa thãi chợt lóe lên trong đầu tôi.
──Lúc nãy, mình ưu tiên cứu Kajou-senpai hay Anna-senpai?
Chỉ một chút dao động.
Cơ thể cứng đờ, phản ứng chậm lại. Vì mải mê suy nghĩ vớ vẩn, mà tư thế của tôi bị mất thăng bằng. Tên đàn ông ở vị trí hơi xa đang chuẩn bị ném đá, mà tôi không thể ngăn cản hắn.
"Chết tiệt!"
Hòn đá bị ném ra.
Nếu ở trong trạng thái hoàn hảo, có lẽ tôi đã bắt được nó, nhưng giờ tôi phải cố gắng vặn đầu để hòn đá không trúng vào hai người phía sau.
Trong tầm nhìn méo mó, tôi thấy Kajou-senpai đang đánh gục tên đã ném đá.
Ổn rồi, vậy là vô hiệu hóa hết rồi, hả…? Có lẽ vì yên tâm nên toàn thân tôi mất hết sức lực.
"Á!"
Tôi ngã xuống đất, đè lên một thứ gì đó mềm mại.
Đầu óc quay cuồng.
"…À, à thì, cái đó…"
Dưới thân tôi, một thứ gì đó ấm áp và mềm mại cất tiếng khe khẽ.
Trong ý thức lờ mờ, tôi cảm thấy âm thanh và sự ấm áp đó thật dễ chịu, và ôm chặt lấy nó.
"Hicc!?"
Thứ gì đó trong vòng tay tôi giật mình.
"Chờ, ơ, cậu, Tanuki… Okuma-kun!?"
Từ trên đầu vọng xuống giọng nói bối rối của Kajou-senpai.
Senpai, không được rồi, senpai không nên giả nai trước mặt mọi người chứ.
Trong mớ suy nghĩ hỗn độn, tôi nghĩ về những điều vớ vẩn.
"Okuma-kun, mau tránh ra khỏi Anna ngay, nhanh lên!"
"…Hả?"
Đến lúc này, cuối cùng tôi cũng nhận ra mình đang đè lên Anna-senpai.
Ngay khi nhận ra, ý thức tôi bỗng bừng tỉnh như bị điện giật, mọi giác quan trên cơ thể trở nên nhạy bén như vừa uống thuốc kích dục.
Đầu tiên, đầu gối tôi đang chọc thẳng vào giữa hai bắp đùi của Anna-senpai. Tiếp theo, lồng ngực bé nhỏ của tôi đang ép chặt vào bộ ngực đầy đặn của Anna-senpai.
Hai cánh tay tôi đang ghì chặt xuống đất như thể phong tỏa cử động của cổ Anna-senpai, và môi tôi vẫn còn cảm giác như vừa chạm vào một thứ gì đó ẩm ướt…
"Á á á á á á á á á á!?"
Tôi bật dậy. Anna-senpai đang nằm trên mặt đất, mặt đỏ bừng và miệng há hốc.
"À, cái đó, tôi xin lỗi!"
"À, chờ đã Okuma-kun!"
Tôi vội vã rời khỏi hiện trường, giằng Saotome-senpai khỏi Gori-senpai, người vẫn chưa hiểu chuyện gì, và định lao ra khỏi công viên bất chấp sự ngăn cản của Kajou-senpai. Nhưng,
"Ư…?"
Có vẻ như sự bừng tỉnh ý thức chỉ là tạm thời, đột nhiên cơ thể tôi mất hết sức lực và ý thức cũng trở nên mơ hồ.
"Chờ, không sao chứ!? Gori-senpai, tôi sẽ gọi xe cứu thương. Vì liên quan đến danh tiếng của trường, nên trói lũ bám đuôi lại và giấu chúng trong bụi cây đi. Với lại tiện thể thay bộ đồ khác cho Okuma-kun nữa."
"À, a, tôi hiểu rồi."
"Ta, ta có thể làm gì không?"
Trong ý thức đang dần trở nên trắng xóa, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nói hối hả của các senpai.
●
Trong khoảng thời gian trống trải, sau khi che giấu những tàn tích của đám quân đoàn bám đuôi do học sinh học viện Tokioka cấu thành, gọi xe cứu thương xong xuôi, chỉ còn chờ Goriki và Saotome sơ cứu và thay quần áo cho Okuma.
Ayame Kajou chợt nghe thấy một giọng nói như người đang lên cơn sốt:
"Khư, khư khư khư khư... Sao thế này, khóe miệng cứ nhếch lên mãi... khư khư khư..."
"Ưm, Anna? Sao thế, thở dốc quá vậy. Hay là bị thương ở đâu rồi?"
Nhưng Anna, sau khi nghe gọi, liền lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, mỉm cười nhẹ nhàng:
"Vậy sao?"
Ayame nghiêng đầu, nhưng vì bận tâm đến việc xử lý hậu quả, nên không truy hỏi sâu hơn.
"Khư, khư khư khư, cảm giác này là gì vậy... khư khư khư khịch. Sao mà nóng quá vậy..."
Anna đặt ngón tay lên môi, khẽ thở ra những hơi nóng ẩm.


0 Bình luận