Inukami!
Arisawa Mamizu Wakatsuki Kanna
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12

Chương 2: Chào Buổi Sáng Từ Nơi Kỳ Lạ

0 Bình luận - Độ dài: 8,280 từ - Cập nhật:

Sáng hôm đó, khi chuông điện thoại vang lên, Keita vẫn còn đang say giấc nồng trên giường. Nghe tiếng điện thoại văng vẳng từ xa lúc bốn giờ sáng, cậu nhíu mày khẽ "Ưm...".

Tiếng chuông này còn chui vào giấc mơ của cậu, khiến cậu mơ thấy mình bị một con khỉ đột vác chiêng rượt đuổi khắp nơi, thật là kỳ lạ. Nhất thời không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực, cậu lắc đầu mấy cái, rồi tập trung lắng nghe tiếng chuông.

Quả thật, từ xa có tiếng điện thoại run rẩy, yếu ớt vọng lại.

"Lạ thật, ai lại gọi điện vào giờ này chứ... Có chuyện gì vậy nhỉ?"

Keita gượng người ngồi dậy, quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt cạnh giường. Gọi điện vào giờ này rõ ràng là rất bất thường, có lẽ ai đó gặp chuyện khẩn cấp chăng? Cậu thở dài một tiếng, chuẩn bị nhẹ nhàng bước xuống giường nghe điện thoại.

"Ưm~~? Hả? Keita, có chuyện gì vậy?"

Youko vừa ngáp vừa hỏi. Do có thói quen ngủ lơ lửng giữa không trung, chiếc váy ngủ bằng vải lụa mỏng trên người cô bị hất lên, để lộ đôi chân trắng nõn nuột nà với đường cong tuyệt đẹp, càng nổi bật hơn trong căn phòng mờ tối.

"Trời còn chưa sáng mà?"

Đó quả là một cảnh tượng vô cùng kích thích.

"Khụ!" Keita hắng giọng, đưa tay giúp Youko đang lơ lửng trước mặt chỉnh lại vạt váy ngủ, rồi hất cằm ra hiệu:

"À này, em tự nghe đi."

Youko với vẻ mặt ngái ngủ cũng làm theo, nghiêng tai lắng nghe, đôi mắt lúc này mới dần tìm lại được tiêu cự:

"A, thật này, điện thoại reo..."

Rồi cô lại nhíu mày, quay sang nhìn Keita:

"Ai gọi vậy nhỉ?"

Keita nhún vai đáp:

"Trời đất quỷ thần ơi? Thôi thì cứ nhấc máy đã rồi tính."

Nói rồi, Keita sải bước về phía cửa phòng. Youko cũng khẽ đáp xuống sàn, từng bước một theo sau cậu.

Chiếc điện thoại đen đặt ở hành lang tầng một vẫn không ngừng đổ chuông. Dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ, tiếng "reng, reng" chói tai của nó nghe thật chơi vơi, bất an.

Lúc này, cậu mới nhận ra Kaoru đang mặc đồ ngủ, gương mặt đầy vẻ bất an; Myouon thì diện bộ đồ thể thao mỏng manh làm tôn lên vòng một đầy đặn, cô ngượng nghịu ôm tay che ngực, rón rén bước tới; còn Furano thì mặt mũi mơ màng, loạng choạng như người say rượu... tất cả đều từ đầu bên kia hành lang đi về phía điện thoại.

Chắc hẳn các cô gái ấy cũng vì tiếng chuông điện thoại mà giữa đêm hôm khuya khoắt thế này phải thức dậy.

Chiwa và Tenzong không thấy đâu. Vừa nhìn thấy Keita, tất cả các cô gái đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nhưng dưới bầu không khí nặng nề, không tiện mở lời, họ chỉ dùng ánh mắt hỏi Keita nên xử lý thế nào.

Keita khẽ gật đầu dưới ánh mắt dò hỏi của các cô gái, rồi với vẻ mặt căng thẳng, cậu nhấc ống nghe điện thoại đang reo không ngừng:

"A lô, đây là nhà Kawahira."

Ngay khoảnh khắc tiếp theo——

"A, may quá. Xin hỏi có phải Keita-sama không ạ?"

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vui vẻ, như vừa trút được gánh nặng.

"Hả? Cậu là... ừm..."

Keita ngẫm nghĩ một lát rồi mới lên tiếng hỏi:

"Imari phải không?"

"BINGO~~ Đúng rồi đấy☆ Quả không hổ danh Keita-sama! Ngài thật lợi hại, chỉ nghe giọng mà đã đoán ra là tôi!"

"Khoan đã, cái này..."

Rốt cuộc có chuyện gì mà cậu lại phải gọi điện vào giờ này chứ—— Keita định cất lời phàn nàn, nhưng chưa kịp mở miệng.

"Đồ ngốc! Giờ này mà còn chuyện trò huyên thuyên gì chứ!"

Giọng Sayoka bất ngờ xen vào:

"Keita-sama! Trước hết tôi xin lỗi vì đã hành động vô lý mà không để ý đến chênh lệch múi giờ! Thế nhưng, thực sự có một chuyện nhất định phải nhờ Keita-sama ra tay giúp đỡ!"

"Nàyyyy! Giờ này là tôi đang nói chuyện với Keita-sama mà?"

"Cậu bớt càm ràm đi! Để tôi nói nhanh hơn!"

"Hừm~~ Rõ ràng chúng ta là chị em sinh đôi cơ mà!"

Giống như âm thanh nổi, Imari và Sayoka cãi nhau ầm ĩ ở đầu dây bên kia. Keita áp mặt vào ống nghe, cùng với Youko, Kaoru, Myouon và Furano - những người phải rất vất vả mới nghe rõ được nội dung cuộc đối thoại - đều không khỏi tỏ ra khó hiểu.

Keita hét lớn một tiếng, khản cả giọng:

"Thôi được rồi, tôi biết rồi! Ai nói cũng được! Ngay lập tức bình tĩnh lại, nói rõ đầu đuôi cho tôi nghe!"

Nghe thấy lời này, hai người đầu dây bên kia cuối cùng cũng dường như hoàn hồn, lập tức im lặng. Một lát sau, họ đồng thanh nói:

"Thật ra chuyện này bị Kon phản đối, nhưng chúng tôi cho rằng dù thế nào đi chăng nữa cũng nhất định phải có sự giúp đỡ của Keita-sama. Tóm lại, bằng mọi cách, xin ngài hãy nhanh chóng khởi hành đến Thụy Sĩ, nơi chúng tôi đang ở."

"Khoan đã! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Ngay khi Keita định hỏi cho rõ ngọn ngành thì——

"Meowwwwwwwwwwwwwwwwwwwwww!!!"

"Chết rồi! Lại tới nữa rồi aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"

"Ầm~~~~~~!" Một tiếng nổ rõ ràng vang lên từ đầu dây bên kia; ngay sau đó, chỉ còn nghe thấy tiếng "tút~~ tút~~" kéo dài từ điện thoại.

Tiếng nổ lớn bất ngờ này khiến Keita và các cô gái giật mình, vội vàng rời tai khỏi ống nghe, rồi ngây người nhìn chằm chằm vào nó. Mãi một lúc sau, Youko mới khó khăn lên tiếng hỏi bằng giọng the thé:

"Bọn, bọn họ rốt cuộc bị làm sao vậy?"

Chỉ tiếc là không ai trong số những người có mặt có thể trả lời câu hỏi của cô.

Và rồi, mãi không thấy cuộc điện thoại thứ hai...

Đợi đến khi trời gần sáng, Keita, Youko, Chiwa, Myouon, Furano, Tenzong và Kaoru – cả bảy người đã tụ họp trong căn phòng kiểu Nhật thường dùng làm phòng khách. Mục đích tất nhiên là để bàn bạc về cuộc gọi kỳ lạ vừa rồi. Các cô gái vốn đang mặc đồ ngủ, giờ đã khoác thêm áo sơ mi hoặc quàng khăn.

Chỉ riêng Chiwa dường như không thể chống lại cơn buồn ngủ, vẫn không ngừng gật gù, cuối cùng thì ngả hẳn vào người Keita.

"Khò khò~~"

Cả người cô bé nằm phục trên đùi Keita, lại lần nữa chìm vào giấc mộng.

Keita cười khổ, vừa nhẹ nhàng xoa đầu Chiwa, vừa hỏi ý kiến các cô gái khác có mặt tại đó:

"Mọi người có ý kiến gì không?"

Thấy mọi người im lặng, Youko mới giơ một ngón tay lên đáp:

"Ưm~~ tuy không rõ lắm, nhưng đúng là vừa nãy có một tiếng nổ rất mạnh, phải không?"

Gương mặt cô ấy vừa cười tủm tỉm vừa tỏ vẻ mơ hồ, dường như không hoàn toàn tin vào tình huống đáng kinh ngạc xảy ra ở đầu dây bên kia. Myouon với vẻ mặt có chút lo lắng tiếp lời:

"Không lẽ hai người đó lại gây ra chuyện gì rồi sao?"

Thật ra, Myouon – người thường xuyên bị trêu chọc – có lẽ là người lo lắng cho họ nhất trong số những người có mặt. Cô ấy thực sự lo rằng hai cô em gái ngốc nghếch kia lại gây ra rắc rối gì nữa.

Còn Furano thì cười đáp:

"Chỉ cần họ đừng lỡ tay làm nổ tung cái khách sạn đang ở là mừng lắm rồi."

So với việc "hai người bị tấn công, rơi vào hiểm cảnh chết người", họ lại nghĩ đến khả năng Imari và Sayoka "lại gây ra một sự cố kinh hoàng khó lòng giải quyết", đồng thời không ngừng lo lắng về điều đó.

Keita cũng không khỏi nghiêng đầu cười khổ nói:

"Khoan đã, mấy đứa ít nhất cũng lo lắng cho sự an nguy của họ chút đi chứ... Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng không nghĩ họ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng đâu."

Youko cũng tựa vào người Keita lên tiếng hỏi:

"À đúng rồi, Keita này, vậy là cậu định làm theo yêu cầu trong điện thoại vừa rồi, lên đường đến chỗ cặp chị em song sinh đó sao?"

"Cái này thì—— tuy tôi rất muốn đi ngay, nhưng dù sao họ đang ở Thụy Sĩ, mà tôi lại chẳng biết địa điểm cụ thể họ đang ở đâu nữa."

"Thụy Sĩ? Cái nơi tên là 'Thụy Sĩ' đó, có phải là hơi xa đây không?"

Nghe Youko hỏi một cách ngượng ngùng, Keita cũng mỉm cười đáp:

"Ừ, vì Thụy Sĩ nằm ở Châu Âu mà."

"Ồ~~ Âu, Châu Âu à. Đã là Châu Âu thì chịu thôi. Đã là Châu Âu thì..."

Youko vừa "ừm ừm~~" khẽ ngân nga, vừa ra chiều rất nghiêm túc gật đầu. Mặc dù Myouon giờ đây không còn ý định xa lánh Youko nữa, nhưng cô vẫn trưng ra vẻ mặt có chút ranh mãnh hỏi:

"Thật ra cậu chẳng biết Châu Âu ở đâu đâu, phải không?"

"Tô-tôi dĩ nhiên biết Châu Âu không nằm ở Nhật Bản! Kiến thức cơ bản này đâu làm khó được tôi! Tôi còn nghi ngờ cậu có thật sự~~ biết Châu Âu là nơi nào không đấy? Cái người cách đây không lâu còn mặc ngược quần lót mà cũng dám nói tôi!"

Mặt Myouon đỏ bừng lên ngay lập tức:

"Cậu! Đây là hai chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến nhau mà! Vả lại, ít ra thì tôi cũng đã đi du lịch nước ngoài suốt thời gian qua! Đương nhiên tôi biết rõ Châu Âu ở đâu rồi!"

"Quần lót của tôi thì từ trước đến nay chưa bao giờ mặc ngược đâu nha~~! Hừm~~!"

"Tô-tôi nói rồi mà, chuyện đó và chuyện này hoàn toàn không liên quan gì nhau hết!"

"Haha~~ Quần lót quần lót! Hơn nữa còn là quần lót cotton giảm giá sập sàn, chỉ năm trăm yên một chiếc!"

"Dù sao đi nữa, Thụy Sĩ vẫn là Thụy Sĩ thôi mà☆"

Furano bên cạnh buông một câu vô nghĩa, Youko và Myouon đang cãi nhau bỗng trở lại trạng thái ban đầu, đồng thời lờ đi lời của Furano, rồi trao đổi ý kiến với nhau:

"Ưm~~ Thụy Sĩ hả, phải làm sao đây..."

"Thụy Sĩ đúng là hơi xa thật nhỉ?"

Furano có vẻ hơi buồn, cắn móng tay ở bên cạnh. Kaoru rụt rè giơ tay phát biểu:

"Liệu họ có gọi lại không ạ? Nếu vậy thì chắc chúng ta sẽ biết rõ hơn chi tiết."

Keita nghe vậy cũng lộ vẻ mặt bối rối:

"Ưm~~ về cơ bản thì chỉ có thể làm vậy thôi nhỉ? Xét theo tình hình hiện tại, chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ liên lạc thôi."

"Vâng."

Tenzong, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên chậm rãi mở lời:

"Keita-sama, tôi lại có chút manh mối đây."

Lời này khiến mọi người đều ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô.

"Ơ... đây là cái gọi là manh mối của cậu sao?"

Vừa nhìn thấy những kẻ mà Tenzong gọi đến, Keita lập tức thở dài với vẻ mặt bực bội.

Bởi vì Tenzong đã gọi tới Sekidousai khoác áo choàng, Ma đạo nhân ngẫu Kusanjipe đang "lộc cộc!" bước đi, cùng với Socrates – con gà gỗ kêu "cúc cu~~" không ngừng vỗ cánh – ba nhân vật rắc rối này.

Các cô gái cũng đồng loạt lộ ra ánh mắt nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào Sekidousai trước mặt. Thế nhưng, Sekidousai lại chẳng hề bận tâm đến những ánh nhìn ngờ vực ấy:

"Kawahira Keita, cậu nói chuyện thật là vô lễ. Cậu phải biết rõ, người bị gọi đến đây từ sáng sớm tinh mơ là tôi đấy nhé? Tôi đây là nể lời mời của tri kỷ Tenzong mà đặc biệt cất công đến. Dù không đòi hỏi các cậu phải đón tiếp như khách quý, nhưng ít ra cũng phải tỏ ra chút niềm nở chào đón tôi chứ?"

Nói rồi nói, hắn đột nhiên thò tay vào không khí lôi ra một chiếc ghế sofa đơn, nhẹ nhàng đặt chiếc ghế lên chiếu tatami, rồi ung dung cúi người ngồi xuống. Các cô gái Khuyển Thần thấy vậy không khỏi khẽ nhíu mày, nhưng Kaoru – người lần đầu tiên chứng kiến Sekidousai thi triển ma thuật – lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc, không kìm được mà mở to mắt.

Sekidousai quả thật không tốn chút công sức nào mà đã lấy ra được một chiếc sofa từ không gian trống rỗng—— Xem ra ma lực mà hắn từng hoàn toàn đánh mất, giờ đây dường như đã hồi phục kha khá rồi.

Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Kaoru, Sekidousai chỉ liếc nhìn cô một cái với vẻ mặt mãn nguyện:

"Ừm. Xem ra cậu cũng trưởng thành lên nhiều rồi đấy, Kawahira Kaoru. Đây thật là một điều đáng mừng."

Vừa nói, hắn vừa đưa tay chống cằm, ánh mắt như nhìn sâu vào đôi mắt cô, khóe môi còn nở một nụ cười.

Kaoru lập tức đỏ bừng mặt, ấp úng đáp lại một câu: "À, ừm... vâng, cảm ơn ngài đã khen" rồi dường như muốn thoát khỏi ánh mắt của Sekidousai, vội vàng trốn ra sau lưng Keita.

"Cúc cu cu~~"

Socrates ngồi trên đầu Chiwa, dang rộng đôi cánh, còn Chiwa tội nghiệp thì mặt mũi sắp khóc đến nơi.

Mặt khác, Kusanjipe, dù rất hứng thú với Myouon và "lộc cộc!" chủ động đến gần, nhưng cô ấy lại dùng vẻ mặt cực kỳ chán ghét mà hét lên "Cút đi! Cút đi!" để xua đuổi nó.

"Cậu giải thích rõ xem, tại sao ba cái tên này lại là cái gọi là manh mối của cậu?"

Keita hạ giọng hỏi Tenzong bên cạnh, Tenzong cũng nhẹ nhàng đáp:

"Vì Sekidousai có lẽ biết cách để Keita-sama lập tức đến chỗ họ."

"Tôi tò mò hơn là, sao cậu lại có cách mời được Sekidousai đến vậy?"

Youko cũng khẽ khàng nhập cuộc vào cuộc nói chuyện bí mật này, chỉ thấy Tenzong không chút biểu cảm, trả lời như không có chuyện gì:

"Dạo trước tôi có trò chuyện với hắn ta, phát hiện ra hóa ra chúng tôi khá hợp nhau."

Youko lập tức cứng họng, Keita cũng thở dài:

"Thôi được, có lẽ đây cũng không phải là một quyết định sai lầm."

Thế là Keita quay người đối mặt với Sekidousai, bắt đầu giải thích đầu đuôi câu chuyện...

Sekidousai vừa nhấp ngụm trà do Furano vừa đi ra ngoài mang vào, vừa thản nhiên đáp một câu:

"Đương nhiên là làm được."

Keita, người vừa giải thích toàn bộ sự việc cho hắn, không kìm được mà hít một hơi thật sâu, rướn người tới tiếp tục hỏi dồn:

"Thật, thật sao?"

"Thật."

Sekidousai không chút biểu cảm, gật đầu dứt khoát nói:

"Nói cho đúng thì, tuy tôi không thể đưa cậu xuất hiện ngay bên cạnh đám Khuyển Thần kia, nhưng vẫn có thể lập tức đưa cậu đến vị trí đại khái mà họ đang ở. Chuyện cỏn con này với tôi thì quá đơn giản."

Các cô gái lập tức hò reo vang dội, Keita cũng siết chặt tay, vỗ một cái:

"Ngươi quả nhiên có bản lĩnh, Sekidousai! Nếu đã vậy thì..."

Lời còn chưa dứt, Keita dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, trên mặt hiện lên vẻ cảnh giác:

"...ngươi có bằng lòng đưa ta đến chỗ họ không?"

Sekidousai lập tức phá lên cười lớn:

"Hahahaha! Cậu không cần phải căng thẳng như vậy đâu, Kawahira Keita. Tôi sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà đòi hỏi các cậu phải báo đáp, cũng không có ý định ký kết bất kỳ khế ước nào yêu cầu cậu phải trả giá đâu."

Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười quỷ dị:

"Về cơ bản, cứ coi đây là một chút 'thiện ý' của tôi đi."

Keita lộ vẻ mặt suy tính kỹ lưỡng. Mặc dù nhờ khóa học sửa đổi hành vi của Kana Shirou mà khoảng cách giữa họ đã xích lại gần hơn rất nhiều; nhưng người đàn ông trước mắt này, lại là một Đại Ma Đạo Sư sở hữu sức mạnh kinh hoàng khó tin, người từng khiến thành phố Kichijitsu rơi vào vòng xoáy hỗn loạn. Nói trắng ra, hắn ta giống như một con mãnh thú hành động tùy hứng, bất chấp lẽ thường của người đời.

Tuy nhiên, cậu cũng cảm thấy những lời Sekidousai nói lúc này hẳn không có bất kỳ ý đồ xấu xa nào ẩn chứa phía sau.

Vậy nên Keita cũng gật đầu:

"Được! Vậy thì làm ơn đưa tôi đến chỗ họ ngay lập tức!"

Đối diện với Keita đang kiên quyết đưa ra yêu cầu, Sekidousai nở một nụ cười nhạt trên môi:

"Ôi chao, cậu đừng vội, tôi còn vài lời chưa nói hết. Với sức mạnh hiện tại của tôi, không thể dịch chuyển cậu đến một nơi xa xôi như vậy một cách chính xác. Tôi đoán Đại Yêu Hồ có thể nhỉnh hơn tôi một chút về khoảng cách dịch chuyển, nhưng về độ chính xác thì chắc cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi."

"Cái gì? Rõ ràng vừa nãy ngươi nói..."

"Vậy nên Kawahira Keita, cậu phải tự mình bay xuyên qua không gian."

Hửm? Thấy Keita nhíu mày, Sekidousai liền dùng giọng điệu giảng giải ân cần nói:

"Tôi chỉ có thể hỗ trợ từ bên ngoài, cậu phải sử dụng ma đạo cụ của tôi để tự mình xuyên không gian."

Keita cuối cùng cũng hiểu được ẩn ý trong lời giải thích vòng vo của Sekidousai.

"Nói đơn giản là, ngươi sẵn lòng cho tôi mượn cái ma đạo cụ tiện lợi có chức năng xuyên không gian đúng không?"

Sekidousai gật đầu đồng ý:

"Chẳng sai chút nào."

Tiếp đó, hắn lại lộ ra ánh mắt mơ màng, tiếp tục giải thích vòng vo:

"Nghe cho kỹ đây, Kawahira Keita. Cái gọi là dịch chuyển không gian, là một trong những kỹ thuật khó nhất. Thoạt nhìn cứ tưởng chỉ đơn thuần là di chuyển từ điểm A đến điểm B, nhưng dịch chuyển không gian lại rõ ràng bỏ qua yếu tố 'thời gian' tiêu tốn trong quá trình. Nói thẳng ra, đây là một kỹ thuật cực kỳ gần với du hành thời gian. Chỉ cần bằng cảm giác, hẳn cậu cũng hiểu được việc khống chế thời gian khó đến mức nào, phải không? Thành thật mà nói, dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng Youko tóc vàng bên cạnh cậu và cả Đại Yêu Hồ, tất cả đều vì thành thạo kỹ thuật cao cấp thao túng thời gian mang tên 'Súc địa'..."

"Thôi thôi! Tóm lại tôi biết rồi!"

Keita chắp tay, làm động tác bái lạy nhìn Sekidousai:

"Sau này tôi sẽ lắng nghe kiến thức uyên bác của ngài sau, trước hết làm ơn lấy cái ma đạo cụ tiện lợi đó ra cho tôi mượn đã?"

Sekidousai nhìn chằm chằm Keita với ánh mắt mơ màng, Keita cũng cười và nói:

"Tôi sẽ ghi nhớ ân tình của ngài!"

Sekidousai đành gật đầu đồng ý:

"Được rồi, vậy thì tôi đặc biệt bỏ qua mọi lời giải thích, trực tiếp cho cậu mượn món cực phẩm được cất giữ này, ma đạo cụ 1111 độc nhất vô nhị trên thế giới."

Nghe thấy giọng điệu tự hào đó, tất cả những người có mặt đều không khỏi nín thở chờ đợi.

Đã làm cho người ta tò mò đến vậy, chắc chắn hắn ta sẽ lấy ra thứ gì đó kinh ngạc lắm.

Ngay khi mọi người đang dán mắt vào lòng bàn tay Sekidousai, hắn ta cũng dùng động tác y hệt lúc lấy ra chiếc sofa trước đó, thò tay vào không gian trống rỗng và dùng sức kéo ra:

"Nào, xuất hiện đi, kết tinh nghiên cứu của ta."

Trong tay gã thoắt cái xuất hiện một khối bóng đêm, đồng thời có mấy tia sáng vàng như thể sấm sét đan xen cuộn xoáy.

Sekidousai nở nụ cười đắc ý đặc trưng của một Đại Ma Đạo Sư.

Keita và các cô gái vừa nhìn thấy ma đạo cụ xuất hiện trong lòng bàn tay gã, lập tức cùng thốt lên tiếng kinh ngạc – họ cũng chỉ có thể kinh ngạc mà thôi.

Bởi vì món ma đạo cụ đó…

“Nhìn kiểu gì cũng là cái bô vệ sinh chuyên dụng cho trẻ con!”

Đúng như Keita gào lên, món đồ này trông hệt như cái bô vệ sinh chuyên dùng để trẻ con tập đi vệ sinh, hơn nữa còn được thiết kế khá cầu kỳ hình con vịt.

“Nghe cho rõ đây nhé? Chỉ cần mang theo khát vọng mãnh liệt, chui tọt vào cái bô vệ sinh chuyên dụng cho trẻ con này, nó có thể đưa ngươi tức thì đi tới bất kỳ bồn cầu nào trên khắp thế giới…”

“Cút đi!”

Keita gào toáng lên:

“Thôi ba cái chuyện nhảm nhí đó đi, cút ngay cho ta!”

“Ếh~~?”

Sekidousai lộ vẻ mặt ngạc nhiên:

“Xem ra ngươi vẫn chưa thể hiểu được tinh túy của món ma đạo cụ này nhỉ. Ngươi có biết không? Chính vì trên đời này ai cũng phải dùng nhà vệ sinh, cho nên về mặt lý thuyết, chỉ cần chui vào cái bô vệ sinh chuyên dụng cho trẻ con này, bất kể đối tượng là ai, ngươi cũng có thể chui ra từ bồn cầu nhà vệ sinh gần người đó nhất…”

Keita tiếp tục gào lên:

“Hành động kiểu đó căn bản, căn bản là biến thái hết chỗ nói!”

Sekidousai nghe vậy chỉ nghiêng đầu, như thể đang nói: “Thì sao chứ?”

“Chủ nhân tuyệt vời! Phát minh của Chủ nhân thật tuyệt vời!”

Kusanagi Pe "Cạch cạch!" lắc lư bốn chi khen ngợi Sekidousai, Socrates cũng "Gù gù gù~~" vỗ cánh.

Chỉ là vai của các cô gái đều không ngừng run rẩy, cuối cùng không thể nhịn cười được nữa——

“À há! À há há há há há há há há há!”

Furano cuối cùng cũng khom lưng, cả người cười ngả nghiêng trên đất:

“Đầu thò ra từ bồn cầu! Đầu thò ra từ bồn cầu!”

Chắc hẳn là nghĩ đến cảnh tượng cái đầu của Keita đột nhiên thò ra từ bồn cầu nhà vệ sinh, các cô gái khác hoặc là "Phụt!" bật cười thành tiếng, hoặc là "À há há há há há há!" ôm bụng cười lăn.

Chỉ có Keita tức điên lên mà hét:

“Đừng hòng bắt tôi làm cái trò ngớ ngẩn đó, còn lâu!”

Thế nhưng chỉ mười lăm phút sau, Keita lại dễ dàng gạt bỏ quyết tâm ban đầu. Bởi vì Imaari và Sasuga đang ở nước ngoài lại gọi điện thoại về:

“À, có phải Ngài Keita không? Ngài có nghe thấy giọng chúng tôi không ạ?”

“Tất nhiên là nghe được! Hai cô làm cái quái gì vậy! Vừa rồi tự nhiên cúp điện thoại, hại tôi giật mình thon thót!?”

Keita khẽ thở phào nhẹ nhõm, dùng giọng điệu vui vẻ trả lời họ. Chỉ có điều giọng nói của cặp chị em song sinh này nghe rất nghiêm trọng:

“Tóm lại, đợi sau khi ngài tới, chúng tôi sẽ giải thích chi tiết tình hình! Dù sao thì, mặc dù Konoha và những người khác nói làm vậy thì hơi ngại với ngài, nhưng chúng tôi cho rằng muốn giải quyết chuyện này, nhất định phải là Ngài Keita. Ngài dự định khi nào thì tới ạ!?”

Imaari và Sasuga nói một tràng dài.

Cũng như lúc nãy, các cô gái đang vây quanh Keita dỏng tai lắng nghe, trên mặt cũng lần lượt lộ vẻ bối rối.

Do Sekidousai cũng đưa tay đặt cạnh tai, nhô nửa thân trên ra, nên Chiwa và Myouon ở gần gã đều lộ vẻ ghê tởm.

Keita vội vàng ngắt lời họ:

“Chuyện này, đợi đã, dù các cô có vội muốn tôi đến, tôi cũng không thể lập tức tới ngay được…”

“Ngài Keita! Xin ngài nhất định phải lập tức đến Thụy Sĩ! Nếu không chúng tôi sẽ rất đau đầu! Ngài nghe rõ chưa!?”

Đúng lúc cặp song sinh đồng thanh muốn nói thêm điều gì đó, lại một lần nữa nghe thấy…

“A! Lại nữa rồi! Lại nữa rồi!”

“UoooooOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOHHHH!!!!”

Đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng hét y hệt lúc nãy, cùng với tiếng nổ long trời lấp át tiếng hét. Youko và Kaoru bị ù tai, không nhịn được đưa tay bịt tai, Keita cũng nhíu mày, cầm ống nghe rời xa tai.

Một lát sau, Sekidousai với giọng điệu bình thản, lộ vẻ mặt chờ xem kịch hay, lên tiếng:

“Xem ra ngươi không còn nhiều thời gian để chần chừ nữa đâu, Kawahira Keita.”

Keita cũng chỉ biết buông thõng hai vai đầy chán nản.

Trở lại phòng khách đối mặt với cái bô vệ sinh chuyên dụng cho trẻ con, trên mặt Keita hiện lên vẻ mặt của một người hùng bi tráng.

Mặt khác, các cô gái đều phát ra tiếng "Hừ!" hoặc "Hi hi!" cười khẽ, cố gắng hết sức để kìm nén tiếng cười trong lòng. Nghe thấy tiếng cười của họ, Keita lộ ánh mắt có chút oán hận:

“Vậy thì, tôi đi đây…”

Vừa nói vừa giơ một tay lên chào tạm biệt mọi người, rồi lại “Ai~~” thở dài thườn thượt, chán nản cúi lưng.

Có lẽ thấy Keita rất đáng thương, Youko bước đến bên cạnh Keita, nhẹ nhàng tựa vào lưng anh:

“Cố lên!”

Và nở nụ cười duyên dáng với anh. “Ha ha!” Keita cười khổ một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm Sekidousai:

“Tóm lại, chỉ cần nhét đầu vào cái đồ này là được phải không?”

Anh chỉ tay vào cái bô vệ sinh chuyên dụng cho trẻ con, thận trọng xác nhận lại.

Sekidousai gật đầu đáp:

“Đúng vậy. Như vậy, cơ thể ngươi tự nhiên sẽ bị kéo sang phía bên kia.”

“Nhưng nhìn kích thước của cái đồ này, vai của tôi hình như không thể thuận lợi chui qua?”

“Đương nhiên không thành vấn đề. Chỉ cần ngươi xác định mình đã đến đúng vị trí, sau đó lại toàn tâm niệm tưởng một lần nữa, cả người ngươi sẽ như rác bị máy hút bụi hút đi, thuận lợi đến được phía bên kia.”

Nghe thấy ví von về máy hút bụi, Keita trông càng thêm chán nản. Thế nhưng Sekidousai chỉ nhẹ nhàng nói:

“Hãy dùng tâm niệm tưởng địa điểm ngươi muốn đến đi, Kawahira Keita. Cái này cũng như những ma đạo cụ khác mà ta sở hữu, được thúc đẩy bởi ham muốn mãnh liệt, cho nên điều cốt yếu là phải thực sự đi vào ‘trạng thái hưng phấn trỗi dậy sắc tâm’ thì mới có thể sử dụng món ma đạo cụ này đó?”

“Mẹ kiếp! Tôi làm sao mà vừa nhét đầu vào cái bô vệ sinh chuyên dụng cho trẻ con, vừa đi vào ‘trạng thái hưng phấn trỗi dậy sắc tâm’ chứ…”

Keita tuy càu nhàu không ngừng, nhưng vẫn bước lại gần cái bô vệ sinh chuyên dụng cho trẻ con đó.

Youko dõi theo từng cử chỉ, hành động của anh, sau đó “Ưm!” khẽ gật đầu, đồng thời cũng hơi đỏ mặt. Nhưng cô vẫn đi đến bên cạnh anh, quay lưng về phía các cô gái khác…

“Keita.”

Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, và khẽ vén váy lên——

“Nhìn đi.”

Trước mặt Keita đang quay đầu đáp lại, xuất hiện một chiếc quần lót ren trắng tinh. Ngoài ra, đôi chân dài trắng ngần với đường nét tuyệt đẹp cũng hiện rõ mồn một.

“Phụt!”

Keita thốt lên kinh ngạc, Youko lại nắm lấy tay anh:

“Như vậy đã cảm thấy sắc tâm trỗi dậy chưa?”

Cô còn đặt tay anh vào giữa đôi gò bồng đào của mình, dùng bộ ngực mềm mại kẹp chặt tay anh.

Các cô gái khác đều phát ra tiếng “Ồ ồ~~” cảm thán.

“Thật đúng là cách sử dụng chính xác nhất.”

Sekidousai khoanh tay trước ngực không ngừng gật đầu, Youko mặt đỏ bừng, dùng ánh mắt thẹn thùng liếc lên, đồng thời thủ thỉ nói:

“Nếu cảm thấy vẫn chưa đủ, cứ việc yêu cầu, không sao đâu nhé?”

Nghe thấy Youko cổ vũ, Keita cũng tạo dáng chiến thắng:

“Được! Đầy khí thế, xuất phát thôi!”

Dù Youko trên mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng, Kaoru, Chiwa và Furano vẫn rất khâm phục Youko, chỉ có Myouon lộ vẻ mặt có chút phức tạp. Dưới ánh mắt dõi theo của các cô gái, Keita căng thẳng dùng tay nắm lấy cái bô vệ sinh chuyên dụng cho trẻ con, đồng thời lại lộ ra vẻ mặt vô cùng~~ miễn cưỡng, chậm rãi đưa đầu vào cái khoảng không gian tròn đó…

Ý niệm mãnh liệt phóng ra dòng điện, sau khi bật ngược lại thì hội tụ tại một điểm.

Ngày hôm đó, tại Geneva, Thụy Sĩ đang diễn ra một hội nghị thượng đỉnh mời tổng thống và thủ tướng các nước tề tựu, vì vậy đã bước vào tình trạng giới nghiêm. Hội nghị thượng đỉnh lần này chủ yếu thảo luận về các vấn đề liên quan đến hiện tượng mất cân bằng thương mại toàn cầu gần đây. Mặc dù trước đó đã có một loạt các cuộc đàm phán dày đặc do các quan chức cấp thứ trưởng tiến hành, nhưng do quan điểm của các nước chồng chéo phức tạp, nên cho đến bây giờ, không ai dám khẳng định các nhà lãnh đạo các nước nhất định sẽ theo lịch trình đã định mà ký kết hiệp định về thuế quan năm mới này.

Đặc biệt là năm ngoái lại xảy ra vụ một nhóm bảo vệ môi trường cực đoan xông vào nơi họp của các quan chức cấp bộ trưởng ngoại giao gây rối, khiến khách sạn năm sao cung cấp địa điểm họp lần này, bao trùm trong một không khí căng thẳng đến mức có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Với tư cách là nữ thủ tướng thứ hai của Anh sau bà Thatcher, Marybeth G. Fonda mệt mỏi thở dài, bước đi trên hành lang trải thảm đỏ thẫm. Cách bà vài bước chân trước sau, có hai vệ sĩ riêng mặc vest đen, lưng hổ vai gấu, thận trọng vừa nhìn quanh bốn phía vừa theo sát bà.

Marybeth, khoảng năm mươi mấy tuổi, tóc lốm đốm bạc, lại thở dài:

“Thật là, biết thế đã chẳng làm thủ tướng, đến cả đi vệ sinh cũng không thể tùy ý.”

Sau đó lại dùng giọng điệu hài hước đặc trưng của người Anh nói:

“Chỉ riêng việc không thể chọn thời gian mình thích để đi vệ sinh này, tin rằng các anh, những người chịu trách nhiệm bảo vệ bà già này, chắc chắn còn vất vả hơn nhiều nhỉ? Vấn đề đi vệ sinh này, có thường xuyên gây phiền phức cho các anh không?”

Đối mặt với lời nói đùa của bà, một vệ sĩ riêng nghiêm chỉnh đáp lời:

“Đây là nhiệm vụ của chúng tôi.”

Marybeth nghe vậy chỉ biết cười khổ.

Mặt khác, nữ vệ sĩ riêng đã đi kiểm tra trước nhà vệ sinh nữ cũng quay lại báo cáo với đồng nghiệp rằng nhà vệ sinh đã được xác nhận an toàn tuyệt đối. Marybeth khẽ nhún vai tỏ vẻ “Thật hết chịu nổi”, rồi bước vào căn nhà vệ sinh nữ bằng đá cẩm thạch quá rộng rãi này.

Các vệ sĩ lập tức nép sang hai bên lối vào, triển khai nhiệm vụ cảnh giới.

Trong lòng nảy sinh ý nghĩ “Thủ tướng tuy vất vả, nhưng vệ sĩ riêng hình như cũng chẳng nhàn nhã gì” của Marybeth, bà bước đến gian vệ sinh, mở cửa đối mặt với bồn cầu.

“Ơ?”

Cả người đột nhiên sững sờ.

“A!”

Đối phương hình như cũng nói gì đó. Trong chốc lát bà còn tưởng mình thấy ảo giác.

Đó là một cảnh tượng kỳ dị vô cùng khó tin, nhưng trên thực tế, cảnh tượng này không phải ảo giác.

Bà liên tục dụi mắt, nhưng thứ đó vẫn không biến mất khỏi mắt bà.

Marybeth, được mệnh danh là “Người Đàn Bà Thép tái xuất”, không khỏi mở to mắt – bởi vì thứ đó là một người đàn ông phương Đông. Một chàng trai trẻ tóc nâu, vậy mà lại thò đầu ra từ bồn cầu.

Cảnh tượng phi thường này như chồi non cỏ cây nhú lên vào mùa xuân, tự nhiên xuất hiện trong nhà vệ sinh.

“Ưm, cái này~~”

Hơn nữa còn biết nói chuyện – cái đầu thò ra từ bồn cầu này đã nói chuyện, nữ thủ tướng Anh sợ đến run lẩy bẩy.

Chàng trai này – tức là Kawahira Keita lên tiếng:

“Ha, ha-lô~~? Chắc bà là nữ thủ tướng Anh trên TV đấy nhỉ? Ưm, cái này, cái kia…”

Keita bí từ cuối cùng vừa run vừa hét:

“Đại Anh đế quốc muôn năm!”

Nữ thủ tướng Anh cũng đúng lúc này hét chói tai:

“Ya-a-a-a-a-a-a-a-" (Hành trình tới ngôi làng đó)

Bên ngoài phòng khám Kaitenhekichi, gió lạnh thấu xương thổi tới. Màn đêm bao phủ toàn bộ Kichijitsu City, trên bầu trời chỉ có ánh trăng khuyết mờ ảo, trông có vẻ càng ảm đạm hơn.

Dinh thự Kawahira Main House, được xây dựng theo phong cách Nhật Bản cổ xưa, trông vô cùng trầm tĩnh và uy nghiêm. Từ bên trong vọng ra tiếng cười đùa của các cô gái, thỉnh thoảng lại có tiếng “Ọt ọt!” của Keita.

Sekidousai ngồi trên ghế sofa, tay mân mê chú gà gỗ trên đùi, không ngừng xoa đầu nó.

“Đừng có nghịch ngợm như thế, đừng nghịch ngợm như thế, dù sao thì việc đó cũng không phải lỗi của ngươi.”

Gã ngẩng đầu nhìn Keita đang ngồi xổm cạnh cái bô hình vịt mà run lẩy bẩy, trên mặt vẫn là nụ cười tủm tỉm thường thấy.

Chiwa và Myouon thì nép chặt vào người Kaoru. Furano và Nadeshiko đang pha trà, còn Youko thì ngồi cạnh Keita, thỉnh thoảng lại đưa tay xoa nhẹ lưng anh như an ủi.

“Chủ nhân… thật là… làm quá lên rồi!” Myouon thì thầm, giọng mũi đầy ghê tởm.

Kaoru chỉ cười khẽ, không nói gì.

“Nhưng mà, Ngài Keita không sao chứ?” Chiwa ngước đôi mắt to tròn nhìn anh.

“Không sao đâu.” Youko đáp khẽ, giọng đầy kiên định.

Keita vẫn đang run rẩy, lẩm bẩm: “Thật là đáng sợ… suýt nữa thì chết rồi…”

Anh ngẩng đầu nhìn cái bô vệ sinh màu vàng óng ánh trước mặt, trên mặt vẫn còn vẻ mặt đầy bi kịch.

“Thật không ngờ, vừa mới thò đầu ra đã bị bắn rồi.”

Sekidousai nhẹ nhàng nói, vẫn vẻ mặt chờ xem kịch hay.

“Làm sao tôi biết được là thủ tướng Anh lại đi vệ sinh đúng lúc đó chứ!” Keita gào lên.

“Đừng trách móc số phận nữa, đó chính là ý chí của ngươi mà.” Sekidousai nháy mắt.

Keita lại cúi đầu, vẻ mặt đầy bất lực.

“Dù sao thì, cũng đã đến lúc phải đi rồi.” Sekidousai đứng dậy, trên tay chú gà gỗ vẫn "cạch cạch".

“Nhưng… làm sao mà tôi có thể…” Keita vẫn không thể dũng cảm lên được.

Các cô gái nhìn nhau, sau đó Furano mỉm cười tiến đến, áp bộ ngực đầy đặn của mình vào tay Keita.

“Ngài Keita, đừng lo lắng! Dù chúng tôi không thể đi cùng ngài, nhưng chúng tôi sẽ luôn ở đây ủng hộ ngài!”

Tiếp đó là Tenjou, Myouon, và cuối cùng là Chiwa, mỗi người một câu, một cử chỉ, cố gắng cổ vũ anh.

Keita cảm thấy mũi mình bắt đầu ấm lên, anh vội vàng đưa tay lên lau.

“Thôi được! Vậy thì… tôi sẽ thử lại lần nữa!”

Anh hít một hơi thật sâu, rồi lại thận trọng đưa đầu vào cái bô vệ sinh chuyên dụng cho trẻ con.

Trong đầu Keita, hình ảnh các cô gái cứ liên tục hiện lên, từ Youko đầy gợi cảm, đến Nadeshiko thanh tao, Kaoru điềm tĩnh, Furano sôi nổi, Myouon thẹn thùng, Tenjou dịu dàng, và cả Chiwa bé bỏng nữa.

“Phải, phải nghĩ đến điều mãnh liệt nhất…”

Anh nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần vào “sắc tâm” đang trỗi dậy.

“Miyou, sự đàn hồi tuyệt vời; Furano, mềm mại đầy đặn; Tenjou, săn chắc kiên cường; Chiwa thì thôi đi; Shindou Megumi…”

Hả?

Nghĩ đến đây, anh không khỏi nghiêng đầu khó hiểu:

“À đúng rồi~~ Shindou Megumi không có ở đây. Haha, thất bại thất bại.”

Vì trong đầu nảy sinh suy nghĩ thừa thãi, cái đầu của anh lại chạy đến một nơi cực kỳ chết người khác…

“Đêm mở rộng lòng mình; mơ thấy yến tiệc trôi dạt theo sóng; ta sẽ chắc chắn; dâng lên lời cầu nguyện này; cho những ngày chỉ có thể hóa giải bằng khúc ca tàn sát~~☆”

Shindou Megumi đang ngâm nga bài hát trong phòng tắm trang hoàng trắng tinh sáng lấp lánh.

Mặc dù đây là một bài hát cô đã từng hát từ rất rất lâu rồi, và mỗi lần đều thể hiện bằng một giai điệu u ám, nặng nề; nhưng bây giờ cô lại hát bài hát này rất vui vẻ. Cô gội sạch dầu gội trên đầu, tay cầm bông tắm cọ rửa cơ thể, còn nhẹ nhàng đung đưa vòng ba trần trụi, mái tóc dài dày mượt cũng dính sát vào làn da trắng như tuyết.

Mặc dù tuổi thật đã ngoài hai mươi, nhưng làn da mềm mại lại có độ đàn hồi như thiếu nữ mười mấy tuổi.

“Phù, sảng khoái hơn nhiều.”

Cô đưa tay khóa vòi nước, bước ra khỏi bồn tắm, đặt chân lên thảm chống trượt trong phòng tắm, nhấc chiếc khăn tắm dày đang treo trên thanh ngang lên che mặt. Lau khô nước trên mặt, khi đang chuẩn bị dùng khăn tắm quấn quanh người, Megumi đột nhiên nhận ra một điều.

Cái bồn cầu trong phòng tắm, vậy mà lại phát ra tiếng “OoooOOOOOOOOO~~~~” kỳ lạ.

Megumi khẽ nghiêng đầu, tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, và chậm rãi tiến lại gần, cúi đầu nhìn xuống bồn cầu. Một giây sau…

“Phù ha!”

Bồn cầu lại phát ra những âm thanh tương tự như “Ục ục!”, “Tọt tọt!”, rồi khuôn mặt của Kawahira Keita đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Anh hít một hơi thật sâu như vừa ngoi lên từ dưới nước, Shindou Megumi cũng không khỏi ngây người, cơ thể cứng đờ:

“K-Kawahira-san?”

Giọng nói cứng đờ nghe rất khàn khàn, Keita thì vui vẻ đáp lại một tiếng:

“Ồ~~ Shindou…”

Sau đó ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, lập tức đờ người ra.

Shindou Megumi lúc này thật sự không một mảnh vải che thân, toàn thân trần trụi. Đôi ngực nhỏ nhắn đầy đặn và đôi chân cân đối hài hòa, tất cả đều hiện ra trần trụi trước mắt anh. Hơn nữa, góc nhìn giữa hai người cực kỳ khó coi, khó coi đến tột cùng.

Keita từ một góc độ vô cùng không nên, nhìn rõ mồn một cơ thể khỏa thân của Shindou Megumi.

Máu đỏ tươi chảy ròng ròng ra từ lỗ mũi anh.

“A, cái, cái này là…”

Khi Keita còn đang ấp a ấp úng cố gắng giải thích, thì Shinra Megumi, với nụ cười lạnh băng trên môi, chỉ thốt ra một câu:

"Đồ biến thái."

Rồi không chút nương tay, cô nàng gạt mạnh cần gạt nước bồn cầu – mà còn là cần gạt cho kiểu "đại tiện" mới ghê chứ.

Xoẹt một tiếng—

Keita bị cuốn thẳng xuống đường ống cống!

Mãi đến khi Keita thò đầu trở lại phòng kiểu Nhật, cả người anh ta lập tức đổ vật xuống chiếu tatami. Mất một lúc lâu mới "phù..." thở phào nhẹ nhõm:

"Sợ chết đi được!~~"

Thấy anh đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên cằm, Youko cũng lo lắng chạy đến bên cạnh:

"Keita, anh không sao chứ?"

Thế rồi cô nàng nhìn thấy vệt máu mũi còn vương trên mặt Keita, trực giác của một người phụ nữ mách bảo có gì đó không ổn, liền lạnh lùng hỏi:

"...Lần này anh lại chạy đến chỗ nào không đứng đắn nữa rồi?"

Keita không kìm được, the thé đáp lại:

"Ha, ha ha. Thôi nào, đừng có chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt đó! Được rồi~~ Lần này chắc chắn không có vấn đề gì hết!"

"À, Keita, không cần em giúp anh khởi động trạng thái 'Tâm hồn biến thái trỗi dậy' sao?"

"A ha ha, đủ lắm rồi☆"

"Khốn nạn~~ Anh dám chắc chắn là đã chạy đi chỗ khác nhìn trộm hả!?"

Youko tức đến mức hai tay chống nạnh. Để trốn tránh cơn thịnh nộ của Youko, Keita đành bất chấp tất cả, chui tọt vào chiếc bô mini dành cho trẻ em. Đầu anh ta lại một lần nữa xuyên không, xuất hiện ở một bồn cầu tại một nơi khác.

Lần này, cuối cùng thì anh cũng đến đúng khách sạn nơi Renge và mọi người đang ở...

Trong một khách sạn ở Thụy Sĩ, Rinzu vừa "haizz..." thở dài, vừa mở cửa bước vào nhà vệ sinh. Mấy ngày nay, những vụ náo loạn liên tiếp đã buộc họ phải liên tục thay đổi chỗ ở, khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời.

Nhìn khuôn mặt có vẻ thiếu ngủ của mình qua gương bồn rửa mặt, cô không khỏi nở nụ cười chua chát:

"Thôi được rồi, xem ra hôm nay có thể ngủ một giấc ngon lành."

Tự nhủ một lúc, cô mới đưa tay vén vạt váy lên.

Ngay lúc đó, bên ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc!"—

"Rinzu! Rinzu! Cậu xong việc thì mau đến ngay căn nhà điều hành nhé! Bọn tớ tìm thấy một tiệm bánh mì trông có vẻ ngon lắm đó!"

Rinzu, người không kìm được run rẩy vì giật mình bởi tiếng động, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp lại họ:

"Là Emari phải không?"

"Đúng rồi đó~~"

"Và cả Sayaka nữa~~"

"Tớ biết rồi. Tớ sẽ nhớ mang theo ví, các cậu đừng lo."

"Ừm. Vậy bọn tớ đi tiệm bánh mì trước đây~~"

Đợi Emari và Sayaka rời đi, Rinzu trong nhà vệ sinh mới thở dài một hơi đầy thán phục:

"Hai cô nàng đó đúng là tràn đầy năng lượng..."

Rõ ràng là hai người họ bị tấn công nhiều nhất, thế mà cặp chị em song sinh này vẫn cứ tràn trề sức sống.

Có lẽ mình cũng nên học hỏi họ một chút.

Rinzu, trong lòng nghĩ "Thôi đủ rồi đấy," lắc đầu với điệu bộ già dặn, lại một lần nữa vén vạt váy lên, và chuẩn bị tụt chiếc quần lót màu xanh nhạt xuống. Đôi chân thon thả và vòng ba vốn thường được che giấu dưới lớp váy dài, giờ đây đã lộ ra gần hết.

Ngay khi cô định cởi nốt chiếc quần lót ra, đột nhiên có tiếng vỡ kỳ lạ "Xìu bọp!" và tiếng thở "Phụt ha!" lọt vào tai. Rinzu tức thì ngừng mọi cử động, vừa tự hỏi "Chuyện gì thế này?", vừa giữ nguyên tư thế và thận trọng quay đầu lại. Cô không thể ngờ chuyện này lại xảy ra, và càng không tài nào lường trước được lại có một cái đầu nhô ra từ chỗ đó – không biết từ lúc nào, khuôn mặt Keita đã hiện ra trong bồn cầu, và anh ta đang ngó nghiêng khắp nơi.

Rinzu đang mỉm cười bỗng cứng đờ người.

Rắc!

Rinzu như thể nhìn thấy Medusa, cả người biến thành một pho tượng đá.

"Uwoh!"

Còn Keita, đang ngó nghiêng khắp nơi, vừa bắt gặp ánh mắt của Rinzu, cũng không kìm được há hốc mồm, cứng đờ tại chỗ không thể nhúc nhích.

Tình cảnh này cũng tương tự như những gì vừa xảy ra ở nhà Shinra Megumi – thậm chí còn ở một góc độ tệ hại hơn khi bốn mắt nhìn nhau với Rinzu.

Bởi lẽ ngay lúc này, Rinzu đang chĩa mông về phía bồn cầu.

"Cứu..."

Mặt Rinzu méo mó vì nỗi đau tột cùng. Dù Keita muốn trấn an, nhưng cô lập tức phát ra tiếng hét thảm thiết:

"Cứu mạng AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA1111AAAAAAAAAAAAAA!!!!"

Cũng chẳng thể trách cô ấy được...

"Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!"

Rinzu vội vàng mặc quần lót vào, tiện tay vớ lấy mọi thứ có thể dùng được trong tầm tay, nhắm thẳng vào mặt Keita mà ném tới tấp.

Hộp xà phòng, cốc súc miệng, dầu gội đầu – cứ mỗi món đồ được ném ra, trong nhà vệ sinh lại vang lên tiếng "bốp" rõ mồn một khi trúng vào đầu Keita.

"Uwoh! Dừng lại! Gào! Dừng lại mau!"

Chỉ thấy mặt anh ta không ngừng bị giật lùi về phía sau.

"Cứu mạng AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!"

Rinzu đang trong cơn hoảng loạn, dốc hết sức mình, cố gắng nhổ phăng ống nước bằng sắt bên cạnh. Cạch cạch cạch – Dù cơ thể có yếu ớt đến đâu, cô ấy suy cho cùng vẫn là một Khuyển Thần với tiềm năng kinh người ẩn chứa bên trong.

Keita nhìn thấy, không khỏi mặt mày tái mét:

"Oái! Rin, Rinzu! Dừng lại! Dừng lại ngay!"

Nếu bị cái thứ đó đập trúng đầu, chắc chắn anh sẽ toi mạng!

Cùng lúc đó, các cô gái đang đứng yên lặng quan sát Keita thò đầu vào chiếc bô mini dành cho trẻ em cũng giật mình; bởi lẽ phần thân của Keita, vẫn còn ở lại phòng kiểu Nhật, lại bắt đầu vung vẩy tứ chi.

"Rốt, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Trời biết?"

Sekidousai chỉ với giọng điệu nghiêm túc, nói với các cô gái đang nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu:

"Nhét cả người cậu ta vào!"

"Hả?"

"Đừng hỏi nhiều nữa, mau tóm lấy chân Keita, dùng sức nhét cậu ta vào chiếc bô đi!"

Vừa nghe thấy lời đó, Kaoru và Myao, hai người gần Keita nhất, vội vàng xông lên, đưa tay giữ chặt đôi chân đang không ngừng giãy giụa của Keita, dùng sức đẩy anh vào chiếc bô mini dành cho trẻ em.

"Hả?"

"Oa, Oa AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!"

Ngay lúc đó, chiếc bô mini dành cho trẻ em đột nhiên bừng lên ánh sáng vàng kim, và thân thể Keita cũng thuận thế chui vào trong. Không ngờ rằng, ngay cả Kaoru và Myao, hai người đang giữ chặt chân Keita, cũng như rơi vào vực sâu không đáy, lần lượt bị hút vào chiếc bô mini đó.

!

Cả hai thậm chí còn không kịp thốt ra tiếng hét.

"Tiểu thư Kaoru!"

"Myao!"

Chiwa và Furano kinh hãi kêu lên, vội vàng xông tới. Youko quay đầu, trừng mắt nhìn Sekidousai đầy giận dữ:

"Này! Chuyện này là sao?"

Nhưng Sekidousai chỉ gãi đầu với vẻ mặt như chẳng có gì đáng ngại:

"Ừm, điều này có nghĩa là Keita đang có một ý chí mạnh mẽ vượt xa sức tưởng tượng, hoặc là cậu ta đã nhìn thấy một cảnh tượng nào đó ở phía bên kia."

Gần như cùng lúc đó, Rinzu, người vừa mới khó khăn lắm mới bình tĩnh lại nhưng vẫn thút thít không ngừng; Keita, đang quỳ gối thở hồng hộc; Myao, há hốc mồm ngớ người nhìn quanh; và Kaoru, với vẻ mặt bối rối, nở nụ cười khổ, tất cả đều đồng thời xuất hiện trong nhà vệ sinh của khách sạn.

"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Renge và Gokyo, những người phá cửa xông vào từ bên ngoài, lập tức nhận ra Keita, không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt:

"K, Keita đại nhân!?"

"Sao ngài lại ở đây!?"

"Phù~~" Keita hít một hơi thật sâu, sau đó giơ ngón cái lên, mặt mày hớn hở nhìn họ:

"Kawamura Keita đã đến đây!"

Nhìn Keita xuất hiện theo đường ống thoát nước của nhà vệ sinh, các cô gái nhất thời chỉ biết câm nín...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận