Boku no Kanojo Sensei
Kagami Yuu Oryo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 6

Chương 1: Giáo dục nhiệt huyết của cô Maka?

0 Bình luận - Độ dài: 13,325 từ - Cập nhật:

Chẳng có gì lạ khi một lớp học tại Trường Tư thục Seikadai được trang bị điều hòa đầy đủ. Dù hè nóng đổ lửa hay đông lạnh cắt da cắt thịt, hệ thống điều hòa vẫn luôn vận hành, đảm bảo môi trường học tập lý tưởng cho học sinh. Với mức học phí đắt đỏ, chưa kể vô số khoản đóng góp từ các gia đình, lẽ dĩ nhiên họ phải làm vậy, nếu không muốn đối mặt với một “biển” phụ huynh giận dữ.

Dù sao thì, cũng đã vài ngày kể từ khi kỳ nghỉ hè kết thúc. "Nóng hè" còn chẳng đủ diễn tả cái chảo lửa này, nhưng miễn là ở trong lớp học, bạn sẽ chẳng đổ một giọt mồ hôi nào. Ấy thế mà, ngay cả hệ thống làm mát tối tân nhất của Seikadai cũng chẳng thể vươn tới sân thể thao bên ngoài.

“Nóng quá đi mất…”

Kỳ học mới bắt đầu, và các lớp học vẫn diễn ra như thường lệ. Thế mà không hiểu sao, ngay sáng sớm tinh mơ, tôi lại có mặt ở chính nơi đó. Tôi đang mặc bộ đồ thể dục của cấp Ba Seikadai, gồm một chiếc áo cộc tay và quần lửng đơn giản.

“Hả…?!”

“Ối?! Gì vậy?!”

Đột nhiên có tiếng kêu kinh ngạc phía sau khiến tôi giật bắn mình. Người xuất hiện là—cô Maka.

“S-Saigi-kun… trông cậu táo bạo thật đấy. Ít nhất cũng phải mặc thêm áo khoác ngoài chứ…”

“Trời nóng thế này sao bắt tôi mặc được. Với lại, ai cũng mặc bộ này khi học thể dục mà.”

Ở Seikadai, đồ thể dục của nam và nữ đều giống nhau. Nghĩa là, mấy bạn nữ học thể dục cũng đang mặc y hệt tôi, thế mà tôi lại là người táo bạo? Ai mà vui khi thấy cánh tay trần và đôi chân trần của tôi chứ? Có vẻ là cô Maka... vì cô ấy trông rõ là bối rối.

“…Cô Maka, bộ đồ này hợp với cô thật đấy.”

Cô ấy đang mặc một bộ đồ thể thao mỏng màu hồng. Khác với đồng phục thể thao của trường, tuy có vẻ đơn giản nhưng nó vẫn có thiết kế khá thời trang.

Ối… Dù có đôi gò bồng đảo nhô ra, thân hình cô ấy vẫn thanh mảnh và cao ráo, khiến cô trông đặc biệt năng động. Dù tôi biết rõ bản chất bên trong cô ấy, nhưng vẻ ngoài này cũng đủ khiến tôi suýt bị lừa. Phụ nữ thật đáng sợ.

“Mặt cậu đang nói cho tôi biết cậu đang nghĩ điều gì đó thô lỗ đấy.”

“Đ-Đâu có…”

“À, thôi, chuyện đó không quan trọng. Tôi ngạc nhiên khi cậu chịu ra đây đấy.”

“Từ hồi tiểu học đến giờ, tôi bị giáo viên gọi lên không biết bao nhiêu lần, nhưng có bao giờ tôi từ chối đâu chứ?”

“Đó đâu phải chuyện đáng khoe. Cậu là đứa trẻ chuyên gây rắc rối từ hồi tiểu học rồi, chắc trên đời này chẳng có giáo viên nào chưa từng đau đầu vì cậu đâu nhỉ.”

“Cô Maka cũng nằm trong số đó rồi mà.”

“Chắc năm sau cũng vậy thôi. Tôi sẽ không chỉ gọi một hai lần đâu.”

“Năm sau cô đâu chắc đã làm giáo viên chủ nhiệm của bọn tôi nữa đâu, phải không?”

“Hả?”

“Ơ?”

…Uhm, lẽ nào cô ấy thật sự muốn vậy sao? Mà thôi, với tính cách của cô ấy, chắc chắn cô sẽ dùng mọi cách để lại được làm giáo viên chủ nhiệm của tôi thôi…

“À thôi, chuyện đó còn xa lắm. Giờ chúng ta không có nhiều thời gian, bắt đầu thôi.” Cô Maka giơ hai tay lên cao, vươn vai khởi động. “Chúng ta còn ít thời gian lắm cho đến ngày hội thể thao. Cậu phải sẵn sàng và luyện tập cho chuyện đó chứ.”

“Ế hế?! Chẳng phải chỉ có mấy câu lạc bộ thể thao mới luyện tập nghiêm túc cho cái đó thôi sao?”

Hội thao của cấp Ba Seikadai được tổ chức vào mùa thu—thường thì mùa thu là từ tháng 9 đến tháng 11, vậy mà tháng 9 nóng như đổ lửa này thì mùa thu ở đâu ra chứ?

“Tôi không chấp nhận bất kỳ lời phàn nàn nào. Nếu cậu thể hiện kỹ năng của mình trong hội thao, cậu sẽ nổi tiếng mà, phải không?”

“Đó chỉ là chuyện của mấy đứa tiểu học thôi! Ai cũng chỉ mong hội thao kết thúc nhanh nhanh cho rồi!”

“Giới trẻ bây giờ đúng là cứ lười biếng… Thật phiền phức.”

“Ý cô là giới trẻ gì chứ?”

Bảy năm trước cô cũng học cùng cấp với tôi mà? Với chúng tôi thì có thể là chuyện xa xăm, nhưng cô ấy hẳn vẫn còn nhớ rõ lắm chứ.

“Tôi đã được phó hiệu trưởng phê duyệt đàng hoàng. Là bước đầu tiên của chương trình ‘cải tạo’ cậu, cậu phải rèn luyện ý chí bằng cách tham gia các môn thể thao khác nhau.”

“Sao giờ tôi lại phải nghe phàn nàn về cơ thể mình chứ?”

Thưa bà, đừng vì cái lý do vớ vẩn ấy mà cho phép người đó chứ! Phó hiệu trưởng của chúng tôi thực ra là một người cuồng mèo, bà ấy thường đi thăm các quán cà phê mèo dưới biệt danh ‘Madam’. Hình như không ai biết danh tính thật của bà ấy, và tôi cũng chẳng thấy lý do gì để tiết lộ, nhưng có lẽ bà ấy cũng cần bị phạt một lần mới phải…

“Saigi-kun, để tôi dạy cậu một điều này. Một tinh thần minh mẫn trong một cơ thể cường tráng, được chứ?”

“Một tâm hồn khỏe mạnh trú ngụ trong một cơ thể khỏe mạnh…?”

“Giỏi lắm! Có vẻ cậu đã học hành tử tế đấy!”

“Ngay cả tôi cũng biết cái đó mà…”

Nói thì nói vậy thôi, chứ tôi cũng khá lo lắng rằng mình có thể đã dịch sai mất rồi. Tôi đã phải trải qua không biết bao nhiêu lần những bài kiểm tra tiếng Anh đột xuất như thế này rồi, và chúng vẫn còn kinh khủng đối với tim tôi lắm.

“Giờ thì, sau khi hoàn tất khởi động, chúng ta bắt đầu chạy thôi. Một giờ đồng hồ, chúng ta có thể chạy mười kilomet.”

“Mười cây á?! Đó gần bằng quãng đường Miharu di chuyển trong cả một năm đấy!”

“Hồi bằng tuổi cậu, tôi chạy từng đó mỗi ngày đấy, cậu biết không? Ngay cả sau khi tôi nghỉ câu lạc bộ tennis rồi.”

“À thì, chúng ta khác nhau căn bản ở khoản đó rồi…”

Theo tôi được biết, hồi còn ở câu lạc bộ tennis, cô Maka đã hoàn toàn thống trị giải Inter-High toàn quốc. Và giờ cô ấy lại được chỉ định làm huấn luyện viên riêng của tôi ư? Lạy Chúa phù hộ con.

Dù vậy, lời phản đối của tôi vẫn bị bỏ qua một cách mỹ mãn như mọi khi, và sau khi cả hai đã khởi động xong, chúng tôi bắt đầu chạy. Từ mấy đứa bạn trong câu lạc bộ thể thao, tôi nghe nói rằng: nếu chạy quanh khu vực cấp Ba Seikadai, được gọi là ‘vòng ngoài’, bạn sẽ có quãng đường khoảng một kilomet. Khá tiện lợi để biết mình đã chạy bao nhiêu cây chỉ bằng cách đi theo tuyến đường này.

“Ưm, cô ơi? Chúng ta đi tuyến đường vòng ngoài đúng không? Bao nhiêu vòng…?”

“Mười vòng, tất nhiên rồi. Theo tính toán của tôi, chúng ta sẽ có đủ thời gian để hạ nhiệt và tắm nước lạnh trước giờ học.”

"Cô có tính đến sức chịu đựng của tôi trong kế hoạch đó không vậy?!"

Tôi đâu phải kiểu người yếu ớt gì, nhưng cũng chẳng phải Maka-sensei. Cùng lắm thì tôi là dạng người bình thường, tháng tập thể dục được một lần thôi.

"Mười cây số một tiếng là tốc độ rùa bò đấy, cậu biết không? Mà tôi cũng phải tập cho cậu vất vả chút chứ, không thì mấy người kia lại tưởng đôi tình nhân nào đó đang dạo biển với nhau mất."

"Mấy người đang ở sân thể thao đã nhìn tôi với cái vẻ 'Thôi rồi, Saigi xong đời rồi!' rồi cô ạ."

Học sinh các câu lạc bộ thể thao đến trường sớm cũng đông phết. Nào là đội bóng đá, bóng chày, điền kinh, rồi cả tennis nữa, tôi thấy đủ mặt. Ai nấy đều tò mò hết sức, không hiểu sao giáo viên nổi tiếng nhất trường lại cao hứng xuất hiện ở đây.

"Nếu họ không nghĩ thế thì tôi với cậu mới rắc rối đấy. Kẻo không thì sao chúng ta giải thích được với họ là họ hiểu lầm về mối quan hệ của đôi ta chứ?"

"Vậy thì cô đừng nói to thế chứ..."

Dù cô ấy là "cô giáo bạn gái" của tôi, và hai đứa chưa chính thức hẹn hò, nhưng rõ ràng mối quan hệ này hoàn toàn đi ngược lại quy định của nhà trường, chứ chưa nói đến đạo đức. Nếu bị phát hiện, chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn, và nó còn là một nỗi xấu hổ tột cùng nữa chứ.

"...Mà sao giờ cô bình tĩnh thế hả Maka-sensei?"

Sáng trong hành lang căn hộ của hai đứa, cô còn như con robot thiếu dầu nhớt mà.

"Vừa đặt chân đến trường là tôi tự nhiên chuyển sang chế độ 'Bông hoa khó với' ngay. Đến tôi còn không biết cơ mà."

"Đúng là phản ứng may mắn..."

"Đúng thế, tôi còn có thể quyến rũ cậu bằng bộ quần áo đứng đắn này đây. Thấy sao nào?"

"………." Tôi bất giác liếc nhìn Maka-sensei đang chạy cạnh mình.

Từng bước chân của cô ấy, khuôn ngực đầy đặn lại nhấp nhô dưới lớp áo bó sát mỏng manh. Chỉ nhìn thôi cũng đủ gợi tình rồi.

"Fufufu, ngay lúc này, tôi vừa có thể giả vờ như không có gì, vừa thầm 'dạy dỗ' đứa trẻ rắc rối này đây."

"Đúng là tình thế tuyệt vời cho cô thật đấy."

Chạy bên ngoài trường học, chúng tôi lướt qua không ít những nhân viên công sở đang trên đường đi làm. Ai nấy đều trợn mắt kinh ngạc khi thấy bóng hồng chạy ngang, thậm chí có người còn ngoái lại nhìn theo.

"Chà, ngoài này hơi nguy hiểm, nên tôi phải kiềm chế chút."

"Nguy hiểm này chẳng phải sẽ biến mất nếu tôi tự chạy sao?"

"Cậu đúng là chịu khó thật đấy Saigi-kun, nhưng cậu có chịu nghe lời giáo viên đâu, chắc lại trốn tập mất. Mà nói thật là tôi cực kỳ muốn được tập thể dục buổi sáng cùng Saigi-kun cơ…!"

"...Cô mà vấp ngã đột ngột thì nguy hiểm đấy, Sensei."

Cô ấy đúng là kiếm cớ để được ở bên tôi mọi lúc mọi nơi. Thôi thì tôi cũng không hoàn toàn không muốn. Dù vậy, tôi thà uống trà ở quán cà phê gần đó còn hơn là chạy thế này.

"Đây là thời điểm quyết định, tôi phải quyến rũ cậu hết sức có thể. Cậu chưa kể chuyện của hai đứa mình cho SID biết, đúng không?"

"Cái này... hơi khó nói thật."

Cái tổ chức toàn mấy đứa con gái có tình cảm với tôi ấy, tức là 'Liên minh chết cũng được', viết tắt là SID. Tôi chưa nói cho tụi nó biết chuyện Maka-sensei đã trở thành "cô giáo bạn gái" của tôi.

"Thế là tụi nó vẫn tưởng cậu còn độc thân à? Bao giờ thì chúng nó phát động tấn công tiếp đây?"

"Tính đến giờ thì chưa có động tĩnh gì... chắc là do năm học mới bắt đầu chăng."

"Chắc là chúng nó cũng bận chuẩn bị cho lễ hội thể thao. Dù Muku-san có rảnh đi nữa thì cũng đâu thể chạy từ bên khối tiểu học sang đây được."

"Tôi nghĩ học sinh tiểu học thì cũng phải học hành tử tế sau khi khai giảng chứ."

"Thôi, cứ kệ đi, không cần nói cho tụi nó biết đâu. Mối quan hệ bí mật như vậy mới thú vị chứ. Với cả, cậu tự trưởng thành hơn rồi nên cũng giỏi đối phó với tụi nó hơn rồi đúng không?"

"V-Vâng ạ..."

Vậy mà tôi lại nói dối... Dù tôi ghét dối trá. Nhưng tôi chưa thể nói cho cô ấy biết là mấy đứa trong SID đã thực sự hôn tôi... À thì, Maka-sensei có mặt khi Miharu và Hội trưởng Karen hôn tôi thật, nhưng cô ấy đâu biết chuyện của Nui, của Kuu... với lại gần đây còn có cả Shiya-chan nữa chứ.

"Ôi...! Chết tiệt...!"

"Cẩn thận Saigi-kun...!"

Mải nghĩ đến mấy nụ hôn, tôi lơ đễnh, liền vấp chân. Với phản xạ nhanh đến kinh người, Maka-sensei liền đỡ lấy thân người tôi từ một bên.

"C-Cậu phải cẩn thận hơn chứ! Cơ thể này đâu còn của riêng cậu nữa!"

"Cô nói cái này với phụ nữ có thai cơ mà...?"

Giờ tôi mong manh đến mức đó ư?

"Nếu cậu không cẩn thận, không chỉ lễ hội thể thao thất bại mà còn—À."

"Ể, chuyện gì vậy—À."

Maka-sensei nhìn về phía đối diện. Tôi theo tầm mắt cô ấy nhìn theo thì—

"Hú hú, MakaMaka và Saigi, sáng sớm đã tình tứ thế này rồi à nha."

"K-Cô Hiyori! Giờ đâu phải lúc nói mấy chuyện đó!"

Cô giáo tiếng Nhật của trường tôi, Renku Hiyori, vừa nhảy múa vui vẻ vừa trêu chọc hai đứa. Cô ấy có mái tóc đen cắt ngắn, mặc chiếc áo sơ mi chẳng mấy nữ tính cùng chiếc váy dài đến đầu gối. Trên ngón tay trái, chiếc nhẫn bí ẩn quen thuộc lấp lánh. Ngay từ những ngày đầu, cô ấy đã nghi ngờ mối quan hệ của chúng tôi rồi.

"T-Tôi chỉ đang huấn luyện cho Saigi-kun chuẩn bị cho lễ hội thể thao thôi mà!"

"Trong khi ôm ấp nồng nhiệt thế này ư?"

"Saigi-kun nhỏ bé thế này, tôi phải bảo vệ cậu ấy chu đáo chứ, đúng không!" cô ấy nói, vẫn ôm chặt lấy tôi.

Tôi biết mình không phải đứa cao nhất khối, nhưng mà gọi tôi là nhỏ bé thì...

"Với lại, Maka-sensei, cô buông tôi ra được rồi đấy..."

Vòng một 88cm khủng bố của Maka-sensei đang đập thẳng vào đầu tôi, truyền tới cảm giác mềm mại như từ thiên đường, dần dần thiêu cháy lý trí tôi.

"À... T-Tôi xin lỗi. Tôi chỉ sợ buông ra là cậu ngã ngay thôi. Cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"

"T-Tôi không sao, cô cứ tự nhiên."

Maka-sensei hơi lúng túng buông tôi ra. Thấy cô ấy ửng hồng đôi má, tôi đoán cô ấy cũng thấy ngượng rồi. Không lẽ chế độ "Bông hoa khó với" cuối cùng cũng sập, để lộ cô Maka-chan đáng yêu đang lúng túng phía sau sao?

"Này này, MakaMaka, cô chiều nó quá rồi đấy nhé? Nhiệm vụ của cô là giúp nó "cải tạo" cơ mà~"

"Tôi có được chiều gì đâu. Maka-sensei bắt tôi chạy mười vòng ngoài sân đấy."

"Mười vòng ư? Thế thì bình thường thôi mà~?"

“Chết tiệt, mình quên mất cô cũng là dân thể thao đấy nhỉ!”

Hồi học cấp ba, cô ấy từng là thành viên của câu lạc bộ bơi lội có tên ‘Seikadai’s Nautilus’.

“Chuẩn rồi. Saigi-kun nãy giờ cứ than vãn mãi thôi.”

“Không được, không được rồi~ Giới trẻ ngày nay thiếu vận động trầm trọng quá. Nếu không tập vài động tác như nhảy cóc qua ghế không khí, gập bụng, hay tập luyện nặng hơn một chút thì khó mà phát triển được nữa đâu.”

Tôi không rành lắm về thể thao hay tập luyện gì đó, nhưng ba cái bài tập cô ấy vừa nói nghe lung tung cả lên, phải không?

“À, không được rồi. Chúng ta đang giữa chừng buổi chạy bộ mà. Đi bộ thì được, nhưng dừng hẳn lại thì phản tác dụng đó. Đi nào Saigi-kun, chạy về phía ngày mai!”

“Ơ…”

Tôi vẫn mong buổi chạy bộ sẽ bị hủy vì sự xuất hiện đột ngột của cô Hiyori. Có vẻ như cô Maka không những tràn đầy động lực—mà còn cần tập luyện để không phải xấu hổ khi đối mặt với tôi nữa chăng?

Chuyện đó tự thân đã đủ rắc rối rồi, nhưng nó chẳng cứu vớt được tôi chút nào.

“Ưu… Buồn ngủ quá…”

“Này, Sai-kun!”

Trong giờ giải lao—Khi tôi đang gục đầu xuống bàn thì Amanashi Nui bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.

“Có chuyện gì thế, Nui? Xin lỗi, nhưng tôi không có sức mà đùa giỡn với cậu đâu.”

“Cậu mệt thật đấy nhỉ. Nhưng mà không được rồi. Ngủ trong giờ học là đặc quyền của riêng tôi, nên có ai đó dám cướp đi cái nét đặc trưng đó của tôi là tôi không cho phép đâu đấy!”

“Đặc quyền hay nét đặc trưng gì chứ… Đến sức mà cãi lại cũng không có nữa là…”

“Rõ ràng là có mà? À, thôi kệ đi, không phải chuyện tôi muốn nói.” Nui vỗ cái bộp hai tay xuống bàn tôi, người rướn về phía trước.

Bộ ngực đầy đặn của một gravure idol đang tựa lên bàn tôi trong giờ giải lao.

“Có thật là sáng nay cậu chạy bộ với Maka-tea không? Đừng có mà nói dối đấy.”

“Chuyện lan nhanh thật đấy nhỉ.”

“Mọi người cứ tưởng cậu cuối cùng cũng khuất phục được cô ấy, khiến cô ấy phải nghe lời cậu rồi đấy.”

“Thế là tôi tiêu rồi sao? Cô ấy bắt tôi chạy mười kilomet để "phục hồi chức năng"… Dù mới được nửa đường là tôi đã bỏ cuộc rồi.”

Là một người không thuộc câu lạc bộ nào, tôi hiếm khi vận động trong thời gian rảnh, nên năm kilomet là giới hạn của tôi rồi.

“Tôi cũng có kha khá năng lượng đó chứ, nhưng mà chạy mười kilomet á? Có mà chết chắc.”

“Đúng không? Thế nên bây giờ tôi không thể đùa với cậu được.”

“Hmmmm… Vậy là cậu chỉ chạy với Maka-tea thôi thật à. Thế thì được rồi. Thậm chí tôi còn vui vì không bị vướng vào đó chút nào ấy chứ.”

“Cái đó có nghĩa là gì chứ… nhưng mà thôi, cậu cứ tránh xa ra là được.” Tôi thở dài. “Bắt tôi luyện tập cho hội thao thì đúng là điên rồ mà… Tôi còn chẳng thuộc câu lạc bộ nào nữa.”

“À, trừ khi cậu không phải dân thể thao thì có lẽ sẽ không vui đâu. Tôi thì chỉ mong chờ các môn thi đấu thôi.” Nui lấy ra một tờ giấy gấp gọn từ túi quần. “Để xem nào… Sai-kun này, cậu sẽ tham gia chạy 100m, đấu cưỡi ngựa, và thi chạy ba chân lần thứ ba đó.”

“À, đúng rồi.”

Giờ Nui nhắc tôi mới nhớ, ngay sau khi học kỳ hai bắt đầu, chúng tôi đã chốt danh sách các môn thi đấu. Nhiều học sinh tham gia chạy 100m, còn tôi thì vì vóc dáng nhỏ bé nên thường xuyên bị chọn vào đội đấu cưỡi ngựa.

“Cậu sẽ bắt cặp với tôi trong môn chạy ba chân. Việc này quyết định hồi nào vậy, đến từ chối cũng không được mà thoát ra cũng chẳng xong.”

“À… T-tôi nhớ rồi.”

Kisou Tenka-san cũng bước tới bàn tôi, trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt đầy bất mãn. Mà thôi, cô ấy lúc nào cũng thế với tôi.

“Chắc là vì chiều cao của hai cậu chênh lệch ít nhất.”

“Tự ý quyết định mà chẳng hỏi han gì. Tôi sẽ nhớ tên bọn họ, đến muôn đời muôn kiếp.”

“Đến muôn đời muôn kiếp…”

Kể cả khi đang than vãn, Tenka-san vẫn không ngừng gõ bàn phím điện thoại. Trông cứ như đang viết lời nguyền rủa gì đó vậy.

Ngay cả trong đám con gái, Tenka-san cũng là người có vóc dáng nhỏ bé nhất. Chắc ngang ngửa tôi thôi, nói thật thì cũng hơi tủi thân. Dù sao thì, chạy ba chân với cô ấy… Tôi cứ có linh cảm là sẽ tệ lắm đây…

“Còn có cả môn kéo co toàn trường, ai cũng phải tham gia, và trò chơi bóng khổng lồ nữa chứ. Sai-kun chắc sẽ bận rộn lắm đây.”

“Tôi vẫn không thấy lý do gì để mình phải tập luyện cho mấy cái này cả… À đúng rồi, Nui tham gia môn gì thế?”

“Tôi đã thoát được tất cả các trận đấu, và sẽ dồn hết sức vào đội cổ vũ!”

“Đúng là Nui có khác~ Hồi cấp hai cứ lầm lũi làm nhân vật phụ thế mà, giờ lại trở thành cây hài năng động của lớp rồi nhỉ.”

“Sai-kun!”

“Cậu hồi đó trông giản dị hơn nhiều mà. Tự dưng giờ lại phong cách thế. Tôi cứ tưởng cậu bị lừa vào mấy vụ làm ăn mờ ám nào đó chứ, ai dè lại biến thành gravure idol luôn.”

“Cậu lại nghĩ xấu về tôi như vậy hả?!”

Giờ Nui trừng mắt nhìn sang Tenka-san, người cũng vừa thêm vào một câu.

“Nhắc mới nhớ, Tenka-san học ở Seikadai từ hồi cấp một luôn hả?”

“Tôi vào từ cấp hai.”

“À à, thì ra là vậy. Mà, không như cấp ba, nhiều người chuyển đến Seikadai từ hồi cấp hai mà.”

“Ối giời, Ten-chan này, cậu có biết là Maka-tea sẽ làm giáo viên ở Seikadai không? Cô ấy đã quyết định con đường tương lai từ hồi đại học rồi mà, phải không?”

“Cô… cô đang nói cái gì vậy?”

“Ý tôi là… chẳng phải cậu là em gái của Maka-tea sao? Trông cậu cứ như đứa em gái bám dính lấy Onee-chan mình ấy, nên tôi tự hỏi có khi nào cậu chuyển đến đây cũng vì lý do đó không.” Nui nói nhỏ đến mức chỉ hai đứa tôi mới nghe thấy.

Tôi đã sốc khi thấy Nui lại chu đáo đến vậy, nhưng mà ban đầu thì—không ngờ cô ấy lại nhận ra cô Maka và Tenka-san là chị em.

“N-Nui? Ơm…?”

“Tôi không nói cho cậu ấy biết. Sao cậu ấy lại biết được nhỉ?”

“Ơ, ý tôi là, cậu và Maka-tea trông y hệt nhau mà. Mặc dù tôi chỉ chắc chắn khi tham gia buổi tiệc BBQ lần trước thôi.”

“…Lạ thật đấy, Amanashi vốn phải là một đứa ngốc mới đúng. Đó là nhận định của tôi về cậu ấy.”

“À thì, tôi cũng đồng ý phần lớn với điều đó, nhưng mà có lẽ thỉnh thoảng cô ấy cũng thông minh bất ngờ đó chứ.”

“Này! Tôi nghe rõ mồn một bên này đấy nhé!”

“X-Xin lỗi, Nui. Nhưng mà, sao cậu lại giữ im lặng sau khi biết rồi?”

“Đến cả tôi cũng biết phân biệt cái gì nên nói và cái gì không nên nói mà. Dù có là đứa ngốc như tôi đi nữa!”

“Vậy là cuối cùng cậu cũng thừa nhận mình ngốc rồi à... Thôi được rồi Nui, nếu được thì cậu...”

“Biết rồi biết rồi. Nui-chan này sẽ không hé răng nửa lời, dù có bị đánh roi cũng không nói.”

“Thật sự không phải là chém đầu sao...?”

“Dù nói thế nhưng cũng không sai. Mà dù sao cũng giúp tụi mình nhiều lắm. Cảm ơn nhé, Amanashi.”

“Thôi nào, Ten-chan, chúng ta là đồng chí đã ngủ chung futon mà. Cứ gọi tớ là NuiNui!”

Lại thêm một cái tên khó ưa nữa xuất hiện. Mọi chuyện cứ thế tồi tệ hơn từ cái hôm ở chung phòng trọ đó nhỉ.

“NuiNui, vì chị gái tớ nên cậu phải giữ bí mật đấy. Dù sao cũng là chuyện công việc của chị ấy mà.”

“Không sao đâu, tớ sẽ không làm gì phiền đến Maka-tea đâu~ Dù sao tớ cũng yêu chị ấy mà. Mà ngược lại, hôn một cái thì không thành vấn đề đối với tớ đâu~”

“Môi của chị gái mình, lại bị bạn cùng lớp cưỡng đoạt...”

Vẻ mặt của Tenka-san lúc này trông thật sự rất phức tạp. Chắc là vì Nui trông giống kiểu sẽ làm thật. Mà thôi, nhắc đến chuyện hôn hít lại khiến tớ nhớ đến chuyện Nui đã hôn tớ hồi nghỉ hè...

“Mà thôi, chuyện hôn hít thì tớ cũng không lo lắm. InuInu2, mong được hợp tác với cậu nhé.”

“Gâu?!”

...Hình như hai người đó hợp nhau phết nhỉ, vui ghê.

“À mà nhắc mới nhớ Tenka-san, cậu không định tham gia buổi tra tấn—à nhầm, buổi huấn luyện đặc biệt của Maka-sensei à?”

“Tớ không. Tớ bận mà.”

Nói rồi, Tenka-san quay về chỗ ngồi của mình.

“Nhắc mới nhớ, không biết Ten-chan có làm công việc bán thời gian siêu bận rộn nào không nhỉ. Cái bộ đồ cô bé mặc hồi tiệc nướng BBQ ít nhất cũng phải cỡ 70-80 đô la đấy.”

“Oa, InuInu cũng biết về quần áo con gái sao?”

“Gâu gâu! Đã bảo không phải chó mà! Nhưng đúng là tớ biết kha khá thật.”

“Hừm...”

Có vẻ như đối tác trong cuộc đua ba chân của mình, em gái của cô giáo kiêm bạn gái mình, có bí mật riêng rồi. Thôi được rồi, nếu Tenka-san mà bị SID tra tấn thì lần này mình cứ cố gắng đứng ngoài vậy.

“Này Nuippi~ Giờ chúng ta phải đo đạc rồi!”

“À đúng rồi! Xin lỗi nhé, tớ phải đi đây.”

Lại bị gọi bằng cái tên kỳ quặc nữa, Nui đi về phía một cô gái cùng lớp. Một cô gái tràn đầy tài năng bình thường, đồng thời là thành viên của ban điều hành lễ hội thể thao.

“Ưm... được thôi, chắc không sao đâu.”

“Ơ, cái gì cơ?”

Nui nhìn tôi, rồi cuối cùng tự gật đầu một mình. Không thèm trả lời câu hỏi của tôi, cô ấy cứ thế đi về phía cô gái kia. Có vẻ như không chỉ Tenka-san có bí mật phải giấu. Ai ai cũng bận rộn hết cả...

Đồ ăn ở căn tin, được mang đến cho học sinh nhờ những khoản quyên góp hào phóng, vẫn ngon như mọi khi, khiến tôi vô cùng hài lòng. Tôi còn nói chuyện được với vài người bạn học nam, nhờ vậy mà nạp lại được chút năng lượng. Dù mục đích chính của họ là hỏi tôi về buổi huấn luyện đặc biệt của Maka-sensei, cố gắng moi móc từng chút thông tin một. Mấy thằng khốn này~

Tôi cũng trả lời vu vơ vài câu, chắc đây là lý do mình được gọi là ngọt miệng đây mà.

“Này, Saigi Makoto. Cà vạt của cậu lại lỏng rồi kìa. Cậu vẫn luộm thuộm như mọi khi nhỉ.”

“À, Karen-kaichou. Chào cậu.”

Đột nhiên, Jinsho Karen-kaichou xuất hiện trước mặt tôi, nhanh nhẹn chỉnh lại cà vạt cho tôi. Đương nhiên, cô ấy vẫn mặc đồng phục gọn gàng như mọi khi. Dù sao cô ấy cũng phải làm gương cho các học sinh khác mà.

“Trời ạ... Dám mượn tên của tôi lúc tôi đang bận rộn thế này.”

Cô ấy nói vậy, nhưng trông có vẻ hơi vui.

“Bận ư? Không phải cậu nên có chút thời gian rảnh để học sao?”

“Đúng thế. Tớ chắc là nên nói cho cậu về kết quả kỳ thi thử toàn quốc—”

Vì cái vụ việc ngay trước kỳ nghỉ hè khi cô ấy đến trường với mái tóc vàng hoe và quần áo luộm thuộm như gái làng chơi, chức chủ tịch hội học sinh của cô ấy đã gặp nguy hiểm. Để có thể vào được đại học Seikadai bằng học bổng, cô ấy phải đạt thứ hạng cao trong kỳ thi thử toàn quốc, ngoài ra còn phải đứng nhất lớp. Cô ấy đã thi vào kỳ nghỉ hè, và hình như kết quả đã có rồi—

“...Xin lỗi. Có vẻ như nỗ lực của tớ vẫn chưa đủ...”

“Ơ?”

“Tớ đã cố gắng hết sức rồi nhưng... chỉ đứng thứ 6 thôi.”

“Thứ 6 toàn quốc?!”

“Sao lại thế được... Lúc nào cũng kiêu căng với cậu, giờ thì bị quả báo này... Đúng là đáng đời tớ... Có vẻ như tớ phải phục vụ cậu vài thứ không đứng đắn khi mặc đồ nữ tu rồi...”

“T-Thật hả?! Khoan, không phải cái đó! Thứ 6 toàn quốc là quá đỉnh rồi còn gì?! Đến mức vào đại học Seikadai cũng là phí của giời!”

Seikadai khá danh tiếng về thứ hạng, nhưng không phải là trường top đầu cả nước. Với kết quả này, cô ấy hoàn toàn có thể dễ dàng vào được trường đại học tốt nhất.

“Nhưng mà, tớ đã đặt mục tiêu là hạng nhất, mà ngay cả top 5 cũng không vào được đó thôi?”

“Cậu đã đạt được nhiều hơn cả mong đợi rồi! Cậu thật sự quá tuyệt vời, Karen-kaichou! Cậu là thiên tài! Là thánh nhân đó!”

“...Cậu nói cái gì thế, Saigi Makoto? Cậu mệt hả?”

“Tớ đang cố gắng khen cậu đó! Đừng có lần duy nhất tớ thật lòng khen mà cậu lại phản bác chứ!”

Dù sao đi nữa, vậy là bớt được một mối lo rồi. Chắc cô ấy sẽ không phải lo lắng về học bổng nữa.

“Chúc mừng nhé. Tớ thật sự rất mừng.”

“Ừm... vậy à... Nếu cậu thật lòng nói vậy thì tớ sẽ vui vẻ nhận lời khen của cậu. À, tớ bận rồi, chuyện này chúng ta để nói sau được không?”

“Việc hội học sinh sao?”

“Chuyện là, sự kiện ném bóng trong lễ hội thể thao đã bị hủy rồi. Cậu thấy đó, có một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp tên Gosotsu Kiyo đã chuyển đến đây. Nghe nói anh ta có gốc gác từ Seikadai. Họ được mời đến đây như một bất ngờ, đối đầu với át chủ bài hiện tại của câu lạc bộ bóng chày.”

“Ồ, hay đấy chứ. Câu lạc bộ bóng chày của chúng ta khá yếu, nhưng tôi không ngờ lại có người từ đây mà thành chuyên nghiệp được.”

“Nghe nói anh ta đã rèn giũa tài năng của mình khi bắt đầu học đại học. Tuy nhiên, Gosotsu Kiyo đó lại không may bị chấn thương. Anh ta muốn nhặt một điếu thuốc lá bị vứt bừa, và bị căng cơ lưng.”

“Không biết nên ngưỡng mộ hay nên bật cười đây nữa...”

“Do đó, chúng tôi phải nhanh chóng nghĩ ra một sự kiện khác, nhưng đang gặp chút rắc rối.”

“Hửm? Không phải đó là việc của ban chấp hành lễ hội thể thao sao?”

"Họ đang bận rộn nhất trong số chúng ta lúc này. Chuyện bất thường như thế này xảy ra nằm ngoài dự kiến của họ. Đối phó với những rắc rối kiểu này là việc của hội trưởng hội học sinh."

"V-Vậy sao...? Em thấy chuyện này vượt quá phạm vi trách nhiệm của anh rồi..."

"Ừm, hội học sinh vẫn là hội học sinh thôi, nên chắc anh cũng sắp bị chôn vùi trong đống giấy tờ rồi."

"H-Hả? Nghe có vẻ tệ lắm đó?"

"Nếu em có ý tưởng gì về sự kiện, cứ nói anh biết. Saigi Makoto, anh biết em giỏi hoạt động trong bóng tối mà."

"Anh đang nói xấu em đó..."

Karen-kaichou phớt lờ lời phản đối của tôi một cách tài tình, lẩm bẩm rồi biến mất ở cuối hành lang. Dù nhiệm kỳ của cô ấy đã kết thúc, cô ấy vẫn đang cố gắng làm việc đến phút cuối cùng. Dù vậy, một sự kiện có thể thay thế sự xuất hiện của một cựu tuyển thủ chuyên nghiệp - không dễ gì tìm được đâu. Và ngay cả khi tôi có thể âm thầm giật dây, tôi cũng quá mệt mỏi vì đợt huấn luyện vừa rồi...

Ngay cả sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, buộc tôi phải điều chỉnh lại cuộc sống học sinh bình thường, và ngay cả khi tôi phải chịu đựng cuộc huấn luyện quái dị đó, tôi cũng không thể trốn tránh việc nhà. Trong căn hộ mà chúng tôi sống, chỉ có Miharu và tôi. Bố mẹ chúng tôi làm việc trong ngành buôn lậu. Họ đã về nhà một lần trong kỳ nghỉ hè, nhưng công việc bận rộn nên họ lại phải ra nước ngoài. Cả hai chúng tôi đều đã quen với điều đó trong nhiều năm, thậm chí không còn nhớ bố mẹ nữa.

À, chuyện họ là dân buôn lậu là nói dối thôi. Mặc dù tôi hơi nghi ngờ về công việc của họ.

"Hết hè, chúng ta lại trở về cuộc sống thường ngày... mình muốn nghĩ vậy lắm, nhưng có quá nhiều sự kiện xảy ra khiến mình không thể thở được."

"Gya! Lại đấm mèo à?! Mi con Kagome chết tiệt! Miharu sắp triệu hồi Nobunagako-chan rồi!"

"...Ít nhất thì cuộc sống thường ngày trong gia đình Saigi đã trở lại."

Hai anh em chúng tôi đã ăn tối xong, tắm (riêng) và tôi đang kiểm tra thực phẩm và đồ dùng cần mua vào ngày mai. Miharu thì đang lăn lộn trên chiếc ghế đặc biệt của mình, cái ghế sofa trong phòng khách. Tất cả thời gian không ở trường, em ấy đều dành cho chiếc ghế sofa đó. Đó là một cảnh quen thuộc, nhưng vào tháng Sáu năm ngoái, chúng tôi đã có một thành viên mới trong gia đình, một con mèo lông trắng tên là Saigi Kagome, và hoàn cảnh đã thay đổi một chút.

Sau khi nhận nuôi Kagome từ quán cà phê mèo, nó nhanh chóng quen với nhà chúng tôi, thậm chí còn tỏ vẻ như 'Có gì to tát khi mày sống ở đây hơn mười năm? Bây giờ tao ở đây rồi'. Hơn nữa, nó dường như không mấy hài lòng về việc Miharu lãng phí tiền của tôi vào các trò chơi trên điện thoại, thỉnh thoảng tặng cho em ấy những cú đấm mèo để đáp trả. Con mèo trắng này đang dạy cho cô em gái bé bỏng của tôi một điều rất quan trọng.

"Thôi nào, Miharu vẫn còn rất nhiều điểm trên thẻ Onii-chan của mình mà. Tại mi mà niềm tự hào của một con nghiện game mobile tan thành từng mảnh rồi."

"Nếu vẫn còn gì đó trên thẻ Onii-chan đó, sao em không trả lại cho Onii-chan đi?"

Tôi đã không thể làm thêm trong kỳ nghỉ hè, nhưng cũng không có cơ hội sử dụng nó, vì vậy ví của tôi chắc hẳn phải có một khoản kha khá. Nghĩ lại thì, mỗi khi tôi ra ngoài gần đây, cái người lớn nào đó cứ khăng khăng đòi trả tiền cho tôi, nên tôi hầu như không phải trả gì kể từ mùa xuân năm ngoái... Mình phải cẩn thận, nếu không mình sẽ bị phụ thuộc vào chuyện này mất...

"Được rồi, mình xong danh sách mua sắm cho ngày mai rồi... Hôm nay mệt quá, mình đi ngủ đây. Em đừng thức khuya quá đấy nhé?"

Miharu thuộc kiểu người hoạt động về đêm, nên em ấy hầu như không ngủ. Hồi còn học tiểu học, thật vất vả để đưa em ấy đi ngủ. Bây giờ cảm thấy thật hoài niệm.

Hơi loạng choạng vì kiệt sức, tôi trở về phòng và ngã xuống giường.

"Ahhh. Mình có thể ngủ thiếp đi lúc 10 giờ tối mất..."

Cuối cùng, tôi đã không thể ngủ ở trường, và chỉ mệt mỏi hơn sau khi làm hết việc nhà. Chuẩn bị cho ngày mai ư? Chắc chắn là không rồi. Mình phải học tiếng Anh nữa, nếu không Maka-sensei sẽ... Ahhh, nhưng, mình không thể nhúc nhích được nữa...

"Onii-chan."

"Wah!"

Ngay khi tôi sắp nhắm mắt lại, buông xuôi cho cơn buồn ngủ, tôi nghe thấy giọng của em gái mình.

"Đ-Đừng làm anh giật mình như thế, Miharu... Và sao em lại nhìn như vậy...?"

Tôi chỉ cử động đầu nhìn về phía cửa, và thấy Miharu đang đứng đó ôm gối. Vừa nãy, em ấy mặc áo phông và quần soóc, nhưng bây giờ em ấy mặc áo hai dây và quần lót sọc hồng trắng.

"Trời nóng, nên Miharu cởi ra. Ở ngoài hành lang."

"Anh đã bảo em đừng vứt quần áo lung tung rồi mà..."

Anh không bảo em phải giặt quần áo, nhưng ít nhất hãy cởi chúng trong phòng tắm đi.

"Sao không bật điều hòa nếu nóng quá? Nhưng nhớ đừng để cơ thể bị lạnh quá nhé."

"Không sao đâu. Onii-chan ấm áp lắm mà."

"Ý em là sao—Hả, em làm gì vậy, Miharu?"

Em ấy bước về phía giường tôi, ném gối lên đó và nằm xuống.

"Chúng ta ngủ chung nhiều lần rồi, sao bây giờ lại hoảng hốt?"

"Anh chỉ trông chừng em vì em cứ chơi game hoặc nghịch điện thoại không thôi."

Những năm gần đây, tôi phải dậy sớm để lo việc nhà, nên tôi không thể chịu đựng được nữa.

"Onii-chan, anh có biết không? Dùng một mỹ nhân với bộ ngực gợi cảm lồ lộ làm gối ôm, anh không chỉ hưng phấn mà còn ngủ say ngay sau đó nữa."

"Đừng nói cứ như là anh biết hết mọi chuyện em đang nói vậy. Với lại, anh không biết chuyện đó, không."

"Vậy thì—" Miharu lăn người đối diện với tôi, ôm lấy tôi. "Đây là gối ôm của anh, cứ tự nhiên dùng đi. Một khi Miharu đã ngủ say, em sẽ chỉ tỉnh dậy nếu Onii-chan là người đánh thức em thôi, nên anh có thể dùng em thế nào và bao nhiêu tùy thích, được không?"

"Dùng theo cách nào?!"

Em gái thân mến của anh, chúng ta không cổ xúy cho bất kỳ chủ đề khiếm nhã nào như thế này trong gia đình mình. Với lại, việc có một cô gái có tình cảm với mình, dù là em gái mình, ngủ chung giường không tính là ngoại tình đúng không?

Rốt cuộc thì, bạn gái vẫn là bạn gái mà, phải không?

"Hôm nay, Miharu đang ở chế độ gối ôm em gái."

"Có phải anh chỉ gắn thiết bị theo dõi lên người em thôi không?"

Câu đó nghe cứ như em đang đọc được suy nghĩ của anh vậy, em gái bé nhỏ à.

"À, Miharu. Dây áo hai dây của em bị tuột rồi kìa."

"Hả? À, đúng rồi. Mà, anh có phải kiểu anh trai không thấy ngực em gái mình mà không thấy gì không?"

"Anh mong là không ai như thế cả."

Anh cãi lại vậy, nhưng mắt vẫn không rời khỏi ngực em. Vì dây áo tuột xuống, anh gần như thấy rõ một phần. Một đường cong nhỏ, và chấm hồng trên đỉnh.

"......"

Sao anh lại thấy bối rối thế này? Anh thấy ngực em không biết bao nhiêu lần rồi mà. Chẳng lẽ vì em vừa tỏ tình, vừa hôn anh sao?

"Anh làm bộ ngại ngùng cái gì vậy, Onii-chan? Miharu đã nói là em đang trong chế độ em gái rồi mà. Anh có thể dùng em gái JK làm gối ôm, chẳng phải đó là điều tuyệt vời nhất với một tên cuồng em gái sao? Miharu cá là tất cả những tên cuồng em gái trên thế giới đang khóc ra máu đấy."

"Bọn nó chết vì mất máu anh cũng mặc..."

Nhưng, chắc em nói đúng. Nếu anh coi em là em gái bình thường, chắc không có vấn đề gì đâu.

"Miharu, ôm em anh không thấy nóng à?"

"Oa, đến giờ anh vẫn nghĩ đến chuyện nóng nực sao?"

"Kệ anh đi được không hả?!"

"Em đùa thôi mà. Chúng ta có thể dùng điều hòa bao nhiêu tùy thích, bố mẹ trả tiền hết rồi."

"...Liệu chúng ta có bao giờ có thể báo hiếu bố mẹ đàng hoàng không nhỉ?"

"Anh làm được mà, Onii-chan!"

"Em phải giúp anh đấy, Miharu?!"

Em đúng là muốn sống dưới ô của anh suốt đời thật nhỉ.

"Thôi kệ đi. Hôm nay, Miharu sẽ được anh chiều chuộng hết mình."

"...Không biết chừng đấy."

Chắc chắn là em nói dối rồi, không nghi ngờ gì nữa, nhưng ngủ với gối ôm có lẽ sẽ xua tan hết mệt mỏi mà anh tích tụ hôm nay. Anh vẫn thấy nửa bầu ngực của em, và khi anh nhìn xuống, quần lót kẻ sọc của em lồ lộ ra, nhưng em là em gái anh. Anh không thể hứng thú với cảnh này được. Bình tĩnh nào, Saigi-kun.

"Chúc anh ngủ ngon, Onii-chan."

"Ừ. Ngủ ngon, Miharu."

Anh nhẹ nhàng ôm em. A, sự mềm mại của ngực em chạm vào anh thật dễ chịu...

"Chào buổi sáng. Rất vui vì em đã đến, Saigi-kun."

"C-Chào buổi sáng..."

Sáng chủ nhật—ngày mà ngay cả câu lạc bộ hay nhân viên cũng không có mặt ở trường, vì lý do nào đó anh lại ở đây. Đương nhiên, anh lại bị Maka-sensei gọi đến, cô ấy mặc bộ đồ thể thao màu hồng quen thuộc, còn anh thì mặc đồ tập gym.

"Saigi-kun, mặt em trông tươi tỉnh hẳn ra vào buổi sáng đấy."

"E-Em chỉ là ngủ ngon vì em mệt thôi mà."

Anh không thể nói với cô là anh ngủ như một đứa trẻ vì có gối ôm được.

"À-À, tập luyện thì cũng được thôi, nhưng chúng ta có nhất thiết phải gặp nhau vào Chủ nhật không?"

"Không còn cách nào khác mà, đúng không. Chúng ta chỉ có thể dùng buổi sáng hôm nay thôi."

"Em không biết là trường mình có một cơ sở như thế này."

Hiện tại chúng tôi đang ở dưới hội trường phòng tập thể dục của trường trung học Seikadai. Bất cứ nơi nào tôi nhìn, tôi đều thấy các máy tập, xếp hàng cạnh nhau. Về cơ bản, nó giống như một phòng tập thể dục mà một câu lạc bộ thể thao sẽ sử dụng.

"Phòng tập thể dục này thật đáng gờm. Ai mà ngờ trường mình lại có một nơi như thế này."

"Tôi cũng đăng ký ở một phòng tập thể dục, nhưng máy móc ở đây mới hơn. Đó là những gì bạn mong đợi từ một trường tư thục giàu có như thế này, họ biết phải làm gì với tiền của mình."

"Ồ, mặc dù các câu lạc bộ thể thao của trường mình không mạnh lắm...Hm? Sensei đăng ký ở phòng tập gym ạ, Maka-sensei?"

"Giáo viên, đặc biệt là những người trẻ tuổi phải chiến đấu với sức bền của bản thân, vì vậy chúng ta phải luôn luôn khỏe mạnh."

"Em nghĩ là do cô tham công tiếc việc thôi..." Tôi nhận xét, nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn—xin lỗi, cảnh tượng ấn tượng bên trong phòng riêng của cô.

Núi sách tham khảo chất đống, sổ tay ghi đầy kế hoạch giáo dục và lời khuyên hướng dẫn và hơn thế nữa. Tùy thuộc vào người, điều này thực sự có thể thay đổi cách chúng ta nhìn cô ấy...

"À, gần đây nó cũng vì em nữa đấy, biết không? Nhìn eo của tôi này. Khó để duy trì lắm đấy."

"K-Không cần phải tạo dáng kỳ quái như thế đâu!"

Maka-sensei đặt cả hai tay lên eo, lắc mông một cách kỳ lạ. Ngay cả với bộ đồ thể thao bên trên, tôi vẫn có thể thấy eo cô ấy rất thon. Ruột gan cô ấy chứa ở đâu vậy?

"Không, chờ một chút. Cô làm việc mỗi ngày, ngoài ra còn đến phòng tập thể dục...vậy chính xác thì cô ngủ khi nào?"

"Tôi ngủ khi nào, hả...Hay là em ở bên tôi 24 giờ để trông chừng tôi nhé?"

"K-Không cần đâu ạ! Có vẻ như cô đã trở lại thái độ xấc xược thường lệ rồi!"

"Trường học là nhà của tôi mà. Nếu tôi ở đây, tôi có thể trở thành bất cứ ai tôi muốn." Maka-sensei nháy mắt với tôi để kết thúc lời nói của mình. "Tôi đã đặt trước rồi, nên hãy bắt đầu nhanh lên."

"Woah...?!"

Maka-sensei nhanh chóng buộc mái tóc nâu của mình thành một đuôi ngựa. Tiếp theo, cô cởi bộ đồ thể thao đang mặc.

"S-Sensei?! Sao cô lại cởi đồ thế hả?!"

"Lúc cởi đồ mà em cũng ồn ào như vậy, em thật là dễ thương đấy, Saigi-kun <3"

Bên dưới bộ đồ thể thao, cô ấy mặc một chiếc áo ba lỗ, để lộ gần như toàn bộ vai, ngực và thậm chí cả rốn. Hơn nữa, quần bó едва đến đầu gối. Tôi có thể thấy rõ đường nét của mông cô ấy khi cô ấy quay về phía tôi.

"Cô không cần phải cho em xem cơ thể được tập luyện kỹ càng của cô như vậy đâu!"

"N-Nhưng...với tư cách là giáo viên kiêm bạn gái của em, tôi phải khoe khoang về cơ thể của mình để em không bỏ tôi mà đi theo một cô gái trẻ hơn chứ. Ngoài ra, có một gói tập đêm cho phép em tập vào buổi tối ngay cả vào các ngày trong tuần, với chi phí khoảng 9328 yên một tháng."

"Sao lúc nào cô cũng tiêu những khoản tiền lớn nhất có thể thế..."

Giống như tiền thuê căn hộ, hoặc video R-15 trước đó.

"Đ-Đâu phải thế. Tôi phải dùng tiền cho công việc của mình, và tôi không trả bất cứ thứ gì ngoại trừ cho Saigi-kun. Điều đó quan trọng như chính cuộc sống của tôi vậy. Không Saigi Không Cuộc Sống, phải không? Hay viết tắt là NSNL."

"Không cần phải viết tắt làm gì."

"Vâng, đây không phải là trọng tâm ngay bây giờ. Hình như, câu lạc bộ quần vợt nữ sẽ sử dụng phòng này khi đến trưa, lạ thật đấy, vì vậy chúng ta phải sử dụng thời gian mà chúng ta có."

"Lạ thật...họ là một câu lạc bộ thể thao, vậy chẳng phải họ sử dụng nó thì hợp lý hơn sao?"

Không phải cô ấy về mặt kỹ thuật là Senpai của câu lạc bộ quần vợt sao? À, không phải cô ấy cũng từng ở trong câu lạc bộ quần vợt sao...

"Thôi được rồi, giờ chúng ta bắt đầu luyện tập một cách nghiêm túc nào! Trông vậy thôi chứ cô đây cũng thuộc tuýp người năng động đấy, nên cô có thể hướng dẫn em đàng hoàng tử tế. Đừng lo gì cả, cứ *ực*... cứ giao hết cho cô đi!"

"Ế?"

Dưới sự chỉ bảo của cô Maka, tôi ngồi xuống một tấm thảm gần đó, bắt đầu những bài vận động giãn cơ nhẹ nhàng.

"Saigi-kun này, người em cứng đơ ra ấy. Nếu em dẻo dai hơn thì sẽ ít bị chấn thương, nên em phải giãn cơ thêm chút nữa đi."

"Em gái em cũng cứng y chang vậy, chắc em phải đổ lỗi cho gen di truyền mất."

"Trong trường hợp của con bé, là do nó lười vận động thôi. Với lại, đừng có tự dưng nhắc đến con gái khác trong buổi hẹn hò phòng gym của chúng ta chứ."

"Cái này là hẹn hò phòng gym á?!"

Ít nhất thì cô ấy cũng nói rõ ngay từ đầu, ha!

"Học sinh cấp ba bình thường thì làm gì có ai đi hẹn hò phòng gym, đúng không? Chỉ có người lớn như cô đây mới làm được chuyện này thôi."

"Thật ra thì em hiếm khi thấy bạn học nào đến phòng tập gym luôn ấy."

Mặc dù tôi chắc là có những phòng gym với các chương trình tập luyện phù hợp cho học sinh cấp ba. Có lẽ thần tượng áo tắm Nui cũng đăng ký ở đó. Chắc là để phòng khi cô ấy lại ăn quá đà thôi.

"Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu với bài gập bụng để tập cơ bắp nhé."

"Cái này em thấy hoài."

Tôi đặt chân lên thanh đỡ để giữ cố định theo lời hướng dẫn của cô Maka.

"Cứ từ từ thôi, giờ thì làm mười cái trước đã. Đừng bận tâm đến việc đếm số, cứ tập trung vào động tác và nhịp thở của em thôi. Nhấc người lên thì thở ra, rồi hít một hơi thật sâu khi hạ xuống."

"Cô thạo việc này thật đấy. Đúng là phải thế chứ, một người từng chơi thể thao có khác."

Đây là lần đầu tiên tôi gập bụng với cái máy như này.

"Ôi... cái này... khó phết..."

"Đừng gồng mình quá. Gập bụng tác dụng không phải là quá lớn, nhưng em phải từ từ thôi. Giờ thì hạ người xuống đi."

Dưới sự hướng dẫn của cô, tôi tiếp tục bài gập bụng. Tôi nghĩ làm mười cái thì cũng dễ thôi, nhưng nó vẫn khiến một cơ thể chưa quen phải căng ra.

"Ư... một... cái nữa..."

"Cố lên nào Saigi-kun, em làm được mà. Cứ nhắm vào chỗ này đây!"

"…?!"

C-Cao tay thật...! Khi tôi nhấc thân trên lên, điểm mà đầu tôi nhắm tới... lại chính là bộ ngực của cô ấy! Thế là mặt tôi chôn thẳng vào bộ ngực 88cm của cô. Chưa kể, cái áo ba lỗ còn siêu mỏng nữa chứ—và không cả áo ngực?! Vậy là sau khi chết vì mười cái gập bụng này, tôi sẽ lên thiên đường sao?

"A~ em chạm nhiều quá rồi đấy, Saigi-kun..."

"Oa... x-xin lỗi... Ưm?!"

Tôi cố gắng ngả thân trên ra sau, nhưng cô giáo lại nắm lấy đầu tôi, ấn mạnh hơn nữa vào ngực cô ấy.

"Không được thế đâu, Saigi-kun. Hoảng loạn trong lúc tập luyện chỉ làm em bị thương thôi. Em phải từ từ hạ người xuống, được chứ?"

611.png?w=586

"…!"

Cô ấy cứ nói về chuyện hít thở các kiểu, nhưng làm sao tôi có thể lấy hơi được với áp lực nghẹt thở đang đè nặng lên mặt thế này chứ! Cuối cùng, cô Maka cũng giải thoát tôi khỏi cái địa ngục thiên đường đó, và tôi gục xuống máy tập.

"Vậy thì, chúng ta sang bài tiếp theo nào. Em có muốn thử bài nào không?"

"Cô đúng là thích làm gì thì làm... Mà, đẩy tạ có vẻ thú vị đấy--"

"Không được."

"K-Không được á...? Tại sao ạ?"

"Em có thể bị thương nếu cố nâng vật nặng."

"Nhưng em nghĩ bài tập nào mà chả tiềm ẩn nguy hiểm bị thương chứ..."

Cuối cùng, tôi buộc phải làm theo những gì bà cô bảo thủ, hay còn gọi là cô Maka, dặn dò. Xe đạp tập thể dục, máy đẩy ngực, các bài tập chân—tôi cứ thế chuyển sang tập những cỗ máy mà tôi còn chẳng biết tên.

"Hà... phù... B-Bài nào cũng khó hết... Sao mà có đủ thứ đồ ở đây mà mấy câu lạc bộ của trường mình không đứng đầu được nhỉ?"

"Em đúng là hay thắc mắc những chuyện đâu đâu thật. Đâu phải cứ có thiết bị tốt là sẽ khỏe lên đâu em." Cô Maka cười toe toét nhìn tôi.

Mặc dù cô ấy cũng tập y như tôi, thậm chí còn hơn thế, vậy mà chẳng hề hụt hơi chút nào.

"Đây, đến lúc lau mồ hôi rồi."

"...Tôi chẳng còn gì để mong muốn hơn nữa rồi."

Cô Maka lau mồ hôi trên mặt tôi. Tôi vẫn không thể phân biệt được cô ấy nghiêm khắc hay chu đáo nữa.

"Đừng lo, ngay cả cô cũng sẽ không đùa giỡn trong lúc tập luyện đâu. Đảm bảo an toàn tuyệt đối, rồi sau đó chúng ta mới có thể tình tứ với nhau."

"Cô còn chẳng thèm lấy cớ là 'giáo dục em' nữa là sao?!"

"Nhưng mà, nhưng mà... chúng ta đã bắt đầu hẹn hò rồi mà, nên giờ không phải lúc để bối rối nữa đâu. Cô còn muốn được thân mật đụng chạm, hôn hít vuốt ve hơn nữa cơ."

Cô Maka nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi, ân cần hôn lên má tôi.

"C-Cô giáo, cô bắt đầu mất kiểm soát rồi đấy..."

"Chúng ta sẽ tiếp tục tập luyện đàng hoàng mà. Dù sao thì cô cũng muốn em thể hiện kết quả thật tốt tại hội thao."

Cô ấy nói vậy, rồi còn khẽ hôn lên môi tôi. Dù chúng tôi đã hôn vô số lần rồi, nhưng những đòn bất ngờ như thế này vẫn thật là phiền phức...

"Hự..."

"Oa, cô Maka?!"

Tôi ngã vật ra tấm thảm gần đó, cùng với cô giáo. Được cô ấy ôm chặt từ phía sau, tôi bị khóa lại trong một tư thế mềm mại mà không thể thoát ra.

"Đ-Đây là kiểu tập luyện gì vậy?!"

"Em sẽ được mười điểm nếu thoát ra được đấy. Nhu đạo hay đấu vật dưới sàn nghe nói tiêu hao rất nhiều thể lực, nên đây cũng có thể trở thành một buổi tập luyện đúng nghĩa mà."

"Thế thì cái phòng gym này có ý nghĩa gì nữa?!"

Tôi cố gắng chống cự một chút, nhưng tay và thân trên của tôi bị khóa chặt hoàn hảo, không cho phép tôi cử động nhiều. Tôi thật sự nghĩ là mình phải có lợi thế hơn về cân nặng chứ. Vậy mà cô giáo lại đè nặng như tảng đá trên người tôi... Cô ấy giỏi thật!

"A~... sáng Chủ Nhật được ôm Saigi-kun thế này, thật là sung sướng quá đi..."

"Cái này mà gọi là ôm á?! Cô gần làm em nghẹt thở rồi đây này!"

Với lại, vì cô ấy cứ cử động người lên xuống nên bộ ngực mềm mại của cô cứ va vào gáy tôi liên tục. Bộ ngực mềm mại của cô giáo xinh đẹp này đang tấn công tôi!

"Fufufufu... Vùng vẫy cũng vô ích thôi... em không thoát khỏi cái địa ngục này đâu..."

"Đây là cái diễn biến gì vậy chứ...!"

Cô Maka lại thay đổi tư thế một lần nữa, đưa đầu cô ấy gần hơn về phía tôi. Khoảng cách đủ gần để chúng tôi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau—

"Ưm?!"

Tôi làm cô Maka bất ngờ, vươn cổ hôn lên môi cô ấy. Sự mềm mại đến khó tin từ đôi môi cô truyền thẳng sang môi tôi. Trở nên táo bạo hơn, tiếng những nụ hôn nồng cháy vang khắp phòng.

"Ưm... Phu... Ưm <3"

Cơ thể Maka-sensei khẽ run lên vì khoái cảm, và tôi có thể cảm nhận vòng ôm của cô ấy lỏng dần. Đây chính là cơ hội của mình…!

Tôi chớp lấy thời cơ, thoát ra khỏi vòng tay cô ấy và lùi lại một khoảng.

“Phù... nguy hiểm thật...”

“S-Saigi-kun… không ngờ em lại dùng nụ hôn để thoát khỏi vòng kìm kẹp của cô… Giờ người ta cứ dính lấy cậu không rời được rồi…”

“Cô nói gì vậy, Sensei! Ăn nói cho đàng hoàng vào!”

“Ôi chao… Cô không ngờ Saigi-kun lại giỏi khoản giường chiếu đến thế… Giờ cô lại thấy háo hức cho tương lai rồi đây…”

“Mấy cái ý nghĩ viển vông đang nảy nở trong đầu cô thì tôi xin không cần biết ơn, cảm ơn.”

“Thôi bỏ qua chuyện đó đi… Dù sao thì cô cũng là người lớn mà, Saigi-kun, đâu thể dễ dàng bị đánh bại thế được.”

“Hả…!”

Lần này, Maka-sensei ôm chầm lấy tôi từ phía trước, rút ngắn khoảng cách bằng tốc độ kinh hồn. Cô ấy nhanh chóng giữ chặt hai má tôi, rồi áp môi mình lên môi tôi, tới tấp hôn lên môi tôi bằng những nụ hôn tuy ngắn nhưng đầy cuồng nhiệt.

À, tôi đoán trước được mà. Dù mối quan hệ cô giáo người yêu khá là mơ hồ, nhưng chúng tôi vẫn đang hẹn hò cơ mà. Mà nói thật thì, chúng tôi đã hôn nhau trước cả khi hẹn hò rồi…

“Saigi-kun… Saigi-kun…”

“Đ-Đây là kiểu huấn luyện gì vậy—Ưm!”

“Em sẽ thấy khó thở nếu tim đập nhanh. Chuyện này có lẽ cũng giống như tập leo núi vậy.”

“N-Nực cười thật…”

Đúng là tim tôi đang đập rất nhanh lúc này, nhưng mà…

“Fufu, thế này thì em sẽ đủ sức khỏe để thi đại hội thể thao rồi.”

“…Đây đâu phải là huấn luyện gì đâu. Hơn nữa, tôi cũng chẳng muốn tham gia tích cực gì cả…”

“Cô muốn em vui vẻ, Saigi-kun. Em có thể không nghĩ nhiều về nó, nhưng em chỉ còn hai kỳ đại hội thể thao trong đời thôi đấy, em nghe rõ không?”

“Cô làm nó nghe to tát quá rồi đấy…”

Đúng là đại học sẽ không có đại hội thể thao, và dù một số công ty có tổ chức các lễ hội thực tập sinh tương tự, nhưng chắc chắn không thể sánh bằng đại hội thể thao học đường… Tuy nhiên, tại sao Maka-sensei lại kiên quyết đến vậy nhỉ… À, ngày xưa, có lẽ cô ấy không thể tự mình tận hưởng lễ hội vì cái danh “Bông hoa không thể chạm tới”… Bởi vậy nên cô ấy mới quay lại Seikadai, để sống lại tất cả những gì mình đã bỏ lỡ trong thời cấp ba…

“Đây có thể trở thành một kỷ niệm quý giá đấy… em biết không?”

“S-Sensei…”

Maka-sensei khẽ rời môi ra trong giây lát, rồi hít một hơi thật sâu – lại áp sát vào. Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng cho nụ hôn thì—

Tôi nghe thấy tiếng bước chân từ xa – khoan đã, tiếng bước chân?! Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cùng lúc đó cánh cửa phòng tập mở ra.

“Tuyệt vời, xem ra mình lại là người hăng hái nhất rồi!”

Một nữ sinh đứng ngay ngưỡng cửa.

“Ư.”

““Ư” cái gì mà “ư”!”

Nhìn thấy cô ấy, tôi khẽ rên lên. Cô ấy có mái tóc vàng dài, cùng chiếc băng đô Alice. Ở Seikadai, việc nhuộm tóc không bị cấm, nhưng chỉ được phép nhuộm màu nâu hoặc đen. Tóc vàng hoe hoặc vàng kim sẽ ngay lập tức bị nhắc nhở và phải nhận hình phạt. Giống như Jinsho Karen đã từng. Điều đó có nghĩa, việc cô ấy vẫn ở đây với mái tóc như vậy, chứng tỏ đó là màu tóc tự nhiên của cô ấy.

612.png?w=585

“Makoto-san, sao cậu lại ở chỗ này?”

“E-Enri…”

Tên cô ấy là Shinbou Enri. Người mà tôi quen từ tiểu học. Tuy không thân thiết gì, nhưng tôi biết cô ấy có dòng máu lai – và cả một “mối liên hệ” đặc biệt nữa.

“À, xin lỗi. Hình như đến giờ câu lạc bộ quần vợt dùng phòng này rồi.”

H-Hả? Maka-sensei đã mặc áo đấu rồi sao? Hơn nữa, trông cô ấy có vẻ hơi khó chịu khi phải rời xa mình…? Cô ấy làm thế từ lúc nào vậy… Mà thôi, tôi cũng chẳng có gì ngạc nhiên với một người đã giấu đi tính cách thật của mình suốt bao năm.

“Dù sao thì… Makoto… Enri… Saigi-kun, em có vẻ có rất nhiều bạn nữ đấy. Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của em mà chẳng biết gì, cô thấy mình thật tệ.”

“………”

Không ổn rồi. Maka-sensei đang cười, nhưng đôi mắt cô ấy thì không. Nếu đây là truyện tranh, chắc chắn trên đầu cô ấy đã nổi gân xanh rồi.

“Fu…Fujiki-sensei! Makoto-san lại làm gì thất lễ phải không ạ? Em xin lỗi!”

“Sao lại đổ hết tội lên đầu tôi ngay lập tức vậy?”

“Im lặng! Đã nói đến cậu rồi thì cậu lại tỏ thái độ đáng ghét một cách vô cớ với Sensei rồi, phải không! Tôi nghe nói cậu sẽ phải tham gia chương trình cải tạo, nhưng tôi đoán rằng cái nết của cậu sẽ chẳng bao giờ thay đổi đâu!”

“Cậu cũng vậy thôi, Enri, tôi thấy cậu đã thề chết trung thành với giáo viên rồi còn gì…”

Đúng vậy, đây chính là mối liên hệ – cô ấy chính là khắc tinh của tôi. Enri có một nét gì đó rất cần mẫn, và coi mọi lời giáo viên nói là chân lý. Về cơ bản, cách suy nghĩ của cô ấy trái ngược hoàn toàn với tôi. Hay nói đúng hơn là, của tôi thời trước đây. Chúng tôi đã đối đầu vô số lần kể từ hồi tiểu học, đến nỗi cô ấy trở thành một sự tồn tại mà ngay cả tôi cũng không thể ngó lơ khi cô ấy ở gần.

Đến tận bây giờ tôi vẫn thắc mắc tại sao chúng tôi lại gọi tên nhau. Nếu tôi nhớ không lầm, cô ấy là người gọi tôi là “Makoto-san” trước. Chúng tôi đã không gặp nhau một thời gian, có lẽ vì tôi đã ngừng nổi loạn với giáo viên, khiến cô ấy không còn lý do để la mắng tôi nữa.

“Tôi thấy cậu chẳng thay đổi chút nào. Hơn nữa, có thể cậu không biết, nhưng Fujiki-sensei thực ra là cựu át chủ bài của câu lạc bộ quần vợt, thậm chí còn đứng đầu Giải Vô địch Quốc gia Liên trường! Đây là bằng chứng!”

“Oa…! Cô mang cái gì đến đây vậy, Shinbou-san?!”

Trên màn hình điện thoại mà Enri dí sát vào mặt tôi, tôi có thể thấy một phiên bản Maka-chan vận động viên quần vợt thời nữ sinh cấp ba. Đó là bức ảnh của cô ấy mà tôi từng thấy trên mạng, mặc áo quần vợt màu hồng, kết hợp chân váy trắng.

“Đây là bức ảnh đẹp nhất của Fujiki-sensei đấy. Tôi đã cất giữ nó như báu vật!”

“…Nhắc mới nhớ, hình như bố cậu là quan chức cấp cao của một công ty báo chí nổi tiếng phải không?”

Cô ấy dùng bố mình để có được bức ảnh này – ngây thơ một cách kỳ lạ, nhưng cũng đầy tính toán.

“D-Dừng lại đi. Thời cấp ba của tôi đã lùi xa lắm rồi. Em biết đấy, tôi chỉ thắng một lần rồi giải nghệ luôn.”

“Giờ cô nói mới để ý, chuyện Sensei giải nghệ vẫn là bí ẩn lớn nhất của câu lạc bộ quần vợt… nhưng không sao cả! Điều đó chỉ càng giúp xây dựng nên huyền thoại về cô Fujiki, người đã biến mất sau chiến thắng áp đảo của mình…! Chẳng ai phàn nàn gì về điều này đâu.”

“Chà, chắc cô ấy cũng có lý do riêng để giải nghệ mà.”

“Ổn cả mà, Fujiki-sensei. Người Nhật như chúng cháu ấy mà, ai chẳng mến mộ Yoshitsune, Nobunaga, Ryouma. Tụi cháu ngưỡng mộ những anh hùng có ý chí kiên cường và quyết tâm sắt đá. Đến cả tụi hậu bối ở câu lạc bộ tennis này cũng không giấu nổi sự ngưỡng mộ dành cho Sensei đâu ạ…!”

“Cậu chắc về cái vụ ý chí kiên cường đấy không?”

“Im đi, Makoto-san! Đừng phá hỏng cái thực tại vàng son cháu đã tự xây dựng chứ!”

“Ehh…cháu nghĩ thầy đừng nên thần thánh hóa người khác làm gì…?”

“Saigi-kun nói chí phải đó con. Thầy đâu phải nhân vật vĩ đại gì cho cam.”

“Thật vậy sao ạ! Đối với cháu, thầy như một người hùng! Cháu kính trọng thầy hơn bất cứ ai trong câu lạc bộ tennis. Đáng tiếc là không còn video nào trong phòng câu lạc bộ nữa, nhưng cháu đã kịp thu thập tất cả các bản ghi từ các kênh TV khác nhau, chuyển đổi chúng sang 4K và lưu trữ an toàn trên một máy chủ.”

“Tình yêu của cháu nặng nề quá đó nha!”

Trên sân trường có nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt thật, nhưng Enri còn kinh khủng hơn cả họ nữa chứ. Chắc phải cho nó gặp Shiya-chan trong tương lai gần mới được…

“…K-Không ổn rồi. Lẽ ra mình phải đảm bảo tất cả các bản ghi đã bị xóa, nhưng không ngờ con bé lại đi xa đến mức lấy được chúng từ TV…” Cô Maka-sensei lẩm bẩm.

Thì ra cổ là thủ phạm khiến mấy bản ghi biến mất sạch. Đúng là kỹ càng thật.

“Cháu nghe nói thầy được giao nhiệm vụ cải tạo Makoto-san từ hồi xuân rồi phải không ạ, Fujiki-sensei. Chắc là một công việc phiền phức lắm…Makoto-san trông thì ngây thơ, nhưng sức kháng cự tinh thần của cậu ta đối với giáo viên thì cháu chỉ có thể so sánh với loài động vật mạnh nhất trên trái đất thôi. Cháu đã cảnh báo cậu ta về điều đó từ hồi chúng cháu làm quen ở tiểu học rồi, nhưng thầy thấy đấy, có ích gì đâu. Sao cậu không chịu nghe lời cháu chứ?”

“Cháu có nhớ mình có lý do gì để phải nghe lời cô đâu…”

Cô ta là cái thá gì của mình chứ?

“Không phải thế đâu, Shinbou-san. Đúng là thầy được giao trách nhiệm giáo dục và hướng dẫn cậu ấy, nhưng cậu ấy không phải tự nhiên mà lại kháng cự vô lý như vậy. Có vẻ như nhiều giáo viên làm điều sai trái trong quá khứ đã gây ra sự mất lòng tin ở cậu ấy.”

“Fujiki-sensei, thầy thật sự quá tốt bụng…A-A, đừng nói với cháu là thầy bị Makoto-san dụ dỗ nhé?! Cậu ta là bậc thầy trong việc thuyết phục người khác làm theo ý mình đó!”

“N-Nhắc mới nhớ…Cái cách cậu ấy dùng miệng cũng khiến mình th—Không, mình không ngây thơ đến mức bị học sinh dụ dỗ đâu.” Cô Maka-sensei ưỡn ngực, vuốt nhẹ tóc.

Cô ấy vừa định nói cái quái gì thế nhỉ…?

“T-Thật vậy sao? Makoto-san không hẳn là người xấu, nhưng khả năng đối phó với giáo viên của cậu ấy thì không thể xem thường được…”

“Đối phó với giáo viên…Hả? Trước đây tôi trừng mắt với cậu ghê lắm mà, cậu vẫn không nghĩ tôi xấu sao?”

“Không, tôi có nghĩ chứ. Nhưng đó chỉ là với giáo viên thôi, ít nhất là theo kinh nghiệm của tôi.”

“T-Thế à…”

Mà thôi, tôi cũng chẳng ngạc nhiên khi biết Enri thật sự ghét mình.

“À mà, Fujiki-sensei! Chuyện là…V-Vài tháng trước, có cái chuyện lạ lùng Makoto-san đã thực hiện hành động “tường-slam” với thầy, vậy Makoto-san, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy hả!”

“Cô có thể đừng thay đổi mạch truyện chỉ để nói xấu tôi nữa được không?”

Cậu vừa nói chuyện với Maka-sensei mà còn gì?

“Đ-Đúng vậy. Nhưng, cháu phải nói rằng cháu không thể chấp nhận việc hai người ở riêng với nhau được! Thậm chí còn có chủ đề bàn tán trong câu lạc bộ nữa! Dù là tin đồn vô căn cứ, nhưng càng nhiều tin đồn thì chúng càng trở nên đáng tin hơn!”

…………

…………

Tôi vô thức chạm mắt với Sensei. Ừ, chuyện này có thể gây phiền phức đây. Có lẽ chúng tôi nên suy nghĩ lại về cái vụ hẹn hò chạy bộ và tập gym này. Có vẻ như cô Maka-sensei cũng nghĩ vậy, cô đặt tay lên chiếc cằm thon gọn của mình, bắt đầu suy tư.

“Cảm ơn Shinbou-san đã nói cho thầy biết, thầy sẽ cẩn thận hơn trong tương lai.”

“K-Không, đừng thế. Tất cả là lỗi của Makoto-san vì cậu ta quá bất trị.”

…………

Enri nói không sai. Nhưng, cô Maka-sensei trông có vẻ hơi buồn. Chắc cô ấy rất thích những buổi học và luyện tập đặc biệt này. Tôi tự hỏi liệu hồi còn học trung học cô ấy có được tận hưởng thật sự không? Nếu có thể, tôi muốn giúp cô ấy tìm lại những gì đã mất.

Phù…hôm nay đúng là một ngày dài. Bỏ qua buổi tập sáng, tôi còn có tiết học đặc biệt về thể dục, cũng như buổi tập cho lễ hội thể thao.

“Vừa về đến nhà đã thở dài rồi. Anh đánh mất năng lượng vui vẻ, làm không khí nặng nề.”

“…Sao cô lại ở đây, Tenka-san?”

Vừa về đến nhà, cô bạn cùng lớp đã chào đón tôi ngay trong phòng khách nhà mình. Thấy cô ấy vẫn còn mặc đồng phục học sinh, chắc hẳn đã đến đây trước khi về nhà.

“Onii-chan, mừng anh về nhà~ Lát nữa Miharu muốn ăn thêm thịt đó nha~”

“Ngày nào em cũng thế mà.”

Hiếm khi lắm, Miharu không độc chiếm chiếc ghế sofa mà ngồi trước bàn. Trên bàn là chiếc laptop của em ấy, cả hai đang nhìn vào màn hình.

“Miharu, em nhớ Tenka-san là tiền bối của em không?”

“Cháu đến đây có việc, và đang nhờ Miharu giúp đỡ ạ.”

“Miharu chăm sóc ai đó ư? Đây là dòng thời gian khác à?”

“Có lẽ Hệ Thống Định Vị Onii-chan (OPS) vẫn chưa đủ. Hay là Miharu lắp đặt một hệ thống camera 360° trong phòng anh tương thích với nó nhé?”

“Dừng lại đã! Sự riêng tư của tôi đã tan nát hết rồi! Với lại, em thật sự đã lắp camera ư?!”

“Miharu nói đùa thôi mà. Nếu đi xa đến mức đó thì hội trưởng sẽ mắng Miharu. Ngay cả Kuu-chan cũng vậy. Mà nếu Kuu-chan ghét Miharu thì Miharu sẽ chết thật đó.”

“Thì ra em yếu điểm với Kuu, Miharu…”

Miharu đã vốn dốt đặc cán mai rồi, mà lại còn được một cô bé kiểu em gái khác chiều chuộng nữa chứ.

“Nhưng nói nghiêm túc, cô làm gì ở đây vậy, Tenka-san?”

Nếu tôi nhớ không lầm, không phải cô ấy đã quan tâm đến mạng lưới tình báo của Miharu sao?

“Tôi đang nhờ em ấy tạo một ứng dụng cần thiết cho công việc của mình. Thứ mà tôi không thể mua được, không bán trên thị trường.”

“Hừm…Khoan đã, công việc của cô? Việc làm thêm à?”

“Đừng bận tâm, không có gì to tát đâu. Thu nhập hằng năm, chỉ khoảng tám triệu yên thôi mà.”

……

“Đó là chuyện đùa phải không? Tôi không biết nên cười hay nên nghiêm túc hỏi cô ấy nữa.”

“Đơn hàng của tiền bối Ten-chan hơi phiền phức chút, nhưng với OPS thì không mất nhiều thời gian, mà Miharu lại được nhận thù lao cao.”

“Vậy thì, thôi đừng tiêu tiền của anh vào mấy cái game di động nữa đi chứ? À đúng rồi, suýt quên mất chuyện trà bánh.”

“Miharu mang đến rồi ạ. Bửu bối trà đen bí mật của anh trai, loại mà ngay cả người Anh cũng phải thèm khát đấy!”

“Khoan đã?! Cái này là anh xin bố hồi ổng sang Ấn Độ đấy!”

“Thế ý anh là, Saigi, em uống thì phí lắm sao?”

“À, không, không phải thế. Anh chỉ muốn nói là phải cẩn thận khi pha, để chiết xuất được hương vị tuyệt nhất thôi—Hừm??? Miharu pha trà ư? Không phải trà túi lọc mà là lá trà thật á?”

Tôi cầm cốc trà trước mặt Miharu lên, nhấp một ngụm. Chẳng bận tâm chút nào đến cái gọi là ‘nụ hôn gián tiếp’.

“Hả… cũng ổn đấy chứ?”

“Chỉ cần tra công thức trên mạng, Miharu cũng làm được thôi mà.”

“…………”

Mới hôm trước còn chưa biết đun nước, vậy mà… Đứa em gái bé bỏng của mình đang lớn rồi… A, mình khóc mất!

“Hả? Sao vậy, Saigi? Anh khóc đấy à? Đâu có cảnh nào buồn đâu?”

“Đừng để ý đến anh ấy làm gì, Ten-chan senpai. Anh trai chắc lại đang nghĩ cái gì bậy bạ rồi.”

Đúng là thế thật, nhưng mà anh trai nào mà chẳng xúc động vì mấy chuyện như vậy chứ.

“Th-Thôi, Tenka-san cứ tự nhiên nhé, tôi lên phòng đây—”

“Khoan đã. Em cũng có chuyện muốn nói với anh, Saigi.”

“Ơ, tôi á…?” Tôi khựng lại ngay tại chỗ, vẫn ngồi trên ghế sofa.

“…Nhưng mà, để Miharu nghe thì có sao không?”

“Đây là lãnh địa của Mii mà. Có giấu cũng vô ích thôi.”

“Ừm, em nói cũng phải. Miharu sẽ loanh quanh ở đây thôi. Dù sao Ten-chan senpai cũng đâu phải đối thủ.” Miharu vừa nói vừa ngồi xuống cạnh tôi, ngả người ra.

Vì vẫn còn mặc đồng phục, váy của em ấy hơi tốc lên, để lộ rõ chiếc quần lót màu trắng, nhưng đương nhiên đồ lót của em gái thì không thể khiến tôi xao nhãng được. Dù sao thì ngày nào tôi cũng giặt cho em ấy mà.

“Chuyện thì đơn giản thôi. Là về chị gái.”

“Ơ? Ừm… liên quan gì đến Miharu?”

“Tôi nói với em ấy rồi. Mii biết thì tốt hơn. Nếu tôi cứ đến căn hộ này nhiều lần, trước sau gì em ấy cũng phát hiện ra thôi. Mà em ấy còn dùng cả camera an ninh nữa.”

“Tôi thực sự không nghĩ em ấy lại cao siêu đến mức dùng camera an ninh đâu.”

…Phải không nhỉ? Mà dù sao em ấy cũng đang vờ như không nghe, chỉ mải chơi game trong khi vẫn chú ý đến Kagome. Nui thì đã biết Maka-sensei và Tenka-san là chị em rồi, nên sớm muộn gì SID cũng sẽ phát hiện ra thôi.

“Còn, về chị gái. Tôi đã nhờ Mii tìm hiểu vài thứ về chị ấy.”

“Về Maka-sensei ạ?”

“Gần đây, có vài lời đồn đại. Về việc chị ấy đang nhiệt tình hướng dẫn một học sinh cá biệt nào đó. Con trai thì ghen tị. Con gái thì xì xào. Tôi cảm thấy, hơi nguy hiểm.”

“…………”

Tuy gần đây cách nói chuyện của em ấy hơi khó hiểu, nhưng giờ thì tôi đã hoàn toàn nắm bắt được ý rồi. Đúng là khớp với thời điểm Enri vừa nhắc đến một lát trước.

“Có lời đồn gì khác giữa tôi và Maka-sensei nữa không…?”

“Không có chuyện đó. Hiện tại thì chỉ là mấy lời đồn vu vơ thôi.”

“…………”

Thì ra đây là lý do chính cho chuyến thăm của em ấy hôm nay… Quả nhiên em ấy là một siscon (cuồng chị gái) đích thực, nên muốn tránh những lời đồn kỳ quặc có thể làm tổn hại đến chị gái yêu quý của mình. Trước đây em ấy cũng đã từng nhiệt tình cảnh báo tôi về chuyện đó rồi.

“Vậy em nói là Sensei đang nới lỏng việc hướng dẫn tôi sao?”

“Chị gái tôi một khi đã chạy thì sẽ không dừng lại đâu. Tôi sẽ ngăn chị ấy trước khi mọi chuyện tệ hơn.”

“Đúng là thế mà~”

Ngay cả Enri cũng đã bảo Maka-sensei phải cẩn thận và cư xử đúng mực để tránh hiểu lầm xảy ra rồi.

“Khá rắc rối đây… Nói thật, tôi mừng húm nếu cái buổi huấn luyện địa ngục này dừng lại. Càng mừng hơn nếu mấy lời đồn kỳ quặc này có thể khiến chị ấy bị trừ điểm thi đua.”

Tuy nhiên, chỉ tuyệt vọng thì chẳng giải quyết được gì.

“Tôi còn phải nghĩ ra một hoạt động cho lễ hội thể thao sau khi Karen-kaichou nhờ nữa chứ. Chưa kể Enri lại để mắt đến tôi nữa, nên phải cảnh giác với cô ta. Sao không thể có lúc nào chỉ có một vấn đề thôi chứ?”

“Không bao giờ có đâu. Nói thế thôi chứ, tôi tin tưởng anh sẽ giải quyết được hết thôi, Saigi.”

“Thế là em lại đẩy hết cho tôi đấy à…?”

Mà, mấy chuyện này đều ít nhiều liên quan đến tôi cả. Thầy trò mà có quan hệ bất chính thì ai cũng bị ảnh hưởng, nên câu trả lời đã rõ ràng rồi.

“Anh trai, anh trai. Nếu anh có quá nhiều việc phải lo, thì anh phải lập danh sách, rồi xử lý từng việc một theo thứ tự. Không thì anh sẽ bị chôn vùi mất nếu cố làm tất cả cùng lúc đấy.”

“Đó đúng là một lời khuyên hợp lý, nhưng không hiểu sao tôi lại không thể chấp nhận được.”

Đặc biệt là khi lời khuyên đó lại đến từ đứa em gái hư hỏng và lười biếng của tôi. Thôi, chắc tôi nên từ bỏ việc kéo em ấy ra khỏi tình trạng nửa hikikomori này đi là vừa. Giờ thì tôi đã có OPS rồi, chắc tôi chỉ có thể đáp ứng kỳ vọng của Tenka-san thôi…

“Về cơ bản, anh phải tránh việc Fujiki-sensei dành thời gian cho anh, nghĩ ra một hoạt động phù hợp cho lễ hội thể thao, và nghĩ cách đối phó với cái cô Enri này.”

Em nói nghe có vẻ đơn giản lắm, nhưng cơ bản là thế đấy.”

Tôi nhanh chóng giải thích về hoàn cảnh liên quan đến Enri. Và cả việc cô ấy ngưỡng mộ Maka-sensei như thế nào.

“Tôi hiểu rồi, vậy là người con át chủ bài của câu lạc bộ tennis, cùng với lời nhờ vả của hội trưởng hội học sinh. Nghe có vẻ anh đã trở thành một ‘người bình thường’ đúng nghĩa rồi nhỉ. Mà phải rồi, cô ấy cũng từng nói chuyện với Miharu trước đây. Về việc đảm bảo anh được giáo dục đàng hoàng hay gì đó.”

“Nghe đúng kiểu Enri sẽ nói. Chắc tôi đúng là thuộc diện ‘cần được giáo dục’ thật.”

“Anh giải quyết nhanh gọn chuyện đó đi nhỉ? Để xem nào…”

“À, Miharu! Còn một chuyện nữa!”

“Hửm? Chuyện gì?”

“À, ừm… về buổi huấn luyện đặc biệt với Maka-sensei ấy, tôi muốn giữ nguyên như vậy, nếu không thì sẽ thành chất độc tinh thần cho chị ấy mất. Tôi muốn chị ấy có được một số thành quả từ lễ hội thể thao nếu có thể.”

“Anh trai nhiều yêu cầu ghê nha. Nhưng mà, cũng có lý.”

Miharu liếc nhìn Tenka-san, người cũng gật đầu đồng tình với lời tôi nói. Với cô gái buộc tóc hai bím này, hạnh phúc của chị gái là quan trọng nhất. Và tôi cũng không muốn thấy một Maka-sensei buồn bã.

“Không, chuyện này thực ra có thể làm được đấy. Chúng ta phải tạo thêm động lực cho Fujiki-sensei làm những việc khác. Gọi là ‘Vắt sữa đáng giá’ thì đúng hơn. Anh trai đúng là nghĩ ra mấy chuyện điên rồ ghê…”

“K-Khoan đã, Miharu! Anh không hề có ý định làm gì kỳ quặc cả! Anh chỉ đang cố gắng làm cho mọi người vui vẻ, và tìm cách đạt được điều đó thôi.”

“Miharu có một cách hay lắm, đảm bảo ai cũng vui vẻ, đôi bên cùng có lợi ấy mà!”

“C-Cậu thật sự có sao? Thật đấy à?”

Tôi bất giác nhìn sang Tenka-san, cô ấy khẽ lắc đầu với tôi. Không biết con bé em gái tôi lại vừa nghĩ ra trò gì nữa đây?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận