Vào một hôm nọ, khi kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu—
Cô giáo tiếng Anh trường cấp Ba Seikadai, Fujiki Maka, đang trên đường đi công tác ở tỉnh khác, trên chiếc xe Fiat đỏ yêu dấu của mình. Khi vừa qua khỏi ranh giới tỉnh trên đường cao tốc, rồi rẽ vào con đường quốc lộ, thì chuyện chẳng lành đã xảy ra. Một chiếc xe đang chạy ngược chiều với chiếc Fiat đỏ của cô Maka bỗng dưng mất lái, trật khỏi làn đường của mình và lao thẳng về phía cô. Có vẻ như người tài xế ấy đã nhấn ga như điên, không thể dừng xe lại được dù đã đạp phanh. May mắn là tài xế đã tránh được va chạm trực diện—nhưng đáng tiếc, đúng lúc đó lại có một nhóm học sinh cấp ba đang trên đường về từ câu lạc bộ, và chiếc xe sẽ lao thẳng vào họ. Phản ứng thông thường khi ấy lẽ ra phải đạp phanh, nhưng cô Maka lại nhấn ga mạnh hơn. Dĩ nhiên, đó tuyệt nhiên không phải là một quyết định sai lầm hay hành động bột phát trong lúc cuống cuồng.
Cô giáo bẻ lái vô lăng, một động tác dứt khoát như kiếm sĩ tung ra đòn đỡ chí mạng, ép chiếc xe của mình vào chiếc xe đối diện, làm thay đổi hướng đi của nó một chút. Nhờ vậy, chiếc xe đã lướt qua nhóm học sinh cấp ba trong gang tấc, rồi lao thẳng vào một cánh đồng gần đường. Chiếc Fiat tuy bị văng xoay tròn nhưng đã nhanh chóng dừng hẳn lại, may mắn không đâm trúng bất kỳ chiếc xe nào khác. Một người qua đường tình cờ chứng kiến cảnh tượng đó, liền rút điện thoại ra quay lại và đăng tải đoạn video ngắn ngủi ấy lên trang web ‘Youtsube’. Nhờ đó, mọi người đều có thể chiêm ngưỡng phản ứng nhanh nhạy và kỹ năng lái xe thần sầu của cô. Lượt xem nhanh chóng vượt qua con số hàng triệu. Dĩ nhiên, tôi cũng đã xem đoạn video đó. Dù chỉ kéo dài vài giây, nhưng nó được ghi lại rất khéo léo.
“…Một cảnh tượng… đúng là đáng xem đấy. Không chỉ nhóm học sinh cấp ba mà ngay cả tài xế chiếc xe kia cũng không hề hấn gì.”
“Vâng, miễn là mọi người đều ổn.”
“Cái gì mà ‘miễn là mọi người đều ổn’ chứ?! Sao cô lại làm chuyện nguy hiểm đến thế hả?!”
“Ơ-ơ… Saigi-kun, em đang giận tôi à?”
“Dĩ nhiên rồi!”
Tôi bảo cô Maka ngồi xuống ghế sofa, còn mình thì quỳ dưới sàn nhà. Mặc dù tôi đang giáo huấn cô ấy, nhưng tôi không thể để một người đang bị thương như cô ấy ngồi dưới đất được.
“Tôi đồng ý rằng hành động của cô rất đáng nể, nhưng nếu mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ thì sao?! Dù lần này mọi chuyện ổn thỏa, nhưng…!”
“Em-em xin lỗi, Saigi-kun… Không phải tôi muốn ra vẻ ngầu hay gì đâu, chỉ là tôi vô thức làm vậy thôi…”
“……”
Lạ thay, cô Maka không hề cãi lại. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã hết chuyện để nói đâu. Khi Kisou-san nghe tin về vụ tai nạn—chưa kể lại còn từ chính miệng cha của cô Maka nữa chứ—cô ấy đã bật khóc nức nở. Còn tôi, khi nghĩ đến việc có thể có điều tồi tệ hơn đã xảy ra, tim tôi thậm chí còn như ngừng đập trong giây lát. Chà, chỉ riêng vết thương ở cổ tay của cô ấy thôi cũng đủ để Kisou-san, người thực sự rất ngưỡng mộ cô Maka, nhận một cú sốc mà có lẽ tôi không thể nào hình dung nổi.
“…Không chỉ mình tôi đâu, mà cả Kisou-san, và cả cha của cô nữa, tất cả chúng tôi đều đã rất lo lắng. Chưa kể đến biết bao học sinh ở trường nữa.”
“Tôi-tôi biết mà. Một khi đã hoàn toàn bình phục, tôi định sẽ đích thân đến xin lỗi tất cả mọi người vì đã khiến họ phải lo lắng.”
Có lẽ là do chiếc váy ngủ gợi cảm cô ấy đang mặc, nhưng khi thấy cô ấy tỏ ra hối lỗi đến vậy, tôi không thể giận cô ấy thêm được nữa.
“…Chà, ngoài việc đến gặp mặt mọi người ra, tôi không nghĩ cô còn gì để xin lỗi đâu.”
“Không được. Dù sao thì tôi cũng đã khiến tất cả mọi người phải lo lắng mà…”
“Nếu làm vậy cô thấy an lòng hơn… Cổ tay cô thế nào rồi?”
“À-à, ừm, nó vẫn còn đau một chút, nhưng đã đỡ hơn nhiều rồi. Nhìn này—Ôi da!”
“Aaaaa, cô làm cái gì vậy?!”
Cô Maka cố gắng vẫy tay phải về phía tôi, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt cô ấy nhăn nhó vì đau đớn. Người duy nhất bị thương trong vụ tai nạn là cô Maka. Có vẻ là cô đã bị thương ở cổ tay khi giữ vô lăng quá chặt trong lúc ép xe vào chiếc kia. Đó là một vết thương khá nhẹ, chỉ mất khoảng mười ngày là lành, nhưng trước khi tháo băng, cô ấy không thể sử dụng tay phải một cách bình thường được. Dĩ nhiên, cô ấy đã được kiểm tra và điều trị đúng cách tại bệnh viện. Thật là phúc lớn khi không có gì tồi tệ hơn xảy ra.
“Đừng cố gắng như thế nữa. Cô đã thoát nạn chỉ với một vết thương nhẹ, đừng cố sức rồi lại làm nó tệ hơn.”
“Bên hông chiếc Fiat của tôi bị móp rồi… Aaa, không biết có thể sửa lại như cũ được không. Nghe nói sửa chữa mất cả tháng trời. Dù là xe nhập khẩu, nhưng theo tôi thì vẫn quá lâu!”
“Vâng, chắc chắn sẽ sửa được thôi…”
Có lẽ nạn nhân lớn nhất của toàn bộ sự việc đó chính là chiếc Fiat đỏ. Tuy nhiên, đúng như cô Maka đã nói, mọi chuyện cũng không quá tồi tệ. Cứ tưởng tôi sẽ không thể ngắm nhìn gương mặt nghiêng của cô ấy từ ghế phụ nữa chứ.
“Dù sao thì cô cũng không thể lái xe được một thời gian nữa, vậy thì có sao đâu? Bác sĩ đã nói rồi, bây giờ cô cần nghỉ ngơi hơn mọi thứ khác.”
“Tôi biết mà. Tôi cũng được nghỉ một tuần rồi.”
Hình như giáo viên có kỳ nghỉ hè khác với học sinh bọn tôi. Dù tôi không biết nhiều lắm… nhưng có vẻ như điều đó cũng có lý do của nó.
“À mà quên, còn chuyện cô biết đấy thì sao?”
“A, này, Saigi-kun…!”
Tôi nhấc chiếc điều khiển trên bàn thấp trong phòng khách, rồi bật TV lên. Ngay lúc này, một bản tin thời sự đang được phát sóng.
‘Cơ thể tôi cứ thế mà tự động hành động thôi. Với tư cách là một giáo viên, tôi rất vui vì các em học sinh đó đều không hề hấn gì.’
Trước hàng loạt micro chĩa vào mình, cô Maka đang thuật lại câu chuyện.
“…Phù, hôm nay lại chiếu nữa rồi.”
“Kiyaaa! Đừng nhìn, Saigi-kun!”
Khi cô Maka nhào tới tôi định giật lại chiếc điều khiển, tôi đã phản ứng một cách khéo léo bất ngờ và nhanh chóng tách ra khỏi cô ấy.
“Cô Maka, bình tĩnh lại! Không được chạy nhảy lung tung! Nằm yên!”
“Gâu?!”
Đúng là cô Maka mà, phản ứng nhanh chóng với tiếng quát của tôi. Cô ấy liền đứng hình, ngồi im trên ghế sofa.
“Với lại, có gì mà phải vội vã sau ngần này thời gian chứ. Tôi đã xem nó không biết bao nhiêu lần rồi.”
“Ưưư… Saigi-kun, em thật là trêu chọc người ta mà…” Cô Maka phồng má lên một cách đáng yêu.
Cái vẻ trẻ con này trước mặt tôi hoàn toàn trái ngược với vẻ đẹp điềm tĩnh đang hiện hữu trên màn hình TV lúc này. Sau vụ tai nạn, cô giáo Maka được đưa vào viện ngay lập tức, nhưng điều đó cũng không cứu cô khỏi sự săn đón rầm rộ của giới truyền thông. Cũng khó trách, vì đoạn clip đó đã đạt được lượng xem khủng trên Youtsube. Được sự cho phép của nhà trường, cô giáo Maka đã đồng ý phỏng vấn, và đó chính là những gì đang được phát sóng rộng rãi khắp nơi.
“Thấy mình trên TV thế này, tôi cứ thấy mình ngớ ngẩn làm sao ấy… Cũng ba ngày từ vụ việc rồi, sao họ vẫn còn chiếu cái này nhỉ…?”
“Chắc tại giờ họ không có tin tức nào hay hơn chăng? Dù gì thì clip trên Youtsube vẫn đang đạt lượng xem khổng lồ mỗi ngày mà.”
“Tôi đúng là đã ‘debut’ làm Youtsuber thật, nhưng không ngờ lại hot rần rần thêm lần nữa…”
À đúng rồi, đúng là có chuyện đó thật. Để cứu quán cà phê mèo ‘Nekoranya’, chúng tôi đã đăng tải một video về Maka-chan hóa thân thành hầu gái tai mèo lên Youtsube.
“Tôi phải nói là, mặt cô cũng đắt khách phết đấy. Tốt nhất cô nên cẩn thận hơn, không thì chẳng mấy chốc lại có scandal đấy.”
“Giới truyền thông đại chúng bây giờ đáng sợ thật…” Cô giáo Maka nhìn bản thân mình trên chương trình TV với vẻ mặt phiền muộn.
Thì… cô ấy có khuôn mặt của một diễn viên mà… và nếu không biết bên trong cái cơ thể đó là gì, chắc chắn ai cũng sẽ bị vẻ ngoài của cô ấy lừa gạt. Với kỹ năng lái xe như vậy, và nhan sắc thế này, làm sao giới truyền thông có thể không săn đón ráo riết được chứ.
“Cô giáo, vậy là cô có thể tận hưởng kỳ nghỉ của mình một chút rồi phải không? Nhưng mà, nếu cứ đi lại bên ngoài thì không hay cho lắm, đúng không ạ?”
“Chắc là vậy rồi. Dù sao tôi cũng vui vì mình không bị đổ lỗi cho bất cứ điều gì.”
“Nghe vậy thì tốt quá. Bị bắt vì cứu người thì không phải chuyện đùa đâu.”
“À, tôi không bận tâm nếu trường có thể tận dụng câu chuyện này để quảng bá, nhưng nếu rùm beng quá thì phiền phức lắm.”
“Vậy thì cô cứ tạm thời an phận một chút đi. Dù gì thì tay cô cũng đâu có làm được gì nhiều đâu, đúng không?”
“Đúng vậy, nó vẫn còn đau lắm. Tôi không cầm nổi bút, mà chỉ cần gõ bàn phím thôi là tay tôi đã run lên bần bật rồi, nên không thể làm việc được.”
“Ơ… Nghe có vẻ khó khăn đấy.”
Chẳng lẽ, hiện tại cô không thể làm công việc giáo viên sao?
“Tôi đã nhờ cậu mang tài liệu giúp, nhưng có lẽ là vô ích rồi. Tôi xin lỗi về điều đó.”
“Tôi cũng rảnh mà, không sao đâu.”
“Xong đợt tập huấn này, tôi định phụ trách dạy phụ đạo cho học sinh năm ba, nhưng giờ đến bảng đen cũng không viết được.”
“Tôi cứ tưởng cô chỉ bị thương nhẹ, nhưng xem ra lại khó khăn hơn tôi nghĩ rồi…”
“…Đúng vậy, to chuyện rồi. Ư… Ưưưưưư…”
Cô ấy dùng tay trái đang rảnh rỗi ôm lấy đầu mình.
“Công việc của tôi! Ít nhất hãy để tôi làm việc đi! Aaaaaaa!”
“Cô luôn là người nghiện việc đến vậy sao?!”
Kiểu diễn biến gì thế này! Cô ấy đau khổ vì chuyện này hơn cả vết thương thật sao?!
“…À, xin lỗi vì tôi đã hét lên như vậy. Ý tôi là, tôi biết mình cần phải hồi phục. Vâng, tôi sẽ không ra ngoài trong thời gian nghỉ ngơi này đâu. Và tôi chỉ có thể mua sắm trực tuyến thôi.”
“Nếu cô cần gì, cứ nói tôi sẽ mua cho. Những việc khác tôi cũng sẽ lo liệu giúp.”
“Ơ? Saigi-kun sẽ làm vậy sao?”
“Tất nhiên rồi. Cô giáo cứ thư giãn đi, Maka-sensei. Nghe có vẻ hơi hỗn, nhưng hay là cô cứ tạm quên công việc đi một thời gian đi?”
“V-Vậy là… Cậu sẽ chăm sóc tôi sao?”
“Dù sao tôi cũng sống ngay bên cạnh cô mà. Tôi chỉ cần gọi Shiya-chan trông chừng Miharu và Kagome là được.”
“B-Ba bữa mỗi ngày, và ngủ trưa cùng với Saigi-kun…! Một kỳ nghỉ hè với cậu…! Cậu nói thật đó sao…!”
“Ối trời…!”
Cô giáo Maka bật dậy khỏi ghế sofa, ôm chặt lấy tôi… Cảm giác gần như trực tiếp từ bộ ngực 88cm của cô ấy xuyên qua lớp váy ngủ mỏng! Ép sát vào người tôi! …Chẳng lẽ tôi đã đánh giá quá vội vàng rồi sao? Nhưng mà, tác động từ những giọt nước mắt và lời nói của Kisou-san vẫn còn mắc kẹt trong lòng tôi—
Cô giáo Maka là hàng xóm sát vách nhà Saigi chúng tôi. Chủ sở hữu căn hộ này trên danh nghĩa vẫn là bố của cô giáo Maka, nhưng vì ông ấy sống tại quán cà phê mèo ‘Nekoranya’ nên gần như không bao giờ về nhà. Tôi cũng ghé Nekoranya mấy lần rồi, mà còn chưa gặp được ông ấy nữa. Sau thất bại trong việc quản lý trước đây, ông ấy dường như đang gặp rắc rối khá lớn với những người khác. Có lẽ chúng tôi khá thân thiết.
“Thế này chắc là được rồi nhỉ.”
Thịt heo, xà lách và hành tây được nướng vừa tới, sau đó làm nguội với vài lát cà chua. Với phần ăn vừa phải, tôi phải nói là trông khá ngon miệng. Đây là một món ăn mùa hè kinh điển của gia đình Saigi, và cũng là một trong những công thức nấu ăn tôi khá tự hào.
“Cô giáo Maka, xong rồi đây.”
“Saigi-kun đáng yêu của tôi mang đồ ăn tối đến cho tôi… Tôi vui quá…!”
Khi tôi di chuyển từ bếp ra phòng khách, cô giáo Maka đang ngồi trước bàn thấp, đôi mắt cô ấy lấp lánh. À quên, cái váy ngủ đó quá ư là khêu gợi, nên tôi đã bảo cô giáo Maka thay đồ. Lần này cô ấy mặc một chiếc áo thun rộng và quần short, để lộ đôi đùi. Với vóc dáng như cô ấy, dù có mặc đồ mặc nhà đơn giản nhất thế này thì cũng quá là… kích thích rồi. Đặt thức ăn và một ít cơm lên bàn, tôi bày bát đĩa cho hai người chúng tôi.
“Saigi-kun, tôi biết cậu đảm đang việc nhà, nhưng đúng là cậu thành thạo thật đấy.”
“Khi cô làm bữa sáng trong bộ dạng trần—À xin lỗi, với chiếc tạp dề đó, trông cô cũng tuyệt vời lắm đấy, cô biết không?”
Cô giáo Maka đôi khi có thể hậu đậu, nhưng nhìn chung thì cứ có người khác ở cùng là cô ấy làm gì cũng tốt.
“Cho đến khi bố tôi bắt đầu thu mình trong quán cà phê, tôi đã phải lo hầu hết việc nhà.”
“Ồ, chắc cô bận rộn lắm.”
Chẳng phải trước đây cô từng kể là hồi cấp ba cô đi làm thêm quần quật sao… Đến mức ‘kỳ lạ là cô ấy vẫn còn sống’ hay gì đó đại loại vậy… Chắc phải có giới hạn cho việc lao lực quá mức chứ.
“Tôi không còn cách nào khác, bố tôi bị nợ nần đeo bám khắp nơi. Tôi thấy mình may mắn vì chưa bị bán sang Hồng Kông đấy.”
“Chẳng phải cô đã từng dùng ví dụ y hệt nhưng với Ma Cao sao?!”
Hồng Kông và Ma Cao là những địa điểm du lịch xinh đẹp, chứ đâu phải ổ tội phạm đâu!
“À… à thì… dạo này cũng bận rộn lắm. Thôi, chúng ta cứ lo mà ăn đi đã.”
“Vâng, cảm ơn cậu nhiều. Vậy phiền cậu nhé.”
“Hả? Phiền tôi… gì cơ?”
“Cậu biết là giờ tôi không dùng đũa được mà, đúng không? Cậu phải đút cho tôi ăn chứ.”
“……”
K-Không ổn rồi... Mình đã lơ là cảnh giác. Lẽ ra mình nên chuẩn bị món gì đó mà cô ấy có thể ăn bằng thìa hoặc dĩa chứ...!
“Cậu đâu cần phải ngần ngại đến thế. Chuyện này mình từng trải qua rồi mà, phải không?”
“Đâu có nghĩa là lần thứ hai tôi sẽ thấy thoải mái đâu chứ.”
Dù vậy, việc cô ấy gặp khó khăn khi ăn thì vẫn là sự thật. Thế nên, vừa quan sát cô ấy, tôi vừa gắp một ít thịt và rau từ đĩa rồi đưa đến gần.
“Đ-Đây... Há miệng ra nào...”
“Aaaaah... Ưm... Ngon quá. Ngon tuyệt! Cứ được ngắm Saigi-kun thế này, tôi ăn mãi cũng được!”
“Đừng biến tôi thành món ăn kèm chứ!”
Mà thôi, cô cứ tận hưởng món ăn kèm tôi đã chuẩn bị đi.
“Giờ thì, miếng nữa nào. Tôi phải ăn thật nhiều để mau chóng khỏe lại chứ.”
“...Tôi đang dần nghĩ là mình đã quyết định sai lầm khi đến đây rồi.”
Nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi đành lại gắp thêm thịt và rau, đưa đến gần miệng cô Maka-sensei.
“Ưm... Ngon thật. Cơm nữa, cho tôi cả cơm nữa!”
“Rồi rồi, đợi một chút.”
Tôi chưa từng đút cho Miharu hay Kuu ăn như thế này bao giờ. Trong đời tôi, việc đút cho ai đó ăn mới chỉ xảy ra hai lần, và cả hai lần đều là cùng một người, một cô giáo lớn tuổi xinh đẹp. Chỉ là... Cuộc đời tôi đang đi về đâu thế này? Thôi thì, cho đến khi bữa ăn kết thúc, tôi vẫn chẳng hiểu gì sất.
“Cảm ơn vì bữa ăn! Aaa, ngon quá chừng... Bữa tối ngon nhất đời tôi từ trước đến giờ luôn!”
“Tôi thật sự lo lắng không biết từ trước đến giờ cô đã sống thế nào nữa... Thôi thì, cô ăn ngon là được rồi.”
Nào ngờ chỉ ăn tối thôi mà lại dẫn đến chuyện thú vị như thế này. Chưa kể... liệu tôi có bị ép phải đút cho cô ấy ăn ba bữa một ngày suốt cả tuần này không...? Tim tôi có chịu đựng nổi cho đến khi tay cô ấy lành hẳn không?
Ngày thứ hai trong nhiệm vụ "phiêu lưu" chăm sóc cô giáo chủ nhiệm của tôi—
Bữa sáng, tôi chuẩn bị món bánh mì nướng đơn giản, có thể ăn được ngay cả bằng tay trái của cô ấy. Thấy chưa, tôi đang học hỏi đấy.
“Trời... Xấu hổ quá...”
“……”
Và hôm nay, cô ấy lại tiếp tục mặc bộ đồ ở nhà thoải mái. Lần này, mặt cô ấy đỏ bừng, cứ “Aaaah...” rồi người uốn éo vặn vẹo.
“...Cô ấy phải giặt giũ bằng một tay được chứ, đúng không?!”
“Khó khăn thế này thì sao mà thay được chứ!”
Tôi cứng họng chẳng nói lại được lời nào... Đứng trước máy giặt trong phòng thay đồ trước khi tắm, tôi thực sự tuyệt vọng. Sống một mình nên cô ấy có vẻ khá quen với việc giặt giũ. Nhưng mà, đống đồ trong cái sọt này lại là của hôm qua...
“Cô thật sự muốn tôi giặt mấy thứ này sao...?”
“Thật sự rất ngại... nhưng nếu là Saigi-kun thì tôi không phiền đâu...”
Có vẻ đó không phải là một câu nói đùa, khi Maka-sensei bắt đầu đỏ mặt. Và tôi nghĩ mặt mình cũng đỏ lừ lên rồi. Dù sao thì, thứ nằm trên cùng đống đồ đó chính là bộ đồ ngủ xuyên thấu hôm qua...!
“K-Không giặt bộ đồ ngủ xuyên thấu, tôi chỉ giặt đồ lót được không?!”
“Nhưng mà tôi đâu có mặc áo ngực đâu?”
“À, ra là cô thuộc kiểu không mặc áo ngực khi ở nhà hả...”
“Không, chỉ khi có Saigi-kun và tôi thôi thì tôi mới không mặc.”
“Cô nên sửa ngay cái thói xấu đó đi!”
Aaa, cái cảm giác cô ấy ép ngực vào người tôi trong lớp học lại ùa về...
“Nhưng mà, cậu thử nghĩ xem. Nếu lỡ mà tôi phải cởi đồ trước mặt cậu, tôi sẽ phải cẩn thận chọn áo ngực, mà điều đó thì tốn thời gian lắm. Và rồi, ôi chao! Ý tưởng này bỗng nảy ra trong đầu tôi! Nếu tôi không mặc gì ngay từ đầu, thì tôi có thể thoải mái, mà Saigi-kun cũng vui vẻ. Đúng không?”
“Có quá nhiều điều tôi muốn phản bác lại đấy!”
“Vì tôi đang trong quá trình hồi phục sau tai nạn, mặc đồ thoải mái sẽ dễ chịu hơn. Áo ngực không tốt cho cơ thể tôi.”
“Tôi thực sự không thể cãi lại cái lý do đó được... Dù tôi thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến vết thương của cô cả...”
Hay là cô ấy cũng không mặc áo ngực bên dưới cái áo phông kia luôn...? Dù tôi cảm giác như có thể thấy một sợi dây áo hai dây ló ra trên vai cô ấy.
“Với lại, tôi cũng phải "phục vụ" cậu một chút chứ~ Lần này là bằng cách mặc đồ nhẹ nhàng thôi nhé~”
“Tôi đến đây để giúp cô hoàn toàn vì thiện chí, nên tôi không cần bất cứ sự "phục vụ" nào đâu.”
“Cậu nói vậy thôi chứ, cậu đang chăm sóc tôi mà mặc mỗi áo phông với quần soóc, đó đã là một sự "phục vụ" không nhỏ với tôi rồi đấy.”
“Tôi đâu có mặc thế này với ý đồ đó! Mùa hè tôi lúc nào chả mặc thế!”
“C-Cậu không sao chứ? Mặc đồ thế này mà đi lung tung là có khi bị mấy bà cô kỳ quặc bắt cóc đấy.”
“Cô nói ai thế hả?”
Cô ấy nhìn ra giá trị gì ở bộ quần áo đơn giản này của tôi chứ...
“D-Dù sao thì... Tôi chưa bao giờ giặt áo ngực thể thao và quần lót của Miharu, nên tôi thà không làm hỏng bộ đồ ngủ xuyên thấu của cô chút nào! Chuyện đó tôi để cho cô đấy!”
“Ơ kìa, nhưng mà cậu phải chăm sóc tôi mà, đúng không?”
“Tôi sẽ dọn dẹp, còn lại thì để cô lo!”
Không đợi cô ấy trả lời, tôi vội vã lao ra khỏi phòng thay đồ. Mặc dù việc giặt giũ bằng một tay có thể hơi khó khăn, nhưng tôi sẽ tạm bỏ qua chuyện đó đã. Ưu tiên hàng đầu là... dọn dẹp, dọn dẹp... như thế thì sẽ không có diễn biến "đen tối" nào đâu nhỉ? Tôi di chuyển đến phòng khách, cầm lấy chiếc máy hút bụi không dây. Căn hộ của Maka-sensei cũng tương tự như của chúng tôi, là một không gian tổng hợp phòng khách, phòng ăn và bếp thông thường, cùng với ba phòng khác nữa. Theo tôi thì hơi lớn so với chỉ hai bố con cô ấy. Ngoài phòng của Maka-sensei và phòng của bố cô ấy gần như trống không, còn có một phòng khác thậm chí không được sử dụng. Nhắc đến phòng của Maka-sensei, tôi chưa từng đặt chân vào đó.
“À, Saigi-kun.”
“Ối.”
Maka-sensei bất ngờ thò đầu ra từ phòng thay đồ.
“Tôi rất cảm kích vì cậu sẽ lo việc dọn dẹp, nhưng mà phòng ngủ của tôi thì cậu không được vào đâu nhé? Dù sao thì đó cũng là phòng của giáo viên mà. Sẽ rắc rối lắm nếu học sinh nhìn thấy đấy.”
“V-Vâng, tôi biết mà. Đó là phòng của con gái nên tôi sẽ không tự tiện vào đâu.”
“Cậu thực sự không được vào đâu nhé? Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được, rõ chưa?”
“……”
—Nếu cô ấy kiên quyết đến thế, tôi lại không thể không muốn kiểm tra rồi. Có lẽ trong phòng cô ấy có bí mật gì đó chăng? Mà thôi, tôi đoán là nếu phòng ngủ của cô ấy bình thường thì còn đáng ngờ hơn bất cứ điều gì. Aaa... "Hội Chứng Đa Nghi Saigi"TM của tôi lại trỗi dậy rồi...
Cô ấy đâu có dán ảnh tôi lên tường cô ấy đâu, phải không? ...Không không, như thế thì quá là "meta" rồi.
Dù nói vậy, tôi vẫn không thể hoàn toàn gạt bỏ chuyện đó ra khỏi đầu được, đủ thấy Maka-sensei đáng sợ đến mức nào. Nhưng trước mắt, tôi quyết định xua tan cái tò mò này đi, tập trung vào việc dọn dẹp. Về lý thuyết thì có thể dùng máy hút bụi bằng một tay, nhưng dùng cả hai tay vẫn thoải mái hơn nhiều.
"Không nghĩ đến chuyện gì thừa thãi, chỉ cần chăm sóc Maka-sensei thôi... À phải rồi."
Tôi lấy chiếc điện thoại trong túi ra, mở lên. Hồi nãy tôi chưa kiểm tra tin nhắn:
'Maka-tea lại lên báo sáng nay nữa kìa! Cô ấy đang dần nổi tiếng hơn cả tớ rồi!'
"............Nui, đừng khóc."
Amanashi Nui là bạn cùng lớp của tôi, đồng thời cũng là một thần tượng áo tắm cấp ba. Ban đầu cô nàng đã rất nổi tiếng rồi, nhưng sau một bước đột phá nhất định trong sự nghiệp, cô ấy ngày càng có nhiều việc hơn. Nghe tin về tai nạn của Maka-sensei, cô ấy xông thẳng vào căn hộ của chúng tôi chẳng vì lý do gì cả, làm ầm ĩ cả lên. Nui thực sự rất thích Maka-sensei sau vụ đó...
'Đồ đáng ghét Maka-tea. Muốn nổi tiếng hơn cả tớ à! Tớ không tha cho cậu đâu!'
...Hay là không nhỉ...?
"Saigi-kun, Saigi-kun, cho tôi xin chút thời gian được không?"
Khi tôi đang bận rộn dọn dẹp ở cửa ra vào, Maka-sensei vẫy tay gọi tôi khi cô ấy đang đứng ở phòng khách. Cô ấy đã giặt xong quần áo rồi sao?
"Đúng lúc quá, tôi vừa dọn xong. Có chuyện gì vậy?"
Tôi đi vào phòng khách, đặt máy hút bụi xuống gần trạm sạc.
"Tôi giặt xong rồi. Với cả vì lúc nãy cậu giận tôi, nên tôi định nhờ cậu giúp tôi một chút."
"Hả? Chúng ta đang nói về cái gì vậy?"
Maka-sensei ngồi xuống sàn... và, cô ấy đang cầm cái gì vậy?
"Tôi quyết định sẽ mặc áo ngực ngay cả khi ở cùng với cậu, Saigi-kun. Vậy nên, cậu có thể giúp tôi mặc áo ngực được không?"
"Gyaaa?! Cô đang làm cái gì vậy?!"
Không hề báo trước, Maka-sensei cởi phăng chiếc áo phông rộng thùng thình đang mặc trên người ra. Mái tóc nâu dài của cô ấy từ từ buông xuống tấm lưng trắng ngần. rồi cô ấy kéo nó về phía ngực.
"Khó mặc áo ngực bằng một tay quá. Nên tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi."
"C-Cô nghiêm túc sao...? Chẳng phải cô có thể tự mặc bằng một tay được sao?"
"Hay là cậu thử mặc bằng một tay xem?"
Vẫn quay lưng về phía tôi, Maka-sensei đưa chiếc áo ngực trong tay cho tôi. Đó là một chiếc áo rất người lớn, màu đen, có ren, với kích cỡ đáng ngưỡng mộ, phù hợp với bộ ngực cỡ E của Maka-sensei.
"Có ý nghĩa gì chứ?! Tôi còn chưa từng mặc nó bằng cả hai tay nữa là, làm sao tôi có thể làm được bằng một tay! Với cả...chúng ta thực sự sẽ làm chuyện này sao?"
"Saigi-kun, có thể giờ tôi đang trong kỳ nghỉ, nhưng có một công việc mà tôi không thể lơ là. Đó chính là, 'giáo dục' cậu, hiểu chưa."
"Cô cũng nên nghỉ ngơi cả chuyện đó đi!"
"Đó là dự án quan trọng nhất mà tôi đang thực hiện. Cứ coi như đây là 'giờ học phụ đạo mùa hè' đi."
"Giờ học phụ đạo mùa hè..."
Trong khi đang là chủ đề của tất cả các phương tiện truyền thông, cô giáo xinh đẹp này lại đang cho một trong những học sinh của mình một buổi học riêng...Thật sự, tôi chỉ thấy toàn điềm gở từ chuyện này thôi.
"Với cả, chẳng phải cậu thường xuyên mặc áo ngực cho em gái mình sao?"
"Em ấy có thể tự mặc vì em ấy mặc áo ngực thể thao mà!"
"Cậu rành về tình hình áo ngực của em gái mình thật đấy... Dù sao thì, mau lên đi."
"Cô nghiêm túc đấy à..." Tôi nuốt nước bọt.
Tự trấn an bản thân, tôi chậm rãi tiến lên bắt đầu mặc áo ngực cho cô ấy. Tôi cố gắng không nhìn vào phía trước mặt cô ấy càng nhiều càng tốt, luồn tay cô ấy qua dây áo. Uuu... kích thước bộ ngực của cô ấy quá khủng khiếp... Nhét chúng vào quả áo sẽ là một nhiệm vụ khó khăn đây. Chưa kể đến việc tôi không thể trực tiếp chạm vào chúng. Cố gắng không nhìn chúng, cũng không sờ soạng chúng... độ khó kiểu gì thế này! Lại còn bằng một tay nữa chứ!
"Mm... Ahn... Nnn..."
Mỗi khi áo ngực chạm vào ngực cô ấy, cô ấy lại rên rỉ. Mặc dù đây có thể chỉ là diễn xuất từ phía cô ấy, nhưng nó vẫn rất có hại cho tim tôi...
"C-Chắc là ổn rồi, phải không? Ổn mà, phải không?!"
Mặc dù tôi không chắc ngực cô ấy đã thực sự nằm trong áo hay chưa, nhưng tinh thần của tôi đã đến giới hạn rồi! Cố gắng không chạm vào lưng cô ấy, tôi cài móc áo lại.
"Fuuu..."
À, có lẽ chuyện này đã diễn ra khá suôn sẻ? Nhưng, hãy giữ bí mật chuyện cuối cùng tôi đã dùng cả hai tay.
"Đợi một chút, Saigi-kun. Sao cậu lại mặc áo ngực giỏi thế? Tôi tưởng cậu không làm chuyện này cho Miharu-san?"
"Ehhh, cô đang phàn nàn mặc dù tôi đã làm tốt sao?"
Vừa lúc tôi đã vượt qua mà không chạm vào cơ thể cô ấy!
"C-Cậu không làm chuyện này cho Amanashi-san hay Jinsho-san, đúng không...? Hay đừng nói với tôi, Muku-san đã mặc rồi, và cậu đang...?"
"S-Sensei, đừng đột ngột quay người lại chứ!"
Bộ ngực của cô, được bao bọc trong chiếc áo ngực đen quá gợi cảm kia...! Và ngay cả khi mặc áo ngực, chúng vẫn đang rung lắc khắp nơi...!
"À, xin lỗi. B-Nhưng, cậu thực sự quá giỏi trong việc này!"
Trong khi cầm chiếc áo phông đã cởi ra trước ngực, Maka-sensei tiến lại gần tôi.
"Dù cậu nói vậy... À, nhắc mới nhớ, khi Shiya-chan mới bắt đầu mặc áo ngực... Tôi nghĩ là vào năm nhất cấp hai của em ấy. Tôi nhớ em ấy đã cho tôi học các bài học về cách mặc áo ngực đúng cách."
"Cô sinh viên đại học đó lại nữa à...! Cô ta đã quyến rũ cô ngay cả khi còn học cấp hai rồi sao...?!"
Giáo viên chủ nhiệm của tôi nói trong khi đang cố gắng quyến rũ tôi.
"Cô ta đang chăm sóc Miharu-san, phải không. Về cơ bản, cô ta ở ngay cạnh nhà... Tôi cần dây thép và con rối, cũng như sơ đồ mặt bằng của căn hộ này..."
"Này này, cô không phải đang lên kế hoạch ám sát đấy chứ?!"
Tôi không cần phải là một thám tử để đoán rằng cô ấy chắc chắn sắp làm một điều gì đó thực sự tồi tệ.
"Tôi đùa thôi. Ngay cả tôi cũng không thể thực hiện một vụ án hoàn hảo chỉ với một tay."
"Vậy ra vấn đề chỉ là do vết thương đó..."
Chẳng phải cô ấy đang đi trên con đường bạo lực sao?
"Thôi thì, đây là những gì tôi gieo sau khi không cảnh giác với Keimi-san. Nhưng dù sao, với việc này, cậu đã giải quyết xong vấn đề của buổi học phụ đạo mùa hè."
"V-Vậy, cảm ơn cô vì điều đó... Khoan đã... 'vấn đề này'...? Sao tôi có cảm giác chuyện này vẫn chưa kết thúc nhỉ...?"
"Cậu không thể trưởng thành chỉ bằng cách chăm sóc tôi trong một tuần này, phải không? Thời gian là vàng bạc."
"Tôi thật sự cảm thấy tôi không cần phải trưởng thành trong lĩnh vực đó..."
Mình mà thành chuyên gia cài áo ngực thì có ích gì chứ? Thế mà mình cứ ngây thơ nghĩ rằng chăm sóc cô Maka sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra cả…
“Ôi, nóng quá đi mất…”
Chiếc túi vải sinh thái đựng đầy những món đồ vừa mua sắm nặng trĩu trên tay. Sau bữa trưa, tôi dạo bộ một quãng đến siêu thị gần nhà. Mua sắm xong xuôi các nguyên liệu cần thiết và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, giờ tôi đang trên đường về. Nhiệt độ ở Nhật Bản lúc này nóng hầm hập chẳng khác gì nhiệt độ cơ thể mình, đến mình cũng chỉ muốn ở nhà ăn kem cả ngày như Miharu thôi. Thế nhưng, giờ đây mình đang có nhiệm vụ chăm sóc cô Maka, nên việc đi mua sắm đương nhiên là của mình rồi.
“Cô ấy yêu cầu ‘Món gì đó giúp bồi bổ sức khỏe’ thì phải.”
Theo mình thì cái này mơ hồ quá thể. Lúc đó mình chỉ nghĩ được mỗi món thịt làm món chính thôi. Giữa cái thời tiết nóng bức thế này, lẽ ra phải chọn thứ gì đó thanh mát, giải nhiệt chứ nhỉ? Mà cái vụ “bồi bổ” ấy, là để cô ấy hồi phục chấn thương càng nhanh càng tốt, đúng không…? Sao mình cứ thấy tình hình không ổn tí nào nhỉ…? Thôi, cái vụ cài áo ngực cho cô ấy cũng đủ nói lên tất cả rồi.
“Cái gì vừa bồi bổ… mà lại thanh mát… có món nào vậy không nhỉ?”
“Đừng lẩm bẩm nữa, Saigi. Cậu trông cứ như kẻ khả nghi ấy.”
“Ố?! K-Kisou-san?!”
Trước khi tôi kịp nhận ra, Kisou-san đã đứng cạnh tôi tự lúc nào, trừng mắt nhìn tôi đầy gay gắt. Cô ấy vẫn để mái tóc nâu dài được buộc gọn gàng thành hai bím như thường lệ, và dù tôi chẳng thể đọc được bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô ấy, nhưng nét đẹp ấy thì vẫn tuyệt vời như mọi khi. Khoác trên mình bộ váy liền thân dễ thương với nhiều diềm xếp nếp, dáng người nhỏ nhắn của cô ấy trông chẳng khác gì một cô búp bê vậy. Vì bình thường tôi chỉ thấy cô ấy trong bộ đồng phục học sinh, nên lần này nhìn cô ấy trong trang phục đời thường quả thực mang lại cảm giác rất mới mẻ.
“Cậu nhìn cái gì đấy? Cái ánh mắt biến thái đó là sao?”
“X-Xin lỗi, tôi chỉ hơi bất ngờ khi thấy cậu trong bộ quần áo này thôi. Trông rất hợp với cậu đấy.”
“…………Saigi, cậu từ trước đến nay đều là kiểu người như vậy à? Cứ thấy cô gái nào cũng khen nức nở sao?”
Hiếm hoi lắm mới thấy, đôi má của Kisou-san vốn không có biểu cảm gì cả nay lại phớt nhẹ một sắc hồng. Nhìn cô ấy như vậy, quả thật cô ấy có quan hệ với cô Maka-sensei.
“À-À mà… cậu muốn gì thế, Kisou-san? À, cậu thấy trong người sao rồi?”
Có lẽ vì cú sốc sau khi nghe tin về vụ tai nạn xe của cô Maka-sensei, Kisou-san đã bị sốt cao đến mức nguy hiểm.
“Sốt đã giảm rồi, nên tôi khỏe rồi. Giờ tôi đang trên đường đến thăm Onee-chan. Tôi có mua ít đồ cho chị ấy, như thịt chẳng hạn.”
“Nghe vậy thì tốt quá rồi… Nhưng mà, mang thịt đi thăm, cũng khá là độc đáo đấy. À, tôi cũng vừa đi mua sắm về xong đây.”
Cô Maka-sensei thật sự rất thích thịt. Nhà hàng đầu tiên cô ấy dẫn tôi đi ăn cũng là một quán yakiniku mà. Quả nhiên là em gái ruột của cô ấy có khác, biết rõ Sensei thích thịt mà.
“Đúng lúc quá. Để tôi hỏi ý kiến cậu một chút, Saigi. Cậu thấy sao?”
Kisou-san mở chiếc túi đang cầm trên tay, lấy ra một gói thịt.
“Ể, cái này… không phải khá đắt tiền sao? Nhất là khi chỉ là đi thăm thôi mà…”
Mặc dù không biết cô ấy mua ở đâu, nhưng tôi lập tức nhận ra đây chắc chắn là loại bò đen Nhật Bản đắt đỏ.
“Tôi không thiếu tiền đâu. Để Onee-chan vui thì số thịt này cũng chẳng là gì cả.”
“Đó không phải là câu nói mà một học sinh trung học bình thường sẽ thốt ra đâu…”
Thật sự đấy, “tôi không thiếu tiền”… Mình cũng muốn thử nói câu đó một lần trong đời. À mà, mình thì đâu có làm thêm, lại còn được bố mẹ đi làm nuôi cho ăn học, nên cũng chẳng dám nói nhiều…
“Thôi được rồi, chắc chắn cô Maka-sensei sẽ vui lắm đây. Vậy tôi nấu phần của cậu trước nhé?”
“Vậy thì tốt quá, Saigi. Cảm ơn cậu vì đã chăm sóc cho Onee-chan nhé.”
“K-Không, đấy là do tôi lỡ mồm nói ra thôi mà…”
Được cảm ơn một cách trực tiếp như vậy, hơn nữa lại còn là từ chính Kisou-san nữa chứ, khiến tôi có chút bối rối. Chưa kể, không giống như những cô gái khác xung quanh tôi, Kisou-san là người rất khó đoán.
“…Nhắc mới nhớ, tôi và Kisou-san không có bất cứ mối liên hệ nào từ trong quá khứ, đúng không nhỉ?”
“Hả? Liên hệ á?”
“À, xin lỗi, câu hỏi vừa nãy của tôi chắc là hơi kỳ quặc. Quên nó đi, không sao đâu.”
Vì mọi chuyện hóa ra tôi có một mối liên hệ trong quá khứ với Nui của SID và Karen-kaichou mà tôi đã lãng quên. Với Saigi SuspicionTM của mình, tôi không thể không nghĩ rằng có lẽ còn những người khác cũng nằm trong cái khuôn mẫu đó. Dù sao đi nữa, chúng tôi đã gác lại chủ đề này và cùng nhau đi đến căn hộ của cô Maka-sensei.
“Tôi về rồi đây!”
“Mừng cậu về nhà, Saigi-kun! Cậu lâu thật đấy! Tôi cô đơn qu– À, ơ?! Cậu lại rước thêm cô nào về nữa rồi?!”
“Đây là em gái của cô đó!”
“Không sao đâu ạ. Em đã quen với những phản ứng này của Onee-chan rồi.”
“Chị đùa thôi mà. Vào đi, Tenka.”
Có vẻ như ngay cả cô Maka-sensei, người nổi tiếng hay ghen, cũng không hề có ác ý gì với em gái mình. Sau khi nhận các nguyên liệu mà Kisou-san mang đến trong chuyến thăm, tôi liền cất chúng vào tủ lạnh, cùng với những thứ tôi đã mua.
“Mà này, Tenka, nghỉ hè em không bận à? Chị khỏe mà, nên không cần lo lắng cho chị đâu.”
“Em bận chứ, nhưng không bận đến mức phải bỏ lỡ việc đến thăm Onee-chan đâu. Em thậm chí còn giao việc chăm sóc cá nhân chị cho Saigi rồi mà, nên đây là điều ít nhất em có thể làm cho chị đấy.”
“……”
Hừm, nhìn họ nói chuyện thân mật và gần gũi như vậy thật sự khá lạ. Dù sao thì ở trường, họ vẫn giấu diếm chuyện mình là chị em mà. Mặc dù tôi phải công nhận, tôi biết Kisou-san luôn ngưỡng mộ cô Maka-sensei, nhưng vẻ mặt của Sensei lúc này lại mang một biểu cảm dịu dàng đến kỳ lạ.
“Cảm ơn hai người đã đợi, Kisou-san. Của Sensei nữa đây.”
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ trong bếp, tôi mang hai cốc trà lúa mạch lạnh ra và đặt xuống trước mặt họ.
“Cảm ơn cậu, Saigi.”
“Xin lỗi cậu nhé, Saigi-kun.”
“Không sao ạ. Cô có muốn dùng thêm gì không? Tôi có thể chuẩn bị ít đồ ngọt hoặc—”
“À, Saigi-kun, cậu giúp tôi một việc được không? Tóc tôi cứ xõa ra thế này nóng quá.”
“À, vâng ạ.”
Tôi đứng ra phía sau lưng cô Maka-sensei, rồi đón lấy chiếc dây buộc tóc mà cô ấy đưa cho tôi. Vậy thì, hôm nay hãy làm một kiểu gì đó đặc biệt một chút xem sao…
“Giờ thì…”
Sau khi chải tóc cho cô Maka-sensei một chút, tôi nhanh chóng luồn tay quanh mái tóc cô ấy với chiếc dây buộc tóc. Vì tôi cũng thường xuyên làm tóc cho Miharu nên đã khá quen với việc tạo kiểu tóc cho con gái rồi.
“Xong rồi ạ. Cô thấy thế nào?”
“K-Khoan đã—Cái này… Không được đâu!”
Maka-sensei soi gương cầm tay ngắm kiểu tóc mới, khuôn mặt cô ửng đỏ bừng.
“Tóc hai bím á?! Với cái tuổi này của tôi ư?! Thôi chết rồi… Không thể nhìn nổi!”
“Cô đừng nói quá lên thế chứ.” Tôi cười gượng.
Mái tóc dài màu nâu của Maka-sensei được buộc gọn hai bên đầu, rủ xuống. Hay nói cách khác, chính là kiểu tóc y hệt Kisou-san.
“Em hơi vui một chút, vì được có kiểu tóc đôi với chị.”
“Có kiểu tóc giống nhau thì chị không ngại đâu, nhưng tóc hai bím thì không được! Saigi-kun! Làm ơn tha cho chị đi mà!”
“Vừa mới giúp cô trông đáng yêu như thế, cô nhất quyết phải phá hỏng sao…?”
Tôi cố gắng nhìn cô ấy bằng ánh mắt cún con.
“Ư ư… Em thật sự muốn giữ nó lắm, vì là Saigi-kun làm cho em mà… Ư ư ư… Thôi được rồi, em hiểu rồi!”
“Nghe vậy thì tốt quá. Tiện thể để tôi chụp một tấm ảnh nhé.”
“Hả?!”
“Kisou-san, em tựa sát vào cô hơn một chút nhé.”
“Vâng ạ.” Kisou-san thành thật gật đầu, rồi lại càng tựa sát hơn vào người chị gái tóc hai bím của mình.
Tôi rút điện thoại ra, nhanh chóng chĩa về phía họ và chụp vài tấm. Chỉ để chắc chắn rằng tôi có thể tận hưởng khoảnh khắc này: hai chị em xinh đẹp với cùng một kiểu tóc. Quả nhiên, ngay cả một người đẹp tràn đầy vẻ quyến rũ trưởng thành như Maka-sensei cũng trở nên đáng yêu với kiểu tóc này.
“À há há, thế này thì tuyệt thật. Maka-sensei, cô cứ giữ kiểu tóc này hết ngày hôm nay đi nhé.”
“Saigi-kun… Đôi khi cậu thật sự rất thích trêu tôi đấy nhé…”
“…Mà đúng hơn, hai người cứ quấn quýt tình tứ như thế. Đang muốn khoe khoang gì trước mặt em đây?” Kisou-san làu bàu từ bên cạnh.
“C-Chúng tôi đâu có tình tứ gì đâu!”
Mặc dù tôi cảm thấy, với lối sống dạo gần đây, khoảng cách giữa tôi và Maka-sensei hình như đã được rút ngắn lại.
“M-Mà hơn hết là… Hai người cứ đứng cạnh nhau thế này, trông thật sự rất giống nhau đấy.”
Tôi ngồi xuống trước mặt hai người, ngắm nhìn cặp chị em Maka-Tenka. Maka-sensei có vóc dáng khá cao so với một người phụ nữ, trong khi Kisou-san lại khá nhỏ nhắn, hoàn toàn trái ngược.
“Ý em là, chúng em có cùng bố mẹ mà. Nhưng em nghĩ Tenka giống mẹ hơn, với vóc dáng nhỏ bé của em ấy.”
“À, nhắc mới nhớ, mẹ hai em—”
“Bà ấy nghỉ việc sau khi kết hôn, nhưng từng là một cựu tay đua xe chuyên nghiệp đấy.”
“Khụ?!”
Tôi suýt sặc nước trà trong miệng sau khi nghe lời Kisou-san.
“T-Tay đua xe? T-Thảo nào…”
“Em cảm thấy mình đang bị đem ra đùa cợt. Mẹ em chưa bao giờ dạy em lái xe cả. Mà, em cũng nhớ là khi còn nhỏ, em từng rất hào hứng khi được lái xe cùng mẹ.”
“Có lẽ lúc đó cô đã vô thức học được kỹ năng lái xe của mẹ mình rồi… Tôi không biết nên nói là tốt hay xấu nữa.”
Bởi vì cô ấy đã học được những kỹ thuật lái xe đó, mà cô ấy đã cứu sống rất nhiều người khỏi những chấn thương nghiêm trọng, thậm chí có thể gây tử vong cơ mà.
“Năm sau em cũng sẽ đi thi bằng lái xe. Em rất mong đợi đó.”
“Ơ-Ơ kìa… Kisou-san, em có chắc không…?”
“Đ-Đúng vậy, cậu ấy nói đúng đấy, Tenka! Xe cộ dù sao cũng nguy hiểm mà, em có thể bị thương khi lái xe đấy!”
“…Tại sao Saigi cũng lo lắng cho em? Mà Onee-chan, chị cũng không có tư cách nói đâu nhé.”
Ý tôi là, vì đã từng bị ép lái chiếc xe trong Cơn Ác Mộng của Maka-sensei, nên tôi chỉ lo lắng rằng một “ác quỷ” khác giống như cô ấy có thể được sinh ra mà thôi.
“N-Nhưng mà, mẹ không được phép dạy em đâu. Dù sao thì, mẹ nghĩ rằng việc quay xe tại chỗ mới là điều cần thiết mà.”
Đến đây thì tôi phải đồng ý với Kisou-san. Bây giờ cô thật sự không có tư cách để nói gì đâu.
“Đừng lo, em là một người lái xe bình tĩnh và ung dung mà.”
“V-Vậy thì được rồi… À, là tin nhắn từ Hiyori-sensei. Xin lỗi tôi một lát nhé.”
Ngay khi Maka-sensei thể hiện vẻ nhẹ nhõm, chiếc điện thoại của cô ấy đang đặt trên bàn bỗng rung lên. Cô ấy nhấc máy, rồi trở về phòng mình.
“…Xem ra cô ấy vẫn chẳng được nghỉ ngơi chút nào khỏi công việc, ngay cả trong tình trạng này.”
“Làm việc trong hệ thống kiểu công ty như thế này thì bình thường mà. Chẳng trách cậu không hiểu.”
Vừa trả lời tôi, Kisou-san vừa bắt đầu gõ lạch cạch trên chiếc bàn phím nhỏ gắn liền với điện thoại di động của mình.
“Lại là ‘Hồi ức tình yêu và tuổi trẻ’ của em sao…?”
“Vâng. Nhưng em sẽ không cho Saigi xem đâu.”
“Tùy em thôi…”
Thật tình, tôi tự hỏi cô ấy đang viết gì trong đó. Khoan đã… Chẳng phải một cuốn tiểu thuyết có tên đó từng là đề tài bàn tán một thời gian trước đây sao…?
“Em cứ như em gái tôi vậy, chỉ suốt ngày chơi game.”
“Nhưng lý do của Mii và em thì khác nhau.”
“Mii? Đó là Miharu sao?”
À, phải rồi. Tôi đã quá tập trung vào vụ tai nạn mà quên béng mất.
“Lúc nãy em nói chuyện với Miharu trước cổng trường phải không? Hai người biết nhau sao?”
“Mii rất kiên trì quan sát xung quanh, và cô ấy đã để mắt đến em.”
“Thật đáng sợ quá… Cả em và Miharu đều vậy.”
Có rất nhiều người xung quanh tôi, vậy tại sao cô ấy lại để mắt đến Kisou-san cơ chứ?
“Không thể bỏ qua kỹ năng điều tra của cô ấy. Không ngờ cô ấy lại đánh hơi ra em.”
“Đánh hơi ra em…”
Và Miharu đã nắm được điều gì về Kisou-san…?
“Em gái cậu, vừa đáng yêu vừa có năng lực, mặc dù có thể có vấn đề về tính cách. Còn anh trai cậu thì, không đáng yêu cũng chẳng có năng lực, thậm chí còn có vấn đề về tính cách.”
“Các câu của em chẳng liên quan gì nhau cả…?”
“Phản xạ thôi, không có gì khác…”
Không giải thích gì nhiều, Kisou-san tiếp tục gõ bàn phím. Đầy rẫy những bí ẩn…
“Nhưng mà, em biết ơn cậu đó, Saigi.”
“T-Tự nhiên em làm sao vậy?”
Kisou-san hạ điện thoại xuống, nhanh chóng tiến lại gần tôi. Gương mặt cô ấy, quá gần.
“Đáng lẽ ra em phải là người chăm sóc Onee-chan. Bố thì bận rộn với quán cà phê mèo, còn mẹ thì không thể bỏ công việc của bà ấy.”
“Đ-Đúng vậy, tôi có nghe qua.”
Nhờ chiến dịch PR của Maka-sensei trước đây, quán Nekoranya giờ đây đang làm ăn phát đạt với lượng khách hàng đông đảo. Hiện tại kỳ nghỉ hè đã đến, số lượng đó còn tăng cao hơn nữa, và họ dường như đang rất bận rộn. Sekiya-san thậm chí đã nhờ tôi giúp đỡ, nhưng tôi đành từ chối vì bận chăm sóc Maka-sensei.
“Bản thân em cũng hơi bận một chút. Một ngày nào đó, em nhất định sẽ trả lại món nợ này.”
“Tôi đã tự mình đề nghị việc này mà. Có giáo viên chủ nhiệm sống ngay bên cạnh mình, tôi không thể nào làm ngơ nếu cô ấy gặp rắc rối được.”
"...Saigi... là người tốt bụng?"
"Chuyện này bình thường thôi mà. Cơ mà, đúng là hơi phiền phức vì cái tính của cô ấy..."
"Chỉ 'phiền phức' thôi á? Tính cách của Onee-chan ấy hả? Anh điên rồi."
"Kisou-san?! Cậu đi hơi quá rồi đấy?!"
Mà, buông tớ ra được chưa! Ngực cậu ép sát vào tớ quá rồi, kích thích quá mức với một thằng học sinh cấp ba bình thường như tớ đấy.
"Chúng ta đã đến mức gặp nhau ngoài trường vào ngày nghỉ rồi đấy. Mà cậu vẫn còn thêm 'san'... Vậy thì, 'Tenka-san'."
"Hả?! Cái '-san' mới là vấn đề á?!"
Ở học viện Seikadai, bình thường người ta không hay dùng '-kun' hay '-san' đâu. Thế nên, việc dùng cái này, chưa kể còn dùng với tên riêng nữa, là chuyện khá hiếm, kể cả giữa bạn học.
"Lặp lại theo tớ, 'Tenka-san'."
"......"
"Nếu cậu ghét đến thế, tớ cũng không ngại không bao giờ buông cậu ra đâu—"
"Tenka-san! Vâng, tớ sẽ gọi cậu là Tenka-san!"
Tớ cảm thấy diễn biến này giống với cách làm việc của một giáo viên nào đó.
"...C-Cậu đang làm gì vậy...!"
"Ư..."
Tớ không kịp nhận ra, nhưng Maka-sensei đã trở lại phòng khách, và đang run rẩy dữ dội khi nhìn chằm chằm vào chúng tớ.
"B-Bị em gái NTR... Trong khi tôi không thể cử động vì tai nạn, hai người mà tôi tin tưởng nhất...!"
"Chị chỉ đi nghe điện thoại có vài phút thôi mà?! Với lại em có gian díu gì đâu...!"
Khoan, Sensei và tớ còn chưa hẹn hò, làm gì có ai để mà lừa dối hay bị lừa dối chứ!
"...Ra vậy, NTR người chị xinh đẹp của mình với một thằng nhóc tẻ nhạt. Motip cũ rích, nhưng thực tế. Chuyện này có thể thú vị đấy...?"
"Cậu nói gì vậy, Kisou—Tenka-san! Và đừng có viết tiếp!"
"Đừng lo. Tớ có được thứ mình muốn rồi, một mớ tư liệu tuyệt vời... A!"
"Cẩn thậ—!"
Tenka-san suýt làm rơi điện thoại, vội vàng dùng tay ôm lấy để giữ nó. Tớ cũng làm tương tự—khi hai người chúng tớ va vào nhau, ngã xuống.
"Hya...!"
"T-Tenka-san...!"
Cuối cùng tớ nằm bẹp dưới sàn, Tenka-san bám chặt lấy tớ và nằm trên người tớ. Những gò bồng đảo mềm mại cực kỳ căng tràn ép chặt vào mặt tớ.
"Cũng may là có tấm đệm. Tuy nhỏ, nhưng vẫn có ích."
"Tenka-san đúng là người nhỏ nhắn nhưng có bộ ng—Không, ừm, cậu nặng đấy, bỏ ra được không?!"
"Vừa nãy cậu định nói gì, hả? Có phàn nàn gì về tớ, nói ra ngay."
"K-Không có gì... Với lại, cậu có thể tránh xa tớ ra được không, tớ cảm thấy sát khí kinh khủng đang tỏa ra từ sau lưng tớ!"
Ầm ầm, tớ gần như có thể nghe thấy không khí rung chuyển, khi một luồng aura đen tối bắt đầu hình thành sau lưng Maka-sensei.
"Tenka..."
"B-Bình tĩnh đi, Maka-sensei! Lúc nãy em chỉ sơ ý thôi!"
Maka-sensei bước một bước về phía Tenka-san, tớ vội vàng ngăn cô ấy lại.
"Không, cậu đợi đã, Saigi-kun. Đừng hiểu lầm!"
"Hả?! C-Chị định làm gì vậy?!"
Ngay khi tớ bắt đầu đoán xem cô ấy định làm gì, cô ấy vội vàng cởi áo phông. Bên dưới là cảnh tượng quen thuộc của chiếc áo ngực đen mà tớ đã mặc cho cô ấy trước đó.
"Nhìn kỹ đi, ngực của tôi vẫn to hơn của em ấy! Chỉ là của em ấy trông to hơn vì vóc dáng nhỏ nhắn thôi!"
"Ai thèm quan tâm đến chuyện đó chứ?!"
Maka-sensei đẩy ngực mình về phía tớ, đồng thời so sánh nó với ngực của em gái cô ấy... Chẳng có vấn đề gì với chuyện đó cả, đúng không?!
"Ah, em vẫn thua sao? Em chẳng phải đã đuổi kịp về kích thước rồi sao?"
"Cho chị xem nào, Tenka."
"Vâng, Onee-chan."
"Ê?!"
Tenka-san chỉ gật đầu theo lời Maka-sensei, cởi chiếc váy liền thân diêm dúa, và mở phần ngực của chiếc áo blouse bên dưới. Được bao bọc trong chiếc áo ngực đỏ thời trang một cách bất ngờ, hai ngọn núi lớn xuất hiện.
"T-Tenka-san, sao cậu lại hùa theo thế?! Cậu không quên là còn có tớ ở đây à?!"
"Em còn quên là có anh hiện diện khi chúng ta ở trong lớp nữa là."
"...Thật xin lỗi vì không có sức hút."
Không, vấn đề không phải ở đó. Tenka-san không thuộc diện được Maka-sensei giáo dục, cũng không phải là thành viên của bất kỳ tổ chức mờ ám nào như SID.
"Onee-chan nói gì cũng là tuyệt đối. Nhưng đừng có nhìn chằm chằm quá nhiều, đồ biến thái."
"Không phải Tenka-san mới là người biến thái hơn sao...?"
"...'Tenka-san' rồi cơ đấy... Fu fu fu, Saigi-kun, mặc dù chị đã cố gắng giảm bớt số buổi học phụ đạo mùa hè, em lại cắn câu em gái chị."
"Đừng có nói cứ như tớ là ác quỷ vậy!"
"À thì, cũng được thôi. So với cô sinh viên đại học mà em gọi bằng '-chan', cái này chẳng là gì cả. Hơn thế nữa... Nhìn kỹ vào đi. Ngực của chị to hơn!"
"Em cứ thua Onee-chan mãi thôi. Nhưng, với kích thước ngực của em, đáng lẽ em phải thắng chứ."
"H-Hey...!"
Tình hình: Maka-sensei và Tenka-san, cả hai đều là những cô em gái ruột xinh đẹp, giờ đang đẩy ngực của họ, chỉ được bảo vệ bởi áo ngực, ngay trước mặt tớ. Chỉ cách tớ vài centimet, hai cặp bồng đảo khổng lồ...!
"Giờ, một câu hỏi đặc biệt trong buổi học phụ đạo mùa hè của em. Trả lời chị, giữa Tenka và chị, ai có ngực to hơn. Em chỉ được phép chạm vào ngực chị để kiểm tra."
"Tớ biết là Tenka-san biết về thân phận thật của cậu, nhưng cái này hơi táo bạo quá đấy, nếu cậu hỏi tớ?!"
Tớ không thể biết cái nào to hơn chỉ bằng một cái liếc mắt. Với lại, hai người họ có tự biết điều đó không vậy?
"Anh đang làm gì Onee-chan vậy, người đang hành động hấp tấp, trong khi em đang nhìn đi chỗ khác. Anh có kế hoạch gì, chơi đùa với ngực của chị gái người khác hả?"
"Tớ không có chơi đùa với ngực của cô ấy gì cả!"
Vẫn là Tenka-san không cảm xúc đó. Nhưng, tớ vẫn có thể thấy má cô ấy ửng hồng rất nhẹ. Biểu cảm bối rối của cô ấy khá là khêu gợi đấy...
"Ê! Vừa lúc chị lấy hết can đảm để cho phép em chạm vào chúng! Sao em lại bị Tenka mê hoặc vậy!"
"Saigi dù sao cũng là con trai, và có lẽ cậu ấy thích mấy em trẻ tuổi hơn?"
"Tenka-san, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa!"
Với lại, hai người phấn khích quá rồi đấy—Ahh xem, ngực của hai người đang đập vào má tớ rồi này! Đẩy chúng vào người tớ thế này thật sự không giúp tớ biết được cái nào to hơn đâu... Thật sự, bài học đặc biệt này sẽ kéo dài đến bao giờ... Tớ hy vọng là không quá lâu. Có thể có người ghen tị với tình huống hiện tại của tớ, nhưng dạ dày của tớ chỉ chịu đựng được cuộc chiến nảy lửa của họ đến thế thôi...
"Hmm~~~ Hm hmm hmmmm~~~"
Vừa trải qua kiếp nạn trời hành mà chẳng hề hấn gì mấy (?), Tenka-san đã về nhà. Tiện thể nói luôn, vì cô Maka-sensei cứ nằng nặc van xin tôi đổi kiểu tóc búi hai bên của cô ấy với đôi mắt đẫm lệ, nên tôi đành phải chiều theo. Sau bữa tối, tôi nhanh chóng dọn dẹp bát đĩa, để được nghỉ ngơi một chút. Cô Maka-sensei vừa lướt các kênh TV, vừa lẩm nhẩm hát khe khẽ. May mà tâm trạng cô ấy có vẻ đã tốt trở lại, nhưng tôi vẫn chưa dám lơi lỏng chút nào...
Tôi để cô Maka-sensei, người đáng lẽ ra vẫn phải nghỉ ngơi, ngồi trên ghế sofa, còn tôi thì giữ khoảng cách một chút, ngồi dưới sàn. Một khoảng cách đủ để tôi có thể né tránh bất cứ lúc nào. Dù đối phương đích thị là một người phụ nữ, nhưng đây là cô Maka-sensei đấy. Tôi chẳng tin nổi một giây rằng mình có thể thắng cô ấy trong một cuộc đấu sức tay đôi.
"Cô Maka-sensei, trông cô vui vẻ thật đấy."
"Để tâm trạng bị hủy hoại bởi mấy chuyện vặt vãnh thì phí lắm chứ. Dù sao thì, hiện tại tôi đang sống chung với Saigi-kun mà. Chuyện tôi hằng mơ ước bấy lâu."
"Chúng ta đâu có sống chung?!"
"À phải rồi, tối nay em về nhà mà... Vậy thì, vợ đi làm về chăng?"
"...Tôi thà chọn phương án đầu tiên còn hơn."
Vết thương của cô Maka-sensei không đến mức trầm trọng đến nỗi tôi phải ở lại qua đêm. Nhà tôi ở ngay sát bên đây mà, với lại, tôi cũng đã nhờ Shiya-chan để ý Miharu giúp khi nào em ấy rảnh. Dù vậy, tôi vẫn hơi lo cho em gái mình.
"Với lại, tôi cảm thấy, với việc cô đang là tiêu điểm của giới truyền thông bây giờ, chẳng phải việc một học sinh ở lại với cô đến giờ này là không hay lắm sao?"
"Giờ em mới nói thế sao? Không sao đâu, căn hộ này tuy cũ kỹ nhưng an ninh ở đây rất nghiêm ngặt, chẳng có kẻ lạ nào lọt vào được đâu. Bởi vậy, bố mẹ em có thể yên tâm làm việc, vì em và em gái sống trong căn hộ này một mình mà."
"Thật vậy... sao?"
Tiện thể, tôi chưa bao giờ nghe nói có vấn đề gì xảy ra ở căn hộ này cả. Mà nếu là tôi, tôi đã coi Miharu, Shiya-chan, và đặc biệt là cô Maka-sensei, là 'những kẻ lạ' rồi.
"Với việc không ai không phải cư dân ở đây có thể ra vào, chưa kể đến những kẻ không mời mà đến, tôi thấy đây là nơi hoàn hảo để chuyển đến."
"Cô đang ám chỉ điều gì vậy?"
"Ngay cả khi mấy đứa nhóc SID biến thành những kẻ bám đuôi, tôi cũng có bức tường thành vững chắc ở đây để tự bảo vệ mình. Chẳng ai có thể cản trở cuộc sống ngọt ngào của tôi với Saigi-kun đâu."
"...Mà này, đã có một... không, hai thành viên của SID đang sống ở căn hộ này rồi đấy."
"Nhắc mới nhớ, Miharu-san vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ. Không, liệu con bé có phải là ngựa thành Troy...?"
"Tôi thực sự không muốn biết cô đang nghĩ gì đâu, nhưng Miharu đúng là chỉ loanh quanh trên sofa cả ngày thôi. Dù Shiya-chan có cố gắng dạy, con bé cũng chỉ chạy trốn thôi. Thực sự rắc rối lắm đấy." Tôi vô tình thở dài với chính những lời mình nói.
"...Saigi-kun, em có biết không? Miharu-san thực ra rất chăm chỉ ở trường đấy. Hình như con bé chưa bao giờ quên bài tập về nhà dù chỉ một lần."
"Hả? Con em gái lười biếng của tôi á?"
"Mặc dù có vẻ như có những lúc con bé sẽ dừng việc tính toán giữa giờ học, rồi thay vào đó lại bắt đầu chép dịch những câu tiếng Anh dài dằng dặc ra chữ hiragana."
"Nghe đúng kiểu Miharu rồi đấy..."
Nhắc mới nhớ, mấy năm gần đây, tôi thực sự chưa bao giờ thấy Miharu học hành tử tế cả. Trước đây, con bé hay tham gia khi tôi dạy Kuu, và tôi nhận ra rằng nó thực sự rất thông minh.
"Mỗi thành viên của SID đều có một năng khiếu đặc biệt nào đó. Amanashi-san, Muku-san... À, tôi nhớ ra rồi, với Jinsho-san... Có vẻ như tu viện sẽ sớm chìm trong bi kịch..."
"Lại nữa rồi, cô chắc chắn đang âm mưu điều gì đó, làm ơn đừng mà!"
Với ‘cái đó’, cô ấy có lẽ đang nhắc đến lúc Karen-kaichou đã hôn tôi... Nghe tôi nói thì hơi lạ, nhưng lúc đó cô ấy chắc hẳn đã ghen lắm.
"Dù có vẻ như em đã chấm dứt chuyện giữa hai người, nhưng em nhầm rồi! Đây chỉ là bước đầu tiên của con bé thôi, tôi chắc chắn đấy!"
"Tôi-tôi cũng không chắc... Nhưng con bé nói rằng nó sẽ ở lại Seikadai, và dùng bốn năm tới để nhắm vào tôi."
"Ngây thơ quá! Con bé đang nhắm vào lúc em mất cảnh giác đấy! Nó còn hơn nửa năm nữa mới tốt nghiệp, nên vẫn còn nhiều cơ hội để nó lật ngược tình thế. Thật tình, làm chủ tịch hội học sinh mà lại đi quyến rũ Kouhai dễ thương của mình..."
"Kẻ đang cố quyến rũ học sinh của mình lại nói thế à...?"
"Khác biệt ở chỗ Jinsho-san thì không được phép, còn tôi thì được."
"Tôi kinh ngạc thật đấy, cô có thể nói ra điều đó mà mặt không biến sắc..."
Để cô ấy tự do làm giáo viên thế này có thật sự ổn không? Chẳng lẽ nhốt cô ấy vào một căn phòng là có thể đạt được hòa bình thế giới sao?
"Chà, tôi vẫn còn thời gian. Tôi chỉ cần nghĩ ra một kế hoạch hay để xử lý con bé nếu cần thiết..."
"Tôi cảm thấy mình sẽ bị biến thành đồng phạm trong một kế hoạch cực kỳ nguy hiểm..."
Thôi thì, miễn là những người khác từ SID không ghi thù với chúng tôi. Dù vậy, nghĩ đến việc tôi lại đang xem TV với giáo viên chủ nhiệm của mình, mà lại còn là trong kỳ nghỉ hè nữa chứ. Cái tôi hồi mùa xuân chắc chắn sẽ không thể lường trước được bước ngoặt này. Chúng tôi cứ thế trò chuyện vẩn vơ trong khi xem TV, thỉnh thoảng lại gõ gì đó trên điện thoại thông minh—
Khò... Khò...
"...Hửm?"
Tôi lơ đãng một lát, rồi quay sang nhìn cô Maka-sensei, phát hiện cô ấy đã ngủ thiếp đi. Cô ấy đang nằm nghiêng trên ghế sofa, để lộ khuôn mặt say ngủ hoàn toàn không chút đề phòng. Tôi chưa bao giờ ngờ sẽ nhìn thấy khuôn mặt này từ Bông Hoa Khó Hái. Chưa kể đây còn chẳng phải lần đầu tiên tôi thấy.
"Cô ơi... Cô ơi. Nếu cô muốn ngủ thì về phòng ngủ đi chứ."
"Kh-Không... Giỏi lắm Makato... Cứ chập chững như thế nhé..."
"...Giấc mơ ngày đó của cô có phần tiếp theo sao?"
Makato ngày đó, cái đứa chỉ biết bú sữa mẹ, đã lớn đến mức biết đi rồi sao nhỉ. Không, trước đó thì, Makato là ai cơ chứ.
"Cô Maka-sensei, cô không thể ngủ trên sofa được. Cô ơi... Chà, cô ấy chẳng tỉnh gì cả..."
Có lẽ cô ấy đúng là kiểu người đã ngủ say thì khó lòng tỉnh lại ngay được. Hồi trước, lúc cô ấy say rượu ngủ gục, tôi có lay thế nào cũng không thấy nhúc nhích. Chắc cô ấy ngủ rất sâu giấc.
“Ư-ừm... biết làm sao giờ...”
Dù cô Maka có vẻ nhẹ cân, dễ bế đấy, nhưng tôi chẳng tự tin vào cơ bắp mình chút nào. Khoan đã... kể cả tôi có bế cô ấy đi chăng nữa, thì đó chẳng phải là kiểu gì tôi cũng phải vào phòng ngủ của cô ấy sao?
“Cô ơi, cô Maka ơi, em vào nhé?”
“Ưm...m...m... Chà... chào mừng... Vào đi...”
Tôi dìu cô Maka, vậy mà cô ấy vẫn tự mình lê được vào phòng ngủ. Cô ấy còn trả lời với giọng điệu quyến rũ kỳ lạ nữa chứ, chẳng hiểu sao. Con người này đúng là chẳng để tâm gì đến xung quanh. Thôi thì tôi cũng hết cách, mà xét ra cô ấy cũng đã cho phép rồi, nên tôi đành tự cho phép mình bước vào.
“Xin phép...”
Vẫn còn dìu cô Maka, tôi cẩn thận mở cửa phòng ra—
“Ơ.........?”
Khoảnh khắc tôi bước chân vào “thánh địa” riêng tư của cô ấy...
“C-Cái này... Ôi trời...”
Một mặt, cảnh tượng này đúng như tôi đã đoán trước. Nhưng mặt khác, nó lại vượt xa mọi tưởng tượng hoang đường nhất của tôi. Nói ngắn gọn thì, đó là một mớ hỗn độn hoàn toàn. Phòng của Miharu chất đầy game đã khó bước rồi, nhưng phòng này còn tệ hơn nhiều. Căn phòng được trang bị giường, bàn làm việc, tủ quần áo và giá sách. Đầu tiên phải nói đến là vô số sách ở đây. Nhưng khoảng một nửa số sách không được xếp lên giá mà chỉ vứt lung tung dưới sàn. Cứ như thể trên giá không còn chỗ nữa, và cứ đọc xong là chúng lại bị ném bừa bãi. Có bao nhiêu trăm cuốn sách ở đây vậy...? Không, phải là hàng ngàn? Hay còn hơn thế nữa?
“Đằng kia, toàn sách tham khảo tiếng Anh chất đống, đúng không? Lại còn nhiều phiên bản khác nhau đến thế cơ à?”
Một vài cuốn trong số đó thậm chí tôi cũng có ở nhà. Thế nhưng, tất cả những cuốn sách lọt vào mắt tôi đều có dán giấy ghi chú bên trong, giấy đã sờn cũ, nhàu nát, rõ ràng là đã được sử dụng không biết bao nhiêu lần.
“Cái này là... Hả? Một cuốn sách bài tập văn học cổ điển sao? Đằng kia là... vật lý à? Tại sao cô ấy lại có cả sách của những môn không phải do mình phụ trách vậy chứ?”
Đương nhiên, số lượng sách liên quan đến tiếng Anh là nhiều hơn hẳn, nhưng số lượng sách bài tập và sách tham khảo của các môn khác cũng không kém cạnh là bao. Chẳng phải về cơ bản là có đủ sách cho mọi môn học mà chúng tôi đang học sao?
“À, mình có thể đi qua đây không...?”
Dù những chồng sách cao ngút, thậm chí còn cao hơn đầu tôi, nhưng vẫn có vài chỗ tôi có thể nhìn thấy sàn nhà. Một con đường thẳng tắp dẫn đến bàn hoặc giường... tôi đoán vậy. Không tự tin mình có thể bế cô ấy, tôi để cô ấy ở cửa và tự mình bước vào.
“Cái này là... Sách về lý luận giáo dục sao? Sách tham khảo dành cho giáo viên, tôi đoán vậy.”
Ngoài giáo viên, hoặc người có ước mơ làm giáo viên, cuốn sách này có lẽ chẳng có giá trị gì với bất cứ ai.
“C-Cái này quá điên rồ rồi... Cô ấy đọc nhiều đến mức nào vậy chứ? À, còn có cả tạp chí thời trang nữa. Chắc là để giải trí thôi. Ừm, cô ấy có những cuốn sách khác chỉ để thư giãn cũng hợp lý mà—”
À, không... Những cuốn tạp chí đang mở, vứt lung tung, đều có chữ và những lời sửa chữa viết bằng bút đỏ. Ở trường, cô ấy luôn mặc vest, hoặc áo sơ mi trơn và váy vào mùa hè, nhưng rõ ràng cô ấy vẫn tìm hiểu rất kỹ về các xu hướng thời trang hiện tại.
“À thì... Dù sao cô ấy cũng là 'Bông Hoa Không Thể Hái Được' mà... Cô ấy có thể gặp học sinh ngay cả trong những ngày nghỉ, nên cô ấy phải giữ hình tượng ngay cả khi đó.”
Tôi đã thấy quần áo thường ngày của cô Maka rất nhiều lần rồi, và cô ấy luôn có gu ăn mặc rất tuyệt. Ngoài thời trang, còn có cả những cuốn tạp chí dành cho các cô gái trẻ, nói về những gì đang thịnh hành nữa.
“Cái gì trên bàn đây...? Sổ tay sao? Cô ấy đang viết về cái gì vậy nhỉ?”
Có mấy cuốn sổ tay chất chồng lên nhau, tôi tùy tiện mở một cuốn ra xem.
“Amanashi Nui, học sinh Seikadai từ cấp tiểu học. Kết quả kỳ thi cuối kỳ một năm thứ hai... Phân tích sau khi so sánh với điểm số trước đây—Khoan đã, đây là dữ liệu của những học sinh mà cô ấy phụ trách sao?”
Ôi không, mình thật sự không nên nhìn thấy cái này! Ý tôi là, tôi biết sơ qua tình hình điểm số của cô bé rồi, và dù tôi mừng vì không có thông tin riêng tư nào khác trong đó... Không, quên đi! Thật sự là một điều may mắn bất ngờ khi tôi tình cờ lật đến trang của Nui đấy. Cô ấy làm điều này chỉ cho lớp này thôi, hay cho mọi học sinh cô ấy dạy tiếng Anh...? Nhìn lướt qua lần nữa, đó không chỉ là phân tích hiện tại, mà còn là những giả định và kỳ vọng cho việc học của Nui trong tương lai.
“Khò... Khò... Makato cũng cần một em trai, hoặc em gái nhỉ...? Hì hì hì hì...”
“......”
Cô Maka, người tôi đã để ở cửa, lại bắt đầu nói mê những điều kỳ lạ. Nhìn khuôn mặt say ngủ của cô ấy lúc này, có lẽ chẳng ai tưởng tượng được rằng cô Maka lại luôn nỗ lực đến vậy đâu nhỉ. Cô ấy mới trở thành người lớn thực sự được hai năm, và bắt đầu đi dạy chưa đầy một năm rưỡi. Tổng cộng, tính từ thời sinh viên, tôi đoán là cô ấy đã chuẩn bị để trở thành giáo viên khoảng ba năm. Chỉ trong khoảng thời gian khá ngắn ngủi đó, căn phòng của cô ấy đã biến thành một mớ hỗn độn như vậy, sau tất cả những gì cô ấy đã học... Điều này chẳng thể nào so sánh được với những người như tôi, chỉ bắt đầu học bài ngay trước kỳ thi.
“Cô Maka...”
Tôi luôn coi cô ấy là một cô chị xinh đẹp, nhưng có chút kỳ quặc... Chà, điều đó chắc chắn không sai, nhưng cảnh tượng choáng ngợp trước mắt tôi đây đã tự nói lên tất cả. Tôi đã nhận ra điều này vô số lần kể từ mùa xuân năm ngoái, rằng cô Maka là một giáo viên giỏi. Và hơn cả việc là một giáo viên giỏi, cô ấy không hề lùi bước trước nỗ lực to lớn cần có để trở thành một người thầy.
“Ưm...m...m... Biết rồi, mình phải thay đồ... Bộ váy ngủ... nó đâu rồi nhỉ...”
“Hả?”
Cô Maka đột nhiên đứng dậy, bắt đầu loạng choạng bước đi qua những khoảng trống nhỏ trên sàn nhà, hướng về phía tủ quần áo. Hơn nữa, mắt cô ấy còn chưa mở. Cô ấy vẫn còn nửa tỉnh nửa mê sao?
“Váy ngủ... Kyaa?!”
Mở cửa tủ quần áo ra, một vật gì đó đột ngột lao thẳng vào người cô với một lực rất mạnh. Mà từ trong tủ đồ bay ra thì chỉ có thể là quần áo thôi chứ còn gì nữa.
“Ơ-ơ cái gì thế này?!”
“Á! Thầy ơi, cô có sao không?!”
Đống quần áo chất cao như núi đã đè Maka-sensei ngã dúi dụi. Trong đó, tôi thấp thoáng thấy đủ thứ trang phục quen thuộc như đồ cổ vũ, tạp dề, đồng phục hầu gái, đồ bơi, đồ cô thỏ, thậm chí cả đồng phục nữ sinh trung học của Seikadai nữa. Chưa kể còn có cả những bộ tôi chưa từng thấy như trang phục Vu nữ hay đồ y tá nữa chứ…
“S-Saigi-kun, giúp tôi với…”
“Thầy ơi… cô cất giữ nhiều quần áo đến thế này sao…?” Tôi nắm lấy tay Maka-sensei, kéo cô ra khỏi núi quần áo đang vùi lấp.
“Đ-Đây gọi là bí mật của con gái mà. Cậu nhìn trộm tủ đồ của phụ nữ thế này là vô duyên lắm đấy nhé.”
“…Thôi được, mừng là cô đã tỉnh hẳn rồi.”
Maka-sensei cuối cùng cũng mở mắt, hai má ửng hồng. Có vẻ như cô ấy đang bật chế độ “Tiểu thư tiện lợi” đây mà.
“T-Tôi vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Mở tủ quần áo này cũng có bí quyết đấy. Phải cẩn thận mở cửa, giữ lại đống quần áo chực đổ ra ngoài, rồi mới lấy món mình cần.”
“…Thôi, mấy cái đồ không cần thiết như bộ cổ vũ hay đồng phục hầu gái thì bỏ đi cho rồi. Cô cũng sẽ không mặc lại đâu, phải không?”
“Đ-Đợi đã! Mặc dù tôi từng mặc những bộ này để quyến rũ cậu trước đây, nhưng tùy trường hợp, tôi hoàn toàn có thể tái sử dụng chúng để khiến trái tim cậu rung động lần nữa mà!”
“Cô nói cái gì vậy không biết nữa…”
“…Á?! Khoan đã, Saigi-kun, sao cậu lại có mặt trong phòng ngủ của tôi vậy?!”
“Giờ cô mới để ý ra sao?!”
Lần này thì cô ấy tỉnh hẳn rồi.
“C-Cậu đã thấy phòng tôi rồi sao… K-Không đời nào… Xấu hổ quá đi mất…”
“Ừm, tôi cũng phải công nhận là cái đống quần áo này thì hơi quá thật…”
“Không phải ý tôi là vậy! Ý tôi là, một phần là vậy nhưng… Bị nhìn thấy phòng ốc như thế này vẫn rất xấu hổ mà!”
“…Tôi chỉ thấy cô đang làm việc rất chăm chỉ thôi. Tôi không nghĩ cô cần phải xấu hổ khi có người nhìn thấy cảnh này.”
“Nhưng tôi vẫn xấu hổ mà! Tôi không biết diễn tả sao, nhưng mà cứ thấy xấu hổ thôi!”
Vậy là việc có người khác nhìn thấy cô ấy chăm chỉ làm việc lại là không tốt sao…? Có vẻ như ngay cả một người như cô ấy cũng có thể có những cảm xúc bình thường như xấu hổ vậy.
“Saigi-kun, cậu lại đang nghĩ gì thô tục nữa phải không?”
“Tuyệt đối không.”
Mới tỉnh hẳn có mấy giây mà cô ấy đã nhạy bén đến vậy rồi.
“T-Thôi được rồi, hãy quên hết những gì cậu đã thấy đi. Ái, tôi thà để cậu thấy tôi khỏa thân hoàn toàn còn hơn.”
“Đừng có tự tiện cởi đồ lúc này!”
“Saigi-kun, rốt cuộc cậu nghĩ tôi là người thế nào vậy? Tôi sẽ không tự tiện cởi đồ trước mặt cậu mà không có lý do quan trọng đâu!”
“Vậy cô đừng cởi đồ ngay từ đầu là được, bất kể lý do gì có được không?!”
À, cứ cãi lại mãi thế này cũng mệt. Chỉ vì cô thà bị thấy khỏa thân còn hơn bị thấy phòng mình không có nghĩa là cô phải cởi đồ đâu nhé.
“Tôi rất muốn tiếp tục bàn về chủ đề đó, nhưng tôi có thể nói một chuyện không?”
“Ể, còn chuyện gì nữa sao?”
“Ừm… Khi bị cái đống quần áo đó đập vào người, hình như tôi nghe thấy một tiếng "rắc" ở tay phải. Đã vậy, giờ nó còn đang đau nhức nữa.”
“C-Cô có sao không?!”
Không ổn rồi, tôi mải bị khung cảnh căn phòng này làm cho choáng váng mà quên mất Maka-sensei vẫn chưa hoàn toàn bình phục! Được rồi, trước hết phải lo cho cô ấy đã, hơn hết thảy mọi thứ. Dù sao cô ấy cũng phải nhanh chóng quay lại làm việc mà.
Phải, sau khi thấy căn phòng này, tôi lại một lần nữa nhận ra cô ấy thực sự đã làm việc chăm chỉ đến mức nào với tư cách là một giáo viên. Chỉ riêng cô ấy, chỉ riêng cô ấy với tư cách một giáo viên, tôi tuyệt đối không thể nào đánh giá thấp. Tôi không muốn cô ấy phải từ bỏ công việc quý giá của mình chỉ vì những tình cảm cô ấy dành cho tôi—


0 Bình luận