Boku no Kanojo Sensei
Kagami Yuu Oryo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 2: Cô Maka VS Sid

0 Bình luận - Độ dài: 16,357 từ - Cập nhật:

Tiết tiếng Nhật chính thức kết thúc khi tiếng chuông tan trường vừa điểm. Giờ chỉ còn lại tiết chủ nhiệm. À mà hôm nay mình còn phải trực nhật nữa chứ. Xong xuôi tất cả thì đến lượt buổi tư vấn của cô Maka. Hôm qua bọn mình đã xem cái video đó rồi... Không biết hôm nay cô ấy sẽ làm gì nữa đây. Khoan đã, mình đang mong chờ sao?! Saigi Makoto, mày đang nghĩ cái quái gì thế hả! Dù cô ấy là giáo viên xinh đẹp đi chăng nữa, mình cũng phải cẩn trọng hơn mới được.

“Cô xin lỗi vì đã để các em phải chờ. Có một số việc cô cần dặn dò nên các em đừng về vội nhé,” cô Maka nói khi bước vào lớp.

Dù mới chỉ làm giáo viên chủ nhiệm được khoảng hai tuần mà đã có rất nhiều học sinh vui vẻ chào đón cô ấy rồi. Đàn ông con trai thì khỏi nói, ngay cả các bạn nữ cũng có rất nhiều người ngưỡng mộ cô ấy.

Mà công nhận, cô ấy đẹp thật, đẹp đến mức có thể sánh ngang với người mẫu ấy chứ. Cứ mỗi lần cô ấy bước vào phòng là một mùi hương ngọt ngào lại xộc vào mũi mình. Không biết cô ấy có dùng nước hoa không nhỉ.

...Khoan đã! Mình lại bị cô Maka dụ dỗ rồi! Giáo dục của cô ấy hiệu quả quá rồi còn gì?! Mày định làm gì thế hả, Saigi Makoto! Cứ thế này thì có lẽ mình sẽ bị dụ dỗ bởi sự ngọt ngào đó mất—không, tuyệt đối không được!

“Ồ, xin lỗi nhé. Mời các em chờ một chút.”

Dù đang giữa chừng giải thích lịch học, cô ấy bỗng rút điện thoại thông minh ra. Hình như chẳng ai bận tâm cả. Có vẻ như các giáo viên khác cũng hay dùng điện thoại vào những lúc như thế này.

“...Cô xin lỗi. Bây giờ, chúng ta tiếp tục nhé.”

“.........”

Khoảnh khắc cô ấy nhìn vào màn hình, trông cô ấy như thể rất ngạc nhiên. Và có vẻ như mình là người duy nhất nhận ra điều đó, có lẽ vì mình đã nói chuyện với cô ấy nhiều hơn các bạn khác.

Không biết có chuyện gì xảy ra không nhỉ...?

Ngay sau đó, cô ấy kết thúc phần giải thích và rời khỏi lớp học.

“Ôi... hả?”

Ngay lập tức, điện thoại thông minh của mình rung lên, và khi mình kiểm tra, mình thấy đó là tin nhắn từ cô Maka.

...Làm sao cô ấy có thể viết tin nhắn nhanh đến vậy nhỉ? Chắc là lúc không ai để ý... Kỹ năng đỉnh thật.

‘Xin lỗi. Cô phải hủy buổi tư vấn hôm nay. Là bọn họ.’

“Bọn họ là ai cơ?!”

Mình lỡ miệng thốt lên thành tiếng, khiến các bạn học sinh xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.

Saigi vẫn quái lạ như mọi khi rồi—dường như họ đang nói vậy, cứ như thể họ đang nhẹ nhàng vỗ vai mình vậy. Mình thật sự ước gì họ đừng đối xử với mình như một kẻ lập dị. Cái từ "lập dị" đó phải dùng cho buổi tư vấn của cô Maka mới đúng chứ.

Hiện tại thì trong tin nhắn chỉ có vậy thôi... Saigi Makoto, mày đừng có ám chỉ thêm bất cứ ý nghĩa sâu xa nào với từ 'chỉ' đó nữa nhé?

“Saigi, hôm nay chúng ta phải lau cầu thang đó. Đi thôi.”

“...Ơ-ờ, mình biết rồi, Kisou-san,”

Bạn cùng lớp của mình, Kisou-san, đi ngang qua và nói vậy. Kisou Tenka-san là một trong số ít người điềm tĩnh trong lớp học ồn ào của bọn mình. Với vóc dáng khá nhỏ bé và mái tóc búi hai bên màu nâu, trông cô bé như một học sinh cấp hai, hay tệ hơn thì là học sinh tiểu học. Thế nhưng, những thứ đáng lẽ phải nhỏ thì lại không hề nhỏ chút nào, ví dụ như vòng một chẳng hạn.

Không không, giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó. Mình không nên suy nghĩ quá sâu xa về tin nhắn của cô Maka. Vì cô ấy đã hủy buổi tư vấn rồi, cứ hoàn thành việc trực nhật rồi tận hưởng một buổi chiều yên bình thôi.

Thế nhưng, việc trực nhật lại tốn thời gian hơn mình dự kiến. Dù không có nhiều thứ để dọn dẹp cho lắm, nhưng có ai đó đã làm đổ nước ép và một vài chất lỏng đáng ngờ khác lên cầu thang, khiến việc dọn dẹp vô cùng vất vả. Chưa kể, mấy đứa học sinh khác có nhiệm vụ trực nhật thì lại chuồn mất, chẳng chịu giúp gì cả.

Tụi bay cứ đợi đấy, tao sẽ nhớ tên từng đứa. Mà thôi, dù sao cũng là bạn cùng lớp, mình vẫn nên nhớ tên bọn chúng thì hơn.

“...Mấy đứa này, tôi sẽ nhớ tên chúng.”

“............”

Có vẻ như Kisou-san cũng có cùng suy nghĩ với mình. À không, đúng hơn là cô ấy còn nói ra thành tiếng nữa chứ. Dù trông như một con búp bê vô cảm, nhưng cô ấy cũng có một mặt dữ dội à? Thỉnh thoảng cô ấy cứ ngồi đó, gõ gõ điện thoại. Chắc là nhật ký bí mật ư...?

Thế là, chiến dịch dọn dẹp lớn của bọn mình cũng kết thúc, và Kisou-san biến mất như một làn khói. Mình thật sự không hiểu nổi cô ấy... À mà, vẻ ngoài nhỏ nhắn, đáng yêu kết hợp với vòng một nảy nở cũng khiến cô ấy khá được lòng các bạn nam. Nhưng cô ấy không phải là kiểu người mà mình có nhiều tiếp xúc.

Thế nhưng, rắc rối vẫn chưa dứt, mình sẽ không thể thoát khỏi cô Maka chỉ với việc trực nhật đâu.

“Hay là mình nên nhờ cô ấy làm lễ trừ tà luôn nhỉ...”

Nhưng mình rất nghi ngờ là mình sẽ không được hoàn lại tiền nếu nó không hiệu quả. Và tình hình tài chính của mình cũng không mấy dư dả để có thể đi taxi bất cứ lúc nào mình muốn.

“Ối, không được không được...”

Nghĩ đến chuyện taxi, khuôn mặt của một người nào đó chợt hiện lên trong đầu mình và mình chợt nảy ra ý định ghé qua phòng chuẩn bị tài liệu tiếng Anh. Cứ để phần còn lại của ngày trôi qua một cách yên bình thôi, ha.

Sau khi trở lại lớp để lấy cặp, mình chuẩn bị bước xuống cầu thang.

“Saigi! Saigi Makoto!”

“...Hả? Hội trưởng hội học sinh?”

Ngay giữa cầu thang là một nữ sinh đang khoanh tay đứng đó. Đó chính là người đã kéo khóa áo thể dục giúp mình hôm qua. Thật hiếm hoi, bị cô ấy gọi liên tiếp hai ngày liền dù bình thường bọn mình ít khi gặp nhau.

“May quá tôi gặp được cậu. Tôi đang tìm cậu đấy.”

“Tìm tôi ư...?”

“Đúng vậy,” hội trưởng hội học sinh năm ba lẩm bẩm.

Jinsho Karen—dù tên cô ấy mang hơi hướng phương Tây nhưng chắc chắn cô ấy là người Nhật. Cô ấy có mái tóc đen nhánh dài, và chiếc áo blazer thì gần như không vừa vì vòng một quá khổ. Với khuôn mặt ưa nhìn và dáng người cao ráo, đôi chân thon dài của cô ấy càng thêm nổi bật. Thật sự cô ấy có phong thái của một người mẫu. Vì lẽ đó, cô ấy khá nổi tiếng trong trường, ngoài việc là hội trưởng hội học sinh ra đương nhiên rồi. Ngoài ra, cô ấy còn sống trong một tu viện, nơi cô ấy bắt đầu học tập để trở thành một nữ tu.

Vậy nên, là một nữ tu và hội trưởng hội học sinh—đương nhiên cô ấy là một người cực kỳ nghiêm túc và gọn gàng đến ám ảnh. Thông thường, mình sẽ luôn nói rằng mỗi người đều có một mặt ẩn giấu nào đó, nhưng trong trường hợp của cô ấy, sự nghiêm túc đó mạnh mẽ đến mức khó lòng nghi ngờ.

“Có chuyện gì vậy…? Em đã làm gì đâu chứ…” Vừa dứt lời, cô ấy đã kéo cổ áo sơ mi của tôi lên, rồi cẩn thận cài hết cúc áo vest.

Không hiểu sao, cô ấy lại đặc biệt để mắt đến tôi. Từ bộ quần áo tôi mặc, tốc độ đi bộ trong hành lang, cho đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất.

…Cô ấy đâu có khắt khe với những học sinh khác đến thế đâu… Lẽ nào sự hiện diện của mình đã khiến cô ấy cảm động đến vậy ư?

“Không, có chứ. Em không nhớ hay sao?”

“Em… em thật sự không nhớ mà…”

Hội trưởng Karen nghiêng đầu sau khi nghe câu trả lời của tôi. Không phải chúng tôi thân thiết đến mức gọi tên nhau, nhưng cô ấy cứ liên tục cằn nhằn về trang phục của tôi nên dần dà thành quen. Liệu có nam sinh nào khác dám làm trái lời cô ấy không nhỉ? Chắc là không. Hay là mình yếu lòng trước các chị gái xinh đẹp lớn tuổi hơn nhỉ? Nực cười, sự cảnh giác của mình chỉ tăng lên theo tuổi tác của họ thôi.

“Không, em có làm đấy chứ. Không phải chuyện nhỏ nhặt như vi phạm quy định về trang phục hay chạy quá nhanh trong hành lang đâu. Đó là một tội ác nghiêm trọng.”

“Tội ác nghiêm trọng?!”

“Đúng vậy. Đó là một trọng tội. Bởi vậy ta mới đích thân đến đây để nói cho em biết.” Cô ấy nheo mắt lại, “Em đã khiến ta phải lòng em.”

…………

Mình… mình đã khiến cô ấy… phải lòng mình ư…? Hả?

“Em khiến chị phải lòng…? Không không, nghe cứ như thể em chủ động tìm cách để chị yêu em vậy. Thật tình, em đâu biết Hội trưởng cũng có thể nói đùa như thế này cơ chứ—”

“Đúng là như vậy đấy. Dù gì ta cũng là hội trưởng hội học sinh, phải công bằng với mọi người. Phải lòng một ai đó thật là quá đáng, hoàn toàn là một điều xấu xa.”

“Đâu đến mức tệ như vậy đâu chứ?!”

Nhưng mình đâu nên phản bác ở chỗ đó đâu chứ!

“Tuy ta vẫn còn là tu sinh, nhưng ta đã dâng hiến thân mình cho Chúa trời. Ta không được phép hít thở cùng bầu không khí với một nam sinh.”

“Chắc các nữ tu không cần phải khắt khe với bản thân đến mức đó đâu nhỉ…?”

Tôi cũng không rõ lắm về chi tiết, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thấy vài nữ tu vì tu viện ở rất gần trường.

“Như ta đã nói, em quá tội lỗi. Nghĩ mà xem, em đã khiến ta phải lòng em. Những mánh khóe của em khiến ta phải run rẩy, giống như con rắn trong vườn địa đàng vậy… một hành động mà ngay cả thần linh cũng phải khiếp sợ…!”

“Sao lại là lỗi của em nữa rồi?!”

“Đúng vậy, dù em mang tội, nhưng không phải lỗi của em. Lỗi là ở ta, đã bị em mê hoặc. Ta sẽ về tu viện để cầu nguyện.” Cô ấy xoay người tại chỗ, mái tóc đen dài bay phấp phới.

…Ừm, vậy là mình vừa được tỏ tình ư? Hahaha, không thể nào. Được cô Maka-sensei tỏ tình đã là chuyện không tưởng rồi, vậy mà lần này lại là lời tỏ tình từ cô hội trưởng hội học sinh xinh đẹp sao?

“…Chắc là đùa thôi mà, đúng không?”

Dù vậy, ngay cả khi đó là một trò đùa, thì cũng thật không công bằng chút nào với một nam sinh trung học bình thường như tôi. May mắn là hiện tại không có ai xung quanh chúng tôi.

“…Thôi, chắc mình về nhà thôi.”

Mặc dù buổi chiều ‘êm đềm’ chẳng mấy êm đềm, nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ. Nếu coi lời tỏ tình vừa rồi của cô ấy là một trò đùa, tôi vẫn có thể trấn tĩnh lại được.

Dù tôi chẳng nghĩ ra được lý do nào khác khiến cô ấy nói thế cả… Hơn nữa, nếu cứ “kéo thả” lời tỏ tình vừa rồi vào tim mình, e rằng bộ vi xử lý (CPU) của tôi sẽ không chịu nổi mất. Thôi thì cứ tạm quên đi, để đó cho tôi của ngày mai vậy. Dù sao thì tôi cũng đã quyết định sẽ tận hưởng một buổi chiều êm ả mà.

Khi tôi bước đến trước tủ giày—

“Aaaa, chết rồi chết rồi, không ai đánh thức mình cả!”

Một người chạy vụt qua tôi với tốc độ nhanh như gió—

“Ồ, Sai-kun đó ư. Cậu khỏe không?”

Tóc cô ấy dài ngang vai, hơi ánh lên sắc đỏ. Và, chỉ vì một lý do duy nhất là “không cài được cúc áo” nên cô ấy không mặc áo vest—đó là lời đồn, nhưng sự thật là cô ấy có bộ ngực đẹp nhất trường. Chưa kể đôi chân thon dài ẩn hiện dưới chiếc váy ngắn.

Amanashi Nui—bạn cùng lớp của tôi. Cô ấy hầu như chỉ ngủ gật trong lớp, và nếu không ngủ thì cũng hiếm khi nói chuyện. Thông thường, giáo viên sẽ không cho phép ngủ trong lớp vì đây là một ngôi trường có tiêu chuẩn khá cao. Tuy nhiên, trường hợp của Amanashi thì lại khác—

“Ài~ Lại thế rồi. Cả lớp cứ mãi ngắm khuôn mặt đang ngủ thần tượng của mình nên chẳng ai đánh thức!”

“Không phải là vì cậu cứ ngủ lì dù người ta có làm gì đi nữa sao?”

“Cũng có thể là vậy, nhưng cứ đà này thì mình sẽ muộn giờ làm mất! Chắc họ sẽ rút bớt cung của mình đi mất!”

“Thời buổi này mà còn dùng cung… lại còn nhắm vào phụ nữ nữa chứ…”

Cô bạn ồn ào này là một trong số những người hoạt động nghệ thuật—có vẻ như là một idol. Nhưng không phải kiểu idol nhảy nhót, ca hát. Mà là một gravure idol. Đôi khi, cô ấy còn xuất hiện trong mấy tạp chí tôi mua nữa. Và vì cô ấy phải làm việc khuya không có thời gian tham gia câu lạc bộ, nên hầu hết giáo viên đều nhắm mắt cho qua.

“À thì, khi Amanashi xuất hiện trong mấy cuốn tạp chí tôi mua, tôi thường bỏ qua phần đó.”

“Sao tự nhiên lại nói xấu mình thế?!”

“Ừ, lỡ lời chút thôi. Ý tôi là, nếu muốn đọc manga thì tôi mua manga, nhưng mua mấy cuốn tạp chí này chỉ vì mấy cô người mẫu gravure thì hơi phí phải không?”

“Thế là cậu đang chế giễu công việc của mình đấy à?!” Cô ấy lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Cậu nói thế thì cũng đúng… nhưng tôi thật sự không hiểu cái lý do tồn tại của một công việc như vậy.

“Thật là, cậu vẫn thô lỗ như mọi khi nhỉ. À há, mình biết rồi. Cơ hội tuyệt vời, vậy thì làm thế này nhé. Sai-kun, lại đây.”

“Hả?”

Amanashi nhón chân lên, vòng tay ôm lấy đầu tôi, kéo tôi lại gần.

U-Ư… ngực cô ấy… Ngực cô ấy! Bộ ngực có thể đánh bại cả cô Maka-sensei hay thậm chí là Hội trưởng Karen đang đập vào người tôi! Cứ như thể tôi sắp lạc vào sự mềm mại của chúng mất rồi!

“Nào, cười tươi lên! Rồi, tách~”

“À?”

Trong lúc đó, Amanashi lấy điện thoại thông minh ra, chuyển sang chế độ tự sướng. Cô ấy giơ tay làm dấu hiệu chữ V, nháy mắt một cái trông thật đáng yêu. Đúng là một người mẫu gravure có khác.

“À, và cả cái này nữa… Được rồi! Thế là đủ rồi.” Nói rồi, cô ấy lấy ra một cây bút cảm ứng nhỏ, viết gì đó lên màn hình, “Vậy, cậu cho mình ID LINE nhé? Không sao đâu, không sao đâu, mình sẽ không trêu chọc cậu hay gì đâu.”

“À, ừm… tôi không ngại.”

Chắc chắn tôi không ngại trao đổi ID LINE với bạn cùng lớp rồi.

Dù có hơi đột ngột, tôi vẫn lấy điện thoại ra và trao đổi số với cô ấy. Vừa xong, tôi đã nhận được tin nhắn ngay lập tức: "Quà mừng trao đổi ID nè! Sai-kun, cứ thoải mái dùng nha~". Tôi nhận ra cô ấy còn gửi kèm một tấm ảnh nữa.

"Cái gì đây?!"

Ảnh chụp chung với Amanashi—không tệ. Không, thực ra là quá tệ ấy chứ. Amanashi là người mẫu áo tắm, tôi nghe nói cô ấy không chụp ảnh với học sinh đâu. Đã vậy, trên ảnh còn có dòng chữ "Sai-kun ? Nui" viết bằng nét chữ siêu dễ thương nữa chứ.

"A-Amanashi... Cái này là sao?"

"Gọi Nui-chan là được rồi!! Sai-kun và tớ thân nhau mà, phải không? Đúng không? Đúng không?"

"Đ-Đúng không?"

Chúng tôi thân đến vậy á? Trong mắt tôi, cô ấy chỉ là bạn cùng lớp thôi mà. Tôi cũng không nhớ là mình nói chuyện với cô ấy nhiều đến thế. Năm hai, tôi tình cờ ngồi cạnh cô ấy, đến khi đám con trai kéo đến đòi đổi chỗ. Thế là tôi phải ngồi tít ngoài, xa bàn giáo viên nhất luôn. Cái này rõ ràng không phải là mối quan hệ mà tôi sẽ thêm "chan" vào tên cô ấy. Tôi không nhớ có chuyện gì khác nữa, mà thôi, cô ấy là người mẫu áo tắm, tôi cũng không quan tâm lắm nên chắc là tôi quên thôi.

"Quyết định vậy nha, tớ phải đi thật đây, nhớ chưa? Lần tới, mình sẽ chụp một tấm hình nóng bỏng hơn, đảm bảo cậu không tìm thấy trong tạp chí của cậu đâu, nhớ chưa? Tối đó mình bận đó!"

"Quyết định vậy nha?" Còn cái vụ "tối đó" thì tôi coi như chưa nghe thấy gì đi. Mà khoan đã—cái tấm ảnh chụp chung "hạng nặng" đó. Một tấm ảnh có người mẫu áo tắm và một thằng học sinh trung học tẻ nhạt... nếu không phải là tôi, người ta có thể dùng nó để hãm hại cô ấy đấy. Trong xã hội internet hiện đại này, nếu tấm ảnh này mà bị tung lên thì mọi thứ sẽ bùng cháy dữ dội cho xem.

Có lẽ tôi nên xóa nó ngay bây giờ... nhưng, chắc là cứ giữ lại phòng khi cần thì hơn.

"Đầu tiên là Sensei và Hội trưởng, giờ lại đến cả idol nữa... đây là kiểu tấn công gì vậy..." Tôi lẩm bẩm khi bước ra khỏi cổng trường.

"S-Sensei!"

"Guha?!" Một lực tác động như bị bóng đập vào bụng ập đến. "B-Brutus... cả cậu nữa à?"

"Brutus? Ờm, chỉ là Kuu thôi mà..."

"Tớ biết... mà khoan, cậu có chuyện gì mà suýt nữa thì húc đầu vào chỗ quan trọng nhất của tớ thế?"

"X-Xin lỗi ạ!"

Ngay trước mặt tôi lúc này là một cô bé nhỏ nhắn. Khuôn mặt ửng đỏ và run lẩy bẩy, như một chú ngựa non mới sinh. Cô bé có mái tóc màu xanh đậm dài đến vai và được buộc gọn sang một bên. Bộ đồng phục thủy thủ dễ thương và chiếc mũ đội đầu rất hợp với cô bé. Bản thân cô bé cũng rất đáng yêu nữa. Đáng yêu đến nỗi người ta phải lo lắng mỗi khi cô bé muốn băng qua đường. Thỉnh thoảng tôi còn nghĩ đến việc bỏ trốn cùng cô bé nữa cơ. Không, đó chỉ là một trò đùa thôi mà.

Shinju Muku. Học sinh lớp 5. Chiều cao: Rất thấp. Biệt danh: Kuu. Và cô bé thường gọi tôi là "Sensei".

"Kuu, sao cậu lại ở đây? Ngoài này nguy hiểm lắm, nhỡ có mấy anh học sinh trung học biến thái thì sao."

"B-Biến thái? Mấy anh ở đây tốt bụng lắm đó nha? Lúc trước còn cho em kẹo nữa."

"........"

Kuu là thành viên của trường tiểu học liên kết với trường chúng tôi. Khuôn viên trường họ ngay gần đây nên thường thấy mấy nhóc con lảng vảng ở đây lắm. Nhưng, ngoài mấy bạn nữ từ trường trung học liên kết ra, tôi thật sự hy vọng mấy người cho em ấy kẹo không phải là người xấu. Phải kiểm tra xem Kuu còn cái còi báo động phòng chống tội phạm không đã. Ừ, lần tới phải mua cho em ấy một cái còi xịn hơn mới được.

"À, đúng rồi. Cảm ơn cậu vì mấy tấm ảnh mèo hôm trước nha. Dễ thương lắm."

"D-Dạ. Em muốn chụp thêm nữa nhưng nó chạy mất tiêu rồi. Lúc em đuổi theo thì đã đi khá xa rồi."

"Chụp ảnh thì chụp, nhưng phải cẩn thận đó, biết chưa?"

Vậy là em ấy không chỉ được mấy anh trung học yêu thích mà còn được cả động vật yêu thích nữa à?

Chụp ảnh mèo là sở thích của Kuu, và em ấy thường xuyên gửi ảnh cho tôi. Tôi cũng không thể bảo em ấy cứ lang thang vô định được. Nhưng, tôi luôn dặn em ấy chỉ được đi dạo quanh khu phố hoặc gần trường thôi. May mắn là quanh nhà em ấy có rất nhiều mèo.

Thật ra, tôi cũng thích mèo. Đặc biệt là cái thái độ "Con người? Ta không thích bọn chúng" ấy. Tôi cũng thích nuôi một con ở nhà lắm nhưng tôi đã có một đứa em gái cứ lăn qua lăn lại như mèo cả ngày rồi, nên đành phải chịu vậy.

"Ahh, hôm nay cậu lại đi săn mèo nữa à? Nhưng muộn rồi đó. Nếu không về nhà thì mọi người sẽ lo lắng đó, biết chưa?"

"Ahaha, Sensei lúc nào cũng cẩn thận hết á." Cô bé nở một nụ cười gượng gạo. "N-Nhưng không phải vậy. Uhm... Uhm..." Má cô bé ửng hồng khi nói điều đó. "Sensei, cái này cho anh nè!"

"Hả?"

Vội vã đưa cho tôi một thứ gì đó, cô bé chạy vụt đi ngay sau đó. Gần chỗ chúng tôi là một trạm xe buýt, cô bé nhảy lên đó và chiếc xe buýt lăn bánh.

"......Mình đoán mà."

Tôi từ từ hiểu ra Kuu vừa đưa cho mình cái gì—đó là một lá thư. Với hình vẽ một chú mèo dễ thương, đó là một chiếc phong bì đậm chất học sinh tiểu học. Ở mặt sau là tên tôi, với một dấu trái tim làm con dấu. Nhìn kiểu này thì đây chắc là một "lá thư tình" rồi. Thật không ngờ là chúng thật sự tồn tại. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cái đó. Tất nhiên, điều đó có nghĩa là tôi chưa từng nhận được cái nào cả.

"Đến cả Kuu cũng tỏ tình với mình... không thể nào, đúng không? Làm ơn nói với mình là không phải đi."

Không phải là tôi sẽ hoảng loạn chỉ vì một cô bé tiểu học tỏ tình, nhưng em ấy lại là con gái của một người quen. Tôi không có can đảm để mở lá thư đó ra... phải làm gì đây? Nhưng, không mở nó ra cũng là một cách dũng cảm theo một cách nào đó. Thôi, cứ để đến khi về nhà đã. Mà làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ.

Bước chân nặng nề, tôi đến ga tàu. Ngay cả khi đang chờ tàu, đầu óc tôi vẫn ngập tràn ba lời tỏ tình. Đúng vậy, mặc dù tôi nói là sẽ đợi, nhưng tôi đã mở lá thư của Kuu... và nội dung thì đúng như dự đoán. Nó khá ngắn nhưng đó là một lá thư tình, không thể sai được.

Chuyện này thật kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ. Tại sao tôi lại được ba cô gái dễ thương tỏ tình chứ? Đây là trò đùa gì vậy? Tôi không đẹp trai, cũng không phải là át chủ bài của câu lạc bộ thể thao nào, cũng không phải là người duy nhất trong một trường chỉ có nữ sinh.

"Uwa!"

Ping

Chiếc điện thoại trong túi áo ngực tôi rung lên.

“À, hóa ra là Miharu…”

Miharu là đứa em gái mà mẹ sinh ra sau tôi đúng một năm.

Chắc là tin nhắn LINE từ con bé. Nó viết gì nhỉ?

‘Mua kem trên đường về nhà nhé. Loại thường ăn đó.’

“…………….”

Con em gái tôi thì lúc nào cũng coi anh trai như một dịch vụ giao hàng online ấy. Mà dĩ nhiên, không tính phí vận chuyển rồi. Hay đúng hơn là nó đang thanh toán bằng ‘thẻ Onii-chan’ thì phải. Cái quái gì là ‘thẻ Onii-chan’ chứ?

“Ơ? Lại còn có ảnh nữa chứ….”

Mái tóc đen của nó được búi hai bên trông đáng yêu đấy, nhưng mà cái vẻ mặt thì cứ lơ ngơ đâu đâu. Chẳng thèm thay đồ, con bé cứ thế mà lăn lê bò toài trên ghế sofa phòng khách nhà tôi. Cũng chẳng phải lần đầu tôi thấy nó như vậy, thế mà sao tự dưng nó lại tốn công gửi tấm ảnh này cho mình chứ…?

Mùa xuân này, Miharu cũng vừa vào học cùng trường cấp ba với tôi. Tôi chỉ mong nó thay đồ ra ngay đi, kẻo lại làm hỏng cái bộ đồng phục mới toanh chứ. Chiếc váy cứ cuộn lên cao dần, sắp lộ cả quần lót bên trong rồi. Nói thật thì nhìn thấy quần lót của em gái mình cũng chẳng phải chuyện gì quá lạ lùng, nhưng nó cũng là con gái lớn rồi, tôi chỉ mong nó cẩn thận hơn chút thôi. Thế nhưng mỗi lần tôi nói vậy, nó lại chống chế: “Anh Onii-chan cũng có khác gì đâu? Lúc nào chẳng bị hội trưởng hội học sinh mắng!” Mà nó nói đúng quá, tôi chẳng cãi lại được câu nào. Con bé này đúng là chẳng nể nang gì anh trai mình cả.

Kem à... Chỉ muốn về nhà thật nhanh thôi mà.

“Hả? Lại tin nhắn nữa à?”

‘Anh trai, em yêu anh. Anh trai thật sự ấy.’

“………………………………….”

Tôi đọc đi đọc lại cái tin nhắn đó không biết bao nhiêu lần.

Con em gái tôi bị ngốc hay sao vậy?

Cái gì mà ‘thật sự’ chứ…? Yêu thương tôi với tư cách anh em thì chẳng nói làm gì, nhưng nếu là cái kiểu kia thì toi đời rồi còn gì!

Vậy là… cô hội trưởng hội học sinh nữ tu, cô ca sĩ thần tượng, cô bé con kia, với cả con em gái ruột của tôi nữa. Thế là hôm nay tôi bị tận bốn đứa con gái tỏ tình ư?! Nếu mà... nếu mà tất cả bọn họ đều nghiêm túc thật thì sao đây chứ? Làm gì có chuyện tôi có thể hẹn hò với cả bốn người các cậu được chứ…?

Tối nay tôi không muốn về nhà chút nào.

Thực ra giờ cũng chưa muộn lắm, nhưng trời cũng sắp tối rồi. Nhận được cái tin nhắn đó xong, làm sao tôi có thể cứ thế về nhà, vờ như không có chuyện gì, mà hô to “Con về rồi! Kem đây ạ!~” cho được chứ. Đến cả việc ngồi ăn cơm đối mặt với nó cũng thấy khó xử nữa là. Không như tôi đây mong manh, chắc con bé chẳng khác gì đâu, dù có nói ra mấy lời đó đi chăng nữa. Thôi thì, cứ xuống tàu rồi đi loanh quanh một chút vậy.

“Miharu, em cứ ăn ‘Mì Ý đặc biệt do một người Ý gợi ý cho anh’ nhé……Gửi.”

Trước mắt cứ gửi cho nó một cái tin nhắn LINE đã. Đó là một trong những món tủ của Miharu. Tôi đã để dành và giấu một đống ở khắp nhà. Và trong tin nhắn đó, tôi đã mách cho nó một chỗ giấu trong số đó. Dù tôi định giữ lại phòng khi cần dỗ Miharu thật nhanh, nhưng giờ thì đành chịu, hết cách rồi.

Ối, nó đã trả lời rồi kìa.

‘Aaa, cái đó ăn thật được ư?! Cứ để đó cho em, nhất định em sẽ thành thạo việc đun nước!’

“……………..”

Ôi trời, không ngờ con em gái dở hơi của mình lại có thể tự đun nước được... muốn rớt nước mắt luôn rồi. Chắc nó không gây cháy nhà đâu nhỉ...? Đúng không?

‘Với lại, rõ ràng anh đã nói dối em là đợt trước là đợt cuối cùng rồi, đồ đáng ghét!’

Đâu có, anh đâu có lừa em. Anh không thích nói dối ai hay đâm sau lưng người khác bao giờ. Dù sao thì, số hàng anh giấu là những túi cuối cùng mà hãng sản xuất rồi, nên về lý mà nói thì anh không nói dối đâu. Ừm, không vấn đề gì cả. Với lại, nó cứ giả vờ như đã quên tiệt chuyện tỏ tình của mình rồi ấy nhỉ...

Mặc dù tôi muốn nói rằng về nhà bây giờ cũng chẳng có gì đâu, nhưng dù gì nó cũng là em gái mình. Nếu mà gặp mặt thì lại hơi khó xử thật. Để tôi cứ loanh quanh đây một lúc đã. Dù sao cũng cần kiếm gì đó bỏ bụng, hay là ghé cửa hàng tiện lợi gần đây mua tạm gì đó vậy.

“Saigi-kun!”

“Hả?”

Cùng lúc đó, một chiếc xe ô tô đỗ kẹt ở lề đường. Một chiếc xe tròn tròn màu đỏ chói. Nếu tôi nhớ không lầm, hình như đó là hãng Fiat thì phải. Người thò đầu ra từ ghế lái chính là——cô Maka. Cô ấy đang vẫy tay gọi tôi.

“Nhanh lên, nhảy vào xe đi! Không còn thời gian nữa đâu!”

“Hả? Không còn thời gian…?”

“Giờ không phải lúc quan tâm chuyện đó! Hoàn cảnh tôi sẽ giải thích sau!”

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chưa kịp nhận ra thì tôi đã yên vị trên ghế phụ lái rồi. Thắt dây an toàn xong, cô giáo cầm cần số, rồ ga làm lốp xe rít lên rồi phóng đi.

“K-Khoan đã, cô giáo! C-Cô đi nhanh quá rồi…!”

“Không sao đâu, loại xe già cỗi này vẫn chạy nhanh được mà.”

“Cái đó thì liên quan gì chứ!”

Tay cầm cần số, trông cô Maka như đang rất thích thú. Cô ấy xắn tay áo lên, chỉ thiếu mỗi găng tay lái xe nữa thôi là đủ bộ.

Cơ mà, cũng hơi phấn khích thật. Được đi xe ô tô do người quen chở cũng vui ra phết. Mà bình thường tôi có mấy khi được đi xe như thế này đâu.

Thế nhưng—

“Làm ơn đi chậm lại và giảm tốc độ đi!”

“Khi vào cua thì cái gì giảm?”

“Đừng có đố linh tinh nữa! Tôi nói đáp án rồi mà!”

Thôi rồi, phấn khích gì nữa… Chỉ mong sao đừng có mất mạng là được. Xem ra tôi đã quá ngạo mạn khi nghĩ rằng mình có thể trải qua một buổi chiều yên bình sau giờ học rồi…

“….Hả?!”

“À, về đến nhà rồi đó, Saigi-kun. Cô cứ tưởng cậu sẽ cứ thế mà nằm bẹp như một xác chết không hồn chứ.”

Chưa kịp nhận ra điều gì, tôi đã thấy cô Maka đứng sừng sững trước mặt mình rồi. Tôi đang ở trong một căn phòng kiểu Nhật, còn cô Maka thì ngồi đối diện tôi qua một cái bàn.

“Cậu có nhớ không? Tự cậu đi vào đây bằng đôi chân của mình đấy chứ bộ.”

“Kiểu gì ấy… Đầu óc tôi vẫn còn quay cuồng lắm đây.”

Ừ, giờ thì em nhớ gần hết rồi. Cô Maka lái xe còn chưa quá tốc độ cho phép là bao, sau một hồi sống sót, bọn em đến được bãi đỗ xe. Cái kiểu lái xe của cô Maka đúng là quá ẩu… Cảm giác như nội tạng em xáo trộn hết cả lên vì rung lắc quá trời. Đến nước này là em chịu, không dám ngồi chung xe với cô ấy lần nào nữa đâu. Em cảm thấy tuổi thọ của mình bị rút ngắn đi nhiều rồi.

“…Cô ơi, ra là cô có xe đấy ạ.”

“Ừ, nhưng cô ít khi lái lắm. Ở đây có tàu với xe buýt cả rồi, lái xe đi đâu cũng tốn xăng.”

Đúng vậy, em thà đi tàu còn hơn phải đi xe với cô.

“…Vậy, em vẫn hơi lạc lối… bọn mình đang ở đâu đây ạ?”

“Thì như em thấy đấy, bọn mình đang ở trong một quán thịt nướng Yakiniku.”

“Quán thịt nướng Yakiniku…”

Cô nói em mới để ý, trước mặt em là cái vỉ nướng và mùi thịt nướng thơm lừng đang xộc vào mũi.

“Cô nghĩ là mấy cậu con trai như em chắc thích ăn thịt. Giá ở đây cũng khá hợp lý, mà thịt thì ngon khỏi bàn. Nhưng mà, tất nhiên là họ đang làm ăn thua lỗ rồi, khiến cả chủ quán lẫn khách quen ai nấy đều lo sốt vó, tạo nên một bữa tối hoàn hảo trong sự bất an.”

“Như thế không hay đâu cô biết không?”

“Trước mắt thì có vẻ hôm nay chưa phải ngày tàn của họ đâu. Cô mừng là mình đến vào giờ này đấy, bình thường ở đây đông nghẹt người, em biết mà.”

“Thảo nào cô hối hả đến thế.”

“Không, cô lúc nào chả lái như thế. Tại có Saigi-kun đi cùng nên cô còn lái chậm hơn bình thường một chút đấy.”

“……………..”

“Mặt em thú vị đấy, Saigi-kun. À mà, cô gọi đồ uống sẵn cho em rồi lúc em còn đang ngơ ngác đấy.”

Vừa dứt lời, một cô nhân viên trẻ mang ra hai cốc trà ô long. Rồi cô ấy hỏi bọn em muốn gọi món gì.

“Gọi đồ ăn thôi nào. Ừm……”

“…………..?”

Cô Maka vừa mở thực đơn ra thì cứng đờ người.

Không hiểu sao, trên trán cô ấy lấm tấm mồ hôi lạnh… tại sao vậy?

“E-Em cứ gọi gì em thích đi, Saigi-kun. Tất nhiên là cô bao.”

“Haaaa…..thế ạ.”

Nói rồi, cô ấy đưa thực đơn cho em. Em quyết định gọi lưỡi bò ướp muối và sườn nướng, với cả một bát canh trứng ăn kèm với cơm. Cô Maka chỉ gọi mỗi canh, chắc là cô ấy không cần cơm.

“…Fu, có vẻ như em quen gọi món ở đây rồi nhỉ, Saigi-kun.”

“Không hẳn. Em chỉ từng đến quán Yakiniku với gia đình thôi và lúc đó em cũng là người gọi món.”

Bỏ qua cô em gái nhỏ, bố mẹ em lúc nào cũng để người khác quyết định. Và em thực sự không tin là cô Maka thực sự không thể tự gọi món cho mình.

“Uống gì đó đi. Này, chúc mừng một ngày làm việc vất vả.”

“Chúc mừng một ngày làm việc vất vả.”

Em cũng chẳng biết tại sao lại phải chúc mừng gì cả, nhưng em vẫn chạm cốc của mình vào cốc của cô Maka. Em định nhấp một ngụm thôi nhưng vì đủ thứ chuyện xảy ra, em uống hết cả cốc cho đỡ khát.

“Ồ, uống cạn cả cốc trong một hơi luôn, Nii-chan! Uống thêm cốc nữa đi!”

“Cô là ai vậy?!”

Bông hoa không thể hái bỗng dưng lại hành xử như ông già thế này!

“Cô đùa thôi mà. Nhưng mà, bọn mình hết giờ làm rồi, nên thoải mái hơn một chút được chứ? À, tốt hơn là cô nên cởi cái này ra.” Vừa nói, cô Maka vừa cởi áo khoác ngoài và treo lên trong phòng.

Dù cô ấy vẫn mặc áo sơ mi bên ngoài áo lót, nhưng cái kiểu cởi áo đột ngột thế này khiến tim em đập nhanh hơn. Em là thằng nhóc đang tuổi dậy thì chắc! Thì em là thế thật mà!

Nói đi cũng phải nói lại, Sensei gầy thật. Vai cô ấy hẹp và em có thể thấy một đường thẳng xuống đến eo. Thêm nữa, dù cô ấy mặc áo sơ mi, em vẫn có thể thấy rõ hai ngọn núi lớn nhô ra từ ngực cô ấy……nhưng tại sao em lại nhìn cô ấy chi tiết đến thế này!

“Fuu~ nhưng cô mừng là đã tìm được Saigi-kun. Cô đã hy vọng là em chỉ đang đi lang thang vô định không về nhà nhưng cô biết điều đó khó xảy ra. Em không nghĩ là việc gặp em như vậy là định mệnh sao?”

“Em còn không biết nên phản bác từ đâu nữa. Dù cô nói đúng về việc em đi lang thang vô định không về nhà, nhưng cô có biết địa chỉ nhà em đâu? Dù em có lý do để không về nhà, nhưng cô có biết về điều đó không? Và, có lý do gì để bọn mình gặp nhau hôm nay chứ?”

“Saigi-kun lúc nào cũng thô lỗ như vậy nhỉ. Sao lại tự tin với giáo viên thế. Nhưng dù vậy, em cũng không thể chống lại được Jinsho-san và Amanashi-san.”

“T-Tại sao cô lại biết chuyện đó….! Hay đúng hơn, cô biết cả Karen-kaichou và Amanashi….?!”

“Tất nhiên là cô biết về họ rồi. Hội trưởng hội học sinh và cô gái mà giáo viên nào cũng bỏ qua. Thêm nữa, cả em gái em và đứa trẻ học lớp năm Shinju Muku nữa.”

“Cả Kuu nữa……?”

Vì Miharu là học sinh năm nhất ở trường em, nên việc cô biết về em ấy cũng không có gì lạ. Nhưng đáng lẽ cô không có mối liên hệ nào để biết về Kuu chứ.

“À, thịt của bọn mình đến rồi. Ăn thôi. Dù sao thì cũng là thịt số đỏ mà!”

“Đừng nói như thể nó thực sự là thịt đỏ vậy. Nhưng mà, ờ thì.”

Dù vẫn còn vô số điều em muốn hỏi nhưng em không thể thắng nổi sự cám dỗ của thịt trước mặt như thế này. Em sẽ không phải là một nam sinh trung học nếu em làm được điều đó.

“Yahu~ Lưỡi bò kìa! Trông ngon quá, Sensei!”

“Nhân cách em thay đổi rồi đấy, Saigi-kun. À, cô đặt lên nhé.”

Cô ấy cố gắng gắp thịt bằng kẹp nhưng động tác hơi run rẩy—-nguy hiểm quá!

“Đ-Đợi đã Sensei! Để em nướng cho!”

“Hả? Nhưng đó là việc của phụ nữ mà—-”

“Dù sao thì cô cũng đang chiêu đãi em mà em lại còn trẻ hơn cô nữa nên cứ để em lo!”

Dù thế nào đi nữa, em cũng không thể để cô ấy nướng thịt được. Bản năng của em đang cảnh báo,—em không thể để lãng phí miếng thịt này nếu có gì đó xảy ra. Sau khi nhận được sự cho phép của Sensei, em đặt một ít chanh lên vỉ và bắt đầu công việc của mình. Mỗi người có một cách nướng lưỡi bò khác nhau, nhưng chỉ nướng một mặt thì không ngon. Một mùi thơm ngon bắt đầu bốc lên. Aaa, bản năng nguyên thủy của em đang trỗi dậy!

“Và, xong rồi. Cô cứ tự nhiên ạ, Sensei.”

“C-Cảm ơn em. Xin lỗi em nhé. Mình ăn thôi.” Gắp miếng thịt, cô ấy đưa vào miệng.

Em cũng làm theo. Ừm, ngon thật. Thịt này ngon thật đấy.

“Không sao, em sẽ nướng tiếp!”

Trong chớp mắt, món lưỡi bò đã hết sạch, tiếp theo là sườn nướng. Với đôi tay khéo léo, tôi cũng nướng chúng một cách hoàn hảo.

"Mhm... sườn cũng ngon tuyệt. Lâu lắm rồi mới được ăn ngon như vậy."

"........."

Dù tôi hơi bận rộn với việc nướng thịt, nhưng mỹ nhân đang ăn trước mặt cũng là một cảnh tượng đáng chú ý. Nàng cứ thế gặm thịt, nhét đầy miệng nhưng vẫn thấy rất quyến rũ. Hơn nữa, có vẻ nàng thật sự thích thịt vì vẻ mặt nàng đã giãn ra.

Chết tiệt, dù nàng là người lớn, sao lại có thể đáng yêu đến vậy...!

"Nhưng, tôi không thể phó mặc mọi thứ cho Saigi-kun được! Lần tới tôi sẽ nướng!"

"Sensei... hình như cô chưa từng tự tay nướng thịt như thế này bao giờ thì phải?"

"Đ-Đâu có chuyện đó..." Nàng lảng tránh ánh mắt tôi. "Chỉ là, những lần tôi đi ăn yakiniku như thế này đều là với bạn học hoặc đồng nghiệp, cậu biết không? Đây là lần đầu tiên tôi đến đây một mình với con trai. Dù tôi đã 24 tuổi, đây là lần đầu tiên, cậu biết không? Tôi chưa bao giờ ăn tối riêng với con trai đâu, cậu biết không?"

"K-Không cần phải nói chi tiết đến vậy đâu, được không? Nghe mà tôi thấy áy náy..."

Vừa nãy nàng trông thật nghiêm túc. Thật khó tin là một mỹ nhân như nàng lại chưa từng hẹn hò với ai... Điều đó khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút... Không, không ổn. Giáo dục của nàng bắt đầu có tác dụng rồi.

"V-Vậy sao? Nhưng mà, dù tôi có đi ăn với nhiều người, họ đều là người làm hết nên tôi chưa từng..."

"À, ra thế."

Chắc hẳn mọi người đều đối xử với nàng như một nàng công chúa trong mọi hoàn cảnh. Đó là lý do nàng trở nên như vậy, không thể tự gọi món hay nướng thịt ở một quán yakiniku.

"Nói đúng hơn, tôi không hề tưởng tượng được Maka-sensei lại vô dụng đến thế."

"Vô dụng?! Chỉ vì tôi có một vài vấn đề trong cuộc sống hàng ngày thôi mà...!" Nàng bắt đầu hờn dỗi.

Nàng chỉ cho tôi thấy những biểu cảm này. Thật đáng sợ mà.

"Thôi được rồi, tôi cũng có những thứ không giỏi mà. Gọi thêm món đi. Thêm thịt bò và thịt ba chỉ nữa nhé. Cô thấy ổn không?"

"Ừ-Ừ, được thôi. Tôi có thể nhờ cậu... gọi món được không?"

Maka-sensei ngước nhìn tôi. Ugh, thật không công bằng khi nàng đáng yêu đến vậy. Nhưng thôi, tôi không ngại gọi món cho nàng. Và cứ như vậy, chúng tôi tiếp tục ăn.

"Ahh, ngon quá! Thịt đang lan tỏa trong bụng tôi đây này~"

Nàng thật sự có thể ăn rất nhiều... làm sao nàng có thể giữ dáng được vậy...? Chắc là phần lớn đều dồn vào ngực cả rồi.

"Ahh, chết rồi. Thịt ngon quá nên tôi quên mất... Xin lỗi Saigi-kun, vì đã để cậu phải chờ."

"Hả? Chờ cái gì cơ?" Nàng gắp một miếng sườn nướng, chấm vào nước sốt rồi đưa tay về phía tôi.

"Đây. Aaaa."

"C-Cái gì!?"

Nàng đang nói về chuyện đó sao?!

"Maka-sensei, đâu phải là tôi đang chờ cái đó đâu?!"

"Khi một người đàn ông và một người phụ nữ đi ăn cùng nhau, chẳng phải đây là chuyện bình thường sao?"

"Thật khó mà làm được chuyện đó đấy, cô biết không! Ít nhất là với tôi thì thế!"

Tôi còn chưa từng để em gái mình làm điều gì đó như vậy cho mình, dù sao thì em ấy cũng không có cái kiểu tính cách đó.

"Ra vậy, vậy đây cũng là lần đầu của Saigi-kun. Vậy thì, tôi xin được vinh dự này."

"Cô có thể đừng nói những điều dễ gây hiểu lầm như vậy được không?!" Tôi cãi lại nhưng nàng không hề để ý mà vẫn tiếp tục giữ miếng thịt.

Cứ thế này thì thịt sẽ nguội mất. Và đó sẽ là một điều đáng tiếc, dù nó không hẳn là đắt tiền.

1: Vui vẻ chấp nhận và há miệng "Aaaa"

2: Trước mắt, tôi sẽ ăn miếng thịt vẫn còn trên đĩa của mình!

3: Thay vì thịt, tôi muốn nếm thử đôi đũa của Maka-sensei!

Được rồi, chắc chắn loại bỏ số 3! Tôi là loại biến thái gì chứ!?

"Vậy tôi sẽ chọn số hai... nhưng còn số 3 thì sao..."

"Rõ ràng là không đàn ông chút nào! Đừng đánh mất chính mình! Cậu nói là cậu không thể ăn thịt của tôi sao?!"

".........!"

Không hề báo trước, Maka-sensei đẩy đôi đũa có miếng thịt vào thẳng miệng tôi. Ahh, thịt của Maka-sensei ngon quá... Khoan, cách diễn đạt đó nghe thật kỳ quặc!

"...Ngon thật..."

"Tôi rất vui. Vậy thì, tiếp theo sẽ đến lượt tôi."

"Hả?"

Cô đang bảo tôi làm một việc xấu hổ như vậy sao?! Rào cản đó quá cao đối với một học sinh trung học bình thường như tôi!—Ngay khi tôi nghĩ vậy, Maka-sensei đứng dậy và đi vòng qua bàn về phía tôi.

"Vậy thì, xin mời cậu."

"C-Cô đang làm gì vậy?"

Maka-sensei ngồi xuống giữa tôi và bàn.

N-Này... Cô ấy đang ngồi ngay giữa hai đùi của tôi... mông của cô ấy đang chạm vào tôi!

"Với tư cách là giáo viên của em, tôi muốn em vượt qua rào cản này. Em đã nhận được rồi, vậy nên sẽ không khó đâu."

"...........!"

Khi Maka-sensei tựa vào tôi, đầu nàng chạm vào ngực tôi.

Fuwawa... tóc nàng thơm quá! Và lưng nàng mềm mại và ấm áp quá!

"Tôi cũng muốn ăn thịt mà. Nhanh lên, nhanh lên!"

Ahhh, đừng cử động vai như thế. Đối với một chàng trai đang tuổi dậy thì như tôi, bờ vai mềm mại này còn nguy hiểm hơn cả bom nguyên tử. Hơn nữa, vì hơi nóng từ bếp nướng, nàng bắt đầu đổ mồ hôi. Chiếc áo sơ mi trắng của nàng bắt đầu ướt và tôi có thể lờ mờ nhìn thấy áo ngực của nàng! Tôi thậm chí còn có thể thấy màu của nó, hôm nay. Màu hồng, chính xác là như vậy. Vào mùa hè, bạn đôi khi có thể thấy áo ngực của các bạn nữ cùng lớp nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra với một giáo viên trước đây! Có phải tôi đang trở nên hưng phấn hơn vì cái kiểu tay che ngực đó của nàng trước đây không? Chắc chắn là có rồi. Nếu tôi di chuyển tay một chút, tôi thậm chí có thể chạm vào chúng.

121.jpg

"Thịt đâu rồi~ Saigi-kun, tôi muốn ăn thịt~"

"V-Vâng..."

Không để lại cho tôi lựa chọn nào khác, tôi gắp miếng thịt, chấm một chút nước sốt rồi đưa về phía miệng Sensei.

"Mhmmm, ngon quá! Ngon hơn nữa khi được Saigi-kun đút cho!"

"Miếng thịt đó hơi cháy đấy, cô biết không?"

"Tình yêu hơi cháy thì càng ngon."

Người này cứ nói về tình yêu mãi thôi...

"Bây giờ đến lượt tôi. Đây, aaaa."

"........."

Nàng xoay người lại để đút cho tôi ăn.

Tôi đã bảo rồi, cô có thể đừng xoay người khi chúng ta đang ở gần nhau như vậy được không...! Thấy chưa, tôi có thể nhìn rõ áo ngực của cô rồi này!

"Ăn tiếp đi nhé? Đây, ahnnnn, ahhhhnn."

"Ừ-Ừ, ừ..."

Không hề để ý đến ánh mắt của tôi, nàng cứ tiếp tục đút cho tôi ăn như thể đang mơ. Đây là địa ngục? Hay có thể là thiên đường? Tôi không thể chắc chắn.

Không lâu sau, chúng tôi không còn đùa giỡn kiểu "Ànnn" nữa, cô Maka trở về chỗ ngồi đối diện, để tôi kịp uống cạn ly trà ô long của mình.

"A, ngon quá. Vậy thì, tráng miệng ta sẽ dùng kem nhé. Vừa ăn vừa nói chuyện."

"Cô nói tôi mới chợt nhớ ra, tôi vẫn chưa biết tại sao mình lại ở đây nữa..."

Ăn thịt ngon thế này, lại được cô giáo xinh đẹp đút cho ăn, tôi quên tiệt những chuyện xảy ra chiều nay rồi. Có lẽ việc bị cô kéo lên xe đột ngột cũng góp phần không nhỏ vào đó.

Khi kem được mang ra, cô Maka đã ngăn nhân viên định dọn mấy cái đĩa đi.

Tôi tự hỏi tại sao, mấy cái đĩa thực ra rất vướng víu nên tôi cũng muốn anh ấy dọn đi cho rồi.

Thế nhưng, chẳng nói năng gì thêm, cô Maka đã bắt đầu ăn kem.

".....Là liên minh 'Chết cũng được'."

"Ể? Cô ơi, cô vừa nói gì thế?"

"Như tôi đã nói đó, là liên minh 'Chết cũng được'."

Có lẽ đầu óc tôi có vấn đề rồi, chứ tôi thật sự chẳng hiểu cô ấy đang nói gì. Thôi thì, cứ ăn một thìa kem đã rồi cố gắng bình tĩnh lại… Ưm, kem bạc hà này ngon thật.

"Có một tác giả nổi tiếng tên là Futabatei Shimei đúng không? Ông ấy đã dịch một cuốn tiểu thuyết nước ngoài tên là 'Yours' thành 'Chết cũng được'. Bản dịch đó nổi tiếng đến mức có thể sánh ngang với câu 'Trăng thật đẹp' của Natsume Souseki."

"V-Vậy sao ạ..."

Ra là cô ấy cũng có kiến thức về văn học nữa, dù là giáo viên tiếng Anh. Thế nhưng, dù cô có nói rõ lai lịch thì tôi vẫn chẳng hiểu chút nào.

"Tôi hiểu là có một bản dịch như vậy, nhưng cái liên minh đó là sao ạ...? Với lại, chúng ta đang nói về cái gì vậy?"

"Tôi đang nói về hôm nay, sau giờ học ấy. Tôi nhận được tin họ sẽ hành động, nhưng tôi không thể tự mình ra tay vì còn công việc. Sao lại đúng vào hôm nay chứ...!"

"Không không, công việc của cô phải quan trọng hơn chứ ạ?"

Tôi không biết cô ấy đang so sánh cái gì ở đây, nhưng cô thực sự không nên nói với học trò rằng cô muốn bỏ bê công việc giáo viên đâu. Mà, khoan đã? "Họ" ư? Cô ấy cũng nói vậy trong tin nhắn LINE mà...

"Gác chuyện đó lại đã, Jinsho Karen-san, Amanashi Nui-san, Shinju Muku-san và cả Saigi Miharu-san nữa. Saigi-kun, em đã được cả bốn người họ tỏ tình đúng không?"

"S-Sao cô biết được?!"

Ngay cả chuyện của Kuu nữa ư? Mà đúng hơn, cô có loại 'tay trong' nào mà biết hết tất cả mọi chuyện vậy?!

"Liên minh 'Chết cũng được'. Hoặc nói tắt là SID. Đây là một cái tên khá rắc rối nên chúng ta sẽ nói tắt đi."

"Sao không chọn một cái tên khác cho xong đi? Và đừng nói với tôi là cô Maka cũng không phải thành viên của một tổ chức đáng ngờ nào đó nhé?"

"Không, tất nhiên là không rồi. Tôi vẫn là giáo viên mà, em biết chứ? Tổ chức duy nhất tôi thuộc về là hội những người hâm mộ Saigi-kun thôi."

"Tôi có bao giờ thành lập cái đó đâu!"

Thề là tôi sẽ thu phí thành viên cho xem!

"Thế nhưng, hoạt động của họ cũng chẳng khác gì cái hội người hâm mộ kia là mấy. Tôi nói thẳng luôn nhé, tổ chức đó thực sự tồn tại. Ngay tại trường của chúng ta, mà không ai hay biết."

"........."

Trường của chúng ta là một kiểu địa điểm hội họp bí mật dưới lòng đất ư? Giống mấy bộ phim nước ngoài ấy hả? Nói thật, tôi cũng khá thích mấy bộ phim đó.

"Tôi biết về tổ chức đó hoàn toàn là do tình cờ thôi, em biết không. Và, nếu SID hành động, họ chắc chắn sẽ khiến Saigi-kun gặp rắc rối. Tôi luôn theo dõi sát sao họ, nhưng có vẻ như cuối cùng họ cũng ra tay rồi."

"Không, cô cũng đang gây rắc rối cho tôi mà — à đúng hơn là người đầu tiên."

"Tôi là người đầu tiên của em...? Ôi trời, Saigi-kun à..."

Này, má cô đỏ lên rồi kìa.

"Không đợi đã, chuyện đó giờ không quan trọng chút nào! Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả!"

"Ừ, không nên vòng vo nữa. Thủ lĩnh của SID là Jinsho Karen-san. Thỏa thuận của họ là kiềm chế lẫn nhau."

"Thỏa thuận ư?"

Giờ lại xuất hiện thêm một từ đáng ngờ nữa.

"Có vẻ như chuyện tôi đang thân thiết hơn với Saigi-kun đã bị lộ ra ngoài, và giờ mỗi người trong số họ đều đang cố gắng theo kịp."

"Vậy là mọi chuyện chiều nay căn bản là do lỗi của cô rồi!"

Cô giáo xinh đẹp này đang làm gì thế?! Khoan đã, còn có chuyện khác nữa ----

"Xin đợi một chút. Cô ơi, tôi có một câu hỏi."

"Vâng, Saigi-kun."

"Cách cô nói nghe cứ như là tất cả bọn họ, kể cả em gái tôi, đều có tình cảm với tôi — không, là đang âm mưu chống lại tôi vậy."

"Đúng là như vậy đấy. Mặc dù gọi là liên minh thì hơi phóng đại một chút. Dù sao thì họ cũng chỉ là học sinh trung học thôi mà, nên gọi là hội tương trợ có lẽ sẽ hợp hơn chăng?"

....Cơ mà ở đây có một người phụ nữ không phải học sinh xen vào rồi đấy.

"Dù là hội tương trợ hay gì đi nữa, tại sao mấy cô gái thích tôi lại hợp tác với nhau thế này chứ! Họ sẽ cùng nhau hành động vì lợi ích chung hay sao chứ?!"

"Đúng là như vậy đấy. Dù điểm số của em không phải là tốt nhất, nhưng lúc nào em cũng tỏ ra bất mãn. Em có học hành tử tế không đấy? Không thể cứ tụt hậu mãi thế được đâu nhé?"

"Chẳng phải trước đó chúng ta đang nói chuyện hoàn toàn khác sao? Sao cô lại phải khiến tôi cảm thấy tồi tệ về bản thân lúc này chứ?"

"Dù sao tôi cũng là giáo viên của em mà."

Thì sao?!

Nhưng mà, vậy là ngoài cô ra, tôi thực sự được bốn cô gái khác thích sao? Và họ còn tình cờ thành lập một tổ chức nơi mọi người đều âm mưu chống lại nhau ư? Ngay cả em gái tôi nữa ư? Tôi chưa từng nghĩ tới điều đó. Tôi cứ nghĩ Karen-kaichou chỉ coi tôi là vật cản, rằng người mẫu ảnh kia sẽ chẳng thèm nhớ tên một thằng con trai nhàm chán như tôi, còn Kuu thì dù sao cũng vẫn là một cô bé mà.

"Vậy cơ bản là, tôi sẽ giải thích từ góc độ của mình nhé. Mặc dù họ tổng hợp tất cả thông tin lại, nhưng họ không hợp tác với nhau. Còn tôi thì đang làm việc độc lập, tự mình đối phó với cậu bé phiền phức Saigi-kun."

"Tôi sẽ không thua cô Maka về khoản phiền phức đâu."

"Cách khen tôi dễ thương của Saigi-kun đúng là vòng vo quá nhỉ."

"........."

Tôi nghĩ cô đang cố gắng nhìn mọi thứ quá tích cực rồi đấy, cô Maka. Không phải cô còn phiền phức hơn những người khác nhiều sao?

Nhưng mà, nói về chuyện tại sao SID lại là rắc rối ấy à... Dù gì thì họ cũng luôn theo dõi nhất cử nhất động của cậu, nên nếu tôi tiếp tục học hành, chắc chắn họ cũng sẽ chủ động ra tay thôi.

N-Này, ngay cả bốn lời tỏ tình của họ thôi đã đủ khiến tôi không chịu nổi rồi! Những chuyện xảy ra sau này tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy!

Giờ tôi còn chẳng theo kịp nữa là!

Tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng tôi cũng không rõ chi tiết cụ thể. Tôi chỉ biết mục tiêu và các thành viên của họ thôi. Cùng lắm thì có thể thử cắt đứt nguồn tài chính của họ, nhưng tôi chưa nghiên cứu đến mức đó.

Tôi thực sự nghi ngờ một tổ chức như họ lại có nhà tài trợ...

Ai đời lại đi chu cấp tiền cho một nhóm con gái để họ theo dõi mình chứ. Mà cô Maka còn nói đến chuyện dẹp bỏ họ nữa chứ. Nghe có vẻ hơi đáng sợ.

Và nếu không thể làm theo lẽ thường, chúng ta chỉ còn một lựa chọn khác thôi.

Ý cô là gì?

Lời cậu nói hoàn toàn đúng. Vì tôi đã tỏ tình với cậu, nên tôi phải gánh vác trách nhiệm. Và tôi sẽ đảm đương nhiệm vụ đó.

K-Khoan đã!

Vì cô Maka đã ra tay, SID cũng sẽ không đứng yên, nên cách duy nhất để cô ấy giải quyết tình hình này chính là—-

Xin đừng hành động hấp tấp quá, chẳng có lý do gì để rời trường cả—-

Tôi sẽ trở thành người yêu của Saigi-kun.

Cô đang nói cái quái gì vậy?

“Cái quái gì vậy” à? Fufu, ăn nói với giáo viên thế là bất lịch sự đấy nhé.

X-Xin lỗi, tự dưng nó bật ra thôi....

Tại cô ấy tự dưng biến thành kiểu chị gái thôi mà.

Nhưng ý cô là gì vậy? Tôi còn chưa trả lời cô nữa mà....

Cái này không liên quan đến lời tỏ tình của tôi. Mà đừng nói là cậu định xây dựng hậu cung đấy nhé?

Đâu có! Trái lại, tôi mới đang cực kỳ nghi ngờ tình huống này đây! Tại sao hội trưởng hội học sinh và một idol lại đi tỏ tình với một đứa con trai nhàm chán như tôi chứ! Cả Kuu và em gái tôi nữa chứ! Thật quá vô lý! Tôi cũng có được thừa kế cái gì đâu!

Ít nhất thì tôi không phải vì tiền.

……..

Đến giờ tôi vẫn chưa nghe được lý do tại sao cô Maka lại yêu tôi, đúng không nhỉ... Mà nói thật, tôi vẫn chưa thể tin hoàn toàn là cô ấy có tình cảm với tôi. Đừng nói là cô ấy là điệp viên được chính phủ phái đến nhé? Có phải cô ấy tỏ tình với tôi vì mối quan hệ ngoại giao nào đó để thu thập thông tin không?

Tôi biết là cậu đang nghĩ mấy thứ kỳ quặc rồi đấy. Tôi nói thẳng luôn là cậu sai rồi đấy.

…..Thật hả.

Chắc việc được cô giáo xinh đẹp này tỏ tình cũng ngang với thuyết âm mưu điệp viên của tôi rồi.

Nhưng vấn đề thực sự là bốn cô gái này. Vì cậu không định xây dựng hậu cung, chắc cậu đang rất phiền lòng vì lời tỏ tình của họ đúng không?

Uhm thì....

Mà sao cô ấy lại nói như thể lời tỏ tình của mình chẳng gây phiền phức gì cho tôi vậy nhỉ?

Thế nên, nếu tôi trở thành bạn gái cậu thì hợp lý chứ gì!

…Tôi hy vọng là mình nghĩ sai, nhưng kế hoạch của cô không phải là, một khi tôi và cô trở thành người yêu, cô hy vọng Hội trưởng và những người khác sẽ từ bỏ, đúng không?

Chúng ta không có lựa chọn nào khác.

Tôi thực sự không thích chuyện đó chút nào?!

Jinsho-san và những người khác cũng là những cô gái bình thường thôi mà. Một khi Saigi-kun tìm được cô gái mình thích, chắc chắn họ sẽ từ bỏ việc theo đuổi cậu.

Cô không phải nói là sẽ nghỉ việc nếu tôi hẹn hò với cô sao?!

Chỉ khi cậu thực sự yêu tôi thôi—- Cái tôi đang định làm là chỉ lừa họ thôi.

Vậy là cô bảo tôi nói dối họ?

Tôi biết cậu ghét bị lừa dối cũng như ghét lừa dối người khác. Chuyện đó khá nổi tiếng trong trường đấy. Nhưng điều này là cần thiết.

Nói dối cũng chỉ là phương tiện để đạt được mục đích thôi, ha. Ngay cả bản thân tôi, một người hay nghi ngờ, cũng biết điều đó.

Với lại, tôi cũng không dám nói là mình chưa từng nói dối ai bao giờ.

Giờ thì, hãy thông báo tin tốt này cho mọi người qua LINE thôi, fufu.

Cô vừa cười khúc khích đấy hả!? Đây hoàn toàn là mối quan hệ giả mà, đúng không?!

Mà tôi còn chưa đồng ý nữa!

Mà sao cô lại biết LINE ID của họ cơ chứ?! Cô cũng không phải là thành viên của một tổ chức mờ ám như SID đấy chứ?!

Thật sự là không. Tôi đã nói với cậu là tôi có nguồn thông tin riêng mà. Đó là lý do tôi biết thông tin liên hệ của họ. Với lại, mấy cô gái này có thể hữu ích cho việc giáo dục cậu đấy. Dẹp bỏ họ có thể dễ dàng, nhưng cứ tấn công thì không phải lúc nào cũng là cách hay.

Dẹp bỏ, cô nói sao……

Gọi cô ấy là điệp viên thì hơi quá lời, nhưng gọi cô ấy là phù thủy thì có lẽ hợp hơn. Mà cô ấy còn nói là định dùng SID để giáo dục tôi nữa chứ... Kiểu gì tôi cũng muốn biết, mà kiểu gì tôi cũng không muốn biết.

Với lại, nói thật, việc chàng trai mình thích lại nổi tiếng cũng không phải cảm giác tồi tệ gì. Cảm thấy ghen tuông vì Saigi-kun của mình ấy mà.

Tôi có phải “Saigi-kun” của cô đâu.

Đây chỉ là một cách để ngăn SID hành động thôi đúng không? Xin đừng quên điều đó. Từ trước đến giờ đầu óc tôi đã phải chứa đầy chuyện giáo dục của cô ấy rồi, giờ lại thêm cả SID nữa à? Thật là một của nợ mà...

À, tôi biết rồi, dùng cái này đi.

Cái gì?

Hoàn hảo né tránh lời phản bác của tôi, cô ấy lại lần nữa tiến đến ngồi cạnh tôi.

Phiền cậu một chút nhé. Nói “Cheese~”.

:………

Cô Maka tóm lấy vai tôi và ghé mặt lại gần. Vì thế, tôi có thể cảm nhận má mềm mại của cô ấy chạm vào má mình. Trước khi tôi kịp nhận ra cô ấy đang làm gì, cô ấy đã rút điện thoại thông minh ra và chụp một bức selfie rõ nét. Đầu tiên là cô idol chụp ảnh gợi cảm kia, giờ lại đến cô giáo xinh đẹp này, không biết tôi có chết thật vào ngày mai không nữa.

….Sao cô lại tự dưng chụp ảnh?

Đi ăn yakiniku hẹn hò thì đâu có gì lạ với người yêu, đúng không nào? Đây, kiểu như thế này.

Nói rồi, cô ấy giơ màn hình điện thoại ra cho tôi xem. Trên đó là bức ảnh chụp đôi của cô Maka đang tựa má vào má tôi, nở nụ cười rạng rỡ, còn tôi thì vô thức há hốc mồm. Phía sau chúng tôi là chiếc bàn với những đĩa đã dùng xong. Thì ra đó là lý do cô ấy để chúng ở đó.

Nói thật, dù nhìn kiểu gì thì chúng tôi cũng giống hệt một cặp đôi bình thường đang vui vẻ ăn yakiniku cùng nhau. Nếu đưa cái này cho người khác xem, chắc chắn họ sẽ hiểu lầm mất……!

Thành công mỹ mãn rồi. Tôi sẽ gửi cái này cho tất cả mọi người đây. Hãy đi đi, ra khơi trên biển cả mang tên Internet!

Á á á?!

Và tôi sẽ gửi cả tin nhắn nữa, nói rằng tôi và Saigi-kun đã bắt đầu hẹn hò.

Nhanh thế!

Cô ta gửi thật rồi sao?! Gửi cho hội trưởng Karen, Amanashi, Kuu, cả em gái mình nữa ư?! Bức ảnh mình với cô giáo xinh đẹp đó vừa ăn xong yakiniku sao?!

“Chúng nó kiểu gì cũng vặn lại: ‘Anh định ăn thịt cô Maka luôn à?!”

“Anh cũng liều gớm ha, Saigi-kun~”

“Giờ rõ ràng không phải lúc nói mấy lời đó chứ?!”

Dù cô ấy không hề uống chút cồn nào, nhưng xem ra không tỉnh táo chút nào.

“Để an toàn thì cô cũng tắt nguồn điện thoại. Giờ cô không quan tâm tin nhắn đến nữa, vì cuối cùng cô cũng vui rồi. Hura!”

“Hura……”

Aizzz, mình bắt đầu tuyệt vọng thật rồi. Em gái, Kuu, bạn học và hội trưởng hội học sinh. Nghĩ mà xem cô ấy gửi bức ảnh kèm tin nhắn như thế cho mấy cô gái này…

“…Hả?! T-Thế thì… À mà khoan đã…!”

“Lại gì nữa đây?!”

Cô ấy đột nhiên dừng mọi cử động và lao về phía bức tường, suýt nữa làm đổ tường vì lực va chạm.

Cô ấy ổn không vậy?

“Ư-Ưm, Saigi-kun…?” Với vẻ mặt sợ hãi, cô ấy quay sang nhìn tôi. “C-Cô không có mùi yakiniku đâu nhỉ?”

“……..”

Chắc chắn mình cũng vậy, vậy sao cô ấy lại ngạc nhiên đến thế…?

“C-Cô đã chuẩn bị lăn khử mùi rồi mà quên béng mất… Có lẽ cô đã vui quá… X-Xin lỗi nhé?”

“K-Không sao đâu…”

Đâu phải mình có tâm trạng để ý chuyện đó, lúc cô ấy cứ bám lấy mình như thế. Mà cô ấy thật sự vui đến thế chỉ vì ở bên mình thôi sao…?

Sao cô ấy lại phải đáng yêu và xinh đẹp đến thế chứ!

“T-Thật sao… Hừm, mình bất cẩn quá. Mình đã quá mất cảnh giác khi ở bên cậu.”

“Vâng…”

Mình không thể nói với cô ấy rằng cô ấy trông rất đáng yêu khi mất cảnh giác được.

“Nhưng mà, có lẽ cũng chính vì thế…”

“Hả? Ý cô là sao?”

Vẫn còn ngồi dựa vào tường, cô ấy khẽ cười, ngón tay cứ xoắn xuýt vào nhau.

“Dù sao thì cậu cũng đã thấy con người thật của cô rồi. Và như vậy cũng ổn thôi. Những lời cậu nói với cô lúc đó… chúng thực sự là điểm khởi đầu.”

“…Ể? Mình từng nói gì với cô trước đây sao?”

Đúng là có lẽ tôi là người duy nhất biết con người thật của cô ấy. Có thể tôi không phải là người duy nhất cảnh giác với giáo viên, nhưng chắc chắn tôi sẽ không thua bất cứ ai về khoản này.

“Thế là cậu quên thật rồi. Nhưng cô thì chắc chắn không.”

“Vâng…?”

Mình có ký ức riêng tư nào liên quan đến cô Maka sao? Cảm giác không phải thế… Mình chắc chắn sẽ nhớ, vì người ta đang nói về cô ấy mà.

“Không sao cả, miễn là cô nhớ. Và cô sẽ nhớ, cho đến khi cận kề cái chết.”

“Nghe đáng sợ thật…”

Mình thật sự ước cô ấy giải thích. Nếu không, mình không thể ngủ yên vào ban đêm được.

“Fufu…”

Hay ít nhất mình đã nghĩ vậy, nhưng nhìn nụ cười của cô ấy, mình đoán cô ấy sẽ chẳng bao giờ nói cho mình biết đâu. Dù rõ ràng điều đó đóng vai trò rất lớn trong lời tỏ tình. Nếu được, mình nguyện đánh đổi những ký ức về tin nhắn kia để lấy cái này.

Hay đúng hơn, mình thật sự muốn quên đi tất cả mọi thứ liên quan đến SID, nhưng chắc là cũng chẳng được đâu.

“Thay vì thế, hãy bắt đầu phiên xét xử treo cổ Saigi Makoto đi!”

“Hội trưởng, xin hội trưởng hãy cho tôi một phiên xét xử trước khi quyết định chuyện đó chứ ạ?!”

Đó là ngày hôm sau của buổi hẹn yakiniku—à không, thật ra đâu phải hẹn hò. Dù sao thì hôm nay tôi cũng bị lôi vào văn phòng hội học sinh.

Đúng vậy—là bị lôi. Khi tôi đang đi trên hành lang, hội trưởng Jinsho Karen đã nhìn thấy tôi và kéo tôi đi luôn.

“Lại một nạn nhân nữa hả… Nhưng mà, tôi cũng muốn được hội trưởng kéo theo!”

“Những bài giảng của hội trưởng đáng sợ lắm đó nha. Nếu cô ấy nghiêm túc, cô ấy có thể thực sự đánh gục tinh thần cậu đấy. Đó là lý do tại sao một số người gọi đó là một ‘cuộc thanh trừng’.”

“Tôi thật sự rất vui nếu được đặt một khóa học trọn gói về bài giảng của cô ấy!”

Trên đường đến văn phòng, tôi nghe thấy những giọng nói này xung quanh. Có vẻ như dù biết rõ con người thật của cô ấy, cô ấy vẫn khá nổi tiếng. Đúng thôi, cô ấy xinh đẹp, ngực lớn và có sức mạnh để kéo người khác đi mà.

Và, khi chúng tôi đến văn phòng hội học sinh—không có ai ở đó cả. Căn phòng rộng bằng khoảng một nửa lớp học bình thường. Phía đối diện cửa ra vào ở phía sau là những ô cửa sổ, và trước đó là bàn của hội trưởng. Phía trước cái bàn đó là một chiếc bàn dài khác. Để tôi đứng trong một khoảng trống nhỏ ở giữa, hội trưởng Karen ngồi vào bàn của mình và giữ tư thế uy nghiêm như một vị chỉ huy. Cũng vậy, ngồi ở chiếc bàn thứ hai là Amanashi Nui, Saigi Miharu và cả Shinju Muku.

“Saigi Makoto, có lẽ cậu đã biết, nhưng lời nói của tôi ở đây là luật. Nếu tôi nói cậu sẽ bị treo cổ, thì cậu sẽ bị treo cổ.”

“Hội trưởng! Xin hãy tử tế hơn một chút đi ạ, đặc biệt là với tôi!”

Sau lời kêu gọi của tôi, cả những người bên phải và bên trái đều ồn ào lên.

“Nào nào, Sai-kun, bình tĩnh đi. Bọn tớ không thực sự treo cổ cậu đâu mà~”

“Đúng vậy, Onii-chan. Bọn em sẽ kiềm chế để anh chắc chắn sống sót.”

“Thầy ơi, dù họ có treo cổ thầy lên, em chắc chắn sẽ cứu thầy… dù có thể mất 2 hoặc 3 giờ…”

“………..” Tôi bị các cô gái khác, tất cả đều đang ngồi ở chiếc bàn dài, nhìn chằm chằm.

Có vẻ như họ thực sự quen biết nhau từ trước… Họ gặp nhau ở đâu mà lại kết thúc trong một tổ chức như thế này chứ…?

“Nào, có lệnh giới nghiêm cho cô bé này cần phải tuân thủ, nên hãy nhanh lên. Saigi-kun, hôm qua cậu đã được bốn cô gái tỏ tình. Cho đến giờ không có vấn đề gì phải không?”

“Cô định làm gì vậy…?”

Vậy Hội trưởng là thẩm phán, tôi là bị cáo, còn ba người kia là khán giả à? Lạ thật, không lẽ không có ai phụ trách bào chữa cho tôi sao?

“Hội trưởng, tôi có quyền giữ im lặng không?”

“Cậu có thể chọn im lặng, nhưng tôi sẽ coi đó là sự xác nhận. Vậy ra, cậu có một hạn chế gấp ba, đó là một siscon, một lolicon và một otaku bị ám ảnh bởi thần tượng?”

“Cô nói sai rồi! Hoàn toàn sai rồi!”

Sợ quá! Nếu mình giữ im lặng, họ sẽ hoàn toàn hiểu sai mọi chuyện mất!

“Ưm, Miharu cũng có một câu hỏi. Anh thật sự chỉ có ba sở thích này thôi sao? Thế còn thuộc tính của hội trưởng thì sao?”

“Tôi thậm chí còn không có ba cái đó.”

Em gái đáng yêu của tôi chỉ nhìn chằm chằm vào hội trưởng Karen thay vì nhìn tôi.

Con bé này, nó không hề nhắc đến chuyện tỏ tình của nó chút nào. Ngay cả hôm qua hay sáng nay cũng vậy. Nhờ thái độ của nó mà tôi đã nuôi hy vọng rằng tất cả những lời tỏ tình này chỉ là một giấc mơ tồi tệ… Ôi, thật là suy nghĩ viển vông quá mà…

"Ta đây mỹ nhân tóc đen, ngực khủng lồ, bất kể gu nào cũng sẽ chết mê chết mệt thôi."

"À à, tôi hiểu rồi. Trông cô thế này, Onii-chan kiểu gì cũng đổ rầm rầm mất!"

Hiểu cái gì mà hiểu? Bộ mình bỏ lỡ cái gì à? Mà Hội trưởng ơi, tuy không nói dối nhưng tự nói ra mấy lời đó về bản thân thì không hay tí nào đâu.

"Chúng ta quay lại vấn đề chính nào. Saigi Makoto, ngày hôm qua, cậu đã được bốn cô gái tỏ tình. Và—ngay trong cùng ngày đó, cậu đã quyết định hẹn hò với cô giáo tiếng Anh của trường chúng ta, Fujiki Maka-sensei. Chúng tôi có bằng chứng là bức ảnh chụp buổi hẹn hò yakiniku của cậu."

"………."

Có vẻ Maka-sensei thật sự đã gửi tin nhắn và ảnh cho mấy người này rồi. Giờ mình phải làm sao đây?

Nếu phủ nhận, không khéo họ lại bắt đầu tranh cãi về mấy màn tỏ tình kia. Mà như thế thì phiền chết đi được. Nhưng nếu mình thừa nhận, không khéo lại gây ra chuyện gì đó hoàn toàn khác. Thế nhưng, việc mình ở cùng Maka-sensei ở quán yakiniku đó, dù sao cũng là sự thật mà...

"Đây là điều mà SID chúng tôi không thể bỏ qua. Vì đây là vấn đề hệ trọng, nên cậu, với tư cách là bị cáo, không được phép trả lời mơ hồ."

"Vậy ra mình đúng là bị cáo thật...."

Nhìn thì không giống một phiên tòa nghiêm chỉnh cho lắm, nhưng biết đâu mình vẫn còn cơ hội không bị "tử hình" đấy chứ... có lẽ vậy.

"Mà này, Hội trưởng. Tôi vẫn chưa hiểu SID này rốt cuộc là cái gì nữa. Tại sao, khi nào, và bằng cách nào mà nó được thành lập vậy?"

Rốt cuộc thì, ngay cả em gái và một người quen của mình cũng là thành viên của cái tổ chức này mà.

"Saigi Makoto, nếu tôi kể cho cậu, chúng ta sẽ vượt quá giờ giới nghiêm của thành viên. Tôi không cố ý che giấu điều gì, nhưng bây giờ tôi sẽ tự chuốc lấy rắc rối."

"Sai-kun, con gái ai cũng có bí mật riêng của mình mà. Bí mật, bí mật. Dù là em gái cậu, hay cô bé kia, hoặc bạn học của cậu cũng vậy thôi. Tìm hiểu linh tinh không cần thiết chỉ khiến cậu trở nên kém tinh tế thôi."

122.jpg

"Trong trường hợp này thì tôi không quan tâm lắm đâu...."

Amanashi nói một cách vô tư thật đấy, nhưng mà nói ra từ miệng một người nổi tiếng như cô ta thì cũng hơi quá đáng.

"Nào, Saigi Makoto. Nếu cậu cứ tiếp tục lảng tránh vấn đề, tôi sẽ coi đó là lời xác nhận. Tôi sẽ dùng quyền hạn của Hội trưởng, và ngoài việc diễu hành cậu khắp trường trước khi 'hành quyết', tôi sẽ treo cậu lên lưới bóng rổ."

"Đã bị 'tử hình' thật rồi, cô còn định trừng phạt tôi bằng màn khai vị đó nữa à!"

Và tại sao cô ấy lại chỉ rõ nơi mình sẽ chết chứ?!

"Ơ-ơ gì thế này... Em làm sao mà với tới lưới bóng rổ được chứ... Sensei ơi, xem ra em không giúp được cô rồi..."

"Tôi vẫn cảm ơn tấm lòng của em, Kuu....."

Cô bé dù sao vẫn chỉ là học sinh tiểu học thôi mà.

"Không không không, Hội trưởng đợi chút đã! Tôi và Maka-sensei rõ ràng là--"

"Vâng, chúng tôi đang hẹn hò."

Ngay khi tôi sắp nói ra sự thật, Maka-sensei đã mở cửa bước vào và nói nốt câu đó thay tôi. Dù chỉ là bước vào phòng, nhưng dáng đi của cô ấy tựa như một người mẫu chuyên nghiệp, toát lên vẻ đẹp rực rỡ như đóa hoa đang độ xuân thì.

Aizz, đúng là dáng vẻ "Bông hoa khó với" hoàn hảo của Sensei mà. Đến nỗi tôi cứ tưởng chuyện yakiniku hôm qua chỉ là một giấc mơ thôi ấy chứ.

"Tôi đã đoán được các cô gái sẽ tụ tập ở đâu rồi. Jinsho-san, dùng phòng hội học sinh để giải quyết chuyện riêng tư không phải là bị cấm sao?"

"Vừa là Hội trưởng Hội học sinh, tôi vừa là một nữ tu tập sự. Tôi bị cấm yêu đàn ông. Ai cũng có một hai quy tắc phải phá vỡ trong đời mà."

....Hội trưởng ơi, nghe mà ra dáng đàn ông thế. Mà Maka-sensei nói vậy có ổn không khi cô cũng đang dùng phòng chuẩn bị tài liệu tiếng Anh cho kế hoạch riêng của mình? Thôi, có lẽ giờ mình không nên cãi lại.

"Tôi hiểu rồi... Vậy thì, lần này tôi sẽ bỏ qua."

Không, cô cũng có tội đấy chứ.

"Nhưng, nếu cô làm gì Saigi-kun thì tôi không thể tha thứ đâu. Giống như tôi đã nói với các cô qua LINE, chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò. Và tất nhiên, tôi nói là hẹn hò nghiêm túc đấy. Tôi biết mình không thể khoe khoang chuyện này với người khác, nhưng tôi không nghĩ mình đã làm gì sai cả."

"……..."

Oa, không ngờ lúc nghiêm túc, cô ấy lại ra dáng người lớn hẳn. Không, khoan đã, giờ đang ở trường nên cô ấy như vậy cũng phải. Biết rõ bản chất của cô ấy, giờ tôi lại thấy cái dáng vẻ "Bông hoa khó với" này cứ là lạ làm sao ấy.

"Hẹn hò nghiêm túc là sao vậy, Miharu-oneechan?"

"Ưm, Miharu cũng không rõ lắm. Không phải là chỗ hôn nhau sao?"

"Miharu, cô dùng từ ngữ kiểu gì trước mặt con bé học sinh tiểu học thế hả!"

Kuu giật bắn người, mặt đỏ bừng và lẩm bẩm: "H-Hôn...!" đúng như dự đoán!

"Tôi không quan tâm mấy chuyện nghiêm túc hay không."

Lần này đến lượt cô người mẫu ảnh lên tiếng.

"Tôi vẫn không thể tin được. Sai-kun lại đồng ý lời tỏ tình của Sensei dễ dàng vậy sao. Sai-kun không phải kiểu người phải điều tra đối phương nửa năm trước khi trả lời sao?"

"Tôi là kẻ bám đuôi hay gì à?"

Tạm gác lại mấy lời nghi ngờ của cô ta đã. Chứ nếu không thì mình trông chẳng khác gì kẻ bám đuôi trong mắt năm người họ cả. Mà tổ chức SID này đâu phải mới thành lập hôm qua, chắc chắn họ biết khá nhiều về mình rồi.

"Trong trường hợp này, thì một câu như 'Nếu hai người thật sự hẹn hò, vậy thì hãy hôn nhau đi' sẽ hợp lý hơn. Mà này, Onii-chan, hôn em đi mà~"

"Tại sao trong trường hợp này tôi lại phải hôn em chứ?!"

Và giờ thì đến lượt cô em gái đáng yêu của mình. Nó chưa bao giờ thể hiện mấy trò này trước mặt mình, sao giờ lại bày ra chứ? Bao năm nay, lúc nào cũng kiểu "Đừng giặt đồ của em chung với của Onii-chan" mà.

"Tuy chúng ta đang xem xét mức độ 'minh mẫn' của cô em gái, nhưng mà điểm này nó nói cũng có lý. Chỉ đi ăn yakiniku cùng nhau thì chưa đủ làm bằng chứng đâu."

Ừm, đúng như Hội trưởng nói thật. Chỉ một tấm ảnh và một tin nhắn thì không đủ để thuyết phục họ. Có lẽ vì vậy mà cô ấy gửi cái tin nhắn đó, vì người ta có thể hiểu sai quá nhiều từ nó.

"Tôi vẫn chưa hài lòng đâu." Cô ấy cứ nhìn đi nhìn lại giữa tôi và Maka-sensei. "Phải rồi, vì hai người đang hẹn hò mà, vậy thì cứ h-h-hôn... đi?"

"……..Hội trưởng, sao giờ chị lại xấu hổ vậy?"

Cô ấy đỏ mặt tới mang tai. Có lẽ vì là tu nữ nên cô ấy thật sự không có "kháng thể" với mấy chuyện này chút nào...

"Jinsho-san, đừng có phun ra mấy lời vớ vẩn như vậy. Họ bảo là đang hẹn hò nghiêm túc, đúng không? Sao có thể làm mấy chuyện thiếu đứng đắn đó ngay ngày hôm sau khi mới thành đôi được chứ."

"………"

Tự tay làm "áo ngực", xem phim thầy giáo khiêu dâm, không biết cô ấy sẽ nghĩ gì nếu mình nói ra nhỉ?

"Vậy thì giờ đây…….Luật SID số 3: ‘Mọi thông tin liên quan đến cá nhân Saigi Makoto phải được giữ kín tuyệt đối trong nội bộ liên minh’, đúng không nhỉ?"

Cô ấy hoàn toàn hóa điên rồi sao?

"Ơ-Ơ…? Cô Fujiki, sao cô lại biết về luật của SID ạ….?"

"Fufu, với tư cách là giáo viên của các em, cô biết mọi thứ về học trò mình chứ. Y hệt như người trông nom sở thú tường tận từng ngóc ngách về những con vật của họ vậy."

"Cái ví von gì vậy trời…."

Nghe cô Maka nói vậy, Amanashi lập tức "À, chết rồi", nên tôi đoán cô ấy lại lỡ lời rồi. Dù sao thì cô ấy cũng tệ trong khoản giấu giếm mọi thứ. Có khi nào, cô ấy chính là nguồn tin của cô Maka không nhỉ?

"Luật của SID phải là tuyệt đối, đúng chứ? Về cơ bản, các em phải giữ kín với người ngoài chuyện cô đang hẹn hò với Saigi-kun, và chuyện cả bốn đứa các em đã tỏ tình với cậu ấy, phải không?" Cô vừa nói vừa vuốt mớ tóc nâu của mình.

Tuyệt vời quá đi mất! Ngay cả tôi, một người thừa biết bản chất thật của cô ấy, cũng chỉ có thể im thin thít mà ngước nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ!

"—–Được thôi. Đằng nào thì chúng tôi cũng không định gây thêm rắc rối gì cho Saigi Makoto nữa cả."

"Hảảảảả?!"

Mấy người đã làm phiền đủ thứ rồi còn gì! À, Hội trưởng đang lườm tôi cháy mặt.

"Được rồi. Amanashi Nui, Saigi Koharu, Shinju Muku và tôi, Jinsho Karen, sẽ không bao giờ hé răng nửa lời về những chuyện đã xảy ra ở đây. Và, chúng tôi sẽ hoàn toàn quên đi sự việc tỏ tình kia, tiếp tục đối xử với người bị tố cáo như trước giờ vẫn vậy."

"Hảảả! Hội trưởng, chị bỏ cuộc nhanh quá vậy!"

"Hội trưởng, chị thật sự bằng lòng với chuyện đó sao? Chị ư? Người mà em cứ nghĩ là sẽ bướng bỉnh nhất trong số tụi mình kia mà?"

"N-Nếu cô giáo vui lòng thì…… Nhưng em không ngờ cô lại có hứng thú với mấy cô trung niên đấy nhé……"

Cô ta đang cầu xin mình phản bác lại câu đó thì phải. Mà không biết chúng còn có bao nhiêu luật nữa, và nội dung của chúng là gì nhỉ.

"Chúng ta đã thành công." Cô Maka khẽ khàng nói.

Xem ra Hội trưởng và mấy đứa kia đã chịu thua rồi—chắc cô ấy đang nghĩ vậy đấy. Nhưng mà, theo tôi thấy, chuyện này rõ ràng là chưa kết thúc đâu. Bởi vì, Hội trưởng đang nén tiếng cười khúc khích, Amanashi vẫn lướt điện thoại như mọi khi. Hơn nữa, cả em gái tôi và Kuu cũng đang nhìn tôi chằm chằm, mắt thì ngấn nước.

Tôi thực sự nghĩ cô Maka nên học cách đa nghi hơn một chút thì hơn.

"Ngáp…… Mệt ghê."

Hôm qua vì chuyện đó mà tôi chẳng ngủ đủ giấc. Cơ mà, nhờ luật số 4 hay gì đó, Miharu vẫn đối xử với tôi bình thường. Ừ thì, bản thân Miharu cũng có chút vấn đề thường ngày, nhưng không thấy có gì thay đổi đột ngột cả. À, không ổn rồi, cứ mơ mộng hão huyền thế này thì đường đến trường lại càng xa thêm thôi. Từ biệt thự của tôi, đi tàu điện ngầm mất khoảng ba ga. Tuy có thể đạp xe đến trường, nhưng tôi vẫn thích đi tàu hơn. Dù tàu có đông nghẹt người thì cũng hơi căng thẳng thật, nhưng chịu đựng ba ga cũng không thành vấn đề. Từ ga tàu, đi bộ thêm khoảng 10 phút nữa là tới.

Vừa xuống tàu, tôi vừa thong thả bước đi.

"Ước gì hôm nay đừng có chuyện gì xảy ra nữa nhỉ…."

"Chào buổi sáng, Saigi-kun."

"À, chào buổi sáng—–cô Maka?!"

Không hề hay biết gì về sự hiện diện của cô ấy, "cô ấy" bỗng dưng đã đi ngay bên cạnh tôi rồi!

"Chúng ta vẫn còn chút thời gian. Đến trường, em ghé phòng tư vấn học đường nhé."

"Sớm tinh mơ thế này mà cô đã gọi em đến đó rồi sao?!"

Tôi làm gì mà vừa sáng ra đã bị gọi lên đó chứ?

"Có phải tôi lại bị mắng vì làm chuyện bậy bạ gì trên tàu hôm nay không?"

"Lúc nào em cũng xuất hiện trong tình huống tệ nhất có thể nhỉ." Cô ấy cười khúc khích. "Em không cần phải quấy rối ai trên tàu nữa đâu, vì giờ em đã có bạn gái rồi. Một người sẽ không bao giờ than phiền dù em có làm gì đi nữa."

"Tuyệt đối là không có đâu ạ." Xung quanh mình nào có cô gái nào như thế.

"Có giáo viên đang dùng phòng chuẩn bị, nên tạm thời chúng ta sẽ dùng phòng tư vấn học đường vậy. Tiết học hôm nay là một tiết đặc biệt đấy, nên cứ chờ xem nhé~"

Bỏ lại những lời đó, cô lại tiếp tục bước đi.

B-Bài học đặc biệt ư?

"C-Cô Maka, chào buổi sáng ạ!"

"Ừm, chào buổi sáng."

Cô ấy vừa mới đặt chân vào trường, nhưng đã được vô số nữ sinh khác chào hỏi, và cô cũng đáp lại bằng một nụ cười hoàn hảo. Dù cô chỉ đơn thuần chào lại thôi, ấy vậy mà các nữ sinh đã phát cuồng lên vì phấn khích. Phải rồi, với dáng người chuẩn mẫu, chiếc váy ôm sát đến nỗi khó che nổi vòng ba, cùng đôi chân dài thẳng tắp, hèn gì họ cứ dán mắt vào cô ấy mãi không thôi, dù họ cũng là con gái.

Không biết họ sẽ nghĩ gì nếu biết về những màn "giáo dục" của cô ấy, hay cảnh cô ấy ăn yaikiniku nhỉ? Có lẽ họ sẽ còn thích cô ấy hơn nữa ấy chứ, vì cô ấy không phải là "bông hoa không thể chạm tới" như họ vẫn tưởng. Ít nhất thì, tôi thích cô ấy ở bộ dạng này hơn nhiều so với cái kiểu của ngày hôm qua, nhưng thôi, đừng nghĩ ngợi gì lúc này nữa.

Đến lớp, tôi đặt cặp sách vào chỗ ngồi rồi đi thẳng đến phòng tư vấn học đường. Dù trong lòng không khỏi thấy chán nản, nhưng không đi thì còn đáng sợ hơn gấp bội.

"À, chào mừng. Trà đen như mọi khi nhé?"

"Có đường thì càng tốt ạ. Cốc trà trước đó hơi đắng quá."

Vừa bước vào phòng, cô Maka đã chào đón tôi bằng một nụ cười rạng rỡ. Sau khi nhận cốc trà đen, tôi ngồi xuống ghế.

"Thì ra là vậy, đắng quá thì em không uống. Em thích đồ ngọt à… thú vị thật đấy….." Vừa gật gù, cô vừa ngồi xuống đối diện tôi bên kia bàn.

"Vậy thì, hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây ạ…?"

"Này, em biết không, từ bé cô đã đáng yêu sẵn rồi."

"Cô nói gì ạ?"

Liệu có bao giờ cô ấy không phun ra mấy lời nhảm nhí như thế không nhỉ?

“Hồi bé tôi đáng yêu lắm, được các bạn nam xung quanh quý mến vô cùng. Thêm vào đó, tôi còn thông minh và cư xử rất ngoan ngoãn nữa. Dù là ở mẫu giáo hay tiểu học, các bạn nam xung quanh tôi đều không thể kìm lòng mà yêu mến tôi.”

“Hèn gì… phải rồi…”

Bây giờ cô ấy đã xinh đẹp thế này, chắc chắn hồi nhỏ phải đáng yêu đến mức nổi bật hẳn lên. Hơn nữa, cô ấy đang làm giáo viên giỏi, nên tôi có thể hình dung được cô ấy hẳn là một người thông minh từ trong trứng nước.

Cô muốn nói là Kuu thời bé tí tẹo của cô còn đáng yêu hơn nữa sao?

“Nhưng mà—chuyện đó xảy ra vào khoảng lúc tôi bảy tuổi. Bố tôi có một công việc tốt nhưng gia đình lại bị vỡ nợ vì bị lừa đảo.”

“L-Lừa đảo ư?”

Cuộc trò chuyện đang chuyển sang một hướng nặng nề hơn rồi đấy cô biết không?

“Sau đó, chẳng bao lâu thì bố mẹ tôi ly hôn.”

“Ờm, Sensei?”

Cô ấy đang nói với giọng điệu nghiêm túc, nhưng tôi lại nghi ngờ rằng mình có nên nghe tiếp câu chuyện đó không nữa.

“Rất nhiều chuyện đã xảy ra, và cuối cùng tôi được quyết định sẽ ở lại với bố. Nhưng, đầu tiên là vỡ nợ, rồi đến ly hôn, việc tình cảm cha con trở nên xấu đi cũng là điều dễ hiểu. Đương nhiên, cả khu phố đều biết chuyện đó.”

“Vậy là ngay cả trong thời đại chưa có các phương tiện truyền tin, thông tin vẫn lan truyền rất nhanh nhỉ.”

Không phải cô ấy hỏi để xác nhận, nhưng cứ ngồi im lặng thì thật kỳ quặc.

“Đó phần lớn là thông tin chính xác. Bạn bè xung quanh tôi, và thậm chí cả gia đình của họ đều biết chuyện gì đang xảy ra với gia đình tôi. Rồi, tôi từ cô bé đáng yêu biến thành ‘cô bé đáng thương’.”

“……” Nếu tôi có một người bạn cùng lớp trong hoàn cảnh tương tự, có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ như vậy.

“Không phải họ bắt nạt tôi, mà họ đối xử với tôi rất cẩn thận. Tôi vẫn nhớ rõ ràng đến tận bây giờ. ‘À, đừng trêu chọc nó nhé’ – đó là những lời họ nói.”

“C-Chắc là do các phụ huynh khác dặn dò họ phải cẩn thận khi ở gần cô…”

“Tôi cũng đoán vậy. Nhưng, tôi muốn vẫn là cô bé thông minh, đáng yêu trong mắt họ. Nhận được sự thông cảm vì họ thương hại tôi—cứ như thể họ đang coi thường tôi vậy.”

“Hồi đó cô tự ái lắm nhỉ…”

“Chính vì thế mà tôi luôn tự nhủ trong lòng rằng ‘Mình chẳng đáng thương chút nào’—–Thậm chí cho đến tận bây giờ, và đó là lý do vì sao giờ tôi có bộ ngực cúp E này đây.”

“Không cần phải nói điều đó đâu!” Mắt tôi vô thức bị hút về phía bộ ngực trước mặt cô ấy.

Nếu cô nói như vậy, nó lại khiến tôi nhớ lại chuyện cô ấy dùng tay che ngực và chiếc áo sơ mi ướt.

“Không muốn xem à? Nếu cậu muốn, tôi cũng có ảnh hồi bé của mình đấy.”

“T-Tôi xin kiếu.”

Thật ra, tôi thực sự rất tò mò. Ảnh chụp mười năm trước của một mỹ nhân như cô ấy…! Nhưng đương nhiên, trong tình huống này thì tôi không thể nói ra điều đó.

“Vậy tôi tiếp tục nhé. Từ hồi tiểu học cho đến đại học, tôi dốc hết sức vào việc học—–và trước khi kịp nhận ra, tôi không còn là ‘cô bé thông minh và đáng yêu’ mà cũng chẳng phải ‘cô bé đáng thương’, tôi khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy thua kém mình.”

Nói rồi, cô ấy duyên dáng nhấp một ngụm trà đen.

“Và, đó là lý do tôi được biết đến với biệt danh ‘bông hoa không thể với tới’.”

“S-Sao cô lại kể cho tôi nghe chuyện riêng tư như vậy chứ? Tôi cảm thấy có nhiều người khác có thể nói những lời an ủi cô hơn là tôi mà.”

“Cậu đọc nhiều manga quá rồi sao? Tôi đâu muốn giữ hình tượng gì đâu. Nếu có bất cứ điều gì cậu muốn biết, tôi đều sẵn lòng nói cho cậu. Dù là ba vòng đo của tôi, hay một chuyện liên quan đến giới tính. Tuy nhiên, dù tuổi cũng không còn trẻ, nhưng tôi chưa hề có kinh nghiệm gì về chuyện đó đâu——”

“Tôi hiểu rồi, đừng nói chi tiết nữa!” Tôi vô thức đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.

Cô ấy vừa định nói một điều gì đó thực sự đáng buồn—–hay đúng hơn là, tôi đã hiểu đủ rồi, vậy nên cứ giả vờ như chưa từng nghe thấy gì đi!

“Cậu không cần phải tỏ vẻ như vậy trước mặt tôi đâu. Dù sao thì tôi cũng chẳng có vấn đề gì khi nói chuyện đó với Saigi-kun cả, và cậu muốn đào sâu hơn cũng được. Con trai các cậu thích nói về mấy chuyện đó mà, phải không?”

“Chấn thương tâm lý của Maka-sensei quan trọng hơn nhiều so với chuyện này!”

“Ồ, thật sao? Vậy thì để tôi giải thích chi tiết hơn một chút. Trước khi bố mẹ tôi ly hôn, tôi đã nghe những lời lẽ mà một đứa trẻ không bao giờ nên nghe thấy, như việc mẹ dự định bỏ đi khỏi gia đình, vân vân. Những câu nói đó đã có ảnh hưởng rất lớn đến tôi.”

“…Tôi đã nghĩ vậy…”

Thật không dễ dàng chút nào khi nghe chuyện gia đình của người khác như thế này.

“Nhân tiện, trong suốt 24 năm sống trên đời, Saigi-kun là người duy nhất tôi từng kể chuyện này. Tôi cũng có bạn bè của riêng mình nhưng chưa bao giờ kể cho họ nghe chuyện gì như thế này cả.”

“Như tôi đã nói, cô kể cho tôi nghe chuyện này có thật sự ổn không vậy…”

“Lý do Saigi-kun nghi ngờ người khác là vì họ che giấu bí mật gì đó, phải không? Tôi chẳng có gì phải giấu giếm cậu cả. Và tôi cũng sẽ không nói dối cậu. Cậu thậm chí có thể kiểm tra điện thoại của tôi mỗi ngày nếu thấy thoải mái hơn.”

“Không, chúng ta đâu có mối quan hệ mà tôi nên làm thế…” Và tôi cũng ghét phải làm thế, cho dù người ta có nói là ổn đi chăng nữa.

“Và tôi cũng sẽ nói thẳng luôn điều này, tôi không muốn nhận bất kỳ sự thương hại nào từ phía cậu.”

“Giờ thì tôi hiểu rồi…”

Ngay cả một người như tôi cũng hiểu được mục đích của cô ấy khi làm tất cả những điều này. Đây cũng là một phần trong "giáo trình" của cô ấy. Để khiến tôi yêu cô ấy. Và để khiến tôi hiểu rằng lời tỏ tình của cô ấy là thật lòng, cô ấy đang kể cho tôi nghe bí mật mà cô ấy sẽ không bao giờ nói với ai khác ngay tại đây.

Một kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng… ít nhất thì điều đó chắc chắn đã củng cố sự hứng thú của tôi đối với Maka-sensei.

Nhắc mới nhớ, cô ấy từng nói tôi đã nói gì đó với cô ấy trước đây. Đó là điều duy nhất vẫn khiến tôi tò mò. Liệu bây giờ cô ấy có kể cho tôi nghe không nhỉ?

“Tôi muốn cậu hiểu rằng tôi nghiêm túc. Và tôi có những cách khác để làm điều đó. Ví dụ, tôi có bộ ngực cúp E này ở đây cho cậu để——”

“Tôi đã bảo rồi, đừng nói về chuyện đó nữa!”

Aizzz, giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện này! Cô ấy đúng là biết cách khiến tôi xao nhãng!

“Vậy thì, tạm gác chuyện bí mật này sang một bên đã, và bắt đầu.”

“Bắt đầu cái gì cơ?”

“Giai đoạn giáo dục thứ hai của em ——” Cô ấy tiếp lời với nụ cười khó ai bì kịp. “Đối với em, nó chỉ là một mối quan hệ giả tạo, còn đối với tôi, đây là cơ hội để tôi thực hiện đòn tấn công kép, đương nhiên là để em phải thú nhận rằng em thích tôi. Em đang nói cái quái gì vậy?”

“Đ-Đòn tấn công kép?! K-Khoan đã, cô định dùng mối quan hệ giả của chúng ta để phục vụ cho việc giáo dục của cô sao?!”

“Dù sao thì, việc làm hài lòng Jinsho-san cũng rất quan trọng mà. Không còn cách nào khác đâu~ không còn cách nào khác đâu~”

“Nhìn cô chẳng có vẻ gì là bực tức về chuyện đó cả…”

Vậy ra cô ta biết thừa là Hội trưởng và mọi người sẽ không dễ dàng bỏ cuộc sao. Vậy cái câu ‘Chúng ta làm được rồi’ của cô ta lúc đó là…! Mình cứ tưởng cô ta thật sự đến cứu mình chứ! Hóa ra cô ta đã chuẩn bị hết tất cả rồi…

“Nói đi thì cũng phải nói lại, em không cần phải kiềm chế nữa đâu, Saigi-kun. Từ đầu đến chân, toàn bộ cơ thể tôi đều thuộc về em.”

“Vậy ra cô đang nói về chuyện đó sao?!”

Cô giáo xinh đẹp này đang đưa ra đề nghị gì với học trò của mình vậy trời?!

Giờ thì chủ đề đã thay đổi hoàn toàn rồi… Chẳng lẽ mấy cái vụ không áo lót, áo lót tay và yakiniku kia thật sự là chiêu trò để dụ dỗ mình sao, không biết nữa.

Kỳ lạ, chuyện này thật sự quá kỳ lạ, tại sao mình, người cảnh giác với giáo viên nhất trên đời, lại bị một cô giáo xinh đẹp như cô ta nhắm đến chứ?

Cuộc đời đúng là một dòng chảy của những sự kiện khó lường…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận