Yuri Tama: From Third Whe...
toshizou Kuro Shina
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 3

Chương 2

0 Bình luận - Độ dài: 12,348 từ - Cập nhật:

Chương 2: Ngỏ Lời và Hẹn Hò

“Ư ư ư ư...”

Có người từng nói rằng mỗi khi bạn thở dài, là bạn đang để một chút hạnh phúc của mình thoát ra ngoài. Nếu giả sử điều đó là đúng, thì tôi phải tự hỏi: chỉ trong mấy phút vừa rồi, tôi đã trút mất bao nhiêu hạnh phúc vào không khí rồi chứ? Nhưng mà, suy nghĩ tiêu cực đó cũng chẳng đủ để khiến tôi ngừng chuỗi thở dài liên tiếp, như thể đời tôi chẳng còn gì ngoài hơi thở đầy tuyệt vọng. Và dĩ nhiên, chẳng cần nói cũng biết nguyên nhân gây ra toàn bộ sự rối loạn đó là... lời đề nghị của Makina.

“Tớ muốn cậu hẹn hò với tớ! Làm ơn đấy!”

Nghĩ lại thì, tôi cũng thấy hơi khâm phục bản thân vì đã không ngất xỉu ngay tại chỗ. Một idol siêu nổi tiếng đã ngỏ lời hẹn hò với tôi. Không phải trong một cảnh phim truyền hình nào đó đâu—mà là lời nói thật, một đối một, trực tiếp và riêng tư. Tôi chưa từng dám mơ rằng chuyện như thế lại xảy ra với mình, và một phần trong tôi vẫn còn ngờ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ hoang đường.

Tôi nằm dài bất động trên giường, chẳng còn tí sức lực nào để làm gì khác ngoài việc lặp đi lặp lại trong đầu cảnh tượng gặp gỡ với Makina như một đoạn phim tua ngược mãi không dứt.

“Trời ơi,” tôi lại thở dài. Không biết mình đã thở dài bao nhiêu lần rồi nữa. Thật ra, chuyện tôi không biết phải xử lý thế nào một vấn đề nào đó thì cũng chẳng phải hiếm, nhưng chuyện lần này—phải nói là đỉnh cao của sự rối não. Nó không giống hệt với những rắc rối tôi từng gặp lúc mới bắt đầu hẹn hò với Yuna và Rinka, hay khi mấy đứa em gái tôi phát hiện ra mối quan hệ tay ba đó... Nhưng nếu xét về độ hóc búa thì chắc cũng ngang tầm rồi.

“Khoan, mình đang nghĩ cái gì vậy chứ?! Làm sao mà mấy chuyện đó có thể đem ra so sánh được?!” tôi hét lên, ôm đầu rồi vật vã lăn lộn trên giường như con cá mắc cạn. Dĩ nhiên, cái màn nổi cáu ấy chẳng giúp tôi thoát khỏi mớ bòng bong trong đầu—nó chỉ khiến tôi càng thêm hoang mang và kiệt sức mà thôi.

Mình đã có hai cô bạn gái rồi... nhưng mà...

Nghe thì tưởng sẽ dễ quyết định lắm. Nhưng khi tôi nghĩ đến vấn đề mà Makina đang đối mặt, tôi lại chẳng thể nào phũ phàng từ chối cô ấy một cách đơn giản như vậy được.

◇◇◇

Hãy tua ngược lại một chút, trước khi... cậu biết đấy, chuyện đó xảy ra.

“Tớ muốn cậu hẹn hò với tớ! Làm ơn đấy!”

“Cáááááááááí gì cơ?!”

Lời đề nghị của Makina đến từ một chiều không gian nào đó quá sức xa vời, khiến tôi không kìm được mà hét toáng lên. Makina thì vẫn nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt nghiêm túc, cứng rắn như mọi khi, không hề chớp lấy một cái.

“Chắc cậu đang nghĩ là tớ nói đùa, Yotsy, nhưng lần này tớ nghiêm túc lắm đấy,” cô ấy nói.

“Ơ-Ờm...? Chuyện này... ừm, thật là... kinh ngạc thật đấy,” tôi lắp bắp. Ánh nhìn của Makina như muốn nuốt chửng lấy tôi, khiến tôi bối rối quay đi chỗ khác—nhưng rồi cô ấy đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên má tôi và...

“Cậu bất ngờ lắm hả?”

“...Hả?”

Makina bật cười khúc khích. Đột nhiên, giọng điệu của cô ấy nghe có vẻ như đang đùa. Tôi hoàn toàn bị hớ, và trong lúc đầu óc còn đang quay mòng mòng, cô ấy lại tiếp tục lên tiếng:

“Để tớ đoán—cậu đang hẹn hò với ai rồi đúng không?”

“Ugh!” Tôi bật ra một tiếng rên. Trúng phóc luôn rồi!

“Tớ biết ngay mà,” Makina nói.

“N-Nhưng sao cậu biết?!”

“Cái phản ứng của cậu rõ ràng đến mức dù tớ không cố để ý cũng nhận ra! Viết hết cả lên mặt kìa,” cô ấy vừa nói vừa nhéo má tôi.

Cú nhéo không đau, chỉ là đùa giỡn thôi, nhưng lại đủ thân mật để khiến tim tôi đập lỡ một nhịp. “M-Makina...” tôi vừa thốt lên đã lại nghẹn lời.

“Xin lỗi nhé,” Makina nhẹ nhàng tiếp lời. “Nếu cậu đang quen người khác, thì lời đề nghị này chắc làm cậu khó xử lắm.”

“Ừm, thì... cũng đúng...”

“Nhưng mà, dù vậy, tớ vẫn phải nói ra. Làm ơn, hẹn hò với tớ đi, Yotsy!”

“Cáááááí gì cơ?!” Cô ấy thừa nhận là đang khiến tôi khó xử, mà vẫn cứ lao tới à?!

Makina nắm chặt tay tôi trong tay cô ấy, gương mặt kề sát ngay trước mặt tôi. Tôi hoàn toàn bị áp đảo.

“Không sao đâu, chỉ cần làm bộ thôi cũng được,” Makina nói.

“Làm... bộ á?” tôi lặp lại. Vậy tức là tôi sẽ... giả vờ đang hẹn hò với cô ấy? Chỉ là một lời nói dối thôi à? Một vở kịch để thuyết phục ai đó rằng chúng tôi là một cặp? Nhưng mà, để làm gì...?

“Thật ra thì,” cô ấy tiếp tục, “dạo gần đây có một tạp chí muốn làm bài phỏng vấn về tớ.”

“Uwoaaa! Tuyệt thật đấy!” tôi la lên theo phản xạ, chẳng hề cân nhắc xem hoàn cảnh hiện tại có phù hợp để hào hứng hay không. Câu nói nghe quá chuẩn mực kiểu người nổi tiếng, khiến tôi—một kẻ phàm phu tục tử—không thể không thấy phấn khích.

“Chẳng tuyệt chút nào đâu,” Makina nói. “Chỉ thấy phiền phức thôi.”

“À-Ờm... Ừ ha, chắc là vậy.”

“Tớ cũng quen rồi, chuyện của người nổi tiếng mà. Nhưng lần này thì hơi rắc rối hơn bình thường một chút.”

“Sao thế?”

“Chuyện là, tớ mới đóng phim truyền hình chung với một diễn viên nổi tiếng, rồi giờ mấy người đó cứ khăng khăng là tụi tớ đang bí mật hẹn hò.”

“Khoan, diễn viên nổi tiếng á? Có phải... là cái người nổi tiếng đó không?!” Một cái tên bật ra trong đầu tôi ngay lập tức. Anh ta là người được cho là nam diễn viên đình đám nhất hiện nay, từng xuất hiện trong đủ loại phim và chương trình truyền hình! Hình như tên là... à... ừm... “C-Cái anh đó á!”

“Cậu quên tên anh ta rồi đúng không.”

“Nhưng tớ biết anh ta mà! Nếu cậu đưa hình cho tớ xem thì tớ sẽ kiểu ‘À đúng rồi, anh này nè!’ liền ấy! Chỉ là... bị sảy tên tạm thời thôi!”

Makina cười khúc khích. “Cái tính này của cậu vẫn y như xưa, Yotsy! Tớ luôn thích điều đó ở cậu.”

“Ơ-Ờ...” tôi đỏ mặt. Khi cô ấy nói rằng “thích tôi,” nó mang một ý nghĩa hoàn toàn khác sau khi vừa ngỏ lời hẹn hò vài phút trước, khiến tôi thấy bối rối đến mức không biết để tay vào đâu. Không lạ khi từ trẻ con đến người lớn ở Nhật Bản đều mê cô ấy đến vậy!

“Dù sao thì, cái tin đồn tụi tớ hẹn hò hoàn toàn là bịa đặt,” Makina nói tiếp. “Nhưng càng kéo dài thì càng bất lợi cho ảnh. Mấy phóng viên cũng sẽ không buông tha tớ cho đến khi mọi thứ được làm rõ...”

Phải rồi. Nghe hợp lý ghê. Makina vừa mới tuyên bố tạm ngưng hoạt động nghệ thuật để tập trung cho việc học, nhưng với đám paparazzi đeo bám từng bước, cô ấy làm sao mà chuyên tâm học hành cho nổi?

“Đó là lý do tớ mới nhờ cậu,” Makina nói. “Chỉ cần giả vờ thôi cũng được! Miễn sao bọn mình làm ra vẻ đang hẹn hò, thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa!”

“Makina...” tôi lẩm bẩm, rồi dừng lại để suy nghĩ. “Khoan. Vậy chẳng phải tớ có thể bị đăng lên tạp chí sao?!”

“Không đâu! Cậu là người bình thường mà, nên kể cả có bị lên báo thì tên cũng bị giấu, mặt thì làm mờ hết. Họ rất kỹ khoản đó. Đến cả người quen của cậu cũng không nhận ra nổi đâu!”

“Ồ, vậy á hả? Tớ không hề biết vụ đó luôn!” Wow, cô ấy rành ghê! Nhìn là biết dân chuyên giới giải trí rồi! “Nhưng mà khoan... tớ là con gái mà! Không phải hẹn hò với con trai thì sẽ thuyết phục hơn đối với công chúng sao?”

“Không hề luôn! Tình yêu đâu có liên quan gì đến giới tính! Thật ra, tớ còn biết vài người trong nghề đang yêu người cùng giới nữa đấy.”

“À-Ờm,” tôi đáp, hơi bối rối. Tôi đâu phải người trong giới, nhưng với tư cách là một cô gái đang hẹn hò với con gái khác, lời đó... chạm đến tôi một cách khá riêng tư.

“Với lại, cái tin đồn kia vốn dĩ chỉ là suy đoán vớ vẩn,” Makina nói tiếp. “Tớ chỉ cần tung ra một câu chuyện cũng ‘giật gân’ như thế, nhưng có ‘bằng chứng’ đàng hoàng là xong.”

“Nhưng mà... chuyện đó chẳng phải cũng là nói dối sao? Liệu có hiệu quả thật không...?”

“Đừng lo! Tớ chắc chắn cậu làm được mà. Thật ra, chỉ có cậu mới làm được thôi!”

“Hả...?”

“Tớ biết tớ đang ích kỷ lắm, nhưng làm ơn đấy, Yotsy! Tớ hiểu đây là một yêu cầu vô lý, nhưng ít nhất... trước khi từ chối, cậu hãy suy nghĩ kỹ được không?” cô ấy van nài, siết chặt tay tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt ấy rực rỡ đến chói lòa, và một lần nữa, tôi có cảm giác như bị hút vào trong đó.

“Makina... Ừ-Ừm, được thôi,” tôi nói, trước cả khi nhận ra mình đang làm gì—hay thực ra là bị thôi thúc làm gì. “Tớ không thể đồng ý ngay lập tức được, nhưng... tớ sẽ suy nghĩ! Tớ sẽ suy nghĩ thật cẩn thận!”

“Cảm ơn cậu nhiều lắm, Yotsy. Tớ sẽ chờ. Cho đến khi cậu có câu trả lời... tớ sẽ đợi.”

Makina mỉm cười với tôi. Nhưng lần này, nụ cười ấy có chút gì đó... gượng gạo. Và khi tôi nhìn thấy nó, ngực tôi lại thắt lại—một cảm giác khó chịu không tài nào làm ngơ được, dù tôi có cố đến mấy.

◇◇◇

Rốt cuộc, cái cảm giác nhói đau thắt chặt trong lòng vẫn đeo bám tôi suốt cả ngày. Tôi muốn giúp Makina, nhưng dù chỉ là một mối quan hệ giả tạo, tôi vẫn không sao dẹp bỏ được cảm giác rằng điều đó sẽ là một sự phản bội đối với Yuna và Rinka. Tôi thử tưởng tượng nếu một ngày hai người họ phải giả vờ hẹn hò với ai đó khác... Mà thôi, một đứa như tôi ghen tuông thì đúng là chuyện buồn cười, nhưng tôi vẫn có thể nói chắc một điều: tôi sẽ không vui chút nào cả.

Nhưng ngược lại, nếu tôi ưu tiên cho họ, chẳng phải tức là tôi sẽ quay lưng lại với Makina sao...? Tôi chỉ có thể tưởng tượng mức độ căng thẳng mà cô ấy đang phải gánh chịu khi liên tục bị phóng viên săn đuổi như vậy. Nếu tôi có thể làm gì đó để giải quyết tình huống này, thì nhắm mắt làm ngơ và bỏ mặc cô ấy sẽ là hành động quá tệ bạc.

“Agggh! Mình thật sự kẹt cứng rồi—bwaugh?!” tôi gào lên, rồi thét toáng lên khi lăn lộn trên giường và rơi bịch xuống đất. Đau thật, nhưng tiếc là cơn đau ấy chẳng giúp tôi quên được mớ rối ren trong đầu.

“Không biết nếu mình không đang hẹn hò với hai người kia, thì có đồng ý ngay tắp lự không nhỉ?” tôi lẩm bẩm. Mà nói thật thì, tôi cũng chẳng đang hỏi ai cả. Chỉ là đang cố trốn tránh hiện thực thôi.

Makina là một cô gái tuyệt vời. Kể cả nếu không tính đến việc cô ấy là một thần tượng nổi tiếng khắp cả nước, thì từ phong thái trưởng thành cho tới cách ăn nói của Makina đều khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Ở cạnh cô ấy khiến tôi thấy yên tâm. Dù Makina đã thay đổi khá nhiều so với thời mẫu giáo, nhưng những điều tôi từng yêu quý ở cô ấy năm xưa vẫn còn đó, và chúng tôi có thể dễ dàng nối lại tình bạn như chưa từng rời xa.

“Chắc Makina cũng nghĩ vậy. Nếu không thì cô ấy đã chẳng đưa ra lời đề nghị như thế,” tôi thở dài. Gần như chắc chắn là Makina vẫn chưa nhận ra tôi là một đứa rối rắm thế nào. Cảm giác như tôi đang lừa gạt cô ấy khi cứ giả vờ mình là một người bình thường, nhưng mặt khác, một phần trong tôi lại muốn kéo dài lớp vỏ bọc đó càng lâu càng tốt. “Ugggh...!”

“Yotsuba...?” một giọng nói bối rối vang lên.

“Gah! Sakura?! Cả Aoi nữa?!” tôi hét lên rồi bật dậy. Cửa phòng tôi đang hé mở, và hai em gái đang rón rén nhìn vào từ bên ngoài!

“C-Chuyện gì vậy?!”

“Chị mới là người phải trả lời đó,” Aoi nói. “Nghe như chị đang đập tường trong này vậy!”

“X-Xin lỗi mà,” tôi lắp bắp.

“Có chuyện gì à?” Aoi hỏi tiếp. “Liệu có liên quan đến việc chị ra ngoài hồi sáng không?”

“Ờ, thì, cái đó...”

“Xem ra chị không muốn nói với mình rồi, Aoi,” Sakura chen vào. “Chắc chị nghĩ dù có nói thì tụi mình cũng chẳng giúp được gì.”

“Không phải vậy đâu!” tôi phản xạ lại ngay, nhưng rồi nhận ra—ôi trời, tụi nó đang giở bài một tốt một xấu với tôi! Aoi thì đóng vai người chị quan tâm dịu dàng, còn Sakura thì làm bộ lạnh lùng xa cách! Tôi không muốn khiến Aoi buồn, cũng không muốn làm Sakura thất vọng, và với hai sức ép ấy dồn lại, tôi chỉ còn một con đường duy nhất: trở thành người chị cả đúng nghĩa và kể cho tụi nó mọi chuyện—

K-Khoan đã! Không được! Tuyệt đối không thể kể chuyện này ra được!

Hai đứa nó đã bao dung chấp nhận chuyện tôi hai-timing là một phép màu rồi. Nếu giờ tôi mà nói tới chuyện có thêm một người bạn gái nữa—dù chỉ là diễn thôi—và người đó lại là Maki Amagi mà tụi nó thần tượng, thì chắc chắn tụi nó sẽ hoảng loạn mất! Đặc biệt là vụ cuối cùng đó, kiểu gì tụi nó cũng cho rằng tôi điên rồi, hoặc ít nhất cũng nghĩ tôi đang bịa chuyện một cách quá lộ liễu.

Nếu có lúc nào đó tôi phải nói ra, thì chắc chắn phải sau khi đã giới thiệu hai đứa nó với Maki... à không, là Makina mới đúng! Mà trước khi làm thế, tôi còn phải cẩn thận tìm hiểu xem tụi nó nghĩ gì về vụ cô ấy tạm ngưng hoạt động đã...

“Yotsuba?” cả Sakura và Aoi gọi đồng thanh.

“Á! Gì cơ?!” tôi giật mình.

“Chị hỏi bọn em mới đúng! Lại mơ màng nữa rồi,” Sakura nói.

“Đây đâu phải lần đầu tụi em cố gọi chị,” Aoi thêm vào.

“Ugh... Xin lỗi...” tôi nói, thấy tội lỗi vì lại vô thức đắm chìm vào suy nghĩ và càng khiến tụi nhỏ nghi ngờ hơn. Giờ tôi phải làm gì đây? Mình cần làm gì đó trước khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát... nhưng mà khó quá! Tôi chẳng có nổi một ý tưởng tử tế nào, và cũng chẳng trông mong gì việc nó sẽ tự nhiên xuất hiện đâu!

“Chị thật sự không muốn nói đến vậy sao?” Sakura hỏi.

“Không phải chị không muốn nói,” tôi đáp. “Chỉ là, chuyện này hơi nhạy cảm một chút...”

“Đừng nói là... lại chuyện tình cảm nữa nha?” Aoi hỏi.

“K-Không hề! Không đời nào luôn!” Và tôi đâu có nói dối! Đây không phải chuyện tình cảm. Đây là chuyện bạn bè! Gái với nhau thôi, bạn bè các kiểu!

“Hmm.”

Cái “hmm” này đúng là lạnh như tiền! Ánh mắt tụi nó đâm xuyên thấu luôn rồi! Hai ánh nhìn đầy nghi hoặc, khỏi cần nghi ngờ gì nữa!

Một khoảng lặng khó xử trôi qua, rồi Sakura thở dài. “Nếu đã là chuyện nhạy cảm thì chị không nói cũng được.”

“Hả? Sakura?” tôi sững sờ.

“Em cũng vậy, không sao đâu,” Aoi nói.

“Phải đó. Hỏi dai quá lại khiến chị khó chịu thêm thôi.”

T-Trời ơi, hai đứa em gái tôi đúng là người lớn quá trời! So với tụi nó, tôi chẳng khác gì... rác rưởi hết á! “Xin lỗi vì đã khiến hai đứa lo lắng,” tôi cúi đầu xin lỗi một cách thành khẩn. Khi tiễn tụi nó về phòng, tôi không khỏi nhận ra rằng... có lẽ giờ đây, em gái mình còn trưởng thành hơn cả tôi nữa.

Bzzz, bzzz!

“Á á á á!” — Tôi giật nảy người khi điện thoại đột nhiên rung lên đúng lúc đó! “Lại là Sakura và Aoi à? Chúng nó quay lại vòng hai nữa hả?!” — Tôi nghĩ thầm rồi vội lôi điện thoại ra xem.

“...À.” Tôi đã đoán sai. Trên màn hình điện thoại không hiện tên của đứa nào cả. Mà là Yuna Momose.

“Khoan... Yuna?!” Tôi hét lên khi nhận ra cái tên đó, rồi vội vàng bắt máy! “Alo?!”

“À, alo? Là cậu đấy à, Yotsuba?”

“Cái gì—Rinka?!” Tôi hét lên lần nữa khi nhận ra giọng của người đang nói. Nhưng khoan, tại sao Rinka lại gọi tôi bằng điện thoại của Yuna?

“Trời ơi, Rinka à!” — một giọng thứ hai vang lên — “Cậu thậm chí còn không cố bắt chước giọng tớ nữa! Thế thì tất nhiên là Yotsuba nhận ra liền chứ còn gì!”

“Ối, lỡ rồi.”

Giọng thứ hai đó chắc chắn là của Yuna! Chắc hai người họ đang ở cùng nhau?

“Xin lỗi nhé, Yotsuba,” Yuna nói. “Tớ định kéo dài một chút để cậu dần dần nhận ra có gì đó sai sai, nhưng xem ra hỏng mất rồi.”

“K-Không sao đâu! Thật đấy! Với lại, dù Rinka có cố bắt chước giọng cậu thì tớ cũng nhận ra ngay thôi mà!” Tôi khá là tự tin về chuyện đó. Dù là Rinka bắt chước Yuna hay ngược lại, tôi chắc chắn mình có thể phân biệt trong chớp mắt! Không phải là tôi từng thử trước đây gì đâu nhé! “Nhưng mà, có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.

“À, đúng rồi! Suýt nữa thì quên phần chính,” Rinka đáp. “Bọn tớ muốn nói chuyện với cậu về buổi hẹn ba người sắp tới.”

“Buổi hẹn...” tôi lẩm bẩm. Chắc là cái buổi hẹn mà hai đứa em gái tôi cũng đã tình cờ biết được. Ba đứa tôi đã hứa sẽ đi chơi với nhau vào ngày kia. Nhưng mà chưa quyết định sẽ đi đâu cả—tới giờ nó vẫn chỉ là một lời hứa mơ hồ mà thôi.

“Vậy thì, bọn tớ nghĩ ra một ý tưởng,” Yuna nói. “Hay là mình đi bơi đi?”

“Đi bơi?” Tôi lặp lại, suýt nữa thì buột miệng nói thêm, “Lại nữa à?” Lần trước, ba đứa tôi cũng vừa mới đi bơi cùng với hai em tôi.

“Cậu vừa nghĩ ‘lại nữa à?’ đúng không?” Yuna nói.

“Bwooh?!”

“Heh heh! Tớ cũng đoán ra luôn,” Rinka thêm vào.

Cuộc trò chuyện ngưng lại một chút khi tôi nghe thấy tiếng hai người họ cười khúc khích. Tôi tưởng mình đã giấu nhẹm được cái suy nghĩ đó, vậy mà họ vẫn nhìn thấu như thể tôi là một quyển sách đang mở sẵn. Tôi có thể phân biệt giọng họ dễ dàng, và ngược lại, họ cũng đọc vị tôi không khó khăn gì.

“Lần trước, mình đi cùng Sakura với Aoi đúng không?” Yuna nói tiếp. “Lúc đó phải giả vờ là bạn bè thôi.”

“Và cũng vui lắm chứ không phải không!” Rinka nói chen vào. “Nhưng bọn tớ đã cất công mua đồ bơi mới rồi, cho nên, ừm... bọn tớ cũng muốn có một buổi đi chơi đúng nghĩa với cậu nữa.”

Pặc!

Tiếng đó—trong trường hợp bạn đang thắc mắc—chính là âm thanh của lời nói đó xuyên thẳng qua tim tôi như một mũi tên của thần Cupid! Rinka cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng sự hồi hộp đầy mong chờ vẫn lộ rõ mồn một, và nghe mà muốn tan chảy! Nếu cô ấy mà đứng ngay trước mặt tôi lúc đó, chắc tôi đã vô thức xoa đầu cô ấy luôn rồi!

Nhưng mà... — Hình ảnh Makina lại hiện lên trong đầu tôi. Liệu mình đi hẹn hò như vậy trong khi vẫn chưa trả lời rõ ràng cho Makina thì có ổn không? Và nếu cứ giữ mọi chuyện trong tình trạng lấp lửng thế này, mình có thực sự tận hưởng buổi hẹn nổi không? Đó là còn chưa kể đến rắc rối có thể xảy ra với Yuna và Rinka nếu mọi chuyện vỡ lở…

Dù đang ngập ngừng như thế... nhưng thật lòng mà nói, tôi rất rất muốn đi! Lần trước đến hồ bơi, tôi còn phải vào vai “chị cả” trông hai đứa em, nên chẳng dám bộc lộ tình cảm với Yuna hay Rinka. Tôi đã phải dồn hết sức—ý tôi là hết sức—để không chết chìm trong sự mê mẩn trước bộ đồ bơi dễ thương của Yuna hay trố mắt ngắm bộ đồ bơi nóng bỏng của Rinka, và nếu có thể, tôi muốn từng giây từng phút được ngắm nhìn họ một cách đàng hoàng, khắc sâu vào trí nhớ tới mức không bao giờ quên được! Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà—

Tôi cứ thế quay vòng vòng trong một chuỗi luẩn quẩn giữa phấn khích rồi lại lo lắng. Tôi thực sự không biết nên làm gì mới phải, và những thiên thần hay ác quỷ thường hay xuất hiện trong mấy lúc khủng hoảng thế này thì chẳng thấy đâu cả, để mặc tôi chạy lòng vòng với những suy nghĩ rối tung rối mù cho đến khi cảm thấy hơi buồn nôn, và—

“Ờ... Yotsuba?”

“Á!” — Giọng Yuna vang lên, cuối cùng cũng kéo tôi ra khỏi mớ hỗn độn đó. Nghe như cô ấy hơi lưỡng lự, hoặc có lẽ là lo lắng? Tôi cảm thấy tim mình thắt lại khi nhận ra rằng, dù chỉ qua điện thoại thôi, Yuna vẫn có thể cảm nhận được điều gì đó không ổn ở tôi. Tôi đã khiến cô ấy phải lo lắng...

Mình đúng là đồ vô dụng. Dở tệ cả trong vai trò bạn bè, chị gái, lẫn bạn gái... Từ xưa đến giờ tôi đã luôn hậu đậu và vụng về trong các mối quan hệ xã hội, nhưng tôi lúc nào cũng cố hết sức mình, dù kết quả thường chỉ là thất bại rồi lại tự trách bản thân. Nhưng mà, chuyện này đâu phải giờ mới bắt đầu đâu? Tôi vẫn luôn như vậy, và điều duy nhất tôi có thể làm là tiếp tục tiến lên phía trước như một con ngốc, làm gì cũng dốc toàn tâm toàn lực! Và bây giờ, điều đó nghĩa là—phải đưa ra câu trả lời mà các cô gái của tôi đang chờ!

“Ừ, đi chứ! Nghe tuyệt mà! Mình đến hồ bơi nhé, ba đứa mình!” — tôi nói. Lần này, chúng tôi sẽ đến đó như những cô bạn gái thực sự, cho một buổi hẹn hò đúng nghĩa!

Ngay sau khi tôi nói xong, tôi nghe thấy tiếng Yuna và Rinka cùng thở phào nhẹ nhõm.

“May quá đi mất,” Rinka nói.

“Vậy là chốt nhé!” Yuna nói. “Mình có thể ăn trưa ở đó luôn, nên... cậu thấy sao nếu tụi mình gặp nhau ở ga lúc mười giờ sáng?”

“Nghe ổn đấy! Tớ mong lắm luôn!” — Tôi đáp lại, và cuộc gọi kết thúc tại đó.

Tôi không muốn để Makina phải chờ câu trả lời quá lâu... nhưng bây giờ, việc quan trọng trước mắt là buổi hẹn với Yuna và Rinka! Sau khi chuyện đó xong xuôi, tôi sẽ dành thời gian để suy nghĩ thật kỹ về lời đề nghị của Makina!

Với một kế hoạch rõ ràng trong đầu, tôi bắt đầu chuẩn bị cho buổi hẹn từ sớm hơn nhiều so với mức cần thiết.

◇◇◇

Hai ngày trôi qua, và giờ hẹn cuối cùng cũng đến!

“Mình đến trước thật luôn à?!” Tôi tự nhủ, vừa thở phào nhẹ nhõm khi nhìn quanh ga tàu mà chưa thấy bóng dáng Yuna hay Rinka đâu cả.

Tôi đến sớm những tận một tiếng, nhưng lại thấy khá là thích thú với việc được chờ đợi. Dĩ nhiên, tôi không hề muốn để hai người họ phải chờ mình, nhưng lý do lớn nhất khiến tôi lặn lội đến sớm thế này... là vì tôi muốn được lơ lửng trong cảm giác háo hức thêm chút nữa. Chỉ cần nghĩ đến buổi hẹn thôi là tâm trạng tôi đã bắt đầu bay—

“À, Yotsubaaa~!”

Bay cao vút. Bay cao vút thật đấy...

“Cậu đúng là đến sớm như mọi khi luôn đó! Mình cứ tưởng lần này Yuna với mình sẽ tới trước cơ.”

“Cậu đến sớm quá đi!!!”

“Hả?!” Tôi há hốc mồm trước phản ứng kinh ngạc—và có hơi khó hiểu—của Yuna và Rinka. Ờ thì, đúng là phản ứng đó cũng hợp lý thôi... nhưng mà! Tôi vẫn phải lên tiếng phản đối, vô lý đến đâu cũng kệ!

“Mình đang định tận hưởng cảm giác hồi hộp này lâu hơn cơ mà!” Tôi phụng phịu nói.

“Y-Yotsuba?” Rinka chớp mắt nhìn tôi.

“Buổi hẹn bắt đầu từ trước cả khi hẹn gặp nhau rồi chứ bộ?! Như là lúc chọn quần áo sẽ mặc nè, lúc nghĩ xem nên nói chuyện gì nè! Cái cảm giác hồi hộp chờ người kia đến nó cũng là một phần quan trọng của buổi hẹn luôn đó!!!”

Trước lý luận ngang ngược và không biết xấu hổ của tôi, Yuna và Rinka nhìn nhau một giây, rồi đồng thanh hét lên:

“Câu đó phải bọn tớ mới đúng chứ!!!”

“B-Bwohh?!”

“Bọn tớ cũng đến trước cả tiếng luôn đấy nhớ?!” Yuna gắt.

“Cậu tưởng bọn tớ chỉ cần búng tay một cái là sẵn sàng tinh thần đi hẹn hò với cậu ngay được à?! Không có đâu!” Rinka tiếp lời.

“Wha—bwohh—wha?!” Tôi ú ớ không thành câu, bị phản công dồn dập quá nên đơ toàn tập.

“Hôm nay phấn khích tới mức tớ mất ngủ cả đêm luôn đó!” Yuna nói.

“Cứ trước ngày hẹn với cậu là tớ chẳng ngủ nổi!” Rinka thêm vào.

“...M-Mình cũng thế mà,” tôi lí nhí nói theo, rồi cả ba chúng tôi bật cười một cách ngớ ngẩn.

“Ahaha! Mà mình đang khoe khoang cái gì thế này hả trời?!” Yuna cười nghiêng ngả.

“Đúng là ba đứa tụi mình cùng tần số thật rồi.” Rinka mỉm cười.

“Thiệt đó! Mình cảm thấy thật ngốc khi đã lo nghĩ nhiều quá mức luôn á!” Yuna nói.

“Hở? Cậu lo gì cơ?” Tôi tò mò hỏi.

“Ừm—thì, có một chút thôi, nhưng mà, biết sao không? Giờ tụi mình gặp nhau rồi thì tự nhiên mấy nỗi lo ấy tan biến luôn.”

“Ơ, ý là sao chứ?! Gì mà ở bên mình rồi là hết lo luôn? Nghe như kiểu mình là đứa ngố tàu đến mức cậu chẳng buồn lo luôn ấy?! Không phải là sai, nhưng mà vẫn thấy tức đó nha!”

“Thôi kệ đi, dù gì thì tụi mình cũng đã tới sớm rồi, hay là đi luôn cho rồi?” Yuna đề xuất.

“Tớ đồng ý,” Rinka gật đầu. “Dù sao thì điều đó cũng có nghĩa là tớ sẽ được ở bên Yotsuba thêm một tiếng nữa.”

“Ê này! Tớ cũng ở đây đấy nhé?!” Yuna giả vờ giận dỗi.

Tôi đứng lùi lại một chút, nhìn hai người họ đùa qua đùa lại, và thầm nghĩ… bạn gái của mình đáng yêu quá đi mất!—Á, chết thật! Hình như mấy người xung quanh bắt đầu để ý rồi kìa?!

Chuyện này chắc cũng chẳng có gì lạ nữa rồi, nhưng Yuna và Rinka vốn là hai người cực kỳ nổi bật, và khi họ đi cùng nhau ở nơi công cộng thế này thì việc bị người ta chú ý là điều không tránh khỏi. Kỹ thuật mà nói thì tôi cũng là một phần trong nhóm ba người bọn tôi, nhưng mà ánh mắt người ta nhìn tới toàn là hướng về hai người kia. Mà vậy cũng phải thôi chứ bộ?! Tôi không định buồn đâu, nên đừng ai hỏi nha?!

“Đi thôi mấy cậu! Không muốn lãng phí dù chỉ một giây nào đâu!” Tôi nói, rồi nắm tay hai người họ kéo đi luôn trước khi ai kịp đáp lại. Rinka hốt hoảng bật lên một tiếng, còn Yuna thì hét khe khẽ.

Tôi vẫn còn hơi lo lắng về cách người khác nhìn mình, nhưng lo hơn nữa là mình sẽ cứ để tâm mấy chuyện đó mà làm phí mất thời gian quý giá. Hôm nay, tôi quyết rồi—phải tận hưởng ngày này hết mức có thể!

◇◇◇

Sau một chuyến tàu kéo dài ba mươi phút, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi—một bể bơi địa phương hoàn toàn bình thường! À, thì cái bể bơi này bản thân nó chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng vì đang giữa kỳ nghỉ hè nên nơi đây vẫn đông nghịt người. Phần lớn là các gia đình đi chơi cùng nhau. Dù sao thì đây cũng là một cách vui vẻ và hợp túi tiền để giải trí một ngày mà—hồi nhỏ, gia đình tôi cũng đã từng đưa tôi tới đây không ít lần.

“Xin lỗi để cậu đợi lâu, Yotsuba,” Rinka nói.

“Đi thôi nào,” Yuna nói tiếp, vừa lúc cô ấy cũng chuẩn bị xong.

“Ừ, được rồi!” tôi đáp, và thế là ba đứa cùng rời khỏi phòng thay đồ.

Tôi không nhớ rõ hồi xưa nơi này hoạt động thế nào, nhưng hiện tại, mỗi chìa khóa tủ đều có gắn mã vạch nhỏ cho phép bạn mua đồ ở các quầy và máy bán hàng tự động trong khu vực bể bơi mà không cần tiền mặt. Hệ thống sẽ tự ghi lại mọi chi tiêu, và bạn chỉ cần thanh toán hết khi ra về. Điều đó đồng nghĩa với việc bạn không cần mang ví theo người và có thể thoải mái đi loanh quanh tay không! Mà tôi lại là kiểu người sẵn sàng nhốt điện thoại trong tủ mà không chút do dự, nên đây đúng là điểm cộng to đùng với tôi!

Yuna vừa đi vừa khe khẽ ngân nga, còn Rinka thì ngoái đầu lại nhìn tôi, reo lên:

“Đi nào, Yotsuba! Nhanh lên, nhanh lên!”

Mỗi người nắm một tay tôi kéo đi. Cả hai trông như đang trong tâm trạng cực kỳ phấn khích—thật ra thì, cứ như hai đứa trẻ con không giấu nổi sự hào hứng ấy chứ. Trước kia khi bọn tôi tới đây, hai em gái của tôi thường giành mỗi đứa một bên tay tôi, còn Yuna với Rinka chỉ lẽo đẽo đi sau. Có khi lúc đó, hai người họ cũng thầm mong được đi sóng vai với tôi như thế này?

Dù thế nào đi nữa, mỗi khi chuyển sang chế độ “bạn gái toàn phần”, Yuna và Rinka đều có vẻ như tụt lùi vài tuổi về mặt tâm lý. Không phải tôi đang than phiền gì đâu nhé! Trông họ đáng yêu lắm mỗi khi như thế, nên tôi hoàn toàn ủng hộ! Dù sao thì, cả ba chúng tôi cũng quyết định bắt đầu bằng một hoạt động kinh điển của bể bơi: trôi bồng bềnh theo dòng nước lười! Nhưng trước đó, tôi có một việc cần ghé qua.

“Hê hê, nhìn nè! Tớ mượn được một cái phao bơi!” tôi nói, giơ ra chiến lợi phẩm vừa mượn được. Tôi chọn một chiếc thật to, đủ rộng để một người lớn ngồi lên trên và có lẽ đủ chỗ cho một hai người nữa bám theo hai bên.

“À phải rồi… Cậu đâu có biết bơi đâu, đúng không?” Yuna nói.

“T-Tớ có mà! Miễn là chân tớ còn chạm được đáy hồ là được…”

“Cậu thì rõ là biết… lặn ngụp vô định ấy chứ,” Rinka chọc quê.

Ugh, thôi nào hai người! Họ cứ làm như chuyện tôi không biết bơi là điều đương nhiên ấy. Nghĩ kỹ lại thì, hình như Koganezaki cũng nhảy bổ vào kết luận tương tự khi tôi kể với chị ấy chuyện đi bơi thì phải? Có khi tôi nên ghi hẳn “không biết bơi” vào phần thông tin cá nhân của mình cho rồi!

“Tớ có thể dạy cậu nếu cậu muốn?” Rinka đề nghị.

“Huh?!” tôi kêu khẽ, lập tức thấy rối như tơ vò. Ý tôi là, hãy nghĩ mà xem: Rinka tuyệt vời lắm. Ai cũng biết cô ấy là vận động viên toàn năng, và điều đó đúng y chang dưới nước như trên cạn vậy. Rinka là một nàng tiên cá đích thực bước lên cạn! Một nhân mã đã chinh phục đại dương! Một, ờ… thôi, tôi cũng không biết mình đang nói cái gì nữa rồi.

Dù sao thì, ý tôi là Rinka bơi siêu nhanh với kỹ thuật cực kỳ đẹp mắt—đến mức khiến cả đội bơi trường tôi cũng phải để ý đấy! Ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi được người như cô ấy dạy bơi? Biết đâu tôi sẽ mọc vây chăng! Nhưng cũng có một khả năng khác—kinh khủng hơn rất nhiều.

“Khoan đã, cứ thử tưởng tượng đi! Nếu tớ được một người siêu giỏi bơi như cậu dạy… mà cuối cùng vẫn không bơi nổi thì sao?! Chẳng phải vậy có nghĩa là tớ tuyệt vọng vô cùng luôn à?!”

“…”

“…Ờ?”

Cả Yuna và Rinka đều đột nhiên im lặng. Tôi thừa nhận, nói thế nghe cũng có phần thảm hại thật, nhưng tôi nghĩ mình có lý mà! Có chuyện gì vậy…?

“Này, Yotsuba?” Yuna lên tiếng. “Giờ mới lo mấy chuyện đó thì hơi muộn rồi đó?”

“Hả?”

“Ý tớ là, cậu đã để tớ—học sinh đứng đầu khối, thiên tài toàn diện—dạy kèm suốt bao lâu mà vẫn trượt môn đều đều đấy thôi?”

“Ưgaaah!”

“À, còn nhớ cái lần cậu nhờ Rinka dạy chạy nhanh hơn không?”

“À đúng rồi… Hình như cuối cùng tớ cũng chẳng giúp được bao nhiêu…”

“Ugaaaugh?!” Cách Rinka cố nói nhẹ nhàng như thể lỗi không nằm ở tôi nghe còn đau hơn gấp bội! Nhưng mà, họ nói đúng. Giờ mới lo chuyện mình có vô vọng hay không thì muộn thật rồi. Sự thật hiển nhiên đến lạnh người là: có những thứ tôi không bao giờ làm được, cho dù có được mấy cô giáo siêu xịn kèm cặp đi nữa! Sau một năm trời sát cánh bên tôi, điều đó dường như đã trở nên quá rõ ràng trong mắt họ. “Thế thì—chẳng phải vậy nghĩa là tớ sẽ mãi mãi là một đứa vô vọng dù có làm gì đi nữa sao?!”

“Ờ, thì…”

“Hmm…”

“Thôi hai người nói đại là đúng đi cho xong!”

Trong cơn sốc nhẹ vì bị chính bạn gái của mình dìm hàng không thương tiếc, tôi ôm phao và lao đầu xuống dòng nước lười—à không, thực ra là tôi từ từ trườn vào đó để tránh làm văng nước vào người khác xung quanh.

◇◇◇

“Ahh, dễ chịu quá đi mất...”

“Ha ha—nghe cậu nói buồn cười ghê đó, Yotsuba!” Rinka bật cười.

“Phải không? Nhìn cái mặt dễ thương chưa kìa~!” Yuna reo lên.

Tôi đang nằm lọt thỏm trong chiếc phao bơi của mình, thả trôi trên làn nước trong trạng thái hoàn toàn thư giãn. Trong khi đó, Yuna và Rinka mỗi người ở một bên, vừa trôi cùng tôi vừa chọc chọc vào má tôi. Cả ba đứa cùng tận hưởng khoảnh khắc yên bình, thảnh thơi này hết mức có thể, để mặc dòng nước lười đưa đi. Cảm giác như thời gian cũng đang ngừng lại vậy, tôi thầm nghĩ, và suýt thì thiếp đi mất... cho đến khi Yuna lên tiếng.

“À mà này, Yotsuba.”

“Hmm...?”

“Cậu thật sự đã... hôn kiểu Pháp với Rinka rồi hả?”

“Bwahuh?!” Trời đất ơi, đó là cú đánh trực diện từ trên trời rơi xuống!

“Đừng lo nha! Không sao đâu mà, thật đấy! Tớ nghe Rinka kể hết rồi. Có đúng không, Rinkaaa~?”

“Ugh...” Rinka khẽ rên, mặt hơi nhăn lại.

Cách Yuna nói bỗng nhiên tạo ra một áp lực kỳ lạ. Ờm, thật lòng mà nói thì tôi không cảm thấy “không sao” chút nào đâu nhé?!

“Sau cái buổi hẹn hôm đó với cậu, Rinka lâng lâng trên mây suốt mấy ngày liền đấy,” Yuna kể. “Tớ thấy là chắc chắn có chuyện gì đó rồi, nên thử gợi mở nhẹ một chút là cô ấy tuôn ra ngay.”

“X-Xin lỗi, Yotsuba...” Rinka nói lí nhí.

“Không sao đâu! Ý tớ là, chuyện đó cũng đâu phải bí mật gì đâu!” tôi vội đáp. “Nó chỉ là... chuyện xảy ra đúng lúc, đúng chỗ thôi ấy mà, kiểu như là...”

“Tớ bảo là không sao mà, phải không? Thật ra tớ cũng đã nghĩ đến chuyện đó với cậu từ lâu rồi!” Yuna vừa nói vừa liếc tôi một cái đầy hàm ý... rồi nở một nụ cười ranh mãnh. “Mà này, sao chúng ta không biến cái ‘từ lâu rồi’ đó thành ngay bây giờ luôn nhỉ?”

“B-Bây giờ á?!” Tôi và Rinka đồng thanh hét lên. Cái phao bơi chao đảo dữ dội khi cả hai đứa cùng hoảng loạn một lượt.

“N-Nhưng chẳng phải mình đã hứa là chỉ hôn nhau khi chỉ có hai đứa thôi sao...?” tôi lắp bắp.

“Này, tớ có thể chấp nhận việc Rinka đã đi trước một bước, nhưng không có nghĩa là tớ muốn bị bỏ lại phía sau mãi đâu nhé!” Yuna nói, “Tạm thời hoãn cái quy định đó lại đi! Tớ không nghĩ Rinka sẽ phản đối đâu, đúng không?”

“Ugh... Ờ thì, chắc là tớ không phản đối,” Rinka lập tức đồng ý.

Khoan đã—nhưng mà—ý tôi là—ừm. Tôi nhận ra rằng nếu mở miệng can vào lúc này thì chỉ làm tình hình thêm rối rắm thôi. Nhưng mà, hôn ngay tại đây á? Lại còn hôn kiểu Pháp nữa?! Thế này sao mà được cơ chứ!

“Nếu định phá luật thì ít nhất cũng phải cảnh giác và đừng để ai phát hiện mới được, đúng không?”

Tôi nhớ lại lời Koganezaki đã nói khi giúp tôi xử lý vụ bị hai em gái phát hiện chuyện bắt cá hai tay. Câu đó in sâu đến mức tôi vẫn còn nhớ rõ từng chữ. Thật lòng mà nói, đó nằm trong top những lời khuyên chí lý nhất mà tôi từng được nghe!

Nếu tụi tôi cứ hành xử như người yêu ở nơi công cộng—dù chỉ là tôi đi riêng với Yuna hay Rinka—thì khả năng bị người quen bắt gặp là rất cao. Hai em gái tôi đã phát hiện ra rồi, mà với tôi thì tụi nó là hai người quan trọng bậc nhất, nên giờ tôi cũng chẳng còn gì để mất nữa. Nhưng Yuna và Rinka thì chưa chắc đã như vậy. Họ có nhiều thứ để mất hơn tôi rất nhiều, và nếu cuối cùng họ đánh mất tất cả chỉ vì tôi... À, không phải là tôi nghĩ mình có thể khiến họ mất hết đâu nhé! Họ tuyệt vời đến mức điều đó chắc chắn là không thể xảy ra! Nhưng mà, dù chỉ là một phần triệu khả năng đi nữa thì tôi cũng không thể mạo hiểm như vậy được—thế nên...

“Miễn là chỗ đó không có ai thấy là được,” tôi nói.

“Hả?!” Yuna há hốc mồm.

Một khoảng lặng dài trôi qua.

“...Hở?” Tôi khẽ kêu. Chờ đã, tôi vừa nói cái gì vậy? Vì sợ bị người ta thấy nên chỉ cần tìm chỗ kín đáo là được—đó là logic à? Mà... Yuna đang nhìn tôi với ánh mắt gì thế kia?

“O-Okay, vậy thì tụi mình phải tìm chỗ ngay bây giờ thôi! Chắc chắn quanh đây kiểu gì cũng có chỗ không ai lui tới!” Yuna hét lên.

“Y-Yuna? Bình tĩnh đã, được không...?” Rinka lên tiếng.

“Bình tĩnh á? Cậu đùa tớ à?! Yotsuba đã đồng ý rồi thì tớ sao mà bình tĩnh cho nổi?! Cậu cũng muốn nữa mà, đúng không?!”

“Muốn.”

Wow! Không chút do dự luôn!

“Nhưng mà... gần đây có chỗ nào thật sự riêng tư không?” Rinka hỏi tiếp.

“Trong khuôn viên bể bơi này thì gần như không có,” Yuna nói. “Có toilet với khu vực tắm thôi... nhưng tớ không muốn làm chuyện đó ở mấy chỗ kiểu vậy! Tớ muốn một nơi có không khí cơ!”

Tôi tạm dừng lại để suy ngẫm về việc chúng tôi đang bàn luận chuyện này trong khi vẫn đang trôi lềnh bềnh trên dòng nước lười. Xung quanh là các gia đình đang vui đùa, các cặp đôi đang tán tỉnh nhau, và từ góc nhìn của họ, tụi tôi chắc (hi vọng là vậy) chỉ giống như một nhóm bạn thân đang đi chơi cùng nhau thôi. Nếu họ biết được mức độ "nóng" của cuộc trò chuyện hiện giờ thì không biết sẽ nghĩ gì nữa...

“Vậy thì...” Rinka nói, “Sao không vào khách sạn?”

“Fwahaugh?!”

“Ý tưởng tuyệt vời đấy, Rinka!”

K-Khách sạn á?! Ý cổ là... loại khách sạn đó hả?! Cái kiểu nơi mà người lớn tới để làm mấy chuyện người lớn á?!

1d2f6e0a-381a-4662-bb11-0e8cfb8edb22.jpg

“Tớ không nghĩ người đề xuất chuyện đó lại là cậu đấy,” Yuna tiếp lời.

“T-Tớ đâu có nói là tớ không hứng thú với… những chuyện như vậy. Chỉ là… đó là nơi đầu tiên tớ nghĩ đến—một chỗ mà không ai có thể làm phiền được,” Rinka lẩm bẩm, quay mặt đi chỗ khác. Dù vậy, tôi vẫn thấy rõ mặt cô ấy đỏ bừng. Hôm trước, khi bọn tôi đi karaoke cùng nhau, có một nhân viên vô tình xen vào và phá hỏng bầu không khí (chắc chắn là không cố ý), nên tôi đoán Rinka muốn chắc chắn lần này không có gì chen ngang. Rinka lúc nào cũng chu đáo như thế.

Mà nghĩ lại, nếu hôm đó không có ai cắt ngang, có khi bọn tôi cũng chẳng thể dừng lại đúng lúc. Nếu lần này tụi tôi lại bị cuốn theo cảm xúc ở một nơi không ai làm phiền được thì... Thật lòng mà nói, tôi cũng không dám chắc mọi chuyện sẽ đi xa đến đâu, dù bầu không khí có “đủ lãng mạn” hay không.

“C-Có khi nào... tụi mình nên đợi đến khi lớn hơn một chút hẵng nghĩ tới mấy chuyện đó không...?” tôi buột miệng, hoàn toàn vô thức. Rõ ràng là tôi đang tìm đường thoát thân. Chiêu quen thuộc đến mức người ta nên đặt biệt danh cho tôi là “Yotsuba Chạy Trốn” mới phải!

Yuna phồng má tỏ vẻ bực dọc. “Này, Yotsuba,” cô nói, “nếu cậu cứ nghĩ theo kiểu đó thì có khi già rồi vẫn chưa làm được gì đâu đấy! Không có cách nào biết được mình đã ‘đủ lớn’ cho chuyện gì cho đến khi mình thử và xem chuyện gì xảy ra cả!”

“O-Ồ, trời ơi…” tôi lẩm bẩm, sững sờ vì bạn gái mình có thể ngầu như vậy. Lời khuyên ấy mang trọng lượng như thể vừa được rút ra từ miệng một bậc hiền triết vậy! Nó vượt qua cả lời khuyên của Koganezaki trên bảng xếp hạng “những câu nói khôn ngoan nhất đời tôi” một cách dễ dàng!

“Được rồi, vậy là quyết định xong nhé!” Yuna nói, hớn hở. “Xem ra bọn mình đã có cái để mong chờ sau khi bơi xong rồi đó!”

“Tớ đồng ý,” Rinka lặng lẽ thêm vào sau một hồi lưỡng lự.

Hai chọi một. Mà theo nguyên tắc dân chủ thì phiếu đa số thắng. Vậy... chuyện này có ổn không nhỉ...? Thật sự ổn chứ?! Ý tôi là, bọn tôi vẫn còn là học sinh cấp ba mà! Cấp ba là giai đoạn chuyển tiếp giữa trẻ con và người lớn cơ mà! Là thời kỳ mà người ta dễ xao lòng nhất, dễ mắc những sai lầm ngớ ngẩn nhất—những sai lầm mà sau này sẽ ám mình mãi mãi! Tôi nhớ đã nghe ai đó nói trên TV là: “Những sai lầm trong thời cấp ba sẽ đeo bám bạn đến tận cuối đời”!

“Cậu nhớ là bọn mình đều là con gái chứ, Yotsuba?” Yuna nói.

“Hả?”

“Nói cách khác, kể cả khi bọn mình có... đi tới giới hạn cuối cùng đi nữa, thì cũng chẳng phải lo mấy hậu quả nghiêm trọng đâu!”

“!!!”

Câu nói của Yuna giáng thẳng vào đầu tôi như một tia sét giữa trời quang. Cái nỗi lo khiến tôi chùn bước bấy lâu nay—thứ vẫn thường xuất hiện trong mấy bộ phim học đường (loại đặc biệt ấy)—chính là chuyện một phút bồng bột dẫn tới mang thai ngoài ý muốn, rồi cả hai bên gia đình lao vào màn đấu tố bi kịch, để rồi cặp đôi buộc phải bỏ học chạy trốn theo tiếng gọi tình yêu! Tôi không đời nào để chuyện đó xảy ra với Yuna hay Rinka chỉ vì sự bốc đồng của mình. Tôi vốn hậu đậu, lại chẳng có tí sức chống cự nào với cám dỗ, nên bản thân tôi còn chẳng tin nổi chính mình! Nhưng mà...

Xét theo cách Yuna nói thì... đúng là vậy thật! Con gái không thể khiến nhau có bầu được! Còn việc đó là tốt hay xấu thì tôi chưa dám chắc đâu, nhưng điều đó có nghĩa là cái viễn cảnh u ám mà tôi tưởng tượng nãy giờ... thật ra không tồn tại! Và điều đó lại dẫn đến một chuyện khác...

“Vậy thì... nghĩa là tụi mình có thể... vượt qua bao nhiêu giới hạn tùy thích sao?”

“Đúng vậy!”

“Waugh?!”

Yuna và Rinka đồng thanh hét lên với độ ăn ý hoàn hảo đến mức cứ như họ đã biết trước tôi sẽ hỏi câu đó vậy. Ờm… thế thì chắc tôi không cần lo lắng gì nữa nhỉ? Mà... ờ… sao vẫn thấy có gì đó chưa ổn ta...? Vẫn cảm giác như có điều gì đó tôi cần phải nghĩ cho thật kỹ trước khi bước thêm bước nào nữa, và đúng lúc tôi bắt đầu ôm đầu suy tư theo phong cách quen thuộc thì...

“Áaaa?!”

...Tôi nghiêng người hơi quá về phía trước, khiến chiếc phao mất thăng bằng và lật úp luôn, ném tôi thẳng xuống nước!

“Yotsuba?!”

“Yotsuba!”

Tiếng nước ùng ục vang lên bên tai, và tôi nghe thấy tiếng Yuna với Rinka gọi tên mình. Nhưng âm thanh nghe xa xăm và méo mó lạ thường, và rồi trước khi tôi kịp phản ứng...

◇◇◇

...Tôi thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn mơ hồ.

Khoan đã, cái gì cơ?! Một nơi hoàn toàn mơ hồ á?! Vô nghĩa gì thế này?! Đáng sợ quá đi mất! Chẳng lẽ... chẳng lẽ là tôi đã chết đuối thật rồi hả?! Khôngggg! Tha cho tôi với! Tôi muốn về nhà cơ mà!!!

“Hazama.”

Hả? Giọng đó... là của Koganezaki?! Sao cậu lại ở đây?!

“Còn phải hỏi sao? Không phải chính cậu là người đã gọi tôi tới à?”

Tôi gọi cậu ấy đến...? Khoan đã, tôi thật sự làm thế sao?

“Mà nói cho cùng thì, tôi không phải là Mai Koganezaki thật sự đâu.”

Hảaaaa?! Sao lại thế được chứ?! Rõ ràng đây là giọng của Koganezaki mà—khoan, đây có thực sự là “giọng” không?

“Tôi là—ừm, chắc cậu cũng đoán được rồi đấy. Giống kiểu thiên thần với ác quỷ ấy.”

Thiên thần với ác quỷ á?! Ý cậu là đây là... kiểu thiên thần và ác quỷ ấy hả?!

“Cậu vừa nói y chang tôi thôi đấy.”

Khoan khoan, nhưng nếu đây là một trong mấy vụ đó, thì thiên thần với ác quỷ thật sự đâu rồi? Sao lại là Koganezaki xuất hiện thay vào...?

“Bình thường thì thiên thần và ác quỷ xuất hiện là để giúp cậu xác định điều gì là đúng đắn. Chúng đại diện cho lý trí và ham muốn của cậu, tương ứng.”

Ờm, nghe cũng... có lý, chắc vậy.

“Nhưng trên thực tế thì, ác quỷ gần như thắng mọi lần. Rõ ràng là cậu hoàn toàn không có khả năng thắng nổi ham muốn của chính mình. Cậu đúng là một con khỉ chính hiệu.”

Một con khỉ... Tôi, con tinh tinh đáng thương...

“Nhưng giờ đây, cậu lại đang đối mặt với một mâu thuẫn nội tâm nghiêm trọng. Nói ngắn gọn: liệu cậu có nên ngủ với Sacrosanct hay không.”

Ngủ vớ—?! K-Không được nói trắng ra như thế chứ, Koganezaki! Thô lỗ quá đi mất!

“Một lần nữa, tôi không phải là Mai Koganezaki. Tôi chỉ là hình ảnh tái hiện của cô ấy do tiềm thức cậu tạo ra. Và không, người thô lỗ là cậu đấy.”

Tôi đâu có nghĩ đến chuyện đó bằng mấy từ ngữ trắng trợn như vậy đâu! Tôi chỉ... nghĩ tới việc làm chuyện "sexy" với họ thôi mà...

“Thì cũng là một đấy.”

Không phải! “Sexy” nghe dễ thương hơn nhiều, đỡ nặng nề hơn chứ bộ!

“Dễ thương” mà cũng hợp với chủ đề này sao...? Mà thôi, tùy cậu. Tóm lại, hiện tại cậu đang băn khoăn không biết có nên tiến xa đến mức đó hay không, và đang tìm một câu trả lời. Nhưng nếu để thiên thần và ác quỷ của cậu phân xử, thì xác suất ác quỷ thắng vẫn là chín mươi phần trăm, dẫn đến kết cục là cậu sẽ quyết định làm chuyện đó. Một cuộc giằng xé nội tâm mà kết quả đã định trước thì có ý nghĩa gì đâu.”

Mà khoan, nói hơi lạc đề nhưng... nghe giọng Koganezaki nói từ “sexy” thấy kỳ kỳ ghê á! Mà cũng tài thật, tôi tưởng tượng ra được giọng cậu ấy rõ mồn một luôn! Có khi đầu tôi còn tiềm năng hơn mình nghĩ chăng...?

“Nghe tôi nói đi.”

Phải rồi, xin lỗi.

“Về mặt kỹ thuật thì, tôi là phần lương tâm còn sót lại trong cậu... hay nói cách khác, là cảm giác lo lắng rằng Mai Koganezaki sẽ nổi giận với cậu.”

Oa! Thật đáng thương khi cả nỗi bất an của mình cũng phải hóa thân để cho mình lời khuyên... Nhưng mà đúng là hợp lý. Tôi đúng là một đứa thảm hại, lúc nào cũng sợ bị người khác phán xét!

“Sao cậu lại nói cái đó với vẻ tự hào vậy?”

Koganezaki—hoặc đúng hơn là tôi—bắt đầu đâm thủng từng dòng suy nghĩ của mình. Xét cách cô ấy làm điều đó không chút khoan nhượng, chắc là trong thâm tâm, tôi thật sự rất sợ cô ấy. Dạo này tôi cũng có cơ hội nói chuyện với cô ấy khá nhiều, và nhận ra rằng thật ra Koganezaki là một người vô cùng tử tế khi hiểu rõ cô ấy, nhưng cũng chính vì thế mà tôi càng không muốn làm cô ấy ghét tôi.

Koganezaki, nói chung, không quan tâm đến tôi với tư cách cá nhân. Điều duy nhất có thể khiến cô ấy chú ý đến tôi là khi tôi dính dáng đến Sacrosanct—tức là Yuna, Rinka, hoặc cả hai người. Dù sao thì cô ấy cũng là phó chủ tịch fan club của Sacrosanct! Là nhân vật số hai trong cả hội đấy! Và tôi cũng có cảm giác cô ấy có hứng thú riêng với hai người họ nữa... Dù sao thì, nếu cô ấy phát hiện ra tôi làm điều gì đó tổn thương họ—

“Cô ấy chắc chắn sẽ giết cậu.”

Gyaaah?!

“À, chắc là nói thế hơi quá. Nói đúng hơn là, gần như chắc chắn cô ấy sẽ giết cậu.”

Từ 100% chết chuyển thành 99% chết... C-Cơ mà, cô ấy đâu có nổi điên khi phát hiện tôi đang hẹn hò với cả hai người họ đâu!

“Đó là bởi vì chuyện cậu qua lại với cả hai người không khiến tình bạn giữa họ tan vỡ hay làm lung lay mối quan hệ tạo nên Sacrosanct.”

Vậy tức là nếu tôi làm chuyện đó với cả hai cùng lúc—

“Cậu có đang nghe chính mình nói không vậy?”

T-Tôi biết mà, tôi biết là mình đang nói nhảm! Mà khoan, cậu là tôi mà?! Chỉ là tôi đội lốt Koganezaki thôi đúng không?! Sao cậu lại có thể nói chuyện với vẻ khinh bỉ thật sự đến thế chứ?!

“Thôi được. Giả sử, trong một tình huống hoàn hảo, cậu tiến xa đến mức đó mà vẫn giữ được thế cân bằng giữa ba người, giữ cho mối quan hệ công bằng và hài hòa. Dù vậy, tôi vẫn không khuyến khích đâu.”

T-Tại sao cơ?

“Dễ hiểu thôi—cậu hoàn toàn chưa có kinh nghiệm gì cả, và khả năng cao hai người họ cũng vậy. Nếu sau khi thử một lần, cậu nghĩ ‘À, thì ra là như vậy’ và kết thúc ở đó, thì không sao cả. Nhưng nếu cậu trở nên nghiện chuyện đó, suốt ngày chỉ nghĩ tới ‘chuyện ấy’, ngày nào cũng lén lút sang nhà từng người để vụng trộm, thì tương lai của cậu sẽ chẳng mấy yên ổn đâu.”

U-U-Ui trời ơi, Koganezaki á?!

“Yuna Momose có thể tụt hạng học lực, Rinka Aiba có thể đánh mất phong độ thể thao, và cả hai người sẽ đánh đổi thần thái thiêng liêng chỉ để trau dồi kỹ năng phòng the, tất cả chỉ vì một thú vui nhất thời. Sacrosanct sẽ sụp đổ hoàn toàn, và Mai Koganezaki sẽ bùng nổ như núi lửa phun trào. Mọi chuyện cậu làm sẽ bị phanh phui trước thiên hạ, và cái tên Yotsuba Hazama sẽ vang xa khắp thế giới như một kẻ hai mặt dơ bẩn, bị truy nã toàn cầu, buộc phải sống lưu vong vĩnh viễn để trốn khỏi các thợ săn tiền thưởng đang—”

Dừng! Dừnnnng! Cậu có thấy là mình đang tưởng tượng quá đáng đến mức nào không vậy?!

“Ừ thì, tôi cũng thừa nhận là có hơi phóng đại đôi chút... Thôi được, cho tôi đưa ra một kịch bản khác nhé.”

Koganezaki ngừng lại chốc lát rồi hắng giọng.

“Hai người đó có thể đá cậu vì cậu... quá tệ trên giường.”

T-Tình huống này nghe thực tế quá mức luôn!!!

“Có rất nhiều cặp đôi hoặc vợ chồng tan vỡ vì không hợp nhau trong chuyện chăn gối, theo như tôi nghe từ người ta nói,” Koganezaki—hay đúng hơn là tôi bên trong—bình thản nhận xét. Điều đó cũng giải thích vì sao cô ấy có vẻ thiếu dữ liệu cụ thể ở đoạn cuối, và chỉ còn biết viện dẫn mấy lời đồn nghe như truyền thuyết đô thị hơn là sự thật. Nhưng đúng là tôi từng nghe mấy chuyện kiểu vậy trên mạng hay trên TV nhiều rồi...

Đúng thế... Tôi học dốt, thể thao dở, cuộc sống thì thất bại ê chề! Bảo tôi giỏi khoản kia chắc còn khó hơn trúng số một lần duy nhất!

“Hai người đó có kỳ vọng rất cao vào cậu. Cậu sẽ phải thể hiện thật tốt nếu muốn đáp ứng được điều đó.”

N-Nhưng làm sao được chứ?! Lần đầu tiên của tôi cơ mà!

“Đó chính là lý do cậu không nên hấp tấp. Hiện tại, giới hạn của cậu nên dừng ở mức hôn, và bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho lần đầu thật sự. Mục tiêu trước mắt của cậu là tích lũy càng nhiều kiến thức càng tốt về cách khiến một người con gái thấy hạnh phúc.”

Tôi hiểu rồi...! Koganezaki đúng là siêu đỉnh! Lời khuyên quý như vàng luôn!

“Một lần nữa, tôi không phải là Mai Koganezaki thật đâu nhé.”

Tôi có thể bước vào chuyện này với hy vọng “chắc sẽ ổn thôi” hoặc “có thể xoay sở được”, nhưng nếu cứ lao vào một cách hời hợt rồi đánh mất cả hai người, tôi sẽ ân hận suốt đời. Làm theo cách này, có thể tôi sẽ khiến họ phải chờ đợi hơi lâu, nhưng người ta vẫn hay nói lần đầu tiên là rất quan trọng mà...

Hãy chờ em nhé, Yuna, Rinka! Em thề... em sẽ chuẩn bị thật chu đáo!

Có thể nói là tôi đã tìm thấy một mục tiêu rõ ràng. Tôi biết mình phải làm gì trước khi khoảnh khắc định mệnh ấy đến.

Tôi sẽ trở thành nữ hoàng của mọi thứ sexy!

◇◇◇

“Phải trở thành... nữ hoàng...”

“Yotsuba? Yotsuba!” Giọng Yuna vang lên.

“Mnnmngh?”

Giọng Rinka thở phào: “Ơn trời. Cậu không sao chứ, Yotsuba?”

“Hở...? Có chuyện gì vậy hai cậu...?” tôi hỏi khi cố gắng mở mắt ra.

Yuna và Rinka đang cúi xuống nhìn tôi, rõ ràng là lo lắng đến phát sốt. Còn tôi, trái lại, chỉ thấy thật hạnh phúc và may mắn khi được thấy gương mặt của hai người các cậu là thứ đầu tiên mình nhìn thấy khi tỉnh dậy.

“Thật là! Cậu có biết bọn tớ lo đến mức nào không?!” Yuna nói.

“Lo lắng?” tôi lặp lại, mặt đơ ra.

“Cậu rớt khỏi phao bơi và suýt chết đuối đó, Yotsuba,” Rinka nói. “Một nhân viên cứu hộ đã phải bế cậu vào phòng y tế bên hồ bơi.”

“Ơ-Ơi trời, vậy sao?! Tớ xin lỗi vì đã gây rắc rối lớn như vậy!” tôi líu ríu.

“Không sao đâu! Ổn rồi mà,” Yuna an ủi.

“Mà này, lúc tớ bất tỉnh thì hai cậu có sao không? Có tên biến thái nào tới gạ gẫm hai cậu không?!” tôi hỏi dồn.

“À...” Rinka phát ra tiếng cười gượng, còn Yuna chỉ nhún vai.

Cái phản ứng đó chắc chắn có chuyện rồi đây!

“Ha ha! Nói vậy cũng không sai, bọn họ quả thật đã vất vả đấy.” Một giọng nói mới vang lên. Tôi nhìn sang và thấy một người phụ nữ có vẻ chính là nhân viên cứu hộ mà Yuna nhắc tới—một cô nàng thể thao mặc đồ bơi bên trong áo khoác. “Ba đứa các em dễ thương lắm biết không? Có cả đống người tình nguyện ‘giúp đỡ’ các em, và dĩ nhiên là ai nấy cũng dán mắt vào ba em không chớp.”

Cô ấy nói “ba em” chắc chỉ xã giao thôi, chứ Yuna với Rinka đúng là siêu dễ thương thật.

“Nhưng mà hai bạn này từ chối sạch sẽ từng người một đấy nhé! Chị cũng phải khâm phục. Ba đứa thân thiết thật đó.”

“Vâng ạ!” Yuna, Rinka và tôi đồng thanh đáp lại. Đồng thanh đến mức cả ba cùng bật cười ngay sau đó.

“Ha ha, đúng là tuổi trẻ! Các em làm chị nhớ lại thời mình còn đi học,” chị cứu hộ bật cười nói, dù thật ra trong mắt tôi chị ấy trông vẫn còn trẻ chán để đi trêu người khác như thế.

◇◇◇

“Cứ nghỉ ngơi ở đây cho đến khi thấy khỏe lại nhé!”

Nói xong câu đó, chị cứu hộ quay lại với công việc, để lại ba đứa tôi với nhau. Tôi có chút áy náy vì đã làm mất thời gian của chị ấy trong khi chị đang trực, nhưng đó vẫn chưa phải điều khiến tôi day dứt nhất lúc này.

“Tớ xin lỗi nhiều lắm!” tôi bật ra ngay khi chị ấy vừa khuất. “Tụi mình cuối cùng mới được đi chơi cùng nhau mà tớ lại làm hỏng bét cả rồi...”

“Hả? Cậu không làm hỏng gì hết mà!” Yuna đáp.

“Phải là tụi tớ xin lỗi mới đúng,” Rinka tiếp lời. “Tớ có cảm giác tụi tơ đã khiến cậu lo lắng nhiều lắm, đúng không?”

“Gì cơ? Tất nhiên là tớ—”

“Và nói mới nhớ,” Rinka nói tiếp rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt tôi, ngay dưới mắt một chút. Động tác của cậu ấy dịu dàng và tao nhã đến mức tôi sững cả người. “Mắt thâm kìa.”

“Hả?”

“Lúc nãy tớ không để ý, nhưng hôm nay dưới mắt cậu có quầng thâm. Đêm qua cậu không ngủ được à?” Rinka hỏi. Cái cách cậu ấy nhìn tôi khiến tôi có cảm giác như một người mẹ lo cho con. Yuna cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt y hệt, và ngay lập tức tôi nhận ra mình đã khiến hai cậu ấy phải lo lắng thật rồi.

“K-Không có đâu! Tớ ngủ tận mười tiếng luôn á, thiệt mà... ý là, ha ha ha,” tôi cười trừ nói dối theo phản xạ, nhưng ánh mắt hai cậu ấy không hề dao động. “...Tớ xin lỗi. Hai người nói đúng. Gần đây tớ ngủ không ngon thật.” Tôi thừa nhận nhanh chóng, vì cũng giống như hai cậu ấy phát hiện tôi nói dối, tôi cũng biết là mình không thể đánh trống lảng dễ dàng như vậy.

“Có chuyện gì khiến cậu bận lòng à?” Rinka hỏi.

“Ờ thì, chắc là... có chút chuyện... về một người bạn,” tôi đáp.

Nếu nói có điều gì khiến tôi trăn trở, thì chắc chắn là chuyện với Makina. Tôi đã cố hết sức để gạt nó sang một bên và không bận tâm tới trong ngày hôm nay, nhưng dù cố đến đâu, lời đề nghị của cô ấy và biểu cảm lúc ấy vẫn không ngừng lởn vởn trong tâm trí tôi...

Đặc biệt là vào ban đêm. Tôi cố gắng xua đi mọi suy nghĩ để chìm vào giấc ngủ, vậy mà chẳng mấy chốc lại nghĩ đến cô ấy. Tôi thực sự muốn giúp cô ấy, tôi muốn mà—muốn lắm—nhưng đầu tôi cứ quay mòng mòng, lặp lại cùng một chuỗi suy nghĩ mãi không thôi.

“Một người bạn...” Rinka lặp lại, nghe có vẻ hơi ngạc nhiên. Phản ứng đó cũng dễ hiểu thôi. Chắc hẳn trong đầu hai người họ, tôi ngoài hai người ra thì chẳng còn ai thân thiết nữa. Người duy nhất tôi có thể tạm gọi là bạn ở trường có lẽ là Koganezaki và Emma, nhưng tôi cũng chưa đủ tự tin để dùng từ “bạn thân” cho hai người ấy. Còn Makina thì—

“Người bạn đó có phải là người mà cậu trang điểm lên đồ đi gặp hôm kia không?” Yuna hỏi.

“Ơ?” tôi ngơ ngác.

Trong thoáng chốc, tôi chẳng hiểu nổi cô ấy vừa hỏi gì. Rồi tôi trợn tròn mắt, và một giây sau, đến lượt Yuna trố mắt rồi đưa tay bịt miệng như thể không tin nổi mình vừa lỡ lời.

“Á! Xin lỗi, ý mình là...”

“Sao cậu lại biết chuyện đó, Yuna?” tôi hỏi.

Yuna hít sâu một hơi rồi tránh ánh mắt tôi. Tôi không hiểu nổi làm sao cô ấy có thể biết được. Người biết chuyện đó chỉ có Makina, Sakura và Aoi thôi mà... khoan đã.

“Sakura nói cho cậu biết đúng không, Yuna?”

“Gah! Rinkaaa,” Yuna rên rỉ.

“Tớ cũng nghe kể rồi. Từ Aoi, trong trường hợp của tớ,” Rinka nói thêm.

“Thật luôn?!” tôi kêu lên.

“Thật đó,” Rinka xác nhận. “Tớ đoán Yuna cũng nghe kiểu tương tự thôi... mà tớ cũng mới nhận ra chuyện đó ngay lúc nãy thôi,” cậu ấy mỉm cười nhẹ.

Giờ nghĩ lại, Sakura và Aoi biết hôm đó tôi không hẹn hò với hai người này là vì họ nghe từ chính miệng các cậu ấy mà nhỉ? Tôi từng nghĩ hai nhỏ đó tự nhiên đi hỏi chuyện hẹn hò của tôi với bạn gái mà chẳng vì lý do gì, nhưng hóa ra không phải vậy. Thật ra, hai đứa hỏi là vì thấy tôi chuẩn bị đi đâu đó và đã nói rõ ràng như vậy rồi còn gì. Mà đúng là thế thật, lẽ ra tôi phải hiểu ra từ đầu chứ nhỉ? Quá rõ ràng luôn mà! Có khi tại tôi không muốn hai đứa nó biết nên tự lừa mình rằng chuyện đó là không thể, cho tiện lòng mình cũng nên...

“Xin lỗi nhé, Yotsuba,” Rinka tiếp lời. “Đừng trách hai em ấy đã kể cho bọn tớ. Chắc là chúng chỉ lo cho cậu thôi.”

“K-Không, hai cậu hiểu nhầm rồi! Tớ không giận gì hết!” tôi nói vội. “Chỉ là kiểu, ‘À, vậy là hiểu rồi ha,’ vậy thôi... Cảm giác như tớ đã kéo hai người vào chuyện này nên mới thấy áy náy thôi.”

“Kéo bọn tớ vào...?” Yuna nhíu mày, thoáng sa sầm mặt rồi lắc đầu. “Thôi, không sao đâu, Yotsuba,” cô ấy gượng cười nói. “Điều quan trọng là, nếu người bạn đó đang khiến cậu lo lắng điều gì, thì bọn tớ rất mong em sẽ chia sẻ. Biết đâu bọn tớ giúp được gì thì sao.”

“Yuna... Cậu nói đúng. Cảm ơn cậu,” tôi đáp.

Không ai trong hai người buộc tội hay chất vấn gì tôi cả. Ngược lại, họ chỉ nhẹ nhàng và chân thành mong tôi tâm sự với họ. Hai cậu ấy sao mà tốt với tôi đến vậy chứ? Nhất là trong khi có lẽ cả hai vẫn còn đầy thắc mắc chưa hỏi ra...

“Ờm… Nói sao nhỉ… Hồi còn học mẫu giáo, tớ có một người bạn cũ đã chuyển đi nơi khác, nhưng bây giờ bạn ấy vừa dọn về sống gần nhà tớ,” tôi bắt đầu.

“Vậy là… bạn thuở nhỏ à?” Yuna hỏi.

“Cũng có thể nói vậy,” tôi đáp. “Nhưng thật ra thì… tớ gần như quên sạch về bạn ấy luôn rồi. Vậy mà bạn ấy lại nhớ rất rõ về tớ, thậm chí còn nhớ cả cái lời hứa ngốc xít tụi tớ từng hứa với nhau hồi nhỏ nữa…”

“Một lời hứa à?” Rinka lặp lại.

“À! Không, đừng bận tâm vụ đó! Không liên quan lắm đâu!” tôi nói vội. Tôi không cảm thấy ổn khi kể cho họ nghe việc Makina giờ đã trở thành một idol siêu nổi tiếng mà chưa có sự đồng ý của cô ấy. Với cái khả năng diễn đạt vụng về của mình, tôi biết chắc nếu cố gắng giải thích thì chỉ khiến câu chuyện rối tung lên mà thôi. Làm người nổi tiếng đúng là khổ thật...

“Chuyện là vậy nè, có người đang bám theo bạn ấy, nghi ngờ bạn ấy đang hẹn hò với một chàng trai nào đó,” tôi tiếp tục. “Dĩ nhiên hoàn toàn không phải vậy, nhưng người đó cứ bám riết không tha, gây ra bao phiền toái, nên bạn ấy muốn làm rõ hiểu lầm đó. Nhưng lại không thể trực tiếp nói chuyện với người kia vì nhiều lý do... ờm… không biết tớ nói vậy có hiểu gì không...?”

Tôi cảm giác câu chuyện của mình như đang dần sụp đổ ngay trước mắt, nhưng Yuna và Rinka đều gật đầu. Có vẻ cả hai vẫn theo kịp mạch chuyện.

“Thế nên bạn ấy mới nhờ tớ giả làm người yêu của cô ấy,” tôi chốt lại.

“...Hở?” Yuna và Rinka đồng thanh ngơ ngác.

“Chuyện đó liên quan gì đến những gì cậu vừa kể chứ?!” Yuna kêu lên.

“Khoan đã, Yotsuba,” Rinka nói. “Cậu đã đồng ý chưa vậy?”

“C-Chưa! Lúc đầu thì tớ từ chối ngay mà!”

“‘Lúc đầu’...?” Yuna nhấn giọng lặp lại.

“À! Ơ…” Tôi lắp bắp, rồi quay mặt đi. Cô ấy đánh trúng ngay điểm mấu chốt luôn. “Tớ, ừm… vẫn chưa trả lời dứt khoát.”

Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt họ. Tôi sợ. Sợ nếu họ thất vọng, hay giận dữ với tôi thì sao...?

“Cái đó—cái đó thật là—thật là...!” Yuna bắt đầu to tiếng, nhưng rồi giọng cô chùng xuống, thay vào đó là vẻ chán nản.

“Yuna…” Rinka lên tiếng, có vẻ hơi lo lắng, rồi quay sang tôi. “Vậy nghĩa là, Yotsuba—nếu cậu đang băn khoăn về lời nhờ vả đó, thì có lẽ tức là cậu đang nghiêng về phía đồng ý?”

Tôi sững người. Nghe cô ấy nói vậy, tôi không thể nào chối cãi. Nếu thật sự định từ chối Makina, thì đâu cần phải khổ sở suy nghĩ như thế này. Mình đã có Yuna và Rinka rồi. Đã có hai người bạn gái tuyệt vời… Thế mà...

“Tớ muốn giúp cô ấy,” tôi nói. “Dù sao cũng là bạn cũ, và suốt thời gian xa cách, cô ấy đã rất cố gắng… rồi cuối cùng lại tìm đến mình để nhờ giúp.”

Chỉ khi nói thành lời, tôi mới nhận ra cảm xúc thật sự của mình. Tôi không muốn phản bội Yuna và Rinka, nhưng tôi cũng không nỡ quay lưng với Makina. Có lẽ tôi quá tham lam… nhưng tôi không muốn từ bỏ bất kỳ ai trong số họ.

“Yuna, Rinka, tớ xin lỗi. Tớ…” Tôi ngập ngừng. Rất có thể việc ích kỷ công khai thế này sẽ khiến hai người ấy bỏ rơi tôi. Đây có thể là thử thách khiến tình cảm họ dành cho tôi vượt quá giới hạn, và với suy nghĩ đó trong đầu, tôi không tài nào thốt ra được những lời tiếp theo. Mặt khác, tôi đã nói đủ để họ có thể tự ghép lại bức tranh đầy đủ rồi… và cuối cùng, tôi chỉ biết đứng im, cúi đầu lặng thinh, chẳng nói thêm gì, cũng chẳng dám bỏ chạy.

“Ừm… tại sao lại không chứ?” Yuna lên tiếng nhẹ nhàng.

“Hở?”

Tôi ngẩng đầu lên, thấy cô ấy đang mỉm cười với tôi—vẫn là nụ cười thân quen như mọi khi.

“Tớ cứ tưởng cậu sắp nói ra chuyện gì còn kinh khủng hơn nhiều cơ,” cô nói thêm.

“Yuna… Đúng là, nghe cũng hợp lý,” Rinka nói. “Tình huống này, ừm… đúng là rất ‘Yotsuba’, nên tớ chẳng còn thấy bất ngờ nữa.”

“Hả? Gì cơ?” Phản ứng của họ quá khác so với những gì tôi tưởng tượng, khiến tôi hoàn toàn bối rối.

“Cậu muốn giúp cô ấy đúng không, Yotsuba? Vậy thì tớ không nghĩ tụi tớ có quyền gì để phản đối cả,” Yuna nói.

“Tớ không thể nói là vui vẻ gì với việc cậu giả vờ làm người yêu cô ấy... nhưng đâu phải là cậu thực sự đang hẹn hò với cô ấy đúng không?” Rinka hỏi.

“P-Phải rồi,” tôi gật đầu.

“Vậy thì có sao đâu?” Yuna nhắc lại. “Chắc chắn cậu đang lo lắng lắm, vì dù sao cũng là bạn cũ mà. Đúng không, Rinka?”

“Cũng đúng,” Rinka đồng tình. “Với lại, nếu vì bọn tớ mà cậu từ chối, thì kiểu gì sau này cậu cũng sẽ hối tiếc thôi.”

Chỉ như vậy, họ đã trao cho tôi sự động viên tôi cần nhất. Dù biết mình ích kỷ, tôi vẫn được họ đứng về phía mình.

“Cảm ơn… Cảm ơn hai cậu nhiều lắm,” tôi nói. Thật sự, tôi chỉ biết nói vậy thôi.

“Mà chuyện khác nè, cậu thấy ổn không đấy, Yotsuba?” Yuna hỏi.

“À! Ưm,” tôi ấp úng.

“Hôm nay chắc cậu không nên cố thêm nữa đâu,” Rinka nói. “Giờ cũng gần trưa rồi, hay tụi mình ăn gì nhẹ rồi về nha?”

“Xin lỗi nha,” tôi thở dài. “Cuối cùng tụi mình mới được đi chơi cùng nhau, vậy mà tớ lại phá hỏng hết—”

“Thôi, đừng xin lỗi nữa!” Yuna nói, rồi đặt ngón tay lên môi tôi. “Từ giờ tụi mình còn khối dịp đi bơi nữa. Cả đi biển nữa! Tụi mình sẽ luôn ở bên nhau, nên chẳng cần phải lo mấy chuyện như thế đâu.”

“Yuna…”

“Hay là cậu nghĩ đây là lần cuối tụi mình đi chơi với nhau? Nghe mà choáng ghê,” Rinka nói.

“Rinka… K-Không phải vậy đâu!” tôi vội thanh minh.

“Haha! Biết mà, biết mà. Dù sao thì đây cũng là một trải nghiệm đáng nhớ. Ít nhất thì tụi mình biết không nên chọc cậu khi cậu đang ngồi trên phao bơi,” Rinka nói rồi nháy mắt một cái.

“Ugh… Hai người thôi ngay cho tớ nhờ!”

“Hee hee hee!” Yuna bật cười khúc khích.

Không hiểu sao câu nói đó lại khiến tôi xấu hổ muốn chui xuống đất, mặt đỏ bừng lên trong khi tôi cố gắng biện hộ một cách vô vọng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận