Khối trung học của trường Seikadai nhờ vào rất nhiều khoản quyên góp, nên mới xây được cái nhà ăn tráng lệ này. Dù có lúc tôi tự mang cơm trưa đi ăn cũng thấy đủ rồi, nhưng tôi vẫn thích đến nhà ăn hơn nhiều. Về phần Miharu thì cô ấy thấy cơm hộp thật phiền phức, chỉ tổ nặng thêm cặp sách, nên cũng chẳng ép tôi phải làm cơm cho cô ấy.
Nghe đồn, cô ấy toàn nhờ bạn bè mua bánh mì ở căng tin. Chẳng lẽ cô ấy lại sai vặt bạn bè khi không nhờ được mình?
“Hôm nay suất ăn hàng ngày vẫn ngon tuyệt vời như mọi khi~”
Ngày hôm sau lễ hội thể thao, các lớp học lại diễn ra bình thường. Thực đơn hôm nay có gà rán và một suất tôm chiên. Trứng được tẩm ướp sốt ngon lành, còn gà rán thì giòn rụm. Thôi thì tôi đành phải chấp nhận một điều, đó là mình vẫn giữ vị giác của một đứa trẻ vậy. Tôi thích nhất là cà ri, hamburger và trứng ốp la.
“Sai-kun, suất thịt heo chiên xù và gà chiên xù này ngon tuyệt cú mèo!”
“…Nui, cô đang ngốn hết mấy suất chiên xù kia, cả mì ramen nữa. Huấn luyện viên của cô sẽ nói gì đây?”
Tự nhiên như thể là chuyện hiển nhiên, Nui đã ngồi phịch xuống cạnh tôi. Quả đúng như đã nói, Nui gọi hẳn một suất combo hai loại thịt chiên xù kèm cơm và súp miso, một suất salad, cả mì ramen mini nữa. Đúng là một bữa tiệc calo!
“Huấn luyện viên của em lúc nào cũng giận em, nên em nghĩ thôi thì hôm nay cứ ăn cho xứng đáng bị mắng luôn vậy.”
“Đúng là một cách suy nghĩ đáng sợ thật đấy nhỉ…”
Dù có thể hình dung được cảnh cô ấy bị mắng, thì tôi vẫn phải thông cảm cho vị huấn luyện viên kia thôi.
“Xét trên một khía cạnh nào đó, huấn luyện viên cũng giống hệt mấy giáo viên bọn tôi. Đáng tiếc thật đấy.”
Ngồi đối diện tôi và Nui là Maka-sensei, cũng đang dùng bữa. Từ mùa xuân đến giờ, cô ấy thỉnh thoảng lại ngồi chung bàn với bọn tôi như thế này. Theo lời Maka-sensei, Nui chẳng qua chỉ là một tấm bình phong để người khác không thấy kỳ lạ nếu chỉ có hai đứa bọn tôi ở đây mà thôi.
“Ơ? Bữa trưa của cô Maka-tea sao thế? Thế cỏ thường ngày đâu rồi?”
“Cỏ à, cô nói vậy. À mà lần này tôi không ăn salad thật. Đây chỉ là hộp cơm trưa bình thường thôi.”
Tôi nhìn thấy một hộp cơm trưa trông khá đơn giản đặt trước mặt Maka-sensei. Có cơm, thêm mấy cái bánh hamburger mini, trứng ốp la và salad. Ngoài ra còn có thêm suất súp miso của nhà ăn nữa. Vẻ khắc khổ thường ngày, với món salad trông như cỏ, đã biến mất hoàn toàn.
“Nếu cứ chỉ lo giữ gìn sức khỏe, thì làm sao mà ăn bữa trưa ngon miệng được chứ? Nếu ăn những món mình thích, áp lực sẽ giảm đi, mà còn có thể sống thọ hơn nữa đấy.”
“Maka-tea, không phải mới nãy cô còn giảng bài về việc kiềm chế sao?”
“Có cơm ở đây thì chắc cô ấy vẫn để ý đến chuyện đó thôi.”
“Này, hai đứa. Nói chuyện gì mà lén lút thế, nói bé thôi. Chuyện con gái ăn kiêng quá đà đã bắt đầu khiến ban quản lý nhà trường phải lo lắng rồi. Giáo viên phải là những người tiên phong, làm gương cho bọn chúng.”
Maka-sensei cặm cụi ăn bữa trưa với vẻ mặt có vẻ không vui. Mặc dù tôi phải nói rằng tôi thích cảnh này hơn nhìn cô ấy ăn món salad trông như cỏ với vẻ mặt khó chịu. Xem ra cô ấy đang cố gắng trở về với chế độ Bông Hoa Khó Hái của mình. Sau cái trận đấu biểu diễn giống cosplay đó, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi thật rồi.
“Với lại, tôi còn đang vận động não bộ. Não bộ tiêu tốn rất nhiều năng lượng, nên dù tôi có ăn nhiều hơn, thì cũng chẳng ảnh hưởng đến vóc dáng của tôi đâu.”
“Em thì lúc nào cũng năng động không ngừng nghỉ, nên cũng đốt cháy rất nhiều calo!”
“Sao cô không đốt calo bằng cách học bài… Lễ hội thể thao đã kết thúc rồi, sao không trở lại với tâm lý học hành bình thường, thoát khỏi không khí lễ hội đi.”
“Ehhhh? Em thấy vui vẻ suốt cả năm cũng được mà~ Không – học – nữa!”
“Giỏi lắm, dám nói thẳng thế trước mặt giáo viên cơ đấy. Muốn đến chỗ vui chơi lần nữa không?”
“Á á á, đừng làm em đau! Em ghét học lắm rồi, nhưng bài giảng của cô Maka-sensei còn đáng sợ hơn!”
À phải rồi, chẳng phải Nui đã bị Maka-sensei kéo đi đâu đó sao? Từ đó cô ấy cứ im re…
Tôi vừa nghĩ thế, thì bất ngờ có tiếng thông báo vang lên.
[Gửi tất cả các em học sinh, đội phát thanh nội bộ nhà trường xin được công bố danh sách ứng cử viên cho cuộc bầu cử hội học sinh sắp tới. Vì đây là một sự kiện vô cùng quan trọng, kính mong các em học sinh chú ý lắng nghe.]
“À đúng rồi, cuộc bầu cử hội học sinh đang bắt đầu.”
Trên màn hình TV lớn được đặt ở nhà ăn, chúng tôi thấy một cô gái trông có vẻ thuộc câu lạc bộ phát thanh. Nhờ hệ thống mạng nội bộ LAN của trường, họ có thể phát sóng ngẫu hứng như thế này. Thậm chí đôi khi họ còn phỏng vấn những học sinh thú vị hay tài năng nữa. Dù sao thì, từ lễ hội trường đến cuộc bầu cử, năm nay chẳng có lấy một phút giây nào để thở nhỉ.
“Hừm, năm ngoái hội trưởng cũng xuất hiện trong vụ này hả?”
“Chắc chắn rồi. Cô không xem sao?”
“À ha ha, em là loại người được lên TV chứ không phải xem TV đâu~ Chắc lúc đó em đang ngủ mất rồi.”
“Ừm, tôi cũng đoán thế… Thôi thì, tôi không liên quan đến cuộc bầu cử năm nay, nên cũng không quá bận tâm.”
Trong cuộc bầu cử năm ngoái, tôi có giúp đỡ Jinsho Karen, “Người Ngoài Lề Bất Thường”, trong chiến dịch tranh cử của cô ấy.
“Giáo viên không can thiệp quá sâu vào cuộc bầu cử, phải không?”
“Hội học sinh dù sao cũng là một tổ chức của học sinh mà. Mặc dù giáo viên đóng vai trò cố vấn cho hội học sinh, nhưng chắc hẳn cũng bận rộn trong thời gian bầu cử rồi.”
“À, hiểu rồi.”
Nói gì thì nói, Maka-sensei có vẻ không tham gia vào cuộc bầu cử lần này.
[Vì chúng ta không có ứng cử viên cho chức phó chủ tịch theo điều 55 của điều lệ hội học sinh, tân hội trưởng hội học sinh sẽ công bố các thành viên.]
“Vậy là em có thể trở thành phó hội trưởng mà không cần phải thông qua bầu cử sao?! Không thể nào!”
“Dù vậy thì cũng vẫn sẽ có một cuộc bỏ phiếu tín nhiệm thôi. Chưa từng có học sinh nào được bầu mà không cần cái đó, với lại cô có lẽ cũng sẽ gặp khó khăn trong việc thích nghi đấy.”
“Hội trưởng?! Cô tự dưng ở đâu ra để chê bai tôi vậy?!”
Karen-kaichou đứng cạnh bàn của chúng tôi với một nụ cười gượng gạo.
“Hội trưởng, cô cũng dùng bữa ở đây à?”
“Đừng có nói lung tung. Làm gì có chuyện tôi lại tùy ý làm chuyện đó. Tôi chỉ muốn lấy ít đồ uống thôi. Thế rồi tình cờ nhìn thấy hai người thôi.”
“Vậy thì, mời ngồi, Jinsho-san. Chắc hẳn cô cũng quan tâm đến người kế nhiệm của mình, phải không?”
“Vậy tôi xin phép.”
Ôi chao, thầy Maka lại mời Karen-kaichou ngồi nữa kìa…! Nếu là cô giáo trước đây, chắc cô ấy đã sấn sổ như chó giữ nhà, không cho ai bén mảng đến gần mình rồi.
[Vậy thì, giờ đây xin mời các ứng cử viên cho chức Hội trưởng Hội học sinh. Đầu tiên, xin mời em Shinbou Enri đến từ lớp 2D.]
Enri trong bộ đồng phục tiến vào phòng thu. Có lẽ vì đây là địa điểm chính thức, nên Enri vẫn khoác blazer dù trời nóng bức đến thế.
[Lớp 2D, thành viên câu lạc bộ quần vợt nữ, và là Thủ quỹ Hội học sinh đương nhiệm, Shinbou Enri. Em đã quyết định ứng cử vào vị trí Hội trưởng Hội học sinh. Trong thời gian làm việc dưới quyền Hội trưởng Jinsho Karen-kaichou, em đã học được cách hành xử của một Hội trưởng đích thực—]
“Chiêu trò thật khéo léo, cứ như một sự kế nhiệm hiển nhiên được Karen-kaichou truyền lại vậy.”
“Hội học sinh cũng chẳng có quyền hành gì mấy. Ngoài việc truyền ngôi ra thì chẳng còn gì để làm nữa,” Karen-kaichou vừa cười mỉm đắng chát vừa nhấp một ngụm đồ uống.
Không biết cô ấy lại uống nước nóng nữa à?
“Dù sao thì, hiện giờ có rất nhiều học sinh đang theo dõi. Nghe có vẻ kỳ lạ khi nói ra điều này với tư cách giáo viên, nhưng bình thường thì có ai buồn xem buổi phát sóng giới thiệu ứng cử viên đâu cơ chứ.”
“Thầy quên là Enri đang trên sân khấu à.”
“Có lẽ em ấy đã cố gắng hết sức để gây chú ý tại lễ hội thể thao vì chính lý do này.”
“Vậy ra thầy Maka cũng nhận ra rồi sao? Em đã bị lợi dụng để làm bàn đạp rồi đấy.”
“Dù nói về mình nghe cao siêu đến thế, nhưng sao mà tính toán chi li thế không biết.”
Bất ngờ ghê, thầy Maka lại bình tĩnh đến lạ, chẳng hề có vẻ gì là đang diễn cả. Chắc thầy chỉ nổi nóng khi có mình dính líu vào thôi hả?
“Thôi nào, em ấy đâu có làm gì xấu. Em ấy còn phải lo cho câu lạc bộ của mình, lại còn là thủ quỹ nữa chứ. Mà em ấy làm rất tốt công việc của mình đấy chứ.”
Karen-kaichou dường như là người rất biết che chở cho cấp dưới của mình nhỉ. Mình chưa từng thấy Enri làm việc ở văn phòng Hội học sinh, nhưng chắc em ấy cũng mang việc về nhà làm…
“Enri mà lại dạn dĩ được đến thế này thật đáng khen. Mình ngạc nhiên là em ấy có thể nói chuyện như vậy trước mặt nhiều người đến thế.”
“Nhưng mà, mình lại không ưa cái đường lối của Enrin chút nào. Nghe đã thấy phiền rồi.”
“À, xin lỗi vì đã quá siêng năng nhé. Nhưng như thế là được rồi, học sinh của trường Seikadai đâu phải là lũ ngốc. Họ sẽ không chỉ thuê đầu bếp nhà hàng sang trọng về làm tiệc, hay tổ chức sự kiện bắt tay giao lưu với idol nổi tiếng đâu. Họ sẽ phản đối cô ấy ngay trong trường hợp đó.”
“Sự kiện bắt tay giao lưu cũng đâu phải là không thể!”
Bỏ qua lời bình luận vô tích sự của Nui, những người xung quanh chúng tôi dường như đón nhận bài phát biểu của Enri khá tốt. Có lẽ đây là hiệu ứng từ trận đấu đầy nhiệt huyết của em ấy với thầy Maka hôm qua. Thậm chí, đó có lẽ là một trong những yếu tố ảnh hưởng lớn nhất.
Thật sự, Enri rất biết cách khiến mọi việc có lợi cho mình… Ý mình là, cô ấy chẳng phải người xấu xa gì, mà thái độ tính toán đó đôi khi lại có lợi hơn cho học sinh nữa là đằng khác.
“Nhưng mà, cô ấy đứng về phía giáo viên. Có lẽ cô ấy sẽ áp bức mình, ngăn chặn ‘cuộc nổi loạn’ của mình, hay đại loại thế. Đó là một đường lối khác với Karen-kaichou, đúng không ạ.”
“Saigi Makoto, cậu lại lo lắng chuyện đó sao? Đâu phải mình hoàn toàn chống đối giáo viên hay gì. Nhưng nếu học sinh có vấn đề với giáo viên, hội học sinh sẽ đứng về phía các em ấy.”
Karen-kaichou đã sử dụng thái độ phản kháng với giáo viên để lấy lòng tin của học sinh, và cuối cùng giành chiến thắng trong cuộc bầu cử. Cô ấy quả thật đã lợi dụng mình, người vốn nổi tiếng ghét giáo viên, làm thư ký. Dù lúc đó mình chẳng nhận ra.
“Với lại, đâu cần phải ôm đồm cả đường lối của mình. Mình cũng không ngại tiếp tục đến cùng đâu.”
“Ể? Hội trưởng, chẳng lẽ chị không định tiếp tục sự thống trị tuyệt đối và vai trò dẫn dắt của mình sao?”
“Cậu nghĩ mình là ai thế hả, Saigi Makoto? Mình cũng không định ủng hộ Shinbou nhiều đến thế đâu.”
“Ể, thật á? Em cứ nghĩ chị sẽ đẩy cô bé hậu bối đáng yêu của mình lên sao?”
“Với tư cách là Hội trưởng Hội học sinh, mình không được phép đưa ra ý kiến về cuộc bầu cử lần này. Hơn nữa, lần này – việc mình nhúng tay vào rất khó khăn.”
“Ể? Tại sao ạ?”
“Hừm? Ý mình là… A, cậu không biết sao, Saigi Makoto?”
“Chị đang nói cái gì—"
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?!”
Đột nhiên, Nui hét lên gần như ngay sát tai mình.
“C-Cậu bị gì vậy Nui. Đừng làm mình giật mình thế chứ!”
“N-Nhưng mà, nhìn kìa…”
“Cậu lại nói cái gì nữa… Ớhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh?!”
Bài phát biểu của Enri kết thúc, và ứng cử viên thứ hai xuất hiện trên màn hình.
[Lớp 1A, thuộc câu lạc bộ ‘về nhà’, hoàn toàn không có kinh nghiệm hoạt động Hội học sinh từ tiểu học đến cấp ba, Saigi Miharu]
“…Mình… đang mơ sao?”
“Không không không, cậu đang tỉnh táo lắm đó, Sai-kun! Đó chắc chắn là Miharun ở trên kia!”
Quả nhiên… Không đời nào mình lại nhận nhầm em gái ruột của mình được.
[Đối với cuộc bầu cử lần này, em đã quyết định ứng cử vào vị trí Hội trưởng Hội học sinh. Tuy em chỉ là học sinh năm nhất, nhưng em không hề có ý định bỏ cuộc.]
Biểu cảm của em ấy vẫn như mọi khi, nhưng em ấy lại thể hiện sự nhiệt huyết mà mình hiếm khi thấy. Mái tóc của em ấy buông xõa xuống lưng thay vì buộc đuôi ngựa một cách hờ hững như thường lệ, mái tóc hơi xù được chải thẳng tắp gọn gàng.
…Em gái mình là một mỹ nhân đến vậy sao…? Chỉ với mái tóc óng ả buông xõa, em ấy trông thật thân quen mà cũng thật lạ lẫm.
“M-Miharun trông dễ thương hơn bình thường… Khoan đã, đừng cướp vị trí cô gái dễ thương nhất trong nhóm của mình!”
Bỏ qua lời trêu chọc của Nui, ngay cả mình, anh trai của em ấy, cũng bị em ấy mê hoặc. Ngay cả những học sinh xung quanh chúng tôi cũng thể hiện phản ứng tương tự như—
“Ể, ai thế?”
“Đó là em gái của Saigi.”
“Em gái của đứa học sinh cá biệt đó sao? Chẳng phải em ấy thuộc kiểu lúc nào cũng ủ rũ à?”
“Ứng viên kết hôn của tôi cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?”
Và cứ thế.
“Kỳ lạ thật, khí chất của em ấy khác hẳn so với trước, dù em ấy vẫn mặc đồng phục như bình thường.”
Khi Karen-kaichou nói thế, mình cũng nhận ra. Em ấy đang mặc chiếc blazer giống như Enri, nhưng lại có áo hoodie mặc bên trong. Dĩ nhiên, đó là hành vi phạm quy định của trường.
Tôi ư, chuyện ăn mặc có gì mà phải áy náy. Ngược lại, tôi thấy mấy cái quy định của nhà trường hiện giờ mới đáng nói, nhất là khi đem so với xã hội ngày nay. Ngay cả khi sau này ra đời, thành một công dân có ích, thì cái gu ăn mặc của chúng ta khi còn là sinh viên đại học cũng cực kỳ quan trọng. Hơn nửa số học sinh ở đây chắc chắn sẽ vào đại học Seikadai, thế mà chúng ta lại không được dành đủ thời gian để thực sự trau dồi cái gu đó, thành thử nó chẳng phát triển được bao nhiêu. Thời buổi này mà vậy thì không thể nào chấp nhận được! Em quyết phải làm một cuộc cách mạng!
“Tự dưng lại nổi hứng thế không biết...”
Nhưng mà cái dáng vẻ hiện giờ của cô vẫn là vi phạm nội quy của trường đấy, có biết không hả?
“Miharu-san xuất hiện với dáng vẻ đó trong lễ hội thể thao là để thu hút thêm người hâm mộ hả?”
“…………”
Đúng là Maka-sensei có khác. Ngay cả tôi cũng không nhận ra điều đó. Vậy là có lý do giải thích tại sao cô ấy đột nhiên quyết định tham gia lễ hội thể thao, trong khi trước giờ đều ẩn mình. Điều đó cũng lý giải tại sao Miharu lại khó chịu đến vậy về trận đấu biểu diễn của Enri. Nhưng mà kể cả trước đó đi, sao con em gái vốn chẳng hứng thú gì với mấy chuyện phiền phức như này của tôi, lại tự dưng đi tranh cử hội trưởng hội học sinh chứ?
Trời đất ơi, lẽ ra tôi phải là người hiểu nó nhất chứ, vậy mà tôi chẳng biết nó đang toan tính gì sất...
Cứ tưởng một ứng cử viên như vậy xuất hiện sẽ khiến cả trường và học sinh đều sửng sốt – mà cũng không hẳn. Như đã nói trước đó, hơn nửa số học sinh không mấy quan tâm đến chuyện hội học sinh này. Năm ngoái thì có dán poster của ứng cử viên xinh đẹp kia, cũng có vài chuyện xảy ra, nhưng đó là một cuộc bầu cử bất thường hơn. Năm nay thì – nói thật là tôi cũng không hẳn không liên quan đến cuộc bầu cử này.
“Miharu!”
“Anh hai, về rồi ạ~”
“Về cái nỗi gì!”
Ngay khi tôi về nhà, Miharu đã chào đón tôi với bộ đồng phục thường thấy, đang ngồi trên ghế sofa – nhưng có gì đó không đúng. Con bé đặt laptop trên đầu gối và gõ bàn phím lia lịa.
“Mà sao đã về rồi? Không phải còn việc tranh cử à...?”
“Em đâu có đi vận động quanh trường hay treo poster. Em nghe nói có người thắng cử mà chẳng cần làm mấy cái hoạt động đó.”
“Chắc là vì người ta nổi tiếng sẵn rồi...?”
“Trước tiên, em đang làm ảnh tuyên truyền rồi tung lên mạng xã hội. Dù sao thì học sinh cấp ba bây giờ cũng chỉ chăm chăm nhìn điện thoại chứ mấy ai chịu nhìn ngó quanh trường đâu.”
“Quan điểm cực đoan thật đấy...”
Thảo nào lần này nó chịu khó làm việc trên laptop thật, hả. Cơ mà, tranh cử mà chỉ dùng mạng xã hội thôi thì có ổn không? Anh nhớ Karen-kaichou hồi trước còn phát biểu, phát tờ rơi sau giờ học nữa mà. Enri thì ít nhất hôm nay cũng đã bắt đầu làm rồi đấy.
“Nhìn này. Anh có tờ rơi của Enri đây. Đối thủ của em bắt đầu rồi đấy. Chỉ còn tuần này là đến ngày bỏ phiếu cuối cùng thôi, em biết không?”
“Ơ? Anh lại ủng hộ Miharu à?”
“…trước khi đó, anh có cả núi câu hỏi muốn hỏi đây.”
“Nghe có vẻ phiền phức để trả lời đấy. Ít nhất cũng phải trả công cho Miharu bằng số lượng cơm nắm chứ.”
“Cơm nắm...”
Thế là bị trừ mất hai phần ba đấy, anh biết không.
“Sao tự dưng em lại quyết định nhắm tới chức hội trưởng hội học sinh vậy? Chưa kể lại còn là học sinh năm nhất nữa chứ.”
“Từng có tiền lệ hội trưởng hội học sinh là học sinh năm nhất rồi. Theo luật thì không có vấn đề gì cả, hoàn toàn hợp lệ.”
“Ơ... À, anh biết là không quan trọng lắm, nhưng mà...”
Học viện Seikadai hoạt động theo nguyên tắc thang máy. Là học sinh năm nhất cấp ba, thì có nghĩa là nếu em học từ cấp dưới lên, thì em đã ở trường này mười năm rồi. Thế nhưng, các câu lạc bộ, cũng như hội học sinh, lại hoạt động độc lập.
“Anh biết là mọi người đều hơi hời hợt với công việc của hội học sinh, nhưng em thực sự nghĩ họ sẽ ổn khi cứ để một học sinh năm nhất làm à?”
“Hội trưởng hội học sinh chủ yếu là chỉ làm có một năm thôi mà. Ngay cả Jinsho-kaichou-san cũng nói đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô ấy làm hội trưởng. Chẳng cần kỹ năng gì cho việc này cả, nên học sinh năm nhất hay năm ba làm thì cũng chẳng sao.”
“Anh biết là cũng có lý, nhưng mà... trước đó còn có một vấn đề lớn hơn nữa cơ!”
“Mấy câu hỏi đó chỉ đáng giá một nắm cơm thôi mà~?”
“Anh không quan tâm! Sao em lại nhắm tới vị trí hội trưởng hội học sinh?! Rõ ràng em không phải kiểu người hợp với mấy cái việc như thế này mà!”
Đứa em gái tôi ngày nào cũng chỉ biết về nhà, ngả lưng trên chiếc sofa yêu quý, thế mà bây giờ lại đi tranh cử hội trưởng hội học sinh ư?!
“Anh hai... anh không thể lúc nào cũng trốn tránh những thứ mình ghét trong đời đâu.”
“Đúng là vậy, nhưng mà câu đó nói ra từ miệng em thì chả có tí sức thuyết phục nào đâu, Miharu à.”
Anh đã dọn dẹp cái mớ hỗn độn và sự lười biếng của em trong mấy việc nhà đấy, em có biết không hả?
“Kệ chứ! Anh phản đối Miharu làm hội trưởng hội học sinh đến mức đó à?! Lẽ nào Kuu-chan và Kagome-chan là đồng minh duy nhất của Miharu ư?!”
“Thôi nào thôi nào, đừng có mà trút giận lên anh. Cả Kuu và Kagome đều chẳng liên quan gì đến cuộc bầu cử này đâu... Mà này, Kagome lần này không phản đối em à?”
Cô bé Kagome đó đang chiếm trọn một phần lớn cái sofa.
“Miharu đã nhiều lần 'thượng cẳng chân hạ cẳng tay' với Kagome-chan rồi. Từ đó mà tụi em trở nên thân thiết hơn đấy.”
“Anh thấy hình như là nó toàn đấm em là chính thì phải... Không không không, thôi đủ rồi đó. Ý anh là, anh vẫn ủng hộ em mà, Miharu.”
“Thật ra thì cũng không cần đâu ạ.”
“Hả?!”
“Dù sao thì Miharu bây giờ cũng đang định giành chiến thắng một cách trong sạch trong cuộc bầu cử này mà.”
“Nói như thể anh đang sống bẩn thỉu lắm vậy.”
Anh có lén lút hành động vài lần từ mùa xuân này thật, nhưng mà em nói thế thì hơi quá rồi đấy... phải không?
“Chỉ đùa thôi. Miharu đúng là sẽ vẫn dựa vào sự ủng hộ của anh hai từ nay về sau, nhưng mà em ấy muốn tự mình vượt qua cuộc bầu cử này.”
“………”
“Không sao đâu, Miharu có rất nhiều bạn bè, nhất là bạn trên mạng ấy mà.”
“Em đừng có mà dính líu đến mấy kẻ mờ ám nhé...”
Anh hai đầy hoài nghi của em đang rất lo lắng rằng em có thể tiếp xúc với những kẻ không ra gì đấy.
“Phần lớn họ thực ra đều là học sinh. Huống hồ đa số người ta chẳng dám lại gần Miharu vì em ấy là em gái của Saigi Makoto.”
“Rốt cuộc người ở trường nghĩ gì về tôi vậy chứ? Mà thôi, giờ cậu đang tập hợp đồng minh trên mạng hả?”
“Miharu đã có kha khá rồi. Nhưng hiện tại, Shinbou-senpai vẫn đang chiếm thế thượng phong. Vậy nên, Miharu cũng phải dùng cách đối phó y hệt chị ấy.”
“Cậu đã xuất đầu lộ diện ở hội thao rồi mà, nhưng chắc vẫn chưa đủ để sánh bằng chị ấy đâu. Chị ấy còn lợi dụng cả Maka-sensei nữa.”
“Đúng vậy. Miễn là cậu cho Miharu đồ ăn ngon và chịu khó làm việc nhà như bây giờ, nâng cao giới hạn của thẻ Onii-chan, cũng như món ‘Mì Ý mà người Ý không thể chấp nhận được’, ‘Xúc xích khiến người Đức phải Tsundere’, ‘Há cảo mà người Trung Quốc mua cả lô’, là cậu đã ủng hộ hết mình rồi, Miharu chẳng còn mong gì hơn nữa đâu.”
“Ý tôi là, đúng vậy, còn mong gì hơn nữa chứ!”
Cậu nói sẽ tự mình nỗ lực mà, vậy mà vẫn đòi hỏi ghê quá.
“Thật sự luôn, sao em lại quyết định ra tranh cử hội trưởng hội học sinh vậy? Em muốn có ảnh hưởng hả?”
“Miharu sống trong chế độ năng lượng thấp cả đời rồi, nên em ấy nghĩ phải thử một lần chơi lớn xem sao. Với lại, Miharu sẽ làm mọi thứ để bảo vệ phong cách áo hoodie của mình!”
“Áo hoodie của em quan trọng đến vậy sao?!”
Không, không thể nào. Tôi có thể thấy em ấy không hề nói thật. Thế nhưng, hành động của Miharu vẫn phủ một màn sương bí ẩn…
“Maka-sensei, em cần cô cho lời khuyên.”
“Tự nhiên quá vậy.”
Khi bữa tối kết thúc, và tôi đã dọn dẹp bát đĩa xong, tôi nghe thấy tiếng động từ căn hộ bên cạnh. Mặc dù điều đó khiến tôi thấy mình như kẻ rình mò, tôi vẫn tự nhiên bỏ qua điều đó, và đi sang quấy rầy. Vừa bấm chuông, cô ấy đã mở cửa ngay lập tức, và khi tôi bước vào phòng khách—
“Mới tháng Chín mà các cửa hàng tiện lợi gần đây đã bắt đầu bán oden rồi. Chẳng biết liệu có một mùa nào đó của Nhật Bản rồi sẽ biến mất không nhỉ?”
“Không biết nên cười hay không đây nữa…”
Maka-sensei đặt cốc oden lên bàn, một hơi uống cạn. Món này có konjac, chả cá, bún konjac, gân bò và xúc xích wiener. Phần chính thì có hai quả trứng.
“Xin lỗi vì đã làm phiền cô ăn tối.”
“Không sao đâu. Dù sao thì bữa tối cũng có gì to tát đâu, cứ ăn nốt trong lúc nhìn em vậy.”
“Giờ em quen với việc bị coi là món ăn kèm rồi.”
Một nam sinh trung học bị một giáo viên xinh đẹp dùng làm món ăn kèm. Đây là mơ sao…?
“Chúng ta đang nói về Miharu-san, đúng không?”
“Đương nhiên là nói về Miharu rồi. Em nghĩ sao?”
“Câu hỏi trực diện thật đấy. Nhưng để học sinh tự đặt câu hỏi thay vì chỉ trả lời câu hỏi là một phần cần thiết của việc giảng dạy.”
“Chúng ta có thể bàn về phương pháp giảng dạy cá nhân và nghiên cứu của cô về chủ đề đó vào một dịp khác được không?”
“Ôi chao, lạnh lùng quá. Nhưng mà, việc em ấy ra tranh cử hội trưởng hội học sinh khiến tôi ngạc nhiên thật sự. Nếu là Amanashi-san thì tôi còn dễ chấp nhận hơn.”
“Nui khá nổi tiếng ở trường mà, nên nếu em ấy thực sự cố gắng thì có thể thắng Enri đấy.”
“Nếu em ấy thực sự đứng đầu, tôi sẽ dùng bất cứ phương pháp nào trong khả năng để buộc em ấy rút lui. Nếu tôi để em ấy làm những gì mình muốn trong hội học sinh, đặc nhiệm có khi phải đột kích văn phòng hội học sinh mất.”
“Thậm chí, em còn có thể thấy một cyborg do Cyberd*ne4 phát triển trở về quá khứ để thay đổi lịch sử ngay trong cuộc bầu cử thật sự.”
Cô ấy thường nói gì thì nói, nhưng bị trêu chọc thì đúng là bản chất của cô ấy mà.
“Nghĩ như vậy, chúng ta có thể đã tránh được viễn cảnh tồi tệ nhất khi Miharu-san ra tranh cử hội trưởng. Mặc dù vậy, thay vì là viễn cảnh tồi tệ nhất, thì có lẽ nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của em, đúng không?”
“Không chỉ là ngoài dự đoán. Nó giống như con mèo tôi nhặt về hóa ra lại thành hổ vậy. À, để tôi rót thêm trà cho em nhé.”
Tôi cầm chai nước trên bàn, rót thêm trà vào tách của cô ấy. Có lẽ vì tôi đã chăm sóc cô ấy trong kỳ nghỉ hè năm ngoái, nên tôi tự nhiên làm những việc này.
“Cảm ơn em. Nhưng mà, đó là cách các em gái hoạt động. Nếu em nghĩ các em gái mình lúc nào cũng bé nhỏ và dễ thương, chúng sẽ đột ngột có những hành động khó hiểu, nên em phải cởi mở hơn. Tôi tự tin rằng, nếu Tenka dẫn bạn trai về, tôi sẽ không thể nuốt trôi thức ăn được ít nhất một tuần đâu.”
“Là-là vậy sao… Em thấy hơi quá đà, nhưng cũng không thể phủ nhận được.”
Miharu dẫn bạn trai về nhà… Em sẽ không cho phép đâu. Khoan đã, người mà em ấy thích là—Khoan đã, chuyện đó giờ không quan trọng.
“À, chúng ta đang nói về Miharu-san đúng không. Cô biết em hẳn rất ngạc nhiên, nhưng em không được phản ứng thái quá đâu nhé. Với cả, việc Miharu-san trở thành hội trưởng hội học sinh cũng có thể không quá tệ, đúng không?”
“Vâng, sẽ rất tốt nếu điều này là động lực để em ấy thay đổi thành một người đáng gờm hơn. Chỉ là... em cần biết tại sao em ấy lại hành động như vậy…”
“Cô sẽ rất cảm kích nếu em đừng "siscon" hoàn toàn trước mặt cô giáo là bạn gái của em.”
Á?! Em có thể thấy một luồng khí đen tỏa ra sau lưng Maka-sensei?! Không ổn rồi, tôi quên mất rằng Miharu thực ra là một thành viên của SID.
“À, thôi được rồi. Dù sao thì Miharu-san đã nhờ em giúp đỡ, đúng không?”
“À, em đã giải thích chuyện đó cho cô rồi sao?”
“Em đến hỏi cô lời khuyên vì em ấy đã nhờ em, đúng không? Điều đó cũng có nghĩa là em vẫn chưa biết mục tiêu thực sự của em ấy là gì, phải không?”
“Đúng là vậy ạ... Thực ra em không chắc liệu việc để em ấy thắng hay không sẽ là lựa chọn tốt hơn.”
“Cô khá chắc là sẽ không có gì tệ đâu. Miharu-san có thể không phải là người năng động nhất, nhưng em ấy thông minh. Em cần sự phổ biến để giành chiến thắng trong cuộc bầu cử, nhưng hơn hết, hội trưởng hội học sinh cần phải có đầu óc để làm việc đúng đắn, phải không?”
“Hmm... Nhưng không biết về sự nổi tiếng của em ấy thì sao nhỉ.”
“Em ấy khá nổi tiếng với các nữ sinh năm nhất đấy.”
“Ế?! Đến mức đó sao?!”
Jinsho Karen năm ba, Amanashi Nui năm hai, và Saigi Miharu năm nhất chính là bộ ba đình đám nhất về độ nổi tiếng. Còn Tenka thì dẫn đầu nhờ hình tượng bé loli ngực khủng.
“Sao trường mình lại có cái bảng xếp hạng kiểu này chứ!”
“Shinbou-san đang cạnh tranh gay gắt với Amanashi-san ở hạng mục năm hai. Nhờ là một người mẫu ảnh ngực khủng, Amanashi-san hiện đang dẫn trước. Nhưng vì trường mình khá danh giá, nhiều nam sinh lại ưa chuộng những cô gái thông minh, nên Shinbou-san cũng được không ít người ủng hộ.”
“Thông minh…”
Mà thôi, tôi cũng chẳng phản đối gì chuyện chỉ số IQ của Nui còn nhiều điểm cần cải thiện.
“Với lại, cũng có rất nhiều người từng có kinh nghiệm làm thành viên hội học sinh. Năm ngoái cậu cũng có giúp một tay rồi mà, chắc cậu cũng biết kha khá chứ gì.”
“Cũng đúng. Học sinh chẳng mấy bận tâm ai sẽ trở thành hội trưởng hội học sinh…”
Tuy cuộc bầu cử cũng là một cuộc chiến danh tiếng, nhưng nó chủ yếu là để tìm người đổ hết mấy việc phiền toái, hòng mình có thể vui vẻ tận hưởng cuộc đời học sinh.
“Saigi-kun này, nếu cậu muốn Miharu-san thắng, thì cậu nên dốc hết sức vô hiệu hóa Shinbou-san trong lễ hội thể thao. Thân này có không thể chơi tennis được nữa, cô cũng chẳng ngại, nên cứ dùng 120% sức mà—”
“Đừng có yêu cầu mấy chuyện bất khả thi đó chứ! Hiyori-sensei đã lo cô làm quá rồi đấy!”
“Thế là cậu cũng cho Hiyori-sensei vào hậu cung của cậu luôn à.”
“Trong hậu cung của tôi làm gì có tới hai giáo viên! Không, ngay từ đầu tôi đã chẳng có hậu cung nào cả!”
“Tôi có cảm giác không thể nào làm ngơ cái đoạn cậu tự sửa lời đó được…”
A, cô ấy rõ ràng đang nghi ngờ mình rồi. Một mỹ nhân như cô ấy mà giận thì đáng sợ thật. Mặc dù cô ấy thì lúc nào cũng giận dỗi là chính.
“Tạm thời cô sẽ bỏ qua chuyện đó. Giờ thì Miharu-san đã nhờ cậu giúp rồi, cậu không nên nhúc nhích gì cả. Chỉ nuông chiều cô bé thì không có nghĩa là cậu nhất thiết yêu cô bé đâu.”
“Yêu ư… Tôi vẫn nghĩ cứ ở bên quan tâm chăm sóc là lựa chọn tốt nhất…”
“Không cần thiết phải làm quá như thế đâu? Thay vào đó, cô khuyên cậu nên giữ khoảng cách thật xa với con bé trong sự kiện lần này. Hay là cứ tạm thời làm một kẻ ở ẩn đi? Cô có thể mời cậu ở lại đây. Cô có thể dọn dẹp phòng của Bố—Phòng của bố tôi nếu cần…”
“Cô cứ nghĩ đến bố cô mãi thế?! Mà cũng chẳng cần đâu, ở đây còn cả đống phòng trống mà! Không, đằng nào tôi cũng sẽ không ở lại đây!”
Sau khi chăm sóc cô ấy suốt kỳ nghỉ hè, tôi đã nắm rõ như lòng bàn tay bố cục nơi này rồi.
“Ôi chao, thật đáng tiếc. Cô cứ cảnh báo trước cho cậu, cậu không được phép tham gia vào cuộc bầu cử đâu đấy nhé? Không hối lộ, không làm việc hậu trường hay bất cứ thứ gì đâu đấy.”
“Cô đang nghi ngờ tôi cái gì thế chứ…? Tôi làm gì có mối quan hệ hay tài chính gì cho mấy chuyện đó.”
Những gì tôi làm trong bóng tối cùng lắm chỉ là phát tán thông tin mà thôi.
“Nhìn chằm chằm.”
“Đây đúng là một từ tượng thanh mới lạ rồi. Miharu cũng không phải trẻ con mẫu giáo, nên trừ khi con bé cầu xin tôi, tôi sẽ không đứng sau lưng con bé đâu.”
Hình như Maka-sensei vẫn nghi ngờ tôi rằng rốt cuộc tôi vẫn sẽ ủng hộ cô bé.
“Dù sao đi nữa, cô không thể giúp đỡ cậu bất cứ điều gì lần này. Cuộc bầu cử hội trưởng hội học sinh là cuộc chiến giữa các học sinh, không phải nơi để giáo viên nhúng tay vào.”
“C-Cũng hợp lý…”
Maka-sensei có kinh nghiệm làm việc hội học sinh, nên tôi đã nghĩ cô ấy có thể giúp được.
“Bởi vì cô là cô giáo người yêu của cậu—Không, chính vì điều đó, nên làm vậy sẽ là sai trái.”
“Vâng…”
“Với lại, cô cũng không nghĩ cậu cần phải vội vàng đến thế vào lúc này đâu, cậu biết không?”
Thấy Maka-sensei nhìn đăm đăm vào khoảng không, tôi nghiêng đầu bối rối.
“Sensei? Thời gian tranh cử khá ngắn mà phải không? Nên tôi mới nghĩ mình phải hành động nhanh chóng chứ.”
“…Đúng vậy. Mà, cứ hành động một cách vô ích bây giờ thì không nên chút nào đâu.”
Lần này, Maka-sensei nhìn tôi một cách đầy ẩn ý, rồi cười nhếch mép.
“Nói là thế chứ, lễ hội thể thao cũng kết thúc rồi, cô muốn tận hưởng thêm chút tự do. Cuối cùng chúng ta cũng đã có mối quan hệ thế này rồi, thì nên tận hưởng chứ.”
“Hả?! Cô lại định làm gì nữa đây?!”
“Chuyện đồi bại.”
“Cái gì mà mơ hồ thế! Cô biết tôi không thích cái ý tưởng để em gái một mình mà đi chơi bời thế đâu!”
“Thật đấy, sự dè dặt này là một tính xấu của người Nhật chúng ta. Đâu phải cứ không chơi bời thì Miharu-san của cậu sẽ chắc chắn được bầu đâu.”
“Tôi khá chắc chắn rằng tâm lý của người Nhật chẳng liên quan gì đến mấy chuyện này cả…”
“Nó có đấy, với tư cách là cô giáo người yêu của cậu!” Maka-sensei đập mạnh đũa xiên oden xuống bàn. “Gọi cô là cô giáo người yêu của cậu, biến cô thành con cá bị nhốt, thì cậu phải cung cấp cho cô chút chuyện để nói chứ!”
“Kiểu nói gì thế không biết!”
Mặc dù tôi cũng đồng ý rằng mình có lẽ cũng phải thay đổi, tiến thêm một bước nữa. Maka-sensei đã làm những chuyện mà ngay cả những người yêu nhau cũng phải ngần ngại rồi…
“Khà khà, đừng lo. Cô không ăn thịt cậu ngay bây giờ đâu, nên cứ mong chờ đi nhé.”
“Úi chà…”
Vậy là những ngày bị cuốn vào những âm mưu quỷ quyệt của Maka-sensei sẽ tiếp tục sao? Tôi đã phải lo cho Miharu rồi, sao tôi không thể có dù chỉ một chút thời gian nghỉ ngơi cơ chứ.
Trên đường đi học về, tôi bị một chiếc Fiat đỏ bắt cóc. Hết.
Tôi chẳng buồn giải thích chuyện đó diễn ra như thế nào nữa, vì chúng ta đã nghe vài lần rồi.
“…Cô vẫn lái xe điên cuồng như thế sao?! Phó hiệu trưởng chẳng đã cảnh cáo cô rồi sao?!”
“Vết thương của tôi đã lành hẳn, và thế giới đã quên đi chuyện đó rồi. Nếu cô không lái xe như mọi khi, cô không thể xả stress được!”
Maka-sensei lái xe một cách thích thú, đạp ga không chút bận tâm. Bị quăng quật sang hai bên dữ dội khi vào cua, tôi nghe tiếng động cơ gào rú. Cô ấy có chắc là đủ tiền đổ xăng nhiều thế không?
“Cô nói cô sẽ không ăn thịt tôi ngay lập tức, vậy mà sao chỉ mất có một ngày…”
“Tôi không khoe khoang đâu, nhưng tôi thích làm việc nhanh gọn lẹ.”
“Cô lái xe cũng nhanh chẳng kém…”
“Khà khà, sau khi sửa chữa, chiếc Fiat này hóa ra cũng khá ổn đấy chứ. Động cơ nổ êm ru, nên có lẽ chúng ta có thể đi khắp mọi nơi.”
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy biết ơn hơn khi được sống trên một hòn đảo, cô biết không…”
Tôi thà không để chuyện này kết thúc như cuộc viễn chinh của Alexander Đại đế.
Hửm? Nhưng giờ mới hơn 5 giờ chiều mà? Có khi cô tan làm sớm ghê ha?
“Thi thoảng tôi cũng tan làm đúng giờ giấc đấy chứ. Làm thêm giờ triền miên như thế đâu phải là hay. Hơn nữa, nếu đã thành thạo công việc thì buổi chiều là xong hết cả rồi còn gì.”
“……….”
Làm gì có chuyện một người cuồng việc như cô ấy lại tan sở lúc 5 giờ chiều chứ. Chắc chắn là cô ấy bị ép về sớm, không thì có mà ở lại đến tận khi tận thế mất. À, mặt trời bắt đầu lặn rồi—Mà cảnh vật sao quen mắt thế nhỉ? Khoan, chẳng lẽ đây là…?
“Cô ơi… đây chẳng phải là khu nhà mình ở sao…?”
“Đúng vậy. Chuyến lái xe vui nhỉ.”
“Đó mà cũng gọi là đi dạo hả?! Tôi cứ tưởng cô định bắt cóc tôi đến một nơi xa xôi nào đó chứ!”
Rõ ràng là về nhà chứ gì!
“Sao lại dùng từ bắt cóc thô tục thế chứ. Cuối cùng tôi cũng đã là bạn gái kiêm cô giáo của em rồi mà. Thế nên việc hẹn hò đi dạo thế này là hoàn toàn được phép, đúng không? Tôi đang hào hứng chờ mấy câu chuyện phiếm bình thường đây.” Cô Maka vui vẻ lái chiếc Fiat vào bãi đỗ xe ngầm của khu chung cư.
“Giờ thì, chúng ta sẽ đi đâu tiếp cho buổi hẹn hò lái xe đây~”
“Ơ, còn nữa sao…?”
“Đây mới là lúc vui vẻ bắt đầu chứ. Cứ nhờ cô Keimi trông chừng Miharu-san là được mà, thấy sao?”
“À à, Miharu hình như đang có buổi họp với ban tổ chức bầu cử.”
Dù Miharu có định dùng mạng xã hội để tranh cử thì một mình cô bé cũng không làm xuể. Thế mà Miharu lại lên kế hoạch kiểu này… sau bao nhiêu năm chỉ biết về thẳng nhà sao…?
“Em có vẻ đang xúc động lắm nhỉ, nhưng điều này lại rất tiện cho chúng ta đấy. Đến phòng tôi đi.”
“Ơ, vậy là…”
“Đúng vậy, một buổi hẹn hò tại nhà với tôi~ Tôi đã hoàn tất mọi thứ chuẩn bị từ trước rồi.”
“Cô thật sự làm xong việc sớm đấy nhỉ!”
Vậy ra vụ bắt cóc Saigi Makoto này là một vụ phạm tội có tổ chức thật sao…? Chà, đến nước này rồi thì tôi cũng chẳng còn quá sốc nữa. Thi thoảng cô Maka trông có vẻ vụng về, nhưng đúng là cô ấy có đầu óc để thỉnh thoảng giăng bẫy mình thật.
Được bảo đợi vài giây, tôi liền ở lại căn hộ của mình. Có phòng của bạn gái—à xin lỗi, bạn gái kiêm cô giáo ngay cạnh phòng mình đúng là tiện thật đấy.
Dù đã hơn 6 giờ tối rồi, Miharu vẫn chưa về. Dù tôi cũng chẳng nghĩ đây là chuyện gì hiếm hoi, xét cho cùng thì con bé cũng là học sinh cấp ba mà. Nó yêu nhà mình lắm, đến cái cửa hàng tiện lợi trước nhà cũng chẳng thèm ra, chỉ biết chờ anh trai mua sắm hết cho thôi.
“A.”
Khi tôi đang thầm cảm thán về sự trưởng thành của em gái mình, tôi nhận được tin nhắn LINE. Đương nhiên, đó là tin nhắn của cô Maka mời tôi sang. Tôi ngẩn người ra một giây, nhưng có lẽ tôi nên thay một bộ đồ lịch sự hơn thì phải.
Cửa nhà Fujiki không khóa, nên tôi cứ thế đi vào.
“Xin phép.”
Cứ như thể tôi bắt đầu sống ở đây rồi vậy, tôi thậm chí còn có cả đôi dép đi trong nhà riêng của mình nữa. Không biết phải mất bao lâu nữa thì tôi sẽ có bàn chải đánh răng riêng đặt trên máy giặt đây.
“Saigi-kun, lại đây.”
“A, vâng.”
Tôi nghe thấy tiếng từ phòng khách vọng ra, nên liền đi về phía đó.
“…Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?!”
Ngay giây phút tôi đặt chân vào phòng khách mà mình đã quen thuộc đến mức thuộc lòng, tôi liền đứng hình.
“Nào, đừng câu nệ, cứ vào đi.”
“Cô đang phớt lờ lời tôi nói đấy hả?!”
“Em không cần phải bận tâm thế đâu. Tôi chỉ cần chuẩn bị cho vị khách sắp đến thôi mà.”
“Đây không thể gọi là ‘chuẩn bị’ đơn thuần được…”
Trong phòng khách, cô ấy đã đặt một cái bàn trông khá đắt tiền, trải một tấm khăn trắng mềm mại. Căn phòng được chiếu sáng lờ mờ, nến là nguồn sáng duy nhất, tạo nên một bầu không khí huyền bí. Còn nói về chủ nhà là cô Maka—
“Cái bộ dạng đó là sao vậy…?”
“Tôi đã nói với em rồi mà, đúng không? Tôi sẽ chiến đấu bằng vẻ quyến rũ của người trưởng thành.” Cô Maka cười tủm tỉm.
Mái tóc nâu thẳng thường ngày của cô ấy được búi cao, cài một bông hoa lên. Vì tôi hiếm khi thấy cô ấy để tóc kiểu này nên cảm thấy thật mới mẻ… Một bên vai của cô ấy lộ ra qua chiếc áo blouse trắng—hay đúng hơn là một chiếc váy dạ hội thì đúng hơn nhỉ? Chiếc váy của cô ấy dài hơn, để lộ ít hơn bình thường, nhưng lại tràn đầy sức quyến rũ gợi cảm.
“Fufu, tôi có thể khiến mình trông quyến rũ mà không cần cởi quần áo đâu.”
“Khá hiếm thấy đấy, xét theo những tiền lệ trước đây.”
“Tôi là người lớn mà, nên mấy bộ đồ sang trọng thế này là đủ khiến trái tim em đập loạn rồi, đúng không?”
“……….”
Cô ấy nói hoàn toàn đúng, nhưng thừa nhận điều đó thì khó quá đối với tôi. Hơn nữa, nếu tôi công khai thừa nhận, cô ấy có thể sẽ quá vui mừng mà nhào vào tôi mất.
“Ư-Ừm… cái món ăn này là gì vậy? Trông nó khá cao cấp đấy.”
Tôi nhìn chằm chằm vào món ăn gồm thịt và cá trước mặt, cùng với một ít salad và súp. Nó trông còn đắt tiền hơn cả những món ăn tôi từng thấy ở khách sạn mà cô Maka đã đưa tôi đến trước đây. Còn về đồ uống, việc đưa rượu cho tôi là điều không thể đối với cô giáo, nên cô ấy đã đưa tôi rượu vang sủi không cồn.
“Đương nhiên, món ăn Pháp này có giá không hề nhỏ đâu, để tôi nói cho em nghe. Dịch vụ phục vụ cũng vậy.”
“Cô đang lãng phí tiền của mình chỉ để thể hiện mình là người lớn đến mức nào vậy hả?!”
Cô ấy chắc là còn thuê cả bàn ghế nữa, đúng không…?
“Em được dạy về các nghi thức từ cấp hai đến cấp ba ở Seikadai đúng không?”
“D-Dạ. Chẳng hạn như nghi thức dùng bữa kiểu phương Tây hay Nhật Bản, hoặc cách pha trà đúng kiểu.”
Rất nhiều học sinh ở Seikadai xuất thân từ các gia đình giàu có và ưu tú, nên đương nhiên họ được dạy các nghi thức ứng xử phù hợp với môi trường đó, thậm chí còn rất nhiệt tình nữa. Dù tôi không phải là người thành thạo nhất về khoản này, nhưng cũng có những người khác trong lớp tôi còn tệ hơn nữa. Tiện thể nhắc tới thì là Amanashi đấy.
“Lần này, tôi sẽ dạy em các nghi thức khi cả hai chúng ta cùng thưởng thức bữa tối kiểu Pháp, với tư cách là một cặp tình nhân đấy. Đây là một ‘Bài học’ quan trọng cho tương lai của chúng ta.”
“Đ-Đúng là chúng tôi chưa học nghi thức liên quan đến hẹn hò kiểu cặp đôi, nhưng…”
“Vì em là học sinh của Seikadai, em có khả năng cao sẽ thừa kế một vị trí cao trong xã hội. Tùy thuộc vào địa điểm, em sẽ bị kéo đến một nhà hàng cao cấp nào đó để đàm phán nữa đấy.”
“Bị kéo đi… À thì, điều đó có lẽ đúng thật… Giống như cô giáo đã kéo tôi đến quán thịt nướng và quán sushi ấy.”
“Tôi đã phải dạy em một số nghi thức một kèm một mà.”
Ặc, cô ấy hoàn toàn phớt lờ lời tôi vừa nói rồi.
“Tôi không bảo cậu phải làm vệ sĩ gì đâu. Giờ thì ăn thôi, kẻo đồ nguội mất.”
“Được thôi.”
Mặc dù thịt cá trên bàn được thái có vẻ hơi vụn vặt, nhưng trông vẫn rất ngon lành. Gia đình Saigi thật sự không thuộc hàng giàu có gì, nên thưởng thức ẩm thực Pháp là điều xa xỉ với chúng tôi. Cùng lắm thì chỉ có thể xoay sở được mấy nhà hàng hải sản ồn ào, chen chúc. Vừa nhớ lại những phép tắc đã học trong đầu, tôi ngồi đối diện Maka-sensei và bắt đầu dùng bữa.
“…Hả? Maka-sensei, cô cũng ăn hẳn hoi đấy chứ?”
“Cậu nghĩ tôi là người thế nào hả? Tuy tôi dở tệ khoản gọi món, nướng thịt, nhưng một khi đồ ăn đã bày ra trước mặt, thì tôi có thể dùng bữa một cách vô cùng trang nhã.”
“Thế à…”
Có lẽ, việc giữ phép tắc khi ăn uống là một trong những điểm mạnh nhất của Maka-sensei. Nếu mà dùng dao nĩa loảng xoảng, hay húp mì ống sột soạt một cách khó coi thì chắc chắn sẽ làm tổn hại đến hình tượng “Bông Hoa Vô Giá” của cô ấy mất.
“Cô cũng vất vả nhiều rồi, nhỉ…”
“Này! Tôi nghe rõ mồn một cậu lầm bầm đấy nhé!”
“À, xin lỗi cô. Tôi chỉ đang ngưỡng mộ cô thôi mà.”
“Cậu ngưỡng mộ kiểu đó thì tôi vui sao nổi…”
“Mà thôi, dù sao cô cũng gọi món hẳn hoi. Tôi thì đến tên mấy món cá này còn không nhớ hết được.”
“Đ-Đương nhiên rồi. Dù sao tôi cũng là người lớn mà. Mặc dù ở nhà hàng BBQ và sushi thì tôi đã thất bại…”
“À, cô tra Google à. Mà thôi, dù sao thì cũng tốt hơn là phải nhìn chằm chằm vào thực đơn ngay tại quán.”
“Cậu đừng có nhìn thấu tôi như vậy chứ!”
Ý tôi là, dễ quá mà, nên tôi lỡ mồm nói ra thôi.
“…Ồ? Ra là Saigi-kun cũng biết ăn uống tử tế đấy chứ?”
“Đây là kết quả của tất cả các lớp học nghi thức ở trường đấy ạ. Với trình độ này, tôi hoàn toàn có thể dùng bữa tối kiểu Pháp với một người nào đó từ SID mà không sao cả.”
“À, mà giờ chúng ta đã hẹn hò rồi, tôi nghĩ đến lúc xóa sổ SID rồi đấy.”
“Xóa sổ?!”
“Rốt cuộc thì Hideyoshi cũng chưa bao giờ giết Ieyasu, và vì Hạng Vũ đã không giết Lưu Bang nên con trai ông ta và bản thân ông ta cuối cùng đều bị tiêu diệt. Cậu nên làm điều cần làm, vào thời điểm tốt nhất có thể, nếu không cậu sẽ hối hận đấy.”
“Cô là giáo viên tiếng Anh mà, đúng không? Sao giờ lại lôi ví dụ lịch sử ra nói thế. Với lại, tôi cũng không nghĩ SID lại điên rồ đến mức xóa sổ cô đâu!”
“Tôi không thể đoán được mấy cô gái đó sẽ làm gì đâu. Tôi nghi ngờ là họ sẽ không bỏ cuộc đâu, kể cả khi chúng ta tiết lộ rằng chúng ta đang hẹn hò nghiêm túc. Mấy cô gái đó không ngây thơ như vậy đâu.”
“Chỉ là giả sử thôi nhé, nhưng nếu tôi bắt đầu hẹn hò với ai đó trong SID thì cô sẽ làm gì, Maka-sensei?”
“Lịch sự cướp sạch mọi thứ của họ.”
“Ồ, vậy là với cô thì được à?!”
Ý tôi là, tôi hiểu mà. Maka-sensei sẽ không bao giờ lùi bước như vậy đâu. Dù sao thì bữa tối với cô giáo cũng kết thúc một cách êm đẹp, không có sự cố nào xảy ra.
“Ngon tuyệt ạ. Cảm ơn cô đã đãi.”
“Tôi mừng là cậu thích. Chúng ta đã nói chuyện được nhiều, nên tôi sẽ coi buổi hẹn hò này là thành công.”
“Chắc vậy ạ… mặc dù trong quá trình đó lại xuất hiện mấy từ như “xóa sổ” và “cướp sạch”.”
“Hãy bỏ qua các phương pháp. Giờ thì tôi đã có được cậu rồi, Saigi-kun, tôi không có ý định lùi bước đâu. Fufufufu, tôi sẽ cho cậu thấy sự đáng sợ của một người phụ nữ trưởng thành…”
“Sao tôi có thể bỏ qua mấy cái phương pháp đó được chứ! Với lại, hôm nay tôi muốn ngắm nhìn vẻ ngoài xinh đẹp của cô, nên chúng ta đừng có—”
“Hả?”
À.
“S-Saigi-kun nghĩ tôi đẹp… Cậu ấy muốn cắn ti tôi…”
“Phần cuối cùng là cô tự tưởng tượng ra thôi đó!”
“Ahh, chắc là cậu chỉ muốn thế khi tôi đang cosplay thôi, nhỉ~”
“Cô hơi bị lố bịch rồi đó!”
Người phụ nữ trưởng thành đó đâu mất rồi?!
“Thỉnh thoảng làm như này cũng được mà. Cảm giác như hình tượng “Bông Hoa Vô Giá” của cô sẽ quay trở lại một chút đấy.”
“Thật là kỳ lạ. Ở trường, tôi đang cố gắng loại bỏ hình tượng “Bông Hoa Vô Giá”, vậy mà tôi lại hành xử thế này với Saigi-kun.”
“Cái “chế độ Bông Hoa Vô Giá” của cô cũng là một phần của cô giáo mà. Thỉnh thoảng bị lừa gạt một chút cũng không phải là chuyện xấu…”
“……”
Mặt Maka-sensei đỏ bừng lên trong nháy mắt, thân thể cô ấy co giật. Với bước chân loạng choạng, cô ấy di chuyển về phía ban công, trốn khỏi phòng khách.
“M-Maka-sensei, cô đang làm gì vậy?”
“…Hạ nhiệt. Nếu nhiệt độ cơ thể tôi vượt quá 42°, các tế bào não của tôi sẽ tan chảy mất.”
Cô ấy đang nói vớ vẩn gì thế không biết?
Tôi bước ra ngoài cùng cô ấy. Vì chúng tôi đã dùng bữa khá lâu, bên ngoài trời đã tối rồi. Cả căn hộ của Maka-sensei và của tôi đều nằm trên tầng 7 của khu chung cư. Ban công khá rộng, cho phép chúng tôi ngắm nhìn nhiều cảnh đêm của thành phố. Trớ trêu thay, cô ấy đã lát gạch gỗ một cách hoàn hảo, và thậm chí còn làm vườn, để bên ngoài căn hộ của cô ấy thật sự phù hợp với hình tượng Bông Hoa Vô Giá.
“Tôi không thể… Trong lúc tập luyện cho lễ hội thể thao thì còn không sao, nhưng thỉnh thoảng tôi lại không thể nhìn thẳng vào Saigi-kun… Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy chứ?”
“D-Dù cô có hỏi tôi…”
Vì cô ấy quay lưng về phía tôi nên tôi không thể biết cô ấy có biểu cảm gì. Mặc dù vậy, mắt cô ấy cũng đỏ hoe, nên tôi có thể thấy cô ấy đang bối rối.
“Cô giáo, gió khá mạnh đó, có lẽ chúng ta nên vào trong thì hơn… Đặc biệt là vì váy cô đang bị thổi tốc lên rồi, nên…”
“C-Cái gì…?!”
Maka-sensei hoảng hốt ấn tay vào mông, quay về phía tôi. Nhưng cô ấy đã chậm một giây, vì tôi đã kịp nhìn thấy chiếc quần lót trắng của cô ấy rồi. Mặc dù tôi đã thấy vô số lần rồi, nhưng cảm giác kích thích vẫn không khác biệt là bao so với lần đầu.
“S-Sao có thể xảy ra chuyện này chứ… Ngay cả chuyện này… Saigi-kun, cậu đúng là đã trở thành một cậu bé hư rồi…!”
“Không, cô tự đào mồ chôn mình đó, Maka-sensei!”
Ý tôi là, tôi cũng ngại không kém gì cô ấy, nhưng có lẽ cô ấy không nên hoảng loạn đến mức đó.
“D-Dù sao thì, cô vào trong đi ạ. Tuy vẫn là mùa hè, nhưng ăn mặc phong phanh thế này thì cuối cùng cũng sẽ bị ốm thôi.”
Tôi cố giấu đi sự ngượng ngùng khi nắm tay Maka-sensei, định kéo cô ấy vào trong.
“V-Vâng, chúng ta có lẽ nên vào trong thôi…”
“V-Vâng, vậy thì làm ơn…”
Đột nhiên, cả hai chúng tôi ôm chầm lấy nhau, môi kề môi. Những nụ hôn chớp nhoáng, như thể chúng tôi đang vồ vập lấy nhau—
“Ưm… mặc dù chúng ta thật sự nên vào trong… nhưng chúng ta đang làm gì thế này…?”
“T-Thật đấy, tôi cũng tự hỏi tại sao…”
Sau vài câu trao đổi vu vơ, chúng tôi lại tiếp tục trao nhau nụ hôn. Làn gió đêm nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể, nhưng chúng tôi đã quá chìm đắm trong hơi ấm của đối phương. Sao chuyện này lại xảy ra bây giờ? Kể từ khi Maka-sensei trở thành cô giáo kiêm người yêu của tôi, lẽ ra tôi đã phải quen với sự hiện diện của cô ấy bên cạnh mình, ngay cả trước đây cũng vậy. Vậy mà, chỉ cần bàn tay chạm vào nhau, một tia điện đã xẹt qua.
“Không hiểu sao, làm chuyện này ở ban công lại cứ có cảm giác như đang vụng trộm vậy…”
“Em là học sinh trung học nên chẳng hiểu mấy chuyện đó đâu ạ…”
Vì ở tầng 7 nên chúng tôi không phải lo ai đó sẽ nhìn thấy. Nói là vậy, nhưng chẳng phải chúng tôi đang đi quá giới hạn chỉ vì cô ấy là cô giáo kiêm người yêu của tôi sao…
“Ưm… Nn… Ưm…!”
Maka-sensei hẳn là đang cố gắng lấy hơi, cô ấy tạm thời rời khỏi tôi. Tôi đứng đờ người ra, đầu óc hóa hồ đồ, chỉ biết chăm chăm nhìn Maka-sensei trong ngẩn ngơ.
“A… C-Cô giáo…!”
“Hả? Cái gì—kya?!”
Khe ngực của chiếc váy cô ấy lộ rõ mồn một, và vì chiếc áo lót đã bị xê dịch nghiêm trọng, đôi gò bồng đảo của cô ấy đập vào mắt tôi.
“C-Cô giáo Maka, cô cởi lúc nào vậy…!”
“M-Mình ư? Chẳng phải cậu là người cởi ra sao, Saigi-kun…?”
T-Tôi không biết nữa. Tôi đã quá mơ màng trong lúc hôn nhau, nên không thể nói chắc được. Giờ thì cũng chẳng thể xác định ai đã làm việc đó nữa rồi…
“V-Vì mình là cô giáo kiêm người yêu của cậu, một chút thôi thì chắc cũng không sao đâu nhỉ…?”
Tôi không kìm được mà nuốt nước bọt trước những lời của Maka-sensei. Trong vô thức, tôi chỉ chậm rãi đưa môi mình về phía đỉnh của đôi gò bồng đảo cô ấy. Với sắc hồng tươi tắn và hình dáng mềm mại, chúng đã hoàn toàn mê hoặc tôi.
“S-Saigi-kun… Hơi thở của cậu làm mình nhột quá…”
“Cô giáo…”
Ngay khi môi tôi sắp chạm vào sắc hồng ấy thì—
“Meowww~”
““……?!””
Cả hai chúng tôi giật nảy mình vì kinh ngạc, vội tách ra khỏi nhau. Trên hàng rào ban công, tôi thấy một chú mèo lông trắng có vẻ quen mắt.
“K-Kagome? Mày nhảy từ căn hộ của chúng ta sang đây hả? A, cẩn thận…!”
Kagome mặc kệ sự kinh ngạc của tôi, nhảy xuống từ hàng rào rồi dụi dụi vào chân tôi.
“Chắc có một khe hở nhỏ nào đó mà nó có thể chui vào được.”
“V-Vâng, mèo rất thích lợi dụng bất kỳ khe hở nào để chui lọt qua. Nhưng mà, để mèo ra ban công thế này thì nguy hiểm lắm.”
Có lẽ vì cửa sổ phòng khách nhà tôi chưa khóa. Chúng tôi đang ở tầng 7, nhưng giờ lại phải cẩn thận với con mèo này rồi.
“…A, Miharu về nhà rồi sao?”
Kagome nhìn tôi, dường như đang gật đầu.
“T-Thật là suýt nữa thì… Nếu chúng tôi nói chuyện ở ngoài đó, con bé có thể đã nghe thấy rồi.”
“…Ừ.”
Nó cắt ngang đúng lúc—Hay nói đúng hơn là đã cứu tôi khỏi đi quá xa rồi. Nó cũng đang chiến đấu chống lại cơn nghiện game gacha của Miharu… Nó không phải là quái vật đội lốt mèo đấy chứ? Sẽ không mọc thêm hai đuôi* chứ?
Trong lúc đó, Maka-sensei đã chỉnh lại quần áo của mình… ahh, đôi gò bồng đảo của cô ấy đang rung rinh.
“Vậy thì, chúng ta sẽ tiếp tục chuyện này vào lần khác nhé~?”
Cô ấy hôn lên má tôi, rồi nói một cách bối rối. Còn gì để tiếp tục nữa chứ… Chẳng phải chỉ đến tận cùng thôi sao? Mặc dù vậy, nếu thật sự làm đến mức đó, thì mối quan hệ cô giáo kiêm người yêu mơ hồ này sẽ không thể duy trì được nữa.
Khi tôi bước vào căn hộ của mình qua cửa chính, Miharu đã vứt lung tung đôi giày thể thao của em ấy. Đúng vậy, em ấy thật sự đã về nhà rồi. Tôi bế Kagome đi cùng đến cửa chính, và tự nhủ phải luôn khóa cửa sổ.
“Này Miharu, em đã ăn tối đàng hoàng chư—Hả?”
Tôi thấy em gái mình đang ở vị trí “ruột” của em ấy, tức là trên ghế sofa. Em ấy vẫn đang mặc đồng phục, cùng với chiếc áo hoodie—A, váy của em ấy lại nhăn nhúm hết rồi. Chiếc laptop đặt trên bụng, em ấy đang ngủ say.
“Chắc em ấy mệt lắm đây…”
Tôi đặt Kagome xuống sàn, con mèo nhanh chóng tìm đến chỗ quen thuộc của nó trên một chiếc đệm gần đó.
“Miharu, nếu em muốn ngủ thì ít nhất cũng phải tắm rửa rồi lên giường chứ.”
“Ưm… phiền phức quá…”
“Á?!”
Miharu trở mình trên ghế sofa, và theo đà đó, chiếc laptop rơi xuống đất, còn Miharu cũng sắp sửa ngã theo.
“—Và, an toàn…!”
Với tốc độ kỳ lạ nếu xét đến khả năng thể chất của tôi, tôi đã kịp thời khuỵu gối xuống sàn, và đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của Miharu ngay trước khi em ấy chạm đất. Có lẽ việc này có thể thực hiện được nhờ quá trình luyện tập cho lễ hội thể thao của tôi.
“Onii-chan… còn cái laptop thì sao?”
“Hả? À, hình như không sao đâu. Nhưng em cứ kiểm tra lại sau cho chắc nhé.”
Đã tỉnh ngủ hoàn toàn, Miharu đang chăm chú nhìn chiếc laptop trên sàn. Nhìn vào màn hình, tôi không thấy bất kỳ vết nứt nào. Ổ SSD hẳn là vẫn ổn với va đập đó. Công nghệ mới thật đáng khen.
“Trời đất ơi… Miharu đã chỉnh sửa xong video em ấy định tải lên mạng xã hội và Youtsube rồi…”
“Nghe có vẻ vất vả nhỉ. Nhưng đó càng là lý do để không ngủ trên ghế sofa chứ, mau đi tắm đi—”
“Ưm… Hôn cái…”
“………!”
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ về hành động của em ấy, thì em ấy bất ngờ hôn tôi… K-Không ổn rồi, vì tất cả những sự kiện xảy ra gần đây, những cuộc “tấn công” của SID đã dừng lại, nhưng tôi không thể quên chuyện họ cứ đi vòng quanh hôn tôi, và cả thành viên mới Shiya-chan nữa…!
“M-Miharu, chúng ta là anh em, không thể làm thế được!”
“Đúng là một lời phản bác bình thường.”
“Vậy xin lỗi vì lần này không nghĩ ra được câu nào sáng tạo hơn nhé!”
Dù anh em chúng tôi có thân thiết đến mấy, thì việc môi chạm môi chắc chắn là không được rồi. Và hiện tại, tôi đang hẹn hò với Maka-sensei, nên việc hôn một cô gái khác hoàn toàn là—
“Đây là phần thưởng cho cô em gái đã làm việc vất vả mà. Ngápppp… Miharu vẫn còn nhiều việc phải làm, nên sẽ đi tắm để tỉnh táo hơn.”
“Đừng có ngủ quên trong bồn tắm đấy nhé?”
Theo lời của một ai đó, rất nhiều người có xu hướng chết đuối trong bồn tắm của chính họ mà.
“A, Miharu có vài điều cần suy nghĩ, nên chúng ta không thể tắm chung được rồi. Xin lỗi Onii-chan, nhưng lần sau anh sẽ phải tắm cho Miharu đấy nhé.”
“Anh đâu có tắm cho em vì anh thích đâu chứ?!”
“Hê hê, chưa chắc đâu nhé~”
Miharu nở một nụ cười kiêu ngạo, rồi đi về phía phòng tắm. Con bé có ổn không đây…? Hay là mình nên đặt một camera trong phòng tắm và—Khoan đã, mình không phải đồ biến thái!
“Bình tĩnh nào mình ơi. Có vẻ như vì cuộc hẹn hò với Maka-sensei mà đầu óc mình vẫn còn trên mây một chút.”
Tôi ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng vỗ về Kagome đang nằm trong lòng. Mối quan hệ giữa tôi và cô Maka rất quan trọng, nhưng lần này em gái tôi lại ra tranh cử chức chủ tịch hội học sinh… Rốt cuộc thì con bé muốn đạt được điều gì đây? Chỉ để thắng cuộc thôi sao? Hay là thực sự muốn ngồi vào ghế chủ tịch hội học sinh? Thôi thì, dạo gần đây tôi cũng chẳng mấy khi biết rõ sự tình, thành quen rồi.


0 Bình luận