Quyển 1
Chương 1: Khái niệm chuyện nhạy cảm không tồn tại
0 Bình luận - Độ dài: 14,374 từ - Cập nhật:
「Ugh...」
Trên chuyến tàu điện chật cứng, bị lũ công chức trung niên chen lấn khắp người, tôi - Okuma Tanukichi - đã buông một tiếng thở dài.
Thật không thể chấp nhận được, thật là thảm hại.
Tôi cố gắng ngồi thẳng lưng, nhưng thực tế vẫn không thay đổi: mái tóc chải chuốt cả buổi sáng và bộ đồng phục đã nhàu nát. Một cảm giác u ám tự nhiên trào ra từ miệng.
Hôm nay đáng lẽ là ngày trọng đại - lễ nhập học tại Học viện Thời Cương mà tôi hằng mong ước.
Nếu cứ thế này, làm sao tôi có thể tự tin gặp lại Anna senpai - người tôi ngưỡng mộ?
Tôi đã nỗ lực rũ bỏ quá khứ tai tiếng, trau dồi cả nội tâm lẫn ngoại hình. Nhưng với tình hình hiện tại, ấn tượng ban đầu có thể sẽ tan thành mây khói.
"Ơ?"
Đến lần thứ bao nhiêu tôi nuốt tiếng thở dài vào trong rồi nhỉ? Đột nhiên, tôi cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm.
Quay đầu lại.
"..."
Một gã đàn ông có thân hình to lớn dị thường đang nhìn tôi chằm chằm. Khi nhận ra tôi đã phát hiện, hắn vội quay đi. Nhưng ngay khi tôi quay mặt về hướng cũ, gã khổng lồ lại tiếp tục nhìn tôi với khuôn mặt đầy vẻ khó chịu.
Thật là kinh tởm.
Nhìn kỹ thì gã này cũng mặc đồng phục Học viện Thời Cương giống tôi.
Một học sinh với khuôn mặt như khỉ đột ư? Vừa nghi ngờ, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.
Khu tôi sống chủ yếu là chung cư dành cho công chức độc thân, hoàn toàn trái ngược với khu ký túc xá hay nhà ở cho học sinh. Vì vậy, tôi không thể gặp học sinh khác trên tàu đi học... Hay là mấy ông chú này đang cosplay nhỉ?
Đang mải nghĩ mấy chuyện vô bổ thì...
"Đến ga Shimada~, ga Shimada~"
Thông báo trên tàu vang lên.
Hình như để đến Học viện Thời Cương, tôi phải xuống ở ga sau Shimada. Đang chuẩn bị đứng dậy thì...
"Này anh kia!"
Một giọng nữ the thé vang lên trong toa tàu.
"Anh đã sờ mông tôi từ nãy đến giờ! Tôi sẽ báo với Thiện Đạo Khoa! Anh hãy xuống cùng tôi ở ga Shimada!"
"...Hả? Gì cơ?"
Người bị túm cổ tay giơ lên, lúng túng không hiểu chuyện gì xảy ra chính là gã khổng lồ vừa nhìn tôi.
Những lời lên án từ hành khách xung quanh vang lên.
"Eo, đồ tởm..."
"Xong đời rồi nhé."
"Này, thằng biến thái kia... Á, nguy hiểm. Hắn là học sinh Thời Cương à? Học sinh trường đó làm chuyện này sao?"
"Đồ ngốc, mày không biết sao? Dạo này nhiều vụ học sinh kỳ quặc lắm. Chắc cũng một dạng đấy. Nhìn kìa, thái độ không biết mình làm gì sai kìa. Hắn thực sự không hiểu sờ phụ nữ là phạm pháp đâu."
"Chuyện đơn giản thế mà cũng không hiểu nổi..."
Bầu không khí trong tàu đã quy kết gã khổng lồ là biến thái.
"Haizz, thật là..."
Nhưng tôi biết rõ.
Gã khổng lồ đó chẳng them nhìn phụ nữ nào, chỉ chăm chăm nhìn tôi với ánh mắt nồng nhiệt. À không phải theo nghĩa kỳ quặc đâu.
Dù sao thì, tôi có thể khẳng định vụ biến thái này chỉ là vu khống.
Trường hợp này chỉ có một cách.
Tôi đặt tay lên trán, thở dài một hơi dài nhất hôm nay.
Nhưng mà, chắc chắn Anna senpai sẽ không bỏ mặc người gặp nạn. Tôi tự nhủ như vậy và quyết định hành động.
Xem cách gã khổng lồ không hiểu "biến thái" là gì, đúng là học sinh Thời Cương rồi. Nếu gặp lại được, bắt hắn đãi cái gì đó vậy.
Tôi cởi bộ đồng phục mới có phù hiệu hoa bách hợp, nhét vào cặp (dù sao cũng nhàu nát rồi), để hở áo sơ mi. Hoàn thiện bằng cách quấn khăn tay kiểu bandana, việc cải trang tạm xong.
Vặn người bấm vào vòng tay PM, chiếu màn hình máy tính nhỏ lên lưng ông chú phía trước, kết nối mạng tra bản đồ ga Shimada. Chuẩn bị xong lộ trình thoát thân.
Len qua đám đông, tôi đến chỗ gã khổng lồ và người phụ nữ áo vest.
Gạt tay gã khổng lồ, tôi thế chỗ để người phụ nữ túm lấy tay mình.
"Hả? Anh là ai? Này..."
"Xin lỗi!"
Cắt ngang lời người phụ nữ, tôi hét to:
"Người sờ vào cô là tôi! Xin lỗi! Tôi không biết việc bóp mông là sai! Chắc phải liếm láp mới đúng nhỉ!? Tôi hối hận, xin bỏ qua cho!"
"Anh có hối hận đâu!? Này, buông ra, tôi có việc với cậu học sinh kia!"
Giả vờ ngây ngô đến mức này, lời thú tội của tôi sẽ đáng tin hơn.
Khi ánh mắt mọi người đổ dồn về tôi, tàu dừng và cửa mở.
Tôi lợi dụng thế kéo người phụ nữ xuống sân ga.
Gã khổng lồ ngớ người nhìn tôi, trong khi cửa tàu đóng lại và đoàn tàu chuyển bánh.
Hình như gã vừa tỉnh ngộ, đang gào gì đó về phía tôi. Tôi vẫy tay đáp lại rồi quay sang người phụ nữ.
Khuôn mặt cô ta nhăn nhó như sắp cắn tôi.
"Hiếm khi có con mồi béo bở như học sinh trường quý tộc đó lên tàu... Anh dám phá hỏng... Nhân viên ga, đây là tên biến thái sờ vào người tôi!"
Đúng là lừa đảo, thật không thể chịu nổi.
Như dự đoán, có lẽ vì tức giận, người phụ nữ hét lên buộc tội tôi. Nghe thấy tiếng, một nhân viên ga đang gọi điện qua dây chuyền PM.
Chắc là gọi nhân viên Thiện Đạo Khoa - bộ phận chuyên xử lý các vụ tình dục - từ đồn cảnh sát gần nhất.
Rất khó thoát tội biến thái oan. Hơn nữa, tôi đã "thú nhận" bằng câu nói điên rồ. Nếu bị bắt, coi như xong đời.
"Khoan, đứng lại!"
Bỏ lại sau lưng mấy nhân viên ga đang đuổi theo, tôi phóng như bay dọc sân ga.
Đã nắm rõ lộ thoát, đôi chân rèn luyện ở quê nhà hôm nay vẫn sung sức.
"Có bắt được thì bắt đi", tôi lao xuống cầu thang. Điều chỉnh vòng tay chứa thẻ điện tử và dữ liệu chuyến đi để thoát cửa soát vé dễ dàng.
Ga Shimada có sân ga ở tầng hai, nếu không vượt qua được thì khó thoát.
Nhưng xem ra nhân viên ga không đuổi kịp, ổn thôi.
Và rồi...
"Ực!?"
Chân tôi đột ngột dừng phắt.
Vượt qua cửa soát vé, một nhóm người mặc đồng phục trắng tinh đang lao lên cầu thang.
Nhân viên Thiện Đạo Khoa!? Sao nhanh thế! Dù gì cũng nhanh quá!
Nguy rồi, tôi đã đánh giá thấp hệ thống kiểm soát nghiêm ngặt của thành phố chỉ định Thanh Lệ này.
Len qua dòng người, tôi nhanh chóng quay lại sân ga, tránh bị kẹp giữa nhân viên ga và Thiện Đạo Khoa.
Nhưng giờ phải làm sao?
Như đã kiểm tra, sân ga này ở tầng hai, chỉ có một cầu thang. Hàng rào cao không có chỗ đặt chân, khó mà trèo lên được.
Bị nhân viên ga đuổi, tôi chạy dọc sân ga nhưng nhanh chóng đến đường cùng.
...Hả? Bí rồi sao?
Này này này! Làm sao giờ!?
Chỉ cần thốt ra từ "cặc" thôi là sẽ bị bắt ngay trong thời buổi này, nếu bị khởi tố tội biến thái thì coi như xã hội đã tuyên án tử hình!
Trong lúc tuyệt vọng, tôi nghĩ đến việc... bóp xương cụt một mỹ nhân gần nhất...
Và rồi...
"Ựa!?"
Bị túm chặt vai, tôi bị kéo ngã xuống.
Khoảng cách với nhân viên ga và Thiện Đạo Khoa vẫn còn xa, tôi đảo mắt hoảng hốt thì một bóng người phủ lên mặt tôi.
Mái tóc đen mượt chạm vào mặt cho tôi biết đó là một cô gái.
Ngược sáng nên không rõ mặt và trang phục.
"Thật là. Anh đang làm gì vậy?"
Cô ta nói với giọng bực bội rồi chỉ về hướng ngược lại lối tôi chạy.
"Ở cuối sân ga bên kia có sợi dây thừng. Tôi sẽ thu hút bọn họ, anh chui qua khe hở mà chạy đi."
"Hả? Cô là..."
"Nhanh lên!"
Cô gái dễ dàng kéo tôi đứng dậy, không nói thêm lời nào liền xông vào nhân viên Thiện Đạo Khoa.
Cuối cùng tôi cũng nhìn rõ ngoại hình cô ấy - dù chỉ là phía sau.
Cô ta quấn khắp người trong khăn tắm như bù nhìn teru teru bozu, đầu che bằng mảnh vải trắng - một trang phục kỳ quặc.
Quên cả chạy, tôi dán mắt vào nhân vật có trang phục kỳ dị đó.
"U...waaaa!?"
"Hả?"
Trong lúc tôi đứng hình, tiếng hét kinh hãi của nhân viên Thiện Đạo Khoa vang đến tai.
"Mọi người đi tàu! Chạy ngay đi! "Thanh Nguyên Tuyết" xuất hiện rồi!"
"Thanh Nguyên Tuyết"...? Cái gì vậy, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Nhưng quả thật có khe hở. Tôi phản xạ bật chạy, lao qua chỗ cô gái quấn khăn.
Và ngay lúc đó.
"Cu*** ạ!"
Tôi ngã sóng soài.
"Hả!?"
Cô gái quấn khăn vừa thốt ra từ cấm kỵ! Không méo mó gì cả, thẳng thừng luôn! Thật là... à không không không! Bình tĩnh nào.
Cô gái này rốt cuộc là ai? Ngẩng mặt lên, "Uwaa!?" Tôi lại chạm trán hiện thực sốc hơn. Mảnh vải cô dùng che mặt chính là... quần lót trắng tinh! Hai lỗ vốn dành cho đùi lộ ra đôi mắt tràn đầy năng lượng sáng rực. Thay vì dùng thứ này, còn bao cách che mặt khác chứ! (Đổi lấy khăn tay của tôi đi!)
Không chỉ tôi hoảng loạn, nhân viên Thiện Đạo Khoa cũng rối bời, vừa chỉnh âm lượng dây chuyền PM vừa liên lạc ầm ĩ.
"Mọi người! Nhanh xuống tầng dưới! Sẽ bị cuốn vào khủng bố! Nhanh lên!"
"Trung tâm nghe rõ trả lời! "Thanh Nguyên Tuyết" xuất hiện ở sân ga Shimada! Yêu cầu hỗ trợ gấp!"
"Cu*** trong l*n! Cu*** trong l*n! A~ha ha ha ha! Thật là trong sạch làm sao! Công khai phát ngôn tục tĩu!"
"Mau bịt miệng con ả đó lại! Chết tiệt! Hôm nay phải bắt được!"
"Sao PM của ả không phát hiện từ cấm kỵ nhỉ!?"
Chỉ trong tích tắc, sân ga hỗn loạn như bị lốc xoáy quét qua.
Tôi bị lãng quên ngay lập tức, sân khấu độc thoảng của nữ quái quần lót chiếm trọn vị trí trung tâm.
Nhân viên Thiện Đạo Khoa vây quanh cô gái 360 độ, từ từ siết chặt vòng vây.
Bên ngoài, đám đông háo hức chờ xem ánh mắt sáng rực bao quanh, khó mà thoát được.
Nhưng...
"Đừng lại gần!"
Giữa ồn ào, cô gái quần lót hét vang đầy năng lượng khống chế Thiện Đạo Khoa.
"Biết tại sao tôi quấn khăn không?"
Một câu hỏi kỳ quặc.
Dù được cứu, tôi chỉ có thể nghĩ: "Ả điên rồi".
"Dưới lớp khăn này tôi trần truồng! Nếu các người dám động vào, tôi sẽ lập tức trút bỏ tất cả!"
Cô gái quần lót tuyên bố đầy tự mãn.
"Gừ..."
Nhân viên ga rên rỉ sợ hãi.
"Hiểu rồi chứ? Nhắc lại lần nữa, tuyên bố 'trần như nhộng' này đã được ghi âu trong PM của tôi! Ai đụng vào tôi sẽ chết xã hội vì tội lột đồ phụ nữ nơi công cộng!"
Chưa từng có ai dùng lời đe dọa thô thiển như vậy để thoát hiểm.
Nhưng hiệu quả vô cùng.
Khí thế ngôn từ của cô gái quần lót hoàn toàn khống chế tình thế. Nhân viên Thiện Đạo Khoa vốn hùng hổ bắt kẻ phá rối trật tự công cộng giờ im bặt.
"Vậy thì tôi xin phép dẹp đây."
"Thì kìa, cái cô quần lót kia đang lục lọi cái gì đó dưới tấm khăn tắm."
"Giải phóng khỏi sự áp bức! Trao quyền công dân cho những điều tục tĩu! Tạm biệt 'bưởi đào', hẹn gặp lại nhé!"
Vừa hô vang, cô quần lót vừa giơ hai tay lên trời cao, tung vãi thứ gì đó.
Giấy vụn!
Hàng trăm tấm thẻ màu sắc sặc sỡ, to cỡ lá bài, bay lượn trong không trung, trút xuống đầu nhân viên Thiện Đạo Khoa và đám đông hiếu kỳ.
"Ô... Ô... Ô... Ô... Ô!?"
Từ giữa đám đông vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy.
Mọi người nhao nhao tranh nhau nhặt những tấm thẻ, đám đông xô đẩy nhau loạn xạ. Nhân viên Thiện Đạo Khoa ra sức dẹp loạn, nhưng càng làm tình hình thêm hỗn loạn.
Trong lúc hỗn loạn đó, cô quần lót luồn lách một cách dễ dàng, mỉm cười mãn nguyện (dù vẫn còn mặc quần lót) và chạy về phía tôi. Hình như cô ta cũng định trốn thoát theo con đường mà cô ta đã "tạo điều kiện" cho tôi.
"A..."
Một tấm thẻ do cô quần lót tung ra, bay lượn theo gió, rơi xuống chân tôi.
Tò mò không biết thứ gì được in trên đó, tôi nhặt lên xem thử, và...
"Ugh...!?".
Tôi kêu lên thất thanh và vứt tấm thẻ đi.
Trên tấm thẻ vẽ hình một thiếu nữ với thân hình tuyệt mỹ, bộ ngực căng tròn, e thẹn phơi bày tất cả và đang say sưa trong khoái cảm. Phía sau là bóng lưng một người đàn ông trần truồng đang tiến tới. Mông hắn ta săn chắc lạ thường.
*Biu biu biu! Bịch bịch!*
Cánh tay trái của tôi run rẩy như một con rắn bị xổng khỏi sợi xích lý trí, vươn về phía tấm thẻ.
"Khốn...khiếp!".
Nhưng tôi cố gắng kìm nén.
Việc sở hữu những ấn phẩm khiêu dâm không bị coi là phạm pháp. Nhưng nếu nhặt nó lên ở đây, tôi sẽ trở thành một kẻ không lành mạnh, không thuần khiết, không dám đối mặt với tiền bối Anna đáng kính của tôi. Tôi không thể nhặt nó lên, tôi tự nhủ với bản thân mình (toát mồ hôi đầm đìa) rằng tôi không hề muốn tấm hình khiêu dâm này.
...Nhưng mà, chuyện này là sao?
Tương tự như việc sử dụng từ ngữ bị cấm, việc tạo ra hình ảnh khiêu dâm cũng bị PM (bộ máy quản lý của chính phủ) theo dõi. Khác với từ ngữ, hình ảnh rất khó để máy tính tự động phát hiện, nên việc vẽ xong không có nghĩa là bạn đã phạm tội. Nhưng nếu bị bắt, mức án sẽ không hề nhẹ. Nếu dùng từ ngữ bị cấm, bạn chỉ bị phạt tiền hoặc lao động cưỡng bức, còn nếu vẽ tranh khiêu dâm, gần như chắc chắn bạn sẽ phải ngồi tù. Đáng lẽ phải cấm ngặt như vậy, vậy mà cô ta lại ngang nhiên rải nó ra, chẳng khác nào đang cố tình "xin" bị bắt.
Từ việc vừa rồi cô ta hét lên những từ ngữ bị cấm, có lẽ cô quần lót này có "cái gì đó" khiến cô ta không bị dính vào cơ chế kiểm duyệt tự động của PM... Nếu không, cô ta không thể làm chuyện động trời như vậy.
Nhưng... không thể nào.
Nếu có "công cụ" tiện lợi như vậy, thì bố tôi đã không bị bắt một cách dễ dàng như vậy rồi.
"Vẫn còn đứng đây à?"
Cô quần lót lại lên tiếng, giọng có vẻ chán ngán. Nhìn kỹ thì cô ta cũng chỉ trạc tuổi tôi. Cô ta liếc nhìn cánh tay trái đang run rẩy của tôi,
"Ôi, không cần phải kìm nén đâu. Đây chỉ là bản sao từ bộ sưu tập sách khiêu dâm "tự hào" của tôi thôi, cậu cứ lấy bao nhiêu tùy thích."
"Bản... bản sao tạp chí không lành mạnh!?"
Cô quần lót này vừa nói một điều không thể tin được!
"Có gì mà phải ngạc nhiên chứ? Việc vẽ tranh minh họa có rủi ro cao, và những người có PM nào vẽ được tranh khiêu dâm chất lượng cao như vậy đều bị Thiện Đạo Khoa theo dõi sát sao, không thể hợp tác công khai được. Sao chép sách khiêu dâm, để lại ít dấu vết hơn, là điều hiển nhiên đối với một 'Perorist' mà?"
"Perorist" là cái gì vậy trời!?
Nói rồi, cô quần lót nắm lấy bàn tay trái đang co giật của tôi và bắt đầu chạy với tốc độ kinh hoàng. Tôi ngơ ngác, để mặc cô ta kéo đi.
Bản sao sách khiêu dâm là chuyện thường? Vớ vẩn!
Trong xã hội Nhật Bản hiện đại, sách khiêu dâm gần như không còn tồn tại mới đúng.
Chính sách phổ cập PM (Thiết bị cá nhân) mà chính phủ bắt đầu từ hai mươi lăm năm trước, cùng với việc hiện thực hóa một xã hội Ubiquitous (xã hội kết nối vạn vật) chất lượng cao, nơi mỗi người dân thường xuyên đeo một thiết bị đầu cuối thông tin siêu hiệu suất, đã cải thiện đáng kể tính an toàn và tiện lợi của việc mua sắm trực tuyến. Kết quả là, tất cả các loại sách khiêu dâm đều được chuyển đổi thành dữ liệu điện tử và chuyển sang thị trường lưu thông trên mạng. Ngược lại, nhu cầu về sách khiêu dâm vật chất (dễ bị người nhà phát hiện và không thể lưu trữ nhiều) đã biến mất nhanh chóng, và việc sản xuất mới cũng không còn nữa. Ngay cả số ít sách khiêu dâm mà các nhà xuất bản chính thức lưu giữ cũng đã bị tiêu hủy gần hết theo Đạo luật Bồi dưỡng Lành mạnh Công Tự Lương Tục được ban hành cách đây mười sáu năm.
Và mười năm trước, việc bắt buộc đeo PM đã khiến việc lưu hành các ấn phẩm khiêu dâm trên mạng bằng cách lợi dụng tính ẩn danh trở nên bất khả thi. Dữ liệu khiêu dâm được lưu trữ trên PM cá nhân cũng đã bị xóa sạch bằng một định dạng hàng loạt.
Sau những diễn biến đó, những cuốn sách khiêu dâm còn sót lại rất ít ỏi được gọi là "báu vật cổ đại" và được giao dịch với giá cắt cổ trong thế giới ngầm.
Bản sao của kho báu đó lại là chuyện thường ư?
Vớ vẩn! Tôi muốn có bản gốc! Tôi muốn nó, tôi muốn nó vô cùng!
"Này, nhanh lên!"
Khi tôi nhận ra, cô gái đã đứng trên mép hàng rào cao ngất, khăn tắm bay phấp phới trong gió. Dáng vẻ hùng dũng ấy sẽ rất ra dáng nếu cô ta không đội quần lót trên đầu.
À phải rồi, tôi đang chạy trốn mà. Tôi vội vàng nắm lấy sợi dây thừng và trèo lên hàng rào.
Nhìn xuống một phần thành phố thanh lệ được quy hoạch chỉnh tề, tôi nghe thấy tiếng còi inh ỏi vọng lại từ xa. Hình như xe chở nhân viên Thiện Đạo Khoa đang đến tiếp viện.
"Tôi sẽ cản viện binh, còn cậu mau đến trường đi! Không được muộn buổi lễ nhập học đâu đấy!"
"Ể, khoan, sao cô biết!?"
Không hề trả lời câu hỏi của tôi, cô quần lót tụt xuống đất bằng sợi dây thừng được thả ra bên ngoài hàng rào. Sau đó, cô ta lao qua dòng người đi làm buổi sáng với tốc độ tên lửa, và bóng dáng nổi bật ấy đã biến mất vào đám đông chỉ trong vài giây. Thể lực gì kinh khủng vậy!
"Này, quý ngài kia! Xuống đây ngay!".
"A, nguy rồi..."
Tôi tuột xuống một mạch, hai bàn tay rát bỏng vì ma sát với dây thừng, rồi tôi thúc ép đôi chân đau nhức, bắt đầu chạy hết tốc lực. À, cứ chạy dọc theo đường ray thì kiểu gì cũng đến thôi!
Tôi quên cả việc khởi động hệ thống định vị trên PM, và lao đi hết tốc lực.
Có lẽ cô gái quần lót đã cản chân được họ, nên nhân viên Thiện Đạo Khoa không đuổi theo tôi. Mà dù sao thì cô ta cũng là một nhân vật quái dị, việc sự chú ý của Thiện Đạo Khoa đổ dồn vào cô ta là điều đương nhiên.
Khi tôi thở hồng hộc đến được Học viện Tokioka, thì đã MK5 (cách giờ khai giảng có 5 phút), và tôi bị giáo viên thể dục phụ trách kỷ luật mắng té tát khi vào trường.
Phần lớn học sinh đều lên thẳng từ cấp hai, còn những người chuyển lên từ trường khác như tôi thì rất ít. Cảm giác "lạc lõng" thật kinh khủng.
Trong bầu không khí trang nghiêm, những ánh mắt dán vào tôi, kẻ đến muộn, chứa đựng một cảm xúc nhớp nháp khó tả.
Cái gì thế này, sao giữa háng tôi lại ngứa ngáy thế này? Trường Tokioka là trường có kỷ luật tốt hàng đầu cả nước, nên không chỉ những vấn đề liên quan đến tình dục mà ngay cả những hành vi thường ngày cũng được quản lý lẫn nhau một cách nghiêm ngặt sao? Thật không thể coi thường việc dùng niệm lực để kích thích vào háng của một kẻ đến muộn, đây là trường gì vậy?
"Này, đó là cái thằng..."
"Nghe nói là từ trường có kỷ luật tệ nhất nước chuyển lên..."
Trong khi cố gắng bỏ ngoài tai những ánh mắt tò mò mà tôi đã đoán trước được, tôi chỉnh lại trang phục, và buổi lễ bắt đầu.
Sau khi cố gắng chống chọi với phép thuật "ngủ toàn diện" Larihooma (một loại phép ngủ trong game) từ bài phát biểu huấn thị đầy ý nghĩa của vị lý sự trưởng, thì cuối cùng cũng đến lượt bài phát biểu của hội trưởng hội học sinh.
Tôi chỉnh trang lại hơi thở và trang phục, và chăm chú nhìn lên bục giảng.
Không, bài phát biểu nhạt nhẽo của lý sự trưởng cũng rất hay, tôi có thiện cảm với ông ấy.
"Đại diện học sinh cấp ba phát biểu, hội trưởng hội học sinh, Anna Nishikinomiya."
"Vâng."
Một giọng nói trầm bổng, điềm tĩnh vang vọng khắp nhà thi đấu để đáp lại lời giới thiệu của người dẫn chương trình.
Mỗi khi tiếng bước chân đều đặn vang lên, mái tóc bạc như tơ lụa lấp lánh như ngọc, và mỗi khi khuôn mặt nghiêng hoàn hảo như tượng tạc hé lộ, tôi cảm thấy không khí trong nhà thi đấu rộng lớn trở nên trong lành hơn.
Vẻ đẹp và phẩm chất thanh tao đến mức đó, khiến tất cả những người ở đây đều bị mê hoặc, nín thở và im lặng.
"Chào mừng các bạn đến với trường. Tôi là Anna Nishikinomiya, như đã được giới thiệu."
Giọng nói tuyệt đẹp của Anna-senpai được khuếch đại bởi chiếc vòng cổ PM, và bài phát biểu của cô ấy bắt đầu.
Nội dung bài phát biểu không có gì đặc biệt, nhưng nhờ sự điềm tĩnh và ma lực lôi cuốn người khác một cách tự nhiên, tôi có thể cảm nhận được bằng da rằng cô ấy đã hoàn toàn kiểm soát được tình hình.
"Quả nhiên, cô ấy thật tuyệt vời..."
Tôi lẩm bẩm một mình, gần như không phát ra tiếng.
Kể từ lần đầu tiên tôi trúng tiếng sét ái tình, tôi đã nỗ lực trau dồi bản thân, cố gắng trở nên tao nhã, lành mạnh và xuất sắc cả về nội tâm lẫn vẻ bề ngoài, nhưng tôi vẫn còn kém xa. Tôi không thể sánh được với cô ấy.
Khi tôi quyết định chuyển từ trường cấp hai có kỷ luật tệ nhất sang Học viện Tokioka, ngôi trường có kỷ luật hàng đầu, tôi đã vui mừng đến mức khóc lóc và chạy hết tốc lực trên đường phố đêm khuya, cuối cùng còn bị cảnh sát bắt giữ. Tôi đã mơ ước về một tương lai được vào hội học sinh và sánh vai với Anna-senpai, thậm chí còn cười toe toét một cách vô duyên tại đồn cảnh sát cho đến khi mẹ tôi đến đón.
Nhưng thực tế vẫn là khắc nghiệt. Tôi và Anna-senpai, dường như không hề xứng đôi.
Trong khi bị choáng ngợp bởi bài phát biểu trôi chảy của Anna-senpai, tôi vẫn nung nấu ý chí chiến đấu.
Lý tưởng càng cao, càng đáng để đạt được.
Khi bài phát biểu của Anna-senpai kết thúc, một tràng pháo tay vang dội cả hội trường.
Tôi cũng vỗ tay nhiệt liệt đến mức đau cả tay. Tôi tự nhủ phải trở thành một người đàn ông xứng đáng đứng cạnh Anna-senpai và cùng nhau nhận những lời khen ngợi này, và tiếp thêm động lực cho bản thân.
"...Hả?".
Đột nhiên, tôi nhận ra có thứ gì đó trong túi quần.
Liếc nhìn vào bên trong, tôi thấy tấm hình khiêu dâm mà cô quần lót đã rải trên sân ga.
Ơ, cái "bom hạt nhân" này, tôi phải làm gì bây giờ?
"..."
Buổi lễ nhập học kết thúc trong tình trạng không biết phải làm gì, và tôi ngồi vào chỗ được chỉ định trước trong lớp học được phân công.
Tôi muốn vứt bỏ tấm hình đồi trụy này càng sớm càng tốt. Nhưng đây không phải là thứ có thể tùy tiện vứt bỏ. Nếu là trường cấp hai mà tôi từng học thì còn đỡ, chứ đây là Học viện Tokioka danh tiếng.
Đã mười sáu năm kể từ khi Đạo luật Bồi dưỡng Lành mạnh Công Tự Lương Tục được ban hành, cấm mọi biểu hiện tình dục. Trong thời đại mà kiến thức về tình dục đã bị cắt bỏ hoàn toàn, ngoại trừ việc kinh nguyệt hay mộng tinh được giới thiệu trong sách giáo khoa cùng loại với việc thay đổi giọng nói hay đau do lớn, bạn sẽ bị coi là khủng bố nếu bị bắt gặp vứt bỏ một bức hình như thế này. Hơn nữa, tôi đã bị hội trưởng hội phụ huynh đích thân nhắc nhở rằng "Tôi tuyệt đối không cho phép truyền bá kiến thức về tình dục" vì tôi đến từ một trường có kỷ luật tệ nhất.
Tôi không đủ can đảm để đứng thẳng với vẻ mặt không có gì xảy ra khi giấu một quả "bom hạt nhân" trong người, vì vậy tôi chỉ ngồi im chờ thời gian trôi qua.
Khoảng thời gian trống trước khi giáo viên chủ nhiệm đến dường như là thời gian để các bạn cùng lớp mới làm quen và trò chuyện.
Có vẻ như tất cả các thành viên trong lớp một năm một này đều là người đã lên thẳng từ cấp hai, vì vậy các nhóm lớn nhỏ đã được quyết định trước và họ đang vui vẻ trò chuyện.
Tôi nhanh chóng nhận thấy rằng có một bầu không khí kỳ lạ lẫn trong những cuộc trò chuyện náo nhiệt đó.
Những cuộc tấn công bằng ánh mắt bí ẩn khiến háng tôi ngứa ngáy mà tôi đã cảm nhận được trong buổi lễ nhập học vừa rồi giờ đã trở thành "mặc định", và nội dung của những tiếng xì xào lọt vào tai thì lại vô cùng kỳ lạ.
"Này, mau bắt chuyện với cậu ta đi."
"Ừ, nhưng vẫn chưa biết gì mà. Biết đâu cậu ta là 'gián điệp' thì sao."
"Thôi đi, giờ này còn nói gì nữa. Quan trọng là đừng để lộ ra cái 'từ thay thế' là được!"
"Đúng đó! Ở đây mà còn ngập ngừng thì mãi mãi chẳng hiểu gì đâu. 'Màu lam' dạo này cũng khó xoay xở lắm rồi, chúng ta cũng nên hành động thôi, phải không?"
Tưởng là nói nhỏ lắm rồi, nhưng ngọt sớt. Cái giống đực này ấy mà, dù giọng con gái có thầm thì cái gì, không cần biết tục tĩu hay không, cũng nghe ra hết.
Nhưng có lẽ vì là chuyện riêng nên nội dung nghe chẳng hiểu gì cả. "Gián điệp" hay "màu lam" là cái gì vậy trời?
Không có vẻ gì là xấu cả, thậm chí còn có cảm giác được chào đón nữa, nhưng mà cứ thấy bất an sao ấy. Một đứa lạc loài như mình mà lại được vào học viện Tokioka danh tiếng cả nước này, dù hơi quá lời, mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu đủ thứ kỳ thị rồi, thế nên cái bầu không khí này khiến mình thấy hụt hẫng, thậm chí còn đáng sợ hơn.
— Két.
Một nữ sinh lặng lẽ kéo ghế đứng dậy.
Tiếng ồn ào đặc trưng của ngày khai giảng bỗng im bặt như tờ.
Một nữ sinh với mái tóc xoăn như rong biển lững thững bước về phía mình.
Cô ta dừng phắt lại trước bàn mình, cúi xuống nhìn chằm chằm với vẻ mặt vô cảm, không một chút biểu cảm.
Khuôn mặt thì xinh xắn đấy, nhưng quầng thâm dưới mắt sâu hoắm nên trông hơi tiếc. Cái PM màu bạc với thiết kế cơ khí có vẻ khá hợp với cô ta, một người thiếu sức sống.
"À... có chuyện gì sao?"
Mình vừa hỏi vừa nắm chặt cái hình vẽ khiêu dâm giấu trong túi.
Dù tự nhủ là không đời nào bị phát hiện đâu, nhưng nách, lòng bàn tay và cả "..." đều ướt đẫm mồ hôi.
"Xin lỗi vì đã đường đột. Tôi là Fuwa Hyouka. Mong được giúp đỡ."
"Ừm. Mình cũng mong được giúp đỡ, mình là Okuma Tanukichi."
Cô nữ sinh tên Fuwa Hyouka chào hỏi với giọng điệu hết sức lạnh lùng.
Đôi mắt cô ta nhìn mình không hề chớp, vô cùng vô hồn, nói thật thì rất khó chịu.
"Tôi có chuyện muốn hỏi Okuma-san, có được không ạ?"
"Ừm? Được thôi."
Một người mới gặp lần đầu mà lại trịnh trọng đến đây để hỏi mình, không biết là chuyện gì đây?
Fuwa-san nói một cách máy móc "Cảm ơn" rồi cất giọng đều đều:
"Anh có thể dạy tôi cách tạo ra em bé được không?"
"...Hả?"
Chắc là do mệt mỏi vì chuyện buổi sáng rồi. Mình bị ảo giác à?
Mình cố gắng tạo ra một nụ cười gượng gạo:
"Cậu nói lại lần nữa được không?"
"Anh có thể dạy tôi cách tạo ra em bé được không?"
"Lần nữa."
"Anh có thể dạy tôi cách tạo ra em bé được không? ...Có vẻ như giao tiếp không được suôn sẻ nhỉ? Có vẻ như yêu cầu anh hướng dẫn, chỉ bảo bằng lời là không hiệu quả rồi. Vậy thì, anh có thể dạy tôi cách tạo ra em bé một cách ân cần, tỉ mỉ, dưới hình thức thực hành được không?"
Ai đó gọi cho tôi một người phiên dịch đi. Hoặc là bánh mì thông minh.
Mình chiếu màn hình máy tính lên không trung bằng PM, khởi động hệ thống định vị. Mình có đang ở học viện Tokioka không vậy?
"Có chuyện gì sao vậy, Okuma-san?"
Mình cố gắng giữ bình tĩnh, từ từ mở miệng khi đang bị những cơn hồi hộp dữ dội tấn công.
Nếu vội vàng trả lời thì không biết từ miệng mình sẽ thốt ra những lời gì mất.
"Thì là... cách tạo ra em bé ấy, trong sách giáo khoa có viết mà? 'Nếu nam nữ thật lòng yêu nhau từ tận đáy lòng thì tự khắc sẽ có em bé' đấy."
"Anh nói dối. Cả anh và cái xã hội này nữa."
Fuwa-san thẳng thừng bác bỏ.
"Sinh vật rồi ai cũng phải chết. Nguyên nhân chết thì nhiều, nhưng tại sao chết, làm thế nào để chết đều đã được quy định và quan sát chính xác. Con người cũng không ngoại lệ, mỗi ngày đều có vô số người chết. Thế nhưng, dân số vẫn không ngừng tăng lên. Không thể tin được rằng sự sản sinh ra nhiều đến mức lấn át cả cái chết tất yếu kia lại được bù đắp bằng một thứ mơ hồ và khó định nghĩa như tình yêu. Để chúng tôi, những người phụ nữ, mang thai, chắc chắn phải có một cơ chế rõ ràng như cái chết vậy. Tôi muốn vạch trần bí mật đó."
Bí mật gì chứ, cứ "tới bến" là đẻ ra... khoan, không lẽ...
Học sinh học viện Tokioka ngây ngô về chuyện giới tính đến mức này sao?
"Cho đến tận năm kia, tôi vẫn không có chút manh mối nào về nguyên nhân mang thai, ngày nào cũng lân la đến khoa sản trước nhà ga, hỏi các bà bầu 'Phải làm gì thì mới có thai được ạ?'. Nhưng tất cả những gì tôi nhận được đều là những câu trả lời giống như của anh. Cuối cùng thì tôi bị cấm lui tới, thậm chí còn suýt bị đuổi học. Nhưng trong quá trình đó, tôi đã nghĩ. Rõ ràng, việc mang thai có một bí mật lớn mà chính phủ sẵn sàng đầu tư hàng đống tiền vào PM để che giấu."
Ai đó cứu tôi với. Con bé này có vấn đề rồi.
"Nhưng năm ngoái, nghiên cứu của tôi đã có một tia sáng. Nhờ hoạt động khủng bố của 'Màu lam', tôi đã tin chắc rằng khái niệm H khiêu dâm bị quy định bởi 'Luật duy trì trật tự công cộng và đạo đức lành mạnh' có liên quan sâu sắc đến việc mang thai. Biểu cảm xấu hổ của những bà bầu mà tôi đã phỏng vấn và vẻ mặt khó xử của các thầy cô khi chứng kiến hành vi khủng bố hoàn toàn trùng khớp. Và hơn hết, tế bào não xám xịt và vùng bụng dưới của tôi đã hét lên bằng trực giác rằng H khiêu dâm có liên quan đến việc mang thai. Khoa học thường phát triển nhờ trực giác."
Con nhỏ này là cái quái gì vậy! Mình phải đối phó thế nào đây, hoàn toàn không có manh mối gì cả!?
Khi được hội trưởng hội phụ huynh nhắc nhở "Đừng mang kiến thức về giới tính vào trường" mình đã tự tin nghĩ "Từ đầu tôi đã không có ý định đó rồi nên không sao đâu ạ". Nhưng mình đã quá chủ quan rồi. Mình hoàn toàn không ngờ đến tình huống bị học sinh Tokioka dồn ép như bây giờ.
Bỏ mặc mình đang im lặng, Fuwa-san tiếp tục thao thao bất tuyệt bằng giọng đều đều.
"Tôi đã theo dõi động thái của 'Màu lam'. Tôi nghĩ rằng nếu đi theo cô ta, mình sẽ giải mã được bí ẩn về việc mang thai. Nhưng Thiện Đạo Khoa lại quá mạnh tay, tần suất xuất hiện của 'Màu lam' giảm hẳn. Rất khó thu thập thông tin. Ngay cả khi có được thông tin, cũng không có cách nào để xác minh tính đúng đắn của nó. Và rồi, anh xuất hiện, một người từ trường cấp hai có phong trào đạo đức tệ nhất, vừa chuyển đến."
Fuwa-san dí sát mặt mình, khiến mình giật mình.
"Theo lời giải thích trước với phụ huynh, anh chưa từng bị PM phát hiện? Nhưng không thể có chuyện sống trong một môi trường đầy H khiêu dâm mà lại không có chút kiến thức nào. Anh biết phải làm gì để mang thai, đúng không? Nào, hãy dạy tôi về việc mang thai đi. Người ta nói tò mò hại chết mèo, nhưng nếu phải chết vì tò mò, thì với tư cách là một nhà khoa học, đó là mong muốn của tôi."
Fuwa-san tiến sát lại gần mình với vẻ mặt vô cảm.
"Sao... sao cậu lại phải cố chấp đến vậy...?"
Trước sự run sợ của mình, Fuwa-san nghiêng đầu với vẻ mặt vô cảm, ở khoảng cách mà mũi của cả hai sắp chạm vào nhau.
"Đương nhiên rồi. Chúng ta mang một con người trong mình đấy? Sẽ khó hơn nếu bảo tôi thờ ơ với một sự kiện trọng đại như vậy. Hơn nữa, chắc chắn việc mang thai có một bí mật lớn mà đất nước sẵn sàng đầu tư hàng đống tiền vào PM để che giấu bằng mọi giá. Giải mã nó chẳng phải là rất thú vị sao?"
Mình đảo mắt nhìn xung quanh, cầu cứu ai đó ngăn cản con bé điên này, nhưng
"..."
Tất cả mọi người đều chỉ lén lút nhìn mình với ánh mắt thèm khát, như thể đang chờ đợi mình nói về việc mang thai vậy.
Tình huống gì đây!? Đây chẳng phải là học viện Tokioka danh tiếng nhất thiên hạ sao!?
Tại sao mình lại bị ép phải nói về phương pháp mang thai ngay giữa lớp học!?
Nói ra thì mình sẽ bị đuổi học đó! – Khoan đã, không lẽ mình đang bị bắt nạt!?
Trong lúc mình thực hiện quyền im lặng, chịu đựng áp lực vô hình từ đôi mắt lạnh lùng của Fuwa-san, thì
— Rầm!
Cánh cửa lớp học bật mở. Trái ngược với sự ồn ào đó, người xông vào ngang nhiên băng qua lớp mà không hề chào hỏi ai. Điểm đến là... mình?
Cả lớp chìm trong sự tĩnh lặng căng thẳng khác hẳn lúc Fuwa-san đứng dậy.
Một nữ sinh toát ra áp lực nặng nề đẩy Fuwa-san ra rồi đứng trước mặt mình, mở miệng:
"Okuma Tanukichi-kun phải không?"
Mình rụt người lại trước cái vẻ khó chịu toát ra từ nữ sinh với mái tóc tết ba và cặp kính dày cộm, chỉ dám đáp "Vâng".
"Rất vui được gặp cậu. Tôi là Kajou Ayame. Học sinh năm hai cao trung học viện Tokioka, hiện đang giữ chức phó hội trưởng hội học sinh."
"Hội học sinh... phó hội trưởng!?"
Vậy chẳng phải là vị trí trực thuộc Anna-senpai sao!
Sao người đó lại đột nhiên đến chỗ mình?
"Kajou-senpai, lối ra ở đằng kia ạ?"
Fuwa-san chỉ tay về phía cửa sổ một cách thản nhiên. Nhân tiện thì, lớp học này ở tầng ba đấy.
"Cảm ơn em đã tốt bụng. Để đáp lại, tôi sẽ đề xuất với hội đồng quản trị việc đưa tên em vào danh sách từ cấm nhé."
Kajou-senpai phũ phàng gạt bỏ Fuwa-san như thể chẳng có việc gì rồi lại hướng ánh mắt u ám về phía mình.
"Okuma Tanukichi-kun, hội học sinh đề cử cậu vào vị trí học việc thư ký hội học sinh. Tôi sẽ đến đón cậu sau giờ học, cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé."
"Hả...?"
Nói xong câu đó với giọng điệu cáu kỉnh, Kajou-senpai rời khỏi lớp với vẻ mặt cau có.
"Xem ra đã bị đánh phủ đầu rồi..."
Fuwa-san lẩm bẩm như thể đang đại diện cho cái nhìn buông xuôi bao trùm cả lớp.
Thầy giáo chủ nhiệm vào lớp thay cho Kajou-senpai, bỏ mặc mình vẫn chưa hiểu gì, tiết sinh hoạt lớp bắt đầu như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tiết giới thiệu về lịch trình trong một tuần tới và tự giới thiệu bản thân kết thúc, và giờ tan học nhanh chóng ập đến.
Vẫn còn khá sớm, các bạn cùng lớp đã rục rịch chuẩn bị ra về.
Khi thầy giáo vừa ra khỏi lớp, khuôn mặt ít cảm xúc của Fuwa-san đã nhú lên từ dưới bàn như thể đã chờ đợi từ lâu.
"Chúng ta đang nói dở chuyện lúc nãy..."
Lì lợm thật!
"Tôi không biết gì hơn về chuyện mang thai đâu?"
"Không, không phải chuyện đó, mà là chuyện chiêu mộ vào hội học sinh."
"À, à, chuyện đó hả?"
"Hãy cẩn thận đấy. Tùy vào cách hành xử, cậu có thể mất hết vị thế trong trường học ngay lập tức đấy?"
Vừa nãy mình suýt chút nữa là bị đuổi học vì bị ép nói về việc mang thai rồi còn gì.
"Cảm ơn lời khuyên. Nhưng mọi thứ xảy ra quá đột ngột nên tôi chẳng hiểu gì cả."
Nào là bị ép nói về việc mang thai, nào là nhận được lời mời từ hội học sinh đáng mơ ước, đầu óc mình đã rối tung rối mù rồi. Giờ mà bảo mình tiếp thu những chuyện trừu tượng như vậy thì mình chịu.
"Đó cũng là điều mà tôi muốn giải thích, nhưng mà..."
Fuwa-san chỉ tay về phía cánh cửa phía trước lớp, cánh cửa mở ra một cách thô bạo, và Kajou-senpai với vẻ mặt khó chịu y hệt buổi sáng đang sải bước về phía mình.
"Tạm thời cậu cứ sống sót qua hôm nay đã. Chuyện khác tính sau. À, cuối cùng cho tôi hỏi một câu được không?"
"Chuyện gì vậy?"
"Cá nhân tôi nghĩ, chim... à không, nguy hiểm quá, tôi đổi cách nói. Tôi nghĩ nấm Matsutake là chìa khóa để mang thai, cậu nghĩ sao? Chỉ cần cậu trả lời có hoặc không thôi là nghiên cứu của tôi đã tiến xa hơn rất nhiều rồi đấy."
"Xin lỗi nhé, mình phải đi rồi."
Mình suýt chút nữa thì buột miệng nói "Thật ra thì nó là chìa khóa để mở cánh cửa của một cung điện nào đó..." rồi, nên mình vội vã túm lấy cặp sách và rời khỏi chỗ đó.
"Vậy đi thôi, Okuma-kun."
Mình ngoan ngoãn đi theo sau lưng Kajou-senpai, người chỉ nói đúng câu đó rồi im lặng nãy giờ.
"Xin phép."
Căn phòng hội học sinh mà Kajou-senpai gõ cửa rồi mở ra tràn ngập ánh sáng.
— Tất nhiên, đây chỉ là một phép tu từ mà thôi.
"Rất vui được gặp em, Okuma Tanukichi. Chị đã mong chờ ngày em nhập học lắm đó. Chị là Anna Nishikinomiya, học sinh năm hai. Mạn phép được đảm nhiệm chức vụ Hội trưởng Hội học sinh của trường."
…Hả?
Nguy rồi, suýt nữa thì mất ý thức. Cứ tưởng người mình hóa đá đến nơi rồi.
Nụ cười và cái cúi chào của Anna-senpai đẹp đến mức khiến người ta choáng váng như vậy đó.
Khi nhìn gần hơn, Anna-senpai quả thật sở hữu một nhan sắc xứng danh "tuyệt thế giai nhân".
Gương mặt thanh tú như một nàng tiên, thoát tục đến lạ thường. Mái tóc bạc óng ả như lụa thượng hạng. Chiều cao hơn 1m75, hơn cả tôi những 5cm, cùng với đôi tay và đôi chân thon dài ẩn dưới lớp đồng phục (chủ yếu là do mắt tôi tinh tường), và cả vòng một nảy nở giúp tôn lên vóc dáng cân đối. Tất cả những điều đó khiến cho mọi thứ xung quanh chị ấy như được tách biệt khỏi thực tại và tỏa sáng rực rỡ.
Không chỉ có vẻ bề ngoài.
Chỉ cần đứng đó thôi, Anna-senpai đã toát ra một bầu không khí điềm tĩnh, một nụ cười dịu dàng xoa dịu lòng người. Cùng với đó là vẻ thanh lịch toát ra từ mỗi cử chỉ, nhẹ nhàng áp đảo những người xung quanh, khiến họ tự nguyện thần phục.
Hơn nữa, Anna-senpai còn luôn giữ vị trí số một trong trường Tokioka, ngôi trường có điểm số thuộc hàng top cả nước, đồng thời là một cao thủ Judo với nhiều danh hiệu vô địch các giải đấu. Chị ấy còn đạt thành tích xuất sắc trong các cuộc thi piano, thông số của chị ấy vượt xa khỏi những điều bình thường mà người ta có thể tưởng tượng.
Và trên hết, với vai trò là người đứng đầu Hội học sinh, người nắm giữ kỷ luật của trường Tokioka danh tiếng, chị ấy chính là biểu tượng của sự lành mạnh.
Đối với các bậc phụ huynh, Anna-senpai có lẽ là hình mẫu "lý tưởng" của một đứa con gái, hội tụ tất cả những phẩm chất tốt đẹp nhất.
Trong khi tôi đang ngẩn ngơ ngắm nhìn Anna-senpai, thì...
"Tao thì chẳng mong chờ gì đâu."
Một giọng nói ồm ồm đã chà đạp lên đôi tai đang ngập tràn hạnh phúc bởi giọng nói ngọt ngào của Anna-senpai.
Ai thế? Thằng nào dám xen vào, giết! Tôi quay phắt lại thì thấy một gã đàn ông to lớn với khuôn mặt như...khỉ đột đang ngồi ở đó.
"Anh kia, sao anh lại ở đây!? Khẹc!"
"Phải dùng kính ngữ với senpai chứ. Tao là Goriki Raiki năm ba. Kiêm nhiệm cả thủ quỹ lẫn thư ký."
Gã đàn ông to lớn suýt nữa vu oan cho tôi trên tàu điện – Goriki-senpai giáng một đấm như trời giáng xuống đầu tôi khiến mắt tôi nổ đom đóm.
"Goriki-senpai, anh quá trớn rồi đó. Okuma-kun, mời em ngồi."
Anna-senpai phồng má quở trách Goriki-senpai – hay là cứ gọi là Gorilla-senpai cho nhanh nhỉ.
Tôi "Cảm ơn ạ" rồi ngồi xuống chiếc ghế êm ái. Kajou-senpai, người nãy giờ giữ im lặng quan sát tình hình, cũng xác nhận Anna-senpai đã ngồi vào ghế rồi mới yên vị trên chiếc ghế có tấm biển đề "Phó Hội trưởng".
"Vậy thì, em xin phép vào thẳng vấn đề chính nhé."
Anna-senpai nhoẻn miệng cười tươi và nhìn tôi. Chắc tôi chết vì tim đập quá nhanh mất.
"Okuma-kun, em có muốn vào Hội học sinh, cùng chúng tôi bảo vệ kỷ luật của trường không?"
"Em xin vào! Em sẽ bảo vệ! Em xin hết lòng giúp đỡ ạ!"
"Nhanh vậy luôn á…"
Kajou-senpai liếc xéo rồi lẩm bẩm.
Đến lúc này, tôi mới sực tỉnh.
"À, tại sao lại là em ạ? Em không có ý tự cao đâu, nhưng một học sinh mới toanh, xuất thân từ một ngôi trường có kỷ luật tồi tệ nhất lại được giao trọng trách bảo vệ kỷ luật cho trường Tokioka danh tiếng, chuyện này có gì đó... hơi bất thường."
Nói thẳng ra thì, chuyện này có mùi ám muội thế nào ấy.
Nghe tôi nói vậy, Anna-senpai nhíu mày một cách đáng yêu, khẽ thở dài đầy vẻ khổ não.
"Chính vì thế đó ạ. Trường Tokioka hiện đang phải đối mặt với một tình huống chưa từng có."
Tình huống chưa từng có?
"Từ giờ trở đi, xin em đừng tiết lộ chuyện này cho ai khác nhé?"
Anna-senpai đưa ngón trỏ lên đôi môi căng mọng và nở một nụ cười tinh nghịch. Tất nhiên là tôi chỉ còn biết gật đầu lia lịa.
"Tại thành phố Seirei kiểu mẫu số một này, vài tháng trước, một kẻ quái dị tự xưng là "Ao Tuyết Nguyên" đã liên tục thực hiện các hành vi khủng bố dâm ô, khiến kỷ luật của trường suy đồi một cách nhanh chóng. Thiện Đạo Khoa cũng đã nâng cao mức độ cảnh giác và đang cố gắng đối phó, nhưng việc bắt giữ tên khủng bố đặc biệt này, kẻ không bị hệ thống kiểm duyệt từ ngữ cấm P.M phát hiện, dường như vô cùng khó khăn…”
…Hử?
Hình như tôi vừa mới thấy người này sáng nay thì phải.
"Và đây mới là vấn đề lớn… Rất có thể kẻ quái dị đó chính là một học sinh của trường Tokioka chúng ta."
“…Hả!?”
Cái tên biến thái đó lại là học sinh của trường này á? Vô lý!
Có lẽ cảm nhận được sự nghi ngờ của tôi, Anna-senpai bắt đầu giải thích.
"《Ao Tuyết Nguyên》lần đầu tiên xuất hiện là ở trường chúng ta. Hơn nữa, mặc dù các thầy cô và phụ huynh đã cố gắng hết sức để ngăn chặn thông tin này rò rỉ ra bên ngoài, nhưng phần lớn các hoạt động khủng bố của hắn đều diễn ra bên trong trường Tokioka… Dù sao thì, nếu không phải người trong trường, việc xâm nhập vào trường cũng rất khó khăn. Okuma-kun, em đã nói chuyện với các bạn trong lớp chưa?"
"À, ừm, thì… rồi ạ."
Nói chuyện thì không đúng, phải là thẩm vấn mới phải.
"Vậy chắc em cũng nhận ra rồi chứ? Em không hiểu lắm, nhưng những lời nói và hành động của học sinh đang bị ô nhiễm bởi các hành vi khủng bố dâm ô. Thậm chí, một số học sinh còn đang mong chờ sự xuất hiện của 《Ao Tuyết Nguyên》. Chúng ta phải nhanh chóng bắt giữ 《Ao Tuyết Nguyên》một cách bí mật để tránh làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường, đồng thời khôi phục kỷ luật của trường Tokioka càng sớm càng tốt. Nhưng…"
Anna-senpai e thẹn mím môi,
"Thật xấu hổ khi phải nói rằng các thành viên Hội học sinh của chúng em lại không hiểu rõ thế nào là dâm ô. Ngay cả em, có lần đã lướt qua 《Ao Tuyết Nguyên》đội quần lót nữ lên đầu mà còn không nhận ra đó là hành vi dâm ô… nên các biện pháp đối phó thường bị chậm trễ."
Hả? Chẳng lẽ Hội trưởng Anna là một con ngốc…? Không, không, chắc chắn là do tâm hồn chị ấy quá trong sáng mà thôi.
"Mặc dù các thầy cô hiểu rõ thế nào là dâm ô nên có thể đưa ra các biện pháp đối phó, nhưng các thầy cô cũng rất bận rộn, và mục tiêu của việc ô nhiễm tinh thần do khủng bố lại là chúng em, những học sinh, nên hiệu quả không cao. Chính vì vậy, vào cuối năm ngoái, nhà trường đã quyết định rằng cần phải có một người am hiểu sâu sắc về dâm ô, đồng thời có ý chí trấn áp dâm ô trong số các học sinh."
Nghe nụ cười đầy ẩn ý của Anna-senpai, tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Thì ra là vậy, đó là lý do tôi có thể đậu vào trường này. Cái phép màu kỳ diệu xảy ra trong thời đại mà việc học sinh từ một ngôi trường có kỷ luật thấp lại có thể chuyển đến một ngôi trường có kỷ luật cao được xem là bất khả thi, hóa ra là như vậy.
"Okuma-kun, em tuy học ở một ngôi trường có kỷ luật tồi tệ nhất, nhưng lại giữ được sự lành mạnh đến mức chưa từng bị P.M phát hiện, đồng thời có thành tích hợp tác bắt giữ những tên tội phạm thực hiện các hành vi khủng bố dâm ô. Tuy nhiên, lý lịch của em lại là –"
"Con trai của tên khủng bố đã từng gây ra sự hỗn loạn lớn trong xã hội."
Gorilla-senpai thô lỗ tiếp lời Anna-senpai.
"Rõ ràng là mày có kiến thức vượt trội về dâm ô. Chắc là được bố mày dạy dỗ kỹ càng rồi nhỉ? Tao không thể tin được cái điểm đó. Ai mà biết được mày đang nghĩ cái gì trong bụng chứ."
"Anh còn huênh hoang tuyên bố là sẽ "điều tra lý lịch của Okuma Tanukichi để lột mặt nạ hắn", cuối cùng lại bị người ta cứu giúp một cách thảm hại trong lúc theo dõi, vậy mà còn dám nói nhiều như vậy."
Kajou-senpai lẩm bẩm, Gorilla-senpai liền phản bác "Tao đã báo cáo về chuyện được cứu rồi còn gì!", nhưng Kajou-senpai phớt lờ, "Chuyện đó trở thành yếu tố quyết định để mời cậu ấy đó? Anh nên chấp nhận đi." Hai người bắt đầu cãi nhau ngày càng hăng.
Lúc đó, tôi nhận thấy ánh mắt của Anna-senpai đang hướng về mình.
“…”
Như thể chị ấy đang thúc giục tôi nói gì đó, tôi mở lời.
"Đúng vậy, em là… con trai của tên khủng bố Okuma Zenjuro."
Kajou-senpai và Gorilla-senpai ngừng cãi nhau, cả hai đều nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt dò xét.
Đúng vậy. Cha tôi là một tên khủng bố khét tiếng.
Bố tôi kịch liệt phản đối việc ban hành "Luật Bồi Dưỡng Đạo Đức và Trật Tự Xã Hội" mười sáu năm trước, đã thực hiện các hành vi khủng bố đồi trụy ở nhiều nơi và bị truy nã. Sau khi việc bắt buộc trang bị P.M mười năm trước khiến các hành vi khủng bố trở nên khó khăn hơn, bố tôi vẫn tiếp tục phá hoại kỷ luật ở tiền tuyến, và cuối cùng bị bắt vì rải một lượng lớn bao cao su vào tòa nhà Quốc hội.
"Do ảnh hưởng của bố, em có rất nhiều kiến thức về những chuyện đó. Khi còn nhỏ, em đã lặp đi lặp lại những hành vi đồi trụy để không bị P.M phát hiện."
Nghe lời thú tội thẳng thắn của tôi, Anna-senpai, Kajou-senpai và Gorilla-senpai đều tròn mắt kinh ngạc.
"Nhưng bây giờ thì khác rồi. Em không còn là con người của ngày xưa nữa."
Em sẽ không túm lấy hai bên tinh hoàn kéo dài rồi đặt "cái ấy" lên trên và đùa nghịch kiểu "chuối đặt trên đĩa" nữa đâu.
Em cũng sẽ không đặt biệt danh cho bạn bè là "Sato xoắn quẩy" chỉ vì đầu ngón tay của họ trông gợi cảm khi mở nắp chai nước.
Em cũng đã tốt nghiệp trò chơi "người lớn" bằng cách chui vào chăn và cọ xát lung tung.
Em đã thay đổi hoàn toàn lối sống khiến bạn bè thường xuyên nói "Hình như cái biển báo "Cẩn thận người lạ" kia nói về mày đó?" mỗi khi đi ngang qua nó.
"Từ khi gặp Anna-senpai lúc còn học tiểu học, em đã thay đổi."
"Hả? Em gặp chị rồi á?"
Anna-senpai ngơ ngác hỏi. Ừm, dù gì thì lúc đó chúng ta cũng chưa giới thiệu tên cho nhau đàng hoàng, chắc chị ấy không nhớ thật.
Tôi thầm cười khổ rồi tiếp tục.
"Vì ngưỡng mộ senpai, em đã tự thay đổi bản thân. Em luôn cố gắng để trở thành một người mà em có thể tự hào với bất kỳ ai, để có thể đến gần chị hơn một chút. Vì vậy, em tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội Hội học sinh… phản bội Anna-senpai!"
Tôi khẳng định chắc nịch.
"…Hmmm."
Anna-senpai mỉm cười hài lòng và gật đầu. Chị ấy quay nụ cười ấy về phía Gorilla-senpai,
"Sao ạ, Gorilla-senpai? Anh vẫn còn ngoan cố nói rằng em ấy không đáng tin sao?"
Anna-senpai hỏi một cách nhẹ nhàng nhất có thể, Gorilla-senpai bực bội lầm bầm "…Tạm thời cứ theo dõi đã."
Anna-senpai vỗ tay một cái, nở một nụ cười rạng rỡ.
"Vậy là đã thống nhất rồi nhé. Từ hôm nay, mong em giúp đỡ ạ, Okuma Tanukichi-kun. Chúng ta hãy cùng nhau bảo vệ kỷ luật của trường, đồng thời dồn toàn lực bắt giữ《Ao Tuyết Nguyên》nhé."
"Vâng ạ!"
Tôi đáp lời đầy nhiệt huyết. Cứ như là mơ vậy.
Ngay từ ngày đầu nhập học, tôi đã có thể đảm nhiệm một vị trí quan trọng bên cạnh Anna-senpai, người nắm giữ kỷ luật của trường.
Mặc dù phần được công nhận ở tôi chỉ là kiến thức về giới tính, hoàn toàn trái ngược với mục tiêu ban đầu của tôi, nhưng tôi không thể bận tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt đó. Từ hôm nay, tôi sẽ làm việc hết mình, tan xương nát thịt vì Anna-senpai!
"Vậy thì, hôm nay chúng ta giải tán ở đây nhé. Mọi người vất vả rồi."
…Khoan đã?
"À, Anna-senpai. Em xin mạn phép hỏi, chúng ta giải tán luôn ạ? Em cứ tưởng là chúng ta sẽ họp bàn về việc đối phó với khủng bố, tuần tra, và bắt đầu làm đủ thứ việc ngay lập tức chứ ạ…"
Anna-senpai đưa tay lên cằm và nói "À, đúng là vậy ha…". Dễ thương quá đi.
"Sau chuyện này, em phải đi báo cáo với mọi người rằng Okuma-kun đã trở thành thành viên của Hội học sinh, còn Gorilla-senpai thì có vẻ như có câu lạc bộ Karate. Em định sẽ giải thích những việc em muốn Okuma-kun làm vào một ngày khác… À, đúng rồi!"
Anna-senpai vỗ tay một cái như thể vừa nghĩ ra một ý hay.
"Ayame-san, hôm nay cậu rảnh mà đúng không? Coi như là bù đắp cho việc cậu đi trễ trong lúc chuẩn bị cho lễ khai giảng sáng nay đi, vừa dẫn cậu ấy đi tham quan thành phố vừa chỉ bảo cho Okuma-kun mọi thứ đi? Trao đổi giữa các thành viên cũng là một phần công việc mà."
“…”
Tôi rụt rè nhìn sang bên cạnh.
Với vẻ mặt cau có và cặp kính gọng ba, Kajou-senpai gật đầu miễn cưỡng "Vâng, tôi rất sẵn lòng."
Ối ối ối ối! Ai được lợi gì từ cái kiểu điều binh khiển tướng này chứ!
"Vậy thì nhắc lại, giải tán thôi. Ngày mai sau giờ học lại tập hợp ở phòng hội học sinh nhé."
Lời nói đó có sức nặng như lời vàng ngọc, và tôi đành phải lẽo đẽo theo sau Hoa Thành tiền bối ra phố.
Chuyện này tuyệt đối có vấn đề.
Đường đi gập ghềnh gian nan.
"..."
"..."
Từ khi ra khỏi phòng hội học sinh cho đến lúc vào một quán nước nằm trong con hẻm sau ga, tôi và Hoa Thành tiền bối gần như không nói với nhau một lời nào.
Tôi cũng thử khơi mào vài câu chuyện vô thưởng vô phạt kiểu như "Công việc hội học sinh chắc là vất vả lắm ạ?" hay "Tôi nên làm gì cụ thể để duy trì trật tự an ninh ạ?", nhưng Hoa Thành tiền bối chỉ đáp "Ừ" với "À", toàn là nguyên âm nên cuộc trò chuyện không thể nào thành hình.
Không ngờ lại có người còn khó nói chuyện hơn cả Bất Phá, mà lại còn tìm thấy trong chưa đầy một ngày nữa chứ.
Bị Hoa Thành tiền bối im lặng dẫn vào, quán nước này có diện tích khá lớn so với một quán tư nhân, thậm chí còn có cả phòng riêng, quả là một nơi xa xỉ. Chủ quán đã lớn tuổi có vẻ quen biết Hoa Thành tiền bối, hai người trao đổi vài câu rất thân mật, rồi phòng riêng ở tận cùng quán được dọn ra ngay lập tức.
"Hôm nay khách cũng không đông lắm, hai vị cứ thoải mái trò chuyện nhé."
Ông chủ quán nom như một quý ông lịch lãm, đặt khăn ướt và nước lọc xuống rồi bỏ đi, để lại một câu nói khó hiểu.
...Ờm, giờ phải làm sao đây? Cứ nghĩ đến việc sự im lặng trên đường đi sẽ tiếp tục ở đây là mồ hôi lại tuôn ra như tắm rồi.
Nhưng trái với lo lắng của tôi, Hoa Thành tiền bối bất ngờ mở lời.
"Diễn hay lắm đó, Okuma-kun!"
"............Hả?"
Trong khoảnh khắc, thời gian trong tôi như ngừng lại. Hoặc là tôi đã lầm tưởng mình bị ném vào một thế giới khác.
Biểu cảm khó chịu trước đó biến mất không dấu vết, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ trên môi Hoa Thành tiền bối. Không còn vẻ mặt khó chịu che giấu, mà là một khuôn mặt tràn đầy năng lượng rực lửa cùng giọng điệu rõ ràng, dễ chịu lấp đầy giác quan của tôi.
Sức mạnh này, tôi có cảm giác đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Mặc kệ sự bối rối của tôi, Hoa Thành tiền bối bắt đầu luyên thuyên như thể sự im lặng trước đó chỉ là một giấc mơ.
"Sáng nay vừa mới bị nhân viên của Thiện Đạo Khoa suýt tóm được, làm tớ thất vọng vì đồng minh quá sơ hở và không đáng tin cậy, nhưng màn tranh cãi ở phòng hội học sinh thì tuyệt vời luôn! Goriki tiền bối cũng phải công nhận đó. Quả nhiên là không uổng công tớ mong đợi, lỗ hậu môn to như cái cối xay, đúng là một thằng đàn ông có năng lực! Nuốt củ cải cũng thoải mái như không ấy! Dù có dũng khí để xông pha trong mọi tình huống, nhưng cơ vòng của một người đàn ông dũng cảm thì lại chẳng có tác dụng gì cả, ha ha ha ha! Có nên mua tã lót mừng cậu nhập học không đây!?"
"....!? .....!?"
C, cái người này là cái giống gì vậy hảaaaaa!
Vừa mới mở miệng ra thì đã tuôn ra toàn những câu tục tĩu hạ cấp rồi cười phá lên!?
Đây có thực sự là Hoa Thành tiền bối không vậy!? Hay là đã bị ai đó tráo đổi trên đường đi rồi...?
Khoan, chờ đã nào? Giọng nói đầy nội lực này, đôi mắt rực lửa này, những câu tục tĩu nhảm nhí này.
"Ch, chẳng lẽ...cô..."
Ngón tay run rẩy của tôi chỉ về phía "Hoa Thành tiền bối".
Đôi mắt ấy ánh lên vẻ rực rỡ, tràn đầy năng lượng, khóa chặt lấy ánh nhìn của tôi.
"À, xin lỗi, tớ giới thiệu bản thân hơi muộn nhỉ. Vậy thì xin được giới thiệu lại nhé--"
Vừa cười nham hiểm khoe hàm răng trắng, người phụ nữ trước mặt vừa tháo kính, vừa gỡ bím tóc, vừa lấy từ đâu ra một chiếc quần lót đội lên đầu.
"Tôi là 《Tuyết Nguyên Chi Thanh》, hay còn gọi là Hoa Thành Ayame, kẻ khủng bố tục tĩu! Rất mong được giúp đỡ! Cùng tớ phá tan cái phong trào ký tên nhảm nhí đó đi nhé!"
"Alo, cảnh sát đấy ạ!? Hiện giờ trước mặt tôi có một kẻ khủng bố...Ư..."
"Này này! Đang giới thiệu bản thân mà cậu làm cái gì vậy Okuma-kun. Bất ổn tâm lý à?"
Tôi vừa định gọi 110 từ P/M thì đã bị người ta nhanh như chớp tắt máy. Hoa Thành tiền bối nhoài người qua bàn, giữ chặt cả hai tay tôi, khiến tôi không thể cử động.
"Đ, đâu có làm gì đâu chứ..."
Tự dưng khai báo "Tôi là kẻ khủng bố tục tĩu" rồi lại nghĩ rằng sẽ không bị báo cảnh sát thì đầu óc kiểu gì vậy hả!? Cậu ta đã thấy cảnh tôi thề trung thành với Anna tiền bối rồi cơ mà!?
Kỳ lạ, có gì đó sai sai. Hay đúng hơn là tất cả đều sai.
Tôi và Hoa Thành tiền bối cùng nhau treo dấu chấm hỏi trên đầu, không thốt nên lời, thì ông chủ quán với vẻ mặt điềm tĩnh bước vào phòng riêng—
"Quý khách đã chọn món chưa ạ?"
Chuyện không phải như vậy đâu!
"À, tôi dùng cà phê. Okuma-kun uống gì? Uống trà bancha cho bớt căng thẳng nhé?"
Hả? Cái gì? Tôi bị làm sao à?
"Anh chủ quán ơi."
"Vâng."
"Người này là khủng bố đó."
"Tôi biết. Vậy, quý khách dùng gì ạ?"
À, trong không gian này thì tôi mới là người có vấn đề, vâng. Tôi hiểu rồi. Tôi không muốn hiểu chút nào.
"Ờ thì, cho tôi trà bancha ạ."
"Vâng ạ."
Sau khi ông chủ quán lui vào trong bếp, tình trạng cứng đờ vẫn tiếp diễn trong vài phút. Rồi, đôi mắt vốn đang nghiêng đầu khó hiểu của Hoa Thành tiền bối bỗng mở to như thể vừa nhận ra điều gì đó, và khuôn mặt cô ấy dần trở nên tái mét.
Hoa Thành tiền bối với đôi môi khô khốc khẽ lảng tránh ánh mắt của tôi, rồi rụt rè mở lời.
"Cậu, chẳng lẽ, thực sự ngưỡng mộ Anna mà vào học viện Tokioka sao?"
"Ngay từ đầu tôi đã nói thế rồi còn gì!"
Hoa Thành tiền bối chậm rãi thả hai tay tôi ra, ôm đầu gục xuống.
"Ể, sao lại thế, ể? Vì con trai của Okuma Zenjuuro lại nhập học vào thời điểm này, tớ cứ tưởng là viện binh chứ...hơn nữa cậu còn toát ra cái aura cuồng dâm nữa chứ...ể, có khi nào toang rồi không? Tớ, lỡ đánh giá sai rồi? Không thể nào...ể, thật sự toang rồi?"
Hoa Thành tiền bối lẩm bẩm gì đó rồi tự nhốt mình vào vỏ ốc.
Phải trốn ngay thôi. Phải báo chuyện này cho Anna tiền bối.
Tôi vừa nhấc người đứng dậy khẽ mở cửa phòng riêng thì đã bị ai đó tóm lấy cổ tay.
"Ugh!"
Tôi bị đè xuống bàn, hoàn toàn bị khống chế.
Hoa Thành tiền bối đội quần lót, ép sát cơ thể ướt đẫm mồ hôi của mình lên người tôi.
"Thật là, bình tĩnh lại đi Okuma-kun. Bình tĩnh, bình tĩnh, tớ cũng phải bình tĩnh nữa."
Hoa Thành tiền bối có vẻ rất hoảng loạn, lẩm bẩm như cầu nguyện, rồi đột nhiên im bặt.
Và ngay giây phút sau, cô ấy đã lấy lại vẻ mặt tự tin như trước.
"Hừ, hừ ha ha ha ha! Vì đã bị cậu biết thân phận rồi nên tớ không thể để cậu rời khỏi đây một cách dễ dàng được!"
"Chẳng phải là do cô tự khai ra hay sao!"
"Nhưng, con mắt nhìn người của tớ rất chuẩn đó. Từ cậu toát ra mùi của một tên cuồng dâm, có linh cảm rằng cậu là đồng loại của tớ, nồng nặc luôn! Gặp Anna rồi nên cậu thay đổi rồi á!? 'Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời', cậu không biết câu đó à!"
Tôi giật mình cứng đờ người trước câu nói đó.
"Đến nước này thì hết cách rồi. Cho đến khi cậu thành thật thừa nhận mình thích tục tĩu, thì tớ sẽ cùng cậu, tha hồ mà nói chuyện dâm đãng nhé!"
"K, không muốn...ai đó cứu"
"Đồ của quý khách đây ạ."
Có ma nào gọi anh tới đâu!
"Hừ, hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ. Nào, hãy tạm biệt thế giới lành mạnh và nhàm chán, nơi không tồn tại khái niệm tục tĩu này đi Okuma-kun. Từ giờ trở đi, sẽ rất kích thích đấy!"
Cổ áo bị siết chặt, ý thức của tôi đứt lìa tại đó.
"...Hả! Phải nhanh chóng báo cho Anna tiền bối mới được! Kẻ địch ở bên trong...hả, cái gì đây?"
Tôi tỉnh lại và thấy mình bị trói trong một căn phòng tối tăm như nhà kho.
Vô số thùng carton và những vật dụng nhỏ lặt vặt không thể nhét vào thùng chất đầy trên kệ, một bóng đèn leo lét là nguồn sáng duy nhất. Ở góc phòng có một chiếc máy in công nghiệp cũ kỹ, lạc lõng với bầu không khí cổ kính của căn phòng, án ngữ một cách trơ trẽn.
Và ở giữa phòng, người đang ngồi trên chiếc bàn tròn bằng gỗ và nhâm nhi cà phê là,
"Hoa Thành, tiền bối."
"Cậu tỉnh rồi à. Cậu đã sẵn sàng cùng tớ thực hiện khủng bố tục tĩu chưa?"
Hoa Thành tiền bối chỉ tháo bím tóc và kính ra, rồi nhìn xuống tôi.
"Đừng có giỡn mặt! Khốn kiếp, thả tôi ra! Tôi đã thề sẽ bảo vệ trật tự kỷ cương cùng với Anna tiền bối!"
Tôi vùng vẫy nhưng hai cánh tay bị trói vào cột kêu lên những tiếng cót két như sắp gãy đến nơi, không thể nào trốn thoát được.
"Không phải là mèo cái đang trong thời kỳ sinh sản, cậu bình tĩnh lại đi. Đây là nhà kho của quán nước đó? Sẽ gây rắc rối cho quán mất."
Vừa nói, Hoa Thành tiền bối vừa lôi từ trong túi tôi ra một tấm hình khiêu dâm rồi giơ ra trước mặt tôi.
"Á!"
Tôi ngoan ngoãn im lặng.
"Đây, trà bancha này. Dù đã nguội rồi nhưng tớ nghĩ hiệu quả trấn tĩnh sẽ không thay đổi đâu."
Hoa Thành tiền bối quỳ xuống ngay bên cạnh tôi và từ từ đút cho tôi uống.
Trong lúc đó, tôi cố gắng điều khiển chiếc vòng tay để liên lạc ra bên ngoài, nhưng phần vòng tay đã bị bọc bằng một thứ gì đó như bông gòn, khiến tôi không thể khởi động nó bình thường được.
"Thôi được rồi. Vậy thì tớ xin mời cậu lại nhé."
Anna tiền bối lại ngồi xuống ghế, nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt tràn đầy năng lượng và dư dả.
"Cùng tớ thành lập tổ chức khủng bố tục tĩu 《SOX》 và hợp tác phá hoại công lý và luân thường đạo lý đi."
"Tôi không đời nào chấp nhận yêu cầu đó!"
Tôi phản bác ngay lập tức.
"Những chuyện vớ vẩn, bẩn thỉu đó! Mục đích của cô là gì hả!"
Tôi cảm kích vì cô đã giúp tôi ở nhà ga, nhưng việc cô la hét những từ cấm kỵ ở nơi công cộng và tung ra những bức tranh quyến rũ đến độc hại...không phải! Chẳng qua chỉ là để phá rối trật tự kỷ cương và vui vẻ thôi sao. Tôi không bao giờ phản bội Anna tiền bối và trở thành đồng minh của một tên tội phạm đê tiện cản trở mục đích cao cả của tôi và Anna tiền bối đâu!
"Hà, thật là..."
Hoa Thành tiền bối nhíu mày, thở dài một cách giả tạo.
"Là con trai của Okuma Zenjuuro, nhưng lại chỉ được dạy kiến thức về tình dục thôi sao. Chà, đúng là phong cách của ông ấy khi không áp đặt tư tưởng của mình lên người khác nhỉ. Nhưng ít nhất ông ấy cũng nên dạy cho cậu tiền đề rằng khủng bố tục tĩu—việc lan truyền kiến thức về tình dục—là một điều ác cần thiết...Dù được đặt một cái tên đẹp đẽ là Tanukichi, nhưng cậu lại lớn lên theo một cách quá thuần hóa với thế giới hiện tại, thật trớ trêu."
"Sao lại lôi tên tôi vào đây chứ."
"Ồ, cậu không biết sao?"
Hoa Thành tiền bối tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi lấy từ trong túi ra một vật thể hình chữ nhật và bắt đầu thao tác nó. Đó chắc chắn là một chiếc điện thoại di động đã ngừng sản xuất hơn mười năm trước. Sao cô ta lại mang một món đồ cổ như vậy ở đây vậy...Tôi vừa nghi hoặc thì,
"Để giải thích sự tuyệt vời trong cái tên của cậu, trước hết chúng ta phải bàn về tinh hoàn ở Nhật Bản."
"Sao lại thế!"
"Trên thế giới có rất nhiều từ mang nghĩa "tinh hoàn", nhưng không có nơi nào khác lại kết hợp những từ ngữ lấp lánh như vàng hay ngọc báu như ở Nhật Bản. Người Nhật có một tình cảm đặc biệt với tinh hoàn. Và Tanuki là một loại yêu tinh đặc trưng của Nhật Bản, tinh hoàn của chúng phình to ra, một nhân vật tục tĩu độc đáo mà không nơi nào khác trên thế giới có! Tinh thần văn hóa tốt đẹp thời xưa của Nhật Bản, với sự hài hước và khoan dung mộc mạc đối với tình dục, được gói gọn trong cái tên của cậu! Cậu có thể ngẩng cao đầu đó?"
"Tôi ngẩng cao đầu thế nào được!"
"Ừ, chắc chắn cậu giỏi nhất là làm cho lều ở giữa háng phồng lên thôi nhỉ?"
"Đừng có nhét tục tĩu một cách vô nghĩa như thế chứ! Mà này,"
Tôi nói ra điều mà tôi luôn thắc mắc.
"Sao cô có thể thản nhiên nói ra những từ cấm kỵ như thế?"
Chỉ vừa nghe đoạn hội thoại nãy giờ thôi, nào là "kim ngọc" nào là "hạ bộ", toàn là những từ cấm kỵ. Nếu là bình thường, hệ thống P.M (xin phép giữ nguyên ký tự viết tắt) đã phát hiện ra việc sử dụng từ ngữ cấm và báo ngay cho Thiện Đạo Khoa rồi, trẻ vị thành niên thì bị giáo huấn và lao động cưỡng bức, người trưởng thành thì lãnh án phạt tiền. Huống chi Hoa Thành tiền bối dù sao cũng là học sinh của học viện Thời Cương, đáng lẽ ra phải bị đuổi học ngay lập tức mới đúng.
"À, cái này là nhờ điện thoại di động này đấy."
Hoa Thành tiền bối lại mân mê cái điện thoại hình chữ nhật rồi bỏ vào túi.
"Khi tớ gọi điện thoại từ chiếc điện thoại này đến một số đặc biệt, tớ có thể trốn thoát khỏi sự giám sát của P.M tối đa ba phút mỗi ngày. Hôm nay chỉ còn lại năm mươi giây để tự do nói chuyện thôi đấy."
"Ultraman à!? Mà khoan, cái quái gì vậy, chuyện tốt đẹp đến vậy có mà đầy đường à!"
Nếu có cách đó thật, thì thế giới này đã tràn ngập khủng bố tục tĩu và những thứ dơ bẩn rồi.
"Không hề tốt đẹp đâu nhé."
Hoa Thành tiền bối dứt khoát bác bỏ ngay lập tức sự nghi ngờ của tôi.
"Đây là con đường sống duy nhất mà cha tớ, Viễn Đằng Chính Chí, người đã chiến đấu chống lại *《Công Tự Lương Tục Kiện Toàn Dưỡng Thành Pháp》*, đã dùng hết mọi thứ mà ông ấy tích lũy được khi làm chính trị gia để lại cho tớ. Tiện thể, tớ thích Ultraman Cosmos."
"Không ai hỏi đâu! Mà Viễn Đằng, Chính Chí...? Hình như mình đã nghe ở đâu rồi thì phải."
"Đương nhiên rồi. Viễn Đằng Chính Chí là cựu chính trị gia lớn bị mất chức mười năm trước vì tội mua dâm học sinh trung học, giờ đang ở trong tù. Hồi đó tin tức ồn ào lắm... Nhưng thực ra ông ấy không làm chuyện đó đâu. Cha tớ chỉ là bị đám người chuyên mồm mép, lật lọng thuộc P.M hãm hại, bị gán cho tội vô tội thôi."
"...Tin tưởng cha mình đến vậy cơ à."
"Ừ, vì cha tớ chỉ thích gái già thôi mà."
Thua trong cuộc chiến quyền lực rồi bị tống vào tù, lại còn bị con gái biết hết về sở thích tình dục nữa, đúng là cuộc đời chẳng ra gì.
"Vậy chẳng lẽ mục đích khủng bố là để trả thù xã hội đã gán tội vô cớ cho cha cô?"
"Hả? Cậu nói gì vậy. Tớ không làm khủng bố tục tĩu vì lý do vớ vẩn đó đâu. Đây là ý chí thuần túy của tớ. Cậu nghĩ cha tớ đã nói gì khi đưa cái điện thoại này cho tớ? 'Con thích tục tĩu quá mức rồi đấy. Cầm lấy cái này đi, mỗi ngày chỉ được xả có ba phút thôi đấy nhé!' "
"Cô có tuổi thơ thế nào vậy hả!"
Dù mình cũng chẳng hơn gì...
"Nói ngắn gọn thì, câu cửa miệng là 'cái ấy', bề ngoài thì như trẻ con, hở ra là 'giao phối chưa?' đấy."
Xin rút lại lời nói vừa nãy. Tôi có quyền lên án tuổi thơ của cô ta.
"Mà quay lại chuyện chính, cậu hỏi tớ có phải để trả thù không đúng không, Tanukichi. Tớ nhắc lại là không thể nào đâu nhé. Vì tớ còn hận cha tớ nữa kìa."
Ánh mắt của Hoa Thành tiền bối trở nên sắc bén. Sống lưng tôi bỗng lạnh toát. Rốt cuộc giữa cô ấy và cha mình đã xảy ra chuyện gì...?
"Ba phút nói chuyện thôi, lại còn chỉ có hội thoại nữa, thì làm sao mà đủ được chứ! Như vậy là tra tấn người ta đó! Cái ông bố ngốc đó, sao không làm hẳn cái gì đó vô hiệu hóa P.M hoàn toàn luôn đi!? "
"Sao cô có thể nói những lời đó với người cha đã hy sinh tất cả vì tương lai của con gái mình chứ!?"
"Thà rằng tớ sống như người ngoài xã hội còn thoải mái hơn ấy. Hòa nhập được vào xã hội thì có đấy, nhưng ngột ngạt chịu không nổi. Mọi người thường bảo tớ lúc nào cũng hiền lành, nhưng trong cái thế giới mà đến 'cái ấy' cũng không được hét lên, thì làm sao tớ có thể cười vui vẻ được chứ."
"Vậy nên, cô mới làm khủng bố tục tĩu?"
"Ừ thì. Vì không thể thay đổi bản thân nên tớ quyết định thay đổi thế giới."
Cái lý lẽ ích kỷ đến mức thanh thản đó, nhưng Hoa Thành tiền bối nói ra một cách thẳng thắn mà không hề xấu hổ. "Thì cũng còn nhiều lý do khác nữa, nhưng giờ cậu còn khó hiểu lắm, lần sau tớ kể cho nghe". Những lời lẩm bẩm đó tôi không nghe rõ lắm.
"Vậy, tớ hỏi lại lần nữa nhé? Cậu có muốn cùng tớ thành lập tổ chức khủng bố tục tĩu 《SOX Sotsukusu》 không?"
"Không đời nào."
"Ể, cậu không thích cái gì chứ? Tên tổ chức à? Là do tên tổ chức à?"
"Giờ này rồi còn mang chuyện đó ra làm gì!?"
"Tớ đã suy nghĩ kỹ lắm về cái tên này đấy. Nhìn xem, chữ O như bị che đi trông tục tĩu đúng không?"
"À, phải ha!"
Vừa nói, Hoa Thành tiền bối vừa thao tác điện thoại.
"Với lại SOX là viết tắt của câu 'Số lần lên giường nhiều nhất là vào đêm Giáng Sinh'! Đường phố thì đầy ắp các cặp đôi, và 'tinh binh' thì trào ra từ 'cô bé'... Giáng Sinh là ngày lễ trong quá khứ mà hành vi tục tĩu được khuyến khích một cách hợp pháp đấy!"
"Tôi hết hơi để phản bác rồi đấy!"
"À, tớ vừa nghĩ ra. Có 'Giáng Sinh Trắng' đúng không? Cái đó là tuyết, tức là tinh trùng, rơi xuống trái đất, tức là cái 'trứng' khổng lồ đó. Trong khi con người thụ tinh điên cuồng ở góc độ vi mô, thì trái đất cũng đang làm những việc tương tự như thụ tinh, thật là bí ẩn của vũ trụ."
"Chết đi!"
"Á ha ha ha ha ha ha ha!"
Đột nhiên Hoa Thành tiền bối cười lớn, tôi rụt cổ lại. Người này bị sao vậy, đột nhiên...?
"Fufufuhaha, dù sao thì việc chọn cậu làm thành viên chính thức đầu tiên cũng có vẻ đúng đắn đấy. Có người phản bác thì nói tục tĩu mới có hứng chứ."
"Gì chứ..."
Chẳng lẽ tôi đã tiếp thêm động lực cho những lời tục tĩu của Hoa Thành tiền bối sao?
"Mà tôi đã nói là sẽ trở thành đồng bọn của cô đâu! Vừa vừa phải phải thôi! ...!?"
Từ lúc nào không hay.
Ánh mắt của Hoa Thành tiền bối đã thay đổi. Như thể không còn cách nào khác, cô thở dài rồi nheo mắt lại. Biểu cảm bất cần đó có một sức mạnh áp đảo khiến người ta phải chùn bước.
"Tớ hỏi cậu lần nữa, tự nguyện nhé. Cậu có muốn hợp tác với tớ không?"
Nghĩ lại thì, cô ta chưa từng để lộ chút hoang mang nào như ở quán cà phê. Cô ta luôn có thái độ dư dả, trêu đùa tôi. Đó không phải là thái độ của một người bị nắm giữ điểm yếu chết người.
"Tôi tuyệt đối không hợp tác."
Tôi cảnh giác trước không biết điều gì sẽ xảy ra, và thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Hoa Thành tiền bối.
"Vậy à. Tiếc thật."
Hoa Thành tiền bối tiếp nhận lời nói của tôi một cách bất ngờ.
Tuy nhiên, mọi chuyện không thể kết thúc như vậy được.
"Vậy thì tớ chỉ còn cách tố cáo cậu với Thiện Đạo Khoa với tội danh là kẻ sàm sỡ bộ phận sinh dục của phụ nữ thôi."
"Hả!?"
Quá bất ngờ, đầu óc tôi trống rỗng.
"Khoan, đợi đã. Người gặp rắc rối khi Thiện Đạo Khoa xuất hiện phải là cô chứ!? Với lại, dù có là lời khai của học sinh học viện Thời Cương, Thiện Đạo Khoa cũng đâu dễ dàng tin tưởng như vậy──"
"Sợi dây thừng dùng để bỏ trốn chắc vẫn còn ở nhà ga chứ?"
Tim tôi đập thình thịch.
"Tớ đã túm lấy dây thừng qua khăn, và cái khăn đó đã bị vứt đi rồi. Còn cậu thì trực tiếp túm lấy sợi dây đó. Nếu nhờ giám định, có lẽ sẽ tìm ra dấu vân tay của cậu đầy trên đó đấy."
"K-không! Dù vậy cô cũng không thể tố cáo tôi với cảnh sát được! Tôi đã biết được thân phận thật của cô rồi! Tôi có thể tiết lộ sự thật đó cho bất cứ ai!"
Tôi chỉ còn cách mạnh mẽ thúc đẩy điều kiện tiên quyết này để phản kháng.
Nếu điều này bị bác bỏ thì... lúc đó...
Hoa Thành tiền bối cười khúc khích, trêu tức.
"Đúng là nếu cậu làm vậy, tớ sẽ bị lộ thân phận thật và phải vào tù. Dù có trốn thoát được sự truy đuổi, sau này tớ cũng sẽ bị Thiện Đạo Khoa theo dõi và không thể hoạt động được nữa. Tớ không muốn điều đó xảy ra. Nhưng không sao đâu. Vì cậu có tận hai lý do đáng ngạc nhiên như 'kim ngọc' để không thể tiết lộ thân phận thật của tớ cho người khác mà."
Đừng kim ngọc nữa. Mà thôi xin cô vì một câu nói đó mà còn phải thao tác điện thoại nữa.
"Thứ nhất, nếu người ta biết rằng tớ, một hội viên hội học sinh học viện Thời Cương, đang thực hiện khủng bố tục tĩu, thì hội học sinh, đặc biệt là hội trưởng Anna, sẽ gặp rất nhiều rắc rối vì không đủ năng lực giám sát đấy."
"Vô lý quá..."
"Fufufu. Tớ đã biết xã hội vô lý từ mười sáu năm trước rồi, không phải sao?"
Hoa Thành tiền bối nói một cách cộc lốc.
"Và thứ hai, tớ tự nói thì hơi quá, nhưng tớ và Anna là bạn thân. Tớ tự khen mình tí, nhưng Anna có thể chịu đựng được công việc hội học sinh vất vả như vậy, ngoài thực lực của bản thân cô ấy ra, còn là vì có tớ, một người giúp cô ấy giải tỏa căng thẳng nữa. Nếu tớ 《Tuyết Nguyên Thanh》mà bị đuổi học thì sao? Bạn thân bị phản bội, bị nhà trường và xã hội đổ trách nhiệm, lại còn bị công việc hội học sinh vất vả cuốn lấy, mà người giúp cô ấy giải tỏa căng thẳng là tớ thì không còn nữa. Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"
"C-cái... cái miệng nào của cô dám nói là bạn thân hả!"
"Đương nhiên là cái miệng trên rồi!"
"Miệng thì chỉ có ở trên thôi!"
Mà giờ không phải lúc để chêm vào những câu phản bác như vậy── nguy rồi mình bị lôi kéo theo rồi──.
"Nếu vậy, sau khi cô bị bắt, tôi sẽ hỗ trợ tiền bối Anna thật tốt."
"Tên biến thái ngồi tù vì tội quấy rối tình dục thì hỗ trợ bằng cách nào?"
À, đúng rồi!
"Nói tóm lại, việc tôi mật báo về tội oan của cậu cũng không gây hại gì cho tớ cả."
Hoa Thành tiền bối đứng dậy và nắm lấy đầu tôi.
"Nếu không muốn bị tống vào Thiện Đạo Khoa, thì hãy hợp tác với tớ. Yên tâm đi, tớ sẽ không làm hại cậu đâu. Tớ nghĩ chỉ có roi thì cậu sẽ không chịu nghe lời đâu, nên đã chuẩn bị sẵn kẹo rồi đấy."
...Kẹo?
"Tớ vừa nói rồi đấy? Tớ và Anna là bạn thân. Tớ đang ở vị trí có thể hỗ trợ toàn diện cho con đường tình yêu của cậu đấy?"
"! Kh-không, không không không! Không phải con đường tình yêu gì cả! Tôi chỉ ngưỡng mộ tiền bối Anna thôi, chứ không hề có ý đồ đen tối nào cả..."
"Nếu thái độ lớn tiếng đó ở hội học sinh không phải là diễn, cũng không phải là tình yêu, thì là gì chứ. Này nhé, cảm xúc yêu một người, hay là cái thôi thúc muốn sờ soạng cơ thể người ta, đều là những cảm xúc vô cùng lành mạnh và thuần khiết đấy? À mà, không cần phải thừa nhận ngay đâu. Nếu cậu hợp tác với tớ với tư cách là thành viên sáng lập SOX, tớ hứa là sẽ không tiếc công sức để rút ngắn khoảng cách giữa cậu và Anna đâu. Fufufu. Sao nào? Giờ cậu chỉ còn lý do để không thể từ chối lời mời của tớ, và lý do để đồng ý thôi đúng không? Cậu biết phải làm gì rồi chứ? Đây là thông báo cuối cùng đấy. 'Cùng tớ tạo ra một thế giới tuyệt vời mà tục tĩu được tha thứ nhé.'"
Hoa Thành tiền bối nở một nụ cười độc ác như đang khiêu khích.
──Cái ngày đáng nhớ của lễ nhập học học viện Thời Cương.
Tôi vừa được chọn vào hội học sinh học viện Thời Cương, vừa trở thành thành viên sáng lập của tổ chức khủng bố phản xã hội 《SOX》 do quái nhân 《Tuyết Nguyên Thanh》 cầm đầu.
...Cái chuyện này.
Cái chuyện này! Tuyệt đối! Là sai trái mà!


0 Bình luận