Boku no Kanojo Sensei
Kagami Yuu Oryo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 1: Bài học đặc biệt của cô Maka.

0 Bình luận - Độ dài: 8,766 từ - Cập nhật:

Fujiki Maka – cô giáo Anh văn khoảng 24 tuổi, hiện đang công tác tại học viện tư thục Seikadai. Nhờ có chút kinh nghiệm từ quãng thời gian ngắn ở Mỹ, ngữ pháp và phát âm của cô gần như đạt đến trình độ của người bản xứ. Ngoài vai trò giáo viên chủ nhiệm lớp 2A, cô không tham gia bất kỳ hoạt động ngoại khóa hay câu lạc bộ nào khác. Dù giờ học đôi khi hơi chệch hướng vì những lời khuyên hay chia sẻ của cô, nhưng cũng chủ yếu là xoay quanh tiếng Anh mà thôi.

Thông thường, những giáo viên kiểu này có thể không gây được nhiều sự chú ý, nhưng với cô Maka thì hoàn toàn khác biệt.

Đầu tiên, cô ấy sở hữu một nhan sắc nổi bật, đủ sức sánh ngang với cả những diễn viên, người mẫu tiếng tăm.

Hơn nữa, các giáo viên trẻ tuổi thường có xu hướng gần gũi với học sinh, tìm hiểu sở thích của giới trẻ để làm bài giảng thêm phần thú vị. Nhưng nếu họ cố gắng gượng ép quá mức, học sinh sẽ nhanh chóng cảm thấy nhàm chán.

Ngược lại, phương châm của cô Maka là “Được học sinh yêu thích ư? Tôi thà tập trung vào việc giúp các em tiến bộ hơn.” Nhờ vậy, những tiết học của cô luôn có nét riêng biệt và không có gì lạ khi học sinh lại yêu thích cô hơn các giáo viên khác.

“—Và nếu các em đặt thể giả định quá khứ vào đây, các em có thể dễ dàng thêm từ ‘if’ mà không gặp vấn đề gì. Dĩ nhiên, vẫn có những trường hợp ngoại lệ về từ vựng cần lưu ý, nhưng chỉ cần các em luyện tập ngữ pháp và cú pháp đủ nhiều, các em sẽ nắm bắt được hoàn toàn—”

“…………”

Đứng sau bàn giáo viên chính là cô giáo Anh văn xinh đẹp nọ. Ngay cả những lời nhận xét cô viết trên bảng khi giảng bài cũng thật ngay ngắn, dễ đọc, khiến học sinh vô cùng cảm kích.

Hiện giờ, tôi đang ngồi ở dãy bàn cuối cùng, ngay sát cửa sổ. Ban đầu, tôi có một chỗ khác, nhưng có một nữ sinh nào đó đã nhờ tôi đổi chỗ. Ngồi ở vị trí xa giáo viên nhất thực sự rất dễ chịu. Tôi chỉ muốn ở đây mãi thôi.

Nhìn chung, lớp học của cô Maka rất yên tĩnh, và vì tôi vốn không thích mấy tiếng xì xào của các học sinh khác nên tôi rất biết ơn điều đó. Mặc dù có một nữ sinh cứ ngủ gật mãi thôi. Cô ta chính là người đã đổi chỗ cho tôi đó… nhưng thôi, cô ta lúc nào cũng vậy nên tôi đành tạm bỏ qua vậy.

Thế nhưng, dù đã có được chỗ ngồi ưng ý này, không hiểu sao tôi lại chẳng thể yên lòng chút nào.

“Đây là phần liên quan đến cấu trúc câu dài, nên nếu các em nắm vững được, các em có thể sử dụng thời gian hiệu quả hơn nhiều……”

Mới hôm qua sau giờ học, cô ấy còn trông như một mụ phù thủy chuyên lạm dụng quyền lực của giáo viên… nhưng giờ lại hoàn toàn bình thường. Hay là, chuyện hôm qua chỉ là một trò đùa thôi nhỉ?

“Vậy thì câu hỏi này… Saigi-kun thử xem nào. Em lên đây nhé.”

“Hả?”

Bị gọi bất ngờ như vậy, tôi sững người mất một giây. Trên bảng, vài vấn đề ngữ pháp đang chờ được giải đáp.

Tiêu rồi, mình chẳng nghe gì sất.

Tạm thời, tôi quyết định bước lên phía bảng, tay vẫn cầm tập ghi chép.

Ối chà, vừa đến cạnh cô, mùi hương ngọt ngào của cô… đã khiến tôi mất hết cả ý niệm ban đầu…!

Tỏa ra mùi hương quyến rũ như thế, mấy thằng nhóc ngốc nghếch như mình chỉ mất vài giây là mê mẩn ngay. Nhưng dĩ nhiên, mình sẽ không để bị cám dỗ. K-Không thể để người phụ nữ này ảnh hưởng đến mình được!

“Em đang làm gì đó? Đừng nói là em không chú ý nghe giảng bài của tôi nhé?”

“………! K-Không hề có chuyện đó ạ….”

Cô ấy bước thêm một bước về phía tôi, và ngực cô ấy suýt chạm vào cánh tay tôi…! Cái gì thế này, bắp tay mình đang được bao bọc bởi thứ gì đó mềm mại! Nghĩa là, ngay cả qua lớp áo vest, áo sơ mi và áo ngực, mình vẫn có thể cảm nhận được độ đàn hồi của chúng sao?!

“Vậy thì được rồi. Nào, câu hỏi đây.”

Cô ấy bước đến bên cạnh tôi—và không hiểu sao, cô ấy lại lật tay áo bên phải lên. Dính chặt ở đó là một mẩu giấy nhỏ.

“Tôi không mặc áo ngực.” – Dòng chữ đó được viết bằng nét chữ còn đáng yêu hơn cả chữ trên bảng.

…Khoan đã, rốt cuộc ý của cô ấy là gì? Cô ấy cố tình không mặc áo ngực rồi cọ ngực vào tay mình ư? Cái người phụ nữ luôn tự mãn—không, cái đóa hoa cao ngạo không thể với tới này lại đang làm những chuyện dâm ô như vậy ư?

—Dĩ nhiên, tôi đã chẳng thể trả lời được câu hỏi của cô ấy, và thế là bị cô Maka mắng té tát.

Tôi không giống mấy tên ngốc khác trong khối, cái kiểu mà sẵn sàng reo lên “Được cô ấy nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ cũng là một phần thưởng!” nên tôi chẳng vui vẻ chút nào.

“Chào mừng đến với lâu đài của tôi!”

“…………”

Tôi không biết nên phản bác lại, phì cười hay chạy trốn ngay lập tức nữa.

Tan học, tôi lại một lần nữa bị gọi đến – đây đã là ngày thứ hai liên tiếp rồi – phòng soạn bài tiếng Anh ở tầng hai của khu nhà phụ. Căn phòng rộng gấp ba lần một phòng học bình thường, có bốn chiếc bàn kê đối diện nhau ở giữa. Tuy nhiên, chỉ một trong số đó trông có vẻ vừa được sử dụng. Và người đang chào đón tôi chính là người ngồi trước chiếc bàn ấy.

“Đây là lần đầu tiên em đặt chân vào căn phòng này, nhưng trông nó hoang tàn thật đấy. Không phải còn có những giáo viên tiếng Anh khác sao?”

“Dĩ nhiên là có chứ, nhưng họ đã đổi sang phòng khác rồi. Căn phòng này đã lâu không được sử dụng đến.”

“Ra vậy. Thực ra thì, căn phòng này chất chứa nhiều đồ thật đấy.”

Vô số những chiếc hộp, tuy xếp khá ngay ngắn dựa vào tường, nhưng đều chất đầy sách vở và tài liệu in đến mức sắp tràn cả ra ngoài.

“Trường này đã có lịch sử gần 50 năm rồi. Sách vở cũ, đáp án bài kiểm tra, tất tần tật những gì đã dùng đến ngày nay đều được tống vào căn phòng này. Hay là họ nên đốt sạch căn phòng này đi thì hơn nhỉ?”

“Nếu vậy, xin cô hãy làm vậy trước khi em có bài kiểm tra sắp tới nhé.”

“Nghe giống hệt học sinh cấp ba! Thật hoài niệm. Mà nếu Saigi-kun thật sự mong muốn, cô có thể nghĩ ra một kế hoạch để làm điều đó đấy.”

“T-Thôi thôi cô ơi….”

Đúng là không đùa được với cô giáo này mà… Thôi kệ, chắc cô ấy chỉ đùa thôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy một tia nghiêm túc nhỏ nhoi trong lời nói đó.

“À, đúng rồi. Dù sao thì đây vẫn là phòng soạn bài. Nơi này vẫn còn rất nhiều tài liệu quý giá. Và nếu không có việc gì thật sự cần thiết, các giáo viên cũng ít khi ghé qua đây. Họ thường tập trung ở phòng hội đồng giáo viên hơn.”

"À ừm~ Mà nói đến chuyện đó thì, tôi biết có giáo viên còn biến phòng này thành nhà riêng của họ, mang vô số đồ vật chẳng liên quan gì đến trường vào đây. Như là poster chẳng hạn."

"Thế thì tôi sẽ mang poster của Saigi-kun đến."

"Cái thể loại quấy rối gì thế này!"

Với lại, tôi đâu có bán mấy thứ đó đâu chứ.

"...Vậy là cô cũng định dán poster của tôi trong phòng riêng của cô nữa à?"

"Cô làm gì có lý do gì để thêm cái từ 'vậy là' đó vào chứ... Không, làm thế chắc tôi bị tóm vào đồn mất."

"Nhưng mà tôi nghĩ tôi có thể cho cậu đủ tư liệu đấy chứ. Kiểu như ảnh đồ bơi này, nếu cậu chịu khó, tôi thậm chí còn có thể chụp ảnh nội y nữa."

"Đ-Đồ lót á?!"

Cô ta định dùng ít hơn cả khăn tắm để che đậy cái thân hình gợi cảm một cách tự mãn của mình ư… Thật là ngớ ngẩn, nếu cô ta mà tạo dáng kiểu đó, thì tôi sao có thể coi đó là một poster bình thường được nữa chứ…!

"Tất nhiên, cậu còn có thể dùng nó vào nhiều việc khác ngoài làm poster nữa cơ. Kya~ Không biết tôi sẽ ra sao đây~?"

"Này!"

Cứ thế này thì cái danh xưng "bông hoa không thể với tới" của cô ta sẽ bay biến mất thôi.

"Không, tôi nghiêm túc mà. Hoàn toàn nghiêm túc đấy."

Đôi mắt cô ta vẫn y như khi ở trên lớp, hoàn toàn nghiêm túc. Vì tôi luôn để ý nhìn vào mắt những người xung quanh, nên tôi biết. Cô ta hoàn toàn nghiêm túc thật.

"Ngay cả chuyện cậu làm tôi xấu hổ giữa lớp hôm nọ cũng vậy. Saigi-kun, cậu lúc nào cũng hành động không chút do dự cả."

"Là cô mới là người không chút do dự ấy chứ! Cái vụ ‘tôi không mặc áo ngực’ đó là sao hả!"

A, cái cảm giác mềm mềm đó lại ùa về….

"Chắc tôi hơi quá đà rồi. Sensei sẽ rút kinh nghiệm về chuyện đó…."

"Vậy ra ngay cả phù thủy cũng có lương tâm đấy à."

"Ai là phù thủy chứ? Nhưng mà, điều này cũng cần thiết cho việc giáo dục cậu đấy. Lúc thì dùng đường, lúc thì dùng roi vọt. Thỉnh thoảng tôi phải tạo điểm nhấn chứ."

"Vậy ra đó thực sự là để trừng phạt à… Mà thôi, nếu cô chịu rút kinh nghiệm thì được thôi. À, mà hôm nay cô gọi tôi đến đây làm gì?"

"Để tiếp tục việc giáo dục cậu. Hôm qua ấy à, nói sao nhỉ, là ngày đầu tiên của cậu. Từ giờ trở đi, tôi sẽ luôn gọi cậu đến đây—-đến lâu đài của tôi."

"Chúng ta sẽ tiếp tục á?!"

Cái này có giống giáo dục gì đâu chứ, cô biết mà! Mà dùng tài nguyên của trường cho chuyện này có ổn không đấy?

"Năm học mới vừa mới bắt đầu thôi mà, đúng không? Đầu tiên, tôi phải giải quyết mấy học sinh cá biệt mới, vì một khi năm học đã bắt đầu rồi thì rất khó để xoay chuyển tình thế. Tôi phải giữ vững vị thế áp đảo của mình."

"V-vâng, tôi hiểu rồi… ừm, có lẽ là vậy thật."

"Và tôi không thích bị lật kèo đột ngột. Từ đầu đến cuối, tôi phải ở vị thế thuận lợi và nắm chắc tình hình trong lòng bàn tay."

"Sao tôi cứ nghe những từ ngữ có vẻ hơi cực đoan ở đây thế này nhỉ….."

"Tất nhiên rồi. Tôi đâu muốn biến thành kẻ thua cuộc trong tình huống đó đâu."

"À, mà tôi không nghĩ tình huống đó sẽ xảy ra đâu."

Rốt cuộc thì chúng ta đang nói cái quái gì thế này?

"Đối với giáo viên, đây là một cuộc cạnh tranh. Cậu có hay nghe nói rằng, sự cân bằng của một lớp học bị phá vỡ chỉ vì một đứa học sinh cá biệt không? Và trường cũng muốn tránh điều đó. Dù sao thì đây cũng là trường tư thục, nên nếu có chuyện gì không hay xảy ra, ban giám hiệu sẽ lập tức chạy đến can thiệp ngay."

"Thuyết minh hăng say quá nhỉ…"

À thì, tôi biết trường mình về cơ bản cũng giống như một tổ chức kinh doanh vậy. Hay đúng hơn, không biết cô ta đang nói ai là 'học sinh cá biệt' đây nữa….

"À, đoạn mở đầu này hơi dài dòng một chút nhưng, đây chính là lý do tôi sẽ dùng quyền hạn của mình để gọi Saigi-kun đến đây… để tư vấn hướng nghiệp."

"Không không không, dùng quyền hạn để tư vấn hướng nghiệp nhưng mục đích là để tôi yêu Maka-sensei thì kỳ cục quá rồi!"

"Tất nhiên, cái cớ sẽ là chuyện khác rồi. Ý tôi là, Saigi-kun có cái tính đó mà. Chính vì thế, để đảm bảo cậu, với tư cách là một học sinh cá biệt, sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối nào, tôi sẽ dùng phòng chuẩn bị này để tư vấn hướng nghiệp."

"H-Học sinh cá biệt…!"

À thì, tôi đã từng nghĩ cô ta coi tôi là học sinh cá biệt rồi. Chỉ là tôi hay có tật cãi lại hơi nhiều mà không kịp nghĩ, nhưng đó là bởi tôi không muốn che giấu sự hoài nghi của mình đối với giáo viên thôi. Vậy mà một đứa ngoan ngoãn như tôi đây cũng phải bị sửa sai, thế thì cái trường này có vấn đề quái gì vậy…!

"Trước mắt, cậu xem cái tờ tài liệu này đi."

Maka-sensei thì cứ tỉnh bơ, chẳng thèm quan tâm đến cú sốc tôi vừa nhận được, chỉ chìa ra một tờ tài liệu.

"Gì cơ….? ‘Bí mật của Fujiki Maka-sensei’…? Chiều cao 160cm, cân nặng 47kg, ba vòng 88-57-87…..cô đang cho tôi xem cái quái gì thế này?!" Tôi hoảng loạn và vội trả lại tờ tài liệu cho cô ta.

"Cậu biết đấy, nếu tôi muốn cậu yêu tôi, tôi phải kể cho cậu nghe về tôi chứ. Biết mấy thông tin cá nhân như thế này cũng quan trọng chứ, đúng không?"

"Cô đang dạy cái quái gì tôi thế này…!"

Chưa kể chúng ta đang ở một mình trong căn phòng vắng vẻ này, tình hình đã đủ nguy hiểm rồi.

Nhưng mà… 88cm, hả. Không ngờ lại có người đạt được số đo khủng khiếp thế…. Mà cái 88cm đó lại đang chạm vào cánh tay mình….

"Mà, tôi đã bảo cô rồi mà! Cô đang làm gì thế này, dẫn dắt học sinh đi lạc đường à?"

Hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của tôi, Maka-sensei ung dung bắt chéo đôi chân thon dài tuyệt đẹp của mình.

"Hả? Cô lại nói cái gì nữa vậy…? À thì, Maka-sensei đang nhắm đến tình yêu song phương giữa hai chúng ta mà, đúng không?"

Ôi, thật xấu hổ quá đi mất….

"Chuyện một người đem lòng yêu người khác là một chuyện riêng. Ví dụ, Amanashi-san trong lớp cậu. Phần lớn đám con trai—nói thế hơi quá, vậy thì cứ cho là một phần ba số đó—có lẽ đều đem lòng yêu cô bé, cậu không nghĩ vậy sao?"

"…Có lẽ là vậy, đúng thế."

Cô bé ấy rất nổi tiếng trên nhiều phương diện và cực kỳ được lòng các bạn nam, đến tôi còn biết mà.

"Nhưng trong số tất cả những cậu con trai đó, cô bé chỉ có thể có tình yêu song phương với một người mà thôi. Thế nên cơ hội cho một trong số các cậu bé đó không cao lắm đâu."

"À thì, nói về cơ hội thì đúng là như vậy."

Dù sao thì việc Amanashi-san đồng ý xây dựng hậu cung cũng thật kỳ cục, vì đây đâu phải tiểu thuyết tình cảm đâu.

"Đó là lý do vì sao, để khiến ai đó yêu mình, nỗ lực là điều thiết yếu. Chỉ có học sinh trung học cơ sở mới mong người mình yêu sẽ yêu lại mình. Để có được tình yêu song phương, cậu phải bỏ ra ít nhất một lượng công sức nhất định. Về cơ bản, đó chính là những gì tôi đang làm lúc này."

“Ấy nhưng mà, cho dù mình dồn hết tâm huyết vào, mà người ta lại chẳng mảy may để ý thì coi như mình đành chịu thôi chứ sao.”

“Trong cái thế giới này, có những trận chiến mà mình tuyệt đối không được phép thua!” Vừa dứt lời, cô ấy đứng phắt dậy khỏi ghế, giơ nắm đấm lên trời đầy khí thế.

Ủa, mình đang làm cái quái gì ở đây vậy trời?

“Cô là một nhà giáo mà. Thế nên cô sẽ tận dụng mọi ‘vũ khí’ mình có. Nói trắng ra, cô sẽ cho Saigi-kun thấy cô nhiệt huyết đến mức nào, và sẽ ‘chỉnh đốn’ – à không, phải nói là ‘hướng dẫn’ em mới đúng.”

“Hình như cô vừa nói ra cái gì đó nghe vô lý kinh khủng thì phải… Đây không phải là cô đang lạm dụng chức quyền hay sao?”

“Dù cô là giáo viên thật đấy, nhưng cô đã lỡ gặp được em, lỡ coi em là học trò của mình, và rồi lại lỡ… yêu em mất rồi. Thế nên, cô sẽ dùng hết mọi chiêu trò nhỏ bé nhất mình có!”

Nói đoạn, nắm đấm cô ấy khẽ rung rung… Cũng dễ thương phết.

…..Khoan đã, có khi nào mình đã bị cô ấy “đầu độc” mất rồi không?!

“Cái lý do đó nghe có vẻ hơi… thiếu thuyết phục thì phải, cô không thấy vậy sao?! Đã vậy cô còn dùng hẳn phòng chuẩn bị này làm nơi riêng tư, rõ ràng đây là hành vi lạm dụng chức quyền của cô rồi còn gì!”

“Đằng nào thì các giáo viên tiếng Anh khác cũng chẳng mấy khi dùng phòng này. Cô chỉ là đang tìm cách tận dụng nó một cách hiệu quả thôi mà.”

“……”

Suýt nữa thì mình quên mất, cô ấy quả đúng là bông hoa kiêu sa khó với tới. Tự mình ảo tưởng nghĩ rằng sẽ có ai đó dám tiếp cận cô ấy thì đúng là… đáng cười. Nghe đồn ngay cả đồng nghiệp trong phòng giáo viên cũng luôn giữ khoảng cách với cô ấy. Nếu họ biết Maka-sensei đang ở trong phòng này, chắc chắn họ sẽ không dám bén mảng tới gần đâu… hoặc là thế.

“Nghĩ đi nghĩ lại, có khi cũng nhờ cái đó đấy.”

“Cái đó là…?”

Cái gì cơ? À mà thôi, cô ấy cũng đến trường này được gần một năm rồi, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng chẳng có gì lạ. Phải rồi, hình như đã từng có một vụ ồn ào thì phải?

“Nhưng mà, cho dù em có là học sinh cá biệt đi chăng nữa, thì cô cũng là một giáo viên cá biệt không kém khi làm những chuyện như thế này đấy?”

“Dù rất muốn biết lý do tại sao em đột nhiên ‘đá đểu’ cô, nhưng mà em lúc nào chẳng nói mấy câu như vậy nên thôi cô tạm bỏ qua. Mà khoan…” Nói đoạn, cô ấy lấy điện thoại thông minh ra, bật nguồn. “Chúng ta nên trao đổi thông tin liên lạc. Để tiện cho việc tư vấn, cô trò mình phải giữ liên lạc thường xuyên chứ.”

“Ơ? Làm vậy với học sinh có được không ạ?”

“Nếu em không muốn, thì cứ mỗi lần đến giờ sinh hoạt lớp, cô lại phải gọi em lên đấy. Mà cô thì cũng chẳng ngại đâu.”

“Dạ, vậy thì vinh hạnh cho em quá ạ.”

Thôi thì thà nhận tin nhắn còn hơn là ngày nào cũng bị gọi đích danh. Mình đâu muốn bị coi là học sinh cá biệt cơ chứ. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, chắc là không ít người sẵn sàng bỏ ra cả đống tiền chỉ để có số điện thoại hay ID LINE của Maka-sensei đâu nhỉ, vậy mà mình thì lại chẳng vui chút nào. Chắc cô ấy cũng không spam mình từng phút một đâu nhỉ…?

Sang đến ngày hôm sau, vào giờ nghỉ giữa tiết hai và tiết ba.

Giờ giải lao có mỗi mười phút thì đúng là vô lý hết sức. Đã thế tiết sau lại là thể dục, bọn mình còn phải thay đồ rồi chạy sang nhà thi đấu. Làm xong xuôi thì còn đâu ra thời gian nữa. Giáo viên có đến muộn một tí cũng chẳng sao, vậy mà sao lại cứ phải đặt ra cái lịch trình sát sao cho học sinh làm gì không biết.

Thay bộ đồ thể dục trong phòng thay đồ nam xong xuôi, tôi rảo bước ra phía cửa ra vào của tòa nhà. Không phải là tôi không có bạn, nhưng cũng chẳng phải kiểu bạn thân chí cốt gì. Thế nên đa phần tôi vẫn tập thể dục một mình. Tuy nhiên, vào lúc này, tôi lại thấy mừng vì điều đó. Bởi nhỡ mà có bạn thân thật, thì bọn họ có khi lại phát hiện ra những “âm mưu” đáng ngờ của Maka-sensei mất. Cô ấy chưa gọi mình, nhưng tôi dám chắc cô ấy khá là nghiêm túc với cái vụ “tư vấn hướng dẫn” kia đấy.

Sau nụ hôn ấy và cả cái vụ cô ấy dí ngực vào mặt mình nữa… Chẳng biết rồi mọi chuyện sẽ kết thúc ra sao đây. K-Khoan đã, mình không có mong chờ gì đâu nhé!

“Ưm…?”

Vừa đến tủ giày ở lối vào, một nữ sinh có vẻ mặt nghiêm nghị đi thẳng về phía tôi. Cô ấy có mái tóc đen dài, mặc đồng phục chỉnh tề và thậm chí dáng đi cũng đầy vẻ đoan trang.

“Ừm… Fừm…”

“C-Có chuyện gì vậy?”

Dừng lại ngay trước mặt tôi, cô ấy nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt.

“Kéo khóa áo khoác thể thao của cậu lên cho tử tế vào. Thật là vô kỷ luật.”

“Ơ…”

Vừa dứt lời, cô ấy không thèm cho tôi một cơ hội phản ứng, tự tay kéo khóa áo tôi lên. Vì mặt cô ấy kề sát mặt tôi, hương thơm ngọt ngào thoang thoảng từ cô ấy cứ thế ập vào, đánh gục từng tế bào não của tôi.

“Được rồi. Nhớ đấy, cô đi rồi thì đừng có lơ là mà lười nhác ra nữa.”

“Em sẽ không đâu ạ…”

Nghe tôi trả lời xong, cô nữ sinh tóc đen dài dường như hài lòng, rồi lại quay lưng đi thẳng. Tất nhiên, ngay khi cô ấy vừa khuất dạng, tôi liền kéo khóa áo xuống lại. Trời hôm nay cũng hơi nóng mà, thôi thì ít nhất cũng phải được cái đó chứ.

Cái người đó vẫn kỹ tính như mọi khi… Mà thôi, dù sao thì đó cũng là công việc của cô ấy mà.

“Ôi, không phải Saigi-kun trong bộ đồ thể thao đó sao, trông đáng yêu ghê.”

“……”

Từ phía đầu bên kia của dãy tủ giày, một gương mặt xinh đẹp bỗng lọt vào tầm mắt tôi, và trước khi kịp định thần, người phụ nữ đó đã chĩa điện thoại về phía tôi mà chụp lia lịa. Tất nhiên, đó chẳng thể là ai khác ngoài cô giáo xinh đẹp số một của trường, bông hoa kiêu sa khó với tới – cô Fujiki Maka. Chụp xong xuôi, cô ấy lại biến mất tăm.

“Ồ, Saigi. Cậu đang làm gì ở đây thế? Không đi à?”

“Không, tớ đang định đi đây.”

Cô ấy là ninja hay gì vậy trời? Vừa thấy thằng bạn mình đi ra từ góc, cô ấy đã biến mất tăm luôn.

“Này, cậu nghĩ có bao nhiêu người sẽ trả tiền để có ảnh tớ mặc đồ thể thao thế này nhỉ?”

“Hay là cậu cứ đem đi đấu giá xem sao?”

“Đúng là…”

Đúng là một câu trả lời không ngoài dự đoán từ thằng bạn học. Chẳng lẽ thằng này là một nhân vật quần chúng nhưng có tên tuổi sao?

Thôi rồi, tôi dám chắc rằng với 99% người trên thế giới này, mấy cái ảnh đó cùng lắm cũng chỉ là tư liệu để đốt thôi chứ chẳng có giá trị gì hơn đâu.

Và rồi, ngày hôm ấy, sau giờ học.

Đúng như dự đoán, tôi lại bị gọi lên phòng chuẩn bị tài liệu tiếng Anh.

“Xin lỗi em nhé, cô chỉ có trà túi lọc thôi. Đây là phòng chuẩn bị mà, nên cô không có gì ngon lành để đãi em cả.”

“Cái nơi này vốn dĩ cũng đâu phải để tiếp khách đâu ạ.”

Maka-sensei rót trà đen vào một cái cốc, rồi đưa cho tôi. Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng thật may mắn khi được một cô giáo xinh đẹp như cô ấy rót trà cho, nhưng đối với tôi thì việc bị cô ấy gọi đến đây đã là một sự “may mắn” đủ lớn rồi.

Hiện tại, tôi đang ngồi trên một chiếc ghế kê sát mấy cái bàn xếp ngay ngắn trong phòng, y như Maka-sensei.

"Đúng vậy. Rốt cuộc đây cũng là buổi tư vấn đặc biệt mà. Vậy thì, bắt đầu thôi nhỉ."

"Hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây…?"

Hôm qua, chúng ta đã không làm gì đặc biệt cả (bỏ qua vụ tỏ tình và hình phạt), nên tôi không biết buổi tư vấn này sẽ như thế nào nữa.

"Em không cần phải dè dặt thế đâu. Rốt cuộc thì đây chỉ là buổi tư vấn thôi mà. Để giáo dục em cho đúng cách. Em cứ coi như đây là một buổi học thêm đi."

Cô ấy nhặt cái điều khiển trên bàn lên và bật TV đang đặt ở trên tường.

"Để dạy tiếng Anh cho tốt, chúng ta thường dùng video các thứ mà, em thấy đó. Vì vậy nên ở đây vẫn có cái TV này." Vừa giải thích, cô ấy vừa tiếp tục dùng điều khiển.

Hình như cái TV này cũng kết nối được internet, nên thậm chí có thể xem video trực tuyến được nữa. Sau đó, cô ấy mở một trang web bán video. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ nhận ra là có vô số video từ nước ngoài.

"Học tiếng Anh bằng cách xem phim" chắc là hình ảnh thường thấy của lớp học khi dùng cái TV này. Chà, thứ duy nhất em học được từ đó chắc là cái thứ tiếng lóng kỳ quặc của cô ấy thôi.

"Được rồi, cùng thưởng thức cái này nhé. Cô chắc chắn Saigi-kun cũng sẽ thích thôi."

"Uhm… 'Cô giáo váy ngắn của tôi ~Hãy ngắm nhìn đôi tất đen của cô ấy từ góc quay thô ráp nhé~', hả. Vậy cái này sẽ giúp em giỏi tiếng Anh hơn sao?"

Em hỏi cái gì được chiếu trên bìa à? Để tôi kể cho nghe. Một cô giáo (Ai mà ngờ được) với kiểu tóc búi cao. Trang phục của cô ta ư? Ngực thì gần như lộ ra ngoài, vì phần trên của chiếc áo sơ mi trắng đã bị cởi nút, một chiếc váy ôm màu xanh đậm kết hợp với tất đen và giày cao gót. Thêm vào đó, kính gọng đỏ và một cây thước giáo viên. Đứng trước bảng đen, tay cầm một cuốn bài tập tiếng Anh, cô ta trông như đang đọc một cái gì đó từ đó với một khuôn mặt vô cảm.

Này, xây dựng nhân vật thế này quá sơ sài rồi. Với trình độ chi tiết này, em không thấy hứng thú đâu.

Góc quay trông như từ góc nhìn của học sinh, nên không thể đoán được có bao nhiêu người khác trong phòng. Cái phòng đó dĩ nhiên là một lớp học.

Tôi tự hỏi tại sao họ không thêm học sinh vào. Có lẽ là do ngân sách.

"Cái váy ngắn quá rồi. Nếu cô ta mà đi làm với bộ dạng này, chắc chắn sẽ bị thầy hiệu phó cho một trận."

"Em thấy váy của Maka-sensei cũng suýt soát vi phạm quy định của trường rồi đó…."

Vừa nói, tôi vô tình liếc nhanh xuống váy cô ấy, nhưng tôi không cố ý đâu nhé?

Trong khi tôi đang nói vậy, cô giáo ngồi xuống trên bàn giáo viên và lộ vẻ lo lắng trên mặt. Đúng như phụ đề dự đoán, góc quay của camera chuyển xuống thấp hơn và bây giờ nó đã ở rất gần, đến nỗi trông như thể em có thể liếm cô ta nếu em lè lưỡi ra vậy.

Này này, cô hoàn toàn quên mất bắp chân rồi. Họ không biết sự quyến rũ của bắp chân à?

"…...Không phải vậy! Cô đang cho em xem cái quái gì vậy hả?!"

"Lời phản bác của em hơi muộn rồi đó. Cũng qua một lúc rồi còn gì."

"Chỉ là vì em không biết chính xác nên phản bác cái gì thôi!"

Tại sao cô ấy lại có vẻ như đang vui vẻ khi xem cái video cô giáo khiêu gợi này vậy.

"Xem mấy cái thứ này trong trường có ổn không vậy?! Em hoàn toàn không coi đây là một buổi học thêm được!"

"Đừng lo, đây chỉ là video R-15 thôi mà. Cô sẽ không gặp rắc rối vì chiếu cái này cho Saigi-kun 16 tuổi đâu."

"Ah, nếu vậy thì… không, đây không phải là vấn đề giới hạn độ tuổi!"

Cái này cũng đủ khiêu gợi lắm rồi dù nó không phải là video R-18.

"Tại sao một giáo viên như cô lại có vấn đề khi xem một video giáo viên như vậy chứ? Cũng giống như khi các thành viên câu lạc bộ bóng chày xem video các chuyên gia chơi thôi."

"Có một sự khác biệt rõ ràng! Nếu cô nghĩ rằng cái này không có vấn đề gì, em sẽ đi gọi thầy hiệu phó đó!"

"Nếu em làm vậy, chuyện này sẽ không chỉ dừng lại ở một bài giảng đâu. Tóm lấy cô trong trạng thái yếu ớt này, em sẽ kéo cô ra đường phố vào ban đêm và thực sự bước vào thế giới R-18 thật đấy."

"…...Mười tám…...ha! Vậy ra cô thực sự hiểu! Không cần ép em biến thầy hiệu phó thành nhân vật khách mời!"

Nhân tiện, thầy hiệu phó của trường chúng ta là một phụ nữ trưởng thành.

"Chà, nó hơi cực đoan hơn cô mong đợi. Không trách Saigi-kun lại quan tâm đến những gì xảy ra tiếp theo."

"Em thực sự không quan tâm chỉ vì một video đâu…."

Không phải là nó quan trọng, nhưng cô giáo vẫn ở nguyên vị trí đó, với camera ở tầm liếm. Thật ra nó khá là lành mạnh khi họ cứ chiếu khu vực ngực và bên trong váy của cô ta.

"Saigi-kun, cô sẽ cho em thấy những điểm tốt của một cô giáo. Cô nghĩ rằng sự kích thích có thể hơi mạnh nếu cô cho em xem ngay lập tức bằng chính cơ thể mình, nên cô quyết định cho em xem những video này trước."

"Chỉ là một phương tiện để giáo dục em thôi đúng không?"

Giống như ép em phát triển một fetish giáo viên và cuối cùng biến em thành người chịu trách nhiệm vậy.

Tôi tự hỏi cô ấy sẽ làm gì nếu tôi không phát triển fetish đó cho đến khi chết.

"Chà, cũng không tốn của cô nhiều tiền lắm nhưng…...này! Cô ta đang làm gì vậy?!"

"Ý em là gì? Cô ta đang cởi đồ."

Với đôi mắt như đang mời gọi em, cô giáo mở áo blouse của mình rộng hơn nữa.

"Em không phiền chuyện cô ta cởi đồ. Nhưng, cái thứ cô ta đang mặc…...không phải là đồ bơi sao?!"

"Trông có vẻ là vậy. Em là giáo viên chẳng lẽ không biết rõ hơn sao?"

"Hả? Em không biết cô đang nói gì…...Tại sao cô ta lại mặc đồ bơi dưới quần áo bình thường chứ? Hôm đó cô ta có tiết bơi sao?"

"Em không thực sự tin điều đó chứ…...?"

Không phải là tôi thực sự quan tâm đến loại video "khiêu gợi một chút" này, thật đấy. Nhưng, giống như những học sinh khác, tôi về cơ bản bị ép phải xem chuyện này xảy ra.

Trong những loại video này, họ thường mặc đồ bơi làm đồ lót. Tùy thuộc vào kiểu dáng, nó thậm chí trông giống như đồ lót bình thường. Nhưng, nếu em thực sự muốn xem đồ lót bình thường, hoặc ít hơn, thì em sẽ phải nhắm đến một video R-18.

"Ehhh, đúng là đồ bơi thật…..mặc đồ bơi trong lớp học có vẻ ngớ ngẩn quá….”

Đừng bảo tôi, đây là lần đầu cô ấy xem video kiểu này đấy chứ? Có vẻ như nó gây sốc lớn cho cô ấy…

Cô giáo trong video giờ đã cởi áo khoác ngoài + váy, thậm chí cả tất. Này, chẳng phải đôi tất đen là điểm nhấn sao?

Chỉ mặc mỗi bộ bikini, cô giáo tạo dáng khêu gợi.

“Này…Này…khác hoàn toàn rồi!” Maka-sensei chĩa điều khiển về phía màn hình và nhấn nút tua nhanh.

Có vẻ như cô giáo đã tạo vài dáng khiêu gợi khác cho đến khi cảnh chuyển. Giờ là một cô giáo thể dục, mặc áo thể thao trong phòng tập. Tất nhiên, cô ấy không mặc chiếc áo đó lâu và bên dưới cũng là đồ bơi. Tiếp theo là một người phụ nữ chỉ mặc đồ bơi trong hồ bơi và cô ta cố gắng thực hiện mọi động tác có thể để làm cho bộ ngực của mình nảy tưng bừng.

“Ehhhhh, cái này không còn liên quan gì đến giáo viên nữa! Tôi còn trả tận 1980 yên cho cái này đấy!”

“Dù cô có nói vậy thì….”

Vả lại, cách tiếp cận của cô ấy hoàn toàn sai rồi, nên vấn đề rõ ràng không phải là nội dung của video….Ừm, tôi cũng là một nam sinh trung học khỏe mạnh, nên việc thấy con gái hở hang cũng khiến tôi hưng phấn, nhưng sở thích của tôi sẽ không thay đổi chỉ vì xem một video đó đâu.

“Ehhhhh? S-Saigi-kun, người phụ nữ này, cô ấy cởi áo bikini rồi?!”

Đúng như Maka-sensei nói, trong khi vẫn đảm bảo không để lộ gì, người phụ nữ đã cởi áo bikini của mình. Nhưng, vì đây là R-15, cô ta đang che ngực. Một cái gọi là 'áo ngực bằng tay'.

“Ehhh, cô ấy cởi đồ ngay cả khi không phải trước mặt người mình thích sao…?”

Đây đâu phải phim tình cảm lãng mạn chứ?

"Đợi...này! Ahhh, đừng di chuyển tay như thế!"

“……………..?!”

Cô ấy có vẻ thực sự sốc khi nói vậy và chạy trốn sau lưng tôi. Hơi tựa đầu lên vai tôi, cô ấy tiếp tục nhìn.

Tôi không quan tâm cô muốn xem hay không, nhưng cô có thể đừng ép sát người vào tôi như vậy không?!

Bộ ngực mềm mại của cô ấy đang chạm vào lưng tôi và có vẻ như cô ấy sẽ không buông ra sớm đâu.

Và hương thơm ngọt ngào của cô ấy đang tấn công não tôi!

Ngay cả người phụ nữ trong video cũng đang thể hiện đủ loại tư thế, nhưng ai thèm quan tâm chứ?

Hơn thế nữa, cảm giác có một sinh vật dễ thương vẫn cứ chạm vào lưng tôi!

"Kya—, kya—-! K-Không! Saigi-kun, cái này quá đồi trụy nên đừng xem!"

"Mặc dù Sensei là người bật nó lên mà?!"

“Chuyện đó không quan trọng lúc này!” Chỉ bằng một động tác, cô ấy che mắt tôi bằng cánh tay của mình.

Mặc dù tôi không thể nhìn thấy gì, nhưng….

"Ehh, lần này là phòng y tế?" "Cô ấy không mặc đồ lót dưới chiếc áo choàng trắng sao?" "Ngực cô ấy gần như dính vào chiếc áo choàng trắng!" "Đây là kiểu chơi khử trùng sao?!" Tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói hoảng loạn của cô ấy.

Phản ứng của cô ấy như thể đang xem một bộ phim kinh dị.

Và mỗi khi cô ấy di chuyển, ngực cô ấy lại ép vào tôi!

“A-Ah…cuối cùng cũng xong….Ít nhất thì cái này cũng xong….”

Mhm…..?

Thật đáng tiếc—không, cuối cùng thì cô ấy cũng tách bộ ngực của mình ra khỏi lưng tôi. Đi kèm với đó, tôi nghe thấy tiếng lục lọi phía sau.

Cô ấy đang làm cái quái gì vậy?

"Ổ-Ổn rồi….từ từ quay lại đi, Saigi-kun……"

"Được…..?"

Tôi hy vọng đó không phải là một trong những trò đùa tệ hại của cô ấy———-HEEEEEEEEEEY?!

"Cô đang làm gì vậy, Maka-sensei?!"

"Đ-Đúng như em thấy đấy…..tôi vừa tìm hiểu trên điện thoại và cái này hình như là áo ngực bằng tay."

“Cô đang làm những chuyện gì sau lưng tôi vậy?!”

111.jpg

Khi tôi quay lại, Maka-sensei đã cởi áo khoác ngoài và thậm chí cả áo ngực……thậm chí cả áo ngực! Cô ấy hầu như chỉ che giấu cặp "dưa" lớn của mình bằng cánh tay phải?!

Vậy là cô ấy đã cởi hết những thứ đó bằng tay trái trong khi che mắt tôi bằng tay phải, hả….. Nhưng, so sánh cái này với cảnh trước, cái này nguy hiểm hơn 220%!

"Đừng có nhìn tôi như vậy…..ngay cả tôi cũng xấu hổ….đến mức muốn chết…."

“Không cần thiết để cô cởi đồ, đúng không?! Cô còn nói rằng một cơ thể thật trước mặt tôi sẽ gây ra tác động quá lớn!”

“Ah, này! Nhìn tôi cho đàng hoàng vào, Saigi-kun!”

"Cô vừa bảo tôi đừng nhìn mà?!"

Mặc dù tôi đã làm theo lời cô nói.

"T-Tôi không thể làm gì khác được, biết không….Tôi không thể để em bỏ lỡ cái áo ngực bằng tay của riêng tôi được mà…."

"Tôi không hiểu lý luận của cô một chút nào….."

"Tôi chắc chắn rằng cái video đồi trụy đó đã gây ra tác động quá lớn cho em! Tôi không thể thua một cái video rẻ tiền 1980 yên được! Áo ngực bằng tay của tôi sẽ không thua cô giáo giả kia!"

"Cô đang nói cái gì vậy?!"

Dù sao thì tôi cũng sẽ quên ngay cái áo ngực bằng tay trong video thôi. Cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ bị ảnh hưởng bởi một thứ tầm thường như vậy sao?

“Trước mắt, xin cô mặc quần áo vào đi. Ahh, chúng ở đây nè….”

Trên một chiếc ghế khác, có áo khoác ngoài của bộ vest và áo cánh của cô ấy. Tôi nhặt chúng lên và đưa cho Maka-sensei thì…..

"Ah"

Khi cô ấy lẩm bẩm điều đó, một thứ gì đó rơi xuống sàn.

Yup, đó là….áo ngực thật rồi. Vậy hôm nay là màu đen hả. Đúng như tôi mong đợi từ Maka-sensei, áo ngực của cô ấy rất lớn.

“Saigi-kun! Đợi đã, đừng nhặt nó lên!”

"Uwa—"

Hoảng loạn, Maka-sensei cúi xuống nhặt chiếc áo ngực lên. Tất nhiên, trong khoảnh khắc đó, cô ấy hoàn toàn quên mất việc mình đang ở trần khi đưa tay phải ra.

"Uwa—-?!" Nhận ra tình hình, tôi vội vàng quay đi.

T-Thật là suýt nữa…..! T-Tôi sắp nhìn thấy…hay đúng hơn là có cảm giác như tôi đã thấy nhưng có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi…!

"E-Em có thấy….?"

"K-Không. Em không thấy gì cả."

"V-Vậy sao. Tôi tin em. Không tin học trò cưng của mình thì tôi sẽ là một giáo viên thất bại mất. Phải, em không thấy gì cả…..em không thấy gì cả….!"

Nhặt chiếc áo ngực lên, tôi đưa cho cô ấy phần còn lại của bộ đồng phục và quay đi. Tôi chỉ tiếp tục nhìn vào một bức tường.

Hãy nhớ hình ảnh bức tường đó và quên đi hình ảnh vừa rồi đi, Saigi Makoto.

Phía sau tôi, tôi lại nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo.

“Nhưng, ừm, video đó không hữu ích lắm cho việc giáo dục của em. Có vẻ như ngay cả người lớn cũng mắc sai lầm.”

"Ngay từ đầu em đã biết rằng một thứ như vậy sẽ không có tác dụng mà….."

Tôi cũng vô tình chứng kiến một cảnh tượng vô cùng nhạy cảm. Có lẽ nội dung của đoạn video kia đã bị xóa sạch khỏi tâm trí tôi rồi. Hình ảnh cô giáo dùng tay che ngực và khoảnh khắc cô cúi người thoáng qua đã hoàn toàn "chiếm sóng" trong đầu tôi, xóa sạch mọi ký ức về đoạn video kia.

"Dạ... em có thể quay lại rồi. Chuyện... chuyện hôm nay... dừng lại ở đây nhé."

Khi tôi quay lại, cô Maka thường ngày đang đứng đó. Nhìn thấy vậy, tôi nửa nhẹ nhõm, nửa hụt hẫng.

"Lần tới tôi sẽ tìm một video phù hợp hơn."

"Hay là cô từ bỏ mấy cái video kiểu này luôn đi cho rồi...?"

Xảy ra bao nhiêu chuyện mà cái cô này vẫn còn hăng hái như vậy.

"À, tôi nghĩ cô nên xóa đoạn ghi hình đó đi thì hơn. Dù sao thì các giáo viên khác cũng có thể dùng cái TV đó. Kẻo họ lại hiểu lầm là nội dung đó liên quan đến sở thích cá nhân của cô."

"L-Làm sao mà xóa được ạ...?"

Ai mới là giáo viên ở đây chứ?

Mà nói đi cũng phải nói lại, khi xem cái video cô giáo kia tôi chẳng cảm thấy gì đặc biệt cả. Nhưng đối với cô Maka thì lại hơi khác một chút.

Có lẽ việc dạy dỗ và tư vấn của cô ấy cũng không tệ lắm—là điều tôi đã nghĩ vậy.

Cuối cùng, cô Maka kết thúc buổi tư vấn và bảo tôi về nhà. Cô ấy nhận ra rằng việc xem video đó là một thất bại ê chề, và có vẻ đã bị một cú sốc khá lớn. Dưới sự "hộ tống" của tôi, chúng tôi trở về phòng giáo viên, nơi cô ấy lập tức nói với mọi người rằng "Tôi thấy không khỏe trong lúc tư vấn cho Saigi-kun," và nhận được câu trả lời từ thầy giáo chủ nhiệm: "Biết làm sao được."

Biết làm sao được...? Thầy nói vậy là có ý gì chứ, hả?

"Saigi-kun, em đưa cô Fujiki-sensei ra ga tàu nhé. Và đừng vì ra khỏi trường mà nói năng bất lịch sự với cô ấy." Cô ấy dường như cũng không quên bắt học sinh phải chịu trách nhiệm một phần.

Nhưng mà, này! Rõ ràng tôi mới là nạn nhân của chuyện này mà.

"Haizzz, thế giới hôm nay vẫn còn đầy rẫy những điều bất ngờ. Đúng là học không bao giờ hết mà."

"Kiến thức của cô có lẽ hơi lệch lạc rồi, cô giáo ạ?"

Buổi tối—không, trời đã tối hẳn rồi, cả hai chúng tôi đi cạnh nhau. Hầu hết học sinh đã về hết, điều này giúp chúng tôi có thể thoải mái nói về "buổi tư vấn" vừa rồi.

Ít nhất thì cũng sẽ không có tin đồn lạ lùng nào về chuyện tôi và cô Maka cùng nhau về nhà.

"Ưm...?"

Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Đó là ảnh mèo quen thuộc.

"Saigi-kun, không tốt khi đi bộ mà cứ dùng điện thoại đâu. Nếu em muốn dùng thì cô sẽ đợi."

"À, không sao đâu ạ." Tôi đáp lời trong khi cất điện thoại vào túi. "Thay vào đó, cô giáo, đưa cô ra ga là đủ rồi sao?"

"Ể? A-À, v-vâng, được ạ. Không thành vấn đề gì cả..."

Nghe có vẻ không tự tin chút nào. Dù sao cô ấy cũng là con gái, có lẽ không muốn người khác biết nhà mình ở đâu. Mặc dù tôi có cảm giác là nếu là tôi thì cô ấy cũng chẳng ngại đâu...

"Nhưng mà, tôi thật sự không ngờ đấy..."

"Ể? Chuyện gì cơ ạ?"

Nghe tôi hỏi, cô ấy vội quay mặt đi, má ửng hồng.

"À... ừm thì... 'Chuyện cùng nhau về nhà' là điều tôi đã dự định cho sau này rất lâu rồi. Và rất khó để tìm cớ cho nó."

"Thế... à?"

Giờ này, chắc hẳn không còn giáo viên nào về nữa. Vì giáo viên cũng tan làm đúng giờ, nên việc gặp và đi cùng nhau đến ga cũng không quá hiếm hoi.

"Và đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi đi bộ về nhà cùng một người đàn ông khác."

"CÁI GÌ CƠ!?"

"K-Không thể tin nổi vậy sao?"

"Đương nhiên rồi!"

"Saigi-kun, em đang đùa cợt tôi đấy à?" Cô ấy lườm tôi.

Tôi không hẳn là trêu chọc cô ấy nhưng vẫn khá sốc. Thì ra cũng hợp lý, xét đến biệt danh "Đóa hoa không thể hái được" của cô ấy. Cho đến tận đại học, chắc hẳn vô số chàng trai theo đuổi nhưng không dám ngỏ lời. Thế nên cô ấy mới không có kinh nghiệm trong chuyện này là phải.

Giờ thì tôi lại thấy tội nghiệp cô ấy thật đấy...

"Này, Saigi-kun? Em cứ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại như thế thì tôi bắt đầu bực mình đấy."

"A-À, xin lỗi. Xem ra ngay cả tôi cũng có chút lòng trắc ẩn..."

Vẻ mặt cô Maka càng trở nên u ám hơn nhưng tôi quyết định không để ý tới điều đó.

Đúng lúc đó, cô ấy thở dài.

"Cuộc đời tôi cũng trải qua nhiều chuyện lắm đó. Nhưng không phải lúc nào cũng toàn màu hồng đâu."

"Tôi sẽ không đào sâu thêm đâu."

"Em nên làm thế thì hơn! Tôi đang thực sự yêu cầu em đấy! Em có thể hối hận vì đã nghe tôi nói một tiếng đồng hồ, nhưng em có thể hối hận cả đời nếu không nghe đấy, phải không?! Đừng có tiếp tục trêu chọc tôi nữa, hãy thể hiện chút trách nhiệm đi chứ!"

Lúc nào cũng vậy, tôi chẳng biết phải đối phó với cô Maka thế nào...

Cô đừng mong một học sinh nam cấp ba lại tự nguyện chịu trách nhiệm.

"Không, không sao đâu. Việc giáo dục của em mới chỉ bắt đầu mà thôi. Thế này còn tốt chán, nếu không tôi đã thấy chán nản rồi, nghĩ rằng em đã bị phụ nữ khác làm cho 'hư' mất rồi."

"Cô là giáo viên mà, đúng không? Nên cẩn thận lời ăn tiếng nói một chút đi chứ."

Tôi đã chẳng thể đếm nổi bao nhiêu lần cô ấy phá nát hình tượng "Đóa hoa không thể hái được" trong đầu tôi.

Tại sao cô lại hăng hái giáo dục tôi đến vậy... hay đúng hơn là, tại sao cô lại phải lòng tôi? Mặc dù phần lớn nghi ngờ của tôi đã được giải đáp, nhưng tôi vẫn không thể tin nổi.

Tại sao một người đẹp có thể làm người mẫu trên TV, lại phải lòng một thằng học sinh trung học nhàm chán như tôi? À, tôi đã nhận ra tính cách cô ấy khác xa với vẻ ngoài lắm rồi, nhưng mà...

"Saigi-kun, không được đâu. Nếu tôi nói cho em biết, đó sẽ trở thành một 'câu trả lời.' Tôi không dạy em câu trả lời, tôi chỉ đang mở đường để em tự tìm ra câu trả lời đó thôi."

"Nhưng tại sao phải làm đến mức này chứ?"

Cô Maka muốn tôi phải lòng cô ấy. Để đạt được điều đó, cô ấy đang cố gắng tẩy não—không, giáo dục tôi. Bước đầu tiên của cô ấy là khiến tôi hạ thấp cảnh giác với "giáo viên," hay đúng hơn là các cô giáo. Một trong những cách cô ấy dùng là xem cái video cô giáo gợi cảm đó hôm nay. Và cô ấy thậm chí còn đi xa đến mức để lộ cảnh dùng tay che ngực cho tôi xem... Thôi, tạm quên chuyện đó đi đã.

“Dù lý do là gì đi chăng nữa, thì việc tôi thích em, Saigi-kun, là một sự thật không thể phủ nhận. Nếu không phải vậy, tôi đã chẳng muốn em yêu tôi, chẳng coi em là cái phòng chuẩn bị mà chúng ta có thể bị gián đoạn bất cứ lúc nào, hay cùng em xem mấy cái video kỳ quặc này làm gì. Và nếu thất bại, tôi sẽ từ bỏ xã hội này, đi tu luôn.”

“Đã biết vậy rồi thì đừng làm nữa chứ?!”

Nếu không khiến mình thích cô ấy, sao cô ấy lại làm đến nước này cơ chứ?

“Điều đó chỉ chứng tỏ quyết tâm của tôi thôi. Trong đời, con người phải biết chấp nhận rủi ro chứ. Dù cho sự việc hôm nay có vài rủi ro khác nữa...”

“Rủi ro hay không thì hôm nay rõ ràng là cô tự hủy diệt mình rồi.”

“Tôi cũng đâu muốn thế! Không ngờ nó lại dâm tục đến mức này! Với lại, tiêu đề rõ ràng là lừa đảo mà! Tôi muốn lấy lại tiền!”

“Em không nên tin vào mấy cái bìa và tiêu đề của mấy cái video người lớn đó nữa chứ.”

“Này…” Trong một thoáng, cô ấy ghé sát mặt tôi… Sát quá!

“Saigi-kun, đừng nói với tôi là em đang xem mấy video R-18 đó nhé? Không được đâu! Ngoài chuyện giáo viên ra thì không được phép!”

“Sao lại chỉ có chuyện giáo viên?! Mà không, tôi không có xem, đó là lẽ thường tình mà, ít nhất là đối với con trai!”

“Hình như con trai thì dù tôi có lớn cỡ nào vẫn ngốc nghếch như vậy. Có vẻ như tôi chỉ có hứng thú khi đó là Saigi-kun thôi…”

“…”

Vậy ra trong trường hợp đó mình là đặc biệt sao?

“Nhưng mà, thôi được rồi, chúng ta đã hoàn thành bước đầu tiên, dù kết quả có hơi thất bại. Dù vậy, tôi vẫn đã đạt được việc đi bộ về nhà cùng em sớm hơn dự định.”

“Cô không cần phải cố gắng lạc quan thế đâu, Sensei…”

Thầy hiệu trưởng đã bảo tôi đưa cô ấy về đến ga tàu điện, nên có lẽ đến đây là được rồi.

“Tiện thể, Sensei sống ở đâu vậy? Nếu cô vẫn chưa thấy khỏe, tôi có thể đưa cô về gần nhà hơn.”

“À, đúng lúc quá. Taxi!” Đột nhiên, cô ấy giơ tay chặn một chiếc taxi đang chạy ngang qua. “Cảm ơn em đã đưa tôi về, Saigi-kun. Hôm nay tôi đi taxi vậy.” Cô ấy nắm tay tôi trong tích tắc – “Thật ra thì tôi muốn nắm tay em về nhà cơ, nhưng mà thế thì nguy hiểm quá. Xin lỗi nhé, giờ tôi chỉ có thể cho em chừng này thôi.” Cô ấy thì thầm vào tai tôi trước khi bước lên taxi.

Cánh cửa đóng sập lại, tôi thấy Maka-sensei đang nói chuyện với tài xế. Nhìn bàn tay vừa bị Maka-sensei nắm lấy, tôi siết chặt lại. Tay cô ấy thật mềm mại và nhỏ nhắn hơn tôi tưởng tượng nhiều.

Cô ấy đúng là con gái—tôi nghĩ vậy. Và còn nữa—

“Chặn taxi kiểu đó, người lớn thật đáng nể quá đi mất…”

Ý tôi là, dù sao tôi cũng là học sinh cấp ba, làm gì có lý do để gọi taxi kiểu đó. Maka-sensei đúng là người lớn… mà còn là một người lớn xinh đẹp nữa chứ.

Trong khi những suy nghĩ này dần dần chiếm lấy tâm trí, tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang bị cô ấy “dạy dỗ” rồi không. Và điều tệ nhất là, tôi bắt đầu nghĩ rằng nếu là một người như cô ấy thì cũng không tệ lắm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận