Ngay cả khi đối mặt với mùa màng không ngừng đổi thay, hay dòng chảy thời gian cuốn đi tất thảy, viên ngọc phỉ thúy kia vẫn kiên nhẫn, ôm lấy thời gian, và tự mài giũa không ngừng. Một thứ gì đó tựa như vậy.
Trung tâm thương mại cuối cùng cũng đã trở lại bình yên. Cả tòa nhà vừa rồi bị một trận động đất dữ dội rung chuyển, khiến những chai lọ, hộp thùng trên kệ trưng bày đổ rạp lung tung, khách hàng cũng bị thương nhẹ đôi chút, gây ra một phen náo loạn nhỏ. May mắn thay, cơn chấn động mạnh mẽ theo chiều lên xuống ấy nhanh chóng chấm dứt. Giờ đây, các nhân viên đang tất bật sắp xếp lại hàng hóa, còn loa nội bộ cũng đã thông báo cho khách hàng rằng không còn bất kỳ nguy hiểm nào.
“Dạo này động đất nhiều quá, ghét thật.”
“Chỉ mong đừng có thiên tai lớn nào xảy ra.”
Hai bà nội trợ xách giỏ mua sắm, chống tay lên má, vẻ mặt nghiêm trọng nói gì đó. Thế nhưng, Hokuyo, Tenzong và Furano – những người lướt nhanh qua họ – lại cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm hơn nhiều. Thế là cả ba vội vã leo lên thang, xuyên qua cửa tự động rồi lao ra phố.
Mưa đã tạnh tự lúc nào không hay. Xung quanh trung tâm thương mại lảng bảng một luồng không khí ẩm lạnh tựa sương khói. Dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, họ đã thực sự nhìn thấy: một bóng người tựa như sao băng xé toạc màn đêm, vừa tỏa ra ánh lửa xanh trắng, vừa vụt qua bầu trời. Đó là hình bóng đang mỉm cười bay vút trên nền trời.
“Đại... Đại Yêu Hồ?” Hokuyo tái mét mặt mày thốt lên vài từ. Dù bóng dáng người đàn ông đã bị những tòa nhà cao tầng che khuất, biến mất khỏi tầm mắt họ, nhưng họ vẫn lờ mờ thấy trong tay hắn ta cầm một vật thể hình cầu. Một lát sau, từ một nơi xa xăm truyền đến tiếng vật cứng va đập. Âm thanh đó đúng lúc phát ra từ phương hướng người đàn ông biến mất, tức là phía Tây Nam của thành phố Kichijitsu.
Furano dường như bị chứng thiếu máu tái phát, cả người đổ sụp xuống, Tenzong vội vàng quay người đỡ lấy cô. Chiwa, đang chạy theo sau ba người, thở hổn hển hỏi: “Mấy người làm sao vậy? Sao đang trên đường đi tìm Đại nhân Keita, lại đột nhiên ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi trung tâm thương mại thế này? Ư!” Cuối cùng cô bé cũng nhận ra điều bất thường. “Úi cha! Oa oa oa! Cảm giác gì thế này? Cái cảm giác cực kỳ xui xẻo này rốt cuộc là sao chứ?” Chiwa lộ ra vẻ mặt gần như hoảng loạn. Hokuyo, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cúi đầu nhìn Chiwa đang hoảng loạn: “Chắc chắn là—” Ngay trước khi cô chuẩn bị nói điều gì đó, Tenzong đã nói gọn lỏn tình huống tồi tệ nhất. “Đại Yêu Hồ đã hồi sinh rồi.” “Hơn nữa, còn ngay gần đây nữa chứ.”
Hokuyo chợt quay đầu nhìn, Chiwa mở to hai mắt, Furano cuối cùng cũng không thể kiềm chế bản thân, hai chân không ngừng dậm mạnh xuống đất: “Aaa~~ Tôi chịu hết nổi rồi! Ghét! Ghét! Ghét! Tất cả mọi thứ thật đáng ghét!” “Bình tĩnh chút đi!” Hokuyo gắt lên trách mắng cô. Thế nhưng Furano vẫn không dừng lại, cô chỉ để mặc nước mắt tuôn trào, tiếp tục dậm chân không ngừng. Hokuyo hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy vai Furano, dùng giọng điệu kiên định nói với cô: “Bình tĩnh lại đi, dù chúng ta có làm loạn ở đây cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu. Dừng ngay hành động vô ích này lại, đừng có hành xử phi lý như vậy nữa, phải thận trọng lời nói và hành động!”
Furano dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, vừa lắc đầu vừa lên tiếng phản đối: “Nhưng mà, nhưng mà người ta lo cho Đại nhân Kaoru quá! Cũng chẳng biết người ở chỗ đó rốt cuộc là ai! Hơn nữa, Đại nhân Keita quan trọng nhất lại đột nhiên biến mất rồi!” Vừa dứt lời liền “oa~~” một tiếng khóc lớn, vùi mặt vào ngực Hokuyo: “Vậy phải làm sao đây? Chúng ta rốt cuộc nên làm gì đây? Đến cả Đại Yêu Hồ cũng chạy ra phá rối vào lúc này, người ta thật sự chịu hết nổi rồi!” Mức độ tinh thần của Furano tuy đã đạt đến điểm giới hạn, nhưng Chiwa, người bị bỏ rơi một mình bên ngoài, cũng đã hết kiên nhẫn.
Cô bé lên tiếng với giọng chói tai: “Này! Ba người làm loạn đủ chưa đấy! Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi! Chuyện của Đại nhân Keita và Đại Yêu Hồ tôi còn có thể hiểu được, nhưng các người nói rất lo cho Đại nhân Kaoru, đây lại là chuyện gì? Rốt cuộc là sao?” Hokuyo và Tenzong không khỏi nhìn nhau. Đại Yêu Hồ đã hồi sinh ngay gần đây, một nhóm người đang trong tình huống khẩn cấp này, rốt cuộc nên xử lý chuyện nào trước đây? Những manh mối có thể giúp họ đưa ra phán đoán ít đến mức khiến họ muốn hét lên.
Dù xa hay gần, đều truyền đến khí tức của những tạp linh đang điên cuồng hoành hành. Giờ đây, không khí khẩn cấp ở thành phố Kichijitsu đang leo thang nhanh chóng, ngay cả những người đi bộ trên phố dường như cũng cảm nhận được. Họ hoặc dừng chân, vẻ mặt bất an ngẩng đầu nhìn trời, hoặc sợ hãi chạy tán loạn khắp nơi. Đám đông hỗn loạn xông vào các tòa nhà cao tầng, hoặc tự ý băng qua đường. Khắp nơi đều là tiếng phanh gấp, giao thông lập tức rơi vào tắc nghẽn, còi xe ô tô vang lên khúc tứ tấu bất an. Bíp bíp bíp~~! Bíp bíp bíp~~!
Từ phía Tây Nam lại vang lên liên tiếp những tiếng nổ. Cửa tự động mở ra hai bên. “Đại nhân Keita không ở bên ngoài sao?” Nadeshiko chậm rãi bước ra khỏi trung tâm thương mại, ngay lập tức cau mày không mấy vui vẻ: “Đại Yêu Hồ?” Cô trước tiên nhắm mắt lại: “Ta biết ngay mà, trận động đất vừa rồi quả nhiên là chuyện này.” Sau đó lại mở mắt ra, vô cảm nhìn về phía Hokuyo. Hokuyo dù căng thẳng đến mức mồ hôi đầm đìa, vẫn lấy hết dũng khí trừng mắt lại.
Cả hai đứng đối đầu, như thể đang đặt cược vào sự tồn vong của chính mình. “Ngươi nghĩ đã xảy ra chuyện gì? Đại nhân Keita lại chạy đi đâu rồi?” “Ta không biết... Người hiểu rõ sự thật nhất, chẳng phải là ngươi sao? Ta nói có đúng không, Nadeshiko?” Hokuyo đối mặt với câu hỏi bình thản của Nadeshiko, chỉ sắc bén hỏi ngược lại. Hai người lại nhìn nhau, Chiwa bị bầu không khí bất thường này dọa đến ngây người, chỉ có thể không ngừng nhìn đi nhìn lại giữa hai người họ.
“Các người làm sao vậy? Nadeshiko! Hokuyo! Tôi không thích các người như thế này! Vào lúc này, xin các người đừng lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy! Rốt cuộc giữa các người đã xảy ra chuyện gì?” Chiwa với vẻ mặt gần như bị sự lo lắng đè bẹp, chen vào giữa hai người cầu xin họ dừng lại. Mọi người đều nghe thấy tiếng gầm thét, tiếng bi thương và tiếng nổ vang vọng xung quanh, nhưng Hokuyo và Nadeshiko vẫn không hề lay chuyển, giữ im lặng. Cuối cùng Nadeshiko cũng mở lời: “Ta...”. Với nụ cười kiên cường nhưng lại mong manh, cô trả lời Hokuyo: “Không biết gì cả.” “Ta thật sự không biết gì cả.” Nadeshiko chỉ không ngừng lặp lại câu này.
“Nhân tiện, hai người bị phong ấn trong cột băng mà ngươi nhìn thấy là ai thế...” Keita, vì biến thành trẻ sơ sinh nên đành phải nhờ Kana Shirou buộc mình sau lưng, phát ra âm thanh không hề thua kém áp lực gió mạnh. Còn Kana Shirou thì vừa run rẩy vừa quát lớn: “Không biết! Nhưng tôi đoán chỉ cần ngài hoặc Trưởng tộc Kawahira đích thân xem qua, tám chín phần sẽ biết thân phận của hai người này! Họ chắc chắn là thành viên của gia tộc Kawahira!” Bỏ qua chuyện Keita đang mặc đồ sơ sinh ở Kawahira Main House, Kana Shirou thì mặc quần short đi biển và quấn một chiếc khăn rực rỡ, trông y hệt như một người của bộ tộc nguyên thủy nào đó. Hai người cưỡi chiếc xe máy của Kana Shirou, phóng như bay trên con đường rừng ban đêm. Họ đã giao những linh năng giả và Inugami bị hóa đá cho Trưởng tộc tìm cách giải quyết, rồi một mạch phóng thẳng về thành phố Kichijitsu.
Tình hình hiện tại đã là từng giây từng phút đều quý giá. Hy vọng có thể đến hiện trường sớm hơn một bước, trước khi thành phố nơi Đại Yêu Hồ và Sekidousai đang tụ tập xảy ra nguy hiểm.
Kana Shirou ra sức nhớ lại: “Sekidousai đã từng nói một câu, hắn ta bảo Kaoru Kawahira hiện tại không phải là ‘Kaoru Kawahira’.” “Vậy nên ta mới hỏi ngươi câu đó là có ý gì chứ!” “Tôi không rõ! Tôi chỉ nghe được vài lời rời rạc nên hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa của câu nói đó!” Kana Shirou ra sức lắc đầu. Đối với bản thân anh ta, cũng rất khó chấp nhận rằng Kaoru Kawahira, người mà trước đây vẫn hợp tác vui vẻ, lại bí mật qua lại với kẻ thù không đội trời chung là Sekidousai.
Điện thoại di động đã không thể liên lạc được từ lúc nào không hay. Chắc không phải Kaoru tắt nguồn, mà là luồng tà khí mạnh mẽ đã gây nhiễu sóng điện thoại. Hiện tượng này giống như một vụ phun trào núi lửa khổng lồ, bầu trời xung quanh bị phủ một lớp bụi dày đặc. Trong tình huống này, những tạp linh vốn trú ngụ gần Kawahira Main House cũng bắt đầu hoạt động.
“Uô ô ô ô~~!!” “Mau giao mạng ra đây~~” Khói đen tràn ra từ kẽ hở giữa những tán cây chậm rãi bay tới, sau khi tan chảy liền bắt đầu bành trướng, cố gắng chặn đường hai người. “Chậc! Bởi vì Đại Yêu Hồ hồi sinh nên đắc ý quên mình rồi!” Xác nhận Keita đã lấy cục tẩy hình ếch từ trong yếm ra, Kana Shirou lập tức vặn hết ga xe máy, đột ngột tăng tốc lao vút về phía trước. “Được! Chúng giao cho ngươi đấy! Ta muốn lao vọt qua đây một mạch!” “Ồ~~ Ta không khỏi có một linh cảm chẳng lành!”
Tà linh lũ lượt trỗi dậy, phát ra những tiếng kêu đáng sợ và ùn ùn kéo đến. “Nhân danh Bạch Sơn Danh Quân! Ếch ơi, vỡ tan đi!” Tiếng của Keita vang vọng khắp con đường rừng ban đêm. Cùng lúc đó, Trưởng tộc Kawahira và Yougai đang ở trong ngọn núi nơi Inugami sinh sống, không ngừng tìm tòi, hy vọng tìm ra cách để đưa các Inugami Master và Inugami khác của gia tộc Kawahira, cùng với các linh năng giả đến hỗ trợ đối phó Đại Yêu Hồ, trở lại trạng thái ban đầu sau khi bị hóa đá.
“...À thì~~ Dù có dùng nước nóng dội hay lấy giẻ lau, họ cũng không thể trở lại nguyên trạng.” Bà lão, người không thể hoàn toàn xác định mình có đang nghiêm túc khi nói ra câu này hay không, liền nghiêng đầu suy tư. Yougai cúi đầu vái chào cha mình: “Phụ thân đại nhân, con thật sự rất xin lỗi, lại để người biến thành bộ dạng này... Con nhất định sẽ lập tức đưa người trở lại nguyên trạng.” Tượng đá của Đại Trưởng lão với vẻ mặt khá bình thản, yên lặng nhìn về phía xa. Trưởng tộc và Yougai đã dùng hết tất cả các cách giải chú mà họ biết, thế nhưng họ đều không phải là người tinh thông lĩnh vực này.
“Ừm, đúng là đau đầu. Ta cũng không phải là không biết người đặc biệt giỏi giải chú, nhưng người đó lại vừa hay chạy đến Đông Âu...” “Rốt cuộc vẫn phải đánh bại Đại Yêu Hồ phải không?” “Ừm~~ E rằng Đại Yêu Hồ đã tăng cao cảnh giác, chắc sẽ không dễ dàng mắc bẫy đâu. Thêm nữa, Vũ Điệu Kết Giới của con dường như là một tuyệt kỹ rất khó nắm bắt thời điểm...” Hai người đồng thời im lặng.
“Vấn đề là...” Một lát sau, Yougai ngẩng đầu nhìn về phía Trưởng tộc. “Quả nhiên chỉ có Đại nhân Kaoru là hy vọng duy nhất sao?” Trưởng tộc im lặng gật đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. “Chỉ cần Đại nhân Kaoru có thể ngăn chặn hành động của Đại Yêu Hồ, vậy thì đúng như lời Đại nhân Kana đã nói, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội dùng Vũ Điệu Kết Giới bắt được Đại Yêu Hồ lần nữa.” Bà nghe Yougai nói, gật đầu mạnh mẽ đồng ý: “Kaoru là người của gia tộc Kawahira! Điều này, duy nhất điều này tuyệt đối không thể nghi ngờ!”
Yougai lặng lẽ ngẩng đầu, lời của Trưởng tộc giống như đang tự thuyết phục chính mình: “Dù ta có già đến mấy, cũng không thể nhận nhầm cháu trai của mình được. Trên người nó chắc chắn chảy dòng máu của gia tộc Kawahira! Kaoru chín chắn, điềm tĩnh chính là cháu trai bảo bối của ta!” Sau đó mãn nguyện hừ một tiếng, tươi cười nhìn Yougai: “Đúng vậy, tuy trước đây ta có chút hoang mang, nhưng ta đã quyết định rồi! Ta đã hạ quyết tâm! Bất kể Kaoru có quan hệ gì với tên Đại Ma Đạo Sư biến thái kia, ta cũng quyết định khởi hành đuổi theo Keita và Kana Shirou, cùng họ hội họp với Kaoru. Sau khi hỏi rõ mọi chuyện, sẽ cùng nhau hợp lực bắt giữ Đại Yêu Hồ!”
“Không vấn đề chứ?” Đối mặt với câu hỏi này, Yougai cung kính hành lễ: “Con sẽ theo ngài đến chân trời góc bể.” Ngay lúc này, hai người nghe thấy một giọng nói khác: “Ừm, các người cứ yên tâm, ta vốn không muốn để Đại Yêu Hồ để lại bất kỳ dấu vết nào, những người bị hóa đá này cứ để ta giải trừ.”
Trưởng tộc và Yougai đều vì quá đỗi kinh ngạc mà nhất thời không kịp phản ứng. Ngay sau đó, cả hai gần như đồng thời quay đầu nhìn về phía sau, và cùng lúc nhảy vọt ra xa. “Sekidousai!” “Sao có thể! Ngươi đến từ lúc nào?” Người đứng trước mắt hai người, chính là Đại Ma Đạo Sư khoác áo choàng đen kịt. Sekidousai — đầu đội vương miện bạc, trên mặt vẽ lớp trang điểm tựa như vết máu và nước mắt. Chỉ thấy hắn ta với ánh mắt mơ màng, khép hờ một nửa: “Bởi vì khu vực này đã bị linh khí của Đại Yêu Hồ làm cho hỗn loạn cả lên, nên việc các ngươi không thể phát hiện ta che giấu khí tức mà đến gần, cũng không phải là không có lý do.”
“Sekidousai.” Trưởng tộc nghiêm mặt: “Tuy ta không biết mục đích ngươi đến đây là gì!” “Ngươi muốn hỏi ta chuyện của Kaoru Kawahira sao?” Sekidousai hỏi ngược lại một bước, Trưởng tộc cũng không chút do dự gật đầu. Trên mặt Sekidousai lộ ra nụ cười: “Ngươi không cần lo lắng, chuyện của hắn ta ta cũng sẽ giải quyết luôn thể.” “Không, đây không phải là câu trả lời ta muốn...” “Vậy nên, các ngươi cứ yên tâm làm lương thực của ta đi.” Bóng dáng Sekidousai trượt về phía trước, Trưởng tộc và Yougai lập tức mở to hai mắt.
Vài phút sau — Chủ tớ mạnh nhất gia tộc Kawahira hoàn toàn biến mất khỏi mặt đất. Sekidousai phá lên cười lớn. Ngẩng đầu nhìn trời, thậm chí cười đến sặc sụa. “Uoa! Khụ, khụ... khụ...” Mãi mới khôi phục bình thường. “He he he...” Đúng lúc hắn dùng mu bàn tay lau miệng, con gà gỗ vừa rồi đã bỏ chạy khỏi hiện trường không biết từ đâu xuất hiện, theo tiếng vỗ cánh mà đáp chính xác lên vai Sekidousai. Sekidousai với đôi mắt lờ đờ nhìn con gà gỗ đang mở cánh gáy “cúc cù cu”.
“Ồ, hóa ra là Socrates... Ngươi cũng vất vả rồi.” “Cúc cù cu?” “Ừm, đúng vậy. Cứ thế này, mọi kế hoạch đều rất thuận lợi, lần này ta nhất định có thể đánh bại Đại Yêu Hồ.” Từng đợt gió lạnh thổi qua, vạt áo choàng của Sekidousai “phạch phạch” bay lượn trong gió. “Ta quá giỏi! Thật sự quá giỏi rồi!” Tiếng cười không thể kìm nén lại lần nữa tuôn ra từ miệng Sekidousai. Hắn ta ôm bụng, cong người lại, thậm chí cười đến mức cả người run rẩy co giật. Tiếng cười này cứ thế kéo dài cho đến khi hắn ta quay người cùng con gà gỗ rời đi khỏi ngọn núi hoang vu không người ấy...
Ngày hôm đó, cư dân thành phố Kichijitsu cùng nhau chào đón một vị khách hoàn toàn vượt xa phạm trù lẽ thường. Hắn ta bước đi không chút suy nghĩ, đột nhiên từ trên không rơi xuống giữa đường. Hắn đứng giữa đường nơi xe cộ đang chạy tốc độ cao, đặt tay lên trán, ung dung nhìn quanh bốn phía. Người lái xe hoảng sợ tuy vội vàng đạp phanh, nhưng đã quá muộn.
Một tiếng “ầm” vang trời, người đàn ông lún sâu vào trong chiếc xe ô tô. Không phải bị xe đâm ngã, cũng không phải bị xe tông bay. Mà là cơ thể người đàn ông hoàn toàn lún sâu vào đầu xe, toàn bộ đầu xe biến dạng méo mó. Những người đi bộ đang chờ đèn xanh hai bên vạch kẻ đường liên tục kêu lên kinh hãi, xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn, các phương tiện phía sau cũng vội vàng bẻ lái để tránh va chạm. Tiếng phanh xe, tiếng chửi rủa và tiếng gầm thét của người lái xe vang lên không ngớt.
“Ốh~~ Bị ô tô đâm vào cũng đau phết nhỉ.” Người đàn ông vẫn tỏ ra như không có chuyện gì. “Hây!” Chỉ thấy hắn ta một cước đá văng chiếc ô tô, mạnh mẽ hất những mảnh vỡ xe ra khỏi người mình. Một tiếng “rắc!”, tấm kim loại của thân xe vỡ tan thành nhiều mảnh rơi xuống đất. Tay trái của người đàn ông không biết từ lúc nào đã tóm lấy cổ áo một người lái xe mặt mày tái nhợt, thở dốc không ngừng.
“Sắp đâm rồi!” Vừa lóe lên ý nghĩ đó đã bị người kia tóm lấy, người lái xe này căn bản không kịp hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. “Này, sau này nhớ tuân thủ an toàn giao thông nhé?” Đại Yêu Hồ nở nụ cười hòa ái nhìn chằm chằm người lái xe. “Ái!” Người lái xe không kìm được mà mạnh mẽ gạt tay Đại Yêu Hồ ra, lăn lộn bò trườn thoát khỏi hiện trường. Có cảm giác như muốn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với con quái vật không thể lý giải này.
Đại Yêu Hồ bất mãn bĩu môi: “Gì chứ! Uổng công ta còn tốt bụng dùng Súc Địa cứu ngươi một mạng.” “Ngươi nói xem có đúng không hả, Youko?” Đại Yêu Hồ quay đầu nhìn quả cầu vàng đang nắm trong tay phải. Chỉ thấy Youko đã thu nhỏ thành kích thước tí hon, đang tức giận không ngừng gầm gừ, hơn nữa còn ra sức đập vào vách bên trong quả cầu. Đại Yêu Hồ tuy hơi ngượng ngùng, nhưng lập tức đổi sang giọng điệu nịnh nọt: “A~~ Được rồi được rồi, ta đi lấy vài món đồ chơi thú vị cho ngươi đây.”
Hắn ta quay người nhìn đám đông hiếu kỳ không biết từ lúc nào đã tụ tập bên cạnh: “Ta hỏi các ngươi, ta muốn có đồ ăn vặt ngon, trò chơi thú vị, cả máy bay và trực thăng nữa. Các ngươi có biết mấy thứ này phải đến chỗ nào mới có không?” Đám đông hiếu kỳ bắt đầu xì xào bàn tán. Tuy họ có hơi tản ra một chút, nhưng lại không có ý định bỏ chạy khỏi Đại Yêu Hồ. Đại Yêu Hồ bị ô tô chạy tốc độ cao đâm trúng mà vẫn còn sống nhăn răng, thoạt nhìn đúng là khác thường, nhưng hắn ta lại sở hữu vẻ ngoài đủ để khiến người ta quên đi sự bất thường của hắn, giành được nhiều thiện cảm hơn, đồng thời cũng khiến mọi người cho rằng hắn sẽ không mang đến bất kỳ nguy hiểm cấp bách nào.
Đại Yêu Hồ thấy mọi người không định trả lời, đành đưa tay gãi gãi đầu: “Ừm— Các ngươi đều không biết sao? Các ngươi không phải là cư dân của thành phố này à?” Trên mặt Đại Yêu Hồ hiện lên một nụ cười tươi tắn không chút đề phòng: “Nhân tiện nói luôn, đây thật sự là một thành phố tuyệt vời. Vừa có nhiều tòa nhà cao tầng, đáng để ta chơi đùa một phen, hơn nữa ta còn ngửi thấy một mùi hương rất tuyệt, cho người ta cảm giác thoải mái. Nếu các ngươi bằng lòng trở thành người hầu của ta, ta rất sẵn lòng cho các ngươi chơi cùng ta đó?”
Lời nói ấy khiến mấy người vây xem bật cười, họ cho rằng Đại Yêu Hồ chỉ đang nói đùa. Đại Yêu Hồ dường như cũng cảm thấy rất thú vị, liền "ha ha ha" phá lên cười lớn. Ngay lúc đó, có người xuyên qua đám đông bước đến:
"Xin lỗi, cho tôi qua một chút!"
"Chuyện gì thế? Anh là ai? Anh bị xe đâm à?"
Hai viên cảnh sát mặc đồng phục đi đến bên cạnh Đại Yêu Hồ.
Đại Yêu Hồ vẻ mặt kinh ngạc:
"Các ngươi là ai? Sao lại ăn mặc cái kiểu quái lạ này?"
"Đừng có giỡn mặt tôi."
"Trông có vẻ không bị thương, chắc không phải bị đập đầu chứ?"
Hai viên cảnh sát cũng ngơ ngác không kém. Đúng lúc này, Đại Yêu Hồ "À!" một tiếng kêu to, rồi khẽ vỗ tay một cái:
"Ta hiểu rồi! Các ngươi là quan sai phải không? Kiểu như Kenbiishi (quan chức thời Heian Nhật Bản phụ trách duy trì an ninh kinh đô) phải không?"
"Cái gì?"
Hai viên cảnh sát nhìn nhau, còn Đại Yêu Hồ thì như một đứa trẻ nghịch ngợm lè lưỡi với họ.
"Ta ghét nhất loại quan sai như các ngươi, suốt ngày chỉ biết cản trở tự do của ta!"
"Cái gì?"
Cảnh sát vô thức lùi lại một bước, thủ thế chiến đấu. Nhưng đúng lúc này, Đại Yêu Hồ giơ một ngón tay lên:
"Vậy thì các ngươi biến thành đá đi!"
Một trận bụi cát kèm theo tiếng ầm ầm bao trùm hoàn toàn hai viên cảnh sát. Trong màn bụi cát vang lên tiếng kêu thảm thiết, còn Đại Yêu Hồ thì đứng bên ngoài cười phá lên. Đến khi tiếng kêu than ngừng lại, bụi cát tan đi, chỉ còn thấy hai viên cảnh sát đã bị hóa đá đứng sững tại chỗ. Mặc dù họ đã đưa tay chuẩn bị rút súng ra, nhưng trận bụi cát đó hoàn toàn không cho họ cơ hội sử dụng súng, trực tiếp biến họ thành hai pho tượng đá xám xịt.
"Ha ha ha— Đại công cáo thành!"
Đại Yêu Hồ đắc ý lớn tiếng tuyên bố.
Những người vốn chỉ đứng xem hóng chuyện lập tức tứ tán chạy trối chết, và tất cả đều không kìm được mà há miệng thét lên.
Cuối cùng họ cũng nhận ra rằng người đàn ông trước mắt này, là một siêu quái vật khổng lồ thiếu kiến thức thế tục đến mức khó tin.
"À, này, này, này!"
Dù Đại Yêu Hồ cố gắng níu giữ đám đông, nhưng chỉ trong vỏn vẹn vài chục giây, tất cả mọi người xung quanh đã biến mất hoàn toàn.
"Hừ, đúng là không biết giao tiếp gì cả. Cứ tưởng ta còn định chơi đùa với các ngươi cho vui nữa chứ."
Đại Yêu Hồ làm bộ dỗi hờn, đá chân xuống đất, nhưng vốn dĩ hắn chẳng hề liên quan gì đến những suy nghĩ như kiểm điểm hay hối hận, thế nên thời gian tiếc nuối cũng rất ngắn ngủi.
"Thôi kệ, dù sao thì bạn chơi kiếm lại chẳng dễ."
Hắn nắm chặt quả cầu vàng chứa Youko, nhảy phốc lên chiếc ô tô bị bỏ lại bên đường, trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ vô số tội:
"Đầu tiên chơi ô tô đã! Ta đã luôn muốn lái thử cái thứ đồ chơi này—"
"Tách!" Hắn búng ngón tay ở bàn tay kia, liền thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ lơ lửng rời khỏi mặt đất.
"GO——!"
Đại Yêu Hồ chỉ ngón tay về phía trước, chiếc ô tô lập tức bay lên. Chẳng mấy chốc, từng chiếc ô tô bị bỏ lại trên đường đua nhau bay lên trời, bắt đầu đuổi theo chiếc xe thể thao do Đại Yêu Hồ điều khiển. Cuối cùng, chỉ thấy vô số chiếc ô tô lơ lửng đan xen vào nhau, tạo thành một khung cảnh điên rồ như trong tương lai, bừa bãi bay lượn qua lại trên không trung đường phố.
Một số chiếc xe hoặc vì mất kiểm soát mà đâm sầm xuống đất, hoặc cùng với cây cối ven đường lao thẳng vào các tòa nhà cao tầng, khắp nơi đều có những ngọn lửa dữ dội và tiếng nổ vang trời.
Đại Yêu Hồ vui sướng từ tận đáy lòng, phá lên cười lớn:
"Wa ha! Thoát khỏi kết giới thật là một chuyện tốt! Thế giới này đơn giản là tuyệt hảo!"
Youko trong quả cầu vàng hết sức gào thét.
Mặc dù bên ngoài không thể nghe thấy tiếng, nhưng nội dung cô ấy hét lên là:
"Keita! Nhanh lên! Nhanh đến đây!"
Vào lúc này.
Keita mà cô ấy đang lo lắng...
Đang trên đường đến Kichijitsu City, để Kana Shirou giúp cậu thay tã.
"Được rồi, nâng chân lên."
"Ô ô ô, đúng là nỗi nhục nhã tột cùng..."
Mặc dù Keita khóc không ngừng, nhưng vẫn chỉ có thể nghe lời mà nhấc đôi chân ngắn ngủn của mình lên. Tuổi tâm hồn tạm thời không nói tới, nhưng cơ thể cậu đã hoàn toàn biến thành một em bé sơ sinh.
Xem ra trước khi cậu kịp đến Kichijitsu City, chắc còn sẽ gặp phải những trở ngại lớn nhỏ khác.
Khúc dạo đầu 4: "Kawahira Kaoru"
Cậu bé từ từ cảm nhận nỗi mất mát khó tả, sau đó chấn chỉnh lại tinh thần. Cậu chầm chậm bước đi, cuối cùng đã gặp được thứ mà cậu nên gặp ở sâu nhất trong đại sảnh.
Đúng như lời thứ đó đã nói trước khi lâm chung, chỉ thấy hai chiếc băng quan lặng lẽ đặt cạnh bức tường.
Bên trong là một cô gái và một người đàn ông.
Người đàn ông có thân hình vạm vỡ, da ngăm đen, còn cô gái trông tuổi tác tầm cỡ cậu, dung mạo cực kỳ đoan chính.
Trực giác mách bảo cậu bé rằng hai người này là người thân của mình. Cậu phát hiện gần băng quan có đặt một chiếc bàn học, trong ngăn kéo có hai tấm da dê mà chắc hẳn do chính tay thứ đó viết. Những lời nguyền giáng xuống cậu bé, tất cả đều được viết bằng chữ ngay ngắn, nắn nót trên hai tấm da dê.
"Lời nguyền không được phép xưng tên thật."
"Lời nguyền không được tiết lộ mọi chuyện xảy ra trong thành."
"Lời nguyền không được để ai nhìn thấy băng quan."
"Lời nguyền không được nói ra chuyện liên quan đến băng quan."
Và vô số lời nguyền khác.
Nếu vi phạm bất kỳ một lời nguyền nào trong số đó...
Trên tấm da dê viết:
"Ngươi sẽ mãi mãi mất đi hai người này, tương lai của ngươi chắc chắn đầy rẫy tai ương..."
Đọc xong những dòng chữ trên giấy, cậu bé òa khóc nức nở. Mặc dù cậu không biết mình vì sao lại khóc, nhưng cậu biết chắc chắn không phải vì than vãn số phận mình.
Cậu dùng mu bàn tay lau nước mắt, vươn bàn tay mình nhẹ nhàng vuốt ve hai chiếc băng quan.
"Con nhất định sẽ tìm cách giải cứu hai người."
Từ ngày hôm đó, cậu bé sống những ngày tháng cô độc chiến đấu.
Cậu đi khắp tòa lâu đài ma thuật này, tìm ra những ma đạo cụ ẩn giấu trong thành, tiến hành nghiên cứu và suy nghĩ công dụng của chúng. Cậu đã dốc hết tâm huyết nỗ lực, mới có thể khiến tòa lâu đài trôi nổi trên mặt hồ cùng sương mù này nghe lệnh di chuyển, và đảm bảo lương thực tự cung tự cấp. Khi thứ đó còn sống, cậu hoàn toàn không hề nhận ra khu vực mình từng sống trước đây, chỉ là một phần nhỏ nhất, bề mặt nhất và sáng sủa nhất của tòa lâu đài này.
Sâu trong lâu đài có rất nhiều dụng cụ tra tấn ma thuật tự động tấn công kẻ xâm nhập, cùng với những quái vật hung ác được sinh ra sau các thí nghiệm trên cơ thể người lặp đi lặp lại lang thang khắp nơi.
Cậu bé ngày qua ngày rèn luyện tâm hồn và thể xác mình, chỉ để không thua kém bóng tối đang ngự trị trong lâu đài, và cũng để không bị sự ác ý đáng sợ, kinh hãi này nuốt chửng.
Ngoài ra, cậu bé vẫn hoàn toàn không biết gì về những chuyện khác, và cậu căn bản không rõ thân phận của mình. Mặc dù cậu có thể nhận ra hai người đang say ngủ trong băng quan là những người thân yêu nhất của mình, nhưng họ rốt cuộc đến từ đâu, là người của quốc gia nào, cậu bé vẫn hoàn toàn mù mịt.
Tuy nhiên, cậu không phải là hoàn toàn không có chút manh mối nào trong tay. Bởi vì trong ngăn kéo của chiếc bàn học kia, còn cất giữ các tài liệu giấy tờ như hộ chiếu và nhật ký được viết bằng chữ nước ngoài.
Cậu bé tra cứu sách trong thư viện lâu đài, biết được những tài liệu này đến từ Nhật Bản, thế là bắt đầu tự mình học tiếng Nhật. Đây là một việc khá khó khăn, nhưng với thiên phú về ngôn ngữ, sau một thời gian nỗ lực, cậu cuối cùng đã có thể đọc hiểu hoàn chỉnh các bài viết, và những phỏng đoán trước đó cũng được xác thực.
Người đàn ông đang say ngủ trong băng quan, chính là cha ruột của cậu.
Theo thông tin trên hộ chiếu, tên của cha là Kawahira Motoya. Cô gái bên cạnh tên là Kawahira Kaoru, dường như là em gái song sinh của cậu.
Trong nhật ký ghi chép chi tiết về thân thế của cậu.
Cha cậu, mặc dù xuất thân từ một gia tộc danh giá ở Nhật Bản, nhưng ông ấy hình như đã rời nhà để trở thành một phóng viên chuyên viết tin tức linh dị. Mẹ cậu là một phụ nữ đến từ Bắc Âu, nhưng vì thái độ sống và phong cách làm việc quá khác biệt, nên đã bỏ rơi họ mà tự mình rời đi. Trong quá trình phỏng vấn, cha đã tìm được thông tin về việc "Tà Tinh" đang ăn uống. Căm phẫn tột độ, ông đã truy lùng tung tích thứ đó, mà cuối cùng cả gia đình lại vô tình rơi vào tay đối phương.
Từ "Chủ nhân Khuyển Thần" thường xuyên xuất hiện trong nhật ký, có vẻ như cha cậu trước đây chính là cái gọi là "Chủ nhân Khuyển Thần".
Nhưng "Chủ nhân Khuyển Thần" rốt cuộc là gì?
Cậu bé không hiểu rõ, nhưng ngay cả khi không thể hiểu, cậu vẫn đặc biệt để tâm đến từ ngữ này. Trong cơ thể mình, liệu có chảy dòng máu của "Chủ nhân Khuyển Thần" không?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng cậu trào dâng một luồng hơi ấm khó tả.
Không phải là "đứa trẻ của tuyệt vọng" được Tà Tinh nuôi lớn như một "chất dinh dưỡng", đây là một thân phận khác của cậu. Đối với một cậu bé mất trí nhớ, không ngừng đấu tranh để sinh tồn mà nói, đó là ngọn đèn dẫn lối duy nhất trong cuộc đời.
Cậu tin rằng đó là nơi mà một ngày nào đó cậu phải trở về, và cậu cũng hy vọng có cơ hội trở lại đó.
Trong quá trình học hỏi đủ loại kiến thức, khả năng nhận thức dần được củng cố, cậu bé phát hiện tòa lâu đài khổng lồ đang nâng đỡ cuộc sống hằng ngày của mình, đang dần mất đi lực nổi, và từ từ chìm xuống hồ. Vì cậu đã dự đoán trước điều này sẽ xảy ra, nên cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Lúc này cậu bé đã có khả năng rời khỏi lâu đài, đi dạo ở ngôi làng bên hồ. Sau này cậu mới biết rằng hồ này là một hồ núi cao nằm trên biên giới Ý và Thụy Sĩ. Dường như có một số người từng tận mắt chứng kiến tòa lâu đài hiếm hoi xuất hiện cùng sương mù này, khi cậu bé nghe người khác gọi tòa lâu đài là "Thành phố của Quỷ", trên mặt cậu không khỏi nở nụ cười chua chát. Cậu bé còn lần đầu tiên gặp người Nhật ở khu trượt tuyết lưng chừng núi.
Cậu kìm nén sự phấn khích trong lòng, thử mở lời nói chuyện với họ.
Mặc dù hơi lúng túng, nhưng tiếng Nhật của cậu bé vẫn giúp cậu giao tiếp suôn sẻ với cặp vợ chồng mới cưới đang đi hưởng tuần trăng mật này. Ở sâu trong dãy Alps, nghe một thiếu niên chưa thành niên đột nhiên chào hỏi họ bằng tiếng mẹ đẻ, thực sự khiến họ kinh ngạc. Tuy nhiên, cậu bé có tính cách điềm đạm, dễ gần, hơn nữa họ cũng rất mong muốn được nói tiếng Nhật thỏa thích, vì vậy ngược lại còn chủ động, tích cực bắt chuyện với cậu bé về nhiều điều.
Ban đầu họ không cho rằng cậu bé cũng là người Nhật như họ. Dù sao thì cậu bé có mái tóc đen, nhưng lại có đôi mắt màu hổ phách, và lời nói cùng hành vi cũng không giống người Nhật. Cậu bé đã biết được rất nhiều điều về Nhật Bản từ lời họ kể.
Cuối cùng cậu bé hạ quyết tâm, mở lời hỏi họ:
"Xin hỏi hai vị có biết chuyện về gia tộc chủ nhân Khuyển Thần họ Kawahira không?"
Thật bất ngờ, người chồng lại biết.
"Ồ, họ là những người có linh năng tương tự pháp sư cầu nguyện, sai khiến yêu quái tên là Khuyển Thần. Dì bên phía mẹ tôi từng được họ giúp đỡ. Mặc dù tôi không tin lắm vào những chuyện kỳ quái, ma mị thế này, nhưng dì tôi lại nói: 'Dì may mắn được họ cứu mạng' và rất, rất cảm ơn họ."
Người đàn ông kinh ngạc nói với cậu bé:
"Nhưng sao cậu lại biết chuyện lạ lùng về chủ nhân Khuyển Thần này?"
Cậu bé tự nhiên thốt ra một câu, một cảm xúc dâng trào đến mức muốn rơi lệ bao trùm lấy cậu.
"Vì cháu cũng là người của gia tộc Kawahira, cháu tin cháu cũng là Chủ nhân Khuyển Thần..."
Cặp vợ chồng mới cưới nghe vậy không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Kể từ lần nói chuyện đó, cậu bé bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc đến Nhật Bản. Dù sao thì tòa lâu đài này đã dần mất đi chức năng cư trú, hơn nữa cậu cũng đã học được tất cả kiến thức mà cậu có thể học được ở đây. Nói tóm lại, sự thật đúng như lời tiên tri của thứ đó để lại trước khi chết, hiện tại cậu không có khả năng làm tan chảy hai chiếc băng quan. Nếu cố gắng gỡ bỏ trạng thái đóng băng, rất có thể sẽ khiến hai người trong băng quan biến mất vĩnh viễn.
Và còn một chuyện nữa khiến cậu khá bận tâm.
Đó là cô em gái song sinh đang nằm trong băng quan, tuổi tác bề ngoài của cô ấy dần có sự chênh lệch so với cậu. Rõ ràng cậu từng bước trưởng thành, nhưng ngoại hình của em gái lại không hề có chút thay đổi nào.
Cứ thế này, sớm muộn gì em gái cũng sẽ bị đông cứng hoàn toàn.
Cậu bé nghĩ, dù sao thì trước hết cứ đến Nhật xem sao.
Ở Nhật Bản có thể tìm được manh mối hoặc phương pháp giải trừ lời nguyền.
Sau khi hạ quyết tâm, cậu thử liên lạc với Kawahira Main House mà cậu tìm được thông qua thông tin hộ chiếu. Cuộc gọi quốc tế được thực hiện từ một ngôi làng miền núi nào đó ở nước ngoài được kết nối, câu đầu tiên truyền đến từ ống nghe là:
"Alo, đây là nhà Kawahira."
Là một giọng khàn khàn của bà cụ.
Cậu bé hít một hơi thật sâu, vừa run rẩy vì căng thẳng, vừa xưng tên mình:
"Chào bà, cháu là Kawahira Kaoru."
Từ ngày hôm đó, cậu liền sống bằng cái tên của em gái.
Bà cụ này (sau này mới biết là bà nội của mình) ban đầu tuy có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi nghe xong câu chuyện trưởng thành được bịa đặt khéo léo của cậu bé, bà đã dứt khoát đưa ra kết luận:
"Cháu vất vả rồi, bà sẽ chuyển tiền lộ phí qua, cháu mau về Nhật đi."
Cậu bé ngược lại còn kinh ngạc vì điều đó.
"À phải rồi, bố cháu đâu?"
Bà cụ nghe cậu trả lời rằng cha bặt vô âm tín, cũng không nói thêm gì:
"Ồ— Thôi kệ, dù sao thì tám chín phần là nó vẫn đang sống tốt ở đâu đó, bà không nghĩ là nó đã chết. Còn bà, tuy biết mình có cháu, nhưng luôn không biết là cháu trai hay cháu gái. Hôm nay rất vui được nghe giọng cháu, cháu mau về Nhật đi."
Sau đó, với giọng điệu có chút mong chờ, bà nói với cậu:
"Mau về đây để bà nhìn mặt cháu một chút."
Lời nói này đã mang lại niềm an ủi lớn lao cho cậu bé, cậu giấu đi lòng biết ơn thầm lặng trong lời nói của mình:
"Vâng, cháu rất cảm ơn bà."
Sau khi trịnh trọng cảm ơn bà cụ, cậu kết thúc cuộc gọi. Tiếp theo, cậu bắt đầu bận rộn chuẩn bị chuyển nhà, đến khi cậu hoàn thành các thủ tục sau đó và rời khỏi lâu đài, đã qua tròn một tuần. Cậu đến bên hồ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tòa lâu đài khổng lồ như thể đang chờ đợi cậu bé rời đi, cũng chính lúc này, nó chìm sâu vào lòng hồ.
Cậu bé với ánh mắt lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này.
"Vĩnh biệt."
Cậu nói vỏn vẹn ba chữ, rồi không quay đầu lại mà rời đi.
Cậu bé đã học được vài phép thuật từ "Tà Tinh", cậu sử dụng một trong số đó để thu nhỏ hai chiếc băng quan thành kích cỡ có thể bỏ túi, rồi cẩn thận cất giữ.
Một khi bị người khác nhìn thấy, cha và em gái cậu sẽ lập tức biến mất.
Mặc dù khi qua các thủ tục kiểm tra hành lý ở sân bay, cậu luôn thấp thỏm lo âu, may mắn thay cậu bé tuổi còn nhỏ, nên hầu như đều được hải quan cho qua mà không cần kiểm tra.
Lần đầu tiên trong đời đi máy bay, trải qua một đêm phấn khích đến mức không ngủ được, cậu bé chính thức đặt chân lên đất Nhật. Nhật Bản so với nơi cậu từng sống trước đây thì độ ẩm cao hơn một chút, và có vẻ bụi cũng nhiều hơn.
Khi cậu hít một hơi thật sâu, một cảm giác vừa dịu dàng vừa thân thuộc tràn ngập lồng ngực.
Mình là người Nhật Bản... Vừa nghĩ đến đây, cậu liền cảm thấy vui sướng tột độ.
Trên đường từ sân bay Narita đến Kawahira Main House, bất kể đi bằng phương tiện giao thông nào, mắt cậu bé luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù ngắm bao nhiêu lần đi nữa, cảnh vật Nhật Bản vẫn khiến cậu xem mãi không chán.
Đứng trước tiền sảnh của Kawahira Main House, cậu bé bị thu hút bởi bầu không khí kỳ lạ của tòa nhà này. Trước khi gõ cửa, cậu không kìm được mà hít căng lồng ngực mùi hương nồng nàn tỏa ra từ khu rừng rậm rạp, ánh mắt cũng lướt qua những mái ngói trông rất thoải mái, và cổng Torii màu đỏ hiếm thấy.
Một thanh niên mặc kimono trắng gọi cậu từ phía sau:
"Đã để ngài chờ lâu, ngài Kawahira Kaoru phải không ạ?"
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với Khuyển Thần, và cậu nhận ra ngay rằng chàng trai này không phải con người.
Dung mạo thật là tuấn mỹ – ý nghĩ này chợt hiện lên trong lòng cậu bé.
Cậu bé hơi do dự gật đầu, chàng thanh niên kia liền mỉm cười, cúi mình chào cậu:
"Sau chuyến đi dài ngày, ngài thật vất vả rồi. Mời ngài vào, đương gia đang chờ ngài trong nhà."
Thế là cậu bé dưới sự dẫn dắt của Khuyển Thần Yougai, bước qua cánh cổng gia tộc Kawahira.
Chủ nhân Khuyển Thần, Kawahira Kaoru.
Từ ngày hôm đó, cậu bé chính thức đặt chân lên con đường dài để trở thành Chủ nhân Khuyển Thần.
Đương gia Kawahira ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cùng trong nội sảnh hơi tối, chờ đợi cậu bé đến thăm. Cậu bé đi đến trước mặt bà, cung kính hành lễ:
"Lần đầu gặp mặt, cháu là Kawahira Kaoru."
Đương gia lộ ra vẻ mặt có chút ngạc nhiên:
"Ồ... Sống ở nước ngoài lâu ngày, cử chỉ lại rất lễ phép đấy. Mong rằng Keita có thể noi gương cháu mà học hỏi."
Mặc dù cậu bé thầm nghĩ "Keita là ai?", nhưng vẫn quyết định kể cho đương gia nghe quá trình trưởng thành đã nghĩ sẵn. Mặc dù thông qua nhật ký của cha, cậu biết cha hầu như chưa bao giờ liên lạc với bản gia, nhưng khi thực sự kể ra, cậu vẫn căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng.
Đương gia nghe xong chỉ đáp một câu:
"Ừm, ta đại khái biết rồi."
Rồi dứt khoát kết thúc chủ đề này, đứng dậy. Điều này khiến cậu bé, người đã cố gắng hết sức chuẩn bị câu trả lời cho những câu hỏi có thể xảy ra, không khỏi ngớ người ra. Mặc dù cậu đã hơi nhận ra, nhưng xem ra tính cách của bà nội (sau này mới biết đây là gia phong của nhà Kawahira) dường như không câu nệ những chi tiết nhỏ nhặt này.
Bà đưa tay mở cánh cửa giấy thông sang phòng bên cạnh, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý:
"Ta sẽ tìm tất cả những người có thể tìm được đến đây, cháu cứ thoải mái mà ở cùng họ đi."
Nhìn kỹ hơn, cậu thấy căn phòng bên cạnh bày biện vô số món ăn thịnh soạn, bạt ngàn, cùng rất nhiều người trông như họ hàng nhà Kawahira đang ngồi đợi cậu thiếu niên xuất hiện.
"Ồ! Cháu là Kaoru đó à?"
"Này—trông như búp bê vậy! Dù vẫn thấy được nét của người nhà, nhưng cũng có dòng máu lai nước ngoài đó. Quả nhiên khác hẳn Keita, đúng là đứa trẻ có khí chất ghê—"
"Thôi đi nào!"
Ai nấy đồng thanh cất lời chào đón cậu.
Thấy mọi người đều vui vẻ khi gặp mình, sự chào đón nồng nhiệt ấy khiến cậu thiếu niên vốn luôn sống trong cảnh căng thẳng một mình, khóe mắt chợt cay xè. Để che giấu sự xúc động, cậu vội cúi đầu chào mọi người:
"Cháu là Kawahira Kaoru. Do thời gian dài sống ở nước ngoài, cháu tự thấy bản thân còn nhiều điều chưa chu toàn. Kính mong các bác, các cô chú không ngại chỉ bảo, nâng đỡ; từ nay về sau, xin được mọi người chiếu cố ạ."
Lối ứng đáp chững chạc, điềm tĩnh của cậu khiến toàn thể người nhà Kawahira bỗng chốc bàn tán xôn xao, cả gian phòng lập tức vang dội tiếng hoan hô.
Ngày hôm đó, cậu thiếu niên bị gần ba mươi người họ hàng nhà Kawahira dồn dập hỏi han, được mọi người cưng chiều hết mực, thậm chí còn bị ép uống rượu đến mức say bí tỉ, hôm sau không gượng dậy nổi.
Cậu thiếu niên ở lại bản gia sống cùng bà nội. Dù việc đi lại đến trường tốn không ít thời gian, nhưng cậu vẫn quyết định ở lại bản gia.
Với cậu thiếu niên từng sống trong cảnh cô lập, không nơi nương tựa, phải buộc bản thân nỗ lực trưởng thành, việc được học tập, vận động cùng những đứa trẻ đồng trang lứa trong một môi trường hòa bình, yên ổn, thật là niềm hạnh phúc không gì sánh bằng. Và khi cậu đạt thành tích tốt ở trường, Yougai – vốn là một Khuyển Thần – lại còn vui hơn cả bà nội, điều này cũng khiến cậu thấy vô cùng thú vị.
Sau khi trở thành một thành viên của gia tộc Kawahira, điều mà cậu thiếu niên quan tâm nhất chính là Khuyển Thần.
Nhìn dáng vẻ Yougai phục vụ bà nội, trong lòng cậu nảy ra ý nghĩ "Liệu mình cũng có thể có Khuyển Thần không?". Nhưng dường như chuyện này đã được định sẵn từ lâu rồi.
Hơn nữa, cậu thiếu niên có phẩm hạnh đoan chính, năng lực xuất chúng này đã vô thức được toàn thể gia tộc Kawahira xem là ứng cử viên cho vị trí gia chủ đời kế tiếp.
Cậu thiếu niên cảm thấy bối rối trước việc này.
Biết bản thân không xứng đáng trở thành người kế nhiệm, cậu thiếu niên không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn độn thổ.
Dù sau này, nhờ hiểu rõ hơn về cậu thiếu niên mang tên Kawahira Keita, ý nghĩ này mới được giải tỏa, nhưng trước đó, cậu thiếu niên đã phải chịu đựng khổ sở vì suy nghĩ này.
Vì vậy, cậu thiếu niên nôn nóng muốn bắt đầu chuyến tu hành kéo dài một năm mà mọi thành viên gia tộc Kawahira đều phải trải qua. Cậu lên một ngọn núi tên "Đông Sơn", nơi có rất nhiều thần tiên cư ngụ, chuyên tâm học thể thuật và phép thuật điều khiển khí quyển. Khả năng lĩnh ngộ và linh lực xuất sắc của cậu thiếu niên thậm chí còn khiến vị sư phụ mang hình dáng loài chim phải thốt lên:
"Ta không còn gì để dạy con nữa. Tuy sớm hơn nửa năm, nhưng con có thể xuất sư rồi."
Mặc dù cậu đã tranh thủ chuyến tu hành để ngấm ngầm tìm kiếm phương pháp phá giải lời nguyền "Tà Tinh", nhưng kết quả vẫn không thu được gì. Cứ thế, cậu thiếu niên trong trạng thái mãi không thể đưa ra quyết định, đón chờ ngày ký kết khế ước với Khuyển Thần. Cậu thiếu niên chỉ mới bắt đầu điều tra các Ma đạo cụ ở Nhật Bản cách đây không lâu, vì vậy cậu không định rời khỏi Nhật Bản và gia tộc Kawahira, cũng chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để sở hữu Khuyển Thần.
Thế là cậu thiếu niên định noi theo tiền lệ mà Keita đã mở ra trước đó, khi cậu ấy không thể ký khế ước với bất kỳ Khuyển Thần nào.
Nghĩa là, cậu sẽ làm những việc hoàn toàn không liên quan đến việc ký kết khế ước trên núi.
Cậu mang theo một cây đàn grand piano thu nhỏ lên đến đỉnh núi, rồi cứ thế chơi đàn cho đến khi thời gian kết thúc.
Điều đáng ngạc nhiên là, thế mà lại có tới mười Khuyển Thần quyết định đi theo cậu thiếu niên – và tất cả đều là những cô gái trẻ.
Sự hoài nghi của cậu thiếu niên cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm.
Theo lý mà nói, tình huống này đáng lẽ sẽ khiến cậu phiền não.
Không những khả năng "Băng quan" vốn được cậu cẩn thận che giấu bấy lâu bị phát hiện tăng cao, mà việc hành động một mình cũng trở nên khó khăn hơn.
Nhưng cuối cùng, cậu thiếu niên vẫn từ tận đáy lòng yêu quý những Khuyển Thần này. Cậu thích những lời nói, hành động đáng yêu của họ, thái độ phục tùng, và sự chuyên chú dõi theo từng cử chỉ của mình.
Dou, người phụ trách tổng hợp ý kiến của mọi người, tuy thích giả vờ bình tĩnh, nhưng khi chỉ có hai người, cậu lại khám phá ra một mặt đáng yêu khác của cô; Nadeshiko thì luôn chu đáo chăm sóc cậu, ở bên cô bé là thoải mái nhất; nhìn thấy Chiwa cố gắng hết sức để làm mọi thứ tốt hơn, cậu thường không tự chủ được mà mỉm cười; cậu cũng rất thích nghe những lời tiên tri mà Furano buột miệng nói ra mà không báo trước.
Khi Tenshou khó lường lần đầu tiên vẽ tranh chân dung cho mình, trong lòng cậu quả thực vô cùng cảm kích.
Thường xuyên tập thể dục cùng Myōon, và cũng từng cùng cô chạy một đoạn đường dài trên bờ biển lúc bình minh, chuyện này có nói gì cậu cũng sẽ không quên.
Từ Igusa nhút nhát bẩm sinh, cậu khám phá ra những khả năng vô hạn; khi cùng Hokaya bàn luận chính trị, cậu thực sự cảm thấy họ đã trở thành một gia đình; cảnh tượng cặp song sinh thích nghịch ngợm vui vẻ trồng hoa cỏ cũng khiến lòng cậu tràn đầy ấm áp.
Bởi vậy, cậu thiếu niên đã vắt óc suy nghĩ, mong có thể làm được điều gì đó cho các cô bé. Cậu thiếu niên mang trong mình bí mật lớn lao ấy, đã chân thành đối đãi với họ, mong được đền đáp lại hạnh phúc mà mình đã nhận được.
Thế là, bên cạnh cậu thiếu niên đã có thêm rất nhiều người mà cậu từ tận đáy lòng trân trọng.


0 Bình luận