Boku no Kanojo Sensei
Kagami Yuu Oryo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 6

Chương 2: Maka-sensei tút lại hội thao

0 Bình luận - Độ dài: 13,941 từ - Cập nhật:

Tiếng "bộp bộp" nhẹ nhàng khẽ vọng đến tai tôi.

Trên sân cỏ xanh nhân tạo, hai nữ vận động viên đang nhẹ nhàng vung vợt.

“Tôi chưa từng thực sự xem một trận tennis nào trước đây, nhưng cái này cũng thú vị ra phết đấy chứ. Cứ càng đôi công lâu, người ta lại càng thấy hồi hộp, và cái kiểu ghi điểm trực tiếp bằng cú giao bóng ăn điểm (serve ace) thì nhìn ngầu kinh khủng.”

“…À, Saigi-kun?”

“Ôi trời ơi! Cô thấy không, Maka-sensei? Bóng vừa chạm mép lưới mà cô ấy vẫn đỡ được một cách điệu nghệ!”

“Cần gì phải thấy, đây là trận đấu của tôi mà, dĩ nhiên tôi biết nó tuyệt vời đến mức nào! Sao cậu cứ thích bới móc quá khứ đen tối của tôi ra mãi thế hả?!”

“Quá khứ đen tối ư? Nói quá rồi đấy.”

Đằng nào thì Maka-sensei cũng coi cái phòng chuẩn bị tiếng Anh này là "lâu đài" của riêng mình mà. Bọn tôi đang xem video trên cái máy tính bảng mượn của Miharu.

“Thì ra là có thật mấy cái video từ thời trung học của cô à. Miharu đúng là chịu khó moi móc thật đấy.”

“Thỉnh thoảng cậu cứ thích phớt lờ tuổi tác của tôi mà trêu chọc tôi đủ điều. Mà, con bé đó tìm đâu ra cái video này vậy?”

“Miharu tìm được mấy người bạn học cũ của cô trên các mạng xã hội, rồi moi móc ra được một cựu thành viên câu lạc bộ tennis, người này đã gửi cho con bé cái video tự quay đó.”

“C-Cái cô kia...! Thật là sơ suất! Hơn nữa, hình như tôi đã đánh giá thấp khả năng điều tra của Miharu-san thì phải!”

Có vẻ như Maka-sensei đã đoán ra người đó là ai rồi. Sẵn tiện đây, tôi chỉ biết Hiyori-sensei là một người quen của cô ấy thôi. Cô ấy từng nhắc đến một bác sĩ nổi tiếng, nhưng tôi cũng không hỏi nhiều chi tiết về việc đó.

“Bọn tôi nhận được dữ liệu này từ họ. Nhìn mấy tấm ảnh trên mạng với đồ của Enri đưa, tôi không đánh giá được nhiều, nhưng một cái video thế này thì quả thực cho thấy nó căng thẳng đến mức nào.”

“…Và, cậu định trêu tôi đến bao giờ nữa hả? Đây là trả đũa cho mấy buổi đặc huấn hàng ngày của tôi à? Ăn miếng trả miếng phải không?”

“K-Không phải đâu. Đây chỉ là khúc dạo đầu thôi, nói vậy cho dễ hiểu.”

“Khúc dạo đầu gì mà quỷ quái thế.” Maka-sensei lườm tôi.

“Đây mới là màn chính đây. Tôi ra ngoài một lát.”

“…Cái gì thế này?”

Phớt lờ câu hỏi của cô giáo, tôi đưa cho cô một cái túi nhựa rồi bước ra khỏi phòng chuẩn bị. Tôi đứng đợi bên ngoài, nhìn điện thoại, thì nhận được một tin nhắn.

Từ Kuu. Nó viết “Sắp rồi. Hóng quá”. Sắp cái gì cơ chứ? Nhưng trước khi tôi kịp trả lời, cô bé đã gửi cho tôi một tấm ảnh một con mèo khác. Chắc giờ này cô bé đang đi dạo.

“Này này, cái gì thế này?!”

Ôi trời, phản ứng quá tuyệt vời. Cơ mà nếu cô cứ hét toáng lên thế này thì sẽ làm hỏng hình tượng ‘Bông Hoa Không Thể Hái’ của mình mất.

“Saigi-kun, lại đây ngay lập tức! Cô có chuyện muốn nói!”

Lâu rồi tôi mới bị gọi dữ dội đến thế này. Nhớ lại hồi còn là một Saigi-kun bé con và nổi loạn hơn. Dù sao thì, tôi cũng cẩn thận mở cửa, kiểm tra xem bên trong phòng có gì bất thường không.

“…Không sao. Tôi mặc quần áo đàng hoàng rồi. Đúng, là ‘quần áo’ đó…”

“À, trông hợp cô thật đấy nhỉ.”

“Đây không phải vấn đề! Saigi-kun, tùy vào câu trả lời của cậu, cô sẽ nổi giận lắm đó, và bắt cậu quỳ xuống! À mà, cậu có thể dùng cô làm gối đệm cũng được. Rồi, cứ ngả người xuống trước khi chân bị tê nhé.”

“Cứ tưởng cô định phạt nặng hơn ai dè vẫn ngọt ngào như mọi khi…”

Có vẻ như Maka-sensei thật sự không thể hoàn toàn nghiêm khắc với tôi được. Cô giáo Maka khi ấy đang mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng có cổ màu xanh đậm, kết hợp với chiếc váy tennis cũng màu xanh đậm, để lộ đôi chân thon dài hút mắt. Cô còn cầm một cây vợt tennis trên tay nữa chứ.

“À, kích thước vừa như in luôn nhỉ. May mà tôi lấy số đo của cô từ Tenka-san đấy.”

“Cả Tenka cũng dính dáng vào vụ này nữa ư?! Tôi đã làm gì nên tội để phải chịu thế này cơ chứ?!”

“Đây chỉ là một kế hoạch đơn giản mang tên ‘Nữ Hoàng Tennis Tái Xuất’, không có gì hơn cả.”

“Cậu rõ ràng là dùng sai cụm từ ‘không có gì hơn’ rồi đấy!”

Quả thật, đây sẽ là một câu chuyện nữa được thêm vào truyền thuyết, một giai thoại mới cho ‘Bông Hoa Không Thể Hái’, cô giáo Fujiki Maka.

“Nhìn mặt cậu là tôi biết cậu lại nghĩ linh tinh gì rồi đấy. Saigi-kun? Giờ tôi vẫn còn cười được, nên tốt nhất cậu nên giải thích rõ ràng cho tôi đi.”

“Mắt cô rõ ràng là hết cười nổi rồi. Nhưng mà, kế hoạch này cần thiết để mọi người đều có thể nở nụ cười.”

Tôi lấy một tờ giấy từ trong cặp ra, đặt xuống bàn của Maka-sensei.

“Lại cái gì nữa đây? Đề xuất hạng mục thi đấu cho hội thao à? Sao cậu lại có cái thứ này trong người? Người phụ trách kế hoạch, Jinsho Karen…?”

Một dấu hỏi lớn hiện lên trên đầu Maka-sensei khi cô đọc lướt qua tài liệu. Mà thôi, chỉ trong tích tắc là xong ngay ấy mà.

“Cô giáo Fujiki Maka (giáo viên tiếng Anh) đấu với Shinbou Enri (năm 2; câu lạc bộ tennis). Trận đấu giao hữu tennis nữ… Trận đấu giao hữu?!”

“Vâng. Tôi đã nhờ hội trưởng Karen lo liệu giấy tờ, và cũng được Enri đồng ý rồi. Tôi đã làm xong công tác chuẩn bị—à xin lỗi, đã đàng hoàng xin phép thầy hiệu phó rồi.”

“Cậu vừa nói ‘công tác chuẩn bị’ đấy à?! Ý cậu là cậu đã dọn dẹp xong mọi chướng ngại vật cần thiết rồi đúng không?!”

“Thấy không, cô có nhớ cái vụ Thành Edo đầu hàng không đổ máu không? Hồi đó, Katsu Kaishuu đã nói chuyện với Saigou Takamori, khiến ông ấy dừng tấn công Thành Edo, nhưng Katsu Kaishuu đã chuẩn bị xong xuôi để biến Edo thành đất cháy, đồng thời gây áp lực từ bên ngoài lên Saigou. Cuộc thảo luận đã kết thúc ngay từ trước khi họ ngồi đối mặt nhau rồi.”

“Đúng như tôi nghĩ.”

“Vấn đề duy nhất là bộ đồ tennis, nhưng xem ra cuối cùng cũng ổn thỏa rồi. Mừng là thấy vậy.”

“Tôi có mừng gì đâu! Cậu bảo tôi phải đứng trên sân tennis một lần nữa ư?!”

“Chỉ là một trận đấu ngắn ngủi kết thúc sau mười phút vì lý do thời gian thôi. Ban đầu, tôi muốn cô đấu 5 set, thay đồ sau mỗi set cơ. Xin lỗi cô nhé.”

“Tại Giải Grand Slam quần vợt nữ người ta cũng đánh ba set mà! Cậu xin lỗi cái quái gì chứ?!”

Không biết, cái cảm giác dễ chịu này là gì vậy? Chẳng lẽ là vì tôi được thấy Maka-sensei phản pháo như một người điên sau khi phải chịu đựng những lời tán tỉnh lố bịch liên tục của cô ấy sao?

"Không chỉ có Jinsho-san dọn bàn, cậu còn xin được phép của hiệu phó nữa..."

"Hơn nữa, tôi không biết tại sao, nhưng đã có tin đồn lan truyền trên mạng xã hội rồi, mặc dù chúng ta chưa thông báo gì cả."

"Chắc chắn là do cậu làm rồi, đúng không?! Tôi thấy dấu tay cậu khắp nơi!"

Dù sao thì tôi cũng không định giấu. Rốt cuộc, tôi muốn giữ bí mật chuyện Miharu là chủ mưu của việc này.

"Để tôi nói cho cậu biết, tôi chưa vung vợt lần nào kể từ khi nghỉ học cấp ba. Tôi không thể thắng Shinbou-san như thế này..." Maka-sensei nhẹ nhàng cầm lấy cây vợt.

Mặc dù phòng chuẩn bị ngổn ngang đồ đạc, nhưng vẫn đủ không gian để vung vợt. Ồ... nhìn cô ấy như thế này, trông khá ra dáng đấy.

"Hơn nữa, tôi sẽ không ra gì nếu thắng cô ấy, và nếu tôi thua, học sinh sẽ vỡ mộng mất—Chẳng phải có quá nhiều bất lợi cho tôi sao?"

"Đ-Đâu có. Tôi nghĩ việc cho mọi người thấy cô ngầu như thế nào là đủ lợi rồi. Mặc dù cô có lẽ nên luyện tập một chút để lấy lại phong độ."

"Có vẻ như cậu đã quyết định mọi thứ rồi..."

Phù, Maka-sensei bình thường sẽ nhìn thấu kế hoạch của chúng tôi ngay lập tức. Có lẽ cô ấy vẫn còn hơi bối rối, chấp nhận nó mà không suy nghĩ quá sâu xa. Nhưng với điều này, mọi người đều có lợi.

Maka-sensei có thể thể hiện những mặt tốt của mình cho học sinh.

Enri sẽ có thể hoàn toàn tập trung vào trận đấu với Maka-sensei, không có thời gian làm phiền tôi.

Karen-kaichou sẽ không phải nghĩ về một sự kiện mới, cho phép cô ấy tập trung vào các công việc khác của mình.

Trận đấu biểu diễn sẽ bác bỏ những tin đồn kỳ lạ đang lan truyền về tôi và Maka-sensei, giúp Tenka-san bớt lo lắng.

Trên hết, nếu Maka-sensei bắt đầu luyện tập kỹ năng tennis của mình trở lại, cô ấy sẽ không có thời gian làm phiền tôi, vì vậy tôi có thể trốn tránh thêm những buổi huấn luyện địa ngục đó, đồng thời xóa bỏ mọi tin đồn tiềm ẩn mới.

Và cuối cùng—

"Maka-sensei, cô đã đề cập rằng cô thích chơi tennis, phải không? Mặc dù tham gia các giải đấu lớn có thể khó khăn, nhưng điều này chẳng đủ thú vị sao?"

"Saigi-kun... cậu đã lên kế hoạch cho tất cả chỉ vì điều đó sao?"

"Chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu chúng ta có thể làm cho đại hội thể thao trở nên sôi động hơn một chút sao?"

Tôi muốn cô ấy cũng thích đại hội thể thao. Nếu cô ấy có thể chơi tennis, thì đó không phải là một ý tưởng tồi.

"Có vẻ như trước đó tôi đã nói điều gì đó không cần thiết. Không cần thiết cậu phải làm tôi vui vẻ. Mặc dù tôi rất vui vì cậu chu đáo đến vậy." Maka-sensei nở một nụ cười gượng gạo.

Có lẽ cô ấy đang cố kìm nén vì phải cư xử như một người lớn.

"Cậu biết đấy, tôi muốn thấy Nữ hoàng Tennis ngày xưa thi đấu trực tiếp, chứ không chỉ trên video. Tôi chắc chắn rằng cô trông sẽ ngưỡng mộ hơn nữa."

"Ôi trời... Lâu lắm rồi kể từ đó... Nhưng, tôi thực sự muốn cho Saigi-kun thấy tôi ngầu như thế nào!"

Hừm, dễ thôi. Chỉ cần một cú đẩy nhẹ, và cô ấy đã ngã gục. Với điều này, kế hoạch làm cho mọi người hạnh phúc của Miharu đã hoàn hảo.

"Tuy nhiên, tôi sẽ phải luyện tập trên sân thực tế nữa..."

Ồ, có vẻ như cô ấy đang có động lực. Mặc dù tôi có thể phải can thiệp nếu cô ấy quá kỹ lưỡng với việc luyện tập của mình... Đợi một chút? Tôi cảm thấy rằng, mỗi khi cô ấy vung vợt, tôi đều có thể thấy một mảnh vải đen bên dưới váy tennis của cô ấy...

"Maka-sensei? Có một chiếc quần lót bên trong túi giấy, phải không?"

Về cơ bản, một thứ gì đó như quần lót mà người ta có thể nhìn thấy khi ai đó đang chơi tennis.

"À, tôi không mặc nó. Ở đây chỉ có Saigi-kun và tôi, vì vậy tôi cũng có thể nhân cơ hội này cho cậu thấy những gì bên dưới."

Maka-sensei lại một lần nữa nhẹ nhàng, nhưng cũng sắc bén vung cây vợt, động tác đó vừa đủ để nâng váy của cô ấy lên, để lộ chiếc quần lót màu đen của cô ấy—À, nó còn có một dải ruy băng nhỏ nữa!

"Đừng làm điều gì như thế này chỉ vì có tôi ở đây! Chẳng phải cô đã ngừng chơi tennis vì cô ghét cái váy tung bay trong trận đấu sao!"

"Con người yếu đuối của tôi ngày xưa đã chết rồi. Tôi đã được tái sinh, có thể cho cậu thấy điều đó trước mặt Saigi-kun."

"Tôi không biết liệu tôi có nên biết ơn vì điều đó hay không..."

Thật là một tinh thần orichalcum. Tôi đáng lẽ phải là người ở trên, nhưng cô ấy đang dần đẩy tôi xuống.

"Nya nya~ Hôm nay chúng ta nên làm gì đây? Có lẽ một vài màn trình diễn quần lót để phục vụ cậu~?"

"...Đ-Điều đó... Nếu hiệu phó mà nhìn thấy điều này, chúng ta sẽ không thể lừa dối cô ấy được nữa."

Không ổn, cô ấy đang đảo ngược tình thế chống lại tôi. Maka-sensei dừng vung vợt, và thay vào đó dùng cán vợt để từ từ đẩy mép váy lên. Càng ngày càng có nhiều đùi trắng của cô ấy lọt vào tầm mắt tôi...

621.png?w=585

"...Không đời nào. Cậu phải mặc quần lót."

"Kyaa, thật thà quá đi! Một Saigi-kun bối rối thì dễ thương, nhưng một Saigi-kun bạn trai cũng đáng yêu không kém!!"

Maka-sensei nhảy bổ vào ôm tôi, hôn lên trán, má và thậm chí cả môi tôi. Chẳng lẽ tôi đã quá thẳng thắn, và phá hủy mọi lý trí còn sót lại của cô ấy?! Tuy nhiên, nhìn thấy cô ấy hạnh phúc vốn là mục tiêu ban đầu của tôi, và nếu mọi người khác cũng được hưởng lợi từ nó, thì thế là đủ.

Nói như vậy, hãy chuyển sang ngày hội thao—

Sau khi lễ khai mạc kết thúc, các lớp ngồi xuống trên những tấm thảm của mình trên mặt đất, chờ đợi đến lượt của mình. Mặc dù, miễn là bạn không rời khỏi khuôn viên trường, bạn có thể đi lang thang khắp mọi nơi, vì vậy ít nhất một nửa lớp không thấy đâu cả.

"Sai-kun, Sai-kun, hôm nay trời nóng quá!"

Tất nhiên, như người ta mong đợi, Nui đang ngồi ngay cạnh tôi. Nổi tiếng vì ghét áo đấu, Nui khoác áo đấu trên vai, bên dưới là quần lửng.

Đại hội thể thao về cơ bản xoay quanh hai đội, đỏ và trắng, chiến đấu để giành điểm. Lớp chúng ta thuộc đội trắng, do đó có chiếc băng đô trắng trên đầu Nui. Tất cả các cô gái đều đội băng đô theo một cách nào đó, nhưng Nui thuộc kiểu chính thống.

“Kaichou đỉnh thật đấy. Mình không tài nào tưởng tượng nổi cảnh phải đứng lên đọc diễn văn khai mạc như vậy.”

“Chị ấy vẫn cứ nổi tiếng như thường. Sau vụ đổi màu tóc đó, hình như còn nổi hơn nữa thì phải.”

Tại hội thao trường mình, chủ tịch hội học sinh sẽ là người chịu trách nhiệm phát biểu khai mạc. Mình đoán chắc cựu chủ tịch JK Maka-chan cũng từng làm vậy rồi.

“Ồ, sắp đến lượt thi chạy 100m rồi. Cậu không tham gia chạy 50m à, Nui?”

“Mình không được phép tham gia bất cứ môn nào có chạy cả. Chắc tại ngực mình rung lắc quá mức chăng?”

“M-Mình không biết nữa? Thôi, mình đi đây.”

Cố gắng hết sức để không nhìn chằm chằm vào vòng một của Nui, mình đứng dậy, đi về khu vực chờ thi.

“Ô hô hô! Mako! Chị gái cổ vũ cho em đấy, nên phải thể hiện thật ngầu cho chị xem nhá!? Có ngã thì cũng không được khóc nhè đâu đấy! Dù gì thì em cũng là con trai mà!”

“Sao Shiya-chan lại ở đây ạ?!”

Ở khu vực ghế dành cho phụ huynh và người nhà học sinh, có một người lẽ ra không nên có mặt ở đó, lại đang hét ầm ĩ về phía mình. Mái tóc màu hạt dẻ dài bồng bềnh được uốn lượn sóng. Cô ấy trang điểm khá đậm và lòe loẹt, mặc một chiếc áo cutsew trễ vai cùng chân váy dài. Cô bạn thanh mai trúc mã Keimi Shiya-chan, hiện đang là sinh viên năm hai tại đại học Seikadai. Như mọi khi, chiếc răng nanh của cô ấy vẫn nhấp nháy sáng chói trước mặt mình.

“Ý chị là, chị cũng coi như người giám hộ của em và Haru mà, phải không? Sao mà chị bỏ lỡ chuyện này được chứ!”

“À-À, vâng, em cảm ơn ạ...”

Ở các trường khác, hình như không nhiều phụ huynh đến dự hội thao cấp ba cho lắm, nhưng ở Seikadai thì số lượng phụ huynh đến, đặc biệt là không giảm nhiều so với thời tiểu học hay trung học cơ sở. Trường mình toàn con nhà giàu nên phụ huynh bảo bọc thái quá.

Shiya-chan đúng là nổi bật quá đi mất...

“Có chị chống lưng thì không được phép thua đâu đấy! À, chị đang quay phim lại đàng hoàng đấy, nhớ mà thể hiện cho tốt!”

“……”

Thấy mình không phải là thiên tài thể thao gì, mình thà không để lại bất kỳ đoạn phim xấu hổ nào còn hơn. Dù sao thì mình cũng vừa mới thấy cảnh đào bới quá khứ đen tối có thể làm gì con người rồi. Thôi được rồi, 100m... 100m...

—Thời gian chờ đợi còn dài hơn cả thời gian thi đấu thực tế. Chắc nhờ vớ được đối thủ may mắn nên mình đã về nhất. Thế là mình đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình một cách nhàn hạ nhất có thể.

Có lẽ do luyện tập đặc biệt với Maka-sensei mà ra chăng? Nhắc mới nhớ, mình vẫn chưa thấy cô ấy đâu cả. Chắc cô ấy bận lo việc quản lý và mấy thứ linh tinh khác. Dù sao thì cũng phải đảm bảo không bỏ lỡ trận đấu của cô ấy với Enri... Chắc mình nên nói chuyện với cô ấy một lần trước đó thì hơn.

“Makoto-san, hình như cậu đã giành được hạng nhất thì phải. Nếu mình nhớ không lầm, chân cậu đã nhanh từ khi còn nhỏ rồi.”

“À, Enri. Cậu ở đội đỏ mà, đúng không? Cậu có tham gia chạy việt dã không?”

Enri chỉ mặc mỗi nửa dưới bộ đồ thể thao, dùng cái dây buộc tóc màu đỏ làm bờm cài tóc. Cũng như mọi khi, dưới chiếc áo mỏng dính hầu như không có đường cong nào. Có những thứ đúng là không bao giờ thay đổi, ha.

“...Có lẽ cậu không để ý, nhưng con gái tụi mình nhận ra ánh mắt của con trai đấy.”

“C-Cậu đang nói cái gì vậy? À, phải rồi. Lát nữa chúng ta cần cậu cho trận đấu tennis, nên nhớ đừng để bị thương đấy nhé?”

“Đúng là một nỗ lực lừa dối khéo léo đấy. Mà tôi cũng thừa biết điều đó rồi. Không phải chính cậu là người đã sắp xếp trận đấu biểu diễn sao? Để tôi cảm ơn cậu, cậu đã cho tôi một cơ hội, theo nhiều cách hơn là một...”

Fufufu, Enri phát ra một tiếng cười nghe khá ghê rợn.

Theo nhiều cách hơn là một sao? Cô ấy còn lợi lộc gì khác khi đấu với Fujiki Maka-sensei, người mà cô ấy ngưỡng mộ sâu sắc đến thế chứ? Để quảng bá cho câu lạc bộ tennis à? Thôi, mặc kệ đi. Mình còn phải lo về cuộc thi chạy ba chân nữa, nên thôi cứ về chỗ Nui vậy.

“—Hay là mình cứ đi dạo một lát nhỉ.”

Khi mình định quay về chỗ lớp thì thấy Nui đang bận nói chuyện với mấy cô bạn cùng lớp. Giờ mới nhớ, cô ấy từng nói có rất nhiều bạn kiểu 'chỉ ở trường' như vậy.

“Saigi Makoto, cậu đang lảng vảng ở đó làm gì thế?”

“À, Karen-kaichou.”

Mình đã gặp Karen-kaichou, người đang búi mái tóc đen tuyệt đẹp ra sau đầu, dùng một chiếc băng đô trắng. Khá là mới mẻ khi thấy cô ấy với kiểu tóc khác.

“À, thấy các bạn cùng lớp đang vui vẻ quá nên mình đi dạo một chút thôi.”

“Dù vậy, cậu cũng phải ở lại cùng lớp chứ. Dù tôi đang đi tuần tra...”

“Chị còn phải phát biểu khai mạc hội thao nữa cơ mà. Làm chủ tịch hội học sinh đâu có dễ, ha.”

“Bài phát biểu thì cũng chỉ là lặp đi lặp lại những câu cũ rích thôi, nhưng đây có thể là công việc cuối cùng của tôi với tư cách chủ tịch hội học sinh rồi.”

“Ơ? Không phải cuộc bầu cử hội học sinh sẽ diễn ra sau chuyện này sao?”

Ở Seikadai, đây là quy trình bình thường.

“Chủ tịch hội học sinh đương nhiệm có mấy khi tham gia bầu cử đâu?”

“Đáng lẽ tôi phải quen rồi mới phải, nhưng cái tài quên mọi thứ không cần thiết của cậu vẫn đáng kinh ngạc như mọi khi. Năm ngoái cậu còn giúp đỡ trong cuộc bầu cử nữa mà.”

“Mình chỉ hành động trong bóng tối thôi mà.”

“...Ngay sau khi cuộc bầu cử kết thúc, chủ tịch hội học sinh đương nhiệm sẽ đọc diễn văn tại buổi chào cờ sáng, thông báo về việc từ chức của mình. Sau đó là lễ kế nhiệm, nhưng không có ai ngoài các thành viên tham gia cả.”

“Ồ...”

Không tài nào tưởng tượng nổi cái lễ kế nhiệm này sẽ trông thế nào. Có giống mấy cảnh ký hợp đồng trên TV không nhỉ? Chắc là không rồi.

“À, chị không phải tham gia gì à? Em không muốn làm mất thời gian của chị.”

“Tôi vừa hoàn thành chạy 100m rồi. Buổi sáng chỉ còn mỗi thi chạy ba chân thôi. Buổi chiều thì có thi cõng nhau đánh trận.”

“...Ừm? À, hiểu rồi. Nhắc mới nhớ, Amanashi Nui thì—”

“Ể?”

Đột nhiên, Karen-kaichou đổ gục xuống đất, không hề có dấu hiệu tự mình đứng dậy. Lưng và chân tay cô ấy run lẩy bẩy.

“K-Karen-kaichou?! Chuyện gì vậy ạ?! Đợi một chút, để em gọi—”

Ngay khi mình định gọi người đến giúp thì Karen-kaichou đã nắm lấy chân mình.

“T-Tôi không sao... Nên... đừng gọi ai cả.” Karen-kaichou cố gắng chống tay đứng dậy từ mặt đất.

Cô ấy cúi gằm mặt xuống, tôi không sao nhìn rõ được biểu cảm của cô ấy.

"Cứ như thể cơ bụng của tôi sắp bị xoắn vặn đến nơi rồi."

"Nghiêm túc đấy, cô không sao chứ?!"

"K-Không sao đâu mà... Có mỗi thế này thì không chết được đâu... À phải rồi, tôi phải đi tuần tra lại đây... Khà khà khà...!"

"...? ...?!"

Cô ấy... đang cười ư?

"Ừm, Hội trưởng? Có gì dính trên mặt hay quần áo tôi sao ạ?"

"À-À không, không có gì cả. Dù sao thì tôi cũng phải quay lại làm việc đây. Saigi Makoto, cậu nhớ cẩn thận đừng để mình bị thương đấy."

"Dạ...?"

Chuyện gì vậy, Hội trưởng Karen...? Cô ấy lúc nào cũng đáng nghi như thế này à?

"Ồ, Karen-chan đi rồi à. Mình còn muốn nói chuyện với cậu ấy một lát nữa chứ."

Shiya-chan lại xuất hiện nữa rồi. Kỳ nghỉ hè của đại học chắc sắp kết thúc rồi mà... cô ấy rảnh rỗi đến mức này sao?

"À phải rồi, phải rồi. Mako này, sắp đến phần thi chạy 50m nữ rồi đấy. Cậu phải xem mới được."

"Ơ? Có ai quen tham gia sao?"

"Cậu nói gì thế? Cậu không nghe nói à?" Shiya-chan túm lấy tay tôi, lôi đi.

Chúng tôi chen vào giữa các phụ huynh và người giám hộ khác, thoải mái theo dõi đường chạy từ mặt đất.

"À nhìn kìa, nhìn kìa, Mako. Đằng kia!"

"Không phải đó là... Hả? Miharu...?"

Người đang bước về vạch xuất phát với vẻ mặt khó chịu kia không ai khác chính là em gái tôi. Một chiếc băng đô trắng buộc gọn mái tóc đuôi ngựa thường ngày của em ấy. Có rất ít học sinh dùng áo thể thao trong các trò chơi, nhưng Miharu lại đang mặc áo trên. Mà đúng hơn, em ấy còn để mở phần trước áo, để lộ bờ vai trần.

Ý tôi là, tôi biết mình không phải người có quyền phán xét, nhưng ít nhất cũng phải mặc đồ cho tử tế trong lễ hội thể thao chứ...

"Lạ thật... Từ tiểu học đến cấp hai, tôi chưa từng thấy Miharu tham gia bất kỳ sự kiện chạy nào."

"Mình cũng vậy. Nhưng thấy chưa, mình đã bảo cậu không thể bỏ lỡ mà. Mình từng thấy hai người tham gia nhiều trò chơi khác rồi, nhưng đều là những trò bắt buộc như kéo co hay ném bóng, mà hồi đó em ấy cũng không mấy hứng thú lắm, đúng không?"

Tôi thậm chí còn không biết em gái mình có khả năng chạy nhanh đến thế.

Bình thường, trong các lễ hội thể thao như thế này, Miharu sẽ tham gia những sự kiện nào xa nhất với việc chạy bộ.

"Em ấy có ổn không nhỉ? Sẽ không bị bạn bè trong lớp chê cười chứ?"

"Mako này, cậu đúng là đồ hay lo lắng, nhỉ... Hay không hẳn thế. Cậu chỉ nuông chiều Miharu mọi lúc thôi mà... À, đến lượt em ấy rồi kìa!" Shiya-chan chỉ về phía đường chạy, nơi Miharu đang tiến đến vạch xuất phát.

Em ấy vẫn mặc áo thể thao như trước. Em ấy có nghiêm túc chút nào không vậy?

"Nhìn cô bé bên trái em ấy kìa, Mako. Không phải cô bé đó thuộc câu lạc bộ điền kinh sao? Bọn họ đều xoắn khăn thành băng đô đội đầu đúng không? Ít nhất thì hồi tôi học ở đây là vậy."

"Ểểể? Vậy là em ấy còn phải đối đầu với vận động viên chuyên nghiệp sao...?"

Dù sao thì tôi vẫn dõi theo. Với tiếng súng lệnh vang lên, tám cô gái năm nhất bắt đầu chạy, và—Ể?

Người dẫn đầu ngay sau khi xuất phát không ai khác chính là em gái tôi. Với tốc độ như được bắn ra từ máy phóng, em ấy lao đi và chỉ càng lúc càng tăng tốc. Em ấy có dáng chạy chuẩn xác hệt như cô bé từ câu lạc bộ điền kinh bên cạnh, và Miharu thậm chí còn nhanh hơn cả cô bé đó. Cuộc đua 50m kết thúc trong chớp mắt, và Miharu về nhất mà không cần đến ảnh chụp phân định thắng thua.

"...S-Shiya-chan, cậu thấy không?"

"Ý mình là, mình cứ nghĩ mình nghe nhầm khi biết Haru tham gia chạy 50m, nhưng mà đó là cái quái gì vậy? Mình không biết em ấy chạy nhanh đến thế đấy?"

"Tôi cũng vậy. Tôi biết em ấy thông minh hơn vẻ ngoài... nhưng em ấy còn giỏi thể thao nữa sao?"

Em gái tôi, người thậm chí còn không thèm thay đồng phục mà cứ thế nằm dài trên ghế sofa phòng khách sao? Em ấy lại chiến thắng trong một cuộc đối đầu với cả thành viên câu lạc bộ điền kinh á? Và Miharu kia giờ lại giơ cả hai tay lên như thể đáp lại tiếng cổ vũ điên cuồng từ bạn bè, nhưng mặt vẫn trơ ra.

Tôi biết Miharu cũng có vài người bạn đây đó, nhưng tôi không biết chuyện này. Lễ hội thể thao này hơi kỳ lạ thì phải...?

Không có thêm chuyện gì xảy ra để củng cố nghi ngờ của tôi, chương trình lễ hội cứ thế tiếp diễn. Sự kiện chạy ba chân với Tenka-san diễn ra khá nhanh, và cũng kết thúc chóng vánh, không có sự cố lớn nào.

Bữa trưa tôi ăn cùng Shiya-chan. Các phụ huynh và gia đình thường ăn trưa cùng nhau, nhưng tôi đoán cô ấy có lẽ không quen ai ở đó. Tôi muốn kiểm tra Miharu và Hội trưởng Karen, nhưng không thể liên lạc được với họ.

"Tôi cứ tưởng hội học sinh không liên quan đến lễ hội thể thao chứ. Cô ấy trông bận rộn ghê."

"À à, hội học sinh hình như phải làm thêm nhiều việc vặt vãnh nữa. Hồi trước tôi cũng từng làm mấy việc hậu trường rồi."

"Hồi đó cậu là kẻ cô độc mà, phải không, Shiya-chan?"

"Tôi không có mờ nhạt đến thế đâu nhá! Tôi có bạn bè mà!"

Hồi cấp ba, Shiya-chan từng là phó hội trưởng hội học sinh. Cô ấy chỉ thay đổi sau khi vào đại học, còn mọi chuyện trước đó thì cứ như một lịch sử cấm vậy.

"Mà thôi, Mako, cậu chỉ còn mỗi trận đấu cõng chiến thôi đúng không? Cậu không giỏi mấy trò thô bạo này lắm mà? Cậu định làm con tốt thí để tiếp cận boss sao?"

"Cái chiến thuật kiểu gì mà chán nản vậy chứ...?"

Chúng tôi đâu có đang đánh một cuộc chiến tranh tổng lực đâu chứ.

"Àaa, mình thấy Sai-kun đang tình tứ với Shiya-senpai kìa!"

"Ơ, Nui?"

Dù tôi muốn làm rõ sự hiểu lầm, Nui vẫn cứ thế chạy về phía tôi.

"Đến đây một lát, Sai-kun! Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu!"

"Thời gian á? Trận đấu của tôi còn phải sau trận đấu cổ vũ cơ mà?"

"Ai quan tâm chuyện đó! Mục đích của đội cậu là bị đội mạnh hơn nghiền nát để lấy được sự đồng cảm từ khán giả!"

"Chúng tôi chỉ là bia đỡ đạn thôi sao?!"

Vậy ra những gì Shiya-chan nói là sự thật sao?!

"Cứ đi theo tôi đã!"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy..."

"Chị không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng nếu cậu muốn khóc thì cứ gọi Shiya-oneechan đến an ủi nhé!"

Được Shiya-chan tiễn, Nui kéo tay tôi chạy vào trong tòa nhà trường học, lướt qua hành lang.

"Nào, Sai-kun! Vào đi, vào đi!"

"Không đời nào! Đây là phòng thay đồ nữ mà, cậu biết không?!"

Ở một góc tầng một của tòa nhà trường, là căn phòng cấm địa, nơi mà bất cứ nam sinh nào cũng không được phép đặt chân vào.

"Không sao đâu, chỉ lần này cậu được phép vào thôi!"

"Làm gì có chuyện đó! Đã mang tiếng là đứa học trò ương bướng rồi, giờ lại còn bị gán mác biến thái nữa chứ!"

"Đừng bận tâm mấy chuyện vặt vãnh đó nữa, vào đi!"

Nui đẩy tôi vào trong, không cho tôi chút cơ hội nào để thoát thân. Bên trong, đập vào mắt tôi là mấy cô gái. May mắn thay, không ai trong số họ đang thay đồ. Mà nghĩ lại thì cũng phải thôi.

"A, Sensei, thầy đến rồi."

"Ồ, Kuu? Sao em lại ở đây?"

Giữa đám nữ sinh cổ vũ viên, tôi nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn, dễ thương, đáng lẽ ra không nên có mặt ở đây. Cô bé ấy chính là học sinh tiểu học trường Seikadai—Shinju Muku—Kuu. Tóc cô bé vẫn buộc lệch một bên, cài thêm chiếc băng đô trắng. Cô bé mặc áo không tay màu trắng và chiếc váy ngắn màu xanh đậm. Tóm lại, trông cô bé hệt như một cổ vũ viên.

"Học sinh tiểu học và trung học cơ sở cũng tham gia cuộc thi cổ vũ sắp tới đó ạ. Em sẽ cố gắng hết sức và cổ vũ cho Sensei!"

"Th-Thật vậy sao? Tôi hoàn toàn không biết gì cả."

"Em muốn làm Sensei bất ngờ nên đã giữ bí mật đó ạ. Có vẻ như đã thành công rồi~"

À, ra là ý cô bé là 'sắp rồi' đây mà…

"Kuu trông đáng yêu quá. Phải chụp một tấm gửi cho Kouko-sensei mới được."

"D-Dạ, em cảm ơn rất nhiều ạ. Mẹ em chắc sẽ khoe khắp nơi cho xem."

Kuu chắp tay lại, tạo dáng như một cổ vũ viên. Thế mà, một nam sinh cấp ba lại đang chụp ảnh một nữ sinh tiểu học trong phòng thay đồ của con gái.

622.png?w=586

"Này, Sai-kun! Ảnh thì đẹp đó, nhưng đừng quên mục đích chính của việc này là gì chứ!"

"Cái này có mục đích gì ư? À phải rồi, sao mình lại ở đây nhỉ…?"

Tôi có cảm giác như từ nãy đến giờ mình cứ bị mấy cô gái nhìn chằm chằm? Cứ như thể họ đang đánh giá, đang nhắm vào thứ gì đó từ tôi vậy. Sao họ cứ cười tủm tỉm thế? Shiya-oneechan ơi, em sợ quá, đến đón em đi.

Sự kiện đầu tiên buổi chiều là cuộc thi cổ vũ. Cuộc thi được chia đều thành đội trắng và đội đỏ, với hàng chục học sinh tham gia biểu diễn. Theo những gì tôi nghe được và những gì tôi thấy từ lúc đến đây, các đội cổ vũ nữ thường biểu diễn các bài nhảy đã được biên đạo, và năm nay cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên, các nam sinh xem với vẻ thích thú tột độ, còn các nữ sinh thì trầm trồ khen ngợi trang phục dễ thương và màn trình diễn. Các nam sinh cũng tham gia biểu diễn, nhưng như lẽ thường, họ chẳng nhận được chút sự chú ý nào. Đội nam sinh bên đội trắng thì cố gắng hết sức để không làm phiền các bạn nữ, chỉ nhảy ở một góc sân.

"Khụ khụ…hihihi…C-Cái này thật sự rất hợp với cậu đó…Saigi Makoto…!"

Ngay khi đội đỏ kết thúc phần biểu diễn, đội cổ vũ của đội trắng đã tập trung tại hiện trường. Bên cạnh đội cổ vũ là mấy người hướng dẫn, và một trong số đó—chính là Karen-kaichou, đang ôm bụng cười điên dại.

"Kaichou…vậy là cô đã biết chuyện này rồi sao?"

"Ư-Ừm, đại loại là vậy. Nhưng tôi không liên quan gì đến việc sắp đặt này đâu, tôi chỉ là người ngoài cuộc thôi…hihihi!"

Kaichou vốn luôn bình tĩnh và điềm đạm, rõ ràng là không thể cho phép mình cười thoải mái trước mặt người khác. Nhìn bộ dạng cô ấy thì thấy cô ấy đang cố gắng lắm để nhịn cười.

"Ặc… sao chuyện này lại có thể xảy ra chứ…!"

Cuối cùng, tôi cũng phải mặc bộ đồ giống Nui và mọi người, áo không tay và váy ngắn. Chưa kể, dù là đội trắng, trang phục của tôi lại vàng chóe nổi bật như mặt trời. Không những thế, tôi còn bị ép làm tiên phong, vác lá cờ khổng lồ. Trên đầu thì đội thêm bộ tóc giả ngang vai để hoàn thiện vẻ ngoài giả gái của mình—Đúng vậy, tôi hiện tại trông hệt như một cô gái!

"N-Nui, xuất hiện trước mặt mọi người thế này thì hơi…!"

"Sai-kun… ra là cậu dễ thương đến vậy… Tại sao? Bằng cách nào chứ? Tớ hoàn toàn không ngờ đó. Tớ còn nghĩ cậu sẽ trông hơi… thô kệch một chút chứ?" Nui ngẩn người nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi thực sự không thích chuyện này chút nào…

"Sensei trông như một mỹ nữ vậy… Em cảm thấy như một cánh cửa mới đã mở ra trước mắt mình vậy…"

"Cả em nữa sao, Kuu?! Xin em hãy đóng cánh cửa đó lại đi!"

Nếu phải thế, thì hãy cứ cười tôi đi! Tôi thà bị cười còn hơn!

Nui và Kuu đều nhìn chằm chằm vào tôi, mặt đỏ bừng như cà chua, ánh mắt mơ màng. Đừng nói là họ đã bị thu hút bởi một nét quyến rũ mới của tôi đấy nhé? Làm ơn, ai đó hãy phản bác họ đi.

"Saigi Makoto, cậu đúng là nổi tiếng thật đấy. Khụ…hihi… Ý tôi là, một nam sinh giả gái trong cuộc thi cổ vũ thì chắc chắn sẽ thắng và cũng chẳng có gì đáng ngại đâu. Cậu càng tỏ ra ngượng ngùng thì chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi."

"Nhưng tôi khá chắc rằng bây giờ chỉ có mình tôi giả gái thôi mà?!"

Tôi thực sự lo rằng Karen-kaichou có thể sẽ chết vì cười quá nhiều mất.

"Kaicho, bình thường cô không phản đối chuyện kiểu này sao? Dù sao thì cô là người nghiêm túc nhất trong số chúng ta mà."

"…Gần quá, Nui." Vẫn còn ngẩn người một chút, Nui tiến lại gần tôi.

"Tớ nghĩ sẽ hơi tẻ nhạt nếu chỉ có mình tớ là cô gái đáng yêu, nhưng có vẻ như tớ có một đối thủ rồi… À, mà cũng không sao đâu."

"Rõ ràng là có vấn đề đó chứ!"

"A, Sensei, sắp bắt đầu rồi đó ạ. Sensei nhớ giữ nguyên bộ đồ này một lúc nhé, em muốn chụp ảnh. Em sẽ chụp thật nhiều ảnh, đến khi nào đầy bộ nhớ hoặc hết pin thì thôi."

"Mơ đi nhé!"

Haizz, với cái mớ hỗn độn này, tôi còn chẳng nghĩ ra lời nào để phản bác nữa.

[Tiếp theo đây là phần biểu diễn của đội cổ vũ đội trắng. Người dẫn đội là học sinh năm hai Amanashi Nui-san. Người cầm cờ là học sinh năm hai Saiko-chan.]

"Saiko-chan?!" Mắt tôi trợn tròn.

"Tên đó là tớ nghĩ ra đó! Biện pháp đối phó để không ai phát hiện ra đó là cậu!"

"Cảm ơn cô nhiều lắm nhé?! Sao không dùng luôn tên Makoto đi?! Tên đó dùng được cho cả nam và nữ mà, đúng không?!"

Chẳng lẽ cô người mẫu ảnh này thực sự ghét tôi đến vậy sao…?

"Dù sao thì, đi thôi Saiko-chan! Chúng ta đều dễ thương mà, nên phải tự tin mà đứng thẳng lên chứ! Muốn giả vờ là đồng tính nữ để khuấy động khán giả không?"

"Tôi không muốn mất mặt thêm nữa đâu, nên xin kiếu!"

Vác lá cờ nặng không tưởng, tôi bước qua cổng trường. Đại khái là, nhiệm vụ của người cầm cờ thì chỉ có việc vác cái lá cờ quái đản này thôi, thế thôi. Thỉnh thoảng tôi phải phất cờ một cái, nhưng hình như mấy đứa con gái nhảy bên cạnh sẽ báo hiệu cho tôi biết thời điểm. Và bởi vì tôi không cần tập luyện gì, Nui mới có thể giấu tôi chuyện này cho đến tận hôm nay… Cái con nhỏ này!

Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất giỏi che giấu mọi chuyện. Trong cái thế giới này của tôi, bóng tối cứ thế mà âm thầm lan ra khắp chốn.

“Kyaa, kyaa, Saiko-chan! Gyahahahaha, tuyệt vời quá đi thôi! Manasshi, làm tốt lắm! Có vẻ như mình có thêm một em gái nữa rồi!”

“Một người chị ruột của Miharu… Đây là harem chị em yuri sao?”

“…………”

Em gái ruột của tôi, cùng với cô bạn thân thanh mai trúc mã cứ như chị gái, lại đối xử với tôi như một món đồ vật… Ôi tôi mừng quá là mừng khi thấy hai người họ vui vẻ đến thế, ha ha. Thật ra có chuyện tôi cần hỏi em gái mình, nhưng liệu sau chuyện này tôi còn giữ vững được địa vị anh trai của nó không đây?

Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ về vấn đề mới nảy sinh này thì tiếng nhạc bắt đầu nổi lên—

“Yahoo!”

Mặc dù có cả học sinh năm ba tham gia, Nui – người cuối cùng lại trở thành đội trưởng – vẫn nhảy tưng bừng một cách đầy năng lượng, bắt đầu bài vũ đạo của mình.

“Nui-chaaan! Cậu dễ thương quá đi!”

“Nhìn vòng một của cổ kìa! Đúng là gravure idol có khác!”

“Kyaaa! Con bé đằng kia dễ thương quá! Tôi có thể mang nó về nhà không?!”

“Không phải đó là sát thủ lolicon đã phải lòng Saigi sao?!”

“………”

Kuu đúng là nổi tiếng thật. Nhưng làm ơn, xin hãy tiếp tục phớt lờ sự tồn tại của tôi đi.

“N-Này, không phải Saiko-chan trông giống hệt Saigi sao?”

“Chết rồi, bây giờ nói mới thấy… Nhưng mà, dù biết đó là con trai, tôi vẫn thấy hơi kỳ lạ…”

“Thậm chí, biết đó là con trai lại càng khiến tôi phấn khích hơn.”

“………”

Không biết trinh tiết của tôi có còn nguyên vẹn đến hết hội thao này không đây? Không thể để Maka-sensei nhìn thấy tôi trong bộ dạng này được. May mắn thay, cô ấy có vẻ đang bận rộn ở hậu trường. Đó là cứu cánh duy nhất của tôi lúc này. Tôi thậm chí còn không dám nghĩ tới tai họa mà cô ấy có thể gây ra.

“Saigi-senpai, mau lên!”

“À, ừ!”

Một cô gái bên cạnh vỗ vào lưng tôi, thúc giục, thế là tôi vội vàng phất cờ. Ư… nặng quá…! Nếu không phải là con trai thì chắc tôi chịu không nổi mất…!

“Saiko-chan, lại đây!”

“Sensei-chan, nhảy cùng nhau nào!”

“Ôi?! Nui, Kuu!”

Cả hai người họ đột nhiên bám lấy tôi, kéo tôi vào giữa đám con gái đang nhảy múa. Ahhh, nơi thu hút sự chú ý nhất…?! Tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt đầy nồng nhiệt đang đổ dồn vào mình…! Làm ơn, hãy kết thúc sớm đi mà!

“Hộc… hà… hộc…!”

K-Không ổn rồi…! Tôi không thể chạy thêm được nữa…! Chạy hết tốc lực trong thời gian dài thực sự không tốt cho tim mạch chút nào. Tôi xông thẳng qua hành lang, và khi vừa lên được một tầng cầu thang nữa thì chân tôi cuối cùng cũng rã rời. Th-Thôi rồi… Tôi phải chấm dứt cuộc đời mình ngay bây giờ nếu không sẽ phải chịu nỗi nhục nhã muôn đời…!

“Saigi-kun, lại đây!”

“Ể?”

Tay tôi bị kéo, buộc tôi phải chạy tiếp. Tôi thật sự nghĩ mình không thể chạy được nữa, nhưng đôi chân tôi vẫn mang tôi đi thêm mười mét—

“Vào đây, nhanh lên!”

“V-Vâng…”

Căn phòng mà tôi lao vào là—phòng chuẩn bị môn tiếng Anh. Còn người kéo tôi vào—Maka-sensei—thì nhanh chóng đóng cửa lại, rồi khóa chặt.

“Sai-kun, em đâu rồi! Đừng có chạy trốn nữa! Tôi sẽ đuổi em đến tận cùng địa ngục!”

“Sensei, cô không thể đánh giá thấp đôi chân của tôi được đâu, sau khi đi tìm mèo mỗi ngày!”

Ngoài cánh cửa, tôi nghe thấy tiếng bước chân.

“…Có vẻ họ đã đi rồi. Nhưng chúng ta chưa thể thư giãn ngay được đâu, Saigi-kun.”

“C-Cô nói đúng… Cô thật sự đã cứu tôi, Maka-sensei.”

Maka-sensei bảo tôi ngồi xuống một chiếc ghế, rồi kéo một chiếc ghế từ bàn làm việc của mình ra, ngồi đối diện.

“Không phải còn nhiều người hơn cả Amanashi-san và Muku-san nữa sao…?”

“À, đúng rồi. Ngay sau khi trận đấu cổ vũ kết thúc, họ đều ùa tới đuổi theo tôi…”

Thật vậy, tôi vẫn còn trong bộ dạng Saiko-chan. Tôi định quay lại phòng thay đồ nữ để đổi lại thành Saigi-kun, nhưng Nui và Kuu lại nói rằng ‘Cấm sử dụng phòng thay đồ nữ’. Họ muốn chụp ảnh tôi trong bộ dạng hiện tại, nhưng thật đáng buồn là tôi không hề thích điều đó chút nào. Tôi chắc rằng phần lớn mọi người đã chụp ảnh và quay video trong sự kiện chính rồi, nhưng tôi không muốn điều này trở thành một sự kiện tồi tệ hơn nữa trong quá khứ đen tối của mình.

“—Dù sao thì. Nui và Kuu lẽ ra phải mệt mỏi sau trận đấu rồi chứ, vậy mà cứ đuổi theo tôi khắp nơi… Cô thật sự đã cứu tôi một mạng.”

“Saiko…Saigi-kun, chắc em cũng mệt rồi nhỉ. Đây, uống chút trà lúa mạch lạnh đi.”

Maka-sensei đưa tôi một chai trà lúa mạch đầy ắp hai lít. Ahh… ngon quá… Nó xua tan mọi mệt mỏi từ trận đấu cổ vũ.

“…Hả? Sensei, cô thay đồ rồi à.”

Mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra. Cô ấy vẫn mặc chiếc áo khoác thể thao màu hồng lúc nãy, nhưng tôi có thể thấy bên dưới khóa kéo đang mở là bộ đồ tennis. Phía dưới, cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh đậm.

“Phải, tôi vừa thay đồ xong.”

Maka-sensei cởi bỏ chiếc áo khoác thể thao, biến thành Maka-chan vận động viên quần vợt.

“Tôi quay trở lại phòng chuẩn bị thì nghe thấy tiếng của Amanashi-san, và lập tức hiểu ra tình hình.”

“Ra vậy, hóa ra cô tình cờ nghe thấy giọng cô ấy…”

Hay nói cách khác là, cô ấy đã lợi dụng chuyện này để nhốt tôi lại.

“Không có gì to tát cả. Nhưng mà tôi vẫn vui… Tôi không thể để Saigi-kun—Không, Saiko-chan bị ai khác làm vấy bẩn được!”

“Tôi biết ngay mà?!”

Cứ tưởng cô ấy không có hứng thú gì với Saiko-chan sau khi thấy cô ấy điềm tĩnh như vậy chứ! Sao tôi có thể ngây thơ đến mức này cơ chứ?!

“Saiko-chan, em tuyệt vời quá! Em là nhất! Lần đầu tiên tôi thật sự muốn khen ngợi Amanashi-san đấy! Không ngờ cô ấy lại thực hiện kế hoạch này! Ahh, Saigi-kun phiên bản con gái thật dễ thương quá đi! Không ngờ tôi lại có hứng thú như thế này! Saiko-chan!”

“Ôi?!”

Tôi vừa kịp né tránh Maka-sensei, người đột nhiên nhảy bổ về phía tôi. Lẽ ra tôi phải cạn kiệt năng lượng rồi, nhưng có vẻ con người thực sự có thể vượt qua giới hạn của bản thân nếu tính mạng bị đe dọa.

“Đúng là Saigi-kun có khác, không hề mất cảnh giác chút nào.”

“Đương nhiên rồi. Đây là thành quả luyện tập của cô mà.”

“Fufufu, em không thể chạy thoát được nữa đâu. Tôi đã có chiến lợi phẩm rồi.”

“À.”

Maka-sensei lấy điện thoại thông minh từ túi áo khoác thể thao ra, và bắt đầu chụp ảnh.

“Tuyệt cú mèo! Đã là cô giáo kiêm bạn gái của cậu rồi thì phải được phép chụp ảnh chứ! May mà tậu được cái điện thoại chụp 4K đấy! Ổ cứng còn trống 2TB, tha hồ mà lưu giữ vẻ đẹp của cậu!”

“Thì ra có người thích mua điện thoại cấu hình cao vô ích nhỉ! Nên dùng tiền trợ cấp và lương vào việc có ích hơn đi chứ!”

“À, đợi chút đã. Lớp trang điểm hơi quá tay rồi. Chắc hẳn là do chị Amanashi trang điểm đúng không?”

“Đúng là Nui trang điểm cho tôi thật… Mà cô đang nói gì vậy?”

“Saigi-kun vốn dĩ đã rất đáng yêu rồi, chỉ cần trang điểm tự nhiên là đủ rồi, nên thế này hơi khó chịu một chút. Nhưng mà cậu dễ thương lắm, nên không sao đâu! Dễ thương là công lý!”

“Tôi toàn nghe thấy từ ‘dễ thương’ thôi!”

Đó chắc chắn phải nằm trong top 5 từ mà con trai ghét nghe nhất, đặc biệt là khi nghe từ con gái nói ra.

“Tôi sẽ sửa lại lớp trang điểm cho cậu, rồi sau đó hãy để tôi quay video nhé. Thật trùng hợp, tôi lại tìm thấy một chiếc máy quay video.”

“Đó không phải là máy quay cho lễ hội thể thao sao?!”

Mong là không ai đang cần nó… Dù vậy, dùng chất lượng cao như thế để ghi lại những kí ức đen tối sắp tới của mình… Tôi không thích chút nào. Sao lại ra nông nỗi này… Thoát được Nui và mấy người kia, vậy mà lại sa thẳng vào địa ngục…

“Đây là màn khởi động hoàn hảo cho trận đấu biểu diễn. Saigi-kun, cậu thử chạy đi, tôi sẽ đuổi theo cậu đến tận chân trời góc bể.”

“Không, tôi không muốn cô tận hưởng theo kiểu đó chút nào… Á!”

Maka-sensei nhảy xổ vào tôi như hổ vồ mồi. T-Tôi sẽ không thể tránh né cô ấy được lâu trong không gian chật hẹp này. Nếu đã vậy, nếu tôi cố gắng mở cửa trong khi quay lưng lại với cô ấy, thì chắc chắn sẽ thành mồi ngon của cô ấy mất…!

“Vậy thì, xử lý cho xong thôi!”

“Sao cô cứ hành động như trùm cuối thế này—Ối?!”

Một lần nữa tránh được Maka-sensei lao tới, tôi vô tình va phải chiếc bàn đang đặt chai nước lên trên.

“Saigi-kun!”

“……!”

Maka-sensei vừa kịp đỡ lấy tôi trước khi tôi kịp đập đầu xuống đất.

“Cậu không cần phải liều mạng đến thế đâu. Làm thế này thì tôi cũng đau đó.”

“Cô cũng nghiêm túc không kém mà, Maka-sensei… Khoan đã, đằng kia! Nó sắp đổ rồi!”

Maka-sensei vẫn đang giữ chặt tôi, trong khi lưng cô ấy lại quay về phía chai nước, và thế là toàn bộ thứ bên trong đổ ập lên lưng cô ấy.

“Ưm… Thú thật là tôi hơi sợ kiểm tra xem lưng mình trông thế nào.” Maka-sensei vừa nói vừa đứng thẳng dậy, quay lưng về phía tôi.

Ái chà, còn tệ hơn tôi nghĩ rồi… Có một vệt bẩn to đùng trên chiếc áo sơ mi trắng của cô ấy.

“K-Không sao đâu. Vết bẩn của trà lúa mạch thì không phải chuyện gì to tát đâu! Miharu thường xuyên làm bẩn quần áo, nên tôi rành mấy vụ này lắm!”

“Trận đấu biểu diễn là trong 30 phút nữa, liệu có kịp không?”

“…Không đâu.”

Ở đây tôi không có đồ nghề cần thiết, nên thì chịu thôi.

“Đáng lẽ chúng ta nên chuẩn bị quần áo thay thế đề phòng thì hơn…”

“Lãng phí tiền bạc cho một trận đấu biểu diễn chỉ mười phút thôi. Chắc tôi chỉ có thể mượn đồng phục tennis từ câu lạc bộ tennis thôi.”

“H-Hừm… nhưng kích thước của các bạn nữ thì hơi…”

Dù sao thì Maka-sensei cũng là người lớn rồi, mà lại còn—

“Ưm~ Saigi-kun, cậu đang nhìn đi đâu thế~?”

“T-Tôi xin lỗi… Nhưng tôi nghi ngờ liệu cô có tìm được quần áo vừa vặn ở câu lạc bộ tennis không,” tôi vừa nói vừa lảng tránh ánh mắt khỏi bộ ngực đồ sộ của cô ấy.

“Bình thường, họ có thực sự dùng trang phục thi đấu để tập luyện sao? Tôi nghi ngờ liệu họ có chuẩn bị sẵn trang phục ở trường không.”

“Không biết Shinbou-san sẽ mặc trang phục thế nào nhỉ…?”

“Chắc là gì đó thật hào nhoáng mà cô ấy không thể mặc trong một trận đấu chính thức. Dù sao thì cô ấy cũng thích nổi bật mà.”

“Cô ấy tính toán bất ngờ thật đấy.”

“Không bất ngờ chút nào, đây là tính cách của cô ấy từ trước đến giờ rồi.”

Ra vậy, thì ra Maka-sensei vẫn chưa nhận ra tính cách thật sự của Enri.

“Cô ấy đã như thế từ hồi tiểu học rồi. Rất thân thiết với các bạn nữ cùng lớp, lúc nào cũng vui vẻ, phấn khởi trong giờ học, thậm chí còn ứng cử làm lớp trưởng.”

“Đó là điều đáng khen ngợi ở một đứa trẻ, nhưng sống mà cứ tính toán chi li như vậy thì… à mà cũng chẳng khác tôi là mấy nhỉ.”

“Tôi cũng không rõ nữa…”

Ý tôi là, cô ấy đã luôn tỏ ra là bông hoa không thể với tới từ hồi tiểu học. Theo một khía cạnh nào đó, cô ấy cũng giống Enri.

“Nhưng giờ thì chịu rồi. Cậu mang chiếc áo đấu y như mọi khi, nên đành phải ra sân với bộ đó thôi.”

“Không được đâu. Đây không phải một trận đấu bình thường, mà là một trận đấu biểu diễn, một sự kiện quan trọng của lễ hội thể thao. Nếu Shinbou-san đã diện đồ lộng lẫy thì tôi không thể chỉ mặc mỗi áo đấu mà xuất hiện được.”

Giờ cô ấy nói thế, thì có lẽ là đúng thật. Trận đấu biểu diễn không liên quan đến trận chiến giữa đội đỏ và đội trắng, mà là một sự kiện để khuấy động không khí cho học sinh. Bản thân trận đấu thì dù sao cũng vẫn là bí mật với khán giả. Chỉ có một vài người liên quan biết Maka-sensei sẽ tham gia. Kế hoạch của chúng ta liệu có bị phá vỡ thật không…?

“Nếu Maka-sensei tham gia, chỉ riêng điều đó thôi cũng sẽ khiến học sinh sôi nổi, hào hứng lên rồi, tôi nghĩ vậy… Nhưng tôi đoán một chiếc áo đấu sẽ trông thật mờ nhạt so với sự lộng lẫy của Enri.”

“Nếu tôi là học sinh, có lẽ tôi sẽ thấy chán.”

“Chắc rồi… Á, đợi chút! Cô phải nhanh chóng cởi cái đó ra ngay, nếu không đồ lót của cô cũng sẽ bị dính bẩn đấy!”

“S-Saigi-kun?”

Tôi phớt lờ sự bối rối của Maka-sensei, chỉ thúc giục cô ấy cởi quần áo ra.

“Phù… À, cô có mặc váy lót bên trong à. Thế này thì đồ lót của cô chắc không sao đâu… Áo ngực của cô… màu đen, nên tôi không nhìn rõ lắm.”

“Ở nhà trọ, cậu ngại ngùng đến thế khi cởi quần áo cho tôi, mà giờ thì lại mạnh bạo quá nhỉ…”

“Á…?!”

Đ-Đúng vậy… mình đang làm cái quái gì thế này?! Tôi vừa cởi quần áo cho cô ấy như thể chuyện này là lẽ đương nhiên vậy!

“T-Tôi đâu có ý định…! Đó chỉ là tai nạn thôi!”

“Bị Saigi-kun lột đồ, tôi không biết mình nên vui hay nên xấu hổ nữa…”

“Không cần phải nghĩ phức tạp thế đâu! Cứ xấu hổ đi! Không, trước đó, hãy ngăn tôi lại đi chứ!”

“À, cậu là kiểu người càng bị kháng cự thì càng hứng thú hơn à?”

“Không phải ý đó! Bây giờ cứ mặc lại áo đấu vào đi!”

Tôi quay lưng lại, và may mắn là Maka-sensei không trêu chọc tôi thêm nữa, chỉ ngoan ngoãn mặc lại chiếc áo đấu. Nhưng vấn đề thực sự thì bây giờ mới bắt đầu.

“Chắc nhờ người khác mang đến cũng không kịp rồi…”

“Tôi khá chắc rằng ngay cả Ama*on cũng không thể giao hàng kịp đâu.”

Chương trình cứ thế tiến triển suôn sẻ, chớp mắt đã chẳng còn bao nhiêu thời gian cho trận đấu biểu diễn.

“...Thôi đành vậy. Chắc phải thuận theo ý trời rồi.”

Maka-sensei khẽ thở dài, rồi nhẹ vỗ vai tôi.

“Saigi-kun, công sức em lên kế hoạch tất cả những chuyện này mà. Mọi người ai cũng xứng đáng được vui vẻ, thì cô cũng phải tận hưởng trọn vẹn chứ, nếu không thì còn ý nghĩa gì nữa.”

“Ơ? Maka-sensei?”

“Cô đã nói với em hồi nãy rồi mà? Cô cảm thấy mình đã để quên thứ gì đó ở ngôi trường này, nên mới quay về đây làm giáo viên. Giờ đã về rồi thì cô cũng phải vui hết mình chứ.”

“V-Vâng…em cũng mong cô vui vẻ, Sensei…nhưng mà cô định làm gì thế ạ?”

“Bí mật nha~ Cô cũng muốn em được vui mà, nên cứ chờ xem lúc màn trình diễn bắt đầu nhé~”

“…………”

Maka-sensei nháy mắt tinh nghịch với tôi. K-Không biết cô ấy vừa nghĩ ra trò gì vậy không biết?

“Mà thôi không nói nhiều nữa! Đây chính là tiết mục đinh của đại hội thể thao năm nay! Sự kiện bí mật sẽ chính thức bắt đầu! Bình luận viên chính là tôi, Manasshi, Amanashi Nui đây! Và đồng hành cùng tôi là một gương mặt chắc hẳn đã khá quen mặt với tất cả quý vị khán giả!”

“Khá quen mặt là sao chứ? Dù sao đi nữa, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại bị lôi đến đây, nhưng tôi cũng sẽ cùng làm bình luận viên với tư cách là Chủ tịch Hội học sinh Jinsho Karen. Mong mọi người giúp đỡ.”

“………”

Trong chiếc lều cạnh sân quần vợt là Nui và Karen-kaichou. Trận đấu biểu diễn đã được thông báo trước là sẽ diễn ra tại sân quần vợt, nên không ít học sinh đã kiên nhẫn chờ đợi.

Sân quần vợt nằm ở một góc của sân vận động, vốn được vây quanh bởi hàng rào lớn, nhưng hôm nay hàng rào này đã được di chuyển để khán giả có thể tiện theo dõi trận đấu hơn.

“Sensei, Sensei, em đang mong chờ trận đấu biểu diễn lắm đó.”

“À, ừ.”

Nhờ sự sắp xếp của Karen-kaichou, chúng tôi cũng được phép ở lại trong lều bình luận. May mắn thay, chúng tôi đã thoát khỏi cái nắng chang chang như nung bên ngoài. Đúng là có Senpai đáng tin cậy là có tất cả mà.

Kuu vẫn mặc bộ đồ cổ vũ từ nãy giờ. Chắc em ấy không định cứ thế này về nhà đâu nhỉ? Dù sao thì Nui và tôi cũng đã thay đồ lại rồi, nên tôi không còn là Saiko-chan nữa. Cũng may là tôi đã trở lại thành Saigi-kun mà không bị “thức tỉnh” thành thứ gì kỳ quặc.

“Chà, chắc hẳn mọi người cũng đoán được ý đồ của chúng tôi khi tập trung ở sân quần vợt này rồi, vậy thì chúng ta hãy cùng bắt đầu thôi! Ở góc xanh, thuộc về câu lạc bộ quần vợt nữ, chúng ta có tiểu thư nhà giàu mới nổi nhưng lại kiêu căng, hống hách—Shinbouuu Eeenriiiii! Hãy cùng làm nóng bầu không khí lên nào!”

“Tôi không phải là nhà giàu mới nổi mà cũng chẳng hống hách! Amanashi-san, cô không thể giới thiệu tử tế được à?!”

Nghe này, Enri. Yêu cầu Nui điều gì đó thì khác nào bắt cá mập trắng ăn chay. Tôi thầm nghĩ trong đầu, khi Enri bước ra sân. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, trông cô ấy có vẻ nóng bức.

“Tôi là thành viên của câu lạc bộ quần vợt nữ, kiêm thủ quỹ của hội học sinh, Shinbou Enri!” Enri lớn tiếng tuyên bố, vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác ngoài.

Ngay sau đó, khán giả ồ lên những tiếng trầm trồ, ngưỡng mộ.

“Ôi! Tuyển thủ Enri đã khoe trang phục thật của mình rồi! Một phong cách Goth — không, phải nói là phong cách lolita ngọt ngào mới đúng! Cô ấy trông chẳng khác gì Alice ở xứ sở thần tiên, với áo váy bèo nhún và chiếc váy dễ thương! Khoan đã, tôi có nhìn thấy quần nhỏ của cô ấy không nhỉ? Giờ thì chỉ còn thiếu cái tiếng cười “Hô hô hô hô” đặc trưng của mấy cô tiểu thư nhà giàu kia kìa! Nào, hô hô hô hô!”

“…Amanashi-san, cô đừng có ép tôi vào mấy cái khuôn mẫu tệ hại đó được không?”

Enri nhăn mặt khó chịu một thoáng, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười, và vẫy tay chào khán giả. Tuy nhiên, nhìn bộ váy và tạp dề cô ấy đang mặc, thì đúng là trông cô ấy chẳng khác gì Alice ở xứ sở thần tiên. Chiếc váy của cô ấy vốn đã đủ ngắn để chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể để lộ quần trong, dù tôi chắc chắn cô ấy có mặc quần bảo hộ bên trong.

“Cô tiểu thư hống hách, có khi còn hóa thân thành nữ hiệp sĩ, Shinbou Enri, dường như cũng đã chọn được trang phục phù hợp cho sự kiện lần này rồi nhỉ!”

“Cô lại nói linh tinh gì nữa thế, Amanashi Nui? Mà Shinbou đang mặc cái quái gì thế này… Không ngờ cô thủ quỹ của chúng ta lại thích chơi nổi đến vậy.”

Mà tôi tin chắc Enri sẽ không phô trương như vậy trong hội học sinh đâu, bảo sao Karen-kaichou không bất ngờ.

“Tiếp theo đây— ở góc đỏ! Đối thủ của Shinbou Karen— Tuyển thủ bí ẩn X! Cả tôi và mọi người đều không biết đó sẽ là ai?!”

Một tuyển thủ khác xuất hiện trên sân quần vợt. Người đó mặc áo khoác dài, đội mũ trùm kín, khiến không ai có thể nhìn thấy mặt. Các học sinh ai nấy đều đoán già đoán non xem đó là ai.

“Giờ thì, đã đến lúc để tìm ra rồi! Xin mời lộ diện nào~!”

Cùng với những lời bình luận ngớ ngẩn của Nui, tuyển thủ X quăng chiếc áo khoác dài xuống. Sau một thoáng im lặng—

Ối giời ơi! Khán giả phản ứng mạnh mẽ đến mức cứ như thể mặt đất đang rung chuyển vậy.

“M-Maka-tea?! K-Không, đây là… JK Maka-chan?!”

Với lời thông báo của Nui, không khí xung quanh càng trở nên náo nhiệt hơn.

“M-Maka-sensei…?”

“Maka-chansensei…? C-Cô ấy đang mặc đồng phục học sinh cấp Ba kìa!”

Ngay cả Kuu cũng tròn mắt kinh ngạc. Tôi cũng chẳng kém cạnh là bao. Tôi biết Maka-sensei sẽ tham gia vào chuyện này, nhưng không ngờ lại trong bộ dạng này, còn mái tóc thì vẫn như mọi khi. Cô ấy mặc bộ đồng phục cấp Ba của trường Seikadai, gồm áo blazer trắng, áo blouse cùng chiếc nơ trên ngực. Bên dưới là chiếc váy mini đen cùng đôi chân trần trắng nõn, lấp lánh. Tôi đã từng thấy cô ấy mặc những bộ đồ này trước đây rồi, nhưng không ngờ cô ấy lại diện nó trước đông người đến vậy. Tôi không hề biết cô ấy lại cất những bộ đồ này trong phòng chuẩn bị tiếng Anh… Không biết cô ấy định làm gì với chuyện này đây…?

“Chà, ai mà ngờ được chuyện này chứ, Kaicho! Không ngờ Makka-tea lại xuất hiện ở đây dưới danh nghĩa JK Maka-chan! Cả sân vận động đã bùng nổ vì sự phát triển đột ngột này!”

“K-Không biết Fujiki-sensei đang làm gì nữa… Không ngờ cô ấy lại lôi mấy bộ đồ này ra nữa rồi…”

“Hửm? Kaicho, ý cô là “lại” là sao?”

“K-Không có gì. Nhưng cô ấy nói đúng, việc khuấy động bầu không khí cho sự kiện này là rất quan trọng.”

Giờ nghĩ lại mới thấy, Karen-kaichou hình như cũng từng gặp JK Maka-chan trước đây rồi thì phải…

“Ồ, chúng ta đã nhận được một số thông tin mật rồi. Maka-tea… Fujiki Maka-sensei dường như đã từng vô địch giải Inter-High môn quần vợt nữ hồi còn học cấp Ba ở trường Seikadai!”

“Cô lấy thông tin đó ở đâu ra vậy? Cô có tay trong hả?”

Vậy thì cô ấy hẳn là có thể đối đầu sòng phẳng với một thành viên câu lạc bộ tennis hiện tại rồi! Riêng tôi thì mong Maka-tea sẽ là người thắng cuộc! Dù sao Maka-tea cũng là của tôi mà!"

Không, cô ấy là cô giáo kiêm bạn gái tôi—nhưng mà tôi đâu có thể nói ra điều đó chứ.

"Nói gì thì nói, chúng ta hãy bắt đầu trận đấu biểu diễn giữa cô Fujiki Maka và Shinbou Enri! Mọi người ơi, hãy cho tôi nghe tiếng reo hò cổ vũ của các bạn đi nào?!"

Thật ngạc nhiên, Nui thể hiện rất khá. Cô bé có phải là bình luận viên tương lai không đây?

"Ờm, cô giáo ơi? Cô Maka-chan mặc bộ này thế này có ổn thật không ạ? Cô ấy sẽ không bị cấp trên la mắng sao ạ?"

"...À thì, đây chỉ là một buổi trình diễn thôi mà, nên cấp trên hẳn là sẽ nhắm mắt cho qua thôi."

Một cô bé thể hiện sự lo lắng cho một cô giáo 24 tuổi. Mặc dù cô bé nói có lý, nhưng cô Maka-sensei đang nghĩ gì vậy nhỉ? Xuất hiện với phong cách nữ sinh trung học ngày xưa… Mặc dù vậy, nó lại thừa sức lấn át vẻ ngoài lolita ngọt ngào của Enri.

"Kyaaaa! Cô Maka-sensei đáng yêu quá! Phong cách nữ sinh trung học kiểu gì mà hợp với cô ấy kinh khủng!"

"Cô Maka-sensei ơi, nhìn bên này đi ạ!"

"Ôi không… đến cả những nữ sinh trung học như tụi con cũng chẳng thể nào thắng được cô ấy mất…"

"………"

Ừm… Việc các nam sinh khác thấy cô Maka-sensei trong bộ đồng phục học sinh thế này khiến tôi cảm thấy thật rối bời. Chưa kể cả các bạn nữ cũng đang rất thích điều này nữa chứ.

"Này, Maka-tea! Cô có mặc quần lót bình thường bên trong váy không thế~?"

"……?!"

N-Nui, sao cậu lại hỏi cái câu đó…?!"

"Cứ để trí tưởng tượng của cậu bay xa đi!"

"……?!"

Thấy cô Maka-sensei nở nụ cười đáp lại, tôi giật mình. Nhìn quanh mình, tôi là người duy nhất phản ứng như vậy, còn khán giả xung quanh thì đang reo hò ngưỡng mộ.

"Cô Maka-chan đang làm liều sao vậy?"

"...Ai mà biết được. Cô ấy đúng là thích làm những dịch vụ đặc biệt mà…"

Một cô bé học sinh tiểu học lại một lần nữa thể hiện sự lo lắng cho một cô giáo 24 tuổi.

"Xin lỗi vì đã gây ra sự ồn ào như thế này, Shinbou-san. Chúng ta bắt đầu nhé."

"Ư… Bộ đồ tuyệt vời làm sao… Tôi ghen tị quá…"

Enri có vẻ vui khi thấy cô Maka-sensei trong bộ đồ này, nhưng cô bé cũng có vẻ có cảm xúc lẫn lộn. Cô bé muốn nổi bật với vẻ ngoài lolita ngọt ngào, nhưng rốt cuộc lại bị một bộ đồng phục học sinh bình thường vượt mặt.

"Haaa… Vì Onii-chan và Kuu-chan đều ở đây rồi, thì Miharu ở lại cũng không sao đâu nhỉ."

"...Được thôi, nhưng đừng quá nổi bật đấy."

Miharu lẻn vào trong lều như một cái bóng. Theo sách hướng dẫn sử dụng của cô bé, thì cô bé yếu với tia cực tím mà… Không thể để cô bé ở ngoài nắng quá lâu được.

"Nhân tiện nhắc mới nhớ, chuyện gì đã xảy ra mà em lại tham gia sự kiện trước đó vậy?"

Trong lúc tôi hỏi Miharu, cô Maka-sensei và Enri đang khởi động nhẹ.

"À, Miharu-oneechan ngầu thật đó. Con có thể khoe với các bạn cùng lớp là Onee-chan của con đó."

"Có vẻ như hai đứa lúc nào cũng phản ứng khác nhau nhỉ. Miharu muốn Onii-chan khen ngợi mình một chút nữa. Saiko-chan, về đi."

"Saiko-chan chết rồi. Thôi, chuyện đó là sao vậy?"

"Này, Kaichou-san. Shinbou-senpai là thủ quỹ hội học sinh phải không? Cô ấy sẽ tham gia ứng cử chủ tịch hội học sinh sao?"

"Hửm? Không ngờ em lại quan tâm chuyện đó đấy, Saigi Miharu. Dù sao thì, tôi khá chắc là đúng như vậy."

Karen-kaichou đẩy micro ra xa để trả lời.

"Có lẽ cô ấy muốn tham gia trận đấu biểu diễn này để tạo dựng hình ảnh cho cuộc bầu cử sắp tới sao?"

"Sử dụng hội thao, có thể giành được sự nổi tiếng vượt bậc. Một ứng cử viên khác mà tôi đã đối đầu năm ngoái là đội trưởng đội cổ vũ. Để được biết đến, một trận đấu biểu diễn như thế này hẳn phải còn hiệu quả hơn nữa."

"Tôi hiểu rồi…"

Giờ nghĩ lại thì, khi tôi nói chuyện với Enri về trận đấu biểu diễn, cô ấy đã phản ứng ngay lập tức. Chắc là đã tính toán cho cuộc bầu cử rồi. Cô bé đó đúng là tính toán thật.

"Hừm… Miharu chưa từng chơi tennis bao giờ."

"Hả? Miharu, em muốn nổi bật như vậy sao? Ý anh là, em đâu phải đứa thích nổi bật lắm đâu nhỉ?"

"Miharu-oneechan ghét sự phiền phức của việc phải nổi bật mà."

"Đúng là Kuu-chan mà. Em hiểu Miharu rất rõ. Anh chắc là còn nhiều cách khác để nổi bật mà…"

"……?"

Vậy ra Miharu không chỉ đơn thuần là muốn tham gia một chút vào hội thao thôi sao?

"Miharu, em đang làm gì—"

"À, bắt đầu rồi đó, Onii-chan."

"…Ừ."

Enri, trong bộ đồ sặc sỡ của mình, tiến về phía cô Maka-sensei, mang theo cây vợt trên tay.

"Cô Fujiki-sensei, đã lâu lắm rồi cô mới lại chơi như thế này, còn em thì hiện tại vẫn đang năng nổ luyện tập, nên em xin nhường lượt giao bóng đầu tiên cho cô ạ!"

"Ối, cảm ơn em nhé. Cô xin nhận."

Maka-sensei gật đầu mỉm cười, nhận lấy quả bóng từ Enri.

"Vậy thì, bắt đầu thôi."

Maka-sensei nhấp bóng một chút. Tôi đã từng thấy điều đó ở một vài trận đấu trước đây rồi. Hình như mấy hôm nay cô Maka-sensei đã tập luyện ở một sân nào đó. Mặc dù cô ấy ngượng nên không muốn tôi nhìn thấy.

"Hự!"

Với một tiếng kêu khẽ, Maka-sense tung bóng lên cao, đập mạnh sang phần sân của Enri với tốc độ cao, bám sát đường biên sân một cách sít sao.

"Cô Maka-sensei không hề nương tay chút nào nhỉ?!"

Enri đã cố gắng phản ứng, nhưng cây vợt cô bé vung lên không kịp chạm bóng.

"Ối… Cô Maka-chan ngầu quá đi…"

Ngay cả Kuu cũng đang thể hiện sự ngưỡng mộ đối với cô Maka-sensei… Các học sinh khác cũng vậy, khi họ lặng lẽ theo dõi trận đấu này.

"…Ốiiii, chuyện gì vừa xảy ra vậy?! Cú giao bóng đó cứ như thể Maka-tea đã trở lại thời nữ sinh trung học vậy!"

"Cô giáo đó… Cô ấy không biết ý tứ là gì sao…?"

Nui thì rõ ràng là đang hừng hực khí thế, còn Karen-kaichou thì đưa ra lời bình luận điềm tĩnh. Phải nói là, đó là một sự kết hợp tuyệt vời.

"Không ngờ cô lại giao một cú bóng mạnh đến vậy… Em đã lơ là cảnh giác rồi!"

"Ồ ồ, đến lúc Enri-chan bộc lộ tính cách quyết liệt vốn có của cô bé rồi sao!?"

"Amanashi-san! Đừng có nói hộ tôi nữa! Á à, tôi mất tập trung rồi!"

Ối, lâu rồi mới thấy Enri bối rối thế này.

"Hừm… có vẻ như tính toán của Shinbou-senpai đã bị gián đoạn."

"Enri có lẽ muốn nổi bật hơn cô Maka-sensei, nhưng lại bị vượt mặt."

Tôi đáp lời Miharu, rồi cùng Maka-sensei một lần nữa nhìn về phía sân đấu. Nhìn kỹ lại mới thấy váy Maka-sensei không còn bay phấp phới là mấy. Chắc cô ấy đã chỉnh lại một chút, vì cô ấy ghét điều đó đến mức từng muốn bỏ hẳn nghiệp chơi tennis.

“Nào, lần này là lượt giao bóng của tuyển thủ Enri! Liệu chúng ta có thấy được bên trong váy của Maka-sensei không đây?!”

“Amanashi Nui, mục tiêu của cô đã lệch hướng rồi đấy.”

Karen-kaichou… cô cứ việc cố gắng đáp trả những lời này nhé.

Sau khi Enri nhún bóng vài cái, cô ấy tung bóng lên không trung rồi đập mạnh xuống.

“Ha!”

Đó là một cú giao bóng sắc bén y hệt cú trước của Maka-sensei, nhưng cô giáo đã kịp trả lại. Phản ứng của Enri có chút chậm chạp, quả bóng lướt qua cô ấy trong chớp mắt.

“Ồ ô ô ô, lần này là một cú trả bóng ăn điểm trực tiếp! Maka-tea đúng là không hề nương tay gì cả!”

“Cú trả bóng đó thật khó chịu. Shinbou hẳn đã bị ảnh hưởng bởi cú giao bóng ăn điểm trực tiếp trước đó rồi…”

Đúng là, đó là một cú trả bóng tuyệt vời thật.

“Fufu fu…”

Nhìn Maka-sensei kìa, với nụ cười đắc ý trên môi. Cứ tưởng các học sinh sẽ hơi bối rối vì điều này, ai dè chúng lại càng phấn khích hơn.

“Nào, lại đến lượt Maka-sensei giao bóng! À mà này, để trận đấu này kết thúc nhanh chóng, chúng ta đã đặt ra một luật đặc biệt!”

“Cô không giải thích điều đó ngay từ đầu à…?”

Karen-kaichou, cô không thể đòi hỏi sự thông thường từ Nui được đâu. Có lẽ việc để cô ấy làm bình luận viên ngay từ đầu đã là một ý tồi rồi.

Trong lúc đó, Maka-sensei lại tung ra một cú giao bóng nhanh kinh hồn, nhưng Enri đã kịp trả lại, và loạt bóng bắt đầu. Trận tennis này thực sự khá thú vị, dù Maka-sensei hay Enri giành chiến thắng. Có lẽ vì trình độ của họ quá cao, nhưng chỉ cần xem thôi cũng thấy rất vui rồi.

“Xem từ đây hơi khó, hai đứa mình qua bên kia đi.”

Tôi kéo tay Miharu và Kuu, tiến lại gần Nui và Hội trưởng. Trong lúc đó, loạt bóng vẫn tiếp tục hăng hái như trước—

“A…!”

Bất chợt, phản ứng của Maka-sensei hơi chậm lại, cú trả bóng của cô ấy đã bay thẳng vào lưới. Trận đấu nhanh chóng tiếp tục với cú giao bóng của Enri. Dù cô ấy đã kịp trả lại, nhưng động tác rõ ràng đã lề mề hơn trước một chút.

“Ồ ô, Maka-tea đang bị dồn ép! Chẳng lẽ át chủ bài của câu lạc bộ tennis hiện tại, Enri, rốt cuộc lại mạnh hơn sao?!”

“Có lẽ cô ấy không thể thắng được một nữ sinh trung học chính hiệu về mặt sức bền.”

Trong tích tắc, Maka-sensei trừng mắt nhìn Karen-kaichou. Cùng lúc đó, khi tầm nhìn của cô ấy bị xao nhãng—

“A, trái tay ư?! Maka-tea, một cú chơi thật đẹp mắt! Thật khôn ngoan!”

Bỏ qua bình luận của Nui, Maka-sensei đã có một cú đánh mạnh mẽ, giành được một điểm về cho mình.

“Maka-chansensei có vẻ hơi tức tối vì lời bình luận đó. Thật trẻ con.”

Một cô bé đang phê bình một cô giáo 24 tuổi.

“Hừm, Miharu đã mong rằng Fujiki-sensei sẽ đè bẹp Shinbou-senpai hơn nữa cơ. Chắc cô ấy đang để ý điều gì đó chăng~?”

“Miharu? Cậu có hiềm khích gì với Enri à?”

“Đâu có. Không thù ghét gì cả. Tớ chỉ không muốn cậu ấy quá nổi bật ở đây thôi~”

“………?”

Việc Enri nổi bật ở đây thì có tác hại gì đối với Miharu cơ chứ?

“A, Maka-chansensei bị mất điểm rồi!”

“Ơ? À, đúng là thế thật.”

Liếc mắt một cái, Enri vừa kết thúc loạt bóng bằng một cú đánh, khiến Maka-sensei rõ ràng đang rất bực bội. Từ nãy đến giờ, cô ấy không hề thi đấu tốt chút nào. Đúng như Kuu đã nói, cô ấy đang bắt đầu tức giận.

“Từ giờ trở đi, Shinbou-san. Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ không nương tay đâu!”

Maka-sensei làm mặt nghiêm, chĩa vợt về phía Enri. Khán giả phát ra tiếng reo hò phấn khích, khi ngày càng nhiều học sinh tụ tập lại. Chẳng lẽ giờ cả trường đều tụ tập ở đây rồi sao? Chắc là bởi vì đây không phải là một trận đấu một chiều.

“Maka-sensei, cô làm được mà!”

“A.”

Khi tôi gọi cô ấy, cú đánh của cô ấy lại bay về hướng ngược lại hoàn toàn, một lỗi ra ngoài rõ ràng. Tôi tự hỏi… phải chăng việc cô ấy đã nghỉ chơi tennis quá lâu chính là lý do khiến cô ấy không thể thể hiện hết sức mình lúc này?

Như mọi năm, hội thao kết thúc an toàn. Đáng buồn là đội trắng của chúng tôi đã chịu thất bại với một tỷ số sít sao, nhưng dù sao thì tôi cũng chẳng quan tâm lắm đến chuyện đó. Dù những người thắng cuộc hẳn là đang rất vui.

“Có ai chưa lấy nước ép chưa? Chúng ta có ít bánh kẹo ở bàn giáo viên, cứ tự nhiên lấy đi nhé!”

Những người thắng cuộc thì ăn mừng, kẻ thua cuộc thì được an ủi, trong khi giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi phát nước ép và bánh kẹo. Một khung cảnh quen thuộc tại hội thao Seikadai. Khi lễ bế mạc kết thúc, chúng tôi trở về lớp, nước ép lạnh và bánh kẹo đang chờ sẵn. Dù tất cả hẳn phải tốn hàng nghìn yên mỗi thứ, nhưng chắc đây chỉ là một khoản chi nhỏ vì lợi ích của học sinh thôi.

“Cứ nghĩ là cậu lại tiêu tiền hoang phí thế này đấy…”

“Ê ê, Saiko-chan đang lầm bầm gì đó một mình vậy?”

“Từ giờ cứ đến trường với tư cách Saiko-chan đi có được không?”

“Này, Saiko… thật ra thì, tớ đã từng có tình ý với cậu trước đây…!”

Trước đó lớp học còn đang yên ắng, vậy mà giờ lại trở nên sôi nổi rồi. Tôi biết điều này có lẽ sẽ xảy ra, nhưng tin tức lan truyền cũng khá nhanh thật…

“Maka-tea, Maka-tea, Maka-teaaaa! Em yêu côhh!”

“A-Amanashi-san, bình tĩnh lại nào.”

Khá nhiều nữ sinh đã tụ tập ở bàn giáo viên, vây quanh Maka-sensei. Đặc biệt ồn ào là Nui, đương nhiên rồi. Có vẻ như trạng thái hưng phấn của cô ấy vẫn tiếp diễn từ lúc làm bình luận viên.

“Nhưng mà, Maka-tea, sát nút quá đi! Chỉ một điểm nữa thôi!”

“Đành chịu thôi. Tôi đã nghỉ chơi lâu rồi, với lại Shinbou-san dù sao cũng đang nhắm tới con đường chuyên nghiệp mà.”

Maka-sensei bình tĩnh đáp lại lời an ủi của Nui. Đúng như Nui đã ám chỉ, trận đấu biểu diễn giữa Maka-sensei và Enri đã kết thúc với chiến thắng thuộc về Enri. Đó là một trận đấu giằng co gay gắt, nhưng đến phút cuối cùng, Enri đã giành chiến thắng. Trận đấu kéo dài khoảng 10 phút, và luật là trận đấu sẽ kết thúc ngay sau khi hết thời gian đó, nhưng các học sinh quá hưng phấn nên không muốn nó kết thúc nhanh như vậy.

Trớ trêu thay, trận đấu này lại trở thành cao trào hơn cả sự kiện cuối cùng.

“Đó là một trận đấu hay. Shinbou-san chắc hẳn đã nương tay một chút để trận đấu trông kịch tính hơn, có phải không nhỉ?”

“Tôi hiểu rồi~ Mà Enrin trông nghiêm túc thật mà? Cú giao bóng của Maka-tea cũng thật điên rồ.”

Enrin? Nui, hình như cậu còn chưa nói chuyện với Enrin bao giờ mà nhỉ?

“Mà thôi! Maka-sensei! Bộ đồ này! Thật sự là bất ngờ quá đi mất!”

“Sensei mặc đẹp không thể tin nổi luôn!”

“Em muốn xem ảnh thời hoàng kim của Sensei quá! Dù có lẽ nhìn xong em sẽ tự ti muốn chết mất thôi…”

Tất nhiên rồi, Maka-sensei đã thay lại bộ đồ thể thao ban đầu.

“Vì là biểu diễn nên cô muốn chơi hết mình. Tự dưng nhớ ra có bộ đồng phục này trong người, nhưng hình như hơi quá rồi nhỉ?”

Các nữ sinh tất nhiên đều có những lời đáp riêng cho câu nói đó.

“Không hề!”

Hoặc.

“Cảm giác tự nhiên như hơi thở vậy!”

Hoặc là.

“Sensei sẽ bán bộ đồ này với giá bao nhiêu ạ?”

Vân vân. Không biết kẻ cuối cùng là ai, nhưng tôi chẳng muốn biết cậu ta sẽ làm gì với bộ đồ đó đâu. À mà, Maka-sensei, cái vụ tự dưng có bộ đồ đó trong người là sao vậy ạ?

“Lát nữa chắc cô ấy sẽ bị Phó hiệu trưởng mắng cho mà xem.”

“Hả?”

Nghe thấy một giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh, tôi giật mình kinh ngạc. Tenka-san mặc bộ đồ thể thao, đứng ngay cạnh tôi, vẫn thờ ơ nhâm nhi nước ép.

“Ngay sau trận đấu, cô ấy đã bị gọi đi rồi. Bị Phó hiệu trưởng gọi đi đấy, còn cười toe toét nữa chứ.”

“Đáng sợ thật…”

Tôi không ngờ cô ấy lại bị gọi đi như vậy, nhưng mà một giáo viên lại mặc đồng phục cũ của mình xuất hiện trước mặt học sinh thì cũng… hơi quá thật. Bà – À mà thôi – Cô Phó hiệu trưởng tuy rất thích mèo, nhưng đôi khi cũng đáng sợ lắm.

“À, còn cậu nữa, Saigi. Cậu cũng sẽ bị Onee-chan mắng cho mà xem.”

“Tại sao lại là tôi?!”

Nhờ công huấn luyện của Maka-sensei, tôi đã giành giải nhất trong cuộc thi chạy 100m, cũng như giúp đội trắng giành chiến thắng trong trận đấu cõng người nữa.

“Bởi vì Saigi-kun cứ ngồi ở cái chỗ đặc biệt đó nhìn, nên tôi bị phân tâm. Cậu còn vui vẻ cười đùa với Miharu-san và Kuu-san nữa chứ, khiến tôi càng thêm bực mình!”

“Cậu bắt chước Sensei siêu thật đó!”

Tôi biết Tenka-san và Maka-sensei gần như là sinh đôi, nhưng đến cả giọng nói và cách nói chuyện cũng y chang vậy thì…

“À-À, thì ra là vậy, cuối cùng thì sự linh hoạt của cô ấy cũng bị ảnh hưởng vì mình rồi.”

“Cậu nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa, dù nghe có vẻ lạ khi lời này phát ra từ miệng tôi. Cô ấy chắc sẽ trút hết bực tức vì bị Phó hiệu trưởng mắng lên đầu cậu đấy.”

“Ừm, tôi cũng đoán vậy rồi…”

Hôm nay mệt rồi, thôi mình chuồn đi vậy.

“Maka-sensei trông như đang rất tận hưởng vậy. Ánh mắt cô ấy khác hẳn sáng nay, và các học sinh cũng bắt đầu nhìn cô ấy theo một cách khác rồi.”

“Ừ, tôi cũng mừng khi thấy điều đó.”

Cả tôi và Tenka-san đều gật đầu, hướng ánh mắt về phía Maka-sensei. Có lẽ Sensei đến trường với tâm trạng của một học sinh trước kỳ thi quan trọng. Cô ấy có lẽ muốn mọi người có thể trò chuyện ngang hàng, không còn e dè trước "Chế độ Bông hoa không thể chạm tới" của mình nữa. Điều đó có tốt không?

—Tất nhiên là tốt chứ!

Từng là một đứa trẻ ương bướng và khó ưa suốt nhiều năm, tôi hiểu rõ điều đó. Giáo viên mà coi thường học sinh thì chẳng đáng một xu. Tất nhiên, Maka-sensei không hề làm như vậy, nhưng cô ấy vẫn sống trong một thế giới khác biệt so với chúng tôi.

Nhưng bây giờ thì khác rồi. Maka-sensei có thể tận hưởng cuộc sống học đường cùng với những học sinh thực thụ của mình, và cuộc sống học đường mới mẻ này, tôi thật sự rất mong chờ. Đó là lý do—Tôi tin chắc rằng từ giờ trở đi, tôi sẽ yêu Sensei ngày càng nhiều hơn nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận