Inukami!
Arisawa Mamizu Wakatsuki Kanna
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7

Chương 6: Giải Lao - Dối Trá, Dối Trá, Dối Trá

0 Bình luận - Độ dài: 8,036 từ - Cập nhật:

『…Cuộc đời con rốt cuộc đã đi sai ở đâu vậy?』

– Liàn nói với vẻ đau xót.

『A ha ha ha ha ha ha ha! Đợi đã, dừng tay! A ha ha ha! A ha ha ha ha ha!』

– Sayaka và Imari cười đến hụt hơi.

『…Không lẽ Keita đại nhân cũng có hứng thú với cosplay sao?』

– Icho với lòng thầm xao xuyến.

『Ôi thôi rồi, nếu như phụ thân của con nhìn thấy, không biết sẽ nói gì đây…』

– Hisakuyo che mặt thở dài.

『Kìa xem~ Con quả nhiên bị kẻ biến thái theo đuổi rồi mà~』

– Furano thầm vui sướng.

『…Ừm, chuyện đã đến nước này, ta cũng không muốn nói nhiều nữa. Quan trọng là, lát nữa con đến phòng ta một chút!』

– Đương gia thở dài thườn thượt đồng thời cong ngón tay.

**Lời bình của những người xung quanh sau khi thấy Keita trong bộ đồ hầu gái tai mèo.**

Trong một căn phòng tại Kawahira Main House, lúc này đang diễn ra nghi thức tặng quà Giáng Sinh muộn nửa ngày. Những người tham gia gồm có Kawahira Kaoru và mười Inugami, không hiểu sao cả Youko cũng hớn hở theo cùng. Kaoru quay lưng về phía ghế chủ tọa, đoan trang đặt tay lên đầu gối, ngồi theo tư thế chính tọa.

Anh cúi đầu thật sâu.

"Hôm nay, rất cảm ơn mọi người. Nhờ có mọi người, mọi việc mới tạm thời được giải quyết ổn thỏa. Ở một mức độ nào đó, chúng ta đã lại thành công phong ấn đại yêu quái, tình hình trên phố dường như cũng đã ổn định trở lại. Hơn nữa, chúng ta cũng đã triệu tập được những trợ thủ đáng tin cậy, không một ai bị thương. Tất cả là nhờ công sức vất vả của mọi người!"

『Đừng, đừng như vậy, Kaoru đại nhân! Xin ngài ngẩng đầu lên đi!』

Liàn vội vàng nói, các Inugami khác cũng vừa mừng rỡ vừa bối rối, mặt ửng hồng. Nadeshiko mỉm cười điềm tĩnh bổ sung thêm một câu:

"Đúng vậy, Kaoru đại nhân. Chúng tôi chỉ là làm tròn bổn phận mà thôi."

Các Inugami nghe vậy, tất cả đều lộ vẻ 'quả đúng là vậy', mạnh mẽ gật đầu. Nhân tiện, các Inugami lấy Liàn làm vị trí đầu, ngồi thành một hàng từ trái sang theo thứ hạng. Chỉ có Youko trơ trẽn không mời mà đến, được xem là ngoại lệ, ngồi ở phía sau.

"Cảm ơn."

Kaoru ngẩng mặt lên, khẽ mỉm cười:

"Mỗi khi nghe câu này, ta lại thấy mình thật sự hạnh phúc! Các con đều là những đứa trẻ ngoan."

Chiwa "hehe~" cười ngại ngùng, Imari và Sayaka nghe vậy ưỡn ngực, còn Myouon thì đã hoàn toàn trở lại vẻ thường ngày, khẽ gõ đầu cặp song sinh.

"Đừng có kiêu ngạo quá!"

Kaoru "haha" cười, rồi cầm lấy một trong số những chiếc hộp chất đống như núi phía sau mình.

"Vậy thì, đây là những món quà theo lệ thường. Trước tiên là Liàn."

Liàn đi thẳng lên phía trước. Kaoru đưa cho cô một chiếc hộp được trang trí bằng ruy băng lộng lẫy, mở lời an ủi cô một phen.

"Con chạy đi chạy lại chắc mệt lắm nhỉ! Con đã vất vả rồi."

Liàn trầm tĩnh khẽ mỉm cười.

"Không đâu. Đúng như Nadeshiko đã nói, con chỉ là làm tròn bổn phận mà thôi."

"Ừm. Cảm ơn con. Chính vì có con làm người dẫn đầu như vậy, ta mới nhận được nhiều sự trợ giúp. Tiếp theo là Nadeshiko."

Kaoru nói xong, đưa chiếc hộp trắng nhỏ hơn một chút cho Nadeshiko.

Nadeshiko cung kính cúi đầu hành lễ xong, liền lập tức lùi xuống. Kế tiếp là Icho.

"Làm công việc không quen chắc vất vả lắm nhỉ? Con đã vất vả rồi."

"Không, không đâu… Con vẫn còn nhiều chỗ làm chưa chu đáo."

Icho dù mặt đỏ bừng, nhưng nghe lời an ủi vẫn rất vui. Kế tiếp là Myouon.

"Con đã hoàn toàn hồi phục tinh thần rồi à?"

Kaoru đổi sang giọng hơi đùa cợt.

"Keita về thật sự khiến con vui đến vậy sao?"

"Không, không phải vậy! Dù Keita đại nhân có về, cũng chẳng liên quan gì đến con hết! Kaoru đại nhân rốt cuộc đang nói gì vậy chứ!"

Myouon mặt đỏ bừng đột nhiên quay sang một bên, rồi cô ấy phát hiện cặp song sinh không đợi được đến lượt nhận quà, đã tự tiện thò tay xé giấy gói, vội vàng kêu lớn:

"A~~~! Các ngươi đang làm gì đó!"

Kaoru vui vẻ bật cười. Liàn thở dài một tiếng.

"A ha ha ha! Các con cũng có quà. Đó là bộ sô cô la và bánh quy từ cửa hàng nổi tiếng đấy! Các con hãy thưởng thức thật ngon lành nhé."

Cặp song sinh reo hò ầm ĩ. Youko nghe thấy quà là sô cô la, liền từ phía sau thò đầu ra. Ngay cả Chiwa cũng thấy lạ, đi tới gần.

Trong lúc đó, Kaoru đưa quà cho Hisakuyo đang lặng lẽ đợi ở một bên.

"Tuy thứ tự có hơi ngược một chút, nhưng con cũng đã vất vả rồi. Ta nghe Yougai nói con hình như đã thể hiện rất tốt, phải không?"

Hisakuyo trong bộ bạch bào không nói gì, chỉ cúi đầu đáp lại bằng một động tác trầm tĩnh. Hành động của cô khiến Kaoru khẽ mỉm cười.

"Cảm ơn. Tensou cũng vậy. Lát nữa các con có thể đi tắm, nghỉ ngơi thật tốt để xua tan mệt mỏi."

Tensou cũng im lặng cúi đầu. Đến lượt người thứ ba – Furano, Kaoru đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"...Furano?"

Furano với mái tóc mềm mại và luôn nở nụ cười rạng rỡ, lúc này lại lộ vẻ mặt đặc biệt không vui. Cô ấy nhận ra ánh mắt của Kaoru, đột nhiên hoảng hốt ngẩng mặt lên.

"A, vâng, vâng ạ? Có chuyện gì sao ạ? Kaoru đại nhân?"

"Con sao vậy?"

Kaoru, đang cầm trong tay bộ đá mắt mèo và thạch anh tím tuyệt đẹp dành riêng cho Furano, không khỏi lo lắng hỏi. Furano mạnh mẽ lắc đầu.

"Không, không có gì! Con chỉ hơi mệt một chút thôi ạ."

"Kaoru đại nhân!"

Lúc này, Hisakuyo đang đứng cách họ một quãng, khẽ chen lời:

"Vì trận chiến với Đại Yêu Hồ, Furano hình như hơi mệt mỏi rồi. Nếu được, con muốn trực tiếp đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi, không biết ngài có đồng ý không ạ?"

"A!" Kaoru lập tức thấy hơi ngại. "Xin lỗi." Rồi anh nói đầy áy náy: "Ta đáng lẽ phải nhận ra điều đó. Ừm, xin hãy mau chóng đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi!"

Furano thoáng chốc lộ vẻ mặt sắp khóc, rồi lần lượt nhìn Hisakuyo với vẻ mặt nghiêm túc và Kaoru đang mỉm cười dịu dàng.

"Nước, nước uống dinh dưỡng!" Cô ấy lẩm bẩm nói ra câu nói khó hiểu này, rồi liền vội vàng đứng dậy. Hisakuyo cũng lập tức đứng lên, thậm chí cả Tensou cũng theo đó mà cử động. Ba người cung kính cúi đầu hành lễ xong, liền không ngoảnh đầu lại rời khỏi phòng. Các Inugami khác lo lắng nhìn theo họ rời đi.

Kaoru tóm tắt tình hình, và nói rằng nếu có ai khác cảm thấy không khỏe, tuyệt đối đừng ngại ngùng, cứ trực tiếp đi nghỉ ngơi là được. Tuy nhiên, may mắn là các Inugami khác đều không sao, nên không cần lo lắng.

"Kaoru đại nhân! Kaoru đại nhân, quà của con là gì thế ạ?" Chiwa vừa nói vừa 'patapatapa' vẫy đuôi đi đến trước mặt. Kaoru đưa cho Chiwa một chiếc hộp nhỏ, khẽ mỉm cười.

"À ừm, sẽ là gì nhỉ? Con tự mở ra xem thử đi."

Chiwa chuyên tâm xé giấy gói, cạy nắp. Bên trong là một bộ phần mềm trò chơi rất ăn khách.

Chiwa phấn khích đến mức mắt sáng lấp lánh.

"Oa~ Kaoru đại nhân! Cảm ơn ngài rất nhiều! Con sẽ đi lấy máy chơi game ngay đây!"

Cô bé bay vút lên trần nhà, rồi biến mất. Kaoru buồn cười nhìn theo bóng lưng cô bé rời đi. Đột nhiên một bàn tay trắng nõn thò ra trước mặt anh.

Đó là Youko.

Youko mặt mày rạng rỡ, như thể đang nói "cũng tặng quà cho tôi đi" mà chìa tay ra. Trên mặt Kaoru thoáng hiện lên nụ cười khó xử.

"Ờ, cô đây là?"

Thành thật mà nói, anh chưa chuẩn bị quà cho Youko. Tuy nhiên, Youko không hề e ngại, vẫn tươi cười chìa thẳng tay ra. Nếu không tặng quà cho cô ấy, cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu. Mà thật ra, Kaoru cũng không biết nên tặng quà gì cho cô ấy mới phải.

"Cái, cái này được không?" Kaoru rụt rè đưa cho cô ấy món quà tặng kèm từ máy gắp thú nhồi bông trong túi mình.

"Oa~ Kaoru, cảm ơn anh nhé~" Cô ấy vô cùng vui vẻ ôm chặt lấy Kaoru, Kaoru thở phào nhẹ nhõm. Nadeshiko mỉm cười nhìn họ, lúc này Liàn giả vờ như không có chuyện gì hỏi Nadeshiko:

"À này."

Nadeshiko quay đầu lại.

"Liàn, có chuyện gì sao?"

Nghiêng đầu nhìn Liàn, Liàn khẽ nuốt nước bọt, rồi mới tiếp tục hỏi:

"Từ sáng nay ta không thấy bóng dáng con đâu, con rốt cuộc đã đi đâu?"

Nadeshiko im lặng một lúc, chỉ mỉm cười. Thời gian dài đến mức khiến Liàn căng thẳng cứng đờ người.

Rồi cô ấy chỉ nói một câu:

"Không thể nói."

"Hả?" Liàn hỏi lại, chỉ thấy Nadeshiko nở nụ cười mang chút áy náy.

"Thật ra, vì nhận mật lệnh của Kaoru đại nhân, con đã ra ngoài với tư cách sứ giả, nên không thể nói rõ chi tiết với Liàn được." Cô ấy cũng thì thầm vào tai Liàn, và điều này lại khiến Liàn hiểu ra câu nói đó:

"A, thì ra là vậy~" Không hiểu sao, cô ấy vui vẻ gật đầu liên tục.

"Ừm, nếu đã vậy thì con không cần nói cũng không sao. Con đã vất vả rồi."

"Liàn cũng đã vất vả rồi." Nadeshiko nói xong, vội vàng cúi đầu hành lễ.

"Vì con còn vài việc phải làm…"

"A, con đi trước sao?"

"Vâng. Sau đó thì phiền Liàn rồi."

Nadeshiko nói xong, mỉm cười rời khỏi phòng. Dáng vẻ cô ấy ôm chặt món quà Kaoru tặng như báu vật, trông có chút e ấp của thiếu nữ, Liàn gật đầu lia lịa. Chuyện Nadeshiko được Kaoru đặc biệt đối xử, thực ra cô đã sớm biết từ lâu, và giờ cô cũng không đặc biệt bận tâm về điều đó. Thậm chí, nếu điều đó có thể giúp duy trì sự gắn kết ổn định giữa Kaoru và cả nhóm, cô cũng rất tán thành. Vì vậy, khi Nadeshiko trả lời như vậy, Liàn hơi thở phào nhẹ nhõm.

Chiwa mang máy chơi game cầm tay về, cứ thế say mê vào trò chơi.

Trong khi Imari và Sayaka đang ăn bánh kẹo vừa nhận được, Icho thì nhanh chóng lật xem sách gốc, Myouon khoanh chân ngồi xuống, mặt mày rạng rỡ ăn ngấu nghiến bánh quy, Youko thì hai tay thay nhau nhét sô cô la vào miệng, nhai ngấu nghiến như một yêu quái.

Imari và Sayaka la ó với họ:

"A, này! Myouon cái đồ ngấu nghiến kia, đừng có ăn uống như vậy chứ!"

"Đồ tham ăn! Ta đã nói chỉ cho con mảnh vụn thôi mà! A~ Youko đại nhân, xin đừng ăn hết sạch!"

Thấy các cô ấy vẫn y như cũ, Liàn cũng vui lây, lúc này Kaoru thật sự như không có chuyện gì xảy ra mà đến hỏi vài điều.

Thật sự là như không có gì…

"Hả?" Liàn giật mình, vội vàng quay đầu lại. Kaoru khẽ mỉm cười, từ tốn hỏi lại lần nữa:

"Ừm~ Hôm nay ta không thấy bóng dáng Nadeshiko đâu cả, nhưng nghe nói cô ấy đang làm việc trong bếp…"

Kaoru hoàn toàn không có ý gì khác mà nói như vậy.

"Hả?" Liàn lại một lần nữa vô thức đáp lời rồi nói:

"Ta nhớ Nadeshiko…"

Khi cô ấy nhận ra ý nghĩa của câu hỏi, một luồng khí lạnh đột nhiên lướt qua sống lưng. Câu trả lời vừa nãy của Nadeshiko quả thật hoàn toàn khác…

Lúc này, Liàn vô thức nâng cao giọng trả lời:

"A, vâng. Cô ấy ở trong bếp, hình như luôn rất bận rộn ạ."

Rốt cuộc tại sao lại nói dối? Bản thân Liàn cũng không rõ lắm. Chỉ là cảm thấy nếu nói thật, dường như sẽ có chuyện gì đó xảy ra mà vĩnh viễn không thể cứu vãn, vì vậy mà rất sợ hãi…

Chỉ là rất sợ hãi.

"Vậy sao…" Kaoru nói xong, gật đầu. "Thì ra là vậy!"

Nhìn khuôn mặt nghiêng của Kaoru dường như đang chìm vào suy tư, Liàn lại không nói nên lời. Lời nói dối đầu tiên cứ thế từ từ bắt đầu lăn dài…

Hisakuyo, Tensou và Furano đang đi trên hành lang hơi tối, cách khá xa khu chính của Kawahira Main House, ba người lén lút thì thầm trò chuyện:

"Này, Tensou. Keita đại nhân thật sự ở đây sao?" Hisakuyo mở lời hỏi.

Tensou với vẻ mặt ngơ ngác im lặng khẽ gật đầu. Furano đang nắm lấy vạt áo Hisakuyo thì thút thít nói với giọng sắp khóc:

"Này, Hisakuyo. Thật sự nói chuyện với Keita đại nhân sẽ tốt hơn sao?"

"Chuyện đã đến nước này, con còn nói mấy lời này làm gì nữa!" Hisakuyo gắng gượng kiềm chế cảm xúc suýt nữa bật thành tiếng mắng chửi.

Cô ấy cắn môi, dùng tay nắm chặt lấy Furano đang sợ hãi khẽ run rẩy, cô nhìn vào mắt Furano mà khuyên nhủ:

"Chúng ta đã chẳng phải bàn bạc về chuyện này rất nhiều lần rồi sao? Trong tình huống này, chỉ có một người đáng để chúng ta tin cậy và nói ra sự thật, đó chính là Keita đại nhân."

"Đương gia đại nhân và Yougai đại nhân thì sao?"

"Nói thế nào đây? Nói thật những gì đã thấy ở đó sao?"

"...Làm vậy e rằng mới thực sự không thể cứu vãn."

Tensou vốn kiệm lời thường ngày nghiêm túc bổ sung thêm câu này, Furano thì gật đầu liên tục như một con búp bê hỏng.

"Con biết rồi, con biết rồi mà~ Thật ra Furano cũng hiểu chuyện này mà. Mặc dù số phận của Keita đại nhân sau này quả thật là tã lót, bị phụ nữ phản bội, trần truồng bị đày xuống cống…"

"...Cái số phận này cũng quá bi thảm rồi còn gì!" Hisakuyo khẽ đổ mồ hôi lạnh lẩm bẩm. Furano nhìn chằm chằm Hisakuyo, ánh mắt cô ấy hơi lấy lại được sức sống.

"Con cũng nghĩ chỉ có thể tìm Keita đại nhân thôi. Anh ấy nhất định sẽ nghĩ cách giúp chúng ta và Kaoru đại nhân. Bởi vì…"

Furano lúc này đột nhiên tạm ngừng nói, cơ thể chợt run rẩy kịch liệt:

"Bởi vì tương lai của Kaoru đại nhân…"

lại là một màn đen kịt.

"Đã hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa rồi mà!" Furano dùng tay che miệng nói. Hisakuyo và Tensou đều im lặng với vẻ mặt u sầu. Ngay lúc này.

Họ nghe thấy một giọng nói vô cùng dịu dàng.

"Ể? Ba người các con cũng ở đây sao?"

Ba người theo phản xạ quay đầu nhìn lại. Khi họ nhìn thấy người đó, Furano run rẩy rõ rệt, bắt đầu run lẩy bẩy, gần như khuỵu chân, mãi mới nắm được tay áo Hisakuyo để đứng vững. Ngay cả Hisakuyo cũng không thể che giấu hoàn toàn sự xao động trong lòng, không kìm được lùi lại một bước.

Tensou thì cố gắng hít một hơi hỏi bằng giọng như thở dài:

"...Là Nadeshiko sao?"

"Có chuyện gì vậy?"

Đứng ngược sáng. Người chủ nhân đang mỉm cười đứng trên hành lang hơi tối chính là Nadeshiko. Cô ấy vẫn luôn giữ thái độ dịu dàng và duyên dáng, đồng thời ôm chặt món quà Kaoru tặng cho mình như báu vật.

Cô ấy bước gần hơn một bước về phía họ.

"Furano. Như vậy là không được đâu! Con không khỏe sao?"

Furano mắt đẫm lệ, "a oaoa" lẩm bẩm một mình. Hisakuyo như muốn bảo vệ cô bé, một tay ôm lấy cô bé. Nadeshiko lại tiếp tục bước tới.

"Con nhất định phải ngủ thật ngon mới được. Biết không? Ể? Sao vậy?"

"Nadeshiko…" Hisakuyo lắc đầu: "Không, không có gì."

"Ồ~ A, không lẽ các con lại đang tìm phòng ngủ của Kaoru đại nhân sao? Nếu ở trong căn biệt thự này, quả thật có thể biết ngay Kaoru đại nhân ngủ ở đâu đấy~"

"Nadeshiko, chúng tôi là…"

Không phải sao? Vậy thì, các con bây giờ định đi tắm à? Vì phòng tắm ở đây rất lớn, nên mọi người có thể tắm cùng nhau. Ể? Cũng không phải lý do này sao? Vậy thì, là muốn đi ăn bữa khuya rồi đúng không? Vì hình như vẫn còn rất nhiều món ngon. À, con biết rồi. Các con có phải là định lên núi ngắm sao không?"

Nadeshiko nói như hát, khúc khích cười:

"Hay là…"

Cô ấy đột nhiên dừng bước:

"…Muốn nói ra tất cả với Keita đại nhân?"

Cô ấy vẫn luôn giữ nụ cười rạng rỡ. Nhưng giọng nói của cô ấy lại thiếu cảm xúc và hơi lạnh lùng. Trên mặt ba người thoáng qua vẻ kinh ngạc. Một luồng khí lạnh rợn người xuyên thấu toàn thân. Furano không chống đỡ nổi, "oaa" lẩm bẩm xong, liền mềm nhũn ra ngồi bệt xuống đất. Hisakuyo cố gắng hết sức giả ngây giả dại:

"Con, con đang nói gì vậy chứ?"

"Thật tốt quá nhỉ!" Nadeshiko vừa cười rạng rỡ vừa nói.

Cô ấy lần lượt nhìn những món quà trên tay Hisakuyo và những người khác.

"Kaoru đại nhân luôn rất dịu dàng đối xử với mọi người."

Cô ấy rất trân trọng ôm chặt lấy món quà của mình.

"Mỗi người!"

Cô ấy rất trân trọng ôm 1111 lấy món quà của mình.

"Bất kể đối phương đối xử với ngài ấy thế nào!"

Cô ấy vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại mang một vẻ lạ thường. Hisakuyo nín thở, Tensou im lặng loạng choạng một chút, Furano che tai lại.

Cuối cùng——

Sau một khoảng thời gian rất dài, họ đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.

Đó là tiếng của Nadeshiko phát ra.

Cô ấy đã hoàn toàn trở lại vẻ thường ngày. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Hisakuyo và những người khác với vẻ mặt hơi buồn và hơi mệt mỏi.

Đồng thời đưa tay vuốt mái tóc ngắn màu hạt dẻ bị tuột xuống.

"Kaoru đại nhân đã từng làm điều gì quá đáng với các con sao?"

Hisakuyo và những người khác không nói nên lời.

"Kaoru đại nhân đã từng làm điều gì khiến các con thất vọng sao?"

Nadeshiko mắt đẫm lệ kể lể.

"Kaoru đại nhân luôn nghĩ đến hạnh phúc của các con, hành động của ngài ấy luôn cân nhắc cho các con, tại sao các con lại…"

Nadeshiko cúi đầu, lẩm bẩm bằng giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:

"Lại không thể tin tưởng Kaoru đại nhân sao?"

Hisakuyo và những người khác nhìn nhau với vẻ mặt ngượng ngùng. Nadeshiko cố ý không nói thêm gì, quay lưng lại với họ.

Cô ấy chỉ để lại một câu nói:

"Xin hãy đợi thêm một chút nữa."

Ba người họ hiểu rõ tường tận ý nghĩa của câu nói này.

Nadeshiko khẽ khàng rời đi, không hề còn vẻ uy hiếp như ban nãy, trái lại toát lên vẻ mong manh, khiến người ta chỉ muốn chạy theo vỗ về, an ủi.

"…Làm, làm sao đây?" Furano ngồi phệt xuống sàn, ngẩng đầu nhìn Hoguya.

"Tôi cũng không biết nữa." Hoguya vừa đỡ cô dậy, vừa lẩm bẩm với giọng tự chế giễu.

"Thôi được! Dù sao thì, thế này chúng ta đã có thể khẳng định Nadeshiko biết được sự tồn tại của hai cỗ quan tài kia rồi."

"…Với lại, cô ấy đến để cảnh báo chúng ta." Tenso khẽ khàng bổ sung thêm, ánh mắt chăm chú nhìn về cuối con đường tối tăm nơi Nadeshiko đã khuất. Hoguya lắc đầu.

"Đó không phải là lời cảnh báo đâu! Tôi tin đó chắc chắn là một lời thỉnh cầu, hay đúng hơn là van nài."

Cô vò rối mái tóc, cười khổ một tiếng: "Nhưng mà, thật ra thì nó cũng là một kiểu đe dọa, kiểu như 'nếu làm trái lời cô ấy van nài, không biết chúng ta sẽ phải gánh chịu hậu quả gì'."

"Thế này này, dù tôi biết chuyện đã đến nước này rồi thì nói cũng vô ích, nhưng Furano cũng hiểu rất rõ ý Nadeshiko nói là gì. Có lẽ việc chúng ta làm chẳng qua chỉ là nhẫn tâm phản bội Kaoru-sama mà chúng ta trân trọng nhất mà thôi."

Furano vừa cúi đầu vừa đơn độc lẩm bẩm. Nước mắt cô tuôn rơi, "lạch bạch, lách tách" nhỏ xuống và thấm vào sàn hành lang. Furano vừa khóc vừa cười ngẩng mặt lên: "Sao lại thành ra thế này? Tại sao? Tại sao chứ? Rõ ràng chúng ta chỉ muốn sống một cuộc đời hạnh phúc thôi mà. Rõ ràng chúng ta chỉ muốn sống vui vẻ thôi mà… Tại sao chứ?"

Hoguya và Tenso nhìn nhau, nhưng đều không thể trả lời. Hoguya mặt mũi rầu rĩ, khoanh tay trước ngực, còn Tenso thì đứng bất động, giữ nguyên tư thế nghiêng đầu suy nghĩ. Lúc này, Hoguya cuối cùng cũng hạ quyết tâm, khẽ gật đầu.

"Ừm, chúng ta vẫn nên đi tìm Keita-sama bàn bạc một chút thì hơn!"

"Nhưng, nhưng mà, Hoguya…"

"Furano. Hệt như điều cậu vừa nói ấy…"

Hoguya khẽ mỉm cười.

"Đây không chỉ là vấn đề của riêng chúng ta, thà nói là vấn đề của Kaoru-sama thì đúng hơn. Tương lai mà cậu, người có thể nhìn thấy tương lai, đã thấy… Để ngăn chặn tương lai đen tối của Kaoru-sama biến thành hiện thực, chúng ta nhất định phải tìm ra cách tốt nhất trong tình cảnh này. Thế nên…"

Hoguya siết chặt nắm đấm.

"Phải tìm Keita-sama. Tin rằng Keita-sama nhất định cũng hiểu rõ mọi chuyện về Kaoru-sama, và chắc chắn sẽ giúp chúng ta nghĩ ra cách."

"…Tôi cũng đồng cảm." Tenso giơ một tay lên tỏ ý đồng tình. Hoguya nheo mắt cười rạng rỡ. Furano cũng run rẩy nhẹ, liên tục gật đầu.

"T-tôi biết rồi. Tôi cũng đồng ý… Nhưng, nhưng mà, bây giờ phải đi tìm Keita-sama ngay sao?"

Hoguya dứt khoát phủ định đề nghị này.

"Không, không phải là tôi không tin cô ấy, chỉ là tôi không nghĩ Nadeshiko sẽ tin tưởng chúng ta vô điều kiện. Chờ đến ngày mai, chúng ta hãy cẩn trọng chọn lựa thời gian và địa điểm để có thể liên lạc chắc chắn với Keita-sama!"

Tenso khẽ gật đầu đồng ý với đề xuất này, Furano như trút được gánh nặng, vỗ vỗ ngực, đúng lúc Hoguya đang định nói điều gì đó với vẻ mặt nghiêm túc thì…

"Này~~~!" Từ đầu kia hành lang vọng lại một giọng nói cởi mở, tươi vui.

Ba người kinh hãi cứng đờ người, quay đầu nhìn lại.

Người đứng ở đó không ai khác lại chính là nhân vật mấu chốt của sự rắc rối này – Kaoru Kawahira. Anh vẫy tay thật lớn, lại cất tiếng gọi họ:

"Ba đứa! Nadeshiko vừa đến đây à?"

Ngay lúc đó – ba người đồng loạt lắc đầu mà không hẹn trước. Nếu Kaoru lại gần hơn một chút, dùng nụ cười dịu dàng thường ngày hỏi họ, hoặc là đợi thêm một lúc nữa mới đến hỏi, có lẽ đã có một kết quả hoàn toàn khác rồi! Thế nhưng, bởi vì người mà họ đang bàn tán – Kaoru – lại mở miệng hỏi về Nadeshiko mà họ đang sợ hãi nhất, khiến nội tâm ba người chấn động mạnh.

Xen lẫn cảm xúc nghi ngờ lẫn lộn sợ hãi và trong lòng có điều hổ thẹn, kết quả là cả ba đều nói dối.

Hỏng rồi!

Khi họ nhận ra thì đã quá muộn.

"Thế à…" Kaoru đã gật đầu chuẩn bị rời đi. Dù Hoguya phát ra tiếng rên rỉ khản đặc, nhưng Kaoru hiếm khi lộ vẻ sốt ruột, nên không nghe thấy tiếng cô.

Có lẽ…

Có lẽ trong vô vàn lời nói dối hôm ấy, đây mới là lời nói dối thật sự không thể cứu vãn.

Có lẽ chỉ có lời này…

Kaoru cũng có lý do để không dễ dàng lại gần Hoguya và những người khác. Bởi vì trên tay anh đang cầm một chiếc hộp nhỏ đã được gói ghém cẩn thận.

Đây là một điều mà Inugami Master Kaoru Kawahira, người vốn dĩ phải đối xử công bằng với tất cả, tuyệt đối không được phép làm.

Giờ đây, anh lại cố ý muốn làm một việc mà "Kaoru Kawahira" không được phép, đang cố gắng dùng ý chí của mình để phá vỡ các quy tắc.

Đối với Nadeshiko mà bình thường anh không thể đền đáp tử tế, anh đặc biệt chuẩn bị thêm một món quà cho cô.

Một món trang sức chứa đựng bao tâm ý. Anh siết chặt chiếc hộp nhỏ đựng chiếc vòng cổ thanh nhã, tưởng tượng ra vẻ mặt vui mừng của cô.

Cô ấy sẽ mỉm cười với mình chứ? Có lẽ sẽ rưng rưng nước mắt. Anh hình dung cảnh tượng ấy trong đầu, nhưng bước chân lại tiến về hướng ngược lại với nơi Nadeshiko đã rời đi…

Kết quả, Kaoru đêm đó đã không gặp được Nadeshiko.

***

Cùng lúc đó, dưới sự dẫn dắt của Yougai, Kawahira Keita đến một căn phòng rộng rãi nằm ở một góc của chính dinh thự, có thể gọi là phòng lưu trữ dữ liệu hoặc một căn kho.

"Keita-sama, thật hiếm có. Rốt cuộc ngài muốn điều tra cái gì vậy?" Yougai đầy hứng thú hỏi, Keita đáp lại bằng một câu trả lời có chút mập mờ:

"Ừm, điều tra một chút chuyện cũ ấy mà~"

Vừa nãy Keita và Đương gia đã nói chuyện riêng rất lâu. Yougai cảm thấy có lẽ việc này có liên quan đến chuyện đó, nên quyết định tạm thời không truy hỏi nữa.

"Vì tôi thường xuyên sắp xếp những tài liệu này hơn, nên nếu ngài nói cho tôi biết yêu cầu, tôi nghĩ tôi có thể giúp được."

Đó là nơi hầu như giữ nguyên vẹn, lưu trữ những ghi chép và khoảnh khắc cuộc sống trong quá khứ của Đương gia Kawahira, đặt tất cả những gì liên quan đến bà, và giờ đây giống như phòng sưu tập album ảnh cá nhân của Yougai, người quản lý căn phòng vậy. Thực tế, trên tủ sách cạnh tường xếp ngay ngắn vô số album ảnh.

Ví dụ như –

"Kawayhira Kay mười bảy ~ mười tám tuổi chụp ảnh chung với thổ phỉ ở Mãn Châu"

"Kawayhira Kay năm mươi sáu tuổi kế nhiệm danh hiệu Đương gia"

Phía sau album còn dán nhãn ghi những dòng chữ trên bằng nét chữ viết ngay ngắn, cẩn thận. Keita lật soạt các trang, thì thấy bên trong là những bức ảnh đen trắng thời trẻ của Đương gia Kawahira, ví dụ như dáng bà vác đại đao giơ tay làm dấu hiệu hòa bình, bóng dáng chạy bộ trong bộ kimono, v.v…

"Trong thời đại đó mà lại có thể chụp được nhiều ảnh đến thế à~" Keita hơi kinh ngạc thở dài.

Yougai gật đầu với vẻ mặt hưng phấn như một người cha khoe ảnh con gái cưng, hay chủ nhân tự hào về thú cưng của mình.

"Vâng, chụp những bức ảnh này không dễ chút nào đâu. À, bức này là ảnh chụp khi Shinkansen khai thông, lúc chúng tôi xếp hàng xuyên đêm. Ngài xem, cái này là Hội chợ Triển lãm Thế giới, trước tượng đài Tháp Mặt Trời. À, từ album này trở đi là có ảnh của phụ thân ngài đấy. Ngài xem, đây là lúc Soutarou-sama đá hỏng cửa kéo, bị Đương gia quở trách. Đứa bé sơ sinh nằm ngủ lộ bụng ở đây là phụ thân của Kaoru-sama. Hai người họ trông rất giống nhau."

Yougai nheo mắt, "gururu" trong cổ họng đầy vui vẻ, rồi liên tục chỉ vào các bức ảnh. Keita bỗng nhiên nheo mắt lại.

"…Ngươi cũng là một kẻ kỳ quặc đấy!"

Yougai nghiêng đầu suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc.

"Ý ngài là sao ạ?"

"Không, không có gì… Xin lỗi, có ảnh nào liên quan đến tôi không?"

"Ừm, ảnh liên quan đến ngài…" Yougai lấy ra một album ảnh có niên đại gần đây hơn từ trong những cuốn album xếp liền kề. Keita mở album ra thì –

"Con trai của Soutarou-sama, Keita-sama đã đến chính dinh thự. Rất mong đợi tương lai của cậu ấy."

Bên trong kẹp một bức ảnh có chú thích viết tay, đó là Keita thời thơ ấu dùng tay cầm nắm cơm nếp đậu đỏ chén lia lịa.

"Thì ra là vậy~" Keita vừa lật soạt từng trang vừa lẩm bẩm. Dù số lượng không nhiều, nhưng lại rải rác những bức ảnh thời thơ ấu của Keita. Mỗi khi anh mở một cuốn album, cùng với sự thay đổi của thời gian, anh lại như được xem một thước phim về chính mình lớn dần theo năm tháng, khiến anh có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

"Nếu ngài còn muốn điều tra gì nữa, ngài xem~" Yougai vừa nói vừa đưa tay chỉ vào một góc chứa quần áo cũ và những vật dụng lặt vặt trong sinh hoạt.

"Tôi nhớ ở đó vẫn còn lưu lại quần áo và đồ chơi của Keita-sama dùng khi sống ở đây. À, còn cái này nữa, đây là tập cắt dán báo. Bên trong có những đoạn cắt báo khiến ngài ấn tượng sâu sắc đấy."

"Ồ~" Keita thốt lên tiếng trầm trồ thán phục. Có thể ám ảnh thu thập mọi thứ đến mức này, thật sự đáng nể. Keita khẽ vỗ vai Yougai an ủi, sau đó ngồi thẳng xuống sàn, bắt đầu chuyên tâm lật xem album.

Yougai lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng anh.

Tiếp đó, anh trầm ngâm nói: "Keita-sama… Vừa rồi tôi có nghe loáng thoáng nội dung cuộc nói chuyện giữa ngài và Đương gia, nghe nói ngài đã gặp Sekidousai rồi phải không?"

"Hả?" Keita không quay đầu lại mà đáp: "À~ Đại Ma Đạo Sư biến thái đó à! Ngươi biết tên đó đã hồi sinh rồi sao?"

"Vâng. Bởi vì Kana Shirou-san và Kaoru-sama có liên lạc định kỳ với chúng tôi… Nghe nói hắn sở hữu sức mạnh thậm chí còn hơn cả Đại Yêu Hồ…"

"…Tên đó đúng là lợi hại hơn người thường thật!" Keita đan hai tay ra sau gáy, ngẩng đầu nhìn trần nhà, còn Yougai thì nghiêm nghị cau mày.

"Thế này thì rắc rối rồi, chỉ riêng Đại Yêu Hồ thôi chúng ta đã hơi khó đối phó rồi, giả sử có chuyện gì đó xảy ra đồng thời…" Yougai lắc đầu.

"Hoặc là…" Yougai nói được một nửa, liền gạt bỏ viễn cảnh tồi tệ nhất ra khỏi đầu. Keita khẽ cười khổ một tiếng, anh dùng hai tay ôm lấy đôi chân khoanh tròn, xoay người đối mặt lại với Yougai.

"Ấy dà, tuy tôi vẫn chưa trực tiếp gặp Đại Yêu Hồ, nhưng nếu thực lực của hắn thật sự ngang bằng hoặc thậm chí vượt trội Sekidousai, thì thành thật mà nói thì chẳng có cách nào thắng được hắn cả."

"Keita-sama, sao ngài lại có thể nói ra những lời nản lòng như vậy…" Yougai nói với giọng trách cứ, Keita lại thản nhiên giải thích:

"Không, đây là sự thật. Tôi nghĩ thực lực của Youko quả thật kiệt xuất. Nhưng ngay cả khi tôi với tư cách một Inugami Master, cùng cô ấy chiến đấu, e rằng vẫn sẽ bị Đại Yêu Hồ tiêu diệt trong chớp mắt. Nếu đổi thành ngươi và bà nội thì sao? Tuy tôi cho rằng so với cặp đôi của tôi và Youko, các ngươi có lẽ sẽ trụ được lâu hơn một chút. Nhưng tóm lại một câu, nếu đối đầu với những kẻ có đẳng cấp làm trời đất đổi sắc như Sekidousai và Đại Yêu Hồ, chúng ta hầu như không có chút cơ hội thắng nào, đúng không?"

Yougai cảm thấy bối rối. Keita bất thường nói ra lời nản lòng, Yougai trong lòng nhận ra điều anh nói có lẽ là sự thật, liền một lần nữa xác nhận với anh.

"…Vậy thì…" Chúng ta tuyệt đối không thể thắng sao? Trước khi Yougai mở miệng hỏi trong lo lắng, Keita đã nở nụ cười trước.

"Đúng vậy!"

"Hả?"

"Duy nhất… Nếu trên đời này thật sự có kẻ nào có thể ngang tài ngang sức với những quái vật như vậy, thì đó chính là Kaoru. Chỉ có Kaoru mới có thể làm được."

Yougai trợn trắng mắt.

"Tôi nghĩ nếu một lúc chỉ đối phó với một tên, thì Kaoru vẫn có cách khống chế được chúng. Vì vậy, việc chúng ta nên làm là tạo ra một môi trường thuận lợi để sau này tên đó có thể thực hiện chiến lược này, ngươi nói đúng không?"

"Xin, xin đợi đã!" Yougai giơ tay ngăn lại, anh ta không hiểu rõ lời nói hiển nhiên đến mức khó hiểu của Keita. Dù anh ta cũng cảm thấy Kaoru quả thật không yếu, nhưng dù vậy…

"Ý ngài không lẽ là đang kỳ vọng vào 'sức mạnh trở về Thiên Giới' của Nadeshiko ư?"

"Hả?" Lần này đến lượt Keita mắt tròn xoe. "Sức mạnh gì của Nadeshiko cơ?"

Yougai im lặng, xem ra nhận thức giữa hai người khá bất nhất. Keita cười khổ một tiếng.

"…Này, Yougai. Ngươi có thể rót cho ta một tách trà được không? Lát nữa ta sẽ giải thích chi tiết cho ngươi nghe."

Yougai gật đầu. Tâm trạng anh ta trở nên minh mẫn hơn.

"Tôi biết rồi. Vậy, tôi đi pha trà ngay đây. Trà đen, cà phê hay trà xanh, ngài muốn uống loại nào?"

"Ừm… Trà xanh." Keita khẽ mỉm cười, anh chỉ vào bức ảnh trong cuốn album cũ: "Nếu tiện, ở nhà mà tìm thấy loại nắm cơm nếp đậu đỏ này thì tiện thể mang qua luôn nhé. Tự nhiên tôi lại thèm đồ ngọt rồi."

"Tôi biết rồi." Yougai đặt tay lên ngực cúi chào, bóng dáng liền biến mất. Keita "phù" một tiếng, thở phào nhẹ nhõm.

Keita muốn xem lướt qua một lượt trước khi Yougai trở lại, thế nên anh lại bắt đầu tập trung tinh thần xem album. Anh đến đây để tra cứu tài liệu, vì anh cảm thấy ở đây có thể có một vài manh mối. Điều anh muốn nhớ lại, thật ra là lời độc thoại của Youko mà anh vô tình nghe được ở Mái ấm mèo hoang đó.

Anh vô cùng bận tâm đến chuyện đó.

"Con thú chạy trong ngọn lửa."

Trăng rằm.

Keita thuở nhỏ chìa tay ra, hỏi con thú có muốn đi cùng mình không.

Thật ra anh hoàn toàn không có ấn tượng gì về những chuyện này. Anh cảm thấy giữa những chuyện này và cảm giác của mình, có vài điểm tinh tế lại không khớp với sự thật. Nói đúng hơn, trong đầu anh lưu lại những mảnh ký ức vụn vặt, và anh cũng cho rằng quả thật đã xảy ra chuyện tương tự những mảnh ký ức này. Tuy nhiên, trong đó lại tồn tại một yếu tố khác biệt mang tính then chốt.

Anh thật sự không thể nhớ ra đó là yếu tố gì. Anh cũng không rõ vì sao lại không nhớ ra. Dù nghĩ vậy có lỗi với Youko, người rất trân trọng ký ức đó, nhưng anh luôn cảm thấy chuyện đó tám chín phần không phải chuyện tốt đẹp gì.

"Ừm~ Rốt cuộc là chuyện gì vậy ta~" Keita đan hai tay ra sau gáy, nằm ngửa trên sàn.

"Nói thật nhé, buổi tối… Tại sao tôi lại xuất hiện vào một đêm như thế? Khoan đã! Đúng vậy! Nếu truy cùng ngõ ngách, tại sao tôi lại một mình ở trên ngọn núi đó chứ?"

Dường như có thứ gì đó từ từ hiện lên, tỉnh giấc.

"Ơ, ơ? Cái này thật sự rất kỳ lạ mà… Lúc đó tôi mới khoảng bốn, năm tuổi. Ở cái tuổi còn chưa biết là đã hiểu chuyện hay chưa, không thể nào buổi tối lại lang thang trên ngọn núi đó được…"

Keita kinh ngạc đứng dậy, hưng phấn bắt đầu lật xem những đoạn cắt báo. Anh không xem trang xã hội, cũng không xem trang kinh tế, mà xem chuyên mục truyền hình trước tiên.

Lịch chiếu chương trình TV thời đó, anh nhớ chương trình nổi tiếng nhất lúc bấy giờ… hình như là… Mặt anh đột nhiên trở nên tái mét. Không đúng, không phải thế! Thì ra sự thật không phải vậy!

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh mình kiễng chân gọi điện thoại.

"Alo?"

Ngay lúc này thì –

"Kei~ta~"

Keita đột nhiên bị ai đó ôm lấy từ phía sau, tim suýt nhảy khỏi lồng ngực vì sợ hãi. Anh không kìm được phát ra tiếng thét kinh hoàng:

"Uwa! Uwa wa wa wa wa wa wa wa wa wa wa wa wa wa wa wa!!!!!"

Thấy Keita sợ hãi ngã phịch xuống đất, Youko cũng kinh ngạc theo.

"S-sao vậy?" Cô lùi lại vài bước, mắt mở to hết cỡ.

"Yo, Youko?"

Đứng dưới ánh đèn huỳnh quang là Youko trong chiếc váy ngắn. Đó là Youko thường ngày. Youko khỏe khoắn và quyến rũ vừa phải.

Keita đưa tay giữ lấy lồng ngực đang đập thình thịch.

"Đ-đừng dọa tôi chứ! Cậu làm tôi hết hồn đấy!"

Tay anh như không có chuyện gì, giấu đi tập cắt dán báo. Youko kỳ lạ nghiêng đầu suy nghĩ. Nhưng, cũng không đặc biệt truy hỏi thêm.

"Này, ngài xem! Đây là quà Giáng sinh Kaoru tặng tôi đấy!" Youko tự hào lấy ra móc điện thoại hình linh vật狸貓 (Tanuki) gốm Shigaraki không mấy ưa nhìn cho anh xem. Rõ ràng cô không có điện thoại di động, nhưng lại tỏ vẻ vui mừng.

"Ồ, ồ ồ…"

"Keita đang làm gì ở đây vậy?"

"Hử? À, à à!" Keita vội vàng bịa ra một lời nói dối. "Đang điều tra một chút thứ bà nội nhờ tôi điều tra ấy mà."

"Ừm~"

"Nhưng đã điều tra xong rồi, chúng ta cũng gần đến lúc nên rời khỏi đây rồi nhỉ?"

"Không sao chứ?"

"Ừm, đương nhiên là không sao rồi."

Keita khẽ đẩy lưng Youko đi về phía cửa phòng, anh nói nhanh tiếp vào tai Youko: "Cái gì? Kaoru tặng quà cho cậu à! Thì ra là vậy! Vậy thì tôi cũng phải tặng quà cho cậu mới được."

"Ơ~? Không sao đâu, không sao đâu! Với lại, ngài bây giờ nghèo lắm mà."

"Hahahahaha! Đừng có coi thường tôi đấy nhé!" Keita hoàn toàn đưa Youko ra khỏi phòng, vừa khoanh tay tắt đèn vừa lẩm bẩm như van nài:

"Youko, tôi rất trân trọng cậu đấy!"

Youko "oa~" một tiếng, vui vẻ ôm chầm lấy Keita.

"Youko, tôi sẽ trân trọng cậu thật tốt…"

Keita vừa toát mồ hôi lạnh vừa ôm lấy Youko, nói ra lời nói gần như van nài này xong thì…

Cánh cửa phòng hoàn toàn đóng lại, bóng tối lại bao trùm.

Và những lời dối trá vẫn tiếp tục lăn bánh.

Các Khuyển Thần đã hoàn thành công việc trọng đại, khắp nơi cơ bản tràn ngập một không khí thư thái. Thế nhưng, vì Yougai đã hạ lệnh nghiêm, nên vài Khuyển Thần được cử luân phiên gác đêm vẫn cần mẫn thi hành nhiệm vụ trước kết giới của Đại Yêu Hồ, với tư thế giơ gậy thủ thế và đầu quấn khăn. Giờ đây, họ lại mang vẻ mặt đầy phức tạp, lần lượt lui về hai bên trái phải.

Từ trong bóng tối, người bước ra và đi thẳng qua giữa họ, chính là Youko. Vì cô ta đã nhận được sự cho phép của Yougai và chủ gia, nên dù không ưa cô ta, các Khuyển Thần vẫn chẳng thể ngăn cô ta đi vào. Youko bước đến trước kết giới, lớn tiếng hô hoán đầy vẻ uy hiếp:

Giọng cô ta hòa vào gió đêm, mang theo chút run rẩy nhẹ.

"Cha! Con sẽ đối chiến với cha!"

Đại Yêu Hồ không chút hồi âm. Youko kịch liệt tuyên bố:

"Con sẽ ở bên Keita! Thuở ấy, dù cha có kịch liệt phản đối thế nào, con cũng chẳng còn là vật chơi của cha nữa! Con sẽ tự mình sống sót bằng chính sức mạnh của mình! Con muốn sống theo ý mình muốn! Cha! Con không còn là con gái của Đại Yêu Hồ nữa! Con là Khuyển Thần Youko!"

Trán Youko lấm tấm mồ hôi hột, vừa sợ hãi lùi lại vừa vội vàng nói thêm một câu:

"...Nhưng nếu cha chịu cải tà quy chính, con có thể giúp cha làm trung gian hòa giải với các Khuyển Thần được đó chứ?"

Cô ta lẩm bẩm một mình rất nhỏ.

Rồi sau đó, bên trong kết giới vốn im lìm không chút phản ứng bỗng xuất hiện một bóng đen, rung động như một quầng sáng mờ ảo.

"Khặc khặc khặc khặc!"

Dù rất nhỏ...

Nhưng quả thực có tiếng cười vọng đến từ đâu đó. Youko đứng hình, toàn thân cứng đờ, các Khuyển Thần khác thấy tình hình có vẻ bất ổn cũng vội vàng giơ gậy thủ thế sẵn sàng chiến đấu.

Trong bầu không khí căng thẳng, giọng nói đó lại tiếp tục cất lên:

"Youko, con thật đáng thương hại. Con đã bị lừa rồi!"

"Cha, cha nói vậy là sao?"

Youko tức đến mắt trợn ngược, dù thân thể hơi run lên, vẫn hét to câu này.

Cô ta đưa tay ngăn một Khuyển Thần đang định chạy đi cầu viện, còn Đại Yêu Hồ lại tiếp tục cất tiếng:

"Cha nói đúng mà, đúng không nào~ Cha đây ấy mà..."

"Đừng có nói cha là cha con nữa!"

"Youko, cha mãi là cha của con. Cha của con đã sớm nhìn thấu mọi chuyện rồi đó! Con bị lừa rồi. Chắc chắn không sai vào đâu được. Bằng không, trước đây con ngoan ngoãn đến thế, sao có thể phản kháng lời cha nói chứ? Con nhất định bị gã nhân loại đó lừa gạt, rồi mặc cho hắn ta thao túng con... Thật đáng thương làm sao. Đợi thêm chút nữa! Cha sớm muộn gì cũng thoát khỏi đây, đến lúc đó sẽ dạy dỗ gã đàn ông đó một bài học cho ra trò!"

"Nếu cha dám động đến Keita..."

Đôi mắt Youko lóe lên sự giận dữ.

"Dù cha là cha con, con cũng quyết không tha cho cha!"

Hồi đáp của Đại Yêu Hồ không phải sự im lặng đe dọa, cũng chẳng phải tiếng gầm giận dữ, mà lại là tiếng nức nở bi thương.

"Oa oa oa oa oa oa!"

"Rõ ràng là một cô con gái ngoan ngoãn biết bao~"

Từ trong tiếng nức nở nghe loáng thoáng câu này. Youko cảm thấy hơi nản lòng. Rồi, cô ta khẽ thở dài một tiếng "hụ", và nói với tốc độ nhanh như gió:

"Tóm, tóm lại là! Keita rất trân trọng con, với lại chúng con đã hứa sẽ kết hôn rồi!"

Cô ta còn thêm vào một lời nói dối mà nếu Keita có mặt ở đó, nghe xong nhất định sẽ mắt mở to, hoảng hốt đến mức chẳng biết trời đất là gì.

"Con bây giờ vô cùng hạnh phúc! Và con cũng sẽ không để bất cứ ai đến ngăn cản hạnh phúc của con!"

Cô ta dứt khoát tuyên bố như vậy, rồi vung mạnh đầu, nhanh chóng lướt qua giữa các Khuyển Thần đang kinh ngạc, biến mất cái "phụt" vào màn đêm.

Từ sâu trong kết giới truyền ra tiếng cười, như thể thấy điều đó rất thú vị.

"Sớm muộn gì..."

Đại Yêu Hồ lẩm bẩm.

"Sớm muộn gì..."

Ngày hôm đó, vô số lời nói dối xuất hiện khắp mọi nơi. Ngay cả nói rằng quanh nhà Kawahira tràn ngập sự lừa gạt, thì cũng chẳng có gì sai trái. Tuy nhiên, lời nói dối giăng khắp trời mà Đại Yêu Hồ tung ra một cách xảo quyệt và tinh vi, có lẽ có thể coi là lời nói dối lớn nhất trong số đó!

Hắn ta thầm cười khẩy trong bóng tối.

Các Khuyển Thần đã hoàn toàn mắc lừa hắn, bởi vì hắn tuyệt đối không phải là kẻ có thể dễ dàng bị phong ấn vào kết giới như vậy. Hắn ta đã phát hiện ra một lỗ hổng không ai nhận ra bên trong kết giới, dù nhỏ bé nhưng chí mạng, nên mới cố ý giả vờ bị giam cầm trong đó. Giờ đây, thời cơ đã gần như chín muồi.

Chỉ còn một ngày nữa thôi——

Đây là kết luận của Đại Yêu Hồ.

Chỉ cần bỏ ra thêm một ngày, hắn ta nhất định sẽ cắn nát được kết giới này, thoát ra thế giới bên ngoài. Đó đã là một sự thật hiển nhiên, không thể chối cãi.

"Các Khuyển Thần, cứ chờ mà xem!"

Không một ai nghe thấy tiếng cười đó.

"Và nữa, Youko! Con gái yêu của ta!"

Không một ai nghe thấy lời gọi đó.

Thế nhưng, câu nói này quả thực...

Vang vọng trong bóng tối sâu thẳm.

Cùng lúc đó, Sekidousai, người đã khôi phục được linh lực cường đại, đang đứng sừng sững trước <Đại Sát Giới>. Trong đôi mắt hắn lóe lên chút ngạc nhiên và lòng trắc ẩn.

"Thì ra là như vậy... Ra là chuyện này!"

Hắn ta lẩm bẩm.

Trước mắt hắn là một trụ băng màu xanh lam.

Một thiếu nữ không mảnh vải che thân đang say ngủ trong trụ băng. Nàng có mái tóc đen nhánh, dù thân thể còn chưa trưởng thành, nhưng lại sở hữu gương mặt đoan chính với những đường nét thanh tú. Nàng nhắm mắt, hai tay đan chéo đặt trước ngực.

Như thể đã chết.

Hay đang say ngủ một giấc vĩnh hằng.

"Thì ra ngươi mới là Kaoru Kawahira đích thực..."

Cũng không một ai nghe thấy tiếng lẩm bẩm của hắn. Thật trớ trêu thay, trong đêm ngập tràn những lời dối trá và lừa gạt này, chỉ mỗi Sekidousai là kẻ duy nhất nhìn thấy sự thật. Một sự thật cấm kỵ mở ra tương lai u tối...

Thời gian đang chậm rãi trôi đi...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận