Bóng hình ấy thật đẹp đẽ.
Thật cao quý.
Mạnh mẽ như tiếng sấm gầm vang.
Chẳng ai chạm nổi, cũng chẳng ai sai khiến được. Bản tính tự do tự tại, hắn không ngừng tìm kiếm sự phóng khoáng, bất kham.
Hắn chẳng tàn nhẫn.
Cũng chẳng điên loạn.
Chỉ đơn thuần là tùy ý phô diễn sức mạnh của mình.
Lấy bóng hình làm quyến thuộc, hắn lần lượt đánh tan những tăng lữ võ nghệ cao cường cùng các pháp sư trừ tà.
Kẻ nào chống cự, đều bị hắn hóa thành đá.
Hắn vui đùa với vầng trăng, đùa nghịch với lửa, rồi cất tiếng hát khúc khải hoàn.
Hắn chính là một Đại Yêu Vật.
Trích từ Kỳ truyện Yêu quái Kichijitsu ~Chương Đại Yêu Hồ~
Đại Yêu Hồ đang dần dần hồi sinh.
Con yêu ma mà thuở xưa, phải huy động toàn bộ Khuyển Thần mới may mắn phong ấn được, đến cả những Khuyển Thần trẻ tuổi dưới trướng Kawahira Kaoru cũng rõ mồn một sự hiện diện của nó. Chính bởi sự khủng khiếp của Đại Yêu Hồ vẫn còn ẩn chứa trong bóng tối, trong những ảo ảnh và trí tưởng tượng của các nàng, mà nỗi sợ hãi trong lòng các Khuyển Thần trẻ có lẽ còn sâu đậm hơn cả những bậc trưởng lão từng trực tiếp đối mặt với con yêu vật này. Việc Lin Cao vốn hiền lành nay bỗng trở nên lắm lời khác thường, hẳn cũng vì nỗi lo âu ấy mà ra.
"À này, tôi thấy số lượng chăn đệm trong đại sảnh hoàn toàn không đủ, rồi nhà vệ sinh cũng phải lau dọn thường xuyên mới được. Cả gạo và thức ăn cũng đang cạn dần, đợi Hujiuya về, tôi định nhờ các cô ấy đi mua thêm. À, đúng rồi. Còn có các vị tu hành muốn trai giới tắm gội, chuyện này chỉ cần mở cửa phòng tắm là ổn thôi phải không ạ?"
Nàng mặc một bộ trang phục màu xanh đen, trông giống đồng phục lao động.
Đây là nhà bếp của Kawahira Chính Gia.
"...Này Dong, em có nghe không đấy?"
Lin Cao tay cầm bút chì, lớn tiếng đọc các ghi chú, đôi mắt khẽ liếc lên nhìn người thủ lĩnh của mình. Thiếu nữ tóc đỏ xinh đẹp Dong giật mình hoàn hồn, rồi nở một nụ cười gượng gạo.
"À, xin lỗi. Em đang nghe đây, đang nghe đây. Cứ làm theo những gì em nói là được rồi."
Cứ thế một thời gian, mọi công việc thực tế trong Kawahira Chính Gia đều do một tay Lin Cao sắp xếp, còn Dong thì lần lượt phê duyệt. Hình thức làm việc này vẫn duy trì đến nay. Dong cứ thế đi lại giữa kết giới trong núi và Kawahira Chính Gia, trung thành đóng vai trò người liên lạc giữa đương gia Kawahira đang túc trực ở tiền tuyến và Kaoru chuyên tâm lo liệu hậu phương.
"Em mệt rồi sao?"
Lin Cao lo lắng hỏi, Dong liền xua tan nỗi bất an trong lòng cô bé:
"Không, không phải vậy đâu, chỉ là em đang suy nghĩ một chút. Em tự hỏi, không biết Kaoru-sama đang chờ đợi điều gì nhỉ?"
"Kaoru-sama làm sao thế ạ?"
"Ừm..."
Dong nghiêng đầu suy tư một lát, rồi khẽ nở nụ cười.
"Thôi nào, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Ngược lại, em mới phải hỏi Lin Cao có quá mệt không đấy? Xin lỗi nhé! Đã đẩy hết công việc phiền phức cho em làm..."
"Không sao đâu ạ, không hề gì."
Một mình cô bé quán xuyến mọi công việc, từ tiếp đón các linh năng giả, pháp sư trừ ma đổ về đây vì tin tức Đại Yêu Hồ sắp hồi sinh. Dù Lin Cao mỉm cười thờ ơ lắc đầu, nhưng gánh nặng ấy ắt hẳn rất đỗi nặng nề. Quả thật, sắc mặt cô bé cũng đã tái đi phần nào.
Dong khẽ nhíu mày.
"Này Lin Cao, thật ra em chẳng cần phải tươi cười với tất cả mọi người đâu. Vì ngoài những người do đích thân Đương Gia Kawahira triệu tập, những kẻ khác đều là không mời mà tới. Em chỉ cần đối xử đúng mực với họ là được rồi. Nghe nói còn có vài kẻ phẩm hạnh chẳng ra gì trà trộn trong đám đó nữa chứ..."
"Vâng, nhưng mà..."
Lin Cao cúi đầu. Cô bé vốn nhút nhát, lại luôn tiếp đón con người với thái độ tuyệt đối phục tùng. Bởi vậy, những kẻ linh năng giả vô lại tự tiện xông vào bếp, ngang nhiên đưa ra đủ loại yêu sách, có lẽ còn đáng sợ hơn cả Đại Yêu Hồ trong mắt cô bé nữa!
Dong khẽ thở dài.
"Đợi Hujiuya tới rồi, ta cứ giao hết mấy chuyện này cho cô ấy xử lý thì hơn nhỉ?"
Nếu là Hujiuya điềm tĩnh, lý trí, hẳn cô ấy chẳng những có thể xử lý gọn ghẽ mọi công việc cần thiết, mà còn dễ dàng từ chối những kẻ thô lỗ đưa ra yêu sách vô lý kia!
Lin Cao vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
"Ôi không, không được đâu ạ! Hujiuya giờ đang trực tiếp nhận lệnh của Đương Gia đại nhân, hơn nữa, thứ hạng của em còn cao hơn cô ấy mà!"
"Ừm..."
Dong khẽ rên một tiếng, rồi xác nhận lại:
"Em không tự ép mình đấy chứ?"
"Không sao đâu ạ. Dù sao thì em cũng là em họ cùng tuổi với chị mà! Chị thấy có đúng không, Dong?"
Lin Cao cười tủm tỉm, cong cánh tay mảnh khảnh lên khoe cơ bắp với Dong. Dong cũng bật cười trước hành động ấy của cô bé.
"Đúng thế. Vậy thì, ở đây không sao chứ?"
"Vâng ạ! Chị cứ yên tâm giao chuyện ở đây cho em lo! Dong cứ trực tiếp hỗ trợ Kaoru-sama là được rồi."
"Hehe! Vậy thì, tôi xin tuân lệnh một cách cung kính vậy."
Dong chợt đưa mắt nhìn quanh.
"Hả? À phải rồi, nhắc đến thứ hạng tự nhiên tôi lại nhớ ra... Nadeshiko rốt cuộc đã đi đâu mất rồi?"
Lin Cao cũng đờ người ra.
"Ủa, chị ấy không có ở trong dinh thự này ư! Cũng không có ở phía núi sao?"
"Không có thật à?"
"Vậy thì, liệu có phải giống như Chiwa, chị ấy cũng ra ngoài làm việc quan trọng cho Kaoru-sama không ta?"
Lin Cao thản nhiên đáp lời. Dong liền nói:
"Cũng đúng..."
Tuy gật đầu, nhưng vẻ mặt Dong vẫn có vẻ khó hiểu. Lin Cao với vẻ mặt hơi bối rối, bỗng bổ sung thêm:
"Nếu có Nadeshiko ở đây, khâu chuẩn bị thức ăn và quá trình nấu nướng chắc chắn sẽ suôn sẻ hơn nhiều..."
"...Lại thêm Chiwa ồn ào cũng không có ở đây, nơi này bỗng thấy trống vắng, mất đi sự náo nhiệt."
Vẻ mặt Lin Cao dần trở nên u uất. Sự thật về mối đe dọa lớn nhất của gia tộc Kawahira sắp hồi sinh, vốn được cô bé cố gắng lãng quên qua sự bận rộn, giờ đây lại đột ngột đè nặng lên ngực. Cứ như thể cánh cửa hạnh phúc sẽ đổ sụp cùng một tiếng động lớn, tan tành mây khói...
Nỗi bất an ấy bỗng trào dâng trong lòng cô bé.
"Dong, chúng ta sẽ không sao chứ?"
Lin Cao hỏi Dong một câu hỏi trừu tượng.
"Chúng ta sẽ không sao chứ?"
Đôi mắt cô bé lấp lánh ánh nhìn tin cậy. Dong lộ ra vẻ mặt khó đoán. Đúng lúc ấy –
"Uầy~~ Mệt chết mất, mệt chết mất rồi."
"Này~ má ơi, trước bữa cơm làm ơn xả nước tắm giúp con với, nước tắm ấy. À, con đâu có nói là bà đâu nhé!"
Cặp song sinh lúc nào cũng giữ nguyên cái thái độ tưng tửng ấy – Imari và Sayoka – vừa bước vào bếp. Các nàng vẫn mặc đồng phục lao động giống Lin Cao, tay thì bưng chậu.
Các nàng vừa mới bưng trà ra đại sảnh, giờ mới quay về.
"À, các cô vất vả rồi!"
Lin Cao cất tiếng chào, còn Dong thì hai tay chống nạnh, nở nụ cười gượng gạo.
"Mấy đứa lúc nào cũng tràn đầy năng lượng thế nhỉ~"
"Đâu có ạ!"
"Đúng rồi đúng rồi! Mong chị quay lại nhìn xem bộ dạng kiên cường của tụi em đang cố nặn ra nụ cười này, thật tình!"
Cặp song sinh nằm dài ra sàn nhà như thể dính chặt vào nhau, "ai da ai da" thở dài thườn thượt. Một đứa vươn tay lấy cuốn tạp chí truyện tranh đang đọc dở, đứa kia thì "khạc khạc" nhồm nhoàm bánh gạo senbei. Dù các nàng nheo mắt, uể oải uống trà do Lin Cao nhiệt tình pha, nhưng trong số tất cả các Khuyển Thần, hai nàng chắc chắn là những người thảnh thơi nhất!
Ngược lại, Miaoyin, người bước vào sau hai nàng, trông có vẻ khá tệ.
"Miaoyin, em vất vả rồi!"
Sau khi Lin Cao cất lời chào, Miaoyin giật nảy mình run lên bần bật, rồi hoảng hốt nhìn ngang ngó dọc. Kế đến, khi nhận ra Lin Cao và Dong, nàng mới khẽ nở một nụ cười có phần ngượng nghịu:
"A, a à! Không có gì đâu ạ."
Nàng cụp đôi mắt xuống, hoảng hốt thu mình vào góc phòng. Khuôn mặt mang nụ cười u ám vùi vào đầu gối, cơ thể co rúm lại, rồi bắt đầu run rẩy khẽ khàng. Lin Cao lộ vẻ mặt ái ngại, hai cô nàng song sinh thì cố tình vờ như không thấy, còn Dong thì khẽ nheo mắt lại.
Miaoyin là Khuyển Thần mạnh nhất trong số họ.
Không, phải nói đúng hơn là khi nàng dốc hết sức, hầu như chẳng có Khuyển Thần nào có thể địch lại được! Nàng sở hữu cả thể chất mạnh mẽ và khả năng cảm nhận nhạy bén.
Nhưng cũng chính vì lẽ đó, nàng lại càng cảm nhận rõ ràng hơn ai hết...
Bầu không khí nặng nề, u uất đang bao trùm khắp dinh thự...
Cùng luồng tà khí kinh khủng, cường đại đang phảng phất từ phía ngọn núi kia.
Tuy không hề muốn, nhưng nàng lại vô cùng rõ ràng con quái vật đang bị phong ấn trong kết giới kia lợi hại đến nhường nào, và cũng biết rằng nó sắp phá vỡ phong ấn để thoát ra ngoài...
"Thật tình! Chẳng lẽ không có ai có thể nghĩ cách xua đi cái bầu không khí nặng nề này sao chứ..."
Dong lẩm bẩm như vậy, rồi thở ra một hơi thật dài, cuối cùng lắc đầu. Miaoyin thì ủ rũ cúi gằm mặt.
Chỉ có kim đồng hồ quả lắc "tích tắc tích tắc" vang lên đều đặn.
Trong đại dinh thự của Kawahira Chính Gia, gần đây vẫn luôn tiếp diễn một cảnh tượng kỳ lạ. Chừng hai mươi linh năng giả với trang phục đủ kiểu, kẻ thì lộ rõ vẻ thất vọng tột cùng, người lại bộc lộ sự nôn nóng một cách trần trụi, cố tình lớn tiếng buông lời ác ý, hoặc thì thầm to nhỏ điều gì đó.
Lại có gã hư vô tăng (ghi chú: nhà sư đầu đội nón tre hình trụ che kín mặt, khoác áo cà sa, vai đeo bát, vừa thổi sáo vừa khất thực) sắp phát điên, mụ nữ linh môi sư gây ấn tượng hệt như một kẻ điên loạn, và cả gã đàn ông độc nhãn với con khỉ âm u đang đậu trên vai.
Trong phòng khách, một chiếc bàn được bày biện đầy trà, rượu và thức ăn đơn giản, tạo nên một cảnh tượng chén đĩa ngổn ngang, bừa bãi.
"Quá chậm chạp!"
Một gã tự xưng là Âm Dương Sư, thân hình gầy gò khẳng khiu, mạnh tay đặt ly rượu xuống bàn, nói.
"Rốt cuộc còn phải đợi đến bao giờ Đương Gia đại nhân Kawahira mới chịu xuất hiện trước mặt chúng ta đây chứ!"
Những kẻ khác liền nhao nhao phụ họa.
"Đúng đấy! Đúng đấy! Bọn tôi đặc biệt lặn lội đến đây để giải quyết nguy cơ cho gia tộc Kawahira đấy nhé? Thế mà các người lại nhốt chúng tôi ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, đến một tiếng chào cũng không có! Dù có coi thường người khác cũng phải có chừng mực thôi chứ!"
"Ngươi đó à~~~ bị dính lời nguyền rồi đấy chứ? Nhất~~~~ định là bị nguyền rủa rồi còn gì?"
Một mụ nữ linh môi sư trang điểm đậm, chìa ra ngón tay thon dài với bộ móng như rễ nhân sâm nhăn nhúm, chỉ thẳng vào Kawahira Kaoru – một trong những đại diện của gia tộc Kawahira đang là mục tiêu công kích của mọi người.
Trong đám linh năng giả mang khí tức dị thường ấy, chỉ có mỗi mình hắn trông có vẻ ung dung, tự tại. Hắn vẫn ngồi ngay ngắn trên tấm nệm:
"Thật sự vô cùng xin lỗi."
Nhưng khi hắn vừa cúi đầu, gã tự xưng Âm Dương Sư lúc nãy lại mặt đỏ tía tai, lớn tiếng quát mắng:
"Ta đã nghe chán ngấy những lời trẻ con của lũ nhãi ranh rồi! Mau gọi Đương Gia đại nhân ra đây! Đương Gia đại nhân!"
"Không, vì Đương Gia đại nhân... ngài ấy..."
"Ngươi định nói là cô ấy có việc quan trọng không thể từ chối gì đấy chứ gì! Mau im miệng lại một chút đi!"
"Dù ông muốn tôi im miệng lại một chút, tôi cũng chẳng còn cách nào khác..."
"Hừ, thằng nhóc ranh con này, đừng có quá khinh thường người lớn đấy nhé? Sao nào? Muốn ta động thủ dạy dỗ ngươi cũng chẳng sao đâu đấy?"
Kaoru cố hết sức tỏ vẻ khó xử, đoạn quay đầu nhìn người chú lớn tên Kawahira Sougo đang chống khuỷu tay ngủ gật ở bên cạnh.
"Chú ơi, mọi người nói thế đấy ạ?"
"Ha, ta chả biết gì sất. Con cứ thành thật mà nói chuyện tử tế với mọi người là được rồi!"
Ông ta khẽ phẩy một tay. Kaoru lại "khó xử quá~" lẩm bẩm, rồi nở một nụ cười mơ hồ. Chỉ thấy hắn khẽ gãi gãi trán:
"Ôi chao, tôi vừa nói đi nói lại mấy lần rồi đấy thôi. Nếu quý vị không hài lòng, thì cứ việc rời đi. Tuy có hơi thất lễ, nhưng chúng tôi sẽ chi trả phí đi lại đầy đủ."
Thế là, tất cả mọi người đều chìm vào im lặng.
Thế nhưng, một trong số đó lại lập tức lộ ra một nụ cười ti tiện pha chút xảo trá trên khuôn mặt.
"Không thể nói vậy được! Vấn đề Đại Yêu Hồ đâu chỉ riêng là vấn đề của gia tộc Kawahira. Một khi Đại Yêu Hồ lừng danh kia hồi sinh, cả vùng này sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề. Thậm chí, biết đâu cả nước Nhật Bản cũng sẽ bị vạ lây. Đây phải nói là vấn đề chung của toàn bộ giới linh năng giả hiện đại!"
"Đúng, đúng thế! Đúng thế! Chúng tôi tề tựu về đây là vì đại nghĩa! Cho dù ngươi có bảo chúng tôi về, chúng tôi cũng không thể dễ dàng buông xuôi như vậy được!"
Những kẻ khác lập tức khí thế bừng bừng. Trong đôi mắt của Kawahira Kaoru khẽ lóe lên một tia cười lạnh. Thế nhưng, vì chỉ diễn ra trong tích tắc, nên chẳng ai kịp nhận ra.
"Mà nói đi thì cũng phải nói lại! Gia tộc Kawahira thật vô dụng. Chính vì trước đây các ngươi không chịu trách nhiệm tiêu diệt Đại Yêu Hồ, nên cục diện này mới xảy ra! Các ngươi có biết không? Các thị trấn lân cận vì thường xuyên xảy ra sự kiện linh chướng, đã rơi vào cảnh hỗn loạn rồi đấy!"
"Đúng thế! Rốt cuộc các ngươi định xử lý chuyện này ra sao đây?"
"Phải chịu trách nhiệm!"
"Chịu trách nhiệm đi!"
Kawahira Kaoru khẽ mỉm cười. Đại diện tổng quản của gia tộc Kawahira – Kawahira Sougo, em trai út của Đương Gia – cũng nhắm nghiền mắt, bất động.
Những kẻ này nào hay biết...
Giờ đây, tất cả các Chủ nhân Khuyển Thần, trừ Kaoru và Sougo, đã sớm phân tán khắp các thị trấn lân cận, ra sức thực hiện nhiệm vụ trừ linh.
Và dù đã vậy, số lượng người vẫn không đủ, vì thế gia tộc Kawahira đã gửi thư tới tất cả các linh năng giả có quan hệ đồng minh, và họ cũng vui vẻ đồng ý giúp sức.
Những kẻ còn lại ở đây, chính là những kẻ tình cờ nghe được tin gia tộc Kawahira sẽ trả thù lao hậu hĩnh mà kéo đến, đặc biệt giống với loại thầy bùa mạo danh và pháp sư trừ tà tham lam. Dù chúng không hề hay biết, nhưng Kawahira Sougo và Kawahira Kaoru đã thông qua những tín hiệu ngầm với nhau, lẳng lặng chọn ra những người có bản lĩnh đặc biệt cao siêu và đáng tin cậy từ nhóm linh năng giả này – bất kể họ đến vì tiền hay mục đích nào khác – rồi đưa họ rời khỏi đại sảnh, phân công đi làm nhiệm vụ trừ linh trên phố.
Thế nên, giờ đây ở đây chỉ còn lại một lũ vô lại chẳng thể nào hiểu được rằng mình đang bị thử thách mà thôi.
"Mau gọi Đương Gia ra đây! Đương Gia đại nhân! Đồ ngu!"
"Các ngươi coi bọn ta là cái gì hả! Ê ê ê~~~~~~!"
Chúng ham hố những món ngon miễn phí và bữa ăn, lớn tiếng la hét đầy khí thế. Đúng lúc ấy, Miaoyin, người đang mặc đồng phục lao động, bước vào đại sảnh để thêm cơm, giật mình trợn tròn mắt. Kaoru nhanh chóng ra hiệu bằng ánh mắt, khẽ lắc đầu. Miaoyin liền hiểu ý, khẽ gật đầu đáp lại. Với vẻ mặt u uất hoàn toàn mất đi sự vui tươi thường ngày, nàng bắt tay vào dọn dẹp bàn.
"Ngươi nói gì đi chứ! Thằng nhãi ranh đang ngồi kia!"
Kawahira Sougo vẫn bất động, còn Kawahira Kaoru thì vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
"Nói thật nhé, gia tộc Kawahira các ngươi..."
Một tên đàn ông đang say sưa nói những lời cuồng ngôn vô lý càng lúc càng hăng máu.
"Rốt cuộc đang bày cái vẻ gì thế hả! Các ngươi có gì hay ho mà vênh váo! Rõ ràng chỉ là lũ sai khiến chó mà thôi chứ gì!"
"Đê tiện! Ô uế bẩn thỉu!"
"À~ phải rồi! Ta có nghe nói! Đúng đúng... Sao tự nhiên ta lại quên mất chuyện này nhỉ? Nghe nói trong số những tên này, hình như có kẻ bị con gái của Đại Yêu Hồ bám lấy rồi ấy chứ..."
Một kẻ nào đó nở một nụ cười tàn nhẫn, dùng giọng điệu chậm rãi và đầy vẻ chế giễu để nói ra điều này. Ánh mắt những kẻ khác thì lấp lánh vì niềm khoái trá đầy gian xảo.
"Ồ~ ta mới nghe chuyện này lần đầu đấy..."
"Đây là vấn đề lớn đấy! Không ngờ lại bị con gái của Đại Yêu Hồ... hi hi hi."
"Chuyện này là sao! Trả lời đi! Trả lời đi mau!"
"Ôi chao, các người từ từ đã nào. Theo những lời đồn mà ta nghe được thì, cái cô con gái của Đại Yêu Hồ đó hình như đã yêu say đắm tên phế vật vô phương cứu chữa, tệ nhất trong gia tộc Kawahira, nên mới cứ thế bám riết lấy hắn đấy."
"Ôi~~~~~ quả thật đê tiện hết sức! Thật sự quá đê tiện, vô liêm sỉ mà!"
"Cái kẻ đó là loại người gì vậy? Chắc hẳn là một tên đàn ông vô vị đến cực điểm rồi ấy nhỉ?"
"Đúng đấy, nghe nói hắn ngoài vô dụng ra, còn bị cảnh sát tóm được mấy lần rồi, là một tên chẳng ra gì cả. Có thể nói là kẻ đáng ghét nhất trong giới linh năng giả của chúng ta."
"Lại còn đi với con gái của Đại Yêu Hồ ô uế nữa sao? Ha ha ha! Thật sự quá hợp đôi mà!"
Hahahahahahahahaha!
Tiếng cười của bọn chúng cứ thế liên tục vang vọng. Kaoru nắm chặt đầu gối, còn Sougo thì nhắm nghiền mắt lại. Khí tức của hai người này rõ ràng đã bắt đầu biến đổi. Nếu lũ linh năng giả kia còn chút khả năng cảm nhận nguy hiểm, hẳn chúng đã im bặt ngay lập tức, hoặc nhanh chóng bỏ chạy rồi! Nhưng đám linh năng giả ích kỷ, tâm địa bất chính này lại cứ thế dễ dàng thốt ra những lời lẽ không nên nói.
"Yêu một tên phế vật vô phương cứu chữa!"
"Cái con gái của Đại Yêu Hồ ô uế kia sao?"
Đúng lúc này, kẻ bùng nổ đầu tiên –
Chẳng phải Sougo đang chuẩn bị đứng dậy, cũng không phải Kaoru với nụ cười trên mặt đã sớm hóa thành một nụ cười lạnh lẽo.
"Câm mồm!"
Lúc đầu chẳng ai biết tiếng nói ấy phát ra từ đâu, nên chúng giật mình nhìn nhau. Ngay cả Kaoru và Sougo cũng ngạc nhiên nhìn về phía đó.
"Câm mồm!"
Đó là một...
Khuyển Thần đang run lẩy bẩy vì cơn thịnh nộ.
"Các người..."
Chỉ thấy nàng siết chặt nắm đấm –
"Các người..."
Lộ rõ vẻ mặt đau đớn đến tận xương tủy –
"Rốt cuộc các người..."
Nàng mạnh tay đập bàn.
"Hiểu gì về Keita đại nhân chứuuuuu ——————————!!!!!"
Đột nhiên, một luồng linh khí thổi vút lên, Miaoyin nước mắt lưng tròng, lớn tiếng gào thét.
Nàng vung tay, giọng nghẹn lại.
"Keita đại nhân của tôi ấy à..."
Nàng vẫn tiếp tục gào lên.
"Keita đại nhân đúng là vừa ngốc, vừa biến thái, lại còn vô phương cứu chữa! Không sai một li! Nhưng mà, anh ấy một mình dũng cảm đối đầu với tử thần ác độc nhất! Cho dù bị coi là đồ ngốc, chẳng được ai xem ra gì, anh ấy vẫn vì cứu một cô gái mà đơn thương độc mã xông trận, liều cả mạng sống để chống lại tử thần! Các người có làm được điều đó không? Tôi tuyệt đối không cho phép lũ các người coi thường Keita đại nhân!"
Cô vung mạnh tay.
"Những kẻ chẳng làm gì cả các người..."
Cô sụt sịt mũi, rồi lại hét lớn.
"Không được coi thường Khải Thái đại nhânnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn----------------------!"
"Ngươi, ngươi con chó cái này..."
"Dương Tử cũng vậy! Các người có biết con gái của Đại Yêu Hồ làm Khuyển Thần khổ sở đến mức nào không!? Bị chúng ta nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, bị tất cả mọi người khinh miệt, dù vậy con bé đó vẫn kiên quyết làm Khuyển Thần của Khải Thái đại nhân! Nó, nó..."
Oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa !!!!
Diệu Âm bùng nổ cảm xúc, nức nở khóc.
"Không được coi thường nó! Không được coi thường nó! Không được coi thường nó--------------!!!!"
Cô giống như một đứa trẻ con, tức giận giậm chân và tiếp tục la hét. Mọi người đều kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời. Tuy nhiên, một trong những linh năng giả trông có vẻ đặc biệt thô lỗ, lại mượn rượu làm càn rút dao ra.
"Ngươi con chó này~~ Chỉ là một con chó mà dám lên mặt dạy đời!"
Lưỡi dao trắng loáng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Linh năng giả không thể tha thứ cho hành động vô lễ của Diệu Âm, kẻ có thân phận thấp hơn mình, Diệu Âm cũng bị hành động phi lý của hắn làm cho nhất thời không thể cử động.
"Để bản đại gia thay chủ của ngươi trừng trị ngươi!"
Ngay khi người đàn ông hét lên như vậy, lao thẳng tới--
"Này!"
Một thiếu niên đột nhiên xuất hiện từ sau cánh cửa trượt, dễ dàng luồn vào lòng người đàn ông.
"Ngươi ở nhà người khác mà lớn tiếng cái gì hả?"
"Ể?"
Ngay khoảnh khắc người đàn ông lộ vẻ kinh ngạc--
"Gừuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!!!!"
Thiếu niên từ cự ly cực gần tung ra một chiêu thốn kình trong quyền pháp Trung Hoa. Thân thể người đàn ông như bị nổ tung bay về phía sau, đập mạnh vào tường...
Hắn vì phản lực mà ngã chúi về phía trước trên chiếu tatami, đau đớn lăn lộn tại chỗ.
"Ồ~Ồ! Yếu thật, yếu thật."
Thiếu niên đột nhiên xuất hiện lạnh lùng nhìn xuống người đàn ông, rồi nhẹ nhàng dùng mũi chân đá người đàn ông đang đau đớn vật vã.
Yếu như vậy thì đừng có vung vẩy con dao vô dụng! Đồ~ngốc.
Tai mèo cùng với trang phục hầu gái, một bộ dạng khó tin.
Với tư thế hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường, người xuất hiện đầy khí thế--
Chính là Khải Thái Kawahira.
"Cá, cá, cá, cá!"
Linh năng giả kinh ngạc đến không nói nên lời, Sougo Kawahira thở dài một hơi, Diệu Âm thì trượt chân ngã một cái rõ to.
"Ngươi, ngươi là ai!"
Đối mặt với câu hỏi của ai đó, Khải Thái vừa gãi đầu vừa nói.
"À~ Tôi chính là người mà các người đang bàn tán..."
"Khải Thái Kawahira tiên sinh. Anh ấy là chủ nhân Khuyển Thần đấy!"
Huân cười khúc khích xen vào, chỉ có anh ta nói với giọng vui vẻ:
"Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu sao thế? Bộ dạng này là sao?"
"À, tóm lại thì nói ra dài dòng lắm!"
Khải Thái trả lời với vẻ mặt chán nản. Đúng lúc này, một âm dương sư gầy gò, cuối cùng cũng hoàn hồn, đang định niệm chú tấn công Khải Thái. Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không có cơ hội ra tay, cả người đột nhiên xoay một vòng, rồi bị ném mạnh xuống chiếu tatami.
"!!!!!"
Hắn cùng với người đàn ông cầm dao lúc nãy đồng loạt lăn lộn trên chiếu tatami. Vừa rồi chính là Huân lặng lẽ như mèo tiếp cận, rồi dùng tốc độ thần sầu tung ra đòn Aikido tấn công người này. Sau đó, Huân ung dung đi ngang qua mặt những linh năng giả đang sợ hãi, từ từ đi đến bên cạnh Khải Thái.
"Ha, tóm lại, chào mừng cậu trở về, Khải Thái. Tôi đợi cậu lâu lắm rồi!"
Anh mỉm cười đưa tay ra.
"Ừm!"
Khải Thái nghiêm túc đập tay anh, hai người "bốp" một tiếng đập tay lên cao. Sau đó, hai người đứng kề vai nhau, quay người lại đối mặt với đám đông linh năng giả.
Khải Thái trông có vẻ hơi khó ưa và Huân với nụ cười hiền hòa.
Hai người kề vai sát cánh.
Chỉ như vậy thôi.
"Ờ~ Tôi, tôi đột nhiên nhớ ra có việc gấp cần xử lý!"
Một trong những linh năng giả lập tức phát ra giọng nói khàn khàn, vội vàng quay lưng lại với họ. Sau đó, như thể tuyết lở, mọi người bắt đầu tìm cớ bỏ chạy khỏi hiện trường.
Có thể thấy khí thế của hai người đáng sợ đến mức nào.
"Này~ Dương Tử."
Khải Thái đột nhiên như không có chuyện gì xảy ra gọi về phía bên kia cánh cửa trượt, Dương Tử mặc kimono lập tức ló đầu ra từ sau cánh cửa.
"Khải Thái, có~chuyện gì?"
Cô hỏi bằng một giọng nói đặc biệt dịu dàng, các linh năng giả thì vì bị cô gái xinh đẹp không rõ thân phận này chặn đường mà kinh ngạc đứng sững lại. Đó là một cô gái tóc đen xinh đẹp tuyệt trần, dù nhìn thế nào cũng thấy không tầm thường.
Khải Thái cười khúc khích nói:
"Khách hình như sắp về rồi, cậu tiễn họ đi!"
"Ừm, tôi biết rồi~"
Dương Tử mỉm cười giơ ngón tay lên, rồi vừa cười khúc khích vừa nói:
"À, không biết tôi là ai sao? Tôi ấy à~ là con gái của Đại Yêu Hồ bẩn thỉu đấy! Hân hạnh~"
Các linh năng giả "Ực!" một tiếng trợn tròn mắt.
"Vậy thì, tạm biệt~"
Dương Tử nheo mắt cười nhạo họ.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, gần hai mươi linh năng giả không để lại bất kỳ dấu vết nào, sạch sẽ biến mất khỏi hiện trường.
"Tôi nghĩ chắc họ sẽ xuất hiện ở một nơi nào đó đầy rác thải nhà bếp~"
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Dương Tử "Oa ha ha ha ha" bắt đầu cười lớn. Huân quay đầu nhìn Sougo Kawahira, hỏi ý kiến anh bằng câu nói: "Như vậy chắc không sao chứ?"
Sougo Kawahira cười khổ trả lời: "Thật hết cách với các cậu."
"Thôi kệ, dù sao trong đám người đó cũng chẳng còn ai ra hồn, kết thúc buổi tụ tập này đúng lúc lắm."
Trong lúc đó, Diệu Âm mặt mày đỏ bừng. Tuy rằng cô ấy đã rất hùng hồn nói ra những lời đó, nhưng bình thường toàn nói xấu Khải Thái và Dương Tử, bây giờ lại rơi nước mắt bênh vực họ, mà còn bị cả hai người nghe thấy hết.
Khải Thái thấy phản ứng của cô, nói với giọng khá đau đầu:
"Ờ~ Chúng tôi thật ra không có ý định nghe lén đâu. Phải nói sao nhỉ? Vì mãi không tìm được thời điểm thích hợp để xuất hiện... Tóm lại, cảm ơn cậu đã nói giúp chúng tôi."
Anh nói xong, mỉm cười vuốt đầu Diệu Âm. Mặt Diệu Âm càng đỏ hơn lúc nãy, rồi cô nói với giọng khàn khàn:
"Biến thái..."
Và hờn dỗi liếc mắt lên.
"Ể?"
"Khải Thái đại nhân vốn dĩ..."
"Cá, cái gì chứ?"
"Chính là một tên biến thái mà! Nghe cho rõ đây? Cậu biết không?"
Đến đây cuối cùng cô cũng trở lại với giọng điệu thường ngày.
"Bộ dạng này là sao chứ? Thật là, uổng công tôi thấy cậu xuất hiện đúng lúc, vậy mà cậu lại ăn mặc ngớ ngẩn thế này!"
Diệu Âm nói một lèo:
"Làm ơn suy nghĩ kỹ trước khi làm được không! Cậu làm thế này sẽ khiến Huân đại nhân mất mặt đấy!"
Cô dần dần lấy lại được sự hoạt bát đã mất trước đó, tuy cố gắng kìm nén nụ cười đang chực trào trên môi, nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười, rồi cố gắng nói những lời cay nghiệt. Khải Thái nghe vậy không khỏi trợn mắt, Huân thì mỉm cười nhìn họ.
"Không hổ là Khải Thái."
Khi gia tộc Kawahira đối mặt với tình huống khẩn cấp này, chỉ thị đầu tiên mà vị trưởng tộc đưa ra cho các Khuyển Thần là: Đi nướng thịt.
Bà nói rằng lúc này phải mạnh tay chi tiền, liền ra lệnh cho Diệp Quái lấy ra một phần tiền tiết kiệm, bảo các Khuyển Thần của Huân – Hộ Cửu Dạ, Thiên Tông và Phù Lạp Nặc chạy việc, đi khắp nơi gần đó mua về các loại thịt thượng hạng.
Họ mua về thịt bò Yonezawa mà những người sành ăn yêu thích, và thịt bò Otawara được mệnh danh là nguyên liệu huyền thoại..
Thịt ba chỉ bò, thăn nội bò, sườn non bò có xương, lưỡi bò và nạc vai bò. Chỉ thấy những miếng thịt này chất thành núi, rồi lần lượt được đặt lên bếp than nướng.
Về phần gia vị, thì từ giấm yuzu đến sốt mè đều có đủ, đương nhiên cũng không thiếu các món ăn kèm như rau củ và hải sản. Các Khuyển Thần mặc kimono vừa xuýt xoa vừa luôn miệng khen ngợi, họ đang ở phía trước kết giới – pháo đài cuối cùng phong ấn Đại Yêu Hồ.
Tại quảng trường cuối khu rừng này – khói mù mịt bay lên, mùi thơm kích thích vị giác lan tỏa khắp nơi.
"Ngon! Ngon hơn cả thịt xem trên TV! Tôi chưa bao giờ ăn thịt ngon như vậy!"
Một Khuyển Thần ngấu nghiến, vung đũa với khí thế mạnh mẽ, vừa ăn vừa la lớn.
"Này! Đừng chỉ ăn thịt, ăn chút rau đi chứ! Đồ tham ăn nhà ngươi!"
Vì miếng sườn non bò mình muốn ăn bị Khuyển Thần đó giành mất, một Khuyển Thần khác vì thế mà hơi tức giận. Diệp Quái mặc tạp dề, đội khăn trùm đầu, luôn tay nướng thịt, hơi cười khổ trách mắng hai người họ.
"Hai người đừng ăn nhiều quá nhé!"
"Vâng, xin lỗi, Diệp Quái đại nhân."
Một trong hai người đỏ mặt xin lỗi, rồi cố gắng biện minh cho hành động của mình.
"Nhưng mà, đều tại tên này cứ ăn ba chỉ, nên tôi mới vậy."
"Hả~ Ha i ha rô, thịt i hi i sư ha ha ha ra." (Tiếng nói ngọng nghịu khi đang ăn)
"Nói thì nói cho rõ ràng! Đừng vừa ăn vừa nói!"
Diệp Quái thở dài. Kể cả bản thân mình, các Khuyển Thần đều rất mê thịt... thôi, nói thẳng ra là... dù biết các Khuyển Thần rất tham ăn, nhưng nhìn thấy mọi người vì ăn mà trở nên mất lịch sự như vậy, thực sự khiến ông cảm thấy rất buồn. Chưa kể bây giờ họ đang ở trong tình thế căng thẳng, hoàn toàn không được lơ là.
Ở trung tâm vòng vây của họ, có thể nhìn thấy một kết giới giống như một cái kén đen khổng lồ, mỗi khi kết giới đó thỉnh thoảng hé mở rung chuyển, thì những bóng đen như vô số tia sét, hoặc như những xúc tu từ đó vươn ra. Và những bóng đen đó sẽ bị kết giới hỗn hợp giống như kính vạn hoa màu xanh, đỏ, vàng bao quanh kén đen chặn lại, phát ra những âm thanh rùng rợn tựa như tiếng thân tàu chìm vỡ vụn.
Tuy nhiên, gần năm mươi Khuyển Thần tập trung tại đây lại chỉ chăm chăm ngấu nghiến thịt ba chỉ và thăn nội trên đĩa giấy.
Hoàn toàn không để tâm đến đám mây đen hình xoáy nước bao phủ trên đầu, cũng như bầu không khí rung chuyển nhẹ và nhiệt độ hơi cao.
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy Hộ Cửu Dạ, Thiên Tông và Phù Lạp Nặc vừa đi làm việc về cũng đã tham gia vào buổi tiệc nướng thịt bất ngờ này. Không chỉ Thiên Tông và Phù Lạp Nặc, ngay cả Hộ Cửu Dạ vốn bình tĩnh lý trí cũng đang tập trung ăn thịt lia lịa.
Và khi cô và Diệp Quái chạm mắt nhau, cô liền ngẩng đầu lên, gò má cũng hơi ửng hồng.
Có chuyện gì sao?
Cô nghiêng đầu như muốn hỏi câu đó, Diệp Quái thì thở dài rồi lắc đầu.
"...Làm vậy có ổn không?"
Diệp Quái quay đầu nhìn về phía sau, hỏi chủ nhân của mình – người duy nhất là con người có mặt ở đó. Trưởng tộc Kawahira co người ngồi trên chiếc chiếu tatami được chuẩn bị đặc biệt, thể hiện sự thèm ăn không kém gì các Khuyển Thần.
"Hả? Diệp Quái, cậu vừa nói gì?"
Trưởng tộc vừa nhai thịt vừa hỏi lại. Bộ kimono màu tím nhạt cùng với đai thắt tay áo, trán còn quấn khăn trắng tinh, trông tuy rất anh dũng, nhưng vì trước ngực bà có kẹp một chiếc khăn ăn, nên thực sự không thể phủ nhận sự kết hợp này có chút hài hước.
Diệp Quái mỉm cười, đành phải hỏi lại:
"Ừm, tôi vừa hỏi ngài, làm như vậy có ổn không?"
Ừm~
Trưởng tộc Kawahira phồng má, "ực" một tiếng nuốt miếng thịt trong miệng rồi mới trả lời:
"Ôi chao, cũng đành chịu thôi! Vì Đại Trưởng Lão quan trọng nhất cũng đã thành ra thế kia rồi..."
Bà đưa mắt nhìn về một góc quảng trường. Chỉ thấy Khuyển Thần Đại Trưởng Lão mặc bộ kimono nhàu nhĩ, đang ôm đầu rên rỉ "ừ ừ". Ông ta cao khoảng ba mét, tuy khóe mắt có ghèn, đầu trọc lóc, lại mặc bộ kimono nhàu nhĩ, nhưng trong lòng các Khuyển Thần, ông vẫn là một nhà lãnh đạo có vị trí không thể lay chuyển. Vậy mà bây giờ, vị lãnh đạo đó lại trở thành vấn đề lớn nhất.
Diệp Quái lộ vẻ phức tạp, khó nói thành lời.
"Lời nói thì đúng là như vậy...".
Đại Trưởng Lão, cha của Diệp Quái, là một trong những người đã cùng Kawahira Keikai đứng ở tuyến đầu trong cuộc chiến chống lại Đại Yêu Hồ năm xưa, và là một trong những công thần lớn nhất đã thành công phong ấn con thú hung hãn đó vào kết giới.
Hơn nữa, Đại Trưởng Lão thời trẻ còn giỏi kết giới thuật hơn cả Diệp Quái, gần như chỉ dựa vào sức mình đã xây dựng và duy trì kết giới đặc biệt và siêu mạnh mẽ đang phong ấn Đại Yêu Hồ hiện nay. Đương nhiên, khi Đại Yêu Hồ đang dần hồi phục sức mạnh, Đại Trưởng Lão tự nhiên muốn tăng cường hiệu quả của kết giới này, nhưng ông lại đúng lúc này quên mất phương pháp củng cố kết giới quan trọng nhất.
Đó là lời ông ấy nói.
Mấy ngày trước mượn sức của các loài động vật, và bây giờ trưởng tộc Kawahira cùng các Khuyển Thần phải dùng biện pháp tạm thời tấn công những bóng đen của Đại Yêu Hồ trườn ra ngoài, tất cả đều vì lý do này.
Trưởng tộc Kawahira "khà khà" cười từ trong cổ họng.
"Ôi chao, Diệp Quái, chúng ta cứ thoải mái đi, dù sao lo lắng cũng chẳng ích gì."
Diệp Quái đột nhiên cảm thấy, làm như vậy có lẽ cũng không có gì không tốt. Dù ông không biết trưởng tộc đại nhân đã tính toán đến mức nào, nhưng thông qua buổi tiệc nướng thịt bất ngờ này, cũng khiến các Khuyển Thần dù đứng trước mặt kẻ thù truyền kiếp Đại Yêu Hồ vẫn hoàn toàn thoát khỏi sự bất an.
Trong tình huống không biết lúc nào sẽ xảy ra sự cố đột ngột này, có lẽ càng cần phải thả lỏng tinh thần như vậy.
"Ta nói, ngươi cũng đừng chỉ có nướng thịt, đây này."
Trưởng tộc dùng đũa gắp một miếng thịt nhỏ đang tỏa ra tiếng "xèo xèo" hấp dẫn và mùi thơm quyến rũ, đưa đến trước mặt Diệp Quái.
Mặt Diệp Quái đỏ bừng.
Sau đó, ông nhanh chóng nhìn quanh, xác nhận không có ai nhìn về phía này, mới đưa đầu ra ngoạm lấy miếng thịt mà chủ nhân đại nhân đưa cho.
"Ngon không?"
Trưởng tộc mỉm cười hỏi, Diệp Quái ngượng ngùng khẽ gật đầu:
"...Vâng, rất ngon."
Thật ra, mỗi khi ông nhai một miếng thịt, nước thịt lại lan tỏa trong miệng, toàn thân tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Diệp Quái cảm nhận sâu sắc rằng mình quả nhiên cũng là một thành viên của Khuyển Thần.
Càng không dám nhận là chủ nhân lại tự tay đút cho mình ăn, khiến miếng thịt này càng thêm ngon.
"Này, lần này ăn thử thăn nội nhé?"
Trưởng tộc chọn thịt giúp ông.
Diệp Quái cũng quên đi cảm giác căng thẳng, bất giác để lộ chiếc đuôi từ sau lưng "bụp" một tiếng, rồi không ngừng phe phẩy. Ngay khi trưởng tộc thấy bộ dạng của ông, cảm thấy vô cùng thú vị mà bật cười, và khi Diệp Quái thì sợ hãi co rúm người lại.
"Đến rồi!!!"
Một trong những Khuyển Thần hét lớn.
Trưởng tộc và Diệp Quái đều phản ứng rất nhanh. Trong nháy mắt liền từ trạng thái ung dung chuyển sang trạng thái sẵn sàng chiến đấu, đồng thời điều chỉnh suy nghĩ và cảm giác từ lơ đãng sang căng thẳng. Vì hai người đã cùng nhau trải qua vô số trận chiến, nên nhịp điệu mới có thể ăn ý đến vậy. Hai người đồng thời chạy về phía trước.
"Đến rồi! Đừng sợ!"
Trưởng tộc hét lên, Diệp Quái liền đưa ra chỉ thị cụ thể hơn:
"Cảo Cát, Hải Uyên! Một bóng đen cực lớn từ bên phải bay ra! Cẩn thận an toàn của bản thân! Hộ Cửu Dạ! Chỗ đó giao hết cho ngươi xử lý! Ngươi chịu trách nhiệm chỉ huy! Thủ Đấu, Lục Pháp, các ngươi lui về bảo vệ Thái Trưởng Lão!"
Sau khi nhận được chỉ thị, những Khuyển Thần không thể ứng phó tình huống thành thạo như trưởng tộc và Diệp Quái, đang rơi vào trạng thái hoang mang, lập tức thay đổi hoàn toàn, nhanh nhẹn triển khai hành động.
"Các vị, hợp lực đẩy lùi chúng!"
"Đúng vậy, hơn nữa phải làm trước khi thịt nướng cháy khét!"
Mọi người đồng loạt bật cười. Tuy nhiên, như vậy cũng không có gì không tốt. Tinh thần của các Khuyển Thần rất cao. Cùng với những tiếng "rắc rắc rắc", tựa như tiếng cây sống bị đốn hạ, vô số bóng đen hình dải lụa trườn ra từ những khe hở của kết giới hỗn hợp đang không ngừng biến đổi màu sắc như kính vạn hoa.
Vô số, lại vô số.
Và những dải băng đen này vừa vươn ra khỏi kết giới, liền uốn lượn hợp thành một thể. Cách những bóng đen này chồng lên nhau, giống như gấp giấy liên tục chồng chất. Một số bóng đen biến thành những con chim có móng vuốt sắc nhọn, một số bóng đen khác lại hóa thành những con thú chân lõm, để lộ hàm răng khổng lồ.
Ước chừng tổng số khoảng ba mươi con.
"Ha ha ha ha ha~~~~~~! Lần này ta nhất định sẽ cạy mở cái kết giới đáng ghét này! Hỡi trưởng tộc Kawahira và các Khuyển Thần!"
Giọng nói này cùng với tiếng cười vang vọng từ sâu trong kết giới, trưởng tộc liền lên tiếng tuyên bố:
"Các vị, không cần nương tay với bất kỳ con nào! Hãy biến chúng thành tro bụi!"
Các Khuyển Thần "Ồ!" một tiếng hét lên từ tận đáy lòng. Đồng thời, những con thú được tạo thành từ bóng tối cũng không chút cảm xúc, lặng lẽ đồng loạt tấn công.
"Phụng mệnh Hoa Sơn Song Quân!"
Trưởng tộc nhún một bước nhảy sang bên cạnh, miệng hô lớn:
"Ánh sáng lấp lánh và bóng tối thăm thẳm ơi!"
Đầu ngón tay bà chợt đồng thời hiện lên ánh sáng trắng tinh khiết và bóng tối sâu thẳm. Cả hai lập tức hợp làm một, biến thành một quả cầu hỗn hợp âm dương thái cực đồ hình dạng. Tiếp theo, trưởng tộc vung tay, ném quả cầu âm dương đang xoay tròn kịch liệt đó đi.
"Hai thứ hợp nhất, tiêu diệt vạn vật!"
Khoảnh khắc tiếp theo—
Một vụ nổ kinh hoàng cực điểm bỗng chốc xảy ra ngay trước mắt. Một xoáy nước khổng lồ được tạo thành từ ánh sáng chói lòa và tiếng nổ vang dội, cuốn phăng con sói bóng tối khổng lồ đang lao tới với tốc độ kinh người, cùng với con đại bàng bóng tối đang bổ nhào từ trên cao xuống. Nổ lớn. Nổ. Nổ. Liên tục nổ, và ánh sáng tham lam nuốt chửng tất cả bóng tối.
Nếu chỉ xét về năng lực cá nhân của người thi triển, bà quả thực xứng đáng là người mạnh nhất trong số các trưởng tộc Kawahira từ trước đến nay.
"Ồ ồ~ Sức mạnh của bà ấy quả thực rất mạnh."
Thái trưởng lão được đưa đến nơi trú ẩn an toàn, thốt lên lời cảm thán. Vẻ mặt của trưởng tộc Kawahira hoàn toàn không thay đổi, bà lập tức tập trung ý niệm chuẩn bị tung ra đòn thứ hai.
Hoàn toàn không có ý định phòng thủ hay né tránh.
Dù cho có vài con mèo rừng bóng tối cùng lúc nhe nanh lao tới, bà vẫn không hề nao núng:
"Phụng mệnh Hoa Sơn Song Quân..."
Bà tự mình niệm chú pháp.
Bà tin tưởng vào tấm khiên mạnh nhất luôn ở bên cạnh mình bất cứ lúc nào.
『Phá Tà Kết Giới・Nhị Thức Tử Khắc Trụ』
Đáp lại sự tin tưởng tuyệt đối đó của trưởng tộc, Diệp Quái không một chút do dự đứng chắn giữa hai bên. Cây quạt khẽ động, một bức tường màu tím khổng lồ lập tức dựng lên, liên tục đẩy lùi các đòn tấn công của bóng tối, giành được thời gian một cách hoàn hảo.
Rồi --
"...chi danh! Ánh sáng lấp lánh và bóng tối mịt mù ơi!"
Ngay khi trưởng tộc Kawahira chuẩn bị hoàn tất...
Diệp Quái nắm bắt thời cơ tuyệt vời giải trừ pháp thuật, nhảy lùi về phía sau. Tầm nhìn của trưởng tộc bỗng chốc quang đãng không một vật cản, trên môi bà nở một nụ cười táo bạo.
"Hai thứ hợp nhất, tiêu diệt vạn vật!"
Bà phóng quả cầu ánh sáng hủy diệt, thứ vì sức mạnh quá lớn mà trở nên khó điều khiển, về phía trước. Vừa hay có mười bóng đen đang bất động cùng lúc bị xoáy nước ánh sáng mạnh mẽ đó nuốt chửng.
Trong nháy mắt, một luồng khí nổ thổi tung, không khí rung chuyển, tiếng nổ vang vọng khắp nơi.
"Hay quá! Thế này chắc chắn giữ được!"
Chứng kiến màn phối hợp tấn công tuyệt vời đến cực điểm này, các Khuyển Thần reo hò vang dội. Dù một bộ phận Khuyển Thần rơi vào thế yếu, nhưng những người khác thấy vậy liền lập tức đến hỗ trợ.
Trong số đó, sự phối hợp chiến đấu ăn ý của Hộ Cửu Dạ, Thiên Tông và Phù Lạp Nặc đặc biệt nổi bật.
Tuy nhiên --
"Ồ ồ, ồ ồ?"
Giữa trận hỗn chiến, chỉ có Đại trưởng lão một mình "bốp" một tiếng vỗ vào chân trước.
"Đại, Đại trưởng lão đại nhân, ngài sao vậy?"
Một trong những Khuyển Thần không tham gia chiến đấu, luôn ở bên cạnh làm nhiệm vụ bảo vệ, lên tiếng hỏi. Đại trưởng lão ung dung gật đầu:
"À~ Ta hình như nhớ ra cách củng cố kết giới rồi."
"Thật, thật sao? Thái trưởng lão đại nhân!?"
Một Khuyển Thần trẻ tuổi khác thở hổn hển lập tức hỏi dồn, trưởng lão thì thản nhiên trả lời qua loa:
"Ừm~ Nhưng mà cũng không có bằng chứng chắc chắn..."
Các Khuyển Thần trẻ tuổi vội vàng thúc giục:
"Xin, xin ngài mau nhớ lại! Mau lên!"
Đại trưởng lão "He he he" cười nhẹ.
"Người trẻ tuổi thật nóng vội~ Nghe cho kỹ đây? Trong những lúc thế này, càng vội vàng thì càng dễ hỏng việc đấy. Hồi ta còn trẻ cũng từng gặp chuyện như vậy, khi ta cùng vị trưởng tộc đời đầu đi săn, có một con khỉ mặt đỏ..."
"Đủ, đủ rồi! Chúng tôi thật sự biết rồi, so với chuyện xưa, bây giờ quan trọng nhất là củng cố kết giới trước! Xin ngài nhanh lên một chút!"
Chuyện xưa của Thái trưởng lão lúc nào cũng lắm lời vô ích. Hai Khuyển Thần trẻ tuổi bất chấp thất lễ, cố gắng ôm chặt lấy bộ lông của ông. Thái trưởng lão lại ung dung cười.
"Được rồi, được rồi. Để ta thử xem sao... Ờ, ta thử cái gì nhỉ?"
"Đại trưởng lão đại nhân~~~~~~~~~~!!!!"
"Ôi chao~ Đùa chút thôi, đùa chút thôi mà!"
Trừng mắt.
Chỉ vào lúc này, ánh mắt của Đại trưởng lão bất ngờ trở nên sắc bén lạ thường. Hai Khuyển Thần làm nhiệm vụ bảo vệ rùng mình một cái, bất giác lùi lại.
Tiếp theo.
"Ừm ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ừm!!!"
Một tiếng hét kinh người từ sâu trong cổ họng Đại trưởng lão thoát ra.
Tiếng động vang vọng khắp nơi. Đó là một tiếng hú dài thê lương, vang dội, vang vọng khắp nơi chưa từng có. Ngay sau khi các Khuyển Thần đang vùi đầu vào trận chiến, những bóng đen đang lặp đi lặp lại những đòn tấn công nhanh chóng một cách im lặng, thậm chí cả dòng chảy của không khí và bụi bặm cũng đột nhiên ngừng lại --
"Vẽ vòng tròn! Vẽ vòng tròn! Trong chén rượu nhỏ có con cuốn chiếu~"
Đại trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu hát, đồng thời đưa đầu ngón tay lên không trung vụng về vẽ những vòng tròn. Nghe có vẻ giống một bài hát vẽ tranh nào đó, và những ngón tay thô kệch của Đại trưởng lão cũng di chuyển theo điệu hát.
Tất cả đều ngây người ra.
Tại sao lại hát bài hát vẽ tranh trong tình huống này?
Mọi người đều lộ vẻ không thể hiểu nổi. Tuy nhiên...
"Ự... Ự!"
Tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong kết giới, các Khuyển Thần kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Nhìn kỹ thì thấy xung quanh kết giới đen như kén tằm, không biết từ lúc nào đã bị buộc chặt bởi vô số tia sáng màu xanh lam và vàng, và đang bị xoắn mạnh ở trung tâm như một miếng giẻ lau.
Đồng thời, những bóng đen bắt đầu lung lay một cách không chắc chắn. Không thể sai được.
Dù nội dung khiến người ta cảm thấy bất lực, nhưng đây quả thực là một câu thần chú có sức mạnh phá tà.
"Không phải lá, là ếch đấy! Không phải ếch xanh, là lửng chó đấy~ Trời đang nắng chuyển mưa thì có hai cái đĩa, rồi lại có thêm nhiều que gỗ nữa~"
Đại trưởng lão vẽ những vòng tròn ngày càng phức tạp trên không trung, dần dần khơi dậy sức mạnh tiềm ẩn của kết giới. Và mỗi khi ông vẽ một lần, những dải băng màu đỏ và vàng lại theo đó tăng thêm,
"Ự! Ngươi, ngươi tên khốn này ô ô ô ô ô!"
Không lâu sau, những sợi dây đó siết chặt, bao phủ và trói buộc chiếc kén đen.
"Ta lại thất bại rồi sao á á á á á á á á !!!! "
Cùng với tiếng kêu vùng vẫy hấp hối đó của Đại Yêu Hồ, và một cột sáng "vút" một tiếng bắn ra, xung quanh hoàn toàn trở lại yên tĩnh.
"Ồ ồ, các ngươi xem!!!"
Một Khuyển Thần chỉ tay lên trời, đám mây đen nặng trịch bao phủ trên đầu như một xoáy nước trước đó, giờ đây đứt đoạn tan ra, những con thú bóng tối như tan vào không khí biến mất không dấu vết. Một tia sáng từ trên trời chiếu xuống mặt đất.
Không lâu sau, vô số tia nắng mùa đông thực sự từ khe hở giữa những đám mây chiếu xuống khắp nơi.
Chỉ thấy kết giới giống như kính vạn hoa đó lại một lần nữa hoạt động, vừa từ từ phản chiếu ánh sáng rực rỡ ra xung quanh, vừa bắt đầu xoay tròn.
Và kết giới màu đen bên trong đó thì thu nhỏ lại thành kích thước bằng quả bóng cao su, chỉ còn lại tiếng rên rỉ yếu ớt từ bên trong vọng ra.
"Khốn, khốn kiếp... Ta rõ ràng chỉ còn một chút nữa là thành công rồi!"
Giọng của Đại Yêu Hồ nghe có vẻ rất tiếc nuối.
Đại trưởng lão thở dài một hơi, dùng động tác như người thường lau mồ hôi trên trán:
"Vậy, phần sườn bò của ta đâu? Có bị nướng cháy quá không?"
Ông cười toe toét hỏi những người xung quanh.
"Thật, thật tốt quá! Thật tốt quá! Cuối cùng cũng trấn áp được rồi!"
"Quả không hổ là Đại trưởng lão đại nhân! Vạn tuế!"
Các Khuyển Thần lần lượt chạy đến bên Đại trưởng lão. Tuy nhiên, cũng có người lập tức quay lại nướng thịt, bắt đầu ngấu nghiến trở lại. Lúc này, không khí vui mừng, yên tâm và giải thoát bao trùm khắp nơi. Diệp Quái và Hộ Cửu Dạ nhìn nhau, ông gật đầu, đối phương cũng khẽ mỉm cười, lặng lẽ cúi chào ông.
"Ha~ Lâu lắm rồi mới mệt thế này, mệt thật. Đối với người già mà nói, đây quả thực là một bài tập khá tốn sức đấy!"
Bà lão bên cạnh vui vẻ nói như vậy.
"...Tóm lại, có thể tạm thời yên tâm rồi chứ?"
Diệp Quái quay đầu lại hỏi, trưởng tộc vui vẻ cười ha hả.
"Ôi! Vẫn không được chủ quan. Nếu hắn là loại ngoan ngoãn ngủ yên sau chuyện này, thì chúng ta ngay từ đầu đã không phải vất vả như vậy rồi."
"...Cũng đúng."
Diệp Quái nghiêm túc phụ họa, hai tay còn không ngừng lấy khăn lạnh từ thùng đá đã chuẩn bị sẵn đưa cho trưởng tộc.
"Ừm."
Trưởng tộc nhận lấy khăn lạnh, vừa lau mặt vừa nói:
"Tóm lại, bây giờ tôi chỉ muốn mau chóng đi tắm. Thịt nướng cứ giao cho các Khuyển Thần xử lý, chúng ta về nhà một chuyến trước nhé?"
"Vâng."
Diệp Quái nở một nụ cười trong veo, gật đầu.
"Thần sẽ chuẩn bị ngay cho ngài."


0 Bình luận