Inukami!
Arisawa Mamizu Wakatsuki Kanna
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7

Chương 2: Khiêu vũ cùng mèo

0 Bình luận - Độ dài: 5,190 từ - Cập nhật:

~Vào một ngày trời lúc nhiều mây lúc hửng nắng~

Hiếm hoi lắm mới có con người đến nhà tụi mèo chơi meo~.

Nghe đâu nhà họ bị phá nát rồi meo. Họ không có tiền, không có quần áo, tội nghiệp lắm meo. Thế nhưng, đi cùng con người kia lại có một con yêu thú xinh đẹp lắm meo~meo.

Đó là một con hồ ly meo~

Con hồ ly này hình như không thể hóa hình thành người hoàn toàn, đang đau đầu lắm meo~

Hai vị ấy đều rất chăm sóc Lưu Cát nhà tụi mèo meo~ Thế nên, tụi mèo nhất định phải báo đáp họ thật hậu hĩnh meo. Tụi mèo còn chuẩn bị cả cá bào và cỏ mèo nữa meo.

Meo~

~Nhật ký của một chú mèo hoang~

Kawajira Keita bỗng thấy khó thở, liền bừng tỉnh. Trong bóng tối, anh “Ưm?” một tiếng, nhíu mày khó hiểu. Rõ ràng cảm giác như đã sáng rồi, nhưng mở mắt ra vẫn chỉ thấy một màu đen kịt. Hơn nữa, gần mặt không hiểu sao lại có cảm giác ấm áp… cảm giác mềm mại của lông vũ… Nói ví von thì cứ như thể bị chôn sống dưới đống lông chồn vậy…

Anh vận sức cựa quậy thân mình và hai tay, lại nghe thấy tiếng “oát meo meo” khẽ khàng truyền đến. Keita “Ưm~” một tiếng, lông mày càng nhíu chặt. Anh cứ có cảm giác toàn thân đang bị cái gì đó đè nặng. Vừa định mở miệng nói gì đó, thì một đống lông mềm lại chui vào mồm. Anh “phì phì phì” khạc ra, rồi vội vàng bật dậy.

Anh bật dậy nhìn quanh, mới ngỡ ngàng.

Trong căn phòng kiểu Nhật sáng sủa rộng chừng sáu chiếu tatami, mèo đủ các màu lông đang nằm ngủ say sưa, thỏa mãn phát ra tiếng “gừ gừ”. Trong số đó còn có hai con mèo trông hệt như người, mặc áo ba lỗ và kimono, gồm một con mèo vằn và một con mèo đốm. Con mèo vừa rồi nằm bò trên mặt Keita đang “meo meo” nói mớ, rồi lăn lông lốc sang đè lên một con khác. Con mèo bị đè lập tức mở choàng mắt, kêu “Meo~” một tiếng thảm thiết.

Con mèo vằn lông nâu nằm bên cạnh Keita dường như rất lạnh, nó co ro cuộn tròn lại, rúc sát vào người anh.

“Này! Này! Tụi bây là cái giống gì vậy! Bò vào từ lúc nào hả?”

Keita hoàn toàn ngớ người, vừa mở cửa, mấy con mèo bên cạnh lập tức lim dim mở mắt, dùng chân trước dụi mặt, vừa “há á” ngáp dài một cái, vừa ngước nhìn anh.

“Meo~ Anh Keita, chào buổi sáng meo~”

“Sáng sủng gì mà sáng! Thật là! Trời mới se lạnh một chút thôi mà tụi bây cứ thế kéo nhau đến làm ổ trên giường của tôi…”

“Vì bên cạnh anh Keita vừa ấm áp lại vừa đáng tin cậy meo~”

Đám mèo vừa “há á” ngáp dài, vừa dùng chân sau gãi cằm rồi đáp lời. Chúng là những con mèo yêu hai đuôi, có thể hiểu tiếng người. Từ khi anh lưu lạc đến làm khách ở tổ mèo hoang này, sáng nào cũng xuất hiện cảnh tượng tương tự.

Keita vẻ mặt bất đắc dĩ gãi đầu, rồi đứng dậy.

Anh thận trọng tránh né đám mèo đang “meo meo” bám víu, mở cửa lùa bước ra ngoài. Đứng trên hành lang gỗ được lau chùi sạch tinh tươm, dù đã mặc chiếc áo khoác bông dày cộp do đám mèo tặng, Keita vẫn cảm thấy từng cơn lạnh thấu xương. Anh rùng mình, rụt cổ, xoa xoa hai vai rồi rẽ qua góc hành lang.

“À, anh Keita, chào buổi sáng.”

Mèo hoang Lưu Cát xuất hiện trước mắt anh.

Chỉ thấy nó duỗi thẳng chân trước, cực kỳ khéo léo ngồi xổm trên thành lan can. Từ khi đến đây, Keita đã gặp vô số mèo, nên dần dần cũng có thể phân biệt được sự khác biệt giữa chúng, và Lưu Cát được xem là một trong những con mèo yêu hai đuôi có màu lông đẹp nhất hội.

Nó nhìn chăm chú vào sân thượng tầng một của ngôi nhà phía trước. Trên đó, một đám mèo trực ban sáng đang đứng thẳng người, hăng say làm việc.

Trên sân thượng xếp đầy những pho tượng Phật đủ hình đủ dáng, đám mèo tay cầm giẻ, vừa hát hò vừa nhảy múa lau chùi những pho tượng ấy.

*“Nào nào nào hát lên! Nào nào nào nhảy múa!*

*Lau chùi tượng Phật sáng lấp lánh nào!*

*Đây chính là công việc của chúng ta.*

*Công việc hằng ngày của chúng ta.*

*Meo meo meo meo meo làm xong việc, rồi mau mau ăn sáng nào!”*

“Này!”

Keita mắt nheo lại, lẩm bẩm.

“Cô bé đang nhảy múa cạnh đó… là Youko ư?”

Youko chân trần mặc váy ngắn họa tiết kẻ caro Scotland, một tay cầm giẻ, vừa “meo meo” vừa nhảy múa.

“À, vâng, đúng vậy.”

Lưu Cát vui vẻ gật đầu.

“Cô ấy bảo vì hôm nay dậy sớm nên tình nguyện giúp lau chùi tượng Phật đó!”

“Ồ…”

Cô ấy phụ trách một pho tượng Phật đá siêu to khổng lồ. Chỉ thấy cô vừa lắc hông uốn éo, vừa vung chiếc giẻ phất phơ lau chùi pho tượng sáng bóng. Cô “đôm đốp” nhón chân di chuyển, rồi theo điệu nhạc xoay tròn trên một chân, lại cầm giẻ trong tay lau thêm vài cái vào tượng Phật.

Đúng lúc này, cô chợt nhận ra sự có mặt của Keita:

“A, Keita!”

Vừa vẫy tay, cái đuôi thú lông xù treo lủng lẳng sau lưng cô cũng rung rinh theo. Hai má ửng hồng cũng nổi lên vài sợi râu mèo, trên đầu còn mọc thêm đôi tai nhọn hình tam giác. Dù nhìn kiểu gì, cô ấy cũng là một cô gái tai thú hoàn hảo.

“Hây!”

Youko chân nhẹ nhàng lướt trên mặt đất, lập tức dễ dàng nhảy vọt đến trước cái thành lan can nơi Lưu Cát đang ngồi xổm. Cô đáp đất bằng tư thế bốn chân như ếch (vì sau đó lại đổi sang tư thế quỳ một gối, khiến nội y của cô lộ rõ mồn một), rồi như mèo thần tài, liên tục vẫy vẫy tay, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ:

“Meo meo~”

Nói xong, cô lại nhẹ nhàng nhảy phóc lên sân thượng tầng một. Lần này thì ôm chầm lấy một con mèo ở gần đó, rồi dụi má vào lưng con mèo đang giãy giụa để thoát khỏi tay cô.

“Meo meo~”

“Cái này là đang làm cái quái gì vậy?”

Keita vẫn rụt cổ vì sợ lạnh.

“Cô Youko mãi vẫn chưa trở lại bình thường nhỉ~”

Lưu Cát ngước nhìn mặt Keita hỏi.

“Đúng vậy!”

Keita mắt nheo lại đáp.

“Tôi tưởng là sẽ hồi phục nhanh thôi, nhưng mãi chẳng thấy khá hơn!”

Không hiểu sao, từ sau trận chiến với Sekidousai, cơ thể Youko vẫn cứ trong trạng thái biến đổi không hoàn toàn (mà cũng không thể xuyên qua vật thể). Keita và Youko sở dĩ phải tá túc ở nơi trú ẩn của đám mèo hoang này, nói trắng ra cũng chính vì lý do đó.

Nếu cứ lang thang trên phố, hình dạng của cô ấy thật sự quá dễ gây chú ý.

“Thật ra thì dù hai vị muốn ở lại bao lâu cũng được, tụi mèo không sao cả, vả lại mọi người đều rất vui…”

Dù Lưu Cát và đám mèo nói vậy với Keita, nhưng anh không khỏi nở nụ cười gượng gạo.

“Ừm, được các cậu nói vậy tôi rất cảm kích…”

Quả thật môi trường ở đây rất yên tĩnh, lại không phải lo lắng cơm ba bữa. Không những có chỗ trú mưa trú gió, lại không thấy buồn chán, nhưng họ cũng không thể cứ thế mà mãi nhận lòng tốt của đám mèo mà ăn bám ở đây được. Lưu Cát đang có vẻ mặt hơi buồn, chợt như nghĩ ra điều gì đó, liền ngẩng đầu lên.

“À đúng rồi! Hay là anh cứ thử nhờ Mèo Đại Nhân giúp chuyện của cô Youko xem sao?”

Keita ngạc nhiên nghiêng đầu suy nghĩ.

“Mèo Đại Nhân? Đó là ai vậy?”

Lưu Cát đắc ý, dùng chân trước vỗ vỗ vào tay Keita.

“Mèo Đại Nhân ư~ Người chính là vị thần hộ mệnh của chúng tôi đó!”

Tại một khoảng đất trống sâu thẳm trong một khu rừng rậm, sừng sững một tòa cổ trạch cô độc. Nơi đây chính là chốn Keita và Youko đang tá túc – đại bản doanh của đám mèo hoang.

Ngôi nhà này vốn là một biệt thự, thuộc về một nhà sưu tầm giàu có đã kiếm bộn tiền từ ngành dệt may trước chiến tranh. Thế nhưng sau khi ông ta chết đi, ngôi biệt thự với vị trí địa lý không tốt đã dần trở thành phế tích. Đám mèo đã rất nhẫn nại sửa sang lại ngôi nhà này, chuyển tượng Phật vào, biến nơi đây thành căn cứ địa của chúng.

Lưu Cát mời Keita và Youko đến một căn phòng trong tòa kiến trúc này.

“Mèo Đại Nhân ở đây sao?”

“Căn phòng rộng ghê~”

Keita nhìn quanh, còn Youko thì thán phục lẩm bẩm.

Thật ra căn phòng không lớn đến vậy, chỉ là vì trần nhà cao để lộ các xà nhà, nên có chút tạo ấn tượng về sự rộng rãi. Dù các cột trang trí màu vàng kem hơi ngả vàng, nhưng sàn chiếu tatami trong phòng lại được lau chùi sạch bóng không một hạt bụi.

“Mèo Đại Nhân chưa đến đâu! Bình thường chúng tôi dùng nơi đây làm nơi tụ họp.”

Lưu Cát quay người lại giải thích.

Trong lúc đó, còn có mấy con mèo khác vừa “meo~meo~” gọi, vừa hì hục làm việc. Chúng lắp ráp chiếc bàn ăn thấp ở chính giữa phòng, rồi bày biện tràn ngập cá khô chất đống, đồ chơi hình chuột, thức ăn đóng hộp, và những món khoái khẩu khác của mèo lên bàn. Ngay cả Hà Đồng không hiểu sao cũng đi theo Keita đến đây, đang ẩn mình trong một góc phòng “khặc khặc” cắn dưa chuột. Ba con mèo đi ngang qua trước mặt Hà Đồng, cùng nhau khệ nệ khiêng vào từ hành lang một chiếc chuông bạc khổng lồ.

Keita vừa nhìn ngắm tình hình bên trong, vừa mở miệng hỏi Lưu Cát:

“Này, nói thật đi, vị Mèo Đại Nhân kia rốt cuộc là ai vậy?”

“Mèo Đại Nhân ư…”

Lưu Cát “hì hì” đưa chân trước che miệng cười khúc khích.

“Người chính là vị thần bảo hộ của mỗi con mèo chúng tôi đó! Người vừa cao quý lại vừa thông minh, còn sở hữu sức mạnh phi thường~ lắm đó!”

“Vậy là… mấy thứ bày trên bàn là vật cúng để triệu hồi Mèo Thần ra sao?”

“Vâng, đúng vậy. Chỉ cần rung chiếc chuông đó, Mèo Đại Nhân sẽ theo làn sương từ đâu đó hiện ra, và ban cho chúng ta một điều ước mỗi năm chỉ được ước một lần.”

“Thì ra là vậy.”

Keita vừa nói vừa nhận lấy chiếc chuông bạc to đến mức phải dùng hai tay mới ôm xuể mà đám mèo vừa khiêng đến. Youko thì thích thú dùng ngón tay chọc chọc vào chiếc chuông.

“Vậy… bây giờ tôi có thể rung chiếc chuông này được chưa?”

Keita hỏi xong, Lưu Cát lập tức vươn chân trước thúc giục, như thể đang nói “mời, mời, mời”.

“Vâng, bất cứ lúc nào cũng được ạ!”

Keita “ừm” khẽ gật đầu. Đang định rung chuông thì anh bỗng dừng tay, như thể đột nhiên thay đổi ý định. Youko đang vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm vào quá trình, thấy vậy liền ngẩng đầu lên hỏi:

“Ể? Keita? Sao vậy?”

Keita “Ưm~” một tiếng, nhíu mày trầm tư. Biểu cảm này khiến Youko linh cảm được điều gì đó, rồi đoán ra được câu trả lời.

“Chẳng lẽ anh muốn nhân cơ hội này nhờ Mèo Đại Nhân thực hiện một điều ước biến thái sao!? Đồ trăng hoa!”

“Không phải đâu! Đồ ngốc!”

Keita hất tay Youko đang túm chặt lấy cánh tay anh, rồi khó hiểu quay đầu đối mặt lại với Lưu Cát, mở miệng hỏi:

“Này, cái cậu nói là ‘một lần một năm’ đấy, không phải có nghĩa là nếu chúng tôi ước thì các cậu sẽ mất đi cơ hội của năm nay sao?”

“À, vâng, đúng là vậy, có vấn đề gì sao ạ?”

Lưu Cát cảm thấy khó hiểu, đáp lại anh. Youko “A!” một tiếng, vội che miệng, còn Keita thì nhìn chằm chằm Lưu Cát, lần nữa xác nhận với nó.

“…Để chúng tôi sử dụng quyền ước nguyện lần này, thật sự không sao chứ?”

“Ừm, tất nhiên rồi.”

Lưu Cát nở nụ cười.

“Vì anh Keita và cô Youko từ trước đến nay thật sự rất quan tâm chúng tôi. Xin đừng khách sáo, cứ trực tiếp ước với Mèo Đại Nhân đi ạ!”

Những con mèo khác cũng xúm lại, không ngừng gật đầu. Chỉ có Hà Đồng vẫn vô tư cắn dưa chuột ở một bên. Keita “hơ” một tiếng, bật cười.

“Vậy à… Thế thì tôi không thể ước nguyện gì kỳ quặc được rồi. Cứ để tôi trân trọng lòng tốt của các cậu nhé!”

Youko lại “A~” một tiếng.

“Quả nhiên anh định ước nguyện gì đó biến thái mà!”

“Không, không phải!”

“Nhất định là thế! Bây giờ tôi đã có thể đoán được khi nào anh Keita đang nghĩ chuyện bậy bạ rồi!”

“Oan ức quá! Tôi nào có nghĩ đến cô nàng trần truồng vâng lời tôi răm rắp đâu chứ…”

“Anh nói cái gì!?”

“Tôi nói tôi không có nghĩ mấy chuyện đó! Thôi, thôi, tôi bắt đầu đây!”

Sau khi thể hiện thái độ dao động mạnh mẽ, Keita lập tức dùng hai tay rung chuông. Một tiếng “leng keng” trang trọng vang vọng khắp căn phòng. Rồi…

Khói trắng bao trùm, “Mèo Đại Nhân” cứ thế xuất hiện…

Keita và Youko mắt tròn xoe, ngước nhìn sinh vật trước mặt. Đám mèo thì vừa “meo~meo~” gọi, vừa quây quần xung quanh nó.

Sinh vật ấy không chút biểu cảm, tỏa ra một khí chất trầm mặc đến áp đảo.

“To quá!”

Keita không kìm được kêu lên. Youko cũng tương tự thở dài:

“Một con mèo to kinh khủng~”

Sinh vật ấy chính là một con mèo tam thể khổng lồ.

Dù nhìn thế nào đi nữa, con mèo này cũng khổng lồ đến mức đáng kinh ngạc. Đầu nó gần chạm trần nhà, chiều cao còn gấp đôi Keita và Youko. Thêm cái thân hình béo ú, nhìn bề ngoài, nó giống một con gấu hơn là mèo, mà lại là gấu Bắc Cực cỡ đại. Phần bụng và vai quá mức nhô lên, khiến chân tay nó trông có vẻ hơi ngắn.

Sinh vật ấy chỉ im lặng cúi nhìn Keita và Youko.

Không chỉ râu và tai đều lớn đến lố bịch, mà đôi mắt thì quái dị không thể tả, hệt như hai chiếc đĩa tròn khảm vào, vô cảm và không chớp mắt nhìn chằm chằm.

Trông hơi đáng sợ, và cơ thể thì bất động.

“A-anh, anh Keita…”

Lưu Cát đứng bên cạnh, lo lắng dùng sức chọc vào chân Keita.

“Vâng, được thôi.”

Keita dùng giọng hơi khàn trả lời, không kìm được bị khí thế này choáng váng. Keita lập tức cảm nhận sâu sắc rằng, con linh miêu toàn thân mang theo khí trắng, đứng sững bất động kia, quả thật là một tồn tại phi thường. Lưu Cát cũng vì đối mặt với vị thần hộ mệnh cấp bậc thần linh này, trong lời nói lộ ra một tia căng thẳng khó tả, ngay cả Youko dù nổi tiếng không sợ trời không sợ đất cũng không kìm được nuốt nước bọt “ực” một tiếng.

Ngay cả khi những con mèo khác vừa “meo~meo~” gọi vừa trèo lên người Mèo Đại Nhân, nó vẫn bất động. Là khoan dung ư… hay đối với sinh vật ấy, điều này chỉ như lũ cá con quấn lấy cá voi, chẳng mảy may bận tâm? Nó nhìn chằm chằm Keita không chớp mắt.

“Khụ khụ, ừm, ừm ừm~… cái đó… là vậy nè…”

Keita trước đây không có nhiều cơ hội tận mắt chứng kiến những tồn tại đặc biệt như thế này.

“Dám xin… à không phải, muốn làm phiền ngài… cũng không đúng, tôi có việc cần thỉnh cầu nên mới gọi ngài ra.”

Anh hắng giọng.

“Tên tôi là Kawajira Keita, cô nàng này là Youko. Khuyển Thần Youko…”

Anh chỉ vào Youko.

“Tình trạng biến hình của cô ấy có vẻ không ổn, dẫn đến việc cô ấy không thể hóa hình thành người một cách suôn sẻ… Thế nên, xin lỗi, mong ngài có thể giúp cô ấy trở lại bình thường. Được không ạ?”

Im lặng như tờ——

Linh miêu khổng lồ giữ nguyên tư thế bất động như chưa có chuyện gì xảy ra, không hề chớp mắt. Đôi mắt nó sáng loáng như đèn pha hỏng, trông khá đáng sợ.

“Ờ, xin hỏi~ ngài có nghe thấy không ạ? Muốn nhờ ngài giúp cái đuôi, râu và tai của cô nàng này co lại…”

“Này, là tôi đây! Anh Keita nói chính là tôi đó nha?”

Youko bước đến chỉ vào mình. Thế nhưng mống mắt của linh miêu không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Keita không rời.

“Cái này… này! Sao nó không nói gì hết vậy?”

Keita thì thầm vào tai Lưu Cát.

“Hay vốn dĩ nó đã thế rồi?”

“Ể? Lạ quá. Mèo Đại Nhân, đã lâu không gặp. Con là Lưu Cát đây. Meo~meo~meo~”

Lưu Cát vừa “meo~meo~” gọi, vừa vẫy vẫy tay chân. Lúc này, con linh miêu kia lần đầu tiên có phản ứng. Nhãn cầu của nó chuyển động theo âm thanh, khi ánh mắt bắt được hình bóng Lưu Cát, liền vểnh lên cái đuôi dày và dài như trụ cứu hỏa, “rầm” một tiếng đập mạnh xuống chiếu tatami. Lưu Cát lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.

“Không sao đâu. Mèo Đại Nhân nghe thấy rồi đó. Người nói ‘ngươi cứ nói ra điều ước nhanh lên cũng không sao’.”

“Hả?”

Keita phát ra một giọng nói ngớ ngẩn.

“Điều ước…”

Anh không hiểu ý Lưu Cát.

“Chẳng phải tôi vừa nói rồi sao?”

Anh chuyển ánh mắt về phía linh miêu, con mèo tam thể khổng lồ cũng im lặng nhìn Keita. Xem ra giữa hai bên dường như tồn tại một khoảng cách rất lớn.

Lưu Cát chợt như nhớ ra điều gì đó, “A!” một tiếng.

“A! Chết rồi!”

“Ưm? Sao vậy?”

“À, không, cái đó~”

Lưu Cát lộ ra vẻ mặt lúng túng, còn Keita thì sốt ruột giục nó nói:

“Chuyện gì vậy? Cậu nói rõ ra xem nào!”

Lưu Cát co rúm người lại.

“Không phải đâu, cái đó~ vì anh Keita đã hòa nhập với chúng tôi quá tự nhiên, nên tôi hoàn toàn quên béng mất chuyện này. Xin anh đừng giận nhé? Thật ra… muốn nói chuyện với Mèo Đại Nhân, người là thần hộ mệnh của tộc mèo, thì chỉ có thể giao tiếp bằng tiếng mèo… nhưng tôi lại quên sạch sành sanh rồi.”

“Cái, cái gì cơ!?”

Keita ngạc nhiên trợn tròn mắt. Lưu Cát càng lúc càng xấu hổ, rụt vai lại:

“…Thế, thế thì biết làm sao đây?”

“A ha ha ha ha!”

Youko ở bên cạnh, nghe thấy chuyện này, liền bật cười vui vẻ. Cô “phì phì” lắc lắc ngón tay.

“Mấy người ngốc quá đi~ Nếu đã vậy, Lưu Cát cậu cứ dịch lời anh Keita nói sang tiếng mèo là được mà?”

“À!”

Lưu Cát không kìm được, dùng chân trước bịt miệng.

Keita như thể đang nói “Cô bé đã thông minh hơn rồi đó~” mà xoa đầu Youko tới lui. Youko “khì khì~” cười khúc khích, dụi dụi trán vào Keita nũng nịu.

Ngay lúc này, Keita chợt nhận ra một sự thật không thể vãn hồi. Đồng thời, đó cũng là điều tuyệt đối không được phép, không thể nào quên: râu và đuôi của mình vẫn chưa trở lại như cũ!

Hốt hoảng ngoảnh lại nhìn, cậu vừa vặn thoáng thấy món cúng tế cuối cùng biến mất vào hư không, và một làn hơi sương mờ ảo từ từ tan biến.

“Ối! Dừng lại! Đừng vội đi chứ!”

Keita đẩy Youko ra, lao tới chiếc chuông bạc duy nhất còn sót lại, ra sức lay mạnh. Cậu dốc hết sức rung chuông, như thể đang đập vào tường vậy. Thế nhưng, dù cậu có lắc thế nào đi nữa, mèo thần vẫn không trở lại.

“À, ừm… cái đó… như tôi vừa nói ấy, mèo đại nhân một năm chỉ xuất hiện một lần thôi.”

Sau khi nghe Ryukichi cất giọng thông báo đầy vẻ cảm thông từ tận đáy lòng, như thể đã nhận ra sự việc nghiêm trọng biết chừng nào—

“Oa a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!”

Tiếng kêu than đau đớn của cậu vang vọng khắp bốn phía.

Kawahira Keita—

Đã biến thành một con mèo. Tự buông xuôi tất cả.

Sau khi chuyện đó xảy ra, Chủ nhân Khuyển Thần Kawahira Keita—trong tình cảnh bi thảm đến mức có thể dùng những cụm từ như “tai họa liên tiếp giáng xuống” hay “đã trót thì trét” để miêu tả—liền ngồi khoanh chân trong căn phòng trải chiếu tatami ở dinh thự mèo, dưới ánh trăng đặc biệt rực rỡ, vừa ra sức uống rượu như hũ chìm, vừa lớn tiếng gào thét.

“Thôi được rồi~~~~~~~~ đằng nào thì việc cũng đã đến nước này, dù là cung tên hay súng ống gì cũng được, cứ việc đến hết đi!”

Trong căn phòng được nhuộm một màu bạc trắng xóa... mọi thứ đều mất đi màu sắc, chỉ hiện lên những cái bóng với đường nét sắc sảo như tranh thủy mặc.

Những chú mèo hoa, mèo vằn, mèo nâu tụ tập xung quanh cậu, vừa “meo~ meo~” vừa nhảy múa, hoặc tỉa lông, hoặc cùng cậu uống rượu, và thưởng thức cá sòng khô, cá ếch khô cùng các loại đồ khô khác. Kappa cũng vươn vai trên đầu gối Keita, thích thú đùa nghịch bộ râu mèo vốn đã hoàn toàn trở thành một phần cơ thể của Keita.

Những chú mèo thay phiên nhau rót thứ rượu cỏ mèo đặc chế vào ly của Keita. Keita uống cạn ly này đến ly khác. Chẳng mấy chốc, cậu đã ngà ngà say, rồi gục cằm xuống chiếu tatami, mắt đẫm lệ lẩm bẩm điều gì đó, cuối cùng thì say bí tỉ không còn biết gì nữa.

Những chú mèo cũng đã say mèm, lần lượt cuộn tròn bên cạnh cậu, hệt như những chiếc chăn ấm áp làm từ lông thú tự nhiên. Cuối cùng, Youko lại đặt cánh tay lên eo Keita như thể đó là chỗ tựa, rồi cong chân tạo dáng quyến rũ, tựa vào người cậu.

“He he… Keita vẫn kém rượu như ngày nào nhỉ~”

Youko vừa nói vừa vui vẻ nhẹ nhàng vỗ mấy cái vào đầu Keita, nhưng thực ra mặt cô nàng cũng đã đỏ bừng rồi.

“Cho hỏi, ngày mai các vị thật sự sẽ về lại thị trấn sao?”

Một chú mèo, chính là Ryukichi, người không hề động một giọt rượu, ngẩng đầu nhìn Youko hỏi.

Căn phòng tràn ngập tiếng ngáy của Keita, cùng tiếng meo meo của những chú mèo. Không khí lạnh bên ngoài khẽ khàng len lỏi vào căn phòng đã đóng chặt cửa. Hơi thở mùa đông đã tràn ngập cả khu vực này. Sắc đêm trong trẻo, trong suốt như thể chỉ cần chạm nhẹ là tan chảy.

“Ừm, Keita hình như có ý định đó.”

Youko vừa nói vừa phát ra tiếng cười khanh khách từ sâu trong cổ họng. Cô lại nâng ly rượu lên:

“Thêm nữa, đứa bé đó hình như đang tìm chúng tôi, thế nên…”

Cô vui vẻ nháy mắt một cái.

“Dù sao đi nữa, khoảng thời gian này thật sự rất cảm ơn sự chăm sóc của cậu, Ryukichi. Được thảnh thơi trải qua quãng thời gian ở chỗ các cậu, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ đấy!”

“À! Đâu có đâu có, xin đừng khách sáo quá…”

Ryukichi vội vàng lắc đầu.

“Thật ra chúng tôi cũng chơi rất vui mà.”

Cậu ta nghĩ vậy từ tận đáy lòng, và liên tục gật đầu.

“Keita-san thật sự là một người kỳ lạ. Bọn mèo yêu hai đuôi bọn tôi vốn rất cảnh giác, nhưng mọi người lại ngay lập tức trở nên thân thiết với cậu ấy, cứ như bị trúng bùa mê vậy!”

“Bùa mê sao, lời cậu nói thật thú vị đấy, Ryukichi.”

Youko cười khanh khách thành tiếng, còn Ryukichi thì trầm ngâm nói:

“Không, lời tôi nói chưa chắc đã quá lời đâu… Ví dụ như con Kappa này…”

Ryukichi liếc nhìn con Kappa đang ngủ say trên đầu Keita.

“Tại sao một sinh vật sống dưới sông như thế này lại cứ bám riết lấy Keita-san mà đến tận đây chứ? Đây là rừng đó! Keita-san rõ ràng chẳng làm gì đặc biệt, thậm chí còn thấy con Kappa này phiền phức nữa là… Thế mà cậu ấy luôn thu hút những sinh vật như chúng tôi một cách gần như không thể tin nổi.”

“…Keita luôn là như vậy đấy! Khi đó cũng thế.”

“Hả?”

Vì Youko đột nhiên nói ra những lời như vậy, Ryukichi thấy khó hiểu mà ngẩng mặt lên. Youko với đôi mắt mơ màng vì say nhìn ra ngoài cửa sổ. Ryukichi cũng theo ánh mắt cô, cùng nhìn chằm chằm vào thứ mà cô đang nhìn.

Đó là vầng trăng tròn bạc. Một vầng trăng tròn mùa đông với sắc màu đẹp đến điên rồ.

“Ừm, hôm đó cũng là một đêm trăng đẹp như hôm nay đấy!”

Youko với giọng điệu hoài niệm, từng chữ một lẩm bẩm một mình.

“Có một con dã thú bị giam cầm đã trốn thoát khỏi lồng giam.”

“Youko-san?”

“Thế nhưng, quân truy đuổi lập tức xuất hiện. Con dã thú vừa chạy vừa phun ra lửa, cuối cùng đã trốn thoát thành công. Tuy nhiên, nó cũng bị thương. Cuối cùng, con dã thú không thể chạy thêm được nữa, mệt mỏi rã rời nằm phục xuống đất, cảm thấy bản thân không thể chống đỡ nổi nữa. Chỉ có ánh trăng tròn và ánh lửa rọi chiếu lên con dã thú.”

Ryukichi cảm thấy bối rối, không biết nên xen lời thế nào. Và trong lúc cậu đang do dự, Youko tiếp tục độc thoại:

“Cuối cùng, ánh trăng tròn và ánh lửa đều không thể xoa dịu nỗi cô đơn của dã thú, nhưng nó nghĩ rằng ít nhất mình cũng có thể chết một cách tự do. Con dã thú tự buông xuôi mà cười. Đúng lúc này…”

Youko đột nhiên bật cười.

“Cậu ấy lại thản nhiên xuất hiện từ sâu trong rừng.”

“Ối! Con chó lớn thật! Không, là cáo sao? Thôi kệ, là gì cũng không quan trọng!”

“Có muốn theo tôi không?”

Cậu ấy nói vậy. Thiếu niên nhỏ tuổi mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình nói xong, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

“Mặc dù không biết vì sao cậu ấy lại xuất hiện ở đó, nhưng trước mặt con dã thú khổng lồ mà người bình thường hẳn sẽ rất sợ hãi, cậu ấy lại thản nhiên nở nụ cười…”

Dứt lời, Youko ôm chặt Keita đang rên “ưm~ ưm~”. Cô vùi mặt vào người cậu, ôm thật chặt, thật trân trọng. Vô cùng trân trọng. Như thể trân trọng hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.

“Cuối cùng thì chúng ta cũng ở bên nhau rồi.”

“Ta sẽ không rời xa ngươi nữa đâu…”

Youko lẩm bẩm như vậy rồi hít một hơi thật sâu, ngay lập tức bắt đầu phát ra tiếng ngáy đáng yêu. Lúc này, Ryukichi mới “phù” một tiếng, thở phào nhẹ nhõm sau khi nín thở.

Thật ra, Ryukichi đã sớm nghe nói về thân phận thật của Youko. Đương nhiên, cậu cũng biết cô ấy là con gái của Đại Yêu Hồ cực kỳ tà ác và đã bị phong ấn từ lâu. Nhưng cậu ta không hiểu vì sao con gái của Đại Yêu Hồ lại cam tâm tình nguyện khuất phục, trở thành một Khuyển Thần?

Sau khi nghe Youko độc thoại, cậu ta mới cuối cùng hiểu ra. Có lẽ vào cái ngày đó… trái tim Youko đã bị Kawahira Keita khi đó còn nhỏ tuổi, lại không hề e ngại bước gần đến cô trong biển lửa, chiếm đoạt. Nó bị cuốn hút bởi cái cảm giác “thú vị” mãnh liệt mà cô chưa từng có được trong cái kết giới tối tăm chật hẹp, và bởi một thứ gì đó khiến cô không thể không bật cười, một thứ mà cô đã luôn khao khát tìm kiếm… Điều này đã giúp cô mãi mãi thoát khỏi nỗi cô đơn dài đằng đẵng.

Chính vì thế, yêu hồ đã vì muốn ở bên cậu ấy—vì muốn cùng cậu ấy trải qua những tháng ngày tương tự—mà biến thành Khuyển Thần Youko. Cô vượt qua mọi chướng ngại, chỉ để được ở bên cậu ấy.

Ryukichi nheo mắt, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn.

“Thì ra còn có đoạn quá khứ này nữa sao~”

Vầng trăng tròn vẫn luôn rực rỡ sáng ngời, chắc chắn cũng giống như ánh trăng ngày hôm ấy. Ngày Keita và Youko lần đầu gặp gỡ.

……………………

…………

……

Ryukichi cũng mãn nguyện cuộn tròn lại bên cạnh, chỉ còn nghe thấy những tiếng ngáy ngọt ngào khe khẽ.

Ngay lúc này, Kawahira Keita, người mà trước đó tưởng chừng đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu, lại đột nhiên mở mắt. Cậu khoanh tay lại, nhíu mày đầy khó hiểu, rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà.

“Hả?”

Cậu nghiêng đầu suy nghĩ.

“…Trước đây từng xảy ra chuyện này sao?”

Nhưng lời lẩm bẩm của cậu rằng “mình hoàn toàn không nhớ gì cả…” lại không lọt vào tai bất kỳ ai.

Chỉ có vầng trăng, không chút keo kiệt, rải ánh sáng vằng vặc khắp căn phòng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận