Chương 1: Nếu Cô Bạn Thanh Mai Trúc Mã Của Bạn Là Một Idol Siêu Hot Thì Sao?
Tôi, Yotsuba Hazama, có thể tự tin mà khẳng định rằng cuộc đời tôi vừa đạt đến đỉnh cao.
...Ừ thì, tôi biết nghe vậy có vẻ hơi phô trương, nhưng thật sự không hề nói quá đâu! Chắc là vậy. Chắc đến chín mươi phần trăm. Hiện tại, tôi đang mười sáu tuổi, học sinh trung học năm hai thứ thiệt! Hình như có một vở kịch siêu cổ, siêu nổi tiếng nào đó có đoạn hát rằng đời người kéo dài năm mươi năm, nên nếu tính theo chuẩn mực đó thì tôi mới đi được khoảng một phần ba chặng đường thôi. Nhưng cho dù vậy, tôi vẫn nhận thức rất rõ ràng rằng mình đang vô cùng, cực kỳ, phi lý một cách hạnh phúc, đến mức khó tưởng tượng được là sau này còn có chuyện gì có thể vượt qua được nữa.
Tôi đã sống cả tuổi thơ lặng lẽ, không có lấy một người bạn thân, cho đến khi vào cấp ba. Và rồi, không hiểu bằng phép màu nào, ngay từ những ngày đầu đi học, tôi đã gặp được hai người bạn tuyệt vời đến không tưởng! Một năm sau khi quen biết họ… ba đứa tôi bắt đầu hẹn hò với nhau. Nói cách khác: tôi bắt cá hai tay! Đó là một quyết định ngốc nghếch đến mức người điềm đạm và lý trí nhất tôi từng biết—Mai Koganezaki—khi phát hiện ra đã sững sờ đến độ bỏ qua luôn giai đoạn thở dài và khinh bỉ, lao thẳng vào một tràng cười nắc nẻ đến phát điên. Nhưng mà, nói gì thì nói, chuyện đó cũng không phải là quyết định được đưa ra một cách qua loa. Cả ba đứa tôi đều đã suy nghĩ rất nghiêm túc, rất chín chắn, rồi mới chọn cách ở bên nhau như vậy.
Yuna Momose và Rinka Aiba đều là những cô gái rực rỡ đến chói lòa, đến mức tôi thường tự hỏi việc hai người như họ lại chơi với một đứa tầm thường như tôi có phải là sự lãng phí ghê gớm không. Đôi khi tôi còn mơ mộng rằng giá mà mình được tái sinh thành một trong hai người họ thì tốt biết mấy, nhưng rồi lại nhận ra rằng nếu tôi trở thành họ, tôi sẽ chỉ được nhìn thấy họ khi... soi gương? Ngẫm lại thì thôi vậy. Mà bạn cũng có thể thấy qua cái giằng co nội tâm ngớ ngẩn đó, tôi thật sự rất ngưỡng mộ họ—dù là với tư cách bạn bè, người yêu, hay thậm chí là người xa lạ, tôi đều yêu họ bằng cả trái tim.
May mắn thay, họ cũng yêu tôi. Cả hai đều lấy hết can đảm để tỏ tình với tôi! Tôi, dĩ nhiên, chưa từng nghĩ họ lại có cảm tình với mình theo kiểu đó nên đã hoàn toàn bị bất ngờ, nhưng với cái tính ngốc nghếch vốn dĩ đã quá quen thuộc với cả bản thân và người xung quanh, tôi đã ném hết lý trí và lý lẽ sang một bên, gật đầu đồng ý với cả hai người trong phút bốc đồng. Cuối cùng thì mọi chuyện lại thành ra tốt đẹp ngoài mong đợi, nên lần đầu tiên trong đời, tôi thấy biết ơn sự ngu ngốc của mình. Hê hê—cho tôi xin một điểm cộng cho sự khờ dại nhé!
“Cười cái gì mà tủm tỉm thế kia?”
“Á! Sakura?!”
Em gái tôi bắt quả tang tôi đang tự sướng trong niềm kiêu hãnh vì thành tích (cũ) của mình! Mà nghĩ cũng phải, hôm nay là buổi trưa giữa kỳ nghỉ hè, tôi thì nằm dài trên ghế sofa trong phòng khách như một đứa lười biếng chính hiệu, mắt dán vào màn hình TV với ánh nhìn mông lung kiểu “Ai đó làm ơn chú ý tới tôi đi.” Nên bị bắt gặp chắc cũng không có gì là lạ... nhưng mà vẫn quê!
“Của chị đây. Em pha trà này,” Sakura nói.
“Ôi, tuyệt quá! Cảm ơn nhiều nha!” tôi reo lên khi nhận lấy ly trà.
“Không có gì to tát đâu mà,” Sakura lẩm bẩm, quay mặt đi một cách ngượng nghịu.
Ừ thì, hôm nay cô em gái bé nhỏ tôi vẫn dễ thương như mọi ngày!
“Gì chứ?” Sakura nhăn mặt, môi chu chu vẻ hờn dỗi nhưng hơi ngại ngùng.
“Chị chỉ đang nghĩ là hôm nay em vẫn dễ thương như mọi khi thôi mà!” tôi nói.
“Ugh! Thì... cảm ơn,” Sakura nói, khuôn mặt dần dần giãn ra. Rồi em ngồi xuống cạnh tôi, gần đến mức vai chạm vai. Không, không phải là “gần như” chạm đâu—mà là chạm hẳn luôn ấy. “Nếu nóng quá thì em ngồi xa ra cũng được,” em nói.
“Không sao mà!” tôi đáp. Cái cách mà em tự ý ngồi sát vào tôi, rồi chỉ một giây sau đã bối rối không biết như vậy có ổn không—đúng là kiểu Sakura điển hình. Đó cũng là một trong những điều làm em đáng yêu quá trời quá đất, và tôi lại thấy mình thật may mắn khi được làm chị của một bé em như vậy!
Chúng tôi giờ thân thiết lắm, nhưng chỉ mới cách đây không lâu, Sakura vẫn đang trong giai đoạn “nổi loạn nhẹ.” Nếu hồi đó mà thấy tôi nằm ườn ra như hôm nay, chắc chắn em sẽ chỉ lặng lẽ lườm tôi như muốn đâm chết tại chỗ. Mà cũng phải thôi. Tôi là một bà chị vô cùng vô cùng không đáng tin cậy, nên chuyện em chẳng thể tôn trọng tôi cũng hoàn toàn dễ hiểu. Đó là chưa kể đến chuyện em phát hiện ra tôi bắt cá hai tay nữa!
Việc đó lẽ ra phải khiến em càng thêm khinh thường tôi mới đúng... nhưng không, Sakura cùng với em gái út của tôi—Aoi—đã thẳng thừng tuyên bố rằng hai đứa đều đang yêu tôi! Mọi chuyện sau đó thì đúng kiểu loạn như phim truyền hình. Mối quan hệ giữa ba chị em nhà Hazama chắc chắn không còn nằm trong phạm trù “bình thường,” nhưng nhờ thế mà chúng tôi cũng hiểu nhau hơn, và sợi dây gắn kết giữa ba chị em lại bền chặt hơn bao giờ hết.
Nên... dù tôi không dám nói là mọi thứ đã được giải quyết một cách hoàn hảo, nhưng ít ra thì từ sau đó, Sakura đã bắt đầu ở gần tôi hơn, thường xuyên thể hiện tình cảm với tôi một cách rất tự nhiên—giống hệt hồi còn nhỏ. Và chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để tôi thấy hạnh phúc rồi!
“Dạo này học hành sao rồi, Sakura? Có tiến triển gì không?” tôi hỏi.
“Cũng tàm tạm,” Sakura đáp. “Em nghĩ là học nhồi nhét nhiều quá cũng phản tác dụng, nên giờ đang nghỉ xíu.”
“Ra vậy! Mà chị nói chuyện thế này có làm phiền giờ nghỉ của em không?”
“Tất nhiên là không. Em tự đến tìm chị mà, đúng không? Với lại... mấy lúc được ở một mình thế này hiếm lắm. Em phải tranh thủ sạc đầy pin chứ,” Sakura nói nhỏ, hơi ngượng ngùng nhưng rất kiên quyết, rồi khoác tay tôi đầy tự nhiên.
À thì... “một mình” á? Nhưng mà thật ra thì—
“Ơ kìa, Sakura? Chị không thấy em ngồi đây à?”—một giọng nói thứ ba đột nhiên vang lên sau lưng.
“Eeeeeek?! A-Aoi?!” Sakura hét toáng, nhảy dựng khỏi ghế vì bất ngờ.
Aoi ngước lên nhìn Sakura từ chỗ đang nằm trên ghế sofa—cụ thể là... nằm trên đùi tôi—với ánh mắt hờn dỗi thấy rõ.
“E-Em nằm đó từ bao giờ vậy hả?!” Sakura há hốc mồm.
“Từ nãy đến giờ rồi,” Aoi đáp. “Chị Yotsuba đang ngồi thẫn thờ xem TV, nên em bảo, ‘Cho em gối đùi một chút nhaaaa~,’ rồi chị ấy bảo, ‘Ừ, được chứ,’ nên em làm luôn.”
Quả đúng y như vậy thật. Nói với tư cách là chị của con bé, tôi thề là không thể nào từ chối được một yêu cầu đáng yêu đến thế. Mặc dù vậy, tôi vẫn hơi ngạc nhiên vì Aoi tỉnh giấc—mới vài phút trước thôi con bé còn trông như ngủ ngon lành lắm, nên tôi cứ tưởng nó đã đi vào cõi mộng rồi cơ.
“Chị chỉ có mắt cho Yotsuba thôi nhỉ, Sakura?” Aoi nói với một nụ cười nham hiểm.
“Ugh,” Sakura gầm gừ. Có vẻ như bị em gái út trêu chọc chính là điểm yếu chí mạng của cô nàng.
“Tiếc cho chị nha~! Vì em đã đặt chỗ gối đùi Yotsuba rồi!” Aoi nói, rồi hít hà rõ to. “Mmm~ thơm quá trời luôn! Hít hít!”
“H-H-Hey, Aoi?!” tôi la lên phản đối, thậm chí còn nhanh hơn cả Sakura, khi thấy con bé úp mặt vào đùi tôi—nói đúng ra là khá gần chỗ giữa hai đùi ấy! Tôi bỗng thấy biết ơn bản thân hôm nay đã chọn mặc quần dài. Chứ mà mặc váy thì... chắc em nó được ngửi thẳng mùi quần lót mất. Cho tôi xin điểm tuyệt đối cho lựa chọn trang phục sáng nay đi!
“A-Aoi!” Sakura cuối cùng cũng hét lên. “Con nhóc may mắn—à không, dừng lại ngay đi! Em đang làm phiền chị ấy đấy!”
“Ơ kìa, chị Yotsuba, em làm phiền thật à?” Aoi hỏi, xoay người lại và nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh kiểu cún con vô chủ.
Gah! D-Đáng yêu quá thể đáng! Là em út trong nhà, Aoi từ xưa đã có tài dụ dỗ người khác cưng chiều mình giỏi hơn cả hai chị. Mà từ sau vụ... tỏ tình với tôi, con bé lại càng khéo dụ hơn. Tôi thì lúc nào cũng chiều nó hết mức, nhưng kể từ lần đó, tôi càng không thể kháng cự nổi mấy chiêu bài của nó. Một chút nghịch ngợm thế này thì tôi dễ dàng bỏ qua thôi—
“Này Yotsuba... Nếu em bảo chị cởi quần ra thì chị có chịu không?”
“Hyeeek?!”
“Yotsuba...?” Aoi nhấn mạnh, nâng cấp đôi mắt cún con lên thành kiểu “cún ướt sũng dưới mưa, bị bỏ rơi giữa đêm đông.” Chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ khiến tôi suýt gật đầu theo phản xạ mất rồi, nhưng trước khi tôi kịp làm gì—
“Yotsuba, tỉnh lại đi.”
“Á!”
...Giọng điệu đều đều, dứt khoát của Sakura kéo tôi về thực tại! H-Hú vía! Nếu không có Sakura chặn kịp thời thì tôi... có khi đã làm thật mất rồi!
“Còn em nữa đấy, Aoi!” Sakura tiếp tục. “Yotsuba có ngu ngốc thật, thì em cũng không thể cứ lợi dụng lúc nào cũng được!”
“Ugh... Biết rồi mà,” Aoi lườm nguýt.
“Ghê chưa, chị Hai lên tiếng hẳn hoi luôn!” tôi trêu.
“Phải làm chị Hai còn nhiều hơn chị nghĩ đấy,” Sakura lẩm bẩm với vẻ mặt như muốn nói thêm rằng: “Tại chị suốt ngày chiều hư con nhóc này.”
Mà... em nó nói cũng không sai. Thật lòng mà nói, nói trúng tim đen luôn rồi. Danh dự làm chị của tôi, tiêu tùng!
“Cơ mà thành thật đi nào—chị đến đây cũng là để được Yotsuba cưng chiều, đúng không?” Aoi nói tiếp.
“Thì tất nhiên là chị—” Sakura mở miệng định phản pháo, nhưng rồi khựng lại, “K-Không phải! Aoiii!”
“Xin lỗi nếu chị tính thế thật~ Nhưng mà em không nhường chỗ đâu nha!”
“Thì em nhường đi!”
“Hảaaa? Tại sao? Chị mà nhường thì chị tính gối lên đùi Yotsuba à?”
“T-Tôi... thì...” Sakura ấp úng, rồi cắn môi. Có vẻ Aoi trúng tim đen lần nữa.
Thật ra nếu em ấy chỉ cần hỏi, tôi hoàn toàn sẵn lòng cho Sakura gối đùi bất cứ lúc nào! Nhưng mà nghĩ kỹ thì... chắc em ấy ngại khi được tôi cưng nựng trước mặt Aoi. Là chị cả trong nhà, tôi lúc nào cũng mang tâm thế “chị lớn,” nên không dễ gì hiểu cảm giác ấy. Nhưng nếu đặt ngược lại—giả như ba chị em đang ở cùng bố mẹ, chắc tôi cũng ngại làm nũng khi có các em chứng kiến. Có lẽ cảm giác của Sakura cũng giống thế.
Vậy thì, lần tới khi chỉ có hai chị em, nếu em ấy không tỏ ra khó chịu, tôi sẽ phải bù đắp thật nhiều bằng cách yêu thương em ấy hết mức cho bõ! Trước giờ tôi cứ nghĩ Sakura là kiểu người tự chủ, chín chắn, không thích được cưng chiều, nên chưa bao giờ chủ động thể hiện điều đó. Giờ thì tôi phải sửa sai thôi!
“Chị Yotsuba, sao lại cười một mình thế kia?” Aoi hỏi.
“Hể? Chị có cười à?!”
“Có chứ! Đúng không, Sakura?”
“Đúng thật đấy.”
“Hai đứa không bỏ sót điều gì hết nhỉ?!” Dù đang bận đấu khẩu với nhau, hai đứa em của tôi vẫn tinh ý đến mức không bỏ qua cả một nụ cười lơ đãng.
“À, Sakura, điện thoại em đang rung kìa!” tôi nói sau đó một giây. Đấy nhé—không phải chỉ có hai đứa là tinh mắt đâu! Sakura để điện thoại trên bàn gần đó, và tôi vừa kịp thấy nó rung rung ở khóe mắt. Trái với tôi, Sakura và Aoi có cả tá bạn bè, nên tôi biết phải báo ngay, kẻo nhỡ đâu em ấy bỏ lỡ tin nhắn quan trọng rồi mất bạn thì sao!
“Chắc chả có gì đâu,” Sakura lơ đãng liếc nhìn điện thoại.
Ờ thì... có thể không, nhưng nhỡ lại có thì sao? Tôi định nói vậy, nhưng rồi lại thôi. Nếu cứ nhắc đi nhắc lại kiểu đó, kiểu gì hai đứa cũng gán cho tôi danh hiệu “bà chị hay càm ràm,” nên tốt nhất là im lặng. Mong là tin nhắn này đủ quan trọng để Sakura biết ơn tôi vì đã nhắc!
“Hmm... H-Hảaaa?!”
Một giây sau khi nhìn vào màn hình, Sakura hét toáng lên như phát cuồng! K-Khoan đã, thật sự là tin cực kỳ quan trọng sao?!
“Gì đấy, Sakura?!” tôi hỏi.
“À! Ơm, thì...” Sakura lắp bắp. Tôi thấy rõ em ấy đang hoảng, từ ánh mắt cứ đảo lia lịa khắp phòng cho đến mấy nhịp thở nặng nề, rồi em ấy hít một hơi thật sâu, nuốt khan, và cuối cùng lên tiếng:
“Hình như... Maki Amagi sẽ tạm ngừng hoạt động nghệ thuật...”
Maki... Amagi?
“Cáááááái gì?!” Aoi hét lớn trước cả khi tôi kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Tôi thật sự chưa theo kịp—thậm chí không có chút khái niệm gì trong đầu cả—nhưng Aoi thì có vẻ đã bắt sóng với Sakura luôn rồi. “Maki Amagi á?! Maki của nhóm Shoo-Star á?!”
“Shoe Star”? Maki của Shoe Star...? Nghe quen quen, nhưng cái chuông nó gõ trong đầu tôi nhỏ xíu à, kiểu như “ting” một phát rồi tắt luôn. Tôi cố tra lục trong cơ sở dữ liệu não bộ của mình mà chẳng tìm thấy kết quả nào đáng giá. Kỳ ghê—não tôi có nhiều dữ liệu đâu mà còn tìm không ra!
“Thấy chưa, Aoi? Đây nè! Tin tràn ngập mạng xã hội luôn!” Sakura nói.
“T-Thật á?! Không phải tin fake hả?!”
“Ước gì là fake, nhưng mà bên công ty đã đăng thông cáo báo chí luôn rồi. Chính thức thật rồi...”
“Không thể nào!” Aoi hét lên, bật dậy như tên bắn và ôm đầu.
Sakura trông cũng chẳng khá hơn là bao—con bé có vẻ hoàn toàn chết lặng vì sốc. Còn tôi thì vẫn cứ ngơ ngác như thường lệ (chuyện thường ngày ở huyện mà).
Dù vậy, tôi đâu thể cứ ngồi đực mặt ra mãi thế được! Tôi là chị gái của tụi nó mà, đúng không?! Nếu em gái tôi đang rối bời, thì dù chủ đề có xa lạ cỡ nào, tôi cũng phải làm gì đó giúp chúng chứ!
“Ờm, hai đứa vừa nói gì đó về việc tạm dừng hoạt động trong giới showbiz phải không? Ý là đang nói đến một người nổi tiếng hả?” Tôi hỏi, cố ra vẻ như Holmes và suy luận hợp lý từ lượng thông tin vô cùng hạn chế mà mình có! Tôi tự tin rằng mình đoán trúng tủ rồi, còn đang âm thầm tự vỗ vai khen ngợi nữa cơ...
“Ugggh...”
...cho đến khi cả hai đứa em tôi cùng thở dài não nề như thể không còn gì để nói!
“Chị không biết Maki là ai thật hả, Yotsuba?” Aoi hỏi.
“Ờm... Đ-Đương nhiên là biết chứ!” Tôi đáp. “Nhưng, ờm, hai đứa có thể gợi ý nhẹ nhẹ tí xíu không...cho vui thôi mà...?”
“Câu đó chẳng khác gì tự nhận là không biết gì hết còn gì,” Sakura chỉ ra.
Ugh... Giờ thì tụi nó đang nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu “chị thiệt là hết thuốc chữa” rồi đấy!
“Em còn mới kể cho chị nghe về cổ mấy hôm trước mà?” Aoi nói.
“Chưa kể đến việc cổ đóng trong bộ phim truyền hình mà chị mê tít suốt cho đến khi nó chiếu tập cuối hồi tháng Sáu vừa rồi nữa?” Sakura thêm vào.
Á á á! Combo “thực ra” với “chưa kể” đấm tôi một phát không trượt phát nào! Ánh mắt của hai đứa nó giờ đã chuyển từ “ngán ngẩm” sang “chị nghiêm túc đấy à?” mất rồi, nhưng cuối cùng, cơ sở dữ liệu trong đầu tôi cũng ping lại một kết quả về Amagi Maki.
“À, khoan đã... Ý hai đứa là Maki Amagi, thần tượng ấy hả?” tôi hỏi.
Không hiểu sao lần này thì tôi lại nhớ ra được một hình ảnh rõ ràng đến ngỡ ngàng: một cô gái vô cùng xinh đẹp tên là Maki Amagi. Nếu tôi nhớ không lầm thì cổ debut làm idol hồi còn học cấp hai, là thành viên của một nhóm tên là Shooting Star. Cổ là center—tức là thành viên nổi bật nhất—ngay từ khi nhóm mới thành lập, và thường xuyên xuất hiện trên các bảng xếp hạng âm nhạc, cả với nhóm lẫn khi solo. Ngoài ra, cổ cũng đóng phim truyền hình và điện ảnh liên tục, độ nổi tiếng lan rộng toàn quốc.
Giờ nghĩ lại thì, dạo gần đây đúng là tôi có thấy cổ xuất hiện hoài trên TV... À không, không phải gần đây—mà là từ lâu rồi. Cảm giác như cả năm trời qua ngày nào cũng thấy mặt cổ. Ấy vậy mà tôi lại không nghĩ đến cổ ngay từ đầu—nói đơn giản thì, tôi đã cố tình “bỏ qua” vì ghen tị.
Ý tôi là, thử nghĩ xem?! Amagi Maki cũng bằng tuổi tôi, đang học năm hai cấp ba, vậy mà cổ đã tỏa sáng như mặt trời, được cả nước Nhật—không, cả thế giới này—yêu mến! Hồi mới biết đến cổ, tôi đã có một đợt khủng hoảng ghen tị khủng khiếp, đến mức ngồi chửi trời chửi đất vì bất công quá đỗi! Nhìn lại thì, cái việc tôi dám đem bản thân mình ra so với cổ đúng là kiêu ngạo hết chỗ nói. Giống như một con kiến dám gây sự với con voi vậy. Thế nhưng, cái sự ghen tị đó vẫn bén rễ trong tôi, và dù có ý thức hay không, tôi đã bắt đầu lờ đi mỗi khi thấy cổ xuất hiện trên TV.
Nghĩ lại hồi còn bé, tôi từng mê idol lắm cơ mà... Bé ở đây là hồi mẫu giáo cơ. Nhắc mới nhớ, hồi đó có một cô bé cũng rất mê idol nữa thì phải—
Ding-dong!
“Á! Chắc là giao hàng tới?” Tôi nói khi tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ. Hai đứa em tôi vẫn còn đang đắm chìm trong drama nghỉ hoạt động của idol yêu quý, còn chuyển cả TV sang kênh tin tức giải trí đang đưa tin vụ đó nữa, nên tôi đoán tụi nó sẽ chẳng buồn nhúc nhích đâu.
“Để chị ra mở,” tôi bảo (dù biết thể nào tụi nó cũng chẳng nghe), rồi đi ra cửa. Đến khi đặt tay lên tay nắm cửa rồi tôi mới chợt nhận ra—lẽ ra tôi nên dùng intercom trước để hỏi ai ở ngoài. Nhưng giờ thì trễ rồi, thôi thì kệ đi, tôi nhún vai và mở cửa.
“Augh!” Tôi rên lên khi bị luồng khí nóng phả thẳng vào mặt. Nhiệt độ đang tầm hơn 35 độ C—đợt nắng nóng kỷ lục, nghe nói thế—và trời thì nắng chang chang không một gợn mây, ánh mặt trời thiêu đốt như muốn chín cả người. Tôi suýt nữa thì nhắm mắt lại và đóng cửa theo phản xạ, nhưng may mà kịp kiềm chế, nhìn ra ngoài—và chỉ trong tích tắc, tôi quên sạch nắng nóng với ánh sáng chói chang.
“...Hả?”
Có một cô gái đang đứng trước cửa nhà tôi. Cô ấy cao hơn tôi một chút, trông có vẻ cũng tầm tuổi tôi, nhưng mà, ừm...điểm chung giữa hai đứa chắc chỉ đến đó là hết. Cô ấy thon thả và xinh đẹp, vóc dáng toát lên nét trưởng thành chững chạc, mái tóc dài mượt mà lấp lánh dưới nắng. Ánh mắt đầy tự tin, sống mũi thanh tú, và trên môi là một nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Cô ấy cứ như đang tỏa sáng—sáng rực đến mức tôi suýt nghĩ cổ là hiện thân của mặt trời thật sự.
Dĩ nhiên, con người không thể phát sáng theo nghĩa đen được—chỉ là tôi nhìn thấy cổ như thế thôi—nhưng ý tôi là, cô ấy sở hữu một khí chất mãnh liệt đến mức tôi không thể không thấy như vậy! Mà cũng kiểu khí chất có thể khiến một sinh vật yếu đuối như tôi chỉ muốn tự chui xuống đất cho đỡ nhục, nhưng trước khi tôi kịp rút lui trong xấu hổ, cổ đã lên tiếng.
“Yotsy?”
“B-Bwuh?”
“Biết ngay mà! Đúng là cậu rồi, Yotsy!”
Hào quang rực rỡ sẵn có của cô gái ấy như càng chói sáng hơn nữa khi cô nắm lấy vai tôi. Thành thật mà nói, chỉ riêng hành động đó thôi cũng đủ khiến tôi tưởng tim mình ngừng đập mất một nhịp. Cô ấy thu hút tôi đến mức tôi quên cả thở. So với hình ảnh trên màn hình điện thoại hay tivi, ngoài đời cô ấy còn tỏa sáng gấp mười—không, gấp trăm lần.
“Yotsy? Cậu thật sự không nhớ tớ sao...?” cô khẽ nói, vẻ lo lắng thoáng qua trên nét mặt.
Chắc chắn biểu cảm của tôi lúc đó trông như thể đang hét lên “Ờ, chịu, không nhớ gì luôn,” nhưng cùng lúc ấy, một chút cảm giác quen thuộc mơ hồ bỗng nhen nhóm trong tôi. Chính là cái tên cô gọi tôi—Yotsy. Không ai trong gia đình từng gọi tôi như vậy, nhưng cái tên ấy lại mang đến một cảm giác thân quen kỳ lạ.
“Yotsy! Đợi tớ với, Yotsy!”
“Hi hi, hông đợi đâu nhé! Chơi trốn tìm là không được đứng lại đợi người khác nha!”
Một đôi giọng trẻ con vang vọng trong tâm trí tôi. Một trong số đó chắc chắn là của tôi, và giọng còn lại thuộc về...
“...Makimaki?”
Cô gái đứng trước mặt tôi bỗng thở gấp khi nghe tôi thốt lên cái tên đó. Đôi mắt cô mở to, những giọt lệ lấp lánh nơi khóe mi... rồi cô nở một nụ cười rạng rỡ. Trong ánh nhìn đó có một điều gì đó... một điều gì thật quen thuộc.
“Đ-Đợi đã, nghiêm túc chứ? Cậu thật sự là Makimaki đó sao?” tôi lắp bắp, không thể tin nổi. Khó mà tiếp nhận được sự thật ấy, nhưng chỉ cần nói ra thành lời thôi cũng khiến nó trở nên có phần thật hơn. Makimaki là cái tên gắn với tuổi thơ—một thời mà tôi gần như đã lãng quên. Thực ra đó là biệt danh của một người bạn... người bạn thân của tôi.
“Vậy là... cậu vẫn còn nhớ tớ thật sao?!” cô ấy hét lên, giọng xúc động đến run rẩy, rồi lao đến ôm chầm lấy tôi, siết tôi thật chặt. Đó vốn là một hành động thân thiết tự nhiên giữa bạn bè, nhưng với cô ấy, tôi lại cảm nhận được điều gì đó đặc biệt hơn thế rất nhiều. “Cuối cùng tớ cũng trở về để gặp lại cậu! Tớ nhớ cậu lắm, lắm luôn ấy!” cô vừa nói vừa siết chặt vòng tay.
Còn tôi thì gần như không thể xử lý nổi bất cứ điều gì cô vừa nói. Tôi cứ đứng chôn chân tại chỗ, hoàn toàn không thể tin được những gì đang xảy ra. Nhưng hơi ấm từ cơ thể cô, hơi thở khẽ chạm vào gáy tôi, tiếng nói ngọt ngào ấy... tất cả đều chân thật không thể chối cãi. Không còn nghi ngờ gì nữa—cô thật sự đang ở đây, ngay bên tôi.
Makimaki: cô bạn mà tôi từng chơi thân hồi mẫu giáo. Tôi đã hoàn toàn quên rằng mình từng có một người bạn như vậy, và bản thân tôi giờ đây cũng khác xa cái tôi của ngày ấy. Nhưng cô ấy—cô ấy còn thay đổi nhiều hơn tôi nữa.
Chờ đã, ý cậu là... Maki Amagi—cô gái mà hai đứa em tôi, không, cả vũ trụ này đều phát cuồng vì... lại chính là Makimaki sao?!
Chắc không cần phải giới thiệu gì thêm nữa. Maki Amagi là người nổi tiếng nhất Nhật Bản ở thời điểm hiện tại, và cũng là cái tên đang đứng đầu mọi xu hướng trên mạng xã hội. Cô chính là "người con gái của thời đại." Ai ai cũng đang tìm kiếm cô, ai cũng muốn nghe cô nói về những sự kiện mới xảy ra gần đây, vậy mà giờ đây, cô lại đang ôm chầm lấy tôi bằng tất cả sự trìu mến.
C-C-C...C-C...Chuyện quái gì đang xảy ra vậyyy?!
Tình huống lúc này thực sự quá sức chịu đựng đối với tôi, đến mức tôi chẳng biết làm gì ngoài việc... tắt máy và treo toàn bộ hệ thống.
Tôi đã vượt qua được vụ hai-timing của chính mình. Tôi đã giải quyết xong chuyện rắc rối với hai đứa em gái. Tôi cứ tưởng cuối cùng mình cũng có thể thở phào, tận hưởng chút bình yên ngắn ngủi, nhưng rồi—mọt cú bẻ cua ngoặt gấp lại bất ngờ xuất hiện. Chắc khỏi cần nói cũng biết: chuyện lần này sẽ kéo theo một mớ hỗn độn mới tinh khôi và không hề nhỏ chút nào!
◇◇◇
Tên thật của idol nổi tiếng khắp vũ trụ—Maki Amagi—là Makina Oda. Ai mà có thể ngờ được rằng danh tính bí mật của cô ấy—à không, nếu thực sự có thể gọi đó là "bí mật"—lại chính là người bạn thuở nhỏ của tôi!
Để kể rõ hơn về mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, có lẽ tôi phải quay ngược thời gian về những ngày còn học mẫu giáo. Nếu không tính thời điểm hiện tại, thì quãng thời gian mẫu giáo chính là đỉnh cao cuộc đời tôi—nói không ngoa đâu. Không có bài kiểm tra, không có thi thể dục. Các sự kiện của trường lúc ấy chỉ xoay quanh việc vui chơi—như là cùng nhau chơi trốn tìm, hay đại loại vậy. Cuộc sống hằng ngày đầy ắp những hoạt động đơn giản như thế, và tôi có thể sống yên ổn mà không bị lộ ra là đứa hậu đậu vụng về. Nhờ thế, tôi mới có thể hòa đồng với những đứa trẻ khác trong lớp.
Chúng tôi chơi đùa cùng nhau suốt ngày... và chính nơi đó, tôi đã gặp Makina—hay đúng hơn là Makimaki. Chúng tôi kết thân gần như ngay lập tức. Tôi khi ấy là đứa chuyên gây cười trong nhóm, chẳng có điểm gì nổi bật ngoài việc luôn vui vẻ, trong khi Makimaki là một cô bé trầm lặng. Chúng tôi có vẻ như là một cặp bạn bè chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng bất chấp điều đó, tôi xem cô ấy là bạn thân nhất, và cô ấy cũng nghĩ như vậy về tôi.
Điểm chung lớn nhất gắn kết tình bạn của chúng tôi: thần tượng. Chúng tôi mê mẩn các idol biểu diễn trên TV. Cách họ hát, cách họ nhảy, thần thái của họ—tất cả đều tỏa sáng rực rỡ đến mức chỉ cần xem thôi cũng khiến chúng tôi cảm thấy như mình cũng có thể trở nên đặc biệt.
Đôi lúc chúng tôi gặp nhau ở nhà tôi, đôi lúc ở nhà cô ấy, nhưng dù ở đâu thì chúng tôi cũng sẽ cùng xem lại các chương trình âm nhạc mà bố mẹ ghi hình sẵn. Đôi mắt chúng tôi sáng rực, mồm hét không ngớt vì phấn khích. Đó luôn là khoảnh khắc vui nhất trong ngày.
“Wow... Giá mà tớ cũng có thể trở thành như vậy...” Makimaki luôn thì thầm như thế mỗi khi xem. Cô ấy là một bé gái rụt rè, nên chắc chính vì thế mà cô lại càng khao khát được giống những thần tượng mà mình yêu mến. “Nhưng nghe kỳ quá phải không? Tớ làm idol chắc không được đâu...”
“Không hề kỳ chút nào luôn!” tôi sẽ đáp lại ngay không cần suy nghĩ, cổ vũ cô ấy một cách đầy phấn khích như con ngốc vốn có. “Nếu cậu mà trở thành idol thật, tớ sẽ là fan số một của cậu! Tớ sẽ đi tất cả các buổi diễn, lắc gậy phát sáng thật nhiệt tình luôn!” Tôi còn nắm tay cô ấy thật chặt và nhìn thẳng vào mắt, dù cô luôn lảng tránh cái nhìn đó vì ngại ngùng—tất cả chỉ để chứng minh rằng tôi thực sự nghiêm túc. Chúng tôi chắc đã lặp lại đoạn hội thoại đó hàng chục lần, nên tôi nghĩ cô ấy cũng biết trước phản ứng của tôi là gì sau vài lần đầu.
“Yotsy...!” Makimaki sẽ nói, kèm theo nụ cười trẻ thơ rạng rỡ. Tôi yêu nụ cười đó. Nó luôn khiến tôi cũng phải mỉm cười theo.
Tôi đã tin chắc rằng một ngày nào đó cô sẽ trở thành idol, và tôi sẽ là fan cuồng của cô ấy! Chúng tôi hoàn toàn nghiêm túc với lời hứa đó, nhưng tất nhiên, khi ấy chúng tôi nào có biết cụ thể phải làm gì để biến nó thành hiện thực. Thay vì cố gắng đạt được điều đó, chúng tôi chỉ đơn giản là chơi đùa và cười đùa mỗi ngày mà không bận tâm đến bất kỳ điều gì. Cho đến khi năm học kết thúc, và bố mẹ Makimaki phải chuyển nhà đi nơi khác—và đưa cô ấy đi theo.
Chẳng bao lâu sau khi Makimaki chuyển đi, tôi bước vào tiểu học—và cuộc đời tôi chính thức bước vào kỷ băng hà. Không cần nói cũng biết, cái sự đóng băng đó là do mấy bài kiểm tra và cuộc thi thể thao mà hồi mẫu giáo chẳng bao giờ phải bận tâm. Dù cố gắng đến mấy, tôi vẫn chẳng làm được trò trống gì ra hồn, và lũ bạn trong lớp nhanh chóng phát ngấy với tôi. Tiếng cười cợt và những lời chế giễu cũng theo đó mà đến, và chẳng bao lâu sau, tôi bắt đầu thấy may mắn vì Makimaki không phải chứng kiến cảnh tôi biến thành một kẻ thất bại đến thế. Rồi theo thời gian, hình bóng của cậu ấy trong ký ức tôi cũng mờ nhạt dần, đến mức tôi gần như quên mất mình từng có một người bạn như vậy...
“Cậu thực sự đã trở thành idol rồi nhỉ, Makimaki?” tôi nói.
“Đúng thế đấy!” cậu ấy đáp, mặt rạng rỡ. “Vậy là cậu biết tớ rồi à?”
“T-Tất nhiên rồi! Cậu nổi tiếng mà!” tôi đáp liền, trong lòng thì âm thầm tự thề sẽ không bao giờ hé lộ chuyện mình đã hoàn toàn không nhận ra cô ấy là idol, dù đã bị tên cô ấy tát thẳng vào mặt chỉ mới cách đây mấy phút. Thành thật mà nói thì... tôi đã quên luôn cả sự tồn tại của Makimaki. Trăm phần trăm quên luôn... Và giờ thì, trời ơi, tôi thấy tội lỗi khủng khiếp!
“Tớ, ừm... gọi cậu là Makimaki bây giờ có hơi... bất lịch sự không nhỉ?” tôi lẩm bẩm. Thật ra tôi không định nói to điều đó, nhưng lỡ miệng mất rồi. Nhưng thật sự, cái cảm giác đó cứ lấn át trong tôi—rằng một đứa như tôi thì đâu có tư cách gọi thân mật với một người như—
“Đừng có nói thế, Yotsy!”
“Hả?”
“Bây giờ tớ có thể là Maki Amagi, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ không còn là Makimaki của cậu nữa!”
“Makimaki của... tớ...?” tôi lặp lại, ngơ ngác như người mất hồn.
“Tớ đang thực sự hạnh phúc đấy, cậu biết không? Cuối cùng tớ cũng được gặp lại người mình yêu quý nhất sau từng ấy năm trời! Tớ thật sự rất vui vì mình đã đến được đây, để gặp lại cậu,” Makimaki nói, rồi nắm lấy hai tay tôi, siết lại như thể đang cầu nguyện. Cử chỉ ấy trông đẹp đến mức khiến tôi nuốt nước bọt cái ực.
“Không-không... tớ chỉ là nghĩ cái tên ‘Makimaki’ nghe có vẻ như biệt danh trẻ con thôi mà!” tôi vội vàng chữa cháy, buột miệng nói đại một điều gì đó. Tôi có linh cảm rất kỳ lạ rằng nếu không tìm cách phá vỡ cái nhịp điệu cảm xúc ngọt ngào này, thì mình sẽ bị nó cuốn trôi mất.
Cô ấy đúng là Makimaki – người bạn thời mẫu giáo của tôi. Dù vậy, tôi có thể nhận ra rằng cô ấy không còn hoàn toàn là người ngày xưa nữa. Ý tôi là, từ mẫu giáo đến tận cấp ba cơ mà, tất nhiên là cô ấy đã thay đổi! Đó là còn chưa kể đến lượng trải nghiệm khổng lồ mà cô ấy hẳn đã tích lũy được khi trở thành một idol và từng bước vươn lên đỉnh cao của thế giới giải trí. Ít nhất thì cô ấy cũng không còn nét rụt rè, nhút nhát như trước nữa — giờ đây, cô toát ra một khí chất chín chắn, đầy bản lĩnh từ sâu bên trong.
“Tớ đoán là... gọi cậu là Makina nhỉ? Hay chỉ là Maki thôi...? Hoặc... Makimaks chẳng hạn?”
“Cái cuối nghe còn trẻ con hơn cả Makimaki đấy chứ?”
“À ha, đúng rồi! Cậu nói chí phải!”
“Cơ mà cũng từng có người lớn gọi tớ như thế đấy,” Makimaki lẩm bẩm, mắt nhìn xa xăm. Tôi có cảm giác đó không phải là biệt danh khiến cô ấy vui vẻ gì cho cam. “Đôi khi chuyện đó xảy ra. Người ta tự tiện đặt biệt danh cho cậu như thể họ thân thiết với cậu lắm ấy.”
“À-Ờ, tớ hiểu rồi,” tôi đáp.
“À! K-Khoan đã, không phải tớ có ý bảo cậu không được gọi tớ bằng biệt danh đâu nha!” Makimaki vội vàng đính chính. “Xin lỗi! Chỉ là vì vui quá khi gặp lại cậu nên tớ nói bừa thôi,” cô nói tiếp, vai rũ xuống, trông thất vọng thấy rõ.
Trời ơi, mình đang làm gì vậy nè?! Ưm... “Đừng lo! Không sao đâu, Maki!” tôi nói.
“Maki...?” Makimaki lặp lại.
“Á, xin lỗi!” tôi la lên, lập tức lùi lại.
“Không sao đâu! Dù cậu muốn gọi tớ bằng tên nào cũng được hết,” Makimaki nói. “Nhưng mà...”
“Nhưng sao?”
“Nếu được chọn, tớ nghĩ tớ sẽ hạnh phúc nhất nếu cậu gọi tớ là Makina.”
“Chỉ là Makina? Không biệt danh gì luôn à?”
“Dạo gần đây nhiều người gọi tớ là Maki lắm, nên, cậu biết đấy...” cô lầm bầm.
À, tôi hiểu rồi. Xét cho cùng, đó là nghệ danh cô ấy dùng khi hoạt động với tư cách idol, nên chắc chắn có vô số người xa lạ gọi cô ấy như thế hằng ngày. Họ thậm chí còn có thể chế ra đủ loại biến thể — có khi có người còn gọi là Makimaki ấy chứ! Còn tên thật của Maki Amagi thì lại chưa từng được công bố rộng rãi. Chắc chắn là số người gọi cô ấy bằng tên thật ít hơn nhiều so với số người gọi bằng nghệ danh. Và với cô ấy, việc được gọi bằng tên thật hẳn sẽ mang ý nghĩa đặc biệt hơn nhiều. “Ừm... Vậy tớ sẽ gọi cậu là Makina nhé!” tôi nói.
“Tuyệt quá!” Makimaki — hay nói đúng hơn, Maki — hay chính xác hơn nữa, Makina — mỉm cười rạng rỡ, không chút e dè.
“À mà này—sao bọn mình cứ đứng ngoài này nói chuyện nhỉ?” tôi tiếp lời. “Cậu có thể vào nhà mà, nếu muốn! Dù mấy đứa em tớ chắc sẽ bất ngờ lắm khi thấy cậu.”
“Mấy đứa em cậu... À, là Sakura với Aoi đúng không?”
“Đúng rồi đó! Chắc hồi đó tụi nó còn bé xíu, nhưng giờ thành mấy cô nhóc cấp hai hết rồi!”
“Ờ nhỉ, nghĩ lại thì đúng là tụi nó lớn rồi còn gì...” Makina nói. “Nhưng cậu nói đúng, chắc tụi nó sẽ sốc thật nếu tớ cứ thế xông vào nhà không báo trước.”
“Ừm... Chắc vậy thiệt,” tôi thừa nhận. Nghĩ đến cái cảnh tụi nó nháo nhào lên khi biết Makina đang tạm dừng hoạt động, giờ mà chính chủ bước vào phòng khách chắc hai đứa ngất xỉu tại chỗ luôn quá.
“Mà tớ sẽ có khối dịp gặp tụi nó sau này thôi! Nhìn kìa!” Makina nói rồi bước ra lề đường, chỉ tay về một hướng. Ở đó, ngay trước ngôi nhà mà cô và gia đình từng sống nhiều năm trước, là một chiếc xe tải chuyển nhà khổng lồ. “Tớ chuyển về đây sống rồi đó!”
“Gì cơ? Thật hả? Trời ơi, dữ quá ta!” tôi thốt lên.
“Thiệt đó! Mà ngôi nhà này tình cờ được rao bán đúng lúc luôn,” Makina nói.
Rao bán? Nghĩa là... cô ấy mua lại hả? Không, chắc là ba mẹ cô ấy mua lại nhà cũ... Nhưng mà, Makina là một trong những idol nổi tiếng nhất hiện nay mà. Cô ấy hoàn toàn có đủ khả năng tài chính để tự mua một căn nhà chứ! Trời ơi... Nghe đến thấy choáng. Quá sức tưởng tượng luôn.
“Khoan đã,” tôi nói khi bắt đầu hiểu ra chuyện. “Cậu chuyển về đây ở thật á? Vậy là cậu sẽ sống trong khu này?”
“Ừ đó! Bắt đầu từ hôm nay!”
“Ồ, hả. Vậy là giờ cậu đang dọn nhà luôn rồi...”
“Hee hee hee,” Makina khúc khích. “Hy vọng từ giờ chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau nha! Phải không, cô hàng xóm mới?”
“P-Phải đó!” tôi đồng tình. Nghĩ đến việc có một idol sống ngay gần nhà mình khiến tôi hơi run, nhưng nếu nghĩ rằng đó là người bạn cũ Makina thì lại thấy háo hức hơn là lo lắng.
“Hôm nay tớ bận bịu chuyện chuyển nhà dữ lắm,” Makina nói tiếp. “Tớ phải quay lại làm tiếp ngay đây.”
“À phải rồi! Xin lỗi vì làm phiền cậu nha,” tôi nói.
“Không sao hết! Tớ mà được thì đã ôm cậu đi theo về nhà luôn rồi ấy chứ!” Makina nói, ánh mắt lấp lánh.
“Hở?!”
Hai đứa nhìn nhau chằm chằm mất vài giây.
“Lừa đó! Đùa thôi mà!” Makina lè lưỡi một cách tinh nghịch, đúng kiểu đùa xong trêu người ta phát nữa cho chắc.
T-Tôi hiểu rồi, là đùa thôi! Tôi nghiêm túc quá mức nên tim suýt bay khỏi lồng ngực. Khả năng diễn xuất của một idol tầm quốc dân quả không đùa được! Cô ấy đúng là cao tay, còn tôi thì... khả năng nhận biết mấy trò như vậy kém đến mức chắc có ngày bị lừa chuyển hết tài sản cũng không hay!
“À mà nè — mai cậu có rảnh không?” Makina hỏi.
“Mai á?” tôi nhắc lại.
“Ý tớ là buổi chiều ấy! Cỡ... tầm hai giờ chẳng hạn?”
“Hai giờ...? À, ý cậu là hai giờ chiều hả? Ừ, chắc tớ rảnh!”
“Vậy tốt quá! Nếu được, cậu qua nhà tớ chơi nha! Giờ mình là hàng xóm rồi, nên tớ muốn dẫn cậu tham quan nhà mới luôn.”
“Ừ, được đó!” tôi đồng ý cái rụp. Lời hứa hẹn tự nhiên như thế khiến tôi cảm thấy như chúng tôi đã trở lại những ngày xưa cũ. Hồi đó bọn tôi hay đến nhà nhau chơi suốt...
“Hee hee hee! Cái mặt kìa,” Makina cười.
“Hở? Mặt tớ sao? Có gì kỳ không?!”
“Không đâu! Chỉ là... trông cậu có vẻ đang nghĩ y hệt tớ thôi.”
“Ơ... Vậy à? Cậu nghĩ thế thật sao?”
“Ừ, thật đó. Với tớ, những ký ức về khoảng thời gian bên cậu ngày xưa chính là kho báu quý giá nhất.”
“Thôi nào, nghe cậu nói quá rồi đó!” tôi cười khúc khích. Makina giờ đã là một idol. Tôi không nghi ngờ gì việc cô ấy đang sống trong một thế giới rực rỡ và đáng ngưỡng mộ hơn tôi nhiều — một thế giới mà ai cũng mơ bước vào. Thật ra, việc cô ấy còn nhớ tới tôi đã là điều kỳ diệu rồi... mà chắc nói vậy nghe như đang tự trào ghê gớm ấy nhỉ, vì chính tôi mới là người đã quên mất cô ấy trước.
“Okay, hẹn gặp ngày mai nha, Yotsy! Nhớ đến đó nha! Cấm đi trễ đó!” Makina nói.
“Ừ! Mai gặp lại nhé!” tôi đáp lại, rồi dõi theo cô bước vội về phía nhà.
Ôi trời, đội chuyển nhà toàn là nữ luôn kìa! Và kìa — họ có vẻ choáng ngợp hẳn khi nhìn thấy cô ấy! Tôi hoàn toàn hiểu được mà... Dù sao cô ấy cũng là Maki Amagi cơ mà.
“Vậy ra Maki Amagi chính là Makimaki... à không, là Makina,” tôi lẩm bẩm một mình. Thật sự chẳng ai biết được cuộc đời sẽ quăng cho mình cú ngoặt điên rồ nào tiếp theo đâu.
Yuna và Rinka — hai cô gái xinh đẹp khiến ai gặp cũng phải ngoái nhìn — đã có thể đem lòng yêu một đứa như tôi. Cả Sakura và Aoi, hai đứa em gái bé bỏng mà hoàn hảo đến mức chẳng thể hoàn hảo hơn, cũng có thể nảy sinh thứ tình cảm vượt quá tình chị em dành cho một người như tôi. Thế nhưng, cho dù đã trải qua những chuyện không tưởng như thế, thì cú “lật bài” lần này vẫn khiến tôi sốc đến mức không kịp trở tay.
Makina đã theo đuổi ước mơ và biến nó thành hiện thực. Còn tôi, lại hoàn toàn mù mờ trước sự thật rằng cô ấy và Maki Amagi chính là một người. Tôi đã tự coi cô ấy là người thuộc về một thế giới hoàn toàn khác, và dựng lên một bức tường vô hình giữa hai chúng tôi.
“Mình thật là vô dụng mà,” tôi thở dài. Tôi tin chắc rằng Makina khi gặp lại đã chẳng hề nhìn thấy con người thật của tôi. Người thật ấy chính là một cô gái mà tất cả những người khác đã dần mất niềm tin và rời bỏ. Tôi đã trở thành một kẻ cô độc — và vai trò đó hợp với tôi đến kỳ lạ. Tôi từng nói với Makina rằng tôi sẽ cổ vũ cho cô ấy — rằng tôi sẽ là người hâm mộ trung thành nhất của cô ấy — vậy mà rốt cuộc, tôi đã hoàn toàn quên mất cô ấy và chỉ mải loay hoay vật lộn với mớ rối rắm của chính mình...
“Không,” tôi lắc đầu, “không thể cứ nghĩ tiêu cực mãi như thế này được!”
Dù bằng cách nào đi nữa, tôi cũng đã gặp lại Makina. Và không chỉ mình tôi thay đổi — chắc chắn trong khoảng thời gian chúng tôi không liên lạc, cô ấy cũng đã trở thành một Makina mới mà tôi chưa từng biết đến. Chúng tôi chia tay nhau từ thời mẫu giáo, và giờ gặp lại khi đã là học sinh cấp ba, trong khi cô ấy thì đã trở thành một idol rồi kia mà! Nhưng mà, dù tất cả những điều đó có xảy ra, thì thực tế là — việc được gặp lại cô ấy khiến tôi thật sự, thật sự rất hạnh phúc. Tôi muốn nói chuyện với cô ấy nhiều hơn nữa. Tôi muốn được làm bạn với cô ấy một lần nữa.
“Wow... Cậu thật sự đã biến ước mơ thành hiện thực, Makina,” tôi thì thầm. Đó là điều đáng để mừng vui, và tôi muốn để cảm xúc ấy được tỏa sáng, thay vì cứ chìm đắm trong sự tự ti. Dù sao thì bọn tôi cũng đã hẹn gặp lại nhau vào ngày mai rồi! “Khoan đã... Mình đứng ngoài này nói chuyện bao lâu rồi nhỉ?! Sakura với Aoi chắc đang lo lắng rồi!”
Không chần chừ giây nào, tôi vội lao trở lại phòng khách! Tôi vốn không phải kiểu người hay đứng lỳ ở cửa ra vào để tán gẫu lâu như vậy, nên hoàn toàn có khả năng hai đứa em tôi đang ngồi trong kia, thấp thỏm không biết có nên gọi tôi ra hỏi thử có chuyện gì không—
“Aaa, Sakura! Trên kênh năm có phát họp báo kìa!”
“Ờm, kênh năm, kênh năm... A, thật nè!”
À thôi. Quên đi. Hai đứa chẳng lo lắng cho tôi một chút nào luôn. Trên thực tế, chúng vẫn còn đang choáng váng với tin Maki tạm ngừng hoạt động trong giới idol, và giờ thì hoàn toàn bị cuốn vào buổi họp báo được ghi hình sẵn mà cô ấy từng tổ chức để công bố chuyện đó.
“Cô ấy nghỉ để tập trung vào việc học...? Nhưng nghỉ bao lâu vậy?”
“Cổ hình như đang học lớp 11 đúng không? Nếu là để ôn thi đại học, thì chắc năm sau quay lại... Nhưng nếu định tập trung luôn cả đại học thì còn lâu hơn nữa...”
“Hơn hai năm lận á?! Không thể nào!”
Hai đứa em đáng yêu của tôi rõ ràng quan tâm đến thời gian nghỉ của một idol nổi tiếng hơn là chuyện chị gái mình vừa đứng tám chuyện ngoài cửa lâu bất thường. Mà nghĩ lại thì... cũng hợp lý thôi. Tôi là người mà ngày nào tụi nó cũng thấy ở nhà. Nếu tôi có len lỏi được chút nào vào dòng suy nghĩ của hai đứa lúc này, chắc cũng chỉ là kiểu “Chị cũng nên chăm học giống người ta đi là vừa!”
Chỉ tiếc là tụi nó không biết — Maki mà chúng đang thổn thức trước màn hình ấy, vừa mới ghé thăm đây thôi. Nhưng tôi quyết định không nói ra. Có thể nếu tôi tiết lộ chuyện đó, tôi sẽ giành lại được sự chú ý của tụi nó, nhưng đó sẽ là nhờ cái tên Maki — hay đúng hơn là Makina — chứ không phải là tôi. Mà nếu tụi nó lỡ thích cô ấy hơn mình thật thì... tôi sẽ buồn lắm mất!
Mang theo cái suy nghĩ cực kỳ trẻ con ấy, tôi liếc nhìn hai đứa em vẫn đang dán mắt vào TV, rồi rảo bước vào bếp, bắt đầu nghĩ xem tối nay nên nấu món gì.
◇◇◇
Và rồi, chẳng mấy chốc, ngày hôm sau đã đến!
“Okay, hai đứa, chị ra ngoài một lát nha...”
“Hở?” Hai đứa em tôi đồng thanh phát ra một tiếng nghi hoặc, ánh mắt nhìn tôi đầy... ngờ vực không hề che giấu. Chúng tôi vừa mới ăn trưa xong, và tôi thì có chải tóc, thay đồ tươm tất một chút — chắc hành động đó khiến hai đứa chú ý.
“Chị có hẹn hò gì hôm nay đâu mà?” Aoi nói.
“Yuna với Rinka cũng bảo thế,” Sakura tiếp lời.
“Khoan đã — hai đứa hỏi họ thật luôn á?!” tôi hét lên.
“Tất nhiên rồi,” Sakura đáp tỉnh bơ. “Họ còn bảo nếu thấy chị có dấu hiệu mờ ám gì thì báo ngay cho họ biết.”
“Chuẩn luôn!” Aoi gật đầu cái rụp.
Kể từ khi nào mà cả bốn người họ lại bắt đầu phối hợp kín kẽ thế này chứ?!
“Cuộc hẹn tiếp theo là ngày kia, đúng không?” Sakura nói.
“Và là hẹn cùng cả hai người kia luôn! Ba người các chị cùng đi chơi đó,” Aoi nói thêm.
Lượng thông tin bị lộ ra cho họ là bao nhiêu vậy trời?! Dù tôi không giận gì chuyện Yuna với Rinka chia sẻ lịch trình với hai đứa em mình—thật đấy, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì—nhưng nghĩ đến cảnh nếu một ngày nào đó tôi muốn vụng trộm làm chuyện gì đó sau lưng họ thì đúng là vô phương luôn rồi.
“Vậy thì, Yotsuba,” Aoi hỏi, “chị ăn diện như thế này mà lại không có hẹn hò sao?”
“Eep!” tôi bật kêu lên.
“Chị chỉ chưng diện như vậy khi có hẹn với một trong hai người kia thôi,” Aoi nói thêm.
“Ờm, Sakura...? Aoi...?” tôi lúng túng lên tiếng, trong lúc hai đứa em đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt dò xét đến rợn người. Cảm giác nguy hiểm—mà không, là cảm giác deja vu mới đúng. Tôi đã từng trải qua chuyện này rồi thì phải, chỉ là lần này, ánh mắt thẩm tra của họ còn nghiêm trọng hơn trước nữa.
“Em không muốn nghĩ đến đâu, nhưng... chị đang ngoại tình à?” Sakura hỏi.
“Không đời nào!” tôi hét lên.
“Ồồồ, thật không đó~?” Aoi chen vào.
“Tất nhiên là không! Chị trung thủy và tận tâm hết mức có thể luôn ấy!”
“...”
“À thì, ngoại trừ cái vụ hai-tay thôi.” Tôi vội vã thanh minh rồi lại tự đào hố chôn mình. Để nói cho rõ, tôi thực sự đang cố gắng làm một người bạn gái trung thành theo kiểu của riêng mình, nhưng hễ nhắc đến chuyện trung thành với hai người cùng lúc, thì phần lớn người ta đều tắt tai không thèm nghe nữa rồi. Dù sao thì— “Chị chỉ đi gặp một người bạn thôi! Bạn-bè-thôi, không phải bạn gái!”
“Lần trước chị cũng nói vậy đấy,” Aoi nói.
“Đúng thật,” Sakura gật gù.
“Ugh... Nhưng lần này là bạn thật mà! Bạn thiệt, không phải bạn ‘trên mức tình bạn’ gì đâu!” tôi khăng khăng. Hai đứa có tra hỏi kiểu gì cũng được, chứ lần này tôi đang nói sự thật hoàn toàn, nên tôi có thể mạnh mẽ phủ nhận mà không cần do dự gì hết!
“Ách!” Sakura kêu lên.
“Chế độ nghiêm túc bật rồi kìa!” Aoi cũng giật lùi lại.
Công bằng mà nói, tôi cũng không thể trách họ được vì để ý đến việc tôi ăn diện như vậy. Tôi sẽ không làm thế nếu chỉ đi gặp bạn bình thường đâu, nhưng hôm nay tôi đến gặp Makina. Cô ấy đã sống trong thế giới của người nổi tiếng suốt bao năm qua, nên chắc chắn đã quen với những tiêu chuẩn cao ngất ngưởng. Nếu có thể, tôi không muốn bị cô ấy nghĩ là một đứa... quê mùa lạc hậu!
“Hôm nay chắc không tiện, nhưng lần khác chị sẽ giới thiệu hai đứa với cô ấy nhé!” tôi nói.
“Ồ, chị mà chắc chắn vậy thì...” Aoi lẩm bẩm.
“Mnhh... Được rồi, tin chị vậy!” Sakura cũng đồng ý.
Cuối cùng thì hai đứa cũng chịu buông tha cho tôi. Dù việc tôi chỉ ra ngoài một chút thôi mà lại khiến chúng lo lắng đến mức này thì hơi bị kỳ thật đấy, nhưng tôi hiểu là chúng quan tâm đến tôi thôi—mà tôi cũng đã làm không ít chuyện khiến chúng phải lo trong quá khứ rồi. Cứ chờ đấy, Sakura và Aoi—và cả Yuna với Rinka nữa! Mình sẽ cố gắng để tất cả mọi người có thể tin tưởng mình hơn! Biết đâu lần gặp lại Makina lần này sẽ là bước đầu tiên để mình làm được điều đó... Không, không phải “biết đâu”! Chắc chắn nó sẽ là bước đầu tiên!
“Thôi, chị đi đây! Sẽ về kịp nấu cơm tối mà!” tôi hô lớn, rồi bước ra khỏi nhà với một quyết tâm âm thầm nhưng vững chắc trong lòng.
◇◇◇
Từ nhà tôi qua nhà Makina chỉ mất mười giây đi bộ. Tôi bấm chuông cửa, và cô ấy đã mở cửa đón tôi trước cả khi tiếng chuông ngân vang xong.
“Này, Yotsy! Vào đi!”
“Ờ-Ừ!” tôi đáp.
Vừa bước vào, tôi lại càng thêm cảm nhận rõ rằng... Makina thật sự chính là Maki Amagi. Có gì đó ở cô ấy toát lên khí chất idol hạng nhất. Cô ấy đang mặc bộ đồ mặc nhà đơn giản, thoải mái, nhưng tuyệt nhiên không hề luộm thuộm chút nào. Trái lại, trông cô ấy vẫn cực kỳ dễ thương. Một khoảnh khắc “ở sau cánh gà” đúng nghĩa, hoàn hảo đến mức nếu tôi là fan của cô ấy thì chắc đã quỳ xuống mà khóc rồi.
“X-Xin lỗi nha,” Makina nói. “Tớ suy nghĩ mãi không biết nên mặc gì khi cậu tới, nhưng cuối cùng tớ nghĩ là cứ là chính mình thì có khi sẽ giúp cậu thấy thoải mái hơn.”
“Ơ-Ờ, cảm ơn,” tôi đáp, giờ thì nhận ra rằng, chỉ cần Makina không gồng lên, chỉ là cô ấy tự nhiên thôi, đã đủ để vượt xa tôi cả ngàn lần. So với phong thái của cô ấy lúc này, thì bộ đồ tôi đang mặc đúng là... giống như của con nít ấy—
“Cậu hôm nay dễ thương ghê, Yotsy!” Makina đột ngột nói.
“Hả?”
“Bộ đồ với cách phối của cậu nhìn rất ra chất Yotsy luôn á!”
Tôi cũng không chắc cái “ra chất mình” có phải là điều tốt không... mà nghĩ vậy cũng chứng tỏ tôi còn chẳng hiểu rõ chính mình là bao. Nhưng mà, Makina chỉ biết tôi từ thời mẫu giáo vàng son, nên tôi tin chắc—ờ, ít ra là tôi muốn tin—rằng đó là lời khen thật!
Phịch!
“Á á á?!”
Khoan đã, sao tự dưng cô ấy ôm mình thế này?!
“Ôi, Yotsy,” Makina thì thầm. “Đúng là cậu rồi… Cậu còn ấm áp hơn cả những gì tớ từng tưởng tượng…”
“M-Makina? Cái gì đang xảy ra vậy?!” Tôi kêu lên. Cô ấy ôm chặt đến mức tôi khó thở nổi, má thì gần như dán hẳn vào má tôi. Tôi chỉ còn biết đứng như trời trồng mà hoảng loạn. Một mặt, cô ấy là idol đấy, nhưng tạm bỏ qua chuyện đó thì cô ấy cũng là bạn thuở nhỏ của tôi. Là bạn thì đôi khi có thể thân mật như vậy… nhưng điều khiến tôi hoang mang nhất chính là cảm giác ôm này—nó không hề giống kiểu ôm của bạn bè chút nào!
“À… tớ xin lỗi!” Makina vội buông tôi ra, lùi lại với vẻ mặt ngượng ngùng. “Tớ chỉ xúc động quá… không kiềm chế được.”
“K-Không sao mà! Không có gì đâu!” Tôi vội nói, cố tỏ ra thoải mái, dù trong đầu đã bắt đầu hình thành một linh cảm... hết sức hoang đường.
“Dù sao thì, vào nhà đi!” Makina nói.
“Ừ, được thôi!” Tôi đáp.
Makina nắm tay tôi kéo đi dọc hành lang vào trong nhà. Khi chúng tôi bước đi, tôi chợt nghĩ—hẳn có rất nhiều fan của cô ấy đã bỏ tiền mua cả núi đĩa CD, rồi xếp hàng dài đằng đẵng chỉ để được bắt tay với Makina, vậy mà tôi lại đang nắm tay cô ấy thế này, một cách vô cùng tự nhiên. Nghĩ đến đó, tôi cũng thấy hơi tội lỗi.
“Thật ra thì tớ vẫn chưa sắp xếp xong phòng mình,” Makina nói. “Cậu ngồi ở phòng khách được không?”
“T-Tất nhiên là được!” Tôi trả lời. Nếu căn nhà này vẫn giữ nguyên bố cục như trước khi họ chuyển đi, thì phòng cô ấy chắc chắn nằm ở tầng hai. Tôi cũng có phần tò mò muốn xem nó ra sao, nhưng ý nghĩ được bước vào phòng của một idol khiến tôi sợ đến mức chẳng dám hé lời hỏi.
“Chờ tí nhé, để tớ đi lấy trà,” Makina nói khi chúng tôi bước vào phòng khách. “Xem nào… Nhà có trà lúa mạch với trà đen. Cậu thích loại nào hơn?”
“Hả?! T-Tớ có thể pha mà—cậu không cần phiền thế đâu!” Tôi hét lên.
“Sao cậu lại phải pha? Khách tới nhà thì chủ phải tiếp chứ?” Makina bật cười trước sự lúng túng của tôi.
Câu trả lời ấy chỉ khiến tôi càng thêm bối rối, mặt nóng ran lên.
“V-Vậy cho tớ trà lúa mạch đi,” tôi nói.
“Có ngay! Cậu cứ ngồi nghỉ trên ghế sofa đi.”
Tôi làm theo lời cô ấy và, trong lúc chờ đợi, đành ngồi quan sát phòng khách cho đỡ trống trải. Ấn tượng đầu tiên hiện ra trong đầu tôi là: đơn giản. Có bàn, ghế, ghế sofa, và một chiếc TV—đủ thứ mà bạn mong đợi ở một phòng khách bình thường—nhưng chẳng có gì gọi là sang trọng hay hào nhoáng cả. Có thể là do tôi tưởng tượng thôi, nhưng tôi cứ nghĩ nhà của người nổi tiếng thì phải đầy cây cối lạ mắt, bình hoa cổ, hay tranh vẽ đắt tiền cơ.
“Cảm ơn vì đã đợi nhé!” Makina quay lại từ nhà bếp, tay cầm hai ly trà. Có vẻ cô ấy đã pha từ trước rồi, vì đi có một lát là mang ra ngay. Cô đặt hai ly trà lên bàn thấp trước ghế sofa, rồi ngồi xuống… ngay sát cạnh tôi, sát đến mức hai người chạm cả vai nhau.
“H-Hê, Makina?! Cậu ngồi sát quá rồi đó?!” Tôi hét lên.
“Ủa, vậy hả? Tớ cứ tưởng hồi xưa mình hay ngồi thế mà,” Makina nghiêng đầu nói. Trái ngược hoàn toàn với sự hoảng loạn của tôi, cô ấy chỉ đơn giản là không hiểu tôi làm ầm lên vì cái gì. Mà cô ấy cũng chẳng nhúc nhích.
Nếu phải mô tả mức độ gần gũi hiện tại… thì đúng là kiểu ngồi mà người ta sẽ tưởng chúng tôi là một cặp đôi. Ý tôi là, giống kiểu Yuna và Rinka ngồi sát bên tôi lúc nào có hứng tình cảm ấy. Chẳng lẽ tôi đang suy nghĩ quá mức? Có khi Makina nói đúng, và đây chỉ là bình thường thôi?
“N-Nghĩ lại thì… ba mẹ cậu sao rồi?” tôi đánh trống lảng. “Tớ không thấy họ hôm qua. Chắc bận đi làm hả?”
“À… Họ sẽ không chuyển về đây đâu,” Makina đáp.
“Hở?”
“Tớ sẽ sống một mình ở đây,” cô ấy nói, giọng trầm hẳn xuống. Có một sự lạnh lùng lướt qua trong câu trả lời, giống như cô ấy vừa tự vạch ra một ranh giới nào đó, khiến cả một đứa chậm hiểu như tôi cũng nhận ra: tốt nhất là đừng hỏi thêm gì nữa.
“Ơ-Ờ, vậy à…” Tôi lúng túng đáp lại, chẳng nghĩ ra được gì hơn để nói.
Vài giây im lặng ngượng ngùng trôi qua.
“C-Có vẻ cũng vất vả nhỉ? Ý tớ là, sống một mình á?” tôi gắng hỏi chuyện tiếp.
“Ừ,” Makina gật đầu. “Nhưng tớ không phiền đâu. Vì bao lâu nay tớ luôn bị vây quanh bởi người khác, nên giờ tớ lại thấy quý trọng những khoảng thời gian được một mình hơn.”
“À, nhắc mới nhớ… cậu đang tạm ngưng hoạt động nghệ thuật, đúng không? Tớ nghe nói cậu muốn tập trung vào việc học thì phải?”
“Đúng rồi. Không thể vừa làm idol vừa lo ôn thi đại học được. Với cả…” Makina nói đến đó thì ngừng lại, rồi bất ngờ nắm tay tôi và siết nhẹ.
Tôi không thể ngừng diễn giải mọi hành động của cô ấy. Dù muốn hay không, tôi cứ bị cuốn theo, đầu óc cứ xoay vòng vòng trong nghi hoặc và hoang mang. Chắc đây là “sức mạnh của idol chuyên nghiệp” mà người ta vẫn hay nói?!
“Tớ muốn gặp lại cậu, Yotsy,” cuối cùng Makina nói.
“B-Bwuuuh…?” Câu này thì khỏi cần suy đoán gì hết! Quá rõ ràng rồi còn gì!
“Chính suy nghĩ được gặp lại cậu là điều đã giúp tớ vượt qua công việc bấy lâu nay,” cô ấy nói tiếp.
“O-Okay, nghe có vẻ cậu đang nói quá lên đấy!”
“Cụ thể là… khoảng một năm rưỡi gần đây.”
“Cụ thể dữ vậy?! Mà còn dài hơn tớ tưởng nữa!”
“Thì tớ đâu thể nghỉ ngay khi mới có ý định được. Lịch trình với hợp đồng đã ký từ trước, nên tớ phải hoàn thành hết mọi việc trước khi có thể tạm dừng.”
Ôi trời… Cô ấy chuyên nghiệp quá! Thật sự khác hẳn với một đứa như tôi, sống ngày nào biết ngày đó. “Hở? Khoan đã, vậy là… cậu đã quyết định nghỉ hoạt động từ một năm rưỡi trước rồi á?” tôi hỏi.
“Đúng vậy,” Makina đáp.
Cô ấy bằng tuổi tôi, nên một năm rưỡi trước hẳn là ngay lúc vừa bắt đầu học cấp ba. Nói thật thì—tôi không phải người hiểu biết gì sâu sắc lắm về giới showbiz—nhưng trong suy nghĩ của tôi, thời điểm đó chắc mới là lúc cô ấy bắt đầu thực sự tỏa sáng. Lúc còn học cấp hai, Makina hẳn đã bị ràng buộc bởi đủ thứ quy định, cấm cản, và có lẽ vì phần lớn phim truyền hình đều lấy bối cảnh cấp ba nên khi lên lớp mười, cô ấy mới thực sự được nhận nhiều vai diễn. Mặc dù Makina đã nổi tiếng khắp cả nước, sự nghiệp của cô ấy vẫn đang trên đà thăng tiến mạnh mẽ. Cảm giác như... bây giờ mới là lúc cô ấy cần tăng tốc, chứ không phải dừng lại. Việc chủ động đạp phanh giữa đà phát triển rực rỡ như thế thật sự khiến tôi thấy... tiếc.
“Tuổi học trò chỉ có một lần trong đời mà,” Makina nói, kèm theo một nụ cười nhè nhẹ, mang thoáng vị đắng.
Như thể cô ấy vừa đọc được suy nghĩ trong đầu tôi vậy. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra—nhất là khi tôi ngầm thêm vào một từ “thực sự” trước chữ “học trò”.
“Với lại, tớ cũng muốn hai đứa mình...” Makina nói, rồi ngừng lại.
“Hả? Cậu với tớ á?” tôi hỏi.
Trong một thoáng, Makina dường như lưỡng lự. Giây phút ấy... cô ấy trông mong manh đến lạ, và điều đó khiến tôi bất giác có cảm giác muốn bảo vệ cô ấy, một cảm giác cứ đeo bám tôi mãi không thôi.
“Makina?” tôi gọi.
“Này, Yotsy...? Cậu còn nhớ lời hứa mà tụi mình từng nói không?” Makina hỏi.
“Lời hứa...? À, ý cậu là vụ cậu sẽ trở thành idol ấy hả?” tôi đáp. Một cảm giác nhói đau thoáng lướt qua ngực tôi khi những lời đó thốt ra khỏi miệng. Bởi vì nửa còn lại của lời hứa đó là tôi sẽ luôn cổ vũ cho cô ấy, thế nhưng... tôi thậm chí còn chẳng nhận ra Makina thực sự đã trở thành idol, và thậm chí còn cố tình lảng tránh cái tên Maki Amagi hết lần này đến lần khác. Liệu cô ấy có nhận ra là tôi đã không giữ lời...? Nhưng chẳng lẽ... chỉ vì vậy mà cô ấy lại tạm dừng cả sự nghiệp làm idol sao?
“Yotsy?”
“Hở?”
“Sao vậy? Trông cậu tự dưng u ám thế?” Makina hỏi.
“Cái gì—tớ trông u ám á?!” tôi kêu lên.
“Chắc chắn rồi,” Makina gật đầu. “Thật đấy, cậu vẫn khó đoán y như ngày xưa.”
“X-Xin lỗi,” tôi lí nhí. Vừa mới phút trước còn đang chăm chú nghe Makina nói, vậy mà phút sau tôi lại đăm chiêu đến mức làm cô ấy lo. Cái mặt tôi đúng là rắc rối! Sao nó lại phải thể hiện hết mọi suy nghĩ ra ngoài cơ chứ?! “Mngggh...”
“Y-Yotsy?!” Makina hét lên khi thấy tôi tự véo má mình thật mạnh như một hình phạt.
“...Đau quá...” tôi rên rỉ.
“Đ-Đương nhiên là đau rồi! Cậu kéo má mình như thể kéo bánh mochi ấy!” Makina nói. Cô ấy không đến mức hoảng loạn, mà trông có vẻ lo lắng nhiều hơn trước hành động kỳ quặc của tôi. Cũng vì thế mà tôi lại thấy... cô ấy thật tốt bụng. “Cậu mà làm vậy là má sưng lên đó! Đưa tớ xem nào. Cậu dễ thương thế này, mà để lại dấu thì tiếc lắm,” cô ấy lẩm bẩm, rồi đưa tay chạm vào má tôi, nhìn sát vào mặt tôi... và bỗng khựng lại.
“Ơ... Makina?” tôi gọi. Nhưng Makina không hề nhúc nhích. Thậm chí cô ấy còn không chớp mắt. Chỉ chăm chăm nhìn tôi, khoảng cách gần đến mức tôi tưởng như mình có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy. Dưới ánh mắt đó, tôi bắt đầu cảm thấy... lúng túng một cách kỳ lạ.
Trời ơi—nhìn gần thế này mới thấy, cô ấy thật sự quá đáng yêu! Nghĩ thì đơn giản thôi, nhưng mà... đúng là xinh một cách phi lý! Đến mức một đứa con gái như tôi cũng bị đốn tim. Đến mức tôi cảm thấy ghen tị với cô ấy cũng thật là vô nghĩa. Từ khoảng cách này, tôi có thể thấy rõ cô ấy không trang điểm, nhưng lông mi thì dài miên man, làn da mịn màng chẳng thấy chút lỗ chân lông nào. Idol là thế này sao? Chúng tôi thật sự cùng một loài người ư?!
Chúng tôi ngồi im lặng như vậy. Tôi hiểu tại sao mình bị Makina cuốn hút—chuyện đó thì quá dễ hiểu—nhưng điều tôi không hiểu nổi là... vì sao cô ấy cũng bất động như vậy. Ánh mắt của cô ấy dao động, và bàn tay đặt trên má tôi cũng hơi run lên—
“...Ơ?”
Cô ấy đặt tay kia lên vai tôi, như thể để giữ tôi lại. Rồi trước khi tôi kịp mở miệng hỏi, Makina đã đẩy tôi nằm xuống ghế sofa.
“Makina...?”
“Yotsy,” Makina gọi. Giọng cô ấy vang lên, mang theo một thứ nhiệt—một sự ấm áp mà cô ấy dường như không còn đủ sức che giấu nữa.
Tim tôi đập như trống trận. Tôi biết là không thể nào—tôi biết điều này không thể là cái mà tôi đang nghĩ đến—nhưng ánh mắt cô ấy vẫn không rời khỏi tôi, và tôi không thể ngừng tưởng tượng lung tung.
“Này, Yotsy,” Makina nói. Mũi cô ấy gần như chạm vào mũi tôi. Cô ấy đã đè lên tôi, mắt đối mắt, không chút khoảng cách. “Cậu còn nhớ lời hứa kia không...? Không, là điều tớ đã nhờ cậu ấy?”
“Hả...?”
Lời hứa khác? Điều gì đó cô ấy từng nhờ tôi? Những lời đó... hoàn toàn nằm ngoài những gì tôi có thể tưởng tượng. Tôi từng hứa gì khác với cô ấy sao? Dựa vào cách cô ấy hành động, đây chắc chắn không phải một lời hứa vụn vặt trong ngày thường. Không—cô ấy làm nó trở nên quan trọng không kém lời hứa trở thành idol, thậm chí còn hơn. Nhưng... thật sự tôi đã từng hứa với cô ấy điều gì đó như vậy sao...?
Tôi chỉ nhớ lặt vặt vài mẩu ký ức từ hồi mẫu giáo. Từ sau khi gặp lại Makina, vài chi tiết đã dần quay lại trong đầu tôi... nhưng cũng chẳng có chuyện tôi đột nhiên nhớ ra hết mọi thứ được. Rốt cuộc thì... tôi đã hứa gì? Tôi đã nói gì? Ưm... Ơ...
“Cậu thật sự không nhớ gì sao?” Makina nói, giọng hơi thất vọng. Rồi cô ấy ngồi dậy, rút tay lại.
“À...” tôi thốt lên. Cái cảm giác đau nhói trong ngực lại quay về. Sau bao nhiêu năm gặp lại, vậy mà tôi cứ liên tục làm cô ấy thất vọng. Tôi muốn nói điều gì đó với Makina... nhưng đúng là tôi không nhớ gì cả. Và nếu tôi nói gì vào lúc này, chắc chắn nó sẽ nghe rất... giả tạo.
“Không sao đâu,” Makina nói. “Chuyện từ lâu lắm rồi mà.”
“Nhưng mà... cậu còn nhớ rõ cơ mà? Sao không nói luôn với tớ là—” tôi bắt đầu, nhưng Makina đặt một ngón tay lên môi tôi, ngăn tôi nói tiếp.
“Không cần đâu,” cô ấy nói. “Hỏi lại bây giờ thì không giống nữa. Làm vậy không giúp cậu hiểu được cảm xúc của tớ khi ấy.”
“Makina...”
“Thay vào đó, tớ có thể nhờ cậu một việc khác bây giờ được không?”
“Cậu muốn gì bây giờ à...? T-Tất nhiên! Cứ nói! Cho tớ—shuaaaghph!” tôi hét lên, nhào vào cơ hội chuộc lỗi không kịp nghĩ ngợi gì cả! Kết quả là... cắn luôn vào lưỡi.
“Hi hi! Cái kiểu hấp tấp đó vẫn y như xưa nhỉ,” Makina bật cười.
“Ugh... tớ cũng xấu hổ lắm chứ bộ...”
“Đừng! Chính cái cách cậu luôn thành thật, dốc hết lòng vào mọi thứ đã tiếp thêm cho tớ rất nhiều dũng khí. Cậu là người mà tớ luôn ngưỡng mộ, và cùng lúc... cậu còn là hoàng tử của tớ nữa...”
“H-Hoàng tử của cậu á?!”
“Thế nên tớ muốn nhờ cậu một việc,” Makina nói, rồi lại cúi người xuống, hai tay chống hai bên đầu tôi. Kiểu như mấy cảnh “kabedon” mà mấy anh nam chính hay làm trong phim truyền hình ấy, chỉ là thay vì tường... thì giờ là sô-pha?
Dù trong đầu tôi đang quay cuồng với mấy suy nghĩ ngu ngốc đó, tôi vẫn nhìn lại Makina. Cô ấy vẫn đẹp tuyệt vời như mọi khi, nhưng không còn vẻ tự tin, chín chắn như idol trên sân khấu nữa. Thay vào đó, là một Makina như ngày xưa—cô bé từng không có chút tự tin nào.
“Cậu sẽ nghe lời tớ chứ, Yotsy?” Makina hỏi, giọng đầy nghiêm túc.
“Ừ,” tôi gật đầu. Đây là lời thỉnh cầu từ người bạn thời thơ ấu mà tôi đã phụ lòng một lần, nên lần này, tôi phải dốc hết lòng mà đáp lại, như cô ấy đã từng với tôi. Dù cô ấy muốn gì đi chăng nữa—
“Làm người yêu của tớ nhé! Tớ xin cậu đấy!”
Ờ. Ừm. Ừ... Cô ấy muốn tôi làm người yêu của cô ấy. Nếu vậy thì tôi sẽ—
Khoan. Làm người yêu? Cô ấy muốn tôi...
......?
.........?!
“CÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁI GÌ CƠ?!”
Tin sét đánh đến quá bất ngờ—quá xa khỏi mọi giả định mà tôi có thể tưởng tượng nổi—khiến tôi hét lên thật to vào thẳng mặt cô ấy, hoàn toàn không để ý là mình vừa phun nước miếng đầy mặt Makina. Người đó là idol nổi tiếng khắp cả nước! Là bạn thuở nhỏ duy nhất của tôi!
Và cô ấy thực sự vừa... tỏ tình với tôi?!


2 Bình luận