Cái quái gì thế này, tôi phải làm gì đây chứ?!
À, suýt nữa thì tôi lại buột miệng nói tiếng địa phương. Dù là một buổi chiều Chủ Nhật thảnh thơi, tôi vẫn đang ngồi ở công viên công cộng gần Nekoranya. Chi tiết hơn, tôi đang ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc – chính cái công viên mà tôi vẫn thường lén lút trốn đến mỗi khi có chuyện. Shiya-chan, cô gia sư riêng của tôi, giao cho tôi đi mua thêm sách tham khảo. Mặc dù ở nhà tôi đã có cả đống rồi, nhưng hình như vẫn chưa đủ hay sao ấy. Cô ấy còn cẩn thận chọn ra những cuốn mà cô cho là có ích nhất cho tôi nữa chứ.
Chậc, đúng là lắm lúc cô ấy nói chuyện cứ y như cô giáo thật… Nhưng mà tôi đang đau đầu vì sắp phải thi tốt nghiệp rồi, làm gì có tâm trí mà bận tâm đến mấy cuốn sách tham khảo này nữa. Giờ thì cái việc “cải tạo” đứa học trò cá biệt là tôi đây cũng đã xong, đến cả việc học hành cũng sẽ giảm bớt đi. Rốt cuộc thì cô ấy muốn nghe cái câu trả lời gì từ tôi đây cơ chứ!
Đó là lý do mà tôi lại buột miệng gào lên như thế. Tôi đành tự ép mình đến hiệu sách, mua vài cuốn sách tham khảo, rồi quyết định ghé vào công viên này ngồi nghỉ một lát.
“Nói gì thì nói, mấy chiếc bánh sandwich này vẫn là một phát hiện tuyệt vời.”
Tôi đã mua mấy chiếc bánh sandwich từ một xe đẩy dừng ngay trước cổng công viên, rồi lấy thêm một ly trà đen từ máy bán hàng tự động gần đó. Bánh kẹp thịt chiên giòn và bánh trứng, cả hai đều ngon tuyệt. Tôi tuy không phải là một kẻ háu ăn đến mức như cô idol ảnh áo tắm nào đó, nhưng tôi vẫn có thể chén thêm vài chiếc nữa. Cứ cái đà này, với tiết trời xuân ấm áp và làn gió dịu nhẹ, đáng lẽ tôi phải cảm thấy tuyệt vời lắm chứ… Nhưng nói thì nói vậy, còn tâm trạng của tôi thì lại chẳng hề ấm áp hay dễ chịu chút nào.
“Ồ? Ai đây, chẳng phải Saigi-dono đó sao?”
“Hả? À, Sekiya-san à.”
Tôi giật mình ngẩng đầu lên theo tiếng gọi tràn đầy năng lượng, và liền thấy người đó. Cô ấy đang mặc bộ đồng phục thủy thủ màu đỏ rực, chiếc váy cũng đỏ chót, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc tạp dề, và đeo một bao súng ở ngang đùi. Đây là bạn học cùng khối năm ba với tôi, hiện đang theo học tại trường Nữ sinh Seogawa gần đây.
“Ăn trưa ở chỗ này à? À, đó có phải là cái bánh mì kẹp thịt chiên giòn ‘Fame Bread’ nổi tiếng đồn thổi không? Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy tận mắt luôn đó!”
“Mấy cái bánh kẹp thịt chiên giòn này hiếm đến thế cơ à?”
Nhắc mới nhớ, hình như tôi là người mua miếng cuối cùng thì phải. Nhưng vì cái bánh được cắt làm đôi nên tôi vẫn còn một nửa nữa.
“Vậy thì, cô cứ ăn cái này đi. Tôi ăn no lắm rồi.”
“Saigi-dono, hóa ra cậu cũng là người tốt đó chứ…!”
Suốt bấy lâu nay cậu vẫn luôn nghĩ tôi là người thế nào vậy hả?
“Tôi xin nhận nha! Thỉnh thoảng được ăn ở ngoài thế này cũng đâu có tệ.” Sekiya-san vui vẻ nhận lấy chiếc bánh rồi ngồi phịch xuống bên cạnh tôi.
“Sekiya-san, Chủ Nhật mà sao cô còn mặc đồng phục thế?”
“Vì tôi nổi tiếng là nhân vật Raiha-chan mặc đồng phục đỏ mà. Quan trọng là phải giữ vững hình tượng chứ!”
“Cô đâu phải người nổi tiếng gì đâu chứ…”
Nhắc mới nhớ, đúng là tôi chỉ thấy Sekiya-san mặc độc bộ đồng phục này thôi. Kể cả cô ấy mà có mặc đồ nữ tu, chắc tôi cũng không quen được.
“Ơ? Gì thế kia, sách tham khảo à? Cậu còn ra ngoài mua mấy thứ này sao? Chẳng phải cậu đã quyết định theo lối thang máy Seikadai rồi sao?”
“À thì, tôi đang tính đến việc thi vào một trường đại học ngoài để có thêm lựa chọn trong tương lai.”
“Ồ, có hiềm khích gì sao? Trong khi tôi thì vẫn phải thi đại học bình thường!”
“Đâu có đâu. Mà thôi, cô thì tính vào trường đại học nào?”
“Tôi rất muốn khoe khoang ngay lúc này, nhưng mà cái đầu tôi thì lại chẳng thông minh cho lắm…”
“Chẳng phải Seogawa là một ngôi trường có tiếng lắm sao…?”
“Tôi cũng đã cố hết sức để vào được đây, nhưng sau khi vào rồi thì lại không như vậy. Mà tôi còn phải dành nhiều thời gian cho việc làm thêm nữa chứ.”
“…Tôi nghĩ là các giáo viên nên dành thêm chút thời gian để hướng dẫn bọn cô.”
“À không, giáo viên ở đây giỏi lắm. Đáng tiếc là chúng tôi lại chỉ có động lực.”
“Đúng là đáng tiếc thật đấy…”
Thế mà lại có người chứng minh rằng nỗ lực không phải lúc nào cũng mang lại kết quả.
“Ưm… À thì, bây giờ bằng cấp cũng chẳng còn quan trọng quá đâu mà.”
“Đúng rồi đó. Tôi cứ mua cái học bạ của Karina, hoặc là nhờ cô ấy làm cố vấn riêng cho tôi là được.”
“Học bạ của Karen-senpai đúng là xuất sắc thật mà.”
“Nhưng mà, cậu biết đó… cô ấy chẳng thèm liên lạc với tôi gì cả. Dù thỉnh thoảng cô ấy vẫn gọi điện cho Sơ Eva đấy.”
“Chắc là cô ấy bận rộn lắm đấy mà?”
Vào mùa thu năm cuối cấp ba, Karen-senpai tóc đen, đoan trang, lễ phép Jinsho đã quyết định đi du học Mỹ. Dù các trường đại học bên đó thường bắt đầu vào tháng Chín, nhưng nghe nói cô ấy muốn đến sớm hơn để trau dồi tiếng Anh và tìm việc làm thêm. Tuy cô ấy chẳng quen biết ai bên đó, nhưng tôi tin cô ấy sẽ làm được thôi.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi và Sekiya-san không lo lắng, huống hồ chi là Sơ Eva, chủ cơ sở. Ít ra cô ấy vẫn giữ liên lạc với Sơ Eva… dù tôi cũng ước gì thỉnh thoảng cô ấy cũng chịu liên lạc với tôi một tiếng.
“Đành chịu vậy, tôi sẽ tự mình sang gặp cô ấy. Tôi vẫn luôn muốn đến mấy quán cà phê mèo bên Mỹ xem sao.”
“Làm gì có chuyện muốn đi là đi dễ vậy chứ? Vả lại, bên Mỹ có cà phê mèo thật không đó?”
“Có chứ!”
“…Ra vậy.”
Nếu đến cả cái con bé cuồng mèo Sekiya-san mà còn nói thế, thì chắc là đúng thật rồi.
“Giờ cô là sĩ tử rồi đấy, nên lo mà ôn thi đi Sekiya-san. Chờ đến khi vào đại học rồi hãy làm mấy chuyện đó.”
“À ra thế~ Vậy thì đành chịu thôi. Nhưng mà, tôi vẫn sẽ để sẵn hộ chiếu nếu Karina cần tôi giúp đỡ.”
“Nhớ báo tôi biết với, tôi đi cùng…”
Tôi còn chẳng thể tưởng tượng nổi cảnh Karen-senpai khóc lóc cầu cứu bao giờ nữa là.
“Vậy ra, tiểu tử, cậu đang có chuyện gì phiền lòng sao?”
“Sao tự dưng cô lại nói chuyện cứ y như mấy ông già thế?”
Cái giọng nói đó bỗng dưng ở đâu ra vậy không biết.
“Có giấu cũng chẳng ích gì đâu. Dù sao thì tôi cũng là Charisma Ranger của tiệm cà phê mèo mà, nhiệm vụ của tôi là xoa dịu những khách hàng mệt mỏi, và tôi đã quen nhìn thấy những người cần được sẻ chia rồi. Saigi-dono, mắt cậu cũng đờ đẫn y chang họ vậy đó.”
“…Ưm, học sinh năm ba cấp ba thì chắc chẳng đứa nào là không có đôi ba chuyện phiền lòng đâu mà…”
Ước gì tôi cũng được vô tư như vậy.
“Thôi, tôi cũng không hỏi chuyện gì đang khiến cậu bận lòng đâu. Tùy vào chuyện đó mà, có khi tôi lại còn làm nó tệ hơn thì sao!”
“Đúng là tự tin thật đấy…”
“Nếu cậu mệt thì cứ ghé Nekoranya mà tìm chút an ủi đi. Mục tiêu cuối cùng của tôi là phải có một quán cà phê mèo của riêng mình cơ, thế nên đầu tiên tôi sẽ phải thu phục được Nekoranya đã!”
“…Đúng là một viễn cảnh kỳ lạ thật.”
“Tôi muốn mở thêm hai, ba chi nhánh nữa. Trong đó có một chi nhánh dành cho người lớn với các cô gái hóa trang cosplay!”
“Cứ tưởng cô nghiêm túc suy nghĩ chuyện lớn lao gì, ai dè lại… Thôi, tôi đành phải rút lại lời khen vậy.”
Ngay cả Sekiya-san – cái kẻ mê mèo đến ngốc nghếch ấy – chắc cũng chẳng dám đùa cợt khi nhắc đến quán cà phê mèo đâu nhỉ.
“Bạn thân đã đi trước một bước rồi, mình đâu thể cứ ăn không ngồi rồi được.”
“…Cũng phải.”
Ít nhất thì, Sekiya-san cũng đang nghĩ về tương lai một cách nghiêm túc hơn tôi nhiều. Nghe nói cô ấy sẽ thừa kế việc kinh doanh của gia đình, nên có lẽ biến ước mơ thành hiện thực sẽ hợp với cô ấy. Cô ấy hoàn toàn khác tôi, cái kẻ chỉ biết trôi nổi theo guồng quay ở Seikadai.
“À, cậu Saigi này, cậu thậm chí có thể học trong phòng riêng của bọn tớ, xung quanh toàn mèo là mèo luôn ấy. Cứ tự nhiên ghé qua nhé!”
“Đến quảng cáo cũng không quên, cô cũng nhiệt huyết với việc làm thêm ghê đấy nhỉ.”
Tôi có con mèo dễ thương nhất thế giới ở nhà rồi, nên lúc học đâu có thiếu "vitamin mèo" đâu.
“À, tôi hiểu rồi. Một Nekoranya truyền thống, đa năng; một Nekoranya dành cho người lớn; và một nơi có máy tính để học thoải mái… tất cả đều có thể, đúng không?”
“Cô đúng là nhiệt huyết với công việc kinh doanh thật…”
Cô ấy có khi còn vượt mặt cả Maka Papa, mà giờ nghĩ lại thì tôi còn chưa gặp người đó nữa. Shiya-chan đã bắt đầu làm giáo viên trường luyện thi, Karen-senpai thì du học. Kuu đến giờ vẫn chưa bỏ nhà đi. Enri thì luôn là học sinh gương mẫu, còn Tenka-san vừa đi học vừa đi làm. Sekiya-san tuy giờ đang ngồi cạnh tôi, nhưng cô ấy cũng đang nỗ lực vì tương lai của mình. Chưa kể đến cả cô nàng youtuber gravure idol kia nữa… Rốt cuộc thì, kẻ duy nhất còn đang lênh đênh vô định chính là tôi.
“Nào, Kagome, bữa tối hôm nay của con đã sẵn sàng rồi.”
Tôi đặt món ăn yêu thích của Kagome lên chiếc đĩa yêu thích của cô bé rồi đẩy ra trước mặt. Kagome vốn đang nằm thoải mái trên sàn, chỉ thấy mũi cô bé khẽ động đậy. Với những chuyển động nhanh nhẹn, cô bé tiến về phía tôi và bắt đầu ăn. Vì cô bé cứ như một tiểu thư đài các vậy, nếu không dâng lên món ăn cao cấp, cô bé còn chẳng thèm nhìn lấy một cái. May mắn thay, hôm nay cô bé có vẻ đang vui vẻ.
“Ngon đúng không? Cái này là Sekiya-san cho tôi đấy. Nghe nói là thức ăn mèo cao cấp đắt tiền lắm.”
Tiền nong thì tính sau, nhưng nghe nói nó có rất nhiều dưỡng chất cần thiết, nên cứ nhận thôi.
“Anh haaai.”
“Oái!”
Miharu đặt cằm lên đầu tôi, trong khi tôi vẫn còn đang ngồi bệt dưới đất.
“Kagome quan trọng thật đấy, nhưng đồ ăn của Miharu đâu rồi?”
“Sắp xong rồi. Hôm nay anh làm cà ri gà.”
“Ồ, em mong chờ đấy. Cà ri của anh đặc biệt ngon mà.”
“Đương nhiên rồi, vì em lớn lên với tài nấu ăn của anh mà.”
“Miharu đúng là vậy mà~”
Cô bé đẩy đầu mình sát hơn vào đầu tôi, rồi ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Tuy thân hình em ấy không có da có thịt cho lắm, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự mềm mại đặc trưng của con gái.
“Với lại, sao thế, hôm nay em dính người ghê đấy, Miharu.”
“Đừng lo, Miharu sẽ không yêu cầu anh tắm chung đâu. Em ấy sẽ thấy có lỗi với Kuu, người đã lâu không ghé qua chơi.”
“Anh không nghĩ em cần phải lo lắng cho Kuu nhiều đến thế đâu.”
Con bé không phải kiểu người sẽ ghen tuông vì chuyện này.
“Hừm… Miharu hơi mệt. Việc phân bổ ngân sách cho các câu lạc bộ là công việc chính của em ấy bây giờ, nhưng tháng Tư còn nhiều thứ phải làm nữa.”
“Mọi thứ sẽ chỉ càng căng thẳng hơn một khi cuộc bầu cử tiếp theo diễn ra.”
“Ừm, Miharu chắc lại ứng cử phó hội trưởng hội học sinh thôi.”
“Sao cơ!?”
Anh chưa từng nghe học sinh nào làm cái kiểu đấy bao giờ đấy, em biết không?
“Làm phó hội trưởng thì thoải mái hơn nhiều, lại dễ xoay sở nữa. Miharu cũng không cần lo lắng 24/7. Nếu Miharu có lỡ làm sai cái gì, em ấy cũng không phải chịu trách nhiệm.”
“Cái cuối cùng nghe đáng sợ thật… Enri sẽ ổn chứ?”
“Không lo, không lo đâu, Hội trưởng En-chan cứ đổ hết trách nhiệm cho cố vấn là được. Mọi rắc rối sẽ dừng lại ở Fujiki-sensei hết.”
“Maka-sensei đâu có thời gian vô hạn đâu, đừng làm phiền cô ấy quá đấy nhé…”
Cô ấy đã đủ bận rộn rồi, nên việc dọn dẹp mớ hỗn độn của Miharu sẽ là quá sức đối với cô ấy.
“Thôi nào, em nặng quá rồi đấy, mau xuống đi.”
“Ối, Miharu quyết định làm nũng hôm nay mà.”
Tôi nắm lấy vai đứa nhóc được nuông chiều đó rồi đẩy em ấy về phía ghế sofa. Dù em ấy là em gái dễ thương của tôi, nhưng em ấy cũng đã mười bảy tuổi rồi, cõng mãi thì cũng mệt lắm chứ. Anh cũng có giới hạn nuông chiều thôi.
“Thôi nào, đến lúc hoàn thành món ăn rồi.”
Tôi rửa tay, đeo tạp dề vào, rồi chuẩn bị hoàn tất món cà ri.
“Vậy Miharu cứ thư giãn vậy. Hả? Mấy quyển sách tham khảo này để làm gì thế? À, mấy quyển mà Shii-chan bảo anh mua à?”
“Ừ.”
Miharu nhặt mấy quyển sách tham khảo tôi để trên bàn phòng khách lên và xem xét.
“Anh mua mấy quyển phức tạp ghê nhỉ. Shii-chan đúng là nghiêm khắc thật.”
“Năm sau em cũng phải giải quyết những dạng bài này thôi, Miharu. Vả lại, chúng thật sự phức tạp đến thế đối với em sao?”
“Ngay cả Miharu cũng không thể giải được những bài mà em ấy chưa từng được dạy. Lý do duy nhất mà điểm của em ấy năm ngoái vẫn bình thường là vì em ấy không chú ý nghe giảng, và cũng chẳng học bài thi.”
“Em cứ đột nhiên nói mấy lời kinh khủng như thế.”
Thôi thì, tôi chỉ mừng là em ấy không cố tình bị điểm kém. Chỉ là tôi tự hỏi, tại sao em ấy chẳng bao giờ chịu khó học bài, dù đầu óc em ấy vượt xa tôi nhiều bậc.
“Nhưng với điểm số của em, em đang nghĩ đến việc học đại học bên ngoài Seikadai sao? Em không định du học như Karen-senpai, đúng không…?”
“Du học nghe phiền phức lắm. Với Ama*on và U*er, Miharu có thể sống ở bất cứ đâu. Vả lại, Kagome đang ở đây.”
“Hả? Còn anh thì sao?”
“U*er có giao mấy anh trai hay nuông chiều Miharu không?”
“Anh không nghĩ nó tiện lợi đến thế đâu… Khoan đã. Em định rời khỏi nhà này hay sao?”
Nghe xong những lời đó, tôi không khỏi hoảng hốt. Dù sao thì, dù anh em có thân thiết đến mấy, chúng ta cũng không thể sống cùng nhau mãi mãi. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ phải nói lời tạm biệt—mà không ngờ em ấy lại là người nhắc đến chuyện đó trước.
“Miharu sẽ chọn chỗ ở, nhưng phần còn lại của việc chuyển nhà sẽ do Onii-chan và Shii-chan lo, vì Miharu là một phần cơ thể của anh mà.”
“Anh đâu có hỏi chi tiết đến thế đâu!”
Miharu vẫn còn thiếu thốn lắm. Nếu được, con bé cần cả một phòng máy chủ, mà Kagome cũng cần thêm không gian để vùng vẫy nữa. Cả vấn đề an ninh cũng phải cải thiện, nhỡ đâu có biệt đội tư nhân nào đó đột nhập thì sao.
"Rốt cuộc thì em đang mưu tính cái gì vậy?!"
"Nhiều quốc gia thèm khát một bộ óc như thế này lắm... Ngành công nghiệp ứng dụng tuy cạnh tranh khốc liệt, máu đổ máu, nhưng thực ra thì cũng chẳng thay đổi là bao đâu."
Tôi cứ thấy con bé xem phim ngoại nhiều quá rồi thì phải. Mặc dù tôi cũng hiểu nó đang nói gì. Những nhà nghiên cứu tài năng thường xuyên bị giam cầm vì khả năng của họ mà.
"À mà, em cũng định làm phát triển ứng dụng thật đấy à?"
"Không sao đâu, Miharu sẽ gửi cho anh 300k mỗi tháng."
"Em đang chơi đời dễ dãi vậy sao!?"
"Sự tồn tại của Miharu đã tương đương với thu nhập cả năm của Onii-chan rồi. Đây là lòng biết ơn vì anh đã chăm sóc con bé."
"Em còn chưa bước chân vào xã hội mà đã lên kế hoạch cuộc đời cho cả hai anh em mình rồi..."
Ngay cả Shiya-chan ưu tú như vậy còn đang chật vật với cuộc đời mình, vậy mà tôi thì hình như chẳng cần phải đi làm nữa. Đương nhiên, tôi chỉ đùa thôi, sao có thể để em gái nuôi mình cả đời được.
"Thì, Miharu nhận ra Onii-chan đang lo nghĩ nhiều điều về tương lai, nên con bé chỉ muốn đưa ra cho anh thêm một lựa chọn từ cô em gái đáng yêu của mình thôi mà."
"Mà cái lựa chọn đó thì chẳng đáng yêu chút nào cả."
Đương nhiên là tôi biết con bé chỉ đang đùa thôi.
"Trông tôi có vẻ đang phiền muộn chuyện gì đó lắm à? Hôm nay Sekiya-san cũng nói điều tương tự."
"Anh không hôn cái người Sekiya đó đấy chứ?"
"Sao chuyện đó lại quan trọng?"
"Onii-chan, anh đã hôn bao nhiêu người rồi?"
"......"
Dù em là em gái tôi đi chăng nữa—Không, chính vì em là em gái tôi nên tôi không thể nói ra điều đó được. Để xem nào… Maka-sensei, Karen-senpai, Nui, Kuu, Miharu, và Shiya-chan. Còn cái lần đi dã ngoại với Tenka-san đó… chắc là không tính đâu nhỉ.
"...Và, dù anh có chuyển đi đâu, cũng cần sự cho phép của Kagome đã."
"Onii-chan đánh trống lảng rồi. Thôi vậy, em gái đáng yêu của anh sẽ tha thứ cho anh. Nhưng Miharu sẽ không giao Kagome đâu đấy nhé!"
"Chuyện đó để đến lúc rồi tính… Thôi được rồi, xong hết rồi đấy. Dừng cái cuộc nói chuyện ngớ ngẩn này lại, ăn cà ri ngon thôi nào."
"Cuộc nói chuyện đó đâu có ngớ ngẩn đến thế. Mà anh nấu bao nhiêu cà ri vậy? Miharu đâu phải Nui-chan senpai mà có thể ăn nhiều đến thế được chứ."
"Ừm, chắc là vậy rồi..."
Cà ri có thể để dành ăn ngày mai được mà, nên không sao đâu.
"Miharu thấy cô ấy đi vào Galaxy Markt rồi đi ra với đôi mắt vô hồn đấy anh biết không?"
"Hả?"
"Thật là sướng ghê. Về nhà mệt mỏi lại được ăn đồ ăn ngon Onii-chan nấu, hay là Miharu nên mua lại anh đi nhỉ?"
"...Đừng có coi tôi như món đồ tiện lợi vậy chứ."
Miharu nhận ra nhanh thật đấy. Đúng vậy, tôi lỡ tay làm hơi nhiều, nên định mang sang cho hàng xóm. Vì cũng không phải ngay trước kì thi, nên việc học sinh và giáo viên "tình cờ" gặp mặt cũng không phải là vấn đề quá lớn. Tôi cảm thấy mình đang dần quen với chuyện này rồi, nhưng tôi sẽ cứ phớt lờ nó đi. Tôi cũng không nghĩ cô ấy sẽ về muộn thế này đâu, chỉ mong cô ấy không ăn ở ngoài.
"Ưm, ngon quá! Vị cay vừa đủ để đánh thức cơ thể mệt mỏi của tôi~"
Đưa một thìa cà ri vào miệng, mặt Maka-sensei bừng sáng vì hạnh phúc. Thấy cô ấy ăn vui vẻ như thế này, quả thật đáng công làm thêm một chút mà.
"Lại còn làm cả bánh mì nữa, Saigi-kun đúng là biết cách làm người khác vui lòng mà."
"Không có gì to tát đâu ạ. Lần khác tôi có thể dạy cô được mà?"
"Vậy là đã đến lúc tôi được Saigi-kun dạy dỗ rồi… Đồ tinh ranh nhà cậu, dám cả gan dạy dỗ chị đây sao~"
"Tôi có..."
Thật ra, tôi rất muốn dạy Maka-sensei vài điều. Ví dụ như cách đối phó với một cậu con trai tuổi dậy thì chẳng hạn. Nhưng bây giờ thì tôi vẫn tận hưởng lời khen của Maka-sensei đã. Vì cô ấy về nhà không lâu sau khi chúng tôi ăn xong nên đồ ăn vẫn còn khá ấm.
"Tôi thích cà ri lắm. Hồi còn là sinh viên, tôi thường nấu cà ri trong một cái nồi lớn, rồi ăn nó qua ngày trong bốn, hoặc thậm chí là năm ngày liền."
"Tôi cầu mong cô chỉ đang đùa tôi thôi đấy..."
Nếu cho vào tủ lạnh thì chắc chắn nó sẽ không hỏng nhanh như vậy, nhưng đó cũng không phải là thứ mà tôi vui vẻ gì khi ăn lắm. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Maka-sensei đúng là vẫn như thường lệ. Cái sự yếu đuối cô ấy thể hiện hôm nọ rốt cuộc cũng chỉ là ảo giác mà thôi, tôi đoán vậy. Nếu có gì thì cô ấy đúng là quá đỗi bình thường.
"Đến ngày cuối cùng, tôi sẽ làm mì udon cà ri… Ài, kỷ niệm ùa về."
"Nhắc mới nhớ, trước khi chuyển đến đây, Maka-sensei đã sống ở đâu vậy ạ."
Đó là lý do tôi quyết định vẫn là Saigi-kun như mọi khi. Hiện tại, tôi chưa thể đưa ra câu trả lời cho cô ấy được.
"À, tôi chưa kể cậu nghe sao? Tôi từng sống trong một căn hộ gần Nekoranya. Hồi còn là sinh viên đại học, tôi sống một mình. Bố tôi cứ đi lại khắp nơi, dù là trong hay ngoài Nhật Bản, thậm chí là có còn trên trái đất này hay không nữa kìa."
"Ít nhất thì tôi cũng khá chắc là ông ấy vẫn ở trên trái đất này đấy ạ."
Đâu có người nào đi lại giữa trái đất và mặt trăng đâu, cũng chẳng có trạm không gian nào cần như vậy cả.
"Đó là một căn phòng đơn, nhưng cũng đủ cho một mình tôi rồi. Thậm chí, căn phòng 3LDK này còn quá rộng đối với tôi nữa ấy chứ." Maka-sensei nở một nụ cười khó xử.
Có lý đấy, vì chủ nhân thực sự của căn hộ này, bố Maka, sống ở Nekoranya, nên có một phòng trống cho cô ấy. Tôi không phải lúc nào cũng đến đây, nhưng sau khi cô ấy bị thương trong vụ tai nạn xe hơi đó, tôi dần quen thuộc với nơi này.
"Vậy là bố của gia đình này chẳng có công lao gì trong việc cô chuyển đến đây cả..."
"Kyaaa~ Cậu gọi ông ấy là 'bố' kìa~"
"Này, đừng có bẻ lái lời tôi chứ!"
"Tôi không ngại đâu nếu đó là Saigi Maka, hoặc Fujiki Makoto, cậu biết đấy?"
"Cô bắt đầu nói chuyện giống Kuu rồi đấy, Sensei."
Cô ấy đã từng đề cập đến ý định đổi tên thành 'Saigi Kuu'.
"Bố tôi không quan tâm lắm đâu. Ông ấy vẫn hài lòng khi sống ở Nekoranya, tuy nhiên, phòng của ông ấy ở đó cuối cùng cũng sẽ được dùng cho khách hàng, nên sẽ có lúc ông ấy chuyển đến đây sống."
"Vậy thì, tôi sẽ đường đường chính chính tự mình đi gặp ông ấy."
"C-Cậu nói rằng cậu muốn cầu hôn con gái ông ấy sao?"
"Vâng, tôi chắc chắn sẽ khiến Tenka-san hạnh phúc."
"Tôi là chị dâu!?"
Chắc chắn cô ấy biết tôi chỉ đang đùa, vậy mà vẫn hoảng lên như thế, hả.
“Đồ nhóc ranh nhà cậu… Thật ngại quá, tôi không thể giao em gái mình cho cậu được.”
“Tôi cũng đoán vậy mà. Cô ấy còn khó mà nắm bắt hơn cả cô nữa ấy chứ.”
“Thôi đủ rồi chuyện nhà Fujiki và Kisou. Quan trọng hơn là tôi phải cảm ơn cậu vì món cà ri ngon miệng này.”
“…!”
Vô thức, tôi đã đưa cơ thể vào trạng thái sẵn sàng.
“Đừng lo, tôi sẽ không ‘giáo dục’ cậu ở đây đâu. Tôi đã quá mệt rồi.”
“Cũng đúng thôi… Khoan đã, không phải buổi ‘giáo dục’ đã kết thúc rồi sao?”
“Chuyện này và chuyện ‘sửa lỗi’ của cậu là hai việc khác nhau.”
“Hả…”
Đúng rồi, mục tiêu của buổi ‘giáo dục’ là để tôi phải lòng cô Maka-sensei. Dù không có buổi ‘sửa lỗi’, nó vẫn liên quan đến kỳ thi tốt nghiệp. Giờ tôi vẫn chưa có câu trả lời cho bài thi của mình, nên cô Maka-sensei không có lý do gì để dừng việc ‘giáo dục’ cả.
“Hơn nữa, chuyện này cũng không phải chỉ liên quan đến cậu đâu. Tôi đã hứa sẽ báo cáo tình hình của Amanashi-san cho cậu mà, đúng không?”
“Nui làm gì sao!? Tôi có cần đi cùng cô để xin lỗi thay cho con bé không!?”
“Này này, đừng có vội vàng kết luận như thế chứ. Hãy có niềm tin vào Amanashi-san chứ.”
Ối, chết rồi… Tôi có quyền gì mà lo lắng như thế này, sau tất cả những gì tôi đã nói kia chứ?
“Amanashi-san đã hòa nhập vào trường mới với tốc độ đáng kinh ngạc. Dù xung quanh con bé toàn là đồng nghiệp giới giải trí, nhưng những thần tượng và diễn viên lồng tiếng có tiếng tăm cũng đã rất quý mến con bé.”
“Tôi cũng đoán được phần nào rồi… Nhưng không biết việc học của con bé thế nào rồi.”
“Tôi biết nghe có vẻ lạ khi lời này lại phát ra từ miệng tôi, nhưng mức độ học tập trung bình ở trường mới của con bé thấp hơn nhiều so với Seikadai. Chưa kể Amanashi-san đã lên đến năm thứ hai trung học rồi, nên ngay cả khi chỉ học ở mức tối thiểu, con bé cũng sẽ tốt nghiệp được thôi.”
“Không biết không có tôi trông chừng thì con bé có chịu học không nữa…?”
Sở dĩ thời gian gần đây con bé học hành chăm chỉ như vậy là vì sợ bị tôi mắng. Tôi biết chắc sẽ chẳng nhận được hồi âm nào, nhưng có lẽ tôi nên nhắn tin cho con bé qua LINE. Đại loại như ‘Tôi sẽ hỏi về điểm số của cô đấy, chỉ là báo trước thôi nhé’. Vì con bé ngây thơ dễ tin người nên có thể sẽ sợ chết khiếp, nhưng đó chính là động lực mà con bé cần.
“Tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu có thể nhắc nhở con bé. Tôi muốn con bé có thể tốt nghiệp một cách suôn sẻ.”
“Tôi sẽ dọa con bé một chút. Dù vậy, không biết công việc của con bé thế nào rồi…”
“Hửm? Cậu không xem con bé trên TV hay YouTube à?”
“Tôi có, nhưng…”
Tôi không thể nói với cô ấy rằng tôi kiểm tra hằng ngày được. Tôi luôn lo lắng khi lượt xem của con bé không đạt đến một con số nhất định, và dạo gần đây thì đúng là như vậy.
“À, ra vậy, cậu đúng là đồ hay lo lắng quá, Saigi-kun. Không cần lo về chuyện đó đâu, con bé đang xuất hiện trên TV ngày càng nhiều, và các buổi livestream của con bé cũng đang tiến triển rất tốt. Đặc biệt là các buổi livestream. Con bé mặc một cái áo khoác thể thao cũ kỹ, tầm thường, nhưng chính điều đó lại khiến nó trở nên ‘dễ thương một cách ngược đời’ và ‘gợi cảm’ theo lời người ta nói.”
“Con bé đúng là rất thích áo khoác thể thao mà…”
Khi con bé cảm thấy bất an trong các buổi chụp ảnh thần tượng gravure, con bé thường mặc áo khoác thể thao để trấn an bản thân.
“Nói đúng hơn, tôi lại bắt đầu lo lắng về số lượng công việc mà con bé đang nhận.”
“V-Vậy sao? Thế thì tốt… Mà, cũng không hẳn là tốt, nhưng vẫn hơn là không có gì.”
“Cậu lúc nào cũng lo lắng nhỉ.” Maka-sensei ăn hết miếng bánh mì và phần cà ri còn lại, rồi uống cạn ly nước.
“Cảm ơn vì bữa ăn, rất ngon miệng.”
Có vẻ ít nhất cô ấy cũng thích món cà ri. Còn về Nui, giờ tôi lại lo con bé có bị làm việc quá sức không. Chắc tôi đúng là không bao giờ ngừng lo lắng được.
“Để tôi kể cho cậu nghe về Jinsho-san nữa. Vì cô bé có liên quan đến Seikadai, nên tôi có thể kiểm tra tình hình của cô bé một cách đàng hoàng. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên có một học sinh từ Seikadai đi du học mà.”
“Chắc cô ấy không bị vứt bỏ và quên lãng đâu nhỉ.”
“Tương lai của một người tốt nghiệp cũng rất quan trọng đối với chúng tôi. Nếu chúng tôi không chịu trách nhiệm, chúng tôi có thể sẽ không thu hút được thêm những người như cô bé nữa. Cấp trên hoàn toàn có ý định sử dụng Jinsho-san như một hình thức quảng cáo.”
“Chà, ghê thật đấy.”
Mà, tôi nghĩ hầu hết sinh viên tốt nghiệp Seikadai đều kiếm được những công việc tốt.
“Thực ra, việc giữ liên lạc với cô bé là nhiệm vụ của tôi. Dù có vài giáo viên ở trường chúng tôi có thể nói tiếng Anh, nhưng nhiệm vụ đó lại bị đùn đẩy cho tôi.”
“Tôi đoán ngay cả người lớn cũng muốn tránh gọi điện sang Mỹ.”
“Tôi nghe thấy vài lời ẩn ý sắc bén đấy. Đôi khi người lớn cũng bó tay thôi. Ngay cả thầy hiệu phó cũng ngại gọi điện ra nước ngoài.”
“Có lẽ người lớn cũng chẳng có gì to tát lắm nhỉ…”
“Cậu cứ việc nghĩ sao tùy cậu. Dù sao thì bên phía Jinsho-san cũng không có vấn đề gì. Cô bé dường như đang làm thêm ở một nhà hàng, học tiếng Anh bằng cách đó.”
“L-Làm bồi bàn sao? Karen-senpai ấy ư?”
“Giờ thì một câu hỏi nhé. ‘ご注文はなんでしょうか?’ trong tiếng Anh nghĩa là gì?”
“Là ‘May I take your order?’, đúng không.”
“…Chậc, cậu trả lời nhanh không ngờ đấy.”
“Đấy là tiếng Anh cấp hai mà…”
Ngay cả tôi cũng trả lời được câu đó. Nói vậy chứ, Karen-senpai làm bồi bàn ư…? Cô ấy sẽ mặc bộ đồng phục bèo nhún đó, mang thức ăn đến cho khách hàng sao? Tôi chắc chắn trông cô ấy sẽ rất tuyệt trong bộ đó, nhưng tôi thật sự không thể tưởng tượng ra được.
“Và, một người quen của quản lý cơ sở nơi cô bé ở dường như đang trông chừng cô bé. Đúng là một mối quan hệ đáng kinh ngạc.”
“À, Sơ Eva…”
Hợp lý thôi, Sơ sẽ không thể bỏ mặc một đứa trẻ của mình được. Chắc Karen-senpai cũng sẽ ổn thôi.
“Đó là tất cả những gì tôi có thể nói cho cậu. Có vẻ họ đều ổn cả.”
Kuu không còn ghé qua nữa, nhưng theo cô Kouko-sensei, con bé dường như cũng ổn.
“Ngực con bé lớn nhanh hơn cả của tôi nữa… Tôi mong con bé đừng lớn đến mức có thể quyến rũ cậu ngay từ cấp hai đấy nhé.”
“Tôi thấy cô còn lo cho con bé hơn cả tôi nữa, nhưng theo một kiểu khác!”
Thực tế, Kuu mới chỉ đạt được kích cỡ của Miharu vào năm ngoái. Cô Kouko-sensei không hẳn là nhỏ, nhưng tôi cảm thấy con bé sẽ sớm vượt qua cô ấy thôi.
“Với tình hình này, cậu không cần phải lo lắng cho những người khác nữa đâu. Cậu phải lo cho bản thân mình, và cả các kỳ thi của cậu nữa.”
“…Đúng vậy.”
Tôi đoán là cô Sensei biết đầu óc tôi không chỉ toàn chuyện học hành thôi đâu. Nhưng hôm nay tôi sẽ không bình luận về chuyện đó. Cô ấy chắc hẳn đã mệt mỏi vì công việc rồi, nên tôi không muốn làm phiền cô ấy.
“Xin lỗi vì đã làm phiền cô khi cô bận rộn như vậy.”
“Tôi không ngại đâu. Chăm sóc, giải quyết rắc rối của học sinh là bổn phận của giáo viên chủ nhiệm mà. Cô đoán là em sẽ không thể tập trung học được, nên việc tiết lộ chút thông tin như này có đáng là gì đâu.”
“Tiết lộ thông tin á!?”
“Cô nói đùa thôi mà. Thực ra thì cô đã được cả hai người họ cho phép rồi, bảo là có thể kể cho em nghe nếu em hỏi.”
“Ơ? Thật ạ?”
“Có vẻ như họ không định liên lạc với em, nhưng lại sẵn lòng để thông tin của mình bị tiết lộ. Thật là phiền phức quá đi, hai cái người này.”
“…Thôi thì có còn hơn không, em đoán vậy.”
Một phần nào đó, tôi vẫn dõi theo Nui qua các video và công việc của cô ấy, nhưng vẫn không biết liệu cô ấy có ổn hay không. Bởi vậy nên tôi rất cảm ơn những gì cô Maka đã nói.
“Phù, no căng bụng rồi. Giờ thì phải chuẩn bị thôi.”
“Chuẩn bị gì ạ?”
“Đúng rồi, cô cần vận động nhẹ một chút sau bữa tối. Dạo này cô thấy sức bền kém đi, nên đang cố gắng chạy bộ 5km mỗi ngày.”
“Cô đã bận rộn như vậy rồi mà còn tập thể dục nhẹ nữa sao!?”
Mình sống ngay cạnh cô ấy mà chưa bao giờ nhận ra!
“Dù có đi thong thả đi nữa, 5km cũng chỉ mất khoảng 30 phút thôi mà.”
“Vấn đề không phải là tốc độ…”
Nhắc mới nhớ, không phải mình từng bị cô ấy bắt chạy marathon ở hội thao sao? Dù cô ấy đã bỏ câu lạc bộ tennis từ nhiều năm trước rồi, nhưng sức bền của cô ấy vẫn kinh khủng khiếp.
“À-à với lại, trời tối rồi mà, đúng không ạ? Một người phụ nữ đi bộ ngoài đường vào giờ này không nguy hiểm sao…?”
“Nguy hiểm? Với ai cơ?”
“……”
Ừ thì, mình hiểu mà. Nhưng mà, cô Maka vẫn là một người đẹp, mình không thể để cô ấy đi một mình được.
“Haa… hụt hơi…!”
“Cố lên, một chút nữa thôi! Em làm được mà, Saigi-kun! Về đích rồi!”
“Ư…!”
Vừa rên rỉ, tôi vừa bước vào công viên công cộng, rồi cuối cùng cũng dừng hẳn bước chân mình.
“Ừm, 5km trong 30 phút, thời gian không tệ.” Cô Maka nhìn đồng hồ đeo tay, hài lòng gật đầu.
Có vẻ đó là loại đồng hồ chuyên dụng cho việc chạy bộ, có thể hiển thị tốc độ, vị trí và khoảng cách đến đích thông qua GPS. Cô ấy mặc chiếc áo khoác thể thao màu hồng mà tôi đã thấy năm ngoái trong hội thao. Cô ấy thậm chí còn đi giày chạy bộ chuyên dụng. Trong khi đó, tôi thì vẫn mặc áo khoác đồng phục trường và đôi giày thể thao bình thường của mình. Mà nghĩ lại thì, tôi cũng chẳng nghĩ trạng thái kiệt sức hiện tại của mình sẽ khá hơn nếu có thiết bị khác đâu.
“Haa… chạy nhiều thế này, dù còn chưa phải lúc chuẩn bị hội thao…”
“Khoảng cách không xa lắm đâu nhỉ. Cô còn chẳng thở dốc đây này.”
“……”
Cô ấy thật sự không phải người mà.
“Rèn luyện sức bền thường xuyên một chút cũng có hại gì đâu chứ. Như vậy cũng giúp em giải tỏa căng thẳng sau những giờ học mà.”
“E-Em cũng đoán vậy, nhưng…”
Chúng tôi đang ở công viên ngay cạnh khu chung cư của mình. Lần trước, nhóm SID cũng tụ tập ở đây, và Nui đã ép tôi tham gia buổi học nhóm của họ. Chúng tôi đã chạy quanh con phố chính sáng đèn, rồi giờ thì quay lại đúng cái công viên này.
“Cô thấy em muốn rèn luyện sức bền là rất tốt, nhưng em không nên ra ngoài một mình vào buổi tối thế này, Saigi-kun. Nếu muốn đi chạy bộ, hãy nói với cô trước nhé.”
“Không phải vị trí của chúng ta bị đảo ngược rồi sao?”
Tôi là một nam sinh trung học, nên cũng chẳng nguy hiểm lắm với tôi đâu.
“Không, với tư cách là một giáo viên, tất nhiên cô phải lo lắng cho học sinh của mình chứ. Cô sẽ cho phép em chạy bộ nhẹ nhàng, nhưng không được đi chơi đêm đâu đấy nhé? Nghiêm cấm các em đi quán karaoke, trung tâm trò chơi và quán cà phê truyện tranh đấy.”
“Có lúc cô nói chuyện đúng kiểu giáo viên thật đấy…”
“Bởi vì cô là giáo viên mà! Mà thôi, cô biết em không phải kiểu người hay chơi bời đêm hôm mà.”
“Em không đến mức như Miharu, nhưng em ghét rắc rối hơn bất cứ điều gì. Nơi duy nhất em ghé thăm vào ban đêm là Chợ Thiên Hà thôi.”
“Tốt lắm. Nhắc mới nhớ, vài năm trước, giáo viên trường Seikadai thật sự từng đi tuần tra khu thương mại vào ban đêm đấy.”
“Cô còn định bắt giáo viên làm thêm bao nhiêu việc nữa đây?”
Giờ chúng tôi đã học cấp ba rồi, nên cũng phải có trách nhiệm như vậy chứ.
“Cô thật sự vẫn làm việc đó đấy. Thừa hưởng từ cô Fuuka, mặc dù phần lớn là tốn thời gian vô ích.”
“…Quả nhiên là vậy mà~”
Có khi cô ấy còn nấu ăn cho mình dưới cái cớ chăm sóc học sinh ấy chứ? Dù sao thì, tôi đoán giáo viên thực sự quan tâm rất nhiều đến học sinh, dù mình không thấy điều đó.
“Ư-Ưm…”
“G-Gì thế, Saigi-kun? Em có bị đau ở đâu không?”
“Không, em chỉ đang nghĩ xem mình đã thay đổi đến mức nào thôi. Cô đừng bận tâm.”
Với hoàn cảnh và tình huống của một giáo viên như vậy, Saigi-kun ghét giáo viên ngày nào đã biến đâu mất rồi nhỉ?
“Cô cũng đã đoán được phần nào, nhưng em thật sự đã thay đổi rất nhiều.”
“Đúng vậy, một năm trước mà bảo em đi chạy bộ đêm với giáo viên thì em có nằm mơ cũng không nghĩ tới. Mà, bình thường thì cô cũng chẳng bao giờ trải qua chuyện đó đâu.”
“À… cô thì lại từng rồi. Cô từng đi chạy bộ với cô Fuuka rồi.”
“Để lấy sức bền cho kỳ thi ạ…?”
“Không, vì cô muốn làm gương cho các học sinh khác với tư cách là hội trưởng hội học sinh. Cô ấy muốn cô trở thành một người trẻ tuổi có thể tỏa sáng cả trong học tập lẫn thể thao. Cô ấy thật sự đã ép buộc lý tưởng của mình lên cô.”
“E-Em hiểu rồi…”
Cô giáo Fuuka Shiki, à… Cô ấy là giáo viên tiếng Anh giống như cô Maka, và là cố vấn của hội học sinh. Ngay cả chiếc xe Fiat màu đỏ cũng từng là của cô ấy. Và—giờ thì cô ấy không còn ở đây nữa.
“Cô Fuuka có một sức bền dồi dào không tưởng. Cô hầu như không theo kịp cô ấy khi chơi tennis, và các thành viên khác trong hội học sinh thì biến thành xác sống ngay giữa chừng.”
“Giờ thì em không thể không cảm thấy thương hại cho tất cả các thành viên câu lạc bộ này…”
Trước đây tôi chỉ thấy họ qua ảnh, nhưng có lẽ họ là những người tốt.
“…Không ổn rồi. Mấy tháng qua cô cứ nhớ đến cô Fuuka suốt. Dù cô đã cố gắng hết sức để quên cô ấy đi rồi.”
“Em không nghĩ cô cần phải quên cô ấy đi đâu… Với lại, không phải đó là lỗi của em sao?”
Em là người cứ nghĩ về cô Fuuka rồi nhắc đến cô ấy mà. Cô ấy có vẻ giống cô Maka, lại còn có ảnh hưởng lớn đến tính cách của cô như vậy, sao em có thể không tò mò được chứ.
“Đúng rồi, là lỗi của em đó, Saigi-kun. Nhờ em mà cô cứ nhớ đến cô ấy mỗi khi đi chạy bộ cùng học sinh. Haa… cô không thích cứ mãi nghĩ về chuyện đã qua đâu.”
“Em thật sự ghét cái cách mình không thể nói gì về chuyện đó.”
“Cái này thì đúng là một tài năng đặc biệt của tôi đấy. Nếu mà cậu có năng khiếu gì đó khác người, thì mọi chuyện trong cuộc sống sẽ dễ thở hơn nhiều, từ chuyện học hành cho cho đến công việc. Thậm chí còn có thể kiếm được chỗ đứng kha khá trong môi trường mới nữa cơ.”
“Năng khiếu… ư.”
Vậy thì năng khiếu của mình sẽ là gì nhỉ? Làm việc trong bóng tối? Hay mình sẽ hợp làm trợ lý cho một chính trị gia chăng? Trời ơi, nghĩ đến thôi là đã thấy hào hứng rồi!
“Tài năng đặc biệt của cậu là tạo hậu cung.”
“Thì ra là một tài năng vô dụng hết sức.”
Đúng là Saigi-kun bây giờ đã mạnh lên hẳn rồi. Mấy lời châm chọc vô ích đó mình gạt đi dễ ợt. Còn cô giáo thì nhe răng ra lườm mình, rồi lại thở dài thườn thượt.
“Chắc cậu khát nước rồi. Để tôi ra Chợ Thiên Hà mua gì đó.”
“Tôi xin lỗi về chuyện đó.”
Vì đi vội không mang ví nên tôi chẳng tự mua gì được. Năm phút sau, cô Maka-sensei quay lại.
“Xin lỗi đã để cậu đợi. Cái này tôi mời.”
“Cô đã bao giờ thử đồ uống ở quầy bar đó chưa?”
Cô Maka-sensei đưa tôi một chai nước, tôi mừng rỡ đón lấy.
“Chưa bao giờ cả. Dù sao thì cô cũng không uống rượu. Cô còn chưa bao giờ đặt chân đến quán bar ấy chứ.”
“Phải rồi, rượu đối với cô cũng như thuốc ngủ vậy.”
Để cô ấy uống rượu bên ngoài thế này quá là nguy hiểm. Liệu khi mình trưởng thành, mình có thể bảo vệ được cô Maka-sensei không nhỉ? E là sức vóc mình khó mà làm được điều đó.
“Thế, Saigi-kun, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“…Cô đang nói đến chuyện gì?”
“Về kỳ thi tốt nghiệp ấy. Nếu cậu muốn, thì cậu có thể kết thúc nó ngay bây giờ rồi, đúng không?”
“……”
Tôi cứ nghĩ cô sẽ chưa nhắc đến chuyện này vội, nên chưa nghĩ ngợi gì nhiều.
“Em vẫn còn băn khoăn… Cứ thế này thì em chẳng thể tập trung vào tương lai của mình được.”
“Ôi chao, vậy ra cô lại làm chuyện không hay rồi.” Cô Maka-sensei nhấp một ngụm nước. “Cô chỉ toàn áp đặt suy nghĩ của mình lên cậu, mà chẳng hề để ý đến hoàn cảnh của cậu. Cậu cũng cứ làm y như thế đi, đừng bận tâm đến cô.”
“…Cô thấy đấy, em khá nhạy cảm trong mấy chuyện này.”
“Vậy thì cô chẳng phải lo nữa rồi. Cậu đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, dù là tốt hay xấu. Mà hồi đầu cậu cũng đã lì lợm lắm rồi mà.”
“Chỉ là lì lợm với giáo viên thôi, nhớ đấy.”
Nhưng mà, từ bao giờ mình lại trở nên chu đáo với mấy cô giáo mà mình luôn ghét bỏ nhỉ? Bình thường mình muốn nói gì thì nói, vậy mà giờ lại chẳng thốt nên lời. Không, mình biết lý do rồi.
“Cô Maka-sensei, làm ơn kể thêm cho em về cô Fuuka-sensei được không ạ?”
“Ể, về cô ấy ư…?”
“Nếu em không nắm được từ ngữ và phương pháp, thì em sẽ không thể dịch được những đoạn văn dài. Em vẫn cần học thêm nhiều thứ cho kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng.”
“Cậu nói mấy lời trơ trẽn nhỉ. Cậu đang nói là cách dạy của cô không đủ trình sao?”
“Vâng.”
Ồ, lẽ nào Saigi-kun hồi xưa đã quay lại rồi sao…? Quả nhiên tính cách của mình vẫn khó mà sửa được.
“…Được thôi. Chủ nhật tới nhớ để trống nhé.”
“Chủ nhật ạ?”
“Đúng vậy. Chúng ta sẽ có một ‘buổi học ngoại khóa’. Nhớ mặc đồng phục đấy.”
“……?”
Buổi học ngoại khóa… Dù thế nào đi nữa, chúng tôi vẫn luôn là thầy trò. Nhưng kỳ thi tốt nghiệp này chắc chắn sẽ thay đổi mối quan hệ đó. Để giải quyết câu hỏi khó khăn này, tôi sẽ vui vẻ đón nhận bất cứ lớp học nào.
Thời gian trôi nhanh, và chủ nhật đã đến theo đúng lời hẹn. Hôm nay là ngày đầu tiên của Tuần Lễ Vàng. Mình loáng thoáng nhớ Tuần Lễ Vàng năm ngoái mình bận tối mắt tối mũi, nhưng giờ thì tất cả chỉ còn là ký ức xa vời.
“Vậy thì, đi thôi. Lên xe nào.”
“À, vâng ạ.”
Cô Maka-sensei mời tôi lên chiếc Fiat màu đỏ của cô, đỗ ở bãi đậu xe chung cư. Đúng như lời dặn, tôi mặc đồng phục. Cô Maka-sensei cũng khoác lên mình bộ vest màu xanh hải quân.
“…Vậy chúng ta đi đâu vậy, cô Maka-sensei?”
“Đến nơi cậu sẽ biết ngay thôi. Đó cũng là nơi cậu muốn đến mà.”
“Hả…”
Nàng nói chuyện mơ hồ quá. Không phải là khách sạn nào đó, hay cái quán trọ mà hồi cô say mình phải đưa cô vào ở đấy chứ? Giờ mới hơn 10 giờ sáng, rõ ràng không phải giờ hẹn hò. Nhưng mà, thầy trò đi cùng nhau vào giờ này, lại là chủ nhật, như vậy có được không đây?
Mà sao chiếc Fiat đỏ hôm nay lại chạy cẩn thận thế nhỉ? Phải chăng vì đường đông trong Tuần Lễ Vàng, hay là vì…
“Ủa? Đây là điểm đến của chúng ta ư?”
“Không hẳn, nhưng giờ thì cứ đi bộ một đoạn đã.”
Chiếc Fiat dừng lại ở một nơi quá đỗi quen thuộc với tôi. Tu viện – chính xác hơn là tòa nhà kiểu Tây gần Seikadai, cũng là nơi Karen-senpai từng lớn lên. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn có thể nghe thấy những tiếng nói vui vẻ vọng ra từ bên trong. Cô Maka-sensei đỗ xe ở bãi đậu xe chật hẹp phía sau, rồi bước ra khỏi xe. Tôi cũng theo sau.
Hửm? Cô Maka-sensei đang cầm một bó hoa… Toàn là hoa trắng. Mình chưa từng nhận ra, lẽ nào cô ấy đã để nó ở ghế sau xe sao?
“Lối này.”
Có vẻ như cô Maka-sensei đã thường xuyên đến đây, bởi cô bước đi trước tôi một cách tự tin. Sẵn nói mới nhớ, tôi chưa từng đến khu vực này của tu viện. Chỗ này rộng hơn mình nghĩ.
“A…”
Cuối con đường hẹp, chúng tôi đi về phía một cánh cổng đen cũ kỹ, hai bên là bức tường gạch. Cánh cổng đã mở sẵn, và cô Maka-sensei không chút do dự bước qua đó.
“Một nghĩa trang.”
“Đúng vậy.” Cô Maka-sensei gật đầu đồng tình với lời tôi nói.
Cô ấy đã đưa tôi đến một nghĩa trang. Trong không gian chỉ bằng khoảng một phần tư cái bể bơi của trường, tôi có thể thấy những bia mộ xếp hàng dài san sát nhau. Giữa những bia mộ này có cả những bia cũ kỹ, xuống cấp, lẫn những bia mới toanh.
“Nó vốn nằm ngay cạnh tu viện từ đầu, nhưng họ đã di dời nó một thời gian trước rồi. À mà, nếu nghĩa trang mà gần quá thì trẻ con sẽ sợ mất.”
“Em nghĩ người lớn cũng phải sợ thôi.”
Nhưng mà, chắc cũng là do chưa quen thôi. Còn tôi thì chắc tại xem phim kinh dị ở nhà nhiều quá, nên cứ sợ có gì đó sẽ nhảy xổm ra.
“Nhưng mà, tại sao chúng ta lại đến một nghĩa địa – À.”
“Cô mừng vì cậu đã tìm ra mối liên hệ rồi đấy.” Cô Maka-sensei mỉm cười, rồi bước đi qua nghĩa trang.
Ra vậy, thảo nào tôi cứ thắc mắc tại sao cô lại bảo tôi mặc đồng phục đến. Giờ thì tôi hiểu tại sao cô lại mặc vest rồi.
“…Xong.” Tôi chỉnh lại cà vạt cho trông gọn gàng hơn.
Tôi có thể là một thằng nhóc láu cá, nhưng ngay cả tôi cũng biết cách bày tỏ lòng thành kính đúng mực với người đã khuất. Tôi lập tức sửa lại dáng điệu và bước theo sau Maka-sensei—cho đến khi cô ấy dừng lại trước một ngôi mộ.
“Xin lỗi vì nãy giờ cô cứ vòng vo. Đây là nơi cô muốn cho cháu thấy—nơi Fuuka-sensei an nghỉ.”
“………”
Trên bia mộ ghi rõ ‘SIKI FUUKA’. Tôi từng đến viếng mộ người thân rồi, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy tên được viết bằng chữ cái tiếng Anh trên bia mộ. Những con số bên dưới tên cô ấy hẳn là năm sinh và năm mất. Cô ấy ra đi ở tuổi 25, vậy ư…
“Nghĩ lại thì, năm nay cô cũng sẽ bằng tuổi Fuuka-sensei. Thật lạ lùng khi đạt đến cùng độ tuổi với cô ấy.”
“…Fuuka-sensei có theo đạo không ạ?”
“Không hẳn. Vì bố mẹ cô ấy sùng đạo nên cô ấy được chôn cất ở đây. Cô không nghĩ cô ấy quá hứng thú với nhà thờ hay chùa chiền gì đâu. Cô ấy luôn sống tự do tự tại, nên có lẽ sẽ vui hơn nếu tro cốt được rải xuống biển ấy chứ.”
“Ừm… cháu chỉ cần chắp tay trước ngực rồi quỳ xuống đúng không ạ?”
“Cháu biết điều đó sao? Lại là kiến thức từ phim ảnh à? Nhưng mà, cháu không cần quỳ đâu. Chúng ta không phải cầu xin phước lành từ một người bạn cũ, mà là cầu nguyện với các vị thần trên cao.”
“Cháu không biết điều đó. Dù sao thì phim cũng chẳng bao giờ giải thích mấy chuyện đó cả.”
Mà cũng phải, có lẽ đó là điều hiển nhiên ở nước ngoài, nên họ chẳng thấy cần phải giải thích. Hiện giờ, Maka-sensei đặt những bông hoa trắng xuống, rồi cả hai chúng tôi cùng nhau cầu nguyện.
“…Trong bộ phim chiến tranh cháu xem cách đây không lâu, những người sống sót đã nói chuyện với những người đã khuất trước mộ của họ. Cháu có thể làm vậy không ạ?”
“Cô không nghĩ có vấn đề gì đâu. Cô cũng không rõ lắm, nhưng cô e là Fuuka-sensei sẽ không giận đâu.”
“Cô ấy đúng là một giáo viên chu đáo, ra vậy.”
Bảo sao cô ấy lại được yêu mến.
“Rất vui được gặp cô, Fuuka-sensei. Cháu tên là Saigi Makoto—À, nghĩ lại thì chuyện này cũng khá là ngượng nhỉ.”
“Cô không nghĩ nhiều người làm chuyện này đâu. Cháu cũng sẽ chẳng nhận được hồi đáp nào cả.” Maka-sensei nở một nụ cười gượng gạo. “Cô chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy sau khi cô ấy qua đời. Cô thậm chí còn được mời đến tang lễ, vậy mà chẳng nói được lời nào.”
“…Nhắc mới nhớ, cháu chưa từng đi đám tang bao giờ.”
“Tang lễ của Fuuka-sensei là lần duy nhất đối với cô. Đồng thời, đó cũng có lẽ là lần mà cô chưa bao giờ muốn tham dự.” Ánh mắt Maka-sensei trở nên xa xăm, có lẽ cô ấy đang nhớ về khung cảnh ngày ấy.
Mình sẽ cảm thấy thế nào nếu phải tham dự đám tang của một người mình quen biết và yêu quý? Hiện tại, tôi không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra sớm đâu, những người xung quanh tôi đều quá đỗi sôi nổi mà.
“Thôi nào, ngừng mấy chuyện ủy mị đó đi. Vì cháu có vẻ bận tâm về cô ấy, nên cô nghĩ tốt nhất là nên cho cháu thấy tận mắt.”
“Tận mắt ạ…”
Cô có nghe thấy không, Fuuka-sensei? Chắc là họ đủ thân thiết để nói ra những lời như thế với nhau. Đúng là tôi sẽ không nhận được lời hồi đáp nào, nhưng tôi cảm thấy việc đến đây là cần thiết nếu tôi thực sự muốn hiểu hơn về Fuuka-sensei. Kể từ lần đầu tiên tôi nghe về cô ấy trước lễ hội văn hóa năm ngoái, cô ấy đã không ngừng quanh quẩn trong tâm trí tôi. Và giờ đây, chính người ấy đang ở ngay trước mặt tôi, an giấc trong ngôi mộ của mình.
“Cháu có thể không nói chuyện được với cô ấy, nhưng cháu vẫn rất vui vì đã đến đây.”
“Nghe vậy cô cũng vui. Cô đã lo cháu sẽ phàn nàn vì bị cô lôi đến đây vào một ngày Chủ Nhật đấy.”
“Tất nhiên là không rồi ạ. Cháu đã nghĩ rất nhiều về cô ấy, nên dù là một cách gián tiếp, cháu vẫn vui vì đã được giới thiệu bản thân.”
“Cô đoán là cháu hẳn có một hai lời phàn nàn sau khi cô ấy giao chiếc fiat cho cô, vậy thì cứ nói hết ra đi.”
Không, những lời phàn nàn duy nhất tôi có là hướng về chính người lái chiếc fiat đỏ ấy. Thậm chí còn hơn cả Fuuka-sensei, người chưa bao giờ dạy học trò mình về an toàn giao thông.
“Nhắc mới nhớ, chiếc fiat trong đoạn video chúng ta xem trước đó… nó sáng choang đúng không ạ? Đó có phải là một chiếc xe mới không?”
“Đúng vậy. Cô ấy đã phải lòng nó khi còn học đại học, và sau khi dành dụm đủ tiền từ công việc làm thêm, cuối cùng cô ấy đã có thể mua được nó sau khi bước chân vào xã hội. Cô ấy rõ ràng muốn trả hết một lần, vì cô ấy ghét nợ nần. Đó là một chiếc xe nhỏ, nhưng nó vừa đủ với cô ấy.”
“Sau khi đi làm rồi ư.”
Vì cô ấy qua đời ở tuổi 25, nên rất có thể cô ấy chỉ mới sử dụng nó được khoảng hai năm. Cô ấy chắc hẳn đã vất vả vì nó đến thế, vậy mà… Khi con người chết đi, họ đều mất đi những thứ mình đã nỗ lực làm ra…
“Vì đã tặng cô một vật quý giá đến vậy, Maka-sensei hẳn phải là một học trò đặc biệt của cô ấy.”
“Cô không nghĩ nên đối xử đặc biệt với học trò đến thế, ngay cả sau khi tốt nghiệp. Nhưng mà, đây là một vài lợi ích của những người ra đi sớm, vì chẳng ai có thể phàn nàn được nữa.”
“………”
“Cô có bằng lái ngay sau khi tốt nghiệp. Hồi đó, Fuuka-sensei vẫn còn hừng hực sức sống, và cô ấy đã cho phép cô lái chiếc fiat đỏ nhiều lần. Cô ấy đã nhìn thấy kỹ năng lái xe của cô, và sẵn lòng tặng chiếc xe đó cho cô.”
“Cháu thấy như thể cô ấy cần đi khám mắt vậy.”
Chỉ vài năm sau, Maka-sensei rốt cuộc lại gặp tai nạn. Mà cũng phải, vì cô ấy đã thực hiện được cú drift vòng tròn như vậy, cô ấy có lẽ còn kỹ năng hơn cả những người lái xe bình thường ngoài kia nữa.
“Ngay cả khi cô đã giúp cứu một người. Cô vẫn cảm thấy tồi tệ vì đã làm chiếc fiat tan nát trong tai nạn. Cô thậm chí còn nghĩ cô ấy sẽ trở về từ nấm mồ để ám ảnh cô ấy chứ.”
“Chắc cô ấy phải tức điên lên rồi.”
Tất nhiên, làm gì có chuyện cô ấy giận. Nếu có, cô ấy hẳn đã khen ngợi Maka-sensei vì điều đó. Có phải không, Fuuka-sensei? Nếu cô ở đó, cháu thật mong có thể nhận được một câu trả lời ngay bây giờ.
“Cuối cùng, chúng ta chỉ nói chuyện trên trời dưới biển, chẳng đả động gì đến cô ấy. Có lẽ chúng ta nên đến đây vào ngày giỗ của cô ấy thì hơn.”
“Ngày đó là ngày mà gia đình và bạn bè thân thiết đến thăm cô ấy đúng không ạ? Cháu cũng chẳng biết phải giới thiệu bản thân thế nào nữa.”
“Đơn giản thôi. Cháu là học sinh ở ngôi trường mà Fuuka-sensei từng dạy, và cô chịu trách nhiệm cho tương lai của cháu. Thay vì là học trò của Fuuka-sensei, gia đình cô ấy coi cô như một đệ tử thân tín, thì cháu sẽ là đệ tử đời sau của cô Fuuka-sensei.”
“Đ-đệ tử đời sau ạ…?”
Tôi chưa bao giờ nghĩ ra ý đó. Vậy thì, ít nhiều gì mình cũng có 'dây mơ rễ má' với cô Fuuka nhỉ?
"Mà thôi, chúng ta không nên nói chuyện lâu quá trước mộ người ta. Người khác cũng có thể đến viếng, vậy nên mình đi đi, Saigi-kun."
"À, vâng, đúng rồi."
Giờ thì đã chào hỏi cô Fuuka tử tế, tôi thấy mãn nguyện rồi. Mà nhắc mới nhớ…
"Đã lỡ đến đây rồi, có chuyện tôi muốn hỏi cô, Maka-sensei."
"Hả? Chuyện gì thế?"
Maka-sensei, người đã bắt đầu bước đi, lại quay lại nhìn tôi.
"Maka-sensei, đứng trước mộ cô Fuuka thế này—cô còn có thể nói rằng cô sẽ nghỉ việc nếu tôi tỏ tình không?"
"..."
Một làn gió nhẹ thoảng qua chúng tôi, khiến mái tóc dài màu nâu của Maka-sensei bay bay trong gió. Khi sự im lặng trở lại bao trùm nghĩa địa, bầu không khí lại càng trở nên nặng nề hơn trước.
"Có thể."
Cô ấy nói nhẹ nhàng, vỏn vẹn hai từ. Nhưng không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy cô đang nói dối. Maka-sensei chưa bao giờ là người hay nói dối, vậy nên cô sẽ không nói khác đi về một chuyện hệ trọng như vậy.
"Để tôi nói lại lần nữa. Cô giáo Shiki Fuuka là người thầy mà tôi kính trọng, và đã nhìn thấu cái vỏ bọc 'bông hoa không thể chạm tới' của tôi. Cô ấy tốt bụng đến mức, cô ấy có lẽ còn quan trọng hơn cả gia đình, thậm chí là những người bạn thân thiết nhất của tôi—tất nhiên là cho đến khi tôi gặp cậu rồi, Saigi-kun."
"Giờ thì tôi không quan trọng. Điều quan trọng là cô sẽ không nói dối trước mộ cô ấy, đúng chứ."
"Tất nhiên rồi. Tôi xin lấy tên cô ấy ra mà thề. Nếu cậu yêu tôi, và bày tỏ tình cảm của mình, thì tôi sẽ nghỉ việc giáo viên."
"...Lần đầu tiên nghe cô nói điều đó, tôi đã nghĩ cô điên rồi. Từ bỏ công việc quý giá của mình nếu tôi đồng ý, sau khi tự mình tỏ tình vì ý muốn của bản thân."
Tôi khá chắc rằng ai cũng sẽ nghi ngờ điều đó, ngay cả khi người đó không phải là tôi, một kẻ luôn hoài nghi. Tôi không gọi đó là một sự mâu thuẫn, nhưng tôi chỉ không thể hiểu nổi cô ấy đang nghĩ gì. Tôi biết rằng việc thay đổi nghề nghiệp trong thời đại ngày nay không phải là hiếm, nhưng công việc giáo viên không phải là thứ có thể bỏ dở chỉ sau một đêm. Đặc biệt là ở Seikadai, tôi chưa từng thấy giáo viên nào bỏ việc cả… À, bỏ qua trường hợp của một giáo viên nào đó đã không thể từ bỏ Maka-sensei khi cô ấy mới bắt đầu đi dạy.
"...À, giờ tôi mới nhớ ra một chuyện kỳ lạ."
"Chuyện gì thế?"
"Cái thầy giáo đã túm lấy cô ở hành lang lần đó."
"À, đúng rồi. Nghe nói thầy ấy vẫn đang dạy ở một trường khác."
"Cái gì cơ!?"
T-Tại sao tôi chưa từng nghe chuyện này trước đây!?
"Sau khi gây ra vụ ồn ào như vậy, lại vẫn đi dạy ở trường khác như chưa có chuyện gì xảy ra!?"
"Chuyện đó không lớn đến mức cậu nghĩ đâu. Anh ta cũng không quá bạo lực. Tôi chắc là nếu muốn, anh ta vẫn có thể quay lại Seikadai. Suy cho cùng, anh ta nghỉ việc vì lòng tự trọng. Anh ta không thể chấp nhận việc tôi từ chối."
"...Nghe phức tạp thật. Tôi sẽ không tin tưởng anh ta nữa đâu."
À, Saigi-kun căm ghét giáo viên lại dần trở lại rồi đây. Tôi không thể chấp nhận được việc anh ta gây ra rắc rối như vậy, mà vẫn tiếp tục dạy ở trường khác.
"Mà nói đi thì cũng phải nói lại, nếu tôi nghỉ việc ở Seikadai, tôi sẽ không làm giáo viên nữa. Nhưng mà, tôi cũng cần tự nuôi sống bản thân, vậy nên có lẽ tôi nên làm một thần tượng áo tắm đoan trang tại công ty của Amanashi-san."
"Nghe khả thi đến đáng sợ."
"Này, Saigi-kun." Maka-sensei quay lưng về phía tôi, và bắt đầu bước đi. "Chỉ vì tôi có thể nghỉ việc giáo viên không có nghĩa là cuộc đời tôi sẽ là dấu chấm hết. Vậy nên—đừng thương hại tôi."
"..."
Tôi thật sự đang thương hại cô ấy sao? Mặc dù tôi biết cô ấy ghét điều đó đến nhường nào.
"Ngay cả khi không thể làm giáo viên nữa, Fujiki Maka sẽ không biến mất. Như tôi đã nói trước đây, tôi có thể chỉ cần trở thành một nữ tu ở tu viện này, và bảo vệ mộ cô Fuuka."
"Lâu lắm rồi tôi không nghe nhắc đến chuyện đó..."
Tôi đã tự hỏi tại sao cô ấy đột nhiên lại nói về việc trở thành nữ tu ở đây, nhưng giờ thì tôi đã hiểu. Cô ấy có một mối liên hệ sâu sắc với nơi này.
"Hơn nữa, tôi cũng không có quá nhiều vướng bận với công việc này. Tôi chỉ đang cố gắng lấy lại những gì đã mất trong những ngày tháng cấp ba."
"Maka-sensei..."
Đúng vậy, vì bận làm 'Bông hoa không thể chạm tới', cô ấy đã không có thời gian để tận hưởng tuổi trẻ của mình. Tất nhiên, vì giờ cô ấy là giáo viên, cô sẽ không thể dành thời gian như một học sinh được nữa. Tuy nhiên, có vẻ như cô ấy đã rất vui vẻ trong lễ hội thể thao, lễ hội văn hóa và thậm chí cả chuyến đi dã ngoại. Tôi cảm thấy cô ấy đã lấy lại được một phần tuổi trẻ của mình.
"Hơn bất cứ điều gì hết… tôi muốn thừa kế ý chí của cô Fuuka. Tôi muốn trở thành một giáo viên yêu thương học sinh của mình hết mực. Tôi muốn đảm nhận vai trò mà cô ấy chưa thể hoàn thành, và trở thành người thay thế cô ấy. Tuy nhiên—điều đó không đồng nghĩa với việc tôi có quan hệ tình cảm với học sinh."
"Cô có lẽ không thể phản bội công việc đó, đó là lý do tại sao cô sẵn lòng nghỉ việc nếu mọi chuyện đến mức đó."
"Fufu, vẫn lanh lợi như mọi khi." Maka-sensei nở một nụ cười dịu dàng, rồi bước đi trước.
Tôi có cảm giác như cô ấy sẽ bỏ lại tôi, dù chúng tôi mới chỉ rời khỏi nghĩa địa. Dù lưng cô ấy chỉ cách tôi vài mét, nhưng lại cảm thấy xa vời vợi. Tôi biết rằng, nếu tôi nói ra những cảm xúc thật lòng của mình, chúng tôi sẽ phải nói lời tạm biệt. Đó là lý do tại sao tôi có thể không rút ngắn được khoảng cách hiện tại giữa chúng tôi. Chỉ với một câu trả lời của tôi, Maka-sensei sẽ từ bỏ công việc mà cô ấy có quá nhiều vướng bận. Chính trách nhiệm này đã khiến tôi không thể rút ngắn khoảng cách hiện tại giữa hai chúng tôi.
Ý chí của người đã khuất—khiến lời nói của tôi nghẹn lại trong cổ họng. Không chỉ riêng tôi. Không ai có thể thắng được lời nói của người đã khuất. Mặc dù tôi hiểu rằng logic của người sống quan trọng hơn, nhưng con người khó lòng lựa chọn được.
"Xin lỗi vì đã để cậu đợi!"
"..."
Vì cả hai đều đang mặc vest và đồng phục, nên không có vấn đề gì khi chúng tôi đi viếng mộ. Và cũng không có gì lạ khi dùng bữa tối cùng nhau sau đó. Cứ nghĩ vậy, chiếc xe đã đưa tôi đến một cửa hàng nào đó. Tôi được dẫn vào một phòng riêng và được yêu cầu chờ. Không một lời giải thích hay bất cứ điều gì tương tự, Maka-sensei đột nhiên xông vào phòng, với bộ dạng như vậy. Tôi cảm thấy mình thật ngốc khi cứ lo lắng cho người đã khuất.
“Tôi sẽ không đôi co về việc em chẳng phản ứng gì nữa đâu, được chứ?”
“Tôi cũng có hơi bất ngờ thật...”
Maka-sensei lôi xềnh xệch tôi đến một quán ăn Tàu cũ rích, đến nỗi học sinh cấp ba bình thường như tôi còn chẳng dám bén mảng vào.
“Đến đây rồi mà cô vẫn còn 'tấn công' tôi bằng cosplay nữa à...”
“Dù trong hoàn cảnh nào, tôi cũng không quên 'việc giáo dục', vì tôi là giáo viên mà!”
Chắc tôi phải giải thích đôi chút. Thật ra, Maka-sensei đang mặc một bộ sườn xám đỏ thuần. Kiểu mà người ta hay dùng để cosplay ấy, xẻ tà cao đến tận eo, khoe trọn cặp đùi. Vai cô ấy để trần, phần ngực cũng chẳng kín đáo gì cho cam... Hai "quả núi" 88cm thì lồ lộ trước mắt. Cô ấy còn búi tóc nâu thành hai cái bánh bao nữa chứ.
Dù không hở quá nhiều da thịt, nhưng bộ này chắc chắn xếp hạng khá cao trong 'bộ sưu tập cosplay' của Maka-chan rồi.
“À mà, tôi chưa cho em xem nhiều trang phục nước ngoài phải không nhỉ?”
“E-Em cũng không biết nữa...?”
Theo tôi nhớ thì đã có hầu gái, cô gái thỏ, váy dạ hội, thậm chí là đồ ông già Noel rồi, nên tôi không nghĩ vậy. Ít nhất thì tôi không nhớ có cái nào là trang phục truyền thống Nhật Bản cả.
“Bộ này không phải cosplay đâu, mà là đồ nhập từ Trung Quốc thật đấy. Tốn của tôi tận 48460 yên đấy nhé!”
“Đắt thế à!?”
Thậm chí còn đắt hơn cả bộ đồ ông già Noel cô mua Giáng sinh năm ngoái nữa chứ. Cô đừng phí tiền vào mấy bộ cosplay vô bổ này nữa được không!?
“Mình tiết kiệm tiền hơn đi được không cô!? Ai biết được tương lai sẽ ra sao chứ!”
“Thì nếu em mà từ chối tôi, số tiền này tôi phí hoài hết, rồi sẽ nghèo rớt mồng tơi cho xem.”
“...! Tự dưng mình đừng chuyển sang chủ đề nghiêm trọng thế này được không cô?”
Ý tôi là, với nhan sắc của Maka-sensei, cô ấy sẽ luôn có 'cơ hội thứ hai' ở những công việc khác mà!
“Từ mùa đông năm ngoái đến mùa xuân năm nay, môi trường xung quanh em đã thay đổi quá nhiều rồi. Nếu không có gì đó vẫn giữ nguyên, tinh thần em sẽ tan vỡ mất.”
“Tôi không vui lắm nếu một trong những điều không thay đổi đó lại là sở thích cosplay quái đản của cô giáo chủ nhiệm tôi...”
Chẳng phải đó mới là thứ cần thay đổi nhất sao? Tôi đã bất ngờ vì các màn cosplay của Maka-sensei không biết bao nhiêu lần rồi, và lạ lùng thay, một phần nhỏ trong tôi lại thực sự mong chờ xem cô ấy sẽ bày ra trò gì mới. Nhưng, nói nghiêm túc thì, sống một cuộc sống hàng ngày bình thường cũng quan trọng lắm. Dù tôi rất muốn loại bỏ cái mục cô giáo tôi cosplay cho tôi ra khỏi đó.
“Với lại, cô có được phép cosplay thế này à?”
“Tôi mua bộ sườn xám này ngay tại cửa hàng này đấy. Đây là kiểu làm ăn 'sau lưng' mà.”
“À, ra là kinh doanh kiểu đa cấp...”
Mua sườn xám ở đây là được phép cosplay ư? Cái quái gì thế này, khôn thật!
“Với lại, tôi khá thích món Tàu, nên phải ăn mặc cho hợp không khí chứ. Hay tôi mua cho em một bộ nữa nhé? Dễ ợt ấy mà.”
“Th-Thôi, em xin...”
“Tiếc quá nhỉ. Hay là em thích kiểu váy giống tôi, cũng xẻ tà bên hông...”
“Saiko-chan không phải là một phần cuộc sống hàng ngày của tôi!”
Cô đừng bắt tôi nhớ lại quá khứ kinh hoàng của mình nữa được không!?
“À, đồ uống của chúng ta tới rồi. Cạn ly nào.”
“Hả...”
Người phục vụ chẳng có chút phản ứng nào trước một mỹ nhân mặc sườn xám, chỉ lặng lẽ rót cho chúng tôi hai cốc trà ô long.
“Vậy thì, cạn ly vì người thầy yêu quý của tôi.”
“Vì Fuuka-sensei.”
Tôi không biết liệu cụng ly vì người đã khuất có ổn không, nhưng tôi vẫn làm theo.
“Phù, trà ô long này không phải loại đóng chai thông thường đâu nhé. Là họ đun từ lá trà thật đấy.”
“Hả... Ngon thật đấy.”
Có thể cô không biết, nhưng dù thuộc 'phe' trà đen, tôi thực ra không ghét trà ô long đâu. Chắc là cũng giống như bộ đồ ở đây có thể là hàng thật, hương vị cũng vậy.
“À mà, tôi đã gọi suất ăn theo ngày đấy. Hơi đắt đối với học sinh một chút, nhưng giờ thì em có thể thoải mái thưởng thức rồi.”
“Làm tôi nhớ lại lúc mình ăn ở cái quán nợ nần kia.”
“Con người là sinh vật luôn hướng tới sự xa hoa... Tôi cần phải chơi lớn để gây ấn tượng với em chứ.”
Thật ra thì món nào cũng được mà cô.
“Với lại, em gọi suất ăn nếu không biết gọi món gì, đúng không?”
“Đ-Đâu có! Dù sao thì, Saigi-kun, mình ngồi cạnh nhau đi.”
“Ể...”
A, tôi nói thừa rồi! Vì tôi nói trúng phóc nên cô ấy đành phải đánh trống lảng! Mà cái bàn này cũng to lố bịch thật, nên ngồi cạnh nhau cũng chẳng sao...
“Fufu, trông thế nào? Mà em biết không, bộ này thực ra còn ngại hơn cả đồ bơi ấy chứ...”
“V-Vậy sao cô lại mặc?”
Đúng là bộ sườn xám này hở ít da thịt hơn đồ bơi thật, nhưng đường xẻ tà khoe cặp đùi lại có một sức hút gợi cảm rất riêng. Cặp đùi trắng nõn ấy khiến đầu óc tôi quay cuồng đến phát choáng.
“Hehehehe, tôi cứ nghĩ bộ này sẽ không hiệu quả lắm vì em đã quen với mấy cái váy ngắn bó sát rồi, nhưng xem ra cũng khá có tác dụng nhỉ...?”
“T-Tôi không có nhìn trộm đùi cô gì hết! Đừng có vén quần áo lên!”
Maka-sensei có vẻ hơi quá khích, bắt đầu vén vén đồ, tạo đủ kiểu dáng khác nhau. Ư, mình phải phản kháng thôi, không thì lại bị cô ấy trêu chọc nữa mất!
“Xin lỗi.”
“...”
Ngay khi người phục vụ xuất hiện, Maka-sensei lập tức rụt người lại, chỉnh trang phục về bình thường. Ngay cả nụ cười ngạo mạn vừa rồi cũng biến mất. Đúng là 'Bông Hoa Khó Hái' có khác!
“Lát nữa mình tiếp tục nhé... được chứ~?”
“...”
Maka-sensei thì thầm những lời đó vào tai tôi. Tiếp tục cái gì chứ?! Đây vẫn là nhà hàng công cộng mà, đúng không!? Ấy vậy mà, người phục vụ chẳng hề nhận ra sự bối rối của tôi, chỉ lặng lẽ bày thức ăn ra trước mặt chúng tôi.
“Ôi trời, trông ngon tuyệt.”
“...Đúng vậy.”
Tôi đành phải đồng tình thôi. Chẳng thể phản đối được gì. Sau khi bày đồ ăn xong, người phục vụ lại rời khỏi phòng.
“Vì là phòng riêng nên mình không cần lo lắng về phép tắc đâu nhỉ? Nào, há miệng ra~”
“C-Có phải cô hơi bỏ qua phép tắc quá rồi không...?”
Maka-sensei phớt lờ lời than vãn của tôi, ép bộ ngực đầy đặn của cô ấy vào cánh tay tôi, rồi gắp cho tôi một miếng thịt heo quay. Ừ thì, kháng cự làm gì cho mệt.
“Ưm... Ưm... Ừ, ngon thật. Dễ ăn nữa, mà salad kết hợp cũng hoàn hảo.”
“Ít ra thì cũng thành thật rồi nhỉ. Ăn thêm chút nữa đi, Saigi-kun.”
“V-Vâng...”
Trong lòng tôi tim đập thình thịch, nhưng tuyệt đối không thể để cô ấy thấy mình yếu đuối, nếu không sẽ lại bị trêu chọc cho xem! Được một mỹ nhân mặc sườn xám đút cho ăn món Hoa ngon lành... Tôi chưa từng nghĩ mình lại cần thứ khoái cảm này đến thế.
“Hàa, ngon quá đi mất~”
Maka-sensei thở ra một hơi thật sảng khoái, trong khi vẫn tay lái xe đều đều. Đúng thế, quả thật là một bữa ngon tuyệt, không còn gì để nói.
“Đặc biệt là món tráng miệng thạch hạnh nhân, ngon tuyệt cú mèo, tôi muốn đến lần nữa ghê.”
“Đừng phung phí tiền quá chứ, cô.”
Lần này, tôi đã lén ngó qua hóa đơn của cả nhà hàng. Thêm cả bộ sườn xám nữa, chắc cô ấy tiêu hết một phần ba tiền lương mất rồi. À mà, trước khi rời nhà hàng, cô ấy đã thay lại bộ đồ công sở bình thường rồi. Ai mà thấy cô ấy trong bộ sườn xám đó thì có mà gặp rắc rối to.
“Thi thoảng cũng phải tự thưởng cho bản thân chút chứ. Bình thường thì tôi chỉ ăn cơm với muối thôi.”
“Cô ơi, hay là tôi cứ nấu cơm tối hàng ngày cho cô luôn đi...”
Tôi đã từng đề nghị việc này rồi, nhưng cô ấy từ chối vì thường xuyên về nhà muộn.
“Cảm ơn em, chỉ cần tấm lòng của em là cô vui rồi. Thi thoảng được ăn đồ em nấu đã là quá đủ với cô rồi.”
“Cô cứ thế thì ổn sao...”
Nếu giáo viên chủ nhiệm của tôi mà lăn đùng ra ngất vì suy dinh dưỡng, thì tôi có mà cười nổi. Cả thế giới sẽ biết giáo viên ở Seikadai thực chất là nô lệ mất.
“Dù sao thì, phải nói là hôm nay cô đã có một buổi nghỉ ngơi tuyệt vời. Được ăn đồ ngon này, được dùng sườn xám quyến rũ Saigi-kun này, lại còn được viếng mộ Fuuka-sensei nữa.”
“Cô nói cứ như không ấy...”
“Chắc cô ấy sẽ vui lắm đó. ‘Nếu đã đến viếng mộ tao, ít ra cũng phải đi hẹn hò rồi mới đến chứ’... Hừm, cô nghe thấy cô ấy nói thế luôn đó.”
“Tôi thì không chắc lắm đâu.”
Nhưng mà, vì tôi đã nghe được giọng của Fuuka-sensei trong đoạn video kia, nên tôi còn có thể hình dung ra cô ấy nói vậy nữa là.
“Thế nào rồi, Saigi-kun?”
“Ể? À, ngon lắm ạ.”
“Cô đang nói về việc viếng mộ ấy. Chuyện đó có trở thành tài liệu tham khảo cho kỳ thi tốt nghiệp của em không?”
“Tham khảo... Không hẳn. Tôi chỉ nhận ra rằng có một người mà cô đã được thừa hưởng ý chí từ họ, thế thôi.”
Tôi chỉ là biết thêm về người mà tôi đã thấy trong ảnh và video. Rốt cuộc, nó chỉ cho tôi thấy rằng cô ấy không phải là một người nổi tiếng, mà là một con người bình thường như tôi và Maka-sensei thôi.
“Dù tôi không được trò chuyện hay gặp gỡ trực tiếp, nhưng tôi cảm thấy như mình đã hiểu Fuuka-sensei hơn ở khía cạnh một con người.”
“Đúng thế. Bây giờ chúng ta không thể gặp cô ấy nữa, chỉ có thể viếng mộ thôi. Nhưng em đừng bận tâm quá nhiều về Fuuka-sensei. Cô có thể đã thừa hưởng ý chí của cô ấy, nhưng cô ấy là cô ấy, còn cô là cô.”
“Nhưng cô trở thành giáo viên là vì có cô ấy ở bên cạnh mà, đúng không?”
“...Cô không thể phủ nhận điều đó.”
Một cách chuẩn xác hơn bao giờ hết, Maka-sensei chậm rãi xoay vô lăng để đưa chúng tôi qua khúc cua. Cứ như thể cô ấy bị Fuuka-sensei và phong cách lái xe an toàn của cô ấy nhập vậy.
“Cô sẽ thừa nhận sai lầm của mình. Hiểu về Fuuka-sensei cũng đồng nghĩa với việc em hiểu hết về cô đó.”
“Cô rút lời nhanh thế hả...”
“Cô là kiểu giáo viên biết nhận lỗi mà. Mặc dù có rất nhiều giáo viên không thừa nhận sai lầm của họ, đặc biệt là khi liên quan đến việc hướng dẫn học sinh.”
“Vâng, tôi từng nghe nói rồi.”
Đặc biệt là trên bản tin thời sự, chỉ để không ai bị đổ lỗi cho kết quả.
“Fuuka-sensei có phải là kiểu người biết nhận lỗi không?”
“Cô không dám chắc.” Maka-sensei nghiêng đầu, nở một nụ cười gượng gạo. “Ít ra thì cô ấy cũng thừa nhận lỗi sai trong giờ học. Cái đó thì đáng lẽ phải vậy rồi, vì cô ấy từng viết sai chính tả từ ‘apple’ mà.”
“Kỳ thi giáo viên chẳng phải rất khó sao?”
“Phó hiệu trưởng cũng phải sốc luôn. Nhưng khi có những lời phàn nàn về bạo lực của cô ấy đối với học sinh, thì cô ấy chưa bao giờ thừa nhận mình sai.”
“Chắc những cái đó không phải là lỗi sai?”
“Có vài lần Fuuka-sensei bao che cho học sinh khác. Cô không chấp nhận bạo lực từ giáo viên, nhưng cô ấy chắc hẳn có tín niệm riêng của mình.”
“Tín niệm... Vậy trong tiếng Anh là ‘creed’, đúng không?”
“Xì, cô định hỏi mà.”
Sao cô lại giận dữ thế khi tôi trả lời đúng câu hỏi của cô chứ?
“Chà, trường học đã chấp nhận khả năng hướng dẫn của Fuuka-sensei. Chưa kể là cũng không có vấn đề lớn nào họ phải lo lắng cả. Có thể nói, cô ấy đã hướng dẫn học sinh một cách đúng đắn. Trong khi cô sửa một học sinh thì cô ấy sửa được rất nhiều học sinh khác.”
“...Chắc ngày xưa có nhiều học sinh cá biệt lắm.”
Nghe cứ như tôi là trùm của đám học sinh hư ấy, nhưng tôi sẽ lờ đi vậy.
“Đó là lý do cô ngưỡng mộ cô ấy hơn bất kỳ giáo viên nào khác. Cô ấy quan tâm sâu sắc ngay cả đến những học sinh hư hỏng. Đó là lý do cô quyết định lấy lại những gì mình đã đánh mất trong những ngày còn là học sinh, và tiếp quản vai trò của cô ấy.”
“Phải rồi,” tôi gật đầu.
“À, nhân tiện đây, còn một điều nữa cô cần nói với em.”
Cô ấy nói, và cho tôi biết tên căn bệnh mà Fuuka Shiki-sensei đã mắc phải. Tôi đã đoán được phần nào, thế nên cũng không quá ngạc nhiên. Tôi không biết ai mắc căn bệnh đó, nhưng ngay cả người trẻ tuổi cũng có thể mắc phải, dù có vẻ như điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với tôi hay những người xung quanh. Đúng như Maka-sensei đã nói trước đó, không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra.
Tôi phải kìm nén nước mắt. Tôi không thể khóc, khi mà người bên cạnh tôi đã từng trải qua nỗi buồn còn lớn hơn thế rất nhiều. Tôi cảm thấy thật thô lỗ nếu mình khóc trước mặt cô ấy. Tuy nhiên, nhờ vậy mà tôi cảm thấy như mình đã nhận ra điều mình phải làm—ít nhất là một chút. Tôi biết rằng mình vẫn còn quá mơ hồ về điều này, nhưng xin hãy tha thứ cho tôi.
Để giữ lại một điều quan trọng đối với mình, tôi cần phải cắt bỏ một điều khác. Tất nhiên, điều này liên quan đến—những cảm xúc chân thật của tôi dành cho Maka-sensei.


0 Bình luận