• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel Chuyển Thể

Chương 8: Bản Concerto Xem Mặt

0 Bình luận - Độ dài: 12,282 từ - Cập nhật:

Tôi nguyên là nhân viên của một công ty bình thường, chẳng có gì đặc sắc. Vì vài lý do bất khả kháng, tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc ở công ty cũ, chuyện này cũng đã hơn một năm rồi. Ít lâu sau đó, tình cờ có việc nên tôi gọi điện về nhà. Khi tôi kể chuyện đang chuyển việc, mẹ tôi liền hào hứng nói: "Gần đây có người đang tìm người giúp việc ở chung, lại còn bao ăn ở nữa chứ!" Thế là, tôi đã đến nơi làm việc hiện tại.

Cái gọi là "người giúp việc ở chung" chính là "Meido" hoặc "Kaseifu". Ở nước ta, những nghề này dường như đã từng đứng trước nguy cơ tuyệt chủng trong một thời gian, do những thay đổi trong cơ cấu xã hội và nhiều yếu tố khác.

Điều mang lại bước ngoặt cho những nghề này chính là thời kỳ kinh tế tăng trưởng vượt bậc. Sau giai đoạn phát triển thần tốc, dù tốc độ tăng trưởng có chậm lại, nhưng nền kinh tế đất nước vẫn tiếp tục ổn định, nhờ vậy phụ nữ cũng bắt đầu tham gia rộng rãi hơn vào các hoạt động xã hội. Do đó, thời gian làm việc nhà của những người phụ nữ vốn quán xuyến chính việc gia đình cũng giảm đi đáng kể.

Mặt khác, do thu nhập của phụ nữ tăng lên, cùng với tình hình kinh tế liên tục khởi sắc, nhiều gia đình ngày càng dư dả về tài chính, khiến các dịch vụ giúp việc nhà ngày càng trở nên phổ biến. Ngoài ra, thay vì mua dịch vụ theo hợp đồng, việc thuê sinh viên hoặc những người độc thân làm việc nhà dưới hình thức "dịch vụ xã hội" và cung cấp một phần nhà ở làm nơi cư trú cho họ cũng ngày càng được ưa chuộng, đặc biệt là trong giới thượng lưu. Thế là, nghề "người giúp việc ở chung" lại một lần nữa trở thành xu hướng chính... Tất cả những điều này, tôi lờ mờ nhớ là đã từng đọc trong sách giáo khoa môn Xã hội hiện đại hồi cấp ba.

Hiện tại, lý do để làm công việc "người giúp việc ở chung" khá đa dạng. Chẳng hạn, sinh viên xa nhà đi học sẽ làm việc để đổi lấy chỗ ở tại địa phương; một số nam nữ thanh niên thì thông qua công việc này để nâng cao khả năng làm việc nhà, chuẩn bị cho cuộc sống gia đình sau này.

Còn tôi, sở dĩ làm công việc này là vì cha mẹ gợi ý rằng "dù sao con cũng không còn nhỏ nữa, cứ coi như đi học hỏi nữ công gia chánh mà thử xem sao", cộng thêm bản thân tôi cũng có ý đồ riêng, nghĩ bụng "tha hồ thu thập tài liệu tham khảo về thể loại BL quản gia, phấn khích quá đi mất!", thế là tôi liền đi ứng tuyển. Sau đó, tôi nhận được liên hệ từ công ty môi giới người giúp việc, yêu cầu tôi đến dinh thự nơi sẽ làm việc để phỏng vấn. Nhưng mà... nơi đó lại chính là nhà của Nitō Hirotaka – cậu bạn thanh mai trúc mã đã xa cách tôi một thời gian.

Đến đó, không chỉ Hirotaka mà cả em trai cậu ấy là Shō, cùng với bố mẹ của Hirotaka đều vẫn còn nhớ tôi, và họ đã vui vẻ đồng ý nhận tôi ngay lập tức.

Sau đó, tôi lấy thân phận "Meido Narumi-san", nhờ sự giúp đỡ của mọi người xung quanh mà nỗ lực làm việc.

Dù... đúng là đã rất cố gắng rồi...

+++

Sáng quá. Sáng bừng, lại còn ấm áp nữa.

Chiếc chăn bông mềm mại, nhẹ bẫng dịu dàng phủ lên người tôi. Trong cái cảm giác dễ chịu ấy, tôi thấy ý thức mình đang dần dần tỉnh táo.

Đồng hồ báo thức còn chưa kêu mà tôi đã dậy, lại còn tỉnh táo đến thế, ngay cả bản thân tôi cũng thấy lạ. Nếu mà kể cho Hirotaka, cậu ấy nhất định sẽ nói "sắp có tuyết rơi rồi".

Tôi duỗi người trong chăn, từ từ mở mắt. Tầm nhìn dần rõ ràng, có thể thấy rõ tình hình trong phòng.

Rèm cửa kéo hờ một nửa, ánh nắng ban mai chiếu vào. Trên bàn trà nhỏ bày chiếc cốc đã dùng và máy chơi game cầm tay.

Tôi nhớ đêm qua mình đã chơi điện tử đến suýt ngủ gật, thế là thay đồ ngủ xong là lăn ra ngủ luôn. Giờ chắc vẫn còn thời gian, dọn dẹp phòng một chút rồi hãy đi làm. Mấy giờ rồi nhỉ?

Tôi đưa tay với tới đầu giường, sờ thấy chiếc điện thoại của mình. Dù tôi hoàn toàn không nhớ đã sạc pin, nhưng pin điện thoại trông có vẻ đã đầy. Đúng là mình có khác.

Để kiểm tra giờ, tôi bật màn hình điện thoại, dán mắt vào những con số hiển thị trên đó, rồi bắt đầu băn khoăn.

Tôi nhớ thời gian họp buổi sáng phải là... sáu giờ phải không? Ừm, chắc chắn rồi, bình thường luôn đúng sáu giờ là bắt đầu họp ở sảnh chính.

Vậy bây giờ là... năm giờ năm mươi tám phút. Khoan đã, bây giờ là năm giờ năm mươi tám phút, điều này có nghĩa là... có nghĩa là gì nhỉ? Ờ... tức là... hai phút nữa là họp rồi, đúng không?

Không không không, chuyện này chắc chắn không thể nào. Rõ ràng tôi đã cài báo thức, lại còn dậy trước khi chuông reo nữa chứ. Chắc là đầu óóc mình còn chưa tỉnh táo. Xem kỹ lại giờ một lần nữa xem nào. Ờ— giờ là không, năm, năm, tám? Ừm, tức là, bây giờ mình...

"...ngủ quên rồi—!"

Tôi vội vàng trang điểm, thay quần áo rồi lao ra khỏi phòng.

Tôi cố gắng hết sức không gây tiếng động chân khi chạy trên hành lang, rồi phóng hết tốc lực xuống cầu thang.

Dinh thự này có cấu trúc gần như đối xứng qua sảnh chính và tiền sảnh, nhưng bố cục hai bên lại khác biệt rất lớn. Nơi tôi đang dốc sức chạy này là cánh Đông, tức là phần bên phải khi đứng ngoài dinh thự nhìn vào tiền sảnh. Tầng một chủ yếu là kho chứa đồ, tầng hai là phòng sinh hoạt chung của người hầu, tầng ba là phòng khách. Còn cánh Tây bên kia là khu sinh hoạt của các thành viên gia đình Futō, cùng với phòng ăn, nhà bếp, phòng đọc sách và các phòng khác.

Tất nhiên, việc gây tiếng động lớn khi chạy trong cánh Tây nơi phòng của Rōyā và Fujin, hay tầng ba cánh Đông dành cho khách, là điều tuyệt đối không được phép. Ở tầng hai cánh Đông cũng vậy, những người hầu không trong ca trực lúc này vẫn còn đang ngủ, phải nghĩ cho họ nữa. Tuy nhiên, tầng một cánh Đông thì không sao cả, giờ này hoàn toàn không có ai, tôi có thể chạy hết sức mà không phải bận tâm gì.

Thế là, tôi nhảy vọt xuống từ mấy bậc thang cuối cùng, rồi chạy hết tốc lực trên hành lang tầng một cánh Đông, nơi các phòng kho xếp liền kề.

"Chết rồi chết rồi chết rồi, lại ngủ quên mất, tệ hại quá đi mất...! Nhất định sẽ bị Kabakura-san mắng cho một trận tơi bời..."

Đương nhiên, giờ này rồi, sẽ không có ai khác hoảng loạn chạy về phía sảnh chính như tôi. Vì vậy, trên hành lang tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng bước chân ồn ào của tôi.

Gần đến sảnh chính, tôi giảm tốc độ, cố gắng tiến lên thật nhẹ nhàng, không tiếng động. Tôi rón rén bước đi, dần dần nghe thấy tiếng nói chuyện bình tĩnh của mọi người từ trong sảnh vọng ra.

Ủa? Lạ thật, chẳng phải cuộc họp buổi sáng bắt đầu lúc sáu giờ sao? Trong cuộc họp, ngoài Kabakura-san là Kanjike ra, lẽ ra không có ai khác được lên tiếng mới phải.

Tôi nhẹ nhàng thò đầu vào từ lối vào để quan sát. Có vẻ Kabakura-san vẫn chưa đến. Tôi thầm mừng vì chuyện mình ngủ quên sẽ không bị phát hiện, nhưng đồng thời cũng hơi lo lắng, liệu có chuyện gì xảy ra không?

"À, ơ? Là... Narumi-san sao...?"

Tôi vốn định lén lút trà trộn vào đám đông, nhưng người gần tôi nhất — Akari-kun, cũng là một Meido ở đây — bỗng nhiên quay đầu lại. Bị cô ấy phát hiện rồi.

Akari-kun là Meido đến đây làm việc để đổi lấy chỗ ở. Cô ấy là bạn học đại học của Shō. Vốn dĩ cô ấy sống một mình xa nhà, vừa đi học vừa đi làm thêm, nhưng luôn bị bận rộn vì công việc làm thêm đến mức không thể xoay sở được. Shō thấy vậy không đành lòng, bèn gợi ý cô ấy đến nhà mình làm người giúp việc ở chung, vì gần trường đại học lại có mức lương hậu hĩnh. Ngoài ra, Akari-kun cũng là một game thủ nặng đô, mức độ nghiện game không kém gì Hirotaka. Vì thế, đôi khi Shō cũng lấy lý do "có Akari-kun ở đây chắc anh hai cũng vui" mà dẫn cô ấy (cũng có thể nói là ép buộc) đến phòng Hirotaka, thêm tôi nữa là bốn người, cùng nhau lén lút chơi điện tử. Vì vậy, tôi và cô ấy cũng có thể coi là bạn chơi.

"Chào buổi sáng. Hì hì, tớ lỡ ngủ quên, đến muộn rồi. Akari-kun, cậu hôm nay cũng trực từ sáng sao?"

"À, vâng. Sáng nay tuy có tiết học, nhưng tuần trước giáo viên bảo hôm nay nghỉ học."

"Ra vậy. Thế thì sáng nay cứ nghỉ ngơi đi chứ, đâu cần đến làm việc đâu."

"Không... những ngày có thể xếp ca, em muốn cố gắng xếp ca."

"Ra vậy."

Tôi nheo mắt cười nói. Akari-kun má hơi ửng hồng, vẻ mặt có chút bối rối mà co người lại.

Thực ra, tôi biết Akari-kun muốn xếp ca sáng nay không chỉ vì kiếm tiền, hay vì nghĩ cho gia đình Futō là chủ nhân. Chỉ cần nhìn ánh mắt cô ấy thường dành cho Shō là biết rồi. Dù Akari-kun đã tự nhận thức được tình cảm của mình hay chưa thì tôi cũng không rõ, nhưng đối với tôi, được thấy một khía cạnh đáng yêu như thiếu nữ của cô ấy khiến tôi cảm thấy ấm lòng ngay từ sáng sớm.

"Ơ? Sakuragi-san, Momose-san, hai cô hôm nay đều trực ca sáng à?"

Một giọng nói từ phía sau Akari-kun truyền đến. Tôi hơi rướn cổ nhìn về phía trước, là Aiba-san, anh ấy cũng là người hầu ở đây giống chúng tôi.

"À, Aiba-san. Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, Momose-san. Cô vắng mặt nãy giờ, mới đến phải không?"

"Ơ? Ờ, không, tôi, à ha ha..."

"Ha ha, đừng lo, tôi sẽ không mách Kabakura-san đâu. Mà nói đến đây, hôm nay số người trực ca sáng khá nhiều nhỉ."

Mặc dù chúng tôi sống và làm việc ở đây, nhưng thời gian làm việc đều được thiết lập theo quy định của Luật Lao động, vì vậy không phải làm công việc người hầu từ sáng đến tối. Thời gian làm việc được chia thành ca sáng và ca tối, ca sáng từ sáng sớm đến buổi chiều, ca tối từ chiều đến tối. Ngoài ra, cũng có những người hầu chỉ làm việc vài giờ như Akari-kun.

Gần đây số lượng người trực ca sáng mỗi ngày thường khoảng mười người. Nhưng nghe Aiba-san nói, tôi cũng nhìn quanh sảnh, đúng là trông số người đặc biệt đông hơn.

"Đúng là đông hơn bình thường thật."

"Phải không. Nhân lực nhiều hơn bình thường, lại không thấy Kabakura-san đâu, có vẻ là..."

"Xin lỗi, mọi người nghe tôi nói."

Aiba-san chưa nói hết câu, thì một giọng nói trong trẻo vang vọng khắp sảnh chính. Giọng nói ấy tuyệt đối không lớn, nhưng lại có thể xuyên qua không khí ồn ào, đến tai chúng tôi một cách rõ ràng. Là ai vậy nhỉ? Giọng nói này quen quen, mà lại hình như chưa từng nghe qua...

Giọng nói phát ra từ vị trí ngay phía trước tiền sảnh, nơi Kabakura-san thường đứng để nói chuyện. Tôi nhìn về phía đó, thấy một người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú đứng ở đó, trên người mặc bộ đồ trông giống như của Kanjike.

"Kabakura hiện đang bận, không thể ra mặt được. Vì vậy, tôi sẽ thay mặt chủ trì cuộc họp buổi sáng và phân công công việc buổi sáng. Tôi là Ōyanagi, rất hân hạnh được chỉ giáo."

Ōyanagi-san nói xong, nheo mắt nở nụ cười. Nhìn thấy nụ cười ấy, bỗng có một luồng khí nóng như hương thơm thoảng qua mặt, lồng ngực tôi thắt lại khó chịu, hai má cũng nóng bừng lên.

Những người phụ nữ khác trong sảnh cũng đỏ mặt, thở ra những hơi thở quyến rũ, chắc hẳn ai cũng giống tôi, bị pheromone của Ōyanagi-san mê hoặc. Còn các quý ông, tuy không đến mức như các quý cô, nhưng dường như cũng bị khí thế của anh ta làm cho choáng váng, không ai đưa ra bất kỳ ý kiến trái chiều nào đối với nhân vật bí ẩn đột ngột xuất hiện này.

"Vậy thì, xin phép được chính thức chào hỏi lại mọi người. Kính thưa quý vị, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Dù bối rối, những người hầu vẫn đồng thanh chào hỏi.

"Tiếp theo là lịch trình hôm nay. Trước hết là của Rōyā—"

"Này, cái tên xấu xí kia, dừng lại cho ta—!"

Đột nhiên, một tiếng gầm quen thuộc vang vọng khắp sảnh chính. Xin phép giải thích thêm, tuy nói là "tiếng gầm", nhưng âm lượng được kiểm soát chính xác trong phạm vi chỉ có sảnh này nghe thấy, không làm phiền đến Rōyā và những người khác.

Tiếng gầm (đã được hạ thấp) này phát ra từ gần lối ra hành lang nơi tôi vừa lén lút đi vào. Nhìn về phía đó, chỉ thấy Kabakura-san đang đứng đó. Không hiểu sao, trên người anh ấy đang quấn một tấm vải trắng.

"Ồ, không ngờ anh tỉnh nhanh vậy."

"Anh đang làm gì ở đó!?"

"Còn hỏi nữa? Đương nhiên là thay anh chủ trì cuộc họp buổi sáng chứ sao. Mà nói đến đây, cái bộ dạng lôi thôi này của anh là sao? Không mặc quần áo chỉnh tề rồi mới ra đây à?"

Ōyanagi-san thở dài, vẻ mặt "hết cách với anh rồi", hai tay khoanh trước ngực. Còn Kabakura-san thì siết chặt tấm vải trắng trên người, lần nữa gầm lên (với âm lượng hạ thấp).

"Đừng có đùa! Chẳng phải vì anh mặc đồ của tôi đi, khiến tôi không có đồ để mặc sao!"

"Tôi không phải đã để lại bộ Meido cho anh sao?"

"Tôi mặc Meido làm sao được! Hơn nữa, kích cỡ cũng không vừa!"

Cái gì? Anh ấy đã kiểm tra kích cỡ của bộ Meido ư? Chẳng lẽ còn cầm lên ướm thử trước vai à?

Tôi tưởng tượng ra cảnh đó, suýt bật cười, vội vàng trong lòng nhẩm lại các số nguyên tố, nhưng lại không nhớ nổi số nguyên tố là gì, thế là suy nghĩ của tôi bị đình trệ.

"Thôi được rồi, hết cách với anh. Tôi trả lại đồ cho anh đây. Anh mau chủ trì xong cuộc họp đi đã."

Bây giờ, dường như tất cả mọi người trong sảnh đều đã biết "Kanjike bí ẩn Ōyanagi-san" thực ra chính là "Meido Koyanagi-san", vì vậy, dù cô ấy đột nhiên nói câu này bằng giọng điệu và âm lượng bình thường, cũng không một ai tỏ ra ngạc nhiên.

Mỗi khi số người trực ca sáng đặc biệt đông, mà lại không có công việc đặc biệt nào, Hanako thỉnh thoảng lại nghịch ngợm như vậy, khiến Kabakura-san ngủ quên, cho anh ấy ngủ thêm một chút. Kabakura-san quá nặng trách nhiệm, lại luôn không thể từ chối lời nhờ vả của người khác; còn Hanako lại không thể thẳng thắn thể hiện sự quan tâm đến anh ấy, kết quả là chỉ có thể dùng cách này để giúp anh ấy. Mỗi lần Hanako nghịch ngợm như vậy, cô ấy luôn hoàn thành trước những công việc có thể làm từ hôm trước, vì vậy mọi người đều không ai phàn nàn, chỉ lặng lẽ nhìn họ với ánh mắt ấm áp.

"Anh muốn tôi mặc thế này để chủ trì cuộc họp ư!?"

"Đây chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao? Lẽ nào chúng tôi phải đợi anh về phòng thay đồ, không làm gì cả, như vậy chẳng phải là lãng phí thời gian sao?"

"Tôi nói trước nhé, người gây ra tình trạng này là anh đó! Anh đã lãng phí thời gian rồi!"

"Thôi được rồi được rồi, vậy anh đừng lãng phí thời gian nữa, mau kết thúc cuộc họp đi."

"Cái tên này..."

Kabakura-san nghiến răng nghiến lợi, lườm Hanako một cái sắc lẻm. Sau đó, anh ấy nhắm mắt lại, hít một hơi sâu rồi thở hết không khí trong phổi ra.

"...Mọi người chắc hẳn đều nhớ, sáng nay khoảng mười một giờ, sẽ có bạn bè đến thăm Rōyā, và dự kiến sẽ dùng bữa trưa cùng Rōyā và Fujin vào lúc mười một giờ rưỡi. Sau bữa trưa, khách sẽ trò chuyện với Rōyā, và rời đi sau giờ trà chiều khoảng ba giờ. Shōya Hirotaka như thường lệ sẽ đi làm vào tám giờ rưỡi. Shōya Hisaya sẽ đi học đại học vào tám giờ. Cả hai Shōya dự kiến sẽ về nhà vào khoảng bảy giờ tối. Trước hết, hãy hoàn thành công việc thường lệ mỗi buổi sáng, tức là dọn dẹp và chuẩn bị bữa sáng. Sau đó, trừ những người phụ trách phục vụ bữa ăn, những người khác bắt đầu chuẩn bị đón khách. Và—"

Kabakura-san không cần nhìn bất kỳ ghi chú nào, thao thao bất tuyệt kể lại lịch trình của gia đình Rōyā trong ngày, và phân công công việc một cách chính xác, rõ ràng. Mặc dù thực sự rất đáng ngưỡng mộ, nhưng chỉ cần nghĩ đến trang phục anh ấy đang mặc, có lẽ tôi sẽ quên sạch những gì anh ấy vừa khó khăn lắm mới giải thích xong, vì vậy tôi cố gắng không nhìn anh ấy, chuyên tâm lắng nghe lời giải thích.

"—Hết. Có ai có thắc mắc gì không?"

Thật lòng mà nói, về bộ trang phục của Kabakura-san, tôi rất muốn đặt câu hỏi, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để nhịn. Đương nhiên, những người hầu khác cũng đều im bặt.

"Vậy thì, như thường lệ, xin nhờ mọi người."

Xác nhận không ai có vấn đề gì, Kabakura quay người đối mặt với Hanako, hạ giọng nói một tiếng "Đi" rồi quay đầu đi về phòng. Hanako khẽ cười khúc khích đi theo, sánh bước cùng Kabakura-san. Lúc này, Kabakura-san đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt chạm đúng vào tôi.

"Momose."

"Ơ, vâng!"

Đột nhiên bị gọi tên, tôi căng thẳng đáp lời.

"Cô ngủ quên rồi phải không, tôi biết hết đó."

"Ơ... ơ!? Sao anh lại biết!? Anh có siêu năng lực à!?"

"Vì cô la làng 'ngủ quên rồi' rồi còn chạy ầm ầm xuống cầu thang."

"...À—..."

Thật là sơ suất. Đã quên mất phòng của Kabakura-san nằm ngay cạnh cầu thang, tiếng bước chân hay tiếng nói chuyện hơi lớn một chút cũng nghe rõ đến bất ngờ. Biết thế thì đã nên ngậm miệng chạy qua, như vậy đã không bị phát hiện rồi...

"Tuy nhiên, dù cô không la làng, thì vào cái giờ đó mà chạy hết tốc lực trên hành lang thì cũng chỉ có cô thôi. Tóm lại, sau này cô nhớ nộp đơn xin phép đi muộn."

Nói xong, Kabakura-san tiếp tục đi về phòng.

Xem ra, dù tôi có la làng hay không thì cũng đều bị tóm.

Mà, chỉ vì nghe thấy có người chạy trên hành lang vào cái giờ mà rõ ràng là đã muộn, mà lại khẳng định chắc chắn là tôi, chẳng phải quá đáng lắm sao? Chuyện đi muộn nhỏ nhặt như vậy, những người khác chắc cũng sẽ...

Nghĩ đến đây, tôi mới nhận ra, trừ những trường hợp như sáng nay Kabakura-san gặp phải, thì quả thực chưa từng thấy bất kỳ người hầu nào ngủ quên mà đi muộn vào buổi sáng, ngoài tôi ra.

"Ừm... ừm... ừm... ừm... ừm ừm ừm ừm ừm ừm... ừm..."

Tôi khẽ ngân nga một giai điệu nho nhỏ, đủ nhỏ để không ai nghe thấy. Vừa hát, tôi vừa tỉ mẩn nhặt những cánh hoa úa tàn trong bình và thay nước mới. Lùi lại một bước, tôi ngắm nghía xem bình hoa đã cân đối chưa. Rồi lại tiến sát đến, chỉnh sửa vị trí từng bông, cắt tỉa cành cho ngắn bớt, sao cho bình hoa trở nên hài hòa nhất có thể.

"Ừm... ừm... ừm... ừm... ừm ừm ừm ừm ừm ừm... ừm...?"

Chỗ này có lẽ điểm thêm vài bông vàng sẽ đẹp hơn... Bông này dời sang đây một chút... Ừm, khó cắm quá... Hay là cắm vào đây nhỉ... Ơ? Chỗ này lại trống trải quá... Vậy thì chỉnh lại thế này xem sao... Ừm...?

"Cậu vẽ vời thì giỏi, chứ mấy cái vụ tỉ mẩn chỉnh sửa thế này thì dở tệ, Narumi à."

Giọng nói vô duyên đột ngột vang lên sau lưng khiến tôi giật bắn mình, nhưng vẫn bĩu môi, quay phắt lại.

"Lắm mồm... Ai chả có điểm mạnh điểm yếu, chuyện đó là lẽ thường tình thôi! Tôi đang bận làm việc buổi sáng, xin cậu đừng làm phiền, thiếu gia Hirotaka."

"Đừng gọi tôi là thiếu gia. Tôi chỉ thấy giờ này mà cậu còn lúi húi ở đây, sắp đến giờ ăn sáng rồi, không hay nên mới nhắc cậu thôi. Như vậy là làm phiền cậu à?"

"Hả?"

Tôi vội vàng liếc nhìn đồng hồ, vừa đúng bảy giờ. Thường thì chúng tôi sẽ bắt đầu dọn bữa khi lão gia đã yên vị, tầm khoảng 7 giờ 10. Tức là chỉ còn chưa đầy sáu phút nữa thôi.

"Chết rồi...!"

Tôi cuống cuồng muốn dọn dẹp dụng cụ cắm hoa, khuỷu tay lại vô tình va mạnh vào bình hoa vừa chỉnh sửa dở. Bình hoa chao đảo dữ dội, nghiêng ngả.

Ôi, toi rồi, rơi mất, vỡ mất.

Tôi theo phản xạ vươn tay ra. Nhưng Hirotaka đã nhanh chân hơn, kịp thời đỡ lấy bình hoa bằng cả hai tay.

"A... cảm ơn... May quá, thật là hú hồn."

"Ừ. Cậu cứ ra nhà ăn trước đi. Chỗ này để tôi lo."

"Không, tôi phải dọn dẹp xong mới được..."

"Cậu mà làm thế thì trễ mất. Đi đi, tôi dọn cho. Cậu mà đến muộn là lại bị ông Kabakura mắng cho đấy."

Hirotaka vừa nói xong, tôi ngẩng đầu nhìn anh. Vẻ mặt anh không giận dữ, cũng chẳng tỏ vẻ khó chịu, vẫn lạnh lùng như mọi khi. Rồi anh khẽ nghiêng đầu, hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì... Nhưng mà, Hirotaka, như vậy cậu sẽ trễ giờ mất."

"Tôi đến muộn một chút cũng không ai mắng đâu."

"Nhưng mà..."

"Thôi, đừng nhưng nhị gì cả."

Hirotaka đặt bình hoa vừa đỡ lại chỗ cũ, rồi đặt tay lên vai tôi, xoay người tôi lại, đẩy nhẹ về phía nhà ăn.

"... Xin lỗi, cảm ơn cậu."

Tôi quay đầu lại nói. Hirotaka chỉ "Ừ" một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho tôi đi. Tôi cũng khẽ vẫy tay đáp lại, rồi dốc toàn lực chạy về phía nhà ăn.

Trước khi bước vào nhà ăn, tôi dừng lại, hít một hơi thật sâu và chỉnh trang lại dung nhan. Váy áo ổn thỏa. Tạp dề cũng không vấn đề. Còn về trâm cài tóc và kiểu tóc... tuy không nhìn thấy, nhưng chắc là ổn thôi.

Sau khi xác nhận xong, tôi mở cửa nhà ăn. Bước vào, chiếc bàn ăn hình chữ nhật đã được bày biện sẵn dao dĩa và khăn ăn. Tôi nhìn về phía bên trái của bàn ăn, vị trí của lão gia - tức là chỗ cuối bàn, lưng quay ra cửa sổ lớn - vẫn chưa có ai ngồi. Đối diện với vị trí đó là phu nhân, còn bên trái của lão gia là bé Shō. Ba cô hầu gái phụ trách bữa sáng đứng bên cạnh họ, lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ một cách tỉ mỉ.

Tôi cố gắng giữ thái độ tự nhiên nhất có thể bước vào nhà ăn. Bé Shō vừa nhìn thấy tôi đã cười tươi, vẫy tay chào. Với thân phận là người làm, việc vẫy tay khi đang làm việc là quá đáng, nên tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười.

Đúng lúc đó, cô Hana từ trong bếp bưng bình nước ra, ánh mắt chạm vào tôi. Cô ấy liếc xéo tôi một cái như trách "Chậm chân quá đấy!", rồi nháy mắt ra hiệu cho tôi đến chỗ cô ấy. Tôi nghe theo, cố gắng bước thật khẽ, thật duyên dáng và nhanh chóng đến trước mặt cô Hana.

"Cậu đi đâu nãy giờ vậy? Lão gia sắp đến rồi đấy."

Cô Hana hỏi khẽ, đến mức phải ghé sát tai mới nghe rõ, vừa nói vừa lau những giọt nước đọng trên bình. Nước trong bình dường như rất lạnh, vừa lau xong, bề mặt lại nhanh chóng phủ đầy những giọt nước li ti.

"Xin lỗi... Tôi lỡ quên mất giờ giấc."

"Thật hết nói nổi với cậu... Thôi, cầm lấy bình nước này, đi rót nước cho phu nhân và thiếu gia Shō đi."

"Vâng."

Tôi cầm lấy chiếc bình nước đã được cô Hana lau sạch bóng, lót một chiếc khăn bên dưới bình, tiến về phía bàn ăn. Lúc này, cánh cửa ở lối vào nhà ăn mở ra. Lão gia bước vào, theo sau là ông Kabakura.

"Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu. Vậy thì chúng ta bắt đầu dùng bữa sáng... Ồ? Hirotaka đâu rồi?"

Lão gia vừa nhìn vào chỗ của Hirotaka vừa hỏi. Trong khoảnh khắc, tôi cứng đờ người vì chột dạ.

"Thôi được, chắc thằng bé lát nữa sẽ đến thôi. Chúng ta ăn trước đi."

"Vâng, thưa lão gia."

Nghe ông Kabakura đáp lời, những người hầu lập tức bắt đầu bưng thức ăn, đồ uống và bánh mì lên, bày biện chỉnh tề trên bàn.

Sau khi rót đầy nước vào ly của mọi người, tôi trở lại chiếc bàn nhỏ dùng để bày biện thức ăn ở góc phòng, đặt bình nước xuống. Rồi tôi đảo mắt nhìn quanh nhà ăn, xem còn việc gì cần làm không. Xem ra hiện tại không có việc gì đặc biệt cần đến mình, nên tôi đứng thẳng người tại chỗ chờ lệnh.

Một lát sau, cửa nhà ăn lại mở ra. Người bước vào là Hirotaka.

"Chào buổi sáng, Hirotaka. Cháu ngủ quên à?"

"Chào buổi sáng. Thật ra... Cháu vừa mới dọn dẹp đồ đạc."

"Vậy à. Thôi, cháu cũng mau lại ăn sáng đi."

"Vâng."

Lão gia không hề trách mắng anh. Tôi vừa mừng thầm, vừa cảm thấy áy náy vì đã khiến anh phải hy sinh thời gian ăn sáng. Tôi lén quan sát anh, anh vẫn không có gì khác lạ so với mọi khi. Trong một thoáng, anh liếc nhìn tôi một cái, nhưng ngay lập tức giữ nguyên vẻ mặt, dời mắt đi. Bởi vì anh biết, nếu anh có bất kỳ biểu hiện nào khác thường, ông Kabakura sẽ nhận ra là tôi đã gây ra lỗi lầm. Vì vậy, anh cố tình tỏ ra bình thường như mọi khi.

Nói cách khác, trước đây cũng từng có chuyện vì vậy mà bị ông Kabakura bắt gặp rồi. Và việc Hirotaka giúp tôi che đậy sai lầm như sáng nay, cũng không phải là lần đầu tiên.

Tôi tự biết, với thân phận là người hầu mà lại để đối tượng mình phục vụ phải che đậy sai lầm cho mình, thật sự là không nên chút nào. Nhưng không hiểu tại sao, mỗi khi tôi phạm lỗi, hoặc sắp gây ra chuyện gì đó, Hirotaka thường hay vừa vặn ở bên cạnh, anh luôn giúp tôi, và bảo tôi đừng để bụng.

Dù rất cảm kích anh, nhưng tôi cũng cảm thấy áy náy, cảm thấy mình thật vô dụng. Tại sao dù đã cố gắng hết sức làm việc, tôi vẫn không thể làm tốt như những người khác? Dù tôi không dễ bi quan, nhưng những tổn thương cứ tích tụ lâu ngày như vậy, vẫn khó tránh khỏi cảm thấy chán nản.

Tôi đã đến làm việc ở đây được khoảng một năm rồi. Gia đình Nitō tốt bụng đã không một lời phàn nàn mà nhận tôi vào làm, nhưng tôi lại chỉ gây thêm phiền phức cho họ và những người hầu đồng nghiệp khác.

Nói cho cùng, tôi vốn đã biết mình không giỏi làm việc nhà, cũng không biết cách phục vụ người khác một cách chu đáo. Tôi cứ nghĩ chỉ cần xem đây là "công việc", mỗi ngày hoàn thành thật tốt, thì tôi sẽ cải thiện được bản thân, nhưng thực tế lại hoàn toàn không có tiến bộ gì. Xem ra, tôi có lẽ không hợp với công việc này thật. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi khẽ thở dài.

"Này, Hirotaka."

Khi bữa sáng sắp tàn, lão gia cất tiếng gọi Hirotaka. Hirotaka cho miếng trứng ốp la cuối cùng vào miệng, ánh mắt hướng về phía lão gia.

"Con cũng không còn nhỏ nữa, có muốn đi xem mắt không?"

Khoảnh khắc ấy, cả căn phòng im phăng phắc. Tiếng chim hót ngoài cửa sổ nghe rõ mồn một.

Xem mắt. Hirotaka, đi xem mắt. Cái gì? Xem mắt?

"Hôm nay có một người bạn đến chơi, nói rằng đang tìm đối tượng xem mắt cho con gái. Đối phương tuổi tác vừa vặn bằng con, ta thấy đây là một cơ hội tốt, con thấy thế nào?"

Lão gia hiền hòa mỉm cười với thiếu gia Hirotaka. Còn Hirotaka thì cứng đờ người tại chỗ, vẫn giữ nguyên tư thế cho trứng ốp la vào miệng.

Cũng phải thôi, Hirotaka vốn dĩ không hề hứng thú với phụ nữ. Không, tôi biết anh rất thích ngực, nhưng chuyện yêu đương và kết hôn sẽ làm giảm thời gian chơi game của anh, nên anh luôn cố gắng né tránh những chuyện đó. Những điều này tôi đều rất rõ. "Xem mắt" không những sẽ chiếm dụng thời gian chơi game của anh, mà còn bắt anh phải tiếp xúc với một người gần như không quen biết trong ít nhất một tiếng đồng hồ, anh chắc chắn sẽ bài xích hoạt động này từ tận đáy lòng. Tôi hiểu mà.

Tôi vừa nghĩ thầm trong lòng như vậy, vừa liếc nhìn anh với ánh mắt có chút thương cảm. Lúc này, Hirotaka lại tiếp tục nhai miếng trứng ốp la, và liếc nhìn tôi một cái.

Thôi đi, cầu cứu tôi cũng vô ích thôi, chuyện này tôi bó tay. Tự cậu nghĩ cách đi. Mà nói chứ, đây đúng là một cơ hội tốt đấy, cậu cứ đi xem mắt thử xem sao. Cậu thân là trưởng nam của gia tộc Nitō, không thể nào cứ độc thân suốt đời được. Cậu đâu thể kết hôn với game được, cũng nên đối mặt với thực tế đi chứ.

Tôi cố gắng truyền tải những thông điệp trên bằng ánh mắt. Nhưng không biết anh có thể hiểu được bao nhiêu (chắc là hoàn toàn không hiểu đâu).

Không biết Hirotaka đã hiểu ý tôi như thế nào, anh cúi đầu, nuốt miếng trứng ốp la xuống, rồi ngẩng đầu lên, hướng về phía lão gia nói:

"Không, nhưng mà, con..."

"Ta biết con không hứng thú với chuyện này. Nhưng, chỉ vì không hứng thú mà cứ mãi không chịu tiếp xúc, thì chẳng phải cả đời này sẽ không có cơ hội phát sinh hứng thú sao? Con cứ gặp mặt đối phương trước đi, chỉ là gặp mặt thôi mà. Tiểu thư nhà người ta dường như cũng là lần đầu tiên xem mắt, chắc là sẽ không vội nghĩ đến chuyện kết hôn đâu. Nếu có thể nhân cơ hội này mà có thêm một người bạn cũng tốt."

Lão gia nói xong, lại hỏi Hirotaka một câu "Thấy sao?".

"Nếu con thật sự có lý do gì đó mà không muốn đi xem mắt, ta sẽ từ chối giúp con."

Lão gia chống hai khuỷu tay lên bàn ăn, hai tay khẽ nắm lại, đỡ cằm, chờ đợi câu trả lời của Hirotaka. Hirotaka đầu tiên là chậm rãi cầm lấy khăn ăn lau miệng, rồi từ từ mở miệng đáp:

"... Để con suy nghĩ thêm một chút."

Nghe Hirotaka trả lời như vậy, lão gia nheo mắt cười nói:

"Ừ, đây là chuyện quan trọng, cứ dành thời gian suy nghĩ cho kỹ đi."

Nói xong, lão gia uống cạn ly cà phê còn lại, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sắc mặt Hirotaka có chút ngưng trọng, cầm lấy ly cà phê đã không còn bốc hơi bắt đầu uống.

Sau đó, chúng tôi bận rộn chuẩn bị đón khách, đón khách, dọn dẹp, giặt giũ, kiểm tra và bổ sung vật dụng, chuẩn bị bữa ăn, bận rộn đến mức không có thời gian suy nghĩ bất cứ điều gì, thời gian trôi qua rất nhanh. Vì hôm nay tôi làm ca sáng, nên ba giờ chiều là tan ca. Nhưng tôi lại không nhớ nổi khoảng thời gian sau khi tan ca đã trôi qua như thế nào. Tôi chỉ nhớ mình cứ mãi ngơ ngẩn, đến khi hoàn hồn lại thì phát hiện ra chỉ còn ba mươi phút nữa là hết giờ tắm của người làm, nên vội vàng chạy đến phòng tắm, tắm qua loa vài cái, rồi trở về phòng, ngã vật ra giường.

"Hà... ~..."

Tôi lật người, nằm ngửa trên giường thở dài.

Hôm nay cảm thấy đặc biệt mệt mỏi... Nói đi thì phải nói lại, Hirotaka vậy mà lại đi xem mắt à. Dù sao tôi cũng bị gia đình lấy lý do "tuổi cũng không còn nhỏ" mà yêu cầu đến đây tu thân dưỡng tính để làm cô dâu, Hirotaka bằng tuổi tôi, đương nhiên cũng giống vậy, là "tuổi cũng không còn nhỏ". Dù anh đã tự mình tìm được việc làm, nhưng thân là thiếu gia của một gia đình giàu có, không thể cứ mãi sống cuộc sống sau giờ làm, ngày nghỉ thì luôn tự nhốt mình trong phòng chơi game được.

Nói thì nói vậy, nhưng cái con người Hirotaka đó dù có đi xem mắt thật, e rằng cũng chưa chắc đã thuận lợi. Cái con người đó, một ngày không ăn cơm không sao, nhưng bảo anh một ngày không chơi game, thì có lẽ chứng nghiện game của anh sẽ phát tác, gần như là một tên mọt game hạng chuẩn phế nhân rồi. Biết đâu khi xem mắt, trong đầu anh lại đang nghĩ về cách ứng chiến trong game sẽ chơi sau khi tan tiệc.

Không, khoan đã. Thời đại này, con gái chơi game cũng không phải là chuyện hiếm, trong số con gái, chắc hẳn cũng có không ít người là những con mọt game thép như cô Akari. Dù không đến mức nghiện ngập như cô ấy, nhưng nếu đối phương là một người có thể bắt kịp chủ đề game của Hirotaka, mà ngực lại còn đủ to nữa, thì có lẽ vẫn có cơ hội.

Diện mạo của Hirotaka cũng coi như là thanh tú, dù cơ mặt đã chết cứng, nhưng thực tế anh lại khá hài hước, với người quen thì cũng không ít lời, và thực tế còn dịu dàng và chu đáo hơn vẻ bề ngoài, nhà lại giàu có. Nghĩ kỹ lại, thật ra Hirotaka là một cổ phiếu ưu tú không thể tin được đấy chứ?

Nếu anh nghiêm túc đi xem mắt, có lẽ sẽ tìm được đối tượng nhanh chóng một cách bất ngờ đấy. Nhưng... nếu Hirotaka kết hôn trước tôi... Cảm giác... không nói nên lời, có lẽ, tôi sẽ cảm thấy cô đơn chăng.

Phải rồi. Đã là xem mắt, tức là, chỉ cần mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, Hirotaka sẽ đính hôn với người đó, rồi tiến đến kết hôn.

Cậu bạn thanh mai trúc mã của tôi, người mà thoạt nhìn không hề có duyên với tình yêu, vậy mà lại sắp kết hôn rồi. Chuyện này rõ ràng là nên chúc mừng, nhưng, tại sao chứ? Tôi lại không hề vui vẻ chút nào. Tôi ngược lại cảm thấy, mình vừa mới gặp lại bạn thân, nhưng anh ấy lại sắp rời xa mình. Tôi không biết phải diễn tả chính xác cảm xúc này như thế nào, nhưng nó lại khiến lồng ngực tôi thắt lại, cảm thấy có chút khó chịu.

Tôi với anh ấy chỉ là bạn thanh mai trúc mã, ban đêm lén lút cùng nhau chơi game, thỉnh thoảng ngày nghỉ thì cùng nhau ra ngoài, chỉ có vậy thôi. Nhưng, tôi lại không muốn Hirotaka trở nên thân thiết với những người phụ nữ khác, tôi không thích như vậy.

Nhưng, nếu Hirotaka đính hôn, đối với vị hôn thê của anh ấy, chắc chắn sẽ không muốn một người bạn thanh mai trúc mã như tôi tiếp tục xuất hiện bên cạnh Hirotaka đâu nhỉ.

Dù tôi có tiếp tục làm việc ở đây, cũng không những không giúp ích gì cho việc tu thân dưỡng tính để làm cô dâu, mà còn liên tục gây thêm phiền phức cho những người xung quanh. Có lẽ đây là một cơ hội tốt để rút lui, nếu Hirotaka sau khi xem mắt mà thành chuyện, tôi sẽ từ chức rời khỏi đây thôi. Có lẽ sau này sẽ không còn gặp lại Hirotaka nữa, nhưng, vì hạnh phúc hôn nhân của anh ấy mà nói, làm vậy chắc chắn là tốt hơn.

Tôi hạ quyết tâm như vậy, hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt lại. Lúc này, tôi mới phát hiện có nước mắt đang lăn dài trên má.

Kỳ lạ, lúc nãy tôi có ngáp sao? Chắc là lúc nãy ngẩn người ra thì ngáp thôi, hình như có chuyện đó.

Hôm nay đã rất mệt rồi, mà lại còn buồn ngủ nữa, cứ ngủ vậy thôi vậy. A, nhưng mà, mình phải cởi bộ đồ làm việc ra mới được.

Tôi nằm trên giường, uể oải cởi quần áo, tùy tiện treo lên khung giường, không thay đồ ngủ mà chui thẳng vào chăn, nhắm mắt lại. Ngoài dự kiến, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

***

Keng. Một tiếng động chói tai vang lên. Tôi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện cô Shō đang đứng ngơ ngác ở đó, dưới chân vương vãi vô số mảnh vỡ màu trắng.

"Shō, cậu có sao không?"

Tôi gọi cô ấy, đồng thời chạy đến. Cô Shō quay sang tôi, vành mắt rưng rưng nói:

"Hana... xin lỗi... tớ làm vỡ tách trà rồi..."

"Đây là... bộ tách trà dùng để tiếp khách. May mà không phải của lão gia dùng, không có vấn đề gì đâu. Cậu có bị thương không?"

"Ừm... xin lỗi... tớ đi lấy chổi."

Nói xong, cô Shō chạy lon ton đến góc phòng tìm tủ đựng đồ dùng lau dọn.

Gần đây tình trạng của cô Shō không được ổn cho lắm.

Dù cô ấy phạm phải những sai lầm như làm vỡ chén đĩa, làm đổ trà, nhuộm áo sơ mi trắng thành những vệt hoa văn là chuyện cơm bữa, nhưng gần đây tần suất mắc lỗi của cô ấy đã giảm đi rất nhiều. Tuy nhiên, mấy ngày nay cô ấy lại chứng nào tật ấy, mỗi ngày đều liên tục mắc lỗi khi làm việc.

Hơn nữa, cô ấy rất rõ ràng là đang tránh mặt thiếu gia Hirotaka. Dù giờ ăn cô ấy vẫn đứng bên cạnh nhà ăn chờ lệnh, nhưng, một khi phát hiện ra sắp gặp thiếu gia ở hành lang hoặc đại sảnh, cô ấy sẽ phát huy sức bộc phát mạnh mẽ chưa từng thấy, chạy trốn mất tăm.

Tôi nghĩ, nguyên nhân chắc chắn có liên quan đến chuyện xem mắt của thiếu gia Hirotaka. Cô ấy từ ngày đó bắt đầu đã thường xuyên ngơ ngẩn, cũng không còn nở nụ cười tươi rói như trước nữa.

Ngoài cô Shō ra, tất cả những người hầu đều nhìn ra được, người trong lòng của thiếu gia Hirotaka chính là cô Shō. Không chỉ vậy, bao gồm cả tôi và một phần người hầu của ông Kabakura cũng nhìn ra được, dù bản thân dường như không tự biết, nhưng cô Shō xem ra cũng có tình cảm đặc biệt với thiếu gia Hirotaka.

Cô Shō và thiếu gia Hirotaka tuy là mối quan hệ chủ tớ, nhưng trong thời đại này, giúp việc ăn ở tại nhà chỉ là một trong số rất nhiều nghề nghiệp, việc phát triển mối quan hệ yêu đương không phải là điều cấm kỵ, cũng tương tự như chuyện tình công sở trong công ty vậy.

Vì vậy, mọi người tuy có chút sốt ruột, nóng lòng cho mối tình mãi không tiến triển của hai người họ, nhưng cũng chỉ biết âm thầm dõi theo với lòng quan tâm mà thôi. Giờ đây, Hirotaka-sama lại sắp phải đi xem mắt. Ngay cả Kabakura, người lúc nào cũng điềm tĩnh trong công việc, cũng không khỏi trợn tròn mắt, toàn thân cứng đờ lúc ấy.

“…He he.”

Ôi, không ổn rồi. Cứ nghĩ đến dáng vẻ của anh ta lúc đó là tôi lại không nhịn được cười.

“Hanako, sao thế?”

Narumi mang chổi và xẻng rác đến, nghiêng đầu khó hiểu nhìn tôi.

“Không có gì. Tôi chỉ chợt nhớ đến cái dáng ngốc nghếch của Kabakura thôi.”

“A ha ha, Hanako thật là xấu tính. Như vậy Kabakura-san tội nghiệp lắm chứ.”

Narumi vừa dùng chổi quét những mảnh chén trà vỡ dưới đất, vừa cười nói. Nụ cười của cô ấy hôm nay có gì đó khác lạ, tôi không thể nói rõ là khác ở điểm nào, nhưng chắc chắn là không giống mọi ngày. Dù rất muốn giúp cô ấy, nhưng nếu trực tiếp nói “thật ra cô thích Hirotaka-sama đó”, e rằng cô ấy cũng không nhận ra lòng mình. Phải làm sao đây?

“…Narumi, tôi nói này, dạo này cô có vẻ hơi ủ rũ thì phải?”

Tôi vừa suy nghĩ, vừa thăm dò cô ấy bằng câu hỏi này. Narumi nghe xong, nhìn tôi với vẻ mặt không hiểu… rõ ràng là đang giả vờ.

“Ơ? Đâu có.”

“Đừng lừa tôi. Mấy ngày nay cô hoàn toàn không nhắc gì đến cặp đôi yêu thích của mình, cũng như chủ đề cho quyển doujinshi tiếp theo.”

“Ưm…”

Bị tôi nói toạc ra, Narumi không biết phải trả lời thế nào, ánh mắt lảng đi một lúc. Rồi cô ấy khẽ cúi đầu, mở lời:

“Thật ra thì…”

“Ừm.”

“Tôi định nghỉ việc này.”

“…Hả?”

Câu trả lời của cô ấy hoàn toàn ngoài dự liệu của tôi, nhất thời tôi không thể hiểu nổi, không kịp phản ứng.

“Cô, cô nói muốn nghỉ việc… là muốn rời khỏi đây sao? Tại sao?”

Tôi vội vàng hỏi. Narumi không ngẩng đầu lên, chỉ quét những mảnh vỡ màu trắng vào xẻng rác, đổ lên tờ báo đã trải sẵn, đồng thời trả lời:

“Tôi thấy mình vẫn không hợp với công việc này. Dù đã cố gắng một năm rồi mà hoàn toàn không tiến bộ, làm chẳng ra sao cả, lúc nào cũng gây phiền phức cho Rōyā và mọi người. Thế nên, tôi nghĩ mình cũng nên nghỉ việc rồi.”

Narumi nói một mạch xong, vẻ mặt như đã thông suốt điều gì đó, lại như đang nén chịu điều gì đó.

“Đâu cần phải nghỉ việc, cô đã ít gây lỗi trong công việc hơn rất nhiều rồi mà. Hơn nữa, việc chuẩn bị đồ ăn nhẹ hợp khẩu vị của các Shōya vào giờ trà thì cô làm tốt hơn bất cứ ai.”

“Dù sao tôi với Hirotaka và Hisaya là bạn thanh mai trúc mã, đương nhiên là tôi hiểu rõ sở thích của họ. Nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Với lại… lý do tôi muốn nghỉ việc, thật ra không chỉ có thế.”

“…Còn lý do gì nữa?”

“Tôi nghĩ, chính vì là thanh mai trúc mã, nên càng không nên ở lại bên cạnh.”

Giọng điệu của Narumi vui vẻ, vẻ mặt thản nhiên.

“…Tại sao?”

“Chẳng bao lâu nữa, Hirotaka nhất định sẽ có hôn thê, rồi kết hôn với cô ấy. Đến lúc đó, nếu vẫn có một cô bạn thanh mai trúc mã ở chung dưới một mái nhà với Hirotaka, vợ anh ấy nhất định sẽ không vui. Thế nên, tôi muốn rời khỏi đây trước khi Hirotaka chính thức bắt đầu xem mắt.”

Narumi cẩn thận dùng báo gói những mảnh chén trà vỡ lại, rồi dùng băng dính buộc chặt. Động tác của cô ấy bình thản, giọng nói cũng bình thản như vậy. Có vẻ như, mấy ngày nay cô ấy đã lặp đi lặp lại những lời này với bản thân để tự thuyết phục mình. Nghĩ đến đó, tôi thấy đau lòng đến mức gần như nghẹt thở.

“Narumi, cô thật sự nghĩ như vậy sao? Cô thật sự cho rằng thế là ổn rồi ư?”

Narumi cuộn tờ báo thành một khối, rồi ôm khối báo đó đứng dậy. Tôi đặt tay lên vai cô ấy, ghé sát nhìn vào mặt cô ấy.

“Ừm – thật khó khăn khi phải rời xa nơi đây khi đã thân thiết với Hanako và mọi người đến thế, sau này sẽ không dễ dàng gặp mặt được nữa, tôi cũng rất luyến tiếc… Nhưng, cứ mãi làm một công việc không phù hợp với mình, thật lòng mà nói thì rất khó chịu, lại còn gây phiền phức cho mọi người nữa.”

Dù Narumi cười buồn, nhưng cô ấy có vẻ đã quyết tâm rồi, tôi biết bây giờ muốn giữ cô ấy lại không phải là chuyện dễ.

“Narumi…”

+++

“Vậy thì, Kabakura-san, tôi xin phép về trước.”

“Ồ, vất vả rồi.”

Sau khi tiễn các Meido khác về phòng, tôi đi từ cầu thang sảnh chính lên tầng hai, rẽ vào hành lang dẫn đến khu phía Tây.

Vào giờ này, khu nhà này rất yên tĩnh, không có tiếng người quét dọn, nấu ăn, hay bưng trà, chỉ nghe thấy tiếng bước chân “cộp, cộp” của chính mình, và một chút tiếng vọng.

Tôi đi đến cuối hành lang, đẩy cánh cửa đôi bên tay phải, bước vào phòng ăn. Vào giờ ăn, nơi đây luôn ồn ào với tiếng chén đĩa, tiếng quần áo của các Meido cọ xát khi đi lại, và tiếng trò chuyện. Nhưng lúc này thì tĩnh lặng hoàn toàn, không khí cũng có vẻ lạnh lẽo hơn.

Tôi đi vòng quanh bàn ăn từ lối vào, kiểm tra sơ bộ xem trên bàn và dưới sàn còn rác chưa dọn không, rồi đi qua lối đi không cửa ở góc phòng, bước vào phòng phục vụ bên cạnh. Căn phòng này nhỏ hơn một nửa phòng ăn, bên tường trái có cửa sổ, một phần tường phía trước có lắp thang máy vận chuyển đồ ăn và chén đĩa. Còn bức tường kia, ngoài tủ chén đĩa kê sát tường, còn kê một chiếc bàn đơn giản làm không gian làm việc. Tôi nhanh chóng đảo mắt quanh phòng một lượt, xác nhận không có gì bất thường, rồi đến trước tủ chén đĩa ngay bên phải lối vào, mở cửa tủ. Giữa tủ luôn có một bộ trà cụ, trên đó có họa tiết lá cây đơn giản. Tôi lấy bộ trà cụ đó ra, và lấy một chiếc khăn vải từ ngăn kéo cùng tủ. Tôi nhanh chóng đặt đồ trên tay xuống bàn cạnh đó, trước tiên cầm lấy chén trà, bắt đầu lau bằng khăn.

Chén trà không có vết bẩn rõ ràng. Đĩa trà, ấm trà và thìa trà chắc cũng vậy. Dù sao thì mỗi lần dùng xong đều được rửa sạch ngay, mỗi tối còn được lau kỹ như vậy, nên không chỉ không bẩn, mà muốn bẩn cũng không bẩn được.

Tôi lặng lẽ lau bộ trà cụ một lúc, rồi nghe thấy tiếng cửa phòng ăn “kẽo kẹt” mở. Tiếp đó là tiếng bước chân “cạch, cạch”.

“Vất vả rồi.”

Hanako thò đầu qua lối đi dẫn vào phòng ăn, khẽ nói.

“Ồ, vất vả rồi.”

Tôi trả lời cô ấy, tay vẫn tiếp tục lau trà cụ. Hanako đến bên cạnh tôi, lấy khăn vải từ tủ chén đĩa bên cạnh, cùng tôi lau bộ trà cụ.

“Bên anh thế nào rồi?”

“Thì còn thế nào nữa?”

Tôi giơ chiếc chén trà đã lau xong lên, kiểm tra kỹ xem có chỗ nào chưa sạch không, đồng thời thở dài một tiếng.

Hanako hỏi là chuyện của Hirotaka. Kể từ sau “sự kiện xem mắt” lần trước, tình trạng của Momose vẫn không được bình thường. Thế là tôi và Hanako quyết định mỗi người sẽ đi quan sát tình hình của Hirotaka và Momose.

Cha tôi trước đây cũng từng làm Kanjike ở đây giống như tôi bây giờ, nên Hirotaka thì khỏi nói, ngay cả Hisaya cũng thân thiết với tôi từ nhỏ. Tôi lớn hơn họ, đương nhiên phải chăm sóc họ; đối với tôi, họ như em trai vậy. Bây giờ cũng thế, dù trong công việc họ là chủ nhân của tôi, nhưng khi riêng tư thì họ đối xử với tôi rất thân thiện.

Trong hai người em trai đáng yêu đó, người lớn hơn đã đơn phương một ai đó từ lâu, điều này tôi cũng đã biết từ trước. Dù tôi chưa từng chơi đùa cùng Momose, nhưng chúng tôi đã từng gặp nhau trước đây. Tôi cho rằng cô ấy là một cô gái tốt bụng, vui vẻ và đáng yêu, nên tôi vẫn luôn âm thầm ủng hộ họ.

Nhưng rốt cuộc, giữa hai người vẫn không có gì, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì mỗi người một ngả. Hirotaka từ đó về sau không kết giao bất kỳ người bạn nào đáng gọi là bạn, cứ sống cuộc đời gần như một kẻ nghiện game. Nhưng, kể từ khi Momose bắt đầu đến đây làm Meido vào năm ngoái, Hirotaka đã thay đổi. Biểu cảm của anh ấy trở nên vui vẻ hơn nhiều (ít nhất là theo tôi thấy), thường xuyên tìm cô ấy nói chuyện khi cô ấy làm việc, hoặc lén lút giúp đỡ cô ấy, kết quả là thời gian chơi game cũng giảm đi. Momose có vẻ cũng không bài xích anh ấy, nên tôi vẫn luôn nghĩ rằng dù có tốn thêm thời gian, cuối cùng hai người họ cũng sẽ thuận lợi đến với nhau. Không ngờ…

“Nói sao nhỉ… Hirotaka sau khi được báo là phải ‘xem mắt’, quả thực đã đột nhiên ý thức về chuyện kết hôn. Nhưng đối tượng duy nhất có khả năng với anh ấy, tức là Momose, lại bắt đầu hết sức né tránh anh ấy, điều này khiến anh ấy bối rối không biết phải làm sao.”

“Vậy à. Vậy thì đúng là như bề ngoài thấy thôi nhỉ.”

“Tôi đã từng khuyên anh ấy, rằng chi bằng từ chối việc xem mắt đi, nhưng…”

Tối nay, vừa qua giờ ăn tối, Hirotaka đã lập tức về phòng. Tôi đuổi theo anh ấy, đến phòng tìm anh ấy nói chuyện. Lúc đó anh ấy đang một mình lặng lẽ chơi game. Dù tôi bắt đầu nói chuyện, anh ấy cũng không có ý định ngừng chơi game, nhưng có vẻ như có lắng nghe tôi nói, cũng có đáp lại đôi chút, nhưng tôi không chắc anh ấy đã nghe lọt tai bao nhiêu.

“Còn bên Narumi… bây giờ hình như có chút rắc rối.”

Tôi nhớ lại dáng vẻ ủ rũ của Hirotaka vì thái độ của Momose. Hanako vừa nhắc đến Momose, cũng thở dài một tiếng.

“Cô ấy sao rồi?”

Tôi chuyển ánh mắt sang Hanako, đồng thời hỏi. Hanako như đang thất thần nhìn chằm chằm vào chiếc thìa trà trên tay.

“Cô ấy nói, cô ấy muốn nghỉ việc ở đây trước khi chính thức bắt đầu xem mắt.”

“…Ơ, tại sao?”

Hirotaka xem mắt và Momose nghỉ việc, giữa hai việc này rốt cuộc có liên quan gì? Tôi nghĩ mãi không thông, liền nói thẳng ra thắc mắc trong lòng. Hanako nghe xong, lộ ra vẻ mặt hơi khinh bỉ, đang định trả lời tôi, thì lúc này—

“Cái gì!? Thật sao!?”

Tiếng kêu kinh ngạc vang lên từ lối đi dẫn vào phòng ăn, giọng điệu nghe như sắp khóc đến nơi. Tôi và Hanako đều giật mình, đồng thời quay đầu nhìn lại. Đứng ở đó là Hisaya, tay cầm khay trà cụ.

“Hisaya-sama, đã muộn thế này rồi, cậu làm gì ở đây vậy ạ…?”

“Koyanagi-san, những gì cô vừa nói là thật sao!? Narumi-nee muốn nghỉ việc trước khi việc xem mắt chính thức bắt đầu…!?”

“Ờ, à, vâng. Bản thân cô ấy nói thế ạ…”

“Không ổn rồi…! Xin lỗi, xin lỗi hai người giúp tôi dọn dẹp nhé!”

Hisaya nói xong liền đặt khay trà cụ trên tay xuống bàn cạnh đó, quay người chạy đi.

“…Cậu ấy sao thế nhỉ?”

“Ai mà biết được… Nhưng, tôi thấy cậu ấy chắc là sẽ đi tìm Hirotaka ngay thôi. Chắc không cần để ý đến cậu ấy đâu.”

“Cũng đúng… Với lời khuyên của anh, tôi nghĩ Hirotaka-sama sẽ chẳng nghe lọt tai chút nào; nhưng nếu là Hisaya-sama, người em trai ruột thịt của anh ấy nói, có lẽ sẽ có chút thay đổi.”

“Đừng có nhân cơ hội châm chọc tôi.”

+++

Rẽ phải. Rẽ trái. Sau một cú rẽ phải thật rộng là một cú nhảy lớn. Rồi lướt trong không trung, hạ cánh xuống mái nhà ở giữa bản đồ, đạp ga tăng tốc, nhảy nhỏ, lướt. Hạ cánh xong, đại khái chú ý những đối thủ đã bị bỏ lại hơn một vòng, tránh họ. Đặt vỏ chuối đang có, đồng thời lấy hộp vật phẩm, sau đó tùy tiện tránh các bẫy chướng ngại vật trên đường đua. Khi sắp đến đích và trở thành người về nhất, có đối thủ bắn vật phẩm cản trở tới. Chỉ cần tính đúng thời điểm sử dụng vật phẩm tăng tốc vừa lấy được là có thể tránh được, đồng thời thuận lợi về đích.

Trò chơi này tôi đã chơi rất nhiều lần rồi, gần như không cần suy nghĩ cũng có thể làm được những việc này. Không, có lẽ không cần chơi nhiều lần, chỉ cần tôi có tâm, dù là lần đầu chơi có lẽ cũng làm được.

Tuy nhiên, nếu thêm yếu tố cạnh tranh với những người chơi thật khác, thì sẽ có một số tình huống không thể đoán trước, bao gồm thời điểm đối thủ sử dụng vật phẩm (đặc biệt là những người mới chơi không theo lý thuyết), khi đó sẽ không dễ dàng như vậy. Nhưng, nếu chỉ để kiếm vật phẩm hoặc mở khóa thành tựu, chỉ cần liên tục thách đấu với các nhân vật không phải người chơi, lúc này tôi gần như không cần dùng não cũng có thể thắng họ.

Tuy nhiên, khi chơi game, điều này không phải lúc nào cũng có lợi.

Chẳng hạn, khi tôi có chuyện phiền lòng. Dù đang chơi game, nhưng lại không cần tốn bất kỳ năng lực não bộ nào cho game, như vậy tôi lại không tự chủ được mà suy nghĩ về những chuyện khác, không biết từ lúc nào, toàn tâm toàn ý đều nghĩ đến những chuyện ngoài game.

Bây giờ tôi chính là như vậy. Dù tôi đương nhiên về nhất, nhưng lại hoàn toàn không đạt được điều kiện nhiệm vụ cần thiết để mở khóa thành tựu.

“Haizz…”

Tôi cầm bộ điều khiển ngả người ra sau, nằm ngửa trên ghế sofa, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Xem mắt, kết hôn, Narumi. Những từ này cứ mãi chiếm lấy tâm trí tôi, không ngừng xoay vần. Và chúng cứ xoay vần mãi, khiến tôi không thể tĩnh tâm suy nghĩ kỹ càng, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Tôi tạm đứng dậy, đối mặt với màn hình, nhấn nút bắt đầu, chuyển sang màn chơi tiếp theo và bắt đầu trận đấu mới.

Một nhân vật cưỡi mây, bay lơ lửng trên không trung, cầm đèn báo hiệu xuất phát, dừng ở giữa màn hình. Đợi đèn vàng sáng lên, sau một nhịp thì bắt đầu đạp ga, như mọi khi thành công tăng tốc ngay khi xuất phát. Chỉ cần như vậy, đã có thể vượt qua các nhân vật không phải người chơi đang chạy phía trước. Sau đó chỉ cần vừa lái xe vừa chú ý các vật phẩm cản trở của đối thủ là được. Rất đơn giản.

“Thế này chẳng phải quá gian xảo sao!?”

Tổng cộng dường như nghe thấy giọng Narumi từ đâu đó vọng đến.

Không cần nhìn xung quanh cũng biết, Narumi không ở đây. Tôi nhớ lại tuần trước, Hisaya dẫn Narumi và Akari-kun đến đây chơi game lén lút vào buổi tối, lúc đó chơi chính là trò này, và đúng là màn này. Hôm đó, Akari-kun chỉ bám sát phía sau tôi một cách chật vật. Hisaya thì vẫn như cũ, xe chẳng chạy được trên đường đua. Còn Narumi thì cứ liên tục liếc màn hình của tôi, miệng vừa càu nhàu, vừa không ngừng hỏi tôi cách chơi, bận rộn không ngớt.

Mặc dù vậy, lúc đó tôi vẫn cảm thấy rất vui. Tại sao hôm nay tôi lại buồn bã thế này mà một mình chơi game chứ?

Tôi vừa nghĩ trong đầu như vậy, vừa tiếp tục lái xe đua một cách mượt mà. Dần dần, xung quanh đã không còn người chơi nào khác.

Tôi đến một góc cua khó. Narumi mỗi lần đến đây đều lái ra khỏi đường đua, rồi phát ra tiếng kêu kỳ lạ.

Khi tôi đi qua đường tắt này, cô ấy sẽ hét lớn “Đấu một trận công bằng đi!”.

Tấm tăng tốc này khó nhắm, cô ấy lần nào cũng trượt, cuối cùng còn than phiền “Đạp được mới là lạ chứ!?”.

Không biết từ lúc nào, đầu óc tôi tràn ngập hình ảnh Narumi của tuần trước. Lúc đó cô ấy vẫn còn nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói chuyện, không đột nhiên né tránh tôi.

Lái mãi, còn lại vòng cuối cùng. Nhạc nền tăng tốc độ, tông cao hơn nửa cung.

Đến mức này, các đòn tấn công của nhân vật không phải người chơi gần như không ảnh hưởng, dù không đặc biệt chú ý cũng có thể thắng. Tuy nhiên, dù đây không phải game hành động, tôi vẫn vô cớ muốn qua màn mà không bị thương, nên vẫn quyết định nghiêm túc lấy vật phẩm phòng thủ và vật phẩm tăng tốc trong hộp vật phẩm.

Chính xác tránh được vài lần cản trở của đối thủ, đến đoạn đường thẳng cuối cùng trước đích của vòng cuối, đúng lúc tôi chuẩn bị sử dụng vật phẩm tăng tốc thì—

“Anh trai——!”

Cửa bị mở mạnh đến mức tôi tưởng cánh cửa sắp bị vỡ tung. Chỉ thấy Hisaya xông vào.

Tôi bị Hisaya làm phân tâm, lúc này đúng lúc có đối thủ khác ở phút cuối kích hoạt vật phẩm cản trở người về nhất. Khi tôi nhận ra, xe của tôi đang dừng ở giữa màn hình, văng ra tiền vàng.

“…Hisaya, nếu có chuyện tìm anh, thì gõ cửa trước rồi hãy vào.”

Rõ ràng là chỉ thiếu một chút nữa thôi là đạt được mục tiêu rồi. Tôi có chút khó chịu nói với Hisaya như vậy, rồi lập tức đổi ý, quyết định để nhân vật về đích trước đã. Khi tôi định bắt đầu thao tác, Hisaya từ cửa chạy đến ghế sofa, nắm lấy vai tôi kêu lên:

“Anh trai, bây giờ không phải lúc làm chuyện này! Narumi-nee… Narumi-nee muốn nghỉ việc rồi…!”

“…Hả?”

“Nghe nói Narumi-nee cũng sắp đi xem mắt, muốn nghỉ việc trước khi chính thức bắt đầu xem mắt…!”

“…Nguồn tin ở đâu?”

“Bây giờ còn quản nguồn tin hay trân châu làm gì!? Koyanagi-san và Kabakura-san đang nói chuyện này, em vừa đúng lúc nghe thấy!”

Hisaya hét lên như vậy, mắt rưng rưng nước.

Nói vậy thì, tôi hình như mơ hồ nhớ Narumi trước đây từng nói, bố mẹ cô ấy muốn cô ấy đến đây làm việc là để tiện thể rèn luyện cho việc làm vợ. Ngay cả người như tôi còn có cơ hội xem mắt, thì việc Narumi được mời đi xem mắt đương nhiên cũng không có gì lạ. Dù sao Narumi thật sự rất đáng yêu.

“…Vậy à. Nhưng, đó cũng là điều không thể tránh khỏi mà. Cô ấy vốn dĩ đã có kế hoạch như vậy rồi.”

“Narumi gần đây bắt đầu né tránh tôi, có lẽ là vì chuyện xem mắt. Nếu vì tôi mà bị đối phương nghi ngờ, cuộc xem mắt vốn dĩ sẽ suôn sẻ có thể cũng sẽ…”

“Anh trai!”

尚哉 lớn tiếng ngắt lời tôi, mày nhíu chặt, rồi tuôn một tràng không dứt:

“Anh hai! Anh thích Narumi-nee từ thuở xa xưa rồi phải không! Lớn lên lại gặp lại, anh hẳn vui lắm, đúng không!? Nhưng rõ ràng là vậy... anh định trơ mắt nhìn Narumi-nee ở bên người khác, không nói một lời nào sao!?”

Rõ ràng đây chẳng phải chuyện của nó, vậy mà không hiểu sao Hisaya lại vừa giận vừa khóc. Sao thằng bé này lúc nào cũng có thể vì người khác mà dốc hết tình cảm đến thế chứ?

“Nếu... đó là ý muốn của Narumi, thì tôi...”

“Cái em muốn biết là suy nghĩ của anh hai kìa!”

“Tôi muốn...”

Rốt cuộc tôi muốn điều gì đây?

Tôi thích Narumi. Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Vấn đề không phải là tôi có suy nghĩ gì về cuộc sống hôn nhân với Narumi, mà là vì tôi vẫn coi hôn nhân là một chuyện xa vời.

Tôi thích Narumi. Tôi mong cô ấy luôn vui cười. Nếu kết hôn với cô ấy, liệu tôi có thể khiến cô ấy luôn vui cười không?

Narumi sẽ cười vì tôi sao?

“Tôi muốn...”

Tôi không biết. Dù có nghĩ cũng không ra. Tôi không tự tin. Dù vậy...

“Tôi muốn ở bên Narumi.”

Khi lấy lại được tinh thần, tôi đang dốc toàn lực chạy về phía phòng Narumi. Vì bình thường tôi chẳng bao giờ tập thể dục, nên giờ đã thở hồng hộc như trâu. Mặc dù tôi nghĩ mình đang chạy, nhưng cảm giác tốc độ chỉ ngang với người đi bộ bình thường. Dù vậy, tôi vẫn muốn nhanh chóng đến bên Narumi, cứ thế mà cố sức bước.

Khó khăn lắm mới đến được cửa phòng Narumi, tôi đã mệt đến thảm hại, có thể dùng từ “thoi thóp” để hình dung. Dù hít thở sâu vài lần, cảm giác cũng chẳng khá hơn là bao.

Nếu đợi ở đây cho đến khi hơi thở trở lại bình thường thì trời đã sáng mất rồi. Tôi bằng mọi giá đều muốn bày tỏ lòng mình với Narumi, quyết định cứ gõ cửa trước đã.

Cốc... Cốc cốc...

Cơ bắp cánh tay vẫn còn hơi cứng đơ, khiến nhịp gõ cửa của tôi hơi kỳ lạ. Dù sao thì cô ấy chắc vẫn nghe thấy.

“Đến đây~” Giọng Narumi vang lên từ trong phòng, tiếp đó là tiếng bước chân lạch bạch. Rồi sau đó...

“Đến đây. Xin hỏi ai... Hirotaka!? Ơ, sa-sao vậy!? Trông anh cứ như một người lính bại trận sắp chết vậy!”

Đã hơi muộn rồi, không thích hợp để đột ngột ghé thăm. Dù vậy, Narumi lại hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, chỉ một lòng quan tâm đến tôi.

“Không... tôi không sao... chỉ là chạy từ phòng tôi qua đây thôi... đừng để ý.”

“Anh như thế này bảo tôi làm sao mà không để ý được! Anh vào trong trước đã, ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi đi.”

Tôi để mặc Narumi kéo tay mình vào phòng. Có lẽ vì đầu óc vẫn còn thiếu oxy, ý thức không được tỉnh táo lắm, tôi thầm nghĩ – đây hình như là lần đầu tiên tôi vào phòng cô ấy.

“Đây, ngồi đây. Tôi đi lấy nước, anh đợi nhé.”

Narumi để tôi ngồi xuống một chiếc đệm nhỏ, rồi từ chiếc tủ chén nhỏ gắn kèm trong căn hộ lấy ra một cái cốc. Tiếp đó, cô ấy lấy nước lạnh từ tủ lạnh mini ở góc phòng, rót vào cốc, đặt lên chiếc bàn nhỏ trước mặt tôi.

“Cảm... ơn...”

Tôi cố gắng nặn ra lời cảm ơn, rồi uống một ngụm nước. Cảm giác nước lạnh từ từ thấm vào cơ thể.

“...Mà nói thật, khoảng cách giữa phòng anh và đây cũng chỉ bằng một nửa chiều ngang của căn biệt thự này, cộng thêm khoảng cách của một tầng cầu thang thôi mà. Thể lực của anh kém quá đấy?”

Narumi nhìn tôi uống nước, từ từ điều chỉnh hơi thở xong, mới đi đến đối diện tôi, ngồi xuống chỗ cách cái bàn, vẻ mặt khó tin.

“Ơ, thật... ngay cả bản thân tôi cũng ngạc nhiên... không ngờ... thể lực lại kém đến thế...”

“Tôi thấy anh vẫn nên tập luyện một chút thì hơn, tôi thật sự rất sợ anh sẽ chết sớm đấy.”

“Ừm...”

Tôi lại uống một ngụm nước, hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. Cảm giác hít thở nhẹ nhõm hơn nhiều. Thế này chắc có thể nói chuyện đàng hoàng rồi.

“Narumi.”

“Ừm?”

Tôi vẫn chưa nghĩ ra phải nói gì, tóm lại cứ gọi tên cô ấy trước đã. Cô ấy đối diện với tôi, hơi nghiêng đầu. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, mở lời nói:

“Narumi. Tôi sẽ từ chối buổi xem mắt, mong cô cũng từ chối.”

“...Hả? Anh nói tôi từ chối cái gì?”

“Xem mắt.”

“Tôi? Tại sao?”

“Vì... tôi muốn ở bên Narumi mãi mãi. Không phải người khác, mà là cô.”

“...Ơ... ừm, xin lỗi, câu này... câu này có ý gì vậy...?”

“Narumi, tôi thích cô. Mong cô kết hôn với tôi.”

“............”

Narumi há hốc mồm nhìn tôi một lúc. Rồi, miệng bắt đầu từ từ đóng mở liên tục. Da cổ bắt đầu ửng đỏ, dần dần lan đến má, Narumi dùng hai tay che mặt, lẩm bẩm khẽ:

“Sao mọi chuyện lại thành ra thế này...”

“...Xin lỗi, cô ghét sao?”

“Không phải ghét... chỉ là, nói chung thì kỳ lạ mà... cầu hôn sau không ngày hẹn hò là sao chứ...”

Narumi run rẩy toàn thân, giọng nói cực kỳ nhỏ, phải ghé sát mặt mới nghe thấy.

“Tôi nghe nói cô sẽ đi xem mắt, và sẽ từ bỏ công việc giúp việc ở đây... nên tôi vội vàng chạy đến tìm cô.”

“Khoan đã, cái gì vậy? Sao tôi hoàn toàn chưa nghe nói gì về chuyện đó?”

Narumi đột ngột ngẩng đầu lên. Trán cô ấy đã đỏ bừng, mắt cũng đỏ hoe, khóe mắt còn long lanh nước.

“Hả?”

“Tôi đâu có đi xem mắt.”

“...Hả?”

“Người đi xem mắt là anh mà!”

“Ơ, không, ừm, đúng là vậy, nhưng, cô không phải cũng đi xem mắt sao?”

“Làm gì có! Hơn nữa, hạng người dân thường như tôi, nếu có trung tâm tư vấn hôn nhân giới thiệu thì còn đỡ, chứ bình thường làm gì có mối quan hệ để mà đi xem mắt chứ!”

Nghe nói vậy cũng phải.

“...Tôi nghe Hisaya nói cô sẽ từ chức, nó nghe từ Koyanagi-san và Kabakura-san.”

“Tôi quả thật có nói với Hanako là sẽ từ chức trước khi anh chính thức đi xem mắt! Nhưng tôi tuyệt đối chưa từng nói tôi sẽ đi xem mắt, dù chỉ một câu!”

“...”

Tôi đột nhiên kiệt sức, ngửa người ra sau.

“Hi-Hirotaka?”

Narumi đỏ mặt, cúi đầu nhìn tôi. Vẻ mặt trông rất lo lắng.

“Thật hồ đồ.”

“Gì-gì chứ...”

Narumi hơi phồng má.

“Tôi nói là bản thân tôi. Bản thân tự mình hiểu lầm thì thôi đi, lại còn vội vàng xông thẳng vào phòng cô vào giờ muộn thế này, rồi còn cầu hôn nữa.”

Ài, nói thật thì, người hiểu lầm đầu tiên phải là Hisaya mới đúng. Thế nhưng, không xác nhận thông tin mà đã hành động bốc đồng, quả thật là lỗi của tôi.

“...Thật hồ đồ.”

Tôi thở dài, hai tay ôm mặt. Ài, thật tệ, ước gì tất cả những chuyện này chưa từng xảy ra.

“............Có lẽ là hồ đồ thật đấy, nhưng mà...”

Bàn tay ấm áp của Narumi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.

“Tôi, tôi... tôi vẫn rất vui đấy...”

Tay Narumi hơi dùng sức siết nhẹ, đẩy bàn tay phải đang che mặt tôi sang một bên. Thế là tôi nhìn thấy khuôn mặt Narumi, cô ấy đang nhìn xuống tôi từ phía trên.

Cô ấy đỏ bừng mặt, mỉm cười. Đôi mắt đỏ hoe long lanh nước mắt, vẫn mỉm cười.

Sáng hôm sau, cả nhà chúng tôi đang ăn sáng.

“Bố.”

Khi bữa ăn sắp kết thúc, bố cùng hai người khác bắt đầu uống trà đen sau bữa ăn. Lúc này, tôi mở lời với ông.

“Ừm? Hirotaka, có chuyện gì?”

Bố đặt tách trà xuống đĩa, quay mặt về phía tôi.

“Con và Narumi đã đính hôn, vì vậy, con sẽ không đi xem mắt nữa.”

Ngay lập tức, khắp nơi vang lên những tiếng “phụt” và “khụ”. Xem ra rất nhiều người đã bị sặc.

“Khoan đã, con——”

“Vậy à. Bố biết rồi.”

Ngay cả Narumi cũng hoảng hốt như những người khác. Thế nhưng, thái độ của bố vẫn ung dung điềm tĩnh như thường lệ. Ông nhếch mép cười với tôi một cái, rồi quay sang nói với Narumi:

“Narumi, sau này vẫn mong cháu chiếu cố.”

“Hả? À, ừm, đâu có, cháu, cháu cháu cháu mới là người mong ngài chiếu cố... À á!”

Narumi hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, vội vàng cúi gập người, chiếc ấm nước đang cầm trên tay vì thế mà đổ nước ra ngoài.

Những cô hầu gái khác đang đứng ngây người không biết phải làm gì lúc này cũng hoảng hốt, vội vàng lấy giẻ khô lau sàn nhà và chiếc tạp dề bị ướt của Narumi. Và cả bầu không khí vốn đang cứng đờ trong phòng ăn vì lời tuyên bố “đính hôn” của tôi, cũng theo đó mà trở nên sôi động.

“Anh, anh hai! Narumi-nee, chúc mừng hai người——! Sao hôm qua sau đó không nói cho em biết chứ!? Em lo muốn chết!”

“Hi-Hirotaka... Momose... Thật, thật tốt quá... Tốt quá rồi...”

“Này, Kabakura, ông khóc cái gì vậy! Còn không đứng thẳng lên, nghiêm túc chút đi!”

“Thật... thật tốt quá, Narumi-san...”

Sau đó, phòng ăn ồn ào một lúc lâu. Kết quả là ngày hôm đó, tôi và Narumi bị mọi người xung quanh hỏi han không ngớt, rồi bị kéo đi ăn mừng liên tục, dù là ngày nghỉ nhưng hoàn toàn không thể ra ngoài.

Ngày nghỉ hiếm hoi, tôi vốn định hẹn hò với Narumi, đi xem nhẫn đính hôn, thế mà kế hoạch đều đổ bể. Nhưng không sao cả. Dù sao thì sau này hai người còn rất nhiều thời gian ở bên nhau.

Nghĩ đến đây, khóe môi tôi không khỏi nở một nụ cười.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận