• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel Chuyển Thể

Chương 7: Những bóng ma khó chịu và những bóng ma bướng bỉnh

0 Bình luận - Độ dài: 10,535 từ - Cập nhật:

Thế nên em mới cứ mãi cố giấu kín lòng mình... nhưng em nào mong anh đáp lại tình cảm ấy đâu... Em nhất định sẽ cố gắng không làm phiền *Kabakura-senpai* đâu, nên là...!

Khoan đã nào! Ai bảo em phiền hả!? Ai bảo không muốn đáp lại tình cảm của em hả!? Em chẳng chịu nghĩ cho cảm giác của anh gì cả!

Hả...?

Anh đã thích em từ rất, rất lâu rồi, từ trước cả em nữa kìa—

Đột nhiên, chiếc điện thoại đang cầm trên tay rung lên.

Á!

Mãi mê đọc tiểu thuyết trên điện thoại quá, tôi giật bắn mình, không kìm được mà thốt lên một tiếng.

Tôi liếc nhìn góc trên cùng màn hình, thấy biểu tượng email sáng lên. À, hóa ra điện thoại rung là do có thư mới.

Ghét ghê... Ai nhắn giờ này không biết? Đang lúc gay cấn mà.

Tôi thở dài, vùi mặt vào chăn.

Cuốn tiểu thuyết tôi vừa đọc thuộc thể loại ngôn tình fanfic. Có điều, cả người tỏ tình lẫn người được tỏ tình đều là nhân vật nam. Chính là thể loại Boys Love, hay còn gọi tắt là BL.

Rõ ràng trong nguyên tác đã có nhân vật nữ có thể phát triển tình cảm với nhân vật nam rồi, vậy mà sao người ta cứ cố tình ghép anh ta với một nhân vật khác—lại còn là nhân vật nam nữa chứ—thành một cặp nhỉ? Tôi hoàn toàn chẳng thể hiểu nổi.

Vốn dĩ—cho đến mấy ngày trước, tôi vẫn nghĩ như vậy. Thế mà chẳng biết tự lúc nào, lịch sử tìm kiếm trên điện thoại lẫn máy tính của tôi lại chất đầy tên các cặp BL. Đúng là chẳng ai lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong đời.

Thôi thì cũng chẳng trách được. Vì, fanfic BL đỉnh của chóp mà. Chắc do tác giả toàn là nữ nên mấy tác phẩm đó đặc biệt hợp gu tôi.

Tôi thầm tự biện hộ trong lòng—dù chẳng có ai để nghe mình biện hộ cả—rồi nằm sấp trên giường, lại thở dài một hơi thật sâu. Sau đó, tôi hơi cựa quậy người, nằm nghiêng sang một bên, thao tác điện thoại, tắt trình duyệt web, mở ứng dụng email, rồi vào hộp thư đến. Thế là tôi thấy ngay một email chưa đọc nằm trên cùng, người gửi hiển thị là "*Kabakura-senpai*".

Tức thì, một nỗi đau nhói lên trong lòng, cùng lúc đó là một cảm giác vừa nóng hổi vừa hơi ngọt ngào, hệt như ly socola nóng đắng vậy.

Đã một tuần trôi qua kể từ lễ tốt nghiệp của *Kabakura-senpai*. Dù sao thì tôi cũng đã trao đổi thông tin liên lạc với anh ấy rồi, nhưng cả tôi và anh ấy đều không phải kiểu người ngày nào cũng nhắn tin tình tứ qua lại, với lại cho đến mấy ngày trước, mỗi lần gặp nhau là chúng tôi lại cãi nhau chí chóe, nên giờ bảo chúng tôi đột ngột chuyển sang tương tác như một cặp đôi bình thường thì đương nhiên là chịu rồi. Hơn nữa, nghe nói *senpai* sắp chuyển ra ngoài ở riêng để đi học đại học, chắc kỳ nghỉ xuân này sẽ bận rộn lắm. Nghĩ vậy, lúc không có việc gì tôi thật sự không dám dễ dàng gửi email cho anh ấy. Thế nên, kể từ lần gặp mặt đó, tôi không những chưa hề nhắn tin mà cũng chẳng gọi điện cho anh ấy. *Senpai* cũng vậy, hoàn toàn không liên lạc gì với tôi, cho đến tận khoảnh khắc này.

Đây là email đầu tiên *Kabakura-senpai* gửi cho tôi. Nhưng dù vậy, tôi nghĩ nội dung chắc cũng chẳng có gì to tát đâu. Chắc là muốn chia sẻ cảm nghĩ sau khi xem xong anime mùa này, hoặc là bộ anime nào của mùa tới trông có vẻ thú vị, chắc chắn là những nội dung kiểu vậy.

Tôi tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng vẫn hơi hồi hộp mở email ra xem.

Anh khỏe không?

Hết. Ngoài ra, tiêu đề thư là "Chúc ngủ ngon". Vô cùng nhạt nhẽo, thậm chí đến mức đáng sợ. Nhạt nhẽo đến mức chẳng thấy chút cá tính nào.

Thế nhưng, dù chỉ là một email tầm thường, như một câu hỏi thăm mẫu mực như vậy, chỉ cần nghĩ đó là *Kabakura-senpai* gửi cho mình, không hiểu sao, lồng ngực tôi lại có một cảm giác ngứa ngáy, hơi nhói, khó tả vô cùng.

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào email mà tiêu đề và nội dung cộng lại chưa đầy mười chữ đó, rồi lăn lộn trên giường một lúc. Chẳng lẽ sau nhiều dòng xuống hàng lại ẩn chứa một tin nhắn bí mật; hay là dùng chức năng đổi màu chữ để ẩn một vài chữ thành màu trắng (người đó có hiểu mấy chức năng này không nhỉ?). Không, thực tế là không có. Email này hoàn toàn, thật sự y hệt như những gì nhìn thấy trên bề mặt, chỉ viết vỏn vẹn "Chúc ngủ ngon. Anh khỏe không?" mà thôi.

Thế nhưng, dù email này chỉ có vậy, việc *Kabakura-senpai* gửi thư cho tôi đã khiến tôi cảm nhận sâu sắc rằng "chúng tôi thật sự đang hẹn hò", khóe môi không kìm được mà cong lên. Không sao cả, dù sao thì bây giờ tôi đang ở nhà mình, trong phòng mình, không có ai khác, muốn cười thế nào thì cười. Tôi dám chắc, biểu cảm của tôi lúc này chắc chắn vênh váo một cách bất thường, vênh váo đến mức ngay cả bản thân tôi cũng chưa từng thấy bao giờ.

...Phải trả lời mới được.

Tôi nghĩ, người đó chắc sẽ không đến mức sau khi gửi thư xong lại cứ nắm chặt điện thoại, một lòng mong ngóng thư hồi âm của tôi đâu, anh ấy không dễ thương đến thế. Tuy nhiên, biết đâu anh ấy có việc nên mới viết thư cho tôi, cũng không hay ho gì nếu bắt anh ấy đợi lâu.

Tôi lật người, nằm ngửa trên giường, mở màn hình trả lời email, quyết định không nghĩ nhiều, từ từ gõ tin nhắn.

Em khỏe.

...Chỉ vậy thôi thì quá ngắn gọn rồi. Tuy nhiên, với nội dung anh ấy gửi, nếu trả lời bình thường thì cũng chỉ có thể viết như vậy, cũng chẳng trách được. Hay là mình cũng hỏi thăm lại tình hình của anh ấy nhỉ?

Em khỏe. *Senpai* khỏe không?

Không hiểu sao, câu này nghe chẳng có nội dung gì cả. Giống như lời chào hỏi khi vô tình chạm mặt một ông chú hàng xóm không mấy thân thiết vậy. Có cách nào trả lời thân thiết hơn, thể hiện mối quan hệ không phải người ngoài không nhỉ?

Em khỏe. Chuyển nhà ổn không ạ?

Chắc vậy là được rồi.

Tôi phân vân khoảng năm giây, rồi nhấn nút gửi. Nói thật, tôi không giỏi cứ mãi kiểm tra từng chi tiết, sửa đi sửa lại. Tôi nghĩ điều quan trọng nhất là phải dứt khoát. Dù sao thì dù có hơi sai một chút cũng không đến mức chết người.

Màn hình hiển thị hoàn tất gửi thư, rồi quay lại màn hình thư *Kabakura-senpai* đã gửi. Giờ tôi cũng chẳng còn tâm trạng đọc tiếp cuốn BL tiểu thuyết ban nãy nữa, tôi lại lật người, nằm sấp trên giường, đọc lại thư *Kabakura-senpai* đã gửi.

Tôi nghĩ, anh ấy không chỉ muốn hỏi thăm tôi có khỏe không, mà còn có chuyện khác nữa. Sẽ là chuyện gì nhỉ? Vừa suy nghĩ, tôi vừa mở lại thư mình vừa gửi, đọc lướt qua một lần. Hửm? Cảm giác hình như có gì đó không đúng, tôi lại đọc kỹ hơn.

Em khỏe. Chuyển nhà ổn không ạ?

"Ổn không ạ?" là cái quái gì vậy. Tôi cứ tưởng mình gõ là "ổn không ạ?" (câu hỏi thông thường) ai dè lại lỡ tay gõ thành "ạ?" kiểu nhõng nhẽo. Trông cứ như thư của mấy đứa đàn em phiền phức, không nghiêm túc lại thích làm thân vậy. Sao tôi lại có thể mắc lỗi như thế này chứ? Mà nói gì thì nói, thư ngắn thế này mà còn viết sai chính tả ư? Ngay cả bản thân tôi cũng thấy mình quá cẩu thả khi không phát hiện ra. Tôi chợt nhớ lại kỳ thi cuối kỳ mấy hôm trước, tôi đã bị trừ khá nhiều điểm vì nhiều lỗi chính tả, sai sót cơ bản trong tính toán do cẩu thả, *Sensei* còn đặc biệt dặn dò tôi "phải tập thói quen kiểm tra kỹ lưỡng".

Aaaa, bức thư hồi đáp đầu tiên của tôi lại là "Ổn không ạ?", khiến tôi trông như một đứa vô phép vô tắc vậy, thật là hết chịu nổi. Chỉ muốn tìm cái hố nào đó mà chui xuống.

Tôi vùi mặt vào chăn, không ngừng rên rỉ "Á—" hay "Ư—" để cố che giấu sự xấu hổ và hối hận không thể cứu vãn. Đúng lúc đó, điện thoại lại rung.

Tôi rón rén mở hộp thư đến xem, quả nhiên, *senpai* lại gửi thư đến. Anh ấy sẽ nói gì đây? Trong các hoạt động câu lạc bộ, anh ấy luôn nhấn mạnh việc phân biệt rõ ràng mối quan hệ trên dưới giữa các học sinh, tôi cũng thường thấy anh ấy sửa lỗi dùng từ không phù hợp của các đàn em. Đương nhiên, tôi nghĩ anh ấy hoàn toàn chỉ có ý tốt, nhưng vẻ mặt anh ấy hung dữ như vậy, mấy đứa đàn em chắc chắn đều rất sợ anh ấy.

Thôi kệ, dù sao thì ban nãy tôi chỉ là gõ nhầm thôi. Dù anh ấy có nói gì, tôi cứ thành thật giải thích là được. Tôi chuẩn bị tâm lý, rồi nhấn vào thư để xem.

Cũng tạm ổn. Chủ nhật tuần sau em có rảnh không?

Về chuyện "Ổn không ạ?", anh ấy lại chẳng đả động gì. Không phát hiện ra ư? Hay là anh ấy biết đó chỉ là gõ nhầm thôi? Hay là anh ấy đang nghĩ "Sao tự nhiên lại vô phép vô tắc thế này? Thôi kệ đi". Aaaa, nếu là trường hợp thứ ba thì phải làm sao đây?

Nói chung, chắc là nên chủ động xin lỗi trước khi anh ấy nhắc đến chuyện này thì hơn nhỉ? Không, nếu anh ấy không nhận ra thì cứ để vậy đừng phát hiện ra luôn. Nhưng mà, nếu không kiểm tra thì làm sao biết anh ấy có nhận ra hay không, cũng không biết anh ấy nghĩ gì về mình. Thế nhưng, nếu anh ấy không biết mà mình lại hỏi thì anh ấy sẽ phát hiện ra mất. Aaaa, nhưng mà...

Tôi cứ quanh quẩn trong suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng đi đến kết luận là "vì anh ấy chẳng nói gì, chắc là không nhận ra đâu", thế nên, tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.

Tôi đọc lại thư anh ấy gửi, rồi mở màn hình trả lời.

Không có lịch trình đặc biệt gì.

Mặc dù tôi thấy thế này có vẻ quá ngắn gọn, hơi thiếu tình cảm, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn là viết nhiều rồi lại sai nhiều. Lần này tôi kiểm tra kỹ lưỡng ba lần, xác nhận không có lỗi chính tả hay sai sót gì nữa rồi mới nhấn nút gửi.

Chưa đầy một phút, thư hồi âm đã đến ngay lập tức.

Nếu được, em có muốn đi chơi với anh không? Tháng tư có lẽ sẽ không gặp được nhau đâu.

Thịch! Tôi cảm thấy tim mình đập rất mạnh.

Đi chơi ư? Với *senpai*? Ừm, đó chẳng phải là hẹn hò sao?

Nhịp tim tăng vọt, lòng bàn tay đang nắm điện thoại bắt đầu toát mồ hôi. Tôi thậm chí cảm thấy khó thở, cứ như nhịp tim quá nhanh đã cản trở hoạt động của phổi vậy.

Tôi phải trả lời thư.

Dùng những ngón tay run rẩy nhấn nút trả lời.

Dạ được ạ. Em nên đến đâu tìm anh lúc mấy giờ ạ?

Tôi buộc mình hít thở sâu, đợi tâm trạng bình ổn một chút rồi mới từ từ kiểm tra lại những gì mình đã gõ.

Ừm, không vấn đề gì... Không, vẫn nên kiểm tra lại một lần nữa. Được rồi, lần này thật sự không vấn đề gì.

Tôi không ngừng lặp đi lặp lại câu "không vấn đề gì" trong lòng, rồi nhấn nút gửi.

Tôi siết chặt điện thoại, mắt dán chặt vào màn hình, cảm giác như màn hình sắp bị ánh mắt của tôi xuyên thủng vậy. Cứ thế trôi qua hai, ba phút, điện thoại rung lên, biểu tượng thư đến hiển thị ở phía trên màn hình. Tôi cảm thấy nhịp tim lại tăng nhanh hơn một chút, mở thư vừa nhận được ra xem.

Vậy thì khoảng mười giờ, gặp nhau ở Chuông Bạc ga Tokyo nhé?

Ga Tokyo à. Lại còn hẹn ở Chuông Bạc nữa chứ, đúng là cổ điển ghê. Rốt cuộc là sẽ đi đâu đây? Thôi kệ, đâu cũng được.

Em hiểu rồi ạ.

Tôi dùng ngón tay hơi trơn tuột vì mồ hôi tay, chỉ gõ một câu. Ngay khi tôi định nhấn nút gửi, chợt nghĩ, mình có nên viết thêm một câu nữa không nhỉ? Nên viết gì đây? Tôi vừa băn khoăn vừa do dự, từ từ gõ chữ.

Em hiểu rồi ạ. Em rất mong chờ.

Thế này có ổn không? Có kỳ lạ không? Anh ấy có hiểu lầm thành ý nghĩa khác mà tôi hoàn toàn không nghĩ tới không?

Lần này, tôi kiểm tra đi kiểm tra lại khoảng mười lần, rồi lại im lặng băn khoăn khoảng một phút, cuối cùng chỉ còn cách nhắm chặt mắt, hét lên "Hây!", đồng thời nhấn nút gửi. Sau đó, tôi khẽ mở một mắt, thấy màn hình hiển thị thông báo "Đã gửi email" thì không khỏi thở dài một hơi thật sâu. Cứ thấy tự nhiên mình mệt mỏi một cách khó hiểu.

Tôi ôm điện thoại vào lòng, lật người nằm ngửa trên giường. Nhìn lên trần nhà, chẳng bao lâu trước đây còn là một khoảng trắng bình thường vô vị, giờ đây lại chẳng biết từ lúc nào đã dán đầy poster các tác phẩm anime và manga, vô cùng rộn ràng.

Kể từ khi tôi thường xuyên trò chuyện với *senpai*, để hiểu rõ hơn những chủ đề anh ấy nói, tôi bắt đầu xem anime và manga. Sau đó lại càng xem càng say mê, không những tìm mua những phiên bản giới hạn đầu tiên có kèm quà tặng, mà còn lặn lội đến những cửa hàng xa xôi để mua những món quà tặng đặc biệt của cửa hàng, rồi còn đăng ký tham gia các hoạt động bốc thăm trúng thưởng mà ai cũng có giải. Kết quả là không chỉ poster, phòng tôi còn có thêm rất nhiều đồ dùng liên quan đến anime và manga. Vì trong phòng vốn đã có sẵn một số đồ liên quan đến sân khấu rồi, giờ thì chẳng còn đủ chỗ để trưng bày tất cả các món đồ nữa.

Trông thật sự rất bừa bộn, tôi cũng biết là phải dọn dẹp rồi, nhưng tôi cứ muốn đặt mỗi món đồ ở một vị trí dễ thấy.

Tôi lơ đãng nghĩ ngợi chuyện đó, đồng thời ngắm nhìn những tấm poster dán trên trần nhà. Rồi ánh mắt tôi dừng lại ở một tấm poster. Tấm poster đó dán ngay phía trên giường, hơi gần cửa một chút, trên đó có một cô bé dễ thương, mặc trang phục đáng yêu, cầm cây đũa phép xinh xắn. *Kabakura-senpai* hình như đặc biệt yêu thích tác phẩm này, hồi đó khi tôi nói với anh ấy rằng mình bắt đầu xem anime, anh ấy còn không dấu vết mà khéo léo (nhưng lại rất rõ ràng) giới thiệu tác phẩm này cho tôi, thế là tôi cũng bắt đầu xem. Kết quả là, thiết kế nhân vật và cốt truyện đều quá tuyệt vời, tôi cũng bị cuốn hút vào tác phẩm này.

Mà nói đi cũng phải nói lại, *senpai* hình như thích những thứ dễ thương thì phải... Không chỉ hình như, mà hẳn là rất thích thì đúng hơn... Vậy thì, lúc hẹn hò có nên mặc đồ phong cách dễ thương một chút không nhỉ...

Quần áo của tôi cơ bản đều theo phong cách tối giản, cảm giác như không hợp gu *Kabakura-senpai* lắm.

Hay là thứ Bảy này đi mua đồ mới thì hơn nhỉ? Mua cả bộ quần áo chắc tốn không ít tiền đâu, nhưng dù sao đây cũng là buổi hẹn hò đầu tiên, đây chắc là khoản chi cần thiết rồi. À, nhưng mà, nếu là phụ kiện thì hiện tại chắc có món nào đó dùng được chứ nhỉ?

Tôi vừa nghĩ vậy vừa bước xuống giường. Khi tôi đang định mở tủ quần áo thì điện thoại lại rung lên. Tôi cứ nghĩ hôm nay anh ấy chắc sẽ không gửi thư nữa đâu, chắc là lời hồi đáp cuối cùng kiểu "Vậy thì hôm đó gặp nhé" thôi. Tôi nghĩ vậy trong lòng, một tay nhấn mở thư ra xem.

Vậy thì Chủ nhật gặp nhé. Chúc ngủ ngon.

Nội dung chỉ có vậy thôi, đúng như tôi dự đoán. Nhưng không hiểu sao, trong đầu tôi lại nghe thấy giọng nói đầy nam tính của *Kabakura-senpai* đọc bức thư này, còn kèm theo nụ cười dịu dàng của anh ấy (dù tôi chưa từng thấy bao giờ). Tức thì, tôi cảm thấy máu từ cổ trở lên sôi sục cả lên.

~~!!

Tôi phát ra tiếng hét không thành tiếng, lập tức khuỵu xuống tại chỗ.

~~~~!!

Trán tôi đập mạnh vào cánh tủ quần áo mà ban nãy tôi định mở. Trong khoảnh khắc, tôi thấy sao vàng bay lượn trước mắt.

Cái gì mà cái gì chứ! Ban nãy rốt cuộc là chuyện gì vậy!? Cái người *Kabakura-senpai* đó làm sao mà có thể lộ ra vẻ mặt như vậy được, không thể nào! Nói về giọng nói của anh ấy, đôi khi đúng là tôi cũng thấy hình như có chút cuốn hút thật, nói thật ra thì cũng không phải là hoàn toàn không thấy cuốn hút. Còn về ngoại hình, tôi vốn thích kiểu khuôn mặt hoàng tử chính thống cơ; còn cái mặt anh ấy, dù có bị dán ảnh lên bảng truy nã ở đồn cảnh sát thì trông cũng khá tự nhiên, chẳng có gì lạ cả, một khuôn mặt hung dữ như vậy thì dù thế nào tôi cũng không thể thấy cuốn hút được! Tôi có thích *senpai*, ít nhiều cũng khó tránh khỏi hiệu ứng "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", nhưng cái ảo tưởng ban nãy thật sự là quá đà rồi. Tôi bị làm sao vậy? Có phải là do quá đắc ý về buổi hẹn hò đầu tiên không?

Tôi co ro dưới đất, đầu óc cuồn cuộn suy nghĩ xem cái video bí ẩn vừa phát trong đầu mình rốt cuộc là sao. Đúng lúc đó, điện thoại lại rung.

Tôi đang bận mà! Ai vậy chứ!?

Tôi có chút như trút giận, nhấn mạnh nút mở thư. Kết quả—

Anh cũng rất mong chờ. Lần này thật sự nên nghỉ ngơi thôi, chúc ngủ ngon.

Không ngờ lại là *Kabakura-senpai*. Trong đầu tôi lại một lần nữa phát ra hình ảnh có tiếng của anh ấy đọc thư mà không hề có chút trở ngại nào.

~~~~~! Iaaaa...

Tôi không kìm được mà ôm đầu rên rỉ. Đúng lúc đó, từ phòng khách vọng lên tiếng mẹ tôi, bà thảnh thơi nói: "Anime sắp chiếu rồi đó con~"

Tôi liếc nhìn đồng hồ. Sau đó lấy điện thoại ra kiểm tra. Rồi nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc. Sau khi kiểm tra xong những phần đã không biết kiểm tra bao nhiêu lần này, tôi lại hít thở sâu một lần nữa. Đây cũng không biết là lần hít thở sâu thứ mấy rồi.

Vì tôi tự nhủ nhất định không được đến muộn, nên đã quá bận tâm đến thời gian mà đến điểm hẹn sớm ba mươi phút. Rồi cứ đứng đây mong ngóng *Kabakura-senpai* đến. Nhưng tôi cứ thấy bồn chồn không yên, không thể nào tĩnh tâm được.

Giờ hẹn gặp là mười giờ đúng không nhỉ?

Địa điểm hẹn gặp chắc cũng không nhầm chứ?

*Senpai* không có nhắn tin gì đúng không?

Bộ đồ mình mặc có kỳ lạ không nhỉ?

Không chỉ sáng nay, từ chiều hôm qua tôi đã vò đầu bứt tai ở trung tâm thương mại cả buổi. Mua quần áo về nhà rồi cũng trăn trở mãi không thôi, sáng nay lại tiếp tục suy nghĩ nát óc. Cuối cùng, mãi mới dứt khoát quyết định, mặc bộ đồ này. Tôi lại ngắm nghía mình từ trên xuống dưới một lượt.

Phần trên là áo khoác hoodie dáng dài có viền ren, bên trong là áo len dệt kim bèo nhún. Phần dưới là quần short đơn giản cùng đôi vớ trắng dài quá gối, điểm xuyết chiếc nơ hồng xinh xắn. Giày đi là đôi cao gót thấp, mũi tròn màu nâu chocolate bóng.

Dù không đến nỗi dễ thương đến mức khiến người ta vừa nhìn đã phải thốt lên "Dễ thương quá!", nhưng đây là kiểu trang phục dễ thương mà tôi miễn cưỡng thấy rằng mặc vào cũng không đến nỗi mất mặt. Đây là thành quả của cả một quá trình tôi cố gắng chọn lựa để có được bộ đồ hẹn hò đầu tiên. Tuy là phong cách tôi thường không mặc, nhưng tôi nghĩ chắc cũng không đến nỗi không hợp đâu. Chắc vậy.

…Không biết Kabakura-senpai nhìn thấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Senpai sẽ thấy tôi dễ thương không? Hay lại chọc ghẹo tôi đây? Nếu dám cười tôi, tôi sẽ đấm cho một trận rồi quay đầu về nhà luôn.

Mà nói đến, Kabakura-senpai sẽ mặc đồ gì đến nhỉ? Nhưng cái người đó, cho dù là buổi hẹn đầu tiên, chắc cũng chẳng tốn quá nhiều tâm tư chuẩn bị đâu. Có khi lại mặc áo phông và quần jean bình thường đến. Chắc anh ta sẽ không mặc áo phông in hình anime chứ? Chẳng lẽ lại sơ vin áo vào quần, đeo găng tay kỳ lạ hở ngón, vác cái ba lô to đùng, rồi còn quấn khăn đội đầu một cách khó hiểu… Không, tuy Kabakura-senpai là một otaku chính hiệu (dù bản thân anh ta không nghĩ vậy), nhưng lại là một otaku cực kỳ để ý ánh mắt người khác, chắc sẽ không ăn mặc theo kiểu otaku "chuẩn mực" như thế đâu. Nhưng lỡ mà, lỡ mà anh ta thật sự ăn mặc như vậy đến thì… Ừm, cứ lôi anh ta vào cửa hàng quần áo gần đó, chọn đồ cho anh ta vậy. Cứ thế mà làm.

Tôi hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên. Rồi tôi thấy trong đám đông phía trước, có một bóng người cao hơn hẳn mọi người, với mái tóc ngắn dựng đứng quen thuộc. Tôi thầm nghĩ "À", rồi cứ nhìn chằm chằm vào bóng người đó. Đợi khi dòng người thưa bớt, anh ta bước về phía này, đồng thời ngó nghiêng xung quanh. Cuối cùng, Kabakura-senpai và tôi chạm mắt.

Lập tức, tôi lại cảm thấy khó thở. Tim tôi đập nhanh đến mức cứ như phổi sắp đình công vậy.

Kabakura-senpai nhìn thấy tôi, khẽ giơ tay lên. Tôi phải cố gắng lắm mới vẫy tay đáp lại. Anh ta nhìn tôi, cười nhẹ một cái, rồi tăng tốc bước chân, đi tới.

"Xin lỗi, em đợi lâu không?"

Kabakura-senpai lách qua đám đông, chạy bộ nhỏ đến bên cạnh tôi. Vừa mở miệng đã là câu nói mẫu mực của buổi hẹn hò.

"Em… có đợi một chút, nhưng đó là vì em đến sớm quá thôi."

Tôi dời ánh mắt đi, nói vậy.

Mình đang làm cái quái gì vậy. Sao không thể cười tươi như kịch bản chuẩn mực mà nói "Không ạ, em không đợi lâu chút nào đâu" chứ?

"Vậy à… À mà, Ko… Koyanagi này."

Nghe Kabakura-senpai gọi, tôi lại quay người đối mặt với anh ta. Chỉ thấy Kabakura-senpai đưa tay ra sau gáy, ánh mắt đảo quanh, trông có vẻ không yên lòng chút nào.

"Ch… chuyện gì ạ?"

"Không có gì, chỉ là… em, em thường mặc thế này sao?"

Dù tôi đang đứng đối diện, anh ta lại quay mặt sang một bên, chỉ có ánh mắt hướng về tôi, hỏi vậy.

"Ủa? Lạ lắm hả ạ?"

Tôi lại cúi xuống nhìn bộ đồ đã kiểm tra không dưới chục lần này.

Vạt áo không bị lật lên, cổ áo không nhăn, cúc áo cũng không rơi. Trông không có vấn đề gì cả. Về kiểu dáng thì chắc cũng ổn. Vậy là, anh ta đơn thuần thấy không hợp với tôi sao?

"À, không, ừm— thì, em cũng biết đấy, đây là lần đầu tiên anh thấy em mặc đồ ngoài đồng phục với đồ thể dục… Anh thấy cũng được mà, ừm."

Kabakura-senpai có vẻ hoảng hốt nói vậy, đồng thời dời ánh mắt đi.

Phản ứng này trông hơi khó hiểu. Anh ta quả nhiên thấy tôi mặc không đẹp sao? Vậy thì thà anh ta cứ trêu chọc tôi đi, để tôi còn có cớ đấm anh ta… Anh ta tự nhiên lại quan tâm kiểu này, ngược lại làm tôi thấy xấu hổ. Aaa, tôi hơi muốn về nhà rồi.

Tôi cảm giác nước mắt sắp trào ra, tôi cúi đầu, siết chặt vạt áo sơ mi. Kabakura-senpai thấy tôi như vậy, không biết là nhận ra điều gì, hay đơn thuần không chịu nổi sự im lặng, anh ta lại mở lời:

"Thô… thôi thì, chúng ta đi thôi! Cứ đứng mãi ở đây cũng chẳng giải quyết được gì!"

Tuy tôi không nhìn thấy biểu cảm của Kabakura-senpai, nhưng giọng anh ta nghe có vẻ cố tình làm ra vẻ vui vẻ một cách vô ích, hơi lớn tiếng, và còn hơi giả tạo nữa, ngược lại làm tôi thấy buồn cười, không kìm được khẽ bật cười.

"Kabakura-senpai… Đây không phải là nhà thi đấu ở trường đâu, xin anh đừng nói to tiếng vậy."

Tôi ngẩng đầu nhìn mặt Kabakura-senpai. Và anh ta đã vô thức nhìn thẳng vào tôi từ lúc nào, thế là, chúng tôi chạm mắt.

"Ơ, ừm… Xin lỗi."

Kabakura-senpai hơi ngượng ngùng dời ánh mắt đi, rồi, lại lập tức nhìn tôi.

"Kabakura-senpai, chúng ta đi đâu ạ?"

Với tôi, việc nhìn thẳng vào mắt Kabakura-senpai để nói chuyện dường như vẫn còn hơi khó khăn, nên tôi hơi hạ thấp tầm mắt, nhìn vào quần áo của anh ta, đồng thời hỏi vậy.

"Cái này thì… em có muốn đi đâu không?"

Kabakura-senpai mặc áo phông, áo khoác hoodie, quần jean, giày thể thao cổ cao, là một bộ trang phục rất chuẩn mực, không có gì để chê bai.

"Không, em không có nơi nào đặc biệt muốn đi cả."

Tất nhiên, trên áo cũng không có hình anime.

"Vậy… có muốn xem gì không?"

Trên áo cũng không có nếp nhăn rõ rệt, trông khá gọn gàng.

"Cũng không."

Vậy thì chắc không cần phải lôi anh ta đến cửa hàng quần áo một cách cưỡng ép đâu nhỉ.

"...Có muốn làm gì không?"

".............."

Tôi mải kiểm tra trang phục của Kabakura-senpai, không suy nghĩ nhiều mà trả lời câu hỏi của anh ta. Tuy nhiên, tôi khó tránh khỏi cảm thấy có gì đó không ổn, nên ngẩng đầu nhìn mặt Kabakura-senpai. Biểu cảm của anh ta lộ rõ vẻ lo lắng.

"Kabakura-senpai, chẳng lẽ anh… hoàn toàn không có kế hoạch gì sao?"

Tôi nói thẳng. Kabakura-senpai đột ngột quay lưng lại với tôi, tay gãi đầu. Phản ứng của anh ta thật dễ hiểu.

"Anh… anh nghĩ đi đến nơi em muốn đi là được rồi…"

"Tức là hoàn toàn không có kế hoạch gì phải không?"

"Cái này… anh…"

Tuy tỏ vẻ ngượng ngùng, chột dạ, nhưng Kabakura-senpai vẫn chỉ hơi cúi đầu, không chịu trả lời rõ ràng.

Nhìn thái độ của anh ta, tôi nghĩ chắc anh ta lại định nói qua loa cho xong chuyện. Tôi cảm thấy lửa giận trong lòng dần bùng lên.

"Anh mời người ta đi chơi, còn chỉ định địa điểm gặp mặt, vậy mà lại hoàn toàn không có một chút kế hoạch nào, là sao chứ? Anh như vậy chẳng khác gì tổ chức hoạt động câu lạc bộ cuối tuần, học sinh đến rồi lại bảo họ tự tập luyện vậy!?" Với tư cách là người từng làm đội trưởng câu lạc bộ, làm việc như vậy có đúng không!?"

"Giờ này liên quan gì đến chuyện đó chứ!"

Tôi không kìm được giận, nói với giọng điệu hơi gay gắt. Và Kabakura-senpai cũng trừng mắt đáp lại.

"Anh giận quá hóa rồ rồi à!? Em thì… em đã nghĩ đây là buổi hẹn đầu tiên hiếm hoi, em vốn rất mong chờ đó!"

Kabakura-senpai trừng tôi, tôi cũng trừng lại, nói ra những lời thật lòng. Kabakura-senpai nghe vậy, lộ ra vẻ mặt nhận ra điều không hay, vội vàng ngậm miệng.

Sao tự nhiên lại cãi nhau thế này… Nhưng, lần này lỗi chắc chắn là của Kabakura-senpai. Có lẽ tôi nên nói chuyện bình tĩnh hơn thì phải, nhưng gặp phải tình huống này, nếu là người khác, chắc cũng sẽ tức giận thôi. Nên nói là, tôi tức giận cũng là điều không thể tránh khỏi. Là không thể tránh khỏi, nhưng…

Giờ đây tôi không chỉ tức giận với Kabakura-senpai, mà còn ghét bản thân không thể kìm nén được cơn giận này. Những cảm xúc này cùng với nhiều cảm xúc khó tả khác, cứ cuộn trào trong bụng, tạo thành một cảm giác uất ức khó chịu. Nếu cứ tiếp tục nhìn mặt Kabakura-senpai, tôi nhất định sẽ để mặc cảm xúc uất ức này, nói ra những lời không nên nói, vô cớ chọc giận Kabakura-senpai, nên tôi quay lưng lại với anh ta. Tôi dường như nghe thấy Kabakura-senpai nói "À", nhưng tôi quyết định phớt lờ anh ta, cũng không quay đầu lại.

Tôi hít thở sâu vài lần, cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, rồi nhận ra Kabakura-senpai phía sau dường như đã có động tác. Tôi quay lưng lại với anh ta, không nói gì cả, có phải anh ta chán không thèm để ý đến tôi nữa rồi không? Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu hoảng hốt. Ngay khi tôi định quay đầu lại, Kabakura-senpai đã vô thức đi vòng ra trước mặt tôi từ lúc nào.

"...Xin lỗi."

Vừa chạm mắt, Kabakura-senpai lập tức nói vậy.

"...Sao lại xin lỗi?"

Tôi thẳng thắn nói ra thắc mắc trong lòng. Kabakura-senpai nghe vậy, cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt trông vừa bối rối, lại vừa ngượng ngùng.

"Thật ra… anh chỉ nghĩ đến chuyện hẹn em đi chơi thôi là đã hết cả đầu óc rồi… Hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ đi đâu cả… Sau khi hẹn được em rồi, anh mới nghĩ đến chuyện này, vội vàng tra cứu lung tung. Nhưng… cuối cùng vẫn không biết đưa em đi đâu thì em mới vui. Cái đó… rõ ràng là buổi hẹn đầu tiên, vậy mà anh lại không thể lên kế hoạch chu đáo, anh xin lỗi."

Kabakura-senpai buông thõng đầu nói. Giọng anh ta nhỏ hơn bình thường, và còn yếu ớt nữa. Dáng vẻ đó trông hơi giống một chú chó Shiba đang ủ rũ.

"...Vậy sao không nói ngay từ đầu?"

"Vì… vì ngại mà."

Kabakura-senpai nói với âm lượng nhỏ hơn nữa, giọng điệu nghe hơi giống đang làm nũng. Cứ như một đứa trẻ vậy. Tuy nhiên, chúng tôi đều chưa thành niên, nói đúng ra thì cả hai đều vẫn là trẻ con.

Lời xin lỗi của Kabakura-senpai đã làm cơn giận ban nãy của tôi dịu đi một chút. Tôi thở dài một hơi, cố gắng tống khứ hết cơn giận đó, cùng với cảm giác uất ức trong bụng ban nãy ra ngoài.

"Đúng là đồ ngốc."

"Gì, gì mà ngốc chứ, em…"

Kabakura-senpai có vẻ bất mãn nói. Tôi ghé sát mặt vào anh ta, ngẩng đầu nhìn mặt anh ta gần nhất có thể. Kabakura-senpai dường như giật mình, lùi lại một bước. Thế là, tôi lại bước thêm một bước về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, rồi tôi mở lời:

"Vậy thì, hôm nay anh cứ đi theo em đến nơi em muốn đi. Không được than vãn gì đâu đấy."

"Ơ, ừm."

Nghe anh ta trả lời vậy, tôi nheo mắt, nhếch mép cười với anh ta, rồi quay người bước đi. Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã của Kabakura-senpai đang đuổi theo.

Các cặp đôi. Cha con. Các cặp đôi. Nhóm người kia chắc là bạn bè. Khách lẻ. Các cặp đôi. Các cặp đôi.

Chúng tôi tạm thời đến một siêu thị lớn gần đó. Đôi khi tôi cũng tự mình đến đây dạo chơi. Tôi đi theo lối đi quen thuộc, nhưng ánh mắt cứ bị các cặp đôi khác thu hút. Nơi này vốn dĩ có nhiều cặp đôi đến vậy sao? Trước đây tôi chưa bao giờ để ý đến chuyện này, cứ thế mà không nhận ra.

Tôi liếc nhìn sang bên cạnh, Kabakura-senpai đi bên cạnh tôi, vô tư nhìn các cửa hàng đi ngang qua, thỉnh thoảng lại cúi đầu xem bản đồ trên tay (hình như là lấy ở lối vào).

Anh ta trông rất nghiêm túc, rốt cuộc là đang xem gì vậy nhỉ? Có phải đang tìm cửa hàng mình thích không? Tôi nhìn anh ta, trong lòng nghĩ vậy. Lúc này, Kabakura-senpai đang nhìn bản đồ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chạm mắt với tôi.

"Hửm? Sao thế?"

"Không, không có gì."

Tôi vội vàng quay mặt về phía trước.

Người đi ngược chiều, người vượt qua chúng tôi từ phía sau, người đi ngang qua trước mắt chúng tôi, người đang xem hàng trong cửa hàng. Quả nhiên, khắp nơi đều có rất nhiều cặp đôi. Và hôm nay chúng tôi cũng là một trong số những cặp đôi đó, nghĩ đến đây, tôi thấy lòng mình hơi nhộn nhạo.

"Kabakura-senpai có từng đến những nơi như thế này với bạn gái chưa ạ?"

"Em… em biết mà còn hỏi chứ."

"He he… Chỉ muốn trêu anh một chút thôi mà."

Tôi trêu chọc anh ta, quay đầu nhìn mặt Kabakura-senpai. Tôi nghĩ, liệu anh ta có hơi tức giận không nhỉ? Nhưng, khi ánh mắt hai bên sắp chạm nhau, Kabakura-senpai lại quay mặt đi, nhìn chằm chằm lên phía trên chéo.

"Thế, thế thế thế em thì sao?"

"Sao anh lại nói lắp?"

"Đừng có lắm lời."

Tôi kéo chiếc túi đeo vai hơi trượt xuống lên lại, tùy ý nhìn lướt qua các cửa hàng hai bên. Thật lòng mà nói, bình thường khi đến khu này tôi đều đi thẳng qua, không rõ ở đây có những cửa hàng nào.

"Em thường đến với bạn bè. Đôi khi cũng tự mình đến đây dạo chơi."

Vì bình thường đều đi thẳng qua không ghé vào, chứng tỏ khu vực này không có món đồ nào gây hứng thú cho tôi. Hôm nay đến đây nhìn, vẫn không thấy cửa hàng nào đặc biệt muốn ghé.

"Thế… với bạn trai các thứ thì sao?"

Kabakura-senpai thì thầm, giọng nghe có vẻ trầm trầm.

Bình thường anh ta rõ ràng luôn nói tôi xấu xí, căn bản từ tận đáy lòng không nghĩ tôi từng có bạn trai đâu, vậy mà lại hỏi tôi câu này, có phải muốn trả đũa tôi vừa trêu anh ta không?

"Kabakura-senpai cũng biết mà còn hỏi phải không ạ?"

"Không, chỉ là rất bình thường… muốn biết em có từng có bạn trai chưa thôi."

Anh ta không quay mặt về phía tôi, chỉ liếc mắt sang, hơi ngượng ngùng nói. Dáng vẻ này bất ngờ làm tôi cảm thấy đáng yêu.

Haizz, vậy mà lại thấy cái khuôn mặt hung dữ này đáng yêu, rõ ràng mới bắt đầu hẹn hò thôi, không ngờ mình đã đến giai đoạn cuối rồi. Hay là vì mới bắt đầu hẹn hò nên mới như vậy? Người ta nói "tình yêu là mù quáng" quả không sai chút nào.

Tuy tôi nghĩ vậy trong lòng, nhưng, nếu để anh ta biết tôi thấy anh ta đáng yêu, tôi chắc chắn sẽ xấu hổ đến chết mất. Để không vô tình để lộ suy nghĩ qua biểu cảm, tôi vội vàng quay lưng lại với anh ta.

"Đây là lần đầu tiên em hẹn hò với ai đó… cũng là lần đầu tiên em đi chơi với người khác giới."

"Thế, thế thế thế à."

Trả lời xong, Kabakura-senpai im lặng. Anh ta không nói gì, tôi cũng chỉ vô ý nhìn ngắm những người qua lại xung quanh.

Đôi nam nữ trẻ tuổi kia chắc là vợ chồng. Nhóm con trai kia chắc là bạn bè… Hửm? Hai cậu con trai đang đi cùng nhau kia lẽ nào là… Không, đừng nghĩ nữa. Đôi tình nhân xa hơn kia chắc cũng tầm tuổi chúng tôi. Họ tương tác rất tự nhiên, có phải đã hẹn hò lâu rồi không nhỉ?

Một ngày nào đó, tôi và Kabakura-senpai cũng có thể trở nên giống họ không?

Tôi lơ đãng nhìn đôi tình nhân đó, trong lòng nghĩ vậy. Rồi, đôi tình nhân đó vui vẻ nhìn nhau cười, tự nhiên nắm tay nhau, bước vào một cửa hàng tạp hóa bên cạnh.

À phải rồi, chúng tôi còn chưa nắm tay nhau mà. Nhưng điều này cũng dễ hiểu thôi, dù sao hôm nay mới là buổi hẹn đầu tiên. Nhưng ngược lại mà nói, vì hôm nay là buổi hẹn đầu tiên, tôi và anh ta đã là bạn trai bạn gái thực sự rồi… Chỉ nắm tay thôi, chắc cũng không sao đâu nhỉ…

Tôi khẽ ngẩng đầu lên, nhìn mặt Kabakura-senpai đang đi bên cạnh. Không hiểu sao, hóa ra anh ta vẫn luôn nhìn tôi, thế là tôi và anh ta chạm mắt. Kabakura-senpai vội vàng chuyển ánh mắt về hướng chúng tôi đang đi.

"Sao thế?"

"Không, không có gì."

Không có gì sao lại nhìn tôi? Có phải anh ta thực ra có chuyện muốn nói với tôi không? Nhưng, vì anh ta không mở lời, chắc không phải chuyện gì to tát đâu. Vậy thì…

Tôi từ từ hít sâu một hơi, rồi mở lời:

"Cái đó, Kabakura-senpai."

"S… sao thế?"

"Chúng ta có thể nắm tay không ạ? Dù sao cũng hiếm khi được đi hẹn hò mà."

Nói xong, tôi đưa tay ra, nhưng Kabakura-senpai lại cứng đờ cả người. Rồi, mặt anh ta lập tức đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng, đột nhiên hét lớn:

"Ngu, em, nói gì vậy… Chúng ta chẳng phải mới hẹn hò được mấy ngày thôi sao!?"

Tôi vốn nghĩ anh ta sẽ nói "Gì chứ, bó tay với em thật", rồi nói linh tinh vài câu sau đó vẫn sẽ nắm tay tôi. Không ngờ, anh ta lại thể hiện phản ứng như một cô gái chưa chồng thế này, làm tôi không nói nên lời.

"...Ơ, anh mang cái mặt này mà nói lời đó là sao chứ. Thời buổi này, tỏ tình xong hôn nhau ngay cũng là chuyện bình thường mà."

Tôi mất vài giây để sắp xếp lại tâm lý, nói với Kabakura-senpai bằng giọng điệu hơi khó chấp nhận. Nhưng, Kabakura-senpai lại lộ ra vẻ mặt kết hợp hoàn hảo giữa ngạc nhiên và xấu hổ, cứ như vừa nghe thấy chuyện gì đó trái với đạo lý vậy.

"Không không không, chuyện đó không bình thường chút nào! Đây là Nhật Bản đó! Em vứt cái đặc tính dân tộc trọng sự kín đáo đi đâu rồi!?"

"Thời đại nào rồi… Thôi được, em thừa nhận vừa nãy nói hơi quá. Nhưng thực tế, bây giờ nắm tay là hành động rất phổ biến mà. Hanada của đội bóng chuyền nữ và Yamada-senpai của đội bóng chuyền nam chẳng phải cũng nắm tay tình tứ đi về sau khi tỏ tình sao?"

Kabakura-senpai lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hơn nữa, hít một hơi lạnh.

"Gì… Họ đang hẹn hò sao!?"

"Anh ngạc nhiên chuyện đó à!?"

"Dù sao đội bóng chuyền nam cũng ít nói chuyện kiểu này… Đây không phải trọng điểm! Tóm lại, anh nói không nắm là không nắm!"

Kabakura-senpai kiên quyết tuyên bố, khoanh tay trước ngực, quay lưng đi.

"Tại sao chứ!"

"Không được là không được!"

"Dù sao anh cũng chỉ ngại thôi phải không?"

"!"

Mặt *Senpai* lộ rõ vẻ bị nói trúng phóc. Đằng sau lưng anh ta cứ như thể hiện rõ hai chữ "chột dạ".

"Tôi nói cho cô biết này, ở đây chẳng có ai bận tâm chuyện ai với ai nắm tay đi bộ đâu! Mọi người xung quanh chẳng quan tâm đến cô nhiều như cô tưởng đâu!"

"Đừng cố tình nói mấy lời hơi tổn thương người khác như thế chứ! Vấn đề căn bản không phải ở đây!"

"Thế thì vấn đề là ở đâu!?"

"Không... không phải vì ánh mắt người khác... mà đơn thuần là vì tôi thấy ngại thôi!"

Đối với *Senpai* mà nói, dường như ngay cả việc thành thật về điều này cũng là một chuyện đáng xấu hổ. Dù khí thế có yếu đi đôi chút, nhưng anh ấy vẫn kiên quyết giữ vững lập trường "vì ngại nên không chịu".

"Anh cũng trong sáng quá rồi đấy!"

"Xin lỗi nhé, tôi chính là trong sáng! Đồ con gái vô liêm sỉ!"

"Cái gì mà vô liêm sỉ..."

Chỉ là đòi nắm tay thôi mà đã bảo tôi "vô liêm sỉ"? Đúng là tiểu thư khuê các từ đâu ra vậy. Bảo thủ đến mức này, tôi không khỏi nể phục anh ta luôn.

"Thôi được rồi... không muốn thì thôi vậy."

Tôi nghĩ, chuyện này mà thuyết phục anh ta ngay tại chỗ thì không thể nào. Đã là buổi hẹn hò đầu tiên hiếm hoi, tốt nhất là đừng lãng phí thời gian vào việc cãi vã.

Tôi cứ tưởng nắm tay là chuyện nhỏ nhặt không cần quyết tâm gì to tát, nhưng có lẽ đối với một số người, nắm tay cũng cần dũng khí như hôn vậy. Ít nhất, đối với *Kabakura-senpai* với thần kinh nhạy cảm (nhìn vẻ ngoài thì chẳng thấy tí nào) trước mắt tôi đây, chắc hẳn là vậy.

Tôi đành chịu, bỏ cuộc chuyện nắm tay, thở dài một hơi rồi quay người bước đi.

"Ơ, này, *Koyanagi*, cô đi đâu đấy?"

Phía sau truyền đến giọng nói hoảng hốt của *Senpai*. Anh ta có nghĩ là tôi giận dỗi bỏ đi một mình không nhỉ? Làm ơn đi, tôi đâu phải trẻ con, sẽ không làm cái trò đó đâu. Tôi thầm nghĩ trong lòng, đồng thời dừng bước, khẽ quay người nói với anh ta:

"Tôi đi đến chỗ đó."

Nói rồi, tôi chỉ vào cửa hàng trước mặt. *Senpai* lập tức ngây người, vẻ mặt có chút bối rối.

"Cô bảo... cửa hàng thủ công à?"

"Đúng vậy. Tôi chưa nói với anh à? Đây chính là điểm đến đầu tiên của tôi hôm nay."

"Tôi chưa từng nghe nói..."

Giọng *Senpai* nghe có vẻ hơi bất mãn, nhưng trông giống như vì quá bất ngờ nên chưa kịp phản ứng hơn. Ban đầu tôi đã nói với *Senpai* là sẽ đến đây rồi, nhưng có vẻ anh ta không hiểu, có thể nghĩ là tôi muốn đến cửa hàng quần áo hay đại loại thế.

"Thế à? Vậy thì, tóm lại, đây chính là nơi đầu tiên tôi muốn đến."

"Không, cái này thì tôi hiểu. Chỉ là... cô biết làm đồ may vá à?"

*Senpai* lộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên. Dù tôi chưa rõ *Senpai* nghĩ gì về mình, nhưng xem ra, anh ta có vẻ có ấn tượng khá "mất lịch sự" về tôi.

"Cũng tàm tạm. Tôi bắt đầu làm đồ thủ công nhỏ từ hồi tiểu học như một sở thích."

"Ồ ồ... giỏi thật đấy nhỉ."

*Senpai* nói vậy, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa thán phục.

Hiếm khi *Senpai* lại khen tôi thẳng thắn như thế. Không, không chỉ hiếm khi, e rằng đây là lần đầu tiên. Khi chơi bóng chuyền, dù không cam tâm, nhưng dù không xét đến giới tính, thực lực của tôi vẫn kém anh ta quá xa, dù anh ta có dạy tôi thế nào (bây giờ tạm không bàn đến việc cách anh ta dạy có được gọi là "dạy" hay không), tôi vẫn không thể làm anh ta khen ngợi hết lời. Giờ đây, dù chỉ là chuyện về sở thích, anh ta lại đột nhiên khen tôi "giỏi thật", ngược lại khiến tôi có chút ngượng ngùng. *Senpai* lại bước thêm vài bước, đến bên cạnh tôi. Nhưng tôi lại không dám ngẩng đầu nhìn anh ta.

"Lần này cô muốn làm thứ gì?"

Tôi và *Senpai* đi dạo trong cửa hàng, rồi anh ta hỏi vậy. Anh ta có vẻ hơi hứng thú với sở thích của tôi, điều này khiến tôi rất vui. Tôi vui vẻ trả lời:

"Lần này tôi muốn thử làm trang phục."

"Trang phục? Hả? Cô biết làm quần áo à!?"

*Senpai* trợn tròn mắt nhìn tôi.

"À, dù nói là trang phục, nhưng không phải để tôi mặc, mà là để cho búp bê mặc."

"Dù là cho búp bê mặc, thì cũng là quần áo mà! Tôi chỉ nhớ là không biết từ bao giờ, có lần từng làm tạp dề trong tiết học nữ công. Chỉ làm mỗi cái tạp dề đã rất phiền phức rồi, làm ra một bộ quần áo hoàn chỉnh chắc chắn sẽ rất vất vả!"

"Đúng là có rất nhiều chi tiết phải làm, nhưng về cơ bản chỉ là cắt vải, may vá, dán thôi, chỉ cần có kiên nhẫn thì ai cũng làm được thôi."

"Không không không, nói chung thì đa số mọi người không có đủ kiên nhẫn để làm tiếp đâu."

"Thế à?"

"Đúng vậy. Tôi có chút kính nể cô rồi đấy."

Nói xong, *Senpai* bật cười.

À, bây giờ không khí nói chuyện khá tốt. Tôi cảm thấy hơi vui, khóe môi không kìm được mà cong lên.

"Thậ... thật ra, tôi cũng muốn thử tự làm quần áo cho mình mặc. Nhưng... hiện tại vẫn chưa đủ dũng khí."

"Dũng khí? Cần dũng khí gì?"

"Đã mất công làm xong trang phục, đương nhiên sẽ muốn mặc để tham gia sự kiện, phải không?"

"Sự kiện gì...?"

"Ví dụ như hội chợ *dōjinshi* địa phương, hoặc các triển lãm anime chẳng hạn."

"..."

"Nhưng nếu thật sự muốn tham gia thì không chỉ cần trang phục đâu. Còn phải trang điểm, chuẩn bị tóc giả, v.v., cần rất nhiều kiến thức, đối với tôi thì độ khó hơi cao..."

Tôi vừa nói vừa vô tình nhìn về phía *Senpai*, phát hiện anh ta đang dùng hai tay che mặt, vai run rẩy.

"*Senpai*? Anh sao vậy?"

Tôi vội vàng hỏi. *Senpai* mở miệng, thì thầm với âm lượng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:

"Cô... cô vậy mà không biết từ lúc nào đã lún sâu vào thế giới này đến thế..."

"Thế giới nào?"

"...Là tôi sao... là tôi hại cô sao... đều tại tôi đã giới thiệu anime cho cô xem..."

"Hả? *Senpai*, xin lỗi, tôi nghe không rõ."

Tôi bối rối, gặng hỏi *Senpai*. Nhưng anh ta chỉ liên tục lắc đầu, một lúc lâu không nói gì.

Sau khi chúng tôi ra khỏi cửa hàng thủ công, *Senpai* cũng trở lại bình thường, có thể nói chuyện như mọi khi.

"*Senpai*, tiếp theo muốn đi đâu? Tôi thường đi dạo xong ở đây thì sẽ đi xem túi xách... à."

Tôi vừa nói vừa định bước tiếp, thì *Senpai* giật lấy chiếc túi xách trên tay tôi. Bên trong đựng kim chỉ và vải vừa mua, khá nặng.

"Anh làm gì đấy?"

"Cái này nặng đấy. Tôi cầm giúp cô, đừng khách sáo. Cô vừa nói gì? Muốn đi xem túi xách à? Mà nói đến, tôi cũng phải mua ba lô dùng cho đại học nữa."

*Senpai* cứ như không có chuyện gì mà tiếp tục chủ đề ban đầu.

Thường ngày anh ta là người thô lỗ, chẳng hề tỉ mỉ chút nào. Ban đầu tôi còn nghĩ anh ta hoàn toàn không biết làm những chuyện chu đáo như vậy.

"Vậy... vậy thì, chúng ta cùng đi xem ba lô đi."

Chứng kiến một khía cạnh hoàn toàn mới của *Senpai*, khiến tôi không khỏi có chút xao xuyến. Để anh ta không nhận ra, tôi hướng mặt về phía trước, hơi cúi đầu, rồi bắt đầu bước đi. Cúi đầu nhìn xuống, tôi phát hiện chân *Senpai* ở ngay cạnh chân mình. Chân tôi cũng không nhỏ, nhưng chân *Senpai* lại to hơn chân tôi một vòng. Chỉ một chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng khiến tôi nhận ra mình đang hẹn hò với *Senpai*, và phát hiện chân anh ấy bất ngờ lớn đến thế. Má tôi không những không hết nóng, mà còn nóng hơn nữa.

"Không, đồ của tôi thì sau này tôi tự đi chọn là được, cứ đi xem thứ cô muốn xem trước đi. Dù sao thì hôm nay đã hẹn rồi, phải đi dạo những nơi cô muốn, không được kêu ca gì cả."

Nói rồi, *Senpai* cúi đầu nhìn tôi, nhe răng cười.

Không được rồi, làm sao đây, *Senpai*, cái *Senpai* mặt mũi hung dữ đó, cảm giác như hơi đẹp trai thì phải. Bây giờ tôi không chỉ thấy ngượng ngùng, mà thậm chí còn cảm thấy xấu hổ nữa. Làm sao đây, làm sao đây chứ?

"...Cô sao vậy?"

Tôi cúi đầu im lặng, phía trên truyền đến giọng nói có chút lo lắng của *Senpai*.

Nói đi, tôi phải nói gì đó. Tôi phải tỏ ra bình tĩnh, với vẻ mặt bình thường như mọi khi, trả lời anh ta.

"Tôi... tôi khó lắm mới chịu đi cùng anh xem túi xách, vậy mà anh lại từ chối tôi, xem ra *Senpai* muốn mua cái ba lô đậm chất otaku đáng xấu hổ đúng không?"

Chết tiệt. Khi tôi nhận ra điều không hay thì đã quá muộn, miệng lại vô thức nói ra những lời khó nghe như vậy, hơn nữa còn trôi chảy như thể ngay từ đầu đã định nói thế.

Thật ra mà nói, đây đúng là thái độ "như mọi khi" của tôi, nhưng như vậy chắc chắn là không ổn.

"Cô nói cái gì!?"

Ôi thôi, quả nhiên. Tôi nói lời kiếm chuyện như vậy, đối phương có phản ứng như thế cũng là điều đương nhiên. Nhanh lên, tôi phải nhanh chóng xin lỗi. Nhanh nói cho anh ta biết, tôi chỉ vì nhất thời ngượng ngùng nên mới nói vậy thôi.

"Ờ— xin lỗi, lỡ lời nói ra suy nghĩ trong lòng mất rồi."

À à, tôi lại làm hỏng việc rồi. Tôi rốt cuộc tệ đến mức nào mà không biết xin lỗi một cách thẳng thắn vậy!? Tôi đúng là một kẻ đáng ghét.

"Cô đấy... tôi đâu có như cô, tôi là một otaku kín đáo không công khai! Sẽ không mua cái ba lô đầy rẫy sở thích otaku như thế đâu, đồ xấu xí!"

*Senpai* cuối cùng cũng không nhịn được mà phản bác. Một khi chuyện đã thành ra thế này, tiếp theo chắc chắn sẽ tự nhiên mà phát triển thành cãi vã.

"Anh, anh nói cái gì!? Tôi hiện tại căn bản không hề otaku chút nào!"

"Chính cô còn tự biết phải thêm chữ 'hiện tại' mà! Hơn nữa, đã muốn chơi cosplay thì chứng tỏ cô đã là một otaku chính hiệu rồi! Chỉ riêng việc muốn chơi cosplay đã đủ đáng xấu hổ rồi!"

"Cosplay là một trong những cách thể hiện tình yêu đối với tác phẩm và nhân vật! Mà anh lại thấy nó đáng xấu hổ, đúng là một người trống rỗng cô độc!"

"Nói gì thế, thể hiện tình yêu thì nên làm ở nơi riêng tư chứ! Làm cái chuyện đó ở nơi công cộng không đáng xấu hổ thì gọi là gì!?"

"Thôi— bỏ đi bỏ đi, dù sao thì *Senpai* tính tình nhạy cảm nhút nhát, đến nắm tay cũng thấy ngại. Chắc cả đời cũng không thể hiểu được đâu."

"Cái đồ xấu xí nhà cô...!"

Vài phút sau, chúng tôi vẫn cố gắng đến được khu vực bán túi xách.

"Tôi đã nói rồi, lần sau tôi tự đi chọn là được, không cần chọn ba lô cho tôi đâu!"

"Cái gì mà cái gì, tôi chỉ thấy cái ba lô này cũng được nên hỏi cô thấy thế nào thôi mà!? Có cần thiết phải từ chối tôi hết sức như thế không!?"

"Đâu phải tại tôi cứ cố tình nhét một đống ý kiến vớ vẩn cho anh!"

"Tôi chỉ đang giải thích cái ba lô này tốt ở chỗ nào thôi! Cô không hiểu tiếng Nhật à?"

"Anh nói cái gì!? Đồ xấu xí!"

Sau đó, chúng tôi cảm thấy đã đến lúc ăn trưa, nên đi đến khu ẩm thực.

"Tôi nghĩ... tôi sẽ ăn mì ramen thôi."

"À, vậy tôi cũng ăn mì ramen đi."

"Không, cô vẫn không nên ăn mì ramen thì tốt hơn."

"Tại sao?"

"Cái này... vì... có thể làm bẩn quần áo, phải không?"

"Không đâu, tôi đâu phải trẻ con."

"Ăn mì ramen sẽ bắn nước súp ra."

"*Senpai*... hóa ra kỹ năng ăn mì ramen của anh kém đến thế sao?"

"Cái, cái gì!? Đừng coi thường tôi! Tôi sẽ không làm bẩn quần áo đâu! Dù có bẩn một chút cũng không bận tâm. Tôi chỉ muốn nói là khi cô ăn có thể sẽ bị bắn vào quần áo, thêm nữa loại quần áo đó nếu bị bẩn sẽ rất dễ thấy, nên tôi mới tốt bụng nhắc nhở cô một chút, chỉ vậy thôi!"

"Anh mới là người coi thường tôi đấy. Chuyện nhỏ nhặt như ăn mì ramen, tôi sẽ không để làm bẩn quần áo của mình đâu! Mà nói đến, làm ơn đừng quản cả chuyện tôi ăn gì vào bữa trưa được không? Anh tưởng anh là ai!?"

"Hả!?"

Chúng tôi tiếp tục đi dạo, đi ngang qua cửa rạp chiếu phim trong siêu thị.

"Phim ảnh à..."

"Anh muốn xem phim à?"

"Không, hôm nay thì không cần."

"...Cũng phải, hiện tại có vẻ không chiếu phim hoạt hình thiếu nữ xinh đẹp với phim siêu nhân."

"Tôi đâu phải lúc nào cũng chỉ xem mấy loại phim đó, đừng có nói chắc như vậy."

"Cũng phải, anh còn xem phim robot nữa mà."

"Cái đồ này đúng là...!"

Sau đó, chúng tôi vẫn tiếp tục đi dạo khắp nơi, cãi vã không ngừng, cứ thế không biết từ lúc nào đã đến chiều tối.

"...Đến lúc về rồi."

Hai người đi trên lối đi kiêm sân trong của siêu thị. *Senpai* nói vậy.

"...Cũng phải."

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của *Senpai*, vẻ mặt anh ấy trông có vẻ rất mệt mỏi. Điều này cũng dễ hiểu, chúng tôi gần như cả ngày chỉ lặp đi lặp lại hai việc: đi bộ và cãi nhau.

Buổi hẹn hò đầu tiên hiếm hoi, tại sao lại thành ra thế này chứ? Lẽ ra chúng tôi phải giống một cặp đôi hơn, yêu thương nhau đi dạo cửa hàng, ngồi xuống uống trà, vui vẻ trải qua một ngày mới phải.

Tại sao tôi cứ phải nói những lời không cần thiết chứ? Khó lắm *Senpai* mới chủ động mời tôi đi hẹn hò, vậy mà tôi lại đối xử với anh ấy như vậy, có lẽ anh ấy đã ghét tôi rồi. Có lẽ anh ấy sẽ nói "Quả nhiên tôi vẫn không thể hẹn hò với loại người như cô". Tôi rõ ràng thích *Senpai*, tại sao lại cứ dùng thái độ này đối xử với anh ấy? Tôi thật sự chẳng đáng yêu chút nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, tầm nhìn không kìm được mà nhòe đi. Tôi một mình tự kiểm điểm trong lòng, dùng ống tay áo phải lau mắt. Khẽ thở dài một tiếng, bước theo sau *Senpai* với bước chân lảo đảo. Đột nhiên, bàn tay trái của tôi cảm thấy một luồng ấm áp. Là gì vậy nhỉ? Tôi nhìn xuống tay trái, thì ra là bàn tay phải to lớn của *Senpai*, đang bao lấy bàn tay trái của tôi.

"Hô... hôm nay... thật sự xin lỗi nhé, về mọi mặt."

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, *Senpai* đi trước tôi nửa bước giơ bàn tay trái vẫn đang xách túi đồ của tôi lên, gãi đầu mình, rồi nói tiếp:

"Không những không lên kế hoạch cho buổi hẹn hò, còn vô cớ sĩ diện, liên tục cãi lại từng lời cô nói... và cả, bộ quần áo nữa."

*Senpai* liếc nhìn tôi, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Cô đặc biệt ăn mặc theo kiểu tôi có thể thích, đúng không? Dù sao khi đi dạo cửa hàng quần áo, cô đều xem những kiểu quần áo hoàn toàn khác... Tôi, tôi thấy cô mặc thế này rất hợp đấy... rất, rất đáng yêu."

Câu cuối tuy đặc biệt nhỏ và giọng điệu cục cằn, nhưng tôi nghe rõ mồn một. Hóa ra, *Senpai* thấy kiểu ăn mặc này của tôi rất đáng yêu. Mà nói đến, không ngờ *Senpai* lại phát hiện tôi đang chiều theo sở thích của anh ấy.

*Senpai* đột nhiên nắm tay tôi, đột nhiên xin lỗi tôi, đột nhiên khen ngợi trang phục hôm nay của tôi, tất cả đều quá bất ngờ, khiến tôi không nói nên lời. *Senpai* dừng bước, từ từ quay người lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, mở miệng nói:

"Thật ra cô không cần đặc biệt chiều theo sở thích của tôi... Không, nếu, nếu cô thích mặc thế này thì đương nhiên tôi không có ý kiến gì. Phải nói thế nào nhỉ, đó là, mong cô đừng gượng ép bản thân... Lần sau, tôi nhất định sẽ 'cứu vãn' lại... Cô có thể đi cùng tôi nữa không?"

Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt *Senpai* nhuộm màu hoàng hôn giữa đỏ và cam. Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, trên mặt là vẻ mặt khẩn thiết hiếm thấy thường ngày. Tôi nhìn thấy trong mắt anh ấy phản chiếu khuôn mặt ngây người của mình.

"'Cứu vãn'... là gì?"

Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng, cứ như thể nội dung trong não đã bị thay bằng một quả bóng bay. Dù không có gì, nhưng lại không chứa nổi bất kỳ thông tin nào, không thể suy nghĩ trôi chảy.

"...Buổi hẹn hò đầu tiên."

*Senpai* nói. Anh ấy trông có chút ngượng ngùng, nhưng tuyệt đối không rời mắt.

Tôi cảm thấy quả bóng bay trong não dần xì hơi, từng lời *Senpai* nói từ từ lấp đầy vào não, lúc này tôi mới dần hiểu ý anh ấy. Hóa ra, *Senpai* còn muốn hẹn hò với tôi nữa. Điều này khiến tôi rất vui. Hơn nữa, anh ấy lại nói với vẻ mặt nghiêm túc là muốn "cứu vãn thất bại của buổi hẹn hò đầu tiên", nghe thật buồn cười, nên tôi không kìm được mà bật cười.

"He he... 'Cứu vãn buổi hẹn hò đầu tiên' là sao chứ? Thế thì đâu còn là 'lần đầu tiên' nữa."

"...Chuyện nhỏ thì đừng chấp nhặt."

"Cái gì với cái gì chứ."

"Thôi nào... vậy, câu trả lời của cô là gì?"

*Senpai* hỏi với giọng điệu có chút hờn dỗi. Bàn tay phải của anh ấy vẫn nắm lấy bàn tay trái của tôi, cảm giác lại nóng hơn một chút. Tôi dùng hết sức lực, nắm chặt bàn tay phải của anh ấy.

"Đau...! Cô làm gì đấy...!?"

"Tôi chấp nhận lời thách đấu của anh. Muốn cứu vãn thất bại của buổi hẹn hò đầu tiên thì cứ việc đến đi."

Nói xong, tôi dùng sức kéo bàn tay phải của *Senpai* lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đến gần của anh ấy.

"Tôi rất mong chờ đấy."

Ở khoảng cách cực gần, tôi nheo mắt cười với anh ấy.

"Ờ, ừ."

*Senpai* gật đầu, vẻ mặt trông có vẻ hơi giật mình. Thấy anh ấy như vậy, tôi hài lòng quay mặt đi, kéo bàn tay vẫn đang nắm chặt mà bước tiếp.

"Buổi hẹn hò lần tới, tôi muốn thử kiểu nắm tay tình nhân."

"...Đó là gì?"

"Anh không biết sao? Chính là như thế này... hai bên đan các ngón tay vào nhau..."

"! Không, không được đâu, kiểu này cảm giác hơi dâm đãng ấy!?"

"...Dâm đãng chỗ nào?"

"Ờ, phải nói thế nào nhỉ, cái cảm giác móc ngón tay vào nhau như thế này, chính là có một cái gì đó không nói nên lời..."

"Thôi được rồi, tóm lại, làm ơn trước buổi hẹn hò lần tới, hãy tìm cách chữa cái thần kinh quá nhạy cảm của anh đi."

Nắng chiều rực rỡ quá. Cả bầu trời, mặt đất, Senpai và tôi, đều được nhuộm một màu nắng chiều. Dường như bất cứ vật gì, dù vốn dĩ mang màu sắc ra sao, cũng đều bị ánh nắng hoàng hôn nhuộm thành một màu duy nhất. Vậy nên, dù cho Senpai chắc chắn sẽ chẳng thể nào nhận ra, thực chất đôi má tôi đang nóng bừng lên màu gì.

“À này, tôi nói nhé…”

“Chuyện gì?”

“Cái kiểu ‘Mọi việc vẫn ổn chứ?’ là cái quái gì vậy hả?”

“……!?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận